Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên Tác giả: Phong Lăng Thiên Hạ Quyển 1: Thiên Ngoại Lâu.
-----oo0oo-----
Chương 21: Nếu vậy, để ta giúp huynh nhé?
Người dịch: thuan0
Hiệu đính: AlfaRomeo™
Nguồn: Tàng Thư Viện
Mạnh Siêu Nhiên thân là sư phụ của Thạch Thiên Sơn, gặp phải việc như thế này làm sao có thể khoanh tay đứng nhìn? Nhưng lúc này trong lòng hắn lại đầy thất vọng.
Mạnh Siêu Nhiên dạy đồ đệ luôn có một nguyên tắc riêng, chuyện của mình thì phải tự mình giải quyết, nếu không làm được thì hắn mới có thể ra tay giúp, nhưng quyết không thể không làm được. Đây chính là nguyên tắc của Mạnh Siêu Nhiên.
Ngày hôm nay, nếu như Thạch Thiên Sơn còn một chút khí khái nam nhi, dám trực tiếp ra tay đánh một trận với đối phương thì Mạnh Siêu Nhiên cũng sẽ ngay lập tức vì đệ tử mà đứng ra. Thậm chí dù phải đánh thẳng đến Tỏa Vân Phong, Mạnh Siêu Nhiên cũng dám làm. Con ngươi bị đánh thì có chỗ dựa, lẽ nào chỉ có đồ đệ ta chịu đòn oan hay sao?
Mạnh Siêu Nhiên đã có chuẩn bị kỹ lưỡng.
Nhưng nhìn Thạch Thiên Sơn hèn nhát đến mức độ này, chỉ vì bảo toàn sinh mạng, dù bị đánh cũng không dám phản kháng, không có một chút ý chí. Nếu nhát gan như thế, vậy tâm cơ thâm trầm thì đã làm sao? Nếu một ngày địch nhân mạnh mẽ đánh tới cửa, chẳng lẽ lại quỳ gối đi theo địch hả?
Nhịn nhục, cũng phải có mức độ của nó!
Ta có thể vì ngươi mà ra mặt, nhưng ngươi phải làm cho ta thấy ngươi xứng đáng để được ta ra mặt. Ta chỉ có thể bảo vệ ngươi trong chốc lát, nhưng không thể theo ngươi cả đời được. Tất cả đều cần ngươi tự mình rèn luyện, tự mình gánh vác lấy.
Đây chính là phương pháp Mạnh Siêu Nhiên dạy dỗ đồ đệ, tuy rằng hơi thiếu tình người nhưng lại rất thích hợp để sống sót trong chốn giang hồ.
Tâm huyết và dũng khí! Tuy hai đức tính này thường bị người đời ví như là một loại bốc đồng của tuổi trẻ, rất dễ dẫn đến họa sát thân. Nhưng cũng không thể phủ nhận được là, nếu không có hai tố chất này, có sống tới một ngàn năm cũng không có khả năng trở thành cường giả.
Tuy rằng chỉ có tâm huyết và dũng khí thì vẫn còn nhiều thiếu sót, nhưng để trở thành một cường giả thì chắc chắn không thể thiếu hai điều này.
Đối với tên đệ tử Thạch Thiên Sơn này, Mạnh Siêu Nhiên bỗng cảm thấy cực kỳ thất vọng. Hắn dứt khoát không thèm can dự vào chuyện này nữa...
Trong Tử Trúc Lâm, nơi đối diện với Mạnh Siêu Nhiên cũng có hai người vẻ mặt thâm trầm đang nhìn xem màn tiếu hài giữa sân. Hai người này, vậy mà lại chính là tông chủ Thiên Ngoại Lâu Ô Vân Lương cùng chủ ngọn Mộng Vân Phong, Khổng Kinh Phong. Không biết vì sao bọn họ sao lại đến đây, hơn nữa còn thích thú đứng nhìn một đám tiểu bối đang tranh đấu với nhau.
Nếu Sở Dương mà biết hai người này ở đây, chắc hẳn sẽ vô cùng bất ngờ.
Nhìn Thạch Thiên Sơn như đống bùn nhão nằm trên mặt đất, toàn thân đầy máu hôn mê bất tỉnh, Lưu Vân Viêm cũng đành ngừng tay, cảm thấy thật mất hứng. Hắn vốn tưởng tên Thạch Thiên Sơn này hung hăng càn quấy liền Lý Kiếm Ngâm cũng dám đánh, phen này chắc phải ác chiến một trận.
Vậy mà lúc mọi người hùng hùng hổ hổ kéo tới lại gặp phải một bao cát, không dám chống cự để người ta tùy ý đập một trận.
Lo sợ đánh chết người sẽ không biết ăn nói làm sao, bọn hắn định bỏ đi.
Vừa lúc bọn hắn quay người chuẩn bị rời đi đột nhiên vang lên một giọng nói chậm rãi:
- Này, mấy người các ngươi cứ như vậy mà bỏ đi sao?
Bước chân bọn Lưu Vân Viêm ngừng lại.
Chỉ nghe thấy người nọ nói tiếp:
- Khục khục, tám người sư huynh đệ các ngươi hiệp đồng đánh một mình Thạch Thiên Sơn mà lại ăn phải thiệt thòi lớn như vậy, nếu cứ thế mà bỏ đi thì có vẻ không đúng lắm nhỉ?
Lưu Vân Viêm bỗng xoay người lại, ánh mắt lạnh lùng nhìn thẳng về người đang nói chuyện, giọng âm trầm:
- Ngươi có ý kiến gì à?
Bảy người còn lại cùng xoay người, nhìn về thiếu niên bỗng nhiên xuất hiện kia, trong lòng có chút kinh ngạc, lúc bọn hắn hành hạ Thạch Thiên Sơn, hắn một tiếng cũng không nói, bây giờ mọi chuyện xong xuôi hắn lại đi ra?
Lẽ nào lại muốn bị đập một trận nữa?
Sở Dương nở nụ cười ôn hòa:
- Khúc sư huynh đến Tử Trúc Viên chúng ta mà lại bị thiệt thòi lớn như vậy, trong lòng tiểu đệ cảm thấy thật áy náy.
Khuôn mặt hắn trước nay luôn lạnh lùng, đột nhiên lộ ra vẻ mặt tươi cười thân thiết thế này, nhìn rất có phong cách. Đàm Đàm bên cạnh há to miệng, nhìn khuôn mặt đang mỉm cười của Sở Dương mà giống như gặp quỷ.
Trời, ta biết huynh ấy mấy chục năm qua, tới hôm nay mới thấy Sở Dương sư huynh nở nụ cười, đời này sống thật không uổng công rồi. Trong lòng Đàm Đàm trào dâng ngàn vạn cảm xúc khác nhau, lúc này hiện lên một tia xúc động như có như không.
Mà đám người Lưu Vân Viêm thì lại cảm thấy rất khó chịu.
Vừa rồi tám người bọn hắn hung hăng hành hạ Thạch Thiên Sơn một trận thừa sống thiếu chết, ngoài miệng thì kêu gào như chính bản thân mình chịu thiệt thòi, giống như mình Thạch Thiên Sơn lần lượt đánh cả tám người vậy.
Hiện tại Sở Dương là người của Tử Trúc Viên. Hắn đứng ra thẳng thắn trách tội, nói bọn hắn đổi trắng thay đen, điều này làm cho bọn hắn vô cùng buồn bực.
Sở Dương đứng ra tất nhiên không phải là vì Thạch Thiên Sơn, nếu như chuyện này xảy ra ở nơi khác, hắn sẽ thờ ơ coi như không thấy, phủi đít mấy cái rồi rời đi. Nhưng lúc này chuyện xảy ra ở Tử Trúc Viên, Sở Dương không thể để đám người này thoải mái rời đi như vậy được.
Vì ở đây chính là địa bàn của sư phụ, chính là thể diện của người.
Đệ tử Tỏa Vân Phong tới đánh đập đại đệ tử của Mạnh Siêu Nhiên ngay tại Tử Trúc Viên, sau đó lại điềm nhiên rời đi, việc này nếu truyền ra bên ngoài, có thể tưởng tượng thanh danh Mạnh Siêu Nhiên sẽ phải chịu đả kích lớn thế nào.
Tuy hiện tại Mạnh Siêu Nhiên không hề để ý đến mấy việc này, nhưng Sở Dương không thể không quan tâm tới.
Từ kiếp trước đến, Mạnh Siêu Nhiên trước sau vẫn luôn là người Sở Dương tôn kính nhất.
Thạch Thiên Sơn bây giờ đã y như sự sắp đặt của hắn, tự mình chịu đòn một trận, như vậy tiếp theo cũng là lúc hắn ra tay phản kích. Mấy tên kia dám tới Tử Trúc Viên đánh người, nhất định sẽ phải trả một cái giá thật lớn.
Theo như Sở Dương nhìn nhận, mấy tên này cùng nhau đánh Thạch Thiên Sơn lại hoàn toàn là hai việc khác nhau.
- Không biết ta làm thế này có tính là mượn đao giết người không nhỉ?
Sở Dương tự hỏi chính mình, cảm thấy bản thân có chút không được thành thực, đưa tay sờ sờ mũi.
Chắc là không phải đâu nhỉ, đúng là không phải mà, ta ném đá giấu tay thật, nhưng đây dù sao cũng chỉ là một đám con lừa mà thôi.
Hơn nữa, mình có thể nhờ vào Thạch Thiên Sơn mà ngăn chặn mấy cái tai họa, dù sao với tình hình hiện tại, mình đang phải cố gắng trong thời gian ngắn nhất đạt được mũi kiếm Cửu Kiếp Kiếm, tới lúc đó mới có thể thực sự giẫm đạp mấy tên này dưới chân.
Nếu sớm muốn gì cũng phải giẫm, giẫm sớm một chút thì có sao chứ?
- Rốt cuộc ngươi có ý gì?
Lưu Vân Viêm phất tay bảo các sư đệ ngừng tiến lên, ngạo nghễ nhìn Sở Dương. Thằng nhóc trước mặt tối đa cũng chỉ là Vũ giả cấp hai cấp ba, chưa đáng là cái gì, người như thế thì có thể có thủ đoạn gì chứ? Hoàn toàn không cần phải bận tâm!
- Ý của ta là, ở đây là Tử Trúc Viên, không phải là Tỏa Vân Phong!
Sở Dương mỉm cười ôn hòa, nhưng trong mắt phát ra ánh sáng sắc bén như dao.
- Tại Tử Trúc Viên thì đã làm sao?
Lưu Vân Viêm hừ một tiếng.
- Các huynh là người của Tỏa Vân Phong, tuy cùng là đồng môn với nhau, nhưng Tỏa Vân Phong là Tỏa Vân Phong, Tử Trúc Viên là Tử Trúc Viên.
Sở Dương nhàn nhạt nói:
- Các huynh dám đi tới Tử Trúc Viên gây rối như vậy, các trưởng bối trong sư môn đã có ai cho phép chưa?
- Gây rối gì chứ?
Khúc Bình trừng mắt:
- Chẳng qua là chúng ta tới luận bàn với sư đệ Thạch Thiên Sơn một chút mà thôi. không phải người trong phái luận bàn với nhau là chuyện rất bình thường sao?
- Đúng, là luận bàn, chỉ luận bàn mà thôi.
Mấy người còn lại đều lên tiếng, tuyệt đối không thể để hai chữ gây rối này chụp lên đầu được.
- Luận bàn? Luật lệ của Thiên Ngoại Lâu có quy định, đồng môn luận bàn phải có trưởng bối trong môn phái ở đây. Hiện tại trưởng bối của sư môn ở đâu?
Sở Dương cười lạnh:
- Thiên Ngoại Lâu quy định, đệ tử trong tông môn luận bàn là để khuyến khích đệ tử cố gắng nỗ lực, cần có trưởng bối cầm bài danh trong tay quan chiến, vậy bài danh ở đâu?
- Thiên Ngoại lâu quy định, luận bàn trong môn phái mà nếu không cùng một nhánh thì cần phải có khế ước, vậy khế ước ở đâu?
- Ngươi...
Khúc Bình nghẹn họng.
Lần này bọn hắn đến đây, sớm đã biết Mạnh Siêu Nhiên ở tại Tử Trúc Viên. Nếu lúc đó đi trình báo Mạnh Siêu Nhiên xin luận bàn một phen, coi như có trưởng bối quan chiến thì tất cả mọi chuyền đều thuận lợi hết rồi.
Hơn nữa việc này còn có thể làm cho danh tiếng của Tỏa Vân Phong càng trở nên vang dội hơn nữa. Trên danh nghĩa tuy là bọn hắn tới đây là để luận bàn, nhưng thực ra là để giúp sư đệ xả giận, nơi luận bàn chính là ở Tử Trúc Viên, hơn nữa trưởng bối duy nhất trong sư môn đứng ngoài quan chiến lại chính là Mạnh sư thúc. Mọi việc đều tiến hành quang minh lỗi lạc, hoàn hảo không chút sai sót!
Hơn nữa Lý Kiếm Ngâm đã ăn thiệt thòi lớn như vậy quay về, nếu Tỏa Vân Phong không có phản ứng gì mới là chuyện lạ.
Nhưng tới đây lại phát hiện ra chỉ có ba người Sở Dương ở đây. vậy nên bọn hắn chỉ nói hai ba câu liền đã động thủ, dù sao hôm nay đánh cũng đã đánh rồi, nhưng bên phía đối phương lại có người đứng ra đòi hỏi tất cả phải theo quy củ mà làm.
Hôm nay không có trưởng bối ở đây, dù thế nào chuyện này cũng không nói lại hắn được.
- Nói bậy, hôm nay chính Thạch Thiên Sơn chủ động khiêu khích, đánh Khúc sư huynh ta trước, Khúc sư huynh vì tự vệ nên phải phản kích, vì thế nên mới có chuyện này.
Ánh mắt một thiếu niên trong nhóm khẽ xoay tròn, giọng ngang ngược.
Sở Dương lạnh lùng nhìn hắn:
- Nếu như vậy, Khúc sư huynh cũng bị thương không nhẹ hả?
- Điều đó là đương nhiên!
Mặt thiếu niên này đỏ lên, nhưng vẫn nói kiên quyết:
- Xem này, bên sườn sư huynh bị thương, trước ngực cũng có vết thương, toàn thân trên đều là thương tích a..
- Ủa, vậy là hôm nay không phải là luận bàn hả?
Sở Dương hứng thú, nghiêng đầu:
- Sao mặt ngươi đỏ thế, làm việc gì trái lương tâm hả?
- Đương nhiên...đương nhiên không phải là luận bàn.
Khúc Bình kiên trì, lắp bắp nói.
Một đám người bọn hắn vừa rồi trăm miệng một lời nói đây là luận bàn, nhưng dưới lời lẽ sắc bén của Sở Dương, lúc này lập tức đổi ý thành không phải luận bàn rồi.
- Nếu vậy các ngươi trở về cũng nói lại như vậy sao?
Sở Dương cười mỉm hỏi.
- Điều đó là đương nhiên, làm người phải ngay thật, sư môn đối với chúng ta ân trọng như núi, làm sao chúng ta có thể nói dối được.
Mọi người đều thấy lúc Khúc Bình nói ra những lời này, trên mặt nhịn không được đỏ lên một chút.
- Nhưng việc này không thích hợp cho lắm, Khúc huynh xem, huynh chịu thiệt thòi lớn như thế mà trên người lại không có một chút thương tích nào, điều này cũng thật là khó tin nhỉ?
Sở Dương nói chân thành:
- Khúc sư huynh, nếu cần để ta giúp huynh nhé, như thế nào?
- Ngươi giúp ta?
Con ngươi trong mắt Khúc Bình co rút lại:
- Ngươi giúp ta cái gì?
- Ta có thể giúp huynh tạo ra vài đạo vết thương trên người đấy.
Sở Dương thành thành thật thật cười nói:
- Khúc sư huynh, ta cũng vì lo cho huynh thôi, huynh trở về nói với trưởng bối chuyện này, họ thấy trên người huynh không có thương tổn thế kia chắc chắn sẽ nghĩ là huynh nói dối đấy. Như vậy theo quy củ thì huynh chắc chắn là sẽ phải bị phạt, vậy chi bằng để ta quẹt cho huynh vài kiếm, đánh nhẹ mấy quyền, cộng thêm mấy cước mềm mại nữa, huynh xem như thế có ổn không?
- Ha ha...
Khúc Bình cười ha hả, đưa mắt khinh thường nhìn Sở Dương:
- Ngươi chính là Sở Dương hả? Gần đây Lý sư đệ luôn dặn dò chúng ta, chúng ta có thể đối phó Thạch Thiên Sơn, nhưng nhất định phải lưu lại Sở Dương để hắn tự ra tay. Ha ha, vậy nên bọn ta mới buông tha cho ngươi. Không ngờ hôm nay ngươi lại còn muốn giúp đỡ chúng ta? Hờ hờ, bằng mớ công phu mèo cào của ngươi, để xem ngươi làm cách nào giúp ta đây?
- Không biết có giúp được không, nhưng cũng muốn thử một lần.
Sở Dương nói rất thân thiết:
- Nói không chừng Khúc sư huynh đột nhiên phát bệnh, đứng im bất động cho ta đánh. Nếu vậy không phải là rất thoải mái sao?
Khúc Bình nở nụ người âm trầm, nói thong thả:
- Thiên Ngoại Lâu ta, tám ngọn núi có cả thảy bảy trăm chín mươi sáu đệ tử cả nam lẫn nữ, hằng năm đều có xếp hạng. Tuy Khúc Bình ta bất tài nhưng cũng được xếp hạng thứ mười chín. Xin hỏi Sở Dương đệ xếp hạng thứ mấy vậy?
-o0o-
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên Tác giả: Phong Lăng Thiên Hạ Quyển 1: Thiên Ngoại Lâu.
-----oo0oo-----
Chương 22: Kinh Hồng Vân Tuyết Bộ
Người dịch: nhocyeutinh
Biên tập: thuan0
Hiệu đính: AlfaRomeo™
Nguồn: Tàng Thư Viện
Khúc Bình vừa hỏi, mấy người thiếu niên thiếu nữ phía sau đều cười vang. Mọi người đều biết, trong bảng xếp hạng đệ tử của Thiên Ngoại Lâu hiện tại, trong mười người đứng đầu thì có đến tám người là của Bát Phong. Ngay cả đại đệ tử Thạch Thiên Sơn của Tử Trúc Viên cũng chỉ xếp hạng thứ mười ba mà thôi. Còn hai tên đệ tử còn lại đều nằm trong bảy trăm người sau cùng!
Hai người Sở Dương và Đàm Đàm gần như là đệ nhất từ dưới lên!
Hiện tại, một gã vô danh tiểu tốt lại muốn khiêu chiến Khúc Bình, người nằm trong top hai mươi? Chênh lệch hơn bảy trăm bậc, đây quả thực là vuốt râu hùm, đúng là muốn chết mà.
Sở Dương cũng cười, nụ cười của hắn trông bình thường nhưng lại cảm giác vô cùng lạnh giá. Bây giờ là mùa hè, khí trời nóng bức, vậy mà tiếng cười của Sở Dương giống như một cơn gió lạnh từ đỉnh Tuyết Sơn băng giá thổi xuống. Mọi người đều cảm thấy toàn thân lạnh lẽo.
Ánh mắt Sở Dương trở nên băng lãnh, chậm rãi nói:
- Uy nghiêm của Tử Trúc Viên không phải là cái các ngươi có thể xâm phạm được. Quy củ của Thiên Ngoại Lâu càng không phải là thứ các ngươi có thể phá hư. Khúc Bình, hôm nay ta mượn ngươi để lập uy vậy!
Trước sau gì cũng phải giẫm đạp lên những người này để bước lên vị trí đệ nhất đại đệ tử! Nếu đã thế, vậy liền bắt đầu từ hôm nay đi!
Trận chiến hôm nay, chính là trận chiến đầu tiên để ta quật khởi ở Thiên Ngoại Lâu!
Sở Dương ta, từ trước đến nay luôn đứng nơi đầu sóng ngọn gió, nghênh tiếp khiêu chiến của người khác. Giờ đây sau khi trùng sinh, mặc dù trở về tầng lớp dưới chót nhưng tính cách vẫn ngạo nghễ như cũ, cô độc một mình trên đỉnh cao.
Một tên có tu vi Vũ Đồ cấp ba thấp kém lại muốn lập uy với một cao thủ Vũ Sĩ cấp hai? Chuyện này quả là đáng chê cười mà. Đám người phía sau Khúc Bình nhất thời cười rộ lên, ánh mắt nhìn Sở Dương như nhìn một thằng ngốc.
- Rác rưởi, ngươi còn muốn lập uy nữa hả? Hơn nữa lại lấy Khúc sư huynh làm đối tượng lập uy? Đầu ngươi mắc bệnh à?
- Tên này điên rồi...
.............
- Khúc sư đệ, ngươi lên đánh cùng Sở Dương một trận đi!
Lưu Vân Viêm dẫn đội ngũ này đến đây, nhưng từ nãy đến giờ vẫn chưa có xuất thủ. Ánh mắt hắn ngưng trọng nhìn Sở Dương, chậm rãi nói:
- Đừng khinh địch!
Tu vi của hắn cao hơn Khúc Bình một bậc, khả năng cảm nhận đương nhiên sẽ nhạy cảm hơn. Từ lúc Sở Dương đi ra luôn cười nói hòa nhã, hắn vẫn chưa cảm giác được điều gì. Nhưng lúc này khí thế toàn thân Sở Dương đột nhiên biến đổi, Lưu Vân Viêm đột nhiên cảm thấy một cổ áp lực rét lạnh ập vào mặt.
Sự khinh thường trong lòng Lưu Vân Viêm lúc này giống như băng tuyết gặp ánh sáng liền tan ra, trong phút chốc đã biến mất không còn bóng dáng. Lúc này ánh mắt hắn nhìn Sở Dương quả thật có chút hơi kinh sợ!
Bốn chữ "không thể khinh địch" của Lưu Vân Viêm vừa ra khỏi miệng, những tiếng cười xung quanh chợt tắt ngấm.
Điều này chứng tỏ, đối với cuộc chiến giữa Khúc Bình và Sở Dương, Lưu Vân Viêm cũng không dám chắc là Khúc Bình sẽ thắng!
Thế nhưng trong toàn bộ đệ tử đời thứ năm của Thiên Ngoại Lâu, Lưu Vân Viêm cũng thuộc nhóm mười người đứng đầu, mặc dù chỉ là vị trí cuối cùng nhưng thực lực của hắn cũng là rất không tầm thường! Là Vũ Sĩ cấp bốn! Người như vậy, tự nhiên sẽ có chút nhãn lực.
Khúc Bình mặc dù chỉ là Vũ Sĩ cấp hai nhưng đối với một Vũ Đồ cấp ba như Sở Dương mà nói, không thể nghi ngờ là cách biệt một trời một vực.
Vũ Sĩ so với Vũ Đồ như tinh anh so với củi mục...
Chẳng lẽ trận chiến này còn có gì phải lo lắng sao?
Sở Dương cười bình thản, tiến lên phía trước một bước nói:
- Khúc Bình tới đây...Tới đây ta cho ngươi vài “lý do” để nói dối khỏi bị trừng phạt này!
- Yaaa.......
Khúc Bình rống to một tiếng, đột nhiên vọt lên xuất thẳng ra một quyền cực mạnh, động tác vô cùng nhanh nhẹn tựa như một con báo đang săn mồi. Hắn thấy Sở Dương không xuất ra binh khí nên hắn cũng không có ý định rút kiếm trước.
Động tác của Sở Dương chợt khựng lại, ánh mắt lóe sáng, lúc này hắn đột nhiên có cảm giác như mình đang bị ai đó nhìn trộm, tựa hồ nhất cử nhât động của mình đều có người âm thầm quan sát.
Đây là linh giác mạnh mẽ mà kiếp trước hắn đã tôi luyện ra, loại linh giác này không biết đã bao nhiên lần giúp hắn thoát khỏi những lúc nguy hiểm sinh tử. Hôm nay cảm giác như vậy lại xuất hiện.
Nhưng không cảm nhận được sát cơ của người trong bóng tối. Xem ra người nọ cũng không có ác ý...
Trong đầu Sở Dương chợt hiểu ra, đối với thân phận của người đang âm thầm quan sát đã đoán được mấy phần, thầm nghĩ: "Đã có cơ hội tốt trời ban thế này, ta liền tặng cho các ngươi một chút ngạc nhiên đi!"
Sở Dương cũng không nhìn ngó lung tung, nét mặt không đổi, triển khai bộ pháp nghênh đón Khúc Bình đang xông tới.
Động tác này của hắn rõ ràng rất bình thường, nhưng trong mắt những người xung quanh lại kỳ quái khó nói rõ. thân hình Sở Dương bất động, thân thể hắn tựa như đang xông về phía trước, nhưng Khúc Bình lại phát hiện chính mình vọt lên tới vài trượng mà vẫn không cách nào chạm đến cả vạt áo của Sở Dương.
Trong mắt những người khác, thân thể Sở Dương rõ ràng đang tiến về phía trước nhưng thực tế lại đang lui về phía sau! Nhìn thì có vẻ như hắn đang tấn công, nhưng thực tế hành động thật sự của hắn lại là đang tránh đòn.
Hai chân hắn duy trì tư thế sải bước về phía trước, di chuyển vô cùng linh hoạt...
Hiện tượng quỷ dị này đã hoàn toàn phá vỡ nhận thức của mọi người.
Trong rừng trúc, Mạnh Siêu Nhiên đột nhiên há hốc mồm, xém chút nữa hô lên kinh hãi. Nhưng hắn chợt tỉnh ngộ, ngay lập tức ngậm miệng lại, hai hàm răng nghiến chặt, Mạnh Siêu Nhiên cảm giác gò má mình bỗng có chút đau nhức...
Nhưng hẳn là Mạnh Siêu Nhiên vẫn còn chưa hoàn toàn tỉnh táo lại, hai mắt còn đang trợn tròn, đầy khiếp sợ nhìn những động tác như nước chảy mây trôi của Sở Dương!
Cùng lúc đó, một nơi khác trong rừng trúc cũng truyền ra hai tiếng rít lạnh. Thanh âm lớn như vậy, cơ hồ đem khoảng không gian xung quanh bọn họ hút thành một mảnh chân không.
Sở Dương chỉ làm duy nhất một động tác né tránh, liền đã làm cho ba con người phi thường đang quan sát trong bóng tối vô cùng khiếp sợ!
Ba người nhìn không chớp mắt vào những động tác của Sở Dương, trong mắt tràn đầy nóng bỏng.
“Tụ tuyết trong mây, kinh động thiên không, như tiến như thoái, như xa như gần!” (*)
Bộ pháp này, tất cả mọi người ở đây đều rất quen thuộc. Kinh Hồng Vân Tuyết bộ mỗi thế hệ đệ tử đều được tu luyện, người nào cũng biết, ngay cả những tạp dịch nấu nước cũng có thể đi vài bước.
Nhưng chưa từng có bất cứ người nào có thể luyện đến trình độ như Sở Dương.
Kinh Hồng Vân Tuyết bộ chính là do tổ sư khai phái Thiên Ngoại Lâu sáng tạo ra, năm đó vị tổ sư này đang ở trên một đỉnh núi, tính thư giãn một chút bằng cách tắm dưới ánh mặt trời hiếm hoi của mùa đông lạnh giá, nhưng khi ông nằm xuống lại phát hiện những đám mây trên trời thuần một màu trắng, mà trên mặt đất tuyết đọng trắng một màu dưới ánh mặt trời cũng phản xạ lên thiên không.
Sắc màu của tuyết và mây hòa lấy nhau, biến ảo vạn dạng. Trên trời không có gió, nhưng những đám mây lại tựa như đang trôi về phía trước, tựa như lui về phía sau, có lúc như đang tỏa lan ra, có lúc lại như ngưng tụ lại, căn bản chưa nhìn thấy rõ ràng thì đám mây ấy đã bất tri bất tri bất giác trôi đi xa.
Vị tổ sư này có chút cảm ngộ, bắt đầu suy nghĩ tìm tòi, hai năm sau sáng tạo ra một bộ bộ pháp có tên là "Kinh Hồng Vân Tuyết", để kỷ niệm cho linh cảm mà trời đất đã ban cho mình.
Vị tổ sư này lấy bộ pháp đó tung hoành thiên hạ, công thêm phối hợp kiếm chiêu của hắn mà hiếm khi chiến bại, có thể nói là uy danh hiển hách. Thậm chí cả những địch nhân có công lực hơn xa hắn cũng không có cách nào đả thương hắn.
Nhưng từ đó về sau, chưa từng có ai thực sự học được bộ pháp Kinh Hồng Vân Tuyết Bộ này. Kể cả khi cố gắng phối hợp với các pháp môn nội lực, cũng không thể đạt được thành tựu như vị tổ sư kia...Kết quả là, tấn công không ra tấn công, phòng thủ cũng không ra phòng thủ, làm cho bộ pháp này như trở thành một bộ pháp mèo cào tầm thường.
Luyện thì vô dụng, bỏ đi thì tiếc...
Tất cả mọi người đều cho rằng vị tổ sư sáng lập ra môn phái này nhầm lẫn rồi. Cũng có thể nói tổ sư không để lại khẩu quyết chân chính, làm chuyện này trở thành một sự tiếc nuối lớn của Thiên Ngoại Lâu!
Nhưng không ngờ mấy trăm năm sau, sự tuyệt diệu của môn bộ pháp này đã được một người đệ tử Sở Dương nhỏ yếu thi triển ra!
- Làm cách nào mà hắn có thể làm được điều này?
Khúc Bình điên cuồng tấn công, nhưng ngay cả chéo áo của Sở Dương cũng không thể chạm đến, càng đánh thì trong lòng lại càng tức giận!
Thân là một Vũ Sĩ cấp hai thế mà không đánh lại một Vũ Đồ cấp ba? Các sư huynh đệ đang ở bên cạnh nhìn xem, mặt mũi mình biết để chỗ nào đây?
Khúc Bình thở hổn ha hổn hển, tức giận đang định rút kiếm, nhưng tay vừa đưa về còn chưa kịp cầm được chuôi kiếm thì đột nhiên một bóng người đã nhoáng lên, thì ra là lúc này Sở Dương đã xuất hiện trước mặt hắn. Khúc Bình kinh hãi, còn chưa kịp né tránh đã nghe 'bịch' một tiếng, trên mũi đã bị trúng một quyền! Lập tức máu mũi phun ròng ròng, cảm giác đau đớn kịch liệt trên mũi tác động tới tuyến lệ, trong nhất thời làm nước mắt của hắn cũng tràn ra.
- Ngoan, đừng khóc, ta đây cũng vì tốt cho ngươi thôi!
Sở Dương ôn nhu an ủi, nhưng ra tay lại không chút lưu tình, thân thể linh hoạt như cá trong nước, bốp bốp hai tiếng, hai hốc mắt của Khúc Bình đồng thời dính hai quyền nữa!
Lập tức một con gấu trúc mới liền xuất hiện.
(*): Tích tuyết vân đoan, kinh hồng tại thiên, nhược tiến nhược thối, nhược vãng nhược hoàn!
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên Tác giả: Phong Lăng Thiên Hạ Quyển 1: Thiên Ngoại Lâu.
-----oo0oo-----
Chương 23: Có dụng ý khác
Người dịch: nhocyeutinh
Biên tập: AlfaRomeo™
Hiệu đính: AlfaRomeo™
Nguồn: Tàng Thư Viện
Khúc Bình suýt nữa thì tức đến hôn mê bất tỉnh.
Công lực đối phương rõ ràng không bằng mình! Nếu hắn có công lực ngang với mình thì ba quyền vừa rồi đã sớm đánh ngã mình rồi. Ba quyền này của đối phương rõ ràng là đã xuất ra toàn lực nhưng mình chỉ bị chút chút tổn thương ngoài da thôi.
Hiển nhiên, điều này chứng minh công lực của đối phương quả thật còn kém mình rất xa!
Nhưng thế mà mình lại liên tiếp chịu thiệt, đây là cái kiểu gì?
Điều càng làm cho Khúc Bình thêm sôi máu là câu nói kia của Sở Dương cứ giống như đang dỗ con nít vậy, mà bản thân quả thật cũng chảy nước mắt, càng làm cho hắn thêm xấu hổ muốn chết.
Rống lên một tiếng, "Choang!", hắn đã rút kiếm ra, tiếng gió rít lên vù vù, vừa ra tay đã là sát chiêu!
Lưu Vân Viêm thầm kêu một tiếng: "Không tốt!", hắn mặc dù không hiểu chuyện gì đang xảy ra nhưng xem tình hình trước mắt, Sở Dương di chuyển rất tinh diệu mà Khúc Bình thì đang rối loạn, tuyệt không phải là đối thủ của đối phương. Viejc hắn xuất kiếm ra đã vô tình đẩy mình vào tình cảnh cực kỳ nguy hiểm!
Hắn không xuất kiếm thì đối phương cũng không xuất kiếm. Như vậy cùng lắm là ăn mấy quyền mấy cước mà thôi, chưa kể công lực của hắn lại cao hơn đối phương rất nhiều, dù ăn thêm mấy cái nữa cũng hoàn toàn không ảnh hưởng tới đại cục, không xảy ra chuyện gì lớn cả.
Nhưng lúc này, hắn vừa xuất kiếm đối phương liền có lý do để xuất kiếm! Đến lúc đó , sự việc sẽ không phải là chỉ ăn mấy quyền mấy cước đơn giản như vậy nữa. . .
Ngân quang lóe lên, kiếm ảnh chằng chịt, sắc mặt Khúc Bình nghiêm túc, trong mắt lóe lên sát khí xông lên điên cuồng.
Trong mắt Sở Dương đột nhiên lộ ra một tia sát cơ!
Ngươi mặc dù không phải là người tốt, nhưng đã đánh Thạch Thiên Sơn một trận làm trong lòng ta thấy sảng khoái, tâm tình rất tốt. Vốn cũng không muốn làm quá với ngươi, thế nhưng ngươi lại muốn giết ta?
Muốn chết!
Sở Dương vẫn là tay không, không ngừng di chuyển né tránh trong rừng kiếm. Kiếm của Khúc Bình như bao trùm bát phương, nhưng ngay cả chéo áo của hắn cũng chưa chạm đến được.
Nhưng sát ý lạnh thấu xương trên người hắn lại càng ngày càng nồng đậm. . .
Khúc Bình hống lên một tiếng, đột nhiên tung thân nhảy lên, kiếm hoa lòe lòe từ không trung nhanh chóng rơi xuống. Thiên Hà Đảo Huyền!
Đây là một trong những sát chiêu có uy lực khá lớn trong kiếm pháp của Thiên Ngoại Lâu. Chỉ khi tiến vào hàng ngũ Vũ Sĩ thì mới có tư cách tu luyện bộ kiếm pháp này!
Sở Dương hừ lạnh, đột nhiên không lùi nữa mà tiến lên, thân thể nhỏ bé dán sát mặt đất vọt ra ngoài.
Đây chính là sơ hở trí mạng của một chiêu Thiên Hà Đảo Huyền này, bởi khi xuất chiêu thân thể nhảy lên cho nên bên dưới sẽ có khoảng trống, hơn nữa khoảng trống này rất lớn.
Khúc Bình vừa phát chiêu thì trước mặt đã không còn bóng dáng của đối phương, trong lòng hắn thầm kêu không ổn, đột nhiên phía sau vang lên một âm thanh rất nhỏ.
Đây là âm thanh gì?
Trong khi hắn còn chưa biết sau lưng có chuyện gì thì kiếm quang chợt lóe, xung quanh liền vang lên tiếng kinh hô!
Sở Dương nãy giờ vẫn chưa xuất kiếm, nhưng tại thời điểm trí mạng này, hắn đã rút kiếm của mình ra!
Trong khi Khúc Bình còn đang nghi hoặc thì sau lưng chợt truyền đến cảm giác đau đớn, ngay sau đó, chân trái, đùi phải, vai trái, vai phải đồng thời truyền tới cảm giác đau đớn!
Khúc Bình rống lên một tiếng, ngã thẳng xuống.
Sau lưng, vai trái, vai phải, chân trái, đùi phải, năm chỗ đồng thời máu phun xối xả!
Trừ sau lưng chỉ bị thương một chút ngoài da, còn lại xung quanh từ trước ra sau xuất hiện bốn lỗ thủng!
Không một tiếng động!
Một chiêu này của Sở Dương mọi người đều nhận ra, chỉ là một chiêu rất bình thường 'Phản Thủ Nhất Kiếm Ngũ Đóa Mai' ! Chính là kiếm pháp nhập môn của Thiên Ngoại Lâu, hoàn toàn không có gì đặc biệt, cho đệ tử tu luyện chẳng qua là để cường kiện thân thể, đặt nền móng sau này.
Nhưng vấn đề là. . . Thời điểm xuất ra một kiếm này quá chuẩn xác. Khi Khúc Bình nhảy lên, thế như lôi đình vạn quân đánh xuống, Sở Dương liền lách ngay ra phía sau hắn! Cũng không cần quay đầu, 'Phản Thủ Nhất Kiếm Ngũ Đóa Mai' giống như là đang luyện kiếm vậy, điểm rơi của mỗi kiếm cũng được tính chuẩn xác như trong sách!
Thân pháp tinh diệu của Sở Dương đã chiếm được tiên cơ. Hơn nữa động tác lại nhanh chóng, hắn xuất kiếm càng như vô thanh vô tức, trường kiếm ma sát cùng vỏ cũng chỉ phát ra một tiếng vang rất nhỏ. Khúc Bình cũng không có nghĩ đến, âm thanh này vậy mà lại là tiếng kiếm xuất khỏi vỏ! Hơn nữa khi đó toàn bộ tinh thần cùng trọng tâm của hắn đang tập trung trước mắt, làm sao nghĩ đến trong sát na địch nhân lại xuất hiện ở sau lưng?
Khúc Bình quát to một tiếng, liều mạng xoay người ra ném trường kiếm đi. Hiện tại hắn đã không còn muốn thủ thắng nữa, chỉ muốn đồng quy vu tận. Trường kiếm như lưu quang, chợt lóe lên. Nhưng không có bắn trúng mục tiêu, bay thẳng vào trong Tử Trúc Lâm.
Mọi người ở đây không ai đoán được trường kiếm đã bay đi đâu rồi. Nhưng Khổng Kinh Phong đang thoải mái ở trong Tử Trúc Lâm xem náo nhiêt, đồng thời toàn bộ tinh thần đang tập trung suy nghĩ về Kinh Hồng Vân Tuyết Bộ của Sở Dương, cho nên chưa kịp phản ứng, trường kiếm đã lóe lên đến trước người.
Chỉ nghe "xoẹt" một tiếng, xuyên thẳng qua trường bào cắm lên mặt đất. Khổng Kinh Phong trợn mắt há mồm nhìn xuống, chỉ thấy nửa đoạn thân kiếm đang lóe sáng, không nhịn được hít vào một ngụm lãnh khí, con ngươi cũng suýt nữa rớt xuống, trên trán mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, trong phút chốc sau lưng cũng truyền đến một cảm giác lạnh như băng. . .
Trường kiếm cắm ngay giữa chân, cách chỗ yếu hại của nam nhân không tới một ngón tay, ngay cả nội khố cũng bị đâm thủng, trong đũng quần một cục thịt đang liều mạng co lại thành một dúm, nhưng vẫn cảm nhận được hàn khí dày đặc của trường kiếm . . .
Sắc mặtKhổng Kinh Phong trắng bệch, không nhịn được thấp giọng nói một câu:
- Cái này. . . Cái này quả thật là ông trời phù hộ. . .
Thân thể Sở Dương lắc lư trước mũi kiếm, toàn lực vận dụng Kinh Hồng Vân Tuyết Bộ tiếp cận Khúc Bình nhanh như chớp, tay phải đột nhiên hiện lên một mảng sương mù âm hàn mờ mịt, mang theo hàn khí thấu xương nhanh như chớp vỗ vào lưng Khúc Bình!
- Phanh!
Một chưởng vô cùng mạnh mẽ!
Một kích vừa đắc thủ, hắn liền xoay người, thân thể lui lại cách xa ba trượng.
Lúc hắn đánh ra một chưởng này, ba người đang đứng trong Tử Trúc Lâm đều nhìn thấy rõ ràng hàn khí toát ra trên bàn tay Sở Dương, đồng thời mở to hai mắt mà nhìn, há to miệng. Suýt nữa thì lên tiếng kinh hô.
Khúc Bình 'Phốc' một tiếng, như quả bóng cao su bay lên giữa không trung sau đó như một cục thịt nhão rơi trên mặt đất, kêu lên thảm thiết, cực độ đau đớn khiến thân thể trở nên co rút lại, quằn quại trên mặt đất, mồ hôi toát ra như tắm.
Khi hắn còn đang ở trên không trung thì máu tươi còn đang phun tung tóe, nhưng vừa ngã xuống thì trên thân thể hắn chợt xuất hiện một tầng sương trắng lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được nhanh chóng bao phủ toàn thân, một cổ hàn khí khó hiểu đem vết thương của hắn ngưng kết lại, khiến máu không chảy ra nữa.
Nhìn Khúc Bình đang quằn quại trên mặt đất, bộ dáng thê thảm khiến người ta không nỡ nhìn vào, bọn người Lưu Vân Viêm trợn mắt há mồm, có cảm giác như đang nằm mơ vậy. Không ai có thể nghĩ ra, Sở Dương xuất kiếm vậy mà lại tàn nhẫn đến thế!
Một chưởng kia thì không nói, nhưng một kiếm trước đó chẳng khác nào là trực tiếp phế bỏ Khúc Bình!
Trên mặt Sở Dương thầm hiện lên một nụ cười. Xuất kiếm đúng là do bất đắc dĩ nhưng Kinh Hồng Vân Tuyết Bộ cùng một chưởng kia, đương nhiên có dụng ý khác. Bộ pháp kia dùng để né tránh Khúc Bình, nhưng cũng âm thầm cho người nhìn.
Mà mục đích của một chưởng kia, khí âm hàn ẩn chứa trong đó chính là nhắm vào . . . Thất Âm Hội Tụ Chi Địa!
Thất Âm Tuyệt Thần Chưởng!
Đó chính là bí mật bất truyền của Thiên Ngoại Lâu. Cũng là bộ công pháp có uy lực lớn nhất! Nguyên nhân lớn nhất các đời chưởng môn đệ tử đều tiến vào Thất Âm Hối Tụ Chi Địa chính là lợi dụng thất âm cực độ thâm hàn để tu luyện Thất Âm Tuyệt Thần chưởng!
Sở Dương đánh ra một chưởng này, cũng không phải để công kích Khúc Bình, bởi lúc đó Khúc Bình đã mất đi năng lực chống đỡ rồi, thừa hơi đánh ra một chưởng là có dụng ý gì? Nguyên nhân thực sự. . . Nói cho người đang âm thầm quan sát: ta so với những tên khác đã vượt lên trước một bước rồi!
Về phần tại sao lại vượt lên một bước. . . Sở Dương tin tưởng vấn đề này sư phụ mình Mạnh Siêu Nhiên sẽ chùi đít cho mình. Điểm này hắn có lòng tin tuyệt đối.
- Sở Dương, ngươi thật ngoan độc!
Lưu Vân Viêm nhìn Khúc Bình đang thống khổ trên mặt đất, ánh mắt hơi co lại một chút, nhưng ngay sau đó ngẩng đầu lên nhìn Sở Dương nghiến răng nghiến lợi nói:
- Ngươi lại dám hạ độc thủ như vậy với đồng môn sư huynh đệ!
Sở Dương bĩu môi, trường kiếm nghiêng sang, một giọt máu trên mũi kiếm chậm rãi rơi xuống.
Theo hướng mũi kiếm của hắn nhìn lại, chính là Thạch Thiên Sơn đang bất tỉnh nhân sự!
Mọi người nhất thời im lặng.
Khúc Bình là đồng môn sư huynh đệ, chẳng lẽ Thạch Thiên Sơn không phải? Chính bọn hắn đã hạ độc thủ trước, đánh Thạch Thiên Sơn thê thảm như vậy, có vết xe đổ ở đây, bọn hắn có tư cách gì đi trách Sở Dương ra tay độc ác?
Sở Dương lạnh lùng cười một tiếng, nói: "Thứ nhất, các ngươi đến Tử Trúc Viên gây chuyện mà không được sự đồng ý của sư môn; thứ hai, các ngươi đánh người của Tử Trúc Viên chúng ta trước; thứ ba. . . trước đó mọi người đã nói rõ ràng rồi, ta chỉ giúp đỡ chiếu cố sư huynh chút thôi, các vị không phải sẽ quên nhanh thế chứ?"
Giúp đỡ. . . Chiếu cố?
Nhìn Khúc Bình huyết nhục mơ hồ, dường như đã mất đi nửa cái mạng, tất cả mọi người đều không tự chủ được rùng mình một cái. Giúp đỡ. . . Đó là cái mà hắn gọi là giúp sao?
-o0o-
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên Tác giả: Phong Lăng Thiên Hạ Quyển 1: Thiên Ngoại Lâu.
-----oo0oo-----
Chương 24: Giúp người là niềm vui!
Người dịch: kubomnek
Biên tập và hiệu đính: AlfaRomeo™
Nguồn: Tàng Thư Viện
- Hà, nói thật ra, đối với sự việc của Lý Kiếm Ngâm sư huynh hôm trước, ba sư huynh đệ chúng ta cũng rất áy náy. Sở Dương thở dài một tiếng, buồn bã nói:
- Cho nên, đối với chuyện các ngươi tới hôm nay, đại sư huynh của chúng ta cũng không phản kháng để cho các ngươi xả giận, xem như là vì trả lại công đạo cho các ngươi.
Hắn chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà nói :
-Nhưng, làm người cũng không thể quá mức quá đáng, các ngươi thật sự làm loạn, hung hăng càn quấy ngay tại Tử Trúc Viên! Thử hỏi, các ngươi làm như thế thì đem uy danh của Tử Trúc Viên vứt ở đâu?
- Mọi người là đều là sư huynh đệ một nhà, hoa hồng và lá xanh vốn cùng một gốc, vì sao các ngươi lại bức bách nhau đến khổ như vậy?
Thần sắc Sở Dương biến thành bi phẫn nói:
- Đánh người... thì cũng thôi đi, vậy mà các ngươi hết lần này đến lần khác còn muốn giả dạng người bị hại. Ngươi! Làm sao các ngươi lại vô sỉ đến như thế?
Những lời này vừa được nói ra, gần như tất cả mọi người đều nghẹn họng nhìn trân trối, tức đến muốn thổ huyết. Trong Tử Trúc Viên, ba người đang ở bên ngoài quan sát cũng cảm thấy khí huyết xông lên!
Người, sao có thể vô sỉ đến tình trạng này được?
Chiếm được tiện nghi rồi lại còn khoe mẽ, cũng không đạt đến như vậy trình độ như vậy a.
- Các ngươi xem, chỉ cần chút công phu của ta đã giành chiến thắng nhẹ nhõm như thế, vậy công phu của Thạch Thiên Sơn đại sư huynh đã đạt tới mức nào? Hắn so với ta còn mạnh hơn mấy lần!
Sở Dương vô cùng phẫn nộ, ủy khuất nói:
- Võ công của đại sư huynh vượt xa các ngươi, nhưng lại không phản kháng để các ngươi đánh, các ngươi còn muốn như thế nào? Chẳng lẽ còn cần phải giết người mới hả giận sao?
Nghe hắn nói, bọn người Lưu Vân Viêm quay đầu nhìn lại Thạch Thiên Sơn đã hôn mê bất tỉnh ở đằng kia, trong lòng đã kiêng kị hơn vài phần.
Đúng, võ công của sư đệ đã xuất quỷ nhập thần như thế, vậy với tư cách là 'Đại sư huynh' của Thạch Thiên Sơn... hắn há có thể là kẻ yếu sao?
Xem ra, lúc này tranh đoạt vị trí Đại sư huynh, Thạch Thiên Sơn sẽ trở thành một đối thủ nặng kí đối với mọi người a.
- Hôm nay, các ngươi làm ta bị tổn thương, nhưng ta cũng giúp lại các ngươi một cái ân tình, tuy nhiên trong chúng ta đã có một số phải chịu thiệt, nhưng ta cũng không lấy oán trả ơn. Hơn nữa chúng ta là đồng môn sư huynh đệ, có chuyện gì mà không thể bỏ qua được chứ? Chuyện này chúng ta cứ quyết định như thế đi.
Sở Dương khoan hồng độ lượng mà nói:
- Ta nể mặt nhị sư bá, cũng không so đo với các người nữa.
Lưu Vân viêm bọn người chỉ cảm thấy trước mắt sao trăng bay loạn. Cơ hồ một hơi thở gấp không được, ngay tại chỗ này muốn ngất luôn.
Ngươi đánh cho người ta máu me be bét, sinh tử giờ còn không rõ, vậy mà còn có mặt mũi nói ''Việc này cứ như vậy được rồi. '' à? Hơn nữa, còn giở giọng như là ta đây rất rộng lượng, rõ ràng không xem "mặt mũi của Nhị sư bá" ra gì.
- Đương nhiên, nếu mấy vị sư huynh đệ các ngươi cũng muốn để cho ta hỗ trợ, ta sẽ không cự tuyệt đâu. Ta gần đây cho rằng, giúp người làm niềm vui là một loại mỹ đức. Ta luôn một mực ghi nhớ những lời dạy bảo của sư môn.
Sở Dương hổ thẹn cười cười:
-Lại nói tiếp, có chút không có ý tứ chứ, nhưng ta làm người chính là như vậy, gần đây giúp người làm niềm vui đã thành thói quen, giúp người cần giúp, làm khó người xấu, nhất là vì đồng môn sư huynh đệ, mọi người vốn là người một nhà. Ừm, dù cho đầu rơi máu chảy cũng phải giúp cho hết lòng.
Bọn người Lưu Vân Viêm nhìn Khúc Bình đang nằm xoài trên sân mà rung mình một cái. Đây là cái mà ngươi gọi là ... giúp? Giúp cái đầu nhà ngươi... Coi chúng ta là người ngu cả sao?
Ánh mắt mấy người còn lại đều nhìn vào Lưu Vân Viêm . Rõ ràng đều đang chờ ý kiến của hắn.
Nhưng Lưu Vân Viêm nhưng bây giờ là đâm lao phải theo lao. Chính mình tự nhận đứng hàng thập đại cao thủ, luận công lực mà nói..., cũng phải cao siêu hơn nhiều , nhưng sau khi nhìn thấy Sở Dương chiến đấu, hắn lại biết, chính mình tuyệt đối không phải là đối thủ của Sở Dương!
Cái phương thức tác chiến quỷ dị như vậy, đổi lại là mình cũng có khả năng phải ăn đủ!
Nếu mình tiến lên, chẳng may lại thua tiếp lần nữa. . . Nếu thua, đối với chi nhánh của mình sẽ là một đả kích trầm trọng không cách nào thừa nhận nổi!
Hơn nữa, cái mặt của mình cũng gánh không nổi.
- Sở Dương, hảo thủ đoạn! Chuyện hôm nay, như vậy thôi!
Lưu Vân Viêm suy nghĩ một chút, quyết định thật nhanh, âm lãnh mà nói:
- Ngươi không đi thì chúng ta sẽ đi, 'Bài vị chiến' dành cho đệ tử đời thứ tám của Thiên Ngoại Lâu sắp bắt đầu, đến lúc đó chúng ta là Tụ Vân Phong cùng Tử Trúc Viên sẽ chạm mặt nhau. Lúc đó, chúng ta quyết một phen sống mái ngay trước mặt cả đại môn phái!
- Chúng ta đi! Bảy người khiêng Khúc Bình lên, quay lại đường cũ mà đi. Trước khi đi còn quay đầu lại nhìn Sở Dương một lần mà trong lòng cảm thấy sợ hãi, kiêng kị... các loại xúc cảm lại tăng lên vài phần.
Cùng là đồng môn huynh đệ, có ai dám chính thức hạ độc thủ với nhau? Nếu như là đánh Thạch Thiên Sơn thì cũng phải có chừng mực, sẽ không đánh hiểm hay phế bỏ, nhưng mà phải làm cho hắn gãy mấy cái xương đùi, để cho hắn chịu chút đau khổ là cũng vì người thân của mình mà xả giận thôi.
Nhưng Sở Dương vừa ra tay lại đồng thời xuyên thủng cả tay lẫn chân người ta! Thủ đoạn như vậy thật sự là rất tàn nhẫn, mọi người ai cũng không dám dùng tới cái thủ đoạn này. Sở Dương nhìn thân ảnh bảy người đang dần đi xa, sắc mặt âm trầm, thần sắc vô cùng ngưng trọng.
Một trận chiến này, Sở Dương đã hoàn toàn chiến thắng. Thắng không thể bàn cãi!
Nhưng không có ai biết được, trong trận chiến này Sở Dương lại nhận ra một nhược điểm của mình.
Một trận chiến này, về mặt kỹ xảo hay kinh nghiệm đều rất thành thạo! Điểm này không cần phải nói, kỹ xảo cùng kinh nghiệm của Sở Dương so với Lưu Vân Viêm thì cũng không kém bao nhiêu, mỗi lúc đối phương ra chiêu hắn đều có thể đoán trước và nghĩ ra đối sách, chiếm ưu thế tuyệt đối.
Sở Dương vẫn cho là, tuy bọn hắn có công lực cao hơn mình một chút, nhưng dựa vào kinh nghiệm cùng kỹ xảo của mình, muốn chiến thắng bọn hắn thì tuyệt đối không có bất kỳ khó khăn gì.
Nhưng một trận chiến này lại cho hắn biết, hắn đã sai rồi!
Kỹ xảo cùng kinh nghiệm thì ra cũng không phải là tất cả.
Cũng giống như lúc Khúc Bình cuồng nộ hướng thẳng ngực mình đâm tới, Sở Dương biết rõ, chỉ cần một ngón tay của mình dán lên mũi kiếm của hắn thêm ba bốn chỉ, là có thể đem kiếm của hắn gẩy nghiêng qua một bên đem hắn đặt vào hiểm cảnh không có đường lui, sau đó tiến lên một bước là có thể mạnh mẽ đạp nát đan điền hắn!
Trên thực tế hắn cũng đã làm như vậy rồi. Nhưng lúc ngón tay của hắn đang ấn sâu, thậm chí là nửa cánh tay đều dán lên, cố gắng đẩy vào, nhưng lại không thể làm được điều gì!
Tuy Khúc Bình chỉ là Vũ Sĩ cấp hai, nhưng so với một tên Vũ Đồ cấp ba như mình lại mạnh hơn không biết bao nhiêu lần. Dùng công lực của mình, cho dù là dùng xảo lực phá giải, chính diện giao thủ, mình cũng không là đối thủ!
Cho nên đó là lí do mà Sở Dương bất đắc dĩ mới có thể xuất kiếm! Bởi vì dùng công lực của mình, chỉ bằng vào quyền cước, căn bản không thể tạo thành thương tổn.
Người ngoài nhìn vào thì, Sở Dương vận dụng Kinh Hồng Vân Tuyết Bộ thiên biến vạn hóa, động tác tiêu sái phiêu dật, tựa hồ cũng không phải xuất toàn lực, nhưng ai cũng không biết áp lực của việc thi triển nó đối với Sở Dương trầm trọng đến mức nào!
Thậm chí ngay cả bản thân Khúc Bình cũng không biết, tại trong khoảng thời gian giao thủ ngắn ngủi đó Sở Dương đã thăm dò mình bao nhiêu lần, thay đổi bao nhiêu đối sách, có thể làm cho Sở Dương phải sử dụng kiếm thì hắn đã có thể kiêu ngạo rồi.
Thậm chí sau khi xuất kiếm, Sở Dương cũng không dám lưu tình. Một khi lưu tình, sẽ bị đối phương điên cuồng cắn trả! Mà lúc đó kiếm của mình đã xuất ra, muốn đỡ cũng không được nữa.
Khi Kinh Hồng Vân Tuyết Bộ luyện đến đỉnh phong, một khi thi triển ra nó thì người khác không cách nào công kích mình được, nhưng lúc mình công kích người khác thì nhất định sẽ lộ ra sơ hở! Khúc Bình không có cơ hội bắt được, nhưng không có nghĩa là người khác cũng không bắt được!
Né tránh thì tuyệt đối xảo diệu, nhưng nếu chỉ một mực né tránh thì còn lâu mới có thể thủ thắng. Muốn thắng, biện pháp duy nhất chỉ có tấn công mà thôi. Nhưng vừa tấn công thì sẽ không thể bảo trì trạng thái hoàn mĩ, chắc chắn sẽ có sơ hở.
Mọi thứ đều có liên quan lẫn nhau, lúc ngươi công kích yếu điểm của người khác, chỗ yếu hại của ngươi cũng lộ ra cho người khác công kích!
Trong lòng Sở Dương tràn đầy khát vọng. Trong mắt của hắn lóe ra một tia cháy bỏng:
- Lực lượng! Lực lượng mới là trọng yếu!
Kỹ xảo chỉ thích hợp với đồng cấp hoặc là đối thủ kém hơn thì mới có tác dụng. Nhưng đối mặt với lực lượng tuyệt đối, kỹ xảo cũng chỉ là một trò hề!
Mà lực lượng, chính là thứ Sở Dương thiếu nhất lúc này.
Đàm Đàm đứng ở một bên sớm đã ngây người. Giờ phút này hắn đột nhiên hưng phấn hét lên:
- Sở Dương, ngươi thật đúng là quá . . . quá đẹp trai quá xuất sắc rồi…
Suy nghĩ một chút, hắn lại tặng thêm một câu:
- Tất nhiên là so với ta còn kém một chút xíu….
- Đẹp trai. . . Hừ hừ. . .
Sở Dương hừ một tiếng:
- Đàm Đàm, bắt đầu từ ngày mai, sáng sớm mỗi ngày ngươi với ta cùng luyện công, ta hi vọng, có một ngày ta sẽ biết ngươi đẹp trai a!
Sắc mặt Đàm Đàm lập tức ảo não, cười hề hề mà nói:
- Ngươi . . . Vậy ngươi đẹp trai hơn ta còn không được sao?
Sở Dương cười cười, nói:
- Đàm Đàm, ngươi xem, hiện tại trong Thiên Ngoại Lâu chỉ toàn là những tên chuyên đi bắt nạt kẻ yếu, sợ hãi kẻ mạnh, dám làm nhưng không dám nhận, hiện tại môn phái sắp bắt đầu tiến hành thi đấu, rồi từ những người này mà chọn lựa ra người kế thừa Thiên Ngoại Lâu đấy.
Thanh âm Sở Dương thoáng cao thêm một tí, tựa hồ cố ý nói cho người nào đó, trong khẩu khí của hắn tựa như mang theo sự mỉa mai, cười lạnh nói:
- Gánh nặng của Thiên Ngoại Lâu trước sau gì cũng rơi vào trên vai những người này, nhưng chỉ bằng những kẻ như thế này thì há có thể giữ được Thiên Ngoại Lâu sao? Sợ chỉ mang tới họa diệt môn! Đàm Đàm, ta hi vọng ngươi có thể mạnh lên, tự bảo vê được chính mình mà không để bị người khác liên lụy, chết một cách vô ích!
-o0o-
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên Tác giả: Phong Lăng Thiên Hạ Quyển 1: Thiên Ngoại Lâu.
-----oo0oo-----
Chương 25: Người đệ tử này rất nguy hiểm!
Người dịch: kubomnek
Biên tập: thuan0
Hiệu đính: AlfaRomeo™
Nguồn: Tàng Thư Viện
Thấy Sở Dương đột nhiên nghiêm túc như vậy, mặc dù Đàm Đàm vẫn chưa hiểu ý hắn lắm nhưng cũng nhẹ nhàng gật đầu. . .
Sở Dương mỉm cười rồi cùng Đàm Đàm dìu Thạch Thiên Sơn đi vào cửa.
Thạch Thiên Sơn vẫn còn đang hôn mê bất tỉnh, hoàn toàn không hay biết những chuyện xảy ra sau này. Hắn cũng không biết sau khi trải qua trận chiến đó, chính mình đã trở nên nổi tiếng trong hàng ngũ đệ tử Thiên Ngoại Lâu.
Sau khi bọn người Lưu Vân Viêm trở về liền lập tức đem tin này phát tán ra ngoài:
- Thạch Thiên Sơn thâm tàng bất lộ, chính là một địch thủ không thể khinh thường đối với thập đại đệ tử.
Sở Dương thân là sư đệ lại có thể dễ dàng chiến thắng Khúc Bình như vậy, thì đại sư huynh Thạch Thiên Sơn của hắn… còn mạnh đến mức nào?
Sau khi nhìn thấy thương thế của Khúc Bình, mấy vị đại đệ tử và những người nằm trong bát đại đệ tử liền lập tức liệt kê Thạch Thiên Sơn vào loại nhân vật cực kỳ nguy hiểm.
Phòng ngừa hỏa hoạn, phòng ngừa trộm cướp, đề phòng Thạch Thiên Sơn, đó là ba điều cần phải đề phòng nhất.
Trong lúc mê man, Thạch Thiên Sơn tuyệt đối không thể tưởng tượng được, chính mình tự dưng lại trở thành một đại nhân vật ở Thiên Ngoại Lâu. Có thể thấy thế sự vô thường, nhiều người tự nhiên gặp được cơ duyên, không biết từ lúc nào sẽ trở nên nổi tiếng. . .
Lúc này, trực giác nhạy cảm của Sở Dương đã phát hiện được trong rừng trúc có người đang đứng xem màn kịch này. Tuy cuối cùng hắn cũng không biết là ai, nhưng nhất định là nhân vật cao tầng trong Thiên Ngoại Lâu.
Sư phụ Mạnh Siêu Nhiên của hắn có lẽ là một người trong số đó.
Vì thế nên Sở Dương mới nói vài câu không đầu không đuôi với Đàm Đàm. . . Ý mấy lời này một phần là để nhắc nhở Đàm Đàm, nhưng khi vào tai ba người kia lại nghe ra một ý tứ khác.
- Thiên Ngoại Lâu chỉ dựa vào mấy tên vô dụng này làm sao có thể chống đỡ được. Chỉ có Sở Dương ta mới có khả năng!
Hắn quyết tâm phải đoạt lấy vị trí Đại sư huynh để tiến vào Thất Âm tụ hội chi địa, đạt được Cửu Kiếp kiếm, như vậy mỗi cử chỉ lời nói của bản thân đều phải thể hiên cho mấy người cao tầng thấy rõ.
Nếu không, kiếp này của mình cũng sẽ như kiếp trước. Tới bốn năm sau, khi Thiên Ngoại Lâu bị thảm sát mới có thể đạt được. Như vậy thì còn ý nghĩa gì?
Đã công khai trước tầng lớp cao tầng Thiên Ngoại Lâu, như vậy cho dù có muốn ít xuất hiện cũng không được. Không bằng ưỡn cao ngực tuyên bố :
- Muốn chấn hưng Thiên Ngoại Lâu, muốn bảo vệ tông môn này, ngoài ta ra còn có thể là ai?
Điên cuồng? Hừ, lần này lão tử muốn điên cuồng một trận thì đã làm sao?
Một hồi lâu sau khi Sở Dương cùng Đàm Đàm đi vào, rừng trúc nhẹ nhàng lay động một thoáng, từ trong biển trúc tím ngắt xuất hiện ba bóng người, ánh mắt người nào cũng đều có nét trầm tư.
Mấy câu nói kia của Sở Dương dường như đã có toan tính.
Thân hình Mạnh Siêu Nhiên khẽ động, vô thanh vô tức xuất hiện trước mặt hai người kia, mỉm cười nói:
- Đại sư huynh, Thất sư huynh, sao lại hạ giá đến Tử Trúc Viên thế này, thật làm cho tiểu đệ kinh ngạc quá.
Một trong hai người đó chính là tông chủ Thiên Ngoại Lâu Ô Vân Lương, còn vị kia chính là chủ nhân của Mộng Vân Phong, Khổng Kinh Phong! Chỉ có điều sắc mặt Khổng Kinh Phong còn hơi trắng bệch, đũng quần bị chọc thủng mất một lỗ, đi đến rất nhanh nhưng lại không thể không kẹp chặt hai chân, làm tư thế của hắn thoạt nhìn có chút quái dị. . .
- Người kinh ngạc phải là chúng ta mới đúng.
Ô Vân Lương hừ một tiếng, nói:
- Sư đệ này, chính ngươi ít khi xuất hiện thì cũng không sao, nhưng ngươi dạy dỗ ra một đệ tử thiên tài như vậy mà không nói với chúng ta một tiếng? Vừa rồi suýt nữa lão phu bị đồ đệ ngươi dọa té ngã đấy!
Khổng Kinh Phong gật đầu lia lịa, đối với lời nói của Ô Vân Lương tỏ vẻ vô cùng đồng ý. Còn bổ sung thêm một câu:
- Nhất là ta, trực tiếp bị dọa đến hồn vía lên mây rồi.
Những lời này thật có chút oán hận.
Biểu hiện của Sở Dương vừa rồi ở bất cứ điểm nào đều làm cho hai vị cao thủ Thiên Ngoại Lâu này ngạc nhiên, thậm chí là. . . kinh sợ.
Bộ pháp Kinh Hồng Vân Tuyết kia như giao long bay lượn, rồi một kiếm tuyệt sát xuất quỷ nhập thần, sự tỉnh táo trong chiến đấu hay khả năng nắm bắt thời cơ nhanh nhạy, đều làm hai vị đại nhân vật Thiên Ngoại Lâu kinh ngạc tới cực điểm!
Hai người tự hỏi chính mình, nếu bản thân và Sở Dương có công lực tương đương, ở cùng hoàn cảnh như ngày hôm nay, bọn hắn tuyệt đối không thể lấy yếu thắng mạnh như Sở Dương được.
- Mạnh Siêu Nhiên, tên đệ tử này của ngươi rất kinh khủng!
Mạnh Siêu Nhiên cười khổ một tiếng, nói:
- Các huynh mới chỉ là kinh ngạc thiếu chút té ngã mà thôi, nhưng tiểu đệ lại thấy hai hàm răng muốn rơi ra cả đất, mọi người nhìn xem, con mắt của ta cũng đỏ lên đây này, không thể tin được là trong đám đệ tử của ta lại xuất hiện một con quái vật như vậy.
Nói xong hắn nhìn ra xa, có vẻ buồn buồn.
Ô Vân Lương cùng Khổng Kinh Phong đang cười cười, bỗng nhiên Khổng Kinh Phong kinh hãi, hiểu ra ý tứ của Mạnh Siêu Nhiên:
- Ngươi nói như vậy. . . Chẳng lẽ công phu của đồ đệ ngươi không phải do ngươi dạy dỗ?
Mạnh Siêu Nhiên trợn mắt, muốn phủ nhận, nhưng rốt cuộc cũng thờ dài chán nản, nói:
- Những thứ này đệ đều đã dạy, nhưng dù là đệ, chỉ sợ cũng. . .
Hai người lúc này lại càng sợ hãi.
Đều đã dạy, nhưng đến cả sư phụ cũng không luyện thành mà Sở Dương lại luyện thành, vậy thì chỉ có một giải thích: Thiên phú! Thiên phú tuyệt đỉnh không gì sánh được!
Ô Vân Lương vốn tưởng Mạnh Siêu Nhiên nắm giữ phương pháp tu luyện Kinh Hồng Vân Tuyết Bộ thực sự, trong lòng tràn đầy vui mừng, nhưng sau khi nghe Mạnh Siêu Nhiên nói vậy xong liền ngẩn ngơ, hồi lâu sau mới nói:
- Chẳng lẽ Kinh Hồng Vân Tuyết Bộ kia….
Mạnh Siêu Nhiên gật đầu rất dứt khoát, nói:
- Chính đệ cũng không luyện thành!
Hai người Ô Vân Lương và Khổng Kinh Phong cùng giật mình!
- Chẳng lẽ là hắn tự mình lĩnh ngộ?
Tay Ô Vân Lương đang vân vê chòm râu bỗng giật mình suýt nữa bứt hết một đám.
- Đệ cũng không biết.
Mạnh Siêu Nhiên thở dài:
- Có khi tên tiểu tử này thông minh tuyệt đỉnh, tự mình lĩnh ngộ ra cũng chưa biết chừng.
Hai người đồng thời khiếp sợ đến đến mức không biết nói gì. Mạnh Siêu Nhiên thả lỏng tay, nhún nhún vai, tỏ vẻ biết làm sao được.
Thường ngày ba người bọn họ trước mặt các đệ tử đều tỏ vẻ nghiêm túc, nhưng những lúc thế này thì lại vô cùng phóng túng.
- Nhưng dù thế nào, đệ tử thứ ba này của ngươi….
Ô Vân Lương trầm ngâm một hồi, mới nói:
- Là một nhân tài thực sự.
Nói xong, hắn cười khổ một tiếng, nói:
- Xem tu vi của tiểu gia hỏa này, tuyệt đối sẽ không phát giác được chúng ta ở chỗ này nhìn lén, nhưng mấy câu cuối cùng kia quả thực là nói với chưởng môn ta. Nãy giờ ta nghĩ thế nào cũng không hiểu tại sao lại như thế?
- Có người tưởng là thiên tài, nhưng thực ra chỉ là một tên phế vật.
Nét mặt Mạnh Siêu Nhiên lúc nói những lời này rất kỳ quái.
Tuy hắn không thích Thạch Thiên Sơn, nhưng không phải là do cách thức làm việc của Thạch thiên Sơn mà là không thích chính con người Thạch Thiên Sơn. Mạnh Siêu Nhiên đối với Thạch Thiên Sơn không còn bất cứ hi vọng gì.
Đường đường chính chính chiến thắng địch nhân là thắng lợi, lấy âm mưu quỷ kế đối phó người khác cũng là thắng lợi? Khác nhau chỉ là cách thức làm việc mà thôi.
Nếu Thạch Thiên Sơn ở trong giang hồ có thể là một kẻ âm mưu giảo hoạt cũng chưa biết chừng?
Nhưng rõ ràng, hôm nay Thạch Thiên Sơn có thể đánh một trận, vậy mà lại sợ hãi mặc cho đối phương đánh đập tàn nhẫn mà không dám hoàn thủ, làm cho hi vọng cuối cùng của Mạnh Siêu Nhiên nơi hắn cũng biến mất.
Anh hùng có thể không có nhiều, nhưng người nhu nhược vĩnh viễn không thể trở thành cường giả!
- Phế vật? Ý đệ nói là Thạch Thiên Sơn à?
Trong mắt Ô Vân Lương mơ hồ biểu hiện sự khinh thường, chỉ cười cười, không đưa ra ý kiến gì, xem ra trong mắt vị tông chủ Thiên Ngoại Lâu này, Thạch Thiên Sơn để lại ấn tượng rất không tốt.
Mạnh Siêu Nhiên than nhẹ một tiếng.
- Trong Thiên Ngoại Lâu, đệ tử của Cửu Phong có gần tới tám trăm, trong số đó có bao nhiêu người là phế vật? Sư đệ không cần canh cánh trong lòng. Sóng vỗ cuốn trôi cát, dù là kỳ tài ngút trời, người bình thường hay là phế vật. . . sau này đều hóa thành một đống xương khô.
Ánh mắt Ô Vân Lương sâu sắc, chậm rãi nói:
- Sư đệ có được một đồ đệ như Sở Dương đã đủ để bù đắp tất cả những gì mất mát rồi. Vị nhị đệ tử Sở Dương này của ngươi thủ đoạn tàn nhẫn, làm việc quyết đoán, suy nghĩ chu đáo chặt chẽ, hiếm thấy nhất chính là không chỉ biết lý luận suông, hơn nữa nói năng lý lẽ hùng hồn đầy sức thuyết phục. . . Thật sự là một nhân tài khó kiếm, không hề đơn giản nhé.
Khổng Kinh Phong gật gật đầu, tỏ vẻ đồng ý. Hôm nay, hai người bọn họ dắt tay nhau đến đây, thứ nhất là muốn nhìn xem các đệ tử của Lý Kính Tùng xử lý ra sao, Mục đích còn lại là muốn xem người dám hãm hại Lý Kiếm Ngâm như thế nào. Để thoáng xác đinh xem Thiên Ngoại Lâu có phải có một thiên tài có tâm tư thủ đoạn như thế không.
Sau khi hai người bọn họ nghe Ô Thiến Thiến hồi báo thì trong lòng đã có chút hoài nghi Sở Dương giả trâu ăn thịt hổ, bằng không, làm sao có sự việc trùng hợp như vậy? Nhưng ánh mắt và kinh nghiệm phong phú của một trong tám đại đệ tử làm bọn hắn vẫn có chút tin tưởng.
Cho nên mới đến đây xem xét.
Nhưng khi nhìn thấy Sở Dương đối phó Khúc Bình, hai người đều hiểu rõ, không cần xem xét nữa, chắc chắn là hắn làm. Tên nhóc Sở Dương này tuyệt đối là một nhân vật rất nguy hiểm.
Lúc này Thiên Ngoại lâu đang đối mặt với loạn trong giặc ngoài, thật sự rất cần người tài, nhất là những người tuổi trẻ như vậy. Bởi lẽ đó, Ô Vân Lương rất coi trọng Sở Dương.
Mà điều Sở Dương muốn cũng chính là sự coi trọng này! Bằng không thì hắn phí bao nhiêu công sức như vậy để làm gì?
-o0o-
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào