Quyển 1: Phong Vân Tới Cửu Thiên
Chương 19 : Bị tập kích.(2)
Người dịch: Mr5800
Nguồn: metruyen.com
Hàn Phi giản lược trình bày lại chuyện một lần, còn nhấn mạnh một chút ba tên mạo hiểm đều mang theo mặt nạ, cho nên không thể nhìn thấy khuôn mặt của bọn họ.
Mà thần sắc của Đằng Thác Hải có chút kỳ quái, hình như thở dài một hơi tự nhiên hơn rất nhiều.
Lúc này Đằng Thủy Tú vội vã từ trong phòng chạy ra, trong tay còn mang theo một cái rương màu xanh biếc rất nhỏ nhắn tinh xảo.
Man Ngưu nhanh chóng bên cái ghế dài tới, để cho Hàn Phi ngồi xuống.
Đằng Thủy Tú gác cái rương lên trên ghế, rồi mở ra, từ bên trong lấy ra một cái gậy mà lam dài nửa thước cùng vài bình nhỏ màu trắng sữa.
-Hàn Phi, ta trị thương cho đệ, yên tâm sẽ không đau đâu!
Đằng Thủy Tú vừa nói, cầm lấy đoản côn màu lam.
Đây là lừa tiểu hài tử sao? Hàn Phi trong lòng dở khóc dở cười, bất quá ngẫm lại tuổi tác của mình cũng không lớn, chỉ là không rõ nàng cầm cây đoản côn này trong tay là định làm cái gì.
Man Ngưu ở bên cạnh nhắc nhở nói:
-Thủy Tú sư muội, tay trái của Hàn Phi đã bị chặt đứt…
-Bị thương nặng như vậy à? Những cường đạo này thật ghê tởm!
Đằng Thủy Tú nhíu mày sẵng giọng nói:
-Hiện giờ người mạo hiểm ở trong thành cũng nhiều lắm, người xấu không ít!
-Nhưng mà Hàn Phi đệ cứ yên tâm, chờ một chút nữa ta giúp đệ chữa thương, qua vài ngày là được thôi!
Thấy dáng vẻ cáu giận rất động người của nàng, Hàn Phi trong lòng khẽ động, nhưng mà vẫn biểu hiện ra bên ngoài vô cùng cung kính nói:
-Đa tạ sư tỷ!
Đằng Thủy Tú thiên sinh lệ chất, già trẻ lớn bé trong xưởng vũ khí Thác Hải không ai là không thích, bình thường còn có rất nhiều con cái nhà giàu trong thành khao khát theo đuổi.
Thế nhưng Đằng Thác Hải đối với tôn nữ của mình coi như của báu giữ gìn rất chặt, căn bản không cho phép nàng gặp gỡ người ngoài. Người trong xưởng mà có tâm tư gì, thường thường đều rất thê thảm.
Hàn Phi ở trong xưởng một thời gian dài như vậy rồi, cũng rất hiểu cái đạo lý này, bởi vậy đối với vị sư tỷ xinh đẹp này cũng chỉ dám nhìn mà không có tâm tư gì trong lòng, tối đa cũng chỉ dám ngẫm nghĩ trong lòng mà thôi.
Nhưng mà vẻ mặt của Hàn Phi làm Đằng Thủy Tú rất không mong đợi, nàng liếc mắt nhìn Hàn Phi một cái nói:
-Mau đưa tay ra, ta trị liệu cho!
Hàn Phi bỏ bàn tay đang áp lên trên vết thương ra ngoài, máu lập tức chảy ra khỏi miệng vết thương.
Chỉ thấy Đằng Thủy Tú nhỏ giọng nói vài câu gì đó mà Hàn Phi nghe không hiểu, sau đó nàng giơ tiểu côn màu lam lên chỉ vào trán hắn một cái.
Một màn vô cùng thần kỳ xuất hiện, chỉ thấy từ trên đầu gậy một quang mang màu lam đột nhiên vọt ra, lập tức vòng tròn mở rộng ra, bay thẳng tới trán của Hàn Phi.
Hàn Phi cảm giác thấy trán mình vô cùng mát mẻ, vết thương đang nóng rát tự nhiên trở nên thư thái đi rất nhiều. Hắn có thể cảm thấy vết thương không còn chảy máu nữa, hơn nữa còn đang nhanh chóng khép lại!
Thủy hệ trị liệu linh pháp thuật! Thủ đoạn trị liệu của Đằng Thủy Tú Hàn Phi đã từng nghe Man Ngưu nói qua, nhưng mà khi mình tự trải nghiệm thì cảm giác tất nhiên là khác rồi.
Hắn lúc này mới hiểu vì sao Linh pháp sư chiến lực không cao lại được người khác tôn kính cùng tôn sùng tới như vậy, địa vị còn trên cả quý tộc phổ thông.
Quang mang giằng co khoảng chừng nửa phút thì biến mất. Hàn Phi cảm thấy nơi vết thương có chút ngứa ngáy, không nhịn được mà đưa tay sờ lên vết thương, phát hiện ra miệng vết thương đã khép vảy rồi, hơn nữa cùng với da thịt chung quanh vết thương cũng không có khác biệt gì quá lớn.
-Pháp thuật trị liệu của ta chỉ là sơ cấp, cho nên mới có vết, nhưng mà vài ngày sẽ nhanh chóng bóc ra thôi!
Đằng Thủy Tú nói rằng:
-Hiện giờ cho ta xem cánh tay đệ bị thương thế nào, gãy xương thì có khả năng hơi phiền phức một chút.
Dưới trợ giúp của Man Ngưu, Hàn Phi cởi áo khoác ra, làm cho toàn bộ cánh tay trái lộ ra. Chỉ thấy nơi bị gậy đập vào đã bầm tím một khối, có thể thấy rõ ràng xương khớp đã lệch khỏi vị trí rồi.
Thương thế như Hàn Phi thế này ở kiếp trước mà nói, khẳng định sẽ phải phẫu thuật nối xương, sau đó đặt một cái nẹp, đợi chừng một năm rưỡi mới có thể bỏ tấm nẹp này ra, thống khổ không thể nói hết, còn tiền thì càng không ít rồi.
Nhưng mà lúc này trong tay Đằng Thủy Tú, gãy xương, biện pháp trị liệu đơn giản hơn nhiều.
Vị thiếu nữ Linh Luật học đồ đầu tiên cẩn thận nhéo chung quanh vết thương trên cánh tay của Hàn Phi một lần, sau đó nhe răng nhếch miệng cười với Hàn Phi nói rằng:
-May mắn, chỉ là bị gãy thôi, cũng không vỡ xương, bằng không ta trị cũng không được.
Đằng Thủy Tú bảo Man Ngưu hỗ trợ giúp Hàn Phi cẩn thận giữ lấy chỗ xương bị gãy, sau đó phóng liên tiếp ba pháp thuật trị liệu lên trên vết thương của Hàn Phi. Mãi tới khi cánh tay của Hàn Phi hết sưng lên thì mới thôi.
Lúc trị liệu hoàn thành, thanh nẹp cũng thẳng lại, Đằng Thủy Tú vừa cười vừa nói:
-Được rồi, đệ hoạt động chắc không có vấn đề gì.
Cái này được rồi sao? Hàn Phi có chút không thể tin được, hắn thử động đậy cánh tay mình, phát hiện quả nhiên là được rồi. Chỉ là kinh mạch trên cánh tay vẫn còn chút ngưng trệ, chân khí không thể lưu chuyển qua đây được.
Hiển nhiên loại pháp thuật trị liệu này ngoại thương cùng ngạnh thương có hiệu quả tốt, nội thương thì không được tốt cho lắm, nhưng là có thể do cấp bậc của Đằng Thủy Tú cũng không cao mà nên.
Nhưng mà Hàn Phi lại không lo lắng chuyện này, huyền môn chân khí của hắn đối với trị liệu nội thương có hiệu quả rất độc đáo. Cho dù chỉ là cảnh giới nhất trọng thiên, khôi phục vết thương nhỏ này cũng không thành vấn đề.
-Ba viên dược hoàn là cho đệ, một ngày uống một viên, sau ba ngày là thương thế tốt rồi!
Đằng Thủy Tú từ trong bình lấy ra ba viên dược hoàn thơm ngát, đưa cho Hàn Phi nói rằng:
-Mấy ngày nay không thể luyện võ cùng làm nghề nguội được rồi!
-Cảm tạ sư tỷ!
Hàn Phi cảm tạ nói:
-Lần này thực sự là nhờ có người rồi!
Để trị thương cho hắn Đằng Thủy Tú mất trước sau nửa giờ, trên cái trán trắng nõn như ngọc của nàng đã có thêm một tầng mồ hôi tinh mịn, đương nhiên làm cho Hàn Phi rất cảm kích.
-Khách khí cái gì…
Đằng Thủy Tú thu hồi dược bình, môi mắt đẹp dịu dàng nhìn qua mặt Hàn Phi rồi nói rằng:
-Nhớ kỹ sau này ta gọi đệ làm việc không được khước từ là được rồi!
-Khụ! Được rồi, nếu đã khỏi, như vậy ta cho người đưa ngươi về nhà cho bình an.
Đằng Thác Hải ở bên cạnh ho khan một tiếng nói rằng:
-Mấy ngày nay không cần làm nghề nguội nữa, nhưng mà sáng sớm ngươi vẫn phải tới đây.
Đằng Thác Hải vừa dứt lời, cửa lớn đã truyền tới từng tiếng vó ngựa gấp gáp, vài tên kỵ sĩ ngừng lại cước bộ, trong đó một người nhảy nhanh xuống ngựa trực tiếp lao vào trong viện.
Người tới chính là phụ thân của Hàn Phi, Hàn Mộc Thiên, vừa nhìn thấy Hàn Phi hắn đã vội vàng hỏi thăm:
-Phi nhi, con không có chuyện gì chứ?
-Phụ thân, thương thế của con đã được sư tỷ trị liệu rồi!
Hàn Phi vội vã đứng lên chỉ vào Đằng Thủy Tú bên cạnh nói rằng:
-Ngài cứ yên tâm đi, con không việc gì!
Hắn thật không ngờ phụ thân của mình lại tới nhanh như vậy, khẳng định là La Mông Đức phái người tới thông báo rồi.
-May quá, làm ta lo muốn chết!
Hàn Mộc Thiên thở dài một hơi, sau đó hướng tới Đằng Thủy Tú thi lễ nói rằng:
-Thực sự rất đa tạ Thủy Tú chất nữ rồi!
Đằng Thủy Tú nhất thời đỏ mặt, nhanh chóng hoàn lễ nói:
-Hàn thúc thúc không nên khách khí như vậy, Thủy Tú không tiếp nhận nổi.
Trong lúc nói chuyện hai người khác từ cửa đi vào, Hàn Phi nhìn kỹ, thì ra đó chính là đội trưởng đội tuần tra La Mông Đức cùng đạo sư vũ kỹ của mình Carol!
----------oOo----------
Đã có 9 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của kedochanh
Quyển 1: Phong Vân Tới Cửu Thiên
Chương 20 : Bị tập kích.(3)
Người dịch: Mr5800
Nguồn: metruyen.com
Lúc này, trời đã sáng tỏ.
Bầu trời mênh mông màu lam biểu thị cho khí trời sáng sủa ngày hôm nay. Ánh mắt trời đã bay lên từ trên bình nguyên xa xa, chiếu thẳng lên tường thành của Tập Thủy Thành. Tòa thành thị gần rừng rậm này đã hoàn toàn tỉnh dậy sau giấc ngủ say, dần dần những tiếng động cũng trở nên náo nhiệt hơn.
Thần sắc của La Mông Đức cũng không được tốt lắm, hắn đi tới bên cạnh Hàn Mộc Thiên trầm giọng nói rằng:
-Đại nhân, ba tên tập kích thiếu gia Hàn Phi rất quen thuộc địa hình. Người của chúng ta không đuổi được để cho bọn chúng trốn thoát rồi. Ta chuẩn bị phát lệnh truy nã, cho nên có vấn đề muốn hỏi Hàn Phi thiếu gia một chút.
Hàn Mộc Thiên tuy rằng không có đảm nhận bất kỳ chức quan nào cả, nhưng mà hắn có tước vị Huân Tước cho nên cũng có một ghế trong hội nghị sự của Tập Thủy Thành. Bởi vậy La Mông Đức mới gọi Hàn Mộc Thiên là “đại nhân”
Tập Thủy thành vào mùa này, tuy rằng nói người mạo hiểm cùng dong binh đánh nhau không ít, thế nhưng công nhiên tập kích một con cháu nhà quý tộc còn chưa thành niên thế này cũng chưa bao giờ phát sinh. Chuyện này mà lan truyền ra ngoài sẽ khiến cho nhiều quý tộc khác bất an, điều này làm cho người phụ trách an toàn của Tập Thủy Thành là La Mông Đức trong lòng cũng có chút lo sợ.
Nhi tử bị tập kích thiếu chút nữa mất mạng, hung thủ còn trốn thoát được. Tâm tình của Hàn Mộc Thiên cũng không tốt được, nhưng mà lúc này hắn cũng rõ ràng nếu như đám người La Mông Đức không xuất hiện đúng lúc, sợ rằng Hàn Phi vị tất có thể bình yên vô sự mà đứng trước mặt mình thế này.
-Các vị đã tận lực rồi, ta sẽ nói với thành chủ Egmont công lao của mọi người, còn bây giờ phải nghĩ biện pháp bắt hung thủ đã.
Hàn Mộc Thiên nói rằng:
-Có vấn đề gì có thể hỏi.
Hàn Mộc Thiên thông tình đạt lý làm cho La Mông Đức trong lòng như thoát khỏi tảng đá lớn. Hắn vội vàng cảm tạ một chút, sau đó hướng tới Hàn Phi hỏi lại chuyện gì đã xảy ra.
Hàn Phi không đằng phải kể lại chuyện như đã nói với Đằng Thác Hải một lần nữa, như trước vẫn giấu diếm chuyện bản thân đá cho hai người suýt nữa thành hoạn quan.
Nếu như không hề bảo lưu mà nói cho La Mông Đức, có thể cung cấp một đầu mối rất tốt để bắt được hung thủ. Nhưng mà Hàn Phi dũng mãnh phi thường như vậy rất có thể làm cho người khác chú ý dẫn tới nghi ngờ. Dù sao đối phương cũng là ba người mạo hiểm, còn hắn chỉ là một thiếu niên mới có mười ba tuổi đầu.
Nghe thấy Hàn Phi bị gãy tay, đối phương dùng tới dao găm, Hàn Mộc Thiên không nhịn được mà nắm chặt tay, sắc mặt rất khó coi.
La Mông Đức lúc hỏi xong Hàn Phi lại hỏi tiếp Emi vừa mới tỉnh lại, sau đó mới rời khỏi đại viện, tuyên bố phát lệnh truy nã.
La Mông Đức vừa rời đi, Carol ở bên cạnh có chút suy nghĩ mà hỏi thăm:
-Theo như ngươi nói, đối phương ngay từ đầu cũng không phải muốn lấy mạng ngươi, nhưng lại mai phục trước đó là thế nào?
-Có thể như vậy, vừa ban đầu họ dùng gậy gỗ, nhưng sau khi truy đuổi ta lại dùng dao găm, nếu không phải ta chạy trốn nhanh, đội tuần tra lại vừa vặn đi ngang qua, sợ rằng…
Hàn Phi trả lời.
Carol hỏi chính là vấn đề mà Hàn Phi vẫn suy nghĩ trong đầu tìm câu trả lời. Ba người mạo hiểm che mặt này lúc đầu hẳn là không muốn lấy mạng của hắn, bằng không trực tiếp dùng vũ khí công kích mới phải, hơn nữa cũng không phải như là đánh cướp.
Ba người này rõ ràng đã sớm mai phục bên ngoài xưởng vũ khí này rồi. Hiển nhiên đã theo dõi mình vài ngày nay rồi. Mà Hàn Phi cũng không có khả năng kết hận thù với đối phương, hành động của mấy người này vô cùng khả nghi đi.
Chẳng lẽ là cừu nhân của Hàn Mộc Thiên phái tới? Hàn Phi không khỏi lắc đầu, phụ thân hắn bình thường làm việc tốt giúp người rất nhiều, ngoại trừ việc tranh đấu đối với Hàn Lân Hải ra hình như cũng không có cừu nhân gì?
Nghĩ tới Hàn Lâm Hải, Hàn Phi không khỏi nghĩ tới Hàn Thành Võ đã bị mình đánh thành gấu mèo, cũng nhớ tới câu ngoan độc của đối phương lúc trước, chẳng lẽ là do biểu huynh có một chút huyết thống này với mình làm sao? Hắn có lá gan lớn như vậy sao?
Đang lúc Hàn Phi suy nghĩ đắn đo, Carol nói rằng:
-Mặc kệ đối phương xuất phát từ mục đích gì, chúng ta cũng phải bắt được bọn họ!Đại nhân, không bằng để ta tới nghiệp đoàn mạo hiểm phát một giải thưởng, như vậy cũng có thể cảnh cáo bọn họ, để cho bọn họ không dám tiếp tục ở lại Tập Thủy Thành!
Tuy rằng nói La Mông Đức đã tuyên bố phát lệnh truy nã rồi, thế nhưng hiệu quả của lệnh truy nã này cũng không lớn lắm. Bởi vì lực lượng giữ trật tự ở Tập Thủy Thành này cũng không lớn lắm, bình thường đều hợp tác với Thánh Đường để giữ trị an trong thành. Mà trừ phi có liên quan tới mình, Thánh Đường bình thường sẽ không quản những chuyện như vậy.
Bởi vậy nếu như muốn giải trừ cái uy hiếp này, như vậy đi tới nghiệp đoàn người mạo hiểm tuyên bố treo giải thưởng không thể nghi ngờ là một tuyển chọn rất hợp lý. Người mạo hiểm vì tiền mà bán đứng huynh đệ bằng hữu của mình đều không vấn đề gì, ba người mạo hiểm tập kích Hàn Phi tự nhiên cũng không dám đứng lại trong thành Tập Thủy nữa.
-Được, ngươi đi tuyên bố cho ta một chút!
Hàn Mộc Thiên cắn răng nói:
-Ai có thể cung cấp đầu mối của ba người này thưởng hai mươi đồng vàng, bắt được một người thưởng cho năm mươi đồng vàng!
Bắt một người được ngay năm mươi đồng vàng, thưởng như vậy không thể nghi ngờ là rất dày, đủ để dẫn động một ít võ sĩ mạo hiểm xuất thủ. Để cho Hàn Phi an toàn, Hàn Mộc Thiên cũng không tiếc tiền.
-Ta cũng sẽ nhờ người đi hỏi thăm một chút, tới cùng là ai dám hạ thủ với học đồ của ta.
Đằng Thác Hải ở bên cạnh đột nhiên mở miệng nói rằng:
-Thương thế của Hàn Phi vừa chữa tốt rồi, ngày hôm nay trở về nhà nghỉ ngơi đi cũng không nên luyện võ nữa. Từ sáng mai bắt đầu trở lại, trong khoảng thời gian này tốt nhất nhờ Carol hộ tống tới đây.
Lại nói Hàn Phi bị tập kích cùng với Đằng Thác Hải cũng có quan hệ nhất định. Nếu như không phải hắn bảo Hàn Phi tăng nhiều thời gian học tập hơn, đối phương cũng không dám hạ thủ như vậy.
-Vậy phiền phức cho Thác Hải tiên sinh rồi!
Hàn Mộc Thiên vội vàng cảm tạ nói.
Làm sang sư tiếng tăm lừng lẫy của Tập Thủy Thành, Đằng Thác Hải đương nhiên kết bạn với không ít võ sĩ có thực lực, hơn nữa lại có quan hệ không tồi với một vài dong binh đoàn hoạt động chung quanh đây, khả năng tra ra hung thủ cũng không nhỏ.
Thương lượng hoàn tất, Hàn Mộc Thiên mang theo Hàn Phi trở về Hàn gia nghỉ ngơi.
Ngày hôm nay vừa là ngày nguy hiểm nhất nhưng cũng là một ngày nhẹ nhàng nhất của Hàn Phi.
----------oOo----------
Đã có 9 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của kedochanh
Quyển 1: Phong Vân Tới Cửu Thiên
Chương 21: Sang sư huyền bí.(1)
Người dịch: Mr5800
Nguồn: metruyen.com
Tin tức trưởng tử của huân tước Hàn Mộc Thiên bị người mạo hiểm tập kích trên đường, như mọc cánh vậy truyền ra khắp toàn bộ thành Tập Thủy.
Những quý tộc trong thành đối với những chuyện này vốn phi thường mẫn cảm, liền cùng nhau liên danh hướng tới thành chủ Egmont gây áp lực. Mà Egmont cũng là nam tước cho nên lập tức hạ lệnh phát lệnh truy nã.
Cùng lúc đó, Hàn Mộc Thiên thông qua công hội người mạo hiểm, tuyên bố trao nhiệm vụ và giải thưởng khiến cho toàn bộ người mạo hiểm ở trong Tập Thủy Thành oanh động không nhỏ. Không ít người mạo hiểm phất động điều tra âm thầm, mong muốn có thể rút được năm mươi đồng vàng tiền treo thưởng.
Mà Hàn Phi người khởi phát ra trường phong ba này đang ngây người ở nhà suốt một ngày đêm, vài tôi tớ hầu hạ bên người, y chỉ còn mỗi việc há mồm mà thôi, nhìn qua trong có vẻ như con cái nhà quý tộc rất được hưởng thụ --- Hàn gia giáo huấn nghiêm ngặt, bình thường Hàn Phi tuyệt đối không thể có loại đãi ngộ như vậy được.
Nhưng mà buổi tối, hắn bị Hàn Mộc Thiên gọi vào trong thư phòng.
Làm cho Hàn Phi cảm thấy có chút kinh ngạc chính là, trong thư phòng ngoại trừ Hàn Mộc Thiên ra, còn có hai di nương của hắn, Carol lão sư cùng lão quản gia Philipp nữa. Bầu không khí trong thư phòng có chút ngưng trọng.
Chờ khi Hàn Phi ngồi xuống, Hàn Mộc Thiên mở miệng nói rằng:
-Phi nhi, chuyện xảy ra sáng sớm ngày hôm nay con không cần phải lo lắng nữa, sau này khi đi tới xưởng kia ta sẽ cho Carol lão sư đi hộ tống con. Lệnh truy nãn cùng tiền thưởng cũng đã phát ra ngoài rồi, có thể không bắt được bọn họ, nhưng bọn họ chắc sẽ không dám tiếp tục xuất hiện bên trong Thành Tập Thủy này nữa đâu.
-Con không sợ, phụ thân cứ yên tâm đi!
Hàn Phi trả lời.
Đối với việc ba tên kia tập kích mình, Hàn Phi thực sự không hoàn toàn lưu ý, hắn đã quyết định phải mau chóng luyện công, mau chóng đột phát đệ nhị trong thiên cảnh giới “Huyền môn sinh tử quyết”, tới lúc đó đối đầu với vài người mạo hiểm phổ thông cũng không thành vấn đề.
Thấy biểu hiện trầm ổn của Hàn Phi, Hàn Mộc Thiên rất thỏa mãn gật đầu:
-Như vậy tốt rồi, Phi Nhi, lần trước con xông mạch thất bại, có thể nói là có đả kích không nhỏ đối với con. Thế nhưng nay thấy con vẫn nỗ lực, không buông bỏ, điểm này làm cho ta thật cao hứng!
-Tuy rằng hiện giờ con còn nhiều năm nữa mới thành niên, nhưng ta nghĩ có một số việc vẫn nên để cho con biết rồi.
-Chuyện gì vậy cha?
Hàn Phi hiếu kỳ hỏi thăm.
Hàn Mộc Thiên trầm ngâm một chút nói rằng:
-Ta muốn nói chuyện này với con, là về gia tộc Hàn thị chúng ta, cũng có quan hệ rất lớn với thời gian sắp tới của con.
-Nhân tộc trong Cửu Thiên đại lục rộng lớn này, những quý tộc giàu có, tiếng tăm lừng lẫy nhất phương đông phân biết làm Tô, Vũ, Lôi, Vân, Lam, Hạ, Hàn, Cơ, Đằng, Dạ, Đoan Mộc cùng Đông Phương, mười hai đại gia tộc.
Mười hai đại gia tộc này đều có truyền thừa cả ngàn năm rồi, trong đó Dạ thị là hoàng tộc của Quang Huy đế quốc, Đông Phương là họ hoàng tộc của Hãn Hải đế quốc (Hãn Hải = sa mạc Gobi). Lôi thị, Cơ thị đều có thân phận vương tộc.
-Mặc kệ là gia tộc nào đi nữa, đều có thế lực khổng lồ thâm căn cố đế, chi nhánh nhiều không đếm xuể.
-Tập Thủy Thành thuộc về Minh Lam vương quốc, chính là Tô thị vương tộc, còn Vân, Hàn, Hạ chính là ba đại gia tộc khác trong vương quốc.
-Chúng ta chính là đệ tử chi thứ của Hàn thị gia tộc, chỉ có thể cao hơn một chút so với đệ tử cấp thấp nhất trong ngàn vạn đệ tử của gia tộc.
Hàn Mộc Thiên cảm khái nói rằng:
-Cho dù là địa vị như vậy, cũng là ta hao tổn không biết bao nhiêu tâm huyết cùng đại giới mới thu được!
-Vậy Hàn Lâm Hải có phải là cấp thấp nhất hay không?
Hàn Phi lập tức hỏi.
-Vô lễ! tên bá phụ của con mà con cũng dám gọi như vậy hả?
Hàn Mộc Thiên trừng mắt liếc hắn nói.
-Hừ hắn ra dáng trưởng bối mới xứng để cho Phi Nhi tôn xưng!
Carlene ở bên cạnh thực ra lại bênh vực Hàn Phi:
-Hàn Lâm Hải hận không thể giết chết Phi nhi, nói không chừng mấy người hồi sáng là do hắn thuê thì sao?
Bị thê tử mình nói trước mặt mọi người, Hàn Mộc Thiên không khỏi có chút xấu hổ, hắn ho khan một tiếng nói rằng:
-Mọi người không nên suy đoán lung tung, truyền ra ngoài sẽ bị người ta chê cười!
Carlene tuy rằng không phục, nhưng cũng không nói gì nữa, dù sao Hàn Mộc Thiên là người đứng đầu một nhà. Nàng có muốn mạnh mẽ thế nào cũng phải để chút thể diện cho Hàn Mộc Thiên trước mặt người khác.
-Biểu bá phụ của con quả thực chính là cấp thấp nhất, cũng không có bất luận tước vị gì của Hàn thị đệ tử.
Hàn Mộc Thiên tiếp tục nói rằng:
-Thế nhưng chuyện này cũng không ý nghĩa hắn vĩnh viễn như vậy à… Bởi vì tước vị huân tước của ta là gia tộc ban tặng, không thể thế tập chính mình được. Hơn nữa tới một thời gian nhất định, sẽ có thể mất đi.
Tước vị của Hàn Mộc Thiên chỉ là huân tước do gia tộc ban tặng, rất khác với tước vị của đế quốc cùng vương quốc ban tặng. Tước vị này của hắn chỉ là tạm thời, đồng thời cũng có người cạnh tranh.
Người cạnh tranh này chính là Hàn Lâm Hải cũng ở trong Tập Thủy Thành này.
Tước vị gia tộc mỗi người có thể đạt được, cứ mười năm thì khảo hạch một lần. Chính là do mình và người cạnh tranh, hai bên chiếu theo thực lực cùng cống hiến cho gia tộc mà định ra. Mà phụ trách khảo hạch chính là trưởng lão nghi trượng trong gia tộc rút thăm tuyển ra, đảm bảo tính công bằng trong khảo hạch.
Khảo hạch mười năm một lần, đối với gia tộc đệ tử hàng chóp dưới như Hàn Mộc Thiên tuyệt đối là đại sự hạng nhất, dùng từ sống còn để hình dung cũng không quá đáng.
Hàn Mộc Thiên đã thắng Hàn Lâm Hải cái tước vị này vài chục năm rồi, để có cái tước vị này hắn bỏ ra không biết bao nhiêu tâm huyết cùng nỗ lực.
Đương nhiên gia tộc đồng thời cũng giành trợ giúp cho hắn. Hàn gia ở ngoài thành có ba trăm mẫu ruộng tốt, cùng trang viên này là được gia tộc phân phối cho Hàn Mộc Thiên. Không có tước vị này Hàn Mộc Thiên cũng không có khả năng có một cái ghế ngồi nho nhỏ trong hội nghị sự Tập Thủy Thành.
Loại khảo hạch này cũng không phải Hàn thị gia tộc một mình làm. Toàn bộ mười hai gia tộc lớn của phương đông cùng mấy đại gia tộc phương Tây cũng đồng thời dùng phương pháp như vậy để phân phối tước vị trong gia tộc ở bậc trung với thấp.
-Qua ba năm nữa chính là khảo hạch mười năm một lần rồi!
Hàn Mộc Thiên nói rằng:
-Từ bảy năm trước thất bại lần đó, biểu bá phụ của con vẫn hăng hái nỗ lực, cho tới bây giờ theo ta biết được, hiện tại mấy năm nay cống hiến của hắn với gia tộc cũng không ít hơn ta.
-Cho nên ta mới đưa hy vọng của ta lên trên người của con, nếu như nhà của chúng ta có thể có một võ sĩ đồng thời tiến giai tới cấp bậc võ giả mà nói. Đó chính là có thể tiến vào võ đường gia tộc mà học tập vũ kỹ, đồng thời khi khảo hạch cũng có thể tăng thêm phân lượng thật lớn cho nhà chúng ta!
Nghe Hàn Mộc Thiên nói xong, Hàn Phi rốt cuộc mới hiểu vì sao Hàn Mộc Thiên nói với mình chuyện mình trở thành võ sĩ là phi thường trọng yếu đối với gia tộc, nguyên nhân chính là việc này à!
Tỉ mỉ suy nghĩ một chút, Hàn Phi đối với người nghĩ ra chế độ khảo hạch gia tộc này vô cùng bội phục. Thảo nào mười hai đại gia tộc có thể truyền thừa tới nghìn năm, cái chế độ này tuyệt đối là công bằng.
Việc này cùng chế độ khích lệ cùng cạnh tranh trong các xí nghiệp hiện đại cũng có chút tương tự. Nó thông qua thủ đoạn đấu tranh công bằng mà loại đi hạng người không có khả năng, đồng thời thu nạp số lượng chi thứ gia tộc vẫn còn có nhân tài cùng sức sống.
Nếu như nói Hàn thị gia tộc là một gốc cây đại thụ đỉnh thiên lập địa, thì những chi thứ đệ tử như gia đình Hàn Mộc Thiên chính là cành lá, sợ rễ, nó không ngừng cuồn cuộn cung cấp chất dinh dưỡng cho thân cây, mà ngược lại thân cây cũng cung cấp không gian sinh tồn cho cành lá, đầy gắn bó cùng sinh tồn.
-Ta nói cho con vài chuyện này cũng không muốn tăng thêm áp lực cho con…
Hàn Mộc Thiên nói rằng:
-Chỉ mong muốn từ giờ trở đi con có thể gánh vác trách nhiệm của trưởng tử, trở thành một nam tử hán chân chính!
-Con nhất định sẽ không cô phụ kỳ vọng của người!
Hàn Phi không chút do dự trả lời.
Nghe thấy câu trả lời của hắn, tất cả mọi người trong thư phòng đều mỉm cười, bởi vì bọn họ đều là một phần tử của gia tộc này, cùng vinh cùng nhục!
----------oOo----------
Đã có 10 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của kedochanh
Quyển 1: Phong Vân Tới Cửu Thiên
Chương 22: Sang sư huyền bí.(2)
Người dịch: Mr5800
Nguồn: metruyen.com
Sáng sớm ngày hôm sau, Hàn Phi được Carol hộ tống đi tới xưởng vũ khí của Đằng Thác Hải.
Dựa theo lời nói của Đằng Thủy Tú, thương thế của Hàn Phi phải mất mấy ngày mới có thể hồi phục được hoàn toàn. Nhưng mà đêm qua Hàn Phi vận khí điều tức đã trị khỏi hao tổn kinh mạch trên cánh tay trái. Cho dù ngày hôm nay làm nghề nguội cũng không còn vấn đề gì nữa.
Đằng Thác Hải đang ở trong trang viện chờ hắn, vừa nhìn thấy Hàn Phi tiến vào, hắn nhàn nhạt nói rằng:
-Ngày hôm nay không cần làm nghề nguội, ngươi theo ta vào đây.
Nói xong xoay người đi vào trong, Hàn Phi nhanh chóng theo sau.
Đằng Thác Hải đưa hắn đi vào trong phòng, hai người đi qua một hành lang thật dài, đi tới tận cuối hàng lang mới dừng lại.
Trong xưởng vũ khí ngoại trừ công xưởng bên ngoài, sân cùng phòng rửa mặt ở gian bên ngoài. Những gian phòng ở bên trong không cho phép học đồ cùng thợ rèn đi vào. Hàn Phi cũng lần đầu tiên tới đây đã được xem mấy bức bích họa thần khí trong mật thất.
Nhưng mà lúc này Đằng Thác Hải mở gian phòng trước đối diện mật thất lần trước, Hàn Phi đi theo vào trong nhìn, dĩ nhiên Đằng Thác Hải là đưa hắn tới phòng chế tạo vũ khí.
Thời gian hắn ở trong xưởng này cũng không dài, nhưng mà Hàn Phi cũng biết được Đằng Thác Hải có một gian phòng chuyên để chế tạo linh vũ khí. Đôi khi có khách nhân trọng yếu, thường thường được đưa trực tiếp vào trong phòng này để nói chuyện. Trong xưởng cũng chỉ duy nhất một mình Đằng Thủy Tú có tư cách đi vào trong này mà thôi.
Trong phòng không gian tương đối lớn, bức tường bốn phía được bọc một tầng kim loại không biết là gì mà rất sáng bóng. Từng khối được hợp lại thành một chỗ, trên mỗi khối sắt bản đều có khắc rất nhiều hoa văn, mới nhìn qua vô cùng thần bí cùng dị thường.
Trên trần nhà còn được gắn rất nhiều thủy tinhm những ngọn đèn thủy tinh trong suốt bắn ra ánh sáng, làm cho gian phòng sáng sủa vô cùng.
Trên mặt đất phòng chú khí được trải một phiến đá màu than trì cực kỳ bằng phẳng. Bên trái gian phòng trưng bày ba cái tủ dài, trên những cái tủ này bày ra rất nhiều tài liệu muôn màu, bên phải là cái bàn gỗ thật dài, những thứ trên cái bàn đó vô cùng cổ quái, trên cơ bản là Hàn Phi không nhận ra.
Nhưng bắt mắt nhất không thể nghi ngờ chính là một chiếc lò chú khí bằng kim loại đặt ở giữa gian phòng. Chú khí lô (lò chú khí) rộng một thước dài hai thước, hình dạng có chút kỳ lạ, bên dưới cũng không có đặt đá lấy lửa. Nhìn qua vô luận là ngoại hình hay tính chất đều tinh xảo cùng xinh đẹp hơn rất nhiều so với những chú khí lô ở bên xưởng ngoài.
-Trong thời gian này ngươi rất nỗ lực, làm được sẽ được thưởng cho, ta cho phép ngươi ở bên cạnh quan sát ta làm thế nào để chế tạo ra một kiện linh vũ khí.
Đằng Thác Hải lạnh lùng nói rằng:
-Nhớ kỹ, ngươi chỉ có thể nhìn, cái gì không nói thì không nên hỏi, cái gì cần ta sẽ nói cho ngươi, những điều ngươi không cần biết tới cũng không cần phải nói với ngươi.
Hàn Phi gật đầu, tuyệt đối nghe theo điều kiện chỉ được nhìn không được nói của vị sang sư trọc đầu tính tình vô cùng cổ quái này.
Đằng Thác Hải đi tới bên cạnh chú khí lô nói rằng:
-Những sang sư chúng ta sử dụng linh khí lô để chuyên môn chế tạo linh vũ khí. Bên trong của nó được bố trí hỏa hệ linh pháp trận, không cần dùng đá lấy lửa để đun nóng.
Vừa nói, Đằng Thác Hải cầm lấy một thanh kiếm lớn được đặt ở trên bàn gỗ bên cạnh.
Cái chuôi kiếm này hoàn toàn ngăm đen, kiếm phong cũng hàn quang bức người. Thân kiếm, chuôi kiếm cùng phần che tay đều không có trang trí gì cả, nhìn ra chỉ là một bán thành phẩm mà thôi.
-Chúng ta chế tạo vũ khí chia làm hai loại, một là vũ khí phổ thông, một là linh vũ khí. Cái chuôi đại kiếm trong tay ta chỉ là được làm bằng sắt thiên đoán tinh, chỉ là một vũ khí phổ thông mà thôi.
Hắn đưa đại kiếm phóng tới trong linh khí lô rồi cố định lại, tiếp tục nói rằng:
-Mà hiện giờ ta muốn làm chính là đưa chuôi vũ khí phổ thông này có thể hoàn toàn chịu đựng, tăng cường đấu khí vào trong nó biến thành một linh vũ khí!
-Bước đầu tiên chính là đun nóng thân kiếm, sau đó quán nhập vào bên trong những tài liệu đặc thù…
Đằng Thác Hải đưa tay nhẹ nhàng vỗ vào linh khí lô, chỉ nghe thấy một tiếng bạo hưởng “Ầm”, trong linh khí lô xuất hiện một đoàn hỏa diễm hừng hực, khí nóng rực lập tức phả vào mặt hắn.
Đằng Thác Hải đứng ở bên cạnh như bừng tỉnh, đợi khi thanh kiếm lớn bị hỏa diễm trong lò nung trở lên đỏ bừng. Lúc này hắn mới không chút hoang mang cởi cái áo ngắn tay trên người, lộ ra cái thân thể màu cổ đồng.
Lúc này Hàn Phi mới chú ý tới, phần eo của Đằng Thác Hải được buộc một cái đai lưng vừa thô vừa rộng, bên phải của đai lưng được giắt những túi tiền bằng da thú căng phồng lên. Thảo nào lúc đi theo Đằng Thác Hải phần eo của hắn cứ phình lên trông rất kỳ quái.
Đằng Thác Hải cẩn thận vô cùng lấy một ít bột phấn bên trong một cái túi bằng da thú, sau đó trực tiếp đưa tay vào trong lò lấy rắc đều lên thanh kiếm lớn đang cháy đỏ bừng trong lò.
Ngọn lửa nóng rực cháy rực lên trong lò nhưng chỉ liếm qua tay hắn mà không tạo thành bất luận những thương tổn gì. Chiêu thức này của Đằng Thác Hải làm cho Hàn Phi tương đối bội phục.
-Thanh kiếm này yêu cầu thấp nhất là linh vũ khí cấp Thanh Đồng. Bởi vậy cầm phải rắc vào trong đó một ít bí ngân cùng hỏa diệu thạch phấn là đủ rồi.
Đằng Thác Hải nhàn nhạt nói rằng.
Nhưng mà Hàn Phi thấy, tuy rằng trong lò lửa nóng phi thường mãnh liệt, thế nhưng bí ngân cùng hỏa diệu thạch phấn rơi trên thân kiếm cũng không có bị hòa tan, hơn nữa còn không có dấu hiệu muốn hòa tan ra nữa.
Hàn Phi rất muốn hỏi, nhưng mà nhớ tới cảnh cáo của Đằng Thác Hải lúc trước, vội vã nuốt ngược lời nói phát ra đầu môi vào trong bụng.
Thấy vẻ mặt muốn nói nhưng lại thôi của Hàn Phi, Đằng Thác Hải cười một chút bài trừ đi cái vẻ lạnh lùng cố hữu trên mặt hắn. Hắn chậm rãi vươn tay phải ra, trước mặt của Hàn Phi nói:
-Ngươi xem là được rồi, bước tiếp theo ta cần phải làm là đem hai chủng tài liệu là bí ngân của hỏa diệu thạch phấn này hòa tan dung nhập vào giữa thanh kiếm.
Đằng Thác Hải vừa dứt lời, Hàn Phi cảm thấy trong lòng bàn tay phải của hắn, đột nhiên hiện lên một ngọn lửa hồng sắc to bằng nắm tay của trẻ con.
Ngọn lửa này hiện ra vô cùng sinh động. Theo lòng bàn tay của Đằng Thác Hải chậm rãi xoay đều theo chiều kim đồng hồ, màu sắc của hỏa diễm này cũng chậm rãi biến đổi theo, từ màu đỏ biến thành màu da, rồi màu da cam … cuối cùng biến thành màu hoàng kim!
-Cái này gọi là Tố Linh Hỏa, là sang sư chúng ta thông qua linh lực trong cơ thể mà ngưng đọng thành linh hỏa.
Đằng Thác Hải dừng ở hỏa diễm nói rằng:
-Linh hỏa cường đại nhất có thể hòa tan bất kỳ thứ gì trên thế gian này, cho dù là thần khí cũng không ngoại lệ!
Nói xong hắn xoay người lại, vung đoàn linh hỏa trong lòng bàn tay phải vào một khối lõm trên thân linh khí lô, mà tay trái biến thành trảo hình, lòng bàn tay quay lấy đại kiếm như sắp hòa tan rồi.
Lửa trong linh khí lô vô cùng mạnh mẽ, Hàn Phi đứng cách hai thước cũng cảm giác như mặt mình bị phả vào nóng hổi, nhanh chóng vận khí chống lại nguồn nhiệt bức người này.
Có thể nhìn thấy màu sắc lửa trong lò tùy theo đó mà biến đổi, nguyên vốn một mảnh đỏ đậm, mà hiện giờ bên ngoài vẫn như cũ một màu đỏ đậm, thế nhưng bên trong trung tâm đã hiện ra màu hoàng kim, màu sắc này giống như đúc với đoàn linh hỏa trong lòng bàn tay Đằng Thác Hải lúc trước.
Bí ngân cùng hỏa diệu thạch rơi vào thân kiếm, kể cả dùng mắt thường cũng có thể nhận ra được tốc độ hòa tan của chúng!
----------oOo----------
Last edited by kedochanh; 09-02-2011 at 10:34 PM.
Đã có 10 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của kedochanh
Quyển 1: Phong Vân Tới Cửu Thiên
Chương 23: Sang sư huyền bí.(3)
Người dịch: Mr5800
Nguồn: metruyen.com
Nhưng mà làm Hàn Phi cảm thấy vô cùng kinh ngạc chính là, thanh kiếm lớn trong linh khí lô cũng không hóa thành dạng lỏng chảy trong lô. Nó vẫn bị một cỗ lực lượng vô hình trói buộc, mặc dù dưới nhiệt độ cao quả thực có thể làm chảy cả kim loại, thế nhưng nó vẫn duy trì hình dạng như cũ.
Tình cảnh này có vẻ vô cùng quỷ dị, mà bí ngân cùng hỏa diệu thạch phấn này đồng thời nhanh chóng dung nhập vào trong nước thép.
Khoảng chừng hai ba phút thời gian qua đi, Đằng Thac Hải giơ hữu chưởng vỗ vỗ lên trên linh khí lô, tay trái vẫn duy trì tư thế không đổi, hỏa diễm trong lô dần dần ảm đạm rồi tắt hẳn, rất nhanh chóng biến mất không thấy.
Hàn Phi nhìn ra một chút bí quyết, mới đầu Đằng Thác Hải mở ra hỏa hệ linh pháp trận bên trong linh khí lô, trọng luyện lại đại kiếm một lần, sau đó thêm vào hai loại tài liệu quý hiếm, dùng linh hỏa của mình kết hợp chúng nó với nhau.
Tay trái của hắn có tư thái nào đó mà có thủ đoạn có thể hư không chộp kiếm trong suốt quá trình luyện lại này, có thể bảo trì nguyên trạng thân kiếm không đổi.
Nội công luyện tới cảnh giới cao thâm, đồng thời có thể hư không nhiếp vật tấn công đối thủ. Thế nhưng Hàn Phi tự vấn mình không luyện tới được tứ trọng cảnh giới của “Huyền môn sinh tử quyết” thì tuyệt đối không làm được như Đằng Thác Hải có thể tinh diệu khống chế đại kiếm bên trong linh khí lô này. Phỏng chừng Đằng Thác Hải sử dụng chính là bí kỹ sang sư nào đó, giống như là linh hỏa kỳ dị vậy.
Lửa trong lò biến mất, đại kiếm màu đỏ đậm chậm rãi chuyển thành màu bạch ngân do đang làm lạnh xuống tới. Nhìn ngoại hình của nó cũng không khác với lúc trước khi đặt vào trong lò là mấy. Chỉ là màu sắc của thanh kiếm lúc trước màu tro giờ đã biến thành màu bạch ngân, vẻ lóng lánh hiển thị nó là một thanh hung khí rồi!
-Lúc rèn luyện linh hỏa, tạp chất cuối cùng đã bị loại trừ hoàn toàn, hơn nữa dưới tác dụng của bí ngân, cho nên không cần phải mài nữa!
Đằng Thác Hải thu hồi tay trái nhàn nhạt nói rằng:
-Cái chuôi trọng kiếm này đã có thể chịu được đấu khí quán nhập vào trong. Nhưng nó vẫn chưa trở thành một linh vũ khí chân chính.
Hắn đưa tay lấy trọng kiếm còn nóng hổi ở trong lò ra ngoài, tiện tay đặt vào trong một cái thùng gỗ ở bên cạnh.
Trong cái thùng gỗ cao hơn một thước này tràn đầy dịch thể màu đen, trong kiếm lúc được tẩm ngập vào trong đó, không ngờ không kêu lên một tiếng động nào. Hiển nhiên đây là một loại tôi nước lạnh đặc thù.
Sau khi trọng kiếm được tôi nước lạnh hoàn thành xong, Đằng Thác Hải tiện tay lấy một chiếc khăn tay khá bẩn ở trên bàn tỉ mỉ lau kỹ lại trọng kiếm một lần. Phong mang trên thân kiếm lúc này càng thêm bắt mắt.
-Bước đầu tiên rốt cuộc cũng hoàn thành rồi, tiếp theo cần phải khắc linh văn trên thân kiếm, nó mới có thể tạo ra tác dụng tăng phúc uy lực đấu khí.
Đằng Thác Hải vừa nói, vừa đưa trọng kiếm lên mặt bàn gỗ đã được dọn sạch.
Cũng không thèm nhìn Hàn Phi, hắn kéo một chiếc ghế ngồi xuống, lấy một loạt bình thủy tinh màu sắc trong suốt ở bên chiếc bàn bên cạnh đặt tới bên cạnh trọng kiếm.
Những cái bình thủy tinh này màu sắc trong suốt, to bằng nắm tay bình thường, có thể thấy rõ ràng bên trong bình thủy tinh này có những dịch thể màu đỏ sẫm như máu. Một cây bút lông ngỗng màu trắng noãn được đặt ở miệng bình, đầu bút lông được đặt vào giữa dịch thể trong bình.
Thoạt nhìn thấy đây chỉ là một lọ thủy tinh phổ thông, cùng với bút lông ngỗng để viết mực nước. Nhưng mà Hàn Phi biết tuyệt đối không đơn giản như vậy.
Quả nhiên Đằng Thác Hải chuẩn bị hoàn tất xong rồi nói:
-Võ sĩ cần cái chuỗi linh vũ khí này chính là tu luyện hỏa hệ đấu khí, bởi vậy linh văn được khắc trên thân kiếm phải là hỏa văn. Trong cái bình thủy tinh này chính là máu của nhị giai linh thú hỏa liệt thứu, rất hợp để làm hỏa văn.
-Cái bút này chính là dùng lông chim của nhị giai linh thú ngân vũ thiên nga mà chế tác thành, có thể thu nạp máu của các loại linh thú.
Nói xong, hắn cầm lấy bút lông làm bằng lông của thiên nga, nhấp vào máu của hỏa liệt thứu, ngòi bút nhẹ nhàng rơi vào trên thân trọng kiếm!
Trong khoảng khắc này, Hàn Phi nín thở đứng bên cạnh cảm thấy như vị đạo sư này hoàn toàn thay đổi.
Thời gian luyện trọng kiếm vừa nãy, Đằng Thác Hải làm một loạt động tác có vẻ thành thạo dễ dàng không gì sánh được. Nhưng tới lúc này lúc vẽ linh văn nhìn như vô cùng đơn giản, hắn lại tập trung toàn bộ tinh thần vào trong đó, một bộ dạng như chuẩn bị lâm đại địch tới nơi vậy, nhìn qua có vẻ trắc trở hơn trước rất nhiều.
Lúc vẽ, động tác của Đằng Thác Hải trở nên vô cùng lưu sướng, hắn dùng bút thiên nga vẽ từng đạo linh văn lên trên thân trọng kiếm mà Hàn Phi căn bản không thể xem hiểu. Mỗi một bức vẽ linh văn hoàn thành, lập tức nhấp bút thiên nga xuống máu trong bình thủy tinh một lần nữa lại nạp đầy máu cho cái bút này.
Mà máu của hỏa liệt thứu vừa chạm xuống thân kiếm liền phát lên những tiếng vang “két két” nhẹ nhàng, đồng thời bốc lên những làn khói trắng nhàn nhạt, hiển nhiên có chứa sức ăn mòn rất mạnh. Bởi vậy ngòi bút khi lướt qua trên thân kiếm, để lại những vết tích vô cùng rõ ràng.
Thì ra đây là khắc chế linh văn à! Hàn Phi liếc mắt nhìn không thôi, trong lòng hứng thú với sang sư càng lúc càng đậm.
Thời gian trôi qua, nửa bình máu hỏa liệt thứu tiêu hao đi rất nhanh, mà trên thân trọng kiếm lúc này đều bị linh văn phức tạp dính đầy, làm cho đại kiếm này tăng thêm vài phần sắc bén cùng vài phần khí tức thần bí.
Khi trọng kiếm được trang bị hết một vòng linh văn, Đằng Thác Hải rốt cuộc cũng thu hồi bút thiên nga, lúc này trong bình thủy tinh chỉ còn lại một tầng máu hơi mỏng manh.
Thấy Đằng Thác Hải thu bút trầm mặc hồi lâu, Hàn Phi không nhịn được mở miệng hỏi nói:
-Đạo sư, ngài hoàn thành rồi sao?
Đằng Thác Hải ngẩng đầu trừng mắt liếc hắn, sau đó chỉ vào hai khối trung gian không có khắc linh văn trên thân kiếm nói rằng:
-Còn một bước cuối cùng, ở hai nơi này cần phải khắc ra cổ linh văn tốt nhất, kích phát ra lực lượng hỏa diễm, mới rốt cuộc chân chính hoàn thành.
-Nhưng mà một bước cuối cùng này ngươi cũng không được nhìn, quay về xưởng đi, chờ khi ngươi chừng nào có thể rèn được thiên đoán tinh thiết hợp cách hãy tới tìm ta!
Hàn Phi phiền muộn thiếu chút nữa búng ra một bụng máu, từ khi bắt đầu luyện cho tới khi khắc linh văn, hắn hoàn toàn đã được mở rộng nhãn giới cũng hoàn toàn bị hấp dẫn rồi. Trong lòng hắn muốn xem cái bước cuối cùng hoàn thành thì linh vũ khí sẽ trở thành cái dạng gì, nhưng thật không ngờ tới lúc then chốt nhất lại bị đuổi ra ngoài.
Việc này giống như cùng nữ nhân lên trên giường, trước làm đủ kiểu rồi, tới khi chuẩn bị làm việc “thú huyết” thì không nghĩ tới nữ nhân đó đột nhiên nói cho ngươi biết mẹ nàng tới, bảo ngươi nhanh trốn đi.
Chỉ là Hàn Phi làm sao dám kháng nghị với Đằng Thác Hải, chỉ có thể phẫn nộ mà rời khỏi phòng, trong lòng chửi trăm lần, vạn lần lão già ghê tởm này.
----------oOo----------
Last edited by baongoc; 14-10-2011 at 02:59 PM.
Đã có 14 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của kedochanh