Phù Diêu
Tác giả: Đoạn Nhận Thiên Nhai -----oo0oo-----
Chương 21: Hoãn.
Dịch: AND
Nguồn: Metruyen
Tằng Trạch Quang rất nhanh có kết luận cậu thanh niên trước mặt này rất cẩn thận, cơ trí, tinh tế. Nếu là một thanh niên khác đi xe lâu như vậy thì hút thuốc cho tỉnh táo cũng là bình thường. Xe đến tỉnh thành, hắn dừng xe đánh thức mình thì ở bên còn có nhà vệ sinh công cộng, còn chuẩn bị điện thoại di động, đây không phải cẩn thận, chu đáo thì gì? Gọi xe taxi dẫn đường là việc nhỏ, chủ yếu là đến tỉnh ủy hắn chủ động nói chờ ở ngoài, đây là biết tiết thối. Tằng Trạch Quang bảo vợ dẫn về nhà mà hắn từ chối, điểm này nói rõ sự trầm ổn của Vương Quốc Hoa.
Thanh niên có tài mặc dù hiếm có nhưng ở Trung Quốc này đâu thiếu nhân tài. Nhân tài tại sao lại bị mai một? Nguyên nhân thường rất lặt vặt, nhưng có một điều có thể khẳng định nhân tài không chú ý tiểu tiết lại không có lai lịch thì mười có chín là mai một.
Tằng Trạch Quang rất tự nhiên nói với Vương Quốc Hoa:
- Tiểu Vương, tôi còn có việc cần làm ở trên tỉnh.
- Vậy tôi xin về trước.
Vương Quốc Hoa nói. Tằng Trạch Quang không nói gì bảo hắn ở lại, Thư Vân ở bên thấy thế không khỏi có chút bực mình nhưng vẫn cố nhịn.
Đây là do tính cách hay là đang diễn? Tằng Trạch Quang đưa mắt nhìn xe Santana biến mất, trong lòng lại thấy mâu thuẫn. Khi Vương Quốc Hoa vượt hết thử thách lại làm Tằng Trạch Quang thấy có một tia lo lắng.
- Anh, có phải quá đáng không? Tiểu Vương đi đường vất vả mà miếng nước cũng không được uống.
Thư Vân nhịn khá lâu giờ mới lên tiếng. Tằng Trạch Quang nghe xong lắc đầu nói:
- Bây giờ đang lúc cấp bách nên có quá đáng một chút cũng không sao. Sau khi tra rõ mọi chuyện thì anh sẽ không để cậu ta thiệt.
Thực tế khi Vương Quốc Hoa rời đi, chút nghi ngờ trong lòng Tằng Trạch Quang đã biến mất.
Vương Quốc Hoa lái xe tìm trạm đổ xăng rồi định đi thì trên vai có người vỗ. Hắn có chút giật mình nhìn lại.
- Ông sao lại ở tỉnh thành? Không phải đi Thượng Hải sao?
Đứng trước mặt Vương Quốc Hoa là Khương Nghĩa Quân, hắn còn thấy cả Du Phi Dương đang tươi cười đứng sau.
- Ai nói nhất định phải đến Thượng Hải? Tỉnh cũng có siêu thị hơn nữa …
Khương Nghĩa Quân cười ha hả nói.
- Khụ khụ.
Du Phi Dương kịp thời ho khan một tiếng cắt ngang lời Khương Nghĩa Quân. Du Phi Dương cảm thấy thân phận của mình sẽ ảnh hưởng đến tình cảm anh em. Nếu Khương Nghĩa Quân nói chuyện mở cây xăng ra, Du Phi Dương lo sẽ ảnh hưởng đến tình cảm của mình và Vương Quốc Hoa. Dù sao trước đó mình không nói với hắn là mình có bố làm bí thư tỉnh ủy.
Khương Nghĩa Quân biết ý không nói mặc dù không biết tại sao Du Phi Dương lại như vậy.
- Nhà tôi ở tỉnh thành nên có chút việc có thể làm được. Đúng, sao ông cũng lên tỉnh?
Du Phi Dương đi lên cười nói. Nhớ lúc học đại học, trên mặt Du Phi Dương luôn không nở nụ cười, không ngờ chỉ mấy ngày mà đã khác đi nhiều.
Vương Quốc Hoa biết rõ chi tiết của Du Phi Dương nhưng hắn không việc gì phải mở miệng nói ra. Hắn đi lên khẽ vỗ vai Du Phi Dương:
- Tôi đến có chút việc. Nhìn vẻ mặt ông khá tốt, chuyện trong nhà nhất định xử lý xong rồi hả. Mọi người trong nhà vẫn tốt chứ?
Vương Quốc Hoa đoán không sai. Lần này Du Phi Dương về, thái độ của Hứa Nam Hạ không biết sao đã thay đổi. Hứa Nam Hạ không ép y làm việc mình không thích nữa. Ông chỉ nhấn mạnh không được lấy danh nghĩa bí thư tỉnh ủy đi làm việc. Đây là lần đầu bố con không có tranh cãi vì lựa chọn của Du Phi Dương. Điều này làm tâm trạng Du Phi Dương khá tốt. Du Phi Dương càng cảm kích Vương Quốc Hoa cho mình tài chính. Có khoản tiền này, Du Phi Dương mới có đủ tự tin và dũng khí nói chuyện thẳng với bố.
Vương Quốc Hoa ân cần thăm hỏi không mang theo mục đích gì, Du Phi Dương nghe quen các câu nói nịnh bợ đầy tính mục đích nên nghe lời này lại thấy thân thiết. Du Phi Dương vốn không có bạn mấy, không chỉ do nguyên nhân tính cách mà còn do cả hoàn cảnh gia đình. Chính vì vậy Du Phi Dương rất coi trọng quan hệ của mình với Vương Quốc Hoa. Nếu không y cũng không nhờ dì ra mặt giải quyết việc thủ tục mở cây xăng.
Khương Nghĩa Quân không biết xuất thân của Du Phi Dương. Y chỉ biết Du Phi Dương rất có bản lĩnh. Mấy hôm nay ở tỉnh thành, Du Phi Dương dẫn y đến ở tại khách sạn bốn sao, sau đó cầm thủ tục lập cây xăng cho y. Dựa vào giấy tờ này, Khương Nghĩa Quân có thể mở cây xăng tại bất cứ nơi nào thuộc quận Lưỡng Thủy – thị xã Lưỡng Thủy.
Khương Nghĩa Quân thật ra hy vọng có thể đi cùng Du Phi Dương tới Thượng Hải nhưng Du Phi Dương lại từ chối. Du Phi Dương trước đó đã đưa thêm Khương Nghĩa Quân một phiếu xăng quý. Chiếc phiếu này là do Du Phi Dương được người đưa lúc nhận thủ tục mở cây xăng, Khương Nghĩa Quân không thèm để ý đến thứ này vì thấy đây không có gì lớn cả. Nhưng Khương Nghĩa Quân lại vừa mừng vừa sợ, y biết người có thể nhận được chiếc phiếu xăng này không phải là người bình thường.
- Trong nhà vẫn ổn. Bên Thượng Hải thì tôi tự mình đi là được, không cần phiền lão Khương.
Du Phi Dương không giải thích nhiều. Y cảm thấy chỉ cần biết mọi người là anh em là ổn, đồng thời còn có ý nói mình biết nguồn tiền đó từ đâu ra. Vương Quốc Hoa hơi ngẩn ra nhưng rất nhanh thư thái. Tài chính mấy triệu đây không phải con số nhỏ, Khương Nghĩa Quân chỉ có chút tiền thì sao có thể dễ dàng lấy ra được. Điểm ấy nếu Du Phi Dương không nghĩ ra thì sao về sau có thể làm ăn trong giới tài chính.
Nếu Du Phi Dương không nói thẳng, Vương Quốc Hoa coi như không biết.
….
- Cậu còn có chút ý thức kỷ luật tổ chức không? Cả ngày không đi làm mà không xin phép. Tôi nói với cậu, nếu không muốn làm thì mau cút.
Sáng hôm sau vừa đi làm Vương Quốc Hoa đã bị Chương Triệu Long mắng một trận. Hắn đi theo Tằng Trạch Quang lên tỉnh nhưng không kịp xin phép, hôm qua Chương Triệu Long đã chính thức được bổ nhiệm làm phó chủ tịch huyện. Chương Triệu Long xoay người nên muốn biểu hiện sự tồn tại của mình. Đồng thời y lại nghĩ mình mới nhận chức không tiện làm mất lòng người, kết quả nên Vương Quốc Hoa đen đủi. Ai bảo Vương Quốc Hoa vừa không tư cách, không lai lịch, không khi dễ hắn thì ai.
Đương nhiên có một điểm quan trọng nhất chính là Vương Quốc Hoa không phải dựa vào quan hệ của Lý Hùng Phi mà vào huyện ủy sao?
- Vương Quốc Hoa.
Một giọng nữ lạnh nhạt cắt ngang câu nói của Chương Triệu Long. Chương Triệu Long có chút tức giận vì bị người ngắn lời nên quay đầu lại tìm mục tiêu. Phát hiện thấy Nghiêm Giai Ngọc nên vội vàng khách khí nói:
- Tiểu Nghiêm, buổi sáng tốt lành.
Theo cấp bậc Nghiêm Giai Ngọc còn kém Chương Triệu Long hai cấp, dựa vào gì Chương Triệu Long khách khí với cô như vậy? Nguyên nhân rất đơn giản, người ta có bố là chủ nhiệm Đại hội đại biểu nhân dân huyện, cộng thêm một ông bố chồng làm Phó bí thư Đảng đàn huyện ủy. Chương Triệu Long lúc này còn có chữ “quyền” trước mũ, nếu như làm mất lòng Nghiêm Giai Ngọc có khi bị vạ lây đến mức không được bên Đại hội đại biểu nhân dân thông qua. Càng đừng nói chồng Nghiêm Giai Ngọc qua đời hai năm nhưng Nghiêm Giai Ngọc không có qua lại với người đàn ông nào khác, khiến cho ông bố chồng càng thương con dâu hơn.
Nghiêm Giai Ngọc khách khí nói:
- Chủ tịch Chương, tôi tìm Tiểu Vương nhờ giúp một chút, chủ tịch thấy có được không?
- Được, sao có thể không được chứ?
Chương Triệu Long đương nhiên không vì một tên “không tiền đồ” như Vương Quốc Hoa mà làm mất lòng Nghiêm Giai Ngọc. Y quay đầu lại nghiêm túc nói với Vương Quốc Hoa:
- Tiểu Vương, trưởng phòng Nghiêm bảo cậu đi giúp thì nhất định phải biểu hiện tốt đó.
Vương Quốc Hoa rất ngoan ngoãn cúi đầu ăn mắng.
- Tôi nhất định sẽ biểu hiện tốt, xin phó chủ tịch Chương yên tâm.
Bình thường chữ “phó” thường bị người ta bỏ qua khi nói với lãnh đạo, Vương Quốc Hoa gọi như vậy chính là xúc xiểm Chương Triệu Long. Chẳng qua hắn mới vào nhà nước nên Chương Triệu Long dù không hài lòng vẫn không tiện nói gì. Y chào Nghiêm Giai Ngọc một câu sau đó chắp tay chậm như rùa bước đi.
- Mọi người ở cơ quan đều thế, cậu quen sẽ thấy tốt thôi.
Nghiêm Giai Ngọc cười cười an ủi Vương Quốc Hoa một câu.
- Cảm ơn Nghiêm tỷ.
Vương Quốc Hoa đương nhiên sẽ không quên việc Nghiêm Giai Ngọc giúp đỡ mình.
- Còn khách khí với chị ư?
Nghiêm Giai Ngọc oán trách trừng mắt nhìn hắn. Nhìn biểu hiện của cô lúc này như sự thân mật của đôi tình nhân. Cũng may bây giờ chưa có nhiều người đi làm nếu không thì sẽ suy nghĩ rất nhiều thứ.
Phù Diêu
Tác giả: Đoạn Nhận Thiên Nhai -----oo0oo-----
Chương 22: Mâu thuẫn trong lòng.
Dịch: AND
Nguồn: Metruyen
Đối với Chương Triệu Long, Vương Quốc Hoa cũng không có gì cần ghen ghét. Một người khi đắc ý nếu muốn hắn không ra vẻ một chút đúng là quá khó khăn. Càng đừng nói Chương Triệu Long là người phải ngồi ghế lạnh hơn mười năm.
- Phó chủ tịch Chương tối nhất định không ngủ ngon, mặt mặc dù hồng hào nhưng mắt trũng lại, bước đi như bay vậy.
Vương Quốc Hoa nhanh chóng nói chuyện sang chuyện khác. Ánh mắt đầy ẩn tình của Nghiêm Giai Ngọc rất dễ làm người nghi ngờ.
Nghiêm Giai Ngọc ngẩn ra một chút, hai má cô đỏ lên. Cô nhỏ giọng nói:
- Tiểu quỷ, nói gì thế? Nói bậy sau lưng lãnh đạo cẩn thận lãnh đạo nghe thấy sẽ xử lý cậu.
Rất rõ ràng Nghiêm Giai Ngọc nghĩ linh tinh. Nghiêm Giai Ngọc lúc nói chuyện còn mang theo hương vị đậm đà, cuối cùng còn bỏ lại một câu:
- Tiểu quỷ không đứng đắn.
Vương Quốc Hoa thầm oán trong lòng chỉ còn kém nước ngửa mặt lên trời gào lên: Ông trời ơi, tôi bây giờ đang cố làm người đứng đắn.
Thực ra không trách Nghiêm Giai Ngọc nghĩ linh tinh. Cái gọi là giang sơn dễ đổi bản tính khó dời. Thói quen, động tác của Vương Quốc Hoa đã theo hắn lại đây. Mặc dù trong lòng nghĩ đứng đắn nghiêm chỉnh nhưng lời nói cử chỉ vẫn không được vậy.
Lúc Vương Quốc Hoa dở khóc dở cười thì có người đi tới, Nghiêm Giai Ngọc ho khan một tiếng:
- Tiểu Vương, đi theo tôi lên quận Lưỡng Thủy một chuyến.
- Ồ, tôi phải nói với lãnh đạo phòng đã.
Hai người trở lại trạng thái nói chuyện công việc, chỉ có mặt Nghiêm Giai Ngọc vẫn hơi đỏ đôi chút.
- Không cần, đi theo tôi, lát tôi sẽ gọi điện tới phòng cậu.
Nghiêm Giai Ngọc không dám đứng lâu tại chỗ, có trời biết hắn nói câu gì một lời hai nghĩa làm cho tim người ta đập loạn lên. Mặc dù thích cảm giác mập mờ này nhưng ở nơi đông người qua lại này thì lại không ổn.
Nghiêm Giai Ngọc phụ trách hậu cần của huyện ủy, bình thường hay lên quận. Nghiêm Giai Ngọc mọi lần đều gọi lái xe nhưng lần này lại bảo tự lái xe chở Vương Quốc Hoa lên đường.
Vương Quốc Hoa rất yên tĩnh ngồi ở vị trí tay lái phụ. Trên thực tế hắn đang nghĩ đến chuyện của Tằng Trạch Quang, thầm nghĩ sợ không phải một hai ngày sẽ có kết quả. Trước đây Tằng Trạch Quang hình như sau đợt này đã lên làm bí thư huyện ủy.
Bề ngoài thì chính là Tằng Trạch Quang gặp may nhưng Vương Quốc Hoa theo đối phương lên tỉnh mới biết người ta có chỗ dựa trên tỉnh. Cái gọi là trong triều có bạn dễ làm quan đúng là không hề sai. Chỗ dựa của Tằng Trạch Quang là ai thì hắn không biết nhưng chỉ riêng việc đối phương có hai chai Mao đài 60 năm cũng có thể thấy hoàn cảnh gia đình không kém.
Biết được như vậy nên Vương Quốc Hoa cũng có suy nghĩ rõ ràng xem sau này ở chung với Tằng Trạch Quang như thế nào cho tốt. Đừng tưởng rằng thành công là có thể kiêu căng, quan trường hung ác, bao người đều ngã vì không biết khiêm tốn.
Xe tải ra khỏi thị trấn, Nghiêm Giai Ngọc mấy lần nhìn lén Vương Quốc Hoa thì thấy hắn đều ngơ ngác không biết đang suy nghĩ chuyện tốt gì? Chuyện tốt gì chứ? Vấn đề này rất đáng ghét, Nghiêm Giai Ngọc không tự giác hiểu sai.
Nghiêm Giai Ngọc có tính cách bảo thủ, bảo thủ có nghĩa là áp lực, tính cách con người như một lò xo, càng ép mạnh thì bắn ngược càng lớn. Từ trước đến giờ Nghiêm Giai Ngọc vẫn sống bình tĩnh, bề ngoài thoạt nhìn rất bình thường nhưng trên thực tế là một đống cỏ trồng lâu năm, một ngọn lửa là bốc cháy mãnh liệt.
Ở huyện ủy, Nghiêm Giai Ngọc có địa vị cao cả, lãnh đạo sẽ không có việc gì sẽ không chọc cô, đồng cấp và cấp dưới đều kính sợ Nghiêm Giai Ngọc, chỉ có Vương Quốc Hoa là ngoại lệ.
Sau mấy lần tiếp xúc, sự ngoại lệ này đã thành nguồn dẫn phát ngọn lửa, điểm này không đúng với nguyên tắc không ăn cỏ gần hang của Vương Quốc Hoa. Nghiêm Giai Ngọc hoàn toàn không ý thức được mình đang bị hắn đánh động, từng bước đi vào hố bùn không thể rút chân ra.
- Ôi, cậu không hỏi xem tôi bảo cậu đi theo để làm gì ư?
Nghiêm Giai Ngọc cuối cùng thất bại trong việc giữ yên lặng, cô chủ động mở miệng phá vỡ sự yên lặng đó.
- Cái này cần gì hỏi? Chẳng lẽ chị còn hại tôi sao? Hơn nữa Nghiêm tỷ là lãnh đạo, phục tùng lãnh đạo là bổn phận của cấp dưới.
Vương Quốc Hoa ra vẻ đương nhiên, bao câu Nghiêm Giai Ngọc chuẩn bị nói toàn bộ không dùng được. Cô vốn còn định mặc cả với hắn.
- Tiểu quỷ, tôi mang cậu đi bán đó.
Nghiêm Giai Ngọc rất cố gắng làm vẻ mặt mình hung ác một chút, kết quả không biết sao mà cô lại thấy trong kính xuất hiện vẻ mặt làm nũng của mình.
- Nghiêm tỷ, chú ý lái xe đi, cẩn thận một xe hai mạng.
Vương Quốc Hoa vẫn không yên lòng như không quá mong đợi vào chuyến đi này. Điều này làm Nghiêm Giai Ngọc có chút tức giận, cô giẫm phanh để xe dừng ở bên đường.
- Cậu lái xe, tôi mệt rồi.
Nghiêm Giai Ngọc vừa nói vừa xuống xe, hai mắt nhìn khắp nơi. Vương Quốc Hoa thấy cô nhăn nhó mặt này nên cười khổ nói:
- Sao thế?
- Cậu chờ chút, tôi đi rồi về ngay.
Nghiêm Giai Ngọc vừa nói vừa đi vào phía rặng cây ven đường, đi được vài bước cô quay đầu lại nói:
- Xoay người lại nhìn giúp tôi, đừng để ai đi tới đó.
Vương Quốc Hoa dù ngu cũng biết Nghiêm Giai Ngọc đang buồn .. Vương Quốc Hoa theo lời xoay người, không lâu sau truyền tới tiếng xè xè. Khoảng cách không xa, trong đầu Vương Quốc Hoa hiện lên bức tranh làm người ta muốn chảy máu mũi.
- Được rồi.
Tiếng của Nghiêm Giai Ngọc làm Vương Quốc Hoa thở phào nhẹ nhõm. Mẹ nó chứ, đúng là hành hạ người, phải biết anh đây không phải quân tử gì, lại không phải thái giám.
Nghiêm Giai Ngọc nhìn qua có vẻ bối rối, chuyện vừa rồi đúng là rất xấu hổ. Cũng may Vương Quốc Hoa không quay đầu lại.
Tiếp tục lên đường, lái xe đổi thành Vương Quốc Hoa. Nghiêm Giai Ngọc dần bình tĩnh lại, cô ấn máy phát, một bài hát theo Vương Quốc Hoa thấy rất cổ vang lên trong xe.
- Chưa bao giờ dám nhìn thẳng vào anh vì sợ mình sẽ lạc vào trong đó … không phải em có ý gì chỉ là không thể đề phòng chính mình …
Tiếng ca làm Nghiêm Giai Ngọc vốn bình tĩnh lại trở nên rối loạn, ánh mắt cứ nhìn chằm chằm vào mặt Vương Quốc Hoa.
Bị Nghiêm Giai Ngọc nhìn như vậy, Vương Quốc Hoa không có cảm giác gì cũng khó khăn. Về phần chuyện của Nghiêm Giai Ngọc, Vương Quốc Hoa không đi hỏi thăm. Giờ phút này thấy Nghiêm Giai Ngọc nhìn mình với ánh mắt si mê, Vương Quốc Hoa đột nhiên có cảm giác chơi với lửa. Hắn có thể làm mình bình tĩnh nhìn về phía trước, yên tâm lái xe. Im lặng chính là biện pháp tốt nhất hiện nay.
Chẳng qua sự im lặng đó không thể kéo dài. Vương Quốc Hoa có chút xúc động, chân hơi phanh lại một chút giảm tốc độ. Hắn đưa tay lấy thuốc và bật lửa không ngờ Nghiêm Giai Ngọc đột nhiên đoạt lấy.
- Để tôi.
Vương Quốc Hoa nhìn cô nhưng không nói gì, trong lòng hắn thầm thở dài một tiếng: “Sớm biết vậy thì mình đã không đi theo.
Nghiêm Giai Ngọc châm thuốc, ho khan vài tiếng rồi đưa thuốc tới miệng Vương Quốc Hoa. Vương Quốc Hoa ngậm rồi thản nhiên nói:
- Nghiêm tỷ, chị có thể ngủ một lát, đến tôi sẽ gọi.
Nghiêm Giai Ngọc có chút thất vọng, đây không phải điều cô muốn. Chẳng qua lời Vương Quốc Hoa có một mùi không cho chống lại, Nghiêm Giai Ngọc không biết sao mình lại đột nhiên mất hứng chọc hắn.
- Ồ.
Nghiêm Giai Ngọc chu miệng nằm dựa lưng vào ghế nhìn Vương Quốc Hoa một lúc mới nhắm mắt lại. Nghe thấy Vương Quốc Hoa khẽ ho khan một tiếng, Nghiêm Giai Ngọc nở nụ cười.
Nghiêm Giai Ngọc biết rõ ưu khuyết điểm của mình. So sánh với cô gái đi xe Jeep tìm Vương Quốc Hoa hôm trước thì vẻ ngoài của cô có chênh lệch không nhỏ. Cô biết ưu điểm của mình là dáng người ma quỷ, tuyệt đối là trước to sau vểnh. Nghiêm Giai Ngọc hôm nay cũng rất chú ý ăn mặc, chiếc áo cộc bó sát người cùng chiếc quần đùi lộ bắp chân. Nghiêm Giai Ngọc vẫn cho rằng mình có thể vững vàng làm hắn chú ý.
Trên thực tế mục đích của Nghiêm Giai Ngọc đã đạt được, Vương Quốc Hoa mặc dù nhìn như không xem cô nhưng thực tế ánh mắt của hắn thi thoảng nhìn trộm cặp chân dài kia. Đồng thời hắn cũng thầm cảnh báo mình là mình không được trăng hoa như trước đây. Cứ trêu chọc một người phụ nữ sẽ mang đến nhân tố không xác định cho tiền đồ của hắn.
Vương Quốc Hoa đã cố gắng hết mức khắc chế mình, nhưng nhìn Nghiêm Giai Ngọc ngủ với vẻ mặt ngây ngô kia lại hoàn toàn phá vỡ chút tự khống chế của hắn.
- Mẹ nó chứ, đừng có trêu quá anh thịt cô.
Vương Quốc Hoa thầm mắng.
Xe đến quận Lưỡng Thủy, vừa vào là quận là một chợ nông sản, bên cạnh còn có một bến xe khách, bên trong đỗ toàn xe vận chuyển hành khách, đồ nông sản, xe ba bánh, còn có không ít xe đang mời khách. Hiện trường hơi loạn, xe bị tắc, Vương Quốc Hoa ấn còi mấy cái nhưng không ai chịu nhường đường.
Nghiêm Giai Ngọc bị tiếng còi làm tỉnh lại, cô ưỡn lưng, động tác này càng làm ngực cô cao hơn. Vương Quốc Hoa đúng là không thể khống chế mình được nữa.
Vương Quốc Hoa có chút khó khăn xoay mắt lại. Nghiêm Giai Ngọc thấy điểm này liền có chút đắc ý cười cười. Phụ nữ bảo thủ không sợ, sợ chính là phụ nữ bảo thủ động tình.
Trên thực tế Nghiêm Giai Ngọc cũng rất khó giải thích tâm trạng của mình. Dù sao hắn nhỏ hơn mình vài tuổi, tuy nói tuổi không phải trở ngại nhưng nói đi lại nói lại nếu hai người thật sự xảy ra chuyện gì đó rồi truyền ra sẽ ảnh hưởng không tốt đến tiền đồ của Vương Quốc Hoa. Nghiêm Giai Ngọc biết điểm này nên cũng thấy mâu thuẫn trong lòng.
Phù Diêu
Tác giả: Đoạn Nhận Thiên Nhai -----oo0oo-----
Chương 23: Giúp.
Dịch: AND
Nguồn: Metruyen
Nghiêm Giai Ngọc lấy lý do đến quận Lưỡng Thủy còn kéo Vương Quốc Hoa, mục đích cũng không phải thật sự có việc cần hắn giúp.
- Tiểu Vương, chị đúng là có chuyện cần cậu giúp, còn không thể giúp thì thôi cũng được.
Nghiêm Giai Ngọc quyết định nói thật, nó lại làm cô thấy thả lỏng hết người.
- Ừ, chị nói đi.
Vương Quốc Hoa vẫn chú ý từng cử động của Nghiêm Giai Ngọc. Hôm nay cô có chút khác lạ. Nếu là kiếp trước Vương Quốc Hoa sẽ không ngần ngại trao đổi nhu cầu sinh lý với cô nhưng giờ thì hắn không dám. Dù sao hắn vào nhà nước, muốn phát triển nên muốn làm thế là phải có dũng khí. Đương nhiên phải thừa nhận dáng người Nghiêm Giai Ngọc rất hấp dẫn, hai chân lúc hợp lại thì tờ giấy cũng chưa chắc lọt qua được.
- Có một bạn cấp ba của chị từ Singapore về bày cơm mời bạn học, y trước đây theo đuổi chị cho nên …
Nghiêm Giai Ngọc có chút do dự nhìn Vương Quốc Hoa, trong mắt đầy mong chờ như trẻ con đói thấy đồ ăn ngon.
Vương Quốc Hoa lắc đầu cười khổ một tiếng. Hắn nhìn quần áo trên người:
- Nghiêm tỷ, chị không sợ tôi làm chị mất mặt sao?
Nghiêm Giai Ngọc nghe xong liền vui vẻ nói:
- Cái này thì chị nghĩ rồi, mai mới là ngày y mời, hôm nay chúng ta trực tiếp đến thành phố NJ mua mấy món đồ. Cậu yên tâm không cần cậu bỏ tiền, chị …
- Tiền công quỹ?
Vương Quốc Hoa cắt ngang lời. Nghiêm Giai Ngọc nghe xong không hề tức giận trừng mắt nhìn:
- Chị là loại người kiếm lợi từ công quỹ sao?
Vương Quốc Hoa cười cười không nói. Nhân viên nhà nước không chiếm lợi từ công quỹ đâu có nhiều. Ví dụ như lúc này đi xe công làm việc riêng. Chẳng qua Nghiêm Giai Ngọc không ý thức được mà thôi.
Thành phố NJ cách quận Lưỡng Thủy hơn 200 km, đường chỉ chạy với tốc độ cao nhất 60 km/h, Vương Quốc Hoa tính qua phải 6h mới tới nơi. Không có đồng hồ, lại không có điện thoại di động nên Vương Quốc Hoa không quá quen.
Đường phía trước đã thông, Vương Quốc Hoa khởi động xe đi tới. Nhìn thấy đằng trước có ngân hàng. Nghiêm Giai Ngọc khó hiểu hỏi:
- Sao thế?
Vương Quốc Hoa xuống xe nói:
- Lấy chút tiền mặt.
Nghiêm Giai Ngọc vội vàng nói:
- Không cần, chị có mang theo.
Vừa nói cô còn lấy một bọc nhỏ ra trong người ra, mở khóa bên trong lộ ra hai tệp tiền.
- Nghiêm tỷ, tôi giống một tên mặt trắng sao? Hơn nữa chút tiền đó của chị có đủ không?
Vương Quốc Hoa lớn tiếng nói làm Hà Thúy Trúc ngẩn ra. 20 ngàn không ít mà. Ở quận Lưỡng Thủy mình mang theo 20 ngàn còn không đủ sao?
Người trong ngân hàng không nhiều, Vương Quốc Hoa không phải xếp hàng mà đi thẳng tới cửa sổ đưa thẻ tới nói:
- Lấy 50 ngàn tiền mặt.
Nghiêm Giai Ngọc đứng bên run lên, nghe hắn nói như là 500 vậy. Dù là 500, thu nhập một tháng của Vương Quốc Hoa chẳng qua mới là hơn 200, hắn không nên có nhiều tiền như vậy chứ? Tham ô? Bây giờ thoạt nhìn không có cơ hội. Cướp? Nhìn hắn thế này không bị người khác cướp là may rồi.
Nghiêm Giai Ngọc tò mò làm tim như bị mèo cào. Lúc Vương Quốc Hoa cầm một phong bì to xoay người lại, Nghiêm Giai Ngọc vẫn đứng tại chỗ suy nghĩ miên man.
- Nghiêm tỷ, đi thôi.
Vương Quốc Hoa không muốn ra vẻ gì cả.
- Ồ.
Nghiêm Giai Ngọc lấy lại tinh thần, hai người đang định đi ra không ngờ một người phụ nữ từ bên trong lớn tiếng gọi.
- Nghiêm Giai Ngọc, chờ chút.
- Hà Thúy Trúc? Ồ, thật là bà?
Hai người phụ nữ ôm chầm lấy nhau, cũng may trong ngân hàng không có ai. Vương Quốc Hoa thấy thế liền nhìn thoáng qua Nghiêm Giai Ngọc sau đó chỉ chỉ về phía xe rồi đi trước.
Khuôn mặt và dáng người của Hà Thúy Trúc cũng khá ổn, chẳng qua lại là loại đại chúng, thuộc về loại phụ nữ mà đàn ông nhìn xong lần thứ nhất sẽ muốn nhìn lần thứ hai nhưng nhanh quên.
Hai người phụ nữ đứng cửa nói chuyện, Hà Thúy Trúc thi thoảng mập mờ nhìn về phía xe, Nghiêm Giai Ngọc không ngừng lắc đầu. Hai người nói chuyện không lớn, lát sau Nghiêm Giai Ngọc không dứt khoát vẫy vẫy Vương Quốc Hoa.
Vương Quốc Hoa bất đắc dĩ xuống xe đi tới. Nghiêm Giai Ngọc đi tới nhỏ giọng nói:
- Hà Thúy Trúc là bạn học ngồi cùng bàn hồi cấp ba của chị, làm việc ở ngân hàng, cô ấy có việc nhờ cậu.
Vương Quốc Hoa ngẩn ra nhìn Hà Thúy Trúc. Hà Thúy Trúc đi tới giơ tay nói:
- Làm quen một chút, Hà Thúy Trúc.
- Vương Quốc Hoa, có gì có thể giúp vậy?
Vương Quốc Hoa nể mặt Nghiêm Giai Ngọc, đồng thời hắn cũng nghĩ Hà Thúy Trúc sẽ không đưa ra yêu cầu gì quá đáng.
- Vậy tôi không khách khí.
Tính Hà Thúy Trúc theo Vương Quốc Hoa thấy thoáng hơn Nghiêm Giai Ngọc đôi chút.
- Tôi làm ở đây, vừa nãy nhìn thẻ của anh thì thấy là của bên ngoài. Nghe Nghiêm Giai Ngọc nói anh làm ở huyện ủy Nam Sơn, lại mới tốt nghiệp đại học?
Vương Quốc Hoa không hiểu Hà Thúy Trúc có ý gì, tiền này có lai lịch nên không không phải e ngại gì.
- Ờ, tiền này có từ lúc đi học, sao vậy?
Hà Thúy Trúc không khỏi hâm mộ nhìn Nghiêm Giai Ngọc, sau đó nói:
- Cũng không có việc gì lớn, chỉ là anh có thể gửi vào ngân hàng tôi không? Anh làm việc ở huyện Nam Sơn, thẻ tỉnh ngoài nếu muốn rút sẽ mất phí thủ tục, không bằng trực tiếp mở tài khoản ở đây rồi chuyển tiền tới. Anh vừa tiết kiệm tiền, còn có thể giúp tôi hoàn thành nhiệm vụ tài chính. Có hơn 600 ngàn trong thẻ của anh chuyển tới thì tôi có thể tìm lãnh đạo nói một chút xem có chính sách ưu đãi gì không.
Ưu đãi hay không Vương Quốc Hoa không thèm để ý, chủ yếu là nể mặt Nghiêm Giai Ngọc. Vì thế hắn nhìn Nghiêm Giai Ngọc, Nghiêm Giai Ngọc đỏ mặt nhỏ giọng nói:
- Tiền là của cậu, nhìn tôi làm gì?
Nghiêm Giai Ngọc đang sợ. Trong thẻ không ngờ còn có hơn 600 ngàn, con số này nếu tính tiền lương một tháng không đến 600 như Nghiêm Giai Ngọc mà nói thì đó là con số khổng lồ. Nghiêm Giai Ngọc chưa lấy lại bình tĩnh nên mặt đỏ ửng lên trông rất đáng yêu. Tật ba hoa của Vương Quốc Hoa lại tái phát.
- Tiền của tôi không phải của chị sao? Chị nói sao sẽ là như vậy.
- Muốn chết à, nói linh tinh.
Nghiêm Giai Ngọc nóng mặt nói. Hà Thúy Trúc đầy hâm mộ cầm tay Nghiêm Giai Ngọc:
- Được rồi được rồi, coi như tôi nhờ bà giúp có được không?
Nghiêm Giai Ngọc rất hung dữ trừng mắt nhìn Vương Quốc Hoa, kết quả lại phản tác dụng. Hà Thúy Trúc che miệng cười nói:
- Đừng liếc mắt đưa tình ở đây, lát nữa tìm chỗ yên tĩnh muốn làm gì thì làm.
Hai người phụ nữ đùa một lát, Hà Thúy Trúc còn đỡ, Nghiêm Giai Ngọc cứ tức là ngực nhảy liên hồi làm Vương Quốc Hoa không nhịn được phải quay đầu sang bên.
Thủ tục lập tài khoản, chuyển tiền rất thuận lợi, chỉ nửa tiếng là xong. Hà Thúy Trúc cười hì hì đưa hai người ra ngoài. Nghiêm Giai Ngọc cũng đã bình tĩnh lại, nếu hiểu lầm không the giải thích rõ thì thôi không cần. Vương Quốc Hoa đã đáp ứng mai đi cùng cô, chuyện xảy ra ở ngân hàng lúc này có khi lại hay.
Thoáng cái hoàn thành nhiệm vụ của năm, Hà Thúy Trúc nói muốn mời khách nhưng Vương Quốc Hoa từ chối:
- Tôi còn có việc phải làm, để lần sau đi.
Nghiêm Giai Ngọc rất tò mò Vương Quốc Hoa lấy đâu ra nhiều tiền thế, nhưng vấn đề này không phải lúc này cô có thể hỏi, nếu không sẽ khiến khoảng cách hai người mới kéo gần lại gặp ảnh hưởng. Ra ngân hàng vẫn là Vương Quốc Hoa lái xe. Hắn không chạy thẳng tới tỉnh thành mà chạy đến bưu điện.
Mục đích của hắn là muốn mua một chiếc điện thoại di động. Tuy nói thời này điện thoại di động vừa đắt vừa không có tính năng gì. Nhưng nghĩ đến chiếc điện thoại bàn bị khóa ở văn phòng, Vương Quốc Hoa liền quyết định mua một cái để dừng, chờ mấy năm nữa sẽ đổi cái khác. Vấn đề tiền thì hắn không cần, hắn tin với năng lực của Du Phi Dương sẽ không bao giờ thua lỗ. Dù sao hắn là con của bí thư tỉnh ủy, rât nhiều tin tức y không cần chủ động hỏi thăm cũng sẽ có người tự thông báo.
Đứng trước quầy của bưu điện, Vương Quốc Hoa không ngừng nhíu mày. Điện thoại di động có hai cái, còn lại đều là mô hình, trong đó bên dưới một cái Motorola có giá 28 ngàn viết chữ “Hết hàng”. Vương Quốc Hoa nhìn chiếc 9900, đây coi như là điện thoại khá tinh xảo thời bấy giờ. Vương Quốc Hoa cũng hiểu thứ này khá nặng, ngoài gọi điện ra còn có thể dùng làm vũ khí như viên gạch.
Nghiêm Giai Ngọc đi theo nhìn giá, cô theo bản năng sờ sờ túi mang theo.
Thời này bưu điện là ông lớn nên không có ai để ý tới Vương Quốc Hoa đứng xem là bình thường. Vương Quốc Hoa không hề tức giận nhưng Nghiêm Giai Ngọc lại bất bình lớn tiếng nói:
- Khách đến mà không ai đến hỏi gì là sao?
Phù Diêu
Tác giả: Đoạn Nhận Thiên Nhai -----oo0oo-----
Chương 24: Chuyện lặt vặt. (1+2)
Dịch: AND
Nguồn: Metruyen
Nghiêm Giai Ngọc gọi làm mấy nhân viên bưu điện đang nói chuyện với nhau ngẩng đầu nhìn thoáng qua hai người chứ không có ý gì là lập tức tới. Nghiêm Giai Ngọc còn định gọi, Vương Quốc Hoa đã đưa tay chặn cô lại. Hắn nhỏ giọng nói:
- Không cần.
Vương Quốc Hoa không thèm để ý đến phản ứng của nhân viên bưu điện. Năm 94, 95 này tác phong làm việc của cơ quan nhà nước chính là như vậy. Bây giờ Nghiêm Giai Ngọc không hài lòng thì có lẽ căn bản không nghĩ tới quần chúng bình thường lúc đến huyện ủy làm việc.
Vương Quốc Hoa giương mắt nhìn quanh một vòng thấy trước cửa bưu điện có một người đàn ông trung niên đang ngồi chồm hổm hút thuốc. Mắt tên này không ngừng nhìn quanh, y cũng nhìn Vương Quốc Hoa một cái rồi nhìn sang nơi khác.
- Đi.
Vương Quốc Hoa túm lấy tay Nghiêm Giai Ngọc, hắn không để ý thấy vẻ mặt Nghiêm Giai Ngọc lúc này rất đặc sắc. Đúng thế, Nghiêm Giai Ngọc không nghĩ hắn cầm chặt tay mình không bỏ ra, chuyện này đã bao lâu không xuất hiện? Nghiêm Giai Ngọc hoàn toàn không nghĩ ra. Tim cô đập loạn, tai nóng lên, mắt nhìn quanh xem có người quen nào hay không?
Người đàn ông ngồi ngoài cửa thấy Vương Quốc Hoa và Nghiêm Giai Ngọc đi tới, y nở nụ cười đầy khinh thường. Y đứng lên định nói chuyện thì Vương Quốc Hoa đã dành trước.
- Tôi muốn mua một chiếc điện thoại di động, đắt một chút không sao, loại có thể dùng làm gạch đừng nhắc, là điện thoại của Ericsson là tốt nhất.
Người đàn ông vừa nghe liền ngẩn ra sau đó lập tức giơ ngón cái lên:
- Chú em đúng là người trong nghề. Chẳng qua thứ đó bây giờ chỉ ở Quảng Đông mới có, ở chỗ chúng ta không có ba năm năm nữa thì đừng hy vọng.
Vương Quốc Hoa thực ra cũng không hy vọng gì vào máy Ericsson. Bây giờ là năm 94, anh không thể hy vọng ở có phương tiện thông tin quá tiên tiến.
- Anh có thể lấy được máy 9900 không? Cho cái giá?
Năm 1994, Vương Quốc Hoa đang giãy dụa ở Thượng Hải cũng nghe qua chuyện như vậy, có tiền cũng không mua được chiếc điện thoại di động Motorola 9900 khá tinh xảo. Nguyên nhân rất đơn giản hầu hết tài nguyên đầu tiên sẽ thỏa mãn cho lãnh đạo, còn bộ phận nhỏ sẽ do đám nhân viên bưu điện lấy vào trong tay. Thực ra Vương Quốc Hoa không biết năm 93 ở một số tỉnh máy điện thoại di động giá 20 ngàn còn có thể bán được 40 ngàn, đây đương nhiên không phải là mua theo con đường bình thường.
- Từng này.
Người đàn ông trung niên giơ ba ngón tay lên, sau đó giơ vỗ vỗ tay ba cái. Vương Quốc Hoa nhìn thoáng qua nhưng không buồn mặc cả. Hắn gật đầu nói:
- Được, giá đó đi, tôi cần ngay.
- Đi theo tôi.
Người đàn ông trung niên nói mấy câu với nhân viên bưu điện đang nói chuyện rồi y đi sang một cửa hàng bán điện thoại ngay cạnh bưu điện. Vương Quốc Hoa lúc này mới bỏ tay Nghiêm Giai Ngọc ra. Không lâu sau một nhân viên bưu điện đang nói chuyện cầm một chiếc túi đi tới.
Vương Quốc Hoa thấy cũng không nói nhiều, mở phong bì ra lấy năm xấp tiền, quá trình giao dịch rất đơn giản. Chẳng qua khi cầm hóa đơn, Nghiêm Giai Ngọc nhìn lướt qua rồi nhỏ giọng nói:
- Sao hóa đơn chỉ viết có 25 ngàn?
Người đàn ông trung niên nghe vậy không khỏi đổi sắc, Vương Quốc Hoa trừng mắt nhìn Nghiêm Giai Ngọc nói:
- Cái không nên hỏi đừng hỏi.
Nghiêm Giai Ngọc khó chịu trừng mắt nhìn lại không ngờ gặp phải ánh mắt đầy nghiêm khắc của Vương Quốc Hoa, cô mặc dù rất bực bội nhưng vẫn phải cúi đầu xuống. Nghiêm Giai Ngọc không cam lòng lẩm bẩm nói:
- Người ta chỉ là thuận miệng hỏi một câu thôi mà.
Vương Quốc Hoa không thèm để ý tới cô. Hắn nói với người đàn ông trung niên:
- Phụ nữ không có kiến thức, anh đừng để ý.
- Chú này được.
Người đàn ông trung niên cười ha hả giơ ngón cái lên. Tiền hàng đã thanh toán, Vương Quốc Hoa cầm điện thoại di động bước ra ngoài nhưng thấy Nghiêm Giai Ngọc vẫn còn cúi đầu đứng đó. Hắn cười cười đi lên cầm tay cô:
- Lớn như vậy còn làm nũng như cô bé là sao? Cẩn thận không tát vào mông đó.
Người đàn ông kia nghe vậy liền lộ rõ vẻ ngưỡng mộ trên mặt, thiếu chút nữa hô lên. Biết sao được Nghiêm Giai Ngọc mặc dù không quá là đẹp nhưng dáng người cực kỳ gợi cảm.
Nghe Vương Quốc Hoa nói, mặt Nghiêm Giai Ngọc lập tức đỏ bừng lên. Không cần Vương Quốc Hoa kéo cô, cô đã trốn nhanh ra ngoài cửa hàng. Như vậy lại biến thành cô kéo Vương Quốc Hoa.
Coi thường người ta quá đáng. Hết lần này đến lần khác Nghiêm Giai Ngọc lại không thể tức giận, ngược lại trong lòng vừa xấu hổ nhưng mơ hồ có một tia vui mừng. Đây đúng là hợp với câu nói đàn ông không xấu phụ nữ không thương.
Vương Quốc Hoa thấy cô nghĩ một đằng nói một nẻo nên thở dài nói:
- Lương tâm tôi sáng như trăng.
Nói xong hắn lái xe đi tới. Nghiêm Giai Ngọc ngồi ở ghế phụ im lặng không nói gì, cô cúi đầu không biết đang nghĩ gì. Mắt không ngừng nhìn quanh, bộ ngực nhấp nhô đã bán đứng cô.
Tim Nghiêm Giai Ngọc đang đập rất nhanh. Biểu hiện bá đạo vừa rồi của Vương Quốc Hoa trong quán không làm cô phản cảm, ngược lại cô thấy đây là khí thế cần có của một người đàn ông. Trên thực tế khi người đàn ông thể hiện ra thực lực tuyệt đối dù có bá đạo một chút với người phụ nữ bên cạnh, người phụ nữ kia dễ bị hấp dẫn hơn. Mặc dù Nghiêm Giai Ngọc bình thường ở trong trụ sở huyện ủy huyện Nam Sơn luôn ra vẻ cứng rắn, nghiêm khắc nhưng lúc thấy thực lực của Vương Quốc Hoa thì cô liên tục lui bước.
Giờ phút này trong lòng Nghiêm Giai Ngọc rất mâu thuẫn. Tên đàn ông được cô gọi là Tiểu quỷ vốn chỉ là một nhân vật nhỏ bé nhưng đột nhiên hình tượng của hắn trở nên cao lớn khiến cô không còn giữ được sự tự tin. Trái tim vốn nghĩ chìm vào trong tro tàn một lần nữa được đốt lên, cô vốn còn nghĩ mình có chút ưu thế nhưng giờ đã đảo lộn hết. Cô cả thấy hai người từ “có thể” đến “không có khả năng”… Nghiêm Giai Ngọc trong lúc nhất thời trở nên bàng hoàng, không cam lòng….
Máy nhắn tin đột nhiên vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ của Nghiêm Giai Ngọc. Cô có chút bối rối lấy máy nhìn số, cô theo bản năng nói:
- Tìm một máy điện thoại công cộng, mẹ chị gọi chị.
Vương Quốc Hoa rất tự nhiên đưa tay chỉ chỉ chiếc Motorola 9900 mới mua. Nghiêm Giai Ngọc do dự một chút nhưng vẫn đưa tay ra cầm. Cầm chiếc điện thoại di động đầy đáng yêu này, Nghiêm Giai Ngọc thực lòng rất thích và hy vọng có thể có một cái. Chẳng qua ngoài giá cả không nói, chỉ riêng phí điện thoại đắt đỏ cũng là điều cô không thể thừa nhận. Mặc dù có thể chi trả nhưng Nghiêm Giai Ngọc còn không đến mức háo hư vinh như vậy.
Vương Quốc Hoa dừng xe ở ven đường rồi xuống châm thuốc hút. Nghiêm Giai Ngọc một bên gọi điện một bên không ngừng ngẩng đầu nhìn hắn. Đối với người phụ nữ này, Vương Quốc Hoa quả thật có cảm giác không muốn rời xa. Trên thực tế hắn bây giờ đối với bất cứ việc gì đều có cảm giác không muốn bỏ. Kiếp trước hắn chơi trong tình trường quá nhiều, không quan tâm gì cả.
Ông trời cho hắn cơ hội thay đổi, Vương Quốc Hoa không hy vọng bởi vì sự tùy ý của mình mà phá vỡ tất cả.
- Cô chị ngã từ trên lầu xuống gãy chân nên vào bệnh viện. Mẹ chị bảo chị đến thăm, xem ra không đến được NJ rồi.
Nghiêm Giai Ngọc dập máy xuống xe.
Nghiêm Giai Ngọc lúc này hy vọng nhất chính là Vương Quốc Hoa gật đầu cùng đi với cô đến bệnh viện, như vậy “không có thể” sẽ đi về phía “có thể”
- Vậy chị đi đi, tôi tự tìm chỗ ở.
Vương Quốc Hoa bảo mình phải tàn nhẫn. Hắn bình tĩnh đón nhận ánh mắt của Nghiêm Giai Ngọc.
Ánh mắt Nghiêm Giai Ngọc lúc này hơi thất thần, chẳng qua rất nhanh khôi phục bình thường. Hơn nữa trong lòng cô rất nhanh tìm được lý do cho Vương Quốc Hoa. Gặp phụ huynh trong nhà và gặp bạn là hai việc khác nhau, hắn không đi cùng mình cũng có thể giải thích.
Trước khi đi, Vương Quốc Hoa nói với Nghiêm Giai Ngọc:
- Có gì cần giúp thì chị cứ gọi điện, đừng có mà quên số điện thoại đó.
Nghiêm Giai Ngọc lái xe đi một đoạn, cô quay đầu lại không thấy Vương Quốc Hoa nữa mới dừng xe lại ven đường. Cô nằm trên vô lăng không nhúc nhích, một lúc lâu sau mới u oán thầm nói:
- Tiểu quỷ, mình đang tốt sao hắn lại trêu chọc mình chứ?
Vương Quốc Hoa không nghe thấy câu nói ai oán của Nghiêm Giai Ngọc. Hắn đi bộ một vòng đến trung tâm thương mại lớn nhất quận Lưỡng Thủy. Trung tâm thương mại năm 94 trông khá quê mùa, pin điện thoại di động mới mua nói chuyện không được bao lâu, mấy thứ sạc điện cùng pin phụ luôn phải mang theo. Vương Quốc Hoa thấy rất phiền phức nhưng không có biện pháp, không thể làm gì khác hơn là mua một túi đeo để vứt mấy thứ này vào.
Chẳng qua túi đeo đang không quá thông dụng ở quận Lưỡng Thủy, lưu hành là cặp làm việc. Cán bộ lãnh đạo huyện Nam Sơn mỗi người đều có một cái, có thư ký thì do thư ký cầm, không thư ký thì tự mình cầm.
Vương Quốc Hoa khá đen, đi vòng vo mấy quầy mà không tìm được túi đeo nào thích hợp cả. Hắn đang định tùy tiện mua một cái thì có người vỗ tay.
Vương Quốc Hoa vừa quay đầu lại thì thấy Chung Tiểu Nhã đang đầy tươi cười nhìn mình, phía xa còn có hai nam một nữ đi cùng.
- Bạn học, mua túi à?
Chung Tiểu Nhã nhìn qua có tâm trạng rất tốt, Vương Quốc Hoa cười cười đáp lại thì thấy một ánh mắt đầy thù địch nhìn tới. Hắn theo cảm giác nhìn tới thấy một tên mặt đầy mụn đang nhìn mình với vẻ khinh thường.
- Đúng thế, tôi muốn mua một cái túi đeo nhưng không thấy cái nào mình thích cả.
Vương Quốc Hoa quyết định không thèm để ý đến tên thanh niên kia. Với tâm lý của hắn thì không cần phải so đo với đám thanh niên, hơn nữa hắn cũng nể mặt Chung Tiểu Nhã.
- Cô bạn này của tôi cũng làm trong trung tâm thương mại này, mua đồ có thể tìm cô ấy sẽ được khuyến mại.
Công việc của Chung Tiểu Nhã cuối cùng đã được giải quyết sau cố gắng của ông bố. Cô làm nhân viên bán hàng ở khách sạn Lưỡng Thủy, mai chính thức đi làm. Chung Tiểu Nhã đến đây để mua quần áo tránh cho bị người trong cơ quan coi thường.
- Cảm ơn, không cần phiền như vậy, tôi chỉ mua một cái đựng điện thoại thôi mà.
Vương Quốc Hoa không thích nợ nhân tình. Hắn cười cười từ chối khéo nhưng lại khiến cô gái sau lưng Chung Tiểu Nhã khinh thường nói:
- Báu nắm đó tên nhà quê.
Tiếng cô ả rất nhỏ nhưng Vương Quốc Hoa vẫn nghe thấy rõ ràng.
Vương Quốc Hoa đúng là rất thất vọng khi nghe đối phương nói như vậy. Chẳng qua hắn chỉ lạnh nhạt nhìn đối phương mà thôi.
Không nhìn, đúng thế đây là không coi ra gì.
Vương Quốc Hoa thật sự không cố ý coi thường chỉ là theo bản năng mà thôi. Hắn có tâm lý của người 40 tuổi sao lại đột nhiên tức giận vì sự không lễ phép của cô gái 20 tuổi. Cho nên hắn không muốn so đo với trẻ con. Vương Quốc Hoa suy nghĩ như vậy nhưng hai nam một nữ đối diện lại có suy nghĩ hoàn toàn khác.
Vương Quốc Hoa không nhìn bọn họ rõ ràng là khiêu khích, là coi thường, đây là điều không thể tha thứ.
Không thể nói tâm lý của mấy tên thanh niên này không tốt. Bọn họ làm ở quận Lưỡng Thủy nên vốn có ưu thế về tâm lý, cảm giác cao cao tại thượng khi nhìn người từ huyện tới. Theo bình thường bọn họ coi thường Vương Quốc Hoa là người từ huyện tới thì hắn phải tiếp nhận, ai bảo hắn ăn mặc quê mùa vậy? Muốn nhìn hắn cao lên một chút cũng không được. Đúng thế đây là suy nghĩ của bọn họ.
- Ha ha, mua túi đeo sao? Tiểu Mã, quầy không phải có một nhóm túi đeo bằng da mới nhập sao? Lấy mấy cái quý nhất cho ông bạn này chọn, nhớ là giảm giá 30% nhé.
Cô gái như một con gà mái kiêu ngạo vừa để trứng xong. Cô ả ngẩng đầu nói chuyện chứ không thèm nhìn tới Vương Quốc Hoa.
Vương Quốc Hoa mặc quần bò, áo phông thêm đôi giầy khá cổ, bộ đồ này của hắn đúng là rất khó làm bạn đồng lứa đánh giá cao. Thực tế hắn đứng trước quầy hàng hơn 10 phút mà không có nhân viên bán hàng nào thèm ra hỏi. Túi trong quầy này có giá đều trên 200 đồng, ở thời này lương bình quân chỉ có 2, 3 trăm này thì Vương Quốc Hoa mặc đồ như vậy bị người coi nhẹ cũng là bình thường.
Cô gái lên tiếng thực tế không biết Vương Quốc Hoa tên gì. Cô cũng không muốn biết. Chung Tiểu Nhã chưa kịp giới thiệu mọi người với nhau mà đã có xung đột. Bây giờ Chung Tiểu Nhã muốn giới thiệu cũng không thể mở miệng. Hơn nữa trong lòng cô còn đang trách Chung Tiểu Nhã không biết điều, anh khách khí nịnh bợ bạn tôi hai câu có tổn thất gì chứ?
Chung Tiểu Nhã có suy nghĩ như vậy là rất bình thường. Lúc biết Vương Quốc Hoa được phân phối vào làm ở huyện ủy Nam Sơn, cô có chút bất mãn. Nhà cô ở thị trấn, nhà Vương Quốc Hoa ở nông thôn. Đây giống như người quận Lưỡng Thủy coi thường người ở huyện Nam Sơn vậy, Chung Tiểu Nhã ở thị trấn cũng không thèm để mắt tới Vương Quốc Hoa con nhà miền núi.
Gặp Vương Quốc Hoa ở đây, Chung Tiểu Nhã chủ động đi lên chào mặc dù có ý tốt là chào bạn cũ, nhưng còn có ý muốn thể hiện bạn của mình để nâng cao thân phận mình. Đây cũng là suy nghĩ bình thường.
Đúng là vì có tâm lý đó nên khi thấy bạn làm khó dễ Vương Quốc Hoa, Chung Tiểu Nhã lựa chọn im lặng.
Lấy chiếc túi đeo đắt nhất ra có ý gì thì Vương Quốc Hoa cũng biết. Hắn đâu ngu để không biết, không phải muốn thấy mình hoặc không có tiền mua hoặc đau lòng vì bỏ ra nhiều tiền sao? Nếu là kiếp trước thì Vương Quốc Hoa sẽ tức giận quay đầu đi. Lúc ấy trái tim tự tôn của hắn sẽ không chịu nổi chút khiêu khích nào. Nhưng Vương Quốc Hoa bây giờ chỉ mỉm cười với cô ả kia:
- Cảm ơn.
- Cậu có ý gì?
Chung Tiểu Nhã và bạn đều trợn tròn mắt khó hiểu nhìn Vương Quốc Hoa. “Ông ngu hả? Chơi ông đó còn cảm ơn” Vì thế ánh mắt Chung Tiểu Nhã biến thành thương xót, đáng thương cho hắn vì phải mua đồ đăt tiền.
Tên thanh niên mặt đầy mụn hừ một tiếng, cố gắng ưỡn lưng lên để lộ chiếc máy nhắn tin BB đeo bên hông. Hai người còn lại không đành lòng xoay đầu sang bên.
Nhân viên bán hàng ở quầy rất nhanh tay lấy ra mấy chiếc túi đeo đời mới ra, trước đó còn hỏi cô ả vừa làm khó dễ Vương Quốc Hoa,
- Túi này mới nhập nên chưa định giá, bán bao tiền vậy chị?
Cô gái kia nghe xong có chút xấu hổ cắn răng nói:
- 200, cho giá thấp nhất, dù sao cũng là bạn cùng bàn hồi cấp ba của Tiểu Nhã.
- Ny Ny đúng là tốt bụng.
Tên thanh niên mặt mụn đầy ghen tức nói một câu. Trong ba người hình như chỉ có mình y vẫn duy trì thái độ thù địch với Vương Quốc Hoa. Vương Quốc Hoa không khó để biết tên này đang có ý với Chung Tiểu Nhã. Vì đối phương không ngừng nhìn lên người Chung Tiểu Nhã, chẳng qua Chung Tiểu Nhã là cô gái ngây thơ nên không biết.
Thực ra mấy chiếc túi đeo này, Vương Quốc Hoa kiếp trước cũng đã thấy. Hắn tùy ý chỉ một cái rồi nói:
- Cái này, cảm ơn phiền cô viết hóa đơn.
Vừa nói Vương Quốc Hoa còn không quên nói với cô gái Ny Ny kia.
- Cảm ơn, sau này trong nhà mua đồ điện có thể tìm cô không?
Sự chân thành lễ độ của Vương Quốc Hoa đã dễ dàng cảm phục cô gái mới ra xã hội. Vương Quốc Hoa làm vậy là có mục đích. Cô gái này không thể nghi ngờ rất có địa vị trong trung tâm thương mại, có lẽ là do bố mẹ cô ta. Hơn nữa biểu hiện sau đó của cô ả cũng không phải loại làm người ta chán ghét.
- Nghĩ hay nhỉ, còn muốn có lần sau?
Thằng mặt mụn xen vào một câu không ngừ Ny Ny có chút tức giận trừng mắt nhìn y:
- Chuyện của tôi còn cần anh lắm miệng.
Mắng xong, Ny Ny cười cười nói với Vương Quốc Hoa:
- Có thể, có việc cứ tìm tôi.
Giống như làm việc một việc rất giỏi, trái tim hư vinh cuả Ny Ny lập tức được thỏa mãn. Cô không thấy Vương Quốc Hoa thoáng nhếch miệng cười. Thực tế Vương Quốc Hoa không hề hỏi thăm tên cô, trong lòng đang thầm đắc ý vì phân hảo được nhóm người này.
Nhân viên bán hàng ở bên nói:
- Sang bên kia thanh toán.
Mọi người lại chú ý đến việc mua hàng của Vương Quốc Hoa. Bỏ ra 200 đồng mua một chiếc túi đeo đúng là hơi đắt.
Vương Quốc Hoa nhìn như rất tùy ý lấy một chiếc phong bì lớn trong túi ra, lấy ra một xấp tiền rút hai tờ rồi nhét nhanh vào túi. Cử động này của hắn làm năm sáu ánh mắt ngẩn ra. 10 ngàn cứ tùy ý như vậy nhét vào túi. Năm 94 số tiền 10 ngàn mặc dù không tính gì nhưng cũng phải xem thu nhập của người xung quanh là bao nhiêu.
Vương Quốc Hoa lạnh nhạt đi tới thanh toán tiền. Giao tiền xong cầm lấy chiếc túi. Hắn bình tĩnh lấy chiếc Motorola 9 9 0 0 và pin phụ bỏ vào đó. Làm xong Vương Quốc Hoa cầm túi đeo lên lưng. Ánh mắt mọi người nhìn hắn đã hoàn toàn thay đổi.
Nhìn thấy chiếc Motorola 9 9 0 0, tên mặt mụn vô thức sờ sờ chiếc máy nhắn tin BB mà vừa nãy mình khoe khoang, nhìn qua chẳng có gì bắt mắt cả. Ba vị còn lại cũng gần như vô thức sờ sờ bên hông. Mọi người đều hy vọng chiếc Motorola 9 9 0 0 tinh xảo kia là đồ chơi mà tên Vương Quốc Hoa đeo cho có. Chẳng qua lúc này chiếc máy nhắn tin bên hông cô gái Ny Ny rất không cho chủ mặt mũi mà vang lên.
Tiếng máy nhắn tin không ngờ lúc này lại chói tai như vậy.
Ny Ny vội vàng sờ sờ, cô theo thói quen ngẩng đầu tìm điện thoại thì Vương Quốc Hoa đã đưa chiếc Motorola 9 9 0 0 tới:
- Gọi điện lại à? Dùng đi.
Vương Quốc Hoa trông rất bình tĩnh như vừa nãy không có chuyện gì không hài lòng xảy ra vậy. Hành động này của hắn lại đột nhiên bị mấy tên thanh niên cho rằng nãy mình đúng là ngây thơ.
- người ta đây là căn bản không để ở trong lòng.
Đúng thế, tất cả mọi người kể cả Chung Tiểu Nhã đều nghĩ vậy. Cử động của Vương Quốc Hoa nhìn qua không giống người thường, thậm chí là kiêu căng nhưng giờ phút này mọi người lại thấy đó là đương nhiên. Người ta có tiền mà, người ta có cơ sở để không thèm để ý đến đám đồng lứa.
Quần jean đã hơi bạc vì mặc lâu, chiếc áo phông rất bình thường, đôi giầy cũng bình thường nhưng tất cả lại khiến mọi người có một định nghĩa giống nhau.
- Rất khiêm tốn.
- Đây mới là người tài.
- Người có thực lực thật sự sẽ không cần ra vẻ.
Ừ, ừ, nói chuyện điện thoại xong, Ny Ny lúc trả máy cho Vương Quốc Hoa mà rất không muốn. Chiếc Motorola 9 9 0 0 này không thể nghi ngờ đã làm cô thích.
- Mẹ tô bảo tôi về nhà ăn cơm.
Ny Ny nói với Chung Tiểu Nhã mà ánh mắt vẫn không rời khỏi Vương Quốc Hoa.
Tai Vương Quốc Hoa rất thính. Hắn nghe thấy liền cười nói:
- Trưa tôi mời khách, cô giúp tôi nhiều quá.
- Không cần, không cần.
Ny Ny bối rối đan tay vào nhau, cô quay đầu lại gọi mấy người bạn:
- Tiểu Nhã, đến nhà mình ăn cơm.
Chung Tiểu Nhã rất không muốn, hai tên thanh niên còn lại lúc này đang đứng đó nhìn quanh như không liên quan đến mình.
Bốn người đồng thời rời khỏi trung tâm thương mại với tâm trạng thất bại. Tên mặt rỗ cúi đầu đi thẳng, chỉ có Chung Tiểu Nhã mấy lần lần lén quay đầu lại nhưng Vương Quốc Hoa đã rời đi từ lúc nào.
Chuyện nhỏ nhặt này theo Vương Quốc Hoa thấy rất nhàm chán. Mấy người thanh niên không có bao kinh nghiệm xã hội mà thôi, hắn không mất bao công sức để xử lý và làm bọn họ tâm phục khẩu phục.
Lưng đeo chiếc túi mới mua, Vương Quốc Hoa nhìn trông vẫn khá quê mùa. Vương Quốc Hoa đi trong trung tâm không làm ai để ý.
Vương Quốc Hoa không bao giờ bạc đãi mình. Hắn đi bộ năm phút đến khách sạn tốt nhất quận Lưỡng Thủy – khách sạn Sơn thành. Lúc hắn đưa chứng minh lấy phòng, nhân viên phục vụ kiểm tra rất kỹ như nhân viên đặc vụ. Đối với việc này Vương Quốc Hoa đã quá quen nên không có vẻ gì không nhịn được cả, trên mặt vẫn luôn mang theo nụ cười.
Nhìn mặt mà bắt hình dong không phải một loại tội, chỉ có thể nói là thói quen xấu mà thôi.
Vương Quốc Hoa nghĩ như vậy, hắn nộp tiền phòng rồi cầm chìa khóa rời đi. Nhân viên phục vụ rất khó hiểu nhìn theo nhưng Vương Quốc Hoa không thèm để ý. Hắn không nhanh không chậm đi tới phòng ăn. Bây giờ không còn sớm, Vương Quốc Hoa quyết định ăn một bữa đã.
….
Tằng Trạch Quang đi theo phía sau trưởng ban tổ chức cán bộ thị ủy - Nghiêm Hữu Quang xuống xe. Y nhìn quanh hy vọng có thể tìm thấy Vương Quốc Hoa.
Phù Diêu
Tác giả: Đoạn Nhận Thiên Nhai -----oo0oo-----
Chương 25: Hổ giấy.
Dịch: AND
Nguồn: Metruyen
Tằng Trạch Quang khá thất vọng vì Vương Quốc Hoa không xuất hiện. Nếu không phải có lãnh đạo thị xã ở đây, Tằng Trạch Quang thậm chí sẽ tự mình đến phòng nghiên cứu chính sách tìm gặp hắn, kẻ đã nói chuyện vui vẻ với mình khi mình gặp thời khắc đen tối nhất.
Tằng Trạch Quang không cho rằng lúc ấy Vương Quốc Hoa đang đầu cơ, muốn đầu cơ cũng sẽ không đầu cơ vào một người vừa bị thẩm tra. Quan trường rất vô tình, một khi xảy ra chuyện thường có nghĩa tính mạng chính trị của anh kết thúc. Trong mắt Tằng Trạch Quang thì Vương Quốc Hoa là một sinh viên mới vào xã hội sao biết được những âm mưu trong chốn quan trường. Có thể nói tuổi trẻ của Vương Quốc Hoa đã lừa được Tằng Trạch Quang. Lúc này Vương Quốc Hoa không thể đứng bên chia xẻ vinh quang với mình là điều Tằng Trạch Quang thấy có chút nuối tiếc.
Trong hội nghị Nghiêm Hữu Quang tuyên bố quyết định của thị ủy đối với sự kiện giẫm đạp xảy ra ở huyện Nam Sơn. Phó chủ tịch thường trực huyện – Chu Dũng chịu trách nhiệm chính trong quá trình cải cách nhà máy dệt, tồn tại hành vi nhận hối lộ nên đã bị Ủy ban kỷ luật thị xã bắt. Sau khi tổ chức điều tra xác định Tằng Trạch Quang lúc làm Phó bí thư huyện ủy kiêm chủ tịch là trong sạch. Theo quyết định nghiên cứu của tập thể thị ủy, quyết định Tằng Trạch Quang tiếp nhận chức bí thư huyện ủy huyện Nam Sơn, phó bí thư Quản Nhất Vĩ làm phó bí thư kiêm chủ tịch huyện.
Lúc Nghiêm Hữu Quang tuyên bố như vậy, mặt Quản Nhất Vĩ hơi giật giật vài cái. Y rất không cam lòng nhìn Tằng Trạch Quang. Hai hôm trước trong một cuộc gặp riêng thị trưởng thị xã Lưỡng Thủy – Lôi Minh còn tỏ vẻ Quản Nhất Vĩ cần phải gánh vác trọng trách ở huyện Nam Sơn. Lúc ấy phần thắng của Quản Nhất Vĩ ít nhất là chín phần, đáng tiếc chín phần mà vẫn không thành công. Đảo mắt gà mái biến thành vịt, bí thư huyện ủy thành phó bí thư.
Quản Nhất Vĩ không biết chuyện xảy ra ở đâu. Nghiêm Hữu Quang đang tuyên bố quyết định của thị ủy về thực tế cũng ủng hộ Quản Nhất Vĩ làm bí thư huyện ủy huyện Nam Sơn. Nhưng trong hội nghị thường vụ thị ủy thị trưởng thị xã Lôi Minh nghe điện xong vào lại ủng hộ Tằng Trạch Quang, điều này khiến cho một số thường vụ thân Lôi Minh không kịp ứng phó.
Cử động của Lôi Minh là tín hiệu rõ ràng, Tằng Trạch Quang vừa xoay người, đồng thời còn có một ý là có người trên tỉnh làm chỗ dựa cho Tằng Trạch Quang. Tín hiệu này là rất quan trọng đối với các thường vụ thị ủy. Tằng Trạch Quang làm từng bước từ cơ sở lên trước kia mọi người chỉ cho rằng đây là cán bộ có năng lực nghiệp vụ mạnh, sao trong nháy mắt lại có chỗ dựa ở trên tỉnh?
Nghiêm Hữu Quang một lần nữa xem lại lý lịch của Tằng Trạch Quang và chú ý một vấn đề. Tằng Trạch Quang trước vốn là người tỉnh thành, sau khi y tới huyện Nam Sơn nhận chức nhưng vợ không đi theo cùng. Làm cán bộ từ Ban tổ chức cán bộ tỉnh ủy phái xuống, Tằng Trạch Quang đã làm sáu năm ở huyện Nam Sơn, từ một phó chủ tịch xếp cuối đến chủ tịch, thời gian lên chức không quá nhanh, nhìn như thế nào cũng không giống người có lai lịch đặc biệt. Bây giờ xem ra chuyện không phải như mọi người nghĩ.
Hội nghị kết thúc, Nghiêm Hữu Quang không ở lại ăn trưa mà lập tức lên thị xã. Không phải Nghiêm Hữu Quang ra vẻ mà là y nhận được tin vợ ngã gãy chân.
Trước khi đi Nghiêm Hữu Quang bắt chặt tay Tằng Trạch Quang:
- Đồng chí Trạch Quang, rất xin lỗi, hôm khác lên thị xã tôi mời.
Câu này của Nghiêm Hữu Quang làm cán bộ huyện Nam Sơn đứng gần đó giật mình. Trưởng ban tổ chức cán bộ thị ủy không gờ lại khách khí với Tằng Trạch Quang như vậy. Nghiêm Hữu Quang vô tình tặng nhân tình miễn phí cho Tằng Trạch Quang. Tằng Trạch Quang rất lễ phép nói:
- Tôi luôn hoan nghênh trưởng ban đến huyện Nam Sơn chỉ đạo công việc.
Nghiêm Hữu Quang vội vàng lên xe, Tằng Trạch Quang quay đầu lại mà hình tượng đã khác hẳn. Nghiêm Hữu Quang khách khí truyền lại một tín hiệu đó là lãnh đạo thị xã rất coi trọng Tằng Trạch Quang, mọi người xem mà làm. Trước đó Tằng Trạch Quang làm bí thư huyện ủy chưa chắc có bao người phục. Huyện Nam Sơn trước đây là đất của họ Lý, Nghiêm Hữu Quang đến và nói vậy đã làm uy tín của Tằng Trạch Quang trong nháy mắt tăng lên rất cao.
Đúng như chủ tịch Mao đã nói trên đời không có yêu, hận vô duyên vô cớ. Nhân tình của Nghiêm Hữu Quang theo Tằng Trạch Quang thấy không phải là cho không, đây là muốn hoàn lại. Nghiêm Hữu Quang mới 45 tuổi, còn nhiều thời gian để phát triển. Người ta đây là nhìn trúng quan hệ sau lưng Tằng Trạch Quang. Phải biết rằng cuộc đấu giữa thị trưởng Lôi Minh và Bí thư thị ủy Ôn Xương Thịnh khá cân bằng. Lôi Minh có chỗ dựa cực mạnh không ngờ thay đổi thái độ chỉ vì một cuộc điện, qua đó có thể thấy chỗ dựa trên tỉnh của Tằng Trạch Quang chắc đến mức nào.
….
Khách sạn Sơn Thành không ngờ không có dịch vụ gọi cơm bằng điện thoại, việc này làm Vương Quốc Hoa khá khó chịu. Nếu không gọi điện gọi bát mì ăn cũng được, chứ cứ phải chạy xuống phòng ăn dùng bữa mãi cũng không ổn.
Bộ đồ mà Vương Quốc Hoa mặc đúng là khác loại tại khách sạn tốt nhất quận Lưỡng Thủy này. Hắn đi một vòng là gặp đầy ánh mắt kinh ngạc. Mặc dù Vương Quốc Hoa đã quen nhưng vẫn quyết định cần đổi bộ quần áo. Luôn bị người ta nhìn với ánh mắt khác lạ thật sự không phải chuyện thoải mái gì.
Chiếc Tv 18 icnh trong phòng không có quá nhiều kênh, bật hết các kênh nhưng Vương Quốc Hoa cuối cùng phải buông tha suy nghĩ xem Tv cho hết giờ. Biết sao được, một người trước hay lên mạng bây giờ về năm 94 thiếu trò chơi đúng là không quen.
Nằm trên giường nhìn trần nhà một lúc, Vương Quốc Hoa đang mơ màng ngủ lại bị tiếng chuông điện thoại đánh thức. Biết số này chỉ có Nghiêm Giai Ngọc biết, Vương Quốc Hoa cầm mấy ừ một câu, bên kia truyền đến giọng nói nhỏ nhẹ của Nghiêm Giai Ngọc:
- Ở đâu?
Mặc dù không đứng trước mặt nhưng Vương Quốc Hoa cũng có thể đoán được tâm trạng Nghiêm Giai Ngọc lúc này. Báo số phòng, trong đầu Vương Quốc Hoa hiện lên dáng người ma quỷ của Nghiêm Giai Ngọc.
Chiếc điều hòa đáng chết không có hiệu quả mấy, Vương Quốc Hoa dùng nước lạnh tạm thời xua đi cơn nóng trong lòng. Hắn ngồi trên giường không muốn động vì cơn nóng mùa hè.
Cốc cốc, tiếng gõ cửa vang lên. Vương Quốc Hoa do dự một chút nhưng vẫn mặc quần bò đi ra mở cửa. Nghiêm Giai Ngọc đứng ngoài cửa thấy Vương Quốc Hoa để trần tay nên hơi rụt ra sau một chút. Vương Quốc Hoa dựa lưng vào cửa mà mặt không chút thay đổi. Nghiêm Giai Ngọc cắn răng một chút, cúi đầu đi vào trong. Khi tiếng cửa đóng vang lên, người cô hơi run một chút.
Trong phòng chỉ có một chiếc giường, Nghiêm Giai Ngọc nhìn quanh một vòng cảm thấy đằng sau có người đi theo nên cô vội vàng đi đến ngồi ở chiecs ghế duy nhất.
- Phòng này bao tiền thế?
Nghiêm Giai Ngọc muốn nói nhưng phát hiện không có gì để nói nên chỉ có thể hỏi câu này.
- Cái này không quan trọng.
Nghiêm Giai Ngọc lười biếng đáp. Hắn liếc nhìn Nghiêm Giai Ngọc khá lâu làm cô vội vàng quay đầu lại nhìn sang chỗ khác. Hai người trên thực tế đã hiểu đôi chút ý của nhau, nhưng chỉ có hai người ở trong phòng như thế này thì lại khác.
Vương Quốc Hoa phải thừa nhận mặt Nghiêm Giai Ngọc đỏ hồng như uống rượu càng quyến rũ hơn. Nhịp thở dồn dập làm ngực cô nhấp nhô rất rõ. Nghiêm Giai Ngọc mặc chiếc váy ngắn lộ đôi chân dài đang khép chặt vào nhau không có một khe hở. Đôi chân trắng kia rất có hiệu quả thị giác, hấp dẫn ánh mắt người ta muốn xem trong váy có gì.
Vương Quốc Hoa đột nhiên muốn hút thuốc. Hắn đứng lên đi tới trước bàn lấy thuốc lại làm Nghiêm Giai Ngọc giật mình đứng bật dậy như con thỏ. Vẻ bối rối trên mặt cô kết hợp với dáng người hấp dẫn đủ để làm người ta phạm tội.
Vương Quốc Hoa ngẩn ra một chút nhưng vẫn khống chế được mình. Hắn xoay người định đi lại nghe thấy tiếng khóc. Hóa ra Nghiêm Giai Ngọc đang dùng tay ôm mặt khóc.
Vương Quốc Hoa không nói gì, hắn đi tới cửa sổ kéo rèm xuống, cả phòng rơi vào bóng tối. Đèn điều hòa giống như lửa ma làm người ta sợ.
Tách, Vương Quốc Hoa đưa tay bật đèn đầu giường. Hắn quay đầu lại thì thấy Nghiêm Giai Ngọc đã đứng trước mặt mình. Cô lớn tiếng nói:
- Cậu hại chết tôi.
Nghiêm Giai Ngọc nói không có lý lẽ nên Vương Quốc Hoa không biết nói lại câu gì.
Vương Quốc Hoa im lặng xoay người hút thuốc. Nghiêm Giai Ngọc đứng đó, hai tay nắm vào nhau.
- Tôi vốn đang tốt, sao cậu không đi xa một chút mà cứ đến trước mặt tôi? Cậu là cứ trêu người ta rồi không nghĩ gì đến. Cậu bảo tôi làm sao bây giờ? Cậu nói đi, cậu nói đi.
Vương Quốc Hoa nghe cô lẩm bẩm như vậy không khỏi tức giận. Hắn quay đầu lại gầm lên:
- Câm.
- Cậu.
Thấy ánh mắt cực nóng của Vương Quốc Hoa, Nghiêm Giai Ngọc ngoan ngoãn ngậm miệng lại, mắt cũng nhắm lại.
Yên tĩnh, ngoài tiếng điều hòa ra thì không có tiếng gì nữa. Tim Nghiêm Giai Ngọc đập càng mạnh hơn, cô cứ thế chờ. Cuối cùng cô không nhịn được mở mắt ra thì lại thấy Vương Quốc Hoa đi vào Wc, không thể nói là đi mà phải nói là trốn.
- Mẹ nó chứ.
Trong nháy mắt khi đóng cửa, Vương Quốc Hoa gần như gầm lên.
Không biết sao tâm trạng khẩn trương của Nghiêm Giai Ngọc lại hoàn toàn biến mất. Cô không nhịn được cười nói:
- Thì ra tiểu quỷ này là hổ giấy.
Vương Quốc Hoa nghe rất rõ nhưng không dám ra bởi vì Nghiêm Giai Ngọc đang dựa lưng vào cửa cười đầy đắc ý. Nước lạnh đúng là có hiệu quả khá tốt. Vương Quốc Hoa bình tĩnh đi ra, Nghiêm Giai Ngọc nhìn hắn cười cười rồi đi vào trong. Bịch, cửa wc bị đóng lại, Vương Quốc Hoa cũng rõ ràng nghe thấy tiếng cười dễ nghe của Nghiêm Giai Ngọc.