Quyển 1: Sơ lâm dị giới Chương - 21: Bình sữa- Phát minh vượt thời đại Nguồn: Sưu tầm
Sau khi mọi chuyện đã xong, gần như là 7 giờ hơn.
Con trai cả Saga và Nguyệt Sư cùng Nguyệt Nhị đều là học sinh của Học viện Ma Võ Thánh Peter, sau khi dùng cơm xong, ba đứa nhỏ đáng thương kéo thân mình mệt mỏi đi về trường.
Ở cửa, Cao Lôi Hoa lộ ra nụ cười tươi như mặt trời, bắt đầu vẫy tay về hướng ba đứa nhỏ đáng thương.
-Phù !
Cao Hoa Lôi cười nhẹ nhàng. Nhìn bọn nhỏ đi ra xa, hắn mới về phòng, sau đó thật cẩn thận đỡ Kim Toa Nhi từ trong lòng Tĩnh Tâm, tiếp theo dùng một chiếc muỗng nhỏ cho nó uống sữa.
Nhìn thấy chiếc chén đựng sữa lớn này, Cao Lôi Hoa lập tức cảm thán! Đây quả là dị giới!
Ngay cả cái bình sữa cũng không có! Để trẻ con ăn như thế phiền toái thật!
Nếu hiện tại có cái bình sữa thì tốt, Cao Lôi Hoa nhẹ nhàng suy nghĩ lại, sau đó ngẩng đầu nhìn Tĩnh Tâm phía đối diện.
Lúc này Tĩnh Tâm đang ôm Rudolph, cẩn thận từng li từng tí một cho nó uống sữa.
Ánh mắt Cao Lôi Hoa nhìn chăm chú vào ngực Tĩnh Tâm, hai mắt chăm chăm không hề chớp một cái.
Tĩnh Tâm dường như cũng cảm thấy ánh mắt của Cao Lôi Hoa, nàng ngẩng đầu nhìn thẳng ánh mắt của Cao Lôi Hoa, trong đôi mắt ngọc bích ấy đầy vẻ nghi hoặc.
-Cái kia, Tĩnh Tâm.
Cao Lôi Hoa chỉ về phía ngực Tĩnh Tâm nói:
- Cô có biết trẻ nhỏ cần sữa mẹ như thế nào không? Phải biết rằng sữa mẹ là thứ trẻ nhỏ sau khi sinh rất cần đó. Trong sữa mẹ có chứ một ít kháng thể thiết yếu, có thể giúp trẻ nhỏ tăng cường sức đề kháng rất lớn.
Tĩnh Tâm đưa mắt nhìn xuống ngực mình, ngẩng đầu lên nhìn tiểu Lôi đang cười cười, sau đó chỉ chỉ vào ngực mình, nhẹ nhàng lắc đầu.
- Cô nói là cô không có sữa sao?
Cao Lôi Hoa hỏi.
Tĩnh Tâm nhẹ nhàng gật đầu, khóe miệng giật giật.
- Sao lại như vậy ?
Cao Lôi Hoa không thể tin được nói:
- Bầu vú cô to lớn, vểnh cao, mượt mà. Tướng như vậy quả là cực phẩm trong các loại vú, tuyệt đối là loại vú có sữa dồi dào dinh dưỡng!
Thế nào lại không có nhỉ? Chẳng lẽ là ăn uống không đủ dinh dưỡng
Nhìn bộ ngực hấp dẫn của Tĩnh Tâm, bệnh nghề nghiệp của Cao Lôi Hoa thốt ra, cũng chẳng cần biết những lời này giảng giải trước mặt nữ nhân thì có hiệu quả gì.
Mặt Tĩnh Tâm hơi đỏ một chút, lời nói Cao Lôi Hoa thật sự là gây chút tổn thương. Nếu là người khác nói như vậy, e rằng sớm đã bị TĨnh Tâm một kiếm chém bay. Nhưng mà lúc Cao Lôi Hoa giảng giải không có một tia tà niệm, điều này từ giọng nói của Cao Lôi Hoa có thể nghe ra được.
- Tĩnh Tâm, buổi tối ta sẽ nấu một nồi canh gà cho cô. Vú của cô như vậy mà không có sữa tức là dinh dưỡng không đủ! Phải bồi dưỡng thật tốt, đứa nhỏ không thể không có sữa mẹ. Như vậy sẽ không tốt đối với sự phát triển về sau của nó.
Cao Lôi Hoa cực kỳ bình tĩnh nói với Tĩnh Tâm.
Những lời này của Cao Lôi Hoa lại làm cho vẻ mặt lạnh như băng của Tĩnh Tâm biến thành hồng hồng như quả taó.
Tuy nhiên xem ta tạm thời vẫn rất cần bình sữa.
Cao Lôi Hoa vừa dùng thìa bón cho đứa nhỏ trong ngực mình uống. vừa nhẹ nhàng cảm khái.
Nếu tại dị giới không có bình sữa, vậy thì hắn, vị vú em này, sẽ “ phát minh “ ra bình sữa- vậy phẩm vượt thời đại.
Vừa bồng Kim Toa Nhi, trong đầu Cao Lôi Hoa cũng đã triển khai kế hoạch thiết kế bình sữa.
Thế giới này đã xuất hiện đồ gốm, nói cách khác là thân của bình sữa này không thành vấn đề. Nếu thật sự không làm được thì cũng có thể chọn gỗ làm thân bình.
Hiện tại chủ yếu chính là núm vú cao su của bình sữa, cái này ở thế giới cơ bản đều là nguyên liệu nhân tạo thành, ở thế giới này không thể tìm ra loại đồ vật này được. Tuy nhiên, núm vú cao su yêu cầu nguyên liệu cũng không sao, chỉ cần có thể mềm mại co dãn nên cơ bản cũng có nguyên liệu thay thế.
Sau khi Tĩnh Tâm cho Rydolph ăn sáng xong, ngẩng đầu nhìn về phía Cao Lôi Hoa.
Lúc này nàng phát hiện trong lòng Cao Lôi Hoa, bé Kim Toa Nhi cũng đã ngủ, mà Cao Lôi Hoa vẫn một mực bắt chước một bà mẹ cho con ăn tiếp, dù bé Kim Toa Nhi đang ngủ say vẫn có thể tiếp tục uống sữa.
Khóe miệng Tĩnh Tâm giật giật, nàng đi tới bên người Cao Lôi Hoa vỗ nhẹ.
- A?
Cao Hoa Lôi phản ứng lại, nhìn Tĩnh Tâm đang đứng bên cạnh người hắn.
Đôi mắt Tĩnh Tâm như đang nói với hắn, Cao Lôi Hoa thực dễ dàng hiểu rõ ý tứ của Tĩnh Tâm “ đang suy nghĩ cái gì?”.
- A, đúng rồi, Tĩnh Tâm.
Cao Lôi Hoa ngẩng đầu lên nói:
- Nơi này có một loại nguyên liệu nào mềm mại, nhưng cũng có độ co giãn hay không? Nói tóm lại là cắn lên tựa như cắn đầu vú đó?
Tĩnh Tâm trừng mắt nhìn, co dãn? Còn muốn khi cắn thì giống như là cắn lên vú! Tuy nhiên nhìn bộ dạng rất chân thành của Cao Lôi Hoa, Tĩnh Tâm liền nhẹ nhàng gõ trán suy nghĩ.
Co dãn? Mềm mại? Cảm giác? Cái gì có thể hội tụ dạng này? Tĩnh Tâm nhìn trán nhíu nhíu mày cố gắng nghĩ.
- Quên đi, không thể nhớ ra thì đừng nghĩ nữa. cũng không phải là cái gì quan trọng đâu.
Cao Lôi Hoa nhìn thấy bộ dáng Tĩnh Tâm cau có mặt mày liền nói,
Đột nhiên, Tĩnh Tâm vỗ vỗ bàn tay thon nhỏ! Sau đó ý bảo Cao Lôi Hoa ôm đứa bé đi cùng nàng.
Tĩnh Tâm ôm Rudolph lên sau đó đi ra ngoài cửa, Cao Lôi Hoa ôm Kim Toa Nhi theo sau Tĩnh Tâm, đi đến phòng binh khí của Tĩnh Tâm.
Khóe miệng Cao Lôi Hoa giật giật, phòng binh khí, Tĩnh Tâm muốn mang hắn đến nhìn cái gì?
Chỉ chốc lát sau, Tĩnh Tâm liền chỉ lên chiếc hộp trên giá cao vẫy vẫy tay với Cao Lôi Hoa.
- Cái này?
Cao Lôi Hoa lấy từ hộp ra hỏi.
Tĩnh Tâm khẽ gật đầu, ý bảo Cao Lôi Hoa mở ra nhìn xem.
Cao Lôi Hoa mở hộp ra phát hiện bên trong không ngờ là một cây trường tiên thô to như gậy, trường tiên dài ước chừng mười thước này là gân của một loại động vật không biết tên.
Cao Lôi Hoa nhìn nhìn tên vật phẩm cạnh hòm: Gân của Ngưu long lục giai- thuộc họ Á long, co dãn tuyệt hảo, đao kiếm không thể thương tổn, là nguyên liệu tốt nhất để làm tiên(roi).
- Ha ha!
Cao Lôi Hoa cầm đoạn gân rồng to này, cười hai tiếng! Đây quả thực là nguyên liệu làm núm vú cao su tốt nhất !
Gân rồng to như cây côn này là nguyên liệu còn tốt hơn mấy lần so với cao su để làm núm ví ở địa cầu! Đúng là trời sinh ra nó để làm núm vú cao su! Chỉ cần sau khi tái xử lý, tạo ta hình dáng núm vú cao su, cuối củng đặt lên trên bình gốm, thì chính là một cái bình sữa đơn giản rồi!
Nhìn Cao Lôi Hoa vui vẻ, hài lòng, Tĩnh Tâm cũng nhẹ nhàng mỉm cười.
Đã có nguyên liệu, Cao Lôi Hoa lại đặc chế ra vài cái bình sữa,sau đó liền ở lì trong phòng bắt đầu chế tạo bình sữa.
Được xưng là đao kiếm không thể thương tổn, nhưng gân ngưu long cũng không khác gì đậu hũ trong tay Cao Lôi Hoa, kẻ có thể thoải mái đâm thủng da của siêu cấp ma thú. Cao Lôi Hoa thật cẩn thận điêu tạo ra vài cái giống núm vú cao su, sau đó đâm thủng một lỗ ở đầu vú, cuối cùng thì lắp núm vú cao su vào bình gốm! Vài cái núm vù như vậy chiếm nguyên liệu không nhiều lắm. Cái trường tiên (roi dài) dài hơn mười thước kia nhìn qua cũng không có gì khác so với trước.
Không bao lâu, hắn đã cho “ ra lò” vài chiếc bình sữa đơn giản.
Nhìn sáu cái bình sữa xếp thành một hàng, Cao Lôi Hoa liền sinh ra cảm giác thỏa mãn mãnh liệt trước nay chưa hề có.
Tuy vài cái bình này có chút khó coi nhưng cực kỳ có tác dụng!
Cứ như vậy, sái bình sữa này được xưng là Bình sữa Cao tộc version1 ( Bình sữa do họ Cao đời thứ nhất). về sau, mỗi cái bình này đều có giá trên triệu kim tại dị giới, chúng xuất hiện đã mang tới một sự tiến bộ vượt thời đại cho sự nghiệp trông trẻ ở thế giới này. Hơn nữa, bình sữa nhỏ nhỏ này đã mang lại cho Cao Lôi Hoa vô số tài phú…
Last edited by Hai Lúa_LT; 14-07-2010 at 01:40 PM.
Đã có 86 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hai Lúa_LT
Quyển 1: Sơ lâm dị giới Chương - 22: Quang Minh kỵ sĩ cấp sáu Nguồn: Sưu tầm
Đả tự bởi 4vn
Sau giờ ngọ, ánh nắng thật tươi sáng.
Cao Lôi Hoa lần đầu tiên làm bình sữa cũng thực là thành công, tuy rằng vài cái bình có hình dáng không được tốt lắm, nhưng cũng rất hữu dụng.
Hiện tại, Rudolpli cùng Kim Toa Nhi mỗi đứa một bình thoải mái bú. Mà ngay cả hoàng kim Slime cũng ôm lấy cái bình sữa lớn ra sức bú.
Nhìn Slime hoàng kim, Cao Lôi Hoa nhẹ nhàng cười, cũng không biết lúc ấy vì sao mà hắn mang nó đi theo. Càng không hiểu sao Slime cũng nguyện ý đi theo hắn.
Dưới ánh mặt trời.
Cao Lôi Hoa nhẹ nhàng ôm hai đứa bé cùng Slime, ngồi trên mặt cỏ, dựa vào cây to, hắn thích cái cảm giác hạnh phúc bên những đứa trẻ này.
Từ miệng Cao Lôi Hoa, nhẹ nhàng nổi lên một đoạn nhạc, rất nhẹ, nhưng cũng rất dễ làm cho người ta say mê.
- Hãy ngắm nhìn những ngôi sao băng đang nhảy múa trên bầu trời.
Chúng thật là lộng lẫy.
Lúc này trời đêm thật xinh đẹp.
Tôi ôm bạn, đưa bạn tới những giấc mơ hạnh phúc...
Khúc hát thật ngắn, cũng rất êm ái. Cao Lôi Hoa không ngừng lại, một lần nữa cất tiếng ca.
Ánh mắt Cao Lôi Hoa lúc đó nhìn về phương xa.
Có lẽ, tại thế giới xa xôi kia, có một cô bé cũng đang đợi hắn đến để nghe hắn hát lên một đoạn ca khúc bình thường nhưng êm tai này.
Tĩnh Tâm im lặng ngồi bên cạnh Cao Lôi Hoa, làn gió thổi qua mái tóc dài của nàng. Tay của nàng nhẹ nhàng vuốt mái tóc ra sau đầu.
Cảnh tượng như vậy, làm cho Cao Lôi Hoa bất chợt nghĩ đến một cảnh tương tự trong quá khứ ở trên địa cầu .
Cũng giống thế này, đều ở dưới tàng cây, Vũ Hinh lẳng lặng ngồi trên thảm cỏ bên canh hắn, nghe hắn kể cho tiểu Lỵ Nhi bé bỏng những câu truyện thiếu nhi thơ mộng.
Không biết vì sao, Cao Lôi Hoa đột nhiên nghĩ ra một câu, một lời thoại kinh điển: "Nguyện cho giây phút này trở thành vĩnh hằng."
Thùng thùng!!
Lúc này, một loạt tiếng đập cửa nhẹ nhàng phá tan sự im lặng trong nháy mắt.
- Ồ? Đang giữa trưa, bọn nhỏ thì ở học viện, ai đến thế nhỉ ?
Cao Lôi Hoa nghi hoặc nói một tiếng.
Tĩnh Tâm nhẹ nhàng đứng lên, phủi phủi áo quần chuẩn bị ra mở cửa.
- Tôi đến đây.
Cao Lôi Hoa khẽ cười một tiếng, nhẹ nhàng đem hai đứa bé đặt vào lòng Tĩnh Tâm, sau đó đi về phía cửa.
Mở cửa lớn ra, Cao Lôi Hoa nhìn ra ngoài cửa.
Thấy một gã đàn ông trững trạc mắt xanh ước chừng ba mươi tuổi đang đứng ở cửa. Nam tử nhìn Cao Lôi Hoa sửng sốt một chút, sau đó lùi một bước nhìn biển số nhà, sau đó lại tiến lên hỏi:
- Xin hỏi, đây có phải là nhà của tiểu thư Tĩnh Tâm không?
- Ồ, đúng nhà rồi.
Cao Lôi Hoa nhẹ nhàng gật gật đầu:
- Anh tìm Tĩnh Tâm à?
- Vâng!
Nam tử lên tiếng nói:
- Xin hỏi, anh là thế nào với Tĩnh Tâm?
- Tôi à ?
Cao Lôi Hoa khẽ cười nói:
- Tôi chỉ là người Tĩnh Tâm nhờ tới chăm sóc mấy đứa nhỏ thôi.
- À?
Nam tử rõ ràng nhẹ nhàng thở ra, sau đó hướng về Cao Lôi Hoa thi lễ:
- Thất lễ quá, xin tự giới thiệu. Tôi là quang minh kỵ sĩ cấp sáu Luke.
- A, mời vào đây.
Cao Lôi Hoa mỉm cười, nhưng cũng không nói tên mình với Luke.
Nhưng Luke không để ý, nhẹ nhàng cười bước vào sân.
Trong sân nhỏ, Tĩnh Tâm đang nhẹ nhàng ôm hai đứa nhỏ, đôi môi nhỏ đang chu lên một cái, dường như là đang hát, nhưng lại không nghe thấy âm thanh nào.
Kỳ thật, qua mấy ngày ở cùng, Cao Lôi Hoa cũng biết một số chuyện.
Tĩnh Tâm, không có khả năng nói. Cao Lôi Hoa từ xa nhìn vị kiếm sĩ xinh đẹp này. Nàng rất mỹ lệ, tuy rằng tinh cách có điểm lạnh lùng, nhưng cái lạnh như băng đó cũng không giảm bớt sự xinh đẹp của nàng, ngược lại làm cho nàng đạt đến một cái đỉnh cao của cái đẹp. Làn gió thổi qua, mái tóc dài màu lam của nàng múa theo gió. Nàng, trông như tinh linh trong băng tuyết, lạnh như băng nhưng lại vô cùng xinh đẹp.
Có lẽ, trời cao thật công bằng. Trời cao mang cho nàng sự xinh đẹp hơn đời, nhưng cũng lấy đi năng lực ngôn ngữ của nàng.
- Tĩnh Tâm.
Tên nam tử kia đi tới trước mặt nàng, nhẹ nhàng kêu một tiếng.
Tĩnh Tâm ngẩng đầu lên, nụ cười trên mặt nhanh chóng thu lại. Sau đó nàng nhẹ nhàng chỉ chỉ một bên, ý bảo Luke có thể ngồi xuống.
Luke nhẹ nhàng ngồi xuống một bên:
- Tĩnh Tâm, ta, ta nghe mấy đứa nhỏ của nàng nói nàng đã trở lại, ta liền tới đây ngay.
Tĩnh Tâm không có phản ứng gì, nàng đang nhẹ nhàng đổi vị trí hai đứa nhỏ.
Luke thâm tình nhìn Tĩnh Tâm như trước:
- Tĩnh Tâm, gần đây nàng có khỏe không...
***********************
Nhìn Tĩnh Tâm cùng Luke trên mặt cỏ, Cao Lôi Hoa khẽ thở dài. Tĩnh Tâm đúng là Tĩnh Tâm, mấy ngày qua Cao Lôi Hoa lại có ý hay vô tình đem hình tượng của nàng cùng Vũ Hinh hợp lại. Cao Lôi Hoa không biết mình có cảm giác gì đối với Tĩnh Tâm, nói yêu thì quá không thực tế, hai người mới biết nhau có hai ngày.
Có lẽ, Cao Lôi Hoa cho rằng mình có lẽ là đem hình bóng Vũ Hinh gắn cho Tĩnh Tâm!
Nhìn hai người trên mặt cỏ, Cao Lôi Hoa nhẹ nhàng cười, đi về phía hai người.
Bất kể thế nào, yêu cũng tốt, thay thế cũng vậy! Cao Lôi Hoa hiện tại chỉ biết là mình rất ấn tượng về Tĩnh Tâm! Bất kể là thế nào, có phải yêu hay không, cũng không khác nhau mấy. Mà tên quang minh kỵ sĩ anh tuấn trước mắt này hiền nhiên rất có tình cảm đối với Tĩnh Tâm! Một khi đã vậy, Cao Lôi Hoa liền mặt dày chuẩn bị đem "tinh địch" bóp chết trong trứng nước!
Chính là, dường như Cao Lôi Hoa không nghĩ tới, hắn mới chính là người tới sau, phải bóp chết chính là người khác bóp chết hắn mới đúng.
Trước ánh mắt ngơ ngác của Luke, Cao Lôi Hoa thoải mái ngồi xuống bên cạnh Tĩnh Tâm, lại ôm Kim Toa Nhi từ trong lòng Tĩnh Tâm ra, sau đó mỉm cười nhìn Luke.
Luke bực bội nuốt ngụm nước miếng, hắn vốn chính là người hướng nội.
Mỗi lần tới gặp Tĩnh Tâm, hắn cũng không nói được mấy câu. Tuy nhiên cũng may Tĩnh Tâm không nói, hắn cũng có thể thốt lên vài câu, giống như đang lẩm bẩm "tự sướng" vậy.
Nhưng khi Cao Lôi Hoa ngồi xuống một bên hắn cảm thấy những lời vất vả suy nghĩ đang muốn nói mấy câu lại không thể thốt ra.
- Ha ha, không biết ngài Luke là làm ở đâu?
Cao Lôi Hoa sau khi ngồi xuống liền bắt đầu tuôn ra công phu "đánh rắm" của hắn, dù sao cũng kiên quyết không thể để Tĩnh Tâm cùng nam nhân khác ở cùng một chỗ mới chính là vương đạo!
- A, Chúa ban phước lành, tôi hiện tại là giáo sư của học viện Ma võ Thánh Peter.
Luke nhẹ nhàng cười, thản nhiên nói. Đồng thời Luke đã ngầm ý bảo Cao Lôi Hoa rời khỏi đây đi.
- Ồ, vậy cha ngài là vị nào thế?
Cao Lôi Hoa không có ý rời đi, ngược lại còn hỏi thân thế của Luke.
- A, cha ta là phó viện trưởng của học viện Ma võ thánh Peter, được phong là Kiếm Thánh, Robinhood.
Tuy rằng khó chịu, nhưng Luke cũng đành phải trả lời vấn đề Cao Lôi Hoa hỏi.
- À, ta nhớ ra rồi.
Cao Lôi Hoa đột nhiên nói:
- Ba đứa nhỏ Saga hình như học tập ngay tại học viện Ma võ thánh Peter? Không biết ngài Luke có biết ba đứa nhỏ không?
- A, điều này là hiển nhiên. Bọn chúng là con Tĩnh Tâm, ta tất nhiên phải chú ý đến ba đứa.
- Thật phiền toái cho ngài Luke.
Cao Lôi Hoa tà dị cười, hắn không biết lúc này nụ cười tà của hắn đã lọt vào mắt Tĩnh Tâm.
- Đây là việc ta phải làm mà.
Trong lòng Luke cũng đã sinh ra ý nghĩ muốn chém cái tên cản trở mình trước mặt này, nếu không phải quy tắc ky sĩ ước thúc hắn, có thể hắn đã thực sự tới "mằn thịt" Cao Lôi Hoa.
Lúc này, Tĩnh Tâm ở bên cạnh bình tĩnh ngắm ánh mắt Cao Lôi Hoa, khóe miệng nàng mỉm cười. Từ lúc gặp nam nhân này trên hoang đảo, nàng luôn thấy thú vị như vậy, sau khi hắn đến đây, hai ngày nay Tĩnh Tâm cười nhiều hơn cả mười mấy năm trước đây cộng lại.
- Còn nữa! Luke tiên sinh, ngài là quang minh ky sĩ cấp sáu đúng không? Chiến sĩ không phải xưng là Đại Kiếm Sư sao?
Cao Lôi Hoa bắt đầu chém bão cùng Luke.
- Luke tiên sinh, ngài ăn gì?
- Ngài Luke...
.....
.....
Không biết "bắn" bao lâu, phải nói là đến thiên hôn địa ám! Từ giữ trưa xả đến hoàng hôn. Kết cục là Luke phê như con tê tê đứng lên chào tạm biệt Tĩnh Tâm.
- Ngài Luke đi cẩn thận nhé!
Cao Lôi Hoa đứng ở cửa mỉm cười chào Luke rồi bắt tay vào làm việc, dường như cả một thời gian buổi chiều nói liên tục đối với hắn không có chút ảnh hưởng gì, thanh ầm của hắn vẫn trong trẻo như thường.
Không thể không nói, Luke là tình địch! Kế tiếp còn hai tình địch nữa. Hắc, Tĩnh Tâm xinh đẹp như vậy đương nhiên phải có rất nhiều người theo đuổi mới đúng!
Last edited by Minh Huệ; 25-05-2011 at 09:19 PM.
Đã có 78 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hai Lúa_LT
Quyển 1: Sơ lâm dị giới Chương - 23: Cao giai Đại công kê Nguồn : Sưu tầm
Sau khi tiễn Quang Minh kỵ sĩ về, Cao Lôi Hoa cười đắc ý! Cả một buổi chiều, Luke phải giải đáp quá nhiều câu hỏi của Cao Lôi Hoa. Cao Lôi Hoa nói đến mức “mưa xuân” bay khắp nơi, đến khi miệng lưỡi “hạn hán” mới chịu dừng lại. Còn Quang Minh kỵ sĩ Luke hầu như chỉ trả lời các vấn đề của Cao Lôi Hoa theo bản năng, vậy mà cũng ngất ngây con gà tây.
Sau một buổi chiều, thu hoạch của Cao Lôi Hoa khá phong phú, biết thêm rất nhiều tri thức về thế giới này.
Sau khi nhiệt tình vẫy tay tiễn Quang Minh kỵ sĩ Luke đáng thương, Cao Lôi Hoa không vào nhà ngay.
- Trời cũng nhá nhem tối rồi, chắc bọn nhỏ cũng sắp về đây.
Cao Lôi Hoa cười nhẹ, lẳng lặng tựa vào cạnh cửa nhìn về phương xa.
Quả bóng vàng - Slime hoàng kim (Cao Lôi Hoa đặt tên cho Slime) thì lại đứng trên vai của Cao Lôi Hoa, thằng nhỏ này gần đây nhất chỉ có ngủ mà thôi. Hết ăn rồi lại ngủ. Thậm chí Cao Lôi Hoa còn hoài nghi nó có phải là con heo con chuyển thế không nữa.
Ở phía sau, Tĩnh Tâm nhẹ nhàng ôm hai đứa nhỏ đang ngủ lên lầu, sau đó liền bắt tay vào chẩn bị bữa tối.
Cao Lôi Hoa dõi mắt nhìn về phương xa, dù thế nào đi nữa, thì mối quan hệ cùng với bọn nhỏ không phải ngày một ngày hai là có thể thay đổi. Nhất là khi mấy đứa nhỏ này lại thiếu vắng tình thương yêu của người cha, điều đó khiến nội tâm của bọn nhỏ sinh ra sự chống đối đối với nam nhân bên ngoài. Tuy nhiên Cao Lôi Hoa rất kiên nhẫn, hắn tin sẽ thay đổi cái nhìn của bọn nhỏ đối với hắn. Cho dù là một tháng hay một năm đi nữa.
Chập tối, tầm mắt của Cao Lôi Hoa dần dần thấy rõ bóng dáng ba đứa nhỏ đang đi từ từ.
Nhìn thấy Cao Lôi Hoa đứng ở cửa chờ chúng về, ánh mắt của ba đứa nhỏ đều lộ rõ vẻ ngạc nhiên.
Cao Lôi Hoa mỉm cười, không nói gì, rồi dẫn bọn nhỏ đi vào trong nhà hưởng thụ bữa tối phong phú. Dưới tình huống như vậy, im lặng so với việc lên tiếng cũng không thay đổi được ai, thì cũng không cần phải nói gì.
Bóng đêm buông xuống.
Tĩnh Tâm ôm Rudolph về ngủ, còn cô bé bán long nhân Kim Toa Nhi thì để lại cho Cao Lôi Hoa chăm sóc.
Cao Lôi Hoa ôm Kim Toa Nhi, nhẹ nhàng đặt lên trên giường.
- Mẹ~ ba. Người hát cho con nghe được không?
Kim Toa Nhi nằm ở trên giường, ánh mắt trong veo nhìn Cao Lôi Hoa.
- Ồ? Ừ, được chứ.
Cao Lôi Hoa cười nhẹ, xoa nhẹ cái trán của Kim Toa Nhi rồi hát lên:
- Hãy ngắm nhìn những ngôi sao băng đang nhảy múa trên bầu trời.
Chúng thật là lộng lẫy.
Lúc này trời đêm thật xinh đẹp.
Tôi ôm bạn, đưa bạn tới những giấc mơ hạnh phúc…
Dưới lời ca dịu dàng, Kim Toa Nhi mang theo nụ cười chìm vào giấc mộng đẹp.
Thấy đứa nhỏ đã ngủ, Cao Lôi Hoa cười âu yếm, sau đó nhẹ nhàng mở cửa phòng bước ra.
- A?
Cạnh cửa phòng, thấp thoáng một bóng người mảnh khảnh vội vàng biến mất. Vừa rồi, nàng tựa như ngây ngốc đứng chờ ngoài cửa.
- Ủa? Là ai vậy?
Cao Lôi Hoa gãi gãi đầu, Tĩnh Tâm sao? Dường như không đúng, dù gì Tĩnh Tâm cũng không nói được.
- A, mặc kệ vậy, đi ngủ đã.
Cao Lôi Hoa dụi nhẹ mắt, khẽ cười, bước về phía phòng mình.
************.
Sáng sớm hôm sau.
Cũng giống ngày hôm qua, Cao Lôi Hoa sau khi chuẩn bị tốt bữa ăn sáng, liền bắt đầu căn sáu giờ sáng kiên quyết đánh thức ba đứa nhỏ và Tĩnh Tâm dậy.
Sau đó lại bắt đầu cuộc tập luyện giống ngày hôm qua, chạy bộ một cây số.
Cuối cùng, đại tiểu thư Nguyệt Nhị đáng thương lại phải để cho Cao Lôi Hoa cõng về nhà.
Ăn xong bữa sáng, Cao Lôi Hoa đứng ở cửa bắt đầu tiễn ba đứa nhỏ với những đôi chân mềm nhũn lên đường:
- Đi đường tốt nhé!
Bên cạnh Cao Lôi Hoa, Tĩnh Tâm đang đứng ôm đứa nhỏ, nhìn hắn, cô đột nhiên cảm thấy Cao Lôi Hoa lúc này so với mình càng giống mẹ đám nhỏ hơn.
Cao Lôi Hoa nhìn vào mắt Tĩnh Tâm, nhẹ nhàng cười. Thẹo tự nhiên, ánh mắt Cao Lôi Hoa hạ dần xuống bộ ngực của Tĩnh Tâm.
- Đúng rồi! Tĩnh Tâm, tôi nói là phải làm canh gà cho cô, không ngờ lại quên mất!
Cao Lôi Hoa vỗ vỗ đầu nói:
- Đứa nhỏ phải được chiếu cố trước tiên, ta sẽ làm gà rừng! Gà rừng so với gà nhà thì nhiều chất dinh dưỡng hơn, sau khi uống canh gà, ta cam đoan sữa của cô sẽ rất dồi dào.
Khoé miệng Tĩnh Tâm giật giật, kỳ thật nàng rất muốn nói cho Cao Lôi Hoa, nhiều khi hắn nói thực khiến người ta bất đắc dĩ. Hơn thế nữa chính là nàng không thể bày tỏ ra được.
*********.
Nói là làm luôn luôn là đặc điểm của Cao Lôi Hoa! Thoáng chuẩn bị xong, Cao Lôi Hoa đi thẳng về phía đông ngoài thành đế đô. Lúc đi vào Quang Minh đế quốc, ở trên thuyền, từ cao nhìn xuống, Cao Lôi Hoa liền thấy một khu rừng rậm phía ngoài thành.
Ở thế giới này, dường như rừng rậm chiếm đa phần. Nơi nơi đều có rừng rậm, hơn nữa có rừng rậm tức là đại biểu có ma thú. Tuy nhiên loại rừng rậm ở ngoại thành vừa nói, phải đi vào sâu mới có thể có ma thú.
- Không biết thế giới này có gà không nữa. Nếu thật không có thì có nên bắt đại con chim nhỏ mang về không?
Cao Lôi Hoa lẩm bẩm nói một mình, sau đó vỗ vỗ “Quả bóng vàng” Slime trên vai, nó rất thích đứng ở trên vai Cao Lôi Hoa, nói thế nào cũng không chịu xuống.
- Sẽ bay lên đó, bám chặt nhé, Bóng vàng!
Cao Lôi Hoa nhẹ nhàng căn dặn sau đó thân thể hắn như lôi điện bắn về hướng ngoại thành. Tuy rằng trong cơ thể, dị năng khôi phục không được nhiều, nhưng mà muốn di chuyển như tia chớp thì có thể!
Dưới tốc độ gần như biến thái, Cao Lôi Hoa ra ngoại thành rất nhanh, rồi nhanh chóng chui vào trong rừng rậm.
Sau khi tiến vào trong rừng, Cao Lôi Hoa bắt đầu tìm kiếm “gà” của thế giới này.
Kỳ thật, Cao Lôi Hoa căn bản không biết loài gà trong mắt người địa cầu trên thế giới này là có chút danh tiếng. Ở chỗ này, chúng nó chính là cao giai thượng vị ma thú - Lực Lượng Chi Điểu.
Thực lực của nó còn mạnh hơn vài phần so với Đại kiếm sư của nhân loại. Nếu không phải ‘Thánh cấp’ thì căn bản không phải là đối thủ của nó!
Hơn nữa nó miễn dịch tất cả ma pháp dưới thánh giai. Nhưng cái giá của việc miễn dịch ma pháp chính là nó không có một chút ma pháp nào.
Còn nữa, sỡ dĩ kêu “Lực Lượng Chi Điểu” là bởi vì tuy nó không biết ma pháp, nhưng lực lượng của nó cũng tương đối có tiếng. Mặc dù chỉ cao hơn một thước, nhưng nếu đơn thuần nói về lực lượng, năng lực của nó có thể xếp trong Top 10 ma thú!.
Nó được mọi người gọi là ma thú tiếp cận gần nhất với “siêu giai’ ma thú!
Còn có một điều, cũng là một điểm quan trọng nhất. Đó chính là nó không có giá trị về kinh tế. Nó không có “ma tinh”giống các ma thú khác. Ngoại trừ chất lượng thịt tốt hơn, nó đúng là tồi tệ! Cho nên đó cũng là nguyên nhân khiến nó nổi danh, làm cho mọi người không muốn chọc nó. Ở dị giới, cho dù là kẻ vắt cổ chày ra nước thì cũng không dám động tới một sợi lông của con “gà” trâu bò này.
******************.
Cao Lôi Hoa đúng là loại “số đỏ”.
Vào rừng rậm chưa lâu, Cao Lôi Hoa liền phát hiện ra mục tiêu! Một con giống như con gà trống cỡ bự đang tản bộ trong rừng.
- Tốt, một con gà thật bự!
Thấy con gà cao hơn thước trước mắt, Cao Lôi Hoa nuốt một ngụm nước miếng.
- Thật đúng lúc! Cực kỳ bự, bự như vậy hẳn là dinh dưỡng cũng là tốt lắm.
Cao Lôi Hoa nhẹ nhàng cười, ở trong lòng hắn thì gà luôn là ma thú bỏ đi. Trước kia xem qua tiểu thuyết, hầu hết con gà hình dạng như này chỉ là trung giai mà thôi.
- Vì sữa mẹ của Tĩnh Tâm!
Cao Lôi Hoa liền giống như gã kỵ sĩ âm thầm quát một tiếng, tiếp theo cả người hắn liền như một tia chớp màu vàng, nháy mắt đã xuất hiện trước mặt “con gà” Lực Lượng Chi Điểu.
Lôi điện trong tay hung hăng đập về con đại kê trước mắt này. “Xẹt xẹt” Tiếng lôi điện đầu tiên va chạm với con đại kê vang lên .
“Bình!” một tiếng, ngay sau đó Cao Lôi Hoa tung một cú đấm lên thân con đại gà này!
- Cluck, Cluck!
Lực Lượng Chi Điểu ăn đau kêu to một tiếng, trong nháy mắt lôi quang trên tay Cao Lôi Hoa khiến cho toàn thân của nó tê rần.
Sau đó một trận mưa nắm đấm giã thẳng xuống thân mình nó.
Phải nói rằng, nó cũng rất buồn bực. Nói thế nào thì nó cũng miễn dịch ma pháp dưới cấp thánh. Nhưng lôi điện của Cao Lôi Hoa không hơn không kém, vừa vặn thánh cấp bậc bảy.
Cho nên, toàn bộ thân thể nó bị nắm đấm này của Cao Lôi Hoa thoải mái mà nện.
- Game over!
Cao Lôi Hoa cười khà khà, duỗi tay chuẩn bị nhắc con đại kê lên.
Đúng lúc này, trong lòng Cao Lôi Hoa cảm nhận được một luồng khí tức nguy hiểm. Theo phản xạ hắn nhảy lùi về sau hai bước…
Last edited by Minh Huệ; 25-05-2011 at 09:21 PM.
Đã có 72 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hai Lúa_LT
Quyển 1: Sơ lâm dị giới Chương - 24: Địa Ngục Lôi Quang Nguồn : Sưu tầm
Cao Lôi Hoa vừa kịp lùi về sau hai bước, một mũi tên màu đen liền cắm ngay chỗ hắn vừa đứng, đuôi mũi tên vẫn còn đang rung nhẹ.
- Ai!
Cao Lôi Hoa quay đầu hét to một tiếng! Nếu không phải vừa rồi hắn nhanh chóng né đi, mũi tên này đã cắm trên mình hắn.
- Ha ha ha ha! Vẫn tránh được kịp, khá đấy.
Theo tiếng cười kiêu ngạo, một gã tóc nâu chậm rãi đi tới, ở phía sau hắn một đội kiếm sĩ mặc trọng giáp đang đứng.
- Tiểu tử, ra giá đi. Ta muốn con Lực Lượng Chi Điểu này.
Gã tóc nâu đi tới trước mặt Cao Lôi Hoa, cực kỳ tự nhiên rút mũi tên màu đen cắm trên mặt đất lên.
- Ngươi là ai?
Cao Lôi Hoa lẳng lặng đứng một bên, lạnh lùng nhìn gã tóc nâu này.
- Tiểu tử, tên của ta ngươi cũng không cần biết đâu.
Gã tóc nâu liếc nhìn Cao Lôi Hoa một cái:
- Nói giá đi, con Lực Lượng Chi Điểu này bao nhiêu tiền. Cầm tiền rồi thì cút đi.
Đồng thời, đội kiếm sĩ phía sau gã tóc nâu dần dần xông tới.
Vừa rồi, một quyền của Cao Lôi Hoa đánh ngã con Lực Lượng Chi Điểu quả thật làm bọn họ kinh ngạc một chút. Nhưng bọn họ cũng không có cảm nhận được chút dao động đấu khí hay ma lực nào trên người Cao Lôi Hoa. Vì thế, bọn họ tự nhiên xếp Cao Lôi Hoa vào loại quả hồng mềm có thể nắn bóp trong tay.
- Còn nữa.
Gã tóc nâu quay đầu nhìn Cao Lôi Hoa:
- Đem kiện thần khí trên người ngươi giao luôn ra đi. Ta nghĩ trên người ngươi hẳn phải có thần khí có thể giết chết con Lực Lượng Chi Điểu.
Đôi mắt đen của Cao Lôi Hoa tối sầm lại, một cỗ sát khí lờ mờ xuất hiện trong lòng Cao Lôi Hoa.
- Không ai có thể kiêu ngạo trước mặt ta.
Cao Lôi Hoa khóe miệng giật giật thản nhiên nói một tiếng.
- Cái gì?
Gã tóc nâu dường như không nghe rõ hỏi lại.
- Chát! Một tiếng, Cao Lôi Hoa đã hiện ra tại trước mắt gã tóc nâu, giáng một cái tát nổ đom đóm mắt.
Một tiếng phịch vang lên, gã tóc nâu nhếch nhác ngã xuống đất, mấy chiếc răng nanh cùng với máu trào ra từ trong miệng.
- Ngươi! Ngươi!
Gã tóc nâu chỉ vào Cao Lôi Hoa kêu.
- Ta nói, không ai có thể trước mặt ta kiêu ngạo!
Cao Lôi Hoa nhẹ nhàng nói, nhưng đủ để mọi người nghe được! Lúc này trên người Cao Lôi Hoa hiện lên một lớp lôi điện lập lòe.
- Bảo vệ thiếu chủ!
Đội kiếm sĩ kia nhanh chóng chia thành hai tiểu đội, một đội vây quanh gã tóc nâu, một đội khác cấp tốc chạy đến gần Cao Lôi Hoa.
- Ngu ngốc.
Cao Lôi Hoa mắt nhìn mấy tên kiếm sĩ võ trang hạng nặng khinh miệt cười, võ trang hạng nặng à! Hắc hắc, chẳng lẽ không biết kim loại là loại dẫn điện tốt nhất chứ? Ở trước mặt Cao Lôi Hoa mặc áo giáp kim loại khác nào muốn chết chứ?
- Tiểu tử, không ngờ ngươi lại dám đánh thiếu chủ của bọn ta. Ngoan ngoãn chịu chết đi!
Tên kiếm sĩ dẫn đầu có dáng vẻ như đội trưởng cười gằn áp sát Cao Lôi Hoa, trường kiếm trong tay hắn sáng loáng, chói mắt lạ thường.
- Chịu chết?
Cao Lôi Hoa khinh miệt nhìn hắn:
- Đầu tiên, là các ngươi chọc đến ta trước. Tiếp theo, người chịu chết không phải là ta, mà sẽ là…
- Các ngươi!
Cao Lôi Hoa quát một tiếng rồi vung tay phải lên:
- Địa Ngục Lôi Quang!
Vừa rồi một tiểu đội kiếm sĩ vừa vặn vây quanh Cao Lôi Hoa nhưng vào lúc này, từ trên người Cao Lôi Hoa bắn ra từng đạo lôi quang bắn ra xung quanh.
Lĩnh đòn đầu tiên dĩ nhiên là mấy gã kiếm sĩ mặc giáp kim loại đáng thương.
Vốn vài đạo lôi quang muốn diệt đám người này vẫn tương đối là khó khăn, nhưng bọn chúng có chết cũng không ngờ là do mặc giáp kim loại. Cái này chẳng trách Cao Lôi Hoa được.
Sau khi lôi quang loá mắt qua đi, một tiểu đội gồm mười ba kiếm sĩ tất cả đều bị lôi quang đánh cháy đen, ngã thành mười ba vòng tròn xung quanh Cao Lôi Hoa. Không cần phải nói, mười ba gã này đều chết cả. Từng đợt khói đen bốc lên từ mười ba cỗ thi thể.
- Kế tiếp, đến phiên ngươi.
Cao Lôi Hoa tiếp tục đi về phía gã tóc nâu.
- Không, không cần lại đây! Ta nói cho ngươi biết, ta là hoàng tử của Quang Minh đế quốc! Ta là hoàng tử Ivan! Ngươi không được động vào ta!
Gã tóc nâu nhìn thấy Cao Lôi Hoa lại gần, lập tức mặt biến sắc tái nhợt. Kêu lên điên cuồng, ý đồ dùng thân phận của mình để ngăn cản Cao Lôi Hoa bước tới.
- Hắc hắc, vương tử là cái rắm!
Cao Lôi Hoa nhẹ nhàng cười, lôi quang trên tay hắn đã ngưng tụ lại:
- Tuy nhiên, ta tạm thời không nghĩ sẽ giết ngươi. Giết ngươi quả thật là rộng lượng với ngươi. Ta sẽ cho ngươi sống không bằng chết! Khà khà!
Ivan mặt trắng bệch chỉ vào Cao Lôi Hoa quát mấy gã thuộc hạ:
- Lên nhanh, lên. Ngăn hắn lại!
Nhưng là mấy gã thuộc hạ làm sao dám lên, một loạt lôi quang vừa rồi đã chứng tỏ thực lực cường đại của Cao Lôi Hoa.
Lúc này bọn họ mới nghĩ lại, không cảm giác được dao động đấu khí và ma lực, không nhất định không phải là cao thủ, ngược lại, thậm chí có thể là cao thủ, hơn nữa là loại siêu cấp cao thủ! Bởi vì cũng chỉ có siêu cấp cao thủ mới có thể che dấu dao động ma lực của mình.
Xoẹt! Thân ảnh của Cao Lôi Hoa trong nháy mắt đã vượt qua mấy gã kiếm sĩ, hiện ra trước mặt vương tử Ivan. Đồng thời tay phải của Cao Lôi Hoa mang theo lôi quang nhẹ nhàng ấn lên ngực gã!
- A!
Ivan thảm thiết kêu lên, miệng sùi bọt mép, ngất xỉu ngã xuống mặt đất.
Cao Lôi Hoa nhẹ nhàng cười, một chưởng này cũng không lấy mạng của Ivan. Chỉ là để lại một đạo lôi quang trong cơ thể của Ivan. Nhưng đạo lôi quang này lại sẽ chậm rãi tích tụ năng lượng. Ước chừng một tháng sẽ tích đầy năng lượng. Đến lúc đó sẽ bộc phát nho nhỏ một ít. Sau đó lại tích tụ, lại bộc phát.
Nói cách khác, từ nay về sau, mỗi tháng Ivan sẽ phải hưởng thụ loại thống khổ này một lần, cho đến khi hắn chết mới thôi!
- Khặc khặc!
Làm xong hết thảy, Cao Lôi Hoa đứng lên, nghêng ngang đi về phía con đại công kê kia. Mấy gã kiếm sĩ còn lại tự động tránh ra nhường đường cho Cao Lôi Hoa đi qua.
Cao Lôi Hoa đi tới trước mặt con gà bự, tặng thêm một quyền để con gà tiếp tục duy trì trạng thái ngủ. Sau đó bắt đầu kéo chân nó đi về phía đế đô Quang minh.
Ở phía sau hắn, cả đội kiếm sĩ, hai chân đều mềm nhũn ngồi xuống đất. Trong nháy mắt vừa rồi, bọn họ đều nghĩ rằng mình sẽ phải chết.
Một mạch chờ đến khi thân ảnh của Cao Lôi hoa đi xa.
- Trời ạ! Thương thế của điện hạ thế nào?
Một gã kiếm sĩ mới bắt đầu phản ứng, quay đầu nhìn vương tử miệng sùi bọt mép nằm trên mặt đất.
- Trước hết đưa vương tử quay về đế đô đã, rồi đến gặp tiểu thư Tĩnh Tâm một chuyến, mời tiểu thư Tĩnh Tâm chữa trị cho vương tử điện hạ đi.
Gã đội trưởng thở dài nói.
Nghề nghiệp của Tĩnh Tâm là quang minh mục sư, người dân đế đô chỉ sợ đều không biết vị mục sư xinh đẹp này còn là một Đại Kiếm Sư cường đại. Mọi người đều chỉ nghĩ Tĩnh Tâm xinh đẹp là quang minh mục sư mà thôi.
Trình độ ma pháp quang minh của Tĩnh Tâm tương đối cao, hơn nữa nàng lại xinh đẹp. Tại đế đô cũng khá có danh tiếng.
Chỉ là, mấy kiếm sĩ này lại không biết bản thân Cao Lôi Hoa ở cùng nhà của Tĩnh Tâm, hơn nữa bọn họ còn đang định đưa hoàng tử tới nhà Tĩnh Tâm! Hắc hắc….
Last edited by Minh Huệ; 25-05-2011 at 09:22 PM.
Đã có 73 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hai Lúa_LT
Quyển 1: Sơ lâm dị giới Chương - 25: Lấy Oán Báo Ơn Nguồn : Sưu tầm
Đả tự bởi 4vn
Ra khỏi rừng rậm, Cao Lôi Hoa lại khuyến mãi thêm một quyền lên đỉnh đầu con đại công kê! Một quyền này trực tiếp tiễn con gà trống đáng thương (theo chân họ hàng gà khỏa thân) lên Tây Thiên.
Sau khi giết chết con gà, Lôi Hoa thuận tay ném nó vào nhẫn không gian. Bởi vì con đại công kê này thật sự quá lớn, rất dễ hấp dẫn sự chú ý của người khác.
Làm xong hết thảy Cao Lôi Hoa hài lòng cười cười, tiếp theo hắn nhanh như chớp chạy về nhà Tĩnh Tâm.
Về đến nhà, Cao Lôi Hoa liền đi thẳng đến phòng bếp, vốn Tĩnh Tâm đang ở trong bếp làm điểm tâm ngọt, tự dưng lại thấy Cao Lôi Hoa hấp tấp xông vào, khiến nàng phải quay lại nghi hoặc nhìn hắn.
- Hắc hắc, Tĩnh Tâm, gà ta đã bắt về đây!
Cao Lôi Hoa cười cười với Tĩnh Tâm, sau đó ném "chú gà con" - Lực Lượng Chi Điểu trong không gian giới chỉ ra trước sự kinh ngạc há hốc mồm của nàng.
- Tĩnh Tâm, có con gà này có thể làm canh gà rồi. Tuy nhiên con gà này cũng quá lớn, làm thịt sẽ có mùi máu tươi rất đậm, cô ra ngoài trước đi, một mình ta làm được rồi!
Cao Lôi Hoa cười nói.
Khóe miệng Tĩnh Tâm giật giật. Gà? Con này gọi là gà sao? Đây chính là ma thú cao giai Lực Lượng Chi Điểu mà, thực lực của nó không thua kém siêu cấp ma thú bao nhiêu, không nghĩ tới Cao Lôi Hoa chỉ là làm cái món ăn gì không biết để nàng có thêm sữa mà phải đi 'làm thịt' con ma thú hùng mạnh này. Ngắn ngủi trong vài ngày, Tĩnh Tâm đã nhìn thấy hai con ma thú 'hàng khủng' chết thảm trên tay hắn rồi.
Thấy Tĩnh Tâm cứ trân trân nhìn con gà mà không đi, Cao Lôi Hoa có chút xấu hổ. Tuy rằng đã nhìn thấy tư thế oai hùng của nàng khi một kiếm chém Phong Lang thành hai đoạn lúc ở trên đảo hoang, nhưng trong thâm tâm hắn vẫn coi Tĩnh Tâm là một người phụ nữ yếu đuối. Tôn nghiêm của thằng đàn ông khiến cho hắn không muốn cho một cô gái phải nhìn thấy cảnh máu me.
- A.
Cao Lôi Hoa cười tự giễu, chính mình luôn cứ tưởng tượng thành Tĩnh Tâm rất yếu đuối. Nàng làm sao lại có thể sợ loại máu me do giết gà này được chứ!
Cao Lôi Hoa không hề biết, Tĩnh Tâm không đi không phải vì không sợ cảnh giết gà sắp tới mà hiện tại nàng đang lâm vào trầm tư mà thôi.
- Quên đi, cô không tránh ra cũng không sao.
Khóe miệng Cao Lôi Hoa giật giật, tiếp theo rút thanh dao găm siêu sắc bên đùi ra. Sau đó Cao Lôi Hoa kéo con gà bự ra phía sau phòng bếp, ở đó có một dòng suối, con suối thường được dùng để tẩy rửa các loại thịt hoặc thực vật.
Sau lưng hắn, ánh mắt Tĩnh Tâm hiện vẻ suy nghĩ đầy xa xăm, nàng nhìn thân ảnh Cao Lôi Hoa phía trước, khe khẽ thở dài:
- Có lẽ, nếu mình gặp hắn sớm mấy năm, mình sẽ không gặp cảnh như bây giờ nữa.
**************************
Cao Lôi Hoa thành thạo cắt tiết, vặt lông, mổ bụng con gà 'vĩ đại" ra. Bởi vì con gà này thật sự quá lớn nên lúc làm thịt nó Cao Lôi Hoa cũng không tránh khỏi toàn thân bị tắm máu.
Tuy nhiên, cuối cùng cũng đã xử lý ngon lành cành đào. Hắn hít vào một hơi thật sâu, buông con gà xuống, trước hết bản thân mình phải tắm rửa đã.
Vừa định chuẩn bị tắm rửa thơm tho một phát, đột nhiên bên ngoài lại vang lên tiếng gõ cửa.
- Thùng thùng! Thùng thùng.... tiếng gõ tương đối dồn dập.
- A? Chẳng lẽ lại là cái thằng Luke đến đây?
Cao Lôi Hoa chỉ kịp lau sơ cái tay liền phải chạy ra cửa, hắc hắc, hiện tại hình dáng của Cao Lôi Hoa có thể nói là đặc sắc: vè mặt đầy máu, một cái tạp dề. Nếu lấy thêm một thanh đao nhiễm đầy máu me thì chả khác gì một gã đồ tể, hơn nữa đúng là loại chuyên đồ tể người.
Cao Lôi Hoa hưng phấn hướng về phía cửa, vốn là chuẩn bị cho tên Luke kia "kinh hỉ" một phen.
Nhưng hắn mở cửa ra liền sửng sốt....
Ở cửa không phải tên Luke, ở cửa chính là một đội kiếm sĩ mang giáp nặng, tay mấy gã kiếm sĩ đang nâng cái gã tóc nâu bất tỉnh gần chết.
Mà đám người này là "người quen" của hắn, đúng là mấy gã thủ hạ lúc trước bị hắn đánh ngã, và cái tên hoàng tử Ivan gì gì đó.
- Chào ngươi, chúng ta tìm Tĩnh Tâm đại pháp sư. A... ngươi... ngươi là ai?
Mấy tên kiếm sĩ này bị Cao Lôi Hoa hù cho chết khiếp, thật vất vả mới bồng vương tử chạy tới nhà Quang minh pháp sư Tĩnh Tâm, thế mà mới vừa mở miệng đánh tiếng chào hỏi lại nhìn thấy tên mở cửa đang khoác một cái tạp dề đầy máu, ngẩng đầu lên thì thấy trên mặt hắn cũng loang lổ đầy máu là máu.
Khi thấy ánh mắt mấy gã kiếm sĩ, Cao Lôi Hoa cũng tự hiểu ra. Hắn cảm thấy mấy gã này không nhận ra mình. Tuy nhiên, hiện tại trên mặt mình dính đầy máu, ai mà nhận ra được?
- Ha ha. Mấy vị đến đây làm gì vậy? Ta được Tĩnh Tâm mời đến coi trẻ, vừa ở bên trong làm thịt động vật, nghe có người gõ cửa nên chạy ra.
Cao Lôi Hoa cố ý đè thấp thanh âm mỉm cười nói:
- Xin hỏi các người tìm Tĩnh Tâm có việc gì vậy?
Nghe khẩu khí của Cao Lôi Hoa dường như không hẳn là người xấu, mấy gã kiếm sĩ mới nhẹ nhàng thở ra nói:
- Chúng tôi tới đến tìm tiểu thư Tĩnh Tâm chữa trị cho thiếu chủ của chúng tôi. Thiếu chủ của chúng tôi bị người ta đánh bị thương.
- À, ra là như vậy.
Cao Lôi Hoa quái dị cười một tiếng, liền để bọn họ đi vào.
Nghe được tiếng đập cửa, Tĩnh Tâm liền từ nhà bếp đi ra, lúc nàng thấy được mấy gã kiếm sĩ liền nhíu nhíu mày. Xem ra nàng rất phản cảm bọn này.
- Tiểu thư Tĩnh Tâm, cầu xin cô.... nhất định phải chữa trị cho thiếu chủ.
Mấy tên kiếm sĩ nhìn thấy Tĩnh Tâm tới, liền quỳ trước mặt nàng, sau đó nâng tên hoàng tử gì gì đó lên trước mặt Tĩnh Tâm.
Tĩnh Tâm nhíu nhíu mày, sau đó ý bảo bọn họ đặt người xuống.
Gã kiếm sĩ vội vàng đặt hoàng tử lên trên cỏ. Tĩnh Tâm đi tới bên người hoàng tử Ivan nọ, mở miệng yên lặng niệm vài cái, nhưng không có thanh âm. Sau đó trên tay nàng nhấp nhoáng ánh sáng màu trắng tinh khiết.
Tay Tĩnh Tâm chói sáng đặt lên trên người gã tóc nâu, theo tia sáng của Tĩnh Tâm, miệng vết thương của hoàng tử Ivan do bị một cái bạt tai của Cao Lôi Hoa đánh, chậm rãi khép lại.
Tia sáng tán đi, miệng vết thương của hoàng tử Ivan dường như có tốt hơn đôi chút, nhưng gã vẫn không tỉnh lại.
Tĩnh Tâm nhíu nhíu mày, sau đó nhún vai tỏ vẻ bất lực. Bởi vì nàng cảm thấy trong cơ thể của hoàng tử Ivan có một luồng năng lượng đặc thù, năng lượng này ở trong cơ thể của hoàng tử Ivan, thực lực của nàng không thể xua tan nó được, hơn nữa cực kỳ biến thái chính là luồng năng lượng này không ngờ lại hấp thu ma lực Quang minh để dần dần mạnh lên.
- Không.... sao có thể thế, chẳng lẽ Tĩnh Tâm cô cũng không chữa được cho hoàng tử sao?
Gã đội trường tiểu đội kiếm sĩ có chút tuyệt vọng.
Tĩnh Tâm không nói gì, chỉ là lắc đầu ý bảo chính mình bất lực. Sau đó làm thủ thế bảo mấy gã kiếm sĩ có thể đưa hoàng tử đi ra.
- Không! Nếu hoàng tử không tỉnh lại, chúng ta sẽ đi đời!
Một tên kiếm sĩ điên cuồng hét lên, đột nhiên hắn rút thanh trường kiếm bên hông ra chĩa vào Tĩnh Tâm quát:
- Con đàn bà này, để lão tử nói cho ngươi biết... bất kể thế nào cũng phải làm hoàng tử tỉnh táo lại... nếu không lão tử đây sẽ không tha cho ngươi!
Đồng thời, mấy gã kiếm sĩ khác cũng đều rút trường kiếm chỉ về phía Tĩnh Tâm:
- Không chữa tốt cho hoàng tử, cô cũng phải đi theo hoàng tử!
Bọn chúng đã điên lên thì chuyện gì cũng dám làm. Nếu hoàng tử không thể tỉnh táo trở lại, khi bọn hắn trở về hoàng cung cũng khó thoát khỏi tội chết!
Tĩnh Tâm chán ghét nhìn mấy tên kiếm sĩ không biết suy nghĩ trước mặt này, sau đó quay đầu đi về phòng trong. Xem ra đến liếc nhìn bọn chúng một cái nàng cũng không thèm, giống như chỉ liếc mắt nhìn bọn hắn cũng khiến nàng cực kỳ ghê tởm.
- A...A...A! Con đàn bà thối! Muốn chết!
Tên kiếm sĩ điên cuồng hét lớn một tiếng, nhảy lên cao, thanh trường kiếm trong tay chém về phía Tĩnh Tâm....
Last edited by Minh Huệ; 25-05-2011 at 09:19 PM.
Đã có 70 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hai Lúa_LT