Kiếm Đạo Độc Tôn Tác giả :Kiếm Du Thái Hư -----oo0oo-----
Chương 21: Nội môn va chạm ngoại môn. (Thượng)
Nhóm dịch: Dungnhi
Nguồn: Sưu Tầm
Share by Kiếm Giới + 4vn
CV + Edit Text: Bựa Thập Ngũ
- Cương không thể lâu, Thái Cực cũng phải chú ý một âm một dương, một cương một nhu, huống hồ là võ kĩ, chỉ sợ vừa lên không đánh được kẻ thù lại bị kẻ thù đánh lại thì quá cực đoan.
Diệp Trần lắc lắc đầu, từ bỏ Tứ Phân Ngũ Liệt Quyền võ kĩ.
Bạt Kiếm Thuật chú trọng lực bạo phát sinh ra trong khoảnh khắc rút kiếm, lực đạo và tốc độ phải lớn hơn trực tiếp vung kiếm, cho nên từ chiêu đầu tiên phải vượt lên đánh trúng kẻ thù, gắng đạt tới một chiêu chí mạng.
Diệp Trần tu luyện Cô Phong Thập Tam Kiếm, nếu như có thể phối hợp với Bạt Kiếm Thuật, như vậy từ lúc rút kiếm đến khi thu kiếm, cả quá trình không có sơ hở gì đáng kể, trừ phi thực lực đối phương hoặc võ kĩ vượt hắn rất nhiều.
Nhưng rất nhiều sự tình không thể nhìn nhận như vậy, Bạt Kiếm Thuật không tệ, chỉ là đối với một người tu luyện kiếm pháp mà nói không phải một sự lựa chọn cao minh, nó giống như Tứ Phân Ngũ Liệt Chưởng, quá cực đoạn, vừa lên đã muốn đả thương người, nếu không đả thương, nhuệ khí chắc chắn tổn hao.
Cho nên Bạt Kiếm Thuật không thích hợp kiếm khách mà thích hợp sát thủ.
Môn võ kĩ cuối cùng là Khô Mộc Ấn, môn võ kĩ này sở trường ẩn giấu khí tức, lúc công kích vô thanh vô tức, kẻ thù còn chưa phát hiện đã bị trực tiếp đánh chết, ngoài ra, cái tên Khô Mộc Ấn tử khí trầm lặng, kì thực ẩn hàm sinh cơ vô hạn, lúc công kích còn chưa đánh tới mục tiêu, tinh khí khóa chặt, chỉ có khoảnh khắc đánh trúng, mới như cây già gặp xuân, tỏa sáng sinh cơ và bạo phát lực đáng sợ.
Rốt cục nên lựa chọn môn nào?
Diệp Trần trầm tư một lúc, rất nhanh có sự lựa chọn của mình, giơ tay cầm cuốn thân pháp bí tịch Kim Nhạn Công lên.
Hắn lựa chọn như vậy cũng là có lý do. So với võ kĩ công kích và võ kĩ phòng ngự, võ kĩ thân pháp càng thích hợp sinh tồn, phải biết thiên hạ võ công, không có gì cứng là không thể phá nổi, chỉ có nhanh là không bị phá. Khi tốc độ nhanh đến một cảnh giới nhất định, kẻ thù còn chưa kịp đánh bạn, bạn đã đả thương đối phương, như vậy không phải lợi hại hơn bất kì võ kĩ công kích nào sao. Lùi một bước để tiến hai bước, cho dù bạn không đánh được đối phương cũng có thể lợi dụng tốc độ hơn người chạy trốn, còn võ kĩ phòng ngự chỉ có thể giữ được một lúc, chứ không thể giữ được cả đời.
Về phần Thốn Du Bộ, Bát Bộ Cản Thiên và Kim Nhạn Công trong ba môn võ kĩ thân pháp, tại sao chỉ chọn mỗi Kim Nhạn Công, Diệp Trần không có nghĩ nhiều, chỉ là cảm giác mà thôi.
Võ kĩ đã chọn xong, tiếp theo là công pháp bí tịch.
- Ngươi có ý gì? Cuốn Thiết Y Công này là ta thấy trước.
Đúng lúc này, giá sách hàng thứ ba bên cạnh đột nhiên phát sinh tranh cãi.
Diệp Trần chỉ cần nghe tiếng đã biết là ai, hiếu kì từ đi ra, ánh mắt hướng về phía thanh âm.
Cách đó mười bước đang có hai người, một người tướng mạo tuấn tú, tuổi chỉ khoảng mười ba, nhìn có vẻ non nớt, không phải Trương Hạo Nhiên thì còn là ai nữa, có lẽ vừa mới tới; người còn lại mười bảy mười tám tuổi, thân khoác kình y màu vàng, thân hình cao lớn có lực, hai cánh tay to hơn cả Trương Hạo Nhiên, mặt chữ quốc, cằm vuông, mắt nhỏ và dài, toát lên quang mang âm lạnh, giống như mãnh hổ và độc xà tổng hợp thể.
Hai người đanh tranh giành với nhau một cuốn nhân cấp cao giai võ kĩ phòng ngự "Thiết Y Công". Môn võ kĩ này phẩm cấp không cao, nhưng tương đối thực dụng và có hiệu quả, mức độ hoan nghênh không hề thua kém võ kĩ Nhân cấp đỉnh giai, Trương Hạo Nhiên vốn định mang về tu luyện, bù đắp khuyết điểm phòng ngự quá thấp, ai ngờ vừa chạm tay vào thì đã bị đối phương lấy mất, chưa hết còn trợn mắt nhìn hắn, ý là biết điều mau cút, Trương Hạo Nhiên đâu có chịu được điều đó, lập tức nổi giận đùng đùng.
Thiếu niên áo vàng hắc hắc cười nói:
- Một đệ tử ngoại môn mà dám huênh hoang như vậy, mau cút về nhà uống sữa đi!
Trương Hạo Nhiên sắc mặt âm trầm:
- Đừng tưởng ta không biết ngươi là ai, Hoàng Bính Văn, mười bảy tuổi, Ngưng Chân Cảnh sơ kì tu vi, nhị thiếu gia Thanh Phong Thành thành chủ.
- Biết thì tốt!
Hoàng Bính Văn ngạo nghễ.
- Phì, mười bảy tuổi mới Ngưng Chân Cảnh sơ kì mà còn không biết xấu hổ, ngươi có tư cách gì mà dám cuồng ngạo trước mặt ta.
Trương Hạo Nhiên ngữ khí kinh nhân.
Những lời này nói ra khiến những người xung quanh nhao nhao nghị luận.
- Người này là Trương Hạo Nhiên à! Chẳng trách dám chống lại Hoàng Bính Văn, nhưng ngữ khí sắc bén đấy, chỉ sợ đắc tội không ít người.
- Mười ba tuổi Luyện Khí Cảnh tầng thứ mười đỉnh phong, nếu như cuối năm nay có thể đột phá Ngưng Chân Cảnh, sẽ lọt vào top 5 thiên tài Lưu Vân Tông.
- Lần này Hoàng Bính Văn đúng là đá nhầm thiết bản, nghe nói Trương Hạo Nhiên rất được trưởng lão nội môn coi trọng, ngay cả võ kĩ Nhân cấp đỉnh giai Hổ Bào Long Quyền cũng phá lệ để hắn tu luyện.
Hoàng Bính Văn nghe những lời nghị luận xung quanh, sắc mặt càng trở nên khó coi, âm trầm nói:
- Tiểu tử, được lắm, không phải dựa vào quan hệ mới dám huênh hoang sao?
- Nực cười, Trương Hạo Nhiên ta cần gì quan hệ, có dám đánh cược không, hai tháng sau Võ Đạo quảng trường đối chiến, người thua nhận sai với đối phương.
Trương Hạo Nhiên lại ném ra một quả bom tấn mới.
Hoàng Bính Văn và đám đệ tử nội môn xung quanh đều kinh ngạc, đùa gì chứ, một đệ tử ngoại môn mà dám khiêu chiến đệ tử nội môn.
- Được, được, sẽ làm theo ý ngươi, Hoàng Bính Văn ta nhận lời là được chứ gì.
Mặc dù so mình với một đệ tử ngoại môn có chút mất thân phận, nhưng hắn chỉ cần nhẹ nhàng đánh bại đối phương là được, đến lúc đó người khác nhất định cảm thấy Trương Hạo Nhiên không biết trời cao đất dày mà không chỉ trích hắn.
Ba!
Giơ tay giật cuốn Thiết Y Công bí tịch trong tay Hoàng Bính Văn, Trương Hạo Nhiên chẳng thèm quay đầu đi thẳng xuống nhà.
Hoàng Bính Văn sắc mặt tái nhợt, đang giận mà không biết xả đi đâu thì phát hiện tầng hai còn một đệ tử ngoại môn nữa, quát khẽ:
- Nhìn cái gì mà nhìn.
Diệp Trần ngây người, không ngờ mình lại thành cái thùng xả giận cho đối phương, trong lòng ngầm bực, nhưng ngoài miệng vẫn lạnh như băng:
- Mắt mọc trên mặt ta, nhìn đâu cũng phải được ngươi cho phép sao?
Lời này vừa xuất, đệ tử nội môn xung quanh lại kinh ngạc, là chuyện gì vậy, đệ tử ngoại môn năm nay kẻ nào kẻ nấy ngạo khí, tên vừa rồi không nói làm gì, chí ít đạt đến Luyện Khí Cảnh tầng thứ mười đỉnh phong, sau lưng còn có một trưởng lão nội môn ủng hộ, tên này chỉ là Luyện Khí Cảnh tầng thứ sáu trung kì, danh khí không nổi, không ai quen biết, nhưng khẩu khí chẳng hề thua kém Trương Hạo Nhiên.
Đã có 48 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Kiếm Đạo Độc Tôn Tác giả :Kiếm Du Thái Hư -----oo0oo-----
Chương 21: Nội môn va chạm ngoại môn. (Hạ)
Nhóm dịch: Dungnhi
Nguồn: Sưu Tầm
Share by Kiếm Giới + 4vn
CV + Edit Text: Bựa Thập Ngũ
Hoàng Bính Văn giận đến phát điên, y phục toàn thân không gió tự bay, quang mang nâu đen toát trào ra ngoài cơ thể, tản phát áp lực vô biên, tựa hồ muốn xuất thủ.
- Hoàng Bính Văn, ngươi làm gì vậy, có biết đây là đâu không.
Một đệ tử nội môn áo đen tóc đen quát nói.
Hoàng Bính Văn giật mình, hắn suýt chút nữa thì quên đây là Vũ Kĩ Các, động thủ là minh lệnh cấm chỉ, chỉ cần bị phát hiện, sẽ nhận hình phạt nghiêm khắc, nửa năm không được vào Vũ Kĩ Các.
Thu lại chân khí, Hoàng Bính Văn hung ác nhìn Diệp Trần, uy hiếp nói:
- Ra khỏi Vũ Kĩ Các, cho ngươi biết tay.
Diệp Trần nhíu mày, người này chẳng khác gì một con chó điên, nhìn thấy ai là cắn người ấy, chỉ là hắn thực lực tương đối thấp, khẳng định đánh không lại đối phương, nếu như không nghĩ cách, khẳng định chịu thiệt.
Hạ quyết tâm, Diệp Trần ngẩng đầu:
- Ta cũng đánh cược với ngươi, hai tháng sau trên Võ Đạo quảng trường quyết chiến, ai thua người ấy nhận thua với đối phương, có dám hay không.
Như sấm sét giữa trời quang, bản thân Hoàng Bính Văn cũng sửng sốt.
- Ha ha!
Giống như nghe được chuyện gì buồn cười lắm, Hoàng Bính Văn chỉ ngón tay về phía Diệp Trần, nói:
- Dựa vào ngươi, không lẽ ngươi tưởng hai thắng sau có thể đánh lại ta sao, đúng là hoang tưởng.
- Cái gì, ngươi không dám?
- Mẹ, ta biết ngươi đang khích tướng ta, có gì mà không dám, vừa hay hai tháng sau dạy cho thằng nhóc Trương Hạo Nhiên một bài học.
Hoàng Bính Văn vẫn còn chút nhẫn nại, hắn biết càng nhịn thì dục vọng càng cao, lúc được bạo phát càng thêm sảng khoái, dù sao hai tháng chớp mắt là qua.
- Nếu đã như vậy thì ta cũng không làm phiền nữa.
Thời gian một khắc qua rất nhanh, Diệp Trần còn phải tìm một môn công pháp nữa, đâu có thời gian lãng phí.
Nhìn theo bóng dáng Diệp Trần, đám đệ tử nội môn lộ vẻ hứng thú, thầm mong hai tháng qua mau, nói không chừng lại được chứng kiến một màn thú vị.
Bên cạnh giá sách thuộc loại tu luyện công pháp, Diệp Trần chăm chú lựa chọn.
"Lục Dương Công, chí cương chí dương!"
"Khô Mộc Quyết, khí tức nội liễm, cô quạnh im ắng!"
Tu luyện công pháp không nhiều, nhưng cũng khiến Diệp Trần hoa mắt chóng mặt, loại nào cũng có, thậm chí còn có một số công pháo tương đối chênh lệch.
Thời gian từ từ trôi qua trôi qua thời gian một khắc cũng không quá nhiều.
Diệp Trần có chút lo lắng, nếu không nhanh lên, sẽ không có đủ thời gian.
Tiện tay cầm lấy một cuốn bí tịch, ánh mắt Diệp Trần bất ngờ ổn định, dưới cuốn công pháp này còn có một cuốn bí tịch khác, hình như bị ai đó vô tình để xuống.
Bên trên bí tịch viết ba chữ đen "Thuần Nguyên Công!"
Giơ tay cầm cuốn Thuần Nguyên Công bí tịch lên, Diệp Trân mở trang đầu tiên.
- Thuần Nguyên Công, nội khí nhất chuyển nạp Bách Xuyên, nội khí nhị chuyển bỏ hỗn tạp, nội khí tam chuyển rèn bản thân, nội khí tứ chuyển tâm hỏa luyện, nội khí ngũ chuyển lục hợp nhất.
Tốt, chính là nó.
Chỉ mới liếc qua, Diệp Trần đã biết mình phải chọn nó, Thuần Nguyên Công này tu luyện đến đệ ngũ chuyển, sẽ có lục hợp nhất hiệu quả, thế nào là lục hợp nhất, lục hợp nhất chính là tinh khí thần, thủ nhãn thân, sáu thứ hợp làm một, đạt đến tinh và khí hợp, khí và thần hợp, thủ và nhãn hợp, nhãn và thân hợp.
Có thể công kích và phòng ngự của nó không bằng những công pháp khác, nhưng luận tinh thuần nội khí tuyệt đối có một không hai, phải biết trong nhân cấp công pháp có thể đạt đến tinh khí thần thủ nhãn thân lục hợp nhất là không nhiều.
Không biết từ lúc nào, bên cạnh Diệp Trần đã xuất hiện một đệ tử nội môn, đang lật giở bí tịch, nhận thấy ánh mắt Diệp Trần, hắn lễ phép cười cười, đến lúc nhãn thần liếc đến công pháp bí tịch trong tay Diệp Trần, kinh nghi nói:
- Thuần Nguyên Công?
Diệp Trần gật gật đầu nói:
- Đúng.
Đối phương thoáng do dự, nói:
- Thuần Nguyên Công đúng là công pháp tu luyện hiếm có, chỉ là một trăm năm nay, Lưu Vân Tông không có ai đạt đến đệ ngũ chuyển, đạt đến đệ tứ chuyển cũng lèo tèo vài người, ta khuyên ngươi nên chọn môn khác, nếu không sẽ tự lãng phí thời gian của mình.
Đã biết như vậy thì càng phải tu luyện, Diệp Trần vui vì không ai tu cùng một công pháp với hắn, về việc đối phương nói một trăm năm qua không ai tu thành, đó cũng chỉ là Võ giả Luyện Khí Cảnh, một khi trở thành Võ giả Ngưng Chân Cảnh, là có tư cách nhận được một môn công pháp nhân cấp đỉnh giai, bởi vì phần lớn mọi người đều từ bỏ công pháp vốn có, nên dù công pháp nhân cấp cao giai đã luyện đến đệ ngũ chuyển cũng không bằng được công pháp nhân cấp đỉnh giai.
- Thời gian của ta đến rồi.
Chào một câu, Diệp Trần cầm hai cuốn bí tịch vừa lựa chọn, đi xuống lầu.
Người kia lắc lắc đầu, hắn tốt bụng nên mới khuyên nhủ Diệp Trần, còn đối phương nghe hay không thì không liên quan đến hắn, sau này có nhận được ra nhau hay không còn khó nói.
...
Trên giường, Diệp Trần nhắm mắt khoanh chân ngồi, hai tay bắt quyết, một trên một dưới, đặt trên đan điền, theo những nhịp thở lên xuống, từng tia thiên địa nguyên khí từ bốn phía hội tụ, tạo thành hình xoáy tròn rót vào trong thân tểh, không ngừng tuần hoàn trong kinh mạch.
Nếu như có người có thể nhìn thấu, sẽ phát hiện trong đan điền Diệp Trần trừ trung tâm vòng khí xoáy ra, còn một vòng khí xoáy khác đang hình thành, chậm mà có lực.
- Hô...
Từ từ thổ ra một ngụm trọc khí, Diệp Trần mở to hai mắt, tinh mang cực kì mờ mịt từ trong con ngươi lóe lên rồi biến mất.
- Ba canh giờ tu luyện đến đệ nhất chuyển, xem ra mình vẫn còn đánh giá thấp năng lực bản thân.
Diệp Trần rất hài lòng với hiệu suất của mình, nhất thời có chút xuân phong đắc ý.
Nhưng đây mới chỉ là bắt đầu, Thuần Nguyên Công tổng cộng có năm chuyển, chuyển sau khó hơn chuyển trước, tiếp theo đạt đến đệ nhị chuyển chí ít cần mấy ngày thời gian, đệ tam chuyển phải gấp mấy lần, đệ tứ chuyển gấp thêm mấy lần nữa, đệ ngũ chuyển không phải đơn giản chỉ là gấp bao nhiêu lần mà là cảm ngộ.
Cho dù Diệp Trần đã sơ bộ nắm bắt tiềm lực bản thân, nhưng ngày thứ ba tu luyện đến Thuần Nguyên Công đệ nhị trùng vẫn khiến hắn có chút giật mình.
Bây giờ bên trong cơ thể hắn vòng khí xoáy thứ hai đã bằng một phần mười khí xoáy Vân Khí Quyết, hơn nữa còn thuần túy tinh luyện hơn, giống như khí lưu thủy tinh trong suốt, không hề tì vết.
Ngày thứ sáu, Diệp Trần cả người bách mạch toàn thông, Thuần Nguyên Công nội khí lưu chuyển tuần hoàn không hề gặp bất cứ trở ngại nào, rèn luyện thể chất từ chút từng chút một, dùi mài thân thể, từ trong cốt cách huyết mạch hút ra một thuần nguyên khí cực kì tinh thuần hòa vào tự thân, khí xoáy tráng đại.
Đã có 48 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Kiếm Đạo Độc Tôn Tác giả :Kiếm Du Thái Hư -----oo0oo-----
Chương 22: Người Phỉ Thúy Cốc đến. (Thượng)
Nhóm dịch: Dungnhi
Nguồn: Sưu Tầm
Share by Kiếm Giới + 4vn
CV + Edit Text: Bựa Thập Ngũ
Ngày thứ bảy, Thuần Nguyên Công đệ tam chuyển tu thành.
Bây giờ vòng khí xoáy thứ hai đã bằng một phần năm vòng khí xoáy thứ nhất, không chỉ tinh thuần khó tin mà tốc độ vận chuyển cũng cực nhanh, giống như một bánh răng đầy động lực, phun nuốt một lượng lớn nguyên khí và nội khí phát ra từ vòng khí thứ nhất, tham lam vô độ.
Diệp Trần thầm nghĩ: Thuần Nguyên Công nội khí so với Vân Khí Quyết nội khí tinh thuần gấp đôi, có lẽ đã đến thời điểm luyện hóa đối phương, nếu không trong người có hai loại nội khí vừa bất tiện mà lại khó đạt đến Thuần Nguyên Cảnh đệ tứ chuyển thậm chí lục hợp nhất đệ ngũ chuyển.
Nghĩ là làm, Diệp Trần toàn lực vận chuyển Thuần Nguyên Công, bắt đầu phát động làn sóng công kích đầu tiền vào Vân Khí Quyết nội khí.
Vân Khí Quyết nội khí bị tập kích, ra sức phản kháng, dựa vào ưu thế số lượng bố trí tầng tầng phòng ngự, ngăn chặn Thuần Nguyên Công nội khí xâm nhập.
Nhưng Thuần Nguyên Công nội khí quá tinh thuần, giống như một lưỡi dao nhọn, từng tầng từng tầng đột phá, đi đến đâu nó đều luyện hóa tầng nội khí đó thành phòng ngự, tráng đại bản thân, sai đó giống như một quả cầu tuyết, càng công kích lại càng cường đại.
Cảm nhận Thuần Nhuyên Công nội khí bá đạo, trong lòng Diệp Trần cảm thán, chất lượng vĩnh viễn tốt hơn số lượng, tổng lượng Vân Khí Quyết nội khí nhiều hơn Thuần Nguyên Công nội khí năm lần, nhưng vẫn không phải đối thủ để để chứng minh vấn đề này.
Thời gian từ từ trôi qua.
Khi Vân Khí Quyết nội khí chỉ còn lại một phần năm, vòng xoáy khí đột nhiên tan rã, tán loạn biến thành những tàn binh vô tổ chức, hoàn toàn không còn khả năng uy hiếp Thuần Nguyên Công nội khí.
Ba!
Vân Khí Quyết nội khí bị luyện hóa toàn bộ, đan điền Diệp Trần phồng lên, tu vi từ Luyện Khí Cảnh tầng thứ sáu trung kì đột phá đến Luyện Khí Cảnh tầng thứ sáu hậu kì.
Vui vẻ thổ ra một ngụm sương mù hình mũi tên, Diệp Trần duỗi người, xương cốt toàn thân kêu lên răng rắc, liền thành một mảng.
- Chỉ mới mười ngày khổ luyện mà đã khiến mình đạt đến Luyện Khí Cảnh tầng thứ sáu hậu kì, không hổ là công pháp nhân cấp cao giai!
Tu luyện công pháp đối với võ giả thực sự rất quan trọng, trong điều kiện thiên phú tương đương, võ giả tu luyện công pháp cao cấp thành tựu lúc nào cũng cao hơn võ giả tu luyện công pháp cấp thấp, giống như đạo lý thiên cổ bất biến. Diệp Trần trong mười ngày tu luyện Thuần Nguyên Công đến đệ tam chuyển, đã tích lũy không ít nội khí, bây giờ lại luyện hóa Vân Khí Quyế nội khí, tu vi không nâng cao mới lạ.
Trong lúc Diệp Trần còn đang tràn ngập tự tin, dưới chân núi Lưu Vân Tông xuất diện một đám khách nhân, chia thành hai nam hai nữ.
Lão giả đứng đầu hơn sáu mươi tuổi, khuôn mặt tiều tụy, thần sắc đạm mạc, thân khoác trường bào lục sắc, hông đeo một miếng ngọc bài phỉ thúy.
Bên cạnh lão giả là ba thanh niên nam nữ, người thanh niên khoảng chừng mười bảy mười tám tuổi, tướng mạo lạnh lùng, ngũ quan như dao khắc, góc cạnh rõ ràng; bên trái thanh niên lạnh lùng là một thiếu nữ khôi ngô, khoảng mười bốn mười lăm tuổi, mặc y phục lục sắc, hông đao trường kiếm; bên phải cũng là một thiếu nữ, nhưng lớn hơn thiếu nữ khôi ngô một chút, dung mạo tuyệt mỹ, khí chất cô ngạo, giống như một đóa không cốc U Lan, lại giống như một đóa mẫu đơn, hai loại khí chất bất đồng dung hợp làm một, càng lộ rõ khí chất xuất chúng.
Thiếu nữ khôi ngô nói với thiếu nữ tuyệt mỹ:
- Tuyết Nhạn tỷ, bất luận tỷ làm gì, muội đều tôn trọng sự lựa chọn của tỷ.
- Diệp Huyên, ta cũng không phải người kén chọn, mẫu thân Diệp Trần và mẫu thân ta cùng là trưởng lão ngoại môn Nam La Tông, tình như tỷ muội, từ nhỏ bà đã chăm sóc ta, đối với ta rất tốt, chỉ là chuyện hôn nhân ta không muốn người khác quyết định thay mình, hơn nữa ta không hi vọng phu quân tương lai sống dưới âm ảnh của ta.
Thiếu nữ tuyệt mỹ nhấn mạnh từng chữ, phối hợp với dung mạo khí chất càng thấy hấp dẫn.
Thiếu nữ khôi ngô Diệp Huyền gật gật đầu, không nói thêm gì nữa.
Lúc này, lão giả đạm mạc lên tiếng nói:
- Yên tâm, Phỉ Thúy Cốc ta thân là đệ nhất đại tông Thiên Phong Quốc, đương nhiên sẽ không để ngươi phải chịu ấm ức đâu. Với thiên phú của ngươi, vị trí trưởng lão nội môn coi như cầm chắc trong tay, sao phải để chuyện thế tục làm ảnh hưởng tu luyện.
- Là ai?
Dưới chân núi, bốn thủ sơn đệ tử ngăn đoàn người lại.
Thanh niên lạnh lùng tiến lên trước một bước, cao giọng nói:
- Chúng ta đến từ Phỉ Thúy Cốc, vị này là trưởng lão nội môn Mộc Phùng Viễn, còn không mau nhường đường.
- Phỉ Thúy Cốc, trưởng lão nội môn!
Thủ sơn đệ tử thoáng giật mình, ở Thiên Phong Quốc, Phỉ Thúy Cốc đệ tử ra đường đều là đi ngang, huống hồ trưởng lão nội môn, thật chẳng khác gì nhân vật bá chủ cấp, hoàng đế cũng phải dùng lễ đối đãi.
- Mấy vị mời sang bên này.
Thủ sơn đệ tử đứng đầu mỉm cười, đưa mắt ra hiệu với người bên cạnh,
- Mau đi thông báo thủ sơn trưởng lão.
Một lúc sau, tin Phỉ Thúy Cốc cử người đến đã vang khắp Lưu Vân Tông.
Đại sảnh tiếp khách Lưu Vân Tông.
Trừ mấy bị trưởng lão nội môn ngồi bên trái, trên ghế chủ vị còn có một người đàn ông trung niên, hắn tuổi độ bốn mươi, khung xương to và thô, một đôi hổ chưởng đạt trên tay ghế, ngồi ở đó mà cảm giác như hổ cứ long bàn, chính là Lưu Vân Tông đệ nhất cao thủ, tông chủ La Hành Liệt.
Vốn dĩ một bị trưởng lão nội môn bình thường đến, La Hành Liệt không cần đích thân nghênh tiếp, giao cho nội môn đại trưởng lão hoặc nhị trưởng lão là được, nhưng lần này người đến là Mộc Phùng Viễn, là một trong mười trưởng lão nội môn đứng đầu Phỉ Thúy Cốc, tu vi đạt đến Bão Nguyên Cảnh hậu kì, thực lực không hề thua kém La Hành Liệt. Đại trưởng lão nhị trưởng lão và tam trưởng lão thực lực chưa chắn đã thua đối phương, nhưng muốn áp chế cũng rất khó, vì thể diện, La Hành Liệt không muốn xuất hiện hiện tượng khách cường chủ yếu, đành phải đích thân xuất mã, bởi vì Lưu Vân Tông chỉ có hắn thực lực rõ ràng cao hơn đối phương.
Bên tay phải, Mộc Phùng Viễn và ba người thanh niên đều đã vào chỗ ngồi.
- Ha ha, Mộc trưởng lão, cơn gió nào đưa ngươi đến đây, xin lỗi vì đã không đón tiếp từ xa!
La Hành Liệt cởi mở cười cười, ánh mắt dừng lại chỗ Mộc Phùng Viễn.
Mộc Phùng Viễn cười nhạt một tiếng, đặt chén trà trong tay xuống, nói:
- Còn mong La tông chủ không trách chúng ta không mời mà đến.
Lưu Vân Tông đại trưởng lão thân thể hơi có vẻ mập mạp:
- Đâu có, tông chủ chúng ta nghe nói mọi người tới nên mới tự mình tiếp khách đấy.
La Hành Liệt gật gật đầu, chuyển chủ đề:
- Không biết Mộc trưởng lão tới đây có việc gì, chắc không phải cố ý bái phỏng đâu nhỉ!
Đã có 46 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Kiếm Đạo Độc Tôn Tác giả :Kiếm Du Thái Hư -----oo0oo-----
Chương 22: Người Phỉ Thúy Cốc đến. (Hạ)
Nhóm dịch: Dungnhi
Nguồn: Sưu Tầm
Share by Kiếm Giới + 4vn
CV + Edit Text: Bựa Thập Ngũ
- Bái phỏng là đương nhiên, thuận tiện xử lý việc riêng cho tiểu bối.
- Việc riêng cho tiểu bối, là việc gì?
La Hành Liệt có chút kinh ngạc.
Mộc Phùng Viễn hắng hắng giọng, hỏi:
- Không biết quý phái có đệ tử ngoại môn nào tên Diệp Trần không, vị này là muội muội hắn, Diệp Huyên, còn vị này cũng có một chút quan hệ với hắn.
Lời này vừa xuất, La Hành Liệt và mấy vị trưởng lão Lưu Vân Tông lập tức nhìn về phía Diệp Huyền và tuyệt mỹ thiếu nữ, không khỏi phát ra một tiếng tán thưởng.
Hai cô gái dung mạo đều đẹp nhưng tu vi mới chính là thứ mọi người đang nhìn.
Diệp Huyên chưa đến mười lăm tuổi, tu vi đã đạt đến Ngưng Chân Cảnh sơ kì, chân khí ít nhiều có chút pha tạp, có lẽ là mới bước vào chưa được bao lâu, luận thiên phú, Lưu Vân Tông không thiếu thiên tài loại này, nhưng cũng không nhiều, huống hồ đối phương còn là một cô gái.
Thiếu nữ tuyệt mỹ thì có chút đáng sợ, tuổi lớn hơn Diệp Huyên một chút mà tu vi đã đạt đến Ngưng Chân Cảnh trung kì đỉnh phong, nếu cho nàng thêm mấy tháng thời gian nữa, đạt đến Ngưng Chân Cảnh hậu kì cũng không phải vấn đề, thiên phú thực sư quá xuất chúng, ở Lưu Vân Tông tuyệt đối lọt vào tam cường, hoặc có thể cao hơn nữa.
La Hành Liệt âm thầm cảm thán, Phỉ Thúy Cốc thiên tài mới là tầng tầng lớp lớp, nếu như kéo ra cũng đủ để tranh phong với những đệ tử xuất sắc nhất Lưu Vân Tông, chẳng trách họ luôn bá chiếm vị trí đệ nhất đại tông Thiên Phong Quốc, ngay cả Bắc Tuyết Sơn Trang cũng phải chịu thua một bậc.
- Cô nương tên gì?
Đại trưởng lão không kìm được hỏi.
Tuyệt mỹ thiếu nữ thần sắc tự nhiên,
- Chào đại trưởng lão, tiểu nữ Cơ Tuyết Nhạn.
- Cơ Tuyết Nhạn, có phải là đệ tử Cơ gia không?
- Đúng vậy.
La Hành Liệt cười nói:
- Cơ gia có một đệ tử như ngươi, vị trí trong bát đại gia tộc càng thêm vững chắc, đáng mừng đáng mừng.
- Đúng vậy.
Mấy vị trưởng lão nội môn gật đầu đồng ý.
- Người đâu, đi gọi Diệp Trần đến đây,
La Hành Liệt không biết Diệp Trần, nhưng hắn là tông chủ, chỉ cần một câu nói là được.
Người thanh niên lạnh lùng nãy giờ chẳng nói câu nào, sau khi được Mộc Phùng Viễn giúp đỡ, đứng dậy lên tiếng nói:
- La tông chủ và các vị trưởng lão, Liễu Vô Tướng có một yêu cầu quá đáng, hi vọng trước khi giải quyết chuyện của Cơ sư muội, có thể giao thủ một phen với Hàn Sơn công tử của quý phái không.
La Hành Liệt sắc mặt cứng đờ,
- Ngươi nói là khuyển tử La Hàn Sơn.
Mộc Phong Viễn mỉm cười nói:
- Liễu Vô Tướng là một trong tứ đại hạch tâm đệ tử của bổn tông, giao thủ với Hàn Sơn công tử chắc không bôi nhọ quý công tử đâu!
- Điều đó đương nhiên, chỉ là khuyển tử thân thể có bệnh, có lẽ không thể nhận lời.
La Hành Liệt sắc mặt có chút khó coi, cẩn thận quan sát, chỉ thấy sâu trong mắt hắn ẩn giấu một tia ảm đạm.
Liễu Vô Tướng có chút thất vọng, định nói gì nhưng lại bị Mộc Phùng Viễn ngăn lại.
- Cha!
Đột nhiên, bên ngoài đại sảnh xuất hiện một thanh niên áo lam.
La Hành Liệt giật mình ngoái nhìn:
- Hàn Sơn, sao con lại đến đây.
Thanh niên áo lam nhìn Liễu Vô Tướng, nói:
- Cha, nhận lời hắn đi, con cũng muốn được thử "Chưởng Tuyệt" của Liễu Vô Tướng.
- Nhưng...
- Yên tâm, con tự có chừng mực.
Thanh niên áo lam chính là Hàn Sơn công tử La Hàn Sơn, cũng là con trai La Hành Liệt, xếp vị trí thứ hai trong số các đệ tử hạch tâm, chỉ thua mỗi "Ám Hương Kiếm" Chu Mai.
Liễu Vô Tướng đứng dậy,
- Hai năm trước, bốn người mạnh nhất trong giới thanh niên Thiên Phong Quốc được phong làm tứ đại công tử, đó là bổn môn đại sư huynh Phỉ Thúy công tử, Bắc Tuyết Sơn Trang Bắc Tuyết công tử, thủ lĩnh bát đại gia tộc Đoan Mộc gia Đoan Mộc công tử, và Lưu Vân Tông Hàn Sơn công tử. Bây giờ đại sư huynh ta và Bắc Tuyết công tử đang trùng kích Bão Nguyên Cảnh tầng thứ, vậy mà ngươi lại để mất vị trí đệ nhất đệ tử hạch tâm Lưu Vân Tông, thực sự khiến người ta không sao hiểu nổi.
La Hàn Sơn khiêm tốn nói:
- Chu Mai thắng ta quang minh chính đại, có lẽ các ngươi không biết thực lực của nàng.
- Ám Hương Kiếm Chu Mai, đúng là rất mạnh, nhưng nói thật, so với đại sư huynh ta còn kém một bậc, có thể ngươi tưởng đại sư huynh ta vẫn như hai năm trước, vậy thì ngươi nhầm rồi.
La Hàn Sơn không muốn cùng đối phương tranh luận, lên tiếng nói:
- Đừng phí lời nữa, không biết định thi đấu thế nào.
Đối phương là một trong tứ đại hạch tâm đệ tử Phỉ Thúy Cốc, được thanh niên Thiên Phong Quốc gọi là "Chưởng Tuyệt", chân khí và chưởng công trên người cường hãn vô bỉ, nghe nói chỉ thua mỗi Phỉ Thúy công tử, không thể coi thường.
- Rất đơn giản, đối ba chưởng là được, chúng ta vẫn chưa đến lúc quyết đấu thực sự.
- Sẽ theo ý ngươi, ở ngay đây chứ!
La Hành Liệt, Mộc Phùng Viễn, và các Lưu Vân Tông trưởng lão nội môn chăm chú nhìn hai người không chớp mắt, cuộc chiến giữa những thanh niên đứng đầu họ đã được xem nhiều, nhất là La Hành Liệt, mặt không giấu nổi vẻ căng thẳng, vừa lo lắng vừa chờ mong.
Cơ Tuyết Nhạn và Diệp Huyên mắt phóng dị sắc, có thể nhìn thấy sư huynh Liễu Vô Tướng và Hàn Sơn công tử đối quyết, chuyến đi này quả nhiên không tệ.
- Mời!
La Hàn Sơn tiến lên vài bước, một tay chắp sau lưng, một tay hư dẫn.
Liễu Vô Tướng bước từng bước lớn,
- Hi vọng ngươi dùng toàn lực, nếu không không phải đối thủ của ta.
- Đương nhiên!
Hai người đứng cách nhau mười bước, bắt đầu súc tích khí thế.
Qua mấy hơi thở, tử khí (ý đây là khí màu tím không phải là khí tức chết chóc) từ người La Hàn Sơn bao trùm khắp mặt, cũng không biết tu luyện công pháp gì, chỉ thấy hắn quá khẽ một tiếng, lao thẳng vào Liễu Vô Tướng, tay phải đồng thời bổ ra.
Người chưa đến lực đã đến, từ trong không khí nổi lên những đường gợn sóng nhàn nhạt.
Sắc mặt Liễu Vô Tướng ngưng trọng, một chân dẫm vỡ viên đá bên dưới, lao ra như sấm sét, cùng La Hàn Sơn đọ chưởng.
Ầm!
Khí lưu trong suốt khuếch tán theo hình cầu tròn, bàn ghế bay loạn xạ, đồng thời, nhân ảnh hai người phân khai, kích xạ về phía sau.
Diệp Huyền mặt có chút kinh sợ, không ngờ Ngưng Chân cảnh giới hậu kì đối chiến uy lực lại lớn như vậy, cách bảy tám mét mà vẫn thổi bay một chiếc bàn làm bằng gỗ đàn nặng. Cơ Tuyết Nhạn chỉ còn cách Ngưng Chân Cảnh hậu kì một bước, vậy mà cũng không giấu nổi vẻ chấn kinh, đương nhiên, nàng tự biết lượng sức mình, biết mình không phải đối thủ của hai người họ, ngay cả một chưởng cũng không đỡ nổi.
Hai người ra sức khống chế thân hình, không hẹn mà gặp cùng lao vào giữa, toàn thân tán phát chiến ý mãnh liệt mà ở xa mọi người cùng cảm nhận được.
Đã có 48 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Kiếm Đạo Độc Tôn Tác giả :Kiếm Du Thái Hư -----oo0oo-----
Chương 23: Long không thể ở cùng xà. (Thượng)
Nhóm dịch: Dungnhi
Nguồn: Sưu Tầm
Share by Kiếm Giới + 4vn
CV + Edit Text: Bựa Thập Ngũ
- Ta thấy không cần ba chưởng đâu, nếu như thực lực của ngươi chỉ có vậy, chưởng thứ hai có thể phân luôn thắng bại.
Liễu Vô Tướng khí lưu màu xanh tràn cả ra ngoài cơ thể, luồng khí lưu này vô cùng lợi hại, không khí chạm vào lập tức vặn vẹo, phát ra những tiếng xuy xuy không ngớt.
- Thanh sát cương khí!
La Hàn Sơn lầm bầm một tiếng, thần sắc trên mặt càng trở nên ngưng trọng.
Trên ghế chủ vị La Hành Liệt lúc này còn căng thẳng hơn La Hàn Sơn, thanh sát cương khí là một trong tuyệt học bất truyền của Phỉ Thúy Cốc, phẩm cấp là địa cấp sơ giai, có hiệu quả rõ ràng trong việc phá giải nội gia chân khí, từ xưa đến nay chỉ truyền cho đệ tử hạch tâm nhất, đệ tử hạch tâm bình thường cũng không được, nhìn dị tướng mà Liễu Vô Tướng thể hiện, rõ ràng đạt đến thanh sát cương khí đệ bát trọng, quả nhiên là kinh tài kinh diễm! Không biết La Hàn Sơn định ứng phó thế nào?
Liễu Vô Tướng đạm mạc nói:
- Chúng ta không cần đấu nữa.
- Chưa hẳn!
La Hàn Sơn hít một hơi thật sâu, trên ót đột nhiên nổi lên một đường gân xanh, tiếp theo là đường thứ hai, đường thứ ba..., cảnh tượng đáng sợ phát sinh, mắt hắn chuyển từ đen sang đỏ, từ đỏ hóa tím, cuối cùng sinh ra hai đường lưu quang tử sắc phiêu đãng.
- Tử Nhãn Băng Tâm, Tử Cực Công đệ bát trùng, được lắm.
La Hành Liệt đầu tiên ngạc nhiên, sai đó cuồng hỉ.
Các trưởng lão nội môn lúc này đều lộ vẻ tươi cười, Tử Cực Công là công pháp sơ giai, chia thành cửu trùng, trùng sau khó luyện hơn trùng trước, vốn dĩ còn tưởng La Hàn Sơn không phải đối thủ của Liễu Vô Tướng, bây giờ thì không cần phải lo lắng nữa.
La Hàn Sơn thấy La Hành Liệt lộ vẻ cuồng hỉ, trong lòng cũng rất vui, nghĩ đến hai năm vừa qua, đúng là lúc lên lúc xuống, từ hai năm trước sau khi giành được danh hiệu tứ đại công tử, hắn cứ kẹt mãi ở Tử Cực Công đệ lục trùng, không thể tiến bộ, sau đó để thua hạch tâm đệ nhất đệ tử hiện tại Chu Mai, bị mọi người cho rằng tiềm lực đã hết, sau này ngay cả vị trí số hai cũng không giữ được.
Bây giờ chắc không còn ai nghi ngờ hắn nữa!
- Hô!
Lần này là Liễu Vô Tướng xuất chiêu trước, bàn tay được khí lưu thanh sắc bao phủ hung mãnh đánh ra, giống như muốn hủy diệt cả đại sảnh.
La Hàn Sơn bất động thanh sắc, xuất chưởng nghênh đón, chỉ khác là chưởng lực phát ra một âm thanh xé gió cũng không có, nhưng những nơi song chưởng đi qua, không khí xung quanh đột nhiên nổi lên một tia chấn động kịch liệt, giống như nước bị đun sôi, cuồn cuộn không ngừng.
Song chưởng tương hỗ!
Mặt đất đột nhiên vỡ ra, kình đạo cuồng mãnh khuếch tán thành hình xoắn ốc, ép toàn bộ bàn ghế xung quanh vỡ vụn.
Đối mặt với kình khí sắc bén, Cơ Tuyết Nhạn vận khí xuất chuyển, chống đỡ trước người.
Đì đùng đì đùng!
Kình khí cuồn cuộn bị chặn lại, phát ra những tiếng nổ dày đặc, làm cho sắc mặt Cơ Tuyết Nhạn cũng phải trở nên trắng bệch, may mà chỉ là dư âm, lực đạo đã mất đi bảy tám phần.
Diệp Huyên ở bên cạnh Cơ Tuyết Nhạn, hoảng sợ nói:
- Nếu như không phải là Tuyết Nhạn tỷ toàn lực ngăn cản, ngay cả dư âm cũng có thể làm muội trọng thương.
Cơ Tuyết Nhạn nói:
- Thanh sát cương khí chuyên phá nội gia chân khí, cộng thêm tinh thuần Tử Cực Công chân khí, lực phá hoại không hề tầm thường.
Trừ Cơ Tuyết Nhạn và Diệp Huyên, những người còn lại đều không coi luồng kình khí này ra gì, trước người giống như có một bức tường khổng lồ, làm tiêu tan tất cả lực đạo.
Ngoài đại sảnh, Diệp Trần cảm xúc bắt đầu khởi động.
Đây chính là Ngưng Chân Cảnh hậu kì quyết đấu sao? Thật quá kịch liệt, so với cuộc chiến giữa các cao thủ võ hiệp hàng đầu trên ti vi ở thế kỉ 21 không hề thua kém, không biết mình lúc nào mới đạt đến cảnh giới này!
Đạp đạp đạp...
Nương theo kình khí bạo phát, Liễu Vô Tướng thân hình hơi lắc, một lúc lùi liền mười ba bước, mỗi bước lưu lại trên mặt đất một vết chân sâu hoắm, La Hàn Sơn lùi mười lăm bước, bước cúi cùng đạp nát viên đá dưới lòng bàn chân, để lại một cái hố sâu ba tấc.
Kết quả là Liễu Vô Tướng nhỉnh hơn một bậc.
Chăm chú nhìn La Hàn Sơn, Liễu Vô Tướng nói:
- Dù sao ta cũng sở trường chưởng công, lần này coi như hòa!
La Hàn Sơn nói:
- Bắt đầu chưởng thứ ba đi!
- Không cần, ta đã biết thực lực của ngươi rồi, mặc dù vẫn chưa bằng được đại sư huynh ta, nhưng tóm lại đã hồi phục phong thái Hàn Sơn công tử.
Liễu Vô Tướng lắc lắc đầu.
La Hành Liệt thấy đánh không thành, ha ha cười nói:
- Phỉ Thúy Cốc đệ tử đúng là danh bất hư truyền, anh hùng xuất thiếu niên.
Mộc Phùng Viễn nói:
- Để La tông chủ chê cười rồi.
- Hắc hắc, đâu có.
La Hành Liệt tâm trạng đang rất phấn khởi, con trai La Hàn Sơn quay trở lại đội ngũ thiên tài, người làm phụ thân như hắn cũng thấy phong quang, nhếch miệng nói:
- Hàn Sơn, tự mình kiếm chỗ ngồi xuống đi.
La Hàn Sơn gật gật đầu, nhìn Liễu Vô Thanh nói:
- Nói với Bùi Vô Song, La Hàn Sơn ta đã quay trở lại.
- Ta sẽ nói.
Hai người tự tìm chỗ ngồi, sau đó không nói thêm gì nữa.
Ngoài đại sảnh, Diệp Trần hồi lại thần, khom người nói với La Hành Liệt:
- Tông chủ, các vị trưởng lão, đệ tử Diệp Trần bái kiến.
Đại trưởng lão thản nhiên nói:
- Vào đi!
Bước vào đại sảnh, Diệp Trần nhìn thấy Diệp Huyên, Cơ Tuyết Nhạn bên cạnh nàng hắn cũng biết, mấy năm trước hai người đã từng gặp nhau, bây giờ nàng đã hết vẻ non nớt, không còn là cô gái nhỏ ngày xưa nữa, chỉ là thế sự biến huyễn, mục đích chuyến đi này hắn trên cơ bản đã đoán ra, chỉ là mối quan hệ giữa hai người vẫn chưa đến mức thân thiết.
La Hành Liệt ổn định lại cảm xúc, uy nghiêm nói:
- Diệp Trần, hai người này ngươi quen chứ?
- Quen.
Diệp Trần hít một hơi thật sâu.
- Nếu là việc riêng thì để các ngươi tự mình giải quyết! Ngươi thấy thế nào?
La Hành Liệt không có tâm trạng quản việc riêng của tiểu bối, đối phương cũng đâu phải đệ tử hạch tâm.
- Vâng.
Cơ Tuyết Nhạn đứng dậy, nhìn La Hành Liệt và Mộc Phùng Viễn nói:
- Cho phép đệ tử và hắn được nói riêng với nhau vài câu.
La Hành Liệt và Mộc Phùng Viễn gật đầu.
Đi đến trước mặt Diệp Trần, Cơ Tuyết Nhạn thản nhiên nói:
- Chúng ta ra ngoài nói chuyện.
Diệp Trần không nói gì, trực tiếp đi theo, Diệp Huyện sau một thoáng do dự, quay sang chào mọi người rồi cũng chạy theo.
Ngoài đại sảnh là quảng trường đón khách lát đá cẩm thạch trắng, trên quảng trường dựng một tấm bình phong, cao ba trượng ba, rộng hai trượng tư, cực kỳ rộng lớn.
Bên cạnh bình phong, Cơ Tuyết Nhạn chăm chú quan sát Diệp Trần, một lúc lâu sau mới nói:
- Ta đến đây là để...
Diệp Trần ngắt lời nàng, lên tiếng nói:
- Ta biết.
- Ngươi biết?
Cơ Tuyết Nhạn có chút bất ngờ, trong ấn tượng của nàng, đối phương mặc dù không ngốc, nhưng cũng không phải là người thông minh, chỉ là lần này gặp lại, tựa hồ có chút biến hóa.
Đã có 51 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế