Tác giả: Cát Phong Băng.
Dịch giả: Cẩm Y Vệ - _ Thanh Long _
Biên tập: Cẩm Y Vệ - Chu Tước.
Convert: Tửu Quỷ
Nguồn: 4vn.eu
Lôi Tạp Lai suy nghĩ một chút nói:
“Cũng không còn cách nào khác, ta đoán trong thành nhất định ẩn núp không ít tín đồ của Hắc Ám thần điện, muốn chạy đi cũng không được, chỉ mong Quang Minh thần điện có thể phái người đến nhanh một chút."
Lai Ân cũng không có gì khẩn trương, vẫn chưa đến thời điểm có thể mất mạng thì hắn vẫn thế, từ trước đến giờ vẫn là nghe trước quên sau.
Lần này cũng không ngoại lệ, lời nói của Cách Lỗ Tạp đối với hắn cũng không hề có một chút ảnh hưởng, vẫn bộ dạng vô tư lự, nói:
“Không nghiêm trọng như vậy chứ, ha ha, dù sao hiện tại cũng chưa có tới, không liên quan đến ta, ta đi ngủ đây, giằng co một ngày, thật là mệt mỏi.”
“ Tên vô tâm, ăn hại, ngươi đi ngủ đi, ngủ chết luôn đi.”
Mễ Lệ Toa thay đổi một bộ quần áo chạy ra.
“Ai nói ta vô tâm, là ngươi không thấy thôi, vậy giờ ta đi mua sắm, lại còn phải đi ma pháp viện nghiên cứu, nghe nói mấy ngày nữa Tháp Cát Khắc sẽ trở lại.”
" Ta và ngươi cùng đi." Mễ Lệ Toa trả lời.
"Ngươi đi làm gì, ta đi tìm người mà." Lai Âm sờ sờ đầu hỏi.
"Ta nhìn ngươi tìm người, thế nào, không được sao?"
Mễ Lệ Toa hừ lạnh một tiếng, một tay đã nắm ở trên chuôi kiếm, ý tứ rõ ràng là ngươi không cho ta đi, ta lập tức cắt cái kia của ngươi.
Lai Ân bị dọa liền co đầu rụt cổ lại, vội vàng nói:
"Được, được, muốn nhìn ta thì ta cho nhìn, cứ tự nhiên."
Lai Ân nói xong liền xoay người, hướng về phía cửa chạy.
Mễ Lệ Toa ở phía sau dậm chân tức giận đuổi theo, truy hô, nói:
“Hỗn đản, Lai Ân, đừng để ta bắt được ngươi, nếu không ngươi nhất định phải chết."
Lôi Tạp Lai bất đắc dĩ nhìn con gái, lắc nhẹ đầu, nói:
"Lão Cách, lần này lại phiền ngươi rồi, trong lúc ngươi đi mời mục sư, ta nghĩ ta ở trong này cũng không có việc gì."
"Yên tâm đi, ta nhiều lắm cũng chỉ đi nửa giờ, nếu trong nửa giờ ngươi cũng không sống được, thì ta cũng không có biện pháp."
"Ta từ xưa đến nay cũng chưa bao giờ nghe ngươi nói được câu gì dễ nghe." Lôi Tạp Lai cười mắng.
Cách Lỗ Tạp vừa định rời đi, đột nhiên cảm giác được ba cỗ áp lực khổng lồ đang tiến tới.
Ba đạo nhân ảnh đem Cách Lỗ Tạp, Lôi Tạp Lai giữ ở trong phòng.
Cách Lỗ Tạp cơ hồ cảm thấy áp lực quét tới, trong nháy mắt hét to một tiếng, thân hình lập tức tăng vọt lên mấy lần, từ một thước ba vọt lên hai thước ba, cơ thể như một khối thiết giáp, nhìn chằm chằm vào cửa hừ lạnh nói: “Ai?"
"Quả nhiên không hổ là Cuồng Lang Cách Tỗ Tạp , tại hạ là đội trưởng đội ba đại đội Quang Minh thần điện thẩm lý và phán quyết giả, bên cạnh ta là đội phó Ai Cách và Tháp mỗ tạp."
"Sa Gia." Cách lỗ tạp toàn thân rung mạnh,liền biến trở lại hình dáng cũ, kỳ lạ ở chỗ bộ quần áo của hắn không hề bị hư hại.
"Đúng vậy, ta đã nhận ra ba vị, chúng ta đã liên hệ với Quang Minh thần điện, các tế tự đã phái một đội quang minh pháp sư đang hướng đến nơi này đi tới, cho nên trong khoảng thời gian này thỉnh ba vị không cần lộ diện."
"Tài quyết giả xuất hiện ở nơi này, cuối cùng là có mục đích gì."
Cách Lỗ Tạp trong đầu vừa nghĩ đến Lai Ân, lập tức hỏi.
"Lai Ân đại nhân hiện tại không biết sự tồn tại của chúng ta, xin hai vị chớ nên nói rai." Sa Gia khách khi trả lời.
“Tên tiểu tử kia cùng với Quang Minh thần điện các ngươi rốt cục có quan hệ gì? Tự nhiên lại có thẩm lý và phán quyết giả bảo vệ?”
"Cách Lỗ Tạp đại nhân, cái ngài muốn cũng là thứ ta muốn, đối với cái truyền thuyết kia, ta không càn xác minh, mục tiêu của chúng ta là bảo hộ vị đại nhân đó, cho nên thỉnh đại nhân xin đừng nói."
"Không thành vấn đề, không thành vấn đề. Hắc hắc, chỉ cần Dã Lang thành không có việc gì là được, hắc hắc, làm thủ hộ thành con mẹ nó thật sự là buồn bực, cả đời không thể rời đi."
Cách Lỗ Ltạp hắc hắc cười.
"Chúng ta xin cáo từ."
Sa Gia nói xong liền lui ra ngoài.
Lôi Tạp lai nhìn bóng dáng đám người Sa Gia, nói:
“ Cái truyền thuyết kia thật sự tồn tại sao?"
Cách Lỗ Tạp gật gật đầu, nói:
“Đúng là truyền thuyết, nhưng nếu người đã xuất hiện, thì ta đoán truyền thuyết hẳn là có thật.”
Lôi Tạp Lai không khỏi biến sắc, lẩm bẩm:
“Thần chi truyền thuyết, lời tiên đoán của Sáng Thế thần có nói là Quang Minh cùng Hắc Ám sẽ sảy ra chiến tranh, lúc đó sẽ xuất hiện một người kiệt suất, nếu quang minh chiếm được người đó, thì quang minh sẽ vĩnh viễn tồn tại ở nhân gian, nếu hắc ám chiếm được thì nhân gian sẽ biến thành địa ngục.”
Cách Lỗ Tạp chà xát hai tay, cười nói:
“Chỉ có trời mới biết, chúng ta không cần bàn bạc nữa, nếu tài quyết giả đã xuất hiện, thì nhất định sẽ có trò hay để xem."
Lai Ân đang đi đường, đột nhiên hắt xì hơi, trên mặt rõ ràng có năm dấu tay, xoa xoa mũi, tự hỏi:
“Ai giờ này lại nhớ đến ta, tự nhiên nhắc tới ta không phải là tên ngốc Lạc Lan Đặc kia chứ."
Mễ Lệ Toa vỗ tay nhìn chằm chằm vào mặt Lai Ân, hì hì cười, đắc ý nói:
“Lần sau ngươi còn dám gạt ta, ta sẽ đem hai con mắt của ngươi đánh cho thụt vào."
Lai Ân sờ sờ chỗ bị đánh, vội vàng lắc đầu, nói:
“ Không dám, không dám, có đánh chết ta cũng không bỏ ngươi nữa."
Lai Ân nói xong, biểu tình mờ ám nhìn Mễ Lệ Toa.
Mễ Lệ Toa tựa hồ cảm giác được trong lời nói của Lai Ân có vấn đề, không khỏi tức giận, tặng cho hắn một cước.
Ở gần ma pháp công hội nghiên cứu sở có một khách điếm, Lai Ân vừa đi vào lão bản liền tươi cười đưa cho hắn một phong thư, nói:
“ Đại nhân, ngài có thư, là ma pháp công hội đưa tới, đại nhân ngài còn trẻ mà tương lai đầy hứa hẹn à, tuổi còn nhỏ mà đã có thể trở thành ma pháp sư của ma pháp công hội. Có thể ở lại tiểu điếm cũng là vinh dự cho bổn tiệm.”
Lai Ân hừ nhẹ một tiếng, thầm nghĩ:
“Tháp Cát Khắc đã trở lại rồi à."
Mễ Lệ Toa một tay cướp lấy thư, vừa nhìn qua liền nói:
" Oa, oa, thật lợi hại a, không ngờ lại là Tháp cát khắc đại nhân tự tay viết, ngươi làm sao lại quen biết hắn."
Lai Ân lắc đầu nói:
" Ta không biết, là lão sư bảo ta tìm hắn."
"Lão sư ngươi là ai?"
"Muốn biết sao?" Lai Ân hắc hắc cười xấu xa.
Mễ Lệ Toa lập tức lấy tay che ngực, vội vàng lắc đầu, nói: "Ta không muốn biết."
Lai Ân cố ý thở dài, nói:
" Vốn đang định nói cho ngươi biết, ngươi đã không muốn thì thôi vậy."
Làm Mễ Lệ Toa một trận buồn bực
.
Đi vào nghiên cứu viện rốt cục cũng gặp đươc Tháp Cát Khắc, một trung niên nhân tầm hơn bốn mươi tuổi, thần thái có chút già nua.
Nếu bàn về bối phận mà nói, Lai Ân cao hơn so với Tháp Cát Khắc.
Tháp Cát Khắc chỉ biết là Thánh ma đạo sư Cát tạp mỗ với nhà mình là chỗ thân thiết, lúc được sinh ra hắn cũng không được gặp, mấy ngày hôm trước ở hội nghị của Quang Minh thần điện, Cát Tạp Mỗ đã đặc biệt dặn hắn là đồ đệ của mình sẽ tới Dã Lang thành tìm hắn, hy vọng hắn có thể chiếu cố một chút.
Tác giả: Cát Phong Băng.
Dịch giả: Cẩm Y Vệ - Chu Tước.
Biên tập: Cẩm Y Vệ - Chu Tước.
Convert: Tửu Quỷ
Nguồn: 4vn.eu
Nếu chỉ là trưởng bối nhắc nhở, Tháp Cát Khắc nhiều lắm chỉ là chiếu cố Lai Ân một chút, cam đoan Lai Ân sẽ an toàn tuyệt đói trong Dã Lang thành.
Nhưng mấu chốt là ở chỗ sau khi hội nghị của Quang Minh thần điện chấm dứt, Hỏa Tế tự Tây Tư một trong bảy đại tế tự của Quang Minh thần điện đã đến gặp hắn, nói rõ ràng, tuyệt đối không thể để Lai Ân bị thương tổn. Tuy đã có đội trưởng đội ba của Thẩm Phán đoàn âm thầm bảo vệ, nhưng Tây Tư hy vọng Tháp Cát Khắc bất luận như thế nào cũng phải đảm bảo an toàn cho Lai Ân, khi tất yếu còn có thể vận dụng tất cả các lực lượng Quang Minh thần điện trong Dã Lang thành, cần phải cam đoan Lai Ân luôn an toàn.
Nếu Lai Ân đơn thuần chỉ là một đồ đệ, Tháp Cát Khắc sẽ không quá để ý, nhưng vấn đề là, ngay cả một trong bảy vị đại tế tự của Quang Minh thần điện ra mặt, điều đó hoàn toàn khác.
Bảy đại tế tự là ai, đó là đại diện toàn quyền của Quang Minh chi thần trên thế giới này, lời nói của bảy người bọn họ thậm chí còn có thể tượng trưng cho một phương hướng phát triển.
Hiện tại các đại tế tự đã cấp cho hắn một lệnh bài có thể thuyên chuyển tất cả các lực lượng của Quang Minh thần điện trong Dã Lang thành, điều này cho thấy, tầm quan trọng của Lai Ân đã vượt xa người thường, Tài quyết giả Sa Gia phụ trách bảo hộ, một Thánh kỵ sĩ cấp 12 mà đi làm bảo tiêu, Tây Tư còn bóng gió với hắn, nếu trong thời điểm nguy hiểm, Sa Gia có thể hy sinh tính mệnh, chỉ cần Lai Ân an toàn.
Có thể hy sinh một chiến sĩ cao cấp nhất chỉ để bảo hộ một người, đủ chứng minh người này có tầm quan trọng hơn chiến sĩ cấp 12 rất nhiều.
Tháp Cát Khắc sau khi hội nghị chấm dứt, liền dùng Phong Ưng phối hợp với hai cái Phượng Tường thuật, chạy liền một mạch hai ngày một đêm mới trở về Dã Lang thành, khi hắn biết được Lai Ân đã đến tìm hắn hai lần, liền không nói hai lời, lập tức phái người đi tìm Lai Ân.
Tháp Cát Khắt bất an đợi một đêm, cuối cùng cũng gặp được Lai Ân.
Địa phương gặp mặt là một thư phòng, nơi này có chút bừa bộn, tùy ý có thể thấy một ít ký hiệu ma pháp, nhiệm vụ chủ yếu của viện nghiên cứu là phục hồi một ít ma pháp chú ngữ đã thất truyền, những chú ngữ này ở giai đoạn Chúng Thần đã thất truyền dần, nhưng sự cường đại của nó có thể so sánh với cấm chú cấp 12.
Mễ Lệ Toa tò mò đánh giá vị viện trưởng đại nhân ở trong thư phòng.
Trong mắt Tháp Cát Khắc chỉ có Lai Ân, hắn muốn đánh giá người được chiếu cố đặc biệt này có bổn sự gì, thật sự cấp bệt của Lai Ân quá thấp, Cát Tạp Mỗ lúc mười lăm tuổi đã là ma pháp sư cấp 8, Lai Ân trước mắt cư nhiên còn là một ma pháp sư cấp 4.
Tháp Cát Khắc không rõ vì sao Cát Tạp Mỗ cùng Tây Tư tế tự lại coi trọng một ma pháp sư không hề xuất sắc như vậy.
Một tuy là như vậy, Tháp Cát Khắc không có lý do gì không coi trọng.
Lai Ân vừa bước vào còn chưa kịp nói gì.
Tháp Cát Khắc đã bước lên trước một bước, cầm lấy hai tay Lai Ân nói: “Thì ra ngươi chính là Lai Ân, ha ha, thư của ngươi ta đã xem qua, không nghĩ là ngươi lại tới nhanh như vậy.”
Mễ Lệ Toa ngơ ngác nhìn hành động khiêm tốn này của người phụ trách cao nhất Ma pháp sư công hội, không thể nghĩ được lý do tại sao.
Lai Ân sửng sốt, vài lời tốt đẹp định nói còn chưa mở miệng đã bị đối phương chặn lại, không biết phải làm sao.
“Ha ha, quả nhiên là tuổi trẻ đầy hứa hẹn, tiền đồ vô lượng, khó trách Cát Tạp Mỗ gia gia khích lệ ngươi, tốt, tới nơi này học tập, không thành vấn đề, viện nghiên cứu của chúng ta không lớn, nhưng người cũng không ít, mọi người điều là cao thủ, ngươi muốn học cái gì cũng được. Qua đây, đây là tiêu chí để ra vào viện, ngươi cầm lấy tiêu chí này, cho dù là khu vực cấp bao nhiêu trong viện ngươi vẫn có thể vào được.”
Lai Ân chỉ ngây ngốc nhìn Tháp Cát Khắc đem một cái tiêu chí nhét vào trong bàn tay mình, sau đó mơ mơ màng màng lại nghe hắn nói một hơi dài, kết quả là một câu cũng không nhớ gì cả.
Mơ màng ra khỏi thư phòng của Tháp Cát Khắc, ba người liền đi đến trung tâm viện nghiên cứu.
Trung tâm viện nghiên cứu là một đại sảnh, nơn này bày biện hơn mười cái bàn, trên mỗi cái điều chất đầy thư tịch, hai mươi mấy người vây lại một chổ cùng thảo luận. thỉnh thoảng có người còn ghi ghi chép chép.
Tháp Cát Khắc giải thích, nói: “Nơi này chính là trung tâm nghiên cứu, những nghiên cứu viên chúng ta hy sinh lý tưởng trở thành ma pháp sư cường đại, ở trong này ngày đêm tìm cách phục hồi những chú ngữ thời đại Chúng Thần.”
Lai Ân gật đầu, đối với điều này hắn cũng có chút hiểu biết, lão sư đã từng giới thiệu qua về thời viễn cổ của Chúng Thần, trước kia rất phổ biến trên đại lục, ma pháp chú ngữ của bọn họ cường đại dị thường, chú ngữ cấp 12 thậm chí chỉ là cấp 11, uy lực cũng đủ so sách với cấm chú, nhưng toàn bộ các chú ngữ này đều tiêu thất, tựa như truyền thuyết về chúng thần, điều biến mất vô tung vô ảnh.
Quang Minh thần điện, Hắc Ám Thần Điện, mấy ngàn năm qua điều nghĩ mọi biện pháp phục hồi lại những ma pháp chú ngữ cường đại này, đáng tiếc, cho đến bây giờ chỉ phục hồi lại được một vài chú ngữ mà thôi.
Lai Ân nhờ vào lão sư chiếm được hai cái chú ngữ, lão sư đã nói với hắn, không đến thời khắc mấu chốt, tuyệt đối không được phép sử dụng, chú ngữ ma pháp phòng ngự còn có thể khống chế được, nhưng chú ngữ công kích kia lại là triệu hồi sinh vật từ minh giới về, nhưng triệu hồi về cái gì thì không một ai biết, bởi vì chưa từng có người triệu hồi thành công.
Thi pháp cần phải có tế phẩm, nhưng ngay cả bộ xương khô điều chưa thấy qua, ngay cả vong linh pháp sư cấp 12 cũng không dám sử dụng bừa bãi.
“Viện trưởng, vị này chính là nghiên cứu viên mới tới hay sao?”
Một gã nghiên cứu viên chứng kiến Tháp Cát Khắc dẫn người tiến vào, không khỏi ngẩng đầu lên hỏi: “Bây giờ người trẻ tuổi ngày càng lợi hại, chỉ mới người sáu mười bảy tuổi đã có thể vào viện nghiên cứu.”
Tháp Cát Khắc ho khan một tiếng, nói: “Vị này không phải là nghiên cứu viên, nhưng so với nghiên cứu viên còn lợi hại hơn, vị này chính là đồ đệ của Thánh Ma Đạo Sư Cát Tạp Mỗ, pháp sư Lai Ân, sắp tới hắn sẽ ở trong này học tập, cho nên các ngươi từ nay không được thấy hắn còn nhỏ mà khi dễ, hiểu không?”
Vừa dứt lời, toàn bộ trung tâm viện nghiên cứu lập tức ồ lên, Cát Tạp Mỗ, vị này không những là Thánh Ma Đạo Sư, mà còn là một vị đỉnh cực chú ngữ đại sư, ai lại không sung bái Cát Tạp Mỗ.
Lai Ân lại là đồ đệ của Cát Tạp Mỗ, đương nhiên trong nháy mắt đã trở thành tiêu điểm nghị luận của mọi người, mà những người này có rất nhiều người không phục, bao nhiêu người đã tìm đến Pháp Sư Tháp, chỉ hy vọng được trở thành đồ đệ của Cát Tạp Mỗ, kết quả điều tay không mà về.
Lai Ân bất quá mới mười bảy tuổi, lại có thể trở thành đồ đệ của Cát Tạp Mỗ, vì thế mọi người điều có ý không phục, muốn tỷ thí một phen.
Một gã nghiên cứu viên trung niên liền bước ra nói: “Tại hạ Tạp Tư Đặc La, hy vọng được thỉnh giáo các hạ mấy vấn đề?”
Tạp Tư Đặc La vừa đi ra, toàn bộ nghiên cứu viện liền yên tĩnh trở lại, bọn họ biết đây là một lời khiêu chiến.
Lai Ân đương nhiên không ngốc, đã nghe ra ngữ khí bất thiện của Tạp Tư Đặc La, mỉm cười nói: “Tiên sinh cứ hỏi, chỉ cần ta có thể trả lời, ta nhất định trả lời.”
“Về ma pháp, không biết các hạ lý giải như thế nào?”
Tác giả: Cát Phong Băng.
Dịch giả: Cẩm Y Vệ - Chu Tước.
Biên tập: Cẩm Y Vệ - Chu Tước.
Convert: Tửu Quỷ
Nguồn: 4vn.eu
Lai Ân mỉm cười, hỏi lại: “Không biết các hạ lý giải như thế nào?”
Tạp Tư Đặc La, cười nói: “Đây là vấn đề ta hỏi các hạ, ngài sao lại hỏi ngược lại ta!”
“Ta đối với ma pháp không có lý giải gì, ta ngoại trừ dùng nó để đánh ma thú bên ngoài, thì một chút lý luận điều không hiểu.”
Lai Ân tiếng nói vừa dứt, nghiên cứu viện liền một trận xì xào bàn tán, cái gì gọi là chỉ biết đánh ma thú, lý luận thì một chút không biết, không có chút lý luận nào, ở đó mà đánh ma thú.
Mễ Lệ Toa hận không thể một cước đá chết Lai Ân, ngươi chỉ cần lừa dối một chút cũng đâu có sao, lại còn nói thật.
Lai Ân đão mắt nhìn những những người đang bàn tán phía dưới, chỉ mỉm cười, tiếp tục nói: “Lão sư đã từng nói với ta, sự thật rất tàn khốc, nếu ngươi muốn sống, vậy thì người nên nghĩ biện pháp sống sót trong các loại nghịch cảnh. Nếu cùng là một chiến sĩ, tại sao cấp một không đánh lại cấp hai, cùng là ma pháp sư, vì sao ma pháp sư cấp một có thể dành chiến thắng trước ma pháp sư cấp hai?”
Tiếng xì xào bàn tán lập tức im bặt, một đám nghiên cứu viên cau mày lộ ra suy nghĩ sâu xa, lời nói của một đại sư, một nhân vật truyền kì, đương nhiên là có thâm ý sâu xa, cũng không phải là do một tiểu hài tử thuận miệng nói ra.
Tạp Tư Đặc La hừ lạnh một tiếng, nói: “Lời nói của Cát Tạp Mỗ Đại nhân ta đồng ý, nhưng đó hình như không phải là cái nhìn của ngươi.”
“Lý giải của ta là, cấp một có thể thắng cấp hai, mấu chốt chính là thực chiến, kinh nghiệm có thể bù đắp được chênh lệch về đẳng cấp, nếu sự chênh lệch về đẳng cấp không cao, thắng bại sẽ được quyết định bởi kinh nghiệm, thực thực, phán đoán, cùng với phương pháp vận dụng.”
Tạp Tư Đặc La đang há mồm, đột nhiên thức thời câm miệng.
Ngón trỏ của Lai Ân nhảy lên một tiểu hỏa cầu, ngay sau đó trên năm đầu ngón tay điều phát ra một cái tiểu hỏa cầu, rồi từ năm biến thành mười, từ người biến thành hai mươi.
“Không có khả năng, đây là hỏa cầu cấp một sao?” Tạp Tư Đặc La chỉ vào hai mươi tiểu hỏa cầu trên đầu ngón tay Lai Ân la lớn.
Không riêng gì hắn, Tháp Cát Khắc cũng rất khiếp sợ, Lai Ân đang phóng thích tuyệt đối chính là hỏa cầu thuật, nhưng một lần liền xuất hai mươi tiểu hỏa cầu, điều này cũng làm người khác có chút kinh ngạc, nhưng đó cũng không phải là điều không thể thực hiện, ma pháp sư phải có khả năng khống chế ma pháp đạt tới cảnh giới tối cao thì mới có thể làm được.
Tháp Cát Khắc là thủy hệ pháp sư cấp tám, mà hắn chỉ có thể khống chế nhiều nhất năm quả thủy cầu, nhưng đây là hai mươi cái, quả thật không biết nghĩ thế nào.
Lai Ân nhẹ vung tay, mười hai tiểu hỏa cầu phân theo bốn phương tám hướng đồi thời công kích các ngọn đèn treo trong đại sảnh viện nghiên cứu.
Mễ Lệ Toa cũng đang chấn kinh, phụ than đã từng nói qua cho nàng, lực lượng cực hạn là chính là phương pháp vận dụng, mà năng lực cực mạnh của một ma pháp sư chính là lực lượng khống chế cùng với thao tác, một ma pháp sư cường đại có thể dễ dàng phóng xuất đồng thời nhiều loại ma pháp, lão đã từng gặp qua một vị Thánh Ma Đạo sư rất lợi hại, nhưng cũng chỉ có thể phát ra đồng thời mười hai cái tiểu hỏa cầu, mà tên hỗn đản trước mắt này lại có thể phóng một lần hai mươi cái.
Mễ Lệ Toa hung hăng thầm nghĩ: “Lừa đảo, nhất định là lừa đảo. Hắn chắc đã sử dụng hắc ám huyễn thuật, thật đúng là đồ vô sỉ.”
“Quang Minh chi thần tại thượng, giả, nhất định là giả, hắn có thể khống chế hai mươi cái tiểu hỏa cầu?!”
Tháp Cát Khắc ở bên cạnh dung sức dụi dụi mắt, phát ra một tiếng thét kinh hãi.
Chính mình cùng lắm cũng chỉ có thể điều khiển được năm cái hỏa cầu bắn theo một hướng, hỏa cầu bắn theo bốn phương tám hướng, Tháp Cát Khắc chỉ được thấy qua một lần, đó chính là Ngả Tư, hỏa tế tự của Quang Minh thần điện dùng qua chiêu này, nhưng mà lúc đó chỉ có mười ba cái tiểu hỏa cầu.
Ngả Tư là một trong những Thánh Ma Đạo Sưu, còn Lai Ân, hắn chỉ mới là một ma pháp sư cấp bốn, vậy mà kỹ xảo của hắn đã vượt qua được Thánh Ma Đạo Sư.
“Lai Ân, ngươi làm cách nào vậy?” Tháp Cát Khắc kích động hai tay cầm lấy bả vai Lai Ân kêu lên.
“Viện trưởng, ngài làm sao vậy?” Tạp Tư Đặc La tuy đã khiếp sợ với hai mươi quả hỏa cầu đồng thời phát ra, nhưng hắn cũng không rõ tại sao Tháp Cát Khắc lại ngạc nhiên đến vậy.
Tháp Cát Khắc hung hăn liếc Tạp Tư Đặc La một cái, nói: “Hiện tại ta sẽ nói cho ngươi vì sao lại như vậy.”
Tháp Cát Khắc chỉ tay, bắn ra năm cái hỏa cầu, nói: “Ta là ma pháp sư cấp tám, năm hỏa cầu này là cực hạn của ta, ta cũng chỉ có thể đem năm cái hỏa cầu này cùng bắn về một phía.”
Tháp Cát Khắc dùng hành động của mình chứng minh lời nói, năm hỏa cầu liền bay thẳng một đường đánh vào chiếc đèn treo bên trên.
“Hỏa tế tự Ngã Tư chỉ có thể sử dụng mười hai cái tiểu hỏa cầu chia làm bốn phương tám hướng công kích, Lai Ân có thể sử dụng hai mươi cái, hai mươi cái.”
Tháp Cát Khắc lớn tiếng nói:
“Các ngươi biết điều này đại biểu cho cái gì không? Kỹ xảo của hắn còn siêu việt hơn Thánh Ma Đạo Sư. Không, siêu việt hơn nhiều lắm. Ta dám nói, kỹ xảo của Lai Ân trên đại lục này là độc nhất, hắn chính là một thiên tài.”
Xôn xao….
Toàn bộ trung tâm nghiên cứu viện sôi trào lên, có thể Tháp Cát Khắc không phải là Thánh Ma Đạo Sư, có thể Tháp Cát Khắc chưa đạt tới cấp mười, nhưng đối với lý luật về ma pháp, trên toàn bộ đại lục, hắn có thể đứng vào hàng ngũ một trăm người giỏi nhất.
Tháp Cát Khắc đã thừa nhận, mọi người càng thêm khiếp sợ, bọn họ tuyệt đối không thể tưởng tượng được, không thể đoán được một ma pháp sư cấp bốn lại có kỹ năng cao hơn cả Thánh Ma Đạo sư.
Tháp Cát Khắc vẫn không buông tha Lai Ân, hai tay vỗ vai Lai Ân, kích động nói: “Mau, Lai Ân tiên sinh, mau nói cho ta biết, người làm thế nào có thể luyện được?”
Lai Ân bị Tháp Cát Khắc lắc qua lắc lại đến choán váng, đám nghiên cứu viên cũng lập tức tụ tập lại, vểnh tai chuẩn bị nghe câu trả lời của Lai Ân.
“Ta bị ma thú đuổi theo trong sáu năm, mới luyện ra..”
Ặc.
Đáp án rất đơn giản, bị ma thú đuổi theo trong sáu năm, chẳng lẽ thật sự dễ dàng đến thế sao?
Tháp Cát Khắc có chút không dám tin, nghi hoặc hỏi: “Bị ma thú truy đuổi?”
Lai Ân gật đầu nói: “La truy đuổi, vì ta huấn luyện vượt cấp, lúc ta ở cấp 2 ta đã phải nghĩ cách giết chết ma thú cấp 3 thậm chí là cấp 4, có thể sử dụng tất cả các phương pháp, chỉ cần có thể giết chết ma thú là được.”
Tháp Cát Khắc hiểu được, không ngừng liệp sát ma thú, đó là từng lần đối mặt với tử vong, chỉ có không dừng đấu tranh trướng lằng ranh sinh tử mới có thể đề cao năng lực cực hạng của con người.
Lai Ân trước mắt có lẽ chỉ có mười bảy tuổi, nhưng đã có sáu năm đối mặt với sinh tử, cũng đủ để hắn có được nhiều kinh nghiệm hơi bất cứ người nào, đủ làm cho hắn mạnh hơn những người khác.
Tháp Cát Khắc bội phục nói:
“Sáu năm qua điều là liệp sát các ma thú vượt cấp sao? Quang Minh chi thần, người bắt đầu từ lúc mười một tuổi sao?”
Lai Ân gật đầu, đoạn thời gian đó tuy rằng rất mạo hiểm, nhưng cũng làm cho hắn thực tâm cảm kích lão sư, nếu không nhờ vậy, qua một thời gian ngắn như bây giờ, chính mình cũng không thể nghĩ tới chuyện tự bảo vệ mình trước mặt chiến sĩ cấp bảy.
Mễ Lệ Toa không thể tin vào mắt mình, ở phía sau đá cho Lai Ân một cước, ánh mắt lóa lên một tia lưu quang, nói:
“Tên hỗn đản, ngươi thật sự trải qua sáu năm liệp sát ma thú vượt cấp sao? Ngươi nhất định là đang gạt người.”
Tác giả: Cát Phong Băng.
Dịch giả: Cẩm Y Vệ - Chu Tước.
Biên tập: Cẩm Y Vệ - Chu Tước.
Convert: Tửu Quỷ
Nguồn: 4vn.eu
“Ta làm sao phải gạt ngươi, tất cả những điều ta nói điều là sự thật.”
“Ta đâu có nói ngươi gạt ta, ta chỉ hỏi xem thôi mà, ngươi phản ứng như vậy nhất định trong lòng có quỷ rồi.” Mễ Lệ Toa chỉ vào Lai Ân cười hì hì, giống như một tiểu ác ma đang tươi cười.
Lai Ân thức thời vội vàng nói: “Là ngươi bức ta."
Tháp Cát Khắc ở bên cạnh xấu hổ ho khan một tiếng, nói: “Lai Ân tiên sinh, chúng ta trước hết làm quen một chút hoàn cảnh nơi này, chờ them vài ngày nữa có giấy chứng nhận gửi xuống, người có thể tùy tiện xuất nhập nơi này.”
Lai Ân gật đầu tỏ vẻ hiểu biết.
Tháp Cát Khắc tiếp tục dẫn Lai Ân cùng với Mễ Lệ Toa làm quen với các địa phương khác.
Qua một giờ làm quen với từng địa phương trong viện nghiên cứu, Tháp Cát Khắc xin phép cáo từ, hắn còn phải đi hoàn thành công tác của mình.
Lai Ân cùng với Mễ Lệ Toa cũng quyết định rời khỏi viện nghiên cứu ra ngoài mua sắm.
Trên đường người qua lại không ít, đa số điều vội vàng chạy về hướng thành đông, vừa chạy vừa nhìn về phía sau, giống như phía sau có gì đó rất đáng sợ đang truy đuổi bọn họ.
Lai Ân cùng Mễ Lệ Toa mạc danh kỳ diệu nhìn nhau, liền ngăn một người lại, hỏi: “Đại ca, có chuyện gì vậy?”
Người bị chặn lại sửng sốt, ngay sau đó nói: “Ta thấy bọn họ chạy đi thì ta cũng chạy theo.”
Lai Ân bất đắc dĩ buông tay ra, người đó liền lập tức chạy theo dòng người.
Hai người cùng nhìn lại, rất nhiều người đang cùng chạy về hướng đông, ba gã chiến sĩ cả người đầm đìa máu, vừa nâng đỡ cho nhau vừa chạy tới, thấy Lai Ân cùng Mễ Lệ Toa vẫn còn hướng bên kia đi đến, không khỏi nhắc nhở: “Hai vị, mau chạy đi, phía sau có vong linh.”
Lai Ân cùng Mễ Lệ Toa đều ngẩn ra, ngay sau đó hít một ngụm khí lạnh, nói: “Vong linh? Thật sự là vong linh?”
Ba gã chiến sĩ gật đầu, quay đầu lại liếc mắt một cái, nói: “Không sai, không biết là từ đâu ra, đột nhiên xuất hiện ở cửa thành, quân phòng hộ chưa kịp đóng cửa thì đã bị đại quân vong linh bao phủ.”
Lai Ân thầm nghĩ: “Thật nhanh, hôm qua mới biết có vong linh pháp sư, không nghĩ tới hôm nay đã hành động….
Hống……….
Trong lúc Lai Ân còn đang suy nghĩ, một đội bạch cốt ma thú từ phía xa đang tiếng đến ngày càng gần, gai xương trên thân thể như những lưỡi dao sắc bén, những bộ xương khô này không có bất cứ một trang bị nào, nhưng số lượng quá nhiều, quả thật nhìn từ đầu không thấy được điểm cuối.
Ba gã chiến sĩ sắc mặt đại biến, cũng không thèm nói nhiều, quay đầu bỏ chạy.
Lai Ân nhìn thấy đám vong linh thú, cười hắc hắc, lấy ra Phong Ấn Chi Thư, thả tất cả các ma thú ra, nói: “Cơ hội tiến hóa thế này thật khó tìm, lần này lại chủ động đưa đến, hahaha, không chiếm tiện nghi thì là vương bát đản.”
Mễ Lệ Toa còn đang do dự, Lai Ân đã chỉ huy mười một con ma thú vọt tới.
Mễ Lệ Toa không khỏi cắn răng, dậm chân mắng một câu: “Ngu ngốc” liền đuổi theo sau.
Vong linh thú là thành viên cấp bật thấp nhất trong quân đội vong linh, khi còn sống có thể là ma thú cấp bốn cấp năm, hoặc là một ma thú cấp cao, nhưng một khi chỉ còn lại thân bạch cốt, trừ bỏ xương cốt ra, không còn thứ gì khác, thành ra chỉ bằng với một ma thú cấp hai.
Trong mười một con ma thú Lai Ân thả ra, một con ma thú cấp năm, mười con sắp tiến hóa đến cấp năm, thành ra đối phó với trăm con vong linh thú quả thực chỉ như một bữa ăn sáng.
Trong phút chốc, vong linh thú đã bị đánh đạp rải rác thành một mảnh.
Xa xa, cả một rừng bạch cốt tạo thành một đoàn quân, chậm rãi hướng về trong thành, một đám hắc vụ cũng từ đó mà khuếch tán ra bao phủ Dã Lang thành.
Những xác chết mới vừa bị đám hắc vụ này tiếp xúc, lập tức hét thảm đứng dậy (ND: chết rồi còn hét được sao.), cơ thịt trên những xác người này rơi dần xuống, cuối cùng chỉ còn lại bộ xương trắng, rồi gia nhập vào đại quân vong linh.
Những bạch cốt vừa bị đánh nát lúc trước, gặp đám hắc vụ này lập tức trở về nguyên dạng.
Lai Ân nhướng mày, trong long thất kinh nói: “Đây là lực lượng của vong linh pháp sư sao? Thật là đáng sợ.”
Phía sau Lai Ân, một đám chiến sĩ cùng ma pháp sư tạo thành một đội quân ma pháp cũng vội chạy đến.
Bọn họ chứng kiến Lai Ân, Mễ Lệ Toa cùng với mười một con ma thú thì đầu tiên lại sửng sốt, ngay sao đó là phẩn nộ nhìn chằm chằm vào Lai Ân, bất quá ngay khi Lai Ân khống chế mười một con ma thú vọt vào đám vong linh mà đồ sát, bọn họ đầu tiên cũng sửng sốt, ngay sau đó chạy tới gần Lai Ân, biễu hiện ra một chút hữu ý.
“Huynh đệ, ngươi và chúng ta là người một phe, mấy ngày nay vì cái gì ngươi lại tập kích các chiến sĩ trong thành?”
Lai Ân không chế Huyễn Ma Thú, hắc hắc cười nói: “Thật là ngại quá, một tí nữa ta sẽ giải thích, hiện tại thì nên đối phó với đại quân vong linh này trước.”
Mọi người điều gật đầu đồng ý.
Lai Ân lấy Tài Quyết Chi thủ từ giới chỉ ra, nhét một quả tinh hạch cấp 4 vào trong cái rãnh nơi mu bàn tay.
Lai Ân thi triển tinh thần lực, hai mươi cái tiểu hỏa cầu hiền xuất hiện trên đầu ngón tay, sau đó biến thành những viên đạn, bắn vào phía trong vong linh đại quân, những bộ bạch cốt chiến sĩ bị hỏa cầu bắn trúng, lập tức bốc cháy.
Vong linh đại quân cấp thấp sợ nhất chính là lửa, nếu bị thiêu thành tro, dù có làm gì thì cũng không thể khôi phục.
Trong đám người vừa mới đến, gã thủ lĩnh vừa thấy vậy, lập tức lớn tiếng nói: “Cho hỏa pháp sư công kích, chiến sĩ và các pháp sư khác phòng ngự công kích của vong linh đại quân.”
Phần lớn trong đám người đó điều là dong binh, một khi được nhắc nhở, lập tức hình thành trận hình phòng ngự.
Lai Ân khác với đám dong binh, mang theo mười một con ma thú, hắn hợp thành một mũi nhọn công kích, Mễ Lệ Toa theo sát sau đó, là một chiến sĩ, nàng biết mình phải làm như thế nào, những quái vật lọt lưới nhảy đến bên cạnh Lai Ân điều bị Mễ Lệ Toa một kích đánh bay.
Hai người cùng mười một con ma thú phối hợp tương đối ăn ý.
Thạch Quy đi trước, lấy tấm giáp cứng rắn ở lưng tạo thành tấm chắn, bộ giáp trên lưng Thạnh Quy điều có gai nhọn, nếu lăng qua một vòng, đám bạch cốt trong bốn thước nơi vòng tròn đi qua điều bị nghiền nát.
Những hỏa cầu trên tay Lai Ân như những viên đạn vô hạn bắn vào những bộ bạch cốt chiến sĩ.
Một đội dong binh đứng xem đến trợn mắt há mồm, đám ma thú kia thường xuyên tập kích bọn họ, bọn họ rất không phục, chỉ nghĩ đối phương dựa vào thủ đoạn đánh lén mới có thể thủ thắng.
Nhìn lại hoàn cảnh hiện tại, một bên là hơn hai mươi mấy chiến sĩ cùng ma pháp sư cấp năm cấp sáu, bị vây đến nhúc nhích cũng không được.
Bên kia chỉ vẻn vẹn mười một con ma thú với hai người, mà vẫn dữ vững cước bộ trước sự công kích của vong linh đại quân, hơn nữa người ta nhiều lắm cũng chỉ là ma pháp sư cấp bốn, ma thú thì chỉ tầm cấp năm.
Vài tên học tập theo cách của Lai Ân, trong tay chỉ đồng thời cùng thả ra chỉ được hai mươi ba cái hỏa cầu là cực hạn, nhìn lại mỗi lần Lai Ân ra tay chính là hai mươi cái hỏa cầu, mồ hôi lạnh trên người liền ứa ra, người trước mắt quả nhiên không đơn giản.
Lai Ân không thèm để ý đến bọn họ, mục tiêu của hắn bây giờ là nhân dịp này làm cho đám ma thú có cơ hội tiếng hóa.
Bạch cốt chiến sĩ và đám vong linh ma thú cấp bật quá thấp, nhưng số lượng lại rất lớn, số lượng ít nhất cũng là hơn một trăm ngàn.
Lai Ân tiếng về phía trước vài bước liền lọt vào trong khô hải, trong đội hình đám dong binh phía sau truyền lại một tiếng kêu thảm thiết, hắc vụ cần như đã lan khắp một nữa Dã Lang thành, nơi nào hắc vụ đi qua là từng bộ xương chiến sĩ cùng vong linh ma thú được triệu hồi.
Không biết địa ngục rốt cuộc có bao nhiêu loại phế vật cấp thấp, nhưng mấy thứ này số lượng thật sự nhiều lắm.
Có Quyết Chi Thủ trợ giúp, Lai Ân chỉ cần đem một nắm tinh hạch để vào bên trong, nó sẽ tự động chuyển hóa ma lực thành năng lượng, hoàn toàn không cần vận dụng tinh thần lực của bản thân.
“Cứu mạng, cứu mạng.” Một tiểu đội năm người vốn không phục Lai Ân liền thoát ly trận hình tiến tới, kết quả vừa đi ra đã bị xử mất ba người, hai gã pháp sư liều mạng khởi động kết giới ngăn cản công kích, nhưng không thể làm được gì, kết giới hộ thuẫn cũng đã hỏng mất một phần.
Đám dong binh còn lại muốn đến hỗ trợ, nhưng lực bất tòng tâm, trên chiến trường phương bắc lần này, họ rốt cục đã kiến thức được thực lực của vong linh đại quân, khó trách vong linh pháp sư lại có thể trở thành chủ lực của Hắc Ám Thần điện, đối kháng với Quang Minh thần điện.
Lai Ân quay đầu lại nhìn thoáng qua hai gã ma pháp sư đang tuyệt vọng, thầm mắng một tiếng, đáng chết, sau đó liền chỉ huy Huyễn Ma Thú biến ra một cái huyễn trận, chuyễn trận hình về phía hai tên ma pháp sư, thời điểm sắp tiếp cận được hai gã, ngoại trừ Tiểu Bạch ra, mười con ma thú cơ hồ trên người điều nhấp nhoáng một đạo quang hoa, làm cho mười con ma thú càng thêm dũng mãnh.
Lai Ân mừng rỡ, hắn biết sai khi mười con ma thú chà đạp gần một ngàn bạch cốt chiến sĩ, cuối cùng cũng đã tiến hóa.
Có mười một con ma thú cấp năm trợ giúp, đám chiến sĩ đã có vẻ thoải mái hơn, tiếp đó liền đem hai gã ma pháp sư gia nhập trận hình.
Lai Ân nói: “Chạy về đi, ta che cho các ngươi.”
Hai gã ma pháp sư cảm kích nhìn Lai Ân nói: “Cảm ơn ngài, nếu sau này có cơ hội, chúng ta nhất định sẽ báo đáp ân tình này của ngài.”
Lai Ân lắc đầu tỏ vẻ không cần, liền chỉ huy Thạch Quy co đầu rút cổ thành một vòng tròn, lăn qua một cái liền nghiền nát đám vong linh sinh vật, mở một thông đạo cho hai gã pháp sư trở về trận hình của đám dong binh.
Tác giả: Cát Phong Băng.
Dịch giả: Cẩm Y Vệ - Ma Đế.
Biên tập: Cẩm Y Vệ - Chu Tước.
Convert: Tửu Quỷ
Nguồn: 4vn.eu
Lai Ân cũng không muốn tốn thời gian để ý tới những người này, cơ hội tốt như hiện tại, một đám vong linh sinh vật nhiều như thế này, đúng là chỉ chờ cho sủng vật của mình tiến hóa, không lý gì lại bỏ qua.
Ma thú cấp bốn và cấp năm có sự khác biệt rất lớn.
Thạch Quy, vốn trước thân mình chỉ có năm thước hiện giờ đạt tới sáu thước, mỗi bước đi trên mặt đất đều như một mũi nhọn, đem khô lâu chiến sĩ đâm cho thất linh bát lạc.
Năm con băng xà màu trắng, toàn thân bao tùm băng phiến, vảy giáp cũng là băng, cả người tỏa ra hàn khí nhè nhẹ, nguyên bản dài bốn thước hiện đã dài tới năm thước, cũng trường một vòng, hàn khí phun đến trên người khô lâu, lập tức đem bộ khô lâu chiến sĩ đông thành băng điêu.
Tiểu Bạch hình thể không thay đổi, bất quá trên trán nhô ra một cục thịt nho nhỏ, như một con tê giác mới lớn, lôi điện cũng không còn phun ra từ nữa, mà từ nhục giác bắn ra, biên độ cũng càng lúc càng nhanh.
Bộ lông của Hỏa Sư giờ đã bao trùm bằng hỏa diễm, hỏa diễm quanh thân nó làm cho khô lâu chiến sĩ xung quanh trong khoảnh khắc hóa thành tro tàn.
Toàn thân Băng Lang cũng được bao bọc bởi băng điêu, từ đầu đến chân, hàn khí bức người.
Bên cạnh Phong Ưng mơ hồ có thể thấy được những cơn lốc xoáy nhỏ, không ngừng đem đám khô lâu chiến sĩ thổi bay đi.
Lôi Hổ toàn thân là thiểm điện, run lên vài cái, hơn mười đạo thiểm điện chớp mắt bắn về bốn phía
Lai Ân cảm thấy áp lực được giảm đi không ít, mười một con ma thú cấp năm đối phó với đám khô lâu chiến sĩ rất thoải mái, ma thú có ưu điểm chính là có thể thoải mái sử dụng ma pháp, thu phóng điều được, không giống như nhân loại, sử dụng ma pháp cần phải có có tinh thần lực và ma lực để duy trì.
Nhóm dong binh có chút triệt thoái về phía sau, Lai Ân lại bước tới một bước, hơn nữa ở bên cạnh Lai Ân lại có mười một con ma thú rất mạnh. Nơi đi qua không phải là đã nát bấy, thì là một mảnh băng điêu, gặp phải Hỏa Sư thì tro cốt cũng không còn. Điều này làm đám dong binh nuốt nước miếng thầm nghĩ: “Cách biệt lớn quá.”
Lai Ân thu hồi một con Băng Xà nhìn thoáng qua, phát hiện mười tháng nữa mới có thể tiến hóa thêm một bậc.
Đám khô lâu chiến sĩ này đã không còn giá trị lợi dụng.
Lai Ân liền chỉ huy mười một con ma thú tiến vào hơn trăm thước nữa, nơi này là địa bàn của vong linh chiến sĩ cấp ba, khô lâu chiến sĩ phía trước chỉ là pháo hôi, so với đám khô lâu chiến sĩ, đám vong linh chiến sĩ có thể nói là pháo hôi cao cấp hơn một chút.
Vong linh chiến sĩ không giống khô lâu chiến sĩ cầm trong tay đao kiếm sức mẻ, ngay cả cái áo giáp đều không có. Vong linh chiến sĩ mặc áo giáp rách nát, đao kiếm trên tay cũng sắc bén hơn, trong đó lại có thêm vô số vong linh pháp sư đê cấp(*), trong đó gần như vong linh pháp sư cấp ba là chiếm một phần ba số vong linh chiến sĩ.
Lai Ân đã gặp phải một tổ hợp nhỏ chiến sĩ vùng ma pháp sư, một chiến sĩ và ma pháp sư cấp bảy đang vật lộn, chiến đấu một cách khá vất vã.
Chiến sĩ cấp bảy có thể đến được chổ này cũng là chuyện bình thường, sức chiến đấu của đám vong linh chiến sĩ cũng như vong linh pháp sư đê cấp cũng không lớn, nhưng lại cách biệt bởi số lượng, số lượng thật là phô thiên cái địa, một đàn kiến có thể giết cả voi, huống chi đây là vong linh chiến sĩ.
Có người nhìn thấy Lai Ân, đầu tiên là sửng sốt, ngay sau đó ha ha cười, nói: “Các huynh đệ, chúng ta có bằng hữu, ha ha, hắn còn mang theo mười con sủng vật a.”
“Đó, cái đó? Oa, gia tộc hắn nuôi dưỡng ma thú sao?”
"Tiểu tử, ngươi tên gì? Ta gọi là Lý Tư Bản, chiến sĩ cấp bảy.”
“Ta là Lai Ân, ma pháp sư cấp bốn.” Lai Ân mỉm cười, chỉ vào Mễ Lệ Toa bên người nói: "Đây là bằng hữu của ta, Mễ Lệ Toa, chiến sĩ cấp sáu.”
Mễ Lệ Toa cười nhẹ xem như trả lời.
“Cái gì?” Bốn phía một mảnh kinh hô tán thưởng.
Lý Tư Bản hét lên: “Không có thiên lý, không có thiên lý. Thế giới này loạn rồi, ngay cả ma pháp sư cấp bốn đều có thể đến chổ này đánh giết, chiến sĩ cấp bảy như chúng ta lại không có cách nào thoát được.”
“ Lý Tư Bản, ngươi la lối cái gì? Cẩn thận người chết chính là ngươi đó, sau khi ngươi chết rồi sẽ biến thành một vong linh chiến sĩ, lúc đó ta cũng không ngại thu thập ngươi đâu.”
“ Ha Ha..” Bốn phía một mảnh cười vang.
Lai Ân cũng cười.
Vong linh chiến sĩ như thủy triều tụ tập ở phố lớn, ngõ nhỏ, nóc nhà, trong phòng…..
Lai Ân tin tưởng mình dã giết ít nhất một nữa số vong linh trong Dã Lang thành, nhưng nếu không có cách nào tìm được tên Tử Linh pháp sư cấp mười kia thì vong linh đại quân sẽ vẫn không ngừng gia tăng.
Cách đó không xa truyền đến một trận rối loạn, một cái tân tòng địa ngục lý triệu hoán ra tới vong linh chiến sĩ khiến cho lai ân chú ý.
Tên vong linh chiến sĩ này trên người mặt một bộ áo giáp màu vàng có chút cũ nát, nhưng là bộ giáp này trải qua ngàn vạn năm vẫn không thấy ăn mòn, bên trên còn có khắc những hoa văn cỗ, đó là những hoa văn của thời đại Chúng Thần, thanh kiếm kia có chút lợi hại, có chút giống Trảm Mã Đao, bất quá hiện tại thân đao với lưỡi đao chỉ còn tầm một thước, khẳng định là người này lúc còn sống thân thủ cũng không phải là loại yếu nhược, đáng tiếc sau khi chết chỉ có thể trở vong linh chiến sĩ đê cấp.
Lai Ân đột nhiên nghĩ tới một vấn đề, ma thú có thể thu làm sủng vật, vì cái gì mình lại không thể thu thập một vong linh chiến sĩ.
Vong linh chiến sĩ kim giáp này thực lực tuy thực lực chỉ có ba cấp, nhưng rõ ràng so với vong linh chiến sĩ khác linh hoạt hơn rất nhiều, cũng không quản bên người đồng bạn, huy động trảm mã đao liên tục, sải bước tiến về phía trước.
Kim giáp vong linh này nhìn thấy người đầu tiên chính là Lai Ân, cho nên hắn liền đem Lai Ân trở thành địch nhân, vong linh chiến sĩ ý thức sinh tồn chỉ có tiêu diệt người sống, cho nên kim giáp vong linh liền nhằm phía Lai Ân.
Lai Ân cũng đang định dùng thử hắc ám ma pháp thao khống thuận, cho nên vừa thấy kim giáp vong linh tới gần, lập tức chỉ huy ma thú không thương tổn kim giáp vong linh.
Lai Ân lặng lẽ tại bày bố hai đạo phong tường, hai cái băng sương hộ thuẫn, lại bố trí thêm một cái phong tường thuật cấp sáu, sau đó cho ma thú mở ra một lỗ hổng cho kim giáp vong linh tiến vào.
Kim giáp vong linh chỉ có thực lực tầm ba cấp, nếu dùng ma pháp cấp bốn đối phó thì phiền toái một chút, nhưng nhờ Quyết Chi Thủ chúc phúc, ma pháp tăng lên cấp năm, Lai Ân có tin tưởng sẽ thu phục được kim giáp vong linh.
Kim giáp vong linh tốc độ rất nhanh, so với Phong Ưng còn nhanh hơn vài phần.
Trên người Lai Ân băng sương hộ thuẫn bị phá cách cách từng tấm một.
Lai Ân bị dọa một thân mồ hôi lạnh, cuống quít phát ra thêm hai cái băng sương hộ thuẫn, lại cấp cho kim giáp vong linh hai cái địa phược thuật, thầm nghĩ thật là lợi hại, ngay cả băng sương hộ thuẫn cấp năm đều có thể bạo phá, người này khi còn sống rốt cuộc là chiến sĩ cấp mấy đây.
Địa phược thuật làm cho kim giáp vong linh trở tay, liền bị nhốt trong đó, giãy dụa mấy cái vẫn không thể thoát ra.
Lai Ân híp mắt nhìn kim giáp vong linh, môi nhẹ nhàng nhu động: “Minh thần (có lẽ Minh trong U Minh chứ không phải là Quang Minh), nghe triệu hoán, hãy ban cho ta lực lượng của vong linh.”
Sau khi chú ngữ được hình thành, một đoàn hắc khí từ trên đầu năm ngón tay của Quyết Chi Thủ bắn ra, ngay sau đó biến thành năm sợi dây thừng trói buộc kim giáp vong linh.
Kim giáp vong linh đầu tiên là ngẩn ngơ, tỏ vẻ như Thao Khống Thuật đã phát huy tác dụng, nhưng ngay sau đó, kim giáp vong linh vung tay lên một cái, năm đạo hắc khí cư nhiên một đạo cũng không còn, toàn bộ bị đánh tan.