Hai tay Thiệu Cảnh chậm rãi khép lại, quầng sáng trong suốt như nước rung động rồi dần ngưng tụ thành một mũi thủy tiễn(*), sau đó ánh mắt hắn chợt lóe, cổ tay rung động, mũi thủy tiễn này bắn vụt ra ngoài, xẹt qua phía trên linh điền.
Thiệu Cảnh liên tục thi pháp, thủ pháp của hắn thuần thục, linh lực dư thừa. Mặc dù Thủy Tiễn thuật chỉ là thuật pháp bình thường, uy lực cũng không lớn nhưng thủ pháp thi triển của hắn cũng coi như không tệ. Chỉ thấy thủy tiễn kia xẹt qua giữa không trung, rất nhanh đã bay ra ngoài một trượng, nào ngờ đúng lúc này thì đôi tay Thiệu Cảnh chợt run nhẹ, ngay sau đó thủy tiễn liền chậm lại giữa không trung, tiếp đó là một tiếng ầm trầm muộn vang lên, trong nháy mắt mất đi khống chế, cây thủy tiễn vừa rồi vẫn còn uy phong lẫm liệt lập tức tản ra rồi biến thành nhiều giọt nước rơi ào ào xuống.
Chiêu Thủy Tiễn thuật đó dĩ nhiên bị bỏ dở nửa chừng, thi pháp thất bại!
Ánh mắt Thiệu Cảnh quét qua chỗ linh điền vừa bị những giọt nước giội xuống, mặt không đổi sắc, hoặc là nói sắc mặt không chút thay đổi, lại tiếp tục thi triển pháp thuật lần thứ hai, vẫn là Thủy Tiễn thuật như trước.
Ngưng đọng nước thành mũi tên, sau đó thất bại.
Thiệu Cảnh lặp lại quá trình vừa rồi, điều bất đồng chính là lần này thân thể hắn hơi chuyển, quỹ đạo thủy tiễn bay ra hơi lệch so với lần đầu tiên, cho nên khi thủy tiễn tản thành những giọt nước thì lại rơi xuống một khoảng đất khác trên linh điền.
Cứ như vậy, giữa đêm khuya lặng yên thế này, Thiệu Cảnh thi triển Thủy Tiễn thuật tổng cộng mười mấy lần, mỗi lần đều thất bại, giữa khoảng thời gian đó hắn còn dừng lại nghỉ ngơi một lần. Nếu lúc này có người nào đứng bên cạnh nhìn từ đấu đến cuối thì sẽ phát hiện loại Thủy Tiễn thuật nhìn có vẻ buồn cười, vô tác dụng này, giọt nước do những cây thủy tiễn do linh lực tạo thành này tản ra, lại tưới ướt cho toàn bộ linh điền một lần.
Đúng vậy, hắn lại có thể dùng phương pháp không thể tưởng tượng nổi như vậy để tưới nước cho linh điền của mình.
----o0o----
Rất nhiều năm trước, vị sư phụ luôn tự xưng tổ tiên đã từng rất uy phong kia dẫn theo Thiệu Cảnh lưu lạc khắp nơi, luôn thích khoe khoảng công tích vĩ đại của tổ sư mình, chẳng qua uy phong năm đó khi truyền đến đời này của ông ta thì căn bản là ngay cả pháp môn tu hành ở Luyện Khí cảnh cũng bị mất, mà thuật pháp ngũ hành thì vẫn giữ được hai loại, đều là thuật pháp cấp một bình thường nhất, một loại là Thủy Tiễn thuật mà Thiệu Cảnh vừa mới thi triển ra, loại còn lại cũng là thuật pháp ngũ hành cấp một, Hỏa Cầu thuật thuộc về hệ hỏa.
Năm đó thầy trò hai người lưu lạc giang hồ lừa ăn lừa uống, hai thuật pháp này có tác dụng rất lớn, ví như dùng để giả thần giả quỷ, giả tiên đuổi ma thì đặc biệt có hiệu quả. Cho nên tuy rằng Thiệu Cảnh không nhiều tuổi lắm nhưng đã thuộc lòng hai loại thuật pháp cấp một này, hơn nữa hắn cũng khá thích thuật pháp ngũ hành, thường ngày nếu rảnh rỗi đều tiện tay luyện tập, căn bản sẽ không xuất hiện tình huống thi pháp thất bại.
Mà tình huống tối này cũng là hắn cố ý cắt đứt quá trình thi pháp của mình, chính là muốn dùng những giọt nước có ẩn chứa linh lực mỏng manh đó để tưới linh điền, tưới bằng nước có ẩn chứa linh lực như vậy thì những linh thảo cấp một của hắn kia mới có thể lớn lên được. Chẳng qua dù sao cũng chỉ là thuật pháp cấp một, linh lực của hắn lại có hạn, tối đa cũng chỉ miễn cưỡng cung ứng được cho linh thảo cấp một, nếu như trồng linh thảo có phẩm cấp cao hơn thì cũng không sống nổi.
Năm lần một vòng, phóng ra hai đợt Thủy Tiễn thuật, mặc dù mỗi lần đều bỏ dở giữa chừng nhưng linh lực cần dùng đều không thể thiếu một chút, trái lại bởi vì cần điều chỉnh chính xác thời gian thất bại của mỗi cây thủy tiễn, quá sớm sẽ không đúng vị trí, quá muộn thì thủy tiễn sẽ bay đi mất, Thiệu Cảnh thậm chí còn mệt mỏi hơn khi thi triển Thủy Tiễn thuật thành công đến mấy phần.
Ngồi xuống bên cạnh linh điền thở dốc, nhìn những cây linh đậu, linh thảo sức sống dạt dào, vẫn dính nhiều giọt nước đang lắc lư trong gió đêm như đang cười đùa dưới ánh trăng kia, Thiệu Cảnh thở dài, nhếch miệng cười tự nhủ:
- Dùng đạo thuật ngũ hành để làm ruộng, từ xưa tới nay e rằng chỉ có một mình mình đi!
(*)Thủy tiễn: Mũi tên bằng nước.
Đã có 23 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Thinhbobo
Mùa xuân dưới chân Thiên Thanh sơn, trừ những mảnh linh điền xanh mượt ra, mặt đất cũng đã mọc đầy cỏ xanh, thỉnh thoảng còn có vài đóa hoa dại lớn bằng đầu ngón tay nở rộ dưới ánh nắng xuân ấm áp, mùi thơm thoang thoảng dẫn đàn bướm tới bay múa, cảnh sắc vô cùng xinh đẹp.
Rất nhiều Tu hành giả đã đi ra linh điền của mình vất vả đổ mồ hôi canh tác. Mà trong mắt bọn họ, Thiệu Cảnh hiển nhiên là loại lười biếng điển hình, lúc này hắn lại đang lười biếng nằm trên gò đất nhỏ đã bị bạt mất một nửa bên sườn núi tắm mình trong ánh nắng xuân ấm áp, ừ, còn có một con heo nhỏ hiển nhiên cũng là loại lười biếng như hắn, cũng giống mọi ngày, nó đang híp mắt nằm gục trên bụng hắn, đôi tai một đen một trắng cụp xuống, thỉnh thoảng lại chép miệng tựa như vẫn còn nhớ đến bữa ăn sáng nay mới ăn xong.
Một phần điểm tâm, Tiểu Trư ăn bảy phần, Thiệu Cảnh ăn ba phần, hơn nữa tốc độ ăn của nó vẫn còn nhanh hơn cả Thiệu Cảnh.
Miệng ngậm một cọng cỏ khô tiện tay ngắt lấy ở bên cạnh, Thiệu Cảnh đưa lay lục lọi chiếc túi vải bên hông một lát rồi lại rút tay ra, trên tay hắn đã có thêm một cuốn sách cổ dày cộm được đóng buộc chỉ.
Song điều hơi kỳ lạ chính là, rõ ràng cuốn sách cổ được đóng buộc chỉ, dưới ánh sáng có thể thấy trên bìa có bốn chữ Thần Ma Chí Dị, lớn hơn chiếc túi chỉ lớn bằng cỡ bàn tay rất nhiều, đừng nói là lấy quyển sách từ đó ra, chỉ nhìn kích thước của quyển sách này thì đã biết chiếc túi căn bản không chứa nổi. Nhưng Thiệu Cảnh cứ tùy ý lục lọi như vậy liền lấy được quyển sách ra ngoài, sau đó mở cuốn sách ra xem, vẻ mặt không chút thay đổi.
Chiếc túi bị đảo lộn theo động tác của hắn, có thể thấy một mặt của chiếc túi có thêu hai đóa mây trắng nhỏ, chẳng qua nhìn cũng đã rất cũ nát. Chiếc túi nhìn có vẻ không có gì đặc biệt này chính là thứ duy nhất mà vị sư phụ tửu quỷ để lại cho hắn năm xưa, tên là túi Lưu Vân. Mặc dù ngày đó sư phụ tửu quỷ nói như chẳng đáng gì nhưng trên thực tế chiếc túi Lưu Vân này chính là bảo vật có không gian cất chứa tương đối hiếm thấy, một không gian chừng bốn thước vuông tựa như một cái rương bị cố định trong túi bằng đạo pháp thần kỳ.
Loại bảo vật tương tự thế này tại Tu chân giới không phải là không có, nhưng dù sao thì số lượng cũng khá ít ỏi, bởi vì muốn luyện thành một pháp bảo không gian trữ vật như vậy cũng không phải việc đơn giản, chuyện này liên quan đến rất nhiều đạo pháp, thần thông thần bí mà phiến phức, luyện chế rất khó khăn. Túi Lưu Vân này có giá trị không thấp, dùng trong sinh hoạt thường ngày cũng khá tốt, chẳng quá trừ nó ra vị sư phụ tửu quỷ kia đúng là không để lại thứ gì cho Thiệu Cảnh cả, trừ một đống sách lớn.
Đó thật sự là một đống sách lớn, chiếm toàn bộ nửa không gian của túi Lưu Vân, hơn nứa đúng như lời oán trách về tổ sư trước mặt mình trước khi lâm chung của sư phụ tửu quỷ, những quyển sách này đều là loại tầm thường, vô dụng, từ trời nam đất bắc, địa lý, tài nguyên, hoa cỏ cây cối, yêu thú, quỷ quái cho đến kỳ trân dị bảo, sách giới thiệu về những thứ này có không ít trong túi Lưu Vân. Chẳng qua cũng chỉ đến thế mà thôi. Những năm gần đây, mỗi khi rảnh rỗi Thiệu Cảnh lại đọc những quyển tạp thư này, mặc dù không có chỗ tốt gì đối với tu hành nhưng tầm mắt cũng được mở rộng không ít, lại thêm vẫn luôn phải lưu lạc chân trời góc bể lúc thiếu niên, kiến thức và sự từng trải của hắn không phải người bình thường có thể bì kịp được.
Một lần đọc này rất lâu, cũng không có ai đến quấy rầy cả, cho dù có người tình cờ đi qua đây thì nhiều lắm cũng chỉ ngạc nhiên quay sang nhìn, sau đó quá nửa mọi người sẽ xem thường, coi khinh rồi nghênh ngang rời đi. Tu hành giả muốn nổi bật thì quan trọng nhất là phải gắng gượng chịu đựng qua năm năm đầu tiên, mà muốn làm được điều này thì phải hoàn thành đầy đủ nhiệm vụ hàng năm được Huyền Thiên tông giao cho, nộp lên đầy đủ linh đậu hoặc linh thạch. Người lười biếng nhất định không thành châu báu, điều này đã trở thành khuôn vàng thước ngọc của Tu hành giả.
Tắm mình dưới ánh nắng xuân sáng rỡ thật sự rất thoải mái, Tiểu Trư híp mắt, cụp tai xuống, lười biếng nằm gục trên bụng Thiệu Cảnh không nhúc nhích, chỉ có cái đuôi ở sau mông cuộn lại rồi lại duỗi ra hai lần, không biết là nó chơi đùa như vậy quen rồi hay chỉ là động tác vô thức trong lúc ngủ mê.
Tay trái Thiệu Cảnh cầm cuốn sách, tay phải duỗi ra đặt ở bên hông, say sưa đọc cuốn sách này. Không có ai phát hiện ra, khi bàn tay phải hắn nắm lại, thỉnh thoảng ở đầu ngón giữa lại xuất hiện một đốm lửa nhỏ yếu ớt trong chốc lát, sau đó lại tắt đi, qua thời gian chừng một hơi thở lại xuất hiện một lần nữa, lặp đi lặp lại nhiều lần như vậy, tự nhiên mà thuần thục tựa như hô hấp vậy.
Không biết qua bao lâu, đang lúc Thiệu Cảnh cảm thấy nhức mắt vì đọc sách, muốn nghỉ ngơi một lát, thì đột nhiên nghe thấy tiếng hạc kêu thê lương kèm theo vài phần hoảng sợ từ nơi xa vọng lại. Hắn ngạc nhiên ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy trên bầu trời Thiên Thanh sơn mây trắng bao la, dưới tầng mây là mấy chục con tiên hạc do Huyền Thiên tông nuôi dưỡng đang hoảng loạn bay ra, tiếng kêu không dứt.
Đây là quái sự chưa từng gặp, Thiệu Cảnh hơi nghi ngờ đứng dậy, thuận tay nhét cuốn sách trên tay vào túi Lưu Vân. Đóa mây trắng nhỏ trên túi Lưu Vân lóe lên ánh sáng mờ nhạt, cuốn sách cổ còn lớn hơn túi Lưu Vân này biến mất tại miệng túi.
Đã có 20 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Thinhbobo
Không riêng Thiệu Cảnh có thắc mắc như vậy, hầu như tất cả Tu hành giả dưới chân núi đều thấy được tình cảnh này.
Dị tượng hạc kêu trên bầu trời không kéo dài quá lâu, ước chừng chỉ trong thời gian uống hết nửa chén trà đàn hạc lại ẩn mình vào trong mây trắng. Hết thảy lại trở lại bình thường, những Tu hành giả vốn nghi ngờ không thôi cũng thở phào nhẹ nhõm.
Ánh mắt Thiệu Cảnh rời khỏi tầng mây trắng trên đầu, vừa cúi đầu xuống liên im lặng không biết nói gì. Vừa rồi hắn bị tiếng hạc kêu làm giật mình đứng bật dậy khiến Tiểu Trư đang ngủ gục trên bụng rơi xuống đất, ai ngờ lúc này nhìn lại thì Tiểu Trư vẫn đang thở phì phì ngủ, nằm ngửa trên thảm cỏ, bốn chân hướng lên trời, bộ dạng ngốc ngếch tức cười đến không nói nên lời.
- Con heo lười!
Thiệu Cánh đá một cước vào mông nó.
Tiểu Trư trở mình, mũi nhếch nhếch hai cái, miệng chép chép, vươn cái chân nhỏ ra sờ sờ mông rồi lại tiếp tục ngủ.
----o0o----
Ngày 21 tháng 3, trời âm u.
Đã tám ngày từ sau lần Thiệu Cảnh thấy đàn hạc hoảng sợ bay phía trên Thiên Thanh sơn vào ngày 13 tháng 3. Vốn hắn chỉ cho rằng đó là một lần bất ngờ bình thường mà thôi, nào ngờ trong vòng tám ngày này hắn lại thấy được ba lần đàn hạc hoảng sợ bay ra giống nhau như đúc.
Hiện tượng đàn hạc hoảng sợ bay ra xuất hiện nhiều lần như vậy thì đương nhiên không thể là chuyện ngoài ý muốn gì, bầu không khí trên dưới Huyền Thiên tông cũng dần trở nên kỳ quái. Không biết những đệ tử cao tầng trên Thiên Thanh sơn như thế nào, nhưng những Tu hành giả ở dưới chân núi thì đã bắt đầu lưu truyền một lời đồn, nói rằng trên Thiên Thanh sơn xuất hiện vật gì đó không sạch sẽ, mà hạc trước nay luôn nhạy cảm với những thứ này nên mới bay ra để cảnh báo.
Chẳng qua rốt cuộc cái gọi là vật không sạch sẽ kia là thứ gì thì lại không có ai nói rõ được, có người nói đó là một con yêu thú vô cùng hung hãn chạy ra từ Vạn Yêu cốc, có người nói thực ra dưới linh sơn này có chôn một thần binh từ ngàn xưa, đến ngày nay sẽ xuất thế, thậm chí còn có người nói trong Huyền Thiên tông có một vị trưởng lão bởi vì năm xưa giết chóc quá nhiều nên hôm nay những âm hồn, quỷ quái thành tinh đã trở lại báo thù...
Đủ các loại lời đồn quái lạ quanh quẩn bên tai không dứt, Thiệu Cảnh cũng nghe được nhưng cũng chỉ cười xòa. Mặc dù hắn mới chỉ mười bảy tuổi nhưng sự từng trải lại hơn hẳn phần lớn Tu hành giả, trong những năm tháng lưu lạc kia hắn đã gặp rất nhiều thứ bị nghi là thần, quỷ, thậm chí có đôi khi hắn và vị sư phụ tửu quỷ kia còn giả thần giả quỷ để hù dọa người ta, lừa ăn lừa uống, cho nên hắn hoàn toàn không tin tưởng vào cái gọi là vật không sạch sẽ đó, chỉ là dù sao thì đàn hạc cũng đã hoảng sợ bay ra mấy lần khiến trong lòng hắn không khỏi cảm thấy nghi ngờ.
Dù sao vẫn phải sống tiếp, tuy rằng chuyện đàn hạc hoảng sợ bay ra rất khác thường nhưng đã có cao nhân trên Huyền Thiên tông ra ứng phó, mà Tu hành giả thì phần lớn vẫn trải qua cuộc sống bình thường. Đến ngày 21 tháng 3, Thiệu Cảnh rời giường từ sớm, hơn nữa còn dứt khoát ôm Tiểu Trư ham ngủ vẫn còn nằm trên giường lên ném vào thùng nước lạnh đã được chuẩn bị từ sớm, chỉ nghe một tiếng "ét..." thảm thiết, Tiểu Trư lập tức tỉnh táo lại.
Ra đến linh điền, Thiệu Cảnh đi qua đi lại quanh một mẫu trồng linh thảo kia mấy lần, một số linh thảo đã thành thục. Không thể không nói biện pháp dùng linh lực ngưng tụ thành thủy tiễn, rồi lại cố ý thi pháp thất bại để thủy tiễn tản ra thành giọt nước tưới cho linh điền kia tương đối hữu hiệu, ngày này chính là ngày đầu tiên hắn thu hoạch từ khi bắt đầu trồng linh thảo.
- Hắc Xà thảo, Khổ Tâm lan, Hồng liên, Xích liên, ồ, còn cả Thạch Nam đằng.
Thiệu Cảnh trước sau ngắt lấy năm loại linh thảo, mỗi loại ước chừng đều khoảng mười mấy gốc, cầm đến trước nhà gỗ chia ra, dùng dây bò lại, lại dùng bao bố bọc lại, rồi mới tháo túi Lưu Vân ở ngang hông xuống. Ánh sáng nhạt lóe lên, linh thảo bị thu vào không gây ra chút tiếng động.
- Đi thôi, Tiểu Trư.
Thoạt nhìn hôm nay tâm tình Thiệu Cảnh rất tốt, hắn mỉm cười vẫy tay với Tiểu Trư, nói,
- Chúng ta vào thành đi dạo.
Tiểu Trư vẫy vẫy cái đuôi nhỏ, ụt ịt mấy tiếng rồi chạy đến bên chân hắn cọ mấy cái rất thân thiết.
Last edited by Thinhbobo; 11-11-2011 at 07:26 PM.
Đã có 22 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Thinhbobo
Nơi mà Thiệu Cảnh sẽ "vào thành" chính là tòa Tiểu Hồ thành cách đó mười dặm, bởi vì trong thành có một cái hồ nhỏ nên mới được đặt tên như vậy. Từ dưới chân Thiên Thanh sơn đi dọc theo con đường lớn chưa đến một canh giờ là có thể thấy được tường thành do đá tảng xây thành.
Xung quanh Vạn Yêu cốc có mười mấy tòa thành lớn nhỏ, quy mô của Tiểu Hồ thành cũng được xem như trung bình. Nhưng phát triển qua nhiều năm, nhân khẩu của Tiểu Hồ thành cũng đã lên tới hơn mười vạn, cũng khá phồn hoa, thậm chí hơn mười năm trước tường thành còn được nới rộng ra, khiến tòa thành được mở rộng thêm một vòng.
Đây không phải lần đầu tiên Thiệu Cảnh đến Tiểu Hồ thành, mà trái lại, hắn đã từng đến đây rất nhiều lần. Trong những ngày thường Huyền Thiên tông cũng sẽ không hạn chế tự do của Tu hành giả, dù sao thì bọn họ cũng chỉ yêu cầu Tu hành giả giao nộp linh thạch hoặc linh đậu đúng hạn là được, vì vậy mỗi khi rảnh rỗi Thiệu Cảnh thường chạy đến khu chợ trong Tiểu Hồ thành đi dạo. Sau khi vào thành, hắn quen đường đi thẳng tới khu chợ ven hồ ở phía đông thành.
Tiểu Hồ thành được xây dựng men theo bờ hồ, bên bờ hồ nhỏ rộng chừng hai mươi mẫu chính là là nơi náo nhiệt nhất trong tòa thành này, chẳng những đệ tử Huyền Thiên tông hay tới đây mà tán tu trong phạm vi hai, ba trăm dặm xung quanh cũng xem Tiểu Hồ thành là nơi ở của mình. Khu chợ ở ven hồ này cũng được xem như có chút danh tiếng ở xung quanh Vạn Yêu cốc.
Từ rất xa Thiệu Cảnh đã nghe thấy tiếng người ồn ào vọng lại, đi đến gần liền thấy hai bên con đường lớn ở ven hồ kia cửa hàng san sát, người đi đường nhiều như mắc cửi, đầu người san sát, cảnh tượng thịnh vượng. Dọc đường đi tới, tiếng rao hang vang lên không dứt bên tai, đủ loại hàng hóa rực rỡ muôn màu làm người ta không kịp nhìn.
Trước khi vào thành Thiệu Cảnh đã tìm một nơi kín đáo không có người nào lấy mấy bó linh thảo ra xách trên tay, lúc này hắn hăng hái bừng bừng đi dạo trên đường, hết nhìn đông tới nhìn tây, chuẩn bị tìm một chỗ để bán linh thảo.
Tiểu Trư theo sát bên cạnh hắn, tung tăng trên đường, bộ dạng cũng vô cùng hưng phấn. Người đi đường thấy Thiệu Cảnh dẫn theo một con heo nhỏ đi dạo phố thì đều nhìn bằng ánh mắt tức cười, chẳng qua cũng không có ai đặc biệt để ý. Vốn là vậy, người tu đạo khác với những người bình thường, trên con đường này người còn cổ quái hơn cũng có, những tán tu tính tình cổ quái thậm chí còn dẫn theo cả yêu thú mình nuôi dưỡng đi nghênh ngang trên đường, dù sao chỉ cần không làm thương tổn đến người khác thì những người ở đây cũng sẽ không để ý đến.
Đi dạo trong khu phường thị này một hồi, Thiệu Cảnh rất tự giác tránh xa những cửa hàng được trang hoàng xa hoa, vừa nhìn đã biết là giàu có, thế lực lớn kia, trong đó bao gồm cả Thiên Phong lâu do Huyền Thiên tông mở ra ở Tiểu Hồ thành. Ở gần hưởng lợi trước, Huyền Thiên tông đương nhiên sẽ không bỏ qua phường thị náo nhiệt như vậy, cũng mở cửa hàng ở đây, hơn nữa kích thước còn không hề nhỏ.
Cửa hàng lớn sẽ không thu mua linh thảo cấp thấp một cách lẻ tẻ, vì vậy sau khi đi dạo một vòng, Thiệu Cảnh bắt đầu đi vào những cửa hàng mặt tiền có vẻ khá bình thường, nhưng cũng không vội vã bán ra, hắn đều lấy linh thảo đưa cho chưởng quầy của cửa hàng để hỏi giá thu mua. Chẳng qua mức giá nhận được cũng đều rất bình thường, dù sao thì những linh thảo này cũng khá phổ biến, rất nhiều nơi đều có, vì vậy sau khi Thiệu Cảnh đi vào bốn năm cửa hàng, giá cao nhất hắn nhận được cũng chỉ là năm viên linh thạch, thấp nhất thậm chí chỉ có ba viên.
Kể từ sau sự kiện biến đổi lớn có tính thời đại bảy ngàn năm trước, linh thạch, bao gồm cả linh tinh có ẩn chưa linh lực dồi dào và tinh khiết hơn, liền phổ biến khắp thiên hạ, trở thành tiền tệ được cả Tu chân giới công nhận. Nói đơn giản, linh tinh là loại linh thạch trân quý nhất chỉ có ở chỗ sâu nhất của linh mạch mới có thể sản sinh ra, linh lực ẩn chứa trong đó cũng hơn xa những linh thạch bình thường, trên thị trường, một viên linh tinh có giá trị bằng một ngàn linh thạch trở lên. Chẳng qua trước mắt hiển nhiên Thiệu Cảnh căn bản chưa từng được tiếp xúc với thứ linh tinh tựa như trong truyền thuyết kia, vẫn còn ở cảnh giới lăn lộn vì mấy viên tinh thạch mà thôi.
- Nên bán với giá năm viên linh thạch hay là ra giá cao hơn xem có bán được sáu viên hay không?
Thiệu Cảnh âm thầm do dự, thuận đường rẽ vào một cửa hàng không lớn lắm ở bên cạnh, cũng là cửa hàng thứ sáu hắn đi vào hôm nay.
Trước khi bước vào hắn liếc nhìn lên bảng hiệu của cửa hàng, chỉ thấy trên tấm bảng gỗ có viết ba chữ to:
Thanh Thủy các.
Đã có 8 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Thinhbobo
Thanh Thủy Các, cái tên này nghe qua có vẻ lịch sự tao nhã, mờ mờ ảo ảo, tựa như làn gió nhẹ nhàng phiêu dật , tuy vậy khi Thiệu Cảnh bước vào bên trong, tình cảnh nhìn thấy lại có vài phần chênh lệch với ý cảnh. Trong cửa hàng cũng coi như sáng sủa nhưng bày biện lại lộn xộn, căn phòng có bề rộng ước chừng hơn hai trượng, hai bên bày biện một loạt giá để đồ, trên giá trưng bày rất nhiều đồ vật san sát nhau, không ít nơi, nhất là mấy kệ thấp nhất ở gần mặt đất đều phủ một tầng bụi mỏng, thoạt nhìn ít nhất cũng có một đoạn thời gian không có ai lau dọn.
Giá để đồ bụi như vậy, quầy hàng phía trước chiếm toàn bộ mặt tiền cửa hàng vẫn coi như sạch sẽ, chỉ là đồ vật bày trên đó cũng khá tạp nham, quá nửa đồ vật chồng chất lên nhau. Thiệu Cảnh bước lại gần tùy tiện nhìn qua, chỉ thấy hàng hóa tầm thường, không được phân loại, vứt ở bên trên một cách bừa bãi. Linh thảo, đan dược, khoáng thạch mỹ du, thậm chí chân tay của yêu thú, yêu đan cấp thấp gì đó đều có thể trông thấy, bất quá hai thứ sang quý nhất là linh khí và pháp bảo đều không thấy bóng dáng, đoán chừng ông chủ cửa hàng này dù lười biếng nhưng cũng không dám vứt bừa bãi đồ vật quý giá như vậy.
Ngày nay chủ lưu của Tu Chân giới là một mạch Tu chân sĩ, mọi người đều biết khi Tu chân sĩ tu luyện đến cảnh cao thâm, muốn phát huy ra đại thần thông đại uy lực, quan trọng nhất là phải có được một linh khí hoặc là pháp bảo. Tu chân sĩ ở Luyện Khí cảnh không thể sử dụng linh khí bởi vì linh lực của bọn họ quá yếu, không cách nào khu động, chỉ có đạt đến Ngưng Nguyên cảnh mới có thể ngự sử linh khí, cho nên trong Tu Chân giới từ trước đến nay mọi người đều nói, đạt đến Ngưng Nguyên cảnh mới thật sự là bước vào cánh cửa tu chân.
Tu chân sĩ có Linh Khí trong tay thì sức mạnh ít nhất có thể tăng lên mấy lần, bởi vì tài liệu chế tạo linh Linh Khí thường trân quý, ẩn chứa linh lực, có thể khiến Tu chân sĩ phát huy chân nguyên, linh lực đến trình trình độ cao nhất. Một tu sĩ Ngưng Nguyên cảnh cầm trong tay linh khí cấp thấp vừa tay, nếu như gặp phải tu sĩ đạo hạnh cao hơn nhưng hai tay trống không, chỉ cần cảnh giới không kém quá nhiều, sợ rằng phần thắng cũng không nhỏ.
Trừ điều đó ra, trên linh khí còn có pháp bảo, đó là thần vật càng trân quý hơn nữa, tài liệu tạo thành đều là thiên tài địa bảo vô cùng quý hiếm, nhưng yêu cầu khi sử dụng cũng cao hơn, ít nhất phải là tu sĩ Huyền Đan cảnh trở lên mới có thể thi triển, về phần uy lực đương nhiên là hơn xa linh khí rồi. Bất kể là pháp bảo hoặc là linh khí đều phân thành ba cấp thượng trung hạ. Nếu so sánh, số lượng linh khí nhiều hơn pháp bảo rất nhiều, nhưng người tu đạo trong thiên hạ nhiều không kể xiết, cũng không phải là mỗi người đều có được linh khí. Chuyện này cũng cần có cơ duyên, nhìn khắp Tu chân giới, rất nhiều tu sĩ tu luyện đến Ngưng Nguyên cảnh vẫn hai tay trống không, tu luyện đến Huyền Đan cảnh cao thâm mà vẫn phải dùng linh khí.
Lúc này, trong cửa hàng cũng không có khách, một người đàn ông gầy gò ngồi tại phía sau quầy, ước chừng hơn bốn mươi tuổi. Thấy Thiệu Cảnh đi đến, thái độ của hắn cũng không tệ, nhanh chóng mỉm cười đứng dậy, hỏi:
- Vị khách này, muốn mua thứ gì ư?
Thiệu Cảnh lắc đầu, lúc này trong túi Lưu Vân bên hông của hắn thật sự là một viên linh thạch cũng không có. Bất quá cũng chính vì cuộc sống nghèo rớt mùng tơi thế này mới khiến hắn dù vắt hết óc cũng phải tìm cách thoát khỏi, gieo trồng linh thảo là một con đường tốt, nhưng chẳng biết nó có phải là con đường tắt đến thành công hay không nữa.
- Ông Chủ.
Thiệu Cảnh đi đến trước quầy, đặt bao tải trên tay xuống trước quầy, cười nói:
- Chỗ ông có mua linh thảo không?
- Linh thảo?
Ánh mắt người đàn ông gầy gò chợt sáng ngời, gật đầu, nói:
- Bổn điếm cũng thường thu mua chút ít linh thảo đan dược, không biết ngươi muốn bán linh thảo mấy phẩm, số lượng nhiều ít?
Thiệu Cảnh cười khan, đẩy bao tải về phía trước, nói:
- Đều ở bên trong này, ông tự xem đi, nếu như cảm thấy có thể thu hoạch, vậy nói ta, giá cả phù hợp ta tựu bán đi.
Người đàn ông gầy gò gật đầu, mở bao tải lấy linh thảo bên trong ra đặt trên mặt bàn, xem kỹ một lúc rồi ánh mắt có vẻ hơi thất vọng, "ah" một tiếng như thở dài, nói:
- Chỉ là một ít linh thảo nhất phẩm.
Thiệu Cảnh nhún vai, nghĩ thầm nếu là ta có nhị phẩm linh thảo, vậy cũng không đến lượt cửa hàng nhỏ của ngươi thu mua, đây chính là thứ những thương gia lớn đều hi vọng mua được, giá của bất kỳ một cây ít nhất đều gấp mấy lần linh thảo nhất phẩm đó.
Người đàn ông gầy xem kỹ đám linh thảo trên quầy, trầm ngâm một lát, ngẩng đầu nhìn Thiệu Cảnh nói:
- Những linh thảo này tuy bình thường, nhưng nhìn còn mới , hẳn là vừa mới ngắt lấy không lâu, hơn nữa linh lực trong đó cũng không tệ, như vậy đi, cả đống này, ta trả ngươi năm viên linh thạch, ngươi bán hay không?
Thiệu Cảnh gãi gãi đầu, âm thầm thở dài, những thương gia buôn bán này quả nhiên không có người hồ đồ cả, ra giá căn bản đều giống nhau, đoán chừng có đi hỏi tiếp cũng là cái giá này rồi. Chẳng qua hắn chần chờ một chút, vẫn chưa từ bỏ ý định, tiếp tục mỉm cười, nói:
- Ông chủ, ông cũng nói những linh thảo này có linh lực khá dồi dào cơ mà, không bằng tăng thêm một viên linh thạch nữa đi?
Nụ cười trên mặt người kia không đổi, cũng không tỏ vẻ coi thường của người đứng trên cao nhìn xuống, mỉm cười, nói:
- Khách nhân, cũng không phải là ta cố ý bắt chẹt, những linh thảo này tối đa chỉ đáng giá như vậy, không tin ngươi có thể đến những cửa hàng khác hỏi thử xem.
Thiệu Cảnh im lặng một lát rồi khoát tay, nói:
- Được rồi được rồi, năm viên linh thạch thì năm viên linh thạch.
Cái kia gầy nam nhân cười khà khà, lấy một cái mâm tròn ở bên cạnh ra để linh thảo trên quầy lên đó rồi đặt ở một bên, sau đó xoay người đi mở một ngăn tủ ra, lấy ra năm viên linh thạch đặt ở trên mặt bàn, mỉm cười nói:
- Cầm đi.
Thiệu Cảnh cầm lấy năm viên linh thạch trên quầy, bàn tay hơi lạnh, chỉ thấy mỗi một khỏa đều to như trứng bồ câu, hình bầu dục, chất liệu trong mờ giống ngọc mà không phải ngọc, mơ hồ có thể trông thấy có một luồng khí màu trắng chảy xuôi ở bên trong, xem ra đó chính là thiên địa linh lực trân quý ẩn chứa bên trong tinh thạch.
Đã có 17 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Thinhbobo