Soán Đường Tác giả: Canh Tân -----oo0oo-----
Quyển 1
Chương 20: Lục Châu
Nguồn: sưu tầm
Ngồi ở trong xe, Trịnh Thế An vẻ mặt lộ ra nghiêm túc nói:
- Ngôn Khánh, gia gia mặc kệ con sau này có tiền đồ thế nào, nhưng nhớ kỹ không thể nói cho bất kỳ ai chuyện của Đóa Đóa, nếu không sẽ dẫn tới đại họa thiên địa.
- Tại sao?
Trịnh Ngôn Khánh hơi kháng cự.
Trịnh Thế An thở dài nghiêm mặt nói:
- Trước kia, ta chỉ cho rằng mẹ con Từ Mẫu là quý tộc rủi ro, cho nên cũng không để ý, nhưng mà hiện tại thì xem ra không phải thế, lão gia nhìn thấy phong thư lập tức hủy đi, không cho bất kỳ ai biết, ta cũng chưa bao giờ nhìn thấy qua lão gia cẩn thận như vậy, ngày hôm nay người đưa tin luôn miệng nói tiểu thư, cho nên cho thấy Từ Di không phải là gia tộc lụi bại, quả thật...
Quả thật điều gì?
Trịnh Thế An không nói ra.
Nhưng Ngôn Khánh biết lời của hắn có ý:
- Từ Mẫu cùng Đóa Đóa nhất định là người mưu nghịch.
Lúc còn hài nhi, hắn đã từng nghe lén Từ mẫu và Đóa Đóa nói chuyện với nhau, lúc ấy Từ Mẫu đề cập đến đương triều Thượng Trụ quốc, Tống Công quóc, Võ hầu đại tướng quân, nhưng Trịnh Ngôn Khánh mơ hồ suy đoán, Từ Mẫu khẳng định có quan hệ với những người mưu nghịch.
Hiện tại Trịnh Thế An ở bên cạnh xác nhận, hắn lại có một tư vị khác.
Ngôn Khánh khẽ cúi đầu xuống, một lát sau cất tiếng nói:
- Gia gia, người yên tâm đi.
Hắn không đáp ứng mà cũng không phản đối Trịnh Thế An, mà Trịnh Thế An lại đương nhiên cho rằng Ngôn Khánh đã đáp ứng.
Vì vậy ông cũng không nói nhiều nữa, lập tức xoay chuyển, đem câu chuyển chuyển tới chữ viết của Ngôn Khánh.
Trịnh Thế An về chữ viết cũng không nhiều lắm, nhưng ông hiểu biết rộng rãi.
Trịnh Ngôn Khánh cùng ông nói chuyện với nhau, lai cẩn thận từng li từng tí, tránh để lộ sơ hở, cũng may, Trịnh Thế An còn nhiều hưng phấn cũng không hỏi quá nhiều, nói chuyện một lúc, Trịnh Thế An đã mệt mỏi.
Dù sao đã già, tinh lực đã không chịu nổi.
Hắn tựa vào thùng xe mà ngủ rất ngon, mà Trịnh Ngôn Khánh nhìn ra ngoài, tâm tư đã bay tới chín tầng mây.
--------------------------------
Vào lúc giữa trưa, đoàn xe tới bên ngoài thành Yên Sư.
Trịnh Thế An ra lệnh cho Trịnh Vi Thiện lập thành một vòng tròn làm chỗ cắm trại, sau đó cùng với Trịnh Vi Thiện đi vào trong thành, Trịnh Vi Thiện muốn mua một chút vật phẩm mà Trịnh Thế An lại phụng mệnh đi bái phỏng một phú hào bản địa, lúc gần đi, ông lại để Ngôn Khánh ở lại, không cho hắn rời khỏi nơi cắm trại.
Trịnh Thế An vừa cất bước đi, Đỗ Như Hối lại kéo Tôn Tư Mạc tới cửa.
- Ngôn Khánh, bận chuyện gì vậy?
Trịnh Ngôn Khánh đang nghịch thanh chủy thủ, liền ngẩng đầu lên nói:
- Không có chuyện gì, ở chỗ này có chút chuyện mà thôi.
Đỗ Như Hối cười như muốn híp cả mắt rồi nói:
- Ngươi muốn tìm tiểu tình nhân kia?
- A!
Khuôn mặt của Trịnh Ngôn Khánh lập tức trở nên đỏ bừng.
Tôn Tư Mạc tức giận quở trách nói:
- Tên tiểu tử này, tại sao lại không biết che đậy miệng? Ngôn Khánh chỉ sợ đang suy nghĩ về cách viết chữ kia.
Nói xong ánh mắt không tự giác nhìn thanh chủ thủ lục châu trong tay của Trịnh Ngôn Khánh.
Tôn Tư Mạc giật mình rồi ngạc nhiên hỏi:
- Ngôn Khánh, thứ trong tay ngươi cầm là lục châu sao?
- Vâng.
Ngôn Khánh gật gật đầu.
- Nó thật sự gọi là lục châu, Tôn tiên sinh ông nhận ra nó sao? Nó rất nổi danh sao?
Tôn Tư Mạc nói:
- Ta từng nghe qua thanh thần binh này, chính là do Thái Khang Tây Tấn Thạch Sùng tốn hao rất nhiều cự kim, mời người chế tạo giỏi mà tạo thành. Thạch Sùng có một ái thiếp tên là Lục Châu, về sau Lục Châu té lầu mà chết, Thạch Sùng cũng bị loạn binh giết chết, thanh lục châu này sau đó mất tích, không ngờ nó lại là chủy thủ của huynh đệ.
Trịnh Ngôn Khánh thật không ngờ thanh Lục Châu này lai có câu chuyện như vậy.
Tôn Tư Mạc nói:
- Nếu thật là lục châu, huynh đệ nhất định phải giữ kỹ, tuy nó không phải là thần binh lợi khí gì nhưng vô cùng quý báu, nếu như người ta biết được thì sẽ có nhiều chuyện xảy ra, cho nên nhất định không được để lộ ra ngoài.
- Đa tạ Tôn tiên sinh nhắc nhở.
Trịnh Ngôn Khánh gật gật đầu đem Lục châu kia cất đi.
Đỗ Như Hối khó dằn nổi mà cất tiếng:
- Ngôn Khánh, bên ngoài thời tiết khá tốt, sao chúng ta không đi ra ngoài một chút, ở chỗ này thật là bức bối.
- Thế nhưng gia gia không cho đệ ra ngoài.
- Trịnh quả gia không cho đệ một mình đi ra ngoài, bây giờ đệ đi cùng chúng ta, làm sao ông ta có thể trách cứ?
Tôn Tư Mạc mỉm cười, gật đầu không nói gì.
Đúng vậy, có Tôn Tư Mạc chống lưng, sau này nhất định không có vấn đề gì.
Hơn nữa chỉ là ra ngoài một lúc mà thôi, ở trong xe thật là bức bối, ra ngoài hít thở đúng là không tệ.
Nói đến đây Ngôn Khánh liền đứng dậy.
- Tôn tiên sinh, Đỗ tiên sinh, Trương đại ca không đi sao?
- Hắn ta?
Đỗ Như Hối cười nói:
- Trọng Kiên làm sao có thể rỗi rãi với đệ được, hắn vừa cắm trại xong đã đi vào thành, nghe nói là gặp một người bạn, chuyện của hắn chúng ta không muốn hỏi đến. Dù sao chỗ này đi dạo cũng không xa.
Lại nói tiếp, tại Yển Sư này cũng có một số nơi để đi.
Ở đây cách Đông Hán thái học phủ khôn xa, năm đó Trịnh Thị tổ tiên Trịnh Huyền tiên sinh đã học qua ở đây, đệ là người nhà Trịnh thị, cũng nên tới đó một phen... Tôn tiên sinh, tiên sinh cảm thấy chủ ý này của ta thế nào?
Tôn Tư Mạc nhẹ nhàng gật đầu:
- Như Hối nói cũng có đạo lý!
Tôn Tư Mạc đã nói như vậy rồi,Trịnh Ngôn Khánh cũng không thể có ý kiến.
Ba người cùng đi ra khỏi nơi cắm trại, Tôn Tư Mạc kéo tay của hắn, Đỗ Như Hối ở bên cạnh cười đùa, hướng về phía thái học trường mà đi tới.
Đầu xuân thời tiết khí trời thay đổi liên tục.
Đi ra khỏi nơi cắm trại, mặt trời đang rực rỡ chiếu từ trên cao. Đi một lúc, bầu trời đã có mưa phùn.
Mưa hơi lạnh buốt, rơi vào trên mặt, khiến cho người ta cảm nhận được chút không khí mùa đông.
Cũng may Đỗ Như Hối đã sớm có chuẩn bị, lúc đi ra ngoài đã mang theo hai cây dù, cùng Tôn Tư Mạc phân ra, ba người dùng hai cái dù, thật cũng có chút ảnh hưởng đến thú chơi.
Ở ven đường, dương liễu xanh mượt, mưa theo gió mà rơi xuống, có vài phần tình thơ ý họa.
Trong mưa đạp thanh, có chút tư vị.
Đỗ Như Hối tựa hồ rất thích không khí như vậy liền nói với Tôn Tư Mạc.
Tôn Tư Mạc cũng hơi gật đầu.
Đông Hán trường thái học, xây dựng trong năm năm, sau lại xây dựng thêm.
Năm Kiến Vũ thứ 27 trường thái học dài hơn mười trượng, rộng ba trượng, nhân số học sinh hiện tại đã nhiều hơn ba vạn người, quy mô rất lớn.
Thời Tào Ngụy, trường Thái Học lại hưng thịnh.
Năm chính thủy thứ hai, tức là năm 241 công nguyên, trường thái học có rất nhiều thể loại chữ và sách, trong đó kê cả thượng thư, xuân thu, chu dịch, Công Dương truyện và các loại kinh điển đều được in ấn phục vụ học tập.
Thời Tây Tấn về sau, sùng hán ngụy quy chế xây dựng trường học, năm 276 thành lập quốc học, Tấn Huệ Đế có quy định, phàm qua ngũ phẩm đều có thể nhập quốc học, lục phẩm thì học ở trường thái học.
Chỉ tiếc, 300 năm trôi qua, từ trường thái học Đông Hán ngày xưa nay đã hóa thành phế tích.
- Ngôn Khánh từng viết chữ, chắc cũng biết Thái Trung Lang ở nơi này, chỉ tiếc thạch bình kia sau chiến loạn đã bị phá hủy, chỉ có thể tưởng nhớ ở nơi này.
Đỗ Như Hối cảm khái vô hạn, đối với lời nói của Ngôn Khánh lại phối hợp nói.
- Như Hối, cuộc đời có chí hướng gì?
Tôn Tư Mạc đột nhiên hỏi.
- Cuộc đời ta không có nhiều chí hướng, chỉ mong một ngày kia có thể gom góp bốn mươi sáu khối thạch kinh.
- Sao?
Tôn Tư Mạc nhăn mày lại, mà Trịnh Ngôn Khánh cũng có phần kinh ngạc.
Hắn tuyệt đối không ngờ rằng trung thần nổi tiếng Đỗ Như Hối lại chỉ muốn gom góp bốn mươi sáu khối hi bình thạch kinh.
Với suy nghĩ của Ngôn Khánh, lời của Đỗ Như Hối hẳn phải là lời hùng hồn, trị quốc thái bình thiên hạ lý tưởng.
Hay là Đỗ Như Hối này không phải là Đỗ Như Hối kia?
Nhưng suy nghĩ một lúc, Ngôn Khánh cũng có lý giải.
Hiện nay Tùy Văn đế chủ chính, Đại Tùy vãn còn hưng thịnh.
Trong nước mặc dù không thể nói là quốc thái dân an nhưng cũng không có sơ suất quá lớn, còn đối với bên ngoài, Tùy Văn đế dùng tư thái cương ngạnh, Đột Quyết và các dân tộc người hồ hai năm chinh phạt đều thất bại.
Chỉ sợ lúc này đại đa số người đều không có tư tưởng đại nghịch bất đạo.
Cái gọi là thời thế tạo anh hùng, loạn thế tạo sự nghiệp.
Đỗ Như Hối thân là dòng dõi quan lại, tổ phụ là công bộ thượng thư, phụ thân là xương châu trường sử, cũng là tứ phẩm quan viên, hiển quý trong triều, tư tưởng giác ngộ chưa nói tới nhưng chắc chắn không có ý phản loạn.
Soán Đường Tác giả: Canh Tân -----oo0oo-----
Quyển 1
Chương 21: Phiền toái đã đến.
Nguồn: sưu tầm
Sưu Tầm by conem_bendoianh --- 4vn.eu
Tôn Tư Mạc muốn nói ra suy nghĩ nhưng rồi lại thôi.
Hắn nhìn Trịnh Ngôn Khánh nhưng lại thấy niên kỷ của Ngôn Khánh còn quá nhỏ, cho nên cũng không hỏi thăm, thật ra lại khiến cho Ngôn Khánh cảm thấy thất vọng.
- Đi không xa nữa chính là linh đài Đông Hán, sao không tiến về trước mà đánh giá.
Đỗ Như Hối vội vàng gật đầu tỏ vẻ tán thành.
Đông Hán linh đài, là nơi xảy ra hiện tượng thiên văn ở Đông Hán, nổi tiếng với khoa học thiên văn. Thời Tây Tấn, linh đài do Tư Mã thị sử dụng, chỉ là hôm nay cũng giống như trường thái học đã tàn lụi.
Trịnh Ngôn Khánh kiếp trước từng đi qua di chỉ này, nói thật hứng thú khôn nhiều.
Nhưng Tôn Tư Mạc đã nói ra, hơn nữa Đỗ Như Hối cũng tỏ vẻ đồng ý hắn dĩ nhiên là không cự tuyệt. Trong lòng Ngôn Khánh thầm nghĩ, nhã hứng của cổ nhân thật là sâu, sau đó rời khỏi theo Tôn Tư Mạc. Đúng vào lúc này, Đỗ Như Hối ở sau lưng kêu a lên một tiếng, chỉ thấy Tôn Tư Mạc buông cánh tay của Ngôn Khánh ra, Trịnh Ngôn Khánh cũng không nhìn thấy Tôn Tư Mạc di động thế nào chỉ thấy Tôn Tư Mạc đã xuất hiện ở bên cạnh Đỗ Như Hối mà nâng đỡ tay hắn lên.
Hai mắt của Trịnh Ngôn Khánh mở to ra, Tôn Tư Mạc này cũng là cao thủ hay sao|?
Hắn luyện tập Hàng Long công đến nay, tai thính mắt tinh so với thường nhân thì thị lực tốt hơn rất nhiều, vừa rồi lại không nhìn rõ Tôn Tư Mạc làm sao có thể tới bên cạnh Đỗ Như Hối, chẳng lẽ Dương Vương là tuyệt thế cao thủ trong truyền thuyết?
Ngẫm lại cũng không có gì kỳ quái.
Tôn Tư Mạc đời sau mặc dù là Dương vương nhưng ở một phương diện khác hắn vẫn là đạo sĩ.
Hắn dùng thuật trường sinh, luyện khí dưỡng hình, có một thân công phu cũng không có gì kỳ quái. Tựa hồ cảm nhận thấy tâm tư của Ngôn Khánh, Tôn Tư Mạc khẽ mỉm cười nói:
- Ta đối với thuật chém giết, cũng không tinh, nhưng từ trước học đạo tới nay, tu tập cũng được nửa năm rồi, cũng có thể cầm nắm đùa giỡn, Ngôn Khánh đã tập võ nghệ, ta có thể dạy cái thuật đùa giỡn này cho cậu, mặc dù không thể trường sinh bất lão nhưng cũng có thể tăng cường cơ thể tăng khí lực, có hiệu quả lớn.
Trịnh Ngôn Khánh nghe được thì mừng thầm.
Đóa Đóa sau khi rời khỏi, cũng chưa có người chỉ đạo hắn luyện công.
Tuy Tôn Tư Mạc không có sở trường chém giết, nhưng có thể học được đạo thuật của ông thì cũng là một chuyện tốt.
Lúc này, Đỗ Như Hối cũng đã đứng vững thân hình, trong miệng khẽ nói:
- Vừa rồi hình như bị cái gì đó ngăn cản.
Nói xong hắn cúi đầu nhìn lại.
Chỉ thấy trong đống gạch ngói tàn lụi kia lồi ra một miếng bia đá.
- Tôn tiên sinh, ôm xem đây có phải là một tấm bia đá không?
Tôn Tư Mạc kéo Trịnh Ngôn Khánh qua đó nhìn:
- Có vẻ giống, Như Hối, ngươi không phải cho rằng...
- Nói không chừng, nói không chừng...
Đỗ Như Hối hai mắt sáng quắc, đôi mắt trở nên rừng rực.
Trịnh Ngôn Khánh ngay từ đầu không minh bạch hàm nghĩa giữa hắn và Tôn Tư Mạc nhưng nhìn bộ dạng của Đỗ Như Hối thì đã hiểu ra.
Người này yêu thích mẫu khắc chữ, chỉ sợ rằng khối đen sì này nhìn như bia đá lại là đồ vật như vậy, là bia đá còn sót lại từ thời Hán Ngụy? Nếu thật như vậy chỉ sợ tấm bia này đã ba bốn trăm năm, muốn lấy ra chỉ sợ không phải là điều dễ dàng.
- Đáng tiếc, nếu như lấy ra thì sẽ gặp không ít phiền toái.
Đỗ Như Hối đi ba vòng quanh tấm bia đá rồi tự nhủ:
- Người kia khí lực rất lớn, nhất định có thể lôi tấm bia đá ra.
Trịnh Ngôn Khánh không nhịn cười được, Tôn Tư Mạc cũng lắc đầu liên tục.
- Lấy ra cũng không khó, nhưng vấn đề là tấm bia đá này quá lớn, ngươi làm sao mà mang về được?
Tôn Tư Mạc ở bên cạnh mở miệng nói:
- Ta cũng nói trước, ta không thể làm khổ lực cho ngươi được, tiểu huynh đệ này cũng vậy... Nếu ngươi tự mình mang về thì ta sẽ giúp ngươi nạy tấm bia đá này lên.
Đỗ Như Hối sáng ngời hai con mắt:
- Không thành vấn đề.
- Vậy ngươi trước hết ở thanh lý đá vụn đi.
Tôn Tư Mạc nói xong kéo Trịnh Ngôn Khánh qua bên cạnh, Đỗ Như Hối không nhiều lời lập tức vứt bỏ dù trúc ở bên cạnh, ngồi xổm xuống mà xử lý đống đá vụn, hắn mặc một chiếc áo màu xanh đen, bùn dính đầy lên, nhìn bộ dạng vô cùng chật vật.
- Người này thật là...
- Tôn tiên sinh, ông cùng với Đỗ đại ca rất quen thuộc nhau sao?
Tôn Tư Mạc lắc đầu:
- Ta cùng với hắn gặp nhau ở Hành Sơn, lúc đó hắn đang vây quanh một tấm bia mà đào, nếu như không phải tấm bia đó quá lớn, ta đoán chừng hắn đã đưa lên lưng mà vác xuống núi.
Về sau chúng ta tình cờ gặp Trương tam lang tiện đường tới.
Ngôn Khánh nói:
- Đỗ đại ca xem bộ dạng thì đúng là rất thích mẫu chữ này.
- Đâu chỉ là yêu thích, phải nói là si mê....
Ta thấy hắn so với Âu Dương Tuân cùng với Trí Vĩnh còn si mê hơn vài phần, chỉ là niên kỷ của hắn còn nhỏ, mê muội như vậy chỉ sợ ảnh hưởng đến ý chí.
Ngôn Khánh biết rõ ý trong lời nói của Tôn Tư Mạc nhưng không nghị luận.
Lúc này Đỗ Như Hối đã lớn tiếng gọi nói là đã thanh lý những đá vụn xong rồi, Tôn Tư Mạc lớn tiếng sau đó đem chiếc dù giao cho Trịnh Ngôn Khánh rồi bước lên phía trước, vén vạt áo lên, một tay kéo tấm bia đá, hai chân trầm xuống dùng sức cánh tay, chỉ thấy bùn cát vẩy ra, tấm bia đá cứ như thế mà được kéo ra.
Trịnh Ngôn Khánh không để ý tới tấm bia đá kia mà kinh ngạc nhìn Tôn Tư Mạc.
Đây là Dược vương trong truyền thuyết sao? Nhìn dáng vẻ yếu ớt không hề cường tráng không ngờ lại có thần lực như thế.
Mà Đỗ Như Hối thì lộ vẻ mừng rỡ bổ nhào qua, dùng tay khẽ xoa bỏ lớp bùn cát trên tấm bia đá, cũng không để ý mưa đang rơi lất phất mà híp mắt, cẩn thận phân biệt. Một lát sau, đột nhiên Đỗ Như Hối hét lên một tiếng mừng rỡ, khoa chân múa tay vui sướng.
- Tam Lâm Ích Ung bia, quả nhiên là Tam Lâm Ích Ung bia.
Tấm bia đá này vô cùng lớn, ước chừng hơn ba thước, rộng hơn một thước.
Trịnh Ngôn Khánh ước chừng tấm bia đá này ít nhất cũng phải nặng một nghìn cân, nghĩ tới đây hắn vô cùng khiếp sợ thần lực của Tôn Tư Mạc. Ngôn Khánh trong lòn líu lưỡi, đây chính là tuyệt thế cao thủ trong truyền thuyết sao, đúng là thần lực thế gian hiếm thấy.
Mà Tôn Tư Mạc cũng hơi giật mình.
Khôn thể nào, tên này không thể nào may mắn như vậy chứ, tùy tiện ngã một phát lại có thể có được một khối Tam Lâm Ích Ung bia.
Tam Lâm Ích Ung bia( bia có ba mươi dòng, mỗi dòng 55 chữ, lưng bia bốn mươi bốn dòng, ghi lại Tấn Vũ đế Tư Mã Viêm cùng với Tấn Huệ đế Tư Mã Trung trước sau hội kiến trường thái học để lại dấu vết, tổng cộng hơn 1500 chữ)
Trịnh Ngôn Khánh đối với tấm bia đá này cũng hơi ấn tượng.
Vì tấm bia đá này sau này được Lạc Dương kim thôn trấn khai quật, được sưu tầm ở trong viện bảo tàng Lạc Dương.
Ngôn Khánh kiếp trước ở giữa hai thành phố, đã từng học tập trao đổi nên thấy tấm bia đá này.
Hắn tuyệt đối không ngờ một lần ngẫu nhiên đi đạp thanh du ngoạn lại có thể nhìn thấy tấm ung bia này sớm 1400 năm.
- Thật sự là Tam Lâm Ích Ung bia?
- Đúng thế, đúng thế, ta đã thấy thác văn của nó, tuyệt đối là không sai.
Tuy tấm bia này bị bao phủ bởi bùn nước, nhưng những nơi lộ ra chữ viết rất rõ ràng.
Tôn Tư Mạc cười khổ nói:
- Như Hối, ngươi không phải là muốn đem nó đi sao?
Đỗ Như Hối ghé vào tấm bia đá, trừng mắt nói:
- Tại sao không thể, đây là do ta phát hiện, nó là của ta đó.
- Nhưng đồ vật nay, ít nhất cũng phải hơn hai nghìn cân, ngươi làm sao mang đi được?
- A, cái này sao?
Đỗ Như Hối đảo con mắt rồi nói:
- Rất đơn giản, dù sao cũng có tên đại hồ kia ở đây, để cho hắn nghĩ biện pháp chở về giúp ta là được
Tôn Tư Mạc lắc đầu liên tục:
- Trương tam lang chưa chắc đã đồng ý.
- Ta mặc kệ, ta mặc kệ.
Đỗ Như Hối giống như một đứa trẻ con:
- Dù sao ta cũng phải mang nó về.
Hơn nữa thứ này đã khai quật rồi, nếu như không bảo vệ thích đáng thì sẽ bị hư hại, ta mang nó về nhà, bảo vệ chẳng phải là một chuyện tốt, như vậy đi chúng ta tìm tên đại hồ kia thương lượng một chút.
- Ngươi đó quả thật sắp điên rồi.
Tôn Tư Mạc cũng không tránh được, quay đầu nhìn Trịnh Ngôn Khánh nói:
- Ngôn Khánh, chúng ta trở về tìm người, để tên điên này ở lại đây là được.
Trịnh Ngôn Khánh không có ý kiến liền gật đầu đáp ứng.
Có lẽ thật sự mình nghĩ sai rồi.
Đỗ Như Hối trước mắt không có nửa phần phong thái mà Trịnh Ngôn Khánh tưởng tượng, thậm chí cho người khác cảm giác hắn thật phiền toái.
Soán Đường Tác giả: Canh Tân -----oo0oo-----
Quyển 1
Chương 21: Phiền toái đã đến.
Nguồn: sưu tầm
Sưu Tầm by conem_bendoianh --- 4vn.eu
Tôn Tư Mạc muốn nói ra suy nghĩ nhưng rồi lại thôi.
Hắn nhìn Trịnh Ngôn Khánh nhưng lại thấy niên kỷ của Ngôn Khánh còn quá nhỏ, cho nên cũng không hỏi thăm, thật ra lại khiến cho Ngôn Khánh cảm thấy thất vọng.
- Đi không xa nữa chính là linh đài Đông Hán, sao không tiến về trước mà đánh giá.
Đỗ Như Hối vội vàng gật đầu tỏ vẻ tán thành.
Đông Hán linh đài, là nơi xảy ra hiện tượng thiên văn ở Đông Hán, nổi tiếng với khoa học thiên văn. Thời Tây Tấn, linh đài do Tư Mã thị sử dụng, chỉ là hôm nay cũng giống như trường thái học đã tàn lụi.
Trịnh Ngôn Khánh kiếp trước từng đi qua di chỉ này, nói thật hứng thú khôn nhiều.
Nhưng Tôn Tư Mạc đã nói ra, hơn nữa Đỗ Như Hối cũng tỏ vẻ đồng ý hắn dĩ nhiên là không cự tuyệt. Trong lòng Ngôn Khánh thầm nghĩ, nhã hứng của cổ nhân thật là sâu, sau đó rời khỏi theo Tôn Tư Mạc. Đúng vào lúc này, Đỗ Như Hối ở sau lưng kêu a lên một tiếng, chỉ thấy Tôn Tư Mạc buông cánh tay của Ngôn Khánh ra, Trịnh Ngôn Khánh cũng không nhìn thấy Tôn Tư Mạc di động thế nào chỉ thấy Tôn Tư Mạc đã xuất hiện ở bên cạnh Đỗ Như Hối mà nâng đỡ tay hắn lên.
Hai mắt của Trịnh Ngôn Khánh mở to ra, Tôn Tư Mạc này cũng là cao thủ hay sao|?
Hắn luyện tập Hàng Long công đến nay, tai thính mắt tinh so với thường nhân thì thị lực tốt hơn rất nhiều, vừa rồi lại không nhìn rõ Tôn Tư Mạc làm sao có thể tới bên cạnh Đỗ Như Hối, chẳng lẽ Dương Vương là tuyệt thế cao thủ trong truyền thuyết?
Ngẫm lại cũng không có gì kỳ quái.
Tôn Tư Mạc đời sau mặc dù là Dương vương nhưng ở một phương diện khác hắn vẫn là đạo sĩ.
Hắn dùng thuật trường sinh, luyện khí dưỡng hình, có một thân công phu cũng không có gì kỳ quái. Tựa hồ cảm nhận thấy tâm tư của Ngôn Khánh, Tôn Tư Mạc khẽ mỉm cười nói:
- Ta đối với thuật chém giết, cũng không tinh, nhưng từ trước học đạo tới nay, tu tập cũng được nửa năm rồi, cũng có thể cầm nắm đùa giỡn, Ngôn Khánh đã tập võ nghệ, ta có thể dạy cái thuật đùa giỡn này cho cậu, mặc dù không thể trường sinh bất lão nhưng cũng có thể tăng cường cơ thể tăng khí lực, có hiệu quả lớn.
Trịnh Ngôn Khánh nghe được thì mừng thầm.
Đóa Đóa sau khi rời khỏi, cũng chưa có người chỉ đạo hắn luyện công.
Tuy Tôn Tư Mạc không có sở trường chém giết, nhưng có thể học được đạo thuật của ông thì cũng là một chuyện tốt.
Lúc này, Đỗ Như Hối cũng đã đứng vững thân hình, trong miệng khẽ nói:
- Vừa rồi hình như bị cái gì đó ngăn cản.
Nói xong hắn cúi đầu nhìn lại.
Chỉ thấy trong đống gạch ngói tàn lụi kia lồi ra một miếng bia đá.
- Tôn tiên sinh, ôm xem đây có phải là một tấm bia đá không?
Tôn Tư Mạc kéo Trịnh Ngôn Khánh qua đó nhìn:
- Có vẻ giống, Như Hối, ngươi không phải cho rằng...
- Nói không chừng, nói không chừng...
Đỗ Như Hối hai mắt sáng quắc, đôi mắt trở nên rừng rực.
Trịnh Ngôn Khánh ngay từ đầu không minh bạch hàm nghĩa giữa hắn và Tôn Tư Mạc nhưng nhìn bộ dạng của Đỗ Như Hối thì đã hiểu ra.
Người này yêu thích mẫu khắc chữ, chỉ sợ rằng khối đen sì này nhìn như bia đá lại là đồ vật như vậy, là bia đá còn sót lại từ thời Hán Ngụy? Nếu thật như vậy chỉ sợ tấm bia này đã ba bốn trăm năm, muốn lấy ra chỉ sợ không phải là điều dễ dàng.
- Đáng tiếc, nếu như lấy ra thì sẽ gặp không ít phiền toái.
Đỗ Như Hối đi ba vòng quanh tấm bia đá rồi tự nhủ:
- Người kia khí lực rất lớn, nhất định có thể lôi tấm bia đá ra.
Trịnh Ngôn Khánh không nhịn cười được, Tôn Tư Mạc cũng lắc đầu liên tục.
- Lấy ra cũng không khó, nhưng vấn đề là tấm bia đá này quá lớn, ngươi làm sao mà mang về được?
Tôn Tư Mạc ở bên cạnh mở miệng nói:
- Ta cũng nói trước, ta không thể làm khổ lực cho ngươi được, tiểu huynh đệ này cũng vậy... Nếu ngươi tự mình mang về thì ta sẽ giúp ngươi nạy tấm bia đá này lên.
Đỗ Như Hối sáng ngời hai con mắt:
- Không thành vấn đề.
- Vậy ngươi trước hết ở thanh lý đá vụn đi.
Tôn Tư Mạc nói xong kéo Trịnh Ngôn Khánh qua bên cạnh, Đỗ Như Hối không nhiều lời lập tức vứt bỏ dù trúc ở bên cạnh, ngồi xổm xuống mà xử lý đống đá vụn, hắn mặc một chiếc áo màu xanh đen, bùn dính đầy lên, nhìn bộ dạng vô cùng chật vật.
- Người này thật là...
- Tôn tiên sinh, ông cùng với Đỗ đại ca rất quen thuộc nhau sao?
Tôn Tư Mạc lắc đầu:
- Ta cùng với hắn gặp nhau ở Hành Sơn, lúc đó hắn đang vây quanh một tấm bia mà đào, nếu như không phải tấm bia đó quá lớn, ta đoán chừng hắn đã đưa lên lưng mà vác xuống núi.
Về sau chúng ta tình cờ gặp Trương tam lang tiện đường tới.
Ngôn Khánh nói:
- Đỗ đại ca xem bộ dạng thì đúng là rất thích mẫu chữ này.
- Đâu chỉ là yêu thích, phải nói là si mê....
Ta thấy hắn so với Âu Dương Tuân cùng với Trí Vĩnh còn si mê hơn vài phần, chỉ là niên kỷ của hắn còn nhỏ, mê muội như vậy chỉ sợ ảnh hưởng đến ý chí.
Ngôn Khánh biết rõ ý trong lời nói của Tôn Tư Mạc nhưng không nghị luận.
Lúc này Đỗ Như Hối đã lớn tiếng gọi nói là đã thanh lý những đá vụn xong rồi, Tôn Tư Mạc lớn tiếng sau đó đem chiếc dù giao cho Trịnh Ngôn Khánh rồi bước lên phía trước, vén vạt áo lên, một tay kéo tấm bia đá, hai chân trầm xuống dùng sức cánh tay, chỉ thấy bùn cát vẩy ra, tấm bia đá cứ như thế mà được kéo ra.
Trịnh Ngôn Khánh không để ý tới tấm bia đá kia mà kinh ngạc nhìn Tôn Tư Mạc.
Đây là Dược vương trong truyền thuyết sao? Nhìn dáng vẻ yếu ớt không hề cường tráng không ngờ lại có thần lực như thế.
Mà Đỗ Như Hối thì lộ vẻ mừng rỡ bổ nhào qua, dùng tay khẽ xoa bỏ lớp bùn cát trên tấm bia đá, cũng không để ý mưa đang rơi lất phất mà híp mắt, cẩn thận phân biệt. Một lát sau, đột nhiên Đỗ Như Hối hét lên một tiếng mừng rỡ, khoa chân múa tay vui sướng.
- Tam Lâm Ích Ung bia, quả nhiên là Tam Lâm Ích Ung bia.
Tấm bia đá này vô cùng lớn, ước chừng hơn ba thước, rộng hơn một thước.
Trịnh Ngôn Khánh ước chừng tấm bia đá này ít nhất cũng phải nặng một nghìn cân, nghĩ tới đây hắn vô cùng khiếp sợ thần lực của Tôn Tư Mạc. Ngôn Khánh trong lòn líu lưỡi, đây chính là tuyệt thế cao thủ trong truyền thuyết sao, đúng là thần lực thế gian hiếm thấy.
Mà Tôn Tư Mạc cũng hơi giật mình.
Khôn thể nào, tên này không thể nào may mắn như vậy chứ, tùy tiện ngã một phát lại có thể có được một khối Tam Lâm Ích Ung bia.
Tam Lâm Ích Ung bia( bia có ba mươi dòng, mỗi dòng 55 chữ, lưng bia bốn mươi bốn dòng, ghi lại Tấn Vũ đế Tư Mã Viêm cùng với Tấn Huệ đế Tư Mã Trung trước sau hội kiến trường thái học để lại dấu vết, tổng cộng hơn 1500 chữ)
Trịnh Ngôn Khánh đối với tấm bia đá này cũng hơi ấn tượng.
Vì tấm bia đá này sau này được Lạc Dương kim thôn trấn khai quật, được sưu tầm ở trong viện bảo tàng Lạc Dương.
Ngôn Khánh kiếp trước ở giữa hai thành phố, đã từng học tập trao đổi nên thấy tấm bia đá này.
Hắn tuyệt đối không ngờ một lần ngẫu nhiên đi đạp thanh du ngoạn lại có thể nhìn thấy tấm ung bia này sớm 1400 năm.
- Thật sự là Tam Lâm Ích Ung bia?
- Đúng thế, đúng thế, ta đã thấy thác văn của nó, tuyệt đối là không sai.
Tuy tấm bia này bị bao phủ bởi bùn nước, nhưng những nơi lộ ra chữ viết rất rõ ràng.
Tôn Tư Mạc cười khổ nói:
- Như Hối, ngươi không phải là muốn đem nó đi sao?
Đỗ Như Hối ghé vào tấm bia đá, trừng mắt nói:
- Tại sao không thể, đây là do ta phát hiện, nó là của ta đó.
- Nhưng đồ vật nay, ít nhất cũng phải hơn hai nghìn cân, ngươi làm sao mang đi được?
- A, cái này sao?
Đỗ Như Hối đảo con mắt rồi nói:
- Rất đơn giản, dù sao cũng có tên đại hồ kia ở đây, để cho hắn nghĩ biện pháp chở về giúp ta là được
Tôn Tư Mạc lắc đầu liên tục:
- Trương tam lang chưa chắc đã đồng ý.
- Ta mặc kệ, ta mặc kệ.
Đỗ Như Hối giống như một đứa trẻ con:
- Dù sao ta cũng phải mang nó về.
Hơn nữa thứ này đã khai quật rồi, nếu như không bảo vệ thích đáng thì sẽ bị hư hại, ta mang nó về nhà, bảo vệ chẳng phải là một chuyện tốt, như vậy đi chúng ta tìm tên đại hồ kia thương lượng một chút.
- Ngươi đó quả thật sắp điên rồi.
Tôn Tư Mạc cũng không tránh được, quay đầu nhìn Trịnh Ngôn Khánh nói:
- Ngôn Khánh, chúng ta trở về tìm người, để tên điên này ở lại đây là được.
Trịnh Ngôn Khánh không có ý kiến liền gật đầu đáp ứng.
Có lẽ thật sự mình nghĩ sai rồi.
Đỗ Như Hối trước mắt không có nửa phần phong thái mà Trịnh Ngôn Khánh tưởng tượng, thậm chí cho người khác cảm giác hắn thật phiền toái.
.
Last edited by conem_bendoianh; 27-07-2012 at 06:49 PM.
Soán Đường Tác giả: Canh Tân -----oo0oo-----
Quyển 1
Chương 22: Từ thế tích.
Nguồn: sưu tầm
Sưu Tầm by conem_bendoianh --- 4vn.eu
Trở lại nơi cắm trại, Trịnh Thế An và Trương Trọng Kiên vẫn chưa về, Trịnh Ngôn Khánh tìm mấy chục người và một cái xe ngựa, đừng thấy tuổi của hắn nhỏ, có mặt mũi của Trịnh Thế An, người của Trịnh gia đối với hắn cái gì cũng nghe theo. Mà Trương Trọng Kiên bên kia cũng đơn giản, Tôn Tư Mạc phân phó xong, Trương gia không ai dám tuân theo, có khi thanh danh biểu thị cho địa vị, thanh danh của Tôn Tư Mạc làm cho người ta không dám khinh thường.
Ngôn Khánh thay đổi quần áo chạy tới xe của Tôn Tư Mạc.
Đối với lời dẫn đạo thuật của Tôn Tư Mạc, Trịnh Ngôn Khánh vô cùng cảm thấy hứng thú, mà Tôn Tư Mạc cũng không hề sĩ diện, sau khi để Ngôn Khánh ngồi xuống, tùy tiện lấy trong hành lý ra một cuốn thẻ tre và một trường lụa sau đó trải lên xe.
Mười năm trước, ta ở núi Thái Bạch tình cờ tìm thấy một cái hang động, ở bên trong có rất nhiều đồ dùng và dẫn đạo dưỡng sinh.
Cái vải lụa này chính là bản dập dẫn đạo, có tất cả 108 động tác, bây giờ truyền thụ cho ngươi.
Nghe chuyện này có vẻ vô cùng huyền ảo.
Trịnh Ngôn Khánh cúi đầu nhìn mà âm thầm khẽ gật đầu.
Đối với thuật dưỡng sinh của cô nhân hắn cũng đã từng nghe nói qua.
Đời sau khi mọi người từng khai quật văn vật tại Mã vương, lúc ấy có một nhà xuất bản xuất bản ra một bản đồ như vậy, Trịnh Ngôn Khánh từng mua một bản, chỉ là do nguyên nhân công tác mà hắn không có thời gian cẩn thận xem xét, đừng nói là luyện tập bắt chước những gì trong sách.
Hôm nay nghe Dược vương nói, Ngôn Khánh mới biết rằng cái dẫn đạo thuật này không phải là giả.
Thành tiên, trịnh Ngôn Khánh không suy nghĩ điều đó, nhưng căn cứ vào lời nói của Tôn Tư Mạc thì dẫn đạo thuật này có thể cường kiện gân cốt, nuôi dưỡng chân lực, che dấu khí huyết bất lực, nhìn như người bình thường. Nếu như luyện đến mức hỏa hầu, hai cánh tay có thể có sức nghìn cân, thân nhẹ như chim, tai thính mắt tinh, tóm lại đây là một công pháp khó lường.
Tôn Tư Mạc yêu thích kỳ hoàng chi thuật cho nên coi đây là Thần nông bách thảo kinh.
Tuy hắn ngoài miệng tuy nói không hiểu thuật chém giết, nhưng đi khắp nơi vài năm, dĩ nhiên cũng biết vài thuật phòng thân.
- Kỳ thật, cái này chỉ là thuật phòng thân, đem đùa giỡn cùng dẫn đạo thuật dung hợp chung một chỗ, chỉ là trò xiếc nhỏ mà thôi, ngươi nếu như muốn học thì dạy cho ngươi cũng không có vấn đề gì.
- Ta muốn học.
Trịnh Ngôn Khánh liên tục gật đầu, nhưng sau đó lại xoay chuyển lời nói:
- Tôn tiên sinh, không phải ngài muốn nhập xuyên sao?
- Ta muốn nhập xuyên nhưng cũng không cần phải vội, dù sao thuật phòng thân này cũng không khó, ta ở Lạc Dương mấy ngày sau đó lại nhập xuyên.
Trịnh Ngôn Khánh nhăn mày lại trong lòng hơi nghi hoặc.
- Tôn tiên sinh, ngài nhập xuyên làm gì?
- Ta nhập xuyên...
Tôn Tư Mạc cười cười khẽ nói;
- Hồng trần quá hỗn loạn, không thích hợp cho tu đạo nên chuẩn bị nhập xuyên, đi qua Nga Mi mà cầu đạo thôi.
- Cầu đạo?
Trịnh Ngôn Khánh nghi hoặc nhìn Tôn Tư Mạc lộ vẻ khó tin. Vì trong mắt của Tôn Tư Mạc hắn đọc được vẻ khổ tâm. Nghĩ tới đây Ngôn Khánh cũng biết rằng không nên truy hỏi tiếp.
Lúc này bên ngoài xe truyền tới một hồi âm thanh, Như Hối đã mang tấm bia đá bảo bối kia quay về.
Tôn Tư Mạc để cho Ngôn Khánh đem tấm thẻ tra cùng vải lụa cất kỹ, hai người cùng nhau rời khỏi xe.
Đỗ Như Hối mnag theo vẻ ngây ngô tươi cười, thậm chí không chịu rời chiếc xe chở bia đá. Về sau vẫn là Tôn Tư Mạc cưỡng ép lôi hắn đi thay y phục.
Ngôn Khánh ở bên cạnh nhìn trong lòng cảm thấy buồn cười.
Tuy nói thêm một tảng đá là phiền toái, nhưng nhìn vẻ của Đỗ Như Hối đã lưu lại một chuyện về mình, cũng là chuyện tốt.
Hắn đan chuẩn bị quay lại xe của mình thì Trịnh Vi Thiện đã trở về.
- Ngôn Khánh, Trịnh quản gia muốn cậu vào thành một lúc, đến Dương quán rượu tìm ông ấy.
- Vâng.
Trịnh Ngôn Khánh khẽ giật mình.
- Gia gia không phải nói là cần nghỉ ngơi nửa ngày sao, tại sao lại muốn mình tới Dương quán rượu.
- Ha ha, nhất định là vị đại hào kia tại Dương quán rượu mời khách, Trịnh quản gia khôn từ chối được phải đáp ứng, lão quản gia còn nói, nếu thuật tiện thì mời Tôn tiên sinh tới dự tiệc. À ta thấy hay là cậu đi mời Tôn tiên sinh đi.
Trịnh Vi Thiện cũng biết, với địa vị của mình, Tôn Tư Mạc chưa chắc đã nể mặt.
Đừng nói là hắn, cho dù là Trịnh Thế An tự mình mời cũng khó có thể mời được Tôn Tư Mạc, đừng nhìn Tôn Tư Mạc là bạch nhân, thanh danh của hắn rất hiển hách, địa vị ngay cả hoàng đế cũng có thể cự tuyệt, há có thể là người mà Trịnh Thế An muốn mời là mời được sao/ Ngược lại Trịnh Ngôn Khánh, nói không chừng lại mời được Tôn Tư Mạc.
Trịnh Ngôn Khánh gật gật đầu, hắn nhìn ngày giờ cũng biết là thời gian cũng đã hơi muộn rồi.
Vì vậy hắn chạy đi tìm Tôn Tư Mạc nói một lần, Tôn Tư Mạc lập tức thoải mái đáp ứng.
- Ta cũng đi.
Đỗ Như Hối đã thay một tấm áo bào màu trắng nghe thấy vậy cũng muốn tham gia náo nhiệt.
Tôn Tư Mạc cười nói:
- Ngươi không sợ bảo bối kia của ngươi sẽ bị người ta đánh cắp hay sao?
- Ha ha, Tam Lâm Ích Ung bia này trong mắt của ta là bảo vật nhưng trong mắt người khác chỉ sợ không đáng là gì, hơn nữa đặt trong doanh địa này, nếu như bị lây cắp ta đi tìm Trương tam lang đòi còn sợ nó chạy mất hay sao?
Tôn Tư Mạc lắc đầu liên tục.
------------------------------
Thị trấn Yển sư cũng không lớn.
Nhưng đây là biên giới với Lạc Dương, mà mấy năm nay triều đình đối với Lạc Dương vô cùng chú ý, thậm chí còn có ý định dời đô.
Khai Hoàng về sau, quan trung nhiều lần bị thiên tai.
Tùy Văn đế khai hoàng mười năm, ba lần suất lĩnh văn võ bá quan thực tại tại Lạc dương, cũng khiến cho địa vị của Lạc Dương ngày càng trở nên tăng vọt, Yển Sư là đường đi từ Quan Đông tới Lạc Dương khách vãng lai không dứt cho nên càng trở nên phồn hoa.
Dương tửu quán là tửu quán tốt nhất ở Yển Sư.
Nhưng so với Huỳnh Dương thì khác, Dương tửu quán là tửu quán dành cho tất cả mọi người.
Chỉ cần có tiền là có thể dùng mỹ thực ở trong tửu lâu, nghe ca múa, nếu cảm thấy thú vị có thể tìm mấy nữ nhân làm bạn, dù sao chuyện này cũng không tính là gì.
Trịnh Ngôn Khánh bọn họ lúc tới Dương tửu quán, quán rượu bên ngoài đã ngựa xe như nước.
Ngoài cửa gã sai vặt bước lên trước hỏi han tình huống, sau đó lập tức dẫn bọn Trịnh Ngôn Khánh vào bên trong.
Cái gọi là quán rượu kỳ thật chính là một chỗ ở lớn.
Tiền viện có một lương đình, hai bên là đài lâu, phần lớn để chiêu đãi khách nhân bình thường.
Xuyên qua phòng chính là tới hậu viện, như một tòa lâm viện, nước chảy quanh hòn non bộ, khúc khuỷu, hai bên còn có đèn lồng, chiếu toàn bộ ánh sáng ra.
Cách sắp xếp ánh sáng này cũng giống như đời sau.
Nghe nói hòn giả sơn cũng bị chạm rỗng, có đầu ở trong đó, đem lửa vào trong đó mà đốt, cứ một canh giờ lại có người mang tới bổ sung.
Trịnh Ngôn Khánh âm thầm sợ hãi và thán phục, ông chủ Dương tửu quán này thật là sáng tạo.
Hậu viện có hơn mười cái phòng, chuyên dùng để cho hào khách sử dụng, đám người Trịnh Thế An đã tới, ở bên ngoài phòng chờ đợi, Ngôn Khánh cũng biết, Trịnh Thế An không phải chờ mình mà là chờ Tôn Tư Mạc.
Bên cạnh Trịnh Thế An còn có một già một trẻ.
Lão già tuổi bốn mươi, vô cùng cường tráng, tướng mạo đường đường.
- Tôn tiên sinh, vị này là một hảo hữu của đại công nhà ta, gọi là Từ Cái.
Trịnh Thế An trước tiên hành lễ, sau đó giới thiệu cho cả hai, Tôn Tư Mạc khẽ gật đầu cười không nói gì.
Cái này gọi là dè dặt.
Đừng nhìn Tôn Tư Mạc đối với Trịnh Ngôn Khánh ôn hòa, đây chẳng qua là đối với Ngôn Khánh mà thôi, ngay cả Trịnh Thế An chưa chắc hắn đã dùng nhan sắc như vậy chứ đừng nói là một thương gia giàu có. Tùy Văn đế mặc dù cổ vũ thương nhân nhưng địa vị thương nhân không cao như trước, Tôn Tư Mạc hôm nay tới dự tiệc nói toạc ra vẫn là nể mặt Trịnh Ngôn Khánh nếu không hắn chắc chắn sẽ không tới, ở cùng bàn với quản gia và thương nhân, đúng là đã giảm thân phân.
- Nghe đại danh của Tôn tiên sinh hôm nay mới thấy, thật sự là vinh hạnh.
Từ Cái tiến lên hành lễ, không lộ ra vẻ gì khác lạ.
Sau lưng Từ Cái còn có một thiếu niên mười tuổi, lông mày xanh đẹp, vô cùng điềm đạm nho nhã.
-- Đây là khuyển tử Thế Tích... Thế Tích còn không mau bái kiến Tôn Tiên sinh.
- Tôn Tiên Sinh, Từ Thế Tích bái kiến.
Trịnh Ngôn Khánh ở sau lưng Tôn Tư Mạc, ở cùng một chỗ với Đỗ Như Hối, ngay từ đầu hắn không lưu ý tới thanh niên kia nhưng nghe Từ Cái giới thiệu thì hắn khẽ giật mình, trong lòng hít một hơi thật sâu, ánh mắt ngưng tụ.
Soán Đường Tác giả: Canh Tân -----oo0oo-----
Quyển 1
Chương 23: Vịnh ngổng.
Nguồn: sưu tầm
Sưu Tầm by conem_bendoianh --- 4vn.eu
Cái tên Từ Thế Tích này có vẻ lạ lẫm, nhưng nếu như nhắc tới Lý Tích hoặc Từ Mậu Công thì là đại danh rồi, Tùy Đường diễn nghĩ, Từ Mậu công là một đạo sĩ, giả thần giả quỷ, túc trí đa mưu, là một trong ngũ cương trại quân sư.
Mà chân thật lịch sử, Từ Thế Tích ở thời kỳ sơ đường là một nhà quân sự vô cùng nổi tiếc, cùng với nhân vật Lý Tịnh đại danh đỉnh đỉnh lập chiến công hiển hánh. Từ Thế Tích là người vô cùng được Lý Uyên yêu thích, sau khi nhập đường được đổi tên thành Lý Thế Tích, về sau bởi vì cấm kỵ mà đổi thành Lý Tích, đứng vào hàng tam công.
Khó trách lúc Trịnh Thế An nhắc tới tên Từ Cái, Trịnh Ngôn Khánh cảm thấy hơi quen tai.
Đúng thế, đúng thế.
Từ Cái này, không phải là cha của Từ Thế Tích hay sao?
- Ngôn Khánh, Ngôn Khánh.
Đỗ Như Hối khẽ đẩy Trịnh Ngôn Khánh một cái, Ngôn Khánh liền tỉnh ngộ lại.
Lúc này Trịnh Thế An cũng giới thiệu hắn.
- Đây là đứa nhỏ Ngôn Khánh, ngày sau cùng với tiểu công đi học, lúc đó sẽ ở cùng với Từ công một chỗ, mong rằng sẽ được chiếu cố nhiều hơn.
Từ Thế Tích tiến lên một bước, hơi chắp tay.
Mà Trịnh Ngôn Khánh cũng vội vàng hoàn lễ, bái kiến Từ Thế Tích.
- Tiệc rượu đã chuẩn bị tốt chúng ta ngồi vào rồi nói tiếp, Tôn tiên sinh, trước hết mời ngài.
Từ Cái nghiêng người, nhường ra một con đường.
Đỗ Như Hối mặc dù cũng là bạch thân nhưng cũng là dòng dõi nhà quan, Từ Cái dĩ nhiên cũng không hề lười biếng, hai người Trịnh Thế An tức thì ở phía sau, trong chốc lát tạo thành một giai tầng, danh sĩ đi đầu, thứ hai chính là tiểu thương và người hầu. Về phần Ngôn Khánh và Thế Tích rơi xuống đằng sau, sóng vai mà vào.
Từ Thế Tích so với Ngôn Khánh thì hơn bốn tuổi.
Đi bên cạnh hắn, dựa vào cử chỉ có thể thấy Từ Thế Tích là người tập võ.
Đối với chuyện này Trịnh Ngôn Khánh cũng không cảm thấy kỳ quái. Năm Khai Hoàng, thượng võ hưng thịnh, Từ Thế Tích là người thuộc phú hào, chỉ cần nguyện ý thì tập võ cũng không phải là điều khó, hắn chỉ nghĩ mãi không rõ, Trịnh Nhân Cơ tại sao phải thu lưu Từ Thế Tích?
Từ Thế Tích cùng Trịnh gia quan hệ, trong sử sách cũng không ghi nhiều.
Trịnh Ngôn Khánh hiếu kỳ nhìn Từ Thế Tích, mà Từ Thế Tích cũng cao thấp dò xét hắn.
Hai ánh mắt nhìn nhau, hai người khẽ cười cười nhưng không nói chuyện với nhau.
Đi vào trong lầu, mọi người phân biệt ngồi xuống, Tôn Tư Mạc và Đỗ Như Hối được sắp xếp ở vị trí chủ vị, Từ Cái, Trịnh Thế An thì phân biệt ngồi ở hai bên.
- Ngôn Khánh tới ngồi cạnh ta đi.
Tôn Tư Mạc hướng về phía Trịnh Ngôn Khánh mà khoát tay, sau đó nhìn về phía Từ Thế Tích:
- Còn vị huynh đệ này cũng tới ngồi ở đây đi.
Từ Cái kinh ngạc vạn thần, hướng về phía Trịnh Ngôn Khánh mà nhìn thoáng qua.
Nói thật hắn không quá mức để ý tới Trịnh Ngôn Khánh.
Dù sao Trịnh Ngôn Khánh cũng chỉ là con của Trịnh Thế An, Từ Cái không quá mức để ý.
Nhưng hiện tại thì khác, Tôn Tư Mạc cũng gọi Từ Thế Tích, nhưng rõ ràng là nể mặt Trịnh Ngôn Khánh.
Tiểu hài này có đức độ gì mà để Tôn Tư Mạc đối đãi khác thường vậy?
Trịnh Ngôn Khánh vui vẻ đi về phía trước, ngồi cạnh Tôn Tư Mạc, mà Từ Thế Tích thì do dự một chút sau đó cũng đi qua.
- Hôm nay Từ tiên sinh thiết yến khoản đãi, Tư Mặc vô cùng cảm kích.
Tôn Tư Mạc nói xong liền giơ chén rượu lên.
Từ Cái và Trịnh Thế An cũng cầm ly đứng lên, cung kính uống cạn.
Sau đó, Đỗ Như Hối lại nâng chén, Từ Cái và Trịnh Thế An cũng uống rượu, sau đó Từ Cái, Trịnh Thế An lại mời rượu.
Rượu qua ba tuần, Từ Cái vỗ tay, dưới lầu đi lên một số kịch ca múa.
Trịnh Ngôn Khánh ở bên, hát và múa hắn không có hứng thú.
Hắn quay đầu nhìn ra cửa sổ, chỉ thấy phía dưới có mấy con ngỗng trắng, dưới nước mà nghịch thành sóng. Hồ nước trôi nổi mấy cây lục bình, ngọn đèn chiếu rọi càng tăng thêm vài phần diệu thú, tiệc rượu ầm ỹ lạ chôn vùi diệu thú này ở bên trong.
- Uy.
Trịnh Ngôn Khánh cảm nhận thấy có người khẽ đẩy hắn, sau khi phục hồi tinh thần, chỉ thấy Từ Cái đã giơ một chén rượu hướng về phía hắn.
Người đầy hắn là Từ Thế Tích, thấy hắn xuất thần nên nhắc nhở.
- Trịnh thiếu huynh nhìn gì mà nhập thần vậy?
- A.
Trịnh Ngôn Khánh vội vàng thừa nhận:
- Từ bá phụ thứ tội, tiểu tử nhìn đàn ngỗng trắng bên ngoài, trong lúc nhất thời xuất thần, xin tha lỗi.
- Không sao, không sao.
Từ Cái cười nói.
- Chủ nhân của Dương tửu lâu này là một nhã sĩ, rất nhiều người lúc uống rượu đều bị cảnh trí bên ngoài hấp dẫn, ngày xưa Vương Hữu Quân thích ngỗng, dung nhập vào chữ viết, xây dựng Ngỗng trì để người ta ca tụng, thiếu huynh hôm nay nhìn ngỗng xuất thần, tương lai nhất định cũng là phong lưu nhã sĩ.... Đại huynh, huynh thật có phú khí.
Vương Hữu Quân là Vương Hi Chi đại danh đỉnh đình.
Hắn yêu ngỗng dưỡng ngỗng, đem ngỗng dung nhập vào bên trong thư pháp.
Tương truyền, Hữu Quân vào một sáng sớm cùng Vương Hiến Chi theo một con thuyền nhỏ du lịch, thuyền đến gần Huyền Nhương Thôn thì thấy có một đám ngỗng trắng bên bờ hồ bộ dáng đung đưa, vô cùng đáng yêu. Vương Hi Chi lúc đó không khỏi sinh ra lòng ngưỡng mộ, muốn mua ngỗng về nhà, chủ nhân là một đạo sĩ, cho nên mong muốn được viết thay một bộ Hoàng Đình kinh, Vương Hi Chi liền vui vẻ đáp ứng.
Về sau hắn tu kiến ao ngỗng, xây dựng bên cạnh hồ nước mộ ngỗng bia.
Kết quả vừa viết xong chữ đã bị hoàng đế gọi đi, con của Vương hi Chi sau đó nhìn thấy đề bút viết thêm chữ trì.
Vì vậy một bia hai chữ, phụ tử kết hợp đã là một câu chuyện được văn nhân nhã sĩ ca tụng.
Đỗ Như Hối ở bên cạnh cười nói:
- Ngày xưa phụ tử lập bia ngỗng, hôm nay Ngôn Khánh noi theo không phải là một chuyện tốt sao?
- ta?
Trịnh Ngôn Khánh nghi hoặc nhìn Đỗ Như Hối rồi lắc đầu liên tục:
- Ta sao dám đánh đồng với Hữu Quân tiên sinh.
- Không thử một lần làm sao biết được.
Đỗ Như Hối xoay tròn con mắt cười dịu dàng nhìn Ngôn Khánh.
Tôn Tư Mạc nói:
- Ngôn Khánh hay là thử một lần, nói không chừng sẽ trở thành một chuyện tốt đó.
Tôn Tư Mạc cũng nói:
- Ngôn Khánh, sao không thử một lần, nói không chừng có thể trở thành chuyện tốt đó.
Hắn và Đỗ Như Hối ở bên cạnh nói giỡn Từ Cái đã kinh ngạc vạn phần, Đỗ Như Hối nói những lời kia hắn có thể cho là chê cười nhưng mà Tôn Tư Mạc... Tôn Tư Mạc thì không có khả năng, Tôn Tư Mạc không phải là người thích nói hươu nói vượn. Nghe giọng điệu của ông thì có vẻ đem Ngôn Khánh cùng Vương Hi Chi so sánh với nhau. Từ Cái hít sâu một hơi, tiểu hài này có bản lĩnh gì mà để cho thánh đồng khen ngợi như vậy.
Không chỉ Từ Cái giật mình mà Từ Thế Tích cũng vô cùng hiếu kỳ.
Hắn cũng là người vô cùng thông minh, bình thường dĩ nhiên tự phụ nếu không thì làm sao có thể lọt vào pháp nhãn của Trịnh Nhân Cơ.
Nhưng tiểu oa nhi trước mặt mình kia có thể sao?
Trịnh Thế An thì ở bên cạnh mỉm kia.
- Cái này... để ta thử xem.
Trịnh Ngôn Khánh cũng không khỏi có ý muốn làm.
Bị Tôn Tư Mạc và Đỗ Như Hối làm như vậy hắn liền quyết định.
Từ thời Ngụy Tấn đến nay, văn chương có phần thịnh hành, trong tửu lâu, đầu chuẩn bị sẵn giây và bút mực, cung cấp cho khách uống rượu có hứng.
Ngôn Khánh đã quyết định bộc lộ tài năng, ca múa lập tức được dừng lại.
Các ca cơ vội vàng ngừng lại, đứng ở một bên hiếu kỳ nhìn Trịnh Ngôn Khánh.
Thế nhưng viết chữ gì cho tốt đây.
Trịnh Ngôn Khánh nhìn đám ngỗng trắng đùa nghịch trong hồ nước ngoài cửa sổ, trong lòng liền do dự, hắn im lặng trầm tư rồi tạm ngừng hô hấp.
Tôn Tư Mạc vén tay áo lên, ở bên cạnh nhìn, cũng không thúc giục.
Lúc này đàn ngỗng trong hồ nước đột nhiên nghểnh cổ hát, Ngôn Khánh trong lòng khẽ động, một bài thơ đường lập tức hiện ra trong đầu hắn.
Xin tiên sinh chớ trách, đây cũng là do ta bất đắc dĩ.
Trịnh Ngôn Khánh nhấc bút lên, đi tới bên tường.
Rồi sau đó nhắm mắt trầm ngâm một lát, dưới vách tường trắng như tuyết bắt đầu múa bút.
- Ngỗng ngỗng ngỗng....
Từ Cái nhẹ giọng đọc.
Ba chữ ngỗng vừa viết ra lông mày nhăn lại quay đầu nhìn Đỗ Như Hối và Tôn Tư Mạc, hai người cũng cau mày.
Đây là gì vậy?
Chẳng lẽ tiểu hài định ghi trên vách tường một loạt chữ ngỗng sao?
Thế nhưng, tiểu tử này viết chữ rất tốt, rất có khí khái, chỉ là tại sao ta chưa từng nhìn thấy kiểu chữ này.
Từ Cái đang xuất thần, đột nhiên Đỗ Như Hối vui mừng kêu lên: Hay!
Ngẩng đầu nhìn lại thì đã thấy phía dưới ba chữ ngỗng đã có một câu tuyệt cú:
Ngôn Khánh sau khi viết xong, Đỗ Như Hối nhịn không được trầm trồ khen ngợi, Tôn Tư Mạc thì lông mày lúc này cũng đã giãn ra lộ vẻ mỉm cười mà nhẹ nhàng gật đầu,
- Nga, nga, nga, khúc hạng hướng thiên ca. Bạch mao phù lục thủy, hồng chưởng bát thanh ba!
Từ Cái lớn tiếng đọc, về sau không kìm được mà trầm trồ khen ngợi.
Trịnh Ngôn Khánh lúc này mặt đỏ bừng.
Chỉ là không do cảm giác say mà là do xấu hổ... đã lấy kiểu chữ của Nhan Chân Khanh thì cũng thôi nay lại lấy đi bài thơ vịnh ngỗng của Lạc tân Vương, không biết Lạc Tân Vương đã sinh ra chưa nếu không chắc đánh chết hắn.
Đám ca cơ vũ cơ ở bên cạnh chỉ trỏ thơ.
- Có ai không, mau sao một bản, bản thứ nhất là của ta không ai có thể đoạt lấy.
Đỗ Như Hối khoa chân múa tay vui sướng kêu lên.
Đám ca múa kịch múa chạy tới, cẩn thận sao bản thơ lại.
Mà Tôn Tư Mạc thì vuốt râu mỉm cười.
- Ngôn Khánh làm bài thơ này về sau không có ai dám tới đây vịnh ngỗng nữa.
Trịnh Thế An lúc này như rơi vào trong mộng rồi.
Hắn biết rõ tôn nhi nhà mình là một người văn hay chữ tốt.
Nhưng không ngờ rằng Ngôn Khánh có thể làm thơ, tiểu tử này từ khi nào học được bản lĩnh này, chẳn lẽ hắn thực sự là thiên tài?
Từ Thế Tích nhịn không được mà hỏi:
- Ngôn Khánh, kiểu viết chữ này là của ai vậy?
Không đợi Ngôn Khánh trả lời, Đỗ Như Hối đã nói trước:
- Tiểu huynh đệ, mấy chữ này là do hắn dựa vào di bia của Vương Hữu Quân dung hợp với kiếm ý mà sáng tạo ra đó.
- A..
Từ Thế Tích thiên phú hơn người nghe những lời này không kìm được mà kinh hô một tiếng.
Về phần Từ Cái thì trợn mắt há hốc mồm.
Sáng tạo ra kiểu chữ, tiểu gia hỏa này thật là quá yêu nghiệt.