Quyển 1: Nhân họa đắc phúc, bước lên con đường cường giả.
Chương 21 : Không ra tay thì thôi, vừa ra tay đã trí mạng.
Dịch giả: Goncopius
Biên Dịch: Goncopius
Nguồn: 4vn.eu
Thư tình sao ?
Cố Mỹ Mỹ thực sự viết thư tình cho Bùi Đông Lai sao ?
Bá!
Bên tai vang lên lời nói lạnh lùng của Bùi Đông Lai thì tất cả mọi người kể cả Tần Đông Tuyết và Bùi Vũ Phu đều nhìn về phía lá thư mà Bùi Đông Lai đang cầm trên tay.
Không khí trong hội trường đều động lại, mọi người ngồi ở trong này đều trợn mắt há mồm, trên mặt bọn họ đều tràn ngập vẻ không thể nào tin được.
Không thể tin sao ?
Đúng vậy.
Phải biết rằng tất cả mọi người trong Trầm Thành Nhất Trung này đều cho rằng Bùi Đông Lai bị Cố Mỹ Mỹ cự tuyệt, mà hiện giờ Bùi Đông Lai lại lấy ra bức thư tình mà Cố Mỹ Mỹ viết cho Bùi Đông Lai, điều này thật sao ?
- Điều này không có khả năng, mẹ nó, tuyệt đối không có khả năng.
Trịnh Phi điên cuồng lắc đầu, trong lòng không ngừng gào thét.
Sau đó thì hắn cũng giống với những người ngồi bên cạnh, đều không tự chủ được mà nhìn về phía Cố Mỹ Mỹ ngồi cách đó không xa.
Ngay sau đó.
Dưới ánh mắt chăm chú của mọi người thì sắc mặt của Cố Mỹ Mỹ liền trắng bệch, cả người run lên không ngừng giống như là bị giật kinh phong vậy.
Thấy được biểu hiện của Cố Mỹ Mỹ thì đồng tử của Trịnh Phi liền mở to ra, trong lòng liền lạnh băng mà cùng lúc đó thì đám người trong hội trường liền không ngừng bàn tán, xì xào.
- Các ngươi cho rằng những lời của Bùi Đông Lai là sự thật sao?
- Bằng với biểu hiện của Cố Mỹ Mỹ lúc này thì dường như là thật rồi…
Mẹ của Cố Mỹ Mỹ là Trương Vân nguyên bản cũng bị một đòn sát thủ của Bùi Đông Lai làm cho trở tay không kịp, liền lâm vào cảm giác khiếp sợ, lúc này đây khi nghe được mọi người chung quanh bàn tán như vậy thì liền lấy lại tinh thần, vội ôm lấy Cố Mỹ Mỹ rồi quay đầu lại nhìn Bùi Đông Lai, vẻ mặt oán độc cười lạnh nói:
- Nữ nhi của ta sẽ thích ngươi sao ? Sẽ viết thư tình cho ngươi sao ? Đây quả thực là chuyện buồn cười nhất mà ta được nghe.
Lúc này thì Trương Vân mới mở miệng, lập tức mọi tiếng bàn tán trong hội trường liền ngừng lại.
- Ngươi không phải nói đó chính là bức thư của nữ nhi ta viết cho ngươi sao ? Vậy thì tốt, ngươi hãy đem ra đây cho ta xem. Chữ của nữ nhi ta thì ta có thể nhận ra.
Trương Vân một lần nữa mở miệng, giọng nói vô cùng âm lãnh, hiển nhiên là nàng căn bản không tin rằng nữ nhi kiêu ngạo của mình lại có thể viết thư tình cho Bùi Đông Lai.
- Đúng a Bùi Đông Lai, nói chuyện không có căn cứ, không bằng ngươi đem ra cho mọi ngươi xem đi.
Trương Vân vừa nói xong thì không ít người liền phụ họa theo, mặc dù bọn hắn thấy được sắc mặt trắng bệch của Cố Mỹ Mỹ nhưng theo bản năng của bọn hắn thì bọn hắn cho rằng đó là do Cố Mỹ Mỹ bị Bùi Đông Lai ngậm máu phun người, chứ sự thật cũng không phải là giống như lời nói của Bùi Đông Lai.
- Không thành vấn đề.
Đối mặt với ánh mắt của nhiều người nhưng Bùi Đông Lai vẫn tỏ ra thản nhiên cười nói:
- Bất quá thì ta đề nghị trước hết ngươi nên để con gái của ngươi nói sơ quá một chút, chứ ta sợ khi nói ra nội dung của bức thư này thì nàng sẽ không còn mặt mũi gặp người khác đâu.
Lộp bộp.
Nhìn bộ dạng bình tĩnh cùng giọng nói thoải mái của Bùi Đông Lai thì trong lòng Trương Vân không khỏi dao động, theo bản năng nàng nhìn sang Cố Mỹ Mỹ đang ngồi ở bên cạnh.
Không chỉ là nàng mà cơ hồ là toàn bộ ánh mắt của mọi người trong lễ đường đều đặt trên người của Cố Mỹ Mỹ.
- Bùi Đông Lai, không phải là ngươi đã nói với ta rằng ngươi đã đem bức thư ấy đốt rồi sao ? Ngươi gạt ta! Ngươi rất hèn hạ.
Lần thứ hai bị mọi người chăm chú nhìn vào thì Cố Mỹ Mỹ liền mất đi lý trí, nàng giống như người điên gào rống lên, cảm giác kia như hận không thể đem Bùi Đông Lai xé nát thành ngàn mảnh.
Trong lúc nhất thời, trong hội trường lại lâm vào tình cảnh im lặng giống như chết, vô luận là các vị lãnh đạo hay các giáo viên chủ nhiệm, học sinh… bọn họ đều không thể chấp nhận sự thật này.
Trong đó, Trương Vân chỉ cảm thấy đã nghe được một chuyện bất khả tư nghị (không thể tưởng tượng nổi) vậy, nàng trợn tròn mắt ngơ ngác nhìn vào Cố Mỹ Mỹ:
- Cố… Mỹ Mỹ, không phải là con nói cho ta biết rằng hắn muốn theo đuổi con sao ? Tại sao lại như vậy ?
Tại sao lại như vậy ?
Một năm trước, bởi vì thích Bùi Đông Lai mà Bùi Đông Lai lại không có di động cho nên Cố Mỹ Mỹ không thể gọi điện để thổ lộ cho Bùi Đông Lai biết, nàng lại không có dũng khí để gặp mặt thổ lộ cho nên nàng liền dùng phương pháp nguyên thủy nhất, đó chính là viết thư tình.
Ngay lúc đó thì nàng tràn ngập tự tin, nàng cho rằng lấy điều kiện của mình mà theo đuổi Bùi Đông Lai thì nhất định Bùi Đông Lai sẽ chấp nhận nàng.
Mà khiến cho nàng không ngờ đó chính là Bùi Đông Lai không có đáp ứng, Bùi Đông Lai cũng không viết thư lại cho nàng, mà hắn trực tiếp gặp mặt nàng để uyển chuyển cự tuyệt, hơn nữa bởi vì hắn lo lắng đến cảm nhận của nàng cho nên hắn đã nói đem bức thư đó đốt rồi.
Cha mẹ của Cố Mỹ Mỹ đều là cán bộ, từ nhỏ thì nàng đã sinh hoạt trong tiếng vỗ tay cho nên bản thân nàng đã có tính tự cao tự đại .
Bùi Đông Lai cự tuyệt, đối với nàng mà nói đó không khác nào tiếng sét cả, trực tiếp làm tổn thương lòng tự ái của nàng nhưng đồng thời cũng khơi dậy tâm lý trả thù trong nàng, cũng bởi vì biết được Bùi Đông Lai đã hủy bức thư đi cho nên vì muốn thỏa mãn lòng hư vinh của bản thân cho nên ngay ngày hôm sau thì nàng cao điệu tuyên bố Bùi Đông Lai chủ động theo đuổi nàng nhưng đã bị nàng cự tuyệt, điều đó đã làm cho một năm qua Bùi Đông Lai trở thành đối tượng nhạo báng của rất nhiều học sinh.
Mà hiện giờ Bùi Đông Lai lại lấy ra bức thư năm đó ra, điều ấy khiến cho Cố Mỹ Mỹ cảm thấy có một bàn tay vô hình tát vào mặt mình.
Đem sự kiêu ngạo của nàng.
Đem lòng hư vinh của nàng.
Đạp thành từng mảnh nhỏ.
Nàng không trả lời câu hỏi của Trương Vân mà giống như là một một con lệ quỷ, oán độc nhìn chằm chằm vào Bùi Đông Lai , tựa hồ như muốn nuốt lấy mạng của Bùi Đông Lai vậy.
Mất thấy Cố Mỹ Mỹ không nỏi lời nào mà chỉ nhìn chằm chằm vào Bùi Đông Lai thì Trịnh Phi liền gầm hét lên :
- Mỹ Mỹ, điều đó không có khả năng. Em sẽ không có viết thư cho cái tên phế vật Bùi Đông Lai ấy, em hãy nói cho anh biết rằng đây không phải là sự thật ! Em hãy nói cho anh biết ! Em hãy nói cho anh biết !
Đối với Trinh Phi mà nói thì trong một năm qua thì hắn đã được các nam sinh trong trường bầu là người đã cưa đổ được hoa hậu giảng đường Cố Mỹ Mỹ, đây là chuyện hắn đắc ý nhất hơn nữa tất cả mọi người đều cho rằng thông qua chuyện này thì hắn đã đánh bại Bùi Đông Lai.
Mà hiện giờ thì Cố Mỹ Mỹ lại thừa nhận chính nàng đã từng viết thư tình cho Bùi Đông Lai.
Sự thật này làm cho hắn không thể chấp nhận được.
- Hắc, Trinh Phi, ngươi vẫn cho rằng ta theo đuổi Cố Mỹ Mỹ không thành công sao, từ nay về sau hoàn toàn thất bại sao ? Trong một năm qua, ngươi cùng Cố Mỹ Mỹ không ít lần hạ nhục ta, hiện tại ngươi đã biết rằng Cố Mỹ Mỹ chỉ là một đứa đàn bà hư hỏng thì trong lòng ngươi có phải là đang rất thoải mái không ?
Bên tai vang lên tiếng gầm hét của Trịnh Phi, trong đầu lại hiện ra hình ảnh bản thân mình nhiều lần bị Trịnh Phi và Cố Mỹ Mỹ làm nhục thì Bùi Đông Lai liền học lấy biểu tình lúc trước của hai người, cái gì của người cuối cùng thì vẫn là của người.
Thoải mái không ?
Phanh.
Chưa kịp trả lời thì hai mắt của Trịnh Phi đã tối sầm, đột nhiên ngã quỵ xuống, trực tiếp hôn mê bất tỉnh.
- Tiểu Phi.
Mẫu thân của Trịnh Phi là Lý Kim Hoa thấy Trịnh Phi đột nhiên ngã xuống thì sắc mặt liền sợ tới mức cuồng biến, vội vàng thét lên một tiếng chói tai rồi đỡ lấy Trịnh Phi.
Thấy một màn như vậy thì Cố Mỹ Mỹ cười lạnh nói:
- Bùi Đông Lai, Cố Mỹ Mỹ ta lúc trước đúng là chủ động viết thư cho ngươi! Nhưng, chẳng qua lúc đó là ta nhât thời hồ đồ, mắt bị mù, mà sự thật đã chính minh rằng lúc ấy ngươi cự tuyệt ta quả thật là may mắn nhất cho ta. Bởi vì, cho dù là bây giờ hay là sau này thì ngay cả tư cách xách giày cho ta thì ngươi cũng không có.
- Hố hố, ngươi thật là một người không biết xấu hổ a. Cố Mỹ Mỹ, ta cũng nói cho ngươi biết, lúc trước nếu ta biết ngươi là một người có tâm địa rắn rết thì ta cũng không có uyển chuyển cự tuyệt ngươi, nói cái gì mà học sinh chúng ta lấy bài vở là việc chính…. Ngược ta lúc đó ta sẽ đem ngươi ra đùa giỡn rồi sau đó đem người vứt đi giống như một đống rác rưởi vậy, dù sao thì tâm hồn của người cũng trái ngược so với thân thể của ngươi.
Đối mặt với lời phản kích ác độc của Cố Mỹ Mỹ thì Bùi Đông Lai cũng không có tức giận, chỉ hờ hững cười nói:
- Kỳ thật, ta cũng quên không nói cho ngươi biết, thật ra thì ta cũng không có lừa ngươi, bức thư kia thì ta đã đem đốt rồi, bức thư trong tay ta chỉ là giả thôi.
Giả sao ?
Giả sao ?
Bùi Đông Lai hời hợt nói ra hai chữ này giống như là ma pháp vậy, vang vọng cả hội trường, đều truyền vào trong tai của mỗi người.
Hơn một một ngàn người trong hội trường, ngoại trừ Bùi Vũ Phu và Tần Đông Tuyết ra thì toàn bộ những người khác đền trợn tròn mắt.
Đặc biết là Cố Mỹ Mỹ.
Đối với nàng mà nói thì nàng vì muốn thỏa mãn lòng hư vinh của mình cho nên đã bóp méo sự thật, đã nói Bùi Đông Lai thổ lộ đối với nàng nhưng đã bị nàng cự tuyệt, đây là một chuyện chột dạ nhất trong cuộc đời của nàng.
Bởi bì chột dạ cho nên kể từ khi Bùi Đông Lai giơ phong thư kia lên thì nàng giống như là bị giẫm phải đuổi, trực tiếp liền nổi giận, căn bản là nàng không nghĩ tới rằng Bùi Đông Lai chỉ đưa lên một phong thư giả.
Mà hiện giờ, Bùi Đông Lai lại nói cho nàng biết rằng bức thư đó là giả.
Phải.. là giả.
Bịch.
Cố Mỹ Mỹ cảm thấy lòng tự trọng của mình đã bị Bùi Đông Lai giẫm nát, hai mắt của nàng liền tối sầm, cũng giống như Trịnh Phi lúc trước, nàng liền trực tiếp ngã lăn ra đất.
Ra tay không theo quy tắc, vừa ra tay liền trí mạng.
Thấy một màn như vậy thì trên mặt Bùi Đông Lai cũng không hiện lên vẻ nhân từ nào, nếu có thì cũng đó chính là vẻ lạnh nhạt.
Bởi vì.
Người thiếu niên đó đi ra từ trong núi, có thể chịu đựng được người khác hãm hại, có thể chịu đừng được người khác châm chọc, thâm chí có thể chịu đừng được khi bản thân bị người khác giẫm đạp lên lòng tự tôn của mình.
Nhưng mà.
Hắn tuyệt đối không cho phép bất cứ kẻ nào xúc phạm đến qua tử, người mà đã nuôi hắn lớn khôn.
SR các đồng chí, vì sự cố kỹ thuật nên giờ mới có ch được, sẽ trả các ch còn nợ trong thời gian sớm nhất
Mọi người vào vào đây tham gia dịch để truyện ra nhanh hơn nào
Quyển 1: Nhân họa đắc phúc, bước lên con đường cường giả.
Chương 22 : Lấy tiền đập người, lấy quyền ép người
Dịch giả: Goncopius
Biên Dịch: Goncopius
Nguồn: 4vn.eu
Biến đổi bất ngờ, thật không thể tưởng tượng được.
Nếu muốn dùng một câu để hình dung sự việc lúc nãy thì những lời này là thích hợp nhất.
Không ai nghĩ đến người chủ động biểu lộ bị cự tuyệt lại là Cố Mỹ Mỹ mà là không phải Bùi Đông Lai, càng không ai nghĩ đến việc Bùi Đông Lai cầm ra bức thư tình lúc trước Cố Mỹ Mỹ viết cho hắn, mà bức thư ấy lại là giả.
Tàn nhẫn.
Quá độc ác!
Nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Bùi Đông Lai thì không ít người liền xuất ra một cái ý niệm trong đầu, nhìn ánh mắt của Bùi Đông Lai thì mọi người lại không kìm lòng được mà hiện lên cảm giác kính sợ.
Trong lúc nhất thời, trong lễ đường lại trở nên yên tĩnh, chỉ có Lý Kim Hoa cùng với Trương Vân không ngừng lung lây thân thể của Trịnh Phi và Cố Mỹ Mỹ, gọi tên của hai người, cố gắng đánh thức hai người tỉnh dậy.
Trong lúc các nàng mở miệng kêu thì Trịnh Phi và Cố Mỹ Mỹ liền lần lượt mở mắt, sắc mặt trở nên tái nhợt, cũng không tìm được một chút cảm giác ưu tú nào.
- Con trai, không có việc gì rồi, con không cần phải sợ, có mẹ ở đây.
Mắt thấy Trịnh Phi tỉnh lại thì Lý Kim Hoa nhẹ nhàng thở ra rồi an ủi hai câu, sau đó vẻ mặt liền trở nên phẫn nộ, nghiến răng nghiến lợi nói:
- Mẹ sẽ không để tên hai lúa đó sống yên đâu.
Nghe được lời nói của Lý Kim Hoa thì Vương Hồng đứng ở phía trên đài chủ tịch liền tỉnh mộng, trong lòng chợt động, đột nhiên sắc mặt trở nên nghiêm nghị, lớn tiếng quát:
- Bùi Đông Lai, ngươi còn nhỏ tuổi như thế nhưng tâm địa lại quá độc ác.
Nói đến đây, Vương Hồng liền nhìn thoáng qua phó hiệ trưởng đang ngồi bên cạnh, gằn ra từng chữ một:
- Chu hiệu trưởng, vì giữ gìn danh dự cho trường học nên tôi đề nghị đuổi Bùi Đông Lai ra khỏi trường, nếu như hắn còn học ở trong trường thì đó quả là sự mất mặt cho toàn thể trường học của chúng ta.
Ân.
Ngạc nhiên khi nghe lời nói của Vương Hồng, hầu như là toàn bộ học sinh và phụ huynh của bọn họ đều ngây người ra.
Tuy rằng bọn họ cảm thấy của Bùi Đông Lai có chút độc ác nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, chuyện này người sai là Cố Mỹ Mỹ chứ không phải là Bùi Đông Lai.
Dưới tình hình như thế mà Vương Hồng lại muốn đề nghị khai trừ Bùi Đông Lai, thật sự là không có đạo lý nữa rồi.
- Vương lão sư, người có ý tứ gì ?
Nguyên bản trong lòng đã bất mãn với Vương Hồng nên khi nghe Vương Hồng nói lên lời như vậy thì không đợi Chu hiệu trưởng làm ra quyết định thì Tần Đông Tuyết đã đứng lên, vẻ mặt tức giận nói:
- Cái gì gọi là giữ gìn danh dự cho trường học? Cái gì gọi là Bùi Đông Lai làm mất mặt trường học của chúng ta ?
- Đúng a, tuy rằng Bùi Đông Lai có làm quá nhưng mà người sai cũng không phải là hắn, vì sao phải khai trừ hắn ?
- Đúng vậy, làm như vậy là không công bằng.
Lời nói của Tần Đông Tuyết giống như là tiếng lòng của mọi người, ở đám bọn hắn xem ra, nếu khai trừ thì phải khai trừ Cố Mỹ Mỹ mới đúng.
Đối mặt với sự chất vấn của Tần Đông Tuyết, đối mặt với sự phản đối của mọi người, vẻ mặt của Vương Hồng liền trở nên tái mét, mà Chu hiệu trưởng ngồi bên cạnh thì lại cau mày.
- Vương lão sư, ta thừa nhận là hành động vừa rồi của Bùi Đông Lai có chút quá đáng, hoàn toàn không có nghĩ đến cảm nhận của Trịnh Phi, Cố Mỹ Mỹ, thậm chí cảm nhận của bà, nhưng mà bà có nghĩ tới trong vòng một năm qua, Bùi Đông Lai đã chịu lấy bao nhiêu ủy khuất không ?
Mắt thấy Vương Hồng không nói tiếng nào, thì Tần Đông Tuyết lại trở nên kích động, giọng nói cũng to lên:
- Ngươi không có nghĩ qua! Tuy rằng Bùi Đông Lai cự tuyệt Cố Mỹ Mỹ nhưng mà hắn lại uyển chuyển cự tuyệt, hơn nữa vì lo lắng cảm nhận của Cố Mỹ Mỹ nên đã tiêu hủy đi bức thư tình ấy. Nhưng Cố Mỹ Mỹ lại vì mặt mũi của mình mà đã chửi bởi Bùi Đông Lai, còn nhiều lần châm chọc Bùi Đông Lai, thậm chí mọi người trong trường học bởi vì chuyện này mà đã nhạo báng, khinh thường Bùi Đông Lai.
- Khi đó, các ngươi có từng thấy Bùi Đông Lai có làm ra hành động quá khích gì không ? Ai đã từng thấy chưa ?
Tần Đông Tuyết nói tới đây thì giọng nói liền trở nên lạnh xuống, ánh mắt giống như lưỡi dao nhìn xung quanh bốn phía.
Những người từng trào phúng kêu Bùi Đông Lai là thứ cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga khi chạm vào ánh mắt lạnh lùng của Tần Đông Tuyết thì liền xấu hổ, liền cúi đầu xuống.
- Hắc, trong vòng một năm qua tuy rằng Bùi Đông Lai bị Cố Mỹ Mỹ và Trịnh Phi châm chọc nhưng hắn cũng chưa từng chửi bậy lại một câu, hiện giờ vì bị các ngươi ép đến chân tường, vì mặt mũi của phụ thân mình mà phản kích, trong mắt của ta thì đó không phải là việc gì sai trái cả. Trường học không có bất cứ lý do gì để khai trừ hắn, nếu có thì cũng cần phải khai trừ Cố Mỹ Mỹ.
Mất thấy không ai mở miệng thì Tần Đông Tuyết lại nói tiếp, giọng nói không đủ lớn nhưng cũng đủ để cho mọi người nghe được.
- Ngươi là cái thứ gì đó? Ngươi câm miệng lại cho ta.
Mắt thấy toàn trường lâm vào cảnh yên lặng như chết thì Lý Kim Hoa liền nổi giận, nàng quay đầu lại, trợn tròn mắt, hung tợn cắt đứt lời nói của Tần Đông Tuyết.
Đối mặt với vẻ mặt hung tợn của Lý Kim Hoa thì Tần Đông Tuyết cũng không cảm thấy sợ hãi chút lại, ngược lại, khóe miệng của nàng lại nở ra nụ cười trào phúng.
Nhưng mà.
Không đợi Tần Đông Tuyết mở miệng lần nữa, Lý Kim Hoa liền quay đầu lại, đem ánh mắt nhìn về phía Chu hiệu trưởng, cười lạnh nói:
- Chu hiệu trưởng phải không? Nói vậy thì chắc ông cũng biết, hằng năm cha của tiểu Phi đều tài trợ tiền cho trường học của các ông. Hôm nay, ta cũng nói rõ ra, nếu không khai trừ tên hai lúa kia thì cha của tiểu Phi sẽ không đóng góp một xu nào vào Trầm Thành Nhất Trung này nữa.
Rầm.
Lý Kim Hoa vừa nói xong thì cả hội trường đang im lặng bỗng trở nên xôn xao lên.
- Ngươi dựa vào cái gì mà bắt Chu hiệu trưởng khai trừ Bùi Đông Lai ?
- Hay là, mẹ nó, ngươi ỷ ngươi có những đồng tiền dơ bẩn mà cảm thấy giỏi lắm hay sao ?
- Trầm Thành Nhất Trung cũng không phải là của ông nội ngươi để lại, ngươi muốn làm cái thì làm cái đó à.
Đối mặt với thái độ ngưu bức của Lý Kim Hoa thì tất cả mọi người đều phẫn nộ, nhất thời đều phản đối mà sắc mặt của Chu hiệu trưởng lại trở nên khó coi.
Trên thực tế vừa rồi Vương Hồng nói muốn khai trừ Bùi Đông Lai thì hắn cũng đã rõ được ý tứ của Vương Hồng : “ Nếu không khai trừ Bùi Đông Lai thì Trịnh Phi và Cố Mỹ Mỹ sẽ khó tiếp tục mà học ở trường nữa, mà vô luận là Cố Mỹ Mỹ hay Trịnh Phi đều quan trọng hơn so với Bùi Đông Lai”
Mặc dù hiểu được ý tứ của Vương Hồng nhưng mà nếu như Chu hiệu trưởng làm ra quyết định như thế thì sẽ khiến cho mọi người bất mãn, cho nên hắn cũng không tỏ ra thái độ của mình.
Thật sự là nhà giàu mới nổi mà.
Chu hiệu trưởng không có hé răng, mà ở trong lòng thầm mắng một câu, ở hắn xem ra nếu bây giờ Lý Kim Hoa không mở miệng nói ra thì đợi sau khi tan họp thì hắn sẽ đuổi Bùi Đông Lai, nhưng mà giờ này Lý Kim Hoa lại đứng ra dùng tiền đập người, giọng nói vô cùng bá đạo đã khiên cho không ít người bất mãn, Chu hiệu trưởng thấy vậy thì làm sao còn dám tỏ rõ thái độ nữa ?
- Lý tỷ, không cần phải nói, ta cho rằng trường học như Trầm Thành Nhất Trung này thì căn bản không phù hợp với hai đứa nhỏ, so với Trầm Thành Nhất Trung thì còn có nhiều trường học tốt hơn mà.
Chu hiệu trưởng chưa tỏ ra thái độ thì Trương Vân liền mở miệng nói, nàng biết rõ Cố Mỹ Mỹ sẽ không có cách nào mà tiếp tục học ở Trầm Thành Nhất Trung nữa, nên tính toán chuyển trường cho Cố Mỹ Mỹ.
- Chu hiệu trưởng!
Nghe được Trương Vân nói như vậy thì Vương Hồng liền trở nên nóng nảy, nàng vốn tính toán muốn thông qua lần gia trưởng hội hôm nay để hạ nhục cha con Bùi Vũ Phu nhưng mà mọi chuyện đã trở nên như bây giờ, một trăm ngàn kia trôi kia liền trôi theo dòng nước, mà Cố Mỹ Mỹ lại muốn chuyển trường nữa.
- Đi thì đi đi, ngươi tưởng con gái ngươi là thánh Maria Ozawa hay là Sarah Aori sao ?
- Đúng vậy, cùng học với con gái của ngươi thì quả thật là ném đi mặt mũi của chúng ta a.
Cũng giống với Lý Kim Hoa lúc trước, Trương Vân vừa nói ra thì mọi người đều bất mãn.
Bên tai vang lên giọng nói trào phúng của mọi người , dù cho Trương Vân có tâm lý tốt đến mấy cũng trở nên tức giận, sau đó nàng nhìn chằm chằm vào Chu hiệu trưởng, gằn từng tiếng, nói:
- Trầm Thành Nhất Trung được xưng là trường trung học tốt nhất tỉnh, thế nhưng nếu để Quách cục trưởng biết được bầu không khí ở nơi này thì chỉ sợ sẽ làm cho hắn thất vọng a.
Đối với người bình thường mà nói thì có thể không hiểu lời nói của Trương Vân nhưng mà Chu hiệu trưởng lại hiểu được, Trương Vân muốn cảnh cáo hắn : “ Nếu như ngươi không khai trừ Bùi Đông Lai thì ngươi cũng đừng mong làm hiệu trưởng nữa”
Uy hiếp.
Uy hiếp trắng trợn.
Nếu như lúc trước nói Lý Kim Hoa là lấy tiền đập người thì bây giờ Trương Vân chính là lấy quyền ép người.
Thân phận phụ thân của Cố Mỹ Mỹ thì Chu hiệu trưởng biết rõ ràng, phụ thân của Cố Mỹ Mỹ tuy rằng chỉ là cán bộ cấp xử ( ai biết chỗ này giải thích hộ mình ) nhưng mà lại là nắm công việc quan trọng, hơn nữa sau này sẽ được thăng chức lên cán bộ cấp sảnh, dưới tình như thế thì nếu Trương Vân muốn lấy mũ ô sa trên đầu hắn xuống thì quả thật việc này cũng không quá khó.
Hô! Hô!
Trong lúc nhất thời, hơi thở của Chu hiệu trưởng liền trở nên dồn dập, hắn cố gắng khống chế tâm tình một phen, trầm ngâm vài giây đồng hồ rồi chậm rãi mở miệng nói:
- Mặc dù lúc nãy Bùi Đông Lai đồng học chiếm được lý lẽ nhưng mà hắn là học sinh lại gào rống, kêu to đối với Vương lão sư, thậm chí hắn còn tiến hành công kích, vu tội cho Vương lão sư nữa, lấy thân phận là phó hiệu trưởng của Trầm Thành Nhất Trung, ta tuyên bố khai trừ Bùi Đông Lai ra khỏi trường.
Đuổi ra khỏi trường sao?
Nghe được lời nói của Chu hiệu trưởng thì toàn bộ mọi người đều há hốc mồm.
- Hiệu trưởng, việc này không công bằng.
Tần Đông Tuyết liền mở miệng nói, giọng nói vô cùng phẫn nộ.
Lời nói của Tần Đông Tuyết đã kéo mọi người từ trong khiếp sợ trở về sự thật, mặc dù bọn hắn không có hé rằng nhưng mà bọn hắn cũng có cái nhìn giống với Tần Đông Tuyết.
Đối mặt với sự phản bác của Tần Đông Tuyết thì Chu hiệu trưởng lại tỏ ra thờ ơ.
Lý Kim Hoa và Trương Vân thấy thể thì dều cười lạnh nhìn vào Bùi Đông Lai, vẻ mặt kia giống như đang nói : “Hai lúa, muốn đấu với bọn ta sao, ngươi muốn chết rồi”
- Bùi Đông Lai, ngươi hãy mang cha của ngươi rời khỏi nơi này, chúng ta cần phải tiếp tục gia trưởng hội.
Vương Hồng nhìn ra được Chu hiệu trưởng đã hạ quyết tâm thì lập tức cười lạnh nói.
Bá!
Vương Hồng vừa thốt ra thì tât cả mọi người đều không hẹn mà đem ánh mắt quăng về phía Bùi Đông Lai.
Bên tai vang lên lời nói của Vương Hồng, lại nhìn thấy bộ dáng của Trương Vân cũng với Lý Kim Hoa thì Bùi Đông Lai chỉ cảm thấy một cỗ tức giận đang lan tràn trong người của hắn, đôi mắt của hắn đỏ lên, nắm chặt hai nắm đấm, bởi vì dùng quá sức cho nên móng tay đã đâm rách da thịt, vết máu tươi đã làm đỏ bừng bàn tay của hắn.
Ngay sau đó.
Tại lúc mọi người đang chăm chú tập trung thì Bùi Vũ Phu thân mang một bộ đồ giá rẻ liền chậm rãi đứng dậy, lấy tay che kín vết thương của Bùi Đông Lai rồi nhẹ nhẹ vỗ vào bả vai của hắn.
Cảm nhận được sự quan tâm của Bùi Vũ Phu thì Bùi Đông Lai dần dần buông lỏng nắm tay ra, cười khổ nói:
- Qua tử, là do ta quá lỗ mãng.
- Không lỗ mãng.
Bùi Vũ Phu cười ngây ngô rồi lắc lắc đầu.
Dát chi.
Bùi Vũ Phu vừa nói xong thì trong hội trường liền vang lên một tiếng, cổng của hội trường đã bị người đẩy ra, một đạo thân ảnh liền xuất hiện trong tầm mắt của mọi người.
Nạp Lan Trường Sinh.
Mọi người vào vào đây tham gia dịch để truyện ra nhanh hơn nào
Mọi người vào vào đây luận đàm nào, gạch đá càng nhiều, tốc độ truyện càng ra nhanh
Last edited by Goncopius; 04-08-2012 at 03:51 PM.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Goncopius
Quyển 1: Nhân họa đắc phúc, bước lên con đường cường giả.
Chương 23 : Cơ hội chi có một.
Dịch giả: Master Thief
Biên Dịch: Goncopius
Nguồn: 4vn.eu
Cũng giống như tối hôm qua, Nạp Lan Trường Sinh thân mang theo một bộ cổ trang, tay phải cầm tẩu thuốc tay trái xoay 2 viên ngọc châu, toàn thân tản ra một khí tức nho nhã.
Đi theo Nạp Lan Trường Sinh phía sau là một người thanh niên mặt âu phục, dáng người cực kỳ anh tuấn.
Hắn là Nạp Lan Trường Sinh cận vệ, ngoại hiệu là “ A Cửu”, trừ bỏ lúc ngủ thì lúc nào cũng như hình với bóng với Nạp Lan Trường Sinh.
Hai người đột nhiên xuất hiện, liền dẫn đến sự thu hút của mọi người.
Trong hội trường, trừ bỏ Bùi Vũ Phu vẻ mặt bình tĩnh, còn lại mọi người điều mang theo vẻ mặt kinh ngạc!
- Hai cái thằng ăn mặc quái đản này là ai?
Trong lúc nhất thời, cơ hồ mọi người đều tự hỏi như vậy, nhất thời tạm quên đi chuyện tình của Bùi Đông Lai.
- Làm sao Nạp Lan Trường Sinh lại tới nơi này?
Tần Đông Tuyết cũng kinh ngạc bội phần, bất quá... nàng kinh ngạc bởi vì Nạp Lan Trường Sinh cùng A Cửu xuất hiện ở nơi này.
Theo bản năng.
Tần Đông Tuyết nhớ lại tối hôm qua Miêu lão gia hiền lành sửa lại áo cho Bùi Đông Lai.
Trong đầu dần hiện ra cảnh này, bây giờ lại nhìn Nạp Lan Trường Sinh, Tần Đông Tuyết mơ hồ đoán được cái gì đó, tức giận trong lòng dần dần tiêu tán, ngạc nhiên liếc nhìn cha con Bùi Đông Lai.
- Xin hỏi, ngươi là phụ huynh của học sinh nào?"
Ngay tại toàn trường bởi vì sự xuất hiện Nạp Lan Trường Sinh cùng A Cửu mà lâm vào trạng thái kinh ngạc, Vương Hồng là người thứ nhất mở miệng hỏi, nàng tuy rằng hận không thể làm thịt 2 cha con nhà họ Bùi, nhưng là... Nạp Lan Trường Sinh cùng A Cửu xuất hiện một cách kỳ quái, trước hết thì nàng vội lên tiếng hỏi mục đích đến đây của hai người này.
Nạp Lan Trường Sinh dường như cố tình liếc sang nhìn phụ tử Bùi Đông Lai hai người một cái, sau đó liền thu hồi ánh mắt xoay người bước lên chỗ ngồi của đài chủ tịch.
Ân?
Người kia muốn làm gì?
Thấy một màn như vậy, ngoại trừ Bùi Vũ Phu đã mơ hồ đoán được ý đồ của Nạp Lan Trường Sinh thì toàn bộ mọi người trong hội trường đều ngẩn ngơ.
Cả hội trường lại lâm vào tình thế im lặng, im lặng đến nổi có thể nghe được tiếng bước chân của Nạp Lan Trường Sinh.
- Xin hỏi, ông là ai?
Vừa lúc Nạp Lan Trường Sinh cùng A Cửu đi qua được hội trường thì Vương Hồng lại mở miệng lần nữa , ngữ khí mơ hồ có chút tức giận.
Nạp Lan Trường Sinh vẫn không có trả lời.
- Hắn là ai vậy a?
- Không biết a, bất quá nhìn có vẻ ngưu bức.
- Thực là thần bí, cũng không biết là hắn muốn gì đây ?
...
Nạp Lan Trường Sinh liên tiếp im lặng, nhất thời làm được không ít người bắt đầu xì xầm, trong đó đại bộ phận đều là học sinh.
Mắt thấy hội trường trở nên có chút hỗn loạn, các học sinh đều nhìn Nạp Lan Trường Sinh nghị luận sôi nổi, sắc mặt Vương Hồng trầm xuống, ngữ khí không khách khí nữa:
- Chúng ta bây giờ đang họp phụ huynh cấp 3, nếu ngươi không phải phụ huynh học sinh thì xin mời đi xuống.
- Cút.
Bên tai vang lên chữ này, liền nhìn thấy A Cửu thân mang âu phục ánh mắt lạnh như băng hướng về phía mình.
Đột nhiên nhận thấy được ánh mắt của A Cửu thì Vương Hồng chỉ cảm giác dược bản thân như bị một con mãng xà chăm chú theo dõi, từ đầu đến chân nổi cả da gà, lông tay lông chân, lông l..cả người nổi lên hết!
DG: ( NB : Đạch, chú được đó, cứ tiếp tục phát huy )
Nhận thấy A Cửu nổi lên sát ý, Nạp Lan Trường Sinh liếc nhìn một cái, ý bảo A Cửu an tâm một chút chớ vội nóng nảy.
Hành động của Nạp Lan Trường Sinh làm cho sát ý trên người A Cửu nhất thời tiêu tán, mà Nạp Lan Trường Sinh tiếp tục đi tới, một bên sắc mặt bình tĩnh nhìn Vương Hồng, nói :
- Mới vừa rồi là ai muốn khai trừ Đông Lai?
Là ai muốn khai trừ Đông Lai?
Ngạc nhiên nghe Nạp Lan Trường Sinh lên tiếng, ngoại trừ Bùi Vũ Phu, mặc dù là Tần Đông Tuyết mơ hồ đoán được chút gì đó còn lại... những người khác, thì là hoàn toàn trợn tròn mắt!
Không ai ngờ rằng một người ăn mặc quái đản như Nạp Lan Trường Sinh lại đột nhiên xuất hiện, nãy giờ không lên tiếng, vừa lên tiếng thì câu đâu tiên chính là nhắc đến chuyện tình của Bùi Đông Lai.
Hắn và Bùi Đông Lai có quen biết với nhau sao ?
Trong lúc nhất thời, học sinh cùng phụ huynh mắt không ngừng nhìn qua Nạp Lan Trường Sinh rồi lại nhìn Bùi Đông Lai, Bùi Vũ Phu, kết quả... Bọn hắn đều cảm thấy được, vô luận nhìn thế nào Nạp Lan Trường Sinh cùng Bùi Vũ Phu, Bùi Đông Lai đâu có gì giống nhau?
Bên tai quanh quẩn tiếng nói của Nạp Lan Trường Sinh, nhìn thấy biểu tình của đám học sinh cùng các phụ huynh, lần đầu tiên cùng Nạp Lan Trường Sinh gặp mặt, Bùi Đông Lai cũng không biết Nạp Lan Trường Sinh ở đây vì cái gì.
Trên đài chủ tịch, Vương Hồng dường như còn chưa hồi phục lại sự kinh ngạc, sắc mặt có chút trở nên trắng bệch, không có hé răng, mà Chu hiệu trưởng đám người bị Nạp Lan Trường Sinh làm cho đầu óc choáng váng, lấm lét nhìn Nạp Lan Trường Sinh, thấy hắn có khí độ bất phàm, cũng không dám lên tiếng.
Đến nỗi... mẫu thân của Cố Mỹ Mỹ là Trương Vân, nàng thân là người ở thị ủy , chồng nàng lại có chút thực quyền, gặp qua không ít ông lớn, nhìn sơ một cái liền biết Nạp Lan Trường Sinh không đơn giản, hơn nữa... Nàng cùng chồng của nàng đều nghiên cứu đối với đồ cổ, nàng nhìn ra được 2 viên ngọc châu trong tay của Nạp Lan Trường Sinh, thậm chí cái tẩu kia đều là vật vô giá.
Bởi thế, nàng càng thêm khẳng định Nạp Lan Trường Sinh có thân phận không đơn giản, nàng liền lựa chọn trầm mặc, yên lặng theo dõi kỳ biến.
Mẹ của Trình Phi, Lý Kim Hoa tuy rằng bởi vì Trịnh Kim Sơn mấy năm nay làm giàu, từ quê mùa lên phu nhân, cho nên không nhìn ra ngọc châu cùng cái tẩu vô giá trong tay của Nạp Lan Trường Sinh, càng không nhìn ra được khí chất nho nhã không giống với người thường của Nạp Lan Trường Sinh.
Ở dưới tình huống thế này, Nạp Lan Trường Sinh mở miệng liền dùng một giọng điệu chất vấn chuyện tình của Bùi Đông Lai, Lý Kim hoa rất không thích liền trừng mắt nhìn Nạp Lan Trường Sinh, nói :
- Ngươi ai a? Khai trừ tên hai lúa kia thì cùng ngươi có quan hệ gì sao ?
- Ta cho các ngươi một cơ hội, lúc nãy là ai muốn khai trừ Bùi Đông Lai thì bước ra nhận sai, chuyện này coi như xong ở đây.
Nạp Lan Trường Sinh giống như đem Lý Kim hoa trở thành không khí, ánh mắt của hắn vẫn bình thản nhìn về phía trên đài chủ tịch, chậm rãi mở miệng, thanh âm không lớn, lại đủ để cho mỗi người nghe được:
- Nhớ kỹ, cơ hội chỉ có một lần!
- Con bà nó, người này là ai ? Khẩu khi còn lớn hơn cái bà già kia ?
Nạp Lan Trường Sinh giống như là cầm bom ném vào bên trong hội trường, nguyên bản cả hội trường vốn im lặng bây giờ bỗng chốc liền vỡ òa!
- Ngươi cho rằng ngươi là ông nội của ta sao?
Bởi vì Trịnh Kim Sơn ở Trầm thành là đại phú hào cho nên mấy năm qua Lý Kim hoa quả thật chưa sợ ai bao giờ, lúc này nghe được Nạp Lan Trường Sinh 'Khẩu xuất cuồng ngôn', nàng liền trực tiếp nổi giận:
- Nhận sai? Còn cơ hội chỉ có một lần? Ngươi nói cái gì vậy? Ta nói với ngươi, ta mặc kệ ngươi là từ nơi nào chui ra, bây giờ cút đi ra ngoài cho ta, nếu không tự nhận lấy hậu quả.
- Ngươi muốn chết!
Mặc dù lúc nãy Nạp Lan Trường Sinh dùng ánh mắt bảo A Cửu an tâm một chút chớ vội nóng nảy, nhưng là... Nghe được Lý Kim Hoa không biết trời cao đất dầy nhục mạ Nạp Lan Trường Sinh thì nhất thời A Cửu liền nổi giận!
“ Vèo “
Một tiếng hét to đi qua, A Cửu liền nhún lên , cả người hóa thành một đạo hắc ảnh, thẳng đến Lý Kim Hoa, giống như là muốn lấy máu của Lý Kim Hoa trong vòng năm bước.
- A Cửu!
Nạp Lan Trường Sinh nhíu mày quát một tiếng.
“ Hô”
Đột nhiên nghe được Nạp Lan Trường Sinh hét to, A Cửu chỉ còn cách Lý Kim Hoa một thước thì liền dừng lại, bất quá... ánh mắt nhìn Lý Kim Hoa như xác chết, ý nói: “Con đàn bà ngu ngốc, còn dám mở miệng, bố làm thịt ngay!”
Lý Kim Hoa dường như đã bị hành động của A Cửu làm cho sợ tới mức choáng vàn, mở to hai mắt nhìn trừng trừng, sắc mặt trở nên trắng bệch, thở hổn hển không dám lên tiếng.
Không riêng gì nàng, đại bộ phận mọi người đều bị A Cửu làm cho mất hồn, cả hội trường liền lặng ngắt như lờ.
“ Dát chi”
Ngay sau đó, cửa hội trường lại bị người đẩy ra, hai đạo thân ảnh xuất hiện ở cửa.
Dẫn đầu chính là thành người phụ trách Nạp Lan gia ở Trầm Thành, Nạp Lan Ngũ Khải.
Đi theo phía sau Nạp Lan Ngũ Khải chính là Trịnh Kim Sơn!
Dưới ánh đèn, sắc mặt Trịnh Kim Sơn trắng bệch không nói nên lời, hai hàm răng đập vào nhau, hai cái đùi không ngừng run lên giống như chỉ cần đụng nhẹ là hắn liền chổng cẳng lên trời.
PS: Tối còn thêm 1ch
Mọi người vào vào đây tham gia dịch để truyện ra nhanh hơn nào
Mọi người vào vào đây luận đàm nào, gạch đá càng nhiều, tốc độ truyện càng ra nhanh
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Goncopius
Quyển 1: Nhân họa đắc phúc, bước lên con đường cường giả.
Chương 24 : Không ngưu bài sao?
Dịch giả: Goncopius
Biên Dịch: Goncopius
Nguồn: 4vn.eu
Trịnh Kim Sơn?
Vô luận là lãnh đạo trong trường học hay là phụ huynh của các học sinh thì bọn hắn đều có thể nhận ra Trịnh Kim Sơn.
Tất cả chuyện này là bởi vì hằng năm Trịnh Kim Sơn đều quyên góp cho Trầm Thành Nhất Trung không ít tiền, ở Trầm Thành Nhất Trung này thì nở mặt nở mày không biết bao nhiều lần, còn lấy thân phận đặc biệt để tham gia gia trưởng hội nữa, được cho là một trong những danh nhân của Trầm Thành Nhất Trung.
Ở trong trí nhớ của bọn hắn thì lần trước Trịnh Kim Sơn đi đến Trầm Thành Nhất Trung bằng chiếc Bentley, không ít lãnh đạo của trường đều chạy ra đón, quả thật là đã đưa hắn lên làm ông nội vô cùng ngưu bức.
Mà hiện giờ, Trịnh Kim Sơn lại giống như một con chó Nhật, vẻ mặt hoảng sợ đứng phía sau Nạp Lan Ngũ Khải.
Ngoại trừ Bùi Vũ Phu và Tần Đông Tuyết ra thì tất cả mọi người trong hội trường bao gồm cả Bùi Đông Lai, tất cả đều ngây dại, một cỗ khiếp sợ không thể dùng lời nói để diễn tả tràn đầy trong lòng của bọn họ.
Trong đó, kể cả Lý Kim Hoa cùng với Trịnh Phi đều mờ mịt.
Thân là người thân của Trịnh Kim Sơn, bọn hắn đều rõ hơn so với bất kỳ kẻ nào, bọn hắn đều biết rõ địa vị của Trịnh Kim Sơn trong Trầm Thành này. Tài sản của Trịnh Kim Sơn có hơn mười con số, quan hệ thì không ít, của cả trải rộng trên khắp ba tỉnh Đông Bắc được mọi người trong thương giới xưng là nhân vật có thể hô phong hoán vũ.
Tục ngữ có câu : “một người đắc đạo, gà chó thăng thiên”.
Bởi vì Trịnh Kim Sơn ngưu bài cho nên danh khí của Trịnh Phi ở Trầm Thành cũng không nhỏ, đồng thời hắn cũng là một nhân vật có thể làm rung chuyển trời đất trong Trầm Thành Nhất Trung này.
Có thể nói một cách không khoa trương thì ở trong lòng của Lý Kim Hoa và Trịnh Phi thì Trịnh Kim Sơn chính là người có thần thông quảng đại ở Trầm Thành này, không có Trịnh Kim Sơn không thể giải quyết được chuyện tình gì.
Mà hiện giờ, vẻ mặt của Trịnh Kim Sơn lại hoảng sợ, bất an đứng sau lưng Nạp Lan Ngũ Khải, điều này có thể khiến cho bọn hắn không rung động sao ?
- Cút qua một bên.
Đối mặt với biểu tình của mọi người trong hội trường thì sắc mặt của Nạp Lan Ngũ Khải vô cùng khó coi, lớn tiếng quát lên.
Nguyên bản là bởi vì hai năm qua Trịnh Kim Sơn cho hắn rất nhiều lợi ích nào là tiền, nữ nhân hơn nữa biểu hiện của hắn cũng rất xuất sắc. Bản thân hắn cũng có quan hệ tốt với Trịnh Kim Sơn, thậm chí là tối hôm qua hắn cũng đem Trịnh Kim Sơn giới thiệu cho Nạp Lan Trường Sinh.
Mà giờ phút này, Nạp Lan Ngũ Khải lại hận không thể đâm một đao vào người Trịnh Kim Sơn.
Tất cả chuyện này là bởi vì hai cha con của Bùi Đông Lai và Bùi Vũ Phu.
Bởi vì Miêu lão gia tử nể mặt Bùi Vũ Phu, đáp ứng đi Đại Liên để chữa bệnh cho Nạp Lan lão gia tử cho nên Nạp Lan Trường Sinh đã cố gắng cảm ơn, hắn tình toán thực hiện lời ước định năm đó với Bùi Vũ Phu.
Mà cái ước định đó lại liên quan đến Bùi Đông Lai, nói chính xác hơn thì Bùi Đông Lai chính là diễn viên chính trong ước định đó.
Dưới tình hình như vậy thì sáng sớm hôm nay Nạp Lan Trường Sinh liền đi tới Trầm Thành Nhất Trung, muốn nhìn qua Bùi Đông Lai một chút, xem thử rốt cục Bùi Đông Lai là một người như thế nào.
Trừ việc đó ra thì hắn muốn tiếp cận Bùi Vũ Phu cùng Miêu lão gia tử, để đảm bảo Miêu lão gia tử chắc chắn sẽ không lừa gạt hắn.
Vào lúc hơn 7h, Nạp Lan Trường Sinh dẫn người tiến vào trường học thì thấy được hai cha con Bùi Vũ Phu cũng đi vào trường.
Lúc ấy, Nạp Lan Trường Sinh có ý định là muốn bước đến chào hỏi nhưng bởi vì sự tình năm đó mà trong lòng hắn còn có chút áy náy, cho nên đã do dự.
Ngay khi lúc Nạp Lan Trường Sinh đang do dự thì hắn thấy được được Lý Kim Hoa thóa mạ cha con Bùi Vũ Phu.
Phát hiện này đã làm cho Nạp Lan Ngũ Khải và Nạp Lan Trường Sinh đều ngây dại.
Bởi vì.
Bon hắn biết rằng, ba chữ Bùi Vũ Phu kia thì ở vào lúc hai mươi năm trước thì đại biểu cho cái gì ở TQ.
Bùi Vũ Phu không có ra tay thì điều đó đã nằm trong suy nghĩ của Nạp Lan Trường Sinh, hơn nữa từ trong miệng của Nạp Lan Ngũ Khải cho nên hắn cũng biết được Bùi Đông Lai. Lúc này đây thấy người mở miệng chửi lộn là Lý Kim Hoa chính là lão bà của Trịnh Kim Sơn thì trong lòng hắn chợt động, lập tức phân phó Nạp Lan Ngũ Khải trước hết là gọi điện cho Trịnh Kim Sơn.
Sau khi Trịnh Kim Sơn nhân được thì hắn nghĩ rằng biểu hiện trong vòng hai năm này của mình, hơn nữa quan hệ của mình cùng với Nạp Lan Ngũ Khải cũng rất tốt cho nên hắn liền không nói hai lời, lập tức bỏ đi em cavơ mà hắn mới bỏ ra hơn hai mươi vạn HK, tung tăng liền chạy tới Trầm Thành Nhất Trung.
Kết quả, khi Trịnh Kim Sơn vừa mới đến thì đã bị Nạp Lan Ngũ Khải cấp cho một cái bạt tai.
Lúc ấy, Trịnh Kim Sơn mơ hồ đoán được điều gì, sau đó từ trong miệng của Nạp Lan Ngũ Khải thì hắn biết được chuyện tình của lão bà của mình cùng với nhi tử mình đối với hai cha con Bùi Vũ Phu.
Một khắc này, Trịnh Kim Sơn chỉ cảm thấy bản thân mình rơi đang rơi từ trên thiên đường xuống địa ngục.
Lúc này nghe được Nạp Lan Ngũ Khải gầm lên thì Trịnh Kim Sơn sợ tới mức cả người run lên, một giọt mồ hôi lạnh từ trên trán rơi xuống, hắn không dám đi xem Nạp Lan Trường Sinh mà là thở gấp đi đến phía trên đài chủ tịch.
Một bước, hai bước, ba bước…
Nhìn vào đám người đông đen cùng với con đường đi lên thì Trịnh Kim Sơn có cảm giác như đài chủ tịch còn cách xa minh cả vạn dặm.
Vừa đi thì hai chân hắn cũng không ngừng run lên, giống như vào lúc nào cũng có thể ngã xuống vậy.
- Kim Sơn.
- Cha.
Thấy được Trịnh Kim Sơn đang đi lên đài chủ tịch thì hai người Lý Kim Hoa và Trịnh Phu liền lần lượt mở miệng ra kêu lên.
- Câm miệng.
Trong lòng Trịnh Kim Sơn sợ muốn chết, không biết nên giải thích với Nạp Lan Trường Sinh như thế nào đây, lúc này đây lại nghe được hai tên đầu sỏ gây chuyện kêu lên thì liền tức giận mà mắng.
Bên tai vang lên tiếng mắng chửi của Trịnh Kim Sơn thì Lỳ Kim Hoa cùng với Trịnh Phi đều ngẩn ngơ.
- Qua tử, bọn họ là ai ? Vì sao lại giúp chúng ta?
Cùng lúc đó, Bùi Đông Lai cũng lấy lại tình thần, vẻ mặt nghi hoặc hỏi Bùi Vũ Phu.
- Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo.
Bùi Vũ Phu một lần nữa lôi Bùi Đông Lai ngồi xuống, trên mặt vẫn nở ra nụ cười phúc hậu.
Chẳng qua.
So với trước kia thì Bùi Đông Lai lại thấy nụ cười này lại khác hơn, lúc này đây trong nụ cười ấy lại lộ ra vài phần thần bí.
Mặc dù trong lòng rất hiếu kỳ nhưng Bùi Đông Lai cũng không có hỏi gì thêm nữa, mà cũng giống với mọi người khác, cùng đợi sự tình tiếp theo sẽ phát triển ra sao.
Rốt cục, đang lúc mọi người buồn chán vì chờ đợi thì Trịnh Kim Sơn cũng đã đứng phía sau Nạp Lan Trường Sinh một thước.
Sau đó.
Ở trên đài chủ tịch thì Chu hiệu trưởng, Vương Hồng cùng tất cả các giáo viên, còn dưới đài thì các vị phụ huynh, các học sinh đều kinh hãi nhìn vào Trịnh Kim Sơn giống như là một tên nô tài nhìn thấy chủ nhân vật, hắn cúi đầu thật sâu vái Nạp Lan Trường Sinh.
Cúi đầu chín mươi độ.
Rầm.
Hành động thình lình của Trịnh Kim Sơn đã khiến cho mọi người trong hội trường oanh động.
- Kim Sơn.
- Cha.
Hai người Lý Kim Hoa cùng Trịnh Phi giống như là bị sợ choáng váng vậy, theo bản năng liền hô to gọi Trịnh Kim Sơn.
Không trả lời, Trịnh Kim Sơn vẫn cúi đầu không dám nhìn vào mặt Nạp Lan Trường Sinh, cả người đều không thể khống chế được mà run lên, nói:
- Xin Vương gia cho Kim Sơn một cơ hội.
Vương gia?
Nghe được xưng hô như thế này thì đa số mọi người đều có cảm giác nằm ở trong mộng.
Mẹ nó, thế kỷ 21 rồi, làm sao lại xuất hiện Vương gia được ?
Nạp Lan Trường Sinh quay đầu lại, không đợi Trịnh Kim Sơn trả lời, thì liền nói:
- Trịnh Kim Sơn, van xin ta cũng vô dụng thôi.
Lộp bộp.
Trái tim của Trịnh Kim Sơn liền trực tiếp trầm xuống. giống như là đã bị tuyên án tử hình vậy, mặt xám như tro.
Bất quá, dù sao hắn cũng là một người lăn lộn nhiều năm trong xã hội, rất nhanh thì đã hiểu ra cái gì rồi, không đợi Nạp Lan Trường Sinh lên tiếng lền cắn rắng ngẩng đầu lên, hắn kiệt lực điều chỉnh tâm tình của mình một phen rồi nhìn quanh bốn phía, giọng nói run rẩy hỏi:
- Vị nào…. Vị nào là Bùi Đông Lai ?
Bá.
Trịnh Kim Sơn vừa nói xong thì tất cả mọi người trong hội trường đều nhìn về phía Bùi Đông Lai.
Giờ khắc này, Cố Mỹ Mỹ cũng tốt, Trịnh Phi cũng tốt, tất cả mọi người trong hội trường đều không có một ai dám dùng ánh mắt châm chọc để nhìn Bùi Đông Lai.
Một người cũng không có.
PS: Chương thứ 3 đến đây kết thúc, mai sẽ có tiếp
Mọi người vào vào đây tham gia dịch để truyện ra nhanh hơn nào
Mọi người vào vào đây luận đàm nào, gạch đá càng nhiều, tốc độ truyện càng ra nhanh
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Quyển 1: Nhân họa đắc phúc, bước lên con đường cường giả.
Chương 25 : Toàn trường yên tĩnh.
Dịch giả: Goncopius
Biên Dịch: Goncopius
Nguồn: 4vn.eu
CHƯƠNG THỨ NHẤT
Ngay cả Bùi Đông Lai sớm đã biết được không khí của xã hội này, biết được lòng dạ của con người trong xã hội này nhưng mà khi hắn nhìn thấy được biểu tình biến hóa của đám người kia thì trong lòng không khỏi cười khổ một tiếng.
Bùi Đông Lai không có đứng lên bất quá Trịnh Kim Sơn thông qua ánh mắt của mọi người thì đã thấy được chỗ ngồi của Bùi Đông Lai.
Sau đó hắn cũng không nói gì mà là nâng cái bụng phệ dậy rồi rồi chạy về phía Trịnh Phi cùng Lý Kim Hoa.
Lý Kim Hoa cùng Trịnh Phi tựa hồ đã bị hành động khác thường của Trịnh Kim Sơn làm cho hù dọa, thẳng cho đến khi thấy được Trịnh Kim Sơn đến trước mặt thì hai người cũng chưa lấy lại được tinh thần, mà vẻ mặt thì đang há mồm trợn mắt.
Trịnh Kim Sơn thây thế thì cố nén cảm giác muốn xúc động lại, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói:
- Còn đứng ngây người đó làm gì? Còn không theo ta qua nhận sai?
Nhận sai sao?
Vẻ mặt của Trịnh Phi mờ mịt.
Trong đầu của hắn không nhịn được mà hiện ra hình ảnh lúc nãy, lúc Trịnh Kim Sơn cúi đầu trước Nạp Lan Trường Sinh.
Khi đó ở hắn xem ra, cái gọi là nhận sai thì chính là cúi đầu nhận sai với Bùi Đông Lai.
Hơn nữa là cúi đầu chín mươi độ.
Điều này làm cho Trịnh Phi choáng váng.
Hoàn toàn choáng váng!
Linh hồn giống như là bị mất đi, ngơ ngác đứng nguyên tại chỗ, vẫn không nhúc nhích.
Trịnh Kim Sơn không ngốc, hắn biết rõ sự tình ngày hôm nay muốn kết thúc như thế nào là do quyết định của Bùi Đông Lai.
Dưới tình hình như vậy thì thấy Trịnh Phi dường như không muốn nhận sai đối với Bùi Đông Lai thì lửa giận trong lòng hắn liền bạo phát.
- Ta đánh chết nhà ngươi, cái đồ vô dụng.
Trịnh Kim Sơn nổi giận, quát một tiếng rồi bước lên trực tiếp tát một phát vào mặt Trịnh Phi.
Ba!
Thanh âm thanh thúy vang lên, Trịnh Phi thiếu chút nữa ngã xuống hơn nữa trên mặt hắn còn in đậm dấu tay, khóe miệng cũng rì máu.
Nguyên bản là Trịnh Phi cho rằng trong lần gia trưởng hội lần này thì Bùi Đông Lai sẽ bị rước nhục nhã vào người, hơn nữa hắn gây chuyện với mẹ mình là Lý Kim Hoa thì trước sau gì hắn cũng bị bảo tiêu của Trịnh gia đánh cho một trận.
Mà hiện giờ, Bùi Đông Lai không bị đánh, thế nhưng hắn lại bị Trịnh Kim Sơn cho ăn một cái tát vào mặt.
- Cha, người đánh con sao ?
Cảm nhận được sự đau rát trên mặt lại thấy vẻ phẫn nộ của phụ thân mình thì vẻ mặt của Trịnh Phi ngơ ngác, dường như hắn không tin được tất cả chuyện này là sự thật.
Lý Kim Hoa tuy rằng thông qua thái độ của Trịnh Kim Sơn đối với Nạp Lan Trường Sinh nên đã đoán được Nạp Lan Trường Sinh không phải là một người bình thường, nhưng mà trong trí nhớ của Lý Kim Hoa cho tới nay thì trong thế giới này nếu không có tiền thì không thể làm được chuyện gì.
Dưới tình hình như vậy thì nàng cảm thấy được cho dù là thân phận của Nạp Lan Trường Sinh có thần bí cho đến đâu đi nữa, cho dù có ra mặt giùm cho Bùi Đông Lai thì nàng sẽ dùng tiền để rước đi tai họa, không đáng phải ăn nói khép nép đi nhận sai.
Trong lòng có ý nghĩ này rồi nên Lý Kim Hoa vốn định đi lên nói chuyện với Trịnh Kim Sơn, nhưng lại thấy Trịnh Kim Sơn làm trò trước mặt nhiều người như vậy, lại tát bảo bối của mình một cái thì nàng liền gào thét lên:
- Trịnh Kim Sơn, ông làm gì đó ?
Lý Kim Hoa rống xong thì vội chạy đến bên người Trịnh Phi, một bên ôm đầu Trịnh Phi, bộ dáng vô cùng đau lòng.
- Còn không mau cút đi.
Thấy được Lý Kim Hoa ôm Trịnh Phi thì vẻ mặt của Trịnh Kim Sơn chỉ tiếc rèn sắt không thành thép .
- Làm sao mà đi hả ? Chẳng lẽ ông muốn đi giải thích với tên hai lúa kia sao ? Hắc, Trịnh Kim Sơn, không phải là ông đã thổi phồng rằng từ Trầm Thành cho đến Đông Bắc thì ông là người lợi hại như thế nào sao ?
So sánh với Trịnh Phi thì Lý Kim Hoa càng thêm không vui khi phải đi giải thích với Bùi Đông Lai, huống chi bởi vì chuyện tình của Bùi Đông Lai mà Trịnh Kim Sơn đã tát Trịnh Phi một cái.
- Lý Kim Hoa, bà, mẹ nó, câm miệng cho ta.
Bên tai vang lên lời nói của Lý Kim Hoa thì Trịnh Kim Sơn thiếu chút nữa vì tức giận mà hộc máu.
Quả thật ở Đông Bắc thì hắn cũng được coi như là một nhân vật, nhưng mà hắn có một vạn lý do để tin tưởng rằng bản thân mình đứng trước mặt Nạp Lan Trường Sinh thì ngay cả con chó thì hắn cũng không hơn.
Mà sự thật quả thật như thế, tối hôm qua hắn tung tăng chạy đến tìm Nạp Lan Trường Sinh để làm cẩu, kết quả cuối cùng lại bị đuổi đi.
Lý Kim Hoa lại không biết Nạp Lan Trường Sinh là thần thánh phương nào, huống gì nàng cũng bị khơi lên lửa giận, lập tức quát um sùm lên:
- Trịnh Kim Sơn, ta cho ông biết, nếu ông không sợ xấu hổ thì cứ đi mà giải thích với tên hai lúa kia đi, hai mẹ con chúng ta sẽ không đi.
Lúc này đây, Trịnh Kim Sơn không nói cái gì nữa mà là trực tiếp tát một cái vào mặt của Lý Kim Hoa.
Ba!
Thanh âm thanh thúy lại một lần nữa vang lên, lần nay thì Trịnh Kim Sơn dùng toàn lực, một cái tát này làm cho Lý Kim Hoa phải hoa mắt choáng váng.
- Lý Kim Hoa, ta cho bà biết, nếu bà muốn trở lại nông thôn, nếu như bà muốn mặt hướng xuống đất lưng hướng lên thì đừng có đi.
Sau khi tát một cái thì Trịnh Kim Sơn vẫn chưa hết giận, bất quá hắn vẫn không có động thủ mà nói rõ ràng cho Lý Kim Hoa biết, hắn Trịnh Kim Sơn không sợ Bùi Đông Lai, người mà hắn sợ là Nạp Lan Trường Sinh, Nạp Lan Trường Sinh có thể đùa giỡn với hắn giống như đùa giỡn với một con kiến vậy.
Sau khi bị tát thì Lý Kim Hoa muốn nhảy dựng lên chửi lại, nhưng ngạc nhiên khi nghe được giọng nói nghiêm túc của Trịnh Kim Sơn thì nàng liền dừng bước.
Có lẽ là do câu “ Mặt hướng lên trời, lưng hướng xuống đất “ của Trịnh Kim Sơn hù dọa, cũng có lẽ là thấy được vẻ mặt ngưng trọng của Tịnh Kim Sơn, Lý Kim Hoa cũng không có tiếp tục càn rỡ mà là cầm lấy cánh tay của Trịnh Phi, yên lặng dẫn theo Trịnh Phi đi tới Bùi Đông Lai để giải thích.
- Chậm đã!
Thấy một màn như vậy thì đột nhiên Nạp Lan Trường Sinh mở miệng ra nói, giọng nói không lớn nhưng lại giống như một đạo thánh chỉ, Trịnh Kim Sơn nghe thấy thế thì liền dừng bước.
- Trịnh Kim Sơn, mới vừa rồi bao gồm cả lão bà và nữ nhi của ngươi, còn có thêm vài người muốn khai trừ Bùi Đông Lai, mà ta cũng đã cho bọn họ một cơ hội để giải thích với Bùi Đông Lai, nhưng mà bọn hắn lại đem cơ hội ấy vứt đi.
Nạp Lan Trường Sinh không nhanh không chậm nói.
Bên tai vang lên lời nói của Nạp Lan Trường Sinh, trong đầu lại hiện ra hình ảnh Lý Kim Hoa bị Trịnh Kim Sơn tát vào mặt thì Vương Hồng cảm thấy thế giới này thật điên khùng.
Mọi chuyện phát sinh trong hôm nay đã hoàn toàn vượt qua khả năng chịu đựng của nàng rồi.
Bịch.
Sau đó, hai mắt của nàng liền tối sầm, cả người liền trực tiếp ngã ở trên đài chủ tịch.
Nàng trực tiếp bị hù đến mức phải hôn mê.
Bị hù không chỉ có mỗi Vương Hồng mà còn có Chu hiệu trưởng nữa, trong khi Vương Hồng ngã xuống thì Chu hiệu trưởng liền đổ mồ hôi lạnh, trực tiếp ngã xuống ngay chỗ ngồi của mình.
Mặc dù hắn không biết thân phận của Nạp Lan Trường Sinh nhưng ở hắn xem ra, một người có thể khiến cho Trịnh Kim Sơn một nhân vật hô phong hoán vũ ở Trầm Thành lại giống như một con chó Nhật đứng trước mặt hắn, thì chỉ cần động một ngón tay thì có thể bóp chết hắn.
Mắt thấy Vương Hồng cùng Chu hiệu trưởng lần lượt hôn mê thì Nạp Lan Trường Sinh lại đem ánh mắt nhìn về phía Trương Vân.
Nhìn vào ánh mắt của Nạp Lan Trường SInh, cảm nhận được áp lực vô hình mà Nạp Lan Trường Sinh mang đến thì hơi thở của Trương Vân đột nhiên trở nên dồn dập, mà Cố Mỹ Mỹ ở bên cạnh nàng lại bị sợ tới mức phải há mồm trợn mắt.
Hô! Hô
Khẩn trương, hoảng sợ rất nhiều, Trương Vân liền thở ra hai hơi, nàng hé miệng cố gắng muốn nói cái gì đó.
- Trong Trầm Thành cùng cả Liêu Ninh này, quan chức từ cấp sảnh trở lên không có người nào họ Cố.
Không đợi Trương Vân mở miệng, Nạp Lan Trường Sinh một lần nữa lại nói, giọng nói không lớn nhưng lại giống như một tiếng sét nổ vang bên tai của Trương Vân vậy:
- Cho nên, ngươi không cần phải nói nam nhân của ngươi có quan chức gì.
Lời nói vừa muốn ra khỏi miệng nhưng lại nghe được Nạp Lan Trường Sinh nói như vậy thì Trương Vân trực tiếp đem lời nói nuốt xuống bụng, cả người liền run rẩy.
Nàng là người trong quan trường, biết rõ người trong quan trường thì hay thích đem chuyện nói ra một nữa, thậm chí một nữa cũng không có nói, mà là nói quanh co lòng vòng.
Lúc này Nạp Lan Trường Sinh chính là như thế.
Trương Vân xem ra dường như là Nạp Lan Trường Sinh muốn nói cho nàng biết : “ Chồng của ngươi ngay cả cấp sảnh còn chưa bò lên được thì ngay cả tư cách đấu với ta thì ngươi cũng không có “
Nếu là người khác nói thì Trương Vân chưa chắc sẽ tin, dù sao thì qua năm nay thì chồng sẽ được bước vào hàng ngũ cán bộ cấp phó sảnh.
Nhưng mà.
Lúc này mở miệng lại là Nạp Lan Trường Sinh người đã dọa cho Trịnh Kim Sơn phải sợ đến vỡ mật.
Gần như không có một chút do dự nào Trương Vân liền kéo lấy cánh tay của Cố Mỹ Mỹ, có gắng mang Cố Mỹ Mỹ đi theo đám người Trịnh Kim Sơn để đến nhận lỗi với Bùi Đông Lai.
Lộp cộc ! Lộp cộc.
Trong hội trường liền im lặng, Trương Vân lôi kéo Cố Mỹ Mỹ, tiếng giày cao gót dẫm vào sàn nhà, thanh âm vô cùng chói tai.
Trong lúc nhất thời, hai người Trịnh Phi và Cố Mỹ Mỹ lại giống như con rối, tùy ý để người khác nắm tay kéo đi.
Thấy được một màn quỷ dị như thế này thì cả hội trường liền lâm vào im lặng.
- Quên đi.
Đột nhiên, một âm thanh vang lên, thanh âm không đủ lớn nhưng lại đủ để cho mọi người nghe rõ.
Ân?
Giọng nói vừa rồi chính là của Nạp Lan Trường Sinh, tất cả mọi người đều nhìn về người vừa mới nói ra âm thanh kia.
Ngay sau đó.
Bọn hắn nhìn thấy rõ ràng, người nam nhân mà lúc nãy Bùi Đông Lai dìu tay đi vào hội trường, người nam nhân lái chiếc taxi mà lúc nãy bị Vương Hồng khinh bỉ, chậm rãi đứng dậy.
Dưới ánh đèn, vẻ mặt của người nam nhân ấy cũng không có khác gì so với lúc trước, nếu có thỉ chẳng qua là trên mặt thiếu đi nụ cười phúc hậu mà thôi.
Nhưng mà.
Ở trong mắt mọi người thì sự thay đổi của người này nhân đó đã làm cho bọn họ không dám nhìn thẳng vào mặt mà chỉ có thể đứng ở xa mà ngưỡng mộ.
- Cút.
Thấy được khuôn mặt đầy râu của Bùi Vũ Phu thì Nạp Lan Trường Sinh liền không do dự gì, trước hết là nói với đám người Trịnh Kim Sơn.
Một chữ “ Cút” mang theo sự vũ nhục rơi vào trong tai của Trương Vân và Trịnh Kim Sơn thì lại giống như một khúc tiên nhạc bình thường.
Cơ hồ cùng một lúc, Trịnh Kim Sơn mang theo hai người Lý Kim Hoa và Trịnh Phi còn Trương Vân thì kéo theo Cố Mỹ Mỹ khom người, giống như là chó nhà có tang trốn đi ra cửa sau của hội trường.
- Ngươi đứng ở cửa trường học chờ ta.
Thấy một màn như vậy thì Bùi Vũ Phu lại mở miệng nói.
- Tốt.
Trước tiên Nạp Lan Trường Sinh liền nói ra một câu trả lời thuyết phục, thái độ so với Trịnh Kim Sơn lúc nãy quả thật là như hai người khác nhau.
Mất thấy Nạp Lan Trường Sinh mang theo A Cửu rời đi thì Bùi Vũ Phu liền chậm rãi ngồi xuống, vẻ mặt vẫn bình tĩnh giống như trước.
Toàn trường liền trở nên yên tĩnh.
Mọi người vào vào đây tham gia dịch để truyện ra nhanh hơn nào
Mọi người vào vào đây luận đàm nào, gạch đá càng nhiều, tốc độ truyện càng ra nhanh
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius