Chương 021: Kẻ giết người
Nhóm dịch BachKhiet
Biên tập: metruyen.com
Nguồn truyện: book.zongheng.com
Tình cảnh Hàn Mạc lúc này giống như một tiểu đồng đang ngồi chồm hổm bên cạnh nâng chén thuốc hầu hạ cho một đại tiểu thư nhà nào đó, nếu bị người ngoài trông thấy thì sẽ cực kỳ kinh ngạc. Với thân phận công tử nhà đệ nhất thế gia Đông Hải của Hàn Mạc thì dù là phu nhân của Hàn Mạc cũng chưa chắc được hầu hạ như vậy, nhưng có lẽ cũng có người cho rằng với vẻ đẹp tuyệt thế của Liễu Như Mộng thì sợ rằng nam nhân trên khắp thiên hạ đều tình nguyện hầu hạ nàng như vậy.
Nhưng Hàn Mạc không nghĩ đến những thứ này, mục đích của hắn rất đơn giản, chỉ mong sao Liễu Như Mộng uống hết chén thuốc, sau đó thân thể sẽ khỏe lại. Trong lòng hắn vẫn còn lại tâm tình của một vị thầy thuốc, tuy vào thời đại này cũng không thiếu những vị thầy thuốc thấy chết không cứu, nhưng nếu có thể được nhìn phương thuốc của mình chữa lành bệnh cho kẻ khác thì dù là bất kỳ thầy thuốc nào cũng cam tâm tình nguyện.
Rất nhanh, Liễu Như Mộng đã uống hết nửa chén thuốc, không biết bởi vì thói quen hay vì sao mà nàng thản nhiên nói:
- Được rồi, ngươi lui xuống trước đi.
Hàn Mạc khẽ giật mình, lời này sao nghe ra không được tự nhiên, hình như đây là lời nói của chủ nhân đối với nô tài.
Liễu Như Mộng lập tức có phản ứng, gương mặt nàng chợt trở nên đỏ ửng, nàng cũng không kịp giải thích mà lập tức làm ra một động tác làm Hàn Mạc chấn động.
Liễu Như Mộng kéo chăn gấm rồi rụt đầu vào trong, cả người nàng hoàn toàn được bao phủ trong chăn gấm.
Hàn Mạc trở nên sững sờ, nhưng khoảnh khắc sau đã hiểu, vì Liễu Như Mộng xấu hổ nên mới có hành động giống hệt như một đứa trẻ. Không ngờ một mỹ nhân tuyệt sắc và trưởng thành lại có những hành động đáng yêu như vậy.
Đêm này cũng cực kỳ bình tĩnh nhưng trong đầu Hàn Mạc luôn nhớ đến tình cảnh Liễu Như Mộng vùi đầu vào trong chăn gấm, tình cảnh quyến rũ chúng sinh.
Sáng ngày hôm sau Hàn Mạc tiến vào nhìn Liễu Như Mộng, nàng đang ngủ rất say, vẻ mặt cũng trở nên hồng hào hơn, lại càng quyến rũ, xem ra phương thuốc của mình đã hiệu quả, vì vậy mà trong lòng cũng cảm thấy vui sướng. Lúc này hắn lại tiếp tục dùng những dược liệu còn thừa hôm qua, rửa sạch nồi thuốc, khi hắn bưng chén thuốc nóng đi vào thì Liễu Như Mộng đã sớm mở to mắt. Ánh sáng vào lúc sáng sớm chiếu lên gương mặt nàng đẹp như thiên tiên, cặp con ngươi quyến rũ và cực kỳ mê người mang theo nụ cười thản nhiên nhìn Hàn Mạc, đồng thời Hàn Mạc cũng cảm thấy trái tim trong ngực mình đập lên điên cuồng.
Hàn Mạc lại đi ra ngoài ao chế tạo ra một ống hút màu xanh bỏ vào trong chén thuốc, hắn tiến đến trước mặt Liễu Như Mộng rồi mỉm cười nói:
- Thân thể đã khá hơn chút nào không? Uống xong một chén thuốc này thì đảm bảo sẽ hết bệnh.
Liễu Như Mộng mở bừng cặp mắt đẹp, những niềm vui vốn có đã biến mất, nàng thản nhiên nói:
- Ngũ thiếu gia, ngươi...Ngươi không cần phải làm như vậy... ....
Hàn Mạc cười nói:
- Nàng bây giờ đã có khí lực như vậy rồi sao? Không cần Ngũ thiếu gia ta phải tiếp tục bưng chén nữa chứ?
Liễu Như Mộng giống như vẫn còn nhớ đến một câu tối hôm qua, trên gương mặt nàng vẫn còn chút cảm giác nóng. Nàng không ngờ đêm qua lại phát ra câu nói như vậy, rõ ràng là thói quen của nàng khi vẫn còn ở trong nhà, bất ngờ nói ra cũng chẳng biết Hàn Mạc còn nhớ kỹ hay không. Nàng lén đảo mắt nhìn Hàn Mạc, thấy hắn đang mang theo nụ cười quái dị nhìn mình, nàng không khỏi cảm thấy kinh hoàng rồi cúi đầu chôn dưới bộ ngực đầy đặn.
Hàn Mạc ho khan một tiếng, hắn thu hồi ánh mắt từ trên bộ ngực của Liễu Như Mộng, cố gắng làm cho tâm tình chính mình trở nên thanh tĩnh:
- Như Mộng tỷ, uống thuốc trước đi, cũng đừng để nguội, khi đó sẽ mất đi phần lớn tác dụng.
Tối qua uống thuốc, bây giờ Liễu Như Mộng đã cảm giác được thân thể thoải mái lên rất nhiều. Nàng biết rõ thuốc này hiệu quả, vì vậy mới chìa tay nhận chén thuốc trong tay Hàn Mạc, nàng khẽ nói:
- Cám ơn Ngũ thiếu gia!
- Như vậy là được rồi.
Hàn Mạc cười ha hả nói:
- Chúng ta cùng ở chung một phòng, không giúp nhau sao được.
Liễu Như Mộng đột nhiên nhíu mày, nàng thản nhiên nói:
- Ngũ thiếu gia, ngài không phải là nên rời khỏi...Nếu bị đại tông chủ biết thì sợ rằng sẽ không tốt.
Hàn Mạc trở nên sững sờ, hắn oán giận nói:
- Lòng dạ nữ nhân đúng là giống như mò kim đáy biển, không biết đường nào mà mò, biến đổi quá nhanh.
- Ngũ thiếu gia kiếp sau làm nữ nhân thì chắc chắn sẽ biết rõ lòng dạ của nữ nhân.
Liễu Như Mộng bình tĩnh nói.
- Làm nữ nhân?
Hàn Mạc bĩu môi rồi xoay người rời khỏi phòng, lúc chính thức vém rèm đi ra ngoài thì hắn đã nói một câu hạ lưu làm Liễu Như Mộng đỏ mặt đến tận mang tai, chút hảo cảm của nàng vừa sinh ra đối với hắn cũng lập tức bị đánh tan.
Ngũ thiếu gia nói thế này:
- Ta vẫn còn yêu thân cây đang mang trên người.
Khi Hàn Mạc chính thức rời khỏi phòng thì Liễu Như Mộng mới bưng chén thuốc và chu miệng hút nước, nàng nhìn rất cẩn thận, thậm chí còn đặt ống hút màu xanh lên chóp mũi tuyết trắng ngửi ngửi rồi lẩm bẩm:
- Thật sự rất thơm.
... ....
... ....
Hàn Mạc định mang theo Âm Dương Côn đến phòng luyện công biểu hiện một chút, dù sao có một món bảo bối như thế này cũng phải phô bày trước mặt mọi người mới làm hắn thỏa mãn những hư vinh trong lòng. Quan trọng nhất là hắn muốn so sánh những côn pháp mà nhóm võ sư truyền thụ với Bát Bộ Côn Thuật, để xem côn pháp bình thường và Bát Bộ Côn Thuật có gì khác biệt, như vậy cũng sẽ nhanh chóng rút ra kết luận về ưu khuyết điểm, sẽ đạt đến mức độ rèn luyện tốt nhất.
Nhưng khi Hàn Mạc vừa ra khỏi hậu hoa viên thì Hàn Thanh đã chui ra giống như u linh, hắn lén lút nói:
- Thiếu gia, xảy ra chuyện rồi.
- Có chuyện gì?
- Hoàng Ban Đầu đã chết!
Hàn Thanh bình tĩnh nói:
- Sáng sớm ngày hôm nay hắn chết trong nhà nhân tình Điền quả phụ.
Hàn Mạc nhíu mày, hắn khẽ hỏi:
- Chết như thế nào?
- Bị cắt đứt cổ!
Hàn Thanh cười toét miệng:
- Khắp giường đều là máu của Hoàng Ban Đầu. Ta hỏi một tên bộ khoái, hắn nói hung thủ ra tay rất độc ác, hơn nữa còn rất chuẩn, chỉ cần một đao đã giết chết Hoàng Ban Đầu.
- Đã bắt được hung thủ chưa?
- Chưa!
Hàn Thanh lắc đầu nói:
- Kẻ đã ra tay chắc chắn không phải hạng người bình thường, có thân thủ như vậy cũng không phải kẻ bình thường. Khi thẩm vấn Điền quả phụ thì cô nàng đã sợ đến mức choáng váng, giội nước lạnh một lúc lâu mới lấy lại tinh thần. Nàng nói khi hung thủ tiến vào cửa thì nàng đã chui người vào trong chăn, sau khi nàng gọi Hoàng Ban Đầu một tiếng mà không thấy trả lời, khi nàng vùng chăn ra thì đã nhìn thấy Hoàng Ban Đầu đổ máu đầy giường rồi.
- Rõ ràng chết cực kỳ thoải mái!
Hàn Mạc cười lạnh nói:
- Hoàng Ban Đầu là thân tín của Hắc Diêm Vương, đồng thời cũng là trợ thủ đắc lực cho lão tác oai tác quái, ngày nay đột nhiên bị người ta giết chết, Hắc Diêm Vương có phản ứng gì không?
Hàn Thanh gật đầu nói:
- Có, phản ứng rất mạnh. Ba ban bộ khoái nha môn đều được điều động tra hung thủ, thậm chí ngay cả quân binh ở Đông Hải thành cũng được điều động. Động tĩnh lúc này rất mạnh, lão gia cũng đã đi đến nha môn thương lượng chuyện truy nã hung thủ. Thiếu gia, người nghĩ lại xem, dân chúng trong Đông Hải thành chúng ta tuy không phải giàu có nhưng trước nay vẫn luôn sống cực kỳ an phận, đừng nói là giết chết quan viên, dù là những chuyện mưu sát bình thường cũng chưa từng xảy ra. Lúc này người chết chính là thân tín của Hắc Diêm Vương, sao lão lại không tức giận cho được? Sợ rằng ngay cả lão gia cũng có chút bực bội.
Hàn Mạc cau mày, hắn suy nghĩ một chút rồi đột nhiên nhớ đến một chuyện. Hắn cười lạnh một tiếng, cũng không nói nhiều mà lập tức phóng về phía chuồng ngựa.
Khi đến chuồng ngựa thì tổng quản nơi đây lập tức tiến lên nghênh đón, lão cười híp mắt nói:
- Ngũ thiếu gia, người muốn dùng ngựa sao?
- Đang ở trong chuồng ngựa!
Tổng quản chuồng ngựa có chút khẩn trương, vẻ mặt Ngũ thiếu gia rõ ràng không được tốt lắm, không biết đã xảy ra chuyện gì.
Hàn Mạc đẩy tổng quản chuồng ngựa ra rồi bước nhanh về chuồng ngựa phía tây. Hắn thấy Chu Tiểu Ngôn đang ngồi trên đống cỏ dựa lưng vào rào chắn chuồng ngựa, trong tay là một cái bánh bao lớn, miệng liên tục nhai nuốt, bộ dạng cực kỳ nhàn nhã.
Hàn Mạc nắm chặt Âm Dương Côn, hắn đi về phía trước rồi đảo mắt nhìn khắp xung quanh. Bốn phía chuồng ngựa không có người nào, xem ra đám phu ngựa thấy được có người mới thì đổ hết mọi việc lên đầu Chu Tiểu Ngôn.
- Bánh bao có ngon không?
Hàn Mạc đứng lại trước mặt Chu Tiểu Ngôn, hắn khẽ hỏi.
Chu Tiểu Ngôn đảo mắt nhìn hàn mạc rồi bình tĩnh nói:
- Biết rõ mọi chuyện rồi sao?
- Chuyện gì?
- Chuyện người chết.
Không biết từ lúc nào trong tay Chu Tiểu Ngôn đã xuất hiện một thanh trủy thủ sắc bén, hắn dùng trủy thủ để cắt bánh bao bỏ vào miệng, sau đó đưa trủy thủ đến sát cổ rồi khẽ kéo ra. Chu Tiểu Ngôn cười rất quỷ dị:
- Ngươi đã thử qua bao giờ chưa? Kéo nhẹ như vậy thì hồn phách ác nhân đã rời khỏi cơ thể, loại này không thể nào đầu thai, chỉ có thể làm cô hồn dã quỷ cả đời.
Hàn Mạc ngồi xổm xuống trước mặt Chu Tiểu Ngôn, hắn cười lạnh nói:
- Không thể ngờ ngươi ra tay cực kỳ độc ác, cũng cực kỳ nhanh gọn. Không phải ngươi luôn miệng nói nếu đánh lại chó thì sẽ là chó sao? Hoàng Ban Đầu chỉ là chó trong mắt ngươi, nếu ngươi giết hắn, chấp nhất với hắn thì chẳng phải trở thành một con chó dữ sao?
Chu Tiểu Ngôn dùng trủy thủ gọt báo bao bỏ vào miệng nhai nuốt, hắn lạnh nhạt nói:
- Ta chỉ giết một con chó chuyên cắn người, không giết hắn thì sẽ có thêm rất nhiều người bị chó cắn.
- Vậy ngươi có biết rằng nếu làm như vậy thì tất cả mọi nghi ngờ sẽ đổ dồn lên đầu chính mình? Xích mích giữa ngươi và Hoàng Ban Đầu ngày hôm qua được rất nhiều người chứng kiến, ta mang theo ngươi trở về cũng có rất nhiều người biết.
Hàn Mạc lạnh lùng nói:
- Giết một con chó cũng không phải chuyện gì to tát, nhưng nếu liên lụy đến Hàn gia thì thật sự đã lớn chuyện.
Chu Tiểu Ngôn cũng không nói lời nào, hắn cắt từng miếng bánh bao bỏ vào miệng. Mãi đến khi ăn hết bánh bao hắn mới quẹt thủy thủ lên y phục phu ngựa, sau đó thu trủy thủ vào rồi đứng lên đối diện với Hàn Mạc, hắn thản nhiên nói:
- Lúc này ngươi có hai lựa chọn, thứ nhất tống ta đến nha môn, việc này tất nhiên sẽ không còn liên lụy đến Hàn gia, ta nhất định sẽ ngoan ngoãn theo ngươi đến nha môn. Thứ hai là giữ lại ta, sau này ta nợ ngươi một mạng.
Đã có 13 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của devilmad123
Chương 022: Ám lưu dũng động (Sóng Ngầm)
Nhóm dịch BachKhiet
Biên tập: metruyen.com
Nguồn truyện: book.zongheng.com
Lời nói của Chu Tiểu Ngôn cực kỳ bình tĩnh, trong âm thanh không có chút dao động nào giống như hắn vừa giết một con heo chứ không phải một người.
Hàn Mạc nhìn chằm chằm vào Chu Tiểu Ngôn rồi đột nhiên nở nụ cười cực kỳ quái dị giống như nhìn thấy một lão nhân tám mươi tuổi đang nghịch đất, cảm giác rất mới lạ, hoặc có thể nói từ sâu trong con ngươi bùng lên cái nhìn tán thưởng. Hàn Mạc thấy rõ sự trấn định về tâm tình và cực kỳ bình tĩnh đã chứng tỏ bản lĩnh và năng lực tâm lý của Chu Tiểu Ngôn còn mạnh hơn những gì chính hắn tưởng tượng rất nhiều lần.
- Sao ngươi không trốn đi?
Hàn Mạc nâng cằm hỏi:
- Giết người thì nên bỏ trốn, như vậy thì ít nhất ngươi có thể giữ được tính mạng của chính mình mà không để ta tự lựa chọn, rõ ràng đã bỏ lỡ cơ hội quý giá để bảo vệ tính mạng.
Trong chuồng ngựa bùng lên những mùi vị khó chịu, Hàn Mạc không nhịn được phải dùng tay phe phẩy nơi đầu chóp mũi. Thậm chí hắn còn nghe thấy mùi vị máu huyết từ tận trong khung xương của Chu Tiểu Ngôn, người này không ngờ là một thợ săn cực kỳ mạnh mẽ.
Chu Tiểu Ngôn trở nên trầm ngâm, hắn ngẩng đầu nhìn bầu trời trong xanh rồi chậm rãi nói:
- Ngày hôm qua ngươi ra mặt thu ta, dù gì thì ta cũng thiếu nợ ngươi một phần nhân tình. Ta giết người thì đương nhiên có thể bỏ đi...Nhưng vì như vậy mà tội ác giết người của ta cũng được xác định. Ta không quan tâm đến vương pháp của Yến Quốc các ngươi, chẳng qua ta thấy tội danh đã được xác định thì Hàn gia chắc chắn sẽ gặp phải phiền phức. Giống như những lời ngươi đã nói, chuyện ngươi đưa ta về phủ được rất nhiều người biết, nếu ta đột nhiên bỏ đi thì chẳng phải Hàn gia các ngươi sẽ gánh vác tội danh sai hạ nhân giết người sao?
Chu Tiểu Ngôn đột nhiên cười nhạt một tiếng:
- Tội danh này chắc chắn Hàn gia các ngươi sẽ có biện pháp tẩy rửa, nhưng nếu như ta ở lại thì không phải Hàn gia hoàn toàn có thể rửa sạch tất cả sao?
Hàn Mạc cười nói:
- Thì ra ngươi cũng là một người trọng tình trọng nghĩa, nhưng ngươi cũng đã quá tự tin, Tiêu Mạc Toản là người của Tiêu Thái Sư, nếu Hàn gia chúng ta có liên quan đến án mạng này thì Tiêu Mạc Toản nhất định sẽ làm ầm lên, thậm chí sẽ lợi dụng chuyện này để chủ nhân Tiêu Thái Sư cầm chắc cán dao chĩa vào người Hàn gia chúng ta...Thật ra ta cũng cảm thấy giao ngươi cho phủ nha, ngươi chủ động nhận tội, đồng thời cũng nói rõ không liên quan đến Hàn gia chúng ta là lựa chọn tốt nhất.
Chu Tiểu Ngôn đứng thẳng người lên, hắn thản nhiên nói:
- Ta đi với ngươi đến phủ nha!
- Không cần vội!
Hàn Mạc khoát tay bình tĩnh nói:
- Đợi đến khi ta gặp cha rồi nói sau, ta nghĩ rằng cha sẽ tìm chúng ta ngay thôi.
Hàn Mạc đột nhiên hỏi Chu Tiểu Ngôn:
- Ngươi có biết nói dối không?
Trên gương mặt như tảng đá của Chu Tiểu Ngôn không lộ ra chút biểu cảm nào, hắn hỏi ngược lại:
- Ngươi muốn ta nói dối sao?
Hàn Mạc cũng đứng thẳng người lên, hắn nắm chặt Âm Dương Côn rồi nói:
- Nếu ngươi thật sự muốn ta bảo vệ, thật sự nợ ta một mạng thì lúc này cần phải nói vài lời dối trá. Tướng mạo ngươi quá ác nghiệt, sợ rằng nếu nói dối thì người nghi ngờ cũng rất nhiều.
Hàn Mạc thở dài:
- Cũng không biết ngươi có từng nói dối với ta hay không.
- Ngươi dạy ta là được!
Chu Tiểu Ngôn thản nhiên nói.
- Còn lâu!
Hàn Mạc trừng mắt nhìn Chu Tiểu Ngôn, hắn bĩu môi nói:
- Chẳng lẽ ngươi cho rằng bản thiếu gia sẽ nói dối sao?
Chu Tiểu Ngôn liếc mắt nhìn Hàn Mạc, hắn cũng không trả lời thẳng mà thản nhiên nói:
- Hảo tiểu tử.
... ....
... ....
Tin tức về cái chết của Hoàng Ban Đầu đã được truyền ra ngoài rất nhanh, sau khi được truyền miệng qua rất nhiều người thì nhanh chóng tạo ra một dị bản cực kỳ thú vị. Tất cả mọi người đều nói Điền quả phụ thông dâm với ba bốn tên nam nhân khác nhau, có lẽ vì tranh giành tình nhân mà Hoàng Ban Đầu đã bị một kẻ khác giết chết.
Bị bản này được truyền đi rộng nhất, đồng thời cũng là nhanh nhất.
Những bà cô, nương nương hay thiếu phụ đều rất thích dị bản này, đám người nói ra quắn cả lưỡi. Các thiếu phụ đều rất thích bàn luận những chuyện có chút gió trăng hoang dâm, quan trọng là các nàng hy vọng nói ra những chuyện như vậy để nam nhân của mình cảm thấy sợ, sẽ không dám mò mẫm thông dâm bên ngoài, nếu không sẽ bị tình địch giết chết.
Dị bản được truyền khắp dân chúng chẳng qua chỉ là một tin tức nhỏ có tính chất tham khảo trong mắt quan phủ. Tiêu Mạc Toản không tin, lão không tin với uy quyền của Hoàng Ban Đầu ở Đông Hải thành thì có kẻ can đảm ra tay chỉ vì một quả phụ.
Hoàng Ban Đầu là thân tín được Tiêu Mạc Toản mang đến từ Yên Kinh khi nhận chức ở Đông Hải quận, đồng thời cũng có thể nói Hoàng Ban Đầu là bộ hạ mà lão tín nhiệm nhất. Những năm qua những chuyện sáng tối trong Đông Hải thành của Tiêu Mạc Toản đều do chính Hoàng Ban Đầu lo liệu.
Hoàng Ban Đầu chết chẳng khác nào chặt đi một cánh tay của Tiêu Mạc Toản, ngoài tức giận thì lão cũng cực kỳ lo lắng. Vì chỉ cần vài ngày nữa là tiền thuế mùa xuân sẽ lên đường đưa về Yên Kinh giao cho Hộ Bộ, trước đây kẻ phụ trách vận chuyển tiền đều là Hoàng Ban Đầu.
Vận chuyển tiền thuế về kinh là chuyện quan trọng bậc nhất trong quận phủ, không những phải phái ra đội ngũ hộ tống hơn trăm người mà quan trọng là tổng quản phải là thân tín của chính mình. Hơn nữa khi tiền thuế được đưa đến Yên Kinh thì không thể giao tất cả tiền cho Hộ Bộ, giống như Tiêu Mạc Toản, trước khi sắp xếp đội ngũ vận chuyển thuế phải dành ra một phần âm thầm giao cho chủ nhân của mình là Tiêu Thái Sư. Vì vậy những kẻ chấp hành mệnh lệnh không thể là người ngoài.
Điểm quan trọng nhất chính là tên thân tín của Tiêu Mạc Toản đột nhiên chết ngay vào lúc này, vì vậy mà lão cực kỳ tức giận, lão phái ra ban ban sai nha dùng toàn lực truy tìm hung thủ.
Tuy gian tình giữa Điền quả phụ và Hoàng Ban Đầu là một manh mối quan trọng, tuy những tên nam nhân từng gian díu với Điền quả phụ đều đã bị nhốt vào trong ngục dùng nghiêm hình tra tấn nhưng trong lòng Tiêu Mạc Toản vẫn nghi ngờ đối tượng duy nhất, đó chính là Hàn gia.
Thời gian vừa qua Tiêu Mạc Toản lão và Hàn gia đã tranh chấp với nhau, mọi người đã không còn nể mặt nhau, vì vậy Hàn gia chắc chắn sẽ không từ bỏ ý đồ, hành động âm thầm giết chết Hoàng Ban Đầu có lẽ là một thủ đoạn trả thù của Hàn gia. Vì vậy khi vừa nhìn thấy Hàn Huyền Xương thì vẻ mặt Tiêu Mạc Toản đã trở nên cực kỳ âm trầm, trong con ngươi lóe lên cái nhìn oán độc.
- Hàn đại nhân, vừa rồi bản quan vừa nghe được một tin tức... ....
Gương mặt Tiêu Mạc Toản trở nên đen nhẻm, lão nói:
- Thiếu gia nhà ngươi hôm qua thu vào một phu ngựa đến từ Ngụy Quốc, ngươi có biết chuyện này hay không?
Hàn Huyền Xương vẫn cực kỳ tao nhã, trên mặt lộ ra nụ cười, lão lạnh nhạt nói:
- Quận trưởng đại nhân phải biết trong Thanh Lại Phủ chúng ta có vài trăm miệng ăn, mỗi ngày không có một trăm chuyện thì cũng là tám mươi, tất nhiên hạ quan không phải là thần mà tất cả đều biết rõ trong lòng bàn tay. Hơn nữa chẳng qua chỉ là một phu ngựa, dù là người Ngụy Quốc thì cũng chỉ là một phu ngựa, hạ quan cũng không nhàn hạ đến mức đến hỏi thăm một tên phu ngựa.
Tâm tình của Hàn Huyền Xương bây giờ rất tốt, Hoàng Ban Đầu là một tên mà Hàn Huyền Xương cực kỳ chán ghét, trước nay cũng vì vun đắp mối qua hệ giữa hai nhà Tiêu Hàn mà không dám ra tay. Lúc này Hoàng Ban Đầu đột nhiên bị giết chết, trong lòng Hàn Huyền Xương cảm thấy cực kỳ thích ý, ít ra Tiêu Mạc Toản cũng mất đi một con chó dữ chuyên vẽ đường cho hươu chạy.
Đông Hải thành mất đi một con chó dữ thì Đông Hải quận sẽ yên bình hơn một chút.
- Hàn đại nhân có lẽ không biết, hôm qua tên phu ngựa kia biểu diễn kỹ thuật cưỡi ngựa trên đường bị Hoàng Ban Đầu bắt gặp, hắn hoài nghi tên phu ngựa là thám thử Hắc Kỳ của Ngụy Quốc, đang định đưa về phủ thẩm tra thì lại bị thiếu gia nhà ngươi cậy thế thu về phủ, đồng thời còn sỉ nhục Hoàng Ban Đầu trước mặt tất cả mọi người.
Tiêu Mạc Toản cười lạnh nói:
- Chuyện này sao lại trùng hợp như vậy, chuyện xảy ra vào chiều qua, sáng hôm nay thì Hoàng Ban Đầu đã bị giết. Hàn đại nhân, ngài không thấy có chút kỳ quái sao?
- Cũng chẳng có gì kỳ quái!
Hàn Huyền Xương thản nhiên nói:
- Hoàng Ban Đầu thường làm hết bổn phận, lúc nào cũng lo lắng đến an nguy của Đông Hải thành, đã từng nhận lầm rất nhiều người là thám tử. Nếu phu ngựa kia là thám tử Ngụy Quốc thì ta nghĩ hắn sẽ không ra giữa đường cái mà rêu rao, như vậy chẳng phải lạy ông ta ở bụi này sao? Quận trưởng đại nhân, ngài thấy thế nào?
Tiêu Mạc Toản lạnh lùng nói:
- Hàn đại nhân, hư là thực mà thực cũng là hư, người Ngụy Quốc có rất nhiều thủ đoạn. Nếu Hàn đại nhân cho rằng tên phu ngựa kia không phải là thám tử thì không bằng đưa hắn đến đây tự mình thẩm vấn, để chính hắn bày tỏ sự trong sạch của mình. Hoàng Ban Đầu là người triều đình, gặp phải tai họa bất ngờ thì bản quan nhất định phải tra xét rõ ràng, nếu không làm rõ thì sợ rằng sau này người phải chết chính là bản quan.
Trong mắt Hàn Huyền Xương bùng lên hàn quang cực kỳ sắc bén, lão dùng ánh mắt ngưng trọng nhìn Tiêu Mạc Toản, giọng nói cũng cực kỳ bình tĩnh:
- Quận trưởng đại nhân, phu ngựa kia nếu đã được Mạc Nhi nhà chúng ta đưa vào phủ thì cũng là một thành viên của Hàn phủ, nếu đại nhân muốn đưa hắn đến nha môn thì cũng phải điều tra rõ ràng xem cái chết của Hoàng Ban Đầu có liên quan đến Hàn gia chúng ta hay không. Hàn gia chúng ta có danh dự hơn trăm năm, đồng thời cũng rất có danh tiếng trong Đông Hải quận, nếu có liên quan đến chuyện này chỉ sợ rằng sẽ làm hỗ thẹn tổ tiên. Nếu quận trưởng đại nhân muốn bắt người Hàn phủ thì phải đưa ra chứng cớ rõ ràng, chỉ cần có chứng cứ thì hạ quan sẽ đích thân áp giải tên phu ngựa kia đến nha môn chịu tội.
Bầu không khí lập tức trở nên cực kỳ âm trầm, Tiêu Mạc Toản hầu như muốn cắn nát răng của chính mình còn Hàn Huyền Xương thì vẫn cực kỳ bình tĩnh, rõ ràng kiềm chế rất tốt.
- Hàn đại nhân, ý của ngươi là tên phu ngựa được Hàn gia che chở, không được tra hỏi sao?
Hàn Huyền Xương lắc đầu rồi nghiêm mặt nói:
- Mạng người cực kỳ quý giá, vụ án lớn như vậy xảy ra ở Đông Hải thành thì tất nhiên phải tra hỏi cho rõ ràng.
Hàn Huyền Xương dừng lại một chút rồi thản nhiên nói:
- Quận trưởng đại nhân đã nghi ngờ tên phu ngựa trong phủ của ta có vấn đề thì hạ quan sẽ tự mình về phủ tra hỏi, nếu thật sự có liên quan thì sẽ giao cho phủ quận trưởng, ngài xem thế nào?
- Ngươi tự mình tra hỏi sao?
- Chẳng lẽ quận trưởng đại nhân cho rằng hạ quan không thể đảm nhiệm chuyện này?
Tiêu Mạc Toản giận quá mà cười lớn nói:
- Tốt, tốt, tốt, Hàn đại nhân, ngươi trở về phủ tra hỏi đi, bản quan sẽ chờ đợi tin tốt của ngươi.
Hàn Huyền Xương đứng dậy chắp tay rồi xoay người bỏ đi ngay. Sau khi Hàn Huyền Xương khuất khỏi tầm mắt thì Tiêu Cảnh từ bên trong chui ra, hắn oán giận nói:
- Hàn gia thật sự quá mức cuồng vọng. Cha, chúng ta cần phải biên một phong thư cho can gia gia*, để gia gia trừng trị đám người Hàn gia.
(*: Ông nuôi.)
Tiêu Mạc Toản chắp tay sau lưng nhìn bóng dáng của Hàn Huyền Xương khuất hẳn, lão lạnh lùng nói:
- Hàn gia sớm muộn gì cũng sẽ bị các thế gia khác tiêu diệt.
- Hàn gia!
Tiêu Cảnh nghiến răng nghiến lợi, trong mắt bùng lên cái nhìn hung ác:
- Ta nhất định phải để đám khốn nạn này biết rõ lợi hại.
Đã có 11 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của devilmad123
Chương 023: Thiếu gia và nha hoàn cùng dùng cơm
Nhóm dịch BachKhiet
Biên tập: metruyen.com
Nguồn truyện: book.zongheng.com
Thư phòng của Hàn Huyền Xương không âm hàn như đại tông chủ, cũng không có nhiều giá sách, chẳng qua cũng có vài loại sách thống kê thu chi thuế vụ trong Đông Hải quận. Thư phòng rất sạch sẽ, cửa sổ mở toang, gió ùa vào phòng, mùi đàn hương trong lư đỉnh bay lên, không gian cực kỳ thoải mái.
Hàn Mạc với gương mặt tràn đầy nụ cười, gương mặt Chu Tiểu Ngôn thì không chút biểu cảm giống như một tảng đá, hai người một trước một sau đứng trước bàn. Chu Tiểu Ngôn dựa vào những gì Hàn Mạc đã bày vẻ, hắn cố gắng làm cho thân thể chính mình hơi khom xuống, đồng thời cũng cực kỳ cung kính với Hàn Huyền Xương.
- Ngươi chính là Chu Tiểu Ngôn sao?
Hàn Huyền Xương đảo mắt về phía Chu Tiểu Ngôn, lão hỏi:
- Là một tên phu ngựa?
- Ta chính là tên phu ngựa Chu Tiểu Ngôn.
Chu Tiểu Ngôn bình tĩnh trả lời.
Hàn Huyền Xương dùng giọng lạnh nhạt nói:
- Ngươi giết Hoàng Ban Đầu phải không?
Lời này của Hàn Huyền Xương cực kỳ trực tiếp, tuy Hàn Mạc đã có sự chuẩn bị nhưng vẫn nhịn không được xiết chặt tay. Người ngoài nếu nhìn thấy sự căng thẳng của Hàn Mạc thì giống như chính hắn cũng không nhìn thấu Chu Tiểu Ngôn.
Chu Tiểu Ngôn ngẩng đầu, hắn nhìn về phía Hàn Huyền Xương cực kỳ tuấn nhã phía trước rồi lắc đầu nói:
- Không phải ta.
Hàn Huyền Xương cũng không thèm quan tâm đến chuyện một tên hạ nhân như Chu Tiểu Ngôn dám xưng ta trước mặt mình. Hàn gia là một thế gia đại tộc có rất nhiều quy củ và cũng cực kỳ nghiêm khắc, nhưng nếu không phải là tình cảnh chính thức trang trọng thì Hàn Huyền Xương cũng không quan tâm đến nhiều chuyện như vậy. Điều này có lẽ liên quan trực tiếp đến vị phu nhân tinh nghịch, vợ chồng Hàn Huyền Xương đối đãi với hạ nhân cực kỳ ôn hòa.
- Mạc Nhi, con nên biết chuyện này không phải nhỏ!
Hàn Huyền Xương nhìn chằm chằm vào Hàn Mạc:
- Con nói cho ta biết, chuyện này có liên quan đến các ngươi hay không? Có rất nhiều người tận mắt nhìn thấy chiều qua đám người các con có xích mích với Hoàng Ban Đầu, sáng sớm hôm nay Hoàng Ban Đầu bị giết chết, chẳng lẽ trong những chuyện này không có gì liên quan đến nhau sao?
Hàn Mạc cung kính nói:
- Cha, chiều qua đúng là có chút xích mích với Hoàng Ban Đầu, nhưng tất cả mọi người đều có thể chứng minh Hoàng Ban Đầu nói năng lỗ mãng, sau khi hắn tự tát vào mặt thì đã không còn liên quan đến hài nhi. Còn chuyện hắn chết...Cha, trong lòng hài nhi cũng cực kỳ căm ghét hắn, nhưng con cũng không ngốc đến mức chỉ vì một xích mích nhỏ và ra tay giết người.
Hàn Mạc dừng lại một chút rồi cười hì hì nói:
- Theo ý của hài nhi, nói không chừng Hắc Diêm Vương âm thầm giết chết Hoàng Ban Đầu, sau đó lại đổ hết trách nhiệm lên đầu Hàn gia chúng ta.
Trên mặt Hàn Huyền Xương đột nhiên lộ ra một nụ cười nhạt, lão thản nhiên nói:
- Người thông minh đôi khi cũng làm ra những chuyện ngu ngốc.
Hàn Huyền Xương nói ra lời này làm Hàn Mạc nhịn không được phải đảo mắt về phía Chu Tiểu Ngôn.
- Ngươi là người Ngụy Quốc cũng không phải vấn đề gì đáng quan tâm, Mạc Nhi đã đưa ngươi vào phủ thì tất nhiên phải có gì đó làm hắn cảm thấy tán thưởng.
Hàn Huyền Xương hít vào một hơi đàn hương, bộ dạng lão trở nên mê say rồi bình tĩnh nói:
- Đã vào Hàn phủ thì sẽ trở thành một thành viên của Hàn gia, lúc này Hàn gia sẽ phụ trách chuyện sinh tử của ngươi. Trên thế giới này thì người trung thành sẽ luôn được chủ nhân tán thưởng, nhưng nếu người có dã tâm thì Hàn gia ta sẽ tuyệt đối không nương tay. Chu Tiểu Ngôn, ngươi nên hiểu rõ lời nói của ta.
- Ta đã hiểu!
Chu Tiểu Ngôn nhìn Hàn Huyền Xương, trong mắt hắn bùng lên vẻ tôn kính:
- Nếu đã là phu ngựa của Hàn gia thì ta sẽ làm tốt bổn phận.
Hàn Huyền Xương hình như cũng rất hài lòng với thái độ của Chu Tiểu Ngôn, lão gật đầu nói:
- Ngươi có thể lui ra.
Chu Tiểu Ngôn thi lễ với Hàn Huyền Xương rồi lui xuống, có lẽ chính hắn cũng không ngờ chuyện này lại được giải quyết dễ dàng như vậy.
Khi Chu Tiểu Ngôn rời khỏi thư phòng thì vẻ mặt Hàn Huyền Xương nhanh chóng trở nên lạnh lùng, lão hỏi Hàn Mạc:
- Con biết rõ thân phận của hắn không?
- Không ạ!
Hàn Mạc đứng trước mặt cha, đặc biệt là trong những tình cảnh chỉ có hai cha con thì trước nay hắn đều nói lời thật lòng. Hắn hiểu rõ nếu trên đời này có người đáng giá nói lời thật lòng thì phải là vị phụ thân nho nhã và cực kỳ trí tuệ đang đứng trước mặt.
- Tay của hắn rất có lực, ít nhất cũng phải luyện đao hơn mười năm.
Hàn Huyền Xương dùng giọng khẳng định nói:
- Tâm tình ung dung và trấn tĩnh của hắn ngay cả con cũng không thể bằng, nhưng cha cũng có thể khẳng định hắn không phải là thám tử Hắc Kỳ.
Hàn Huyền Xương khẽ nhíu mày, lão trầm ngâm một lúc lâu rồi thản nhiên nói:
- Nếu thu được tâm của hắn, sau này hắn đi theo con, nếu biết cách dùng người thì hắn sẽ là cánh tay đắc lực, nếu không...Khi con không thể nào khống chế được hắn thì chính tay ta sẽ giết hắn.
Hàn Mạc cười híp mắt nói:
- Phụ thân yên tâm, nếu hắn ăn ở hai lòng thì không cần người ra tay, hài nhi sẽ để hắn biến mất khỏi thế gian.
Hàn Mạc cười giống hệt như một con hồ ly đa mưu túc trí.
... ....
Liễu Như Mộng khôi phục lại rất nhanh, đến trưa khi Hàn Mạc quay về thì nàng đã rời khỏi giường ngồi bên cửa sổ. Nàng đảo mắt nhìn cây cối tươi mát và cảnh vật tuyệt đẹp bên ngoài mà trở nên si ngốc.
Lúc này Liễu Như Mộng đang tĩnh lặng như xử nữ, trong cái thanh nhã bùng lên nét quyến rũ, cảm giác thoát tục bùng lên giống như cánh hoa thủy tiên đón ánh nắng ban mai.
Khi nghe thấy tiếng bước chân truyền đến từ bên ngoài thì Liễu Như Mộng biết Hàn Mạc đã quay về.
- Như Mộng tỷ, đã khá hơn chút nào chưa?
Giọng nói của Hàn Mạc cực kỳ dịu dàng:
- Hai ngày nay nàng đã chưa ăn gì, lúc này nên đứng dậy ăn chút gì đó cho khỏe người. Ta chỉ cần không ăn cơm là thân thể đã đói nhũn ra, hì hì, nơi đây có tôm biểm và rất nhiều loại đặc sản của Đông Hải chúng ta.
Mùi thơm của thức ăn làm người khác cực kỳ thèm thuồng lập tức bùng vào trong phòng, chui thẳng vào mũi Liễu Như Mộng, làm cho cần cổ trắng nõn của nàng không thể không chuyển động.
Hàn Mạc đem tất cả thức ăn bày đặt trên bàn với hình thức rất đẹp, hắn đang muốn hô lên thì đã thấy Liễu Như Mộng vén rèm đi ra ngoài.
Liễu Như Mộng mặc trên người bộ xiêm y của nha hoàn nhưng như vậy cũng không thể nào che đi thân thể mềm mại và phong thái kinh người của nàng. Bên hông nàng là một sợi tơ màu hồng phấn, sợi tơ nhẹ nhàng quấn quanh để vòng eo nhỏ bé thu lại, càng làm bộ mông bên dưới trở nên nở nang kinh hồn. Da nàng vẫn trắng như tuyết, mái tóc đen nhánh được xỏa tung thoạt nhìn có chút lười biếng, nhưng lại bùng lên dáng điệu lã lướt và cảm giác quyến rũ, rõ ràng là một thiếu nữ tuyệt trần vừa mới ngủ dậy.
Trong lòng Hàn Mạc liên tục cảm thán, ngũ quan trên mặt Liễu Như Mộng cực kỳ tuyệt mỹ, bộ ngực sữa đầy đặn, eo mảnh khảnh, bắp đùi thon dài, cặp mông tròn mà cực vểnh, dù bất kỳ một bộ phận nào trên người nàng đem cho nữ nhân khác cũng đủ làm cho hàng loạt nam nhân điên đảo. Nhưng không ngờ ông trời lại thiên vị như vậy, tất cả mọi bộ phận trên người nàng đều tinh tế giống như tác phẩm nghệ thuật, tất cả mọi thứ dung hợp lại với nhau trên một thân thể nữ nhân, ngoại trừ có thể làm cho nam nhân và cả nữ nhân điên đảo thần hồn, liên tục tán thưởng thì cũng khắc sâu vào tận đáy lòng. Rõ ràng tất cả đều lo lắng, đều sợ rằng một nữ nhân giống như một tác phẩm nghệ thuật tuyệt đỉnh như vậy có bị kẻ khác khinh thường và hủy diệt hay không.
- Quyến rũ như yêu quái!
Hàn Mạc thầm nghĩ trong lòng nhưng trên mặt hắn lại mang theo nụ cười êm đềm như gió xuân:
- Như Mộng tỷ, có phải đã tốt lên rồi không?
Liễu Như Mộng khẽ vuốt cằm, khóe miệng nàng lộ ra nụ cười:
- Cám ơn!
Chiếc eo thon của Liễu Như Mộng khẽ lắc lư qua lại, nàng đi đến ngồi xuống đối diện Hàn Mạc, nhưng sau đó lại đột nhiên nhớ đến điều gì đó mà gương mặt tuyết trắng nhanh chóng đỏ ửng. Nàng vội vàng đứng lên, vẻ mặt kinh sợ như một con thỏ nhỏ, gương mặt đồng thời cũng hiện lên vẻ xấu hổ, nàng gục đầu xuống trước ngực.
Khi Liễu Như Mộng ngồi xuống theo bản năng thì lập tức tỉnh ngộ thân phận của chính mình hôm nay, nàng chỉ là một nha đầu thị tì, là thị tì của Hàn Mạc, nàng không có tư cách gì cùng ngồi ăn một bàn với chủ nhân.
Tất nhiên Hàn Mạc cũng biết rõ tâm tư của Liễu Như Mộng, hắn khoát tay rồi cười híp mắt nói:
- Như Mộng tỷ, nơi đây chỉ có ta và nàng, vì vậy cũng không cần tuân thủ những quy tắc rắc rối kia làm gì. Đối với ta thì ít nhất ngồi ăn cũng thoải mái hơn đứng ăn rất nhiều.
Hàn Mạc khẽ vỗ lên bàn rồi nói:
- Ngồi xuống đi.
Liễu Như Mộng nhìn Hàn Mạc, hình như nàng vẫn còn có chút kiêng kị, trước hết đối phương là chủ nhân của mình, hơn nữa còn là một nam nhân, nếu mình cùng ngồi một chỗ với hắn...Dù sao cũng có chút cảm giác quái dị.
- Nàng không dám ngồi sao?
Hàn Mạc híp mắt, khóe miệng cong lên cực kỳ quái dị:
- Nàng sợ ta?
Liễu Như Mộng trừng mắt nhìn Hàn Mạc, nàng dùng cặp mắt quyến rũ chúng sinh đảo qua người Hàn Mạc rồi nói:
- Ngươi không giống một thiếu gia nhà phú quý, lại càng không giống một công tử thế gia.
- Sao lại nói như vậy?
- Làm gì có vị thiếu gia nào sắc thuốc cho nha hoàn? Làm gì có vị thiếu gia nào cùng ngồi ăn một bàn với nha hoàn?
Tuy ánh mắt Liễu Như Mộng cực kỳ tĩnh lặng nhưng dù sao hai con ngươi cũng quá mức quyến rũ, chỉ cần tròng mắt hơi xoay chuyển thì đã bùng lên cái nhìn đẹp đẽ vô hạn.
Hàn Mạc cười ha hả, hắn thản nhiên nói:
- Ta là một người tốt không bao giờ ức hiếp hạ nhân, hơn nữa cũng sẽ không ức hiếp một nha hoàn xinh đẹp.
Hàn Mạc múc một chén canh đặt trước mặt Liễu Như Mộng rồi nói:
- Đây là canh hải sâm rất bổ dưỡng đối với thân thể. Ta nghĩ sau khi nàng trúng bệnh thì nguyên khí đã hao tổn rất nhiều.
Hàn Mạc lại tiếp tục múc cho chính mình một chén canh, hắn thổi thổi cho bớt nóng rồi uống cạn, sau đó buông chén vỗ bụng nói:
- Thật sự là canh ngon, đặc biệt ngon!
Liễu Như Mộng cảm thấy có chút buồn cười, nàng cố kìm nén không phì cười rồi chậm rãi lấy từ trong ống tay áo ra một ống hút màu xanh bỏ vào trong chén canh. Nàng hút vào một hơi cực kỳ thanh nhã, bộ dạng giống như một tiểu cô nương cực kỳ đáng yêu, nhưng luồng khí chất trưởng thành bùng ra trên người lại đặc biệt không phù hợp.
- Như Mộng tỷ, ta thấy nàng không phải là một nha hoàn, đồng thời cũng không giống một nữ nhân!
Hàn Mạc nói rất nghiêm túc.
Liễu Như Mộng khẽ ngẩng đầu, nàng khẽ hỏi:
- Sao lại nói như vậy?
Hàn Mạc nhìn Liễu Như Mộng một lúc lâu, sau đó hắn chậm rãi nói:
- Nàng là một tiểu cô nương cực kỳ đáng yêu.
Lần đầu tiên Liễu Như Mộng giật mình, gương mặt nàng chợt đỏ hồng, cực kỳ quyến rũ.
Đã có 10 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của devilmad123
Chương 024: Tin dữ
Nhóm dịch BachKhiet
Biên tập: metruyen.com
Nguồn truyện: book.zongheng.com
Trong phòng luyện công ở Tây phủ Hàn gia, Mã sư phụ bị Hàn Mạc đánh đồng côn lên ngực, lão đã không còn lực thu về. Khi đồng côn chuẩn bị đập vào ngực thì Hàn Mạc đã ngừng tay, hắn thu hồi Âm Dương Côn rồi chắp tay cười nói:
- Đa tạ Mã sư phụ, đa tạ, đa tạ!
Trong lòng Hàn Mạc cảm thấy cực kỳ hưng phấn, chẳng qua vừa rồi hắn chỉ thi triển vài động tác trong Xà Bộ Côn Thuật nhưng không ngờ chỉ sau mười hiệp đã đánh cho Mã sư phụ không còn lực phản công. Mã sư phụ không phải cao thủ đứng đầu nhưng cũng có thể coi là nhân vật số một, chỉ mười chiêu đã có thể chế phục lão, đây rõ ràng không phải là những gì trước đó Hàn Mạc đã từng nghĩ đến, vì vậy trong lòng cực kỳ khâm phục Bát Bộ Côn Thuật.
Mã sư phụ vội vàng hoàn lễ nói:
- Ngũ thiếu gia, côn pháp này của cậu ta chưa từng được thấy qua, quả nhiên xuất quỷ nhập thần, khó thể phòng thủ, bội phục, bội phục.
Đám võ sư đều liên tục tán dương, Hà Tư Nghĩa giáo đầu võ sư cũng dùng giọng chân thành nói:
- Ngũ thiếu gia, côn pháp này của cậu cũng đã xem như tìm đến chữ xảo trong côn thuật, chỉ cần dung hợp thứ này và thần lực của cậu cũng đã xem như côn pháp cao thâm rồi. Trước đây khi Ngũ thiếu gia chọn học côn pháp ta cũng cảm thấy có chút nghi ngờ, nhưng hôm nay xem ra cậu đã chọn lựa hoàn toàn đúng, chắc chắn Ngũ thiếu gia đã sớm có tiềm năng về côn pháp.
- Với thủ đoạn của Ngũ thiếu gia thì chỉ sợ là mãnh tướng bách chiến bách thắng trên sa trường vẫn còn thua kém.
Hạng sư phụ cũng không chịu thua kém, lão mở lời nịnh nọt:
- Thập phương danh tướng, cuối cùng thế nào cũng có tên tuổi của Ngũ thiếu gia.
Đám võ sư đang khen ngợi Hàn Mạc không hết lời thì ngoài cửa vang lên giọng nói của Hàn Thanh:
- Thiếu gia, thiếu gia.
Hàn Mạc chắp tay với đám võ sư rồi đi ra ngoài cửa gặp Hàn Thanh, hắn không nhịn được nói:
- Lại xảy ra chuyện gì? Không phải kẻ nào lại bị giết nữa đấy chứ? Hôm qua đã chết một tên Hoàng Ban Đầu rồi.
Vẻ mặt Hàn Thanh trở nên đau khổ nhưng cặp mắt bùng lên hận ý ngập trời, hắn oán giận nói:
- Thiếu gia, Hàn Xuân đã đến, hắn có chuyện muốn tìm người.
Hàn Thanh quay đầu lại nói với Hàn Xuân đang đứng trong sân:
- Còn không mau qua đây.
Hàn Xuân lau vệt nước mắt vẫn chưa khô trên mặt rồi quỳ xuống trước mặt Hàn Mạc, hắn khóc nức nở nói:
- Ngũ thiếu gia, ngài...Ngài phải giúp Tứ thiếu gia nhà chúng ta.
- Tứ ca sao?
Hàn Mạc đột nhiên trở nên cảnh giác, một luồng cảm giác bất an bao phủ trong lòng, hắn trầm giọng nói:
- Xảy ra chuyện gì? Tứ ca đang ở đâu?
- Tứ thiếu gia ở ngoài thành!
Hàn Xuân khóc nức nở nói:
- Ngũ thiếu gia, ngài may đi xem Tứ thiếu gia nhà chúng ta một chút.
Hàn Mạc biết rõ chuyện xảy ra thế nào cũng có nguyên nhân, hắn cũng không nhiều lời mà phái Hàn Thanh dẫn đến hai con ngựa phóng như bay ra ngoài thành. Hàn Xuân đi phía trước dẫn đường, đám người chạy khỏi thành tây, sau khi đi được nửa canh giờ thì thấy được một vùng rừng cây.
Ngoài Đông Hải thành và ven biển Đông Hải đều có rất nhiều rừng cây, đây cũng vì rất nhiều năm trước gia tộc họ Hàn vận động dân chúng trồng, trước tiên có thể chống sự ăn mòn của biển, thứ hai nếu có nhiều cây cối thì bầu không khí cũng tươi mát hơn, đồng thời cũng có thể gia tăng sản lượng gỗ. Dưới sự cho phép của Hàn gia thì rất nhiều ngư dân dựng nhà trong rừng cây, vì vậy mà tạo thành rất nhiều thôn xóm ven bờ biển.
- Thiếu gia, đây là chỗ đã sắp xếp cho Hương Ngọc Nhi ẩn thân!
Hàn Thanh chậm rãi dong ngựa, hắn chỉ vào rừng cây nói:
- Bên trong có hơn mười gia đình, tất cả đều là những hộ trung thực, ngày đó ta đã sắp xếp Hương Ngọc Nhi ở đây.
Rừng cây này cũng không tính là lớn, bên trong chỉ có thưa thớt hơn mười căn nhà, có vài căn nhà phơi lưới đánh cá phía trước. Đây đều là những ngư dân đánh cá kiếm sống trong Đông Hải thành, đem Hương Ngọc Nhi giấu trong một địa phương tĩnh lặng thế này cũng coi như là một phương pháp khá tốt.
Hàn Mạc xuống ngựa theo Hàn Xuân đến một căn nhà khá nhỏ, cửa chính căn nhà đóng chặt, bên trong cực kỳ tĩnh lặng như chết, cây cối bốn phía xanh ngắt, trước nhà có vài bồn hoa, cực kỳ thanh nhã.
- Tứ thiếu gia ở trong nhà!
Hàn Xuân lại lau nước mắt.
Hàn Mạc nhíu mày, hắn thản nhiên nói:
- Khóc gì mà khóc, chuyện lớn bằng trời cũng không cần phải khóc, ai dạy ngươi gặp chuyện là rơi nước mắt như đàn bà?
Hàn Mạc tiến lên khẽ gõ cửa rồi trầm giọng nói:
- Tứ ca, có bên trong không?
Không ai trả lời.
Hàn Mạc khẽ dùng sức đẩy cửa phòng mở toang, sau đó hắn lập tức thấy được Hàn Nguyên.
Trước mặt Hàn Mạc là một bàn thờ khá đơn sơ và cực kỳ sạch sẽ, một cái bàn dài và vài chiếc ghế dựa rất chỉnh tề, mà Hàn Nguyên lúc này đang ngồi dựa vào vách tường như người mất đi linh hồn. Cặp mắt vô thần của hắn nhìn chằm chằm xuống mặt đất, thân thể không chút nhúc nhích giống như đã không còn hít thở.
Hàn Mạc biết rõ tình cảnh này xảy ra khi một người bị đả kích quá mạnh, hầu như đã rơi vào trạng thái tan vỡ. Lúc này tâm trí Hàn Nguyên chắc chắn sẽ lạnh như băng, mà đầu óc của hắn chắc chắn cũng trống rỗng.
... ....
Trong phòng yên tĩnh đến mức làm người ta sợ hãi, bên cạnh phòng chính còn có một gian phòng nhỏ hơn, cửa phòng bằng trúc khẽ khép lại, khoảnh khắc này cũng không thấy rõ tình cảnh bên trong.
Hàn Mạc khẽ đi đến ngồi xổm trước mặt Hàn Nguyên, hắn vươn tay khẽ cầm bàn tay lạnh buốt của Hàn Nguyên rồi dịu giọng nói:
- Tứ ca, ta là Tiểu Ngũ, Tiểu Ngũ đến rồi đây.
Ánh mắt Hàn Nguyên trở nên đờ đẫn, ngơ ngác và si ngốc, hắn chỉ nhìn xuống đất, hầu như không cảm giác được Hàn Mạc đã đến.
Hàn Thanh đã đi đến đứng trước cánh cửa đang khép hờ và khẽ đẩy ra, hắn đảo mắt nhìn vào bên trong rồi kinh hoàng kêu lên một tiếng. Hắn lui về phía sau vài bước, vẻ mặt tái xanh, trong mắt bùng lên lửa giận, hắn quay đầu nói với Hàn Mạc:
- Thiếu gia, Hương Ngọc Nhi...Chết rồi!
Khi còn trên đường thì Hàn Mạc đã đoán được ba bốn phần, vì vậy Hàn Thanh nói Hương Ngọc Nhi đã chết thì Hàn Mạc cũng không cảm thấy kỳ quái. Hắn nắm chặt tay Hàn Nguyên, hắn trầm mặc một lát rồi dùng một giọng làm kẻ khác lạnh người nói:
- Hàn Xuân, nàng ta chết thế nào?
Tuy cặp mắt Hàn Xuân đỏ ửng nhưng vì sợ Hàn Mạc chán ghét nên cố gắng không để nước mắt rơi xuống, hắn quỳ xuống bên cạnh Hàn Mạc nói:
- Ngũ thiếu gia, hôm nay ta cùng đi với Tứ thiếu gia đến đây, thì đã thấy...Thấy Hương Ngọc Nhi chết với thân thể trần truồng trong phòng, bên trong rất lộn xộn, Hương Ngọc Nhi...Trước ngực Hương Ngọc Nhi bị một thanh trủy thủ đâm vào rất sâu, lúc đó nàng đã chết rồi... ....
Hàn Xuân đảo mắt nhìn Hàn Nguyên, giọng nói không kìm được mà trở nên nức nở:
- Tứ thiếu gia...Khi Tứ thiếu gia nhìn thấy thì ngồi ngay xuống đất và không thể đứng dậy.
Hàn Mạc khẽ nhắm mắt, trong đầu hiện lên gương mặt Tiểu Diêm Vương Tiêu Cảnh, dù là một con heo cũng có thể nghĩ ra kẻ nào ra tay sát thủ.
Gần đây cha con Tiểu Diêm Vương bắt đầu phát sinh mâu thuẫn dữ dội với Hàn gia, nước ngầm đã bắt đầu tuôn chảy. Tuy tình cảnh lúc này còn chưa đến mức giương cung bạt kiếm nhưng hai bên đã cực kỳ căm hận và muốn bóp chết đối phương.
Hoàng Ban Đầu đã chết, quan phủ bắt được không ít người có liên quan, nhưng trong lòng Tiêu Mạc Toản biết rất rõ, chuyện này nếu không liên quan đến Hàn gia thì cũng chỉ có quỷ làm.
Tiêu Cảnh cực kỳ căm giận Hàn gia nhưng hắn chỉ là một hoa hoa công tử con trai quận trưởng, tất nhiên sẽ không có tư cách và cũng không có thực lực tranh chấp chính diện với Hàn gia. Chỉ cần những chuyện âm thầm làm cho người Hàn gia bị đả kích và đau khổ thì Tiêu Cảnh hắn sẽ tình nguyện ra tay.
Cái chết của Hương Ngọc Nhi ít nhất cũng có thể làm Hàn Nguyên bị đả kích mạnh, hơn nữa sau khi chuyện này xảy ra thì Hàn Nguyên cũng không dám nói toạc ra. Nếu Hàn gia vì một kỹ nữ đã chết mà tới tìm quận trưởng thì chắc chắn sẽ trở thành trò cười, tất cả danh môn thế gia sẽ không coi Hàn gia ra gì.
Đã bị đả kích rất nặng mà chỉ biết nén giận, Tiểu Diêm Vương vừa nghĩ đến tình cảnh của Hàn Nguyên mà ngủ trong mộng cũng có thể mỉm cười.
- Hai người các ngươi xử lý thi thể Hương Ngọc Nhi.
Hàn Mạc có vẻ rất bình tĩnh:
- Đêm dài lắm mộng, cứ tìm chỗ chôn cất trước... .....
- Vâng!
Hàn Thanh cung kính xưng vâng, hắn xoay người đi vào trong căn phòng vương vãi đầy máu tươi.
Hàn Mạc ngồi trước mặt Hàn Nguyên, hắn khẽ nói:
- Tứ ca, chúng ta về nhà!
Hàn Mạc muốn kéo Hàn Nguyên đứng lên, nhưng lại lập tức phát hiện ra thân thể Hàn Nguyên trở nên nặng nề một cách khác thường, giống như trên người Hàn Nguyên đang có thêm hàng loạt oán khí làm gia tăng trọng lượng.
Hàn Mạc nhíu mày, hắn chợt nâng tay lên rồi tát mạnh xuống mặt Hàn Nguyên. Một tiếng bốp cực kỳ trong trẻo vang lên, nửa bên mặt của Hàn Nguyên đã trở nên đỏ ửng, mà một cái tát của Hàn Mạc rõ ràng đã làm cho Hàn Nguyên đang thừ người trở nên kinh hãi. Trong con ngươi hắn tràn đầy vẻ hoảng sợ, hắn ngẩng đầu rồi nhìn thấy một gương mặt quen thuộc ngay trước mặt. Khoảnh khắc này giống như Hàn Nguyên đã trải qua rất nhiều gian nan gặp được người thân thiết nhất của chính mình, vành mắt hắn trở nên đỏ hồng, hắn giữ chặt lấy cánh tay của Hàn Mạc rồi "A" lên một tiếng cực kỳ thê thảm. Hàn Nguyên lập tức khóc rống lên như một con sói bị một vết thương cực kỳ đau đớn, tiếng khóc vang lên cực kỳ đau xót tim gan, tiếng khóc giống như tiếng sói tru thảm làm lòng người chua xót, sau đó lại làm người ta kinh sợ.
Hàn Mạc biết rõ khóc như vậy có thể phát tiết tất cả đau thương, chỉ cần khóc được thì đau thương sẽ vơi đi vài phần.
- Khóc đi!
Hàn Mạc ôm chặt bờ vai Hàn Nguyên, trong con ngươi hắn bùng lên hào quang sắc bén, hắn lẩm bẩm nói:
- Chỉ có vượt qua đả kích thì mới trở thành nam nhân chân chính, sau này mới không dễ dàng bị đánh bại.
Hàn Thanh từ trong phòng đi ra, trong tay là một dải lụa trắng, vẻ mặt hắn không được tốt lắm, hắn đưa dải lụa cho Hàn Mạc.
Hàn Mạc nhận lấy dải lụa, chỉ thấy trên dải lụa vẻ một bức tranh cực kỳ xấu, bốn năm tên nam nhân đang trần truồng cường bạo với một nữ tử không một mảnh vải che thân, giữa hai chân mày nữ tử còn mang theo chút lả lơi. Bên góc trái bức tranh còn có một công tử mặc cẩm y ngồi trên ghế, hắn cười tủm tỉm nhìn tình cảnh dâm loạn xảy ra trước mắt. Mặt mày của vị công tử có vài phần giống với Tiểu Diêm Vương, bên cạnh còn có một hàng chữ nhỏ:
- Hoa tàn vạn người hái!
Đây rõ ràng là khiêu khích, hơn nữa còn khiêu khích cực kỳ trắng trợn.
Tiểu Diêm Vương biết rõ, dù hắn để lại tấm lụa này thì Hàn gia cũng không thể dựa vào nó để làm bằng chứng đi tố cáo hắn. Dù sao thì bức tranh như vậy cũng có rất nhiều người vẽ ra được, huống hồ đối với Tiểu Diêm Vương thì Hàn Nguyên cũng không thể công khai chuyện này ra ngoài.
Tâm độc như rắn rết, rõ ràng là loại người đại ác.
Hàn Nguyên lúc này đã tỉnh táo trở lại, hắn chụp lấy dải lụa rồi gầm lên tức giận, hắn xé nát dải lụa, những mảnh vụn bay lượn như những cánh bướm, rơi vãi đầy xuống đất.
Cặp mắt Hàn Nguyên trợn trừng giống như muốn nứt toạc hẳn ra, hai mắt đỏ rực, hắn gào lên mang theo những oán giận vô tận:
- Ta muốn giết hắn, ta muốn chúng nợ máu trả bằng máu, ta muốn tất cả đám người Tiêu gia đều chết sạch.
Hàn Mạc trở nên trầm ngâm, cuối cùng hắn thản nhiên nói:
- Không sai, chúng ta phải giết người.
Đã có 9 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của devilmad123
Chương 025: Mưu tính
Nhóm dịch BachKhiet
Biên tập: metruyen.com
Nguồn truyện: book.zongheng.com
Tiêu Cảnh ra tay quá mức ác độc, những chuyện quá mức như thế này xảy ra dù Hàn Mạc cực kỳ nhẫn nhịn cũng không thể nào kìm nén được, hắn cảm giác được thời điểm ra tay đã đến. Con cháu Hàn gia tất nhiên không thể để cho kẻ khác sỉ nhục trở thành rùa đen rút cổ được.
Trong lòng Hàn Mạc hoàn toàn biết rõ, nếu muốn giết Tiêu Cảnh thì không phải nói ra tay thì sẽ ra tay, Tiêu Cảnh hoàn toàn có khác biệt rất lớn so với Hoàng Ban Đầu.
Hoàng Ban Đầu dù là thân tín của Tiêu Mạc Toản nhưng dù sao cũng chỉ là một con chó, dù trong lòng Tiêu Mạc Toản biết được Hoàng Ban Đầu chết có liên quan rất lớn đến Hàn gia nhưng lão cũng chỉ oán giận mà thôi, chỉ biết âm thầm làm vài chuyện. Nhưng Tiêu Cảnh lại là con trai duy nhất của Tiêu Mạc Toản, nếu một khi bị giết thì Tiêu Mạc Toản nhất định sẽ trở nên tức nước vỡ bờ và tấn công Hàn gia. Dù sao lão cũng là quận trưởng Đông Hải quận, dù thực lực không đủ để phát động tấn công và hủy diệt Hàn gia nhưng có thể thông qua một loạt biện pháp khác của quan phủ để ép Hàn gia phản ứng, một khi Hàn gia phản ứng thì chẳng khác nào chống đối lại quan phủ. Tiêu Thái Sư trước nay vẫn muốn nắm giữ Hàn gia nhất định sẽ xuất hiện, sẽ giáng cho Hàn gia một đòn đau trên phương diện chính trị.
Hàn gia dù là đệ nhất thế gia Đông Hải quận nhưng nếu so sánh với Tiêu gia thì thực lực vẫn kém hơn, nếu Tiêu gia thật sự muốn tấn công, Hàn gia nhất định sẽ bị tổn thương nguyên khí rất lớn.
Vì vậy Hàn Mạc trước tiên phản đối phương pháp ám sát Tiêu Cảnh của Hàn Nguyên, hắn nói rõ ra những được mất khi tiến hành, dù sao cũng không thể vì vấn đề này mà ảnh hưởng đến căn cơ của Hàn gia. Lúc này Hàn gia đã ẩn nhẫn nhiều năm, đang chậm rãi tăng trưởng thế lực trong tình cảnh yên bình, sau đó sẽ chính thức tranh đấu với tất cả thế gia trong Yến Quốc. Nếu chỉ vì cái chết của Hương Ngọc Nhi mà dẫn đến binh đao thì tông tộc Hàn gia sẽ không bao giờ tán thành.
- Chúng ta không thể giết hắn ở Đông Hải thành, thậm chí không thể giết hắn ở Đông Hải quận.
Hàn Mạc bình tĩnh nói:
- Nếu có thể thì Tiêu Cảnh đã chết từ vài năm trước rồi.
Hàn Thanh là đầu lĩnh Hắc Báo, hắn hoàn toàn có năng lực giết chết Tiêu Cảnh ở Đông Hải thành cả trăm lần.
Hàn Nguyên xiết chặt nắm đấm, gương mặt hắn vì tức giận mà trở nên vặn vẹo và có chút dị dạng:
- Chẳng lẽ chúng ta cứ như vậy? Tiểu Ngũ, ta không sợ, ta nhất định phải giết chết Tiêu Cảnh, nhất định phải báo thù cho Hương Ngọc Nhi.
- Ý nghĩ này của huynh tốt nhất đừng để cho đại gia gia và những người cùng tộc biết được.
Hàn Mạc nghiêm túc nói:
- Người tốt không sống lâu nhưng tai họa sẽ ảnh hưởng đến đại sự ngàn năm. Tứ ca, thế giới này cũng không phải người đáng chết sẽ chết ngay, vì rất nhiều nguyên nhân mà rất nhiều kẻ đáng chết vẫn còn sống sờ sờ.
- Nhưng Tiêu Cảnh phải chết, điều này là nhất định.
Hàn Nguyên cắn răng nói:
- Ta dùng tính mạng của mình mà xin thề, nếu không giết chết hắn thì không xứng làm con cháu Hàn gia, nên nhảy vào Đông Hải cho cá ăn.
Hàn Mạc nhìn Tứ ca ngày xưa có chút nhu nhược, hắn đột nhiên lộ ra nụ cười thản nhiên:
- Tứ ca, lúc này huynh đã có được sát khí.
Hàn Nguyên cười khổ, hắn nhắm mắt lại rồi chậm rãi nói:
- Tiểu Ngũ, ngươi có biết không, Hương Ngọc Nhi là nữ nhân đầu tiên của ta, cũng là nữ nhân đầu tiên mà ta yêu. Khoảng thời gian này ta ở trong căn phòng đơn sơ, ta cảm nhận được cái gì gọi là ôn nhu như nước, cảm nhận được sự ấm áp khi có một nữ nhân quan tâm đến mình. Nhưng tất cả đều đã không còn, Hương Ngọc Nhi là cô nương tốt lại bị tên súc sinh Tiêu Cảnh lăng nhục mà chết, ngươi không biết trong lòng ta đau đớn thế nào đâu.
Hàn Nguyên xiết chặt nắm đấm, gân xanh nổi lên, móng tay đâm thẳng vào da thịt, máu tràn ra nhưng hắn không cảm thấy đau đớn:
- Ta biết Tiêu Cảnh nhất định phái người theo dõi ta, là ta hại chết nàng, cho nên ta phải tìm cho nàng một công đạo.
Hàn Nguyên dùng ánh mắt chờ mong nhìn Hàn Mạc, hắn khẽ nói:
- Tiểu Ngũ, xưa nay ngươi thông minh hơn Tứ ca, lần này ngươi nhất định phải giúp ta, chỉ cần giết chết Tiêu Cảnh là được.
- Đệ và huynh là huynh đệ, mối thù của huynh chính là mối thù của đệ, điều này khỏi cần bàn cãi.
Hàn Mạc nâng cằm nói:
- Tứ ca, những ngày này ngươi phải cố gắng áp chế đau thương và bi phẫn, đừng để trên mặt lộ ra bất kỳ biểu cảm nào. Huynh phải nhớ kỹ chuyện giết chết Tiêu Cảnh không được để lộ ra bất kỳ manh mối nào.
Hàn Nguyên trở nên ngơ ngẩn, hắn cắn răng nói:
- Nhưng ta lại muốn giết hắn vào lúc này.
- Sốt ruột không ăn được đậu hũ nóng!
Hàn Mạc thản nhiên nói:
- Chỉ cần Tiêu Cảnh còn ở trong Đông Hải quận thì chúng ta không được ra tay. Nếu Tiêu Cảnh chết trong Đông Hải quận thì dù không liên quan gì đến Hàn gia, Tiêu gia chắc chắn sẽ đổ hết tất cả lên đầu Hàn gia chúng ta.
- Chẳng lẽ chúng ta không ra tay?
- Không ra tay?
Hàn Mạc cười lạnh nói:
- Đệ đã nói rồi, lần này chúng ta phải giết người, sẽ không dừng tay. Chúng ta chỉ cần chờ đợi Tiêu Cảnh rời khỏi Đông Hải quận là được.
Hàn Nguyên cau mày nói:
- Hắn rời khỏi Đông Hải quận sao? Tiểu Ngũ, cha con Hắc Diêm Vương đến Đông Hải quận vài năm thì cũng không có vài lần rời khỏi, hơn nữa đều lén rời khỏi Đông Hải quận. Chẳng lẽ chúng ta phải âm thầm phái người giám sát chờ bọn chúng lên đường? Như vậy thì chờ đến ngày nào năm nào? Nếu Tiêu Cảnh không lên đường chẳng lẽ chúng ta không thể ra tay sao?
Hàn Mạc nghiêm mặt nói:
- Tứ ca, những gì huynh nói hoàn toàn đúng, nếu Tiêu Cảnh không rời khỏi Đông Hải quận thì vì Hàn gia, chúng ta nhất định không được ra tay.
Hàn Mạc thấy vẻ mặt Hàn Nguyên tái xanh thì cười nhạt một tiếng dùng giọng ôn hòa nói:
- Nhưng huynh yên tâm, theo những gì đệ biết thì vài ngày nữa Tiêu Cảnh sẽ rời khỏi Đông Hải quận.
- Thật sao?
Trong con ngươi Hàn Nguyên bùng lên sát khí, hắn vội hỏi.
Hàn Mạc thản nhiên nói:
- Hoàng Ban Đầu đã chết, cũng không còn người nào có thể được lựa chọn cho vị trí tổng quản vận chuyển tiền thuế lên Yên Kinh. Lúc này đệ đang nghĩ không biết Tiêu Mạc Toản sẽ phái kẻ nào ra vận chuyển tiền thuế? Ngoài Hoàng Ban Đầu thì hắn tin tưởng ai nhất?
... ....
Bóng đêm phủ xuống khắp không gian, bên cạnh một cánh rừng, một đống cát vàng mai táng một người đã rời bỏ nhân thế, đồng thời cũng chôn vùi đoạn tình cảm đầu tiên của Hàn Nguyên. Hàn Mạc đứng lẳng lặng bên cạnh Hàn Nguyên, hắn nhìn đống cát vàng đơn sơ trước mặt, đây là cõi đi về cuối cùng của Hương Ngọc Nhi.
Một nữ nhân đáng thương.
Gió biển thổi vào từ ngoài Đông Hải, gió thổi qua rất dịu dàng, trong bóng đêm có vài con tuấn mã rời khỏi rừng cây rồi biến mất trong bóng đêm sâu kín.
... ....
... ....
Trong yết thị của Yến Quốc lúc nào cũng được tăng thêm một câu: "Thiên hạ thái bình, quốc thái dân an.", lời nói thể diện này luôn làm người ta cảm giác được sự châm chọc ẩn giấu bên trong. Cửu đại thế gia ngươi lừa ta gạt thì không thể nào có tồn tại thái bình, thu thuế nặng nề thì không thể nào tồn tại cái gọi là quốc thái dân an.
Nhưng cũng rất kỳ quái, chế độ chính trị dị dạng của Yến Quốc lại làm cho phương diện tiền thuế cực kỳ thuận lợi, nếu bỏ qua Bột Châu Quận của hai nhà Diệp Ngô thì bình thường những địa phương khác dưới sự không chế của các thế gia đại tộc đều đưa thuế lên rất đủ và đúng thời hạn.
Rõ ràng, dù các thế gia đang tranh đấu nhưng dù sao cũng phải bảo vệ thực lực của chính mình. Những năm gần đây ngoài hai nhà Diệp Ngô tài sản quá nhiều thì những thế gia khác đều không muốn trở thành cái gai trong mắt triều đình chỉ vì trì trệ tiền thuế. Dù sao nếu một thế gia phạm phải sai lầm thì triều đình hoàn toàn có năng lực triệu tập những thế gia khác để tấn công hủy diệt.
Tiền thuế của Yến Quốc được chia làm hai quý xuân thu, hai quý này tất cả các quận đều phải vận chuyển tiền thuế đến Yên Kinh. Bình thường thì những quận phủ cách xa Yên Kinh đều phải điều động rất nhiều binh lực để hộ tống, hơn nữa tất cả những quận huyện và địa phương ven đường đều phải điều động nhân mã hộ tống một đoạn đường. Đông Hải quận và Yên Kinh tiếp giáp với nhau, tuy diện tích hai quận rất lớn, khoảng cách từ Đông Hải thành đến Yên Kinh thành cũng hơn năm sáu trăm dặm nhưng tình hình trị an ở Đông Hải quận rất tốt, vì vậy mà đội ngũ vận chuyển tiền thuế trước nay của Đông Hải quận cũng không quá lớn. Đội ngũ hộ tống tiền thuế của Đông Hải quận chỉ là một trăm năm mươi tên thành thủ quân, vài chục tên sai nha trong phủ và hơn mười võ sư.
Sáu quận của Yến Quốc đều có thành thủ quân, về số lượng thì phải xem xét đến địa phương để biên chế phù hợp. Nếu là những quận phủ nằm ngoài biên thùy, ngoài thủ quân biên quan thì số lượng thành thủ quân cũng sẽ dao động từ một đến hai vạn người. Mà Đông Hải quận tiếp giáp Đông Hải, xa biên giới cho nên thành thủ quân cũng chỉ là ba bốn ngàn người, chủ yếu được biên chế để đối phó với dân biến và bọn thổ phỉ. Nếu nói về hải tặc Đông Hải thì đã có trấn thủ quân hơn vạn người của Đông Hải đối phó, thành thủ quân hoàn toàn không có tư cách tham gia.
Tuy trên danh nghĩa thì quận trưởng là người chỉ huy cao nhất của thành thủ quân nhưng người nắm quyền lực thật sự lại chính là chỉ huy sứ. Mà tất cả võ quan là chỉ huy sứ của thành thủ quân đã được tất cả các đại thế gia đồng ý từ rất nhiều năm trước, chức vị này không được để cho con cháu các đại thế gia đảm nhiệm, mà mỗi năm đều được phân công cho những vị đại nhân tài xếp hạng cao trong cuộc tuyển chọn võ trạng nguyên.
Đây chẳng qua cũng chỉ là bề ngoài, vì bất kỳ một võ trạng nguyên nào đều bị các thế gia lôi kéo trong khoảng thời gian cực ngắn. Mà võ trạng nguyên cũng biết rõ chính mình sẽ không bao giờ có tiền đồ trong quốc gia nếu chẳng được thế gia đại tộc giúp đỡ, vì vậy tất cả đều trở thành môn hạ của các thế gia để mong sao có được lợi ích khổng lồ.
Ngoài Bột Châu Quận đã hoàn toàn bị hai nhà Diệp Ngô nắm chắn trong tay thì Yến Quốc vẫn còn năm quận khác. Nhưng trong năm quận đã có ba quận mà chỉ huy sứ của thành thủ quân là con cháu Tiêu gia, như vậy có thể thấy được thế lực của Tiêu gia mạnh mẽ thế nào.
Nhưng chỉ huy sứ của Đông Hải quận chính là thân tín của Yến Vương, kẻ này không dấn thân vào làm môn hạ cho bất kỳ thế gia nào, dù sao thì Yến Vương cũng có thủ đoạn lôi kéo nhân tài riêng biệt.
Vì vậy nếu nhìn từ một góc độ thì quận trưởng hay quận thủ Đông Hải quận và chỉ huy sứ thành thủ quân không phải cùng một phe phái.
Tiền thuế mà Hàn gia thu được chất lên mười chiếc xe ngựa được chính tay Hàn Huyền Xương và nhân viên thuế của nha môn kiểm kê rồi báo lại cho quận trưởng. Cuối cùng tất cả xe bạc đều tập trung vào một địa phương, sau vài ngày chuẩn bị thì vận chuyển về Yên Kinh.
Tuy quan hệ giữa Hàn gia và Tiêu Mạc Toản đã trở nên cực kỳ khó chịu nhưng cả hai đều không dám chậm trễ trên phương diện tiền thuế. Ít nhất thì khi xử lý tiền thuế, Hàn Huyền Xương cũng thấy được nụ cười hiếm gặp trên gương mặt Tiêu Mạc Toản, mà Tiêu Mạc Toản cũng thấy được vẻ chăm chú hiếm gặp trên mặt Hàn Huyền Xương.
- Hàn đại nhân, cuối cùng cũng đã xong việc!
Tiêu Mạc Toản mỉm cười nói:
- Quốc thái dân an, đúng là quốc thái dân an!
Hàn Huyền Xương nở nụ cười sâu kín:
- Không sai, quốc thái dân an!
Hàn Huyền Xương trầm mặc một lúc rồi khẽ nói:
- Cũng không biết lần này ai sẽ hộ tống tiền thuế đến Yên Kinh!
Hàn Huyền Xương là Thanh Lại Tư, lão hoàn toàn có quyền được biết tổng quản chuyến vận chuyển này.
- Tiêu Nhi, Tiêu Cảnh!
Tiêu Mạc Toản nở nụ cười không được tốt đẹp:
- Chuyện này sớm muộn gì hắn cũng phải làm, đi sớm cũng tăng thêm kinh nghiệm.
Hàn Huyền Xương giống như có gì đó cần suy nghĩ, lão gật đầu nói:
- Thanh niên có thêm kinh nghiệm cũng rất tốt.
Đã có 10 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của devilmad123