Hồi 25
Hẹn giỠquyết liệt
Thanh Thà nh song kiếm đón lấy thơ xem, thấy có mấy hà ng viết tắt :
“KÃnh gởi Thiết Má»™c lão thiá»n sÆ° :
TrÆ°á»›c kia có Ä‘iá»u lầm lỡ, ba mÆ°Æ¡i năm khôn bá» chuá»™c lại. Lúc cầm bút viết thÆ¡ nà y đã gần tá»›i kỳ hẹn. Lão thiá»n sÆ° nhÆ° có nhá»› tá»›i tình cố cá»±u...â€
Không hiểu sao thÆ¡ chỉ viết tá»›i đây lại bá» dỡ. Cứ xem đôi hà ng lao thảo nà y thì rõ rà ng ngÆ°á»i viết thÆ° Ä‘ang trong lúc biến cố kinh hoà ng không thể viết thêm được nữa. NhÆ°ng mấy hà ng di bút nà y cÅ©ng đủ hiểu là ngÆ°á»i nà y Ä‘ang lâm và o lúc nguy hiểm vô cùng.
Thanh Thà nh song kiếm coi lại thơ kỹ và i lần rồi trao lại cho Thiết Mộc đại sư.
Thiết Mộc đại sư đón lấy đưa cho Quan Tam Thắng nói :
- Äây Quan huynh hãy coi Ä‘i!
Quan Tam Thắng coi xong nhÃu đôi lông mà y ra chiá»u suy nghÄ© rồi trao trả lại cho Thiết Má»™c đại sÆ°.
Nữ lang áo trắng Ä‘Æ°a cặp mắt lạnh lùng nhìn cá» Ä‘á»™ng của mấy ngÆ°á»i, trên mặt thoáng lá»™ vẻ tức bá»±c. NhÆ°ng nà ng nén cÆ¡n giáºn không nói gì vì nể mặt hai vị cao tăng Thiếu Lâm và Thanh Thà nh song kiếm. Khi Quan Tam Thắng xem thÆ¡ xong, trao trả cho Thiết Má»™c đại sÆ° rồi nà ng má»›i lạnh lùng nói :
- Xin đưa bức thư của gia phụ cho tôi xem!
Thiết Mộc đại sư từ từ đưa bức thơ cho nà ng và nghiêm trang nói :
- Việc sống thác của lệnh tôn khiến cho đồng đạo võ lâm ai cũng quan tâm, tưởng Mẫn cô nương không nên cố chấp thái quá.
Nữ lang áo trắng lá» Ä‘i nhÆ° không nghe thấy lá»i của Thiết Má»™c đại sÆ°, Ä‘Æ°a bà n tay ngá»c ra đón lấy thÆ°. Nà ng đảo cặp mắt trong nhÆ° nÆ°á»›c hồ thu nhìn khắp quần hà o má»™t lượt rồi không mở thÆ¡ ra xem tra ngay và o bá»c, nghiêng mình nói vá»›i Thiết Má»™c đại sÆ° :
- Äa tạ lão thiá»n sÆ° đã trao trả thủ thÆ¡ của gia phụ!
Thiết Má»™c đại sÆ° niệm Pháºt hiệu rồi trang nghiêm nói :
- Lão tăng cÅ©ng đã tiên liệu là cô nÆ°Æ¡ng có hà nh Ä‘á»™ng nà y nên phải Ä‘Æ°a thủ thÆ¡ cho má»i ngÆ°á»i xem trÆ°á»›c. Nay các vị đạo huynh ở phái Thanh Thà nh và Quan huynh ở Cái bang đã coi thÆ¡, thế là được ba báºc cao nhân trong võ lâm là m chứng.
Dù cô nương có dấu thơ đi cũng bằng vô hiệu!
Nữ lang áo trắng thốt nhiên mỉm cÆ°á»i nói :
- Lão tiá»n bối muốn biết kỹ tình hình nà y thì xin ba ngà y sau trở lại đây.
Vãn bối xin trình bà y hết một vụ cay chua trong võ lâm.
Thiết Mộc đại sư nói :
- Bần tăng chỉ e rằng ba ngà y nữa trở lại đây thì cô nương đã xa chạy cao bay ra ngoà i ngà n dặm.
Nữ lang áo trắng há»i :
- Váºy bây giá» lão thiá»n sÆ° tÃnh sao?
Thiết Mộc đại sư đáp :
- Hay hÆ¡n hết là lúc nà y cô nÆ°Æ¡ng nên nói rõ những Ä‘iá»u khó khăn trÆ°á»›c mặt đồng đạo võ lâm. Bần tăng chắc rằng má»i việc sẽ được giải quyết ổn thá»a.
Nữ lang áo trắng lạnh lùng nhìn Thiết Má»™c đại sÆ° rồi há»i :
- Äại sÆ° sợ tôi bá» Ä‘i nÆ¡i khác hay sao?
Thiết Mộc đại sư đáp :
- Cô nÆ°Æ¡ng là chủ nhân nÆ¡i đây! Muốn Ä‘i đâu cÅ©ng tùy nÆ¡i cô. Lão tăng chỉ há»i cho rõ cái chết bà ẩn của lệnh tôn để phúc trình cùng phÆ°Æ¡ng trượng bản tá»± mà thôi.
Nữ lang áo trắng thốt nhiên cÆ°á»i khanh khách nói :
- Gia phụ mất đi hay còn sống, hoặc hóa thân cũng thế, đại sư đã biết rồi còn gì?
Thiết Mộc đại sư nói :
- Lão tăng chưa được thấy qua di thể của lệnh tôn.
Nữ lang áo trắng lạnh lùng nói :
- Thế trong quan tà i đó đựng gì?
Thiết Mộc đại sư lạnh lùng đáp :
- Cái đó lão tăng chưa được thấy, không dám đoán cà n.
Nữ lang áo trắng há»i Ä‘á»™t ngá»™t :
- Äại sÆ° chÆ°a mở trá»™m linh cá»u để xem Æ°?
Thiết Mộc đại sư rùng mình đáp :
- Không! Nếu lão tăng có xem linh cá»u lệnh tôn tất phải báo cho cô nÆ°Æ¡ng biết.
Nữ lang áo trắng lại đảo mắt nhìn Thanh Thà nh song kiếm và võ tướng Cái bang Quan Tam Thắng rồi nói :
- Nếu không phải là hai vị, thì...
Nà ng nói dở câu, để mắt nhìn Thanh Thà nh song kiếm rồi không nói nữa.
Thanh Thà nh song kiếm Ä‘Æ°a mắt nhìn nhau, ngÆ°á»i đứng bên trái nói :
- Mẫn cô nÆ°Æ¡ng đã Ä‘oán đúng. ChÃnh bần đạo đã mở quan tà i!
Äạo nhân vừa nói câu đó, hết thảy má»i ngÆ°á»i Ä‘á»u sá»ng sốt. Nữ lang áo trắng vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng nói :
- Mấy vị nổi tiếng trên chốn giang hồ mấy mÆ°Æ¡i năm, chÆ°a đến sông Hoà ng Hà thì lòng chÆ°a nguá»™i lạnh. Äạo trưởng mở quan tà i có thấy gì không?
Thanh Thà nh song kiếm bẽn lẽn đáp :
- Theo bần đạo thì ngÆ°á»i trong quan tà i chÃnh là ... Mẫn lão anh hùng!
Nói đến đây, đạo nhân ngừng một lát rồi nói tiếp :
- Cô nÆ°Æ¡ng cố ý giở trò quỉ thuáºt để lừa dối anh hùng trong thiên hạ là có ý gì? Bần đạo nghÄ© mãi không ra.
Nữ lang áo trắng trầm ngâm một lát rồi đáp :
- Nếu quà vị muốn biết những Ä‘iá»u bà máºt trong vụ nà y thì ba hôm nữa đúng giá» tý xin lại đây, tôi sẽ tiết lá»™ hết những bà máºt để quà vị hết nghi ngá».
Äá»™t nhiên nà ng sầm nét mặt lại, đảo mắt nhìn khắp quần hà o nói tiếp :
- GiỠtý canh ba, âm thịnh mà dương suy. Vị nà o tự tin và o bản lãnh của mình thì hãy đến, nếu võ công không đủ bảo vệ cho mình thì thôi.
Thiết Má»™c đại sÆ° há»i :
- Nếu cô nÆ°Æ¡ng mượn thá»i gian ba ngà y để trốn Ä‘i phÆ°Æ¡ng khác, bần đạo biết đâu mà tìm?
Nữ lang áo trắng cÆ°á»i lạt đáp :
- Nếu các vị sợ tôi bá» Ä‘i thì cứ việc đặt ngÆ°á»i canh gác xung quanh nhà , chỉ cho ngÆ°á»i và o không cho ngÆ°á»i ra là không sợ tôi trốn Ä‘i.
Thiết Má»™c đại sÆ° Ä‘Æ°a mắt nhìn Thanh Thà nh song kiếm há»i :
- Äối vá»›i cuá»™c hẹn sau ba ngà y, hai vị có ý kiến gì không?
Äạo nhân bên tả trầm ngâm má»™t lúc rồi đáp :
- Trong vụ nà y tá»±a hồ còn có nhiá»u Ä‘iá»u rất phức tạp, khiến cho ngÆ°á»i ta khó mà đoán được Ä‘Ã nh phải chá» ba ngà y. CÅ©ng chẳng mấy chốc sẽ hết ba ngà y, sau đó sẽ liệu.
Thiết Má»™c đại sÆ° khẽ tuyên Pháºt hiệu rồi nói :
- Lão tăng vâng huấn dụ đến đây Ä‘iá»u tra cho ra gốc ngá»n mà đến nay vẫn chÆ°a phục mệnh được. Nếu cô nÆ°Æ¡ng dùng kế hoãn binh để mượn cÆ¡ há»™i nà y chạy trốn thì đừng trách bần tăng thất thố.
Nữ lang áo trắng nói :
- Oai danh phái Thiếu Lâm tuy lá»›n tháºt nhÆ°ng tôi coi cÅ©ng thÆ°á»ng thôi!...
Thiết Mộc đại sư chắp tay nói :
- Bần tăng mong rằng cô nÆ°Æ¡ng nói thì phải giữ lấy lá»i, ba ngà y nữa bần tăng sẽ trở lại đây.
Nói xong rảo bÆ°á»›c ra ngoà i sảnh Ä‘Æ°á»ng.
Thanh Thà nh song kiếm nói :
- Cái chết của Mẫn lão anh hùng đã khiến cho má»i ngÆ°á»i trong võ lâm Ä‘ang theo dõi. Cô nÆ°Æ¡ng chá»› tá»± ý muốn là m gì thì là m.
Nói xong theo Thiết Mộc, Phà m Mộc đại sư ra ngoà i.
Quần hà o cÅ©ng lục tục đứng dáºy, nối Ä‘uôi nhau ra ngoà i. Trong đại sảnh chỉ còn trÆ¡ lại bốn ngÆ°á»i, đó là nữ lang áo trắng, Thượng Quan Kỳ, Mẫn ChÃnh Liêm và Kim Thiếu Hòa.
Mẫn ChÃnh Liêm từ từ Ä‘i ra ngoà i đại sảnh đảo mắt nhìn xung quang rồi quay trở và o há»i :
- Hiá»n muá»™i! Chúng ta chá» há» trong ba ngà y tháºt Æ°?
Nữ lang áo trắng gáºt đầu đáp :
- DÄ© nhiên là phải chá»!
Mẫn ChÃnh Liêm nói :
- Nếu đúng ba ngà y há» trở lại cả thì hiá»n muá»™i có để cho há» thấy mặt tháºt không?
Nữ lang áo trắng đáp :
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên là phải tiếp kiến. Thiết Má»™c đại sÆ° là má»™t cao tăng có danh vá»ng rất lá»›n. Mình đã có lá»i hứa hẹn thất Æ°á»›c thế nà o được!
Mẫn ChÃnh Liêm khẽ thở dà i muốn nói lại thôi, Ä‘Æ°a mắt nhìn nữ lang má»™t cái rồi cúi đầu lặng lẽ.
Nữ lang áo trắng ngẫm nghĩ một chút lại nói :
- Các ngÆ°á»i hãy vá» phòng riêng, đừng nghÄ© đến việc trốn chạy. Äến giá» Tý ngà y thứ ba lên nhà đại sảnh há»™i há»p.
Nói xong nà ng tự mình ra trước rồi vẫy tay cho Thượng Quan Kỳ đi theo.
Mẫn ChÃnh Liêm khẽ thở dà i rồi uể oải bÆ°á»›c ra khá»i đại sảnh. DÆ°á»ng nhÆ° chà ng hoà n toà n chịu khuất phục dÆ°á»›i uy quyá»n của cô em. Nét mặt chà ng rầu rầu thá» thẩn bÆ°á»›c Ä‘i.
Nhắc lại Äá»— Thiên Ngạc nhá» có thuốc bôi mặt trà trá»™n và o Mẫn gia trang mà không ai biết. Ông để ý xem Thượng Quan Kỳ Ä‘á»™ng thủ cùng ngÆ°á»i của Cái bang, thÆ°á»ng Ä‘Æ°a mắt ra hiệu nhắc nhở chà ng canh ba đêm nay phải ra gặp Viên Hiếu.
Dè đâu Thượng Quan Kỳ dÆ°á»ng nhÆ° vẫn không hiểu, nét mặt ngÆ¡ ngẩn tá»±a hồ không nháºn ra ông. Tuy ông cảm thấy có Ä‘iá»u kỳ dị nhÆ°ng ông vẫn hy vá»ng Thượng Quan Kỳ đã trà trá»™n và o được bên mình nữ lang nên giả vá» ngá»› ngẩn, lại mượn cÆ¡ há»™i Ä‘Æ°a ra mấy thế võ tuyệt diệu để nà ng tin tưởng, trá»ng dụng. Ông cÅ©ng biết rằng cách phán Ä‘oán nà y rất Ãt hy vá»ng. NhÆ°ng không còn cách nà o khác để tá»± an ủi.
Trá»i vừa tối, Äá»— Thiên Ngạc quanh Ä‘i quẩn lại xung quanh nhà đại sảnh cầu may gặp lại Thượng Quan Kỳ, rồi sẽ cùng nhau ra gặp Viên Hiếu.
Chá» hết canh hai, Mẫn gia không còn ai ra và o nữa, bốn bá» im lặng nhÆ° tá».
Lúc đó chung quanh Mẫn gia trang, vô số cao thủ đi lại tuần tiễu canh không cho ai bỠra ngoà i.
Äá»— Thiên Ngạc Ãt khi đặt chân vá» Trung Nguyên. Trừ mấy tay cao thủ nức tiếng, còn ngoà i ra ông biết rất Ãt, liá»n trà trá»™n và o đám ngÆ°á»i lạ và không ai chú ý đến mình.
Trống đã sang canh ba, Äá»— Thiên Ngạc vẫn không thấy Thượng Quan Kỳ từ trong Mẫn trạch Ä‘i ra. Không thể chỠđược nữa, ông liá»n má»™t mình Ä‘i tá»›i Ä‘iểm hẹn.
DÆ°á»›i gốc cây bạch dÆ°Æ¡ng, Viên Hiếu đứng chá» sốt ruá»™t nhìn Äông ngó Tây, vừa thấy Äá»— Thiên Ngạc tá»›i liá»n chạy lại đón há»i ngay :
- Sao không thấy đại ca tôi tới?
Nguyên Äá»— Thiên Ngạc còn má»™t ý nghÄ©: hoặc giả Thượng Quan Kỳ đã ra đây trÆ°á»›c. Giá» nghe Viên Hiếu há»i, ông ngẩn ngÆ°á»i há»i lại :
- Sao? Y chưa ra đây sao?
Viên Hiếu bồn chồn há»i lại :
- TrÆ°á»›c nay đại ca tôi nói gì là không sai bao giá»! Ông Ä‘em đại ca tôi Ä‘i đâu? Sao không Ä‘em trả lại cho tôi?
Y cà ng nóng nảy cà ng nói ấp úng, pha thêm nhiá»u tiếng chi chà nên Äá»— Thiên Ngạc chẳng hiểu gì.
TrÆ°á»›c tình trạng rắc rối nà y, Viên Hiếu cà ng la cà ng tức, hai mắt tròn xoe nảy lữa, tay múa chân dáºm dÆ°á»ng nhÆ° có ý muốn Ä‘á»™ng thủ.
Äá»— Thiên Ngạc biết Viên Hiếu là ngÆ°á»i hiá»n háºu nhÆ°ng nóng nảy. Ông lặng lẽ không nói gì, đứng lỳ ra má»™t bên cho y nguôi bá»›t cÆ¡n giáºn rồi má»›i ôn tồn nói :
- Viên đệ! Trước hết đừng...
Viên Hiếu lớn tiếng quát :
- Ai anh em gì vá»›i ông? Nếu ông không Ä‘em đại ca vá» trả cho tôi thì tôi sẽ liá»u mạng vá»›i ông!
Äá»— Thiên Ngạc rùng mình nói :
- Viên đệ hãy bình tĩnh nghe ta nói rõ đã, rồi hãy muốn đánh muốn đá gì hẳn hay.
Viên Hiếu thét :
- Trước hết ông cho tôi biết anh tôi còn sống không?
Äá»— Thiên Ngạc nói :
- Chẳng những y còn sống trên thế gian mà y còn an nhà n vô sự tại Mẫn gia trang.
Viên Hiếu ngẩn ngÆ°á»i ra há»i :
- Ông nói tháºt đấy chứ?
Äá»— Thiên Ngạc đáp :
- TrÆ°á»›c nay ta chÆ°a nói dối ai bao giá».
Viên Hiếu lại há»i :
- Äại ca tôi trÆ°á»›c sau nói váºy. Y hẹn tôi đến gặp ở đây sao lại không đến?
Äá»— Thiên Ngạc đáp :
- Y đã bị trúng thuốc mê!
Viên Hiếu vội và ng nói :
- Váºy chúng ta hãy mau mau Ä‘i cứu y ra!
Äá»— Thiên Ngạc khẽ thở dà i nói :
- Sá»± việc không dá»… dà ng nhÆ° Viên đệ tưởng đâu. Äứng đây không tiện nói chuyện, chúng ta hãy Ä‘i tìm chá»— vắng ngÆ°á»i để bà n kế cứu y.
Viên Hiếu trầm ngâm một chút rồi đáp :
- Chúng ta lên ngá»n cây kia bà n tÃnh, mình nghe Ä‘á»™ng tÄ©nh bốn mặt không lo có ngÆ°á»i nghe trá»™m mình nói chuyện.
Äá»— Thiên Ngạc cÅ©ng nghÄ© nhÆ° váºy liá»n đáp :
- Äược lắm!
Rồi tung mình nhảy lên cao hai trượng vịn cà nh trèo lên. Viên Hiếu thì khá»i nói, y trèo thoăn thoắt, thoáng cái đã đến trÆ°á»›c mặt Äá»— Thiên Ngạc. Hai ngÆ°á»i kiếm chá»— lá»›n chừng ba cà nh cùng ngồi xuống. Äá»— Thiên Ngạc đằng hắng nói tiếp :
- Viên đệ! Hãy nghe ta nói hết lá»i rồi hãy nói sau. Ta Ä‘ang nói dỡ thì đừng kêu rú lên.
Ông sợ Viên Hiếu nghe nói Thượng Quan Kỳ bị thuốc mê sẽ mất hết bản tÃnh không nhẫn nại được, cÆ¡n giáºn lại nổi lên. Viên Hiếu lại tÃnh nóng nhÆ° lá»a, tiếng quát nhÆ° sấm nên ông phải dặn trÆ°á»›c.
Viên Hiếu thở dà i nói :
- Äược rồi! Bất quá tôi chỉ yêu cầu ông Æ°ng thuáºn hai Ä‘iá»u!
Äá»— Thiên Ngạc há»i :
- Hai Ä‘iá»u chi?
Viên Hiếu nói :
- Trước khi tìm thấy đại ca tôi, ông phải luôn ở bên mình tôi.
Äá»— Thiên Ngạc biết y sợ mình bá» Ä‘i, nếu không Æ°ng chịu tất sinh gây lá»™n, liá»n gáºt đầu đáp :
- Äược rồi! Còn Ä‘iá»u thứ hai?
Viên Hiếu nói :
- Nếu đại ca của tôi chết, cả ông và tôi đừng hòng sống nữa.
Äá»— Thiên Ngạc khen thầm: “Gã nà y bản tÃnh hồn nhiên trung háºu, tháºt là đáng yêuâ€, liá»n tủm tỉm cÆ°á»i nói :
- Äược lắm! Ngà y nà o mà đại ca chÆ°a vá» vá»›i Viên đệ thì ngà y đó ta luôn ở bên mình Viên đệ. Vạn nhất mà đại ca Viên đệ bị chết, ta quyết Ä‘á»n mạng. NhÆ°ng ta cÅ©ng yêu cầu Viên đệ má»™t Ä‘iá»u.
Viên Hiếu nói :
- Tôi chỉ cần sao cứu được đại ca tôi, còn bất luáºn Ä‘iá»u gì tôi cÅ©ng Æ°ng chịu.
Từ lúc Viên Hiếu chia tay cùng Thượng Quan Kỳ và Äá»— Thiên Ngạc, y cố công luyện nói tiếng ngÆ°á»i, nên má»›i trong khoảng má»™t ngà y má»™t đêm mà y nói giá»i hÆ¡n trÆ°á»›c nhiá»u.
Äá»— Thiên Ngạc tủm tỉm cÆ°á»i nói :
- Hiện nay việc rắc rối trong nhà hỠMẫn đã biến thà nh một cuộc phong ba ghê gớm giữa các phái võ Trung Nguyên. Vô số tay cao thủ đã bị lôi cuốn và o việc nà y. Chúng ta không thể nóng nảy hà nh động riêng rẽ một mình được.
Viên Hiếu ngẫm nghÄ© má»™t lát rồi há»i :
- Việc nà y kéo dà i chừng bao lâu?
Äá»— Thiên Ngạc nói :
- Phá»ng Ä‘á»™ ba ngà y!
Äá»— Thiên Ngạc đã già u kinh nghiệm, Ä‘oán việc rất sát. Ông cho là nữ lang áo trắng trong ba ngà y nữa sẽ có ngÆ°á»i đến giúp sức. Bây giá» thế nà o nà ng cÅ©ng giết Thượng Quan Kỳ ngay, để còn có tay bản lÄ©nh cao cÆ°á»ng trợ lá»±c.
Viên Hiếu nói :
- Chúng ta hãy và o trước nhà hỠMẫn xem sao.
Äá»— Thiên Ngạc đáp :
- Và o trước cũng được, nhưng phải theo mệnh lệnh của ta mà hà nh động.
Viên Hiếu đáp :
- Tôi chỉ theo mệnh lệnh của ông trong ba ngà y thôi. Sau ba ngà y, dù không tìm thấy đại ca tôi ông cũng không thể quản cố tôi được nữa.
Äá»— Thiên Ngạc gáºt đầu đáp :
- Viên đệ phải nhá»› lá»i, nghe!
Nói xong, Äá»— Thiên Ngạc ở trên cây nhảy xuống Ä‘i và o Mẫn gia trang.
Chung quanh Mẫn gia trang tuy có nhiá»u tay cao thủ võ lâm tuần tiá»…u, nhÆ°ng đã có lá»i Æ°á»›c hẹn vá»›i nữ lang áo trắng: “Cho ngÆ°á»i và o chứ không cho ngÆ°á»i raâ€, nên Äá»— Thiên Ngạc và Viên Hiếu không bị ai ngăn cản.
Viên Hiếu muốn xông và o Mẫn gia trang để sục tìm Thượng Quan Kỳ nhÆ°ng bị Äá»— Thiên Ngạc cản :
- Chúng ta và o thì dễ ra thì khó, chớ nên hấp tấp.
Tuy Viên Hiếu nóng nảy, cảm thấy khó chịu vá» thái Ä‘á»™ lÆ°ng chừng của Äá»— Thiên Ngạc nhÆ°ng y không nói gì nữa.
Äá»— Thiên Ngạc Ä‘Æ°a Viên Hiếu đến má»™t chá»— vắng, hai ngÆ°á»i ngồi đối diện váºn khà dưỡng thần. Chá» cho đến sáng, hai ngÆ°á»i tìm và o má»™t khách sạn ăn cÆ¡m rồi nghÄ© luôn trong đó luôn hai ngà y.
Trong khoảng thá»i gian nà y Viên Hiếu ruá»™t nóng nhÆ° Ä‘iên, thúc giục Äá»— Thiên Ngạc Ä‘i tìm Thượng Quan Kỳ đến mÆ°á»i lần nhÆ°ng Äá»— Thiên Ngạc nhất định bảo phải chỠđến đêm thứ ba.
Sang ngà y thứ ba, Äá»— Thiên Ngạc chỠđến canh hai, nai nịch gá»n gà ng, mặc quần áo chẽn, lÆ°ng Ä‘eo cây Tá» Kim phi long nhuyá»…n tiên, hai bên cạnh sÆ°á»n giắt cặp Ä‘ao trủy thủ, ngoà i khoác áo choà ng Ä‘en gió bay lất phất. Mặt vẫn bôi thuốc, ông dẫn Viên Hiếu Ä‘i thẳng tá»›i Mẫn gia trang.
Lúc đó, trong Mẫn gia trang tuyệt không phòng bị. Hai cổng mở toang, ngoà i của tịch mịch không có đèn lá»a chi hết.
Äá»— Thiên Ngạc khẽ bảo Viên Hiếu :
- Äêm nay chúng ta có thể trông thấy Thượng Quan Kỳ chứ chÆ°a có cách nà o cứu được y. Viên đệ phải nghe lá»i ta, chá»› có tá»± mình Ä‘á»™ng thủ hoặc la hét chi hết.
Viên Hiếu nói :
- Nếu đêm nay tôi không thấy đại ca tôi thì ông cũng không quản cố tôi được nữa.
Äá»— Thiên Ngạc trầm ngâm rồi nói :
- Cái đó đã hẳn!
Nói xong rảo bước đi và o.
Viên Hiếu theo sau. Hai ngÆ°á»i và o trong cổng xuyên qua mấy đại viện đến trÆ°á»›c nhà đại sảnh.
Cá»a nhà đại sảnh cÅ©ng mở rá»™ng song không thấy đèn lá»a chi hết mà cÅ©ng không ai ngăn trở, khác hẳn vá»›i cảnh tượng phòng bị nghiêm ngặt của ba đêm trÆ°á»›c. Quang cảnh tịch mịch nà y khiến cho nhà đại sảnh bao phủ má»™t là n không khà nặng ná».
Äá»— Thiên Ngạc đã thông thuá»™c phÆ°Æ¡ng hÆ°á»›ng bÆ°á»›c lên thá»m đá rồi dừng lại lắng nghe Ä‘á»™ng tÄ©nh, thấy văng vẳng có tiếng thở phì phà o, rõ rà ng trong nhà đại sảnh đã đầy ngÆ°á»i, không biết tại sao không thắp đèn?
Äá»— Thiên Ngạc quay lại khẽ dặn Viên Hiếu phải cẩn tháºn rồi thong thả bÆ°á»›c và o.
Viên Hiếu được trá»i ban cho đôi mắt tinh đặc biệt, tuy còn đứng bên ngoà i mà đã nhìn rõ cảnh váºt bên trong. Y thấy trên chiếu nà o cÅ©ng có ngÆ°á»i ngồi, nhÆ°ng ai cÅ©ng lặng lẽ. Tuy trong lòng y rất lấy là m kỳ nhÆ°ng không há»i, chỉ lầm lÅ©i theo sau Äá»— Thiên Ngạc Ä‘i và o.
Viên Hiếu ngồi bên Äá»— Thiên Ngạc, Ä‘Æ°a mắt nhìn các nhân váºt khắp trong nhà thấy mấy vị cao tăng chùa Thiếu Lâm, Thanh Thà nh song kiếm và vô số ngÆ°á»i, đến hÆ¡n sáu mÆ°Æ¡i ngÆ°á»i. NgÆ°á»i thì nhắm mắt dưỡng thần, ngÆ°á»i lại lá»™ vẻ khẩn trÆ°Æ¡ng, nhìn Äông ngó Tây. Viên Hiếu nhìn kỹ trong đám ngÆ°á»i nà y không thấy Thượng Quan Kỳ đâu, bất giác lòng lo ngay ngáy.
Thốt nhiên trống Ä‘iểm canh ba, đêm đã sang giá» Tý. Trong đại sảnh tối om, quần hà o nhúc nhÃch cá» Ä‘á»™ng, má»™t lão già trong đại sảnh lên tiếng :
- Thiết Mộc đại sư! Có lẽ con nhỠđó không ra nữa?
Bỗng bên tai có tiếng lanh lảnh đáp lại :
- Tôi đã chết đâu, tại sao mà không đến?
Rồi đèn lá»a báºt lên, nữ lang áo trắng đầy máu tÆ°Æ¡i, tóc buông xõa mặt trắng lợt, tay cầm ngá»n Ä‘uốc giÆ¡ lên thủng thỉnh bÆ°á»›c và o.
Quần hà o trong đại sảnh thấy tình hình biến chuyển nà y không khá»i kinh ngạc, chú ý nhìn nữ lang áo trắng thủng thỉnh Ä‘i lại chá»— ngồi. Nà ng châm ngá»n Ä‘uốc và o thắp hai cây nến lên. Nhà đại sảnh sáng trÆ°ng.
Nữ lang áo trắng vốn là ngÆ°á»i kiá»u diá»…m mà lúc nà y trông thấy phải khủng khiếp. Cả những tay võ công tuyệt thế cÅ©ng tưởng chừng nhÆ° nữ lang áo trắng Ä‘Æ°a má»™t luồng khà lạnh và o nhà , khiến cho ngÆ°á»i ta phải sởn gai ốc.
Thiết Má»™c đại sÆ° chắp tay trÆ°á»›c ngá»±c, tuyên Pháºt hiệu nói :
- Mẫn cô nÆ°Æ¡ng quả là ngÆ°á»i thủ tÃn. Không biết lệnh huynh có đến không?
Nữ lang áo trắng thở phà o cái, vẫn ngồi nguyên vị, đáp :
- Ca ca tôi đã chết đâu, sao lại không đến?
Nói xong, nà ng vẫy tay má»™t cái, bá»—ng thấy Mẫn ChÃnh Liêm, Thượng Quan Kỳ và Kim Thiếu Hòa Ä‘i và o.
Mẫn ChÃnh Liêm cÅ©ng mình đầy máu tÆ°Æ¡i, cánh tay trái và vai bên phải Ä‘á»u băng vải trắng, máu thấm ra Ä‘á» lòm.
Thượng Quan Kỳ và Kim Thiếu Hòa Ä‘á»u vô sá»±, không má»™t chút thÆ°Æ¡ng tÃch nà o.
Thiết Má»™c đại sÆ° nhÃu đôi lông mà y há»i :
- Mẫn cô nÆ°Æ¡ng! Äã xảy ra chuyện gì váºy?
Nữ lang áo trắng cÆ°á»i lạt nói :
- Xảy ra chuyện gì thì nói vá»›i đại sÆ° cÅ©ng vô Ãch.
Thiết Má»™c đại sÆ° cÆ°á»i nói :
- Cô nÆ°Æ¡ng hãy váºn khà điá»u tức má»™t lát. Lão tăng rá»a sạch tai để chá» nghe cô nÆ°Æ¡ng nói đây.
Nữ lang áo trắng không nói gì nữa, từ từ nhắm mắt lại, ngấm ngầm váºn khà dưỡng thần.
Viên Hiếu mắt nhÆ° muốn nảy lá»a, giÆ°Æ¡ng lên tròn xoe, chăm chú nhìn Thượng Quan Kỳ.
Y ở vá»›i Thượng Quan Kỳ mấy năm, hình dáng và cá» Ä‘á»™ng của chà ng đã in sâu và o óc y, nên tuy mặt chà ng đã bôi thuốc lên cho khác Ä‘i mà y chỉ thoáng nhìn đã nháºn ra.
Mấy lần y muốn lên tiếng gá»i nhÆ°ng Ä‘á»u bị Äá»— Thiên Ngạc ngấm ngầm can ngăn.
Thượng Quan Kỳ đôi mắt lá» Ä‘á», chà ng nhìn quần hà o bốn mặt. Khi nhìn đến Viên Hiếu mắt cÅ©ng chỉ liếc qua nhÆ° ngÆ°á»i không quen biết.
Viên Hiếu không thể nhịn được nữa, đứng thẳng lên rảo bÆ°á»›c xông tá»›i, Äá»— Thiên Ngạc không giữ kịp.
Viên Hiếu tá»›i trÆ°á»›c mặt Thượng Quan Kỳ cúi đầu cất tiếng gá»i :
- Äại ca!
Thượng Quan Kỳ nhìn Viên Hiếu má»™t chặp rồi cÆ°á»i má»™t cách mÆ¡ hồ chứ không nói gì.
Viên Hiếu cà ng gá»i lá»›n :
- Äại ca! Anh không nháºn ra em hay sao?
Thượng Quan Kỳ lại nhìn Viên Hiếu một lúc rồi lại quay đi chỗ khác.
Nữ lang áo trắng cũng không nói gì, chỉ lạnh lùng nhìn Thượng Quan Kỳ xem y phản ứng ra sao?
Äá»— Thiên Ngạc sợ Viên Hiếu nóng tÃnh xảy chuyện lôi thôi vá»™i chạy lại kéo tay Viên Hiếu khẽ bảo :
- Viên đệ hãy trở vá» chá»— ngồi Ä‘i. Bây giá» thần trà y mê man không sáng suốt đâu, lát nữa sẽ há»i.
Viên Hiếu quay lại nhìn Äá»— Thiên Ngạc há»i :
- Lát nữa liệu y có tỉnh lại được không?
Äá»— Thiên Ngạc đáp :
- Nếu lát nữa y vẫn không tỉnh thì chúng ta sẽ có biện pháp.
Viên Hiếu nghe lá»i, từ từ vá» chá»— ngồi.
DÆ°á»›i ánh đèn nến báºp bùng chiếu sáng khắp đại sảnh, quần hà o không ngá»›t để mắt nhìn nữ lang, máu vẫn rỉ không ngá»›t chảy ra. NhÆ°ng lạ má»™t Ä‘iá»u là nà ng bị thÆ°Æ¡ng ở những chá»— khi đánh nhau Ä‘ao thÆ°Æ¡ng khó lòng đâm tá»›i.
Lạ hÆ¡n nữa là tại sao nà ng chịu Ä‘á»±ng được mãi. Vì chá»— thì bị máu che lấp, chá»— thì bị quần áo phủ kÃn nên không trông thấy rõ vết thÆ°Æ¡ng. Cứ tình hình nà y mà đoán thì hình nhÆ° nà ng đứng yên để cho ngÆ°á»i ta đâm.
Äại sảnh đông ngÆ°á»i là thế mà vẫn tịch mịch khá lâu, có lẽ vì tình trạng biến cố bất ngá» nên ai cÅ©ng hoang mang không biết nói thế nà o.
Thiết Má»™c đại sÆ° đảo mắt nhìn quần hà o má»™t lượt rồi cất tiếng há»i để phá tan bầu không khà tịch mịch :
- Những vết thương của cô nương thế nà o?
Nữ lang áo trắng đáp :
- Äau Ä‘iếng chết ngÆ°á»i!
Thiết Mộc đại sư nói :
- Bần tăng có đem theo thứ thuốc bột để trị thương. Cô nương thỠlấy một chút đắp và o xem sao?
Nữ lang áo trắng lạnh lùng đáp :
- Không cần! Tôi còn muốn sống thêm mấy ngà y nữa.
Thiết Má»™c đại sÆ° biến sắc mặt, khẽ tuyên Pháºt hiệu há»i :
- Cô nương nghi ngỠbần tăng có ý gia hại chăng?
Nữ lang áo trắng đáp :
- Không phải! Thuốc của quà tự khác với thuốc của tôi.
Thiết Mộc đại sư tuy là một vị cao tăng, kiến thức rất rộng mà bị nà ng phúc đáp một câu không sao dò được ý tứ. Nhà sư trầm ngâm một lúc rồi nói :
- Cô nÆ°Æ¡ng có thuốc trị thÆ°Æ¡ng sao không lấy ra mà rịt và o? Bần tăng Ä‘ang chá» cô nÆ°Æ¡ng nói cho nghe các bà máºt mà cô nÆ°Æ¡ng đã hứa hẹn ba hôm trÆ°á»›c.
Nữ lang áo trắng ngắt lá»i :
- Tôi rịt thuốc hay không việc gì đến nhà sÆ°? Các ông có việc gì hay muốn há»i Ä‘iá»u gì thì cứ nói ra!
Thiết Má»™c đại sÆ° run lên há»i :
- A Di Äà Pháºt! Phải chăng lệnh tôn còn sống trên thế gian?
Nữ lang áo trắng đáp :
- Gia phụ mất rồi! NgÆ°á»i mà các vị và o yết kiến là giả trang đấy.
Nà ng trả lá»i má»™t cách tá»± nhiên khiến cho ai nấy Ä‘á»u sá»ng sốt.
Thanh Thà nh song kiếm há»i xen và o :
- Thi thể trong quan tà i có phải là Mẫn lão anh hùng không?
Nữ lang áo trắng đáp :
- Äúng! Không sai má»™t ly!
Thiết Má»™c đại sÆ° há»i :
- Lệnh tôn đã tạ thế, sao cô nÆ°Æ¡ng không công khai cho các bạn võ lâm biết mà lại hà nh Ä‘á»™ng bà máºt là có ý gì?
Nữ lang áo trắng đáp :
- Gia phụ mất đi đã loan báo khắp Giang Nam và Trung Nguyên, sao lại bảo là chưa công bố với các bạn võ lâm?
Thiết Mộc đại sư nói :
- Cô nÆ°Æ¡ng má»™t mặt cáo phó Mẫn lão anh hùng tạ thế, má»™t mặt lại tìm ngÆ°á»i giả trang dấu ở dÆ°á»›i hầm, lại dẫn bá»n bần tăng và o nhà hầm cùng ngÆ°á»i giả trang lệnh tôn tÆ°Æ¡ng kiến. Cô nÆ°Æ¡ng chế tạo tình trạng biến ảo đó là m gì? Nay quần hà o tụ táºp nÆ¡i đây, cô nÆ°Æ¡ng tÃnh sao?
Nữ lang áo trắng đứng dáºy lạnh lùng nói :
- Các ông có Ä‘iá»u gì khẩn yếu cứ nói ra Ä‘i. Tôi Ä‘ang bị ra máu quá nhiá»u không thể chịu Ä‘á»±ng được nữa. Nếu không có Ä‘iá»u gì cần thì thôi, nói nhiá»u mệt sức vô Ãch.
Äá»— Thiên Ngạc Ä‘á»™t nhiên đứng dáºy há»i :
- Tại hạ có má»™t Ä‘iá»u cần được cô nÆ°Æ¡ng chỉ giáo: ba ngà y trÆ°á»›c đây, đêm hôm ấy trá»i mÆ°a to gió lá»›n, cô nÆ°Æ¡ng cho chuyển quan tà i ra bá» sông rồi giết hết những ngÆ°á»i khiêng, lại Ä‘Æ°a linh cá»u xuống má»™t chiếc thuyá»n lá»›n giÆ°Æ¡ng buồm chạy ngay đêm đó là ý gì?
Nữ lang áo trắng quay lại nhìn Äá»— Thiên Ngạc há»i :
- Äêm hôm đó ông cÅ©ng trông thấy Æ°?
Äá»— Thiên Ngạc đáp :
- Há chẳng chỉ mình tôi!
Nữ lang áo trắng lạnh lùng há»i :
- Thế thì còn những ai?
Äá»— Thiên Ngạc gằn giá»ng đáp :
- Còn Âm Dương song tuyệt, vợ chồng Lôi Danh Viễn...
Quần hà o nghe nói đến tên mấy ngÆ°á»i bất giác Ä‘Æ°a mắt nhìn khắp cả vì nghÄ© rằng mấy ngÆ°á»i đó Ä‘á»u có mặt nÆ¡i đây. Dè đâu kiếm mãi mà không thấy, láºp tức trong nhà đại sảnh hÆ¡i có tiếng xôn xao.
Nữ lang áo trắng Ä‘á»™t nhiên Ä‘Æ°a tay lên vuốt mái tóc há»i :
- Quý tánh ông là gì?
Äá»— Thiên Ngạc trầm ngâm má»™t lúc rồi đáp :
- Tại hạ là Äá»— Thiên Ngạc!
Trong quần hà o, số đông đã nghe tiếng Quan Ngoại Tiên Thần Äá»— Thiên Ngạc, quay lại nhìn Äá»— Thiên Ngạc.
Nữ lang áo trắng nói :
- Tốt lắm! Ông đã có tên trong quỷ lục, sắp chết đến nơi rồi đó!
Äá»— Thiên Ngạc rùng mình há»i :
- Sao?
Nữ lang áo trắng đáp :
- Tôi nói ông sắp chết rồi!
Äá»— Thiên Ngạc rút khăn tay lau hết thuốc trên mặt, để lá»™ chân tÆ°á»›ng rồi cÆ°á»i nói :
- Xin Mẫn cô nÆ°Æ¡ng coi kỹ lại mặt tại hạ, đừng lầm lẫn vá»›i ngÆ°á»i khác.
Nữ lang áo trắng nói :
- Ông cứ yên chÃ. Dù ông có muốn trốn đến góc bể chân trá»i cÅ©ng không tránh khá»i cái đại hạn mÆ°á»i ngà y.
Thiết Má»™c đại sÆ° há»i :
- Vợ chồng Lôi Danh Viá»…n, Âm DÆ°Æ¡ng song tuyệt chẳng lẽ Ä‘á»u bị cô nÆ°Æ¡ng sát hại hết rồi sao?
Nữ lang áo trắng Ä‘á»™t nhiên ngá»a mặt lên trần nhà ra lệnh :
- Ghi tên Thiết Mộc, Phà m Mộc đại sư và o!
Phà m Má»™c há»i :
- Ghi tên bá»n lão tăng và o là có ý gì?
Nữ lang áo trắng thản nhiên đáp :
- Äã ghi tên tức là các vị chỉ còn sống được mÆ°á»i ngà y nữa thôi.
Thanh Thà nh song kiếm cả cÆ°á»i há»i :
- Cô nÆ°Æ¡ng nói váºy có chắc không?
Nữ lang áo trắng đáp :
- Hai vị không tin rồi sẽ biết.
Nà ng ngừng một lát rồi ra lệnh :
- Ghi luôn tên Thanh Thà nh song kiếm và o!
Quần hà o trong đại sảnh thấy vẻ mặt nữ lang nghiêm trá»ng, cá» Ä‘á»™ng kỳ dị không khá»i kinh ngạc. NhÆ°ng rồi nghÄ© lại tháºt đáng buồn cÆ°á»i, má»i ngÆ°á»i không nhịn được Ä‘á»u cÆ°á»i rá»™ lên. Chỉ có Thiết Má»™c, Phà m Má»™c đại sÆ° và Äá»— Thiên Ngạc là còn giữ vẻ nghiêm trang, vì hiểu rằng lá»i của nữ lang không phải buá»™c miệng mà ra.
Thiết Mộc đại sư chắp tay nói :
- A Di Äà Pháºt! Cô nÆ°Æ¡ng đã hạn định cho lão tăng chỉ còn sống trong mÆ°á»i ngà y, váºy trÆ°á»›c khi chết xin cô nÆ°Æ¡ng giải thÃch cho nghe vá» câu chuyện đắng cay bà máºt trong võ lâm.
Sau má»™t hồi dưỡng thần, thÆ°Æ¡ng thế nữ lang áo trắng đã bá»›t được nhiá»u, từ từ Ä‘Æ°a tay vén má»› tóc mây xõa xuống vai, đảo mắt nhìn khắp lượt tòa đại sảnh rồi nói :
- Phà m ngÆ°á»i nà o đã nghe được vụ nà y không sống được nữa. Váºy ai mà sợ chết thì bây giá» ra Ä‘i hãy còn kịp. Ai không sợ chết thì hãy ở lại mà nghe.
Quần hà o cảm thấy băn khoăn, có đến bảy tám ngÆ°á»i đứng lên Ä‘i ra. Nữ lang áo trắng lại giục :
- Còn ai ra nữa hãy nhanh lên, kẻo không kịp! NhÆ°ng lần nà y những ngÆ°á»i còn lại phải ngồi yên, không ai được nhúc nhÃch.
Thiết Mộc đại sư thở dà i một tiếng rồi nói :
- Sống chết là việc lá»›n, vị nà o không có liên quan đến vụ nà y chẳng nên vì má»™t chuyện bà máºt mà dấn mình và o cuá»™c nguy hiểm.
Thiết Má»™c đại sÆ° được các giá»›i võ lâm rất kÃnh trá»ng, vừa nói má»™t câu, quả nhiên đã có hÆ¡n mÆ°á»i ngÆ°á»i đứng dáºy từ từ Ä‘i ra.
Thiết Mộc đại sư đưa mắt nhìn quần hà o rồi trang nghiêm nói một lần nữa :
- Trong đại sảnh nà y, tôi biết còn có nhiá»u bạn không tin lá»i Mẫn cô nÆ°Æ¡ng cho là nói đùa. Song lão tăng xét ra Mẫn cô nÆ°Æ¡ng nói váºy không phải là vô căn cứ. Thá»i gian gấp rút lắm rồi, nếu vị nà o ra được là nên ra Ä‘i là hÆ¡n.
Äại sÆ° vừa dứt lá»i, thấy hÆ¡n mÆ°á»i ngÆ°á»i nữa rá»i khá»i chá»— ngồi Ä‘i ra.
Thiết Má»™c đại sÆ° liếc nhìn thấy trong đại sảnh còn hÆ¡n hai, ba chục ngÆ°á»i, không khá»i áy náy, thở dà i nói :
- Cô nương nên khuyên thêm hỠmấy câu để bớt phần nà o tội nghiệp.
Nữ lang áo trắng dÆ°á»ng nhÆ° bị mấy lá»i Thiết Má»™c đại sÆ° là m cho xúc Ä‘á»™ng, quả nhiên ôn tồn nói :
- Cái chết của gia phụ phá»ng có chi là đáng kể. Sở dÄ© chúng tôi phải dấu diếm giang hồ là vì trÆ°á»›c kia gia phụ đã cứu được mấy vị cao nhân võ hiệp và đã có chút thiện duyên vá»›i những môn phái lá»›n nhÆ° Thiếu Lâm, Thanh Thà nh... cái chết của gia phụ đã là m nhá»c lòng quà vị phải quan hoà i...
Nà ng đột nhiên dừng lại, đưa mắt nhìn quần hà o rồi nói tiếp :
- Äây đã và o vấn Ä‘á» chÃnh, vị nà o không cần nghe thì nên ra liá»n Ä‘i. Nếu đã được nghe má»™t câu trong chÃnh Ä‘á» thì sẽ không tránh khá»i được cái nạn mÆ°á»i ngà y phải bá» mạng.
Bốn ngÆ°á»i nữa đứng lên, nhÆ°ng Ä‘Æ°a mắt nhìn nhau má»™t cái rồi lại ngồi xuống.
Nữ lang áo trắng nhìn Thiết Mộc đại sư nói :
- Các vị nà y đã tới số không còn cách gì cứu được nữa!
hết: Hồi 25, xem tiếp: Hồi 26