Boom mini nhân ngày sinh nhật 4vn, chúc 4vn ngày càng thành công Quả thứ 10
Nặc Đức Hoài An lao vụt vào, lỗ mũi hít hà liên tục, không nói hai lời liền cầm lấy vò rượu Bách Hoa, mãnh liệt rót vào miệng.
- Tiểu tử thúi, ngươi cũng thật biết hưởng thụ, bây giờ lập tức theo ta trở về kinh đô, hôm nay bệ hạ tự mình đến đón ngươi, cuối cùng thì ngươi lại chuồn mất làm cho lão nhân gia nổi trận lôi đình rồi.
Nặc Đức Hoài An lau miệng nói.
- Hoài An…
Mạch Phỉ Tự mở miệng nói
- Mạch Phỉ Tư, ngươi câm miệng cho ta, tiểu đệ của ta ở nhà của ngươi bị con heo mập nhà Phúc Khắc Tư khi dễ, bây giờ còn muốn dùng tửu sắc đi mê hoặc hắn, sau này ta sẽ tính sổ với ngươi.
Nặc Đức Hoài An ngắt lời Mạch Phỉ Tư và nói.
Mạch Phỉ Tư cười khổ, không biết ai khi dễ ai a, người kia đã bị em ngươi chỉnh thành cái giống gì rồi. Giờ còn nói bị tửu sắc mê hoặc, ngươi ở chỗ này bị mê hoặc còn chưa đủ sao? Khốn nạn, trả lại mấy mỹ nữ mà ta ưng ý đây.
Tề Bắc dẫn theo Kim Cương và Huyễn Ảnh bị đại ca kéo đi lên trước xe dẫn đầu đi cả đêm. Ban đầu hắn quyết định ở lại thành Phồn Tinh, chẳng quả hắn không muốn hứng mũi chịu sào, bây giờ đã thành công, cảm giác thấy tốt hơn rất nhiều, hơn nữa, hắn lôi kéo được hai anh em Kim Cương và Huyễn Ảnh, giống như nhặt được bảo bối, còn về bị con heo mập Phúc Khắc Tư kia đánh một trận, chuyện nhỏ ấy hắn đã sớm vút ra khỏi đầu rồi.
Xe ngựa hết sức xa hoa, thậm chí có cả phòng khách, phòng ngủ, phòng ăn và cả phòng tắm, thật giống như 1 tòa nhà di động, bằng không cũng không cần đến mười bảy mười tám con ngựa tới kéo rồi. Tề Bắc nằm ngửa trên ghế tận hưởng cảm giác mềm mại, hai chân vắt lên, vẻ mặt thích chí hưởng thụ những quả hồng từ bàn tay ngọc ngà của Huyễn Ảnh đưa đến miệng hắn.
- Cảm ơn.
Huyễn Ảnh đột nhiên nhẹ giọng nói.
- Cảm ơn cái gì? À, ta biết rồi, là chuyện của con heo mập kia sao?
Tề Bắc sửng sốt một chút nhưng sau đó chợt hiểu ra.
Huyễn Ảnh gật đầu
- Ha ha, nha đầu ngốc, muội bây giờ là người của ta, hắn trêu ghẹo ngươi chẳng khác nào đánh vào mặt ta, ta dĩ nhiên phải trừng trị hắn.
Tề Bắc khoái trá cười nói.
Khuôn mặt Huyễn Ảnh đỏ lên, Mình là người của hắn sao? Thật là vô sỉ, nhiều lắm thì mình chỉ coi như là thị nữ của hắn thôi.
- Huyễn Ảnh, hai anh em muộii rốt cuột là từ đâu đến đây?
Tề Bắc hỏi.
- Ta.. Ta không muốn lừa dối huynh, nhưng ta thật không thể nói.
Huyễn Ảnh có chút bất an, cắn cắn môi dưới nói.
- Không nói được thì đừng nói, không nói ta cũng biết, huynh muội muội chẳng phải từ phía tây tới sao.
Từ vẻ mặt của Huyền Ảnh mà Tề Bắc biết hắn đã đoán đúng, hắn nhẹ nhàng nắm tay Huyễn Ảnh nói:
- Bây giờ huynh muội muội là người của Nặc Đức Tề Bắc ta, cho nên các ngươi phải tin tưởng ta, cũng như ta sẽ tin tưởng tuyệt đối vào các ngươi.
Thân thẻ của Huyễn Ảnh nhẹ run lên, hốc mắt có chút hồng hồng, đôi mắt vậy mà ánh lên long lanh như bảo thạch, nàng muốn mở miệng nói gì đó nhưng mãi không thể nói lời nào.
- Không nên miễn cưỡng, lúc nào muội thật sự muốn nói hãy nói.
Tề Bắc vỗ vỗ tay Huyễn Ảnh, đứng dậy đi ra khỏi xe ngựa. Huyễn Ảnh nhìn bóng lưng Tề Bắc dần biến mất, hơi hơi rươm rướt nước, nhưng khóe miệng cũng nhẹ nhàng nhếch lên.
Bên ngoài bóng đêm dày đặc, mấy trăm quân Hắc giáp bảo vệ bốn phía quanh xe ngựa. Tề Bắc nhảy lên một con ngựa, đi tới bên đại ca Nặc Đức Hoài An.
- Đại ca, đang nghĩ gì thế?
Tế Bắc thấy đại ca suy tư, không khỏi cười hỏi.
- Hình như ta thấy Phong Nhược Vân trong Túy Nguyệt Viên.
Nặc Đức Hoài An nói.
- Phong Nhược Vân? Chẳng phải là chị dâu sao? Phong gia không phải trấn thủ ở trọng địa phía nam Hoàng Kim sao? Chẳng lẽ không nhịn được tình xuân, muốn đến gặp đại ca trước, mà ngươi làm sao không lên tiếng gọi á?
Tề Bắc cười nói.
- Nàng dùng khăn che mặt, nhìn thấy ta liền tránh mặt, ta cũng không dám khẳng định có phải là nàng hay không.
Nặc Đức Hoài An lắc đầu nói.
Tề Bắc nhún vai cũng không biết nói gì thêm nữa.
Sắc trời còn rất u ám, hoàng đô Kim Diệp còn chưa tỉnh hoàn toàn, những căn biệt thự uy nghiêm giống như từng con quái thú ẩn núp nằm hai bên con đường lớn nhất Kim Diệp làm con người ta có chút rụt rè.
Bỗng nhiên, sự yên lặng bị phá tan bởi tiếng vó ngựa dồn dập. Mười bảy mười tám con ngựa gót sắt kéo chiếc xe hoa to lớn như một ngọn gió lao nhanh trên đường lớn, trong nháy mắt đã về tới trước cửa phủ gia tộc Nặc Đức.
Phu xe nửa ngồi trên xe, tay kéo mạnh đai cương làm bằng sắt, ngay lập tức, mười bảy mười tám gót ngựa nhất tề hí dài, đứng thẳng vững vàng dừng lại.
- Chi yaaa.
Cánh cửa cực lớn cao sáu trượng của gia tộc Nặc Đức từ từ mở ra hai bên. Xe ngựa chậm chậm đi vào và đại môn lần nữa đóng lại.
Lúc này, tia sáng ban mai đầu tiên xông phá tầng mây, cả bầu trời Đông Phương hiện lên ánh sáng trắng bàng bạc. Hào phú có nhiều khu nhà ở, có rất nhiều khu vườn và sân trong đó, đình đài lầu trai dài tầng tầng lớp lớp, nếu không biết rõ đường đi, rất dễ dàng bị lạc. Một gia tộc giàu có, cũng giống như một thế giới thu nhỏ.
Hiển nhiên, con cháu thuộc chi chính như Tề Bắc, cho dù bị gọi là phế vật, nhưng cha và anh hắn rất nổi bật, tất nhiên hắn cũng được cấp cho một tòa nhà ở phía đông viện.
Mặt trời mọc từ phương đông, vì vậy phương đông rất quý. Khu Tề Bắc ở rất lớn, trước sau đều có vườn hoa, hòn non bộ, phòng nghỉ cũng đến mấy chục. Tề Bắc xếp chỗ cho huynh muội Kim Cương và Huyễn Ảnh tốt rồi, một mình đi qua các dãy đình đài lầu các, để lấp dầy trí nhớ của hắn một chút, nơi đây khiến hắn cảm thấy vừa thân quen lại vừa xa lạ.
Đột nhiên, con ngươi hắn co rụt lại, thân thể lao nhanh ra. Cùng lúc đó, ngay chỗ hắn vừa đứng bị một đạo lam sắc đấu khí đánh thành mảnh vụn. Một nhân vật thần bí ,thân bao phủ bơi bộ áo choàng màu đen xuất hiện, trong tay cầm trọng kiếm, hắn đuổi theo Tề Bắc như hình với bóng, thân hình hắn toát ra từng đạo từng đạo đấu khí khổng lồ.
Tốc độ của Tề Bắc mặc dù cực nhanh, nhưng dưới sự công kích như mưa kia thì tránh né cũng cực kỳ chật vật, người tấn công hắn, tuyệt đối là chiến sĩ vương phẩm, hơn nữa lại không phải là chiến sĩ cấp vương phẩm bình thường, bằng không cũng không thể làm cho hắn chật vật đến như vậy.
- Thần Long Trảm
Tề Bắc lăn lông lốc, thân thể bắn lên như lò xo, rồi đột nhiên trường kiếm màu đen trong tay xuất ra một đạo đấu khí màu vàng ánh kim.
Chiêu này giống như hồi mã thương, góc độ vô cùng xảo quyệt, vượt ngoài dự đoán của mọi người. Hắc y nhân kia hiển nhiên không ngờ ề Bắc sẽ ra một chiêu như vậy, thân hình đang truy đuổi mà có chút hơi chậm lại, nâng trọng kiếm trong tay vội vàng nghênh đỡ.
Ngay lúc này, Tề Bắc đem bụi phấn hướng hắc y nhân mà quăng tới. Lợi dụng bụi mù che lấp, thân thể Tề Bắc như một con rắn lặng yên trườn đến phía dưới hắc y nhân, thanh trường kiếm màu đen trong tay xuất ra ánh sáng vàng đâm thẳng vào hạ thể dưới của hắn.
Hắc y nhân hoảng sợ, một lớp giáp bằng đầu khí màu lam đột nhiên bao trùm toàn thân hắn. Đấu khí màu vàng của Tề Bắc đâm vào, khó khăn lắm mới đẩy sâu được nửa tấc, nhưng liền bị mắc kẹt.
Hắc y nhân gầm lên, đem trọng kiếm đâm thẳng vào cổ họng Tề Bắc. Tế Bắc tránh cũng không tránh được, đấu khí màu vàng tiếp tục lóe lên từ trường kiếm màu đen, phần giáp bên dưới đũng quần của Hắc Y nhân cũng bắt đầu hư hỏng. Thân thể của hắc y nhân cứng đờ, mũi kiếm dừng lại nơi cổ học Tề Bắc không nhúc nhích, hắn cảm giác rất rõ cảm giác lạnh như băng ở giữa hai chân hắn…
Boom mini nhân ngày sinh nhật 4vn, chúc 4vn ngày càng thành công Quả thứ 11
- Thập Tam, ngươi lui ra.
Ngay lúc này, một âm thanh già nua vang lên.
Hắc y nhân đem trọng kiếm thu về, nhấc chân thoát khỏ mũi kiếm đang xỉa xói của Tề Bắc. Nếu lúc này mà lấy vải che đầu ra sẽ thấy rằng trên trán hắn mồ hôi lạnh đã tuá ra.
Trên mặt Tề Bắc cũng không tỏ ra trái ý, hắn bật người dậy, nhe răng vặn vẹo thân mình, nhìn về phía hai người vừa xuất hiện.
Một người bộ dáng già khú chính là gia chủ Nặc Đức Kha Đế, người đang dìu lão ấy là cha của Tề Bắc – Nặc Đức Lôi Mông.
- Nhi tử nói gia gia yêu quý nghe nè, khi không lại đi diễn kịch như vậy, nếu vị lão huynh này mà lỡ tay, không phải thành cục diện người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh sao?
Vẻ mặt Tề Bắc đau khổ oán trách, sai đó lấy tay phủi đi tro bụi đầy người, trong lòng hắn cũng hiểu được, chiến sĩ vương phẩm vừa rồi cũng không dùng toàn bộ thực lực, bằng không thì hắn cũng không cảm thấy nhẹ nhàng như vậy.
- Tiểu tử thúi, không biết lớn nhỏ, để coi ta lột da ngươi như thế nào?
Nặc Đức Lôi Mông nghiêm mặt, nhưng ý mừng trong ánh mắt không cách nào che dấu được.
- Được rồi.
Nặc Đức Kha Đế trầm giọng nói, hắn làm sao không biết hai cha con này đang diễn trò chứ?
Lão gia vừa nói, Nặc Đức Lôi Mông lập tức câm như hến. Ngày xưa khi Tề bắc gặp lão gia tử, hắn giống như chuột gặp mèo, bây giờ hắn không còn sợ hãi nữa mà nhìn thẳng vào lão.
Ánh mắt đục ngầu của Nặc Đức Kha Đế liếc qua Tề Bắc một cái, mơ hồ toát ra một chút cảm xúc, hắn mở miệng nói:
- Cha con các ngươi cứ hàn huyên đi, Thập Tam, đỡ ta trở về.
Lão gia tử không nói thêm câu nào nữa, liền đi trở về, không ai có thể đoán được rốt cuộc hắn đang nghĩ gì.
- Tiểu tử này càng ngày càng lớn mật, lão gia tử mà cũng dám vô lễ như vậy.
Nặc Đức Lôi Mông nhìn đứa con có vẻ như xa lạ, hắn chăm chăm bảo vệ nó mười lăm năm, bây giờ chợt phát hiện con mình có thay đổi quá lớn làm hắn không dám tin rồi.
- Có lễ hay không, không phải thể hiện ở lời nói bên ngoài, nhi tử đối với lão gia tử luôn luôn tôn trọng, ông chính là cột chống trời cho cả Nặc Đức gia tộc a.
Tề Bắc chân thành nói.
Nặc Đức Lôi Mông đánh giá con mình từ trên xuống dưới, đột nhiên vỗ đầu hắn một cái.
- Phụ thân, nói thôi chứ không được đánh lên đầu nhi tử a, lỡ thành ngớ ngẩn thì sao đây?
Tề Bắc không nghĩ ngợi gì quát lên
Nắc Đức Lôi Mông cũng cười ha hả, cảm giác xa lạ trong lòng cũng biến mất, đây mới đúng là nhi tử của mình chứ, dù có thay đổi thành dạng cái gì cũng là nhi tử của mình, trước kia mỗi lần mình vỗ đầu nó, nó cũng rống to như vậy.
- Ta là phụ thân của ngươi, đánh ngươi thì có làm sao?
Nặc Đức Lôi Mông cười nói
Tế Bắc chỉ im lặng liếc mắt.
- Tiểu tử, ngươi hãy đi sửa soạn một chút, nửa canh giờ sau, cùng lão gia tử và ta đi gặp bệ hạ.
Nặc Đức Lôi Mông nói.
- Vẫn phải đi gặp sao? Được thôi, đàng nào tránh cũng không được.
Trong lòng Tề Bắc có chút không muốn, theo trí nhớ của hắn trước kia thì Hàn Mạc Tư Đại Đế thực sự là một người làm cho người ta cảm thấy áp lực như núi lớn đè lên, đó chính là vương khí.
- Dù sao ngài cũng là ngươi cha vợ, ngươi không muốn gặp cũng phải gặp.
Nặc Đức Lôi Mông đắc ý cười nói, cảm thấy có chút hả hê vui sướng như thấy người gặp họa.
Tề Bắc cau mày, không hẳn đâu, chẳng lẽ Hàn Mạc Tư Đại Đế tính thực hiện lời hứa đó ư?
- Này, tiểu tử thúi, nghe tin tức đó sao không thấy ngươi khoa chân múa tay vậy?
Nặc Đức Lôi Mông trông vẻ mặt của Tề Bắc mà có chút kinh ngạc.
- Phụ thân, nhi tử hiện giờ đã lớn rồi, tầm mắt tự nhiên cao, những cô gái bình thường làm sao ta để mắt? (Biên: cuỗm được công chúa xinh là ngon rồi còn bày đặt)
Tề Bắc nói.
- Tiểu tử thúi, có chút bản lĩnh đã thích ra vẻ rồi, mau chuẩn bị đi, gia tộc Nặc Đức đã hạ quyết định muốn rước công chúa Minh Nguyệt này về làm con dâu rồi.
Nặc Đức Lôi Mông lại đưa tay vỗ vào ót Tề Bắc.
...
...
Đại điện của hoàng cung Kim Diệp là nơi hoàng đế và các triều thần nghị sự. Mà hôm nay, trong đại điện cũng chỉ có ba người hoàng đế Hãn Mạc Tư và hai ông cháu Nặc Đức Kha Đế. Đại đế Hãn Mạc Tư cao tại thượng ngồi trên ngai vàng cao, còn Nặc Đức Kha Đế ngồi trên ghế mềm được ban cho mình, mặt nửa khép nửa mở, chỉ có Tề Bắc đang bưng một cái rương đứng như cây cột ở phía sau Nặc Đức Kha Đế.
Không khí có chút bị đè nén, lặng yên như cơn bão sắp đến. Lọa không khí này làm người ta không thở nổi. Bề ngoài Tề Bắc thoạt nhìn có vẻ bình tĩnh, nhưng bên trong cơ thể đang vận nội công Thần Long quyết một cách điên cuồng để chống đỡ áp lực đè nặng mình. Xem ra cái gọi là vương khí không phải là hư danh.
- Lão Kha Đế, nghe nói, nha đầu Thụy Tuyết kia đã trốn ra khỏi hoàng cung đi đến nhà Mãnh Hổ rồi.
Đại đế Hãn Mạc Tư mở miệng nói, lời nói như một thanh dao găm đâm thẳng vào nơi yếu hại.
- Chuyện này lão thần cũng đã nghe qua.
Lão Kha Đế gật đầu nói.
- Chuyện nha đầu Thụy Tuyết kia yêu mến Hoài An mọi người đều biết, hôm nay xem ra Hoài An đối với Thụy Tuyết cũng có ý, lão Kha Đế, ngươi nhìn xem hôn lễ của hai người có phải nên sớm tổ chức một chút không? Vạn nhất mang thai, bất kể là hoàng gia ta hay gia tộc Nặc Đức, đúng là mất hết mặt mũi a.
Đại đế Hãn Mạc Tư không có nhìn về phía Tề Bắc một cái, tựa như chỉ muốn tác hợp Hoài An cùng công chúa Thụy Tuyết ở chung một chỗ.
- Bệ hạ, chuyện gì cũng có trước sau, mặc dù lão thần thực sự thích công chúa Thụy Tuyết, nhưng bất quá Hoài An cùng đại tiểu thư của Phong gia đã sớm có đính hôn, đợi hôn sự người đó xong, sau đem công chúa Thụy Tuyết về làm vợ cũng không muộn.
Nặc Đức Kha Đế vẻ mặt không đổi, dùng âm thanh run rẩy nói.
- Lão Kha Đế, chẳng lẽ lão nghĩ để cho công chúa của trẫm cùng con cái gái người khác chung một chồng sao? Hơn nữa lại còn là phải làm thê thiếp ư?
Đại đế Hãn Mạc Tư vỗ mạnh vào tay vịnh, vẻ mặt đầy tức giận.
Nếu nói đế vương giận dữ, máu chảy ngàn dặm, tim của Tề Bắc cũng bởi vì cái vỗ này của đại đế Hãn Mạc Tư mà nhảy lên mấy cái. Nhưng Nặc Đức Kha đế tựa hồ không bị ảnh hưởng gì, lão chỉ mở miệng nói:
- Bệ hạ xin bớt giận, không biết bệ hạ có biết bên cạnh công chúa Thụy Tuyết có một thị nữ là tiểu Thanh hay không?
Đại đế Hãn Mạc Tư sửng sốt, không biết Nặc Đức Kha Đế đang có chủ ý gì? Nhưng hắn biết, lão này tuyệt đối không tự dưng đặt câu hỏi, bên trong chắc chắn có vấn đề.
- Biết, thị nữ đó là tiểu Thanh theo hầu công chúa Thụy Tuyết từ bé.
Đại đế Hãn Mạc Tư âm trầm đáp lại.
- Tề Bắc, mở cái rương kia ra.
Nặc Đức Kha Đế nói.
Tề Bắc đem cái rương đặt xuống đất, trong lòng cũng có chút ngạc nhiên, hắn cũng không biết bên trong này là cái gì? Bất quá lão gia tử coi trọng như vậy, chắc chắn trong này có thứ mà Đại đế Hãn Mạc Tư kiêng kị. Tề Bắc nhấn một cái lên khóa rương, nắp rương nhất lập tức mở ra.
Đầu người!! Bên trong rương hóa ra là một đầu người, là đầu của thị nữ bên người Thụy Tuyết – tiểu Thanh
- Lão Kha Đế, khanh…
Đại đế Hãn Mạc Tư thình lình đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống Nặc Đức Kha Đế với vẻ mặt đầy đe dọa.
- Mời bệ hạ xem.
Nặc Đức Khả Đế dùng cây gậy trong tay chỉ vào đầu tiểu Thanh, lập tức ngay chỗ mi tâm hiện lên một dấu ấn màu đen.
- U Minh ấn ký!!
Đại đế Hãn Mạc biểu lộ cực kỳ hoảng sợ, chỉ có Ma Pháp Sư tu luyện Hắc Ám ma pháp mới có dấn ấn U Minh ở ngay mi tâm.
Boom mini nhân ngày sinh nhật 4vn, chúc 4vn ngày càng thành công
Nhân cũng xin chúc mừng ruồi ca ca, chúc ca ca lớn nhanh như ruồi
Quả thứ 12
Một Hắc Ám Ma Pháp Sư vẫn ẩn náu ở bên người Thụy Tuyết công chúa, ngươi nói không có quan hệ gì đến hoàng đế thì ai là người tin được đây?
Sắc mặt Hãn Mạc Tư Đại Đế trở nên hết sức khó coi. Nếu Nặc Đức gia tộc dám đem việc này công khai, e rằng cả Kim Diệp hoàng triều sẽ bấp bênh.
- Bệ hạ, lúc ấy ma nữ này thừa dịp Hoài An cùng Thụy Tuyết luận bàn nhân luân chi đạo(XXX), phóng ra Hắc Ám ma pháp Cửu U Hồn Đinh ám toán Hoài An. Nếu không phải kịp thời phát hiện thì sợ rằng Hoài An đã biến thành con rối rồi.
Nặc Đức Kha Đế chậm rãi nói, hai mắt đục ngầu trong nhìn khắp bốn phía.
- Chuyện này, trẫm chắc chắn sẽ cho Nặc Đức gia tộc một câu trả lời thỏa đáng.
Hãn Mạc Tư Đại Đế siết chặt nắm tay. Lão biết nếu lão Kha Đế làm trò trước mặt lão hiển nhiên là có mục đích.
- Nặc Đức gia tộc vĩnh viễn kiên trung với bệ hạ, đương nhiên sẽ tin tưởng chuyện này không lien quan tới bệ hạ chút nào. Đúng rồi, đây Ngũ Tôn nhi của lão thần, là người có hôn sự với Minh Nguyệt công chúa , hôn sự này chúng ta có nên tổ chức sớm một chút được không? Lão thần đã già lắm rồi, sợ không còn sống được bao lâu nữa, chỉ có mong muốn tham dự vào ngày cưới của các cháu .
Hai mắt Nặc Đức Kha Đế lại trở nên vẩn đục, tựa hồ sát cơ mới vừa rồi chỉ là ảo giác.
Trong lòng Hãn Mạc Tư Đại Đế thầm mắng to. Lão hồ ly này là đúng là đang giả điên a.
- Quân vô hý ngôn, mươig ngày sau sẽ là ngày Tề Bắc và Minh Nguyệt công chúa đính hôn. Còn về phần hôn đến lúc đó chúng ta sẽ cùng nhau thương lượng kỹ hơn một chút. Trẫm còn có một số chuyện cần phải xử lý, các ngươi hãy lui ra ngoài đi.
Hãn Mạc Tư Đại Đế nói xong, đứng dậy đi vào trong hậu điện. Cho tới lúc đi khuất, lão thủy chung không nhìn Tề Bắc một cái.
. . .
. . .
Tề Bắc ngồi bất động trong xe ngựa, phía đối diện chính là gia chủ Nặc Đức Kha Đế đang mệt mỏi. Trong xe khá yên lặng, giữa hai ông cháu phảng phất như có tồn tại một vực sâu vạn trượng. Đối với người trong Nặc Đức gia tộc mà nói thì gia chủ được coi như lão cọp. Lão nhiều năm oai vũ như vậy, ai đối diện mà không run như cầy sấy. Bất quá đối với Tề Bắc mà nói thì linh hồn của hắn vẫn xa lạ với vị gia chủ này. Trong trí nhớ của của linh hồn trước lưu trong thể này thì hắn rất kính sợ gia chủ, về phần thân tình thì lại không có chút nào. Hiện tại hắn đã khác xưa rất nhiều, lúc trước Tề Bắc đối mặt với Nặc Đức Kha Đế thì tuyệt đối là ngồi nghiêm chỉnh, động một cái cũng không dám. Nhưng hiện tại Tề Bắc mặc dù không nói lời nào nhưng bộ dáng vô cùng lười nhác, phảng phất ngồi đối diện chỉ là một lão giả bình thường, đây chính là điểm khác biệt lớn nhất.
- Ngươi có tính toán gì không?
Nặc Đức Kha Đế đột nhiên mở miệng hỏi, nửa con mắt mờ mờ của lão nhìn lên người Tề Bắc.(Biên: để ý thì thấy lão này nhìn đời bằng nửa con mắt :D)
- Tính toán ? Ân, ngồi ăn rồi chờ chết có tính hay không?
Tề Bắc khóe miệng cười một tiếng.
Nặc Đức Kha Đế tựa hồ cũng không có tức giận, phối hợp nói:
- Hoàng đô là một vũng nước đục. Chờ ngươi và Minh Nguyệt công chúa đính hôn xong, hãy rời khỏi đây đến vùng đất được ban cho.
- Cháu có vùng đất được ban cho sao?
Tề Bắc sửng sốt. Làm con cháu dòng chính của Nặc Đức gia tộc, hắn sinh ra chính là Tử tước tam đẳng, nhưng hắn nhớ hắn đâu có được ban đất.
- Trước kia không có, hiện tại có.
Nặc Đức Kha Đế nói.
- Ở nơi nào? Được cai quản bao nhiêu đất đai?
Mặt Tề Bắc đầy vẻ mong chờ. Đó là hẳn một vùng đất được tặng a, khác gì hắn sẽ được làm thổ hoảng ở đó.
- Thành Tây Linh, cộng thêm thôn trấn xung quanh, có thể coi là lớn bằng nửa Hoàng đô rồi.
Nặc Đức Kha Đế nói.
Tề Bắc há to mồm., nước miếng chảy ròng ròng. Bằng nửa hoàng đô đã là tương đối lớn rồi.
Đợi đã nào...!
Tề Bắc gãi gãi đầu. Thành Tây Linh tựa hồ có chút quen tai. Sau khi hắn đem trí nhớ trong đầu sục sạo qua một hồi thì gương mặt tuấn tú nhất thời xụ xuống. Mẹ kiếp! Đây không phải là lừa lão tử sao?
Thành Tây Linh tuy nói là lãnh thổ phạm vi của Kim Diệp hoàng triều. Nhưng trên thực tế cũng là hỗn loạn thành thị không ai quản lí. Bởi vì thành Tây Linh giáp bên đế quốc Thú nhân và Man Hoang vực, đó là nơi mà nhân loại, Thú Nhân, xen lẫn Huyết Tinh Linh, Ải Nhân …các đại chủng tộc hỗn hợp, cũng là chỗ mà các Mạo Hiểm giả tụ tập lại.
Nghe nói, ở thành Tây Linh mỗi ngày đều phải chết đến mấy trăm người. Sau khi người chết bị lột sạch không còn thứ gì thì bị vứt ra ngoài thành làm thức ăn cho dã thú. Ở nơi đó, không có thực lực thì đừng mơ chỉ vì một lời nói mà được làm thành chủ, chỉ riêng việc có sinh tồn nổi hay không đã là một vấn đề lớn rồi. Vậy mớ nói, Tề Bắc khi tới thành đó việc đầu tiên là lập ra trật tự đã là một vấn đề lớn rồi, như thế còn đâu thời gian cho hắn đi tìm những nữ tử cực phẩm nguyên âm nữa chứ?
- Có thể đổi lại địa phương được không?
Vẻ mặt Tề Bắc đau khổ nói.
- Không thể.
- Một thành thị lớn như vậy như vậy thì ít nhất cũng phải phái Hắc giáp quân ở hai binh doanh đi cùng điệt nhi.
Tề Bắc nói, hai binh doanh có tông cộng tám trăm người, chiến lực tương đối kinh khủng.
- Một trăm Hắc giáp quân.
- Một binh doanh Hắc giáp quân.
- Hai trăm Hắc giáp quân.
- Ba trăm...
- Đồ ngốc...
- Đồng ý!
Hai ông cháu giống như những kẻ làm ăn cò kè mặc cả lẫn nhau, nói ra quả thật không có ai tin.
Đồ ngốc? Tề Bắc suy nghĩ nghĩ đến hai từ cuối cùng, liền liếc măt nhìn lão, hắn mà ngốc ư? Thật ra thì Tề Bắc lúc đầu chỉ nghĩ cấp cho hắn trăm Hắc giáp quân cũng không tệ rồi. Nếu là đồ ngốc thì đã không được như thế này rùi.
Thành Tây Linh mặc dù hỗn loạn nhưng Tề Bắc vẫn thấy đây là một địa phương tốt. Hoàng đế ở cách xa nơi này, hơn nữa có nhân khẩu lưu động đông đảo, cũng là tốt để thu thập tin tức. Nếu đã tới cái thế giới này, hơn nữa trên người còn mang theo Long ấn thần bí, không làm đại sự một phen, thì thật có lỗi với chính mình.
Nặc Đức Kha Đế thấy được trong mắt Tề Bắc hiện lên dã tâm, thầm nghĩ:
- Tôn nhi của ta. Ngươi đã cho ta một kinh hỉ. Liệu ngươi có thể cho ta them một kinh hỉ nữa hay không?
…
…
Đính hôn? Cùng Tề Bắc?
Minh Nguyệt công chúa ôm độc giác ấu thú, trong lòng hiện lên một tia uất ức và tức giận, bất quá nàng nhanh chóng bình tĩnh lại.
- Được, nhi thần đồng ý.
Minh Nguyệt công chúa đối mặt Hãn Mạc Tư Đại Đế nói.
- Đúng là phụ hoàng thiếu nợ hoàng nhi, bất quá, cũng chỉ là đính hôn mà thôi. Không lâu nữa con phải phải lên Thông Thiên Sơn, hôn lễ chắc chắn sẽ không thành.
Hãn Mạc Tư Đại Đế nói.
- Hài Nhi biết, Nặc Đức gia tộc cũng biết, cái mà bọn họ cần đơn gian chỉ là danh nghĩa ma thôi.
Minh Nguyệt công chúa thản nhiên nói. Nàng nhìn thấu sự tình, thực sự không cần nói ra thì nàng cũng biết cho dù không cùng Tề Bắc kết thành chân chính vợ chồng, nhưng cái là danh nghĩa hôn thê của Tề Bắc thì sẽ theo nàng vĩnh viễn. Muốn xóa bỏ danh nghĩa này trừ phi Nặc Đức gia tộc biến mất trên cái thế gian này.
- Nha đầu của Phong gia kia tới Hoàng đô rồi, cũng không có đi bái phỏng Nặc Đức gia tộc. Trẫm biết các con tình cảm không tệ, tìm thời gian ngươi đi gặp nàng.
Hãn Mạc Tư Đại Đế bỗng nhiên nói.
- Vâng, phụ hoàng.
Minh Nguyệt công chúa đồng ý, nàng đã hiểu được ý tứ Hãn Mạc Tư Đại Đế. Phàm là có một tia hi vọng, lão vẫn muốn ngăn cản đám hỏi của Nặc Đức gia tộc và Phong gia. Mà Phong Nhược Vân bí mật đến hoàng đô, có thể hiểu được nàng không có hứng thú với đám hỏi giữa hai nhà.
Sau khi Hãn Mạc Tư Đại Đế rời khỏi, một thân ảnh thần bí lại xuất hiện phía sau Minh Nguyệt công chúa.
- Nếu công chúa không nguyện đính hôn với tiểu tử kia. Ta có thể đi giết hắn.
Âm thanh thân ảnh mơ hồ vang lên.
- Ta đã đáp ứng. Nếu đã đáp ứng, ta nhất định sẽ làm. Ta hi vọng ngươi không nên tự ý chủ trương.
Minh Nguyệt công chúa vuốt ve một sừng ấu thú da lông bóng loáng nói.
Boom mini nhân ngày sinh nhật 4vn, chúc 4vn ngày càng thành công
Nhân cũng xin chúc mừng ruồi ca ca, chúc ca ca lớn nhanh như ruồi
Quả thứ 13
Tề Bắc cởi trần ngồi xếp bằng ở trên giường lớn, song chưởng chống tấm lưng trắng ngần của Huyễn Ảnh, lúc này trên thân nàng chỉ có mỗi nội y. Khói trắng lờ mờ thoát ra từ huyệt Bách Hội trên đầu hắn, nội lực hắn sôi trào không ngừng tuần hoàn trong cơ thể, theo song chưởng của hắn tến vào cơ thể Huyễn Ảnh, giống như một mũi khoan đánh thẳng vào các kinh mạch bị bế tắc của nàng. Mỗi khi kinh mạch hơi thong được một chút, Tề Bắc liền có thể cảm ứng được một loại lực lượng thần bí ở trong cơ thể nàng đang dần thức tỉnh thức tỉnh.
Một lúc lâu sau, nội lực Tề Bắc đã suy yếu, hắn bắt đầu chậm rãi thu công, nhẹ nhàng thở ra một hơi. Vừa mở mắt, Tề Bắc hơi có vẻ mỏi mệt nhưng ánh mắt hắn vẫn sáng ngời. Nội y của Huyễn Ảnh đều đã bị mồ hôi làm ướt sũng, hoàn toàn dính sát vào cơ thể nàng dường như khiến nó trở nên trong suốt, cơ thể lung linh tuyệt mỹ mơ hồ hiện ra hoàn toàn. Từ góc nhìn của Tề Bắc, hắn có thể thấy từ qua phía nách Huyễn Ảnh có một thứ kiêu ngạo nhô lên hơn phân nửa và no tròn.(biên: wow)
- Thật là bổ mắt nha! Chẹp! Chẹp!
Tề Bắc âm thầm nuốt từng ngụm nước bọt, hắn dời ánh mắt từ tấm lưng trắng ngần của nàng thẳng xuống cặp mông no tròn kia. Mặc dù nàng đang ngồi nhưng dưới tiểu khố kia đã ướt đẫm mò hôi, làm hắn có thể một cái khe thần bí kéo dài vô hạn đầy dụ hoặc.
Không thể kiềm chế nổi nữa rồi...
Tiểu đệ đệ của hắn thấy thế cũng bắt đầu nhao nhao lên hưởng ứng. Một khi nhìn vào tấm thân như trần truồng kia, thằng nhỏ không hưởng ứng chính tỏ nó có bệnh rồi mất rồi. Mà đúng lúc này, Huyễn Ảnh thở dài một hơi nhẹ nhõm, dần thanh tỉnh lại. Nàng có chút hưng phấn, chỉ cảm thấy toàn thân cứ phiêu phiêu hết sức thoải mái, từ lúc nàng sống đến giờ cũng chưa từng có trải qua cảm giác dễ chịu đến như vậy. Huyễn Ảnh xoay người, mở miệng muốn nói gì đó, lại phát hiện ánh mắt của Tề Bắc dán thẳng vào ngực của nàng, miệng có chút dãi chảy ra. Huyễn Ảnh theo bản năng vội vàng cúi đầu xuống chỉ thấy vải ướt đang cố gắng hết sức giữ lại đôi tiểu bạch thỏ đang trực chờ xổ ra ở trước mặt Tề Bắc. Tề Bắc hô hấp càng trở nên nặng nề, đột nhiên một tay kéo Huyễn Ảnh vào lòng, bàn tay to còn lại trực tiếp nhào nặn một tiểu bạch thỏ.
- Lần sau không cho phép muội mặc y phục trong suốt như vậy nữa, nếu cứ dụ dỗ huynh vậy, huynh sẽ ăn muội đó.
Tề Bắc cảm giác được thân thể mềm mại của Huyễn Ảnh chợt cứng đờ, vẻ mặt cũng trở nên kinh hoàng. Hắn cố gắng dùng sức bóp lấy mấy cái lãi rồi nghiến răng nghiến lợi chạy đi xối nước lạnh cho hạ hỏa. Huyễn Ảnh nhìn theo bóng lưng Tề Bắc mà ngượng ngùng cười một tiếng, dù vừa rồi nàng bị dọa phát hoảng nhưng lòng lại chuyển biến đầy vui vẻ.
…
…
Tề Bắc dẫn theo Kim Cương nhàn nhã đi chơi trên Đệ Ngũ Đại đạo .
Đệ Ngũ Đại Đạo là một con đường phồn hoa nhất hoàng đô, bởi vì hầu hết các thương hội lớn đều tập trng ở đây.
- Kim Cương, ngươi cảm giác ngươi sống là vì cái gì?
Tề Bắc đột nhiên hỏi một câu chả đâu chả đuôi gì cả.
Kim Cương nắm chặt một đôi quả đấm đến khi "Răng rắc " rồi mới thả lỏng ra.
- Ừ, ta nghĩ ngươi đã trả lời. Chuyện của ngươi chính chuyện của Tề Bắc ta, đây chính là lời hứa của ta.
Tề Bắc ngừng lại.
Thân thể Kim Cương giống như điện giật run lên, âm thanh ong ong nói:
- Ngũ Thiếu, ngài không hiểu...
- Ta hiểu được, bất kể ngươi đang đối mặt là cái gì, cứ cho ta một suất vào đấy.
Tề Bắc khoát khoát tay cắt đứt lời Kim Cương nói.
Kim Cương nhìn chằm chằm vào Tề Bắc mà Tề Bắc vẫn cứ thản nhiên nhìn hắn. Bỗng nhiên, Kim Cương đặt hai cánh tay tráng kiện về trước ngực, hướng về phía Tề Bắc quỳ một chân xuống. Tề Bắc chưa từng thấy qua nghi thức này, nhưng hắn vẫn hiểu được đây là lời hứa của Kim Cương đối với hắn.
Lúc này, bên kia đường phố, tại cửa sổ tầng ba trong một gian tửu lâu, một thiếu nữ có đôi mắt đẹp đang lạnh lùng nhìn chăm chú việc đó.
- Minh Nguyệt, xem ra vị hôn phu bé nhỏ của muội đã có một gã tùy tùng chân chính rồi.
Thiếu nữ ngồi đối diện ánh mắt của nàng ngắm tới, lãnh đạm cười nhạt nói.
- Uy, thì ra là hắn, thì ra hắn chính là tên Tề Bắc của Nặc Đức gia tộc, lúc ở Túy Nguyệt Viên hắn quả thật quá khoa trương.
Bên cạnh nàng là một tiểu nha đầu khoảng mười hai mười ba tuổi tò mò ló đầu nhìn thoáng qua, lớn tiếng nói.
- Nhược Vũ, muội không thể nói nhẹ nhàng hơn môt chút sao?
Phong Nhược Vân gõ đầu muội muội nói.
- Á! Tỷ tỷ, tỷ cũng còn chưa bước chân vào Nặc Đức gia tộc đã muốn che chở cho đệ đệ của người ta rồi.
Phong Nhược Vũ làm một cái mặt quỷ, dí dỏm nói.
Khuân mặt Phong Nhược Vân hơi đỏ lên, nhớ tới thanh niên xăm hình mãnh hổ trước ngực đến cầu hôn mình, đột nhiên nàng thấy có chút cô đơn. Minh Nguyệt công chúa nhìn Phong Nhược Vân, vốn tỷ muội tốt nhất của nàng, nàng đương nhiên có thể nhìn ra Phong Nhược Vân cũng không phải là không có tình cảm đối với Nặc Đức Hoài An, chẳng qua dường như có nhiều thứ làm nàng khó xử.
- Nhược Vân, ở vị trí của chúng ta có một số việc căn bản không thể tự mình làm chủ. Tỷ rất may mắn mới có thể tìm được một nam tử trong lòng về làm đức lang quân, vậy việc gì tỷ có gì phải băn khoăn chứ?
Minh Nguyệt công chúa mở miệng nói. Nàng không biết phải đi khuyên giải Phong Nhược Vân thế nào để có thể chia rẽ hai người theo ý của phụ hoàng.
- Muốn tìm được một người trong lòng, quả thật khó khăn đến như thế sao?
Phong Nhược Vân nhẹ nhàng thở dài, nàng chỉ muốn mọt người có mình nàng ở trong lòng mà thôi.
- Nhược Vân, trong lòng tỷ tự nhiên biết, tội gì tỷ phải tự làm khó mình?
Minh Nguyệt công chúa nhẹ nhàng vỗ vỗ cánh tay nhỏ bé của Phong Nhược Vân. Ở xã hội đương thời, nữ nhân có thể hưởng có rất nhiều quyền lợi, thậm chí một số quốc gia là nữ nhân làm vương tử, nhưng về chuyện tình cảm thì chỉ nam nhân mới có quyền này. Nam nhân có thể rất hoa tâm, có rất nhiều thê thiếp nhưng nữ nhân một khi đã đính hôn thì nàng chỉ có thể vụng trộm với người trong long mình, tuyệt đối không thể quang minh chính đại lui tới cùng nam nhân khác. Một người cưới công chúa trở thành phò mã thì sẽ không được phép cưới them thê thiếp, nhưng điều đó không có nghĩa là kẻ đó không thể ra ngoài giao díu với một nữ nhân khác.
- Muội quyết định rồi, cả đời này nếu tìm không được người đàn ông nào một lòng một dạ với muội thì muội sẽ sống cô độc suốt quãng đời còn lại.
Đang lúc ấy thì Phong Nhược Vũ bên cạnh non nớt quơ quơ quả đấm chân thành nói. Minh Nguyệt công chúa và Phong Nhược Vân nhịn đều không cho đó sẽ là sự thực. Đời là vậy, có nam nhân chung tình một nữ nhân nhưng nữ nhân đó lại không thích người nam nhân này, mà thích nam nhân lại cứ trêu hoa ghẹo nguyệt, khắp nơi lưu tình. Còn về thế gia tử và thế gia nữ, hôn nhân của bọn họ căn bản cũng không phải do chính mình quyết định.
Đang lúc này, đột nhiên vang lên một tiếng rống như sấm khiến tam nữ không thể tự chủ, mà phải phải quay đầu ra nhìn. Chỉ thấy cự hán bên cạnh Tề Bắc đang trợn mắt trừng trừng, hai cánh tay rắn chắc đang túm hai gã hộ vệ nào đó như hai con gà nhấc lên không trung, sau đó hung hăng đáp đi.
- Ai ui, tình yêu bé nhỏ của ta, ngươi thật là mạnh mẽ vô cùng, bổn hầu thích.
Cách đó không xa, có một nam nhân trên mặt lại tô son điểm phấn, mặc một chiếc trường bào đầy lẳng lơ, hắn bày ra bộ dáng õng ẹo làm người ta nổi hết da gà, ỏn ẻn nói.(Biên: ọe)
- Đúng là Lan Lăng hầu rồi, xem bộ dáng này chứng tỏ hắn khoái người cao to kia rồi.
Minh Nguyệt công chúa khóe miệng khẽ nhếch, thấy Tề Bắc gặp phiền toái, chẳng biết tại sao nàng có chút vui vẻ.
Lan Lăng hầu là một nhất đẳng hầu tước, yêu thích nam sắc. Ở cả Kim Diệp hoàng triều ai cũng biết, là một nhân vật mà ai cũng không muốn dây vào.
- E rằng sự việc không đơn giản như vậy. Lan Lăng hầu và Phúc Khắc Tư gia vốn chủ tâm đầu ý hợp, mà Phúc Khắc Tư ở Phồn Tinh thành bị Tề Bắc chỉnh thành đầu heo, đên phụ mẫu còn nhận không ra, chắc chắn la Lan Lăng Hầu đặc biệt đi đến tìm phiền toái.
Phong Nhược Vân thản nhiên nói.
- Lan Lăng hầu kia cũng quả là không biết xấu hổ.
Phong Nhược Vũ nhíu lại cái mũi nhỏ lại, khi thấy được Minh Nguyệt công chúa và Phong Nhược Vân nhìn sang, nàng vội vàng nói:
- Muội không phải nói hộ Tề Bắc, chẳng qua chỉ vì Tề Bắc là một tiểu bối a, nếu tê kia có bản lãnh thì tìm Lôi Mông bá bá gây phiền toái đi.
- Nhược Vũ, Lan Lăng hầu nóng giận thì ngay cả ba tuổi đứa trẻ cũng khi dễ, Tề Bắc đã là cái gì. (Biên: 3 tuổi cũng khi dễ, thú vãi)
Minh Nguyệt công chúa nói đồng thời trong đôi mắt đẹp hiện lên một tia kiêng kỵ.
Boom mini nhân ngày sinh nhật 4vn, chúc 4vn ngày càng thành công
Nhân cũng xin chúc mừng ruồi ca ca, chúc ca ca lớn nhanh như ruồi
Quả thứ 14
Tề Bắc khoanh tay trước ngực, híp mắt lại đánh giá Lan Lăng hầu, hiểu rõ hắn là ai xem chừng cũng có thể đoán được động cơ của hắn. Chẳng qua là trong trí nhớ của Tề Bắc đối với Lan Lăng Hầu cũng không hiểu rõ lắm. Bất quá hắn lại biết được kẻ này làm việc cực kỳ càn rỡ, ngay cả trong Nặc Đức gia tộc, thậm chí là Hãn Mạc Tư Đại Đế cũng không để vào trong mắt. Khác người vậy ắt là quỷ(Biên: quỷ đã khá)! Tề Bắc bây giờ không phải là Tề Bắc lúc trước. Ở Kim Diệp hoàng triều, ngay cả Nắc Đức gia tộc và Hoàng tộc đối với Lan Lăng hầu đều có chỗ cố kỵ... Như vậy bối cảnh của hắn ta tuyệt đối không đơn giản.
- Tìn yêu bé bỏng, lại đây, để bổn hầu nếm thử mùi vị của ngươi nào.(Biên: ọe)
Căn bản Lan Lăng hầu không thèm để mắt tới hai tên hộ vệ đang nằm kêu thảm thiết trên mặt đất, liền hóa thành một đường phấn ảnh vọt tới hướng Kim Cương. Kim cương tức giận gầm lên một tiếng, cơ bắp ở hai cánh tay căng phồng lên, nắm đấm thật lớn hướng thẳng tới thân ảnh của Lăng Lan hầu công kích.
- Trúng không?
Chỉ là trong nháy mắt, Kim Cương cảm thấy cái mông đau nói, thân thể to lớn bay lên, gã về phía trước với tư thế vồ ếch. Tề Bắc chợt động, bước hai bước vượt đến bên cạnh Kim Cương, dùng cánh tay nắm vai của hắn, dụng một cỗ lực lượng đem thân thể hắn trở lại.
- Lão thỏ, cây hoa cúc ngứa rồi phải không? Trong gia tộc Nắc đức chúng ta có nuôi hai đầu Cự Dương Tượng, thôi thì bổn thiếu gia nhịn đau xót bỏ thứ mình yêu thích ra, đưa qua cho ngươi bạo cúc. Thấy thế nào?
(Dg:Đoạn này thằng lan lăng hầu gì đó là gay à? Lão ca xem phải ko)(Biên: chuẩn rồi)
Tề Bắc cười dịu dàng, , đặt tay trên cánh tay to lớn của Kim Cương vỗ vỗ, ý bảo Kim Cương không nên nổi giận, làm ra những hành động thiếu suy nghĩ. Tề Bắc nhận ra, Lan Lăng Hầu này không có ngưng dịch đan thành Địa phẩm chiến sĩ nhưng chỉ sợ cũng không kém bao xa. Cao thủ cỡ này trước mắt hắn và Kim Cương không thể đối phó được.
Ánh mắt Lan Lăng hầu lộ ra sát khí. Mặc dù hắn là kẻ thích nam giới nhưng Tề Bắc gọi hắn là lão thỏ vẫn làm hắn tức giận.
- Tiểu phế vật. ta nghe nói ngươi ở trong Vong Linh Sơn kiếm được kỳ ngộ, hãy mang ra để bản hầu xem thử một chút.
Lan Lăng hầu nói xong bàn tay nhỏ bé như của nữ tử bỗng nhiên vung lên, hướng phía cổ Tề Bắc chụp tới. Tề Bắc không hề nhúc nhích, nghển cổ lên làm ra bộ dạng chờ bị làm thịt. Trảo của Lan Lăng hầu chụp gần tới cổ của Tề Bắc, nhưng trong nháy mắt bỗng nhiên khựng lại. Tề Bắc là con cháu dòng chính của gia tộc Nặc Đức, hắn có thể bất kính với gia tộc Nặc Đức trong lời nói nhưng giết một con cháu dòng chính của gia tộc đó thì hắn còn chưa có lá gan này.
Nhưng đúng lúc này, chỉ trong khoảng khắc, Lăng Lan hầu đột nhiên nhận thấy nguy hiểm, ngay lập tức, hắn ta giống như một con bướm màu hồng phấn nhanh nhẹn bay ngược lại. Một đạo hắc mang nhanh như điện chợt lóe lên. Lăng Lan hầu đứng vững, một sợi tóc đang từ trên mặt hắn lượn lờ rớt xuống, đu dưa theo làn gió nhẹ rồi tiếp đất. Tề Bắc thấy thế thầm tiếc trong lòng, hắn thu kiếm lại trong tay, ra tay bất thình lình như vậy mà cũng chỉ cắt được vài sợi tóc của hắn, quả thực là không cam lòng. Ít nhất cũng phải khiến hắn bị thương thì hắn mới thỏa mãn, còn nếu mà giết được luôn thì quá ngon rồi. Hắn cũng biết hiện giờ với thực lực của hắn muốn giết Lăng Lan Hầu thì không thể nào. Trừ phi... Nhưng Lan Lăng hầu chỉ cần nhìn thấy mấy sợi tóc của mình bị gọt xuống, tròng mắt chợt đỏ lên, giống như Tề Bắc đã thảm sát phụ mẫu của hắn vậy. Toàn thân Tề Bắc chợt thấy căng thẳng, hắn nhận ra thực sự Lan Lăng hầu đã động sát cơ với hắn, Lan Lăng hầu muốn giết hắn.
- Hừ.
Đúng lúc ấy một tiếng hừ lạnh đột ngột vang lên, thoáng trong nháy làm sát khí của Lan Lăng Hầu biến mất. Hai mắt đỏ ngầu của Lan Lăng hầu từ từ hồi phục, nhìn đám người xem náo nhiệt đang đứng phía sau Tề Bắc, rồi xoay người rời đi. Tề Bắc thở phào nhẹ nhõm, hắn cảm thấy lưng mình có phần ươn ướt. Một Vương phẩm chiến sĩ đỉnh cấp phát ra sát khí hướng vào hắn, quả thực rất đáng sợ. Tề Bắc nhìn về phía sau, nơi có người phát ra tiếng hừ bức lui sát khí của Lan Lăng hầu. Đó là ai vậy? Chẳng lẽ nào đó là cao thủ của Nặc Đức gia tộc ư?
- Kim Cương, đi thôi nào.
Tề Bắc thản nhiên nói, tay trái nắm chặt lại, trong đầu hắn một đang có một con Thần Long ngửa đầu gào thét. Hiển hiên hắn cũng đã động sát cơ đối với Lan Lăng hầu.
Ở lầu rượu đối diện, Minh Nguyệt công chúa đang ngồi trên cao, thu hồi ánh mắt, dường như đang suy nghĩ điều gì đó.
- Minh Nguyệt, coi đi, xem ra vị hôn phu của muội ở trong Vong Linh sơn mạch dường như đã thoát thai hoán cốt rồi. Có thể cắt đứt được tóc trên đầu của Lan Lăng hầu, so với những kẻ đồng lứa ở khắp hoàng đô hẳn không ai có thể làm được.
Phuong Nhược vân cười nhẹ nói.
- Cũng tại hắn gian trá thôi, Lan Lăng hầu thực lòng không muốn giết hắn, nhưng hắn lại có ý giết Lan Lăng hầu. Con thỏ bị chọc giận thì cũng có thể cắn người bị thương đấy.
Minh Nguyệt công chúa bưng chén rượu lên khẽ nhấp một ngụm.
- Không sai, hắn đúng là gian trá, nhìn bộ dáng hắn chắc chỉ cùng lắm là chiến sĩ trung cấp mà thôi. Bất quá, cả hoàng đô này, kẻ nào dám lộ ra sát y đối với Lan Lăng hầu chứ?
Phong Nhược Vân nhìn Minh Nguyệt công chúa nói.
Minh Nguyệt công chúa ngồi đối diện với Phong Nhược Vân, cả hai người đều là người có trí tuệ tuyệt đỉnh, có thể nói ra những lời đầy sắc bén. Phong Nhược Vũ hết nhìn bên này lại nhìn sang bên kia, nàng ta có chút mơ hồ không hiểu, các nàng là bạn khuê phòng với nhau làm sao lại vì Tề Bắc mà đối chọi gay gắt thế. Một lúc sau, Minh Nguyệt công chúa và Phong Nhược Vân đồng thời cười một tiếng, chuyển sang đề tài khác, ăn ý vô cùng.
...
....
Tề Bắc chưa trở về Nặc Đức gia tộc ngay, mà đi tới thú viện, nơi gia tộc thuần dưỡng đủ loại ma thú.
- Ngũ thiếu gia.
Viên quản sự thú cung kính đi tới đón tiếp Tề Bắc. Bất kể Tề Bắc có danh tiếng xấu đến thế nào thì hắn chính là thiếu gia chính dòng của gia tộc. Cho nên vẻ mặt bên ngoài của viên quản sự vẫn hải cung kính.
- Hai con Cự Dương Tượng còn ở đó hay không?
Tề Bắc cất tiếng hỏi.
- Còn ở đây, nhưng hai con Cự Dương Tượng này đã trưởng thành, muốn thuần phục nó thì phải mất một khoảng thời gian.
Viên quản sự trả lời.
- Đưa ta đi xem qua một chút.
Tề Bắc ra lệnh.
- Vâng, Ngũ Thiếu Gia.
Quản sự đi trước dẫn đường, nhưng trong lòng hắn có chút kỳ quái, vừa rồi Tề Bắc chỉ nói mấy câu nhưng đã ép hắn tới mức không thở nổi, chỉ có thể thi hành mệnh lệnh theo bản năng.
Hai con Cự Dương Tượng cao lớn đang bị nhốt trong một cái lồng sắt khổng lồ, nó đang dùng răng nanh khổng lồ húc vào lồng sắt, muốn phá tung lồng để thoát ra ngoài. Cư Dương Tượng là ma thú cấp bốn, dù là công kích hay phòng ngự đều hết sức hoàn thiện, giá cả thì không hề rẻ. Trên thị trường hiện tại, cũng phải mười mấy vạn kim tệ một con, đó là còn chưa tính đến muốn thuần dưỡng tốt còn phải tốn kém gấp bội. Ánh mắt Tề Bắc nhìn tới dưới háng Cự Dương Tượng khổng lồ kia, đột nhiên nở nụ cười tà ác. (Dg: Chắc tính thiến voi :)))(Biên: đâu có thằng này tính đưa cho Lan Lăng hầu @#$%^ mờ)
- Mở cửa.
Tề Bắc nói.
- Ngũ thiếu gia, hai con Cự Dương Tượng này chưa thuần dưỡng thành công. Tuy rằng lồng sắt có pháp trận không chế ma pháp của bọn chúng, nhưng sức công kích của thân thể bọn chúng cũng hết sức đang sợ.
Quản sự chần chừ nói, nếu có gì sơ xuất, xảy ra chuyện với Tề Bắc thì hắn gánh không nổi a.
- Ta rất sợ chết, ngươi cho là ta có gan dùng mạng của mình để đùa giỡn hay sao?
Ánh mắt Tề Bắc ngưng tụ nhìn chằm chằm viên quản sự. Quản sự thấy thế trong lòng bỗng run lên, lấy ra cái chìa khóa đặc chế, chảy tới mở cửa lồng sắt.
Tề Bắc lững thững tiến vào giữa sân. Chuyện làm người ta kiếp sợ đã xảy ra, hai con Cự Dương Tượng gầm rống không dứt, bày ra bộ dạng hung hãn, nhưng sau khi Tề Bắc bước vào thì đột nhiên yên tĩnh trở lại. Tề Bắc phi thân lên, cỡi trên một con Cự Dương Tượng, đưa tay sờ sờ vào đôi tai to như cái quạt mo của nó. Tiếp tục nhảy sang con còn lại, làm ra hành động tương tự, lại còn ghé sát vào tai bọn chúng nói gì đó, tựa hồ là đang trấn an bọn chúng.
Quản sự thấy vậy trợn mắt há mồm, trong lòng nghĩ, khó mà tưởng tượng được Tề Bắc lại có năng lực thông tâm với ma thú? Chẳng phải là chỉ có Ngũ Đại Thánh Địa trong truyền thuyết mới có bản lãnh này hay sao?
Một lúc sau, Tề Bắc đi trở ra, nhưng khi hắn vừa đi trở ra, hai con Cự Dương Tượng đang yên tĩnh lại bạo phát trở lại.
- Ngươi đem hai con Cự Dương Tượng này đến quý phủ của Lan Lăng hầu.
Tề bắc hướng quản sự nói.
- Ngũ Thiếu Gia, chuyện này...
- Nói ngươi đưa đi thì ngươi cứ đưa đi, ta về sẽ nói với phụ thân ta.
Ánh mắt Tề Bắc đảo qua viên quản sự, lạnh lùng nói.
- Vâng, Ngũ Thiếu Gia.
Quản sự chỉ cảm thấy ở dưới ánh mắt của Tề Bắc, cả người phát lạnh, không dám nhiều lời nữa.