NHẤT PHẨM PHONG LƯU Tác giả : Đồ Cùng
Chương 247: Tiếp tục thăm dò tân thế giới
Dịch: Nhóm dịch Hana
Nguồn: Mê Truyện
Trải qua hai ngày nghỉ ngơi chỉnh đốn. Mạc Ngôn tinh thần lực đã hoàn toàn khôi phục, tối nay, đúng là thời cơ để hắn tìm hiểu thế giới mới lạ kia.
Từ từ, Mạc Ngôn đem tinh thần chìm vào tâm linh, thần thể hợp nhất ( tinh thần và thể xác), sau đó từ vị trí mi tâm thoát ly bản thể.
Lập tức, hắn đã tiến vào trước phiến cửa gỗ cổ xưa nọ.
Tay cầm nắm cửa, hắn đẩy cửa ra.
Thế giới đằng sau cửa không có… chút nào thay đổi, như cũ trời cao mây tạnh, gió cảnh tú lệ.
Mạc Ngôn đứng ngoài gian nhà đá, cũng không vội vã hành động, mà cẩn thận xem chung quanh…
- Không biết, những u hồn sau khi bị hấp thụ, rốt cuộc là ở nơi nào, vì sao ta một cái cũng không thấy nhỉ?
- Mà, cái thứ thanh quang hấp thu u hồn thì rõ ràng là có ý thức tự chủ, điều này nói lên, thế giới này chắc chắn có tồn tại sinh vật có trí tuệ. Có lẽ trong thế giới này có dân bản xứ, chắc là giống với sự tồn tại của Vân La, hoặc là, một loại đạo sĩ nào đó…
Nghĩ đến đạo sĩ, Mạc Ngôn trong lòng dâng lên vô tận chờ mong, hắn thật muốn lúc này trong thế giới này có thể gặp được một vị tu sĩ tồn tại cách mình mấy ngàn năm.
Con đường tu đạo đằng đẵng, đối với Mạc Ngôn mà nói, tuy phía trước hắn có một con đường mơ hồ, nhưng không có người chỉ đạo, hắn luôn luôn cảm giác có chút lo sợ.
Vạn nhất ngày nào đó không cẩn thận đi sai một bước nào đó, kiếm củi ba năm thiêu một giờ thì không nói làm gì, mà rất có thể sẽ gặp phải cảnh vạn kiếp bất phục. Nếu có thể ở nơi này gặp được một vị tu sĩ, có thể lĩnh ngộ được từ lời nói của người đó, con đường phía trước dù khó khăn đến mấy, hắn cũng đủ tự tin vượt qua. Trái lại, dù biết phía trước là một mảnh đường bằng phẳng, hắn cũng sẽ nơm nớp lo sợ.
- Chỉ mong suy nghĩ thành sự thật…
Mạc ngôn tâm niệm vi động, triệu hồi ra bổn mạng hồn kiếm.
Từ lúc hắn đi ra sau căn thạch ốc( nhà đá), tinh thần lực đã bắt đầu liên tục tiêu hao, hắn không dám coi thường, lập tức triệu hồi ra bổn mạng hồn kiếm, bắt đầu tìm kiếm trong thế giới này…
Ngự (đứng) thẳng trên kiếm, hắn cũng không vội vã lướt qua. Mà là không ngừng hướng về phía trước từ từ đi tới.
Có câu” đứng càng cao, nhìn càng xa” hắn hi vọng có thể từ trên không trung tìm được địa phương có tiên nhân.
Bất quá khi hắn ngự kiếm bay lên ước chừng khoảng được 100m, lại phát hiện, tinh thần lực tiêu hao kịch liệt hơn nhiều…
- Xem ra, ở cái thế giới này, trốn không thoát khỏi hạn chế, càng lên cao, tinh thần tiêu hao lại càng lớn…
Sự thật trong thế giới bình thường, cũng xảy ra vấn đề như vậy, Mạc Ngôn trong lòng rõ ràng, lập tức hạ độ cao xuống.
Hắn từ trên không trung dõi mắt nhìn ra, thu vào tầm mắt là, núi non trùng điệp, rừng biển mờ mịt, rất khó phát hiện nơi nào đó có tiên minh.
- Bỏ đi, tốt nhất là chọn một hướng rồi đi tới.
Hắn không cưỡng cầu nữa, theo tâm ý hướng bên trái bay đi.
Ở cái thế giới này ngự kiếm độn không( đứng trên kiếm bat trên không), tốc độ tuy giảm nhiều không nhanh được như tốc độ ý thức, nhưng vẫn nhanh hơn vận tốc âm thanh một chút.
Qua giây lát, Mạc Ngôn đã bay hơn 10 dặm.
Đáng tiếc, những nơi đi qua, ngoài một số sinh vật hình dạng cổ quái thì cảnh sắc trước mắt vẫn là bạt ngàn núi non cùng rừng rậm.
Bay được khoảng 10 phút đồng hồ, quang cảnh bắt đầu thay đổi dần, bên dưới Mạc Ngôn, ngẫu nhiên xuất hiện một phiến ao hồ, có đôi khi thậm chí xuất hiện một ít thảm cỏ bằng phẳng diện tích không lớn…
Ngoài ra, cũng xuất hiện một vài sinh vật thể tích khổng lồ, cùng hơi thở cường hãn.
Những sinh vật này hình dáng đều cực kì quái dị, có những con tắc kè to như những con khủng long. Có những con rùa biển, chiều dài và gai xương lại bén nhọn như loại “rùa lục hành”. Mạc Ngôn thậm trí còn thấy một sinh vật như con ếch nhưng lại to như một con voi ma mút. Một con toàn thân đỏ như máu, nhiều mồm, lưỡi thè dài phân rãnh, dài chừng 20 30 thước. Con ếch to lớn y thái nhàn nhã ngâm mình ở chỗ sâu nhất của ao hồ, lưỡi thè ra tìm tòi. Quấn lấy một con chim lớn đang bay qua, sau đó nuốt chửng vào bụng.
Ngoài những sinh vật độc hành đó, hắn cũng phát hiện rất nhiều sinh vật sống quần cư, nói thí dụ có loại có thể so với loài kiến Lam Cầu, nếu có động tĩnh gì chỉ một khắc thời gian liền có hàng trăm hàng ngàn con tụ tập lại, cho dù là sinh vật cường hãn đến đâu, cũng phải nhượng bộ lui binh, không dám dễ dàng trêu chọc.
Đoạn đường này phong cảnh quá mức thần kỳ, Mạc Ngôn xem đến hoa mắt thần mê. Tốc độ phi hành bất tri bất giác chậm lại.
Nói thật, nếu không phải bổn mạng hồn kiếm có thủy thuộc tính, hắn cảm giác bản thân chưa chắc đã là đối thủ của những sinh vật cường hãn này. Nhất là con ếch to vật vã cùng con tắc kè lớn như con khủng long kia, nếu chỉ dựa vào một chút chân khí kia, sợ rằng nhiều nhất cũng chỉ có thể kiên trì được hai ba phút thời gian là cùng.
- Thật là một thế giới thần kỳ!
Mạc Ngôn trong lòng không khỏi cảm khái. Nhất thời hứng thú đối với thế giới này càng ngày càng mãnh liệt.
Một đường bay đi, càng ngày càng xuất hiện nhiều sinh vật hình thù kì dị, ngoài những sinh vật trên mặt đất, cũng đã bắt đầu xuất hiện những sinh vật phi hành trên không trung, trong đó cũng có một vài loài chim cường hãn. Cũng may là những sinh vật này tốc độ tuy không chậm, nhưng lại kém xa Mạc Ngôn. Điều này khiến hắn tránh được không ít phiền hà.
- Óe, đây là cái gì?( WTF)
Bay qua một chỗ đầy ao hồ, Mạc Ngôn chợt thấy rừng cây phía dưới bỗng xuất hiện một sinh vật hình dạng tương tự con người.
- Chẳng lẽ nơi này thật sự có dân bản xứ?
Mạc Ngôn trong lòng vui vẻ, lập tức cúi người phóng chếch xuống, hướng sinh vật có hình người nọ bay tới.
Trong rừng cây, một đại hán cơ thể trần trụi, hai tay để trần, chỉ có một bộ da thú bao lấy phần hạ bộ, mặt không chút thay đổi nhìn lên bóng người trên bầu trời.
Hắn đứng ở đó không nhúc nhích, trên mặt không lộ vẻ sợ hãi cũng không kinh ngạc.
Mạc Ngôn rơi trên mặt đất, để tránh sự kinh nghi của đối phương, lập tức tươi cười, cố gắng chiếm một chút thiện cảm của người này.
Nhưng đại hán này lại không có chút biểu cảm gì, ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn Mạc Ngôn, không chỉ ánh mắt trống rỗng, thần sắc lại càng lãnh đạm đến ngu ngốc.
- Có chuyện gì sảy ra với người này nhỉ? Như thế nào lại là một khối xác thịt không hồn?
Mạc Ngôn nhìn thấy ánh mắt trống rỗng của đối phương, trong lòng không khỏi một trận kinh ngạc.
Khi hắn nghĩ lại, chỉ cần là người, hẳn là phải có cảm xúc, mạc dù là loại người nguyên thủy chuyên ăn tươi nuốt sống đi nữa cũng không ngoại lệ. Nhưng người trước mặt này thần sắc mờ mịt, ánh mắt trống rỗng, chẳng khác gì một cái xác không hồn đã mất hết tình cảm nhân loại
- Chẳng lẽ là vận khí mình không tốt, đúng lúc gặp phải một kẻ trời sinh không có trí lực? Không đúng, không đúng, cho dù từ nhỏ không có trí lực,cũng sẽ có các loại cảm xúc. Mà người trước mắt này, trừ những bản năng bên ngoài ra, căn bản là không nhìn ra nửa tia cảm xúc của nhân loại. Thật là quái thai…
Tuy rằng đã nhìn ra người này toàn bộ không có một chút cảm xúc nhân loại nào, nhưng Mạc Ngôn vẫn cố thử bắt chuyện.
- Lão huynh, ngươi có thể nghe hiểu ta nói gì không?
Đại hán nghe thấy Mạc Ngôn nói chuyện, thần sắc tuy rằng vẫn hêt sức mờ mịt, nhưng trong mắt bỗng nhiên có biến chuyển.
Mạc Ngôn trong lòng vui vẻ, đang muốn mở miệng, thì đại hán bỗng quay đầu bỏ đi.
Tốc độ của hắn cực nhanh, dưới chân khẽ động một chút, liền lướt xa hơn mười thước, hơi giống như khing công thủy thượng phiêu( phi trên mặt nước). Cùng với sự linh động, cùng với biểu tình khuôn mặt có chút dại ra, đích thị đã có tiến triển tốt hơn rất nhiều.
Mạc Ngôn không hề nghĩ đại hán này lại quay đầu bỏ đi, nhất thời không kịp phản ứng, không khỏi sững sờ tại chỗ…
Nhưng một màn khiến hắn kinh ngạc lại sảy ra, đại hán sau khi chạy ra hơn mười thước, nhận thấy Mạc Ngôn không có ý đuổi theo, không ngờ ngừng lại. Sau đó xoay người, như trước thần sắc mờ mịt nhìn về phía Mạc Ngôn.( thằng này não rồi =’’=)
Mạc Ngôn trong lòng vừa động, chẳng lẽ… Hắn là cố ý đợi chỗ này đợi mình?
Nghĩ tới đây, Mạc Ngôn liền bước về phía trước vài bước, quả nhiên, đại hán kia thấy Mạc Ngôn bước tới phía mình, lập tức xoay người về phía trước bay vút đi.
Mạc Ngôn thấy thế,cũng sinh lòng bỡn cợt lại ngừng lại, muốn xem xem suy đoán của mình có chính xác hay không.
Không ngoài dự liệu, đại hán kia thấy Mạc Ngôn dừng lại không đi tiếp, liền ngừng lại, xoay người, sau đó tiếp tục mờ mịt nhìn Mạc Ngôn.
Trên mặt cũng không lộ ra biểu tình thúc giục, hay mất kiên nhẫn, hay biểu tình gì khác, liền cứ như vậy ngu ngu ngơ ngơ, đứng ở đó, giống như chỉ cần Mạc Ngôn bất động, hắn liền đứng đó chờ vô thời hạn…
Mạc Ngôn xác định suy đoán trong lòng, sắc mặt ngược lại dần dần ngưng trọng hẳn lên.
Rất hiển nhiên, đại hán ngu ngốc này chính là một khôi lỗi dẫn đường mà thôi, việc này chẳng phải là, có người luôn điều khiển khôi lỗi đợi hắn ở chỗ này rồi đem hắn dẫn tới một địa phương không biết nào đó hay sao.
Chương 247-2: Sơn cốc
Một cái xác không hồn giống như một con khôi lỗi không đáng để Mạc Ngôn đuổi theo, chân chính khiến Mạc Ngôn hứng thú là người đứng sau Khôi lỗi này!
- Có chút thú vị, lại có thể để một khôi lỗi đi dẫn đường… người này là ai đây? Là dân bản xứ của thế giới này, hay là cũng như ta, một người từ thế giới bên ngoài vào đây?...
- Bất quá cũng có thể xác định, hắn có thể đem một người luyện chế thành một khôi lỗi, hẳn không phải một người bình thường.
- Quan trọng nhất là, hắn lại cho Khôi lỗi đi dẫn đường, rốt cuộc là có mục đích gì đây?
Mạc Ngôn đứng đó, trong lòng không khỏi nảy sinh nhiều suy nghĩ, không biết đối phương tột cùng là có gì đồ gì đây.
Bất quá, trước mắt mà nói, hắn tựa hồ cũng không thấy có ác ý gì cả.
- Nếu đối phương trong lòng có ác ý, kỳ thật có thể ở một bên, hoặc là thăm dò, hoặc là đánh lén,không cần phải để một khôi lỗi đi dẫn đường. Đương nhiên, cũng có thể là do đối phương thực lực không đủ, cho nên cố bày ra một cái mê trận, để mình tự xa bẫy. Bất quá khả năng này hẳn là không lớn lắm, ta dù sao cũng là mới đến, chưa quen cuộc sống sinh hoạt nơi này, hơn nữa cũng không có cùng hắn xảy ra xung đột gì, hắn không lẽ vừa thấy mình đến đã lập tức đối phó sao?
Trầm ngâm một lát sau, mạc Ngôn quyết định, vô luận đối phương có ý đồ gì, mình cũng muốn đến xem một lần.
Hắn đối với thế giới này cơ hồ hoàn toàn không biết gì cả, thật vất vả mới có thể phát hiện ra một thế giới khác tồn tại, há có thể dễ dàng bỏ qua được sao?
Cho dù đối phương đến cuối cùng là có ý đồ gì, dù là thiện ý, hay ác ý, Mạc Ngôn giờ phút này cũng không để trong lòng.
Một là hắn đối với thực lực bản thân hoàn toàn tin tưởng, thứ hai, tu sĩ muốn tiến bộ cần trải qua vô số ma luyện, ở thế giới thật bên ngoài, hắn là một người siêu quần xuất chúng, cơ hồ tìm không ra một địa phương thích hợp để ma luyện. Lúc này đi vào một phương thế giới mới, đúng là cơ hội tôi luyện tốt nhất. Nếu một mực hi vọng mọi chuyện ổn thỏa, thậm trí là sợ đầu sợ đuôi, không dám tiến về phía trước, sẽ khiến đạo tâm bị chao đảo, từ nay về sau khó mà tiến thêm một tấc nào nữa.
Đại hán thân mặc bộ da thú nọ vẫn như cũ đứng chờ phía trước, không có chút nào mất kiên nhẫn…
Mạc Ngôn tâm ý đã định, liền không hề dừng lại, cất bước đi tới.
Đại hán thấy hắn đi tới, mắt không biểu tình, xoay người bước nhanh về phía trước, lại bắt đầu dẫn đường.
Mạc Ngôn không nhanh không chậm đi theo phía sau, sắc mặt nhìn như thoải mái, nhưng thời khắc nào cũng không ngừng cảnh giác động tĩnh xung quanh.
Đại hán tốc độ cực nhanh, mỗi bước đi tới tương đương 2 3 bước bình thường, thân hình hắn tuy khổng lồ, nhưng linh mẫn cực kì, thoải mái tránh những chỗ bụi cây gai….
Ước chừng 20 phút sau, cảnh sắc thay đổi dần, cây rừng bắt đầu thưa thớt, dưới chân xuất hiện một con đường mòn bằng đá.
Theo con đường này tiến về phía trước, không bao lâu, liền tới một sơn cốc.
Vào tới sơn cốc, đại hán bỗng nhiên dừng lại không chịu đi tiếp.
- Xem ra là tới nơi rồi…
Mạc Ngôn thấy đại hán dừng cước bộ, trong lòng cũng hiểu.
Hắn ngẩng đầu hướng sơn cốc nhìn lại, con đường đá mòn kéo dài vào tới tận bên trong sơn cốc, hai bên đường mọc đầy hoa cỏ, chủ yếu là Tử Yên hồng, đẹp không sao tả xiết. Ở xa một chút, là từng tán cây ăn quả xum xuê, trên cây chĩu quả, hoặc là đỏ đậm, hoặc là ngây ngô, hoặc là da cam, mơ hồ truyền đến mùi thơi lạ lùng.
Ngoài ra, trong cốc cũng đôi khi xuất hiện bóng người, có người trong tay cầm công cụ sơ sài, hoặc là làm cỏ, hoặc là xới đất, hoặc là đang tưới cây. Ở chỗ rất xa, còn mấy người đang dưới thạch bích, đẽo tạc…
Thoạt nhìn, sơn cốc này có một hương vị yên vui thanh bình.
Trước mắt là một bức tranh thế ngoại đào viên, Mạc Ngôn căn bản nhìn không ra chủ nhân của một nơi như thế này lại có thể đối với mình nảy sinh ác ý.
Nhưng ngay sau đó, hắn liền phát hiện ra một ít điểm kỳ quái…
Trong sơn cốc những người đó số lượng ước chừng hơn ba mươi người, ăn mặc rất đơn giản, đều là bố y, giầy rơm, chợt nhìn hoàn toàn giống như người dân tộc thiểu số. Nhưng điều khiến Mạc Ngôn cảm thấy kì quái chính là, những người này không chỉ đều là nam giới, hơn nữa đều là nam tử đã trưởng thành. Phóng mắt nhìn kĩ, nơi này hoàn toàn không có nữ nhân. Không có hài đồng, tự cũng không có lão nhân luôn.
Ngoài ra, nhìn bề ngoài những người dân tộc này. Đều là tóc màu đen, cùng Mạc Ngôn giống nhau trăm phần trăm là người da vàng. Nhưng ở phía xa giữa đám người, lại có mấy người, mắt xanh mũi lõ đích thị là người da trắng. Có bộ dáng gây ánh mắt chú ý hơn cả.
Mạc Ngôn trong lòng vừa động, mơ hồ nghĩ tới điều gì.
Ngay lúc này, phía sau trong rừng cây bỗng nhiên có một đám người đi ra, trên người đều mặc da thú, trong tay cầm trường mâu cùng cung tên.
Những người này tựa hồ là đội ngũ phụ trách săn bắn, trong tay hoặc xách, hoặc lôi theo các loại con mồi, mắt không chút biểu tình đi qua bên người Mạc Ngôn, theo con đường đá mòn, hướng chỗ sâu nhất trong sơn cốc đi vào.
Đội ngũ thợ săn này người da vàng chiếm số đông, nhưng trong đó đồng dạng cũng xen lẫn hai tên da trắng mắt xanh mũi lõ. Nhất là tên đầu lĩnh, thân hình phải cao hơn hai thước là ít…
Nhìn thấy những tên này, nhất là tên đầu lĩnh da trắng to lớn kia, Mạc Ngôn trong lòng đã hoàn toàn rõ ràng.
Những người trước mặt hắn này, kỳ thật không phải là dân bản xứ trong phương thế giới này, mà là những tín đồ Quy Nhất tông bị hắn giết trên hoang đảo nọ!
Chính xác mà nói, hẳn là những tín đồ sau khi chết sinh ra u hồn!
- Thì ra những u hồn đó được đưa tới đây…
Mạc Ngôn trong lòng không khỏi sợ hãi than, ở trong thế giới thật, những u hồn này vô hình vô chất, chỉ khi mở ra được tâm nhãn, mới có thể qua sát được sự xuất hiện của bọn chúng. Nhưng khi đi vào thế giới này. Bọn hắn lại trở lên có hình hài có hơi thở, trừ bỏ đại não có chút mất linh quang ra, cũng không khác biệt lắm so với một người sống.
- Thật là kỳ diệu, lại có thủ đoạn hóa hư thành thật a, ngay cả ta nửa điểm cũng không phát hiện được! Còn cho rằng bọn họ là nhân loại bình thường…
Mạc Ngôn tấm tắc thở dài:
- Cũng không biết chủ nhân của nơi này thủ đoạn thế nào, phương thế giới này có điểm khác thường gì chăng?
Chứng kiến những u hồn đó hóa thành người, Mạc Ngôn trong lòng bỗng nhiên thoải mái hơn rât nhiều, không hề giống tâm trạng đề phòng vừa rồi.
Nguyên nhân cũng dễ hiểu, nhưng u hồn này đều thông qua đạo thanh quang nọ thu tới đây, chúng đều tập trung nơi này, điều đó cũng tỏ rõ chủ nhân nơi đây cùng ngọc bội có quan hệ vô cùng mật thiết. Mà Mạc Ngôn chính là chủ nhân của ngọc bội, nó đã theo hắn hơn hai mươi năm, cũng đã sớm đem khí tức của mình khắc sâu vào trong đó, vô luận là theo phương diện nào mà nói, hắn bất giác cũng cho rằng ngọc bội này tuyệt đối với mình không có ác ý.
Dừng chân ở ngoài sơn cốc trong chốc lát, Mạc Ngôn nhấc chân đi vào sơn cốc.
Theo con đường đá mòn, hắn chậm rãi bước đi, đi tới chỗ một tán cây lớn rủ xuống.
Trái cây này nhìn tương tự như một quả táo, Mạc Ngôn đưa tay hái một trái đặt bên mũi hít sâu, lập tức một cỗ mùi thơm lạ lùng xông vào trong mũi, nhất thời tinh thần phấn chấn hẳn lên. Hắn lúc này hình thể là do tinh thần lực ngưng kết mà thành, vốn không thể ăn cơm giống với thân thể có huyết nhục, cái cảm giác tinh thần hưng phấn lên này, chính là một loại phản ứng của tâm lý mà thôi, nhưng sau khi ngửi mùi thơm của trái cây này, hắn đã quên chính mình không phải là bản thể, không kìm được cắn một miếng…
Cắn một miếng, nước phọt ra, một cỗ cảm giác trong veo tràn ngập nơi đầu lưỡi.
- Thật là ngon…
Mạc Ngôn nhịn không được khen một tiếng, lại cắn thêm một miếng.
Sau khi ăn hết, hắn khẽ gật đầu, lẩm bẩm nói:
- Đúng như mình đoán, thế giới này quả nhiên có điểm khác thường, những thứ trong thế giới thường không thể dùng mắt mà nhìn thấy được, linh thể, hồn thể, vậy mà trong thế giới này hư hóa thật, trở thành một dạng tồn tại thực chất.
Ném hạt xuống, hắn tiếp tục bước về phía trước.
Con đường đá mòn kéo dài tới chỗ sâu trong sơn cốc, dọc đường đi thỉnh thoảng lại có thể chứng kiến những u hồn đã biến thành những tên dân tộc, hoặc những tên thợ săn…
Đi được khoảng 10 phút, đường mòn đột nhiên biến mất, phía trước rộng mở trong sáng, xuất hiện một cái hồ lớn.
Mạc Ngôn đi tới bên hồ, xoay người thổi xuống hồ nước.
Hồ nước trong suốt như gương, hơi lạnh thoáng qua…
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của V.E.A.R
NHẤT PHẨM PHONG LƯU Tác giả : Đồ Cùng
Chương 248: Lão gia, ngài đã tới
Dịch: Nhóm dịch Hana
Nguồn: Mê Truyện
Ngẩng đầu nhìn lại, trên mặt hồ có một tầng hơi nước dày đặc che khuất tầm mắt. Bất quá, ở vị trí trung tâm hồ nước, có thể mơ hồ nhìn thấy một tòa tiểu đảo.
Thấy phía trước không có đường, Mạc Ngôn đang định ngự kiếm phi hành, hướng hòn đảo nhỏ phi tới.
Đúng lúc này, hồ nước bỗng nhiên sóng cuộc lăn tăn, một con ô quy thật lớn tách nước nổi lên, hiện ra trước mặt Mạc Ngôn.
Con ô quy này hình thể thật vĩ đại, mai rùa diện tích phải đến mười mấy mét vuông, cái đầu lớn, thậm trí so với cái xọt còn muốn lớn hơn gấp đôi…
Con rùa lớn nhìn như khổng lồ dữ tợn. Nhưng tính tình lại thập phần hiền lành, nhất là đôi mắt, mí mắt nháy nháy lộ ra đôi mắt oánh oánh trong sáng, không chỉ có vẻ có nhân tính, hơn nữa thập phần linh hoạt.
Lúc này, con rùa lớn nhìn về phía Mạc Ngôn, một đôi mắt to trong sáng hơi máy động, dường như là đang rất vui vẻ…
- Ùm bò…..
Con rùa rướn cổ, nhẹ nhành kêu to một tiếng. Dùng cái đầu lớn cọ cọ lên người Mạc Ngôn.
Mạc Ngôn trong lòng vừa động nói:
- Ngươi muốn ta đứng lên trên người ngươi đúng không?
Con rùa lớn gật gật đầu, cái cổ quơ quơ. Ý bảo Mạc Ngôn bước lên cổ mình lên trên mai rùa.
Chẳng lẽ đây là một con rùa thành tinh? MẠc Ngôn trong lòng kinh dị.
Bất quá hắn có thể nhận thấy được, con rùa này tính tình rất hiền hòa, cũng không có ác ý gì, thoàng trầm ngâm một lát, hắn liền bước lên cái cổ thật dài của con rùa đi tới.
Con rùa lớn thấy Mạc Ngôn đứng trên lưng của mình, vui vẻ kêu lên một tiếng, chậm rãi chuyển thân, lặn vào trong nước, chỉ chừa mai rùa nổi trên mặt nước….
Con rùa to lớn này nhìn như ngốc, nhưng tốc độ lại cực nhanh. MẠc Ngôn đứng trên mai rùa, nhìn về phía trước, bọt nước hướng hai bên nhanh chóng rẽ ra, hắn có cảm giác như đang đứng trên một cái thuyền máy vậy. Hơn nữa so với một chiếc thuyền máy trong thế giới thật, con rùa lớn này ổn định hơn nhiều, không có nửa điểm cảm giác xóc nảy.
Trên mặt hồ hơi nước giày đặc. Theo con rùa lớn tiến tới, tiểu đảo xa xa dần dần lộ ra hình dáng.
Tiểu đảo diện tích không lớn, ước chừng chỉ bằng hai sân bóng lớn, bất quá phong cảnh trên đảo lại vô cùng khác biệt, kỳ thạch lởm chởm, gian thạch ốc thấp thoáng hoa cỏ. Cỏ cây chen đá, lá chen hoa, những áng mây như những tảng băng trôi, lững lờ đan xen…
Nhìn qua, tiểu đảo này mang một bầu không khí tiên gia thoát tục, những bông hoa không đứng yên mà linh động phiêu giật theo gió.
Khoảng cách tới tiểu đảo ước chừng còn khoảng 30m, con rùa lớn bỗng nhiên dừng lại, trong miệng nhẹ nhàng kêu lên một tiếng.
Nó tựa hồ muốn nói với Mạc Ngôn, mình chỉ có thể đưa được đến đây thôi…
Thấy khoảng cách còn khoảng 30 m con rùa dừng lại, Mạc Ngôn không khỏi kinh ngạc, chẳng lẽ đối với nó mà nói, tiểu đảo kia là cấm địa.
Mục đích cuối cùng vẫn còn ở phía trước, khi con rùa dừng lại, Mạc Ngôn cũng không vội vã lên đảo, mà là đứng tại mai rùa, ngưng thần quan sát.
Vừa nhìn, đã thấy điểm kì quái.
Tiểu đảo nhìn như xa hoa, nhưng ngoài hoa cỏ, lại hoàn toàn không có huyết nhục sinh linh.
Mạc Ngôn lập tức nhớ tới căn thạch ốc lúc mới tiến vào thế giới này, mà ở đây căn thạch ốc trong phạm vi ba trượng tại trung tâm đảo, cũng có dáng vẻ như vậy. Ngoài cây cỏ cũng không thấy có một sinh linh huyết nhục nào cả.
Tuy nhiên rõ ràng, nơi này phạm vi cấm chế còn lớn hơn một chút, ngoài tiểu đảo, phạm vi 30 thước xung quanh cũng đều là khu vực cấm.
Dường như đã hiểu, Mạc Ngôn chân khẽ động, nói với con rùa:
- Khó trách ngươi không chịu đi tiếp, bất quá vẫn phải cảm ơn ngươi đưa ta một đoạn đường, chút nữa quay lại sẽ tái kiến.
Con rùa lớn linh trí khá cao, nghe vậy, đung đưa cái đầu thật lớn, có vẻ hết sức cao hứng.
Mạc Ngôn ha ha cười, cũng không ngự kiếm, mà đứng thẳng người vọt lên, hướng tiểu đảo ngoài 30 thước nhảy tới.
Đã không có bản thể bó buộc, tuy rằng không thể phi hành một thời gian dài, nhưng chỉ mấy chục thước khoảng cách, đối với hắn mà nói thì “no bờ lốp bờ lem”( không vấn đề gì)
Xẹt qua trường không, Mạc Ngôn vừa nói hết lời, thân đã đứng trên tiểu đảo.
Khi chân vừa đứng vững, còn chưa kịp quan sát xung quanh, một âm thanh giống như của trẻ nhỏ hưng phấn vang lên…
- Tiểu nhân ra mắt lão gia, lão gia, người mới tới…
- Từ lúc cửa thế giới mở ra, tiểu nhân liền ngày ngóng đêm trông, trông mong có thể sớm một ngày gặp lão gia( chủ nhân). Đáng tiếc lần trước chủ nhân chỉ hơi dừng chân liền xoay đi, khiến tiểu nhân một trận thất vọng….
Thanh âm cao ngất vọng tới, hơn nữa nội dung lại vô cùng hoang đường, bình tĩnh như Mạc Ngôn, cũng không khỏi bị dọa cho giãy nảy.
Hắn theo hướng âm thanh nhìn lại, đã thấy một con ếch xanh với cái bụng phệ to tướng, đang phủ phục trên một khối đá lởm chởm, trong mắt không dấu nổi vẻ kinh hỉ, không ngừng lên tiếng huyên náo…
Mạc Ngôn kinh dị nói:
- Chú mày đang tâm sự với anh đấy à?
Ếch nói:
- Vâng, em đang nói với anh đây…
( đùa tí )
Có chút dừng lại, nó chợt nhớ tới cái gì, phốc nhảy khỏi quái thạch, nói:
- Ài dà, tiểu nhân đúng là đáng chết, lại quên hành lễ với chủ nhân. Chủ nhân, xin nhận của tiểu nhân 1 lạy!
Nói xong, nó liền dựng cái bụng to tướng lên, bốn chân thẳng tắp phục trên mặt đất, liên tục dập đầu trước Mạc Ngôn.
Thấy một con ếch lạy mình như thế, hơn nữa nhìn không giống giả bộ, trong miệng còn gọi mình là chủ nhân. Mạc Ngôn trong lòng dâng lên một cảm giác hết sức gì và này nọ( ý là cảm thấy hết sức hoang đường)
Ếch lại nói:
- Lễ không thể bỏ, chủ nhân, có lời gì chờ tiểu nhân khấu đầu xong hãy nói… Ai ui, ta dập đầu mấy cái rồi nhỉ? Chủ nhân lượng thứ. Tiểu nhân thực là quên mất.
Mạc Ngôn dở khóc dở cười nói:
- Được rồi, được rồi. Ngươi dập đầu bấy nhiêu cái, xem như đủ rồi.
Con ếch hé cái miệng rộng ngoác của nó ra cười nói:
- Chủ nhân nói đủ rồi, thì chính là đủ rồi… Chủ nhân, tiểu nhân khấu đầu, là thành tâm, ngài thấy vừa lòng chứ?
Con ếch xanh này thập phần có ý tứ, hơi giống một đứa trẻ ngây thơ, giọng nói không hề che dấu ý định nịnh hót, khiến cả người Mạc Ngôn nổi da gà, thực có cảm giác vượt thời gian trở lại thành thượng cổ lão gia a. Mà, hắn lúc này vốn là lấy hình thái ngoài đời thực xuất hiện, rõ ràng là đang thời trai trẻ. Kêu thiếu gia còn nghe được, không biết cái danh xưng lão gia từ đâu mà tới?
- Lão gia, tiểu nhân biết ngài h trong lòng có nhiều điểm nghi vấn, đừng vội, đừng vội. Mời ngài vào trong, để tiểu nhân bẩm báo.
Nói xong, con ếch xanh này nhảy lên ba bước, thay đổi phương hướng, trong miệng nói:
- Lão gia, mời ngài đi theo tiểu nhân.
Mạc Ngôn nhịn không được hỏi:
- Ngươi định dẫn ta đi đâu?
Con ếch xanh một bên tiến tới phía trước, một bên đáp:
- Là đi tới trung tâm của thế giới này…
Mạc Ngôn nói:
- Ngươi mới vừa nói mình là linh vật trong thế giới này, ý ngươi là, thế giới này là do ngươi nắm trong tay?
Con ếch xanh nói:
- Lão gia nói gì vậy… Ngài mới là chủ nhân của thế giới này, tiểu nhân chỉ là một giới linh nho nhỏ, nào dám nói cái gì mà nắm trong tay cơ chứ? Bất quá tiểu nhân thân là giới linh, quyền hạn cũng có một chút, tỷ như điều phối mưa, cải tạo núi đồng, tạo ra giống loài, những điều này đều là bổn phận của tiểu nhân.
Nghe xong lời này, Mạc Ngôn nhịn không được mắt đã trợn trắng, cái này còn gọi là 1 chút quyền năng sao? ( God chứ 1 chút gì =’’=)
Đấy là việc của thượng đế cùng chúa trời a!
Theo con ếch da xanh tiến về phía trước khoảng 5 6 phút, một gian tiểu thạch ốc( một gian nhà đá nho nhỏ) bỗng hiện ra trước mắt.
Trên tường của căn nhà, có một bức tranh thật lớn, mặt trên núi non sông ngòi ẩn hiện, còn có cả phi cầm tẩu thú…
Mà hình ảnh bên trong bức tranh không hề đình chỉ bất động, mà lúc nào cũng biến ảo, khi thì là núi, khi lại thành ao hồ, giống như một bức tranh từ trên không nhìn xuống…
Con ếch da xanh đi vào bức tranh trên vách tường nói:
- Lão gia, bức tranh trên vách chính là tổng đồ của trung tâm thế giới, từ nơi này nhìn lại, từng gốc cây ngọn cỏ, thậm chí là một hạt cát, một cục đá trong thế giới này đều có thể thu vào mắt.
Bức tranh thật quá sức thần kì, nhưng cũng không khiến Mạc Ngôn cảm thấy hứng thú như căn tiểu thạch ốc này, ước lượng hình dáng kích thước, căn thạch ốc này cùng căn thạch ốc lúc mới vào thế giới này hắn gặp, cơ hồ giống nhau như đúc.
Hắn nhìn vào cánh cửa của căn thạch ốc hỏi:
- Căn thạch ốc này có phải là một đạo đại môn đúng không?
Ếch da xanh nói:
- Đúng như lão gia nói, căn nhà đá này là cửa của thế giới, cùng với cái thạch ốc lúc ngài mới tới tính chất giống nhau. Chẳng qua là cánh cửa đó từ sớm đã sinh ra linh thức, nên luôn luôn chưa từng mở ra, đến tột cùng là nó thông tới đâu, tiểu nhân quả thực cũng không biết. Còn nữa, loại giới môn này, chỉ có lão gia mới có thể mở, nếu tiểu nhân tự tiện mở ra, lập tức sẽ hóa thành bột.
Thì ra đây chính là giới môn. Cái tên này nói thực chuẩn xác…
Chương 248-2: Lão gia, ngài đã tới(2)
Mạc Ngôn nói:
- Ta làm sao mở được nó?
Con ếch xanh nói:
- Lão gia, lúc này tu vi của ngài không đủ, ít nhất phải đợi đến lúc ngài tụ ra được ngũ hành chân linh, đem thế giới này hóa thành một thế giới chân thật, sau đó tu thành Dương Thần, mới có thể mở được giới môn này.
Trong những lời nói này, bao hàm vô số tin tức, MẠc Ngôn nghe vào trong tai, trong lòng nhảy dựng!
Tụ được ngũ hành chân linh, tu thành dương thần? ( WTF?)
Đối với MẠc Ngôn mà nói, không có gì có thể khiến hắn động tâm bằng những lời này, trong thế giới thật của hắn, muốn tu thành âm thần dường như đã là một tham vọng quá đáng, huống chi là dương thần!
Nhưng đối với hắn mà nói, trước mắt con ếch này, thậm chí là thế giới này tất cả đều là một cái dấu chấm hỏi lớn, hiện tại hắn chỉ muốn biết nơi này rốt cuộc là địa phương nào, có quan hệ như thế nào với thế giới chân thật của mình.
Thoáng trầm ngâm, mạc Ngôn quyết định sẽ từ từ tìm hiểu, hắn hỏi con ếch:
- Ngươi có tên không?
Con ếch này ngay lập tức thể hiện khả năng vuốt mông ngựa( nịnh hót) nói:
- Tiểu nhân từ khi sinh ra tới nay, đã không có tên họ, cũng không giám tùy tiện, vẫn là chờ lão gia tới, thay tiểu nhân đặt một cái tên…
Có chút dừng lại, lại nói:
- Lão gia, chọn ngày không bằng hôm nay, ( ý là chọn ngày đẹp chi bằng làm luôn ngày hôm nay), xin lão gia dứt khoát ban cho tiểu nhân một cái tên đi.
Mạc Ngôn cười nói:
- Ngươi chắc là muốn ta đặt tên cho ngươi chứ?
Ếch nói:
- Đó là đương nhiên. Lão gia, tiểu nhân đã đợi rất là nhiều năm rồi…
Mạc Ngôn trầm ngâm một lát, nhìn đôi mắt chờ đợi của con ếch nói:
- Ngươi một thân xanh lét, trong tên có một chứ “Thanh” đi, xem ngươi đôi mắt lại có vẻ chờ đợi, vậy kêu là “Thanh Đồng” đi!
Nghe lời này, con ếch nhảy lên hơn ba thước, miệng hú hú cười to, nói:
- Hay quá, hay quá, ta hiện giờ cũng có tên.
Vui mừng một lát xong. Nó lại tứ chi thẳng tắp, tại chỗ phục lạy nói:
- Thanh Đồng tạ ơn lão gia ban tên!
Mạc Ngôn nói:
- Được rồi, không nên hơi một tí là quỳ lạy, bộ dáng của ngươi cũng không tiện để phục lạy ta, cái bụng to tổ bố thế kia, chẳng lẽ không thấy khó chịu sao?
Thanh Đồng nói:
- Tiểu nhân thực ra là một đạo khí xanh( tiếng hán là “ thanh khí”, vốn không phải bộ dáng này, chỉ là cảm thấy bộ dáng này rất là oai phong, lưỡi lại dài, muốn ăn cái gì, chỉ cần thè lưỡi cuốn lấy, thập phần tiện lợi, vì thế liền biến thành bộ dáng này, luôn chưa từng thay đổi. Lão gia, nếu ngài xem không vừa mắt, tiểu nhân sẽ thay đổi bộ dáng khác…
Mạc Ngôn hiếu kì nói:
- Ngươi có thể biến thành hình dạng khác sao?( biến thành một tiểu cô nương cho ta ^^)
Thanh Đồng đắc ý nói:
- Tiểu nhân chính là giới linh, từ nhỏ đã biết biến hóa, nếu lão gia không tin, tiểu nhân liền thi triển một chút cho lão gia nhìn…
Có chút dừng lại, lại nói:
- Lão gia, ngài thích bộ dạng gì?
Mạc ngôn nói:
- Nếu có thể, vậy biến thành một đồng tử đi, nói chuyện với 1 con ếch, thật sự là cảm thấy không quen.
- Được, lão gia, ngài xem!
Thanh Đồng lăn một vòng tại chỗ, bông nhiên thanh quang hiện ra, chờ sau khi thanh quang biến mất, một người mặc áo xanh, miệng rộng, mắt to, trên đầu hai chỏm tóc chỉ thiên, một tiểu đồng xấu xí liền hiện ra trước mắt Mạc Ngôn…
Thanh Đồng ngoác cái mồm to như một chậu máu, ngây ngô cười nói:
- Lão gia, ngài xem bộ dáng của tiểu nhân thế nào, có lọt vào mắt xanh của lão gia không?
Mạc Ngôn ngừng cười, nói:
- Yes, yes, yes….
Chờ cho tới khi Thanh Đồng hoan hỉ, ngây ngất ngắm lại toàn thân mình xong, Mạc Ngôn nói:
- Thanh Đồng, đem lai lịch của thế giới này nói cho ta.
Thanh Đồng nói:
- Lão gia, thế giới này cùng Thanh Đồng giống nhau, đều không có tên, nó hình thành như thế nào tiểu nhân cũng không biết. Lão gia, tiểu nhân tuy là linh vật đản sinh đầu tiên ở thế giới này, nhưng từ khi linh thức sinh ra, trong đầu mặc dù chứa vô số tin tức, nhưng tuyệt nhiên không có tin tức nào về sự hình thành của thế giới này.
Mạc Ngôn nói:
- Vậy nói cho ta những gì ngươi biết.
THanh Đồng nói:
- Lão gia, nói tới phương thế giới này, kỳ thật nó không phải là thực giới( thế giới thực), bởi vì nó thiếu ngũ hành chân linh, cùng ánh sáng mặt trời, trước mắt cũng chỉ là một thế giới hư ảo, lúc hư lúc thật mà thôi. Nếu lúc nào nó hội tụ đủ ngũ hành chân linh cùng một mặt trời, không những hư sẽ hóa thật, hơn nữa phương thế giới này còn dung nhập vào vũ trụ hư không, hóa thành một đại thế giới chân chính, còn có thể có cơ hội tạo hóa, thấy được đại đạo, bỏ đi phàm thai, lúc đó là lúc đại thành dương thần chi vị!
Những lời này hắn đã từng nghe qua, lúc này nghe lại, tuy tâm tình vẫn có chút khuấy động, nhưng ôn hòa hơn trước rất nhiều.
Hắn hít một hơi thật sau nói:
- Việc này ngươi làm sao biết được?
Thanh Đồng đắc ý nói:
- Lão gia, không giám giấu ngài, từ lúc đẻ ra tiểu nhân đã biết, khi linh thức tiểu nhân sinh ra đã được khắc lên, đạo lý đó đã khắc sâu trong óc!
Đẻ ra đã biết?
Có lẽ nào… Mạc Ngôn hơi nhíu mi, trong lòng thầm nghĩ, Thanh Đồng không biết lai lịch thế giới này, nhưng đối với những chuyện tình của tu sĩ thượng cổ lại nắm rõ như lòng bàn tay, trong chuyện này rõ ràng có chút kì quái.
Hắn cũng không hoài nghi Thanh Đồng có ý đồ gì, mà là nghi ngờ những thứ trong đầu Thanh Đồng có liên quan đến người tu đạo.
Trong thế giới thật, hắn ngay cả tu đến âm thần đều không quá tham vọng, nhưng khi đi vào phương thế giới này, một con đường thênh thang bỗng nhiên từ trên trời giáng xuống, cứ như vậy bày ngay ra trước mắt, điều này không khỏi khiến hắn hoài nghi, việc này có liên quan đến vị sư phụ của mình kia.
- Chẳng lẽ, đây là sư phụ vì ta mà an bài trước?
Trong lòng hắn trầm ngâm, liền hỏi Thanh Đồng:
- Thanh Đồng, trước khi gặp ta, ngươi có từng gặp qua người nào khác trong thế giới này không?
Thanh Đồng nói:
- Hồi bẩm lão gia, ngài là người đầu tiên tiểu nhân gặp ở phương thế giới này.
Có chút dừng lại, lại nói:
- Bất quá, trước khi tiểu nhân sinh ra, hơn 50% khả năng là đã có người tới nơi này.
Mạc Ngôn nhãn tình sáng lên nói:
- Nói ta nghe một chút!
Thanh Đồng nói:
- Lão gia, tiểu nhân là giới linh của thế giới này, từng ngọn cây cọng cỏ, từng hạt cát từng viên đá, tiểu nhân đều nắm trong lòng bàn tay. Nhưng có hai địa phương tiểu nhân lại không nắm được. Nói vậy hẳn lão gia cũng đoán được, đúng vậy, chính là hai căn thạch ốc mà lão gia đã thấy. Ngoài ra, thế giới này từ lúc sinh ra, hẳn là không có giới môn mới phải, tiểu nhân hoài nghi, hai đạo giới môn này là do đại thần thông của người nào đó mạnh mẽ ngưng hóa mà thành…
Mạc Ngôn nhìn về phía căn thạch ốc, không khỏi nhẹ gật đầu, trong lòng cũng đồng ý với cách lý giải này.
- Đúng rồi, quên hỏi ngươi cái này…
Mạc Ngôn nói:
- Vì cái gì khi ngươi vừa thấy ta, liền xưng ta là lão gia?
Thanh Đồng nói với vẻ điều đó là đương nhiên:
- Lão gia, ngài là chủ nhân của thế giới này, tiểu nhân là giới linh, ngài không phải lão gia, thì ai là lão gia?
- Ta là chủ nhân của thế giới này ư?
Mạc Ngôn nói:
- Ngươi dựa vào cái gì mà nhận định như vậy?
Thanh Đồng cười nói:
- Lão gia, ngài thật thích nói đùa, dựa theo thời gian trong phương thế giới này mà tính, ngài hẳn là đã tế luyện suốt hơn 100 năm qua, từng cọng cỏ ngọn cây, từng hạt cát viên đá trong phương thế giới này, đều chứa đựng hơi thở của ngài, tiểu nhân cũng không ngoại lệ, điều này còn cần phải nhận định gì nữa sao?
Tế luyện trên trăm năm?
Mạc Ngôn không khỏi ngẩn ra…
Từ khi hắn 8 tuổi, hắn bắt đầu biết lợi dụng ngọc bội khai thông kinh mạch, cho đến tận khi trưởng thành, khai mở tiên thiên căn nguyên, bắt đầu con đường tu luyện. Có thể nói, đó miễn cưỡng như một loại tế luyện.
Nhưng từ 8 tuổi tính đến hiện tại, tính kiểu gì cũng chỉ có hai mươi năm, trăm năm này là cái qué gì chứ?
Trong lòng hắn nghi hoặc, đang muốn hỏi, lại đột nhiên cảm giác được một sự mệt mỏi từ sâu trong nội tâm vọt tới…
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
NHẤT PHẨM PHONG LƯU Tác giả : Đồ Cùng
Chương 249: Chết đi sống lại
Dịch: Nhóm dịch Hana
Nguồn: Mê Truyện
Trong tĩnh thất Mạc Ngôn chậm rãi mở mắt.
Trong nháy mắt vừa rồi, khi cơn mệt mỏi vọt tới, hắn thậm chí không kịp nói 1 lời, đã cảm thấy trước mắt biến ảo, đã thoát khỏi thế giới kia…
Bất quá trong tích tắc rời đi ấy, hắn lờ mờ nghe thấy Thanh Đồng kêu lên:
- Lão gia, ngài sau khi trở về, nhớ lấy máu tế luyện phương thế giới này, bảy bảy bốn chín ngày, khi trở lại sẽ không bị giới hạn, từ nay về sau ngài muốn ở lại bao lâu thì sẽ được ở lại bấy lâu…
- Bảy bảy bốn chín ngày?
Mạc Ngôn trong mắt tinh quang lóe ra, đem lời của Thanh Đồng ghi tạc trong lòng.
Chuyến đi này, thu hoạch rất lớn, nhưng bởi vì nguyên nhân thời gian không cho phép, nên vẫn còn một số nghi hoặc, cần chờ lần tiếp tiến vào, tiếp tục hỏi Thanh Đồng.
- Ngũ Hành chân linh, thái dương chi khí…
Mấy thứ này đi đâu tìm kiếm đây? Ngũ hành chân linh ta cũng hiểu một chút, đơn giản là ngũ hành kim mộc thủy hỏa thổ, chỉ cần có thời gian, có thể trong một ngày tập hợp đủ. Thế nhưng thái dương chi khí, phải kiếm ở đâu đây? Theo đạo gia từng nói thái dương chi khí ẩn chứa trong cửu u. thái dương chi khí xúc tích bên ngoài tầng thanh khí. Phía ngoài tầng thanh khí, nếu ta đoán không sai, hẳn là nói đến bên ngoài tầng khí quyển, cũng chính là vũ trụ bao la. Nhưng còn cửu u là địa phương nào chứ?
Mạc Ngôn hiện tại thực ra đã có trong tay một dạng của ngũ hành chân linh, đó chính là giọt thực thủy bị bổn mạng hồn kiếm hấp thu, ngoài ra, cái cây đằng mạn giống khuôn mặt một tiểu oa nhi kia có thể là hành mộc chân linh. Cho nên hắn tự tin, chỉ cần cho mình thời gian, trong một ngày tuyệt đối có thể thu thập đủ ngũ hành chân linh. Lúc này tuy là thời hiện đại, nhưng một mảnh địa cầu lớn như vậy, ngũ hành chân linh, cùng một vài địa điểm linh căn, hẳn là sẽ có một ít. Chẳng qua linh vật hiếm gặp, cần mất thời gian chậm rãi tìm kiếm. Đương nhiên, cũng cần phải có cơ duyên mới được.
Ngoài ra, thái dương chi khí mơ hồ cũng có chút phán đoán.
Cho dù việc đoán định này có đúng hay không, hắn cũng không để trong lòng, bởi vì điều này hoàn toàn có thể thông qua thực hành để nghiệm chứng. Giờ là thời đại khoa học kĩ thuật hưng thịnh, chỉ cần có tiền, đi ra ngoài không gian một lần cũng không phải việc khó.
Đối với Mạc Ngôn mà nói, chân chính khó khăn chính là địa phương gọi là Cửu u kia. Về điểm này, hắn hoàn toàn không có chút kiến thức nào.
- Con đường tu đạo thật rộng lớn, cho tới giờ không có việc gì là dễ dàng cả. So với ngồi đây nghĩ ngợi viển vông, không bằng trước khôi phục tinh thần bị tiêu hao đã…
Mạc Ngôn đột nhiên cười, xoay người nhìn Vân La hỏi:
- Ta ly khai được bao lâu rồi?
Vân La nghiêng nghiêng đầu nghĩ nghĩ, nói:
- Khoảng nửa giờ!
Mạc Ngôn nhướng mày, kinh ngạc nói:
- Cô xác định là nửa giờ?
Vân La gật mạnh đầu, khẳng định:
- Chắc chắc, tuyệt đối không quá nửa giờ.
Nghe xong lời này, mạc Ngôn trong lòng linh quang lóe lên. Nhất thời giật minh, khuôn mặt không khỏi giãn ra cười nói:
- Thì ra là thế, khó trách Thanh Đồng nói ta đã tế luyện phương thế giới kia được hơn 100 năm…
Thế giới chỗ Thanh Đồng, Mạc Ngôn lưu lại khoảng 3 giờ, nhưng trong thế giới thật lại mới chỉ qua nửa giờ.
Loại hiện tượng chênh lệch thời gian này chỉ có một cách giải thích. Tốc độ thời gian giữa hai thế giới là không giống nhau. Mạc Ngôn đơn giản nhẩm tính cũng đoán được tỉ lệ ước chừng là 6 lần. Nói cách khác, nếu thế giới thật qua 1 ngày, thì trong địa phương kia đã qua 6 ngày.
Điều này đối với Mạc Ngôn, tuyệt đối là một tin đại tốt lành, còn hơn cái ngũ hành chân linh và thái dương chi khí hư vô mờ mịt kia nhiều. Loại chênh lệch thời gian này, có ý nghĩa vô cùng lớn.
Mạc Ngôn là tinh thần tu sĩ, cái hắn tu luyện chính là tinh thần, bản thể tuy không thể tiến vào thế giới kia, nhưng điều này cũng không sao cả. Nói cách khác, từ nay về sau, thời gian sống không hề giảm xuống, nhưng thời giantu luyện lại có thể tăng lên đến 6 lần! (vãi)
- Đây mới thực sự là chỗ tốt, thấy ngay được trước mắt…
Mạc Ngôn mỉm cười, nhìn Vân La, trên thực tế, loại ưu đãi này người được lợi lớn nhất không phải hắn mà là tiểu Vân La.
Dù sao hắn cũng là thân thể có huyết nhục, vô luận là xuất phát từ nhu cầu của thân thể, hay nhu cầu của tinh thần, hắn đều không có khả năng đem toàn bộ thời gian tiến nhập vào thế giới kia. Mà Vân La thuần túy là linh thể, hoàn toàn có thể quanh năm suốt tháng sinh hoạt trong đó. Ngoài ra, phương thế giới kia hư hư thật thật, còn tốt hơn thế giới thật, rất phù hợp cho sự phát triển của linh thể. Quan trọng nhất là, tiểu Vân La vốn là một linh thể, ở trong thế giới thật rất khó để được người ta thừa nhận. Điều này cũng có nghĩa, vô luận là bây giờ hay là tương lai, nàng cũng không thể có bằng hữu, không thể có được bạn chơi, trừ Mạc Ngôn ra, nàng cũng chỉ có thể chơi với chính mình mà thôi.
Mỗi lần chứng kiến tiểu cô nương bị mình hạn chế tại gian phòng nhỏ này, Mạc Ngôn trong lòng rất khó chịu…
Mà hiện tại, bởi vì có sự tồn tại của phương thế giới kia, toàn bộ vấn đề đã dễ dàng giải quyết hơn rất nhiều. Vân La không những được tự do tự tại sinh hoạt, mà lại có nhiều bạn chơi nữa.
Vừa nghĩ tới vẻ mặt xấu xa của Thanh Đồng, Mạc Ngôn liền nhịn không được mỉm cười, thầm nghĩ:
- Kim Đồng Ngọc Nữ( đôi kim đồng ngọc nữ ý nói là xứng đôi vừa lứa), thì không có khả năng, bất quá là bạn chơi thì tuyệt đối không có vấn đề
Lúc này, một bên Vân La nháy mắt hiếu kì nói:
- Cha, người vừa mới nói Thanh Đồng là ai?
Mạc Ngôn cười nói:
- À, cha là tìm bạn chơi cho con, qua một lát, ta dẫn con đi gặp hắn. À, hắn thoạt nhìn cũng tầm tuổi con, tuy có hơi xấu một chút, nhưng tính cách coi như cũng tạm được.
Tiểu Vân La hếch cái miệng nhỏ lên nói:
- Con không cần bạn chơi đâu…
Mạc Ngôn kinh ngạc nói:
- Tại sao thế?
Vân La nhô bộ ngực nhỏ lên nói:
- Con là người lớn, không thích chơi với trẻ con.
Mạc Ngôn không khỏi cười lớn:
- Được được, Tiểu Vân La nhà ta là người lớn, không chơi với trẻ con.
Sáng hôm sau, Mạc Ngôn giậy sớm, ngồi ở trong mộc đình, lấy ngọc bội trước ngực ra, trong tay nhẹ nhàng vuốt…
Khi rời khỏi thế giới kia, Thanh Đồng từng nói cho hắn biết, lấy máu bản thân tế luyện ngọc bội bảy bảy 49 ngày, sau đó có thể lưu lại thế giới kia mà không có hạn chế. Nhưng cho tới bây giờ hắn ngay cả tinh thần lực cũng còn chưa khôi phục, đúng là hữu tâm vô lục.
Bât quá thân là tu sĩ, đối với điểm này hắn không vội, bất quả chỉ là đợi vài ngày mà thôi.
Qua trọng là, nếu muốn mở rộng đại môn của thế giới kia, hơn nữa phía sau còn muốn một con đường tu đạo rộng rãi bằng phẳng.
Hắn tin tưởng, chỉ cần bản tâm kiên định, theo con đường này từng bước tiến về phía trước, cuối cùng cũng có một ngày có thể thấy được đường lớn.
Đồng thời hắn tin, chỉ cần mình mở được phiến giới môn trên tiểu đảo trong phương thế giới kia, sẽ có một ngày hắn có thể nhìn thấy vị đạo nhân ấy.
- Con đường phải đi còn quá xa xôi, việc trước mắt là hoàn thành luyện hóa ngọc bội. Sau đó sẽ tiến nhập phương thế giới kia, giải đáp một số nghi hoặc trong lòng.
Phương thế giới kia tột cùng còn những bí ẩn gì, liệu có sinh linh khác tồn tại hay không?
Muốn phương thế giới kia tiến hóa thành một thực giới. Ngoài ngũ hành chân linh cùng thái dương chi khí, còn điều kiện gì nữa không?
Những nghi vấn này, Mạc Ngôn nhất định phải hỏi cho rõ ràng. Có tri thức sau này mới có thể chọn được đường đi đúng đắn.
Trong lúc Mạc Ngôn đang trầm tư suy nghĩ thì trong phương thế giới kia, Thanh Đồng dương dươn đắc ý, nằm trên một tảng đá, miệng ngậm một cọng cỏ xanh...
Một quả màu da cam bỗng nhiên từ cây rơi xuống, Thanh Đồng thấy vậy, miệng rộng ngoác ra, đem trái cây nọ hút vào miệng, ăn nhồm nhoàm, nước bắn tứ tung.( tởm vãi )
Hắn đang khoan khoái thưởng thức trái cây nọ, bỗng nhớ tới một chuyện, nói:
- A, quên mất còn một chuyện lớn không hỏi lão gia... Không biết chỗ thế giới của lão gia lớn bao nhiêu, có nhiều sinh linh hay không? Nếu là người ít quá, gom không được con số ngàn vạn, sợ rằng muốn tiến thăng thành thực giới tuyệt không có khả năng!
- Đáng tiếc. Hôm đó vội quá, đem những u hồn bị cuốn vào hủy diệt luôn linh thức, nếu không có thể hỏi bạn hắn.
- Ài dà, con số ngàn vạn, thật đúng là một hồi đại sát kiếp, cũng không biết lão gia có hạ thủ được không?
Dùng xong cơm trưa. Mạc Ngôn đang định nghỉ ngơi một lát, sau đó bắt đầu tu luyện buổi chiều.
Lúc này, ngoài viện cơ hồ có tiếng động lớn xôn xao...
- Vân La, đi xem bên ngoài xảy ra chuyện gì?
Mạc Ngôn thuận miệng phân phó.
Vân La bay ra ngoài viện, không bao lâu quay lại nói:
- Cha, ngoài sân có rất nhiều người đang muốn đi tới núi Hồ Lô, có lão nhân, có nam nhân, có nữ nhân, còn có mấy người đạo sĩ, hòa thượng...
Mạc Ngôn ngẩn ra nói:
- Đạo sĩ, hòa thượng?
Vân La gật đầu nói:
- Vâng, hai đạo sĩ một hòa thượng, bảo là muốn vào thôn trong núi hàng yêu diệt quỷ. Thật kì quái, núi Hồ Lô luôn là một khu vực yên bình, nào có yêu ma quỷ quái gì...
Chương 249-2: Chết đi sống lại (2)
Mạc Ngôn nhịn không được cười nói:
- Ngươi không phải một con tiểu yêu sao?
Vân La hướng hắn làm mặt quỷ nói:
- Cha nói bậy, người ta không phải yêu quái đâu...
Mạc Ngôn cười nói:
- Đúng đúng, con không phải tiểu yêu quái, mà người cha nuôi là một tiểu tiên nữ.
Đang nói, ngoài viện, bỗng nhiên vang lên tiếng chuông cửa.
Mạc Ngôn hướng phía cửa nhìn thoáng qua nói:
- Vân La, con tự mình chơi đi, cha có khách rồi.
Nói xong, hắn đi ra phòng khách, mở cửa viện.
Người đứng ngoài cửa đúng là Đại Lý và Nhạc Duyệt...
- Hai vị khách quý, ngọn gió nào thổi hai vị tới đây?
Đại Lý cười nói:
- Nhớ ngươi thôi, vài ngày không gặp, ngủ không được, cơm ăn không ngon... Thế nào, có cảm động không?
Mạc Ngôn cười nói:
- Lời này nếu là Nhạc Duyệt Lai nói còn có thể, còn anh thì... Cảm động không có, mà da gà thì nổi đầy cả người đây.
Nhạc Duyệt bĩu môi nói:
- Thôi đi, ta cũng không dám nhớ ngươi.
Mạc Ngôn ra vẻ kinh zị nói:
- Sao lại không dám?
Nhạc Duyệt cười hì hì nói:
- Tôi lo chỗ Trương đại nhân hạn chế mà thôi...
Mạc Ngôn ha ha cười, liền mời hai người vào trong viện.
Đại Lý nói:
- Không vào, đang có công vụ đây.
Mạc Ngôn ngạc nhiên nói:
- Có công vụ còn tới chỗ ta hả? Đây đâu phải phong cách của anh.
Đại Lý giải thích nói:
- Đầu tiên là tiện đường, thứ nhì là tới hỏi anh, có hứng thú hay không cùng đi xem.
Có chút dừng lại, lại nói:
- Bạch Thủy thôn luôn yên bình nay bỗng sảy ra án mạng, vụ án này có chút quỷ dị, thị cục cảm thấy có chút khó giải quyết, vì thế mới chuyển vụ án cho đệ thất môn thụ lý.
Bạch Thủy thôn ngay dưới chân núi, Mạc Ngôn khi còn hay đi tản bộ cũng từng qua nới đó, từ đây tới đó cũng chỉ có bảy tám dặm đường.
Mạc Ngôn cũng không hỏi chuyện gì, mà nhìn về phía Nhạc Duyệt cười nói:
- Nếu tôi không nhầm, hôm nay là lần đầu tiên cô ra ngoài xử lý công vụ đúng không?
Nhạc Duyệt đắc ý nói:
- Đồng chí, trí nhớ của anh thật không tệ. Đúng vậy, hôm nay chính là hôm đầu tiên bổn tọa tham gia xử án, có hứng thú học tập hay không?
Mạc Ngôn cười nói:
- Người béo còn phải thở gấp... Tôi hình như cảm giác, cô đang tìm viện binh thì phải?
Đại Lý một bên cười nói:
- Đúng vậy, thật đúng là tới tìm viện binh đây. Bất quá, tôi cam đoan vụ án Bạch Thủy thôn này anh nhất định sẽ cảm thấy hứng thú.
Mạc Ngôn nói:
- Anh nói thử xem nào.
- Thời gian có hạn. Tôi giới thiệu sơ lược với anh một chút...
Đại lý nói.
Đại Lý châm điếu thuốc, đem vụ án đại khái nói qua một lượt.( đã vội còn time hút thuốc)
Vụ án hắn kể đích xác có chút quỷ dị, Bạch Thủy thôn ở An Thuận xã, có một thôn dân tên Tưởng Đại Dũng. Người này chơi bời lêu lổng, là một tên lưu manh du thủ du thực. Nhà hắn ở rìa thôn, bình thường chuyên sống bằng việc tổ chức cờ bạc, trong thôn miễn cưỡng cũng có thể coi là một đại ca.
- Một đoạn thời gian trước. Người này bỗng nhiên không cờ bạc nữa, đêm làm, ngày ngủ, ban ngày cơ hồ không thấy bóng dáng hắn đâu. Người trong thôn không ai biết hắn đang làm cái gì. Chạng vạng hôm qua, có người thấy hắn đứng ngơ ngác ở bờ ao, vì thế liền tiến lên bắn chuyện. Thế nhưng hắn lại hờ hững, đứng ngơ ngẩn nhìn mặt nước. Người thôn dân cùng hắn chào hỏi thấy hắn không thèm nói năng gì nên có chút tự ái, quay về thôn. Không ngờ 10 phút sau, có người phát hiện Tưởng Đại Dũng chết ở bờ ao...
- Người trong thôn lúc ấy liền báo công an, thị cục phái người xuống điều tra, xác định Tưởng Đại Dũng đã tử vong. Giám định pháp y cho thấy, trên thi thể không có giấu vết của việc ám sát, không có vết thương, vết bầm, cũng không hề có giấu hiệu trúng độc. Nhìn qua, hẳn là do một căn bệnh bột phát nào đó làm tưởng Đại Dũng tử vong. Cho tới bây giờ, sự vụ vẫn bế tắc, không có tiến triển gì. Thị cục sau khi họp bàn, quyết định đem thi thể giám định pháp y để kiểm tra một lần nữa. Cho đến khi trời tối, trưởng thôn mời đoàn công tác ở lại cơm nước...
- Nhân viên thị cục cũng không từ chối. Trong tiệm cơm của thôn, cơm còn chưa kịp ăn, thì người được thôn trưởng phân phó trông xe mặt trắng bệch xông tới nói, Tưởng Đại Dũng sống lại rồi! Nhân viên thị cục nghe xong lời này, căn bản là không thể tin, nhất là vị đã làm giám định pháp ý. Lúc giám định, ngoài kiểm tra mạch đập, cùng độ cứng của tử thi, hắn còn dùng kiểm tra nhiệt độ cơ thể Tưởng Đại Dũng. Hắn cam đoan, hắn dám lấy đầu ra đảm bảo, lúc đó Tưởng Đại Dũng đã tử vong là 100% chính xác!
- Nhưng mà sự thật trước mắt, lại là, Tưởng Đại Dũng đích xác là sống lại. Nhân viên thị cục lao ra sân, tận mắt thấy Tưởng Đại Dũng chui ra từ bọc đựng xác! Nhưng chuyện người chết sống lại còn chưa phải là chuyện quỷ dị nhất, sau khi Tưởng Đại Dũng sống lại, cũng không nói một lời, cũng không hoảng sợ vì vừa phải ghé qua diêm vương điện, cũng không có vui sướng vì chết đi sống lại. Hắn đứng đó, mắt không biểu tình, tự xé nát y phục trên người mình, sau đó trần truồng đi ra ngoài thôn...
- Lúc này, trời chưa tối hẳn, có người nhìn thấy, Tưởng Đại Dũng trên người không ngừng chảy xuống từng đạo mồ hôi đen xì, hơn nữa phát ra một mùi thanh hôi kinh khủng. Chuyện quỷ dị này khiến tất cả mọi người sợ hãi, chính những nhân viên thị cục lúc đó, cũng không ai dám lên ngăn Tưởng Đại Dũng lại, chỉ ngây ngốc đứng nhìn hắn đi ra ngoài thôn.
- Tưởng Đại Dũng sau khi ra khỏi thôn, cũng không thay đổi phương hướng, hướng tới cái ao ở chân núi lúc trước khi chết hắn đứng đi tới. Sau đó quỳ trên mặt đất, nắm bùn trong ao, từng nắm nắm ăn vào. Lúc này nhân viên thị cục cùng với thôn dân chạy tới, sau khi thương lượng, cảm thấy không thể để Tưởng Đại Dũng như vậy được, vì thế định dùng biện pháp mạnh chế phục, Tưởng Đại Dũng bỗng nhiên đứng lên, hướng về bọn họ nhe răng trợn mắt, trong miệng tru lên như sói. Ngay sau đó, hắn nắm một cái vỏ trai trên bờ ao, cắt vào ngực mình, bình thường, tối đa cũng chỉ để lại vài vết xước là cùng, thế nhưng hắn lại rất nhẹ nhàng rạch ra một vết thương lớn ở ngực, thậm trí lộ ra cả xương. Sau đó, hắn hứng máu đưa lên miệng từng ngụm từng ngụm uống...
Đại Lý là một người tâm trí kiên định, không những thế hắn còn là một thanh tra lão làng, tâm lý vốn rất vững.
Nhưng khi kể tới đây, mặt hắn cũng có chút trắng bệch, vứt tàn thuốc xuống tiếp tục nói:
- Tưởng Đại Dũng cuồi cùng cũng chết... Sau khi uốn vài ngụm máu, hắn tựa hồ muốn móc trái tim ra, ngón tay hắn xuyên qua xương ngực, sau đó liền giật phăng ra... Mất phút đồng hồ sau, pháp y tiến hàng lần giám định thứ hai, lại phát hiện cơ thể hắn thối rữa nhanh hơn bình thường rất nhiều, ngón tay ấn nhẹ một cái, da thịt liền vỡ tan, một thứ nước đen xì chảy ra.
Nghe xong những gì Đại Lý kể, Mạc Ngôn chợt nhớ tới mấy vị đạo sĩ, hòa thường lúc trước, nếu đoán không sai, bọn hắn hẳn là muốn tới Bạch Thủy thôn.
- Thế nào, vụ án này có hứng thú không?
Đại Lý hỏi.
Mạc Ngôn cười cười nói:
- Coi như là có chút hứng thú đi...
Nhạc Duyệt nhãn tình sáng lên nói:
- Tức là, anh chịu đi cùng chúng tôi sao?
Mạc Ngôn cười nói:
- Xem cô kìa, thế không phải là giấu đầu hở đuôi sao? Tôi biết ngay là cô tới tìm viện trợ mà.
Nhạc Duyệt cười hì hì nói:
- Không phải dấu đầu hở đuôi... Nói thật cho anh biết, tôi biết chắc anh đối với vụ án loại nà nhất định sẽ cảm thấy hứng thú, cho nên mới đến đây mời anh đi cùng chúng tôi. Đi theo dê thì chỉ có ăn cỏ, mà đi hổ thì có thịt ăn, hi hi, bổn cô nương thông minh không?
Mạc Ngôn cười nói:
- Thế này có phải là cô tính cáo mượn oai hùm không hả?
Có chút dừng lại, lại nói:
- Các vị chờ ta một lát, ta đi đổi đôi giày, sau đó chúng ta cùng vào núi.
Đối với vụ án chết đi sống lại, rồi lại tiếp tục chết đi này, nếu nói Mạc Ngôn không hiếu kỳ thì nhất định là nói phét, nhưng đó cũng phải là nhân tố lớn nhất khiến hắn đáp ứng cùng vào núi.
Hắn đã sớm hoài nghi Đỗ Khuyết là vì vụ việc núi Hồ Lô mà đến, lúc này thấy hắn vào núi, tự nhiên muốn đi xem đến cùng là chuyện gì.
Mấy phút đồng hồ sau, hắn đổi giầy, đi ra sân.
- Đại lý, Tưởng Đại Dũng thi thể hiện ở đâu? Là ở thị cục hay đang ở thất môn?
Hắn vừa đi vừa hỏi.
Đại Lý nói:
- Thi thể thối rữa nghiêm trọng, không thích hợp chuyển đi, vẫn đặt ở thị cục.
Đại Lý nói:
- Cho tới giờ, nguyên nhân tử vong vẫn chưa xác định được… Anh cũng biết, Tưởng Đại Dũng chết đi sống lại, rồi lại chết đi, hơn nữa tốc độ phân hủy cũng vượt qua lẽ thường, nhóm pháp y hiện đang vô cùng vất vả.
Mạc Ngôn nói:
- Chúng ta đây là đang đi điều tra cái gì?
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
NHẤT PHẨM PHONG LƯU Tác giả : Đồ Cùng
Chương 250: Đỗ Khuyết là " người tốt"
Dịch: Nhóm dịch Hana
Nguồn: Mê Truyện
Một hàng ba người theo đường núi tiến vào Bạch THủy thôn.
Trên đường, Mạc Ngôn nói:
- Tôi cảm giác chuyện này hắn nên để cục cảnh vệ quốc gia điều tra mới đúng.
Đại Lý lập tức hiểu ý tứ của hắn nói:
- Ý anh là, vụ án này cũng với việc bệnh dịch của thôn dân tộc lần trước có liên quan đến nhau?
Mạc Ngôn nói:
- Tuy không chắc chắn, nhưng, mơ hồ có loại cảm giác này.
Phía sau Nhạc Duyệt nói:
- Hai vị đang nói chuyện gì vậy? Chẳng lẽ Tưởng Đại Dũng chết vì siêu vi khuẩn?
Tin tức về bệnh dịch của thôn dân tộc, cho đến giờ, vẫn là một tin tối mật. Thất môn, chỉ có một vài người mơ hồ biết được nội tình. Giống như Nhạc Duyệt vậy, đơn giản chỉ là một chức vụ văn thư, nên cũng không hay biết gì.
Mạc Ngôn cười cười, cảm thán nói:
- Coi như là một loại siêu vi trùng, thiên địa biến đổi, không nên suy nghĩ nhiều như vậy…
Nói tới đây, hắn lắc lắc đầu, muốn nói lại thôi.
Theo tu vi tăng lên, hắn đối với pháp thuật thời đại cũng có những hiểu biết sâu sắc. Mới lúc đầu, hắn nghĩ đến pháp thuật thời đại chỉ là nhằm vào tu sĩ mà nói, không quan hệ tới người thường. Nhưng hiện tại xem ra, pháp thuật thời đại không chỉ do thiên địa linh khí thưa thớt, đồng thời cũng là vì hoàn cảnh của cả một thời đại, đang dần dần đi đến chỗ biến mất.
Loại thay đổi này dấu hiệu cụ thể chính là tai họa dần dần nảy sinh, khí âm tà rục rịch ngóc đầu dậy.
Nói thí dụ như việc Tưởng Đại Dũng chết, Mạc Ngôn sau khi nghe Đại Lý kể lại sự việc, cơ hồ lập tức nhận định người này bị một loại khí âm tà nào đó phụ thân. Nói một cách đơn giản một chút chính là bị quỷ nhập…
Lại nói, hắn đã ở sơn thôn nhiều năm. Một số truyền thuyết quỷ quái linh tinh cũng đã nghe vô số, bất quá cơ bản đều là lời nói vô căn cứ, hoặc là nghe đồn bậy, hoặc là chuyện bịa đặt để dọa người mà thôi, nhưng thời gian gần đây, từ chuyện cả một tộc thôn bị giết, rồi đến sự xuất hiện của Tiểu Vân La, rồi vụ việc của Tưởng Đại Dũng, Mạc Ngôn đều tự mình trải qua.
Việc này. Ngoại trừ trường hợp của Vân La, kỳ thật cũng có thể quy kết cho tai ách cùng khí âm tà từ từ phát sinh.
Quan trọng nhất là, những việc đó chính Mạc Ngôn tự mình trải nghiệm. Mà thế giới lớn thếm những chuyện tưởng tượng khẳng định là không ít, không dám nói chỉ có ở Thiên Đô. Tuyệt đối là vượt qua những hiểu biết của Mạc Ngôn rất nhiều!
- Một chiếc là cũng biết mùa thu, đất trời đã không còn là đất trời của ngày xưa nữa…
Mạc ngôn trong lòng cảm thán một tiếng, thiên địa linh khí càng ngày càng thưa thớt, ngũ hành không có, không thể chấn áp tai ách cùng tà khí, làm cho chúng dần dần nảy sinh. Theo thời gian trôi qua, động đất, sóng thần, núi lửa bùng nổ, thiên tai ngày càng thường xuyên, các loại Thi Sát, khí âm tà cũng xuất hiện ngày càng nhiều, tàn phá thân hình nhân loại.
Đương nhiên, loại biến hóa này đều không phải một thời gian ngắn là hết. Lúc đó đơn giản mà tính cũng cần tới cả trăm năm, thậm trí ngàn năm. Cũng có thể diễn biến trong hàng trăm triệu năm tồn tại của địa cẩu, cho dù nó bắt đầu muộn, nhưng cũng không có khả năng một đêm đã tiến tới giai đoạn cuối cùng.
Mấy người vừa đi vừa nói, bảy tám dặm sơn đạo rất nhanh đã đến. Phía trước là mục đích của bọn họ Bạch Thủy thôn ngay sát chân núi.
Sau khi vào thôn, Đại Lý gặp được nhân viên thị cục.
Nhân viên thị cục lưu lại ở Bạch Thủy thôn là một cảnh sát hơn năm mươi tuổi có thâm niên trong ngành, cũng có chút thành tích, hắn gặp đoàn người Đại Lý hỏi:
- Lý đội trưởng, các vị định bắt đầu điều tra từ đây hả?
Đại Lý nói:
- Trước sẽ xem qua tình trạng Tưởng Đại Dũng, có lẽ có thể tìm được một chút manh mối.
Viên cảnh sát nói:
- Xuất phát ngay bây giờ sao? Hay chờ một lát, chỗ đó hiện tại có nhiều người, tình hình hơi lộn xộn một chút.
Đại Lý hỏi:
- Sao thế?
Viên cảnh sát cười khổ giải thích:
- Tưởng Đại Dũng sau khi chết, người trong thôn đều cho rằng hắn nhất định là bị quỷ nhập, cho nên tìm hòa thượng cùng đạo sĩ, hiện tại đang trừ tà cho Tưởng Đại Dũng…
Nhạc Duyệt kinh ngạc nói:
- Không phải chứ? Còn mời cả hòa thượng, lại cả đạo sĩ nữa sao? Một bên là đạo gia, một bên là phật gia, đạo bất đồng không thể hợp tác, bọn họ sẽ không sảy ra xung đột gì chứ?
Viên cảnh sát cười nói:
- Đó là chuyện từ thời Hoàng Lịch rồi( hoàng lịch vị vua thứ 3 đời nhà Thanh, ý nói là chuyện này từ đời Tống đời Thanh rồi)… hiện tải chỉ cần có tiền, hòa thượng cùng đạo sĩ cùng nhau niệm kinh không có gì là ngạc nhiên cả.
Nhạc Duyệt nhìn về phía Đại Lý nói:
- Lãnh đạo, không bằng chúng ta qua đó xem một chút. Trừ tà, cho tới giờ tôi vẫn chưa một lần xem qua.
Đại Lý nhìn về phía Mạc Ngôn nói:
- Cùng đi được không?
Mạc Ngôn cười nói:
- Chúng ta nên phân công ra mà làm việc, tôi đến cái ao trước khi Tưởng Đại Dũng chết xem qua một chút….
Hắn sở dĩ đề nghị như vậy là vì, hắn mới phát hiện, ấn ký lưu lại trên người Đỗ Khuyết hiện tại xuất hiện ngay tại phụ cận bờ ao.
Viên cảnh sát nói:
- Anh biết cái ao ở chỗ nào sao? Có muốn tôi dẫn anh qua đó không?
Mạc Ngôn nói:
- Lúc đến đây, tôi có nhín thấy ở cửa thôn bên trái có một cái ao, có phải là nơi đó không?
Nhân viên cảnh sát gật đầu nói:
- Đúng rồi, chính là chỗ đó. Ra cửa thôn, quẹo một cái là tới.
Mấy phút đồng hồ sau, bốn người chia nhau hành động, Mạc Ngôn một mình một người tiến ra ngoài thôn, hướng cái ao đi đến.
Tốc độ của hắn cũng không nhanh, lững thững, nhìn qua như đang đi tản bộ.
Xuyên qua một con đường món, hắn bước vào trong đường canh( là đường bao ngoài hiện trường vụ án do cảnh sát làm).
Cái ao này cũng không lớn, khoảng hai ba mẫu diện tích mặt nước, nước cũng không trong lắm, nước trên mặt có màu xanh lục u u, nhìn qua có cảm giác đục đục.
Cạnh đường canh, một lão nhân thân hình khô gầy đang ngối, tay vê lên một nắm bùn trên mặt đất, đặt cạnh mũi ngửi ngửi…
Người này cởi áo cà sà, đúng là Đỗ Khuyết đã thay đổi thành một thân tục giả
Hắn cũng không phát hiện Mạc Ngôn đến, ngồi nơi này, nhìn nắm bùn hòa lẫn máu đen trong tay, mí mắt hơi híp lại, trong mắt lóe lên quang mang kinh nghi bất định.
Khoảng cách tới triều tịch còn hai ngày thời gian, bởi vì Tống Thanh Viễn chết, nên hắn tuy không có ý định tiến vào núi Hồ Lô sớm như vậy, nhưng sáng nay, khi hắn đang ở trong Tự Miếu, thì một vài thôn dân dưới chân núi Hồ Lô đến thỉnh, nhờ sư phụ chùa đi trừ tà.
Bởi vì tò mò, hắn có đứng bên cạnh nghe lén, cho nên biết được sự việc quỷ dị diễn ra dưới chân núi Hồ Lô.
Thân là hậu duệ Đạo môn, hắn đối với pháp thuật thời này hiểu biết cũng không kém Mạc Ngôn, thậm trí còn có phần sâu sắc hơn. Hơn nữa Vân La cũng xuất hiện từ bên trong núi Hồ Lô, cho nên hắn hoài nghi việc Tưởng Đại Dũng chết có liên quan đến triều tịch dưới nền đất, vì thế kìm nén không được, hắn lập tức đổi thành một thân tục giả, đi tới Bạch Thủy thôn.
Máu tuy đã đen thui, khô cong, nhưng vẫn có thể cảm thấy cái lạnh thấu xương, có chút không ổn…
Đỗ Khuyết ngồi đó, trong lòng kinh nghi bất định, miệng thì thào tự nói.
- Điểm chết người chính là, người này đã chết được hai ngày nhưng vệt máu cho thấy vẫn còn vương vấn một chút oán niệm!. Không lẽ… truyền thuyết sư phụ nói năm đó là thật?
Hắn thì thào tự nói, cũng không phát hiện phía sau có người đang đi tới.
Mạc Ngôn mang bộ dáng tản bộ chậm rãi đi tới, khi khoảng cách với Đỗ Khuyết còn ba bốn thước, liền cười hỏi:
- Lão nhân gia, trong hồ có cá sao?
Nghe được phía sau có tiếng nói chuyện, Đỗ Khuyết không khỏi giật mình, lập tức đứng lên, thần tình kinh nghi nhìn về phía Mạc Ngôn.
Lúc này Mạc Ngôn đã đem hơi thở toàn thân hoàn toàn thu liễm, nhìn từ bên ngoài, vóc dáng thập phần giống với người bình thường.
Thân là tu sí, Đỗ Khuyết đối với tu vi của mình cũng có chút tự tin, chợt nghe âm thanh của Mạc Ngôn, trong lòng ý niệm đầu tiên chính là, người mới tới nhất định là có tu vi không tồi, nếu không không thể một chút tiếng động cũng không phát ra.
Nhưng giờ phút này nhìn lại, Mạc Ngôn hơi thở lại rất bình thường, căn bản không giống với một người có tu vi cao.
Chẳng lẽ người này đã có thể thu liễm khí tức?
Đỗ Khuyết trong lòng khó tránh khỏi cảm thấy kinh zị, cẩn thận đánh giá Mạc Ngôn, chờ sau khi hắn xác định là 100% thường nhân, lúc này mới thoáng thở nhẹ ra. Đồng thời, hắn cũng có chút tự trách bản thân có phần quá nhập thần, nên ngay cả một thường nhân đi tới cũng không…
Mạc Ngôn cười nói:
- Lão nhân gia, ta thấy ngài ngồi ở đây đên nưa ngày, còn tưởng là ngài đang câu cá cơ.
Đỗ Khuyết cười khan nói:
- Ta chỉ tùy tiện nhìn qua thôi… Nơi này cũng không phải là nơi câu cá tốt, thật đáng tiếc, cho dù là có cá cũng khó mà ăn được, mùi rất kinh khủng.
Mạc Ngôn nhìn lên mặt đất chỗ vệt máu đen, ra vẻ kinh zị nói:
- Á, sao nơi này nhiều máu như vây?( giả nai vãi)
Nói xong, hắn giả bộ tò mò ngồi xổm xuống, đưa tay định xóa đi vệt máu đen kia…
- Đừng động đậy!
Đỗ Khuyết thấy thế, theo bản năng mở miệng ngăn lại.
Mạc Ngôn ngẩng đầu lên nói:
- Sao vậy lão nhân gia?
Đỗ Khuyết nhíu mày nói:
- Đây là máu người, rất xúi quẩy, ngươi tốt nhất không nên đụng vào.
Nghe xong lời này, Mạc Ngôn trong lòng có chút kinh ngạc…
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
NHẤT PHẨM PHONG LƯU Tác giả : Đồ Cùng Chương 251: Oán niệm
Dịch: Nhóm dịch Hana Nguồn: Mê Truyện
Lần đầu tiên Mạc Ngôn thấy Đỗ Khuyết thì lão nhân này đang cùng Tống Thanh Viễn ở cùng một chỗ. Có câu trâu tầm trâu ngựa tầm ngựa, Mạc Ngôn theo bản năng liền cho rằng, lão nhân này hơn phẩn nửa cũng không phải người tốt đẹp gì.
Nhưng là từ việc Đỗ Khuyết vừa rồi khuyên can, lại làm cho ấn tượng của Mạc Ngôn đối với hắn thay đổi một chút.
Máu đen trên đất này không chỉ chứa hàn khí, mà còn lưu lại một tia oán niệm, đối với người bình thường mà nói, nếu không cẩn thận tiếp xúc, tuy rằng cũng không có gì đáng ngại, nhưng cũng tuyệt không phải chuyện tốt. Nặng thì lâm trọng bệnh, tốn khối tiền thuốc thang, nhẹ thì đêm mơ ác mộng, không qua mười ngày nửa tháng, tuyệt đối không thể khôi phục.
- Lão nhân gia, đây là máu người thật sao? Chẳng lẽ nơi này mới có người chết?
Mạc Ngôn ra vẻ ngạc nhiên hỏi.
Đỗ Khuyết cũng cảm thấy khó chịu, không muốn nhiều lời với tên thanh niên này, nên nói :
- Ta cũng mới nghe người trong thôn kể…
Nói xong hắn định xoay người muốn rời đi.
Nhưng nghĩ nghĩ, lại quay thân, nhặt một mảnh ngói vỡ bên cạnh đường, cẩn thận đem chỗ máu đen xới lên, sau đó hất vào ao.
- Máu người chết thực rất đen đủi, cậu thanh niên, những thứ bị nó vấy bẩn, ngàn vạn lần không nên tùy tiện chạm tay vào…
Đỗ Khuyết thuận miệng nói một câu, sau đó ném miếng ngói xuống, xoay người đi vào trong thôn.
- Xem ra, lão nhân này tâm địa coi như cũng không tồi, ít nhất so với mình nghĩ còn có chút tình người. Kể cũng lạ, ông ta như thế nào lại ở cùng một chỗ với loại người như Tống Thanh Viễn đây?
Đối với điều này, Mạc Ngôn thủy chung có chút khó hiểu.
Sau khi Đỗ Khuyết vào thôn, cũng không có rời đi, mà là ngụ lại một nhà trọ nhỏ trong thôn.
Bạch Thủy thôn ngay dưới chân núi Hồ Lô, hàng năm có rất nhiều du khách đi qua nơi này, cái gọi là gần núi có cái ăn, trong thôn không chỉ có những người nông dân vui mừng, vì có không ít khách nhân nghỉ trọ, hoặc là họ nghỉ tạm tại một số tiểu khách sạn.
Mạc Ngôn thấy Đỗ Khuyết ở lại Bạch Thủy thôn, trong lòng liền cân nhắc, mình có nên ở lại Bạch thủy thôn một đêm không nhỉ?
Ngay lúc Mạc Ngôn đang trầm ngâm thì một đám người thăm dò địa chất từ trong núi đi ra, hướng tiểu khách sạn đi tới…
Thấy đám người kia, Mạc Ngôn không khỏi nhíu mày.
Núi Hồ Lô không chỉ là địa danh du lịch mà còn là một bộ phận của công viên quốc gia, thông thường mà nói, là không cho phép tiến hành thăm dò địa chất mới phải. Ngoài ra, những người này hơi thở cũng có chút không bình thường, trên người có âm khí ẩn hiện, tuy rằng không có gì đáng ngại, nhưng ít nhiều đối với thân thể sẽ tạo thành một số ảnh hưởng.
Loại âm khí ẩn hiện này, đối với các chuyên gia khảo cổ học là xuất hiện nhiều nhất, hoặc là dưới lòng đất, hoặc là một số di chỉ huyệt động, chỉ những âm khí dưới nền trầm tích bị ánh sáng mặt trời bên ngoài kích thích mới có thể xâm nhập cơ thể con người.
Mạc Ngôn hơi hơi trầm ngâm, liền đuổi theo đám người kia, gọi lại một người ở cuối đoàn hỏi:
- Chú gì ơi, chú đang muốn thăm dò địa chất phải không ạ?
Lão giả ngẩn ra nói:
- Cậu là?
Mạc Ngôn cười nói:
- Cháu là du khách, đang ở tại khách sạn trong thôn. Chú này, núi Hồ Lô không phải là một phần của công viên quốc gia hay sao? Như thế nào mà lại có người đến thăm dò địa chất, chẳng lẽ… Nơi này có phát hiện khoáng sản gì ạ?
Lão giả cười nói:
- Cậu cảm thấy ta giống với một người thăm dò địa chất lắm hả?
Mạc Ngôn nói:
- Chú không phải sao?
Lão giả cười nói:
- Đương nhiên không phải, ta là giảng viên lịch sử học, cùng địa chất không có liên quan…
Mạc Ngôn cười nói:
- Tại cháu thấy mấy người mang theo thiết bị thăm dò, còn tưởng là muốn thăm dò địa chất vùng này.
Lão giả nói:
- Cậu nói thăm dò địa chất cũng không sai, bất quá chúng ta không phải là tìm mỏ khoáng sản, mà là lấy kết quả để làm một số so sánh về địa hình…
Lão nhân có chút hiểu biết nói, vừa đi một bên vừa giải thích:
- Gần đây cơ kim hội đầu tư tiền muốn làm một cuộc khai quật di sản văn hóa cổ… Núi Hồ Lô này là một địa điểm tốt. Trước đây nó tên là Vân La, chính là nơi Nho gia, Đạo gia, Thích gia đều để lại rất nhiều di sản văn hóa. Đáng tiếc, bởi vì chiến tranh cùng một số nhân tố khác, rất nhiều di sản cũng vì vậy mà bị dìm ngập trong dòng sông lịch sử. Khoảng 130 năm trước một trận động đất, làm tổn hại ít nhất 20 toàn cổ kiến trúc, việc này là sự kiện nổi tiếng nhất được ghi lại trong thi ca của Uyển Lăng… Công tác của chúng ta chính là khai quật những di chỉ này, thậm trí là tôn tạo. Nếu có thể tái hiện được hiện trạng của di chỉ năm đó, thì đây đúng là một việc làm của hiện tại, mà giá trị của nó sẽ tồn tại thiên thu vạn đại. (ngàn năm khó phai)
Mạc Ngôn gật gật đầu nói:
- Đúng là một chuyện tốt… Chú này, vốn đầu tư lớn lắm đúng không?
Lão giả cười cười nói:
- Cụ thể đầu tư bao nhiêu tôi không rõ ràng lắm, bất quá tôi có thể khẳng định, ông chủ của cơ kim hội không thiếu tiền đâu!
Mạc Ngôn hỏi:
- Vâng, nhưng ai là ông chủ hả chú? Những người có hứng thú với văn hóa cổ cùng số đội khảo cổ hẳn không có nhiều người lắm.
Lão giả cười nói:
- Cậu nếu là người trên tỉnh. Tôi nói tới cái tên này khẳng định là sẽ biết, ông ta chính là chủ tịch tập đoàn Thịnh Đường - Trương Trường Thanh.
Mạc Ngôn không khỏi ngẩn ram bật thốt lên nói:
- Là ông ta?
Lão giả cười nói:
- Đúng vậy, chính là ông ta, là một doanh nhân trẻ tuổi đại danh đỉnh tại A tỉnh.
Đại danh đỉnh đỉnh, doanh nhân trẻ… Dùng những từ ngữ này để miêu tả Trương Trường Thanh, Mạc Ngôn cũng không phản đối, nhưng hắn tuyệt đối không cho rằng Trương Trường Thanh sẽ hứng thú mà đi tìm kiếm và khai quật văn hóa cổ. Nếu nói người này thích văn hóa cổ, thật là cũng có thể tin một chút. Nhưng nếu là đầu tư để tìm kiếm và khai quật, việc làm không có lợi này với tính cách của hắn, cơ hồ là không có khả năng.
Mạc Ngôn nhớ rất rõ ràng, thời gian vụ việc tiểu khu Mạc Sầu Hồ của Kim Điền bất động sản được làm rõ, Trương Trường Thanh từng cho dỡ bỏ một đền thờ cùng một tòa trạch viện cổ thời Minh Thanh, một thương nhân trong mắt chỉ có lợi ích như vậy, sẽ không đầu tư để tìm kiếm và khai quật một di chỉ văn hóa đấy chứ?
- Tìm kiếm văn hóa cổ sao? Thú vị đấy… Không biết thứ Vân La nói trong cung đan thư có tính là cổ văn hóa không?
Mạc Ngôn cùng lão giả nói chuyện xong, đứng ở đó không khỏi mỉm cười.
Nếu hắn đoán không sai. Cái gọi là tìm kiếm văn hóa cổ cùng với cơ kim hội, 100% là có quan hệ tới Thích Viễn Sơn đằng sau Trương Trường Thanh có quan hệ.
Theo như lời Mã Thiên Hành, trên đời này số người biết tới cung đan thư cùng Vân La đích xác là rất ít, còn số biết được vị trí chính xác của cung từ lời nói của Vân La lại càng ít hơn. Rất hiển nhiên, Thích Viễn Sơn thuộc loại người biết cũng Vân La nói, nhưng lại không biết phương hướng cụ thể.
Muốn dùng phương thức này để tìm đến phương vị chính xác sao? Thật đúng là suy nghĩ ngu ngốc…
Mạc Ngôn nhịn không được cười một tiếng, thầm nghĩ:
- Cũng không biết làm thế nào Trương Trường Thanh lại thành lập được cái cơ kim hội này? Phương pháp này tuy ngu ngốc, nhưng cũng coi như là làm đến nơi đến chốn, chỉ cần cho hắn đủ thời gian, thật có khả năng tìm được vị trí cụ thể.
Đối với việc này, Mạc Ngôn ngược lại còn vui mấy thành nữa là khác.
Một tên Đỗ Khuyết, một tên Thích Viễn Sơn, vô luận ai tìm được vị trí cụ thể của cung mà Vân La nói, đều chẳng khác nào là vì hắm mà chuẩn bị áo cuối. Có suy nghĩ này, Mạc Ngôn cảm thấy nên tới tìm Thích Viễn Sơn, sau đó lưu lại trên người hắn hồn ấn, để xác định vị trí. Cứ như vậy, vô luận là ai phát hiện trước, hắn đều có thể biết được.
- Hi vọng các ngươi đều thành công…
Mạc Ngôn cười cười xoay người cất bước, chuẩn bị đi tới nhà Tưởng Đại Dũng xem xét.
Vừa bước đi vài bước, hắn bỗng nhận được tin nhắn của Đại Lý, nói hắn đến thôn ủy hội.
Mấy phút đồng hồ sau, hắn đi vào thôn ủy hội…
- Anh có thu hoạch gì ở bên kia không?
Vừa đi vào văn phòng thôn ủy hội, Đại Lý lại hỏi.
Mạc Ngôn lắc lắc đầu nói:
- Không có thu hoạch gì, còn hai người thì sao?
Đại Lý hướng cửa sổ bĩu bĩu môi nói::
- Đây, đây là thu hoạch duy nhất.
Mạc Ngôn quay đầu nhìn, đã thấy một thanh niên khoảng 20 tuổi đang bị còng vào cạnh cửa sổ của văn phòng.
Người này mi thanh mục tú, thoạt nhìn có chút thật thà, không giống như mấy tên giảo hoạt hay phạm pháp.
Hắn ngồi xổm dưới cửa sổ, một bàn tay bị còng vào thanh chắn cửa sổ, vẻ oan uổng…
Chương 251-2: Oán niệm (2)
Thấy người này, Mạc Ngôn không khỏi nhíu mày, bất quá nhanh liền giãn ra, hỏi Đại Lý :
- Đây là chuyện gì?
Đại Lý nói:
- Vốn không có chuyện gì cả, là người này chính mình chuốc lấy tội vào người…
Khoảng nửa giờ, từ khi hắn và Nhạc Duyệt đi tới nơi chứa thi thể Tưởng Đại Dũng, hi vọng có thể tìm được chút manh mối gì. Sau khi vào cửa, phát hiện người trẻ này đang dẫn hòa thượng và đạo sĩ, định dụng pháp trừ tà. Hỏi ra mới biết, thanh niên này tên là Tưởng Trường Thủy là cháy của Tưởng Đại Dũng. Tưởng Đại Dũng là một tay anh chị, một tên du thủ du thưc, hắn chỉ có một đứa cháu duy nhất này. Tưởng Đại Dũng vừa chết, dựa theo pháp luật, Tưởng Trường Thủy chính là người kế thừa duy nhất.
Tưởng Đại Dũng hôm trước chết bất đắc kì tử, Tưởng Trường Thụy ngày hôm qua liền chạy lại đây, buổi tối ở lại trong nhà Tưởng Đại Dũng.
Người trong thôn cho rằng, Tưởng Đại Dũng hẳn là trêu trọc mà âm hồn ma quỷ nào đó, vì để tránh hậu họa về sau, cậu này liền kiếm tiền mời tới hòa thượng và đạo sĩ. Định cúng bái trừ tà cho căn nhà của Tưởng Đại Dũng.
Theo lý mà nói, việc này không có gì to tát, đối với Tưởng Trường Thủy mà nói, việc này cũng chưa chắc là có lợi với cậu ta. Nhưng cũng không có chỗ nào bất lợi.
Dựa theo ý kiến của người trong thôn mà nói, có tà trừ tà, không tà thì ít nhất có thể khiến tâm lý an ủi, hơn nữa chuyện này cũng không tốn kém lắm, tội gì mà không làm?
Nhưng mà, Tưởng Trường Thủy tiểu tử này cũng không biết thần kinh có vấn đề gì, chết sống cũng không chịu để mọi người trừ tà.
- Lúc chúng ta rời đi, hai bên đã xảy ra xô sát, khuyên can mãi mới ngăn được bọn họ, Đại Lý châm điếu thuốc nói:
- Vốn tưởng rằng việc coi như đã xong. Ai biết cậu ta lại là người không chịu hiểu chuyện. Không chỉ có không cho thôn dân mời pháp sư, mà cũng không cho chúng ta tiến vào nhà Tưởng Đại Dũng. Nói cái gì hắn là người kế thừa hợp pháp duy nhất, không được sự cho phép của hắn, ai cũng không được tiến vào nhà Tưởng Đại Dũng. Cảnh sát cũng không là ngoại lệ, trừ khi xuất ra được lệnh khám sét của tòa án.
Mạc Ngôn cười nói:
- Sao anh không giải thích cho hắn, lý luận của hắn là sai?
- Sao lại không giải thích.
Đại Lý nói:
- Tôi cũng nói, các thủ tục còn chưa xong, cậu ta vẫn chưa phải là chủ nhân chân chính của căn nhà này. Mặt khác, cho tời bây giờ, Tưởng Đại Dũng chết cũng không loại trừ khả năng bị mưu sát. Cho nên, chúng ta có quyền kiểm tra nhà hắn. Anh biết thế nào không… Tên này cũng không biết có phải là đã uống nhầm thuốc hay không, hay là nước đổ đầu vịt. Không nghe giải thích cũng không nói làm gì, lại còn cầm một cây chổi lớn, đem chúng ta đánh đuổi ra bên ngoài. Sau khi cảnh cáo, hắn vẫn khăng khăng một mực, tôi đành lấy danh nghĩa cản trở người thi hành công vụ, cho cảnh sát còng lại giải tới đây.
Mạc Ngôn cười cười, chuyển chuyên đề hỏi:
- Các vị đã xem xét trong nhà Tưởng Đại Dũng chưa?
Đại Lý nói:
- Đại khái có xem qua một lần, không có manh mối gì cả…
Mạc Ngôn lại hỏi:
- Nhạc Duyệt đâu?
Đại Lý cười nói:
- Còn đang trong nhà Tưởng Đại Dũng, cô ấy vẫn chưa bỏ ý định, tiếp tục kiểm tra một lần nữa. Lần đầu tiên chính thức ra ngoài làm việc, đều muốn một lần ăn được miếng lớn, nhớ năm đó tôi cũng vậy a…
Mạc Ngôn không khỏi lắc đầu cười cười, sau đó nhìn thoáng qua Tưởng Trường Thủy, nói với Đại Lý:
- Thả hắn ra đi.
Đại Lý ngẩn ra nói:
- Thả?
Mạc Ngôn gật đầu nói:
- Không có chuyện gì lớn, giáo huấn hắn một chút là được rồi…
Trong miệng hắn thản nhiên nói xong, cũng quay lưng về Tưởng Trường Thủy, nháy mắt với Đại Lý.
Thấy Mạc Ngôn nháy mắt( đưa tình) với mình, Đại Lý trong lòng lập tức hiểu ra, giả bộ do dự trong chốc lát nói:
- Thôi, coi như nể mặt anh, thả hắn ra.
Nói xong, hắn đi tới bên cạnh Tưởng Trường Thủy mở còng tay cho hắn nói:
- Tiểu tử, ngươi có thể biến được rồi. Nhớ kỹ, nếu lần sau còn đánh cảnh sát, lão tử cho ngươi tới nhà giam đếm xà phòng!
Tưởng Trường Thủy liên tục không ngừng gật đầu nói:
- Không dám, không dám nữa.
Chờ Tưởng Trường Thủy rời đi, Mạc Ngôn nói:
- Đại Lý, gọi điện cho Nhạc Duyệt trở về đi.
Đại Lý lấy điện thoại di động ra, hỏi:
- Tôi không biết, trong hồ lô của anh bán thuốc gì vậy? Anh kêu thả người này ra, chẳng lẽ hoài nghi hắn có liên quan đến cái chết của Tưởng Đại Dũng.
Mạc Ngôn nói:
- Có lẽ có, có lẽ không, tôi không xác định…
Đại Lý nhắn tin cho Nhạc Duyệt xong, ngẩng đầu nói:
- Có quan hệ cũng tốt, không quan hệ cũng được, nói tôi nghe một chút xem.
Mạc ngôn lại nói:
- Đại Lý, nếu anh tin tôi, chờ Nhạc Duyệt trở về, các anh nên rời khỏi nơi này đi.
Đại Lý ngẩn ra nói:
- Anh có ý gì vậy?
Mạc ngôn nói:
- Ý của tôi là, vụ án này không phải là một vụ án giết người, các anh cũng không cần tiếp tục điều tra nữa.
Có chút dừng lại hắn giải thích:
- Để tôi nói cho anh hay… Tưởng Đại Dũng chết, rõ ràng là do một năng lượng bên ngoài nào đó. Đương nhiên, nó cùng với loại năng lượng đã gây lên bệnh dịch ở dân tộc thôn lần trước là khác nhau, nói tóm lại, đây không phải là trường hợp bị lây bệnh dịch đó. Bất quá thế sự không có gì là tuyệt đối, nếu muốn điều tra rõ ràng loại phụ năng lượng này ngọn nguồn là gì, các anh tốt nhất nên rời khỏi nơi này trước.
Nghe Mạc Ngôn giải thích xong, Đại Lý lập tức hiểu được, việc này mình tuyệt đối không giải quyết nổi.
Hăn lắc đầu cười khổ nói:
- Không phải tôi không rõ, mà là thế giới này biến hóa quá nhanh… Trước kia phá án đều dựa vào suy luận, đến thời của chúng ta, chủ yếu dựa vào các ngánh nghiên cứu về tội phạm học. Hiện tại khi khoa học cũng không áp dụng được, đành phải nhờ tới thần công.
Mạc Ngôn cười nói:
- Đoạn này hình như trong phim có nói, anh nắm khoa học kĩ thuật, tôi có thần công!
Đại Lý bất đắc dĩ lắc đầu nói:
- Được, chờ Nhạc Duyệt về, chúng ta lập tức “dẹp đường hồi phủ.”
Đến lúc rời đi, cũng không biết Mạc ngôn rốt cuộc làm những gì, Đại Lý cũng không có hỏi.
Sự thần kì của Mạc Ngôn hắn đã tận mắt thấy qua, sự thần bí của Mạc Ngôn hắn cũng khắc sâu trong người, thấu hiểu rất rõ. Đồng thời hắn cũng biết, có một số việc tốt nhất không nên hỏi, không nên biết vẫn sẽ hơn, ngược lại sẽ là một loại gánh nặng.
Mạc Ngôn để Đại Lý và Nhạc Duyệt rời đi nơi này, chủ yếu là suy nghĩ cho an toàn của bọn họ, đám máu đen của Tưởng Đại Dũng ở bờ ao kia chứa đựng âm khí mãng liệt cùng một tia oán niệm, Mạc Ngôn không muốn để đại Lý và Nhạc Duyệt bị thương tổn. Tuy nói xác suất không cao, nhưng cũng chính một câu hắn đã nói, thế sự không có gì tuyệt đối. Như đã xác định cái chết của Tưởng Đại Dũng không phải là mưu sát, tự nhiên là nên để họ rời xa nơi này, hoàn toàn không cần phải chờ đợi tại một nơi đầy tai họa ngầm này.
Ngoài ra, lúc mới nhìn ánh mắt của Tưởng Trường Thủy, Mạc Ngôn liền phát hiện trên người thanh niên này có ẩn một tia oán niệm không hiểu từ đâu mà có.
Cái gọi là oán niệm, kỳ thật cũng tương tự như hồn ấn.
Chẳng qua một người công chính bình thản, rất khó bị phát hiện, nhất người âm tà quỷ bí, chỉ cần tu ra Linh Giác, có thể cảm ứng được.
Mà cũng chính là nguyên nhân Mạc Ngôn khiến Đại Lý thả lỏng Tưởng Trường Thủy.
Cái gọi là tìm hiểu nguồn gốc, biết rằng ngọn nguồn oán niệm này, nhất định trước phải nới lỏng Tưởng Trường Thủy, sau đó mới có thể làm rõ ràng chân tướng.
Đưa Đại Lý và Nhạc Duyệt cùng với vị cảnh sát thâm niên kia đi, Mạc Ngôn tìm thôn trưởng, mượn một gian phòng trống thôn ủy hội mà ở.
Sau khi Đỗ Khuyết vào khách sạn, không bao lâu liền ra khỏi phòng, đi đến chỗ Tưởng Đại Dũng.
Xem qua một bãi máu đen Tưởng Đại Dũng để lại bên ao, phiền nhiễu hắn nhất không phải là khí âm tà trong máu, mà là một ít oán niệm còn sót lại...
Với hắn mà nói, cho dù không có Tống Thanh Viễn hậu thuẫn, hắn cũng có thể đối phó âm sát dưới nền đất Vân La đạo cung, chẳng qua cần trả giá lớn hơn thôi. Nhưng, nếu ngọn nguồn tia oán niệm kia thật sự có quan hệ cùng truyền thuyết, Đỗ Khuyết tự vấn lòng, đừng nói là lấy được đan thư , chỉ sợ chính mình còn không có vào được đại môn Vân La đạo cung, liền gặp kết cục là cái chết bất đắc kỳ tử.
Quan trọng nhất là, nếu truyền thuyết kia là thật sự, chết bất đắc kỳ tử bỏ mình kỳ thật cũng không tính là kết cục thảm nhất!
- Chỉ mong là ta quá lo lắng, nhưng mặc kệ như thế nào, cẩn thận một chút cũng không có sai...
Đỗ Khuyết chắp tay sau đít, chậm rãi đi đến chỗ Tưởng Đại Dũng.
Khi hắn đi đến cửa viện, Tưởng Trường Thủy vừa mới từu trong viện đi tới...
Đỗ Khuyết cũng không biết chỗ này có tân chủ nhân, sau khi thấy Tưởng Trường Thủy, không khỏi nao nao.
Tưởng Trường Thủy nhìn hắn một cái, khóa kỹ cửa, thậm chí còn vòng một vòng khóa ở tay cầm trên cửa, sau đó đi đến tiểu siêu thị trong thôn.
Đỗ Khuyết nhìn thấy bóng lưng của hắn, sắc mặt âm trầm như nước.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào