Tia nắng chiếu trên mặt gã, tạo cảm giác ấm áp, đánh thức niềm hy vọng.
Cao Phong mở mắt, độc thương trong người tuy hãy còn gây nhức nhối, nhưng nước suối chảy quanh gã làm gã đã có thể nhận biết sự vật rõ rệt hơn, khí lực trong người gã vẫn còn thấy đầy rẫy, ít ra cũng cho thấy liệu pháp của Đường Cầm quả nhiên hữu hiệu.
Gã chầm chậm đứng lên, vốc nước rửa ráy toàn thân, từ từ đi lên bờ mặc quần áo, rồi trở về gian nhà tranh.
Lúc ấy Đường Cầm ở bên trong nhà, cô đang đọc sách, khi thấy gã, cô đặt sách xuống, nhoẻn miệng cười, hỏi:
- Ông cảm giác trong người ra sao?
Cao Phong đáp:
- So với hôm qua thì thấy có khá hơn, nhưng ...
Đường Cầm hỏi:
- Nhưng ... gì vậy?
Cao Phong nhăn nhó:
- Tôi đói quá!
Đường Cầm trề môi, cô quay sang phía cái bàn, trên mặt bàn đặt một cái tô, có vẻ đang đựng một thứ nước sền sệt, còn đang bốc khói.
Khi Cao Phong thấy chất nước trong cái tô ấy, cổ họng gã không giấu nổi một tiếng ợ nhỏ.
Đường Cầm bảo:
- Ông hãy uống cạn thứ dung dịch trong tô này đi.
Có hơi ngần ngừ, Cao Phong hỏi lại:
- Chẳng phải cô đã từng giặn, tôi bất cứ lý do gì, có đói khát đến mấy, cũng không được ăn được uống gì hết kia sao?
Đường Cầm đáp:
- Nhưng, giờ tôi đổi ý rồi!
Cao Phong không hó hé gì thêm, gã đến bên bàn, nâng cái tô lên, đang định uống vào, bỗng dưng đặt đánh cộp một tiếng cái tô trở xuống, gã giương mắt nhìn vào Đường Cầm, vẻ mặt lộ nét quái dị, như thể chuyện uống cái thứ nước đó là khó tưởng nổi!
Đường Cầm vẻ như đang nhịn cười, hỏi gã:
- Sao ông không uống?
Cao Phong ứa chút nước mắt, thè lưỡi, đáp:
- Đây là nước quái quỷ gì vậy? Vừa đắng, vừa chua, lại vừa xót lưỡi!
Đường Cầm đáp:
- Đấy là thang Xà Đảm Phật Thủ Hòe Hoa (Mật rắn nấu Hoa Hoè và trái Phật thủ) , đầu tối hôm qua, tôi đã suy nghĩ phối chế ra, rồi sai Tiểu Phương vượt cả ngàn dặm đường đi Vân Nam tìm cho ra mật còn tươi cuả rắn Xà Xà, để sáng sớm hôm nay, đem sắc cho ông thang thuốc đó.
Cao Phong giật mình, gã trợn tròn mắt ngó cô:
- Cô nói, tối qua, Tiểu Phương đã đi tận Vân Nam kiếm thuốc, sáng sớm nay, đã trở về lại nhà rồi?
Đường Cầm cười cười:
- Ông không tin à?
Cao Phong đáp:
- Cô có giết, tôi cũng không tin!
Gã nghĩ thầm "Cô nhóc này đang muốn nói vung lên mọi chuyện đây, đi về ngàn dặm đường nhanh như vậy, ngựa chạy còn không xong, sao bằng hữu Tiểu Phương của cô lại có thể đi mau về sớm như vậy được?"
Đường Cầm cũng khômg giận, cô điềm đạm nói:
- Ông vốn đã không tin tôi rồi, hẳn ông nghĩ rằng, tôi đã sắc đại cho ông một thang thuốc thông thường nào đó, rồi đưa cho ông uống vậy sao?
Cao Phong nuốt ực nước miếng, cắn răng, đáp:
- Bất kể thuốc đó đắng đến đâu, cứ coi như ực một bát thuốc độc mà chết cho rảnh!
Gã nâng cao cái tô, uống một hơi cạn queo thang thuốc.
Chờ Cao Phong đặt cái tô trở lại mặt bàn xong, Đường Cầm hỏi gã:
- Bây giờ, ông còn đói không?
Mặt Cao Phong lộ thần sắc quái dị, một lúc lâu sau gã mới trả lời:
- Hiện giờ bụng tôi đầy một thứ nước đắng, có cảm giác chất chua đang thấm ra khắp mình mẩy, cho dù cô có đem sơn hào hải vị bầy đầy ra đây, tôi nhất định cũng không sao nuốt vô nổi!
Đường Cầm khẽ lắc đầu, tủm tỉm cười, rồi nói:
- Cho dù là vậy, tôi cũng không có gì cho ông ăn đâu, bây giờ, ông bắt đầu đi làm việc!
Cao Phong không ngờ tới, gã hỏi:
- Làm việc?
Đường Cầm hấp háy mắt nhìn gã,
- Dĩ nhiên là phải làm việc, ông tìm đến đây xin chữa bệnh, tôi cho ông ở, cho ông ăn, cho ông uống, tôi đã thu được của ông một xu teng nào đâu?
Cao Phong trợn mắt:
- Cho ăn, cho uống ... Tôi đã ăn quái gì đâu nào?
Đường Cầm đáp;
- Chính ra tôi cũng định cho ông ăn đấy, thế nhưng bệnh ông, đâu có được phép ăn với uống!
Cao Phong lại hỏi:
- Tôi đã ở chỗ nào nào?
Đường Cầm chừng như không sao nhịn được cười,
- Thì ở dưới suối đó, nếu không đựơc một thần y mỹ nữ như tôi chỉ bảo, ông thử nghĩ xem, trọn đời ông, có khi nào ông được dịp trầm mình suốt đêm dưới bùn, trong một dòng suối không?
Cao Phong gần muốn khóc, gã chần chừ một lúc, rồi hỏi:
- Cô muốn nói gì thì nói, tôi phải làm việc gì đây?
Đường Cầm đi ra ngoài nhà, cô nhìn nhìn về khoảnh vườn, rồi bảo:
- Ông có thấy mấy khóm củ cải ở mé bắc mảnh vườn kia không?
Cao Phong ngỏng cổ ra trông, quả nhiên, nơi góc phía bắc của khoảnh vườn xanh um, thấy mọc không ít khóm củ cải!
Đường Cầm bảo:
- Bưã nay, công việc của ông chỉ có mỗi chuyện là nhổ cho hết củ cải ở khoảnh vườn này.
Cao Phong đáp:
- Dễ dàng quá, tôi thể nào cũng làm xong!
Rồi gã định quay đi làm việc, nhưng đã bị Đường Cầm kêu dừng lại.
Cao Phong không hiểu ý cô, bèn hỏi:
- Cô còn muốn căn giặn gì khác nữa?
Đường Cầm đáp:
- Tôi còn chưa nói hết, ông hãy gượm đã. Khi ông nhổ củ cải, cần để ý hai điều.
Cao Phong hỏi:
- Hai điều gì thế?
Đường Cầm nói:
- Thứ nhất, ông không được cúi lom khom. Thứ nhì, ông không được ngồi mà nhổ!
Cao Phong nghe nói, gã muốn nổi nóng:
- Vậy cô muốn tôi nhổ như thế nào bây giờ?
Đường Cầm đáp:
- Dễ lắm! Ông đứng thẳng hai chân, rồi vươn mình tới mà nhổ!
Cao Phong có hơi sững sờ, nhưng gã biết cô nương mỹ miều trước mắt đây có nhiều ý tưởng quái dị ngoài sức tưởng tượng, gã cũng gật đầu đồng ý, lập tức ra vườn, bắt đầu nhổ củ cải.
Củ cải đang độ chín tới, đủ loại mầu xanh mầu hồng khoe sắc, thân củ mập lớn, hai phần còn chìm dưới đất, coi thiệt bắt mắt.
Là người thủ tín, Cao Phong khi chịu lời với ai, gã không chút xem nhẹ hứa hẹn, đúng là cứ mỗi củ, gã đứng thẳng trên hai chân mà nhổ rất đàng hoàng chững chạc.
Nhổ được chừng hai thời thần, đã đến giữa trưa. Dù Cao Phong đã cố hết sức mình, gã cũng chỉ mới xong được chừng phần ba công việc, nhưng may nhờ gã bản thân con nhà võ, cơ bắp, xương cốt mạnh mẽ, rắn rỏi, nhờ hay chăm làm, chăm luyện, công việc này tuy có khó nhọc, nhưng gã không nề hà.
Thêm chừng nửa thời thần nữa, chừng như mỏi mệt vì đọc sách, muốn nghỉ mắt, đồng thời cũng tiện dịp kiểm tra công tác của gã, Đường Cầm đi ra khoảnh vườn.
Thấy cô tiến đến gần, Cao Phong không nói năng gì, vẫn tập trung vào việc nhổ củ cải.
Đường Cầm nhòm nhỏ gã một hồi, rồi cô đột nhiên hỏi:
- Cao Phong, hiện giờ ông có còn thấy choáng váng như trước đây không?
Dừng tay nhổ, Cao Phong nghĩ ngợi một chút, đầu óc gã tự kiểm tra tình hình trong mình, rồi khẽ mỉm cười, gã đáp:
- Tôi chẳng chút để ý đến nó, bây giờ, hết thấy choáng váng rồi.
Đường Cầm khẽ thở ra, nói:
- Thế thì hay lắm! Nó cho thấy cách chữa của tôi là đúng!
Cao Phong tự gã cũng hiểu ra, bèn nói:
- Cô bắt tôi uống trọn tô thuốc đó, rồi bắt đứng nhổ củ cải, thì ra là để chữa thương cho tôi!
Đường Cầm cười tủm tỉm, đáp:
- Đúng vậy! Tôi làm cầu may, không dè lại hữu hiệu!
Cao Phong trong lòng vui mừng, gã nói:
- Cô thiệt không hổ danh thần y mĩ nữ, cái độc thương của tôi cũng là hiếm thấy và khó chữa, giờ cô trị lành, nhất định cô nổi danh tiếng rền thiên hạ.
Đường Cầm cũng rất sung sướng, cô bảo:
- Tôi chẳng cần danh tiếng rền thiên hạ, cái quan trọng là chữa khỏi cho ông, cho xứng đáng với cái tình bạn thân thiết giữa ông và ngũ ca tôi.
Nhắc tới Đường Trung Long, Cao Phong gắng nói:
- Trong tám anh em Đường gia nhà cô, tôi nghĩ ngũ ca là người hiểu cô nhất!
Đường Cầm đáp:
- Chính thế! Ba năm trước, tôi chữa, cứu mạng một kẻ thù của Đường môn, cha tôi truy ra, ông định hạ sát tôi, lúc ấy ngũ ca vì bênh tôi, đã động võ cùng cha tôi, cũng may không xảy ra đáng tiếc, bằng không, tôi chưa chắc còn sống sót đến giờ.
Cao Phong cười:
- May mà đã chẳng xảy ra chuyện gì, nếu không, trong không ít người trên đời này vì phạm lỗi mà đoản mệnh, tôi cũng liệt vào làm một trong số ấy!
Đường Cầm nói:
- Chưa hẳn! Tỉ như không có Đường Cầm thần y là tôi cứu ông, thì cũng sẽ có Chương Cầm thần y hoặc là Lý Cầm thần y, họ sẽ nhất định ra tay chữa trị cho ông,
Cao Phong đáp:
- Làm sao mà có được! Y thuật họ sao so sánh đuợc với vị Cầm cô nương không tiền khoáng hậu này!
Hai người càng nói càng mặn chuyện, ham nói cho tới nỗi Cao Phong quên luôn cả nhổ củ.
Trời về chiều, Đường Cầm bảo Cao Phong ngừng công việc, hai người vào nhà ăn cơm tối xong, Cao Phong lại ra suối, đắp bùn, ngâm mình.
Tảng sáng hôm sau, như bữa truớc, Cao Phong rửa ráy sạch sẽ, bận quần áo, trở về nhà.
Đường Cầm cũng đã sắc xong cho gã thang thuốc, có điều, mùi vị không giống thang hôm qua.
Cao Phong cũng chẳng nhiều lời, uống xong, gã chỉ vâng lời cô, tiếp tục đi làm việc.
Sinh hoạt như thế chừng hơn mươi bữa, các nỗi đau đớn trong mình Cao Phong giảm dần, gã đã có cử chỉ, hành động bình thường. Đường Cầm luôn theo dõi tình trạng ngộ độc của gã, cô thấy chất độc đã giải trừ được hơn tám, chín phần. chỉ có điều, gã chưa thể đề khí, vận sức.
Chiều nọ, giữa lúc Cao Phong đang chuyện gẫu cùng Đường Cầm, bỗng có một người sắc mặt đen sì đi đến trước nhà, miệng người đó la lớn:
- Cầu xin Đường Cầm cô nương cứu mạng!
Cao Phong và Đường Cầm đều bị bất ngờ.
Nghe giọng nói quen quen, Cao Phong định thần nhìn kỹ, gã giật mình, lớn tiếng hỏi:
- Chương Lập! Sao lại cũng tìm đến đây?
Người sắc mặt đen sì ấy chính là Chương Lập, khi Cao Phong dòm kỹ, da mặt hắn cho thấy hắn đang trúng độc không phải nhẹ. Hắn trông thấy Cao Phong trong nhà, cũng bị ngạc nhiên chẳng kém.
Đường Cầm quan sát Chương Lập một lúc, cô tức thì sa sầm nét mặt:
- Sao ông lại trúng phải độc Ứ Huyết Hồng của nhà họ Đường vậy?
Chương Lập đang lúc hoang mang, tai vừa nghe câu hỏi của Đường Cầm, miệng hắn vội vàng đáp:
- Tại hạ đang giao tranh cùng người, có một vị cô nương vô tình giúp đỡ cho một tay, chẳng ngờ, cô ấy bất cẩn phóng độc vào tại hạ, sau đó, cô nương ấy biết không thể tự mình cứu chữa giải độc được, mà tâm địa cô ấy cực tốt, đã chỉ cho tại hạ tìm đến đây cầu xin cô nương mở cho một con đường sống!
Đường Cầm có chút đắn đo, rồi cô nổi giận:
- Nói láo khoét!
Cô hứ mạnh, rồi tiếp:
- Món độc Ứ Huyết Hồng chỉ riêng mình thất muội ta hay dùng, khi em ta phóng độc này ra, đối thủ nó nhất định phải là người mà nó cực hận, chứ nếu nó muốn cứu giúp người khác, chẳng khi nào sử dụng tới món độc đó. Hừm! Vậy là ngươi đã có làm chuyện gì bất kính cùng người nhà họ Đường ta, để đến nỗi thất muội ta phải tung nó ra, là ngươi chỉ có chết, nhờ bát muội tâm địa thiện lương, không đành lòng thấy ngươi chết, mới lén giấu thất muội mà chỉ nẻo cho ngươi tìm đến đây cầu ta cứu mạng.
Chương Lập nghe Đường Cầm nói một hơi, mặt hắn hiện rõ nét kinh ngạc, ngay đến cả Cao Phong đang đứng dòm dòm một bên cũng bị bất ngờ không kém.
Qua thần sắc kinh nghi của Chương Lập, Cao Phong biết ngay những gì Đường Cầm vừa bảo đều là sự thực, gã bất giác nhớ tới lần đầu diện kiến cô, gã còn chưa mở miệng, bao nhiêu bệnh trạng của gã, cô dòm sơ qua một cái, là nói lên vanh vách, đâu vào đấy! Gã bèn nghĩ thầm "Chương Lập ơi là Chương Lập ơi, cho dù ngươi trong lúc đi đến đây đã sắp đặt bao nhiêu lời dối trá có lớp có lang, nhưng trước mặt cô ta, làm sao ngươi qua mặt cô ấy cho nổi? Sắp lớp như vậy mà muốn cô ấy còn chịu cứu chữa cho ngươi, chẳng phải ngươi muốn diễn trò diễu dở cho cô ta xem ư?
Chương Lập ngơ ngác một chút, khi hắn thấy mặt mày Đường Cầm không lộ chút gì tử tế, hắn hiểu ngay hậu quả trò dối trá của mình là vô cùng tai hại, hắn khóc oà, hai chân quỳ thụp ngay xuống, miệng nức nở, năn nỉ:
- Tiểu nhân quả thực hết sức hồ đồ, nhất thời bị ma quỷ ám ảnh, đã đắc tội cùng thất cô nương, mới bị thất cô nương tung độc, bát cô nương thấy thương tình tiểu nhân, mới chỉ cho tiểu nhân một con đường sống, tiểu nhân nài nỉ cầu xin Cầm cô nương ngài tha trọng tội lừa gạt của tiểu nhân, mà ban cho tiểu nhân một cái mạng sống nhỏ bé...
Hắn càng lúc càng khóc lóc thê thảm, nước mắt nước mũi choàm ngoàm.
Khóc đã đời, nhưng thấy Đường Cầm thủy chung không chút xúc động, hắn lết tới bên mình Cao Phong, nức nở:
- Ở Thúy Trúc trang, Cao đại hiệp ngài bị người ta vu hãm, mà anh em tôi có mắt như mù, đã làm quấy cùng ngài, vì muốn thừa cơ hội đó dương danh, lập công lớn cùng giang hồ, rõ ràng cái tội đó thực đáng chết trăm ngàn lần! Đệ đệ tôi vì vậy mà đã chết, xin ngài tha tội cho nó, người chết là hết, tôi chỉ hy vọng ngài thương tình tiểu nhân đây còn cha già không ai chăm sóc, rồi tránh cho dòng giống họ Chương tuyệt tự, vô hậu, xin ngài hãy lựa lời cầu xin giúp cho tiểu nhân, cứu cái mạng nhỏ này của tiểu nhân!
Thấy hắn một thân đường đường nam tử, mà bất kể thân phận, đã quỵ luỵ cầu xin, Cao Phong ban đầu vốn không muốn chen vào, nhưng nghe hắn kể lể "còn cha già không người chăm sóc", "giúp tránh cho họ Chương khỏi nạn tuyệt tự" ... Cao Phong bất giác mủi lòng, gã không tự chủ, đưa ánh mắt cầu khẩn, nhìn sang Đường Cầm.
Đường Cầm hừ lạnh một tiếng:
- Ông chẳng nên năn nỉ cầu xin gì hết, tôi là nhất quyết không cứu chữa cho hắn!
Nhìn Đường Cầm đi vào nhà, Cao Phong biết, nếu gã cũng đi theo xin xỏ giùm, sẽ bị kết quả ngược lại, gã bèn lắc đầu, liếc nhìn Chương Lập, thở dài.
Chương Lập thấy Cao Phong cũng vô phương giúp mình, hắn biết mệnh hệ chẳng còn bao lâu, buồn quá, hắn bèn y như cũ, nhào lăn ra đất khóc lóc.
Cao Phong nghe tiếng khóc mà não lòng, gã bèn đi lấy cây rìu, đem ra sân trước bổ củi.
Bổ được một đống củi to, khắp mình mướt mồ hôi, Cao Phong nghỉ tay, chợt gã phát hiện Chương Lập đã ngưng khóc từ hồi nào, hắn đang nằm ngay đơ trên sân đất, gã bèn tự hỏi "Chết rồi sao?". Gã bèn bước đến gần, nghe tiếng hắn hô hấp, thì ra hắn đã ngủ say mất rồi.
Đến tối, sau bữa cơm chiều, Cao Phong đang tán gẫu cùng Đường Cầm, thì nghe Chương Lập thức giấc.
Gã trông thấy Chương Lập mình mẩy bê bết bùn, mặt bẩn thỉu, nom còn tệ hại hơn một tên ăn mày.
Vốn tâm địa thiện lương, Đường Cầm biết hắn đang đói, cô nhìn vào ánh mắt khẩn cầu của Cao Phong, hiểu ý gã, cô bèn đem cơm nước ra cho Chương Lập.
Hệt một con chó đói, được bát cơm, Chương Lập ăn lấy ăn để.
Về khuya, Cao Phong vẫn như cũ, ra ngủ trầm mình dưới suối.
Chương Lập tuy gần tới số, nhưng so với Cao Phong, hắn còn sướng hơn, còn được vô ngủ kế bên đống rơm sau hè.
Giữa trưa hôm sau, thừa dịp Đường Cầm bận tra khảo sách vở, Cao Phong rón rén đến gần Chương Lập, rỉ tai hắn:
- Ngươi thực ra còn muốn sống nữa hay không?
Chương Lập chán nản, nói:
- Tôi cũng muốn sống chớ, nhưng chỉ còn được năm ba hôm nữa thôi!
Cao Phong bảo:
- Nếu ngươi chịu khó làm theo lời ta, ta bảo đảm cô ấy rồi sẽ cứu chữa cho ngươi!
Lập tức lên tinh thần, Chương Lập hỏi:
- Phải làm như thế nào?
Cao Phong đáp:
- Bây giờ, ngươi còn bao nhiêu khí lực, phải đem trút ra bằng hết, đi lao động mà kiếm lấy con đường sống.
Chương Lập ngẫm nghĩ, bỗng thấy sức lực từ đâu kéo về toàn thân, hắn bèn đứng dậy, hỏi:
- Tôi phải lao động việc gì cho tốt?
Cao Phong dòm dòm vào lu chứa nước đang cạn khô.
Chương Lập hiểu liền, hắn bèn quơ nhanh lấy đôi thùng gánh nước, đi ngay ra suối.
**********
Đang lúc Đường Cầm tra khảo sách vở trong nhà, cô bỗng nghe kêu rầm rầm đàng trước, ngạc nhiên, cô đặt quyển sách trong tay xuống, đi ra ngoài tìm hiểu.
Ra đến sân nhà, cô thấy Chương Lập cộng thêm đôi thùng gánh nước đang nằm lăn lóc ra đấy, nước đổ tràn lan đầy sân, khi nhìn tới cái lu, thấy nó đã đầy ắp, cô hiểu hết ngay mọi chuyện.
Cô chẳng nói một lời với tên Chương Lập đang sống dở chết dở, mà đi ro ro ra ngoài vườn, nơi Cao Phong đang giãy cỏ.
Thấy cô đến gần, Cao Phong ngừng tay, hỏi:
- Cầm cô nương, Chương Lập đang trúng độc khá nặng, hắn còn đi gánh nước, thiệt muốn tìm thần chết!
Vẻ mặt thâm trầm, Đường Cầm bảo:
- Ông gợi ý cho hắn làm, lại còn muốn giả nai với tôi kia?
Cao Phong hơi khựng, gã cười gượng:
- Cô cứu sống hắn đi, một dịp cho hắn cơ hội hối cải!
Đường Cầm thở ra, nói:
- Bẩm tính con người thiện hay ác, rất khó đổi thay, tôi không phải không muốn cứu chữa cho hắn, chỉ e ngại, cứu hắn sống rồi, sau này, hắn lại làm hại người khác!
Cao Phong đáp:
- Bị vụ đó, bài học gã đang học thâm thuý lắm, tôi nghĩ hắn sẽ do đó mà tìm đường hối cải.
Đường Cầm do dự một hồi, rồi co nói:
- Lần này, tôi nghe ông cứu chữa cho hắn, nếu sau này hắn lại làm ác nữa, ông có chịu thay tôi mà xử trị hắn không?
Cao Phong gật đầu:
- Được! Tôi hứa.
Đường Cầm không nói gì thêm, cô trở gót đi vô nhà.
Cao Phong cũng thôi giãy cỏ, gã theo sau cô, đ ra khỏi khoảnh vườn.
Đến chỗ Chương Lập, Đường Cầm bảo Cao Phong giúp hắn cởi áo, cô lấy kim, châm trên mình hắn.
Các đại huyệt châm xong, Chương Lập thổ ra không ít máu bầm, Đường Cầm lại lấy ra mấy hoàn thuốc, cô bảo Cao Phong giúp cho hắn uống.
Uống hết mấy hoàn thuốc, thần sắc Chương Lập khá hẳn ra, hắn lập tức bò vào gần đống rơm, lăn quay ra ngủ.
Đến chiều, đang lúc Cao Phong, Đường Cầm giặt giũ quần áo nơi sân trước, Chương Lập từ mé suối trở về nhà.
Cao Phong ngước trông, thấy hắn ta đã tắm gội sạch sẽ, mặt mày sáng sủa, thần sắc tươi tắn, cuối cùng đã lấy lại phong thái của "Phích lịch song kiếm" Chương đại hiệp ngày nào, bèn hỏi:
- Gì thế? Ngươi hiện đã khoẻ hẳn chưa?
Chương Lập mỉm cười, đáp:
- Mạnh lắm rồi! Tay nghề diệu thủ của Cầm cô nương đích thực số một trên đời này!
Hắn chắp tay, vái Đường Cầm;
- Chương Lập đa tạ đại ân cứu mạng của Cầm cô nương.
Đường Cầm tiếp tục giặt giyạ, đáp:
- Không cần tạ ơn. Ông khoẻ rồi, vậy hãy nhanh chóng ra đi, đi thôi.
Chương Lập đáp:
- Dạ.
Rồi hắn quay sang hỏi Cao Phong:
- Thương thế ông chữa tới đâu rồi?
Cao Phong đáp:
- Còn cần đôi ba bữa nữa mới lành.
Vừa trả lời, vừa vươn mình đứng lên.
Chương Lập đến gần Cao Phong, khẽ nói:
- Đúng ra, tôi đích thực nên cám ơn ông mới là phải phép!
Hắn vươn tay nắm lấy tay Cao Phong, sắc mặt đầy vẻ biết ơn.
Cao Phong nói:
- Tôi ...
Bỗng một luồng lực đạo từ tay Chương Lập xộc vào, đánh gã ngã ngửa, quyền kình đó, Chương Lập dốc toàn sức đánh ra, chỉ nghe Cao Phong kêy "hự" một tiếng, toàn thân gã xương cốt rã rời, như muốn tan tành thành từng mảnh vụn.
Nhìn tình thế, Đường Cầm giật thót mình, cô la lớn:
- Chương Lập, ngươi định giở trò gì thế?
Sắc mặt âm trầm, Chương Lập lạnh lùng nói:
- Ta muốn giết hắn!
Đường Cầm không hiểu, hỏi lại:
- Ngươi biết đấy, ta sở dĩ cứu ngươi, hoàn toàn vì ông ta đã cầu khẩn, năn nỉ, ngươi làm vậy, đã không biết ơn thì chớ, còn đem oán cừu mà trả?
Chương Lập hừ lạnh:
- Đem oán trả ơn? Bọn ta thì oán thù trả oán thù, mang ơn thì trả ơn!
Hắn hung hăng bước tới bên Cao Phong, vung chân đá vào đầu gã một cước thật tàn bạo, rồi nói:
- Cao Phong, ngươi giết chết đệ đệ ta ... Ta, Chương Lập, có thù phải trả, mối thù giết em mà không báo, thì còn làm người sao được?
Cao Phong đau váng đầu, toàn thân lạnh ngắt, óc gã tê liệt, muốn cất tiếng trả lời cũng không xong.
Đường Cầm vốn chẳng hay giữa Cao Phong cùng Chương Lập có mối oán thù giết em, giờ cô biết được, bèn mắng thầm trong bụng "Cao Phong huynh thiệt rõ ràng hết sức hồ đồ, đã biết hắn ôm mối thù hận to lớn như vậy, sao còn làm người tốt, đi cầu xin ta chữa cho hắn, chẳng phải tự mình tìm tử lộ à?"
Cô đứng lên, nói:
- Chương Lập, tính ra Cao Phong sát tử đệ đệ ngươi, gã thiếu ngươi một mạng, nhưng chính ta cũng đã cứu ngươi một mạng, ngươi trả ta cách nào?
Chương Lập cười nhạt, rồi đáp:
- Cầm cô nương, cô nói cũng có phần đúng, nhưng hai ta tính toán phải cho đúng, cái thù giết em không thể đánh đổi với cái ơn của cô.
Đường Cầm hỏi:
- Sao lại không đánh đổi được?
Chương Lập ngần ngừ một lúc, rồi bảo:
- Không đổi được! Cầm cô nương, hai món nợ này không cân bằng với nhau!
Đường Cầm hỏi:
- Có gì mà không cân?
Chương Lập vung chân giương bên trên đầu Cao Phong, nói:
- Chuyện hắn giết một mạng đệ đệ ta là không cân, không xứng.
Đường Cầm chẳng hiểu hắn tính toán gì, nhưng cô cũng pải gật đầu.
Chương Lập nói tiếp:
- Nhưng cái mạng cô cứu ta, chỉ tính có nửa mạng!
Đường Cầm không hiểu:
- Có nửa mạng?
Chương Lập khoé miệng lộ một nét cười âm độc:
- Ta là chết đi rồi, cô mới ra tay cứu sống lại, thì chẳng phải cô đã chỉ cứu có nửa mạng là gì?
Đường Cầm biết đang đối đầu một tên vô lại hạng nặng, tuy trong lòng cực kỳ tức giận, nhưng mặt vẫn không đổi sắc, cô hỏi:
- Nói như thế, ta đích xác chỉ cứu cho ngươi được có nửa mạng thôi?
Chương Lập bảo:
- Nếu vậy, hai ta giải quyết sao đây?
Đường Cầm kêu khổ trong lòng, cô biết hắn sẽ đưa điều kiện khó lòng chấp nhận, nhưng miệng vẫn nói:
- Ngươi nói rõ cho ta nghe xem!
Chương Lập nói:
- Thứ nhất, ta đem chặt đứt cả tay lẫn chân nó, để lại cho nó nửa mạng sống thôi, như thế, hai ta coi như bằng cân lượng với nhau!
Đường Cầm sắc mặt rầu rĩ, hỏi:
- Làn vậy tàn nhẫn quá! Điều thứ hai là gì, ngươi nói ra đi?