Ghi chú đến thành viên
Ãá» tài đã khoá
 
Ãiá»u Chỉnh
  #21  
Old 07-07-2008, 09:04 AM
danangcity's Avatar
danangcity danangcity is offline
Phi Thăng Chi Hậu
 
Tham gia: Apr 2008
Bài gởi: 892
Thá»i gian online: 3 ngày 16 giá» 51 phút
Xu: 0
Thanks: 26
Thanked 12 Times in 9 Posts
Hồi 20

Ma huyệt thoát nạn




Thần Bí Chi Cung.
Bỗng nhiên nổi lên một tràng những tiếng chuông báo động cấp bách và liên tục.
Tiêu Diện Âm Ma và Truy Hồn Tẩu hoảng hốt chạy vỠhướng Thần Bí Chi Cung nhanh như gió.
Truy Hồn Tẩu vừa chạy vừa nói :
- Ma chủ! Tiếng chuông kêu rất khẩn cấp, chẳng lẽ có kẻ địch xông vào nội cung chăng?
Tiếu Diện Âm Ma trầm ngâm nói :
- Ta cũng rất lấy làm ngạc nhiên! Ngoại trừ cung nội xảy ra sự biến khẩn cấp mới được đánh chuông báo động như thế, bằng không chẳng được sử dụng, nhưng không thể nào có ai xâm nhập được kia mà?
Truy Hồn Tẩu sực như vỡ lẽ nói :
- A! Phải rồi chẳng lẽ lại chính là Huỳnh Sam Khách nỠsao?
Tiếu Diện Âm Ma nghe nói thế thoạt ngẩn ngÆ°á»i trong giây lát, sau đó lắc đầu nói :
- Không thể được, cậy vào ba thế võ nho nhá» của gã quyết không phải là địch thủ của Thập Nhị Kim Thoa, thế nhÆ°ng ta lấy làm lo sợ tại sao bá»n Thái Chân Tá»­ lại có thể thoát khá»i bí thất, chẳng lẽ...
Truy Hồn Tẩu cung kính thưa rằng :
- Hạ tá»a đã mục kích chẳng biết vì nguyên nhân thế nào há» lại từ mặt sau núi Phiến Tá»­ Nhai chạy ra, ngoại trừ ngÆ°á»i trong cung má»›i biết bí đạo đó ngoài ra không bất cứ má»™t ai biết cả.
Tiếu Diện Âm Ma nghiêng đầu suy nghĩ giây lát, nói :
- Vậy thì chúng ta phải vào cung Ä‘iá»u tra xem sao?
Truy Hồn Tẩu kêu vâng má»™t tiếng, nhÆ°ng miệng mấp máy nhÆ° muốn nói Ä‘iá»u gì, song chÆ°a tiện nói ra.
Tiếu Diện Âm Ma trông thấy thế Ä‘á»™ng lòng há»i :
- Có việc chi chăng?
Truy Hồn Tẩu ấp úng nói :
- Tiểu oa nhi hỠNhạc.
Tiếu Diện Âm Ma khẽ gật đầu nói :
- Ồ! Ta nghĩ rằng có lẽ hắn đã chạy mất...
Truy Hồn Tẩu nhÆ° muốn nói Ä‘iá»u gì nữa, nhÆ°ng cuối cùng không nói.
Bấy giá», hỠđã vào trong cung.
Tiếu Diện Âm Ma cất giá»ng lạnh lùng nói :
- Bây giỠngươi ra xem xét bí đạo đó, còn việc trong cung để ta lo cho!
Truy Hồn Tẩu cung kính kêu vâng một tiếng lập tức phi thân chạy vỠhướng bí đạo.
Tiếu Diện Âm Ma đi qua hai dãy sương viện đã biết đại sảnh trong cung xảy ra biến cố.
Gã biết rằng ắt là tiểu oa nhi hỠNhạc và...
Gã thoạt vừa suy nghĩ đến đây bất giác rùng mình ớn lạnh tóc gáy.
Thế rồi gã vội vã chạy thẳng tới đại sảnh.
Quả nhiên...
Gã thoạt vừa ấn nút cơ quan chưa kịp bước vào cửa đại sảnh bỗng nghe một tiếng thảm rú nổi lên!
Gã lập tức gầm hét một tiếng phi thân nhảy vào đại sảnh ngay.
Chỉ thấy Thập Nhị Kim Thoa nằm ngổn ngang trên đất, máu me lem luốc đầy mình, trông dạng chết của hỠthê thảm hết sức.
Còn ba ngÆ°á»i cuối cùng Ä‘ang vùng vẫy kháng cá»±.
Hai mắt Nhạc Xương đỠngầu, sát khí đang bốc lên đùng đùng.
Äá»— Nhược Quân nằm co ro ở trong góc sảnh mặt mày tái mét, hai bên khóe miệng rá»›m máu.
Tiếu Diện Âm Ma run bắn ngÆ°á»i lên khẽ thở dài má»™t tiếng, đồng thá»i khoát tay ra dấu bảo ba Kim Thoa còn lại lui ra sau.
Nhạc XÆ°Æ¡ng thoạt trông thấy Tiếu Diện Âm Ma xuất hiện cÆ°á»i ha hả nói :
- Này ma đầu! Không ngỠngươi lại cả gan hiện thân lần nữa, há há, ngươi than thở gì thế? Có phải ngươi đang lo tiếc rẽ số nữ nhân hạ tiện này đã biến thành hồng phấn khô lâu ư?
Hai mắt Tiếu Diện Âm Ma bỗng tia ra luồng hung quang rùng rợn, gầm hét nói :
- Câm mồm lại!
Nhạc XÆ°Æ¡ng cÆ°á»i lạnh lùng nói :
- Ta chẳng sợ ngÆ°Æ¡i hóa nhục thành căm phẫn đâu, nói thật cho ngÆ°Æ¡i hay, từ lúc ta vào Thần Bí Chi Cung đã không nghÄ© tá»›i chuyện sống sót ra khá»i đây.
Này ma đầu! Ta nói xong rồi, hãy mau nạp mạng đi.
Tiếu Diệp Âm Ma cất giá»ng cÆ°á»i lạnh lùng nói :
- Lão phu đã nói cho hay rồi, nếu ngươi bảo rằng trả thù cho cha vậy là tìm sai đối tượng rồi.
Nhạc Xương thoạt liên tưởng đến cảnh chết thảm thiết của phụ thân, bất giác phùng mang trợn mắt, chăm chăm nhìn Tiếu Diện Âm Ma nói :
- Hứ! NgÆ°Æ¡i lấy gì làm chứng minh, không phải ngÆ°Æ¡i giết phụ thân ta? Chỉ căn cứ vào câu:"Trong ký ức ta chÆ°a há» giết ngÆ°á»i này", nhÆ° thế là chạy tá»™i được sao?
Tiếu Diện Âm Ma nỗi giận đùng đùng nói :
- Tiểu oa nhi ngÆ°Æ¡i chẳng có căn cứ, nếu không có sá»± thật này, há được ngậm máu phun ngÆ°á»i Æ°? Lão phu nhất niệm nhân từ, buông tha ngÆ°Æ¡i vài lần, không ngá» ngÆ°Æ¡i chấp mê bất ngá»™, cứ làm tá»›i, hÆ¡n nữa lại sát hại Thập Nhị Kim Thoa của ta quá bán. Tiểu oa nhi! Quả thật ngÆ°Æ¡i cÅ©ng tàn nhẫn quá thế.
Nhạc Xương kêu hừ một tiếng nói :
- Nếu như ngươi không cắn rứt lương tâm thì làm gì cớ chuyện hậu đãi ta như thế? Nói cho ngươi hay, chỉ cần ta còn một hơi thở cuối cùng ta quyết phải ăn thịt của ngươi và uống máu của ngươi, bằng không ngươi có bản lĩnh thì cứ việc giết ta để tuyệt hậu hoạn!
Tiếu Diện Âm Ma giận đến mồm mÅ©i phun ra khói lá»­a, cÆ°á»i hắc hắc nói :
- Cha chả tiểu oa nhi! Ngươi thách thức lão phu đó ư?
Nhạc XÆ°Æ¡ng chẳng thèn trả lá»i gã, âm thầm vận công chuẩn bi liá»u mạng vá»›i đối phÆ°Æ¡ng.
- Này tiểu oa nhi! Xem chưởng nào!
Dứt lá»i song chưởng từ từ đẩy tá»›i.
Nhạc Xương thấy thế xuất chưởng của đối phương không có chi kỳ lạ, hắn bèn vận khởi bảy thành công lực phóng chưởng phản công.
Lạ lùng thật, khi hai đạo chưởng lực va đụng vào nhau, Nhạc Xương chỉ cảm thấy kình lực đối phương hư vô không thực, nhưng một chưởng của mình như đánh vào bùn lầy biển cả không còn chút tung tích gì hết.
Hắn bất giác giật mình kinh hãi!
Thình lình...
Trong lúc hắn Ä‘ang lấy làm kinh ngạc bá»—ng có má»™t đạo kình lá»±c nhu má»m ập vào trÆ°á»›c ngá»±c.
Hắn muốn lượn mình tránh né, nhưng không còn kịp nữa.
Äạo kình lá»±c ná» càng lúc càng nặng.
Cuối cùng...
Hắn cảm thấy khí huyết nơi trước ngực đảo lộn, kêu lên oa một tiếng há mồm phun ra một bụm máu tươi, té nằm bất tỉnh nhân sự luôn.
Trong lúc sắp té ngã ra đất hắn thoạt nghe thấy má»™t tràng cÆ°á»i nhÆ° Ä‘iên nhÆ° cuồng.
* * * * *
Trá»i tối dần.
Ãnh trăng từ từ ló dạng.
Từng cÆ¡n gió thoang thoảng lÆ°á»›t qua miá»n sÆ¡n dã.
Chẳng biết trải qua bao lâu thá»i gian. Má»™t tràng những tiếng khóc thút thít bi ai đã đánh thức Nhạc XÆ°Æ¡ng.
Hắn từ từ mở hai mắt ra, chỉ thấy Äá»— Nhược Quân ngẩng gÆ°Æ¡ng mặt đầy nÆ°á»›c mắt chăm chăm ngắm nhìn mình.
Äá»— Nhược Quân thoạt trông thấy hắn tỉnh lại má»›i thở dài má»™t tiếng, mỉm cÆ°á»i há»i :
- Chàng tỉnh lại rồi ư? Bị thương có nặng chăng?
Nhạc XÆ°Æ¡ng lắc đầu ngồi dậy, trÆ°á»›c hết vận công Ä‘iá»u tức giây lát, cảm thấy khí huyết ná»™i thể Ä‘iá»u hòa, trăm mạch lÆ°u thông, ngoại trừ nÆ¡i ngá»±c hÆ¡i Ä‘au ngoài ra không có hiện tượng bị thÆ°Æ¡ng gì hết.
Nhạc XÆ°Æ¡ng bất giác cả mừng, nhảy vá»t lên, đảo mắt quét nhìn xung quanh má»™t vòng, ngạc nhiên nói :
- NÆ¡i đây là đâu vậy? Tại sao chúng ta lại đến đây? Ta còn nhá»› má»›i đụng má»™t chưởng vá»›i ma đầu ná», bá»—ng cảm thấy trÆ°á»›c ngá»±c hÆ¡i Ä‘au, kế đó chẳng còn biết gì hết.
Äá»— Nhược Quân nói giá»ng ôn tồn :
- Thiếp cÅ©ng chẳng biết nÆ¡i đây là đâu cả, khi thiếp tÄ©nh lại má»›i phát hiện cùng chàng song song nằm dài tại đây, đồng thá»i bên cạnh có cục đá dằn má»™t tá» giấy nhá». Này! Chàng cứ xem.
Nói xong, nàng móc túi lấy một mảnh giấy nhỠra giao tận tay Nhạc Xương.
Nhạc XÆ°Æ¡ng Ä‘Æ°a mảnh giấy chữ Ä‘á»c dÆ°á»›i ánh trăng bất giác cau mày, trÆ¡ mắt nhìn ra xa xa, hắn trầm ngâm giây lát, sau đó lẩm bẩm :
- Nếu không là gã, vậy là ai?
Äá»— Nhược Quân tiếp lá»i nói :
- Căn cứ hành vi thÆ°á»ng ngày của ma đầu này, gã quyết không khi nào chịu buông tha chúng ta đôi ba phen đâu, chẳng phải trên mảnh giấy chữ gã đã viết rằng bằng lòng giúp chàng truy tìm ra hung thủ đó sao?
- Nói vậy, quả thật có lẽ không phải là gã.
Nhạc XÆ°Æ¡ng Ä‘Æ°a mắt nhìn Äá»— Nhược Quân má»™t cái, sá»±c nhÆ° nghÄ© ra Ä‘iá»u gì, hấp tấp há»i :
- Quân muội! Chẳng phải nàng đã thỠthương rồi sao?
Äá»— Nhược Quân khẽ gật đầu nói :
- DÆ°á»ng nhÆ° phải, thế nhÆ°ng bây giá» thiếp chẳng có chút cảm giác bị thÆ°Æ¡ng gì hết...
Nhạc Xương nghe nói thế, khẽ gật đầu lại lẩm bẩm nói tiếp :
- Ồ! Nhất định là y! Nhất định là y chớ không còn ai nữa.
Äá»— Nhược Quân ngạc nhiên há»i :
- Cái gì nhất định là y? Mà y là ai?
Nhạc Xương buột liệng nói :
- Thư sinh trung niên!
Äá»— Nhược Quân sững sốt nói :
- ý chàng muốn nói rằng chính ma đầu nỠđã trị thương cho hai chúng ta, sau đó mới đưa chúng ta tới đây?
Nhạc Xương khẽ gật đầu nói :
- Ngoại trừ y, ngoài ra còn ai nữa?
Äá»— Nhược Quân thắc mắc há»i :
- Tại sao y phải làm thế?
Nhạc Xương cau mày nói :
- Ta chỉ suy đoán thế thôi...
Hắn dừng lại suy nghĩ giây lát, sau đó lại nói tiếp :
- Chỉ tiếc rằng nhất đại cao nhân Huỳnh Sam Khách đã chết thảm thế này.
À! Không ngá» làn khói trắng có vẻ tầm thÆ°á»ng ná» lại bá đạo ghê gá»›m đến thế.
Äá»— Nhược Quân thoạt nghe hắn Ä‘á» cập việc này, tức thì thẹn Ä‘á» cả hai má, cúi đầu Ä‘Æ°a mắt ngắm nhìn y phục mà mình Ä‘ang mặc trong ngÆ°á»i, bất giác giật mình nhủ thầm :
- “Ai đã thay mặc y phục này cho mình thế?â€
Nàng suy nghÄ© đến đây, tức thì trong lòng lấy làm thấp thá»m bất an, mặt lá»™ vẻ thẹn thùng lén lút Ä‘Æ°a mắt nhìn Nhạc XÆ°Æ¡ng má»™t cái.
Nàng sực trông thấy hắn cũng đang đưa mắt chăm chăm nhìn tự thân.
Nhạc XÆ°Æ¡ng thoạt quay ngÆ°á»i qua, tức thì tiếp xúc ngay ánh mắt của Äá»— Nhược Quân.
Hai ngÆ°á»i cùng giật mình Ä‘Æ°a mắt nhìn sang nÆ¡i khắc, trống ngá»±c hai ngÆ°á»i cứ đập thình thịch không dừng.
Trầm mặc, sá»± trầm mặc chẳng gây cá»n con tiếng Ä‘á»™ng gì hết.
Äêm mát nhÆ° nÆ°á»›c, khí lạnh xông tận vào lòng ngÆ°á»i.
Bỗng nhiên Nhạc Xương chỉ tay vào một sơn lãnh ở đằng xa nói :
- Này Quân muội! Nàng xem nào, nơi đây chẳng phải là Phiến Tử Nhai đó ư?
Äá»— Nhược Quân Ä‘Æ°a mắt nhìn vá» hÆ°á»›ng Nhạc XÆ°Æ¡ng Ä‘ang chỉ, quả nhiên nàng đã trông thấy lá» má» má»™t sÆ¡n lãnh nhÆ° hình cánh quạt (Phiến Tá»­ Nhai).
Nàng cả mừng ngồi bật dậy, nắm tay Nhạc Xương nói :
- Äi nào XÆ°Æ¡ng ca ca! Chúng ta hãy đến đó xem...
Nhạc Xương cau mày, nói :
- Nói sao? Äâm đầu vào lÆ°á»›i lần nữa chăng?
Äá»— Nhược Quân bật cÆ°á»i nói :
- Trông chàng có vẻ trở thành con chim sợ cung tên thì phải, ý thiếp nói rằng hắc tiểu tá»­ và Tiểu Oanh vẫn còn chỠđợi chúng tà tại đó, có rá»i khá»i đây cÅ©ng phải dẫn chúng nó Ä‘i chứ?
Nhạc XÆ°Æ¡ng mỉm cÆ°á»i nói :
- Nếu nàng không nhắc nhở, suýt nữa ta quên mất hỠrồi.
Äá»— Nhược Quân bÄ©u môi nói :
- Hứ! Vậy thì chàng đang nhớ những gì thế?
Nhạc Xương động lòng pha trò nói :
- Ta... Chỉ nhớ Mãn Xuân viên.
Äá»— Nhược Quân thoạt nghe nói thế, tức thì thẹn Ä‘á» mặt, nhảy vào lòng hắn giÆ¡ đấm tay ngá»c đấm vào ngÆ°á»i hắn liên tục, giả đò giận dá»—i nói :
- Thiếp không chịu đâu! Chàng hÆ° lắm, ăn hiếp ngÆ°á»i ta mà còn...
Nhạc XÆ°Æ¡ng buông tiếng cÆ°á»i há há, hắn vừa ôm nàng vào lòng, sau đó dùng đôi môi khẽ ấn lên miệng nàng không cho nàng nói tiếp nữa.
Äá»— Nhược Quân khẽ vùng vẫy má»™t cái, kế đó ngoan ngoãn tá»±a vào lòng hắn, mặc hắn hôn hít.
Hai ngÆ°á»i cùng lúc chìm đắm trong tình ân ái ngá»t ngào.
Chẳng biết thá»i gian đã trải qua bao lâu.
Äến khi có vài tiếng sáo thảm thiết nổi lên, má»›i làm cho hai ngÆ°á»i giật mình tách rá»i ra.
Chỉ thấy bốn bóng ngÆ°á»i từ hÆ°á»›ng Phiến Tá»­ Nhai chạy tá»›i vá» phía chánh tây thật nhanh, trong chá»›p mắt đã biến mất trong đêm tối.
Hai ngÆ°á»i ngá»› ngẩn Ä‘Æ°a mắt nhin nhau, chẳng biết bốn bóng Ä‘en này rốt cuá»™c là nhân vật phÆ°Æ¡ng trá»i nào.
Nhạc Xương suy nghĩ giây lát, sau đó nói :
- Chúng ta Ä‘i tìm bá»n Bảo Bối trÆ°á»›c đã!
Äá»— Nhược Quân cÅ©ng nóng ruá»™t đến sá»± an nguy của bá»n Tiểu Oanh, nàng thoạt nghe hắn nói thế lập tức kêu vâng má»™t tiếng phi thân chạy vá» hÆ°á»›ng Phiến Tá»­ Nhai trÆ°á»›c.
Nhạc XÆ°Æ¡ng thấy nàng phi thân chạy nhÆ° gió, hắn cÅ©ng không dám chậm trá»…, liá»n lượn mình rượt theo ngay.
Chỉ má»™t khoảng mÆ°á»i phút đồng hồ hai ngÆ°á»i lên tá»›i Phiến Tá»­ Nhai.
DÆ°á»›i ánh tà dÆ°Æ¡ng soi sáng, chỉ thấy những túp lá»u căng bằng da bò trên đỉnh núi Phiến Tá»­ Nhai ngã đông nghiêng tây, ngổn ngang đầy sân, cách chá»— ven núi không xa mấy, hiện ra má»™t cái hố sâu vài trượng.
Xung quanh hố lá»›n ná» rải đầy những tảng đá núi to nhá», đá lá»›n thì nặng hÆ¡n ngàn cân, còn đá nhá» thì bể nhÆ° trứng gà, có má»™t số xác chết xen lẫn vá»›i những tảng đá núi ngổn ngang ấy.
Số xác chết này mặt lộ vẽ hung tợn, hoặc nằm nghiêng hoặc nằm ngửa, máu me lem luốc đầy mình.
Có những xác chết nhe răng hé miệng trông dạng có vẻ đau khổ lắm thì phải.
Một số thì trợn ngược hai mắt, hình như chẳng phục chút nào.
Cả sân núi Phiến Tử Nhai tràn đầy những nỗi rùng rợn kinh hoàng...
Sau khi Äá»— Nhược Quân xem qua hiện trÆ°á»ng, bất giác rùng mình hít má»™t hÆ¡i khí lạnh vào ngÆ°á»i và lui ra sau hai bÆ°á»›c.
Nhạc Xương vội tiến tới áp sát vào mình nàng, mặt hơi biến sắc nói :
- Hình nhÆ° những xác chết và cánh vật nÆ¡i đây bị chất gì làm nổ bung thì phải, trông tình hình ắt là âm mÆ°u gian kế của ma đầu ná»... Hừ! Ta quyết không buông tha gã...
Nói xong, hắn nắm chặt cánh táy trái của Äá»— Nhược Quân từ từ tiến tá»›i trÆ°á»›c.
Má»—i lần Ä‘i qua má»™t xác chết hắn thảy Ä‘á»u dừng lại, nÆ°Æ¡ng vào ánh trăng nhận diện mặt mÅ©i xác chết để xác định kẻ chết là ai.
Hắn xem hết một lượt, có khoảng ba mươi mấy xác chét nằm tại chỗ.
Thế nhÆ°ng không có má»™t ngÆ°á»i nào quen mặt cả.
Nhạc XÆ°Æ¡ng và Äá»— Nhược Quân trầm mặc không nói gì hết, há» Ä‘ang suy tÆ°...
Thình lình ngay từ lúc này...
Có má»™t tiếng la hét nhÆ° tiếng thanh la kêu ở cách xa phía sau má»™t đống đá ngổn ngang khoảng năm, sáu trượng nổi lên, kế đó há» thấy Tiểu Dâm Trùng Từ Thiện và Äồng Diện tÆ°á»›ng quân hiện thân ra.
Mặt mày Tiểu Dâm Trùng Từ Thiện máu me lem luốc, trên trán nỗi u lớn, tay chân cũng trở nên chậm lụt.
Mình mẫu Äồng Diện tÆ°á»›ng quân cÅ©ng dính đầy máu, má»™t cánh tay trái buông thòng xuống nhÆ° bị gãy xÆ°Æ¡ng, bÆ°á»›c Ä‘i khập khiá»…ng.
Cả hai ngÆ°á»i loạng choạng bÆ°á»›c tá»›i trÆ°á»›c.
Khi Tiểu Dâm Trùng Từ Thiện trông thấy rõ mặt mũi thiếu nữ chính là Hồng Nữ mà gã từng mơ mộng ngày đêm, tức thì cả mừng cất bước chạy nhanh hơn.
Bá»—ng nhiên, gã phát hiện Nhạc XÆ°Æ¡ng Ä‘ang đứng sau lÆ°ng thiếu nữ, bất giác ngẩn ngÆ°á»i dừng bÆ°á»›c lại.
Gã đã nhận ra kẻ này chính là tiểu tử từng đoạt mất Hồng Nữ tại Mãn Xuân viên, quả thật thù nhân gặp mặt, hai mắt đỠngầu ngay, gã chớp nháy đôi mắt một cái, la lớn tiếng nói :
- Hộ pháp đâu?
Äồng Diện tÆ°á»›ng quân lập tức cúi đầu hành lá»… thÆ°a rằng :
- Thuộc hạ xin nghe lệnh dụ!
Tiểu Dâm Trùng Từ Thiện chỉ tay vào mặt Nhạc Xương nói :
- Tiểu tá»­ này chính là ngÆ°á»i hãm hại chúng ta, hãy bắt hắn trói lại cho bản Lệnh chủ nhanh lên!
Äồng Diện tÆ°á»›ng quân kêu vâng má»™t tiếng nói :
- Tuân lệnh dụ!
Nói xong, y cúi ngÆ°á»i vái chào má»™t cái, cất bÆ°á»›c Ä‘i sang hÆ°á»›ng Nhạc XÆ°Æ¡ng.
Äá»— Nhược Quân thoạt trông thấy bá»™ dạng tác oai tác quái của Tiểu Dâm Trùng Từ Thiện, tức thì lá»­a giận trong lòng sồi lên sùng sục, đảo mình má»™t cái, Ä‘ang định nhảy tá»›i.
Nhạc XÆ°Æ¡ng giÆ¡ tay níu nàng lại, hạ thấp giá»ng nói :
- Quân muá»™i chá»› nóng vá»™i hãy đợi ngu huynh giải quyết gã đại hán này trÆ°á»›c, sau đó còn lo gì y chạy đâu cho khá»i.
Nói xong, ngang nhiên Ä‘i thẳng vá» hÆ°á»›ng Äồng Diện tÆ°á»›ng quân.
Äồng Diện tÆ°á»›ng quân bÆ°á»›c tá»›i chá»— cách trÆ°á»›c mặt hắn Ä‘ang còn khoảng hai trượng bá»—ng nhiên dừng lại, giÆ¡ tay phải chỉ vào mặt Nhạc XÆ°Æ¡ng, nghiêm sắc mặt lại nói :
- Vâng lệnh dụ Lệnh chủ, ngươi tự trói tay hay là muốn động thủ với bản Tướng quân?
Nhạc XÆ°Æ¡ng cÆ°á»i lạnh lùng má»™t tiếng nói :
- Tự trói tay chịu tội ư? Há há... ngươi chẳng xứng đáng chút nào!
Äồng Diện tÆ°á»›ng quân nói giá»ng lạnh nhÆ° tiá»n :
- Vậy thì bản Tướng quân đành đắc tội thôi!
Dứt lá»i, y khẽ nghiêng ngÆ°á»i má»™t bên, giÆ¡ tay phải phóng ra má»™t chưởng.
Nhạc Xương cũng vận khởi bảy thành công lực phóng chưởng nghênh chiến.
Tiểu Dâm Trùng Từ Thiện đứng ở xa xa trợn to hai mắt chăm chăm theo dõi hai ngÆ°á»i.
Gã vừa nhìn hai ngÆ°á»i, vừa nhủ thầm :
- “Nếu chẳng diệt trừ tiểu tá»­ này trÆ°á»›c, Hồng Nữ ắt không bao giá» chịu âu yếm vá»›i ta đâuâ€.
Äá»— Nhược Quân cÅ©ng Ä‘Æ°a mắt theo dõi hai ngÆ°á»i, nàng biết rằng đại hán mình mặt áo giáp này cô má»™t thân võ công khá cao cÆ°á»ng, nàng e rằng Nhạc XÆ°Æ¡ng khó địch, nên đã tụ thần định khí quan sát hiện trÆ°á»ng.
Äồng thá»i nàng nghÄ© bụng :
- “Nếu đến lúc cần thiết, bất kể qui luật giang hồ là thế nào cứ liên hợp công lá»±c của hai ngÆ°á»i, ta chẳng tin đấu không lại hán tá»­ mặc áo giáp này!â€
Tiểu Dâm Trùng Từ Thiện và Äá»— Nhược Quân Ä‘ang còn suy nghÄ© lung tung...
Bỗng nghe kêu đùng một tiếng!
Nhạc XÆ°Æ¡ng té lui ra sau ba bÆ°á»›c liá»n, mặt lá»™ vẻ kinh hãi chăm chăm nhìn Äồng Diện tÆ°á»›ng quân.
Äồng Diện tÆ°á»›ng quân loạng choạng lui ra sau hai bÆ°á»›c, gã chá»›p nháy đôi mắt vài cái, mặt lá»™ vẻ há»›t hãi nhủ thầm :
- “Quả nhiên tiểu tá»­ này lợi hại hÆ¡n hồi trÆ°á»›c nhiá»uâ€.
Gã vừa suy nghĩ tới đây lập tức vung chưởng tấn công lần nữa.
Nhạc Xương cũng âm thầm gia tăng một phần công lực, đợi lúc chưởng phong đối phương vừa ập tới, hắn cũng hất tay đánh tới nhanh như cắt.
Lại kêu đùng một tiếng như sấm nổ!
Lần này đôi bên vẫn chưa phân thắng bại.
Cả hai ngÆ°á»i cùng lúc lùi ra phía sau hai bÆ°á»›c liá»n.
Sắc mặt Äồng Diện tÆ°á»›ng quân trở nên khó xem hết sức, bá»—ng nhiên hai mắt gã tia ra hai luồng sáng lạnh, đồng thá»i kêu xoẹt má»™t tiếng, rút trÆ°á»ng kiếm ra khá»i bao luôn.
Nhạc XÆ°Æ¡ng thoạt trông thấy đối phÆ°Æ¡ng rút kiếm ra, bất giác buông tiếng cÆ°á»i há há nhÆ° Ä‘iên nhÆ° cuồng, đồng thá»i vẫy tay nói vá»›i Äồng Diện tÆ°á»›ng quân :
- Cứ đến nào! Bản thiếu gia sẽ sử dụng tay không chơi với ngươi vài hiệp, há há...
Äồng Diện tÆ°á»›ng quân thoạt bị hắn châm chá»c vài lá»i, tức thì nổi giận đùng đùng quÆ¡ thanh kiếm thép từ từ tiến vá» hÆ°á»›ng Nhạc XÆ°Æ¡ng.
Bấy giá» Äá»— Nhược Quân đứng ở kế bên cÆ°á»i thật đắc ý.
Nàng lấy làm yên tâm khi thấy võ công của Nhạc XÆ°Æ¡ng cao cÆ°á»ng đến thế.
Hào khí của Nhạc Xương càng khiến nàng kiêu hãnh hơn.
Nàng rất lấy làm hài lòng có một tình lang như thế.
Thình lình ngay lúc này...
Có má»™t cái mồm vừa nhá»n vừa hôi thối hôn lên má phấn nàng kêu chít chít má»™t cái.
Äá»— Nhược Quân giật mình xoay ngÆ°á»i qua, chỉ thấy Tiểu Dâm Trùng Từ Thiện lẳng lặng đến gần bên cạnh mình từ lúc nào mà nàng không hay biết gì hết.
Hai mắt gã tia ra luồng sáng tà ác thèm thuồng nhìn thẳng vào mặt mình.
Äá»— Nhược Quân ná»—i giận đùng đùng, hất tay đánh ra má»™t chưởng nhanh nhÆ° cắt.
Kêu bốp một cái!
Tức thì Tiểu Dâm Trùng Từ Thiện bị nàng đánh cho má»™t bợp tai đến Ä‘á»—i hai mắt nảy Ä‘om đóm lá»­a, đồng thá»i loạng choạng lùi ra phía sau hai bÆ°á»›c liá»n, gã giÆ¡ tay trái sá» vào chiếc má nóng bừng, còn tay phải thì chỉ vào ngÆ°á»i Äá»— Nhược Quân, vẫn làm mặt dày cÆ°á»i hí hí nói :
- Chao ôi! Này Hồng Nữ! Nàng... nàng chớ làm mặt dữ như thế có được chăng? Từ khi gặp nàng tại Mãn Xuân viên, quả thật ta ăn chẳng ngon ngủ chẳng yên, chỉ tưởng nhớ nàng cả ngày. Này Hồng Nữ cưng yêu! Muội muội yêu quý, chỉ cần nàng cùng ta âu yếm, ta chẳng kể tiểu tử nỠtranh hàng đầu...
Äá»— Nhược Quân nghe nói thế, giận đến tròn xoe hai mắt, mặt mày tái mét, trong lòng vừa cảm thấy xấu hổ vừa căm phẫn, toàn thân cứ run lẩy bẩy không dừng, nhất thá»i quên cả xuất thủ.
Tiểu Dâm Trùng Từ Thiện trông thay thế lại tưởng rằng mỹ nhân đã Ä‘á»™ng tình, gã đã làm mặt dày từ từ áp sát bên mình Äá»— Nhược Quân.
Gã vừa bước tới vừa lẩm bẩm nói :
- Này muội muội cưng yêu! Hồng Nữ yêu dấu của ta! Nàng hãy đi theo ta!
Nàng cần thứ gì ta cũng có hết, vàng bạc châu báu, cao lương mỹ vị, gấm vóc tơ tằm.
Gã vừa ra nói vừa bÆ°á»›c tá»›i trÆ°á»›c mặt Äá»— Nhược Quân.
Tiểu Dâm Trung Từ Thiện vừa nói vừa giÆ¡ tay nắm vào cánh tay ngà ngá»c của Äá»— Nhược Quân.
Thình lình kêu bốp một cái!
Má bên trái gã lại hiện ra một dấu bàn tay năm ngón.
Bấy giá» Äá»— Nhược Quân đã giận đến nói chẳng nên lá»i, cứ nghiến răng kêu ken két liên tục.
Tiểu Dâm Trùng Từ Thiện vẫn làm mặt dày nói :
- Äánh là thÆ°Æ¡ng, mắng là yêu, hí hí! Ta biết nàng yêu ta, nhÆ°ng vì e lệ...
Gã chÆ°a nói hết lá»i bá»—ng thấy Äá»— Nhược Quân mặt lá»™ vẻ giận dữ phi thân lao vá» hÆ°á»›ng gã nhanh nhÆ° chá»›p.
Tiểu Dâm Trùng từ Thiện giật mình nhảy lui sang một bên.
Bấy giá» Äá»— Nhược Quân đã vô cùng căm phẫn, lại đảo mình nhảy sang hÆ°á»›ng Tiểu Dâm Trùng Từ Thiện lần nữa.
Tiểu Dâm Trùng Từ Thiện tá»± biết rằng mình không phải là đối thủ của Äá»— Nhược Quân, nên gã cứ lượn mình tránh né mãi, đồng thá»i trong bụng tính toán thầm :
- Chỉ cần Äồng Diện tÆ°á»›ng quân hạ được tiểu tá»­ ná», lo gì Hồng Nữ ngÆ°Æ¡i không Æ°ng thuận bản thiếu gia. Hứ! Lúc đó ngÆ°Æ¡i sẽ biết tay ta.
Gã vừa suy nghÄ© tá»›i đây thừa dịp đảo mắt nhìn sang hÆ°á»›ng bên kia má»™t cái, tức thì run bắn ngÆ°á»i lên.
Mặt dù Äồng Diện tÆ°á»›ng quân tay cầm trÆ°á»ng kiếm, gã bị Nhạc XÆ°Æ¡ng đánh cho đến Ä‘á»—i thối lui liên tục và cứ thở há»—n hển mãi.
Tiểu Dâm Trùng Từ Thiện thoạt trông thấy tình hình không ổn, trong bụng nghĩ rằng bây giỠtrong tam thập lục kế chỉ có kế đào tẩu là thượng sách, bằng không ắt phái bỠxác tại chỗ cho mà coi.
Gã suy nghĩ đến đây, lập tức đảo mình co giò bỠchạy ngay.
Äá»— Nhược Quân lạnh lùng hét to má»™t tiếng cÅ©ng lượn mình Ä‘uổi theo luôn.
Nàng chỉ nhún mình vài cái đã đuổi tới sau lưng gã.
Äá»— Nhược Quân lập tức giÆ¡ tay chá»™p vào cổ áo của gã, nói :
- NgÆ°Æ¡i chạy đâu cho khá»i?
Dứt lá»i, dùng sức kéo mạnh ra sau má»™t cái.
Bấy giỠTiểu Dâm Trùng Từ Thiện biết rằng tình thế rất là nguy cấp, phen này bị nàng bắt lại chớ hòng sống sót, thế rồi gã nghiến răng xông mạnh tới luôn.
Kêu xoẹt một tiếng!
Cả chiếc áo mặt trong mình của Tiểu Dâm Trùng Từ Thiện bị xé rách làm hai mảnh lớn, đánh rơi xuống đất.
Má»™t cuốn lụa trắng và má»™t bình ngá»c nho nhá» màu nâu cÅ©ng đồng thá»i rá»›t xuống đất luôn.
Tiểu Dâm Trùng Từ Thiện với cái mình trần sợ đến hồn phi phách táng cứ co giò chạy như điên như cuồng.
Äá»— Nhược Quân trông thấy bá»™ dạng khốn đốn co giò bá» chạy của gã, bá»—ng nhiên dừng bÆ°á»›c không Ä‘uổi theo nữa, bất giác lấy làm dở khóc dở cÆ°á»i.
Nàng cúi ngÆ°á»i nhặt lá» ngá»c màu nâu và cuốn lụa trắng lên, trÆ°á»›c hết mở nấp lá» ra ngá»­i sÆ¡ qua má»™t cái, thấy có mùi thanh hÆ°Æ¡ng, bá»—ng nhiên...
Äá»— Nhược Quân giật mình nhÅ© thầm :
- “A! Chẳng phải cùng loại khói Ä‘á»™c của Tiếu Diện Âm Ma chứ?â€
Nàng suy nghĩ đến đây bất giác rùng mình ớn lạnh tóc gáy, vội đậy nấp lỠlại, trống ngực cứ đập thình thịch không dừng.
Thế rồi nàng lại từ từ mở cuốn lụa trắng ra.
Chỉ thấy trong tấm lụa trắng có má»™t đôi môi màu hồng, đồng thá»i trên góc lụa có má»™t huyết ấn.
Äá»— Nhược Quân cả mừng buá»™t miệng nói :
- A! Hồng Thần Huyết Ấn...
hết: Hồi 20, xem tiếp: Hồi 21
Tài sản của danangcity

  #22  
Old 07-07-2008, 05:04 PM
danangcity's Avatar
danangcity danangcity is offline
Phi Thăng Chi Hậu
 
Tham gia: Apr 2008
Bài gởi: 892
Thá»i gian online: 3 ngày 16 giá» 51 phút
Xu: 0
Thanks: 26
Thanked 12 Times in 9 Posts
Hồi 21

Nhân tâm ác báo




Trong một hang đá nhỠcách xa Phiến Tử Nhai độ khoảng ba trượng...
Tiểu Oanh và Bảo Bối đang tranh luận với nhau.
Bảo Bối nói giá»ng khùng khùng :
- Theo ta thì có lẽ cả hai ngÆ°á»i tìm má»™t chá»— nào kín đáo âu yếm vá»›i nhau thì phải.
Mặt mày Tiểu Oanh đỠbừng lên, bĩu môi nói :
- Ngươi... miệng chó của ngươi chẳng có cái răng voi nào cả, trong tư tưởng toàn là tà niệm! Hứ...
Bảo Bối trợn to hai mắt, tự điểm vào sống mũi của mình, nói :
- Ngươi bảo rằng tư tưởng ta toàn là tà niệm, còn ngươi thì chẳng có chứ gì. Hí hí! Thế nhưng ta quyết chẳng nghĩ gì tà niệm vỠngươi, còn ngươi thì đã nghĩ tà đến ta rồi, quả thật không biết xấu hổ!
Tiểu Oanh giận đến hai tay bịt mặt khóc òa lên nói :
- Äược ta sẽ mách lại vá»›i sÆ° phụ, ngÆ°Æ¡i ăn hiếp ta... hu hu...
Bảo Bối thấy y khóc một cách thương tâm, trong lòng lấy làm bất nhẫn, nhưng lại chẳng chịu thua khẩu khí, nên vừa nhìn y khóc thút thít vừa cau mày nói khẽ :
- Này Tiểu Oanh...
- ...
Một hồi lâu, Bảo Bố lại nói :
- Tiểu Oanh...
- ...
Bảo Bối nổi giận quay ngÆ°á»i ra ngoài, y Ä‘Æ°a mắt nhìn sắc trá»i từ từ tối dần ở ngoài hang đá, bá»—ng cảm thấy trong bụng cứ kêu ùng ục mãi, y lại quay đầu nhìn Tiểu Oanh, vẫn thấy ả khóc thút thít không dừng, bất giác lắc đầu lẩm bẩm nói :
- Nghe ngÆ°á»i ta nói rằng nữ nhân làm bằng nÆ°á»›c, hôm nay chứng kiến được Ä‘iá»u này quả nhiên không sai chút nào, nữ nhân...
Y vừa nói vừa lén lút đưa mắt nhìn Tiểu Oanh.
Nhưng Tiểu Oanh vẫn hai tay ôm mặt khóc thút thít mãi.
Bảo Bối lại lẩm bẩm nói tiếp :
- Lạ lùng thật! Có lẽ con ngÆ°á»i nhiá»u nÆ°á»›c thì không khi nào cảm thấy đói bụng? Bằng không tại sao...
Tiểu Oanh lén lút nhìn qua kẽ hở ngớn tay, thấy y tựa khuỷu tay trên đầu gối hai bàn tay ôm má ngớ ngẩn đưa mắt nhìn bên ngoài, miệng mấp máy nói nhảm mãi.
Suýt nữa Tiểu Oanh đã bật cÆ°á»i, ả biết rằng y Ä‘ang đói bụng cho nên má»›i dá»±ng cá»› nói bóng gió, ả vừa suy nghÄ© vừa giÆ¡ tay sá» vào túi lÆ°Æ¡ng khô Ä‘ang Ä‘eo trong mình.
Bảo Bối thấy Tiểu Oanh ngưng khóc bất giác ngoái cổ nhìn ra sau một cái.
Bỗng lại thấy ả giơ hai tay bịt mặt thật nhanh, cất tiếng khóc thút thít tiếp.
Bỗng nhiên Bảo Bối mơ tưởng nói một mình :
- Nếu mình có thể giã làm một nữ nhân cần nước thì có nước, không cần thì nước ngưng, như vậy thì hay biết mấy.
Y nói chÆ°a hết lá»i bá»—ng nghe sau lÆ°ng kêu hứ má»™t tiếng.
Bảo Bối cÆ°á»i hí hí má»™t tiếng, quay đầu lại nói :
- Ta lại tưởng ngÆ°Æ¡i biến thành ngÆ°á»i câm rồi chứ.
Tiểu Oanh nổi giận đùng đùng nói :
- Hứ! NgÆ°Æ¡i nói chính là ngÆ°á»i câm đấy!
Bảo Bối bỗng nghiêm sắc mặt nói :
- Bây giỠchớ làm ồn nữa, chúng ta nói chuyện đứng đắn nào.
Tiểu Oanh trợn mắt nhìn y một cái, nói :
- Hứ! Ngươi cứ mơ tưởng, có ai chịu nói chuyện không đứng đắn với ngươi đâu...
Bảo Bối nói :
- Hãy cấp tốc mang lương khô ra, lót dạ xong còn phải đi tìm Xương ca ca nữa, kẻo hỠbị chó hoang lôi đi mà chúng ta vẫn chưa biết.
Tiểu Oanh cất giá»ng lạnh lùng đáp :
- Chỉ có ngươi chết, chó mới ăn thịt ngươi. Này! Lương khô đây, hãy mang đi lót dạ đi.
Quả thật Bảo Bối cÅ©ng đói run chẳng thèm đếm xỉa tá»›i lá»i mắng của ả nữa, y cầm lấy túi lÆ°Æ¡ng khô, thò tay lấy bánh thịt ra làm má»™t hÆ¡i no bụng.
Y vừa lau mép vừa nói :
- Ngươi nói rằng hỠsẽ thế nào?
Tiểu Oanh suy nghĩ giây lát, nói :
- Quyết không đánh thua bá»n ngÆ°á»i ấy đâu mà ngÆ°Æ¡i lo.
- NgÆ°Æ¡i căn cứ Ä‘iá»u gì lại nói thế?
- Hứ! Ngươi có biết bản lãnh của sư phụ ta cao siêu đến cỡ nào không?
- Äúng thế! Cao siêu đến Ä‘á»—i phải khiến XÆ°Æ¡ng ca ca ta Ä‘i tìm Tiếu Diện Âm Ma cầu dược cứu trị y!
- Thế mà ngươi dám nói nữa? Nếu chẳng phải Xương ca ca ngươi đẩy sư phụ ta té xuống vực thẳm, thì sư phụ ta không khi nào bị thương như thế cả?
- Ai bảo nàng hóa trang thành Tiếu Diện Âm Ma làm gì?
- Thế nhưng...
- Xương ca ca ta đã cứu sống sư phụ ngươi rồi.
- Nhưng mà...
- Cho nên phải nói rằng bản lãnh của Xương ca ca ta cao siêu hơn sư phụ ngươi!
- Hứ! Cao siêu nhÆ° thế có lợi ích gì? Chỉ biết hà hiếp ngÆ°á»i ta...
Bảo Bối ngạc nhiên há»i :
- Ngươi nói Mãn Xuân viên ư?
- Hứ! Không nói chuyện với ngươi nữa.
- Như vậy không đúng sao?
Bảo Bối đưa mắt nhìn Tiểu Oanh khẽ lắc đầu một cái, nhủ thầm :
- “Ta có nói gì sai đâu, hÆ¡n nữa cÅ©ng không đắc tá»™i y, tại sao khi không lại tằng hắng má»™t cái, không thêm dòm ngó ngÆ°á»i ta? Hứ!! Äồ hôi thối, ngÆ°Æ¡i chẳng ngó tá»›i ta, ta cÅ©ng không cần ngÆ°Æ¡i, dù gì ta cÅ©ng no bụng rồiâ€.
Thình lình...
Ngay lúc y suy nghÄ© lung tung bá»—ng thấy má»™t bóng ngÆ°á»i thấp thoáng bên mình y, y vừa muốn ngồi dậy kháng cá»± địch, bá»—ng cảm thấy hai chân má»m nhÅ©n, vẫn còn ngồi trên đất.
Bấy giá» Tiểu Oanh đã cảnh giác, lập tức đảo mình vung chưởng tấn công vào hÆ°á»›ng bóng ngÆ°á»i ná».
Không ngá» bóng ngÆ°á»i ấy chẳng thèm tránh né, đã ưỡn ngá»±c chịu Ä‘á»±ng má»™t chưởng, đồng thá»i buông tiếng cÆ°á»i há há má»™t hÆ¡i dài.
Tiểu Oanh cả kinh thất sắc, lùi ra phía sau vài bÆ°á»›c liá»n, y trợn to hai mắt chăm chăm ngắm nhìn bóng ngÆ°á»i ná» từ từ bÆ°á»›c tá»›i.
Bóng ngÆ°á»i ná» ngÆ°ng cÆ°á»i, bá»—ng dang hai tay ra lao vào hÆ°á»›ng Tiểu Oanh nhanh nhÆ° cắt.
Tiểu Oanh giật mình nhủ thầm :
- “Nếu đánh thì đánh chẳng lại, còn muốn đào lẩu cÅ©ng chẳng xong, chẳng biết đối phÆ°Æ¡ng có mÆ°u đồ gì đây? Nếu nhÆ° thế là đành liá»u chết thôi!â€
Bấy giá» Tiểu Oanh không còn cách nào hÆ¡n, đành nghiến răng chuẩn bị liá»u mạng vá»›i đối phÆ°Æ¡ng, thế rồi chẳng lùi lại, mà tiến lên, vung song chưởng đánh vào ngá»±c đối phÆ°Æ¡ng nhanh nhÆ° cắt.
Bóng ngÆ°á»i nỠđã Ä‘á»c được tâm ý của ả, cÆ°á»i há há má»™t tiếng, khẽ hất hai tay má»™t cái, tức thì đẩy Tiểu Oanh lui ra sau vài bÆ°á»›c liá»n.
Ngay lúc Tiểu Oanh vừa ngẩn ngÆ°á»i trong tích tắc, đã bị đối phÆ°Æ¡ng Ä‘iểm trúng huyệt đạo kêu Æ° má»™t tiếng ngã ra đất.
Äồng thá»i gã đảo mình quay sang hÆ°á»›ng Bảo Bối cÅ©ng y pháp chế phục hắc tiểu tá»­ luôn.
Cũng trong tích tắc này hỠđã trông thấy đối phương mình mặc áo xanh, đầu bịt khăn đen chỉ để lộ hai con mắt sắng quắc.
NgÆ°á»i áo xanh kêu hừ má»™t tiếng, cúi ngÆ°á»i lá»™t hết y áo của Tiểu Oanh ra.
Sau đó, gã đứng phắt dậy, nói giá»ng lạnh nhÆ° tiá»n :
- Äành phải làm phiá»n ngÆ°Æ¡i, ta sá»­ dụng ngÆ°Æ¡i làm mồi câu, nhÆ° vậy có lẽ con cá ná» sẽ cắn câu.
Nói xong gã quay ngÆ°á»i bÆ°á»›c ra hang đá.
Mặt dù Bảo Bối và Tiểu Oanh bị Ä‘iểm huyệt nhÆ°ng chÆ°a mất thính giác, sau khi ngÆ°á»i áo xanh biến mất ngoài cá»­a Ä‘á»™ng, hai ngÆ°á»i Ä‘á»u nhủ thầm :
- “NgÆ°á»i bịt mặt bận áo xanh này là ai?â€
- Tại sao đối phương lại lột trần Tiểu Oanh như thế?
- Mồi câu...
- Con cá?
- Con cá? Muốn ám chỉ ai?
Những câu nghi vấn này cứ quay cuồng trong đầu óc hai ngÆ°á»i...
Một hồi thật lâu...
Sắc trá»i càng lúc càng tối dần.
NgÆ°á»i áo xanh ra khá»i hang đá, ghé vào tai những ngÆ°á»i Ä‘ang ẩn mình ở hai bên vách đá thì thầm vài câu, sau đó tá» vẻ đắc ý nhủ thầm :
- “Há há! Lo gì cá không cắn câuâ€.
Gã vừa nói vừa cÆ°á»i, vừa chạy vá» hÆ°á»›ng Phiến Tá»­ Nhai.
NgÆ°á»i áo xanh chạy xuyên qua má»™t cánh rừng thÆ°a, sau đó má»›i leo lên má»™t ngá»n đồi đá, thình lình ngay lúc này có má»™t bóng ngÆ°á»i chạy lên đồi đá nhanh nhÆ° chá»›p.
Gã này lập tức ẩn mình ở phía sau một đống đá ngổn ngang, thò đầu nhìn xuống dưới.
Bóng ngÆ°á»i ná» càng lúc càng đến gần, dÆ°á»›i ánh sáng trăng rằm, chỉ thấy đối phÆ°Æ¡ng mình trần, thần sắc há»›t hãi luống cuống chạy lên đồi đá nhanh nhÆ° gió.
Khi gã này thoạt trông rõ diện mục đối phÆ°Æ¡ng bất giác giật mình kinh hãi, đồng thá»i đứng phắt dậy luôn.
Khi gã mình trần ná» vừa lên tá»›i đồi đá, bá»—ng phát hiện má»™t ngÆ°á»i bịt mặt bận áo xanh cản ngay trÆ°á»›c mặt, cặp mắt tia ra luồng sáng lạnh trông thật rùng rợn.
Gã sợ đến hồn phi phách táng, thất kinh la lớn :
- Chao ôi! Mẹ tôi đâu...
Gã vừa kêu la vừa quay ngÆ°á»i bá» chạy vấp phải đá núi, tức thì cả thân ngÆ°á»i nhào lá»™n xuống chân đồi luôn.
NgÆ°á»i áo xanh ná» trông thấy thế, dậm chân lia lịa nói :
- Äáng Ä‘á»i! Äáng Ä‘á»i vậy...
Dứt lá»i y cÅ©ng phi thân chạy xuống đồi luôn.
Hình nhÆ° hai ngÆ°á»i cùng lúc xuống dÆ°á»›i chân đồi.
Gã mình trần té nằm xuống đất chẳng động đậy gì hết.
Máu từ trên trán, miệng mũi cứ chảy dài ra đất.
NgÆ°á»i áo xanh Ä‘Æ°a mắt nhìn gã, lắc đầu thở dài má»™t tiếng.
Thế rồi gã cúi ngÆ°á»i Ä‘iểm vào hai huyệt Tâm Kinh và Khi Hải của y, sau đó lại móc túi lấy má»™t viên thuốc màu nâu cho y nuốt vào.
Gã lại móc túi lấy một chiếc khăn mặt ra, từ từ lau sạch vết máu trên trán và miệng mũi của y.
Một hồi lâu...
NgÆ°á»i mình trần ná» khẽ cá»­ dá»™ng má»™t cái, kế đó rên rỉ má»™t tiếng thật khẽ.
Hình nhÆ° ngÆ°á»i áo xanh lấy làm phấn khởi khẽ vá»— lên vai y má»™t cái gá»i :
- Thiện nhi! Thiện nhi! Con tỉnh lại nào...
NgÆ°á»i này chính là Tiểu Dâm Trùng Từ Thiện đã bị Äá»— Nhược Quàn đánh Ä‘uổi từ trên đỉnh núi Phiến tá»­ Nhai mà chạy đến đây chứ không ai xa lạ cả.
Y mÆ¡ mÆ¡ màng màng nghe thấy tiếng gá»i của má»™t ngÆ°á»i, hÆ¡n nữa âm thanh rất là quen thuá»™c thế rồi y từ từ mở mắt ra, má»›i thấy đối phÆ°Æ¡ng là ngÆ°á»i bịt mặt bận áo xanh lúc nãy, bất giác giật mình kinh hãi nói :
- A! Là ngươi... xin tha chết cho...
Nói xong, lại vùng vẫy định đào tẩu tiếp.
NgÆ°á»i áo xanh ná» thở dài má»™t tiếng khẽ ấn vai y, trầm giá»ng há»i :
- Ta chẳng làm gì ngươi, ngươi chớ sợ! Thế nhưng ngươi phải thành thật nói cho ta hay ngươi từ đâu đến đây vậy?
Tiểu Dâm Trùng Từ Thiện Ä‘Æ°a cặp mắt van xin nhìn ngÆ°á»i áo xanh, nói giá»ng run run :
- Ta... từ trên đỉnh núi Phiến Từ Nhai chạy tới đây.
NgÆ°á»i áo xanh Ä‘Æ°a cặp mắt sáng nhÆ° Ä‘iện quang chăm chăm nhìn y, nói tiếp :
- Sao ngươi lại biến thành hình thù như thế? Chiếc áo ngươi đâu rồi?
Tiểu Dâm Trùng Từ Thiện ngượng ngùng nói :
- Y phục bị Hồng Nữ xé rách hết, ả lại Ä‘uổi theo đánh ta, cho nên ta má»›i co giò chạy hụt hÆ¡i đến đây. Những gì ta vừa nói Ä‘á»u là sá»± thật cả, xin ngài tha chết cho tôi?
NgÆ°á»i áo xanh kêu hừ má»™t tiếng, giận dữ há»i :
- Thế còn... Hồng Thần Äồ đâu?
Tiểu Dâm Trùng Từ Thiện nghe nói thế bất giác ngẩn ngÆ°á»i tại chá»—, vá»™i thò tay vào túi áo, không ngá» lại sá» phải cái bụng ấm nóng của mình, giật mình kêu a má»™t tiếng, lẩm bẩm nói :
- Hồng Thần Äồ của ta, Hồng Thần Äồ của ta đánh rÆ¡i Ä‘i đâu rồi?
Kêu bốp một cái!
NgÆ°á»i áo xanh giÆ¡ tay tát cho Tiểu Dâm Trùng Từ Thiện má»™t bợp ta Ä‘au Ä‘iếng, y lấy làm ngạc nhiên há»›t hãi há»i :
- Hồng Thần Äồ của ta đánh rÆ¡i Ä‘i đâu rồi?
Ngươi áo đen kêu hừ một tiếng căm phẫn nói :
- Äồ đáng chết! Ta làm sao biết ngÆ°Æ¡i đã đánh mất Hồng Thần Äồ ở đâu Æ°?
Tiểu Dâm Trùng Từ Thiện chớp nháy đôi mắt một cái, ngơ ngắc nói :
- Ngươi không biết, vậy thì ai biết?
NgÆ°á»i áo xanh giận đến Ä‘á»—i lại đánh cho má»™t bợp tai nữa, nói :
- Äồ khốn nạn! NgÆ°Æ¡i bị Hồng Nữ xé rách y phục tại đâu, có phải chính con nhá» nỠđã lấy mất y phục của ngÆ°Æ¡i chăng?
Tiểu Dâm Trung Từ Thiện hớt hãi nói :
- Tại... Phiến Tử Nhai, còn y phục... thì ta chẳng biết.
NgÆ°á»i áo xanh trầm tÆ° giây lát sau đó cúi ngÆ°á»i ẵm Tiểu Dâm Trùng Từ Thiện lên chạy vá» hÆ°á»›ng cÅ©.
Chỉ trong bỗng chốc, gã đã vỠtới hang đá lúc nãy.
Gã bước vào trong hang đá đặt Tiểu Dâm Trùng Từ Thiện nằm trên đất nói :
- NgÆ°Æ¡i ngoan ngoãn nằm nghỉ tại đây! À! E rằng má»i sá»± xếp đặt của ta phải hoài công cả....
Gã trợn mắt nhìn Từ Thiện lần nữa, sau đó má»›i quay ngÆ°á»i rá»i khá»i hang đá.
Tiểu Dâm Trùng Từ Thiện bá»—ng từ ngoài sáng vào hang đá, nên chẳng trông thấy rõ cảnh vật trong hang, gã chỉ trông thấy má» má» nhÆ° có hai ngÆ°á»i nằm dài trên đất, má»™t ngÆ°á»i mặc áo Ä‘en và má»™t ngÆ°á»i mặc áo xiêm trắng.
Bấy giỠgã mới bắt đầu bình tỉnh lại, tức thì cảm thấy mình mẩy đau nhức, bất giác cất tiếng rên rỉ, nhưng trong bụng lại tiếp tục suy nghĩ.
Nếu lúc nãy mình không đến tìm Hồng Nữ thì cÅ©ng chẳng khổ thân đến thế, à, nữ nhân, nữ nhân, quả thật nữ nhân đúng là đại há»a, thế nhÆ°ng tại sao ta thoạt trông thấy nàng y nhÆ° trúng tà ma? Lạ thay... giá»ng nói của ngÆ°á»i bịt mặt bận áo xanh này sao lại giống giá»ng Ä‘iệu của cha mình, tiếc rằng không phải cha, bằng không Hồng Nữ ắt chẳng thoắt khá»i tay ta... hí hí! Nếu được vậy thì thú biết dÆ°á»ng nào? Mặc nó, bây giá» hãy nghỉ ngÆ¡i cho khá»e trÆ°á»›c đã...
Thế rồi Tiểu Dâm Trùng Từ Thiện nhắm mắt nhập mộng ngay.
Bấy giá» ngÆ°á»i áo xanh triển khai thân pháp chạy lên đỉnh núi Phiến Từ Nhai nhanh nhÆ° gió.
Chỉ trong khoảng thá»i gian vừa nấu xong má»™t ấm trà, ngÆ°á»i áo xanh đã lẳng lặng lên đến đỉnh núi và ẩn mình ở phía sau má»™t đống đá ngổn ngang.
Thế rồi gã đảo mát quan sát xung quanh một vòng.
Chỉ thấy má»™t thân hình rất quen thuá»™c Ä‘ang quyết đấu vá»›i má»™t ngÆ°á»i mình mặc áo giáp.
Gã đã nhận ra ngay, ngÆ°á»i này chính là Äồng Diện tÆ°á»›ng quân, má»™t trong bốn TÆ°á»›ng quân của Cá»­u U Äế Quân.
Gã lại trố mắt nhìn kỹ ngÆ°á»i Ä‘ang Ä‘á»™ng thủ vá»›i Äồng Diện tÆ°á»›ng quân lần nữa, bất giác giật mình kêu ủa má»™t tiếng, nhủ thầm :
- “Té ra là hắn!â€
Tức thì sát khí bốc lên đùng đùng.
Gã Ä‘Æ°a mắt nhìn Äồng Diện tÆ°á»›ng quân cÆ°á»i thầm trong bụng nói :
- Hắc hắc! Äể Äồng Diện tÆ°á»›ng quân kết liá»…u ngÆ°Æ¡i trÆ°á»›c, vậy thì không phải làm phiá»n ta nữa, chỉ cần giải quyết tiểu oa nhi này xong, thế là không còn gì để lo nữa.
Gã suy nghĩ đến đây, tức thì cảm thấy đắc ý vô cùng.
Thình lình...
Gã lại liên tưởng đến Hồng Nữ.
Äồng thá»i lại nghÄ© đến Hồng Nữ!
Thế rồi gã đảo mắt quan sát xung quanh lần nữa.
Gã nhìn thấy hố sâu, nhìn thấy đá vụn, rồi lại nhìn thấy xác chết rải rác trên sân đá.
Cuối cùng gã quay đầu nhìn vá» hÆ°á»›ng hai ngÆ°á»i Ä‘ang quyết đấu, chỉ thấy Äồng Diện tÆ°á»›ng quân bị đánh lui ra phía sau từng bÆ°á»›c má»™t, dần dần lui tá»›i ven núi.
Gã cÆ°á»i thầm má»™t tiếng, lại tiếp tục phóng mắt quan sát xa hÆ¡n nữa.
Bá»—ng nhiên gã trông thấy chá»— cách xa bên trái nÆ¡i gã Ä‘ang ẩn thân Ä‘á»™ khoảng ba mÆ°Æ¡i trượng má» má» hiện ra má»™t bóng ngÆ°á»i té nằm trên đất.
Tức thì tinh thần phấn chấn lập tức lẳng lặng lui ra xa Ä‘á»™ năm trượng, sau đó lượn mình lao tá»›i chá»— bóng ngÆ°á»i Ä‘ang té nằm trên đất.
Chỉ trong bỗng chốc đã chạy đến nơi đó.
- A!
Quả nhiên chính là Hồng Nữ!
Mặt mày cô ta đỠnhư hoa hồng đào, đôi mắt xinh xắn đang khép chặt.
NgÆ°á»i áo xanh sá»±c vỡ lẽ, tức thì vừa cÆ°á»i vừa nhủ thầm :
- “May nhá» lá» thuốc của Thiện nhi, quả thật đúng là mất ở đàng đông, thu ở đàng tây, hắc hắcâ€.
Gã giÆ¡ tay chá»™p lấy Hồng Nữ và Ä‘Æ°a mắt xem qua má»™t cái, sau đó lấy cả lá» ngá»c màu nâu bá» vào trong túi,xong xuôi gã lại phóng mắt nhìn Hồng Nữ Äá»— Nhược Quân trong giây lát, mặc dù biết rằng y đã mất hết khả năng chống cá»±, song gã vẫn phóng chỉ Ä‘iểm huyệt đạo của Äá»— Nhược Quân.
Sau đó gã bồng Äá»— Nhược Quân lên, vừa cÆ°á»i vừa nhủ thầm :
- “Äành phải làm phiá»n ngÆ°Æ¡i thôi, bây giá» sá»­ dụng ngÆ°Æ¡i làm mồi để câu má»™t con cá khác, thế là chẳng sợ nó bay lên trá»i nữa, há há...â€
NgÆ°á»i áo xanh vừa cÆ°á»i nhÆ° Ä‘iên nhÆ° cuồng vừa phi thân chạy nhÆ° gió...
Xa xa từ sau lưng gã nổi lên một tiếng thảm rú!
NgÆ°á»i áo xanh dần đần xa lần, cuối cùng biến mất trong đêm tối luôn.
Nhạc Xương thò đầu nhìn xuống vực thẳm không thấy đáy, lắc đầu thở dài nói :
- Ta chẳng cố ý, nếu ngươi chết rồi có linh tri ắt phải thông cảm ta...
Hắn nói tá»›i đây sá»±c nghÄ© ra Äá»— Nhược Quân và Tiểu Dâm Trùng Từ Thiện, thế rối hắn phóng mắt quan sát xung quanh má»™t vòng, chỉ thấy sắc đêm bao la má» mịt, tịch lặng nhÆ° tá», chẳng có bóng ngÆ°á»i cá»n con nào hết.
Từ nÆ¡i xa xa vang tá»›i tiếng cÆ°á»i lạnh lùng.
Nhạc XÆ°Æ¡ng giật mình phi thân chạy lục soát trên đỉnh núi má»™t vòng, thế nhÆ°ng hoang sÆ¡n tịch lặng chẳng thấy bóng ngÆ°á»i Äá»— Nhược Quân và Từ Thiện đâu cả?
Hắn cau mày nhìn vá» hÆ°á»›ng phát ra tiếng cÆ°á»i Ä‘iên cuồng, ở nÆ¡i cá»±c xa bá»—ng có má»™t bóng Ä‘en thấp thoáng má»™t cái biến mất luôn.
Tức thì trong lòng hắn sanh nghi :
- Nếu nói vá» võ công của Äá»— Nhược Quân dù có mÆ°á»i Tiểu Dâm Trùng Từ Thiện cÅ©ng quyết chẳng đánh lại nàng, thế nhÆ°ng tại sao cả hai ngÆ°á»i lại mất tích luôn?
Chính nàng đã mang Từ Thiện chạy mất?
Hay là Từ Thiện đã bắt sống nàng Ä‘i khá»i đây Æ°?
Nhưng hai giả thuyết này hình như không có hợp lý?
Vì tối thiểu nàng phải thông báo vá»›i ta má»™t lá»i chứ?
Hắn bất giác nhìn vỠhướng bóng đen vừa biến mất nhủ thầm :
- “Bất kể thế nào Ä‘i nữa, mình hãy đến đó xem xét cái đãâ€.
Thế rồi hắn đảo mình lao vỠhướng ấy nhanh như chớp :
Quả thật khinh công “Mị Ảnh Si Uyên†chẳng tầm thÆ°á»ng, chỉ thấy hắn nhún mình bay lượn trong giây lát, đã chạy xa hÆ¡n vài dặm Ä‘Æ°á»ng.
Hắn chạy qua sÆ¡n dã, vượt khá»i đồi đá xuyên vào cánh rừng...
Sau đó chẳng mấy chốc lại lên tá»›i má»™t ngá»n đồi đất.
Bây giỠgặp lúc mây đen lướt tới, tức thì che khuất ánh trăng.
Nhạc Xương đứng trên đồi đất tụ thần quan sát xung lu quanh một hồi lâu.
Thình lình ngay lúc này...
Có một tiếng động khẽ từ phía trước không xa lắm vang tới.
Kế đó hai bên chỗ kín đồi đất cũng có tiếng kêu sột soạt.
Nhạc Xương lập tức vận khởi toàn thân công lực, âm thầm phòng bị.
Bỗng nhiên có một âm thanh tráng kiện có lực vang tới nói :
- Chốn thiên đàng có Ä‘Æ°á»ng ngÆ°Æ¡i không chịu Ä‘i, địa ngục không cá»­a ngõ mà ngÆ°Æ¡i lại đâm đầu vào, này há» Nhạc, ngÆ°Æ¡i hãy nạp mạng cho rồi, ả Hồng Nữ Ä‘ang cùng ngÆ°Æ¡i trong hang đá tìm thú vui đấy. Há há...
Có sáu đại hán vạm vỡ từ hai bên bóng tối cùng lúc nhảy vá»t ra, bá»n này mặc y phục Ä‘en, bịt mặt bằng khăn Ä‘en, từ từ tiến vá» hÆ°á»›ng Nhạc XÆ°Æ¡ng.
Nhạc Xương bất giác lui ra phía sau hai bước, gầm thét nói :
- Các ngươi là ai thế? Tại sao không dám dùng chân diện mục xuất hiện?
Bá»—ng nhiên có má»™t ngÆ°á»i từ trong hang đá chui ra, ngÆ°á»i này cÅ©ng ăn mặc y nhÆ° sáu ngÆ°á»i vừa xuất hiện trÆ°á»›c, gã đứng ngay cá»­a hang, cÆ°á»i lạnh lùng má»™t tiếng nói :
- Bá»n ta là câu hồn sứ giả tá»a hạ của Diêm La VÆ°Æ¡ng, đặc biệt đến đây siêu Ä‘á»™ ngÆ°Æ¡i, há há há...
- Ngươi vừa nói Hồng Nữ nào thế?
- Nam nhân và nữ nhân, âm dương kết hợp, còn thế nào nữa? Há há...
Gã nói tá»›i đây lại cÆ°á»i há há nhÆ° Ä‘iên nhÆ° cuồng.
Nhạc Xương nói thế, tức thì giận đến mồm mũi phun ra khói lửa, sát khí bốc lên đùng đùng.
Cũng ngay lúc này, trong hang đá bỗng có tiếng kêu la của nữ nhân nổi lên.
Kế đó hắn lại nghe thấy tiếng nói thô lỗ của một nam nhân vang ra.
Nhạc XÆ°Æ¡ng run bắn ngÆ°á»i lên, hắn phùng mang trợn mắt gầm hét nói :
- Bản thiếu gia phải liá»u mạng vá»›i bá»n cầm thú chúng bây má»›i được!
Nói xong hắn vung song chưởng quét vào hai gã đứng đầu.
NgÆ°á»i áo xanh đứng ngay cá»­a hang trông có vẻ là ngÆ°á»i cầm đầu, gã cất tiếng cÆ°á»i há há, cÅ©ng xuất thủ phóng ra má»™t chưởng luôn.
Kêu đùng một tiếng điếc tai!
Nhạc XÆ°Æ¡ng và ngÆ°á»i áo xanh song song đồng lục lui ra phía sau hai bÆ°á»›c, cả hai ngÆ°á»i thảy Ä‘á»u dùng cặp mắt kinh ngạc nhìn đối phÆ°Æ¡ng.
Tiếp theo tiếng nổ vang, gã đại hán áo đen đứng bên trái kêu ư hự một tiếng há mồm phun máu tua tủa, té nằm chết ngay tại chỗ.
Năm đại hán còn lại trông thấy thế, kêu xoẹt má»™t cái, đồng thá»i rút kiếm ra khá»i bao hết.
Bá»n há» gầm hét má»™t tiếng, đồng lúc lao vào ngÆ°á»i Nhạc XÆ°Æ¡ng và xuất kiếm tấn công tá»›i tấp.
Nhạc Xương đảo mình tránh sang một bên nhanh như chớp.
CÅ©ng đồng thá»i ngay lúc này...
NgÆ°á»i áo xanh đứng từ sau lÆ°ng hắn phóng tá»›i má»™t chưởng thật nhanh.
Bấy giỠNhạc Xương đã nổi giận đùng đùng, hắn huýt lên một tiếng sáo thật dài, bay lượn trên không ngay.
Chỉ thấy hắn vừa từ trên không lao xuống, vừa vung song chưởng quét tới mãnh liệt hết sức.
Kêu đùng đùng vài tiếng liá»n!
Kế đó có vài tiếng thảm rú phá không vang lên!
Một đại hán áo đen kêu bạch một cái té ngã ra đất!
Hai gã, ba gã... năm gã lần lượt té ngã ra đất chết hết.
NgÆ°á»i áo xanh cầm đầu ná» loạng choạng té lùi ra sau năm bÆ°á»›c liá»n, gã Ä‘Æ°a mắt nhìn sáu đồng bá»n té ngã chết trên đất má»™t cái, quay sang hÆ°á»›ng Nhạc XÆ°Æ¡ng giận dữ nói :
- Này tiểu oa nhi! Hẹn gặp lại sau...
Dứt lá»i, quay ngÆ°á»i bá» Ä‘i.
Nhạc XÆ°Æ¡ng cÅ©ng bất giác ngẩn ngÆ°á»i tại chá»—, quả thật hắn không ngá» mình chỉ phóng má»™t chưởng giết chết má»™t lúc sáu gã đại hán, hÆ¡n nữa đã gây chấn thÆ°Æ¡ng cho gã mặc áo xanh có võ công khá cao cÆ°á»ng, phải giật mình bá» chạy.
Trong lòng hắn vui mừng khôn tả, vừa Ä‘Æ°a mắt nhìn ngÆ°á»i áo xanh khốn đốn bá» chạy vừa nhủ thầm :
- “Làm ngÆ°á»i phải để lại chút đức, hà tất Ä‘uổi cho cùng giết cho sạch Æ°?â€
Hắn không còn rảnh rỗi gỡ khăn bịt mặt của sáu xác chết nằm trên đất ra, để xem hỠrốt cuộc là ai nữa. Hắn đã cấp tốc phi thân chạy vào hang đá luôn.
Hắn chạy tới cửa hang, đưa mắt nhìn vào trong thấy trong hang đá âm u tối mò, lắng tai nghe ngóng một hồi, nhưng im phăng phắc chẳng nghe thấy gì hết.
Nhạc Xương do dự trong giây lát, thế rồi vận công vào song chưởng từ từ tiến vào trong.
Hắn vừa Ä‘i vài bÆ°á»›c, bá»—ng thấy bóng ngÆ°á»i thấp thoáng trÆ°á»›c mặt má»™t cái đồng thá»i sau lÆ°ng lại có má»™t đạo kình phong mãnh liệt ập tá»›i.
Nhạc XÆ°Æ¡ng bất giác giật bắn ngÆ°á»i lên!
Hắn muốn đảo mình tránh né thế nhưng không còn kịp nữa!
Kêu đùng một tiếng.
hết: Hồi 21, xem tiếp: Hồi 22
Tài sản của danangcity

  #23  
Old 07-07-2008, 05:14 PM
danangcity's Avatar
danangcity danangcity is offline
Phi Thăng Chi Hậu
 
Tham gia: Apr 2008
Bài gởi: 892
Thá»i gian online: 3 ngày 16 giá» 51 phút
Xu: 0
Thanks: 26
Thanked 12 Times in 9 Posts
Hồi 22

Ong độc đoạt nhụy




Tiếp theo tiếng kêu đùng là một tiếng kêu hự nổi lên.
Tức thì Nhạc XÆ°Æ¡ng bị luồng kình lá»±c chấn Ä‘á»™ng đẩy lùi ra sau hai bÆ°á»›c liá»n, hắn tụ thần Ä‘iá»u khí, không dám tiến tá»›i nữa.
Thình lình...
Bóng đen thấp thoáng ngay cửa hang một cái lại ẩn vào trong bóng tối ngay.
Bốn bỠim phăng phắc chỉ nghe thấy trống ngực hắn đập thình thịch mà thôi.
Nhạc XÆ°Æ¡ng vừa tụ thần Ä‘iá»u tức vừa Ä‘Æ°a mắt chăm chăm theo dõi Ä‘á»™ng khẩu, hắn nghÄ© bụng rằng :
- “NgÆ°á»i vừa đánh lén mình là ai thế? Còn kẻ thá» thÆ°Æ¡ng té ngã ra đất là ai vậy?â€
Hắn đang suy nghĩ nát óc...
Là Tiếu Diện Âm Ma chăng?
Hay là Äồng Diện tÆ°á»›ng quân Æ°?
Hoặc là Truy Hồn Tẩu?
Thế nhưng những giả thuyết này hoàn toàn bị hắn phủ nhận.
Nếu như Tiếu Diện Âm Ma muốn giết mình, gã cũng không cần phải đánh lén mình?
Nếu quả thật gã muốn giết mình thì mình đã bá» xác tại Thần Bí Chi Cung, tại Tàng Trân quán ở trong quái thuyá»n từ lâu rồi.
Äồng Diện tÆ°á»›ng quân trúng má»™t chưởng của mình té vãng xuống vá»±c thẳng, mặc dù không tan xÆ°Æ¡ng nát thịt, cÅ©ng khó mà sống sót.
Còn Truy Hổn Tẩu là há»™ pháp tá»a hạ của Tiếu Diện Âm Ma, hÆ¡n nữa là tâm phúc của gã, Ä‘Æ°Æ¡ng nhiên gã phải biết Âm Ma không có ý định giết mình, hÆ¡n nữa gã cÅ©ng chẳng biết mình xuất hiện tại đây, vậy thì làm gì có chuyện xuất thủ đánh lén mình?
Bá»—ng nhiên hắn sá»±c nghÄ© ra ngÆ°á»i áo xanh vừa thá» thÆ°Æ¡ng bá» Ä‘i ná».
- “A! Chính là gã chứ không còn ai nữa!â€
Hắn suy nghÄ© đến đây, bất giác khẽ gật đầu cÆ°á»i thầm trong bụng.
Thình lình...
Có má»™t tiếng cÆ°á»i lạnh lùng từ ngoài hang đá vang vào.
Kế đó bóng ngÆ°á»i lay Ä‘á»™ng trÆ°á»›c cá»­a hang cố bày ra nghi trận.
Nhạc XÆ°Æ¡ng chỉ thấy ngoài Ä‘á»™ng có số bóng ngÆ°á»i lay Ä‘á»™ng song chẳng Æ°á»›c lượng được là bao nhiêu ngÆ°á»i, nhất thá»i hắn ngẩn ngÆ°á»i tại chá»— không dám mạo muá»™i xông ra ngoài.
Nhạc Xương nhủ thầm :
- “Hứ! Ta thách các ngÆ°Æ¡i cÅ©ng chẳng dám xông vào, chỉ bày nghi trận diá»…n oai thế thôi, tại sao ta không thừa dịp này xem xét tình hình trong Ä‘á»™ng trÆ°á»›c đã?â€
Hắn suy nghĩ đến đây, lập tức từ từ tiến vào động ngay.
Từ khi hắn nuốt Thiên Niên Äá»™c Xà Nguyên Châu, chẳng những lá»™i lá»±c hắn tăng cÆ°á»ng nhiá»u, cả thính giác và thị giác cÅ©ng có nhiá»u tiến bá»™ khác thÆ°á»ng, vì thế mặc dù trong Ä‘á»™ng xòe tay không thấy năm ngón, nhÆ°ng đối vá»›i hắn vẫn có thể trông thấy má» má».
Chỉ thấy trong động càng vô sâu càng rộng ra.
Cách chá»— Ä‘á»™ng khẩu khoảng má»™t trượng có má»™t ngÆ°á»i té nằm tại đó, Ä‘i sâu thêm năm, sáu bÆ°á»›c lại thấy má»™t ngÆ°á»i nằm tại chá»—, xa tận chá»— cùng hang đá hai bên phải trái cÅ©ng lại có má»™t ngÆ°á»i nằm yên tại chá»—.
Hắn vừa chú ý theo dõi động tịnh ngoài hang động, vừa cất bước từ từ tiến vào trong.
Khi hắn bÆ°á»›c tá»›i chá»— nằm của ngÆ°á»i thứ nhất, hắn cúi ngÆ°á»i phóng mắt xem kỹ, má»›i hay ngÆ°á»i này chính là Tiểu Dâm Trùng Từ Thiện, gã Ä‘ang nhắm chặt hai mắt, mình trần và mặc má»™t cái quần ngắn nằm yên tại chá»—.
Nhạc Xương giơ tay sỠthử mới hay gã chỉ còn chút hơi thở thoi thóp chỠchết.
Hắn sá»±c vỡ lẽ, thì ra tiểu tá»­ này đã bị thÆ°Æ¡ng của ngÆ°á»i vừa đánh lén mình gây chấn thÆ°Æ¡ng, gã ngày thÆ°á»ng cậy thế mạnh hà hiếp ngÆ°á»i không ngá» lại gặp báo ứng làm con ma chết thay cho mình tại đây?
Quả thật nhãn quả thiện hữu thiện báo ác hữu ác báo chẳng sai chạy chút nào.
Thế rồi Nhạc XÆ°Æ¡ng lại từ từ bÆ°á»›c tá»›i chá»— ngÆ°á»i thứ hai.
- A! Té ra là Äá»— Nhược Quân!
Tức thì hắn lấy làm khẩn trương vô cùng.
Suýt nữa trái tim hắn đã nhảy vá»t ra ngoài luôn!
Khi hắn nhìn kỹ lại thấy y áo của Äá»— Nhược Quân còn chỉnh tá», chỉ bị ngÆ°á»i Ä‘iểm huyệt đạo hắn má»›i thở phào má»™t tiếng rất nhẹ nhõm.
Hắn sá»±c nghÄ© tá»›i số ngÆ°á»i Ä‘ang canh chừng ngoài Ä‘á»™ng, lại vá»™i vàng ngoái cổ nhìn ra sau má»™t hồi thật lâu, không thấy Ä‘á»™ng tịnh gì hết.
Bỗng nhiên hắn sực nẩy ra một kế!
Hắn cúi ngÆ°á»i nhặt má»™t cục đá nhá», vẫy tay ném mạnh ra ngoài.
Kêu bốp một cái!
Kế đó là một tiếng gầm thét, sau đó lại im lặng ngay.
Nhạc XÆ°Æ¡ng khẽ gật đầu cÆ°á»i thầm má»™t tiếng rất đắc ý, sau đó phóng chỉ giải huyệt cho Äá»— Nhược Quân.
Thế rồi hắn ghé vào tai nàng nói khẽ :
- Quân muội, là ta đây, chớ la lớn tiếng, ngoài động có kẻ địch.
Äá»— Nhược Quân mở hai mắt ra, má»™t hồi thật lâu nàng má»›i trông thấy ngÆ°á»i trÆ°á»›c mặt quả nhiên chính là XÆ°Æ¡ng ca ca.
Äá»— Nhược Quân nhÆ° vừa tỉnh má»™ng, lẩm bẩm nói khẽ :
- XÆ°Æ¡ng ca ca, là chàng Æ°? Tại sao thiếp bá»—ng cảm thấy mình mẩy má»m nhÅ©n chẳng có chút sức lá»±c gì cả.
Nhạc XÆ°Æ¡ng kêu xuỵt má»™t tiếng, lấy tay bịt miệng nàng lại, hạ giá»ng nói :
- Nói khẽ má»™t chút nào, nàng chá»› cá»­ Ä‘á»™ng, cứ nằm nghỉ tại chá»—, để ta vào trong xem hai ngÆ°á»i đó là ai đã.
Nói xong, hắn lại lần mò tiến vào trong tiếp.
TrÆ°á»›c hết hắn bÆ°á»›c sang bên trái trố mắt nhìn, thì ra ngÆ°á»i này chính là Bảo Bối đệ đệ vậy thì không cần phải há»i cÅ©ng biết ngÆ°á»i nằm bên phải ắt là Tiểu Oanh không sai rồi.
Nhạc XÆ°Æ¡ng cả mừng, vá»™i phóng chỉ giải huyệt cho y ngay, hạ thấp giá»ng nói :
- Bảo Bối đệ đệ, chớ làm ồn nào, ma đầu đang chỠđợi ngoài động đấy!
Quả nhiên Bảo Bối không dám lên tiếng nói gì hết, y nhìn nhạc Xương khẽ gật đầu một cái.
Thế rồi Nhạc Xương lại từ từ bước sang bên phải.
Khi hắn đến gần chá»— nằm ngÆ°á»i đó, bất giác run bắn ngÆ°á»i lên.
Hắn giật mình nhắm chặt hai mắt lại, một lúc thật lâu mới mở mắt ra lần nữa.
Quả thật chẳng sai chút nào hết, y chính là Tiểu Oanh kia mà?
Ả khép hai mắt lại, hàm răng trắng như tuyết cắn chặt môi dưới, mặt mày nhăn nhó, trông có vẻ rất là đau khổ.
Toàn thân ả trần truồng chẳng có mảnh vải che thân, nằm trên đất trông có vẻ yếu ớt...
Như vậy còn gì chẳng hiểu nữa ư?
Nhạc XÆ°Æ¡ng nắm chặt song quyá»n, nghiến răng kêu ken ké, tức thì lá»­a giận bốc lên đùng đùng.
Hắn bất nhẫn nhìn nữa, lập tức giải huyệt cho ả, quay ngÆ°á»i bÆ°á»›c tá»›i chá»— Äá»— Nhược Quân mang má»i việc thuật lại cho nàng má»™t phen.
Äồng thá»i hắn suy Ä‘oán rằng, có lẽ ắt là Tiểu Dâm Trùng Từ Thiện vá»›i chút thoi thóp nỠđã gây nên.
Sau khi Äá»— Nhược Quân nghe nói lại, nàng chẳng nói gì hết, vì sá»± kiện trÆ°á»›c mắt khiến nàng liên tưởng tá»›i việc Mãn Xuân viên.
Tình cảnh này có khác gì với việc trước kia chăng?
Nàng quay ngÆ°á»i bÆ°á»›c lá»›i chá»— Tiểu Oanh Ä‘ang nằm.
Những muốn xem cho biết Tiểu Oanh bây giỠcó khác biệt thế nào trước kia.
Nàng cần xem qua cảnh tượng sau khi bị hiếp dâm.
* * * * *
Ngoài hang đá...
Mặt trăng lặn vỠhướng tây.
Những vì sao cũng tối dần.
Một bóng đen tỠra nóng nảy bất an cứ đưa mắt nhìn vào trong hang đá mãi.
Thế nhưng trong hang đa âm u tối mò, chẳng trông thấy gì hết.
Gã đảo mắt quét nhìn sáu xác chết nằm ngổn ngang cách trước cửa hang độ năm trượng bất giác lắc đầu thở dài một tiếng, sau đó lại đưa mắt nhìn vào hang đá, lẳng lặng trầm tư.
Khoảng mÆ°á»i phút sau...
Hình như gã này đã hạ quyết tâm đảo mình từ bên trái lướt sang bên phải, nhưng sau đó gã lại nhảy trở vỠchỗ cũ.
Gã vận công vào song chưởng buông tiếng cÆ°á»i hắc hắc má»™t hÆ¡i dài.
Tiếng cÆ°á»i vừa dứt gã phất tay áo đánh vào Ä‘á»™ng bảy chưởng liá»n.
Sau đó lại đảo mình ẩn vào trong hang tối cách xa cửa hang khoảng vài trượng, thò đầu theo dõi tình hình trong hang đá, và nhủ thầm :
- “Nếu chẳng vì ta có Ä‘iá»u kiêng kỵ, thì ta sá»›m đã sá»­ dụng há»a công rồi, nhÆ° vậy còn lo gì oa nhi ngÆ°Æ¡i không chạy ra ngoài? Má»™t chưởng lúc nãy chÆ°a đánh chết ngÆ°Æ¡i lập tức, xem nhÆ° vận số ngÆ°Æ¡i còn tốt, ta cứ canh chừng nÆ¡i đây mãi, xem ngÆ°Æ¡i chịu Ä‘á»±ng đến bao giá» nào?â€
Gã đưa mắt nhìn cửa hang lạnh lùng tằng hắng một tiếng, tỠvẻ rất đắc ý lại nhủ thầm tiếp :
- “Äợi khi nào ngÆ°Æ¡i bÆ°á»›c ra ngoài, chỉ cần trông thấy ngÆ°Æ¡i đả thá» thÆ°Æ¡ng, thì nÆ¡i đây sẽ là chốn chôn xác của ngÆ°Æ¡i không sai, đến lúc đó chá»› trách ta có lòng dạ cay Ä‘á»™c...â€
Thình lình kêu bốp một cái!
Gã này bất giác giật bắn ngÆ°á»i lên, gã trợn to đôi mắt nhìn vá» phía cá»­a hang có vẻ rất khẩn trÆ°Æ¡ng.
Thế nhưng một hồi thật lâu vẫn im phăng phắc chẳng có phản ứng gì cả.
Thình lình...
Gã sá»±c nhÆ° nghÄ© ra Ä‘iá»u gì bất giác xoa hai bàn tay vào nhau, lẩm bẩm nói :
- Cậy vào đôi thiết chưởng này, ta từng xông pha nam bắc vài mÆ°Æ¡i năm trá»i không ngá» lại thua má»™t tiểu oa nhi này, à!
Quả thật câu “sông TrÆ°á»ng Giang sóng sau xô sóng trÆ°á»›c, ngÆ°á»i má»›i thay ngÆ°á»i cũ†không sai chút nào, thế nhÆ°ng phải liá»u mạng già này cho bằng được, không thể để tuyệt hậu hoạn mãi mãi.
Thình lình ngay lúc này...
Gã sá»±c thấy bóng ngÆ°á»i thấp thoáng nÆ¡i cá»­a hang má»™t cái.
Nhạc XÆ°Æ¡ng đã bay vá»t ra cá»­a hang nhanh nhÆ° cắt, hắn vừa đặt chân chấm đất, lại lập tức tung mình lên cao, nghiêng nghiêng phất phÆ¡ hạ xuống chá»— cách cá»­a hang Ä‘á»™ năm trượng.
Hắn xếch ngược đôi lông mày kiếm, mục lộ hung quang đảo mắt quét nhìn xung quanh một vòng nhanh như chớp.
Núi hoang tịch lặng, gió tang tảng khẽ hắt vào mặt mát rượi.
Chẳng thấy bóng ngÆ°á»i cá»n con nào cả?
Nhạc Xương kêu thầm nhột tiếng :
- Lạ thay!
Hắn suy nghÄ© giây lát, thế rồi lập tức triển khai “Mị Ảnh Si Uyên†thân pháp, chạy lục soát xung quanh ngá»n đồi đá má»™t vòng nhanh nhÆ° chá»›p.
Thế nhưng ngoại trừ cây lá cỠhoang ngoài ra chẳng phát hiện gì cả.
Hắn quay trở lại cửa hang đứng yên trong giây lát, sau đó mới bước vào trong.
Hắn vừa vào tới hang đá, bất giác kêu ủa một tiếng.
Tiểu Dâm Trùng Từ Thiện còn chút hơi thở thoi thóp bỗng nhiên biến mất, hơn nữa trong động lại nổi lên tiếng khóc thút thít.
Nhạc XÆ°Æ¡ng giật nảy ngÆ°á»i lên, hắn không kể lợi hại gì nữa, lập tức vá»™i vàng chạy tá»›i vài bÆ°á»›c.
- á»’!
Hắn thở phào một cái, chỉ thấy Bảo Bối ngồi tựa lưng vào vách đá nhắm mắt trầm tư.
Nhạc Xương lại tiến tới vài bước, phóng mắt nhìn vào trong.
Má»›i hay Tiểu Oanh co ngÆ°á»i lại, day mặt vào vách đá Ä‘ang cất tiếng khóc thật thÆ°Æ¡ng tâm.
Äá»— Nhược Quân thì ngồi thừ ở sau lÆ°ng Tiểu Oanh.
Nhạc Xương nhủ thầm :
- “Tiểu Dâm Trùng Từ Thiện bị thÆ°Æ¡ng khá nặng quyết không thể Ä‘i lại được, nếu gã đã mất tích ắt là có ngÆ°á»i nào giải cứu gã rồi, nhÆ°ng ai đã vào đây giải cứu gã vậy?â€
Hắn suy nghĩ đến đây sực vỡ lẽ lại nhủ thầm tiếp :
- á»’! Ta biểu rồi, há» sá»­ dụng kế “điệu hổ ly sÆ¡n†dụ ta Ä‘i khá»i đây, sau đó má»›i cứu gã, thế nhÆ°ng ta chỉ rá»i khá»i đây trong giây lát, mà Tiểu Dâm Trùng Từ Thiện biến mất ngay, Ä‘iá»u này chứng tá» rằng võ công và khinh công của ngÆ°á»i này quyết chẳng tầm thÆ°á»ng, hÆ¡n nữa rất lá»›n gan... nhÆ°ng đối phÆ°Æ¡ng là ai thế?
Hắn nghÄ© tá»›i đây liá»n bÆ°á»›c tá»›i khẽ vá»— vào vai Bảo Bối, nói :
- Bảo đệ đệ! Lúc nãy ngươi có trông thấy ai vào động không?
Bảo Bối Ä‘ang suy nghÄ© đâu đâu, chỉ lắc đầu trả lá»i cho có lệ.
- Không biết.
Nhạc XÆ°Æ¡ng nghe nói thế bất giác ngẩn ngÆ°á»i ra tại chá»—.
Bấy giá»...
Bình minh ló dạng, trong hang đá cũng sáng hẳn.
Hắn trông thấy thần sắc Bảo Bối ủ rủ, mặt lộ vẻ căm phẫn, biết rằng y ắt vì trông thấy cảnh Tiểu Oanh thỠnhục nên mới tỠra tức giận như thế.
Hắn từ từ bÆ°á»›c tá»›i chá»— Äá»— Nhược Quân, hắn định mang sá»± kiện Tiểu Dâm Trùng Từ Thiện mất tích và từng Ä‘á»™ng thủ vá»›i ngÆ°á»i bịt mặt thuật lại cho nàng nghe.
NhÆ°ng khi trông thấy thần tình của Äá»— Nhược Quân hắn đành ngÆ°ng lại không nói nữa.
Tất cả má»i ngÆ°á»i Ä‘á»u trầm mặc.
Không một ai nói gì hết.
Nhạc XÆ°Æ¡ng miệng mấp máy nhiá»u lần muốn nói lại thôi, cuối cùng hắn khẽ lắc đầu quay ngÆ°á»i bÆ°á»›c ra hang đá.
Mặt trá»i đã má»c ở hÆ°á»›ng đông.
Gió tảng sáng thổi tới từng cơn, hắn cảm thấy hơi lành lạnh.
Nhạc XÆ°Æ¡ng ngồi trên má»™t tảng đá xanh gần cá»­a hang, Ä‘Æ°a mắt nhìn những cuá»™n mây trắng ở tận chân trá»i, ngẩn ngÆ°á»i ra tại chá»—.
Những cảnh Mãn Xuân viên dần dần hiện ra trước mắt.
Lửa dục bốc cháy và khêu gợi...
Thình lình...
Có một tràng những tiếng chân bước trầm nặng phá không vang tới, đánh thức hắn.
Nhạc Xương giật mình mở mắt nhìn tới trước chì thấy Bảo Bối cất bước nặng nỠtừ từ đến gần chỗ hắn.
Nhạc Xương lấy làm kinh ngạc nghĩ bụng :
- “Tại sao trong bá»—ng chốc Bảo Bối đệ đệ nhÆ° biến thành má»™t con ngÆ°á»i khác vậy? Ngày thÆ°á»ng y nghịch ngợm, ngạo nghá»…, miệng lưỡi chẳng tha thứ ai hết, thế mà bây giá»...â€
Hắn suy nghÄ© tá»›i đây, Bảo Bối đã bÆ°á»›c tá»›i ngồi bên cạnh hắn, thò tay nhặt cục đá nhá» ném mạnh vào bên cạnh cá»­a hang, nói giá»ng căm há»n :
- Ằt phải có một ngày nào đó, ta phải đánh vỡ đầu gã tiểu tử Từ Thiện nỠcho mà coi.
Nhạc Xương đưa mắt liếc nhìn y một cái ngạc nhiên nói :
- Thế nào? Gã hà hiếp ngươi rồi chăng?
Bảo Bối lắc đầu nói :
- Không, thế nhưng....
Gương mặt ngây thơ của y đã lộ ra thần tình đau khổ, trong mắt y tia ra luồng sáng căm thù, và ngập đầy nước mắt đau khổ.
Y đã uất nghẹn nói chẳng nên lá»i...
Má»™t màn lúc nãy làm tổn thÆ°Æ¡ng đến tấm lòng thanh khiết của y, y căm thù đến muốn giết chết gã Tiểu Dâm Trùng Từ Thiện, là loài cầm thú Ä‘á»™i lốt ngÆ°á»i ngay lập tức.
Quả thật tiểu tá»­ ná» chẳng khác gì là má»™t con dã thú, nhe răng múa trảo, đã từ từ nghiá»n nuốt con mồi của gã má»™t cách thèm thuồng, tàn bạo và thích thú.
Tội nghiệp cho Tiểu Oanh bị chế huyệt đạo nhưng chưa mất tri giác, đã trơ mắt nhìn Tiểu Dâm Trùng Từ Thiện nhảy vồ tới.
Chao ôi! Tàn nhẫn quả thế.
Ả nghe thấy tiếng cÆ°á»i đắc ý dã man của gã.
Hai bàn tay ma quỷ của gã đã tự do sỠmó trên mình ả.
Kế đó một cơn đau dữ dội làm cho ả ngất xỉu.
Bảo Bối lắc đầu thở đài một tiếng rất đau lòng.
Nhạc XÆ°Æ¡ng trông thấy thần sắc trên mặt y biến đổi liên tục, hắn đã Ä‘oán biết phần nào sá»± việc xảy ra, hắn đảo mắt nhìn những đám mây cuồn cuá»™n nhÆ° bông ở tận chân trá»i, không há»i gì hết.
Bấy giá» Äá»— Nhược Quân đỡ Tiểu Oanh vá»›i gÆ°Æ¡ng mặt nhÆ° hoa lệ sa mÆ°a từ từ bÆ°á»›c ra ngoài.
Tiểu Oanh cứ cất tiếng khóc thút thít mãi.
Äá»— Nhược Quân vừa dìu ả Ä‘i vừa hết lá»i an ủi.
Nhạc XÆ°Æ¡ng và Bảo Bối cùng lúc đứng lên, Ä‘Æ°a mắt nhìn bai ngÆ°á»i bÆ°á»›c tá»›i nhÆ°ng chẳng biết lấy lá»i nói thế nào để an ủi Tiểu Oanh.
Bốn ngÆ°á»i Ä‘á»u có tâm sá»± riêng và bốn cảm nghÄ© khác nhau, ngoại trừ Tiểu Oanh vẫn còn khóc thút thít ngoài ra ba ngÆ°á»i ná» trầm mặc không nói gì hết.
Một hồi thật lâu...
Bảo Bôi mặt hÆ¡i á»­ng Ä‘á», cúi đầu ấp úng nói :
- Tiểu Oanh! Ngươi... ngươi đừng buồn nữa, ta nhất định trả thù cho ngươi.
Tiểu Oanh đưa cặp mắt ngập lệ chăm chăm nhìn Bảo Bối, mặc dù y chỉ nói hai câu rất đơn giản, nhưng cảm thỠcủa ả rất là phức tạp.
Ả chẳng biết có khi nào vì nguyên nhân này mà Bảo Bối sẽ khinh thị ả không?
Vì y đã mục kích mình bị ngÆ°á»i ta lăng nhục.
Nên ả muốn từ nÆ¡i cặp mắt của y Ä‘á»c ra tâm ý của Bảo Bối.
Thế nhưng trong cặp mắt lỠmỠngập lẹ chỉ trông thấy Bảo Bối cúi đầu xuống, hai mắt chăm chăm nhìn mũi chân, hai đấm tay siết thật chặt cứ đánh vào hai bắp chân mãi.
Tiểu Oanh hÆ¡i lấy làm an ủi, hình nhÆ° Bảo Bối đã thông cảm ả, mặc dù ả chẳng làm Ä‘iá»u gì sai lầm!
Tiểu Oanh không khóc nữa, nói giá»ng e lệ :
- Bảo Bối ca ca! Cám Æ¡n ngÆ°Æ¡i nhiá»u lắm.
Nhạc XÆ°Æ¡ng và Äá»— Nhược Quân há»™i ý Ä‘Æ°a mắt nhìn nhau má»™t cái không nói gì cả.
Bấy giá» mặt trá»i đã lên cao.
Thình lình...
Äá»— Nhược Quân nhÆ° nghÄ© ra Ä‘iá»u gì, thất thanh nói :
- Chao ôi! Há»ng rồi.
Ba ngÆ°á»i ná» không biết việc gì đã xảy ra, cùng lúc quay ngÆ°á»i nhìn sang hÆ°á»›ng nàng.
Nhạc XÆ°Æ¡ng thấy nàng cau đôi mày liá»…u lại tá» vẻ luống cuống, ngạc nhiên há»i :
- Quân muá»™i! Nàng nói việc gì há»ng vậy?
Äá»— Nhược Quân há»›t hãi nói :
- Hồng Thần Äồ! Hồng Thần Äồ đâu mất rồi?
- Hồng Thần Äồ Æ°?
Äá»— Nhược Quân khẽ gật đầu má»™t cái, thế rồi nàng mang sá»± kiện làm thế nào lấy được Hồng Thần Äồ và sau đó lại bất tỉnh nhân sá»± thuật lại cho má»i ngÆ°á»i nghe má»™t phen.
Nghe kể xong, Nhạc Xương trầm tư giây lát sau đó nói :
- Nói vậy, ắt là ngÆ°á»i bịt mặt áo xanh nỠđã cÆ°á»›p Ä‘i rồi, trÆ°á»›c kia ta bị há» hãm hại cÅ©ng chính là muốn mÆ°u cầu Hồng Thần Äồ, không ngá» hôm nay việc cÅ© tái diá»…n. Hứ! Ta quyết phải tìm ra ngÆ°á»i này má»›i được, biết đâu đối phÆ°Æ¡ng chính là kẻ thù đã giết chết phụ thân ta.
Hắn nói tới đây, dừng lại suy nghĩ giây lát sau đó lại nói tiếp :
- Bây giá» chúng ta hãy rá»i khá»i nÆ¡i chốn thị phi này trÆ°á»›c, sau đó má»›i tính.
Äá»— Nhược Quân Ä‘Æ°a mắt quét nhìn ba ngÆ°á»i má»™t cái, trầm ngâm nói :
- Ta muốn dẫn Tiểu Oanh vá» vá»›i mẫu thân tạm thá»i ở lại ít lâu. Này XÆ°Æ¡ng ca ca! Các ngÆ°Æ¡i chuẩn bị Ä‘i đâu đây?
Nhạc Xương nghe nói thế, suy nghĩ giây lát, sau đó lắc đầu nói :
- Ta chẳng có nÆ¡i chốn nhất định để đến thế nhÆ°ng ta phải Ä‘i khắp chân trá»i góc biển để tìm kiếm kẻ thù giết chết cha ta.
Bảo Bối vội lên tiếng nói :
- Ta Ä‘i vá»›i ngÆ°á»i, này XÆ°Æ¡ng ca ca, ta phải theo ngÆ°Æ¡i há»c võ, sau đó tìm thằng Tiểu Dâm Trùng khốn nạn ná» báo thù tuyết hận cho Tiểu Oanh muá»™i muá»™i.
Tiểu Oanh nghe nói thế, đưa cặp mắt biết ơn liếc nhìn Bảo Bối một cái.
Nhạc Xương cau mày nhủ thầm :
- “Núi cao rừng thẳm, mình vốn chẳng có chốn cố định đến, nếu dẫn Bảo Bối cùng Ä‘i, quả thật trở ngại hết sức, muôn má»™t xảy ra việc gì, có y ở kế bên rất là bất tiện...â€
Hắn suy nghĩ đến đây, đưa mắt nhìn vẻ mặt mong cầu của y, bất giác lại nghĩ bụng :
- “À! Biết nói sao vá»›i hài tá»­ này đây?â€
Chẳng phải y cÅ©ng là ngÆ°á»i không nhà cá»­a đó Æ°?
Äá»— Nhược Quân trông thấy Nhạc XÆ°Æ¡ng tá» vẻ do dá»± bất quyết, bèn suy nghÄ© giây lát, sau đó nói :
- Theo ta thì Bảo Bối cũng đi chung với ta! Hành tung Xương ca ca vô định, làm thế nào dạy võ công cho ngươi. Hơn nữa, ngươi đòi trả thù cho Tiểu Oanh, đương nhiên đây là lòng tốt của ngươi, thế nhưng cậy vào ba thế võ hiện giỠcủa ngươi, chớ nói chuyện trả thù làm gì, muôn một xảy ra việc gì Xương ca ca lại bận tâm lo bảo vệ ngươi nữa đấy.
Nàng nói tới đây đưa mắt nhìn Bảo Bối một cái, sau đó lại nói tiếp :
- Ngươi đi vỠvới ta, thứ nhất Tiểu Oanh có bạn, hơn nữa hai ngươi có thể cùng lúc luyện võ đợi khi nào Xương ca ca thám thính ra tung tích kẻ thù, lúc đó chúng ta sẽ cùng đi.
Tiểu Oanh mặt lộ vẻ vui mừng lại lén lén đưa mắt liếc nhìn Bảo Bối lần nữa.
Bảo Bối đưa mắt nhìn Nhạc Xương, như muốn trưng cầu ý kiến của hắn.
Nhạc XÆ°Æ¡ng Ä‘ang lo lắng không biết nên tìm cách gì nói vá»›i Bảo Bối, bây giá» thoạt nghe Äá»— Nhược Quân nói nhÆ° vậy, quả nhiên trúng ý của mình, thế rồi hắn tiến tá»›i hai bÆ°á»›c, khẽ vá»— vào vai Bảo Bối nói :
- Này Bảo Bối đệ đệ! NgÆ°Æ¡i tạm thá»i cùng Tiểu Oanh Ä‘i vá» vá»›i Quân muá»™i, khi ta thám thính ra tung tích kẻ thù, lúc đó ta sẽ quay trở lại, bốn ngÆ°á»i cùng nhau Ä‘i cÅ©ng chÆ°a muá»™n.
Bảo Bối không còn cách nào hơn, đành gật đầu biểu thị đồng ý.
Nhạc XÆ°Æ¡ng quay sang há»i Äá»— Nhược Quân :
- Quân muộn! Hiện giỠbá mẫu cư ngụ ở đâu?
Äá»— Nhược Quân buá»™t miệng nói :
- Tại bến Tây Tử Hồ, Bích Thúy sơn trang, Nhạc Xương mặt lộ vẻ hâm mộ, nói :
- A? Vậy thì bá mẫu là một tao nhân.
Bảo Bối vẫn không mấy yên tâm há»i :
- Này Xương ca ca, thế thì đến bao giỠngươi mới trở lại?
Nhạc Xương trầm ngâm giây lát nói :
- Từ ba tháng đến nửa năm.
Thình lình...
Äá»— Nhược Quân cau mày, nói :
- ôi cha! Không có thuyá»n biết Ä‘i bằng cách nào đây?
Nhạc Xương chứng tỠra bất lực, đành nói :
- Äành phải Ä‘i dá»c theo bến sông thôi!
Thế rồi, má»™t Ä‘oàn bốn ngÆ°á»i phi thân chạy xuống đồi đá, từ từ Ä‘i vá» hÆ°á»›ng trÆ°á»›c.
Tình và yêu, ly sầu...
Tức thì trong lòng hỠbắt đầu suy tư.
Ãnh nắng ấm áp ban mai Ä‘Æ°a bóng lÆ°ng của há» từ từ xa dần.
hết: Hồi 22, xem tiếp: Hồi 23
Tài sản của danangcity

  #24  
Old 07-07-2008, 05:23 PM
danangcity's Avatar
danangcity danangcity is offline
Phi Thăng Chi Hậu
 
Tham gia: Apr 2008
Bài gởi: 892
Thá»i gian online: 3 ngày 16 giá» 51 phút
Xu: 0
Thanks: 26
Thanked 12 Times in 9 Posts
Hồi 23

Thù nhân thoáng hiện



Äại lá»™ Cam LÆ°Æ¡ng...
Mặc dù chẳng rộng lớn bằng những quan đạo ở Trung Nguyên, song cũng ngựa xe như nước, ồn ào náo nhiệt.
Trên hai dãy phố lá»›n tại SÆ¡n DÆ°Æ¡ng thành má»c đầy những thÆ°Æ¡ng Ä‘iếm chợ búa.
Bấy giá» vào khoảng canh bai, đèn Ä‘uốc sáng trÆ°ng, ngÆ°á»i ta Ä‘i chen chúc đầy Ä‘Æ°á»ng.
Trên hai con lá»™ Äông Tây bá»—ng xuất hiện khá nhiá»u khách nhân, nhÆ°ng số khách nhân này không phải là thÆ°Æ¡ng gia, cÅ©ng chẳng giống quan binh chút nào, nam nữ già trẻ đủ thành phần, há» lần lượt kẻ trÆ°á»›c ngÆ°á»i sau đăng ký nghỉ Ä‘iếm.
Trong số khách nhân này có má»™t thiếu niên anh tuấn khoảng mÆ°á»i bảy, mÆ°á»i tám, phong trần song không thể nào che khuất nét phong nhã tuấn tú của hắn.
Hắn đang đi lang thang trên phố, thỉnh thoảng đảo mắt quan sát xung quanh, có lúc lại cúi đầu trầm tư, hình như hắn đang tìm kiếm những gì thì phải.
Hắn chính là Nhạc XÆ°Æ¡ng đã Ä‘i khắp chân trá»i góc biển quyết tìm ra kẻ thù giết cha chứ không là ai xa lạ cả.
Bấy giá» trên phố từ từ vắng ngÆ°á»i, chỉ có năm ba tá»­u khách ngồi trong vài tá»­u lầu chÆ¡i trò Ä‘oán quyá»n uống rượu, thỉnh thoảng phát ra tiếng quát năm hét sáu mà thôi.
Một hồi thật lâu...
Hình như Nhạc Xương có sự quyết định, đã ngang nhiên bước vào một lữ điếm.
Sau khi rữa ráy xong, hắn bèn ngả lưng nằm nghỉ.
Tức thì hắn bắt đầu suy nghĩ.
Sở dÄ© hắn tìm đến đây là nghe đồn rằng tại ngoại thành SÆ¡n DÆ°Æ¡ng, Trang chủ Bán Nguyệt sÆ¡n trang có má»™t con gái Ä‘á»™c nhứt đẹp nhÆ° tiên nữ, định ngày gần đây tá»· võ chiêu quân, vì thế hắn má»›i đến đây mong rằng sẽ tìm được chút manh mối trong thịnh há»™i chá»n rá»… này.
Thù cha, không Ä‘á»™i trá»i chung không thể chẳng trả.
Kế đó hình bóng Äá»— Nhược Quân trang xuất hiện.
Thình lình ngay lúc này văng vẳng nghe thấy tiếng ngÆ°á»i sai bảo tiểu nhị chuẩn bị xe lên Ä‘Æ°á»ng.
Kế đó lại nghe thấy tiếng tranh chấp thật khẽ từ phòng bên cạnh vang tới.
Thoạt tiện hắn không để ý, vỠsau vì tiếng tranh chấp càng lúc càng lớn dần, thế rồi hắn mới lắng tai nghe ngóng.
- Ta dám đánh cuá»™c vá»›i ngÆ°Æ¡i, tại sao gã này lại hấp lấp lên Ä‘Æ°á»ng.
- Chẳng lẽ ngươi không thấy một bệnh nhân nằm trong xe gã sao?
- Hứ! Rõ ràng là do nội gia chưởng lực gây chấn thương, cái gì mà bệnh nhân?
- Bị trá»ng thÆ°Æ¡ng, chẳng lẽ không phải là bệnh nhân?
- Phải đúng là bệnh nhân, ta không tranh cãi với ngươi.
- Vậy thì ngÆ°Æ¡i cứ nói thá»­ xem nào, rốt cuá»™c tại sao gã này lại hấp tấp lên Ä‘Æ°á»ng nhÆ° thế?
- Chính vì thiếu niên đã đi lang thang ngoài phố lúc nãy.
- Ồ! Vậy sao?
- Vốn thì chúng ta ngồi tại tiá»n sảnh ăn uống, gã ăn xong trÆ°á»›c, rượu say túy lúy bÆ°á»›c ra cá»­a Ä‘iếm, vừa đặt chân tá»›i cá»­a Ä‘iếm bá»—ng phát hiện thiếu niên ná», có lẽ ngÆ°á»i chẳng để ý, mặt mày gã sợ đến biến sắc, tức thì tỉnh rượu lại ngay, đồng thá»i ba chân bốn cẳng hấp tấp chạy trở vào phòng.
- Tại sao gã lại sợ thiếu niên n�
- Có trá»i má»›i biết, rõ ràng gã sợ lắm, bằng không sau khi thiếu niên ná» vào nghỉ Ä‘iếm, gã hấp tấp lên Ä‘Æ°á»ng làm gì? NgÆ°Æ¡i thá»­ nghÄ© kỹ lại xem bây giá» là canh mấy rồi?
- Ta cũng chẳng để ý, theo ngươi thì thiếu niên nỠlà ai?
- Ta không biết hắn là ai, nhưng trông diện mục hắn anh tuấn thế này, có lẽ võ công cũng chẳng kém, tiếc rằng gương mặt đầy sát khí và tình nghiệt quá nặng.
- Nói vậy lần tỷ võ đại hội này chẳng có phần của mình rồi!
- Có lẽ là thế nhÆ°ng mà, ta vốn thì chẳng mÆ¡ tưởng trúng tuyển, có Ä‘iá»u là ngÆ°Æ¡i, lần này phải thất vá»ng không sai, há há...
Nhạc XÆ°Æ¡ng nghe tá»›i đây, nghiêng đầu suy nghÄ© giây lát, sau đó vá»™i vàng bÆ°á»›c ra tiá»n sảnh.
Hắn lôi tiểu nhị vào chá»— vắng ngÆ°á»i, nhét má»™t lạng bạc lẻ vào tay y, hạ thấp giá»ng há»i :
- Này tiểu nhị ca! NgÆ°á»i cưỡi xe lên Ä‘Æ°á»ng lúc nãy là ai thế?
Äiếm tiểu nhi cÆ°á»i híp mắt vừa nhận nén bạc vừa nịnh hót nói :
- Hi hi, thiếu gia, ngÆ°Æ¡i lại thưởng tặng nữa. á»’! Ngài định nói lão đầu nhi đó Æ°? Tên há» lão là gì thì kẻ này không biết, trông tuổi tác thì Ä‘á»™ khoảng năm mÆ°Æ¡i ngoài, con ngÆ°á»i gầy cao, mặt mày trắng trẻo, có cặp mắt vàng khè.
Nhạc XÆ°Æ¡ng Ä‘á»™ng lòng há»i tá»›i nói :
- Y đi bằng xe gì chăng?
- Äúng thế!
- Ngoài ra còn ai đi chung với lão?
Äiếm tiểu nhị trầm giá»ng nói :
- Còn má»™t thiếu niên khoảng hai mÆ°Æ¡i tuổi hình nhÆ° thá» trá»ng thÆ°Æ¡ng Ä‘ang bất tỉnh nhân sá»±.
Nhạc XÆ°Æ¡ng đã Ä‘oán biết được bảy, tám phần, kế đó lại há»i tiếp :
- HỠđi được bao lâu rồi, và đi vỠbướng nào?
Äiếm tiểu nhị Ä‘Æ°a mắt nhìn Nhạc XÆ°Æ¡ng má»™t cái, đồng thá»i giả đò lÆ°á»ng thá»­ nén bạc xem nặng bao nhiêu, sau đó má»›i làm ra vẻ thần bí nói :
- Há» chạy vá» hÆ°á»›ng đông, tối thiểu cÅ©ng đã Ä‘i trên mÆ°á»i dặm Ä‘Æ°á»ng, bây giá» e rằng đã đóng cá»­a thành rồi.
Nhạc XÆ°Æ¡ng nghe tá»›i đây, tiện tay móc túi lấy má»™t nén bạc nhá» ra giao cho y và bảo rằng đây là tiá»n thuê phòng, hắn không có hành lý nên cÅ©ng chẳng cần thiết quay trở vá» phòng, lập tức quay ngÆ°á»i rá»i khá»i Ä‘iếm chạy vá» hÆ°á»›ng Äông ngay.
Äiếm tiểu nhị Ä‘Æ°a mắt nhìn bóng lÆ°ng từ từ xa dần của Nhạc XÆ°Æ¡ng, cÆ°á»i lạnh lùng má»™t tiếng.
Y vừa cÆ°á»i vừa nhủ thầm :
- “Quả thật đúng là tiểu tá»­ má»›i xuất đạo, lúc nãy khi lão đầu nhi sắp Ä‘i, từng cho ta năm lạng bạc đồng thá»i căn dặn ta chá»› nói cho tiểu tá»­ này hay, thế nhÆ°ng hắn cÅ©ng biết luật cho tiá»n, nhÆ°ng hắn cho ít quá, cho nén chỉ nói má»™t ná»­a cho hắn nghe. Này tiểu tá»­! Hãy cố gắng Ä‘uổi theo Ä‘i, chạy đến hai chân ngÆ°Æ¡i sÆ°ng phồng lên thì lão đầu nhi đã chạy vá» hÆ°á»›ng tây xa lắm rồiâ€.
Bấy giỠtrống điểm canh ba.
Nhạc XÆ°Æ¡ng chạy tá»›i cá»­a thành, phóng mắt nhìn tá»›i trÆ°á»›c thấy tÆ°á»ng thành chẳng cao lắm, thế rồi hắn vận khởi chân khí nhảy vá»t lên thành lầu, sau đó phất phÆ¡ nhảy xuống thành ngoại.
Hắn rá»i khá»i SÆ¡n DÆ°Æ¡ng thành, thi triển khinh công chạy dá»c theo quan đạo ra hÆ°á»›ng Äông.
Chỉ mất má»™t canh, đồng thá»i hắn đã chạy xa cả vài chục dặm Ä‘Æ°á»ng.
Thế nhÆ°ng bốn bá» tịch lặng nhÆ° tá», chẳng thấy bóng ngÆ°á»i cá»n con nào hết.
Thế nhưng hắn không khi nào chịu bỠlỡ cơ hội ngàn vàng này, lại tiếp tục phi thân chạy tới mãi.
Lại mất khoảng thá»i gian nấu xong ấm trà chỉ thấy trÆ°á»›c mắt là má»™t đồng dã hoang vắng.
Hắn thả chậm bước chân lại, nhủ thầm :
- “Lạ lùng thật, dù xe mã chạy nhanh đến thế nào Ä‘i nữa, mình cÅ©ng phải vượt kịp rồi chứ? Tại sao chẳng thấy bóng ngÆ°á»i nào hết? Nếu nhÆ° đúng là gã, vậy thì lỡ mất dịp tốt. À! Tiếc hết sức, thôi hãy tìm má»™t nÆ¡i nghỉ ngÆ¡i cho khá»e, đợi trá»i sáng hãy tính lạiâ€.
Hắn chạy thêm mÆ°á»i dặm Ä‘Æ°á»ng nữa, thì chân trá»i đã má» má» sáng.
Nhạc XÆ°Æ¡ng phóng mắt nhìn ra xa, thấy phía sau cánh rừng thÆ°a ẩn hiện lá»™ ra má»™t góc tÆ°á»ng Ä‘á».
Hắn lấy làm cả mừng, vội gia tốc thân pháp chạy nhanh hơn, chỉ trong bỗng chốc đã chạy tới trước cửa.
Chỉ thấy hai cánh cá»­a phai màu khép há».
Tấm biển treo cao trên cửa cũng vì mưa gió lâu ngày mà chẳng còn nhận ra vết chữ nữa.
Nhạc Xương giơ tay khẽ đẩy cánh cửa và lượn mình lướt vào trong luôn.
Ngôi miếu này chẳng rá»™ng lá»›n mấy, ngoại trừ má»™t chánh Ä‘iện, hai bên chỉ có má»™t căn phòng, nhÆ°ng tất cả Ä‘á»u đóng đầy bụi bặm và màn nhện.
Trong sân viện nho nhá», cá» hoang má»c cao tá»›i đầu gối.
Äi vòng qua chánh Ä‘iện là má»™t ngôi lầu đặt chuông, mặc dù hÆ° há»ng nhiá»u nhÆ°ng ná»­a gian trên tạm có thể che thân được.
Nhạc Xương lập tức phi thân nhảy lên từng trên.
Hắn đảo mắt quan sát xung quanh thấy ngôi lầu này rá»™ng khoảng hai trượng vuông, nhÆ°ng chẳng thấy cổ chuông đồng đâu cả, chỉ còn sót lại ná»­a thÆ°á»›c dây xích thép gỉ sét lay Ä‘á»™ng theo chiá»u gió mà thôi.
Nhạc Xương sực lấy làm lạ rằng :
- “Tất cả các nÆ¡i trong miếu Ä‘á»u hÆ° há»ng nhiá»u tại sao chỉ có tầng lầu này lại sạch sẽ nhÆ° thế, lạ lùng thậtâ€.
Bá»—ng nhiên hắn trông thấy trong góc tÆ°á»ng có vài cá»ng xÆ°Æ¡ng gà, bất giác nhủ thầm :
- “Trông tình hình rõ ràng nÆ¡i đây có ngÆ°á»i đến trÆ°á»›c ta, nhÆ°ng ngÆ°á»i này là ai? Chẳng lẽ là gã chăng?â€
Trong lúc hắn Ä‘ang lấy làm kinh ngạc, bá»—ng thấy bên ngoài ngôi lầu có bóng ngÆ°á»i thấp thoáng má»™t cái, bất giác giật nẩy ngÆ°á»i lên!
Nhạc XÆ°Æ¡ng lập tức phi thân nhảy vá»t ra ngoài, đồng thá»i gầm hét há»i :
- Ai đó?
Nhạc XÆ°Æ¡ng vừa đặt chân xuống sân viện, chỉ thấy bóng tím thấp thoáng má»™t cái có má»™t ngÆ°á»i từ trên lầu nhảy xuống, thân pháp linh hoạt nhẹ nhàng hết sức.
Hắn trố mắt nhìn kỹ, mới hay đối phương là một thiếu nữ độ khoảng hai mươi bốn, hai mươi lăm tuổi, cô ta đầu chít khăn lụa màu tím, và mặc y phục cũng màu tím.
Mặc dù trông cô ta rất là xinh đẹp, nhÆ°ng mặt lá»™ vẻ cÆ°á»i dâm đãng.
Cô ta Ä‘Æ°a mắt quan sát Nhạc XÆ°Æ¡ng từ trên xuống dÆ°á»›i má»™t cái, sau đó Ä‘Æ°a mắt tống tình, cÆ°á»i tủm tỉm má»™t tiếng nói :
- Chao ôi! Sao ngÆ°Æ¡i lại ngang tàng đến thế này? Cho dù là nÆ¡i chốn hoang sÆ¡n, cÅ©ng phải có kẻ đến trÆ°á»›c ngÆ°á»i đến sau chứ, ta chÆ°a há»i ngÆ°Æ¡i, thì ngÆ°Æ¡i đã vá»™i há»i ta trÆ°á»›c.
Giá»ng nói nhÆ° châu lăn ngá»c chạy, nghe thật êm tai.
Từ khi Nhạc XÆ°Æ¡ng gặp cảnh bất hạnh, những nữ nhân mà hắn há»™i ngá»™, chỉ có Tiểu Linh và Äá»— Nhược Quân, má»™t ngÆ°á»i thì tú lệ Ä‘oan trang, còn má»™t ngÆ°á»i là diá»…m lệ yêu kiá»u.
Bấy giá» hắn thoạt trông thấy thiếu nữ áo tím này, mặt mày phóng đãng, vẻ cÆ°á»i lả lÆ¡i, bất giác lấy làm phản cảm :
- Nếu là cô nương đến trước, vậy thì tại hạ phải nhượng bước.
Nói xong, quay ngÆ°á»i định bá» Ä‘i.
Thiếu nữ áo tím đảo mình nhảy tới chặn lối đi của Nhạc Xương khoát tay nói :
- Khoan đã!
Nhạc XÆ°Æ¡ng chẳng ngá» y nhảy tá»›i ngăn cản, suýt nữa hai bên va đụng vào nhau, hắn luống cuống thụt lùi ra sau, ngạc nhiên há»i :
- Cô nÆ°Æ¡ng có Ä‘iá»u chi muốn nói chăng?
Thiếu nữ áo tím cÆ°á»i yêu kiá»u má»™t tiếng nói :
- Ta chẳng bảo ngươi đi, ngươi hấp tấp như thế làm gì?
Nhạc Xương thoạt nghe nói thế, xếch ngược đôi lông mày kiếm lên nói :
- Thế nhưng... trong miếu không có nơi nghỉ ngơi.
Thiếu nữ áo tím lại cÆ°á»i lả lÆ¡i má»™t tiếng nói :
- Trông ngươi có bộ mặt thông minh, không ngỠlại có chút thần thái ngốc nghếch, hai mắt ngươi sáng như điện quang, ắt là con nhà luyện võ, võ lâm nam nữ bất câu chấp tiểu tiết, cứ nghỉ chung một phòng lại có sao nào?
Nhạc XÆ°Æ¡ng nghe nói thế bất giác ngẩn ngÆ°á»i ra tại chá»—, nghÄ© bụng :
- “Mặc dù bá» ngoài y ăn nói có vẻ Ä‘Æ°á»ng hoàng, nhÆ°ng nhìn kỹ bá»™ dạng của y quyết không phải là ngÆ°á»i tốt lành gì đâu, mình còn việc gấp chá»› gây phiá»n phức là hay hÆ¡n...â€
Hắn suy nghĩ đến đây, lập tức chắp tay nói :
- Mặc dù võ lâm nam nữ bất câu chấp tiểu tiết thế nhÆ°ng cô nam quả nữ, nhất là tại chốn hoang sÆ¡n dã tá»±, quả thật có nhiá»u Ä‘iá»u bất tiện, tại hạ đành ghi nhận tấm lòng tốt của cô nÆ°Æ¡ng vậy.
Thiếu nữ áo tím thấy sắc mặt của Nhạc XÆ°Æ¡ng tá» ra nghiêm nghị, chẳng Ä‘á»™ng lòng tá»›i lá»i nói của mình chút nào, bất giác lấy làm ngạc nhiên và ngẩn ngÆ°á»i ra tại chá»— nói chẳng nên lá»i.
Y thoạt trông thấy Nhạc Xương lại cất bước bỠđi, vội bước ngang hai bước mặt lộ vẻ xuân sắc nói :
- Không ngỠngươi tuổi trẻ chừng này ăn nói khá lịch thiệp đấy.
Dứt lá»i, khóe thu ba chá»›p nháy lia lịa, cÆ°á»i lả lÆ¡i má»™t tiếng nói tiếp :
- Này tiểu huynh đệ! NgÆ°Æ¡i được mÆ°á»i mấy tuổi rồi?
Nói xong, thoăn thoắt bÆ°á»›c tá»›i, đồng thá»i giÆ¡ cánh tay ngá»c đặt trên vai Nhạc XÆ°Æ¡ng.
Nhạc XÆ°Æ¡ng bá»—ng ngá»­i thấy má»™t mùi hÆ°Æ¡ng nồng nặc xông tận vào mÅ©i, bất giác run bắn ngÆ°á»i lên.
Hắn vội nhún vai nháy lùi ra sau mặt hơi biến sắc nói :
- Cô nÆ°Æ¡ng có thái Ä‘á»™ nhÆ° vậy chẳng sợ mất phần trang trá»ng Æ°?
Thiếu nữ áo tím thấy hắn nhún vai hất tay mình ra, tức thì nổi thẹn thành căm phẫn.
Chỉ thấy mặt mày y lạnh như băng tuyết, la hét nói :
- Hứ! Cô nÆ°Æ¡ng kết ngÆ°Æ¡i, xem nhÆ° ngÆ°Æ¡i có phÆ°á»›c, thế mà lại chẳng biết Ä‘iá»u lợi hại chút nào! Hãy ngoan ngoãn Ä‘i lên lầu để bản cô nÆ°Æ¡ng hưởng mùi má»›i lạ xem sao.
Tức thì sát khí bốc lên đùng đùng, Nhạc Xương xếch ngược đôi lông mày kiếm, giận dữ gầm hét :
- Äồ tiện tỳ! Chết tá»›i nÆ¡i còn dám buông lá»i dâm đãng.
Hắn chÆ°a nói hết lá»i, bá»—ng thấy bóng tím thấp thoáng nhanh nhÆ° chá»›p, hai ngón tay xinh xắn đã Ä‘iểm tá»›i trung môn bắn ngay.
Nhạc Xương giật mình khẽ nhún hai mũi chân một cái, phất phơ lui ra sau độ khoảng một trượng.
Thiếu nữ áo tím Ä‘iểm má»™t chỉ vào hÆ° không thì Nhạc XÆ°Æ¡ng đã biến mất, y dùng giá»ng mÅ©i kêu hừ má»™t tiếng đảo mình lÆ°á»›t tá»›i, đồng thá»i phóng ra má»™t chưởng nhanh nhÆ° cắt.
Nhạc Xương vừa đứng tấn vững vàng, bỗng cảm thấy có một đạo kình phong ập tới.
Hắn giật mình kêu thầm, Ä‘á»™ng tác ả này thần tốc gá»›m, đồng thá»i chiêu thức lại vô cùng cay Ä‘á»™c, thế rồi hắn không chần chừ nữa, lập tức triển khai “Mị Ảnh Si Uyên†thân pháp lách sang má»™t bên xa Ä‘á»™ hai trượng.
Äồng thá»i hắn vận chân lá»±c chuyển vào song chưởng, nhào lá»™n trên không hất tay trái dùng chân lá»±c dÆ°Æ¡ng cang tấn công má»™t chiêu “Lá»±c Cá»± Thiên Quân†đụng cứng vá»›i đối phÆ°Æ¡ng.
Thiếu nữ áo tím không hỠxem Nhạc Xương ra gì hết, cứ cho rằng phen này phải ăn chắc.
Không ngá»...
Thiếu nữ áo tím thoạt thấy đối phương lùi ra sau thật nhanh, như muốn tránh né không bằng, tức thì trong lòng y lấy làm cả mừng.
Thế nhưng đạo kình phong của cô ta như đánh phải vào bùn lầy biến đi đâu mất biệt.
Y cả kinh thất sắc, vá»™i đảo mình nhảy lùi ra sau Ä‘á»™ khoảng ba trượng nhÆ° vậy má»›i tránh khá»i má»™t chưởng của Nhạc XÆ°Æ¡ng, may là nhÆ° thế, y cÅ©ng đã sợ đến toát cả mồ hôi lạnh.
Nhạc XÆ°Æ¡ng trông thấy bá»™ dạng khốn đốn của y, bất giác cÆ°á»i lạnh lùng má»™t tiếng nói :
- Hứ! Ta lại tưởng võ nghệ của ngươi ghê gớm lắm? Té ra chỉ có thế thôi!
Mặt mày thiếu nữ áo tím thảm biến, chỉ thấy y trợn ngược đôi mày liễu, hai mắt tròn xoe, gương mặt tràn đầy sát khí.
Y chỉ tay vào mặt Nhạc Xương, căm phẫn nói :
- Này tiểu tử! Chớ đắc ý vội, ngươi hãy nếm thử cái này nữa xem nào.
Nói xong, giÆ¡ tay phải móc túi lấy má»™t vật ra, tiện tay phất theo chiá»u gió kêu phá»±t má»™t cái, thì ra là má»™t dây Ä‘ai bảy màu rá»™ng khoảng ná»­a thÆ°á»›c dài Ä‘á»™ ba trượng.
Nhạc XÆ°Æ¡ng trông thấy y sá»­ dụng binh khí quái lạ này, biết rằng công lá»±c y chẳng tầm thÆ°á»ng thế rồi hắn cÅ©ng không dám khinh suất, vá»™i tụ thần định khí âm thầm phòng bị.
Bấy giỠthiếu nữ áo tím đã giận dữ cực độ, tiếp theo tiếng gầm hét, y vung vẫy dây đai đa sắc trong không ảo hóa ra muôn đạo hào quang trùm vào đầu Nhạc Xương.
Nhạc XÆ°Æ¡ng trông thấy khí thế y mãnh liệt, bất giấc run bắn ngÆ°á»i lên.
Hắn khẽ nhún hai mÅ©i chân má»™t cái, lượn không nhảy vá»t lên cao khoảng ba trượng, lÆ°á»›t bay qua đỉnh đầu thiếu nữ áo tím.
Không ngỠdây đai bảy sắc nỠnhư rồng xuất hải bỗng nhiên cuốn lên phía trên, điểm vào sau lưng Nhạc Xương như hình với bóng.
Thân ngÆ°á»i Nhạc XÆ°Æ¡ng vừa phất phÆ¡ hạ xuống, bá»—ng cảm thấy sau lÆ°ng có luồng kình phong ập tá»›i, bất giác giật bắn ngÆ°á»i lên.
Lúc bấy giá» cho dù hắn có công lá»±c huyá»n thông cÅ©ng khó mà tránh né kích này.
Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc...
Dây Ä‘ai bảy màu đã Ä‘iểm tá»›i huyệt Linh Äài của Nhạc XÆ°Æ¡ng.
Nhạc Xương tình cấp sanh trí, vùng tay quơ ra phía sau, tức thì nắm chặt phần trên dây đai của đối phương.
Äồng thá»i lúc này thân ngÆ°á»i hắn cÅ©ng vừa đặt chân xuống đất.
Thiếu nữ áo tím cÆ°á»i lạnh lùng má»™t tiếng, giật mạnh dây Ä‘ai ra sau má»™t cái, lá»›n tiếng nói :
- Sao chưa chịu buông tay ra ư?
Nhạc Xương đưa mắt nhìn chăm chăm thiếu nữ áo tím, mặt lộ vẻ ngạo nghễ, vẫn nắm chặt dây đai đứng yên tại chỗ.
Thiếu nữ áo tím dùng sức giật mạnh ra sau một cái nữa, nhưng chẳng động đậy chút nào, tức thì cả kinh thất sắc.
Nhạc Xương xếch ngược đôi lông mày kiếm lên, lạnh lùng nói :
- Chính ngươi nên buông tay!
Nói xong hắn âm thầm truyá»n chân lá»±c vào bàn tay, tức thì dây Ä‘ai màu ná» rắn chắc nhÆ° là má»™t cây tre dài, má»—i ngÆ°á»i cầm má»™t bên.
Sau đó Nhạc Xương gầm hét một tiếng, vung tay phải hất vỠphía sau một cái thật mạnh.
- Ôi cha!
Thiếu nữ áo tím thất kinh kêu lên một tiếng.
Một bóng đai màu đánh vỠhướng mặt chánh của Nhạc Xương nhanh như chớp.
Nhạc Xương nghiêng đầu sang một bên, phần dây đai còn lại khẽ đặt lên vai hắn.
Thình lình...
Một mùi thơm kỳ quặc xông vào mũi làm cho hắn hơi say say.
Nhạc XÆ°Æ¡ng vừa giật mình kinh hãi, tức thì cảm thấy đầu óc choáng váng, chân tay má»m nhÅ©n không còn chút sức lá»±c nào cả.
Hắn căm phẫn đưa mắt nhìn thiếu nữ áo tím, nghiến răng kêu ken két nói :
- Äồ tiện tỳ! NgÆ°Æ¡i dám sá»­ dụng quá»· kế gì đã ám toán bản thiếu gia vậy?
Những nét căm phẫn nhục nhã trên mặt của thiếu nữ áo tím đã biến mất, thay vào đó đôi mắt tràn đầy tình ý, vừa cÆ°á»i lả lÆ¡i vừa thoăn thoắt bÆ°á»›c vá» hÆ°á»›ng Nhạc XÆ°Æ¡ng.
Trước hết cô ta thu hồi dây đai, sau đó giơ tay véo nhẹ trên má Nhạc Xương một cái, nói :
- Tiểu oan gia! Tại sao rượu má»i không uống lại uống rượu phạt, đến đổi phải khổ thân nhÆ° vậy Æ°?
Nhạc Xương giận đến đổi giơ tay phải đánh y một chưởng.
NhÆ°ng chẳng những hắn xuất chưởng má»m nhÅ©n không có chút sức lá»±c, hÆ¡n nữa vì hắn Ä‘á»™ng dụng đến chân lá»±c tức thì hai chân má»m nhÅ©n kêu bạch má»™t cái té ngồi trên đất luôn.
Thiếu nữ áo tím cÆ°á»i phóng đãng má»™t tiếng, nói :
- Này oan gia cÆ°ng yêu! Bây giá» ngÆ°Æ¡i tạm thá»i yên phận má»™t lát đã, chút nữa... ngÆ°Æ¡i càng vô lá»… chừng nào thì cô nÆ°Æ¡ng lại càng thích chừng ấy...
Nhạc XÆ°Æ¡ng giận đến mồm mÅ©i phun ra khói lá»­a, nhÆ°ng hắn biết rằng mình đã trúng tà thuật của tiện tỳ này rồi, nếu vá»ng Ä‘á»™ng chỉ tá»± chuốc nhục nhã vào thân mà thôi.
Hắn sực nghĩ bụng :
- “Trong bản tánh tiện tỳ này dâm đãng, chẳng lẽ... đây là môn thải bá»™ chi thuật gì trong truyá»n thuyết đó Æ°?â€
Hắn vừa suy nghĩ đến đây tức thì sợ quýnh lên.
Bấy giá»...
Thiếu nữ áo tím giÆ¡ tay ngá»c kẹp Nhạc XÆ°Æ¡ng vào nách, phi thân nhảy lên lầu trên.
Y nhẹ tay đặt Nhạc XÆ°Æ¡ng nằm ở góc tÆ°á»ng, tiện tay lá»™t sạch quần áo của hắn luôn.
Nhạc Xương trông thấy thế, luống cuống chửi ầm lên :
- Này tiện tỳ! Thiếu gia có thù chi với ngươi mà ngươi lại lăng nhục thiếu gia như thế, chi bằng cho thiếu gia chết một cách mau chóng nào!
Thiếu nữ áo tím Ä‘Æ°a mắt tống tình, cÆ°á»i lả lÆ¡i má»™t tiếng nói :
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên phải nhanh chóng rồi, thế nhÆ°ng chá»› nóng nảy vá»™i, cÅ©ng phải đợi cô nÆ°Æ¡ng cởi quần áo cái đã.
Nói xong, móc túi lấy một viên thuốc màu vàng ra, nạp vào miệng Nhạc Xương.
Sau đó thiếu nữ áo tím xòe hai bàn tay thoa bóp toàn thân Nhạc Xương.
Nhạc XÆ°Æ¡ng cảm thấy từ trong lòng bàn tay má»m mại của y toát ra má»™t luồng nhiệt khí kỳ lạ.
Dần dần...
Hắn cảm thấy từ trong ÄÆ¡n Ä‘iá»n bốc ra má»™t luồng nhiệt lÆ°u phối hợp vá»›i luồng nhiệt khí bên ngoài.
Bấy giỠhắn không còn chút sức lực mở miệng chửi mắng nữa.
Hắn vừa luống cuống, vừa căm phẫn, vừa cảm thấy nhục nhã...
Thế nhưng hắn đã bất lực chỉ biết trợn mắt ra nhìn mà thôi.
Bá»—ng nhiên thiếu nữ áo tím giÆ¡ bàn tay ngá»c gỡ dây thắt lÆ°ng ra, tức thì chiếc áo màu tím rÆ¡i xuống đất ngay.
Nhạc Xương vội vàng nhắm chặt hai mắt lại, tụ thần tịnh ý...
Äồng thá»i âm thầm vận khí cố đè nén cÆ¡n lá»­a dục.
Kêu sá»™t soạt vài tiếng liá»n, cô ta đã lần lượt cởi hết y phục...
Nhạc XÆ°Æ¡ng run bắng ngÆ°á»i lên, trống ngá»±c càng lúc càng nhịp nhanh hÆ¡n.
Hắn thở dài một tiếng, nhủ thầm :
- “Há»ng rồi, hôm nay không thể nào thoát khá»i nạn này rồiâ€.
Tiếng chân bước khe khẽ nổi lên...
Hắn biết rằng tiện tỳ nỠđã bước tới...
Bấy giá» hắn hồi há»™p đến trái tim suýt nữa phải nhảy vá»t ra ngoài.
Thình lình ngay lúc này...
Có má»™t tiếng huýt sáo miệng lanh lảnh nhÆ° tiếng rồng ngâm bá»—ng nhÆ° từ trên chín tầng mây vang tá»›i, khiến ngÆ°á»i nghe thấy tinh thần phấn chấn.
Kế đó có một bóng xám y như quái điểu lượn không phất phơ hạ xuống.
NgÆ°á»i này vừa đặt chân lên khung cá»­a sổ, chỉ thấy y khẽ phất tay áo má»™t cái, tức thì có má»™t luồng kình phong mạnh nhÆ° vÅ© bão ập vào thiếu nữ Ä‘ang chuẩn bị cởi cả chiếc áo lót và quần trong nhanh nhÆ° cắt.
Thiếu nữ bá»—ng gặp sá»± biện này, bất giác giật mình kinh hãi, vá»™i vung song chưởng phản công, đồng thá»i đảo mình nhảy lui ra sau Ä‘á»™ khoảng má»™t trượng.
Mặc dù y kinh sợ công lực của đối phương thâm hậu, song với tánh tình ngang ngạnh thành thói quen, huống chi mắt thấy mồi ngon sắp vào mồm lại bị đối phương ngăn cản, thế rồi y trợn ngược đôi mày liễu, la hét nói :
- Bản cô nương chẳng có mảy may thù oán với ngươi, tại sao ngươi lại phá hoại hảo sự của bản cô nương?
Bấy giá» Nhạc XÆ°Æ¡ng đã mở hai mắt ra nhìn ngÆ°á»i vừa xuất hiện.
Chỉ thấy ngÆ°á»i này trạc tuổi bốn mÆ°Æ¡i, mặt thanh mày tú, mình mặc áo xám, y áo phất phÆ¡ trong gió càng tăng phần siêu trần thoát tục.
Y Ä‘Æ°a mắt nhìn thiếu nữ ná» má»™t cái, sau đó cất giá»ng lạnh lùng nói :
- Äồ yêu mà chẳng biết lợi hại ná», hãy cút khá»i đây nhanh lên nào!
Thiếu nữ áo tím đã khiếp sợ oai thế của y, ngập ngừng nói :
- Chỉ... cậy vào câu nói này ư?
Y cất tiếng cÆ°á»i há há, nói tiếp :
- Lão phu đã hÆ¡n mấy chục năm trá»i chÆ°a khai sát giá»›i, nếu chá»c cho lão nhân gia ta nổi giận, ngÆ°Æ¡i phải bá» xác tại đây mà coi.
Thiếu nữ nghe khẩu khí lão ngạo nghá»… nhÆ° thế cÅ©ng bất giác giật mình kinh hãi, tức thì lá»­a dục biến mất luôn, hÆ¡n nữa nghe y tá»± xÆ°ng rằng mấy chục năm chÆ°a xuất giang hồ, nhÆ°ng trông hình dáng bá» ngoài thì đối phÆ°Æ¡ng chỉ Ä‘á»™ khoảng bốn mÆ°Æ¡i tuổi ngoài, chẳng lẽ y đã đạt đến cảnh giá»›i Phản Phác Qui ChÆ¡n, nếu quả thật là nhÆ° thế thì mau mau rá»i khá»i đây cho rồi, bằng không ắt phải...
Cô ta suy nghĩ đến đây, không dám chần chừ, lập tức hấp tấp mặc quần áo vừa đưa mắt quan sát y từ trên xuống dưới, nói :
- NgÆ°Æ¡i đã buông lá»i ngạo nghá»… nhÆ° vậy, xin cho biết tên há» nào?
Äối phÆ°Æ¡ng lại buông tiếng cÆ°á»i nhÆ° Ä‘iên nhÆ° cuồng nói :
- Quả thật ngÆ°Æ¡i chẳng biết trá»i cao đất dày, hãy vá» nói vá»›i sÆ° phụ ngÆ°Æ¡i hay, cứ bảo rằng Nam Hải cố nhân cách đây ba mÆ°Æ¡i năm trÆ°á»›c, sẽ đến tìm y thanh toán nợ nần trong vòng ba năm gần đây.
Dứt lá»i, mặt y trở nên lạnh nhÆ° tiá»n, hai mắt tia ra luồng sáng lạnh kinh ngÆ°á»i, khẽ phất tay áo má»™t cái.
Mặc dù trong Ä‘á»™ng tác của đối phÆ°Æ¡ng có vẻ chậm chạp, thế nhÆ°ng thiếu nữ áo tím lại cảm thấy đạo kình lá»±c đó mạnh nhÆ° vÅ© bảo, bất giác giật bắn ngÆ°á»i lên.
- Äược! Cô nÆ°Æ¡ng xin cáo từ, nhÆ°ng thù này ắt trả...
Dứt lá»i, mất dạng luôn.
NgÆ°á»i áo xám đợi thiếu nữ áo tím Ä‘i khá»i, sau đó má»›i từ từ bÆ°á»›c tá»›i bên cạnh Nhạc XÆ°Æ¡ng, trÆ°á»›c hết móc túi lấy má»™t cái lá» ngá»c nho nhá» ra, và đổ hai viên thuốc màu trắng ra nạp vào miệng Nhạc XÆ°Æ¡ng.
Chỉ trong giây lát...
Trong bụng Nhạc XÆ°Æ¡ng bá»—ng kêu á»c á»c vài tiếng liá»n, tức thì mặt hắn hết Ä‘á» ngay.
NgÆ°á»i áo xám trông thấy thế khẽ gật đầu mỉm cÆ°á»i má»™t tiếng.
Y từ từ bÆ°á»›c tá»›i trÆ°á»›c cá»­a sổ, Ä‘Æ°a mắt nhìn mặt trá»i má»›i má»c ở tận nÆ¡i xa, vạn vật thảy Ä‘á»u thức tỉnh hết, bất giác có sá»± cảm xúc, lẩm bẩm, nói :
- Thần tạo vạn vật, huyá»n ảo biết bao! À! Thế nhÆ°ng... Thất Tiên Nữ, Thất Xảo môn, thất đức bại hạnh, hủy diệt biết bao nhiêu đệ tá»­ lÆ°Æ¡ng thiện...
Y nói tới đây sực nghĩ lại thiếu niên còn ở sau lưng, bất giác ngoái cổ nhìn ra sau, chỉ thấy Nhạc Xương vẫn nằm yên tại chỗ không hỠđộng đậy gì hết.
Thế rồi y vá»™i vàng bÆ°á»›c tá»›i trÆ°á»›c mặt Nhạc XÆ°Æ¡ng, cúi ngÆ°á»i bắt mạch hắn giây lát.
Một hồi lâu, y thất kinh kêu lên một tiếng :
- A!
hết: Hồi 23, xem tiếp: Hồi 24
Tài sản của danangcity

  #25  
Old 07-07-2008, 05:29 PM
danangcity's Avatar
danangcity danangcity is offline
Phi Thăng Chi Hậu
 
Tham gia: Apr 2008
Bài gởi: 892
Thá»i gian online: 3 ngày 16 giá» 51 phút
Xu: 0
Thanks: 26
Thanked 12 Times in 9 Posts
Hồi 24

Bách Vô Cấm Kỵ



Tiếp theo tiếng kêu thất thanh, mặt mày ngÆ°á»i trung niên bá»—ng biến sắc, bất giác lắc đầu nói :
- Không ngá» môn hạ của Thất Xảo môn, lại tệ hại hÆ¡n Ä‘á»i trÆ°á»›c, quả thật há» Ä‘á»™c nhÆ° rắn rết, vì đạt mục đích đã sá»­ dụng thủ Ä‘oạn bỉ ổi đến thế.
Y vừa nói vừa móc túi lấy một ống trúc to bằng ngón tay cái và dài độ ba tấc ra, từ trong ống trúc đó bốn viên thuốc màu đen ra.
Y nạy miệng Nhạc Xương ra và lần lượt nạp bốn viên thuốc vào miệng hắn.
Sau đó ngồi xếp bằng bên cạnh Nhạc Xương, giơ tay đặt trên huyệt Bách Hội của hắn.
Thế rồi y tụ thần định tâm, vận công Ä‘iá»u nguyên.
Y phải cậy vào vài chục năm công lực của mình mang dược lực kỳ dâm trong nội thể của Nhạc Xương tống ra ngoài hết.
Mặc dù mặt Nhạc XÆ°Æ¡ng hết Ä‘á», nhÆ°ng hắn vẫn khẽ khép hai mắt lại, và nghiến răng mím môi, hình nhÆ° hắn Ä‘ang chịu Ä‘á»±ng má»™t cÆ¡n Ä‘au kinh khủng.
Bá»—ng nhiên hắn cảm thấy có má»™t luồng nhiệt lÆ°u từ huyệt Bách Há»™i từ từ truyá»n vào ná»™i thể.
Tức thì hắn cảm thấy dễ chịu vô cùng.
Thá»i gian cứ thế từ từ trôi qua.
Mặt trá»i vừa đứng bóng.
GÆ°Æ¡ng mặt ngÆ°á»i trung niên trở nên tái mét, mồ hôi trên trán toát ra lấm tấm.
Y từ từ rút tay ra, đưa mắt nhìn Nhạc Xương, khẽ lắc đầu thở dài một tiếng.
Kế đó y nhắm hai mắt lại, tịnh tá»a nhÆ° má»™t lão tăng nhập định.
Một hồi thật lâu...
Nhạc XÆ°Æ¡ng từ từ mở hai mắt ra, thấy ngÆ°á»i trung niên Ä‘ang ngồi xếp bằng trÆ°á»›c mặt mình, tức thì trong lòng lấy làm cảm mến và ngưỡng má»™.
Hắn xúc động trong giây lát, sau đó trở mình ngồi dậy luôn.
Mặc dù Ä‘á»™ng tác hắn rất nhẹ nhàng nhÆ°ng đã đánh thức ngÆ°á»i trung niên ná».
Nhạc Xương thoạt trông thấy y mở mắt, lập tức phủ phục dưới đất, nói :
- Äa tạ tiá»n bối giải cứu, mạng.
NgÆ°á»i trung niên không đợi hắn nói hết lá»i, vá»™i giÆ¡ tay Ä‘á»› hắn đứng lên, nói :
- Tiểu oa nhi! Ngươi tên là gì? Hãy ngồi xuống nào.
Nhạc Xương y lệnh ngồi xuống, cung kính thưa rằng :
- Vãn bối há» Nhạc, Ä‘Æ¡n tá»± là XÆ°Æ¡ng, xin há»i tiá»n bối...
NgÆ°á»i trung niên Ä‘Æ°a mắt nhìn Nhạc XÆ°Æ¡ng khẽ gật đầu nói :
- NgÆ°á»i giang hồ gá»i lão phu là Tiêu Diêu CÆ° SÄ© còn tên há» vì ít sá»­ dụng nên đã quên bẵng từ lâu.
Nhạc XÆ°Æ¡ng miệng mấp máy nhÆ° muốn nói Ä‘iá»u gì, nhÆ°ng cuối cùng lại không nói.
Tiêu Diêu CÆ° SÄ© trầm mặc giây lát, sau đó lại lên tiếng há»i :
- Này oa nhi! Ngươi từ đâu đến đã vậy? Và định đi đâu? Tại sao lại trúng phải tà thuật của yêu nữ n�
Nhạc XÆ°Æ¡ng thấy y há»i má»™t cách Ä‘á»™t ngá»™t vốn không muốn trả lá»i, song nghÄ© rằng đối phÆ°Æ¡ng chẳng những giải vây cho mình, hÆ¡n nữa lại trị thÆ°Æ¡ng cho mình, ân đức này chÆ°a kịp báo đáp há có thể lạnh nhạt vá»›i y chăng?
Hắn suy nghÄ© đến đây, lập tức cất giá»ng sang sảng nói :
- Vãn bối mất song thân từ bé, không có chá»— ở nhất định, phiêu bạt giang hồ là nhằm mục đích do thám tung tích kẻ thù, tối hôm qua ghé ngang đây, chẳng ngá» trúng phải tà thuật của tiện tỳ ná», may nhá» tiá»n bối ra tay nghÄ©a hiệp, bằng không hậu quả khó lÆ°á»ng.
Tiêu Diêu CÆ° SÄ© khẽ gật đầu lại há»i tiếp :
- Thế thì kẻ thù của ngươi là ai?
Nhạc Xương lắc đầu đáp :
- Không biết!
Tiêu Diêu CÆ° SÄ© Ä‘Æ°a mắt nhìn hắn má»™t cái, không nói gì hết, y cúi đầu nhÆ° Ä‘ang suy nghÄ© Ä‘iá»u gì phải.
Tức thì bầu không khí trở nên tịch lặng nhÆ° tá».
Một hồi thật lâu...
Tiêu Diêu CÆ° SÄ© sá»±c nhÆ° nghÄ© ra Ä‘iá»u gì, lại Ä‘Æ°a mắt nhìn Nhạc XÆ°Æ¡ng lần nữa, y thấy thiếu niên này mày kiếm mắt hổ, sống mÅ©i nhá»n, quả thật có vài phần anh khí.
Trông tư chất hắn thuộc bậc nhất, hơn nữa cốt cách rất tốt đúng là một giống luyện võ hiếm thấy trong võ lâm.
Duy nhất chỉ có má»™t Ä‘iá»u thiếu sót, là đôi lông mày hắn ẩn tàng nhiá»u sát khí, chẳng những sát nghiệp quá nặng, hÆ¡n nữa cả nợ tình cÅ©ng không Ä‘Æ¡n giản.
Tiêu Diêu Cư Sĩ cảm khái thở dài một tiếng nói :
- Xem như lão phu và ngươi có duyên số, cứ tác thành ngươi cho rồi!
Dứt lá»i, y thò tay vào túi áo lấy má»™t mảnh ngá»c Ä‘eo to bằng đấm tay tay ra, giao cho Nhạc XÆ°Æ¡ng, sau đó nói tiếp :
- Mặc dù bây giá» ngÆ°Æ¡i Ä‘i đứng bình thÆ°á»ng, nhÆ°ng số dâm Ä‘á»™c chứa trong ná»™i thể ngÆ°Æ¡i sẽ làm ngÆ°Æ¡i Ä‘au khổ suốt Ä‘á»i, ngày nào chÆ°a giải trừ ngày đó vẫn còn thá» hại, cứ đêm mùng má»™t và mÆ°á»i lăm trong má»—i tháng ngÆ°Æ¡i ắt phải chịu ná»—i khổ lá»­a dục thiêu thân, ngoại trừ ngÆ°Æ¡i giao hợp vá»›i đệ tá»­ Thất Xảo môn, lá»­a dục má»›i được hóa giải, bằng không...
Y nói tới đây, bất giác thở đài một tiếng rất não nùng, sau đó lại nói tiếp :
- NgÆ°Æ¡i cứ cầm mảnh ngá»c Ä‘eo này đến Thiên Tượng Phong trong núi Lục Bàn sÆ¡n, trong núi có má»™t mảnh đất trồng hàng trăm thứ hoa được mệnh danh là Bách Vô Cấm Kỵ, không ai dám bén mảng vào đó ná»­a bÆ°á»›c, vì má»™t khi bị bắt sống, ắt phải sá»­ dụng tinh lá»±c bản thân phục vụ dÆ°á»›i chân Thất Tiên Nữ cho đến tinh lá»±c khô cạn mà chết.
Nhạc Xương nghe nói thế, bất giác kinh tâm táng đởm, mặt này biến sắc, nhủ thầm :
- “Trên Ä‘á»i này lại có chuyện lạ nhÆ° vậy sao? Má»™t nam nhân bị há» xá»­ quyết bằng cách này, quả thật là tàn nhẫn hết sứcâ€.
Nhạc XÆ°Æ¡ng ngạc nhiên há»i :
- Nếu nhÆ° ngÆ°á»i vào đó có võ nghệ cao cÆ°á»ng thì sao?
Tiêu Diêu Cư Sĩ lắc đầu nói :
- Theo sá»± hiểu biết của ta, mấy mÆ°Æ¡i năm nay phàm những ai vào Bách Vô Cấm Kỵ, không có bất cứ má»™t ai sống sót trở ra, võ công của Thất Tiên Nữ thảy Ä‘á»u có thể liệt vào hàng cao thủ đệ nhứt lÆ°u trong võ lâm, đồng thá»i há» lại luyện nên vài trận pháp vô cùng lợi hại, huống chi còn vị Thất Xảo bà bà sÆ° phụ của há»?
Nhạc Xương nghe nói thế, mặt hơi biến sắc nói :
- Vậy thì phen này vãn bối đến đó, há chẳng phải tự đâm đầu vào lưới đó ư?
Tiêu Diêu CÆ° SÄ© cÆ°á»i khẩy má»™t tiếng, nói :
- NgÆ°Æ¡i cứ việc yên tâm Ä‘iá»u này, ngÆ°Æ¡i cầm mảnh ngá»c Ä‘eo đến cầu kiến Thất Xảo bà bà, nói rõ má»i nguyên nhân, bà ta sẽ tặng cho ngÆ°Æ¡i thuốc giải Ä‘á»™c môn, thế nhÆ°ng tánh tình bà ta rất kỳ quặc, cao ngạo ngang tàng, ngÆ°Æ¡i phải cẩn thận ứng phó, nhá»› cho kỹ chá»› nên chống cãi bà ta, bằng không chẳng những không cầu được thuốc giải đã đành, biết đâu lại bồi thêm má»™t mạng sống cÅ©ng nên.
Trong lòng Nhạc XÆ°Æ¡ng thấp thá»m bất an, Ä‘Æ°a mắt nhìn chiếc ngá»c Ä‘eo trong tay không nói gì hết.
Tiêu Diêu CÆ° SÄ© cÆ°á»i lạnh lùng má»™t tiếng nói :
- Này oa nhi! Ngươi đã sợ hãi không dám đi đó ư?
Nhạc Xương bẩm sinh ngạo nghễ, nghe y nói khích như thế, tức thì hào khí xung thiên, ưỡn ngực đáp :
- Chá»› nói Bách Vô Cấm Kỵ làm gì, cho dù nÆ¡i đó là rừng Ä‘ao núi kiếm, há» Nhạc này cÅ©ng quyết phải xông pha, huống chi còn mảnh ngá»c Ä‘eo do tiá»n bối đã tặng cÆ¡!
Tiêu Diêu Cư Sĩ nghe nói thế, khẽ gật đầu biểu thị khen ngợi.
Một hồi thật lâu...
Y mới hồi hộp khẽ vỗ lên vai Nhạc Xương nói :
- NgÆ°Æ¡i ắt phải đến Lục Bàn sÆ¡n trÆ°á»›c trăng tròn trong tháng tá»›i, bằng không ngÆ°Æ¡i sẽ thá» khổ cho mà coi, hãy nhá»› cho kỹ sau khi uống thuốc giải hết dâm Ä‘á»™c, chá»› quên ba tháng sau đến Nam Hải Toái Bình đảo Tiêu Diêu biệt thá»± tìm ta, ngÆ°Æ¡i hãy thận trá»ng, tạm biệt thôi!
Dứt lá»i thấp thoáng má»™t cái hạ xuống sân viện, kế đó chỉ thấy y nhún mình vài cái mất dạng luôn.
Nhạc XÆ°Æ¡ng trầm tÆ° giây lát, sau đó rá»i khá»i ngôi miếu đổ nát Ä‘i dá»c theo quan đạo trở vá» hÆ°á»›ng tây.
Bấy giỠlòng hắn nóng như lửa đốt, đã thi triển toàn lực chạy như điên như cuồng.
Vượt núi, băng rừng.
Lội suối, sang sông.
Ãnh tà dÆ°Æ¡ng dần dần lặn vá» hÆ°á»›ng tây.
Sắc trá»i tối dần.
Nhạc XÆ°Æ¡ng quên bẵng đói khát, đồng thá»i quên cả mệt má»i, cứ phi thân chạy vá» hÆ°á»›ng trÆ°á»›c mãi.
Hắn chạy đến mồ hôi đổ ra như tắm, bỗng nhiên dừng lại, một cơn gió núi thoang thoảng thổi qua, hắn sực cảm thấy lạnh tận xương tủy, thế rồi hắn tìm một nơi kín gió ngồi xuống nghỉ ngơi.
Thân thù!
Tình nguyệt!
Bách Vô Cấm Kỵ!
Tiêu Diêu biệt thự!
Quả thật tạo hóa đã đùa nghịch con ngÆ°á»i, mình tuổi trẻ chừng này đã gặp biết bao nhiêu sá»± kiện chẳng nhÆ° ý, hành tung kẻ thù không biết đâu cả, tình nguyệt cÅ©ng chÆ°a ngã ngÅ©.
Hắn bất giác đáo mắt quan sát xung quanh má»™t vòng, thấy bốn phía toàn là núi rừng thẳm, tức thì ngẩn ngÆ°á»i ra tại chá»—.
Äây là nÆ¡i đâu thế?
Biết Ä‘i vá» nào má»›i ra khá»i vùng núi trùng trùng Ä‘iệp Ä‘iệp này Æ°?
Äồng thá»i lúc này bụng Nhạc XÆ°Æ¡ng cứ kêu á»c á»c, đói khát khó chịu vô cùng...
Trong lúc hắn bàng hoàng không biết tính sao, thình lình ngay lúc này...
Bá»—ng có má»™t tràng cÆ°á»i há há nhÆ° Ä‘iên nhÆ° cuồng từ sau lÆ°ng nổi lên.
Nhạc XÆ°Æ¡ng bất giác giật bắn ngÆ°á»i lên!
Hắn giật mình ngoái cổ nhìn ra sau, mới thấy ở chỗ cách xa sau lưng hắn độ khoảng hai trượng, có một bóng xám chạy vỠhướng trái nhanh như chớp, thân pháp của đối phương thần tốc hết sức.
Nhạc Xương nhủ thầm :
- “NgÆ°á»i này ắt là vị thế ngoại cao nhân, trông tình hình đối phÆ°Æ¡ng chẳng có ác ý gì vá»›i mình, hÆ¡n nữa y xuất hiện tại chá»— cách sau lÆ°ng mình Ä‘á»™ khoảng hai trượng mà mình chẳng hay biết gì hết, Ä‘iá»u này chứng tá» võ công đối phÆ°Æ¡ng cao siêu hết sứcâ€.
Thế rồi hắn đứng phắt dậy, phi thân rượt theo.
Bóng ngÆ°á»i ná» phi thân chạy ở đằng trÆ°á»›c không nhanh không chậm.
Nhạc Xương gia tốc thân pháp rượt theo mãi.
Thế nhÆ°ng chạy má»™t lúc hÆ¡n vài dặm Ä‘Æ°á»ng, dù Nhạc XÆ°Æ¡ng gia tốc thân pháp chạy nhanh đến thế nào Ä‘i nữa, bóng ngÆ°á»i ná» vẫn cứ chạy ở phía trÆ°á»›c cách xa chá»— hắn Ä‘á»™ khoảng năm, sáu trượng, hắn không làm sao Ä‘uổi kịp đối phÆ°Æ¡ng cả.
Hắn Ä‘uổi theo đối phÆ°Æ¡ng cả má»™t canh thá»i gian, song khoảng cách giữa hai bên vẫn không thấy xích lại gần được chút nào hết.
Nhạc Xương có chút nản lòng, vốn muốn dừng bước không đuổi theo nữa, thế nhưng lòng háo thắng đã sai xử hắn gia tốc thân pháp đuổi theo mãi.
Thế nhÆ°ng không ngá» vừa chạy vòng qua vài cây cổ tùng, bóng ngÆ°á»i ná» bá»—ng biến mất luôn.
Nhạc Xương vừa bi ai vừa căm phẫn, trong lòng rối loạn hết sức, đảo mắt quan sát xung quanh chỉ thấy bốn bỠtoàn là những dãy núi cao ngùn ngụt, hắn cũng chẳng biết nơi đây là đâu cả?
Thế rồi hắn tìm má»™t tảng đá ở gần đó, và ngồi xếp bằng trên tảng đá vận công Ä‘iá»u tức.
Một hồi thật lâu...
Nội lực hắn lại khôi phục hơn một nửa.
Hắn lập tức ngồi dậy nhận định phÆ°Æ¡ng hÆ°á»›ng, không muốn Ä‘uổi theo bóng ngÆ°á»i ná» nữa, tụ thần định khí phi thân chạy xuống núi luôn.
Mãi cho đến trá»i hoàn toàn sáng hắn má»›i ra khá»i quần sÆ¡n, hắn phi thân chạy thêm vài dặm Ä‘Æ°á»ng nữa má»›i vào tá»›i má»™t thị trấn.
Nhạc XÆ°Æ¡ng vừa tranh thủ thá»i gian chạy vá» hÆ°á»›ng Lục Bàn sÆ¡n vừa tìm đủ má»i cách tiếp xúc ngÆ°á»i giang hồ để thám thính tung tích thù gia.
Thế nhÆ°ng sá»± thật xảy ra chẳng nhÆ° ý muốn của hắn, chẳng những không thu được mảy may kết quả, vả lại suýt nữa gây nên nhiá»u rắc rối.
Bây giá» hắn má»›i thá»±c sá»± ý thức rằng, hành tẩu giang hồ chẳng Ä‘Æ¡n giản nhÆ° hắn đã tưởng, không thể nào bảo rằng chỉ cậy vào võ công là có thể giải quyết má»i sá»± việc.
Nhạc XÆ°Æ¡ng ôm ấp ná»—i niá»m xúc Ä‘á»™ng, thấy hắn và tâm tÆ° chán nản luống cuống chạy vá» hÆ°á»›ng Lục Bàn sÆ¡n.
* * * * *
Lục Bàn sÆ¡n tá»a lạc tại LÅ©ng Tây, đứng sừng sững đối diện xa xa vá»›i bã dãy núi Không Äá»™ng, Vân Mù, Khuất Ngô, sÆ¡n thế vô cùng hiểm hóc, quanh năm suốt tháng ít khi nào thấy ngÆ°á»i lui tá»›i.
Thiên Tuyá»n Phong là ngá»n núi chánh của Lục Bàn sÆ¡n, vách núi thẳng đứng cao ngút tận trá»i xanh.
Mây trắng bao quanh phong đỉnh. Tùng Bách má»c đầy trên sÆ¡n lãnh, xanh tÆ°Æ¡i mát mẻ, có má»™t dòng suối trong vắt từ trên đỉnh núi chảy lừ đừ xuống dÆ°á»›i, đứng từ xa nhìn tá»›i y nhÆ° là có má»™t sợi dây xích thòng xuống, quả thật đây là má»™t kỳ quan hiếm thấy!
Má»™t bôm, mặt trá»i đứng bóng...
Nhạc XÆ°Æ¡ng Ä‘ang thi triển thân pháp bay vá»t lên đỉnh núi.
Mất khoảng má»™t tiếng đồng thá»i hắn má»›i lên tá»›i đỉnh núi :
Äảo mắt quan sát xung quanh má»™t vòng hắn má»›i trông thấy xa xa trÆ°á»›c mặt trong đám mây mù ẩn hiện má»™t lối Ä‘i nhá» hẹp.
Thế rồi hắn khẽ nhún hai mũi chân một cái bay sang hướng ấy.
Chỉ thấy con Ä‘Æ°á»ng nhá» hẹp ngoằn ngoèo thông qua má»™t cái cầu nhá» và có lối Ä‘i thẳng tá»›i trÆ°á»›c.
Nhạc XÆ°Æ¡ng qua khá»i cầu rẽ sang má»™t nÆ¡i đất trÅ©ng, tức thì má»™t cảnh tượng hiện ra trÆ°á»›c mắt.
Má»™t biển hoa hiện ngay trÆ°á»›c mắt. ÄÆ¡n quế thÆ¡m phức, hoa cúc thịnh nở.
Bên kia biển hoa có má»™t dãy phòng xinh xắn xây bằng đá quý, xung quanh là những cây hoa tốt tÆ°Æ¡i Ä‘á»u đặn, má»™t khi dấn thân vào đây không còn khởi niệm trần tục.
Nơi đây chính là Bách Vô Cấm Kỵ, một nơi chốn cấm nam nhân bước vào.
Nhạc Xương từ từ tiến tới, mùi thơm bông hoa thoang thoảng xông tận vào mũi, thế nhưng vì hắn có tâm sự, hơn nữa hôm nay lại gặp đêm trăng tròn, nên trong lòng hắn luống cuống mắt tuy thấy mà cũng như không.
Hắn Ä‘ang Ä‘i từng bÆ°á»›c má»™t bÆ°á»›c vào vÆ°á»n Bách Vô Cấm Kỵ.
Thình lình ngay lúc này...
Má»™t tiếng hét yêu kiá»u nổi lên, kế đó hai bóng ngÆ°á»i xuất hiện trÆ°á»›c mặt.
Nhạc Xương vội dừng bước đứng lại, phóng mắt nhìn tới trước.
Má»›i hay hai ngÆ°á»i vừa xuất biện Ä‘á»u là thiếu nữ, má»™t ngÆ°á»i mặc áo xanh, má»™t ngÆ°á»i mặc áo Ä‘á» cả hai Ä‘á»u trạc tuổi hai mÆ°Æ¡i ngoài, gÆ°Æ¡ng mặt lạnh nhÆ° tiá»n song rất xinh đẹp, có Ä‘iá»u giữa chân mày hỠẩn hiện nét tà khí.
Nhạc XÆ°Æ¡ng định lên tiếng trình bày mục đích đến đây của mình, nhÆ°ng nữ nhân mặc áo xanh đã cất giá»ng lạnh lùng nói :
- Tiểu tử nào lớn gan gớm! Dám xông vào Bách Vô Cấm Kỵ thánh địa của Thất Xảo bà bà, ngươi có biết tội chăng?
Âm thanh lạnh đến khiến ngÆ°á»i nghe thấy phải rùng mình rợn tóc gáy.
Nhạc XÆ°Æ¡ng vá»™i móc túi lấy ngá»c Ä‘eo ra, cung kính nói :
- Tại hạ là Nhạc Xương, đến đây xin cầu kiến quý Chưởng môn Thất Xảo bà bà.
Nữ nhân áo đỠlạnh lùng tầng hắng một tiếng, nói :
- Chẳng lẽ lão nhân gia ngÆ°á»i dá»… cầu kiến lắm sao?
Nói xong, đảo mắt quan sát Nhạc Xương từ trên đến dưới giây lát.
Nhạc XÆ°Æ¡ng cố đè nén cÆ¡n lừa giận, cất giá»ng ôn tồn :
- Tại hạ vâng lệnh Tiêu Diêu Cư Sĩ đến đây bái kiến Thất Xảo bà bà.
Hắn vừa nói vừa Ä‘Æ°a ngá»c Ä‘eo ra phía trÆ°á»›c nói tiếp :
- Xin nhị vị mang vật này trình lên quý Môn chủ, có lẽ Bà bà sẽ cho yết kiến...
Nữ nhân áo Ä‘á» nhận lấy ngá»c Ä‘eo, quay sang nói vá»›i nữ nhân áo xanh :
- Tứ muội! Ngươi dẫn khách nhân vào trong hoa sảnh trước đã.
Nói xong, ả đảo mình biến mất trong vÆ°á»n bách hoa ngay.
Nữ nhân áo xanh đảo mắt quan sát Nhạc XÆ°Æ¡ng lần nữa, thấy hắn tuy là phong trần đầy ngÆ°á»i, nhÆ°ng chẳng che giấu được khí khái anh tuấn của hắn, bất giác Ä‘á»™ng lòng, cÆ°á»i lả lÆ¡i má»™t tiếng, nói :
- Hãy đi theo ta nào!
Dứt lá»i, thoăn thoắt bÆ°á»›c trên lối Ä‘i vÆ°á»n hoa.
Nhạc XÆ°Æ¡ng thoạt trông thấy nụ cÆ°á»i của y, bất giác run bắn ngÆ°á»i lên, nhủ thầm :
- “Lạ lùng thật! Hình nhÆ° đôi mắt cô ta biết nói chuyện, khiến ngÆ°á»i ta không thể kháng cá»±. Này Nhạc XÆ°Æ¡ng! NgÆ°Æ¡i hãy cảnh giác tối Ä‘aâ€.
Thế rồi hắn cất bÆ°á»›c từ từ theo sau nữ nhân áo xanh ná».
Khi hai ngÆ°á»i Ä‘i qua má»™t con suối phun thiên nhiên, Nhạc XÆ°Æ¡ng bất giác Ä‘i chậm lại.
Chỉ thấy con suối phun này lá»›n Ä‘á»™ hai trượng, hoa dại má»c xung quanh suối, ngoại trừ ngay giữa có má»™t dòng nÆ°á»›c phun lên cao, ngoài ra có vô số cá bảy màu bÆ¡i lá»™i trong nÆ°á»›c.
Äiá»u Nhạc XÆ°Æ¡ng cảm thấy lạ lùng nhất là khi số cá bÆ¡i tá»›i mặt nÆ°á»›c, lập tức ngÆ°á»›c đầu lên trá»i thò cái miệng cá thon thon ra mặt nÆ°á»›c phun ra má»™t đạo nÆ°á»›c nho nhá» nhiá»u màu sắc.
Con này nổi lên con kia thụp xuống cứ thế lúc lên lúc xuống.
Nhạc Xương cảm thấy mới lạ và thú vị, bất giác dừng bước đứng nhìn giây lát.
Nữ nhân áo xanh nỠđã đi xa cả hai trượng bỗng phát hiện hắn dừng lại hồ suối phun, mặt hơi biến sắc, lượn mình lướt tới chỗ hắn, la lớn tiếng nói :
- Này oa nhi! Cứ khai thật ngươi đến đây vơi mục đích gì?
Nhạc XÆ°Æ¡ng nghe y quát há»i nhÆ° thế, bất giác ngẩn ngÆ°á»i ra giây lắt, sau đó nghiêm sắc mặt nói :
- Xin lượng thứ tại hạ không tiện phụng cáo, đợi lát nữa gặp quý Chưởng môn nhân, tại hạ sẽ trình báo.
Hắn vừa nói đến đây, bỗng có một hồi chuông sôi sục êm tai từ giữa không vang tới.
Hình như nữ nhân áo xanh cũng hơi lấy làm ngạc nhiên, sau đó vội vã nói :
- Hãy đi theo ta nhanh lên!
Nói xong, quay ngÆ°á»i chạy Ä‘i trÆ°á»›c.
Nhạc Xương vì muốn gặp Thất Xảo bà bà để cầu dược giải dâm độc gấp, nên hắn thoạt nghe nói thế, cũng không dám chần chừ, lập tức đuổi theo ngay.
Khi hai ngÆ°á»i vào tá»›i sân trống trÆ°á»›c khách sảnh chỉ thấy hai mÆ°Æ¡i bốn thiếu nữ mình mặc áo lông bảy màu tay cầm nhạc khí đứng ở hai bên cá»­a sảnh.
Tất cả những thiếu nữ ná» kể cả thiếu nữ áo xanh trong đó, má»i ngÆ°á»i Ä‘á»u tá» vẻ trang trá»ng, lẳng lặng đứng nghiêm tại chá»—.
Nhạc Xương cũng cảm thấy khẩn trương vô cùng, thế nhưng lòng hắn thẳng thắn vô tư, đứng yên tại chỗ chẳng hỠsợ hãi gì hết.
Một hồi lâu, bỗng có tiếng nhạc du dương thật khẽ nổi lên, kế đó có bốn thiếu nữ mình mặc áo trắng từ trong bước ra.
Khi há» ra khá»i đại sảnh lập lức giãn ra đứng nghiêm ở hai bên.
Vài phút sau...
Trước cửa sảnh bỗng xuất hiện một mỹ phụ trung niên, mình mặc áo dài màu bạc.
Sau lưng mỹ phụ có bốn thiếu nữ theo hầu, hỠcũng mặc áo trắng như bạch tuyết y như bốn thiếu nữ đứng trước.
Nhạc Xương thoạt trông thấy thình hình này, trong bụng đã vỡ lẽ, mỹ phụ trung niên này ắt là Thất Xảo bà bà, Chưởng môn nhân Thất Xảo môn không sai rồi.
Mỹ phụ trang niên đứng yên trÆ°á»›c bậc thá»m, trong lòng bàn tay xinh xắn thon thon Ä‘ang nâng chiếc ngá»c Ä‘eo có khắc hai trái tim chồng lên nhau.
Bà ta Ä‘Æ°a mắt nhìn qua ngá»c Ä‘eo má»™t cái, sau đó đảo mắt quan sát Nhạc XÆ°Æ¡ng giây lát, thần sắc trên mặt thay đổi liên tục.
Bấy giỠbầu không khí trong sảnh tịch lặng đến có thể nghe thấy tiếng lá đổ hoa rơi.
Một hồi thật lâu...
Mỹ phụ trung niên bá»—ng mấp máy đôi môi lên tiếng há»i :
- Này oa nhi! Ngươi tên là gì thế?
Nhạc XÆ°Æ¡ng cúi ngÆ°á»i thÆ°a rằng :
- Vãn bối tên là Nhạc Xương.
Mỹ phụ trung niên ngạc nhiên há»i :
- Nhạc Xương ư?
- Äúng thế!
- NgÆ°Æ¡i lấy từ đâu được mảnh ngá»c Ä‘eo này vậy?
Nhạc XÆ°Æ¡ng nói giá»ng sang sảng :
- Chính Tiêu Diêu CÆ° SÄ© tiá»n bối đã tặng mảnh ngá»c Ä‘eo này cho vãn bối.
Mỹ phụ trung niên mặt hÆ¡i biến sắc, cất giá»ng lạnh lùng há»i :
- Giữa ngươi và y có mối quan hệ thế nào?
Nhạc Xương suy nghĩ giây lát, thành kính đáp :
- Mới quen biết thế thôi.
Mỹ phụ trung niên nghe nói thế lại ngẩn ngÆ°á»i ra lần nữa, bà ta Ä‘Æ°a mắt chăm chú nhìn mảnh ngá»c Ä‘eo trong lòng bàn tay trầm tÆ° mãi.
Mảnh ngá»c Ä‘eo khắc hình hai trái tim chồng lên nhau, hoa khai kết quả.
- À!
Tất cả trở thành quá khứ, còn suy nghĩ lại làm gì nữa?
Thế nhÆ°ng tại sao y lại mang mảnh ngá»c Ä‘eo này tặng cho má»™t ngÆ°á»i sÆ¡ giao dá»… dàng nhÆ° thế được Æ°?
Há há... ta sớm đã biết...
Bỗng nhiên bà ta đưa cặp mắt sáng như điện lạnh quét nhìn Nhạc Xương một cái, nói :
- Này oa nhi! NgÆ°Æ¡i mang ngá»c Ä‘eo này đến gặp ta có việc gì chăng?
Nhạc XÆ°Æ¡ng thoáng liên tưởng tá»›i lá»i nói của Tiêu Diêu CÆ° SÄ©, bất giác rùng mình rợn tóc gáy. Nữ nhân! Lòng dạ nữ nhân là Ä‘á»™c nhất, là đáng sợ nhất...
Hắn nghĩ đến đây, bèn lên tiếng đáp :
- Má»™t hôm vãn bối ghé ngang đại lá»™ Cam LÆ°Æ¡ng bị quý môn hạ đánh lầm và thá» thÆ°Æ¡ng, sau đó gặp Tiêu Diêu tiá»n bối tặng cho ngá»c Ä‘eo và bảo vãn bối đến đây cầu thuốc giải.
Phụ nhân trung niên cau mày nói :
- Ngươi bị ai đả thương vậy?
Nhạc Xương ấp úng nói :
- Vãn bối cũng chẳng biết...
Mỹ phụ trung niên lạnh lùng tằng hắn một tiếng, nói :
- Làm thế nào ngươi lại biết đối phương là môn hạ của ta?
Nhạc Xương cung kính đáp :
- Chính Tiêu Diêu tiá»n bối nói cho vãn bối hay, cho nên...
Hắn chÆ°a nói hết lá»i, mỹ phụ trung niên bá»—ng buông tiếng cÆ°á»i há há má»™t hÆ¡i dài, sau đó lại nói :
- Bây giá» ta vị tình mảnh ngá»c Ä‘eo này nhÆ°á»ng cho ngÆ°Æ¡i hai con Ä‘Æ°á»ng, để ngÆ°Æ¡i tá»± chá»n lá»±a.
Bà ta nói tá»›i đây dừng lại, Ä‘Æ°a mắt quét nhìn các đệ tá»­ môn hạ má»™t cái, sau đó lại đảo mắt nhìn Nhạc XÆ°Æ¡ng, cất giá»ng lạnh nhÆ° tiá»n nói :
- Äiá»u thứ nhất, sau khi cho ngÆ°Æ¡i được thuốc giải, ngÆ°Æ¡i phải ở lại đây nghe sá»± sai bảo của ta, thứ hai, trong Thất Xảo môn ta có má»™t Thất Xảo Mê Hồn Trận, nếu ngÆ°Æ¡i có thể cậy vào má»™t thân sở há»c phá được trận pháp này, chẳng những không truy cứu việc ngÆ°Æ¡i xâm nhập cấm cung, hÆ¡n nữa tặng thuốc giải và Ä‘Æ°a ngÆ°Æ¡i rá»i khá»i nÆ¡i đây.
Nhạc Xương nghe nói thế, trầm tư giây lát sau đó nói :
- Nếu như vãn bối không thể phá trận pháp này thì sao?
Mỹ phụ trung niên lại cÆ°á»i lạnh lùng má»™t tiếng, nói :
- Vậy thì chẳng những không giao thuốc giải cho ngÆ°Æ¡i hÆ¡n nữa phải bá» lại mảnh ngá»c Ä‘eo tại đây, sau đó ngÆ°Æ¡i Ä‘i tìm ngÆ°á»i tặng ngá»c Ä‘eo đến đây, nhÆ° vậy há»a may ngÆ°Æ¡i má»›i toại nguyện.
Phen này Nhạc XÆ°Æ¡ng đến đây cầu dược, là sá»›m đã tiên liệu đây không phải là chuyện Ä‘Æ¡n giản, bây giá» xem qua tình hình, quả nhiên chẳng sai chút nào, nhÆ°ng ná»—i khổ Ä‘au ấy... chẳng phải ngÆ°á»i phàm chịu Ä‘á»±ng được.
Hắn suy nghÄ© đến đây, liá»n ngÆ°á»›c đầu lên nói :
- Mặc dù vãn bối là hậu sanh há»c muá»™n, nhÆ°ng chẳng biết lượng sức, bằng lòng chá»n con Ä‘Æ°á»ng thứ hai mà tiá»n bối vừa nói...
Mỹ phụ trung niên thấy thái Ä‘á»™ hắn tá» ra ngạo nghá»…, tức thì mặt lá»™ vẻ chẳng vui, cÆ°á»i lạnh lùng nói :
- Này oa nhi! NgÆ°Æ¡i phải cẩn thận chá»n lá»±a.
Nhạc XÆ°Æ¡ng mỉm cÆ°á»i, nói :
- Lá»i nói vãn bối đã thốt ra, quyết không khi nào thay đổi.
Mỹ phụ trung niên đưa mắt chăm chăm nhìn Nhạc Xương, khẽ gật đầu một cái.
Má»™t hồi thật lâu, bà ta bá»—ng quay sang hÆ°á»›ng nữ nhân áo xanh Ä‘ang đứng sau lÆ°ng Nhạc XÆ°Æ¡ng khẽ gá»i má»™t tiếng :
- Lục Châu!
Nữ nhân áo xanh lập tức bước tới cúi đầu hành lễ, thưa rằng :
- Äệ tá»­ có mặt!
Mỹ phụ trung niên lại đảo mắt quét nhìn Nhạc Xương một cái, lạnh lùng nói :
- Này oa nhi! Bây giá» ta cho ngÆ°Æ¡i cÆ¡ há»™i cuối cùng, ngÆ°Æ¡i nên biết rằng, có biết bao nhiêu hào hiệp giang hồ và anh hùng lục lâm vào cấm địa ta, thế nhÆ°ng mãi cho đến hôm nay chÆ°a có bất cứ má»™t ai phá được Thất Xảo Mê Hồn Trận của ta cả, cho nên ta lấy lá»i vàng ngá»c khuyên bảo ngÆ°Æ¡i. Này oa nhi!
Ngươi hãy suy nghĩ kỹ lại.
Mặc dù Nhạc Xương biết rằng bà ta nói chẳng sai chút nào, thế nhưng nếu mình cúi đầu chịu nghe sự sai bảo của đối phương, há chẳng khắc gì sống cũng như chết, hơn nữa bị hậu nhân mắt chửi không sai?
Hắn suy nghÄ© đến đây, lập tức nói giá»ng cÆ°Æ¡ng quyết :
- Vãn bối đành ghi nhận thịnh tình tiá»n bối vậy.
Hắn chÆ°a nói hết lá»i, bá»—ng thấy mỹ phụ trung niên ngÆ°á»›c đầu nhìn nÆ¡i xa tận chân trá»i cất giá»ng lạnh lùng nói :
- Này Lục Châu! Hãy hạ lệnh bày trận pháp nào!
Lục Châu kêu vâng một tiếng, vừa đưa mắt nhìn Nhạc Xương vừa vỗ hai tay vào nhau kêu cái bốp.
Tiếng vá»— tay vừa dứt, số đệ tá»­ Ä‘á»i thứ ba tay cầm nhạc khí Ä‘ang đứng trong sân viện lần lượt lui ra sau hết, tức thì chừa ra má»™t sân trống rá»™ng khoảng năm, sáu trượng.
CÅ©ng đồng thá»i ngay lúc này, có nhiá»u bóng Ä‘á» thấp thoáng liên tục, tức thì có hai mÆ°Æ¡i mốt vị đệ tá»­ Ä‘á»i thứ ba của Thất Xảo môn đã đồng lúc phất ra dây Ä‘ai bảy màu, há» căn cứ phÆ°Æ¡ng vị Thất Tinh đứng thành ba vòng.
Bóng ngÆ°á»i thấp thoáng xoay vòng, xuất chưởng, tiến tá»›i, lui ra phía sau, thế rồi trận pháp xem nhÆ° bày xong.
Những biến hóa này chỉ xảy ra trong tích tắc mà thôi.
Nhạc XÆ°Æ¡ng trông thấy thế bất giác giật mình kinh hãi, nhÆ°ng hắn bẩm sinh ngạo nghá»…, cÆ°á»i khẩy má»™t tiếng, quay sang hÆ°á»›ng mỹ phụ trung niên nói :
- Xin lượng thứ vãn bối phải thất lễ vậy.
Dứt lá»i, hắn sá»­ dụng má»™t thức “Xuân Vân Sa Triển†đảo mình nhảy vá»t lên cao cả hai trượng ngoài, sau đó phất phÆ¡ hạ xuống trong trận pháp.
Trong lúc hắn thoạt vừa đặt chân vào trận thế, trận thức lập tức hoạt động ngay.
Chỉ thấy bóng ngÆ°á»i và vòng Ä‘ai màu chuyển rá»i vị trí trong ba vòng vây liên tục.
Tức thì vây chặt Nhạc Xương vào vòng trong.
Trận thức này khởi từ Nhất Nguyên đến Thất Tinh là hết, thế nhưng trong ngoài tương ứng vận dụng.
Trận thức Thất Xảo môn chẳng những thiên biến vạn hóa, thân kỳ khó lÆ°á»ng hÆ¡n nữa đã mệnh danh là Mê Hồn Ä‘Æ°Æ¡ng nhiên phải vận dụng thanh, sắc chế địch rồi.
Trong mấy chục năm nay có biết bao nhiêu võ lâm cao thủ đã tử thương và bị bắt sống trong trận pháp này.
Nhạc Xương đứng giữa trận pháp, tụ thần định khí, quan sát giây lát.
Hắn thấy bÆ°á»›c Ä‘i của hai mÆ°Æ¡i mốt thiếu nữ này thảy Ä‘á»u trầm ổn vững chắc, thân pháp linh hoạt thần tốc hết sức, thoáng nhìn qua đã biết bá»n này thảy Ä‘á»u có má»™t thân võ công bất phàm.
Hắn vừa chăm chú nhìn xét trận thế vừa nhủ thầm :
- “Chỉ cần tìm cách thoát ra khá»i trận thế này, mặc dù không thắng, nhÆ°ng cÅ©ng không thể gá»i là bạiâ€.
Nào ngỠhắn tính toán là như thế, song sự thực lại xảy ra bất ngỠhết sức!
hết: Hồi 24, xem tiếp: Hồi 25
Tài sản của danangcity

Ãá» tài đã khoá

Từ khóa được google tìm thấy
hong than huyet an, ìîñêâå, ôàêòû



©2008 - 2014. Bản quyá»n thuá»™c vá» hệ thống vui chÆ¡i giải trí 4vn.euâ„¢
Diễn đàn phát triển dựa trên sự đóng góp của tất cả các thành viên
Tất cả các bài viết tại 4vn.eu thuá»™c quyá»n sở hữu của ngÆ°á»i đăng bài
Vui lòng ghi rõ nguồn gốc khi các bạn sử dụng thông tin tại 4vn.eu™