Quyển 1: Tiêu gia, Tiêu thành, Tiêu Thần
Chương 21: Thần thức diệt địch
Tác giả: Thực Đường Bao Tử
Dịch giả : Tiểu la
Biên tập : Trảm Phong
Nguồn : 4vn.eu
Giờ phút này, trong lòng Tiêu Thần hết sức phiền muộn, ban đầu hắn vốn không có ý định xen vào, đang do dự không biết thế nào thì đột nhiên nhiên sau lưng truyền đến một trận dao động linh lực .
- Hừ!
Tiêu Thần hừ lạnh một tiếng, thân ảnh hắn đột nhiên lóe lên, một kiện linh khí giống như là ngô câu nhất thời từ không khí đánh ra, hiện rõ hình dáng.
- Ồ không ngờ ngươi cũng có chút bổn sự, tránh được một kích này, nhưng nếu đã làm hỏng chuyện tốt của ta, thì đừng nghĩ có thể bình yên rời khỏi nơi đây!
Tiêu Thần lạnh lùng nhìn sang, chỉ thấy một kẻ mặc hắc y, tay cầm linh khí dạng ngô câu, vẻ mặt đầy sát khí hướng về phía mình. Người này vừa mới ra tay, rõ ràng là muốn lấy tính mệnh của hắn, ánh mắt Tiêu Thần lóe lên sát khí. Nhưng nghĩ đến người đuổi theo phía sau, hắn liền hơi do dự.
- Hắc, tốt lắm tiểu tử, muốn trách thì trách ngươi số mệnh không tốt, hết lần này tới lần khác lại đi đến nơi đây.
Hắc y nhân thấy Tiêu Thần do dự lại càng lấn tới, lúc này linh khí trong tay phóng lên cao. Nơi này tuy rằng xa xôi, nhưng cũng thuộc phạm vi tông môn, nếu bị người phát hiện thì hắn thể chết cũng không có chỗ chôn.
Mắt Tiêu Thần lập tức lạn lùng, người này tu vi ít nhất đạt tới Luyện Khí kỳ tầng bảy, hơn nữa lại có pháp quyết công kích, hai người giao thủ chỉ sợ hắn sẽ nhanh chóng thất bại, đến lúc đó sẽ rất phiền toái.
- Liều mạng!
Trong lòng Tiêu Thần có chút tàn nhẫn, thần thức tản ra, hóa thành một đạo tiêm trùy lao thẳng đến hắc y nhân.
Thứ Thần trùy!
Hỗn nguyên thần kinh có ghi lại thủ đoạn công kích thần thức sơ cấp, trên đó còn có diệt thần thức, ba loại hình thái hủy diệt, tu luyện tới cực hạn được có thể trọng thương được bất trụy tu sĩ! Nhưng trước mắt Tiêu Thần thực lực yếu kém, diệt thần thứ cũng chỉ có thể sử dụng một lần mà thôi, lấy cường độ thần thức của hắn, trải qua năm lần nhân lên của Kim ấn, cho dù là tu sĩ Trúc Cơ sơ kỳ bất ngờ không phòng ngự, bị công kích cũng sẽ chịu trọng thương, vốn là thủ đoạn để giải quyết người phía sau, nhưng đến lúc này không thể không lấy ra dùng, bằng không nếu dây dưa chỉ sợ càng phiền toái hơn.
Ông!
Thần thức vô thanh vô tức công kích, thân hình hắc y nhân chấn động, trên người liền xuất hiện một quang mang màu xanh nhạt, bao học toàn bộ cơ thể hắn, Tiêu Thần cảm giác thần thức như đánh vào bông, truyền đến cảm giác vô lực.
- Thần thức công kích của Trúc Cơ kỳ
Hắc y nhân nhất thời lộ vẻ hoảng sợ, liên tục cầu xin:
- Vãn bối có mắt không tròng, mạo phạm tiền bối, không biết là vị sư thúc nào? Vãn bối chính là chân truyền đệ tử của Khuê Thủy sư tôn, xin sư thúc nể mặt gia sư tha cho đệ tử một mạng.
Luyện Khí kỳ tầng năm có thể làm được thần thức ly thể, nhưng muốn là thần thức công kích, không đến Trúc Cơ tuyệt không có khả năng!
Ánh mắt Tiêu Phàm lạnh lẽo, người này không thể không chết, nếu không tuyệt đối không thể kinh sợ người sau lưng, như vậy hắn có thể gặp nguy hiểm.
Chết!
Quát khẽ một tiếng, tiếng từ hắc bào truyền ra, thứ thần trùy điên cuồng đánh tới, bên ngoài hắc y nhân lục sắc hộ tráo nhấy mắt phát ra dày đặc âm thanh rắc rắc, vết rạn dầy đặc như vậy.
A! Người không thể giết ta, nếu không sư tôn nhất định sẽ báo thù. Hắc y nhân hoảng loạn quát, thấy Tiêu Thần không hề có ý tứ thu tay trong mắt hiện lên vẻ oán độc
- Hôm nay giết ta, chờ đợi ngươi sẽ là việc Mạc Ly sư tôn vĩnh viễn đuổi giết.
Rắc!
Trên người hắc y nhân, khối ngọc bội nháy mắt vỡ vụn, lục sắc hộ tráo theo đó thoát phá, thứ thần trùy xuyên qua, nhập vào cơ thể, vẻ oán độc trong mắt dần tiêu tán, bất quá trong lúc diệt vong, một đạo ô quang trong cơ thể bay ra nháy mắt tiến vào cở thể Tiêu Thần.
Biến cố như thế, sắc mặt Tiêu Thần trầm xuống, thần thức đảo qua, quả nhiên bên trong nguyên thần tìm được một ấn kí màu đen tản ra dao động quỷ dị. Đây là dấu hiện để cho Mạc Ly nào đó nhận ra, như vậy có thể tim ra hung thủ giết người. Nghĩ đến đây, sắc mặt Tiêu Thần càng tối tăm.
- Đa tạ. Đa tạ sư thúc ra tay cứu giúp
Vẻ mặt Lâm Dao Nhi hoảng sợ, vị tiền bối sư môn trước mặt ra tay rất tàn nhẫn, trở tay là diệt sát hắc y nhân kia khiến nàng trong lòng âm thầm kêu khổ, nếu là người này muốn giữ bí mật có đem nàng diệt khẩu luôn không?
- Tốt lắm, nơi mày không còn chuyện của ngươi, rời đi thôi
Tiêu Thần cải biến thanh tuyến nghe giống như một gã đàn ông trung niên ba mươi tuổi, xua tay nói.
Lâm Dao Nhi nghe thế mừng rỡ, kính cẩn thi lễ định rời đi
- Đợi đã!
Tiêu Thần đột nhiên gọi giật lại. Lâm Dao Nhi nghe vậy trong lòng cả kinh, nhưng vẫn thành thành thật thật xoay người lại, đáng thương nhìn lên vị này:
- Sư thúc!
Tiêu Thần do dự, nếu còn thừa năng lượng hắn không ngại giết nốt người này, dù sao lưu lại nàng, có thể nguy cơ hắn bị phát hiện tăng thêm rất nhiều. Nhưng sử dụng Thứ thần trùy thần thức tiêu hao nghiêm trọng, chỉ bằng thủ đoạn này khó làm nàng lưu lại, hơn nữa phía sau còn người, nếu bị hắn nhìn ra khác thường, vậy là có nguy hiểm, cho nên cuối cùng hắn quyết định để nàng đi.
- Cái linh khí này vốn là vật ngươi đổi lấy, cũng nên đem đi cùng đi.
Lâm Dao Nhi nghe vậy sửng sốt, trên mặt lộ vẻ cảm kích, đối với Tiêu Thần kính cẩn thi lễ, đem kiện linh khí ngô câu thu vào túi trữ vật.
- Sư thúc yên tâm, vãn bối hướng tâm ma mà thề, sự việc hôm nay tuyệt đối không tiết lộ cho bất kì ai.
Nhìn thấy màng rời đi, Tiêu Thần thở phào nhẹ nhõm, hắn thi ân như vậy chính là muốn đối phương cảm kích trong lòng, sẽ không đem chuyện này nói ra ngoài, không nghĩ tới nàng thề luôn với tâm ma, tự nhiên cảm thấy yên tâm.
Lời thề tâm ma đối với Tu chân giả cực kì linh nghiệm, nếu làm trái lời thề tất nhiên rơi vào kết cục tẩu hỏa nhập ma, hóa thành tro bụi.
Tiêu Thần đứng nguyên tại chỗ một lúc lâu, đợi cho sau khi Lâm Dao Nhi đi xa, lúc này mới xoay người lại, đối với một chỗ đất phía sau hơn mười thước, thản nhiên nói:
- Vị đạo hữu này còn cần xem tới khi nào, chẳng lẽ muốn ta mời ra sao?
Không gian dao động một hồi, Sở Cuồng vẻ sợ hãi đi ra, kính cẩn thi lễ:
- Đệ tử Sở Cuồng bái kiến sư thúc.
Tiêu Thần không nói một lời nhìn thấy Sở Cuồng, trên người chưa từng lộ ra một điểm khí tức, nhưng như thế càng bí hiểm, Trên mặt Sở Cuồng mồ hôi lấm tấm.
- Sư thúc đừng trách trách tội, đệ tử tuyệt đối không có ác ý, hôm nay đệ tử có thể hướng tâm ma thề, chắc chắn sẽ không bảo là biết người, sư thúc không nên trách tội.
Tiêu Thần bình thản không nói gì, vẫn đứng yên nhìn hắn. Trán Sở Cuồng đẫm mồ hôi:
- Sư thúc, đệ tử theo đuôi tới đây, tuyệt đối không có… chút ác ý nào, chỉ trong lòng có chút tò mò với tàn cuốn thôi, xin sư thúc vạn lần đừng nên trách cứ.
- Hả, thật sao?
Tiêu Phàm chậm rãi nói..
Sắc mặt Sở Cuồng càng tái nhợt, thấy bộ dáng Tiêu Thần không quan tâm liền cắn răng nói:
- Đệ tử đối văn tự trên đại sâm la tự tàn cuốn kia cũng biết một ít, nhưng cũng có hạn. Nửa năm trước đệ tử ngẫu nhiên tìm được một tấm bản đồ lưu truyềng từ thượng cổ tới nay, phỏng đoán là một di chỉ của một vị tu sĩ thượng cổ, đệ tử đến đó nhưng không có thực lực đi tới cuối cùng, cho nên hôm nay thấy sư thúc để ý tàn cuốn nàn, chính là muốn xác định ngài có biết loại văn tự này hay không?
Quyển 1: Tiêu gia, Tiêu thành, Tiêu Thần
Chương 22: Thập tầng cảnh giới
Tác giả: Thực Đường Bao Tử
Dịch giả : Tiểu la
Biên tập : Trảm Phong
Nguồn : 4vn.eu
Tiêu Thần nghe thế trong lòng cả kinh, tàng bảo đồ dùng Khoa Đẩu Văn chép lại tuyệt đối không phải là chuyện đùa, trầm tư một chút, hắn chậm rãi nói:
- Không sai, đúng là hiểu được một chút loại văn tự này, ngươi muốn mời ta cùng ngươi tìm kiếm động phủ tu sĩ thượng cổ?
- Không sai, nếu lấy tu vi đệ tử tuyệt đối không thể có được bảo vật, chỉ cần sư thúc đến lúc đó hơi cho ta chút ưu đãi là được
Sắc mặt Sở Cuồng tái nhợt, nhưng vẫn kiên trì nói. Tiêu Thần thoáng trầm tựu, lập tức chậm rãi nói:
- Cho ta suy nghĩ một chút, nếu ngươi đồng ý, năm tháng sau, chờ ta ở đây, đi cùng hay không ta cũng sẽ cho ngươi câu trả lời.
- Được, năm tháng sau, đệ tử ở đúng chỗ này cung nghênh sư thúc đại giá
Ánh mắt Sở Cuồng lộ rõ vẻ vui mừng, kính cẩn nói. Tiêu Thần thoáng gật dầu, lập tức bay lên trời, hướng xa xa bay đi. Nhìn bóng lưng Tiêu Thần rời đi, sắc mặt Sở Cuồng trở nên hung ác:
- Người này có thể thi triển thần thức công kích, rất có thể là Tu chân giả Trúc Cơ ky, một gã Trúc Cơ thêm hai gã Luyện Khí kỳ tầng thứ tám nữa, hẳn là đủ để… Ma Tôn…
Âm thanh càng lúc càng thấp. Một lúc sau, Sở Cuồng gác lên độn quang bay đi. Tiêu Thần quét thần thức ra phía sau , khi xác định không có người theo dõi, mới đáp xuống trong một rừng cây, vội vàng thay hắc bào thu vào trong túi trữ vật, độn quang đi thẳng đến Dược Viên.
Trên tay đánh ra pháp quyết, nhất thời sương trắng ngoài sơn cốc tách ra một lối đi, sau khi Tiêu Thần đi vào liền khôi phục nguyên trạng. Cẩn thận kiểm tra một phen, số lá khô trên mặt đất còn nguyên, Tiêu Thần gật đầu vừa lòng thu vào, xem ra khi hắn rời đi cũng không có người nào tiến vào sơn cốc.
Hơi do dự, Tiêu Thần vẫn cứ bỏ qua tính toán bố trí trận pháp phòng ngự ở sơn cốc này, hắn chính là một gã kí danh đệ tử lại ở sơn cốc động tay động chân thì rõ là dấu đầu lòi đuôi gây nghi ngờ.
Tiến vào Dược Viên trong, Tiêu Thầnlấy từ trong túi trữ vật một khỏa dưỡng thần đan có tác dụng khôi phục thần thức, phục dụng rồi bắt đầu nhắm mắt bắt đầu tĩnh tọa. Mỗi một canh giờ, hắn lại mở mắt, dùng thêm một viên rồi lại đả tọa.
Sau năm canh giờ, dưới sự trợ giúp của đại lượng dược lực, thần thức Tiêu Thần đều khôi phục, cũng chỉ có thể là hắn có thể không kiêng nể gì mà ăn lượng đan dược như thế, nếu là người khác, muốn khôi phục thần thức không có ba năm đả tọa tuyệt đối không thể làm được.
Khoa Đẩu Văn ghi lại động phủ tu sĩ thượng cổ, hắc hắc, chỉ sợ phương diện này không đơn giản như vậy, bất quá năm tháng sau nhiều khả năng ta đã thăng cấp Trúc Cơ thành công, đến lúc đó đi hay không đi cũng chẳng sao. Chuyện quan trọng trước mắt vẫn tu tập đai la sâm thủ này thật tốt, cũng có thêm chút thủ đoạn bảo mệnh.
Hôm nay giao thủ, Tiêu Thần nhận thức thật sâu những thiếu sót của mình, nếu không phải dựa khí thế chấn nhiếp Sở Cuồng thì hôm nay nói không chừng sẽ lâm vào một hồi nguy cơ sinh tử.
Từ trong túi trữ vật lấy ra tàn quyển Đại la sâm thủ, chất liệu thứ này không phải tơ không phải giấy, sờ vào cảm giác láng mịn, Tiêu Thần dùng tay thoáng dùng lực nhưng cũng không xi suy suyển, trong thầm than, thủ đoạn tu sĩ thượng cổ quả nhiên thần kỳ.
Đem tàn quyển trải rộng ra, Tiêu Thần chậm rãi đem tâm thần chìm đắm trong đó, hai canh giờ sau mới từ từ ngẩng đầu, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng.
Đại la sâm thủ này tuy là tàn quyển nhưng trong đó ghi lại thần thông tuyêt đối huyền diệu dị thường, nếu có thể thành công tu luyện đầy đủ, Tiêu Thần tự tin đối mặt tu sĩ Trúc Cơ kỳ cũng có sức đánh một trận, Trúc Cơ trung kỳ không đánh lại cũng thừa sức rút lui, còn hậu ly và đại viên mãn cảnh giới thì vẫn phải né tránh.
Tiêu Thần cân nhắc mấy lần, xác định không có bất kỳ sai lầm, liền bắt tay vào tu luyện đại sâm la thủ,thần thông thứ nhất.
. . . . .
. . . . .
Mấy ngày sau, cách Lạc Vân cốc ước chừng hơn ba trăm lý, một nơi nào đó trong sơn lâm.
- Thôn thiên chỉ!
Tiêu Thần cẩn trọng, khẽ quát một tiếng, linh lực trong cơ thể vẫn chuyển thật nhanh tới cánh tay, dọc theo từng kinh mạch, một cỗ khĩ tức nguy hiểm chậm rãi phát tán ra. Tay trái chỉ lên trời, cứ như thế bộc phát ra một trận ô sắc quang hoa, giống như kiếm sắc chỉ thiên, khí phách cuồng ngạo.
- Đi!
Đầu ngón tay bắn ra một đạo ô quang, dưới lực phá hoại mạnh mẽ thậm chí còn khiến không gian xung quanh sinh ra chút chấn động. Tựa như tiếng sấm rền. Một tảng đá lớn chừng ba trượng biến thành mảnh vụn bắn tung tóe trong nháy mắt, cắt đứt cả những cây cối xung quanh, uy thế kinh người
Sắc mặt Tiêu Thần tái nhợt, lấy ra ra mấy khỏa tụ linh đan cho vào trong miệng, dưới tác dụng của dược lực, sắc mặt lúc này đã đỡ hơn. Thôn thiên chỉ này tuy cực kì tiêu hao linh lực, nhưng lực phá hoại vô cùng mạnh mẽ, Tiêu Thần đoán, một kích này có lẽ tương đương với Trúc Cơ sơ kỳ toàn lực đánh ra.
Thôn thiên chỉ tiêu hao gần nửa linh khí trong cơ thể, nếu là gặp phải nguy cơ sinh tử hoàn toàn có thể thi triển thôn thiên song liên kích, đến lúc đó hai tầng chồng lên, lực phá hoại sợ rằng có thể sánh với một kích của tu sĩ Trúc Cơ trung kỳ. Nhưng sau khi thi triển linh lực hao hết cũng là mặc cho người ta chém giết, cho nên đến thời điểm cuối cùng tuyệt không thể sử dụng.
Nửa ngày sau, một đạo thanh hồng từ trong núi bay ra, cấp tốc hướng Lạc Vân cốc bay vào. Đại sâm la thủ đệ nhất cảnh: Thôn thiên chỉ bước đầu luyện thành, muốn luyện đến đệ nhị cảnh: Phúc thủ vân vũ, ít nhất cần Kim Đan kỳ trở lên, còn như đệ tam cảnh Tê thiên liệt địa dĩ nhiên không đầy đủ, đệ nhị cảnh sợ rằng sẽ là cao nhất của Đại la sâm thủ.
Sau khi Tiêu Thần về Lạc Vân cốc, liền toàn tâm toàn ý phục dược đả tọa, tranh thủ sớm đột phá Trúc Cơ.
Dựa theo lệ thường của Tu Chân giớ, tu vi ít đ nhất đạt tới Luyện Khí kỳ tầng tám trở lên, linh căn cũng có tư chất tầm trung trở lên mớicó thể thông qua dùng Trúc Cơ Đan thăng cáp Trúc Cơ thành công. Chỉ là Tiêu Thần hiểu rõ tư chất của mình, hắn vốn là phàm nhân không có linh căn, có thể thời gian ngắn như vậy đạt đến Luyện Khí kỳ tầng bảy hoàn toàn là vì hắn rất nhiều đan dược, dược lực chồng chất không ngừng, muốn thành công đạt tới Trúc Cơ khó hơn người khác rất nhiều! Cho nên ngay từ đầu hắn đã không tính đến Trúc Cơ ở tầng bảy mà phải chờ tới cảnh giới Luyện Khí kỳ tầng mười.
Trong mắt Tu chân giả Luyện Khí kỳ tầng tám có thể thăng cấp Trúc Cơ, tình huống ở tầng chin đã rất khó xuất hiện, còn như tầng mười chuyện kể rằng đã hơn ngàn năm cũng đã không xuất hiện qua ở Tu chân giới.
Mà mục tiêu của Tiêu Thần là Luyện Khí kỳ tầng mười. Dùng thuốc, đả tọa, phục dược, đả tọa...
Cuộc sống của Tiêu Thần có thể nói là cực kì buồn tẻ, ngoài ngẫu nhiên lúc đan dược không đủ là lúc tạm dừng để ra ngoài luyện chế, còn lại không rời qua đệm cói một bước. Nhưng điên cuồng tu luyện như vậy, tốc độ của hắn tự nhiên là đạt mực kinh người, Luyện Khí kỳ tầng tám tốn nửa tháng, tầng chin tốn một tháng, tầng mười tốn hai tháng!
Từ tầng bảy đạt tới tầng mười cũng chỉ tốn ba tháng rưỡi, tốc độ như thế mà truyền ra ngoài đủ để khiến toàn bộ Tu chân giả điên cuồng.
Quyển 1: Tiêu gia, Tiêu thành, Tiêu Thần
Chương 23: Xung đột
Tác giả: Thực Đường Bao Tử
Dịch giả : Tiểu La
Biên tập : Trảm Phong
Nguồn : 4vn.eu
Một ngày kia, Tiêu Thần chậm rãi mở mắt, trên mặt hiện lên một tầng huỳnh quang nhàn nhạt, ánh mắt bình thản, cả người lộ ra khí độ trầm ổn.
- Sau khi đạt tới Luyện Khí kỳ tầng mười, tiếp tục ăn đan dược tu vi gia tăng cực kì có hạn, xem ra đã đến cực hạn, như vậy là chuẩn bị Trúc Cơ
Vẻ mặt Tiêu Thần kích động, ai có thể tin tiểu tử không có linh căn trước kia, lại có thể ngắn ngủi nửa năm đã tu đạt tới cảnh giới Luyện Khí kỳ tầng thứ mười.
- Trúc Cơ đan!
Ánh mắt Tiêu Thần sáng rực lên.
Gần nửa ngày sau, hắn lại rời khỏi dược viên, bước vào Linh Dược cốc. Mặc dù hắn có năng lực luyện đan cực kỳ nghịch thiên, nhưng không có hàng mẫu cũng chẳng tự nhiên luyện ra, mà thu hoạch trong mấy túi trữ vật lại không có Trúc Cơ đan, khiến Tiêu Thần buồn bực. Bởi vậy lần này ra ngoài mục đích là có được một khỏa Trúc Cơ đan, ít nhất cũng phải biết rõ phương thức tổ hợp dược lực của nó.
Linh Dược cốc là nơi duy nhất trong Lạc Vân cốc cung cấp đan dược, địa vị tự nhiên không cần nói cũng biết. Tuy Dược Đạo Tử chỉ mới chỉ là Trúc Cơ hậu kỳ nhưng dù là chưởng môn tu vi đạt tới Kim Đan trung kỳ nhìn thấy hắn cũng không dám thất lễ, đối đãi cũng phải ngang hàng. Dược Đạo Tử không thích thu đồ đệ, đến nay cả Tiêu Thần này là kí danh đệ tử cũng chỉ có năm người, là môn hạ phụ trách xử lý Dược Viên, thu thập thảo dược- ngoại môn đệ tử cũng lên tới trăm người.
Giờ phút này Dược Đạo Tử trùng kích vào Kim Đan cảnh giới, địa vị Linh Dược cốc vô hình được nâng cao lần thứ hai.
Vương Nhị Ma, giám sát, thủ hạ dưới tay hơn trăm người đang phơi nắng bên trong thương khố linh dược thu hoạch, thỉnh thoảng lại răn dạy hay quở mắng vài tiếng, cũng cảm thấy chút oai phong.
- Tay chân nhanh nhẹn lên một chút, mau chóng đem dược liệu còn lại chuyển từng khỏa ra cho ta.
- Nhẹ tay một chút, tài liệu có thể luyện chế linh đan, nếu như làm hỏng đám các ngươi lấy gì mà đền.
- Không có mắt à, đó là Xà hoa lan, khác cái này, đặt dưới mặt trời một lát thì dược lực toàn bộ biến mất, nhanh chóng mang vào cho ta.
Vương Nhị Ma chỉ huy một hồi, miệng khát khô, quay người ngồi trên bàn đá, rót cho mình một chén trà , nhìn đám tay chân vâng dạ lại cảm thấy thích thú. Nhớ lại nếu ngày đó không phải mình thông minh ôm chân Đoàn sư huynh Linh Dược cốc, chức vị đầu lĩnh này thế nào cũng không tới phiên mình.
Tiêu Thần chậm rãi đi vào linh dược cốc, làm kí danh đệ tử Dược Đạo Tử, có quyền lợi tùy ý ra vào. Nhìn cảnh bận rộn trước mắt thì khẽ cười, lúc đầu ở Linh Dược cốc hắn cũng từng bận rộn như thế.
Trước mắt là người quen rồi, Tiêu Thần cười nói:
- Tổng quản đại nhân sao lại đi dọn thảo dược thế, trước kia người lên giữ chức cao quyền lớn, làm sao đột nhiên lại đổi tính như vậy?
Vương Bân có chút kinh hỉ nhìn Tiêu Thần, nghe vậy vẻ mặt cũng hơi mất tự nhiên, cười gượng nói:
- Thì ra là Tiêu Thần sư huynh, đã hơn nửa năm không gặp, sự tình biến hóa, giờ ta không còn là tổng quản, trước khi trưởng lão bế quan đem sự vụ cốc giao cho Đoàn sư huynh xử lý, hắn cảm thấy ta làm không được tốt.
Vương Bân tuy nói vẻ hờ hững nhưng Tiêu Thần vẫn nhìn ra vài phần khác thường.
- Chẳng lẽ chuyện này có liên quan tới ta sao?
Sắc mặt Tiêu Thần xám xịt, trầm giọng hỏi.
- Này… Đoàn sư huynh từng ở sau lưng nói ngươi không tốt, ta nhất thời khó chịu cùng hắn cãi hai câu, kết quả hắn đem ta đuổi, thay bằng một kẻ xu nịnh
Vương Bân nói tới đây nét mặt đầy sự phẫn hận. Tiêu Thần nghe thế, hàn ý trên mặt càng nặng, không đợi hắn mở miệng, một câu quát mắng truyền đến.
- Vương Bân , thời gian làm việc cùng loại tạp nhân nói chuyện, có phải ngươi nghỉ ngơi luôn, lập tức thu dọn đồ đạc cho ta, cút về ngoại môn đi, bao nhiêu người muốn tớii Linh dược cốc, tranh nhau mà chưa đến lượt đâu.
Vẻ mặt Vương Nhị Ma hung hăng càn quấy, tuy hắn nhận ra Tiêu Thần là kí danh dệ tử của Dược Đạo tử, thân phận so với hắn cao hơn không biết bao nhiêu lần, nhưng hắn lại là người của Đoàn sư huynh, đánh chó phải ngó mặt chủ, hắn không tin Tiêu Thần dám cùng đại sư huynh đối nghịch. Cho nên trong lòng hắn chỉ coi Tiêu Thần là một tên tiểu tử may mắn, không thèm để vào mắt.
Vương Bân nghe thế, sắc mặt trắng bệch, bị đuổi về ngoại môn, vậy là hắn không còn nửa điểm hi vọng. Tiêu Thần trầm xuống, đột nhiên quay người lạnh lùng nhìn chằm chằm Vương Nhị Ma kia, nhàn nhạt nói:
- Loại tạp nhân, mở cặp mắt chó của ngươi nhìn cho kĩ nhá, ta là đệ tử kí danh của sư tôn, ngươi thì tính là gì, dám trước mặt ta mà lớn giọng.
Dù sao hiện giờ Tiêu Thần cũng là đại cao thủ Luyện Khí kỳ mười tầng, mặc dù không có thi triển tu vi, nhưng cổ khí thế vô hình cũng khiến cho Vương Nhị Ma run lên, thiếu chút quỳ xuống mặt đất.
- Ha ha, ta nói là ai lớn mật, uy phong như vậy, cũng dám đến Linh dược cốc cúng ra giương oai, thì ra là Tiêu Thần sư đệ. Ha ha, nửa năm không gặp, Tiêu Thần sư đệ tu vi vẫn là Luyện Khí kỳ một tầng nhưng tính tình lại tiến rất xa đấy.
Vào đúng lúc này, giọng nói mỉa mai truyền đến, Tiêu Thần xoay người lại chỉ thấy hai người Đoạn Hoa Minh cùng Cơ Nguyệt Vũ đang từ nội viện đi tới.
Tiêu Thần thản nhiên nhìn một cái, Luyện Khí kỳ tầng tám, hơn nửa năm đột phá tới đây, tư chất coi như không tệ, nhưng vẫn kém hắn một trời một vực không thể so sánh ( tự sướng).
Ánh mắt dừng lại trên người Cơ Nguyệt Vũ, tầng bảy! Hắn có Kim ấn tương trợ, mới có thể điên cuồng cắn hấp thu đan dược, hơn nửa năm thời gian mới đạt được tình trạng như này, d
điều này còn có thể hiểu được, nhưng là nàng chỉ bằng tư chất tu luyện đến cảnh giới như thế, có thể thấy được linh căn tuyệt đối là cực phẩm! Tiêu Thần thầm kinh hãi, cười nói:
- Cơ sư tỷ, đã lâu không gặp, gần đây có khỏe không?
Cơ Nguyệt Vũ nhìn Tiêu Thần một cái, thấy hắn khí độ đúng mực, khí chất trầm ổn, trong lòng cũng hơi kinh ngạc, vị Tiêu sư đệ này tuy tư chất kém cỏi, nhưng lòng dạ cũng rất thâm sâu. Nghĩ đến lúc trước, hắn liều lĩnh chạm vào người mình thì mặt mày ửng đỏ, nhưng rất nhanh áp chế xuống, thản nhiên trả lời:
- Rất tốt, cảm ơn sư đệ nhớ tới.
Đoạn Minh Hoa thấy Tiêu Thần thèm để ý hắn trong lòng liền giận dữ, lại đến lúc chứng kiến vẻ ửng đỏ biến mất trên mặt Cơ Nguyệt Vũ, lại cầng âm thầm nghiến răng tức giận. Thời gian này, hơn nửa năm tiến bộ của Cơ Nguyệt Vũ làm chấn động cả tông môn, chưởng môn tự thân tiếp kiến, hơn nửa còn liệt vào hàng đệ tử hạch tâm, lại có dung nhan tuyệt thế, còn được được tứ đại chi mạch công nhận “ Lạc Vân cốc đệ nhất mĩ nhân” được ca tụng đẹp như tiên tử. Đoạn Minh Hoa tận lực theo đuổi, không có chút tiến triển, hôm nay thấy nàng lộ ra thần thái của thiếu nữ trước mặt Tiêu Thần, trong lòng tự nhiên là thầm ghen ghét.
- Vương Nhị Ma, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, làm sao ngươi lại trêu chọc đến Tiêu Thần sư đệ?
Quyển 1: Tiêu gia, Tiêu thành, Tiêu Thần
Chương 24: Trúc cơ đan
Tác giả: Thực Đường Bao Tử
Dịch giả : Tiểu La
Biên tập : Trảm Phong
Nguồn : 4vn.eu
Vương Nhị Ma thấy chỗ dựa vững chắc của mình đã đến, trong lòng nhất thời có thêm dũng khí, vội vàng thêm mắm thêm muối đem chuyện vừa rồi nói lại một lần, cuối cùng nói ủy khuất:
- Đoàn sư huynh, người phải làm chủ cho tiểu nhân nha, nếu không sau này người dưới không ai chịu sự quản thúc của ta.
Đoạn Minh Hoa sắc mặt nghiêm nghị, âm u nhìn Vương Bân liếc mắt một cái, lạnh lùng nói:
- Lúc làm việc khong chuyên tâm, nếu hao hư linh dược ngươi cũng khó mà bồi thường. Từ hôm nay trở đi, trục xuất khỏi linh dược cốc, lập tức thu dọn đồ đạc rời khỏi nơi này.
- Đoàn sư huynh, người này cùng ta có quen biết, hôm nay ta cùng hắn gặp nhau bất quá chỉ ôn lại vài chuyện, chẳng lẽ điểm ấy cũng muốn đối với hắn phạt nặng như thế.
- Ha ha, Tiêu sư đệ, thực sự không phải sư huynh không để lại mặt mũi cho ngươi, thật ra là vì chức trách, sư tôn trước khi bế quan đem toàn bộ sự vụ trong cốc giao cho ta xử lý, nếu xảy ra chuyện gì sơ xuất cũng là rất phiền toái. Cho nên cứ quyết định như thế, sư đệ không cần nhiều lời.
Đoạn Hoa Minh cảm giác mình một lần nữa chiếm thượng phong, thần sắc không khỏi lộ ra vẻ tự mãn.
- Nếu là ta không đồng ý thì sao ?
Tiêu Thần mặt không đổi sắc nói.
Con mắt Đoạn Minh Hoa híp lại, thần sắc cũng trở nên lãnh đạm xuống
- Sư đệ, chỉ sơ là ngươi không có tư cách này.
Hai người đối chọi gay gắt, không khí có chút áp lực.
Đột nhiên, Tiêu Thần ảm đạm cười, xoay người đối với Vương Bân nói:
- Người cứ tạm thời quay về ngoại môn đi, hảo hảo tu luyện, tin tưởng không bao lâu, ngươi có thể trở lại.
Vương Bân cảm kích gật đầu, hắn không cho là mình còn có cơ hội trở về nhưng Tiêu Thần có thể vì hắn làm một bước này đã là cực khó. Vương Bân sau khi rời đi là coi như động đảo ngoại môn đệ tử tán đi, cuối cùng cỉ còn lại ba người Tiêu Thần.
Đoạn Minh Hoa tự nhận thắng một bậc, trước mặt Cơ Nguyệt Vũ mặt mày rạng rỡ, trong lòng không khỏi vài phần đắc ý, khẽ cười một tiếng nói:
- Tiêu sư đệ bình thường ngươi chỉ ở Dược viên bế quan tu luyện, như thế nào hôm nay lại có thời gian quay về Linh Dược cốc
Tiêu Thần vẻ mặt bình thản nhìn Đoạn Minh Hoa một cái, nếu không phải vì không muốn bại lộ thực lực, hắn sớm đã đem tên cặn bả này giết chết rồi, thản nhiên nói:
- Hôm nay quay về cốc chỉ là cần đan phòng mượn một khỏa Trúc Cơ đan, nếu là sư huynh ở đây, cũng đỡ phải phiền phức, xin huynh dẫn ta đi lấy đan.
Linh dược cốc có đan phòng, Dược Đạo để không ít đan dược cho môn hạ đệ tử luyện tập thuật luyện đan dùng để tham khảo. Tiêu Thần cũng vì mục đích này mà đến đây.
- Trúc Cơ Đan?
Đoạn Minh Hoa mắt hiện lên vài phần ngạc nhiên.
Trúc cơ đan, chính là một trong những nhị phẩm đan dược khó luyện chế nhất, cần mười ba loại linh dược, tuy tài liệu không quý trọng lắm, nhưng thành đan cũng cực kì hấp dẫn, cho dù Dược Đạo đích thân luyện chế, cũng chỉ có nắm chắc năm phần thành công.
Đoạn Minh Hoa thân là đại đệ tử của Linh Dược cốc, thuật luyện đan đã đạt tới nhị phẩm, có thể luyện chế một ít đan dược cho tu sĩ Trúc Cơ Kì sử dụng, nhưng riêng Trúc Cơ Đan cũng chưa thể luyện chế. Mãi đến gần đây tu vi đột phá đến Luyện Khí kỳ tầng tám, đối với thuật luyện đan hiểu biết thêm được vài phần, lúc này mới có tâm tư luyện chế lại.
Cho nên hôm nay hắn mới đến đan phòng Linh Dược Cốc lấy Trúc Cơ Đan thành phẩm để tham khảo, không nghĩ là lại gặp Cơ Nguyệt Vũ, người mà hết thảy tông môn nhận định là kì tài mấy trăm năm mới xuất hiện một lần, không chỉ tu luyện tiến triển cực nhanh, mà luyện đan thuật cũng có thiên phú tuyệt hảo, ngắn ngủi nửa năm thòi gian đạt tới nhị phẩm, chuẩn bị bắt tay luyện chế Trúc Cơ Đan.
Hai người này đều là thiên tài trong thế hệ trẻ của Lạc Vân cốc, thiên tư tuyệt hảo có thể thử luyện chế Trúc Cơ Đan không có gì là lạ, nhưng còn Tiêu Thần bất quá chỉ là người thường không có linh căn, động phủ tu luyện lại là một Dược viên hoang phế, vậy mà lại dám có chủ ý tới Trúc Cơ Đan?
Nghĩ như thế, Đoạn Minh Hoa trên mặt lộ ra vẻ khinh thường, Cơ Nguyệt Vũ bên cạnh cũng hơi ngạc nhiên, nhưng rất nhanh liền khôi phục
- Sư đệ quả nhiên không giống bình thường, mặc dù không có linh căn nhưng không nghĩ tới thuật luyện đan lại thiên phú trời cho, hiện giờ cũng có thể nắm chắc luyện chế Trúc Cơ Đan, nói vậy đến mấy tháng sau trong kì sát hạch luyện đan, sư đệ có lẽ lại bỗng nhiên nổi tiếng, đạt thành tựu xuất sắc. Bất quá hôm nay sư đệ đến muộn rồi, ở đan phòng sư tôn có để ba khỏa Trúc Cơ Đan dùng để tham khảo, một đoạn thời gian trước tam sư đệ Hắc Thạch lấy đi một khỏa, hôm nay hai khỏa còn lại cũng bị ta cùng Nguyệt Vũ sư muội lấy đi, xem ra sư đệ phải đợi một thời giang rồi.
Đoạn Hoa Minh ngoài miệng khen tặng, nhưng có thể thấy rõ ý đùa cợt châm biếm trong câu nói kia.
Tiêu Thần nghe thế, nhíu mày, không có hàng mẫu Trúc cơ đan, kế hoạch tu luyện của hắn cứ như vậy sẽ bị gián đoạn.
- Đã như vậy, sư đệ xin cáo lui trước
Tiêu Thần thầm nghĩ nếu ở đây không mượn được Trúc Cơ Đan thành phầm, hắn tự nhiên muốn đi tìm phương pháp khác giải quyết việc này.
- Chờ chút, Tiêu sư đệ nếu thật sự cần gấp Trúc Cơ Đan, ta có một khỏa đây, đệ sử dụng trước cũng được.
Cơ Nguyệt Vũ đột nhiên nhàn nhạt mở miệng, không để ý Đoạn Minh Hoa bên cạnh sắc mặt âm trầm, trực tiếp từ trong túi trữ vật xuất ra một viên thuốc.
Tiêu Thần đón lấy, thần thức đảo qua. Trên mặt không khỏi lộ ra thần sắc vui mừng. Thoáng do dự, ôm quyền nói:
- Đa ta sư tỉ ban cho, trong vòng ba tháng, Tiêu Thần tất nhiên sẽ đem Trúc cơ Đan trả lại.
Nói xong, Tiêu Thần nhanh chóng xoay người rời đi.
- Nguyệt Vũ sư muội, ngươi vì sao đem Trúc Cơ Đan cho hắn, Tiêu Thần bất quá chỉ là người phàm không có linh căn, làm sao có năng lực luyện chế Trúc cơ đan. …
- Đoạn sư huynh, hôm nay ta có việc, xin phép đi trước một bước, xin sư huynh từ nay về sau cứ gọi ta là Cơ sư muội là được rồi.
Cơ Nguyệt Vũ thản nhiên cắt lời Đoạn Hoa Minh, không để ý sắc mặt khó coi của hắn, trực tiếp rời đi.
Đoạn Hoa Minh sắc mặt đông cứng, đợi cho Cơ Nguyệt Vũ đi xa, hừ lạnh một tiếng rời đi.
Về đến Dược viên trong lòng núi, Tiêu Thần đem Trúc Cơ Đan cầm trong tay, thần thức đắm chìm trong đó, phân tích dược lực tổ hợp. Luyện chế Trúc cơ đan cần mười ba loại linh dược, độ phức tạp trong tổ hợp Tụ linh đan phức tạp hơn mười lần, mãi đến khi đầu óc đau nhức, Tiêu Thần mới miễn cưỡng ghi nhớ được các dược lực tổ hợp trong khỏa Trúc Cơ Đan này.
Nuốt vào mấy viên thuốc, Tiêu Thần một bên chậm rãi luyện hóa dược lực, một bên trong đầu không ngừng suy nghĩ, xác định không quên bất kì chỗ nào, lúc này mới tiến vào trạng thái tu luyện. Một lúc lâu sau, Tiêu Thần mở mắt, linh lực, tinh thần giờ phút này đã khôi phục đến trạng thái đỉnh phong.
Hài lòng gật đầu, Tiêu Thần sớm chuẩn bị tốt tài liệu đặt ở lò luyện đan phía trước.
Phất tay hướng đan lô đưa vào chút linh lực, Tiêu Thần sắc mặt nghiêm túc đem một gốc linh dược ném vào, rồi tiếp tục thả thần thức vào, cẩn thận khống chế sự biến hóa của dược lực.
Thời gian từ từ trôi qua, mùi hương phát ra càng lúc càng nồng đậm, mắt thấy đan dược sắp thành, vậy mà đúng lúc này trong lò đột nhiên phát ra một tiếng nổ, vậy là lần luyện chế rốt cục cũng thất bại.
Last edited by Tiểu Mạc Tà; 18-03-2012 at 01:41 PM.
Quyển 1: Tiêu gia, Tiêu thành, Tiêu Thần
Chương 25: Trúc cơ đan khó khăn
Tác giả: Thực Đường Bao Tử
Dịch giả : Tiểu La
Biên tập : Trảm Phong
Nguồn : 4vn.eu
Tiêu Thần mở mắt, ánh mắt khó nén khỏi có chút buồn bực, vừa rời thời điểm sắp thành đan, thần thức hắn thao tác có chút lệch lạc, khiến lô đan dược luyện chế thất bại.
Nhắm mắt nghỉ ngơi một lát, đợi cho tâm thần một lần nữa ổn định lại, Tiêu Thần nhanh chóng dọn dẹp bã thuốc, bắt đầu luyện chế lần hai.
Lúc này Tiêu Thần cẩn thận, từ đầu tới cuối không xuất hiện sai lầm, sau nửa canh giờ một mùi thuốc nồng đậm từ trong lò đan bốc ra.
Tiêu Thần trên mặt lộ thần sắc vui mừng, mở lò luyện đan, hơn mười khỏa Trúc cơ đan đang nằm trong đó.
Cầm ra một viên, tinh tế kiểm tra một chút, quả nhiên cùng khỏa đan dược mẫu giống nhau như đúc, Tiêu Thần lúc này mới vừa lòng gật đầu, cho chúng vào trong bình ngọc, đem cất kỹ.
Sau khi có kinh nghiệm, tốc độc Tiêu Thần luyện chế Trúc Cơ Đan tăng lên nhanh chóng, đến khi bóng đêm buông xuống là lúc ba mươi phần tài liệu toàn bộ đều được luyện chế. Trừ bỏ một lần ngoài ý muốn thất bại, hai mươi chín phần tài liệu hoàn toàn thành công, ra được đến bốn trăm khỏa Trúc Cơ Đan.
Nhìn thấy bốn bình đầy Trúc Cơ Đan, Tiêu Thần vẻ mặt đắc ý, rồi thu vào túi trữ vật.
Ba trăm khỏa cũng đủ ta dùng để Trúc cơ, còn lại một trăm khỏa thì mang đi tinh chế lại, nếu may mắn có thể có được Trúc cơ đan trung phẩm hoặc thượng phẩm, hiệu quả tu luyện khẳng định tốt hơn nhiều.
Năm canh giờ sau, nhìn mười chín khỏa Trúc Cơ Đan trước mắt vô luận là độ sáng bóng, dược hương đều tăng lên một mức độ lớn, Tiêu Thần trên mặt lộ vẻ đau đớn. Vừa mới bắt đầu chiết xuất, hắn cứ nghĩ là dù sao mình cũng đã đạt tới Luyện Khí kỳ tầng mười, thần thức tăng cường thật lớn, nhưng chiết xuất Trúc Cơ Đan thật quá khó khăn, vượt quá mức tưởng tượng của hắn, liên tục thất bại vài chục lần mới bắt đầu chậm rãi thành công. Nhưng một trăm khỏa bất quá chỉ thu về được mười chín khỏa Trúc cơ đan trung phẩm, xác xuất thành công miễn cưỡng hai thành. Tiêu Thần thở dài một hơi, cẩn thận đem mười chín khỏa Trúc cơ Đan trung phẩm bảo vệ tốt. Nuốt vào mấy viên đan dược bổ sung khí lực, hắn liền nhắm mắt đả tọa.
lyện chế Trúc Cơ Đan rồi lại chiết xuất một trăm viên, thần thức, linh lực đã muốn tiêu thất bảy tám phần, cho dù liên tục cắn nuốt đan dược, hắn cũng phải mất ba canh giờ để hoàn toàn khôi phục.
Xuất ra một khỏa Trúc Cơ Đan, Tiêu Thần nuốt xuống. Trong nháy mắt, linh lực nhanh chóng chạy khắp cơ thể, một lần lại một lần điên cuồng chạy dọc theo kinh mạch. Dược lực không ngừng được hấp thu, thể tích linh lực cũng nhanh chóng tăng lên, ngày càng trở nên tinh thuần. Tiêu Thần bảo vệ chặt tinh thần, đối với biến hóa linh lực trong cơ thể không khán cự, cứ để nó tùy ý điên cuồng vận chuyển.
Sau nửa canh giờ, linh lực sôi sục trong cơ thể dần dần bình ổn, Tiêu Thần mở mắt, trên mặt lộ ra vài phần tự giễu. Thiên tư trên tầm trung, đạt đến Luyện Khí Kỳ tầng tám là có thể dùng Trúc Cơ Đan mà Trúc cơ, vậy mà giờ hắn đã đạt tầng mười, phục dùng Trúc Cơ Đan vẫn không thể, có thể thấy thiên tư kém đến mức nào ( ^ cứ từ từ, rồi ku sẽ bá đạo).
Bất quá Tiêu Thần đối với lần này cũng có chuẩn bị, cho nên suy nghĩ này chỉ tồn tại trong chốc lát rồi qua đi rất nhanh, sau đó liền bình tâm trở lại. Cẩn thận kiểm tra thân thể một phen, tuy Trúc cơ thất bại nhưng linh lực trong cơ thể cũng lớn thêm một chút, xem ra là công hiệu của Trúc Cơ Đan. Tiêu Thần trong lòng trấn định, tiếp tục lấy ra một viên nuốt vào.
Có kinh nghiệm lần đầu tiên, lần này luyện hóa dược lực nhanh hơn vài phần, Tiêu Thần mở mắt, mặt không đổi sắc lại lấy ra Trúc Cơ Đan rồi lại tiếp tục luyện hóa.
Lần thứ ba cắn nuốt Trúc cơ đan, từ dược lực bị hấp thu, linh lực tựa như xảy ra ít biến hóa, Tiêu Thần trong lòng vui vẻ, chẳng lẽ thành công? Đợi cho dược lực bị hấp thu không còn gì, Tiêu Thần mở mắt, tinh tế nhận thức biến hóa của linh lực.
Giờ phút này linh lực tăng gấp hai lần thể tích, so sánh với lúc trước càng tinh thuần hơn, thần thức tăng cường vài phần. Tiêu Thần mở to mắt, trên mặt không khỏi lộ ra vẻ cười khổ, hắn mặc dù liên tiếp đột phá, nhưng vẫn chưa thể Trúc cơ thành công, vậy bây giờ tính là cảnh giới gì? Luyện Khí kỳ tầng mười một? Trước giờ chưa từng nghe qua loại cảnh giới này!
Tiêu Thần lộ vẻ trầm ngâm, cắn nuốt Trúc Cơ Đan mặc dù không có thành công Trúc Cơ, nhưng tu vi lại không ngừng tăng lên, nếu luôn luôn là ư vậy, đến cực hạn tự nhiên là tiến giai. Tiêu Thần ổn định được tâm tính, lại tiếp tục nuốt vào một viên Trúc Cơ Đan, đồng thời trong lòng thầm nghĩ:
- Ta có rất nhiều đan dược, một không được thì mười, mười không xi-nhê thì trăm, không tin là bố không Trúc cơ được!
Liên tiếp hai tháng, Tiêu Thần bế quan không ra. Nuốt đan, đả tọa, luyện hóa dược lực, ngày qua ngày không ngừng lặp lại.
Cắn nuốt tới khỏa thứ hai mươi lăm, Tiêu Thần lần nữa đột nhiên có cảm giác nhưng vẫn không thể Trúc cơ, tạm thời đem cảnh giới trước mắt là Luyện Khí kỳ tầng thứ mười hai
Cắn nuốt tới khỏa thứ sáu mươi tư, lần thứ ba đột phá, lại Trúc Cơ thất bại, Luyện Khí kỳ tầng mười ba….
Một trăm hai mươi bảy khỏa, lần tư đột phá, Trúc Cơ vẫn thất bại, Luyện Khí kỳ tầng mười bốn...
... … … Luyện Khí kỳ tầng mười lăm...
Tiêu Thần mở mắt, trong mắt tràn đầy vẻ không cam lòng, sau khi luyện hóa khỏa Trúc cơ đan trung phẩm này, linh lực có tinh thuần thêm một chút, nhưng sau đó không có biến hóa gì thêm nữa.
- Ai, xem ra đã đến cực hạn của Luyện Khí kỳ, nhưng ta như thế nào lại không thể Trúc cơ thành công?
Liên tục thử đến mười lần rồi, luyện hóa đến mười khỏa Trúc cơ đan hạ phẩm, linh lực vẫn không có bất kì biến hóa nào, Tiêu Thần liền nuốt một viên Trúc Cơ Đan trung phẩm, nhưng vẫn không có gì thay đổi.
Vắt óc suy nghĩ nửa ngày, Tiêu Thần lộ ra vài phần chua xót, Luyện Khí kỳ tầng mười lăm, không có cách nào đột phá sap, chẳng lẽ hắn có thuật luyện đan nghịch thiên mà tu vi lại chỉ dừng ở Luyện Khí kỳ?
Tiêu Thần không cam lòng, thi triển Hỗn nguyên thần kinh, đem tu vi hạ xuống Luyện Khí kỳ tầng bảy, tiếp tục nuốt vào một khỏa Biến hình đan.
Biến hình đan là một loại Thiên môn đan dược, tài liệu hết sức xa xỉ, tác dụng thay đổi dung mạo người sử dụng trong ba canh giờ, cách mỗi canh giờ có thể dùng một viên, bất quá không phải không có hạn chế, chỉ cần có người có tu vi cao hơn hẳn liền có thể nhìn thấu biến hóa. Bất quá Tiêu Thần lúc này là Luyện Khí kỳ tầng mười lăm , bất luận linh lực, thần thức không thua gì tu sĩ Trúc Cơ thông thường, tự nhiên không dễ dàng bị người ta nhìn ra.
Chỉ sợ duy nhất chưởng môn nhân thôi, nhưng lúc người này đã đến làm hộ pháp cho sư tôn của hắn, Dược Đạo bế quan trùng kích Kim Đan, Tiêu Thần tự nhiên cực kì yên tâm.
Ra khỏi Dược viên, Tiêu Thần bay lên trời, mặc dù không dùng linh khí nhưng tốc độ cực nhanh. Thoáng chốc đã đến Điển Tịch Các. Tiêu Thần hạ xuống ở phía xa xa, Điển Tịch Các có cấm chế cường đại nghiêm cấm phi hành. Không đạt đến cảnh giới Trúc Cơ tuyệt đối không thể phi hành ở khu vực này. Tuy Tiêu Thần có thể cũng không muốn bị người ta chú ý, nên không làm việc ngốc nghếch này.
Last edited by Tiểu Mạc Tà; 18-03-2012 at 02:13 PM.