SÁT VƯƠNG
-----oo0oo-----
Chương 21: Tiến triển mạnh mẽ.
Nhóm dịch: Black
Nguồn: Sưu Tầm
Mục Thương nhẹ nhàng gật đầu:
- Võ giả Nhân Nguyên cấp một muốn đột phá đến cấp hai, huấn luyện quyền thuật là hữu hiệu nhất. Phối hợp thêm chi thuật thổ nạp hô hấp đặc biệt, rất nhanh hấp thu được Thiên Địa Nguyên Khí. “Hổ Liệt Quyền” là bộ quyền pháp mà mấy trăm năm trước, Đại Minh Hướng thống trị Cửu Châu Đại Lục công khai truyền thụ cho đám sĩ tử tập võ. Về sau, trải qua nhiều đời nhóm võ sư cung đình tập luyện, tuy rằng chưa gọi là chiêu thức hoa lệ, nhưng mỗi một chiêu, một thức đều rất thực dụng, thích hợp để võ giả Nhân Nguyên cấp một tiến hành tập luyện tăng tu vi.
"Mãnh Hổ Xuất Lung!"
"Hổ Hành Long Bộ!"
"Phóng hổ quy sơn!"
"Hổ hổ sinh phong!"
"Song hổ cạnh thực!"
Mục Thương tận lực làm từng động tác một cách chậm rãi, đem từng chiêu thức biểu diễn trước mặt Đường Tiêu một cách rành mạch. Nhưng đến chiêu cuối cùng "Song hổ cạnh thực!" thì không biết là có phải muốn khoe khoang trước mặt Đường Tiêu hay không, mà huy động hai tay, chân khí ngưng tụ thành một cái đầu hổ, thần sắc cực kỳ dữ tợn, thấy Đường Tiêu như muốn ăn tươi nuốt sống.
Trong lúc Đường Tiêu cẩn thận quan sát cái đầu hổ, Mục Thương hai tay đột nhiên đẩy về phía trước. Đầu hổ miệng đầy máu hướng Đường Tiêu lao đến. Đường Tiêu không kịp chuẩn bị, khi nhìn thấy thì cái đầu hổ kia đã mang theo một sức lực thật lớn tiến sát bên cạnh hắn, nặng nề hướng qua sau lưng hắn, nhắm thẳng vào cây hòe to như thùng nước đằng sau.
Rầm! Một tiếng động vang thật lớn. Mục Thương dùng nguyên khí ngưng tụ tạo thành một đầu hổ đột nhiên đụng vào thân cây hòe, tạo nên một lỗ thủng to. Trong nhất thời mảnh cây văng tung tóe khắp nơi. Lá hòe bay tán loạn. Thân cây hòe thô nhám lay động vài cái rồi ngả về sau. Rõ ràng là bị bẻ ngược nằm dài trên mặt đất.
Đường Tiêu phản ứng rất nhanh, không đợi Mục Thương bắt lấy, hắn đã lách mình trốn qua một bên. Đám nha đầu đứng xa xem náo nhiệt ngược lại sợ đến mức kêu lên liên tục, chạy thật xa mà vẫn chưa hoàn hồn nhìn qua bên này.
Đường Tiêu tận mắt chứng kiến cảnh tượng, lại nhớ đến vừa rồi hai tay của Mục Thương tạo thành đầu hổ, trong lòng rất kích động. Không nghĩ tới kiếp trước, trong lúc chơi trò chơi ở phố Cơ Trung đã nhìn thấy một màn như vậy. Mà nay điều này lại trở thành hiện thực.
Quá đã rồi! Đường Tiêu lập tức càng thêm kiên định học võ ở thế giới này.
- Haha, muốn dùng “Hổ Liệt Quyền” bình thường để đánh gẫy một thân cây to như thùng nước, ít nhất cần thời gian mười năm luyện tập mới có thể làm được. Ta đây phải dùng đến tu vi của một võ giả Nhân Nguyên cấp hai để đánh “Hổ Liệt Quyền” thì mới có thể đánh ra hiệu quả như thế. Với tu vi hiện tại của cậu, chỉ cần đánh ra quyền pháp cơ bản là được rồi. Tạm thời đừng nên cân nhắc vấn đề uy lực lớn nhỏ của quyền pháp.
- Đến đây đi, cậu theo như những gì ta dạy đánh trước một lần thử xem, để ta nhìn thấy cậu nhớ được bao nhiêu phần.
Mục Thương có chút tự đắc mỉm cười, mượn việc Đường Tiêu hứng thú học võ mà ra tay có chút lộ liễu. Đường Tiêu vừa rồi thần sắc phản ứng cũng làm cho Mục Thương rất có cảm giác thỏa mãn.
- Vâng!
Đường Tiêu nhẹ nhàng gật đầu, sau đó đi tới, nhớ lại trong đầu những gì mà Mục Thương đã đánh ra, chiếu theo khuôn đúc mà bắt đầu biểu diễn.
"Mãnh Hổ Xuất Lung!"
Đường Tiêu đánh mạnh ra một quyền, không khí bị dồn nén kịch liệt phát ra một tiếng “ầm”. Tuy mạnh nhưng chân khí trong cơ thể cũng không theo quyền này mà thành hình. Cho nên khí thế so với Mục Thương yếu hơn không ít.
- Cậu lần thứ nhất ra quyền, rõ ràng có thể đánh ra hữu mô hữu dạng như vậy, quả thật có thể dùng chữ thiên tài để hình dung. Lúc trước ai nói cậu là phế vật võ học chứ? Người đó quả thật có mắt như mù.
Mục Thương kinh hãi nhìn Đường Tiêu.
Với tu vi hiện tại của Đường Tiêu, có thể trong không khí đánh ra một tiếng vang như vậy thật sự là rất khó có được. Hơn nữa, những chiêu thức kia Mục Thương cũng chỉ dạy hắn có một lần. Hắn có thể đánh được như vậy càng làm cho Mục Thương cảm thấy khiếp sợ.
Haha! Đường Tiêu mỉm cười. Ở kiếp trước tuy rằng là thời đại của vũ khí, nhưng huấn luyện viên ma quỷ trong lúc huấn luyện, cũng có truyền thụ nội dung quyền thuật. Bỏ qua những loại vũ khí nóng không nói, Đường Tiêu trong phương diện đánh nhau tự do được xem là cao thủ số một. Cho nên, “Hổ Liệt Quyền” nhập môn như thế này làm sao làm khó được hắn?
"Hổ Hành Long Bộ!" Đường Tiêu ở một bên xuất ra chiêu thức, một bên thể nghiệm lại cảm giác Vạn Thú Chi Vương trong núi rừng băn khoăn tới lui tuần tra. Thể nghiệm loại quan sát chúng sinh này hết thảy đều nắm giữ ung dung trong lòng.
Cũng chỉ có thể đem ý niệm dung nhập chiêu thức cụ thể bên trong mới có thể khắc sâu biểu hiện quyền pháp, ý cảnh cùng uy lực. Nhớ ngày đó, người sáng lập ra bộ môn quyền pháp này đại khái là dùng một loại phương thức như vậy để ngộ ra quyền pháp.
""Phóng hổ quy sơn!"
Đường Tiêu thân thể vọt lên phía trước, nguyên khí trong cơ thể cũng cùng lúc dâng lên. Cứ như vậy, trong nháy mắt, Đường Tiêu mơ hồ cảm thấy dung lượng trong cơ thể tăng lên đôi chút. Nguyên khí trong ngoài cơ thể lập tức tạo thành áp lực chênh lệch. Thiên Địa Nguyên Khí dưới lực hấp dẫn của linh hồn cường đại, từ lỗ chân lông toàn thân sáp nhập vào trong cơ thể, khiến cho hắn có một cảm giác tràn đầy, một sự thoải mái không nói nên lời.
Đúng rồi, chính là loại cảm giác này! Lợi dụng sự tinh diệu của quyền pháp để cho thân xác thối tha chậm rãi khuếch trương càng nhiều Thiên Địa Nguyên Khí. Đây chính là phương thức tu luyện quan trọng nhất của một võ giả Nhân Nguyên cấp một. Khi khuếch trương đến một tiêu chuẩn nào đó, thì nguyên khí sẽ theo lượng mà biến chất, từ đó đột phá đến cảnh giới của một võ giả Nhân Nguyên cấp hai.
Sau khi tập luyện cực hạn đạt đến Thiên Địa Nguyên Khí cân đối cùng nguyên khí trong cơ thể, Đường Tiêu biểu diễn “Hổ Liệt Quyền” lại một lần nữa xuất hiện trạng thái cân bằng. Đường Tiêu trong cơ hể từng chút một không ngừng khuếch trương, Thiên Địa Nguyên Khí cũng từng chút một mà tiến vào cơ thể của hắn. Khiến cho sức mạnh của hắn tăng lên. Lực ý chí và lực linh hồn cũng trở nên cứng cỏi hơn.
Thành La Mã không phải một sớm một chiều là có thể công thành. Trường Thành cũng không phải một hai bước là có thể đi hết. Võ đạo cũng có cái trường kỳ của mình, phải tiến hành theo một quá trình có chất lượng. Muốn cho thân thể có thể nạp được nhiều Thiên Địa Nguyên Khí, tạo thành chân khí của mình, nhất định phải có một quá trình tích lũy trường kỳ.
"Hổ hổ sinh phong!"
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 28 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Đường Tiêu tiếp tục diễn luyện “Hổ Liệt Quyền”. Cả người đã cùng với trời đất hòa cùng một thể, tựa hồ như trong thiên địa này chỉ có một mình hắn.
Đây là Đường Tiêu trước kia sao? Những ngày qua, Mục Thương thường xuyên tự hỏi mình về vấn đề này. Hồi tưởng lại ngày đó, y bị Đường Tiêu dụng kế thoát khỏi. Sau đó Đường Tiêu bị ba người Từ Minh giết chết. Mục Thương sau lưng đổ mồ hôi lạnh. Nhưng điều khiến y không thể tượng tượng được chính là, chuyện này đã thúc đẩy thiếu gia của mình thay đổi cực lớn. Coi như là chuyện xấu biến thành chuyện tốt.
Quay đầu về sau, Mục Thương thấy một đám lớn nhỏ, rảnh rỗi đứng bên cạnh thì liền thét lên bắt đám nha đầu đó đứng qua một bên, không để cho các cô quấy rầy đến sự tu luyện của Đường Tiêu.
Những tên tiểu nha đầu này là đám quần là áo lượt lúc trước được thiếu gia Đường Tiêu nhìn trúng. Khi mới vào hầu thiếu gia, ai cũng mang lòng sợ hãi đối với vị thiếu gia nổi tiếng háo sắc này. Trong cuộc sống thường xuyên muốn né tránh thiếu gia sờ soạng, quấy rối thân thể đã trở thành thói quen của các nàng. Nhưng việc không cẩn thận bị thiếu gia sờ trộm trên người vẫn có lúc phát sinh.
Hiện tại thiếu gia đột nhiên không để ý đến các nàng nữa. Các nàng cả ngày vô sự, chẳng ai sờ đến người, làm cho các nàng không rõ giá trị tồn tại của mình trong Thần Mã quán như thế nào, nên nội tâm không tránh khỏi có chút hoảng sợ.
"Hổ hao Long bào!"
Hai tay Đường Tiêu xuất ra, cuốn lấy một lực gió thật lớn, nện vào không khí.
Đường Tiêu cảm giác nguyên khí trong cơ thể trong nháy mắt tất cả đều dồn đến hai tay, nhưng lại gặp một cản trở thật lớn, căn bản không giống như Mục Thương có thể ngưng tụ thành hình, cũng hướng phía xa mà nện tới, hình thành đại lực công kích.
Chu Càn đã từng nói qua, công chúa Dực Đài là võ giả Nhân Nguyên cấp ba. Nàng lúc ấy phát ra một Cẩm Y Long Quyền giống như đã ngưng khí thành hình, mặc dù không uy mãnh như cái đầu hổ của Mục Thương nhưng cũng đủ để đánh bay Đường Tiêu hơn mười thước.
Hồi tưởng lại trên đường, bị công chúa Dực Đài dùng Cẩm Y Long Quyền đánh bay hơn mười thước, Đường Tiêu liền có chút cảm khái. Với công lực của mình bây giờ, so sánh với nàng ta quả thật còn kém xa. Còn gần hai tháng nữa là ước hẹn quyết đấu với công chúa bắt đầu, nếu không thể mau chóng tiến bộ, bị đánh bại dưới tay nàng, giải trừ hôn ước là chuyện nhỏ, nhưng bị đả kích chắc chắn không phải là chuyện tốt.
Muốn không thua, nhất định phải khổ cực hơn một chút. Một ngày không thành thì hai ngày, ba ngày sẽ thành.
Sau khi nuốt vào một viên Ngưng Nguyên Đan, Đường Tiêu lại bắt đầu tập luyện Hổ Liệt Quyền lại một lần nữa. Sau mười mấy lần, Đường Tiêu cảm thấy có chút bất an. Hắn đem bao cát dùng để luyện tập cực hạn mấy ngày cột bao cát vào người người rồi mới bắt đầu luyện Hổ Liệt Quyền.
Cánh tay và chân toàn bộ đều được cột bao cát, khi ra quyền phải cố hết sức. Nhưng Đường Tiêu lại muốn làm như thế. Toàn thân buộc đầy bao cát, nếu như có thể nhẹ nhàng mà đánh ra một bộ Hổ Liệt Quyền, đem sức nặng của những bao cát bỏ qua một bên thì khẳng định có thể khiến cho bộ quyền pháp này uy lực vượt xa người thường.
Đang muốn bảo thiếu gia nghỉ ngơi một chút, Mục Thương lại chứng kiến thiếu gia rõ ràng là dùng đến một loại phương thức rèn luyện tàn khốc, liền càng thêm cảm khái. Người nào khi trải qua một sự kiện quan trọng, chẳng lẽ lại phát sinh một thay đổi lớn như vậy sao? Từ tính cách, cử chỉ cho đến hành vi ngôn ngữ.
Tuy Mục Thương trong lòng có chút hoài nghi, nhưng y vẫn thích Đường Tiêu của hiện tại. Cho nên y cũng không dây dưa quá nhiều với vấn đề này.
Nhi tử Từ Minh của Hưng Quốc Hầu, nhi tử Hoàng Quyền của Diệt Hồ Hầu Hoàng Ích và nhi tử của Hộ Quốc Hầu Hồ Liệt bị mất tích rốt cuộc cũng bị phát hiện. Một số ta tớ của ba người này ban đầu biết thiếu gia ra ngoài vụng trộm du sơn ngoạn thủy, nhưng về sau thì càng ngày càng lo lắng không biết ba người kia đã đi đâu, lo sợ nếu báo về Hầu gia sẽ bị quở trách. Nếu đám thiếu gia kia trở về sẽ bị cho là đâm thọc cho nên không dám đi báo cáo.
Không dám báo cáo, nhưng đám thiếu gia vẫn chưa trở về. Kết quả là chuyện này càng về sau càng khiến bọn chúng sợ hãi. Mà càng sợ hãi thì càng không dám báo cáo. Do dự mãi khiến thời gian bị kéo dài hơn.
Đợi một tháng qua đi, đám thiếu gia cũng vẫn chưa trở về. Lúc này đám ta tớ mới bắt đầu luống cuống. Thêm ba ngày nữa vẫn chưa thấy, đám ta tớ lúc này mới từng người trở về Hầu phủ của mình, trình báo việc chủ của mình bị mất tích.
Ba vị công tử Hầu gia đột nhiên mất tích, khiến trong kinh thành đại loạn, kinh động đến Hoàng đế Chu Hi đang trong Tử Cấm Thành. Chu Hi yêu cầu Hình bộ truyền lệnh tìm kiếm hết thảy những manh mối khả nghi để tìm cho ra ba vị công tử. Hộ bộ, Bộ binh cùng phối hợp tiến hành tìm kiếm tất cả các nơi trong Áo Bỉ đảo, đồng thời dán bố cáo treo phần thưởng.
Tử Cấm Thành là hoàng cung của Đại Minh triều, được xây dựng ở phía bắc Cửu Châu đại lục. Khi Hoàng đế Chu Lệ trong lúc xây dựng xong hoàng cung đã cố ý mời Tử Nguyệt Chân Nhân của Thiên Cơ Tông đến hoàng cung, bày ra đại lượng cấm chế để tăng cường phòng hộ cho hoàng cung. Hoàng đế Chu Lệ vì thế mà đặt tên cho hoàng cung này là Tử Cấm Thành.
Bởi vì sự tồn tại của Thiên Cơ Tông là cơ mật quan trọng nhất của hoàng thất Chu gia của Đại Minh triều. Cho nên về việc tồn tại của Tử Cấm Thành, hoàng thất Chu gia đối ngoại thuyết pháp là dùng học thuyết cổ đại tinh tượng để che giấu, xưng Tử Vi Viên (sao Bắc Cực) ở vào Trung Thiên, chính là nhà của Thiên Đế, Thiên Nhân đối ứng. Cho nên gọi hoàng cung là Tử Cấm Thành cũng là vô nghĩa.
Về sau, người Mãn Châu dũng mãnh tiến vào, Cửu Châu đại lục khắp nơi đều xuất hiện bóng ngựa. Kinh đô sớm tối bị bức phá. Hoàng đế thấy Chu gia bị nguy cấp, chỉ có thể một lần nữa xin Thiên Cơ Tông trợ giúp. Tử Nguyệt Chân Nhân đã lợi dụng trận pháp Truyền Tống Trận có từ mấy trăm năm trước của thủy tổ Thiên Cơ Tông, đem Tử Cấm Thành chuyển vào trong kinh thành.
Hiện tại, Tử Cấm Thành là kinh đô của Cửu Châu đại lục. Sau khi triều đình lập thủ đô, chiếu theo đồ học trùng tu lại.
Sự việc của ba vị công tử bị mất tích giằng co vài ngày, bỗng nhiên có một ngày, Hình Bộ Thượng Thư Lỗ Tranh cùng với ba vị Hầu gia và con trai trưởng của Hưng Quốc Hầu là Từ Tiều đến bái phỏng Trấn Quốc Hầu Đường phủ.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 27 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
SÁT VƯƠNG
-----oo0oo-----
Chương 23: Hầu gia tới thăm.
Nhóm dịch: Black
Nguồn: Sưu Tầm
Trấn Quốc Hầu Đường Uyên lúc này đang đưa quân ra thành Đào Viên vẫn chưa về. Phu nhân Khánh Đô thấy ba vị Hầu gia không ngờ lại điểm danh gặp ngay Đường Tiêu.
- Thiếu gia chi bằng mượn cớ ốm không đi. Ba vị Hầu gia đó tu vi đã đạt đến Địa Nguyên Cấp. Hầu gia không có ở đây, cao thủ của quý phủ không đủ để đối phó với ba vị cường giả Địa Nguyên cấp. Vạn nhất bị bọn họ nhìn ra sơ hở, một chưởng cũng đủ để thiếu gia thiệt mạng.
Mục Thương sau khi nhận được tin tức thì vội vàng ngăn cản Đường Tiêu đang chuẩn bị thay quần áo.
- Mục thúc không cần phải lo lắng. Việc này cháu biết có chừng mực mà.
Đường Tiêu cười lắc đầu. Ba vị Hầu gia chẳng lẽ muốn khi dễ mình kiếp này tuổi còn nhỏ, muốn từ miệng mình lừa dối điều gì? Bọn họ quá coi thường Đường Tiêu này rồi.
Đường Tiêu trong lòng muốn tận mắt trông thấy ba vị Hầu gia này, đồng thời nhớ kỹ tướng mạo của bọn họ. Con trai của bọn họ tính giết chết Đường Tiêu, đám lão già này chắc cũng không phải là người lương thiện. Hôm nào phải từng bước từng bước thu thập tất cả bọn họ.
Mục Thương ngăn cản bất thành, đành phải dặn dò Đường Tiêu một số việc, sau đó bước sau lưng Đường Tiêu cùng đi đến phòng khách.
- Thiếu gia Đường Tiêu cũng với thiếu gia nhà chúng ta đều học cùng trường đại học phủ. Bình thường quan hệ không tệ. Lần này đến đây, là có người nói tháng trước, ba vị thiếu gia của chúng ta khi rời khỏi Hưng Quốc Sơn Trang đã gặp mặt thiếu gia Đường Tiêu. Cho nên muốn hỏi thăm thiếu gia một chút.
Hộ Quốc Hầu Hồ Liệt lên tiếng trước. Ngôn ngữ tuy rằng khách khí, nhưng ánh mắt lại cực kỳ lợi hại nhìn về phía Đường Tiêu.
Những võ giả Địa Nguyên cấp tất cả đều là võ giả cấp cao nhất của Đại Minh triều. Bên ngoài cơ thể có được khí tràng cực kỳ mãnh liệt, có thể tạo thành uy hiếp đối với linh hồn mục tiêu. Những võ giả Nhân Nguyên cấp có lực ý chí hơi yếu một chút, khi bị loại khí tràng này uy hiếp thì rất dễ dàng bị người khác hỏi cái gì đáp ra cái nấy.
Rất hiển nhiên, vị Hộ Quốc Hầu Hồ Liệt này trong lúc hỏi, cũng đã đem sự uy hiếp linh hồn áp dụng lên người Đường Tiêu.
- Ông là người không biết xấu hổ. Muốn hỏi thì cứ hỏi, sao lại tiến hành uy hiếp linh hồn với một thiếu niên chỉ mới mười lăm tuổi. Ông muốn ở đây biểu hiện mình ngu ngốc sao?
Đường Tiêu bị khí tràng của Hộ Quốc Hầu Hồ Liệt tiến hành uy hiếp, không nhịn được mở miệng mắng ngay. Hắn vừa rồi đã nghe Mục Thương nói qua chuyện này, cho nên đã sớm phòng bị. Khi cảm giác thấy không ổn thì liền kêu lớn lên.
Hộ Quốc Hầu Hồ Liệt giật mình, xấu hổ đỏ mặt lên. Vốn ông cho rằng với một người có tu vi Địa Nguyên Cấp như ông ta, rất dễ dàng uy hiếp linh hồn của Đương Tiêu, đánh sụp ý chí của hắn. Sau đó muốn hỏi cái gì thì cũng dễ như trở bàn tay. Không ngờ linh hồn của tên tiểu tử này lại cứng cỏi như vậy, căn bản không bị suy sụp thì không nói, lại còn có thể dưới sự uy hiếp mà lớn tiếng hô lên.
- Cậu đúng là tiểu súc sinh! Dám ngang nhiên trước mặt xúc phạm Hầu gia. Đó là phạm thượng. Không biết coi trọng tôn nghiêm của Đại Minh sao? Ta thấy cậu đây là có chủ tâm tạo phản đấy.
Từ Tiều vì chuyện bị đoạt mất công chúa Dực Đài nên đã sớm hận Đường Tiêu thấu xương. Lúc này không nhịn được, nên đứng lên chỉ thẳng vào Đường Tiêu mà mắng.
Đường Tiêu cảm thấy chẳng cùng tiếng nói với hạng người này nên trực tiếp bưng chén trà trong tay hất tới. Từ Tiều là võ giả Nhân Nguyên cấp ba, có cương khí hộ thể nên vội vàng vung tay áo bắn nước trà ra ngoài, không ngờ lại bắn thẳng vào sau lưng Đường Tiêu. Đường Tiêu sau lưng có hậu thủ, ngón tay giấu trong áo gẩy nhẹ, đem mấy miếng hạt dưa rất linh hoạt bắn vào trong miệng Từ Tiều, khiến cổ họng của gã ta bị nghẹt. Lời còn chưa nói hết thì rất chật vật mà bụm lấy cổ ho lên.
Động tác này của Đường Tiêu rất kín đáo nên bốn võ giả Địa Nguyên Cấp đều không thể phát giác, chỉ cảm thấy chén trà này của Đường Tiêu khiến cho Từ Tiều, một võ giả Nhân Nguyên Cấp ba ho khan không ngớt nên trong lòng cũng có chút kỳ quái.
- Tiều Nhi lui ra. Không được vô lễ.
Hưng Quốc Hầu Từ Cương vội vàng quát Từ Tiều ngưng lại. Hồ Liệt vừa rồi tự tiện dùng khí tràng uy hiếp Đường Tiêu, bị nhìn thấu khiến cho bọn họ bị rơi xuống tầm thường.
- Hồ Liệt, ông đây là có ý gì? Thừa dịp lão gia nhà ta không có ở đây muốn ăn hiếp con trai của ta à?
Phu nhân Khánh Đô sau khi nghe Đường Tiêu nói, sắc mặt âm trầm xuống dưới. Hơn nữa còn đập mạnh chén trà xuống bàn.
Ba vị Hầu gia cực kỳ xấu hổ liếc mắt nhìn nhau, trên mặt có chút không nhịn được. Quả là ngoài ý muốn! Một võ giả Địa Nguyên Cấp sử dụng khí tràng uy hiếp linh hồn rõ ràng là thất thủ trên một phế vật võ học.
Chỉ có Từ Tiều tiếp tục tại chỗ ho khan. Bị hạt dưa chẹn họng nên cảm giác không được tốt cho lắm. Hưng Quốc Hầu Từ Cương phải vỗ phía sau lưng của Từ Tiều để gã có thể khạc hạt dưa ra ngoài.
- Phu nhân bớt giận. Ba vị Hầu gia bởi vì tiểu thiếu gia mất tích nên có chút nôn nóng, mới gây ra chuyện lỗ mãng như vậy. Lão phu thay bọn họ hướng phu nhân xin tha tội.
Hình Bộ Thượng Thư Lỗ Tranh vội vàng đứng lên hòa giải.
- Thiếu gia của các người bị mất tích thì có liên quan gì đến Tiêu Nhi của chúng ta? Vừa rồi chỉ là nói ta bảo nó ra để hỏi mấy câu nên ta mới cho gọi. Không nghĩ tới các người da mặt dày dám đánh con ta trước mặt ta. Ta cảnh cáo mấy lão già các người, đừng nghĩ rằng lão gia chúng ta không ở nhà thì có thể khi dễ Đường phủ. Chuyện ngày hôm nay dừng ở đây. Mục Thương tiễn khách.
Phu nhân Khánh Đô đứng dậy, phất tay bỏ đi, rõ ràng là muốn không nể mặt.
Thấy phu nhân Khánh Đô bảo vệ cho mình, Đường Tiêu trong lòng cảm thấy cảm động, nhưng cũng có chút lo lắng cho phu nhân Khánh Đô. Không biết ba lão già kia sẽ giận dữ như thế nào, một khi bọn họ động thủ với phu nhân Khánh Đô thì với năng lực của Đường Tiêu hiện tại không đủ để bảo vệ bà.
- Phu nhân Khánh Đô, là do lão hủ sai rồi. Lão hủ tại đây xin lỗi phu nhân.
Hộ Quốc Hầu Hồ Liệt xấu hổ không thôi, chỉ biết bước đến phía trước vái chào, càng không ngừng xin phu nhân Khánh Đô thứ lỗi.
Ở Đại Minh triều Hầu gia đích thực lại vái chào trước phu nhân của một vị Hầu gia khác, coi như là cam chịu chịu nhục rồi.
- Tiêu Nhi, con trở về phòng đi. Ở đây không có chuyện của con.
Phu nhân Khánh Đô sắc mặt lạnh lùng, không thèm để ý đến Hồ Liệt, quay sang nói với Đường Tiêu.
- Con không có làm gì sai, cứ mặc cho bọn họ hỏi đi, tránh cho những lão già kia chưa chịu từ bỏ ý định.
Đường Tiêu lúc này đương nhiên là sẽ không bỏ mặc phu nhân Khánh Đô. Ở kiếp trước chuyện gì mà hắn không trải qua? Chẳng lẽ còn sợ bốn cái lão già này tra hỏi ra sơ hở gì sao?
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 29 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
SÁT VƯƠNG
-----oo0oo-----
Chương 24: Đường Tiêu chọc giận.
Nhóm dịch: Black
Nguồn: Sưu Tầm
Trong tổ chức huấn luyện ma quỷ, tổ chức sát thủ đã nhiều lần an bài nhân viên giả trang thành cảnh sát hình sự quốc tế, hoặc là thành viên tổ chức khủng bố, đem bọn họ giết từng người, dùng đủ loại biện pháp cạy miệng bọn họ. Nhưng Đường Tiêu vẫn chưa một lần khuất phục.
Huống chi, tại đây cũng chẳng phải tra tấn bức cung gì. Đường Tiêu có gì mà phải lo lắng chứ.
- Các người nếu có chuyện gì thì cứ hỏi mau. Nếu như ai dám có hành động xấu với Tiêu Nhi của ta, đừng trách Khánh Đô ta về sau trở mặt.
Phu nhân Khánh Đô quay người trở về sau, hùng hổ quét mặt khắp gian phòng một vòng.
Ba vị Hầu gia, một vị Thượng Thư rõ ràng không dám đối mặt với ánh mắt của phu nhân Khánh Đô. Bọn họ tuy rằng tự cao đã ngoài tu vi Địa Nguyên cấp, nhưng khi vào Đường phủ của Trấn Quốc Hầu, bọn họ vẫn không ngăn được nơm nớp lo sợ.
Tuy rằng Trấn Quốc Hầu oán hận chất chứa đã lâu, nhưng bọn họ tự biết có liên hợp lại cũn không phải là đối thủ của Trấn Quốc Hầu Đường Uyên. Nếu như lần này không phải vì ba đứa con mất tích, bọn họ cũng không dám xâm nhập Đường phủ như vậy.
Nói cách khác, nếu như có Đường Uyên trong phủ, cho dù bọn họ có sốt ruột con mình thế nào, thì có cho họ mười cái gan họ cũng không dám tìm đến nhà.
- Tiểu hầu gia, vừa rồi ta hỏi cậu đấy, ba đứa con trai của chúng ta từ Hưng Quốc phủ ra ngoài, thì có gặp qua cậu một lần. Có chuyện này hay không?
Hộ Quốc Hầu Hồ Liệt lần này không dám tiến hành uy hiếp linh hồn Đường Tiêu, chỉ dùng một ngữ khí nhẹ nhàng hướng Đường Tiêu chất vấn một tiếng.
- Không có!
Đường Tiêu rất đơn giản mà trả lời Hồ Liệt.
- Có người đã chứng kiến cậu cùng với ba đứa kia tụ cùng một chỗ.
Hồ Liệt lại hỏi tiếp.
- Có người chứng kiến à? Nếu như người chứng kiến đó nói ta giết chết ba con chó con của các người, các người cũng tin sao?
Đường Tiêu rất khinh thường mà trả lời Hồ Liệt một câu.
Nghe được ba chữ “con chó con”, ba vị Hầu gia sắc mặt lập tức trở nên khó coi. Nhi tử là đồ chó con, cái này chẳng phải là mắng ba người Hầu gia bọn họ là chó sao?
- Tiểu thiểu gia, khi nói chuyện cần chú ý một chút. Đồ chó con là dùng mắng chửi người khác, thuận miệng nói ra thật bất nhã, chẳng ra thể thống gì cả.
Lỗ Tranh với tư cách đại biểu chính thức vội vàng nhắc nhở Đường Tiêu.
- Ta có mắng chửi người sao? Vị Hầu gia vừa rồi mở miệng một tiếng khuyển tử, ta nói đồ chó con thì có khác gì khuyển tử không? Đại học phủ đã dạy, cẩu tự là khuyển. Chẳng lẽ, từ khuyển trong miệng ba vị Hầu gia không phải là cẩu sao, mà biến thành con rùa?
Đường Tiêu cãi lại một phen khiến ba vị Hầu gia sắc mặt càng thêm khó coi. Những ta tớ, nha hoàn bên trong Đường phủ không nhịn được lấy tay che miệng cười.
Phu nhân Khánh Đô trong lòng cũng có chút khoan khoái, dễ chịu, không nghĩ đến con trai trong những ngày nay không chỉ chuyên tâm học võ, mà ngay cả khẩu khí cũng tiến bộ hơn.
- Vâng, vâng, vâng, Đường công tử nói rất đúng. Cẩu tức là khuyển, khuyển tức là cẩu. Như thế nào cũng không thể biến thành con rùa đen. Ta già rồi nên hồ đồ. Hầu gia ngài cứ hỏi tiếp.
Lỗ Tranh tức giận đến muốn văng cả con ngươi, vội vàng dừng lại đề tài này. Vốn nói ba vị Hầu gia là cẩu đã rất quá đáng rồi, nhưng xem tình thế này, nếu tiếp tục nói thì ngay cả con rùa đen cũng sẽ thành luôn.
Ba vị Hầu gia liếc mắt nhìn nhau, đều rất giận. Bọn họ cũng chỉ là hoài nghi Đường Tiêu chứ trong tay cũng không có chứng cứ. Trước khi đến đây, dự định là dùng uy hiếp linh hồn Đường Tiêu, rồi sau đó muốn tùy tiện hỏi gì cũng được. Nếu như không phải là hắn thì tốt, còn nếu là hắn thì cũng có Hình Bộ Thượng Thư Lỗ Tranh làm chứng, đến Hoàng Thượng để xin một công đạo.
Không ngờ tới uy hiếp linh hồn này chẳng những không làm gì được Đường Tiêu, lại còn bị hắn túm tóc. Bước tiếp theo nên làm như thế này, bọn họ thật không có kế hoạch gì.
- Chúng ta cũng chỉ là muốn tìm thiếu gia để hiểu rõ một chút tình huống thôi, cũng không có hoài nghi thiếu gia điều gì. Như vậy đi, phiền thiếu gia đi theo chúng ta đến Hình bộ một chuyến, cùng một số người có liên quan đối chất với nhau rồi sau đó có thể trở về.
Hưng Quốc Hầu Từ Cương mở miệng Diệt Hồ Hầu Hoàng Ích cùng với Hộ Quốc Hầu Hồ Liệt trước kia là thuộc hạ của ông. Lúc này hai người kia chẳng làm gì được, ông không tự thân xuất mã thì không được rồi.
- Muố Tiêu Nhi của ta đến Hình bộ à? Họ Từ ông mặt mũi thật lớn đấy. Có chuyện thì hỏi mau, hỏi xong thì cút. Đừng khiến cho ta phải xua đuổi mấy lão già ông ra ngoài. Đến lúc đó, ngay cả mặt mũi cũng không còn nể nữa.
Phu nhân Khánh Đô lập tức mở miệng ngăn cản.
- Phu nhân, đây chỉ là một trình tự thông thường, đơn giản mà thôi. Tiêu nhi nhà bà không làm gì thì sao không dám đi cùng chúng ta?
Từ Cương hơi sẵng giọng, rất rõ ràng là vì chuyện mất tích của con trai mà sốt ruộc, không còn quan tâm đến chuyện gì.
- Từ Cương lớn mật! Ta niệm tình ông vì sốt ruột tìm con nên mới lần nữa nhường nhịn ông. Ông không biết chừng mực mà được nước làm tới. Lần nữa đưa ra yêu cầu vô lý, muốn khi dễ Đường phủ ta sao? Hôm nay chuyện hỏi dừng ở đây. Tất cả cút hết cho ta.
Phu nhân Khánh Đô một lần nữa đứng dậy, cái chén trong tay ném rầm xuống mặt đất. Mảnh sứ vỡ tan tành trên mặt đất.
Mấy trăm tên hộ vệ mang giáp bên trong Đường phủ toàn bộ đều tập trung xung quanh phòng khách, bao vây ba vị Hầu gia ở trong. Áo bào của ba vị Hầu gia Địa Nguyên cấp có chút lay động, tựa hồ như vận hết chân khí trong cơ thể. Không khí trong phòng bắt đầu căng thẳng hẳn lên.
Một nam một nữ bóng dáng quỷ mị, hư vô cũng từ trên đỉnh núi Dương Minh bay xuống dưới. Nhưng không có bất cứ người nào có thể cảm giác được sự hiện hữu của bọn họ.
- Phu nhân bớt giận!
Hình Bộ Thượng Thư Lỗ Tranh vội vàng đứng dậy, đứng chính giữa phu nhân Khánh Đô và ba vị Hầu gia.
- Phu nhân, sự kiện ba vị công tử mất tích lần này, lão hủ cũng đã được khẩu dụ của hoàng thượng, nói nếu có manh mối, bất luận kẻ nào cũng đều phải phối hợp với Hình bộ để điều tra.
- Bọn chó sao thả rắm thối thế. Nếu xuất ra văn kiện như Hoàng thường nói, muốn Tiêu Nhi nhà ta đến Hình bộ, thì đích thân ta sẽ dẫn nó đi. Nếu như không có công văn Hoàng thượng tự tay viết, thì ông hay mau cút trở về Hình bộ nghỉ ngơi đi.
Phu nhân Khánh Đô chỉ thẳng vào mũi Lỗ Tranh chửi loạn lên.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 30 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
SÁT VƯƠNG
-----oo0oo-----
Chương 25: Khánh Đô phu nhân nổi giận.
Nhóm dịch: Black
Nguồn: Sưu Tầm
Đường Tiêu nghe thấy phu nhân Khánh Đô chửi loạn lên thì cũng không khỏi đổ mồ hôi lạnh. Hắn nói không ngượng miệng chính là ỷ vào tuổi của mình nhỏ, mắng mấy câu thì cũng cho là hồ đồ, không ảnh hưởng đến toàn cục. Không ngờ tới phu nhân Khánh Đô lại mắng chửi, hơn nữa ngay cả Hoàng thượng cũng không để vào mắt.
- Phu nhân Khánh Đô đã nói như vậy, thì…Ba vị Hầu gia, ta nghĩ chuyện hôm nay nên dừng ở đây.
Lỗ Tranh cảm thấy mất mặt, hất ống tay áo lên, lạnh lùng quay đầu nói với ba vị Hầu gia một tiếng.
Ba vị Hầu gia liếc nhìn nhau, trong mắt đều hiện lên vẻ ác lạnh. Ba người không ai đứng dậy, áo choàng trên người tiếp tục lay động. Toàn bộ đại sảnh lặng ngắt như tờ, tựa hồ một tiếng động tùy tiện nào vang lên đều dẫn đến một trận đại loạn.
Một lát sau, hai đạo thần thức rất mạnh từ nóc nhà đại sảnh đột nhiên hướng Từ Cương tập kích qua. Nhưng vừa chạm đến liền lui ngay, tựa hồ như một loại cảnh cáo.
Khi Từ Cương cảm nhận được hai đạo thần thức này, sau lưng đã một hồi rét run. Ông ta lập tức ý thức được, hai nhân vật thần bí trên nóc nhà kia, căn bản với thực lực của ông hiện tại không có khả năng chống lại. Ông ta thậm chí ngay cả hai người này xuất hiện phía trên đại sảnh lúc nào cũng không biết.
Khó trách phu nhân Khánh Đô không có sợ hãi.
Cảm nhận được thủ hạ của Trấn Quốc Hầu Đường Uyên có người mạnh như vậy, Từ Cương mất hết can đảm, cảm thấy lần này ông ta thừa dịp Trấn Quốc Hầu không có ở Đường phủ, mang theo hai vị Hầu gia và một vị Thượng thư đến để bắt người giống như một vở hài kịch. Hết thảy đều bị đối phương nắm trong lòng bàn tay. Cho dù Trấn Quốc Hầu Đường Uyên không có ở kinh thành thì Hưng Quốc Hầu ông vẫn không có tư cách nói chuyện.
Hiểu rõ điều này, ông ta hiển nhiên là không muốn tiếp tục ngu ngốc.
Từ Cương thần sắc hòa hoãn xuống. Ông ta nhắm hai mắt lại làm bộ suy tư trong chốc lát. Sau đó áo choàng của ông ta cũng dần dần xẹp xuống. Hai vị Hầu gia khác thấy Từ Cương như vậy, áo choàng cũng đồng thời xẹp xuống theo. Tuy bọn họ không rõ là vì cái gì, nhưng hết thảy hành động đều phải theo thủ lĩnh Từ Cương.
Một lát sau, ba vị Hầu gia tất cả đều đứng lên, trước sau hướng phu nhân Khánh Đô vái chào:
- Phu nhân, xin lỗi đã làm phiền.
Phu nhân Khánh Đô hừ lạnh một tiếng, cũng không nói trả lại. Ba vị Hầu gia một vị Thượng Thư cùng với tên Từ Tiều bên ngoài năm người phải ra về trong ê chề.
- Cha, vì cái gì mà không động thủ? Chỉ cần đem cái tên tiểu súc sanh kia về Hình Bộ thì có thể tra ra tung tích ba người kia.
Từ Tiều cuối cùng cũng khạc được mấy hột dưa ra ngoài, không ngớt hướng Từ Cương chất vấn.
- Không muốn chết thì nhanh chóng rời khỏi đây. Đường gia không phải là người mà con có thể trêu vào.
Từ Cương hướng Từ Tiều quát khẽ một tiếng.
Nếu như không phải bị mất mặt vừa rồi, Từ Cương giờ này hận không thể lập tức khởi động chân khí bắt người rời khỏi Đường phủ.
Ở phía trên phòng khách, bóng dáng một nam một nữ mắt thấy đoàn người rời khỏi thì lúc này mới như quỷ mị bay trở về núi Dương Minh.
Phu nhân Khánh Đô vừa rồi một mực dùng lưng che chở cho Đường Tiêu, Đường Tiêu có thể rõ ràng nhìn thấy sau lưng phu nhân Khánh Đô ướt đẫm mồ hôi. Cả đời làm sát thủ, Đường Tiêu đương nhiên là cảm giác được sát khí trên người ba vị cường giả Địa Nguyên Cấp kia. Hắn cũng rất tinh tường, vừa rồi phu nhân Khánh Đô không có bình tĩnh như bà đang biểu hiện.
Quả nhiên, sau khi nghe người hồi báo năm người kia đã rời khỏi Đường phủ, phu nhân Khánh Đô thân hình mềm nhũn té xuống mặt đất.
May mắn Đường Tiêu phản ứng rất nhanh, kịp thời đỡ lấy phu nhân Khánh Đô.
- Tiêu Nhi đừng sợ, bọn họ chỉ là phô trương thanh thế. Ai muốn bắt con thì phải bước qua xác mẹ.
Phu nhân Khánh Đô sắc mặt tái nhợt, lại đưa tay vuốt ve gương mặt Đường Tiêu, mở miệng an ủi hắn.
Đường phủ trước kia chưa bao giờ gặp qua tình huống như vậy. Lầu Phong Khiếu núi Dương Minh có Như Trần và Ẩn Hoan tồn tại, phu nhân Khánh Đô cũng không biết rõ. Bà vừa rồi chỉ là phô trương thanh thế mà thôi.
Cảm nhận được tình mẹ toát ra trong ánh mắt phu nhân Khánh Đô, Đường Tiêu sống mũi hơi cay lên, ánh mắt ươn ướt. Kiếp trước, chẳng ai quan tâm hắn như thế này.
Đường Tiêu trong lòng âm thầm thề rằng, nhất định phải mau chóng trở thành một cường giả trong kiếp này. Ít nhất là không để ai ăn hiếp người mẹ hiền từ của mình, làm tổn thương đến bà.
Đường Tiêu có cảm giác ở kiếp này hắn là thiếu gia của Hầu phủ, được người tôn xưng là tiểu hầu gia. Nhưng khi hắn vừa tiến đến thế giới này, lại lâm vào sự kiện suýt bị người ta giết chết. Với sự kiện ba vị Hầu gia đằng đằng sát khi tìm tới cử, xem ra kiếp này hung hiểm không thua gì kiếp trước hắn làm sát thủ.
Có kinh nghiệm sát thủ cả đời, hiện tại đối với Đường Tiêu mà nói chính là kinh nghiệm sinh tồn đồng hành với kinh nghiệm sát nhân. Nhưng muốn ở kiếp này mạnh lên, hắn nhất định phải nhập gia tùy tục, thích ứng với quy tắc sinh tồn ở kiếp này.
Thiên biến vạn biến, muốn trở thành một cường giả trên thế gian, từ cổ chí kim không thay đổi đó chính là tu luyện. Chỉ có so với người khác càng cố gắng, càng chăm chỉ thì mới có thể giẫm đạp trên thân xác người khác mà sống sót, mới có thể đứng trên đỉnh phong vân ở tư thế bất bại mà quan sát thế gian.
Lại nửa tháng trôi qua. Đường Tiêu lại bị đại học phủ gọi báo danh. Nhưng thậm chí ngày thứ mười một hắn cũng không đi, một mực ở lại Thần Mã quán mà tập luyện. Ngoại trừ ăn cơm và ngủ, nếu có thể nặn ra thời gian thì tất cả dùng để tu luyện.
Trong mắt người bên ngoài, Đường Tiêu giống như một người si. Ngoại trừ luyện võ, hắn cơ hồ cái gì cũng thờ ơ.
Phối hợp thêm Bổ Khí Hoàn cùng Luyện Khí Hoàn, Đường Tiêu một khắc cũng không dừng lại. Hắn thậm chí lúc ngủ cũng chỉ ngủ có sáu tiếng. Còn mười tám tiếng thì hết mười bảy tiếng là điên cuồng mà luyện võ.
Thời tiết lạnh dần. Bởi vì Đường Tiêu thức càng lúc càng sớm, ngủ càng lúc càng muộn, nên Manh Ngọc cũng không biết khi nào hắn ngủ, khi nào hắn thức dậy. Mười nha hoàn trong Thần Mã phủ ngược lại thì có sự phân công nhau. Mỗi ngày thay phiên hai người đi theo hầu thiếu gia, hầu hạ hắn khi hắn ngủ cũng như thức dậy. Vì thế các nàng thậm chí ngủ sớm hơn mấy giờ.
Mục Thương chưa từng nhìn thấy một người nào mà tu luyện điên cuồng như thế. Y mỗi ngày đều đúng giờ tiến hành quan sát sức khỏe Đường Tiêu, thấy thân thể Đường Tiêu không có gì khác thường, lúc này mới yên lòng. Ngay cả như vậy, Mục Thương vẫn rất nghi ngờ. Người dù sao cũng là bằng xương bằng thịt, không phải là bằng sắt đá. Một người bình thường, thật sự có thể chấp nhận một cường độ tập luyện khắc nghiệt như thế sao?
"Mãnh Hổ Xuất Lung!"
"Hổ Hành Long Bộ!"
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 25 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius