Thiên Khiển Chi Tâm Tác giả: Kinh Kha Thủ
-----oo0oo-----
Chương 20: Trâu rừng (Hạ)
Nhóm dịch: Hany
Nguồn dịch: Metruyen
Cửu Long Ngọc Linh 10-15-2011 09:39 AM
-> Thiên Khiển Chi Tâm
Thiên Khiển Chi Tâm
Tác giả: Kinh Kha Thủ
Chương 20: Trâu rừng (Hạ)
Nhóm dịch Hany
Nguồn dịch: Metruyen.com
Trâu rừng ở thế giới này nhìn qua cũng giống như ở địa cầu. Bình thường, trâu rừng trưởng thành dài khoảng hai thước, có hai cái sừng thô to. Điều khác biệt duy nhất đó là lớp lông không có màu sẫm như trâu rừng ở Địa Cầu mà hoàn toàn ngược lại. Dưới ánh mặt trời chiếu sáng, da của chúng bóng loáng, giống như gấm vóc mà vàng kim làm cho người khác mê mẩn.
Mà cũng vì có bộ da đẹp như vậy nên khiến cho chúng gặp họa. Bộ da của chúng dùng để may áo lông thú. Bởi vì so với giá cả của một số loại động vật khác làm áo tiện hơn rất nhiều cho nên từ xưa tới nay được một số thiếu nữ trong các gia đình giàu có yêu thích.
Mà thịt trâu rừng so với thịt trâu nhà còn ngon hơn. Vì vậy mà có giá rất cao, khiến cho người ta thường vào trong rừng săn giết. Có điều, muốn bắt được một con trâu rừng cũng không phải là chuyện dễ.
Đầu tiên, mặc dù trâu rừng sống ngoài rừng rậm nhưng luôn sống theo đàn nhỏ. Ít nhất mỗi đàn có tới mười con. Tiếp theo đó, thời điểm hoạt động của chúng mặc dù phần lớn là vào lúc hoàng hôn hoặc đêm tối, còn ban ngày thì tìm nơi thoáng mát để nghỉ ngơi. Tuy nhiên, khứu giác và thính giác của chúng rất nhạy bén. Mặc dù tính tình hiền lành nhưng khi gặp địch thì không hề sợ hãi. Nếu phát hiện có người tới gần, chúng sẽ nhanh chóng bỏ chạy. Một khi bị người bắn bị thương hoặc dồn vào đường cùng chúng sẽ trở nên hung dữ mà tấn công kẻ địch. Vì vậy mà người săn bắt trâu rừng bình thường đều là chiến sĩ dưới cấp sáu. Mặc dù không đông nhưng bọn họ cũng có kinh nghiệm săn bắn và thân thể khỏe mạnh.
Đối với những thiếu niên còn nhỏ như Pháp Phí và La Mông thì đừng nói là săn bắt một con trâu rừng, cho dù là một con động vật nhỏ hơn cũng sẽ khiến người ta kinh ngạc.
Có điều lúc này, La Mông và Pháp Phí cũng không có thời gian suy nghĩ. Cả hai nấp trong bụi cỏ, chăm chú nhìn trâu rừng đang uống nước.
Mặc dù không có nhiều kinh nghiệm đi săn lắm nhưng không có nghĩa là họ không nhận ra thực lực của trâu rừng. Hành động của chúng có chút chậm chạp, nhìn qua thì chỉ được cái xác. Hơn nữa ba con trâu này ở một chỗ với nhau rõ ràng là do yếu hơn nên bị rớt khỏi đàn. Chưa nói ở đây chỉ có một con to và hai con nhỏ.
Hai người liếc mắt nhìn nhau đều thấy được trong mắt của người kia có một sự vui mừng.
- La Mông! Ba con này lạc khỏi đàn. Lần này chúng ta giầu to rồi. - Khuôn mặt nhỏ nhắn của Pháp Phí quá hưng phấn mà đỏ ửng, dường như nhìn thấy một đống tiền chất trước mặt. Gã vui vẻ sờ mũi tên sau lưng định lắp vào cung mà bắn thì bị La Mông ngăn lại.
- Khoan hãy nhúc nhích. - Ánh mắt La Mông sáng ngời nhìn ba con trâu rừng đang uống nước rồi nhỏ giọng nói:
- Khó khăn lắm mới gặp được trâu rừng lạc đàn, không thể để cho chúng sợ hãi mà bỏ chạy.
Hắn liếm liếm đôi môi khô của mình rồi nói tiếp:
- Khoảng cách xa như vậy nếu dùng cung thì không có hiệu quả cao. Như vậy để ta đi qua cho con to kia một đòn. Còn hai con nhỏ để cho ngơi. Chẳng phải ngươi có mang theo dây thừng đó hay sao? Nếu bắt sống được thì trói chúng lại rồi mang về. Trâu rừng sống có gia cao hơn một chút. Hơn nữa, việc giết trâu rừng trưởng thành thì không sao. Nhưng con nhỏ nếu có thể để thì không nên giết...
Nói xong, hắn chẳng để cho Pháp Phí phản đối, giống như một con mèo, trườn theo bụi cỏ mà tới sát ba con trâu rừng.
Khi tới gần, hắn mới phát hiện ra hai con trâu nhỏ là hai con nghé con mới sinh chưa được lâu. Lúc uống nước, bốn chân chúng vẫn còn run run.
Con trâu rừng trưởng thành kia cũng rất yếu ớt, trên người có rất nhiều vết thương đã lên mủ. Hiển nhiên là do tụt lại phía sau, lại phải bảo vệ nghé con nên nó gặp phải nguy hiểm. Bất cứ một động vật ăn thịt nào cũng đều cảm thấy thích thú đối với một con trâu bị lạc. Chẳng biết nó trải qua bao lần chiến đấu.
Khi La Mông tới gần, con trâu vừa mới uống xong nước, vẫy vẫy cái đuôi rồi đi về phía bờ biển.
"Cơ hội tốt!"
La Mông nắm chặt thanh kiếm trong tay nhẹ nhàng đi về phía con trâu. Thanh kiếm này chính là thanh được lão Duy Nhĩ rèn nên. Mặc dù lúc săn thú dùng khảm đao có lẽ thích hợp hơn, nhưng ở trên thế giới này binh khí vốn kiếm không dễ. Hơn nữa, hắn còn gánh món nợ mấy trăm đồng bạc nên lúc này đành phải dùng thanh kiếm.
Còn chuyện lấy khảm đao từ trong không gian ra lúc này là điều không thể. Cho dù khảm đao dùng để săn thú tốt hơn nhưng đối với một người chỉ biết kiếm thuật mà nói thì sử dụng kiếm còn có thể bảo vệ bản thân.
Bởi vì La Mông là Đức Lỗ Y nên trên người có một thứ hơi thở tự nhiên. Thứ hơi thở đó không chỉ hữu dụng đối với thực vật mà còn để đánh lừa động vật rất tốt. Dù sao thì làm gì có con nào lại đi cảnh giác với thực vật? Vì vậy mà khi hắn từ trong bụi cỏ đi ra, con trâu rừng đang quy lưng lại nên không phát hiện ra hắn.
Mãi cho tới khi hắn tới gần, nâng thanh kiếm lên để lộ ra sát ý, con trâu rừng mới phát hiện ra nguy hiểm. Nó hốt hoảng muốn tránh nhưng làm sao La Mông có thể để cho con mồi trốn thoát?
Hắn nâng kiếm lên, đâm mạnh vào thân con trâu. Binh khí sắc bén đâu vào thân trâu rất sâu. Con trâu rừng kêu lên một tiếng thảm thiết, lao thẳng về phía hắn.
La Mông hoảng sợ, vội vàng nhảy ra. Hắn có sự nhanh nhẹn nên lúc này phát huy tác dụng.
Mới nhảy được mấy bước, La Mông liền nhận ra do quá nhiều vết thương nên động tác của con trâu rừng hết sức chậm chạp, chỉ liên tục kêu lên những tiếng đau đớn.
La Mông lập tức đánh tiếp, đâm liên tục khiến cho máu tươi chảy ra đầm địa. Cuối cùng, con trâu rừng cũng chảy nước mắt, biết rằng cái chết đã tới.
Nhìn thấy giọt nước mắt, La Mông cảm thấy động lòng. Nhưng nghĩ tới Ni Khắc, hắn lại quyết tâm đâm thẳng một kiếm vào tim của con trâu.
La Mông nhìn con trâu ngã xuống đất thì cảm thấy hài lòng với sức khỏe của bản thân do luyện tập kiếm thuật. Hắn xoa xoa mấy giọt máu trên người
Sau khi làm xong, hắn đứng dậy vừa lúc thấy Pháp Phí dắt hai con trâu rừng cười ha hả đi ra.
Sau đó hai người bận rộn lột da con trâu, đồng thời xẻ thịt cho vào mấy bao tải đã chuẩn bị trước.
La Mông cũng có suy nghĩ cho mấy thứ này vào trong không gian của mình. Nhưng lúc này hắn không có một mình. Mặc dù Pháp Phí là bạn tốt của hắn nhưng chuyện bản thân có không gian đó càng ít người biết càng tốt.
- Lần này đúng là gặp may mắn. Da lột được rất tốt. - Pháp Phí nhìn một ít thịt còn dính trên xương mà cảm thấy tiếc:\
- Có lấy nốt chỗ này không?
La Mông cười vỗ vỗ vào mấy cái bao trên mặt đất:
- Đừng để ý tới nữa. Chỉ riêng chỗ này trở về đã mất rất nhiều sức rồi. Bây giờ đã là giữa trưa, chúng ta về nhanh thôi. Nếu về sớm thì có thể lấy tiền sớm, thậm chí ngươi còn có thể được ăn một chút bánh thịt.
Pháp Phí ngẫm nghĩ thấy đúng nên không nói gì thêm.
Mỗi người dắt một con nghé, khoác một bao thịt, vui sướng mà đi về.
Nhưng nói thế nào thì lần đi săn này cũng là một thành công lớn, không có người nào bị thương. Hơn nữa đi săn lại còn bắt được trâu rừng đúng là may mắn.
Ngay cả La Mông cũng không nhịn được mà lẩm nhẩm hát một số ca khúc được yêu thích ở Địa Cầu.
- La Mông! Ngươi đang hát cái gì đấy? Nghe hay thật. - Pháp Phí đi bên hâm mộ nói:
- Có thể dạy ta hay không?
La Mông kinh ngạc nhìn gã:
- Chẳng phải từ trước đến nay ngươi không thích hay sao?
Pháp Phí ngượng ngùng:
- Sang năm ta sẽ làm lễ trưởng thành...
- A a! Ta hiểu rồi. Tiểu tử ngươi nghĩ tới mấy cô gái rồi đúng không? Ha ha ha! - La Mông lập tức hiểu ra liền cười ha hả.
Khuôn mặt Pháp Phí lại càng đỏ hơn. Gã thẹn quá hóa giận:
- Không dậy thì thôi.
Sau đó tức giận đi về phía trước.
La Mông nhịn cười, bước tới vỗ vai gã:
- Đừng có nóng giận. Ta sẽ dạy ngươi.
Lúc này, sắc mặt Pháp Phí mới dễ coi hơn một chút. Có điều thoáng cái gã biến sắc:
- La Mông! Vừa rồi dường như có bóng người chạy qua.
- Phải không? - La Mông thôi cười, cẩn thận nhìn quanh:
- Không có ai! Vừa rồi ngươi có hoa mắt không?
- Có thể. - Pháp Phí cũng không dám khẳng định.
- Đúng rồi, nghe nói tiểu thư Ngả Lỵ Ny tốt với ngươi lắm. Sau này, ngươi có ý định vào làm cho giáo hội không?
Thấy ánh mắt hâm mộ của đồng bọn đang nhìn, La Mông chỉ biết vỗ đầu Pháp Phí mà cười khổ:
- Chuyện đó và chuyện có hay không vào giáo hội l có liên quan gì với nhau? Có điều...
Trước mắt hắn hiện lên khuôn mặt xinh xắn, điềm tĩnh của Ngả Lỵ Ny cùng với thân thể quyến rũ:
- Tiểu thư Ngả Lỵ Ny quả là người rất tốt.
Pháp Phí cười ha hả, nói:
- Đừng nói là ngươi thích tiểu thư Ngả Lỵ Ny đấy chứ?
Câu này nếu bình thường thì không thể nói. Dù sao, tiểu thư Ngả Lỵ Ny cũng là quý tộc lại là một mục sư, địa vị hơn xa đám bình dân bọn họ. Cho dù La Mông là Đức Lỗ Y cũng không dám với cao.
Nhưng hiện giờ chỉ có hai người bọn họ, hơn nữa Pháp Phí muốn trêu lại nên kiếm cớ cười nhạo đối phương mà thôi.
- Nếu ngươi có thể lấy được tiểu thư Ngả Lỵ Ny thì đúng là một bước lên trời. Tiểu thư Ngả Lỵ Ny không chỉ là một mỹ nhân mà tính cách cũng dịu dàng lại còn lương thiện. Tương lai tiểu thư lại là mục sư, chưa nói tới việc còn là con gái của lĩnh chủ đại nhân. Ngươi nói thật xem ngươi có thích tiểu thư hay không?
Có điều biểu hiện của La Mông làm cho hắn thất vọng. Vẻ mặt hắn vẫn bình tĩnh, dường như câu nói vừa rồi không hề liên quan tới mình.
- La Mông! Ngươi không nghe ta nói hay sao? Ta nói tiểu thư Ngả Lỵ Ny xinh đẹp lương thiện như vậy chẳng lẽ ngươi không thích?
La Mông vỗ đầu Pháp Phí:
- Nói gì đấy? Đây cơ bản là chuyện không thể. Chẳng lẽ ngươi quên thân phận của tiểu thư hay sao? Cắt.
Nói xong, hắn làm một động tác khinh bỉ rồi đi nhanh về phía trước.
- Này này! La Mông từ từ chờ ta với. - Pháp Phí vội vàng nắm hai con nghé con đuổi theo.
- Ngươi nói không thích nhưng mặt thì lại tố cáo a. Nói đi, nói đi! Chúng ta là bạn với nhau! Nói ra ta không cười ngươi...
- La Mông....
Hai người vừa nói vừa đi càng lúc càng xa. Ở phía sau lưng họ để lại vô số những giọt máu trên mặt đất kéo dài tới cái túi trên lưng La Mông.
Cho tới khi hai người khuất hẳn, một người thanh niên mặc áo choàng rộng thùng thình mới xuất hiện.
Đã có 11 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của baongoc
Thiên Khiển Chi Tâm Tác giả: Kinh Kha Thủ
-----oo0oo-----
Chương 21: Lửa giận. (thượng)
Nhóm dịch: Hany
Nguồn dịch: Metruyen
Lão sư! Đạo tự nhiên là cái?
Đây là một khoảng đất trống trong rừng rậm, xung quanh cây cối um tùm tươi tốt. Trên khoảng đất trống có mọc một số loại hoa xinh đẹp và một số loại thực vật kỳ quái. Trong không khí tràn ngập một mùi thơm của hoa. Có một cô gái xinh đẹp đứng bên một gốc cây, quan sát cẩn thận, sau đó liền bật ra một câu hỏi.
Có một trung niên nam nhân đứng bên cạnh nàng cùng quan sát thực vật lớn lên. Y khoác một chiếc áo choàng làm bằng lá cây màu xanh, trên người tản ra một thứ mùi dung hợp với tự nhiên.
Bên cạnh họ là một con chó to màu đen đang vui đùa với một con chó trắng.
Mọi thứ hết sức ôn hòa. Trong bầu không khí nó, nét mặt của trung niên nam tử hết sức thoải mái. Y xoa xoa đầu thiếu nữ, tò mò mà hỏi:
- Vi Ngọa! Sao đột nhiên lại hỏi câu đó?
Vi Ngọa cau cái mũi đáng yêu rồi nói:
- Bởi vì con muốn trở thành một Đức Lỗ Y đủ tư cách. Chẳng phải lão sư đã nói rằng muốn trở thành một Đức Lỗ Y đủ tư cách thì phải vâng theo đạo Tự nhiên, từ đó mà hấp thu được lực lượng của thiên nhiên trở thành của chính mình. Nhưng con không rõ lắm rốt cuộc cái gì là đạo tự nhiên, bởi vì nó quá trừu tượng.
Nói xong nàng lại cau mũi như rất buồn rầu về vấn đề này, sau đó lại nghiên đầu nhìn lão sư của mình - Đức Lỗ Y Kiệt Pháp.
Đức Lỗ Y Kiệt Pháp nhìn dáng vẻ đáng yêu của nàng mà nở nụ cười, trong lòng có chút thương tiếc. Cuối cùng, y không nhịn được mà vò đầu cô sau đó mới lên tiếng:
- Xem ra Vi Ngọa của chúng ta cũng đã có thể tự hỏi vấn đề của mình.
Y quay đầu nhìn một khoảng xanh lục phía sau mà giảng giải một cách kiên nhẫn:
- Đạo của tự nhiên! Thực ra cũng có thể gọi là quy luật của tự nhiên. Sở dĩ phải tuân theo nó cũng là bởi vì Đức Lỗ Y và đạo tự nhiên có quan hệ rất mật thiết. Đầu tiên muốn trở thành Đức Lỗ Y phải được sự chấp nhận của tự nhiên. Mà sau khi trở thành Đức Lỗ Y thì càng cần phải liên tục thu lấy năng lượng của tự nhiên. Tự nhiên được chia làm hai lại, một loại là lực lượng của thực vật và một loại là lực lượng của động vất. Có thể cảm ứng được một cách dễ dàng nhất chính là lực lượng của thực vật. Nếu muốn có được lực lượng của thực vật thì đầu tiên phải được sự chấp nhận của nó sau đó gieo trồng và chăm sóc. Đó là phương pháp dễ dàng nhất để được sự chấp nhận của thực vất. Tất nhiên, nông phu gieo trồng với mục đích để thu hoạch rất khó có được sự chấp nhận của thực vật và tự nhiên để trở thành Đức Lỗ Y. Và vì vậy, Đức Lỗ Y mặc dù có thể chỉ bảo nông dân làm việc thế nào nhưng bản thân không thể làm như họ. Đó chính là lý do vì sao chúng ta phải ở trong rừng rậm. Ở trong này, chúng ta có thể gần gũi với tự nhiên. Còn lực lược của động vật trong thiên nhiên càng nhiều thì càng thể hiện sự cân bằng. cũng có thể nói, chỉ có tổng số lượng chủng loại động vật và tự nhiên hình thành một sự cân bằng như thế đạo của tự nhiên mới đạt tới một sự hoàn mỹ, mới không bị phá hủy. Và chúng ta mới có thể từ đạo của tự nhiên mà có được càng nhiều lực lượng. Ta nói như vậy con có hiểu không Vi Ngọa?
- A! Có hiểu ra một chút thưa lão sư. - Vi Ngọa nghiêng đầu suy nghĩ rồi gật đầu.
Sau đó, Kiệt Pháp lại chỉ cho đệ tử yêu của mình làm thế nào để phân biệt thực vật, chăm sóc. Sau khi hướng dẫn xong, cả hai mới phát hiện ra mặt trời đã lên rất cao.
- Được rồi! Hôm nay tới đây thôi. - Kiệt Pháp cười nói.
Hai thầy trò cầm cái xẻng nhỏ và thùng tưới theo con đường nhỏ đi về căn phòng của Kiệt Pháp.
Kiệt Pháp là Đức Lỗ Y cấp năm nhưng đồng thời cũng phủ trách hướng dẫn việc đồng ruộng trên trấn. Mỗi tháng có thể nhận được rất nhiều tiền lương. Y cũng có chỗ ở của mình trên trấn, nhưng vì ưa thích tiếp xúc với thực vật nên mới ở đây lâu như vậy. Vì thế mà căn phòng của y mặc dù nhỏ nhưng hế sức ngăn nắp.
Hơn nữa, trước mặt căn phòng là một con sông nhỏ, hai bên bờ sông thực vật mọc tươi tốt. Chỉ cần tới gần căn phòng có có thể cảm nhận được hơi thở của thiên nhiên rất đậm.
Kiệt Pháp bỏ công cụ rồi múc một chút nước trong vắt trong thùng gỗ cho vào trong chậu sau đó rửa hai tay và mặt. Cho đến khi nghe thấy một tiếng hét kinh hãi của Vi Ngọa vang lên, y mới vội vàng lau khô rồi chạy vào.
- Có chuyện gì vậy hả Vi Ngọa?
Kiệt Pháp đẩy cửa bước vào thì thấy đệ tử của mình đang cầm một tờ giấy trắng, nét mặt có chút khác lạ.
- Giáo sư! Có tin nhắn cho ngài... - Vi Ngọa đưa tờ giấy cho Kiệt Pháp.
Kiệt Pháp nhận lấy tờ giấy, ngay lập tức sắc mặt trầm xuống. Rất lâu sau, lão mới nói:
- Nếu nhưng gì trên đây nói là thật thì La Mông làm cho ta thất vọng rồi. Có lực lượng mà lợi dụng nó để làm trái với điều cấm thì sau này làm sao có thể truyền thụ được cho hắn thêm nhiều tri thức và lực lượng đây?
- Nhưng giáo sư! Người nhắn lại...
Kiệt Pháp nhìn cái tên, nghĩ nghĩ rồi nói một cách lạnh lùng:
- Ta không cần biết người nhắn là ai. Hiện tại ta chỉ muốn biết thiếu niên kia có phải làm chuyện ảnh hưởng tới vinh quang của Đức Lỗ Y hay không?
Nói xong, y vò tơ giấy lại, đang định vất đi thì nghĩ gì đó rồi bỏ vào trong ngăn kéo.
Mà cùng lúc đó, Pháp Phí và La Mông đã trở lại trấn cũng nhận lấy lần thu hoạch lớn đầu tiên trong đời của mình.
- Oa! Chỉ riêng chỗ thịt trâu rừng đã bán được năm mươi đồng bạc.
Pháp Phí xách túi tiền nặng trịch, cười híp cả mắt.
Cũng không thể trách hắn hưng phấn như vậy. Cho dù là một con trâu cái khỏe mạnh thì trong trấn nhỏ cũng chỉ cần bỏ ra một trăm đồng bạc là có thể dắt về nhà. Còn lần này, bọn họ không chỉ bắt được một con trâu rừng to kiếm được thịt và da mà còn dắt được hai con nghé con về.
Gã đứng chờ ở cửa nhà trọ Mặc Đặc. Sau khi cùng gã về, La Mông đang nói gì với Mặc Đặc. Nghe thấy tiên sinh Mặc Đặc nói rằng:
- Sau này có món ăn nào nữa thì đưa tới đây cho ta.
Nét mặt của Pháp Phí càng thêm rạng rỡ.
Còn La Mông từ biệt Mặc Đặc, đi tới vỗ vỗ vai Pháp Phí rồi nói:
- Đi cùng ta tới nhà Ni Khắc.
Sau khi để lại bốn mươi đồng bạc, hai người ra khỏi nhà Ni Khắc. La Mông lấy năm đồng bạc đặt vào tay Pháp Phí.
- Số này cho ngươi. Mặc dù không nhiều lắm nhưng cứ tin tưởng ta. Sau này sẽ còn nhiều hơn.
Pháp Phí chỉ do dự một chút rồi nhận năm đồng bạc một cách thoải mái. Mặc dù lần đi săn này, bọn họ chủ yếu là để gom góp tài chính cho Ni Khắc nhưng sau khi đưa cho Ni Khắc phần lớn, bản thân mình lấy một chút cũng là chuyện đương nhiên. Dù sao thì đó cũng là công sức của mình.
Lúc sau, hai người lại thảo luận về hai con nghé và tấm da trâu. Cuối cùng, cả hai quyết định tạm thời Pháp Phí sẽ đưa hai con nghé về nhà chăn nuôi, còn da trâu thì tạm thời La Mông sẽ giữ chờ khi gặp được người thích hợp mới bán.
Mắt thấy mặt trời đã lên cao, Pháp Phí dắt hai con nghé con, vui vẻ đi về nhà. Còn La Mông thì theo thói quen từ trước đi tới thần điện.
La Mông tới vườn thảo dược vội vàng làm công việc của mình rồi sau đó mới đi xem đồ ăn.
Nhìn bồn hoa trước cửa thần điện, tâm trạng của La Mông rất tốt. Vẫn như thường lệ, nữ quản sự phu nhân Tát Lâm đã chờ ở đó từ trước.
La Mông vội vàng rửa sạch tay sau đó giúp đỡ bưng thức ăn lên.
Mọi việc vẫn như thường ngày, chỉ có điều từ khi La Mông trở thành Đức Lỗ Y, hắn bắt đầu có tư cách được ăn bánh mì trắng.
- Cảm tạ nữ thần đã ban thực vật cho chúng ta. - Cũng vẫn như thường lệ, đầu tiên là cảm ơn nữ thần, sau đó mới bắt đầu ăn.
Bởi vì nhà của Nam tước đại nhân có khách quý nên hôm nay nhị tiểu thư Ngả Lỵ Ny cũng không đến thần điện. Chỉ có người vẫn ở bên cạnh Ngả Lỵ Ny là mục sư Đặc Ni Tư lại xuất hiện.
Trong ánh mắt khác lạ của mục sư Đặc Ni Tư, La Mông vội vàng ăn món ăn rồi quyết định tới thư viện của thần điện để đọc sách.
Khi hắn sắp tới gần thư viện thì có một người ở phía sau cất tiếng gọi. La Mông quay lại nhìn thì thấy đó chính là Đức Lỗ Y Kiệt Pháp.
Hắn vội vàng đi tới, cung kích hỏi:
- Lão sư! Ngài tìm tôi có việc gì?
Kiệt Pháp nhìn hắn một cách thản nhiên rồi hỏi luôn vào vấn đề:
- Nói cho ta sáng hôm nay có phải ngươi đi săn bắt trâu rừng hay không?
La Mông sửng sốt, nghĩ thầm tại sao lão sư lại biết được. Có điều hắn cũng không nghĩ tới chuyện giấu diếm nên thừa nhận một cách thẳng thắn:
- Đúng vậy thưa lão sư! Sáng hôm nay đúng là con và Pháp Phí vào rừng săn bắt trâu rừng. Bởi vì gần đây chúng con quá cần tiền cho nên...
- Giỏi lắm! Không cần nói nữa. - Kiệt Pháp đột nhiên quát lên.
Thấy La Mông kinh ngạc nhìn mình, Kiệt Pháp cố gắng kìm chế cơn giận mà nói:
- Không cần phải nói lý do nào nữa. Dù sao thì ngươi cũng đã đi săn giết trâu rừng đúng không? Lần trước khi Ni Khắc bị thương, ta đã nói với ngươi về sau không được làm việc đó nữa. Nhưng bây giờ, ngươi không chỉ đi săn mà lại còn bắt giết trâu mẹ và nghé con. Chẳng lẽ ngươi không biết rằng làm một Đức Lỗ Y phải gần gũi với tự nhiên và không được phá hoại sự cân bằng của nó hay sao? Đặc biệt là vì lợi ích riêng của bản thân?
"Chuyện này..." La Mông cũng hiểu đối với một Đức Lỗ Y mà nói thì đúng là không ổn. Nhưng xét về phương diện khác thì hắn làm vậy cũng chỉ vì sự sống của Ni Khắc mà thôi.
La Mông vốn vô cùng tôn kính đối với lão sư vì vậy mà hắn mở miệng giải thích:
- Lão sư! Chúng con làm vậy cũng là vì bất đắc dĩ. Tình hình của Ni Khắc ngài cũng đã biết. Hơn nữa, hắn còn phải có dinh dưỡng để tầm bổ, lại còn phải trả nợ.
- Bất đắc dĩ? - Kiệt Pháp tức đến mức không nói được nên lời. Y cũng không thèm để ý tới những gì nhắn trên giấy về đủ mọi hành động độc ác của La Mông có phải là thật hay không.
Dù sao thì nói cho cùng, thiếu niên bần cùng hèn mọn này cũng không thực sự là đệ tử của y. Vì vậy mà với việc hắn làm ô nhục thân phận và vinh quang của Đức Lỗ Y, Kiệt Pháp không thể chấp nhận nổi.
- Được rồi! Nếu ngươi có nhiều nỗi khổ như vậy thì từ bây giờ trở đi, ngươi không cần phải tới gần ta nữa. Từ nay về sau, ta không muốn gặp ngươi.
Phản ứng của Kiệt Pháp hoàn toàn nằm ngoài suy nghĩ của La Mông.
Y nói ra câu đó hết sức kiên quyết và tuyệt tình không cần quan tâm tới tình thầy trò giữa hai người.
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Thinhbobo
Thiên Khiển Chi Tâm Tác giả: Kinh Kha Thủ
-----oo0oo-----
Chương 22: Lửa giận (Hạ)
Nhóm dịch: Hany
Nguồn dịch: Metruyen
La Mông nhìn vị Đức Lỗ Y đang nổi giận không thèm liếc nhìn hắn mà cười khổ.
"Chỉ vì nguyên nhân này mà đuổi mình đi hay sao?"
Mắt thấy Kiệt Pháp đi tới góc rẽ, cảm giác mất mát trong lòng La Mông càng lớn.
Mặc dù chỉ là một người từ thế giới khác xuyên qua rồi phụ và người thiếu niên này, cũng có thể nói là một linh hồn hoàn toàn mới. Nhưng với những trí nhớ mà hắn nhận được thì trước kia La Mông đối với vị lão sư Kiệt Pháp phần lớn là cung kính. Không chỉ là do việc học tập mà thực tâm hắn hết sức tôn kính lão sư.
Nhưng trong trí nhớ thì từ trước đến giờ, vị lão sư này luôn giữ một sự on hòa với La Mông. Cho dù La Mông có cố gắng đến đâu thì y cũng chỉ hơi chỉ dậy một chút mà không thực sự nhiệt tình. Để cho Kiệt Pháp thực lòng dạy dỗ chính là cô bé kia.
Có thể nói thế giới này cấp bậc thực sự là được để ý quá sâu. Nếu không có địa vị và thực lực mà muốn có được tình thầy trò là điều cực khó.
Ngay lập tức, La Mông bật cười. "Không được bước vào phạm vi quyền lợi của Kiệt Pháp? Không biết là rộng bao nhiêu? Là căn phòng nhỏ của y hay là cả khu rừng rậm bên ngoài?"
Nếu chỉ là căn phòng nhỏ của Kiệt Pháp thì còn có thể chấp nhận được. Cùng lắm thì hắn tự tìm tư liệu rồi bản thân tiến hành học tập. Cho dù có nhiều rắc rối, khó khăn nhưng cũng còn có thể được.
Nhưng nếu ngay cả khu rừng rậm cũng không được đi thì toàn bộ kế hoạch trước đây của hắn bị rối loạn.
Nghĩ tới đây, ánh mắt của La Mông trở nên âm trầm. Suy nghĩ một chút, hắn bỏ qua rồi dự định tiếp tục tới thư viện xem sách.
Nhưng khi hắn vừa mới bước lên bậc thềm của thư viện, đang định đẩy cửa đi vào thì một bóng người chợt chắn trước mặt hắn.
- La Mông! Hóa ra ngươi làm trái với lời dạy của Kiệt Pháp và pháp tắc của Đức Lỗ Y? - Một âm thanh lãnh đạm vang lên. Người nói chuyện đúng là mục sư Đặc Ni Tư vẫn bám theo sau đuôi hắn nên thấy tất cả mọi chuyện. Y dùng một giọng tiếc nuối:
- Ta thấy rằng ngươi nên về suy nghĩ lại. Ngươi không cần phải tới đây nữa. Khi nào được tiên sinh Kiệt Pháp tha thứ thì ngươi tới đây cũng không muộn.
Vào lúc mà La Mông ngẩng đầu lên, gã mục sư liền quan sát phản ứng của hắn.
Nhưng khiến cho gã thất vọng đó là không thể nhìn thấy mốt chút nào sự tuyệt vọng trên nét mặt đó.
Gã không ngờ được đối phương lại ẩn giấu cảm xúc sâu như vậy. Bản thân tên thiếu niên này vừa rồi còn bị một cú sốc như thế. Vậy mà trong trường hợp nào hắn cũng làm cho sự chế giễu của mục sư Đặc Ni Tư trở nên vô dụng.
Điều này khiến cho sắc mặt của mục sư Đặc Ni Tư càng trở nên âm trầm.
La Mông cũng đồng thời quan sát đối phương. Đối với thái độ căm thù của vị mục sư với mình, La Mông cũng biết nguyên nhân. Vị mục sư này từ năm mười chín tuổi được thần điện phái tới đây. Trong mười năm qua, cấp bậc của y đã đạt tới cấp bốn. Tốc độ có thể nói là bình thường. Nhưng như thế cũng đủ khiến cho y phải từ bỏ ý định chiếm đoạt nhiều của cài. Còn tới nay y đã hai chín tuổi nhưng vẫn chưa kết hôn với người nào, hiển nhiên là chú ý tới nhị tiểu thư của nam tước đồng thời cũng là mục sư cấp một của thần điện - Ngả Lỵ Ny.
Chuyện này gần như tất cả mọi người trong thần điện đều biết, cũng chẳng ai cảm thấy bất ngờ. Dù sao thì trên thế giới này, mục sư không phải là thế tập, mặc dù dược hưởng sự tôn sùng của mọi người và phú quý nhưng không thể bảo đảm phú quý cho con cháu. Chi duy có quý tộc mới có thể kế thừa được vinh quang đó. Vì vậy mà càng làm cho mục sư Đặc Ni Tư không từ bỏ ý đồ đối với Nam Tước. Mà đối với chuyện Mục sư Đặc Ni Tư theo đuổi con gia mình, Nam tước La Tạp Tư cũng biết nhưng cũng không có quá phản đối, vẫn để cho y có sự ảo tưởng được dựa vào quý tộc.
Chỉ tiếc rằng Ngả Lỵ Ny không ưa mục sư Đặc Ni Tư, ngoại trừ công việc, những lúc bình thường cơ bản là không có ý gì khác.
Cho dù mục sư Đặc Ni Tư tạo ra vô số trường hợp nhưng tiểu thư Ngả Lỵ Ny vẫn giữ thái độ hết sức ôn hòa với y. Vậy mà cô lại để ý tới một tên La Mông chỉ là một tên tiểu nhị ở cửa hàng, trong mắt mục sư Đặc Ni Tư, hắn liền trở thành một tên thiếu niên đê tiện.
Điều này khiến cho mục sư Đặc Ni Tư ghen tị. Vào lúc này, mặc dù y vẫn giữ lấy sự bình thản nhưng trong ánh mắt không giấu được sự lạnh lẽo và khoái trá.
Mặc dù La Mông không muốn đắc tội với mục sư Đặc Ni Tư nhưng trong tình hình hiện tại, hắn chỉ biết bảo vệ quyền lợi của mình. Nghĩ một chút, hắn liền nói:
- Tiểu thư Ngả Lỵ Ny có biết chuyện này không?
Nghe hắn nhắc tới tiểu thư Ngả Lỵ Ny, sắc mặt mục sư Đặc Ni Tư lập tức trở nên khó coi:
- Trước mắt tiểu thư Ngả Lỵ Ny tập trung tu hành. Nhưng ta tin rằng, cô ấy sẽ đồng ý với quyết định của ta.
Nói xong, y liền làm một cái động tác mời ra ngoài.
Hắn biết trong tình hình này có tranh luận cũng không được ích gì. Bản thân chỉ là một Đức Lỗ Y cấp một làm sao có thể đối kháng với nhân viên thần điện. Vì vậy mà hắn xoay người rời đi.
Nhìn hắn rời khỏi, mục sư Đặc Ni Tư vẫn đứng đó mà nở nụ cười lạnh.
Có câu nói, tiếng tốt chưa ra, tiếng xấu đã xa ngàn dặm.
Khi La Mông trở lại trên trấn, gần như tất cả đều biết thiếu niên này chọc giận Đức Lỗ Y Kiệt Pháp nên bị đuổi.
Đi trên đường, bị mọi người chỉ trỏ, lần đầu tiên La Mông cảm nhận được thế nào là mất tự nhiên.
Mới rảo bước tới cửa nhà trọ Mặc Đặc, ánh mắt của đám khách bên trong liền tập trung về phía hắn.
Lần này hoàn toàn khác với lần trước khi hắn có được thân phận Đức Lỗ Y cấp một. Ánh mắt tất cả nhìn hắn không còn có sự tôn trọng, chỉ có một sự tò mò và vui sướng khi thấy người khác gặp họa.
- La Mông! Chuyện kia có thật hay không? Ngươi thực sự xảy ra xung đột với Đức Lỗ Y Kiệt Pháp?
Người đầu tiên lên tiếng chính là đoàn trưởng đoàn Dong Binh Hải Ngõa Duy vẫn thường xuyên tới đây. Hắn tò mò nhìn La Mông từ đầu tới chân, hiển nhiên là không hiểu thiếu niên này làm gì mà lại làm cho Đức Lỗ Y Kiệt Pháp tức giận.
La Mông cười khổ, nói:
- Vâng! Là do ta săn bắn trâu rừng nên làm cho lão sư tức giận. - Vì không muốn mọi người suy nghĩ linh tinh, hắn nói thẳng ra nguyên nhân chính.
- Chính là con trâu rừng mà ngươi bán cho ta đấy sao? - Mặc Đặc từ trong phòng đi ra, tò mò hỏi.
La Mông gật đầu.
Ngay lập tức, tất cả liền quay vào bàn tán với nhau.
Chẳng qua, La Mông cũng không có tâm trạng nghe xem họ đồng tình hay vui sướng. Hắn thầm nghĩ tìm một chỗ yên tĩnh để suy nghĩ.
Đúng lúc này, Pháp Phí xuất hiện ở cửa nhà trọ.
- La Mông! Đi ra đây. - Pháp Phí vẫy hắn.
La Mông mượn cơ hội đi ra khỏi nhà trọ. Vừa ra khỏi cửa, hắn liền thở dài một hơi, sau đó lập tức thấy Pháp Phí đang lo lắng nhìn mình.
- Sao lại nhăn nhó như vậy? Chỉ bị người ta đuổi thôi mà. - Hắn vỗ vỗ vai đồn bọn:
- Mặc dù chúng ta chỉ trông cậy vào việc săn thú để kiếm món ăn nhưng cũng đủ sinh sống trong thời gian ngắn.
- La Mông! Ta đang định nói chuyện này. - Nét mặt của Pháp Phí hết sức phức tạp:
- Vừa rồi khi ta dắt trâu về thì gặp đại nhân Ba Tạp Ti. Ngài nói rằng ở trong trấn không cho phép được tự ý bán trâu rừng. Vừa rồi coi như xong, sau này không được lặp lại.
- Ngươi nói cái gì? - La Mông hơi giật mình. Nếu như lúc bị trục xuất khỏi thần điện, hắn chẳng có gì kinh hoàng thì bây giờ khi nghe Pháp Phí nói hắn thực sự kinh ngạc:
- Y thực sự nói vậy?
Ấn tượng đối với vị quan thuế vụ Ba Tạp Ti, La Mông vẫn còn nhớ rõ lần chúc mừng trở thành Đức Lỗ Y. Cái khuôn mặt luôn cười cười của người trung niên đó đã để lại ấn tượng cho La Mông. Mặc dù hắn từng nghe hai vợ chồng Mặc Đặc bàn luận với nhau về người đó nhưng La Mông cứ nghĩ đối phương cũng không có quá nhiều sự ảnh hưởng tới mình.
Nhưng hôm nay lại khác, tên quan thuế vụ đó lại cố tình làm khó dễ họ. Cho dù thế nào thì cũng không thể không cho phép tự do mua bán. Ở trên trấn, thường nhân tiến hành mua bán đồ ăn chưa hề gặp người nào bị quan thuế ngăn cản.
La Mông nghĩ tới đây liền nói với Pháp Phí:
- Như vậy chẳng phải là hắn không cho phép mua bán trâu rừng hay sao? Hai con nghé kia bây giờ cứ tạm nuôi ở nhà ngươi. Chờ một thời gian nữa xem tình hình rồi nói sau. Cùng lắm thì cho nhà các ngươi. Điều chúng ta phải làm bây giờ là phải xử lý tấm da trâu này trước.
Pháp Phí suy nghĩ thì bây giờ tạm thời thì có thể làm như vậy. Con nghé con mục tiêu quá lớn, không dễ mang theo như tấm da trâu.
Hai người thảo luận xong liền quyết định bán tấm da cho cửa hàng da trong trấn. Sau khi thuyết phục Pháp Phí đi về trước. La Mông một mình đi tới cửa hàng da. Sau khi quan sát không thấy ai, hắn mới lấy tấm da trâu ở trong không gian ra ngoài, bỏ vào trong bao rồi mới đi vào cửa hàng.
Điều khiến cho La Mông hài lòng đó là chủ cửa hàng cho giá rất hợp lý. Hai bên đang chuẩn bị giao dịch thì đột nhiên có một người từ ngoài đi vào.
- La Mông! Chẳng lẽ vừa rồi không ai nói cho ngươi biến việc mua bán da trâu một mình như thế này là không được hay soa? - Quan thuế vụ Ba Tạp Ti vừa cười lạnh vừa bước từ bên ngoài vào.
Đã có 7 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Thinhbobo
Thiên Khiển Chi Tâm Tác giả: Kinh Kha Thủ
-----oo0oo-----
Chương 23: Đạo tặc (thượng)
Nhóm dịch: Hany
Nguồn dịch: Metruyen
Bởi vì đám quan viên trong trấn nhỏ có quan hệ họ hàng với Nam Tước lĩnh chủ đại nhân cho nên ngoài uy quyền, bọn họ vẫn luôn uy hiếp với cư dân của trấn nhỏ.
Vì vậy mà thấy nét mặt của quan thuế vụ Ba Tạp Ti cau có từ bên ngoài đi vào, những người trong cửa hàng da liền vội vàng đi ra ngoài.
Nhưng bọn họ cũng không rời khỏi ngay mà tụ tập ở gần đó, tò mò quan sát xem mọi chuyện như thế nào, đồng thời chỉ trỏ bàn tán xôn xao. Dù sao thì một thiếu niên vừa mới trở thành học đồ Đức Lỗ Y rồi lại đắc tội với Đức Lỗ Y Kiệt Pháp, nên La Mông nhanh chóng trở thành tâm điểm của mọi người ở tất cả các nơi.
Hiện giờ, ngay cả quan thuế vụ Ba Tạp Ti cũng gây rắc rối cho hắn thì mọi người lại càng thêm tò mò.
La Mông xoay người nhìn lại. Người đàn ông trung niên kia liền mỉm cười:
- La Mông! Cái tên thiếu niên Pháp Phí không chuyển lời cho ngươi hay sao? Nếu như không thì ta cũng xin nhắc lại với ngươi một lần này là trong trấn không cho phép mua bán trâu rừng. Lần này ngươi nghe rõ chưa?
- Vâng thưa tiên sinh Ba Tạp Ti! Ta đã hiểu. Hơn nữa vừa rồi tôi cũng gặp Pháp Phí cũng nghe nhắc lại lời của ngài. Vì vậy mà tôi không có ý định bán hai con nghé kia đi, chỉ nghĩ là xử lý tấm da của nó cho xong. Tiên sinh Ba Tạp Ti! Như vậy cũng không được hay sao? - La Mông cung kính hỏi.
- Đúng vậy! Không được! Người trẻ tuổi, không nên có ý đồ lợi dụng. Chuyện của ngươi, ta đã được nghe người của thần điện nói. Chẳng phải là do ngươi làm bậy hay sao? Được rồi! Ta nói tới đây thôi. La Mông! Căn cứ vào luật thuế ở trấn, buôn bán trâu rừng một mình sẽ bị tịch thu. Ngươi chưa giao dịch thành công, vậy tịch thu da của ngươi . - Quan thuế vụ Ba Tạp Ti không còn có sự hiền lành như lúc trước mà chỉ có một thái độ giải quyết công việc chung.
- Luật thuế của trấn? - La Mông cảm thấy nao nao. Nếu như hắn nhớ không lầm thì trong trấn không hề có luật thuế. Tất nhiên nói cũng chẳng có gì làm bằng chứng. Mà một cách chính xác thì trong cái trấn này tất cả luật pháp đều tới từ người quản lý của nó. Ngoại trừ luật pháp quy định của quốc gia về các loại thế, còn phần lớn những loại thuế khác sẽ do Nam tước đại nhân quyết định. Chuyện cấm mua bán trâu rừng một mình cũng chỉ là do quan thuế vụ nói. Nhưng hắn chỉ là một thiếu niên không quyền không thế thì làm sao mà có khả năng chống đối? Ít nhất thì hiện tại không có.
- Được rồi! Tiên sinh Ba Tạp Ti. Nếu trong trấn cấm mua bán trâu rừng và da của nó thì tôi tình nguyện bị phạt. Vì sau không dám tái phạm nữa. Da trâu xin đưa cho ngài.
Hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của Ba Tạp Ti, trước sự gây khó dễ của y, La Mông cũng không cố gắng cưỡng lại. Mặc dù nếu hắn có phản đối thì cũng không làm được chuyện gì nhưng sự bình tĩnh của La Mông khiến cho gã quan thuế vụ phải kinh ngạc.
- Nếu không có chuyện gì thì tôi xin đi trước. Tiên sinh Ba Tạp Ti! Hẹn gặp lại. - La Mông bình tĩnh đưa tấm da trâu cho Ba Tạp Ti sau đó từ biệt rồi đi ra ngoài.
Sự bình tĩnh đó cùng với sự khiêm tốn khiến cho Ba Tạp Ti phải nheo mắt. Gã theo thói quen sờ sờ chiếc nhẫn đeo trên tay, ánh mắt phức tạp nhìn người thiếu niên đang đi xa.
- Quyết định này có phải là sai lầm hay không? - Gã thì thào nói với bản thân.
Mặc dù La Mông xuất thân chỉ là một thiếu niên thấp hèn, cũng chỉ là Một Đức Lỗ Y cấp một nhưng dựa vào thiên phú mới mười sáu tuổi của hắn cùng với tính tình trưởng thành hơn bạn cùng lứa thì chỉ sợ sau này...
Mặc dù do gẫn gũi với tiểu thư Ngả Lỵ Ny làm cho mục sư Đặc Ni Tư mất hứng, sau đó bị thần điện chèn ép. Nhưng dù sao thì hiện tại hắn cũng là một Đức Lỗ Y, lại còn trẻ như vậy...
Nghĩ tới đây, vị quan thuế vụ vốn từ trước vẫn gió chiều nào theo chiều đấy chợt trở nên trầm tư... Nếu đã cố tình làm khó hắn mà không làm cho hắn chui xuống bùn đen thì sau này chắc chắn là mối họa.
Trong lúc Ba Tạp Ti còn đang suy nghĩ thì La Mông lại một lần nữa bước vào trong rừng rậm.
Tháng mười một, thực vật ở trong thần điện vẫn sinh trưởng một cách mạnh khỏe nhưng cây cỏ trong rừng đã bắt đầu héo úa.
La Mông lấy từ trong sừng Thần Nông ra một chiếc bánh mì khô vừa ăn vừa đi, đồng thời sắp xếp những suy nghĩ.
Bản thân hắn không có tiền, lại gây chuyện ầm ỹ với Đức Lỗ Y Kiệt Pháp, chưa nói còn nợ y ba trăm đồng bạc có lẽ phải nhanh chóng trả lại. Hơn nữa, một số những chi phí khác khiến cho lúc này hắn phải cần tới bốn trăm đồng bạc. Có thể nói là trước mắt rất khó vượt qua cửa ải này.
Hơn nữa, vừa rồi quan thuế vụ Ba Tạp Ti cố tình gây khó dễ khiến cho La Mông cảm thấy lo lắng. Nếu như hắn không nhìn nhầm thì người đàn ông trung niên luôn cười nói đó chính là một người nham hiểm, bình thường nếu không có việc gì thì không sao. Nhưng chỉ sợ chuyện vừa rồi, bên trong còn có bàn tay của những người khác.
"Là....kiệt Pháp hay sao? Không! Khả năng này không cao. "
La Mông lắc đầu.
Mặc dù vị Đức Lỗ Y đó từ trước đến này vẫn ôn hoàn đối với hắn nhưng hiện giờ lại đuổi hắn đi một cách dứt khoát. Nhưng tổng thể mà nói, Kiệt Pháp cũng không phải là một người ác.
"Như vậy là mục sư Đặc Ni Tư hay sao? Người này vẫn nhìn hắn không thuận mắt. " La Mông suy nghĩ một chút thì thấy rất có khả năng này.
"Hoặc có thể có một kẻ tiểu nhân nào đó không vừa mắt với bối cảnh một người như hắn leo lên theo con đường Đức Lỗ Y? Khả năng này cũng có thể có. " Hắn âm thầm suy nghĩ.
"Như vậy, chúng định làm như thế nào? Cấm hắn mua bán trâu rừng? Nếu như thế hắn vẫn có cách xử lý. Tối thiểu thì luật pháp trong trấn không cấm buôn bán dược thảo? Không được mua bán động vật thì mình có thể kiếm và nuôi trồng thực vật thì cũng không bị chết đói." Chỉ có điều tốc độ kiếm tiền sẽ chậm hơn so với việc bán trâu rừng rất nhiều.
La Mông thầm nghĩ mà chán nản. Có điều, hắn đối với cái trấn nhỏ này cũng không có quá nhiều tình cảm. Nếu bị áp bức xa lánh quá thì hắn sẽ đi. Dựa vào một chút vũ kỹ và kiến thức của bản thân thì bắt đầu lại ở một chỗ khác đối với hắn cũng là chuyện bình thường. Chỉ có điều như vậy trên người sẽ mang một cái tội trốn nợ.
Vì vậy mà sau khi ăn xong bánh mì, La Mông bắt đầu tìm kiếm thực vật không có trong không gian.
Tâm trạng của hắn cũng từ từ bình tĩnh trở lại, thưởng thức cảnh đẹp xung quanh. Trên đường đi, hắn còn bắt một con thỏ hoang rồi tìm một chỗ đất trống để nước.
Mắt thấy trời tối dần, hắn liền bỏ nửa con thỏ vào trong không gian rồi đứng dậy trở về.
Vừa mới đi vào trong trấn thì có một người đột nhiên cản hắn:
- Xin chào! Xin hỏi ngươi có phải là La Mông không?
- Đúng là tôi! Xin hỏi ngươi là ai? - La Mông dừng lại nhìn từ đầu xuống đến chân người trước mặt.
Đây là một người trung niên vóc người thấp bép, tóc thưa, quần áo bình thường. Gương mặt gầy yếu vàng vọt. dường như người này mới xuất hiện nên cho dù có gặp trên trấn nhưng cũng ít thấy ra ngoài vì vậy mà không đế lại nhiều ấn tượng cho La Mông.
- Ha ha! Là thế này. Ta là Tiệp Khắc của công hội Đạo tặc. Hội trưởng của chúng ta có việc muốn bàn với ngươi. - Người nam nhân đó tới trước mặt La Mông rồi thấp giọng nói.
La Mông nhíu mày:
- Công hội đạo tặc?
Trong trí nhớ của La Mông cũng không có nhiều về cái công hội này.
Tiệp Khắc thấy La Mông suy nghĩ liền vội vàng nhỏ giọng giới thiệu:
- Công hội đạo tặc thường hoạt động trong các thành trấn lớn, nên trong trấn này không có. Chúng ta cũng mới thành lập một phân hội của công hội Đạo Tặc ở đây. Ta là thành viên của công hội. Lần này tới đây là tìm ngươi để thương lượng việc mua bán...
Nói xong, y lại nhìn xung quanh rồi thấp giọng nói:
- Nghe nói ngươi săn được trâu rừng đúng không?
- Đúng vậy! - Ngay lập tức La Mông trở nên cảnh giác:
- Chuyện này có liên quan gì tới việc các ngươi tìm ta?
Tiệp Khắc cười ha hả, nói:
- Tất nhiên là có liên quan. Ta còn nghe nói rằng các ngươi mặc dù săn được trâu rừng nhưng lại bị cấm mua bán trong trấn. Phân hội trưởng của chúng ta tìm ngươi chính là vị chuyện này. Cúng ta muốn mua trâu rừng của ngươi. Hơn nữa...
Hắn lại nở nụ cười thật tươi:
- Nếu sau này ngươi có thể săn được trâu rừng hay các loài động vạt nào khác thì chúng ta đều mua hết. Thế nào? Nếu cảm thấy hứng thú thì tới công hội một chuyến với ta.
Mặc dù người này tạo cho hắn một cảm giác không tin tưởng lắm nhưng nếu chuyện mua bán này có thể thành công thì hắn có thể nhanh chóng giải quyết được tình trạng trước mắt. La Mông nghe thế cũng động tâm. Vì vậy mà trước sự khuyên bảo của Tiệp Khắc, cuối cùng hắn quyết định đi xem.
Phân hội của Công hội Đạo Tặc trong trấn được đặt ở một nơi hẻo lánh, nằm ngay bên ngoài trấn. Đó là một căn phòng đá ở trong khu rừng.
Người nói chuyện là ăn với hắn là một người trung niên, nhưng ấn tượng của y tốt hơn nhiều so với Tiệp Khắp. Thậm chí so với người bình thường còn trung hậu hơn một chút. Một người như vậy mà làm đạo tặc, thậm chí lại còn là hội trưởng khiến cho La Mông cảm thấy khó tin. Chỉ khi nói chuyện với hắn, ánh mắt của người đó thi thoảng lại lóe lên một ánh nhìn sắc bén khiến cho La Mông biết y cũng không phải là một người hiền lành.
Việc đàm phán mua bán hết sức thuận lợi. Chỉ có điều, cái giá đối phương đưa ra rất thấp. Nhưng cũng nằm trong tính toán của La Mông. Dù sao thì hiện giờ cơ bản là không thể bán được trâu rừng, nếu đối phương còn đưa ra giá cao hơn thì hắn phải thực sự cân nhắc xem ở đây có âm mưu gì hay không.
Mặc dù như vậy thì khi đám phán sắp kết thúc, La Mông nhân dịp đối phương không chú ý liền lấy một cái máy nghe trộm ở trong không gian mà gắn dưới bàn. Cái mày nghe trộm này được mua ở thế giới trước, mặt dù không phải là sản phẩm cao cấp nhưng cũng có thể phóng to âm thanh. Chẳng biết là có thể dùng được ở đây hay không.
Đám đạo tặc nhận được một mối buôn bán có lời đang cảm thấy vui vẻ nên không nhận ra hành động của La Mông.
Chúng càng không thể phát hiện được có một vật thể bằng kim loại to chừng một cái cúc áo được gắn dưới mặt bàn.
Đã có 8 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Thinhbobo
Thiên Khiển Chi Tâm Tác giả: Kinh Kha Thủ
-----oo0oo-----
Chương 24: Đạo tặc (hạ)
Nhóm dịch: Hany
Nguồn dịch: Metruyen
Hoàng hôn buông xuống, ánh trăng từ từ phủ trên mặt đất. Không gian tràn ngập một bầu hơi thở yên tĩnh.
Lúc này đã vào giờ cơm chiều. Cư dân trên trấn phần lớn đã xong một ngày làm việc, về nhà ăn cơm. Đường cái huyên náo lập tức trở nên trống trải.
Vào lúc này, có hai thiếu niên một trước một sau bước đi tren đường cái. Dưới ánh trăng sáng, cả hai đi qua một con đường nhỏ tới một bãi đất trống bên ngoài trấn. Đây là địa đạo của công hội Đạo Tặc. Hiện giờ do vì chuyện mua bán trâu rừng nên họ giới thiệu cho La Mông biết làm chỗ đưa hàng.
Lúc này, cánh cổng của trấn đã đóng không thể ra ngoài được.
- La Mông! Thực sự mỗi con chỉ được có ba mươi đồng bạc hay sao? - Thiếu niên đi sau có dáng người cường tráng hơn so với bạn cùng lứa một chút, ước chừng mười lăm mười sáu tuổi. Đó chính là người bạn tốt Pháp Phí của La Mông. Gã lớn hơn La Mông mấy tháng, những cơ bắp trên thân thể đang bắt đầu phát triển.
Một con nghé con giá ba mươi đồng bạc mặc dù không cao nhưng so với tổng thể thì cũng không thấp lắp. Dù sao, sau này còn có thể đổi lấy tiền. Trong suy nghĩ của Pháp Phí thì lần mua bán này coi như có lãi.
La Mông đi trước thì trầm mặc. Nghe Pháp Phí nói vậy hắn cũng không dừng lại, chỉ quay đầu lại liếc mắt nhìn đồng bọn một cái rồi sau đó nói:
- Có khả năng.
Có lẽ do máy nghe trộm quá đơn giản nên mặc dù có thể sử dụng ở thế giới này nhưng cũng không được quá xa. Khi trở lại trên trấn thì không nghe được rõ lắm, hơn nữa ban ngày tiếng ồn quá nhiều.
Lần này, hắn muốn nghe xem nên mới thông qua địa đạo để đi ra ngoài. Nói đi nói lại, không ngờ trong trấn lại có một con đường như thế này. Không biết bọn đạo tặc đã đào bao giờ.
Lần này hợp tác với công hội đạo tặc, La Mông cũng không giấu Pháp Phí. Sở dĩ hắn hẹn gã ra đây là để giải thích chuyện này. Một trong những nguyên nhân là lần đi săn trâu rừng có một phần của Pháp Phí. Nếu như không nói rõ thì không được. Nguyên nhân thứ hai là hiện nay La Mông rất đơn bạc, điều hắn cần nhất là đồng bọn có thể gánh vác nguy hiểm, có thể cùng với hắn bàn bạc.
Hiện tại Ni Khắc vẫn còn đang dưỡng bệnh. Từ khi được La Mông đưa cho bốn mươi đồng bạc, gia đình nhà Ni Khắc đã tốt hơn rất nhiều. Việc ăn uống của gã cũng có thêm dinh dưỡng. Mặc dù cho tới nay cũng mới chỉ có thể từ từ đi ra ngoài nhưng sự hồi phục cũng vượt ra ngoài sự tưởng tượng của mọi người. Chỉ có điều vắng mặt Ni Khắc hiện giờ Pháp Phí và La Mông ngồi với nhau có chút nặng nề.
- Có khả năng là như thế nào? Chẳng phải các ngươi đã bàn bạc rồi hay sao? - Mặc dù Pháp Phí không thông minh bằng La Mông nhưng cũng nhận ra sự lo lắng của người bạn tốt. Gã đau đầu không hiểu mọi việc đã bàn bạc xong tại sao vẫn không làm cho người bạn thân của mình vui vẻ.
La Mông tìm một bụi cỏ mềm rồi ngồi xuống, Pháp Phí cũng ngồi xuống theo.
- Không biết tại sao ta cứ có cảm giác lo lắng, dường như có điểm gì đó không bình thường.
- Ha ha! Là chuyện này sao? Ta cũng có nghe nói tới công hội Đạo tặc. Người ở trong đó đều là người thấy tiền là sáng mắt. Vì tiền họ có thể làm bất cứ điều gì. Có được người mua trâu rừng, ngươi phải vui mới phải chứ? Nếu lần này có thể hợp tác thì sau này kiếm tiền cũng dễ dàng hơn. Thân thể của Ni Khắc muốn hồi phục như trước mà không có tiền thì không thể. Hơn nữa hiện giờ quan hệ của ngươi với đại sư Kiệt Pháp như vậy nhất định là phải suy xét tới cuộc sống sau này một chút.
Còn có một câu nữa nhưng Pháp Phí không nói đó là gã muốn trở thành một chiến sĩ. Mà để đạt tới chiến sĩ cấp năm làm cho gia đình đang xuống dốc tái hiện sự vinh quang thì cũng cần phải có đủ tiền. Có tiền là có thể tìm được minh sư chỉ dạy. Có tiền là có thể đi ra thế giới bên ngoài để rèn luyện...
- Có lẽ ta đã suy nghĩ quá nhiều. Vậy đi! Ngày mai ngươi dắt nghé con ra ngoài trấn chờ ta. Ta hẹn với họ giao dịch ở ngoài trấn. - La Mông vỗ vỗ vào bả vai Pháp Phí, tự nhủ có lẽ đã suy nghĩ quá nhiều. Dù sao thì hắn cũng chỉ là một thiếu niên, không có quyền thế. Hiện giờ ngay cả việc được ra vào thần điện cũng bị tước doạt. Nếu chỉ muốn làm cho hắn trở lại như cũ, bọn họ hoàn toàn làm được. Nhưng trong tình hình như thế này, ai biết còn có trăm phường ngàn kế nào đối phó với mình?
Nghĩ tới thần điện, La Mông lập tức nghĩ tới tiểu thư Ngả Lỵ Ny. Vào ngày qua, hắn từng mấy lần tới cửa thần điện nhưng chưa từng một lần được nhìn thấy người thiếu nữ giống như thiên sứ đó. Không biết là cô đã nghe nói tới chuyện của hắn hay chưa...
- Ai! Thật sự là ta suy nghĩ loạn từ lúc nào. - La Mông cố gắng tỉnh táo lại. Hắn lắc lắc đầu như thể nhìn thấy bản thân càng lúc càng xa người thiếu nữ đó.
- La Mông! Ngươi lẩm bẩm cái gì đấy? - Pháp Phí ngồi bên không hiểu gì mà nhìn hắn.
La Mông cười cười:
- Không có chuyện gì.
Đang định nói chuyện tiếp thì đột nhiên từ chiếc micro nhỏ xíu nhát trong lỗ tai vang lên những âm thanh ồn ào.
La Mông giật mình, giơ tay bảo Pháp Phí chờ một chút. Rồi sau đó, dưới ánh mắt khó hiểu của Pháp Phí, hắn tập trung vào những âm thanh đó.
- Ha ha ha! Hoan nghênh! Hoan nghênh! Đúng là khách quý.
Một loại những âm thanh loạt soạt vang lên, sau đó âm thanh trở nên rõ ràng. Đầu tiên là La Mông nghe thấy âm thanh nịnh nọt đó.
Âm thanh đó dường như là của phân hội trưởng. Có điều nghe qua thì người tới không phải là bình dân. La Mông hết sức tập trung lắng nghe.
- Mọi chuyện làm ổn chứ? - Một âm thanh của đàn ông vang lên. Nghe giọng thì đó là của một người trung niên.
"Mọi chuyện làm ổn?" La Mông càng thêm tập trung. Hắn nhận ra âm thanh đó có chút quen quen...
"Là ai?"
La Mông vừa nghe vừa cố nghĩ xem những người đã gặp. Đột nhiên, bóng một người chợt xuất hiện trong đầu hắn. Đó chính là quan thuế vụ Ba Tạp Ti - Cái tên nham hiểm đó. Ngay lập tức, La Mông đánh hơi được ở đây có âm mưu. Vì vậy mà hắn càng thêm tập trung.
Chỉ tiếc là không biết do tín hiệu yếu hay đối phương không nói gì mà tiếp theo đó, cho dù La Mông có lắng nghe cũng chỉ nghe thấy những tiếng loẹt xoẹt.
"Chết tiệt! Không phải là hỏng chứ?" La Mông tức giận.
Có điều, câu chuyện kế tiếp khiến cho hắn ổn định lại. Sau khi một loạt những âm thanh loẹt xoẹt vang lên lại vang lên tiếng đối thoại. Hơn nữa, nội dụng họ nói chuyện với nhau khiến cho hắn biết được đoạn trống vừa rồi thực sự không phải là do máy móc mà là do hai bên đều im lặng.
- Tiên sinh Ba Tạp Ti! Ngài nên biết, công hội Đạo Tặc luôn vì chữ tín và danh dự. Nếu làm như vậy thực sự là... - Đây là câu trả lời của phân hội trưởng, nghe thì như từ chối nhưng thực ra cũng là để giành thêm nhiều lợi ích.
Quả nhiên là quan thuế vụ Ba Tạp Ti cũng lường trước điều này.
- Danh dự của công hội Đạo Tặc? Những lời này ngươi nói với người khác chứ đừng có nói với ta. Nếu đạo tặc mà có chữ tín thì ... - Ba Tạp Ti dừng lại một chút. La Mông không nhìn thấy vẻ mặt của gã nhưng âm thanh chuyển biến khiến cho hắn có thể đoán được câu nói tiếp theo chính là nhược điểm của công hội đạo tặc.
Quả nhiên, sau khi dừng một chút trong tainghe lại vang lên âm thanh lạnh lùng của quan thuế vụ Ba Tạp Ti.
- Những việc các ngươi làm ở trấn Bách Lâm và nơi đây thì như thế nào?
Sau khi nói xong tất cả lại im lặng, chỉ còn những âm thanh loạt xoạt.
Có điều lần này thời gian im lặng cũng không lâu.
- Đại nhân Ba Tạp Ti! - Tiếng cười ha hả của phân hội trưởng công hội Đạo tặc vang lên.
- Ngươi có lo cũng chẳng được ích gì. Chỉ cần ngươi làm ổn thỏa chuyện này cho ta thì ta sẽ không đả động gì tới những chuyện kia. Hơn nữa, thù lao đồng ý với ngươi lúc trước tăng gấp đôi có được không. - Âm thanh của Ba Tạp Ti chậm lại.
- Có thể! Có điều thưa đại nhân Ba Tạp Ti! Ta không hiểu người thiếu niên đó chỉ là một thường dân, hơn nữa nghe nói còn bị thần điện đuổi đi. Một người như vậy tại sao khiến cho ngài phải lo lắng?
Mặc dù gã hội trưởng của công hội Đạo tặc không nói đến tên nhưng nghe đến đây, La Mông vẫn phải kinh ngạc. Nếu như hắn không che miệng thì vừa rồi đã thốt lên tiếng kêu. Bản thân bị người ta mưu hại, cũng may là nghe được đoạn đối thoại này.
Không để ý tới ánh mắt của Pháp Phí, La Mông tiếp tục lắng nghe. Nếu như vừa rồi hắn tập trung một trăm phần trăm thì sau khi biết chuyện này có liên quan tới mình, sự chú ý của La Mông còn đạt tới gấp đôi.
Hai người đang nói chuyện bên kia cũng không biết bản thân mình bị nghe trộm. Vì vậy mà Ba Tạp Ti từ trước đến nay vẫn luôn cẩn thận cũng không phản đối gã phân hội trưởng của công hội Đạo Tặc nhưng cũng không giải thích.
- Chuyện này ngươi không cần phải biết. Ngươi chỉ nên biết rằng, ngày mai ta sẽ phái người mai phục bên ngoài trấn. Ta cũng sẽ chờ ở đó. Chỉ cần La Mông cùng với các ngươi giao dịch, ta sẽ cho người bắt hắn.... Ha ha! Ba ngày sau là thời gian tiến hành đại hội ở quảng trường, ta sẽ tuyên bố tội trạng của hắn, không được sự cho phép mà dám tự ý mua bán trâu rừng. Hơn nữa việc này lại còn liên quan tới công hội đạo tặc. Ha ha! Như thế ít nhất cũng bị bỏ tù. Mà bỏ từ rồi thì.... Ta muốn biết sau này hắn còn xoay sở như thế nào?
Ngay sau đó, bọn họ bàn bạc một chút. Rồi cuối cùng là âm thanh tiễn khách của phân hội trưởng với quan thuế vụ vang lên.
Còn La Mông thì ngay cả lưng áo cũng ướt sũng mồ hôi.
Có thể nói, La Mông thực sự là may mắn. Nếu hắn không đặt máy nghe trộm, đồng thời những gì hai người kia vừa bàn luận không nằm trong phạm vi của máy thì ngày mai chờ đợi hắn sẽ là...
Mặc dù lén mua bán trâu rừng cũng không có nặng lắm nhưng có liên quan tới công hội đạo tặc ở trên nhiều lãnh địa rất có thể bị xử nặng.
Mặc dù chưa chắc là tử tội nhưng bị giam vài năm cũng là chuyện có thể. Nhưng một khi bị giam vào trong ngục thì chuyện chết ở trong đó cũng không ai cảm thấy ngạc nhiên.
Nghĩ tới đây, trong mắt La Mông lập tức trở nên u ám.
Đã có 7 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Thinhbobo