Dịch giả : Chim Ruồi
Biên dịch + Biên tập : Chim Ruồi
Nguồn : 4vn.eu
Có thể tưởng tượng được, người có thể làm ra một bảng quảng cáo "phong tao" đến mức nào, trước tiên không cần đánh giá đây là nhiệm vụ gì, chỉ riêng việc nghĩ ra bảng quảng cáo này, người đó là một người quá khủng khiếp rồi.
Vì thế, Diệp Sảng vừa đi vào quảng trường Kim Sa trấn đã chấn động, , hắn tao nhã bước tời giữa quảng trường, hét to một tiếng:
- Vi y tiếu đắc nhân tiều tụy! (1)
Tây Môn Xuy Ngưu vừa nghe, ánh mắt đột nhiên dại ra, chén trà rớt xuống đất, cũng quát to:
- Khoan y giải đái chung bất hối! (1)
Diệp Sảng tiếp tục nói ám hiệu:
- Vấn quân năng hữu kỷ đa sầu? (2)
Tây Môn Xuy Ngưu đáp:
- Kháp tự nhất hồ nhị oa đầu! (3)
Ám hiệu lại đúng, Tây Môn Xuy Ngưu xoay người:
- A Ngân!
Diệp Sảng kích động:
- A Ngưu, sao ngươi lại ở đây?
Tây Môn Xuy Ngưu kích động theo:
- A Ngân ngươi tới thật đúng lúc, lão đại cũng đang có mặt tại đây!
- Thật sao?
Diệp Sảng nhìn về phía sau của hắn, lão đại đã tiến tới:
- A Ngân, ngươi đã đến rồi!
Diệp Sảng nói ngập ngừng:
- Lão đại, quảng cáo của các người...
Sắc mặt của lão đại xấu vô cùng, có vẻ ưu buồn.
- Đã có chuyện gì xảy ra?
Lão Đại thở dài một tiếng:
- Haizz, một lời khó mà nói hết!
- Lão đại cứ nói!
Phản Thanh Phục Minh nói theo:
- Đúng vậy a, đã là bằng hữu của Hà huynh, có gì khó khăn cứ nói, có F4 chúng ta nơi đây, việc thay trời hành đạo cũng là việc nhỏ!
Sự tình là thế này, sau khi Diệp Sảng và lão đại chia tay liền tiến tới Kim Sa trấn, vốn hắn muốn tới đây để bán "phim con heo" để làm giàu, bất ngờ hắn gặp bọn cướp Triều Nhân Bang, cuối cùng một đánh một trăm, bị "về làng" một cách khó coi vô cùng.
Phản Thanh Phục Minh nghiến răng nghiến lợi:
- Triều Nhân Bang này quả nhiên không chuyện ác nào không làm, ai cũng đáng chết!
- A Ngân ngươi tới tới rất đúng lúc, lần này chúng ta có thể cùng nhau báo thù!
Biểu tình của Phản Thanh Phục Minh rất lẫm liệt:
- Tính luôn phần của chúng ta đi, là tên nào trong Triều Nhân Bang?
Lão Đại chậm rãi phun ra ba chữ:
- Tê Lợi Ca!
Bốn phía đột nhiên yên lặng như tờ, mục tiêu quả thật là lớn a, phi thường lớn, muốn giết chết lão đại của Triều Nhân Bang, có thể lúc này mà nói thế chẳng khác nào muốn nghịch thiên.
Lúc nãy Diệp Sảng nhìn thấy các bảng quảng cáo trên quảng trường, hắn cũng có chút nhận biết, nghề nghiệp của Tê Lợi Ca là trọng giáp chiến sĩ, cấp 16, nghe đồn toàn thân hắn đều trang bị đồ cường hóa cấp 10, cấp bậc như thế, trang bị như thế, nếu thật sự bọn hắn có tổ hợp sáu người thành một cường đội bậc trung trong truyền thuyết, chỉ e cũng không dễ dàng tí nào, làm vậy đó là ngại mạng mình quá dài, đang muốn chết!
Nếu Tê Lợi Ca dễ đối phó như thế, hắn đã không trở thành người chơi bị người khác ra giá chém rụng nhiều nhất trên quảng trường.
Diệp Sảng thầm nghĩ vậy là tan tành giấc mộng tiến tới Mộng Tiên thành, hôm nay cái mạng nhỏ này phải bỏ lại Kim Sa trấn này rồi.
- Chết thì chết, đời người có ai mà không chết, không đánh mà chạy thì thật hèn!
Diệp Sảng giả vờ hiên ngang lẫm liệt vô cùng.
Phản Thanh Phục Minh vừa nghe, sĩ khí lập tức đại chấn:
- Chuyện buôn bán 'phim heo' là chuyện làm ăn của người mới tập chơi, không ngờ bọn Triều Nhân Bang ngay cả cái này cũng không buông tha. Ta sẽ vì dân trừ bạo, nhất quyết không buông tha, thay trời hành đạo vốn là nhiệm vụ của ta, Mãnh huynh cứ yên tâm, cần gì cứ giao phó, sau khi mọi chuyện qua đi chúng ta lại nói tiếp.
Nhất Đại Nữ Hoàng:
- Đại ca nghĩa bạc vân thiên, tiểu muội kính nể vô cùng, tiểu muội cũng muốn nhìn thấy loại mao phiến trong truyền thuyết kia.
Đại Hán Thiên Tử:
- Dù cho sơn băng địa liệt, tiểu đệ cũng theo đại ca!
Lão đại vỗ mạnh bàn một cái:
- Tốt, nếu đã như vậy, có câu làm bạn mười ngày, nhờ việc trước mắt, nếu vậy chúng ta bàn kế sách một chút đi!
Thương lượng cái rắm a, đừng nhìn bảng quảng cáo hoành tráng vang dội mà lầm, lão đại có bao nhiêu tiền Diệp Sảng không biết sao? Bất quá, nếu mọi việc đã được quyết định, lão đại vẫn lấy 200 tiền đưa cho Phản Thanh Phục Minh, làm nâng cao sĩ khí của 3 người bọn họ, còn nói cái gì mà lấy tiền của người, thay người diệt tai họa, thề thốt nhất định tiêu diệt Tê Lợi Ca.
- A Ngân, ngươi theo ta lâu như vậy, ta còn chưa có cái gì tốt cho ngươi! Kế hoạch của ta thật sự có chút thất bại!
Vẻ mặt lão đại áy náy, Diệp Sảng từ khi gặp lại hắn ở Kim Sa trấn, tinh thần của hắn luôn ảm đạm vô cùng.
- Lão Đại đừng nói như vậy, gặp gỡ là có duyên mà!
- Ta gần đây tìm thấy thứ ngươi có thể dùng, nhớ kỹ, đừng làm cho Túy Ngân hội chúng ta mất mặt, cầm lấy đi!
Hắn nói xong liền lấy ra một món đồ và một quyển sách khá tinh xảo.
Diệp Sảng cầm lấy, đó là một áo giáp chống đạn, chẳng qua hình dáng có chút khác người, có chút giống như áo ngực phụ nữ, vai, sau lưng, nửa cái bụng đều bị lộ ra, cứ tưởng tượng Sảng Sảng của chúng ta đang mặc áo ngực là ra ngay, Diệp Sảng lúc này mới minh bạch tại sao Phong Tử hồi đó lại mặc quần lót màu hồng, bởi vì thuộc tính của nó khá tốt.
Áo phòng hộ ngực Đái An Phong (Diana)(Cấp cường hóa)
Yêu cầu cấp bậc: Cấp 5
Yêu cầu chức nghiệp: Du hiệp thông dụng.
Sinh mệnh: +10
Phòng ngự: +10
Kháng lực: +10
Né tránh: +2%
Không ngờ còn là trang bị cường hóa, áo giáp này không biết tốt hơn với áo giáp dành cho người chơi mới bao nhiêu lần, tuy nhiên Diệp Sảng vẫn đem Đái An Phong mặc bên trong, sau đó mang áo giáp dành cho người chơi mới bên ngoài.
Hệ thống quy định rằng người chơi có thể mặc nhiều loại áo giáp trên người, nhưng chỉ có một kiện có tác dụng mà thôi, mà kiện nào có tác dụng sẽ do người chơi quyết định, những cái còn lại chỉ có tác dụng làm màu, không có tác dụng gì, chỉ làm tăng sự nặng nề.
Tuy nhiên, nặng thêm nhiêu đây, Diệp Sảng vẫn có thể chịu nổi, làm sao hắn dám mặc áo ngực phụ nữ đi vòng vòng ngoài đường chứ? Nếu không lại dẫn tới một nữ đặc vụ của Quốc Dân Đảng nói cái gì mà: Thật xin lỗi, ta là cảnh sát, ngươi là một tên quấy rối tình dục...
Mà quyển sách kia lại là một quyển sách kỹ năng, mấy quyển sách loại này đương nhiên là có bán trong các cửa hàng, nhưng chỉ là các kỹ năng cấp thấp. Trên thực tế, trong Đệ Nhị Thế Giới, những quyển sách kỹ năng tốt chỉ có thể rơi ra từ boss mà thôi, vô cùng mắc và quý, nếu so với sách kỹ năng bán trong cửa hàng không biết quý hơn bao nhiêu lần, không phải cái loại gì mà "Điếu ngư thần công".... mỗi lần nhắc tới hai chữ 'kỹ năng' là lão đại và A Ngưu lại cảm thấy đau đớn.
Thần hành bách biến (Kỹ năng bị động)
Yêu cầu cấp bậc: Cấp 5
Yêu cầu chức nghiệp: Chuyên dụng cho tay súng.
Cấp bậc hiện tại: Sơ cấp
Hiệu quả kỹ năng: Nhanh nhẹn +2%
Giải thích kỹ năng: Trong mưa bom bão đạn vẫn có thế bất bại, sau khi luyện thành có thể đề cao tốc độ của thân pháp, là trang bị kỹ thuật cho tay súng, cấp kế tiếp, nhanh nhẹn tăng 5%!
Thật ra, nhìn bề ngoài, quyển sách kỹ năng này không có gì đặc sắc, nhưng giá trị thật của nó quả thực rất to lớn.
Chức nghiệp hệ phụ trợ trong Đệ Nhị Thế Giới có một loại tên là 'Thiên đường phúc giả', loại chức nghiệp này và bác sĩ chiến trường tuy có cách hoạt động khác nhau nhưng kết quả lại giống nhau đến kỳ diệu, bác sĩ chiến trường chủ yếu dựa vào dụng cụ và trang bị, còn Thiên đường phúc giả lại là người đề cao thuộc tính của đoàn thể, ví dụ như kỹ năng "Chiến hồn chúc phúc" có thể tăng 5% lực lượng của đoàn thể.
Nói cách khác, chỉ có người thuộc chức nghiệp này mới có thể đề cao thuộc tính của người khác, không ngờ quyển sách này, chỉ là sơ cấp mà đã làm tăng 2%, điều này vô cùng độc đáo, không biết lão đại kiếm đâu ra quyển sách này.
Diệp Sảng không nói được tiếng nào, lập tức đi nghiên cứu.
Người như lão đại hay A Ngưu, người chơi khác có thể gọi họ là người điên, lỗ mãng, khùng khùng, nhưng Diệp Sảng thì không, hắn rất thích bọn họ, ở cùng một chỗ cùng bọn họ rất vui, không phải vì bọn họ cho hắn trang bị, mà vì mới tham gia trò chơi đều như thế này, tựa như có được mối tình đầu, lúc đó cảm tình giữa người và người là thuần khiết vô cùng, không hề chứa mưu toan, ám toán nhau, nhưng càng về sau lại càng...
Diệp Sảng còn đang nghiên cứu, Phản Thanh Phục Minh nhìn thấy trên tay của Tây Môn Xuy Ngưu có một túi lớn thức ăn liền hỏi:
- Ngưu huynh, cầm theo túi thức ăn làm gì, mình làm cơm tại nhà à?
- Sai! Đây không phải thức ăn bình thường, mà là 'Tác độc tật lê', nó có tác dụng làm người hóa đá.
Phản Thanh Phục Minh cực kỳ hoảng sợ, không thể tưởng tượng túi đồ ăn này lại có tác dụng nghịch thiên như tthế.
Nhất Đại Nữ Hoàng nhịn không được nói:
- Cho ta hỏi là lực công kích của nó là bao nhiêu?
Tây Môn Xuy Ngưu nói to:
- Nó không có lực công kích trực tiếp, hệ số công kích là 0!
Đại Hán Thiên Tử hỏi:
- Vậy nó làm người hóa đá bằng cách nào?
Tây Môn Xuy Ngưu liếc mắt nhìn hắn:
- Hỏi rất hay! Nếu ngươi có kỹ năng hóa đá, như vậy kỹ năng đó có thể hóa đá người khác!
Rầm một tiếng, ba người Phản Thanh Phục Minh hôn mê ngay tại chỗ, băng ghế lật qua một bên.
Lão đại đã sớm quen với phong cách của Tây Môn Xuy Ngưu nên chỉ thản nhiên gật đầu:
- Ân, đúng vậy!
(1): đái tiệm khoan chung bất hối, vi y tiêu đắc nhân tiều tụy: chỉ người do tương tư mà gầy yếu, vạt áo cũng dần rộng ra.
Nguyên tác:
Trữ ỷ nguy lâu phong tế tế, vọng cực xuân sầu, ảm ảm sinh thiên tế. Thảo sắc yên quang tàn chiếu lí, vô ngôn thùy hội bằng lan ý.
Nghĩ bả sơ cuồng đồ nhất túy, đối tửu đương ca, cường nhạc hoàn vô vị. Y đái tiệm khoan chung bất hối, vi y tiêu đắc nhân tiều tụy.
Đây là 2 câu cuối trong vịnh “Điệp luyến hoa”( 蝶恋花) của thi nhân đời Bắc Tống. Nguyên từ là biểu hiện tác giả đối với gian khổ của tình yêu là không hối hận.
(2) Trích từ bài Ngu mỹ nhân kỳ 1
虞美人其一
春花秋月何時了,
往事知多少。
小樓昨夜又東風,
故國不堪回首月明中。
雕欄玉砌應猶在,
只有朱顏改。
問君能有幾多愁,
恰似一江春水向東流。
Ngu mỹ nhân kỳ 1
Xuân hoa thu nguyệt hà thời liễu,
Vãng sự tri đa thiểu.
Tiểu lâu tạc dạ hựu đông phong,
Cố quốc bất kham hồi thủ nguyệt minh trung.
Điêu lan ngọc xế ưng do tại,
Chỉ hữu chu nhan cải.
Vấn quân năng hữu kỷ đa sầu,
Kháp tự nhất giang xuân thuỷ hướng đông lưu.
Ngu mỹ nhân kỳ 1 (Người dịch: Nguyễn Chí Viễn)
Xuân hoa thu nguyệt bao giờ hết
Dĩ vãng bao nhiêu việc
Đêm qua gác nhỏ lại đông phong
Nước cũ chẳng kham ngoảnh lại dưới trăng trong
Hiên son bệ ngọc chừng nguyên tại
Chỉ có dung nhan đổi
Hỏi ai hay đặng bấy nhiêu sầu
Đầy ngập một dòng xuân thuỷ chảy về đông
(3): Tác giả chế câu cuối của bài Ngu mỹ nhân kỳ 1: Đầy ngập một bầu Nhị oa đầu. Nhị oa đầu: một loại rượu của TQ
Last edited by noland; 18-03-2011 at 09:00 AM.
Đã có 34 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Chim Ruồi
Dịch giả : Noland
Biên dịch + Biên tập : Noland
Nguồn : 4vn.eu
Trời chuyển mây, vầng thái dương cũng đã khuất sau màn mây đen, hồ Kim Sa cách Kim Sa trấn 2km cũng dần u ám, thời tiết thay đổi khiến người ta cũng có cảm giác không tốt. Trong trò chơi cũng chia ban ngày ban đêm như hiện thực, thậm chí cũng có cả các hiện tượng thời tiết.
Trên quốc lộ bên hồ từ từ hiện lên một chiếc xe vận tải sản xuất trong nước hiệu Đông Phong, trên xe đứng hai game thủ, một nam một nữ. Trên đầu nam game thủ hiện lên ba chữ thật to – Tê Lợi Ca.
Dường như hắn sợ người khác không biết tên hắn hay sao ấy nên cố ý hiển thị tên ra. Toàn thân mặc một bộ giáp đỏ lóng lánh, màu sắc trang bị cũng không cần che giấu. Ở Kim Sa trấn này Tê Lợi Ca đã rất nổi danh, bình thường cũng không có ai dám trêu chọc hắn. Nhưng bây giờ lại có người càng phong cách hơn hắn.
Phản Thanh Phục Minh cắm ngọn giáo câu liêm xuống đất, khí vũ hiên ngang đứng giữa đường chặn người qua lại. Phía sau hắn, Nhất Đại Nữ Hoàng đang ngồi vắt vẻo trên chiếc xe đạp nữ Phượng Hoàng, miệng phì phèo điếu thuốc Hồng Tháp sơn của Diệp Sảng, Đại Hán mặt dày mày dạn nằm kềnh trên mặt đất.
“Két” một tiếng, xe Đông Phong dừng lại.
Lái xe nói:
- Lão Đại, phía trước có người chặn đường.
Tê Lợi Ca đang đùa giỡn với tiểu tình nhân mà vất vả lắm mình mới thông đồng được. Vốn là định đưa mỹ nhân đi dã ngoại, rồi tận dụng cơ hội vui thú một phen, mắt thấy mồi non sắp lọt miệng dê già, ai dè lại có người phá đám.
- Mẹ nó, ở đâu lòi ra ba tên nông dân thế này?
Tê Lợi Ca rất không hài lòng.
Phản Thanh Phục Minh trầm giọng nói:
- Xin hỏi phía trước có phải là Tê Lợi Ca lão Đại của Triểu Nhân bang ở Kim Sa trấn hay không?
- Ngươi bị thắt cổ, mắt bị mù hay sao mà không thấy ba chữ to tổ bố trên đầu lão tử hả? Bộ nó nhỏ lắm sao?
Tê Lợi Ca cả giận nói.
Phản Thanh Phục Minh tiến lên chắp tay nói:
- Ba huynh muội chúng tôi là người ở thôn Tam Dương khu Tịch Tĩnh, từ lâu đã nghe đại danh của Triều Nhân Bang ở Kim Sa trấn, nên muốn đến xin gia nhập. Ngàn dặm xa xôi lặn lội đến đây, mong Tê ca thu nạp.
Tên gia hỏa này quả nhiên là diễn viên đóng kịch, nói dối mà không hề đỏ mặt, tim không hề đập nhanh. Hơn nữa vẻ mặt vô cùng thành kính khiến cho người ta có cảm giác không phải là hắn đến gia nhập bang hội mà là đến chiêm ngưỡng thánh thần.
Tê Lợi Ca sửng sốt, hắn đang định nổi khùng nhưng lập tức quay đầu ra vẻ nghiêm nghị nói với ả tình nhân nhỏ bé:
- Thúy Hoa, nàng cũng thấy đấy, ta không nói khoác nhé. Nàng mới chơi nên không biết, ở Kim Sa trấn này ta dám cam đoan, nếu ai động đến một sợi tóc của nàng, ta sẽ cho hắn biến mất.
Thúy Hoa đáp:
- Ai da, Tê ca à, không ngờ đến đám nhà quê cũng biết đến huynh. Trong game huynh oai phong như vậy, tiểu muội sau này phải dựa vào huynh đó nha!
Giọng của nàng vừa éo éo vừa nghẹt nghẹt, Tê Lợi Ca nghe được cảm thấy điểm tự tin của mình nhảy vọt lên cả 100 điểm. Hắn nhảy xuống xe nghênh ngang đi tới:
- Ba tên nhà quê các người muốn nhập hội thì đến gặp NPC ở sở phục vụ trong Kim Sa trấn mà xin.
Phản Thanh Phục Minh lợi dụng cơ hội tiến lên vài bước, hỏi:
- Vậy có phải nộp phí gia nhập hội hay không?
Tê Lợi Ca lắc đầu thở dài:
- Đúng là đồ nhà quê, có chút quy củ đó mà cũng không biết. Triều Nhân bang chúng ta không thu phí, chỉ nhận cao thủ hơn level 10, các ngươi level mấy rồi?
Phản Thanh Phục Minh lại tiến lên vài bước, nét mặt hiện lên vẻ do dự:
- Tê ca, chúng tôi chỉ mới level 9, sắp lên 10. Có thể châm chước một lần cho chúng tôi nhập hội không? Chúng tôi rất có thành ý.
Bản sắc lão Đại của Tê Lợi Ca phát tác, nhướng mày rất có khí chất:
- Khó lắm, quốc có quốc pháp, bang có bang quy, không thể phá vỡ quy củ, quy củ của Triều Nhân bang nghiêm minh, tuyệt đối không thể thu nạp loạn được!
Hắn vừa nói uy nghiêm vừa định ngẩng cao đầu, thầm nghĩ động tác tiêu sái này khẳng định vị trí của mình trong lòng Thúy Hoa sẽ nhảy lên 250 điểm ấn tượng. Nhưng hắn không thể ngẩng hết được, ngay khi đó, một tiếng “đoàng” đanh giòn vang lên, Diệp Sảng đang ngồi trên một cây đại thụ sum suê lá nhân cơ hội đó nổ súng. Khẩu súng không rung không lắc, bắn vào đùi của Tê Lợi Ca, phát đạn này trúng nhưng thật ra là vẫn trật. Vì sao lại nói trật? Bởi vì Diệp Sảng ngắm vào ngực. Nhưng mặc kệ, nói gì thì nói, trình độ bắn súng của bạn Sảng Sảng đã có tiến bộ nhiều.
Phát súng này cũng khiến Diệp Sảng kinh ngạc, bởi vì trên đầu Tê Lợi Ca hiện lên điểm thương tổn chỉ vẻn vẹn “-10”, nói cách khác điểm phòng ngự của bộ trang phục cường hóa mà hắn mặc phải là 40 điểm, không khác mấy so với Kỵ sĩ mặt nạ. Điểm chết người là tuy Tê Lợi Ca trúng đạn nhưng không phải vào chổ nguy hiểm, hắn vẫn lù lù đứng đó như không có việc gì. Lúc này Nhất Đại Nữ Hoàng và Đại Hán Thiên Tử cũng xông lên động thủ.
“Bịch!Bịch!” Hai tiếng trầm đục vang lên, Võ Tòng Đả Hổ quyền và Hi Lý Hoa Lạp chưởng cùng đánh vào ngực Tê Lợi Ca, điểm thương tổn xuất hiện là “0”. Như vậy, lực công kích còn không bằng sức phòng ngự của đối phương. Lần này gặp phải cạ cứng rồi, Tê Lợi Ca chắc chắn mạnh hơn ba người của Tiểu Đao hội.
Có level, có trang bị nhưng mấu chốt quan trọng nhất chính là thực lực.
- Con mẹ nó, dám chơi ta? Cái lũ rác rưởi này!
Người của Tê Lợi Ca cuối cũng chấn động. Hắn vung tay lên, một ánh đao đỏ như máu xuất hiện. Nhất Đại Nữ Hoàng hét thảm một tiếng, bộ đồ bó bị rách toạc một đường, máu phun tung tóe. Điểm thương tổn làm mọi người kinh ngạc: “-98!”. Một đao của tên gia hỏa này gần 100 điểm thương tổn, nguyên bộ trang bị cường hóa mạnh đến vậy sao?
- Lui!
Phản Thanh Phục Minh hô to một tiếng, ba người lập tức quay đầu bỏ chạy.
“Đoàng đoàng đoàng đoàng…” Diệp Sảng bắn liên tục 7 phát, kim hỏa giật liên tục, vỏ đạn rơi leng keng xuống đất. Nổ súng thật là hoành tráng, vấn đề là bắn nguyên cả băng đạn tỷ lệ trúng chỉ được có 37,5%. 8 viên đạn chỉ có 3 viên trúng mục tiêu, 30 điểm thương tổn đối với Tê Lợi Ca mà nói khác nào rụng mất một sợi lông trên chín con trâu.
- Ha ha ha, với trình bắn còi và thân thủ yếu nhược như vậy mà cũng dám chơi ta, đúng là một đám rác rưởi!
Tê Lợi Ca cầm một thanh Kim ti đại hoàn đao cười ha hả.
Điều này không thể trách Diệp Sảng được, thực lực chỉ có vậy mà thôi. Tuy súng này nam nhân nào cũng thích dùng, nhưng thật sự cầm vào tay mới thấy không dễ dàng như tưởng tượng. Sức giật, kỹ năng bắn tỉa, ngắm nhìn, tính nhịp nhàng của cơ thể, cảm giác về súng,… Trình độ bắn của Diệp Sảng trong “Thế Giới Thứ Hai” còn phải học nhiều, đi nhiều lắm. Nhưng mà Diệp Sảng không hề nóng nảy, những gì trải qua trong mấy ngày gần đây giúp hắn hiểu được cái gì cũng phải ổn định. Cho nên hắn không chút hoang mang lại thay băng đạn.
Vừa thấy Tê Lợi Ca bị đánh lén, lái xe cũng hoảng hồn mà Thúy Hoa mới chơi chưa bao giờ gặp cảnh đao thật súng thực, không tránh được chuyện chân tay luống cuống. Tê Lợi Ca nhìn thấy ba người Phản Thanh Phục Minh cắm đầu chạy trối chết, nên quyết tâm hôm nay trước mặt Thúy Hoa thể hiện bản lĩnh đàn ông. Một cỗ hào khí xông lên, hắn múa đại đao cấp tốc đuổi theo, bởi thế lại trúng ám chiêu. Phản Thanh Phục Minh vẫn là có bản lĩnh, đang chạy vắt giò bỗng dừng lại, giơ tay rút ngọn giáo câu liêm. Hắn rống to một tiếng, dùng thế hồi mã thương, chiêu “Bất đảo kim thương” của hắn lóe lên, đâm cái soạt vào bả vai của Tê Lợi Ca.
Trị số thương tổn: “-188!”
Tê Lợi Ca lần này đau đến nổi nhe hết hàm răng, duỗi tay hất ngọn giáo ra, đắp thảo dược lên bả vai, tiếp tục đuổi theo. Gã gia hỏa này chắc dồn toàn bộ điểm thuộc tính vào HP, các thuộc tính khác thì nhờ trang bị mà bù lại, nên có thể trụ được với tuyệt chiêu này của Phản Thanh Phục Minh. Phản Thanh Phục Minh cũng có chút sững sờ, từ trước đến giờ hắn chưa gặp người nào trâu bò cỡ này. Đang cơn sửng sốt thì đại đao của Tê Lợi Ca đã bổ tới.
“Choang----”
Tiếng sắt thép va chạm nhau vang lên chói tai, hai thanh đao trượt qua nhau làm tóe lên vô vàn đốm lửa. Lão Đại xuất hiện thật đúng lúc, sài đao vung lên cản được Tê Lợi Ca. Nhưng Tê Lợi Ca có sức mạnh nên sài đao của lão Đại bị đánh bật ra rơi xuống đất. Hai chiến sĩ có thuộc tính sức mạnh chênh lệch nhau thì khi đôi công, người yếu sẽ bị đánh bay binh khí. Lão Đại tuy là trọng giáp chiến sĩ, cũng mạnh về sức và HP nhưng cũng không chịu nổi sức mạnh của đối phương.
- Mãnh Nã Lực Sát thì ra là tên khốn nạn nhà ngươi gọi người chơi ta! ĐCM ngươi!
Tê Lợi Ca phẫn nộ quát lớn.
- Thiên mã lưu tinh quyền!
- Tiểu quỷ vô dâm cước!
Nhất Đại Nữ Hoàng và Đại Hán Thiên Tử từ hai bên lao tới để giải cứu lão Đại, điên cuồng thét lớn.
- Lục Phương trảm!
Tê Lợi Ca xoay tròn một vòng thật tiêu sái, chỉ thấy xuất hiện ba ánh đao hình nửa vòng cung bảo vệ phần trên thân hắn. Đây là tuyệt chiêu cấp 10, uy lực cao hơn Thập Tự trảm rất nhiều. Nó còn thể tạo ra ba đao ảnh quay ngược lại nhưng khác hướng công kích, nên sẽ công kích nhiều hơn Thập Tự trảm một lần.
“Phập phập phập!”
Một chuỗi trị số thương tổn dài bay lên : “-91!”, “-95!”, “-94!”.
Nhất Đại Nữ Hoàng, Đại Hán Thiên Tử, lão Đại ba người thay nhau nằm gục xuống đất. Người này sức quá mạnh, mặc dù có thể thấy được ánh đao, nhưng sức chấn rất mạnh, người bình thường không thể đỡ được. Nhất Đại Nữ Hoàng cảm thấy ngực mình đau buốt, cũng may vừa lúc đó Tây Môn Xuy Ngưu xuất hiện.
Tây Môn Xuy Ngưu là bác sĩ quân y, nghề này thuộc hệ phụ trợ, nhờ vào dược vật, dược thủy, kỹ năng đơn giản, công cụ tiên tiến mà tiến hành trị liệu, phòng ngự. Nhờ đó mà đề cao hiệu quả sức chiến đấu cho bên mình, đồng thời cũng có thể trang bị một ít vũ khí. Vũ khí của Tây Môn Xuy Ngưu chính là một gói to độc tật lê, hắn vung tay lên, một đám độc tật lê bay ra phủ đầy người Tê Lợi Ca, chỉ thấy hồng quang trên áo giáp yếu hẳn đi, khuôn mặt của Tê Lợi Ca cũng hiện lên màu xanh lá quỷ dị. Độc tật lê này có thể làm giảm đi 10 điểm phòng ngự đồng thời giảm tốc độ của đối phương, thời gian hiệu lực là 30 giây.
Sắc mặt của Tê Lợi Ca thay đổi, bốn chiến sĩ một tay súng vây công mình, giờ lại có thêm một bác sĩ quân y hạ độc, dù hắn có trâu bò đến mấy thì sớm muộn gì cũng thất thủ.
- Mao tử, gọi người, mau gọi người!
Tê Lợi Ca quay lại quát lái xe
- Đưa Thúy Hoa về thành, mau!
Sắc mặt của lão Đại cũng thay đổi, người của Triều Nhân bang mà xông đến thì mọi chuyện hỏng bét:
- A Ngân!
Dĩ nhiên Diệp Sảng hiểu được ý của lão Đại, phải lập tức xử lý lái xe, không thể để hắn liên hệ với bên ngoài. Rắc một tiếng, băng đạn mới đã được nạp vào, Diệp Sảng nâng khẩu K-59 lên, lúc này không thể run tay được a.
Dịch giả : Noland
Biên dịch + Biên tập : Noland
Nguồn : 4vn.eu
Nếu nói tình yêu là đề tài muôn thuở của nhân loại thì PK chính là tinh hoa của trò chơi. PK, không đơn giản là so sánh thực lực cao thấp mà nó còn liên quan đến thể lực, tinh thần, mưu trí thậm chí cả hên xui trời ban và chỉ số thông minh nữa. Chưa kể còn phải minh tranh ám đấu, truy tìm, biến hóa liên tục mới đánh đánh giết giết được. Thông thường, cho dù ngươi là một cao thủ có mạnh đến mấy, nhưng khi chiến đấu gặp hoàn cảnh bất lợi, bị nhiều người vây công, tinh thần bị quấy nhiễu, cộng thêm trạng thái không tốt, ngươi cũng chết như thường.
Cho đến nay, Mao tử rất tin tưởng Tê Lợi Ca, nhưng khi hắn chứng kiến chiêu “Bất đảo kim thương” của Phản Thanh Phục Minh, một chiêu đánh ra là hơn 190 điểm thương tổn thì lòng tin của hắn dao động. Mà giờ đây Tê Lợi Ca lại bảo hắn chạy về gọi thêm người thì lòng tin của Mao tử trở thành một cổ phiếu chuyển màu xanh lè ngay khi cần đỏ. (ý là sụt giảm nghiêm trọng)
Hắn xoay người chạy về cabin xe, ngay lúc đó ở trên cây, khẩu K-59 đã nhắm vào hắn. Bạn Sảng Sảng tuy không uy mãnh như một đại anh hùng cái thế vô song, nhưng sau hai ngày vừa rồi cũng đã mạnh lên không ít. Trong lúc chiến cuộc đang hỗn loạn, hắn vẫn nhắm ngay sau người của Mao tử, không thể không nói Diệp Sảng lúc này rất bình tĩnh.
“Đoàng!”
K-59 phun ra một ánh lửa màu da cam. Một tiếng choang vang lên, kính của cabin vỡ nát, cái tật xấu khi chơi game của Diệp Sảng lại phát tác.
- Toi rồi!
Diệp Sảng nhìn thấy Mao tử vừa chạy vừa lấy ngoạn gia trợ thủ, chắc định nhắn tin thông báo cho phe hắn.
- Ta thật sự giận rồi đó!
Diệp Sảng hét lớn một tiếng, đột nhiên đứng dậy vẫy ra một phát súng, còn cái quái gì mà mất nữa chứ? Bắn luôn!
Hắn không giận không được, lúc đứng lên cơn giận hầu như bộc phát, toàn thân run lên, hận không thể lấy nắm tay thay cho khẩu súng, lập tức nã luôn một phát, động tác cực nhanh.
“Đoàng!”
Súng nổ.
Mao tử vừa chạy đến nửa đường bỗng đầu giật một cái, mắt mở lớn hơn chuông đồng. Đang ngồi trên xe, Thúy Hoa bịt miệng thét lên một tiếng dài, phát súng này của Diệp Sảng khiến cho gáy của Mao tử nổ tung thành một đoàn huyết hoa, tựa như hoa hồng đỏ trong cửa hàng hoa Hoa Như Ngọc đột nhiên nở rộ. Chém giết loạn xạ rồi ngã xuống, cái đẹp của bạo lực trong giờ phút này thể hiện thật hoàn hảo. Mao tử đang chạy bỗng toàn thân mềm nhũn, đổ gục xuống đất không còn động đậy.
Trị số lục thương: “150!”
Đây là hiệu quả do đánh trúng yếu điểm, sinh ra thương tổn gấp ba, nguyên lý này cũng giống với bạo kích của chiến sĩ, hội tâm của cung thủ.
- Mẹ nó, lại lệch rồi!
Diệp Sảng cực kỳ tức giận. Rõ ràng là hắn ngắm vào lưng sao lại chệch lên đầu? Mà lại còn đánh ra thương tổn yếu điểm nữa chứ?
Hắn nghĩ không ra.
Tê Lợi Ca chứng kiến mọi chuyện lại nghe được Diệp Sảng rống lên, thiếu điều hắn cũng chết nghẹn.
- Các ngươi dám giỡn mặt ông à!
Tê Lợi Ca gầm lên, trong lúc lộn xộn tung ra tuyệt chiêu “Lục Phương trảm”. Lúc này, Nhất Đại Nữ Hoàng và Đại Hán Thiên Tử cũng đã nằm thẳng cẳng trên mặt đất. Chiến sĩ đôi công với nhau rất hao tổn năng lượng, Tê Lợi Ca có 420 HP, bọn họ có hai người cũng chỉ khoảng 190 HP mà thôi. Tê Lợi Ca cũng rất giảo hoạt, cứ đuổi theo Tây Môn Xuy Ngưu mà chém loạn. Cũng may là thầy thuốc trời sinh có Hp cao và nhanh nhẹn cao, hơn nữa còn có Phản Thanh Phục Minh và lão Đại chi trì. Nhưng Tê Lợi Ca vẫn còn ở thế thượng phong. Sài đao của lão Đại vung lên rất nhanh nhưng rơi xuống còn nhanh hơn. Đánh rơi xuống lại nhặt lên, nhặt được lên lại bị đánh rơi xuống, lão Đại quả là lão Đại, bị đánh đến nổi đầu to như cái đấu. Tây Môn Xuy Ngưu cứ vòng quanh cái cây mà chạy, mà Phản Thanh Phục Minh cũng không dám đối đầu trực diện. Hắn tặng Tê Lợi Ca hai móc thì cũng ăn của Tê Lợi Ca một đao.
Nhưng có đôi khi mọi chuyện rất trùng hợp, Diệp Sảng đang còn ngẩn ngơ, Thúy Hoa rất sợ hãi, bỏ mặc Tê Lợi Ca, tiểu nha đầu này lén lút leo vào cabin nổ máy xe tải, xem ra là chuẩn bị chạy trốn.
- Chặn nàng lại!
Lão Đại hét lớn.
Diệp Sảng lại nâng súng lên, vốn hắn vẫn không nghỉ là phải bắn nữ nhân. Nhưng giờ không giết nàng, để nàng về báo tin chẳng phải vì mình thương một người mà hại nhiều người sao?
Nhân từ với kẻ khác là tàn ác với bản thân, điều này kiên quyết không được!
Diệp Sảng dù rất không muốn cũng nâng súng lên
“Cheng!”
Cửa sổ bên tài bỗng nhoáng lên một đốm lửa.
Phát thứ nhất trật!
“Đoàng!”
Phát thứ hai lại tiếp đến.
Vẫn trật!
- Á á á á á!
Thúy Hoa bị dọa sợ hét ầm lên, thanh âm càng lúc càng cao nhưng không phát nổi tiếng rắm.
Diệp Sảng lúc này không thể ngồi yên được nữa, xe tải đã nổ máy rồi.
“Đoàng, đoàng, đoàng, đoàng!”
Bốn phát súng liên tục, vỏ đạn nối đuôi nhau rơi từ trên cây xuống, chỉ thấy hoa lửa bắn ra bốn phía trên cửa bên tài, đen một nỗi là chẳng có phát nào bắn trúng đích cả, dù sao Diệp Sảng cũng không biết “Bắn đuổi theo” là cái gì.
Vậy thế nào gọi là bắn đuổi theo? Đơn giản là thân hình cố định chỉ có di dộng nòng súng để truy kích mục tiêu. Ở đây đòi hỏi một kỹ năng rất quan trọng, trong cái khoảnh khắc bắn đó, súng phải giữ yên bất động, điều này đòi hỏi cổ tay của người bắn phải có độ ổn định cao.
Diệp Sảng có không?
Câu trả lời là không, mà hiện giờ trong băng đạn chỉ còn một viên, nếu trật lần này nữa thì phải đổi băng đạn khác, lúc đó Thúy Hoa đã chạy mất tăm rồi.
Lão Đại nóng nảy, quát:
- A Ngân, xử lý nàng!
Diệp Sảng hít một hơi thật sâu, trong lòng thầm hô vang “Xuân ca” ba lần, rồi nâng súng lên, nòng súng chậm rãi di động theo hướng đi của xe tải. Chỉ cần nhìn nét mặt trịnh trọng của Diệp Sảng lúc này cũng hiểu được lúc này hắn đang hết sức cố gắng, tinh thần đang tập trung đến cực hạn, mọi chuyện bên ngoài coi như vứt. Trong ánh mắt của Diệp Sảng bây giờ cũng chỉ có xe tải mà thôi, mặc dù đây chỉ là trò chơi nhưng khẩu súng này dường như cũng có sinh mạng của mình, nó cảm nhận được sự quyết đoán của chủ nhân, cơ hội cũng chỉ còn lần này nữa thôi. Họng súng di chuyển thành một đường cong, đường cong vẽ đến một nửa bỗng nhiên dừng lại.
“Đoàng!”
Súng nổ
Trúng rồi!
Lần này đã trúng!
Nhưng không phải trúng người mà là trúng lốp xe. Với trình bắn và góc độ của Diệp Sảng, bắn lốp xe là lựa chọn tốt nhất. Chứ còn gì nữa, một cái lốp xe bự tổ chảng như vậy mà hắn còn bắn trật nữa thì hắn chỉ còn đường tự cung mà đi luyện Quỳ Hoa Bảo Điển cho nó lành.
Xe Đông Phong đột nhiên mất lái, cả xe trượt ngang trên đường quốc lộ, Và rồi cả bốn người lão Đại, Phản Thanh Phục Minh, Tây Môn Xuy Ngưu, Tê Lợi Ca cùng Thúy Hoa đều hét lên sợ hãi. Bởi vì xe Đông Phong đang trượt thẳng về phía cây đại thụ, khiến bốn người đều nằm dưới bánh xe tải. Hơn nữa khi xe tải đâm thẳng vào cây cổ thụ, Tê Lợi Ca bị thùng xe đè lên, hắn thấy được một cảnh mà chính mắt mình không thể tin được. Rõ ràng Diệp Sảng không thể ngồi trên cây được nữa, sắp phải ngã đến nơi, nhưng hắn chỉ cần vặn mình vài lần, chẳng biết tại sao mà tên tiểu tử này lộn một vòng trong không trung rồi vững vàng đáp xuóng đất, không khác gì vận động viên thể thao cả. Nhưng Tê Lợi Ca cũng không kịp tìm hiểu kỹ nguyên nhân vì sao nữa, xe tải tông vào hắn khiến cho một mảng lớn trị số thương tổn bay lên, HP của hắn chỉ còn đến 5 điểm, còn những người khác thê thảm hơn nữa, chết ngay tại chổ, toàn bộ tiến vào trạng thái u linh. Thúy Hoa vẫn chưa hiểu được chuyện gì đang xảy ra, nhưng ranh giới giữa sự sống và cái chết cũng dọa nàng choáng váng.
Lão Đại nằm trên mặt đất thở than:
- Ây da, con bà nó chứ, tuyệt chiêu của ta còn chưa được xuất mà.
Tây Môn Xuy Ngưu buồn rầu nói:
- A Ngân, tất cả nhờ vào ngươi, hức …hức..
Phản Thanh Phục Minh cảm thán thốt lên:
- Ba huynh muội chúng ta cuối cùng cũng về thành, hy sinh vì đại nghĩa, chết một cách oanh oanh liệt liệt, trận chiến này thật sự là kinh thiên địa, khấp quỷ thần….
Nhưng thật tình, đau khổ nhất vẫn là Tê Lợi Ca. Tê Lợi Ca tuy không chết, nhưng cái thùng xe làm từ thép tấm đè lên người hắn thì dù hắn có khả năng trời gì nữa cũng đừng nghĩ đến chuyện cựa quậy. Chỉ có cách là chờ cứu viện hoặc thời gian chiến đấu dừng quá 30 phút thì sẽ log out nhưng khi log in vẫn ở tại chổ này.
Diệp Sảng không chút bối rối, từ tốn thay băng đạn mới, sau đó lại gần Tê Lợi Ca, lấy báng súng vỗ vỗ mặt hắn:
- Tê Lợi Ca, người dám giết lão Đại của ta sao?
Tê Lợi Ca dù sao cũng là dân lãnh đạo, tốt xấu gì thì cũng vẫn bình tĩnh:
- Hiểu lầm, chỉ là hiểu lầm thôi người anh em!
Diệp Sảng cười hăng hắc:
- Tê Lợi Ca à, không phải ta trách ngươi. Lão Đại ta kinh doanh đĩa phim 3x cũng không dễ dàng, tại sao ngươi lại muốn cướp chứ?
Tê Lợi Ca miễn cưỡng đáp:
- À.. ừ là do ta không đúng. Ngươi cũng biết đĩa quang trong Thế Giới Thứ Hai đều là phim 3D, với lại 3x mà xem trên máy tính đã ghiền lắm.
- Hừ, có mỹ nữ mà còn xem 3x, ta khinh bỉ ngươi. Hôm nay ta sẽ thay trời hành đạo!
Hình như có ai đó đang bắt chước Phản Thanh Phục Minh diễn tuồng rồi a.
Tê Lợi Ca lập tức ngoạc mồm ra chửi:
- Tiểu tử, có giỏi thì báo tên ngươi ra, là đàn bà mới dám nổ súng! Lão tử éo sợ !
Lão Đại và Tây Môn Xuy Ngưu nóng nảy: “Đừng lằng nhằng với tên gia hỏa này nữa, hắn đang cố ý kéo dài thời gian. A Ngân, mau xử lý hắn!”
Tiếc là ở trạng thái u linh chỉ có mỗi mình hét mình nghe, người khác không hề hay biết gì hết.
Hơn nữa trong trò chơi trừ phi ngươi giao dịch với người khác, hoặc kết đội, nhập hội mới có thể thấy ID thật của người khác. Còn không thì cho dù họ có giết ngươi, ngươi cũng không biết là ai làm.
Diệp Sảng ngồi chồm hỗm, mỉm cười nói:
- Nhìn ngươi có vẻ không phục nhỉ. Vậy thế này nhé, ta hỏi một câu, nếu ngươi trả lời làm ta hài lòng, ta sẽ tha cho ngươi. Ân oán giữa chúng ta sẽ xóa bỏ, Ma quỷ cơ nhân ta từ trước đến nay nói không bao giờ nuốt lời.
- Thật không?
Tê Lợi Ca nửa tin nửa ngờ. Hắn không tin vì cái kiểu bẫy này gặp nhiều rồi, còn hắn tin là vì cho đến giờ Diệp Sảng vẫn ngần ngừ chưa ra tay, vả lại nhìn Diệp Sảng cũng không giống hung thần ác sát cho lắm, nói trắng ra là không có sát ý.
- 1+1 =?
Diệp Sảng ra câu hỏi.
Tê Lợi Ca không hề nghĩ ngợi, buột miệng đáp luôn:
- Bằng 2.
Diệp Sảng đột nhiên đứng lên ngửa mặt lên trời cười sằng sặc:
- A ha ha ha, chúc mừng ngươi, trả lời sai rồi!
Tê Lợi Ca cũng cố tươi cười:
- Ngươi là đàn ông, nói chuyện cũng phải có đạo lý chứ!
Diệp Sảng ngừng cười, cúi đầu đáp:
- Ngươi đã trả lời, nhưng ta lại không có hài lòng, bởi vì --- ngươi có biết nhiều lắm đâu!
- ĐCM, @#$%^*…
Tê Lợi Ca chửi ầm lên, đáng tiếc mắng chưa xong, một tràng tiếng súng đoàng đoàng đoàng đã cắt đứt lời trăng trối của hắn. Tê Lợi Ca lập tức gục đầu sang một bên, một đời cao thủ cuối cùng cũng thành bùn đất.
Thanh âm hệ thống:
“Tay súng dũng cảm, ngài cố ý sát hại người chơi cao hơn mình 8 cấp, điểm tà ác +8 điểm.”
“Ta ngất!”. Bạn Sảng Sảng một lòng hướng thiện muốn trở thành người chơi tốt rất khó chịu, mà một khi đã khó chịu thì bố đây lại tà ác thêm một lần. Vì thế dưới ánh mắt chăm chú của mấy người lão Đại, Diệp Sảng lại lôi cái cuốc cũ ra thi triển nghịch thiên kỹ năng- Đào quặng thần công, bửa tới tấp lên thi thể của Tê Lợi Ca. Xuân ca cuối cùng cũng hiển linh, Kim ti đại hoàn đao của Tê Lợi Ca cũng bị bạn Sảng Sảng lột ra.
Lão Đại trợn mắt:
- A Ngân, ngươi lập kỳ công chấn thiên hạ, ta quyết định trở về sẽ thăng người làm thư ký hội kiêm Chủ nhiệm.
Phản Thanh Phục Minh thầm nghĩ:
- Đúng là đồ ngu, câu trả lời hay nhất là 1+1=1, 1+1 chẳng phải là 1vs1 sao, một tên chết chẳng phải là còn một tên sao? Tê Lợi Ca quả là đồ ngốc, đại đại ngốc!
Diệp Sảng lấy được kim đao, liền vắt giò lên cổ nhắm quốc lộ chạy trối chết. Kim Sa trấn giờ là nơi hắn không thể vào, từ giờ trở đi, hắn chính thức được thăng thành truy phạm của Triều Nhân bang.
Dịch giả : Tiểu Tà
Biên dịch + Biên tập : Noland
Nguồn : 4vn.eu
“Ta giết, ta chém, ta đập, ta bóp chết ah…” TV đang chiếu một phim kiếm hiệp cổ trang, Diệp Sảng tay cầm kéo cắt hoa cũng không tự chủ được, phấn khích múa theo.
Hôm qua nhặt được Thanh kim đao của Tê Lợi Ca rõ ràng là một thanh đao cấp 10 đã được cường hóa, bây giờ lại mặc thêm một cái áo lót hiệu Diana, cộng thêm một quyển kỹ năng. Ngày hôm nay tiến vào Thế Giới Thứ Hai thu hoạch thật là lớn a, cho tới bây giờ bạn Sảng Sảng cũng chưa có hoàn toàn hết kích động.
Hôm nay cửa hàng Hoa Như Ngọc rất vắng vẻ, bởi vì vụ tối hôm qua bị bạn học Trình Tiếu Phong theo đuôi làm phiền, nên hôm nay An Hi quyết định không để ý đến bạn Diệp tử. Nhưng mà trong lòng nàng cảm thấy rất kỳ quái sao hôm nay Diệp Sảng ăn trúng thuốc gì mà phấn khích đến vậy. Sự vui sướng đã hơn một giờ chưa dứt đã làm lòng hiếu kỳ của nữ nhân phát tác.
- Diệp tử, nhìn vẻ mặt vui sướng si ngốc của cậu kìa, mùa xuân đã đến rồi sao?
Tuy rằng An Hi biết Diệp Sảng phấn khích nhưng phấn khích vì cái gì thì nàng không thể tưởng tượng ra được.
- Ha ha, không có!
Diệp Sảng cười ngượng ngùng, hiện tại đây là cuộc sống thật, không giống như thế giới trong game không có bị bó buộc.
- A!
An Hi kêu lên, đột nhiên nghĩ ra cái gì, phụng phịu nói:
- Diệp tử, tiền phạt đi muộn tháng này đâu?
Diệp Sảng lập tức bối rối:
- An tỷ, ta…
- Bớt nói nhảm đi, tôi biết cậu lại kiếm cớ, đưa đây!
Bàn tay nhỏ nhắn thon dài ngọc ngà của An Hi cơ hồ đã đụng đến quần của Diệp Sảng.
Lão đại Diệp Sảng rất không tình nguyện móc từ túi quần ra một mớ tờ năm đồng, mười đồng nhăn nhúm đưa cho nàng, dáng vẻ trông rất tội nghiệp:
- Đây là tiền ta để dành mua quần lót mừ…
An Hi dở khóc dở cười, nàng cũng đã quen đối với việc làm trò của Diệp Sảng:
- Được rồi, ai thèm tham ô tiền của cậu, tháng này tôi cũng đi muộn đến 6 lần, tự mình cũng phải bỏ ra 30 NDT, vả lại tiền này còn không phải để chúng ta có bữa ăn ngon sao, với nhân phẩm của tôi mà cậu phải lo lắng nữa à?
Thật sự là cửa hàng Hoa Như Ngọc có ban hành quy định như thế, ban ngày là bảy cô tám dì của ông chủ mập cùng trông coi, buổi tối là An Hi cùng Diệp Sảng thay ca nhau. Tất nhiên ông chủ mập không có ý định móc tiền hai bọn họ, nhưng chung quy là cửa hàng thì cũng phải có luật lệ của nó, chế độ phải có. Cho nên tiền phạt cũng là do An Hi giữ. Khi đã đủ số lượng nhất định thì hai người sẽ làm kiếm một chỗ ăn uống một bữa. Đề nghị này là của An Hi, ngoài miệng là nói tuân thủ quy định, thực ra vì mỗi sáng nàng thấy Diệp Sảng đều ăn mỳ ăn liền, hơn nữa điều kiện kinh tế của Diệp Sảng cũng không tốt, coi như một lần âm thầm chiếu cố cho hắn. Còn Diệp Sảng nghĩ như thế nào là một chuyện khác, đó là chuyện của hắn. Mặc kệ nói thế nào thì An Hi đối xử với hắn như vậy coi như là đã đối đãi hết mình với tư cách của một người đồng nghiệp rồi.
- Cô mà đi muộn đến 6 lần ah!
Diệp Sảng kinh ngạc:
- Cứ tưởng con số 6 lần đi muộn tháng này là của tôi chứ.
Cơn tức của An Hi lập tức bùng lên:
- Còn không phải là do cái tên Trình Tiếu Phong kia sao, mấy tối nay cứ ngồi lỳ dưới phòng ngủ, làm ta bị muộn.
- Ặc…
Diệp Sảng thốt ra :
- Tối nào hắn cũng đều chờ cô, chờ trong bao lâu?
An Hi chăm chú nhìn hắn:
- Cậu hỏi kỹ vậy để làm chi?
Diệp Sảng bỗng chột dạ:
- Ờ.. ờ hỏi cho biết thôi!
An Hi :
- Hừ…
Hai người nói chuyện tào lao một trận mà đã đến giờ tan tầm, chỉ có điều bên ngoài vang lên từng đợt sấm rền, trong bầu trời đêm có những tia chớp lóe lên không ngừng, chốc lát một con mưa tầm tã trút xuống, sau đó trên đường phố bỗng vắng bóng người đi.
An Hi trợn tròn mắt:
- Mưa lớn như vậy, phải làm sao bây giờ?
Diệp Sảng hờ hững nói:
- Còn có thể làm sao bây giờ? Đương nhiên là đi về!
An Hi trố hai mắt nói:
- Cứ như thế này đi về?
Diệp Sảng nói :
- Chẳng lẽ cô muốn ngủ lại đây à?
- Ta…
An Hi muốn nói rồi lại thôi, vẻ mặt có vẻ rất khó xử, rồi giọng nhỏ lại:
- Diệp tử, cậu có mang theo ô không?
Diệp Sảng nhìn nàng chăm chú một lúc lâu, lần này đến phiên An Hi chột dạ.
- Không có!
Diệp Sảng phun ra hai chữ, An Hi lâm vào tuyệt vọng. Nàng nhìn những cửa hàng phía đối diện, tất cả đã đóng cửa, xem ra mọi người đã chuẩn bị kết thúc công việc trở về nhà. Rõ ràng là chuyện đội mưa trở về lần này trong lòng Diệp Sảng tràn đầy đắc ý, đối với nam nhân mà nói chuyện đó không thành vấn đề gì, mà đối với nữ nhân thì lại khác. Mỗi tháng có vài ngày không thể để bị dính nước lạnh(liên quan đến kinh kệ và trăng ấy nhỉ ), mà chuyện này An Hi làm sao có thể nói. Loại chuyện như vậy làm sao một thục nữ có thể nói ra, nhất là sẽ làm trò cười trước mặt của nam nhân. An Hi quyết định dù bất cứ giá nào hôm nay cũng phải chờ, khi nào dứt mưa mới về. Nếu không thì đêm nay nàng chấp nhận ngủ tại bàn thu ngân này một đêm. Nàng còn đang thất thần thì Diệp Sảng nhanh chóng lủi ra phòng thay quần áo, thay một bộ khác rồi chạy ra:
- Aha, An tỷ, tôi đi trước, lát nữa tỷ đóng cửa nhé, dù sao mỗi ngày người đóng cửa cũng là tỷ. Chẹp chẹp chẹp, tôi đi ăn chim nướng sốt cà chua!
Nói xong không đợi nàng phản ứng, Diệp Sảng làm như xem mưa không ra gì, phi ra ngoài trong cơn mưa tầm tã, rồi mất hút !
- Ngươi!
An Hi hận không thể tung một đấm vào cái bộ mặt đang trương cái nụ cười đáng ghét đó của Diệp Sảng, chẳng có một tý phong độ của nam tử, cứ để một nữ hài tử như vậy trong quán, chỉ lo cho bản thân, cũng không nghĩ tới đi kiếm một cái ô về.
- Xú tiểu tử, Diệp Tử chết bầm, ta hận ngươi!
An Hi nhìn theo bóng dáng Diệp Sảng hô to với theo vài tiếng, còn hung hăng dậm chân.
Phải nói mưa đêm nay to thật, đặc biệt lớn, nửa giờ rồi mà trận mưa này vẫn chưa dứt, lại còn có xu hường ngày càng nặng hạt. An Hi đã thay quần áo, lẳng lặng ngồi trước cửa quán, ngơ ngác nhìn cơn mưa to. Ánh đèn màu vàng hắt lên khuôn mặt xinh đẹp của nàng, nàng nhớ lại nhiều năm về trước thời trung học, cũng là một đêm mưa, cũng là ánh đèn đường, nàng một mình cô độc đứng dưới ánh đèn đường, đó là đêm trước của kỳ thi, chờ người ngồi cùng bàn đến. Người ấy rốt cuộc đến rất nhanh, bọn họ ngồi cùng bàn với nhau ba năm, cơ hồ là cũng ít nói chuyện nhiều, nhưng đêm nay nàng quyết định cùng hắn thổ lộ, có lẽ bởi vì qua đêm nay họ phải bước vào một kỳ thi quan trọng, kỳ thì này không giống với những lần trước đó. Bởi vì có thể học khác trường nhau thì việc gặp nhau cũng không giống lúc trước. Thi cử ai cũng có thể thất bại, cũng có thể đạt điểm tuyệt đối, thậm chí có thể ăn trứng ngỗng. Bởi vì cùng lắm là bạn thi lại lần một, lần hai, thi ba bốn lượt… nhưng yêu mến một người chỉ có một cơ hội này, hoặc là thổ lộ, hoặc là vĩnh viễn ôm ở trong lòng.
Người An Hi thích lại là một người quyết đoán, cho nên hắn lựa chọn cái thứ hai. Đáng tiếc trên thế giới này người thầm thương thì nhiều nhưng có mấy người thuận lợi vượt qua?
- Bạn là một người rất tốt, nhưng mà xin lỗi, hãy học tập cho tốt nhé, chúc bạn thuận lợi trong kỳ thi quan trọng này!
Người ngồi cùng bàn sắc mặt không chút thay đổi ném những lời này rồi bước đi, làm cho nàng còn lại một mình trong mưa, một mình nàng lẻ loi dưới con mưa trở về nhà. Từ đó về sau An Hi như định ra cho mình một luật là nữ nhi tuyệt đối không được mở miệng, nam nhân của mình nhất định phải là người ngăn nắp, thành thục, có phong độ, có khí chất, chăm sóc tốt cho người yêu của mình.
Cho nên mỗi khi mưa đêm như vậy, cảm xúc một lần thổ lộ kia lại trở về, không cam lòng khi nghĩ lại, nhiều năm như vậy đã làm nàng rất kiên cường, rất độc lập. Đương nhiên đi đôi với những cái này bao giờ cũng có tác dụng phụ , đó là chính vào giờ phút này nàng hi vọng có một nam tử phong độ, nhẹ nhàng đến bên nàng, vì nàng mà bung dù(ô).
Đáng tiếc nam nhân này lại không thành thục, cũng không có khí chất, lại không có chút phong độ.
Diệp Sảng cầm một cái dù đen lao nhanh như bay vào trong quán, nhìn chung quanh :
- Ai da, má ơi, ta về đến phong ngủ mới biết bỏ quên chìa khóa trong quán, may quá cô chưa đóng cửa…
- Ngươi!
An Hi trợn mắt há hốc mồm, bạn Diệp Sảng này quả thực là chạy rất nhanh, loáng một cái đã thấy hắn đứng ở trong quán.
Ướt đẫm, toàn thân ướt đẫm nước mưa.
Diệp Sảng kéo ngăn kéo ra, hươ tay lấy ra một chùm chìa khóa như đang làm ảo thuật, ngây ngô cười:
- Ha ha, rốt cuộc đã tìm được.
- A, An tỷ, cô còn chưa đi sao? Không có ô à, ta cho cô mượn!
Diệp Sảng đưa cán ô về phía nàng.
Hình ảnh bạn Diệp tử lúc này tuyệt đối không có chút khí chất, áo sơ mi đã bết chặt lên người, vải quần vốn màu đất, hiện tại lại dính đầy bùn sình, giống như con công mắc mưa, trên đầu trên mặt toàn là nước mưa. (Hắn ướt như chuột lột nhỉ) Nhưng dù là hình tượng lôi thôi lếch thếch như vậy thì trong cổ An Hi cũng có một chút nghẹn lại, đôi mắt có chút khẽ đỏ lên, một sự ấm áp lan tỏa toàn thân, nàng không thể dùm bất cứ từ ngữ gì để diễn tả, để hình dung sự ấm áp, sự cảm kích đến từ nội tâm lúc này. Nàng nhận ra cái ô màu đen này, là cái Diệp Sảng từng ra chợ đêm phố Đọa Lạc mua hàng thanh lý, lần đó Diệp Sảng còn thổi phồng nói mua có 3 tiền 1 ô, thật là có lời. Hắn nói dối là quên chìa khóa phòng ngủ, căn bản là hắn đội mưa, chạy về phòng ngủ của mình lấy ô, lại sợ mình đợi lâu nên hắn chạy như bay tới, thế nên toàn thân bùn đất dày đặc. Nhưng hắn lại ngượng ngùng nói vậy, cũng chính là nói vậy để gạt mình. Đối với An Hi mà nói những lời nói dối này còn làm động lòng người hơn tất cả lời nói của những người theo đuổi nàng, hơn nữa nàng đột nhiên cảm thấy Diệp Sảng kỳ thật cũng rất tuấn tú. Tuy rằng hắn không cao to, nhưng ngũ quan rất đoan chính, ánh mắt cũng rất giàu nghị lực, hơn nữa nàng còn phát hiện toàn thân của Diệp Sảng có từng khối bắp thịt rất rõ ràng…
An Hi hoàn toàn thất thần, trong lúc nhất thời đã quên tiếp nhận cái ô.
Diệp Sảng nhìn nàng từ kinh ngạc đến ngượng ngùng, hắn để ô lên bàn thu ngân, lúng túng nói:
- Ta đi trước, còn chút việc dở dang, bái bai!
Nói xong lại chạy thẳng vào cơn mưa như trước. An Hi nhìn bóng hắn lao đi trong con mưa, trong lòng lẩm bẩm : “Cám ơn anh, Diệp tử!”
(Chú thích: Diệp tử : người họ Diệp, ví dụ như Khổng Tử, Lão tử, đó không phải là tên mà là cách xưng hô: Ông họ Khổng, Ông họ Lão)
Dịch giả : Tiểu Tà
Biên dịch + Biên tập : Noland
Nguồn : 4vn.eu
Sau cơn mưa trời lại sáng, bầu trời của Thế Giới Thứ Hai cũng trở lại yên tĩnh, những đám mây cũng bắt đầu tan đi. Trải qua một đoạn đường dài, một bầu không khí của một thành thị cực kỳ hiện đại rốt cuộc cũng hiện ra trước mắt. Đây chính là thành phố lớn thứ năm của khu Tịch Tĩnh – Mộng Tiên Thành.
Có thể đến được chỗ này thật không dễ dàng, cho tới khi đến ra được vùng ngoại ô của Kim Sa Trấn, Diệp Sảng quanh quẩn mãi bên cạnh trạm thu phí đường cao tốc. Cuối cùng dưới sự trợ giúp của lão Đại Diệp Sảng ngồi trên một chiếc xe buýt hướng đến Mộng Tiên Thành. Tinh Tinh hôm nay đã online, thông qua ngoạn gia trợ thủ đã liên hệ một hồi, hai người hẹn ước gặp mặt tại khu phục vụ cảng. Sau khi nhảy xuống khỏi xe buýt, Diệp Sảng bị cảnh sang trọng của thành Mộng Tiên làm cho rúng động. chỗ này náo nhiệt phồn hoa giống như là Thượng Hải vốn được mệnh danh là hòn ngọc Phương Đông ở ngoài đời thật.
Thành Mộng Tiên chiếm diện tích 50 kilomet vuông, người chơi thường trú là 50 vạn, số lượng NPC là hơn 3 vạn, về quy mô có thể nói là rất lớn, có một con sông lớn chảy ngang qua thành . Một cái cảng phục vụ cấp 5 cũng được xây dựng ở bên cạnh con sông lớn đó, vào thành trước tiên phải thông qua nơi này. NPC “Tứ nha đầu” ở đây cũng mang theo một cây cacbin mới toanh. Vào quảng trường thì số lượng người chơi lại càng nhiều nhiều, đa số người chơi đều có xe ra vào, mà bạn Sảng Sảng là một tên nhà quê vào thành cưỡi một chiếc xe đạp hiệu Vĩnh Cửu, ngẩn người ngắm nghía cảng phục vụ.
- Thực sự là nơi tốt a!
Diệp Sảng cảm thán, cầm lấy ngoạn gia trợ thủ nhắn tin: “Ta đến rồi!”
Trên màn hình lập tức hiện ra dòng chữ: “Ngươi ở nơi nào?"
Diệp Sảng: "Ta ở cửa thành trên quảng trường, ta không biết đường, ngươi có thể tới đón ta?"
"Tốt, ngươi chờ một chút, ta lập tức đến." Tinh Tinh xem ra cũng một người rộng rãi.
Trong Thế Giới Thứ Hai, phàm là thành phố lớn từ cấp thành trở lên, đã vào thành cũng phải chú trọng lễ nghi. Cái gọi là lễ nghi chính là không có quyền lực đặc thù, không thể sử dụng vũ khí khi đang ở trong thành, cũng không thể mặc trang phục chiến đấu khi vào thành, càng không được phép đồ sát trong thành. Cho nên người chơi khi vào thành có thể thoải mái mua sắm, cho nên rất nhiều game thủ giàu có cũng mua nông trang, xe Mustang, chở muội muội xinh đẹp đi long nhông khắp nơi, trò chơi vốn vui là chính mà. Bởi vậy Diệp Sảng dĩ nhiên là không thể mặc áo lót Diana mà vào thành, cũng may là theo hệ thống quy định bố giáp của tân thủ cũng thuộc phạm trù lễ nghi.
- Huynh đệ, ngươi từ đâu đến?
Có người chơi trên Quảng Trường tiến đến gần hỏi.
Diệp Sảng nhìn lại, anh bạn này rõ ràng là một mặc một bộ vest màu đen, đầu tóc vuốt nước bóng loáng. (con ruồi đậu lên chắc té gãy cẳng )
- Từ nông thôn đến hả?.
Anh bạn kia ánh mắt cũng khá chuẩn.
Diệp Sảng kinh ngạc:
- A, nghe khẩu âm của ngươi, dường như là người Sơn Đông!
Anh bạn kia càng kinh ngạc:
- Phải!
Diệp Sảng nói :
- Ôi chao, chúng ta là đồng hương, ồ ngươi ở vùng nào của Sơn Đông?
Anh bạn kia nói :
- Tế Nam Sơn Đông!
Diệp Sảng nói:
- Ai da, ta cũng vậy. ta đến từ thôn Tế Ninh!
Anh bạn kia kích động :
- Ta cũng vậy, ai da, đồng hương đồng hương!
Hai người bắt tay nhau một phen, anh bạn kia nói :
- Huynh đệ tới Mộng Tiên Thành để phát tài sao, có hứng thú nói chuyện một chút không?
Diệp Sảng nói :
- Được, có gì chỉ dẫn?
Anh bạn kia chỉ chỉ vào bậc thang gần cảng phục vụ cảng, Diệp Sảng phóng mắt nhìn lại, xoa tay! Thật nhiều chiêu bài điện tử quảng cáo:
“Các vị đại gia thương xót dùm, ta là người mới, thật vất vả đi từ thôn Tế Ninh vào Mộng Tiên Thành, nhưng nửa đường gặp phải thổ phỉ, bị giết sạch, bị cướp sạch, rơi sạch, còn nghèo hơn cả một tên ăn xin, hiện tại đã là người “Tứ quang”, các vị đại gia đi ngang qua xin cho hai tiền, ta đã đói bụng một ngày rồi, 5555, nếu bố thí tín dụng thì càng tốt, liên hệ người : Lý Tứ Quang..”
“10 cấp tứ quang trọng giáp chiến sĩ bán mình cầu tổ, đi Tiên Nữ sơn sát quái luyện cấp. không có bang hội, có một chiêu cực mạnh, có thể chiếm ưu thế, người mới cút đi, ưu tiên mỹ nữ !”
“Trang bị lấy sạch, cừu nhân đuổi giết, bằng hữu chạy hết, chỉ còn cách giải áo mà nằm, trăng soi đầu chiếu, cơ giới sư cấp 9 cần bao dưỡng, nếu muốn tình một đêm thì phải bao cơm! Liên hệ : Ánh Nắng Phi Trường.”
“Tiên sinh, người khỏe không, đây là bảo hiểm nhân thọ Trung Quốc…”
Diệp Sảng nhìn tê dại :
- Này…
- Đúng vậy!
Anh bạn vẻ mặt nghiêm túc nói:
- Chúng ta chính là thiên hạ đệ nhất đại bang Cái Bang. Ta là đà chủ phân đà tại thành Mộng Tiên tên là Hồng Thất Thập Thất, tuy rằng mấy ngàn năm trôi qua, hiện tại đã tiến vào thời đại mới, cái gì Nhật Nguyệt thần giáo, Toàn Chân giáo đã sớm tiêu tan biệt tích. Thiếu Lâm, Võ Đang cũng ngày càng đi xuống, chỉ có Cái Bang của chúng ta vẫn khoái lạc như cũ, huynh đệ ngươi xem trên phần đường dành riêng cho người đi bộ chúng ta đã bố trí cơ sở ngầm, chỗ gần cầu vượt chính là chỗ của Đường chủ…
- Stop!
Diệp Sảng cắt ngang lời hắn.
- Làm sao vậy?
Hồng Thất Thập Thất tỏ ra không hiểu.
- Ngươi cảm thấy chúng ta không có tiền đồ?
- Đúng vậy!
Diệp Sảng nhã nhặn gật đầu.
Hồng Thất Thập Thất nói:
- Vì sao?
Diệp Sảng nói một cách sâu xa :
- Nguyên nhân cơ bản là các người bán hàng đa cấp, hình thức kinh doanh này không thể thực hiện được rồi, giống như ngươi hôm nay lôi kéo ta vào Cái Bang vậy, được, cứ xem như ta chính là phó phân đường chủ phân đà Mộng Tiên Thành đi. Sau đó ngày mai ngươi đem nhóm người từ Tề Ninh thôn gọi tới gia nhập, ngươi chính là tổng đà chủ, hưởng thụ đãi ngộ, mỗi ngày không cần đi xin cơm mà có người khác dâng cho ngươi ăn trước. Điều này hiển nhiên là không được, cứ như vậy mãi, một bang có nhiều người thừa như vậy, làm sao mà cung cấp cho đủ. Hơn nữa nhóm người trong bang sẽ thêm chia rẽ, chỉ sợ là có sự câu kết bí mật với ai khác?
Hồng Thất Thập Thất đang muốn mở miệng phản bác thì lúc này : “két” một tiếng, một chiếc xe màu trắng sữa dừng ở bên cạnh, cửa xe mở, từ trên xe, một thiếu nữ tuổi xuân thì bước xuống.
Mắt Hồng Thất Thập Thất lập tức sáng lên, cô gái này trên đầu đội một cái mũ tennis màu xanh lá, mái tóc dài thả hững hờ, hàng lông mi dài thẳng, cái mũi cao xinh xắn, đôi môi xinh xắn, kiều diễm ướt át, ngũ quan hòa hợp với nhau làm cho người ta si mê tận trong tâm hồn. Nàng mặc một cái áo len màu đỏ, lộ ra một chút da thịt trắng hồng và xương quai xanh của hai vai cực kỳ mỹ miều, bộ ngực ngạo nhân kết hợp với cái eo thon cong cân đối, phía dưới là mặc một cái quần bò màu lam có gắn trang sức, chính trang phục này khiến cho người ta cảm giác nàng ta cao gầy thon thả, cộng thêm một đôi hài trắng, cả người lộ ra chút quỷ dị, lại nóng bỏng và thêm một chút đáng yêu.
- Vị tiểu thư này, ta là đà chủ phân đà của Mộng Tiên Thành Hồng…
Hồng Thất Thập Thất mắt sáng rỡ, nước dãi rơi lộp bộp, bắt đầu giới thiệu, nhưng còn chưa có nói hết thì nữ tử đã trừng mắt nhìn hắn, lạnh lùng nói :
- Bọn ăn xin hôi hám, lại còn ở đây lừa người mới!
- Vị tiểu thư này nói chuyện cẩn ngôn một chút, ta với vị huynh đệ kia là đồng hương!
Hồng Thất Thập Thất không phục nói.
Nữ tử chẳng muốn tiếp tục nói chuyện vô nghĩa cùng hắn, trên đầu ID phát sáng: “Thần tiễn gia-Tinh Tinh!”. Vừa thấy bốn chữ “Thần tiễn gia”, Hồng Thất Thập Thất đã phát lạnh, cúi đầu bước đi.
Diệp Sảng kinh ngạc :
- Tinh Tinh cô nương, ngươi…
Tinh Tinh mỉm cười, lộ ra hàm răng trắng tinh:
- Ngày đó ta ẩn núp hai ngày bên ngoài cung Thương Mang, phải hóa trang, cho nên giờ ngươi nhận không ra cũng phải, chỗ này không phải chỗ nói chuyện, lên xe đi nào!
Diệp Sảng thầm nghĩ danh hiệu Thần tiễn gia thực là có địa vị, có sức nặng như vậy. Rõ ràng là trực tiếp bức lui một đà chủ phân đà của Cái Bang.
Thấy ô tô chậm rãi chạy vào trong thành, Hồng Thất Thập Thất đặt mông ngồi xuống bậc thang trên quảng trường, thuận tay nhặt một mẫu thuốc lá trên mặt đất rít một hơi :
- Hừ, hừ, lại là Thần tiễn gia, lại đến đây cướp việc buôn bán của chúng ta! Bang chủ chúng ta sắp tới đây, để xem ngươi có thể kiêu ngạo được bao lâu.