“Trước tiên mình nên trốn đi thôi, tránh đợt phát hỏa này, rồi trở lại gặp sư phụ.”
Tính tình Tiêu Phi lanh lợi, tâm địa cũng không xấu, nó sợ lão đạo sĩ già cùng hai tên đồ đệ của hắn bị dính líu. Liền vội vàng tìm ba người này trong miếu, nhưng không nghĩ tới là ba sư đồ này vốn lười biếng không bao giờ chịu ra cửa, bây giờ đã sớm chẳng biết đi đâu, làm cho Tiêu Phi một trận kinh dị.
Trì hoãn một chút, bỗng nhiên có một đạo hào quang, sáng như mặt trời, từ hướng đuổi theo lúc nãy vòng vèo trở lại. Tiêu Phi nhìn ra tình hình không tốt, vội vàng dùng ẩn thân pháp, xuyên tường trốn đi. Nó vùa mới chui ra vách miếu, chợt nghe có tiếng lôi điện, trong miếu truyền ra tiếng chấn động ầm ầm của phòng sập.
“Người này xuất thủ thật tàn độc, chưa hỏi một tiếng nào, đã hạ sát chiêu. Cũng may trong miếu đạo không có người, nếu mà có người vô tội, chẳng phải đã bị hắn hại chết rồi sao? Đúng là trong suy nghĩ của người tu đạo, người phàm giống như những con kiến hôi, chẳng quản xem là người có tội hay không, trên đời này đúng là không cần có thiên khiển mà.”
Xưa nay Tiêu Phi đã đọc qua nhiều loại tiên ma chí dị trong tiểu thuyết, có tam thập tam thiên, mười tám tầng địa ngục, thiên hoàng địa phủ, tây thiên phật đà, hải ngoại thần tiên. Nhưng mà theo lời Lam Lê đạo nhân là sư phụ của nó nói: “Thần tiên cũng là do người phàm làm, những người đó có thể tu luyện pháp lực như vậy, đã đem thiên địa nhét vào trong lòng bàn tay. Huống chi một tu sĩ đang cố gắng tu luyện như ta, còn tự lo không được mình, cho dù luyện thành pháp lực thông thiên triệt địa, cũng chỉ muốn tiêu dao tự tại, sao có thể hứng thú với sinh lão bệnh tử của cõi phàm tục?”
“Vạn năm trước, trên mặt đất còn chưa xuất hiện con người, phiến thiên địa này trời sinh đã có Thượng Cổ Thần Ma, pháp lực thần thông bất khả hạn lượng. Nhưng mà bọn họ không ngừng tranh đấu, tàn sát các sinh linh khác, nên mười vạn năm trước đã tuyệt tích sạch sẽ. Cho dù bọn họ có may mắn còn sống, cũng không cách nào diệt sạch sinh linh của cả vùng. Những thứ Thượng Cổ Thần Ma chỉ biết tranh đấu này, càng không thể tạo ra thiên đường địa phủ được.”
“Về phần cõi cực lạc của Thích Gia Phật Môn, cũng chỉ do tổ sư của bọn hắn tạo ra thôi. Nếu đệ tử cửa Phật không tu luyện đến cảnh giới La Hán, căn bản không được vào kỳ môn, cũng không tiếp nhận muôn nghìn tín đồ.”
Lần ngôn luận này, đã phá vỡ những nhận biết trong lòng Tiêu Phi, bất quá lúc sau nó xem xét tỉ mỉ, cũng cảm thấy không tệ. Người phàm tu luyện thành tiên, trường sinh bất lão, đối với vật phàm tục của thế gian, cũng không truy cầu, dĩ nhiên tư tưởng có chút bất đồng với người phàm.
Về phần thế gian truyền lại, đạo đức, thiên tru, thiên kiếp, những thuyết pháp gò ép chứa nhiều ma chướng, Lam Lê đạo nhân lại càng bài xích. Hắn nói với Tiêu Phi, cánh cửa trường sinh chỉ xem ngươi có lực đá một cước văng nó ra hay không, về phần làm ác, hay là làm thiện, tu luyện Đạo Gia chính tông, hay là chân truyền của Thần Tông, thậm chí là diệu pháp của Bàng Môn, thần thông của Phật tông, cũng không có nửa điểm liên quan với con đường tu luyện đến trường sinh.
Vì vậy chi sĩ tu hành, có thiện tâm là ở trong lòng, cứu vớt sinh linh, cũng tùy vào ý thích, nếu có tâm ý cuồng đồ, tâm ngoan thủ lạt, đem sinh linh của thế gian cho thành heo chó, trở thành đại gian đại ác tùy ý tế luyện pháp bảo bằng sinh linh. Nhưng chỉ cần những người này có con đường trường sinh, thiên tư hơn người, tâm trí kiên nghị, cũng có thể tu thành trường sinh.
Tiêu Phi cũng không dám nghĩ mình trở thành những người này, nó chẳng qua là tuân theo dặn dò của sư phụ, bình sinh chưa làm qua người xấu, hy vọng đối phương mở một lối thoát. Lúc này, nó vẫn có vài pháp thuật phòng thân, hy vọng có chút ít cơ hội.
Đạo quang mang kia rất là mãnh liệt, bay một vòng ở trên miếu đạo, liên tục phát ra lôi đình, cho đến khi căn miếu đạo bị đánh nát, mặt đất cũng xuất hiện một cái hố sâu bự, lúc này nó tựa hồ như trút được ấm ức mới chay thẳng về hướng đông nam.
Tiêu Phi đợi thêm một khắc, lại có mấy đạo ánh sáng vòng trở lại, nhìn thấy bộ dáng căn miếu đạo như vậy, bay quanh một chút, trước sau rời đi. Tiêu Phi đợi một đêm, cũng không thấy sư phụ trở lại, lại càng không thấy ba thầy trò lão đạo sĩ già. Đúng lúc sắc trời tỏa ánh sáng, Tô Hoàn len lén chạy trở lại. Tiêu Phi sợ nàng bị nhìn thấy, nó vội vàng đi ra khỏi chỗ ẩn thân, kéo Tô Hoàn sang một bên, tránh sang một căn nhà bỏ hoang khác.
Căn nhà này cũng không biết đã làm gì, bên trong gian phòng tích đầy tro bụi, bộ dáng giống như đã ba bốn năm không có người nào ở vậy, Tiêu Phi dùng pháp lực quét sạch một lần, tạm thời làm chỗ đặt chân. Nơi này chỉ cách căn miếu đạo một con đường nhỏ, miếu đạo có động tĩnh gì, cũng có thể nhìn thấy.
Tô Hoàn nhìn thấy căn miếu đạo biến thành như vậy, trong lòng rất hoảng sợ. Nàng tu luyện ở Thập Vạn Đại Sơn, mặc dù có rất nhiều yêu quái lâu năm ở trong núi, còn có môn phái Hòa Sơn Đạo độc bá một phương, nhưng không người nào triển lộ pháp lực như thế, dễ dàng phá hủy một tòa viện lớn như vậy. Còn làm mặt đất trũng cả xuống.
Mãi đến lúc bị Tiêu Phi kéo vào trong căn nhà bỏ hoang, Tô Hoàn vẫn còn chút khiếp sợ không trôi. Cô bé có chút sợ sệt nói: “Tiêu công tử, những thứ này đều là do cuộc chiến hồi tối gây ra sao?”
Tiêu Phi đem chuyện tình đêm qua thoáng kể lại, nó cũng không có nói đến chuyện có vài chục người đạo hạnh tinh thâm đuổi giết Lam Lê đạo nhân, nó sợ Tô Hoàn nghe xong càng thêm hoảng sợ.
“Tô Hoàn cô nương, ta phải ở chỗ này chờ sư phụ trở về, chỉ sợ thời gian này có chút gian khổ, hay là cô trở về Thập Vạn Đại Sơn đi, chờ ta tu thành pháp lực sẽ đi tìm ngươi.”
Tô Hoàn vội vàng nói: “Có lẽ pháp lực của Tô Hoàn không bao nhiêu, bất quá lúc mấu chốt cũng có chút hữu dụng. Hay là ta lưu lại hỗ trợ công tử, cho dù có nguy hiểm, ta cũng nguyện ý vượt qua cùng công tử.”
Tiêu Phi khuyên mấy câu, cũng không còn lời nào khác. Nội tâm nó có chút hy vọng Tô Hoàn có thể lưu lại bên cạnh nó. Phải biết rằng Tiêu Phi bất quá cũng chỉ là một hài nhi mười mấy tuổi, lần này nó trốn nhà đi theo Lam Lê đạo nhân, là lần đầu tiên xa nhà, trong lòng nó không khỏi thấp thỏm. Huống chi mặc dù nó tu luyện Hắc Thủy Chân Pháp, nhưng mà pháp lực xa xa không bằng xà tinh có đạo hạnh năm trăm năm như Tô Hoàn.
Nó có thể thắng sư đồ Vương Đạo Duyên, Diêu Khai Sơn, mười phần là bởi vì đạo pháp tinh diệu, hơn xa đạo pháp của Hòa Sơn Đạo, lại ỷ vào mưu kế, nên đối với hạng người thô tục như sư đồ Diêu Khai Sơn, nó mới nhất cử đắc thủ. Nếu mà đánh nhau tay đôi với sư đồ này, Tiêu Phi có mười mạng cũng không đủ.
Tiêu Phi thầm nghĩ trong lòng, rồi nói với Tô Hoàn: “Không dối gạt cô nương, lần này sư phụ tới Trường An làm chuyện gì, đồ nhi ta cũng không biết. Chẳng qua thấy lão nhân gia người cẩn thận như vậy, chỉ sợ là chuyện cực kỳ trọng yếu, địch nhân gặp phải, cũng thuộc vào cấp bậc của sư phụ, không phải sư đồ Diêu Khai Sơn có thể so sánh được. Bây giờ ta phân cho ngươi vài món pháp khí của Hòa Sơn Đạo, bất quá chưa tới lúc nguy cấp, thì không nên sử dụng, những thứ pháp khí này không phải là đối thủ của những người đó, bọn họ chỉ cần động ngón tay một chút, chỉ sợ chúng ta cũng hóa thành phấn vụn rồi.”
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Tiêu Phi ba lần bảy lượt muốn chia vài món pháp khí đoạt từ tay Diêu Khai Sơn cho Tô Hoàn, chẳng qua mấy lần muốn làm thì cũng bị chuyện khác xen vào, Tô Hoàn cũng biết, bằng vào pháp lực của mình, cũng có thể đi đứng tự nhiên ở Thập Vạn Đại Sơn, nhưng trong Trường An, phong vân tụ hôi càng ngày càng nhiều, cũng không thể không đề phòng, vì vậy mới lấy vài món pháp khí từ trên mặt đất lên, thu vào trong người.
Tô Hoàn cũng không có bản lãnh của Tiêu Phi, bất quá nàng đã tu luyện cùng với tỷ tỷ, tự mình lĩnh ngộ ra pháp môn, cũng cảm nhận được thiên địa, trong mấy trăm năm tu hành thí nghiệm từng chút một, nên mới có chút pháp lực. Đừng nói là Hắc Thủy Chân Pháp của Tiêu Phi, cho dù là pháp thuật của Hòa Sơn Đạo, uy lực cũng vượt trên Tô Hoàn.
Cho nên Vương Đạo Duyên vốn không bằng tỷ muội Tô gia, nhưng khi sử dụng những pháp thuật tà môn học ở Hòa Sơn Đạo cùng Diêu Khai Sơn, là có thể dễ dàng làm tỷ muội Tô Hoàn vào thế hạ phong.
Tiêu Phi là một người tỉ mỉ, thấy Tô Hoàn không dám chọn nhiều, liền mở miệng hỏi: “Tô cô nương, ngươi không thể luyện hóa những pháp khí này sao?”
Tô Hoàn có chút ngượng ngùng lắc đầu nói: “Pháp khí của Hòa Sơn Đạo đều có khẩu quyết để sử dụng, ta chỉ tạm thời thử xem, không biết được không, cũng không có nắm chắc là thành công.”
“Lần trước ta có thu vài pháp thư vào trong túi ngũ âm, mặc dù không nhiều lắm, nhưng hẳn là có chút hữu dụng.” Tiêu Phi vừa nói, vừa đem pháp thư của Vương Đạo Duyên ra, tặng cho Tô Hoàn.
Tiêu Phi không dám truyền Hắc Thủy Chân Pháp cho Tô Hoàn, dù sao đây cũng là do Lam Lê đạo nhân truyền thụ, nó cũng không dám truyền thụ Thiên Hà Cửu Lục, nó nghĩ pháp quyết này thật trân quý, mặc dù sư phụ không nói, nhưng cũng không phải dễ dàng truyền pháp môn cho ngoại nhân. Cho dù là vậy, Tô Hoàn cũng cảm kích nó rất nhiều, lần trước nàng chọn Hồn Thiên Phiên là bởi vì pháp khí này có uy lực mạnh mẽ, không nghĩ được bây giờ lại có được pháp thư Hòa Sơn Đạo của Vương Đạo Duyên.
Tô Hoàn suy nghĩ một chút, liền vui mừng vô tận, thầm nghĩ: “Nếu không phải Tiêu công tử có chân truyền vô thượng, không ham những thứ pháp thuật của Hòa Sơn Đạo, thì sao mình có cơ hội nhìn được pháp thuật bí truyền này? Hòa Sơn Đạo ở Thập Vạn Đại Sơn rất uy phong, trừ Vạn Cổ Tiên Nương và Hắc Sa Đồng Tử ra, không người nào dám trái ý, điều này cũng đủ biết pháp thuật bí truyền lợi hại đến bực nào? Mình và tỷ tỷ hâm mộ rất nhiều, chỉ có điều nếu đầu nhập vào Hòa Sơn Đạo, sẽ phải làm trâu làm ngựa cho bọn chúng, còn bị những trưởng lão kia lăng nhục, cho nên mình và tỷ tỷ mới không muốn đến đó nương tựa, không nghĩ đến hôm nay lại có được năm loại pháp thuật bí truyền của Hòa Sơn Đạo, những thứ này còn trân quý hơn pháp khí.”
Tiêu Phi chưa bao giờ thấy qua công dụng của những thứ này, cộng thêm nó cũng không thấy những pháp thuật của Hòa Sơn Đạo tinh diệu đến cỡ nào. Vì vậy nó tặng không chút ngập ngừng, bất quá nó suy nghĩ một lát, trong lòng thầm nghĩ: “Chỉ sợ Tô Hoàn có được năm loại pháp môn này, cũng không thể trong thời gian ngắn luyện thành pháp khí, không bằng mình giúp nàng một tay. Mình ở Tây phường đã nhìn qua Cửu Tự Phạm Văn, cũng không phải là thứ vĩ đại gì, nhưng cũng có thể tăng thêm một tia cảm ứng với pháp khí, đối với việc luyện hóa pháp khí cũng không phải vô ích.”
Nghĩ đến đây, Tiêu Phi liền gọi Tô Hoàn đến gần, nhẹ nhàng đặt tay lên trán cô bé, Tô Hoàn không biết Tiêu Phi muốn làm gì, không khỏi có chút thẹn thùng, nhưng mà bỗng nhiên trên trán có chút ấm áp, Cửu Đạo Phạm Văn liền như quang minh từ trên mi tâm rơi thẳng vào trong đan điền. Cửu Tự Phạm Văn này có chút bất đồng so với Tiêu Phi, ánh sáng của Cửu Tự Phạm Văn vừa rơi vào trong đan điền của Tô Hoàn, liền hút lấy pháp lực của Tô Hoàn, sau đó nhả ra ngoài, lộ ra vẻ tinh thuần hơn so với lần hút nhiếp trước của Tiêu Phi.
Tô Hoàn vừa mừng vừa sợ, trải qua tẩy dịch của Cửu Tự Phạm Văn, một thân yêu khí của nàng đã phai nhạt đi mấy phần.
Vốn tỷ muội các nàng từng phải đi xa ngàn dặm, đến núi Nga Mi trải qua dạy bảo của trưởng lão Trí Quang, lúc này mới có thể đem yêu khí bản thân che dấu, chỉ còn lộ ra chút ít. Lúc trước Tiêu Phi cũng không thể nhận ra yêu khí trên người Tô Hoàn. Có được Cửu Tự Đại Nhật Quang Minh Chú, mặc dù tu vi của Tô Hoàn không tăng lên, nhưng lại thuần khiết hơn. Nếu không phải người có pháp lực cao hơn nàng gấp trăm lần, cũng sẽ không nhìn ra, cô bé này là yêu tộc.
Mặc dù Tiêu Phi phát hiện ra hơi thở trong cơ thể Tô Hoàn có biến hóa khác thường, nhưng cũng không biết hết sự biến hóa này, bất quá nó cũng biết, đây là chuyện tốt, nên cũng không để ý lắm. Tiêu Phi không biết rằng, Hắc Thủy Chân Pháp của nó cao thâm hơn Cửu Tự Đại Nhật Quang Minh Chú rất nhiều, tu luyện chân thủy tinh khí, tương tự Đại Nhật Quang Minh Chú lại có thể tăng thêm sự tinh thuần của tinh khí.
Trong lòng Tiêu Phi có chút lo lắng, muốn nâng cao thêm một phần thực lực, nó cũng ngồi xuống trong phòng, cố gắng tịnh tiến Hắc Thủy Chân Pháp thêm một bước. Nó không dám lại bờ Huyền Vũ tu luyện, sợ Lam Lê đạo nhân trở lại không thấy nó sẽ vứt bỏ nó luôn. Con đường tu luyện rất mờ mịt, nếu không có người nào chỉ điểm, Tiêu Phi cũng không biết nên đi như thế nào.
Duyên phận biến mất rất nhanh, một khi bỏ qua, vĩnh viền sẽ không có cơ hội, nên Tiêu Phi không dám có sơ xuất.
Chẳng qua là Tiêu Phi đã phải trải qua nhiều chuyện, ngồi trong phòng nửa ngày, cũng không tĩnh tâm được, mắt thấy đã đến trưa, trong lòng nó thầm nghĩ: “Không biết sư đồ lão đạo sĩ già kia có trở lại không, sư đồ ba người bọn họ cũng thật cổ quái, nói không chừng đã có chuyện gì.”
Nghĩ đến đây, nó cũng không quấy nhiễu Tô Hoàn, tự mình ra ngoài, nó làm bộ như lơ đãng, đi ngang qua căn miếu đạo. Nó đi mấy lần, cũng không thấy có người nào khả nghi, đang cảm thấy thất vọng, bỗng nhiên có một cỗ khí hiên ngang, một nam tử anh tuấn mang song kiếm sau lưng, không biết làm cách nào đã xuất hiện ở trước miếu đạo.
Nếu là lúc bình thường, Tiêu Phi sẽ nói mình bị hoa mắt. Lúc nãy nó nhìn vô số lần, cũng không thấy người nào. Hơn nữa cho dù nam tử lưng đeo song kiếm kia có đi theo hướng nào lại, nhất định hai mắt của nó cũng không bỏ qua. Chẳng qua nam tử này nhìn đảo qua, sắc mặt của hắn liền ẩn chứa giận dữ, nhìn thấy Tiêu Phi cách đó không xa, cũng không biết cất bước ra sao, khoảng cách mười trượng, một bước liền đứng trước mặt Tiêu Phi, thấp giọng quát: “Ngươi có biết người trong miếu đạo này không?”
Tiêu Phi nghe vậy trong lòng nhảy loạn, cử chỉ nam tử này thật xấc láo, thậm chí cũng không che dấu hành tung của mình, hiển nhiên là người vô cùng tự tin. Tiêu Phi sợ hắn hoài nghi, nó không chút nghĩ ngợi đáp: “Trong tòa miếu đạo này có vài đạo sĩ, chỉ là không thấy họ ra khỏi cửa, cũng ít thấy tới lui, ta chỉ nghe nói trong này có một lão đạo sĩ già tên là Nộ Sơn Chân Nhân cùng hai tên đồ đệ, một tên là Thanh Hư Tử, một tên là Yến cái gì đó.”
“Nộ Sơn Chân Nhân? Ngươi nói nhăng cuội gì vậy? Nộ Sơn Chân Nhân chính là thủ tọa tàng kinh các của Côn Lôm, sao lại có thể ở trong toàn miếu đạo cũ nát này?”
Người nam tử anh tuấn kia tiện tay đánh ra một chưởng, chấn bay Tiêu Phi ra ngoài, Tiêu Phi cắn răng lại, đang muốn móc kim hoàn ra đánh người nam tử trẻ tuổi hung bạo kia. Lại nghe nam tử kia lẩm bẩm: “Chẳng lẽ đây là biệt viện của Nộ Sơn Chân Nhân? Hay là đạo hiệu giống nhau, không phải là người khác chứ?”
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
TNam tử này cũng không biết đang suy nghĩ gì đó, tay áo bào phất lên, một đạo tinh quang như điện, bao bọc toàn thân, từ tù phá không bay lên.
Tiêu Phi thấy vậy, liền thu kim hoàn trong tay áo lại, chẳng qua lửa giận khó hết, nó thầm hận trong lòng: “Người này không che dấu thân phận với những thường nhân như mình, nhất định là truyền nhân của đại môn phái, cho nên mới làm ra việc quái đản như thế. Ta nhất định phải khổ luyện gấp đôi, nhất định sẽ có một ngày ở trên hắn.”
Trên mặt Tiêu Phi sưng đỏ một mảnh, hai mắt đều muốn mở không nổi, lực tay của nam tử kia vô cùng lớn, nếu như không phải nó cũng có chút thành tựu trong tu luyện, sợ là lần này đã bị đánh răng rơi đầy đất rồi. Tiêu Phi bị đánh một cái này, trong lòng xét qua ý nghĩ, càng nghĩ càng ác độc, cuối cùng nó cũng phải tự rùng mình, khôi phục lại tinh thần đang bị công kích bởi lửa giận.
“Ăn miếng trả miếng, hắn đập mình một lần, sau này mình có bản lãnh, sẽ trả thù lại, nhưng cũng không nên đem chuyện này để ở trong lòng, người tu đạo không nên có tà niệm trong đầu.”
Tiêu Phi một mặt âm thầm vận khởi Hắc Thủy Chân Pháp, kích động chân thủy tinh khí, nhẹ phẩy ở hai gò má, tiêu hóa máu bầm, trong lòng thầm nghĩ: “Nhìn tinh quang của người này, cực kỳ giống đạo ánh sáng vòng lại lần đầu tiên, oanh tạc căn miếu đạo. Đến tột cùng sư phụ đã làm chuyện gì, mà tạo ra những cừu nhân như người này?”
Tiêu Phi đang tự suy tư, bỗng nhiên có một thanh âm ôn nhu phát ra: “Đây không phải là Tiêu Phi tiểu ca sao? Sao ngươi cũng đến Trường An vậy?”
Tiêu Phi quay đầu nhìn lại, chính là người quen Mạnh Điền Trúc.
Mạnh Điền Trúc một mình tiến đến, cũng không phải là một thân bạch y, mà đã đổi lại một đạo bào màu vàng nhạt, trang phục này làm cho nàng tăng thêm một cỗ khí xuất trần.
Lần ở Bạch Thạch trấn, Tiêu Phi đã nhìn ra thân phận bất phàm của Mạnh Điền Trúc và Việt Khinh Hàn, nhưng mà hai nàng không chịu thu nhận nó, lúc này nó mới bái nhập làm môn hạ của Lam Lê đạo nhân. Mặc dù lúc trước chỉ nói hai ba câu cùng với hai nàng, nhưng nó cũng biết được, hai nàng xuất thân từ Li Giang kiếm phái tựa hồ cũng không hòa thuận với sư phụ của mình lắm, vì vậy nó cũng không nói thật, chỉ khom người làm lễ với Mạnh Điền Trúc, có chút vui mừng nói: “Thì ra là Mạnh tỷ tỷ, hôm đó sau khi các người rời đi, ta liền gặp được sư phụ của mình, là hắn dẫn ta đến Trường An. Chẳng qua là bây giờ không biết sư phụ đi đâu, ta đang ở chỗ này chờ hắn.”
“Vậy à!”
Mạnh Điền Trúc nhìn Tiêu Phi chằm chằm, tựa hồ muốn nhìn thấu bí mật của nó, Tiêu Phi thấp thỏm trong lòng, đang nghĩ tiếp theo nên giải thích ra sao, để Mạnh Điền Trúc nghĩ sư phụ nó là người khác. Bàn tay Mạnh Điền Trúc trắng nõn nhẹ nhàng xuất chiêu, chín miếng kim hoàn trong tay áo Tiêu Phi cùng không tự chủ hóa thành một dãy kim quang bay vào trong tay Mạnh Điền Trúc.
Tiêu Phi kinh hãi, nó vội vận khởi Thiên Hà Cửu Lục kiếm quyết, muốn thu hồi kim hoàn lại. Mạnh Điền Trúc khẽ cười, nhìn Tiêu Phi mặt đỏ lên, cũng không thể gọi chín miếng kim hoàn trở lại, nàng vừa có chút bực mình vừa buồn cười nói: “Nguyên lai là Tô sư bá của Thiên Hà kiếm phái thu nhận ngươi, măc dù thân thủ luyện chế của Tô sư bá là thiên hạ vô song, nhưng Mạnh tỷ tỷ của ngươi cũng là đệ tử chân truyền của Li Giang kiếm phái, chẳng lẽ còn ham cái pháp bảo của ngươi?”
Lòng bàn tay của Mạnh Điền Trúc nới lỏng ra, tùy ý để cho Tiêu Phi triệu hồi chín miếng kim hoàn lại. Nàng nhận ra được lai lịch của chín miếng kim hoàn, biết Tô Tinh Hà của Thiên Hà kiếm phái có tính tình cổ quái. Nếu hắn thu Tiêu Phi làm đồ đệ, còn tặng chín miếng Thiên Tinh Kiếm Hoàn trân quý như tính mạng của hắn, lại truyền thụ kiếm quyết Thiên Hà Cửu Lục của Thiên Hà kiếm phái, tự nhiên là đã đem Tiêu Phi trở thành đệ tử chân truyền, nàng cũng không nên trêu chọc quá đáng.
Mạnh Điền Trúc có nghĩ cũng không nghĩ ra, chín miếng Thiên Tinh kim hoàn của Tiêu Phi, là do Lam Lê đạo nhân đánh chết Tô Tinh Hà của Thiên Hà kiếm phái mà đoạt được, ngay cả Thiên Hà Cửu Lục cũng là do Lam Lê đạo nhân thi triển bí pháp thần thông, ép hỏi Tô Tinh Hà.
Tiêu Phi cũng không biết “Tô sư bá” có lai lịch gì, nó không dám lập tức mạo nhận cái danh này, liền thấp giọng nói: “Dĩ nhiên Mạnh tỷ tỷ sẽ không ham vật của ta, chẳng qua sư phụ có nói qua người ở trong kiếm, kiếm mất thì người mất, để cho ta không dám để chín miếng Thiên Tinh Kiếm Hoàn này rời khỏi tay giây nào.”
Mạnh Điền Trúc hơi sững sờ, nhưng sau đó liền cười nói: “Cũng là sơ sót của Mạnh tỷ tỷ ngươi, Tô sư bá là người nghiêm khắc, nói là làm ngay, đối với đệ tử sẽ rất nghiêm, ta không nên làm như vậy. Người vừa rồi là Dương Minh Hà của Tây Huyền Sơn Long Hổ phái, sao ngươi lại đắc tội với hắn?”
Tiêu Phi cũng không ngờ, Mạnh Điền Trúc lại thấy một màn vừa rồi, nó thầm nghĩ: “Chỉ sợ Mạnh tỷ tỷ có liên quan với nhóm người truy đuổi theo sư phụ tối hôm qua.” Nó không dám nói lung tung, sợ lộ ra sơ hở, liền đem chuyện tình đầu đuôi kể rõ một lần. Mạnh Điền Trúc nghe xong, không nhịn được cười một tiếng nói: “Chuyện này không trách ngươi được, Dương Minh Hà biết mình nhất thời lỗ mãng, san bằng biệt viện của Nộ Sơn Chân Nhân, trong lòng hắn đương nhiên là vừa tức vừa sợ.”
“Bất quá….”
Mạnh Điền Trúc khẽ cau mày lẩm bẩm: “Nộ Sơn Chân Nhân chính là thủ tọa tàng kinh các của Côn Lôn, sao có thể ở chung với Lam Lê đạo nhân của Ma Môn được?”
Mạnh Điền Trúc thấy Tiêu Phi chắp tay đứng yên ở một bên, giống như đem nàng làm tôn trưởng của hắn, mặt không khỏi giãn ra cười nói: “Ngươi là đệ tử của Tô sư bá, vậy cũng là sư đệ của ta. Chúng ta đều là đệ tử của Đạo Môn, ngươi gọi ta là Mạnh sư tỷ được rồi.”
Tiêu Phi lập tức thay đổi cách xưng hô, gọi một tiếng sư tỷ, bất quá nó biết thân phận của mình, nên cũng không ám có biểu hiện quá mức thân mật. Mạnh Điền Trúc hỏi mấy câu về “sư phụ” của nó. Nó chỉ trả lời không biết. Mạnh Điền Trúc biết tính tình Tô Tinh Hà cổ quái, nên cũng không có hoài nghi, nói với nó: “Lần này thiên tử Lý Gia ở Trường An, không biết từ chỗ nào nhận được một kiện bảo vật của thượng cổ tiên nhân, liền mở ra đại hội Thủy Lục. Muốn làm cho những người tu hành tham phú quý, giúp hắn tăng thêm tuổi thọ. Cái thượng cổ ký trân này vô cùng lợi hại, chưởng môn của Li Giang kiếm phái chúng ta sợ bảo vật sẽ rơi vào tay người xấu, làm nguy hại đến sinh linh, nên phái ta cùng Việt Khinh Hàn sư tỷ đến đây. Những đại môn phái khác, cũng phái đệ tử kiệt xuất nhất đến Trường An, không nghĩ là nhiều người như vậy, vẫn bị Lam Lê đạo nhân của Ma Môn Bắc Tông đoạt lấy thượng cổ kỳ trân, đêm hôm qua chúng ta không đuổi kịp hắn, bây giờ muốn đoạt lại món bảo vật này là chuyện muôn vàn khó khăn. Ở Trường An đang rất nguy hiểm, hãy mau liên lạc với sư phụ ngươi, nhanh về sơn môn tu luyện đi.”
Tiêu Phi cười khổ trong lòng: “Chỉ sợ không liên lạc được sư phụ rồi, nếu bảo vật hiếm quý như vậy, hắn còn không kịp trốn đi. Đệ tử mới thu nhận như ta, chỉ sợ là kém ra món bảo vật trân quý đó.” Trong lòng nó nghĩ như vậy, nhưng ngoài miệng lại nói: “Mạnh sư tỷ, đến tột cùng là bảo vật thần kỳ nào? Mà làm cho nhiều người muốn tranh đoạt như vậy?”
Mạnh Điền Trúc khẽ vuốt tóc, thản nhiên cười nói: “Sư phụ ngươi không nói với ngươi, pháp bảo của thiên hạ chia làm mấy loại sao?”
Tiêu Phi vuốt cằm nói: “Sư phụ có nói qua, mặc dù những người phàm tục đều gọi đồ vật mà người tu đạo dùng là pháp bảo, nhưng trên thực tế nó chia làm ba loại phù khí, pháp khí, pháp bảo, pháp bảo chân chính có rất ít, sư phụ ta truyền cho ta Thiên Tinh Kiếm Hoàn cũng bất quá chỉ là pháp khí thượng phẩm thôi.
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Mạnh Điền Trúc cười nói: “Tô sư bá đã giải thích cặn kẽ, quả thật là vậy, người tu đạo chúng ta dựa vào rất nhiều đồ vật để phòng thân, phù khí có uy lực thấp nhất, luyện chế cũng dễ dàng nhất, uy lực của phù khí, một là phải xem vào phù lục chân truyền, hai là pháp lực người tế luyện thế nào. Trừ hai môn Phật Đạo có thể đem bốn mươi tám loại thân thông vào trong phù khí, hay là người tu luyện đến cảnh giới tối cao tùy tiện luyện phù khí cũng không thua kém pháp bảo ra. Thì phù khí bình thường cũng không có uy lực lớn hơn so với pháp thuật, chỉ có thể dễ dàng sử dụng hơn thôi.”
“Về phần uy lực cao thấp của pháp khí, là dựa theo cấm chế phong ấn có uy lực ra sao, có bao nhiêu tầng. Chắc Tô sư bá đã nói với ngươi, tỷ tỷ cũng không lắm lời. Pháp bảo chân chính, ít lại càng ít, cho dù Li Giang kiếm phái của ta và Thiên Hà kiếm phái của ngươi, cũng chỉ có năm ba cái, đều ở trong tay chưởng môn và trưởng lão của tông môn, không phải người luyện thành nguyên thần, căn bản không có khả năng khống chế pháp bảo. Nhưng mà công phu luyện khí, khong ở cảnh giới Ngưng Sát hoặc Luyện Cương trở lên thì vô pháp thao tùng pháp bảo chân chính.”
“Lần này Thuần Quân Hồ xuất thế, chính là pháp bảo thượng phẩm. Ở trong bốn bậc Hư Linh, Chân Hình, Huyễn Thần, Thuần Dương, nó đứng hàng Huyễn Thần. Gần bằng với cái Thuần Dương được xưng là thượng cái kỳ trân, đặt nó ở trong phái, nhất định sẽ trở thành vật trấn phái. Nó trân quý chỗ nào, ta cũng không biết rõ, chỉ biết cái Thuần Quân Hồ này chính là vật tùy thân của tiên nhân ngàn năm trước, khi luyện ra đã muốn động thiên, sau này ngươi có thể hỏi Tô sư bá, tất nhiên hắn biết nhiều hơn ta.”
Tiêu Phi vừa mới tu hành, Thuần Quân Hồ là vật gì nó cũng không biết, bất quá về tứ phẩm của pháp bảo, nó có biết chút đỉnh. Uy lực của pháp khí, phải dựa vào uy lực của cấm pháp của pháp khí được tế luyện, mà uy lực của cấm pháp, phải dựa vào pháp khí đó có bao nhiêu tầng cấm chế. Bất quá uy lực của pháp khí có lớn đến đâu, cấm chế có nhiều tầng đến mấy, nhưng không có linh thức, vĩnh viễn sẽ không được gọi là pháp bảo.
Một kiện pháp khí cũng như chi sĩ tu hành, phải trải qua tầng tầng kiếp số, mới có thể rèn luyện ra tinh anh, sinh ra linh thức. Khi linh thức thành, pháp khí nhất thời nhảy lên thành pháp bảo, uy lực tăng lên gấp trăm lần, cũng không còn là phàm khí nữa.
Một kiện pháp bảo cấp Hư Linh, mặc dù linh thức sinh ra còn yếu ớt, nhưng cũng rất khó có được. Số pháp bảo chân chính, cơ hồ đều ở trong tay những tiền bối tu đạo mấy trăm năm, nhưng cho dù ai có được đều trân quý nó như tính mạng. Về phần pháp bảo cấp Huyễn Thần, đúng như tên của nó, được xem là trấn giáo chi bảo(bảo vật trấn phái), chỉ bằng vào cách gọi, cũng biết pháp bảo này hiếm quý cỡ nào.
Về phần chí bảo Thuần Dương, khắp thiên hạ chỉ có ít ỏi vài món, không phải là đại phải truyền lưu ngàn năm, chính là bảo tàng của thượng cổ tiên nhân, thì chi sĩ bình thường, tu luyện ngàn năm chưa chắc có cơ duyện thấy một lần, lại càng không cần nói tới có được nó.
Phẩm chất của Thuần Quân Hồ này cũng cực kỳ cường đại, chớ đừng nói chi lúc luyện ra đã làm động thiên.
“Thuần Quân Hồ kì dị như vậy, không trách được nó có thể làm nhiều chi sĩ tu hành thèm muốn, đừng nói là sư phụ, cho dù là mình, có được một món pháp bảo như vậy, đầu tiên cũng sẽ tìm chỗ bí ẩn, đem pháp bảo này luyện chế hoàn toàn, để cho người khác không cách nào cướp lấy, nếu chưa xong tuyệt không ló đầu ra.”
Tiêu Phi tự đánh giá trong lòng: “Nếu mà sư phụ không thể trở lại, ta tự mình tu hành. Không có người nào chỉ điểm, con đường sau nay, không biết khó khắn thêm bao nhiêu.”
Vốn Mạnh Điền Trúc thấy sự thông minh của Tiêu Phi, liền có vài phần hảo cảm, có điều lần này nàng ra khỏi cửa, có trách nhiệm nặng nề trong người, Tiêu Phi xin nàng tiếp nhận, Mạnh Điền Trúc cũng không dám đồng ý dễ dàng. Bây giờ nghe được Tiêu Phi bị Tô Tinh Hà của Thiên Hà kiếm phái thu làm môn hạ, trong lòng Mạnh Điền Trúc cũng có mấy phần đáng tiếc, nhưng mà Thiên Hà kiếm phái giao hảo rất tốt với Li Giang kiếm phái, nên thái độ của nàng với Tiêu Phi cũng thân mật hơn rất nhiều.
Tiêu Phi là người lanh lợi cỡ nào? Nó sớm thấy Mạnh Điền Trúc thân cận với mình, liền thừa dịp đem những nghi vấn trong tu hành hỏi lên, Mạnh Điền Trúc giải đáp mấy câu, bỗng nhiên cười nói: “Tiêu Phi ngươi cố gắng như vậy, chắc Tô sư bá vui mừng lắm. Thiên Hà Cửu Lục của Thiên Hà kiếm phái các ngươi, cũng là kiếm quyết nhất lưu trong Đạo Môn, không phân cao thấp cùng Thủy Kiếm bí quyết của Li Giang kiếm phái chúng ta, những thứ nghi vấn trong tu hành, Tô sư bá chắc chắn sẽ thấu triệt hơn so với ta, người cần gì phải hỏi ta?”
Tiêu Phi lắp bắp không biết nói như thế nào, cũng là Mạnh Điền Trúc cười một tiếng nói: “Đúng rồi, Tô sư bá nghiêm khắc như vậy, ngươi làm đệ tử cũng không dám nói nhiều, thấy Mạnh tỷ tỷ của ngươi dịu dàng, nên ngươi muốn đem những nghi vấn này hỏi ta.”
Tiêu Phi thở phào nhẹ nhõm nói: “Mạnh tỷ tỷ mình giám, ta cũng không dám có tư tâm, chẳng qua là thấy tiến cảnh của mình chậm chạp, sợ sư phụ trách mắng.”
Mạnh Điền Trúc cười nhẹ một tiếng nói: ‘Chờ ngươi luyện đến cảnh giới Đan Thành, là có thể ngự không phi hành. Đến lúc đó nếu ngươi nguyện ý đến căn phòng rách nát của Mạnh tỷ tỷ làm khách, nhân tiện có thể tỷ thí một chút kiếm thuật, rãnh rỗi nói vài câu chuyện phiếm. Trước khi Đan Thành, phải dũng mãnh tịnh tiến, vùi đầu chịu khổ, tuyệt không thể lơ là, ngươi cũng không cần lo lắng quá mức, con đường tu hành vớn không bình thản.”
Mạnh Điền Trúc phong tư trác tuyệt, vừa mới nhăn mày đã nở nụ cười liền, giống như thiên tiên hóa người, phong thái vô song, làm người phàm phu tục tử ngưỡng mộ. Nàng cùng một tiểu đồng như Tiêu Phi nói năng bên đường, làm cho không ít người nghỉ chân nhìn xem, chẳng qua là không ai dám nhích tới gần.
Tiêu Phi cảm thấy Mạnh Điền Trúc có ý rời đi, trong lòng có chút phiền muộn, đang muốn hỏi vài nghi vấn trong tu hành, tránh bỏ mất cơ hợi, ngày sau sẽ không có ngươi chỉ điểm. Bỗng nhiên tâm tư vừa động, thầm nghĩ: “Sao mình không hỏi trong thiên hạ có linh sơn thắng cảnh nào, thích hợp để tu luyện Hắc Thủy Chân Pháp? Không có sư phụ chỉ điểm, mình liền tu luyện ở đó mấy năm, ít nhất cũng đem Hắc Thủy Chân Pháp tu luyện có tiểu thành, rồi xuất đầu lộ diện.”
Mạnh Điền Trúc thực ra có việc trong lòng, đang cùng hàn huyên với Tiêu Phi, mới nhớ được trách nhiệm sư môn nặng nề. Nàng khẽ cười nói: “Lần trước gặp mặt, ngươi ta còn là tiên phàm khác đường, lần này đã là sư tỷ đệ. Người làm tỷ tỷ như ta cũng không thể không có chút biểu hiện, Tô sư bá quen luyện kia, ta nghĩ sư đệ ngươi cũng không thiếu pháp bảo, nơi này có một cuốn sách y kinh, ta tình cờ có được, bên trong có rất nhiều cách trị bệnh nan y, sư đệ ngươi hành đạo trong thiên hạ, sẽ có lúc dùng để cứu người, cũng có thêm chút danh tiếng. Ở cuối y kinh này có viết vài loại thuốc dân gian, mặc dù không phải là linh đan Đạo Môn gì, nhưng cũng có nhiều diệu dụng, sư đệ tu luyện nhàn hạ, không ngại thử khai lò luyện mấy phân đan dược, thứ nhất có thể dưỡng thần, thứ hai nói không chừng có thể có chỗ dùng được.”
Tiêu Phi nhận lấy cuốn y kinh từ bàn tay trắng nõn của Mạnh Điền Trúc, vội nói vài tiếng cảm kích, Mạnh Điền Trúc khẽ mỉm cười, thân thể như ẩn như hiện, khẽ giơ tay, liền như mây mù tiêu thất đi.
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Tiêu Phi thầm khen vị “Mạnh sư tỷ” này quả nhiên đạo pháp cao thâm, mặc dù đáng tiếc là không hỏi nhiều một chút, nhưng nó cũng âm thầm lau mồ hôi trán, qua được một cửa ái.
Trước căn miếu đạo liên tục xuất hiện Dương Minh Hà của Tây Huyền Sơn Long Hổ phái, Mạnh Điền Trúc của Li Giang kiếm phái, nên Tiêu Phi không dám thăm dò trước căn miếu đạo nữa, nó thầm nghĩ: “Không nên ló mặt ra, người núp trong bóng tối không biết còn bao nhiêu, mình chớ để dính lửa vào người. Nếu sư phụ không trở lại, hay là mình tìm đường khác thôi.”
Nó đi mấy vòng trên đường, rồi mới về đến chỗ ở. Tô Hoàn thấy Tiêu Phi ra ngoài một chuyến, khuôn mặt liền u sầu, muốn an ủi mấy câu, thì Tiêu Phi đã mở miệng nói trước: “Sư phụ ta sợ là có chuyện không thể trở lại, Tô cô nương có biết phụ cận Trường An có nhánh sông lớn, nước chảy tràn đầy nào không?”
Tô Hoàn không biết tại sao Tiêu Phi đột nhiên hỏi sông ở phụ cận Trường An, nhưng vẫn đáp: “Phụ cận Trường An, có Hoài Hà là một trong bốn con sông lớn nhất trong thiên hạ, không biết tại sao Tiêu công tử hỏi chuyện này?”
Tiêu Phi cũng không trả lời, nó chỉ nói: “Ta muốn đi đến Hoài Hà chờ sư phụ, Tô cô nương có muốn đi cùng, hay là trở về Thập Vạn Đại Sơn tiềm tu?”
Tô Hoàn nghe được trong giọng Tiêu Phi có gì đó không đúng, nàng muốn nói, nhưng nhất thời không nói nên lời. Một lúc lâu sau mới cắn răng nói: “Cũng chỉ có công tử mới có thể cứu tỷ tỷ ta, không cần biết là chân trời góc biển, ta cũng sẽ đi theo công tử.”
Tiêu Phi gật đầu nói: “Vậy bây giờ chúng ta lên đường. Lúc này rời đi, vẫn kịp ra khỏi thành Trường An.”
Tô Hoàn cũng không biết tại sao Tiêu Phi lại khẩn cấp như vậy, nhưng nàng cũng vần ừ một tiếng. Đồ đạc hai người cũng rất ít, đều để trong túi ngũ âm đoạt được từ sư đồ Diêu Khai Sơn, nên cũng không cần thu thập nhiều. Tiêu Phi mang Tô Hoàn men theo đường nhỏ đến đường cái Chu Tước, mấy ngày nay trên đường Chu Tước thật náo nhiệt, người đến người đi, nhưng hai người cũng không có tâm tình để xem.
Tô Hoàn từ Miêu Cương Thập Đại Vạn Sơn, một đường đuổi theo sư đồ Diêu Khai Sơn, Vương Đạo Duyên, muốn cứu tỷ tỷ về, lại phát hiện tỷ tỷ sớm bị Diêu Khai Sơn luyện thành Thất Sát nguyên thần, trong lòng rất bàng hoàng. Mặc dù nàng có công lực năm trăm năm, nhưng lại chưa bao giờ rời khỏi Thập Vạn Đại Sơn, thật ra tâm tình nàng so với tiểu nữ hài mười ba mười bốn tuổi, cũng không sai biệt lắm. Từ khi biết Tiêu Phi, đã bất tri bất giác coi hắn là chỗ dựa, mọi chuyện đều nói gì nghe nấy.
Tâm tình Tiêu Phi hơi loạn, Tô Hoàn cũng nhìn ra được, nàng tính toán một chút, rất có thể là Lam Lê đạo nhân đã xảy ra chuyện gì. Hôm đó nàng rời khỏi miếu đạo, cũng ở phụ cận không xa, thấy trên bầu trời có nhiều tia sáng đuổi theo nhau. Nếu mà không có Lam Lê đạo nhân, Tiêu Phi cũng chỉ là một thiếu niên có pháp thuật thông thường, so ra pháp lực Tô Hoàn còn cao minh hơn một chút.
Hai người cùng đi ra khỏi Trường An xong, thấy tâm tình Tiêu Phi buồn bực, Tô Hoàn mượn chỉ đường, hỏi nó vài câu, Tiêu Phi chỉ ừ hai tiếng, bỗng nhiên kéo Tô Hoàn lại, trốn vào rừng cây ven đường.
Tô Hoàn cũng nghe được phía sau có tiếng gió vù vù, bị dọa sợ đến mức hoa dung thất sắc. Nàng là yêu quái đã tu thành, tự nhiên nghe được đây là thanh âm của ngự không, người tới có đạo hạnh gấp mười mấy lần nàng.
Tiêu Phi âm thầm đem chín miếng Thiên Tinh Kiếm Hoàn bỏ vào trong lòng bàn tay, từ trong rừng nhìn lên bầu trời, chỉ thấy một đoàn hắc phong cuồn cuộn, trong khoảnh khắc rơi xuống ngoài bìa rừng, lớn tiếng kêu lên: “Hai tên tiểu cẩu nam nữ, không cần trốn, đại gia đã thấy các ngươi ở trong rừng cây rồi.”
Nhìn từ trên xuống dưới, không câu nệ nhìn không sót cái gì, Tiêu Phi biết ẩn thân không được nữa, liền kéo Tô Hoàn chậm rãi đi ra, thấp giọng hỏi: “Vị tiên sinh này, không biết tại sao lại truy đuổi hai người chúng ta?”
Người theo hắc phong rơi xuống, có mắt to mày rậm, một thân áo vàng, trong lòng bàn tay cầm một đại kiếm vô cùng lớn, hướng một ngón tay về hai người Tiêu Phi, quát lên: “Ta sớm đã thăm dò hồi lâu ngoài miếu đạo, ngươi đã ở bên trong mấy ngày cũng lão đạo sĩ kia, tưởng bổn đại gia không đoán được sao. Ngươi mau nói hành tung sư phu của ngươi ra, nếu không ta sẽ đem ngươi rút gân lột da, hành hạ đủ cách, đến lúc đó người kêu trời trời cũng không biết, kêu đất đất cũng không hay đâu.”
Tiêu Phi thầm nghĩ: “Làm sao ta biết tung tích sư phụ được? Bất quá cho dù ta nói như vậy, hắn cũng chưa chắc chịu tin. Nhưng mà hành tung đã bị lộ, vậy thì cứ dứt khoát cá chết lưới rách với hắn, có khi còn một đường sinh cơ.” Nghĩ đến đây, Tiêu Phi liền dùng tay ra cử chỉ ở phía sau, để cho Tô Hoàn thủ thế, rồi thân ảnh bỗng nhiên biến mất.
Tô Hoàn tu hành năm trăm năm, cũng không phải trôi qua cuộc sống an nhàn, Miêu Cương Thập Đại Vạn Sơn có rất nhiều mãnh thú hung cầm, vô số độc trùng yêu vật, mặc dù nàng và tỷ tỷ không sánh bằng tà phái Hòa Sơn Đạo kia, nhưng cũng bảo hộ cho mười mấy làng, được mọi người gọi là Tô nương nương. Tiêu Phi ám hiệu cho nàng, sao Tô Hoàn lại không biết được chứ?
Nàng lộ vẻ kinh hoàng, nhìn quanh, tựa hồ đối với việc Tiêu Phi mất tăm hết sức sợ hãi. Bày ra bộ dáng hết sức đáng thương, làm cho tên hán tử áo vàng kia có chút thương tiếc, mắng to: “Tên nhỏ mặt trắng này, nghĩ vứt đi nhân tình, là có thể chạy trốn khỏi tay đại gia sao? Ngươi không biết lai lịch của đại gia rồi.”
Đại hán này sờ soạng trong túi, rồi móc ra một cái Hoàng Bì Hồ Lô, hắn nhấn dưới đáy hồ lô, thì một đoàn huyết vụ vọt ra. Tô Hoàn nhìn thấy đoàn huyết vụ đỏ lại là một đoàn muỗi hút đầy máu đỏ, liền thất kinh, ngã bổ nhào xuống đất, tựa hồ hết sức sợ hãi.
Tên hán tử áo vàng kia mặc dù không phải từ trong danh môn chính phái gì, nhưng mà sư môn hắn cũng độc bá một phương, không kém so với Hòa Sơn Đạo. Vì vậy tự đại đã thành thói quen. Ngay cả Tiêu Phi cũng nhìn ra yêu khí trên người Tô Hoàn, mà hắn lại tưởng Tô Hoàn là một cô bé bình thường, vì vậy hắn đem muỗi hút máu thả ra, bảo vệ quanh thân mình, cũng không công kích Tô Hoàn.
Hắn vô cùng tin tưởng, đoàn mũi hút máu trong hồ lô có thể hút hết máu tươi của con người, bất quá những con muỗi này chỉ bằng hột gạo, nhưng khi hút đủ máu tươi, có thể lớn thành đầu người, rất là lợi hại. “Cho dù tên nhóc mặt trắng kia học được vài thứ pháp thuật, cũng không địch nổi đoàn muỗi này của ta, thuật ẩn thân của hắn sẽ bị phá vỡ.”
Tiêu Phi cũng chưa từng thấy những con muỗi tà môn như vậy, trong lòng kinh hãi, nhưng tay chân lại không luống cuống, năm ngón tay hé mở, thả pháp lực của túi ngũ âm ra, một đoàn ánh sáng màu đen xuất hiện, nhất thời nuốt lấy nửa đoàn muỗi của tên hán tử áo vàng kia. Tên hán tử áo vàng kia sau khi thả đoàn muỗi hút máu ra, đang muốn sử dụng pháp thuật khác, bỗng nhiên nhìn thấy một đoàn ánh sáng màu đen xuất hiện, nuốt lấy nửa đoàn muỗi, trong cơn giận dữ, quát lớn: “Cái tên nhóc mặt trắng này dám phá hư pháp thuật của ta, cho dù muỗi hút máu của ta chết hết, ta cũng không từ bỏ ý đồ đối với ngươi.”
Tiêu Phi thấy túi ngũ âm quả nhiên hữu dụng, thầm nghĩ: “Đầu óc tên hán tử này có chút vấn đề, chúng ta đã có quan hệ đối địch sống chết, ai lại nương tay trong lúc chiến đấu? May mà pháp khí của sư đồ Diêu Khai Sơn kia đã rơi vào tay mình, nếu không bằng vào Hắc Thủy Chân Pháp và ba chiêu pháp thuật sư phụ truyền thụ cho ta, tất nhiên ta sẽ không đánh lại hắn.”
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius