Công Tử Điên Khùng Tác Giả: Ta Là Lão Ngũ
-----oo0oo-----
Chương 21: Té xỉu
Nguồn: MT
- Hai người muốn ly hôn sao? Hai người đã suy nghĩ cẩn thận chưa? Có cần trở về suy nghĩ lại một lần nữa không?
Nhìn đôi thanh niên nam nữ ngồi trước mặt này, đặc biệt là tướng mạo và khí chất của nữ nhân kia, mình công tác ở đây đã lâu như vậy, còn chưa từng gặp qua người phụ nữ nào xinh đẹp hơn nàng.
Hơn nữa, tướng mạo của người thanh niên kia tuy bình thường, nhưng từ trên người hắn cũng phát ra một loại khí chất khó nói lên lời. Mặc dù người con trai kém sắc hơn người con gái, nhưng bác gái đảm nhiệm làm thủ tục ly hôn ở ủy ban nhân dân thành phố này, cảm thấy hai người coi như xứng đôi. Vì sao lại muốn ly hôn rồi? Người trẻ thời nay thật là. Nhất định là do nữ nhân kia chướng mắt người nam nhân. Phỏng chừng cuộc sống của hai người không giàu có gì. Nhìn cách ăn mặc của người thanh niên kia là biết.
- Đã nghĩ kỹ rồi a di.
Lâm Vân thấy Hàn Vũ Tích dường như có tâm sự, liền tranh thủ thời gian trả lời.
- Còn cô gái này? Hai người đã phân chia tài sản tốt chưa?
Bác gái trông thấy Hàn Vũ Tích có chút thất thần, vội hỏi. Trong lòng tự nhủ, tưởng là cô gái chướng mắt người nam nhân mới muốn ly hôn, như thế nào lại không giống lắm. Chắc trong chuyện này có chút phức tạp, mà Lâm Vân đương nhiên không phải là người thích bát quái mà kể ra.
- A, rồi…
Hàn Vũ Tích vô ý thức trả lời.
- Nếu các ngươi đã quyết định, ta cũng không muốn nói nhiều. Liền điền vào cái đơn này a.
Bác gái lấy ra một mẫu đơn cho hai người.
Lúc này Hàn Vũ Tích mới phục hồi tinh thần, lấy CMTND ra rồi lại im lặng. Chợt nghe bác gái trung niên nói:
- Phỏng chứng các ngươi còn chưa có con phải không? Như vậy cũng tốt, bằng không chỉ có con của các ngươi là chịu khổ. Đưa CMTND, giấy hôn thú, hộ khẩu của các ngươi…
Bác gái còn chưa nói hết lời, Hàn Vũ Tích đã vội vàng ngắt lời.
- A di, còn muốn giấy hôn thú sao?
Hàn Vũ Tích hỏi.
- Đứa nhỏ này, đương nhiên là muốn giấy hôn thú rồi. Ngươi muốn ly hôn tất nhiên phải có giấy hôn thú mới được.
Bác gái bất mãn nhìn thoáng qua Hàn Vũ Tích.
- Nhưng ta không mang theo giấy hôn thú.
Hàn Vũ Tích có chút ngượng ngùng nói. Sự thật từ ngày hôm qua cho tới giờ, nàng một mực đều nghĩ tới chuyện của Lâm Vân. Liền quên mất cần mang theo giấy tờ để làm thủ tục ly hôn.
- Vậy thì không làm được. Giấy hôn thú nhất định phải có. Đây là giấy đăng ký ly hôn, các ngươi xem trước một chút. Có cần bổ sung cái gì thì bổ sung vào đó, lần sau lại đến.
Bác gái đưa hai cái đơn cho Lâm Vân và Hàn Vũ Tích.
- A di, ta ghi xong cái đơn này, lần sau bảo nàng ấy mang tới có được không?
Lâm Vân không nhìn các điều lệ ghi trên cái đơn mà ký luôn. Sau đó hỏi bác gái.
Bác gái nhìn cử động này của Lâm Vân, thở dài nói ra:
- Trên nguyên tắc là không thể. Nhưng lần này cả hai người đều tới, vậy lần sau một người tới cũng được.
Hiện nay số người ly hôn nhiều lắm, nếu mọi chuyện cứ tích cực thì hiệu suất làm việc của ủy ban nhân dân thành phố sẽ bị hạ thấp.
Nhìn Lâm Vân không chút do dự ký tên vào đơn, trong nội tâm Hàn Vũ Tích đột nhiên xiết chặt. Rõ ràng không có chút hào hứng gì, chỉ ngơ ngác nhìn Lâm Vân.
- Vũ Tích, ngươi làm sao vậy?
Lâm Vân nhìn Hàn Vũ Tích sững sỡ, vội vàng hỏi.
Hắn lại gọi ta là Vũ Tích. Đây là lần đầu tiên hắn gọi mình là như vậy. Hắn ký tên nhanh như vậy, không có chút do dự nào, chẳng lẽ hắn chán ghét mình vậy sao? Hàn Vũ Tích đột nhiên muốn ném cái đơn vào người Lâm Vân, sau đó khóc rống. Nhưng lý trí nói cho nàng biết, không thể làm như vậy.
- Tốt, ngươi đưa đơn của ngươi cho ta. Dù sao giấy hôn thú đang ở chỗ của ta. Lần sau chỉ cần một mình ta tới nơi này là được. Ta sẽ không chậm trễ ngươi đi tới nhà hàng quốc tế Mỹ Châu ăn ngủ.
Hàn Vũ Tích đột nhiên cầm lấy cái đơn của Lâm Vân, lạnh lùng nói.
Lâm Vân thấy Hàn Vũ Tích đã trở lại như tính cách trước đây, đành phải cười tự giễu, không dám nói gì nữa, chỉ sợ lần nữa chọc giận nàng. Bất quá, nhìn ngày sinh ghi trên cái đơn, rõ ràng ngày sinh của hai người lại có chút trùng hợp. Của nàng là ngày 29 tháng 4, còn của mình là ngày 24 tháng 9.
Hàn Vũ Tích và Lâm Vân đi ra ủy ban nhân dân thành phố, đột nhiên nàng nghĩ vì sao mình có chút không muốn? Nhưng đây chả phải là điều mình khao khát bấy lâu nay sao? Tại sao mình cảm thấy tinh thần hiện tại của hắn không có vấn đề gì? Chẳng lẽ là mình nghĩ quá nhiều? Bỗng nhiên nàng có chút chóng mặt, liền như vậy ngã xuống.
Lâm Vân cũng không biết vì sao thái độ của Hàn Vũ Tích chuyển biến như vậy, mà chỉ yên lặng đi theo phía sau. Đang đi, bỗng cảm thấy Hàn Vũ Tích đi đường có chút là lạ. Thấy nàng tự nhiên ngã xuống, hắn liền vội vàng đi tới trước, kịp thời ôm lấy nàng. Một mùi thơm xử nữ lập tức bay vào trong mũi hắn.
Bất quá, Lâm Vân không có tâm tư nghĩ tới điều này, chỉ là ôm Hàn Vũ Tích vội vàng đi lên xe. Sau đó dùng lực lượng của Tinh Vân bao bọc linh khí, chậm rãi đưa vào trong cơ thể của Hàn Vũ Tích, để nhìn xem nàng xảy ra chuyện gì. Nhìn nàng khỏe mạnh như vậy, không biết vì sao đột nhiên té xỉu.
Dùng Tinh Vân thăm dò một lúc, Lâm Vân phát hiện sức khỏe của Hàn Vũ Tích không có vấn đề gì, chỉ là thiếu chút máu. Nguyên nhân nàng hôn mê là vì gần đây suy nghĩ quá nhiều. Tinh thần vì quá lo lắng mà tạo thành sự mệt mỏi. Cộng thêm cuộc sống của nàng từ trước đến nay đều khá buồn khổ. Bình thường bệnh nhẹ như vậy không cần phải trị liệu, chỉ cần để cho tâm tình của nàng sáng sủa hơn, sau đó lại tĩnh dưỡng một thời gian là tốt rồi.
Nhưng Lâm Vân là ai, là chuyên gia y dược của đại lục Thiên Hồng. Hắn biết rằng, chính vì những căn bệnh nhỏ như vậy, có thể tạo thành hậu quả không lường trước được. Nếu cứ để cho nàng ta tự tĩnh dưỡng, chắc chắn không được. Có lẽ nàng mỏi mệt về thể xác và tinh thần đều là vì hắn mà ra. Hắn nhất định phải nghĩ biện pháp cứu trị nàng.
Cách cứu chữa triệt để nhất là tẩy tủy. Nhưng để làm được như vậy, hắn phải đạt tới cấp độ ba sao mới được. Hiện tại chỉ có thể dùng kim châm điều trị nàng, sau đó đem tạp chất và độc tố trong cơ thể nàng bài xuất ra. Rồi tăng cường kinh mạch của nàng ta một lần.
Tuy nhiên, nếu làm như vậy, hắn sẽ tốn rất nhiều lực lượng Tinh Vân, số lực lượng mà hắn đã vất vả tu luyện mới có được. Nhưng Lâm Vân vẫn muốn giúp Hàn Vũ Tích chữa trị. Không vì cái gì khác, bởi nàng hiện tại vẫn là vợ của mình.
Hơn nữa, hắn còn cảm thấy có chút thiếu nợ nàng. Có lẽ không phải là mình thiếu nợ nàng, nhưng hiện tại hắn và Lâm Vân kia đã hòa làm một, món nợ này hắn phải thay Lâm Vân kia trả. Lực lượng Tinh Vân có thể chậm rãi tu luyện lại. Chỉ có điều linh khí ở thế giới này rất yếu, phải mất thời gian lâu hơn mới có thể khôi phục.
Đã quyết định trợ giúp Hàn Vũ Tích bài trừ tạp chật và cường hóa kinh mạch, vậy thì không thể để cho nàng tỉnh lại. Nghĩ tới đây, Lâm Vân liền lấy ra kim châm đâm vào huyệt ngủ, khiến Hàn Vũ Tích ngủ say. Rồi lấy điện thoại gọi cho Lục Dược, nhờ y an bài một phòng trong bệnh viện, để mình có không gian chữa trị.
Nếu là chuyện riêng của hắn, hắn cũng không muốn làm phiền Lục Dược. Nhưng hiện tại thân thể của Hàn Vũ Tích thực sự không tốt lắm, Lâm Vân không muốn Hàn Vũ Tích tiếp tục ôm bệnh trong người.
Sở dĩ tìm bệnh viện chữa trị, một là Lâm Vẫn nghĩ chữa khỏi xong có thể gọi đồng nghiệp của nàng tới đón nàng. Thứ hai nếu cần trang thiết bị gì, thì trong bệnh viện cũng thuận tiện. Còn có một điều là, nếu đưa Hàn Vũ Tích tới khách sạn trị liệu, chỉ sợ gây ảnh hưởng xấu tới thanh danh của Hàn Vũ Tích. Mặc dù mình là chồng của nàng, nhưng người trong nhà hàng còn chưa biết.
Lục Dược làm việc rất nhanh, chỉ mấy phút đã gọi lại cho Lâm Vân, nói rằng đã đặt một phòng tốt nhất ở bệnh viện Ái Thụy. Hơn nữa còn hỏi có cần y tới hay không, Lâm Vân đương nhiên là cự tuyệt.
Tuy trong đầu chỉ có mơ hồ về kỹ thuật lái xe, nhưng Lâm Vân vừa nhìn thoáng qua kết cấu của chiếc xe liền biết cách điều khiển. Điều khiển xe cộ ở thế giới này đơn giản hơn điều khiển xe cộ ở đại lục Thiên Hồng nhiều.
Lâm Vân lái xe đưa Hàn Vũ Tích tới bệnh viện Ái Thụy, liền ôm nàng tới phòng bệnh ở tầng ba.
Đoán chừng đã được Lục Dược phân phó, Lâm Vân vừa ôm Hàn Vũ Tích vào phòng cấp cứu đặc biệt, các y tá liền lập tức lui ra ngoài.
Lâm Vân để Hàn Vũ Tích lên giường, lại tắt di động của nàng đi. Sau đó bắt đầu trợ giúp Hàn Vũ Tích trị liệu.
Hắn lấy ra 108 cây kim châm, mỗi cây kim đều được tích đầy lực lượng Tinh Vân, rồi dùng tốc độ nhanh nhất cắm vào các huyệt vị của Hàn Vũ Tích. Tuy số lượng của kim châm không nhiều, nhưng như vậy đã đủ để bài trừ tạp chất trong người Hàn Vũ Tích.
Về phần tẩy tủy, số lượng kim châm như vậy là chưa đủ. Mà cho dù đã đủ, với tu vi hiện nay của hắn, không thể tẩy tủy cho Hàn Vũ Tích. Để tẩy tủy, yêu cầu tối thiểu là Lâm Vân phải đạt tới tu vị ba sao. Hơn nữa còn cần rất nhiều Linh Dược phối hợp.
Lực lượng Tinh Vân nhanh chóng xâm nhập vào người Hàn Vũ Tích, liền biến thành chất dinh dưỡng bồi bổ kinh mạch của Hàn Vũ Tích. Chỉnh chỉnh tám giờ, cả người Lâm Vân đã ướt sũng mồ hôi. Thậm chí giường Hàn Vũ Tích nằm cũng bị ướt sũng. Bất quá Lâm Vân không có một chút hối hận, hắn đã thành công.
Tạp chất bên trong cơ thể Hàn Vũ Tích chậm rãi bị kim châm hút đi. Hơn nữa cơ thể của nàng nhờ được lực lượng Tinh Vân chữa trị, đã được cải thiện hoàn toàn. Mỗi lần Lâm Vân rút ra một cây kim châm, đều mang theo tạp chất, Hàn Vũ Tích sẽ cảm giác được thoải mái hơn một chút. Tuy Hàn Vũ Tích còn chưa có tỉnh lại, nhưng cảm giác đó vẫn tồn tại trong tiềm thức của nàng.
Rất nhanh cây kim châm cuối cùng đã được rút ra. Hiện tại Lâm Vân cả người đều hư thoát, cơ hồ muốn té trên mặt đất. Còn Hàn Vũ Tích thì sắc mặt trở nên hồng nhuận. Thậm chí ngay cả lúc nhắm mắt, cũng có thể thấy một tầng khí lưu động. Lâm Vân thỏa mãn gật đầu, chuẩn bị mở điện thoại, gọi người nhà của Hàn Vũ Tích tới đón nàng trở về.
Đã có 41 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Công Tử Điên Khùng Tác Giả: Ta Là Lão Ngũ
-----oo0oo-----
Chương 22: Cười ngây ngốc
Nguồn: MT
Tuy Hàn Vũ Tích đã bị ngất, nhưng nàng vẫn có ấn tượng mơ hồ khi Lâm Vân ôm nàng lên xe, rồi đi tới bệnh viện. Nhưng kỳ quái vì sao hình như hắn lại đóng cửa lại.
Mà ấn tượng về sau càng ngày càng mơ hồ. Hình như Lâm Vân cắm đầy kim châm lên người mình, kể cả ở những chỗ mà mình cảm thấy khó xử. Tuy ở sâu trong nội tâm của nàng, nàng rất sợ hãi, nhưng chỉ có thể vô ý thức phản kháng trong đầu, còn đôi mắt thì không thể mở ra được. Cuối cùng nàng liền nhận mệnh, chỉ là không tự chủ được chảy nước mắt.
Bất quá, hình như chuyện nàng lo lắng không có phát sinh. Về sau thì cảm giác Lâm Vân kiệt sức, nhưng trạng thái tinh thần và thể xác của mình lại rất tốt.
Lâm Vân cầm điện thoại của Hàn Vũ Tích, vừa mới mở ra, đã thấy xuất hiện một đống tin nhắn, rồi lại vang lên tiếng chuông điện thoại. Lâm Vân ấn nút nghe:
- Tỷ tỷ, em là Vũ Đình đây, máy của chị vì sao gọi mãi không được? Chị đang ở đâu? Chị làm em lo lắng quá.
- Chị của ngươi đang ở phòng đặc biệt, trên tầng 3 của bệnh viện Ái Thụy, ngươi nhanh tới đón nàng về đi.
Lâm Vân lắc đầu, đành phải trả lời điện thoại. Hiện tại hắn cảm thấy thực sự mệt mỏi, toàn thân đều không có khí lực, chỉ muốn về sớm tu luyện.
- Ngươi là ai, vì sao ở cùng chỗ chị của ta? Ngươi đợi một lát, ta lập tức tới.
Nói xong liền tắt điện thoại, Lâm Vân cầm điện thoại trong tay, chỉ bất đắc dĩ lắc đầu.
Hàn Vũ Tích cố gắng mở mắt, không ngờ lại dễ dàng mở ra. Nhìn y phục của mình vẫn hoàn hảo, trong nội tâm mới thở phào nhẹ nhõm. Nhìn cả người Lâm Vân đều ướt sũng, liền nhớ tới việc vừa rồi:
- Lâm Vân, ngươi bị sao vậy? Vì sao đưa ta tới chỗ này lại không thấy bác sĩ?
- A, ta thấy thể chất của ngươi không tốt, liền dùng kim châm giúp ngươi trị liệu.
Lâm Vân trông thấy khóe mắt của Hàn Vũ Tích còn có nước mắt, chỉ hữu khí vô lực trả lời.
- A, ngươi muốn giúp ta trị liệu? Lâm Vân, ngươi muốn hại chết ta thì cứ trực tiếp…
Hàn Vũ Tích đột nhiên ngừng lời. Nhìn cả cái giường đều ướt sũng, cả người hắn cũng ướt sũng, chẳng lẽ đây đều là mồ hôi của hắn?
Đột nhiên nàng phát giác cơ thể mình rất là thoải mái. Giống như cả người ngâm vào bể nước ấm vậy. Hàn Vũ Tích nhìn vẻ mệt mỏi của Lâm Vân, trong lòng tự nhủ, chẳng lẽ hắn thực sự giúp ta trị liệu? Làm sao hắn biết dùng kim châm chữa bệnh?
Đang lúc do dự, thì vang lên một tiếng ‘Ầm’, cánh cửa bị thô lỗ mở ra.
Vũ Đình và Mỹ Na mang theo vẻ giận dữ và lo lắng vọt tới:
- Tỷ tỷ, chị không sao chứ.
Bất quá, Hàn Vũ Tích còn chưa trả lời, Hàn Vũ Đình đã tát Lâm Vân một cái:
- Đồ không biết xấu hổ, ngươi đã biến chị ta thành cái dạng này, ngươi còn muốn thế nào nữa?
Bị trúng một cái tát này, Lâm Vân lập tức ngã lăn xuống đất, đầu đập vào cái kệ để thiết bị y tế, máu tươi liền không ngừng chảy ra. Hiện tại hắn đã thoát lực, ngay cả một đứa bé tám tuổi cũng có thể đánh ngã hắn, nói gì một cái tát toàn lực do tức giận của Hàn Vũ Đình.
- Vũ Đình, mau dừng tay, em…
Hàn Vũ Tích nhìn thấy Hàn Vũ Đình còn muốn đánh nữa, vội vàng gọi Hàn Vũ Đình dừng lại.
- Hừ, tỷ tỷ, chị bị hắn tra tấn vào bệnh viện rồi còn lo lắng cho hắn làm gì? Loại người này tốt nhất là đánh chết mới đúng. Hiện tại ngươi mau cút đi cho ta, chúng ta không muốn gặp lại ngươi nữa.
Hàn Vũ Đình nhìn vệt nước mắt ở khóe mắt của tỷ tỷ, liền kêu to cảnh cáo Lâm Vân đang cố gắng đứng dậy
Lâm Vân đứng lên, không nói một lời. Hắn nhìn Hàn Vũ Tích một cái, cười ngây ngốc:
- Về sau lúc làm việc nhớ dùng gối để dựa.
Liền không nhìn Hàn Vũ Đình, trực tiếp đi ra ngoài. Máu và mồ hôi đã ướt đẫm sau lưng hắn.
Ngơ ngác nhìn Lâm Vân rời đi, Hàn Vũ Tích đột nhiên có chút không muốn, lại có chút khổ sở vì mất đi một cái gì đó:
- Vũ Đình, vì sao em hung dữ như vậy. Em xem, Lâm Vân còn chảy máu ở đầu kia kìa. Chả lẽ em không học được con gái nên dịu dàng một chút.
- Tỷ tỷ, chị còn nói tốt cho tên xấu xa kia làm gì? Hắn khi dễ chị nhiều năm như vậy. Hiện tại đến chỗ ở của chị và hắn đều bị người khác thu hồi. Chị trực tiếp ly hôn hắn chả phải xong chuyện sao.
Vũ Đình bị tỷ tỷ quở trách, khuôn mặt đầy vẻ ủy khuất.
- Vũ Tích tỷ, khí sắc của chị có vẻ tốt hơn lúc trước thì phải? Di, khuôn mặt của chị còn trở nên bóng loáng. Còn có làn da, vì sao biến thành nõn nà rồi?
Mỹ Na giống như phát hiện ra một đại lục mới vậy, liên tục hỏi han.
- Đúng vậy a, tỷ tỷ, vì sao chị biến thành xinh đẹp hơn vậy. Lúc đầu chị vốn là đại mỹ nhân, hiện tại càng thêm có sức hút rồi. Không biết muốn mê đảo bao nhiêu đàn ông. Chị cùng cái tên điên kia nên ly hôn đi, dựa vào sắc đẹp của chị…
Vũ Đình cũng phát hiện sự bất đồng của tỷ tỷ.
-Vũ Đình…
Hàn Vũ Tích ngắt lời của cô em. Hiện tại nàng đang nghĩ tới sau lưng của Lâm Vân ướt đẫm là máu, còn có nụ cười ngây ngốc vừa nãy của hắn.
Hàn Vũ Tích có chút khổ sợ. Chẳng lẽ Lâm Vân nói hắn đang trị liệu cho mình, là sự thực? Hắn biết chữa bệnh sao? Bất quá, chỉ vài cái kim châm đã khiến mình có biến hóa lớn như vậy, y học bình thường làm sao có thể làm được.
Hàn Vũ Tích cũng phát hiện biến hóa của mình. Kỳ thực, Mỹ Na và Vũ Đình chỉ phát hiện biến hóa ở bên ngoài của nàng mà thôi. Chỉ có nàng mới hiểu cơ thể của mình rõ nhất, toàn bộ cơ thể của nàng đã tốt hơn lúc trước không biết bao nhiêu lần.
Lần trước ở chợ việc làm, hắn nói cái gì hắn cũng biết, không lẽ là sự thật? Từ lần trước đón Lâm Vân từ bệnh viện trở về, Hàn Vũ Tích luôn cảm giác tính cách của hắn biến đổi không ít. Nhưng lại thật không ngờ bệnh của hắn đã hoàn toàn tốt.
Nếu như bệnh của hắn đã khỏi hắn, vậy những lời hắn nói hẳn là sự thật. Không biết những thứ khác thế nào, nhưng riêng tài xào rau và kỹ thuật dùng kim châm của hắn, chính mắt nàng nhìn thấy, chắc chắn sẽ không giả.
Muốn biết có phải hắn đã thực sự khỏi bệnh hay không, cũng rất đơn giản. Không phải hắn nói hắn đang ở nhà hàng quốc tế Mỹ Châu sao? Chỉ cần mình đi tới đó là biết hắn có nói láo hay không.
Nhưng Hàn Vũ Tích lại lắc đầu. Điều này sao có thể? Nếu hắn có tiền ở nhà hàng quốc tế, thì cần gì đi xin việc làm? Cần gì phải ăn cơm miếng? Vừa nghĩ tới cơm miếng, Hàn Vũ Tích lại không hiểu. Một người đầu óc có vấn đề có thể suy nghĩ thấu đáo như vậy sao? Biết mình về sau không có đồ ăn, liền rang cơm thành miếng để dự trữ? Hàn Vũ Tích rơi vào mê hoặc.
- Tỷ tỷ, chị làm sao vậy? Mà vì sao chị bị đưa vào bệnh viện? Hiện tại chị đã khỏe hơn chưa?
Hàn Vũ Đình nhìn Hàn Vũ Tích đột nhiên lâm vào trầm tư, hơn nữa khuôn mặt không ngừng biến hóa, vội vàng hỏi.
- A, là chị bị té xỉu, Lâm Vân liền đưa chị tới nơi này. Không có việc gì, hiện tại chúng ta có thể xuất viện.
Hàn Vũ Tích vừa ngồi dậy xuống giường liền phát hiện cả ngày hôm này mình không ăn cơm vậy mà toàn thân vẫn tràn ngập tinh lực. Hơn nữa, bệnh đau lưng vốn do ngồi nhiều đã không còn. Bất quá, lại phát hiện trên người có chút dính dính, liền tranh thủ thời gian đi tắm.
Thấy tỷ tỷ không có vấn đề gì, tinh thần còn rất tốt, Hàn Vũ Đình mới yên tâm. Cùng Mỹ Na đỡ Hàn Vũ Tích ra bệnh viện.
Hàn Vũ Tích mở cửa xe, chợt phát hiện ở ghế ngồi phụ có một cái túi. Là túi của Lâm Vân lúc trước mang theo.
Hàn Vũ Tích vội vàng mở cái túi, liền thấy bên trong có một cái gối dựa, hay được dùng trong văn phòng.
Ôm lấy gối dựa, trong đầu của Hàn Vũ Tích lại hiện lên nụ cười ngây ngốc của Lâm Vân lúc rời đi.
Đã có 40 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Công Tử Điên Khùng Tác Giả: Ta Là Lão Ngũ
-----oo0oo-----
Chương 23: Giết người dễ dàng như giết kiến
Nguồn: MT
- Về sau lúc làm việc nhớ dùng gối để dựa.
Lời nói của Lâm Vân vẫn văng vẳng bên tai nàng. Hình ảnh Lâm Vân ướt đẫm cả máu và mồ hôi ở sau lưng, vẫn còn ở trước mắt nàng.
- Cái gối thật đẹp! Là chị mới mua à? Cho em nhé.
Hàn Vũ Đình thấy cái gối trong tay của Hàn Vũ Tích, liền muốn đi lên đoạt.
- Cái gối thật đẹp, Vũ Tích tỷ, chị mua ở chỗ nào vậy? Em cũng muốn mua một cái.
Mỹ Na thấy cái gối trong tay của Hàn Vũ Tích, nàng cũng rất thích.
Thấy muội muội muốn đoạt cái gối trong tay mình, Hàn Vũ Tích vội vàng ôm chặt hơn, bóng lưng rời đi của Lâm Vân càng thêm mơ hồ trong mắt nàng. Đây là lễ vật đầu tiên hắn tặng cho mình kể từ khi mình bị bắt buộc gả cho hắn. Có lẽ cũng là lần cuối cùng. Một người biết quan tâm người khác như vậy sẽ là người điên sao? Mình không tin, nhưng mình phải làm gì bây giờ?
Bỗng thấy tỷ tỷ rơi nước mắt, Hàn Vũ Đình liền luống cuống:
- Tỷ tỷ, em không lấy cái gối nữa, chị không sao chứ?
- Chị không sao, Mỹ Na, em lái xe đi.
Hàn Vũ Tích ôm cái gối ngồi ở phía sau, không biết nàng đang suy nghĩ cái gì.
Lâm Vân gọi một chiếc xe taxi trở về nhà hàng quốc tế Mỹ Châu. Đến nơi, hắn liền vội vàng tắm rửa, xử lý lại vết thương trên đầu, lập tức rời đi nơi này.
Hiện tại hắn cảm thấy rất uể oải, do Tinh Vân của hắn đã hình thành, nên cần tìm một nơi khoáng đạt để có lợi cho việc hấp thu tinh hoa của Tinh Thần.
Gọi một chiếc xe taxi đi ra ngoại thành. Tim một khu đất trống đang quy hoạch. Do nơi này còn chưa khai phá, cho nên bốn phía đều là cỏ hoang. Lâm Vân tìm một chỗ yên tĩnh ngồi xuống, bắt đấu tu luyện hấp thu tinh hoa của Tinh Thần.
Tuy linh khí ở thế giới này khá mỏng manh, nhưng coi như đủ để Tinh Vân hấp thu. Tốc độ khôi phục của hắn không phải là nhanh, nhưng vẫn là đang khôi phục. Bất quá, ngồi tu luyện cả một đêm, cho tới cả ngày hôm sau, lực lượng Tinh Vân mới chỉ khôi phục được một nửa. Về sau cho dù làm như thế nào hấp thu tinh hoa của Tinh Thần đi chăng nữa, cũng không có cách nào khôi phục hoàn toàn.
Lâm Vân thở dài một tiếng. Hắn biết Tinh Vân của mình mới hình thành, căn cơ còn chưa được vững chắc. Lại toàn lực dùng kim châm trị liệu cho Hàn Vũ Tích, linh lực tiêu hoa quá mức lợi hại, làm bị thương tới căn bản. Đã không thể khôi phục hoàn toàn, đành phải từ nay về sau chậm rãi tu luyện.
Nếu tiếp tục như vậy, không biêt khi nào có thể hình thành tinh hồn, đừng nói gì kết thành một sao. Nhưng hiện tại hắn cũng không có cách nào xử lý, chỉ có đi một bước tính một bước.
Mắt thấy trời đã tối, bụng thì đói vang, Lâm Vân đứng lên đang định tìm một quán ăn ăn cơm, thì bỗng có một chiếc xe hơn đi tới, suýt nữa đụng vào người của Lâm Vân.
Lâm Vân thầm mắng không may. Bất quá cũng không trách bọn họ. Mình ngồi ở giữa bụi cỏ, ban ngày còn khó nhìn thấy, nói gì là ban đêm.
Chiếc xe không tiếp tục đi tới mà dừng ở một nơi cách đó không xa. Lâm Vân không muốn những người này thấy mình, đang định lặng lẽ rời đi.
- Hắc hắc, cho dù ngươi là cảnh sát thì sao, hôm này cũng phải bị vài huynh đệ chúng ta chơi chán mới thôi. Da đen, không cần lo cho đứa con gái của chủ tịch tập đoàn Hồng Hải kia, ngươi trước lôi nữ cảnh sát kia ra ngoài. Huynh đệ chúng ta chơi chán rồi giải quyết nàng luôn ở đây.
Lâm Vân nghe thấy thanh âm kiêu ngạo kia, liền dừng bước.
Không ngờ lại gặp phải bọn bắt cóc, còn có một nữ cảnh sát. Bọn này quả thật gan lớn bằng trời, dám đem nữ cảnh sát tiền dâm hậu sát. Mặc kệ chuyện này là ai đúng ai sai, nhưng bọn kia đã muốn cưỡng bức một nữ nhân ở dã ngoại, vậy thì bọn chúng chắc chẳng phải là hạng người tốt lành gì.
Tuy thời tiết đã dần vào mùa hè, nhưng hiện tại khí trời vào ban đêm vẫn rất lạnh. Bọn cướp kia rõ ràng trải cả một cái thảm xuống đất, rồi lôi một người nữ tử đã bị trói gông lên cái thảm.
Lâm Vân đứng ở gần đó quan sát, quả nhiên mà một người con gái mặc đồng phục cảnh sát. Tay nàng bị trói, miệng cũng bị cái gì đó nhét lại, nhưng hai mắt của nàng tràn đầy lửa giận. Từ rất xa Lâm Vân cũng cảm nhận được sự tức giận này. Trên xe ngoại trừ có nữ cảnh sát bị đẩy ra này, còn có bốn người nam tử vạm vỡ cũng đi xuống xe.
- Miêu đại cảnh quan, không phải lúc trước gặp chúng ta ngươi rất kiêu ngạo sao? Hôm nay, ta cho ngươi nếm sự lợi hại của lão tử, xem ngươi còn muốn kiêu ngạo hay không?
Nói tới đây, một tên đầu trọc liền cởi áo khoác ném cho tên da đen đứng bên cạnh.
Sau đó y liền kéo áo của người nữ cảnh sát, lộ ra nửa bên ngực đầy đặn. Nữ tử nằm trên mặt đất vô lực ngăn cản, chỉ có thể chảy nước mắt đầy khuất nhục.
Lâm Vân còn đang muốn nghe ngóng xem rốt cuộc là chuyện gì xảy ra. Nhưng vừa thấy thế, hắn đành phải đi ra:
- Lão tử thật là may mắn, như thế nào vừa mới đi tới chỗ này đã gặp phải đồng hành rồi?
Vài tên cướp vây quanh người nữ cảnh sát đột nhiên nghe thấy thanh âm xa lạ truyền tới, đều giật nẩy mình. Nơi này là ngoại thành rất vắng vẻ, ban ngày đều ít thấy người qua lại, chớ nói gì buổi tối. Thanh âm kia tới đột nhiên như vậy, khó trách bọn chúng đều giật mình.
- Là ai?
Tên đầu trọc đang chuẩn bị cởi quần ra, nghe thấy vậy liền khẩn trương nhìn về phía thanh âm phát ra.
- Toàn một lũ nhát gan…
Lâm Vân nói xong liền đi ra từ bụi cỏ.
Thấy chỉ có một người đi ra từ bụi cỏ, bọn chúng đều thở phào một cái. Chỉ có một người, vô luận thế nào cũng không thể hắn rời đi. Tên đầu trọc dùng ánh mắt ra hiệu cho mấy đồng bọn, mấy người liền vây quanh Lâm Vân lại.
- Trước kia lão tử cũng từng giết người qua, bất quá so với mấy tên cặn bã các ngươi, lão tử thật sự là nhân tử.
Giống như không nhìn thấy bọn chúng đang bao vây mình, Lâm Vân vẫn lạnh lùng nói.
Lâm Vân nói xong cũng không động đậy, chỉ lẳng lặng nhìn bọn người kia vây quanh mình xong, rồi mới lên tiếng:
- Ta vốn định chặt gãy tay chân của các ngươi, nhưng hiện tại, ta đã thay đổi chủ ý.
Lâm Vân vừa nhìn tư thế của bọn chúng, là biết bọn chúng đã từng giết người qua. Bởi vì Lâm Vân đã trải qua núi thây biển máu, cho dù chỉ thoáng có sát khí, hắn cũng cảm nhận được.
- Bất kể ngươi thuộc tổ chức nào, đều phải để mạng lại đây.
Tên đầu trọc cầm đầu ngay lập tức lấy ra một con dao găm, mấy tên đồng bọn xung quanh cũng làm theo y, rút dao găm ra.
Lâm Vân cười lạnh một tiếng. Mấy động tác này của bọn chúng, trong mắt Lâm Vân quả thực là quá chậm. Giơ chân lên, liên tục đạp ba cái, ba thanh dao găm trên tay của bọn cướp đã bị đá bay, đồng thời cũng có ba cánh tay bị gãy.
Lâm Vân vốn định đạp gãy bốn cánh tay, nhưng động tác cuối cùng rõ ràng lại trượt, trong nội tâm cả kinh, biết rằng không ổn. Hắn quên mất thực lực của mình chưa hoàn toàn khôi phục, lại dùng lực lượng của Tinh Vân ra chiêu. Vừa mới nghĩ ra, hắn liền vội vàng lui về bên trái. Nhưng đã chậm, một con dao găm đã xẹt qua lưng của Lâm Vân.
May mà Lâm Vân lùi nhanh, dao găm cũng không phải dài. Nhưng miệng vết thương cũng phải dài tới 30cm, máu tươi lập tức phun ra.
Lâm Vân giận dữ, cũng không quan tâm vết thương trên người, liền xoay người lại, dùng tốc độ cực nhanh đã đá ba phát, đấm mười phát. Bọn cướp kia làm sao tránh được, toàn bộ bị Lâm Vân đánh gục xuống mặt đất. Lúc này Lâm Vân mới thở phào một cái. Hắn thầm than, thực lực của mình xác thực giảm xuống không ít.
Mấy tên cướp ngã xuống đất đều lộ vẻ hoảng sợ. Cái tên đứng trước mắt này thật là lợi hại. Phỏng chừng cho dù Hắc Báo và Tham Xà trong tổ chức cũng kém người này. Nhưng mấy người đều bị đánh ngã xuống mặt đất, xương cốt toàn thân thì bị đứt gãy, hiện tại liền động cũng không động được.
Lâm Vân âm thầm vận chuyển lực lượng Tinh Vân, trong nháy mắt miệng vết thương đã khép lại. Nhặt lên một thanh dao găm, đi về hướng bốn người, dứt khoát cho mỗi tên một đâm vào cổ họng, hắn chẳng muốn nói nhiều với những hạng người như vậy.
Miêu Di ngồi dậy, áo của nàng đã bị kéo xuống một nửa, lộ ra một phần ngực trắng như tuyết. Bất quá, khi nàng nhìn thấy động tác trôi chảy của Lâm Vân, vì quá hồi hộp mà nàng quên mất tình cảnh của mình. Người thanh niên trước mắt này quả thực coi nhân mạng không là cái gì. Một cảm giác lạnh buốt tuôn lên đầu của nàng.
Mặc dù nàng hận những người này thấu xương, cũng chuẩn bị bất kể hậu quả, muốn giết tên đầu bóng lưỡng kia. Nhưng thật không ngờ người này càng dứt khoát hơn, giết người mà thoải mái như giết vài con kiến, khuôn mặt không có chút thay đổi nào. Hắn là ai? Rốt cuộc hắn đã giết bao nhiêu người rồi?
Bỗng nàng thấy Lâm Vân đi tới trước mặt mình rồi đứng lại, nhìn nàng từ trên xuống dưới. Lúc này Miêu Di mới chợt nhớ ra bộ ngực của mình còn đang lộ ra ngoài, nàng vừa thẹn vừa vội. Nhưng có vẻ như Lâm Vân không có ý cởi dây trói cho nàng, còn nhìn chằm chằm vào bộ ngực của nàng.
Nhớ tới những lời Lâm Vân vừa nói, trong lòng không khỏi lại trầm xuống. Chẳng lẽ hôm nay mình không thoát được cảnh bị người khác cường bạo. Nàng khép đôi mắt lại, trong lòng tự nhủ, bị một người cường bạo dù sao còn đỡ hơn bị mấy người kia cường bạo.
Đã có 37 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Công Tử Điên Khùng Tác Giả: Ta Là Lão Ngũ
-----oo0oo-----
Chương 24: Tô Tịnh Như
Nguồn: MT
Lâm Vân nhìn nữ cảnh sát nhắm chặt mắt, không khỏi buồn cười. Trong lòng tự nhủ, ta chỉ muốn đánh giá ngươi một cái, cần gì phải bày ra bộ dáng cam chịu như vậy.
Lâm Vân đánh giá nàng một phen. Điển hình của mỹ nữ Đông Phương, tràn đầy anh khí. Một đôi mắt sáng, thanh tịnh như nước. Phần ngực bị lộ ra cực kỳ hấp dẫn. Trong ấn tượng của Lâm Vân, chỉ có thiếu phụ Trương Tuyên kia là có thể so sánh với nàng.
Ngắm xong một lượt, hắn liền cởi dây trói cho nữ cảnh sát. Thấy nàng ta vẫn bất động, hai mắt nhắm chặt, không khỏi suýt nữa cười ra tiếng:
- Uy, ngươi có phải có ý định hấp dẫn ta phải không. Ngươi có thể mở mắt ra, bằng không ta sẽ động thủ đấy.
Nghe Lâm Vân nói vậy, Miêu Di mới vội vàng mở to mắt. Nhìn thấy dây thừng trên người mình đã được cởi, mà Lâm Vân vẫn y nguyên nhìn chằm chằm vào bộ ngực của mình. Ngưỡi nữ cảnh sát này liền đỏ bừng mặt, vội vàng kéo áo che ngực của mình lại.
Lâm Vân thấy thế mới thu hồi ánh mắt lại, nhưng ý cười vẫn không biến mất:
- Ngươi có sao không?
- Ta, à, cảm ơn ngươi đã cứu chúng ta. Đúng rồi, Tinh Như còn ở trên xe.
Người nữ cảnh sát này bỗng nhớ tới điều gì đó, lập tức vọt tới chiếc xe.
Lâm Vân lắc đầu, tính cách của cô nàng này có chút giống Hàn Vũ Đình, hấp ta hấp tấp.
- Tĩnh Như, em không sao chứ?
Lâm Vân trông thấy người nữ cảnh sát vịn một cô gái đang bị trói hai tay ra khỏi chiếc xe.
- Di tỷ, em không sao, chị có sao không? Hiện tại chúng ta đang ở nơi nào?
Cô gái này nhìn quần áo của Miêu Di bị xé tan, vội vàng hỏi.
- Không có việc gì, chúng ta được người kia cứu.
Miêu Di lúc này mới phản ứng, bộ ngực của mình chắc vừa nãy đã bị người kia nhìn thấy hết.
- Cảm ơn ngươi đã cứu chúng ta. Ta gọi là Tô Tịnh Như. Còn đây là đội phó đội cảnh sát hình sự, Miêu Di, cũng là biểu tỷ của ta.
Cô gái được nữ cảnh sát vịn ra, dây thừng còn chưa được cởi, nhưng đã khẽ cúi người cảm ơn Lâm Vân.
Nhìn thấy Miêu Di mất nửa ngày cũng không cởi được dây thừng trên người Tô Tịnh Như, Lâm Vân liền tiến lên, dùng vài lần là cởi được dây thừng cho Tô Tịnh Như. Rồi hắn ngẩng đầu nhìn xem Tô Tịnh Như.
Thầm than thật là một mỹ nhân bại hoại. So với Hàn Vũ Tích, vẻ đẹp của hai người như Xuân Lan Thu Cúc vậy, mỗi người đều có vẻ đẹp riêng. Khuôn mặt của nàng đẹp một cách thoát tục, làn da trắng nõn nà, còn lộ ra vẻ hồng hồng. Mỗi một nụ cười, mỗi một cái nhăn mày đều lộ ra vẻ tự nhiên nhưng tràn đầy cao quý. Khiến người khác nhìn vào không thể không sợ hãi than. Cho dù nàng ta bị bắt cóc tới đây, nhưng không có chút gì sợ hãi, mà vẫn ung dung bình tĩnh.
- Ta gọi là Lâm Vân, ta cứu các ngươi chỉ là trùng hợp, vì ta vừa lúc đi đây.
Lâm Vân thản nhiên nói.
Thấy Lâm Vân vừa nãy nhìn chằm chằm bộ ngực của mình, hiện tại lại chỉ nhàn nhạt nhìn sang Tô Tịnh Như, Miêu Di có thể khẳng định người trước mặt mình này chỉ là ngụy quân tử. Hắn chính đang dùng kế lạt mềm buộc chặt để lấy lòng Tô Tịnh Như. Nàng không khỏi hừ lạnh một tiếng.
Nhưng nàng lại nghĩ tới vài kẻ cùng hung cực ác kia, đều bị người thanh niên này giết chết, không khỏi rùng mình một cái.
Tô Tịnh Như không biết vài kẻ bắt cóc mình đã bị Lâm Vân giết chết. Nàng chỉ thấy người Lâm Vân này có làn da bóng loáng, khỏe mạnh, hơn nữa toàn thân còn phát ra một cỗ hương vị tươi mát dễ ngửi. Đây tuyệt đối không phải là mùi nước hoa. Mà nhìn cách ăn mặc tùy tiện của người thanh niên này, chắc là không có tiền mua nước hoa.
- Không biết Lâm tiên sinh đang làm việc ở nơi nào?
Tô Tịnh Như nhìn Lâm Vân, tuy hắn không phải rất đẹp trai, nhưng lại tạo ấn tượng tốt khi vừa nhìn. Huống chi người ta còn vừa cứu mình.
- A, hiện tại ta còn chưa tìm được công việc, đang chuẩn bị mấy ngày nữa đi tới chợ việc làm nhìn xem. Dù sao hiện tại ta có rất nhiều tiền mua vé vào cửa.
Lâm Vân thuận miệng trả lời.
Tô Tịnh Như và Miêu Di ngây người nhìn Lâm Vân. Người này nói cái gì thế? Ai hỏi hắn có tiền hay không mua vé vào cửa? Mà vé vào cửa chợ việc làm nhiều lắm cũng chỉ vài chục nguyên mà thôi.
- Ha ha, ta không có ý này, ý của ta là, hiện ta ta không cần phải lo lắng không có vé vào cửa chợ việc làm.
Vừa nói xong, Lâm Vân mới phát hiện, câu này của mình khác gì câu vừa nãy đâu. Nhìn thấy hai nàng lộ vẻ nghi hoặc đầy mặt, Lâm Vân thức thời im miệng. Nhưng trong lòng hắn thực sự đang nghĩ, không phải lo lắng về vé vào cửa.
- Nếu Lâm tiên sinh không chê, có thể tới công ty của ta làm việc. Chỉ là không biết Lâm tiên sinh học về ngành gì?
Âm thanh của Tô Tịnh Như vĩnh viễn ôn nhu và thong thả như vậy. Giống như một vị tiên nữ không ở chốn phàm trần vậy.
Trong lòng Lâm Vân thầm than, một cô gái ôn nhu dễ mến như vậy, bọn cướp kia cũng có thể nhẫn tâm trói nàng lại.
- Tĩnh Như, em…
Miêu Di còn chưa nói hết lời, đã bị Tô Tịnh Như khoát tay chặn lại.
- Đương nhiên ta không ngại. Ta cái gì cũng…à, cái gì cũng không biết, chỉ biết ăn cơm.
Thiếu chút nữa Lâm Vân đã nói ra cái gì mình cũng biết.
Từ lần trước bị tuyển dụng thất bại, Lâm Vân đã cẩn thận lo lắng, đưa ra một kết luận là, cách mình nói chuyện có vấn đề. Một người nói cái gì mình cũng biết, đủ để cho người khác nghi ngờ, cho dù là mình nói thật. Buồn cười lúc đó mình còn không ý thức được. Chỉ vì hắn biết mình không có nói dối, cho nên mãi về sau mới kịp phản ứng.
- A, nếu có công việc nào tốn sức một chút, ta cũng có thể làm.
Lâm Vân nghĩ tới việc gì cũng không biết, có chút không đúng, liền tranh thủ bổ sung thêm.
- Không có vấn đề, chỉ cần có thể mời được Lâm tiên sinh tới công ty của ta, đã là vinh hạnh rồi. Đây là danh thiếp của ta, ngày mai ta sẽ đích thân gọi điện thoại cho Đường tổng. Ngươi trực tiếp đi lên tầng 12 của tòa nhà Kim Thành, tìm công ty Hồng Tường báo danh là được.
Tô Tịnh Như lấy một tấm danh thiếp đưa cho Lâm Vân.
Lâm Vân nhìn thoán qua danh thiếp. Ở đâu còn không biết người khác không trông cậy vào mình có thể làm nên chuyện gì. Thuần túy chỉ là muốn báo đáp ơn cứu mạng của mình mà thôi. Cô gái này nói chuyện khiến người ta cảm thấy như tắm gió xuân, nghe xong đều rất thoải mái, không khỏi có chút hảo cảm với nàng.
Hắn liền không già mồm cãi láo, nhận lấy danh thiếp. Trong lòng tự nhủ, công việc này cũng là do ta kiếm được, coi như ơn cứu mạng đổi một năm ăn không ngồi rồi của công ty ngươi. Chờ ta kết thành một sao, ta lập tức rời đi. Cho dù ngươi muốn mời ta tiếp tục ở lại, ta cũng sẽ từ chối.
- Tốt, vậy ta liền không khách khí.
Lâm Vân nhân lấy danh thiếp liền nói.
Xa xa truyền tới thanh âm của xe cảnh sát, Lâm Vân không muốn liên hệ với những người cảnh sát này, trực tiếp nói với Miêu Di:
- Ta đi đây. Còn chuyện khai báo như thế nào, thì do ngươi làm chủ.
Nói xong liền chào từ biệt hai nàng, xoay người rời đi.
Nhìn Lâm Vân đi xa, Miêu Di vẫn đang ngơ ngác. Trong lòng tự nhủ, người này giết bốn kẻ bắt cóc mà giống như không có việc gì xảy ra vậy. Tuy thượng cấp đã ra mệnh lệnh, những kẻ bắt cóc này có thể trực tiếp bắn chết. Nhưng cũng không thể bỏ đi liền một câu cũng không nói chứ. Chuyện này mình nên giải thích như thế nào ?
Lâm Vân mặc kệ Miêu Di giải thích như thế nào, đây không phải là chuyện hắn quan tâm. Mất hơn một giờ mới trở lại nội thành, tìm một quán ăn đêm ăn chút gì đó. Khi trở lại nhà hàng quốc tế Mỹ Châu, phỏng chừng Lục Dược đã sớm đi ngủ.
Cởi y phục ra, giặt rửa một chút, lại lần nữa xử lý tốt miệng vết thương. Tắm rửa sạch sẽ xong liền nằm xuống ngủ. Ngủ được ba giờ thì trời đã sáng.
Buổi sáng cùng ăn sáng với Lục Dược, Lâm Vân liền nói với Lục Dược, hắn muốn rời đi. Hắn không có nói cho Lục Dược là mình đã tìm được công việc. Chỉ là nói cho y biết, đợi tuần sau hắn sẽ quay lại giúp Diệp Sở Thiên chữa bệnh.
Lục Dược muốn đưa cho Lâm Vân một cái thẻ ngân hàng, nhưng lại sự hắn tức giận Nếu chỉ vì một chuyện nhỏ mà khiến Lâm Vân xem thường mình thì không tốt. Ngẫm lại từ nay về sau, cơ hội còn nhiều, cần gì phải vội vàng.
Đã có 38 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Công Tử Điên Khùng Tác Giả: Ta Là Lão Ngũ
-----oo0oo-----
Chương 25: Bộ phận tư vấn áo lót cho nữ
Nguồn: MT
Lâm Vân đi ra nhà hàng quốc tế Mỹ Châu, liền tới địa chỉ ghi trên danh thiếp của Tô Tịnh Như. Hiện tại hắn cần một công tác ổn định, sau đó mới có thể tiếp tục kế hoạch Tu Tinh của mình.
Lâm Vân tin tưởng dựa vào kiến thức của mình, kiếm tiền không phải là việc khó. Nhưng mục đích ban đầu hắn không phải là kiếm tiền, mà là để tu luyện nên mới phải kiếm tiền. Tìm một công việc có thể nuôi sống bản thân, lại có chỗ ở ổn định, cần gì lãng phí thời gian đi đâu tìm kiếm? Có một công việc ổn định là Lâm Vân thấy đủ.
Tòa nhà Kim Thanh là toà nhà cao nhất của thành phố Phần Giang. Hễ là người của Phần Giang, ai cũng biết địa chỉ. Cho nên Lâm Vân không mất nhiều thời gian hỏi han đã tìm được nơi này. Tối hôm qua, Tô Tịnh Như nói công ty của nàng nằm ở tầng 12. Nên vừa vào thang máy, Lâm Vân trực tiếp ấn nút lên tầng 12. Bất quá, khi ngón tay của Lâm Vân vừa ấn vào nút 12, thì phát hiện ngón tay của mình đã bị một ngón tay khác đè lên.
Chắc là do mình ra tay quá nhanh, người kia còn chưa kịp phản ứng đã ấn lên tay của mình. Hắn quay đầu nhìn lại, hóa ra là một mỹ nữ tương đương xinh đẹp.
Mặc một bộ quần áo công sở, khiến đường cong của thân hình nàng đều lộ rõ. Tuy ánh mắt của nàng có chút mệt mỏi, nhưng không che lấp được vẻ khôn khéo trên khuôn mặt. Lâm Vân liền mỉm cười nói:
- Chào mỹ nữ, ngón tay của em thật mềm mại a.
Nữ nhân này thấy ngón tay của mình rõ ràng ấn lên ngón tay của người khác, khuôn mặt đỏ lên, đang định xin lỗi. Thì nghe thấy tên gia hỏa ăn mặc chả khác gì tên khất cái này lại dám đùa giỡn mình, còn cợt nhả gọi mình là mỹ nữ. Nàng đang muốn tức giận, đột nhiên nghĩ tới người này cũng lên tầng 12, mà tầng 12 chỉ có công ty của mình mà thôi.
- Ngươi lên tầng 12 tìm ai?
Nữ nhân này không vì lời dí dỏm của Lâm Vân mà cảm thấy hảo cảm.
- Ta tới công ty Hồng Tường để đi làm. Tên ta là Lâm Vân.
Lâm Vân nói xong liền giơ tay muốn bắt tay với vị mỹ nữ kia.
Nhưng mỹ nữ hiển nhiên không có ý nắm tay hắn, Lâm Vân đành ngượng ngùng thu tay về.
- Ngươi chính là Lâm Vân? Là người Tĩnh Như giới thiệu tới? A, ta gọi là Đường Tử Yên . Hiện tại đang phụ trách chi nhánh Hồng Tường thuộc tập đoàn Hồng Hải. Trước mắt được phân công quản lý phần điện tử và trang phục của Hồng Tường.
Đường Tử Yên nhướng mày nói.
Trong lòng nàng lại tự nhủ, vì sao Tĩnh Như lại giới thiệu một kẻ lôi thôi như vậy cho công ty? Còn dặn dò ta không cần an bài công việc gì cho hắn. Nhìn cái tính tình và bộ dạng lôi thôi này của hắn, thực không dám khen tặng.
Thang máy dừng ở tầng 12.
- Ngươi đi theo ta.
Đường Tử Yên nói xong liền đi ra trước.
Lâm Vân đi theo đằng sau Đường Tử Yên. Về phần Đường Tử Yên lãnh đạm với hắn, Lâm Vân cũng không thèm để ý tới. Dù sao mình tới nơi này cũng chỉ là kiếm tiền lương hỗn qua ngày, cần gì quan tâm thái độ của vị Đường tổng này như thế nào.
- Ngươi muốn làm cho ngành nào?
Đường Tử Yên thực sự nghĩ không ra, vì sao Tĩnh Như còn muốn bảo mình để cho tên gia hỏa này tự chọn lựa ngành làm việc.
- A, để ta xem chỗ nào có vị trí tốt thì ta liền ngồi ở chỗ đó.
Lâm Vân cũng lười hỏi vị Đường tổng này. Một người nam nhân, cần gì phải dong dài với nữ nhân làm gì.
Nghe Lâm Vân nói vậy, Đường Tử Yên hận không thể nện tập văn kiện trong tay vào đầu hắn. Hóa ra không phải hắn muốn chọn ngành nào để làm việc, mà là chọn chỗ ngồi thoải mái để ngồi.
Cuối cùng, Lâm Vân tìm được một chỗ ngồi gần cửa số. Chỗ này khá thoáng mát, từ chỗ này nhìn ra ngoài, tầm nhìn rất rộng. Vị trí này rất thích hợp cho hắn tu luyện. Vội vàng nói:
- Ta liền chọn vị trí này.
- Chỗ này không hợp với ngươi, ngươi chọn chỗ khác đi. Phía bên phải là bộ phận kỹ thuật điện tử của Hồng Tường, nếu không ngươi ra chỗ đấy ngồi?
Tuy Đường Tử Yên rất căm tức, nhưng vì mệnh lệnh của Tĩnh Như, không thể không khách khí với hắn.
- Vì cái gì không hợp, ta thích chỗ này. Nếu không, ngươi gọi điện cho Tĩnh Như bảo nàng ta xem. Di, sao xung quanh không có ai ngồi vậy? Chẵng lẽ chỗ này chỉ có một mình ta làm việc à?
Hắn còn dám thắc mắc? Đường Tử Yên chỉ muốn lao lên dùng chân đá bay Lâm Vân.
“Tĩnh Như có quan hệ gì với hắn? Mà hắn có thể xưng hô thân mật như vậy?”
Đường Tử Yên âm thầm hỏi.
- Tốt, ngươi đã thích nơi đó, thì cứ ngồi. Tiểu Diễm, ngươi mang đồ đạc của Hà Cầm chuyển sang chỗ ngồi khác, để chỗ ngồi này cho vị Lâm tiên sinh.
Đường Tử Yên nói xong, thì thấy một đoàn nam nữ đi vào.
Giờ Lâm Vân mới hiểu, không phải là không có người đi làm, mà hiện tại mới là giờ làm việc.
- Hà Cầm, ngươi đổi vị trí, chỗ này tặng cho Lâm Vân, hắn mới tới nơi này làm.
Đường Tử Yên dặn dò một vị thiếu phụ đầy đặn tuổi chừng 30.
- Vâng, Đường tổng.
Tuy Hà Cầm không biết Lâm Vân là ai, nhưng có thể làm cho Đường tổng tự mình an bài chỗ ngồi, hắn khẳng định không phải người bình thường Nhưng nàng lại nghĩ mãi không rõ, một người nam nhân đi vào bộ phận tư vấn áo lót cho nữ làm cái gì.
Lâm Vân vừa sửa sang lại chỗ ngồi, trong nháy mắt xung quanh đã ngồi đầy người. Bất quá, toàn bộ đều là nữ nhân, không phải thiếu nữ thì chính là thiếu phụ. Thậm chí còn có hai bác gái. Cũng may cấp bậc của hai bác gái này không phải là quá cao.
Lâm Vân trợn tròn mắt, mình rõ ràng ngồi trong một đám nương tử quân. Không biết đây là bộ phận gì, mà toàn nữ là nữ.
Nhìn Lâm Vân há hốc mồm, trong nội tâm của Đường Tử Yên mới thư sướng một chút. Đó là do ngươi chọn, đừng trách ta. Bất quá, nàng vẫn cười mỉm đi tới trước mặt Lâm Vân:
- Lâm tiên sinh, chắc ngươi đã hài lòng với vị trí mới này của mình. Bất quá, còn mong Lâm tiên sinh, lúc làm việc không nên quấy rầy các đồng nghiệp xung quanh. Ngươi có thắc mắc gì thì trực tiếp đi tìm ta là được.
Nói xong, không đợi Lâm Vân trả lời, đã uốn éo mông rời đi.
Lúc thì gọi mình là Lâm Vân, lúc thì gọi mình là Lâm tiên sinh, Lâm Vân ở đâu còn không biết, vị Đường tổng này rất không thích mình.
- Vị mỹ nữ này, ta muốn hỏi một chút, đây là bộ phận nào vậy?
Lâm Vân thấy mình đã đắc tội Đường tổng, đành phải ra vẻ phục tùng, hỏi một cô gái mặt tròn tròn ngồi ở phía sau.
- A, Đường tổng không nói cho người biết sao? Đây là bộ phân tư vấn áo lót cho nữ.
Nói tới đây, khuôn mặt của cô gái đỏ lên.
Trong nội tâm của nàng nghĩ, vì sao lại có một nam nhân ở bộ phận này? Con trai làm ở bộ phận áo lót cũng có, nhưng phần lớn đều sắp xếp ở phòng tiêu thụ sản phẩm. Mà cho dù ở phòng tiêu thụ, cũng tương đối ít, chớ đừng nói là ở bộ phận tư vấn áo lót cho nữ.
- Bộ phận này của chúng ta chủ yếu là làm những cái gì?
Lâm Vân đã toát mồ hôi đầy trán.
- Chính là chăm sóc khách hàng, cố vấn cho khách hàng. Chẳng hạn như có khách hàng mua sản phẩm của chúng ta, nếu họ cảm thấy chất lượng của sản phẩm có vấn đề, có thể gọi điện thoại thông báo. Bộ phận của chúng ta sẽ có trách nhiệm giải thích và chỉ đạo. Vạn nhất khách hàng không hài lòng, chúng ta còn phải mang khách hàng tới cửa hàng để giúp họ chọn mua sản phẩm phù hợp. Ách, ngươi là người mới sao?
Cô gái mặt tròn giải thích vô cùng cẩn thận.
Lâm Vân vô lực ngồi xuống. Trong lòng tự nhủ, sẽ không trùng hợp như vậy chứ? Nếu không lại tìm vị Đường tổng kia tìm một chỗ ngồi khác? Bất quả, đoán chừng vị Đường tổng kia đang ở văn phòng đợi mình tìm nàng đây. Ngẫm lại, vẫn là đứng lên đi tìm Đường tổng bảo đổi lại vị trí.
- A, Đường tổng đã đi ra ngoài. Ngày mai ngươi đến tìm chị ấy. Hôm nay chị ấy có khả năng không về công ty.
Ngăn Lâm Vân lại chính là bí thư của Đường Tử Yên, Tiểu Diễm.
Lâm Vân liền cảm thấy buồn bực. Đây không phải nàng ta muốn chỉnh mình sao? Làm gì có chuyện ra ngoài trùng hợp như vậy? Tốt thôi, từ nay về sau ta không cần tìm nàng ta nữa. Ngồi ở chỗ toàn con gái thì sao? Dù sao, mỗi ngày mình chỉ cần đến nơi này báo danh, kiếm tiền lương tu luyên là được.
Tư vấn áo lót cho nữ thì thế nào. Dù sao mình cũng sẽ không đi tư vấn. Những chuyện này để cho các nữ nhân bên cạnh giải quyết là được.
Nghĩ tới đây, Lâm Vân liền thoải mái. Đã đến nơi này, thì thích nghi vậy.
Hiện tại là là mười giờ sáng, ánh nắng ấm áp chiếu lên người của Lâm Vân, khiến hắn cảm thấy cực kỳ thoải mái. Thoáng vận chuyển lực lượng Tinh Vân trong người, rõ ràng thông suốt, không khỏi mừng rỡ, nơi này đúng là nơi tốt a.
Đường Tử Yên đang ngồi ở văn phòng tổng giám đốc, nàng không có đi ra ngoài. Nàng đang chờ Lâm Vân lần nữa tới tìm mình để đổi chỗ ngồi. Người này nên phải chỉnh mấy lần, mới khiến hắn biết được quyền uy của lãnh đạo.
Chính là đợi tới tận giờ ăn trưa, cũng không thấy Lâm Vân tới. Đành phải đi ra xem hắn đang làm cái gì Nếu hắn dám quầy rầy các đồng nghiệp xung quanh, mình sẽ lập tức tố cáo hắn tới Tĩnh Như.
Bất quá, khiến Đường Tử Yên buồn bực chính là, hắn rõ ràng đang ngồi dựa vào ghế, tại ánh mặt trời ấm áp ngủ say.
Một cỗ lửa giận lập tức dâng trào, nhưng cũng chỉ biết buồn bực trở về văn phòng. Tĩnh Như cũng đã nói qua, không cần quan tâm tới hắn, chẳng lẽ mình còn trông cậy vào hắn có thể làm được việc sao? Huống hồ còn ở bộ phận áo lót, có thể trông cậy hắn làm được cái gì?
Đã có 41 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius