Biên:Ngạo Thiên
Dịch: Băng Như Ngọc
Nguồn: Sưu tầm
Mấy tráng hán ứng tiếng, lục từng ngõ ngách trên người Y Sơn Cận, rất nhanh lấy ra mười mấy khối mỹ ngọc, song song đặt lên bàn, phát ra quang mang rực rỡ, làm tất cả mọi người trong phòng đều hoa mắt.
Bọn họ làm việc tại hiệu cầm đồ nhiều năm như vậy cũng đều biết mỗi một khối mỹ ngọc này đều là giá trị liên thành, nhiều như vậy mỹ ngọc tập hợp lại cùng một chỗ, quả thực chính là phú khả địch quốc!
Ánh mắt tất cả đều có chút mê muội, lục y tiếu tỳ tâm thần xung động, kinh ngạc nhìn chằm chằm Y Sơn Cận, ánh mắt tràn ngập ý nghĩ thương xót.
Chỉ có vị nữ tử cầm đầu có thể bảo trì tỉnh táo, nhìn sắc mặt tiểu tỳ , không khỏi hơi giận, tròng mắt chớp động, thân thủ nắm chặt cánh tay nhỏ bé của nàng, quát: "Tiểu Bích, theo ta trở về! Đừng ở chỗ này nhìn lén nam nhân!"
Hai nàng nhằm hướng hậu viện lui vào, chủ quầy lối bước bước theo sau, thấp giọng hỏi: "Tiểu tử này xử trí như thế nào mới tốt tiểu thư?"
Thanh âm rất thấp, mấy tráng hán không thể nghe thấy, chỉ có Y Sơn Cận tai mắt thông mẫn, có thể mơ hồ nghe được.
Hắn vểnh tai, tinh tường nghe thấy thanh âm nàng lãnh địa phát ra : "Tiểu tặc trộm đồ , còn có cái gì để nói, lập tức đánh chết rồi mang ra sau hậu viện chôn dưới mấy lùm cây!"
Y Sơn Cận trên trán mồ hôi lạnh ròng ròng chảy xuống, trong lòng khổ tâm tìm đối sách thoát thân .
Lão trưởng quày mới vừa xuất hiện tại thềm cửa, đang muốn nói chuyện, Y Sơn Cận đột nhiên nâng ngón tay chỉ về phía sau sân, cả kinh kêu lên: "Hậu viện phát hỏa!"
Mấy tráng hán vốn đã bị mỹ ngọc làm cho đầu váng mắt hoa, tâm lý đang suy nghĩ miên man, đột nhiên nghe thế đều không tự chủ được ngẩng đầu hướng phía sau nhìn lại.
Nhân cơ hội này, Y Sơn Cận mạnh mẽ giật tay, tung người nhảy lên, hướng cửa sổ đào tẩu.
Ầm một tiếng,cánh cửa làm bằng gỗ bị hắn đụng phải vỡ vụn, Y Sơn Cận liều mạng mặc kệ toàn thân đau nhức, từ trên mặt đất đứng lên cất bước chạy vội,trốn ra khỏi Tế Châu thành không dám dừng lại, tùy tiện bỏ chạy, mới đến tòa thành thị hiện nay.
Mọi chuyện như bức họa bay nhanh trong óc Y Sơn Cận, hắn ngẩng đầu lên nhìn gương mặt thanh niên công tử mỹ lệ phía trước, trong mắt hiện lên một màn hận ý.
Vị công tử này, đúng là lão bàn nương của tiệm trang sức kia, chỉ là nàng thân là nữ nhi nhưng lại giả trang nam nhân đến thanh lâu tìm vui, việc này rốt cục là tại sao,Y Sơn Cận còn có chút không rõ.
Trước của thanh lâu, có vài tên khất cái nắm ngửa chờ đợi, thấy vị công tử kia đi tới, hoảng hốt bước lên phía trước hành lễ nói: "Bang chủ!"
Phía bên kia , cũng có mười mấy tráng hán bước ra, vóc người đều hết sức to lớn, so với mấy đại hán Y Sơn Cận thấy tại hiệu cầm đồ đều uy vũ hơn rất nhiều.
Nữ tử giả trang nam, khoát khoát tay, âm thanh lạnh lùng nói: "Đem tên tiểu tử kia lại đây cho ta!"
Y Sơn Cận sắc mặt khẽ biến, lôi kéo Đương Ngọ bỏ chạy.
Nơi này mặc dù coi như là địa bàn của hắn, bất quá hắn cũng chỉ phụ trách một đám ăn xin biết mấy miếng võ mèo cào. Cái Bang dù có lợi hại như thế nào,so ra cũng kém xã tổ chức của vị nữ tử kia.
Mà nữ tử kia võ công lợi hại, hắn đã sớm lĩnh giáo rùi. Mặc dù hiện tại khí lực hắn tăng nhiều, nhưng hồi tưởng lại những gì đã trải qua, tự nghĩ còn xa mới là đối thủ của nàng, chỉ có thể gạt đi mối hận trước mắt, cừu này ngày sau sẽ báo.
Vài tên đại hán xoay người lên ngựa, mặc kệ trên đường đầy người qua lại, ngang nhiên đánh bay mấy quán nhỏ bên đường, hướng về hai người Y Sơn Cận truy tới.
Last edited by Tiểu Dê; 24-08-2010 at 05:39 PM.
Đã có 54 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Dê
Biên:Ngạo Thiên
Dịch: Băng Như Ngọc
Nguồn: Sưu tầm
Y Sơn Cận lôi kéo Đương Ngọ không có biện pháp chạy nhanh, vừa mới đi qua một khúc phố, đã bị bọn họ đuổi theo, huy cương đao đe dọa : "Tiểu tử, mau thúc thủ chịu trói, theo chúng ta đi gặp bang chủ, nếu không đừng trách bọn ta hạ thủ vô tình!"
Bên cạnh có mấy người đi ngang qua, đều kinh ngạc vây lại muốn xem náo nhiệt. Mấy người đại hán huy đao gầm lên: "Thải Phượng Bang làm việc, các ngươi khôn hồn mau tránh hết ra!"
Đám người đi đường chưa chắc biết "Thải Phượng Bang" là cái gì, nhưng chứng kiến bộ dáng bọn họ hung thần ác sát , cũng không do nán lại.
Y Sơn Cận trên trán đầy mồ hôi, hắn dù sao cũng là bang đứng đầu một khu, đối với các thế lực quanh thành cũng có một chút hiểu rõ. Thải Phượng bang tại đây tuy không có thế lực gì nhưng tại vùng Tế Châu phụ cận lại là đệ nhất đại bang phái,bang chủ tên là Triệu Phi Phượng, giang hồ ngoại hiệu "Huyết phượng hoàng",tính tình hung ác ,với các tiểu bang phái không chịu phục tòng, thường thường đồ sát sạch sẽ, ngay tại trên phố giết người cũng là chuyện thường.
Tại Tế Châu thành,cái tên Huyết Phượng Hoàng thậm chí còn có thể mang ra dọa trẻ nhỏ khóc thét. Nghe nói Thải Phượng Bang còn có hậu thuẫn rất lớn, thậm chí với tiên gia cũng có dính dáng, bởi vậy việc bọn họ giết người vô số, quan phủ cũng không dám quản tới.
Xem hình dáng tướng mạo nữ tử lừa lấy mỹ ngọc của mình cùng với Triệu Phi Phượng có rất nhiều điểm tương đồng. Chẳng lẽ vận khí mình lại xui đến như vây, vừa ra giang hồ lại đụng phải một biến thái sắc ma?
Thải Phượng bang ở đây xem như mãnh long quá giang, nhưng khẳng định với các bang phái lớn trong thành kiểu gì cũng có liên hệ.Cái Bang của Y Sơn Cận bất quá chỉ có mấy tên khất cái, cùng đại bang hội so sánh , căn bản là không chịu nổi một kích.Lần này, nói không chừng thật sự bị hủy diệt toàn bang rồi!
Lúc này, trọng binh Y Sơn Cận bầy bố đã phát huy hiệu dụng. Năm sáu tên khất cái xen lẫn trong trong đám đông, bất động thanh sắc tiến đến gần, đột nhiên huy đả cẩu bổng trong tay, tàn nhẫn nện vào chân ngựa của mấy đại hán.
Bọn họ chuyên chọn địa phương tối hiểm xuống tay, vài con tuấn mã kêu thảm nhảy dựng lên, đem bọn đại hán nghiêng trái nghiêng phải, cơ hồ rớt ngựa .
Y Sơn Cận mạnh mẽ nhảy lên, như tên nhọn rời cung phi đến tuấn mã gần nhất đoạt lấy cương đao,lướt nhẹ trên cổ đai hán , đưa hắn đẩy xuống.
"Phốc'' một tiếng, máu tươi trào ra như mưa,khắp nơi đều là huyết tanh.
Y Sơn Cận điểm nhẹ lên mặt đất rùi tiếp tục như cũ nhằm các con tuấn mã khác vụt đến,cương đao trong tay điên cuồng huy vũ, nặng nề mà chém vào đầu mấy đại hán, tiễn bọ họ một bước lên trời.
Hồi còn nhỏ, hắn theo hộ viện gia đinh học chỉ là đao pháp sơ cấp, mấy ngày này mặc dù cũng chăm chỉ luyện tập,đao pháp đã thành thục lên không ít, nhưng cũng không có gì là tinh diệu.Chỉ là từ khi tu luyện linh lực có chút đột phá, lực lượng cùng tốc độ Y Sơn Cận đều tăng trưởng rất nhiều, nhất là ra chiêu cực nhanh, góc độ xuất chiêu bất ngờ ,mấy đại hán khinh địch không kịp thích ứng đều đã bỏ mạng.
Y Sơn Cận nghe thấy chỗ ngoặt ngã tư đường lại có tiếng vó ngựa dồn dập truyền đến, lập tức vươn tay, đem Đương Ngọ ôm lên ngựa, hướng bộ hạ quát: "Tất cả lên ngựa, phân tán đào tẩu "
Đám khất cái cuống quít lên ngựa nhằm phía trước đào tẩu, ra khỏi thành phân tán làm ba mặt thúc cương chạy như điên.
Lúc này Triệu Phi Phượng cũng mang người chạy tới hiện trường, nhìn mấy bộ hạ chết thảm, tức giận đến sắc mặt xanh mét, gầm lên hạ lệnh, tiến về phương hướng bọn họ bỏ chạy ra sức đuổi theo.
Triệu Phi Phượng nhìn mặt đất vó ngựa bừa bộn, chỉ có thể hạ lệnh bộ hạ phân tán truy đuổi, nhất định phải đem tất cả đám khất cái bắt về, lột da rút gân mà trừng phạt!
Nàng hỏi qua người đi đường, biết Y Sơn Cận mang theo Đương Ngọ nhằm hướng nam bỏ chạy, chính mình phi ngựa như bay, hướng phía phía nam đuổi theo.
Theo vết tích móng ngựa lưu lại, nàng tận lực truy đuổi, rốt cục xa xa cũng thấy được bóng lưng Y Sơn Cận đánh ngựa vội vã đào tẩu.
Y Sơn Cận nghe phía sau truyền đến tiếng Triệu Phi Phượng hô lớn, quay đầu lại phẫn nộ quát: "Ngươi là đồ đàn bà điên, tại sao muốn đuổi theo ta! Vài thứ kia ngươi lấy đi còn chưa đủ à, nhất quyết phải giết người diệt khẩu sao?"
Triệu Phi Phượng cười lạnh nói: "Ngươi chạy cũng không sao nhưng phải để cô gái bên người lại! Ngươi yên tâm, ta biết hảo hảo chiếu cố nàng!"
Y Sơn Cận từ thanh âm của nàng nghe ra một tia dâm ý, cùng hai tiên nữ cưỡng gian mình có chút tương tự thì thất kinh.
"Nữ nhân này thích tới thanh lâu! Hơn nữa, từ trước hình như cũng nghe nói qua một ít lời đồn Thải Phượng Bang bang chủ ..." Y Sơn Cận chợt tỉnh ngộ, trong lòng nghĩ:"Nguyên lai nữ nhân xinh đẹp đều là biến thái, không chỉ thích đùa bỡn nam nhân, lại còn thích đùa bỡn cả nữ tử!"
"Ta chết cũng không đem nàng giao cho cái đồ biến thái nhà ngươi!" Y Sơn Cận cắn răng quát,ôm sát Đương Ngọ, liều mình huy roi đánh ngựa, hướng về phía trước phi nước đại.
"Nguyên lai là "Đoạt nam phách nữ" " Y Sơn Cận cúi đầu nhìn bộ dáng kinh hoảng cảu Đương Ngọ trong lòng dâng lên ý nghĩ thương xót.Hắn cùng nàng, đều bị mấy ả biến thái phụ nữ nhìn chăm chú như mấy món đồ chơi, nếu như Đương Ngọ rơi vào tay Triệu Phi Phượng , chỉ sợ kết quả so với hắn còn muốn bi thảm hơn!
"Đừng có nằm mộng! Những nữ tử ta thích còn chưa một ai có thể thoát được! Muốn hay không ta đem nàng cưỡi trước mặt ngươi cho ngươi xem thống khoái?"
Triệu Phi Phượng dương giọng cười to, trong thanh âm tràn ngập hưng phấn cùng cuồng nhiệt dục vọng .
Tuấn mã của Triệu Phi Phượng một ngày đi ngàn dặm,, nửa khắc sau đã đuổi kip Y Sơn Cận rùi.Y Sơn Cận phẫn nộ quát một tiếng, xoay người lại huy đao chém tới. Đao thế sắc bén, đao khí phần phật kêu trong gió.Nhưng với công phu thô thiển này, rơi vào trong mắt các hảo thủ, căn bản không là cái gì cả. Triệu Phi Phượng cười lạnh một tiếng,vận dụng ngọc thủ cách không điểm tới.Y Sơn Cận chỉ cảm thấy một cỗ áp lực mạnh mẽ từ thân đao truyền tới,giữ không được chuôi đao,cương đao bắn ra xa hàng mét đồng thời hổ khẩu bị đánh rách tả tơi, máu tươi chầm chậm chảy xuống.
Triệu Phi Phượng điểm nhẹ ngọc thối, bay nhanh vượt qua, vươn tay nhằm ngực Y Sơn Cận chụp đến.Một chưởng uy thế như thiên quân vạn mã, phong thanh gào thét, nếu đánh vào Y Sơn Cận chỉ sợ có thể đem hắn đánh đến toàn thân tan nát.
Y Sơn Cận ngồi trên lưng ngựa, ôm chặt Đương Ngọ, không chỗ trốn tránh, chỉ có thể liều mình vận dụng toàn bộ linh lực lên tay phải, huy chưởng nghênh chưởng.
Ầm một tiếng nổ, song chưởng tương giao, Y Sơn Cận cánh tay bị đánh gãy hoàn toàn,máu tươi ào àt từ miệng chảy ra.Triệu Phi Phượng cười lạnh một tiếng, tiếp tục huy chưởng phách về phía Y Sơn Cận,quyết tâm đem hắn một chưởng kích tử, để cho cô gái hết hy vọng mà thuận lợi chinh phục.
Chưởng thế mới xuất ra một nửa,nàng đột nhiên trong lòng cứng lại, sắc mặt trở nên vô cùng khó coi.Mới vừa rồi cùng Y Sơn Cận giao thủ, một đoàn khí tức lạnh lùng, theo cánh tay của nàng dũng mãnh truyền vào lồng ngực.
Hiện tại vừa dùng nội lực, đoàn lãnh khí này đột nhiên phát tác,đông lạnh gần như toàn bộ công lực cảu nàng, trên tay lực lượng rất là yếu ớt, nhẹ nhàng mà chụp tới Y Sơn Cận .
Nhưng với ngần này lực lượng, cũng khiến cho Y Sơn Cận không chịu nổi, cả người bị chấn bay đi, trong miệng máu tươi điên cuồng phun, xương sườn đã gẫy thêm hai cái.
Triệu Phi Phượng thuận thế bổ thẳng xuống, đem tuấn mã của Y Sơn Cân đánh lăn trên đất không hề động đậy.
Y Sơn Cận cánh tay trái ôm chặt Đương Ngọ, trên mặt đất quay cuồng vài cái, chỉ cảm thấy trước mắt tối đen như mực. Mạnh mẽ đề khí đứng lên, lôi kéo Đương Ngọ, lảo đảo chạy vội về phía trước.
Triệu Phi Phượng vốn muốn một chưởng chụp tử hắn, không ngờ công lực đột nhiên suy giảm, động tác cũng không thể tự nhiên, nhất thời ngơ ngác ngồi trên ngựa, trơ mắt nhìn bọn họ đỡ nhau, càng trốn càng xa.
Nàng cố gắng thúc dục nội lực, đem đoàn khí tức kỳ lạ kia bao lấy, áp chế tại đan điền.Đoàn khí tức này cũng rất là quỷ dị, nàng hao hết toàn thân công lực, mới miễn cưỡng đem nó ngăn chặn lại.
Y Sơn Cận khập khiễng hướng về phía trước bỏ trốn , trước mắt mọi vật đều biến thành màu đen, thỉnh thoảng phun ra vài bụm máu.
Bên người Đương Ngọ kinh hoảng thất thố, ôm hắn run giọng khóc, liều mình đỡ lấy hắn,nhanh chóng ly khai.
Phía trước là một con sông lớn loáng thoáng xuất hiện một cái be nhỏ bằng gỗ,Y Sơn Cận tinh thần rung lên, gắng hết chút sức lực còn lại cùng Đương Ngọ đồng loạt chạy tới.Nếu như có thể lên bè bỏ trốn, có lẽ còn có hy vọng sống. Y Sơn Cận đi tới giữa bè, đột nhiên hai chân mềm nhũn, quỳ rạp xuống.Mới vừa rồi một chưởng tạo thành thương thế đã phát tác, hơn nữa trong cơ thể linh lực cạn kiệt, làm cho hắn rất là suy yếu, quỳ trên mặt đất, đã không có khí lực đứng lên rồi.
Phía sau đột nhiên truyền đến âm trầm tiếng cười lạnh, Y Sơn Cận cố sức quay đầu, chứng kiến cái ả biến thái kia đang hướng về phía bên này đi tới.
Last edited by Tiểu Dê; 25-08-2010 at 11:56 AM.
Đã có 50 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Dê
Biên:Ngạo Thiên
Dịch: Băng Như Ngọc
Nguồn: Sưu tầm
Triệu Phi Phượng cắn răng cười, cố gắng áp chế cỗ khí tức trực muốn trào dâng trong đan điền. Mặc dù bị áp chế bời cỗ khí tức quỷ dj đó, nàng hiện tại không thể bước đi quá nhanh, nhưng với một phần công lực còn lại, một chưởng kích tử Y Sơn Cận chỉ là khẽ nhấc tay cũng đủ.
Y Sơn Cận tầm nhìn trở nên mơ hồ, biết đại hạn đã đến, tất cả báo cừu rửa hận hùng tâm tráng chí, đều muốn hóa thành bọt nước.Như vậy cũng tốt, dù sao hắn sống cũng chỉ là chịu khổ,mỗi đêm phải vật lôn với từng cơn ác mộng, có lẽ chết cũng là một sự giải thoát.Bất quá bên người còn một tiểu cô nương đáng yêu đến vậy, nếu như cứ thế chết đi, bỏ lại nàng bơ vơ một mình trên đời cũng thật sự rất đáng thương .
Y Sơn Cận quay đầu, nhìn về phía Đương Ngọ, trong ánh mắt mang theo tràn ngập ôn nhu.Hắn cố sức hé môi, nhẹ nhàng nói:
"Ta muốn nhảy xuống dưới. Ngươi sau này còn một mình, phải hảo chiếu cố chính mình.Nếu có duyên kiếp sau chúng ta sẽ gặp lại!"Dưới sông nước chảy xiết sóng vỗ thét gào người bình thường ngã xuống cũng chỉ có nước chết chứ đừng nói đến người đang trong thương như Y Sơn Cận,e rằng đến hài cốt cũng không biết bị đánh dạt tới tận phương nào.
Đương Ngọ kinh hoàng chảy nước mắt, nghe được hắn nói thế lại càng giật mình, tròng mắt chừng to gắt gao ôm chặt hắn, tâm lý vô cùng bi thương:"Hắn nói hắn phải đi rồi..."Thanh âm vang rõ mon một trong tâm trí, khiến nàng không thể chịu đựng được, hình như trong trí nhớ trước đây, cũng không có cảm giác thống khổ đến như vậy.
Nàng cả người chấn động, nhưng lại không biết làm sao cho phải, chỉ có thể lấy tay ôm chặt hắn,run rẩy kêu lên: "Không nên, Huynh đừng bỏ lại muội!"
Y Sơn Cận cười khổ, thanh âm gian nan, nhưng lại thần kỳ bình tĩnh: "Triệu Phi Phượng chắc chắn sẽ không lưu lại mạng sống cho ta. Ngươi lại không giống vậy, chỉ cần hảo hảo nghe lời nàng ta, hẳn là còn có thể sống sót."
Đương Ngọ ánh mắt hiện ra sự sợ hãi, như là đã hiểu "nghe lời của nàng" đến tột cùng là có hàm ý gì.
"Rời khỏi hắn, cứ thế nhìn hắn đi vào chỗ chết, chỉ có ta một người sống sót sao?"
Trong đầu Đương Ngọ hiện lên muôn vàn ý niệm,sắc mặt lập tức trở nên trắng bạch, tâm lý thống khổ quả thực muốn nổi điên.
Nàng không nhớ được mọi việc trong quá khứ, trong khoảng thời gian này chỉ có Y Sơn Cận luôn ở bên quan tâm trong sóc làm bạn với nàng.Đối với nàng mà nói, Y Sơn Cận chính là tất cả thậm chí có khi còn quan trong hơn cả phụ mẫu sinh thành cũng nên!
Là hắn cho nàng cơm ăn áo mặc, giúp nàng qua khỏi mùa đông giá lanh đông lạnh. Tuy rằng mọi việc hắn biểu hiện ra ngaòi rất lãnh đạm, nhưng nàng có thể nhạy cảm nhận thấy được hắn đối với mình quan tâm nhiều lắm.Chỉ cần có hắn, không ai có thể khi dễ nàng.
Chỉ có hắn,ôm nàng, hôn nàng vuốt ve thân thể nàng như đêm qua, nàng mới cảm thấy ấm áp,mới thấy cuộc sống còn ý nghĩa.Đối với nàng mà nói, hắn tựa như thân nhân giống nhau, thậm chí so với thân nhân còn muốn trọng yếu hơn.
Nàng từng tại bên miếu chứng kiến đại thụ cùng mấy nhánh dây leo,nhiều lúc nàng nghĩ Y Sơn Cận dũng mãnh che trời tựa như đại thụ hoàn toàn giống nhau mà nàng yếu ớt mỏng manh tựa như dây leo, vui sướng rúc vào bên người đại thụ, nếu như không có đại thụ,dây leo cũng không có cách nào sinh tồn tiếp được.
Hiện tại, hắn lại nói với nàng, hắn sẽ chết mong nàng một người, hảo hảo mà sống sót.
Nàng có thể làm được sao?????
Đã không có hắn, cuộc sống lại có thể tha phương cầu thực như trước nàng sẽ an tâm sao?
Nàng yên lặng nhìn hắn, ánh mắt tuyệt vọng thê lương, cánh môi anh đào tái nhợt run rẩy , nhẹ nhàng nói: "Muội và huynh cùng nhảy xuống sống chết có nhau... Bang chủ, cầu ngươi dẫn ta đi thôi..."
Từng giọt nước mắt trong suốt thuần khiết từ trong mắt nàng chảy ra, nàng lẳng lặng nhìn hắn,trong mắt tràn ngập nhu tình không muốn rời xa.
"Ngu Ngốc!" Triệu Phi Phượng bước tới, nghe được nộ hỏa công tâm, không hài lòng, chỉ có thể lớn tiếng kêu lên: "Tiểu tử này có cái gì tốt, đáng để ngươi vì hắn đi tìm cái chết? Hắn căn bản là không xứng với ngươi, hay là đến bên ta, ta nhất định hội sẽ hảo hảo đối đãi với ngươi,, cho ngươi cuộc sống sung túc, so với làm tên khất cái tốt hơn một trăm lần!"
Đương Ngọ cố sức thở dốc vài cái, ra sức dìu Y Sơn Cận đứng lên, vẻ mặt bình tĩnh , nhìn Triệu Phi Phượng , trong mắt thậm chí còn mang theo sự cao ngạo , hé mở đôi môi anh đào, phát ra êm ái thanh âm: "Ở trên đời này, chưa từng có người nào đối tốt với ta như huynh ấy, sau này cũng sẽ không có."
Triệu Phi Phượng thất thanh kinh hô, mạnh mẽ áp chế thống khổ trong cơ thể nhào tới cũng đã không kịp, chỉ có thể trơ mắt nhìn hai người ôm nhau nhảy xuống.
Sông lớn cuồn cuộn, mênh mông trút ra, thủy tốc chạy nhanh hơn ngựa, ào ạt bắn ra tứ phía.Y Sơn Cận va Đương Ngọ nhanh chóng bị dòng thủy lưu nuốt chọn trở mình quay cuồng, hướng về hạ lưu đẩy đi.
Triệu Phi Phượng nhìn hài tử mỹ lệ dần mất dạng trên sông, tức giận kêu gào, trong lòng phẫn hận tiếc nuối, so với việc kỳ trân dị bảo sắp vào tay lại biến mất hoàn toàn tương đồng.
Đã có 53 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Dê
Biên:Ngạo Thiên
Dịch: Băng Như Ngọc
Nguồn: Sưu tầm
Đại đạo hai bên, cây cối xanh biếc, sơn thủy đẹp như họa.
Một đôi xe dài chầm chậm đi trên quan lộ.Cả phía trước và phía sau đoàn xe đều có rất nhiều kỵ binh thủ hộ ,ở chình giữa là một xe ngựa cực kỳ hoa lệ do tám tuấn mã to lớn lôi kéo, thanh thế thật hiển hách.
Rèm che nhè nhẹ được nhấc lên, một người nghiêng dựa cửa sổ nhìn xa xa Thanh Sơn Bích Thủy, tuyệt Lệ dung nhan mang theo vẻ lãnh đạm lãnh đạm ưu thương,dáng vẻ hoàn mỹ, đủ để bất cứ nam nhân nào nhìn thấy cũng phải xao xuyến cõi lòng.
Gương mặt nàng mỹ lệ tuyết trắng, cả người trên dưới tản ra cao quý khí tức, trang phục đẹp đẽ quý giá, hiển nhiên thân phận cực cao.
Nàng cứ như vậy tùy ý dựa cửa sổ mà ngồi, trước sau đại đội kỵ binh dài rằng rặc nhưng không người nào dám đem ánh mắt dâm tà hướng nàng nhìn tới , hiển nhiên có gan tày trời đám kỵ binh cũng không dám ,chỉ cần hơi có xúc phạm, thì chắc chắn có họa sát thân.
Hơn nữa mặc dù nàng dáng vẻ quyến rũ nhưng lại mơ hồ từ trên trán tỏa ra khí tức uy nghiêm thần thánh, kẻ khác thản nhiên sinh ra ý kính sợ, không dám có tâm khinh nhờn.
Xe ngựa im ắng hướng về phía trước tiến đến, không người dám vu động lớn tiếng xôn xao. Mà có thể như vậy quậy phá cũng là một nữ tử khác mà thôi.
Trong xe một tiều cô nương tuổi chừng mười sáu mười bảy dung mạo mỹ lệ, da thịt trắng như tuyết, có vài phần cùng nàng giống nhau tựa như một đôi thân ái tỷ muội làm cho người ta không thể tin được tuổi tác các nàng đã hơn kém nhau gấp đôi rồi.
Phía trước thiếu phụ khẽ vuốt hai gò má bạch ngọc chỉ cảm thấy xúc tua không thua gì thiếu nữ, cũng có chút dâng lên ý cười.
Tiên gia dưỡng nhan bí pháp quả nhiên không giống người thường. Nếu như không phải nàng là hoàng thân quốc thích, còn chưa nhất định có thểmay mắn như này.
Từ khi nàng sinh hạ đệ nhất hài tử, đã mười sáu,mười bảy năm nhưng hiện tại bộ dáng vẫn còn rất trẻ bề ngoài tựa như mới hơn hai mươi tuổi, thậm chí so với nữ nhi phía sau còn muốn động lòng người hơn.
Nàng danh gọi Chu Nguyệt Pha,phu nhân của Bá Dương Hầu, được thánh thượng ban thưởng phong làm "Thục quốc phu nhân", cùng mẫu nghi thiên hạ thân phận tôn quý vốn là biểu tỷ muội, quan hệ hết sức mật thiết, thường xuất nhập cung đình, địa vị cực cao,trong mắt phàm nhân bình thường nàng so với thần tiên cũng không sai biệt nhiều lắm.Tại Hầu Tước phủ, nàng chính là người có quyền quyết định cao nhất, không người nào dám làm trái lệnh của nàng ,người hầu trong phủ càng nơm nớp lo sợ sợ vi phạm gia quy, bị Thục quốc phu nhân nghiêm khắc xử trí nên đối mặt với nàng không ai dám ngẩng đầu lên .
Hầu phủ có một Điền Trang lớn,mỗi khi nàng đến trang thị sát tất cả nô phó đều quỳ sát trước mặt kêu lên Cung Chúc phu nhân An Khang Thịnh Vượng, thanh âm có thể chấn động thiên địa.
Tuổi còn trẻ dung mạo mỹ lệ, phú quý vô cực, vô số nô phó, sơn trang nhiều không đếm xuể, cỏ vẽ như nhân gian tất cả sự tình tốt đẹp đều rơi xuống thân thể của nàng rồi.
Nhưng trong lòng Thục quốc phu nhân luôn luôn ưu sầu,nàng hảo hảo gìn giữ dung nhan như thế mà không có người nào thưởng thức,quả thật là u oán quá đi.
Lần này xuất hành, là bởi vì Hầu môn thâm nghiêm, tịch mịch nhàm chán, nàng muốn đến Tế Châu thành thăm muội muội, đồng thời cũng mang nữ nhi đi theo,nhân tiện thay mặt nàng ta chiêu một hiền tế thật tốt.
Văn Sa Nghê là một danh nữ tài ba, dung nhan mỹ lệ,cầm kỳ thi họa đềutinh thông, thiên hạ nổi tiếng, vô số vương tôn công tử đã đến nhà cầu thân, nhưng không một ai lọt vào mắt xanh của nàng.
Nàng năm nay đã mười sáu tuổi, vốn lên sớm xuất giá, chỉ là nàng tâm cao khí ngạo, nhất tâm muốn kết giao cùng tiên gia, không chịu cùng người thế tục làm bạn.
Thục quốc phu nhân đã nhiều lần cố gắng khuyên nhủ nàng, Văn Sa Nghê lại thà chết không chịu,nhất tâm chỉ cầu dung nhan vĩnh viễn mỹ lệ, trường sinh bất lão.. Thục quốc phu nhân không biết làm sao, chỉ có thể thay nàng hỏi thăm, sau lại thấy muội muội truyền tin đến, nói bên kia có gia tộc tu đạo, tựa hồ có ý hỏi cưới, bởi vậy mang theo nữ nhi xuất hành Tế Châu, cho dù đám hỏi không được, cũng có thể coi như lữ hành giải khuây.
Phía trước truyền đến tiếng nước chảy cắt đứt dòng suy nghĩ của nàng, đội xe đã tiến tới bờ sông, kế tiếp sẽ xuôi theo hạ lưu mà đi, đến độ khẩu ngồi thuyền đi tới Tế Châu.
Last edited by Yasha; 26-08-2010 at 02:52 PM.
Đã có 48 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Yasha
Biên:Ngạo Thiên
Dịch: Băng Như Ngọc
Nguồn: Sưu tầm
Đại đạo hai bên, cây cối xanh biếc, sơn thủy đẹp như họa.
Một đôi xe dài chầm chậm đi trên quan lộ.
Cả phía trước và phía sau đoàn xe đều có rất nhiều kỵ binh thủ hộ ,ở chình giữa là một xe ngựa cực kỳ hoa lệ do tám tuấn mã to lớn lôi kéo, thanh thế thật hiển hách.
Rèm che nhè nhẹ được nhấc lên, một người nghiêng dựa cửa sổ nhìn xa xa Thanh Sơn Bích Thủy, tuyệt Lệ dung nhan mang theo vẻ lãnh đạm lãnh đạm ưu thương,dáng vẻ hoàn mỹ, đủ để bất cứ nam nhân nào nhìn thấy cũng phải xao xuyến cõi lòng.
Gương mặt nàng mỹ lệ tuyết trắng, cả người trên dưới tản ra cao quý khí tức, trang phục đẹp đẽ quý giá, hiển nhiên thân phận cực cao.
Nàng cứ như vậy tùy ý dựa cửa sổ mà ngồi, trước sau đại đội kỵ binh dài rằng rặc nhưng không người nào dám đem ánh mắt dâm tà hướng nàng nhìn tới , hiển nhiên có gan tày trời đám kỵ binh cũng không dám ,chỉ cần hơi có xúc phạm, thì chắc chắn có họa sát thân.
Hơn nữa mặc dù nàng dáng vẻ quyến rũ nhưng lại mơ hồ từ trên trán tỏa ra khí tức uy nghiêm thần thánh, kẻ khác thản nhiên sinh ra ý kính sợ, không dám có tâm khinh nhờn.
Xe ngựa im ắng hướng về phía trước tiến đến, không người dám vu động lớn tiếng xôn xao. Mà có thể như vậy quậy phá cũng là một nữ tử khác mà thôi.
Trong xe một tiều cô nương tuổi chừng mười sáu mười bảy dung mạo mỹ lệ, da thịt trắng như tuyết, có vài phần cùng nàng giống nhau tựa như một đôi thân ái tỷ muội làm cho người ta không thể tin được tuổi tác các nàng đã hơn kém nhau gấp đôi rồi.
Phía trước thiếu phụ khẽ vuốt hai gò má bạch ngọc chỉ cảm thấy xúc tua không thua gì thiếu nữ, cũng có chút dâng lên ý cười.
Tiên gia dưỡng nhan bí pháp quả nhiên không giống người thường. Nếu như không phải nàng là hoàng thân quốc thích, còn chưa nhất định có thểmay mắn như này.
Từ khi nàng sinh hạ đệ nhất hài tử, đã mười sáu,mười bảy năm nhưng hiện tại bộ dáng vẫn còn rất trẻ bề ngoài tựa như mới hơn hai mươi tuổi, thậm chí so với nữ nhi phía sau còn muốn động lòng người hơn.
Nàng danh gọi Chu Nguyệt Pha, phu nhân của Bá Dương Hầu, được thánh thượng ban thưởng phong làm "Thục quốc phu nhân", cùng mẫu nghi thiên hạ thân phận tôn quý vốn là biểu tỷ muội, quan hệ hết sức mật thiết, thường xuất nhập cung đình, địa vị cực cao,trong mắt phàm nhân bình thường nàng so với thần tiên cũng không sai biệt nhiều lắm.
Tại Hầu Tước phủ, nàng chính là người có quyền quyết định cao nhất, không người nào dám làm trái lệnh của nàng ,người hầu trong phủ càng nơm nớp lo sợ sợ vi phạm gia quy, bị Thục quốc phu nhân nghiêm khắc xử trí nên đối mặt với nàng không ai dám ngẩng đầu lên.
Hầu phủ có một Điền Trang lớn,mỗi khi nàng đến trang thị sát tất cả nô phó đều quỳ sát trước mặt kêu lên Cung Chúc phu nhân An Kkhang Thịnh Vượng, thanh âm có thể chấn động thiên địa.
Tuổi còn trẻ dung mạo mỹ lệ, phú quý vô cực, vô số nô phó, sơn trang nhiều không đếm xuể, cỏ vẽ như nhân gian tất cả sự tình tốt đẹp đều rơi xuống thân thể của nàng rồi.
Nhưng trong lòng Thục quốc phu nhân luôn luôn ưu sầu,nàng hảo hảo gìn giữ dung nhan như thế mà không có người nào thưởng thức,quả thật là u oán quá đi.
Lần này xuất hành, là bởi vì Hầu môn thâm nghiêm, tịch mịch nhàm chán, nàng muốn đến Tế Châu thành thăm muội muội, đồng thời cũng mang nữ nhi đi theo,nhân tiện thay mặt nàng ta chiêu một hiền tế thật tốt.
Văn Sa Nghê là một danh nữ tài ba, dung nhan mỹ lệ,cầm kỳ thi họa đềutinh thông, thiên hạ nổi tiếng, vô số vương tôn công tử đã đến nhà cầu thân, nhưng không một ai lọt vào mắt xanh của nàng.
Nàng năm nay đã mười sáu tuổi, vốn lên sớm xuất giá, chỉ là nàng tâm cao khí ngạo, nhất tâm muốn kết giao cùng tiên gia, không chịu cùng người thế tục làm bạn.
Thục quốc phu nhân đã nhiều lần cố gắng khuyên nhủ nàng, Văn Sa Nghê lại thà chết không chịu,nhất tâm chỉ cầu dung nhan vĩnh viễn mỹ lệ, trường sinh bất lão.. Thục quốc phu nhân không biết làm sao, chỉ có thể thay nàng hỏi thăm, sau lại thấy muội muội truyền tin đến, nói bên kia có gia tộc tu đạo, tựa hồ có ý hỏi cưới, bởi vậy mang theo nữ nhi xuất hành Tế Châu, cho dù đám hỏi không được, cũng có thể coi như lữ hành giải khuây.
Phía trước truyền đến tiếng nước chảy cắt đứt dòng suy nghĩ của nàng, đội xe đã tiến tới bờ sông, kế tiếp sẽ xuôi theo hạ lưu mà đi, đến độ khẩu ngồi thuyền đi tới Tế Châu.
Đã có 40 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Điệp Vũ