Chương 19: Đánh nhau
Nhóm dịch: huntercd
Nguồn: Sưu tầm
Buổi sáng sớm, mí mắt của tôi giật giật không ngừng, đương nhiên cũng không loại trừ khả năng, tối qua sau khi về nhà, cảm xúc của tôi mênh mông dâng trào, mất ngủ tới nửa đêm, nhưng tôi luôn có cảm giác có chuyện gì đó sẽ phát sinh.
Quả nhiên, khi tôi mới đến trường học, có chuyện đã tới tìm tôi. Lưu Khoa Sinh với vẻ mặt cười nhạo đi tới, từ trong tay áo rút ra 1 phong thư, quay đầu lại đi luôn.
Tôi mở phong thư ra, phát hiện bên trong lại là loại “Thư Khiên Chiến”, trong thư có viết:
Lưu Lỗi:
Sau khi tan học, thì hãy tới rừng cây nhỏ phía sau trường, nếu không dám tới thì hãy rời bỏ Triệu Nhan Nghiên đi! Là nam nhân thì đừng có mách lẻo với cô giáo.
Thật nhàm chán, tôi tiện tay ném phong thư lên trên bàn. Mẹ kiếp, có khi hắn xem phim trên ti vi nhiều quá rồi!
Triệu Nhan Nghiên cầm lấy phong thư, sau khi xem xong, trên mặt nàng hiện lên vẻ quan tâm, nói với tôi:
"Lưu Lỗi, tớ không muốn cho cậu đi."
Tôi khẽ mỉm cười: "Không sao đâu! Hắn còn có thể làm gì tớ sao?"
Triệu Nhan Nghiên lại nói:
"Lưu Khoa Sinh trước kia học cùng cấp 2 với tớ, mặc dù không cùng một ban, nhưng đối với cách làm người của hắn, tớ tương đối hiểu rõ. Một lần, có một học sinh lớp trên trêu trọc hắn, hắn liền triệu tập đám tiểu lưu manh, đánh cho học sinh kia suốt đời sống thực vật! Chuyện này xôn xao suốt một thời gian!"
Suốt đời sống thực vật? Tôi chau mày nói:
"Chẳng lẽ chuyện này cứ cho qua như vậy sao?"
Tôi biết, tội cố ý đả thương người đến tàn tật là một tội lớn, cho dù hắn là trẻ vị thành niên, nhưng chắc chắn cũng phải tiến hành quản chế hắn chứ.
Triệu Nhan Nghiên lắc đầu nói:
"Gia đình của Lưu Khoa Sinh cũng có bối cảnh, nghe nói đã mất rất nhiều tiền, sau đó gia đình bị hại lại đồng ý bỏ qua, cho nên chuyện mới êm xuôi."
Bối cảnh! Bỗng nhiên tôi hiểu rõ, tôi đã phạm phải một sai lầm nghiêm trọng. Tôi chỉ coi Lưu Khoa Sinh là một đứa trẻ hơn mười tuổi thôi, nhưng lại quên mất bối cảnh của gia đình hắn.
Như vậy xem ra nếu hắn đánh chết tôi, thì với một hài tử xuất thân từ gia đình công nhân như tôi chỉ chấp nhận xui xẻo thôi! Thế nhưng, nếu tôi không đi chẳng phải tỏ ra mình hèn yếu hay sao?
Tôi đã quyết định, cắn răng một cái, mẹ kiếp! Tôi sống lại trên đời này là vì cái gì? Không phải là vì Triệu Nhan Nghiên hay sao? Nếu bảo tôi rời bỏ Triệu Nhan Nghiên thì sống lại còn có ý nghĩa gì nữa! Cùng lắm thì liều, tôi chết cậu cũng mất mạng.
Tôi đã quyết tâm cho nên với Triệu Nhan Nghiên:
"Chuyện của nam nhân, cậu không cần phải lo lắng."
"A!"
Triệu Nhan Nghiên làm bộ dáng của 1 tiểu nữ nhân, ủy khuất gật đầu, không nói gì thêm nữa.
Một lát sau, Quách Khánh tới. Tôi đem chiến thư của Lưu Khoa Sinh cho hắn xem. Không nghĩ tới, tiểu tử này sau khi xem xong, bỗng hỏi tôi một câu:
"Lão Đại? Cậu đã chiếm được Hoa Hậu giảng đường rồi hay sao?"
Hắn nói lời này, chẳng kiêng kị gì Triệu Nhan Nghiên đang ngồi bên cạnh tôi.
Tôi ho khan mấy tiếng, Quách Khách mới ý thức được thanh âm của mình quá lớn.
Tôi chỉ vào phong khiêu chiến thư nói:
"Quách Khánh, cậu thấy thế nào?"
"Thấy thế nào ?"
Quách Khánh dậm chân một cái, nói:
"Mẹ kiếp, người ta đã cưỡi lên đầu mình rồi, nếu không cho hắn chút giáo huấn chắc hắn không biết Đông, Nam, Tây, Bắc gì nữa"
Tôi nhìn Quách Khách chẳng biết nói gì nữa, người này ở kiếp trước của tôi vô cùng nhu nhược, người khác khi dễ hắn, đến rắm hắn cũng không dám đánh, bây giờ tại sao lại như vậy?
Chẳng nhẽ, do quỷ thần xui khiến tôi mới rủ hắn đi học Tán Thủ, cho nên tính cách của hắn đã biến đổi lớn rồi? Xem ra khả năng này vô cùng lớn, tôi hỏi:
"Tan học cậu có đi không?"
"Đi chứ!"
Quách Khách đấm 2 tay vào nhau, nói:
"Lão đại, cậu đi, thì tại sao tớ không thể đi? Vừa hay, mấy ngày hôm nay tớ đang ngứa ngáy chân tay, đang muốn tìm đối tượng để luyện tập đây."
Ngày hôm nay đối với tôi nó trôi qua thật nhanh, bởi vì tối hôm qua ngủ không ngon, cho nên tôi thiếp đi, lúc tỉnh dậy thì đã tan học.
Nhưng đối với Triệu Nhan Nghiên, một ngày hôm nay dài bằng cả một năm, cả ngày lo lắng cho tôi, trong khi học thì thất thần, ngay cả khi lão sư gọi nàng, nàng cũng không nghe thấy.
Sau khi tan học, tôi bảo Triệu Nhan Nghiên về nhà trước, nhưng là nha đầu này sống chết cũng không chịu, nói nàng sẽ ở phòng học chờ tôi, tôi không còn cách nào khác, đành để cho nàng tùy ý.
Tôi cùng Quách Khánh nghênh ngang đi tới khu rừng cây nhỏ, Lưu Khoa Sinh đã chờ sẵn ở chỗ đó. Phía sau hắn có 4, 5 thanh niên lêu lổng, đầu tóc nhuộm vàng hoe.
Lưu Khoa Sinh thấy tôi tới, lập tức ra hiệu cho những người phía sau, tiến tới vài bước.
Lưu Khoa Sinh khiêu chiến, nói:
"Lưu Lỗi, lá gan của mày quả thật không nhỏ. Hai người bọn mày lại dám tới khu rừng cây này!"
Không đợi tôi nói, Quách Khánh đã không nhịn được nói:
"Con mẹ nó, mày tại sao lại nói nhảm nhiều như vậy. Quần đấu hay đơn đấu?"
Lưu Khoa Sinh không giận ngược lại cười, nói:
"Được a! Lại còn giả bộ ngang tàng với tao phải không? Trong rừng cây nhỏ này không có người ngoài quấy rầy, mày có tin, tao có khả năng chỉnh mày đến chết không?"
Quách Khách không nhẫn nại được nữa khi thấy hắn nói nhiều như vậy, đoán chừng tiểu từ này sớm đã ngứa tay, đang lo không có ai làm đối tượng cho hắn thử sức.
Xông tới đạp 1 cái, làm cho Lưu Khoa Sinh ngã xuống như chó rúc phải bùn. Cái kỹ thuật đá này, không nghĩ tới chỉ trong 1 tuần mà hắn học được.
Lưu Khoa Sinh không nghĩ tới người này nói đánh là đánh, không có một chút điềm báo nào cả.
Lại nói, mình chuẩn bị nhiều người như vậy, là để chỉnh Lưu Lỗi, không ngờ lại bị người tôi đạp cho té ngã. Lưu Khoa Sinh hổn hển nói với mấy tên xã hội đen ở phía sau:
"Còn đứng đó làm gì vậy? Lên đi!"
Mấy người phía sau lúc đó mới phản ứng, đứng vây xung quanh Quách Khách.
Tôi nhìn thấy mấy người này da dẻ thì xanh xao vàng vọt, hiểu hiện là người túng dục quá độ. Cùng may là được ngoại hình có thể dọa người một chút, chứ còn đánh nhau thật thì chưa biết thế nào.
Tôi nói với Quách Khánh: "Một mình cậu có được không?"
Quách Khánh tự tin nói: "Lão Đại, cậu cứ yên tâm đi!"
Mấy người này sau khi nghe xong lời nói của tôi, cười nhạo nhìn Quách Khánh, một người trong đó mắng:
"Nhãi con, đừng có kiêu ngạo, lát nữa mày sẽ khóc không ra nước mắt đâu!"
Lại một người nữa nói: “…”
Nhưng tôi không nghe thấy hắn nói cái gì cả, bởi vì không đợi hắn tiến lên, đã bị Quách Khách đập 1 quyền vào hàm.
Quả nhiên không làm tôi thất vọng, mấy người to xác này chắc chỉ hù dọa được học sinh tiểu học, chỉ cần 1 mình Quách Khách đã đấm ngục tất cả bọn này.
Tôi đi tới bên cạnh Lưu Khoa Sinh, lạnh lùng nói:
“Không nên có chủ ý với lão bà của tao, nếu không tao sẽ làm cho mày chết rất khó coi đó! Tao nhắc lại một lần nữa, đây không phải là chuyện giật gân, không tin thì mày cứ thử xem!"
Nói xong, tôi và Quách Khách tiêu sái rời khỏi rừng cây nhỏ, y chang như phim võ hiệp trên ti vi, sau khi chiến đấu, 2 đại hiệp tiêu sái rời khỏi rừng cây, để lại sau lưng là mấy cỗ thi thể.
Đột nhiên, tôi nghĩ tới tiểu nha đầu Triệu Nhan Nghiên còn ở trong phòng học đợi tôi, tôi bèn lấy tốc độ nhanh nhất chạy về phòng học.
"Đợi tớ một chút, lão Đại!"
Quách Khách còn đang chìm đắm trong bầu không khí tự tin đang bành trướng tới cực điểm, đột nhiên thấy tôi chạy, hắn cũng vội vàng vừa đuổi theo tôi, vừa kêu lớn.
Đã có 21 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Dương
Chương 20: Bị Bắt
Nhóm dịch: huntercd
Nguồn: Sưu tầm
Quả nhiên, Triệu Nhan Nghiên vẫn còn ở trong phòng học lo lắng chờ tôi, thấy tôi đi vào, vô cùng nhanh chóng lao thẳng vào trong lòng của tôi.
"Lưu Lỗi, cậu làm tớ sợ muốn chết!"
Vành mắt của Triệu Nhan Nghiên đã đỏ hổng, nói:
"Cậu có biết không? Mới rồi tớ lo lắng gần chết, tớ sợ không được nhìn thấy cậu nữa!"
Tôi ôm thật chặt lấy nàng, nói:
"Nha đầu ngốc, lão công của cậu cường đại như vậy, thì làm sao có thể chết dễ dàng như vậy được chứ."
Triệu Nhan Nghiên nói nhẹ vào trong tai tôi: "Lão công, hôn em."
Nói xong liền nhắm 2 mắt lại.
Đúng lúc đầu lưỡi của tôi mới thâm nhập được vào cái miệng nhỏ nhắn của nàng, có một âm thanh vang lên không đúng lúc:
"Lão Đại, sao cậu lại chạy nhanh như vậy!"
Tôi với Triệu Nhan Nghiên cả kinh, vội vàng tách ra. Quách Khách tỏ vẻ vô tội nhìn tôi, nói:
"Lão Đại, tớ không có nhìn thấy gì, các cậu cứ tiếp tục đi, tớ đi đây!" Nói xong xoay người đi ra.
"Được rồi, chớ giả bộ!"
Tôi nói:
"Để tớ giới thiệu cho cậu một chút, mau gọi Đại Tẩu đi!"
"Đại tẩu!" Quách Khách nghiêm túc nói.
Khuôn mặt nhỏ của Triệu Nhan Nghiên đỏ bừng lên, nhỏ giọng trả lời một tiếng.
"Lão Đại, cậu có được đại tẩu từ lúc nào vậy?"
Quách Khánh tò mò hỏi. Tiểu tử này ngày nào cũng ở cùng một chỗ với tôi, lại còn ở bàn trước mặt nữa chứ. Chẳng trách hắn lại có nghi vấn như vậy.
"Hắc hắc, cái này, vấn đề này tương đối sâu xa!" Tôi trả lời cho có lệ.
Rất may là Triệu Nhan Nghiên giúp tôi giải vây. Triệu Nhan Nghiên nói:
"Đói bụng quá, chúng ta tìm chỗ nào đó để ăn cơm đi."
Quách Khánh khoát tay áo nói:
"Hay là thôi đi, đôi vợ chồng son các người đi đi, tớ không đi đâu!"
Tôi nghe vậy lập tức nói: "Quách Khánh, chúng ta là huynh đệ, không phải người ngoài, cùng đi đi!"
Triệu Nhan Nghiên cũng nói: "Đúng vậy, không nên làm Lưu Lỗi mất hứng!"
Quách Khách thu dọn các thứ cho vào cặp sách, đi cùng với chúng tôi xuống lầu.
Trên đường tôi hỏi Triệu Nhan Nghiên: "Cậu về muộn có làm sao không?"
Triệu Nhan Nghiên trợn mắt nhìn tôi một cái nói:
"Cũng bởi vì lo lắng cho cậu! Tôi nói với ông, tối hôm nay họp ban cán sự lớp ở trường!"
Ha hả, tiểu nha đầu này lần thứ hai nói dối vì tôi.
Mới vừa đi tới cửa trường học, tôi đã cảm thấy có cái gì đó không đúng. Tại sao lại nhiều người như vậy? Còn có cả cảnh sát, hay là trường học xảy ra chuyện gì?
Không một ai trong chúng tôi chú ý tới vấn đề này, đợi khi chúng tôi tới gần mới phát hiện, Lưu Khoa Sinh thình lình tiến lên trước đám cảnh sát, khi nhìn thấy chúng tôi đi ra ngoài, Lưu Khoa Sinh chỉ vào chúng tôi, nói:
"Chính là bọn họ, bắt lại cho tôi!"
Mấy cảnh sát đứng sau Lưu Khoa Sinh nghe thấy vậy, lập tức vây chúng tôi lại.
Có một người cảnh sát trong đó nói với Quách Khách:
"Chúng tôi thuộc đội cảnh sát hình sự của cục công an thành phố, hiện tại chúng tôi nghi ngờ 2 người có liên quan tới vụ án cố ý đả thương người khác, xin theo chúng tôi trở về cục, hiệp trợ điều tra!"
Sao lại mời chúng tôi, không đợi tôi và Quách Khách phản ứng, chiếc còng sát lạnh như băng đã được chụp lên trên tay của chúng tôi.
"Các người dựa vào cái gì để bắt chúng tôi?" Quách Khánh vội la lên.
"Ai nói chúng tôi bắt cậu? Đây là hiệp trợ điều tra có hiểu không! Nói chuyện nên cẩn thận một chút"
Một cảnh sát còn trẻ, trợn mắt nhìn Quách Khách nói.
"Hiệp trợ điều tra có cần thiết phải đeo còng không?" Tôi lạnh lùng nói.
"Hừ! Chúng tôi làm việc không cần cậu dạy, đừng có nói lời vô ích! Tôi hoài nghi cậu chính là người bị tình nghi, thì tôi có quyền còng tay cho các cậu!"
Một cảnh sát mập mạp quát chúng tôi.
Hai người bọn họ áp giải chúng tôi lên xe, Triệu Nhan Nghiên không có mang còng tay, nhưng là cũng bị coi là đồng phạm, cho nên cũng bị đẩy lên xe.
Khi xe cảnh sát đang chạy trên đường, tôi đột nhiên nghe thấy tiếng của Lưu Khoa Sinh từ trong buồng lái vọng ra:
"Dương đội trưởng, một lát nữa tìm mấy huynh đệ chiếu cố bọn họ cho thật tốt, mẹ kiếp, ngay cả người của tao cũng dám đánh à!"
Sau đó là đến thanh âm của tên cảnh sát mập mạp:
"Không thành vấn đề, lát nữa đem bọn họ tới phòng thẩm vấn, cho mấy người trẻ tuổi mặc thường phục đi vào, đảm bảo bọn họ xe nhuyễn ra thôi!"
"Hắc hắc, vậy cám ơn Dương đội trưởng rồi!" Lưu Khoa Sinh cười nói.
"Nhưng cô nàng kia thì làm sao bây giờ?" Bàn Tử hỏi.
"Tìm cho tôi một phòng, lão tử muốn cùng nàng vui đùa một chút SM (1)!"
Lưu Khoa Sinh cười dâm nói.
(1)sadomasochism: Chứng ác-thống dâm, thích bị ngược đãi.
"Làm chuyện này ở cục công an thì không tốt lắm đâu?" Mập mạp nói.
"Có cái gì không tốt, có chuyện gì không tốt thì có cha tôi đỡ, ông sợ gì!" Lưu Khoa Sinh khinh miệt nói.
Tôi và Quách Khách nghe thấy bọn họ nói chuyện hèn hạn, giận đến nghiến răng nghiến lợi.
"Mẹ kiếp, lần này thì thảm rồi!" Quách Khánh tức giận nói.
Đối với tình trạng của chúng tôi hiện nay, đúng là đã ngoài dự liệu của tôi, tôi không nghĩ tới Lưu Khoa Sinh lại dùng quan hệ xã hội để đối phó với tôi.
Lúc đầu, tôi chỉ coi hắn là một đứa trẻ, bởi vì tôi hoàn toàn dựa vào kinh nghiệm kiếp trước để suy đoán, 3 năm học Cấp III trước kia, Lưu Khoa Sinh hoàn toàn không làm chuyện gì ầm ĩ quá lớn. Nhưng, tôi đã sống lại, nó đã làm rối loạn toàn bộ lịch sử, có rất nhiều chuyện trước kia không phát sinh, giờ lại phát sinh trên người của tôi.
"Thật xin lỗi!" Tôi nói Quách Khánh:
"Cũng là bởi vì tớ mới làm hại cậu bị cảnh sát bắt."
"Lão Đại, cậu đang nói cái gì đó! Cùng lắm thì bị một trận đòn. Nếu lúc đầu tớ không có gặp cậu, cậu không mang tớ đi học Tán Thủ, vậy thì cũng không có tớ bây giờ. Nói không chừng bây giờ tớ đã bị chúng nó đánh cho nằm viện ăn cháo rồi"
Quách Khánh cảm khái nói.
"Hảo huynh đệ!" Tôi kích động vỗ vỗ bả vai Quách Khánh.
"Hai người các cậu làm gì đó, trông có vẻ thương cảm quá đấy!" Triệu Nhan Nghiên cười nhạo, nói với 2 người chúng tôi.
Lúc này, tôi mới phát hiện, từ đầu tới giờ, Triệu Nhan Nghiên vẫn bình tĩnh ngồi đó, dường như đối với tình cảnh trước mắt của chúng tôi không làm nàng bối rối chút nào, giống như tất cả đều nằm trong dự liệu của nàng.
Cho nên tôi hỏi Triệu Nhan Nghiên:
"Lão bà, sao cậu không khẩn trương chút nào vậy!"
Triệu Nhan Nghiên nở một nụ cười gian, nói nhỏ vào tai tôi:
"Lúc nãy, thời điểm tớ nhìn thấy Lưu Khoa Sinh, tớ đã cảm thấy chuyện có gì không ổn, tớ đã lén dùng điện thoại gọi cho Trương thúc thúc, tớ đoán thúc ấy đang chạy tới cứu chúng ta, không chừng bây giờ đang ở cục công an chờ chúng ta rồi."
"Chính là người thư ký của ông cậu ư? Hắn có thể cứu chúng ta sao?" Tôi hỏi.
Triệu Nhan Nghiên gật đầu nói: "Chờ một lát nữa cậu sẽ biết."
Ba người chúng tôi bị đẩy vào 1 phòng thẩm vấn, vị Dương đội trưởng mập mạp đĩnh đạc đi đến, nói với 1 cảnh sát trẻ bên cạnh:
"Dẫn con bé con kia đi, tìm một gian phòng trói lại"
Tên cảnh sát trẻ kia bước tới, dùng tay kéo Triệu Nhan Nghiên, tôi đột nhiên bước tới, chắn trước người của nàng.
"ĐM, tiểu tử. Chớ xen vào việc của người khác, nếu không tao mà tức giận lên, thì tao có thể giết mày đó, mày có tin hay không?"
Tên cảnh sát trẻ kia thấy tôi ngăn cản hắn, bèn giở giọng uy hiếp.
"Đây là hành động chấp pháp của các người ư! Các người còn xứng làm cảnh sát nữa sao? Không làm… thất vọng cái huy hiệu cảnh sát trên mũ của các người ư?"
Triệu Nhan Nghiên không sợ hãi chút nào chỉ trích nói.
"Chấp pháp phạm pháp? Vậy lão tử sẽ nói cho mày biết, Lão Tử chính là pháp! Nếu như mày không phải nữ nhân của Lưu Khoa Sinh, lão tử đã cưỡng hiếp mày rồi!"
Tên cảnh sát trẻ la lên.
"Tao còn ở chỗ này, thì đừng hòng mày động được vào nàng!"
Chuyện duy nhất tôi có thể làm bây giờ là, có phải liều mạng cũng phải bảo vệ Triệu Nhan Nghiên, tôi không biết cái tên Trương thư ký kia có đáng tin hay không, cho nên tất cả mọi chuyện đều phải dựa vào chính mình.
"Tiểu tử, mày rất cứng đầu đấy."
Dương đội trưởng lên tiếng:
"Tiểu Đỗ, cậu giáo huấn cho hắn 2 cái đi."
Dương đội trưởng quay sang nói với tên cảnh sát trẻ kia.
Tiểu Đỗ được Dương đội trưởng phê chuẩn, càng thêm hung hăng, lấy từ trong tủ quần áo ra một cái dùi cui điện, trên nó còn bắn ra mấy tia lửa điện.
"Sách sách, đây chính là điện áp 2 vạn vôn đó, nếu như bị đánh vào trên thân thể khẳng định sẽ rất thoải mái đó!"
Tiểu Đỗ cười gian, lập tức hỏi thăm thân thể của tôi.
"Con mẹ nó, sao mày ngu như vậy, nói nhiều với hắn làm gì !"
Dương đội trưởng mắng:
"Mày trực tiếp dí như vậy sẽ để lại vết thương trên người của hắn, Tiểu Chu, mày đến dạy hắn đi!"
Một tên cảnh sát gầy đen đi tới, khóa tay của tôi lại, đồng thời đem 1 cái chậu nước. Không đợi tôi kịp phản ứng, tên cảnh sát gọi là Tiểu Chu kia đã trực tiếp thọc gậy vào trong chậu. Tôi lập tức giật nảy mình.
"Như thế nào, có phải rất thoải mái không!"
Tiểu Chu hỏi. Nếu như cái dùi cui điện dí thẳng trực tiếp vào người, thì sẽ có dấu vết ngoại thương, bây giờ dùng nước để dẫn điện, vừa hành hạ được người, lại vừa không có chứng cứ gì để lại.
"Thoải mái con mẹ mày đó!"
Tôi mắng, dù sao tôi biết tôi được Diêm Vương Lão Ca bảo hộ, khẳng định sẽ không thể chết được. Lập tức lớn tiếng chửi hắn.
Tiểu Chu vừa nghe thấy tôi mắng hắn, lập tức tăng thời gian dí lên. Thân thể của tôi lập tức cứng đờ.
Triệu Nhan Nghiên "A" chạy tới, nhưng lại bị tên cảnh sát Tiểu Đỗ kia kép lại.
"Được rồi, ! Đừng làm cho hắn chết đấy!" Dương đội trưởng mắng.
Tôi ngã xụi lơ bên cạnh chậu nước, cả người không còn một chút khí lực nào.
Đang lúc tôi có cảm giác muốn ngất đi, thì mấy tiếng ầm ầm vang lên, cánh cửa phòng thẩm vấn lập tức bị đá văng ra.
"Lão Dương! Các cậu ở chỗ này làm cái gì đây!"
Một thanh âm nghiêm túc vang lên, nhưng lúc này tôi đã không có khí lực để ngẩng đầu lên nhìn nữa rồi.
"Khương cục trưởng, chúng tôi đang thẩm vấn mấy phạm nhân!" Dương đội trưởng đáp.
"Phạm nhân? Ai bảo cậu bắt người!" Khương trưởng cục chất vấn.
"Chuyện này, là tên Lưu Khoa Sinh đến tìm chúng tôi, bảo chúng tôi đi bắt người." Dương đội trưởng khó khăn nói.
Khương cục trưởng sắc mặt âm trầm, gật đầu. Lưu Khoa Sinh thì hắn biết, xem ra chuyện này không thể làm to lên được, dù sao hai bên ai hắn cũng không đắc tội được.
"Lưu Khoa Sinh là ai?" Một người trẻ tuổi đứng ở cửa phòng thẩm vấn hỏi.
"Ai nha, Trương thư ký sao! Tại sao ngài lại lên đây, tôi đã nói ngài ở dưới đó chờ chúng tôi một chút hay sao?" Khương cục trưởng nịnh hót nói.
"Tôi chỉ là hỏi ông, Lưu Khoa Sinh là ai, đừng có nói nhảm với tôi!" Trương thư ký nghiêm túc nói.
Triệu Nhan Nghiên thấy cứu tinh tới, không còn kiềm chế được tình cảm trong lòng nữa, giằng thoát khỏi tay Tiểu Đỗ, nhanh chóng chạy tới bên cạnh tôi, vừa khóc vừa lay thân thể tôi, nức nở nói:
"Lưu Lỗi, cậu có chuyện gì không, cậu đừng làm tớ sợ!"
Tôi muốn an ủi Triệu Nhan Nghiên một chút, nhưng lại không có khí lực. Tôi dùng hết sức, mới chật vật nói được 3 chữ:
"Tớ... không… sao."
Triệu Nhan Nghiên thấy tôi không có chết, lập tức ôm thật chặt tôi từ phía sau.
"Nhan Nghiên, cháu có bị làm sao không?"
Trương thư ký nhìn thấy Triệu Nhan Nghiên, lập tức đi tới vuốt ve đầu của nàng nói.
"Cháu không sao, Chú Trương, bọn họ chấp pháp phạm pháp! Bạn học của cháu bị bọn họ hành hạ đến gần chết rồi!"
Triệu Nhan Nghiên điềm đạm đáng yêu nói.
Trương thư ký xanh mặt xoay người lại, lớn tiếng nói:
"Khương Vĩnh Phú, ông nhìn xem, cục của các ông đã làm chuyện tốt gì!"
Trong lòng Khương cục trưởng đang mắng té tát Lưu Khoa Sinh và Dương đội trưởng, bắt người tại sao không đợi sự đồng ý của mình? Khương cục trưởng nhìn Dương đội trưởng nói:
"Còn đứng đó làm gì, mau mở còng tay!"
Dương đội trưởng vội vàng chạy tới tháo còng tay cho tôi, hắn đang buồn bực, người này là do Lưu Khoa Sinh bảo bắt, hắn nói có chuyện gì thì cha hắn sẽ chống đỡ, Khương cục trưởng còn ở đây diễn trò làm gì?
Người trẻ tuổi bên cạnh hắn là ai? Nhưng hắn cũng không dám hỏi nhiều, lập tức lùi lại.
Sau khi mở còng tay, tôi lập tức xụi lơ trên mặt đất. Lúc này, còng tay của Quách Khách cũng đã được mở ra, hắn và Triệu Nhan Nghiên vội vàng đỡ tôi ngồi xuống một cái ghế. Triệu Nhan Nghiên nắm rất chặt tay của tôi, giống như sợ tôi đột nhiên ra đi vậy.
Cho tới tận lúc này, Khương Vĩnh Phú cũng không rõ quan hệ của Trương thư ký với cô bé này là gì, thân thích ư?
Trông không giống, tiểu cô nương chỉ có gọi hắn là Chú Trương. Ai, tốt nhất là không có quan hệ gì thân mật, nếu không lần này mình sẽ chịu không nổi mất. Vừa này mình đã đánh mắt cho Lưu Khoa Sinh đến can thiệp, tốt nhất là để cho vị đại công tử này nói chuyện với Trương thư ký.
Đã có 22 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Dương
Quyển 1: Truy Mỹ Ở Trung Học Phổ Thông
Chương 21: Thư ký của bí thư tỉnh ủy.
Nhóm dịch: huntercd
Nguồn: Sưu tầm
Khi Lưu Khoa Sinh được mời tới phòng thẩm vấn. Triệu Nhan Nghiên nhìn thấy hắn, hai tay lập tức nắm chặt, hai mắt trợn trừng, căm tức nhìn Lưu Khoa Sinh, nói:
"Lưu Khoa Sinh! Ngươi quả thực quá hèn hạ! Bản thân đánh nhau thua, lại còn tìm cảnh sát đến bắt chúng ta!"
Lưu Khoa Sinh vẫn chưa rõ tình thế trước mắt, cho rằng người ở cục công an đều là người bên mình. Nhìn thấy Trương Vĩnh Phú ở đây thì chẳng còn sợ gì nữa, lớn tiếng mắng:
"Đồ gái điếm thối tha, đừng tưởng rằng tao cấp cho mày mặt mũi là mày có quyền hống hách nhé."
"Hắc! Ngày hôm qua mày cùng với tên tiểu tử này làm gì ở rừng cây nhỏ sau trường, đừng tưởng tao không biết. Tao còn tưởng mày thuần khiết lắm, hóa ra lại là loại lẳng lơ!"
Lưu Khoa Sinh dương dương đắc ý nói:
"Hừ! Tao cho mày biết, tao chẳng những bắt mày, mà lát nữa tao còn muốn cưỡi mày, Lão tử ở cục công an bắt người, mày có thể làm gì được tao?"
Trương thư ký thấy hắn chỉ là một đứa bé thôi, nhưng lại dám lớn lối như vậy, dựa vào kinh nghiệm quan trường hắn dám khẳng định, bối cảnh của tiểu tử này không nhỏ, chỉ từ việc có thể tự ý điều động người của cục công an đến bắt người thì cũng đã có thể thấy.
Trương thư ký nhìn thoáng qua Lưu Khoa Sinh hỏi:
"Cậu có biết làm như vậy là trái pháp luật không?"
Lưu Khoa Sinh dùng mũi hừ lạnh một tiếng, hắn được luôn chiều từ bé đến lớn, gặp không ít quan lớn, nhưng có ai dám chỉ trích mình?
Nhìn thấy tuổi của người này không lớn lắm, chắc cũng chẳng phải đại nhân vật gì, cho nên lớn lối nói:
"Con mẹ nó, anh lại dám nói pháp luật với tôi ư! Lão Tử nói cho anh biết, ở thành phố Tân Giang này, lão tử chính là pháp luật!"
Trương thư ký không thể kiềm chế được nữa, tát mạnh một cái vào mặt hắn, hắn không biết ai đã dạy nên tên tiểu hài tử này.
"Anh dám đánh tôi!" Lưu Khoa Sinh bụm mặt kêu lên:
"Tao cho mày biết! Tao có thể làm cho mày chết! Cha tao là Bí thư Thị ủy của thành phố Tân Giang, chỉ ngày mai thôi, tao sẽ làm cho mày biến mất trên địa cầu!"
Trương thư ký nghe xong, trong lòng khinh thường cười khẽ, không trách được hắn kiêu ngạo như vậy, hóa ra là con trai của Lưu Sạn!
Lưu Khoa Sinh thấy Trương thư ký không nói gì, cho là hắn sợ mình, cười lạnh nói:
"Như thế nào! Sợ chưa, sợ thì cút nhanh lên, chuyện này không phải hạng người như mày có thể quản."
Trương thư ký không giận ngược lại cười nói:
"Cậu về nhà nói cho Lưu Sạn biết, hắn không an bình được mấy ngày nữa đâu! Những chuyện hắn làm thường ngày, đừng tưởng không ai biết!"
Lưu Khoa Sinh sửng sốt, hắn không tin tưởng lời nói của một người mới chỉ chừng hơn 20 tuổi, cha của hắn ở thành phố Tân Giang, có thể nói là lấy tay che trời, khi còn bé, hắn đánh người khác đến tàn phế không ít, nhưng cha hắn chỉ nói mấy câu là đã giải quyết xong rồi?
Trương thư ký sau khi biết Lưu Khoa Sinh, không thèm để ý tới phản ứng của hắn, đem mấy người Triệu Nhan Nghiên rời đi.
Lưu Khoa Sinh thấy chúng tôi muốn đi, vội la lên:
"Chú Khương, chú hãy ra lệnh bắt bọn họ lại!"
Khương trưởng cục cũng không để ý đến hắn, dùng vẻ mặt cười nịnh theo chúng tôi xuống dưới, Lưu Khoa Sinh tức giận nói:
"Khương Vĩnh Phú! Tôi sẽ về nhà nói với cha tôi cách chức ông!"
Trong lòng Khương Vĩnh Phú cảm thấy khó chịu, một bên là con của bí thư thị ủy, một bên là thư ký của bí thư tỉnh ủy.
Mặc dù cấp bậc hành chính của bí thư thị ủy thấp hơn nhiều so với chức vụ thư ký bí thư tỉnh ủy, nhưng từ xưa Thái giám ở cạnh Hoàng đế, còn Tuần phủ lại là người chấp pháp. Huống chi khương Vĩnh Phú đến bây giờ vẫn chưa biết “Nhan Nghiên tiểu cô nương” này là ai.
Khi chúng tôi đi đến xe của Trương thư ký, Khương Vĩnh Phú không được nữa, cẩn thận hỏi:
"Trương thư ký, tiểu cô nương này là…"
Sau khi Trương thư ký mở cửa xe, đợi chúng tôi ngồi ổn định, chỉ bỏ lại 1 câu với Khương Vĩnh Phú:
"Lão Khương, ông thật giỏi đấy. Cháu gái của Triệu bí thư cũng dám bắt!"
Cũng không để ý tới việc Khương Vĩnh Phú đang trợn mắt há mồm, đã lái xe đi luôn.
Khương Vĩnh Phú nhìn chiếc xe hơi đi xa, trong lòng mắng thầm: Cái lão Dương này, đúng là tự mình gây chuyện! Bây giờ thì tốt rồi, không biết vị trí cục trưởng này còn giữ được hay không?
Lúc tôi lên xe, tôi đã quan sát thoáng qua chiếc xe của Trương thư ký, đây chính là chiếc xe ngày báo danh nhập học tôi đã nhìn thấy, nó có biển số là" A00001" – tên xe là Audi8.
Cộng thêm câu nói của Trương thư ký, tôi có thể khẳng định, chiếc xe này chính là xe của gia gia Nhan Nghiên, đồng thời cũng chính là Bí Thư tỉnh ủy tỉnh Tân Giang.
Tôi mặc dù toàn thân vô lực, nhưng trong lòng cũng kích động dị thường. Hắc hắc, tôi lại có thể tóm được cháu gái của Bí thư tỉnh ủy, xem ra sự nghiệp của mình sau này sẽ thuận lợi, tiền đồ mở rộng hơn nhiều.
"Nhan Nghiên, trước tiên hãy đưa 2 vị bạn học này về nhà đã nhé."
Trương thư ký lái xe nói. Thật ra thì Trương thư ký đã sớm nhìn thấu quan hệ mập mờ giữa tôi và Triệu Nhan Nghiên, nhưng hắn là người từng trải, cũng chỉ lớn hơn tôi tầm 7, 8 tuổi, biết nam nữ sinh có cảm tình với nhau là chuyện bình thường, cho nên dọc đường đi cũng không vạch trần.
Tôi và Quách Khách nói địa chỉ nhà mình, Trương thư ký đưa chúng tôi về tận nhà .
Tôi chỉ nói qua loa mấy câu với Triệu Nhan Nghiên, đa phần là ngại Trương thư ký ở bên cạnh, Triệu Nhan Nghiên cũng không nói gì, chỉ nói là tôi trở về nghỉ ngơi cho thật tốt.
Lúc tôi về đến nhà đã hơn 8h tối, cha mẹ tôi nóng ruột như kiến bò trong chảo, nhìn thấy tôi trở về, mẹ tôi lập tức xông lại ôm lấy tôi nói:
"Tiểu Lỗi, con chạy đi đâu chơi đó! Mẹ và cha con lo lắng muốn chết!"
Cha tôi cũng đi tới lo lắng nói:
"Đúng vậy, nếu con còn không trở về, cha và mẹ con đã đi báo cảnh sát rồi!"
Báo cảnh sát? Trong lòng tôi cười khổ, tôi vừa mới bị bắt vào cục công an đó thôi. Nhưng những lời này khẳng định không thể nói ra với cha mẹ tôi.
Tôi chỉ giải thích mấy câu qua loa, rồi nói mình quá mệt mỏi, không cẩn thận ngủ quên trên xe bus, kết quả khi tỉnh dậy thì đã quá bến rồi.
Bời vì biểu hiện gần đây của tôi rất tốt, nên cha mẹ rất tin tưởng tôi, bảo tôi đi ăn cơm trước, sau đó đi ngủ.
Dưới là file prc của truyện!
Đã có 20 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Dương
Trọng Sinh Truy Mỹ Ký
Tác giả: Ngư Nhân Nhị Đại
Quyển 1: Truy Mỹ Ở Trung Học Phổ Thông
Chương 22: Hành động kỳ quái của Triệu Quân Sinh.
Nhóm dịch: huntercd
Nguồn: Sưu tầm
Đêm nay, tôi nằm ở trên giường rất lâu nhưng không thể nào ngủ được. Gia thế của Triệu Nhan Nghiên như vậy, cho đến bây giờ tôi cũng không thể nào ngờ được.
Kiếp trước tôi chỉ biết gia đình nàng có điều kiện rất tốt, nhưng cụ thể như thế nào thì tôi không biết.
Hơn nữa, thái độ làm người của nàng tương đối thấp, mà quan hệ giữa tôi với nàng bình thường chỉ là quan hệ trên công việc.
Tôi không biết trời cao tại sao lại chiếu cố tôi như vậy, khi tôi sống lại thì chuyện tốt liên tiếp phát sinh trên người của tôi.
Ngày hôm qua, tôi còn vì chuyện có thể cùng chính phủ giao dịch hay không mà phát sầu, hôm nay vấn đề này đã không còn đáng lo lắng nữa rồi.
Không đúng, tôi âm thầm lắc đầu. Mặc dù ông Triệu Nhan Nghiên là Bí thư Tỉnh ủy, nhưng mà ông của nàng có thừa nhận tôi là bạn trai của nàng hay không?
Ở trong mắt của mọi người, tôi chỉ là một tiểu hài nhi mới 16 tuổi, cái quan hệ yêu đương sớm từ thời học sinh này, gia trưởng học không đả kích thì tốt rồi, còn có thể giúp tôi nữa hay không?
Còn chuyện tình của Lưu Khoa Sinh hôm nay, lần đầu tiên tôi có cảm giác mình thất bại. Có một số việc tôi nghĩ quá đơn giản, hoàn toàn chỉ dựa vào trí nhớ của kiếp trước đối với những chuyện đã xảy ra.
Kiếp trước địa vị xã hội của tôi là Tổng giám đốc của công ty Microsoft, tôi căn bản không để ý tới tầng lớp áp chót của xã hội, thì đương nhiên tình huống quan lại và cảnh sát cấu kết với nhau làm trò hề sẽ không xuất hiện trước mặt tôi. Cái mà tôi thấy là một đám quan viên tận tâm tận lực bảo hộ cho công ty.
Xem ra tôi nhất định phải nhanh chóng thành lập nên Công ty của mình, đợi khi tôi có thực lực, thì đụng đến tôi sẽ không còn dễ dàng như vậy nữa đâu.
….
"Ông tớ ngày hôm qua người có hỏi quan hệ của 2 chúng ta."
Sáng sớm ngày thứ hai, khi tôi tới trường, thì Triệu Nhan Nghiên nói với tôi.
"Vậy cậu nói như thế nào?"
Trong lòng tôi trở nên căng thẳng, hỏi.
"Tớ không nói gì, tớ đã cậu với tớ cũng nhau tham dự cuộc thi máy tính toàn quốc, ở trường học lại ngồi cùng bàn cho nên quan hệ tương đối tốt."
Triệu Nhan Nghiên chống tay vào khuôn mặt nhỏ nhắn nói.
"Vậy ông cậu có nói cái gì nữa không?"
Tôi hồ nghi hỏi.
Các vị gia trưởng đều giống nhau, khi biết con gái hoặc cháu gái của mình có quan hệ với nam sinh khác, đều sẽ không chịu để yên đâu.
"Không có, người có nói với tớ là có thể gặp gỡ bình thường, nhưng đừng trễ nải việc học tập."
Triệu Nhan Nghiên đỏ mặt nói.
"Nga! Làm tớ sợ muốn chết, tớ còn tưởng rằng ông cậu bảo cậu tránh xa tớ một chút đấy!" Tôi thở dài một hơi nói.
"Điều đó thì không có. Ai! Tớ nói Lưu Lỗi, cậu có phải rất muốn tớ rời xa cậu một chút hay không? Tớ mặc kệ! Dù sao tớ vẫn ở bên cạnh cậu mà!"
Triệu Nhan Nghiên hiển nhiên là hiểu lầm ý của tôi, tru cái miệng nhỏ nhắn nói.
"Sao lại như vậy chứ!"
Tôi nói: "Cậu không xa tớ, tớ cao hứng còn không kịp nữa là!"
Hai chúng tôi đang nói tới đây, Lưu Khoa Sinh với bộ mặt xám như tro đi tới lớp học.
Tối ngày hôm qua, Lưu Khoa Sinh về nhà đem đem mọi chuyện nói cho cha mình biết, vốn cho rằng cha mình sẽ chiều mình mà xuất đầu lộ diện. Không nghĩ tới, cha sau khi nghe thấy người trẻ tuổi kia là Trương thư ký, vội vàng hỏi cô bé kia họ gì.
Sau khi Lưu Khoa Sinh nói họ Triệu, thì cha hắn giận tím mặt, mắng cho hắn 1 trận thậm tệ, bảo sau này tránh xa Triệu Nhan Nghiên ra một chút.
"Ông cậu là Bí thư Tỉnh ủy?" Tôi hỏi Triệu Nhan Nghiên.
"Đúng vậy!"
Triệu Nhan Nghiên nói, dường như đang nói 1 chuyện rất bình thường.
"Vậy tại sao trước đây cậu không bao giờ nhắc tới!"
Tôi đúng là chưa bao giờ nghe thấy nàng nói qua chuyện này, thậm chí, kiếp trước tôi làm cấp trên của nàng, thì đối với bối cảnh của gia đình nàng cũng không hiểu rõ mấy.
"Vậy cậu có giống Lưu Khoa Sinh, cũng có ý đồ không?" Triệu Nhan Nghiên hỏi ngược lại.
"Sao lại như vậy được!"
Tôi nói: "Tớ thích chính là con người của cậu, không phải bối cảnh gia đình của cậu."
"Lưu Lỗi, đây là lần đầu tiên cậu nói cậu thích tớ!" Triệu Nhan Nghiên nhỏ giọng nói.
"Vậy sao ?"
Hình như là vậy, kể từ khi tôi sống lại, tôi vẫn chưa nói với Triệu Nhan Nghiên là tôi thích nàng. Xem ra tôi quên mất rồi."
Tớ không nói cậu cũng biết mà." Tôi nói.
"Nhưng mà tớ thích nghe cậu nói."
Triệu Nhan Nghiên chăm chú nhìn tôi nói.
"A, vậy cũng tốt."
Tôi đưa miệng tới gần bên tai của nàng, nói: "Nhan Nghiên, tớ yêu cậu!"
Trên khuôn mặt của Triệu Nhan Nghiên đã nở nụ cười, vui mừng vô hạn. Trông dáng vẻ nàng vô cùng hạnh phúc giống như con nít vậy.
Xem ra có người tôi nói: chuyện gì tới thì sẽ tới thật chuẩn, muốn dụ dỗ nữ nhân phải dùng chiêu bài ngon ngọt. Có một số việc trong lòng nàng rất rõ ràng, nhưng mỗi lần cậu nói ra, thì nàng lại rất vui vẻ.
Tiểu tử Quách Khách hôm nay rất kiêu ngạo, trải qua những gì Lưu Khoa Sinh làm với hắn, bây giờ hắn lại dám dựng ngón tay giữa với Lưu Khoa Sinh.
Lưu Khoa Sinh nhìn thấy thì sửng sốt, nhưng đến cả rắm hắn cũng không dám đánh, chắc chắn chuyện này hắn đã rõ ràng, Quách Khách dùng cử chỉ này với hắn, ước chừng tên đó đang rất khoái trá.
Kiếp này hắn mới phát hiện, kỳ thực Quách Khách rất kiêu ngạo, nhưng kiếp trước không được kích phát mà thôi.
"Đại tẩu, các cậu nói chuyện gì đấy?"
Quách Khách lại đi chào hỏi Triệu Nhan Nghiên đầu tiên, còn Lão Đại như tôi thì không thèm để mắt tới.
"Đương nhiên là nói chuyện yêu đương rồi, chẳng lẽ chuyện này tớ cũng phải nói cho cậu nghe hay sao?" Tôi bất mãn nói.
"Hắc hắc, đại tẩu, ngày hôm qua Trương thư ký thật oai phong a! Chú ấy vừa mới đến Cục công an thì đám người kia lập tức im lặng. Chú ấy làm chức vụ gì vậy?"
Quách Khánh hưng phấn hỏi.
"Gọi là Trương thư ký thì đương nhiên làm thư ký rồi!"
Triệu Nhan Nghiên không giống như Lưu Khoa Sinh, không đem những chuyện này ra nói chuyện phiếm.
Quách Khánh thấy nàng không muốn nói, cũng không tiếp tục hỏi, hắn bắt đầu bốc phét về việc tập luyện Tán Thủ như thế nào.
….
Triệu Quân Sinh đang chăm chú xem báo cáo mà Lão Cao mang tới, trong lòng hắn đang nổi sóng ba đào, rất lâu sau mới bình tĩnh được.
"Triệu tổng, chuyện này nên làm thế nào?"
Lão Cao thấy Triệu Quân Sinh vẻ mặt âm tình bất định, vội vàng hỏi.
"Lão Cao, những tài liệu này là thật chứ?"
Triệu Quân Sinh hít sâu một hơi hỏi.
"Dạ ! Tôi tự mình tới Cục công an để tìm hiểu !" Lão Cao khẳng định nói:
"Triệu tổng, ngài đừng tức giận, nếu không tôi sẽ tìm người để cảnh cáo tiểu tử kia một chút?"
Triệu Quân Sinh lắc đầu cười khổ nói:
"Quên đi, để tùy bọn chúng! Chỉ cần không vượt quá giới hạn, chúng ta sẽ nhắm một mắt, mở một mắt!"
Lão Cao không biết nói gì nhìn nam nhân này, có lẽ không giống với bản thân hắn nữa. Triệu tổng đâu phải là người kém sáng suốt? Lần trước có một nam sinh viết thư tình cho tiểu thư, bị Triệu tổng phát hiện, gặng hỏi cho bằng được, lần này tại sao lại như vậy?
Triệu Quân Sinh phất phất tay đối với lão Cao nói: "Tôi mệt mỏi rồi, cậu đi trước đi!"
Sau khi Lão Cao đi, Triệu Quân Sinh lại chìm vào trong hồi ức, phảng phất như mình đã trở lại hơn 80 năm trước, có một người con gái tên là Hạ Thiên, nàng là một thiếu nữ xinh đẹp...
Chẳng lẽ đây gọi là duyên phận sao? Duyên phận đời trước còn dang dỡ, thì đời sau sẽ tiếp tục? Nếu nói như vậy, thì cũng coi như giải quyết xong tâm nguyện của mình.
Đã có 22 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Dương
Trọng Sinh Truy Mỹ Ký
Tác giả: Ngư Nhân Nhị Đại
Quyển 1: Truy Mỹ Ở Trung Học Phổ Thông
Chương 23: Tiểu Thâu.
Nhóm dịch: huntercd
Nguồn: Sưu tầm
Hứa Kim Đức hai ngày hôm nay cao hứng tới nỗi cười toe toét, ban máy tính của hắn đã có 2 thiên tài. Tốc độ đánh máy của người kia 1 phút được hơn 300 chữ, chuyện này chưa từng xuất hiện ở các khóa trước.
Nếu như lần này, học sinh của mình đoạt được giải thưởng lớn, đúng là đã cấp cho Hứa Kim Đức 1 lần hãnh diện đối với các đồng nghiệp. Trong danh sách nhận tiền thưởng cuối năm của cung thiếu nhi nhất định không thể thiếu hắn được.
Hứa Kim Đức càng nghĩ càng cao hứng, trời cao đúng là chiếu cố hắn, hắn làm việc ở nơi này bao nhiêu năm mới có 2 học sinh đắc ý.
Mặc dù hắn cũng biết rõ, hai người kia không phải do hắn bồi dưỡng, nhưng mình cũng được dát vàng lên mặt, danh dự đã tới tôiy mà còn đẩy đi thì đúng là không có đạo lý gì cả.
"Nhược vân?"
Hứa Kim Đức đẩy cửa phòng cháu gái, lớn tiếng gọi.
Trong phòng, có một tiểu cô nương đang thoăn thoắt đánh máy. Cô bé quay đầu lại, nhìn Hứa Kim Đức, trên khuôn mặt thanh tú có mấy phần tức giận.
"Ông, cháu đã nói bao nhiêu lần với người rồi, lúc cháu đang lập trình, thì người đừng có quấy rầy cháu!" Cô bé cau mày nói.
"Nhược vân, cháu xem, ông gấp đến độ quên mất."
Hứa Kim Đức cười hề hề, bình thường hắn sợ nhất đứa cháu gái xảo trá này, nếu không phải lần này có chuyện muốn tìm nó, Hứa Kim Đức sẽ không đến gặp khối sắt này.
"Có chuyện gì không?" Cô bé Nhược Vân hỏi.
"Cháu sao chép cho ông một bản TC 2.0." Hứa Kim Đức vội vàng nói vào chủ đề chính.
"Ông, người cần cái này làm gì? Người bình thường không sử dụng BASIC (1) mà?" Nhược vân nghi ngờ hỏi.
(1): BASIC: là một ngôn ngữ lập trình bậc cao, đơn giản, dễ sử dụng, nhằm đơn giản hóa quá trình lập trình. BASIC được phát minh vào năm 1963 bởi các giáo sư John George Kemeny và Thomas Eugene Kurtz thuộc viện Đại học Dartmouth (Dartmouth College).
BASIC là viết tắt của Beginner's All-purpose Symbolic Instruction Code trong tiếng Anh.
"Cái này, là ông đã hứa tìm một âm bản cho một đệ tử trong ban máy tính !" Hứa Kim Đức giải thích.
"Ban máy tính ở cung thiếu nhi? Ở đó lại có học sinh hiểu ngôn ngữ C (2)?" Nhược vân một bộ bất khả tư nghị vẻ mặt.
(2): Ngôn ngữ lập trình C: là một ngôn ngữ mệnh lệnh được phát triển từ đầu thập niên 1970 bởi Ken Thompson và Dennis Ritchie để dùng trong hệ điều hành UNIX. Từ dó, ngôn ngữ này đã lan rộng ra nhiều hệ điều hành khác và trở thành một những ngôn ngữ phổ dụng nhất. C là ngôn ngữ rất có hiệu quả và được ưa chuộng nhất để viết các phần mềm hệ thống, mặc dù nó cũng được dùng cho việc viết các ứng dụng. Ngoài ra, C cũng thường được dùng làm phương tiện giảng dạy trong khoa học máy tính mặc dù ngôn ngữ này không dược thiết kế dành cho người nhập môn.
"Đúng vậy, cũng phải xem học sinh đó là học trò của ai chứ!" Hứa Kim Đức đắc ý nói.
"Hừ, theo cháu được biết, cái ban mới của người mới chỉ học được 1 buổi mà? Người ta giỏi chẳng lẽ lại có quan hệ với ông hay sao?"
Nhược vân không chút lưu tình thoáng cái đã chỉ ra điểm yếu của Hứa Kim Đức.
Hứa Kim Đức lúng túng cười hai tiếng:
"Cho dù có là Thiên lý mã đi chăng nữa, cũng chẳng phải là do Bá Nhạc phát hiện hay sao?"
Nhược Vân không muốn tranh cãi với vị ông có lòng hư vinh này , phục chế 1 âm bản phần mềm TC 2.0, rồi đưa cho hắn.
Hứa Kim Đức cầm cái đĩa, xoay người rời khỏi gian phòng. Vừa đi đến cửa, đã quay lại nói:
"Nhược vân, Cháu thật không muốn tham gia tranh tài cuộc thi máy tính ư?"
Nhược vân không nhịn được nói:
"Ông, cháu đã nói bao nhiêu lần rồi, không tham gia tức là không tham gia!"
Hứa Kim Đức chưa từ bỏ ý định nói:
"Nhưng cháu lập trình lợi hại như vậy, chẳng nhẽ không cho ông được 1 chút vẻ vang hay sao?"
Nhược vân lắc đầu nói:
"Tranh tài có gì tốt? Chỉ người không có tài năng thì mới tham gia tranh tài để chứng minh, cao thủ lợi hại thực sự thì lại không có tiếng tăm gì cả."
Hứa Kim Đức bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, gian trá cười nói:
"Ông xem chưa chắc đâu! Người học trò của ông kia, 1 phút có thể đánh máy được hơn 300 chữ, lại biết cả lập trình, hắn cũng đã ghi danh dự thi rồi đó!"
"Cái gì? Hơn ba trăm chữ?"
Nhược vân hét lớn, cho dù là nàng cũng không đạt được tốc độ này.
"Người đó lợi hại như thế thật sao?"
Nhược Vân bỗng nảy sinh sự tò mò với người mà ông nói, những cao thủ máy tính ở Tân Giang nàng đều biết, cũng chưa nghe qua, ai có tốc độ như vậy?
Hứa Kim Đức thấy phép khích tướng đã hữu hiệu, trong lòng hắn rất vui mừng.
Ngoài miệng lại nghiêm trang nói:
"Ông lừa cháu làm gì! Ông xem cháu cũng chưa chắc vượt được qua hắn đâu!"
Nhược vân quả nhiên bị trúng kế, giơ nắm đấm, tự tin nói:
"Ai nói cháu kém hắn! Được! Cháu sẽ tham gia cuộc tranh tài kia, để xem ai lợi hại hơn ai!"
Hứa Kim Đức thừa dịp Nhược Vân còn chưa đổi ý, nhanh chóng rời khỏi hiện trường.
….
"Hắt xì!"
Tôi hắt hơi một cái, có ai đang nhắc tới mình ư!
Tôi nhìn vào đồng hồ đeo tôiy, tiểu nha đầu Triệu Nhan Nghiên này thật lề mề, nói gần 8h là phải đợi nàng ở trạm xem buýt gần nhà nàng, điểm có tuyến số 6 đi qua, bây giờ đã 8h 5p rồi, sao còn chưa tới.
Tôi còn đang suy nghĩ, thì đã có một bàn tay bịt kín 2 mắt của tôi nói:
"Đoán xem, tớ là ai?"
Hừ, tiểu hài tử diễn trò, trong lòng tôi cười lạnh. Nhưng mà vẫn cố ý trêu nàng.
"Cậu là Bối Bối phải không?" Tôi hỏi.
"Không phải!"
"Cậu là Dương Dương à?" Tôi trầm ngâm một chút nói.
"Cũng không phải!"
"A, vậy thì nhất định cậu là Lệ Lệ rồi!" Tôi cố ý nghĩ ngợi thật lâu, sau đó làm ra vẻ khẳng định nói.
"Hừ! Tớ là Nhan Nghiên mà! Không để ý tới cậu nữa!"
Triệu Nhan Nghiên buông tay ra, tức giận nói: "Nói mau, Bối Bối, Dương Dương, Lệ Lệ, bọn nó là ai?"
Tôi tỏ vẻ vô tội nhìn Triệu Nhan Nghiên, nói: "Tớ đâu có bọn chúng là người?"
Triệu Nhan Nghiên không nghĩ tới tôi nói như vậy, sửng sốt rồi hỏi: "Vậy thì là cái gì?"
Tôi cười nói: "Tôi đang nói tới mấy con cún ở bên hàng xóm nhà tớ!"
"Được lắm, cậu mắng tớ là chó!" Triệu Nhan Nghiên liền đưa tay ra, véo thật mạnh vào lưng của tôi.
Lúc này, tôi cũng chú ý tới phía sau của Triệu Nhan Nghiên, có một nam nhân sắc mạt hung hãn, một tay đang cho vào trong ba lô của Triệu Nhan Nghiên ở sau lưng.
Tôi nhanh chóng phục hồi tinh thần lại, phản ứng đầu tiên của tôi là lập tức nghĩ tới việc mình đã gặp phải tên trộm vặt rồi!
Nam nhân kia không nghĩ tới chuyện mình bị phát hiện, gấp gáp móc từ trong ví ra 1 con dao nhọn, nói:
“Đứng yên, nếu động đậy sẽ chết!"
Trong xe có những tiếng thét lên sợ hãi, mọi người nhanh chóng tránh xa, trong chiếc xe trật trội, bây giờ đã hình thành một khoảng trống ở chỗ 3 người chúng tôi đứng.
Đã có 22 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Dương