Trương Hải ngồi trên giường tu luyện một chút, trước đây hắn chưa biết đến linh khí thiên địa là cái gì, cũng chưa từng cảm nhận được, nhưng trong thiên thứ hai đã có ghi chép rõ ràng về cách sử dụng tinh thần lực để cưỡng ép giác quan cảm nhận linh khí.
Linh khí không giống như các hệ nguyên tố, nguyên tố là những dạng vật chất tồn tại trong không gian, người sở hữu tinh thần lực mạnh thì có thể sử dụng mắt để nhìn thấy chúng, sau đó thì sử dụng các thao tác để điều khiển những nguyên tố đó hình thành những công kích thực sự của lửa, sét, nước…
Nhưng linh khí thiên địa thì khác, đó là các dạng năng lượng, không phải là vật chất nên không thể nhìn thấy được, chỉ có thể dùng một cách duy nhất để cảm nhận: “dùng xúc giác”.
Xúc giác ở đây không chỉ là tay, mà là chỉ sự cảm nhận của làn da, tất cả da thịt trên người cùng cảm nhận, dùng công pháp đặc thù kích thích các lỗ chân lông cảm thụ những năng lượng đó, cuối cùng là hút vào cơ thể, làm cho những thứ đó trở thành năng lượng của chính mình.
Đó cũng là cơ sở của “tu khí”, những luyện khí sĩ cũng nhờ thế mà có cảm ứng nhất định với năng lượng xung quanh, chỉ cần có dao động bất thường là họ có thể cảm nhận ngay lập tức, hình thành cái gọi là thần thức… Hơn nữa luyện khí sĩ cũng có sự hấp dẫn nhất định với các linh khí xung quanh, từ đó mà họ đi đến đâu, linh khí trong thiên địa dao động đến đó, làm cho những luyện khí sĩ khác, thậm chí là cả người thường cũng cảm nhận được sự bất phàm của họ. Tất nhiên là các bậc tông sư thì cũng có thể kiềm nén sự dao động này, cảnh giới đó người ta gọi là “phản phác quy chân” rồi.
Có người hỏi nguồn gốc linh khí có từ đâu? Vâng, đáp án là sinh ra từ các phản ứng của nguyên tố, ví dụ một tia sét đánh ngang bầu trời tiêu thì do sự dao động của thủy nguyên tố, từ đó tích tụ lôi nguyên tố lại, hình thành tia sét, một tia sét đánh xuống sẽ sinh ra nhiệt lực, hình thành hàng loạt phản ứng trong không gian, chính những phản ứng này là nguyên nhân tạo ra năng lượng, cũng chính là linh khí.
Năng lượng này không tiêu tán như người ta vẫn nói mà chúng chỉ dần dần mất đi sự cuồng bạo của lúc sinh ra mà thôi. Chính vì thế mà loài người không có cách nào lợi dụng chúng để phục vụ cho bản thân, họ chỉ có vài cách nhất định để sử dụng năng lượng mới được tạo ra, còn năng lượng đã lắng xuống thì không có cách nào sử dụng. Và luyện khí sĩ chính là những người có cách để sử dụng linh khí - những năng lượng khó cảm nhận đó, dùng chúng để tu tập công pháp cho riêng mình.
Nói nhiều quá, giải thích nguyên căn mệt cả người! Nói tóm lại thì “nguyên tố” là vật chất, thích hợp cho tu thân. Linh khí là năng lượng, thích hợp tu khí. Còn hồn có bản chất là các xung điện từ, cũng là một loại năng lượng, nhưng chỉ khác là hồn đã ẩn chứa sinh mệnh bên trong, cách tu luyện đơn giản nhất là ăn sét mà lớn, dùng điện tăng cường linh hồn.
Những điều trên chính là kết luận của Trương Hải sau vài chục năm trong mộng cảnh, bây giờ hắn đã bắt đầu tu khí. Người có căn nguyên tốt thì sẽ có cảm ứng rất mạnh với linh khí, chỉ cần hướng dẫn một chút là thấy ngay, nhưng Trương Hải thì không như thế, căn nguyên của hắn thuộc dạng cùi nhất thiên hạ, bây giờ muốn tu luyện thì phải tập trung toàn bộ tinh thần lực lại kích thích cảm ứng của da. Nhưng mà hắn có ngồi đến gần sáng cũng chưa cảm nhận được cái gì, sử dụng tinh thần lực quá nhiều cũng làm cho hắn mệt mỏi mà ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
Sáng hôm sau, Trương Hải bị đánh thức bởi một số động thái lạ trên cơ thể, hắn mở mắt ra thì thấy bác sĩ đang kiểm tra cho mình. Hắn biết việc này là bắt buộc nên cũng không phản đối gì, chỉ mỉm cười rồi chào bác sĩ một cái mà thôi.
Ông bác sĩ kiểm tra xong thì gật gật đầu nói:
- Tốt lắm, thương thế của cậu đã không còn gì đáng ngại, chỉ cần sau này tránh xung động mạnh để tổn thương tới thần kinh mà thôi, nếu để ngất như lần này nữa thì có khi có nguy hiểm đấy. Tính ra thì thương thế của cậu cũng còn nhẹ, không như đối thủ của cậu hôm qua, thân thể của cậu đó tuy rằng rất mạnh mẽ, hồi phục cũng khá nhanh nhưng đến bây giờ vẫn chưa thể đứng dậy nổi. Mà hình như tinh thần cũng vì vụ mất lý trí hôm qua mà bị đả kích đôi chút, đến bây giờ vẫn chưa nói với ai câu nào.
Trương Hải cũng hơi sửng sốt, không ngờ thằng Phạm Đức Linh kia bị thương nặng đến vậy, hơn nữa thần kinh sau vụ kia cũng chưa bình phục hoàn toàn. Hắn không biết là sau lần đầu biến thân thì cơ thể và cả tinh thần của một người đều bị ảnh hưởng đôi chút, tinh thần thì hồi phục nhanh thôi nhưng thân thể thì phải một hai tuần mới có thể bình phục phần nào.
Trương Hải nghĩ nghĩ một chút rồi ngẩng đầu lên hỏi bác sĩ:
- Bác sĩ, Phạm Đức Linh bây giờ đang nằm ở phòng nào? Cháu muốn qua xem một chút!
Trương Hải muốn xem Phạm Đức Linh thứ nhất là để biết được thương thế của hắn nặng thế nào. Thứ hai là muốn xem thử thái độ của Phạm Đức Linh ra sao, cũng không biết là sau trận này thằng đó có thù mình không nữa? Tuy rằng Trương Hải không sợ nhưng nếu cứ bị một thằng thế này làm phiền thì cũng chẳng hay tý nào, hắn không muốn còn nhỏ thế này đã tự rước lấy một kẻ thù.
Bác sĩ cũng mỉm cười nói: “Muốn thăm cậu ta sao? Đi đến phòng số bốn, dãy đối diện!”
Trương Hải cám ơn một rồi đứng dậy ra khỏi phòng, bây giờ hắn cũng không còn vấn đề gì quá đáng ngại, nếu không muốn phải nằm trong này nữa thì xin ra khỏi y xá luôn cũng được.
Lân la đến phòng số bốn kia, Trương Hải do dự một chút rồi đẩy cửa vào, bên trong không có ai cả, chỉ có một mình Phạm Đức Linh vẫn đang nằm ngẩn ngơ trên giường. Bên cạnh còn có một bát cháo hơi âm ấm chưa ăn được chút gì, chắc là của y tá đưa đến nhưng mà Phạm Đức Linh không chịu ăn, vì thế nên bỏ đấy đi tìm người giúp đỡ, hoặc đi xin ý kiến gì đó.
Trương Hải lúc này lại rất bình tĩnh, hắn lại gần bên chiếc giường kia, ngồi xuống rồi quan sát Phạm Đức Linh một chút.
Phạm Đức Linh cũng đã nhìn thấy Trương Hải, hắn chậm rãi quay mặt lại, nhìn nhìn Trương Hải, sau đó thì quay mặt đi, miệng nở ra một nụ cười tự giễu:
- Đến cười nhạo tao hay sao?
Trương Hải sửng sốt, ông bác sĩ nói là thằng này từ hôm qua không nói câu gì cơ mà? Không ngờ mở miệng câu đầu tiên lại nói với hắn, hơn nữa thái độ của nó cũng rất bình tĩnh, không hề có sự kích động của một người thần kinh chưa ổn định.
- Tao cũng suy nghĩ nhiều rồi, có lẽ đúng là trước đây tao đã quá coi thường mày! Nhưng mày yên tâm, sẽ có một ngày tao lại đánh bại mày, dẫm mày dưới chân rồi tiếp tục sỉ nhục mày, giống như ngày hôm qua mày sỉ nhục tao vậy!
Lời nói rất lạnh nhạt, nhưng bên trong đó ẩn chứa sự quyết tâm nồng cháy. Phạm Đức Linh không phục, tuy hắn đã thua nhưng hắn vẫn còn cơ hội thắng lại, chẳng phải năm xưa thằng Trương Hải này cũng chỉ là phế vật nhưng lại có thể đánh bại hắn hay sao? Hắn có thể làm được! Trương Hải nghe những lời này thì chợt cười, cười như mỉa mai, chế giễu:
- Mày nghĩ tao đánh bại mày là sỉ nhục mày sao? Mày sai rồi, tao đánh bại mày chỉ là để cho mày biết, mày không đủ tư cách để sỉ nhục tao, hay sỉ nhục bất cứ một người nào kém cỏi hơn mày. Nếu nhân phẩm của mày tốt, mày có thể khinh bỉ bất cứ một kẻ nào có phẩm hạnh kém, thậm chí là hèn hạ bởi vì người như thế thì mãi mãi cũng không sánh được với mày. Nhưng nếu chỉ vì mày mạnh mà khinh khi những người yếu hơn thì nhầm rồi, bởi vì có thể có một ngày người ta vượt qua mày, giống như tao ngày hôm qua vậy!
- Mày đang giáo huấn tao à? - Phạm Đức Linh hời hợt nói.
- Tao đang giáo huấn mày! Mày muốn nghĩ thế nào nữa cũng được, nếu có một ngày mày thấy đã mạnh hơn tao thì hãy đến tìm tao, lúc nào Trương Hải này cũng sẵn sàng đập cho mày một trận. Nhưng mày hãy nhớ là dù có đánh bại tao thì mày cũng chưa đủ tư cách coi thường bất cứ một người nào, trừ phi mày là người đứng trên đỉnh thế giới này!
- Được lắm! Vậy thì mày cứ chờ để được tao dẫm dưới chân đi! - Lời nói là thế nhưng trên mặt Phạm Đức Linh lại nở một nụ cười nhẹ nhõm, dường như hắn đã hiểu ra điều gì, Trương Hải nhìn nhìn một chút rồi xoay lưng bước ra.
Lời của Trương Hải Phạm Đức Linh đã nghe thấy, nhưng trong lúc tâm tình bình tĩnh lạ thường thế này, Phạm Đức Linh lại nghe thấy một nghĩa khác bên trong lời nói của Trương Hải. Hắn đã nói rằng không được coi thường bất cứ ai, trừ khi đứng trên đỉnh thế giới, điều đó chứng tỏ chính Trương Hải bây giờ cũng chưa từng coi thường mình. Hơn nữa Trương Hải lại dạy cho Phạm Đức Linh một bài học: không bao giờ coi thường người khác!
Phạm Đức Linh xưa nay không hay coi thường người khác, trong lòng nó chỉ coi thường vài người, đó đều là những kẻ kém cỏi, thực lực chẳng ra sao. Nhưng nghĩ lại thì bây giờ mình cũng hơn gì bọn họ, hơn được chút thực lực nhưng cũng chưa làm được gì đáng để kiêu ngạo cả, họa chăng chỉ là mấy việc ấu trĩ diễu võ giương oai ra vẻ ta đây mà thôi!
Trương Hải sắp ra khỏi phòng rồi, Phạm Đức Linh nhìn theo bóng lưng đó và lẩm bẩm:
- Phế vật, cảm ơn mày! Rồi sẽ có một ngày tao sẽ vượt lên trên thằng phế vật!
Một câu nói tự giễu, nói mình còn kém hơn phế vật, nhưng Phạm Đức Linh lại dùng đó để tự cảnh tỉnh chính mình. Âm thanh tuy nhỏ nhưng thân hình Trương Hải cũng hơi khựng lại, sau đó thì lắc lắc đầu, trên môi nở nụ cười nhạt rồi tiếp tục cất bước.
Chương 21: Cảnh giới Nguồn: 4vn.eu + Bachngocsach.com
Trương Hải cũng không định ở lại trong y xá nữa, hắn đi tìm ông bác sĩ phụ trách ở đây rồi thông báo một câu. Ông bác sĩ kia cũng biết hắn không sao nữa nên cũng gật đầu đồng ý, nhưng trước khi Trương Hải đi thì ông nói:
- Cô Trương Linh Tuyền đã dặn chú nói với cháu khi nào cháu bình phục thì đến gặp riêng cô ấy tại phòng làm việc! Cháu cũng nên đến đó trước đi! Mà nhớ là buổi tối phải quay lại đây để kiểm tra, tốt nhất ngủ lại đây vài tối, chứ bây giờ mà cháu về phòng ngủ chung thì chú không yên tâm lắm.
Trương Hải thưa vâng một tiếng, lễ phép chào bác sĩ rồi đi ra ngoài. Trương Linh Tuyền hôm qua đã nói sẽ sắp xếp cho hắn lại sau, bây giờ tìm hắn cũng chẳng có gì lạ cả.
Trương Hải sau khi ra khỏi y xá thì nghĩ nghĩ một chút, quyết định đi gặp Trương Linh Tuyền trước để giải quyết cho xong chuyện này, sau đó thì sẽ tập trung lại nghiên cứu công pháp. Tránh xảy ra trường hợp đang luyện thì bị bà cô tìm gặp, phiền phức vô cùng.
Trương Hải đã biết trước phòng làm việc của Trương Linh Tuyền là phòng của hiệu phó trường học lúc trước. Vào thời gian sơ duyệt này thì giáo viên đã nghỉ gần hết nên phòng này mới được sửa sang lại cho cô sử dụng, hơn nữa cũng chỉ sử dụng trong một tháng này nên không ai thấy phiền gì cả.
Trương Hải biết được phòng này cũng không phải do hắn chịu để ý, chẳng qua là phòng đó quá bắt mắt, treo ngay tấm biển “Trương Linh Tuyền” to đùng ở ngoài cửa, hơn nữa căn phòng lại cách biệt hẳn với các gian phòng khác, cả một khu dành cho giáo viên lúc thường ngày bây giờ chỉ còn duy nhất một phòng hoạt động nên không muốn biết cũng hơi khó.
Khu vực xung quanh phòng của Trương Linh Tuyền rất vắng vẻ, nếu không nói là chẳng có ai đi vào cả. Đó cũng là vì sự sắp xếp quái đản của bà cô này, chỗ cô ta ở thì không cho ai ở xung quanh cả, kể cả hai người trợ lý cũng ở cùng với mấy y sĩ ở dưới khu phòng tập. Do đó mà việc có một người tiến vào trong khu vực này làm cho người ta chú ý, nhưng mà ngay sau đó họ đã dời ánh mắt đi, bởi vì việc một học sinh bị gọi lên thế này thì vài lần một ngày cũng là bình thường mà thôi.
Trương Hải gõ gõ cửa phòng, bên trong truyền ra một tiếng ngáp mệt mỏi, nhưng âm thanh rất mềm mại làm cho người ta nghe mà cũng thấy ấm lòng. Sau đó một tiếng kêu nũng nịu pha lẫn sự bực bội vang ra từ trong phòng:
- Ai vậy? Mới sáng sớm đã làm phiền người khác!
Hôm qua Trương Linh Tuyền giải quyết xong chuyện Trương Hải còn phải qua xem xét Phạm Đức Linh, cũng phải lo lắng một chút nên ngủ muộn, lúc mà Trương Hải gọi thì nàng vẫn còn ngủ say bên trong. Cũng vì ngái ngủ nên nàng mới lộ ra âm thanh phóng túng như lúc ở nhà, quên mất duy trì vẻ quyền uy bên ngoài của mình.
Trương Hải cũng không để ý nhiều, kiểu người bên ngoài thì thành thục, tính cách lại như trẻ con thế này hắn nhìn thấy rất nhiều trong mộng cảnh, dòng họ Trương trong đó không thiếu người như vậy. Hắn chỉ nhẹ nhàng lên tiếng:
- Thưa cô, em là Trương Hải, hôm qua cô đã dặn bác sĩ nhắn em đến đây phải không ạ?
Trương Linh Tuyền lúc này cũng đã tỉnh táo lại phần nào, nghe thấy người đến là Trương Hải thì nghĩ nghĩ một chút, xác định đúng là chính mình tìm gặp thì lên tiếng:
- Chờ cô mấy phút, ra ngay!
Mấy phút của Trương Linh Tuyền cũng phải đến mười lăm phút, nàng ở bên trong đó đánh răng rửa mặt đủ kiểu, sau đó lại còn quần quần áo áo chỉnh tề, phấn son đôi chút rồi mới ra mở cửa. Trương Hải lúc này đã chán ngấy rồi, hắn tranh thủ thử cảm nhận linh khí thiên địa một chút, bất tri bất giác lại tựa vào cánh cửa.
Thật bất ngờ, lần này Trương Hải vừa thử đã có thể cảm nhận được một tia linh khí mỏng manh, tất nhiên là chưa hoàn toàn rõ ràng, chưa thấy được toàn bộ. Lúc mà hắn đang hưng phấn định tập trung nắm bắt thì cánh cửa đằng sau chợt mở ra, người hắn mất đà ngã thẳng về phía sau.
Trương Linh Tuyền ra mở cửa mà cũng chẳng thèm nói một câu gì thông báo trước, mà kể cả có nói thì chưa chắc Trương Hải đang trầm mê đã có thể nghe thấy. Nàng vừa mở cửa thì đã thấy một bóng đen ập về phía mình, theo phản xạ tự nhiên thường ngày, Trương Linh Tuyền nhanh chóng lách thân sang một bên. Nhưng tuy rằng người nàng đã tránh được nhưng cái khối nhô nhô trước ngực lại hơi bị dôi ra, hơn nữa lại bị bất ngờ nên Trương Linh Tuyền né không triệt để, bị cả cái khối đang đổ xuống kia miết một cái. Trương Linh Tuyền tạm thời chưa để ý mà đang định giơ chân lên đá, nhưng nhìn kỹ lại, nhận ra đó là Trương Hải thì nàng đành rụt chân về, Trương Hải cũng vì không có cái gì đỡ, hơn nữa đang trầm mê nên không kịp phản xạ mà đổ ầm xuống đất, sau đầu đập xuống sàn một cái làm hắn cảm thấy choáng váng.
Trương Linh Tuyền lúc này mới để ý đến cảm xúc lúc ban nãy, mắt nhìn nhìn xuống Trương Hải, lại nhìn nhìn vào cái bộ vị đáng tự hào kia, sắc mặt của nàng hơi đỏ lên vì bực bội, nhưng sau đó nghĩ lại đây chỉ là một thằng nhóc nên cũng cố dằn lại, nàng lạnh nhạt lên tiếng nói:
- Đứng dậy đi! Có thế mà đã làm như bị trọng thương vậy! Ngồi xuống ghế rồi nói chuyện với cô một chút.
Trương Hải xoa xoa cái đầu rồi ngồi dậy, cú ngã vừa nãy cũng không phải là đau đớn lắm, mỗi tội bao nhiêu cảm giác lúc nãy giờ mất tiêu rồi, tiếc thật. Nhưng mà Trương Hải cũng không vội, cảm nhận được một lần thì chắc chắn sẽ có lần thứ hai, lần thứ ba… Hắn tin là mình sẽ có cơ hội đó.
Trương Hải rất thành thật ngồi im trên ghế, Trương Linh Tuyền cũng chưa nói gì mà nhìn hắn chăm chú một lúc, sau đó thì gật đầu nói:
- Hôm qua biểu hiện của em khi chiến đấu khá tốt, chuyện sau đó cô không nhắc đến nữa. Cô chỉ muốn hỏi là em có biết sức mạnh của Phạm Đức Linh hôm qua đã đến đâu rồi không?
Trương Hải lắc lắc đầu:
- Em nghe nói học sinh ở trường thì đều chưa được xếp vào loại người có đẳng cấp cảnh giới. Hầu hết những người được phân chia cảnh giới thì đều trải qua tập huấn, thậm chí là phải qua truyền thừa mới có được, nhưng hình như Phạm Đức Linh là một trường hợp đặc biệt. Em nghe nói có bảy cảnh giới được xác định, nhưng cảnh giới thứ bảy thì chỉ là phỏng đoán, không ai dám khẳng định nên tính ra chỉ có sáu mà thôi. Chắc là Phạm Đức Linh đã đạt đến được cấp thứ nhất!
- Xem ra em cũng khá thông minh, đúng là hôm qua Phạm Đức Linh đã đột phá được cảnh giới, chính thức bước chân vào giới tu luyện, cảnh giới của nó gọi là “biến thân cảnh”. Cũng may cho em là hôm qua Phạm Đức Linh mới chỉ biến thân lần đầu, thời gian duy trì, sức mạnh và các kỹ năng không thể đáp ứng đủ yêu cầu, hơn nữa lại mất đi lý trí nên không phát huy được bao nhiêu khả năng. Nếu không thì người bại chắc chắn là em rồi!
Trương Hải gật đầu đồng ý không hề do dự, sự thực đúng là như thế. Nếu hôm qua Phạm Đức Linh vẫn giữ nguyên được sự cuồng bạo lúc đầu thì dù hắn có dùng ma pháp đến kiệt quệ tinh thần lực cũng không thể thắng nổi. Trương Linh Tuyền thấy thế thì tiếp tục lên tiếng:
- Cô chỉ cảm thấy kỳ lạ, tại sao hôm qua em lại có thể tạo ra lửa? Đó là kỹ năng thiên phú của “chủng tộc cảnh”, nhưng mà sức mạnh của em rõ ràng còn chưa đạt đến mức đó!
Trương Hải chưa trả lời vội, tâm trí của hắn đang bị thu hút bởi các cảnh giới trong thế giới này, hắn lên tiếng hỏi lại Trương Linh Tuyền:
- Thưa cô, từ nãy đến giờ cô vẫn nói đến “biến thân cảnh”, “chủng tộc cảnh” nhưng em chưa biết đó là gì? Cô có thể giải thích cho em được không ạ?
- Được thôi! Dù sao những thứ này cũng phải nói cho các em trong đợt tập huấn sắp tới, đây là một tập tài liệu cơ bản về các cảnh giới tu luyện, tuy rằng không phải là quý hiếm gì nhưng cũng không dễ tìm được bên ngoài, trong xã hội bình dân thế này cũng không có mấy người biết nội dung của nó đâu. Nhưng em phải hứa, xem xong thì không được tùy tiện nói cho người khác biết nội dung trong này.
“Các em” trong lời nói của Trương Linh Tuyền không phải là chỉ toàn bộ học sinh, mà là chỉ một số học sinh đủ tư cách để biết mà thôi. Dòng họ của Trương Linh Tuyền là một dòng họ nắm quyền, Bạo quốc này nằm trong tay họ và dòng họ Phạm, vì thế việc tuyển chọn nhân tài để đào tạo thành cao thủ là không thể thiếu. Tài liệu này tuy không được lưu truyền trong dân gian nhưng cũng có không ít người biết, tất nhiên đó cũng chỉ là những người “đủ tư cách” mà thôi, còn những người có thiên phú quá kém, đào tạo mãi mà cũng chỉ dùng được vài thiên phú thấp nhất thì còn chưa thể biết đến tài liệu này.
Hôm qua Trương Linh Tuyền thấy Trương Hải cũng khá có tiềm năng, hơn nữa các thiên phú của hắn lại kỳ lạ nên lấy làm tò mò. Nàng cho hắn xem thứ này cũng chỉ là muốn hắn tự nhận xét xem rốt cuộc là mình thuộc cảnh giới nào mà thôi.
Trương Hải cảm ơn một tiếng rồi nhận lấy tập tài liệu kia, tài liệu cũng khá ngắn, chủ yếu nói đến các đặc trưng cơ bản của từng cảnh giới mà thôi. Hắn tập trung vào đọc rồi ghi nhớ từng cảnh giới, từng đặc điểm kỹ năng của khủng long giới này.
“Có tất cả sáu cảnh giới được tìm hiểu kỹ, mỗi cảnh giới được chia làm ba cấp: thấp, trung, cao.
Biến thân cảnh: cảnh giới đầu tiên, bất kỳ một người khủng long nào muốn tu luyện thì phải thức tỉnh huyết mạch, tiến hành biến thân. Đó chính là thiên phú chung của mọi chủng tộc người khủng long. Trong biến thân cảnh, cứ tiến thêm một bước thì biến thân lại thêm hoàn hảo, sức mạnh về thân thể, công kích vật lý càng thêm kinh khủng. Tất nhiên do hình dạng biến thân có lúc hơi khó coi nên người ta từ rất lâu trước đây đã chế tạo ra một dụng cụ phục trang, khi biến thân chỉ cần kích hoạt nó là sẽ có một bộ đồ xuất hiện bao bọc lấy thân thể, vừa có tác dụng hộ thân, vừa có tác dụng về thẩm mỹ. Sau khi đạt đến cao cấp thì có thể đột phá cảnh giới tiếp theo, nhưng mà biến thân vẫn không ngừng hoàn thiện trong quá trình tu luyện, không hề ngừng nghỉ.
Chủng tộc cảnh: Đây là cảnh giới thức tỉnh thiên phú của từng chủng tộc, ba cấp tương ứng với ba thiên phú chủng tộc khác nhau. Ví dụ, Trex tộc có hai loại thuộc tính là hỏa và thủy, trong đó thì hỏa có các loại thiên phú như: địa ngục hỏa, hắc huyền hỏa, âm độc hỏa, bạch sắc hỏa…, thủy cũng có các loại thiên phú như: phi thiên triều (triều là thủy triều), liên hoa vũ, băng huyền sương,… Mỗi một người có thể thức tỉnh ba thiên phú bất kỳ, nhưng ba thiên phú hầu hết chỉ cùng một hệ, việc xuất hiện hai hệ cũng có nhưng đó thương là hai hệ hỗ trợ nhau, việc người có hai hệ khắc nhau là cực kỳ hy hữu.
Tự giác cảnh: Là cảnh giới có thể ngộ ra kỹ năng thiên phú của chính bản thân mình, người có thiên phú, vận may càng cao thì càng ngộ ra kỹ năng kinh khủng. Điển hình là huyền thoại Lý Hiền của Sauro tộc đã dùng một chiêu “mộc thần không gian”, khống chế cây cối bao vây kín cả một đảo quốc nhỏ dám cả gan tính kế ông, sau đó siết lại đánh chìm cả đảo quốc đó xuống biển. Ngay cả người cường đại nhất của đảo quốc có tu vi ngang với ông cũng không có cách nào thoát ra khỏi không gian bị bao bọc, cuối cùng vì trọng thương mà không chạy được, táng mệnh theo đất nước.”
Trương Hải đọc đến đoạn này thì rùng cả mình, không ngờ còn có người kinh khủng đến như vậy, người trong mộng cảnh kia tuy rất mạnh nhưng còn lâu mới có được sức mạnh như thế. Hắn tiếp tục tò mò đọc xuống dưới, vẫn còn ba cảnh giới nữa mà hắn càng muốn biết hơn.
Trương Hải đọc hết ba cảnh giới đầu thì đưa ra kết luận: ba cảnh giới này đều là lĩnh ngộ thiên phú có trong huyết mạch, phân biệt là thiên phú của người khủng long, thiên phú của chủng tộc và thiên phú của bản thân mình. Không biết ba cảnh giới còn lại sẽ là thế nào.
Cảnh giới thứ tư là “Phản Tổ cảnh”: đây là một cảnh giới cực kỳ quan trọng, cũng cực kỳ nguy hiểm. Phản Tổ cảnh là một quá trình thay đổi huyết mạch của chính mình, làm huyết mạch dần trở về nguyên bản giống như tổ tiên: thuần chính và mạnh mẽ. Trong suốt quá trình, việc thay đổi huyết mạch tuy có thể làm cho tất cả các thiên phú mạnh lên hàng chục lần nhưng cũng vô cùng đau đớn, thậm chí còn có thể làm hại tính mạng khi “phản tổ”.
Cảnh giới thứ năm gọi là “Thần Thông cảnh”: đây là cảnh giới dùng để tự sáng tạo ra thần thông. Các thần thông này đều không có trong huyết mạch mà là do người ta tự sáng tạo ra dựa trên cơ sở của các kỹ năng đã được lĩnh ngộ. Trong Thần Thông cảnh này, người khủng long sẽ chính thức ngộ được các thần thông phi thiên độn địa, thậm chí là dời non lấp biển cũng không chừng. Theo quan niệm của khủng long giới thì các thiên phú đều do tổ tiên truyền lại, vì thế mà muốn sáng tạo thì trước hết phải mang trong người huyết mạch của tổ tiên.
Cảnh giới thứ sáu là “Hóa Long cảnh”: Tổ tiên của người khủng long là khủng long, nhưng không mấy ai biết, khủng long lại chính là huyết mạch đã suy thoái của loài rồng. Hóa Long cảnh trên cơ bản giống như Phản Tổ cảnh, tiếp tục thay đổi huyết mạch, thay đổi để trở thành long tộc chính thức, nhưng trong cả quá trình đó còn có thể ngộ ra được những chiêu thức của long tộc, những thần thông kinh khủng và phương pháp tu luyện của long tộc mạnh mẽ. Có thể nói Hóa Long cảnh là kết hợp của các cảnh giới trước lại với nhau, hơn nữa lại còn tăng cường độ lên gấp bội.
Tư liệu về Hóa Long cảnh cũng khá mơ hồ bởi vì người ta rất ít nhìn thấy người như thế trên đời, có lẽ là có tồn tại nhưng không xuất hiện trước mắt người khác! Còn về cảnh giới thứ bảy thì gần như không có tư liệu gì, thậm chí còn có người cho đó chỉ là một truyền thuyết, không có thật. Tài liệu này cũng nêu ra giả thuyết được nhiều người tin nhất: hóa thành rồng, siêu thoát nhân gian, trở thành “thần tiên” chính thức.
Thần tiên!
Không ngờ ở đây lại có thể nhìn thấy hai từ thần tiên!
Ở khủng long giới này có truyền thuyết về các anh hùng, nhưng mà không có một câu chuyện nào về thần tiên cả, vì thế mà hai chữ thần tiên dường như cực kỳ trừu tượng, thậm chí ngay cả người đã tu luyện đến cảnh giới cực cao cũng chưa biết được thần tiên thực sự là như thế nào.
Trong lòng Trương Hải thì lại nghĩ khác, hắn nghĩ rằng thần tiên có khi là thật, thậm chí còn không ít, chỉ là không ai biết họ ở đâu mà thôi, thậm chí có khi người bên cạnh mình là một vị thần tiên cũng không biết chừng, bởi vì thần tiên muốn qua mắt người thường thì quá dễ.
Trương Hải đã buông tập tài liệu xuống, nhưng hắn không nói gì mà vẫn cứ ngẩn ngơ ra đó, Trương Linh Tuyền đành phải lên tiếng:
- Sao rồi? Em đã đọc được những tư liệu này, vậy thì theo em mình đạt được đến trình độ nào rồi? Tại sao em lại có thể phát ra lửa được
Thực ra Trương Linh Tuyền cũng tự đoán là thực lực của Trương Hải cũng xấp xỉ Biến Thân cảnh, nàng chỉ không hiểu được tại sao hắn lại có thể phát ra lửa mà thôi, bởi vì đó là một trong các thiên phú Chủng Tộc cảnh! Trương Hải cũng chỉ trầm ngâm một chút rồi nói:
- Em chắc cũng chưa đến được Biến Thân cảnh đâu! Chỉ là em biết sử dụng một vài tiểu xảo mà thôi. Nếu cô không tin thì em có thể biểu diễn lại cho cô xem.
Trương Linh Tuyền nghe đến hai chữ “tiểu xảo” thì hơi nhíu mày, nhưng sau đó thì nàng tò mò nói:
- Vậy thì em cứ biểu diễn đi! À à… khoan đã, có sợ làm cháy phòng này không?
Trương Hải lắc lắc đầu:
- Không sợ đâu! Em cũng chỉ biểu diễn sơ qua chứ xảo thuật này bây giờ không làm lâu như hôm qua được!
Trương Linh Tuyền nghe thế thì gật đầu, Trương Hải cũng bình tĩnh quay người lúi húi một chút, dường như là đang chuẩn bị cái gì đó. Lúc sau hắn quay người, giơ hai tay ra như không có gì đặc biệt cả, sau đó thì xoa xoa hai tay vào nhau, sắc mặt nghiêm nghị vô cùng. Trương Linh Tuyền cũng hứng thú nhìn nhìn, Trương Hải đột nhiên nói “Chú ý!” sau đó thì hai tay đột nhiên tách nhau ra, một dải lửa đỏ cũng theo đó mà nối liền giữa hai tay, làm căn phòng sáng rực lên, nhưng không được bao lâu đã tắt ngúm.
Trương Linh Tuyền nhìn đi nhìn lại, một lúc sau mới chú ý đến cổ tay Trương Hải cố làm lộ ra, bên trong đó hình như có vật gì là lạ. Trương Hải thấy ánh mắt của nàng thì mỉm cười, lấy hai vật ở trong tay áo ra. Đó là một vật kỳ lạ, hình như làm từ mủ của cây bạch xỉ đã đông đặc lại, có tình đàn hồi rất tốt, vật đó có hình một cái ống nhỏ, ở bên dưới thì hơi phình ra, trên đỉnh thì lại nhỏ hẹp. Trương Hải bóp nhẹ một cái, từ trong đồ vật kia chợt phun ra một dòng chất lỏng, tốc độ cũng khá cao nhưng chỉ vừa đi được một đoạt ngắn đã cháy bùng lên, tạo thành ngọn lửa y như lúc nãy.
- Cái đồ này làm từ nhựa bạch xỉ, bên trong chứa tinh dầu hỏa xỉ, tinh dầu này chỉ cần ma sát với không khí mạnh một chút là cháy ngay, thường được dùng để châm lửa, làm chất đốt bên trong nhà. Kết hợp hai thứ này là có thể tạo ra một ngọn lửa rồi, hôm qua em chẳng qua là dùng chút tiểu xảo này thôi!
Trương Linh Tuyền cảm thấy hơi thất vọng, cứ nghĩ là có gì đặc biệt chứ? Nhưng dù sao thì nàng cũng nhìn trúng Trương Hải ở khả năng chiến đấu, bởi vì trước đó thì Phạm Đức Linh đã là một học sinh mà nàng muốn tập trung đào tạo rồi, không ngờ thằng nhóc này có thể đánh bại Đức Linh, điều đó chứng tỏ nó cũng rất có năng lực.
Trương Hải tạm thời vẫn phải ở lại y xá nên Trương Linh Tuyền chưa sắp xếp thêm cho hắn gì nữa, hắn cũng cúi đầu chào rất lễ phép rồi đi ra.
Vừa ra khỏi cửa Trương Hải đã thở phào một hơi, hôm qua giở ma pháp ra nhưng không sợ lộ sơ hở chính là do hắn đã có cái đạo cụ này che chắn. Lúc trước hắn cũng tập thử một số ma pháp trong thiên thứ nhất ở nhà, và không tránh khỏi việc bị Bi nhìn thấy. Hơn nữa Bi lại còn bắt hắn dạy, Trương Hải hết cách, dạy thì không được nhưng hắn lại biết dùng mấy trò lừa gạt, học tập mấy ông ảo thuật gia kiếp trước qua mắt thằng em mà thôi. Nhưng mà lúc nãy mang ra lòe bịp Trương Linh Tuyền thì nàng cứ nhìn chằm chằm vào, ánh mắt như muốn nhìn xuyên qua tấm màn của hắn vậy, may mà cuối cùng nàng cũng không hỏi thêm, chứ nàng mà chỉ ra được một sự khác biệt của đặc điểm giữa trò lừa hôm nay và ma pháp hôm qua thì hắn cũng chẳng biết giải thích thế nào nữa.
Trương Hải cũng không nghĩ nhiều, qua được cửa này rồi thì cứ bình tĩnh, về phòng tu luyện một chút đã rồi hẵng nói.
Hắn chạy nhanh về y xá, lúc này phòng của hắn đang được một cô y sĩ dọn dẹp, thấy hắn về thì cô y sĩ trẻ quay lại nhìn một chút, sau đó lại tiếp tục hoàn thành nốt công việc của mình:
- Em chờ một chút nhé, chị dọn sắp xong rồi!
Trương Hải cũng gật đầu, dù sao thì người ta đang dọn phòng này vì chức trách nhưng chẳng phải là dọn cho hắn ở hay sao? Cô y sĩ kia thấy hắn đứng đó chờ đợi thì chợt mở miệng tán gẫu đôi chút:
- À! Còn phải cám ơn em hôm qua đã khuyên Phạm Đức Linh giúp chị! Chị đã làm nhiều cách nhưng không khuyên được nó ăn cháo, nhưng hôm qua em vừa vào một lúc thì tinh thần của Đức Linh đã bình phục gần như hoàn toàn, tinh thần phấn chấn lên nhiều. Nếu bạn ấy cứ như thế này thì có thể khỏi hoàn toàn trước thời hạn nữa.
Trương Hải nghe thấy thế thì cũng mỉm cười gật đầu, lại còn đưa tay ra gãi gãi sau gáy như không dám nhận. Thực ra trong lòng hắn lúc này cũng đang chờ thằng kia bình phục, hình như sau ngày hôm đó Trương Hải đã bớt đi một phần ác cảm với Phạm Đức Linh, một phần là vì từ nay Đức Linh sẽ không còn khinh bỉ hắn nữa, một phần là vì hắn thấy được Đức Linh cũng là một kẻ thẳng thắn, biết chấp nhận thắng thua, không cay cú nhiều. Sau khi thua cuộc cũng không quá chán nản mà lại lựa chọn tiếp tục phấn đấu để vượt qua chướng ngại phía trước, con người có phẩm chất ấy cũng khá đáng để người ta tôn trọng.
Tất nhiên đó cũng là nhận định chủ quan của Trương Hải, còn sự thực thế nào thì phải để thời gian đưa ra đáp án. Tâm tư và nhân phẩm của một con người không bao giờ có thể đoán định chắc chắn chỉ dựa vào một hai lần tiếp xúc cả.
Cô y sĩ kia sau khi dọn dẹp xong thì mỉm cười đi ra ngoài, Trương Hải nhìn nhìn theo bóng lưng kia mà lại nhớ về mẹ. Cô gái ấy cũng khá giống Đỗ Kim Hoa, không phải là dung mạo hay dáng người mà là khí chất, một khí chất rất ôn nhu, hiền từ. Sau này có khi tìm vợ cũng phải tìm một người như thế, không thấy ông bố đang hưởng ôn nhu tới chết mê chết mệt hay sao?
Bất giác trên môi Trương Hải nở một nụ cười mỉa, mới bé tí mà đã tơ tưởng vợ với con, cũng không biết mình bị sao nữa, hay là bắt đầu… dậy thì rồi? Kể cũng đúng, gần đây tóc tai trên đầu và trên người cũng khá phát triển, chắc cũng sắp “lĩnh ngộ” được công pháp sinh con rồi.
Hắn không nghĩ lăng nhăng nữa, khóa chặt cửa, kéo rèm lại rồi ngồi xuống đất, bắt đầu tập trung toàn bộ tinh thần lực để cảm nhận linh khí giống như lúc nãy.
Lần này không ngờ còn thuận lợi hơn, hắn chỉ vừa ngồi một lúc đã có thể cảm nhận được những dòng năng lượng đang lưu chuyển trong không khí. Trong mộng cảnh kia hắn đã vài lần thông qua “người ấy” để cảm nhận được thứ này, nhưng mà trong mộng cảnh thì linh khí khá thưa thớt, ít ỏi, tại sao ở đây lại nhiều đến kinh dị như vậy chứ?
Mà chẳng sao! Nhiều thì chẳng phải tu luyện càng nhanh hay sao? Tên trong mộng cảnh kia tu luyện mất hơn mười năm… có khi mình tu luyện năm năm đã đuổi kịp hắn rồi… Nghĩ đến đó nội tâm Trương Hải trở nên kích động một chút, cơ thể hắn cũng vì thế mà hơi xao động làm linh khí xung quanh trở nên hỗn loạn. Trương Hải nhanh chóng ổn định tâm tình lại, vận hành công pháp giống như trong Tam Huyền Điển Bí. Không lâu sau, từng dòng linh khí ổn định lại rồi tràn vào cơ thể hắn, làn da của Trương Hải được khống chế để mở lỗ chân lông bên trên các huyệt đạo ra hết cỡ, tạo con đường cho linh khí đi vào.
Trương Hải cứ tu luyện như vậy, nhưng mà công pháp của hắn cũng có một nhược điểm, đó chính là do lợi dụng tinh thần cưỡng ép thân thể tu luyện nên sẽ rất nhanh mệt mỏi. Dù thân thể có sảng khoái do linh khí nhưng đầu óc chắc chắn sẽ dần mê đi, không giống với những luyện khí sĩ chân chính, càng tu luyện thì càng thần thanh khí sảng.
Trương Hải mặc dù cảm thấy thân thể ngày càng nhẹ nhàng, lâng lâng nhưng mà đầu óc của hắn cũng ngày càng nặng, lại hơi đau nhức. Một lúc sau hắn không chịu nổi nữa mà ngã lăn ra đất, chìm vào giấc ngủ say.
Xin cáo lỗi cùng các bạn lúc trước có nhầm lẫn, mình đã sửa lại các cảnh giới như sau: Biến Thân - Chủng Tộc - Tự Giác - Phản Tổ - Thần Thông - Hóa Long - thần tiên (chưa xác định). Lúc trước nhầm thứ tự của Phản Tổ và Thần Thông.
Chương 23: Gây sự Nguồn: 4vn.eu + Bachngocsach.com
Lúc Trương Hải tỉnh dậy thì đã là giữa trưa, lúc này có người đang gõ cửa phòng hắn ầm ầm nên hắn mới có thể mơ màng thức giấc. Hơi định thần lại một chút, Trương Hải nhanh chóng lên tiếng:
- Chờ xíu! Em ra ngay đây!
Hắn đoán ngoài cửa chắc là cô y sĩ buổi sáng đến nhắc hắn đến giờ cơm, nhưng mà lúc này trên người hắn đang rất bẩn thỉu, một phần là do nằm trên đất, một phần là do trong lúc tu luyện mồ hôi và tạp chất trong người tiết ra, tuy không đến mức thành cả lớp bùn như trong tiểu thuyết nhưng mà cũng làm người hắn nhờn nhờn hôi thối không thôi.
Trương Hải nhanh chóng chạy vào bên trong phòng tắm kiêm phòng vệ sinh, hắn nhanh chóng cởi hết đồ rồi dội từng xô nước xuống người mình, kỳ cọ hết chất bẩn trên người một cách nhanh nhất. Sau khi đã thấy người đủ sạch sẽ thì hắn ngừng lại, nhưng trên người vẫn hơi có mùi, lúc này lại không có nhiều thời gian, may mà trong phòng tắm này có để một ít tinh dầu hương xỉ, là thứ có mùi thơm thoang thoảng, tác dụng gần như nước hoa vậy, Trương Hải không ngần ngại cầm lấy đổ một ít vào tay rồi thấm nhẹ lên quần áo, sau đó thì chạy ra mở cửa.
Nhưng đứng trước cửa lúc này không phải là cô y sĩ như hắn vẫn nghĩ mà lại là một người khác, là một đứa con gái. Cô bé mặc một bộ đồ màu lục nhạt, khuôn mặt xinh xắn đáng yêu, tóc trên đầu cột lại thành đuôi ngựa lúc la lúc lắc, nhìn cô không khác gì một năm rưỡi trước khi đến mách lẻo Trương Hải cả, cô bé chính là Nguyễn Khánh Huyền.
Trên tay của Nguyễn Khánh Huyền lúc này đang cầm một cái hộp nhỏ, là loại hộp thường dùng để đựng cơm, Trương Hải nhìn cô với ánh mắt nghi ngờ nhưng mà không nói gì cả. Nguyễn Khánh Huyền thấy hắn như thế thì bực mình gắt:
- Nhìn cái gì mà nhìn? Mình đã được bổ nhiệm làm cán bộ, trợ giúp giáo quan giám sát các bạn, nhiệm vụ đưa cơm đến cho bạn là do mình đảm trách, hơn nữa không chỉ có mình bạn mà còn phải mang một chút cháo đến cho Phạm Đức Linh nữa, chứ mình cũng chẳng thèm đến nhìn cái bản mặt của bạn đâu! Cầm lấy rồi ăn đi!
Nguyễn Minh Huyền hôm nay đúng là có đến đưa cháo cho Phạm Đức Linh nữa, nhưng phần nhiều là cô bé muốn gặp Trương Hải, muốn nhìn hắn một chút. Trước đây Nguyễn Minh Huyền vẫn nghĩ Trương Hải là một học sinh ngoan, tuy rằng hơi yếu đuối nhưng thật sự rất hiền, không gây sự. Tuy rằng một năm rưỡi trước Trương Hải có đổi khác đi đôi chút nhưng mà hắn cũng chưa bao giờ sinh sự đánh nhau cả, tuy rằng đã nói rằng không thèm để ý đến hắn, nhưng làm một lớp trưởng có nhiệt tâm, Nguyễn Minh Huyền vẫn luôn chú ý đến những hành động của hắn, chỉ cần có dấu hiệu sa sút thêm là lại tiếp tục can thiệp.
Nhưng mà sự việc hôm qua đã hoàn toàn đánh đổ ấn tượng của cô về hắn, hắn không hề yếu đuối, thậm chí còn mạnh hơn cả người được xưng mạnh nhất trường. Nhưng tại sao từ trước đến nay hắn vẫn im lặng, không hề hống hách như vậy? Tình hình hôm qua Nguyễn Minh Huyền cũng nhìn thấy, nếu không phải là Phạm Đức Linh quá đáng trước thì Trương Hải cũng không bước lên trên đài.
“Vậy ra trước nay hắn đều đứng ngoài mọi chuyện, không quan tâm đến mấy chuyện tầm thường ấy chứ không phải là kém cỏi!” Không chỉ riêng Nguyễn Minh Huyền nghĩ thế mà rất nhiều người nghĩ thế, Trương Hải bây giờ đã trở thành tâm điểm của trường này. Trẻ con trong khủng long giới thì lại được đọc rất nhiều truyền thuyết về các anh hùng, hầu hết họ đều là người cao thâm không để tâm đến bề ngoài, bất giác Trương Hải lại trở thành một mẫu người tiêu chuẩn trong mắt chúng học sinh.
Trương Hải nếu biết mấy thứ này thì chắc đã lăn đùng ra đất, xưa nay hắn có bao giờ ẩn nhẫn mẹ gì đâu? Chẳng qua là sợ chưa đủ thực lực nên không dám ngo ngoe gì mà thôi! Bây giờ thì tốt rồi, thành trung tâm của cả ngôi trường, không biết cuộc sống sau này của Trương Hải sẽ ra sao nữa?
- Thôi! Mình xin lỗi mà! Minh Huyền xinh đẹp mang cơm đến cho mình, thật là vinh hạnh! Mình có cảm giác giống như đang được vợ yêu chăm sóc vậy, hí hí!
Trương Hải biết lúc nãy là mình sai, nhanh chóng xin lỗi nhưng mà như thế nào lại nổi lên tâm tư trêu đùa cô bé này. Chắc cũng tại vừa mới tu luyện được, trong lòng hắn hơi cao hứng nên mới dửng mỡ mà giở trò.
Nguyễn Khánh Huyền trừng mắt nhìn hắn một cái, không thèm nói gì thêm mà bực bội xoay người đi thẳng. Trương Hải đứng đằng sau lắc lắc đầu, cũng không để ý đến nữa mà mang hộp cơm vào phòng, chuẩn bị bữa ăn một mình.
…
Trương Hải cứ sống như vậy thêm hai ngày: gần như cả ngày tu luyện, đến bữa thì lại có một cô bé đáng yêu mang cơm đến tận cửa, lúc thích chí thì còn có thể trêu đùa, có lúc lại còn kéo cô bé vào phòng nói chuyện phiếm, đúng là cực kỳ vui vẻ. Chẳng bù cho Phạm Đức Linh, tuy đãi ngộ cũng tương tự nhưng chỉ có thể nằm một chỗ, đứng lên cũng khó chứ đừng nói đi lại, so với hắn thì Trương Hải cảm thấy mình đúng là sướng như tiên rồi.
Hai ngày sau, Trương Hải chính thức ra khỏi y xá, hắn hơi tiếc nuối cái hoàn cảnh này, có thể thoải mái tu luyện mà không sợ ai để ý. Cũng trong ba ngày này Trương Hải cảm thấy cơ thể mình mạnh lên được một chút, hắn cảm thấy khí lực trong người dồi dào vô cùng, không những thể lực tăng tiến mà cả những đòn đánh xuất ra cũng mạnh mẽ lên vài phần. Đó chính là do tác dụng của “khí” trong người hắn.
Y xá này được thiết kế bên trong khu cao cấp của phòng tập, muốn đi ra ngoài thì phải đi qua khu bình dân. Lúc này đang là ca hai của buổi chiều, Trương Hải đi ra từ bên trong thì cũng không mấy ai biết mặt hắn cả, thành ra cũng không có nhiều hình ảnh chỉ chỏ bàn tán xung quanh. Đây cũng là do Trương Hải tính trước, hắn không thích bị người ta soi mói, nhưng mà dường như trời không theo ý người, đúng lúc hắn đang định lặng lẽ bỏ đi thì một giọng nói oang oang vang lên sau lưng hắn:
- Trương Hải! Mày đứng lại cho tao…
Trương Hải đứng khựng lại, nhưng hắn không quay mặt, giọng nói này hắn cũng quen, cũng cực kỳ căm ghét. Nếu nói Phạm Đức Linh là một thằng đáng ghét, kiêu căng thì thằng này chính là loại chó dại thích cắn càn. Thằng đó cũng họ Trương, tên là Trương Thái Tùng, nếu thực sự tính theo họ hàng thì thằng này là chú của Trương Hải, nhưng mà trước nay chưa từng nói với nhau dù chỉ một câu. Trương Hải không thèm để ý đến họ hàng hay dòng họ cái đếch gì bởi vì chẳng ai quan tâm đến hắn, nhưng mà Trương Thái Tùng thì hiểu rõ tất cả thân thế của mình, cũng vì cái thân phận bàng hệ này mà gia đình hắn sống khá “chật vật”.
Nói là “chật vật” nhưng mà gia đình hắn sống cũng chẳng đến nỗi nào, mỗi tội so sánh với hai anh em thành chủ thì đúng là một trời một vực, thằng này đã sống không cần lo nghĩ nhưng lại không biết đủ, suốt ngày thích đú đởn với đời, cuối cùng sinh ra thiếu tiền. Không có tiền thì oán trách ông bà già nghèo đói, cuối cùng thì trách sang cái thân phận bàng hệ khốn nạn, lại trách họ hàng như Trương Thái Cường không giúp đỡ gia đình mình!?
Vì thế mà ở trường nó là một thằng tích cực gây sự với Trương Hải nhất. Tuy rằng nó không chỉ gây sự với một người mà còn cắn loạn như con chó điên, chuyên trấn lột tiền của bạn học, nhưng nếu cứ thấy Trương Hải là nó nhảy ra sủa bậy nhặng cả lên rồi. Cũng may mà có Phạm Đức Linh bên cạnh cấm nó không được động đến Trương Hải, nếu không thì cuộc sống của Trương Hải cũng không yên ổn đến bây giờ.
Thằng này chuyên môn đánh lộn nên thực lực cũng rất khá, đứng thứ tư ở trường này. Mấy hôm trước nghe nói Phạm Đức Linh bị Trương Hải đập cho một trận thì hắn cũng không tin được. Về sau nghe nói lúc đó Phạm Đức Linh biến thân lần đầu, hắn suy đoán là do đó mới bị suy yếu nhanh chóng, cuối cùng bị Trương Hải ăn hôi thêm vài cú và thắng được. Còn thực lực thằng Trương Hải kia chắc cũng khá nhưng chưa chắc đã mạnh đến thế, bây giờ có thể thừa cơ Phạm Đức Linh đang không có ở đây đập cho Trương Hải một trận cũng tốt.
- Nghe nói mấy hôm trước mày đánh bại Phạm Đức Linh oai phong lắm mà? Sao hả? Dám lên đây đánh một trận với tao không?
Trương Hải lắc lắc đầu, hắn xưa nay không thích đánh nhau mấy kiểu vô nghĩa thế này. Đánh là phải đánh vì gái, đánh vì cảm thấy đánh là đáng giá chứ cứ vì thằng kia sủa nhặng lên, thằng nào khiêu chiến cũng nhận thì hắn đã sớm mệt chết rồi. Nhưng thằng kia lại giống như không biết điều mà chửi loạn lên:
- Con mẹ mày! Cha mẹ mày đã khốn kiếp rồi lại còn nuôi một thằng hèn như mày, tao thấy nhục thay cho nhà mày đấy…
Du côn mãi mãi là du côn, nhìn ai ngứa mắt cũng có thể đem cả nhà người ta ra chửi, Trương Hải nghe những lời này thì quay người lại, ánh mắt lóe lên sự tức giận. Người khác chửi hắn thế nào cũng được, hắn không quan tâm nhưng hắn ghét nhất mấy thằng mang gia đình hắn ra chửi bới, đúng là mấy thằng chó đẻ, tại sao trên đời lại có những kẻ đốn mạt đến chừng đó chứ?
Trương Hải không nói thêm gì nữa, nhảy thẳng lên sàn đấu, nhìn chằm chằm vào Trương Thái Tùng trước mặt. Hắn không nói gì mà chỉ âm thầm tích tụ sức lực, chuẩn bị đập cho thằng này một trận nên thân. Đáng thương cho Trương Thái Tùng, mấy hôm trước không nhìn thấy Trương Hải đánh thế nào mà chỉ nghe kể lại, do đó không biết khả năng thực sự của Trương Hải đến đâu cả.
- Hừ! Cuối cùng cũng chịu lên rồi sao? Để hôm nay tao cho mày biết thế nào gọi nhục nhã!
Dứt lời, Trương Thái Tùng lao thẳng người về phía Trương Hải. Thằng này mọi khi giỏi nhất cậy mạnh, chiêu thức của nó thì chẳng có gì đặc sắc cả. Nhưng mà khí lực của Trương Hải bây giờ thậm chí còn mạnh hơn cả hắn, chiêu thức và phản xạ cũng hơn hẳn thì hắn thắng làm sao đây?
Chương 24: Sơ duyệt kết thúc Nguồn: 4vn.eu + Bachngocsach.com
Trương Thái Tùng lao thẳng lên, hắn đang dồn toàn bộ sức lực vào chân, muốn cho Trương Hải gục luôn trong một chiêu này. Nhưng mà hắn không biêt, trong mắt Trương Hải thì đòn thế kia chỉ là trò trẻ con, thằng này giơ chân lên cũng khá mạnh, nhưng tốc độ thì không bằng Phạm Đức Linh, chân trụ cũng không vững. Trương Hải chỉ cần nhẹ nhàng đưa tay đập vào đùi của Trương Thái Tùng là cú đá kia đã bị cản lại, hắn còn chưa kịp rút chân về thì Trương Hải đã đưa chân đạp một phát vào ống đồng chân trụ của hắn, cú đá rất mạnh làm cho Trương Thái Tùng không trụ nổi, chân bị bay ngược về phía sau rồi ngã sấp xuống.
Trương Thái Tùng kinh hãi, mới một chiêu mà hắn đã ê ẩm cả người, nhưng nếu một chiêu đã thua thì đúng là quá nhục. Hắn nhanh chóng đứng dậy, lại tiếp tục dồn hết sức lực lao lên, Trương Hải đối diện hắn vẫn chưa có chút động tĩnh tránh né nào, Trương Thái Tùng cười thầm, đột nhiên vận dụng một chút năng lực có sẵn trong người, tốc độ đột nhiên tăng mạnh lên, một cú lên gối mạnh như phá núi hướng thẳng về ngực Trương Hải.
Trương Hải cười chễ giễu, thằng này đúng là rất ngu, một chiêu vừa rồi mà còn không biết phản xạ của mình không bằng đối phương hay sao? Trương Hải tập những thứ quyền thuật kia không phải là để gò bó, mà là để tập phản xạ, tập ứng đối nhanh trong giao chiến, nhìn thấy đối thủ ra chiêu nào là cơ thể hắn đã tự phản xạ ra một chiêu thức thích hợp rồi. Tất nhiên những thứ này cũng phải xem tốc độ đối phương nhanh hay chậm, nếu đối phương quá nhanh thì Trương Hải có muốn phản xạ cũng chẳng kịp.
Nhưng hiển nhiên là tốc độ một thằng học sinh thế này thì Trương Hải thừa sức ứng phó rồi, hời hợt tránh né một cái, Trương Hải bật người lên bắt thẳng vào gáy Trương Thái Tùng, dồn lực đập mạnh một cái xuống sàn.
“Rầm!” Âm thanh chát chúa vang lên, cả phòng tập gần như rợn tóc gáy, cả đầu của Trương Thái Tùng đã đập mạnh xuống sàn, “sứt đầu mẻ trán” theo đúng nghĩa đen, máu chảy ra ròng ròng.
Trương Hải vẫn chưa buông tha mà lại nhấc đầu hắn lên, đập thêm một phát như trời giáng nữa, Trương Thái Tùng lúc này đã đau đến ngất đi, dù muốn gọi hắn thế nào cũng vô dụng.
Trương Hải lúc này không hiểu sao lại nổi lên một sự tàn bạo, hắn không muốn bỏ qua cho thằng chó đẻ này như thế, thậm chí trong lòng hắn đã có ý định giết bớt một thằng cặn bã như thế này đi cho trong sạch môi trường. Nhưng cuối cùng hắn cũng dằn mình lại, mặc dù thế nhưng Trương Hải cũng không muốn nhìn mặt thằng khốn nạn này thêm một lần nào nữa. Trước đây ở trong trường thằng này là loại du côn trấn lột để tự thỏa mãn mình, cả trường đều căm ghét, nếu để nó có cơ hội tiến bộ thêm thì không biết sẽ ra dạng gì? Trương Hải cũng không muốn phải gặp phiền toái, chi bằng…
Trong lòng đã quyết định dìm thằng này xuống đáy vực, Trương Hải cầm tay nó lên rồi vặn vẹo ngón út, Trương Thái Tùng quá đau đớn mà phải tỉnh dậy, mồm gào lên thảm thiết. Trương Hải cười lạnh một tiếng, đưa tay cầm lấy quai hàm của Trương Thái Tùng giật một cái, lập tức âm thanh đã im bặt, bây giờ Trương Thái Tùng có muốn nhận thua cũng không được, trong mắt hắn một mảnh sợ hãi, thậm chí có vài tia hối hận, nhưng mà sự oán độc trong đó cũng không thể che giấu được.
Trương Hải nhìn thấy cái loại tâm tình này của hắn thì càng thêm chắc chắn về quyết định của mình. Hắn nhẹ nhàng cầm cái chân của Trương Thái Tùng lên, ngắm ngắm một chút, người ta còn đang tưởng hắn có sở thích biến thái thì chợt “rắc” một tiếng, âm thanh xương gãy đã vang lên, cái chân của Trương Thái Tùng đã vặn vẹo, khớp này lệch sang khớp kia rồi.
“Rắc” một cái nữa, chân còn lại cũng không thoát khỏi cảnh bi thảm này, mọi người trong phòng tập nghe thấy âm thanh này thì đều im bặt, ánh mắt hơi hoảng sợ nhìn lên trên đài, còn Trương Thái Tùng thì có muốn kêu gào cũng chẳng nổi, trong cổ họng chỉ phát ra âm thanh “ô ô” như đang muốn thét lên vậy.
Trương Hải lúc này đang muốn cho thằng này nhập viện nửa năm một năm, khỏi phải tham gia tập huấn, để xem lúc ấy nó còn có thể đi nhận truyền thừa nữa không? Nếu dìm nó xuống, làm nó mãi mãi không ngóc đầu lên được thì nó còn báo thù kiểu gì nữa?
Mới chỉ vặn vài cái khớp vẫn chưa đủ độ, như thế này thì chỉ nghỉ ngơi một tháng là có thể phục hồi rồi, Trương Hải giơ chân lên, muốn đạp xuống một cái cho xương chân thằng này nứt ra, đến lúc ấy thì phải nằm viện lâu rồi.
- Dừng tay!
Một tiếng hét chói tai vang lên, cùng với đó là một thân hình xinh đẹp tiến vào trong phòng tập. Trương Linh Tuyền lúc này đang vô cùng bực bội, vừa mới đi ra ngoài xử lý một chút chuyện mà trong này đã loạn như thế rồi. Nhưng âm thanh của nàng vẫn không cản được Trương Hải, bàn chân của hắn không hề lưu tình giẫm thẳng xuống, lại một âm thanh ken két rợn tóc gáy vang lên, xương của Trương Thái Tùng đã bị nghiến cho suýt vỡ vụn thành từng mảnh.
Trương Hải lúc này mới làm như vừa nghe thấy âm thanh của Trương Linh Tuyền, vẻ mặt ngạc nhiên đứng sang một bên. Trương Linh Tuyền tức giận chất vấn:
- Thắng rồi thì thôi! Tại sao lại còn ra tay nặng như vậy? Hôm nọ em sinh sự với Phạm Đức Linh còn chưa đủ hay sao?
Trương Hải lúc này bình tĩnh giải thích:
- Thưa cô! Thứ nhất em chưa thắng, đối thủ vẫn còn mở mắt thao láo ra thế kia nhưng không chịu nhận thua, em thắng làm sao được? Vì thế mới đánh tiếp! Thứ hai, chuyện hôm nay và cả chuyện hôm trước đều không phải do em sinh sự, mà là họ sinh sự với em! Cô có thể hỏi tất cả những người ở đây, hơn nữa thằng này không chỉ sinh sự với em một lần, mà còn rất nhiều lần. Trước đây em nhịn là vì nể nó học cùng trường, nhưng hôm nay sắp vào đợt tập huấn, em không muốn phải đi chung với một thằng như nó! Hơn nữa thằng này cũng làm phiền không ít người, em đánh nó cũng là đúng ý của mọi người mà thôi!
Trương Linh Tuyền nghe hắn nói một tràng mà trợn tròn mắt, sau khi có người xác định những lời hắn nói là hoàn toàn đúng thì hít sâu một hơi. Giọng nói đã bình tĩnh lại nhưng vẫn cố duy trì quan điểm của mình:
- Dù là như vậy em cũng không nên ra tay nặng như thế chứ?
- Nặng? Em chỉ muốn đuổi nó ra khỏi trường này mà thôi! Xin hỏi nếu hôm nay em không làm thế thì nó có bị đuổi không? Chắc chắn là không bởi vì từ trước đến nay nó đã đánh đấm rất nhiều, trấn lột rất nhiều nhưng có làm sao đâu? Nhà trường không đuổi là vì thực lực của nó trước đây mạnh thứ tư ở trường này! Vậy được, hôm nay em mạnh hơn nó thì đích thân em sẽ đuổi nó cút!
Trương Linh Tuyền chợt trầm mặc, nàng biết là trong trường học trước đây không cấm đánh nhau, bởi vì việc mạnh được yếu thua sau khi ra trường vốn là quy định của khủng long giới. Vì thế loại người như Trương Thái Tùng thì nơi đâu cũng có, nhưng không bao giờ bị đuổi cả. Tuy rằng trong đợt sơ duyệt tại trường này có cấm đánh đấm bừa bãi nhưng cũng không cấm khiêu chiến, nàng cũng không đuổi được Trương Thái Tùng ra. Nghĩ lại, năm ngoái thành tích chẳng ra sao không phải là do những thằng như thế này phá phách trong lúc tập huấn trong rừng hay sao?
Trương Linh Tuyền ngẫm nghĩ rồi gật gật đầu, không nói gì nữa mà quay đầu đi. Trước khi đi nàng để lại một câu, từ ngày mai, thậm chí trong cả đợt tập huấn Trương Hải phải ở gần cô, không cho phép tự tiện gây sự với người khác.
Trương Linh Tuyền quyết định giám sát Trương Hải, bởi vì ở tuổi của hắn thì những hành động như thế này là quá bạo lực. Tuy rằng lớn lên thì cần phải như vậy nhưng nếu bây giờ để Trương Hải lại làm thêm vài lần như thế nữa thì không ổn. Sự bạo lực, sức mạnh là cần thiết trong sinh tồn ở khủng long giới nhưng cũng phải áp dụng đúng chỗ, theo Trương Linh Tuyền thì trong một môi trường toàn học sinh còn chưa tốt nghiệp thế này đúng là không thích hợp.
Thế là từ hôm đấy Trương Hải chính thức chuyển đến ở trong căn phòng bên cạnh Trương Linh Tuyền, đãi ngộ này cũng chỉ có mình hắn mà thôi. Mặc dù ở gần mỹ nữ nhưng Trương Hải lại khó chịu vô cùng, thứ nhất là vì hắn còn bé tý tẹo, biết gì về chuyện nam nữ mà cảm thấy hứng thú, thứ hai là bà cô này không phải là mẫu người hắn thích, hắn thích kiểu người ôn nhu hiền thục cơ. Còn điều thứ ba, cũng là quan trọng nhất, đó là Trương Linh Tuyền lúc nào cũng giám sát hắn, tập luyện kiểu gì cũng bị nàng nhìn chằm chằm, hình như còn có ý học trộm của hắn thì phải, Trương Hải cũng không ngại cho nàng thấy vài chiêu nhưng mà mấy món nội kình nội kiếc thì không dám thò ra.
Còn việc lên đài thi đấu thì gần như là cấm tiệt, mặc dù nàng chỉ nói rất nhẹ nhàng, giống như khuyên bảo Trương Hải không nên lên đài nhưng hắn lại hiểu theo nghĩa bắt buộc. Mà dù thế nào đi nữa thì Trương Hải cũng chẳng ham hố gì việc lên đánh đấm cho người khác xem cả, chẳng qua hai lần trước hắn bị người ta gây sự mà thôi.
Cũng còn may là Trương Hải không bị cấm giao lưu với các bạn khác. Trong thời gian này có rất nhiều người tiếp xúc với hắn, có đứa thì đến ca tụng, có đứa thì đến làm quen bình thường, bảo sau này giúp đỡ nhau tý, có đứa thì hèn mọn lên hỏi sống bên cạnh mỹ nữ kia thế nào… Trương Hải mặc dù đau hết cả đầu nhưng cũng khá vui, mấy đứa này đều là trẻ con, trong người không có toan tính gì nhiều, đến làm quen cũng chỉ vì thấy hắn khá mạnh, xứng đáng làm bạn mà thôi.
Trong tâm lý của trẻ con thì chữ “bạn” được định nghĩa là những người có thể thường xuyên giao lưu với mình. Nếu không có cùng sở thích thì ít nhất cũng phải có thực lực sàn sàn với mình, trong xã hội hiện đại thì thực lực chính là sức học, còn trong thế giới này thì chính là sức mạnh.
Trương Hải trước kia quá yếu đuối, làm bạn với hắn thì chẳng có gì học tập được cả, hơn nữa hắn lúc nào cũng lầm lầm lỳ lỳ, nhìn đã muốn tách ra rồi nên chẳng ai muốn làm quen cả. Cũng may hồi trước có Phạm Đức Huy thực lực cùi bắp không kém đến làm bạn, lý do ban đầu có lẽ cũng là do hai thằng có thực lực sàn sàn nhau nên mới trở thành bạn được.
Bây giờ thì tốt rồi, Trương Hải cũng có nhiều bạn hơn, mấy người tiếp xúc với hắn thì còn dần phát hiện ra hắn có rất nhiều thứ hay ho, việc đàn hát cũng là số một. Còn Phạm Đức Huy gần đây cũng lên đài đánh mấy trận, tuy cũng có thua có thắng nhưng chứng tỏ thực lực của hắn cũng thuộc loại không tồi, hơn nữa lúc nào cũng đi bên cạnh Trương Hải nên cũng có thêm nhiều bạn hơn.
Cuộc sống của một học sinh thật tốt đẹp, tiếc là cũng sắp kết thúc rồi. Hai tuần sau, mọi người đều tập trung ở sân trường, nghe Trương Linh Tuyền thông báo một chút về nội dung đợt tập huấn sắp diễn ra. Đợt tập huấn này sẽ không đơn giản với những đứa trẻ, nhưng đó cũng sẽ là một hồi ức đẹp nhất trong đời của mỗi học sinh: rừng rậm, khủng long, đồng đội, chiến đấu! Những thứ đó sẽ diễn ra lần đầu tiên trong đời họ, cũng là một kỷ niệm đậm dấu ấn nhất.