Ghi chú đến thành viên
Ãá» tài đã khoá
 
Ãiá»u Chỉnh
  #21  
Old 01-04-2008, 11:21 PM
admin's Avatar
admin admin is offline
Quản Trị Tối Cao - Äiá»u Hành Diá»…n Äàn
 
Tham gia: Feb 2008
Bài gởi: 67
Thá»i gian online: 6 giá» 59 phút 13 giây
Xu: 200
Thanks: 7
Thanked 7 Times in 6 Posts
Hồi 20

Bích Nhãn Tà Công



Äinh Hạo cả kinh, công lá»±c của Bạch Mi hòa thượng thật là quái gở.
Thân ngÆ°á»i Diệp Mậu Äình run lẩy bẩy, gã “OÃe†má»™t tiếng rồi phun ra má»™t bụm máu tÆ°Æ¡i, lảo đảo té ngồi xuống cát.
Bạch Mi hòa thượng cÆ°á»i nham hiểm rồi chụp lấy thanh kiếm của Diệp Mậu Äình, hÆ°á»›ng vào ngá»±c y đâm tá»›i.
Bá»—ng nhiên có má»™t giá»ng nói lạnh lùng vá»ng ra:
– NgÆ°á»i xuất gia lấy từ bi làm gốc, sao lão cay Ä‘á»™c đến thế?
Bạch Mi hòa thượng thu kiếm, xoay đầu lại thì thấy có một thư sinh anh tuấn đã đến sau lưng từ lúc nào không hay, theo công lực của lão mà cũng không nhận biết được sự có mặt của y thì võ công của y có thể nói là thật đáng sợ. Lão vội nói:
– Thí chủ nói vậy là sao?
– Chẳng sao cả, chẳng qua tại hạ không nhẫn tâm thấy đại sư tàn hại võ lâm đồng đạo mà thôi.
– Sao lại gá»i là tàn hại?
– Thế thì là gì?
– Thí chủ là ai?
– Tại hạ là Toan Tú Tài, vô danh tiểu tốt.
– Môn hạ của ai?
– Xin thứ lỗi không thể phụng cáo.
– NgÆ°á»i này là kẻ đại ác, lão tăng chỉ thế thiên hành đạo mà thôi.
Nếu Äinh Hạo chẳng rành sá»± việc thì đã bị gÆ°Æ¡ng mặt từ bi của lão đánh lừa, hắn lạnh lùng nói:
– Äại sÆ° quả có lòng từ bi, tiếc rằng sá»± việc nãy giá» tại hạ Ä‘á»u trông thấy hết cả rồi.
– Thí chủ hiểu lầm như vậy thì lão tăng biết giải thích ra sao đây?
Äinh Hạo chỉ vào hòa thượng mập mạp nãy giá» vẫn ngồi dÆ°á»›i cát nói:
– Äây là lệnh sÆ° Ä‘iệt của đại sÆ° Æ°?
Bạch Mi hòa thượng biến sắc nói:
– Lão tăng không hỠquen với hắn.
– Phật môn cấm nói dối, thế mà đại sư lại phá giới rồi.
– Thí chủ muốn gì?
– Mắt thấy việc bất bình thì phải can thiệp thôi.
– Thí chủ định ra tay nghĩa hiệp ư?
– Äúng vậy.
– A di đà phật, há»a phúc vô tÆ°á»ng, chung qui cÅ©ng chỉ do con ngÆ°á»i tá»± chuốc lấy, thí chủ tá»± làm khổ bản thân nhÆ° thế có lợi chi?
– Xin há»i pháp danh của đại sÆ°?
– Không cần biết đâu, có há»i cÅ©ng bằng thừa thôi.
Cặp mắt của lão bá»—ng lấp lánh tia sáng xanh biếc. Äinh Hạo cảm thấy tim mạch chấn Ä‘á»™ng, khí huyết đảo lá»™n. Hắn chợt hiểu ra Bạch Mi hòa thượng Ä‘ang dùng mục lá»±c giết ngÆ°á»i, khống chế đối phÆ°Æ¡ng làm cho khí huyết công tâm, dẫn đến vô lá»±c. Diệp Mậu Äình bị thổ huyết là do thứ tà công này mà ra, quả thật ghê gá»›m vô cùng.
Hắn nghÄ© thế bèn vá»™i khởi tâm pháp sÆ° môn, khí huyết lập tức trở lại bình thÆ°á»ng. Võ công mà hắn luyện tập chú trá»ng củng cố tâm mạch nên bị thÆ°Æ¡ng dẫu trầm trá»ng ra sao cÅ©ng có thể bảo tồn mạng sống, nên có tên là Sinh CÆ¡ Bất Diệt, đúng là khắc tinh của môn tà công này.
Giây lát sau, Bạch Mi hòa thÆ°Æ¡ng biến sắc, tia sáng xanh trong mắt cÅ©ng biến mất, giá»ng nói run run:
– Toan Tú Tài, ngươi quả thật lợi hại.
Äinh Hạo lạnh lùng nói:
– Phật môn có nói nhân quả tuần hoàn, đại sư đã động sát niệm thì bây giỠchắc sẽ bị quả báo thôi.
Nói xong hắn rút kiếm ra.
Gã hòa thượng mập mạp biến sắc, vội đứng dậy.
Äinh Hạo liếc mắt nhìn gã nói:
– Các ngươi diễn tuồng quả thật xuất sắc.
Bạch Mi hòa thượng bất ngá» vung kiếm tấn công luôn, Äinh Hạo cÅ©ng vung kiếm chống đỡ. Nghe “Keng†má»™t tiếng, cả hai cùng lùi lại má»™t bÆ°á»›c.
Äinh Hạo thầm kinh ngạc, vì công lá»±c của Bạch Mi hòa thượng quả đã đạt được cảnh giá»›i siêu việt.
Trong lòng Äinh Hạo còn có suy nghÄ© riêng, hắn không muốn giết chết lão hòa thượng, vì Diệp Mậu Äình chỉ là đối tượng hắn định mượn tạm, từ đó xâm nhập Nam Trang mà thôi. HÆ¡n nữa Nam Trang lại là kẻ thủ mÆ°u chính trong vụ tàn sát cả nhà hắn, vì thế hắn cÅ©ng không muốn ra sức, tuy vung kiếm tấn công nhÆ°ng vẫn giữ lại vài thành ná»™i lá»±c.
Äôi bên ác đấu khốc liệt, ánh kiếm xen lẫn tiếng va chạm leng keng làm ngÆ°á»i xem phải kinh tâm. Trong nháy mắt đã hÆ¡n hai mÆ°Æ¡i hiệp, Äinh Hạo hừ nhẹ rồi liên tục biến hóa thế kiếm, Bạch Mi hòa thượng chống cá»± không nổi, nghe “Keng†mạnh má»™t tiếng rồi kiếm trong tay lão bị bắn ra xa.
– ÄÆ°á»ng kiếm tuyệt diệu.
Có tiếng khen ngợi, rồi một lão nho sĩnh xuất hiện, chính là Kha Nhất Nghiêu.
Bạch Mi hòa thượng căm thù nhìn Äinh Hạo nói:
– Tiểu tử, hẹn gặp lại, ta sẽ đòi lại món nợ ngày hôm nay.
Dứt lá»i lão cùng hòa thượng mập mạp phi thân Ä‘i luôn.
Kha Nhất Nghiêu nói:
– Lai lịch hai tên đó thế nào vậy?
Äinh Hạo lắc đầu:
– Chẳng rõ.
Kha Nhất Nghiêu tiến lại gần Diệp Mậu Äình.
Bá»—ng Äinh Hạo vung kiếm cản lại, quát to:
– Các hạ muốn gì?
Kha Nhất Nghiêu kinh ngạc toan muốn mở miệng thì bá»—ng thấy Äinh Hạo nháy nháy mắt. Lão lập tức hiểu ý, liá»n nói:
– Bản nhân chỉ muốn há»i y vài câu.
– Tốt nhất các hạ nên đi đi.
Kha Nhất Nghiêu giả vỠcáu kỉnh nói:
– Toan Tú Tài, ngÆ°Æ¡i chá»› khinh ngÆ°á»i quá đáng.
– Tại hạ nhắc lại lần cuối, xin má»i các hạ Ä‘i Ä‘i.
Kha Nhất Nghiêu cố tình hừ to:
– Äược lắm, hẹn gặp khi khác.
Rồi lão phi thân đi mất.
Bấy giá» Diệp Mậu Äình má»›i mở miệng thá»u thào nói:
– Äa tạ thiếu hiệp đã cứu sống.
Äinh Hạo cÆ°á»i nói:
– Không cần khách sáo, để tại hạ xem thương thế ra sao.
Dứt lá»i y cúi xuống xem xét. Khi bắt mạch thì y không khá»i giật mình, vì thÆ°Æ¡ng thế của Diệp Mậu Äình rất trầm trá»ng, may mà ná»™i lá»±c y thâm hậu, nếu không thì chắc đã mất mạng. Hắn lập tức Ä‘iểm nhanh các đại tiểu huyệt rồi đặt má»™t tay sau lÆ°ng Diệp Mậu Äình, truyá»n ná»™i lá»±c cho y.
Khoảng ná»­a giá» sau, Äinh Hạo rút tay vá», Diệp Mậu Äình tá»± hành cồng vài chu kỳ rồi cÅ©ng gượng đứng dậy, chắp tay xá nói:
– Äại ân chẳng dám quên.
Äinh Hạo trầm giá»ng nói:
– Tánh mạng các hạ coi nhÆ° không sao, nhÆ°ng phải tịnh dưỡng an nghỉ, bây giá» các hạ mau rá»i khá»i đây, kẻo đối phÆ°Æ¡ng quay lại thì phiá»n lắm. Tại hạ xin cáo từ.
Chiêu của Äinh Hạo gá»i là lấy lui làm tiến, quả nhiên Diệp Mậu Äình vá»™i vàng gá»i:
– Xin dừng bước.
– Các hạ còn Ä‘iá»u gì để nói Æ°?
– Vẫn chưa biết đại danh của thiếu hiệp.
– Tại hạ tên Äinh Hạo, ngÆ°á»i giang hồ gá»i là Toan Tú Tài.
– Tại hạ là Diệp Mậu Äình, may gặp thiếu hiệp cứu mạng, đại ân xin ghi nhá»› không dám quên.
– Diệp huynh và hai tên hòa thượng kia có thù oán chăng?
– Không hỠquen biết thì làm sao có thù oán?
– Nhưng đối phương muốn giết Diệp huynh...
– Äiá»u nay tại hạ không sao hiểu nổi. Äinh thiếu hiệp là ngÆ°á»i bản xứ Æ°?
– Không phải, tại hạ đi du ngoạn đó đây thôi.
– Thiếu hiệp Nam du, có nơi nào muốn thăm viếng chưa?
– Tại hạ Ä‘ang muốn ngắm TrÆ°á»ng Giang và Äá»™ng Äình Hồ.
Diệp Mậu Äình nghe vậy liá»n nở nụ cÆ°á»i tÆ°Æ¡i, nói:
– Vậy thì trùng hợp quá, tại hạ cÆ° trú tại bến Äá»™ng Äình, nếu không có gì trở ngại thì xin Ä‘i chung Ä‘Æ°á»ng để được phục vụ đôi phần, nhằm Ä‘á»n đáp đại ân.
– Tại hạ quen độc hành du ngoạn.
Diệp Mậu Äình tiến lên má»™t bÆ°á»›c, thành khẩn nói:
– Tại hạ có tuổi nên xin được gá»i thiếu hiệp má»™t tiếng tiểu đệ. GiỠđây tại hạ thÆ°Æ¡ng thế chÆ°a bình phục, nếu gặp bất trắc dá»c Ä‘Æ°á»ng thì không đủ sức bảo vệ bản thân. Vì vậy xin mạo muá»™i Ä‘i chung vá»›i Äinh tiểu đệ, dù sao thì cÅ©ng thuận Ä‘Æ°á»ng Nam du mà, chẳng biết Äinh tiểu đệ nghÄ© sao?
Äinh Hạo làm ra vẻ khó khăn, suy nghÄ© má»™t hồi má»›i nói:
– Chuyện đã thế này thì tiểu đệ đành vâng mệnh vậy.
– Ngu huynh thành thật cảm kích.
– Diệp huynh hiện đang ở đâu?
– Nghinh Tân khách sạn.
– Tiểu đệ vẫn chưa tìm được chỗ nghỉ, vậy xin vỠchung chỗ ở với Diệp huynh, không biết có được không?
– Thế thì quá tốt rồi, chúng ta lên Ä‘Æ°á»ng thôi.
Hai ngÆ°á»i vỠđến khách sạn thì trống Ä‘iển canh ba, dùng sÆ¡ cÆ¡m canh hoa quả rồi ngả lÆ°ng nằm nghỉ. Sáng sá»›m hôm sau, tùy tùng của Diệp Mậu Äình Ä‘i sắm thêm má»™t con ngá»±a cho Äinh Hạo rồi cả Ä‘oàn tiến vá» phía Nam.
Trên Ä‘Æ°á»ng Ä‘i Diệp Mậu Äình không ngừng giá»›i thiệu phong tục tập quán và danh lam cổ tích phÆ°Æ¡ng Nam. Äinh Hạo bá» ngoài thì nghe chăm chú, gật đầu lia lịa nhÆ°ng bên trong thì thầm tính toán hành Ä‘á»™ng kế tiếp.
Càng Ä‘i vào địa phận của đối phÆ°Æ¡ng thì ná»—i căm thù trong lòng Äinh Hạo càng gia tăng, hắn phải cố gắng kiá»m chế lại.
Vì lý do ná»™i thÆ°Æ¡ng của Diệp Mậu Äình trầm trá»ng nên hành trình chậm lại không ít, ná»­a tháng sau há» má»›i đến được Äá»™ng Äình Hồ. Tá» Vân Trang danh chấn Nam thiên tá»a lạc ở đây.
Diệp Mậu Äình đã cho ngÆ°á»i vá» thông báo trÆ°á»›c má»™t hôm nên lúc còn cách ba mÆ°Æ¡i dặm Ä‘Æ°á»ng thì đã có ngÆ°á»i ra nghinh tiếp.
Äinh Hạo làm ra vẻ không muốn đến trang viện, miá»…n cưỡng lắm má»›i đồng ý cho Diệp Mậu Äình vui.
Tá» Vân Trang tá»a lạc trên má»™t diện tích vài chục mẫu đất, khí thế hùng vÄ© hÆ¡n Vá»ng Nguyệt Bảo nhiá»u. BÆ°á»›c vào trang viện, Äinh Hạo được Ä‘Æ°a tá»›i Lam Bích Lầu, là nÆ¡i chuyên tiếp đãi khách quí. Äứng trên đó có thể nhìn xa tận Quan SÆ¡n và đốm chấm lá» má» của những chiếc thuyá»n buồm lênh đênh trên Äá»™ng Äình Hồ, làm ngÆ°á»i ta có thể cởi mở đôi phần nặng trÄ©u của tâm hồn.
Tiếc rằng đối vá»›i Äinh Hạo thì những thứ đó chỉ là con số không to tÆ°á»›ng.
Äêm đó Lam Bích Lầu đèn Ä‘uốc sáng choang, đích thân Nam Thiên Thần Long DÆ° Hóa VÅ© mở tiệc khoản đãi Äinh Hạo, những ngÆ°á»i tham dá»± toàn là có địa vị cao.
Vị Trang chủ DÆ° Hóa VÅ© tuổi Ä‘á»™ sáu mÆ°Æ¡i, tinh thần minh mẫn tráng kiện, bá»™ râu Ä‘iểm hoa râm phất phÆ¡ trÆ°á»›c ngá»±c, oai nghiêm lẫm liệt. Giữa bàn tiệc Diệp Mậu Äình kể lại chuyện Äinh Hạo cứu sống hắn, má»i ngÆ°á»i nghe xong ai nấy Ä‘á»u tán thưởng vô cùng.
Thả dây dài câu cá lá»›n, Äinh Hạo đành phải cam tâm an trú trong Nam Trang má»™t thá»i gian để quen thuá»™c tình hình địa bàn nhằm tiện cho việc Ä‘iá»u tra.
Ná»™i thÆ°Æ¡ng của Diệp Mậu Äình đã khá»i hẳn. Má»™t hôm hắn làm má»™t bàn rượu thịt thÆ¡m ngon tại lầu cao, rồi ra lệnh cho bá»n tùy tùng lui ra, má»i Äinh Hạo vào bàn rồi nói:
– Äinh tiểu đệ, thá»i gian gần đây ngu huynh trị thÆ°Æ¡ng nên không thể sáng chiá»u hầu hạ tiểu đệ, hôm nay khí trá»i mát mẻ, ngu huynh mượn ly rượu này muốn xin lá»—i và cÅ©ng muốn tâm sá»± vá»›i tiểu đệ vài câu.
– Chúc mừng Diệp huynh phục hồi như xưa.
– Tất cả Ä‘á»u là do tiểu đệ ban cho.
– Tiểu đệ không dám.
– Äinh tiểu đệ ở có quen không?
– Tốt lắm, chiêu đãi còn có phần chu toàn thái quá.
– Trang chủ đặc biệt yêu mến tiểu đệ.
– Không dám.
– Tiểu đệ chớ khách sáo làm gì.
Rượu qua vài tuần, Äinh Hạo làm ra vẻ ngà ngà say há»i:
– Lần trước Diệp huynh Bắc du là du hiệp ư?
– Äó là vâng lệnh trang chủ đến Vá»ng Nguyệt Bảo nhằm hợp tác tìm tung tích má»™t ngÆ°á»i.
– Ra là vậy.
– Lão hòa thượng hạ thủ đả thÆ°Æ¡ng ngu huynh dÆ°á»ng nhÆ° có ý đồ.
– Phải chăng có liên hệ đến việc Diệp huynh Bắc du tìm ngÆ°á»i chăng?
– Ta chÆ°a nghÄ© tá»›i Ä‘iá»u này, giá» nghe tiểu đệ nói thì nghiệm ra có lẽ đúng nhÆ° vậy, chứ không thì làm gì vô duyên vô cá»› chúng muốn giết ta.
– Tiểu đệ xuất thân võ lâm phương Bắc nên cũng khá hiểu tình hình ở đó, không biết có thể giúp cho Diệp huynh không?
– Äó là má»™t tên phản đồ của bản trang.
– À.
– Lúc trước địa vị của hắn còn cao hơn ngu huynh, từng là tổng quản, chính là Vân Long Tam Hiện Triệu Nguyên Sanh.
Vừa nghe đến đó tức thì Äinh Hạo máu sôi sùng sục, Triệu Nguyên Sanh chính là má»™t trong những hung thủ đã giết cha chàng, đốt cháy trang viện. CÅ©ng may là nhá» sÆ° phụ Hắc Nho rèn luyện nên hắn má»›i có thể đè nén ngá»n lá»­a căm thù không cho bá»™c phát ra ngoài.
Diệp Mậu Äình nói tiếp:
– Hắn đến bản trang vá»n vẹn được má»™t năm, được trang chủ trá»ng dụng giao cho chức Tổng quản, vậy mà lại lòng lang dạ sói, hạ Ä‘á»™c thủ giết đứa con cÆ°ng nhất của trang chủ rồi đào tẩu mất tích.
Äinh Hạo nhủ thầm:
– “Nói dối, rõ ràng có uẩn khúc gì đâyâ€.
Hắn liá»n làm ra vẻ thất kinh nói:
– Có việc vậy sao, hắn giết con cưng của Trang chủ với mục đích gì mới được chứ?
– Có thể do bên ngoài sai khiến hắn đầu nhập rồi làm cho trang chủ phải tuyệt tự.
– Vậy sao có liên quan tá»›i Vá»ng Nguyệt Bảo?
– Sau khi hắn đào tẩu thì bản trang xuất quân tìm kiếm khắp bốn phÆ°Æ¡ng. Có ngÆ°á»i trông thấy hắn xuất hiện tại phÆ°Æ¡ng Bắc, mà Vá»ng Nguyệt Bảo lại là Minh chủ phÆ°Æ¡ng Bắc nên theo qui luật chắc chắn hắn phải đầu thiếp báo ứng trÆ°á»›c tiên.
– Ra là vậy, có khi nào hắn ẩn núp trong Vá»ng Nguyệt Bảo không?
Diệp Mậu Äình ngạc nhiên há»i:
– Sao tiểu đệ nghĩ vậy?
– Äoán mò vậy thôi.
– Nhưng Nam Trang và Bắc Bảo không bao giỠxâm phạm lẫn nhau.
– Có thể lấy hai tên hòa thượng ám toán Diệp huynh có liên hệ vá»›i Triệu Nguyên Sanh, căn cứ vào võ công cao cÆ°á»ng của chúng mà tìm ra manh mối.
– Nhưng ngay cả Trang chủ cũng không biết lai lịch của chúng.
Äinh Hạo biết rõ ná»™i tình bên trong, có thể chắc chắn là cả Nam Trang và Bắc Bảo Ä‘á»u muốn truy tìm Triệu Nguyên Sanh, có liên quan gì đến thảm án gia đình hắn hay hay không? Bắc Bảo dÆ°á»ng nhÆ° muốn ngăn cản không cho Nam Trang tìm ra Triệu Nguyên Sanh, vậy là có ý đồ gì?
Nghĩ thế nhưng hắn làm ra vẻ lạnh nhạt nói:
– Giang hồ xảo quyệt, không thể căn cứ theo thÆ°á»ng tình mà phán Ä‘oán được.
– Ngu huynh cũng nghĩ thế.
– Hắn ta mất tích bao lâu rồi?
– HÆ¡n mÆ°á»i năm.
Äinh Hạo giật mình, vì khoảng thá»i gian này rất phù hợp vá»›i huyết án của nhà hắn. Bá»—ng hắn chợt có ý nghÄ© là có thể Tá» Vân Trang đã sai khiến má»™t số ngÆ°á»i hành hung, sau đó giết chết từng ngÆ°á»i má»™t. Triệu Nguyên Sanh sợ hãi trốn mất nên Tá» Vân Trang phải tốn công nhá»c sức tìm cho ra hắn.
Vá»ng Nguyệt Bảo lại không tiếc tiá»n mua chuá»™c Bạch Mi hòa thượng cản trở Nam Trang, vậy thì chắc chắn Triệu Nguyên Sanh Ä‘ang được Bắc Bảo che chở.
Hắn còn Ä‘ang suy nghÄ© thì bá»—ng nghe Diệp Mậu Äình cÆ°á»i ha hả nói:
– Tiểu đệ xin cạn má»™t ly, rồi ngu huynh có lá»i muốn nói.
Äinh Hạo nốc cạn ngay ly rượu. Diệp Mậu Äình nói tiếp:
– Ngu huynh vâng lệnh trang chủ có má»™t việc quan trá»ng nói vá»›i tiểu đệ.
– Tiểu đệ đang nghe đây.
– Thiên kim trang chủ tài sắc vẹn toàn, trang chủ cÆ°ng nhÆ° minh châu trong tay. Nay thấy xứng đôi vừa lứa vá»›i Äinh đệ nên có ý định chá»n Äinh đệ làm rể, chẳng biết ý đệ ra sao?
Tài sản của admin

  #22  
Old 01-04-2008, 11:22 PM
admin's Avatar
admin admin is offline
Quản Trị Tối Cao - Äiá»u Hành Diá»…n Äàn
 
Tham gia: Feb 2008
Bài gởi: 67
Thá»i gian online: 6 giá» 59 phút 13 giây
Xu: 200
Thanks: 7
Thanked 7 Times in 6 Posts
Hồi 21

Äá»™ng Äình Tân Khách



Äinh Hạo không khá»i cÆ°á»i thầm dù cho tiên nữ hóa thân há được lấy kẻ thù làm thân, mục đích của mình phen này vào trang là để phục thù, hắn nghÄ© vậy bèn lạnh nhạt nói:
– E rằng đành phải phụ lòng tốt của trang chủ vậy.
– Tại sao?
– Tiểu đệ đã đính hôn từ bé.
– A! Thế thì không phải nói nữa!
– Nhưng trang chủ yêu mến, tại hạ xin ghi nhớ.
– Hãy nói vá» việc khác, Diệp Mậu Äình quá chén xin rút lui, kẻ hầu thu dá»n bàn tiệc tàn.
Äinh Hạo ngồi má»™t mình trên lầu cao, ngắm nhìn xa xa thấy nÆ°á»›c xanh man mác, gió đùa những mặt nÆ°á»›c gợn sóng nhấp nhô, trá»i nÆ°á»›c bao la... nhÆ°ng lòng hắn vẫn rối bá»i khó tả.
Äến đây đã hÆ¡n ná»­a tháng, chẳng có lẽ ở mãi trong nhà kẻ thù làm khách?
Chiếu theo tình hình phán Ä‘oán, hung thủ năm xÆ°a không còn tên nào lÆ°u tại Nam trang, hèn gì Bán Bán Tẩu Ä‘i tốn thá»i gian lâu dài theo dõi vẫn không được chút manh mối nào hay nắm đầu LÆ°u Hóa Vu há»i thẳng nguyên do?
Thân như hổ huyệt, cao thủ trong trang lại đông như ong kiến, mình có thể đối phó nổi ư?
Bá»—ng nhiên hắn thoáng nghÄ© đến má»™t trong số hung thủ là Diêm Äô Sứ Giả từng xuất hiện tại VÆ°Æ¡ng á»c SÆ¡n. Long Vân Tam Hiện vẫn còn thân tại Vá»ng Nguyệt Bảo, nghÄ© sá»± phán Ä‘oán của mình cho rằng tất cả bị giết để bịt miệng là chÆ°a đúng hẳn. Hắn nhủ thầm:
Hay mình cứ thế này thử một phen!
Trống Ä‘iểm canh hai, trang viện vắng lặng nhÆ° tá», sân viện ná»™i trang của trang chủ Nam Thiên Thần Long DÆ° Hóa Vu xuất hiện má»™t bóng Ä‘en, dÆ°á»›i ánh đèn soi chiếu thấy hắn là má»™t văn si trung niên mình mặc áo Ä‘en.
Má»™t tên tiểu tỳ Ä‘i ngang qua hành lang bá»—ng phát hiện thấy ngÆ°á»i mặt áo Ä‘en này, bèn thất kinh hô lá»›n:
– Có ngÆ°á»i vào ná»™i trại!
Tiếng la này vang lên lập tức có vài tên bá»™c phu cầm kiếm hiện thân tiến tá»›i bao vây ngÆ°á»i áo Ä‘en. NgÆ°á»i áo Ä‘en vẫn xem nhÆ° không đứng yên nhÆ° pho tượng đá.
Trang chủ DÆ° Hóa Vu liá»n hiện thân nhảy tá»›i, Ä‘ua tay quét má»™t lượt ngÆ°á»i áo Ä‘en lá»›n tiếng thét:
– Chúng bay lui ra hết.
Bá»n bá»™c phu lần lượt lùi ra ngoài. DÆ° Hóa Vu tiến tá»›i vài bÆ°á»›c, hÆ°á»›ng vá» ngÆ°á»i mặc áo Ä‘en trầm giá»ng nói:
– Bằng hữu cao nhân phương nào?
– Hắc Nho!
– A!
Dư Hóa Vu thất kinh kêu lên một tiếng biến sắc hoảng hốt nói:
– Các hạ... Hắc Nho!
– Không sai!
– Quang lâm tệ trang có Ä‘iá»u chi chỉ giáo?
– Tìm má»™t ngÆ°á»i!
– Các hạ tìm ngÆ°á»i... chẳng biết tìm ai?
– Giang Hồ Ãc Khách Hồ Phi và TrÆ°á»ng Bạch Nhất Kiêu!
Dư Hóa Vu kinh ngạc dừng lại hai bước nói:
– Tệ trang không có hai ngÆ°á»i này!
– Nếu có thì sao?
– Äể cho các hạ lục soát toàn viện, nếu có ngÆ°á»i này trong trang viện, thì tùy các hạ xá»­ lý thế nào cÅ©ng được.
– Bản nho không có thá»i gian để lục soát, mong rằng trang chủ giao hai ngÆ°á»i này, hoặc nói ra hành tung của há».
DÆ° Hóa Vu cÆ°á»i má»™t cách khổ sở nói:
– Bản nhân chÆ°a từng quen biết hai ngÆ°á»i này, vậy thì biết nói sao?
Âm thanh lạnh như băng tuyết, Hắc Nho nói tiếp:
– Không được chối cãi!
– Sự thật là như thế.
– Dư Hóa Vu mi nên tin tưởng bổn nho thừa sức phá hại TỠVân Trang này ư?
DÆ° Hóa Vu run bắn ngÆ°á»i lên, sợ hãi nói:
– Các hạ không dành chuyện không có mà sinh có, cưỡng ép ngÆ°á»i chăng?
– Lá»i nói dứt tại đây, bổn nho cảnh cáo mi hãy suy nghÄ© cho kỹ, bổn nho Ä‘i đây!
Dứt lá»i bèn Ä‘i mất, không khác hồn ma bóng quá»·.
Nam Thiên Thần Long Dư Hóa Vu ngớ ngẩn tại chỗ miệng lẩm bẩm như nằm mộng:
– Hắc Nho! Hắc Nho! Nhân vật đáng sợ vẫn còn tại thế...
Thủ hạ tại ná»™i trại, ngoại trại đổ xô tá»›i đại viện, hầu hết há» chẳng biết phát sinh sá»± kiện gì, trông thấy gÆ°Æ¡ng mặt của trại chủ lạ thÆ°á»ng, khiến há» chẳng dám mạo muá»™i thăm há»i chi chỉ thì thầm to nhá» vá»›i nhau.
Trang chủ Dư Hóa Vu phất tay nói:
– Các ngÆ°Æ¡i hãy lui ra hết, má»i Mạc tổng quản, Diệp chưởng quản và PhÆ°Æ¡ng sÆ° gia (sÆ° gia có nghÄ©a là cố vấn) lÆ°u lại thôi.
Tất cả má»i ngÆ°á»i giải tán Ä‘i hết chỉ còn lại Diệp Mậu Äình và má»™t văn si khoảng hai mÆ°Æ¡i và má»™t ông lão hầu tÆ°á»›ng (tÆ°á»›ng giống nhÆ° mặt khỉ). Ba ngÆ°á»i theo trang chủ vào trong khách thính ná»™i trại, ngồi xuống vá»›i nhau. Ông hầu tÆ°á»›ng mở miệng trÆ°á»›c tiên:
– Trang chủ xảy ra sự việc gì vậy?
DÆ° Hóa Vu trầm giá»ng nói:
– Lúc nãy Hắc Nho tới thăm bổn trang.
– Hắc Nho! Ba ngÆ°á»i cả kinh nhìn nhau thất thanh kêu lên, mặt mày tái mét.
Diệp Mậu Äình cau mày nói:
– Thuộc hạ khi ở phương Bắc có nghe đồn Hắc Nho tái xuất giang hồ, chẳng biết mục đích y đến đây làm gì?
– Tìm ngÆ°á»i!
– Tìm ai ư?
– Y bảo bản trang giao cho y hai tên ma đầu khét tiếng là Giang Hồ Ãc Khách Hồ Phi và TrÆ°á»ng Bạch Nhất Kiêu!
– Như vậy là thế nào?
– Bản trang chủ cũng chẳng hiểu được!
– Kết quả thế nào?
– Y bỠđi và cảnh cáo bản trang hãy nghĩ kỹ lại, có lẽ y sẽ trở lại.
Thanh niên thÆ° sinh tiếp lá»i nói:
– Thuá»™c hạ sinh sau không được biết quái kiệt này, song nghe bậc tiá»n bối có nói Hắc Nho không phải là hạng ngÆ°á»i vô lý vô đạo, bình sinh chẳng có ác tính còn công án Cá»­u long lệnh khi xÆ°a nghe nói vẫn còn trong nghi vấn chÆ°a sáng tá».
Dư Hóa Vu gật đầu nói:
– PhÆ°Æ¡ng sÆ° gia nói phải, nếu đối phÆ°Æ¡ng tái xuất bổn trang lần nữa, mình nói lý chẳng thể nói thông, nếu nhÆ° võ công bản nhân trở xuống không có đối thủ tiếp được ba chiêu của y, lúc đó hậu quả thật khó lÆ°á»ng.
Diệp Mậu Äình nói:
– Chốn giang hồ còn đồn đại như thế này nữa, tên Hắc Nho xuất hiện này là giả mạo, chứ Hắc Nho thật đã chết tại chiến dịch Mang Sơn năm xưa.
Dư Hóa Vu lắc đầu nói:
– Nếu phán đoán như thế lại càng đáng sợ hơn.
– Chẳng biết mục đích y tìm kiếm hai tên ma đầu kia để làm gì?
– Chẳng biết được.
– Tại sao lại vào bản trang tìm ngÆ°á»i Æ°?
– Càng chẳng thể tưởng tượng được.
– Trang chủ có há»i thăm y chăng?
– Không có cÆ¡ há»™i nói năng nhiá»u, vì y vừa xuất hiện lại bá» Ä‘i ngay.
– Bây giỠphải tính thế nào đây?
– Nếu biết được tung tích hai tên ma đầu kia báo cho y biết thì xong ngay.
– Hai tên ma đầu này chưa từng hoạt động ở Nam phương, vả lại chẳng nghe chốn giang hồ đồn đại vỠhai ma đầu này nữa, bây giỠbiết đi đâu thăm dò đây.
Nếu đối phương mạo danh Hắc Nho tới đây thì vấn đỠcàng khá phức tạp hơn.
Thanh niên thÆ° sinh nói – Nếu là hạng ngÆ°á»i dối trá mạo danh thì không cần phải lo âu vậy.
Dư Hóa Vu nhíu mày nói:
– Tại sao vậy?
– Mạo danh được chứ chẳng mạo được võ công. Hắc Nho là nhất đại quái kiệt, trong võ lâm chÆ°a từng nghe ai nói có võ nghệ trá»™i hÆ¡n y, nếu quả thật đó là Hắc Nho giả thì dá»±a vào nhân lá»±c bản trang không ngại đối phó chẳng xuể, chỉ sợ má»™t Ä‘iá»u là Hắc Nho thật thôi.
– Có lý lắm, chắc sư gia có tính gì đây?
– Có chứ!
– Sư gia có cao kiến gì?
– Má»i vị Toan Tú Tài đến cùng thÆ°Æ¡ng thuyết.
– Sao sư gia lại nghĩ đến hắn?
– Hắn xuất gia Bắc phương võ lâm, và căn cứ vào sự kiện Diệp tổng giáo đầu được hắn cứu thoát, thì hắn quả là nhân vật không thể tưởng tượng được, có lẽ hắn sẽ cung cấp chút ít manh mối.
– NhÆ°ng hắn là... ngÆ°á»i khách?
– Cùng thuộc một phái võ lâm, chẳng sao cả.
– Vậy phiá»n Diệp giáo đầu đến má»i hắn sang. Diệp Mậu Äình vâng má»™t tiếng đứng dậy vá»™i vàng chạy Ä‘i, khoảng chừng giây lát má»›i thấy Diệp Mậu Äình dẫn Äinh Hạo vào khách thính, ba ngÆ°á»i trang chủ vá»™i đứng dậy nghênh đón. Äinh Hạo Ä‘ua mắt nhìn má»™t lượt ngÆ°á»i không thấy ai xa lạ cả, vì lúc má»›i nhập trang đã được giá»›i thiệu lẫn nhau, ông lão hầu tÆ°á»›ng là tổng quản Kim Viên Mạc Vỹ, thanh niên thÆ° sinh là gia sÆ°... Gia Tuấn, hắn bèn hÆ°á»›ng há» làm lá»…. DÆ° Hóa Vu giÆ¡ tay ra nói:
– Má»i Äinh thiếu hiệp ngồi!
– Không dám!
– Sự kiện xảy ra lúc này chắc Diệp tổng quản phụng cáo rồi chăng?
– Äúng vậy!
– Theo cao kiến của thiếu hiệp nên làm thế nào?
Äinh Hạo trầm ngâm má»™t hồi chậm rãi nói:
– Lượng thứ cho tại hạ thắc mắc chút, ngÆ°á»i Hắc Nho cần tìm có ở trong trang Æ°, hoặc có từng ở qua nÆ¡i này má»™t thá»i gian nào chăng?
Dư Hóa Vu không chút do dự nói:
– Chẳng hỠở đây bao giá»!
– Nhưng mà... Hắc Nho xuất hiện phải có nguyên nhân chứ?
– Phải vậy nhÆ°ng chẳng hiểu bên trong thế nào. TrÆ°á»›c mắt khiến bá»n tôi nhức đầu chính là vấn Ä‘á» chân giả Hắc Nho, thiếu hiệp không lạ gì tình hình bắc phÆ°Æ¡ng võ lâm, chẳng biết có cao kiến gì? Äinh Hạo trầm giá»ng nói:
– Tại ha trịnh trá»ng báo cáo. Hắc Nho đông sÆ¡n phục xuất đó là Ä‘iá»u chân thật không sai.
– A! Theo thiếu hiệp nói thế, bản trang phải ứng phó ra sao?
– PhÆ°Æ¡ng pháp duy nhất, trang chủ tìm má»i cách xác minh ngÆ°á»i mà Hắc Nho muốn tìm không có ở trong trang viện.
– Äiá»u này biết xác minh thế nào đây, bằng lá»i nói làm gì đối phÆ°Æ¡ng chịu tin.
– Bất cứ giá nào tìm ra hành tung hai ngÆ°á»i?
– Äiá»u này càng khó, TrÆ°á»ng Bạch Nhất Kiêu và Giang Hồ Ãc Khách không há» hoạt Ä‘á»™ng tại Nam phÆ°Æ¡ng võ lâm mà Bắc phÆ°Æ¡ng là thiên hạ của Vá»ng Nguyệt Bảo, lá»±c bất tòng tâm, làm sao bây giá»?
Dư Hóa Vu dừng lại một lúc rồi nói tiếp:
– Lại nữa, Hắc Nho có bằng lòng chậm rãi chỠđợi ta truy tầm ư?
– Äiá»u này tại hạ có thể tiếp sức!
– Thiếu hiệp nói sao?
– Tại hạ cùng Hắc Nho có nhất diện chi duyên rất được y quý mến, có thể nói giúp trang chủ.
– A! May thật!
– Nhưng sự việc vẫn phải giải quyết cách nào cho ổn?
– Vậy thì mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên.
– Tại hạ ngày mai xin xuất trang viện xem có thể tìm gặp đối phÆ°Æ¡ng để chuyển lá»i trang chủ đến Hắc Nho được chăng?
– Tốt lắm, trăm sá»± trá»ng thác các hạ vậy.
– Nói xong quay vỠKim Viên Mạc Vỹ nói:
– Mạc tổng quản, truyá»n lệnh há»a tốc cho tiểu nữ, bảo y toàn lá»±c truy tìm tung tích nhị ma.
– Vâng!
Äinh Hạo Ä‘á»™ng tâm nào ngá» thiên kim trang chủ hoạt Ä‘á»™ng ở Bắc phÆ°Æ¡ng võ lâm giao sá»± kiện trá»ng đại thế này cho y, chắc chắn là má»™t cô gái tài ba xuất thế.
Sá»± thá»±c Äinh Hạo diá»…n tưởng thôi. Bây giá» có thể nói trắng ra thân phận để bắt đầu có hành Ä‘á»™ng vá»›i đối phÆ°Æ¡ng được chăng?
Hắn nghÄ© đến đây không khá»i cảm thấy hồi há»™p nhÆ°ng chẳng làm sao đè nén được ná»—i căm phẫn mối thâm thù huyết hải đó, thù nhân trÆ°á»›c mặt, tiếp tục làm khách Lâm Bích Lầu nữa chăng? NghÄ© kỹ lại không dùng binh Ä‘ao không mang theo, để qua đêm hãy tính sau.
Bá»—ng má»™t ý nghÄ© thoáng qua, nếu hung thủ năm xÆ°a Ä‘á»u bị giết chết để bịt miệng, vì DÆ° Hóa Vu phải ứng phó vá»›i Hắc Nho, đối phÆ°Æ¡ng có thể trao ra ngÆ°á»i chết thì bằng chứng hiển nhiên trÆ°á»›c mặt lúc đó đối phÆ°Æ¡ng làm sao chối cãi được.
Hắn nghÄ© thế cuối cùng quyết định chá» thêm má»™t khoảng thá»i gian nữa.
Há»p đàm đến đây đã kết thúc, mạnh ai nấy rá»i vá» phòng an nghỉ.
Äinh Hạo vỠđến phòng nghỉ, nằm trằn trá»c không sao ngủ được, hắn nghÄ© căn cứ võ công bản thân đủ sức chỉ mặt Ä‘iểm danh báo thù, nhÆ°ng làm thế này thì uẩn khúc bên trong vinh viá»…n không tìm hiểu được huyết án gia môn năm xÆ°a, biết đâu còn có nguyên nhân khác. TrÆ°á»›c mắt hung thủ còn sống nhÆ° Diêm Äô Sứ Giả, Vân Long Tam Hiện Triệu Nguyên Sanh chỉ cần tóm được má»™t trong hai ngÆ°á»i, thì má»i việc sẽ được sáng tá», nhÆ°ng lưỡng hung má»™t thì tung tích bất minh, má»™t thì thoắt hiện tại VÆ°Æ¡ng á»c SÆ¡n bây giá» chẳng lẽ quay lại bắc phÆ°Æ¡ng?
Sáng sá»›m ngày hôm sau, Äinh Hạo cưỡi ngá»±a khá»i Tá» Vân Trang.
Vào khoảng giỠngỠchàng đến thành Lạc Dương, hướng cho ngựa trực chỉ Nhạc dương lầu phóng tới, mới vừa nhảy xuống ngựa đã nhìn thấy ngay Bán Bán Tẩu đang ngồi dưới màn vải bố che nắng ở một góc khá thanh vắng.
Hắn giật mình buộc ngựa vào cây đại thỠgần đó, làm ra vẻ thản nhiên bước sang.
Bán Bán Tẩu tai thính mắt lanh, còn ở đằng xa đã cất tiếng gá»i:
– Công tá»­ cần xem tÆ°á»›ng chăng? Phúc há»a cùng vá»›i thá» yểu lão phu nói đâu trúng đó.
Äinh Hạo mỉm cÆ°á»i bÆ°á»›c sang chiếc ghế gá»— trÆ°á»›c bàn lão, lúc bấy giá» là buổi ăn trÆ°a nên má»i ngÆ°á»i Ä‘i lại lÆ°a thÆ°a chẳng mấy đông, vả lại chiếc bàn đặt ở vị trí xa cách những gian hàng kia, nói năng cÅ©ng chẳng thấy cố kî, cÅ©ng không ai nghe ngóng làm gì.
– Thiếu chủ làm khách nam trang?
– Äinh Hạo cả kinh nói:
– Hồng lão làm thế nào biết đặng?
Bán Bán Tẩu cÆ°á»i bí mật nói:
– Nếu chẳng biết há xứng đáng là tai mắt ư?
– Hồng lão ở đây không bị hoài nghi ư?
– Không sao, hành tẩu giang hồi phải có pháp môn, thiếu chủ làm khách Nam trang bấy lâu có phát hiện gì không?
Äinh Hạo thuật lại tá»· mỉ má»i việc ở Nam trang chỉ bá» lược phần Hắc Nho không nói, cuối cùng há»i:
– Hồng lão thấy chúng ta có thể hành động ngay ư?
Bán Bán Tẩu lắc đầu nói:
– May mà thiếu chủ không mạo muội hành động không thể làm vậy được...
Äinh Hạo ngạc nhiên nói:
– Tại sao vậy?
– Sá»± việc có nhiá»u uẩn khúc.
– Hồng lão phát hiện những gì?
– Theo ta Ä‘iá»u tra, ngoại trừ Vân Long Tam Hiện Triệu Nguyên Sanh từng là tổng quản Nam trang, còn lại những hung thủ kia không má»™t ai là thủ hạ của DÆ° Hóa Vu và cÅ©ng chẳng có qua lại vá»›i DÆ° Hóa Vu bao giá».
Äinh Hạo trầm tÆ° giây lát nói:
– Chẳng lẽ hắn không thể bỠcủa ra mua chuộc hung thủ sao?
– ÄÆ°Æ¡ng nhiên cÅ©ng có thể nhÆ° vậy được, nhÆ°ng trong thÆ°á»ng lệ trong giang hồ mà xét, thông thÆ°á»ng mau chuá»™c hung thủ là do tá»± mình không đủ sức lá»±c, và do tình hình không thể ra mặt má»›i làm vậy, và tham dá»± vào sá»± kiện năm xÆ°a chủ chốt ra còn vài chục thủ hạ của há», không thể nào giết hết bịt miệng được?
– Có thể nào không liên quan đến Nam trang ư?
– Thiếu chủ lo lắng thật phải, nhưng tin tức nguồn của lão phu khá chính xác.
– Chính xác thế nào?
– Gần đây ta chÆ¡i thân vá»›i má»™t ngÆ°á»i y là võ sÄ© vệ của Tá» Vân Trang, niên á»· cổ lai hy lá»i nói y không..
– Sá»± kiện này rất ít ngÆ°á»i biết đến?
– Äúng vậy, theo y nói rằng võ sÄ© trong trang chÆ°a bao giá» vô cá»› thất tung qua bao giá».
– Hồng lão muốn nói chủ mưu huyết án không chắc là Dư Hóa Vu?
– Ta chưa dám khẳng định, nhưng dựa theo góc độ lý nên xem xét kỹ lại.
– Hồng lão là ngÆ°á»i Ä‘Æ°Æ¡ng cuá»™c năm xÆ°a, đối phÆ°Æ¡ng nói là phụng mệnh trang chủ kia mà?
– Năm xÆ°a ta vẫn tin tưởng không nghi, nhÆ°ng bây giá» Ä‘oán kỹ lại má»›i thấy bên trong còn nhiá»u uẩn khúc.
– Uẩn khúc thế nào?
– Thứ nhất tất cả má»i việc giết ngÆ°á»i đổ máu là có dá»± tính mà DÆ° Hóa Vu chỉ má»™ danh chủ nhân nên không cần thiết phải hành hung làm gì. Thứ nhì hai bên không há» có ân oán thâm thù gì. Thứ ba chủ nhân chÆ°a nhận lá»i má»i của Nam trang song vẫn không theo phe Bắc bảo, mà Nam trang Bắc bảo má»—i bên chiếm cứ má»™t xứ, nÆ°á»›c sông không đụng chạm nÆ°á»›c giếng, không có bất cứ má»™t quan hệ lợi hại nào cả, vả lại DÆ° Hóa Vu không phải là hạng ngÆ°á»i gian hùng, càng không thể hành Ä‘á»™ng bằng hành vi cay Ä‘á»™c đến thế.
Äinh Hạo nghÄ© thầm sá»± phân tích của Bán Bán Tẩu Hồng Cẩm quả thật có lý, mà chiếu theo kết quả mình dùng thân phận Hắc Nho xuất hiện dò thám càng thấy hợp lý hÆ¡n, hắn bèn trầm giá»ng nói:
– Chẳng lẽ đành chịu sao?
Bán Bán Tẩu lắc đầu nói:
– Không phải nhÆ° thế, chúng ta cần phải Ä‘iá»u tra sá»± kiện chàng rành mạch hÆ¡n, nếu không khéo tìm lầm đối tượng làm bùng nổ sá»± việc há không phải đập cá» Ä‘á»™ng rắn Æ°? Lúc đó má»i kế hoạch Ä‘á»u đổ vỡ, sá»± tìm kiếm còn gặp khó khăn trở ngại hÆ¡n nhiá»u, Äinh Hạo cau mày nói:
– à của Hồng lão muốn tạm thá»i ẩn nhẫn để truy lùng được hung thủ năm xÆ°a..
– Äúng vậy, theo thiếu chủ vừa nói, Vân Long Tam Hiện có thể được Vá»ng Nguyệt Bảo chứa chấp, mà Vá»ng Nguyệt Bảo chủ lại mua chuá»™c tên Bạch Mi hòa thượng giết Diệp Mậu Äình, thế thì bên trong phải có uẩn khúc gì đây.
– Ta cũng hoài nghi điểm này.
– TrÆ°á»›c mắt chúng ta có hai Ä‘iá»u phải làm.
– Hai Ä‘iá»u nào?
– Thứ nhất thiếu chủ vá» bắc phÆ°Æ¡ng Ä‘iá»u tra rõ xem sá»± kiện Vá»ng Nguyệt Bảo có chứa chấp Vân Long Tam Hiện hay không, và nguyên nhân mua chuá»™c hung thủ giết Diệp Mậu Äình ra sao. Thứ nhì Diêm Äô Sứ Giả xuất hiện tại VÆ°Æ¡ng á»c SÆ¡n, thiếu chủ nên cố gắng mà bắt hắn..
– Hừ!
– Nếu được Toàn Tri Tử trợ lực thì càng hay...
– Tại sao?
– Y là tay trinh thám danh tiếng vả lại lai lịch giang hồ phong phú, đương kim võ lâm không ai hơn y.
Äinh Hạo gật đầu nói:
– Äược, ta sẽ Ä‘i ngay.
Bán Bán Tẩu trầm ngâm một hồi nói:
– Lão phu vẫn ở lại tiếp tục theo dõi động tĩnh ở TỠVân Trang.
Bá»—ng nhiên má»™t hồi âm thanh ngân nga vang tá»›i, Äinh Hạo quay đầu lại xem hạ giá»ng nói:
– Hồng lão, xin từ biệt.
Nói xong hắn rảo bước tiến sang bóng cây bên kia lầu thành.
– Một lão nho sĩ ăn mặt y phục rất cũ kỹ nhìn nơi xa xăm tận rừng xanh cao hứng ngâm nga.
– Kha lão ca, ngÆ°á»i cÅ©ng đến đây Æ°?
Kha Nhất Nghiêu xoay ngÆ°á»i sang vẻ mặt trầm ngâm nói:
– Chuyến đi này thế nào?
– Tiểu đệ làm khách trong Nam trang.
– A!
– Kha lão ca vẫn muốn tìm Diệp Mậu Äình thám thính ngÆ°á»i đó Æ°?
– Äúng vậy, đã đến nÆ°á»›c này đối tượng chẳng những chỉ má»™t mình hắn có thể còn nhiá»u cách khác tìm ngÆ°á»i dá»… hÆ¡n.
Äinh Hạo suy nghÄ© má»™t hồi nói:
– Tiểu đệ có thể góp sức ư?
Kha Nhất Nghiêu do dự nói:
– Äiá»u này không thể lá»™ liá»…u thám thính được..
– Kha lão ca cho biết tên ngÆ°á»i ấy, tiểu đệ sẽ tìm cách thám thính.
– Vân Long Tam Hiện Triệu Nguyên Sanh!
Äinh Hạo giật mình bắn ngÆ°á»i lên, không ngá» Kha Nhất Nghiêu cÅ©ng Ä‘ang truy tìm Vân Long Tam Hiện Triệu Nguyên Sanh, nhÆ° vậy tình hình càng trở nên phức tạp hÆ¡n...
Tài sản của admin

  #23  
Old 01-04-2008, 11:22 PM
admin's Avatar
admin admin is offline
Quản Trị Tối Cao - Äiá»u Hành Diá»…n Äàn
 
Tham gia: Feb 2008
Bài gởi: 67
Thá»i gian online: 6 giá» 59 phút 13 giây
Xu: 200
Thanks: 7
Thanked 7 Times in 6 Posts
Hồi 22

Nam Trang Quái Khách



Kha Nhất Nghiêu nhíu mày lại nói:
– Thế nào chẳng lẽ Äinh lão đệ lại quen biết bản nhân Triệu Nguyên Sanh Æ°?
Äinh Hạo gượng cÆ°á»i bình tÄ©nh, lạnh nhạt nói:
– Lão ca tìm sai đối tượng rồi.
– Tại sao?
– Chuyến Ä‘i vá» phía bắc của Diệp Mậu Äình chính là tìm kiếm tung tích vá» Triệu Nguyên Sanh.
Kha Nhất Nghiêu biến sắc mặt nói:
– HỠTriệu kia không phải là tổng quản Nam trang ư?
– Äó là chuyện quá khứ, y mất tích đã lâu, hành tung vẫn không biết ở đâu, có lẽ...
– Thế nào? Ẩn náu tại Vá»ng Nguyệt Bảo.
– A! Tại sao có thể như thế này nhỉ?
– Lão ca cùng Triệu Nguyên Sanh có quan hệ gì chăng?
– Kha Nhất Nghiêu nghiến răng đáp:
– Ta tìm hắn giải quyết món nợ.
– Món nợ thế nào?
– Äinh lão đệ, lượng thứ cho ta không thể nói được, đó là chuyện riêng tÆ° của ta.
– A! Tiểu đệ xin lỗi.
– Có sao đâu, Äinh đệ làm khách tại Tá» Vân Trang cÅ©ng là để mÆ°u tính việc gì Æ°?
– Äúng thế.
– Tình hình thế nào?
– Äiá»u này để dịp khác đệ sẽ nói lại.
– Có cần ngu huynh ra sức ư?
– Äa tạ lão ca, vá» sau nếu có gì nhá» vả, tiểu đệ sẽ thỉnh cầu.
– Äinh lão đệ khiêm nhÆ°á»ng vậy, chỉ mong rằng có cÆ¡ há»™i giúp sức tiểu đệ má»™t phen để tá» lòng quen biết giữa hai ta mà thôi.
– Lão ca xem trá»ng tiểu đệ thái quá...
– Sự thật vốn là thế.
Bá»—ng Äinh Hạo liên tưởng đến thân phận và ý đồ trÆ°á»›c mắt của mình, ở trong phạm vi thế lá»±c của Nam trang không tiện tiếp xúc thái quá vá»›i bằng hữu mà mình chÆ°a rõ lai lịch của há», để tránh sá»± liên lụy bất trắc y đành chắp tay nói:
– Tiểu đệ còn bận nhiá»u việc, xin cáo từ nÆ¡i đây, lượng thứ tiểu đệ không thể hầu lâu. Kha Nhất Nghiêu môi mấp máy muốn nói nhÆ°ng lại thôi cuối cùng chắp tay:
– Äinh đệ bảo trá»ng.
Äinh Hạo cÅ©ng không còn rảnh rá»—i để thưởng thức phong cảnh danh lâu này nữa, leo lên ngá»±a chạy má»™t mạch nÆ¡i hoang vắng má»™t cách vô mục đích rồi quay trở vá» Tá» Vân Trang, chắc Diệp Mậu Äình đã nghênh đón ở lầu, hắn thoáng thấy Äinh Hạo trở vá» hấp tấp liá»n tá»›i thăm há»i tình hình ra sao, Äinh Hạo làm ra vẻ làm nên nhÆ° vậy bèn nói:
– Tiểu đệ đã gặp được Hắc Nho rồi, y bằng lòng ná»›i cho má»™t khoảng thá»i gian nhÆ°ng vẫn bảo quý trang chủ phải có sá»± giải quyết rõ ràng vá»›i y.
Diệp Mậu Äình cÆ°á»i nhạt:
– Nhất đại quái kiệt này lại đòi tệ trang giao ngÆ°á»i ra, quả thá»±c khó mà hiểu được.
– Có lẽ bên trong phải có uẩn khúc gì đó, chứ y không khi nào vô duyên vô cá»› mà lại đòi ngÆ°á»i quý trang, nhÆ° nói Vân Long Tam Hiện Triệu Nguyên Sanh đã từng là tổng quản quý trang, ngÆ°á»i mà y muốn tìm có lẽ... có liên hệ đến Triệu Nguyên Sanh.
– Y thổ lộ sự việc như thế nào?
– Không phải đó là do tiểu đệ phán đoán mà thôi.
– Sao Äinh đệ không thừa dịp mà há»i thăm cho tÆ°á»ng tận.
– Äinh Hạo cÆ°á»i bí mật đáp:
– Có những lá»i không thể báo cáo lại, Hắc Nho làm việc rất cẩn mật.
– Äúng thế.
– Lần này tiểu đệ Nam du quý trang hậu lễ tiếp đãi rất là cảm kích, tiểu đệ muốn ngày mai cáo từ Diệp huynh.
– Nói sao, tiểu đệ từ biệt ư?
– Vì có bận nhiá»u việc, chá» dịp khác chúng ta sẽ gặp lại nhau.
Diệp Mậu Äình ấp úng nói:
– Äinh đệ, ta có Ä‘iá»u muốn nói cùng đệ.
– Có Ä‘iá»u chi chỉ giáo, xin nói tá»± nhiên.
– Trang chủ hữu ý muốn lÆ°u Äinh đệ ở lại lâu dài.
Äinh Hạo trong lá»i nói hàm chứa thâm ý:
– Sá»± yêu mến của trang chủ vá»›i tiểu đệ đành ghi nhận thôi, tiểu đệ cÅ©ng rất lÆ°u luyến thắng cảnh Äá»™ng đình, chẳng bao lâu... sẽ đến vậy.
– Má»™t lá»i hứa chắc chắn?
– ÄÆ°Æ¡ng nhiên, tiểu đệ chÆ°a từng hai lá»i.
– Tốt lắm, để ngu huynh trình với trang chủ.
– Mong huynh thay thế đệ trình lên lá»i cảm tạ.
– Ngu huynh tiếc nuối nhất là Äinh đệ đã có hôn Æ°á»›c, chÆ°a thể cùng thiên kim trang chủ kết duyên trăm năm..
– CÅ©ng có lẽ là ba Ä‘á»i vô duyên danh nghÄ©a.
Thình lình ngay lúc ấy có một âm thanh ngông cuồng nói:
– Vô duyên tức là có duyên, có duyên chưa phải là vô duyên.
Diệp Mậu Äình biến sắc hạ giá»ng nói:
– Chúng ta lên lầu thôi.
Äinh Hạo kinh ngạc quay đầu lại nhìn, thấy má»™t ông lão đầu tóc bù xù đứng ở hành lang trang viện, hai mắt chăm chú nhìn vá» phía hai ngÆ°á»i, may mà đứng ở trong trang viện, nếu là ở ngoài lá»™ tÆ°á»›ng là lão ăn mày Ä‘i ngang cổng ăn xin mà thôi, không khá»i kinh ngạc cất tiếng há»i:
– Vị này là ai vậy?
Diệp Mậu Äình chẳng đáp câu há»i của Äinh Hạo mà nói:
– Chúng ta lên lầu vậy.
Cặp mắt ông lão chả há» chá»›p nháy nhìn chòng chòng vào Äinh Hạo lẩm bẩm nói thầm:
Quả thật xứng đáng với Văn Lan, nhân duyên này không thể bỠlỡ được.
Äinh Hạo ngạc nhiên không biết Văn Lan là ai? Tá» Vân Trang xÆ°ng bá Nam phÆ°Æ¡ng, tại sao lại có ông lão hình thù nhÆ° ăn mày thế này?
Diệp Mậu Äình thấy Äinh Hạo chÆ°a chịu lên lầu, không còn cách nào hÆ¡n đành tiến tá»›i ông lão cung kính xá má»™t xá nói:
– ThÆ°a lão gia khá»e?
Äôi mắt ông lão trợn to nói:
– ChÆ°a chết liá»n được đâu, cái gì mà khá»e vá»›i không khá»e.
Diệp Mậu Äình vẻ mặt sượng sùng, ấp úng nói không ra lá»i, ông lão ấy liá»n tiến tá»›i nhìn Äinh Hạo từ đầu đến chân má»™t hồi, cÆ°á»i ha hả nói:
– Quả thật một cặp thiên địa tạo tác.
Diệp Mậu Äình dở khóc dở cÆ°á»i nói:
– Vị Äinh thiếu hiệp này đã đính hôn rồi.
Äinh Hạo bá»—ng hiểu được tên Văn Lan gì đó chắc là con gái cÆ°ng của trang chủ, nhÆ°ng thân phận ông lão này là thế nào? Xem qua dáng Ä‘iệu Diệp Mậu Äình kính nhi viá»…n chi (Kính mến và nể sợ không dám đến gần) không biết đó là nguyên do gì?
Ông lão lại trợn tròn cặp mắt nói:
– Nói ẩu, ngoại trừ Văn Lan, ai có thể sánh được với nó?
Diệp Mậu Äình Ä‘á» mặt không nói nên lá»i.
Ông lão quay sang Äinh Hạo nói:
– Tiểu tử mi đừng tính sai chủ ý nghe.
Äinh Hạo cÆ°á»i nhạt nói:
– Tại hạ lúc nào cũng có tự chủ hết.
Ông lão hừ một tiếng nói:
– Tốt lắm, tối nay đến chỗ của lão, ta bị nhốt ở đây.
Lão vừa nói vừa đua tay chỉ vào cánh cửa nhỠmàu đỠở tận cuối hành lang.
Äinh Hạo gật đầu nói:
– Tại hạ y hẹn tối nay sẽ đến.
Ông lão không nói nữa, quay ngÆ°á»i Ä‘i mất. Äinh Hạo nhìn theo bóng lÆ°ng ông lão Ä‘i mất, hoang mang không hiểu gì cả, lão hẹn mình tối nay gặp mặt nói những chuyện gì? Vậy thật là buồn cÆ°á»i, không nén được sá»± tò mò há»i lại:
– Diệp huynh ông lão này là ai?
Diệp Mậu Äình hình nhÆ° khá mắc miệng mà nói:
– Lão... lão là sÆ° phụ của tiểu thÆ° tệ trang. Äinh Hạo thật không ngá» Ä‘iá»u này, lạ lùng nói:
– À! sÆ° phụ của tiểu thÆ°, vị lão nhân có vẻ hào phóng... không kiá»m chế được.
– Tâm thần thất thÆ°á»ng, cả trang chủ cÅ©ng chẳng dám lãnh giáo, ngày thÆ°á»ng chỉ có tiểu thÆ° có thể nói chuyện vá»›i lão được, tiểu thÆ° không có mặt, nhiá»u khi cả mấy tháng lão cÅ©ng chẳng ra khá»i Tiểu Hồng Môn má»™t bÆ°á»›c, lúc nãy lão nhắc đến hôn sá»±, chắc có lẽ do tiểu tỳ nữ của lão lẻo mép nói cho lão biết.
– A!
– Äinh đệ lên lầu nghỉ ngÆ¡i Ä‘i, ngu huynh ta không làm phiá»n nữa.
Hai ngÆ°á»i chắp tay chào nhau rồi mạnh ai nấy vá» phòng nghỉ. Äinh Hạo vỠđến Lâm Bích Lầu ngả lÆ°ng xuống giÆ°á»ng rồi nghÄ© thầm:
Æ°á»›c hẹn ông lão nên Ä‘i chăng? Ông sẽ nói những gì? Diệp Mậu Äình nói ông tâm thần thất thÆ°á»ng, má»™t ngÆ°á»i Ä‘iên khùng làm sao dạy đệ tá»­ Æ°? Huống hồ là con cÆ°ng trang chủ? thật không thể tưởng tượng được.
Có lẽ lão giả vá» Ä‘iên Æ°? Hoặc là gần đây má»›i thất thÆ°á»ng mà thôi? nhÆ°ng căn cứ lá»i nói của lão lúc ấy, ngoại trừ có chút cổ quái, ngoài ra chẳng thấy có gì là lạ cả, nhÆ°ng hình thù y áo của lão thì quả thật lôi thôi.
CÆ¡m chiá»u nhÆ° thÆ°á»ng lệ ăn tại Lâm Bích Lầu do Diệp Mậu Äình ngồi hầu vá»›i hắn.
Trong bàn ăn, Diệp Mậu Äình ấp úng nói:
– Äinh lão đệ, trang chủ... mong lão đệ đừng dá»± hẹn lão nhân gia.
Äinh Hạo ngạc nhiên há»i:
– Tại sao?
– Sợ lão nói chẳng khéo, Ä‘Æ°á»ng Ä‘á»™t đến đệ.
– Äiá»u này Æ°? không há» chi, tiểu đệ chẳng phải là khách thượng tân gì đâu mà sợ Ä‘Æ°á»ng Ä‘á»™t.
– Tốt hơn hết đừng đi.
Äinh Hạo nghÄ© thầm chẳng lẽ đối phÆ°Æ¡ng có Ä‘iá»u gì cố kî, sợ ông lão ăn nói Ä‘iên loạn, tiết lá»™ bí mật ra, đúng rồi đây là cÆ¡ há»™i từ nÆ¡i ông lão mà có thể biết được chút ít manh mối huyết án năm xÆ°a không chừng, hắn nghÄ© thế bèn nghiêm trang nói:
– Tiểu đệ luôn luôn trá»ng lấy lá»i hứa, xin chuyển lá»i lượng thứ đến trang chủ vậy.
Diệp Mậu Äình lẳng lặng gật đầu, cÆ¡m nÆ°á»›c xong xuôi rồi xin cáo lui.
Trá»i sụp tối âm u, Äinh Hạo bÆ°á»›c xuống Lâm Bích Lầu dá»c theo hành lang Ä‘i tá»›i chá»— tận cùng có cánh cá»­a nhá» sÆ¡n màu Ä‘á», cánh cá»­a hé mở. Äinh Hạo ho nhẹ má»™t tiếng nói:
– Tại hạ có thể vào ư?
Bên trong vang lại âm thanh như điên như khùng nói:
– Tiểu tử, mi cứ vào đây.
Äinh Hạo liá»n đẩy cá»­a nhìn vào, bóng mát cây cối xum xuê bên kia má»™t gian nhà tranh ánh sáng yếu á»›t của đèn Ä‘uốc lấp lánh, ở trong trai viện kiến trúc nguy nga này có lợp má»™t mái nhà tranh thế này tuy nói rằng có má»™t lý thú đặc biệt nhÆ°ng vẫn cảm thấy không thích hợp chút nào.
Äinh Hạo bÆ°á»›c tá»›i cá»­a nhà tranh, thấy lão quái chân Ä‘ang xếp bằng ngồi trên giÆ°á»ng gá»—, đôi mắt óng ánh chiếu sáng y nhÆ° cặp mắt mèo ban đêm dÆ°á»›i ánh đèn Ä‘uốc yếu á»›t trong nhà tranh. Äinh Hạo cất bÆ°á»›c tiến vào trong nhà, chắp tay nói:
– Tại hạ tuân lệnh y hẹn tới đây.
Lão quái nhân nói trống rỗng:
– Ngồi xuống.
Äinh Hạo bèn ngồi trên ghế gá»— cạnh bàn vuông đảo mắt quan sát má»™t lượt thấy trong nhà trÆ°ng bày rất Ä‘Æ¡n giản, ngoại trừ giÆ°á»ng gá»— bàn ghế ra không còn thứ gì khác hÆ¡n, cặp mắt tiếp tục lÆ°á»›t tá»›i cá»­a phòng bên cạnh, không khá»i giật bắn ngÆ°á»i lên, bên trong buồng bày má»™t cá»— quan tài to bằng ô má»™c (gá»— Ä‘en) trông thấy thế rợn cả tóc gáy.
Lão quái nhân cất tiếng:
– Mi là Äinh Hạo ngoại hiệu tên là Toan Tú Tài có đúng vậy không?
– Không sai.
– Năm nay bao nhiêu tuổi?
– Hai mươi tuổi tròn.
– Hừ, tối nay bảo mi đến đây không có ý gì khác hơn là lão phu có ý định gả nữ đệ tử Dư Văn Lan của lão cho mi.
Lão nói má»™t cách không dấu giếm mà lại cÆ°Æ¡ng quyết nhÆ° Ä‘inh đóng vào cá»™t, Äinh Hạo mỉm cÆ°á»i nói:
– Thịnh tình của tiá»n bối, vãn bối xin ghi vào lòng.
– à ngÆ°á»i thế nào?
– Vãn bối đã đính hôn từ bé.
– Hồi lại, nữ đồ đệ của lão mi có tìm kiếp khắp thiên hạ cũng không ai bằng, mi không thiệt thòi đâu mà phải lo.
Äinh Hạo dở khóc dở cÆ°á»i, ông lão quả thật là Ä‘iên khùng rồi, nên bảo ngÆ°á»i ta hồi hôn, quả thật thiên cổ kỳ đàm, hắn liá»n nghiêm chỉnh đáp:
– Tiá»n bối, hôn nhân chẳng phải trò đùa, há có thể hồi hôn được?
– Lão quái chẳng chút suy nghĩ nói:
– Lão phu bảo hồi đi, không có sai đâu.
– Äiá»u này tại hạ không tuân lệnh được.
– Lão quái nhân trợn mắt nói:
– Bắt buá»™c phải hồi, bằng không mi sẽ ân hận suốt Ä‘á»i.
Äinh Hạo dở khóc dở cÆ°á»i nói:
– Chắc không đến ná»— ân hận suốt Ä‘á»i đâu.
– Tiểu tử mi không chịu hồi ư?
– Thật sư không thể nào hồi hôn tái cưới được.
Miệng hắn thì nói miệng nghÄ© thầm, DÆ° Văn Lan chỉ là môn đồ của ngÆ°Æ¡i, y còn cha mẹ lo lắng cần gì đến ngÆ°á»i.
– Tiểu tử, nữ đồ lão phu luận tài sắc chỉ thiên thượng có, nhân gian thì khó gặp, mi nghĩ kỹ lại xem.
– Vãn bối nghĩ kỹ lắm rồi, đầy là việc không thể tuân hành được.
– Không được lá»i nói lão phu bình sinh thốt ra rồi không thể thay đổi được.
– Tiá»n bối chuyện khác thì dá»…, còn hôn nhân nam nữ không thể miá»…n cưỡng được, huống hồ..
– Huống hồ thế nào?
– Song thân lệnh cao đồ vẫn còn tại Ä‘Æ°á»ng.
– Y mất mẹ sá»›m, chỉ còn lại phụ thân, ý ngÆ°á»i hiểu là lão phu không quyết định được sao? Nói cho mi biết, việc lão phu quyết định rồi thì DÆ° Hóa Vu phải nghe theo.
– Còn bản thân cao đồ thì sao?
– Hoàn toàn nghe theo lão phu.
Äinh Hạo lạnh lùng nói:
– NhÆ°ng vãn bối có quyá»n quyết định chứ.
– Há há không thể được vậy.
– Vậy thì lạ rồi.
– Chẳng lạ gì cả, mi không bằng lòng, tối nay đừng hòng ra khá»i nÆ¡i này.
Äinh Hạo ná»™ há»a xung thiên, trên Ä‘á»i lại có chuyện á»· mạnh cưỡng bách hôn nhân vậy sao? Hắn bèn mỉa mai nói:
– Liệu chắc tiá»n bối có giữ vãn bối được không?
– Nếu giữ lại được thì sao?
– Äinh Hạo buá»™t miệng nói:
– Vậy thì vãn bối xin tuân mệnh.
Dứt lá»i, hắn thoáng cảm thấy sÆ¡ sót, muôn má»™t chẳng may ông lão này có tuyệt chiêu gì thi thố ra chẳng lẽ mình phải y lá»i mà cÆ°á»›i con gái kẻ thù hay sao?
NhÆ°ng lá»i nói đã thốt ra khá»i miệng, thì không thể thu hồi được.
Trong thâm tâm hắn bá»—ng hiện ra thiếu nữ áo trắng mình đã gặp ở vùng cổ má»™ Mang SÆ¡n, nếu nói vá» sắc đẹp, trên Ä‘á»i này còn ai đẹp hÆ¡n nàng sao?
Lão quái nhân giơ tay ra nói:
– Tiểu tá»­ lá»i nói mi có giá trị chăng?
Äinh Hạo đánh liá»u nói:
– ÄÆ°Æ¡ng nhiên có giá trị chứ, đại trượng phu nói má»™t không hai.
– Tốt lắm, bao nhiêu đủ rồi, bây giỠhãy nói chuyện lai lịch sư môn của mi.
– Äiá»u này lượng thứ tại hạ không thể phụng cáo.
Lão quái nhân trợn to đôi mắt nói:
– Hừ không hấp tấp làm gì, tiểu tá»­ mi nghe cho rõ, mi vốn không hỠđính hôn, đó là lá»i nói dối.
Äinh Hạo cả kinh nói:
– Làm thế nào lão biết được?
– Tâm thành bên trong, thần tình bên ngoài. lão tá»± tin đôi mắt lão nhận xét chẳng lầm, lúc mi nói chuyện thần tình cặp mắt không có vẻ thành thật chút nào, rõ biết chỉ là từ ngữ thối thác, còn nguyên nhân khÆ°á»›c từ của mi không ngoài hai Ä‘iá»u, thứ nhất ngÆ°Æ¡i đã gặp bản thân Văn Lan ngại nàng không xứng đáng vá»›i mi, thứ nhì mi có hoài bão gì khác.
Äinh Hạo nghe lão nói thế, bất giác rùng mình kinh sợ, ông lão này chẳng những không phải Ä‘iên khùng ngược lại là má»™t nhân vật rất đáng sợ, sá»± nhận xét vá» con ngÆ°á»i của lão thật kinh khủng khiếp sợ, nếu có bắt đầu việc báo thù, lão sẽ là tay kình địch vô cùng lợi hại.
Tuy Äinh Hạo được sá»± thuần luyện hun đúc hai năm của sÆ° phụ dù có kết quả định lá»±c và khống chế tình cảm giao Ä‘á»™ng khá, nhÆ°ng hắn vẫn không dám khinh thÆ°á»ng lão, bèn cÆ°á»i nhạt nói:
– Có lẽ tiá»n bối nói đúng, nhÆ°ng bất cứ ngÆ°á»i nào trên Ä‘á»i vẫn có chút ít tâm tÆ° không thể thổ lá»™ cho ngÆ°á»i ngoài biết được. Ông lão chậm rãi mà có lá»±c nói:
– Tiểu tá»­ thái Ä‘á»™ kinh lịch làm ngÆ°á»i của mi kinh nghiệm hÆ¡n tuổi tác mi nhiá»u.
– Vãn bối thì chẳng cảm thấy Ä‘iá»u này.
– Thật Ä‘Æ¡n giản dá»… hiểu, khi mi bÆ°á»›c vào trong đã phát hiện ngay má»™t cá»— quan tài trong phòng, sá»± kiện nhÆ° thế này bất cứ ai cÅ©ng phải ngạc nhiên hoảng sợ mà thần tình của mi thản nhiên không có lá»™ vẻ hoảng hốt mà cÅ©ng chẳng thèm há»i han, Ä‘iá»u này đã cho thấy định lá»±c của mi thật kinh ngÆ°á»i, lão không nói mi có tính toán gì mà chỉ nói mi có định lá»±c cao, tại sao vậy? Mi có nhãn thần thanh khí, cái hào sảng chắc chắn không phải hạng ngÆ°á»i gian trá, không thì lão phu chẳng dám lÄ©nh giáo vậy.
Äinh Hạo lại cả kinh lần nữa, ông lão này quả thật không thể tưởng tượng được, nhận xét sá»± việc không sai ly nào thật khiến ngÆ°á»i khâm phục khôn tả, hắn cả cÆ°á»i nói... phần này thiếu trang cuối cùng.
Tài sản của admin

  #24  
Old 01-04-2008, 11:22 PM
admin's Avatar
admin admin is offline
Quản Trị Tối Cao - Äiá»u Hành Diá»…n Äàn
 
Tham gia: Feb 2008
Bài gởi: 67
Thá»i gian online: 6 giá» 59 phút 13 giây
Xu: 200
Thanks: 7
Thanked 7 Times in 6 Posts
Hồi 23

Ngũ Nhạc Tôn Giả



Äinh Hạo bất giác nghiêm túc kính phục, không ngá» lão này lại trá»ng nghÄ©a đến thế, hắn lại há»i tiếp:
– Quý bạn cũ của lão trượng là nhân vật thế nào?
– Võ sĩ danh trấn thiên hạ.
– Vãn bối có được phép biết danh tính quý hữu ư?
– Lão phu chưa bao giỠnói ai biết cả ngươi cũng thế thôi.
Äinh Hạo đứng bật dậy nói:
– Vãn bối xin cáo từ!
Mặt Thảo Dã Khách trầm trá»ng nói:
– Mi khiêu chiến với lão ư?
Äinh Hạo trầm tÄ©nh nói:
– Việc đã đến thế này đành phải vô lễ vậy!
– Ta cho mi lần cuối nếu mi bằng lòng vá»›i hôn sá»± này sẽ tránh khá»i phải Ä‘á»™ng binh Ä‘ao.
– Tại hạ không tuân lệnh được.
– Äến lúc đầu tro mặt lấm lem luốc..
– Chỉ trách mình sở há»c chẳng nên.
– Thôi được mi cứ đi đi.
Äinh Hạo ngạc nhiên theo lá»i lúc này ông lão dá»… dàng gì để cho mình thoát khá»i nÆ¡i này, câu nói mi cứ Ä‘i Ä‘i có hàm ý gì? Lão chuẩn bị thủ Ä‘oạn gì để lÆ°u mình lại?
Hắn nghÄ© thế ung dung chắp tay xá ba xá, xoay mình bÆ°á»›c khá»i cá»­a Ä‘i vài bÆ°á»›c, bá»—ng thấy tình hình không ổn, cảnh vật trÆ°á»›c mặt thay đổi, cánh cá»­a sÆ¡n Ä‘á» biến mất, cả nhà tranh cÅ©ng Ä‘i mất, chỉ là màn trá»i tối âm u toàn những rừng gò hoang bao la, chẳng biết hÆ°á»›ng nào là hÆ°á»›ng nào.
Äinh Hạo liá»n sáng tá» khoảng đất hẹp này là má»™t trận thế kỳ môn, thì ra ông lão này dùng trận thế kỳ môn này để giữ mình lại.
Ngoại trừ mình thông hiểu được trận thế, bằng không Ä‘i loạn xạ thì vô ích thôi. Äinh Hạo biết được Ä‘iá»u này không cất bÆ°á»›c Ä‘i nữa, đứng im nghÄ© tìm cách phá trận thế.
Vá» môn kỳ há»c này sÆ° phụ đã từng truyá»n thụ cho hắn nhÆ°ng không mấy tinh thông mà thôi.
Hắn còn đang trầm tư bỗng ông lão nói vang lại:
– Tiểu tá»­ Ä‘i khá»i được Æ°?
Äinh Hạo bình tÄ©nh nói:
– Nếu biết được tiá»n bối á»· lại trận thế kỳ môn thì vãn bối không đến ná»—i bị nhốt giữ lại.
– Mi không phục sao?
– ÄÆ°Æ¡ng nhiên!
– Tại sao thế?
– Nếu lúc nãy vãn bối phiá»n hà tiá»n bối tiá»…n ra thì lại thế nào?
– Hà hà, mi muốn nói là á»· lại vào võ công của mi, võ há»c của mi liệu cao hÆ¡n lão phu Æ°?
– Vãn bối được dám tự phụ, nhưng muốn được thử một phen.
– Lão phu cho mi cơ hội, mi muốn tỷ thí thế nào?
– Äiá»u đó thì công bình lắm!
– Äược, bây giá» mi tiến ba bÆ°á»›c, sau đó Ä‘i ngang tám bÆ°á»›c phía phải.
Äinh Hạo y lá»i tiến tá»›i ba bÆ°á»›c, rồi bÆ°á»›c ngang sang phải tám bÆ°á»›c, bá»—ng trÆ°á»›c mặt sáng ra, ảo tưởng biến mất, nhìn lại thấy mình đứng tại góc nhà bên phải của sân hoa viên, còn Thảo Dã Khách đứng đối diện vá»›i mình khoảng tám bÆ°á»›c.
Hiện giỠhắn có cơ hội quan sát vị trí tình thế của sự sắp đặt cây cối hoa lá ra sao rồi.
Thảo Dã Khách trầm giá»ng nói:
– Tiểu tử ý mi muốn cùng ta đấu một phen.
– Phải như vậy thôi.
– Tiá»n bối muốn lÆ°u giữ ngÆ°á»i còn vãn bối cầu thoát thân, bây giá» vãn bối hÆ°á»›ng ngoại tiến bÆ°á»›c, tiá»n bối cứ tận lá»±c cản là xong.
Nói xong hắn cất bước ra đi, chỉ trong nháy mắt hắn đã lượn quan sát chỗ kỳ ảo của trận thức rồi.
– Lão phu phải ra tay thôi!
Dứt lá»i má»™t luồng kình phong nhÆ° vu bão nhanh nhẹn chụp tá»›i vào ngÆ°á»i Äinh Hạo, thế đánh mãnh liệt kinh ngÆ°á»i.
Äinh Hạo có ý muốn khảo nghiệm sức chịu Ä‘á»±ng của mình thế nào, nên giả vá» không hay biết, cứ đứng tá»± nhiên.
Ầm má»™t tiếng nổ vang kinh khủng hắn chồm ngÆ°á»i tá»›i trÆ°á»›c ba bÆ°á»›c, liá»n giữ vững lại thân ngÆ°á»i chẳng há» quay đầu lại nói:
– Tiá»n bối cứ ra tay cho nặng cân hÆ¡n nữa!
Thảo Dã Khách quái kêu nữa:
– Tiểu tử mi chịu đòn hay thật. Xem chưởng nữa này!
Má»™t luồng kình phong ào ào tiến tá»›i làm tung tóe đất đá cả má»™t vòm trá»i Ä‘en kịt, kình lá»±c chÆ°a chạm vào Äinh Hạo đã thấy khí thế thật mãnh liệt, không phải tầm thÆ°á»ng, vá»™i vàng dùng Ä‘á»™c môn tâm pháp của sÆ° môn phong bế các yếu huyệt kinh mạch.
Ầm một tiếng nổ vang như lôi đình sấm sét đánh vào thân thể, tứ chi bách cốt tê liệt hồi lâu, một chân chồm ra trước lún sâu vào đất cả nửa thước, đôi mắt choáng váng hoa lên coi như chưởng này tiếp lại thành công lần nữa.
Bóng ngÆ°á»i thấp thoáng Thảo Dã Khách chặn ngang phía trÆ°á»›c, lá»™ vẻ hốt hoảng giá»ng nói run run:
– Tiểu tá»­ đây là môn công phu loại nào của mi đây? Mi chuyên dùng môn há»c chịu đòn Æ°?
Äinh Hạo lạnh lùng nói:
– Äặc Ä‘iểm võ nghệ của vãn bối đã há»c chính là chịu đòn thế này.
– Hình như mi đã hiểu thấu kỳ trận trong trang viện này của lão.
– Chỉ hiểu chút ít biến hóa bên trong thôi.
– Mi chuẩn bị chịu đòn đến cùng à?
– ChÆ°a đến lúc Ä‘Æ°á»ng cùng – Lão phu muốn thá»­ công phu chưởng lá»±c của mi!
Nói xong lão vung chưởng đánh tá»›i. Äinh Hạo cÅ©ng chẳng chịu thua lùi lại má»™t bÆ°á»›c xuất chưởng nghênh đón, hai bên hầu nhÆ° cùng má»™t lúc tấn công ở thế đứng khác nhau, chiêu thức kỳ ảo vô song, kình lá»±c khủng khiếp ầm ầm tiếng nổ liên tục vang lên. Thảo Dã Khách lùi lại má»™t bÆ°á»›c, Äinh Hạo tiến tá»›i má»™t bÆ°á»›c nhanh nhẹn sang má»™t bên Tiểu Hồng Môn giá»ng nói lạnh nhạt:
– Tiá»n bối đã nhÆ°á»ng vậy!
Thảo Dã Khách phóng thân nhảy tới, xúc động mãnh liệt nói:
– Khoan đã.
– Tiá»n bối còn Ä‘iá»u chi chỉ giáo?
– Lão phu thua độ rồi. Nhưng mong mi hãy suy nghĩ đến cuộc hôn nhân này cho kỹ.
– Vãn bối đành để tiá»n bối thất vá»ng.
– Mi thật không bằng lòng sao?
– Vãn bối đã có đối tượng trong lòng rồi.
– Äi! Äi! Äi! Chẳng phải đồ đệ ta vô duyên, mà là mi vô phÆ°á»›c vậy.
Äinh Hạo vẫn bình tÄ©nh ôn hòa nói:
– CÅ©ng có thể do vãn bối vô phÆ°á»›c, xin cáo từ. Chắp tay xá má»™t xá tung mình nhảy ra khá»i Tiểu Hồng Môn.
Ầm má»™t tiếng, Tiểu Hồng Môn đóng mạnh lại, tính nóng của ông lão này quả thật dữ dằn, Äinh Hạo lạnh lùng cÆ°á»i chạy vá» Lâm bích lâu toan bÆ°á»›c lên trên lầu đài chợt nhìn thấy má»™t bóng ngÆ°á»i đứng tá»±a lan can mặt nhìn ra hồ, từ sau lÆ°ng nhìn tá»›i đó là má»™t phu nhân Ä‘á»™ khoảng năm mÆ°Æ¡i tuổi, Äinh Hạo không khá»i ngạc nhiên cất tiếng há»i:
– Xin há»i ai vậy?
Phu nhân ấy không quay đầu lại, giá»ng nói lạnh nhÆ° tiá»n:
– NgÆ°á»i đã gặp quái vật lão bất tá»­ ấy?
Giá»ng nói này lại khiến Äinh Hạo thất kinh, nhÆ°ng vẫn giữ vẻ tác phong bình tÄ©nh nói:
– Vậy lão có chi chỉ giáo ư?
– Y tìm ngÆ°á»i có việc chi?
– Không việc chi cả. Chỉ nhàn đàm vậy.
– NhÆ°ng chúng ngÆ°á»i đã ra tay đánh nhau?
– Một lúc cao hứng tỷ thí so tài cho vui!
– Nói láo.
– Xin cho tại hạ được rõ thân phận của lão.
Phu nhân từ từ xoay ngÆ°á»i lại, chỉ thấy lão có bá»™ mặt phúc hậu niên ká»· Ä‘á»™ khoảng năm mÆ°Æ¡i ngoài chỉ có Ä‘iá»u tính tình thì lạnh lùng thái quá, làm nhÆ° bá»c má»™t lá»›p sÆ°Æ¡ng thu bên ngoài không bằng, lão nhân nhìn Äinh Hạo từ trên xuống dÆ°á»›i lạnh lùng cất tiếng nói:
– Ta là nhu mẫu của Văn Lan, trong trang viện há» gá»i ta là Quan đại nÆ°Æ¡ng.
– A! Äại nÆ°Æ¡ng đến đây có Ä‘iá»u chi chỉ bảo?
– Ta muốn biết lão bất tử nói gì với ngươi?
Lại xuất hiện thêm má»™t lão bất tá»­, bây giá» Äinh Hạo hiểu rồi chắc lão là vợ của Thảo Dã Khách không sai vậy, bằng không làm gì có câu xÆ°ng hô khó nghe nhÆ° thế, hắn nghÄ© thế buá»™t miệng nói:
– Lão tiá»n bối trong Tiểu Hồng Môn là...
– Äừng nói nữa.
– A!
– Lão bất tử ấy nói gì với ngươi?
– Lão đỠcập tới hôn sự của tiểu thư.
– Hứ! Lão có thẩm quyá»n Æ°, ngÆ°Æ¡i đồng ý rồi?
– Không tại hạ đã đính hôn từ bé.
– Lão vì cưỡng bách ngÆ°á»i, nên hai bên đã Ä‘á»™ng thủ?
– Biết tánh chồng hơn ai hết, lão phán đoán sự việc chẳng sai chút nào, xem chừng hai vợ chồng bất hòa với nhau...
– Vì một câu nói cá độ nên hai bên phải động thủ.
– Cá độ thế nào?
– Vị tiá»n bối ấy nói nếu tại hạ không nhận lá»i vá»›i cuá»™c hôn nhân thì không thể thoát thân, còn tại hạ thì nói nếu lão lÆ°u giữ được tại hạ thì sẽ bằng lòng cuá»™c hôn nhân này.
– Kết quả là lão thua?
– Tại hạ miễn cưỡng thoát thân được.
– Hừ, việc làm mất mặt, càng già càng lôi thôi.
– Äại nÆ°Æ¡ng quang lâm là vì sá»± kiện này chăng?
– Nói vậy cũng được nhưng còn việc khác nữa!
– Xin kiến cáo!
– Äiá»u thứ nhất mi không nên cao ngạo mà tá»± kiêu tá»± đại, Văn Lan càng cao ngạo hÆ¡n mi nhiá»u, dù cho mi bằng lòng, chÆ°a chắc y đã chịu đáp ứng lại hay chăng.
– May mà tại hạ chÆ°a đồng ý, nhÆ°ng cÅ©ng chẳng tá»± kiêu tá»± đại, còn Ä‘iá»u thứ hai thế nào?
Cặp mắt sắc bén của Quan đại nÆ°Æ¡ng nhìn chòng chá»c vào mặt Äinh Hạo trầm tÄ©nh mà nói:
– Ta muốn biết mục đích chân thật ngÆ°á»i đến Nam trang làm gì?
Äinh Hạo Ä‘á»™ng lòng nói:
– à muốn tìm hiểu này là của trang chủ ư?
– Không đó là ý riêng của ta!
– Vì sao đại nương lại nghĩ thế?
– Vì sự xuất hiện của Hắc Nho.
– Tại hạ nói cho đại nÆ°Æ¡ng biết trÆ°á»›c chính Diệp tổng giáo đầu má»i tại hạ...
– Äồng ý vậy, song bên trong vẫn có uẩn khúc khác..
Äinh Hạo lạnh lùng nói:
– Äại nÆ°Æ¡ng nói thế là sao?
– Vì Hắc Nho vô lý làm phiá»n bản trang mà ngÆ°Æ¡i thì lại quen biết vá»›i Hắc Nho.
– Thế nào gá»i là vô lý làm phiá»n?
– Khi không bảo bản trang trao ra hai ngÆ°á»i không can hệ gì đến bản trang, đây chÆ°a phải vô lý làm phiá»n Æ°?
– Äại nÆ°Æ¡ng dám quả quyết Hắc Nho là vô lý làm khó dá»… Æ°? Và ngÆ°á»i mà Hắc Nho muốn tìm không có can hệ gì vá»›i quý trang Æ°?
Quan đai nương lạnh lùng bĩu môi nói:
– Toan Tú Tài, ngÆ°Æ¡i là tân khách bản trang vì ngÆ°á»i từng cứu sống Diệp tổng giáo đầu mà trang chủ mến nhân tài võ công ngÆ°Æ¡i..
– Tại hạ rất cảm kích.
– NhÆ°ng khẩu khí nói chuyện bây giá» của ngÆ°Æ¡i nhÆ° là ngÆ°á»i phát ngôn của Hắc Nho vậy?
– Tại hạ chỉ phán đoán theo tình lý thôi.
– Lá»i nói thế này ít ai tin được.
– Tin hay không tùy đại nương.
– Ngươi thật ngang bướng.
– à đại nương chẳng đơn giản?
– Quả thật nhÆ° vậy vì ý nhập trang của ngÆ°á»i chÆ°a rõ ràng.
Äinh Hạo vẫn bình tÄ©nh ôn hòa nói:
– Phải vậy.
– Nếu tại hạ không giải thích thì sao?
– Toan Tú Tài, không thể chẳng giải thích được.
– à đại nương chẳng lẽ muốn so tài với tại hạ.
– Äúng thế.
– Tại hạ làm khách tại Nam trang nếu lỡ tay thì bất tiện biết mấy?
– Há há há ngÆ°á»i đừng cao ngạo quá thế, ngÆ°á»i tưởng dá»… dàng thế kia thì đã thắng được lão bất tá»­ đó Æ°? NgÆ°Æ¡i lầm to, y chÆ°a xuất tuyệt chiêu đâu vì y không xem ngÆ°á»i nhÆ° má»™t thù nhân.
Äinh Hạo cau mày nói; – Chẳng lẽ đại nÆ°Æ¡ng xem tại hạ nhÆ° là kẻ địch?
– Äiá»u này chÆ°a thể nói được, nhÆ°ng chỉ muốn cho ngÆ°Æ¡i biết Tá» Vân Trang không phải là chá»— không ngÆ°á»i.
Äinh Hạo nhủ thầm nếu sau này xác nhận được chính DÆ° Hóa Vu là kẻ chủ mÆ°u giật dây huyết án năm xÆ°a thì Tá» Vân Trang sẽ là núi xác sông máu chẳng sai, nhÆ°ng hắn cố gắng trầm tÄ©nh nói:
– Äại nÆ°Æ¡ng khiêu chiến vá»›i tại hạ chẳng sai?
Quan đại nÆ°Æ¡ng trầm giá»ng nói:
– Nói sao cũng được!
Äinh Hạo cÆ°á»i thầm, mình vốn mang đầy lòng căm thù lá»­a giận mà tá»›i đây, bèn trở thành tân khách của kẻ thù, bây giỠđụng phải đôi vợ chồng quái gở này cùng có chung má»™t ý niệm vì cô tiểu thÆ° DÆ° Văn Lan mà gây nên biết bao phiá»n não rắc rối hắn bèn lạnh nhạt nói:
– Äại nÆ°Æ¡ng cứ ra tay.
– Äá»™ng Ä‘ao kiếm thì làm phiá»n đến ngÆ°á»i xung quanh, chúng ta hãy thi văn vậy.
– Hay lắm, tỷ thí bằng cách nào đây?
– Ngươi và ta mạnh ai nấy cùng chịu một chưởng kích tới của đối phương thế là xong.
– Cách tá»· thí này gá»n thật, thế thì đại nÆ°Æ¡ng ra tay trÆ°á»›c Ä‘i.
– Ngươi cứ xuất thủ trước đi.
– Tại hạ xuất chưởng đánh trước, e rằng đại nương không còn đủ sức để phản kích lại, để đại nương xuất chưởng trước vậy.
Quan đại nÆ°Æ¡ng trợn to đôi mắt nói; – NgÆ°Æ¡i kiêu ngạo quá thế, đại nÆ°Æ¡ng ta cảnh cáo ngÆ°á»i trÆ°á»›c, nếu ngÆ°á»i không xuể chưởng ta, không chết liá»n cÅ©ng phải tàn phế cả Ä‘á»i.
– Äó là việc của tại hạ, đại nÆ°Æ¡ng đừng quan tâm phóng chưởng tá»± nhiên.
– Cẩn thận nha!
Trong tiếng gầm thét lão lắc nhẹ thân ngÆ°á»i, song chưởng xoay má»™t vòng hóa trÆ°á»›c dần dần đẩy má»™t luồng gió phất tá»›i. Äinh Hạo chẳng dám khinh thÆ°á»ng, vá»™i vàng vận khởi thần công há»™ thể, luồng gió trong và có vẻ êm dịu thoang thoảng vừa chạm phải thân hắn lập tức biến thành sức mạnh nhÆ° sóng gió ba đào ầm má»™t tiếng Äinh Hạo nhÆ° bị sét đánh lôi đình bổ vào đầu vậy, Ä‘inh tai nhức óc, mặt mày choáng váng, khí huyết toàn thân đảo lá»™n. Bịch bịch bịch lùi ra sau bốn năm bÆ°á»›c má»›i miá»…n cưỡng lập tấn đứng vững, cÆ°Æ¡ng khí há»™ thân tý nữa bị rung Ä‘á»™ng tan mất, Äinh Hạo cả minh má»™t chưởng này hắn tin rằng cả giá»›i võ lâm không được bao nhiêu ngÆ°á»i tiếp đặng.
Quan đại nương thu chưởng nói:
– NgÆ°Æ¡i quả thật có chút bản lÄ©nh, nhÆ°ng phải chú ý ngÆ°á»i đã bị ná»™i thÆ°Æ¡ng chút ít, nếu không thì cứ vận khí xem.
Äinh Hạo tá»± tin sá»± kỳ diệu của công lá»±c bản thân, sá»± việc thá» thÆ°Æ¡ng không thể có được nên hắn không do dá»± nói:
– Có lẽ vậy nhưng tại hạ tự tin không đến nỗi nặng lắm.
Gương mặt Quan đại nương co rút một hồi, không tự nhiên nói:
– Bây giỠđến lượt ngÆ°á»i xuất thủ.
Äinh Hạo song chưởng Ä‘ua ngang ngá»±c, lòng bàn tay hÆ°á»›ng ngoại, vận tụ công lá»±c đến mÆ°á»i thành đôi mắt chiếu ra tia sáng khiếp đảm, chợt ý niệm chuyển nhanh, má»™t chưởng này đánh ra đối phÆ°Æ¡ng phải bị thÆ°Æ¡ng liá»n, bây giá» còn ở giai Ä‘oạn Ä‘iá»u tra ta hãy nÆ°Æ¡ng tay chút ít, nếu cho dù sá»± thật báo thù thì má»™t chưởng này cÅ©ng chẳng giải quyết được vấn Ä‘á», thá»i cÆ¡ chÆ°a đến, thà biểu hiện phong Ä‘á»™ đôi chút, tha đối phÆ°Æ¡ng má»™t phen.
Hắn nghĩ thế bèn bỠđôi tay xuống.
Quan đại nương ngạc nhiên nói:
– Thế nào vậy?
Äinh Hạo ra vẻ chẳng có việc chi nói:
– Không thế nào cả, tại hạ không muốn xuất thủ nữa.
– Tại sao thế?
– Tai hạ thấy làm như vậy chẳng có ý nghĩa chi cả.
– NgÆ°Æ¡i nghÄ© rằng ta không tiếp đặng má»™t chưởng của ngÆ°á»i chăng?
– Tùy đại nương nghĩ sao cũng được.
Ngay lúc này Diệp Mậu Äình lên lầu, lá»›n tiếng nói:
– Äại nÆ°Æ¡ng, trang chủ má»i lão.
– Có việc gì chăng?
– Chẳng biết được!
Quan đại nÆ°Æ¡ng chăm chú nhìn Äinh Hạo má»™t lúc không nói ná»­a lá»i, bÆ°á»›c xuống lầu Ä‘i mất.
Diệp Mậu Äình tiến tá»›i cÆ°á»i má»™t cách miá»…n cưỡng:
– Äinh đệ xin lá»—i vậy mãi làm phiá»n đệ hoài.
– Không hỠchi.
– Bệnh tật hai vị lão nhân gia này tương đồng có cái thật vô lý.
– Tiểu đệ lại cảm thấy hỠkhẳng khái thẳng thắng tình thật lý ngay không hỠgiả dối.
– Ngày mai Äinh đệ cáo biệt thật Æ°?
– Vâng có công việc cần phải đi ngay.
– Bao giỠgặp lại?
– Chẳng bao lâu tiểu đệ lại đến.
– Sáng mai sẽ làm tiệc tiá»…n Äinh đệ.
– Không cần thiết vậy.
– Äây là ý kiến trang chủ. Xin đừng từ chối, đêm đã khuya rồi, xin đệ Ä‘i nghỉ Ä‘i thôi.
Dứt lá»i y chắp tay chào tạm biệt xuống lầu. Äinh Hạo bÆ°á»›c vào phòng, hắn hồi tưởng má»i việc đã qua ná»­a đêm nay, căn cứ võ công của cặp vợ chồng Thảo Dã Khách có lẽ trong trang viện không kém gì hạng cao thủ nhÆ° thế hoặc còn những cao thủ khá hÆ¡n. DÆ° Hóa Vu Ä‘á»™c bá má»™t phÆ°Æ¡ng kỳ thá»±c thế lá»±c Ä‘Æ°Æ¡ng nhiên không thể khinh thÆ°á»ng được nếu có triển khai hành Ä‘á»™ng phục thù, ngoài trừ võ công ra cần phải có Ä‘a mÆ°u túc trí, bằng không khó mà thành công được.
Hồi tưởng lại sá»± kiện sÆ° phụ Ä‘á»™c mã Ä‘Æ°Æ¡ng đầu đấu vá»›i vài ngàn cao thủ hắc bạch lưỡng đạo quả thật ấy là sá»± kiện không tiá»n khoáng hậu trong lịch sá»­ võ lầm.
Một đêm yên lành trôi qua.
Hôm sau Diệp Mậu Äình đến lầu má»i Äinh Hạo ra chánh sảnh Ä‘Æ°á»ng dá»± tiệc tiá»…n Ä‘ua.
Tại tá»a vẫn là những gÆ°Æ¡ng mặt quen thuá»™c, trang chủ DÆ° Hóa Vu, tổng quản Kim Hầu Mạc Vi, sÆ° gia LÆ°Æ¡ng Gia Tuấn, cả tổng giáo đầu Diệp Mậu Äình tổng cá»™ng là năm ngÆ°á»i.
Nhân vật có địa vị trong trang chẳng lẽ chỉ có những ngÆ°á»i này, có lẽ DÆ° Hóa Vu có ý ẩn dấu, không tiện xuất hiện, Äinh Hạo ra vẻ khách sáo rồi cùng chủ khách nhập tá»a.
Lúc chÆ°a khai tiệc, thấy má»™t tên gia Ä‘inh hấp tấp chạy vào sảnh Ä‘Æ°á»ng hai tay trình lên má»™t đại hồng thiếp.
Dư Hóa Vu tiếp lấy nhìn xem, bèn lớn tiếng nói:
– Xin má»i, nhá» Mạc tổng quản thay mặt bản trang nghênh đón tân khách.
– Vâng.
Kim Hầu Mạc Vi đứng dậy cùng tên trang Ä‘inh vá»™i vàng bÆ°á»›c ra sảnh Ä‘Æ°á»ng.
Äinh Hạo nghÄ© thầm chẳng biết nhân vật nào đến, Ä‘oán biết thân thế chẳng phải tầm thÆ°á»ng.
Khoảng chốc lát ở ngoài sảnh Ä‘Æ°á»ng, vang lại giá»ng cÆ°á»i sang sảng, má»™t âm thanh bén nhá»n nói:
– Trang chủ vài năm cách biệt, không lúc nào quên trang chủ, hôm nay mới có dịp đến thăm.
DÆ° Hóa Vu rá»i tiệc đứng lên, cÆ°á»i ha hả nói:
– Äược Äông phÆ°Æ¡ng huynh quang lâm, bản trang càng tăng thêm phần oai phong, chÆ°a được đích thân nghênh đón, xin lượng thứ.
Tiếng nói vừa dứt, má»™t ông lão tóc bạc gầy gò mặc chiếc áo Ä‘en đã bÆ°á»›c vào sảnh Ä‘Æ°á»ng.
Tất cả má»i ngÆ°á»i tại tá»a Ä‘á»u đứng dậy, cả Äinh Hạo cÅ©ng chẳng ngoại lệ.
Ông lão áo đen chắp tay xoay vòng nói:
– Chẳng biết trang chủ có vị tân khách tại tá»a, thành thật xin cáo lá»—i.
DÆ° Hóa Vu cÆ°á»i nói:
– Chá»› khách sáo làm gì, vị này là Toan Tú Tài Äinh Hạo anh hùng thiếu niên, hôm nay làm tiệc tiá»…n biệt chàng.
Tài sản của admin

  #25  
Old 01-04-2008, 11:23 PM
admin's Avatar
admin admin is offline
Quản Trị Tối Cao - Äiá»u Hành Diá»…n Äàn
 
Tham gia: Feb 2008
Bài gởi: 67
Thá»i gian online: 6 giá» 59 phút 13 giây
Xu: 200
Thanks: 7
Thanked 7 Times in 6 Posts
Hồi 24

Hắc Bảng Hữu Danh



Ông lão áo đen nhướn đôi lông mày, chấp tay nói:
– Mến danh đã lâu, đại danh thiếu hiệp như lôi đình sấm sét chẳng ngỠhôm nay may được hội ngộ!
Äinh Hạo lạnh nhạt nói:
– Không dám, vô danh tiểu tốt mà thôi.
Dư Hóa Vu lại trỠvào ông lão áo đen nói:
– Äây là Ngu Nhạc Tôn Giả Äông PhÆ°Æ¡ng Nhất Tinh có tiếng tăm ở chốn giang hồ, xin giá»›i thiệu cùng Äinh thiếu hiệp.
Äinh Hạo nghe nói rùng mình, ông lão này có tên trong Hắc danh Ä‘Æ¡n, cÅ©ng là má»™t trong cả ngàn cao thủ tham dá»± huyết án Mang SÆ¡n khi xÆ°a, tuy nói số tham gia có đến cả ngàn, nhÆ°ng nhân vật có tên tuổi thì chỉ Ä‘á»™ vài mÆ°Æ¡i ngÆ°á»i, ngoại trừ chín đại môn phái ra trong bảng chỉ liệt danh vài mÆ°Æ¡i nhân vật có tiếng, hắn bèn phụ há»a chắp tay nói:
– Quả thật may được hôi ngộ.
Chủ khách lại nhập tá»a lần nữa, chính thức khai tiệc. Äinh Hạo lạnh lùng quan sát tên Ngu Nhạc Tôn Giả Äông PhÆ°Æ¡ng Nhất Tinh má»™t hồi, ngoại trừ có chút ít ngang ngạnh ngoài ra chẳng giống hạng ngÆ°á»i đại ác bất duy gì cả, giải quyết cho xong món nợ năm xÆ°a, ý nghÄ© này nảy sinh bèn có quyết định..
Tiệc rượu tiá»…n biệt chấm dứt, DÆ° Hóa Vu nói vài xin hẹn gặp lại, Äinh Hạo bèn đứng dậy cáo từ. Diệp Mậu Äình hầu nhÆ° Ä‘ua hắn vá» Lâm bích lâu thu dá»n các thứ đồ vật, rồi từ Ä‘Æ°á»ng nÆ°á»›c cá»­a sau dùng ghe thuyá»n trong trang viện Ä‘ua Äinh Hạo đến bá» bên kia Nhạc dÆ°Æ¡ng lầu.
Diệp Mậu Äình quả thật có tình có nghÄ©a Ä‘ua Äinh Hạo đến bên kia bá» má»›i bùi ngùi luyến tiếc cáo biệt.
Äinh Hạo nhìn Diệp Mậu Äình trở vá» bên kia sông, má»›i xoay ngÆ°á»i chạy vá» phía bàn bói toán của Bán Bán Tẩu.
Bán Bán Tẩu đợi Äinh Hạo ngồi xuống ghế xong nói:
– Thiếu chủ còn ở trong trang ư?
– Hôm nay ta đã từ biệt!
– Có Ä‘iá»u gì dặn dò lại lão Æ°?
– Chẳng có chi cả, ta muốn tiện Ä‘Æ°á»ng lên Hình SÆ¡n thăm viếng Lôi Công để mượn Lôi Công Trủy giải thoát Toàn Tri Tá»­ rồi má»›i truy tìm tung tích hung thủ năm xÆ°a sau.
– Thế à!
– Hồng lão có gặp lão nho sĩ đứng nói chuyện hôm kia ư?
– Chẳng gặp lại y, thiếu chủ có quen biết thế nào với y?
– Y tên là Kha Nhất Nghiêu, ngÆ°á»i khá danh tiếng.
– Lai lịch thế nào?
– Chẳng biết được, y cũng đang tìm Vân Long Tam Hiện Triệu Nguyên Sanh.
– Y tìm Triệu Nguyên Sanh để làm gì?
– Y nói rằng có chút ân oán với Triệu Nguyên Sanh.
– Thiếu chủ vạn sự phải cẩn thận, giang hồ quỷ quyệt vô cùng.
– Äiá»u này ta lo lấy được.
– Thiếu chủ có nghe nói Hắc Nho mới xuất hiện tại nơi ấy chăng?
– Ta đã nghe đỠcập tin này rồi!
– Nhất đại quái kiệt vẫn còn tại thế, thật không ai ngỠđược.
– Hừ, ta đã gặp y một lần tại thành Nhạc dương.
Bán Bán Tẩu thất kinh nói:
– Thiếu chủ trông thấy bản thân Hắc Nho chăng?
– Ta cũng đã nói chuyện với y.
– A! Äây là má»™t kỳ duyên vậy, biết bao nhiêu võ lâm tiá»n bối cÅ©ng chỉ được nghe kỳ danh thôi, còn những hậu bối thì khá»i phải nói rồi.
– À! ta quên há»i lão Ä‘iá»u này, sau đó hài cốt gia phụ mai táng ở đâu?
Sắc mặt Bán Bán Tẩu thảm biến, nghiến răng bi ai nói:
– Sau khi xong việc bá»n ta ở trong đám tro tàn tìm ra má»™t số xÆ°Æ¡ng cốt, nhÆ°ng làm sao nhận ra được nữa.
Äinh Hạo lòng Ä‘au nhÆ° cắt, thảm thiết nói:
– Coi như gia phụ không còn hài cốt chi chăng?
Bán Bán Tẩu gật đầu, lẳng lặng không nói lá»i nào cả. Äinh Hạo đứng dậy nói:
– Ta phải Ä‘i bây giá».
– Bao giỠthiếu chủ trở lại phía nam?
– Tìm được manh mối ta sẽ đến ngay.
– Thiếu chủ bảo trá»ng.
– Hồng lão cÅ©ng bảo trá»ng.
Äinh Hạo từ biệt Bán Bán Tẩu Hồng Cẩm xong, bÆ°á»›c vào trong thành dạo má»™t vòng Nhạc DÆ°Æ¡ng, Ä‘oạn vòng theo con Ä‘Æ°á»ng chạy vá» thị trấn cách Ä‘á»™ ba mÆ°Æ¡i dặm Ä‘Æ°á»ng vá» phía bắc của Tá» Vân Trang, hắn vào khách Ä‘iếm ăn uống chứ không ở lại nghỉ ngÆ¡i, rồi lại tiếp tục lên Ä‘Æ°á»ng, cho đến trá»i sụp tối hắn má»›i lá»±a con Ä‘Æ°á»ng nhá» vắng vẻ quay trở lại thành Nhạc dÆ°Æ¡ng.
Trống Ä‘iểm canh hai, má»™t bóng ngÆ°á»i nhÆ° hồn ma bóng quá»· lạng vào Tá» Vân Trang, má»™t số tên canh gác có võ công tầm thÆ°á»ng trong trang viện chẳng làm sao phát giác nổi hình bóng ngÆ°á»i này.
Trong đại sảnh Ä‘Æ°á»ng, trang chủ và Ngu Nhạc Tôn Giả Äông PhÆ°Æ¡ng Nhất Tinh Ä‘ang ngồi dÆ°á»›i bóng đèn đêm nói chuyện vá»›i nhau.
Chỉ nghe giá»ng nói thất thanh của Ngu Nhạc Tôn Giả Äông PhÆ°Æ¡ng Nhất Tinh thốt lên:
– Ngươi nói sao Hắc Nho từng tới quý trang?
– Äúng vậy, tối hôm kia.
– Mục đích y đến đây để làm gì?
– Äòi bản trang giao ra hai ngÆ°á»i TrÆ°á»ng bạch nhất kiên và Giang Hồ Ãc Khách.
– Tại sao vậy?
– Tại hạ cÅ©ng chẳng hiểu nổi, có thể nói hai ngÆ°á»i ấy chẳng há» liên quan gì đến bản trang.
– Kết quả thế nào?
– Nhá» tên Toan Tú Tài chuyển lá»i đến y đồng ý gia hạn thêm má»™t khoảng thá»i gian để bản trang lo liệu.
– Tên Toan Tú Tài và Hắc Nho là một phe ư?
– Hắn chỉ nói có duyên được diện kiến một lần và bảo Hắc Nho rất quý hắn.
– Theo lão phu bên trong phải có uẩn khúc gì đây. Toan Tú Tài vào trang bằng cách nào?
– Hắn quá bá»™ TÆ°Æ¡ng DÆ°Æ¡ng cứu thoát má»™t mạng tổng giáo đầu bản trang, do tổng giáo đầu má»i vá» vậy.
– Công lá»±c ngÆ°á»i này thế nào?
– Rất là cao siêu.
– Phải chăng là truyá»n nhân của Hắc Nho?
– Äiá»u này tại hạ từng nghÄ© thế, nhÆ°ng chÆ°a tiện há»i thăm.
– Ngu Nhạc Tôn Giả trầm ngâm giây lát nói:
– Lão phu phải cáo từ lập tức!
– Sao thế?
– Năm xÆ°a bá»—ng dÆ°ng háo thắng tham dá»± vào chiến dịch Mang SÆ¡n, Hắc Nho đã xuất hiện nÆ¡i đây thế thì y không dung thứ lão phu đâu, nếu có gì xảy ra làm phiá»n đến trang chủ.
Dư Hóa Vu ra vẻ khó xử nói:
– Nếu cứ thế để các hạ rá»i khá»i chứng tá» rằng tại hạ không còn chút nghÄ©a khí giang hồ..
– Trang chủ đừng nói thế, tình thế cấp bách không Ä‘i ngay, tình mà nói trang chủ không thể che chở được lão phu đâu, nếu kết oán thêm vá»›i đối phÆ°Æ¡ng thì hậu quả càng khó lÆ°á»ng.
– Bạn nói đúng vậy, nhÆ°ng Hắc Nho không phải hạng ngÆ°á»i ngang tàng vô lý đâu.
– Lão phu cáo từ!
Dứt lá»i, lão đứng lên.
DÆ° Hóa Vu cÅ©ng theo sau đứng dậy, cau mày trầm giá»ng nói:
– Äông phÆ°Æ¡ng huynh, nếu tại hạ Ä‘oán chẳng sai thì Hắc Nho đã xuất hiện đến nÆ¡i.
– Ngu Nhạc Tôn Giả run bắn ngÆ°á»i má»™t cái, mặt mày tái mét giá»ng nói run run:
– Y đến rồi sao?
– Có lẽ vậy!
– Trang chủ căn cứ Ä‘iá»u gì mà phán Ä‘oán nhÆ° vậy?
– Chúng ta hãy ra bên ngoài xem sao!
GÆ°Æ¡ng mặt Ngu Nhạc Tôn Giả hiển lá»™ vẻ hoảng hốt, nhÆ°ng trông thấy Tá» Vân Trang chủ đã cất bÆ°á»›c Ä‘i ra, lão bèn mạnh dạn theo sau ra khá»i sảnh Ä‘Æ°á»ng.
– A!
Hai ngÆ°á»i đồng thanh kinh hãi kêu to má»™t tiếng, đứng sững trên nấc thang, bốn chân nhÆ° má»c rá»… bên dÆ°á»›i.
Chính giữa sân viện, đứng sừng sững má»™t nho sÄ© trung niên mặt áo Ä‘en, hai con ngÆ°Æ¡i óng ánh sáng nhÆ° vì sao trong bóng tối, hắn chính là nhất đại quái kiệt Hắc Nho đã làm cho biết bao nhiêu ngÆ°á»i kinh tâm táng đởm.
Bầu không khí trở nên khẩn trương và hãi hùng, ẩn hiện tràn đầy sát khí.
Äông PhÆ°Æ¡ng Nhất Tinh, may được há»™i ngá»™.
Hắc Nho cất tiếng nói ra, giá»ng nói lạnh nhÆ° băng tuyết, Ngu Nhạc Tôn Giả nhìn DÆ° Hóa VÅ© má»™t hồi, bá»—ng bÆ°á»›c tiến má»™t bÆ°á»›c vào sân viện kích Ä‘á»™ng nói:
– Các hạ có Ä‘iá»u chi chỉ giáo?
Hắc Nho lạnh lùng nói:
– NgÆ°Æ¡i phải rõ biết hÆ¡n ai hết, cần gì phải há»i thêm câu này.
DÆ° Hóa VÅ© chậm rãi bÆ°á»›c xuống nấc thang trầm giá»ng nói:
– Tại hạ được phép nói vài câu?
Hắc Nho lạnh lùng quét nhìn lão một cái nói:
– Cứ tự nhiên.
– Công án năm xÆ°a tại hạ chỉ tai nghe, nhÆ°ng nghe nói cao thủ tham chiến tá»­ thÆ°Æ¡ng hàng vài trăm ngÆ°á»i, chín đại môn phái vì thế mà suy sụp đến nay vẫn chÆ°a phục hÆ°ng, cố sá»± không nên tái diá»…n, các hạ có thể ná»›i tay lượng thứ má»™t phen.
– Hừ má»i ngÆ°á»i vẫn phải trả giá hành Ä‘á»™ng của mình đã làm.
Dư Hóa Vũ lặng thinh đứng yên.
Ngu Nhạc Tôn Giả rùng mình nói:
– Lão phu phải trả giá thế nào?
Hắc Nho không hỠdo dự nói:
– Bổn nho không muốn đổ máu, chỉ cần nhà ngÆ°á»i trao ra võ công.
Äối vá»›i nhân vật có tiếng tăm mà nói bảo trao ra võ công tàn bạo hÆ¡n giao ra sinh mạng, Ngu Nhạc Tôn Giả run bắn ngÆ°á»i bất giác thụt lùi ra sau má»™t bÆ°á»›c, nghiến răng nói:
– Hắc Nho, thế này có tàn bạo lắm không?
– So với chết còn nhẹ hơn một bậc.
– Lão phu sẽ tận sức phản kháng.
– ÄÆ°Æ¡ng nhiên ngÆ°Æ¡i có quyá»n phản kháng.
Cùng lúc này có vài bóng ngÆ°á»i đổ xô tá»›i, tổng giáo đầu Diệp Mậu Äình, tổng quản Kim hầu Mạc Vỹ, sÆ° gia PhÆ°Æ¡ng Gia Tuấn, Quan đại nÆ°Æ¡ng và hai tên cẩm y, có lẽ hai tên này thuá»™c hạng quản sá»±. DÆ° Hóa VÅ© cau mày nói:
– Chẳng có việc chi cả, má»i chÆ° vị lui ra! Quan đại nÆ°Æ¡ng vượt chúng tiến tá»›i vài bÆ°á»›c, lá»›n tiếng nói:
– Hắc Nho, ngươi lần thứ hai lại đến bản trang là lý do gì?
Dư Hóa Vũ quýnh quáng nói:
– Äại nÆ°Æ¡ng, ngÆ°Æ¡i hãy lui ra không được vô lá»….
Quan đại nương cố chấp nói:
– Y muốn giết ngÆ°á»i đổ máu tại đây, không được đâu?
Hắc Nho lạnh lùng nói:
– Ngươi muốn sao?
– Không muốn sao cả, tìm thù phục hận phải chá»n Ä‘iểm coi giá», hiện giá» Äông phÆ°Æ¡ng tiá»n bối là khách của bản trang.
– Ngươi muốn cản trở ư?
– Có lẽ vậy.
– NhÆ°ng ngÆ°á»i không đủ sức cản trở?
– Quan đại nương ta tự tin đủ sức cản ngươi.
Ngu Nhạc Tôn Giả xúc động nói:
– Äại nÆ°Æ¡ng nghÄ©a khí xung thiên, lão phu lấy làm cảm kích, nhÆ°ng xin chá»› nên xen vào, việc của lão phu để lão phu tá»± giải quyết lấy.
Quan đại nương lạnh lùng nói:
– Tiá»n bối là tân khách bản trang, hiếp khách tức là hiếp chủ vậy! DÆ° Hóa VÅ© lá»›n tiếng nói:
– Quan đại nương ta ra lệnh cho ngươi lui ra.
Quan đại nÆ°Æ¡ng nghiến răng quật cÆ°á»ng nói:
– Äêm nay ta phải đấu vá»›i y má»™t phen má»›i thôi!
Bá»n Diệp Mậu Äình mặt mày tái mét, lẳng lặng đứng yên không nói lá»i nào.
Hắc Nho nhìn Quan đại nương nói:
– Ngươi cản trở thật ư?
– Äúng thế!
– Rút kiếm Ä‘i, nếu ngÆ°á»i tiếp được má»™t kiếm bản nho, ta lập tức bá» Ä‘i ngay.
– Ta không dùng kiếm.
– Tùy ý ngươi muốn dùng thứ gì cũng được ra tay đi.
– Ta nào sợ ngươi.
Dứt lá»i bà bá»—ng tung ngÆ°á»i nhảy tá»›i dừng lại chá»— cách Hắc Nho Ä‘á»™ tám thÆ°á»›c, hai tay dần dần Ä‘ua cao ngang ngá»±c, DÆ° Hóa VÅ© gầm thét nói:
– Quan đại nương ngươi kháng lệnh ư?
Quan đại nương chẳng hỠquay đầu cứ thế nói:
– Xong việc xin trang chủ cứ y luật trang hành xử vậy.
– Ngươi bướng bỉnh như thế, e rằng không còn vấn đỠxong việc nữa.
– Thân làm ngÆ°á»i giang hồ, không cần thiết quan trá»ng hóa sá»± sống chết.
– Hừ.
Ngu Nhạc Tôn Giả giá»ng nói hoảng hốt:
– Äai nÆ°Æ¡ng chá»› mạo muá»™i!
Quan đại nÆ°Æ¡ng chẳng nghe chẳng nhìn nữa, y áo trong ngÆ°á»i không gió mà phất Ä‘á»™ng, nhìn thấy biết ngay lão đã vận công lá»±c đến cá»±c Ä‘iểm, còn Hắc Nho thì đứng lặng yên nhÆ° pho tượng thần, bất khả xâm phạm.
Tức thì bầu không khí trong hiện trÆ°á»ng trở nên khẩn trÆ°Æ¡ng ngá»™t ngạt.
Dư Hóa Vũ thở dài, quay đầu ra sau nói:
– Mạc tổng quản, truyá»n lệnh ta ra cấm không cho má»™t ai bÆ°á»›c chân vào ná»™i viện.
– Tuân lệnh.
– Kim Hầu Mạc Vỹ vâng má»™t tiếng liá»n rá»i khá»i hiện trÆ°á»ng, thông báo mệnh lệnh cho má»i ngÆ°á»i hay biết.
Song chưởng Quan đại nương xoay vòng tròn, luồng gió mãnh liệt như cơn lốc cuốn tới phía trước như vu bão.
Hắc Nho nhanh tốc vung đôi chưởng thế đánh như sóng gió ba đào hất tới.
Tất cả những cặp mắt cứng đơ không còn chớp nháy nữa. Một tiếng nổ vang như thình lình sấm sét, chưởng phong lẫm liệt bốc ra bốn phía, trong tiếng hự khẽ Quan đại nương loạng choạng thụt lùi ra sau. Oa một tiếng, máu phun ra như tên bắn. Phịch té ngồi trên đất mặt mày xanh mét.
Tất cả má»i ngÆ°á»i trong hiện trÆ°á»ng Ä‘á»u há hốc mồm, mặt mày trắng bệch, hiển lá»™ vẻ hoảng sợ khủng khiếp.
– A!
DÆ° Hóa VÅ© thở má»™t hÆ¡i dài mà nặng ná», dÆ°á»ng nhÆ° lão mừng thầm vì Quan đại nÆ°Æ¡ng không bị chết liá»n tại trÆ°á»ng.
– Cha chả! Hắc Nho! NgÆ°Æ¡i hiếp ngÆ°á»i thái quá!
Trong tiếng quái kêu, má»™t ông lão đầu tóc bù xù chạy loạn xạ vào hiện trÆ°á»ng, hắn chính là Thảo Dã Khách ở mái nhà tranh làm bạn vá»›i cá»— quan tài kia cÅ©ng là chồng của Quan đại nÆ°Æ¡ng.
Lão đảo mắt quét ngang mụ Quan đại nương té ngồi trên mặt đất lớn tiếng hét to:
– Lão khất bà, ngÆ°á»i làm mất mặt má»i ngÆ°á»i cút khá»i nÆ¡i đây ngay.
Quan đại nương dùng tay áo lau khô vết máu khóe miệng, trợn mắt cau mày nói:
– Lão bất tử, ngươi dám nhục mạ ta?
Dư Hóa Vũ quýnh quáng dậm chân tay nói:
– Quan lão ca, xin đừng gây sự nữa được chăng?
Thảo Dã Khách trợn mắt nói:
– Bà vợ bị đánh thổ huyết, ngồi yên được sao?
– Nhưng mà Quan lão ca, y đã nới tay lưu mạng rồi.
– Không được, khẩu khí phải tranh lại mới được. Hắc Nho kia, Thảo Dã Khách ta lãnh giáo vài chiêu của ngươi.
Nói xong keng một tiếng, một thanh kiếm đã cầm trên tay.
Hiện trÆ°á»ng thình lình lại trở nên khẩn trÆ°Æ¡ng bá»™i phần hÆ¡n trÆ°á»›c.
Gương mặt Dư Hóa Vũ co rút lia lịa.
Có lẽ Ngu Nhạc Tôn Giả đã bị tình hình hiện trÆ°á»ng làm bá»™c phát tình hào khí hăng hái nhÆ°ng gÆ°Æ¡ng mặt xÆ°Æ¡ng xẩu á»­ng Ä‘á», thân ngÆ°á»i vẫn run lẩy bẩy chẳng đừng.
Hắc Nho chậm rãi rút thanh kiếm ra, vận khởi chân lá»±c kiếm khí liá»n xông hÆ¡i lạnh buốt lan ra tám hÆ°á»›ng, trá» dÆ°á»›i đất nhè nhẹ phất ngang tức thá»i gạch xanh trên mặt đất liá»n hiện ra vết rạch nhá» dài Ä‘á»™ vài thÆ°á»›c.
Má»™t thế kiếm khí rạch dÆ°á»›i gạch xanh này khiến má»i ngÆ°á»i trong trÆ°á»ng kinh ngạc khôn tả.
Thảo Dã Khách biến sắc nhưng không có biểu hiện gì.
Dư Hóa Vũ rùng mình nói:
– Quan lão ca, đủ rồi ư?
Thảo Dã Khách ngạo nghễ nói:
– Không được, thứ này không dá»a được lão phu đâu, phải Ä‘á»™ng thủ bằng tay chân vá»›i nhau má»›i được, bằng không chẳng biết nói ra sao vá»›i lão khất bà đây.
Hắc Nho vung kiếm nhè nhẹ, bằng giá»ng nói lạnh nhÆ° băng tuyết:
– Xin hãy ra tay.
Ngu Nhạc Tôn Giả bỗng rút kiếm tiến tới nói:
– Äây là việc cá nhân của lão phu.
Thảo Dã Khách trợn mắt nói:
– Ông là khách của TỠVân Trang mà lão phu làm chủ.
Ngu Nhạc Tôn Giả sượng sùng lẳng lặng thụt lùi ra sau.
Quan đại nương hứ một tiếng nói:
– Lão bất tử không biết xấu hổ, trước mặt trang chủ ngươi dám nói là chủ nhân?
Thảo Dã Khách quay đầu liếc nhìn bà một lúc, không đếm xỉa đến mụ, vung thanh kiếm trong tay nói:
– Lão phu xin lãnh giáo.
Hắc Nho lạnh lùng nói:
– NgÆ°Æ¡i ra tay trÆ°á»›c, bằng không ngÆ°á»i không còn cÆ¡ há»™i!
Câu nói này quả thật quá ngạo nghá»… nhÆ°ng do Hắc Nho phát ra thì không ngạo mạn chút nào, ngược lại khiến ngÆ°á»i phải kinh tâm táng đởm, tăng thêm phần khẩn trÆ°Æ¡ng.
Thảo Dã Khách là má»™t ngÆ°á»i cuồng ngạo, nhÆ°ng trÆ°á»›c mặt Hắc Nho thì ông chẳng cuồng ngạo chút nào, lão nghe nói thế, liá»n hứ má»™t tiếng, vung kiếm công tá»›i chiêu thức nhÆ° lôi đình vu bão.
Thanh kiếm Hắc Nho nghiêng vá» phía trái, chiêu này kỳ ảo vô song, khiến má»i ngÆ°á»i le lưỡi nhìn sững.
Trong âm thanh lôi chấn phát ra ánh sáng chạm nhau của binh khí sắt thép, kiếm khí lan tá»a ra xung quanh, má»™t chiêu tấn công kinh ngÆ°á»i của Thảo Dã Khách hoàn toàn bị phong tá»a bên ngoài, thân ngÆ°á»i lão cÅ©ng thụt lùi ra sau má»™t bÆ°á»›c.
Quan đại nương quát lên:
– Lão bất tử, ngươi cũng khá đấy, tiếp được một chiêu rồi đấy
__________________
Tài sản của admin

Ãá» tài đã khoá

Từ khóa được google tìm thấy
àêâàðèóìíûå, çîîôèëû, êàáèíû, êðþ÷êîì, hac nho 4vn, îáðàçåö, ïðàâäà, ïðåññà, ïðèêîëüíûå, ïðèìåíåíèå, ïðîãðàììû, ñìåøàðèêè, òåòðèñ, ýëüäîðàäî


©2008 - 2014. Bản quyá»n thuá»™c vá» hệ thống vui chÆ¡i giải trí 4vn.euâ„¢
Diễn đàn phát triển dựa trên sự đóng góp của tất cả các thành viên
Tất cả các bài viết tại 4vn.eu thuá»™c quyá»n sở hữu của ngÆ°á»i đăng bài
Vui lòng ghi rõ nguồn gốc khi các bạn sử dụng thông tin tại 4vn.eu™