Thể Tôn Tác giả: Hán Lệ
-----oo0oo-----
Quyển 3: Huyết Ngục Thâm Uyên
Chương 241: Trở về.
Nhóm Dịch: metruyen
Nguồn: Mê Truyện
Khi Lôi Cương tỉnh lại, mở mắt bắt gặp ngay một đôi mắt rất đỗi thân quen. Lôi Cương sửng sốt, lập tức nhảy dựng lên, nhìn thẳng vào mặt người kia và thốt lên: Ngu Đao?
“Sư tôn, người đã khỏe chưa?” Ngu Đao thấy Lôi Cương tỉnh lại thì mừng rỡ mà hỏi.
Lôi cương lắc đầu. “Chẳng phải mình bị thương nặng, đang bị Huyền Mộc lão ma giam giữ hay sao? Thế nào lại đi tới đây? Lẽ nào đó chỉ là mộng?” Lôi Cương vội vã hỏi: “Ngu Đao, sao ta lại ở chỗ này?”
Tức thì Ngu Đạo sửng sốt, vội vã hỏi: “Sư tôn, có đúng người vào cửa này lúc đang trọng thương?” Thấy Lôi Cương gật đầu, Ngu Đao lại nói: “Ngu Đao vẫn ở chỗ này đợi sư tôn trở về mà. Mấy ngày trước có một tiền bối đưa sư tôn đến rồi đi ngay, nhưng ngài có để lại một vài điều, dặn Ngu Đao nói với sư tôn.”
Lôi Cương sửng sốt: “Một vị tiền bối? Chẳng lẽ là Vân Ngục?” Ánh mắt hắn co chút nghi hoặc nhìn Ngu Đao hỏi: “Nói cái gì?”
“Hắn nói, không cần lo lắng về Tiểu Giác. Khi đến lúc thì tự nhiên nó sẽ ra khỏi không gian bị phong bế. Sư tôn bên trong cửa này lẽ nào vẫn còn khoảng trống?”
Ngu Đao chậm rãi nói, ánh mắt đầy nghi hoặc nhìn chăm chú vào Lôi Cương.
Lôi Cương gật đầu, chậm rãi quay đầu nhìn về phía cửa chính, lập tức vọt lên hướng cửa chính lao đi.
“Vù…” một tiếng, thân thể Lôi Cương lập tức bắn ngược lại hơn mấy chục thước. Lôi Cương khiếp sợ nhìn vào cửa chính đang tạo nên những gợn sóng kết giới. Lôi Cương không tin vào mắt mình, lại tiếp tục xông lên cửa chính lần nữa. Liên tục vài lần và đều bị bắn ngược trở lại giống như những lần trước, cứ hễ động vào kết giới là bị đẩy ngược trở lại.
Lôi Cương thở dài, tuy rằng Tiểu Giác vẫn ở trong không gian bị phong bế, thế nhưng biết động cơ của Vân Ngục là tốt, Lôi Cương cũng phần nào yên tâm hơn. Lôi Cương có chút hy vọng. Hy vọng Tiểu Sừng đi ra sẽ có sự thay đổi.
Vị lão nhân Vân Ngục quá mạnh, chỉ cần một chưởng tiêu diệt Huyền Mộc lão ma thì có thể thấy được võ công của hắn cao cường thế nào.
Khẽ thở dài một cái, Lôi Cương vứt bỏ những suy nghĩ trong đầu, nhìn hạo huyền Lôi Phủ. Lúc này Lôi Cương nghĩ làm sao thu hồi được nó? Lẽ nào lại để nó ở đây sao? Hơn nữa muốn ra khỏi Huyết Ngục thì phải dựa vào hạo huyền Lôi Phủ mà.
Nghĩ đến đó, thần thức của Lôi Cương bao phủ lấy hạo huyền Lôi phủ, chậm rãi suy nghĩ :”Nếu như có thể thu nhỏ nó thì có thể mang theo dễ dàng rồi”. Dường như Hạo huyền Lôi phủ có thể hiểu lời Lôi Cương nói. Ngay tức thì trong ánh mắt sững sờ của Ngu Đao, hạo huyền Lôi phủ liền thu nhỏ, biến thành một chiếc giới chỉ màu tím. Không để Lôi Cương kịp phản ứng, hạo huyền Lôi phủ biến hóa thành chiếc giới chỉ màu tím, đeo ngay trên ngón cái tay phải của Lôi Cương
Lôi Cương thầm nghĩ trong lòng, hạo huyền Lôi phủ quá mạnh mẽ. Hắn uan sát hạo huyền Lôi phủ khi biến hóa thành giới chỉ một cách cẩn thận. Trên cái giới chỉ màu tím chạm trổ không ít phong cách kiến trúc cổ xưa. Lôi Cương nhìn kỹ, thì thấy hình dạng bên ngoài của nó so với hạo huyền Lôi phủ thì không khác biệt lắm.
“Sư….sư tôn. Đây….đây” Ngu Đao sửng sốt một lúc thì thào nói trong khiếp sợ
Lôi Cương cười thản nhiên, cũng không nói gì thêm, mà chỉ nói:”Chúng ta đi thôi, thoát khỏi cái khe sấm chớp mưa bão này, trở lại Huyết Ngục đi”
Hành trình tới cái khe mưa bão sấm chớp của Lôi Cương khiến cho tu vi của hắn tăng lên rất nhiều, nhưng cũng khiến cho nội tâm của Lôi Cương trở nên phức tạp hơn rất nhiều. Nhất là một thứ áp lực vô hình ở đây khiến cho Lôi Cương gần như tắc thở, nhưng nó lại càng khiến cho Lôi Cương quyết tâm làm cho tu vi của mình tăng lên. Chỉ có như vậy mới có thể dựa vào khả năng của mình mà xua tan mây mù, hiểu rõ tất cả.
Dưới Huyết Ngục Thâm Uyên cuộc đại chiến đã diễn ra gần một tháng. Lúc này ở sát ngay bên rìa của cái khe mưa bão sấm chớp, đầy rẫy xác chết và nồng nặc mùi máu tanh. Thi thể nằm rải rác khắp nơi. Có cái còn nguyên vẹn có cái thì bị chặt ra thành từng mảnh, có chỗ thì không thấy thi thể đâu chỉ thấy toàn nội tạng khiến người khác thấy buồn nôn. Tu luyện giả cũng không phải là bất tử, muốn sống bất tử phải nâng cao đích tu vi, đó là cách duy nhất.
Khi trận quyết chiến gần đến hồi kết thúc có rất ít tu luyện giả dọn dẹp chiến trường, còn có những tu luyện giả lại lần mò, lục lọi trên các xác chết tìm kiếm chiến lợi phẩm.
Lúc này dưới Huyết Ngục Thâm Uyên thật lạnh lẽo sau trận chiến và khiến cho số người ở đây có năm thì giảm đi ba phần. Có thể thấy cuộc chiến này thật kinh khủng và tàn nhẫn, khả năng sống sót không giành cho người hèn yếu, nhu nhược. Phần lớn những người sống sót là những người có thủ đoạn độc ác, hai tay dính đầy máu tươi . Sau cuộc chiến ác liệt là lễ rửa tội, huyết ngục củng cố, tăng cường sức mạnh, sự thống trị của thành Địch Ngược lại càng mạnh thêm.
Lúc này sau cuộc chiến, Tu luyện giả còn sống sót hiểu rằng chỉ có mình hùng mạnh, tài năng mới có thể còn sống sót sau cuộc chiến ác liệt vậy. Rất nhiều người suy nghĩ làm sao thành Địch Ngược để trở thành trưởng lão hay đệ tử
Quá trình thu dọn chiến trường coi như hoàn tất. những thi thể của tu luyện giả có lẽ bị người lục lọi tới mấy lần. Không có ai có ý định mai táng cho bọn họ. Tất cả cứ phơi thây ở đó, để mặc cho thời gian bào mòn rồi biến thành những hạt bụi trong không khí.
Ngày hôm đó, có hai người đột ngột xuất hiện sát bên cạnh cái khe mưa gió sấm chớp. Dẫn đầu là một gã thanh niên hình thể to cao, phía sau là một gã thanh niên khác. Sau khi hai người xuất hiện liền quan sát bốn phía, khuôn mặt có sự căng thẳng. Hai người đó chính là Lôi Cương và Ngu Đao từ trong cái khe sấm chớp mưa bão trở về.
“Lần này đại chiến, e rằng tu luyện giả của Huyết Ngục bị gột rửa không ít hả?” Lôi Cương thản nhiên nói
Ngu Đao gật đầu, chậm rãi nói:”mỗi lần đều là như vậy. Thời gian sẽ làm tan biến tất cả. Trong bất kỳ thế giới nào thì mãi mãi vẫn là mạnh hiếp yếu”
Lôi Cương cam chịu không nói gì, nhìn các xác chết tanh tưởi phía trước, Lôi Cương chậm rãi nói:”Ngu Đao! E rằng ta sẽ ở Huyết Ngục không lâu nữa. Ngươi ở huyết ngục còn có gia đình, ngươi muốn cùng ta ra khỏi đây hay….”
Thân thể Ngu Đao run lên nhè nhẹ, lập tức nghi ngờ nói: “Sư tôn! Người muốn đi đâu? Không có sư tôn thì không có Ngu Đao bây giờ, Ngu Đao vẫn một lòng theo sư tôn!”
“Rời khỏi huyết ngục!!” Lôi Cương nói khiến thân thể Ngu Đao run rẩy, hai mắt chấn động kịch liệt, không mấy tin tưởng nhìn Lôi Cương “Ra khỏi….Huyết ngục? Hắn đang nằm mơ sao? Hắn đã liên tục vài lần lao vào sấm chớp mưa bão là vì cái gì? Kho báu? Hắn thực sự cần sao? Chẳng phải vì muốn ra khỏi Huyết ngục sao?” Mà lúc này nghe được Lôi Cương nói trong lòng Ngu Đao đã tin. Mấy năm nay sống cùng nhau nên Ngu Đao biết Lôi Cương sẽ không nói một khi không biết chắc chắn. Hắn có khả năng thoát khỏi Huyết ngục? Thoát khỏi cái lồng giam này sao? Nhìn thần sắc Ngu Đao Lôi Cương thản nhiên cười, không hỏi cũng biết quyết định của Ngu Đao, lập tức nói luôn: “Ngu Đao ngươi hãy sắp xếp cho gia tộc của ngươi. Ta muốn tu luyện một thời gian. Đến lúc xong ta sẽ đi tìm ngươi”
“Vâng! sư tôn!” Ngu Đao hết sức xúc động, lập tức hóa thành một tia sáng vụt lên không trung. Tuy rằng việc ra khỏi Huyết ngục rất dễ khiến cho con người ta kích động nhưng Ngu Đao cũng về thôn của họ Ngu. Đối với Ngu Đao lúc này thì đó là một việc rất khó ăn nói. Không thể không nói, Lôi Cương nói như vậy khiến cho Ngu Đao không còn giữ được bình tĩnh, cho dù y đã là cường giả Cương Đế…
Sợ rằng không chỉ Ngu Đao mà cho dù là địch ngược, địch thanh nghe thấy thế thì đều như vậy thôi.
Lôi Cương cũng không bế quan tu luyện ngay. Lôi Cương hướng ra phía Đông nhìn thoáng qua. Sau khi thở dài một tiếng, liền nhằm đúng hướng Đông phóng vụt đi.
Rừng Thôn Ma. Trước khi hắn rời đi có lẽ là phải nói lời cáo biệt bọn họ với bọn họ.
Đã có 7 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của baongoc
Thể Tôn Tác giả: Hán Lệ
-----oo0oo-----
Quyển 3: Huyết Ngục Thâm Uyên
Chương 242: Từ biệt.
Nhóm Dịch: metruyen
Nguồn: Mê Truyện
Rừng Thôn Ma
Lôi Cương bay lơ lửng trên rừng Thôn Ma, nhìn xuống phía dưới là mênh mông rừng rậm trong lòng cảm xúc dâng trào. Từ khi bước chân vào Huyết ngục, bắt đầu từ khu rừng Thôn Ma mà bản thân đã có sự thay đổi. Lúc này sự việc đã đi qua gần hai trăm năm mươi năm. Bản thân Lôi Cương cũng từ Kiếp Cương và đạt được đến Cương quân địa giai, trong mắt người thường đủ khiến cho họ vô cùng đố kỵ
Mười vị tiên thú tuy luôn lạnh như băng thế nhưng Lôi Cương cũng cảm thụ được bọn họ quan tâm thật sự. Và đây cũng chính là nguyên nhân chủ yếu trước khi ra khỏi Huyết ngục Lôi Cương đi tới rừng Thôn Ma lần này
Hắn từ từ đáp xuống mặt đất, chui vào trong rừng Thôn Ma, Lôi Cương nhìn khu rừng quen thuộc mà nhớ lại những gì trước đây. Sau đó hắn bay vào sâu trong rừng.
Sâu trong rừng Thôn Ma
Mười vị tiên thú ngồi xếp bằng trên mặt đất, bọn họ lạnh lùng nhìn người thanh niên cao ngất đứng trước mặt …….
“Lần này tại khe sấm chớp mưa bão thu hoạch cũng không tệ lắm hả” Thủ lĩnh Kim Viên nhìn Lôi Cương chậm rãi hỏi, ánh mắt không còn sắc bén như trước mà có phần ôn hòa hơn. Lôi Cương tu luyện cực nhanh làm cho mười người bọn họ đều kinh ngạc.
Lôi Cương gật đầu nói:”không sai” trong lòng thì cười gượng, đúng là không sai? Nếu như không có nguyên nhân, thì lúc này có thể nói những thu hoạch trong cái khe mưa bão sấm chớp là không gì sánh được.
“Tiểu tử. Tiểu Giác đâu? Lẽ nào hắn không đi tìm ngươi” Từ khi Lôi Cương đến nơi, Minh Diễm vẫn dùng thần thức dò xét xung quanh. Vốn tưởng rằng Tiểu Giác đang đùa giỡn bọn họ, ẩn nấp vào trong không gian, thế nhưng lâu như vậy không thấy bóng dáng của của Tiểu Giác đâu thì đó không phải là tính cách của nó.
Minh Diễm nói khiến chín vị lão nhân còn lại đồng loạt sửng sốt nhìn về phía Lôi Cương
Lôi Cương nao nao, Tiểu Giác lúc này đang bị giam hãm ở không gian giam cầm trong hạo huyền Lôi phủ, không thể đi tìm. Cảm nhận được sự nghi hoặc của các vị tiên thú, Lôi Cương nói: “Tiểu Giác không đáng lo ngại, lúc này hắn còn đang trong giai đoạn tu luyện”
Nghe Lôi Cương nói các tiên thú mới yên tâm, lập tức nghi ngờ và nhìn Lôi Cương nói: “Ngươi vào rừng Thôn Ma là vì chuyện gì? Lẽ nào ngươi lại có điều gì trắc trở?”
Lôi Cương cười gượng, chậm rãi nói: ”Lần này tiểu tử đến đây không phải để làm phiền mà là đến để cáo biệt các vị tiền bối ”
Mười vị tiên thú cùng sửng sốt, nghi ngờ nhìn Lôi Cương, “cáo biệt?”
Kim Viên sau một hồi sửng sốt thì nhíu mày nghi ngờ hỏi: “Cáo biệt? Ngươi …”
“Tiền bối, tiểu tử phải ra khỏi Huyết ngục, lần trước tại khe sấm chớp mưa bão tiểu tử may mắn đã tìm được cách để ra khỏi Huyết ngục”. Lôi Cương thản nhiên nói, nhìn kỹ vẻ mặt mười vị tiên thú dường như để ghi nhớ tất cả bọn họ trong lòng. E là, từ biệt lần này, hắn và bọn họ sẽ không liên quan và cũng không bao giờ gặp lại nữa?
Mười vị thiên thú chấn động và cùng bật dậy, Khuôn mặt Kim Viên giật giật, thấp giọng nói: “Ngươi muốn ra khỏi Huyết ngục ư??”
Lôi Cương gật đầu
Mười vị tiên thú nhìn nhau, ánh mắt khiếp sợ dần biến đổi trở nên vô cùng phức tạp. Trong lòng bọn họ dần đã chấp nhận Lôi cương. Cây sinh mệnh đã nói rằng họ phải chiếu cố Lôi cương cho tốt, để cho hắn mạnh lên. Mặc dù cách của bọn họ làm dường như khiến cho Lôi cương không có khả năng tiếp thu. Nhưng trong lòng họ cũng không có gì lưỡng lự. Tất cả chỉ cần Lôi Cương mạnh lên là được. Mà lúc này họ cũng biết Lôi Cương ra khỏi Huyết ngục thì phản ứng đó của họ cũng là chuyện bình thường.
“Ôi chao, ngươi có thể rời khỏi Huyết ngục, đây là cơ hội trời cho ngươi. Nếu mãi ở Huyết ngục thì ngươi dù có tài giỏi mấy cũng sẽ như không. Chúng ta sẽ không cưỡng ép ngươi ở lại. Ngoài kia mới là thế giới của ngươi, chúng ta không thể chú ý đến ngươi nữa, ngươi phải nhớ kỹ ngoài kia không phải là Huyết ngục, ngươi có xảy ra chuyện gì chúng ta không thể âm thầm giúp đỡ ngươi, tất cả đều phải cẩn thận hành sự nghe. Lần này từ biệt, chẳng biết có khi nào chúng ta mới có thể gặp lại.” Kim Viên không hổ là người thấu hiểu tâm can con người, vị thâm trường lo lắng nói.
“Tiểu tử, ngươi ra bên ngoài tu luyện cho tốt. Ngươi là thiếu chủ của chúng ta , cũng không nên làm mất mặt của rừng Thôn Ma ”. Ánh mắt Minh Diêm phức tạp, giọng trầm ấm tiến lên vỗ vai Lôi Cương nói
“Thiếu chủ?” Lôi cương sững sờ, cho rằng mình đã nghe nhầm, vậy mà mười vị tiên thú lại bảo mình là thiếu chủ? Nhìn thần sắc và ánh mắt mười vị tiên thú trong lòng Lôi Cương bỗng nhiên suy nghĩ cái gì tới rồi sẽ tới, và vội vàng nói: “tiền bối, vậy…..”
“Ha ha! Hài tử! Tất cả lúc này đều không quan trọng nữa, ngươi phải ra khỏi huyết ngục, Đây là điều chúng ta thật không ngờ, nguyên bản kế hoạch không thực hiện được. Có điều, bên ngoài tuy rằng không loạn như Huyết Ngục nhưng vẫn phải cẩn thận nghe” Kim Viên bước tới, thanh âm hết sức ôn hòa Tám vị tiên thú còn lại nhìn Lôi Cương, cũng nói không nên lời.
“Thiếu chủ, vậy Tiểu Giác hắn ….cùng ra khỏi đây với người chứ?”Minh Diễm bỗng nhiên nghĩ tới điều gì đó, thanh âm rung rung. Có thể thấy bọn họ lại thương yêu Tiểu Giác như thế nào...
Trong lòng Lôi Cương mềm nhũn, lúc này không có cách nào khác là mang Tiểu Giác đi theo và cáo biệt các vị tiên thú. Thấy sắc mặt Lôi Cương thay đổi liên tục, Kim Viêm thấp giọng nói: “lúc này tiểu Giác không có ở đây, nếu hắn tới, chúng ta sẽ … Ôi chao, không nói cũng được, bọn họ hai người đều có tiềm lực vô hạn, ngày sau sẽ có thành tích phi thường, đến lúc đó chúng ta muốn ngươi mang Tiểu Giác lại gặp mười lão già chúng ta”
Lôi Cương thở dài nhìn mười vị tiên thú trong lòng thầm cảm kích. Trong lòng bị chạm nỗi đau gật đầu nói: “các vị tiền bối, ngày sau tiểu tử nhất định sẽ mang Tiểu Giác quay lại tthăm các người.”
“Tiểu Giác, tiểu gia hỏa kia thích ăn linh thú hạch, ta ở đây có dự trữ rất nhiều. Cứ định chờ hắn tới thì cho hắn. Hiện tại …. đưa cho ngươi, ngày sau cho hắn ăn đi” Minh Diễm run rẩy lấy từ trong giới chỉ ra một đống linh thú hạch màu hồng.
Mà mặt khác, mấy vị tiên thú cũng làm như vậy…..Cáo biệt mười vị tiên thú, Lôi Cương nhanh chóng rời khỏi rừng Thôn Ma. Trong lòng Lôi Cương xúc động muôn phần. Lôi Cương đã đoán được suy tính của mười vị tiền bối. Tất cả những điều trước đây họ làm chỉ là để muốn cho hắn tiến tới. Trong lòng Lôi Cương rất phức tạp, chỉ muốn cho mình một cái tát vì lúc trước hắn chỉ biết oán hận bọn họ. Cảm nhận được tình cảm của các vị tiên thú đối với mình và quan tâm đến Tiểu Giác, Lôi Cương vô cùng xúc động. Rời khỏi rừng Thôn Ma một mình ngồi trên núi nhìn chăm chú vào không trung.
Ra khỏi huyết ngục, rốt cục là đã đạt được nguyện vọng, lúc này Lôi Cương có suy nghĩ sẽ quay trở lại tìm đại ca Lôi ma
Suy nghĩ của Lôi cương từ từ bay tới thôn trang nhỏ đã từng ở khi còn bé. Thần thức Lôi Cương lúc này vẫn chưa xác định địa điểm đến cụ thể nên để mặc cho tâm tưởng nhẹ hàng.
Chẳng bao lâu sau, Lôi Cương bỗng nhiên giật mình. Nhìn phía trước, sắc mặt hắn đột ngột thay đổi, khi thấy mình bị vây trong một không gian tối đen, bầu trời không còn chút ánh sáng.
Vậy…. Lôi Cương không khỏi nghĩ tới ý cảnh ẩn chứa trong mười sáu cây cột đá trong Hạo Huyền Lôi phủ. Suy nghĩ một lát, Lôi Cương hiểu rằng mình vô tình tiến vào trạng thái tu luyện. nhìn không gian trước mặt, Lôi Cương hiểu rằng trong đó có rất nhiều điều đáng quý. Vì vậy mà hắn vội vã từ từ chìm vào trong sự lĩnh ngộ.
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của baongoc
Thể Tôn Tác giả: Hán Lệ
-----oo0oo-----
Quyển 3: Huyết Ngục Thâm Uyên
Chương 243: Rời khỏi Huyết Ngục.
Nhóm Dịch: metruyen
Nguồn: Mê Truyện
Thấm thoắt đã mười năm
Sâu trong một tòa lầu tại Thôn Ngu Gia.
“Sư tôn!” một thanh âm rất nhỏ vang lên trong lầu các. Ngu Đao đang nhắm mắt tĩnh tọa liền sửng sốt, khẽ thở dài, thân thể thoáng một cái rồi vụt biến mất.
Ngu Chiến đang đứng một mình thấy Ngu Đao xuất hiện. Trong lòng Ngu Chiến run lên, hai mắt lộ rõ vẻ lo lắng. Ngu Chiến nói:”Sư tôn, người làm sao vậy? Vì sao thì người phải làm như vậy?”
“Chiến nhi, ngươi cũng không còn nhỏ nữa. Ngu gia thôn được ngươi dẫn dắt vi sư thấy rất yên tâm. Ta muốn đến một nơi khác e rằng sẽ không quay lại đây nữa”. Ngu Đao nhìn đồ đệ duy nhất rồi chậm rãi nói những lời mà trong lòng không muốn.
“Sư tôn …con!!”Ngu Chiến ngập ngừng, chưa kịp nói đã bị Ngu Đao ngắt lời.
“Ngu Chiến, tu vi của ngươi đã đạt tới đỉnh cao trong Huyết ngục. Ta chỉ rời khỏi đây thôi biết đâu sau này còn có cơ hội gặp lại chăng? Ngươi quay về đi, quản lý thôn Ngu Gia cho tốt. Nếu có duyên thì hai thầy trò chúng ta sẽ có ngày gặp lại. Sau khi ta đi khỏi đây ngươi phải tự giải quyết mọi việc cho tốt”. Ngu Đao chậm rãi nói, khuôn mặt cố tỏ ra nghiêm túc.
Ngu Chiến sửng sốt, nhìn Ngu Đao thở dài rồi quỳ xuống nói:”Ngu Chiến cung tiễn sư tôn. Ngu Chiến sẽ quản lý tốt thôn Ngu Gia và không làm sư tôn thất vọng” rồi lập tức Ngu Chiến đứng lên như không muốn chia tay.
Nhìn Ngu Chiến rời đi trong lòng Ngu Đao có hơi rung động. Nhưng ngay lập tức ánh mắt lại trở nên kiên định.
Hôm đó, Ngu Đao một mình ngồi xếp bằng trong gác nhỏ tại Ngu gia thôn đợi Lôi Cương đến. Những năm gần đây Ngu Đao cũng không dám đi xa vì sợ lỡ mất cơ hội gặp Lôi Cương. Thậm chí mấy lần Địch Ngược mời, Ngu Đao đều tế nhị từ chối.
Ra khỏi Huyết ngục Thâm Uyên, chính là nhiềm hy vọng của bất kể cường giả Huyết Ngục hay Thâm Uyên. Những người trước đây đều như những con thiêu thân tiến vào trong khe sấm chớp mưa bão kết quả cuối cùng đều là hồn bay phách lạc. Nhưng những người sau đều cuộn trào quyết tâm mãnh liệt cũng chỉ vì mục tiêu ra khỏi Huyết ngục. Đặc biệt tu luyện giả tu luyện cao cũng như vậy. Bất cứ một người tu luyện nào trong Huyết Ngục Uyên Thâm đã tu luyện được Cương hoàng thiên giai thì có thể đạt tới Cương Đế cũng chỉ có mấy người. Bọn Ngu Đao cũng đều phải có may mắn mới có được sự đột phá. Thưng cả vạn người tu luyện có thể có mấy người? Hơn nữa đột phá tới Cương đế là việc làm còn khó hơn lên trời.
Ngu Đao là một trong những người đó. Sở dĩ việc ra khỏi Huyết ngục mà mấy năm nay Ngu Đao chẳng để tâm tới việc tu luyện. Về phần Thôn Ngu Gia, Ngu Đao cũng nói chuyện một lần nhưng không nói về việc ra khỏi Huyết ngục. Tuy nội tâm tiếc nuối, sợ rằng ngày sau cơ hội gặp lại rất khó nhưng Ngu Đao cũng không hối hận. Mục đích của mỗi tu luyện giả là theo đuổi đỉnh tu vi. Hơn nữa ở Thôn Ngu Gia ngoại trừ Ngu Chiến ra những người còn lại không có mấy người Ngu Đao thấy lưu luyến.
Hôm đó, Ngu Đao ngồi tĩnh tọa trong lầu các. Tuy rằng ngồi im nhưng trong tâm lại rất xáo trộn. Ngu Đao nghĩ Lôi Cương sẽ đến tìm mình. Trong lòng Ngu Đao tin là như vậy. Ngu Đao thấy mừng thầm về những hành động lúc trước. Ở với Lôi Cương càng lâu Ngu Đao càng cảm thấy hắn hùng mạnh và thần bí. Cái khe sấm chớp mưa bão ngăn cản bao năm giữa Huyết Ngục và Thâm Uyên vậy mà sư tôn đi vào đó một cách thoải mái. Sợ rằng những việc như vậy mà truyền đến tai người khác chắc chắn sẽ khiến cho họ kinh hãi? Hơn nữa hạo huyền Lôi phủ kia biến thành của Lôi Cương. Tất cả những điều đó khiến cho Ngu Đao đối với Lôi Cương càng thêm thành kính.
Nếu như trước kia trong lòng Ngu Đao đối với Lôi Cương còn có những điểm không hiểu nhau. Dù sao Ngu Đao trước đây vốn là cường giả Cương hoàng thiên giai, tuy là tu vi mất hết nhưng phần kiêu ngạo vẫn còn. Nhưng đến lúc này Ngu Đao đã hoàn toàn tâm phục khẩu phục đối với Lôi Cương. Sống cùng với Lôi Cương lâu như vậy Ngu Đao hiểu rằng tuy Lôi Cương là hậu bối tốc độ tiến bộ của hắn khiến Ngu Đao phải líu lưỡi. Ngu Đao đã tin tưởng vững chắc vào Lôi Cương. Với thời gian Lôi Cương sẽ đạt tới một mức khiến cho mọi người phải ngưỡng mộ.
Ngu Đao đang suy nghĩ thì đột ngột vang lên một thanh âm rất quen thuộc. Làm Ngu Đao giật mình, lập tức nhảy dựng lên nhìn về khoảng không phía trước – một thanh niên cao lớn đang nhìn mình.
“Sư tôn” Ngu Đao xưng hô cung kính, lập tức nhân thể vụt lên thoáng một cái đã ở bên cạnh người thanh niên. Vẻ mặt lão đầy sự xúc động nhìn người thanh niên đó.
Lôi Cương thản nhiên nói: “Ngu Đao tất cả đều sắp xếp ổn thỏa chứ?”
“Sư tôn, Ngu Đao đã sắp xếp ổn cả” Ngu Đao cung kính nói. Ánh mắt tràn đầy mong đợi. Rời khỏi huyết ngục sao? “Vậy cũng tốt, bảo vệ cho tinh thần. Vi sư sẽ cho ngươi cùng tiến vào trong Hạo Huyền Lôi Phủ! ” Gương mặt tươi cười của Lôi cương vụt tắt, thấp giọng nói. Ngu Đao vội vã ngừng suy nghĩ trừng trừng mắt nhìn Lôi Cương. Bỗng nhiên Ngu Đao cảm nhận được một sức mạnh nào đó đang bao phủ lấy mình. Sức mạnh phi thường này rất êm dịu. Còn chưa chờ Ngu Đao phản ứng nhiều thì khung cảnh trước mắt lão đã thay đổi. Nhìn kỹ thì đó chính là trong Lôi phủ màu tím. Nhìn cánh cổng với phong cách cổ xưa, trống ngực Ngu Đao đập thình thịch.
“Chúng ta vào phủ thôi” Lôi Cương đứng ngay cạnh Ngu Đao chậm rãi cười nói. Tức thì Lôi Cương vung tay phải lên lập tức cửa lớn với phong cách cổ xưa vang lên tiếng kẽo kẹt. Cánh cửa lớn đã nhiều năm đóng kín đang từ từ mở rộng.
Trong mười năm, Lôi Cương chỉ dùng có bảy năm để lĩnh ngộ, thời gian còn lại Lôi Cương liền nghiên cứu về Hạo Huyền Lôi phủ. Tuy Hạo Huyền Lôi phủ ở cửa lớn có kết giới và không gian giam cầm ở ngay bên trong nhưng lại không ảnh hưởng tới việc mở cửa chính hạo huyền Lôi phủ. Thời gian ba năm khiến cho Lôi Cương có cách nhìn khác trước. Công năng của toàn bộ hạo huyền Lôi phủ có thể nói là thiên biến vạn hóa. Trong đó có một mật thất càng khiến cho Lôi Cương khiếp sợ. Ở trong đó nồng độ linh khí mới nghe thấy lần đầu. Trong ba năm ở đây Lôi Cương vẫn tìm kiếm cách ra khỏi huyết ngục bằng truyền tống trận. Cuối cùng trước đó không lâu, tại hạo huyền Lôi phủ trong căn phòng bí mật, Lôi Cương đã tìm được cách ra khỏi Huyết ngục bằng truyền tống trận.
Cửa chính từ từ rộng mở, Ngu Đao lặng người trước kiến trúc hùng vĩ và những điêu khắc tinh tế không gì sánh được cùng với sự uy nghiêm. Tiếp đến, Lôi Cương dẫn Ngu Đao tiến vào hạo huyền Lôi Phủ
Toàn bộ hạo huyền Lôi phủ về tổng thể thì giống Phủ đệ, không khác biệt lắm. Cái này càng chứng tỏ rằng chủ nhân trước đây của hạo huyền Lôi phủ kinh khủng thế nào. Ngu Đao nhìn chăm chú những cỏ cây, hoa lá ở đây. Dĩ nhiên những cỏ cây hoa lá này đều là sinh vật sống. Ngu Đao thầm than một tiếng rồi đi theo Lôi Cương vào trong một cái mật thất của Hạo Huyền Lôi Phủ.
Nhìn phía trước, hàng trăm khối linh thạch bố trí thành truyện tống trận. Trong lòng Ngu Đao thấy xúc động vô cùng vậy đó là xuất huyết ngục hay truyện tống trận? Truyện tống trận do tổng cộng một trăm linh tám khối linh thạch sắp xếp thành. Tuy đã rất lâu không di chuyển thế nhưng trong truyện tống trận cũng không bị nhiễm một hạt bụi. Lôi Cương tiến lên phía trước nhìn Ngu Đao nói:”Vào đi, chuẩn bị truyền tống nhé!”
Ngu Đao sợ run cả người, vội vã đi tới ttrung tâm truyền tống trận cùng đứng với Lôi Cương quan sát bốn phía. Bỗng nhiên bên tai Ngu Đao chợt vang lên những âm thanh rất nhỏ. Lão quay đầu lại nhìn thấy Lôi Cương hai mắt nhắm nghiền miệng lẩm bẩm mà Ngu Đao không biết là đang nói gì. Chợt Ngu Đao nghe thấy Lôi Cương hét lớn một tiếng
“Truyền” . Tiếng hét vừa thốt ra Lôi Cương lập tức cắn ngón tay, một giọt máu dính ngay tại truyện tống trận.
Giọt máu rời vào truyện tống trận khiến cho dường như toàn bộ truyện tống trận đã được kích hoạt. Một trăm linh tám khối linh thạch trong nháy mắt đã sáng rực lên. Những tia sáng làm chói mắt Lôi Cương và Ngu Đao. Hai người vụt biến mất cùng hạo huyền Lôi phủ trong nháy mắt…Lôi Cương và Ngu Đao rời đi, sợ rằng sau này sẽ không vào Huyết Ngục nhưng Huyết ngục đối với Lôi Cương chỉ là bước đi đầu tiên sau này còn có những nơi khác trên chuyến hành trình đợi Lôi Cương.
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của baongoc
Thể Tôn Tác giả: Hán Lệ
-----oo0oo-----
Quyển 4: Hành Trình
Chương 244: Kiếm Đỉnh song long.
Nhóm Dịch: metruyen
Nguồn: Mê Truyện
Trung Xu giới! Châu Ma! Núi vạn linh.
Núi Vạn Linh tập hợp nhiều vô kể linh thú. Giống như trước đây nó vẫn là tiểu cấm địa của châu Ma. Đây là một nơi tuyệt vời cho những đệ tử thanh niên của rất nhiều môn phái lịch lãm. Sâu trong núi Vạn Linh vốn là thánh sơn cao tới tận mây đã sụp đổ. Cấm chế bao phủ núi Vạn Linh cũng biến mất. Không còn cấm chế, đám đệ tử tới đây rèn luyện đã có thể phi hành. Mà từ lúc thánh sơn sụp đổ núi Vạn Linh không còn là nơi tụ tập của ngũ giai tinh thú nữa. Đã mấy trăm năm rồi không ai thấy được hình ảnh của ngũ giai tinh thú.
Vắng lặng nhiều năm, tại nơi vết tích thánh sơn núi Vạn Linh vào một ngày bỗng nhiên sáng rực lên làm cho toàn bộ núi Vạn Linh được chiếu sáng như ban ngày.
Không ai được chứng kiến, một thân ảnh chậm rãi hiện ra trong Thánh Sơn. Thân ảnh ấy mang vóc dáng của một người thanh niên cao ngất. Vẻ mặt như có như không một nụ cười nhạt.
Người thanh niên xuất hiện, lạnh lùng nhìn xung quanh rồi sửng sốt nói lầm bầm với thanh âm vừa: “Mọi thứ vẫn như cũ”. Người thanh niên nhìn khu rừng rậm xanh um tươi tốt trước mặt trong nhất thời vậy mà lại lâm vào trầm tư suy nghĩ rất lâu. Lúc sau người thanh niên thở dài hướng phía trước là rừng cây um tùm bay đi.
Người thanh niên đó đích thị là Lôi Cương.từ Huyết ngục đi ra
Lôi Cương không ngờ được mình lại tới đây. Mọi thứ hoàn toàn đều là ý trời. Cái khu rừng này đúng là nơi đã khiến cho hắn bước lên một con đường không tầm thường nữa.
Trong lúc này Ngu Đao đang ở hạo huyền Lôi phủ tu luyện. Khi đi tới Trung Xu giới, cấm chế khiến tu vi không thể tăng lên của Huyết Ngục vẫn làm cho Ngu Đao đau khổ biến mất khiến cho Ngu Đao mừng rõ như điên, nóng ruột tu luyện tiếp
Cảm nhận được hơi thở linh thú ở dưới, trong lòng Lôi Cương thấy xúc động muôn phần. Bản thân rời khỏi đây đã một thời gian . Lúc đó ngay cả Kiếp Cương cũng không đến. Mà hơn ba trăm năm qua mình đã là cường giả Cương quân cũng thỏa sức hoành hành toàn bộ Trung Xu giới. Bất quá Lôi Cương hiện thân đi tới Trung Xu giới, tu vi bị ép tới cảnh giới Cương Quân thiên giai. Mặc dù có hơi kinh ngạc nhưng không ngờ điều đó làm cho Lôi Cương thỏa mãn.
Sau khi ra núi Vạn Linh, Lôi Cương dựa theo ký ức mà bay về hướng trấn Thanh Thạch. Với Lôi Cương muốn đi thì trấn Thanh Thạch cũng không tới nửa khắc. Đi đến trấn nhỏ ngày trước trong lòng Lôi Cương xúc động vô cùng. Trấn nhỏ vẫn sầm uất như trước. thần thức Lôi Cương bao phủ lên trấn nhỏ nhưng khẽ thở dài. Thời gian trôi qua những người ở đây đều là hậu bối của hắn. Đám người Lý lão tất cả đã chết hết rồi sao?
Lắc đầu, Lôi Cương di chuyển trong hư không ngẫm nghĩ đến hành trình sau này của mình. Mình về Trung Xu giới, việc này đối với mình cực kỳ quan trọng.
Lôi Cương nghĩ tới Luyện Hư cùng Đan Thần, không biết bọn họ bây giờ thế nào? Hai người bạn tốt lúc này tất nhiên cũng không phải là tầm thường nữa. Năng lực của bọn họ lúc này hẳn đã đứng đầu một phương. Lôi Cương dự định chờ mọi việc qua thì sẽ đi tìm bọn họ. Vệc thứ nhất của Lôi Cương lúc này là đi đến phái Kiếm Đỉnh. Nghĩ đến phái Kiếm Đỉnh Lôi Cương đang bình tĩnh, trống ngực cũng đập nhanh hơn một chút. Lúc này đã hơn ba trăm năm căn cứ vào giao hẹn, hắn ….hẳn là đã đi đến phái Kiếm Đỉnh tìm ta ư? Nghĩ đến đấy, trong lòng Lôi Cương kích động không chịu nổi, nhanh chóng hướng phía châu Cương bay đi.
Châu Kiếm, phái Kiếm Đỉnh.
Lúc này phái Kiếm Đỉnh đã trải qua mấy trăm năm phát triển. Từng bước tiến tới thành đại môn phái. Hai con rồng của Phái Kiếm Đỉnh chình là Trảm Đồ, Trảm Lệ hùng mạnh có tiếng trong Trung Xu giới. Hơn ba trăm năm trước, trong thịnh hội giao lưu thì Trảm Đồ, Trảm Lệ có thể nói có được danh tiếng đại chấn trở thành hai con rồng của phái Kiếm Đỉnh. Sau đó hai người dưới sự đố kỵ của mọi người, trong hơn ba trăm năm qua đã đột phá Kiếp Cương đã đạt đến cảnh giới Cương Vương.
Có hai gã cường giả Cương Vương đã làm cho thanh thế phái Kiếm Đỉnh nổi lên. Nhưng sợ rằng thời gian để phái Kiếm Đỉnh để trở thành số một trong các môn phái cương châu thì phải mất đến trăm năm.
Núi Tranh Chiến nằm giữa năm ngọn núi của phái Kiếm Đỉnh. Lúc này núi Tranh Chiến đã trở thành nơi tụ họp của toàn bộ cường giả phái Kiếm Đỉnh. Tông chủ phái Kiếm Đỉnh - Xích Kiếm đã nhiều năm mai bế quan, hơn trăm năm trước. Xích Kiếm đã độ kiếp thành công, đạt được đến cảnh giới Cương Vương. Sau đó lại chìm vào trong bế quan.
Lúc này trông coi trong phái Kiếm Đỉnh là Trảm Đồ, Trảm Lệ. Hai người được gọi là Kiếm Đỉnh song long làm cho cả đệ tử thanh niên của Trung Xu giới,hâm mộ đến bái sư. Có người đồn rằng tông chủ của phái Kiếm Đỉnh là Xích Kiếm không phải bế quan mà đã truyền lại vị trí tông chủ cho Trảm Đồ hoặc Trảm Lệ. Thế nhưng vẫn chưa công bố là vì cũng không giải quyết được gì. Mà Trảm Đồ, Trảm Lệ hai người có tu vi lấn át được toàn bộ phái Kiếm Đỉnh nên không ai dám có ý kiến khác cho dù có cũng chỉ cất giữ trong lòng.
Ba trăm năm ngắn ngủi mà đạt được đến cảnh giới như vậy thì có thể nói trong Trung Xu giới đó là nhân vật quan trọng, vượt qua rất nhiều người thuộc tầng lớp cao trong phái Kiếm Đỉnh trước đây là sư thúc, thậm chí là sư tổ của họ. Tuy rằng hai người bọn họ xưng hô kính trọng nhưng …sư thúc, sư tổ cung không dám cậy già lên mặt. Vì cường giả vi tôn dựa vào sức mạnh để đứng đầu Trung Xu giới.
Lúc này tại phái Kiếm Đỉnh trong điện nghị sự
Hai gã thanh niên ngồi xếp bằng tại vị trí cao nhất trong điện nghị sự. Hai người với ánh mắt như chim ưng đảo đảo lại nhìn các cao tầng phía dưới của phái kiểm đỉnh. Khiến bọn họ run sợ không dám nhìn đối mặt. Hai người này đúng là hai người nổi tiếng trong Trung Xu giới, chính là kiếm đỉnh song long: Trảm Đồ, Trảm Lệ. Có lẽ xưng hô là đao đồ, Âm Lệ! “Gần đây, phái Kiếm Cương vẫn luôn chèn ép phái Kiếm Đỉnh, chắc các vị cũng có kiến nghị”. Đao Đồ lạnh lùng nhìn xuống phía dưới nói to. Đao Đồ lúc này so với lúc trước cũng không có nhiều thay đổi nhưng khuôn mặt qua năm tháng đã có nhiều góc cạnh trông càng chin chắn và uy nghiêm. Mặc dù hai người nắm giữ phái Kiếm Đỉnh nhưng đều như nhau. trong thời gian qua đều có được uy nghiêm của người đứng đầu.
“Trảm Đồ thiếu tông chủ! Phái Kiếm Cương là mộ trong thất đại môn phái của Trung Xu giới. Sức manh hùng hậu, xưng bá toàn bộ châu Kiếm nhiều năm. Chúng ta - Kiếm đỉnh môn phái hùng mạnh là thế mà vẫn bị bọn chúng chèn ép. Chuyện đó không có gì lạ” một lão nhân lên tiếng.
“Sao, lẽ nào phái Kiếm Đỉnh chúng ta vẫn bị phái Kiếm Cương chèn ép?” Sắc mặt Âm Lệ trầm xuống. Khuôn mặt vốn lạnh lùng lúc này lại trở nên âm trầm khiến các cao tầng trong điện chầu đều hồi hộp. Hai người đều là cường giả cương vương nên vô hình chung tạo ra áp lực khiến cho bọn họ không thể chịu nổi.
“Trảm Lệ thiếu tông chủ! phái Kiếm Đỉnh ta lúc này cần tập hợp sức mạnh. Lúc này là lúc phái Kiếm Cương chính diện giao phong” một lão nhân tuy rằng trong lòng kinh hãi nhưng vẫn kiên định ý kiến của mình. Trong lòng khí huyết sôi sục nhìn thẳng Âm Lệ nói.
Âm Lệ và Đao Đồ nhìn nhau thầm thở dài. Hai người muốn chấn hưng toàn bộ phái Kiếm Đỉnh nhưng Châu Kiếm có Kiếm Cương cũng làm cho phái Kiếm Đỉnh chịu áp lực. Muốn vùng dậy chống lại là điều rất khó khăn. Trừ phi có sức mạnh ngang nhau thậm chí vượt qua được phái Kiếm Cương. Thế nhưng cũng rất khó vì phái Kiếm Cương là đại môn phái từ xa xưa. Còn phái Kiếm Đỉnh chỉ mới xuất hiện thì làm sao có sức mạnh ngang bằng.
Đao Đồ nhíu mày, nhăn trán, thở dài nói: “Ôi chao ….việc này không gấp được, phái Kiểm Đỉnh phải thu nhận thêm đệ tử xem độ mạnh yếu ra sao. Mặc kệ tư chất thế nào chỉ cần thông qua thử thách của phái Kiếm Đỉnh chúng ta là đủ khả năng trở thành đệ tử của phái Kiếm Đỉnh, hiểu chưa?”
Âm Lệ ngồi cạnh sửng sốt, ánh mắt có chút thất thần. Và dường như muốn gợi lại chuyện mấy trăm năm trước.
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của baongoc
Thể Tôn Tác giả: Hán Lệ
-----oo0oo-----
Quyển 4: Hành Trình
Chương 245: Tin tức động trời.
Nhóm Dịch: metruyen
Nguồn: Mê Truyện
Trong lúc đám tầng lớp cao của phái Kiếm Đỉnh đang bàn luận, trước cửa lớn của họ đột ngột xuất hiện một người tu luyện.
Một gã thanh niên cao lớn mặc áo đen xuất hiện trước cánh cửa lớn của phái Kiếm Đỉnh. Nhìn cánh cửa hoàn toàn khác với cách đây ba trăm năm, ánh mắt của người thanh niên có chút khác lạ. Người thanh niên đó chính là Lôi Cương từ châu Ma tới đây. Lôi Cương nhìn thấy sự thay đổi nghiêng trời lệch đất của phái Kiếm Đỉnh mà cười khổ. Bản thân hắn lúc đầu ở lại đây mấy năm nhưng không thể trở thành đệ tử của phái Kiếm Đỉnh. Mà cũng nhờ điều đó hắn mới được trưởng lão Ngự Thiên của phái Kiếm Cương coi trọng. Lôi Cương dự định sau khi giải quyết xong chuyện ở đây sẽ tới phái Kiếm Cương để tạ ơn tiền bối Ngự Thiên. Lúc trước, nếu không có lão thì có lẽ cũng chẳng có hắn ngày hôm nay. Càng không thể gặp được nàng.
Lôi Cương vẫn giấu hình bóng của nàng thật sâu trong đáy lòng. Nàng nói rất đùng, có một số việc chỉ khi bản thân có thực lực thì mới có được.
Sau khi thở dài một cái, Lôi Cương nhấc chân bước về phía cánh cổng. Lúc này, cánh cổng của phái Kiếm Đỉnh lại cao thêm và có khí thế hơn. Hai bên còn có hai con sư tử cao tới năm trượng. Nếu như không phải bên trên cánh cổng có khắc ba chữ phái Kiếm Đỉnh thì Lôi Cương còn tưởng rằng mình đi nhầm. Khi Lôi Cương tới được cánh cổng lập tức nghe thấy một tiếng thét to.
- Đạo hữu ở đâu tới phái Kiếm Đỉnh chúng ta? - Hai gã thanh niên mặc áo xám ngự kiếm bay tới. Ánh mắt của hai người nhìn Lôi Cương chằm chằm.
Lôi Cương liếc mắt thì thấy cả hai người đều là Cương Sư hoàng giai. Mặc dù lúc trước, phái Kiếm Đỉnh từ chối Lôi Cương nhưng Lôi Cương cũng không có hận bọn họ, thậm chí trong lòng hắn còn có một sự cảm kích. Vì vậy mà Lôi Cương mới cười nói:
- Lần này ta tới phái Kiếm Đỉnh có một số việc chứ không có ác ý. Các ngươi làm gì thì cứ làm đi.
Thần thức của Lôi Cương đã cảm nhận được hơi thở của Đao Đồ và Âm Lệ. Nhưng Lôi Cương cũng không muốn làm phiền tới hai người bọn họ. Điều khiến cho hắn kinh ngạc đó là cả hai tên đều đạt tới Cương Vương hoàng giai, đúng là người được phái Kiếm Đỉnh coi trọng trước đây.
Cả hai gã thanh niên nhìn nhau mà không giấu được sự kinh ngạc. "Khẩu khí của người này lớn thật? Đi vào phái Kiếm Đỉnh mà còn nói mình làm gì thì cứ làm đi?" Nhưng hai người có thể trở thành người canh gác của phái Kiếm Đỉnh thì cũng không phải là đệ tử bình thường. Cả hai cùng quan sát Lôi Cương thì phát hiện thấy người này giống như một người bình thường nhưng lại có một thứ gì đó khiến cho họ cảm thấy sâu không thể lường được. "Chẳng lẽ đây là cao nhân?" Ngay lập tức tên đệ tử có vóc dáng cao lớn liền lên tiếng:
- Tiền bối! Chúng ta là đệ tử canh gác của phái Kiếm Đỉnh. Xin hãy nói thân phận cho chúng ta để còn đi thông báo.
Lôi Cương hơi sững sờ rồi lập tức lên tiếng:
- Ha ha! Mấy trăm năm trước ta cũng là đệ tử của phái Kiếm Đỉnh vì vậy có sự quen thuộc. Không cần phải làm phiền các ngươi.
Ngay lập tức, Lôi Cương biến mất trước mặt hai người.
Cả hai người đều trợn mắt há mồm, nhìn nhau với ánh mắt bán tín bán nghi. Tên thanh niên lùn hơn, nói:
- Sư huynh! Thế này....
- Hiện tại, phái Kiếm Cương chèn ép phái Kiếm Đỉnh chúng ta. Người này không rõ lai lịch, chúng ta nhanh đi thông báo cho sư bá.
Cả hai người cùng ngự kiếm bay vào trong cánh cổng của phái Kiếm Đỉnh.
Lúc Lôi Cương xuất hiện thì đã ở phía Tây của phái Kiếm Đỉnh, tại cái nơi mà ngày xưa hắn từng tu luyện. Có điều, Lôi Cương hơi cảm thấy thất vọng khi thấy chỗ mình ngày trước tu luyện đã trở thành một cái quảng trường rộng lớn để cho đệ tử tỷ thí với nhau.
Sự xuất hiện của Lôi Cương khiến cho đám đệ tử đang tỷ thí sửng sốt. Nhưng bọn họ cũng chỉ nhìn một chút rồi lại tập trung vào tỷ thí. Lôi Cương từ từ đi theo con đường lớn về phía năm ngọn núi của phái Kiếm Đỉnh.
Trên đường, có rất nhiều người mặc trang phục của phái Kiếm Đỉnh đi cùng với nhau. Có không ít đệ tử kinh ngạc nhìn Lôi Cương. Nhưng bọn họ cũng không quá chú ý vì lúc này, hơi thở của Lôi Cương đã được thu lại. Còn Lôi Cương thì cảm thấy vui vẻ. Nhìn bố cục của phái Kiếm Đỉnh, Lôi Cương chợt phát hiện nơi này so với trước được mở rộng hơn tới năm lần. Hơn nữa, số lượng đệ tử cũng tới vạn người. Điều đó khiến cho hắn phải thầm than vì sự phát triển của phái Kiếm Đỉnh.
Khi Lôi Cương đi tới dưới chân năm ngọn núi. Nhìn đỉnh núi cao tới tận mây, trong lòng Lôi Cương có vô vàn cảm xúc. Năm ngọn núi này cũng chỉ có đệ tử quan trọng mới được tới, những người còn lại thì không có tư cách. Cái đại điện dưới chân năm ngọn núi đã biến mất, chỉ còn lại một khoảng đất trống. Có rất nhiều đệ tử đi lại trên năm ngọn núi. Lôi Cương có thể cảm nhận được Âm Lệ và Đao Đồ đều đang ở trên ngọn núi ở giữa, vì vậy mà hắn đi thẳng về hướng đó.
Có điều khiến cho Lôi Cương hơi kinh ngạc đó là đường đi lên mỗi một ngọn núi đều có hai gã đệ tử mặc áo đen đứng canh gác. Vốn Lôi Cương định bay thẳng lên, thì chợt có một tiếng hét to vọng tới.
- Đạo hữu! Đứng lại! Thân phận của ngươi không rõ ràng. Tới phái Kiếm Đỉnh chúng ta có chuyện gì?
Lôi Cương nghe thấy âm thanh đó liền sửng sốt, quay đầu lại thì thấy có ba người. Hai trong số đó chính là hai gã thanh niên ở cổng mà người ở giữa là một gã nam tử trung niên có nét mặt uy nghiêm. Hơn nữa, người trung niên đó lại tạo cho Lôi Cương có một cảm giác quen thuộc. Suy nghĩ một chút, Lôi Cương nhận ra người trung niên đó chính là người mà khi hắn đặt chân lên phái Kiếm Đỉnh có tên là Chiến Thiên.
Trải qua mấy trăm năm, gương mặt của Chiến Thiên đã có dấu vết của thời gian. Hơn nữa, gương mặt của y hết sức trầm ồn, tu vi đã đạt tới Cương Anh thiên giai, có lẽ không lâu nữa sẽ đột phá đạt tới Kiếp Cương. Lúc này, Chiến Thiên nhìn Lôi Cương mà cảm thấy kinh ngạc. Người này khiến cho y có cảm giác quen thuộc. Nhưng đã ba trăm năm, làm sao mà y có thể nhớ được?
- Chiến Thiên đạo hữu! Không ngờ từ biệt ba trăm năm, bây giờ chúng ta lại gặp mặt. - Lôi Cương cười nhạt.
Người trung niên hơi sửng sốt. Chiến Thiên là cái tên mà lúc y mới vào phái Kiếm Đỉnh. Còn bây giờ, y có tên là Trảm Thiên. Trảm Thiên nhìn Lôi Cương chăm chú, cái cảm giác quen thuộc lại càng rõ hơn. Điều đó khiến cho y càng cảm thấy kinh ngạc mà nói:
- Đạo hữu... Ngươi là?
Trong lòng Trảm Thiên còn cảm thấy kinh hãi khi không nhìn thấu người trước mặt. Mà trong số những người y biết, không có mấy người có thể tạo cho y cảm giác như vậy.
- Lôi Cương!- Lôi Cương nhẹ nhàng nói ra cái tên của mình.
Trảm Thiên giật mình, nhìn kỹ gương mặt của Lôi Cương. Nhất thời, ký ức từ mấy trăm năm trước trong nháy mắt tràn về trong đầu của y. Lúc đó, người trước mặt mất bao công sức nhưng vẫn không thể trở thành đệ tử của phái Kiếm Đỉnh. Nhưng chỉ mười năm sau, trong đại hội giao lưu đã nổi danh toàn bộ Trung Xu giới, trở thành quán quân của đại hội. Lúc đó do Trảm Thiên đang bế quan nên cũng không tham dự đại hội giao lưu nhưng cũng nghe nhiều tới chuyện về Lôi Cương. Thậm chí, sau đại hội, tông chủ còn trừng phạt sư tôn của y.
- Ngươi...ngươi là Lôi Cương? - Trảm Thiên run người, nhìn Lôi Cương với ánh mắt như không thể tin nổi vào điều đó.
Lôi Cương gật đầu mỉm cười. Hai gã đệ tử gác cổng cũng sững sờ. Cái tên Lôi Cương, bọn họ có cảm giác quen thuộc nhưng nhất thời không thể nghĩ ra. Bọn họ vào phái Kiếm Đỉnh đã mấy trăm năm nên chỉ có nghe đám đệ tử nói chuyện với nhau vì vậy mà ấn tượng cũng không sâu.
- Ngươi...ngươi còn sống?
Lời nói của Trảm Thiên khiến cho Lôi Cương phải kinh ngạc. "Chẳng lẽ mình đã hồn phi phách tán rồi hay sao?"
- Chiến Thiên đạo hữu! Tại sao lại nói vậy? Vì sao ta phải chết? - Lôi Cương hỏi lại.
Trảm Thiên ngây người đứng đó. Hơn hai trăm năm trước có một sự kiện gây sóng gió trên Trung Xu giới. Một gã cao thủ thần bí chỉ với một mình đã làm cho phái Cương Chân - Một trong bảy đại môn phái bị thương nặng. Nghe đồn, người nọ báo thu cho Lôi Cương. Mà lúc này, Lôi Cương vẫn còn nguyên vẹn đứng ở đây, hơn nữa dường như cũng không biết tới việc đó làm cho y cảm thấy khó hiểu.
- Ngươi...ngươi thực sự không biết gì? - Trảm Thiên thử hỏi lại.
- Ừm. - Lôi Cương cảm thấy khó hiểu.
- Hơn hai trăm năm trước có một gã cao thủ thần bí làm cho phái Cương Chân tổn thất nặng, suýt chút nữa thì làm cho họ biến mất khỏi vị trí bảy đại môn phái. - Sắc mặt của Trảm Thiên đầy sự phức tạp nhìn Lôi Cương mà nói.
- Việc này có liên quan gì tới ta? - Lôi Cương như nghĩ tới điều gì đó nhưng cũng không chắc chằn. Vì vậy mà hắn hỏi lại.
- Nghe đồn người đó luôn miệng nói là báo thù cho ngươi. - Trảm Thiên nói.
Lôi Cương biến sắc, vóc dáng cao to của hắn run rẩy, trong đầu như có một tiếng nổ lớn...
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của baongoc