[Đô Thị - ???] Anh Là Thiên Thần
Tác giả: Quang Nghị
......::Kỳ 20::......
Chương 20: Lí do thứ năm . . .
Cô gái khóac áo chòang trắng nói với vẻ lo lắng, trái ngược hòan tòan với vẻ bình thản của Tinh Chủ. Nàng lại nói tiếp:
"Tôi không hiểu Thiên Mẫu sao không cho tôi làm nhiệm vụ lần này, dù gì tôi cũng nằm trong Thập Nhị Thiên Can bài danh thứ ... , để tôi làm sẽ chắc chắn hơn. Đằng này lại giao cho một tên Thiên Sứ cấp 9 không biết ở đâu chui ra, còn chỉ bảo hắn tìm Thiên Nữ tập sự trong khi hắn không hiểu rõ tầm quan trọng của sự việc lần này. Chuyện này khiến tôi thật sự không an tâm!"
Ồ lên một tiếng, Tinh Chủ bày ra tư thế như bừng tỉnh đại ngộ, xoắn nhẹ lọn tóc ngạc nhiên nhìn người phía dưới.
"Thì ra là cô lo lắng điều này à!. Thế thì tôi có thể nói cho cô biết, sự lo lắng của cô là thừa."
"Vì sao?"
Cô gái phía dưới nghi hoặc hỏi, dù biết những lời Tinh Chủ nói rất có khả năng đúng nhưng nàng cũng không nhịn được lên tiếng, nàng muốn biết lí do gì mà một người được xưng là thông thái lại chắc chắn như vậy.
Tinh Chủ nghe xong trầm ngâm một lát, sắp xếp lại suy nghĩ trong đầu, lúc sau thôi nghịch lọn tóc của mình, xòe bàn tay ngọc ngà ra nói:
"Có năm lí do cơ bản . . . !"
Giơ ngón tay trỏ ra lắc lắc:
"Thứ nhất, điều cô vừa nói chắc chắc Thiên Mẫu cũng biết, không lẽ cô cho rằng việc này dễ xử lí như vậy sao. Vấn đề này tôi nghĩ Thiên Mẫu đã có cân nhắc mới đưa ra quyết định, chúng ta phải tin tưởng người"
Liếc nhìn cô gái đối diện, thấy nàng trầm mặt, Tinh Chủ bất đắc dĩ thở dài, người ta nói "người trong cuộc thường mộng mị" quả không sai, bình thường nàng ta thông minh sắc xảo, không ngờ vì lo lắng quá mà suy nghĩ không cẩn thận, mắc phải cái lỗi không nên mắc này. Thấy nàng ngẩng mặt lên Tinh Chủ xòe ngón tay giữa ra nói tiếp:
"Thứ hai, tại sao không để cô đi mà lại bảo một tên Thiên Sứ đi thay..."
Vấn đề này chỉ nói tới đây nhưng Tinh Chủ biết nàng sẽ hiểu. Và đúng như vậy, sau cái liếc mắt đầy thâm ý của người được gọi là "thông thái", nàng đã nhận ra vấn đề. Do mọi lần việc tuyển chọn Thiên Nữ tập sự đều do Thiên Sứ đảm nhiệm, nếu lần này lại để một trong Thập Nhị Thiên Can làm thì không tránh khỏi bị người khác chú ý "khéo quá hóa vụng". Thấy nàng bình tĩnh trở lại, Tinh Chủ tiếp tục xòe ngón áp út ra nói tiếp:
"Thứ ba, hắn là ai?"
...
"10 năm trước hắn đã xuất hiện, và sau 10 năm hắn vẫn là Thiên Sứ cấp 9, hòan tòan đủ điều kiện để nhận việc tìm Thiên Nữ, tôi nghĩ đây là một sự sắp đặt. Nếu đã là sắp đặt thì đảm bảo với cô, trừ Thiên Mẫu ra thì không ai biết hắn là ai. Chúng ta không thể nhìn bề ngòai mà đánh giá hắn được. Biết đâu hắn chính là con bài tẩy của Thiên Mẫu"
Lần này không cho người phía dưới kịp suy nghĩ, Tinh Chủ xòe lun ngón út nói:
"Thứ tư, theo tin vừa nhận được thì hắn đã tìm ra Thiên Nữ tập sự, cô đóan xem người đó là ai?"
"Không thể nào, chẳng lẽ . . . !"
Cô gái đứng dưới giật mình, ánh mắt lo lắng lẫn vui mừng nhìn Tinh Chủ như muốn được xác nhận. Và Tinh Chủ cũng không làm nàng thất vọng:
"Đúng vậy, là nó!"
"Vậy là tốt rồi!"
Dù đã cố gắng kiềm chế cảm xúc nhưng thanh âm đã có phần run run. Nàng vui mừng, thật sự vui mừng. Đây là tâm bệnh bấy lâu nay của nàng, giờ được giải khai khiến nàng có cảm giác thư thái, không kìm được thở dài một hơi nhẹ nhỏm. Nhưng chợt nhận ra Tinh Chủ còn chưa nói hết, liền lên tiếng hỏi:
"Vậy còn thứ năm?"
"À, thứ năm à . . . !"
Thấy Tinh Chủ có điều khó nói, điệu bộ đã không còn tự nhiên mà có chút trốn tránh, nàng không khỏi cảm thấy mơ hồ. Tới lui một lúc, khuôn mặt Tinh Chủ đỏ lên, cắn răng, bày ra bộ dáng "có chết thì thôi", ưởn ngực ngẩng cao đầu, dỏng dạt nói:
"Thứ năm là . . . tôi tin tưởng hắn!"
Người được gọi là Thiên Can khi nghe được lời này xém tí nữa không nhịn được chết ngất rồi. Cô tin tưởng là chuyện của cô, quan trọng là tôi chưa tin tưởng, đây mà cũng xem như lí do ư. Trong bụng rủa thầm con mụ Tinh Chủ mê trai, háo sắc, nàng sực nhớ còn một chuyện quan trọng nữa phải hòan thành khi đến đây:
"Tôi muốn xem mặt nó, cô có thể giúp tôi không?"
"Hả, chuyện gì?"
Tinh Chủ nhà ta vẫn còn đang "ngại ngùng" sau khi "thổ lộ", không nghe rõ câu hỏi. Đến khi nhận ra đành lật đật bấm quyết vận chuyển Thiên Lực.
Mặt hồ tĩnh lặng do bị va chạm hấp thu Thiên Lực từ quang cầu lan ra thành những gợn sóng nhỏ. Những nơi gợn sóng đi qua Hà Đồ biến mất, thay vào đó là khung cảnh một phòng con gái, có điều cả hai lại không chú ý đến điều này. Họ đang bị cảnh tượng khác làm cho trợn mắt há mồm.
À, kể ra thì cũng không có gì, hình ảnh hiện lên thì cũng không khó giải thích, nói đơn giản dễ hiểu là trên mặt hồ hiện lên hình ảnh hai người, một trai một gái. Thằng con trai thì đang trốn chui trốn nhủi, còn đứa con gái thì vác thanh kiếm dí theo, chuyện chỉ có vậy. Hai nàng sửng sốt một hồi, đến khi Thiên Lực bị phong tỏa, mặt hồ trở lại bình thường thì mới hoàn hồn lại, nhìn nhau cười khổ:
"Mạnh mẽ a!"
¤¤¤
Trong khi hai con nhỏ ở trển chỉ buông được một lời cảm thán thì anh Nghi nhà ta dưới đây đang ở trong hoàn cảnh "Thập Tử Bất Sinh", bị chém tới tấp không còn đường hoàn thủ. Bộ áo đẹp đẽ không biết chôm ở đâu bị chém tan tành, đồ đạc trong phòng không còn cái nào nguyên vẹn.
"Ơ, đệt!"
Không biết hắn len lỏi như thế nào mà lại chui ngay vào góc phòng,
phía trước là bức tường rắn chắc, phía sau là ma nữ đang nắm trong tay vũ khí hủy diệt.
"Không lẽ ta một đời anh hùng mà phải chết như thế này sao?"
Nhìn Kim Yên vung kiếm quá đầu súc lực, Quang Nghi bất lực thở dài: 'Biết vậy hồi nãy "bóp" thêm vài cái. Mình chết thì không sao, nhưng lại liên lụy thằng nhỏ, chưa được sung sướng ngày nào mà đã phải đi theo mình. Haiz!'.
Lại thở dài nhìn đũng quần mình, nơi đó cũng rách vài đường, lộ ra một ít hồng quang, như muốn nói: 'Em đang trong thời kỳ sung mãn nhất!', nhìn tới đây đột nhiên Quang Nghi linh cơ chợt loé.
"Đi chết đi!"
Sau khi súc tích đủ lực lượng, thanh kiếm dần tỏa ra quang hoa, Kim Yên hai tay nắm chắc chui kiếm chém xuống.
. . .
Không có cảnh chẻ đôi người, máu bắn tung toé như trong tưởng tượng, không có âm thanh chết chóc. Không gian vắng lặng chỉ vang lên một tiếng "Keng" khá to, ngoài ra không còn tiếng gì khác.
Trở lại hiện trường, Kim Yên hai tay vẫn cầm thanh kiếm trong tư thế chém xuống, còn anh Nghi nhà ta thì có tư thế, nói sao ta, rất là bất nhã. Người ngã ra sau, hai tay chống đất, bụng ưỡn lên, đưa cái vũ khí bí mật "Nhất Trụ Kình Thiên" đón đỡ đường kiếm. Âm thanh hồi nãy chính là do vụ va chạm này gây ra, quần áo trên người Quang Nghi đã bị kình khí chém nát hết, chỉ còn sót lại cái sịp màu đỏ +12.
Lần này thì tạ ơn Thiên Mẫu, may mà hắn nhanh trí nhớ lại mình còn cái sịp này, liền lôi ra đỡ, cuối cùng cũng giữ lại được cái mạng. Tuy có hơi hơi chút đê tiện nhưng không sao, để đợt sau có cơ hội ka bù đắp cho.
"Đồ vô sỉ!"
Anh Nghi nhà ta vẫn còn đang cảm thán sự thông minh tài trí của mình, bỗng thấy trước mặt tối sầm lại, ăn ngay một cước bay dính tường. Chị Kim theo sát phía sau, nhấc chân tung liên hoàn cước về phía Quang Nghi, vừa đá vừa chửi bới.
Chị Kim nhà ta chửi tới tấp, chửi rất có khí thế, chửi rất tốt. Có điều vốn từ ít quá, mới chửi vài câu liền bí, thế là lôi mấy câu đầu ra chửi lại. Còn Quang Nghi thì bị hành hạ dã man, khắp người chỗ nào cũng có dấu chân, gọi là bao cát quả không sai. Lát sau chịu hết nổi gắng sức lấy một hơi hét lên:
"Lão đại, mau cứu em!"
Kim Yên nghe vậy xoay người nhìn lại, tay phải chậm rải giơ thanh kiếm lên, mắt bắn ra hung quang. 'Ơ, đệt. Mày chết một mình đi, mắc mớ gì lôi tao theo?' tác giả đang đứng kế bên làm bình luận viên nghe thấy Quang Nghi hét lên tí xíu nữa chết ngất. Vội vàng lên tiếng:
"Ấy, chị hai, chị cứ tiếp tục, em không quen nó, em chỉ là người qua đường thôi, chị không cần để ý. Thôi, chị cứ tiếp tục tiêu khiển, em đi đây!"
Tội nghiệp em tôi, mình mới đi có mấy bữa mà sao lại ra nông nổi này. Thôi, tua phim lại coi, anh em chuẩn bị xong chưa. Màn hồi đó, cảnh hồi đó, ắt sờn.
¤¤¤
"Anh về rồi à!"
Kim Yên sau khi ăn tối xong đã về phòng mình, Kim Hy cũng không nói thêm gì, con bé cũng cần thời gian để suy nghĩ, nàng chỉ cần đợi là được.
"Xong việc thì về, bộ cô muốn tôi phải ngủ ở đầu đường xó chợ à!"
Không gian phía trước vặn vẹo, một bóng người đi ra. Khoác áo choàng đen viền đỏ không biết lụm đâu, ống tay trái dài, ống tay phải để trần, lộ ra hình xăm đuôi bọ cạp màu đỏ đậm, quang hoa tím nhạt tỏa ra làm người xem có cảm giác như nó là vật sống. Mái tóc không biết khi nào đã chuyển sang màu bạc, lỗ tai trái đeo cây thánh giá, mặc áo phanh ngực, trên cổ đeo lủng lẳng một chiếc nhẫn trơn trụi, không có hoa văn.
Tay phải cầm một chuôi kiếm không lưỡi bằng kim loại, dài gấp đôi bình thường, nó không phải là vật tĩnh mà đang chuyển động, lâu lâu lại loé ra tia lửa. Thân chuôi kiếm tròn, cổ chuôi hình lăng trụ tứ giác, đuôi chuôi có gắn một khối cầu kim loại nhỏ, tia lửa phóng ra từ đây. Nhìn qua thì có nói đây là chuôi kiếm cũng không có ai tin, nhưng nàng thì lại chắc chắn, vì nó là của "anh ấy", từ rất lâu rồi... Nàng rất muốn được chạm vào nó, nhưng lại thôi.
"Anh là đi tìm nó à?"
Nếu không phải linh cảm của nàng mách bảo người trước mắt là "hắn" thì chắc nàng nghĩ đây là minh tinh nào đó đi lạc rồi, hắn vẫn thích diện như ngày nào, đúng là người cuồng si cái đẹp mà.
"Không phải chỉ có vậy!"
Vừa nói Quang Nghi vừa bước chân vào nhà, khi thấy phòng khách đã trở lại bình thường thì không nhịn được xoay người nhìn nàng một cái, rồi mới đi tiếp. Nàng bị nhìn cũng có chút chột dạ, nhưng cũng không giải thích gì bước vào theo. Sau khi đợi nàng ngồi xuống ghế, Quang Nghi nói luôn.
"Lần ra ngoài này là để làm ba việc. Thứ nhất, là tìm cái này . . . "
Nói xong lại nhìn chuôi kiếm, lát sau thở dài.
"Thứ hai là thông báo bên Thiên Giới về việc Thiên Nữ tập sự. Cuối cùng là tìm nơi thích hợp để Tinh Can Phụ Thể. Cô cũng biết lúc đó sẽ là lúc Tinh Can biến động nhất, người hữu ý chắc chắn sẽ nhìn ra điểm này. Vì thế để an toàn, tôi đã chọn ra một địa phương ở phía Đông, cách đây 20km nằm trên một ngọn núi . . ."
. . .
"Còn chưa đầy một tháng nữa là đến ngày phụ thể, từ giờ đến đó tôi sẽ phụ trách con bé, hướng dẫn sơ lược để tránh việc phụ thể diễn ra sai sót . . ."
[Đô Thị - ???] Anh Là Thiên Thần
Tác giả: Quang Nghị
......::Kỳ 23::......
Chương 23: "Hức, ai thèm!"
Nếu thấy phông chữ bị lỗi thì đổi sang dùng trình duyệt Chrome hay Firefox bản mới nhất nhé. Xin lỗi vì bất tiện này!
"Cô cũng biết Phụ thể chính là cột mốc đánh dấu trở thành Thần, một người bình thường nếu không có Tinh Can Phụ Thể thì không thể thành Thần được. Do vậy nếu ngăn việc Phụ Thể cũng sẽ giúp con bé trở lại làm người bình thường, nhưng từ trước tới nay chưa ai làm, và cũng không ai dám thử. Việc ngăn cản Nguồn năng từ Tinh Can đổ vào cơ thể thì phải dùng nguồn năng tương ứng, đặc biệt phải hết sức cẩn thận, nếu không sẽ bị cắn trả. Nhẹ thì người phụ thể sẽ bạo thể mà chết, nặng thì người phụ giúp sẽ tiêu hao hết nguồn năng, thành Thần không sức mạnh. Do đó việc Phụ Thể xảy ra là điều không thể tránh khỏi. Tôi sẽ cố hết sức để mọi chuyện diễn ra một cách suôn sẻ . . ."
. . .
"Cô không có ý kiến gì à?"
Quang Nghi nghi hoặc hỏi, từ lúc bắt đầu tới giờ nàng ta chỉ nhìn hắn, chưa hề lên tiếng. Khi nói hắn đã cố ý dừng lại một chút nhưng nàng vẫn như cũ, cũng không nói thêm câu gì, chỉ mở to đôi mắt ướt át chịu uỷ khuất nhìn hắn. Việc này khiến hắn có cảm giác như mình là cường đạo đi hà hiếp dân nữ nhà lành, mặc dù nàng ta chẳng cái gì gọi là "dân nữ" cả.
"Được rồi, được rồi, tôi chịu thua được chưa. Cô đừng có nhìn tôi như vậy?" (Làm tôi muốn đi tù quá!)
"Anh thua chuyện gì chứ?"
Kim Hy được nước lấn tới, 'Dám đánh tôi à, tôi đã biết điểm yếu của anh rồi, xem tôi chỉnh anh như thế nào!'.
"Được rồi, tôi thừa nhận, tôi đánh cô là tôi sai, được chưa, tôi sẽ đền bù thiệt hại, cô tha cho tôi đi"
Trong bụng cười thầm, bộ tôi không biết là cô đang trả đũa sao, nhưng mà thôi, cho cô thỏa mãn chút hư vinh coi như là đền bù vậy.
"Hức, ai thèm!"
Mặc dù nói vậy nhưng nàng lại không nhịn được cười tít mắt, Quang Nghi ở bên thấy vậy lo lắng: 'Con nhỏ này ruột để ngoài da không biết có sao không?'.
Chợt nhận ra mình thất thố, Kim Hy đằng gắng một tiếng, nói giọng như ra lệnh:
"Vậy cứ theo kế hoạch mà làm!"
"Cô thật sự không có ý kiến gì sao?"
"Hử, ý kiến làm gì, tôi không phải đã nói là tin tưởng anh sao, chỉ sợ anh làm tôi thất vọng thôi" Nói xong còn làm ra vẻ thở dài, bất lực.
Quang Nghi cứng họng, chuyện gì vậy, sao lại đổ hết lên đầu mình vậy, aiz, lại là tin tưởng a.
"Vậy, ngày mai tôi sẽ bắt đầu!"
"Ngày mai à, sao sớm vậy?"
Kim Hy giật mình, nàng không nghĩ ngày mai hắn đã bắt đầu, vẫn còn rất nhiều thứ cần chuẩn bị, vẫn còn . . . Chợt nhận ra điều gì đó, nàng thở dài một hơi:
"Được rồi, tôi giao con bé cho anh, hãy thay tôi chăm sóc nó. Anh chắc mệt rồi, về phòng nghĩ sớm đi. Tôi đi chuẩn bị một chút."
"Cô tính đi đâu à?"
Quang Nghi nhận ra trong lời nói của nàng có giọng như ủy thác.
"Đúng vậy, tôi phải đi tìm một thứ . . ."
Nói xong cũng không nhìn hắn xoay người bước lên lầu. Quang Nghi không ngăn cản, hắn biết nàng cũng có một số việc phải làm, chỉ vì vướng bận đứa con nên mới gác lại, và khi gánh nặng trong lòng được tháo gỡ thì nàng sẽ tiếp tục.
Chậm rãi bước ra hiên, ngắm nhìn bầu trời đêm, cơn bão vẫn đang tiếp tục, mây đen đã che lấp ánh sáng từ các vì sao, nhưng duy nhất vẫn có một ngôi sao vẫn sáng le lói, đó là sao Hải Sư. Hình bóng hắn dần mờ ảo rồi đột nhiên biến mất, tan vào trong không khí, đến khi hiện ra thì lại đang ở trong một căn phòng, ánh đèn ngủ tỏa bốn phía tường hồng, rọi lên vài con gấu bông.
"Phòng con gái!"
Đây là lời nhận xét của Quang Nghi khi thấy căn phòng này, thật ra hắn muốn về phòng mình nhưng không hiểu tại sao lại đến đây . . .
Khi gặp nàng lần đầu, Quang Nghi đã có cảm giác thân thiết với cô gái này, chỉ là không có cơ hội thích hợp để kiểm tra, cho nên tiềm thức mới đưa hắn đến đây. Căn phòng vẫn chìm trong tĩnh lặng, chỉ khác biệt là có một bóng người in lên tường, bất động. Nhìn người con gái đang nằm thoải mái trên giường, không sầu lo, không áp lực, hắn cũng rất muốn được như nàng, được nằm thoải mái như vậy, được thả lỏng toàn bộ thể xác lẫn tâm hồn. Nhưng, hắn không thể, hắn không biết lần thức tỉnh kế tiếp sẽ là khi nào.
"Mình đã không ngủ bao lâu rồi?" hắn cũng không biết.
Thật ra hắn đang sợ, sợ phải trở về phòng, sợ mình sẽ ngủ, sẽ nhắm mắt lại, rồi không biết bao giờ mới mở mắt ra. Hắn phải quý trọng thời gian lúc này, lúc hắn thật sự là chính hắn. Sau khi kéo nhẹ chăn đắp cho nàng, Quang Nghi lưu luyến nhìn Kim Yên thêm một lần 'Mình sẽ bảo vệ cô gái này, dù cho không phải vì lời hứa đó'.
Cuối cùng hắn cũng phải về phòng mình, trai đơn gái chiếc ở chung một phòng nếu bị đồn ra ngoài thì cũng không được tốt, có điều đã thử vài lần nhưng vẫn không đứng dậy được. Hắn chợt nhận ra có điều không ổn, than khẽ:
"Không phải lúc này chứ?".
Thử dùng tay nhưng đôi tay cũng không còn nghe theo lệnh nữa, Quang Nghi vô lực ngã lên giường, tâm trí hắn mơ hồ dần rồi ngất đi. Kim Yên vẫn không hay biết gì cho đến sáng hôm sau.
¤¤¤
"Ò ó o ò o"
"Ò ó o ò o"
"Meo meo"
"O o"
"Meo"
"O"
"Quác quác quác"
"Meo meo"
"Ẳng"
"Ó ò"
"Méo mèo"
"Gâu gâu gâu"
"Meo Ó"
. . .
"Hơ hơ hơ"
Bị cái đám bát nháo bên ngoài quấy nhiễu, chị Kim nhà ta cuối cùng đành phải lười biếng mở mắt ra nhìn trần nhà, ngáp dài một cái. Sau khi vươn vai hít sâu một hơi không khí buổi sáng, Kim Yên cảm thấy cả người tràn đầy thư thái, những chuyện vướng bận hôm qua như bay đi đâu mất. Cả người thoải mái lạ kì làm nàng lại muốn nhắm mắt, kéo chăn lên trùm đầu, dự tính muốn kéo dài thêm sự "sung sướng".
Có điều kéo một hồi nhưng cái chăn vẫn không nhúc nhích, nghi hoặc mở mắt ra nhìn thì phát hiện, trên giường mình không biết khi nào lại có thêm một người. Nhìn tới nhìn lui trông dáng người cũng rất được, có điều khi nhìn kĩ thì nàng giật mình. Đây không phải là cái tên lưu manh sao, sao hắn lại ở đây!. Đang tính la lên thì đột nhiên, linh cơ chợt loé, tính tình đại tiểu thư trổi dậy.
"He he he, đã rơi vào tay ta thì sao dễ đi như vậy, ít ra cũng phải hảo hảo mà tẩn bảy bảy bốn chín ngày mới được chớ. Đúng là trời không phụ lòng người mà".
Nhưng chưa đợi chị Kim nhà ta nghĩ ra cách, anh Nghi đã chiếm tiên cơ mà ra tay trước. Tiểu Yên còn đang hí hửng nghĩ xem nên hành hạ Quang Nghi kiểu gì thì ngực truyền đến cảm giác nhột nhột, cúi xuống nhìn thì thấy một cánh tay không biết ở đâu chui ra đang nằm trên ngực mình, đã vậy lâu lâu còn nắn một cái nữa chứ. Kim Yên sửng người, lát sau tỉnh lại, khuôn mặt đã chuyển sang đỏ bừng, không biết do e thẹn hay tức giận nữa (tg: thẹn quá hóa giận ấy mà). Cuối cùng hít sâu một hơi hét lên:
"A . . . a . . . a . . . a . . . !"
Anh Nghi nhà ta bị tiếng hét hù cho giật mình, hồn rớt từ chín tầng mây xuống, còn chưa biết chuyện gì xảy ra đã thấy trước mặt tối sầm, ăn ngay một cước mà học con thằn lằn bám tường. Có điều trình độ tệ quá, mới bu được 1 giây đã rớt xuống, chổng vó lên trời, mắt nổ đom đóm, sao bay đầy nhà.