Đối với Thiên Lân, chuyến này đi vì tò mò là chính, có thể tìm được huyết sâm hay không nó hoàn toàn không để ý, cho nên chuyến này như nổi hứng đi chơi, một mình vui đùa giữa không gian.
Di động rất nhanh dễ dàng tạo nên dao động của không khí.
Trong khu vực trống trải, chuyện này cũng hoàn toàn không tạo nên điều gì.
Nhưng trên vùng Băng Nguyên, ở vị trí gần với núi tuyết, chuyện này sẽ dễ dàng tạo nên hiện tượng lở tuyết.
Chuyện này Thiên Lân hoàn toàn không hiểu rõ, nó thường đi xuyên qua giữa những ngọn núi băng, cũng chưa từng thấy qua chuyện tuyết lở, vì thế không hề lo lắng, cứ bắn thẳng về phía Thiên Đao phong theo ý thích.
Khoảng chừng một khắc, Thiên Lân mệt rồi, thân thể dừng lại ở vị trí cách Thiên Đao phong chừng năm chục trượng, hai mắt đánh giá bốn phía.
Thiên Đao phong và Thiên Nữ phong khác nhau, ngọn núi này vươn lên hết sức đột ngột, hệt như từ trên trời rơi xuống, cắm thẳng vào nơi này.
Ngửng đầu, Thiên Lân nhìn lên đỉnh núi, phát hiện ngọn núi này cao chừng năm trăm trượng, rất hiếm thấy trên vùng Băng Nguyên.
Thu lại ánh mắt, thân thể Thiên Lân đảo ngược lại, hệt như Cân Đẩu Vân của Tôn Ngộ Không, thoáng cái đã bắn vào trong mây, sau đó đột nhiên hạ xuống, vừa hay ở ngay điểm cao nhất của ngọn núi.
Dõi mắt nhìn thật xa, chỉ thấy bốn bề cảnh sắc hấp dẫn, thảo nguyên xanh xanh, núi tuyết nguy nga, đan xen lẫn vào nhau hình thành một cảnh tượng hoàn chỉnh.
Thời khắc này, Thiên Lân quên hết mọi thứ, hoàn toàn bị cảnh đẹp này làm say mê, một mình ngây ngốc trầm ngâm.
Mãi đến khi cuồng phong thổi đến, Thiên Lân đột nhiên tỉnh lại, lập tức ngửa mặt kêu dài để thể hiện sự vui thích của bản thân với thiên địa vạn vật.
Thời khắc đó, một âm thanh thánh thót chứa đầy vẻ khiêu khích, được tu vi bất phàm của Thiên Lân điều khiển, từng đợt từng đợt dần dần trôi đi xa, vang vọng khắp bốn phía.
Cảnh tượng này kéo dài một lúc, đợi khi tiếng kêu đến gần kết thúc, băng tuyết trên ngọn Thiên Đao phong vốn kiên cố, vốn dĩ đã chịu ảnh hưởng của khí hậu nóng bắc có phần tan chảy, lại thêm tiếng kêu của Thiên Lân rung chuyển, lúc này liền xuất hiện những vết nứt.
Rất nhanh, những vết nứt này liền to dài ra, khiến cho băng tuyết vốn thành một khối bắt đầu gãy vỡ ra, không bao lâu đã bị bóc tách thành các lớp rồi xuất hiện dấu hiệu băng tuyết bị trượt lên nhau.
Thiên Lân phát hiện được cảnh tượng này, trong lòng không hề sợ hãi, ngược lại còn đầy hứng thú nhìn những khối băng gãy đổ, tuyết đọng trượt xuống, vẻ mặt lộ ra nụ cười háo hức.
Hiện tượng băng tuyết trượt đi tiếp tục xuất hiện trên ngọn Thiên Đao phong. Khi bông tuyết tung bay chịu ảnh hưởng của dòng khí thổi lên trên không, bị cuồng phong thổi tan, cảnh tượng đó quả thật là xinh đẹp vô cùng!
Vẻ mặt Thiên Lân nở nụ cười đầy hưng phấn, thân thể gầy ốm từ trên đỉnh núi hạ thẳng xuống, đi xuyên qua vùng sương tuyết hệt như một con giao long.
Rất lâu sau, hiện tượng tuyết lở dần dần yếu đi.
Thiên Lân lúc gần kết thúc đùa giỡn trong tuyết, thân thể nép chặt vào ngọn núi bay lên trên, chớp mắt đã đến đỉnh núi.
Cúi đầu, Thiên Lân khó che dấu được vẻ mặt hưng phấn, tự nói:
- Ngọn Thiên Đao phong này quả thật chơi rất thích, đáng tiếc bọn Linh Hoa không ở đây, nếu không càng thêm phần ý nghĩa. Ồ … Ây dà …Chỗ này có quái lạ, hệt như …
Còn đang nói, thân thể Thiên Lân xoay tròn, người như con rồng bơi trong nước hạ xuống, bay vòng quanh ngọn Thiên Đao phong.
Rất nhanh, Thiên Lân đến mặt đất, kinh ngạc than:
- Ồ, thật thần kỳ, ngọn Thiên Đao phong này không ngờ là một khối đá hoàn chỉnh, quả thật không thể bàn luận được.
Nói rồi bay tròn lên đỉnh, khi đến lưng chừng ngọn núi lại phát hiện một cửa động bí ẩn.
Cửa động này sở dĩ bí ẩn, bởi vì nó không ở trên vách núi thẳng đứng, mà lại ở dưới đáy một khối đá nhô ra đột ngột, cách bên dưới không tới một trượng, lại được một khối đá nhô ra vừa hay che lấy cửa động.
Kêu lên một tiếng kinh ngạc, Thiên Lân nhanh chóng đến bên cửa động, phát hiện lối vào lớn chưa đến ba thước, người lớn không dễ dàng tiến vào bên trong.
Thăm dò nhìn vào trong động, Thiên Lân phát hiện động này rất sâu, vẻ mặt không khỏi lộ ra sự chần chừ, lẩm bẩm: “Trong động này có quái thú nào không đây? Nếu ẩn chứa một con rắn lớn, lúc đó thật không vui chơi nữa rồi. Nếu không có rắn lớn, có thể xem qua một cái. Nhưng …”
Trầm ngâm rất lâu, Thiên Lân cuối cùng bị sự hiếu kỳ dụ dỗ, tiến vào bên trong động.
Trên đường đi, Thiên Lân phát hiện ra đường hầm này hơi kỳ quái, trước hết sẽ đi lên hoài, đến một vị trí nhất định lại lượn tròn xuống, trên đường không hề có một ngã rẽ nào.
Hơn nữa, càng đi xuống đường hầm càng rộng ra, khí hậu càng nóng hơn, dần dần mới có một số lối rẽ.
Khoảng chừng nửa canh giờ sau, Thiên Lân tính toán bản thân đã đi xuống được vài trăm trượng, trong lòng rất khiếp sợ.
Thật ra bên dưới thông đến chỗ nào, vì sao lại nóng bức như vậy, bên ngoài lại có băng tuyết bao trùm đây?
Vừa hạ xuống, Thiên Lân vừa suy nghĩ, không bao lâu đã đi được khoảng thời gian tàn một nén nhang, đi đến một hang động rộng lớn.
Trước mắt, cảnh tượng kinh người khiến Thiên Lân thất kinh hồn vía, nó không thể nào ngờ được, ở dưới ngọn núi này lại ẩn chứa một bếp lửa to lớn.
Té ra lúc này Thiên Lân đang ở trong một động lớn chừng vài trăm trượng, ở giữa là một hố lửa đường kính vài chục trượng, sâu chứng vài trăm trượng. Ngọn lửa rừng rực bên trong đó cho dù đứng cách vài trăm trượng cũng khiến người ta khó có thể chịu đựng được.
Hố lửa này chính là động nham thạch trong lòng đất thiên nhiên, khí nóng của nó từ tâm trái đất, khí cực cương cực dương tinh thuần nhất, mãnh liệt nhất trên thế gian.
Điều này, Thiên Lân tuổi còn nhỏ căn bản không hiểu được.
Nó chỉ nhìn vài lần, liền dời mắt nhìn sang chỗ khác.
Cả cái động này, ngoại trừ hố nham thạch nóng chảy, còn có ba nơi độc đáo khác nữa.
Thứ nhất chính là một hồ nước to chừng một trượng, nước hồ đỏ như máu, cảm giác hệt như máu tươi vậy, bề mặt bao phủ một tầng sương máu. Ao máu này nằm gần động chứa nham thạch, nhưng lại không hề bị lửa đỏ đun sôi, ngược lại mơ hồ toát ra một cảm giác mát lạnh.
Chỗ thứ hai là một đai ngọc dài chừng chục trượng, ở đối diện ngay ao máu qua hố chứa nham thạch nóng chảy.
Đai ngọc đó là một khối ngọc thạch tím đỏ, một đầu khảm vào trong của động, liên tục bị lửa đỏ thiêu đốt nhưng không hề bị một chút gì.
Ngoài ra, trên ngọc thạch phân chia ra vô số điểm, trong đó điểm lớn nhất có màu đỏ bầm, không ngờ là một gốc nhân sâm toàn thân màu đỏ như máu, hệt như sinh trưởng trong ngọc thạch vậy.
Chỗ kỳ dị thứ ba nằm ở phía trái của ao máu, vừa hay đối xứng với chỗ đứng của Thiên Lân. Đó là một vách đá bóng loáng như gương, trên bề mặt có khắc mười sáu chữ như rồng bay phượng múc, viết như vậy: “Thiên Đao phong để, tam huyết nhất lô, duyên nghiệt do tâm, họa phúc dữ đồng.” (Ở đáy của Thiên Đao phong, một lò lửa ba loại máu, duyên nghiệt do bởi trong lòng, họa phúc cùng có).
Thu lại ánh mắt, Thiên Lân vẻ mặt đầy kinh ngạc, tự nói: “Té ra huyết sâm chứa ở đây, không trách môn hạ Đằng Long cốc tìm vài trăm năm đều không hề phát hiện được. Nhưng động lửa này và ao máu lại là gì, câu nói trên vách đá có ý tứ gì đây?”
Trong lúc suy tư, Thiên Lân hiếu kỳ định đi về phía bên phải, dự tính trước hết xem thử coi huyết sâm trong truyền thuyết thật ra có dạng như thế nào.
Thiên Lân nhanh chóng đi vòng qua hố nham thạch nóng chảy, đến lân cận chỗ ngọc thạch tím đỏ, khuôn mặt nhỏ bé bị lửa đỏ hun đốt đỏ nóng bừng lên, nhưng nó lại cố gắng nhẫn nhịn.
Đối với Thiên Lân, nó tu luyện Hạo Nhiên Chính Khí tuyệt đối không sợ nóng, lại thêm nhờ có Băng Thần quyết, khả năng chịu nhiệt mạnh mẽ hơn người tu đạo rất nhiều.
Quan sát ngọc thạch tím đỏ cách ba trượng, Thiên Lân kinh ngạc rất nhiều, nó không ngờ trên ngọc thạch đó có vài chục củ huyết sâm to nhỏ, quả thật khiến người ta rất phấn chấn.
Giây lát, Thiên Lân đang vui mừng từ từ bình tĩnh lại, suy nghĩ phải tiến gần thế nào, thu lấy huyết sâm bằng cách nào.
Theo tình hình trước mắt, ngoại trừ xông thẳng ra không còn cách nào khác, nhưng sự uy hiếp của ngọn lửa phải làm sao giảm đến mức tối thiểu đây?
Về vấn đề này, Thiên Lân trong lòng có hai phương án.
Thứ nhất là thi triển Băng Thần quyết để xua tan cái nóng.
Thứ hai là thi triển Hạo Nhiên Chính Khí, hấp thu luồng khí nóng này, khiến nó chuyển hóa thành sức mạnh bản thân để chống lại lửa đỏ xâm nhập.
Giây lát, Thiên Lân sau khi suy tư thật kỹ, chọn lựa phương pháp thứ hai.
Chỉ thấy toàn thân nó lóe lên ánh đỏ, Hạo Nhiên Chính Khí yếu ớt nhanh chóng hấp thu sức mạnh rừng rực lửa xung quanh, khiến cho bản thân dần sáng lên, toàn thân ngập tràn khí phách dũng mãnh.
Quá trình này kéo dài một lúc, Thiên Lân sau khi thích ứng được nhiệt độ nơi này, bắt đầu di động chầm chậm về phía trước.
Ban đầu, Thiên Lân còn chưa phát hiện được điều gì, nhưng khi đến gần ngọc thạch tím đỏ, một ngọn gió mạnh đột nhiên truyền đến, thổi cho người nó lắc lư, phảng phất như uống rượu say, lừ đừ lùi về chỗ cũ.
Thiên Lân thấy vậy hơi nghi hoặc, quát nhẹ một tiếng tiếp tục tiến đến, nhưng lần này tình hình vẫn vậy, ngọn gió mạnh mẽ cương liệt mang theo khí nóng phảng phất như bị người điều khiển tập trung thực lực đối phó với Thiên Lân.
Lần thứ hai lùi lại, Thiên Lân vừa điều tức vừa suy nghĩ, tự nhủ: “Kỳ quái, ngọn gió cổ quái này hệt như có ý thức vậy, luôn nhằm thẳng vào ta. Lẽ nào nó nhằm bảo vệ huyết sâm, hay là … Ồ, ta biết rồi, nhất định là do huyết sâm đang tác quái, nó nhất định tu luyện đã không biết bao năm tháng, biết được ta muốn ăn tươi nó, vì thế dùng ngọn gió này để đối phó với ta. Nhưng vì sao nó không xuất hiện?”
Thiên Lân suy đoán thật ra không sai, nhưng nó hoàn toàn không biết, tuy huyết sâm sinh trưởng ở bên cạnh nham thạch nóng chảy từ lòng đất, dựa vào việc hấp thu linh khí của ngọn lửa mà gia tăng tu vi.
Nhưng bọn chúng không dám lộ ra thân thể bên ngọn lửa, bởi vì bọn chúng sợ linh thể của nó sẽ bị ngọn lửa cuốn lấy.
Đạo lý này cũng hệt như chim biển sợ sóng biển cuốn vào trong nước vậy.
Biết được nguyên nhân rồi, Thiên Lân hơi giận trong lòng, hừ giọng nói:
- Ngươi có cách phòng ngự, ta có lối tiến công, ta không tin không thể thu thập ngươi được.
Trong lúc nói, Thiên Lân lại tiến lên lần thứ hai.
Lần này, Thiên Lân đã sớm chuẩn bị, khi đến gần cố ý giữ lại hơn nửa thực lực, đợi khi ngọn gió mạnh xuất hiện, nó liền đột nhiên lùi lại, đợi thế gió giảm yếu, thân thể liền bắn nhanh đến, mục tiêu nhắm thẳng vào huyết sâm lớn nhất.
Lúc này, Thiên Lân nhanh chóng tiếp cận. Mà huyết sâm dường như phát hiện bị mắc lừa, lại tạo ra một trận gió đột kích, nhưng vẫn chậm một chút, khe hở đó liền bị Thiên Lân lợi dụng xông vào.
Như vậy, Thiên Lân chống lại ngọn gió mãnh liệt xông thẳng đến bên ngọc thạch tím đỏ, mắt nhìn thấy tay nhanh chóng nắm lấy gốc huyết sâm, dùng lực rút ra, ai ngờ lại không thể rút ra được.
Mà đúng vào lúc này, ngọn gió mãnh liệt lại thổi đến, thân thể Thiên Lân bị thổi đến làm đứng lên, nhưng nó bám lấy chặt chẽ không hề buông ra.
Như vậy, một trận chiến lâu dài giữa nó và huyết sâm bắt đầu diễn ra. Hai bên ai cũng không hề dừng tay, tựa như đang giằng co vậy.
Thời gian chầm chậm trôi qua.
Khi ngọn lửa và cơn gió mạnh hạ xuống, Thiên Lân dần dần không chịu đựng được.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Long Hoàng
Lúc đầu, địa mạch linh tuyền thật ra không phải có màu đỏ máu mà là màu trắng như sữa.
Nhưng theo sự hun đúc cả ngàn vạn năm của lửa, linh tuyền màu trắng sữa không những biến thành mà đỏ như máu mà còn hấp thu một lượng lớn “Liệt Hỏa Chân Âm” vào bên trong.
Lúc này, địa mạch linh tuyền sau khi áp chế được địa tâm liệt hỏa vài ngàn năm, linh khí đã tiêu hao khá nhiều, lại thêm việc Thiên Lân hấp thu, liền nhanh chóng bị hao hết.
Vì vậy, Liệt Hỏa Chân Âm trong ao liền bù vào điểm khuyết tật này, chủ động chảy vào trong cơ thể của Thiên Lân.
Nghiên cứu kỹ lưỡng nguyên nhân này thì thật ra thân thể Thiên Lân rất đặc biệt, bởi vì nó đồng thời tu luyện cả pháp quyết chí dương chí cương và chí âm chí hàn.
Liệt Hỏa Chân Âm là một loại sức mạnh hiếm thấy, sự hình thành của nó có tính xảo hợp rất lớn, ngoại trừ trong hoàn cảnh đặc biệt, điều kiện đặc biệt thì không thể có được.
Loại sức mạnh này có ý thức rất mạnh, không giống với bất kỳ loại hình linh khí liệt hỏa nào khác trên thế gian, có thể xem là một loại khó thấy nhất, thần kỳ nhất và tôn quý nhất trong dòng liệt hỏa.
Nó xuất từ dòng liệt hỏa nhưng lại có thể khắc chế liệt hỏa, hơn nữa có thể dung hợp với nhiều loại sức mạnh khác.
Lúc này, Liệt Hỏa chân nguyên đang nhanh chóng dung hợp với những sức mạnh khác (ngoại trừ Băng Thần quyết) trong cơ thể Thiên Lân dung hợp, rất nhanh chóng bị nó hấp thu.
Khi toàn bộ Liệt Hỏa Chân Âm từ trong ao truyền vào trong cơ thể Thiên Lân, nước ao màu đỏ máu bắt đầu dần dần nhạt đi, không bao lâu đã trở thành màu hồng phấn.
Lúc này, huyết sâm trong tay của phải của Thiên Lân bắt đầu xao động.
Nó sau khi giãy dụa rất lâu mà không hề thoát khỏi được, bắt đầu tỏ ra nóng nảy bất an, dường như cảm ứng được nguy hiểm.
Thiên Lân quan sát tình hình của nó, trong lòng tràn đầy vẻ nghi hoặc.
Nhưng không lâu sau, Thiên Lân đã nhìn ra một chút manh mối, liền nắm chặt huyết sâm trong bàn tay phải, một tia máu từ vai truyền xuống, nhanh chóng truyền vào lòng bàn tay, bắt dính chặt chẽ huyết sâm.
Ban đầu, tia máu đó rất nhỏ, chỉ là một dao động nho nhỏ.
Nhưng sau đó tia máu dần dần to lớn, có thể nhìn thấy được một luồng máu từ lòng bàn tay chạy ngược lên, phân tán toàn thân.
Lúc đó, thân thể huyết sâm run rẩy, viên ngọc trong lòng nó vận chuyển nhanh chóng, ý đồ muốn thoát khỏi sức hấp thu và bắt dính, nhưng kết quả lại càng lúc càng lún sâu, đi vào bước đường cùng.
Nhìn thấy chuyện này, Thiên Lân vừa kinh ngạc vừa vui mừng, ngầm nói: “Được, tiếp tục hấp thu, hút sạch nó càng tốt.”
Trong lòng nghĩ vậy, không nhất định là kết quả cuối cùng.
Khi huyết sâm không còn sức giãy dụa, nó đột nhiên bỏ đi sự phản kháng, cả người hóa thành một luồng đỏ dung nhập vào trong người Thiên Lân.
Thời khắc này, nguyên thần vốn đang xuất ra ngoài, thân thể Thiên Lân đột nhiên rung chuyển, còn chưa hiểu được đã phát sinh chuyện gì, ý thức (nguyên thần) của bản thân đã quay vào trong cơ thể.
Lúc này, trong não vang lên tiếng khẩn cầu của huyết sâm:
- Cầu xin ngươi, không nên nuốt lấy ta, để ta bảo lưu được một điểm ý thức cuối cùng.
Thiên Lân hơi sửng sờ một chút, sau đó ngầm nói:
- Khi ban đầu nếu ngươi không lừa ta, ta sẽ không gây tổn hại cho ngươi, chính ngươi đã không đúng với ta trước.
Trong thế giới của tiểu hài tử, đúng sai rất khó phân biệt.
Huyết sâm khẩn cầu:
- Ta biết sai rồi, ta quả thật không đành lòng mất đi tu vi vạn năm, vì thế mới mạo hiểm thử, ai ngờ …
Thiên Lân hừ giọng nói:
- Chuyện đã đến mức này, ngươi hối hận cũng đã trễ, chịu mạng đi thôi.
Huyết sâm cực lực cầu khẩn:
- Bỏ qua cho ta, sau này ta sẽ luôn nghe lời ngươi. Hơn nữa ta còn biết một bí mật rất lớn, hỗ trợ được rất lớn cho ngươi.
Thiên Lân nghi ngờ nói:
- Bí mật? Bí mật gì, ngươi nói ra xem.
Huyết sâm ra giá:
- Ta có thể nói cho ngươi, nhưng ngươi phải đáp ứng để cho ta một con đường sống.
Thiên Lân hừ lạnh nói:
- Thế thì phải xem bí mật của ngươi có giá trị hay không.
Huyết sâm nghe vậy chần chừ rất lâu, cuối cùng nói:
- Ở dưới ngọn Thiên Đao phong này, ngoại trừ ta và ao máu ra, còn ẩn chứa một tuyệt mật, đó là trên vách đá trong động nghe nói là Tam Huyết Nhất Lô. Gọi là Tam Huyết, thứ nhất chính là ta, thứ hai là ao máu, thứ ba chính là động máu, cũng là ngọn lửa bừng cháy trong động. Chỉ cần ba thứ này dung hợp vào một lò sẽ sinh ra biến đổi rất lớn, kết quả của nó là phúc hay họa ta cũng không đoán ra được.
Thiên Lân nghe qua vẻ mặt lạnh lùng, hừ giọng nói:
- Chuyện này không cần ngươi nói ta cũng đoán ra được, vì thế căn bản không xem là bí mật gì cả. Mà ngươi lại dùng chuyện này để đàm phán với ta, như vậy để ngươi lại trong não chỉ thêm loạn, ta lưu lại ngươi tác dụng gì? Hơn nữa, ngươi tham sống sợ chết, vì để được sống không tiếc hạ mình ba bốn lần, thứ chẳng có cốt cách như vậy ta cũng không muốn để lại.
Huyết sâm nghe vậy liên tục cầu khẩn:
- Không nên, không …
Chỉ sau một tiếng ngắn ngủi, trong não Thiên Lân lập tức thanh tĩnh lại.
Thời khắc này, Thiên Lân thật ra cũng không hiểu rõ, dù rao nó cũng không thích huyết sâm, trong lòng nghĩ cách tiêu diệt nó, kết quả sức mạnh trong cơ thể nó liền tự động hỗ trợ nó hoàn thành chuyện này.
Thu thập được huyết sâm rồi, Thiên Lân không còn lòng ở lại, nhảy lên ra khỏi ao máu, y phục toàn thân lúc này đã sớm bị nhiễm đỏ.
Quay đầu lại, Thiên Lân liếc bốn phía, rồi lại nhìn ao máu, phát hiện nó đã trong suốt hơn trước rồi, phảng phất thiếu đi điều gì đó.
Thấy vậy, Thiên Lân không hề nghĩ nhiều, nó đang suy nghĩ câu nói trước đó của huyết sâm, thật ra cái động thạch nham này còn ẩn chứa cái gì nữa đây?
Nghĩ qua nghĩ lại không có kết quả.
Thiên Lân chầm chậm bay đến giữa động, phát hiện ngọn lửa trước đây rất nóng không ngờ nó lại không thấy cảm giác gì.
Than nhẹ một tiếng, Thiên Lân hưng phấn nói:
- Thật kỳ quái, ta không ngờ lại không sợ nóng.
Nói rồi thân thể xoay trên không, hệt như một con diều xoay tròn, kêu lên một tiếng liền hạ xuống ba mươi trượng, chìm người vào trong lửa đỏ.
Thời khắc này, thân thể Thiên Lân do bởi hai luồng linh khí trong cơ thể, lại thêm vừa mới dung hợp được sức mạnh của huyết sâm, tuy còn chưa có biến hóa rõ ràng, nhưng trên bản chất đã có chuyển biến, tình trạng thích ứng với lửa đỏ đã được đề cao đến mức kinh người.
Lần đầu tiên thử thăm dò, hạ xuống khoảng cách ba mươi trượng cơ hồ không có ảnh hưởng đến Thiên Lân.
Phát hiện được điểm này, Thiên Lân trong lòng an tâm một chút, nó tinh nghịch hệt như một con quỷ nhỏ kiêu ngạo, bay lượn trong ngọn lửa, chơi rất sảng khoái.
Trong lúc không để ý, thân thể Thiên Lân dần dần hạ xuống, khi đến cự ly cách cửa động chừng hai trăm trượng, Thiên Lân cảm nhận được sự nóng bức.
Lúc này, nham thạch nóng chảy ở dưới chân chưa đến trăm trượng, sức mạnh hủy diệt vạn vật của nó tỏ lộ sự uy nghiêm và tàn khốc.
Khuôn mặt nhỏ bé của Thiên Lân đỏ bừng, nó ở trong ngọn lửa, Hạo Nhiên Chính Khí trong cơ thể và Huyền Thiên Vô Cực tự động vận chuyển, đang nhanh chóng tiến vào giai đoạn gia tăng tốc độ.
Thời khắc này, Thiên Lân vẻ mặt sớm mất đi nụ cười, cảnh giác nhìn dưới chân, trong mắt ánh lên vài phần hiếu kỳ và nghi hoặc.
Tuyệt địa như vậy ẩn chứa cái gì đây chứ?
Trong lúc đang suy tư, thân thể Thiên Lân bắt đầu run rẩy.
Hạo Nhiên Chính Khí và Huyền Thiên Vô Cực gia tăng cảnh giới đến mức mãnh liệt quá lớn, khiến thân thể nó trong nhất thời khó mà chấp nhận được.
May mà Thiên Lân được ông trời ưu đãi, sức mạnh của địa mạch linh tuyền trong cơ thể bảo vệ kinh mạch toàn thân vững vàng, Liệt Hỏa Chân Âm tự động dẫn khí dương cương tiến vào trong cơ thể, Băng Thần quyết thủ vững vàng tâm mạch, huyết sâm vạn năm bồi bổ khí huyết.
Như vậy, tổng hợp các phương diện, nhanh chóng tiêu trừ được sự không thích hợp của cơ thể nó.
Sự tăng tiến tu vi khiến năng lực kháng nhiệt của Thiên Lân lại gia tăng thêm nữa.
Thiên Lân thông minh khi phát hiện được tình hình rồi, lập tức nắm chắc cơ hội, thân thể tiếp tục hạ xuống, muốn thử thăm dò cực hạn chịu đựng của bản thân mình, đồng thời cũng muốn tìm ra được ảo diệu ẩn chứa trong địa tâm liệt diễm.
Rất nhanh, Thiên Lân nhanh chóng hạ xuống năm mươi trượng, cự ly cách nham thạch của lòng đất không đủ bốn mươi trượng, ở vị trí đó nhiệt độ nóng bức, cơ hồ muốn làm nó tan chảy ra.
Cảm nhận được sức chịu đựng của thân thể đạt đến cực hạn, Thiên Lân cảnh giác cao độ lại có phần miễn cưỡng, dường như chưa đến được mục tiêu cuối cùng khiến cho nó tiếc nuối.
Nhưng Thiên Lân hoàn toàn chưa biết được, tu vi hiện nay của nó có thể đạt đến vị trí này cũng khiến người nghe thấy kinh hãi.
Nếu đổi lại là mười năm sau, khi tu vi Thiên Lân đạt đến Bất Diệt cảnh giới, lúc đó đừng nói là đến gần tâm trái đất, ngay cả tiến vào trong nham thạch nóng chảy cũng không phải là chuyện khó.
Nhưng hiện nay, nó còn chưa làm được.
Nhiệt độ cực địa cao tiếp tục tăng lên, trong bản tính tinh nghịch thông minh của Thiên Lân còn ẩn chứa sự cố chấp và kiên cường nó còn chưa phát hiện.
Thời khắc này, tuy nói cảm giác nó khó chịu được, nhưng nó không xoay người bỏ đi, mà lại chọn lựa cách đối kháng toàn lực, vận dụng toàn bộ sức mạnh có thể, cùng phân cao thấp với sức mạnh hủy diệt đáng sợ trên thế gian.
Đương nhiên, sức mạnh của Thiên Lân vẫn còn kém sự mạnh mẽ của ngọn lửa địa tâm, nhưng quyết tâm và ý chí của nó lại thể hiện sự bất khuất và can đảm của nó.
Thời gian, chầm chậm trôi qua.
Thân thể Thiên Lân tuy còn có thể chịu đựng, nhưng y phục trên người nó lại bắt đầu bốc cháy, không bao lâu đã hóa thành tro bụi.
Như vậy, Thiên Lân trần trụi ở trong ngọn lửa, bề mặt da thịt kinh mạch nhấp nhô rõ ràng dễ thấy, lúc này đang dần dần biến hóa.
Thượng cổ lưu truyền, nhiệt độ cao luyện binh khí, lửa đỏ luyện kim.
Chỉ cần có vật tu luyện, trong ngọn lửa nhiệt độ cao liền có thể gia tăng chu kỳ biến hóa của nó, từ đó sản sinh dị biến, luyện ra bảo vật binh khí đặc hiệu nào đó.
Hiện nay, Thiên Lân ở trong nham thạch nóng chảy, thân thể nó hệt như một hỏa lò, cơ thể hội tụ một lượng lớn linh khí, bao gồm cả Liệt Hỏa Chân Âm, huyết sâm vạn năm, và khí huyền băng.
Những sức mạnh này tuy vô hình nhưng lại tồn tại chân thật, lại không thể dung hợp, đây chính là đủ trụ cột để luyện khí.
Còn nữa, nó có nhiều pháp quyết, lại ở trong huyệt động nham thạch nóng chảy như là một hỏa lò thiên nhiên to lớn, hình thành trong lò có lò, cả hai cùng luyện hóa, vừa hay ngầm hợp với thuyết Tam Huyết Nhất Lô trên vách đá.
Lúc này, linh khí trong cơ thể Thiên Lân đang được ngọn lửa thúc giục, bắt đầu từ từ lộ ra bên ngoài.
Trong đó, sức mạnh huyết sâm và Liệt Hỏa Chân Âm là rõ ràng nhất.
Hai cái này, cái trước là do hấp thu linh khí lửa đỏ vạn năm mà thành, có thể nói là tập trung tinh hoa của lửa đỏ.
Cái sau sinh ra từ trong địa mạch linh tuyền, dung hợp được sự cứng rắn của ngọn lửa và âm nhu của địa mạch, không hề thua kém cái trước chút nào.
Cả hai sau khi tuôn ra ngoài cơ thể Thiên Lân, sức mạnh huyết sâm phân bố bên ngoài, màu đỏ mà diễm lệ, vận động rất nhanh.
Liệt Hỏa Chân Âm phân bố bên trong, màu xanh mà ngã lam, dao động theo tần suất nhất định.
Hai bên tự làm chức năng của mình, mà lại phối hợp xảo diệu, bên ngoài thân thể Thiên Lân rất nhanh chóng hình thành một đóa hoa sen lửa đỏ, vây lấy Thiên Lân thành một nhị hoa.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Long Hoàng
Cảnh tượng này duy trì thật lâu, lửa thành ngọn bốn bề điên cuồng chuyển động quanh Thiên Lân, phảng phất như nó là một vật quý giá khiến cho lửa tranh giành tới trước.
Lúc đó, ý thức của Thiên Lân tiến vào một loại cảnh giới kỳ diệu, trong não hiện lên tất cả mọi tình hình xung quanh, nhưng nó lại không hề chuyển động chút nào.
Như vậy, một lượng lớn chân nguyên liệt hỏa truyền vào trong cơ thể của nó mà không bị ý thức khống chế, liền tự động tích lũy, đè nén, chia dòng, vận chuyển một cách có trật tự.
Khi Liệt Hỏa chân nguyên trong ngoài cơ thể đạt đến tình trạng cân bằng, hoa sen liệt hỏa bên ngoài cơ thể Thiên Lân bắt đầu chuyển động tự phát.
Trong quá trình này, thân thể Thiên Lân vài lần rung động, da thịt cũng mấy lần biến màu, cuối cùng khi hoa sen lửa xoay tròn đạt đến một tốc độ giới hạn, một khoảng chân không liền xuất hiện ngăn cách Thiên Lân và lửa đỏ.
Lúc đó, hoa sen chuyển động rất nhanh co rút kịch liệt, cuối cùng biến thành một ngọn lửa đỏ rực rỡ to chừng ba tấc, rít lên một tiếng liền đâm xuyên qua kết giới chân không bên ngoài cơ thể Thiên Lân, ấn trực tiếp vào ngực trái của nó.
Thời khắc đó, Thiên Lân đứng yên bất động toàn thân run rẩy, ngọn lửa ở ngực trái hệt như một đóa hoa sen có sức sống, thỉnh thoảng lóe lên ánh đỏ, hấp thu linh khí quanh đó để bồi bổ lại cho chân nguyên của bản thân đã bị hao tổn.
Cũng đúng lúc đó, hai mắt Thiên Lân đang nhắm mở ra, ánh mắt đỏ như máu lấp lánh làn sáng yêu mị, khiến cho người ta cảm thấy bá khí mà tà mị.
Cảnh tượng này gần như xuất hiện chốc lát, sau đó hai mắt Thiên Lân liền lộ ra vẻ mơ hồ và tranh đấu.
Sau một phen nỗ lực, ánh mắt của nó tuy còn màu đỏ máu nhưng lại hồn nhiên mà uy nghiêm, không còn nhìn thấy chút nào tà dị và yêu mị.
Cúi đầu, Thiên Lân nhìn xuống dưới chân, cảm giác dường như thiếu đi một điểm gì đó nhưng nó lại không cách nào hình dung được.
Vì thế, nó trầm ngâm giây lát, cuối cùng không tìm được đành phi thân lên dự tính quay về nhà.
Nhưng đúng lúc này phát sinh biến cố bất ngờ.
Chỉ thấy mười sáu chữ trên vách đá đang dần dần mờ đi, ao máu phía trái cũng đột nhiên phun ra một cột nước, sau đó nước ao hạ xuống dần dần khô đi.
Thiên Lân hơi nghi hoặc, đứa bé bảy tuổi như nó còn có rất nhiều chuyện không hiểu được.
Nhưng trong lòng nó mơ hồ cảm thấy bất an, nên nó không dám ở lâu, vội vàng theo lối cũ nhanh chóng bỏ đi, phía sau truyền đến từng hồi âm thanh của gạch đá vỡ tan.
Cảm giác được núi rung đất chuyển, Thiên Lân trong lòng thất kinh, biết được ngọn núi sắp sụp xuống, vội vàng dùng tốc độ nhanh nhất bỏ chạy.
Lúc đó, chỉ giây lát sau, Thiên Lân đã thoát ra khỏi ngọn Thiên Đao.
Kết quả ngọn núi không hề gục xuống, nhưng ở lưng chừng bị cắt sâu vào, mặt dưới bị chìm hẳn xuống dưới, chỉ còn mặt trên vẫn đứng vững vàng trên chỗ cũ.
Thở ra một hơi, Thiên Lân không khỏi vuốt ngực, thất kinh la lên:
- Còn may ta chạy nhanh, nếu không thì thê thảm rồi.
Nói rồi liếc nhìn xung quanh, bất ngờ phát hiện lúc này ánh trăng đã lên rồi.
- Nguy rồi, mẹ nhất định nóng lòng chờ ta, đi nhanh thôi.
Phi thân lên, Thiên Lân phóng thẳng về Thiên Nữ phong.
Nhưng Thiên Lân vừa bay được vài dặm, thân thể nó đột nhiên từ giữa không trung rơi xuống, cả người rất ngạc nhiên, sau đó yếu ớt la lên:
- Ồ, sao chóng mặt muốn mê đi, sao lại như thế này?
Thân thể lắc lư cố đứng dậy, Thiên Lân lại bay lên nữa, nhưng không bao lâu đã từ trên không rớt xuống.
Ương ngạnh đứng lên, Thiên Lân nhìn về phía xa xa, vẻ mặt lộ ra nét kiên định.
Nó không biết vì sao lại như vậy, chỉ đại khái suy đoán có liên quan đến huyết sâm.
Nhưng nó biết bản thân không thể ngã xuống, nhất định phải quay về, nếu không mẹ sẽ lo lắng, hơn nữa chính mình cũng bị nguy hiểm.
Vì vậy, dưới sự điều khiển của ý chí kiên cường, Thiên Lân cứ bay từng đoạn ngắn như vậy, mệt lại dừng, dừng rồi lại đi, một mình đi băng qua vùng Băng Nguyên trong ánh trăng.
Thiên Nữ phong dưới ánh trăng cảnh sắc càng thêm u nhã thanh tịnh.
Điệp Mộng đứng ở cửa động chờ đợi con về, ánh mắt toát ra nét phức tạp.
Đối với Thiên Lân, cho dù là thiên bẩm, nhân phẩm, tu vi …, tính cách thì nàng đều rất vừa lòng.
Nhưng những chua chát ẩn giấu trong đó, đứa bé bảy tuổi còn chưa từng biết được.
Đương nhiên, nàng cũng không hy vọng nó hiểu.
Thời gian trôi qua, năm tháng như mộng, loáng một cái đã bảy năm trời.
Nhớ lại từng điểm một hồi bảy năm trước, nụ cười trên khuôn mặt Điệp Mộng vơi đi quá nhiều.
Có một đứa con thông minh lanh lợi, nhu thuận hiểu chuyện là một loại hạnh phúc không nghi ngờ gì cả.
Ngửng đầu, Điệp Mộng nhìn lên bầu trời đêm, một nụ cười nhàn nhạt mơ hồ dâng lên.
Vô số buổi đêm đã trôi qua, bản thân cũng vượt qua như vậy.
Mỗi một lúc cô đơn, ngoại trừ đứa con ngủ ngoan bên mình, chỉ còn có nhớ nhung ở cùng với nàng.
Hiện nay, Thiên Lân đã bảy tuổi, đang từ từ lớn lên.
Hy vọng của bản thân cũng dần dần phát triển, chờ một ngày con trai dương danh thiên hạ, đến lúc đó, tâm tình bản thân sẽ như thế nào?
Nó sẽ như thế nào… Suy tư lơ lửng dưới ánh trăng.
Điệp Mộng một mình đứng yên ở cửa động, chìm vào khoảng thời gian quá khứ.
Những ký ức trước đây theo ánh trăng dâng trào trong ngực, đó là những câu chuyện cười vui vẻ, những đau thương buồn khổ, hệt như những dấu vết không bao giờ phai nhạt đan xen trong lòng nàng, tạo thành một vùng ký ức.
Đó cũng là quá khứ vĩnh viễn của nàng, xua không tan đi, cũng không thể quên được…
Gió, mang theo hơi lạnh thổi đến bên nàng, khiến nàng tỉnh lại trong ánh trăng tươi mát.
Cúi đầu, Điệp Mộng cười cười, khẽ lẩm bẩm:
- Đã bao nhiêu năm rồi, ta không thể quên được …
Sầu khổ chua chát nhàn nhạt quanh người, hệt như một cái bóng bao phủ lấy nàng.
Giây lát, Điệp Mộng thôi đau thương, đưa mắt nhìn về xa xa, cau mày nói:
- Trước giờ đến lúc này, Lân nhi đã sớm về nhà rồi, sao đêm nay lại chưa thấy đâu cả?
Trong tiếng tự nói, Điệp Mộng lại nhẹ giọng an ủi:
- Chắc nó chơi vui vẻ không chịu về nhà. Quả thật là trẻ con, không biết lúc nào mới trưởng thành đây.
Cảm xúc thở dài, Điệp Mộng lấy lại vẻ trầm tĩnh, im lặng nhìn về xa xa.
Nhưng đêm nay tình hình rất khác thường, Điệp Mộng chờ đến giờ tý, Thiên Lân cũng không thấy tung tích. Điểm này khiến nàng cảm thấy không ổn.
Đối với sự hiểu biết về con trai mình, nàng biết nó sẽ tuyệt đối không dám qua đêm bên ngoài nếu không được phép của mình.
Nhưng vì sao lúc này…
Lẽ nào nó có chuyện bất ngờ?
Rất nhanh, Điệp Mộng liền không đồng ý với suy tưởng này.
Trong vùng lân cận Đằng Long cốc, Thiên Lân tuyệt đối không gặp chuyện bất trắc.
Nhưng nói như vậy, Thiên Lân vì sao không thấy quay về nhà?
Lẳng lặng suy nghĩ, Điệp Mộng tìm không ra được câu trả lời, cuối cùng đành quyết định tự mình đi tìm.
Trước hết, nàng đi thẳng về phía Đằng Long cốc, tốc độ nhanh như một mũi tên ánh sáng, tám mươi dặm đường chỉ chớp mắt đã qua, quả thật vô cùng kinh người.
Nhưng có điều khiến Điệp Mộng bất ngờ, ở đây không hề có khí tức của Thiên Lân, cho thấy hiện nay nó không có ở đây, thế thì nó đi đâu đây?
Suy nghĩ một chút, Điệp Mộng đột nhiên nghĩ lại một chuyện, không khỏi cau mày nói:
- Nó có âm thầm sau lưng ta chạy đi Thiên Đao phong chăng?
Trong tiếng hỏi, Điệp Mộng nhẹ nhàng bay lên, hướng thẳng về phía Thiên Đao phong.
Trên đường đi, Điệp Mộng vì tìm kiếm tung tích của Thiên Lân, cố gắng giảm chậm tốc độ.
Như vậy, trên đường tiến lên, khi cách Đằng Long cốc khoảng một trăm năm mươi dặm băng tuyết, nàng nhìn được một hình bóng lắc lư đang cật lực chạy tới phía này, trong lòng lập tức kinh ngạc hẳn.
Loáng lên đã đến, Điệp Mộng ở cạnh Thiên Lân, thấy nó toàn thân trần trụi liền lập tức cảm thấy không ổn, vừa thấy khuôn mặt nó đỏ bừng, tinh thần hoảng hốt không khỏi ôm cổ nó đau lòng hỏi:
- Lân nhi, con thật ra gặp phải cái gì, vì sao lại như vậy?
Thiên Lân vừa nghe thấy âm thanh quen thuộc, lập tức sửng sốt một chút, sau đó bất lực nói:
- Mẹ, Lân nhi … Lân nhi … quay … về …rồi.
Nói rồi liền bất tỉnh.
- Lân nhi, con đừng sợ, có mẹ bên cạnh con sẽ không có chuyện gì.
Giọng nghẹn ngào, khuôn mặt xinh đẹp của Điệp Mộng lần đầu xuất hiện vẻ kinh hoàng trong đời.
Đây là hy vọng cả đời của nàng, cũng là sự kiêu ngạo trong cuộc đời này của nàng, lúc này lại có chuyện bất thường, nàng làm sao có thể không khẩn trương được.
Giây lát, Điệp Mộng tâm tình tốt hơn một chút, bắt đầu tiến hành kiểm tra đối với thân thể của con trai.
Kết quả khiến Điệp Mộng rất bất ngờ, trong người Thiên Lân có một luồng sức mạnh đến kinh người, đang tự phát dung hợp với thân thể nó.
Quá trình này hệt như sự lên men rượu, khiến cho Thiên Lân trong lúc không chuẩn bị tâm lý, cả người phát sốt, đầu óc hôn mê, lâm vào tình trạng không thể tự mình khốc chế được.
Trong lòng biết có chuyện kỳ quái, Điệp Mộng cũng không nán lại, ôm lấy thân thể con trai, toàn thân lóe lên ánh ngũ sắc, chớp mắt đã không còn thấy nữa.
Một khắc sau, Điệp Mộng quay về trong động Chức Mộng, đặt con trai trên giường đá, cẩn thận kiểm tra thêm một lượt nữa, kết quả phát hiện được ở ngực trái của nó có một hình ảnh ngọn lửa.
Thấy vậy, Điệp Mộng vừa mừng vừa lo, biết con trai gặp được một loại kỳ ngộ, lại cũng rất lo lắng cho nó.
Sau đó, Điệp Mộng hơi suy tư, ngồi xuống bên cạnh Thiên Lân, tay phải nhẹ nhàng đặt trên ngực trái nó, lòng bàn tay lóe lên một đám lửa chầm chậm truyền vào trong người của Thiên Lân.
Đêm hôm nay, Điệp Mộng dùng tu vi bản thân hỗ trợ Thiên Lân tiêu hóa sức mạnh trong cơ thể.
Mãi đến bình minh, Điệp Mộng mới thu lại sức mạnh bản thân, yên lặng ngồi một bên, mỉm cười nhìn nó.
Giờ tỵ buổi sáng, Thiên Lân từ từ tỉnh lại, thấy mẹ đang quan tâm nhìn mình, không khỏi xấu hổ nói:
- Mẹ, Lân nhi không ngoan, không nên dấu người một mình chạy đến chơi ở Thiên Đao phong.
Điệp Mộng không hề trách mắng nó, điềm nhiên nói:
- Chuyện lần này mẹ coi như không có, sau này không được tái phạm nữa. Bây giờ con cho mẹ biết, vì sao chạy đến Thiên Đao phong, con ở đó gặp phải điều gì?
Thiên Lân thấy mẹ không nổi giận, không khỏi bật người dậy.
Ai ngờ dùng sức không chắc, bịch một cái đập vào vách đá trên đỉnh động, đau đến nỗi nó phải nghiến răng.
Điệp Mộng nhịn không được cười cười, tay múa lên một chiêu liền cách không kéo nó xuống, vuốt ve đầu của nó, mắng:
- Cả ngày chỉ thích làm loạn lên, bây giờ bị khổ rồi biết chưa?
Thiên Lân ngượng ngùng đáp:
- Cái này do bất ngờ, lần sau tuyệt sẽ không như vậy.
Điệp Mộng trừng nó, thúc giục:
- Được rồi, nói về chuyện chính đi.
Thiên Lân lập tức ngồi xuống vững vàng, thành thành thật thật nói:
- Con đến Thiên Đao phong bởi vì Băng Tuyết lão nhân nói ở đó đã từng xuất hiện huyết sâm, vì thế con muốn đi tìm thử coi.
Điệp Mộng hừ giọng nói:
- Chuyện trong truyền thuyết mà con cũng cho là thật?
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Long Hoàng
Thất Giới Truyền Thuyết
Tác giả: Tâm Mộng Vô Ngân
Quyển 14: Long Đằng Bắc Quốc - Chương 026
Chương 1143: Thì cách tam niên (Ba năm sau đó).
Dịch: Diamondismail
Biên dịch: Humanity
Biên tập: Humanity
Nguồn: Tàng Thư Viện
Thiên Lân cãi lại:
- Con ban đầu cũng không tin tưởng lắm, nhưng Lâm Phàm cũng tìm được nhân sâm, vì thế con mới …
Điệp Mộng gõ đầu nó một cái, hỏi lại:
- Sau đó thế nào?
Thiên Lân thấy nàng hỏi tiếp, lập tức hưng phấn trở lại, mặt mày hớn hở nói:
- Con đến Thiên Đao phong … Sau đó huyết sâm đó lừa con … cuối cùng con chạy thoát ra được, ai ngờ đột nhiên đầu óc mê đi, rồi …
Nghe con kể chuyện xong, Điệp Mộng vẻ mặt đầy kinh ngạc, trầm giọng nói:
- Chuyện này ngoại trừ mẹ ra không được kể cho bất cứ người nào khác. Hiện nay, trạng thái thân thể con mẹ cũng không rõ lắm, vì thế mẹ muốn quan sát cẩn thận. Ngoài ra, bắt đầu tư hôm nay, con phải chuyên tâm luyện công trong động cho mẹ, không được mẹ cho phép thì không được chạy loạn.
Thiên Lân không dám chống lại, gật đầu đáp:
- Dạ, Lân nhi biết rồi.
Đông qua hạ đến, thời gian trôi qua, chớp mắt đã qua đi ba năm.
Trong ba năm này, Thiên Lân rất ít lần đến Đằng Long cốc chơi, mà Đinh Vân Nham cũng quản lý chặt chẽ năm đồ đệ của mình.
Vì thế, cả nhóm sáu đứa ngoại trừ mỗi năm vào lễ tuyết tan mới có thể gặp nhau vài lần ra, những lúc khác cơ hồ không hề gặp gỡ.
Hiện nay, Thiên Lân đã được chín tuổi, đứng cao hơn vai của Điệp Mộng, trông cứ như một đứa bé đã mười hai mười ba tuổi rồi.
Ba năm trôi qua, rất nhiều thứ đều đã thay đổi.
Mà Thiên Lân là thay đổi lớn nhất, không phải tu vi của nó đã từ cảnh giới “Tụ Linh” tăng lên cảnh giới “Hoàn Hư”, mà nó từ thông minh tinh nghịch đã trở nên lý trí, trầm tĩnh, khiến người ta không thể nhìn thấu được.
Đây là chuyện Điệp Mộng lấy làm tự hào nhất.
Thân làm mẹ, nàng không yêu cầu đứa con chín tuổi của mình thành tựu cao vời, nhưng nàng muốn con mình phải trở thành một người trí tuệ và tỉnh táo, phải có được nhãn quang cơ trí và năng lực xử lý quyết đoán.
Đây là chuyện nàng từ nhỏ đã hết sức bồi dưỡng cho Thiên Lân, cũng chính là kỳ vọng cao nhất.
Thời gian ba năm nói dài không dài. Trong thời gian này, cha Thiên Lân từ xa trở về ba lần, mỗi lần chỉ lưu lại một tháng rồi vội vã rời đi.
Mà mỗi lần Thiên Lân hỏi cha vì sao vội vã, Điệp Mộng đều luôn né tránh trả lời, nói là tuổi nó còn nhỏ, điều này khiến Thiên Lân hơi thất vọng.
Điệp Mộng biết con trai nghĩ gì, nhưng không muốn đề cập quá sớm, để tránh nó bị phân tâm, vì vậy đồng ý truyền thụ kiếm quyết cho nó.
Như vậy, Thiên Lân tuổi mới lên chín mà đã tu luyện được kiếm quyết gần hai năm, thành tựu của nó quả thật khiến người ta kinh ngạc.
Hai năm trôi qua, Điệp Mộng truyền cho Thiên Lân ba loại kiếm quyết, thứ nhất chính là Phượng Vũ Thương Khung, tổng cộng có chín chiêu, biến hóa thành hàng ngàn hàng vạn.
Thứ hai chính là Liệt Thiên kiếm quyết, tuy chỉ ba chiêu nhưng uy lực kinh người.
Thứ ba là loại có tên Hư Vô Phiêu Miễu kiếm quyết, gần như chỉ một chiêu nhưng huyền ảo mà tinh diệu.
Ba loại kiếm quyết này đều thâm ảo phức tạp, người tu luyện tầm thường dưới mười năm khó mà bắt đầu có cơ sở, nhưng Thiên Lân chưa tới hai năm đã lĩnh ngộ được hơn phân nửa. Điều này ngay cả Điệp Mộng cũng cảm thấy khiếp sợ vô cùng.
Sáng sớm, ở Thiên Nữ phong, Điệp Mộng kêu Thiên Lân đến bên cạnh, dặn dò:
- Thời gian ba năm qua con đã không hề khiến mẹ thất vọng. Hôm nay chính là Băng Tuyết đại hội mười năm một lần ở Đằng Long cốc, đến lúc đó sẽ có rất nhiều cao thủ môn phái khác tham gia, mẹ dự tính để con đi xem một chuyến, nhưng trước hết có vài điểm con phải hứa với mẹ. Thứ nhất, không được để lộ thực lực bản thân, trừ phi vào lúc sinh tử, không được thi triển kiếm pháp mẹ truyền cho con trước mặt người ngoài. Thứ hai, không được khoa trương, không được đùa giỡn ra vẻ thông minh, khôong để cho người ta thấy được quá nhiều biểu hiện của con, phải tận lực che giấu. Thứ ba, chú ý đến an toàn, ngoại trừ những người quen, không được dễ dàng đi theo người khác, càng không được theo người rời đi.
Thiên Lân hơi hơi gật đầu, bình tĩnh nói:
- Mẹ yên tâm, Lân nhi biết rồi.
Điệp Mộng nói:
- Như vậy, con đi đi, nhớ về sớm một chút.
Vâng nhẹ một tiếng, Thiên Lân xoay người thi triển Phiêu Tuyết thân pháp, người như một đóa mây trắng, không nhanh không chậm rời đi.
Điệp Mộng nhìn theo bóng hình đi xa, khẽ thở dài:
- Đừng trách mẹ, mười năm sau mẹ sẽ khiến con dương danh thiên hạ!
Băng Tuyết thịnh hội là một ngày hội đặc thù của Đằng Long cốc, có nguồn gốc cách đây năm trăm năm.
Khi đó, ba đại môn phái của Băng Nguyên tới lui rất ít, lại có chuyện môn hạ của Ly Hận thiên cung và Thiên Tà tông gây mâu thuẫn.
Vì vậy Đằng Long cốc chủ Triệu Ngọc Thanh ra mặt khuyên giải, nhưng cuối cùng không được, mâu thuẫn trở thành chuyện lớn đánh nhau rất to, Triệu Ngọc Thanh một mình địch hai, dùng thực lực kinh người uy hiếp cả hai phái.
Sau đó, Đằng Long cốc đặc biệt cử hành một lễ hội yến tiệc, mời cao thủ hai phái đến gặp mặt hóa giải ân oán với nhau.
Từ đó, ngày này trở thành ngày ba phái tụ hội, cứ mười năm cử hành một lần, cùng ôn chuyện cũ với nhau, chuyện vãn cả ngày.
Sau đó, theo thúc đẩy của thời gian, tính chất của hội dần dần chuyển biến thành cuộc tỷ thí phân cao thấp của môn hạ đệ tử ba phái, cứ kéo dài mãi đến nay.
Ngày mai chính là ngày cử hành thịnh hội, hai ngày trước, toàn thể môn hạ của Đằng Long cốc liền bắt đầu chuẩn bị.
Tuy nói đây chỉ là một cuộc hội lễ thông thường, nhưng trên vùng Băng Nguyên, đây được xem là thịnh hội lớn nhất, cho nên Đằng Long cốc vẫn tương đối coi trọng.
Ngoài ra, trải qua vài trăm năm kéo dài, Băng Tuyết thịnh hội không còn giới hạn trong nội bộ người ba phái, ngoài ra những người thường xuyên đến vùng lân cận Băng Nguyên, nếu như có ý muốn cũng có thể tham gia.
Đến bên ngoài Đằng Long cốc, Thiên Lân từ xa đã nghe tiếng ồn ào náo nhiệt, vẻ mặt không khỏi mỉm cười.
Sau đó, ở bên cửa vào Đằng Long cốc, nó thấy vài chục bá tánh đang làm một cái tòa cao, cơ bản đã gần xong, trong lòng biết được đây là chuẩn bị cho đại hội ngày mai.
Nhìn một hồi, Thiên Lân phi thân xuống, chỉ thấy bóng người di động trong Đằng Long cốc, vài chục người đi tới đi lui, cảnh tượng như vậy trước đây nó chưa từng gặp qua.
Nghỉ chân, Thiên Lân nhìn một lượt những đệ tử Đằng Long cốc bay tới bay lui, nó không hề biết một người nào.
Trước đây, nó còn cho là đệ tử môn phái Đằng Long cốc tương đối ít, nhưng hiện tại nó đột nhiên phát hiện ra, suy nghĩ của mình trước đây có sai lạc.
Tuy nói cốc chủ Triệu Ngọc Thanh chỉ thu sáu đồ đệ, nhưng cốc chủ lẽ nào không có sư huynh đệ sao?
Những người đó lẽ nào không thu môn đệ?
Nghĩ đến đây, Thiên Lân hiểu rõ ngọn ngành, xoay người đi về phía bọn Lâm Phàm.
Đối với Thiên Lân, Đằng Long cốc nó quen thuộc vô cùng, ba mặt Đông Nam Tây nó đều đi qua, chỉ duy nhất mặt Bắc của Đằng Long động thiên chính là yếu địa, bọn năm đứa Lâm Phàm từ nhỏ đến lớn chưa từng dẫn nó đến đó chơi.
Bây giờ, Thiên Lân đi thẳng về phía Tây, không bao lâu đã đến nơi năm đứa Lâm Phàm luyện công, phát hiện bọn chúng lúc này còn đang luyện công.
Cười nhẹ một tiếng, Thiên Lân cố ý để lộ hành tung, sau khi năm người tỉnh lại, nó cười ha hả lên tiếng:
- Quả thật chăm chỉ, hôm nay mà còn tăng cường luyện công.
Lâm Phàm cười cười với nó, còn chưa kịp mở miệng, Linh Hoa liền cướp lời trước:
- Thiên Lân ca không biết đâu, gần đây sư phụ quản giáo bọn ta rất nghiêm khắc. Những sư huynh kia đều bận rộn chuẩn bị đại hội, duy bọn ta còn ở đây chịu khổ.
Thiên Lân cười đáp:
- Đây không phải là chịu khổ, đây chính là sự trân trọng của sư phụ với bọn muội.
Bàn Tử Tiết Quân nói:
- Thiên Lân, hôm nay ngươi đến đây có được mẹ ngươi đồng ý cho tham gia Băng Tuyết thịnh hội không?
Mỉm cười gật đầu, Thiên Lân nói:
- Đúng thế, mười năm mới có một lần, ta tự nhiên muốn đến xem. Bây giờ, chúng ta ra ngoài xem đi.
Lâm Phàm lắc đầu trả lời:
- Ngươi đi đi, sư phụ sai ta ngày mai xuất chiến biểu diễn, ta còn muốn luyện thêm nữa.
Hắc Tiểu Hầu nói:
- Đúng vậy, sư huynh thật lợi hại, trong bọn ta chỉ một mình huynh ấy được chọn, có thể cùng môn hạ năm vị sư bá hò hét biểu diễn trong đại hội ngày mai.
Đào Nhâm Hiền hét lên:
- Được, chúng ta ra ngoài hãy nói, ở đây buồn bực mấy tháng rồi, sớm đổi chỗ thôi.
Nói rồi kéo Tiết Quân bỏ đi trước.
Thiên Lân đi sau cùng, trước khi rời đi, nó nhìn Lâm Phàm một lúc rồi điềm nhiên nói:
- Ngày mai biểu diễn ngươi nhớ kỹ không được đoạt đệ nhất.
Lâm Phàm không hiểu hỏi:
- Vì sao vậy?
Thiên Lân cười đáp:
- Nếu như ngươi lấy đệ nhất, hãy để mười năm sau, lúc ngươi hai mươi tuổi đoạt lấy mới là tốt nhất.
Lâm Phàm sửng sốt, ngửng đầu lên thì Thiên Lân đã biến mất.
Đứng ở một hố sâu trước cửa động, Thiên Lân nhìn những cao thủ bay tới bay lui, điềm nhiên hỏi:
- Vì sao những người này trước đây ta chưa từng gặp qua?
Hắc Tiểu Hầu giải thích:
- Nghe sư phụ nói, những sư huynh này bình thường ẩn mình không lộ, chỉ khi có chuyện lớn, bọn họ mới hiển hiện ra thôi.
Tiết Quân bổ sung:
- Còn nữa, ta có hỏi qua sư phụ, người nói môn phái Đằng Long cốc hiện nay nhân số khoảng chừng tám mươi, chỉ với nhóm nhỏ chúng ta cũng có chừng hơn hai mươi.
Nhướng mày kiếm lên, Thiên Lân hỏi:
- Nhiều môn hạ đệ tử như vậy, đệ tử kiệt xuất trong đó hẳn không ít?
Linh Hoa cướp lời:
- Điều này ta biết. Nghe sư phụ nói, trang lứa tối kiệt xuất nhất của Đằng Long cốc chính là đời của sư tổ, đến đời của sư phụ hiện nay, sáu người thiên bẩm đều có hạn, tuy thu được vài chục đồ đệ, nhưng có tiềm lực thực sự lại ít nhất. Hiện nay, chúng ta nhìn thấy những sư huynh kia, chỉ là hạng bình thường, còn không bằng cả Lâm sư huynh.
Đào Nhâm Hiền nói:
- Đúng thế, nghe sư phụ nói, trong nhóm đệ tử nhỏ tuổi nhất, Từ Tĩnh môn hạ Đại sư bá, Tuyết Xuân môn hạ Nhị sư bá, Huyền Vũ môn hạ Tam sư bá, Phi Hiệp môn hạ Tứ sư bá, Tân Nguyệt môn hạ Ngũ sư bá và Lâm sư huynh là có tiền đồ nhất. Mà trong sáu người này, chỉ có Từ Tĩnh sư huynh, Tân Nguyệt sư tỷ và Lâm sư huynh là kiệt xuất nhất.
Thiên Lân cười cười, lạnh nhạt nói:
- Từ Tĩnh? Ha hả, hắn chắc còn nhó chuyện hận năm trước. Tân Nguyệt à? Khi trước vừa gặp cô ta, vẻ mặt lạnh lùng hệt như băng, không biết khuôn mặt cô ta bây giờ đã tan bớt băng hay chưa.
Hắc Tiểu Hầu nói:
- Chuyện này phải hỏi Linh Hoa, nó từng gặp cô ta.
Thiên Lân hơi bất ngờ, ánh mắt nhìn Linh Hoa.
Linh Hoa suy nghĩ, dịu dàng lên tiếng:
- Mấy người trước ta cũng có gặp Tân Nguyệt sư tỷ, cảm giác tỷ ấy biến thành một người khác, xinh đẹp, rất đẹp mà lại có khí chất, hệt như một đóa hoa sen tuyết trên vùng Băng Nguyên, khiến người ta vừa nhìn đã không thể nào quên đi được.
Tiết Quân kêu la:
- Không khoa trương quá đó chứ?
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Long Hoàng
Linh Hoa kêu lên:
- Thật đó, các ngươi không tin thì ngày mai thấy được là biết liền thôi.
Thiên Lân hơi kinh ngạc, nhưng không hề lộ ra, đổi sang chuyệnkhác:
- Khi ta tới cửa cốc thấy dựng một đài cao, ngày mai khai mạc đại hội ở đó phải không?
Hắc Tiểu Hầu trả lời:
- Đúng thế, cử hành ở đó, ngày mai ngươi đến sớm một chút. Ngoài ra, trưa mai ăn cơm ở trong Đằng Long cốc phủ, ngươi chưa từng qua đó, khá lớn.
Gật nhẹ đầu, Thiên Lân nói:
- Yên tâm, ta sẽ sớm đến. Bây giờ chúng ta đi dạo xung quanh, tiện thể đi tìm Băng Tuyết lão nhân hỏi ông ấy ngày mai có tham gia hay không.
Bốn đứa Linh Hoa không ý kiến, cả hàng năm người liền ra ngoài chơi.
Đến giữa trưa, năm đứa Thiên Lân âm thầm đến chỗ ở của Băng Tuyết lão nhân, sau một lúc tìm kiếm mới thấy Băng Tuyết lão nhân xuất hiện.
Vừa gặp, Băng Tuyết lão nhân nhìn Thiên Lân một lúc, hơi kinh ngạc nói:
- Một năm không gặp, con đã thay đổi nhiều. Hôm nay sao muốn đến chỗ ta ở vậy?
Thiên Lân điềm đạm nho nhã nhỏ nhẹ nói:
- Chúng con đến đây là gặp ông, hơn nữa còn muốn hỏi một điểm, đại hội ngày mai ông có tham gia không?
Băng Tuyết lão nhân lắc đầu đáp:
- Ta đã không tham những hoạt động như vậy lâu lắm rồi.
Linh Hoa nói:
- Đi đi mà, chơi vui lắm, mà náo nhiệt lắm. Ngày mai Lâm sư huynh còn thượng đài biểu diễn nữa.
Băng Tuyết lão nhân cười ha hả đáp:
- Ta đã nhiều tuổi rồi, không còn cảm thấy hứng thú với chuyện náo nhiệt nữa.
Linh Hoa nghe vậy hơi thất vọng, Tiết Quân, Hắc Tiểu Hầu, Đào Nhâm Hiền ào ào khuyên bảo nhưng vẫn vô hiệu như cũ.
Thiên Lân thấy vậy, nhẹ giọng nói:
- Nếu ông ấy đã không thích náo nhiệt cũng không cần phải khuyên nữa. Hay là hỏi ông ấy xam, Băng Tuyết thịnh hội trước đây có những chuyện gì đáng hứng thú.
Nghe thấy Thiên Lân nói vậy, bốn đứa Linh Hoa lập tức chuyển mục tiêu, bao lấy Băng Tuyết lão nhân hiếu kỳ hỏi này hỏi kia.
- Được rồi, được rồi, để ông kể cho các con nghe, đừng gấp, từ từ thôi.
Trấn an xong mấy đứa bé, Băng Tuyết lão nhân nghĩ một lát rồi nói:
- Thật ra Băng Tuyết thịnh hội trước đây mọi người chỉ bàn luận mà thôi, nói với nói, hoàn toàn không có loại tỉ thí gì cả.
Sau đó, khoảng chừng ba trăm năm trước, khi Đệ tam đại tông chủ Mã Vũ Đào của Thiên Tà tông dẫn theo tiểu đồ đệ Phùng Vân, hắn là ngươi vô cùng thông minh, khi chủ soái của ba phái đàm luận công việc, liền chủ động đề xuất thêm mục biểu diễn nho nhỏ để trợ hứng, kết quả được cốc chủ tán dương.
Ai ngờ bởi vì một chuyện nhỏ này lại khiến cho Ly Hận thiên tôn lúc đó khắc ghi mãi trong lòng, vào kỳ đại hội mười năm sau, ông ta đặc biệt dẫn theo hai đệ tử, ngầm so tài cao thấp với Thiên Tà tông.
Đến nay, chuyện so tài từ đó mở ra, cuối cùng càng lúc càng quyết liệt, trở thành sự so sáng về thực lực của ba phái.
Tiết Quân hỏi:
- Trong cuộc so tài ba phái, Đằng Long cốc của bọn ta có phải đứng đầu không?
Băng Tuyết lão nhân lắc đầu nói:
- Hoàn toàn trái ngược, mỗi lần tỉ thí Đằng Long cốc đều đứng cuối, hai bên kia lúc thì bên này thắng, lúc thì bên kia thắng, từ đó chưa bao giờ đến phiên chúng ta thắng cả.
Linh Hoa không vui nói:
- Mỗi lần đều thua, thật mất mặt quá.
Đào Nhâm Hiền lên tiếng;
- Lần này chúng ta sẽ thắng bởi vì có sư huynh ra quân, huynh ấy nhất định sẽ thắng.
Thiên Lân không để ý điều này, bình tĩnh hỏi:
- Mỗi lần tỉ thí tính thắng thua thế nào? Hay là đối chiến chăng?
Băng Tuyết lão nhân trả lời:
- Không phải là đối chiến, mà là chỉ định hạng mục, để môn hạ ba phái tham gia, chủ sự của ba phái ra quyết định. Thật ra nói đơn giản, phần lớn đều do Đằng Long cốc chúng ta quyết định, xem hai bên so tài với nhau.
Thiên Lân nghi hoặc nói:
- Chỉ định hạng mục, dường như không thể thi triển toàn bộ thực lực của một người rồi?
Băng Tuyết lão nhân cười nói:
- Đúng thế, bởi vì như thế mới có ý nghĩa.
Tiết Quân không hiểu hỏi lại:
- Vì sao vậy?
Băng Tuyết lão nhân giải thích:
- Loại tỷ thí như vậy lúc đầu thật ra là một loại tiếp nối ân oán giữa Thiên Tà tông và Ly Hận thiên cung. Cốc chủ trong lòng hiểu rõ chuyện này, vì thế để hòa hoãn mâu thuẫn của bọn họ, mới cố ý định ra quy củ như vậy, để hai bên hôm nay ngươi thắng, ngày mai họ thắng, vừa có thể thúc đẩy môn hạ đệ tử hai bên cố gắng tu luyện, lại không tạo thành mâu thuẫn to lớn, cùng nhau chung sống hòa bình.
Hiểu được nguyên lý bên trong rồi, Thiên Lân cười nói:
- Cốc chủ quả thật dốc lòng dốc sức, nhưng dường như hai bên không chịu tiếp nhận.
Băng Tuyết lão nhân bất đắc dĩ nói:
- Đã dây dưa rồi, cho dù giải mở cũng vẫn lưu lại một dấu ấn. Giữa hai bên có thể nhìn được đạo lý này hay không, đều bởi số phận của từng bên. Được rồi, chuyện xưa đã kể, các con cũng phải quay về ăn cơm đi.
Nói đến cuối giọng nói đột biến đổi, vẻ mặt Băng Tuyết lão nhân mỉm cười rạng rỡ.
- Được, Băng Tuyết lão nhân, chúng con đi đây, lần tới lại đến thăm ông.
Phất tay từ biệt, mấy đứa trẻ lanh lợi hoạt bát đi về.
Buổi chiều, Thiên Lân đang chơi đùa với mấy đứa bạn, Đinh Vân Nham đột nhiên xuất hiện, vẻ mặt có phần cổ quái.
Bốn đứa Linh Hoa vừa thấy sư phụ trở về, vội vàng tiến lên thỉnh an, mơ hồ hình như không được tự nhiên.
Đinh Vân Nham cười miễn cưỡng, nhìn Thiên Lân, hô lên:
- Con cũng ở đây à, cứ chơi trước đi, ta đi tìm Lâm Phàm trước đã.
Nói rồi liền bỏ đi.
Thiên Lân nhỏ nhẹ hỏi:
- Đinh thúc thúc, người lo cho cuộc tỉ thí ngày mai phải không?
Đinh Vân Nham hơi dừng bước, trầm ngâm giây lát rồi xoay người lại nhìn Thiên Lân hỏi:
- Con có suy nghĩ như thế nào?
Thiên Lân né tránh ánh mắt của ông ta, giọng nhẹ như gió trả lời:
- Suy nghĩ của con, Đinh thúc thúc có thể không chấp nhận được.
Đinh Vân Nham nói:
- Con có suy nghĩ thế nào, cứ nói đừng ngại.
Thiên Lân khóe miệng hơi nhếch lên, nhỏ nhẹ lên tiếng:
- Ngày mai, Lâm Phàm hẳn là người nhỏ tuổi nhất của Đằng Long cốc tham gia, với tuổi của nó, cho dù ở vị trí thấp nhất cũng có thể là bình thường.
Đinh Vân Nham lắc đầu đáp:
- Không được, nó tuyệt đối không thể ở sau lưng người khác, ta còn trông mong nó ngày mai đạt được đệ nhất.
Thiên Lân cười cười, nụ cười có vẻ thần bí.
- Nếu như vậy không trách Đinh thúc thúc lo lắng vậy. Nghe nói mỗi lần tỉ thí, Thiên Tà tông và Ly Hận thiên cung đều mạnh mẽ hơn Đằng Long cốc chúng ta. Lần này nếu thúc muốn Lâm Phàm chiến thắng tất cả đối thủ, tự nhiên là áp lực rất lớn.
Đinh Vân Nham buồn bã lo lắng nói:
- Đại hội mười năm một lần, ta hy vọng nó trở nên nổi bật mang lại vẻ vang cho Đằng Long cốc chúng ta.
Thiên Lân lẩm bẩm nho nhỏ:
- Vô số lần mười năm đều trôi qua, hà tất phải cấp bách làm gì cho khổ.
Đinh Vân Nham không hiểu rõ lắm, than:
- Có thể không gấp. Ta vừa mới nhận được tin tức từ Tứ sư huynh, ngày mai tham gia đại hội, hai phái nghe nói đều đưa người kiệt xuất, với tình hình của Lâm Phàm muốn chiến thắng cũng rất khó à.
Thấy ông ta coi trọng trận đấu lần này như vậy, Thiên Lân không khỏi cau mày hỏi ngược lại:
- Lâm Phàm nếu như lần này lấy được danh hiệu đệ nhất, nó sẽ trở thành như thế nào?
Đinh Vân Nham bật ra:
- Nếu như nó đạt được đệ nhất, tự nhiên sẽ thành niềm kiêu hãnh của Đằng Long cốc, được cốc chủ coi trọng, tiền đồ không thể tính toán được.
Hiểu được nguyên nhân, Thiên Lân trầm ngâm một lúc.
Theo như lời của Đinh Vân Nham, Lâm Phàm quả thật rất đáng để đi giành lấy danh hiệu đệ nhất.
Nhưng chỉ với suy nghĩ cá nhân của Thiên Lân, đổi lại nó là Lâm Phàm, nó sẽ không đi tranh giành ngôi vị đệ nhất, bởi vì nó thấy một đứa bé chỉ mới mười tuổi đạt được ngôi vị đệ nhất thì thế nào?
Thấy nó không nói, Đinh Vân Nham hỏi lại:
- Nghĩ cái gì vậy?
Thiên Lân liếc ông, điềm nhiên đáp:
- Thúc không thấy mười năm sau mới đoạt được ngôi vị đệ nhất càng có ý nghĩa hơn sao?
Đinh Vân Nham sửng sờ, trầm ngâm nói:
- Con cho là Lâm Phàm lần này phải ẩn giấu thực lực, lưu lại lần sau mới bỗng nhiên nổi tiếng. Con vì sao có suy nghĩ giống như vậy?
Thiên Lân bình tĩnh cười cười, hỏi ngược lại:
- Một đứa bé mười tuổi và một số những đứa mười sáu mười bảy tuổi, thậm chí những thiếu niên còn lớn tuổi hơn, cùng nhau tranh đoạt một cái gì đó, khoảng cách giữa hai bên thúc đã từng suy tính qua chưa?
Đinh Vân Nham trầm ngâm, khiến Lâm Phàm mười tuổi cùng so với Từ Tĩnh mười bảy tuổi, khoảng cách tuổi tác quá lớn không thể vượt qua chắc chắn sẽ xảy ra nhiều chuyện.
Trước đây, Đinh Vân Nham chỉ nghĩ đến khoảng cách về tu vi, mà quên đi khoảng cách về tuổi tác.
Lần này Thiên Lân đã nhắc nhở ông, khiến ông hiểu bản thân đã quên mất một số điều rất trọng yếu.
Vì thế, ông lập tức thay đổi suy nghĩ, nói với Thiên Lân:
- Đa tạ kiến nghị của con, ta biết phải làm như thế nào rồi. Bây giờ ta đi tìm Lâm Phàm, các con tiếp tục chơi đùa đi.
Đưa mắt tiễn sư phụ đi rồi, Linh Hoa nghi hoặc nói:
- Thiên Lân ca, sư phụ người làm sao vậy?
Thiên Lân cười nói:
- Ông ấy thay đổi, ông ấy sẽ không ép Lâm Phàm ngày mai đi tranh đoạt ngôi vị đệ nhất.
Hắc Tiểu Hầu kêu to:
- Thế thì đáng tiếc rồi.
Thiên Lân lắc đầu nói:
- Không đáng tiếc. Với tình hình Lâm Phàm hiện nay, ngày mai tuyệt đối không đoạt được ngôi vị đệ nhất. So với việc phí công vô ích, chi bằng ẩn giấu thực lực, đặt hy vọng đến cơ hội lần tới.
Tiết Quân tán đồng:
- Thiên Lân nói đúng, sư huynh dù sao mới có mười tuổi, khó mà thắng được sư huynh Từ Tĩnh mười bảy tuổi. Lần này hãy học tập kinh nghiệm trước đã, lần tới mới phất cờ trở lại, nhất định có thể lập tức đoạt được ngôi vị.
Linh Hoa nhẹ giọng nói:
- Quả thật suy nghĩ thật tốt, ngày mai thật ra ai mới có thể đoạt được ngôi vị đệ nhất.
Đào Nhâm Hiền nói:
- Nghĩ nhiều quá làm gì, ngày mai không phải sẽ biết được sao. Đi thôi, chúng ta đi chơi đi.
Buổi sáng ở cửa vào Đằng Long cốc gió lạnh thấu xương, từng trận bão cát mang theo những hoa tuyết li ti che phủ cảnh vật xa xăm.
Đứng trên đài cao mới đắp ở cửa cốc, Đinh Vân Nham toàn thân y phục không lay động, đang nhìn về phía xa xa.
Bên cạnh ông ta là một người trung niên chừng bốn mươi tuổi mang áo da điêu tướng mạo hơi kém một chút, chính là Tứ sư huynh Lý Phong của Đinh Vân Nham. Hôm nay hai người phụ trách công tác tiếp đãi, vì thế từ sáng sớm đã đứng trong gió tuyết ở nơi này.
Về lý thuyết, chuyện tiếp đãi chỉ cần một người là đủ rồi, vì sao Đằng Long cốc lại phái ra hai người vậy?
Chuyện này chủ yếu có lý do liên quan đến Thiên Tà tông và Ly Hận thiên cung. Hai phái bọn họ quan hệ bất hòa, nhưng đều giao hảo với Đằng Long cốc.
Vì thế cốc chủ để tránh đắc tội với bất cứ người nào, mỗi lần đều phái ra hai đồ đệ chia nhau tiếp đãi bọn họ cho công bằng, tránh việc náo loạn không tự nhiên.
Đầu giờ sáng, gió tuyết ở cửa cốc dần dần dừng lại, để lộ ra tuyết cốc và núi băng xa xa, cảnh tượng đẹp đẽ vô cùng.
Lúc này, một bóng người từ phía Tây bay đến hệt như một đám mây trắng, giây lát đã đến trước mặt, chính là Thiên Lân.
Người còn chưa hạ xuống, tiếng kêu của Thiên Lân đã vang đến tai của Đinh Vân Nham và Lý Phong.
- Hai vị thúc thúc còn sớm đã ở đây ngắm tuyết rồi à?
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Long Hoàng