Cực Đạo Tinh Thần
Tác giả: Dực Phong Trảm
Quyển 3: ĐẠO DIỄN THƯƠNG KHUNG
Chương 1:HUYỀN GIỚI ĐẠI LỤC
Dịch giả: YangDao
Nguồn: Lương Sơn Bạc
Tần Vũ mỉm cười nhìn Tử Lôi nói: “Thế nào, không có chuyện thì không thể tới tìm ngươi sao, tốt xấu gì chúng ta cũng ở cùng nhau mấy ngàn năm a.”
Tử Lôi xấu hổ gãi đầu, hắn không biết nên đối mặt với Tần Vũ thế nào, dù sao lúc đầu cũng là hắn không đúng trước, hiện giờ đệ đệ hắn cũng do Tần Vũ cứu về, Tần Vũ lúc đầu trong động phủ kia có lời, Tử Lôi vẫn còn nhớ, Tử Phong ở một bên thấy thế, cũng mơ hồ đoán được một ít, lập tức hướng về Tần Vũ khom người nói: “Tại hạ Tử Phong, cảm tạ các hạ cứu giúp, tại hạ không biết lấy gì để báo đáp, chỉ không biết các hạ lần này đến đây đến cùng là vì việc gì?”
Tử Phong và ca ca hắn Tử Lôi hoàn toàn trái ngược, vóc người thon dài thẳng tắp, gương mặt tuấn mỹ phiêu dật, toàn bộ lộ ra một tia cười nhạt, so với ca ca hắn Tử Lôi thì ít đi một phần âm nhu, nhiều hơn một phần thân hòa, làm cho Tần Vũ nghĩ không ra chính là, hai người này như thế nào trở thành huynh đệ. Tần Vũ khoát tay, nói: “Tử Phong huynh không cần khách khí, ta cứu ngươi vốn là là việc lúc đầu đáp ứng ca ca ngươi, cho nên cũng chưa tính là ân tình gì.”
“Tần Vũ huynh đã nói vậy, ta cũng không nói nhiều nữa, chỉ là không biết Tần Vũ huynh lần này đến đây đến cùng là vì cái gì?” Tử Phong lần nữa thở dài nói.
Tần Vũ thấy Tử Lôi ở một bên buồn bực không lên tiếng, cũng biết suy nghĩ trong lòng hắn, mỉm cười nói: “Tử Lôi huynh, chẳng lẽ ngươi như vậy không muốn nhìn thấy ta sao? Cũng không mời ta đến gian nhà tranh đó ngồi!”
Tử Lôi cười khan mấy tiếng, nói: “Đó là tự nhiên, đến đây, bên này, mời!” Vừa nói Tử Lôi liền dẫn hai người đi tới bên ngoài trúc phòng, Tử Lôi ra hiệu mời, ý bảo Tần Vũ ngồi xuống, lại xoay người nói với Tử Phong: “Nhị đệ a, đi đem thiên vũ lộ nguyệt tửu chúng ta cất kỹ mang lại đây, hôm nay ta muốn cùng Tần Vũ huynh hảo hảo uống rượu một phen.” Tử Lôi không biết Tần Vũ đến cùng muốn làm gì, nhưng ngại mặt mũi người sau lưng Tần Vũ kia, tự nhiên cũng không thể phát tác với Tần Vũ, còn nữa, lời nói kia của Tần Vũ lúc đầu ảnh hưởng với hắn lớn như cũ, nếu Tần Vũ mở miệng, Tử Lôi cũng muốn nhờ cơ hội này cùng Tần Vũ trở thành bằng hữu, trong lòng hắn có cảm giác, Tần Vũ tương lai tất nhiên bất phàm.
Không bao lâu, Tử Phong liền đem rượu tới, Tử Phong thay Tần Vũ châm rượu, sau đó giơ chén nói: “Nào, Tần huynh, hai ta lần đầu gặp mặt, tại hạ xin kính trước một ly.” Nói xong liền uống một hơi cạn sạch.
Tử Lôi cũng nói theo: “Vẫn là nhị đệ nói đúng, Tần Vũ. Dĩ vãng tại hạ đã có rất nhiều chỗ không đúng, mong rằng tha thứ.” Vừa nói đồng dạng nâng chén kính mời.
Tần Vũ mỉm cười, đồng dạng đem rượu uống vào bụng, say mê hồi lâu, cười nói: “Rượu ngon a, vào miệng ngọt biến thành cay, làm cho người ta cảm giác như gió xuân ẩm ướt bình thường, Tử Lôi huynh, Tử Phong huynh, nghĩ đến hai vị cũng không phải người nhiều lời, chuyện đã qua chớ có nhắc lại, từ hôm nay trở đi, ba người chúng ta làm bằng hữu thế nào?”
Tử Lôi không nghĩ Tần Vũ cư nhiên mở miệng trước, có chút sửng sốt, sau đó cười nói: “Đã như vậy, ta liền nhận lớn, gọi ngươi một tiếng lão đệ.” Tần Vũ cũng đáp: “Hảo a, lão ca ở trên, nhận của tiểu đệ một lạy.” Sau đó quay đầu nhìn về phía Tử Phong, Tử Phong khoát tay nói: “Gọi ca ta là lão ca cũng đúng, hắn vốn cũng rất già, về phần ta, ta thích ngươi gọi ta là Tử Phong huynh.” Tần Vũ gật đầu, sau đó nhìn về phía hai người, hai người cũng nhìn hắn, chốc lát, đều cười ha ha lên.
Ba người ngươi một chén ta một chén, chuyện trò vui vẻ, ngăn cách của Tần Vũ và Tử Lôi trong dĩ vãng cũng dần dần vứt bỏ.
Rượu hơn nửa tuần, Tần Vũ mở miệng nói: “Lão ca, tiểu đệ lần này đến đây, đích xác có việc muốn thỉnh giáo.”
“Nga, lão đệ cứ nói đừng ngại, chỉ cần chúng ta có thể làm được nhất định nghĩa bất dung từ.” Tử Lôi vỗ ngực nói, xem hắn sắc mặt ửng đỏ, cũng là có ba phần men say.
Tử Phong một bên gật đầu, cùng Tần Vũ hàn huyên hồi lâu, cũng mơ hồ đoán được ý đồ của Tần Vũ, mỉm cười nói: “Tần Vũ huynh mới tới đây, chắc là muốn đi đại lục khác xem phải không, ta không dám nói khác, phiến huyền giới tiểu cảnh thiên này ngoài thế lực Hư Giả bên kia cùng số rất ít cấm địa ra, đại bộ phận các nơi, ta cùng ca ca hai người đều đã đi qua.”
Tần Vũ mỉm cười nhìn Tử Phong, trong lòng âm thầm kinh ngạc sự thông minh của hắn, Tần Vũ vốn chuẩn bị nói, nhưng cảm giác được Tử Phong, Tử Lôi hai người dù sao cũng là Đạo Giới Giả, hơn nữa cũng là vị Giới Giả đầu tiên hắn gặp, nếu như có thể trở thành bằng hữu, ngày sau hành tẩu cũng tiện, cho nên từ đầu vẫn không nói rõ ý đồ đến.
“Đã như vầy, vậy làm phiền, lão đệ ta vừa lúc muốn đi trên huyền giới đại lục tìm hiểu, không biết hai vị đồng ý dẫn đường không?”
Tử Phong mỉm cười gật đầu, nói: “Aa, không thành vấn đề, vừa lúc ta cũng muốn đi Sáng Giới thành, đi làm chút chuyện.”
Tử Lôi gật đầu, mỉm cười: “Aa, cũng tốt, để nhị đệ mang ngươi đi thôi, ta vừa lúc có chút nhận thức, muốn bế quan tu luyện một chút, có nhị đệ bên cạnh ta cũng cảm thấy yên tâm.”
Tử Phong gật đầu, sau đó nói với Tần Vũ: “Tần Vũ huynh chờ ở chỗ này một lát, ta đi mang lấy mấy thứ, chúng ta lập tức sẽ lên đường được chứ?” Tần Vũ cũng gật đầu.
※※※
Các đại lục của huyền giới tiểu cảnh thiên đều trôi nổi trong không trung, di chuyển giữa các đại lục ngoài trực tiếp phi hành ra, còn có thể đi thiên thê (thang trời - DG), chỉ là đối với Đạo Giới Giả mà nói, phi hành so với đi thiên thê xuyên qua một đám đại lục phải nhanh nhiều lắm. Mà đối với Tần Vũ mà nói, dù hắn không phải Đạo Giới Giả, nhưng bởi vì giới ấn đặc thù, phi hành so với Tử Phong cũng không kém bao nhiêu.
Chỉ thấy phía chân trời một đen một trắng hai đạo thân ảnh cấp tốc xẹt qua, hướng tới khối đại lục thực lớn phía chân trời phía đông xa xôi nhất kia bay nhanh đi.
“Tử Phong huynh, chúng ta sợ rằng phi hành mất đến một vạn năm chứ.” Tần Vũ hỏi.
Tử Phong mỉm cười: “Đích xác a, lúc đầu khi ta cùng ca ca ẩn cư liền đề nghị ca ca hay là ở nơi gần huyền giới đại lục, sau này nếu có việc gì cũng tiện hơn, nhưng ca ca hắn là không muốn, rồi tìm tới khối đại lục trôi nổi kia, thành thực mà nói, khối đại lục kia thực chính là nhỏ, chúng ta phi hành cũng bất quá vài tháng thời gian có thể bay hết khối đại lục kia.”
“Vậy huyền giới đại lục thì sao?”
“Huyền giới đại lục a, hắc hắc, lớn a, lớn đến khó có thể tưởng tượng, nghe nói dù Tôn Giới Giả phi hành cũng cần đến ngàn năm thời gian mới có thể bay hết cả đại lục, huyền giới đại lục chính là đại bản doanh của Giới Giả chúng ta, nơi đó ngoài Sáng Giới thành ra, cũng không thiếu cấm địa thần bí, dù là Tôn Giới Giả cũng không quá can đảm thâm nhập.”
“Vậy Tử Phong huynh lần này đi Sáng Giới thành là vì chuyện gì.”
Tử Phong cười nhạt, cũng không trả lời, nhưng Tần Vũ phát hiện trong mắt của hắn một tia đau thương, Tần Vũ không hề mở miệng nói chuyện nữa, chỉ yên lặng đi theo.
Đột nhiên Tử Phong chỉ về phía trước nói: “Mau nhìn, đó chính là huyền giới đại lục.” Tần Vũ đồng dạng cũng thấy được bóng đen thực lớn phía trước kia, theo khoảng cách không ngừng thu hẹp, đại lục trôi nổi thực lớn kia rõ ràng hiện ra tại trước mặt hai người, mang đến một loại cảm giác phong phú, Tần Vũ không khỏi cảm thán: “Quả nhiên rất lớn, chúng ta hiện tại phỏng chừng còn cách đại lục kia mấy chục ức dặm, đã có thể chỉ thấy như vậy, cũng cảm giác được phảng phất giả thiên tế nhật bình thường.”
“Hắc hắc, chỉ có như vậy mới có thể trở thành thánh địa của Giới Giả chúng ta, khối đại lục này so với của Hư Giả chiếm đoạt cái gì tây cực đại lục a, huyền hư đại lục a, u hư đại lục a muốn lớn hơn mấy lần.” Tử Phong lạnh nhạt vừa cười vừa nói. Nói xong gia tăng tốc độ hướng tới đại lục thực lớn kia bay qua. Tần Vũ cũng theo sát phía sau.
Huyền giới đại lục, đích thực là lớn đến không thể tưởng tượng, Tần Vũ đem giới cảm toàn lực triển khai, cảnh trí trong phương viên vài ức dặm phạm vi rõ ràng xuất hiện trong não hải Tần Vũ, Tần Vũ có chút cảm thán nói: “Thực đẹp a, cảnh trí nơi này đích thực là xinh đẹp.”
Tử Phong mỉm cười: “Đó là tự nhiên, trong vũ trụ mọi sự vạn vật thứ tự nhiên diễn biến mà đến là xinh đẹp nhất, dù là cảnh trí con người sáng tạo, trên tiên thiên liền khuyết thiếu một loại tự nhiên diễn biến mang cảm giác tang thương, mặc dù là rất hoàn mỹ, cũng có một tia cùng tự nhiên không thể khế hợp, chỉ có tự nhiên mới là nghệ thuật gia hoàn mỹ nhất, một hoa một cỏ một cát một đá đều chứng kiến lịch sử biến thiên, thế đạo luân hồi.”
Tần Vũ gật đầu, dù có thể sáng tạo lại thế nào, rất nhiều sự vật vẫn cần vô tận thời gian lắng đọng mới có thể thành tựu đại đạo a.
Tử Phong nhìn một chút phía trước, nói: “Đi thôi, trước mắt chúng ta ở cực đông đại lục này, dù là phi hành đến Sáng Giới thành cũng còn cần mấy trăm năm thời gian nữa.”
Tần Vũ gật đầu, liền cùng Tử Phong cùng nhau hướng về Sáng Giới thành bay đi. Tần Vũ dọc theo đường đi cũng đang nghĩ đến Thiên Thương cùng lời hắn nói trước khi đi, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Di chỉ phía nam Sáng Giới thành, đến cùng là nơi như thế nào. Tại sao muốn ta đi xem chứ?”
※※※
Một nơi u ám trong động quật, Hồng Mông cùng Lâm Mông hai người bộ dáng có chút khó khăn, cả người trên dưới chính là không còn một chỗ hoàn hảo, Hồng Mông mở mắt nói: “Nhị đệ, đã một vạn năm rồi, cũng không biết người nọ đến cùng muốn đem chúng ta làm gì, hiện giờ tu vi của chúng ta bị phong tỏa, bên ngoài lại có cấm chế mãnh liệt vô cùng, nếu muốn rời khỏi nơi này, quả thực là khó khăn càng thêm khó khăn a.”
Lâm Mông nhớ tới người cả người hỏa hồng sắc kia, trên mặt vẫn che giấu không được hoảng sợ, lẩm bẩm: “Đại ca, đó đến cùng là ai a, từ khi chúng ta bị bắt tới nay, vẫn bị nhốt ở chỗ này, thực lực người nọ thực cường đại a, chúng ta dĩ nhiên, dĩ nhiên một chiêu đã bị chế ngự, ai.”
Hồng Mông đồng dạng vẻ mặt mờ mịt, cười khổ nói: “Thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân a, nguyên bản tưởng rằng nơi này mặc dù có có chút tồn tại cường đại, nhưng bằng tu vi của chúng ta cũng có thể không hãi sợ rất nhiều người, nhưng ai biết a, vừa đến nơi đây liền gặp nhân vật lợi hại như vậy.” Vừa nói mờ mịt ngẩng đầu lên nhìn hôn ám động quật, lẩm bẩm: “Có lẽ, chỉ có thể chờ đợi tam đệ.”
Lâm Mông nghe được, ảm đạm nói: “Đích xác, tam đệ lúc đầu ngắn ngủn mấy vạn năm là có thể đủ chính mình sáng tạo ra vũ trụ, có thể thấy được hắn đích xác bất phàm, có lẽ chúng ta cũng chỉ có thể chờ đợi tam đệ, chỉ là không biết chờ đến ngày nào, ta có thể cảm giác được người nọ đối chúng ta có chỉ là địch ý.” Vừa nói mờ mịt lắc đầu, trong ánh mắt tràn ngập vẻ mê ly.
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Nhan Vũ
Cực Đạo Tinh Thần
Tác giả: Dực Phong Trảm
Quyển 3: ĐẠO DIỄN THƯƠNG KHUNG
Chương 2:SÁNG GIỚI THÁNH THÀNH
Dịch giả: YangDao
Nguồn: Lương Sơn Bạc
Xa xa trên đường chân trời, một tòa thành trì lặng yên xuất hiện trong tầm mắt Tần Vũ và Tử Phong hai người, Tử Phong thấy cự đại thành bích kia, kinh hỉ nói: “Tần Vũ huynh, mau nhìn, trước mắt chính là Sáng Giới thành, cũng là tòa thành duy nhất trên huyền giới đại lục này.”
Tần Vũ trên không trung nhìn về phía xa, cả thành trì tọa lạc ở trung ương huyền giới đại lục, thành bích vây thành trì thành một hình sao sáu cánh thực lớn, chính giữa thành trì là một quảng trường hình tròn, nơi chính giữa quảng trường điêu khắc một đạo giới ấn thần bí, mà xung quanh phần lục giác còn lại là một ít kiến trúc kì quái. Kiến trúc mặc dù kì lạ nhưng nhìn cả thành trì có vẻ hài hòa hoàn mỹ, chằng chịt có thứ tự.
Tần Vũ chỉ vào cự đại giới ấn giữa quảng trường kia nói: “Tử Phong huynh, đó là cái gì?”
Tử Phong nhìn về hướng Tần Vũ chỉ, cười nói: “Nga! Cái kia a, giới ấn kia là giới ấn của Sáng Giới thánh thành thành chủ đời thứ nhất, tương truyền mấy trăm ức diễn kỉ trước, một vị Tôn Giới Giả tuyệt đỉnh cường đại năm đó dẫn đầu chúng ta chống cự tiến công của Hư Giả, cũng đưa bọn họ trục xuất khỏi vùng trời phía đông, cho nên liền ở chỗ này thành lập Sáng Giới thành, cho tới hôm nay, Sáng Giới thành vẫn như cũ là bảo hộ lớn nhất của Giới Giả chúng ta, hơn nữa từ sau lần Giới Hư đại chiến kia, Sáng Giới thành ít nhất đều có ba vị Tôn Giới Giả tọa trấn, hơn nữa tương truyền thời kì cường thịnh nhất tổng cộng có bảy đại Tôn Giới cùng tại vị.”
Tần Vũ gật đầu, đối với vị Tôn Giới Giả năm đó cảm thấy bội phục, sau đó lại hỏi: “Vậy cấu tạo thành trì này như thế có phải cũng có công dụng đặc thù khác không.”
Tử Phong mỉm cười, nói: “Cái này, ta cũng không rõ lắm, bất quá truyền thuyết tòa thành trì này có thể dẫn động thiên phạt, về phần cụ thể ra sao ta cũng không hiểu, dù sao ai cũng chưa từng gặp qua, đi thôi, phía trước chính là cửa thành, Sáng Giới thành bị Tôn Giới Giả liên thủ phong ấn qua, ngoài Tôn Giới Giả ra, còn lại hết thảy Giới Giả không cho phép phi hành, cho nên trong cả thành thị ngươi không thể phi hành.”
Tần Vũ gật đầu, hiểu rõ nói: “Cái này ta biết, đi thôi, ta cũng rất muốn kiến thức Giới Giả đệ nhất đại thành này.”
Đi vào trong thành, một loại khí tức nghiêm nghị cổ xưa phả vào mặt, Tần Vũ và Tử Phong hai người đi trên con đường thực lớn hướng đến trung tâm kia, chậm rãi tiêu sái, cảm thụ được khí tức cổ xưa mà ngưng trọng của lịch sử. Sáng Giới thành tổng cộng có sáu cửa, phân biệt ở vào sáu cạnh, con đường trong thành chủ yếu hướng vào chính giữa quảng trường hình tròn, đường hai bên tất cả đều là một ít kiến trúc kì lạ, trên kiến trúc khắc họa vô số đồ văn thần bí, về phần phía sau kiến trúc còn lại là phủ đệ của các Giới Giả ở nơi này, Giới Giả ở huyền giới tiểu cảnh thiên này chỉ bất quá lác đác mấy ngàn người, dù đại bộ phận mọi người lựa chọn ở tại Sáng Giới thành, nhưng Giới Giả thông thường đều ẩn cư, người trên đường chỉ có mơ hồ vài người đi dạo, khiến cho cả Sáng Giới thành có vẻ vắng lặng dị thường.
Tần Vũ và Tử Phong chậm rãi bước đi, dần dần đi tới trung tâm quảng trường hình tròn, Tử Phong mở miệng: “Nơi này chính là trung tâm hội nghị của Giới Giả, bình thường mỗi một vạn diễn kỉ các Giới Giả của Sáng Giới thành đều tụ tập ở đây, vừa giao lưu, lại vừa lại tiến hành trao đổi vật phẩm vân vân, dù Giới Giả bình thường không dùng ngoại vật, nhưng vẫn đang có bộ phận Giới Giả tìm hiểu công nghệ luyện khí chế dược ủ rượu vân vân, những vật phẩm này cũng rất được nhiều Giới Giả thích.”
Tần Vũ gật đầu, ánh mắt cũng dừng ở cự đại giới ấn chính giữa quảng trường kia, điêu khắc cự đại quả nhiên là quỷ phủ thần công, cự đại giới ấn ẩn chứa thiên đạo, mỗi nhát búa đều có thể nói hoàn mỹ, biểu hiện ra công nghệ hoàn mỹ của điêu khắc giả, cũng biểu hiện ra bá đạo, thần bí, quỷ dị của giới ấn trước mắt. Tần Vũ âm thầm nói: “Chủ nhân của giới ấn này năm đó nhất định cường hãn đến không thể tưởng tượng.”
Tần Vũ quay đầu, nhìn về phía Tử Phong nói: “Tử Phong huynh không phải có việc gì trọng yếu sao?” Kì thực từ lúc đến gần Sáng Giới thành, mãi cho đến hiện tại, Tần Vũ cũng có thể cảm thụ tâm tình của Tử Phong, là loại ưu sầu lạnh nhạt hàm chứa trong đau thương, lại có chút vui mừng cùng một điểm lo âu, trong lòng Tần Vũ đoán được một ít, nhưng cũng biết Tử Phong là vì nguyên nhân của hắn mới lưu lại đến giờ.
Tử Phong ngạc nhiên, khẽ cười nói: “Không vội, Tần Vũ huynh lần đầu tiên tới đến nơi đây, để cho ta hảo hảo bồi tiếp Tần Vũ huynh, thế nào.” Tần Vũ đồng dạng mỉm cười, khoát tay nói: “Tử Phong huynh nếu có việc gấp, có thể đi trước, ta một người đi dạo cũng được.”
Tử Phong thấy Tần Vũ như thế, biết hắn nhìn thấu tâm sự của mình, trong lòng cảm kích, nhàn nhạt nói: “Như thế, ta trước hết cáo từ, Tần Vũ huynh có thể tùy ý đi dạo, chỉ là phủ đệ của người khác cũng không nên xông loạn, e đưa tới những phiền toái không cần thiết, đợi ta xong việc, ta sẽ ở chỗ này chờ huynh, thời gian phỏng chừng sẽ không quá dài.” Thấy Tần Vũ gật đầu, lúc này chắp tay, xoay người rời đi.
Tần Vũ mỉm cười nhìn bóng lưng Tử Phong rời đi, mỉm cười lắc đầu, lại một mình đi dọc theo con đường, Sáng Giới thành lịch sử đã lâu, khí tức cổ xưa thần bí không ngừng gột rửa thể xác và tinh thần Tần Vũ, Tần Vũ chưa từng có cảm giác được thư sướng như thế, hít một hơi thực sâu, cảm khái: “Đây mới là thành thị chính thức a, cổ xưa, thần bí.” Trên Sáng Giới thành bóng người rất ít, Tần Vũ một đường lại đây nhìn thấy không được mười người, xem ra Giới Giả cũng là đang bế quan.
Tần Vũ vẫn như cũ chìm đắm trong khí tức cổ xưa này, đột nhiên nghe thấy một trận ồn ào, chỉ nghe thấy trong đó một thanh âm nói: “Đại ca, lần này thực lực chúng ta lại tăng lên, hiện giờ chúng ta hẳn là có thể xâm nhập bên trong rồi?” Mặt khác một đạo thanh âm hùng hậu vang lên: “Đúng vậy, sau khi lần trước từ nơi đó đi ra, cảm ngộ của chúng ta tăng lên rất nhiều, điều này làm cho chúng ta ngắn ngủi mấy diễn kỉ có thể tăng lên tới cảnh giới Huyền Giới Giả, thực chính là thần kỳ a.”
Tiếp theo lại có một tiếng cười như chuông ngân vang lên: “Aa, đại ca, nhị ca nói đúng, mặc dù nơi kia chỉ là một đống đổ nát, nhưng bên trong tựa hồ vẫn đang tồn tại lực lượng thần bí nào đó, nhiều năm như vậy đi qua, mảng tường đổ đó vẫn như cũ hoàn hảo không tổn hao gì, lần trước chúng ta chỉ là ghi lại một chút những gì nhìn thấy bên ngoài đã có thể làm cho chúng ta có rất nhiều thể ngộ, hiện giờ chúng ta lại xâm nhập nhìn xem, nói không chừng sẽ có một ít kì ngộ?”
Tần Vũ lần đầu nhìn thấy nữ Giới Giả, theo tiếng nhìn lại, thấy hai nam một nữ, đang ở trong một cái hẻm nhỏ nói chuyện với nhau, trong đó một nam cao lớn tráng kiện, lưng hùm vai gấu, khuôn mặt đôn hậu chất phác. Đứng bên hắn là một thanh niên sắc mặt tái nhợt, hai bên tóc mai điểm trắng, khuôn mặt lãnh tuấn thanh tú, nhưng lại làm cho người ta cảm thấy như bị bệnh, phảng phất gió thổi qua muốn bay. Giữa hai người là một nữ tử trẻ tuổi, từ góc độ của Tần Vũ nhìn lại cũng chỉ có thể nhìn thấy một bóng lưng, một thân áo lụa phấn hồng sắc, đỉnh đầu tóc búi tròn, cả người bóng lưng có vẻ thướt tha, chỉ là bóng lưng cũng tạo ra vô hạn giả tưởng của nhân sinh.
Hai nam tử chú ý đến tồn tại của Tần Vũ, ngẩng đầu nhìn, Tần Vũ mỉm cười, đang chuẩn bị xoay người rời đi, chợt nghe nam tử chất phác kia nói: “Vị tiểu huynh đệ này xin dừng bước.” Vừa nói liền bay nhanh về phía Tần Vũ.
Tần Vũ mỉm cười nhìn ba người, cũng lần nữa thấy rõ khuôn mặt của nữ tử, trong long Tần Vũ không khỏi khen: “Hảo một pho thanh lệ thoát tục, dung nhan tuyệt mỹ a.” Tần Vũ mỉm cười nói: “Không biết ba vị gọi tại hạ lại có việc gì?”
“Ha ha, tiểu huynh đệ, đầu tiên giới thiệu một chút, ta gọi là Cổ Lôi, vị này là nhị đệ ta Giang Vũ, vị này là tam muội ta Linh Nguyệt.” Vị nam tử khuôn mặt chất phác kia giới thiệu.
“Ra mắt ba vị, tại hạ Tần Vũ, nếu ba vị không có gì chuyện, vậy tại hạ trước hết xin cáo từ.” Tần Vũ thoáng hạ thấp người, nói.
“Ha ha, Tần tiểu huynh đệ, đã như vậy, ta cùng huynh muội ba người không dám giữ lâu, nếu có thời gian vẫn hy vọng huynh tới nơi này tìm chúng ta, cũng để ba huynh muội ta làm tròn lễ chủ khách a.” Nói xong, Cổ Lôi chỉ hẻm nhỏ bên cạnh tràng phủ đệ kia.
Tần Vũ nhìn thoáng qua, gật đầu, liền rời đi.
“Đại ca, tại sao lại đối với tiểu tử này khách khí như vậy, hắn chỉ là một Tâm Giới Giả mà thôi a.” Giang Vũ ở một bên mở miệng.
Cổ Lôi mỉm cười nói: “Người này không đơn giản a, ta hỏi các ngươi một chút, các ngươi có thể gặp qua hắc sắc giới ấn không?” Giang Vũ cùng Linh Nguyệt lắc đầu, Linh Nguyệt mở miệng: “Đúng vậy, giới ấn rất kì quái, bất quá cho dù giới ấn của hắn kì lạ, vậy cùng chúng ta có quan hệ gì?”
Cổ Lôi mỉm cười: “Ta cũng không hiểu, bất quá, ta mới rồi lúc vừa mới nhìn hắn lần đầu liền cảm giác được người này rất kì lạ, tâm ý vừa động, liền đi lên cùng hắn làm quen một chút, ta có cảm giác, chúng ta sẽ gặp lại. Aa, quên đi, ngày sau lại nói, chúng ta hay là đi về trước chuẩn bị sẵn sàng đi! Nơi kia vẫn cẩn thận chút là tốt.” Cổ Lôi dứt lời, xoay người đi. Giang Vũ cùng Linh Nguyệt hai người hai mặt nhìn nhau, Giang Vũ nhún vai, nói: “Đi thôi, đại ca làm như thế tất nhiên có thâm ý của huynh ấy.” Vừa nói cũng xoay người theo Cổ Lôi đi.
Linh Nguyệt nhìn thân ảnh Tần Vũ đi xa, thấp giọng lẩm bẩm nói: “Tần Vũ.” Sau đó xoay người cũng rời đi.
※※※
Một ngã rẽ nhỏ trên đường, cũng không tạo cho Tần Vũ nhiều chú ý lắm, Tần Vũ dần dần quay lại nơi cùng Tử Phong chia tay, chỗ quảng trường hình tròn kia.
Tần Vũ cúi đầu trầm tư hồi lâu, lẩm bẩm nói: “Sáng Giới thành, quả nhiên danh bất hư truyền.” Tần Vũ ngẩng đầu nhìn không trung, nhìn hướng Tử Phong lúc đầu biến mất, tự nhủ: “Cũng không biết, Tử Phong huynh khi nào mới có thể trở về, ai, quên đi, không đợi nữa, Tử Phong huynh nếu như không chờ được ta, tự nhiên sẽ rời đi, ta cũng nên đi làm chuyện của ta.” Lần nữa trầm mặc chốc lát, ngay lập tức, Tần Vũ từ hư không phóng xuất ra một đạo hắc sắc năng lượng, hắc sắc năng lượng lại dần dần biến mất ở giữa trời, Tần Vũ nhìn nơi hắc sắc năng lượng biến mất, lạnh nhạt cười, sau đó xoay người liền rời đi.
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Nhan Vũ
Cực Đạo Tinh Thần
Tác giả: Dực Phong Trảm
Quyển 3: ĐẠO DIỄN THƯƠNG KHUNG
Chương 3:ĐOẠN BÍCH TÀN VIÊN
Dịch giả: YangDao
Nguồn: Lương Sơn Bạc
“Nơi này làm sao biết sẽ thế này? Chẳng lẽ đây là di chỉ theo như lời Thiên Thương đại ca nói kia?” Tần Vũ nhìn quanh bốn phía nhíu mày, cúi đầu lẩm bẩm.
Trước mắt là một mảnh tường đổ, chính là ở chỗ di tích phía nam Sáng Giới thành mấy ức dặm, đi vào mắt nhìn đến đâu thì đều là thành tường rách nát tan hoang, khắp nơi đều là kiến trúc bị tàn phá, cả nơi này chiếm phương viên mấy trăm dặm, một cỗ khí tức tĩnh mịch tỏa ra tràn ngập nơi này.
Tần Vũ dọc đường tìm theo ấn ký của nơi này mà đi, đường bị tàn phá tan hoang, chỉ dùng một loại tài liệu không biết tên trải ra mà thành, lịch sử biến thiên, khiến cho đường khắp nơi đầy mấp mô, hai bên đường cỏ dại mọc thành bụi, Tần Vũ nhìn con đường bị phá hủy trước mắt, trong đầu lờ mờ hiện ra quang cảnh con đường năm đó, hắn thậm chí có thể nhìn thấy vô số đám người trên đó lui tới.
Lấy tay chạm vào kiến trúc bị tàn phá ven đường, vài vách tường bị tàn phá đứng ven đường, Tần Vũ có chút nhíu mày, nơi này hết thảy đều gây cho hắn một loại cảm giác trầm trọng của lịch sử, một loại cảm giác thần bí huyền ảo lại tĩnh mịch lơ lửng trong lòng Tần Vũ.
“Nơi này…” Tần Vũ nhìn bốn phía, hoang vu, yên tĩnh. Toàn lực triển khai giới cảm, khắp di chỉ rõ ràng hiện lên trong não hải, vô số thành bích bị tàn phá tan hoang, kiến trúc bị tàn phá vẫn đứng vững ở đó, dù là lịch sử biến thiên cũng không cách bao phủ hết thảy nơi này, thành tường, đường, kiến trúc, phòng ốc, mặc dù sớm đã không còn người ở, sớm đã không hề hoàn mỹ nhưng, nhưng vẫn đứng thẳng trên mặt đất, cao ngạo, lạnh lùng, yên tĩnh không tiếng động, chúng dùng một loại phương thức khác nói cho Tần Vũ quá khứ của chúng.
“Nơi này thực lâu trước kia phát sinh một trường kinh thiên cự biến.” Một đạo thanh âm vang lên bên cạnh Tần Vũ, Tần Vũ theo tiếng nhìn lại, có chút sửng sốt, phục hồi tinh thần lại, mỉm cười nhìn người đến, nói: “Cổ Lôi huynh, Giang Vũ huynh, còn có Linh Nguyệt cô nương, không nghĩ tới chúng ta lại gặp lại, không biết ba vị tới đây vì gì a.”
Trên khuôn mặt chất phác của Cổ Lôi lộ ra nét cười đôn hậu, hướng về phía Tần Vũ gật đầu, cười lớn nói: “Ha ha, Tần tiểu huynh đệ, không nghĩ tới, chúng ta nhanh chóng gặp lại như vậy, vậy không biết Tần Vũ huynh tới đây lại là vài cài gì đây?”
Tần Vũ mỉm cười: “Aa, tại hạ chỉ bất quá tới đây dừng lại xem thôi.”
Cổ Lôi cười nói: “Ha ha, nếu Tần Vũ huynh có nhã trí này, ba người chúng ta cũng không tiện quấy rầy, chỉ là ba chúng ta đang có chuyện quan trọng, trước hết xin cáo từ.” Nói xong chắp tay, mang theo hai người xoay người rời đi.
Tần Vũ nhìn bóng lưng ba người biến mất, khẽ nhíu mày: “Ba người bọn họ tới nơi này làm gì, chẳng lẽ…” Tần Vũ nhàn nhạt cười, liền đi theo, hướng về phía ba người kêu lên: “Cổ Lôi huynh, xin đợi một chút.”
Cổ Lôi ba người xoay người lại, nhìn Tần Vũ, Cổ Lôi cười lớn: “Tần Vũ huynh, còn việc gì sao?” Tần Vũ gật đầu, nói: “Lần trước tại hạ trong lúc vô tình nghe được chư vị nói chuyện, không biết chư vị có đồng ý cho tại hạ đi cùng không?”
Cổ Lôi có chút sửng sốt, vừa muốn mở miệng, Linh Nguyệt ở một bên cười nói: “Aa, đại ca, nếu Tần Vũ huynh muốn đi cùng chúng ta, vậy để huynh ấy đi cùng đi!”
Cổ Lôi trầm tư chốc lát, mỉm cười nói với Tần Vũ: “Ha ha, được, nếu tam muội mở miệng, Tần tiểu huynh đệ có thể đi cùng chúng ta, chỉ là nơi chúng ta dừng chân cũng không thể xác định có gì nguy hiểm không, thấy Tần tiểu huynh đệ mới là Tâm Giới Giả, nếu như gặp gì nguy hiểm, xin đi trước đi là hơn.”
Tần Vũ gật đầu, cười nói: “Aa, không sao, mọi người cứ đi thôi, ta có thể tự bảo vệ mình được.” Cổ Lôi gật đầu, xoay người cùng Giang Vũ đi trước từng bước, Linh Nguyệt cười thần bí với Tần Vũ rồi cũng đi theo. Tần Vũ có chút sửng sốt, không rõ Linh Nguyệt có ý gì, cười khổ lắc đầu, cũng đi theo.
Ven đường đều là một ít kiến trúc bị tàn phá, đám người Cổ Lôi, Tần Vũ hướng tới trung tâm của cả di chỉ đi tới, càng sâu vào bên trong, kiến trúc được bảo tồn càng tốt, Tần Vũ cảm giác, bên trong kiến trúc này bao hàm lực lượng kì lạ, vẫn duy trì tồn tại kiến trúc, nếu không nói đã sớm theo thời gian biến mất ở tại thiên gian.
Tần Vũ nói với Cổ Lôi: “Cổ Lôi huynh, huynh mới rồi từng nói nơi này trước kia xảy ra kinh thiên cự biến, không biết là chỉ cái gì, mà phía trong là nơi nào.”
Cổ Lôi cười nói: “Ha ha, Tần tiểu huynh đệ, huynh ngay cả đây là nơi nào cũng không biết mà vẫn cứ tới?”
Tần Vũ mỉm cười gật đầu, Cổ Lôi nói tiếp: “Ha ha, lá gan cũng rất lớn mà, Tần tiểu huynh đệ, đối với nơi này, nhị đệ ta so với ta quen thuộc hơn nhiều, hay là huynh hỏi hắn xem.”
Giang Vũ nghe Cổ Lôi nói, không chờ Tần Vũ mở miệng, liền mỉm cười lắc đầu: “Đại ca này, a a.” Sau đó xoay người nhìn Tần Vũ, nói: “Tần Vũ huynh, nơi này cũng là một trong những địa phương nổi tiếng của Giới Giả chúng ta, tên là Tinh Diểu, chính là nơi Tôn Giới Giả tu hành nổi danh trong thời kỳ thượng cổ, không biết Tần Vũ huynh đã từng nghe qua Sáng Giới thành thượng cổ thất đại Tôn Giới?”
Tần Vũ thoáng suy nghĩ, nhớ lại ngày hôm qua Tử Phong nói với hắn Sáng Giới thành thời kỳ cường thịnh nhất có thất đại Tôn Giới Giả, về phần là người nào thì cũng không biết, Tần Vũ gật đầu, nói: “Ân, đã từng nghe nói, chỉ là không rõ ràng lắm danh hiệu của bảy vị đó thôi, bất quá nơi này lại cùng bảy vị đó có liên hệ gì? Hơn nữa bảy vị Tôn Giới Giả năm đó không phải chủ quản Sáng Giới thành sao? Thế nào còn có thể ở bên ngoài tiềm tu chứ?”
“Kì thực, trên huyền giới đại lục này có không ít nơi như vậy, đều là nơi Tôn Giới Giả năm đó tiềm tu, chỉ là so với nơi khác, nơi này nổi tiếng hơn thôi, mỗi một Tôn Giới Giả kì thực cùng Thánh Giới Giả chênh lệch không lớn, nhưng Tôn Giới Giả lại có được một ít thần thông không phải Thánh Giới Giả có khả năng so đo, lúc bình thường Tôn Giới Giả đối mặt với thiên phạt đều là trong lúc tiềm tu mà ứng kiếp, tuyệt đại bộ phân các nơi đều theo tự nhiên chi uy vô cùng của thiên phạt kia mà hóa thành bụi phấn, chỉ có số ít nơi bởi vì có chút biến cố đặc thù mà còn tồn tại, nơi Tôn Giới Giả tiềm tu luôn có một ít dấu vết bọn họ lưu lại, thông qua dấu vết này, các Giới Giả đến tìm hiểu, cầu mong tìm được đột phá. Về phần ngươi hỏi sau đó, a a, kì thực Sáng Giới thành Tôn Giới Giả cũng không ở tại Sáng Giới thành, bình thường đều là ở xung quanh Sáng Giới thành tìm kiếm nơi tiềm tu, chỉ có khi Sáng Giới thành có việc mới xuất hiện.”
“Nói vậy, các người là tới nơi này để tìm kiếm đột phá?”
Giang Vũ thần bí cười, cũng không trả lời, Tần Vũ cũng dần dần lâm vào trầm tư, “Thiên Thương đại ca để mình tới nơi này đến cùng là vì cái gì? Lẽ nào chỉ là vì làm cho ta cũng giống như các Giới Giả bình thường này tới đây dốc lòng tu luyện, tìm hiểu sao?”
Tần Vũ nghĩ đi nghĩ lại, dần dần có chút theo không kịp cước bộ của Cổ Lôi cùng Giang Vũ, tụt lùi về phía sau, đột nhiên bả vai có ai vỗ nhẹ, Tần Vũ quay đầu, là Linh Nguyệt.
“Hắc, nghĩ gì vậy?” Trên khuôn mặt tuyệt mỹ của Linh Nguyệt lộ ra nụ cười thản nhiên mà mê người.
Tần Vũ lắc đầu, nói: “Không có gì?” Linh Mguyệt con mắt mở thực to, hiển nhiên không tin tưởng lời Tần Vũ, hai tay chống nạnh nói: “Thực sự?”
Tần Vũ không biết nàng muốn làm gì, gật đầu, sau đó thoáng quay đầu đi, tránh ánh mắt của Linh Nguyệt, nói: “Cô nương đến cùng có chuyện gì không?”
Linh Nguyệt chỉ về Cổ Lôi và Giang Vũ phía trước, nói: “Hai ca ca kia của ta a, ai cũng đều chỉ biết tu luyện, khi lần đầu thấy ngươi, nguyên bản nghĩ ngươi không có gì, chỉ là đại ca nói ngươi rất đặc biệt, nhất là giới ấn của ngươi, ta rất tò mò cho nên lúc ấy nhớ kỹ ngươi, không nghĩ nhanh như vậy đã gặp lại.”
Tần Vũ cười khổ, trước mắt tiểu cô nương này đối với mình hiếu kỳ cái gì đây? Cặp mắt lấp lánh hữu thần kia của Linh Nguyệt lại một lần nữa gắt gao nhìn thẳng vào trán Tần Vũ, ngoài miệng vẫn lẩm bẩm: “Aa, hắc sắc giới ấn a, thực chính là rất đặc biệt a, này, Tần Vũ, giới ấn của ngươi như thế nào lại là màu đen chứ? Nó có gì đặc thù sao? Hay là nó cùng giới ấn bình thường cũng không có cái gì, còn có a…”
Liên tiếp các vấn đề, hỏi cho Tần Vũ đầu to ra, Tần Vũ không để ý đến nữa, vội vã bước nhanh đuổi theo.
Cổ Lôi cùng Giang Vũ hai người ở phía trước tự nhiên nghe được Tần Vũ và Linh Nguyệt nói chuyện với nhau, trong lòng thầm buồn cười, Cổ Lôi đuổi theo Tần Vũ, cười ha ha: “Ha ha, Tần tiểu huynh đệ, tam muội ta kia đối với ngươi rất tò mò a, thế nào, hắc hắc, tam muội ta đáng yêu không!”
“Tần Vũ huynh, tam muội ta là vậy đó, hắc hắc, với cái gì cũng tò mò, ngươi nhẫn nại chút đi, bất quá ta nói cho ngươi, chạy trốn không thể là biện pháp, nếu như không làm nàng mất đi lòng hiếu kì đối với ngươi, nàng thủy chung vẫn đuổi theo ngươi để hỏi.”
Quả nhiên, Linh Nguyệt ở phía sau thấy Tần Vũ không để ý tới nàng, giống như tiểu cô nương hung hăng dậm chân, lại đuổi theo, hướng tới Tần Vũ hỏi tiếp. Tần Vũ cảm thấy bên tai một trận đau đầu, không thể làm gì khác hơn là đối với vấn đề của nàng nhất nhất giải đáp, cũng may Tần Vũ biết chút chuyện không nên nói, cũng tùy tiện bỏ qua, nhiều như thế, Tần Vũ cũng không khỏi cảm thấy bội phục tiểu cô nương này, cư nhiên có thể nghĩ đến vấn đề kì quái, hơn nữa càng lúc càng xảo quyệt, càng lúc càng cổ quái.
Dọc theo đường đi cứ như vậy ầm ĩ ồn ào, cười đùa vượt qua.
※※※
Đột nhiên, Cổ Lôi chỉ vào phía trước nói với mấy người xung quanh: “Các ngươi mau nhìn, ha ha, chúng ta đã tới rồi, tấm bia đá phía trước kia chính là mục đích của chúng ta lần này.”
Giang Vũ cùng Linh Nguyệt hai người đồng dạng một trận kinh hỉ, hai người liếc mắt nhìn nhau, đều phân biệt thấy tiếu ý trong mắt nhau.
Tần Vũ theo ánh mắt bọn họ nhìn lại, chỉ thấy phía trước một tấm bia đá thực lớn, góc trên tấm bia đã không trọn vẹn một nửa, mặt bia viết vô số ký hiệu thần bí, Tần Vũ triển khai giới cảm, cảm thụ được tấm bia đá phía trước, đột nhiên một cỗ lực lượng tinh thần mãnh liệt trực tiếp đánh vào não hải Tần Vũ, Tần Vũ không tự chủ thối lui ba bước, hít vào một hơi thực sâu, ngạc nhiên nói: “Bia đá thực cổ quái!”
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Nhan Vũ
Cực Đạo Tinh Thần
Tác giả: Dực Phong Trảm
Quyển 3: ĐẠO DIỄN THƯƠNG KHUNG
Chương 4:BI TRUNG THẾ GIỚI
Dịch giả: YangDao
Nguồn: Lương Sơn Bạc
“Cáp cáp, Tần tiểu huynh đệ, tấm bia đá này là vật thần kỳ nhất nơi này đó, nếu dùng giới cảm tùy tiện có thể tra xét được nó, cũng sẽ không được đặt ở nơi này.”
Tần Vũ xem tấm bia, thần sắc liên tiếp thay đổi mấy lần, sau đó cổ quái nhìn Cổ Lôi nói: “Đây là nơi các ngươi muốn tới, tấm bia đá này đến cùng có gì kì lạ?”
Giang Vũ mỉm cười nói: “Tấm bia đá này quả thực có điểm cổ quái, nó là trấn giới thiên bi mà thượng cổ thất Tôn Giới thu thập chín loại vật chất thần bí nhất thế gian này luyện chế mà thành.”
“Trấn giới thiên bi, tên thực cổ quái, chẳng lẽ nó có thể đem trấn trụ thế giới của chúng ta sao?” Tần Vũ ngạc nhiên.
Giang Vũ lắc đầu, nói: “Không rõ lắm, dù sao thượng cổ cách chúng ta phi thường xa, thất đại Tôn Giới Giả cũng là nhân vật của gần mười ức diễn kỉ trước, hai bên chênh lệch quá lâu, bất quá có lẽ các Tôn Giới Giả kia có thể biết một chút?”
Tần Vũ gật đầu, âm thầm nghĩ: “Thiên Thương đại ca để ta tới nơi này, có phải muốn nói đến chính là tấm bia đá này không? Nhưng tấm bia đá này bị khuyết mất một nửa a.” Nghĩ vậy quay đầu nhìn Giang Vũ nói: “Giang huynh, nếu các người tới nơi này, hay là nói xem các người chuẩn bị làm thế nào đi? Tấm bia đá này rất cổ quái, nhưng văn tự trên mặt ta cũng xem không hiểu, Giang huynh có biết không?”
Giang Vũ gật đầu, nói: “Đây có thể tính văn tự, cũng có thể xem như một loại phù chú, loại khắc văn cổ quái thần bí này là văn tự của viễn cổ thời kì, có lẽ còn lâu hơn thế nữa, chỉ là theo lần đầu tiên Giới Hư đại chiến, sáng lập Sáng Giới thành sau đó thất truyền, không nghĩ tới sẽ gặp ở chỗ này, năm đó khi ta lần đầu tới nơi này cũng vì loại văn tự cổ quái này xuất hiện mà cảm thấy kinh ngạc.”
Tần Vũ khẽ nhíu mày nói: “Vậy huynh làm thế nào nhận biết loại văn tự này chứ?” Giang Vũ mỉm cười nói: “Đây cũng là ta năm đó vô tình phát hiện, ta cùng đại ca Cổ Lôi trước khi kết bái đã đi nhiều nơi, cũng kết giao một vị bằng hữu, trong lúc vô tình từ trong thư phòng của hắn phát hiện ghi chép về loại văn tự này.”
Tần Vũ gật đầu, nói: “Aa, đã như vầy, ta ở một bên xem các vị như thế nào lợi dụng tấm bia đá này đi!”
Cổ Lôi, Giang Vũ hai người nhìn lẫn nhau, cười lên, Tần Vũ cảm thấy cổ quái, đột nhiên Linh Nguyệt đứng một bên cười nói: “Tần Vũ a, a a, kì thực tấm bia đá này cũng không có phương pháp sử dụng gì đặc biệt, trong tấm bia đá có một tiểu thế giới rất thần kỳ, chỉ cần ngươi buông bỏ tạp niệm, dụng tâm cảm ngộ, tự nhiên sẽ được tấm bia đá kia hút vào bên trong thôi.”
Tần Vũ nhìn ba người, thần sắc có vẻ có chút mất tự nhiên, nghiêm túc, nói nhỏ: “Nga, thì ra là thế, như vậy các ngươi sẽ đi vào đó?”
Linh Nguyệt mỉm cười gật đầu: “Ân, đúng vậy, chúng ta lúc đầu đi vào một lần, chỉ là tu vi không đủ rất nhiều vật không thể cường hành thể nghiệm thôi, vật Tôn Giới Giả lưu lại ở bên trong rất kì lạ.”
Cổ Lôi cũng cười nói: “Ân, đích thực là như vậy. Nhớ năm đó khi chúng ta lần đầu tới, chỉ là nhắm mắt lại hiểu được một chút khí tức trong Tinh Diểu lưu lại ở nơi này, khí tức này tự nhiên mang chúng ta tiến nhập trong ý cảnh huyền diệu kia, cho nên chúng ta mới rất nhanh đột phá tới rồi Huyền Giới Giả cảnh giới. Cáp cáp, Tần tiểu huynh đệ a, ngươi chỉ là Tâm Giới Giả, ta đề nghị ngươi hay là ở lại bên ngoài hảo hảo cảm ngộ dưới khung trời này đi, dù là nơi này có lẽ cũng có thể đủ mang đến cho ngươi chút nhận thức kì diệu a, cáp cáp.”
Tần Vũ lắc đầu, chỉ vào tấm bia đá, vừa cười vừa nói: “Aa, cái này cũng không cần các ngươi nói ác liệt, bất quá ta còn chuẩn bị đi vào thế giới trong tấm bia nhìn xem, các ngươi hay là nói cho chúng ta một chút, trong tấm bia đá đến cùng có cái gì đi?”
Cổ Lôi nhìn Tần Vũ, lại nhìn tấm bia đá, trầm ngâm: “Thế giới trong tấm bia là thế giới bất đồng, phảng phất là vì người mà khác biệt, lúc đầu ta cùng nhị đệ, tam muội đều tự đi vào một chuyến, nhưng thế giới mà mỗi người gặp lại không giống nhau, hơn nữa thế giới rất cổ quái, có lẽ là nguyên nhân của tấm bia đá bị tàn khuyết, cho nên thế giới chúng ta đi vào cũng đơn điệu vô cùng, chỉ cần trong lòng nảy sinh tạp niệm sẽ bị bắn ra.”
Tần Vũ gật đầu, vừa nói: “Đã như vầy, ta trước hết vào xem.” Nói xong, tiến tới trước tấm bia đá, Tần Vũ hoàn toàn buông lỏng tâm hoài, dùng tâm cảm thụ tấm bia đá kia. Tần Vũ chỉ cảm thấy một đạo khí tức như có như không cùng chính mình tương liên, trong giây lát một cỗ hấp lực cự đại từ hư không sinh ra, người khác không thể kháng cự, “bá” một chút, Tần Vũ đã bị hút vào trong tấm bia bị tàn phá kia.
Cổ Lôi ba người trợn mắt há mồm nhìn nơi Tần Vũ biến mất, Cổ Lôi lắc đầu cười khổ nói: “Tần Vũ này a, đi thôi, chúng ta cũng đều tự tiến vào thể hội, sau khi ra vẫn sẽ ở chỗ này đợi.” Giang Vũ cùng Linh Nguyệt hai người gật đầu, sau đó ba người cũng đều giống như Tần Vũ bình thường biến mất trước tấm bia.
Trước mắt là một thế giới bụi mưa lất phất, Tần Vũ nhìn thấy một mảnh màu xám, khẽ nhíu mày nói: “Nơi này, chính là nơi ta gặp?”
Trước mắt căn bản chính là một thế giới cái gì cũng không có, ngoài màu xám chính là màu xám, Tần Vũ hiện giờ cũng chỉ là trong hôi sắc không gian vô tận không ngừng phiêu đãng mà thôi.
Đột nhiên, trong hôi sắc không gian, một kim sắc quang điểm từ hư không sinh ra, dần dần phóng đại, từ từ hình thành một bọt khí thực lớn, bọt khí dần dần biến lớn, bên trong có thể rõ ràng nhìn thấy ba tầng không gian chính không ngừng diễn biến ra, Tần Vũ nhìn chằm chằm bọt khí không ngừng diễn biến ra, kinh ngạc nói: “Đây, đây không phải là diễn biến đầy đủ của một thế giới sao?”
Tần Vũ kinh ngạc nhìn thế giới đã hoàn thành kia, bọt khí thực lớn kia, đột nhiên lúc này lại từ đó dần dần phân liệt ra, một biến hai, hai biến bốn, bốn biến tám, cuối cùng biến ra chín bọt khí nho nhỏ. Mỗi một bọt khí bên trong vẫn như cũ phân ba tầng, Tần Vũ ngây ngốc nhìn biến hóa của bọt khí trước mắt, “Thế giới này đến cùng là phát triển thế nào? Tại sao vừa lại phân thành chín tiểu thế giới?” Tần Vũ cẩn thận quan sát quỷ dị biến hóa của bọt khí trước mắt, hết thảy đều cảm giác thấy không thể tưởng tượng.
“Không, không đúng!” Tần Vũ mở to hai mắt, cẩn thận nhìn chín tiểu bọt khí phía trước kia, lẩm bẩm: “Thế giới vẫn là một thế giới, chỉ là, giữa chín tiểu bọt khí bị một đạo tia tuyến như có như không nối liền, chín tiểu bọt khí này vẫn đang liên tiếp cùng một chỗ a.”
Nối giữa chín tiểu bọt khí với nhau là một đạo kim sắc tia tuyến gắn kết cùng một chỗ, không nhìn kỹ còn tưởng rằng là chín tiểu bọt khí độc lập, chín tiểu bọt khí xếp thẳng hàng, Tần Vũ đột nhiên cảm giác được một màn tựa hồ đã thấy qua, “Nga đúng rồi, đây là trên bích họa trong động phủ của Thiên Thương đại ca ghi lại vòng vòng điểm điểm a.”
Tần Vũ đột nhiên cảm giác được trường cảnh trước mắt chính là cùng vòng vòng điểm điểm trên bích họa kia tương tự, Tần Vũ cúi đầu lẩm bẩm: “Chẳng lẽ, vòng tròn kì quái này chính là ghi lại diễn biến của thế giới? Thế giới phân hóa, nhưng thế giới phân hóa dễ dàng như vậy sao?”
Tần Vũ lắc đầu, bọt khí trong hôi sắc không gian này dần dần biến mất, không gian lại lần nữa khôi phục một màn bụi mưa lất phất, Tần Vũ tâm niệm vừa động, cả người quay trở lại trước tấm bia.
“Cổ Lôi bọn họ đâu?” Tần Vũ nhìn quanh, không phát hiện Cổ Lôi ba huynh muội, sau đó lần nữa nhìn về phía tấm bia bị tàn phá kia, lẩm bẩm: “Xem ra bọn họ cũng tiến vào, bất quá tấm bia này thực kì lạ a!” Tần Vũ như trước còn nghĩ đến trường cảnh quỷ dị vừa rồi.
Đột nhiên, phía chân trời xẹt qua một đạo hồng sắc thân ảnh, lẳng lặng dừng lại trên tấm bia đá, người đến cả người tản ra khí thế mãnh liệt, cả người đều lóe ra hồng sắc quang mang, Tần Vũ xa xa nhìn lại chính là thấy không rõ lắm dung nhan người nọ, toàn lực đem giới cảm triển khai, cẩn thận đề phòng.
Đạo hồng sắc thân ảnh kia từ trên nhìn xuống Tần Vũ mặc hắc bào, một đạo thanh âm ngạo nghễ vang vọng phương viên mấy vạn dặm, trực tiếp hướng về phía Tần Vũ hô: “Tiểu tử phía dưới, có thấy ba người, hai nam một nữ?”
Tần Vũ có chút nhíu mày, người đến tu vi rõ ràng so với hắn cao hơn, nghe khẩu khí của hắn thì hẳn là tìm chính là Cổ Lôi ba huynh muội, cũng không biết giữa bọn họ có việc gì, ngẩng đầu cất cao giọng với đạo hồng sắc thân ảnh trên bầu trời kia: “Tại hạ chưa từng gặp ba người này, không biết các hạ tìm bọn họ có chuyện gì.”
Hồng sắc thân ảnh tựa hồ có chút không vui, cả người trên dưới hồng sắc quang mang trong giây lát càng thêm chói mắt, cả người khí thế cấp tốc bay lên, một đạo thanh âm trùng trùng trực tiếp vang lên bên tai Tần Vũ: “Hừ! Tiểu tử, rượu mừng không uống lại muốn uống rượu phạt, ba kẻ đáng chết kia rõ ràng đã nói muốn tới nơi này, ngươi thế nào có thể không nhìn thấy.”
Tần Vũ chỉ cảm thấy thanh âm kia giống như sấm rền bình thường trùng trùng đánh lên tim của hắn, cả người chỉ cảm thấy đến thấp thỏm không yên, huyết dịch toàn than đều ở nhộn nhạo. Điều tức một chút, trong nháy mắt bình phục tâm cảnh, lần nữa hướng về phía đạo hồng sắc thân ảnh cất cao giọng nói: “Tại hạ Tần Vũ, kính trọng ngươi là tiền bối cao nhân, cho nên lần nữa nhẫn nhịn, ta đã nói chưa từng gặp qua là chưa từng gặp qua. Tiền bối cần gì phải khổ khổ tương bức chứ?” Tần Vũ cảm giác được Cổ Lôi ba huynh muội là người cũng không tệ lắm, cố tình kết giao, cho nên liền phủ nhận.
Đạo hồng sắc thân ảnh trên trời thân thể thoáng run rẩy, Tần Vũ có thể cảm giác được phẫn nộ của hắn, quả nhiên, đạo hồng sắc thân ảnh kia chỉ vào Tần Vũ nói: “Xú tiểu tử, ta hỏi ngươi lần cuối cùng, ngươi đến cùng có gặp qua bọn họ không!”
Tần Vũ đáy lòng có một tia tức giận, trong lòng cũng thấy nổi lên cơn tức, hướng về đạo thân ảnh trên bầu trời kia cả giận nói: “Hừ, mở mồm ra là tiểu tử, ngươi thực sự nghĩ ngươi rất lợi hại sao, chỉ là một Huyền Giới Giả mà thôi, hảo hảo tiền bối không được, không nên khổ khổ tương bức, dù ta biết thì thế nào, hôm nay ngươi đừng hòng từ trên người ta biết được gì?”
“Hảo, hảo, hảo, đã lâu không ai nào dám nói với ta như thế, tiểu tử, hôm nay ngươi đừng mơ tưởng rời khỏi nơi này.” Trên bầu trời đạo hồng sắc thân ảnh kia thân thể kịch liệt run rẩy, hiển nhiên là vô cùng tức giận. Tần Vũ không dám buông lỏng, đây là người đầu tiên hắn gặp khi đến đây, cũng muốn thử xem thành quả của hắn mấy năm nay.
Đạo thân ảnh kia trong nháy mắt hóa làm một đạo hồng sắc quang mang, thẳng hướng tới Tần Vũ mà đến…
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Nhan Vũ
Cực Đạo Tinh Thần
Tác giả: Dực Phong Trảm
Quyển 3: ĐẠO DIỄN THƯƠNG KHUNG
Chương 5:HUYỀN GIỚI SƠ CHIẾN
Dịch giả: YangDao
Nguồn: Lương Sơn Bạc
Đạo hồng sắc thân ảnh kia trong nháy mắt lao tới Tần Vũ, giới ấn giữa trán Tần Vũ kịch liệt nhảy lên, trong nháy mắt trước mặt hình thành một đạo hắc sắc cự đại quang thuẫn hình thoi trong suốt, hồng sắc thân ảnh hung hăng đánh lên quang thuẫn thực lớn kia, “phanh” một tiếng vang thực lớn, trong phương viên vài dặm ngoài tấm bia đá kia, còn lại toàn bộ hóa thành bụi phấn.
Tần Vũ liền theo hắc sắc quang thuẫn hình thoi kia lùi lại mấy bước, va mạnh thân hình vào tấm bia đá sau lưng, sau đó vừa nặng nề ngã xuống, Tần Vũ ngẩng đầu lên, sắc mặt tái nhợt, một tia tơ máu từ trong miệng chảy ra. Tần Vũ hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm đạo hồng sắc thân ảnh trên đỉnh đầu.
Hồng sắc thân ảnh hồng sắc quang mang quanh thân dần thối lui, lộ ra khuôn mặt anh tuấn lãnh khốc, thần sắc trấn định, trong ánh mắt thỉnh thoảng hiện lên một tia tàn nhẫn. Cả người tản ra một loại khí tức mãnh liệt nóng rực, cả người được một loại áo giáp quỷ dị tinh xảo bao quanh, Tần Vũ hít một hơi thực sâu, nói: “Giới linh khải!”
Trên bầu trời người mặc hồng sắc khải giáp kia gật đầu, ánh mắt quét về phía Tần Vũ, trong ánh mắt tràn ngập khinh thường, thản nhiên nói: “Đây là thực lực của ngươi, hừ, quả thực là đáng cười, hôm nay xem ra mạng của ngươi phải kết thúc tại đây rồi.”
Tần Vũ đứng dậy, thoáng điều tức, thương thế trong nháy mắt thuyên giảm quá nửa, hướng về phía nhân ảnh trên trời nói: “Được, quả nhiên lợi hại, bất quá chiến đấu chân chính hiện tại mới bắt đầu, đi theo ta.” Tần Vũ vừa nói xoay người hướng xa xa bay đi.
Hồng sắc nhân ảnh có chút sửng sốt, nhưng mỉm cười, cũng đi theo.
Cách Tinh Diểu di chỉ vài ức dặm, Tần Vũ nhìn hồng sắc thân ảnh, mỉm cười: “Nơi này cũng đủ trống trải, chúng ta ở chỗ này phân thắng bại đi!”
“Ân! Như thế cũng tốt! Tinh Diểu dù sao cũng là nơi thượng cổ thất Tôn Giới tu hành, phá hủy nó cũng chẳng khác gì cùng tất cả Giới Giả đối nghịch, tiểu tử, chỉ vì ngươi phạm ta, đừng nói ta khi dễ tiểu bối, ngươi xuất ra toàn bộ thực lực đi.”
Tần Vũ sắc mặt ngưng trọng, Tâm Giới với Huyền Giới dù sao cũng kém một bậc, dù giới ấn của Tần Vũ đặc thù, Tần Vũ cũng không dám khinh thường, hơn nữa Tinh Vũ giới ấn đến cùng có tác dụng gì vẫn chưa biết.
Tần Vũ toàn lực thúc dục giới ấn, giới ấn kịch liệt nhảy lên, trong không gian tự do xung quanh vô số các sắc diễn giới chi lực phảng phất bị khiên dẫn, liên tiếp bị Tinh Vũ hút lấy. Tinh Vũ đồng thời lại tản mát ra từng đạo hắc mang đem Tần Vũ bao bọc lại, hình thành một cự đại hắc sắc quang cầu.
Người mặc hồng sắc khải giáp đối diện trên mặt dần lộ ra một tia kinh ngạc, lâm vào trầm tư, “Ân! Giới ấn thực cổ quái, cư nhiên có thể hấp thu tất cả diễn giới chi lực.” Đột nhiên, hắc sắc quang cầu đối diện trong nháy mắt hướng tới trung tâm tụ lại một chỗ, từ từ một hắc sắc nhân ảnh hiện ra, chính là Tần Vũ.
Chỉ thấy Tần Vũ cả người trên dưới mặc một thân hắc lượng khải giáp (áo giáp phát ánh sáng đen - DG), khải giáp tinh xảo dị thường, quỷ dị tuyệt luân. Trên thân giáp có những đồ án kì lạ quỷ dị, đồ án giống như cửu thiên tinh thần thông thường, quanh thân Tần Vũ lẳng lặng trôi nổi một hắc sắc quang cầu, không ngừng chớp lên.
“Hắc sắc khải giáp, hắc hắc, tiểu tử này có chút ý tứ!” Trên mặt người kia lộ ra chút mỉm cười, hướng về phía Tần Vũ nói: “Xú tiểu tử, giới ấn của ngươi quả thực có chút đặc biệt, chỉ không biết thực lực như thế nào.”
Tần Vũ không nói, chỉ thản nhiên nhìn hắn, đột nhiên đưa tay hướng lên không trung, xung quanh không gian vô số diễn giới chi lực hội tụ trong tay Tần Vũ từ từ hình thành một đạo thương hình, trong phút chốc, một thanh cửu thải quang thương xuất hiện trong tay Tần Vũ, một cỗ khí thế mãnh liệt trong nháy mắt tràn ngập trong phương viên gần ức dặm, Tần Vũ nhìn quang thương trên tay, chính là cùng Tàn Tuyết giống nhau như đúc, cúi đầu không khỏi nhớ tới Tàn Tuyết.
Tàn Tuyết cùng phân thân chính là hai linh bảo lợi hại nhất Tần Vũ năm đó, nhưng từ sau khi trở thành chưởng khống giả của Hồng Mông không gian, cả hai đối với hắn đã không còn tác dụng gì nhiều, cho nên Tần Vũ liền đem phân thân giao cho con cả Tần Tư, mà Tàn Tuyết thì để lại cho con thứ Tần Sương.
Tần Vũ nhìn cửu thải quang thương trong tay, chỉ là khí tức tựu so với cái gọi là Thiên Tôn linh bảo mạnh hơn nhiều lắm, cảm thụ được từ trên thương truyền đến một loại cường liệt xung kích, Tần Vũ nói nhỏ: “Giới Giả a, đã không cần đến ngoại vật, năng lượng của phiến thiên gian này tùy tiện mà tụ hóa thành vật phẩm đã cường hãn vô cùng.” Nhẹ nhàng huy động cử thải quang thương trong tay, trước mặt dễ dàng xuất hiện vài vết rách thực lớn, dài mấy chục dặm, rộng vài dặm, sâu không biết bao nhiêu, Tần Vũ hít vào một ơi lãnh khí: “Thực cường liệt, quang khí thế cũng có thể sinh ra lực công kích cường đại như thế, hắc hắc, từ nay về sau, ngươi sẽ gọi là Tinh Thương.” Tần Vũ giờ phút này đốn giác thực lực đại tăng, mặc dù là đối diện với Huyền Giới Giả cũng có năng lực để liều mạng.
Người mặc hồng sắc khải giáp đối diện từ sau khi Tần Vũ đem các sắc năng lượng ngưng tụ thành cửu thải quang thương, trên mặt liền lộ ra ánh mắt ngưng trọng, hắn có thể cảm giác, loại khí thế cường đại kia, thu hồi khinh thị chi tâm, trong nháy mắt đem khí thế tự thân tăng lên tới cực hạn. Tần Vũ đồng dạng như thế, khí thế của hai người xông thẳng lên trời, một đạo ba động vô hình đem mặt đất mấy ức dặm xung quanh áp xuống vài thước.
Tần Vũ khóe miệng nhếch lên, đột nhiên tăng tốc, trong nháy mắt đạt tới một tốc độ không thể tưởng tượng nổi, thẳng hướng đến hồng sắc nhân ảnh kia đột nhiên đánh tới, trước người hồng sắc nhân ảnh một đạo hồng mang chặn công kích của Tinh Thương lại, giữa trời một đạo năng lượng vô hình từ nơi hai thứ chạm nhau khuếch tán, nơi đi qua tất cả hóa thành tro bụi.
Tần Vũ nhấc Tinh Thương lần nữa hướng hồng sắc nhân ảnh đối diện kia đánh tới, hồng sắc nhân ảnh trong nháy mắt chợt lóe tránh được một kích, đứng xa xa nhìn Tần Vũ nói: “Quả nhiên có chút bản lĩnh, chỉ là, chỉ là như vậy vẫn không đủ xem a, tiểu tử, hãy chờ xem, Huyền Giới Giả không phải chỉ có như vậy.”
Trước người hồng sắc nhân ảnh hồng mang xẹt qua, hướng thẳng trời cai, dừng lại cách đỉnh đầu hắn mấy vạn dặm, sau đó dần dần xoay tròn, đột nhiên hóa thành hàng vạn hàng nghìn hồng sắc quang mang từ bầu trời phúc xạ xuống, trực tiếp hướng Tần Vũ công kích, Tần Vũ ngưng thần không nói, nhìn hàng vạn hàng nghìn đạo hồng sắc quang mang kia đánh tới, tâm ý vừa động, một đạo hắc sắc quang thuẫn hình thoi xuất hiện trước mặt, vô số hồng mang trùng trùng oanh kích trên giới quang thuẫn của Tần Vũ, Tần Vũ khẽ cau mày, lẩm bẩm: “Hồng mang này uy lực thực là lợi hại, hơn nữa cuồn cuộn không ngừng, dù là giới quang thuẫn cũng ngăn cản không được bao lâu a!” Tần Vũ trong nháy mắt bay khỏi, nhưng hồng mang vẫn theo sát không tha.
Tần Vũ thần sắc nghĩ đến ngày đó Tử Lôi truyền thụ cho hắn tri thức về giới ấn, thủ đoạn công kích của Giới Giả ngoài vái phương diện cố định, kì thực là thiên biến vạn hóa, mấu chốt nằm trên cách vận dụng năng lượng, chất hóa năng lượng, hình thành vũ khí, mà nếu cùng Hư Giả bình thường chiến đấu, dẫn dùng năng lượng, nhưng thành tựu tự nhiên thiên uy.
Tần Vũ tâm ý vừa động, Tinh Thương do năng lượng biến thành trực tiếp quy về hư vô, toàn lực thúc dục giới ấn, hắc sắc quang cầu trôi nổi sau lưng kia, trực tiếp tung bay, tại không trung xẹt qua, từng đạo tử sắc điện xà từ đó dẫn ra, từ từ biến thành to lớn, hình thành vô số đạo tử sắc thiểm điện, hướng về hồng sắc nhân ảnh phía dưới rít gào.
Hồng sắc bóng ảnh kia thản nhiên nhìn bầu trời đầy tử sắc lôi điện, cảm thấy kinh ngạc, nói: “Huyền thiên cương lôi! Tiểu tử này cư nhiên có thể dẫn lôi chi lực.” Tâm ý vừa động, trên bầu trời hàng vạn hàng nghìn đạo hồng sắc quang mang từ phía trên chém thẳng xuống huyền thiên cương lôi, trong nháy mắt giữa trời giống như sinh ra một trận nổ mạnh, không gian mấy ức dặm xung quanh một trận ba động, phương viên mấy ức dặm phía dưới của huyền giới đại lục sụt xuống gần vạn dặm, hình thành một cự đại vô bì hãm động.
Chốc lát, không gian khôi phục yên tĩnh, tại nơi xảy ra vụ nổ trong nháy mắt, Tần Vũ cùng hồng sắc thân ảnh kia đều trong nháy mắt bị đánh ra ức dặm, Tần Vũ lẳng lặng nằm yên, giới linh khải trên người đã biến mất, sắc mặt tái nhợt vô cùng, đột nhiên một ngụm máu tươi phun ra, cả người trên dưới bị tàn phá tan hoang, da thịt như bị lật ra, Tinh Vũ giữa trán tản mát ra khí tức yếu ớt đang dẫn đạo năng lượng hỗn loạn trong cơ thể Tần Vũ, trợ giúp Tần Vũ khôi phục thân thể.
Xa xa, một đạo hồng sắc thân ảnh lảo đảo bay lại, khải giáp trên người đã bị tàn phá tan hoang, sắc mặt đồng dạng tái nhợt vô cùng, sau lưng một hồng sắc tiểu quang cầu trôi nổi, hồng quang có vẻ lờ mờ vô cùng. Thoáng điều tức chốc lát, khải giáp trên người lần nữa chữa trị, sắc mặt cũng dần dần hồng nhuận. Hồng sắc nhân ảnh chỉ vào Tần Vũ phía dưới nói: “Tiểu tử đáng chết, chỉ là một Tâm Giới Giả cư nhiên có thể đả thương ta đến mức bước, nhất định không thể bỏ qua ngươi, hôm nay chính là tử kì của ngươi.” Vừa nói hồng sắc nhân ảnh thao túng hồng sắc quang cầu sau lưng, vẽ ra một đạo hồng mang trực tiếp công kích đến.
Người kia bay tới chốc lát, thân thể Tần Vũ đồng dạng cũng khôi phục quá nửa, mắt thấy đạo hồng sắc quang mang kia đánh đến, tâm ý vừa động, toàn lực tụ tập lại Tinh Vũ lực lượng còn sót, trước người mấy thước lần nữa hình thành một mặt giới quang thuẫn, chặn lại công kích của hồng sắc nhân ảnh kia. Sau khi Tần Vũ chậm rãi đứng dậy, nhìn hồng sắc nhân ảnh kia, trong ánh mắt một mảnh bình tĩnh.
Hồng sắc nhân ảnh nhìn Tần Vũ, trong lòng tức giận, Tâm Giới Giả trước mắt quỷ dị cường đại, giữa Giới Giả và Giới Giả sai lệch một bậc, chính là một trời một vực, Huyền Giới Giả đối phó Tâm Giới Giả có thể dễ dàng kích phá giới quang thuẫn cùng giới linh khải của bọn họ, thậm chí, chỉ cần lực lượng tuyệt cường, ngay cả thân thể cũng có thể trong nháy mắt hủy diệt, chỉ trừ giới ấn, nhưng giới quang thuẫn, giới linh khải của Tâm Giới Giả trước mắt, cường hãn không thể tưởng tượng, dù là Huyền Giới Giả không dùng lực lượng tuyệt cường thì cũng không cách nào kích phá. Hơn nữa công kích của hắn cũng cực kì cường hãn a, trên cơ bản đạt được công kích gần bảy thành lực lượng của Huyền Giới Giả.
Hồng sắc nhân ảnh nhìn hắc sắc giới ấn giữa trán Tần Vũ, lẩm bẩm: “Hắc sắc giới ấn, hắc sắc giới linh khải, ngay cả giới ảnh sau lưng kia giới ảnh cũng là hắc sắc, người này đến cùng có lai lịch thế nào. Không được, tuyệt đối không thể lưu.” Vừa nói, lần nữa dẫn động lực lượng toàn thân, hướng tới Tần Vũ phát ra một kích tuyệt cường.
Tần Vũ cười khổ nhìn hồng sắc nhân ảnh kia, ở chỗ này lực lượng của Tinh Giới tác dụng không lớn, hơn nữa Tần Vũ cũng không thể dẫn giới lực vô hạn, mà giới ấn cũng không thể cung cấp vô hạn lực lượng đặc thù kia, Tâm Giới Giả không giống với Thánh Giới Giả cùng Tôn Giới Giả, bọn họ có thể vừa phát động giới ấn lực lượng, vừa hấp thu diễn giới chi lực tiến hành bổ sung, nhưng Giới Giả khác thì không thế, bọn họ chỉ có thể lợi dụng lực lượng giới ấn tự thân tiến hành công kích.
Hiện giờ năng lượng tự thân của Tần Vũ đã tiêu hao hầu như không còn, thần sắc nghiêm chỉnh nhìn hồng sắc quang màng kia bắn đến, đột nhiên “phanh” một tiếng vang thực lớn, một đạo hoàng sắc quang mang trùng trùng kích lên đạo hồng sắc quang mang kia, Tần Vũ bị lực lượng nổ mạnh lần nữa đánh bay ra mấy chục dặm, miệng phun máu tươi, ngẩng đầu miễn cưỡng nhìn về phía chân trời.
Chỉ nghe một đạo thanh âm từ xa truyền tới, “Hỏa Việt, ngươi muốn tìm là ta, cần gì làm khó hắn chứ?”, ba đạo thân ảnh xa xa bay lại, chính là Cổ Lôi ba người.
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Nhan Vũ