A Mạch tòng quân
Tác giả: Tiên Chanh
Chuyển ngữ: cún con say sữa
...:::...
CUỐN THỨ NHẤT: Phong vân khởi dã mạch sạ phiêu hương
(Gió thổi mây bay khiến hương lúa mạch nơi đồng nội bắt đầu bay đi)
...:::...
Chương 20: Tàng phong[1]
[1]. Tàng phong: tàng nghĩa là ẩn dấu. Trong chuyện này có thể hiểu tàng phong là ẩn dấu tài năng, không để lộ ra ngoài, gây sự chú ý không cần thiết của người khác.
Thương Dịch Chi nhìn bộ dạng này của A Mạch, có chút không nhịn được, khóe miệng run run muốn cười, vội ngoảnh mặt đi, nói: “Song niệm tình vừa rồi ngươi cũng đã chịu hai mươi quân trượng, nên trước hết lưu lại nửa cái mạng của ngươi, về sau lập công chuộc tội.”
Trái tim A Mạch cuối cùng cũng đã có thể quay trở về chỗ cũ, suy nghĩ tiếp theo trong đầu chính là muốn mắng Thương Dịch Chi: “Ta thèm vào”, nhưng một tiếng “Ta” chưa ra khỏi miệng đã bị nàng vội vàng nuốt xuống, chỉ cúi đầu cụp mắt đứng im một chỗ, trong bụng thầm mắng Thương Dịch Chi: “Có cách nói chuyện như vậy sao?”
Thương Dịch Chi kêu Trương Sinh từ bên ngoài tiến vào, phân phó: “Ngươi đưa A Mạch đi xuống đi,” Anh ta lại quét mắt khắp người A Mạch, rồi nhíu mày, hơi có chút chán ghét nói: “Nhớ phải thay bỏ những thứ quần áo bẩn thỉu này đi.”
A Mạch theo chân Trương Sinh đi ra ngoài, mới vừa đi không hai bước chợt nghe tiếng Thương Dịch Chi lạnh lùng truyền tới: “Ta thấy hai mươi quân côn vẫn là chưa đủ, có lẽ phải cho ngươi thêm hai mươi quân côn nữa thì may ra ngươi mới có thể nhanh nhẹn lên được.”
A Mạch cả kinh nhảy dựng lên, vội vàng quýnh quáng chạy ra ngoài.
Phía sau vang lên tiếng cười của Từ Tĩnh, Thương Dịch Chi xoay người lại nhìn ông ta, hỏi: “Tiên sinh có chuyện gì vui thế?”
Từ Tĩnh lắc đầu: “Không có.”
Thương Dịch Chi lại hỏi: “Vậy tiên sinh đang cười cái gì?”
Từ Tĩnh cười cười, nói: “Cười A Mạch đúng là da dày thịt béo, bị đánh hai mươi quân côn mà vẫn còn có thể chạy nhanh như vậy.”
Thương Dịch Chi cũng nhẹ nhàng cười theo, gật đầu nói: “Phải, xem ra quân côn cũng phải kiêng kị tiểu tử này, cũng khỏe mạnh thật, xem ra sẽ là một cây lúa mạch tốt.”
Từ Tĩnh buông đũa, sắc mặt chuyển thành nghiêm túc, nhìn chằm chằm Thương Dịch Chi hỏi: “Tướng quân cảm thấy kế sách của A Mạch thế nào?”
Thương Dịch Chi thản nhiên nói: “Có thể dùng.”
“Có thể dùng?”
Thương Dịch Chi xoa cằm: “Đúng vậy, có thể dùng.”
“Vậy thì vì sao tướng quân còn dùng trượng trách phạt A Mạch?” Từ Tĩnh lại hỏi, không tự chủ được khẽ nheo nheo mắt.
Thương Dịch Chi nở nụ cười, cũng không trực tiếp trả lời vấn đề của Từ Tĩnh, chỉ thay Từ Tĩnh gắp chút đồ ăn, rồi tùy ý nói: “Trước đây ta từng ở một thôn trang ngoài kinh đô vài năm. Có một năm, thôn trang tiến hành trồng lúa mạch, ta cảm thấy rất mới lạ, cũng theo bọn người hầu trồng một cây lúa mạch. Vì muốn cây lúa của mình tốt hơn so với người khác, ta rất chăm chỉ tưới nước bón phân cho nó, kết quả là cây lúa đó quả nhiên vượt xa những cây còn lại, đến mùa hè, dù ở xa vẫn có thể nhìn thấy nó cao hơn hẳn những cây lúa khác. Ta rất đắc ý, còn cố ý nói chuyện này với mẫu thân, nhưng mẫu thân lại không khích lệ ta, chỉ vỗ vỗ đầu ta rồi thở dài.”
Từ Tĩnh yên lặng nghe, đến đây đã đoán được ý tứ của Thương Dịch Chi, bất quá thấy anh ta dừng lại, vẫn rất phối hợp hỏi: “Sau đó thì sao?”
Thương Dịch Chi tự cười chế giễu, nói: “Sau đó có một trận gió lớn từ trong rừng thổi đến quật đổ cây lúa kia.”
“Một cái cây quá cao tất sẽ bị gió to quật gãy?” Từ Tĩnh hỏi.
Thương Dịch Chi không trả lời, cầm đũa chỉ vào thức ăn trên bàn, cười nói: “Mời tiên sinh nếm thử mấy món này, nghe nói là do đầu bếp từ kinh đô chế biến.”
Từ Tĩnh âm thầm xem thường, thầm nghĩ trình độ nói lảng sang chuyện khác của ngươi quá kém. Tiểu tử ngươi sợ A Mạch vì quá sắc nhọn mà bị bẻ gãy, sao ngươi không sợ ta bị người khác ghen ghét? Từ Tĩnh liếc mắt nhìn Thương Dịch Chi, đồng thời trong lòng cũng có chút buồn bực, thấy hiển nhiên là Thương Dịch Chi rất thưởng thức A Mạch, nhưng hiện tại vì sao lại cố tình chèn ép nàng? Từ Tĩnh có chút không rõ, theo lý mà nói thì hiện tại đúng là lúc rất cần dùng người, sao ông ta lại có cảm giác như Thương Dịch Chi có ý muốn dấu bảo kiếm trong vỏ? Vì cái gì? Chẳng lẽ là vì muốn tích tụ nhân tài sao?
“Tiên sinh cảm thấy kế sách của A Mạch thế nào?” Thương Dịch Chi đột nhiên hỏi.
“Rất tốt!” Từ Tĩnh hồi đáp.
Thương Dịch Chi nở nụ cười, hỏi: “Rất tốt?”
Từ Tĩnh gật đầu, nhìn vào mắt Thương Dịch Chi, rồi đẩy đồ ăn trên bàn ra, sau đó lấy bản đồ trong người trải lên trên bàn, nói: “Đây là bản đồ địa hình của Dã Lang Câu, mời tướng quân xem.”
……
A Mạch lại mặc vào một thân hắc y nhuyễn giáp của thân binh, trong lòng cảm khái vạn phần, vốn định cười, nhưng vừa nhếch miệng lên trong lòng lại cảm thấy bi ai, đôi mắt chẳng hiểu vì sao lại đỏ mọng, cúi đầu xuống, tay nọ vòng sang ôm chặt lấy khuỷu tay kia, thì thào nói nhỏ: “A Mạch giỏi lắm, A Mạch thực kiên cường, thực kiên cường, thực kiên cường…..”.
Tại thời điểm suýt nữa bị làm nhục, nàng không khóc. Khi bị lính tuần đánh, nàng cũng không khóc. Nhưng bây giờ, khi mọi nguy hiểm đã qua đi, nàng lại muốn khóc.
Trương Sinh đến trại quân y xin thuốc mỡ trị thương trở về, đẩy cửa ra thì bắt gặp A Mạch đang nằm úp sấp ở trên giường, cười nói: “Tiểu tử nhà ngươi vẫn còn nằm úp sấp sao? Thật là quá yếu ớt.” Nói xong đi đến trước giường, dùng sức vỗ vào mông A Mạch một cái.
A Mạch kêu lên một tiếng sợ hãi, thiếu chút nữa nhảy xuống khỏi giường, quay đầu lại, đưa đôi mắt đỏ hồng mắt căm tức nhìn Trương Sinh.
Trương Sinh nhìn ánh mắt đỏ bừng của A Mạch thì có chút kỳ quái, ngạc nhiên nói: “Tiểu tử ngươi còn khóc nữa cơ à? Ôi! Ngươi cũng thật là, người khác không biết, chính tay ta đánh chẳng lẽ còn không biết hay sao? Mới có vậy mà ngươi đã khóc nhè rồi, nếu đánh thực sự thì với hai mươi quân côn ấy không biết tiểu tử ngươi còn ai oán đến đâu?”
A Mạch không nói, sắc mặt có chút ửng đỏ, ngoảnh mặt đi, không buồn để ý tới Trương Sinh. Dù Trương Sinh nương tay, nhưng dù sao cũng là hai mươi quân côn, tuy rằng không đánh nàng đến trầy da tróc thịt, nhưng cũng khiến mông nàng sưng đỏ lên. Một cái vỗ mông vừa rồi của Trương Sinh sao có thể không đau cho được? Hơn nữa vừa rồi nàng kêu lên sợ hãi không phải chỉ vì đau, mà là vì Trương Sinh đột nhiên đánh vào mông của nàng.
Thấy A Mạch không được tự nhiên, Trương Sinh ngược lại nở nụ cười, lấy thuốc mỡ trong người ra, quơ quơ trước mặt A Mạch, cười nói: “Xem này, ta thật vất vả mới xin được từ chỗ quân y, nhanh cởi quần ra, ta giúp ngươi bôi thuốc, trên mặt thì ngươi tự làm, tướng quân còn đang chờ ta đến hầu.”
A Mạch hoảng hốt, sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, hoảng hốt nhìn Trương Sinh, há hốc miệng nói không ra lời.
Trương Sinh thấy bộ dáng của nàng, còn tưởng rằng nàng vẫn còn đang cân nhắc xem nên bôi mông hay bôi mặt, liền trừng mắt nhìn hỏi: “Thế nào? Còn kén chọn sao? Nếu không trước hết lấy mà bôi mặt rồi sau hay bôi mông.”
A Mạch vẫn giữ chặt đai lưng không nói, mặt đỏ bừng.
Trương Sinh có chút phiền, nói: “Không phải ta trách ngươi đâu nha A Mạch! Ngươi sao lại nhiễu sự như vậy? Nếu không phải tướng quân sai ta đi lấy thuốc mỡ cho ngươi, ngươi tưởng rằng đã bị phạt đánh đòn lại còn có thuốc để bôi sao? Ngươi còn kén chọn cái gì!”
Thấy Trương Sinh phát hỏa, A Mạch miễn cưỡng cười nói: “Đa tạ Trương đại ca, ngươi đưa thuốc cho ta, ta tự mình bôi là được, không dám làm phiền đại ca.”
Trương Sinh thấy thế bĩu môi, cười nhạo một tiếng, đem một cái bình sứ men xanh nhỏ để trước mặt A Mạch, nói: “Vậy đi, ta cũng chẳng muốn hầu hạ ngươi đâu, ngươi tự mình bôi đi, xong rồi xuống bếp kiếm chút gì mà ăn, vẫn còn để lại ít bánh bao cho ngươi đấy. Mà thôi quên đi, nhìn ngươi đức hạnh thế này, thôi để ta bưng luôn cho ngươi vậy.”
A Mạch cảm ơn luôn mồm, Trương Sinh phất phất tay, ghé sát vào nhìn kỹ khuôn mặt bầm tím của A Mạch, không khỏi rùng mình, theo bản năng đưa tay lên sờ sờ mặt mình, nói: “Tiểu tử ngươi đúng là có khả năng gây chuyện, nhìn mặt ngươi xưng phù thế này trông rất tội, vốn là một khuôn mặt đẹp, giờ thì tốt rồi, giờ không khác gì một cái mặt heo.”
A Mạch cười khổ, chờ Trương Sinh đi ra, mới mở bình sứ, quệt một chút thuốc mỡ bôi loạn lên mặt, vừa bôi được hai cái liền ngừng lại, nghĩ nghĩ một chút liền lau sạch thuốc mỡ trên mặt đi, rồi dùng tất cả thuốc mỡ trong bình bôi lên cái mông bầm tím. Cả một lọ thuốc mỡ đều bị nàng bôi lên mông thành một tầng rất dày, tỏa ra mùi thuốc nồng đượm, khiến cho vết roi dịu hẳn đi, không còn cảm giác nóng rát như vừa rồi.
Trương Sinh đem bánh bao từ phòng bếp quay trở lại, thấy bình thuốc đã hết nhưng trên mặt A Mạch lại không có chút thuốc mỡ nào liền ngạc nhiên hỏi: “Thuốc mỡ đâu rồi?”
“Bôi hết rồi.” A Mạch cắn một miếng bánh bao, trả lời.
Trương Sinh kinh ngạc, hỏi: “Bôi hết lên mông sao?”
A Mạch có chút đỏ mặt, gật gật đầu, sau đó lại cúi đầu chuyên tâm ăn bánh bao.
Trương Sinh có chút dở khóc dở cười, cuối cùng giơ ngón tay cái hướng về phía A Mạch, nhếch khóe miệng khen: “Cao minh, thật sự là cao minh. Cuối cùng xem như ta đã hiểu được cái gọi là mông quý hơn mặt.”
A Mạch nghẹn miếng bánh bao trong họng, ho hơn nửa ngày mới bình phục, quay đầu liếc mắt nhìn Trương Sinh một cái, không nói gì.
Trương Sinh đem chuyện đáng chê cười này kể cho Thương Dịch Chi nghe, Thương Dịch Chi đầu tiên là cười, sau đó sắc mặt lại trở nên buồn bã, ảm đạm. Mông so với mặt còn quý giá hơn, ở trên miệng người khác có lẽ là chuyện cười, nhưng rơi xuống người A Mạch lại thành bi ai. Thương Dịch Chi biết A Mạch vì sao không xử lý vết bầm tím trên mặt. Họa từ khuôn mặt mà ra, nếu có thể, anh ta muốn A Mạch không có một khuôn mặt đẹp như vậy. Trong lòng Thương Dịch Chi đột nhiên dâng lên loại cảm giác đồng bệnh tương liên. Diện mạo của anh ta cũng thuộc loại quá mức tuấn mỹ, tướng mạo như vậy ở kinh thành cùng thân phận quyền quý, có lẽ nên đắc ý mới phải, nhưng cuối cùng lại thành liên lụy cho bản thân mình. Diện mạo của anh ta so với mẫu thân cùng phụ thân không giống nhau nhiều lắm. Đôi khi anh ta nghĩ nếu có thể giống phụ thân nhiều hơn một chút, có lẽ sẽ không bị những lão tướng chê cười. Thương Dịch Chi đột nhiên cười khổ lắc lắc đầu, nếu thật sự lớn lên giống phụ thân, anh ta làm sao có thể sống đến bây giờ!
Đường Thiệu Nghĩa nghe được tin A Mạch lại trở về thủ phủ[2] trong thành, tìm cơ hội đến gặp nàng, thấy trên mặt nàng tuy rằng bầm tím nhưng cử động lại không hề gặp trở ngại, không khỏi có chút kỳ quái, hỏi A Mạch hiện tại thân thể cảm thấy như thế nào. A Mạch không thể nói tình hình thực tế cho anh ta, nhưng lại không muốn nói dối, đành phải nói Trương Sinh cho nàng thuốc tốt, bôi vào vết thương rất hữu dụng, hiện tại đã không đáng ngại nữa, chỉ có lúc ngủ vẫn phải nằm sấp thôi.
[2]. Thủ phủ: tức là nơi trung tâm của một đô thị. Thủ phủ của thành Dự Châu chính là trung tâm của tòa thành này.
Mặc dù vậy, Đường Thiệu Nghĩa vẫn rất kinh ngạc, bị đánh hai mươi quân côn nếu không bị thương tổn đến gân cốt đã là rất may rồi, chứ đừng nói đến chuyện hiện tại nhìn nàng so với người khác đã chẳng có mấy khác biệt. Đường Thiệu Nghĩa tuy rằng tính tình ngay thẳng, nhưng cũng không phải loại ngu dốt, thấy vẻ mặt A Mạch có chút trốn tránh, liền biết là được quân sĩ thi hành hình phạt nương tay. Anh ta cũng không biết là do Thương Dịch Chi âm thầm an bài, còn tưởng rằng Trương Sinh cùng A Mạch giao tình thâm hậu, cho nên mới hạ thủ lưu tình. Anh ta cân nhắc một chút, vẫn nói: “A Mạch, mặc kệ loại thuốc đó tốt thế nào, bị đánh hai mươi quân côn cũng không hay đâu, ngươi vẫn nên chú ý hơn đến thân thể của mình, đừng để sau này lưu lại di chứng. Trương thị vệ là người tốt, sau này ngươi trăm ngàn lần cũng đừng chọc giận anh ta.”
Những lời Đường Thiệu Nghĩa vừa nói, A Mạch đều hiểu được, liền chắp tay lễ anh ta một lễ rồi nói: “Đa tạ đại ca chỉ điểm, A Mạch hiểu rồi.”
A Mạch tòng quân
Tác giả: Tiên Chanh
Chuyển ngữ: cún con say sữa
...:::...
CUỐN THỨ NHẤT: Phong vân khởi dã mạch sạ phiêu hương
(Gió thổi mây bay khiến hương lúa mạch nơi đồng nội bắt đầu bay đi)
...:::...
Chương 21: Hành trình
Đường Thiệu Nghĩa thản nhiên cười mà không nói gì.
A Mạch sau khi do dự một chút liền hỏi: “Đại ca, hai ngày nay mọi người bận rộn chuyện gì vậy? Ta thấy Thương tướng quân, Thạch tướng quân và Từ quân sư cùng nhau bàn bạc, thảo luận đã lâu, cũng không biết mọi người định làm như thế nào? Là phòng thủ Dự Châu hay đi cứu viện Thái Hưng?”
Đường Thiệu Nghĩa không ngờ A Mạch đột nhiên lại hỏi vấn đề này, có chút khó xử, suy nghĩ một chút, rồi nghiêm sắc mặt nói: “A Mạch, đây là việc quân cơ mật, ta không thể nói cho ngươi được.”
A Mạch thấy thế liền nói: “Không sao, đại ca, ta chỉ tùy tiện hỏi vậy thôi,chỉ tại hai ngày nay thấy Thương tướng quân thường triệu tập các vị tướng lĩnh, cho nên có chút tò mò.”
Đường Thiệu Nghĩa mi mắt khẽ chớp, nói: “Ừ, vậy là tốt. Nhưng ngươi cũng nên mau chóng chăm sóc thân thể mình hồi phục cho tốt, chuẩn bị cho lúc xuất chinh đánh giặc, nếu không e rằng đến lúc đó ngay cả cưỡi ngựa ngươi cũng không làm nổi.”
A Mạch nghe vậy cũng không cảm thấy lạ, nàng thấy Thương Dịch Chi triệu tập quan quân phụ trách quân nhu của thành Dự Châu, trong lòng đã đoán được Thương Dịch Chi chắc chắn sẽ phát động binh mã, chỉ là không biết anh ta cuối cùng là muốn hành quân theo hướng bắc hay hướng nam. Nếu chọn dùng kế sách theo hướng bắc của nàng, đáng lẽ phải gọi nàng đến để hỏi han thật cẩn thận mới đúng, nhưng Thương Dịch Chi lại không hề cho gọi nàng, chỉ vài lần cho gọi Đường Thiệu Nghĩa đến tham dự hội nghị quân sự của hai châu Thanh, Dự mà thôi. Nếu như vậy, xem ra Thương Dịch Chi muốn tập kích lương thảo của Chu Chí Nhẫn rồi. Nghĩ vậy, trong lòng A Mạch không khỏi có chút thất vọng, cảm thấy Thương Dịch Chi vẫn chưa đủ quyết đoán.
Khi Đường Thiệu Nghĩa đi khỏi, A Mạch vừa trở lại trong sân doanh trại của thị vệ, bắt gặp một vóc dáng nam nhân thấp đậm đang đứng bên ngoài nhìn vào doanh trại. A Mạch rút bội đao bên hông ra, cẩn thận, nhẹ nhàng đi về phía đó. Khi còn cách chừng năm sáu bước chân, người nọ đột nhiên quay đầu lại. Không ngờ đó lại là người trong bộ binh doanh thứ bảy của Thanh Châu, giáo úy Lục Cương.
A Mạch ngạc nhiên hỏi: “Lục đại nhân? Ngài làm gì ở đây?”
Lục Cương đột nhiên nhìn thấy A Mạch, chân tay có chút luống cuống, xoay người lại, xấu hổ nói: “Không có việc gì, không có việc gì.”
A Mạch tra bội đao vào vỏ, nói: “Hôm nay không phải phiên ta trực, nếu ngài muốn tìm tướng quân, phải gặp Trương Sinh.”
Lục Cương khoát tay, khuôn mặt ngăm đen đỏ bừng, có chút mất tự nhiên, cười nói: “Không phải, ta không tìm tướng quân, ta là tới tìm ngươi.”
“Tìm ta?” A Mạch kinh ngạc, hỏi: “Không biết đại nhân tìm ta có chuyện gì.”
Lục Cương đem bội kiếm của Đường Thiệu Nghĩa từ sau lưng ra đưa cho A Mạch, ngượng ngùng nói:“Đây là bội kiếm của Đường giáo úy, ta trả lại cho ngươi.”
A Mạch nhận lại kiếm, nhất thời không thể nói gì.
Đây chính là thanh kiếm nàng đã dùng để giết tên đội trưởng kia, về sau đã bị tuần binh thu giữ. Khi Lục Cương đưa nàng đến đây, lại quên đem theo thanh kiếm này, nên vẫn lưu giữ tại quân doanh của Lục Cương. Lục Cương thấy A Mạch không việc gì, thầm nghĩ hóa ra nàng đúng là cục cưng của Thương Dịch Chi thật, anh ta sợ A Mạch trả thù, nên vội mang thanh kiếm này tới giao lại cho nàng.
Lục Cương thấy A Mạch trầm mặc không nói gì, vội vàng giải thích: “Mạch thị vệ, ngày ấy ta cũng không có cách nào khác, ngươi cũng đừng ghi tạc ở trong lòng.”
A Mạch nghe vậy cười cười, chạy nhanh lại, khom người nói: “Lục đại nhân, sao ngài lại nói vậy. Ngày đó vốn là A Mạch vi phạm quân pháp, đại nhân chỉ là làm việc theo quân pháp mà thôi, A Mạch sao dám để bụngTướng quân đã dùng trượng để trách phạt A Mạch rồi, còn lưu lại cho A Mạch nửa cái mạng đến lập công chuộc tội. Hôm nay A Mạch có thể giữ lại nửa cái mạng này, thứ nhất phải cảm tạ ân tình của tướng quân đã không giết A Mạch, thứ hai còn phải cảm tạ đại nhân nữa. Đa tạ đại nhân đã hạ thủ lưu tình, lưu lại cho A Mạch một con đường sống.”
A Mạch nói xong, liền trịnh trọng hạ đại lễ, khiến Lục Cương sợ hãi vội vàng đỡ nàng dậy, nói: “Sao lại nói như vậy, đây vốn không phải là lỗi của Mạch thị vệ, là kẻ kia tự mình muốn chết, đâu thể nào oán trách Mạch thị vệ được. May mắn tướng quân là người anh minh nên đã đảm bảo lẽ công bằng cho Mạch thị vệ.”
A Mạch cười cười, lại khen Lục Cương vài câu, Lục Cương thấy A Mạch cũng không để bụng, trong lòng cũng nhẹ nhõm không ít, cùng A Mạch chuyện phiếm dăm ba câu rồi cáo từ. A Mạch cười, tiễn anh ta ra khỏi doanh trại, đến khi thấy anh ta đã đi xa rồi, nụ cười trên mặt mới dần phai nhạt đi, trong mắt ánh lên một tia tàn nhẫn.
Thương Dịch Chi tuyên bố xuất binh cứu viện Thái Hưng, lựa chọn trong đội ngũ quân Dự Châu những binh lính tinh tráng nhập vào quân Thanh Châu, chỉ để mấy ngàn lão quân cho Thạch Đạt Xuân giữ thành. Thạch Đạt Xuân cũng không dị nghị điều gì, rất phối hợp đem quân lính tinh nhuệ trong tay giao hết cho Thương Dịch Chi. Ngày xuất binh, Thạch Đạt Xuân tiễn Thương Dịch Chi ra khỏi thành, dọc đường đi sắc mặt có chút đăm chiêu, thừa dịp chung quanh không có người liền lên tiếng nói với Thương Dịch Chi: “Dịch Chi, nên để ta lãnh binh đi thôi. Thương lão tướng quân cả đời vì nước, nay dưới gối chỉ có mình ngươi là con nối dõi, sao có thể để ngươi đi mạo hiểm được, ngươi còn nghĩ đến lão tướng quân nữa hay không?”
Thấy Thương Dịch Chi trầm mặc không nói gì, Thạch Đạt Xuân tiếp tục nói thêm: “Nghe nói trưởng công chúa điện hạ thân thể thường xuyên đau ốm, nếu người nghe được tin tức này, chỉ sợ…”
“Thạch tướng quân!” Thương Dịch Chi cắt ngang lời Thạch Đạt Xuân, cười cười, nói: “Trước trận sao có thể đổi tướng, hơn nữa tướng quân đã ở Dự Châu nhiều năm, tất sẽ quen thuộc tình hình Dự Châu hơn ta, chỉ chừa lại ít binh như vậy, lại đều là già yếu, cũng chỉ có tướng quân mới đủ khả năng bảo vệ cho Dự Châu mà thôi!”
Thạch Đạt Xuân nghe vậy cũng chỉ có thể thở dài. Thương Dịch Chi cất tiếng cười sang sảng, rồi phóng ngựa đi lên phía trước, phía sau, đội cận vệ vội vàng đuổi theo, chỉ ngoảnh mặt đi một cái, liếc mắt lại đã không còn thấy bóng dáng người nào.
Một vạn năm ngàn quân Thanh Châu cùng hai vạn năm ngàn tráng binh điều động từ thành Dự Châu, Thương Dịch Chi lĩnh tất cả bốn vạn quân Nam Hạ, vào ngày 26 tháng 10 ra khỏi Dự Châu hướng về phía nam cứu viện Thái Hưng.
Ban đêm, Thương Dịch Chi chia binh làm hai đường, lấy ra một ngàn kỵ binh giao cho phó tướng Hà Dũng đi tập kích nơi cất dấu lương thảo của Đông lộ quân Bắc Mạc. Còn lại, đại quân đi từ hướng nam tới phía tây dãy núi Ô Lan, men theo đường núi hướng về phía Bắc.
Nhìn theo Hà Dũng lĩnh kỵ binh đi về phía Bắc trong đêm tối, Thương Dịch Chi cười lạnh, nói: “Trần Khởi, ta dùng chính cách của ngươi để trả lại cho người.” Thương Dịch Chi lên ngựa, trước khi đi, nhìn thấy A Mạch đứng trong đội cận vệ, liền gọi nàng đến, lạnh giọng hỏi: “A Mạch, hiện tại nếu ngươi hối hận vẫn còn kịp, nếu như muốn bảo toàn tính mạng của mình, bản tướng quân sẽ thả ngươi tự rời đi.”
A Mạch ngồi trên lưng ngựa, vẻ mặt ngưng trọng nói: “A Mạch nguyện một lòng đi theo tướng quân!”
Thương Dịch Chi ngồi yên trên ngựa, lạnh giọng hỏi lại: “Thật sao?”
A Mạch kiên định lớn tiếng nói: “A Mạch thề, cho dù sống hay chết, cũng một lòng đi theo tướng quân, dù muôn ngàn hiểm nguy cũng không sợ, dù phải chết cũng không chối từ!”
Thương Dịch Chi nhíu nhíu khóe miệng, không nói gì nữa, xoay người phóng ngựa phi lên phía trước. Phía sau, A Mạch cùng đội cận vệ đội gấp rút đuổi theo. Từ Tĩnh vẫn ngồi trên xe la của ông ta như trước, bất quá lần này người đánh xe không phải là lão Trương, mà đổi thành một binh sĩ Thanh Châu.
Mông A Mạch vẫn bầm tím, tuy rằng đã đỡ hơn phân nửa, nhưng cưỡi ngựa vẫn không tiện, mới được nửa ngày đã đau đến chết lặng cả người, song như vậy thật ra đã rất tốt rồi, vì ít nhất không đến mức phải đi bộ. A Mạch vài lần đi ngang qua xe la của Từ Tĩnh, lần nào Từ Tĩnh cũng vén mành che lên, cười như không cười hỏi: “A Mạch, có cưỡi ngựa được không? Nếu không lên đây ngồi xe với lão phu, êm lắm!”
A Mạch nghe thấy cũng không hề bực bội, chỉ cực kỳ lễ phép trả lời: “Đa tạ tiên sinh, A Mạch không sao.”
Từ Tĩnh vốn định trêu ghẹo A Mạch, thấy vẻ mặt nàng bình tĩnh như vậy liền mất hết cả hứng thú, nên cũng không trêu chọc nàng nữa.
Một lần, khi A Mạch trở về sau khi truyền tin cho đội ngũ ở phía sau, lúc đi ngang qua bộ binh doanh, đột nhiên nghe thấy có người gọi tên của nàng, ghìm cương ngựa nhìn lại, thì ra là Vương Thất ở bộ binh doanh. Anh ta thấy A Mạch một thân hắc y nhuyễn giáp ngồi trên lưng ngựa, trong mắt ánh lên tia nhìn hâm mộ, không để ý Trương Nhị Đản ở bên cạnh, liền vụng trộm tiến lại gần, nói: “A Mạch, là ngươi thật sao? Vừa rồi thấy ngươi đi qua, Nhị Đản nói là ngươi ta còn không tin.”
A Mạch nhảy xuống, dắt ngựa đi bên cạnh bọn họ, cười nói: “Là ta.” Nói xong lại tiến hai bước tới trước mặt Ngũ trưởng cung kính chào: “Ngũ trưởng.”
Thấy A Mạch hướng mình hành lễ, Ngũ trưởng hoảng sợ, vội vàng nói: “A Mạch, ta không dám nhận lễ của ngươi, trước kia có chút đắc tội, cũng là xin ngài đừng để ý.”
A Mạch vội vàng nói “không có gì”, lại cùng Ngũ trưởng cúi chào, rồi lui trở lại bên cạnh bọn Vương Thất, dắt ngựa đi song song cùng bọn họ.
Vương Thất nhìn nhìn A Mạch, lại thừa dịp trưởng quan không chú ý, cực kỳ hâm mộ sờ soạng ngựa của A Mạch, nói: “Tiểu tử ngươi thật là may mắn, ta đã nói ngươi có nghĩa huynh là một giáo úy đại nhân, thì căn bản không cần đến bộ binh doanh chúng ta chịu khổ, lúc này thì tốt rồi, có cả ngựa để cưỡi, ngươi thăng tiến thì cũng không nên quên các huynh đệ a.”
A Mạch cười cười đang định nói, chợt thấy Đường Thiệu Nghĩa từ phía sau cưỡi ngựa lại gần, liếc mắt đánh giá nàng một cái, lạnh giọng nói: “Lên ngựa.” A Mạch thấy dáng vẻ Đường Thiệu Nghĩa rất nghiêm túc, vội vàng hướng về phía bọn Vương Thất ngượng ngùng cười cười, rồi nhanh chóng xoay người lên ngựa, đuổi theo Đường Thiệu Nghĩa. Chỉ lát sau đã đuổi kịp, A Mạch ghìm cương cùng chạy song song với ngựa của anh ta, gọi: “Đại ca”.
Từ sau khi đến Dự Châu, A Mạch vẫn gọi Đường Thiệu Nghĩa là đại ca, hai người bọn họ tuy rằng không chính thức kết nghĩa giống như lời A Mạch nói, nhưng Đường Thiệu Nghĩa thật ra luôn chiếu cố đến A Mạch, trong lòng A Mạch cũng rất cảm kích anh ta, thực lòng gọi anh ta là đại ca.
Đường Thiệu Nghĩa quay đầu liếc mắt nhìn A Mạch một cái, vẻ mặt nghiêm túc nói: “A Mạch, giờ là lúc nào? Sau khi truyền tin xong thì nên nhanh chóng trở về phục mệnh, sao ngươi lại có thể đứng lại cùng người khác ôn chuyện? Huống chi hiện nay liên quân Thanh, Dự liên hợp lại, nếu để người khác thấy được, họ sẽ không nói ngươi cuồng vọng, mà chỉ nói tướng quân quản lý thuộc hạ không nghiêm mà thôi.”
A Mạch cũng nhận thức được vừa rồi mình quá mức tùy ý, chột dạ nói: “Đại ca, A Mạch sai rồi, về sau ta sẽ không dám nữa.”
Đường Thiệu Nghĩa thấy bộ dạng cúi đầu của A Mạch, cũng không trách cứ thêm nữa, chỉ quay đầu nhìn dãy núi Ô Lan mà trầm mặc không nói.
A Mạch thấy Đường Thiệu Nghĩa không hề giáo huấn nàng, liền thuận miệng hướng anh ta nói: “Đại ca, lần này hành quân đúng là nhanh hơn trước rất nhiều! Lần trước ta theo tướng quân đến Dự Châu, chỉ vài trăm dặm đường, vậy mà đại quân phải phải mất nửa tháng sau mới đến Dự Châu.”
Đường Thiệu Nghĩa nhíu mày, quay đầu kinh ngạc nhìn A Mạch chằm chằm, đến khi A Mạch cảm thấy mất tự nhiên mới nói: “A Mạch, hôm đó nghe thấy ngươi ở trước mặt bao chư tướng bày ra mưu kế, đại ca thập phần bội phục, thấy ngươi chính là kỳ tài quân sự, không nghĩ hôm nay ngươi lại hỏi một câu như của một người bình thường như vậy.”
Sắc mặt A Mạch trở nên quẫn bách nhưng ngay lập tức lại khôi phục lại vẻ thản nhiên, hào phóng nói: “Đại ca, A Mạch chỉ biết chút lý luận suông mà thôi, việc quân lớn nhỏ đều là không hiểu, không biết, mưu kế hôm đó cũng là do Từ tiên sinh vì muốn cứu mạng A Mạch nên đã âm thầm đưa tới trước, chứ cũng không phải do A Mạch nghĩ ra.”
Đường Thiệu Nghĩa nghe nàng nói như vậy, nghi ngờ trong lòng mới có chút tiêu tan, liền đưa nàng rời xa khỏi hàng ngũ một chút rồi mới thấp giọng nói: “Ngươi cũng biết lần xuất binh này, quân sĩ của chúng ta chỉ mang theo lương thực cho mười ngày phải không?”
A Mạch gật đầu, đồ ăn của nàng đang cõng trên lưng, nghe nói là do Tĩnh quốc công phát minh, khi nấu chín vừa có thể ăn vừa có thể uống. A Mạch hỏi: “Đại ca, chẳng lẽ mang theo lương thảo cùng những đồ doanh trướng linh tinh thì tốc độ hành quân lại có thể giảm đi nhiều như vậy sao?”
Đường Thiệu Nghĩa gật gật đầu.
A Mạch trong lòng có chút nghi hoặc, nhịn không được lại hỏi: “Tướng quân nói Thạch tướng quân phía sau phải lập tức phái người vận lương cho chúng ta, nhưng tốc độ hành quân của chúng ta nhanh như vậy, đội quân vận tải lương thực có thể đuổi kịp chúng ta sao?”
Đường Thiệu Nghĩa nhìn A Mạch không nói. Trong lòng A Mạch vừa động, đột nhiên hiểu ra, nhịn không được hoảng sợ hỏi: “Chẳng lẽ nói vậy nhưng thực ra là không có quân vận chuyển lương thực cho đại quân? Với chút lượng thực mà chúng ta mang theo, khi trở về phải làm sao bây giờ?”
Trong mắt Đường Thiệu Nghĩa hiện lên một tia kiên nghị cùng ngoan cường, nhẹ giọng nói: “Trong thành Dự Châu chỉ có mấy ngàn người già yếu, Thạch tướng quân lấy ai vận chuyển lương thảo cho chúng ta? Nếu chúng ta thắng, tự khắc sẽ có lương thảo, nếu thua, đã không thể trở về được thì lương thảo có hay không cũng đâu có ích lợi gì?”
A Mạch nhất thời kinh hãi nói không ra lời, nàng nhìn Thương Dịch Chi ở cách đó không xa, mới hiểu được anh ta đúng là thật nhẫn tâm, dùng không đến bốn vạn bộ binh đi phục kích đại quân Bắc Mạc, ngay cả lương thảo để quay về cũng không chuẩn bị. Nhìn không ra anh ta lại có thể là một công tử phong lưu, đúng là trong suy nghĩ đã quyết “không thành công cũng thành nhân”.
A Mạch tòng quân
Tác giả: Tiên Chanh
Chuyển ngữ: cún con say sữa
...:::...
CUỐN THỨ NHẤT: Phong vân khởi dã mạch sạ phiêu hương
(Gió thổi mây bay khiến hương lúa mạch nơi đồng nội bắt đầu bay đi)
...:::...
Chương 22: Đẫm máu
Mùa thu năm Thịnh Nguyên thứ hai, Thành tổ đem bốn vạn quân đi đánh Bắc Mạc, cách thành Dự Châu hơn sáu trăm dặm về phía Bắc, cùng Trần Khởi tiếp chiến, tiêu diệt hơn hai vạn binh lực địch, Trần Khởi đại bại, bỏ chạy khỏi Tĩnh Dương.
– xuất từ [ hạ sử - thành bản gốc kỉ ] –
Dã Lang Câu chính là thượng nguồn của sông Bình Nguyên, mặc dù gọi là câu[1] , thực ra chỉ là một cái khe nhỏ hẹp. Phía tây uốn lượn quanh đỉnh núi cao nhất trong dãy Ô Lan, đến phía đông thì bắt đầu dội xuống thành thác nước Khâu Lăng. Đêm đó, kỵ binh Bắc Mạc của Thường Ngọc Thanh chính là từ trên triền núi phía tây lao xuống, sát nhập vào quân doanh của viện quân Tĩnh Dương vốn đang ngủ say, giết sạch mười lăm vạn đại quân, sau đó ở sườn dốc phía đông đào mấy cái hố rất lớn chôn vùi tất cả. Có lẽ là chôn lấp sơ sài, nên từ đó về sau, mỗi khi đến nửa đêm, trên sườn dốc này liền xuất hiện những đốm lửa xanh lập lòe, như là một đám hồn phách của những người chết oan. Gần đó, vốn cũng có mấy hộ nông gia sinh sống, nhưng từ đó về sau, tất cả cũng đều bỏ đi hết, khiến Dã Lang Câu lại càng thêm hoang vắng.
[1]. Câu: lạch nước.
Liên quân Thanh, Dự đến Dã Lang Câu vào ngày mùng 3 tháng 11, quả nhiên đã đến trước đại quân Bắc Mạc. Thám tử hồi báo, đại tướng quân Bắc Mạc Trần Khởi dẫn hai vạn kỵ binh và năm vạn bộ binh, đi từ Tĩnh Dương, Nam Hạ, đã đến một trấn nhỏ cách Dã Lang Câu năm mươi dặm về phía bắc, hiện đang đóng quân ở đó.
Thương Dịch Chi cùng Từ Tĩnh nhìn nhau, trong mắt đều ánh lên một tia kích động cùng hưng phấn, còn có chút khẩn trương không dễ phát hiện. Từ Tĩnh nói: “Trời cũng giúp ta, chúng ta vẫn còn thời gian một đêm để cho đại quân nghĩ ngơi hồi phục. Trần Khởi đã ở tiểu trạm, sáng mai nhổ trại tất nhiên là kỵ binh đi trước, đồ quân nhu áp tải phía sau. Khi đã lọt vào Dã Lang Câu, kỵ binh của Trần Khởi liền khó có thể dụng võ. Chỉ cần đánh úp kỵ binh, thì bộ binh phía sau không chừng cũng sẽ loạn. Chúng ta thiếu kỵ binh, cũng không thể chỉ trông vào lợi thế địa hình, cho nên chỉ có thể dùng bộ binh đến đánh!”
Thương Dịch Chi khẽ gật đầu đồng ý, không nói nhiều lời, liền dựa theo kế hoạch mà bố trí binh lực. Hơn hai vạn quân Nam Hạ mai phục tại Dã Lang Câu thành một trận địa kiên cường, đồng thời bố trí năm ngàn cung thủ ở hai cánh. Hai cánh này nghiêng về phía trước, kéo dài đến hai sườn núi, nếu kỵ binh Bắc Mạc lọt vào vị trí trung tâm, chẳng những không thể bỏ chạy, mà còn bị cung thủ hai mặt vây chặt, phơi mình dưới mưa tên. Để bảo vệ cung thủ, Thương Dịch Chi lại rút ra hai ngàn trong tổng số ba ngàn kỵ binh dàn hàng ở phía sau, mỗi bên một ngàn kỵ binh. Bên ngoài cánh phải, nghe theo kế của Đường Thiệu Nghĩa, lại bố trí thêm một ngàn kỵ binh làm lực lượng đột kích cùng truy kích, hạ lệnh cho bọn họ chỉ cần bộ binh Bắc Mạc bắt đầu có động tĩnh liền lập tức vọt tới phía sau bọn họ giáp công[2] .
[2]. Giáp công: tấn công giáp lá cà.
Các tướng đều lĩnh mệnh mà đi. Quân Nam Hạ sau một đêm nghỉ ngơi hồi phục liền bố trí những quân chủng khác nhau vào từng trận địa phù hợphính giữa là trận địa của chủ lực bộ binh do quân Thanh Châu của Thương Dịch Chi tạo thành, mỗi binh sĩ đều cầm trường mâu trong tay, hàng ngũ nghiêm chỉnh canh giữ ở nơi đó.
“Dùng trận địa trường mâu đối phó với kỵ binh?” A Mạch nhìn trận địa bộ binh phía dưới, hỏi Đường Thiệu Nghĩa.
Trên mặt Đường Thiệu Nghĩa cũng không biểu lộ điều gì, lại khiến cho A Mạch cảm thấy một không khí xa lạ, xơ xác, tiêu điều tràn ra, rồi anh ta bình tĩnh trả lời: “Người đời nói thiết kỵ của thát tử Bắc Mạc là thiên hạ vô địch, lại không biết rằng Tĩnh quốc công của ta từ hai mươi năm trước đã từng nói, chỉ cần dùng chiến lược, chiến thuật hay thủ đoạn nào đó khiến cho kỵ binh khi tấn công chính diện vào bộ binh của ta sẽ vấp phải một trận địa được bố trí ngay ngắn, kín kẽ thì bộ binh có thể có được ưu thế phòng ngự rất lớn.”
A Mạch không nói gì, vốn chỉ nghĩ là quân Nam Hạ sẽ ở trong này phục kích đại quân Bắc Mạc, rồi sau đó mặt đối mặt đánh một trận, thì ra hiện giờ quân Nam Hạ lại sử dụng phương pháp khiến cho kỵ binh Bắc Mạc chủ động tấn công mình rồi bộ binh bày trận gây trở ngại cho kỵ binh Bắc Mạc. Nàng không khỏi nghĩ đến phụ thân trong lúc vô tình từng nói rằng bộ binh và kỵ binh đều có ưu khuyết điểm riêng, thật ra so với những lời Đường Thiệu Nghĩa vừa nói cũng có chút đạo lý tương tự.
Đường Thiệu Nghĩa theo thói quen định đưa tay vuốt bội kiếm bên người, đột nhiên hỏi A Mạch: “Vì sao không đeo thanh kiếm ta đưa, ta chính là thiệt tình muốn tặng cho ngươi, tuy nói rằng kiếm là vũ khí được quân đội trang bị, nhưng cũng là vật phẩm của quan quân, có thể tặng cho người khác được.”
A Mạch cười rạng rỡ, vỗ vỗ loan đao bên sườn nói: “Đại ca, ta mới học được chút đao pháp, tuy rằng chỉ là múa đao đùa giỡn thôi nhưng thật ra cũng thấy thuận tay. Ta biết đại ca là thành tâm tặng cho ta bội kiếm, nhưng ta mang theo chỉ sợ sẽ làm hỏng mất một thanh kiếm tốt. Nếu ở trong tay đại ca, có khi nó còn được tắm chút máu của thát tử.”
Đường Thiệu Nghĩa không phải một bà mẹ già, nghe A Mạch nói như vậy, liền thân thiết hỏi: “Đao pháp của ngươi đã thuần thục chưa?”
A Mạch cười nói: “Cũng khá, Trương Sinh là một thầy giáo giỏi, anh ta dạy rất cẩn thận, hơn nữa ta lại thông minh, đương nhiên học rất nhanh.”
Thấy A Mạch khoe khoang, trên mặt Đường Thiệu Nghĩa cũng lộ ra ý cười, ánh mắt đảo qua A Mạch hiện lên một chút ôn nhu, lại quay đầu lẳng lặng nhìn dưới núi, đột nhiên nhẹ giọng hỏi: “A Mạch, ngươi có sợ không?”
“Sợ?” A Mạch sửng sốt, lập tức vừa cười, vừa lắc lắc đầu, nói: “Không, ta không sợ.”
Đường Thiệu Nghĩa quay người nhìn A Mạch, môi khẽ cười, kiên nghị nói: “A Mạch, ta phải đi rồi, đại khái đợi không đến giữa trưa thát tử sẽ đến đây, ngươi mau quay trở lại bên cạnh tướng quân đi.”
A Mạch gật đầu không nói gì.
Đường Thiệu Nghĩa cụp mắt, lại thấp giọng nói: “Ngươi bảo trọng.” Nói xong liền lên ngựa phi xuống dưới núi.
Trong lòng A Mạch có chút rầu rĩ, tựa hồ mỗi một lần cùng anh ta tách ra, anh ta đều xoay người rời đi, sau đó cũng sẽ không quay đầu lại. A Mạch đột nhiên cười khổ, dùng sức lắc lắc đầu, đem chút thương cảm không nên có bức ra ngoài.
Sáng sớm ngày mùng 4 tháng 11, đại quân Bắc Mạc nhổ trại. Quả nhiên là kỵ binh đi trước, bộ binh đi sau, cuối cùng là đội quân vận tải lương thảo và đồ quân nhu. Khi còn cách quân Nam Hạ khoảng hai mươi dặm, thám báo Bắc Mạc phát hiện phía trước Dã Lang Câu xuất hiện kỵ binh Nam Hạ, liền hồi báo tướng tiên phong là Phó Hướng. Phó Hướng xuất thân con nhà tướng tại Bắc Mạc, cùng Thường Ngọc Thanh xưng là tướng môn song tú[3]. Phó Hướng tính tình cao ngạo, nhất là từ sau khi Thường Ngọc Thanh nhờ ngàn dặm bôn tập[4] viện quân Nam Hạ mà thành danh, trong lòng rất bất bình, nay nghe thám báo phát hiện kỵ binh Nam Hạ, không những không kinh sợ mà còn lấy làm mừng, lệnh cho kỵ binh tiếp tục tiến lên, cũng không đem tin tức này hồi báo cho nguyên soái Trần Khởi.
[3]. Tướng môn song tú: hai đại biểu tinh tú xuất thân từ gia đình tướng gia.
[4]. Bôn tập: cuộc tập kích lớn.
Đến giữa trưa, kỵ binh Bắc Mạc đã tiến vào phía trong Dã Lang Câu, quả nhiên gặp bộ binh Nam Hạ bày trận chờ ở bên trong khe. Phó Hướng muốn chấm dứt trận chiến trước khi quân của Trần Khởi ở phía sau đến nơi, vì thế liền hạ lệnh cho kỵ binh phóng lên. Kỵ binh Bắc Mạc cũng không chú ý đến hai cánh cung thủ của quân Nam Hạ, trực tiếp đột kích vào giữa trận. Ngàn vạn kỵ binh chen chúc xông tới, khiến ngọn núi cao nhất của dãy Ô Lan cũng phải rùng mình run rẩy, bụi vàng cuốn theo trăm ngàn vó ngựa, che khuất cả ánh mặt trời.
Kỵ binh Bắc Mạc tốc độ càng lúc càng nhanh, khoảng cách càng ngày càng gần, những kỵ binh phía trước đã muốn vung đao, nhưng đúng vào lúc mắt thấy sẽ nhảy vào giữa trận của đối phương, thì bộ binh trước mắt đột nhiên ngồi xuống, sau đó chính là trường mâu sắc nhọn nghênh đón.
Kỵ binh đang dùng tốc độ nhanh nhất lao tới nên không có khả năng dừng lại. Chính vì vậy mà kỵ binh Bắc Mạc chỉ có thể trơ mắt nhìn chính mình cưỡi ngựa nhảy vào trong một rừng trường mâu. Có người bị trường mâu trực tiếp chĩa lên trời, có người tránh được, nhưng ngựa lại bị trường mâu đâm tới, vì thế mà ngã xuống, cuối cùng cũng vẫn bị hất ngã, hoặc chết hoặc bị thương, rồi rất nhanh sẽ có người vung đạo hạ xuống.
Kỵ binh ở hai bên cũng không thể chạy thoát, rất nhiều người đã bị trúng tên của cung thủ Nam Hạ bố trí hai bên sườn núi bắn xuống.
Trong lúc nhất thời, trường mâu dựng đứng như tường thành, tên từ trên trời bay xuống như mưa. Đó chính là cách mà quân Nam Hạ khiến kỵ binh Bắc Mạc phải xuống ngựa, hàng ngàn con ngựa không có người cầm cương chạy như bay khắp nơi, khiến hàng ngũ bọn họ càng thêm hỗn loạn…
Hiệu quả, đúng là tốt hơn cả mong đợi.
Rất nhiều năm sau, trong sách giáo khoa của học viện quân sự Nam Hạ đều nhắc tới trận chiến tại Dã Lang Câu, thậm chí còn nhấn mạnh đến tính mạo hiểm và yếu tố trùng hợp của trận đánh. Hai vạn bộ binh Nam Hạ chặn đánh hai vạn kỵ binh Bắc Mạc: vị trí hiểm yếu; tướng chỉ huy kỵ binh Bắc Mạc lại là tên Phó Hướng tự cuồng tự đại. Cả hai yếu tố này kết hợp lại, làm nên chiến thắng tại Dã Lang Câu, thiếu một trong hai thứ cũng không được.
Trận chiến này vẫn tiếp tục đến sau giờ ngọ, quân Nam Hạ bắt đầu tấn công, bắn bị thương tướng tiên phong Phó Hướng của Bắc Mạc, kỵ binh Bắc Mạc mất đi sức chống cự, lập tức rút về phía sau. Khi bộ binh Bắc Mạc tới Dã Lang Câu, cũng vừa lúc gặp kỵ binh của mình đang bỏ chạy tán loạn. Bộ binh không kịp mở rộng khoảng cách hàng ngũ để cho kỵ binh đi qua, khiến hai bên lao vào nhau, trong lúc nhất thời, người ngã ngựa đổ, người Bắc Mạt bị chính kỵ binh của mình dẫm chết vô số. Theo sát ở phía sau kỵ binh Bắc Mạc, quân Nam Hạ lại đang đánh tới.
Trên sườn núi, A Mạch đứng phía sau Thương Dịch Chi quan sát tình hình chiến đấu, thấy từ phía xa xa, bộ binh Bắc Mạc sau một lát hỗn loạn đã dần ổn định trở lại, mở rộng khoảng cách đội ngũ cho kỵ binh của mình đi qua, liền biết được trong quân Bắc Mạc đã có người ổn định trận tuyến.
Thương Dịch Chi bỗng chau mày, sau khi dùng ánh mắt hỏi Từ Tĩnh một chút, liền trầm giọng nói: “Đi báo với Đường Thiệu Nghĩa, bắt đầu hành động, đánh sâu vào phía sau bộ binh Bắc Mạc.”
A Mạch nhận lệnh, liền ra roi thúc ngựa phi về hướng Đường Thiệu Nghĩa mai phục kỵ binh. Vừa đuổi tới cửa khẩu của Dã Lang Câu, chợt thấy phía sau quân Bắc Mạc đột nhiên loạn cả lên, Đường Thiệu Nghĩa đã dẫn một ngàn kỵ binh ở phía sau trận địa đánh vào. A Mạch cười, biết mình không cần phải đi nữa, liền quay ngựa trở về bên cạnh Thương Dịch Chi để phục mệnh, nhưng chính trong lúc xoay người, nàng bỗng thấy quân Bắc Mạc đột nhiên dựng lên một lá cờ lớn, phía trên viết một chữ “Trần”.
Trần Khởi! A Mạch trong lòng cứng lại, liền hiểu được thủ lĩnh quân Bắc Mạc lần này đúng là Trần Khởi! Nàng mặc dù vẫn đi theo bên cạnh Thương Dịch Chi, nhưng mỗi khi Thương Dịch Chi họp quân sự đều không cho phép cận vệ ở bên cạnh. Hơn nữa, lần này hành động thập phần cơ mật, cho nên các tướng lãnh đều rất kín miệng, cho nên A Mạch không hề biết Trần Khởi chính là tướng cầm quân lần này.
A Mạch gắt gao nghiến chặt khớp hàm, trên mặt không còn chút huyết sắc, hai tay cầm cương ngựa đã nổi gân xanh, trong mắt lóe ra hai ngọn lửa. Đột nhiên, A Mạch dùng sức thúc mạnh hai chân vào bụng ngựa, giật dây cương, lao vọt vào trong hàng ngũ quân Bắc Mạc.
Nàng muốn đi tìm anh ta, nàng muốn hỏi anh ta là vì cái gì!
Binh lính Nam Hạ cùng Bắc Mạc đang ra sức chém giết lẫn nhau, chiến trường vô cùng hỗn loạn. A Mạch phi ngựa từ trên sườn núi lao xuống, lọt vào giữa nơi hỗn chiến của quân đội hai nước, nhắm thẳng về phía quân Bắc Mạc mà phóng tới. Nàng múa tít thanh đao trong tay, thỉnh thoảng lại từ trên lưng ngựa cúi xuống chém ngã lính Bắc Mạc bên cạnh, máu không chỉ vấy đỏ phía trên thân thể của nàng, mà hạ thể cùng bộ lông trắng xám của con ngựa nàng đang cưỡi cũng đều bị nhuộm đỏ…… Nàng chưa bao giờ giết nhiều người như vậy, cũng chưa bao giờ phát giác mình lại cưỡi ngựa giỏi như vậy. Vào giờ phút này, A Mạch đã không phải là A Mạch nữa, mà chỉ còn lại một lưỡi đao giết người.
A Mạch vung đao bổ về phía một tên lính Bắc Mạc, lực đánh của nàng mạnh đến nỗi khiến thanh đao cắm thật sâu vào trong cơ thể người nọ, nàng không còn nghe được tiếng kêu la thống khổ của người đó, hết thảy trước mắt nàng đã không còn đường nét hay âm thanh nữa, chỉ còn duy nhất một động tác vung lên, hạ xuống, lặp đi lặp lại. Mỗi một lần vung đao lại một lần xuất hiện thêm một gương mặt thống khổ. Trong lúc nàng đang cố sức rút đao ra khỏi cơ thể của người nọ, còn chưa kịp chém vào tên lính khác, đột nhiên cảm thấy dưới thân hẫng một cái, chiến mã của nàng đã bị đâm trúng cổ, thân hình to lớn của nó ầm ầm đổ xuống. Cơ thể A Mạch phản ứng trước khi kịp suy nghĩ, theo bản năng toàn thân hướng sang bên cạnh lăn đi, cùng lúc tránh được lưỡi đao của địch nhân chỉ cách đó nửa bàn chân……
Lúc này, A Mạch vốn không còn là A Mạch. Trong đầu nàng chỉ là một mảnh trống rỗng, thân thể theo bản năng né qua bên cạnh tránh được lưỡi đao vừa chém tới, sau đó vung đao trong tay, từng bước một lao sâu vào trong hàng ngũ quân Bắc Mạc.
Lá cờ viết chữ “Trần” kia càng lúc càng tới gần, người trước mặt đã bị nàng dùng đao chặt đứt yết hầu, máu từ miệng vết thương phun ra như nước, rơi lên tóc của nàng, sau đó chảy xuống trán, phủ mờ ánh mắt của nàng, nàng tựa hồ lại ngửi thấy được mùi máu, giống như máu của phụ thân đêm đó, ánh lửa chói mắt, lại là một màu đỏ khác.
Khí lực, cuối cùng cũng đã cạn, nhưng trước mặt cũng không có người nào dám đến gần để ngăn trở nàng. A Mạch, một thân đầy máu, tỏa ra sát khí lạnh thấu xương, cứ như vậy đi từng bước kiên định về phía lá cờ.
Dưới cờ, một thanh niên dáng người cao lớn đang đứng, một thân chiến bào đen truyền thống của Bắc Mạc, tay vịn bảo kiếm bên hông, thần sắc hờ hững nhìn một kỵ binh Nam Hạ từ sau trận lao tới.
A Mạch tòng quân
Tác giả: Tiên Chanh
Chuyển ngữ: cún con say sữa
...:::...
CUỐN THỨ NHẤT: Phong vân khởi dã mạch sạ phiêu hương
(Gió thổi mây bay khiến hương lúa mạch nơi đồng nội bắt đầu bay đi)
...:::...
Chương 23: Ác mộng
Trần Khởi vì muốn lôi cuốn quân Bắc Mạc, nhưng phía sau đột nhiên lại thấy xuất hiện kỵ binh Nam Hạ, nên mới cố ý dựng soái kỳ lên, quả nhiên kỵ binh liền xông về phía soái kỳ. Anh ta thản nhiên nở nụ cười, nhưng ý cười này chưa tới đáy mắt đã thu trở lại, anh ta đứng quan sát bốn phía đang chém giết, lẳng lặng nhìn kỵ binh quân địch ở phía xa xa, rõ ràng là có ý đồ phá tan kỵ binh bên này.
Thấy kỵ binh Nam Hạ đang dần dần tới gần, cận vệ đứng sau lưng Trần Khởi không khỏi có chút khẩn trương, vội dắt ngựa của Trần Khởi tiến lên khuyên: “Nguyên soái, nên lên ngựa đi.”
Trần Khởi ôn hòa cười, không cự tuyệt hảo ý của cấp dưới. Cận vệ của anh ta chỉ sợ chủ soái xảy ra điều gì sơ xuất, lặng lẽ đem Trần Khởi bảo vệ ở giữa.
Bên sườn chiến trường phía tây đột nhiên truyền đến một trận xôn xao, khiến Trần Khởi quay đầu nhìn về hướng đó, liền thấy một tên lính Nam Hạ đã tiến sâu vào trong trận địa của quân mình, như hung thần mới từ trong địa ngục xông ra, đi đến đâu, quân Bắc Mạc đều hoảng sợ tránh ra đến đó, nhưng hắn lại vẫn liều chết xông tới. Trần Khởi nhíu mày, một viên tướng bên cạnh thấy vậy, vội vàng nói: “Để ta đi loại bỏ tiểu tử kia!” Nói xong, không đợi Trần Khởi phân phó, liền thúc ngựa tiến lên.
Bên này, A Mạch phải dùng toàn lực mới tránh được mũi thương lao đến, chưa kịp chém lại địch nhân một đao, người nọ liền lùi ra sau, sau đó dùng thương đâm về phía nàng. Nhiều người quá! Giết không hết! Chém ngã một người lại xuất hiện thêm một người. Luôn có những tên lính Bắc Mạc gan dạ từ trong đám người phía sau lao đến, làm cho nàng không giết cũng không được.
Nhưng thật sự nàng đã không còn khí lực.
A Mạch cắn chặt răng, giơ cao thanh đao trong tay, đi về phía trước từng bước, lại khiến cho tên lính Bắc Mạc đi theo nàng lui từng bước. Nhìn mũi thương run run trước mặt, khóe miệng A Mạch lộ ra một tia cười lạnh. Bọn họ sợ nàng. Tuy rằng hiện tại nàng đã không còn khí lực để chém giết ai, nhưng bọn họ lại sợ bị nàng giết. Nàng cười lạnh, lại bước về phía trước, đột nhiên phía trên đùi phải mềm nhũn, thân thể liền không thể khống chế được chúi về phía trước.
Bây giờ nếu ngã xuống, sẽ là loạn đao phân thây, chết không có chỗ chôn!
A Mạch rùng mình, chân trái theo bản năng nhảy nhanh về phía trước, vội vàng dùng đao chống đỡ, miễn cưỡng không ngã xuống, nhưng người cũng đã quỳ rạp trên mặt đất.
Không biết một mũi tên từ nơi nào bắn tới, vừa lúc bắn trúng đùi A Mạch, mũi tên cắm vào thịt rất sâu, đuôi mũi tên vẫn còn hơi rung lên.
Trong khoảng thời gian ngắn, quân lính Bắc Mạc ở bốn phía cũng có chút phản ứng mà tiến lại gần, mặc dù thấy A Mạch đột nhiên quỳ xuống, nhưng vừa rồi cảnh tượng nàng chém giết và số người chết trong tay nàng vẫn khiến bọn họ kinh hãi, không dám vọng động, chỉ vây xung quanh, không dám tiến lên.
A Mạch muốn chống đao đứng dậy, nhưng mấy lần nhích người lên, vết thương trên đùi lại đau đến thấu xương mà nặng nề quỳ gối xuống.
Rốt cục, bên cạnh có một địch nhân thử đi đến gần nàng, từng bước, từng bước một, chậm rãi giơ trường đao trong tay……
Chẳng lẽ sẽ chết như vậy sao? A Mạch rốt cục không suy nghĩ gì nữa, cứ như vậy quỳ trên mặt đất, nhìn xuyên thấu qua màn máu đỏ tươi trước mắt về phía xa xa, nơi đó, lá cờ nguyên soái vẫn phần phật bay trong gió. Máu khiến tầm mắt nàng trở nên mơ hồ, khiến cho nàng nhìn không rõ lắm người ở phía dưới lá cờ. Khi lưỡi đao đang xé gió lao đến, muốn chém vào khuôn mặt của nàng, nàng lại lập tức cảm thấy vô cùng thư thái, không còn sợ hãi, không còn oán hận……
Vậy thì cứ chết đi. Chết là hết, tất cả sẽ được giải thoát. Không cần phải chạy trối chết, không cần tiếp tục lưu lạc, không cần đóng giả nam trang, cũng không cần phải hỏi xem là vì cái gì. Có thể gặp được phụ thân và mẫu thân…… Phụ thân sẽ nhấc bổng nàng giơ lên cao, cười thật tươi, dùng râu cọ vào hai má của nàng. Còn mẫu thân? Sẽ cầm gậy trúc đuổi theo đánh vào mông của nàng? Cứ đuổi đi, cũng không sao cả, nàng biết mẫu thân chỉ là hù dọa nàng chứ đâu nỡ đánh nàng.
Nhưng…… Nơi đó sẽ có Trần Khởi ca ca phải không?
Có… có… có cậu thiếu niên cùng nàng chơi đùa, cùng nàng lớn lên, có người thanh niên từng đỏ mặt chụp gáy nàng…… A Mạch nở nụ cười, ở giây phút cái chết đang tiến lại gần, nàng đột nhiên nở nụ cười thật nhẹ nhàng, lộ ra một hàm răng trắng bóng, không tương xứng cùng sắc mặt.
Nét tươi cười này…… Chưa bao giờ sáng lạn như thế.
Nét tươi cười ấy, xuyên thấu qua làn mưa máu trong không trung, xuyên qua vô số tiếng chém giết, giống như một mũi tên vô cùng sắc bén, lập tức xuyên thủng trái tim Trần Khởi. A Mạch! Đây là A Mạch! Tuy rằng nàng mặc nam trang, tuy rằng nàng cao lên rất nhiều, tuy rằng khuôn mặt nàng đầy máu, nhưng nụ cười tươi này chính là của nàng, tựa hồ như rất nhiều năm trước đây, lần đầu tiên nhìn thấy nàng tươi cười, nụ cười vô cùng sáng lạn lập tức xuyên qua không gian, đánh thẳng vào trong cơ thể của anh ta. Anh ta chỉ cảm thấy trong lòng cứng lại, lồng ngực như bị ai đó bắn trúng, rốt cuộc không hút nổi một chút không khí nào. Anh ta muốn ngăn lưỡi đao đang chém xuống đầu nàng. Nhưng ngay cả miệng cũng cứng đờ không thể phát ra âm thanh. Cả người đều cứng lại, chỉ có thể ngồi đó trơ mắt nhìn lưỡi đao kia từng chút một tới gần đỉnh đầu của nàng.
A Mạch nhắm mắt lại, mặc dù ý niệm phải chết hiện lên trong đầu, nhưng cánh tay lại vẫn theo bản năng nâng lên, nghênh đón lưỡi đao kia đang hạ xuống. Nhưng đợi một lúc mà thanh đao kia vẫn chưa hạ xuống, A Mạch khó hiểu trợn mắt, thì thấy trước ngực địch nhân kia đã trúng một thanh kiếm, hét lớn một tiếng rồi ngã về phía sau.
Thanh kiếm này, nàng nhận ra nó, là bội kiếm của Đường Thiệu Nghĩa, là thanh kiếm mà nàng đã trả lại cho Đường Thiệu Nghĩa!
Đường Thiệu Nghĩa từ xa phóng ngựa lại, mắt thấy A Mạch sẽ rơi đầu, trong lúc cấp bách không kịp dùng cung tên, liền trực tiếp lấy thanh bội kiếm đang cầm trong tay như một thanh chủy thủ[1] phi đến, vừa lúc cứu A Mạch một mạng.
A Mạch chưa kịp phản ứng thì Đường Thiệu Nghĩa đã phi tới, cúi người đưa tay chụp lấy nàng nhấc lên lưng ngựa, hét lớn: “Chúng ta đi!”
Một viên tướng Bắc Mạc thúc ngựa chạy đến, trường đao vung lên chém thẳng vào A Mạch và Đường Thiệu Nghĩa. Trong tay Đường Thiệu Nghĩa không có binh khí, không dám đón đỡ trực diện, liền nắm lấy bàn tay cầm đao của A Mạch hướng về phía thanh đao kia đang lao tới. Hai con chiến mã lướt qua nhau, đao phong sắc bén cũng dán sát vào chóp mũi của A Mạch, A Mạch vội vàng giơ đao lên đỡ, hai thanh đao chạm vào nhau, tia lửa văng ra khắp nơi.
A Mạch trong cổ họng bật rên lên một tiếng, Đường Thiệu Nghĩa phụ giúp nàng ngồi dậy, không có thời gian hỏi nàng thấy như thế nào, chỉ giục ngựa hướng ra phía ngoài phóng đi. Một đám quân lính Bắc Mạc xông lại, A Mạch xoay đao đưa về phía sau cho Đường Thiệu Nghĩa, rồi vội vàng cúi người xuống, gắt gao ôm lấy cổ ngựa. Đường Thiệu Nghĩa cầm đao trong tay, như hổ thêm cánh, mấy bộ binh Bắc Mạc này sao có thể ngăn được anh ta. Qua mấy lần chém xuống, bọn họ cũng đã vọt tới bên cạnh chiến trường, phía trên triền núi phía tây.
Đường Thiệu Nghĩa lúc này mới dám nhìn A Mạch, thấy trên đùi phải của nàng trúng một mũi tên, máu đã ướt đẫm cả ống quần, anh ta không dám tùy tiện nhổ, chỉ cắn răng nói: “Gắng chịu!” Nói xong không đợi A Mạch phản ứng liền vung đao chém đứt thân mũi tên, chỉ chừa phần đầu mũi tên ở trên đùi A Mạch.
A Mạch kêu thảm thiết một tiếng, thân thể cứng đờ liền trượt khỏi lưng ngựa rơi xuống. Đường Thiệu Nghĩa vội vàng đỡ lấy nàng, thấy trên mặt nàng mồ hôi lạnh đầm đìa, trộn lẫn với máu đang chầm chậm chảy xuống.
Phía sau, trong quân Bắc Mạc có chút biến động khác thường, Đường Thiệu Nghĩa thấy trận tuyến Bắc Mạc vốn lúc trước đã có chút ổn định, thế nhưng giờ lại loạn cả lên, trong lòng không khỏi có chút kỳ quái. Bất quá giờ phút này cũng không rảnh để xem xét, chỉ thầm nghĩ chạy thật nhanh đưa A Mạch trở về nơi Thương Dịch Chi đang quan sát trận địa, chỉ có ở đó mới có quân y.
“A Mạch, ngươi cố gắng nhẫn nhịn, ta lập tức đưa ngươi trở về bên cạnh Thương tướng quân.” Đường Thiệu Nghĩa nói.
A Mạch đã muốn cắn nát môi dưới, chỉ vì muốn duy trì một chút tỉnh táo, không cho phép mình ngất đi. Nàng bị thương, nếu tìm quân y băng bó, thì có khả năng sẽ bị tiết lộ thân phận, cho nên nàng phải tỉnh táo.
Thương Dịch Chi vẫn chuyên chú nhìn vào chiến trường dưới núi, thế trận của Bắc Mạc hiển nhiên đã tan tác, Trần Khởi dường như đột nhiên mất đi khả năng khống chế đối với quân đội. Thắng lợi ở ngay trước mắt, tay Thương Dịch Chi có chút run run, sợ bị người khác nhìn thấy, đành phải gắt gao nắm chặt thành quyền.
Khi Đường Thiệu Nghĩa mang A Mạch đến, hai người lập tức theo nhau ngã nhào xuống dưới, cận vệ mang hai người đến trước mặt Thương Dịch Chi. Thương Dịch Chi nhìn A Mạch, trong mắt hiện lên tia mừng rỡ, nhưng lập tức lại trở nên lạnh lùng, vẻ mặt bình tĩnh, nheo mắt đánh giá A Mạch, lạnh giọng nói: “Cho ngươi đi truyền tin, chứ ai cho ngươi đi đóng vai anh hùng?”
A Mạch cũng không nói gì, chỉ lê chân quỳ rạp trên mặt đất, trước mắt, cảnh vật đã có chút nhòa đi. Giọng nói của Thương Dịch Chi cũng như ở một nơi rất xa truyền tới, nghe có chút mơ hồ.
Từ Tĩnh có chút không đành lòng, hàng lông mày giật giật, vội vàng khuyên Thương Dịch Chi: “Tướng quân, A Mạch mất máu nhiều lắm, trước cứ để cho quân y băng bó vết thương cho hắn đã rồi hỏi sau đi.”
Thương Dịch Chi nhìn A Mạch hừ lạnh một tiếng, không thèm nhắc lại. Trương Sinh thấy thế liền mang Đường Thiệu Nghĩa cùng A Mạch đi tìm quân y. Quân y thấy A Mạch cả người đầy máu, nhất thời cũng không biết nàng bị thương ra sao, liền bảo Đường Thiệu Nghĩa cởi áo khoác của nàng ra. A Mạch tuy có chút mơ hồ, nhưng với chút ý trí còn sót lại nghe vẫn còn hiểu được, liền đưa tay ngăn cản Đường Thiệu Nghĩa, kiên cường chống đỡ nói: “Nơi khác không có, chỉ có trên đùi.”
Nói xong liền tự mình đi tìm vết thương trên đùi, nhưng trên tay một chút khí lực đều không có, ngay cả xé rách ống quần ra cũng không làm được. Đường Thiệu Nghĩa nhấc tay A Mạch ra, hai tay cầm ống quần của nàng, dùng sức xé một cái, ống quần từ trên đùi rách toạt xuống dưới.
Chân A Mạch thon dài mà rắn chắc, không thể nhìn thấy chút lông chân nào, làn da nhẵn nhụi bóng loáng, không giống như chân nam nhân. Đường Thiệu Nghĩa không biết vì sao mặt chợt đỏ lên, không dám nhìn lại vào đùi A Mạch, chỉ để tầm mắt của mình đọng lại trên miệng vết thương của nàng.
Đầu tên cắm rất sâu, khi ở trên lưng ngựa va chạm cùng kỵ binh Bắc Mạc lại bị đụng phải, khiến miệng vết thương bị rách lớn hơn nữa, thành một mảnh nham nhở. Quân y dùng dao nhỏ khoét rộng miệng vết thương, lấy mũi tên ra, bôi kim sang dược, rồi băng bó lại.
Đau quá! Đau đến tê tâm liệt phế, muốn lớn tiếng kêu khóc, muốn hét lên thật to. A Mạch vài lần há to miệng, nhưng chung quy lại vẫn là không thể thốt nên chút âm thanh nào, đến cuối cùng vẫn là gắt gao nghiến chặt hàm răng lại.
Trương Sinh lầy chút nước cho A Mạch rửa qua những vết máu trên mặt. A Mạch vươn tay vớt nước rửa mặt, sau đó mới ngẩng đầu lên, nhìn Đường Thiệu Nghĩa, thay đổi âm điệu cổ họng nói: “Ta mệt chết đi được, muốn ngủ một hồi, đại ca đi hỏi Từ tiên sinh giúp ta xem có thể mượn xe la của ông ấy dùng một chút được không?”
Đường Thiệu Nghĩa lo lắng liếc nàng một cái, rồi cho người đến hỏi Từ Tĩnh, sau đó định bế A Mạch đi, ai ngờ A Mạch lại cự tuyệt, miễn cưỡng cười cười, dùng một chân đứng lên, vịn lên cánh tay của anh ta rồi nói: “Không cần, đại ca dìu ta đi là được.”
Đến khi đã nằm trong xe la rồi, A Mạch mới thở một hơi dài nhẹ nhõm, để mặc ý thức của mình chìm vào bóng tối, trong khoảnh khắc đó, nàng lại cảm thấy hóa ra có thể ngất xỉu đi như vậy thật là hạnh phúc.
Khi tỉnh lại, sắc trời đã tối đen, bên ngoài chợt có ánh đuốc hắt tới, rèm xe đã bị vén lên từ bao giờ, ý thức A Mạch vẫn chưa tỉnh táo lại, chỉ theo bản năng dướn người nhìn ra bên ngoài, thấy một bóng người đang đứng trước xe, trầm mặc nhìn mình.
Là Thương Dịch Chi, sau lưng anh ta có ánh lửa, khiến thân ảnh của anh ta đổ dài xuống, nhưng lại che khuất ngũ quan của anh ta, khiến người khác nhìn không rõ lắm, chỉ cảm thấy anh ta dường như đã đứng nhìn A Mạch từ rất lâu rồi.
A Mạch tòng quân
Tác giả: Tiên Chanh
Chuyển ngữ: cún con say sữa
...:::...
CUỐN THỨ NHẤT: Phong vân khởi dã mạch sạ phiêu hương
(Gió thổi mây bay khiến hương lúa mạch nơi đồng nội bắt đầu bay đi)
...:::...
Chương 24: Công phòng[1]
[1]. Công phòng: tấn công và phòng thủ. Trong Chương này, những người xung quanh dù vô tình hay cố ý đều tấn công vào phòng tuyến giả nam trang của A Mạch. Còn A Mạch thì luôn tìm cách để tự bảo vệ phòng tuyến này của mình.
Cánh tay A Mạch mềm nhũn vô lực, chống đỡ được một lát lại ngã xuống, cái gáy nện “Phịch” một tiếng lên sàn thùng xe, đau điếng, nhờ đó lại khiến cho thần trí của nàng đột nhiên tỉnh táo lại. Thương Dịch Chi, Thương Dịch Chi đang nhìn nàng! Anh ta đang nhìn cái gì? A Mạch trong lòng căng thẳng, theo bản năng vụt đưa tay lên sờ ngực áo của mình, vẫn nguyên vẹn, không tổn hao gì, nàng nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, rồi mới vịn thùng xe ngồi dậy, cẩn thận nhìn Thương Dịch Chi, nói: “Tướng quân, trên đùi A Mạch có thương tích, không cách nào hành lễ với ngài được.”
Thương Dịch Chi vẫn nghiêm mặt, lạnh lùng đánh giá A Mạch, A Mạch lo lắng đề phòng, đợi hơn nửa ngày mới nghe được anh ta hừ lạnh một tiếng nói: “Tóc tai bù xù, không còn ra cái bộ dạng gì nữa!” Nói xong liền thả màn xe xuống, xoay người mà đi.
A Mạch ngây người, vươn tay sờ sờ tóc, hóa ra búi tóc trên đỉnh đầu đã sớm tuột ra từ lúc nào, trên tóc còn dính vết máu, từng sợi, từng sợi xõa tung, phân tán xuống dưới, tràn xuống quá vai. Nàng trong lòng hoảng hốt. Bởi vì sợ bị người khác nhìn ra sơ hở, nàng vẫn không dám để tóc dài, vài năm trước thậm chí còn có lần cạo đầu bóng lưỡng. Sau khi xảy ra chiến loạn tại thành Hán Bảo, nàng mặc dù không tiếp tục cắt tóc, nhưng cũng chưa từng buông xõa xuống trước mặt người khác. Cũng không biết búi tóc bị tuột xuống khi nào, chỉ nhớ là trước khi lên xe, rõ ràng vẫn còn được búi trên đỉnh đầu. A Mạch sờ soạn lung tung trong xe, quả nhiên tìm thấy sợi dây buộc, cuống quít túm tóc, buộc chặt lại lần nữa.
Màn xe đột nhiên lại bị vén lên, lộ ra khuôn mặt gầy gò của Từ Tĩnh, ông ta nheo cặp mắt nhỏ đánh giá A Mạch, sau đó cười hắc hắc, nói: “A Mạch ơi A Mạch, ta đã sớm nói với ngươi là cùng ngồi chung xe la với ta, ngươi còn cố tình không chịu, lúc này thì thế nào? Vẫn là phải ngồi trên xe la của ta mà đi sao?”
Dứt lời liền vén màn bước lên xe, miệng kêu lên: “Tránh ra một chút, thu chân của ngươi lại để lão phu còn vào.”
A Mạch nghe vậy liền dùng tay di chuyển cái chân bị thương sang một bên, nhường một khoảng trống lớn cho Từ Tĩnh bước vào, rồi ngồi dựa vào thành xe.
Không ngờ Từ Tĩnh lại đột nhiên dừng lại, nhăn mũi ngửi ngửi, sắc mặt biến hóa vô cùng cổ quái, sau đó liền quyệt mông lui ra ngoài, bịp mũi kêu lên: “A Mạch, ngươi thật đúng là muốn làm lão phu chết ngạt, mau lên, nhanh gội sạch đầu của ngươi, quần áo trên người cũng đều ném hết cho ta!”
A Mạch sửng sốt, nâng nâng cánh tay lên mũi ngửi, sau đó lại nghe thấy Từ Tĩnh ở ngoài xe gọi thân binh: “Nhanh lên, cho hắn một thùng nước đến đây để gội đầu, còn nữa, đệm giường trên xe cũng bỏ đi, đem một cái khác đến đây!”
Thân binh tuân lệnh đáp ứng, một lát sau liền bưng một chậu nước đi đến trước xe, nói với Từ Tĩnh: “Tiên sinh, người giữ quân nhu nói trong lần hành quân này không mang theo đệm giường, Thương tướng quân biết chuyện, đã vội cởi áo choàng của mình đưa cho ta, nói trước cứ đưa cho tiên sinh dùng làm đệm giường, chờ gặp thôn xóm nào trên đường đi thì sẽ tìm mua cho tiên sinh sau.”
“Ừ!” Từ Tĩnh cũng không khách khí, tiếp nhận áo choàng, rũ rũ mấy cái, xem chừng cũng rất dày, liền gật gật đầu, hướng vào trong xe nói: “A Mạch, mau ra gội đầu cho sạch sẽ đi.”
Vừa dứt lời, A Mạch đã từ trong xe nhô đầu ra, dùng hai tay bàn nhấc cái chân bị thương ra ngoài. Thân binh kia thấy thế liên bưng nước tiến đến, nói: “Mạch đại ca, ngươi đừng xuống nữa, để ta bưng nước cho ngươi, ngươi cứ cúi đầu xuống mà gội.”
A Mạch nhìn anh ta cười cười, quay đầu lại, thấy Từ Tĩnh đang nhìn mình chằm chằm, cũng không nói gì, chỉ cởi nhuyễn giáp đầy máu trên người ra, ném xuống đất, lại duỗi tay cởi quần áo bên ngoài, thấy áo kép bên trong cũng lấm tấm vết máu, A Mạch cau mày, hơi do dự một chút liền đưa tay cởi áo. Thân binh kia thấy vậy, có chút khó xử nói: “Mọi ngươi không ai mang quần áo theo, hay là Mạch đại ca đừng thay áoép nữa, chịu khó một chút vậy.”
A Mạch ngừng tay, ngẩng đầu hỏi Từ Tĩnh: “Tiên sinh, như vậy có được không? Nếu không ngài đưa áo choàng của tướng quân cho ta mượn dùng tạm, ta tốt xấu gì cũng không thể ở trước mặt tiên sinh mà hở mông ra được.”
Thân binh kia nghe vậy liền cười xì một tiếng, thấy A Mạch cùng Từ Tĩnh không ai cười, không hiểu là có chuyện gì, vội vàng ngừng lại, cúi đầu không dám lên tiếng.
Tầm mắt Từ Tĩnh dạo qua một vòng trên mặt A Mạch, có chút không kiên nhẫn nói: “Quên đi, quên đi, đem quần áo bẩn bên ngoài ném đi là được.”
A Mạch cúi đầu, khóe miệng mơ hồ khẽ giật giật, không chút hoang mang, cài cổ áo kép lại, rồi nhúng đầu vào chậu nước mà thân binh kia vừa mang lại, lúc này mới cởi dây buộc tóc ra. Hiện đã bắt đầu vào đông, tiết trời đã lạnh, da đầu A Mạch vừa chạm vào nước, nàng liền rùng mình một cái. Thân binh trước mặt vội vàng nói: “Thật sự là xin lỗi, quả thực ta không tìm được nước ấm.”
“Không sao.” A Mạch cúi đầu nói, lấy tay chả xát trên đầu, rửa sạch vết máu trên mặt, rồi nhanh chóng ngẩng đầu lên, vuốt tóc cho nước chảy hết, rồi ngay khi tóc vẫn còn đang rối đã dùng dây buộc lại trên đầu, sau đó quay người nhìn về phía Từ Tĩnh đang đứng bên cạnh.
Từ Tĩnh nheo mắt, khoát tay áo nói: “Được rồi, mau vào thôi, nhìn ngươi không khác gì một con gà rơi xuống nước lạnh vậy.” Nói xong, lại không biết lấy từ đâu ra một chiếc khăn mặt ném cho A Mạch: “Lau khô tóc của ngươi đi, để cho họ thay đệm giường trước đã rồi nói sau.”
A Mạch nhận lấy chiếc khăn, trùm lên đỉnh đầu, che khuất cả mặt, chậm rãi lau, một hồi lâu sau mới kéo khăn xuống, hướng về phía Từ Tĩnh cười nói: “Tiên sinh, ngài hảo tâm tìm giúp ta một cái quần đi, ta chỉ có một chân là được mặc quần, bằng không ta ở trước mặt ngài cũng thật là thất lễ .”
Chòm râu của Từ Tĩnh run lên bần bật, tức giận nói: “Tối lửa tắt đèn thế này, lão phu biết đi đâu tìm quần cho ngươi? Ngươi tự xem lại bản thân mình đi.” Nói xong liền lên xe ngồi cạnh A Mạch, lại thúc giục A Mạch: “Mau lên, phải đi rồi, ngươi mau vào xe đi.”
A Mạch sửng sốt, song vẫn nghe lời đi vào trong xe. Trong xe có một ngọn đèn nhỏ, Từ Tĩnh đã đem chiếc áo choàng của Thương Dịch Chi trải thành đệm giường ở trong xe, đang ngồi ở phía trên dựa vào thành xe, nhắm mắt dưỡng thần. A Mạch lại gắng chịu đau, đặt cái chân bị thương xuống, lộ ra một bắp chân sạch sẽ, giữ ý ngồi ở một góc, hỏi Từ Tĩnh: “Tiên sinh, hiện chúng ta đang đi đâu? Chiến trường đã dọn dẹp xong rồi sao?”
Từ Tĩnh liếc nhìn A Mạch một cái rồi nhắm mắt lại, không âm không dương nói: “Đi đâu? Chúng ta tất nhiên là phải về Dự Châu chứ còn đi đâu, Trần Khởi dẫn bại binh lui về Tĩnh Dương. Thế nào? Ngươi còn dám đuổi theo hắn tới tận Tĩnh Dương sao? Ngươi đã mê man một ngày một đêm, chiến trường đã sớm thu dọn xong rồi.”
A Mạch nghe ông ta nói như vậy thì có chút trầm mặc, cúi đầu không biết suy nghĩ cái gì. Hóa ra khi nàng ngã xuống đã mê man một ngày một đêm, lúc này tỉnh lại đã là buổi tối ngày hôm sau, Thương Dịch Chi chẳng những đã dọn dẹp xong chiến trường, mà còn dựng cả bia mộ cho các tướng sĩ Nam Hạ tử trận trên sườn núi Ô Lan.
Từ Tĩnh thấy A Mạch trầm mặc, nhịn không được lại mở mắt ra có chút tò mò hỏi: “A Mạch, ngày hôm qua vì sao ngươi cứ nhất định phải liều chết xông về phía chủ soái Bắc Mạc? Ngươi muốn làm gì?”
A Mạch nghe vậy thì hơi giật mình, lập tức liền cười nói: “Câu hỏi này của tiên sinh thật kỳ quái, tất nhiên là A Mạch muốn giết chết chủ soái Trần Khởi của lũ thát tử rồi.”
Từ Tĩnh vuốt râu không nói, trong đôi mắt nhỏ xuất hiện nhiều ánh tinh quang, khiến A Mạch khi chạm phải ánh mắt đó trong lòng có chút run sợ, đến lúc đó ông ta mới thu hồi ánh mắt lại, thản nhiên “A?” một tiếng.
A Mạch thấy ông ta như vậy, gãi gãi đầu, ngượng ngùng cười nói: “Ta biết không thể lừa được tiên sinh, ta xin nói thật, tiên sinh chẳng lẽ còn không biết lá gan của ta, lúc nào ta chẳng muốn tránh đao thương, tướng quân sai ta đi truyền tin, ta đi đến nửa đường thấy Đường giáo úy đã hành động rồi, liền muốn nhanh chóng quay trở lại, ai ngờ vừa kéo cương ngựa, thì không biết mỗi mũi tên từ đâu bắn đến khiến ngựa của ta hoảng sợ lồng lên, mang theo ta hướng về phía soái kỳ của thát tử lao tới, ta cũng không có cách nào khác, lại không dám nhảy xuống, lúc ấy sợ tới mức thiếu chút nữa vãi tiểu ra quần, sau lại có thát tử ngăn đón ta, khiến ta nóng mắt mà quên cả sợ hãi .”
Từ Tĩnh cũng không nói gì, A Mạch cũng không biết ông ta có tin vào lý do bào chữa này hay không, nhưng hiện tại đã đâm lao thì phải theo lao, đành cười gượng hai tiếng, có chút ngượng ngùng nói: “Tiên sinh, việc này ngài đừng nói cho người khác được không, nếu để người khác biết được ta vì lý do này, nhất định sẽ cười chê ta đến chết mất. Mặc kệ thế nào, tốt xấu gì ta cũng giết được vài tên thát tử, cũng đã bị thương, không có công lao thì cũng có khổ lao, phải không?”
Từ Tĩnh hắc hắc cười lạnh hai tiếng, không bày tỏ ý kiến gì, lại dựa vào thùng xe nhắm mắt dưỡng thần.
Đi đường vào ban đêm cũng không thuận tiện, may là quân đội Nam Hạ cũng chỉ muốn rời khỏi Dã Lang Câu, tìm nơi cắm trại tránh gió, cho nên đi về hướng nam một quãng không quá xa liền dừng lại, tìm nơi mà kỵ binh khó lòng đánh lén để cắm trại nghỉ ngơi. Đây cũng là chủ ý của Từ Tĩnh, bị kỵ binh Bắc Mạc tập kích đại doanh trong đêm một lần đã là quá đủ rồi, tuy rằng Trần Khởi đã bại trận lui binh, nhưng cũng tuyệt đối không thể khinh thường.
Dọc theo đường đi, Từ Tĩnh đều không nói chuyện gì, A Mạch cũng không dám lên tiếng, chỉ nhắm mắt ngủ gà ngủ gật. Tháng mười một, nhiệt độ ban đêm ngoài trời xuống rất thấp, trên người nàng lại chỉ mặc một chiếc áo kép, ống quần lại chỉ còn có một bên, tuy trong xe tránh được gió, nhưng cả người A Mạch đã muốn đông thành đá, nhất là cái chân bị thương kia, tựa hồ như đã tê liệt đến mất cả cảm giác. Khi xe dừng lại, Từ Tĩnh theo lệ thường, xuống xe làm một vài động tác, chỉ còn lại một mình A Mạch trên xe, nàng vội vàng lấy áo choàng của Thương Dịch Chi trùm lên người.
Một lát sau, thùng xe trầm xuống, có người vén màn xe lên, A Mạch tưởng là Từ Tĩnh đã trở lại, sợ tới mức vội vàng đem áo choàng trải phẳng lại, ai ngờ vừa ngẩng đầu lên thì thấy đó là Đường Thiệu Nghĩa.
“Có tốt hơn chút nào không?” Đường Thiệu Nghĩa hỏi.
Đường Thiệu Nghĩa sợ tới mức sửng sốt, vội đỡ A Mạch lên, cả giận nói: “A Mạch, chúng ta là huynh đệ sinh tử có nhau, mà ngươi lại nói ra những câu như thế này sao?”
A Mạch cười cười, lại ngồi xuống trong xe, không cẩn thận đụng phải bên chân bị thương, may là đã sớm bị lạnh đến tê đi rồi, nếu không đã rất đau. Đường Thiệu Nghĩa lại phát hiện thấy có điểm không thích hợp, đưa ngọn đèn đến soi rõ A Mạch, gắt gao nhíu mày lại, nói: “Tại sao lại ăn mặc đạm bạc như vậy? Quân phục của ngươi đâu?”
A Mạch thấp cúi đầu, nhẹ giọng nói: “Đều bị máu làm vấy bẩn, ném đi rồi.”
“Vớ vẩn!” Đường Thiệu Nghĩa mắng, vội vàng cởi áo choàng ra khoác lên người A Mạch, nói: “Đánh giặc có thể không dính máu sao? Nếu tất cả đều như ngươi, thì mọi người đều để mông trần mà trở về chắc!”
A Mạch bật cười, đem áo choàng trả lại cho Đường Thiệu Nghĩa, nói: “Đại ca, ta ở trong xe không lạnh lắm, ngươi vẫn nên mặc vào, ban đêm bên ngoài lạnh lắm.”
Vết thương trên chân của nàng lại lộ ra, Đường Thiệu Nghĩa vội đưa mắt tránh đi, nói: “Vết thương của ngươi cần giữ ấm, ta không sao.”
A Mạch thấy gương mặt của Đường Thiệu Nghĩa có chút ửng đỏ, trầm mặc một chút rồi đột nhiên hỏi: “Đại ca, bộ dạng của ta có phải rất giống đàn bà không?”
Đường Thiệu Nghĩa bị nàng hỏi như vậy liền cả kinh, như là đột nhiên bị người ta nói trúng tâm sự, mặt mũi đỏ tía tai nhìn nàng.