17-11-2008, 09:41 PM
Tiếp Nháºp Ma Äạo
Tham gia: Aug 2008
Bà i gởi: 490
Thá»i gian online: 3 giá» 28 phút 36 giây
Thanks: 379
Thanked 0 Times in 0 Posts
CHÆ¯Æ NG 12
Tôi căng mắt, vừa nhìn Steve vừa liếc lên sân khấu nhìn ông Crepsley đang nói:
- … Tháºt ra, không phải tất cả loà i nhện tarantula Ä‘á»u có ná»c Ä‘á»™c. Hầu hết chúng Ä‘á»u vô hại nhÆ° những con nhện chúng ta thÆ°á»ng thấy trên khắp thế giá»›i nà y. Kể cả những con có ná»c Ä‘á»™c, thì ná»c Ä‘á»™c đó cÅ©ng chỉ đủ giết những sinh váºt rất nhá» bé. NhÆ°ng có và i giống tháºt sá»± nguy hiểm, có thể giết má»™t mạng ngÆ°á»i vá»›i chỉ má»™t nhát cắn. Giống nà y rất hiếm, chỉ có thể tìm thấy tại những vùng hoang dã, xa xôi. Tôi có má»™t con nhện nhÆ° thế.
Ông ta vừa nói vừa mở cá»a ***g. Mấy giây sau, má»™t con nhện từ từ bò ra. ChÆ°a bao giá» tôi thấy má»™t con nhện to đến thế. Nó có ba mà u: xanh lục, tÃm và đá». Chân dà i đầy lông và thân hình máºp ú. Tôi không há» sợ nhện, nhÆ°ng con nà y trông khủng khiếp tháºt.
Con nhện chầm cháºm tiến tá»›i, rồi nó quị chân, hạ thấp mình, nhÆ° sá»a soạn bay.
Ông Crepsley nói tiếp:
- Quý bà Octa đây đã ở vá»›i tôi nhiá»u năm rồi. Octa sống lâu hÆ¡n những con nhện bình thÆ°á»ng nhiá»u. Vị tu sÄ© bán Octa cho tôi đã bảo giống nà y sống tá»›i hai mÆ°Æ¡i, ba mÆ°Æ¡i năm. Quý bà Octa là má»™t sinh váºt khác thÆ°á»ng, vừa có ná»c Ä‘á»™c vừa thông minh.
Trong khi ông nói, má»™t ngÆ°á»i áo xanh trùm kÃn đầu dắt ra má»™t con dê. Con dê hoảng sợ rống lên, tìm Ä‘Æ°á»ng chạy. NgÆ°á»i áo xanh buá»™c nó và o chân bà n, rồi lui và o sau cánh gà .
Nhìn và nghe thấy tiếng be be của con dê, con nhện to lá»›n gá»›m ghiếc lần mò ra mép bà n, rồi ngừng lại nhÆ° chá» lệnh. Ông Crepsley lấy từ túi quần ra má»™t cái còi nhá» - nhÆ°ng ông gá»i là ống sáo – thổi lên và i âm ngắn. Láºp tức, quý bà Octa nhảy vá»t xuống cổ con dê.
Con váºt ***g lên, be be thảm thiết. Quý bà Octa bình thản bò lên gần đầu con dê và i phân. Rồi nó nhe nanh, cắm pháºp và o cổ con dê Ä‘ang hoảng loạn. Con váºt nhÆ° bị đóng băng, đứng sững. Và i giây sau nó má»›i lăn đùng xuống sà n. Tôi tưởng nó chết rồi, nhÆ°ng nhìn kỹ, tôi thấy nó vẫn còn thoi thóp thở.
Ông Crepsley vung vẩy cái còi, nói:
- Tôi Ä‘iá»u khiển quý bà Octa bằng ống sáo nà y. Mặc dù đã cùng cá»™ng tác vá»›i nhau má»™t thá»i gian lâu dà i, nhÆ°ng Octa sẽ giết tôi ngay, nếu tôi mất ống sáo. Con dê nà y chỉ bị hôn mê. Tôi đã huấn luyện Octa không được hạ thủ ngay từ nhát cắn đầu tiên. Tất nhiên con dê rồi cÅ©ng sẽ chết – khi Ocat đã cắn, không cách nà o chữa trị được – và bây giá» chúng tôi sẽ giúp cho nó chết tháºt nhanh.
Ông ta thổi sáo. Quý bà Octa di chuyển lên tá»›i tai con dê, nhe nanh cắn. Con dê nhẹ rùng mình, rồi hoà n toà n bất Ä‘á»™ng. Lần nà y nó chết tháºt.
Bà Octa nhảy xuống sà n tiến ra sát sân khấu. Má»™t số ngồi hà ng ghế đầu hốt hoảng nhảy dá»±ng lên. NhÆ°ng há» Ä‘á» ngÆ°á»i khi ông Crepsley rÃt lên nho nhá»:
- Äừng nhúc nhÃch. Chỉ gây má»™t tiếng Ä‘á»™ng là chết đấy.
Octa ra tá»›i sát mà sân khấu, rồi đứng dá»±ng lên bằng hai chân sau, giống nhÆ° má»™t con chó đứng hai chân. Nghe tiếng còi nhè nhẹ của ông Crepsley con nhện từ từ bÆ°á»›c giáºt lùi, vẫn bằng hai chân sau. Khi tá»›i sát chân bà n, nó quay lại, leo lên.
- Bây giỠquý vị được an toà n rồi. Nhưng nhớ đừng gây tiếng động lớn nà o. Vì nếu quý vị là m thế, Octa sẽ tấn công tôi.
Nghe ông ta nói, những ngÆ°á»i trên hà ng ghế trÆ°á»›c rón rén ngồi xuống.
Tôi không biết ông ta sợ tháºt, hay chỉ là má»™t cách diá»…n cho thêm phần hồi há»™p, nhÆ°ng trông ông có vẻ rất căng thẳng. Lau mồ hôi trán bằng tay áo, rồi ông ta má»›i Ä‘Æ°a còi lên miệng, thổi lên má»™t âm thanh nho nhá».
Quý bà Octa lắc lÆ°, rồi nhÆ° quyết định, gáºt mạnh đầu. Con nhện bò đến trÆ°á»›c mặt ông Crepsley. Ông ta hạ thấp bà n tay phải, cho nó bò lên cánh tay ông. à nghÄ© những cái chân lông lá, dà i thòng bò trên da thịt ông ta là m tôi toát mồ hôi.
Bò hết cánh tay, con nhện mon men lên vai, bò qua mặt bên kia, bò qua cái sẹo, cho đến khi bám ngược đầu trên cằm ông ta. Rồi con nhện nhả một sợi tơ và buông mình theo sợi tợ đó.
Lá»ng lÆ¡ dÆ°á»›i cằm ông ta chừng mÆ°á»i phân, con nhện đánh Ä‘u qua lại. Rồi nó tung mình Ä‘u lên cao ngang tầm tai ông. Các chân nó cụp lại. Từ chá»— tôi nhìn lên, con nhện giống nhÆ° má»™t cuá»™n len.
Trong khi con nhện đánh Ä‘u lên, ông Crepsley ngá»a đầu ra sau, nó nhà o lên lá»™n xuống trong khoảng không. Tôi tưởng nó sẽ rá»›t xuống mặt bà n, nhÆ°ng không, trái lại, nó hạ mình lên miệng ông Crepsley!
Tôi hết vÃa vì tưởng nó sẽ trôi tuá»™t và o cổ há»ng, và o bụng và cắn chết ông ta. NhÆ°ng nó khôn hÆ¡n tôi nghÄ© nhiá»u. Khi rÆ¡i nhiá»u, nó xòe rá»™ng những cái chân dà i, bám lấy và nh môi của ông Crepsley.
Ông ta cúi đầu vá» phÃa trÆ°á»›c, để khán giả có thể nhìn thấy mặt. Miệng ông ta mở rá»™ng, quý bà Octa nằm gá»n trong đó. Thân mình con nhện phồng lên xẹp xuống cứ nhÆ° ông ta Ä‘ang thổi má»™t quả bóng váºy.
Tôi tá»± há»i cái còi đâu rồi và vá»›i tình trạng kia là m sao ông ta Ä‘iá»u khiển được bà Octa?
Äúng lúc đó ông Cao xuất hiện, tay cầm má»™t cái còi khác. Ông thổi không Ä‘iệu nghệ bằng ông Crepsley nhÆ°ng cÅ©ng đủ để sai khiến con nhện. Nó lắng nghe rồi di chuyển từ bên nà y sang bên kia miệng ông Crepsley.
Tô vươn cổ cố nhìn, vì không biết con nhện định là m gì. Khi thấy những mảnh trắng nhỠtrên môi ông Crepsley tôi mới hiểu: nó đang giăng tơ.
Xong “công tácâ€, bà Octa lại buông mình Ä‘ong Ä‘Æ°a dÆ°á»›i cằm ông ta nhÆ° trÆ°á»›c. Miệng ông Crepsley đầy mà ng nhện. Ông ta liếm gá»n những sợi tÆ¡, nhai nhóp nhép, nuốt ngon là nh rồi xoa bụng (tháºn trá»ng không **ng phải bà Octa). Ông bảo:
- Tuyệt vá»i. Không món gì ngon hÆ¡n tÆ¡ nhện. Ở quê tôi đây là món đặc sản cao cấp nhất.
Sau đó ông ta để con nhện lăn má»™t quả bóng trên bà n, rồi cho nó đững giữ thăng bằng trên bóng. Ông bà y ra những dụng cụ thể thao nho nhá». Con nhện bắt đầu biểu diá»…n tất cả những Ä‘á»™ng tác thể dục dụng cụ của con ngÆ°á»i: nâng tạ, leo dây, nhảy xà vân vân.
Sau cùng ông ta Ä‘em ra má»™t bá»™ đồ ăn tà xÃu. Äầy đủ dao, muá»—ng nÄ©a, ly tách… Trên mấy cái Ä‘Ä©a ú ụ ruồi và những loà i côn trùng chết. Tôi không biết trong ly có gì.
Quý bà Octa ăn uống thanh lịch tÆ°Æ¡m tất như… má»™t phu nhân quý tá»™c. Sá» dụng má»—i lần bốn chân, để cầm muá»—ng, nÄ©a, dao. Lại còn má»™t chai muối tiêu giả, để thỉnh thoảng quý bà cầm lên, rắc Ä‘á»u lên Ä‘Ä©a đồ ăn.
Tôi nhìn con nhện cầm ly nước uống mà cứ mê đi. Tôi sẵn sà ng đổi tất cả những gì tôi có, để được là m chủ quý bà Octa. Tôi biết chuyện đó sẽ chẳng bao giỠxảy ra – ba má tôi sẽ không cho tôi nuôi dù tôi có mua được con nhện nà y. Dù thế tôi vẫn cứ mơ ước.
Mà n trình diá»…n chấm dứt, ông Crepsley cho con nhện và o ***g. Tiếng vá»— tay tưởng nhÆ° không dứt xen lẫn những lá»i bình phẩm: “Giết chết con dê nhÆ° thế tá»™i nghiệp quá.†NhÆ°ng có ngÆ°á»i lại bảo: “NhÆ° thế má»›i hấp dẫn chứ.â€
Tôi quay lại định nói vá»›i Steve là con nhện tuyệt vá»i quá, nhÆ°ng nó Ä‘ang hau háu nhìn ông Crepsley. Trông nó không có vẻ sợ hãi nữa, nhÆ°ng rõ rà ng nó không được bình thÆ°á»ng. Tôi há»i:
- Chuyện gì váºy, Steve?
Nó không trả lá»i.
- Steve!
NhÆ°ng nó chỉ “suỵt†má»™t tiếng, không nói má»™t lá»i cho đến khi ông Crepsley và o khuất. Lúc đó nó má»›i quay sang tôi, bà ng hoà ng nói:
- Kỳ lạ tháºt!
- Con nhện chứ gì? Quá tuyệt. Mà y thấy…
- Tao không nói vỠcon nhện. Quý hóa gì con nhện già đó. Tao nói là nói vỠông… Crepsley kìa.
Nó ngáºp ngừng trÆ°á»›c khi gá»i tên ông ta, hình nhÆ° nó muốn gá»i bằng má»™t tên khác.
- Ông Crepsley thì có gì hay. Chỉ việc cầm cái còi mà thổi.
- Mà y cóc hiểu gì hết. Mà y cóc biết ông ta tháºt sá»± là ai.
- Còn mà y thì biết?
- Äúng. Äúng là tao biết. Tao chỉ mong ông ta đừng biết là tao biết. Nếu không, chúng mình khó mà sống sót, để ra khá»i chá»— nà y.
Tà i sản của meomuop
Chữ ký của meomuop [COLOR=DarkOrchid][/COLOR][COLOR=Olive]
[/COLOR]
17-11-2008, 09:43 PM
Tiếp Nháºp Ma Äạo
Tham gia: Aug 2008
Bà i gởi: 490
Thá»i gian online: 3 giá» 28 phút 36 giây
Thanks: 379
Thanked 0 Times in 0 Posts
CHÆ¯Æ NG 13
Giá» giải lao, tôi ráng há»i Steve, tháºt sá»± ông Crepsley là ai, nhÆ°ng nó lầm lầm lì lì, chỉ bảo: “Tao Ä‘ang suy nghÄ©.†Rồi nó nhắm mắt, cúi đầu, mặt mà y căng thẳng.
Há» bắt đầu bán thêm nhiá»u món quà lÆ°u niệm rất lý thú: búp bê Hans Tay-thần, râu của ngÆ°á»i Ä‘Ã n bà , và nhất là những con nhện bằng cao-su giống nhÆ° quý bà Octa. Tôi mua má»™t con cho tôi, má»™t con cho Annie.
Tôi móc đến đồng bạc cuối cùng để mua sáu cái kẹo tÆ¡ nhện. Tôi ăn hai cái và cÅ©ng bắt chÆ°á»›c ông Crepsley, để những sợi tÆ¡ lằng nhằng trên môi rồi liếm gá»n.
Äèn tắt, khán giả trở lại chá»— ngồi.
Gertha Răng-thép tiến ra sân khấu. Äó là má»™t ngÆ°á»i Ä‘Ã n bà cao lá»›n. Cặp đùi, hai cánh tay, cổ và đầu Ä‘á»u to tổ chảng. Cô ta cất tiếng oang oang:
- ThÆ°a quý vị, tôi là Gertha Răng-thép. Tôi có những cái răng mạnh mẽ nhất thế giá»›i. Ngà y còn nhá», má»™t lần Ä‘ang đùa giỡn, cha tôi đút mấy ngón tay và o miệng tôi, pháºp má»™t phát, tôi cắn đứt hai ngón tay ông.
Nhiá»u khán giả cÆ°á»i hinh hÃch. Gertha Răng-thép trợn mắt giáºn dữ, quát lên:
- Nè, tôi không phải là má»™t con há». Rõ chÆ°a? Ai cÆ°á»i nhạo tôi, tôi sẽ xuống, cắn đứt mÅ©i ngay.
Quý vị khán giả hãi quá, không dám thở mạnh.
Cô ta quát rất to, nhưng rà nh mạch, nhấn nhá từng câu:
- Các nha sÄ© trên thế giá»›i Ä‘á»u phải sững sá» vì hà m răng của tôi. Tôi đã Ä‘i kiểm tra tại những trung tâm nha khoa hà ng đầu, nhÆ°ng chÆ°a ai khám phá ra vì sao răng tôi chắc khá»e đến nhÆ° váºy. NgÆ°á»i ta Ä‘á» nghị tôi những khoản tiá»n kếch xù để là m váºt thà nghiệm, nhÆ°ng tôi đã từ chối, vì chỉ thÃch chu du, không muốn bị rà ng buá»™c vá»›i bất cứ Ä‘iá»u gì.
Cô ta cầm lên bốn thanh thép, má»—i thanh dà i khoảng 30 phân, chiá»u dà y khác nhau, rồi kêu gá»i ngÆ°á»i tình nguyện. Bốn khán giả nam lên sân khấu. Gertha Ä‘Æ°a cho má»—i ngÆ°á»i má»™t thanh thép, yêu cầu há» bẻ cong. Cả bốn ngÆ°á»i Ä‘Ã n ông đã cố hết sức, nhÆ°ng không bẻ được.
Sau khi há» chịu thua. Cô ta cầm thanh má»ng nhất, Ä‘Æ°a lên miệng cắn gãy là m hai, rồi Ä‘Æ°a má»™t ná»a thanh thép cho má»™t ngÆ°á»i Ä‘Ã n ông. ÄÆ°a lên cắn thá», anh ta bá»—ng rú lên Ä‘au Ä‘á»›n vì suýt bị nứt mấy cái răng.
Thanh thép thứ hai, thứ ba Ä‘á»u dà y hÆ¡n thanh đầu tiên, cÅ©ng Ä‘á»u bị cô ta cắn là m hai. Tá»›i thanh thứ tÆ°, dà y nhất, Gertha Răng-thép… nhai vụn thà nh từng mảnh, nhÆ° nhai sô-cô-la!
Kế đó, hai ngÆ°á»i vá»›i bá»™ áo xanh trùm đầu khiêng ra má»™t lò sưởi Ä‘iện. Pháºp! Pháºp! Pháºp! Gertha ngoạm má»™t đống lá»— trên thà nh lò sưởi. Tiếp theo, cô ta cắn má»™t chiếc xe đạp thà nh từng mảnh nhá». Tôi nghÄ©, chắc không váºt gì trên Ä‘á»i mà Gertha không thể cắn vụn ra.
Cô ta kêu gá»i thêm ngÆ°á»i tình nguyện, rồi Ä‘Æ°a ra cho má»™t ngÆ°á»i má»™t cái búa nặng trịch và má»™t cái **c lá»›n. NgÆ°á»i khác được trao má»™t cái **c và má»™t cái búa nhá» hÆ¡n. Còn ngÆ°á»i cuối cùng sẽ cầm má»™t cái cÆ°a Ä‘iện.
Ngáºm cái **c lá»›n trong miệng, cô ta nằm ngá»a, gáºt đầu ra hiệu cho ngÆ°á»i thứ nhất hãy giáng mạnh cây búa lên cái **c.
Anh ta nâng cao cây búa, bổ xuống. Tôi tưởng anh ta sẽ Ä‘áºp nát mặt cô. Hầu hết khán giả Ä‘á»u lo sợ nhÆ° tôi, nhiá»u ngÆ°á»i rú lên, bịt chặt mắt.
NhÆ°ng Bertha xoay mình, cây búa Ä‘áºp mạnh xuống sà n. Cô ta ngồi báºt dáºy, phun cái **c trong miệng ra.
- Ha! Các vị tưởng tôi Ä‘iên sao? Tôi chỉ muốn để quý vị thấy đây là má»™t cái búa tháºt. Bây giá», nhìn đây.
Cô ta lại nằm xuống cắn chặt cái **c. NgÆ°á»i mặc áo trùm xanh giÆ¡ cao cây búa, bổ xuống, nhanh và mạnh hÆ¡n ngÆ°á»i khán giả đã là m. Cây búa chạm và đầu **c là m vang lên má»™t âm thanh chát chúa.
Cô ta ngồi dáºy. Tôi tưởng cô sẽ phun ra cả đống răng. NhÆ°ng cô ta bình thản mở miệng, lấy cây **c ra và nhoẻn cÆ°á»i.
Äến lượt ngÆ°á»i tình nguyện thứ hai, Gertha chỉ lÆ°u ý anh ta phải tháºn trá»ng vá»›i nÆ°á»›u của cô, rồi để anh ta tá»± chá»n vị trà đặt mÅ©i **c trên răng mà … thoải mái **c! Anh chà ng Ä‘áºp rã rá»i tay, nhÆ°ng răng của Gertha không há» xuy xuyển.
NgÆ°á»i tình nguyện thứ ba hì hục vá»›i cái cÆ°a máy, mÅ©i cÆ°a xoèn xoẹt trên răng chỉ là m tóe ra những đốm lá»a. Gertha lại nhoẻn cÆ°á»i, khoe hà m răng trắng nõn.
Tiếp theo Gertha Răng-thép là phần trình diá»…n của chị em sinh đôi Sive và Seersa. Hai chị em giống hệt nhau và biểu diá»…n uốn dẻo nhÆ° Alexander XÆ°Æ¡ng-sÆ°á»n. NhÆ°ng hai thân hình xoắn lấy nhau, nhiá»u lúc trông nhÆ° má»™t ngÆ°á»i có hai mặt, trÆ°á»›c và sau. Cặp nà y rất khéo léo, đầy tà i năng, nhÆ°ng so sánh vá»›i những mà n trÆ°á»›c thì hÆ¡i nản.
Sive và Seersa vừa lui và o, ông Cao bÆ°á»›c ra sân khấu cám Æ¡n thịnh tình khán giả đã dà nh cho gánh xiếc của ông. Ông cÅ©ng lÆ°u ý khán giả, nếu muốn, có thể mua thêm đồ lÆ°u niệm tại phÃa sau khán phòng. Yêu cầu khán giả giá»›i thiệu vá»›i bạn bè. Ông cám Æ¡n thêm má»™t lần nữa và tuyên bố buổi trình diá»…n đã kết thúc.
Tôi hÆ¡i thất vá»ng, vì phần kết thúc có vẻ tẻ nhạt quá. NhÆ°ng có lẽ vì đã quá muá»™n và các diá»…n viên quái dị đã thấm mệt. Tôi đứng dáºy, thu nhặt những gì đã mua, rồi quay lại nói chuyện vá»›i Steve.
Nó Ä‘ang nhìn qua vai tôi, lên phÃa ban-công, hai mắt trợn trừng. Tôi quay vá»™i vá» hÆ°á»›ng nó Ä‘ang nhìn. Ngay lúc đó những ngÆ°á»i quanh tôi bắt đầu gà o thét. NgÆ°á»›c lên, tôi má»›i hiểu vì sao.
Từ trên ban-công, má»™t con rắn khổng lồ, dà i tháºm thượt, Ä‘ang trÆ°á»n mình theo má»™t cây cá»™t, bò xuống phÃa khán giả!
Tà i sản của meomuop
17-11-2008, 09:45 PM
Tiếp Nháºp Ma Äạo
Tham gia: Aug 2008
Bà i gởi: 490
Thá»i gian online: 3 giá» 28 phút 36 giây
Thanks: 379
Thanked 0 Times in 0 Posts
CHÆ¯Æ NG 14
Con rắn liên tục thè thụt cái lưỡi nhÆ° Ä‘ang thèm ăn lắm. Tháºt tình, tôi thấy nó chẳng đẹp tà xÃu nà o, toà n má»™t mà u xanh Ä‘en, loáng thoáng và i đốm mà u sáng hÆ¡n má»™t chút. NhÆ°ng phải công nháºn, trông nó… khủng khiếp tháºt.
Những ngÆ°á»i đứng dÆ°á»›i ban công hấp tấp chạy vá» chá»— ngồi. Vừa chạy há» vừa la thét, buông ráo những gì cầm trong tay. Có ngÆ°á»i ngất xỉu, có ngÆ°á»i ngã té và bị ngÆ°á»i khác đạp lên. May mắn là tôi và Steve ở phÃa trên, nếu không hai thằng nhá» nhất đám nhÆ° chúng tôi chắc chắn bị đám đông dẫm đạp nhừ tá» rồi.
Con rắn gần xuống tá»›i sà n, bá»—ng má»™t ngá»n đèn cá»±c sáng rá»i ngay mặt, là m nó khá»±ng lại, nhìn thẳng nguồn sáng không chá»›p mắt. Má»i ngÆ°á»i bá»›t sợ, không còn chạy nữa. Những ngÆ°á»i bị ngã, đứng dáºy. Rất may, không ai bị thÆ°Æ¡ng nặng.
Sau chúng tôi có tiếng Ä‘á»™ng. Má»i ngÆ°á»i quay vá»™i lại. Má»™t cáºu bé Ä‘ang đứng trên sân khấu. Cáºu ta chừng 14 hay 15 tuổi, gầy nhom, tóc mà u và ng chanh, hai mắt hi hà nhÆ° mắt rắn. Cáºu bé đó khoác má»™t áo choà ng dà i mà u trắng.
Huýt lên nhÆ° rắn, cáºu ta giÆ¡ cao hai tay khá»i đầu. Cái áo choà ng rÆ¡i xuống. Khán giả ồ lên kinh ngạc. Toà n thân cáºu phủ bằng những cái vẩy.
Từ đầu đến ngón chân lóng lánh mà u xanh lá, và ng, và ng kim và xanh dÆ°Æ¡ng. Cáºu ta chỉ mặc má»™t quần đùi nhá». Cáºu bé quay mình lại, để tất cả nhìn thấy phÃa sau cÅ©ng giống nhÆ° phÃa trÆ°á»›c, chỉ trừ và i vệt thẫm mà u hÆ¡n.
Rồi cáºu ta quay lại nhìn chúng tôi, nằm xấp xuống, trÆ°á»n mình trên sà n, y chang má»™t con rắn. Lúc đó tôi chợt nhá»› tá»›i tá» quảng cáo: đúng đây là cáºu bé rắn rồi.
TrÆ°á»n xuống sà n khán phòng, cáºu ta đứng dáºy, bÆ°á»›c vá» cuối rạp. Khi cáºu ta Ä‘i qua, tôi thấy những ngón chân, ngón tay của cáºu ta tháºt kỳ lạ. Chúng dÃnh và o nhau bằng má»™t lá»›p da má»ng. Trông cáºu ta giống con quái váºt sống trong hồ nÆ°á»›c Ä‘en của má»™t phim kinh dị.
Tá»›i cách cái cá»™t chừng và i mét, cáºu ta phủ phục xuống. Nguồn sáng, là m lóa mắt con rắn, bắt đầu chuyển Ä‘á»™ng, rá»i xuống chân cá»™t. Cáºu bé lại huýt lên mấy tiếng, con rắn nhÆ° lắng nghe. Tôi nhá»› đã Ä‘á»c câu đó, rắn không thể nghe, nhÆ°ng cảm thấy được âm thanh. Cáºu ta quẫy nhẹ mình sang phải, rồi sang trái. Äầu con rắn di chuyển theo, nhÆ°ng không phóng tá»›i. Cáºu bé bò lại gần hÆ¡n, tá»›i đúng tầm của con rắn. Tôi suýt la lên, để bảo cáºu ta chạy Ä‘i, vì sợ con rắn tấn công và giết chết cáºu.
NhÆ°ng cáºu bé rắn biết mình Ä‘ang là m gì. Tá»›i sát con rắn, cáºu ta Ä‘Æ°a những ngón tay dÃnh mà ng và o nhau, vuốt ve dÆ°á»›i cằm con váºt. Rồi… cúi xuống hôn lên mÅ©i nó!
Con rắn cuốn quanh cổ cáºu ta. Nó cuốn thêm mấy vòng, rồi thả cái Ä‘uôi thõng qua vai nhÆ° má»™t tấm khăn choà ng.
Cáºu bé rắn vừa vuốt ve nó vừa mỉm cÆ°á»i. Tôi tưởng cáºu ta sẽ Ä‘i vòng quanh khán giả để má»i ngÆ°á»i sá» thá» và o con rắn. NhÆ°ng cáºu ta tiến tá»›i má»™t khoảng trống, gỡ con rắn, đặt xuống sà n, rồi lại vuốt ve dÆ°á»›i cằm nó.
Lần nà y con rắn há rá»™ng mồm. Tôi nhìn rõ những cái nanh của nó. Nằm cách xa nó má»™t chút, cáºu ta bắt đầu uốn vặn thân mình tiến lại gần con rắn.
Tôi kêu thầm:
- Ôi! Không! Chắc cáºu ta sẽ không…
NhÆ°ng cáºu ta là m tháºt! Cáºu ta chui tá»t đầu và o mồm con rắn Ä‘ang há hốc.
Mấy giây sau cáºu bé rắn má»›i lấy đầu ra khá»i miệng con váºt. Má»™t lần nữa, cáºu ta lại cuốn con rắn quanh mình, rồi lăn vòng vòng cho tá»›i khi con rắn phủ khắp toà n thân, chỉ chừa lại cái mặt. Ráng đứng dáºy, mỉm cÆ°á»i, trông cáºu ta nhÆ° má»™t tấm thảm cuốn tròn.
Từ trên sân khấu, ông Cao lên tiếng:
- Và thÆ°a quý vị, đó má»›i chÃnh là phần kết thúc thá»±c sá»± của chÆ°Æ¡ng trình đêm nay.
Ông mỉm cÆ°á»i, vá»t nhảy khá»i sân khấu, biến và o khoảng không đầy khói. Khi khói tan, tôi đã lại thấy ông đứng nÆ¡i cuối rạp, tay vén tấm mà n che cá»a.
Hai bên ông là những ngÆ°á»i Ä‘Ã n bà xinh đẹp và những ngÆ°á»i nhá» bé mặc áo xanh phủ kÃn đầu. Trên tay há» là những cái khay bán đồ lÆ°u niệm. Rất tiếc là túi tôi đã rá»—ng không.
Tôi ôm những món tôi và Steve đã mua. Nhìn vẻ mặt khó đăm đăm của nó, tôi biết tốt nhất là đừng há»i han gì. Tôi có thừa kinh nghiệm má»—i khi nó nổi cÆ¡n khùng rồi.
Ông Cao tÆ°Æ¡i cÆ°á»i chà o má»i ngÆ°á»i. Khi tôi và Steve Ä‘i qua, ông cÆ°á»i thoải mái há»i:
- Sao? Hai em thÃch chứ?
Tôi nói:
- Tháºt phi thÆ°á»ng.
- Không sợ sao?
- Má»™t tà thôi, nhÆ°ng không sợ hÆ¡n những ngÆ°á»i khác đâu ạ.
Ông ha hả cÆ°á»i:
- Hai em gan dạ lắm.
Chúng tôi vá»™i Ä‘i để nhÆ°á»ng lối cho những ngÆ°á»i đằng sau. Khi và o hà nh lang nhá», giữa hai tấm mà n, Steve ngó dáo dác chung quanh, rồi thì thầm và o tai tôi:
- Mà y vỠmột mình đi.
- Cái gì?
- Mà y nghe rõ rồi mà .
- Nhưng sao tao phải vỠmột mình?
- Vì tao chÆ°a vá». Tao ở lại. ChÆ°a biết má»i chuyện sẽ xảy ra nhÆ° thế nà o, nhÆ°ng tao ở lại. Tao sẽ vá» nhà sau khi tao…
Nó ngáºp ngừng rồi kéo tôi Ä‘i.
Chúng tôi qua tấm mà n thứ hai, nÆ¡i có cái bà n dà i, phủ vải Ä‘en sát đất. Những ngÆ°á»i Ä‘i trÆ°á»›c quay lÆ°ng lạ hai đứa tôi. Steve tháºn trá»ng nhìn phÃa sau, khi không thấy ai, nó chui tá»t và o gầm bà n.
- Steve!
Tôi rÃt lên, chỉ sợ nó lại gây rắc rối. Nó rÃt lại:
- Äi Ä‘i.
- NhÆ°ng cáºu không thể…
- Là m theo lá»i tao. Mau, Ä‘i Ä‘i, há» bắt cả hai bây giá».
Tôi không muốn, nhưng biết là m sao được. Có vẻ như Steve lại sắp nổi cơn điên, nếu tối không là m theo ý nó.
Tôi Ä‘Ã nh bÆ°á»›c Ä‘i, rẽ sang hà nh lang dà i, dẫn đến cá»a chÃnh. Vừa Ä‘i chầm cháºm vừa suy tÃnh. PhÃa trÆ°á»›c tôi, má»i ngÆ°á»i Ä‘i đã xa. PhÃa sau, chÆ°a thấy ai ra tá»›i.
Tôi ngừng trÆ°á»›c má»™t cái cá»a. Äây là nÆ¡i Steve đã dòm ngó, khi chúng tôi má»›i và o rạp: cái cá»a dẫn lên ban-công. Tôi kiểm tra phÃa sau lần nữa. Không thấy ai. Tôi tá»± nhủ:
- Tốt rồi. Mình sẽ núp trong nà y. Chẳng biết Steve định là m gì, nhÆ°ng nó là bạn mình, nếu có gì xảy ra, mình còn có thể kịp thá»i giúp nó.
Tôi mở cá»a, lách vá»™i và o, rồi nhẹ nhà ng khép lại. Äứng trong bóng tối, trống ngá»±c tôi Ä‘áºp thùm thùm.
Tôi cứ đứng nhÆ° thế tháºt lâu, lắng nghe những khán giả cuối cùng ra khá»i rạp. Tiếng há» rì rầm bà n tán e dè, sợ hãi, sôi nổi. Khi hoà n toà n yên tÄ©nh trở lại, tôi tưởng sau đó sẽ nghe tiếng dá»n dẹp, thu xếp… NhÆ°ng toà n thể ngôi nhà im ắng nhÆ° trong nghÄ©a địa.
Tôi lên cầu thang. Mắt tôi đã quen dần vá»›i bóng tối. Chiếc cầu thang cÅ© kỹ, á»p ẹp. Má»—i bÆ°á»›c, tôi Ä‘á»u lo nó gãy và quăng tôi xuống, chết nhÆ° cáºu bé bị ngã ngà y nà o.
Lên tá»›i cầu thagn, tôi thấy mình Ä‘ang ở chÃnh giữa má»™t ban công bẩn thỉu, đầy bụi đất và lạnh lẽo. Tôi run rẩy rón rén dần ra trÆ°á»›c.
Từ đây tôi nhìn xuống sân khấu rõ từng chi tiết, vì đèn sân khấu vẫn để sáng chưng. Không thấy một ai, kể cả thằng Steve. Tôi ngồi xuống đợi.
Chừng năm phút sau, tôi thấy má»™t bóng ngÆ°á»i ngáºp ngừng tiến vá» phÃa sân khấu. Bóng ngÆ°á»i đó bÆ°á»›c hẳn lên vùng sáng, quay mình nhìn quanh.
Äó là Steve.
Nó dợm bÆ°á»›c vá» cánh gà bên trái, nhÆ°ng ngừng lại, quay sang phải. Nó gặm móng tay, vẻ phân vân chÆ°a biết Ä‘i hÆ°á»›ng nà o. Rồi má»™t tiếng nói từ trên đầu nó vá»ng xuống:
- Mi tìm kiếm ta, phải không?
Má»t ngÆ°á»i, hai tay giang rá»™ng, chiếc áo choà ng Ä‘á» phần pháºt nhÆ° đôi cánh, hạ xuống sà n sân khấu.
Thằng Steve giáºt bắn ngÆ°á»i, ngã ngá»a ra sau. Tôi đứng phắt dáºy. Tôi đã nháºn ra: chiếc áo choà ng Ä‘á», chá»m tóc mà u cam, là n da trắng nhợt.
Ông Crepsley!
Steve run tá»›i không thốt được nên lá»i. Ông Crepsley nói:
- Ta đã thấy mi nhìn ta lom lom. Vừa thấy ta lần đầu, mi kêu lên kinh ngạc. Vì sao?
- Vì… vì… tôi biết… ông là ai?
- Ta là Larten Crepsley.
- Không. Tôi biết ông tháºt sá»± là ai.
Ông ta cÆ°á»i, nhÆ°ng không vui tà nà o:
- Hả? Nói Ä‘i, thằng nhóc. Tháºt sá»± ta là ai?
- Tên tháºt của ông là … Vur Horston.
Ông Crepsley há hốc mồm kinh ngạc. Mấy tiếng sau của Steve cũng là m mồm tôi há hốc, đầy khiếp đảm.
- Ông là ma-cà -rồng.
Tà i sản của meomuop
17-11-2008, 09:48 PM
Tiếp Nháºp Ma Äạo
Tham gia: Aug 2008
Bà i gởi: 490
Thá»i gian online: 3 giá» 28 phút 36 giây
Thanks: 379
Thanked 0 Times in 0 Posts
CHÆ¯Æ NG 15
Ông Crepsley (hay Vur Horston, nếu đúng đó là tên tháºt của ông ta) mỉm cÆ°á»i:
- Váºy là ta đã bị phát hiện. Äáng lẽ ta không nên ngạc nhiên, vì trÆ°á»›c sau gì cÅ©ng sẽ xảy ra. Nói Ä‘i, nhóc, kẻ nà o sai mi tá»›i đây?
- Không có ai.
- Thôi nà o, nhóc, đừng giỡn mặt ta. Mi là m việc cho ai? Kẻ nà o bảo mi theo dõi ta? Chúng muốn gì?
- Tôi không là m việc cho ai hết. Tôi có cả đống sách báo vá» quái váºt, ma-cà -rồng. Trông má»™t cuốn, có hình ảnh của ông.
- Hình ảnh ta?
- Má»™t bức há»a được vẽ và o năm 1903 tại Paris. Ông đứng bên má»™t ngÆ°á»i Ä‘Ã n bà già u có. Trong truyện kể rằng, hai ngÆ°á»i sắp là m lá»… cÆ°á»›i, thì bà ta phát hiện ra ông là ma-cà -rồng và … đã từ bỠông.
- Chỉ là cái cá»›. Bạn bè cô ta cho rằng cô ta bịa đặt ra má»™t chuyện huyá»n hoặc nhÆ° váºy, để là m tôn giá trị của chÃnh cô ta.
- Chuyện tháºt khong phải váºy sao?
Ông Crepsley thở dà i, nghiêm khắc nhìn Steve quát lớn:
- Không. NhÆ°ng mi mong đó là sá»± tháºt, đúng không?
Nếu ở địa vị Steve, tôi co giò biến vội rồi. Nhưng thằng bạn tôi không hỠchớp mắt. Nó bảo:
- Ông không là m hại tôi được đâu.
- Tại sao không?
- Vì thằng bạn tôi. Tôi đã kể hết cho nó vỠông, nếu có chuyện gì xảy ra cho tôi, nó sẽ đi báo cảnh sát.
- Cảnh sát sẽ không tin nó.
- Có thể. NhÆ°ng nếu tôi bị chết hay mất tÃch, há» sẽ Ä‘iá»u tra. Ông không thÃch chuyện ấy, vì sẽ có cả đám cảnh sát đặt cả ngà n câu há»i, và há» sẽ tá»›i đây và o… ban ngà y đấy.
Ông Crepsley lắc đầu ghê tởm:
- Ôi, trẻ con! Ta căm ghét trẻ con. Mi muốn gì? Tiá»n? Châu báu? Hay bản quyá»n xuất bản chuyện Ä‘á»i ta?
- Tôi muốn theo ông.
Tôi suýt lá»™n tùng phèo khá»i ban công. Thằng Steve-Báo đòi Ä‘i theo ma-cà -rồng?! Bạn tin nổi không?
Ông Crepsley kinh ngạc chẳng kém tôi:
- Hả? Mi nói sao?
- Tôi muốn trở thà nh ma-cà -rồng. Tôi muốn ông hướng dẫn và tạo tôi thà nh một ma-cà -rồng.
Ông ta gà o lên:
- Mi điên rồi.
- Không. Tôi không điên.
- Ta không thể là m một đứa trẻ con thà nh ma-cà -rồng được. Ta sẽ bị những tướng quân ma-cà -rồng giết chết ngay.
- Tướng quân ma-cà -rồng là gì?
- Không phải chuyện của mi. Mi chỉ cần hiểu là chuyện đó không là m được. Chúng ta không sá» dụng máu trẻ con. Äiá»u đó gây nhiá»u phiá»n phức lắm.
- Váºy thì đừng thay đổi tôi ngay láºp tức. Tôi không ngại phải đợi chỠđâu. Tôi có thể là má»™t đệ tá» theo há»c ông thôi. Vì tôi biết, ma-cà -rồng có những phụ tá ná»a ngÆ°á»i, ná»a ma-cà -rồng. Hãy thu nháºn tôi. Tôi sẽ cố gắng để tá»± chứng tá» mình. Khi tôi đủ lá»›n…
Ông Crepsley trừng trừng nhìn Steve. Vừa nghÄ© ngợi, ông vừa búng ngón tay má»™t cái. Từ hà ng ghế đầu dÆ°á»›i khán phòng, má»™t cái ghế bay vèo lên sân khấu. Ông ta ngồi xuống ghế, vắt chân chữ ngÅ©, há»i thằng bạn tôi:
- Vì sao mi muốn trở thà nh ma-cà -rồng? Chẳng thú vị gì đâu. Chúng ta chỉ có thể ra ngoà i khi đêm tối. Loà i ngÆ°á»i khinh rẻ chúng ta. Chúng ta phải ngủ trong những nÆ¡i dÆ¡ bẩn nhÆ° thế nà y đây. Chẳng bao giá» có được má»™t mái nhà , vợ con. Äó là má»™t Ä‘á»i sống khủng khiếp lắm.
Steve vẫn khăng khăng:
- Tôi bất chấp hết.
- Có phải vì mi muốn được bất tá» không? Nếu vì thế, ta phải cho mi biết… chúng ta không bất tỠđâu. Chúng ta sống lâu hÆ¡n những con ngÆ°á»i bình thÆ°á»ng nhiá»u, nhÆ°ng trÆ°á»›c sau gì, rồi cÅ©ng chết nhÆ° há» thôi.
- Tôi không cần. Tôi muốn Ä‘i theo ông, muốn há»c táºp, để trở thà nh ma-cà -rồng.
- Còn bạn bè? Mi sẽ chẳng bao giá» gặp lại chúng nữa. Mi sẽ phải rá»i xa mái trÆ°á»ng, gia đình, không có ngà y trở lại. Rồi còn cha mẹ. Mi không nhá»› cha mẹ sao?
Steve nhìn xuống sà n, lắc đầu khổ sở:
- Cha tôi không sống vá»›i chúng tôi, hiếm khi nà o tôi được gặp ông ấy. Mẹ tôi không yêu tôi. Bà ấy chẳng báºn tâm việc tôi là m đâu. Tôi có bá» Ä‘i bà ấy cÅ©ng chẳng cần.
- Có phải vì bà ấy không thương yêu mi, mà mi muốn bỠđi không?
- Cũng có một phần.
- Sao không đợi mấy năm nữa, khôn lớn rồi mi vẫn có thể ra đi được mà .
- Tôi không muốn chỠthêm nữa.
Lúc đó trông ông Crepsley tháºt hiá»n là nh, dù vẫn có chút đáng sợ. Ông nhẹ nhà ng há»i Steve:
- Còn bạn mi, mi không nhớ thằng nhỠđi cùng đêm nay sao?
- Thằng Darren? Có, tôi nhá»› các bạn tôi, nhất là Darren. NhÆ°ng đó không là vấn Ä‘á». Tôi muốn thà nh ma-cà -rồng hÆ¡n là chuyện tôi nhá»› chúng nó. Nếu ông không thu nháºn tôi, tôi sẽ báo cảnh sát và khi lá»›n lên, tôi sẽ là m má»™t kẻ chuyên săn bắt ma-cà -rồng.
Ông ta không cÆ°á»i, mà gáºt đầu, nghiêm túc há»i:
- Mi nghĩ kỹ rồi chứ?
- Phải.
- Mi tin chắc đó là điá»u mi mong muốn?
- Phải.
Ông Crepsley thở dà i:
- Lại đây, để ta thỠkiểm tra mi.
Steve đứng che khuất mất ông ta, nên tôi không nhìn thấy những gì xảy ra sau đó. Tôi chỉ biết là hai ngÆ°á»i nói vá»›i nhau rất nhá» rồi có những tiếng nhÆ° tiếng lưỡi của má»™t con mèo táp sữa.
Tôi thấy lÆ°ng của Steve run rẩy, tưởng nhÆ° nó Ä‘ang gượng đứng để khá»i bị báºt ngá»a xuống sà n. Tôi không thể nà o cho bạn biết tôi khiếp đảm đến thế nà o khi nhìn cảnh đó. Tôi muốn nhảy dá»±ng lên mà gà o: “Thôi. Ngừng lại ngay, Steve.â€
Tôi sợ đến không nhúc nhÃch được. Tôi sợ, nếu ông Crepsley phát hiện ra tôi cÅ©ng có mặt trong rạp hát nà y, ông ta sẽ không ngần gì giết cả hai chúng tôi.
Thình lình con ma-cà -rồng báºt ho. Hắn ta xô Steve ngã, đứng báºt dáºy, phun phì phì máu Ä‘á» lòm ra khá»i miệng. Tôi khiếp đảm đến tê cứng cả ngÆ°á»i.
Steve ngồi dáºy, há»i:
- Chuyện gì váºy?
- Mi mang dòng máu xấu.
Giá»ng thằng Steve run rẩy:
- Ông nói sao?
- Mi là ma quá»·. Ta nếm thấy mùi Ä‘e dá»a trong máu của mi. Mi là má»™t kẻ hoang dã.
- Nói láo.
Nó xông lại đấm ông ta. Nhưng chỉ với một tay, ông ta đánh nó gục xuống sà n. Con ma-cà -rồng gầm lên:
- Với dòng máu đó, không bao giỠmi trở thà nh một ma-cà -rồng được.
Steve báºt khóc
- Tại sao không?
- Vì ma-cà -rồng không phải là những quái váºt, ma quá»· có kiến thức. Chúng ta tôn trá»ng sá»± sống. Mi có bản năng của má»™t kẻ sát nhân. Còn chúng ta, chúng ta không phải những kẻ giết ngÆ°á»i. Ta sẽ không tạo mi thà nh má»t ma-cà -rồng đâu. Quên chuyện đó Ä‘i. Hãy vá» nhà , tiếp tục sống cuá»™c Ä‘á»i của mi.
Steve đạp mạnh chân, chỉ tay và o ông Crepsley gà o lên:
- Không. Tôi sẽ không quên. Tôi căm thù ông. Tôi thá», dù chÆ°a biết bao giá», nhÆ°ng sẽ có má»™t ngà y Vur Horston sẽ bị ta giết chết, vì tá»™i đã từ chối ta.
Nhảy xuống khá»i sân khấu, vừa chạy ra cá»a, nó vừa ngoái lại nói:
- Hãy đợi đấy, sẽ có một ngà y…
Tôi nghe tiếng cÆ°á»i sằng sặc của nó vá»ng lại nhÆ° má»™t ngÆ°á»i Ä‘iên.
Váºy là chỉ còn mình tôi vá»›i con ma-cà -rồng trong rạp hát.
Ông Crepsley ngồi ôm đầu, phun phì phì máu còn dÃnh trong miệng. Ông ta chùi máu bằng ngón tay, rồi bằng má»™t khăn lau lá»›n.
Ông cà u nhà u: “Ranh conâ€. Rồi đứng lặng lau chùi hà m răng, đảo mắt nhìn khắp hà ng ghế trong khán phòng (tôi ngồi thụp xuống vì sợ ông ta phát hiện), rồi ông ta bÆ°á»›c và o sau cánh gà .
Tôi ngồi lặng ngÆ°á»i chẳng biết bao lâu. Tôi Æ°á»›c sao ra khá»i rạp hát nà y cà ng sá»›m cà ng tốt. NhÆ°ng tôi cứ ngồi lì ra đó. Cho đến khi biết chắc không còn má»™t dị nhân hay ngÆ°á»i phụ tá nà o quanh quẩn đó, tôi má»›i nhè nhẹ chuồn xuống cầu thang, qua hà nh lang, và sau cùng bÆ°á»›c và o bóng đêm.
Tôi đứng mấy giây ngoà i cá»a rạp, ngá»a mặt nhìn trăng, quan sát tháºt kỹ không có bóng dáng ma-cà -rồng trên những ngá»n cây. Rồi, tôi chạy băng băng vá» nhà . Nhà tôi, tôi không vá» nhà Steve. Tôi không muốn gặp nó. Tháºt tình, lúc đó, tôi sợ nó cÅ©ng nhÆ° sợ ông Crepsley. Nó đã muốn trở thà nh má»™t ma-cà -rồng. Phải là kẻ Ä‘iên loạn đến thế nà o má»›i mong Æ°á»›c má»™t Ä‘iá»u nhÆ° thế chứ?
Tà i sản của meomuop
17-11-2008, 09:48 PM
Tiếp Nháºp Ma Äạo
Tham gia: Aug 2008
Bà i gởi: 490
Thá»i gian online: 3 giá» 28 phút 36 giây
Thanks: 379
Thanked 0 Times in 0 Posts
CHÆ¯Æ NG 16
Chủ nháºt đó tôi không gá»i cho Steve. Tôi nói vá»›i ba má là hai chúng tôi cãi nhau, nên tôi đã không ở lại nhà nó đêm qua. Ông bà tá» ra không vui, nhất là chuyện tôi vá» má»™t mình trong đêm hôm khuya khoắt nhÆ° thế. Ba bảo sẽ “cấm váºn†tiá»n dằn túi của tôi và không cho tôi Ä‘i chÆ¡i trong má»™t tháng. Tôi không phản đối, vì thấy bị phạt nhÆ° váºy là còn nhẹ. Thá» tưởng tượng ba má sẽ là m gì, nếu biết tôi đã Ä‘i xem Xiếc Quái Dị!
Annie thÃch những món quà tôi mua cho nó lắm. Má»™t thoáng nó đã thanh toán gá»n hết mấy cái kẹo và chÆ¡i vá»›i con nhện cao-su hà ng giá». Nó năn nỉ tôi kể chi li vá» buổi diá»…n: trông những quái nhân ra sao? Há» là m những trò gì. Mắt nó tròn xoe khi nghe kể vá» NgÆ°á»i-sói cắn đứt bà n tay ngÆ°á»i Ä‘Ã n bà . NhÆ°ng nghe xong, nó bÄ©u môi:
- Dóc. Em hổng tin.
- Thiệt. Anh thá».
- Thá» sao?
- Äứa nà o nói dóc chết liá»n.
- Wow! Ước gì em được xem há. Lần sau đi, anh cho em theo không?
- Cho chứ. Nhưng anh sợ còn lâu lắm hỠmới trở lại đây.
Tôi không cho Annie biết vỠông Crepsley và chuyện Steve muốn thà nh ma-cà -rồng, nhÆ°ng suốt ngà y tôi chỉ nghÄ© đến hai ngÆ°á»i nay. Tôi muốn gá»i cho Steve, nhÆ°ng không biết nói gì, vì chắc chắn nó sẽ há»i tại sao tôi không vá» nhà nó đêm qua, mà tôi thì lại không muốn cho nó biết tôi đã ở lại trong rạp và theo dõi nó.
Má»™t ma-cà -rồng sống tháºt sá»±! Tôi vẫn tin chuyện nà y có tháºt mà . NhÆ°ng ba má và các thầy cô Ä‘á»u quả quyết là không. NgÆ°á»i lá»›n quá tháºn trá»ng hay quá khôn ngoan?
Tôi thắc mắc, tháºt sá»± ma-cà -rồng nhÆ° thế nà o? Há» có khả năng là m được má»i thứ nhÆ° trong sách, trong phim không? Tôi đã thấy ông Crepsley là m cho cái ghế bay lên, tôi cÅ©ng đã thấy ông ta là là từ trên không xuống sân khấu và tôi còn thấy ông ta… uống máu của Steve. Ông ta còn có thể là m được những gì nữa? Ông ta có thể biến thà nh con dÆ¡i, con chuá»™t hay má»™t là n khói không? NgÆ°á»i ta có thể nhìn thấy ông ta trong gÆ°Æ¡ng không? Ãnh sáng mặt trá»i có thể giết được ông ta không nhỉ?
NghÄ© đến ông Crepsley bao nhiêu, tôi lại cà ng không thể quên được quý bà Octa. Má»™t lần nữa tôi lại Æ°á»›c sao mình mua được má»™t con nhện nhÆ° thế. Má»™t con nhện thông minh, để tôi có thể Ä‘iá»u khiển được. Tôi sẽ gia nháºp chÆ°Æ¡ng trình biểu diá»…n quái dị và chu du khắp thế giá»›i.
Chủ nháºt đến rồi Ä‘i. Tôi phụ ba là m vÆ°á»n, giúp má trong bếp, xem TV. Buổi chiá»u tôi lang thang Ä‘i dạo, mÆ¡ mà ng tá»›i những con nhện và ma-cà -rồng.
Thứ hai, tôi lo ngại khi bÆ°á»›c qua cổng trÆ°á»ng, không biết sẽ phải nói gì vá»›i Steve và nó sẽ nói gì vá»›i tôi đây. HÆ¡n nữa, tôi mệt má»i và choáng váng nhÆ° ngÆ°á»i say rượu, vì mấy ngà y nghỉ cuối tuần tôi có ngủ được bao nhiêu đâu – là m sao ngủ được, khi bạn nhìn táºn mắt má»™t ma-cà -rồng tháºt sá»±, phải không?
Steve Ä‘ang đứng trong sân – đó là má»™t Ä‘iá»u khác thÆ°á»ng – vì tôi luôn tá»›i trÆ°á»ng trÆ°á»›c nó. Nó đứng tách khá»i các đứa khác, chá» tôi.
HÃt má»™t hÆ¡i tháºt sâu, tôi bÆ°á»›c lại, đứng dá»±a tÆ°á»ng, kế bên nó. Tôi nói:
- Chà o.
- Chà o. Ở rạp ra, mà y đi đâu?
Mắt nó thâm quầng, tôi cá là hai đêm qua nó còn ngủ Ãt hÆ¡n tôi. Tôi bảo:
- Tao vỠnhà .
- Tại sao?
- Trá»i tối thui, tao Ä‘i loanh quanh bị lạc Ä‘Æ°á»ng. Khi thấy nhà cá»a quen quen, tao thấy đã đến gần nhà tao hÆ¡n nhà mà y rồi.
Tôi thấy rõ là nó Ä‘ang suy tÃnh, tin nổi tôi hay không. Nó bảo:
- Chắc mà y bị ông bà già la dữ lắm?
- SÆ¡ sÆ¡ thôi. Má»™t tháng cấm váºn: không tiá»n dằn túi, không được Ä‘i chÆ¡i. Ba tao bảo còn phải là m má»™t đống việc vặt nữa. NhÆ°ng cÅ©ng đáng, xiếc quái dị… siêu tháºt.
- Tôi cÆ°á»i cÆ°á»i. Hình nhÆ° sau má»™t lúc quan sát, nó má»›i tin là tôi nói tháºt.
- Ừa, siêu tháºt.
Khi Alan và Tommy tá»›i, hai chúng tôi kể má»i chuyện vá» buổi diá»…n. NhÆ°ng tháºt tình tôi và Steve là hai diá»…n viên đại tà i: nó không há» nhắc tá»›i ma-cà -rồng, và tôi cứ là m nhÆ° không nhìn thấy nó đã gặp gỡ ông Crepsley.
NhÆ°ng trong ngà y hôm đó, tôi cảm thấy giữa tôi và Steve không hoà n toà n được nhÆ° trÆ°á»›c nữa. Mặc dù nó tá» ra tin tôi, nhÆ°ng trong nó vẫn còn thoáng nghi ngá». Thỉnh thoảng tôi bắt gặp ánh nhìn của Steve, cứ nhÆ° tôi là kẻ có thể là m hại nó.
Phần tôi, tôi tránh gần gÅ©i nó. Những gì nó nói vá»›i ông Crepsley và những lá»i ông ta nói vá»›i nó cứ vang vang trong đầu tôi. Ông ta bảo Steve là ma quá»·. Tất cả những Ä‘iá»u đó là m tôi lo sợ. Nó đã muốn thà nh ma-cà -rồng, giết ngÆ°á»i để hút máu. Là m sao tôi còn có thể là bạn của má»™t con ngÆ°á»i nhÆ° thế?
Buổi chiá»u chúng tôi bà n cãi vá» quý bà Octa. Tôi và Steve Ä‘á»u lảng tránh chuyện vỠông Crepsley và con nhện của ông ta. NhÆ°ng Tommy và Alan lại rất khoái Ä‘á» tà i nà y. Thằng Tommy nhăn nhó thắc mắc:
- Chúng mà y nghÄ©, ông ta Ä‘iá»u khiển con nhện đó bằng cách nà o?
- Có lẽ là một con nhện giả.
Nghe Alan nói, tôi cãi ngay:
- Giả sao được. Không má»™t quái nhân quái váºt nà o ở đó là giả. Tất cả Ä‘á»u tháºt trăm phần trăm.
- Váºy thì ông ta Ä‘iá»u khiển nó cách nà o?
Thằng Tommy vẫn thắc mắc. Tôi bảo:
- Có thể đó là cây sáo thần, hay ông ta biết bùa chú nhÆ° kiểu… ngÆ°á»i Ấn Äá»™ bùa chú những con rắn của há» váºy.
Thằng Alan chưa chịu:
- NhÆ°ng cáºu bảo ông Cao cÅ©ng Ä‘iá»u khiển được con nhện ngon là nh, khi bà Octa ở trong miệng ông Crepsley mà .
- Có thể há» Ä‘á»u dùng sáo thần.
- Chẳng có sáo thần nà o hết.
Steve báºt nói. Gần nhÆ° cả ngà y hôm nay nó rất kÃn tiếng, nhÆ°ng Steve là đứa luôn khoái hạ ngÆ°á»i khác bằng chứng cứ hẳn hoi. Tôi há»i:
- Váºy cáºu bảo há» là m cách nà o?
- Äiện thần… thần giao cách cảm.
Alan ngẩn tò te:
- Có… dÃnh dáng gì vá»›i Ä‘iện thoại không?
Steve mủm mỉm cÆ°á»i, còn tôi và thằng Tommy cÆ°á»i hô hố (mặc dù tôi, và chắc chắn cả Tommy, Ä‘á»u mù tịt, chẳng hiểu thần giao cách cảm là gì). Tommy chặc lưỡi, thụi đùa Alan má»™t quả:
- Ngố ơi là ngố!
- Nói đi Steve, cho tụi nó biết là gì nà o.
Tôi giục giã. Steve cháºm rãi nói:
- Là cách ngÆ°á»i ta có thể Ä‘á»c được ý nghÄ© của kẻ khác, hay phóng tÆ° tưởng của mình cho há» mà không cần phải nói. Há» Ä‘iá»u khiển con nhện bằng tÆ° tưởng.
- Thế còn cây sáo?
- Äể biểu diá»…n, hay rất có thể để là m con nhện chú ý và o má»™t mục tiêu.
Tommy há»i:
- Cáºu cho rằng, ai cÅ©ng có thể Ä‘iá»u khiển được con nhện đó?
- Phải, bất cứ ai có má»™t bá»™ não. NhÆ°ng trừ cáºu, Alan.
Steve cÆ°á»i nói, để Alan biết là nó chỉ đùa. Tommy lại há»i:
- Không cần sáo thần, hay huấn luyện, hay… bất kỳ thứ gì sao?
- Ừa, tớ nghĩ thế.
Steve trả lá»i xong, câu chuyện đổi Ä‘á» tà i – tôi nhá»› là hình nhÆ° chúng nó nói vá» bóng đá, nhÆ°ng tôi không chú ý nghe. Vì thình lình má»™t ý nghÄ© nóng hổi trong tôi. Tôi không còn nghÄ© gì tá»›i ma-cà -rồng, Steve hay bất cứ chuyện gì khác nữa.
“Cáºu cho rằng ai cÅ©ng có thể Ä‘iá»u khiển được con nhện đó?â€
“Bất cứ ai có má»™t bá»™ nãoâ€
“Không cần sáo thần, huấn luyện hay bất cứ thứ gì khác?â€
“Tá»› nghÄ© thếâ€
Những lá»i nói của Steve và Tommy láºp Ä‘i láºp lại trong tôi nhÆ° má»™t Ä‘Ä©a hát bị kẹt.
“Bất cứ ai†cÅ©ng có thể Ä‘iá»u khiển được con nhện đó. Ai đó có thể là tôi, nếu tôi được đặt tay lên nó và liên lạc được vá»›i quý bà Octa. Con nhện kỳ lạ đó sẽ là má»™t váºt cÆ°ng của tôi, tôi sẽ Ä‘iá»u khiển nó và …
Không. Chỉ là chuyện viển vông. Có thể tôi Ä‘iá»u khiển được nó, nhÆ°ng chẳng bao giá» nó thuá»™c vá» tôi. Không bao giỠông Crepsley chịu rá»i xa nó, mua bằng tiá»n hay và ng ngá»c…
Má»™t ý tưởng báºt lên trong tôi. Phải tìm cách lấy được nó, nó phải thuá»™c vá» tôi. Viết thÆ° hăm dá»a sẽ tố cáo ông ta là ma-cà -rồng vá»›i cảnh sát. Ông ta sẽ phải giao con nhện cho tôi.
Nhưng chỉ nghĩ đến chuyện đối diện với ông Crepsley đã đủ là m tôi khiếp đảm rồi. Tôi biết sẽ không là m được. Chỉ còn một phương án cuối cùng: ăn trộm bà Octa.
Tà i sản của meomuop