Linh Vực Tác giả: Nghịch Thương Thiên -----oo0oo-----
Chương 21: bốn hình linh trận đồ.
Dịch + Biên: Tà Phiêu
Nguồn: TTV
Lăng Ngữ Thi khi đứng ở cửa quáng động thì ảm đạm buồn bã, hiện giờ mắt đẹp rạng ngời, khóe miệng ngậm cười, làm người khác nhìn không dứt mắt.
- Ta mang ít đồ ăn cho ngươi, ăn no trước rồi nói. Ngươi ăn từ từ, ta chuẩn bị nước nóng, ăn xong thì vào tắm nhé.
Nàng bày thức ăn lên bàn rồi cười đầy thâm ý nhìn Tần Liệt.
Tần Liệt sờ sờ cằm, nhãn thần tràn ngập quái dị, ngầm suy đoán hẳn là Lăng Thừa Nghiệp thông qua tên Lăng Liệt liên hệ đến bản thân, nên nàng đến dò xét đi. Sự thực cũng là như thế.
Lăng Ngữ Thi cũng dần cảm nhận được hắn không tầm thường, sau khi nghe huynh đệ Lăng Thừa Nghiệp bàn luận, nàng càng lúc càng cảm thấy Tần Liệt là giả ngốc. Vì thế hôm nay nàng cố ý thử hắn, xem có thể qua tiếp xúc thân mật làm lộ ra không.
Không lâu sau, Tần Liệt ăn xong, nhìn vào cửa phòng tắm, hắn đành cười đắng chát, cố gắng bước đến. Thật ra hắn cũng không sợ bí mật bị lộ. Đối với hắn, sở dĩ còn giả ngu, chỉ là vì để tránh phiền toái mà thôi, hắn không muốn người Lăng gia tìm hắn, hỏi dò chuyện quáng động, chuyện ông hắn và hắn. Bảo trì trạng thái này sẽ không ai quấy nhiễu hắn, hắn càng có thể chuyên tâm tu luyện.
Theo hiện tại mà xem, việc hắn giả vờ sẽ càng lúc càng khó, mấy người Lăng gia đã bắt đầu nhìn ra manh mối, Lăng Ngữ Thi đã chủ động dò xét, hắn biết lừa cũng không được lâu nữa.
- Cũng may, hiện tại có thể tùy ý tiến vào trạng thái vô pháp vô niệm, nếu không không vượt được ải này rồi.
Tần Liệt âm thầm suy nghĩ, hít sâu một hơi sắc mặt đờ đẫn tiến vào phòng tắm.
Hơi ấm tỏa khắp phòng, lúc này Lăng Ngữ Thi cười tươi đứng bên thùng gỗ, tay áo vén lên lộ ra cánh tay trắng như ngọc.
Nàng cầm lấy khăn lông nói:
- Nước chuẩn bị xong rồi, ngươi cởi quần áo ra đi.
Một trận này Tần Liệt như lâm đại địch, còn không đợi Lăng Ngữ Thi động thủ, hắn nhanh chóng cởi áo ngoài ra, dưới con mắt xinh đẹp nhìn kỹ của đối phương, hắn lại cởi quần dài, chỉ còn mặc khố.
Nhìn vào thân thể gần như khỏa thân của hắn, nàng không khỏi xấu hổ đỏ hồng mặt, khóe miệng nàng kéo lên tạo thành một đường cong, hai mắt tỏa sáng thầm nghĩ: "Mặc trang phục vào thì gầy, mà cởi xuống thì… thật cường tráng a…"
Tần Liệt gian khổ rèn luyện mỗi ngày, nhìn bề ngoài có vẻ gầy nhưng thật ra toàn thân cường tráng, không chút mỡ thừa. Cơ bắp trên người hắn nổi rõ mồn một, cực kỳ cân xứng, phối hợp hoàn mỹ với vóc người hắn. Dường như, chỉ có cơ thịt như này mới có thể thi triển ra hết lực lượng, tốc độ, sức bền của hắn. Nếu cơ bắp giảm đi chút thì lực bạo phát không đủ, nếu hơn thì lại ảnh hưởng tốc độ.
Lăng Ngữ Thi là đại tiểu thư Lăng gia, thường đốc thúc diễn võ trường, cũng từng thấy không ít thanh niên Lăng gia khỏa thân. Nàng không khỏi thầm so sánh cảm thấy thân thể Tần Liệt thích hợp chiến đấu hơn nhiều, nàng cũng không biết vì sao nữa, chỉ biết càng nhìn càng thấy vừa mắt, rất là cân đối vừa ý.
Trong lúc nàng thất thần, Tần Liệt nhảy ngay vào thùng gỗ, sau đó lập tức tiến vào trạng thái vô pháp vô niệm, bảo trì linh hồn phiêu đãng, để tránh bị Lăng Ngữ Thi nhìn ra manh mối.
- Sao còn không cởi hết, còn thẹn thùng sao?
Lăng Ngữ Thi khẽ mân mê miệng, lúc nói những lời này nàng cũng thấy xấu hổ trong lòng.
Nàng cầm lấy khăn lông đi tới sau người Tần Liệt, trong sương mù, nhìn sau lưng Tần Liệt, ráng má nàng đỏ hồng, nội tâm tranh đấu liên tục, cuối cùng cắn chặt răng giả bộ bình tĩnh hờ hững nói:
- Để ta giúp ngươi.
Nói xong, nàng cầm khăn lông nhấp nước, bắt đầu chà xát lưng cho Tần Liệt. Bàn tay non mềm, ngón tay thon dài thi thoảng đụng vào lưng hắn, làm linh hồn hắn không khỏi chấn động.
Phốc phốc phốc! Lăng Ngữ Thi cầm khăn lông, lần lượt chà khắp lưng Tần Liệt, sau đó chuyển đến trước mặt Tần Liệt.
Trong sương mù nhàn nhạt, má hồng, đôi mắt tỏa sáng của nàng càng thêm hấp dẫn, thi thoảng nàng còn thẹn thùng ngẩng đầu lên nhìn Tần Liệt nữa.
Dưới tình huống như vậy, Tần Liệt dù ở trạng thái vô pháp vô niệm, thân thể cũng dần có phản ứng. Linh hồn hắn trốn sâu trong Trấn Hồn châu có thể nhìn thấy vật đó dần to cứng, dựng nên một cái lều nhỏ ở khố của hắn. Nửa thân dưới của hắn ngập trong nước, nên cái lều càng hiện ra rõ nét, càng ngẩng cao phấn khích.
- A! Lăng Ngữ Thi cũng không dám nhìn chằm chằm Tần Liệt, nàng vừa cúi đầu xuống lập tức nhìn thấy lều nhỏ. Hai má nàng đỏ ửng, môi miệng khẽ run rẩy, hai mắt mơ hồ.
- Ưm! Khẽ kêu một tiếng, nàng cũng không dám cúi đầu nữa, vội vã nhìn hướng Tần Liệt.
Nàng phát hiện tròng mắt hắn vẫn đờ đẫn như cũ, nhưng là gân xanh trên cổ ẩn hiện, gân mạch căng cứng lên, còn khe khẽ động, như là nỗ lực kiềm chế thứ gì đó.
Lăng Ngữ Thi bị dọa nhảy dựng, vội vã đến sau lưng Tần Liệt, đơn giản lau qua lưng cho hắn rồi vội vã chạy ra khỏi phòng.
Nàng ẩn ẩn cảm thấy, nếu tiếp tục ở lại dò xét hăn, khả năng sẽ xảy ra chuyện gì đó không ổn đối với nàng.
- Sắp tới ta không thể đến thường xuyên được, ta sắp dùng bách mạch đan để cải thiện thể chất.
Nàng ngữ khí run rẩy khẽ nói, sau đó đỏ mặt vội vã chạy ra.
Vừa ra khỏi nhà, nhờ gió lạnh thổi qua nàng lập tức bình tĩnh lại được. Nàng lập tức kinh ngạc ôm lấy gương mặt đỏ hồng của mình, thầm giễu bản thân: "Ta làm sao vậy? Sao phải sợ hắn chứ? Ta đến không phải để xác định hắn có ngu thật hay không sao? Đến lúc quan trọng thì lại rút lui, thật là vô dụng mà…"
Trong thùng gỗ, Tần Liệt rời khỏi trạng thái vô pháp vô niệm, hắn liên tục thở dốc, như có cảm giác không khí xung quanh không đủ dùng vậy.
- Thân thể nam nhân cường tráng quả nhiên không chịu được kích thích, suýt thì lộ rồi. Ngươi đừng đùa với lửa nữa, còn tiếp tục như vậy, ta sợ ta không chịu được.
Nhìn hướng cửa phòng, hắn khẽ lắc đầu, cười khổ nói.
Ở trạng thái linh hồn phiêu đãng, hắn cảm giác được thân thể như sắp nổ tung, hỏa diễm hừng hực thiêu đốt khắp thân thể hắn, thiêu đốt cả linh hồn hắn làm hắn vô cùng khó chịu, suýt thì không khống chế được làm linh hồn quay về thân thể. Hắn biết, một khi rời khỏi trạng thái vô pháp vô niệm, hô hấp, nhịp tim, cơ thịt… của hắn sẽ làm lộ tâm cảnh hắn. Cũng làm Lăng Ngữ Thi nhìn ra được hắn bình thường, sau đó đoán ra hắn không ngu, không khác biệt gì với người thường.
- Ngươi đừng đùa với lửa nữa…
Điều chỉnh thân thể hồi lâu, biểu tình Tần Liệt tràn đầy quái dị. Hắn vừa dựa vào thùng gỗ, vừa hồi tưởng lại cảm giác kỳ diệu lúc bàn tay Lăng Ngữ Thi xoa trên người hắn. Cảm giác như từng dòng điện nhỏ chạy trong thân thể, làm hắn thoải mái không thôi.
…
Hôm sau, Lăng Ngữ Thi quả nhiên không đến, Lăng Phong, Lăng Dĩnh vẫn hộ tống hắn đến dược sơn.
Trong sơn động, hắn vừa đột phá luyện thể tầng bảy, không chút mệt mỏi dùng trạng thái vô pháp vô niệm, không ngừng xung kích ngón tay, xung kích các bộ phận thân thể. Luyện thể tầng bảy, muốn trải khắp toàn bộ thân thể, chỗ nào cũng có thể phóng thích linh lực.
Mười ngón, bàn tay, cánh tay, bả vai, đều là những điểm công kích chủ yếu, linh lực nếu có thể tùy thời phát ra, sẽ tăng cao lực chiến đấu của võ giả, giúp võ giả có thể thông qua những động tác đơn giản như đụng vai, văng tay đưa linh lực vào thân thể đối phương, tạo thành sát thương khủng bố. Tần Liệt hiện tại muốn làm là mở rộng những điểm phát lực, giúp phong phú thêm công kích.
Dưới trạng thái vô pháp vô niệm, hiệu suất tu luyện của hắn tăng mạnh, nhất là dưới tình huống có thể tùy ý tiến nhập trạng thái, mỗi ngày hắn đều cảm giác được bản thân tiến bộ. Một ngày, Tần Liệt cảm giác được bản thân thực lực tăng mạnh, lại thử xung kích Trấn Hồn châu ở mi tâm.
Oanh! Thần kỳ, lần xung kích này cực kỳ thuận lợi, nhanh chóng phá mở phong ấn.
Như một cánh cửa bỗng nhiên mở ra, đột nhiên, bốn đồ trận thần bí xuất hiện trong không gian mênh mông. Bốn hình trận đồ trôi nổi trong không gian, mỗi trận đồ to như những ngọn núi cao mấy trăm trượng.
Mỗi trận đồ như do rất nhiều mạng nhện tạo thành, từng đường ngang dọc đan xen làm trận đồ tràn ngập thần bí, phảng phất như là đạo lý, chân ý trung tâm của thiên địa vậy.
Sau bốn hình trận đồ, không gian hỗn độn phía sau vẫn được phong ấn. Linh hồn Tần Liệt theo ý thức thăm dò, lại phát hiện nơi đó như thiên địa mới, tựa như nơi này mới chứa ký ức hắn.
Không ngờ phong ấn Trấn Hồn châu là tầng này nối tiếp tầng kia, mở ra một tầng còn có tầng sau. Giống như đẩy ra một cánh cửa, phát hiện thiên địa mới trong đó, sau đó lại phát hiện một cánh cửa bên trong, phát hiện một thiên địa thần bí hấp dẫn.
- Linh trận đồ! Bốn hình linh trận đồ!
Trong thiên địa mênh mông, nhìn đồ trận phức tạp, Tần Liệt đột nhiên la hoảng lên. Ông hắn, Tần Sơn là luyện khí sư, mấy năm trước khi hắn tu luyện, ông hắn biết hắn có thể nghe được dưới trạng thái vô pháp vô niệm, nên không ngừng giải thích đạo lý, tri thức luyện khí cho hắn nghe.
Theo ông hắn nói, luyện khí chia làm nhiều bước nhỏ, đầu tiên chuẩn bị linh tài, hỗn hợp linh tài, dong luyện, sau đó dung hợp, chầm chậm lắng đọng "khí" sau đó là thêm vào "linh trận đồ". Bước cuối cùng, thêm linh trận đồ, là bước quan trọng nhất của luyện khí.
Phẩm chất và uy lực cao thấp của linh khí, ngoại trừ do linh tài, mức độ dung hợp còn xem độ cao thấp của linh trận đồ nữa! Một linh trận đồ cấp cao, có thể triệt để cải biến linh khí, trao cho linh khí uy lực tuyệt đối!
Linh trận đồ là hạch tâm của luyện khí, nắm giữ linh trận đồ cấp cao đồng nghĩ với nắm giữ tinh túy luyện khí!
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Linh Vực Tác giả: Nghịch Thương Thiên -----oo0oo-----
Chương 22: khổ tu ba tháng.
Dịch + Biên: Tà Phiêu
Nguồn: TTV
Bốn hình linh trận đồ, như núi lớn hùng vĩ trôi nổi trong không gian mênh mông của Trấn Hồn châu. Tinh thần ý thức Tần Liệt phiêu hốt xem xét một linh trận đồ, chỉ chốc lát sau, cảm giác mệt mỏi ập đến. Hắn vội vàng thu lại tinh thần ý thức.
Không gian có bốn bức linh trận đồ như một thiên địa mới, chỉ cần đưa vào một tia tinh thần là hắn có thể tiến vào không gian này, quan sát linh trận đồ thần bí. Nhưng chỉ cần hắn quan sát cẩn thận một hình linh trận đồ trong đó thì tinh thần hắn sẽ nhanh chóng mệt nhọc.
Điều này khác với trạng thái vô pháp vô niệm. Khi ở trạng thái vô niệm, linh hồn hắn dần phiêu đãng, chìm vào trong hạt châu, nhưng chỉ là không gian bên ngoài Trấn Hồn châu thôi. Không gian bên ngoài mênh mông vô bờ bến, linh hồn ở trong đó vĩnh viễn không mệt, không uể oải, gần như có thể bảo trì như vậy vĩnh viễn, như rơi vào ngủ say vậy, có tác dụng dưỡng thần đặc biệt.
Không gian có chứa linh trận đồ thì khác, chỉ cần linh hồn tiến vào, sẽ vô cùng hao phí tinh thần lực, nếu xem những linh trận đồ kia, tốc độ hao phí còn nhanh gấp mấy lần, chốc lát đã hao hết làm linh hồn cảm thấy mệt mỏi.
Tinh thần lực là một loại lực lượng rất huyền diệu, chỉ có linh hồn mới có thể cảm giác được loại lực lượng vô hình này. Nghe nói, chỉ có võ giả đẳng cấp cao mới hiểu vận dụng và tu luyện loại lực lượng này. Linh lực là lực lượng võ giả tu luyện ra qua thân thể, là tinh thần lực là lực lượng đến từ linh hồn. Chỉ là võ giả cấp thấp rất khó cảm nhận được tinh thần lực, càng không thể vận dụng và tu luyện.
Tần Liệt cảnh giới cũng thấp, nhưng không biết vì sao, hắn lại cảm giác được tinh thần lực, có lẽ vì hắn bị phong ấn ký ức mười năm, cũng có thể bởi vì Trấn Hồn châu…
- Bốn hình linh trận đồ này chẳng lẽ là ông để lại? Ông cũng là một luyện khí sư… Không đúng, ông đã từng nói ông cũng không biết hết được huyền diệu của Trấn Hồn châu, như vậy hẳn không phải đồ ông để lại… Liệu có phải thứ này tồn tại sẵn trong hạt châu?
Thu hồi lại tinh thần ý thức, sắc mặt Tần Liệt có chút trắng bệch, trên gương mặt tuấn tú của hắn tràn ngập nghi hoặc.
Linh trận đồ là hạch tâm của luyện khí sư, phẩm cấp của linh khí phần lớn quyết định bởi cấp độ linh trận đồ. Linh trận đồ cấp cao có thể tăng mạnh linh khí, phát huy tài liệu của linh khí mạnh nhất! Có thể nói, linh trận đồ là linh hồn của linh khí, là căn bản của luyện khí sư, là tiêu chuẩn đánh giá cấp độ luyện khí sư!
Nghỉ ngơi một lát, hắn lại ngưng tụ một sợi tinh thần lực, tiếp tục thâm nhập không gian mênh mông, nhìn kỹ linh trận đồ kia, nhìn xem linh trận đồ này ghi gì. Tinh thần lực như sợi sáng, cẩn thận xem xét từng góc linh trận đồ… Qua độ to mỏng khác nhau của đường nét, đại biểu đường tuyến linh lực, liên hệ đến cơ sở linh trận đồ ông hắn nói, hắn dần hiểu được tác dụng của hình linh trận đồ này: tụ linh!
Theo ông hắn nói, linh trận đồ cơ sở có bốn loại là tụ linh, trữ linh, tăng phúc, cố nhận. Tụ linh là giúp "khí" tụ tập được linh lực, giúp võ giả có thể đưa linh lực vào linh khí. Trữ linh là có thể giúp "khí" cất chứa linh lực, nếu cất chứa nhiều, một khi phóng thích uy lực không nhỏ. Tăng phúc là lợi dụng tài liệu "khí" tăng lượng linh lực được rót vào.
Có vài loại tài liệu đặc thù, có thể biến phần linh lực rót vào thành gấp đôi, gấp ba… Tăng phúc còn có hình thức khác, là áp súc linh lực, không ngừng tôi luyện linh linh, làm linh lực tinh túy, sắc nhọn như kim. Rất nhiều linh khí hình đao kiếm, có thể tạo thành đao mang hoặc kiếm mang đều như linh trận đồ tăng phúc.
Cố nhận là tăng độ bền cứng của "khí", giúp linh khí không dễ bị gẫy, có thể chứa nhiều linh lực hơn.
Tụ linh, trữ linh, tăng phúc, cố nhận, bốn loại cơ sở linh trận đồ này luyện khí sư nào cũng phải biết. Nhưng mỗi luyện khí sư lại nhận thức về bốn trận đồ này khác nhau.
Ví như tăng phúc, có vài chục phương pháp, có lẽ đều có thể đạt được hiệu quả tăng phúc, nhưng tăng phúc đến đâu thì có chênh lệch, có trận đồ chỉ tăng được mấy phần trăm linh lực, có trận đồ thậm chí tăng gấp mấy lần, thậm chí mấy chục lần!
Cũng như vậy với tụ linh, trữ linh, cố nhận, căn cứ vào truyền thừa luyện khí sư, sư phụ, khả năng lý giải và nhận thức… đủ nguyên nhân làm luyện khí sư khắc ra vô số trận đồ, uy lực cũng khác nhau.
Đương nhiên, luyện khí sư cấp càng cao, cảm ngộ linh lực thiên địa, quy tắc càng cao, khắc họa ra linh trận đồ cũng cao hơn, càng lúc càng hoàn mỹ, dung hợp với quy tắc thiên địa, đạt được hiệu quả quỷ thần khó lường.
- Tu linh, đây là tụ linh, như vậy ba trận đồ còn lại là trận đồ cơ sở.
Tần Liệt tập trung tinh thần lực, tạm thời chưa nghiên cứu đồ trận, chỉ dựa vào kiến thức ông hắn dạy xác định công hiệu ba trận đồ.
- Trữ linh! Tăng phúc! Cố nhận! Quả nhiên là ba linh trận đồ này! Nhưng mà vì sao bốn linh trận đồ cơ sở nhất lại phức tạp như này? Y như gà bới vậy, nhìn cũng hoa mắt, làm sao nhớ được chứ, cũng không biết là ai vẽ ra nữa…
Rất nhanh, hắn thu lại tia tinh thần lực, sau đi xác định được bốn hình linh trận đồ, nghi hoặc trong lòng hắn càng lớn.
Thời gian sau đó, vào ngày có sấm sét, hắn sẽ đến sơn động luyện thiên lôi cức. Sau khi đột phá luyện thể tầng bảy, tốc độ tu luyện thiên lôi cức của hắn tăng nhanh, đã có thể dẫn lôi điện thẩm thấu xương cốt nội tạng. Theo lôi điện lần lượt tôi luyện, cường độ thân thể hắn tiến nhanh, hắn ẩn ẩn cảm giác sắp luyện thành cơ sở thiên lôi cức. Thiên lôi cức tu luyện đến mức xương cốt nội tạng chịu được sấm sét xung kích thì hắn có thể không dựa vào dược sơn, trực tiếp dùng sấm sét thiên nhiên giúp hắn tu luyện.
Vào những ngày không có sấm sét, hắn ngưng tụ linh lực, vừa củng cố linh hải, vừa tập luyện phóng công kích qua mười đầu ngón tay. Mỗi khi tu luyện đến sức lực cạn kiệt, hắn sẽ lại ngưng tụ tinh thần lực, tiến vào Trấn Hồn châu xem bốn hình linh trận đồ.
Trong một tháng, hắn cũng chỉ nhớ được một phần ba linh trận đồ "tụ linh", ba linh trận đồ còn lại hắn chưa dám xem. Chỉ riêng một tụ linh trận đồ, đã hao phí lượng lớn tinh thần lực của hắn, làm hắn mỗi ngày uể oải không thôi.
Nhưng là, khi hắn khôi phục lại thường phát hiện đến tinh thần lực tăng trưởng mức độ nhỏ, tựa như xem xét linh trận đồ kia có thể giúp hắn tu luyện tinh thần lực. Cũng bởi vì phát hiện này, mới giúp hắn tiếp tục công việc khô khan vô cùng là xem trận đồ!
Tinh thần lực là lực lượng phá mở phong ấn Trấn Hồn châu, tương lai hắn có thể tìm lại ký ức hay không đều nhờ vào tinh thần lực cả. Bởi thế, chỉ cần tinh thần lực có thể tăng thêm, dù gian khổ như nào hắn cũng có thể kiên trì tiếp tục.
Thời gian vội vã trôi qua, lại hai tháng trôi qua. Nhờ kiên trì khổ tu, tinh thần lực của hắn tăng lên rõ rệt, cơ sở thiên lôi cức cũng dần thành hình. Hiện tại, hắn có thể phóng linh lực ra từ mười ngón, lòng bàn tay, bả vai… Tu luyện đến quên đi bản thân, hắn ẩn ẩn cảm giác được bản thân sắp đột phá luyện thể tầng tám, ý thức được tu vi hắn tiến mạnh. Mà tụ linh trận đồ khó hiểu như vậy hắn cũng đã nhớ. Nhớ là một chuyện, nhưng có thể hiểu là chuyện khác, cũng không biết cơ sở linh trận đồ này tác dụng như nào.
Bỗng một ngày, khi hắn về nhà vào chạng vạng theo lệ quen, đột nhiên thấy Lăng Ngữ Thi đã lâu không gặp đứng chờ hắn.
- Ba tháng không gặp, ngươi vẫn như vậy a, thật là, nhìn thấy ta cũng không vui mừng, ta là vợ ngươi đấy.
Lăng Ngữ Thi mặc võ phục màu xanh, mái tóc đen dài của nàng choàng lấy lưng thon, sắc mặt hồng hào, mắt đẹp sáng như sao, vừa nhìn đã biết tu vi tăng tiến.
- Nhờ phúc của ngươi, ta đột phá luyện thể tầng tám! Vốn ta nghĩ chỉ luyện hóa bách mạch đan, không ngờ công hiệu đan dược lớn như vậy, thêm vào hai viên linh thạch phàm cấp lục phẩm trợ giúp, ba tháng ta đã đột phá. Thật kỳ diệu!
Thấy Tần Liệt không có phản ứng, nàng nhịn không được cười nói trước.
Tần Liệt cũng thầm mừng cho nàng, hắn biết thiên phú nàng dù kém hơn Lăng Huyên Huyên cũng không kém rõ rệt, mà nàng đã dừng ở luyện thể tầng bảy hồi lâu, có bách mạch đan và linh thạch trợ giúp, đột phá là việc đương nhiên.
- Ngươi mau vào đi, ta mang thức ăn đến, đều là ta tự nấu đấy.
Lăng Ngữ Thi cười với hắn, sau đó bày thức ăn lên bàn.
Bốn món một canh, vừa nhìn cũng đã thấy ngon miệng, Tần Liệt cũng không khách khí, cầm đũa gắp liên tục, quả nhiên ăn rất ngon miệng.
- Tinh Vân các phát hiện mỏ hỏa tinh thạch ở Thiên Lang sơn. Họ phát công cáo lệnh Lăng gia, Phùng gia, Cao gia phái mười võ giả luyện thể cảnh đến hỗ trợ khai thác, Tinh Vân các sẽ trả linh thạch. Ta vừa lúc đột phá luyện thể tầng tám, cha lệnh ta dẫn đội, dẫn theo đám Lăng Phong, Lăng Dĩnh đi khai thác hỏa tinh thạch.
Lăng Ngữ Thi nhìn hắn ăn cơm, khẽ thở dài nói:
- Tiểu muội còn luyện thể tầng bảy, cha nói không cho phép nàng ra ngoài, để nàng an tâm tu luyện, như vậy chỉ có thể do ta dẫn đội. Ài, vừa mới bế quan đã phải ra ngoài, cũng không rảnh quan tâm ngươi… Ta phải đi, Lăng Phong, Lăng Dĩnh cũng đi, một mình ngươi ra vào dược sơn ta không yên tâm, hay là ngươi đi cùng ta?
Ánh mắt nàng đầy mong chờ nhìn Tần Liệt.
"Thiên Lang sơn…" Tần Liệt nhớ tới địa đồ ông hắn vẽ, trong lòng thầm chấn kinh.
- Ngươi không nói gì coi như là đáp ứng rồi nhé, vậy ngày mai ta đến đón ngươi, mai chúng ta đi sớm. Yên tâm, sẽ không nguy hiểm đâu, nơi đó có võ giả Tinh Vân các thủ hộ, chỗ đó cũng rất ít linh thú đi qua, hẳn không việc gì.
Lăng Ngữ Thi cười khanh khách đứng lên, nhìn vào Tần Liệt không ngừng và ăn nàng không khỏi mỉm cười vui vẻ.
Đợi đến khi nàng vào phòng tắm, Tần Liệt mới dám ngẩng đầu, thần tình dần nghiêm túc.
"Sở dĩ xung quanh Thiên Lang sơn ít có linh thú qua lại, là bởi vì đó là địa bàn của linh thú nhị giai ngân dực ma lang. Theo lời ông nói, ngân dực ma lang mỗi năm sáu tháng sẽ đi sâu trong Cực Hàn sơn mạch, tháng bảy mới quay lại, hiện tại đã gần cuối tháng sáu…"
Tần Liệt lại nhìn hướng phòng tắm, nghe khúc nhạc Lăng Ngữ Thi đang hát, nhìn nàng vui vẻ chuẩn bị nước cho hắn, trong lòng càng thêm buồn bực.
Đã có 7 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Linh Vực Tác giả: Nghịch Thương Thiên -----oo0oo-----
Chương 23: nắm tay.
Dịch + Biên: Tà Phiêu
Nguồn: TTV
Lăng Ngữ Thi chuẩn bị xong nước nóng liền vui vẻ rời đi, trước khi đi nàng còn không quên dặn Tần Liệt sáng mai sẽ đến đón hắn.
Vừa ngâm mình trong thùng gỗ, hắn vừa ngẩng đầu nhìn xà nhà, mông lung suy nghĩ không thôi. Ngân dực ma lang là nhị giai linh thú, sánh ngang với võ giả khai nguyên cảnh. Nếu ngân dực ma lang chiến đấu cùng băng phách mãng thì phần thắng của ngân dực ma lang lớn hơn. Quan trọng nhất là ngân dực ma lang sống thành đàn! Mà Thiên Lang sơn là hang của chúng nó!
"Cứ mỗi năm tháng sáu ngân dực ma lang sẽ đi đỉnh băng triều thánh, bái kiến nham băng tuyết lang vương. Khi chúng nó trở về, nếu thấy hang của chúng nó bị nhân loại chiếm mất thì…"
Trong não Tần Liệt đột nhiên hiện ra hình ảnh đám người Lăng Ngữ Thi, Lăng Phong, Lăng Dĩnh bị đàn sói xé thành mảnh vụn… Không biết vì sao, vừa nghĩ đến cảnh thân thể mềm mại của Lăng Ngữ Thi bị xé vụn, trong lòng hắn vô cùng khó chịu, tâm tình không thể bình tĩnh lại.
"Xem ra ngày mai phải đi dược sơn lấy bức tượng gia gia , ài Thiên Lang sơn được gia gia đánh dấu."
Tần Liệt thầm quyết tâm, tâm thần khó chịu cũng an tĩnh trở lại. Hắn lập tức ngưng tụ tinh thần lực, xem xét linh trận đồ trữ linh trong Trấn Hồn châu. Tụ linh, trữ linh, tăng phúc, cố nhận, bốn trận đồ, hắn đã nhớ được tụ linh, hiện tại bắt đầu ghi nhớ những trận đồ còn lại.
…
Sáng sớm hôm sau, Lăng Ngữ Thi mang theo Lăng Phong, Lăng Dĩnh. Lăng Ngữ Thi mặc võ phục xanh đen, bó chặt lấy dáng người thon dài của nàng, làm không ít nam nhân Lăng gia ngẩn ngơ không thôi.
- Đại tiểu thư, phải mang theo hắn sao?
Lăng Hâm bằng tuổi với Lăng Phong, vóc người cao lớn, mày rậm mắt to, để râu ngắn, tu vi luyện thể tầng sáu, hắn có chút ý kiến với việc Lăng Ngữ Thi mang theo Tần Liệt.
Lăng Hâm cũng có chút kinh sợ Lăng Phong, nên quệt quệt môi không nói gì nữa.
Đến gian nhà Tần Liệt, Lăng Ngữ Thi quát lên:
- Tần Liệt, chúng ta phải đi.
Chờ một lát, trong nhà không có tiếng đáp lại. Lăng Ngữ Thi không khỏi ngây ngốc đẩy cửa tiến vào, trong nhà không một bóng người…
Trên gương mặt xinh đẹp của Lăng Ngữ Thi lộ rõ vẻ thất vọng, nàng cắn chặt môi thầm thở dài trong lòng.
"Có thể là ta nghĩ nhiều, hắn căn bản không để ý ta nói, có thể là ta tự mình đa tình, hắn nghe thấy được rồi coi như chưa nghe thấy." Lăng Ngữ Thi không khỏi đắng chát tự giễu, nàng bước ra nhà đá, hít nhẹ một hơi rồi hờ hững nói:
- Chúng ta đi thôi.
Lăng Hâm thấy Tần Liệt không có nhà, ngầm vui vẻ nghĩ: bớt đi vướng víu a.
- Đại tiểu thư, không cần lo lắng, gia chủ sẽ phái người bảo vệ hắn.
Lăng Phong trầm ngâm một lát rồi nói.
- Đúng a, gần đây người nhà Đỗ gia an phận rất nhiều, hẳn không dám làm loạn đâu.
Lăng Dĩnh cũng nói.
Lăng Ngữ Thi khẽ cười gật đầu, tùy ý nói:
- Đi thôi, dù sao cũng phải đi qua dược sơn, lát nữa đi qua gọi hắn, nếu như hắn không nghe thấy thì đành vậy.
Lời vừa nói ra, Lăng Phong, Lăng Dĩnh, Lăng Hâm đều đầy quái dị khó dị.
"Còn chưa từ bỏ sao? Chẳng lẽ nàng nghĩ mình là vợ hắn thật, thật sự động tình? Khó mà hiểu nổi…"
Mọi người ngầm lắc đầu, ánh mắt nhìn hướng Lăng Ngữ Thi mang theo nghi hoặc. Trong ánh mắt quái dị của mọi người, Lăng Ngữ Thi vẫn thản nhiên dẫn đoàn đi hướng dược sơn. Mặt trời dần nhô lên, một đoàn mười người đã đi đến chân dược sơn.
Nhìn vào quáng động dược sơn, Lăng Ngữ Thi hít sâu một hơi, dùng hết sức quát lớn lên:
- Tần Liệt, chúng ta phải đi rồi, ngươi có đi cùng không? Chúng ta chờ ngươi một tiếng, nếu ngươi không ra, chúng ta đành đi.
- Thời gian còn sớm, mọi người nghỉ chân trước đã.
Quay đầu lại, Lăng Ngữ Thi hờ hững nói, nàng cũng không để ý đến mọi người không vui, tự mình ngồi xuống một tảng đá.
Thấy nàng làm vậy, mọi người cũng đành chịu, chỉ có thể chờ đợi cùng nàng. Thời gian từng giây trôi qua, vẫn không một bóng người đi ra từ quáng động dược sơn, trong mắt Lăng Ngữ Thi càng lúc càng thất vọng, hiển nhiên, nàng cũng không dễ chịu.
- Kẻ ngu kia nghe thấy mới là lạ…
Chờ đợi thật lâu, Lăng Hâm cuối cùng dần không nhịn được khẽ thì thầm.
Lăng Phong hung hăng trừng mắt nhìn hắn.
- Đại tiểu thư, thời gian đã đến, hắn hẳn không đi đâu.
Lăng Phong từ từ đứng lên, mặt hướng Lăng Phong, động tác lười nhác duỗi người của nàng to đậm eo nhỏ mảnh khảnh, ngực sữa to tròn. Nàng dịu dàng nói:
- Lăng đại ca, chúng ta nên đi chứ?
Lăng Phong nhìn nàng khoe dáng, có chút khó khăn gật đầu, sau đó nói:
- Đại tiểu thư, như nào đây?
- Đi thôi.
Lăng Ngữ Thi chán nản khẽ nói.
Thiên Lang sơn nằm trong Cực Hàn sơn mạch, gần đó có Cao gia, Lăng gia, Phùng gia là thế lực phụ dung Tinh Vân các. Khu mỏ hỏa tinh thạch ở vách đá dựng đứng, người thường muốn khai thác vô cùng khó, nếu không cẩn thận sẽ bị ngã chết.
Hỏa tinh thạch là mồi lửa để luyện khí, cũng là loại hay gặp nhất, vừa châm lửa, hỏa tinh thạch sẽ bừng cháy hừng hực, cung cấp năng lượng để dung luyện linh tài. Theo phẩm chất khác nhau, hỏa tinh thạch cũng chia đẳng cấp, đẳng cấp kém nhất là linh tài tam phẩm, phẩm chất tốt nhất cũng chỉ là phàm cấp ngũ phẩm, cũng không phải rất quý giá, nếu để võ giả Tinh Vân các đi khai thác thì lãng phí nhân lực. Bởi thế, Tinh Vân các an bài võ giả các thế lực phụ dung đến khai thác, sau đó thống kê số lượng hỏa tinh thạch khai thác được, sau đó dùng linh thạch để trả thù lao.
Hướng Thiên Lang sơn trái ngược với Tịch Mịch lĩnh, vừa ra dược sơn là đi ngược hướng. Mười người Lăng gia dần đi ra dược sơn, Lăng Ngữ Thi khẽ quay đầu lại nhìn dược sơn, trong lòng nàng tràn ngập thất vọng. Tất cả mọi người đều biết nàng không vui, nên cũng không dám nói nhiều, cả Lăng Hâm nói nhiều nhất sau khi không thấy Tần Liệt cũng vui vẻ không nói gì.
Đi dưới bóng cây cổ thụ, mọi người dần bàn tán, hưng phấn bàn chuyện khai thác ở Thiên Lang sơn. Cả Lăng Phong, Lăng Dĩnh cũng tham dự, từng người hưng phấn bàn tán xem lần này nhận được bao nhiêu linh thạch.
Lăng Ngữ Thi khẽ kéo khoảng cách với mọi người, một mình đi ở phía trước. Nàng cúi đầu lặng lẽ đi, trong lòng có tâm sự nên thi thoảng mới ngẩng đầu nhìn đường. Bởi vì nàng dần cảm thấy Tần Liệt không ngốc, cảm thấy hắn nghe được lời nàng nói, cho nên mới nói muốn hắn cùng đi đến Thiên Lang sơn.
Nhưng qua chuyện này, nàng lại không dám xác định. Còn có một khả năng, chính là nàng tự mình đa tình - nàng thà tin Tần Liệt không nghe hiểu lời nàng nói, còn hơn là hắn bỏ mặc nàng…
"Hẳn là hắn không hiểu, quên đi, là ta nghĩ nhiều thôi." Lăng Ngữ Thi tự an ủi chính mình, nội tâm chua xót trào dâng, lại ngẩng đầu lên nhìn phái trước.
Nàng đột nhiên ngẩn ngơ, theo ý thức xoa xoa mắt, hai mắt dần biến sáng ngời, nụ cười đắng chát của nàng cũng được thay bằng tươi vui.
Ở phía trước, dưới một bóng cây đại thụ, một hình bóng gầy còn đờ đẫn đứng đó, vạt áo hắn dính sương sớm, cũng không biết đã chờ bao lâu rồi. Không phải Tần Liệt thì là ai?
Trong lòng Lăng Ngữ Thi tràn ngập hạnh phúc, nàng không thể kiềm nén cười tươi, nàng lướt nhanh đến bên hắn.
Trước mặt mọi người, nàng lần đầu tiên thoải mái nắm tay hắn, sau đó quay lại nói:
- Hóa ra hắn một mực chờ ở phía trước.
Đám người Lăng gia ngây ngốc nhìn nhau, đột nhiên cảm giác được có gì đó không đúng: kẻ ngu biết chờ người sao?
- Các ngươi đi trước đi!
Lăng Ngữ Thi cũng mặc kệ bọn họ kinh dị, ra lệnh bọn họ đi trước.
Khi mọi người đi qua nàng và Tần Liệt, bộ dáng muốn bao nhiêu quái dị có bấy nhiêu, Lăng Dĩnh thậm chí còn kinh ngạc như gặp quỷ.
Mọi người dần tiến lên, vượt qua hai người.
- Ài, ngươi thật là, còn làm ta đau lòng chờ nữa!
Đợi khi mọi người đi xa, Lăng Ngữ Thi gò má ửng đỏ, tròng mắt đầy thâm ý nhìn hắn, nhè nhẹ đánh lên ngực hắn một cái sau đó ôn nhu cười:
- Cũng may ngươi đã đến. Điều này giúp ta biết ngươi nghe hiểu ta nói, để xem ngươi có thể giả vờ bao lâu nữa?
Đến lúc này, nàng đã có thể khẳng định, Tần Liệt không ngu ngốc như bề ngoài, ít nhất cũng có lúc tỉnh lại.
Tần Liệt cũng không lập tức biểu lộ gì, tròng mắt vẫn đờ đẫn, đợi khi nàng nói xong liền nắm chặt tay nàng đi theo đoàn người.
- A, ngươi thích như vậy thì ta để ngươi nắm tay.
Lăng Ngữ Thi nhìn bóng lưng hắn, khẽ cười lắc đầu rồi đi theo.
Đã có 7 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Linh Vực Tác giả: Nghịch Thương Thiên -----oo0oo-----
Chương 24: Thiên Lang sơn.
Dịch + Biên: Tà Phiêu
Nguồn: TTV
Thiên Lang sơn do hai ngọn núi xếp thành. Từ xa nhìn lại, hai ngọn núi y như hai con sói đang ngửa cổ lên hú dài. Giữa hai đỉnh núi có một dốc đá dựng đứng, hỏa tinh thạch ở trong vách đá, nếu muốn khai thác hỏa tinh thạch thì phải mạo hiểm trèo xuống. Người thường muốn khai thác là không tưởng, chỉ có những võ giả thường xuyên khổ tu, bởi vì thân thể khỏe mạnh mới chịu được.
Tần Liệt, Lăng Ngữ Thi và đoàn người chạng vạng thì đến Thiên Lang sơn. Bọn họ lập tức phát hiện trên vách đá đã buộc sẵn dây mây, võ giả Cao gia, Phùng gia trèo lên trèo xuống như khỉ, cầm cuốc gõ gõ khai thác hỏa tinh thạch.
Dưới ánh chiều tà, ẩn ẩn có thể thấy ánh lấp lánh đỏ hồng trên vách đá. Thường thì chỗ có lấp lánh có thể thấy một viên hỏa tinh thạch, loại tinh thạch này màu đỏ hồng, dưới ánh sáng chiếu vào không ngừng tỏa sáng.
Tần Liệt nhìn hướng vách đá, khẽ thì thào: "Hóa ra đây là hỏa tinh thạch."
Hắn từng nghe ông hắn kể về luyện khí, biết mỗi vị luyện khí sư khi dung luyện linh tài đều cần mồi lửa phối hợp. Điều này rất dễ hiểu, ngay cả thợ rèn bình thường khi rèn cũng cần lửa nung chảy sắt, luyện khí cũng không thể thoát khỏi đạo lý cơ bản này. Đương nhiên, mồi lửa luyện khí khác với lửa phàm.
Mồi lửa của luyện khí sư có ba loại thường thấy, một là hỏa diễm công quyết do luyện khí sư tu luyện, có thể hóa linh lực thành mồi lửa, phương pháp này phụ thuộc cảnh giới luyện khí sư, cũng vô cùng hao phí linh lực và tinh thần lực. Ông hắn khi sửa linh khí chính là dùng công pháp này, luyện khí sư tu luyện hỏa diễm công quyết lúc nào chỗ nào cũng có thể luyện khí, loại mồi lửa này tiện ích ở chỗ đó.
Loại mồi lửa thứ hai là địa tâm hỏa diễm, kéo từ núi lửa ra, rất nhiều luyện khí sư đều dùng phương pháp này. Cũng có tông phái luyện khí đặc biệt lựa chọn tạo tông bên cạnh núi lửa, dẫn lửa vào từng phòng luyện khí cho đệ tử sử dụng. Loại mồi lửa mượn sức thiên nhiên này tuy nơi luyện khí bị cố định, nhưng bớt hao phí linh lực, có lợi có hại.
Loại mồi lửa thứ ba, là lợi dụng hỏa diễm linh tài như hỏa tinh thạch, châm đối linh tài làm mồi lửa. Loại mồi lửa này không hao phí linh lực, lại có thể mang theo bên người, nên cũng có lượng lớn luyện khí sư sử dụng. Chỉ là mồi lửa này là đồ dùng, dùng một cái ít một cái.
Ba loại mồi lửa đều có thể dung luyện linh tài, có lợi có hai, luyện khí sư đôi khi còn tổ hợp sử dụng, có thể phát huy ưu thế mồi lửa đến mức lớn nhất.
Tần Liệt đột phá đến luyện thể tầng bảy, cảm giác được linh lực tỏa ra bên ngoài, như vậy hắn đã có thể sử dụng linh khí. Thời gian này, hắn một mực quan sát linh trận đồ trong Trấn Hồn châu, điều này đối làm hắn nảy sinh ý nghĩ với luyện khí…
Hỏa tinh thạch tuy chỉ là mồi lửa cơ sở nhất, nhưng đối với hắn muốn có cũng không phải dễ. Hắn đi cùng Lăng Ngữ Thi tới Thiên Lang sơn, một phần vì lo cho nàng, một phần vì cũng muốn thử xem hỏa tinh thạch như nào.
- Lăng gia đến báo danh.
Lăng Ngữ Thi quát lớn.
Bên dưới vách, một nam tử mặc trường bào in hình tinh vân ngồi trên ghế. Lúc này hắn đang lười nhác thưởng thức cảnh chiều tà, vừa liếc nhìn đám người Lăng gia, hắn vẫy tay với bọn họ nói:
- Ta tên là Lưu Diên, phụ trách hành động lần này. À, hôm nay trời đã tối, bắt đầu từ sáng mai các ngươi và Phùng gia, Cao gia khai thác mỏ. Hỏa tinh thạch khai thác được phải nộp lại, ta sẽ thống kê, sau khi nhiệm vụ kết thúc, Tinh Vân các sẽ trả thù lao.
Lưu Diên mới chỉ ba mươi, vóc người hơi béo, để chòm râu, tròng mắt một mực híp lại, như là thờ ơ với mọi chuyện vậy.
- Lưu đại ca, đây là thu hoạch của Phùng gia hôm nay.
Một thanh niên anh tuấn từ vách đá nhảy xuống, nộp lên túi vải rồi tươi cười với người Lăng gia:
- Lăng Phong, đã lâu không gặp?
Thanh niên này đẹp trai tuấn tú, mặc áo trắng, viền áo đính vằng vô cùng cao quý.
Tuy hắn nói với Lăng Phong, nhưng mắt lại nhìn Lăng Ngữ Thi, hắn bước nhanh tới cười nói:
- Lăng Ngữ Thi, a, hóa ra do muội dẫn đội, chúng ta cũng đã lâu không gặp rồi.
- Ừm, hai năm.
Lăng Ngữ Thi hờ hững nói.
- Hắn là ai?
Lăng Dĩnh dò hỏi người bên cạnh.
- Phùng Dật, nhị thiếu gia Phùng gia, hai năm trước là luyện thể tầng bảy, hiện tại hẳn đã tới tầng tám. Anh hắn là Phùng Khải, hiện đã là thành viên nòng cốt Tinh Vân các, không có gì bất ngờ thì tên này cũng sẽ đột phá khai nguyên cảnh trước hai mươi, theo anh hắn tiến vào Tinh Vân các.
Lăng Hâm dáng vẻ hào phóng nhưng đầy kính nể nhìn Phùng Dật, khẽ giải thích với Lăng Dĩnh:
- Hai năm trước, ta và đại tiểu thư còn có Lăng Phong đến Cực Hàn sơn mạch, đx từng kết đội săn giết linh thú với bọn họ. Phùng Dật có cảm tình với đại tiểu thư.
- Chín viên hỏa tinh thạch tứ phẩm, không tệ, ngày mai tiếp tục nỗ lực.
Lưu Diễn thống kê rồi híp mắt cười, gật đầu với Phùng Dật.
Lúc này chín tên võ giả Phùng gia cũng xuống.
Bọn họ đều đứng bên cạnh Phùng Dật, vừa cười đùa vừa bàn tán cách khai thác mỏ. Vừa nhìn thấy đám người Lăng gia, bọn họ đều tậm trung nhìn Lăng Ngữ Thi và Lăng Dĩnh, thầm thì bàn tán.
Mười võ giả Phùng gia, đều là cảnh giới luyện thể, đại đa ở tầng năm sáu bảy, mà lại đều là nam. Bọn họ trải qua mấy ngày đào khoáng khô khan, đột nhiên nhìn thấy mỹ nữ Lăng Ngữ Thi và Lăng Dĩnh, hai mắt không khỏi tỏa sáng.
- Lưu ca, đây là phần Cao gia.
Một thanh niên bay xuống, người này mặc võ phục màu đen, tóc dài rủ hai bên, thần tình âm hàn, trong mắt cũng để lộ tà ý.
- Đây là Cao Vũ, tiểu thiếu gia Cao gia. Hai vị tỷ tỷ hắn đều đã vào Tinh Vân các. Cao gia vô cùng coi trọng hắn, nhưng là tên này có chút tà dị. Nghe nói hắn mới chỉ mười sáu tuổi, nhỏ hơn Phùng Dật một tuổi, nhưng đã đột phá luyện thể tầng tám.
Còn không đợi Lăng Dĩnh hỏi, Lăng Hâm đã nói. Nghĩ một chút, Lăng Hâm trầm mặt rồi bổ sung thêm:
- Ngươi cẩn thận tên này chút, nghe nói tên này có chút biến thái, đã từng hành hạ mấy thiếu nữ đến chết. Ài, ngươi đừng đụng vào hắn, nếu không rất phiền toái.
Nghe Lăng Hâm nói như vậy, Lăng Dĩnh vốn ưa thích khoe dáng trước Lăng Phong, lúc này sống lưng lạnh toát. Nhìn vào con mắt trắng bệch, lạnh lẽo đầy tà ý của Cao Vũ, Lăng Dĩnh không tự chủ được lùi về sau một bước, đến gần Lăng Phong hơn, tiếp thêm can đảm cho nàng.
- Năm viên tứ phẩm, sáu viên tam phẩm, một viên ngũ phẩm, thu hoạch khá.
Lăng Dĩnh ngồi thẳng người, cẩn thận nói với Cao Vũ.
Tần Liệt để ý một chút, phát hiện khi Lăng Dĩnh đối diện Cao Vũ, không tiếp tục dựa trên ghế, mà ngồi thẳng lên, dường như coi trọng người này. Ánh mắt âm hàn của Cao Vũ quét qua đám người Lăng gia, sau đó nhanh chóng dẫn tộc nhân đi ra ngoài cốc, chuẩn bị nhóm lửa nấu cơm.
- Lăng Phong, Ngữ Thi, mọi người cùng ăn đi.
Phùng Dật nhiệt tình mời.
- Không cần, chúng ta mang theo đồ ăn, trên đường cũng săn bắt không ít thú nhỏ, không cần làm phiền.
Lăng Ngữ Thi uyển chuyển từ chối.
- Ngữ Thi quá khách khí rồi, chúng ta đã hai năm không gặp, mọi người uống chút rượu nói chuyện phiếm không phải tốt hơn sao?
Phùng Dật cười khổ nói.
- Vậy, được rồi.
Lăng Ngữ Thi đành chịu nói, đoàn người Lăng gia cùng đi hướng lều Phùng gia.
Vài võ giả Phùng gia rất nhiệt tình, nhanh chóng lấy rượu, chuẩn bị thịt chín.
Đám người Lăng Phong, Lăng Hâm cũng quen người Phùng gia, nên không khách khí trực tiếp ngồi xuống. Họ lấy ra thỏ, gà núi… mấy hôm nay bắt được gác lên đống lửa, vừa nướng vừa trò chuyện với võ giả Phùng gia.
- Tần Liệt, ngươi ngồi đây.
Lăng Ngữ Thi không chút phiền hà kéo lấy Tần Liệt ngồi cạnh chính mình, sau đó đón lấy thịt nướng Phùng Dật đưa, trực tiếp nhét vào tay hắn, nhẹ nhàng nói:
- Ngươi đi đường lâu như vậy, khẳng định đã đói, ngươi ăn trước đi. Đợi ta nướng mấy con gà núi cho ngươi.
Phùng Dật vì lấy lòng người đẹp mà đưa phần ăn của mình cho nàng. Không ngờ người đẹp càng dứt khoát, trực tiếp đưa cho Tần Liệt bên cạnh, điều này là Phùng Dật có chút kinh ngạc, sắc mặt cũng lúng túng.
- Vị huynh đệ này là ai?
Phùng Dật cười hỏi.
Tần Liệt thần sắc đờ đẫn, cũng không biết khách khí, cầm thịt nướng ăn liền, dáng ăn cũng không có chút lịch sự nào.
- Hôn phu của ta.
Lăng Ngữ Thi tự nhiên đáp lại.
Nụ cười trên mặt Phùng Dật nhanh chóng cứng ngắc, hai mắt hắn khẽ híp lại rồi cười ha ha nói:
- Nàng đính hôn lúc nào thế? Phụ thân nàng cũng không báo cho Phùng gia, chúng ta không biết chuyện này a.
Đám võ giả Phùng gia cũng sửng sốt, không khỏi nhìn chăm chú Tần Liệt. Vừa nhìn, bọn họ lập tức phát hiện thần sắc đờ đẫn của Tần Liệt, cảm giác được có điểm gì đó khác lạ.
- Mới chỉ đính hôn thôi, cho nên cha ta không muốn gióng trống khua chiêng làm gì.
Lăng Ngữ Thi khẽ cười, thấy Tần Liệt cắn thật to, phát ra tiếng nhép nhép liên tục, liền biết hắn cố ý, không khỏi trừng mắt nhìn hắn, tâm lý dở khóc dở cười: tên chết tiệt nhà ngươi, khẳng định là đang cười trộm, cố ý làm ta mất mặt.
- Lăng Hâm, tên này là ai? Trước kia chưa từng gặp hắn, hẳn có phải bị?
Một võ giả Phùng gia dò hỏi.
Lăng Hâm hừ một tiếng khinh thường nói:
- Hắn không phải người Lăng gia, tên này ngu chút, cũng không biết vì sao gia chủ đáp ứng cho hắn đính hôn với đại tiểu thư nữa.
- Ta đã nói mà, nhìn bộ dáng ngu ngốc như vậy, quả nhiên.
Người đó cười lớn.
Hừ! Chùy trong tay Lăng Ngữ Thi vạch một đường hỏa hồng, trực tiếp đập vào ngực người đó.
Kẻ đó không khỏi kêu đau, lập tiếc đứng lên dập lửa trên áo, tránh cho ngọn lửa lan ra, sau đó đầy tức giận nhìn Lăng Ngữ Thi.
- Chú ý lời nói chút!
Lăng Ngữ Thi quát nhẹ một tiếng, hai mắt không chút hữu hảo, sau đó nàng đột nhiên đứng lên nói với Phùng Dật, rồi nắm tay Tần Liệt rời đi:
- Đa tạ đã tiếp đãi.
Phùng Dật và Lăng gia không khỏi lúng túng, Phùng Dật vội trách mắng tên tộc nhân kia. Lăng Phong và Lăng Dĩnh vừa nhìn thấy vậy, cũng không thể không đứng lên cùng Lăng Ngữ Thi rời đi.
Lăng Ngữ Thi và Tần Liệt đi tới một phía khác, mặt nàng tràn ngập lạnh lùng, đợi khi đám người Lăng Phong đi tới, nàng nhìn hướng Lăng Hâm nói:
- Trong nhà có những lời ta không để ý, nhưng lần sau nếu dám nói nhiều trước mặt người ngoài, vậy đừng trách ta không nể tình.
Nàng vốn ôn nhu nay đột nhiên nghiêm túc, làm Lăng Hâm có chút chột dạ, sắc mặt đỏ bừng, vâng vâng dạ dạ liên tục.
Tần Liệt thần sắc vẫn đờ đẫn như trước, nhưng trong lòng ấm áp trào dâng.
Đã có 8 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Linh Vực Tác giả: Nghịch Thương Thiên -----oo0oo-----
Chương 25: cao giai linh tài.
Dịch + Biên: Tà Phiêu
Nguồn: TTV
Sau mấy ngày, Lăng gia cùng Cao gia, Phùng gia cùng khai thác hỏa tinh thạch. Khi chạng vạng sẽ giao nộp hỏa tinh thạch cho Lưu Diên thống kê, sau đó chia ra săn bắt, nhóm lửa nấu cơm, tu luyện rồi ngủ nghỉ.
Cao Vũ và võ giả Cao gia không tiếp xúc với Lăng gia và Phùng gia, mỗi khi nhiệm vụ hoàn thành đều quay về khu lều của mình. Lưu Diên phụ trách nhiệm vụ lần này thì sau khi thống kê hỏa tinh thạch xong, sẽ đến khu lều Cao gia dùng bữa, quan hệ khá tốt với Cao Vũ.
Võ giả Lăng gia và Phùng gia tương đối quen, nên đi lại thường xuyên. Ở phương diện này, Lăng Ngữ Thi cũng không thể cấm chế, nên đành nhắm mắt làm ngơ. Trải qua chuyện hai ngày trước, Lăng Ngữ Thi không ở cùng đám người Phùng gia, mỗi lần đều dẫn Tần Liệt, vài võ giả Lăng gia nấu cơm riêng.
Phùng Dật cũng không để ý xung đột mấy ngày trước, mỗi ngày hắn đều tìm cơ hội tiếp xúc nói phân bố hỏa tinh thạch, kinh nghiệm khai thác, chuyện phiếm với nàng. Có đôi lúc nhìn thấy Tần Liệt, hắn còn hảo ý chào hỏi. Lăng Ngữ Thi thấy hắn thái độ không xấu, cũng không thể làm mặt lạnh được, nên ngẫu nhiên cũng cười nói với hắn.
Tần Liệt cũng không tham gia đào mỏ, ban ngày hắn thường một mình đi khắp rừng núi, tìm nơi yên tĩnh tu luyện công quyết, chỉ khi đến giờ nấu cơm hắn mới quay lại dùng cơm cùng người Lăng gia.
Đối với việc người Lăng gia mang theo một kẻ ngu đi đào mỏ, Lưu Diên cũng không có ý kiến gì, hắn rõ ràng không để ý Tần Liệt, khi thấy Tần Liệt cũng coi như không thấy. Đại đa thời gian Lăng Dĩnh đều híp mắt dưỡng thần, chỉ khi Lăng gia, Phùng gia, Cao gia phát sinh tranh cãi, hắn mới ra mặt điều tiết.
Ba nhà cùng chung khai thác, nên không thể tránh khỏi xung đột, võ giả Lăng gia, Phùng gia còn có quen biết còn đỡ, chỉ ngẫu nhiên có chút va chạm với võ giả Cao gia, cũng được Lăng Dĩnh khống chế tốt, làm ba bên thuận lợi đào mỏ.
Hôm nay, Tần Liệt lại trở về lúc chạng vạng. Hắn phát hiện võ giả Lăng gia, Cao gia, Phùng gia hôm nay có chút khác thường, đã hết giờ nhưng mọi người vẫn tụ tập quanh một vách đá. Vách đá kia bị đánh một hố sâu, bên cửa động là võ giả Cao gia, thần sắc bọn họ kích động thì thào. Võ giả Lăng gia, Phùng gia nhìn ra đám võ giả kia khác thường, cũng nảy sinh nghi hoặc đến xem.
Cao Vũ sắc mặt trắng bệch, đầy kích động không ngừng vung tay với Lưu Diên, nói:
- Lưu ca, ở bên này, mau đến xem!
Dưới ánh mặt trời, nơi cửa động Cao Vũ tỏa ánh cam rực rỡ.
- Viêm dương ngọc! Là viêm dương ngọc! Linh tài huyền cấp tam phẩm.
Lưu Diên còn chưa đến cửa động, chỉ bằng kinh nghiệm đã đoán ra, không khỏi vui vẻ kêu lên.
Viêm dương ngọc là linh tài huyền cấp, có thể tôi luyện linh khí huyền cấp hỏa thuộc tính, có thể bổ sung năng lượng cho linh khí. Mà đối với những võ giả tu luyện công quyết hỏa diễm, có thể trực tiếp hấp thu hỏa viêm trong ngọc tăng tu vi, hữu dụng hơn linh thạch nhiều.
Viêm dương ngọc huyền cấp tam phẩm, giá trị không phải hỏa tinh thạch có thể so sánh! Hỏa tinh thạch chỉ là mồi lửa cơ sở, mà viêm dương ngọc lại là linh tài võ giả vạn tượng cảnh, thông u cảnh sử dụng! Có thể nói không chút khoa trương, một viên viêm dương ngọc giá trị hơn vài chục viên hỏa tinh thạch ngũ phẩm nhiều!
- Khu vực có viêm dương ngọc nhiệt độ sẽ tăng, thảo nào có hỏa tinh thạch. Xem ra vách đá này có thể có hỏa tinh thạch là vì viêm dương ngọc!
Lưu Diên đầy hưng phấn cười nói:
- Lần này Tinh Vân các chúng ta gặp may rồi, cũng không biết bên trong có bao nhiêu viêm dương ngọc. Viêm dương ngọc có thể đổi với Sâm La điện a!
Cao Vũ thần sắc lạnh lùng cũng vui vẻ cười lên. Võ giả Phùng gia, Lăng gia nghe thấy nơi này có viêm dương ngọc, cũng vui mừng hết sức, biết được lần này những người đến đào mỏ sẽ được trả công lớn.
- Cao Vũ, viêm dương ngọc khác với hỏa tinh thạch, phải lập tức báo lên trên, để an bài cao thủ đến đây!
Lăng Dĩnh hít sâu một ngụm phân phó:
- Nơi này gần Cao gia các ngươi nhất, lập tức bảo một người về thông báo, tốt nhất là báo với phụ thân ngươi, để phụ thân ngươi báo với Tinh Vân các.
- Được! Cao Viễn, ngươi mau về nhà, trong hai ngày phải lập tức truyền tin về!
Cao Vũ cũng không nói nhảm, nhanh chóng ra lệnh.
Một võ giả Cao gia không nói hai lời, từ vách đá nhảy xuống, vội đi về hướng Cao gia.
- Thời gian cũng không sớm nữa, mọi người nghỉ ngơi đi!
Lăng Dĩnh cười vui, cổ vũ mọi người:
- Ngày mai mọi người tạm dừng khai thác hỏa tinh thạch, toàn lực khai thác viêm dương ngọc! Mọi người yên tâm, lần này ba nhà đều có công lớn, không thiếu phần ai cả.
Mọi người mừng vui hò reo đáp lại. Võ giả Cao gia, Phùng gia, Lăng gia lập tức tản ra, từng người kích động chia năm tụm ba, đi săn dã thủ quanh đó, chuẩn bị buổi tối thoải mái liên hoan.
- Thật là quá may, viêm dương ngọc giá trị rất cao, đối với Tinh Vân các cũng là kỳ vật, lần này chúng ta còn gặp cả mỏ. Đợi chuyện này kết thúc, chúng ta sẽ thu được thật nhiều linh thạch! Có lẽ, ta có thể mượn lần này đột phá luyện thể tầng bảy!
Lăng Hâm nắm chặt nắm tay cười lớn.
Đám người Lăng Phong, Lăng Dĩnh cũng vui vẻ tươi cười, Lăng Ngữ Thi hai mắt đẹp tỏa sáng, hiển nhiên là mơ tưởng đến mộng đẹp.
Ngày hôm sau, ba nhà hưng phấn khai thác viêm dương ngọc, Tần Liệt vẫn như mọi khi ăn cơm xong là rời đi. Hắn lại một mình tu luyện ở nơi rừng núi tĩnh lặng, hôm nay rất may mắn, lúc xế chiều, trời đổ sấm sét.
Dưới một cây đại thụ, Tần Liệt khoanh chân ngồi, ngưng thần vận chuyển thiên lôi cức.
Phốc phốc phốc! Từng tia điện quang tinh mịn phóng thích qua mười đầu ngón tay hắn, linh hoạt như điện xà.
Theo công quyết thâm nhập, theo linh lực dần thẩm thấu khắp xương cốt hắn, hắn ẩn ẩn nghe được tiếng sấm đánh từ ngực, giống như kêu gọi sấm sét trên trời vậy.
Ầm! Một tia sét lớn điếc tai đánh xuống, từng tia sét đan xen rạch nát bầu trời. Những tia sấm sét này xoay vòng trên núi rồi dần dần bị hấp dẫn đến hắn.
Ầm! Thỉnh thoảng có tiếng nổ xung quanh người hắn, còn có sấm sét từ trên trời đánh thẳng vào hắn.
A! Bị sấm sét đánh trúng làm Tần Liệt nhịn không được khẽ kêu đau, đầu tóc hắn đã cháy đen, thân thể không ngừng run rẩy. Dòng điện cuồng bạo nháy mắt tuồn vào thân thể hắn, không ngừng xung kích gân mạch hắn! Toàn thân gân mạch hắn đau nhó, dòng điện theo thiên lôi cức vận chuyển, dần hướng tới ngực hắn, làm đau đớn hắn phải chịu tăng gấp mấy lần, suýt chút thì không chịu được đau đớn mà lăn lộn trên đất.
- Đáng sợ thật! Cứ như vậy thì ta không chịu được mất!
Tần Liệt rất nhanh phát hiện, thân thể đã tu luyện hồi lâu còn không chịu được sấm sét đánh trực tiếp, làm thân thể hắn tùy lúc có thể bị nổ tung.
Kỳ trận trong dược sơn có thể làm giảm tác dụng sấm sét, có thể phân tán sấm sét thành những tia điện, như vậy hắn sẽ dễ chịu hơn. Không có kỳ trận giúp đỡ, trực tiếp đón nhận làm hắn phí sức hơn nhiều, không thể không điều chỉnh thân thể, dẫn dắt từng tia sấm sét một. Hắn vận chuyển thiên lôi cức ngắt quãng, lôi điện trên trời dần giảm đi, sấm sét đánh xuống cũng yếu hơn, giúp hắn tu luyện dễ hơn.
- Tu vi càng mạnh, linh lực càng tinh thuần, vận chuyển thiên lôi cức liệu có hấp dẫn sấm sét càng mạnh? Như vậy, sau này cảnh giới tăng lên, vẫn có thể thông qua phương thức này dẫn dắt sấm sét tôi luyện máu thịt!
- Theo lời ông nói, kiên trì không ngừng tu luyện thiên lôi cức, mượn sấm sét tôi luyện máu thịt, gân mạch, xương cốt, nội tạng làm thân thể cường hãn đến một trình độ nhất định, có thể hình thành "thiên lôi thánh thể"! Một khi hình thành thiên lôi thánh thể, tâm niệm vừa động, tiếng sấm trong thân thể không ngừng vang lên, cho dù dưới ánh mắt trời chói chang, cũng có thể mượn lực sấm sét từ trên trời, điên cuồng tung hoành thiên địa!
Nhớ lại thiên lôi thánh thể ông hắn nói, hắn càng thêm vững tâm, khắc khổ tôi mài bản thân. Không biết qua bao lâu, sấm sét dừng đánh, mưa rào rơi xuống. Trong mưa khổ tu hồi lâu, hắn đột nhiên nghe được tiếng thú nhỏ, còn ngửi được mùi máu tanh nồng đậm.
Tần Liệt nảy sinh nghi ngờ, dừng tu luyện lại, nhíu lông mày chạy đến hướng thú nhỏ.
Dưới một khoảng cây rậm rạp, tụ tập mấy con sói rừng, đám sói không ngừng bới bùn đất, cắn xé máu thịt gì đó… Sói rừng không hiểu thu nạp linh khí thiên địa, cũng không phải linh thú, còn không tạo được uy hiếp gì với Tần Liệt. Thiểm điện ba động quanh người hắn làm đám sói rừng sợ hãi chạy mất.
- Đây là Cao Viễn!
Vừa nhìn rõ, sắc mặt Tần Liệt không khỏi kinh hãi, la lên.
Thi thể máu thịt mơ hồ, nhưng từ quần áo và diện mạo, Tần Liệt có thể nhận ra thân phận người chết.
Võ giả Cao gia, Cao Viễn! Đó là võ giả đêm qua trở về Cao gia báo tin, luyện thể tầng sáu, không thể bị sói rừng giết được!
Cẩn thận nhìn kỹ, hắn phát hiện bùn đất xung quanh rất mềm, bị mưa rửa trôi, xung quanh còn có dấu vết sét đánh. Hắn lập tức hiểu ra, Cao Viễn là bị người giết, sau đó giấu xác! Có thể là lúc hắn tu luyện dẫn động sấm sét, vừa lúc đánh trúng chỗ này, thêm vào mưa rào rửa trôi đất, đám sói rừng ngửi thấy mùi máu chạy đến.
- Đêm qua bị giết, vì sao lại giết hắn? Hắn quay về Cao gia báo tin, như vậy là ai làm? Xung quanh còn có thế lực khác sao?
Tần Liệt không khỏi nhíu mày, cảm giác bất an trong lòng càng lúc càng lớn.
Hắn hiểu được lần nhiệm vụ này khó khăn hơn nhiều, không chỉ phải đối phó ngân dực ma lang quay về, mà còn phải đối phó với một lực lượng dấu mặt!
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế