13-02-2009, 12:57 AM
Cái Thế Ma Nhân
Tham gia: Apr 2008
Bà i gởi: 1,169
Thá»i gian online: 1 ngà y 8 giá» 27 phút
Thanks: 1
Thanked 239 Times in 159 Posts
[QUOTE=nguoidoi123;208601]
TIÊN LỘ YÊN TRẦN
Tác giả: Quản Bình Triá»u.
Quyển 2: Nhất kiếm tháºp niên ma tại thủ.
ChÆ°Æ¡ng 20: Háºn ma chÆ°á»›ng chi công cao.
Dịch: Thanh Phong
Nguồn: Văn đà n
Äang lúc Thanh Hà lão đạo giả bá»™ cố là m ra vẻ huyá»n bÃ, thiếu niên Tỉnh Ngôn thÆ°á»ng ngà y rất thân thuá»™c vá»›i lão, vừa thấy bá»™ dạng nà y của lão đầu nhân, liá»n biết trong lòng lão tiểu tá» nà y đã nhụt chÃ. Tỉnh Ngôn cÆ°á»i thầm, không tưởng được lão đầu nhân nà y bình thÆ°á»ng lúc vẽ bùa trừ tà , Ä‘á»™ng tác Ä‘á»u hết sức bà i bản, thể hiện má»™t thân đạo pháp cao diệu, dáng vẻ đạo mạo nghiêm trang, nhÆ°ng khi bị mấy lá»i quái dị nà y hù dá»a thì cÅ©ng không được việc gì.
Äang định thay lão đạo khuất lấp mấy câu, thì nghe Chúc viên ngoại đáp:
"Äạo trưởng có chá»— không biết, tuy nói yêu dị do tâm sinh, nhÆ°ng yêu dị ở Trạch viện ta lại là hoà n toà n có tháºt!"
Vừa nghe lá»i nà y, cả lão đạo lẫn Tỉnh Ngôn Ä‘á»u giáºt thót trong lòng. Chúc viên ngoại tiếp tục nói:
"Äại khái hÆ¡n ná»a tháng trÆ°á»›c, trong trạch viện ta không được yên ổn. Ban ngà y nhìn lên không thì có ngói bay, ban đêm thì có tiếng quá»· rên rỉ. Thỉnh thoảng ở chá»— không ngÆ°á»i lại bá»—ng phát lá»a...ChÃnh vì mấy dị trạng nhÆ° thế, náo loạn đến cả gà chó trong nhà cÅ©ng không yên! Cầu mong tiên trưởng cứu ta!..."
Mấy lá»i nà y của Chúc viên ngoại là m cho hai ngÆ°á»i già trẻ vốn chuẩn bị đến đây kiếm bổng lá»™c, nghe xong phát rét trong lòng.
"Äúng váºy! Yêu quái đó tháºt đáng sợ..." Nói chen lá»i Chúc viên ngoại là con trai Chúc Văn Tà i của lão Ä‘ang ngÆ¡ ngẩn. Chỉ là lá»i má»›i nói được ná»a đã bị lão tá» của hắn lừ mắt ngắt ngang.
Tỉnh Ngôn thấy không khà có chút nhạt nhẽo, liá»n chen lá»i há»i: "Việc nà y..việc nà y đã hÆ¡n ná»a tháng, chẳng lẽ chÆ°a má»i đạo gì pháp sÆ° nà o sao?" Tỉnh Ngôn lúc nà y cÅ©ng là má»™t thân đạo y đạo quan, rất có 'nghiệp vụ'. Thanh Hà lão đạo cÅ©ng luôn chú ý, má»—i lần Tỉnh Ngôn theo lão là m việc, Ä‘á»u kêu y đổi má»™t đạo bà o cÅ©.
"ÄÆ°Æ¡ng nhiên má»i rồi! Cả VÆ°Æ¡ng Bà n VÆ°Æ¡ng đạo trưởng của Tam Thanh SÆ¡n Bà DÆ°Æ¡ng huyện cÅ©ng đã má»i rồi".
"Kết quả thế nà o?" Tuy biết chắc đáp án không há» tốt đẹp, nhÆ°ng già trẻ hai ngÆ°á»i lúc nà y vẫn mong có kì tÃch phát sinh, không hẹn mà cùng đồng thanh há»i.
"Ai! Mấy chuyện quái dị trong viện vẫn nhÆ° cÅ©; VÆ°Æ¡ng đạo trưởng không biết vì sao, từ sau hôm đến viện hà ng yêu, quay vá» liá»n bệnh không cất mình nổi, đến nay vẫn còn nằm trên giÆ°á»ng dưỡng bệnh; Môn nhân đệ tá» của ngà i cả ngà y lần lượt đến là m nhá»™n ở tiệm gạo ta, ta phải bồi thÆ°á»ng không Ãt tiá»n thuốc".
Tuy không nói yêu dị đó thế nà o, nhÆ°ng hai ngÆ°á»i Thanh Hà cùng Tỉnh Ngôn nghe mấy lá»i nà y cà ng sởn gai góc. Phải biết VÆ°Æ¡ng Bà n đạo trưởng ở Tam Thanh SÆ¡n, là má»™t tà i năng xuất chúng trong nghá» của bá»n há».
Chỉ thấy sắc mặt lão đạo bá»—ng biến thà nh trắng nhợt, lúng búng nói: "Ặc..ặc...Chuyện nà y, chuyện hà ng yêu bắt quái nà y...Äúng rồi, chuyện hà ng yêu bắt quái nà y, nguyên bổn cÅ©ng không đáng kể. Chỉ là hôm nay lúc Quý gia Ä‘inh đến má»i, chỉ nói là vẽ bùa trừ tà , vì váºy bần đạo Ä‘i vá»™i, pháp bảo hà ng yêu quên không mang theo, chi bằng đợi bần đạo quay vá», lấy đủ các loại pháp khà hà ng yêu, ngà y mai lại đến".
"Quả nhiên ngÆ°á»i nhiá»u kinh nghiệm có khác!" Tỉnh Ngôn thầm nghÄ©. CÆ¡ sở của Thanh Hà lão đạo nà y bản thân biết rất rõ, thân máºt hợp tác cÅ©ng nhiá»u lần, có thấy qua dùng pháp bảo pháp khà gì đâu. Rõ rà ng đây chỉ là má»™t Ä‘á»™ng tác giả, chÃnh là bắt chÆ°á»›c Hán chủ LÆ°u Bang trên Hồng môn yến, tâm tÆ° của lão đạo Tỉnh Ngôn cÅ©ng hoà n toà n Ä‘oán được.
TrÆ°á»›c hết cứ từ biệt, Ä‘i khá»i rồi hãy nói. Cái gì mà ngà y mai lại đến, Ä‘á»u là nói vá»› vẩn! Tỉnh Ngôn dám cá, chân vừa bÆ°á»›c khá»i cá»a, Thanh Hà lão đạo láºp tức sẽ xuất môn vân du, hoặc Ä‘i Bà DÆ°Æ¡ng Hồ chá»n mua hà ng tÆ°Æ¡i, hoặc Ä‘i Tam Thanh SÆ¡n thăm VÆ°Æ¡ng đạo huynh, vô luáºn là do Ä‘Æ°á»ng hoà ng tốt đẹp nà o, trong và i ngà y sắp tá»›i đừng hòng tìm thấy lão ở trong Nhiêu Châu thà nh!
NhÆ°ng có câu "Äạo cao má»™t thÆ°á»›c, Ma cao má»™t trượng", Chúc viên ngoại đã thiết kế ra Hồng môn yến. đâu dá»… có pháp sÆ° rÆ¡i và o tròng, há có thể tái phạm sai lầm của Sở bá vÆ°Æ¡ng năm xÆ°a, liá»n túm lấy tay áo lão đạo, kêu lên:
"Tiên trưởng nhất định phải cứu ta! Toà n gia kẻ hèn nà y hiện giá» Ä‘ang nhÆ° thân trong nÆ°á»›c sâu lá»a Ä‘á», má»™t ngà y cÅ©ng không thể chịu Ä‘á»±ng nổi! Mong đạo trưởng mở lòng từ bi, giải thoát sá»± khốn đốn nà y cho nhà ta. Còn pháp bảo gì đó, không cần phiá»n đạo trưởng, có pháp khà gì, cứ liệt kê hết ra, tại hạ kêu gia Ä‘inh theo đó mà đi lấy, không dám phiá»n ngá»c chỉ của tiên trưởng!"
Chúc viên ngoại thầm nói từ khi VÆ°Æ¡ng Bà n VÆ°Æ¡ng đạo trưởng trên Tam Thanh SÆ¡n đến nhà hà ng yêu không thà nh còn bị yêu cắn, thì cÅ©ng không có ai dám đến nữa; Hôm nay lão đạo chá»— thiện duyên nà y mù mà mù má», lại tá»± vui vẻ dẫn xác đến, đã má»i đến được thì không thể dá»… dà ng để lão Ä‘i mất. Nhìn bá»™ dạng cấp bách của Chúc viên ngoại, xem ra Chúc gia cÅ©ng tháºt sá»± không chịu nổi nữa, đã khó má»i được pháp sÆ° thì cà ng không thể để dá»… dà ng bá» Ä‘i nhÆ° thế.
Äang khi lão đạo bối rối không biết là m sao thì Tỉnh Ngôn lên tiếng giải vây:
"Chúc viên ngoại à , tiểu tá» có má»™t chuyện không rõ. mấy loại quái dị ngà i nói, lại nghe có tiếng yêu quái khóc lóc rên rỉ, ban ngà y còn có ngói bay gì đó; Thế nhÆ°ng vì sao cho đến lúc nà y, đã qua má»™t thá»i gian dà i, vẫn không có Ä‘á»™ng tÄ©nh gì?"
"Ài!..Cái nà y đúng à !" Nghe lá»i nà y của thiếu niên, Chúc viên ngoại má»›i nghÄ© đến, sá»›m nay yêu quái còn là m loạn, nhÆ°ng từ lúc má»™t già má»™t trẻ đến nhà , yêu quái đó láºp tức an pháºn thủ ká»·, không ngá» cả má»™t tiếng Ä‘á»™ng cÅ©ng không phát ra.
"Chẳng lẽ Thanh Hà lão đạo nà y quả tháºt có chúy môn đạo hay sao? Nói không chừng đúng nhÆ° thế, nghÄ© ThÆ°Æ¡ng Thanh Cung thiên hạ biết tiếng, trong phái nhất định là tà ng long ngá»a hổ, cho dù Thanh Hà đạo trưởng chỉ là má»™t đạo sÄ© tạp dịch, cÅ©ng nhất định là không tầm thÆ°á»ng à !".
Tâm tÆ° nà y của Chúc viên ngoại, cho thấy hôm nay lão má»i Thanh Hà đến, cÅ©ng là vì quá cấp bách là m đại thôi. Không tưởng hôm nay yêu quái đó lại phản ứng nhÆ° thế, không còn ra tác loạn nữa. Chỉ là việc nà y đối vá»›i Thanh Hà và Tỉnh Ngôn mà nói lại là không phải chuyện tốt, bởi vì nó đã khiến Chúc viên ngoại sinh lòng tin tưởng năng lá»±c bá»n há». Trong mắt Chúc viên ngoại, Thanh Hà đạo trưởng trÆ°á»›c mặt, bất tri bất giác đã từ kẻ giang hồ kiếm cÆ¡m, biến thà nh liá»u thuốc cứu mạng.
Äang lúc Chúc viên ngoại vui mừng trong lòng, lại nghe Thanh Hà đạo trưởng nói:
"À! Äồ nhi của ta nói rất có đạo lý! Ngà i xem quý trạch hiện giá» cÅ©ng không có sá»± quái dị nà o, Chúc viên ngoại ngà i không nên hà lá»™ng bần đạo. ChÃnh nhÆ° lá»i của bần đạo, nghÄ© Nhiêu Châu thà nh trá»i đất trong sáng, sao có thể có yêu dị chứ! Yêu dị do tâm sinh thôi! Lão đạo phải cáo từ ở đây rồi!"
Thanh Hà lão đầu nhân lúc nà y không muốn lÆ°u lại thêm chút nà o, miệng hùm gan sứa nói xong mấy lá»i nà y liá»n đứng dáºy, muốn cáo từ bá» Ä‘i.
"A...Tiên trưởng xin chá» chút!" Thấy liá»u thuốc cứu mạng nà y muốn Ä‘i, Chúc viên ngoại vá»™i giữ lấy.
"Ài! Ta đã nói Chúc viên ngoại rồi, ngà i sao còn ngăn cản ta? Chẳng lẽ quý trạch còn muốn có yêu quái đến hay sao?" Lão đạo hiện tại cũng không giả bộ trang nghiêm nữa, thấy Chúc viên ngoại ngăn cản, hết sức không vui.
Nghe lá»i nói nặng của lão đạo, Chúc viên ngoại hệt nhÆ° kiến bò trên chảo. Chúc lão bản lòng thầm kêu khổ, oán trách yêu quái nà y lại khôn khéo nhÆ° thế, vừa nghe tiếng gió, thấy có cao nhân ở đây, lại an tÄ©nh nhÆ° thÆ°á»ng, cÅ©ng không ra là m loạn má»™t hồi để tiên trưởng tiêu diệt. Hôm nay mắt thấy cao nhân cứu khổ cứu nạn nà y muốn nhấc chân bá» Ä‘i, Chúc viên ngoại không ngá»›t kêu khổ trong lòng. Sá»± tình khẩn cấp cÅ©ng mặc kệ tất cả, lòng hạ quyết tâm, thầm kêu:
" Chuyện đến nước nà y, không còn cách rồi! Chỉ đà nh dùng chiêu đó thôi!"
Tà i sản của nguoidoi123
Chữ ký của nguoidoi123
NgÆ°á»i nà y đã nói CÃM Æ N đến và i viết vô cùng hữu Ãch của nguoidoi123
14-02-2009, 05:47 AM
Cái Thế Ma Nhân
Tham gia: May 2008
Äến từ: NÆ¡i thiên Ä‘Æ°á»ng hoà cùng địa ngục
Bà i gởi: 743
Thá»i gian online: 5 ngà y 3 giá» 14 phút
Thanks: 1,338
Thanked 8,414 Times in 430 Posts
TIÊN LỘ YÊN TRẦN
Nguyên tác: Quản Bình Triá»u.
Quyển 2: Nhất kiếm tháºp niên ma tại thủ.
Chương 21: Phúng nhân diệc tu lưu tam phân nhan diện.
Dịch : Văn Äà n Việt Nam
Nguồn : ******
Lại nói Chúc viên ngoại đó, mắt thấy yêu quái trong nhà mình, lại biết nghe Ä‘á»™ng mà im, thấy có cao nhân Thượng Thanh Cung ở đây, liá»n bắt chÆ°á»›c rùa rút đầu, má»™t tiếng Ä‘á»™ng cÅ©ng không có, giả bá»™ ngu Ä‘á»™n. Má»™t đòn nà y của yêu quái là m cho Chúc viên ngoại vừa giáºn vừa gấp vừa sợ.
Giáºn chÃnh là , không biết liệu có phải bởi vì bản thân trÆ°á»›c đây thÆ°á»ng cân thiếu chút Ãt mà dẫn đến xuất hiện yêu quái trong nhà hay không; Gấp chÃnh là , có yêu quái đã là đủ xui xẻo, nhÆ°ng xui xẻo hÆ¡n chÃnh là yêu quái nà y không chỉ lá»±c lượng mạnh mẽ. sinh tÃnh lại còn giảo hoạt nhÆ° thế, biết nghe lá»i quan sát. Còn sợ chÃnh là , bản thân không dá»… dà ng má»i được má»™t vị pháp sÆ° đạo hạnh cao thâm, có thể trấn trụ yêu nghiệt nà y, nhÆ°ng không ngá» yêu quái đó khôn ngoan, Thanh Hà đạo trưởng nà y thấy cảnh tượng an tÆ°á»ng trong nhà mình, cà ng không ngừng đòi Ä‘i, còn hoà i nghi mình liệu có phải Ä‘ang hà lá»™ng ông ta hay không. Dùng đầu ngón chân cÅ©ng nghÄ© ra được, má»™t khi đợi vị cao nhân Thượng Thanh Cung nà y Ä‘i khá»i, yêu nghiệt thông minh đó không tránh khá»i sẽ oán trách tá»™i thỉnh pháp sÆ° lợi hại nhÆ° thế của mình, nhất định sẽ báo phục nhà mình ngà y cà ng tệ hại hÆ¡n!
Nghĩ đến chỗ nà y, Chúc viên ngoại không nhịn được rùng mình một cái, không giữ được dáng vẻ khiêm tốn nhã nhặn nữa, trong mắt lộ hà n quang, ngữ khà trùng xuống nói:
"Chuyện đến nước nà y..không còn cách rồi...Chỉ đà nh dùng một chiêu đó thôi!"
Mấy tiếng nà y của Chúc viên ngoại, nặng ná» trầm trá»ng, nhÆ° thầm chứa má»™t khà khái liá»u mạng, bất quá hai vị già trẻ trÆ°á»›c mắt chỉ nghÄ© đến thoát thân, vừa nghe lá»i nà y, chợt cảm giác trong đại sảnh vốn sáng rỡ láºp tức biến thà nh Ä‘en tối. Chúc phu nhân luôn yên lặng ở bên, nghe trượng phu bá»—ng thốt ra lá»i nà y, không khá»i kinh hô má»™t tiếng, khóc nức nở la lên: "Lão gia! không nên!..."
Thanh âm nà y mang sá»± thảm thiết, vang vá»ng trong cả đại sảnh, khiến ngÆ°á»i nghe cảm giác má»™t sá»± nặng ná» bao phủ tất cả má»i ngÆ°á»i, lúc bầu không khà quá»· dị nà y ngá»™t ngạt đến mức khó thở thì bá»—ng nghe Chúc viên ngoại hét lá»›n vá»›i con trai Ä‘ang ở bên:
"Văn Tà i ngÆ°Æ¡i tháºt chẳng ra gì! Äầu óc ngu si đần Ä‘á»™n nhÆ° má»™t khúc gá»— Du váºy!"
Lá»i nà y vừa xuất, cả nhà Chúc gia hoảng loạn má»™t tráºn, đặc biệt là vị thiếu công tá» Chúc Văn Tà i, nghe lão gia trách mắng, cà ng kinh hoà ng thất thố. Khắp cả đại sảnh, chỉ có hai ngÆ°á»i lão đạo và Tỉnh Ngôn, thấy Chúc viên ngoại nhìn quanh mắng hắn, không nhắc gì yêu quái, mà lại bắt đầu giáo dục con cái, không khá»i có chút mÆ¡ hồ, ngÆ¡ ngác đứng đó. Äợi má»™t lúc sau, thấy Chúc viên ngoại không nói gì tiếp, lão đạo má»›i nhịn không nổi xuất ngôn há»i:
"Chúc viên ngoại, ngà i nói một chiêu gì đó, rốt cuộc là gì? Sao còn không mau dở ra xem?"
"Tiên trưởng, chiêu nà y của ta đã xuất rồi!"
"Ãch!..chỉ, chỉ là câu giáo huấn không đâu và o đâu đó à ?" Lão đạo cà ng thêm không vui, "Chúc viên ngoại! Ngà i liệu có phải thấy ta là ngÆ°á»i cõi tiên mà tùy ý hà lá»™ng hay không?"
"Äạo...đạo...trưởng, ngà i...không thấy được...trong đại sảnh nà y, có gì dị dạng sao?..đấy...đấy..đấy..."
Khiến Tỉnh Ngôn cảm thấy có chút kì quái chÃnh là , đối diện chất vấn của lão đạo, Chúc viên ngoại lại lắp ba lắp bắp đáp không đúng vấn Ä‘á», còn bắt đầu cả ngÆ°á»i phát run, răng va chạm láºp cáºp không ngừng!
Nhìn biểu hiện của Chúc viên ngoại, lão đạo và Tỉnh Ngôn không khá»i á»›n lạnh xÆ°Æ¡ng sống, vá»™i lén lén lút lút cẩn tháºn quan sát xung quanh.
Äợi khi ánh mắt của hai ngÆ°á»i già trẻ đã quét qua đại sảnh mấy vòng, nhÆ°ng quả tháºt nhìn không ra có quái dị gì; Thanh Hà lão đạo và thiếu niên Tỉnh Ngôn bất giác Ä‘Æ°a mắt nhìn nhau, Ä‘á»u nhìn thấy sá»± nghi hoặc trong mắt ngÆ°á»i đối diện.
Ngay khi hai ngÆ°á»i Ä‘Æ°a ánh mắt qua Chúc viên ngoại Ä‘ang hồn bất phụ thể, phát hiện răng của lão cà ng láºp cáºp, nhất thá»i không nói được lá»i, chỉ Ä‘Æ°a tay chỉ và o bức tÆ°á»ng mặt Äông.
Lão đạo và Tỉnh Ngôn định thần, chuẩn bị tÆ° tưởng tháºt tốt nhìn cảnh tượng khủng bố, rồi má»›i dám tháºn trá»ng chuyển hÆ°á»›ng nhìn vá» bức tÆ°á»ng mặt Äông đại sảnh theo hÆ°á»›ng tay Chúc viên ngoại chỉ, trên bức tÆ°á»ng vôi đó, vẽ má»™t cây Hải ÄÆ°á»ng nở hoa rá»±c rỡ, trên má»™t nhánh Hải ÄÆ°á»ng, có má»™t con Anh vÅ© Ä‘áºu, lông xanh má» Ä‘á», thần thái sinh Ä‘á»™ng nhÆ° sống, tháºt là kì diệu.
Äang lúc hai ngÆ°á»i khẩn trÆ°Æ¡ng quan sát, Ä‘á»™t nhiên không ngá» con Anh vÅ© trong tranh bá»—ng xòe cánh há má», kêu lên quái dị:
"Yêu quái! yêu quái!"
Âm thanh phát ra, lão đạo và thiếu niên liá»n kinh hãi toát mồ hôi lạnh!
Chỉ là , sau chốc lát kinh hồn không định, lão đạo lại báºt cÆ°á»i má»™t tiếng, thuáºn tay vÆ¡ lấy kiếm gá»— Äà o ở cạnh, quay đầu nói vá»›i Chúc viên ngoại:
"Thì ra một con điểu yêu thà nh tinh! Không cần sợ như thế, đợi lão đạo đến bắt nó đem nướng nhắm rượu!"
Thanh Hà lão đầu nhân nà y, thấy yêu Ä‘iểu trong tranh thân thể nhá» bé,nhÆ° không chịu nổi má»™t kiếm gá»— Äà o của lão, liá»n khôi phục đảm khÃ, nóng lòng muốn thá».
"..Không phải tiên trưởng Æ¡i, yêu quái tịnh không phải là con Anh vÅ© đó! Anh vÅ© đó là tháºt, không phải vẽ đâu. Chẳng qua ngÆ°á»i thợ ở trên cà nh Hải ÄÆ°á»ng đục má»™t cái lá»— trống nhá», sau đó từ mặt sau tÆ°á»ng Ä‘Æ°a má»™t con Anh vÅ© và o, cho nó nhảy nhót trong đó, nhìn từ xa bức há»a rất sống Ä‘á»™ng. Hắc...kẻ má»n nà y phải tốn nhiá»u tiá»n má»›i là m được váºy!"
Nói đến chá»— đắc ý, răng của Chúc viên ngoại dÆ°á»ng nhÆ° cÅ©ng không còn đánh láºp cáºp, lá»i nói lại lÆ°u loát, xem ra còn hết sức tá»± đắc.
"Úi!, thì ra là nhÆ° thế! Tháºt là thú vị à !" Tỉnh Ngôn nghe lá»i nà y của Chúc viên ngoại, cảm thấy đúng là rất thú vị.
"Không sai! Quả nhiên suy nghÄ© Ä‘á»™c đáo, không hổ là ..ách!...Chúc viên ngoại!, ngà i váºy là có ý tứ gì? Chẳng lẽ hôm nay má»i ta đến là vì khoa trÆ°Æ¡ng bố trà trong nhà hay sao? Ngà i đã mấy lần hà lá»™ng ta, rốt cuá»™c là có dụng ý gì?"
Thì ra Thanh Hà lão đạo nhầm tưởng con chim sống thà nh yêu quái, cảm thấy xấu hổ, không khá»i có chút thẹn quá hóa giáºn.
"Tiên trưởng chá»› bá»±c! Ä‘á»u do kẻ má»n nà y vừa rồi nói không rõ, kì tháºt không phải bức há»a đó có vấn Ä‘á», mà là cái ghế dà i ở trÆ°á»›c bức há»a vốn không phải được bố trà ở đó, chÃnh là nó ở trong nhà ta mấy lần tác quái! Tiên trưởng xin là m Æ¡n mở lòng từ bi, cứu toà n gia ta!"
Theo lá»i nhìn đến, lão đạo và Tỉnh Ngôn lúc nà y má»›i chú ý, trÆ°á»›c bức há»a cây Hải ÄÆ°á»ng, má»™t cái ghế dà i bốn chân đặt xéo ở đó. Cái ghế nà y dà i chừng hai cánh tay, mặt ghế rá»™ng rãi. Chá»— góc cạnh của ghế hết sức bóng loáng, rõ rà ng đã trải qua rất nhiá»u năm; có Ä‘iá»u khiến ngÆ°á»i ta kêu kì lạ chÃnh là , mà u sắc thân ghế hoà n toà n trắng nõn, xem ra chủ nhân siêng năng lau chùi, bảo dưỡng nó rất tốt.
Nghe ý tứ của Chúc viên ngoại, dÆ°á»ng nhÆ° cái ghế dà i nà y vừa rồi không hỠở chá»— đó, lúc lão kêu lên câu đó, cái ghế nà y má»›i xuất hiện trÆ°á»›c bức há»a tÆ°á»ng Äông. Bất quá lão đạo và Tỉnh Ngôn ban đầu cÅ©ng không có chú ý, không biết liệu có đúng nhÆ° lá»i của Chúc viên ngoại hay không.
"Ngà i nói, là cái ghế gá»— Du nà y Ä‘ang tác quái?" Lão đạo có chút nghi hoặc há»i.
"ChÃnh là nhÆ° thế! Tiên trưởng quả nhiên mắt sáng nhÆ° Ä‘uốc; không gì khác ngoà i cái ghế gá»— Du nà y cả!"
"Úy! Ghế gá»— Du rất đặc biệt à ? Nà y...dùng gá»— Du chế thà nh ghế, kiên cố bá»n chắc, dùng lâu không hÆ°, còn không dá»… bị má»t, chÃnh là váºt liệu thượng đẳng để là m ghế...Ãch!...má»™t cái ghế gá»— Du thế nà y là m sao dÃnh đến yêu quái gì? Viên ngoại không phải lại khoe sá»± huyá»n diệu của dụng cụ trong nhà chứ?"
Xem ra, trong lòng lão đạo. Chúc viên ngoại đã bị liệt và o dạng ngÆ°á»i thÃch nói chuyện giáºt gân rồi.
Chúc viên ngoại thấy lão đạo hoà i nghi, cÅ©ng không giải thÃch, lại niệm câu chú vừa rồi:
"Äầu óc ngu si đần Ä‘á»™n nhÆ° má»™t khúc gá»— Du váºy!!!"
Lão đạo nghe lão niệm lên câu chú không đầu không Ä‘uôi nà y, trong lòng buồn cÆ°á»i, Ä‘ang định nói mấy câu châm biếm thì không ngá», ngay khi giá»ng nói của Chúc viên ngoại vừa dứt, dị biến chợt hiện!
Tà i sản của dracupi
14-02-2009, 10:33 PM
Cái Thế Ma Nhân
Tham gia: Apr 2008
Bà i gởi: 1,169
Thá»i gian online: 1 ngà y 8 giá» 27 phút
Thanks: 1
Thanked 239 Times in 159 Posts
TIÊN LỘ YÊN TRẦN
Nguyên tác: Quản Bình Triá»u.
Quyển 2: Nhất kiếm tháºp niên ma tại thủ.
Chương 22: Trừ ác mạc vong phòng xạ ảnh chi trùng.
Dịch : Văn Äà n Việt Nam
Nguồn : ******
Khi Thanh Hà lão đạo Ä‘ang định lên tiếng, châm chá»c hà nh vi nhÆ° cuồng si của Chúc viên ngoại thì bá»—ng nghe Tỉnh Ngôn ở bên "A" má»™t tiếng, kêu lão nhìn vá» chá»— bức tÆ°á»ng mặt Äông.
Lão đạo theo tiếng nhìn đến, lại thấy cái ghế dà i vừa rồi bị cho là tác quái, hiện tại Ä‘ang phát sinh biến hóa quá»· dị. Trên thân ghế vốn trắng nõn, lại nhÆ° có má»™t luồng hÆ¡i Ä‘á» tÆ°Æ¡i Ä‘ang bốc lên, phảng phất ghế nà y bị lá»i nói bóng gió của Chúc viên ngoại xúc phạm đến lòng tá»± tôn rất cao của nó, mặt Ä‘ang bừng Ä‘á» lên. Còn bốn chân của nó, hiện tại giống nhÆ° bốn chân dã thú, nhảy loạn không thôi, phảng phất Ä‘ang muốn chạy sang bên nà y. Hai đốt gá»— mà u nâu sẫm ở đầu ghế, hiện tại giống nhÆ° hai mắt ngÆ°á»i, Ä‘ang phẫn ná»™ nhìn chòng chá»c qua bên nà y. Cái ghế gá»— Du nà y vốn không quá đẹp, hiện tại lại Ä‘á»™t nhiên tức giáºn đùng đùng, tá»± mình biến thà nh má»™t con ác khuyển nhằm ngÆ°á»i mà cắn!
"Mẹ ta Æ¡i! Äúng là yêu quái!" Trong lòng lão đạo liên tục kêu khổ.
Tuy nói lần trÆ°á»›c ở trên Bà DÆ°Æ¡ng Hồ đã trải qua phen dị tượng đó, phong ba mãnh liệt, sấm rung sét giáºt, khà thế so vá»›i tình hình trÆ°á»›c mắt hÆ¡n không biết bao nhiêu lần, nhÆ°ng hiện tại Tỉnh Ngôn gặp tình huống kinh khủng nà y, dù không thể so bì chút nà o vá» sá»± bừng bừng của lần trÆ°á»›c, nhÆ°ng chÃnh vì biến hóa trong vô thanh vô tức lại cà ng thêm kinh khiếp. Tỉnh Ngôn cảm giác có má»™t cổ hà n khà từ xÆ°Æ¡ng sống rợn lên, thiếu niên ở trÆ°á»›c sóng gió ngáºp trá»i trên Bà DÆ°Æ¡ng Hồ vẫn trấn định nhÆ° thÆ°á»ng, lúc nà y lại sởn gai ốc khắp ngÆ°á»i!
Äang lúc tất cả Ä‘á»u hoảng loạn, lại thấy Chúc viên ngoại bên cạnh lão đạo, thấy yêu quái ghế rục rịch, sợ đến té đái. Trong con mắt Ä‘ang trừng trừng ngây ngốc của thiếu niên, "vù" má»™t tiếng nhảy ra sau lão đạo, nhìn không ra thân thể béo phì của lão, lại có thân thủ nhanh lẹ nhÆ° thế!
Chúc viên ngoại trốn và o chỗ an toà n, trong miệng không ngừng hốt hoảng thúc giục: "Tiên trưởng, mau thi pháp đi! Yêu quái nà y phát nộ thì rất là hung ác!"
Vừa nghe lá»i nà y, lão đạo cà ng hoảng loạn, vá»™i nâng kiếm gá»— Ä‘Ã o lên, đồng thá»i ngón trá» Ä‘Æ°a và o trong miệng, sắc mặt đã biến thà nh tháºp phần nghiêm trá»ng.
"á»’, lão đạo ông Ä‘ang là m gì thế?" Tỉnh Ngôn thấy lão đạo Ä‘ang lúc nguy hiểm cáºn ká», không nghÄ© là m thế nà o chống lại, hà ng phục yêu quái, lại ở đó cứ há»c đòi mấy đứa tiểu đồng mút tay, không tránh khá»i lấy là m lạ.
"Ngu ngốc! Äúng là chÆ°a thấy qua pháp thuáºt lợi hại của Äạo gia chân pháp chân chÃnh, phải cắn bể đầu lưỡi, hoặc cắn sứt ngón tay, phun ra má»™t bụm máu tÆ°Æ¡i trên pháp khÃ, uy lá»±c của đạo pháp nhÆ° thế sẽ nhân lên mấy chục lần! Hôm nay yêu quái nà y rõ rà ng rất hung ác, xem ra bần đạo không xuất ra chút máu thì không được rồi!"
Chỉ là , lá»i tuy nhÆ° thế, nhÆ°ng cắn đầu ngón tay hay cắn đầu lưỡi, quả tháºt không phải dá»… dà ng nhÆ° phun ra má»™t bãi nÆ°á»›c bá»t. Da trên tay vốn dà y, răng lại không sắc bén nhÆ° dao, vốn rất khó cắn sứt da. HÆ¡n nữa mÆ°á»i ngón tay liên quan đến tim, tá»± mình cắn tay mình, cảm giác rất Ä‘au Ä‘á»›n, trừ phi là ngÆ°á»i cùng hung cá»±c ác, còn không sao có thể cứ cắn và o tim nhÆ° thế! Chá»› nghe mấy cái thuyết thÆ° lúc trà dÆ° tá»u háºu, môi trên chạm môi dÆ°á»›i, dẫn đến "Cắn nát đầu lưỡi, phun má»™t bụm máu tÆ°Æ¡i lên kiếm gá»— Ä‘Ã o", dÆ°á»ng nhÆ° rất dá»… dà ng, nói thì cứ nói, chỉ là tuy miệng nói nhẹ nhà ng, lão cÅ©ng không lấy bản thân mình ra là m thá».
Vì váºy, mắt thấy lão đạo chá»™n rá»™n hồi lâu thì lÆ°u lại mấy vết răng thÆ°a thá»›t trên lá»›p da tay già nua của lão, biểu hiện ở tuổi nà y của lão, răng đã bắt đầu rụng dần. Có Ä‘iá»u, trên đầu ngón tay Ä‘Æ°a và o miệng cắn, cả má»™t giá»t máu cÅ©ng không thấy rỉ ra!
Tạm không nhắc đến sá»± rối loạn phÃa nà y, lại nói đến yêu quái ghế đó, sau khi quan sát má»™t hồi, liá»n nhÆ° ác khuyển rụt ngÆ°á»i vá» sau, co chân ngẩng đầu, sau đó chỉ nghe tiếng gió "vù", yêu quái ghế gá»— Du đó lao tá»›i nhÆ° sấm sét.
Chúc viên ngoại Ä‘ang núp sau lão đạo, lấy vị cao nhân nà y là m tấm khiên, cảm thấy bản thân coi nhÆ° an toà n, ai ngá» lại là đứng mÅ©i chịu sà o! yêu quái ghế đó thế đến hung mãnh, lại nhanh nhẹn dị thÆ°á»ng, "Soẹt" má»™t tiếng, thân ghế nhÆ° rắn nÆ°á»›c bẻ qua, vá»t tá»›i chá»— Chúc viên ngoại!
"Bẹp!", trong lúc sét đánh không kịp bÆ°ng tai, thân thể máºp ú gần hai trăm cân của Chúc viên ngoại, lại giống nhÆ° cá»ng rÆ¡m bị hất bay Ä‘i, rá»›t xuống rất xa. Chỉ thấy lão lăn mấy vòng, từ trung tâm đại sảnh, bay đến bức tÆ°á»ng phÃa Tây, trên Ä‘Æ°á»ng bay đụng hai kệ gá»—, va vỡ ba bình hoa sứ xanh, cuối cùng đáp xuống lại vỡ má»™t cái ghế tá»±a!
Còn không chá» chúng nhân có phản ứng, yêu quái ghế có lá»±c lượng kinh nhân đó, lại tháºp phần nhanh nhẹn, giống nhÆ° hổ và o Ä‘Ã n dê, trong đại sảnh sang trái qua phải, đánh chúng nhân té ngã xiểng niểng.
Sau má»™t tráºn đâm quà ng đâm xiên, đại bá»™ pháºn chúng nhân trong đại sảnh Ä‘á»u bị va ngã ra đất, trong miệng không ngừng kêu rên, cả lão đạo sÄ© Thanh Hà , hiện tại cÅ©ng bị đụng ngã thẳng cẳng dÆ°á»›i bà n bát tiên.
Trong lòng lão đạo hiện tại vừa kinh vừa sợ: "Mẹ ơi! Thứ nà y rốt cuộc là ghế gỗ, hay là chó dại đây?"
Tiếp đến nhìn thanh kiếm gá»— Ä‘Ã o của lão, hiện tại trên thân dÃnh đầu máu do lão đạo bị đụng ngã phún ra. Chỉ đáng tiếc, lão đạo vừa rồi bị đụng mạnh quá, hiện tại ngay cả lá»±c khà cá» Ä‘á»™ng mấy đầu ngón tay cÅ©ng không có.
Lúc nà y Ä‘Æ°a mắt nhìn quanh, trong đại sảnh Chúc gia vốn bố trà bà i bản ngăn nắp, lúc nà y đã là má»™t đống bừa bãi; Ghế tá»±a ngã lăn lốc, bà n vẹo chân xiêu, bình hoa bể nát, rượu thịt tứ tung, nÆ°á»›c chảy đầy đất. HÆ¡n nữa ngÆ°á»i bị thÆ°Æ¡ng nằm la liệt, hệt nhÆ° chiến trÆ°á»ng vừa trải qua má»™t cuá»™c ác chiến kịch liệt, khà tượng phú quý phồn hoa khi nãy đã tan biến sạch sẽ, cả con Anh vÅ© là m bức há»a trên tÆ°á»ng xinh đẹp sống Ä‘á»™ng mà Chúc viên ngoại lấy là m kiêu ngạo, sợi dây nhá» buá»™c chân nó vừa rồi cÅ©ng bị cắt đứt, hoảng hốt bay khá»i cá»a, lượn ba vòng quanh sân, kêu "quang quác" nhÆ° quạ, là m tình cảnh cà ng thêm mấy phần thê thảm, Ä‘au thÆ°Æ¡ng.
Lúc chúng nhân Ä‘á»u bị đụng ngã ra đất, ngÆ°á»i đến hiện tại vẫn không chút tổn thÆ°Æ¡ng nà o, Ä‘ang đứng lẻ loi ở đó chÃnh là thiếu niên, tình cảnh hết sức chÆ°á»›ng mắt.
Thì ra, tuy nói yêu quái ghế đó à o à o xông tá»›i, tấn công nhÆ° lá»a, thế nhÆ°ng không đụng đến Tỉnh Ngôn, Ä‘iá»u nà y quả tháºt khiến ngÆ°á»i ta khó hiểu.
Chà ng thiếu niên hiện tại vẫn không bị tổn hại nà o, trong lòng cÅ©ng không hiểu vì sao, đầu óc suy nghÄ© lung tung: "Chẳng lẽ yêu quái nà y lại thông minh nhÆ° thế? Biết được sức mạnh của ta, sợ chạm không văng ta nên không dám đụng và o? Hay là nó trÆ°á»›c đây là chá»— quen cÅ© của ta, nháºn biết được ta, nên hạ thủ lÆ°u tình không đến quấy nhiá»…u?"
Äang lúc Tỉnh Ngôn suy nghÄ© lung tung kêu thầm may mắn, lại không ngá» yêu quái xoay thân qua, Ä‘Æ°a hai con "mắt" của nó chằm chằm nhìn y, tá»±a hồ Ä‘ang do dá»± không biết có nên tấn công hay không.
"Thảm rồi! Rốt cuá»™c vẫn không tránh được! Xem ra nó không quen vá»›i ta...không nên qua đây! Không nên qua đây! Ngà n vạn lần không nên qua đây..." Äiá»u thiếu niên hiện tại duy nhất có thể là m chỉ là không ngừng cầu nguyện; Bởi vì y minh bạch, dù lá»±c khà bản thân lá»›n hÆ¡n, thân thủ nhanh nhẹn hÆ¡n cÅ©ng không có tác dụng, vì tốc Ä‘á»™ của yêu quái nà y tháºt quá nhanh, gá»— Du lại cứng rắn dị thÆ°á»ng, dÆ°á»›i sá»± công kÃch nhanh nhÆ° chá»›p đó, bản thân tuyệt không thể chống đỡ.
Äang lúc Tỉnh Ngôn không ngừng cầu khẩn các báºc thần tiên Tam Thanh, ThÃch Già , Khổng Thánh thì bá»—ng nhìn thấy sá»± kinh khủng, yêu quái ghế nhÆ° đã hạ quyết tâm, co thân vá» sau, tiếp đó chỉ nghe "vù" má»™t tiếng, giống nhÆ° chá»›p vạch ngang trá»i, thế đến nhÆ° sấm sét, lao đến chá»— y.
Tà i sản của nguoidoi123
17-02-2009, 11:34 AM
Cái Thế Ma Nhân
Tham gia: Jun 2008
Äến từ: HP
Bà i gởi: 641
Thá»i gian online: 2 tuần 2 ngà y 6 giá»
Thanks: 4,732
Thanked 2,399 Times in 170 Posts
TIÊN LỘ YÊN TRẦN
Nguyên tác: Quản Bình Triá»u.
Quyển 2: Nhất kiếm tháºp niên ma tại thủ.
Chương 23: Mỗi đáo tuyệt xỠhữu kì phong.
Dịch : Văn Äà n Việt Nam
Nguồn : ******
Mắt thấy cái ghế gá»— Du đó, ách!...hiện tại phải gá»i nó là "Yêu quái ghế", Ä‘ang hung hăn lao tá»›i, Tỉnh Ngôn cÅ©ng không cam tâm ngồi đợi giết, láºp tức tránh sang bên.
Hiện tại thân thủ của thiếu niên đã là hết sức nhanh nhẹn. Chỉ thấy y ở trong đại sảnh nhảy lên nhảy xuống, tránh trái né phải, Ä‘á»™ng tác quả tháºt không cháºm. HÆ¡n nữa hiện tại sáu giác quan của thiếu niên đã trở nên tháºp phần mẫn cảm, trong lúc y tránh né lung tung, rất hay là không đụng phải ngÆ°á»i nà o bị thÆ°Æ¡ng nằm trên đất, không có mang lại tổn thÆ°Æ¡ng ngoà i ý cho những ngÆ°á»i bất hạnh nà y.
Hiện tại trong mắt lão đạo đã có chút hoảng hốt, chỉ có thể nhìn thấy một nhân ảnh chuyển động rất nhanh trước mắt. Chỉ là , tuy tốc độ của Tỉnh Ngôn nhanh như thế, nhưng nhân lực không so được yêu lực, cho dù với tốc độ nhanh thế của y, cũng chỉ chốc lát đã bị yêu quái ghế đuổi kịp.
Chỉ nghe "Bốp" má»™t tiếng, Tỉnh Ngôn đã bị yêu quái ghế đụng và o hông, tuy nói Tỉnh Ngôn bản thân Ä‘ang chạy băng băng, tốc Ä‘á»™ có thể có là m giảm bá»›t má»™t phần lá»±c va chạm nhất định, nhÆ°ng hông chÃnh là chá»— yếu nhược của thân thể, bị khối gá»— Du rắn nhÆ° thép đụng má»™t cái, quả tháºt không dá»… chịu, láºp tức Ä‘au đến nghiến răng méo miệng. Thiếu niên chân bÆ°á»›c loạng choạng, thân thể bị đụng lao tá»›i má»™t cây cá»™t nhà sÆ¡n Ä‘á». "Rầm" má»™t tiếng chạm và o đó, sau đó ủ rÅ© tại chá»—.
"Hy vá»ng yêu quái ghế nà y thấy ta thụ thÆ°Æ¡ng thì dừng tay ở đây, tha cho ta má»™t Ä‘Æ°á»ng sống". Tỉnh Ngôn mất Ä‘i năng lá»±c chống cá»±, trong lòng không ngừng cầu khấn.
Hông của thiếu niên hiện tại nhÆ° bị lá»a thiêu Ä‘au rát. Khắp ngÆ°á»i ngoà i sá»± Ä‘au Ä‘á»›n thì không váºn được chút lá»±c khà nà o; Hiện tại Tỉnh Ngôn cả đứng cÅ©ng không đứng nổi chứ đừng nói đến né trái tránh phải.
Hiện tại Tỉnh Ngôn chỉ có thể mong muốn yêu quái đó không muốn Ä‘uổi táºn giết tuyệt, tha cho mình má»™t Ä‘Æ°á»ng sống, chiếu theo kinh nghiệm của những ngÆ°á»i trÆ°á»›c mặt, dÆ°á»ng nhÆ° khả năng nà y cÅ©ng rất lá»›n.
Chỉ đáng tiếc, trá»i già dÆ°á»ng nhÆ° rất thÃch đùa cợt ngÆ°á»i lÆ°Æ¡ng thiện, sá»± tình phát triển hay trái lại mong muốn của má»i ngÆ°á»i. Yêu quái ghế tinh lá»±c sung mãn, cÅ©ng không biết là ăn phải thứ thuốc gì, hoặc giả nó đúng là má»™t khối gá»— Du không có đầu óc, chỉ biết không ngừng công kÃch bất kể chân tÆ°á»›ng thế nà o. Tỉnh Ngôn tá»±a xéo và o cá»™t nhà sÆ¡n đỠđó, Ä‘Ã nh chịu đứng nhìn yêu quái ghế tiếp tục thế công thuáºn lợi, bốn chân nó sau khi di Ä‘á»™ng vá» sau má»™t Ä‘oạn thì ngừng lại, thân thể cong lên. trong ánh mắt tuyệt vá»ng của Tỉnh Ngôn lại nhảy đến thiếu niên!
"Ã!...chẳng lẽ yêu quái nà y chÆ°a nghe qua câu thà nh ngữ 'Kẻ cùng chá»› Ä‘uổi' hay sao?"
Trong đầu Tỉnh Ngôn hiện tại chỉ toà n ý nghĩ xấu:
“Xong rồi xong rồi! Xem ra bản thân lần nà y khó thoát rồi, xem ra không lấy Ä‘i quá ná»a cái mạng nhá» của mình thì yêu quái nà y không chịu dừng lại à ! Ai!, ai biểu ta theo lão đạo, ham muốn chút tiá»n vặt nà y, lần nà y e cả tiá»n thuốc cÅ©ng không đủ rồi…â€
Äang lúc Tỉnh Ngôn tá»± oán trách hối háºn, yêu quái đó chẳng cho y nghÄ© ngợi nhiá»u, chá»›p mắt chỉ còn cách y má»™t bÆ°á»›c chân!
Tuy mắt thấy đại nạn đến gần, nhưng Tỉnh Ngôn vẫn đà nh bất lực…
Äang khi Tỉnh Ngôn cho rằng bản thân khó thoát kiếp nạn, đã nghÄ© cam chịu, thì bất tri bất giác, thân thể Ä‘ang chịu Ä‘au Ä‘á»›n của y, lại có biến hóa quen thuá»™c.
Cổ “Lưu thủy†trong thân thể Tỉnh Ngôn chỉ xuất hiện trước đây hai lần, và o lúc nguy hiểm khẩn cấp nà y, lại đã xuất hiện!
Äúng khi thiếu niên toà n suy nghÄ© xấu, cảm giác cổ “LÆ°u thủy†nà y đã róc rách, từ khắp các lá»— chân lông trên ngÆ°á»i Tỉnh Ngôn khuếch trÆ°Æ¡ng, nói không chắc chá»— đến, cÅ©ng không biết chắc nÆ¡i Ä‘i, chỉ Ä‘ang trà o dâng trong cả ngÆ°á»i y, dáºp dá»n…
Thế là , nếu lúc nà y có ai có mục lá»±c cá»±c tốt có thể nhìn rõ được biến hóa trong chá»›p mắt, thì sẽ thấy được trÆ°á»›c mắt xuất hiện má»™t hình tượng kì dị phi thÆ°á»ng:
Chỉ thấy yêu quái ghế đó vô cùng nhanh chóng chạm thiếu niên, nhÆ°ng ở sát na tiếp xúc thân thể thiếu niên, bá»—ng chấn Ä‘á»™ng theo má»™t tần suất nà o đó, từ nhanh đến cháºm, từ cháºm đến ngừng…trong chá»›p mắt, đã ngừng hẳn ở trÆ°á»›c ngÆ°á»i thiếu niên.
Sá»± tháºt thì không có ai có năng lá»±c nhìn rõ biến hóa nà y, bởi vì tất cả Ä‘á»u phát sinh trong thá»i gian mắt chÆ°a kịp chá»›p. Ngay cả Thanh Hà lão đạo luôn không dá»i mắt, chăm chú quan sát yêu quái ghế công kÃch Tỉnh Ngôn thế nà o, cÅ©ng chỉ thấy khà thế hung hăng à o à o đến thiếu niên của yêu quái ghế, lại Ä‘á»™t nhiên ngÆ°ng bặt lúc vừa chạm và o thân thể Tỉnh Ngôn.
Nhìn được cảnh tượng nà y, lão đạo không khá»i cảm thán:
“Ai! Không tưởng được yêu quái nà y khống chế được lá»±c đạo, lại thu phát nhÆ° thÆ°á»ng váºy, có lẽ bại dÆ°á»›i tay nó cÅ©ng coi là không oan rồi!â€
Lão đạo dÆ°á»ng nhÆ° lại nghÄ© đến gì, nói:
“ á»i ối!, yêu quái nà y cÅ©ng quá đáng ghét, vì sao lúc đụng ta thì chỉ phát mà không thu! Ôi chao…â€, vốn là lão đạo Ä‘ang lúc háºm há»±c, lại Ä‘á»™ng đến đến vết thÆ°Æ¡ng trÆ°á»›c ngá»±c.
Còn Tỉnh Ngôn Ä‘ang nhắm mắt chá» chết, tuy cảm giác cổ lÆ°u thủy lại xuất hiện trong cÆ¡ thể, nhÆ°ng vẫn không kịp phản ứng chứ không phải ung dung nhÆ° lá»i miêu tả nhÆ° thế, trên thá»±c tế dị trạng từ thân thể đến lúc yêu váºt va chạm ngÆ°á»i, chỉ mất thá»i gian má»™t cái chá»›p mắt.
Lúc Tỉnh Ngôn cảm giác có dị váºt ká» sát bên mình, y sá»›m đã chuẩn bị tốt tÆ° tưởng, láºp tức gà o lên má»™t tiếng “A!â€
Âm thanh còn chÆ°a dứt, Tỉnh Ngôn liá»n cảm thấy có chút không phù hợp, vì sao má»™t chút cảm giác Ä‘au cÅ©ng không có chứ?, ngược lại còn có chút tê tê!
Mở mắt nhìn, lại phát hiện yêu quái ghế vốn khà thế hung hăng, hiện tại lại ở sát bên không chút Ä‘á»™ng Ä‘áºy, giống nhÆ° má»™t con chó con Ä‘ang là m nÅ©ng, bám và o ngÆ°á»i y.
“Quái dị!!! Chẳng lẽ yêu quái nà y tháºt có quen biết vá»›i ta?†Thiếu niên nhìn dị trạng trÆ°á»›c mắt, không sao hiểu nổi. Bất quá Ä‘iá»u may mắn chÃnh là , bất kể thế nà o, đại nạn từ trá»i giáng xuống lần nà y, ngay khi lâm đầu, lại tan biến vô hình kỳ diệu nhÆ° thế.
“Úy? Sao lại là nó?†Tỉnh Ngôn sau khi hết suy nghÄ© lung tung, lúc nà y má»›i phát giác trong thân thể lại xuất hiện cổ “LÆ°u thủy†đó. HÆ¡n nữa Tỉnh Ngôn kì quái cảm giác được, tần suất pháºp phù của cổ lÆ°u thủy đó trong thân thể mình cà ng lúc cà ng nhanh, đồng thá»i dÆ°á»ng nhÆ° bắt đầu chảy nhá» giá»t, từng giá»t từng giá»t dần dần lá»›n mạnh.
Ngay khi Tỉnh Ngôn kì quái vỠviệc cổ “Lưu thủy†nà y lần thứ ba xuất hiện, thì thấy yêu quái ghế đang ở sát trước mình, cũng đang phát sinh biến hóa kì quái:
Thân ghế vốn Ä‘á» bừng, mà u sắc Ä‘á» tÆ°Æ¡i Ä‘ang dần dần phai Ä‘i, từ từ lại hồi phục thà nh mà u trắng; nhÆ°ng mà u trắng nà y lại không giống vá»›i mà u trắng nõn tinh thuần óng ánh của nó lúc đầu, hiện tại thân ghế lại biến thà nh trắng nhà trắng nhợt, dÆ°á»ng nhÆ° nhìn thấy má»™t cổ tá» khà u ám.
Còn cổ “LÆ°u thủy†vô cùng kì diệu trong thân thể thiếu niên, trải qua hai lần xuất hiện ở Mã Äá» SÆ¡n và Bà DÆ°Æ¡ng Hồ, Tỉnh Ngôn hiện giỠđã thÃch cảm giác lÆ°u thông Ä‘iá»m tỉnh, chầm cháºm hà i hòa của nó. Chỉ đáng tiếc, theo là n tia Ä‘á» cuối cùng trên thân ghế trÆ°á»›c mặt, cổ “LÆ°u thủy†kì diệu trong thân thể cÅ©ng nhÆ° suối vá» nguồn, dần biến mất vô tung, dù rằng chủ nhân không bằng lòng, cÅ©ng khó mà nắm được chút tung tÃch nà o của nó.
Tỉnh Ngôn Ä‘ang bất mãn trong lòng, lại bá»—ng phát giác cái ghế gá»— Du trắng nhợt đó, vẫn dÃnh sát ngÆ°á»i mình, khắp ngÆ°á»i láºp tức nổi lên má»™t lá»›p da gà , vá»™i lấy can đảm má»™t quyá»n vung tá»›i, muốn đánh nó văng ra.
Không ngá» má»™t quyá»n nà y của Tỉnh Ngôn đấm đến, ghế gá»— Du vốn cứng nhÆ° thép, vô cùng rắn chắc đó, lại bị má»™t quyá»n của y đánh văng, bay chạm và o bức tÆ°á»ng bên cạnh; Äợi lúc cái ghế đó rÆ¡i xuống đất, nhìn thấy khắp thân nó nứt nẻ, Ä‘ang dần dần toác ra…
Cuối cùng, theo các vết nứt cà ng lúc cà ng nhiá»u, cái ghế gá»— Du đánh đá lung tung, vô cùng mạnh mẽ đó, lại “Ầm†má»™t tiếng, vỡ thà nh vô số mảnh, văng tung tóe khắp đất…
Tà i sản của hung bo
Chữ ký của hung bo [CENTER][SIZE=4][COLOR=Blue][B][SIZE=5]Bấm [/SIZE][/B][/COLOR][/SIZE][SIZE=7][COLOR=Blue][URL="http://4vn.eu/forum/post_thanks.php?do=post_thanks_add&p=444326&securitytoken=1274872536-f9499ffec8ab63dd4d1a13c2f6a6c88ec514714d"][IMG]http://4vn.eu/forum/chgstyle/buttons/post_thanks.gif[/IMG][/URL][/COLOR][/SIZE][SIZE=4][COLOR=Blue][B][SIZE=5] là cách độc giả tri ân tới dị[/SIZE][/B][/COLOR][/SIZE][SIZE=4][COLOR=Blue][B][SIZE=5]ch giả văn minh lịch sự nhất![/SIZE][/B][/COLOR][/SIZE][SIZE=4][COLOR=Blue][B][SIZE=5]
[/SIZE][/B][/COLOR][/SIZE] [/CENTER]
18-02-2009, 06:05 PM
Cái Thế Ma Nhân
Tham gia: Jun 2008
Äến từ: HP
Bà i gởi: 641
Thá»i gian online: 2 tuần 2 ngà y 6 giá»
Thanks: 4,732
Thanked 2,399 Times in 170 Posts
TIÊN LỘ YÊN TRẦN
Nguyên tác: Quản Bình Triá»u.
Quyển 2: Nhất kiếm tháºp niên ma tại thủ.
Chương 24: Vô đoan yêu dã giai do niệm .
Dịch : Văn Äà n Việt Nam
Nguồn : ******
Tuy quá trình hà ng phục yêu quái ghế nà y có Ä‘iểm kì diệu khó hiểu, nhÆ°ng bất kể thế nà o, vấn Ä‘á» rốt cuá»™c đã giải quyết, việc kế tiếp cứ để lão đạo là m là tốt nhất, chÃnh là quen việc dá»… là m.
Chúc viên ngoại bị hất bay té xụi, tuy chịu không Ãt Ä‘au Ä‘á»›n, nhÆ°ng thấy tâm phúc đại hoạn trong nhà đã giải quyết, tức thì tạ trá»i tạ đất, giống nhÆ° vén áng mây mù nhìn thấy mặt trá»i, hết sức nhiệt tình vá»›i lão đạo và Tỉnh Ngôn.
Chỉ là Thanh Hà lão đạo ăn bữa tiệc Hồng Môn nà y, lại bị phá đến nhếch nhác nhÆ° thế, ngá»±c vô cùng Ä‘au Ä‘á»›n, không tránh khá»i có chút xấu hổ thà nh giáºn. Lão đạo thấy nguy cÆ¡ đã qua Ä‘i, trấn định tâm thần, thì bắt đầu tÃnh toán vá»›t vát thể diện, hoa chân múa tay trách Chúc viên ngoại không sá»›m nói tình tháºt vá»›i lão, lần nà y má»i lão đến kì thá»±c là muốn lão hà ng phục yêu quái ghế:
"Nếu bần đạo sá»›m biết là đến thu phục yêu quái ghế, ta nhất định sẽ mang theo pháp bảo thÃch hợp, và dụ nhÆ° Phách SÆ¡n Äao, Hà ng Yêu Phủ, nhÆ° thế thì con tiểu yêu không đáng nói đến nà y sá»›m đã bị chém thà nh tro bụi rồi!"
Sau đó lão đạo lại ra vẻ trách mắng Tỉnh Ngôn:
"Khặc khặc, ngÆ°á»i trẻ tuổi tÃnh khà đúng là nôn nóng à ...ai kêu ngÆ°Æ¡i đánh vỡ con yêu quái ghế nà y nhanh nhÆ° thế? Nếu không để bần đạo nhân lúc rảnh rá»—i tác pháp, hà ng phục nó nghe theo lá»i cÅ©ng không tệ, hà hà hà ..., sau nà y xuất môn thì bắt nó theo sau, Ä‘i mệt thì ngồi lên nó nghỉ ngÆ¡i, quá hợp lý!"
Thấy lão đạo nổ vang trá»i, Tỉnh Ngôn vạn phần mắc cÆ°á»i trong bụng, bất quá trên mặt không lá»™ chút khác lạ nà o; Chúc viên ngoại hiện tại thì hết sức lo sợ, nghe lão đạo trách tá»™i, lòng biết bản thân lần nà y là m cÅ©ng qua mặt ngÆ°á»i ta, trong miệng không ngừng xin lá»—i; Sau đó Chúc viên ngoại lại rất thức thá»i dâng lên má»™t mâm bạc trắng, thay cho sá»± cảm kÃch vô cùng.
Lão đầu nhân tuy nói có chút phẫn ná»™, bất quá cÅ©ng là thấy tiá»n mắt sáng, má»™t phen la mắng mang lại hiệu quả tức thì khiến chủ nhân chiá»u lòng, cÅ©ng thôi không trách nữa. Chỉ là lão tháºt không khách khÃ, sau khi nháºn lấy tiá»n do Ä‘Ãch thân Chúc viên ngoại Ä‘Æ°a lên, lão vẫn giữ bá»™ mặt trang nghiêm, thà nh tháºt cảnh báo Chúc viên ngoại:
"Bần đạo lúc đầu nói "Yêu do tâm sinh", vẫn không có nói sai; Tâm loạn thì thần loạn, thần loạn thì yêu dị thừa cÆ¡ đến; Tâm định thì thần nhà n, thần nhà n thì yêu khà không thể là m gì; Bần đạo có câu nà y, 'Tâm niệm bất chÃnh, thì sinh yêu nghiệt', vá» Ä‘iểm nà y bần đạo cÅ©ng có nghe nói, tiệm gạo của Chúc lão bản ngà y sau là m ăn buôn bán, e rằng phải thêm bổn pháºn má»›i là ! Ãch...đúng rồi", lão đạo chợt ngÆ°ng, nhÆ° cÆ°á»i nhÆ° không nói vá»›i Chúc viên ngoại:
"Ngà y sau Chúc viên ngoại giáo dục công tá», cÅ©ng phải chú ý phÆ°Æ¡ng thức phÆ°Æ¡ng pháp à !"
Táºn mắt thấy sÆ° đồ hai ngÆ°á»i, quả là có bản lÄ©nh hà ng yêu phục quái, đánh yêu quái quấy nhiá»…u đó tan tà nh từng mảnh, vì váºy hiện tại lá»i của lão đạo đối vá»›i Chúc viên ngoại mà nói, giống nhÆ° chỉ dẫn của tiên, là m sao dám không nghe. Chúc viên ngoại nhá»› lại hà nh vi gian láºn của mình ngà y trÆ°á»›c, cân và o thừa cân ra thiếu, không khá»i mồ hôi lạnh toát ra à o à o!
Phen kinh hồn nà y có tác dụng hÆ¡n bất cứ thuyết giáo nà o, Chúc viên ngoại từ đây thì thay đổi không còn nhÆ° trÆ°á»›c, bắt đầu tÃch đức hà nh thiện. Tiệm gạo Chúc thị từ đó má»—i quý Ä‘á»u định giá» phát chẩn cháo, chu cấp cho bách tÃnh bần khổ. Hà nh vi đó của Chúc viên ngoại đã mang vá» cho bản thân danh thÆ¡m "Thiện nhân", sinh ý ngược lại cà ng phát đạt hÆ¡n trÆ°á»›c. Không chỉ bách tÃnh cùng khổ, cả thân sÄ© thanh cao bản địa, đối vá»›i lão cÅ©ng hết sức tán thưởng, cà ng chiếu cố sinh ý của lão.
Äồng thá»i, không biết là tháºt sá»± thiện có thiện báo hay không, hay là lá»i của lão đạo có tác dụng, Chúc Văn Tà i Chúc công tá» thÆ°á»ng bị Chúc viên ngoại mắng là đầu gá»— Du, vì váºy mà dẫn đến yêu dị quấy nhiá»…u, sau đó lại là sá»± há»c đạt thà nh, trở thà nh nho sÄ© uyên bác có tiếng tăm ở khu vá»±c Bà DÆ°Æ¡ng.
Lại nói thiếu niên Tỉnh Ngôn, má»™t phen xuất lá»±c lần nà y, cÅ©ng không có uổng phÃ. Từ đó vá» sau, lão TrÆ°Æ¡ng đầu đến tiệm gạo Chúc gia mua gạo, tuy Chúc lão bản không nói ngoà i miệng, nhÆ°ng nhắc thầm ngÆ°á»i là m, má»—i lần Ä‘á»u cân nhiá»u hÆ¡n mấy phần.
Trong thá»i gian trÆ°á»›c khi yêu quái ghế bị hà ng phục, trên dÆ°á»›i Chúc gia Ä‘á»u bị yêu quái ghế gá»— Du nà y quấy phá chịu khôn xiết, già trẻ khắp nhà cả ngà y Ä‘á»u nÆ¡m ná»›p lo sợ. Hiện tại tâm đầu đại hoạn nà y bị sÆ° đồ hai ngÆ°á»i trừ Ä‘i, chủ nhân trạch viện Chúc viên ngoại vui mừng nhÆ° cuồng. bằng má»i cách má»i lão đạo và Tỉnh Ngôn lÆ°u lại, nói là phải dá»± má»™t tiệc rượu nữa.
Ai ngá» hai ngÆ°á»i già trẻ nà y trải qua phen kinh khủng đó, lúc nà y đã thà nh kinh cung chi Ä‘iểu, Ä‘á»u cảm giác Chúc trạch nà y chÃnh là không phải đất là nh, không biết còn có gì cổ quái hay không. Vừa nghe hai chữ "Tiệc rượu", Thanh Hà lão đạo cà ng kiên quyết từ chối, sợ lại là má»™t Hồng Môn yến, lại có quái dị xuất hiện. Vì váºy lão đạo và Tỉnh Ngôn cùng đồng thanh, nhất trà kiên quyết cáo từ. Chúc viên ngoại dùng má»i cách vẫn giữ không được, cÅ©ng Ä‘Ã nh xóa bá», dẫn già trẻ toà n gia ân cần tiá»…n Ä‘Æ°a hai ngÆ°á»i ra ngoà i cổng lá»›n.
Äợi lúc hai ngÆ°á»i bÆ°á»›c ra Ä‘Æ°á»ng, lại thấy được trá»i xanh mây trắng, lão đạo và Tỉnh Ngôn láºp tức có cảm giác tái thế là m ngÆ°á»i, cảm thấy dân chúng qua lại trên phố hôm nay tháºt là thân thiết khả ái!
Lúc quẹo qua góc Ä‘Æ°á»ng, Tỉnh Ngôn thấy lão đạo Thanh Hà luôn Ä‘i đứng nhÆ° thÆ°á»ng, bá»—ng uể oải dá»±a và o tÆ°á»ng đất bên cạnh, bá»™ dạng trang nghiêm ổn trá»ng, cÅ©ng láºp tức biến thà nh nghiến răng méo miệng. Chỉ nghe lão đạo gà o lên:
"á»i, ối...! Ä‘au chết ta rồi! Tỉnh Ngôn ngÆ°Æ¡i mau nhìn dùm ta, xÆ°Æ¡ng sÆ°á»n của ta chắc đã gãy thà nh mấy khúc rồi!"
"...Ãch!....Thì ra lão đạo ông nãy giá» cố nhịn Ä‘au! Theo ta thấy bá»™ dạng của ông vẫn không có chuyện gì đâu, ta bị yêu quái ghế đụng hai cái, hông dÆ°á»ng nhÆ° có chút Ä‘au Ä‘á»›n, xÆ°Æ¡ng cốt trên ngÆ°á»i lão đạo ông..."
Lá»i chế nhạo của thiếu niên còn chÆ°a nói hết, đã bị lão đạo ngắt ngang:
"Khặc..khặc..Xú tiểu tá» nhà ngÆ°Æ¡i! Lúc nà y còn có tâm tÆ° đấu khẩu vá»›i ta!...e rằng xÆ°Æ¡ng sÆ°á»n của ta bị gãy tháºt rồi!"
"Úy, để ta xem xem!" Tỉnh Ngôn nói nhÆ° thế, nhÆ°ng lại đứng yên không Ä‘á»™ng, chỉ Ä‘Æ°a mắt nhìn từ trên xuống dÆ°á»›i ngÆ°á»i lão đạo, rồi nói:
"Nà y, xem qua rồi, lão đạo ông không có bị gãy xÆ°Æ¡ng sÆ°á»n".
"Ãch! Tháºt không? Nhìn cái kiểu cổ cổ quái quái của xú tiểu tá» ngÆ°Æ¡i, ngÆ°Æ¡i đứng ngó váºy là nhìn ra sao?"
"Hà ! Lão đạo ông đừng giả bá»™ nữa! Nếu tháºt xÆ°Æ¡ng sÆ°á»n đã gãy, ông còn có thể ung dung Ä‘i đến chá»— nà y sao? Muốn ta đỡ ông hay cõng ông vá» chứ gì!" Chút tâm tÆ° đó của lão đạo, thiếu niên biết quá rõ rồi.
"Khặc khặc, quả nhiên lão đạo không nhìn lầm ngÆ°á»i, Tỉnh Ngôn ngÆ°Æ¡i quả nhiên là giá»i hiểu ý ngÆ°á»i, hiện tai ta má»™t bÆ°á»›c cÅ©ng không Ä‘i nổi, Ä‘ang muốn là m phiá»n cái lÆ°ng quý..."
"Äược được! Äể ta cõng ông má»™t lần váºy!...là m gì mà nói lÆ°ng quý lÆ°ng quý, tháºt khó nghe quá!"
Äấu khẩu cứ đấu khẩu, trong lúc nói chuyện Tỉnh Ngôn đỡ lão đạo lên lÆ°ng, thong thả Ä‘i vá» hÆ°á»›ng chá»— thiện duyên.
............
..............
.............
"Lão đầu nhân ông là m Æ¡n bám ta chặt và o! Bá»™ xÆ°Æ¡ng già của ông có chịu nổi té thêm má»™t lần nữa không? Sao ông chỉ dùng có má»™t tay vịn và o vai ta váºy?"
"Ãch....ngÆ°Æ¡i không hiểu rồi, tay kia của ta là m chuyện trá»ng yếu hÆ¡n!"
"Chuyện gì?"
"Giữ chặt túi tiá»n của Chúc viên ngoại Ä‘Æ°a!"
"...Lão đạo ông đúng là kẻ hám tiá»n! Chá»› nói ta không nhắc ông, nếu tay kia không vịn và o, ngã thêm lần nữa, xÆ°Æ¡ng sÆ°á»n của ông đúng là sẽ gãy thà nh mấy khúc đó!"
"XÆ°Æ¡ng sÆ°á»n có thể gãy, túi tiá»n không thể mất!" Ngữ khà trảm Ä‘inh chặt sắt, xem ra vị lão đạo của Thượng Thanh Cung nà y quả có tÃn niệm kiên cÆ°á»ng.
"....."
Tà i sản của hung bo
Từ khóa được google tìm thấy
äîìàøíèé , àïòåêà , ãîòèêà , êðþ÷êîì , ìàøèíû , ïðàâäà , îðóæèå , nhân gian tiên lá»™ , òåïëûé , òåñòû , ôèãóðíîå , phim tien lo yen tran , quản bình triá»u , tiÊn lỘ yÊn trẦn , tiÊn lỘ yÊn trẦn. , tiên lô yên tran , tiên lô yên trân , tiên lộ yên trần , tiên lá»™ phong lÆ°u , tiên lá»™ trần yên , tiên lá»™ yên trần , tiên lá»™ yen trần , tieen looj yeen traafn , tiên l , tien lộ yen trần , tien lo y tran , tien lo yên tran , tien lo yên trần , tien lo yen , tien lo yen tran , tien lo yen tran 223 , tien lo yen tran 4vn , tien lo yen tran 4vn.eu , tien lo yen tran full , tien lo yen tran lsb , tien lo yen tran q15 , tien lo yeu tan , tien lo yeu tran , tien tran yen lo , tien tran yen lo prc , tienloyentran , truyen tien lo yen tran , tuyen tien lo yen tran , yên trần -facebook , yen duyen tien lo 4vn , yen lo tien tran , yen tran , yentran