Chương 11: Giấu diếm nên gặp hoạ (Thượng)
Tác giả: Nhâm Oán
Dịch: hoakylan154
Nguồn: TTV
Để chân khí của người khác tiến vào đan điền, từ trước đến giờ Triệu Lập chưa từng trải qua chuyện như vậy. Chẳng qua chân khí của Kerui Christine rất kì lạ, không hề có một thuộc tính đặc thù nào hết. Ít nhất cho đến lúc này, Triệu Lập không hề cảm thấy có hiện tượng bài xích của thân thể mình với luồng chân khí đó.
Rất may, Triệu Lập đã từng áp súc chân khí vài lần nên với áp lực chân khí như vậy, kinh mạch vẫn có thể chịu đựng được. Chỉ có điều, kinh mạch chính đột nhiên tràn ngập chân khí làm cho quá trình vận công của Triệu Lập thiếu chút nữa thì xảy ra vấn đề. Dù sao thì từ trước đến giờ cũng do sự chủ động của bản thân là chính, bây giờ có thêm sự trợ giúp từ bên ngoài với chân khí của bản thân trước đó nên hiệu quả có thể nói là có hạn chế.
Kerui Christine cũng là một người có trách nhiệm, cô ta tính toán chính xác vị trí chân khí của Triệu Lập tới sau đó ở phía sau trợ giúp. Chỉ có thể đổ lỗi cho Triệu Lập vì muốn giấu diếm bí mật của mình nên mới làm cho Kerui Christine tính toán gặp sự sai lầm.
Tuy nhiên có được sự trợ giúp từ bên ngoài cũng cơ bản là một chuyện tốt. Chỉ không nghĩ tới trong quá trình luyện công, đan điền chưa từng hấp nạp chân khí từ bên ngoài. Hơn nữa chân khí của Kerui Christine truyền vào như thác lũ, thực sự quá sức mạnh mẽ. Không ngờ trông cô ta yếu ớt như vậy mà lại có chân khí hùng hậu như thế.
Nhưng dù sao thì chân khí cũng do ngoại lực truyền tới, nên tốc độ hấp thu của đan điền còn xa mới bằng so với chính tự bản thân mình tu luyện. Mặc dù đan điền không có bài xích nhưng tốc độ hấp thu cũng rất từ từ.
Chuyện này thực ra rất dễ lý giải. Cũng như ở trên cao tốc, ô tô di chuyển với tốc độ rất lớn. Nhưng đột nhiên có một số chiếc di chuyển chậm hiển nhiên sẽ làm cho những chiếc phía sau phải đi chậm lại, dần dần số ô tô đi chậm sẽ càng ngày càng nhiều.
Chân khí của Triệu Lập bây giờ cũng có biểu hiện tương tự như vậy. Kinh mạch tràn ngập chân khí làm cho chân khí không cách nào di chuyển được từng bước. Triệu Lập đang ở trạng thái luyện công, không cách nào mở miệng ra nói chuyện, cũng không có cách nào biểu đạt sự khổ sở của chính bản thân mình, đành để mặc cho Kerui Christine muốn làm gì thì làm.
Rốt cuộc thì Kerui Christine cũng phát hiện ra Triệu Lập không ổn, người đầy mồ hôi, toàn thân cứng đơ, liền vội vã thu tay lại. Thời gian từ lúc cô ta bắt đầu đến lúc này cũng được khoảng năm phút.
Nhưng Triệu Lập đã rơi vào một trạng thái mà Kerui Christine chưa hề gặp phải. Hiển nhiên khiến cho cô ta hết sức hoảng sợ. Chẳng lẽ chân khí của mình truyền vào nhiều quá khiến cho cơ thể hắn không thể chịu được?
Tình trạng của Triệu Lập càng lúc càng rõ ràng trước mắt Kerui Christine. Không thể giúp đỡ gì được, Kerui Christine càng lúc càng sốt ruột, trong lòng lo lắng vì sự nhiệt tình quá mức của mình dẫn đến làm hỏng hết thành quả. Sức chịu đựng của kinh mạch của Triệu Lập có hạn, đột nhiên có một lượng lớn chân khí truyền vào rất có khả năng dẫn tới bị thương tổn.
Tuy chân khí của mình mang thuộc tính chữa trị, không có xung đột với các loại chân khí khác, nhưng nếu vượt quá sự chịu đựng của kinh mạch thì cho dù là chân khí mang tính chữa trị cũng khó có thể chữa khỏi. Do bản thân có chút gấp gáp, muốn cho tiểu tử kia tiến bộ nhanh chóng, nhưng không nghĩ đến tự mình lại vả vào mặt, gây ra rắc rối lớn.
Giờ phút này, tình hình của Triệu Lập người ngoài không thể biết được, ngay cả Kerui Christine là quân y cũng không thể giúp gì được. Tất cả chỉ có thể dựa vào chính bản thân Triệu Lập, xem hắn có thể nhanh chóng luyện hóa đống chân khí đó hay không, giảm bớt sự chịu đựng của kinh mạch. Kerui Christine cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn Triệu Lập liên tục đổ mồ hôi mà trơ mắt đứng nhìn.
Triệu Lập cảm nhận hết được sự khó chịu trong lòng. Bản thân hắn tự biết chính mình không thể để mặc kệ mọi chuyện được. Bằng vào sự khống chế mạnh mẽ, hắn nhanh chóng kiểm soát được chân khí của bản thân, từng chút, từng chút một dung hòa chân khí của Kerui Christine. Từ từ hắn khai thông được chỗ chân khí bị ùn tắc, sắc mặt dần dần hòa hoãn trở lại.
Luồng chân khí của Kerui Christine mặc dù mạnh mẽ, nhưng không còn được bổ sung từ bên ngoài, nên dần dần cũng không dồn ép được chân khí của Triệu Lập.
Thời gian chậm rãi trôi, ước chừng khoảng hai giờ đồng hồ, Triệu Lập cũng hoàn toàn khai thông được chỗ tắc nghẽn, gom chân khí của Kerui Christine trở về đan điền.
Khi Triệu Lập mở mắt liền thấy Kerui Christine cũng viên sĩ quan huấn luyện Arnold đang hết sức lo lắng nhìn mình. Thấy Triệu Lập tỉnh lại, cả hai đều thở phào một hơi. Ít nhất Triệu Lập không có bị hộc máu tại chỗ, hay bất tỉnh cũng là một chuyện may mắn lắm rồi.
Sĩ quan huấn luyện Arnold ngay lập tức mở miệng hỏi:
- Thế nào? Có thấy chỗ nào khác thường không? – Hỏi xong cảm thấy có chút khiếm nhã, hắn liền nói ngay:
- Ý của ta là ngươi không làm sao chứ?
Triệu Lập gật gật đầu rồi lại lắc đầu, làm cho Arnold gấp đến độ dậm chân:
- Rốt cuộc là có làm sao hay không?
- Ta không biết. – Triệu Lập chỉ có thể trả lời một cách chi tiết:
- Trong kinh mạch của ta có một lượng lớn chân khí của sĩ quan Kerui Christine, làm cho kinh mạch của ta bị nghẽn, tuần hoàn một chu thiên hết sức khó khăn.
- Đáng chết. – Arnold rốt cuộc đem cơn giận quay sang Kerui Christine bắt đầu phát tác:
- Rốt cuộc thì ngươi có biết mình đang làm cái gì không vậy?
Lúc này, Kerui Christine cũng biết chính mình đã làm một chuyện không đúng nên không nói được một lời, đôi mắt đẹp nhìn Triệu Lập tỏ vẻ biết lỗi. Hai mắt ngân ngấn chỉ trực tuôn ra hai hàng lệ, khiến cho người khác nhìn thấy cũng không còn muốn trách cứ cô ta một chút nào nữa.
- Nhanh kiểm tra thân thể Triệu Lập đi, xem có vấn đề gì xảy ra hay không? – Gặp tình huống như thế này Kerui Christine hết sức bối rối. May là Arnold vẫn còn bình tĩnh, nhanh chóng nhắc nhở cô ta.
Triệu Lập không hề có chút phản đối, Kerui Christine cũng không hề dị nghị, nhanh chóng kiểm tra đưa ra kết quả. Nhìn kết quả kiểm tra, ba người không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Thân thể tất cả đều bình thường, ít nhất biểu hiện trên kết quả kiểm tra là như thế. Chỉ có một vấn đề nhỏ đó là kinh mạch chính và chân khí của Kerui Christine. Do chân khí làm bế tắc kinh mạch khiến cho Triệu Lập vận công bị khó khăn, nhưng cũng không phải không giải quyết được. Chỉ cần mấy ngày, đan điền của Triệu Lập hấp thụ toàn bộ chân khí của Kerui Christine thì cũng không còn vấn đề gì nữa.
Đối với sai lầm của Kerui Christine, sĩ quan huấn luyện Arnold không nhịn được lại nhắc nhở thêm một lần nữa:
- Tôi biết cô gấp gáp, muốn cho cấp trên nhanh chóng chú ý, nhưng cũng không cần phải dùng phương pháp như vậy. Một khi gặp chuyện không may thì cô đã xóa bỏ hoàn toàn tương lai của người ta. Cô có nghĩ tới chuyện này không? Hả chỉ huy? – Nghe câu xưng hô cuối cùng của Arnold, hình như quân hàm của nữ quân y này so với hắn còn cao hơn thì phải.
Lúc này, Kerui Christine không hề có một chút phản ứng. Đúng là cô ta đã mắc sai lầm, Arnold có nói vậy cũng không có gì quá đáng. Dù sao thì tuổi trẻ nên có đôi khi thường hay đơn giản hóa vấn đề đi một chút. Arnold nhắc nhở một hồi, sau đó không còn gì để nói nữa, dẫn Triệu Lập rời khỏi phòng y tế.
Chương 11: Giấu diếm nên gặp hoạ (Hạ)
Tác giả: Nhâm Oán
Dịch: hoakylan154
Nguồn: TTV
- Triệu Lập! Ta hi vọng ngươi sẽ không nói chuyện này với ai. – Trong phòng của mình, Arnold đưa cho Triệu Lập một chén nước, sau đó ngồi bên bàn, nhìn Triệu Lập.
- Vâng thưa sĩ quan! – Triệu Lập theo phản ứng nhanh nhẹn trả lời, đồng thời muốn đứng dậy, do động tác quá mạnh nên làm chén nước trà trên tay lắc lư, rớt hết cả ra người.
Bàn tay của viên sĩ quan Arnold nhanh chóng đè lên vai hắn, giọng nói trầm ổn cất lên:
- Triệu Lập! Đây không phải là mệnh lệnh.
Ấn Triệu Lập ngồi trở lại vị trí, viên sĩ quan Arnold xoay bả vai Triệu Lập, làm cho hắn đối diện với chính mình:
- Sĩ quan Kerui Christine cũng không phải là có ác ý, chỉ là phương pháp của cô ấy không đúng. Ngươi có hiểu không?
- Ta hiểu thưa chỉ huy! – Lúc Kerui Christine bắt đầu chuẩn bị hành động có nói rõ ý tứ của nàng cho hắn biết, nên trong lòng Triệu Lập cũng không hề có một chút tức giận.
- Sĩ quan Kerui Christine mặc dù quân hàm cao hơn ta, nhưng dù sao thì cô ấy cũng vẫn còn trẻ. Ngươi cũng là một người trẻ tuổi, hy vọng có thể hiểu cho cách làm của cô ấy. - Arnold nhẹ nhàng nói chuyện cùng Triệu Lập:
- Mỗi người đều có lúc mắc phải sai lầm, nhưng ta cũng không hề hy vọng cách làm của nàng sẽ làm ảnh hưởng đến cuộc đời ngươi. Ngươi hiểu ý ta nói chứ?
Không có mệnh lệnh của cấp trên, tự ý làm việc… Quan trọng nhất là muốn dùng phương pháp của bản thân để phát hiện ra sự dối trá của đối tượng, thiếu chút nữa thì gây ra sai lầm lớn. Phương pháp này nếu thực hiện trong xã hội có lẽ cũng không phải là chuyện gì to tát. Nhưng ở trong quân đội thì đây lại là một vấn đề nghiêm trọng, có thể tước quân tịch, thậm chí phải ngồi nhà giam. Chính vì thế, Arnold mới phải lấy hết lời gan ruột, khuyên bảo Triệu Lập.
Chỉ cần Triệu Lập không nói, Arnold và Kerui Christine không nói, thì chuyện này sẽ coi như chưa bao giờ xảy ra. Triệu Lập vẫn như trước là một tân binh, Arnold vẫn là sĩ quan huấn luyện, Kerui Christine vẫn là sĩ quan quân y, tất cả mọi người đều bình thường như chưa có gì xảy ra.
- Thực tế thì việc này đối với ngươi cũng không phải là một chuyện xấu. – Sĩ quan Arnold hiển nhiên muốn đả thông tư tưởng cho Triệu Lập, nếu Triệu Lập mà không đồng ý thì tất cả đều mất hết:
- Kinh mạch của ngươi bị nghẹn chân khí. Một thời gian sau, khi chân khí của ngươi hấp thu hoàn toàn, hiển nhiên chân khí của ngươi sẽ gia tăng rất nhiều.
Nói như vậy thì chuyện này thật ra cũng không có gì quá tồi tệ. Kerui Christine cũng chỉ muốn chân khí của Triệu Lập gia tăng nhiều hơn một chút. Bây giờ, cũng không có vấn đề gì lớn, chỉ là tốc độ gia tăng sẽ chậm lại một chút mà thôi.
- Mặt khác ta cũng không thể không cảnh cáo ngươi. Vốn tình huống của ngươi, dưới sự quan sát của chúng ta thì tất cả đều bình thường. Nhưng dù sao thì cũng chỉ là sự quan sát. Một khi ngươi tiết lộ chuyện này ra ngoài, để xác định tính khả thi của phương pháp, cấp trên nhất định sẽ phái người chuyên trách giám sát. Ngươi biết chuyện này có ý nghĩa như thế nào chứ? – Để có chút gì đó bảo hiểm, sĩ quan Arnold nói cho Triệu Lập biết một chút hậu quả nếu lộ ra chuyện này là như thế nào.
Chuyện này có ý nghĩa như thế nào, Triệu Lập hết sức rõ ràng. Hắn trăm phương ngàn kế, khổ cực cố gắng che giấu bị mật của chính bản thân cũng là để không rơi vào tình cảnh như thế. Nếu chuyện này bị bại lộ, hắn tuyệt đối sẽ trở thành một con chuột bạch chứ không còn phương án lựa chọn nào khác.
- Ta hiểu! Thưa chỉ huy! Ta sẽ không nói chuyện này cho bất kì ai. – Triệu Lập gật gật đầu, đồng ý với đề nghị của Arnold. Dù sao hắn cũng biết, nguyên nhân chủ yếu của chuyện này là do hắn không nói cho Kerui Christine biết bí mật của bản thân, dẫn cho tính toán của cô ta mắc phải sai lầm. Muốn trách chỉ còn biết trách chính bản thân mình mà thôi.
Trừ lời cảnh báo của sĩ quan Arnold ra, thì thật sự có thời gian để hấp thu lượng chân khí đó, đối với Triệu Lập mà nói là một chuyện vô cùng tốt. Vừa giấu diếm được bí mật của bản thân, mà còn cả của chỉ huy và Kerui Christine nữa. Chuyện tốt như thế này nếu không chịu đáp ứng thì hắn đúng là một con lừa không hơn, không kém.
Gần đây mỗi ngày, Triệu Lập đều đến phòng y tế kiểm tra, nên chuyện này ai cũng biết. Vì vậy nếu có chút vấn đề nào đó, cũng không có ai để ý. Mọi người ngoại trừ ghen tức với hắn chuyện mỗi ngày đều được tiếp xúc với mĩ nhân ra, còn lại thì ai cũng thông cảm với hắn. Mỗi ngày đều phải kiểm tra, hiển nhiên thân thể hắn có vấn đề là cái chắc.
Căn bản cũng chẳng cần phải giải thích, mọi người cũng chỉ biết là hắn đã về. Gần đây huấn luyện thể lực, khiến cho tất cả mọi người đều mỏi mệt không chịu nổi. Đại đa số mọi người đều đã tiến vào tu luyện từ lâu, nhằm hồi phục lại thể lực, không có nhiều người chú ý tới Triệu Lập.
Bắt đầu quá trình vận công, không biết là do tâm lý thoải mái, hay là chuyện với chỉ huy cùng nhau giấu diếm sự thật mà hắn hết sức vui vẻ, chỉ trong chốc lát liền rơi vào trạng thái thiền định.
Thu công tỉnh lại, Triệu Lập phát hiện còn chưa tới nửa giờ nữa là đến giờ bắt đầu luyện tập, trong lòng không khỏi thất kinh. Nhẩm tính thời gian thì bây giờ tiến nhập trạng thái thiền định, ước chừng cũng phải sáu tiếng. Chỉ có điều do trong kinh mạch chính có nhiều chân khí ngoại nhập nên cũng không xác định rõ là rốt cuộc hành công được bao nhiêu chu thiên.
Thời gian gấp gáp, không còn rảnh để kiểm tra tình hình cơ thể như thế nào nữa. Chỉ còn có nửa giờ, Triệu Lập cũng không dám chu chuyển một chu thiên để kiểm tra. Trải qua chuyện hôm qua, ai biết được một chu thiên hết bao nhiêu thời gian cơ chứ?
Tinh thần thập phần sảng khoái, trạng thái thiền định càng làm cho người ta nghỉ ngơi thoải mái. Tùy tiện kiếm cái gì đó ăn tạm, rồi theo mọi người ra thao trường.
Trên mặt sĩ quan Arnold không hề có chút biểu hiện rằng ngày hôm qua đã có chuyện xảy ra, vẫn như trước cứ như mọi người ai cũng nợ hắn mười vạn nguyên tiền mặt ấy. Trong giờ luyện tập buổi sáng, làm cho mọi người mệt lử, thiếu chút nữa ngay cả đồ điểm tâm cũng không thèm đứng dậy đi lấy.
Hôm nay, mấy tên kiếm cớ vào phòng y tế, không biết chó ngáp phải ruồi thế nào, nhìn thấy khuôn mặt tươi tắn như hoa như ngọc của nữ quân y khiến cho tâm thần mê mẩn không xác định được phương hướng. Đến khi ra khỏi cửa hai chân bủn rủn chỉ chực ngã.
Triệu Lập không dám lợi dụng giữa giờ nghỉ ngơi để hành công nên hiển nhiên sức lực kém hơn mọi người rất nhiều. Cố gắng đến giờ ngọ cảm tưởng như không thể kiên trì thêm được nữa. Ngay lúc này, Kerui Christine xuất hiện, đưa Triệu Lập đang hết sức mệt mỏi vào phòng y tế.
Chuyện này ngày nào cũng diễn ra, nên mọi người cũng không có gì thắc mắc, chỉ có hỏi han xem Triệu Lập có vấn đề gì mà lại được nữ quân y quan tâm tới như vậy? Đương nhiên, hỏi thăm thì cứ hỏi thăm, không ai nghĩ rằng một người có bệnh như Triệu Lập lại có thể làm cho nữ quân y thích được.
- Triệu Lập. Chúng ta tiếp tục ghi chép nhé. – Ít khi đối mặt với Kerui Christine mà không bị khiêu khích như thế này, làm cho Triệu Lập thoải mái hơn không ít.
- Tối qua hành công được bao nhiêu chu thiên? Có phát hiên chuyện gì không ổn không?
- Thưa sĩ quan! Nếu không muốn để cho mọi người biết chuyện ngày hôm qua, tôi nghĩ không cần đem vấn đề này ghi chép lại. – Triệu Lập rùng mình, nhỏ giọng nhắc nhở sĩ Kerui Christine.
- Ta biết! Chuyện đó ta sẽ không ghi lại trong bản ghi chép. Ngươi cứ yên tâm. - Kerui Christine có vẻ khác lạ nhìn nhìn Triệu Lập:
- Ta chỉ muốn biết tình hình của ngươi như thế nào thôi. – Giọng nói lúc nàng này có chút giận dỗi:
- Mà ta bảo ngươi thế nào?
- Được hai chu thiên… Kerui Christine. – Vì đã trót nói dối, nên càng phải nói dối tiếp tục để lấp liếm. Tình huống của Triệu Lập bây giờ chính là như thế, cứ phải cố gắng duy trì không thể để lộ ra chút sơ hở nào hết.
- Thành thật xin lỗi ngươi! – Im lặng một lúc, Triệu Lập loáng thoáng nghe thấy câu nói này, nhưng cũng không dám khẳng định. Chẳng qua nhìn vẻ mặt của Kerui Christine có thể cảm thấy điều đó là thật.
- Kerui Christine… - Triệu Lập không biết nói thế nào, đành ngậm miệng lại. Không khí trong phòng y tế đột nhiên có chút bất thường, không hề có ai mở miệng nói một lời nào.
- Thưa chỉ huy! Ta có thể ở trong này vận công một chu thiên được không? – Một lúc lâu sau, Triệu Lập mới rụt rè quay sang Kerui Christine dò hỏi, không hề để ý là mình lại dùng đến từ “chỉ huy”. Cũng may lần này Kerui Christine không hề nói gì đến chuyện đó.
- Được! Ngươi cứ ở trong này mà hành công. – Không biết đã nghĩ được cái gì, Kerui Christine lập tức thưởng cho Triệu Lập một nụ cười ngọt lịm. Trong phút chốc, Triệu Lập cảm thấy toàn thân khô nóng. Tình hình này lại xuất hiện, Triệu Lập ngay lập tức có thể khẳng định đó là do nụ cười của Kerui Christine.
Trong lòng hết sức bối rối, Triệu Lập đành phải đề nghị hôm nay thôi không kiểm tra nữa, vận hành thử một chu thiên xem đêm qua mình hành công có hiệu quả thế nào.
Kết quả hoàn toàn không thể ngờ được, chân khí của Kerui Christine bị nghẽn trong kinh mạch đã biến mất không ít. Hôm qua, từ huyệt đại chuy đến huyệt bách hội trên đỉnh đầu, xuống đến huyệt thiên trung ở ngực (ta nghĩ là huyệt nhũ trung mới đúng. Chẳng biết có phải không nữa. híc ai biết chỉ nha…) rồi xuống đến đan điền tràn ngập chân khí của Kerui Christine. Bây giờ kinh mạch của Triệu Lập thẳng đến huyệt bách hội hoàn toàn không hề bị tắc nữa.
Nhưng xuống đến huyệt thiên trung lại bắt gặp chân khí ứ đọng, vất vả hơn nửa canh giờ, Triệu Lập mới đưa chân khí xuống được tới đan điền.
Chẳng qua vừa nói với Kerui Christine rằng đêm qua mình hành công được có hai chu thiên nên bây giờ phải tiếp tục giả như đến một chu thiên cũng chưa hoàn thành được.
Sau khi thiền định, hiệu suất hành công gia tăng rất nhiều. Dựa theo thời gian một chu thiên vào lúc này mà tính toán thì đêm qua thời gian cũng đủ cho Triệu Lập vận hành được chín chu thiên. Xem ra, đêm qua hành công được chín chu thiên đã hấp nạp được không ít chân khí tắc nghẽn.
Chân khí của Kerui Christine quả thực hùng hậu, không biết cô ta còn trẻ như vậy mà làm sao có thể tu luyện được tới mức như thế. Chắc chắn là cô ta cũng có tố chất rất kinh khủng trong trường học đặc thù nào đó hoặc là trong quân đội nên mới có được kết quả như vậy.
Qua một đêm hấp thụ, Triệu Lập cảm thấy chân khí của mình lớn mạnh không ít. Tới lúc này, Triệu Lập hiểu được phương pháp của Kerui Christine hoàn toàn có hiệu quả. Chuyện xảy ra là do Triệu Lập che dấu sự thật làm cho Kerui Christine tính toán sai mà thôi.
Liên tục vận công năm chu thiên, Triệu Lập mới thu công đứng dậy. Thời gian trôi qua cũng được gần hai tiếng, nhưng hắn vẫn nói dối Kerui Christine là mới được có một chu thiên.
Kerui Christine một mực chờ hắn hoàn thành quá trình hành công, bây giờ vấn đề đã bình thường nên chỉ cần ghi chép như bình thường là được. Đối với Kerui Christine mà nói, để che giấu chuyện này cũng đồng dạng phải tiếp tục nói dối. Đạo lý này có lẽ với ai cũng đều như thế.
Lúc này, sĩ quan Arnold cũng đến xem Triệu Lập thế nào. Cả ba người đều không hề nói gì đến chuyện ngày hôm qua. Sau khi biết được Triệu Lập hoàn toàn bình thường, Arnold liền đưa hắn về tiếp tục huấn luyện.
Nói thật, trong tình huống như vậy, Triệu Lập vẫn như cũ, miễn cưỡng theo kịp tiến độ làm cho viên sĩ quan Arnold hết sức giật mình. Phải nói rằng, chương trình huấn luyện này được lập ra cho những người đã tu luyện công pháp cấp một. Trong khi đó, Triệu Lập chỉ có tu luyện kiện thể thuật mà lại có thể theo được. Có được kết quả như thế, không hổ công Kerui Christine trọng điểm theo dõi.
Nếu không phải Kerui Christine nóng vội thì có lẽ Triệu Lập thực sự có thể trở thành đối tượng trọng điểm bồi dưỡng. Nhưng…
Liên tiếp vài ngày, Triệu Lập đều vào lúc huấn luyện hết sức mệt mỏi được đến phòng y tế nghỉ ngơi khoảng hai giờ, sau đó lại tiếp tục huấn luyện. Buổi tối thì trong tình trạng mệt lử, nhanh chóng tiến vào trạng thái thiền định. Qua một tuần, kinh mạch của Triệu Lập không còn chân khí nghẽn ở trong đó nữa, hoàn toàn thông suốt.
Tuy nhiên, Triệu Lập không dám báo cáo cho sĩ quan Arnold cũng Kerui Christine chuyện này. Cũng may là khoa học kĩ thuật thời đại này không có cách nào xác định rõ tình hình của hắn, chứ không thì hắn cũng không thể nào mà nói dối được.
Kerui Christine đối xử với Triệu Lập càng lúc càng phóng túng. Mỗi lần, Triệu Lập đều bị cô ta khiêu khích cho đến khi không chịu được nữa mới thôi. Tuy nhiên cứ qua một đêm, Triệu Lập lại trở lại như bình thường, không hề bị sự quyến rũ của Kerui Christine làm cho ảnh hưởng. Kết quả như vậy khiến cho mỗi ngày gặp lại cô ta đều có chút u oán, làm cho Triệu Lập hết sức sợ hãi, lo lắng chính hành động của mình làm cho cô ta ủy khuất.
Nhóm bạn gần nhất bị Kerui Christine khiêu khích khiến mất hết cả ý thức, làm cho Triệu Lập mơ hồ đoán ra chuyện gì đó, nhưng cũng không nói. Mỗi người đều có tính cách riêng, không phải cứ nhắc nhở là có thể thay đổi được. Hơn nữa, hắn cũng không cho rằng đối diện với Kerui Christine mà chỉ nhắc nhở không lại có tác dụng.
Trong con mắt của Triệu Lập, Kerui Christine trông hết sức quý phái nhưng cũng thập phần quyến rũ, khiến cho mọi người mê mẩn, rồi dần dần dẫn họ rơi xuống vực sâu.
Không biết có bao nhiều người phát hiện ra điều này, nhưng đó cũng không phải là chuyện của Triệu Lập. Bây giờ, mỗi ngày, Triệu Lập đều cố gắng lừa gạt sĩ quan Arnold và Kerui Christine ra, thời gian còn lại hắn cố gắng hết sức tập trung vào luyện tập.
Hấp thu chân khí của Kerui Christine, ít nhất làm cho chân khí Triệu Lập gia tăng thêm ba mươi phần trăm. Mỗi đêm, Triệu Lập đều vận hành chân khí ít nhất ba lần chín chu thiên, chân khí ngưng luyện được càng ngày càng nhiều.
Khiến cho Triệu Lập càng thêm vui vẻ chính là tuần hoàn hết một chu thiên chỉ trong khoảng ba phút hoặc ít hơn. Nên trong giờ nghỉ giải lao ngắn ngủi, Triệu Lập cũng có thể tùy ý hành công một chu thiên, khôi phục lại thể lực.
Để có thể đột phá chân khí bế tắc, Triệu Lập bất đắc dĩ chỉ có thể gia tăng lực đạo để đột phá. Muốn đả thông được chân khí bế tắc, cơ bản phải đẩy nhanh tốc độ lưu thông chân khí trong kinh mạch. Nguyên lý thì dễ dàng, chẳng qua ngoài việc phải duy trì tốc độ của chân khí, còn phải duy trì cả áp lực.
May mắn, Triệu Lập luyện công ở trạng thái thiền định, cơ bản đều là ngưng luyện chân khí. Cho dù chân khí tự nhiên biến mất thì vẫn sẽ ở trạng thái ngưng luyện.
Theo Triệu Lập được biết, chỉ có cửu cấp cao thủ mới có thể trong ba phút tu luyện được một chu thiên. Điều này được Triệu Lập tìm thấy trên mạng internet, không biết cao thủ trong quân đội thì như thế nào? Chẳng qua vì tránh những điều phiền toái, Triệu Lập luôn phải che dấu những điều này.
Tân binh huấn luyện thể chất như Triệu Lập là có chút dư thừa, dù sao chỉ cần luyện tập một chút công pháp là có thể nhẹ nhàng đạt được yêu cầu thể chất dành cho tân binh. Ngoài trừ Triệu Lập, những người khác không cần phải như thế này.
- Ngươi thực sự cho rằng như thế? – Kerui Christine cơ hồ dán sát người vào sau lưng Triệu Lập, chính hắn cũng có thể cảm nhận được sau lưng truyền đến cảm giác mềm mại. Mỗi lần gặp Kerui Christine, hắn đều bị nàng trêu đùa, làm hại Triệu Lập luôn cảm thấy không được thoải mái.
Cảm nhận được Triệu Lập đang cố gắng thẳng lưng để né tránh, Kerui cười duyên một tiếng, không có tránh đi mà ngược lại càng áp sát lại gần để cho hắn cảm nhận được thân hình ấm áp mềm mại của nàng. Đã qua nhiều ngày, Kerui cũng cảm thấy chính mình đang rất kỳ quái. Mặc dù nhiều lần nàng nhìn thấy hắn biểu hiện giống như một mao đầu tiểu tử nhưng mỗi lần đều không tự chủ được cố tìm đủ mọi lý do để được đến sát gần hắn. Chẳng lẽ, việc lần trước mình cố giúp hắn đã làm mình thay đổi?
- Chẳng lẽ không đúng sao? - Triệu Lập không nghĩ ý tưởng của mình là sai lầm, thoáng tiến về phía trước một chút để ly khai thân thể mềm mại, co dãn của Kerui ra. Đáy lòng âm thầm hít một chút không khí, may là đang có đề tài thảo luận, nếu không nhất định sẽ thập phần xấu hổ.
- Tu luyện công pháp cơ bản, chính xác có thể đề cao tố chất thân thể, nhưng điều ấy cũng không có ý nghĩa thân thể đạt đủ điều kiện tham gia chiến đấu. - Kerui trêu cợt đủ Triệu Lập liền quay trở lại ghế ngồi của mình:
- Cái này chỉ giành cho dân văn phòng, nhiều nhất cũng chỉ có thể đề cao một chút tố chất. Còn muốn làm lính chiến đấu thì phải liên tục ma luyện thân thể cùng tinh thần để thân thể có được sức vận động to lớn.
- Nói cách khác, quân đội yêu cầu chiến sĩ có thể chiến đấu được. Không phải chỉ cần thân thể có tố chất tốt mà còn phải có thể lực đạt yêu cầu mới có thể hoàn thành tốt nhiệm vụ. Hiểu chưa? - Kerui cũng không biết chính mình vì điều gì mà lại giải thích cho tiểu tử này như thế, nó giống như một bản năng vậy. Mà cũng chẳng có gì quan trọng, chuyện này cũng không phải điều gì cơ mật.
Triệu Lập lắc đầu. Nói thật, hắn không thể nào hiểu được. Thân thể tố chất đạt tiêu chuẩn, thể lực đạt đủ yêu cầu thì vì cái gì mà không nhất định thích hợp chiến đấu?
- Ví dụ, đơn thuần một vận động viên cử tạ, ngươi không thể nói người ta thân thể tố chất kém, thể lực không đạt? - Kerui lấy ra ví dụ làm Triệu Lập không ngừng gật đầu đồng ý.
- Nhưng vận động viên cử tạ đơn thuần không phải là một chiến sĩ tốt. Ít nhất tại phương diện chiến đấu, hắn thậm chỉ còn kém hơn so với kẻ có lực lượng không bằng hắn đã thông qua huấn luyện tân binh. - Lần này thì thực sự Triệu Lập hiểu được. Xem ra, trong quân đội, một bộ phận hay một cơ quan đều có một tính chất đặc thù tất cả đều do chiến đấu mà sinh ra.
- Huấn luyện mấy cái này, chính là làm cho thân thể có khả năng thường xuyên thích ứng được với cường độ cao phải không? - Triệu Lập xác nhận lại một lần nữa. Kerui gật gật đầu, đối với những điều này bên trong quân đội chính là những kiến thức cơ bản.
- Như vậy…Kerui! Ta nghĩ mình sẽ quay trở lại huấn luyện được chứ? - Nghĩ đến chính mình từ đầu đến giờ chỉ nhàn hạ ở trong này, không nghĩ tới điều ấy là sai tiêu chuẩn huấn luyện chiến sĩ, không hợp với ước nguyện ban đầu của mình khi tiến vào quân đội.
Tại phòng y tế, ít nhất mỗi ngày Kerui đều giám sát hắn tiến hành tu luyện một chu thiên. Trước đây, Triệu Lập thường phải trả lời vấn đề này cho cấp trên, nhưng sau đó Kerui thay hắn bịa đặt một chút gọi là có lệ. Sở dĩ không phải tiến hành luyện công một chu thiên nữa là vì Kerui mong hắn có trở lại như bình thường đứng trước mặt mình.
Một chu thiên trước đây phải mất hai giờ đồng hồ để hoàn thành, bây giờ chỉ còn lại nửa giờ, Triệu Lập xem như là đã khôi phục rất nhanh. Đột nhiên đưa ra yêu cầu này, Triệu Lập làm cho Kerui có chút kinh ngạc pha lẫn một chút tán thưởng.
- Ngươi xác định chứ? Nếu không thì quay trở lại giúp ta. - Kerui lần thứ hai đứng trước mặt Triệu Lập dáng người lả lướt. Trong mắt còn hiện ra một chút khao khát, giống như đôi mắt u oán của thiếu phụ nơi khuê phòng, dáng vẻ đáng thương giống như hy vọng Triệu Lập sẽ tiếp tục ở lại.
Triệu Lập không thể xác định vẻ mặt thay như thay áo của Kerui. Hơn nữa Kerui lần này lại còn hết sức quyến rũ, thiếu chút nữa hắn không chịu được cảm động mà đồng ý. Rốt cục tại thời điểm cuối cùng đã kịp nuốt lại lời nói đang định vọt ra khỏi miệng, nhưng cũng làm cho hắn đỏ mặt.
Rõ ràng thấy được thần sắc của Triệu Lập xảy ra biến hóa, trong ánh mắt Kerui thoáng hiện qua một chút kinh ngạc. Vừa mới đem câu hồn đoạt phách thi triển ra sáu thành, ngay cả sĩ quan Arnold gặp phải cũng có chút ăn không tiêu. Thế mà Triệu Lập lại có thể trụ được, xem ra người trẻ tuổi trước mắt sau này tuyệt không phải là một người đơn giản.
Triệu Lập sau một lúc do dự vẫn gật đầu, Kerui liền thu lại câu hồn đoạt phách:
- Nếu ngươi kiên trì như vậy, hãy nhớ kỹ một điểm, một vài cấp công pháp cũng không thể nói lên vấn đề gì hết. - Đối với Triệu Lập nàng có ấn tượng rất tốt nên Kerui liền muốn chỉ điểm một chút:
- Xã hội thượng lưu chỉ lưu hành bát cấp công pháp nhưng đều là dưỡng sinh cùng kiện thể thuật. Còn chân chính dùng cho chiến đấu chỉ có trong quân đội mới có. Ngươi hãy nắm chắc cơ hội.
Đây là điều mà Triệu Lập không biết. Một khi Kerui đã nói cho hắn biết thì chắc chắn không phải là giả. Cái nhân tình này nói lớn không phải là lớn, nói nhỏ không phải là nhỏ. Ít nhất Triệu Lập biết tìm trên mạng internet đều là phạm vi xã hội thượng lưu. Còn cao thủ trong quân đội sẽ không nói lung tung trên internet.
- Còn có, bản ghi chép gần nhất của ngươi, ta đều viết là bình thường. Khi tiếp xúc với công pháp trong quân đội, tốt nhất đừng có lộ ra cái gì đặc biệt. - Kerui nhìn thấy tiểu đệ đệ trước mặt không biết đang nhớ tới cái gì:
- Suy nghĩ của ngươi tuy rằng không sai. Nhưng ta nghĩ có lẽ ngươi không nên mong đợi gì ở những người tìm kiếm tài năng trong các nhà trường. Đồng thời cũng đừng hy vọng vào việc sẽ được trọng điểm bồi dưỡng.
Chương 13: Công pháp chiến đấu (Thượng)
Tác giả: Nhâm Oán
Dịch: hoakylan154
Nguồn: TTV
Trọng điểm bồi dưỡng? Nói đùa hay sao ấy chứ, Triệu Lập có thể thề với trời rằng hắn chưa từng nghĩ đến việc trở thành đối tượng trọng điểm bồi dưỡng trong quân đội. Có trời đất chứng giám, nếu để cho quân đội bồi dưỡng, lại là loại trọng điểm bồi dưỡng thì ngươi có chết cũng không được yên.
Chẳng qua nghe giọng của Kerui Christine thì hình như cô ta biết một chút tin tức về những thiên tài trong các trường học, bằng không cũng sẽ không dùng cái giọng điệu đó để nói chuyện. Triệu Lập âm thầm hít một chút không khí, sĩ quan Kerui Christine còn trẻ mà đã có quân hàm cao như vậy, đồng thời lại biết rất nhiều tin tức như thế, có khả năng cô ấy cũng là một trong số những người thiên tài mà ra.
Càng nghĩ thì càng phát hiện khả năng này có thể là rất lớn. Nhịn không được, trong đầu Triệu Lập bắt đầu hình thành ý nghĩ không được ở cùng một chỗ với Kerui Christine. Bây giờ, tất cả những chuyện tốt xấu gì thì cũng chỉ có ba người bọn họ biết. Qua mấy ngày nữa, Triệu Lập có thể an tâm đem tất cả những chuyện này gạt bỏ hết sang một bên, đến lúc đó có chuyện gì bất thường cũng có thể đổ hết cho tại việc tu luyện công pháp tốc hành trong quân đội.
Nghe ý tứ nói chuyện của Kerui Christine, có chút muốn Triệu Lập quay trở lại huấn luyện, hắn làm sao lại không đáp ứng cơ chứ. Gật đầu lấy lệ với tất cả các câu nói của Kerui Christine, rồi như một con thỏ nhanh chóng chuồn khỏi phòng y tế. Phía sau, tiếng cười của Kerui Christine thấp thoáng vọng đến tai.
Đợi đến khi bóng dáng của Triệu Lập khuất hắn, Kerui Christine mới thôi cười, quay về chỗ ngồi của mình trong phòng y tế. Trước màn hình trắng xóa, cô ta đưa ngón tay ấn lên một cái nút trên bàn phím, ngay lập tức trên màn hình xuất hiện một hình ảnh.
- Thưa ngài! – Trên màn hình xuất hiện khuôn mặt của một vị thiếu tướng, Kerui Christine nhanh chóng làm một động tác chào theo tiêu chuẩn quân đội, thân hình thẳng tắp, so với thân hình mềm mại của nữ quân y hoàn toàn khác nhau. Trên mặt nét quyến rũ cũng hoàn toàn biến mất, chỉ còn có vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc.
- Đã giải quyết? – Viên thiếu tướng trên màn hình phất tay, ý bảo Kerui Christine, mở miệng hỏi một câu.
- Vâng! Thưa ngài! – Giọng nói của Kerui Christine mang theo một nỗi thất vọng.
- Kerui Christine! Cô là một trong những học viên ưu tú nhất. Cho dù trong lúc thực tập, chúng ta cho phép nhóm học viên có thể phạm sai lầm. Nhưng… - Viên thiếu tướng để ý biểu hiện của Kerui Christine:
- Về tình huống mà cô báo cáo, chúng ta sẽ tổ chức cho các học viên bước vào một cuộc thí nghiệm mới. Trong thời gian thực tập này, cô cứ làm công việc của mình đi. Đề án mới do cô khởi xướng, nó cũng mang tên cô, nên cô cần phải chú ý. – Viên thiếu tướng rất nhanh sắp xếp tất cả mọi việc, dặn dò Kerui Christine vài câu, rồi tắt máy.
Viên thiếu tướng đã biến mất trên màn hình, trong phòng chỉ còn lại Kerui Christine đang ngồi ngẩn người tại chỗ.
Triệu Lập không hề biết rằng cách đây không lâu, bản thân thiếu chút nữa bị biến thành một con chuột bạch. Nếu không phải Kerui Christine có chút nóng vội, muốn nhanh chóng lập công thì hắn đã biến thành một con chuột bạch chân chính. Nhưng cho dù ngay từ lúc này bắt đầu tiến hành thí nghiệm thì với tốc độ tu luyện của Triệu Lập, muốn đạt tới trạng thái của hắn bây giờ, người bình thường cũng phải mất thời gian đến ba năm.
Kerui Christine căn cứ vào mức độ chân khí trong cơ thể Triệu Lập ước chừng để hắn tu luyện hai tháng liên tục. Vì ý tưởng của mình mà vất vả hao phí chân khí.
Trong số tất cả mọi người, Triệu Lập vẫn như trước xếp sau một vài người. Chẳng có cách nào khác, mặc dù kiện thể thuật có thể tăng tố chất thân thể, nhưng vẫn thưa thể so được với người tu luyện công pháp cấp một. Chỉ hơn được cái đó là vận hành một chu thiên hết sức nhanh chóng, tốc độ khôi phục cực kỳ nhanh, vất vả một chút cũng theo kịp được tốc độ huấn luyện.
- Không muốn ăn cơm trưa hay sao thế? Tiếp tục, tăng tốc độ nhanh hơn nữa. – Tiếng hô của sĩ quan huấn luyện Arnold quanh quẩn bên tai mọi người. Ai cũng không muốn chạy chậm để cho Arnold đá vào đít. Tất cả đều liều mạng cố hết sức chạy về phía trước.
Phổi khô như bị đốt cháy, Triệu Lập cố chịu đựng chạy về phía trước. Trong đội hình, hắn đứng thứ ba… Không biết có còn lý do nào khác nữa hay không, có thể là do tu luyện cự lực thuật ảnh hưởng tới tốc độ, nên thường xuyên có thể nghe âm thanh tiếng giày của chỉ huy nện lên mông họ.
Ngay cả chính Triệu Lập cũng không ít lần được hưởng qua hương vị của cái giày đó. Chẳng qua, sĩ quan Arnold biết được tình trạng của hắn nên có chút nương nhẹ. Những người khác thì phải vắt hết sức ra mới đạt được tiêu chuẩn thì Triệu Lập chỉ cần đủ yêu cầu là được. Nhưng sự chiếu cố này cũng không có quá sức lộ liễu, nhiều nhất cũng chỉ là lực chân nhẹ hơn một chút mà thôi.
Nhưng cái kiểu chạy trối chết như thế này Triệu Lập có chút không thể chịu đựng được. Tay chân mệt rã rời chỉ là chuyện nhỏ, nhưng mà phổi khô muốn nứt ra như thế này thì không thể vận động tiếp được nữa. Từ yết hầu đến phổi, một lần hít một hơi cứ như là hít cả một cục than nóng.
Nhịn không được, lưỡi cong lên trên, giống hệt như lúc luyện công. Mũi vừa thở ra một hơi, từ đan điền đột nhiên có một luồng chân khí chạy ra, chậm rãi chảy dọc theo kinh mạch.
Triệu Lập không thể tin được vào chính bản thân mình, đang vận động một cách điên cuồng như thế này mà còn có thể hành công được? Điều này làm sao có thể xảy ra chứ? Đang muốn kêu lên một tiếng, chợt nhớ ra trong lúc hành công nếu phân tâm sẽ không kiểm soát được chân khí, liền nuốt ngay tiếng kêu xuống.
Không hề biết lúc này Triệu Lập đang vận động một cách điên cuồng, chân khí cứ chậm rãi chảy trong kinh mạch. Triệu Lập chạy tiếp mấy chục bước, một chút cảm giác khó chịu cũng không hề xuất hiện. Hơn nữa, vì đột nhiên xuất hiện chuyện lạ nên tâm thần của Triệu Lập hết sức tập trung quan sát, các cảm giác khô rát nơi yết hầu và phổi cũng biến mất.
Chỉ còn có bản năng nhắc nhở chạy tiếp theo đội hình, mặc dù thân thể đổ mồ hôi đầm đìa nhưng trong đầu hắn lúc này lại lạnh như băng. Ai có thể đảm bảo rằng trong vòng nửa giờ, chân khí của Triệu Lập sẽ không lệch đường? Nếu đang ở thời điểm quan trọng trong lúc hành công, chân của sĩ quan Arnold lại kê vào mông thì làm sao đây?
Nhịn không được, dưới chân liền tăng nhanh tốc độ, lao về phía trước bỏ lại một khoảng cách lớn, tránh xa cái chân của chỉ huy chạm lên người. Cho đến khi cảm thấy thật an toàn, Triệu Lập mới tập trung chú ý vào chân khí trong kinh mạch.
So với tư thế bình thường vẫn ngồi tu luyện, thì trong lúc vận động như thế này, chân khí lưu chuyển hết sức thong thả. Triệu Lập theo dõi một lúc lâu, chân khí mới lưu chuyển được một đoạn ngắn. Nếu lúc này mà theo dõi tốc độ vận chuyển chân khí, thì Triệu Lập hoàn toàn không đủ tiêu chuẩn.
Vừa kinh ngạc, vừa lo lắng, hắn cẩn thận chạy, thi thoảng chú ý xem có sắp bị đá vào mông hay không. Trên đường chạy, sắc mặt của Triệu Lập vô cùng khó coi. Tuy nhiên, được bổ sung thêm một chút thể lực cũng rất tốt. Cuối cùng, Triệu Lập cũng mặc kệ, bất chấp trên người có khó chịu hay không.
Đại khái được khoảng mười lăm phút, chân khí cuối cùng cũng vận chuyển được hết một chu thiên, trở về đan điền. Điều này làm cho Triệu Lập rốt cuộc cũng thở phào một hơi, chân bất giác chạy chậm lại.