"Đạo hữu đừng hiểu lầm, chẳng qua tình cờ gặp người đồng đạo ta chỉ muốn có thể cùng nhau chia sẽ kinh nghiệm tu luyện, chuyện này trong tu tiên giới thật ra rất bình thường a" Thấy vẻ mặt bất thiện của Dương Tử, Trần Linh vội vàng xua tay nói.
Dương Tử có chút thả lỏng:"vậy xem ra ta đã thật sự hiểu làm đạo hữu, xin thứ lỗi cho".
Trần Linh vẻ mặt nhiệt tình lại nói:"xin hỏi quý danh công tử là chi? sư môn tại đâu?". "Tại hạ họ Dương tên Tử, chỉ là một tán tu không môn không phái mà thôi" Dương Tử thản nhiên đáp.
Trần Linh vẻ mặt vui mừng không thể che giấu:"vậy thật tốt, ta cũng là một tán tu không môn không phái, xem ra chúng ta thật hữu duyên a".
Dương Tử có chút thắc mắc liền hỏi:"thật ra ta lại thắc mắc tu vi đạo hữu đã tới đâu, vả lại tìm đến ta tiếp chuyện liệu có ẩn tình nào?".
Trần Linh vẻ mặt hơi trầm thấp giọng nói:" tại hạ thật ra cũng chỉ vừa đột phá Luyện Khí Kỳ tầng thứ tư. Chẳng giấu gì đạo hữu, gần đây ta cùng hai vị đạo hữu của ta phát hiện một mật động đoán chừng là di chỉ của lão quái vật Trúc Cơ Kỳ ma đạo, khổ nổi cả ba chúng ta tu vi quá yếu ớt không thể vượt qua đại trận bảo vệ ngay cửa mật động. Sau khi về ta đã tìm hiểu rất nhiều thì ra đó là sơ cấp trận pháp cấp hai:" Hoan Hỉ Trận" của Cực Lạc Tông. Nếu có thêm sự trợ giúp của đạo hữu, cả bốn người chúng ta hợp lực may ra phá được trận này".
Về sự phân chia đẳng cấp trận pháp Dương Tử có chút lí giải: Trận Pháp chia làm bốn loại: Sơ cấp, trung cấp, cao cấp và đỉnh cấp". mỗi một loại lại chia làm cấp một, hai và ba. Sơ cấp trận pháp cấp một có thể dễ dàng vây giết tu tiên giả tu vi Luyện Khí Kỳ, Sơ cấp trận pháp cấp hai cơ bản là dùng để đối phó Trúc Cơ Kỳ lão quái vật a. Hiểu được nguy hiểm trong đó Dương Tử liền nói:"Giúp các ngươi ta được gì?".
Trần Linh biết chắc chắn Dương Tử sẽ đồng ý liền vui mừng nói:" bốn người cùng phá trận tự nhiên bảo vật đạt được sẽ chia đều, ý đạo hữu thế nào?".
"Được rồi, nhưng thời gian và địa điểm tập hợp ra sao?" Dương Tử lại một đặt vấn đề hỏi.
"Đạo hữu cứ dành ba ngày để chuẩn bị những thứ cần thiết, còn ta liền đi liên lạc với hai vị đạo hữu còn lại, sáng ngày thứ tư cách cổng thành một dặm về phía Tây chúng ta tập hợp tại đó. Tại hạ liền cáo từ tại đây" Trần Linh nói rồi xong liền xoay người rời đi.
Ba ngày thời gian nói dài cũng không dài, Dương Tử quyết định tiếp tục lại tu luyện, cho dù trong ba ngày cũng không thể tăng thêm bao nhiêu linh lực, nhưng thịt muỗi cũng là thịt a. Bất ngờ là trước thử thách đi mật động hắn lại thành công bày được Tụ Linh Trận, năm Linh Thạch Cấp Thấp vừa đúng duy trì được ba ngày.
Trong ba ngày tu luyện với Tụ Linh Trận, Dương Tử đem tu vi tăng đến chỉ cách Luyện Khí Kỳ tầng thứ tư một tờ giất mỏng, nhưng thời gian đã đến Dương Tử thầm luyến tiếc kết thúc đã tọa rồi đi đến vị trí mà Trần Linh nói.
Dương Tử đi đến một cái bình nguyên liền thấy có ba người, hai nam một nữ đang nhắm mắt điều tức mà một trong đó là Trần Linh liền nói:"Làm phiền các vị đạo hữu đợi lâu".
Trần Linh cười:"thật ra đối với tu tiên giả chúng ta một chút thời gian đó chỉ là cái nháy mắt thôi".
Thông qua giới thiệu của Trần Linh thì đại hán lực lưỡng thân cao gần hai mét, khuôn mặt chữ điền tên Đường Cửu. Còn trung niên thiếu phụ tuổi ước chừng ba mươi có dư mắt híp thành rãnh nhỏ, mũi kỳ lân, khuôn mặt lồi lõm không có quy tắc làm Dương Tử lòng nổi băng hàn thầm nghĩ:"không ngờ nữ tu tiên giả đầu tiên ta gặp lại là mặt hàng "cực phẩm" như này".
Dẫn đầu là Trần Linh, cả bốn người đi về một hướng tây bắc khoản hai trăm dặm thì trước mắt là một hắc động đen tối không thấy đáy, cửa động vừa đủ để hai người cùng đi vào:"Là nó" Trần Linh nhìn Dương Tử nói.
Đoạn, cả bốn người lần lượt tiến vào hắc động. Đi chừng nữa tuần trà thì Trần Linh đi đầu dừng lại nói:"các đạo hữu cẩn thận, phía trước là phạm vi của trận pháp, Hoan Hỉ Trận mạnh ở chổ có thể sinh ra ảo cảnh đưa người trong trận tiến vào ảo giác vĩnh viễn, không cẩn thận ngay cả lão quái Trúc Cơ Kỳ cũng khó thoát. Cho nên tất cả nên chú ý giữ vững bản tâm của mình". Nói rồi cả bốn người tiếp tục đi tới.
Dương Tử giật mình tỉnh giấc trên mặt còn lưu lại chút ít căng thẳng nhìn xung quanh thầm nói:"Máy tính? Sao lại có máy tính? Nhìn có chút quen thuộc a. Đây là phòng của ta???". Nhìn tất cả mọi vật một lượt hắn cười khổ nói:"thì ra chỉ là một giấc mơ. Cái gì Nhật Nguyệt Kiếm Phái, Vấn Đạo Môn đều là tưởng tượng trong mơ của ta. Xem ra ta xem tiểu thuyết Tiên Hiệp quá nhiều nên bị ảo tưởng mất rồi, nhưng giấc mơ này cũng quá chân thật đi".
Dương Tử rời khởi giường chuẩn bị đi làm thì ngay lúc này tại vùng bụng lại nổi lên cơn đau vô cùng kịch liệt khiến hắn phải lăn lộn dưới nền nhà, đau đến mức cả những dây thần kinh trên đầu hắn cũng rung lên từng hồi. Rồi cả không gian trong căn phòng Dương Tử như một tấm kiếng thủy tinh vỡ ra thành từng mảnh vụng.
Trở về thực tại, nhìn đôi tay vì sợ hãi mà ướt đẫm của mình hắn thầm nói:"Đây không phải là mơ, ảo giác thật đáng sợ, cũng may cơn đau kịch liệt làm ta thoát khỏi ảo cảnh. Nhưng tại sao lại tự dưng nổi lên cơn đau?" thầm thắc mắc rồi nhìn tới. Cả ba người Trần Linh đều nhắm mắt kẻ khóc, kẻ cười lại còn có người vẻ mặt khó chịu như ai thiếu tiền hắn, như người bệnh mộng du. Dương Tử phân linh thức thành ba tia phóng về ba hướng vào đầu của cả ba người, cả ba không hẹn lại cùng hét to một cách đau đớn. "chiêu kích thích này cũng hơi tàn nhẫn a" Dương Tử thầm nghĩ. Ba người Trần Linh ánh mắt khôi phục sự thanh minh nhìn quanh mới biết mình vừa thoát khỏi ảo giác. Cố gắng đứng vững Trần Linh hướng về Dương Tử nói:"Đa tạ đạo hữu tương trợ". Bốn người bốn cái suy nghĩ lại tiếp tục đi sau vào mật động.
Trước mắt nhóm bốn người Dương Tử là một cái hàn đàm không quá lớn, từ hàn đàm bốc ra nghi ngút khói mà trôi nổi ở giữa là một liên hoa ngũ sắc cực kì rực rỡ nhìn có chút quen thuộc. Cả bốn người Dương Tử cũng không rỏ đây là loại gì kì trân dị bảo nhưng chắc cũng không đến nổi không có giá trị. Mà phía sau hàn đàm là một bộ xương trên người mang hắc bào có hoa văn như một loại dây leo chằn chịt khắp nơi, phía ngực trái hắc bào còn có một kí hiệu hình một cái đỉnh lô chuyên dùng để luyện đan của tu tiên giả màu vàng nhạt. Là loại kí hiệu môn phái chỉ rõ người chết là chấp pháp sứ giả của Cực Lạc Tông. Bước tới một bước Trần Linh quay lại hướng ba người phía sau nhìn Dương Tử nói:"Bỏ lại túi trữ vật, ngươi có thể đi rồi". Trần Linh vừa dứt lời thì hai người Đường Cửu và Tiêu Nhàn mỗi người lùi về sau hai bước tạo thành thế kiềng ba chân bao vây Dương Tử ở giữa. Thầm hô bất hảo vẻ mặt cực độ âm trầm Dương Tử nói:"Các ngươi đây là sao?".
Lộ vẻ bất ngờ Trần Linh cười lớn:"Thì ra là nghé con vừa chập chững bước ra đời, giết người đoạt bảo là chuyện rất đỗi thường tình trong tu tiên giới a. Nếu bây giờ ngươi bỏ lại túi trữ vật rời đi may ra có thể rút kinh nghiệm cho sau này, còn không thì kiếp sau hãy ráng khôn lanh một chút". Trần Linh vừa dứt lời thì cả ba người Dương Tử, Đường Cửu và Tiêu Nhàn mắt trợn to hoảng sợ nhìn về phía sau lưng Trần Linh . Bóng đen cao năm trượng một ngụm cắn đứt nữa người Trần Linh cơ bản không có một chút phản kháng nào.
Cái gì ngũ sắc liên hoa thật chất là cái mào trên đầu của một đại xà khổng lồ. Nữa người Trần Linh còn nằm trên miệng nó, máu tươi và ruột rơi xuống làm ướt đẫm mặt đất trông cực kì ghê rợn. Ba người Dương Tử thầm nghĩ thảo nào trông có chút quen thuộc, thì ra đây là nhất cấp yêu thú: Ngũ Thải Ban Lan Xà. Dương Tử nhìn hai người còn lại:"Giờ các ngươi muốn sao?". Vẻ mặt có chút quái dị Đường Cửu cười trừ nói:"trước mắt chúng ta nên hợp tác giết chết yếu thú a", Tiêu Nhàn cũng liên tục gật đầu theo. Mỗi người một phi kiếm xuất ra, cả ba người lao vào Ngũ Thải Ban Lan Xà một trận chém giết diễn ra.
Thật ra thực lực của Ngũ Thải Ban Lan Xà không quá cao, chỉ ngang hàng với tu tiên giả Luyện Khí Kỳ tầng năm mà thôi, sở dĩ một ngụm cắn chết Trần Linh một phần là do yếu tố bất ngờ thêm nữa tu tiên giả Luyện Khí Kỳ ngoài linh lực tích trữ trong thể nội thì cơ thể rất nhỏ yếu, căn bản không thể so sánh với yêu thú cùng cấp, cơ thể Luyện Khí Kỳ tầng thứ tư đối với hàm răng của Ngũ Thãi Ban Lan Xà tuyệt đối là một tờ giấy mỏng không hơn.
Sau một tuần trà ba người Dương Tử rất dễ dàng giết chết Ngũ Thải Ban Lan Xà. Tiên hạ thủ vi cường, hậu hạ thủ tai ương không chút nghỉ ngơi trong tay Dương Tử xuất hiện một lá đạo phù màu vàng ném về phía Đường Cửu đích thị là Kim Cương Phù. Chỉ thấy Kim Cương phù tỏa ra ánh sáng chói mắt liền sau đó hóa thành một kim giáp chiến sĩ tay cầm trường thương lao vào cận chiến cùng Đường Cửu. Bên này Dương Tử xuất ra Lưu Tinh Kiếm trao đổi chiêu thức cùng phi kiếm của Tiêu Nhàn.
Chiến đấu kịch liệt lại thêm hai tuần trà vẫn chưa phân thắng bại, Dương Tử ngàn tính vạn tính cũng không ngờ Tiêu Nhàn lại không phải nhất phương hiền lành, quả thật nuốt không trôi. Lại thêm từ đầu Tiêu Nhàn liền xuất ra một tiểu thuẫn lam sắc xoay quanh người ả, phi kiếm Lưu Tinh vừa tới gần Tiêu Nhàn liền bị tiểu thuẫn đánh bật ra xa. Về tu vi Dương Tử chỉ cao hơn Tiêu Nhàn một chút cơ bản không thể giải quyết ả trong một sớm một chiều.
Nhìn qua ánh sáng trên người kim giáp chiến sĩ lấp lóe chợt sáng chợt tối bất định thì ra thời gian hiệu lực của Kim Cương Phù đã hết. Một khi thoát khỏi kim giáp chiến sĩ với thực lực của Đường Cửu phối hợp cùng Tiêu Nhàn một cái Dương Tử không đủ nhét kẻ răng. Tình thế nguy cấp như chỉ mành treo chuông Dương Tử thầm hô:"Liều mạng". Liền trên tay xuất hiện một tiểu phiến màu đen hoa văn ghê rợn quát:"Thất Hồn Phiến". Bảy bóng đen một to sáu nhỏ lao vào vòng chiến biến hóa thành bảy u hồn lệ quỷ.
Lật ngược thế cờ bảy u hồn đập Đường Cửu và Tiêu Nhàn thành cái bánh thịt. Nên nhớ rằng bảy u hồn liền như một Luyện Khí Kỳ tầng năm và sáu Luyện Khí Kỳ tầng thứ tư, lấy trung phẩm linh khí đối phó hai cái Luyện Khí Kỳ tầng ba tuyệt đối là dùng dao mổ trâu giết gà. Nhưng tình thế Dương Tử cũng không mấy khả quan khi linh lực cạn kiệt không còn chút nào, linh thức vì miễn cưỡng sử dụng trung phẩm linh khí mà bị phản phệ hỗn loạn vô cùng, hắn liền ngồi xuống đả tọa. Lưu Tinh, Thất Hồn Phiến và Kim Cương Phù vì không có linh lực duy trì liền lao về trong túi trữ vật trên dây lưng Dương Tử.
Một cái đả tọa liền ba ngày ba đêm trên mặt Dương Tử mới khôi phục chút huyết sắc. Dương Tử liền đi đến thu thập ba túi trữ vật trên thi thể của ba người Trần Linh rồi xuất ra phi kiếm cẩn thận phân tách trên người Ngũ Thải Ban Lan Xà lấy da, mào hình bông hoa và nội đan của nó.
Đi về phía thi hài của lão quái Trúc Cơ Kỳ sau hàn đàm, không thấy có gì đặc biệt ngoài túi trữ vật đeo ngang hông. Dương Tử một chỉ nhiếp túi trữ vật đó vào túi của mình.
Bình thản đả tọa, trên tay cầm mào của Ngũ Thải Ban Lan Xà, Dương Tử nhớ ra theo như Tu Tiên Bách Giám Sơ Lược có ghi lại. Mào của Ngũ Thải Ban Lan Xà còn được gọi là Ngũ Thải Liên Hoa đối với tu tiên giả dưới Trúc Cơ Kỳ trực tiếp phục dụng có thể lập tức đột phá bình cảnh tiến vào tầng tiếp theo. Thật là buồn ngủ gặp chiếu manh, Ngũ Thải Liên Hoa là vô cùng thích hợp với Dương Tử lúc này vì tu vi của hắn chỉ cách Luyện Khí Kỳ tầng thứ tư một khoản cách mỏng manh mà thôi. Trực tiếp phục dụng vào người, cảm thấy cơ thể dần nóng như bị lửa đốt, Dương Tử liền theo lộ tuyến của Vấn Đạo Quyết điên cuồng hấp thu thiên địa linh khí vừa hấp thu dược lực của Ngũ Thải Liên Hoa tạo thành một lốc xoáy nhỏ quanh người.
Hai ngày hai đêm sau khi hấp thu hết dược lực của Ngũ Thải Liên Hoa thì trong người Dương Tử khẽ vang một âm thanh nhỏ:"Rắc". Dương Tử từ từ mở mắt, rốt cuộc đã đột phá Luyện Khí Kỳ tầng ba tiến vào Luyện Khí Kỳ tầng thứ tư. Hắn mỉm cười hài lòng thầm nói:"lại một bước tiến nhỏ trên con đường Tiên Đạo".
Chưa kịp đắc ý với thành tựu của mình thì Dương Tử nghe được tiếng bước chân ngoài cửa động vọng vào. Hắn lập tức đi đến một góc khuất từ trong tối nhìn ra. Từ cửa động một trung niên nam tử thân vận kim sắc trường bào, dung mạo đến bảy phần tương tự Trần Linh đi vào. Hắn đứng một chổ nhìn quanh sơn động đầy máu thịt trên mặt đất mà chỉ riêng cái khí thế toát ra cũng đủ để Dương Tử không rét mà rung. Linh cảm cho Dương Tử biết đối mặt với trung niên nam tử này hắn chỉ có con đường chết.
Vận khởi Lưu Thủy Bộ đến cực hạn Dương Tử lao ra khỏi mật động một đường chạy thẳng về phía đông chỉ để lại một bóng ảnh xanh nhạt. Nhìn theo thân ảnh Dương Tử mất hút trong tầm mắt, trung niên nam tử nói:"giết người còn muốn chạy?". Không vội vàng trung niên nam từ một chỉ điểm ra liền một thanh phi kiếm xuất hiện trước mặt hắn, hai chân đạp trên thân kiếm vững như đứng trên đất bằng. Không ngờ trực tiếp ngự kiếm phi hành cách mặt đất mười mét đuổi theo Dương Tử. Có thể ngự kiếm phi hành tu vi ít nhất phải là Luyện Khí Kỳ tầng năm. Tu vi Luyện Khí Kỳ tầng thứ tư như Dương Tử muốn ngự kiếm phi hành cơ bản là nằm mơ.
Dương Tử khổ não vô cùng chạy liên tục như bay thầm nghĩ:"Biết trước như vậy ta đã không ngay ngốc năm ngày trong mật động. Trước đây trong võ lâm thì bị đuổi giết khỏi môn phái phải nói thảm không thể tả. Chân ướt chân ráo bước vào tu tiên giới chưa kịp nhìn thấy sắc màu đẹp đẽ nào thì gặp ngay bọn cướp cạn, vừa may có cái biến cố Ngũ Thải Ban Lan Xà xuất hiện giết chết Trần Linh giúp ta thoát được một kiếp nhân họa đắc phúc đạt được bảo vật. Bảo vật còn trong túi trữ vật chưa thử nhìn qua thì bị người thân bọn cướp cạn đuổi giết. Thật đúng là vận đen hơn cả con chó mực. Chẳng lẽ mệnh ta liền ngừng tại đây? lão thiên cứu ta a".
Một đuổi một chạy cứ thế lại gần năm trăm dặm đường. Không biết có phải ông trời biết được suy nghĩ của Dương Tử hay không mà lúc này mây đen kéo tới thành từng cụm vô cùng to lớn rồi không chút báo trước từng trận mưa nặng hạt đổ xuống, mưa lớn đến mức làm một Luyện Khí Kỳ tầng thứ tư như Dương Tử cũng cảm thấy rát da, rát thịt.
Dương Tử như chó nhà có tang khi thấy khoản cách giữa hắn và trung niên nam tử ngày càng rút ngắn. Ánh mắt hoảng loạn lại đột ngột trở nên quyết tuyệt Dương Tử dừng lại.
Không để Dương Tử đợi lâu, trung niên nam tử nhanh chóng đuổi tới cách Dương Tử ba trượng thì ngừng lại. Nhìn Dương Tử với ánh mắt khinh thường trung niên nam tử nói:"không chạy nữa sao? Ngươi nghĩ với tốc độ của ngươi có thể so sánh với ta ngự khí phi hành sao? Thật ra ta muốn cho ngươi cảm nhận được cái gì gọi là mèo vờn chuột. Nếu từ đầu ta muốn lập tức giết ngươi căn bản ngươi không thể chạy ra được một dặm huống chi là năm trăm dặm đường. Ta biết ngươi dừng lại là muốn cá chết lưới rách cùng ta nhưng ngươi sẽ không bao giờ hiểu được khoản cách giữa Luyện Khí Kỳ tầng thứ tư và tầng thứ bảy to lớn đến mức nào bởi vì hôm nay ngươi chắc chắn phải chết".
Dương Tử không nhiều lời trên tay liền xuất hiện Thất Hồn Phiến quạt ra liền có bảy u hồn lao về phía trung niên nam tử. "Ngươi thật làm ta rất bất ngờ nhưng trung phẩm linh khí không phải chỉ mình người có" nói đoạn trung niên nam tử xuất ra một tiểu phi kiếm màu lam sắc một kiếm chém tới bảy u hồn tan thành mây khói quay về lại Thất Hồn Phiến. Không phải vì Thất Hồn Phiến kém hơn lam sắc tiểu kiếm mà vì tu vi của Dương Tử thấp hơn quá nhiều so với trung niên nam tử.
Lam sắc tiểu kiếm xoay quanh người trung niên nam tử một vòng lại phóng tới Dương Tử thì ngay một cái sát na này một tia sấm sét từ trong đám mây đen phóng xuống cách đó không xa. Dương Tử liền nhớ đến quy luật dẫn điện hắn đã học ở kiếp trước, điều khiển Lưu Tinh Kiếm lao tới tia sét rồi kéo theo lôi điện lao xuống người trung niên nam tử. Tại lúc lam sắc tiểu kiếm đâm đến vùng đan điền trên người Dương Tử cũng là lúc Lưu Tinh đâm vào trung niên nam tử. Nói thì dài nhưng mọi việc chỉ xảy ra trong vài giây ngắn ngủi.
Lưu Tinh Kiếm nhờ vào ưu thế lôi điện gia tăng lực xuyên thấu và tốc độ lên nhiều lần, trung niên nam tử căn bản không kịp né tránh liền tan thành tro bụi dưới uy lực của lôi điện. Trước cái uy của thiên địa một Luyện Khí Kỳ tầng bảy chỉ mỏng manh như vậy.
Về phần lam sắc tiểu kiếm đâm gần đến người Dương Tử liền có một vòng lam tráo bao quanh Dương Tử lại, đúng là diệu dụng của Thanh Vân Bội nhưng không có một chút ngăn trở nào lam sắc tiểu kiếm xuyên thủng lam tráo tiến vào đan điền Dương Tử được một thốn lại như chạm phải vật cản bị đánh bật ra ngoài, một trung phẩm linh khí phi kiếm có thể dễ dàng xuyên qua lam tráo được tạo ra từ hạ phẩm linh khí Thanh Vân Bội lại không thể xuyên qua cơ thể của một Luyện Khí Kỳ tầng thứ tư.
Quá mức thần kỳ nhưng lúc này Dương Tử không còn hơi sức đâu để ý đến bởi vì trước đây sử dụng Thất Hồn Phiến chưa hoàn toàn hồi phục, hôm nay lại tiếp tục sử dụng nên lúc này linh thức của Dương Tử cơ hồ tán loạn chỉ còn một tia duy trì hơi thở cho hắn. Trực tiếp ngất xỉu giữa một trời mưa rơi tầm tã.
Dường như trải qua một thời gian rất rất dài, Dương Tử mới khôi phục được một chút linh thức liền tỉnh lại. Ngoài linh thức bị hao tổn nặng nề và một chút vết thương tại vùng bụng không quá sâu thì Dương Tử không có gì đáng ngại, may mắn là quanh khu vực này không có yêu thú sinh sống bằng không Dương Tử không chết dưới kiếm của trung niên nam tử cũng trở thành thức ăn của yêu thú. Dễ dàng tìm được lam sắc tiểu kiếm và túi trữ vật của trung niên nam tử gần đó. Dương Tử liền đả tọa điều tức chừng hai canh giờ, rút kinh nghiệm lần này hắn không dừng lại chút nào liền thẳng hướng bắc một đường đi tiếp.