Quyển 1. Chương 20
Thiệp Mời Đến Từ Hoàng Thất (3)
Tác giả: Phiêu Linh Huyễn
Convert: Đường Ngọc Ninh
Dịch giả: Đường Ngọc Ninh - Cẩm Y Vệ
Biên tập: Đường Ngọc Ninh
Nguồn 4vn.eu - http://4vn.eu/forum
Những phản ứng liên tiếp phức tạp này đương nhiên không phải Lâm Thanh Hàn có khả năng biết đến được. Bất quá, nó cũng không ảnh hưởng đến tâm tình của Lâm Thanh Hàn, ách…… Đương nhiên không có khả năng rồi, Lâm Thanh Hàn của chúng ta giờ này đang ngả lưng trên giường ngáy khò khò kia mà.
…………
Sáng sớm lúc Lâm Thanh Hàn đẩy cửa phòng ra, lập tức bị một màn trước mắt làm sợ ngây người.
Mười mấy thị nữ thấy hắn xuất một lập tức hành lễ, "Ra mắt Lâm tiên sinh."
"……" Trong nháy mắt, Lâm Thanh Hàn đột nhiên có một loại cảm giác như đang nằm mơ, chuyện gì xảy ra vậy?
Nếu như là ở địa cầu, chỉ cần có tiền, gặp phải đãi ngộ này cũng không tính là gì, nhưng đây là dị giới a, là dị giới cấp bậc sâm nghiêm a, bản thân như thế nào đột nhiên được hưởng đãi ngộ này?
Bất quá, loại mê mang này cũng không có duy trì bao lâu, một thị vệ dắt theo trường đao bước tới, "Cấm quân phó thống lĩnh Phật La Đa ra mắt Lâm tiên sinh."
Cũng không đợi Lâm Thanh Hàn đặt câu hỏi, Phật La Đa tiếp tục giải thích, "Thân mang lệnh vua trong người, không thể chuẩn bị đầy đủ, có gì mong ngài thứ lỗi cho."
Vừa nói, Phật La Đa vừa từ trong tay một thị nữ bên người lấy ra một thiệp mời đưa cho Lâm Thanh Hàn nói, "Bệ hạ thỉnh Lâm tiên sinh tối nay sau 8 giờ tới vương cung phó yến, mong Lâm tiên sinh phó yến đúng giờ."
Thiệp mời đến từ hoàng thất.
Trong nháy mắt, Lâm Thanh Hàn cũng hiểu rõ ý của thiệp mời, nhưng mà, tại sao lại có thêm một phần yêu cầu?
Thoáng suy tư một chút, Lâm Thanh Hàn mỉm cười hướng Phật La đa nói lời cảm tạ, "Đa tạ thống lĩnh đại nhân, phiền ngài chuyển cáo bệ hạ, Lâm Thanh Hàn tất nhiên sẽ trình diện đúng giờ."
Mặc dù nhất thời không rõ ràng được tình huống sau lưng yêu cầu này, nhưng mà, có thể xác định một chút, đây tuyệt đối không phải là một bẫy rập! Trong hoàng thất đích xác không thiếu vô số bẩy rập ngươi lừa ta gạt, nhưng mà bây giờ mình không thể nghi ngờ là còn chưa có tư cách để bị hoàng thất thiết cục treo cổ.
Như vậy, hàm nghĩa của thiệp mời này tương đương biểu lộ rõ ràng rồi - - Hoàng thất có thiện ý!
Mà bất luận tại sao hoàng thất làm ra quyết định này, thì dựa theo tình huống bây giờ mà nói, biểu đạt của hoàng thất không thể nghi ngờ chính là một loại thiện ý muốn mượn sức.
Đương nhiên, nếu như mình không tiếp thụ phần mượn sức này, Lâm Thanh Hàn cũng không chút nghi ngờ hoàng thất nhất định sẽ lập tức đem toàn lực giết chết mình, đây cũng là một quy tắc đồng dạng.
Cũng đúng, bởi vì như thế, nên Lâm Thanh Hàn mới quyết đoán trả lời lại.
Cũng đồng dạng hướng hoàng thất cho thấy thái độ của mình - - Ta nguyện ý cùng hoàng thất hợp tác, cũng không nguyện ý cùng ngươi là địch.
Thấy Lâm Thanh Hàn trả lời, Phật La Đa hài lòng gật đầu, lập tức hướng Lâm Thanh Hàn cáo biệt, rời khỏi tửu điểm.
Mà điều này, chỉ mới gần như là một cái mở đầu mà thôi.
Sau một hồi, chuyện tình đồng dạng lại xảy ra lần nữa bên ngoài phòng của Lâm Thanh Hàn. Bất quá thiệp mời lần này lại là của tam hoàng tử Khải Đặc. Hơn nữa, cũng không có định thời gian, thiệp mời này có thể tùy thời lúc nào muốn tới vương phủ của tam hoàng tử cũng được.
Sau khi nhận lấy thiệp mời này, Lâm Thanh Hàn xoay người về phòng.
Điều này cũng khiến cho trong lòng Lâm Thanh Hàn nghi hoặc nặng thêm vài phần.
Bởi vì hai thiệp mời ngoài ý muốn, kế hoạch đi bái phỏng tam hoàng tử buổi sáng tự nhiên là gặp phải trở ngại.
Có nhiều lúc, thứ ngươi muốn làm đột nhiên lại không hề có khó khăn gì xuất hiện trước mặt ngươi, ngược lại sẽ khiến cho ngươi không biết phải làm sao.
Một lần nữa đem kế hoạch nghĩ lại một lần, Lâm Thanh Hàn cơ bản đã xác định là do mình giết chết được Xích Huyết kia mà nên. Theo như đó thì, Xích Huyết kia hẳn cũng không phải là lực lượng tư nhân của Khải Đức, mà là người có quan hệ cùng hoàng thất cực kỳ mật thiết.
Bất quá, nói bởi như thế mà khiến cho hoàng thất tổn hao đại giới lớn như vậy để mượn sức mình, tựa hồ cũng không được thực tế cho lắm.
Suy tư một hồi, vẫn như cũ không chiếm được đầu mối gì, Lâm Thanh Hàn không thể làm gì khác hơn là bất đắc dĩ tuyên bố buông tha cho vấn đề này, vứt hết hết mọi đế vương tâm thuật đi.
Mặc dù chính mình cũng xem như là có chút thông minh, nhưng đối với mấy loại tư tưởng chính trị gia này vẫn là sờ không tới.
Bất quá, mặc kệ là nói như thế nào, không thể nghi ngờ rằng đây chính là một tin tức tốt, chỉ cần có thiệp mời này rồi, sẽ không còn nhất định phải lo lắng Khải Đức có dũng khí đuổi giết mình nữa, còn nói về ám sát…… Chỉ sợ không biết là ai thu thập ai nữa đây!
Mà hết thảy vấn đề này, buổi tối cũng sẽ nhận được giải thích thôi. Bây giờ căn bản chả cần phải tự hỏi, cũng chẳng có hiệu quả gì. Ít nhất, Lâm Thanh Hàn cho rằng là như vậy.
Đương nhiên, mặc kệ là suy đoán như thế nào, thì công tác chuẩn bị vẫn nên làm một chút. Nếu không, nếu như thật sự gặp nguy hiểm, chẳng phải là ngay cả khóc cũng không kịp sao?
Nhắm mắt lại bắt đầu ngồi ở trên giường tu luyện, đồng thời cũng là một cơ hội để điều chỉnh trạng thái của mình.
Chỉ có khi mình bảo trì trạng thái tốt nhất, mới có thể cam đoan ở tại thời khắc nào mình cũng có đường sống để quay trở về, cũng có quyền lực để cùng hoàng thất đàm phán điều kiện. Nếu không, chỉ sợ là phải lệ thuộc vào hoàng thất mà thôi.
Về điểm ấy, Lâm Thanh Hàn nắm chắc rất rõ ràng. Nếu như phải mất đi tự do, hắn tình nguyện cùng hoàng thất trở mặt, bắt đầu sống trong cảnh đào vong, cũng tuyệt đối không khuất phục, đây cũng đồng dạng là vấn đề tôn nghiêm của một tay súng đỉnh cấp.
Phản ứng của Lâm Thanh Hàn tạm thời không đề cập tới. Thu được tin tức Lâm Thanh Hàn tiếp nhận yêu cầu, Khải Sắt XII cùng Khải Đặc trong lòng đồng thời không khỏi đều gật đầu hài lòng.
"Một tiểu tử rất thông minh." Khải Sắt XII nói, "Xem ra còn thông minh hơn ta tưởng tượng nhiều."
Mặc dù còn chưa có bắt đầu tiếp xúc chính thức, nhưng theo trước mắt mà nói, song phương trên cơ bản đã đạt thành cộng thức, điều này đối với hoàng thất mà nói, không thể nghi ngờ là một tin tức tốt.
Dù sao, nếu như không nhất thiết, không ai nguyện ý đi đắc tội với một sát thủ đáng sợ cả. Mặc dù là có thêm trăm phần trăm nắm chắc thắng lợi thì hoàng thất cũng nghĩ như thế.
Còn đối với Khải Đặc mà nói, Lâm Thanh Hàn tiếp nhận thiệp mời của mình. Cho dù cuối cùng không gia nhập mình, thì ít nhất cũng nói rõ hắn đối với mình không có địch ý.
Có được hảo cảm của một cao thủ như vậy, chỗ tốt tuyệt đối là không ít.
"Bất quá, chuyện tựa hồ cũng không đơn giản như vậy đâu." Chậm rãi lắc đầu, Khải Đặc mỉm cười thấp giọng lẩm bẩm, "Nhị ca thân ái của ta, thật sự là rất chờ mong, ngươi sẽ xử lý chuyện của mình như thế nào."
"Ngươi nhất định đừng để cho ta thất vọng a!"
___________________________
Chú Thích:
-Phó yến: dự tiệc.
-Thiết cục treo cổ: Lên kế hoạch giết
Tác giả: Phiêu Linh Huyễn
Convert: Đường Ngọc Ninh
Dịch giả: Cẩm Y Vệ
Biên tập: Maison
Nguồn 4vn.eu - http://4vn.eu/forum
Chậm rãi thở ra, Lâm Thanh Hàn từ trên giường đứng dậy. Tu luyện suốt một ngày, Lâm Thanh Hàn ở trong trạng thái tốt nhất, trừ lần tiến vào loại trạng thái kỳ dị đó, có thể nói đã hoàn toàn đạt tới đỉnh.
Cầm súng giắt vào bên hông, trên khóe miệng Lâm Thanh Hàn lại một lần nữa xuất hiện nụ cười tự tin.
Nếu là giống như mình đoán trước, vậy tự nhiên là tốt nhất. Nếu không, vô luận là ai, muốn lấy mạng sống của mình, sợ rằng cũng phải nỗ lực đại giới mới có thể làm được.
Kỳ ngộ cùng nguy hiểm luôn tồn tại với nhau, đạo lý này từ lúc đi lên con đường làm tay súng, Lâm Thanh Làn đã vô cùng minh bạch.
Xe ngựa của hoàng thất đã sớm chờ tại cửa tửu điểm. Dưới sự ân cần hầu hạ của những người này, Lâm Thanh Hàn thong dong lên xe ngựa đi về hướng Hoàng thành.
Tới phía ngoài Hoàng thành. Loại khí thế hoành tráng này làm cho Lâm Thanh Hàn cảm giác rằng, dị giới cũng đồng dạng có văn minh huy hoàng của chính mình, hơn nữa cũng không thua kém so với địa cầu.
Lâm Thanh Hàn nguyên tưởng rằng chính mình tới sớm. Song lúc chính thức có mặt, mới bỗng nhiên phát hiện khi mình tới đã có một nhóm người tới rồi.
Bạch Ngọc trải dài trên mặt đất dưới sự hỗ trợ của ma pháp nên không nhiễm một hạt bụi. Thủy tinh đăng trong không trung cũng đã sớm được đốt sáng lên. Khiến mọi người không có chút cảm giác nào đang lúc buổi tối.
Người chung quanh cũng đã tụm năm tụm ba trò chuyện. Bồi bàn thì không ngừng đặt lên bàn các loại bánh trái, điểm tâm vân vân.
Bộ quần áo hai mươi kim tệ của Lâm Thanh Hàn dưới trường hợp này đột nhiên trở nên đáng buồn cười. Nếu không có khí chất đặc biệt nọ cùng với nụ cười thản nhiên, sợ rằng đã có người đến để mang hắn đi ra ngoài.
Nhìn đồng hồ, thời gian để Khải Sắt XII đến để khai mạc tiệc tối còn chừng nửa giờ. Lâm Thanh Hàn dứt khoát ngồi xuống bàn. Hành động không coi ai ra gì, rồi lại kêu bồi bàn tới để phục vụ rượu cho mình. Hắn chậm rãi uống rượu, hoàn toàn không để ý bất luận ý tứ của kẻ nào khác.
Cách làm như vậy tự nhiên khiến quý tộc chung quanh khinh thường. Có điều chuyện đó với Lâm Thanh Hàn quan hệ gì sao?
Sự tự tin thực sự căn bản sẽ không để ý ánh mắt của người khác. Mà điểm ấy, biểu hiện trên người Lâm Thanh Hàn vô cùng sâu sắc.
So sánh sự khách sáo với đám quý tộc dối trá đáng kinh tởm này, Lâm Thanh Hàn nguyện ý mượn cơ hội này suy tư dụng ý của Khải Sắt XII. Đây là một dạ yến, hơn nữa là một dạ yến cực kỳ khổng lồ, điểm ấy không ai nghi ngờ
Nhưng tổ chức buổi yến tiệc này có mục đích gì?
Nói cách khác, khi mình đến đây là tình cờ được mời dự tiệc hay là buổi tiệc tối này được tổ chức vì mình?
Nói thì không phức tạp, nhưng hai loại tính huống này có ảnh hưởng và hậu quả tuyệt đối cách nhau một trời một vực.
"Vị này chính là Lâm tiên sinh sao?” Một thanh niên toàn thân lễ phục màu vàng mỉm cười đi tới gần Lâm Thanh Hàn, nâng chén rượi lên, nhẹ nhàng nói:“ Lần đầu gặp mặt, không biết tại hạ có may mắn được uống cùng Lâm tiên sinh một chén rượu?”
Thanh niên này vô luận là động tác hay ngữ khí đều cực kỳ ưu nhã, giơ tay nhấc chân đều toát ra một loại khí chất. Cho dù hắn không nói ra thân phận, thì cũng không người nào dám xem nhẹ hắn.
"Đó là vinh hạnh của ta." Lâm Thanh Hàn mỉm cười giơ chén rượu lên, bày tỏ sự vinh hạnh sau đó nhấp nhẹ một cái.
Lâm Thanh Hàn không có ý định dò hỏi thân phận của hắn, mà thanh niên kia tựa hồ cũng không có ý sẽ giới thiệu mình.
Thuận thế ngồi xuống bên cạnh Lâm Thanh Hàn, người thanh niên mở miệng hỏi lần nữa:“ Lâm tiên sinh tựa hồ là vừa mới tới đế đô? Không biết có tính toán gì cho tương lai không?”
Lạnh nhạt lắc đầu, Lâm Thanh Hàn chậm rãi xoay tròn chén rượu:“ Cũng không có kế hoạch gì, chỉ là đi từng bước rồi tính từng bước. Có thể sống sót hãy nói tiếp đi.”
“Lâm tiên sinh đang đùa rồi.” Thanh niên cười lắc đầu nói, " Đế đô này cũng không phải ai cũng có thể lấy tay che trời. Hơn nữa lấy thân thủ của Lâm tiên sinh, căn bản không cần sợ bất luận kẻ nào.”
Thâm ý liếc mắt nhìn thanh niên một cái, Lâm Thanh Hàn chậm rãi uống một hơi cạn sạch chén rượu, lập tức mỉm cười lắc đầu nói: " Tại hạ bất quá chỉ là một kẻ bình dân mà thôi, may mà có chút tài mọn, mới có thể miễn cưỡng sống đến bây giờ.”
Dừng một chút, Lâm Thanh Hàn đột nhiên đổi giọng, lạnh nhạt nói, " Bất quá, nếu là có người cố ý muốn gây khó dễ cho tại hạ. Lúc đó thì tại hạ cũng đành liều mạng một trận thôi.”
Nói đến đây, Lâm Thanh Hàn đột nhiên nở nụ cười, chuyển hướng thanh niên nói, " Nếu là thật sự bất hạnh gặp phải loại chuyện này, ta tin tưởng một ít bằng hữu cũng không khoanh tay đứng nhìn đâu?”
Nhìn Lâm Thanh Hàn một lúc thật sâu, thanh niên rốt cục nở nụ cười: " Đó là đương nhiên, tại hạ mặc dù không có thực lực gì, tất nhiên sẽ nỗ lực đóng góp một chút.”
“Như vậy đa tạ vị bằng hữu này.” Lâm Thanh Hàn vừa cười vừa nói.
"Không cần nói lời cảm ơn" Thanh niên lắc đầu cười nói, " Lâm tiên sinh vừa mới bảo ta một tiếng bằng hữu sao? Nếu bằng hữu có việc, cho dù người nào cũng không có khả năng khoanh tay đứng nhìn, Lâm huynh nghĩ sao?"
Những lời nói này, có thể nói là đã nhìn thẳng vào vào mắt, trực tiếp đem quan hệ của người thanh niên và Lâm Thanh Hàn tới quan hệ bằng hữu. Xưng hô cũng cực kỳ tự nhiên từ Lâm tiên sinh biến thành Lâm huynh.
"Mặc dù chỉ là mới gặp gỡ, nhưng ta cùng Lâm huynh lại có thể nói như mới gặp đã thân. Đáng tiếc, ta còn chút tục sự phải xử lý, không thể cùng Lâm huynh đàm luận lâu dài. Bất quá cũng may Lâm huynh nhất thời cũng không chuẩn bị ly khai đế đô. Cuộc đời sau này còn dài lắm.” Thanh niên mỉm cười đứng dậy, uống cạn ly rượu trong tay, lập tức khẽ nhún người với Lâm Thanh Hàn rồi xoay người rời đi.
“Được rồi, vừa nãy ta quên giới thiệu, tên ta là Khải Đặc.” Thanh niên đột nhiên ngừng cước bộ, quay đầu hướng Lâm Thanh Hàn cười nói.
Quả nhiên là hắn sao? Tam hoàng tử. Quả nhiên có chút ý tứ đây, cùng người như vậy hợp tác, cảm giác thật không tệ.
Cơ hồ đồng thời khi thanh niên rời đi, một thanh âm the thé rốt cục vang lên “Bệ hạ giá lâm!"
Lâm Thanh Hàn cùng mọi người hướng về chỗ chính giữa, khom người hành lễ nói: " Chúng thần cung nghênh bệ hạ!"
Đã có 98 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Strato
Tác giả: Phiêu Linh Huyễn
Convert: Đường Ngọc Ninh
Dịch giả: Cẩm Y Vệ
Biên tập: Maison
Nguồn 4vn.eu - http://4vn.eu/forum
Tùy ý phất phất tay, Khải Sắt XII ra hiệu cho chúng nhân bình thân, rồi lạnh nhạt nói:“ Mọi người hẳn là đều có chút kỳ quái, lão gia hỏa này tại sao đột nhiên lại tổ chức một bữa dạ yến phải không?”
“Chúng thần không dám!" Cơ hồ chỉ trong nháy mắt, mọi người cùng nhau một lần nữa khom người hành lễ nói.
"Không có gì, mọi người tùy ý là tốt rồi." Khải sắt XII mỉm cười ngồi xuống chính giữa, “Gần đây xảy ra một việc, tin rằng mọi người cũng đã biết hết rồi, Kiệt Phất Tốn!"
“Có thần!” Một người hơn năm mươi tuổi mặc tử bào, chậm rãi tiến về phía trước hai bước khom người đáp.
“Con trai ngươi Kiệt Khắc cùng Khải Đức không mang theo hộ vệ mà tự ý tiến vào ma thú sâm lâm, việc này ngoài ý muốn dẫn tới tử vong. Việc này đến đây kết thúc, nhưng ngươi có ý kiến gì không?” Khải sắt XII nhìn Kiệt Phất Tốn lạnh nhạt nói, câu hỏi nghi vấn nhưng lại chứa uy nghiêm tuyệt đối không thể kháng cự.
"Thần không có gì dị nghị." Kiệt Phất Tốn dùng sức nắm chặt tay, rốt cục chậm rãi lên tiếng hồi đáp.
Nghe thế, Lâm Thanh Hàn không khỏi cũng lưu tâm vài phần, đưa mắt hướng lên người Kiệt Phất Tốn.
( Đây là phụ thân của Kiệt Khắc sao? Cừu hận như vậy cũng có thể dễ dàng đè xuống, trên mặt không lộ ra một dấu vết gì. Quả nhiên so với tên phế tài Kiệt Khắc kia quả là nguy hiểm hơn nhiều! )
Hài lòng gật đầu, Khải Sắt XII chuyển hướng về phía Khải Đức ở một bên tiếp tục nói: “ Còn ngươi, cư nhiên mang theo bọn họ đi về phía ma thú sâm lâm, ngươi cho rằng ngươi là thánh vực cao thủ sao? Không biết tự lượng sức mình! Sự tình lần này, ngươi phải chịu toàn bộ trách nhiệm. Chuyện tình của Ám Ảnh ngươi cũng không cần quản nữa, trở về tu dưỡng đi.”
( Quả nhiên là như vậy. Giả trừ quyền lực khống chế Ám Ảnh của Khải Đức là bởi vì cái chết của Xích Huyết sao? Hay là nói, hắn đang muốn muốn thể hiện thiện chí với ta? Đúng rồi, hắn căn bản cũng không nói ra nguyên nhân cái chết của Kiệt Khắc, cũng không nói rõ ân oán của ta cùng Khải Đức, trời ạ ... Thu hồi quyền lực đối với Ám Ảnh của Khải Đức chính là hạn chế lực lượng của hắn đối phó với ta! Cân bằng, Khải Sắt XII ngươi muốn chơi trò chơi cân bằng sao? )
“Vâng, phụ vương.” Khải Đức có chút bất đắc dĩ đáp ứng. Khi nghe tin Xích Huyết chết, hắn cũng đã dự đoán trước kết quả này. Lý do tự ý xông vào ma thú sâm lâm, dẫn đến cái chết của Kiệt Khắc bất quá là cái cớ che đậy tai mắt người khác thôi.
Bất quá, mặc dù rõ ràng điều này, hắn vẫn như cũ không nghĩ ra bất cứ cách gì để thay đổi cục diện này.
Gật đầu, ánh mắt của Khải Sắt XII mắt rốt cục chuyển hướng về phía Lâm Thanh Hàn.
“Đến phiên ta rồi sao? Vậy thì, cái dạ yến này rốt cục vì ta rồi. Nhưng ta có giá trị lớn vậy sao? Bất quá là giết một tên Cửu cấp sát thủ thôi, hẳn là không đủ để Hoàng thất phản ứng như vậy chứ ….
"Ngươi chính là Lâm Thanh Hàn sao?” Khải Sắt XII mỉm cười nói với Lâm Thanh Hàn.
“Chính là thảo dân”. Lâm Thanh Hàn bình tĩnh hành lễ rồi trả lời, lúc này tạm lựa chọn cách có thể tận lực càng nói ít càng tốt.
"Tốt lắm, hoan nghênh ngươi đã tới Khải Sắt đế quốc." Khải Sắt XII vừa cười vừa nói:" Ngươi sau này có tính toán gì không?"
“Bẩm tấu bệ hạ, thảo dân thân như bèo dạt mây trôi, vốn không có nơi nương tựa. Nay được bệ hạ tiếp đãi long trọng như vậy, không có gì hồi báo. Chỉ nguyện sống lâu dài tại đế quốc, vì đế quốc xuất lực.” Lâm Thanh Hàn hạ thấp người, nhẹ giọng hồi đáp.
Cỗ kiệu sang trọng thì dành cho kẻ sĩ, nếu Khải Sắt XII biểu hiện thiện ý như vậy với mình, thì có đi có lại mới toại lòng nhau. Mình cũng phải biểu lộ thành ý tương tự.
Nhìn thấy phản ứng của Lâm Thanh Hàn, Khải Sắt XII hết sức hài lòng gật đầu, “Tại sao ngươi lại xưng là thảo dân? Lâm Thanh Hàn thụ chiếu, phong tước vị Tử tước, ban thưởng Tử tước phủ."
“Thảo dân tạ ơn bệ hạ.”Lâm Thanh Hàn bước lên phía trước hành lễ mà nói.
Trong nháy mắt, ánh mắt của vô số người đổ dồn vào người Lâm Thanh Hàn.
Mặc dù phong thưởng lần này chỉ là một tử tước không có thực quyền, nhưng lại mang thâm ý sâu sắc. Từ bình dân trực tiếp được bệ hạ ban cho tước vị, thậm chí ngay cả lý do ban phần thưởng cũng không nói, như vậy không thể ngăn kẻ khác suy nghĩ sâu xa rồi.
Đương nhiên, bất quá nói như thế nào, Lâm Thanh Hàn này tựa hồ là rất có tiền đồ.
Nghĩ vậy, đại đa số mọi người dành cho Lâm Thanh Hàn những ánh mắt thiện ý.
"Lâm Thanh Hàn, ngươi còn có yêu cầu gì không. Cứ nói ra đi, trẫm sẽ tận lực thỏa mãn ngươi." Giọng của Khải Sắt XII một lần nữa vang lên sang sảng.
Những lời này mang tính rung động lại càng vượt xa lần phong tước vừa rồi.
Lâm Thanh Hàn này rốt cuộc là ai?
Khải Sắt XII rốt cục muốn làm gì đây?
Trong lòng mặc dù vô cùng hỗn loạn, nhưng vẻ mặt Lâm Thanh Hàn vẫn như cũ không chút biến hóa.
“Thần vốn kẻ áo vải, chỉ dựa vào một chút tài vặt cùng một ít sức mạnh lộn xộn để sống qua ngày. Nếu có thể, thần xin bệ hạ ban thưởng chút phương pháp tu luyện ma pháp cùng đầu khí, đây cũng là lợi ích mà Thanh Hàn có thể nhận được vậy.
"Ngươi muốn học tập ma pháp cùng đấu khí?" Khải Sắt XII không khỏi có chút ngoài ý muốn, lập tức gật đầu nói: "Cái này không tính là vấn đề gì. Ngày mai Trẫm cho người làm học chứng của Đế quốc Học viện cho ngươi. Ngươi đến Đế quốc Học viện tự mình học tập là được."
"Tạ ơn bệ hạ." Lâm Thanh Hàn thật không biết nói gì, chính mình bất quá muốn một chút phương pháp học tập đấu khí cùng ma pháp thôi, như thế nào mà lại ném mình tới Đế quốc Học viện vậy? Chẳng lẽ muốn đến học cùng đám tiểu hài tử hay sao?
Bất quá, ý niệm này cũng chỉ có thể giữ lại trong đầu thôi. Tuyệt đối không có khả năng nói ra, cũng may không ảnh hưởng đến kế hoạch của chính mình.
Nếu có thể đề cao thực lực của chính mình, học tập như thế nào không trọng yếu.
Huống chi, có đạo sư, chính mình càng đơn giản học tập mấy thứ này mới đúng. Về phần học cùng mấy tiểu hài tử có chút dọa người, nhưng không tính là chuyện gì bẽ mặt. Dù sao chính mình cũng không định ở lại đế quốc Khải Sắt XII lâu lắm.
Nghĩ vậy, Lâm Thanh Hàn cũng bình tĩnh lại.
Thay vì nghĩ chuyện kia thì tại sao Khải Sắt XII lại đối xử tốt với mình như vậy, mới đáng nghiên cứu. Bất quá, nếu đoán không sai thì lần này tiệc tối chấm dứt, Khải Sắt XII phải mời mình đến nói chuyện mới đúng chứ.
Vậy thì mọi nghi hoặc cho đến lúc này đều được giải quyết ổn thỏa rồi.
"Tốt lắm, ta cũng không nhiều lời, tiệc tối nay bắt đầu nào.” Khải Sắt XII mỉm cười dẫn đầu nâng chén rượu nói.
Tiệc tối sau chén rượu này, rốt cục chính thức bắt đầu.
Tác giả: Phiêu Linh Huyễn
Convert: Đường Ngọc Ninh
Dịch giả: Cẩm Y Vệ
Biên tập: Maison
Nguồn: 4vn.eu
Quá trình tiệc tối chẳng có gì đáng nói, không có một ít sự khách sáo dối trá ngoài ý muốn. Nhất là Lâm Thanh Hàn này vừa mới được Khải Sắt XII phong tước quý tộc không thể nghi ngờ cũng thu hút sự chú ý cực kì của mọi người.
Mặc dù cũng chẳng ai rõ được tình hình cụ thể và năng lực của Lâm Thanh Hàn nên tạm thời vẫn không cách nào quyết định có hay không tiến hành thêm một bước việc thu phục hắn. Nhưng mà đơn giản thể hiện một chút thiện chí thì cũng không có bất cứ vấn đề gì.
Trong giới quý tộc thì cái gì trọng yếu nhất?
Ngoại trừ thực lực của bản thân mình ra thì chính là quan hệ giao thiệp rồi. Chỉ cần có được mối giao du thỏa đáng thì cho dù thực lực của đối phương so với mình có mạnh mẽ hơn một chút cũng không nhất thiết có thể đè nén được mình. Nhất là khi liên quan đến sự phát triển lâu dài của cả gia tộc thì quan hệ đỡ đầu thậm chí còn có hiệu quả hơn nhiều so với thực lực bản thân.
Đương nhiên, cơ sở để có được người đỡ đầu như thế cũng lại dựa vào thực lực của bản thân mình.
Rốt cuộc ngươi không nghĩ tại sao một nam tước nhỏ nhoi đáng thương lại có thể móc nối được quan hệ với các đại công tước, bá tước hay sao?
Trên thực tế, nếu như không phải cái danh hiệu tử tước của Lâm Thanh Hàn của chúng ta là do trực tiếp Khải Sắt XII phong tặng thì những người này tuyệt không có hứng thú trò chuyện với Lâm Thanh Hàn dù chỉ là một câu.
Đáng tiếc, sự ưu đãi tốt đẹp như vậy lại cũng không phải là thứ mà Lâm Thanh Hàn nghĩ tới. Hoàn toàn trái ngược, nếu như không phải muốn mượn cơ hội này đặt một chút quan hệ cùng các quý tộc đó để đề phòng sau này khi mình cùng Khải Đức xung đột thì họ đừng bỏ đá xuống giếng thì Lâm Thanh Hàn ngay cả nói một câu với bọn họ cũng chẳng có hứng thú.
"Chúng ta lại gặp mặt." Khải Đức tay cầm một chén rượu chậm rãi đi tới trước mặt Lâm Thanh Hàn nói đầy thản nhiên.
"Rất đáng tiếc, ta cũng không cho rằng đây là chuyện tốt đẹp gì" Lâm Thanh Hàn lạnh nhạt đáp. Mặc dù đang đến nói chuyện với mình, nhưng từ trong miệng Khải Đức rõ ràng nhận ra vẻ trào phúng và lòng hận thù.
Nếu đối phương căn bản không có ý định đến để hòa giải thì tội gì mình phải giữ gìn mặt mũi cho hắn?
Nghe thấy Lâm Thanh Hàn nói, sắc mặt Khải Đức không khỏi càng thêm sa sầm hơn vài phần "Đừng tưởng rằng đồng ý với sự lựa chọn của phụ vương ta thì có thể kê cao gối ngủ ngon. Chẳng qua ngươi cũng chỉ là một kẻ thần tử mà thôi, một người trẻ tuổi mà đột nhiên ngài có vài phần hứng thú mà thôi!"
Liếc mắt nhìn Lâm Thanh Hàn một cái đầy vẻ độc địa, Khải Đức tiếp tục nói: "Tốt nhất làn ngươi cú kỳ vọng sự hứng thú của phụ vương có thể duy trì liên tục lâu hơn một chút. Nếu không, ta nhất định sẽ làm ngươi hối hận vì sao sinh ra trên thế gian này"
Nghe thế, sắc mặt Lâm Thanh Hàn cũng chợt lạnh lên, sát khí đã sớm đè nén tận đáy lòng trong nháy mắt điên cuồng hiện lên rồi tỏa ra, chỉ riêng khí tức này đã gần như đè nén khiens cho người không thở nổi rồi.
"Ngươi... Ngươi muốn làm gì?" Sắc mặt Khải Đức trong nháy mắt trở nên trắng bệch. Nếu như không phải đang buổi tiệc tối nên không có khả năng mang theo kiếm tùy thân thì e rằng hắn đã tuốt kiếm nhảy dựng lên rồi.
Cảm giác thế này là rất quen thuộc, chính là lúc Kiệt Khắc bị chết. Ánh mắt của hắn nhìn về phía mình cũng hệt như thế này vậy ...
"Nhị hoàng tử, đây là vị thanh niên tuấn kiệt đó sao? Ngài còn không cho ta có cơ hội giao tiếp đó" Một âm thanh khoan dung đột nhiên vang lên bên cạnh hai người.
Kiệt Phất Tốn! Tài vụ đại thần, cũng chính là phụ thân của Kiệt Khắc. Kiệt Phất Tốn đang chậm rãi đi tới nói chen vào.
Khi âm thanh này vang lên, luồng sát khí trên người Lâm Thanh Hàn rốt cục cũng chậm rãi thu lại, vẻ bình tĩnh trong mắt một lần nữa được khôi phục.
Miễn cưỡng thu hồi vẻ hoảng sợ của mình để trưng vẻ mặt vài phần tươi cười: "Vị này chính là cao thủ tre tuổi Lâm Thanh Hàn xuất thân từ rừng rậm ma thú. Lệnh công tử cũng gặp qua, nhưng mà đáng tiếc là không còn cơ hội cùng nó gặp mặt lại rồi."
"Oh, quả nhiên là rường cột của đế quốc" Kiệt Phất Tốn vừa cười vừa nói, hoàn toàn nhìn không ra bất cứ vẻ thù địch gì.
"Đại nhân quá khen." Lâm Thanh Hàn nhẹ nhàng mở miệng nói: "Ngược lại là bản lĩnh của đại nhân làm cho Thanh Hàn bội phục không thôi."
( Có thể nhẫn nhịn như vậy sao? Như vậy thoạt nhìn mà nói thì ngược lại lão còn nguy hiểm hơn nhiều so với Khải Đức này rồi ... )
Kiệt Phất Tốn có chút hơi cau mày, lập tức lại khôi phục vẻ bình tĩnh rồi nói: "Anh hùng thiếu niên hả, ta đã già, không còn là đối thủ của các ngươi rồi, Nhưng mà ... đôi khi cũng nên hoạt động một chút các khớp xương của lão già này rồi"
Nếu như lúc đầu Kiệt Phất Tốn còn có thể miễn cưỡng áp chế phần hận ý không để lộ ra trên mặt thì một câu nói này của Lâm Thanh Hàn đã làm cho lão không nhịn được muốn phát hỏa rồi.
Mối thù giét con làm sao có thể nói đè xuống là cứ như vậy đè xuống? !
"Tử tước các hạ, bệ hạ cho mời." Phật La Đa đột nhiên xuất hiện ở trước mặt hai người nên đã mang lại không khí hòa hoãn áp chế vẻ giương cung bạt kiếm.
Có nhân tố buộc phải hòa hoãn này làm cho bất kể là Lâm Thanh Hàn hay là Kiệt Phất Tốn cũng đều phải bình tĩnh lại hết.
"Nhị hoàng tử, đại nhân, tại hạ phụng lệnh vua nên không thể bồi tiế được lâu hơn rồi." Lâm Thanh Hàn mỉm cười nhún mình chào hai người rồi đi theo Phật La Đa đến chỗ Khải Sắt XII.
Lâm Thanh Hàn được Phật La Đa nhanh chóng dẫn đi quanh co trong vườn hoa phía sau đến một tòa nghỉ mát thì ngừng lại.
Khải Sắt XII đang thoải mái ngồi ở trên một cái ghế, chung quanh có hai thị nữ cực kỳ xinh đẹp đứng hầu.
Thoáng gật đầu, Lâm Thanh Hàn thong dong ngồi xuống ghế đối diện Khải Sắt XII. Hắn tiếp nhận chén rượu do thị nữ dâng lên rồi chậm rãi uống không có chút ý thức vội vàng.
Hài lòng gật đầu, Khải Sắt XII phất tay sai đám thị vệ cạnh người cùng thị nữ lui ra ngoài. Sau đó chậm rãi nói với Lâm Thanh Hàn: "Ngươi rất kỳ quái tại sao ta lại đột nhiên tìm ngươi để mở ra tiệc tối này không?"
Nghe thấy Khải Sắt XII hỏi thẳng như vậy, Lâm Thanh Hàn không khỏi nao nao, lập tức cũng thản nhiên đáp lại: "Không sai, ta không sao nghĩ ra lý do có thể khiến cho ngài đột nhiên tốt với ta như vậy. Ta hẳn là còn không có đến giá trị cao như vậy"
Gật đầu, Khải Sắt XII không đáp hỏi ngược lại: "Ngươi đã giết Kiệt Khắc, lại đắc tội với Khải Đức. Thậm chí lại còn giết thủ lĩnh Ám Ảnh Xích Huyết. Nếu như không có buổi tiệc tối hôm nay thì ngươi muốn làm gì bây giờ?"
"Mượn thế lực!" Lâm Thanh Hàn không buồn che dấu chút nào mà nói: "Trong đế đô này cũng không phải chỉ có một mình Kiệt Phất Tốn là nhân vật có thực quyền. Khải Đức cũng không có khả năng một tay che trời. Chỉ cần có kế hoạch thích đáng thì cũng không nhất định không thể đạt được một đường sống. Đương nhiên, nếu như thật sự không thể thì ta có lẽ sẽ một lần nữa trở lại ma thú sâm lâm"
Trong mắt Khải Sắt XII đột nhiên bắn ra rồi một luồng tinh quang, lập tức chậm rãi thu hồi lại mà lạnh nhạt nói: "Ngươi vừa mới địa nói cũng không sai. Đơn giản nếu chỉ nói về thực lực của ngươi bây giờ thì không đáng để cho ta tốn hao tinh lực lớn như vậy mà chú ý. Chỉ là may mắn đánh chết một cường giả Cửu cấp mà thôi, ta muốn giết ngươi cũng không khó khăn."
Lâm Thanh Hàn im lặng nghe Khải Sắt XII nói, cũng không tiếp lời.
"Nhưng mà, ta lại làm như vậy thì hẳn, ngươi biết là tại sao?" Dừng một chút, Khải Sắt XII tiếp tục nói: "Nguyên nhân rất đơn giản —— ngươi còn trẻ!"
Tuổi còn trẻ, lý do này nghe ra tựa hồ rất nhàm chán. Nhưng trên thực tế, cẩn thận ngẫm nghĩ lại thì thấy đó là lí do thật sự thỏa đáng.
Còn có cái gì đáng giá đầu tư hơn so với tiềm lực sao?
Một người có thể đánh chết Cửu cấp sát thủ cũng không đáng đầu tư, một thanh niên hai mươi tuổi cũng không đáng đầu tư như vậy. Nhưng một khi hai người này kết hợp lại thì bản chất sự việc sẽ không còn đơn giản như vậy rồi.
Một người thanh niên tuổi chừng gần hai mươi tuổi mà có thể đánh chết cường giả Cửu cấp. Như vậy, sau mười năm, hai mươi năm nữa thì hắn sẽ cho ra kết quả như thế nào?
Trầm mặc chỉ chốc lát, Lâm Thanh Hàn rốt cục không có nói gì nữa, lẳng lặng bưng lên chén rượu nhẹ nhấp một ngụm.
Từ Hoàng thành đi ra, Lâm Thanh Hàn không khỏi thở phào. Chỉ trong thời gian ngắn ngủi máy tiếng đồng hồ tham dự tiệc tối đã mang lại cho hắn những thu hoạch thật sự là rất lớn. Dễ dàng hoà hoãn mâu thuẫn với Hoàng thất, ít nhất từ nay về sau không cần phải lo lắng Hoàng thất trực tiếp phái ra đại quân bao vây tiêu diệt mình rồi. Về khả năng Nhị hoàng tử vẫn còn có thể định nhằm vào mình để ám sát thì cũng đã có vẻ không quan trọng rồi.
Mặt khác, thông qua ngắn ngủi tiếp xúc cùng với Tam hoàng tử Khải Đức thì cũng xem như đã thành lập rồi một loại quan hệ hữu nghị mặc dù cũng không chắc chắn ... Hoặc là nói, quan hệ dựa trên ích lợi mặc dù cũng không đáng tin, nhưng mà dưới điều kiện ưu thế áp đảo của Nhị hoàng tử từ trước tới giờ thì loại quan hệ này cũng mang lại tính chất ổn định rất lớn.
Cuối cùng, chính là có được tư cách bước vào Học viện đế quốc. Đối với Lâm Thanh Hàn mà nói thì kỳ thật điểm ấy mới là trọng yếu nhất.
Bây giờ mọi thứ của mình đều là xây dựng trên cơ sở thực lực của bản thân. Nếu như mình không có súng lục, sợ rằng tư cách để cho những người này chịu dùng khóe mắt liếc qua một chút cũng không có.
Thực lực vi tôn, điểm ấy trên thế giới này chẳng những không giảm đi mà ngược lại càng được coi như chân lí hoàn mỹ.
Bất cứ quan hệ nào cũng đều là xây dựng trên cơ sở này, như vậy còn có gì quan trọng hơn so với thực lực được mạnh lên?
Miệng nở nụ cười lạnh nhạt, Lâm Thanh Hàn khinh thường nhìn thoáng qua xe ngựa của Khải Đức và Kiệt Phất Tốn xa xa. Bây giờ mà còn không thể giết chết được mình, như vậy theo thời gian trôi qua thì sau này uy hiếp của bọn họ có thể gây ra với mình cũng nhân tiện càng ngày càng nhỏ rồi.
Tử tước, mặc dù chỉ là một tước vị nho nhỏ không có bất cứ thực quyền gì. Nhưng mà điều này lại tượng trưng cho việc Lâm Thanh Hàn rốt cục đã bước vào hàng ngũ quí tộc ***của dế quốc Khải Sắt rồi!
Tóm lại, cho dù là nói như thế nào thì rốt cuộc cuộc sống của Lâm Thanh Hàn sau khi đến thế giới này cũng nhanh chóng ổn định lại rồi...
Tác giả: Phiêu Linh Huyễn
Convert: Đường Ngọc Ninh
Dịch giả: Cẩm Y Vệ
Biên tập: Maison
Nguồn: 4vn.eu
Khải Sắt XII đích thân hạ lệnh khiến cho hiệu suất làm việc trở nên cực cao
Lúc Lâm Thanh Hàn quay lại tửu điếm từ hoàng thành thì đã có người đem giấy chứng minh nhập học đến cửa phòng. Buổi sáng ngày thứ hai lúc Lâm Thanh Hàn thản nhiên đến Đế quốc Học viện, mọi thứ thủ tục cũng đã hoàn thành. Bây giờ hắn chỉ cần chọn lựa hệ mà hắn muốn học thôi.
“Học viên Ma pháp của chúng ta có tổng cộng năm hệ chia thành địa, hỏa, thủy, phong, điện, ngươi muốn lựa chọn hệ nào?” Sau khi tiếp nhận thủ tục nhập học của Lâm Thanh Hàn xong, viện chủ ma pháp viện ngẩng đầu liếc mắt Lâm Thanh Hàn một cái, rồi nói tiếp: “Tên của ta là Mạt Tây, ngươi có thể kêu ta là chủ nhiệm Mạt Tây.”
Mặc dù không biết tại sao thanh niên này có thể huy động quan hệ đến mức đó để tiến vào Đế quốc Học viện. Nhưng mà có thể khẳng định, trên người tiểu tử này không có nửa điểm dao động của ma pháp nguyên tố. Nói cách khác, người này căn bản là một tên đần độn cái gì cũng không biết.
Từng này tuổi rồi còn không có nửa điểm ma pháp cùng đấu khí cơ sở. Hơn nữa có thể điều động lực lượng và mạng lưới quan hệ khổng lồ như vậy. Tên này chỉ có thể dùng một từ thôi-hoàn khố đệ tử (tên ăn chơi trác táng)
Đương nhiên những đánh giá này, Lâm Thanh Hàn tạm thời không biết đến. Bây giờ hắn còn đang đau đầu vấn đề lựa chọn hệ ma pháp nào. Nhược Lâm cũng không nói cho hắn ma pháp lại phân thành những hệ lộn xà lộn xộn như vậy.
“Chà, Mạt tây chủ nhiệm, ta muốn hỏi có thể học tất cả các hệ không?” Lâm Thanh Hàn yếu ớt hỏi.
“Học tất cả ư?” Mạt Tây cười lạnh một chút, khinh thường nói, “Tri thức ma pháp bác đại tinh thâm, cho dù học một hệ, ngươi cả đời cũng chưa chắc có thể có kết quả. Học toàn bộ? Ngươi cho rằng ngươi là ai?"
( Quả nhiên là kẻ ăn chơi trác táng, học toàn bộ, chỉ có đồ ngớ ngẩn này nghĩ ra được!)
"Ồ" Lâm Thanh Hàn bất đắc dĩ lên tiếng, lập tức hỏi,“ Ta nghe nói, ma pháp còn có Quang minh, Hắc ám cùng Hệ không gian sao?”
Mấy thứ này vốn là cũng có tên trong ma pháp thư.
“Quang minh hệ là ma pháp chuyên trách của giáo đình. Trừ phi ngươi gia nhập giáo đình, nếu không thì không có khả năng học được. Mà Hắc ám ma pháp là sở trường học được của hắc vu sư( phù thủy đen). Nếu như ngươi không muốn bị giáo đình đuổi giết, tốt nhất không nên giữ ý niệm này trong đầu.” Dừng một chút, Mạt Tây tiếp tục nói: " Về phần không gian hệ ma pháp … thật ra lại phù hợp với ngươi.”
Cười lạnh một chút, Mạt Tây tiếp tục nói: " Không gian hệ ma pháp, trước khi ngươi đạt đến thánh vực thì không có lực công kích gì. Ngoại trừ có tính chất lý luận nghiên cứu, không có chút tác dụng gì. Nói cách khác, nếu như lựa chọn hệ này thì ngoài một ít lý luận không gian hệ, ngươi không cần học tập bất kỳ ma pháp kỹ xảo nào vân vân. Chỉ cần hảo hảo rèn luyện tinh thần lực của ngươi là được."
“Uh? Trước khi đạt đến thánh vực thì không có lực công kích gì?” Nằm ngoài dự liệu của Mạt Tây, Lâm Thanh Hàn lại rất có hứng thú với hệ này.
Mặc dù có chút không kiên nhẫn, nhưng cho đến bây giờ vẫn không biết lai lịch của kẻ mới nhập học này nên Mạt Tây lại tiếp tục giải thích: “Muốn sử dụng không gian hệ ma pháp cần tinh thần lực cực kỳ mạnh mẽ. Nếu ngươi không có đủ tinh thần lực thì quên đi. Cho dù là một ma pháp đơn giản nhất, không gian hệ cơ bản cũng yêu cầu tinh thần lực vượt ra ngoài thánh vực. Nếu không, ngươi căn bản không cách nào xé mở không gian, ngươi đã hiểu rõ chưa?”
“Vạy ta học hệ này.” Lâm Thanh Hàn nói như chém đinh chặt sắt.
(Nói giỡn sao, còn có hệ ma pháp thích hợp như vậy với ta chứ? Không cần học tập bất kỳ kỹ xảo ma pháp gì. Nói nhảm, lão tử cũng không phải ma pháp sư thật sự. Không có ma pháp nguyên tố, phóng ra ma pháp cái rắm! Nhất định cần phải đủ tinh thần lực sao? Nói như vậy, phương pháp rèn luyện tinh thần lực của hệ này không phải mạnh mẽ hơn rất nhiều so với hệ khác sao?)
"Ngươi nói cái gì?" Giờ đến phiên Mạt Tây hết nói nổi. Vừa nói mấy lời này bất quá là để trào phúng Lâm Thanh Hàn, nhưng hắn không nghĩ rắng Lâm Thanh Hàn lại thật sự chọn hệ ma pháp này: “Ngươi quyết định sao? Ma pháp không gian hệ phần lớn đã thất lạc, trừ phi có cơ duyên đặc biệt. Nếu không cho dù ngươi thật sự đạt tới cấp thánh vực, cũng không có ma pháp gì cho ngươi học tập.”
“Vâng, không quan hệ, đợi đạt đến thánh vực rồi nói đi.” Lâm Thanh Hàn dường như coi không có việc gì xảy ra. Dù sao thì mình cũng chưa chắc dùng không gian ma pháp. Có học hay không cũng không có gì. Nếu có thể đề cao tinh thần lực, tăng thêm uy lực khẩu súng của mình là được.
“Học viện chúng ta tạm thời chỉ có một không gian hệ đệ tử, đó là ngươi. Cũng không có không gian hệ đạo sư. Nếu như ngươi muốn học. Ngươi có thể đi tìm Tác Lý. Mặc dù hắn là một hỏa hệ ma pháp sư, bất quá hắn có nghiên cứu ma pháp không gian hệ.” Mạt Tây có chút bất đắc dĩ nói.
( Hỗn đản này không phải là chuyên môn tìm ta gây sự sao? Hay là hắn căn bản có tức giận với người trong nhà, đến đây để giải tỏa. Đáng chết, nhất định là như vậy. Dù sao ma pháp mà chưa đạt tới thánh vực thì không thể phóng thích, ai cũng không thể biết hắn rốt cuộc học nhiều ít bao nhiêu!)
"Oh, biết rồi." Lâm Thanh Hàn không chút phật lòng gật đầu, điều này càng khẳng định phán đoán của Mạt Tây.
(Chỉ có một mình ta là đệ tử của không gian hệ? Vậy chẳng phải là không cần học cùng khóa với đám tiểu hài tử xấu xa sao? Hay lắm, hay lắm!).
“Tác Lý là hỏa hệ đạo sư, còn phải dạy dỗ đám đệ tử của hỏa hệ. Nếu như không có chuyện, ngươi không nên đi quấy rầy hắn. Hừ, đương nhiên, ngươi cũng có thể đi tới hỏa hệ để dự thính.” Mạt Tây suy nghĩ một chút tiếp tục nói.
(Lão tiểu tử Tác Lý không dễ chọc, nếu hắn biết ta ném một tên ăn chơi trác táng cho hắn. Hắn không tìm phiền toái với ta mới là lạ. Dù sao tiểu tử này cũng không phải tốt đẹp gì. Cho Tác Lý ít phiền toái, tương lai cũng dễ giải thích.)
“Đệ tử biết rồi.” Lâm Thanh Hàn tùy ý phất phất tay nói. Ý tứ của Mạt Tây đương nhiên hắn hiểu, bất quá hắn cũng thờ ơ không thèm chấp.
“Ngươi đi tìm Tác Lý đạo sư đi, hắn ở hỏa hệ ma pháp viện.” Mạt Tây tiện thể hướng dẫn hắn đường đi cho Lâm Thanh Hàn.
Lần này Lâm Thanh Hàn đơn giản ngay cả " Biết rồi " Ba chữ cũng chẳng muốn nói.
“Ách. Ai nói trường học là nơi mỹ nữ tụ tập đây. Có nên hay không tìm mấy tiểu nữ sinh? Ừ, đi xem xét chung quanh thử, dạo qua các hệ. Dù sao cũng đang nhàn rỗi.” Khẽ lắc đầu, Lâm Thanh Hàn nhỏ giọng nói rồi xoay người rời khỏi phòng làm việc của Mạt Tây.