“Cảm tạ công tước đại nhân ưu ái nâng đỡ. Nhưng hai người chúng ta quyết tâm cả đời đi theo Vân Thiếu, cho nên chỉ xin lĩnh ý tốt của đại nhân.” Ngải Phật Sâm cùng Ốc Khắc khẳng khái nói.
“Phụ thân, sau này người chỉ cần phái người tới tìm Hoa Phi Lệ tiểu thư của La Mạn gia tộc là có thể mua. Rượu này do nàng tiêu thụ.” Lưu Vân thầm nghĩ, nghìn vạn làn trong thể cho lão gia tử biết đây là rượu do mình sản xuất, nếu không lại giảm một khoản sinh ý.
Sau khi tan tiệc, Lưu Vân cùng A Lôi ngồi trên bãi cỏ ở hoa viên trò chuyện. Mỗi một lần cùng A Lôi ngồi một chỗ, Lưu Vân đều cảm giác được tâm tình mình rất thoải mái.
“Nhị ca, nàng có tha thứ cho ngươi không?” A Lôi tựa hồ đối với “nàng” kia rất tò mò, lại bắt đầu thảo luận về vấn đề này.
“Vậy, sau này không phải nàng sẽ là tẩu tẩu của ta sao?”
“Điều này......” đối với câu hỏi này của tiểu cô nương, Lưu Vân hoàn toàn không có chuẩn bị, cũng chưa từng lo lắng về vấn đề này, nhất thời bị hỏi thì á khẩu không trả lời được.
“Nhị ca cho rằng, hôn nhân hạnh phúc chính là hai người yêu nhau, cùng nhau kết hợp một chỗ. Nếu không người yêu, ta thà rằng cô đơn một mình.” Trái tim của ta đã dành cả cho nàng, còn có thể có được hôn nhân hạnh phúc sao, Lưu Vân thầm nghĩ.
Đạo ý chỉ đầu tiên là thông lệ hàng năm, đạo ý chỉ sau đó lại khơi dậy một hồi sóng to gió lớn ở đế đô, làm cho quý tộc trẻ tuổi cùng với cùng một ít thanh niên tài hoa đều mừng rỡ như điên. Công chúa đã đến tuổi lấy chồng, trước đây nàng cùng Lưu Vân đính hôn khiến bọn họ mất đi sự hy vọng, nhưng sau đó lại phát sinh biến cố, khiến mỗi người đều thấy được hi vọng của mình.
Lần yến hội này là một cơ hội lớn, nếu có thể làm cho công chúa động tâm, thì phú quý vinh hoa sắp tới trong tầm tay. Vì vậy những người này đều bắt đầu chuẩn bị kỹ càng, kỳ vọng có thể tại yến hội đạt được ánh mắt ưu ái của công chúa.
Khi A Lôi đem tin tức này nói cho Lưu Vân biết, ánh mắt Lưu Vân vẫn bình thản như cũ, bắt tay vào làm phi châm, phảng phất không như nghe thấy việc này.
“Nhị ca, ngươi không xảy ra chuyện gì chứ? Ta phát hiện ngươi chính là đầu gỗ......” A Lôi gắt gỏng nói.
Đối với nhị ca này, nàng thật sự không có gì để nói. Người khác mong muốn hôn sự còn không được, hắn lại từ hôn. Đối với tiệc rượu của công chúa, người khác đều chuẩn bị tỉ mỉ, còn hắn lại như đang chơi đùa với tú hoa châm.
“Để làm gì, người công chúa muốn tuyển đều là nam hài, ngươi kích động cái gì?” Nhìn bộ dáng sốt ruột của A Lôi, Lưu Vân bèn trêu chọc.
“Ngươi......ngươi......Nhị ca mặc dù từ hôn nhưng cũng phải chuẩn bị chứ. Đừng làm cho người ta xem thường ngươi.” A Lôi cảm thấy nhị ca này không hề quan tâm gì cả.
“Ta không định đi nên không cần chuẩn bị.” Lưu Vân hoàn toàn không để ý tới cảm nhận của nàng, nói tiếp.
“Không thể không không đi a. Không đi là không cấp cho hoàng thất mặt mũi, phụ thân sẽ không tha cho ngươi.” A Lôi hổn hển nói.
“Điều này cũng đúng. Như thế nào vừa trở về lại gặp sự tình này.” Lưu Vân nghĩ thầm, đành phải ra ngoài cho thiên hạ coi mặt vậy.
Sau khi Lưu Vân hạ huyết thệ, giới quý tộc đế đô tựa như coi hắn trở thành một loại khác, đây cũng là lý do hắn sau khi trở về vẫn không muốn đi ra ngoài. Dù sao bị mọi người nhìn như sinh vật trong vườn thú cũng không phải chuyện dễ chịu.
“Không phải chỉ ăn bữa cơm sao? Nàng tuyển người của nàng, ta ăn mặc ta, sau đó rời đi, Cần gì phải chuẩn bị.” Lưu Vân không yên lòng nói.
A Lôi cảm giác được mình hoàn toàn bị đánh bại, sau khi nói lại một câu “Mặc kệ ngươi, con sâu lười” rồi rời đi.
A Lôi đi rồi, Lưu Vân nhìn phi châm trong tay mình, tâm thần như bay ra ngoài “Năm mới, Nguyệt nhi. Năm mới không có ta, ai ở bên cạnh bồi tiếp nàng đây?”
Buổi tối ngày thứ hai, Lưu Vân, Kinh Lôi cùng A Lôi lần đầu tiên cùng nhau tiến vào hoàng cung. Hoàng cung, là trung tâm quyền lực của một quốc gia, trong trí nhớ của Lưu Vân rất là tráng lệ, hùng vĩ, sâm nghiêm, âm lãnh, áp lực, đủ các loại. Nhưng hoàng cung Hỏa Vân đế quốc xuất xuất hiện trước mặt lại khiến cho hắn có cảm giác rất mới lạ.
Đó là một tòa lâu đài cùng loại kiến trúc với pháo đài cổ kính thời Châu Âu trung cổ, từ xa nhìn lại làm cho người ta cảm giác sự tao nhã cùng đẹp đẽ. Khi đi vào không có cảm giác sâm nghiêm cùng âm lãnh, chỉ cảm thấy giống như đang đi vào trong một cái sân thật to, các loại ma pháp đăng phát ra màu sắc mê ly. Tất cả các thanh niên quý tộc đế đô đều ăn mặc chải chuốt, Lưu Vân cảm thấy bản thân ăn mặc có chút hoàn toàn xa lạ.
“May mắn là cửa vào không có bắt sử dụng thẻ bài.” Lưu Vân xấu xa thầm nghĩ..
Công chúa mở tiệc rượu chiêu đãi mọi người trong đại sảnh, bên trong đã có rất nhiều người, các nam thanh nữ tú đủ loại, cùng tụ tập một chỗ, thấp giọng nói chuyện phiếm.
“Xem ra tất cả mọi người đều rất tích cực, sức hấp dẫn của mỹ nữ thật lớn a.” Lưu Vân vươn vai làm ra vẻ lười biếng, nhìn A Lôi cười nói.
“Tất cả mọi người đều trông mong, không có giống ai lười như vậy a.” A Lôi cười nói.
Khi hắn mang theo đệ đệ cùng muội muội đi vào đại sảnh, liên tiếp những ánh mắt rơi trên người hắn, trong đại sảnh nhất thời trở nên hoàn toàn yên tĩnh. Khi ba người Lưu Vân tìm được vị trí của mình để ngồi xuống thì trong đại sảnh lại vang lên những tiếng nghị luận, đương nhiên đa số là nhằm vào hắn.
“Trời ạ, người này không thể ngờ đã trở lại.
“Oa, người phát hạ huyết thệ kia thật dễ nhìn, thật sự là anh tuấn!”
“Hắn không ngờ còn có mặt mũi đến đây, khi công chúa tới, không biết mặt mũi hắn sẽ thế nào.”
Lưu Vân tựa hồ không nghe thấy những lời đàm tiếu này, dùng ánh mắt nghiên cứu các món ngon trên bàn. Kinh Lôi vẻ mặt tức giân, bị A Lôi đưa tay kéo lại ngồi xuống ghế.
“Tam đệ, nếu ngươi không học được sự bình tĩnh, ngươi hãy từ bỏ việc theo đuổi võ đạo. Núi lở trước mặt cũng không biến sắc, đất rung cũng không thay đổi, đó mới là phong phạm của cao thủ. Đối với những việc nhỏ nhặt như vậy, ngươi tức giận cái gì?”
Lưu Vân nhìn Kinh Lôi, trầm giọng nói. Kinh Lôi cúi đầu, lắng nghe Lưu Vân nói.
Lưu Vân cảm nhận được một ánh mắt từ phía sau nhìn hắn. Ngẩng đầu nhìn, Hưu Tư từ phía xa xa nhìn hắn cười, phảng phất như muốn nói: “Còn muốn ta đánh ngươi sao?”
Lưu Vân cũng cười, đối với Hưu Tư công tử này, hắn không có hận ý gì, ngược lại còn cảm kích, bởi đó là kẻ đã giúp hắn vượt qua quãng thời gian tuyệt vọng trong cuộc sống.
Lưu Vân mỉm cười, làm cho Hưu Tư cảm thấy kinh ngạc, sau đó mang theo ánh mắt trầm tư, chăm chú nhìn Lưu Vân.
“Công chúa giá lâm!”
Thanh âm thị nữ vang lên, trong đại sảnh trở nên cực kỳ yên tĩnh. Ánh mắt mọi người đều nhìn về phía thanh âm phát ra.
Lưu Vân cũng mang theo vài phần tò mò, ngẩng đầu nhìn lại. Ánh mắt trong nháy mắt như xuyên qua vô số núi hồ. Tất cả như lúc mới lần đầu gặp gỡ.
Truy tìm thân ảnh nàng, lần đầu tiên Lưu Vân gặp nàng bên một cái hồ nhỏ. Cũng là một buổi sáng sớm mùa xuân như trước kia, nàng đứng ở đó, đôi mắt trong suốt sáng lấp lánh như ngọc, ánh mắt như làn nước, thanh lịch tao nhã, băng khiết như đóa cúc mùa thu, điềm tĩnh như bông lan không nhuốm bụi trần, kiều diễm như ánh mặt trời. Cả người nàng tràn ngập hơi thở thanh xuân, thân hình xinh đẹp; mái tóc dài tung bay.
Nàng vui vẻ đi dạo bên hồ nước nhỏ, mặt nước reo vui như vì nàng mà ca hát, tạo nên những gợn sóng lấp lánh. Gió thổi qua khiến tà áo nàng tung bay trong gió, nàng giống như tiên tử trong hồ, muốn đạp gió bay đi.
Nàng chậm rãi đi về phía hắn, mỉm cười. Từng hình ảnh trong trí nhớ như một bức họa, cho dù năm tháng mưa gió có làm phai đi sắc thái ban đầu, chỉ để lại một bức họa, nhưng cảnh sắc vẫn như mới, làm cho hắn từ nay về sau không thể nào quên đi cái ngày xuân sớm đó.
“Nguyệt nhi, ngươi đã đến rồi sao? Ta rất khổ cực, ngươi cuối cùng cũng tới! Hãy đến gần một chút, để ta nhìn người thật lâu một chút, Nguyệt nhi! Ta đã tưởng rằng cả đời này không bao giờ còn có thể thấy ngươi nữa, ông trời cuối cùng cũng thương ta.”
Quyển thứ nhất
Chương 22: Yến vô hảo yến
Dịch: vienmobo
Nguồn: Sưu tầm
“Nạp Lan công tử, ngươi có thể nói là danh chấn đế đô. Lần đầu gặp mặt, ta mời ngươi một chén.” Na Á nghiêng người nhìn Nạp Lan mỉm cười, nâng chén nói.
“Công chúa thân ái, Nạp Lan thẹn không dám nhận. Chén này ta kính công chúa.” Đối với việc công chúa đột nhiên mời rượu, Nạp Lan không có kinh hoảng, lịch sự đứng dậy nâng chén nói.
“Ngồi đi. Na Á còn có chuyện muốn thỉnh giáo, không biết công tử đối với thế cục trước mắt của đế quốc có ý kiến gì? Hòa bình của đại lục còn có thể duy trì bao lâu?” Ánh mắt chờ mong của Na Á dừng lại trên người Nạp Lan.
Mọi người nghe công chúa nói vậy cũng đình chỉ nói chuyện với nhau, chờ đợi Nạp Lan trả lời.
“Hồi tưởng lại lịch sử đại lục, phần lớn thời gian là xảy ra chiến tranh, thời gian hòa bình rất ngắn. Gần ngàn năm nay, có hơn 800 năm chịu ngọn lửa chiến tranh, thời kì hòa bình chỉ có hơn 100 năm. Hỏa Vân đế quốc kiến quốc đã 500 năm, nhưng thời kì hòa bình chỉ có hơn 50 năm. Hiện tại đế quốc đã 7 năm hòa bình, có thể nghỉ ngơi lấy lại sức. Nhưng địch nhân tuyệt đối không dành nhiều thời gian cho chúng ta. Một đế quốc cường đại không là điều bọn họ mong đợi. Bọn họ sẽ thông qua chiến tranh để suy yếu quốc lực đế quốc. Cho nên tại hạ vọng ngôn nói bừa, không đến 3 năm, đế quốc chắc chắn trải qua ngọn lửa chiến tranh.”
Nạp Lan dừng lại trong chốc lát, tự tin nói tiếp “Mấy trăm năm lịch sử đã sớm chứng minh, cho dù bọn họ không làm gì được đế quốc cũng sẽ không ngồi nhìn đế quốc lớn mạnh. Trên thực tế, trải qua những cuộc chiến tranh đó, đế quốc thủy chung không đủ cường đại để phá tan cục diện này.”
“Những lời công tử thật là đúng. Mấy năm hòa bình đối với đế quốc mà nói đã là cực kì khó được. Mặc dù quốc lực được khôi phục một chút nhưng vẫn còn xa xa mới đủ. Xem ra trong tương lai không xa, bóng mây chiến tranh lại muốn bao phủ Lam Nguyệt đại lục.” Na Á rất đồng ý với câu trả lời của Nạp Lan, thể hiện tâm trạng lo lắng nói.
“Công chúa không cần lo lắng, đế quốc gặp lúc khó khăn chính là lúc nam nhi cống hiến sức lực của mình, tòng quân chiến đấu, vì nước hy sinh là vinh quang của quý tộc.” Một quý tộc trẻ tuổi cao giọng nói.
“Những lời của công tử có vài phần đạo lý, nhưng nếu làm như vậy sợ rằng tổn hại đến hình tượng đế quốc. Hơn nữa nếu địch nhân sử dụng kế vườn không nhà trống thì ta phải làm thế nào đây?”
Công chúa không khỏi lắc đầu, mặc dù Na Luân Đa nói nhiều ý tưởng mới, nhưng không phù hợp với thông lệ chiến tranh trên đại lục, cũng rất khó thực hiện được.
“Ta còn có một biện pháp, sau khi chiến tranh xảy ra thì phái một chi kì binh xâm nhập biên cảnh địch, sau đó không hề kiêng nể tiến hành phá hoại, tạo thành nội loạn khiến quốc nội bất an, có thể giúp tiền tuyến cầm cự.” Không có chú ý tới phản ứng của mọi người chung quanh, Na Luân Đa lại cao giọng nói.
Trước yến hội, Na Á phát hiện phụ hoàng của nàng tựa hồ đã bắt đầu vì chiến tranh trong tương lai mà chuẩn bị, nhưng đồng thời cũng có vẻ rất lo lắng. Cho nên lần yến hội này nàng hy vọng có thể giúp đỡ phụ thân tìm kiếm những người tài, tìm kiếm một số phương pháp ứng đối, như vậy cũng có thể trợ giúp phụ thân một phần nào.
“Công chúa, chiến tranh không có gì đáng sợ. Nếu chiến tranh xảy ra, Hưu Tư tình nguyện lĩnh binh xuất chinh, vì đế quốc, vì công chúa mà đổ máu.” Hưu Tư rất thông minh, nắm bắt được cơ hội, vội vàng hướng công chúa thể hiện.
Na Á mỉm cười gật đầu, nhưng sau khi nghĩ đến tình hình chiến tranh lại lo lắng nói: “Đế quốc không sợ chiến, nam nhi đế quốc không sợ chiến, nhưng nếu chiến tranh kéo dài, đế quốc sẽ suy yếu, không biết còn có thể kiên trì bao lâu.”
500 năm lịch sử của đế quốc, trừ bỏ đệ nhất cùng đệ tứ hoàng đế, cho dù là Kiều Trì Cửu Thế đại đế cũng không có một hoàng đế nào có thể mở rộng ranh giới, phần lớn chỉ có thể giữ cho lãnh thổ không mất, hơn nữa càng về sau càng gian nan.”
“Công chúa quá lo lắng. Đế quốc thành lập đã mấy trăm năm, đã trải qua vô số chiến tranh, quân nhân đế quốc anh dũng thiện chiến, lớp lớp danh tướng xuất hiện, lần lượt đều thắng lợi. Như Khải Đức gia tộc mà nói đi, vô số anh hùng xuất hiện, lập vô số chiến công. Chiến tranh không đáng sợ, đáng sợ chính là hậu nhân lại quên đi vinh quang của tiền bối, không chịu cầu tiến vươn lên.”
“Người này như thế nào lại trở nên thương dân chúng thế?”
Nghe Lưu Vân nói, Na Á công chúa không khỏi cười khổ. “Nếu đã như thế, sao lúc trước ngươi không tránh mang tiếng xấu đi?”
“Lưu Vân công tử, theo như lời ngươi “Hưng, dân chúng khổ”, có phải chỉ trong mấy năm hòa bình này dân chúng cũng rất khổ cực? Ngươi cảm giác được dân chúng rất khổ, cần gì phải đi gây tai họa cho bọn họ chứ? Cô gái ở Khải Đức Bảo kia lại càng khổ a, bị ngươi hại, sau ngươi lại dùng huyết thệ lừa gạt sự đồng tình của nàng, chẳng lẽ ngươi muốn hại nàng cả đời sao? Ngươi đã quên ngươi là quý tộc, ngươi muốn làm gì cũng không nên tìm một bình dân đê tiện như vậy chứ?” Hưu Tư nói xong khiến mọi người cười ầm lên.
Na Á cảm giác được Hưu Tư có chút quá đáng, nhưng nghĩ đến cái huyết thệ kia, cũng không có lên tiếng ngăn lại. “Có lẽ hắn phải thật sự bị kích thích mới có thể có sự thay đổi. Nếu không vĩnh viễn không giống một nam nhân.”
Nghe Hưu Tư xuất ngôn làm nhục Thủy Linh Nhi, Lưu Vân vươn người đứng dậy, trong lòng nổi lên sát khí, trầm giọng nói: “Hưu Tư, ngươi có thể vũ nhục ta, nhưng không thể làm nhục nàng! Nếu không ta không ngại dùng phương thức quý tộc để giải quyết. Trong mắt ta, mọi người đều ngang hàng. Quý tộc như ngươi bất quá chỉ là kí sinh trùng trên người dân chúng mà thôi. Không có những người mà ngươi gọi là đê tiện, ngươi lấy cái gì mà cao quý?”
Nói năng có khí phách, mãnh mẽ, lời nói làm cho mọi người không khỏi sửng sốt. Còn Hưu Tư lại càng giận dữ, “Ngươi còn muốn quyết đấu với ta sao? Nếu không phải vì công chúa đang ở đây, ta đã sớm đem ngươi đánh ngã, xem ngươi còn có thể đắc ý được nữa không?
“Vậy ngươi nói dân chúng như thế nào mà khổ đây? Đối mặt với chiến tranh, là một thành viên của Khải Đức gia tộc vinh quang, ngươi có tính toán gì đây?” Hưu Tư cắn răng nói, giác ngộ quý tộc nói cho hắn biết, trước mặt công chúa phải nhẫn nại.
“Ngươi cần gì phải rước lấy nhục đây chứ? Na Á thương xót nhìn Lưu Vân, lại cảm giác được Hưu Tư quả thật đang phát hỏa, vì vậy nói với Hưu Tư: “Ta xem ra bởi vì Lưu Vân công tử xuống say, Hưu Tư ngươi đừng có cùng hắn so đo, ngươi không nên hỏi nữa.”
Lưu Vân nói xong, đã ngồi xuống uống rượu tiếp. Nhưng khi hắn nghe Na Á nói vậy, liền nhìn thân ảnh rất giống “Nàng”, trong lòng nổi lên một cỗ lửa giận, thầm nghĩ “Tại sao ngươi lại xem thường ta như thế? Ngươi cao cao tại thượng, tại sao ngươi không chịu hạ thấp bản thân một chút để đi nhìn xem nỗi khổ của người dân?”
“Bình!” Lưu Vân đánh một chưởng lên trên mặt bàn, mang theo vài phần men say, ánh mắt Lưu Vân nhìn một vòng xung quanh mọi người, sau đó nhìn công chúa, phẫn nộ nói:
“Ta tuy là uống rượu mà say, nhưng còn không giống đại đa số mọi người ở đây, sống mơ màng như người say rượu, hai mắt của ta vẫn tinh tường chứng kiến chuyện phát sinh ở thế giới này!
Ở trên đời này có một loại người, ngươi cho hắn một miếng cơm, hắn vội cảm tạ đến rơi nước mắt; Ngươi cho hắn một đồng ngân tệ, hắn vội vàng dập đầu nói lời cảm ơn ngươi; Ngươi cho hắn một công việc, hắn vội vàng cúi xuống hôn đế giày ngươi! Lôi điện lóe lên ban đêm, bọn họ co ro gào thét ở góc đường, trong cái nắng nóng cháy bỏng của ban ngày, bọn họ chạy trốn, giãy dụa cầu sinh. Trời đông giá rét, bọn họ chỉ có thể tuyệt vọng chờ đợi tử thần giáng xuống.
Bọn họ là ai? Ta không biết bọn họ là ai, ta chỉ biết bọn họ có phụ thân hoặc huynh trưởng, là quân nhân chết trận sa trường vì đế quốc!
Hiện giờ bọn họ là lưu lãng nhi, ngươi có thể thấy được bọn họ ở khắp nơi trong đế quốc. Khi thân nhân bọn hắn vì đế quốc, vì các ngươi, mà chảy đến giọt máu cuối cùng, thì các ngươi lại lấy đi đất đai, vườn tược của bọn họ, buộc các hài tử này phải lưu lạc xó chợ đầu đường, tự sinh tự diệt! Cho dù ông trời có thương xót để cho bọn họ may mắn sống sót lớn lên, trưởng thành thì các ngươi lại để bọn họ lên chiến trường, kéo dài cái bi kịch kia!”
Na Á thấy không khí trong phòng nặng nề, vì vậy cười nói. Sau khi nghe Lưu Vân nói, nàng cũng không có tâm tình tiếp tục thảo luận.
Tiếp theo đó trong đại sảnh, tài tử giai nhân bắt đầu tự do phát huy tài năng cá nhân. Nói tới đề tài phong hoa tuyết nguyệt, một đám xiêm áo đi ra. Thi ca, nhạc khí, thư pháp cũng được đem ra biểu diễn. Dù sao để thể hiện trước mặt người trong mộng của mình, tất cả mọi người dù vô tình hay cố ý đều đem hết tài hoa bộc lộ ra.
Nhìn mọi người biểu diễn, Na Á công chúa thở dài trong lòng: “Những người này chỉ là những tên hề trên sân khâis. Chỉ có hắn là dám nói vài câu chân thật. Thân là quý tộc, cũng không nguyện vì quý tộc mà chiến, tư tưởng của hắn thật ra rất mới lạ nhưng cũng rất to gan a!”
A Lôi cùng Kinh Lôi nhàm chán ngồi chờ vị ca ca chạy trốn kia trở về.
“Nhị ca thật là, bỏ trốn cũng không bảo ta, ngồi ở chỗ này buồn chết người. Đường đường là tam thiếu gia của Khải Đức gia tộc cũng bị buồn bực ngồi chết dí ở chỗ này, trời ạ!” Đa số thời gian của Kinh Lôi đều tập trung vào vũ kĩ, đối với việc biểu diễn hiện tại hắn không có một chút hứng thú.
“Đợi lúc trở về, chúng ta cùng nhau chỉnh lý hănns, hừ!” A Lôi cũng oán hận nói. Mặc dù đối với biểu hiện của nhị ca, nàng cảm thấy rất hài lòng, nhưng đối với việc nhị ca bỏ lại nàng mà chạy thì nàng không thể nào chịu nổi hành động ấy.
“A Lôi muội muội, ngươi như thế nào lại ngồi không nói lời nào như vậy?” Đợi đại sảnh xuất hiện giây phút yên tĩnh ngắn ngủi, công chúa đột nhiên lên tiếng nói. “Người ta thường nói, gần mực thì đen, gần đền thì rạng, không biết tiểu muội muội thân với hắn sẽ là hạng người gì đây?”
“Tiểu muội tài học sơ thiển, không dám bêu xấu.” Đứng dậy hướng công chúa thi lễ, A Lôi thản nhiên nói.
“Như vậy không được.” Công chúa hiển nhiên không chuẩn bị bỏ qua cho nàng. Ngươi chạy đi thì ta tìm muội muội của ngươi, công chúa thầm nghĩ. “Mọi người có muốn chứng kiến nữ thiên tài ma pháp của đế đô không?” Na Á quay đầu, hướng mọi người nói.
A Lôi trong những quý tộc trẻ tuổi có danh khí cực cao, mọi người nghe vậy không khỏi lớn tiếng hô hào.
Cúi đầu suy nghĩ một lát, A Lôi nói: “Như vậy ta kể cho mọi người nghe về một câu chuyện tình yêu xưa đi.”
Na Á công chúa ngẩn người, mọi người cũng ngẩn người ra. “Thật không hổ là muội muội của hắn, cũng không giống người thương.” Na Á thầm nghĩ.
“Rất lâu rất lâu trước kia, bên cạnh thần có một khối ngọc thạch có linh tính, ở bên cạnh thần trong một thời gian dài, tu luyện thành một gã thiếu niên, rồi trở thành thị đồng bên người thần. Ở bên ngoài cung điện của thần có một dòng sông nhỏ, bên cạnh dòng sông có một gốc cây tiên thảo. Thị đồng mỗi ngày đều đến bờ sông tưới nước, chăm sóc gốc cây tiên thảo, cùng nàng nói chuyện, đem những chuyện vui sướng cùng ưu sầu của mình chia sẻ với nó. Khi trời mua gió, hắn cũng sẽ tới bờ sông, thủ hộ cho nàng cho đến khi mưa gió qua đi.
Rất nhiều năm sau, tiên thảo cũng tu thành nhân hình, hóa thành một cô gái xinh đẹp. Tiên thảo vui mừng cùng sợ hãi nhìn thiếu niên nói: “Ta có ngày hôm nay, là nhờ nhận ơn mưa móc, thủ hộ của người. Nếu như có kiếp sau sẽ xin trọn đời được ở bên người, chăm sóc tạ ơn người.” Tiên thảo biết hắn là người hầu của thần, không thể thành thân. Vì vậy Ngọc Thạch liền cùng tiên thảo ước định kiếp sau. Bởi vì hai người, một người là ngọc thạch, một người là tiên thảo, ở kiếp trước ước định kiếp sau với nhau, cho nên hậu nhân về sau gọi là “Mộc thạch tiền minh”.
Thần biết chuyện này bèn gọi hai người đến trước mặt. Hắn nói với hai người: “Các ngươi đã có ước định kiếp sau, vậy hãy đầu thai chuyển thế tới nhân gian thực hiện đi. Nhưng sau khi hai ngươi chuyển thế sẽ mất đi hết thảy những gì đang có, các ngươi nguyện ý không? Thần quên mất rằng sau khi đầu thai chuyển thế, hai người sẽ mất đi trí nhớ kiếp trước, từ nay về sau sẽ quên mất nhau, mà một phần tình yêu nọ cuối cùng trở thành kính trung nguyệt, thủy trung hoa.
Không chút do dự, tiên thảo cùng Ngọc Thạch lựa chọn đầu thai chuyển thế tới trần gian. Ngọc Thạch xuất thân tại một gia đình quý tộc, còn tiên thảo lại xuất thân tại một gia đình quý tộc xuống dốc. Kì quái chính là, gia đình Tiên Thảo cùng ngọc thạch rất thân nhau. Tiên Thảo lúc nhỏ bởi vì trong nhà xảy ra biến cố cho nên được nuôi dưỡng tại gia đình ngọc thạch. Sau khi lớn lên, Ngọc Thạch cùng Tiên Thảo yêu nhau, chỉ là bọn họ không có trí nhớ kiếp trước, cũng không nhớ được chính mình từng có ước định.
Vận mệnh cũng không có chiếu cố đối với đôi tình lữ đáng thương này, ngược lại còn tàn nhẫn trêu đùa bọn họ. Gia đình Ngọc Thạch đã quyết định cho hắn một mối hôn sự, gia đình thiếu nữ kia là một gia đình quý tộc hiển hách, hôn nhân này được người trong gia đình Ngọc Thạch gọi là kim ngọc lương duyên. Ngọc Thạch nhu nhược, không cách nào kháng cự an bài của gia đình. Tuyệt vọng, Tiên Thảo vào đúng ngày Ngọc Thạch cùng thiếu nữ kia thành thân, đã rơi nước mắt, thổ huyết bỏ mình. Trước khi chết, nàng đột nhiên nhớ tới tất cả mọi truyện kiếp trước, bi thương thở dài nói: “Ngươi chỉ biết kim ngọc lương duyên, như thế nào lại không nhớ tới Mộc thạch tiền minh!
Ngọc Thạch vội vã chạy đến, ôm lấy thân thể lạnh lẽo của người yêu, nhớ tới nhân sinh kiếp trước. Đau khổ an táng Tiên Thảo, sau đó hắn từ bỏ kim ngọc lương duyên, bắt đầu rời nhà, một mình sống cuộc sống khổ tu. Hắn tuyên thệ với thần, nguyện lấy một đời khổ tu, đổi lấy cuộc sống cho nàng.
Thần bị hắn cảm động, vì vậy đi tới bên hắn nói: “Si nhi a, hai kiếp đều đau khổ, ngươi vẫn không buông bỏ được sao? Cầm lấy khối tam sinh thạch này, đem tên ngươi cùng tên nàng khắc lên đó, kiếp tới các ngươi gặp nhau sẽ nhớ tới nhau, sẽ không bỏ lỡ nữa.” Ngọc Thạch dùng đao khắc tên hắn cùng tên Tiên Thảo, sau đó đâm một đao vào ngực mình, cùng đi theo Tiên Thảo.
Hậu nhân vì nhớ tới bọn họ, tại nơi Ngọc Thạch chết đi dựng một tảng đá lớn gọi là “Tam sinh thạch”, ở trên mặt đá khắc mấy câu thơ nhắn nhủ:
“Đều nói kim ngọc lương duyên, ta chỉ nhớ mộc thạch tiền minh. Không tham cầu phú quý, mỹ nhân như ngọc. Cuối cùng không quên Tiên Thảo rơi lệ mà chết. Trong nhân gian, tình yêu đã mất đi thật khó khăn để tìm lại. Tam sinh thạch lưu danh, đời đời tìm thấy nhau!”
Còn khối tam sinh thạch đó, sau này trở thành thánh địa để các đôi tình nhân tới chiêm ngưỡng. Bọn họ sẽ khắc tên nhau lên trên đó, cầu cho mãi mãi không chia lìa.”
Trong đại sảnh, tất cả mọi người đều chìm đắm trong câu chuyện xưa, câu chuyện của A Lôi đã chạm tới linh hồn bọn họ. Cầu danh trục lợi, tranh quyền đoạt thế, sớm đã làm cho bọn họ quên đi:
Nguyên lại thế gian còn có những tình cảm tốt đẹp như thế. Nguyên lai tình yêu lại đẹp đẽ, chân thành đến thế. Trong lòng mỗi người đều sinh ra ý nghĩ như vậy trong đầu. Ngay cả công chúa cũng không ngoại lệ. Nếu ta gặp gỡ một người như vậy, một đoạn tình như vậy cũng đủ trong cuộc đời này.
“Câu chuyện xưa này là nhị ca nói cho ta nghe.”
A Lôi nhẹ nhàng nói, nhưng lại vang vọng trong đại sảnh, giống như tiếng sét đánh ngang tai, vang lên bên tai công chúa.
“Các ngươi không phải xem thường nhị ca ta sao. Ta cho các ngươi một đòn choáng váng.” Tiểu nha đầu đắc ý thầm nghĩ.
Cái từ một đòn choáng váng, nàng cũng học từ Lưu Vân. Khi Lưu Vân biết nàng muốn tham gia đế quốc Ma Vũ đại tái năm sau, liền bảo nàng phải học bản lĩnh cận chiến, đồng thời phải nghìn vạn lần giữ bí mật chuyện này, đến lúc thi đấu sẽ cho đối thủ một đòn choáng váng.
A Lôi tò mò hỏi cái là một đòn choáng váng, Lưu Vân giải thích, chính là “một đòn” bất ngờ, trong lúc thích hợp hung hăng nện lên đầu đối phương một côn.” Cứ như vậy dần dần tha hóa một cô gái tốt.
“Đều nói kim ngọc lương duyên, ta chỉ nhớ mộc thạch tiền minh.” Na Á nhẹ nhàng nhắc lại câu nói trong chuyện xưa của A Lôi. “Kim ngọc lương duyên, Mộc thạch tiền minh, kim ngọc lương duyên, mộc thạch tiền minh, nguyên lai là như vậy sao?”
“Nhị ca, ngươi như thế nào có thể vứt bỏ chúng ta chạy đi một mình chứ?” Thanh âm giận dỗi của A Lôi vang lên bên tai.
“Nhị ca thể hiện danh tiếng xong lại một mình rời đi, làm cho chúng ta ở bên trong thiếu chút nữa thì buồn bực muốn chết.” Kinh Lôi cũng lên tiếng nói.
“Nhị ca uống nhiều quá nên chạy ra ngoài cho tỉnh táo. Nếu còn ở bên trong, không biết sẽ nói những lời điên khùng gì nữa chứ.” Lưu Vân khẽ day đầu, nhớ tới những lời mình đã nói trong đại sảnh, ngay cả hắn cũng cảm thấy có chút điên cuồng.
“Lưu Vân Khải Đức, người kia thật là ngươi sao?” Sau khi tan tiệc rượu trở về, Na Á cảm giác được mình đã trải qua một giấc mộng. Giấc mộng này khiến cho một người vốn coi thường nam nhi thiên hạ như nàng, lần đầu tiên nhìn không thấu một người – Lưa Vân Khải Đức.
“Na nhi, còn chưa có nghỉ ngơi sao?”
“Phụ hoàng, sao người lại tới đây?”
Na Á hồi phục lại tinh thần, Kiều Trì Cửu Thế đã đứng trong phòng nàng, từ ái nhìn nàng.
“Đêm nay, cái lão già Khải Đức kia tặng ta vài bình hảo tửu, làm cho ta nhất thời không nhịn được, uống hơi nhiều, vì vậy không ngủ được nên tới xem ngươi một chút.” Đêm nay tâm tình Kiều Trì Cửu Thế thật tốt, phân nửa tâm tình này đến từ mấy bình rượu của Viêm Thiên.
“Vậy sao? Mỹ tửu loại nào có thể khiến phụ hoàng tán thưởng vậy?” Phụ thân uống không ít rượu ngon, có thể làm cho người tán thưởng như thế cũng không thường thấy, nghĩ đến đây trong lòng Na Á lại rối loạn.
“Vì sao những gì dính tới Khải Đức gia tộc đều trở nên khác thường như vậy?”
“Loại rượu này gọi là tướng quân lệ, có cơ hội ta cũng cho ngươi thưởng thức một chút. Cái phụ hoàng thưởng thức không phải là rượu, mà là một phần thuộc về quân nhân, thuộc về máu và lửa trên chiến trường, thật hào hùng tráng trí a! Nó thậm chí làm cho ta nhớ đến cảm xúc mãnh liệt của những năm tháng ngồi trên lưng ngựa!” Kiều Trì cảm thán, thở dài nói.
“Được rồi Na nhi, bữa tiệc tối nay có người nào làm cho ngươi tán thưởng?
Sau khi Lưu Vân từ hôn, hôn sự của Na Á khiến hắn lo lắng. Mặc dù đã đáp ứng nữ nhi, tất cả mọi chuyện đều do nàng tự quyết, nhưng hắn vẫn lo lắng nữ nhi có tầm nhìn quá cao, để lỡ mất tuổi thanh xuân của mình.
“Yến hội đêm nay, nhi nữ phát hiện hai người rất đặc biệt. Một là Nạp Lan công tử, người kia là ......” Nghĩ đến những lời nói khác thường của người này, Na Á nhất thời do dự.
“Nạp Lan này ta cũng đã nghe nói qua, là một trong số ít thanh niên có tài của đế quốc. Còn người kia là ai, ngươi mau nói cho phụ hoàng nghe. Có thể lọt vào mắt nữ nhi bảo bối của ta, hiển nhiên cũng là một nhân vật không tầm thường.” Kiều Trì cũng bị ánh mắt của nữ nhi làm cho tò mò, hứng thú.
“Người kia là Lưu Vân Khải Đức.” Na Á rốt cuộc cũng nói ra.
“Là hắn? Như thế nào có thể được cơ chứ?” Kiều Trì nghe nữ nhi nói xong, không khỏi nhíu mày.
Vì vậy Na Á bèn đem tình hình bữa tiệc nói cho phụ thân mình nghe.
Nói xong nàng khẽ thở dài nói: “Phụ thân, Na Á có lẽ cũng nên như nhị ca, đi ra bên ngoài một chút. Thân là công chúa, chỉ biết ngẩng đầu nhìn cảnh đẹp trên bầu trời, nhưng lại không nhìn thấy sự đau khổ của lê dân, trong lòng con cảm thấy vô cùng xấu hổ.”
Kiều Trì Cửu Thế nghe nữ nhi nói xong, chắp tay sau lưng đi đi lại lại trong phòng.
“Na nhi, nếu như tất cả như lời ngươi nói, Lưu Vân kia cũng có biến hóa quá lớn. Có thể nói ra những lời kinh người như vậy, hoàn toàn không giống với lời đồn đãi.” Một lúc lâu sau, Kiều Trì Cửu Thế mới lên tiếng nói.
Ánh mắt Na Á có chút ưu tư, chuyện tình đêm này làm cho trong lòng nàng có chút mệt mỏi, uể oải.
5 người Lưu Vân đi trên con đường phồn hoa nhất đế đô. Đêm đón năm mới ở đế đô cũng là đêm không ngủ.
Hoa đăng như lưu tinh thắp sáng từng góc phố. Đèn lồng giống như hồng quả treo cao san sát như rừng trên cửa hàng, phô bày cho mọi người sự sung túc giàu có cùng hòa bình ở nơi này. Trên đường có các đoàn xiếc, ca nhạc tạp kỹ, ma thuật, các hàng ăn bán các đồ lặt vặt, tiếng hò hét không ngừng vang lên bên tai. Mọi người đi chơi hưởng thụ hạnh phúc gia đình, các nam nữ trẻ tuổi tay trong tay đi lại trên đường, khuôn mặt tràn ngập yêu thương.