HUYẾT CHỈ ĐOẠT HỒN
Nguyên tác: Nhất Giang
Dịch thuật: Vô Danh
Nguồn: nhanmonquan.com
Chương 21 Sóng Tình Cuộn Cuộn
Đả tự: Ngốc Hiệp
Nàng sáp lại gần:
- Phải, tên tiểu muội là Tuyết Vân. Còn tên Hắc Diêm Vương của huynh sao nghe dữ dằn, tanh máu quá đỗi. Vậy hẳn hỗn danh này chẳng phải tên thật của chàng trai hào hùng tuấn tú. Huynh có thể cho tiểu muội biết tên thật được chăng? Ôi, những lời nói ngọt ngào, êm ái, dễ say lòng người đến thế. Nhưng Lục Siêu Quang vẫn lãnh đạm:
- Hắc Diêm Vương là tên ta. Nếu cô nương không hài lòng thì cứ coi ta như kẻ không tên.
Thiếu nữ vẫn dịu dàng:
- Huynh không muốn bày tỏ chân danh thì thôi. Nhưng tiểu muội biết huynh đang có chuyện thắc mắc trong lòng? Lục Siêu Quang cau mày:
- Việc ấy nàng không cần biết.
Cô gái bỗng như trêu chọc:
- Nhưng tiểu muội đáng biết, huynh đang muốn tìm kiếm Tứ Độc Lão Quái phải không nào? Lục Siêu Quang trừng mắt, giọng khó chịu:
- Cô nương, xin đừng tò mò chuyện riêng của ta.
Đột nhiên cô gái trở giọng, lớn tiếng:
- Huynh phải nói, vì ta muốn biết.
Chàng phẩy tay:
- Ta bảo thật cô nương đi đi, đừng quấy rầy ta nữa.
Tuyết Vân giương tròn mắt phượng:
- Ta thực sự muốn biết, ngươi có trả lời không? Lục Siêu Quang bật cười:
- Cô nương thật vô duyên và vô lý, ta còn có nhiều việc phải làm. Chào nhé, ta đi đây.
Dứt lời, Lục Siêu Quang dợm bước đi nhưng cô gái đã nhún mình phóng tới trước, chặn chàng lại:
- Chưa trả lời ta, chưa đi được. Ngươi muốn tìm Tứ Độc Lão Quái làm gì? Sắc mặt nàng giận dữ, song trên môi vẫn điểm nụ cười duyên.
Lục Siêu Quang bực tức ngó cô gái. Trong đầu chàng nhớ đến Bội Ngọc tiểu thư, người yêu của chàng... và cô gái chàng gặp khi mới lên khỏi vực Ma Phong, có tên Mã Giáng Kiều...
cả hai nàng đều là con nhà võ, nhưng vẫn mang cốt cách đoan trang. Ngược lại, cô gái tên Tuyết Vân này cũng đẹp tuyệt, song lẳng lơ đáng ghét, còn tò mò quá đáng, thêm dáng vẻ hung dữ nữa.
Chàng bỗng có ý miệt thị cô gái, dứt khoát xua tay:
- Lui ra, ta không muốn thấy mặt cô nương nữa.
Gương mặt cô gái đang đỏ hồng, thình lình tái mét.
Nàng thét lớn:
- Ngươi sỉ nhục ta, thì ngươi phải chết.
Chưởng lực trên tay Tuyết Vân đẩy tới, kình khí cuồn cuộn ập vào Lục Siêu Quang với sức mạnh bạt núi.
"Bình Bình..." Ánh hồng quang rực rỡ lên, chàng trai đã xuất chiêu nảy lửa. Kình khí của Tuyết Vân bị xô dạt, chớp mắt đã tan biến giữa khoảng không. Tư thế Lục Siêu Quang vẫn vững như bàn thạch.
Đôi mắt sắc bén của Tuyết Vân đã rực lửa. Nàng thét to một tiếng, dựng song thủ đẩy ra hai luồng chưởng khí như giao long uốn khúc quật vào đối thủ. Kình phong náo động ầm ầm, khí thế vô cùng hung hiểm.
Lục Siêu Quang nhận ra cô gái đã hành thủ tàn độc. Chàng lập tức sử dụng Hồng Huyết Xung Thiên, phóng mình vụt lên, cưỡi trên sóng chưởng thoát hiểm. Kình lực của cô gái đánh chệch xuống đất đào thành một lỗ sâu hoắm rợn người. Cát bụi tung bay mù mịt.
Cố gắng nhẫn nhịn, không muốn áp đảo cô gái, nhưng Lục Siêu Quang thấy nàng hạ độc thủ thì nổi giận. Từ trên cao chàng phóng vụt xuống chĩa thiết chỉ nhắm vào giữa trán cô gái, thi triển ngón Huyết Chỉ Điểm Tinh! Tử thần đã gần kề...
Mạng sống của cô gái như ngàn cân treo trên sợi tóc.
"Ào ào", chỉ phong xẹt nhanh như ánh chớp.
Nhưng Lục Siêu Quang bỗng ngừng chỉ lực, tia chớp giết người chỉ chạm qua mái tóc cô gái, song cũng xô dạt nàng đi, làm chàng phải đưa tay đón đỡ. Tuyết Vân ôm cứng ngay lấy Lục Siêu Quang, gương mặt hai người kề nhau, hơi thở nồng nàn.
Đã từng trải giang hồ, Tuyết Vân hiểu ngay tại sao chàng trai đã thu Chương chỉ lực. Nàng sẽ thắng được chàng bằng sóng mắt, làn môi.
Buông rơi thân hình gọn nóng bừng của nàng vào lòng chàng trai tuấn tú, Tuyết Vân đê mê bởi chinh phục được người trai làm nàng rung động ngay giây phút đầu tiên ấy.
- Không...
Một tiếng thét quyết liệt.
Thân hình cô gái bị Lục Siêu Quang đẩy ra xa.
Tuyết Vân như bừng tỉnh cơn mơ...
Nàng trừng mắt nhìn chàng trai không chớp Lục Siêu Quang nhếch mép, mỉm cười:
- Nàng đừng lầm tưởng. Ta còn để mạng sống cho nàng là vì không muốn hành thủ tàn độc với một cô gái.
Rồi chàng nghiêm giọng:
- Nàng từ đâu tới, theo dõi ta với mục đích gì? Tuyết Vân thét lên the thé:
- Ngươi khỏi cần phải biết lai lịch của ta.
- Tại sao?
- Vì ta sắp giết ngươi đây, biết bay không... cũng vô ích.
- Ta và nàng chưa từng gặp gỡ, chưa có oán thù, tại sao nàng muốn giết ta? Gương mặt cô gái bỗng ửng hồng, giọng nàng nghèn nghẹn:
- Tại ngươi vừa sỉ nhục ta, ngươi không biết sao? Lục Siêu Quang ngơ ngác:
- Ta sỉ nhục nàng? Lạ thật đấy, đúng ra là nàng đã làm phiền ta.
Đôi mắt cô gái chợt ứa hai hàng lệ, giọng nàng bi phẫn:
- Ngươi đừng giả bộ ngây thơ. Ta là một tiểu thư trong trắng đã xúc động vì ngươi. Ta đã trao thân gởi phận vào vòng tay ngươi. Vậy mà.. ngươi hắt hủi ta. Điều nhục này ta buộc ngươi phải trả bằng mạng sống.
Lục Siêu Quang chẳng sợ gì lời hăm dọa của cô gái. Song những giọt nước mắt và lời chân tình của thiếu nữ xa lạ này làm chàng cảm động.
Chàng bèn đổi giọng hòa nhã:
- Tiểu thư. Ta chưa biết rõ nguồn gốc của nàng, nên trai gái giữa đường không thể trao ân, đổi ái. Vả lại, ta còn nhiều việc phải làm, chưa thể nói đến tình yêu...
Tuyết Vân lại giương song thủ, quát to:
- Đừng nhiều lời vô ích. Ta nhất định lấy mạng ngươi.
Lục Siêu Quang cảm thấy khó xử. Bỗng dưng một cô gái theo dõi chàng đòi hỏi tình yêu. Bây giờ lại đòi giết chàng vì thất vọng. Trên chốn giang hồ sao có chuyện trớ trêu thế này? Cuối cùng, chàng nói:
- Thôi được. Nếu những lời thẳng thắn của ta mà nàng cho là bị xúc phạm thì ta xin đứng nguyên vị để nàng đánh ba chiêu. Sau ba chiêu mà ta còn sống thì nàng để ta đi. Đừng làm phiền ta nữa nhé.
Tuyết Vân hừm một tiếng:
- Không cần tới ba chiêu, ta chỉ phóng một chiêu là đủ.
Lục Siêu Quang trụ bộ, ưỡn ngực:
- Mời nàng, ta sẵn sàng rồi đây.
Cô gái lại quát:
- Còn nữa...
Lục Siêu Quang ngạc nhiên:
- Tiểu thư, nàng muốn gì nữa? Tuyết Vân gằn giọng:
- Ta chỉ phóng một chiêu thôi. Nhưng ngươi phải nhắm mắt lại để lãnh đủ chiêu mới được.
Điều kiện oái oăm của cô gái thật lạ. Nhưng Lục Siêu Quang tưởng cô ta muốn chàng nhắm mắt để không phản chiêu nhanh chóng được. Điều này dễ thôi, vì chàng có sợ gì một chiêu của cô ta.
Lục Siêu Quang nhắm ngay mắt lại, đứng chững chạc:
- Xong rồi, mời nàng xuất chiêu.
"Vụt..." Giải khăn hồng trên tay cô gái phất nhanh qua mũi Lục Siêu Quang và chàng hít ngay một mùi hương kỳ diệu.
Chàng nhận ra loại hương mê cực mạnh, nhưng không còn kịp phản ứng được nữa.
Thân hình Lục Siêu Quang chao đảo, rồi chàng ngã vào vòng tay của cô gái.
Tuyết Vân siết chặt chàng trai đang mê đi trong tay mình. Làn môi thắm nở nụ cười thỏa mãn:
- Ôi, làm sao ta có thể giết chàng... nhưng chàng phải về thạch động với ta thôi.
Nàng xốc Lục Siêu Quang lên vai và sửa soạn phi hành.
- Dừng lại...
Một tiếng thét chói tai khiến Tuyết Vân kinh ngạc nhìn lên. Từ ngọn cây đại thụ, một cô gái phóng vút xuống, gằn giọng:
- Tiện tì dâm ô, hãy buông chàng xuống.
Người mới đến là cô gái xấu xí, gương mặt sần sùi, thâm tím. Song đôi mắt thật đẹp và thân hình cân đối gợi cảm. Chỉ qua cái phóng vút vừa rồi, Tuyết Vân cũng biết cô gái kia chẳng phải kẻ tầm thường. Nàng đặt Lục Siêu Quang xuống, rồi trừng mắt:
- Xú nữ, ngươi muốn chết sao mà dám can thiệp vào việc của ta? Cô gái xấu xí quát:
- Đừng dài dòng bẻm mép, cút đi cho khuất mắt ta.
Tuyết Vân nổi giận, xòe chưởng đẩy tới, nhưng kình khí từ song thủ cô gái xấu xí đã tuôn ra cuồn cuộn...
"Bùng Bùng..." "Bình" Áp khí xô bật Tuyết Vân bay đi mấy trượng.
Nàng loạng choạng ói ra một búng máu.
Ánh mắt căm hờn, Tuyết Vân gằn giọng:
- Ta tạm tha cho gã tiểu tử, nhưng ta thề có ngày sẽ lấy mạng hắn.
Vèo một cái, nàng lao vút vào rừng tùng biệt dạng.
-oOo-
Trên vạt cỏ úa, Lục Siêu Quang nằm dài, mê mệt.
Cô gái xấu xí quỳ xuống bên chàng tha thiết:
- Lục huynh, Lục huynh... Muội thương nhớ huynh vô cùng. Muội vẫn theo dõi huynh trên đường tầm thù, rửa hận. Muội rất muốn cùng huynh có một ngày tâm sự cho thỏa nỗi nhớ mong...
Hai bàn tay thơm mịn, trắng hồng của cô gái bỗng ôm lấy gương mặt sần sùi, đôi mắt nàng ứa lệ:
- Nhưng gương mặt muội thế này, làm sao muội dám cùng huynh đối diện? Đảo mắt nhìn quanh khu vực trống trải, cô gái ôm xốc Lục Siêu Quang phi hành đến một hang đá gần đó.
Nàng đưa chàng vào lòng hang, đặt chàng nằm ngay ngắn, rồi lấy trong bọc ra một lọ thủy tinh, chứa những viên thuốc màu vàng.
Trút ra bàn tay ba viên thuốc nhỏ, cô gái xấu xí cạy miệng cho chàng uống. Nàng áp đôi môi lên vầng trán rộng của Lục Siêu Quang, bàn tay nàng ve vuốt thân thể chàng thật âu yếm.
Tiếng nói của nàng thanh tao, xúc động:
- Lục huynh. Những viên kim đơn đó giúp huynh tỉnh lại. Song muội phải đi trước khi huynh nhìn thấy muội. Lòng muội đau buồn tan nát, và muội biết huynh cũng chẳng bao giờ quên muội. Nhưng trong hoàn cảnh trớ trêu này, đôi ta đành chịu vậy thôi.
Nàng mở bọc, lấy giấy bút, viết nhanh một mảnh giấy cài vào giải lưng chàng.
Lục Siêu Quang bỗng cựa mình, thở một hơi dài.
Chàng đã tỉnh...
Cô gái vội quơ chiếc bọc và rảo bước.
- Tiểu thư...
Chợt nghe tiếng kêu, theo phản xạ tự nhiên, cô gái quay mặt lại. Song nàng vội giấu mặt sau cái bọc trên tay.
Chậm quá rồi, Lục Siêu Quang đã nhìn thấy gương mặt xấu xí, kỳ dị của người con gái.
Bàng hoàng, kinh ngạc, nhưng Lục Siêu Quang đã nhớ lại những sự việc vừa qua, và tin chắc rằng cô gái xấu xí kia đã giải cứu chàng.
Tinh thần đã tỉnh táo, chàng vội đứng lên:
- Cô nương, xin dừng bước cho tại hạ được hỏi thăm...
"Vèo..." Người con gái đã phóng ra khỏi lòng hang như một chiếc lá vàng bay. Lục Siêu Quang cũng vội phóng theo.
Vừa qua cửa hang, chàng đảo mắt nhìn, nhưng tăm dạng cô gái không còn thấy nữa.
Lục Siêu Quang lẩm bẩm:
- Thuật phi hành của nàng này chẳng phải tầm thường. Nhưng nàng là ai? Chàng đứng sừng sững, lắc đầu... không thể tự lý giải nổi.
- Một cô gái đẹp toan dùng hương mê để buộc chàng phải đáp lại tình yêu, và người con gái xấu xí cứu chàng đưa vào hang đá. Cả hai nàng đều không rõ lai lịch, bỗng nhiên đến với đời chàng một cách lạ lùng.
Lặng im để đào sâu suy nghĩ một lúc lâu, Lục Siêu Quang vỗ vào trán mấy cái, rồi nói một mình:
- Thôi, suy nghĩ làm gì thêm mệt óc. Trên bước giang hồ phiêu bạt, thế nào ta cũng gặp lại hai nàng này. Việc trước mắt là ta phải tiếp tục tìm tổng đàn Bạch Ma Giáo, truy cho ra Tứ Độc Quái Lão.
Chàng sửa lại nếp áo, bỗng thấy rơi ra một mảnh giấy.
- Ôi, cái gì nữa đây? Lục Siêu Quang cúi lượm mảnh giấy, mắt liếc nhanh qua hàng chữ: "Thiếu hiệp Trên đường tầm thù rửa hận, chàng sẽ còn gặp nhiều yêu tinh, ma nữ và những cạm bẫy nguy hiểm... kịch độc. Hãy thận trọng và đề phòng Vạn Độc Bá Giả công tử lắm chước quỷ, mưu ma.
Bạch Y Xú Nữ" Xếp mảnh giấy trong tay, Lục Siêu Quang thầm nhắc lại:
- Bạch Y Xú Nữ, người con gái áo trắng xấu xí.
Chàng lắc đầu:
- Gương mặt nàng xấu, nhưng lòng nàng tốt. Còn Tuyết Vân xinh đẹp lại dâm dật lẳng lơ.
Trong phút chốc, chàng trai chợt nhớ ra. Mặc dù chỉ được thoáng nhìn cô gái xấu xí, chàng cảm thấy đôi mắt đẹp của nàng rất quen, và thân hình cân đối uyển chuyển ấy dường như chàng đã từng được ngắm nhiều lần. Còn cái tên Tuyết Vân của cô gái đẹp lại cũng quá quen tai. Những điều quen quen của hai cô gái xa lạ cứ ám ảnh Lục Siêu Quang, khiến chàng phải tự gắt gỏng với mình:
- Đã bảo đừng suy nghĩ vẩn vơ về hai người con gái ấy nữa. Hãy lo bổn phận của mình đi.
Chàng phóng vút ra khỏi khu rừng tùng để trở lại thị trấn Nam Hưng. Lục Siêu Quang nghĩ rằng ở thị trấn đông vui ấy chàng sẽ dễ dàng nghe ngóng tin tức về bọn Bạch Ma Giáo.
Phi hành ngang một thung lũng, chàng trai bỗng nghe nhiều tiếng gió lạ bên tai. Chàng vội đáp vút xuống một ngọn cây cổ thụ, núp trong tàn lá, đảo mắt nhìn.
"Vèo... Vèo..." Nhiều bóng xanh và bóng trắng đang lao vun vút xuống thung lũng. Chàng liền lướt nhanh qua những ngọn cây để tiếp cận nơi bọn người kia đang tụ họp Lục Siêu Quang thấy ở giữa thung lũng có một nam nhân và một nữ nhân cả hai đều che mặt. Xung quanh cặp này là nhiều cặp nam nữ cầm gươm đao sáng quắc. Nam mặc võ phục xanh, nữ mặc y trang toàn trắng. Các chàng rất đẹp trai, còn những nàng kia đều có nhan sắc hấp dẫn.
Nam nhân áo xanh đứng cạnh nữ nhân áo trắng giữa đám đông, đang dõng dạc nói lớn:
- Nam nữ hội viên Hoa Nguyệt Hội hãy nghe đây. Hiện nay Võ Lâm Ngũ Phái đang lúc suy vi. Hỏa Long Bang của Lục Siêu Quần và Linh Sơn Phái của Dương Tử Hùng đã tan vỡ.
Bây giờ chỉ còn Bạch Ma Giáo, Thanh Y Thần Giáo và Hoa Nguyệt Hội đủ sức khống chế quần hùng. Nếu Hoa Nguyệt Hội muốn vươn lên, thì ta phải tìm luyện cho ra Hỏa Long Bí Kíp của lão Lục. Luyện được Hỏa Long Thần Chưởng, hội chúng ta sẽ là bá chủ võ lâm Trung Thổ.
Hàng trăm cái miệng nam nữ cùng hô:
- Tuân lệnh hội trưởng, quyết tâm truy tìm Hỏa Long Bí Kíp...
Ẩn mình trong tàn cây, Lục Siêu Quang nổi nóng vì lũ kia dám có ý đồ truy đoạt bí kíp võ công của phụ thân chàng. Mặc dù Hoa Nguyệt Hội hiện đang là một bang hội ma giáo sừng sỏ của võ lâm hắc phái, sóng chàng thừa sức dụng Huyết Chưởng đánh chúng tan thây.
Đang định phóng xuống sân tràng, Lục Siêu Quang bỗng ngưng lại vì thấy nữ nhân áo trắng đã tiếp lời Nam Hội Trưởng:
- Tinh thần của hội viên rất tốt. Hội ta đã có Âm Dương Bạch Chân Khí là ma công cực độc, nếu luyện được Hỏa Long Bí Kíp... chắc chắn từ Trung Nguyên đến Quan Ngoại, chẳng môn phái nào địch nổi cao thủ của Hội Nguyệt Hoa này. Nhưng muốn tìm ra Hỏa Long Bí Kíp ta phải phát hiện được Vạn Độc Bá Giả công tử và em gái hắn là Ngọc Diện Hồ Ly đang âm thầm luyện công nơi thâm sơn cùng cốc nào. Bởi sự bí mật về Lục Siêu Quần còn hay mất, anh em Bá Giả nắm trong tay. Để tìm ra Bá Giả, ta lại phải nắm được Tứ Độc Lão Quái. Bốn lão này đang bị Bạch Ma Giáo nhốt một nơi, song Nam Hội Trưởng và ta sẽ có cách thu nạp được bốn lão ma đầu ấy.
Từng cặp hội viên Hoa Nguyệt Hội lại hô to:
- Vạn tuế Nam Nữ Hội Trưởng ma công thượng thừa, tài năng siêu việt.
Đôi mắt Lục Siêu Quang chợt sáng lên trong tàn lá, chàng nghĩ thầm trong đầu: "Thì ra Nam Nữ Hội Trưởng Hoa Nguyệt Hội đã biết rõ Tứ Độc Lão Quái ở nơi nào. Ta còn chờ gì mà không xuất hiện, bắt buộc chúng phải nói ra." Chàng liền phóng vút xuống thung lũng, miệng quát lớn:
- Hội trưởng Hoa Nguyệt Hội, có ta đến thăm đây.
Nam Nữ Hội Trưởng Hoa Nguyệt Hội quay phắt lại, cặp mắt long lanh ngời lên sau mảnh lụa che mặt.
Gã nam nhân trầm giọng:
- Các hạ là ai? Lục Siêu Quang đáp ngay:
- Ta là Hắc Diêm Vương.
Nam Nữ Hội Trưởng quay mặt nhìn nhau, ánh nhãn quang lấp lánh, còn đám hội viên đều trố mắt ngó chàng lom lom.
Nữ Hội Trưởng cất giọng the thé:
- Thì ra các hạ là đệ tử của Hồng Huyết Linh Quân từ vực Ma Phong trở về, đã ra nghiêm lệnh cấm các môn phái không được đến gần Bãi Sinh Tử trong chu vi mười dặm?
-oOo-
Lục Siêu Quang gật đầu:
- Đúng, đó là nghiêm lệnh của ta, để các môn phái cùng phải kính trọng sư môn Hồng Huyết.
Mảnh lụa che mặt của Nam Hội Trưởng lay động. Gã thay vợ hỏi tiếp:
- Các hạ cũng là người giết hai hương chủ, một đường chủ của Bát Kỳ Bang, và vừa rồi đã giết Tuyết Sơn Tam Lão của Bạch Ma Giáo? Chàng trai xác nhận:
- Phải, chính là ta.
Trong lúc chàng vươn mình trả lời, thanh kiếm báu bên hông chàng đong đưa, lúc lắc.
Nữ Hội Trưởng bỗng kêu lên:
- Vô Hư Thần Kiếm.
Nam Hội Trưởng cũng lùi lại:
- Tại sao các hạ lại có thanh kiếm này? Lục Siêu Quang hết sức ngạc nhiên, vì Nam Nữ Hội Trưởng Hoa Nguyệt Hội biết tên thanh kiếm chàng đem về từ vực thẳm. Thanh kiếm của lão hiệp Khưu Lôi Chấn ký thác, dặn dò trao lại cho con gái là Khưu Tuyết Vân, rồi giúp nàng diệt đôi gian phu, dâm phụ đã đẩy Khưu Lôi Chấn xuống Tử Vực Ma Phong.
Suy nghĩ lan man, chàng nhớ lại cô gái xinh đẹp và lẳng lơ mà chàng bị chụp hương mê. Nàng xưng danh là Phương Tuyết Vân, chẳng biết có phải nàng là Tuyết Vân, con gái lão hiệp khách Khưu Lôi Chấn hay không? Trong lúc chàng trai bận suy nghĩ, thì Nam Nữ Hội Trưởng Hoa Nguyệt Hội cứ nhìn thanh kiếm báu lom lom, rồi đưa mắt cho nhau, với tia nhìn âm hiểm.
Nữ Hội Trưởng nhẹ nhàng lên tiếng:
- Thần Kiếm Vô Hư này là thanh kiếm lừng lẫy võ lâm. Tại sao các hạ lại có bên mình? Giọng nói của nàng thật thanh tao, nhưng Lục Siêu Quang không thể nhận rõ gương mặt nàng sau mảnh lụa che. Chàng chỉ thấy đôi mắt đen láy của nàng long lanh thật đẹp.
Chàng liếc ngang người nữ:
- Thì ra hội trưởng cũng biết thần kiếm này sao? Mảnh lụa che mặt lay động:
- Vô Hư Thần Kiếm trước đây do đại hiệp Khưu Lôi Chấn sử dụng, đã lừng lẫy giang hồ, ai mà chẳng biết.
Lục Siêu Quang cười gằn:
- Vậy nương tử còn hỏi thêm lai lịch bảo kiếm làm gì nữa? Nữ Hội Trưởng đáp ngay:
- Khưu Lôi Chấn đại hiệp đã tuyệt tích giang hồ. Bao nhiêu cao thủ truy tìm chẳng biết ở nơi đâu. Nay thanh bảo kiếm này xuất hiện bên mình các hạ, làm sao không khiến ta và các cao thủ võ lâm phải chú ý tìm hiểu cho ra manh mối.
Lục Siêu Quang nhíu mày suy nghĩ: thanh bảo kiếm Vô Hư này chàng chỉ có thể trao cho Khưu Tuyết Vân, và kể cho nàng nghe về mối phụ thù nên chàng không thể tiết lộ với bất cứ ai.
Bởi vậy, chàng nghiêm giọng bảo:
- Nương tử đừng nên tò mò vào việc riêng của ta.
Lời nói nghiêm nghị và dứt khoát của chàng khiến Nữ Hội Trưởng không dám nói gì thêm nữa.
Nàng chỉ hỏi:
- Các hạ gặp chúng tôi có việc gì? Lục Siêu Quang nói nhanh:
- Ta muốn hỏi một câu, giống như đã hỏi Tuyết Sơn Tam Lão.
- Nghĩa là...?
- Các ngươi hãy cho ta biết Tứ Độc Lão Quái hiện ở nơi đâu? Nữ Hội Trưởng hỏi lửng lơ:
- Nếu chúng tôi không thể trả lời thì sao? Lục Siêu Quang gằn giọng:
- Không trả lời, các ngươi sẽ lãnh hậu quả như Tuyết Sơn Tam Lão.
Nam Hội Trưởng lên tiếng:
- Dù búa rìu, sấm sét chúng tôi cũng không thể trả lời câu hỏi của các hạ ngay tại đây được.
- Tại sao?
- Vì trả lời câu hỏi ấy là chúng tôi đã đụng chạm Bạch Ma Giáo. Mà ở thung lũng này quá trống trải, lỡ thuộc hạ Bạch Ma, hay người phái khác biết sẽ rất nguy hiểm cho chúng tôi.
Gật gù mấy cái, Lục Siêu Quang hỏi:
- Vậy ở đâu các ngươi mới có thể trả lời? Như hiểu ý chồng, Nữ Hội Trưởng vòng tay:
- Chúng tôi xin mời các hạ về tổng đàn của bổn hội, nơi đó kín đáo hơn.
Lục Siêu Quang nghĩ thầm:
- Sao bọn này lại muốn mời ta về tổng đàn, chúng âm mưu cướp đoạt bảo kiếm Vô Hư chăng? Nhưng ta sợ quái gì, chỉ một chiêu Huyết Chỉ Điểm Tinh cũng đủ để ta đối phó với bọn chúng.
Chàng gật nhanh:
- Được, ta sẽ đến tổng đàn Hoa Nguyệt Hội. Nhưng nếu nương tử không tôn trọng lời hứa thì đừng trách ta hành thủ tàn độc nhé.
Cả Nam Nữ Hội Trưởng đồng thanh:
- Không dám, không dám.
Lục Siêu Quang phẩy tay:
- Vậy chúng ta đi...
-oOo-
Đoàn người phi hành vùn vụt, Lục Siêu Quang được Nam Nữ Hội Chủ hướng dẫn về phía đồi núi chập chùng. Phong cảnh hoang sơ kỳ lạ.
Tới một chân núi, Nữ Hội Trưởng quay sang Lục Siêu Quang:
- Đã tới nơi, xin các hạ dừng bước.
Nhìn thấy đá núi sần sùi, cỏ cây bao phủ, Lục Siêu Quang tỏ vẻ ngạc nhiên.
Nhưng Nam Hội Trưởng đã đưa một chiếc còi sừng lên miệng, thổi một tràng tu tu..
vang vọng núi đồi.
Lập tức nơi sườn núi có một tảng đá lớn tách ra, để lộ khung cửa động phủ sâu hun hút.
Từ trong động phủ có tám thanh niên nam nữ, chia làm bốn cặp, tay cầm đèn lồng đi ra...
Bốn cặp nam nữ dàn hai bên cửa động, tay nâng cao đèn lồng, miệng đồng thanh hô lớn:
- Kính mừng nhị vị hội chủ và quý khách.
Lục Siêu Quang từ dưới vực thẳm trở về, chưa được tiếp rước long trọng bao giờ, nên trước cảnh này chàng rất xúc động.
Hai vị hội chủ lại đưa tay, nghiêng mình:
- Thỉnh mời các hạ vào trong.
Lục Siêu Quang hiên ngang bước vào tổng đàn Hoa Nguyệt Hội, bên trong đầy ánh sáng, động phủ trang trí lộng lẫy, xa hoa. Chàng lại được mời trên ghế cao, bọc nệm nhung êm ái.
Song chàng không bị choáng ngợp bởi cảnh trí. Vừa ngồi yên chỗ, chàng đã nhìn hai vị hội chủ.
Giọng chàng đầy nôn nóng:
- Các người hãy trả lời câu hỏi của ta đi.
Nữ Hội Trưởng mở khăn che mặt ra, để lộ dung nhan tuyệt đẹp mà Lục Siêu Quang cảm thấy ngờ ngợ... như đã được gặp ở nơi nào đó, trong nhất thời chàng không thể nhớ ra.
Nàng quay sang Nam Hội Trưởng, khi đó cũng đã bỏ mảnh lụa che mặt, tỏ rõ một nam nhân tuấn tú.
Tiếng nói thanh tao của Nữ Hội Trưởng cất lên:
- Ta hãy mời các hạ một chung quỳnh tửu, rồi sau đó trả lời câu hỏi để các hạ hài lòng.
Vừa nói nàng vừa đưa bàn tay ngà ngọc cầm bình lưu ly đựng rượu rót ra chiếc chung ngọc, theo lệ giang hồ, nàng đưa lên môi nhấp trước, rồi chuyển sang Nam Hội Trưởng nốc cạn. Kế đó, nàng rót một chung đầy, nàng qua chỗ Lục Siêu Quang theo đúng lễ nghi "Tiên chủ, hậu khách".
- Kính mời các hạ.
Thấy hội chủ đã uống trước ngon lành, đâu còn ngờ chi rượu độc, nên Lục Siêu Quang nhận chung rượu trên tay Nữ Hội Trưởng, ngửa cổ nốc một hơi. Mùi rượu thơm nồng, hăng hắc...
Nữ hội Trưởng xinh đẹp lại bật cười:
- Các hạ anh hùng lắm. Nhưng rất tiếc các hạ sẽ không được nghe một câu trả lời nào cả.
Lục Siêu Quang trợn mắt:
- Nương tử... ngươi... ngươi nói sao? Làn môi tươi thắm của Nữ Hội Trưởng Hoa Nguyệt Hội hé mở:
- Không cần phải hỏi, các hạ sẽ biết ngay thôi.
Quả thật Lục Siêu Quang đã nhanh chóng nhận ra cơ thể mình bừng bừng như lửa đốt, thần trí hôn mê, chàng gục mặt xuống bàn. Chàng đã không ngờ hai người kia ngậm thuốc giải trước khi uống rượu độc, nên chỉ có chàng bị trúng kế cặp hội chủ ác gian.
Nam Hội Trưởng Hoa Nguyệt Hội tước thanh Vô Hư Thần Kiếm bên mình Lục Siêu Quang. Còn Nữ Hội Trưởng bật cười khúc khích:
- Một con cọp dữ đã xa bẫy của ta rồi! Tiếng cười của người đàn bà theo Lục Siêu Quang vào cơn mê loạn. Chàng cố chống chọi lại cảm giác chập chờn, thân thể bải hoải, và cứ chìm dần vào cõi vô thức.
-oOo-
Lục Siêu Quang vừa tỉnh dậy, khi có tia mặt trời rọi vào mặt chàng.
Thời gian trôi qua chẳng biết đã bao lâu.
Chàng mở mắt, bàng hoàng nhận ra mình nằm trên tảng đá, trong một hang động âm u, chỉ có tia mặt trời với bản thân, Lục Siêu Quang đã ngửi thấy mùi thơm ngào ngạt... Đồng thời, như có bàn tay mềm mại ve vuốt, nâng niu thân hình chàng.
Chàng định thần, và một cơn gió hoảng qua, Lục Siêu Quang xoay mình, mở lớn mắt, lại chẳng thấy có bàn tay ai cả. Chàng nghĩ thầm, chẳng qua là hoang tưởng, có ai đến với chàng đâu.
Những sự việc vừa qua bỗng trở về trong tâm não, chàng gầm lên:
- Rồi ta sẽ giết hết bọn Hoa Nguyệt Hội tàn độc này.
Thật không ngờ. Một người đẹp như Nữ Hội Trưởng Hoa Nguyệt Hội lại sâu độc đến thế.
Khuôn mặt kiều diễm ấy, đối với chàng quen quen... dường như chàng đã gặp ở nơi đâu rồi.
Lục Siêu Quang cố gắng nhớ lại...
Từ lúc ở Linh Quân Biệt Phủ, dưới Tử Vực Ma Phong trở về, chàng đã gặp hai người con gái đẹp là Mã Giáng Kiều và Phương Tuyết Vân. Vậy gương mặt Nữ Hội Trưởng này mang máng giống ai? Mã Giáng Kiều, nét đẹp thật dịu dàng, còn Phương Tuyết Vân... à à... Phương Tuyết Vân... Đúng rồi...
Chàng kêu lên nho nhỏ:
- Một sắc đẹp lộng lẫy, nhưng lả lơi, phóng đãng. Nữ Hội Trưởng này rất giống Phương Tuyết Vân, tuy có vẻ già giặn hơn.
Một bông hoa độc gớm ghê.
Như nổi cơn thịnh nộ, Lục Siêu Quang trỗi dậy. Song lạ thay, toàn thân chàng mềm oặt như chẳng có chút công lực nào cả.
Chàng kinh ngạc kêu lên:
- Ôi, không lẽ công lực của ta đã tiêu tan bởi chung rượu độc của ma nữ? Chàng lại cố gắng đứng lên. Song đôi chân chàng run rẩy như cái hình múa rối, cứ ngả nghiêng, không tuân theo ý chí của chàng nữa.
Lục Siêu Quang căm tức gầm lên:
- Trời ơi, không lẽ ta bị thân bại danh liệt ở nơi đây? Bỗng một tiếng cười lãnh lót từ phía sau, và giọng nói lạnh lùng:
- Còn gì nữa mà than van thân phận. Ta sẽ giết ngươi đây.
Chàng trai ngạc nhiên, cố quay cái cổ yếu ớt nhìn lại, và chàng kêu to vì bất ngờ:
- Phương Tuyết Vân...
Cô gái đẹp đang đứng trước mặt chàng chính là Phương Tuyết Vân, lộng lẫy và nguy hiểm.
Lục Siêu Quang nghĩ nhanh trong đầu: "Tại sao Phương Tuyết Vân lẳng lơ, đa tình chàng đã gặp trong rừng, lại có mặt nơi đây? Nàng có liên quan gì với Hoa Nguyệt Hội?" Nhìn cô gái đăm đăm, chàng hỏi:
- Nàng vừa nói... nàng sẽ giết ta? Tuyết Vân bật cười:
- Ngươi tưởng ta không dám giết ngươi sao? Lục Siêu Quang vung cánh tay lên. Nhưng cánh tay xuội lơ, chẳng còn chút kình lực.
Chàng trợn mắt:
- Nhưng vì sao nàng giết ta? Cô gái rít qua kẽ răng:
- Ngươi quên rồi à? Trong rừng tùng, sau khi giết Tuyết Sơn Tam Lão, ngươi đã hắt hủi, khinh thường ta. Lúc đó, ta thề sẽ giết ngươi và đã quật ngã ngươi bằng hương mê trong chiếc khăn hồng. Nhưng một con xú nữ, gương mặt sần sùi đã giải thoát cho ngươi...
Nàng bật cười lạnh tanh, cặp mắt long lanh dữ tợn:
- Bây giờ thì chỉ có trời cứu... Ngươi nhất định phải chết dưới tay ta thôi, gã trai kiêu ngạo kia... hãy sẵn sàng chờ chết.
Lục Siêu Quang nhớ lại tất cả.
Chàng cười gằn:
- Vậy nàng giết ta đi.
Thanh kiếm bỗng loang loáng trên tay Tuyết Vân là Vô Hư Thần Kiếm, mà Nam Nữ Hội Trưởng Hoa Nguyệt Hội đã tước đoạt của chàng nơi động phủ, sau khi hại chàng bằng rượu độc.
Thôi, còn gì nữa mà mong...
Lục Siêu Quang đành nhắm mắt chờ chết.
Vút một cái, ánh thép ngời lên khủng khiếp. Nhưng lưỡi kiếm vừa chạm mái tóc chàng thì khựng lại...
Cánh tay Tuyết Vân bỗng run run.
Lục Siêu Quang mở mắt ra:
- Kìa, nàng chưa giết ta, còn chờ gì nữa? Tuyết Vân nhìn chàng trai trân trối...
Rồi nàng buông tiếng thở dài não ruột:
- Ôi, sao ta không thể giết được kẻ vô tình đáng ghét này? "Soảng..." Thanh Vô Hư Thần Kiếm rơi xuống sàn đá lạnh, còn thân hình nóng hổi của Tuyết Vân ngã đè lên Lục Siêu Quang.
Yêu và hận, kể từ ngày gặp được chàng trai này ở rừng tùng mà không trọn niềm hoan lạc, Tuyết Vân vừa muốn yêu thương, vừa muốn giết chết chàng vì căm hận. Bởi chàng thờ ơ lãnh đạm, còn nàng là gái thật khó tỏ tình.
Lục Siêu Quang lúng túng nhìn thanh kiếm dưới đất và người đẹp trên mình. Hương thơm quyến rũ của người con gái làm Lục Siêu Quang lâng lâng với cảm giác khó tả. Những sợi tóc mềm của nàng buông rơi trên má, ve vuốt trên cổ chàng êm ái như nhung. Lục Siêu Quang bàng hoàng trong giây lát... Nhưng chàng cố định thần, gượng lê cánh tay đẩy Tuyết Vân ra, rồi lăn mình vào vách động.
Tuyết Vân vẫn nhìn chàng không chớp mắt, một ánh nhìn trộn lẫn yêu thương chua xót hận thù...
Để bớt căng thẳng, Lục Siêu Quang lên tiếng hỏi:
- Nơi đây là đâu vậy? Cô gái đáp:
- Đây là thạch lao.
Lục Siêu Quang rùng mình. Thì ra chàng đã bị giam vào ngục đá của Hoa Nguyệt Hội, sau khi công lực tiêu tan bởi chung rượu độc. Ôi, thật là tủi nhục.
Chàng bực tức gằn giọng:
- Hừm, ta sẽ giết hết bọn Hoa Nguyệt Hội các ngươi. Nơi đây chấp chứa từng cặp thanh niên nam nữ, chẳng giống một võ phái nào, chỉ là một lũ dâm dật gớm ghê.
Tuyết Vân bĩu môi:
- Thân ngươi chết đến nơi rồi, còn hăm he giết ai nữa? Lục Siêu Quang cũng phải nhận rằng nàng nói đúng. Chàng đã bị tiêu tan công lực, thân hình đứng không vững, còn đòi giết kẻ khác thì thật là chuyện lộng ngôn.
Nhưng chàng vẫn nghiến răng:
- Nếu ta chưa chết, sẽ có ngày ta giết sạch các ngươi.
Tuyết Vân bực tức:
- Rồi ngươi sẽ được chết ngay thôi mà...
Lục Siêu Quang quắc mắt:
- Đừng nhiều lời. Ta đã sa cơ, muốn giết cứ việc ra tay.
Cô gái bỗng bụm mặt, thiểu não:
- Giết hay tha chàng, không phải quyền hạn của ta.
Lục Siêu Quang cười gằn:
- Chương nãy nàng nhất định đòi giết ta, sao bây giờ nói nghe lạ vậy? Tuyết Vân như có gì trào lên cổ họng, nói chẳng nên lời. Nàng cứ thút thít khóc.
Lục Siêu Quang hỏi dồn:
- Vậy ai có quyền giết ta? Cô gái nghẹn ngào:
- Người đã giam chàng vào thạch lao này.
Chàng gật gù:
- Nữ Hội Trưởng Hoa Nguyệt Hội? Tuyết Vân gạt nước mắt:
- Đúng vậy, bởi chàng là đồng bọn với đại hiệp Khưu Lôi Chấn.
Lục Siêu Quang bàng hoàng thầm nghĩ: "Thật quái lạ, Khưu Lôi Chấn là lão hiệp trao thanh kiếm Vô Hư cho ta dưới vực Ma Phong, dặn trao cho con gái là Khưu Tuyết Vân. Sao Nữ Hội Trưởng Hoa Nguyệt lại biết rõ thanh kiếm này, và cho ta là đồng bọn với Khưu Lôi Chấn?" Chàng buông thêm câu thăm dò:
- Vậy sao bà ấy không giết quách ta cho rồi? Tuyết Vân nhìn chàng trai:
- Vì người ta còn chờ bắt luôn được Khưu Lôi Chấn để giết luôn một thể. Bởi mười chín năm trước đây, Vô Hư Kiếm Khách Khưu Lôi Chấn bị rơi xuống vực thẳm Ma Phong, tuyệt tích giang hồ. Nay chàng đem thanh kiếm Vô Hư về đây, người ta chắc Khưu Lôi Chấn đã cùng chàng trở về khuynh đảo võ lâm, nên cần rình bắt luôn cả hai người mới trừ được đại họa.
Đang trong cơn nguy hiểm mà Lục Siêu Quang cũng bật cười bởi sự hiểu lầm của bọn Hoa Nguyệt Hội. Đại hiệp Khưu Lôi Chấn đã vùi thây dưới tử vực, còn đâu cho chúng rình bắt.
Tuy vậy, chàng vẫn hỏi tiếp:
- Quái lạ, sao hội trưởng tin rằng Vô Hư Kiếm Khách Khưu Lôi Chấn sẽ tới đây mà rình bắt? Tuyết Vân trỏ vào thanh kiếm:
- Bổn hội sẽ rao trên chốn giang hồ là đã bắt được Hắc Diêm Vương và Vô Hư Thần Kiếm, chắc chắn Khưu Lôi Chấn sẽ tìm tới đây mong giải thoát cho chàng, và ông ta sẽ sập bẫy luôn.
Thật là chuyện khôi hài, Lục Siêu Quang thầm nghĩ trong đầu, vì bọn ma đầu này đã lầm to.
Chàng cười lạt:
- Nhưng nếu Khưu đại hiệp không đến đây thì sao? Giọng cười của Lục Siêu Quang làm cô gái khó chịu. Nàng đổi thái độ với những lời gay gắt:
- Thì ngươi sẽ bị nhốt ở nơi này mãi mãi cho tới khi bổn hội bắt được lão già họ Khưu.
-oOo-
Trong thạch lao âm u, đối diện với người con gái đẹp mà lòng Lục Siêu Quang buồn ray rứt.
Chàng thầm suy nghĩ: "Bọn Hoa Nguyệt Hội điên khùng nên mới chờ đợi bắt cho được một người đã chết là Vô Hư Kiếm Khách Khưu Lôi Chấn. Còn ta, vì uống lầm rượu độc nên phải giam thân mãi mãi nơi đây. Biết ngày nào mới trừ xong bọn Tứ Độc Lão Quái, tìm cho ra Vạn Độc Bá Giả công tử để trả mối thù tiêu diệt sư môn, và biết được tung tích thân phụ? Liếc nhìn Tuyết Vân, chàng chợt muốn tìm hiểu một điều đang làm chàng thắc mắc.
"Tại sao một người đã luyện công lực thượng thừa trong Linh Quân Biệt Phủ, với Hồng Huyết Khí Công trong mình chàng lại có năm chiêu Nhu Công của Hỏa Long Bí Kíp. Vậy mà chỉ dùng một chung độc tửu, Nữ Hội Trưởng Hoa Nguyệt Hội đã làm chàng tiêu tan công lực..
Vậy chất độc này là gì mà ghê gớm thế?" Chàng liền dịu giọng dò hỏi:
- Tuyết Vân cô nương. Trước khi ta chịu chết, nàng có thể cho ta biết là ta đã uống nhằm thứ độc dược nào chăng? Có lẽ chẳng cần phải giấu giếm người sắp chết, nên Tuyết Vân trả lời ngay:
- Đó là thứ rượu được pha chế từ trăm loài hoa độc ở hoang sơn, có tên Bách Ma Hoa Trường Túy Tửu. Kẻ nào uống nhằm rượu này, không có thuốc giải, chẳng những bị tiêu tan công lực, còn phát điên cuồng trong thời gian ngắn.
Lục Siêu Quang gật gù:
- Ghê gớm thật, thế là ta biết số phận của ta rồi. Nhưng còn nàng, hiện có chức vụ gì trong Hội Hoa Nguyệt tàn độc này? Tuyết Vân trợn mắt:
- Ngươi hỏi làm gì? Chàng đáp nhanh:
- Ta hỏi cho biết vậy thôi, và nàng có trả lời chắc cũng chẳng hại gì cho nàng, mà ta phải nể nàng hơn.
Tuyết Vân đáp gọn:
- Thân phụ và thân mẫu ta là hội trưởng Hội Hoa Nguyệt đó.
Câu trả lời của Tuyết Vân làm Lục Siêu Quang bàng hoàng. Trong giây lát đầu óc chàng bỗng hiểu ra tất cả.
Thôi rồi, cô gái mang tên Phương Tuyết Vân này chính là Khưu Tuyết Vân đích thực.
Sau khi hợp sức đánh văng Khưu Lôi Chấn xuống tử vực Ma Phong, mẹ nàng và tên dâm phu đã đổi họ của nàng với ý đồ chia rẽ cha con, lại gieo thù hận lầm lạc trong lòng cô gái. Ngay từ giờ khắc này, Lục Siêu Quang quyết đoán rằng Nam Nữ Hội Trưởng Hoa Nguyệt Hội chính là cặp gian phu, dâm phụ đã hại Vô Hư kiếm Khách Khưu Lôi Chấn...
Chàng suy luận thêm, Nam Nữ Hội Trưởng mỗi lúc ra ngoài đều che mặt là để khỏi mang tiếng trong võ lâm quần hùng, nếu chẳng may có người nhận diện.
Chàng bèn hỏi phăng tới:
- Có phải thân mẫu nàng tên là Vũ Chi Hoa? Tuyết Vân trừng mắt, hơi lùi lại:
- Tại sao chàng biết? Lục Siêu Quang mỉm cười:
- Ta còn biết thân phụ hiện nay của nàng là Phương Thế Võ.
Chàng nhấn mạnh câu thân phụ nàng hiện nay là ngầm có ý cho Tuyết Vân hiểu cha ruột nàng trước kia là một kẻ khác.
Song bất ngờ Tuyết Vân nổi giận:
- Tiểu tử, sao cứ tra vấn ta dài dòng vậy? Lục Siêu Quang cười bí hiểm:
- Bởi ta muốn chứng minh một sự kiện có liên quan mật thiết với đời tư nàng đó.
Cô gái tròn xòe đôi mắt:
- Ngươi nói thật chăng? Chàng gật đầu:
- Ta tiết lộ cho nàng biết một điều. Đời nàng có liên hệ mật thiết với đại hiệp Khưu Lôi Chấn.
Phản ứng của Tuyết Vân hoàn toàn trái ngược với ý chí của Lục Siêu Quang.
Nàng gằn giọng:
- Khưu Lôi Chấn à? Lão ấy với ta và song thân ta có mối thù sâu nặng vô cùng.
Chàng trai ngạc nhiên:
- Nàng và Khưu đại hiệp có mối thù gì? Tuyết Vân lắc đầu:
- Ta không biết rõ, nhưng thân mẫu thường nhắc ta điều ấy.
Càng lúc Lục Siêu Quang càng thấy sự việc sáng ra. Người đàn bà dâm loạn Vũ Chi Hoa quả là ghê gớm. Bà ta đã gán ghép gã tình nhân trẻ tuổi Phương Thế Võ là cha ruột của Tuyết Vân. Còn chính phụ thân cô gái là Khưu Lôi Chấn đã bị bà biến thành kẻ thù trong đầu óc đứa con ruột thịt.
Nhận ra điều đó, Lục Siêu Quang không khỏi cảm thấy tình đời đen bạc gớm ghê. Lòng dạ đàn bà nguy hiểm hơn rắn độc.
Chàng bỗng buông tiếng thở dài.
Tuyết Vân xáp lại gần:
- Sao chàng lại thở dài? Chàng sợ chết chăng? Nhẹ lắc đầu, Lục Siêu Quang đáp:
- Ta không sợ cho ta, mà sợ cho đời nàng sẽ gặp chuyện vô cùng đớn đau, bi đát.
Nàng dựng ngay đôi mày liễu:
- Chuyện gì mà chàng bảo rằng bi đát? Lục Siêu Quang đâm ra lúng túng... Chàng chứng minh cách nào để Tuyết Vân hiểu được sự thật đây? Thấy gương mặt trầm ngâm của chàng trai, Tuyết Vân thầm đoán là có điều quan trọng, mà Lục Siêu Quang chưa chịu nói ra.
Nàng liền bảo:
- Được rồi, ta sẽ hỏi lại cha mẹ ta...
Lục Siêu Quang cố gắng lay động hai tay đang bị tê liệt. Chàng nói thật nhanh:
- Khoan, nàng đừng lên hỏi gì hết... Để ta sẽ luận bàn sau.
Trong ý Lục Siêu Quang là muốn chờ một dịp công bố chuyện tình giữa Nam Nữ Hội Trưởng Hoa Nguyệt Hội trước các bậc tiền bối võ lâm. Lúc đó, sự thật về bộ ba: Khưu Lôi Chấn, Vũ Chi Hoa và Phương Thế Võ sẽ phơi bày giữa thanh thiên bạch nhật. Như vậy Tuyết Vân cũng thấu đáo ngay được lai lịch của đời nàng.
Song Tuyết Vân lại không hiểu được như vậy.
Nàng tưởng rằng Lục Siêu Quang dụng cơ hội để truy nguyên gia đình nàng với ý đồ gì đây, nên nàng nổi giận thét:
- Không luận bàn gì cả. Ngươi muốn ly gián gia đình ta chăng? Hãy trả lời rành rẽ kẻo ngươi sẽ nhận được một cái chết đau đớn, khủng khiếp.
Nàng cúi nhặt thanh kiếm Vô Hư, chĩa vào ngực chàng trai:
- Nói ngay ý đồ của ngươi.
Tuy đã mất hết công lực, Lục Siêu Quang vẫn bình tĩnh:
- Cứ giết ta đi, đừng nhiều lời.
Thanh bảo kiếm lại lóe lên và chàng trai ngửa cổ chờ chết.
"Soẹt', một chiêu bung ra, lưỡi thép chiếu ngời, nhưng khi mũi nhọn vừa kề ngực Lục Siêu Quang thì Tuyết Vân lại ngừng tay rồi buông thõng thanh bảo kiếm.
Thình lình có tiếng va chạm mạnh nơi thạch lao, cô gái vẫn như chẳng nghe gì cả.
Đôi mắt long lanh của Tuyết Vân nhìn Lục Siêu Quang như vuốt ve, trìu mến, với tình yêu dạt dào không thể cưỡng lại. Chàng trai cũng như bị đôi mắt đẹp thôi miên... Chàng nhìn nàng đắm đuối, tưởng chừng sẽ ngã vào vòng tay nàng. Song lý trí chợt trở về, Lục Siêu Quang lăn trở vào vách đá.
Cặp chân mày cong nhíu lại, Tuyết Vân vừa định nói câu gì đó. Nhưng vách đá rung mạnh làm nàng giật mình như bừng tỉnh cơn mê. Nàng vội thu lại thanh kiếm Vô Hư mang vào bên hông. Nàng nhìn chàng trai với ánh mắt lưu luyến rồi lách qua một khe đá biệt dạng.
Tiếng va chạm mạnh hơn...
Ánh sáng tràn ngập thạch lao, bởi vách đá mở ra như một cửa sổ lớn để Lục Siêu Quang thấy rõ bên kia là một thạch phòng lộng lẫy.
Trên tấm nệm nhung êm ái. Vũ Chi Hoa và Phương Thế Võ đang bày trò mây mưa lộ liễu, khiến chàng trai khó chịu vô cùng.
Vũ Chi Hoa lên tiếng:
- Tiểu tử, hãy trả lời ta, nếu ngươi còn muốn sống...
Ôi, phải chi còn nội lực, Lục Siêu Quang đã thi triển vài tuyệt chiêu giết cặp gian phu dâm phụ này cho rồi.
Chàng đành hậm hực:
- Ngươi muốn hỏi điều chi? Nữ Hội Trưởng gằn giọng:
- Người hãy khai ra. Ngươi với Khưu Lôi Chấn liên hệ thế nào, và lão Vô Hư Kiếm Khách ấy hiện ở đâu. Nếu ngươi khai thật, ta sẽ kết nạp ngươi vào hội phong lưu Hoa Nguyệt này với những nam thanh, nữ tú. Ngươi sẽ được hưởng những thú vui hoan lạc nhất trên đời.
Lục Siêu Quang gầm lên:
- Dâm nữ, hãy câm miệng lại. Ta thề sẽ giết hết bọn ma hội dâm dật của các ngươi.
-oOo-