Yêu Cung Tác Giả: Minh Nguyệt
-----oo0oo-----
Chương 241 : Hắn là Tu Phục Sư? (2)
Nguồn: Sưu Tầm
- Kỳ thực... Kỳ thực ta chính là Tu Phục Sư...
Từ khi Âu Dương tiến vào Chân Linh Giới tới nay vẫn không đề cập đến chuyện mình là Tu Phục Sư. Hiện tại xem ra học thêm một nghề không chỉ hữu dụng với mình, mà còn có thể giúp đỡ người khác.
- Hô...
Một trận thanh âm kinh hãi truyền ra từ trong miệng đội hữu của Âu Dương. Cảđám dùng ánh mắt của gia súc nhìn Âu Dương... Kỹ thuật bắn cung vô song. Chân Thực Chi Nhãn, Âu Dương sở hữu hai thứ này đã đáng sợ không gì sánh được. Hiện tại hắn nói cái gì? Hắn nói hắn là Tu Phục Sư? Chuyện này còn có thiên lý nữa không?
- Đúng... Kỳ thực ta là Tu Phục Sư...
Âu Dương nhắc lại một lần nữa. Sau đó hắn tiện tay lấy từ trong vòng tay của mình ra một khối lưu ly thạch. Dưới tác dụng yêu khí của hắn, lưu ly thạch không ngừng biến hóa hình thái trên tay hắn.
- Ông trời! Thật không có thiên lý! Vì sao thần không đánh xuống một đạo thần lôi giết chết tiểu tử này đi!
Thời Phong không nói gì, nhìn lưu ly thạch không ngừng biến hóa trên tay Âu Dương. Nếu như vừa rồi bọn họ còn có chút nghi vấn, vậy lúc này bọn họ đã không còn bất cứ nghi ngờ gì nữa.
Lưu ly thạch, đối với người bình thường, đó là thứ cứng rắn không gì sánh được. Nếu ngươi không nắm giữđược Tu Phục Thuật, bất luận làm thế nào cũng không thể khiến lưu ly thạch trở nên mềm hơn. Lúc này Âu Dương vừa xuất chiêu, nhất thời khiến một đám người minh bạch. Âu Dương không phải ăn nói lung tung. Hắn thật sự là một tên biến thái...
- Biến thái! Không có thiên lý!
Lữ Phong cũng không biết nói gì. Nhưng hắn suy nghĩ nhiều hơn những người khác. Một người biến thái như vậy, một Tu Phục Sư, tại sao Vạn Tiên Sơn không phát hiện còn để hắn tiến vào chỗ nguy hiểm như nơi chôn xương?
Lữ Phong suy nghĩ không sai. Nhưng Vạn Tiên Sơn không phải là thần. Mặc dù Vạn Tiên Sơn được xưng tụng là nơi tin tức linh thông nhất, Thái Nhất Tông cũng không thể sánh bằng. Vạn Tiên Sơn có thể bí mật biết được có Trận Đồ Sư xuất thếđã là cực hạn rồi. Nhưng bọn họ lại không phát hiện Âu Dương là Tu Phục Tông Sư.
Nhưng có thể tưởng tượng, có một ngày khi thân phận Tu Phục Tông Sư của Âu Dương được phát hiện, vẻ mặt của cao tầng Vạn Tiên Sơn khẳng định sẽ rất khó chịu...
- Chúng ta không cần ra ngoài. Vật liệu trên người ta cũng đủ chữa trị cho mọi người. Mọi người chú ý cảnh giới.
Âu Dương cũng không nhiều lời. Hắn đi tới phía trước lấy ra một tấm chắn. Tấm chắn này trong mắt Âu Dương cũng tổn hao không quá nghiêm trọng. Căn bản không cần dùng lưu ly thạch vẫn có thể chữa trị. Chỉ cần tu bổ một số vết rách bên trong là được.
Lưu ly thạch không ngừng biến hóa hình thái trong tay Âu Dương. Đám người bọn họ nhìn thấy đều như ngây dại. Tu Phục Sư, cho dù ở Chân Linh Giới cũng tuyệt đối là nhân vật hiếm lạ. Khi bọn họ nhìn thấy một Tu Phục Đại Sư chữa trị yêu binh ngay trước mặt bọn họ, cho dù người này là đội hữu, bọn họ vẫn cảm thấy vô cùng tôn trọng.
- Để Tu Phục Sư lấy ra vật liệu chữa trị yêu binh, sợ là trên đời này chỉ có một...
Thời Phong ở bên cạnh thích thú quan sát. Ai có thể ngờ Âu Dương là Tu Phục Đại Sư? Hơn nữa bọn họ không cần tiêu hao phí dụng kếch xù vẫn có thểđược chữa trị yêu binh của mình. Đây quả thực giống như nằm mơ.
- Được rồi...
Âu Dương chỉ dùng năm phút là có thể dễ dàng tu sửa lại chỗ tổn hao của tấm lá chắn. Một tấm chắn yêu binh mặt đầy vết thương chỉ trong thời gian năm phút đã trở thành một tấm chắn hoàn toàn mới. Cho dù mọi người sớm có chuẩn bị cũng cảm thấy kinh hãi.
- Quá nhanh...
Thật ra Lữ Phong từng nhìn thấy Tu Phục Đại Sư chữa trị một lần. Nhưng bình thường Tu Phục Đại Sư chữa trị yêu binh, không mất nửa giờ, chí ít cũng phải hai mươi phút. Nhưng Âu Dương chỉ dùng một phần tư thời gian của bọn họ?
- Xong rồi... Chữa trị hoàn mỹ?
Tên Yêu Chiến Sĩ tiếp nhận tấm lá chắn của mình. Hắn có thể cảm thụ rõ ràng được trên tấm lá chắn đã không có bất cứ tổn hao gì nữa. Đây là chữa trị hoàn mỹ. Bọn họ mới chỉ nghe nói đến chữa trị hoàn mỹ. Bởi vì bình thường Tu Phục Đại Sư muốn hoàn thành chữa trị hoàn mỹ rất khó. Cho dù có năng lực hoàn thành chữa trị hoàn mỹ, thông thường cũng sẽ không lãng phí tinh lực đi chữa trị cho ngươi. Có thể chữa trị tám thành đã là rất tốt rồi.
- Chữa trị hoàn mỹ?
Nghe thấy lời nói của tên Yêu Chiến Sĩ, mọi người đều xông tới. Nếu như nói thân phận Tu Phục Sư của Âu Dương đã khiến bọn họ giật mình, như vậy hiện tại đã là chấn kinh rồi...
- Trong thời gian ngắn như vậy có thể hoàn thành chữa trị hoàn mỹ? Âu Dương ngươi là người sao?
Lữ Phong đi tới bên cạnh Âu Dương. Hắn phát hiện càng lúc càng không nhìn thấu được con người Âu Dương. Người như vậy chạy đến nơi chôn xương làm cái gì? Âu Dương không phải tự cho mình là thiên hạ vô địch chứ? Chẳng lẽ hắn chạy đến đây chỉ vì muốn quét ngang nơi chôn xương?
Lữ Phong không hỏi. Dù sao người nào cũng có bí mật của riêng mình. Hắn chỉ cần biết rằng bọn họ là một chỉnh thể là đủ rồi.
- Đừng lãng phí thời gian. Lục Tiên nhìn cái gì chứ? Đi tuần tra đi.
Âu Dương bị một đám người vây quanh quan sát. Hắn cảm giác mình giống như một con khỉ trong vườn bách thú.
Lần thứ hai hắn tiếp nhận một thanh trường kiếm. Với thủ pháp tương tự, tốc độ chữa trị của Âu Dương vẫn nhanh như vậy. Người khác chữa trị bảy cây yêu binh chí ít cũng phải mất gần một ngày. Hơn nữa trong quá trình làm khẳng định còn phải nghỉ ngơi. Nhưng với Âu Dương thì ngược lại. Hắn hoàn toàn phá vỡ hiểu biết của mọi người về Tu Phục Đại Sư.
Tu Phục Đại Sư có thể chữa trị yêu binh hoàn mỹ mọi lúc sao? Tu Phục Đại Sư mỗi lần chữa trị yêu binh chỉ cần năm phút đồng hồ, thậm chí ngắn hơn? Tu Phục Đại Sư trong quá trình chữa trị yêu binh không cần nghỉ ngơi còn có biểu thị không hề bị áp lực?
Bảy cây yêu binh trong thời gian nửa giờđã hoàn toàn sáng bừng. Đám Yêu Chiến Sĩ ôm yêu binh của mình yêu thích tới mức không buông tay. Chỉ có điều bọn họ đều hiểu rất rõ ràng, có thể có yêu binh như vậy đều bởi vì trong đoàn đội của bọn họ có Tu Phục Đại Sư Âu Dương.
Tiểu Thất ở bên cạnh nhìn yêu binh của đám đội hữu lần lượt được chữa trị. Trong mắt hắn mang theo vẻ cô đơn và ước ao. Nhưng hắn biết rõ mình không giống với những người khác. Yêu binh của bọn họ là tổn hao. Yêu binh tổn hao dễ chữa trị, còn yêu binh của hắn lại là tổn hại.
Ba răng bị chặt đứt mất hai răng. Trình độ tổn hao hầu như đã đạt đến hoàn toàn tổn hại. Yêu binh như vậy trừ phi là tìm được Tu Phục Tông Sư, bằng không căn bản không thể nào chữa trịđược.
- Ngươi đứng ngây ra đó làm cái gì? Đến lượt ngươi Tiểu Thất.
Âu Dương thoáng nhìn về phía Tiểu Thất đang cô đơn đứng ở bên cạnh, hắn tiến lên vài bước, cầm lấy cây xiên sắt tổn hại trong tay Tiểu Thất nói:
- Đưa hai chiếc răng bị phá thành mảnh nhỏ cho ta. Ta không phải thần sư. Ta không thể nặn lại yêu binh.
Âu Dương vừa thốt lên, nguyên một đám còn đang cảm thán về sự biến thái của Âu Dương nhất thời đều mê man! Bọn họ quả thực không dám tin vào tai mình!
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 22 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Yêu Cung Tác Giả: Minh Nguyệt
-----oo0oo-----
Chương 242 : Tông chủ Truyền lệnh
Nguồn: Sưu Tầm
Bọn họ nghe thấy cái gì? Âu Dương đúng là Tu Phục Sư. Thế nhưng hiện tại tiểu tử này còn nói sẽ giúp Tiểu Thất chữa trị yêu binh? Lẽ nào... Lẽ nào tiểu tử này còn là Tu Phục Tông Sư?
Tu Phục Tông Sư? Điều này có thể sao? Tu Phục Tông Sư lại chạy đến nơi chôn xương? Lẽ nào cao tầng Vạn Tiên Sơn đều mù cả rồi? Một Tu Phục Tông Sư quan trọng với một tông phái thế nào? Người như vậy cho dù là cao tầng phát điên cũng tuyệt đối không thể cho hắn tiến vào nơi nguy hiểm như nơi chôn xương.
- Âu Dương... Ngươi xác định không phải đùa chúng ta chứ?
Lữ Phong ngơ ngác nhìn Âu Dương. Hắn hỏi ra vấn đề tất cả mọi người muốn hỏi.
Kỹ thuật bắn cung thần kỳ, Chân Thực Chi Nhãn, Tu Phục Sư! Hiện tại Tu Phục Sư lại phát triển thành Tu Phục Tông Sư. Âu Dương thực sựđã vượt qua phạm vi hiểu biết của bọn họ.
Đừng nói là Lữ Phong, cho dù là Tiểu Thất cũng đứng ngây ra tại chỗ. Hắn nhìn Âu Dương cầm yêu binh của mình trong tay, trong nháy mắt trong đầu hắn chỉ có mấy chữ -- Hồi sinh từ cõi chết!
\Lưu ly thạch không ngừng biến hóa hình thái trong tay Âu Dương. Mọi người đều khẩn trương chăm chú nhìn hắn. Tu Phục Tông Sư, cảđời bọn họ đều rất khó nhìn thấy người như vậy. Nhưng ai ngờ lúc này đây đội hữu của bọn họ Âu Dương lại là Tu Phục Tông Sư.
Lưu ly thạch chuyển biến hình thái. Sau một hồi lưu ly thạch đã biến thành hình thái xiên sắt. Âu Dương thao túng lưu ly thạch bắt đầu nối liền. Dưới thủ pháp thần kỳ của Âu Dương và lưu ly thạch, răng xiên vốn bị nghiền nát bắt đầu chậm rãi tụ hợp.
Cảnh tượng thần kỳ diễn ra trước mắt mọi người. Trước đây bọn họ chưa từng nhìn thấy phương pháp chữa trị như vậy, cho nên tất cảđều tỏ ra vô cùng hứng thú.
- Ông...
Bỗng nhiên, một trận rung động truyền đến. Không chỉ có Âu Dương, tất cả những người mang theo lệnh bài Vạn Tiên Sơn của đoàn đội tinh anh đều bắt đầu rung động.
Lữ Phong khẩn trương lấy lệnh bài trong người ra. Chỉ thấy trên lệnh bài phóng xuất ra một quầng sáng thanh sắc. Quầng sáng chậm rãi tản ra. Sau đó hư ảnh của một nam tử trẻ tuổi xuất hiện trong quầng sáng.
- Cấp tốc rời khỏi nơi chôn xương. Thất tông mười hai thánh địa đã liên hợp.
Trong miệng nam tử nói ra mấy từđơn giản. Tiếp theo quầng sáng liền vỡ ra. Lữ Phong cũng có thể cảm giác được linh khí trong lệnh bài đã biến mất không thấy nữa.
- Là tông chủ!
Lữ Phong hầu như không thể tin được vào điều hắn vừa nhìn thấy gì. Ngoại trừ Âu Dương mới gia nhập Vạn Tiên Sơn còn tiến nhập Âm Vân Phong không biết, còn lại tất cả mọi người đều biết nam tử này.
Pho tượng của Lỗ Tu giống như pho tượng của các đại tông chủ khác, xuất hiện ở mỗi ngọn núi. Duy nhất chỉ có nơi quỷ quái như Âm Vân Phong của Vạn Tiên Sơn là không có.
Lúc này nhìn thấy hư ảnh của Lỗ Tu, nghe thấy Lỗ Tu truyền lại tin tức, toàn bộ đoàn đội tinh anh đều hiểu rõ đây là ý tứ gì.
- Xem ra chúng ta tạo thành ảnh hưởng rất lớn.
Lữ Phong vừa nhìn Âu Dương đang chữa trị yêu binh vừa mở miệng nói. Tông chủ hạ lệnh triệu hồi bọn họ. Bọn họ tuyệt đối không có bất cứ lý do gì cãi lời. Bọn họ là đệ tử Vạn Tiên Sơn. Tông chủ Lỗ Tu giống như tồn tại của thần linh. Lúc này Lỗ Tu lại tự mình thao túng linh khí truyền ra tin tức.
- Làm sao tông chủ biết là chúng ta?
Tâm tình của Tiểu Thất đã phấn chấn hơn không ít. Nhìn Lữ Phong, lệnh bài của hắn cũng biểu hiện tin tức này. Nhưng với đầu óc của hắn, hiển nhiên là nghĩ không ra.
- Ngu ngốc. Tông chủ căn bản không cần suy nghĩ. Tông chủ chỉ cần dẫn động linh nguyên lực nhen nhóm tất cả lệnh bài Vạn Tiên Sơn trong nơi chôn xương là đủ truyền tin tức lại cho tất cảđoàn đội Vạn Tiên Sơn ở nơi chôn xương.
Lữ Phong liếc mắt nhìn Tiểu Thất,
- Chúng ta phải trở về sao?
Thời Phong hiển nhiên còn có chút không cam lòng. Hắn còn chưa nhìn thấy thú triều. Hắn vốn còn muốn khi thú triều xuất hiện sẽ làm một trận đại sát. Hiện tại xem ra đã không còn hi vọng.
- Vô ích, mệnh lệnh của tông chủ, đệ tử Vạn Tiên Sơn không ai dám cãi lời.
Lữ Phong kỳ thực cũng có chút không vui. Nhưng hắn biết, nếu tông chủ tự mình báo cho bọn họ biết tin tức như vậy, tiếp theo bọn họ sẽ không có bất cứ cơ hội nào nữa. Lưu lại nơi này sẽ bị các thế lực khác vây quanh. Hiện tại quyết đoán lui ra mới là sáng suốt.
- Không ngờ chúng ta lại tạo thành ảnh hưởng quá lớn như vậy. Ngay cả tông chủ cũng quan tâm...
Miêu Vận Tiến quả thực có chút không dám tin. Lỗ Tu là ai chứ? Đừng nói là ở Vạn Tiên Sơn, cho dù ở toàn bộ Chân Linh Giới tuyệt đối cũng là một cường giả làm chấn động thiên địa.
Tu vi đạo nhất cấp khiến Lỗ Tu nổi danh trong tông phái. Tám lần tông phái chi chiến, Lỗ Tu đều là lực áp quần hùng. Ngoài tu vi cao, thủ đoạn ngoan cường cũng khiến người ta nghĩđến là khiếp sợ.
Hiện tại nếu Lỗ Tu có thể chú ý tới đám cửu giai đệ tử như bọn họ, chuyện này đối với bọn họ mà nói quả thực giống như nằm mơ.
Âu Dương kỳ thực vẫn lắng nghe. Chỉ có điều hắn không mở miệng. Bởi vì hắn vẫn tự hỏi tông chủ của Vạn Linh Tiên Sơn tự mình hạ lệnh, lẽ nào hắn phải từ bỏ nhiệm vụ lần này theo mọi người cùng quay về?
- Ông...
Lại một trận rung động truyền đến, nhưng lần này lại chỉ có lệnh bài của Âu Dương có động tĩnh.
Âu Dương có chút buồn bực. Lẽ nào tông chủ còn có thể nhấn mạnh mệnh lệnh hai lần sao? Âu Dương cầm trong tay xiên sắt đã chữa trị hoàn mỹ giao cho Tiểu Thất đang có vẻ chờđợi. Sau đó hắn lấy lệnh bài của mình ra.
- Ông...
Linh khí khuếch tán ra. Chỉ có điều khi linh khí thanh sắc vừa mới hình thành, cái bóng của Lỗ Tu đã bị nghiền nát. Tiếp theo là một cảnh tượng không thể tưởng tượng xuất hiện trước mặt Âu Dương.
Linh khí không ngừng xáo trộn, cuối cùng biến thành hình dáng của Bạch Hủ Minh. Bạch Hủ Minh mở miệng nói:
- Tiếp tục nhiệm vụ của ngươi, không cần để ý tới hắn...
Một câu nói rất đơn giản. Nhưng những lời này lại khiến Âu Dương và đám đội hữu phía sau hắn đều cảm giác giống như nằm mộng. Ý tứ của những lời này bọn họ đều hiểu rõ. Mọi người cũng biết rõ người không cần để ý là ai...
Ở Vạn Tiên Sơn có ai dám nói không cần để ý tới tông chủ? Đây chẳng phải là muốn tạo phản hay sao? Lúc này bao gồm của Âu Dương cũng có chút không thể tiếp thu lời nói của Bạch Hủ Minh.
Thế nhưng sau khi Bạch Hủ Minh nói xong, linh khí liền nghiền nát, bọn họ không phải là đệ tử cấp Thánh Thể. Bọn họ không cách nào có được truyền lệnh phù. Cho nên cụ thể là chuyện gì xảy ra bọn họ cũng không rõ.
- Ai vậy?
Lữ Phong nhìn Âu Dương hỏi. Người này đơn độc truyền tin tức cho Âu Dương, Âu Dương không có lý do gì không biết người này là ai.
- Sư phụ ta...
Âu Dương cười khổ. Hắn suy đoán Bạch Hủ Minh rất trâu bò. Nhưng hắn không ngờ Bạch Hủ Minh lại trâu bò đến trình độ này. Lỗ Tu thân là tông chủ, triệu hoán đệ tử quay trở lại Vạn Tiên Sơn. Chỉ lệnh như vậy cho dù là các vị trưởng lão cũng phải tuân theo. Nhưng lúc này Âu Dương lại nhận được tin tức của Bạch Hủ Minh, nói không cần để ý tới...
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 26 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Yêu Cung Tác Giả: Minh Nguyệt
-----oo0oo-----
Chương 243 : Không có cuộc vui nào không tàn
Nguồn: Sưu Tầm
- Đúng rồi Âu Dương, ta vẫn chưa hỏi người, ngươi thuộc về ngọn núi nào? Thông Thiên Phong sao?
Lữ Phong nhìn Âu Dương, liên tưởng đến các loại năng lực biến thái của Âu Dương, hắn nghĩ Âu Dương có lẽ là đệ tử bồi dưỡng của một trưởng lão nào đấy ở Thông Thiên Phong.
- Ta là đệ tử của Âm Vân Phong.
Âu Dương cũng không cảm thấy Âm Vân Phong có gì không thích hợp. Mặc dù nơi đó là nơi quỷ quái, ngoại trừ hắn và Bạch Hủ Minh ra, ngay đến một con chim cũng không có. Nhưng Âu Dương lại chưa bao giờ ghét bỏ Âm Vân Phong. Mặc dù nơi đó linh khí khô kiệt, nhưng bất luận như thế nào, nếu hắn đã gia nhập nơi này cũng nên an tâm làm đệ tử nơi đó mới đúng.
- Âm... Âm Vân Phong?
Mọi người nghe trong miệng Âu Dương nói ra ba chữ Âm Vân Phong, nhãn thần bọn họ nhìn Âu Dương còn đáng sợ hơn khi mới mới biết được Âu Dương là Tu Phục Tông Sư, giống như muốn ăn thịt người vậy.
- Làm... Làm sao vậy?
Âu Dương có chút không biết nói gì nhìn mọi người, lẽ nào Âm Vân Phong rất nổi tiếng?
Nhìn dáng vẻ mê man của Âu Dương, Lữ Phong biết Âu Dương tuyệt đối không phải nói giỡn. Nhưng dù thế nào Lữ Phong cũng không thể tin được, Âu Dương lại thuộc về Âm Vân Phong của Vạn Tiên Sơn.
Âm Vân Phong là nơi nào? Nơi đó ngay cả chim cũng không muốn bay. Nơi đó chưa bao giờ có đệ tử tiến vào. Nơi đó linh khí khô kiệt. Nơi đó quả thực chính là nơi khiến người ta không muốn bước vào.
Thế nhưng một nơi như vậy lại chính là ngọn núi Âu Dương đang ở? Chẳng trách Âu Dương không bình thường. Ngay cả ngọn núi cũng lựa chọn Âm Vân Phong. Âu Dương như vậy khiến mọi người hầu như không biết làm thế nào...
- Âm Vân Phong có vấn đề gì?
Âu Dương nhìn Lữ Phong. Hắn không rõ vì sao mọi người lại có phản ứng mạnh mẽ như vậy. Mặc dù Âm Vân Phong linh khí khô kiệt, nhưng đối với hắn không có ảnh hưởng gì. Hơn nữa Bạch Hủ Minh của Âm Vân Phong cũng không phải là người bình thường. Dám cãi lại mệnh lệnh của Lỗ Tu, sư phụ hắn quả thật rất phong cách.
- Được rồi, đừng nói vấn đề này nữa. Chúng ta vẫn nên nhanh chóng quay về.
Lữ Phong không muốn kích động Âu Dương. Hắn nghĩ nếu Âu Dương đã không biết chuyện của Âm Vân Phong, vậy thì dứt khoát đừng nói. Việc gì phải đi vạch trần khuyết điểm của người khác....
- Ta... không thểđi...
Mặc dù Âu Dương không rõ vì sao Bạch Hủ Minh có can đảm cãi lại mệnh lệnh của Lỗ Tu, thế nhưng hắn nghĩ loại cường giả như Bạch Hủ Minh tuyệt đối sẽ không buồn chán nói đùa với mình.
- Ngươi muốn một mình lưu lại nơi chôn xương này sao? Ngươi điên rồi sao?
Thời Phong từ bên cạnh nhảy ra. Âu Dương muốn một mình lưu lại? Nơi này không phải bên ngoài. Nơi này là nơi chôn xương. Một mình hắn ở lại không phải chịu chết hay sao?
- Ta tới nơi này không phải vì đánh sát yêu thú chi linh. Sư phụ ta giao cho ta một nhiệm vụ. Trước khi hoàn thành nhiệm vụ, ta nghĩ ta không thể rời đi.
Âu Dương khổ tâm nhìn thoáng qua mọi người. Kỳ thực trong lòng hắn vẫn không muốn hoàn thành nhiệm vụ này.
Hiện tại xem ra mặc dù hắn không muốn đi cũng không được. Thú triều sắp xảy ra. Nếu trước khi thú triều bắt đầu, hắn không thể tiến vào Thánh Thú Cốc, như vậy hắn sẽ gặp nguy hiểm. Cho nên tiếp theo hắn phải đơn độc tiến vào Thánh Thú Cốc.
Bản thân hắn căn bản không thểđối kháng với nhiều đoàn đội như vậy. Chỉ cần bị bắt tuyệt đối là chết. Nhưng Âu Dương có ưu thế không nhỏ. Hắn chỉ cần chui xuống đất phi hành là được. Yêu Chiến khác chui xuống đất nguy hiểm, bởi vì huyễn trận cũng sẽ xuất hiện dưới đất. Nhưng Âu Dương hoàn toàn coi thường bất cứ huyễn trận nào, một đường đi qua.
- Ngươi thực sự không theo chúng ta trở về?
Lữ Phong nhìn Âu Dương. Trên đường đến đây, không ai có thể phủ định tác dụng của Âu Dương. Hơn nữa Âu Dương còn có thân phận Tu Phục Tông Sư. Nếu một Tu Phục Tông Sư lưu lại nơi chôn xương, để cao tầng bên trên biết được có thể sẽ phát điên hay không?
- Không quay về ! Sư phụ đã cho ta một nhiệm vụ tựa hồ không thể hoàn thành. Cho nên ta nghĩ ta cần chờ ở đây một thời gian rất dài ...
Âu Dương cười khổ, mặc dù Bạch Hủ Minh nói hắn có thể hoàn thành nhiệm vụ, nhưng trong lòng Âu Dương vẫn cảm thấy bất ổn.
- Nhiệm vụ gì không thể chờ sau này hoàn thành? Một mình ngươi lưu lại nơi này quá nguy hiểm. Tuyệt đối không được!
Miêu Vận Tiến từ bên cạnh nhảy ra nói. Để Âu Dương một mình lưu lại nơi này, hơn nữa bọn họ nhận được mệnh lệnh của Lỗ Tu nói là các thế lực khác đã liên hợp, lúc này còn để Âu Dương lưu lại, chẳng lẽ là muốn cho Âu Dương chịu chết?
- Đúng, ta cũng cảm thấy Âu Dương nên đi theo chúng ta.
Thời Phong cũng ở một bên la hét. Giống như hắn, một đám đội hữu đều la lên kêu Âu Dương cùng đi.
Nghe thấy lời nói của các đội hữu, Âu Dương cảm thấy lần này mình có chút cảm giác không tệ. Bất kể nói thế nào, hắn cũng có được một đám huynh đệ tốt. Mặc dù cấp bậc của đám huynh đệ này không cao, nhưng tình hữu nghị và cấp bậc gì đó hoàn toàn không có quan hệ với nhau. Có thể sau bao nhiêu năm nữa, bọn họ đoàn tụ lại một chỗ, hồi tưởng lại ngày hôm nay vẫn sẽ cảm thấy nhiệt huyết sôi trào. Bởi vì bất luận nói thế nào bọn họ đã sáng tạo ra một kỳ tích, một kỳ tích thuộc về bọn họ.
Quét ngang nơi chôn xương! Đây là khẩu hiệu ban đầu của bọn họ. Mặc dù hiện tại nửa đường bị triệu hồi, nhưng bất luận như thế nào, cái tên đoàn đội vô địch sẽ được tiếp tục truyền tụng. Sau bao nhiêu năm, những người mới tiến vào nơi chôn xương vẫn có thể nghe được tiền nhân nói cho bọn họ biết đã từng có một đội ngũ vô địch thuộc về Vạn Tiên Sơn.
Bọn họ hầu như không gì không làm được. Bọn họ một đường quét ngang mà đi. Đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi. Bọn họ từng dẫn động tất cả thế lực muốn vây công...
- Mọi người yên tâm. Ta có Chân Thực Chi Nhãn, ta có thể chui dưới đất mà đi. Huyễn trận không làm gì được ta. Cho nên mọi người không nên lo lắng cho ta. Nơi ta đến cũng rất an toàn...
Thành thật mà nói, khi Âu Dương nói đến hai chữ an toàn xác thực cảm thấy rất toát mồ hôi.
Thánh Thú Cốc an toàn sao? Sợ rằng những người tiến vào nơi chôn xương đều xem nơi đó là cấm địa. Cho dù có người đi quanh năm suốt tháng cũng khó đụng phải mấy lần.
- Nơi này có chỗ nào an toàn?
Lữ Phong có chút không biết nói gì. Âu Dương nói hắn muốn đến nơi an toàn? Mơi này có chỗ an toàn sao?
- Được rồi đội trưởng...
Miêu Vận Tiến ở bên cạnh vỗ vai Lữ Phong nói:
- Âu Dương có lẽ có điều khổ tâm khó nói. Chúng ta vẫn nên lựa chọn tin tưởng hắn giống như trước đây.
Miêu Vận Tiến nhìn ra được, Âu Dương đã quyết chí ở lại. Nếu như cứ dùng dằng giữ hắn, ngược lại có vẻ không tốt.
- Nhưng...
Thời Phong ở bên cạnh định mở miệng, nhưng Âu Dương lại đoạt trước một bước, vỗ vai Thời Phong nói:
- Yên tâm, chúng ta còn có thể gặp lại.
- Âu Dương...
Lữ Phong nhìn Âu Dương, trên mặt Âu Dương phảng phất vẫn lộ ra nụ cười tự tin, giống như không có gì có thểđánh bại hắn.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 19 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Yêu Cung Tác Giả: Minh Nguyệt
-----oo0oo-----
Chương 244 : Tin tức của Lỗ Tu
Nguồn: Sưu Tầm
- Thời gian mấy tháng chúng ta sóng vai chiến đấu, phúc họa cùng chia. Nhưng thiên hạ không có cuộc vui nào không tàn. Mỗi người đều có con đường riêng của mình. Các ngươi như vậy, ta cũng vậy. Sau này sẽ có một ngày chúng ta có thể gặp lại trên Thông Thiên Phong.
Âu Dương mỉm cười nhìn tất cả mọi người.
- Đúng...
Một đám huynh đệ tiến lên, làm thành một vòng tròn ôm lấy nhau.
Mặc dù chỉ là một đám gia hỏa, nhưng trong thời gian dài như vậy, bọn họ nương tựa vào nhau, tín nhiệm lẫn nhau, từng bước hoàn thành những điều tưởng chừng không thể hoàn thành. Ngày hôm nay phải ly biệt, trong lòng bọn họ đương nhiên cảm thấy tiếc nuối.
- Tu Phục Tông Sư Âu Dương! Chúng ta tin tưởng cái tên này không lâu sau sẽ truyền khắp Chân Linh Giới.
Đám người tản ra, Lữ Phong cầm tay Âu Dương, dành cho hắn những lời cổ vũ cuối cùng.
- Ha ha, ta vẫn thích được người khác gọi là Yêu Cung Thủ Âu Dương!
Âu Dương nhắc đến Thứ Kiêu Cung trên tay mình. Tu Phục Tông Sư chỉ là hắn vô ý học tập được. Cho dù sau này có cơ hội tấn cấp thần sư hắn cũng sẽ không từ bỏ, tiếp tục đi tới.
Chiến đấu! Bất tử! Đây là truy cầu của hắn. Hơn nữa Âu Dương cũng tin tưởng, chỉ cần hắn từng bước tiến lên, cuối cùng có thể nhận được bất tử, nhòm ngó tới vị trí đại đế! Hắn dám học Hoàng Thiên đại đế vạn năm trước trảm linh sử, như vậy hắn đồng thời cũng có thể nhòm ngó tới vị trí đại đế giống như Hoàng Thiên đại đế.
- Đi thôi! Ta hi vọng sau này có một ngày chúng ta sẽ gặp lại, lúc đó tất cả mọi người đã bước vào cấp pháp thân!
Âu Dương giơ cao Thứ Kiêu Cung nói. Đây là hắn muốn cổ vũ mọi người.
- Yên tâm! Ta nghĩ sau chuyến đi nơi chôn xương này, cho dù không có yêu thú chi linh ta cũng có thể trùng kích thánh thể!
- Ta cũng vậy!
- Ta cũng vậy...
Mọi người đồng loạt kêu lên, khi bọn họ đang kêu lên, thân thể của Âu Dương đã bắt đầu chậm rãi chui xuống dưới đất. Trước khi rời đi Âu Dương còn tặng cho mọi người một nụ cười. Bởi vì hắn cũng tin tưởng, không cần yêu thú chi linh bọn họ cũng có thể trùng kích thánh thể. Mấy tháng chém giết không phải uổng phí. Bất luận là lòng tin hay những thứ khác đều khiến những người này có những bước nhảy vọt vượt bậc.....
Sau khi chui xuống dưới đất, Âu Dương không ngừng hướng về phía đại thảo nguyên, hướng về phía Thánh Thú Cốc. Dọc theo đường đi hắn đụng phải vô số huyễn trận. Nhưng lúc này đã không có đội hữu cần chiếu cố, hắn không còn phải chịu bất cứ áp lực nào nữa.
Với thể chất của hắn, có thể không cần để mắt đến bất cứ huyễn trận nào mà đi. Cho dù có người cảm giác dưới đất có yêu chiến lén đi cũng vô dụng. Bởi vì khi ngươi còn chưa tìm được vị trí của hắn, Âu Dương đã đi rất xa rồi.
- Có đôi khi chui dưới lòng đất xác thực còn thuận tiên hơn bay trên trời.
Âu Dương tự an ủi mình. Chỉ có điều hắn nói những lời này có chút cảm giác che giấu nội tâm. Bay trên trời là mộng tưởng của mọi người. Chỉ có điều Yêu Chiến Sĩ muốn bay trên trời phải cần cấp thánh thể mới được.
Trong hai ngày, Âu Dương tựa hồ chỉđi dưới đất. Sau thời gian dài chinh chiến khắp nơi, hắn cũng coi như đã có thể hiểu được sơ qua về nơi chôn xương. Cho nên hắn đã biết rất rõ vị trí của Thánh Thú Cốc.
Hai ngày sau, Âu Dương đi tới đại thảo nguyên. Hắn từ dưới đất chui lên. Hắn phát hiện trên đại thảo nguyên đã xuất hiện một số biến hóa. Lúc này cây cỏ đã từ màu xanh ban đầu biến thành màu tím. Màu sắc quỷ dị này chứng tỏ thú triều sắp sửa kéo đến.
- Xem ra thú triều sắp tới. Nếu như không nhanh chóng nhảy vào Thánh Thú Cốc trước, như vậy sẽ chỉ có thể trốn ở bên ngoài rất lâu.
Âu Dương đã hỏi thăm. Một khi thú triều xuất hiện, ngoại trừ trong Thánh Thú Cốc không xuất hiện yêu thú, toàn bộ nơi chôn xương đều sẽ bị yêu thú hoành hành. Tới lúc đó cũng chính là lúc chém giết ác liệt nhất.
Cũng may đoàn đội của bọn họ đã sớm rút khỏi. Bằng không khi thú triều, bọn họ có trâu bò tới thế nào cũng không thể chiến đấu không tổn hao.
Âu Dương ngồi trên thảo nguyên. Hắn cảm giác mình có chút đau đầu. Mặc dù khi đến đây Bạch Hủ Minh từng nói, nếu hắn thực sự có thể phát huy phòng ngự tiên đoán của mình, cho dù cận chiến, một thánh thể chỉ dựa vào thân thể cũng khó chém giết được hắn.
Thế nhưng quỷ biết thánh thú có thực sự yếu như vậy hay không? Hơn nữa Âu Dương sớm đã quen loại cảm giác rút ngắn khoảng cách chiến đấu với người khác. Khu vực chiến đấu tối đa mười thước là sự thực hắn không thể thay đổi. Chiến đấu cận chiến với một thánh thú, cho dù hắn có thể né tránh, hắn làm sao giải quyết được chuyện khu vực mười thước đây?
- Ài.....không nghĩ nữa. Vẫn cứ tiến vào xem Cốt Long trước đã.
Âu Dương lắc đầu. Lúc này Thánh Thú Cốc đã cách hắn đã rất gần, chỉ là trong lòng vẫn luôn thấy thấp thỏm.
Âu Dương lần thứ hai chui xuống dưới đất, nhằm thẳng phía Thánh Thú Cốc mà đi...
Vạn Tiên Sơn, vô số đệ tử tiến vào nơi chôn xương đều nhận được triệu hoán trở về. Lúc này bọn họ gần nghìn người tụ tập trước Thông Linh Hải phía dưới Thông Thiên Phong.
- Ngoại trừ người của đoàn đội vô địch, những người khác đều đã rời đi....
Một giọng nói lãnh đạm xa xôi từ trên Thông Linh Hải truyền đến. Mặc dù không ai biết giọng nói này thuộc về ai, nhưng những đệ tử này đều biết, có một số việc bọn họ không thể hỏi. Lúc này việc bọn họ phải làm chính là vâng theo mệnh lệnh.
Gần nghìn người tụ tập, trong thời gian chưa tới năm phút đã rời đi toàn bộ. Duy nhất chỉ có hai mươi người của đoàn đội Lữ Phong ở lại. Khoảng chừng một phút sau, một con thuyền nhỏ từ trên Thông Linh Hải đi về phía này. Một nam tử toàn thân bạch y đứng trên đầu thuyền. Ánh mắt hắn sâu thẳm như đêm tối. Ngươi vĩnh viễn không thể nhìn ra trong đôi mắt đó đang ẩn chứa cái gì.
- Tông chủ...
Lữ Phong nhãn thần rất tốt. Hắn liếc mắt đã nhận ra Lỗ Tu. Ngay lập tức hai mươi nhân mã vội vàng quay về phía chiếc thuyền nhỏ hành lễ theo tiêu chuẩn đệ tử Vạn Tiên Sơn.
- Được rồi, đám tiểu tử thối các ngươi thật biết cách gây chuyện rắc rối.
Mặc dù ngôn ngữ của Lỗ Tu khiến người ta cảm giác hắn đang trách phạt, nhưng trong khẩu khí của hắn lại hoàn toàn không nghe ra cảm giác này.
- Hai mươi người, hai mươi người lại có thể sáng tạo nhiều chuyện không tưởng như vậy. Xem ra ta đã quá xem thường các ngươi.
Lỗ Tu từ trên thuyền nhỏ đi xuống.
Mỗi bước chân của Lỗ Tu đều khiến linh nguyên xung quanh một trận rung động. Từng đạo sóng gợn do linh nguyên tạo ra, hình thành dưới chân hắn.
- Tông... Tông chủ...
Đừng thấy Lữ Phong ở nơi chôn xương hung mãnh, khi nhìn thấy loại cường giả tuyệt thế như Lỗ Tu, hắn cũng cảm thấy run rẩy.
Đối với bọn họ mà nói, đây là mức độ vĩnh viễn không thể nào với tới. Thậm chí nếu như không có lần này, có thể cảđời bọn họ cũng không có cơ hội nhìn thấy Lỗ Tu.
- Tông chủ... Chúng ta là hai mươi mốt người.
Lữ Phong hoàn toàn không dám có bất cứ giấu diếm gì,.Lỗ Tu hầu như là thần linh tín ngưỡng của hắn. Trước mặt thần linh mà mình tín ngưỡng, hắn làm sao dám giấu diếm sự tình?
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 20 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Yêu Cung Tác Giả: Minh Nguyệt
-----oo0oo-----
Chương 245 : Đơn thương độc mã
Nguồn: Sưu Tầm
- A? Có người chết trận sao?
Lỗ Tu cũng không cảm thấy kinh hãi vì chuyện này. Hàng ngày trong nơi chôn xương không biết có bao nhiêu người ngã xuống. Người chết cũng là chuyện rất bình thường.
Nghe thấy lời nói của Lỗ Tu, Lữ Phong ngậm miệng. Hắn bỗng nhiên suy nghĩ, hắn có phải nên nói ra Âu Dương? Nếu như để Lỗ Tu biết tồn tại của Âu Dương, biết Âu Dương cãi lại mệnh lệnh của hắn, như vậy sẽ có hậu quả như thế nào?
Lữ Phong cảm thấy mình không thể bán đứng Âu Dương. Hắn suy tư hồi lâu, cuối cùng chuẩn bị nói dối một chút, báo tin Âu Dương tử vong.
Nhưng Lữ Phong còn chưa mở miệng chợt nghe Lỗ Tu lên tiếng :
- Âu Dương, cầm một yêu cung trong tay, kỹ thuật bắn cung xuất thần nhập hóa. Thân mang Chân Thực Chi Nhãn, có thể nhìn thấu bất cứ huyễn thuật nào. Không biết ta nói vậy có đúng không?
- A?
Không chỉ có Lữ Phong, tất cả thành viên của đoàn đội tinh anh đều không dám tin nhìn Lỗ Tu. Bọn họ không hiểu, nếu bọn họ không nói làm sao Lỗ Tu có thể biết được.
- Ha ha, tiểu tửđó rất khá. Nhưng một mình hoàn thành loại nhiệm vụ này vẫn là có chút ép buộc.
Lỗ Tu cười khẽ. Kỳ thực cho dù Lữ Phong không nói hắn cũng biết. Bởi vì Bạch Hủ Minh rất ít khi chủ động tìm hắn. Ngay khi hắn phát ra mệnh lệnh triệu hồi, Bạch Hủ Minh đã lập tức nói cho hắn biết, có một người sẽ không trở về. Người đó chính là Âu Dương.
- Tông chủ...
Lữ Phong nhìn Lỗ Tu, trong lòng hắn rất khẩn trương. Âu Dương kháng mệnh không trở về, Lỗ Tu có thể nổi trận lôi đình ra tới nơi chôn xương tiêu diệt Âu Dương để biểu thị uy lực hay không?
- Được rồi, ta biết rồi. Bắt đầu từ hôm nay, các ngươi chính là đệ tử Tu Di Phong. Hãy quý trọng tình hữu tình của các ngươi, quý trọng kinh nghiệm các ngươi không dễ có được. Các ngươi đều đạt được điểm giới hạn để tiến giai thánh thể. Có lẽ không cần yêu thú chi linh các ngươi cũng có thể trùng kích thánh thể.
Lỗ Tu nói xong, xoay người nhẹ nhàng bước lên con thuyền nhỏ rời đi.
Lỗ Tu đi rồi, nhưng đám người của đội tinh anh vẫn như si như mộng. Âu Dương ngang nhiên cãi lời. Nhìn dáng dấp của tông chủ có vẻ cũng không tức giận. Lẽ nào bọn họ thực sựđoán đúng? Âu Dương là đệ tử của một trưởng lão nào đó, đến nơi chôn xương vì có nhiệm vụ quan trọng phải làm?
- Tông chủ nói chúng ta đều có thể trùng kích thánh thể, không cần yêu thú chi linh...
Lúc này Thời Phong còn đang chìm đắm trong lời nói của Lỗ Tu.
Yêu thú chi linh giống như linh đan diệu dược để người ta trùng kích thánh thể. Trên thực tế nó cũng là thứ hủy người. Bởi vì bất luận là ai, chỉ cần sử dụng yêu thú chi linh trùng kích thánh thể, như vậy suốt đời đều không có khả năng tiến giai pháp thân. Nhưng hiện tại Lỗ Tu lại nói bọn họ không cần dùng yêu thú chi linh cũng có thể trùng kích thánh thể. Thời Phong hưng phấn cũng là chuyện bình thường.
Trước Thánh Thú Cốc, lúc này nhóm người của Thiên Khung Nhai đang nghỉ ngơi, bọn họ tới đây là vì muốn thăm dò thời gian cụ thể của thú triều để lựa chọn vị trí chờđợi thích hợp nhất cho mình.
- Đội trưởng, bao lâu nữa thú triều này sẽ bắt đầu?
Một gã đội viên hiển nhiên là lần đầu tiên tiến vào nơi chôn xương. Hắn chưa bao giờ trải qua thử thách của thú triều. Từ trong mắt hắn thậm chí còn có thể mơ hồ nhìn thấy vẻ chờ mong đối với thú triều.
- Tiểu tử, thú triều cũng không phải dễ dàng như ngươi tưởng tượng. Thú triều vừa xuất hiện, một phần ba mọi người trên đại thảo nguyên sẽ tử vong. Nếu như không thể suy đoán ra xu thế của thú triều, con số này còn có thể phóng lớn tới vô hạn.
Một lão đội viên mang theo vẻ thương cảm trong mắt nói.
Trước đây không lâu, hắn và đệđệ cùng tiến vào nơi chôn xương. Lúc đó bọn họ cũng từng ngây thơ như vậy, cho rằng thú triều chính là thời gian cung cấp yêu thú chi linh cho tu luyện giả. Nhưng khi chân chính nhìn thấy thú triều ùn ùn kéo đến nơi chôn xương, hắn hiểu rõ thì đã quá muộn. Bởi vì đệđệ của hắn đã vĩnh viễn nằm lại nơi chôn xương này.
- Người xem thường thú triều đều sẽ chết dưới thú triều.
Kinh Kha Đội trưởng của Thiên Khung Nhai vô cùng trầm ổn. Đây là một người trung niên nhìn qua hơn ba mươi tuổi. Nhưng toàn thân hắn lại toả ra cảm giác không giống một người ba mươi tuổi, mà giống như một lão già tuổi xế chiều.
- Thú triều vừa ra, toàn bộ nơi chôn xương, ngoại trừ Thánh Thú Cốc không có yêu thú, những nơi khác đều là sát khí nổi lên bốn phía. Ngươi không chỉ phải phòng bị yêu thú đáng sợ, ngươi còn cần phòng bị cả con người!
Kinh Kha nhìn đội viên của mình. Ở nơi chôn xương lâu như vậy, đội viên của hắn có lẽ đã biết điều đáng sợ nhất ở nơi chôn xương là cái gì.
Đoàn đội vô địch của Vạn Tiên Sơn tựa hồ đã quét ngang đoàn đội chính tông, tiếp theo chém Thánh Địa, diệt Thiên Cung, đại chiến liên tiếp, sau đó càng đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi. Nhưng đoàn đội của Vạn Tiên Sơn cuối cùng vẫn phải rời khỏi bơi chôn xương, bởi vì bọn họ không phải vô địch thực sự.
Thiên Khung Nhai từ khi mới bắt đầu đã không đi tranh đấu. Bởi vì Kinh Kha biết, thực lực của Thiên Khung Nhai thậm chí còn không bằng Thiên Cung. Hi vọng của bọn họ chỉ có thểđặt ở việc tiêu diệt yêu thú trong thú triều. Muốn học Vạn Tiên Sơn quét ngang như vậy, căn bản là không có khả năng.
- Vạn Tiên Sơn cũng đủ ngoan cường, khiến thế lực khắp nơi liên hợp lại tiêu diệt bọn họ. Nhưng ta nghe đoàn đội Vạn Tiên Sơn khác nói, đoàn đội vô địch đã bị tông chủ Lỗ Tu của Vạn Tiên Sơn triệu hồi trở về, nếu như bọn họ không đi, lúc này sợ rằng đã bị tiêu diệt.
Có người cảm thấy rất đáng tiếc. Kỳ thực mọi người đều nghĩ như vậy. Đôi khi sẽ đi sùng bái một số thứ lợi hại, nhưng trong lòng lại suy nghĩ nhiều hơn là lúc nào bọn họ mới có thể tiêu diệt.
- Hừ hừ...
Kinh Kha cười lạnh nói:
- Còn nhớ chuyện thời gian trước có người phát hiện ra hố tro thi thể không?
- Chính là hố tro đã chết hơn trăm người?
- Đúng, đây có lẽ là tác phẩm của Vạn Tiên Sơn. Hơn trăm người dưới tình huống không có người nào bị phát hiện đều bị Vạn Tiên Sơn tiêu diệt. Hơn nữa còn trực tiếp hủy thi diệt tích. Nếu như Vạn Tiên Sơn không rời khỏi, cho dù toàn bộ thế lực khác liên hợp tìm kiếm cuối cùng cũng sẽ tổn thất cực lớn.
Kinh Kha nói đến đây bỗng nhiên nhướng mày, hắn mở miệng nói:
- Cẩn thận, có Yêu Chiến Sĩđụng phải huyễn trận dưới đất của ta.
Một trận yêu khí bắt đầu khởi động. Trong nháy mắt tất cả yêu chiến của Thiên Khung Nhai hầu như hoàn thành yêu hóa. Lục Tiên theo sát phi thân lên trời. Ở nơi chôn xương, có yêu chiến xuất hiện dưới mặt đất, chuyện này rất có thể biểu thị tập kích sắp sửa bắt đầu. Ở chỗ này nếu như ngươi không muốn chết thì hãy thành thực chuẩn bị tất cả những thứ có vấn đề.
- Cái gì?
Sắc mặt Kinh Kha đại biến. Toàn thân hắn bỗng nhiên vụ hóa, bắt đầu di động về hướng Thánh Thú Cốc.
Đội viên của Kinh Kha theo sát phía sau. Chỉ có điều bọn họ không rõ tại sao đội trưởng của mình lại phi hành về hướng Thánh Thú Cốc.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 24 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius