Tân Lộc Đỉnh Ký
Tác giả: Khoái Nhãn Khán Thư
Quyển I
Chương 21: Tử chiến
Nhóm dịch: Tu Chân Các
Nguồn: Tu Chân Giới
Đêm đó Dung Nhi làm mặt lạnh, không nói gì thêm với Trần Đấu nữa. Hắn lấy làm lạ, không hiểu đã đắc tội với nàng khi nào. Trằn trọc miên man đến mãi khuya vẫn không ngủ được, liền dứt khoát ngồi ngồi dậy vận công điều tức.
Tờ mờ sáng, Trần Đấu đã tới chờ ở trước của Ngự Thư Phòng. Không bao lâu sau, Khang Hi đến, nhìn thấy hắn liền nói:" Chúng ta sắp làm đại sự, ngươi có gan không." Trần Đấu cười cười: " được dốc sức vì Hoàng thượng, Tiểu Quế Tử dù chết không từ nan. Hắc hắc, vả lại lá gan của nô tài cũng lớn sẵn rồi." Khang Hi mỉm cười hài lòng:" Ngao Bái lớn mật phạm thượng, sớm có tâm tư mưu phản, hôm nay thừa dịp hắn vào cung, thân đơn thế cô là cơ hội ngàn năm một thủa để chúng ta có thể chế trụ được hắn. " Trần Đấu hăm hở nói:" Hoàng thượng thánh minh! Lão tặc này trong mắt không coi ra gì, cậy thế lộng quyền khinh nhờn thiên tử. Nô tài đã bất mãn với hắn từ lâu, chỉ là lão tặc này võ công ghê gớm vô cùng, Hải Đại Phú mấy ngày nay lại mắc bệnh không thể đến tương trợ được, chỉ với hai chúng ta, e rằng khó có thể khống chế nổi hắn". Trần Đấu cũng giấu việc nói Hải Đại Phú không chịu ra tương trợ, ngộ như Khang Hi có hỏi tại sao lại biết trước được kế hoạch, hắn cũng đành á khẩu vô ngôn mà thôi.
Khang Hi nghe tin Hải Đại Phú không đến, nét mặt có chút do dự, nhưng chỉ thoáng qua đã khôi phục lại thái độ thản nhiên:" Hải công công bị bệnh, chuyện này cũng không làm phiền đến hắn nữa. Ngươi hãy tới Bố khố phòng, chọn lấy mười hai tiểu thái giám mai phục ở đây. Lát nữa Ngao Bái sẽ đến đây nghị sự, khi ta ra ám hiệu làm rơi cái chén, ngươi và đám tiểu thái giám cùng nhau xông ra bắt lấy lão."
Mặc dù chẳng lạ gì với kế hoạch của Khang Hi, nhưng Trần Đấu vẫn giả bộ hết sức mừng rỡ:" Quả nhiên là diệu kế, bất quá Ngao Bái võ công cao như vậy,mấy tiểu thái giám mới học võ không được bao lâu, để đề phòng vạn nhất, chi bằng nô tì gọi hẳn mười sáu tên thái giám, lại nhờ các võ sĩ ở Luyện võ đường đến tương trợ. Đám võ sĩ này trước nay luôn bị thuộc hạ của lão tặc Ngao Bái khi dễ, sớm đã ghi hận trong lòng.
Khang Hi vốn chưa từng nghe nói đến mối mâu thuẫn giữa Luyện Võ Đường và Ngao Bái, nghe hắn nói vậy tức thì cảm thấy vô cùng hứng thú, Trần Đấu cũng không hề dấu diếm, đem sự việc thuật lại một lượt. Khang Hi mừng rỡ cười rộ lên:" Ha ha… Thật là trời cũng giúp chúng ta… ta vốn không rõ ai là người trung thành, ai là gian tế của Ngao Bái, vạn bất đắc dĩ lắm mới phải tìm đến đám tiểu thái giám, bây có thêm Luyện Võ đường ra tay giúp sức, mọi chuyện thuận lợi hơn rất nhiều. Ngươi hãy gọi Trương Đức Biểu đến, à, bảo hắn mang theo chừng 5,10 tên võ sĩ nữa…."
Trần Đấu vừa bước được mấy bước Khang Hi đã gọi giật lại, lấy ra một thanh chủy thủ giao cho hắn:" Ta giao cho ngươi thanh trủy thủ này, nếu mọi chuyện không theo kế hoạch, chúng ta cũng chỉ có thể liều mạng, không còn đường lui nữa rồi." Trần Đấu đưa tay nhận lấy thanh trủy thủ rồi cất vào trong giầy, hai người nhìn nhau, đều thấy được quyết tâm trong mắt người kia. Bốn bàn tay nắm tay nhau chặt lấy nhau, Trần Đấu trong lòng cũng vững tin hơn rất nhiều. Gật đầu, hắn hít vào 1 hơi, xoay người hướng Luyện Võ Đường đi tới.
Vừa bước vào, đã thấy Trương Đức Biểu đứng đó. Trần Đấu liền bảo hắn lựa ra mười sáu tiểu thái giám, lại bảo hắn chọn thêm 5 tên võ sĩ công phu khá nhất, rồi cả đám cùng đi đến thượng thư phòng. Trương Đức Biểu thấy hắn vẻ mặt khẩn trương, còn tưởng rằng gian kế hãm hại Sử Tùng đã bại lộ, mấy lần hỏi hắn. Dĩ nhiên Trần Đấu không có ngu mà nói ra, chỉ cười cười chối không có việc gì, viện cớ Hoàng thượng muốn xem tỉ võ đấu vật, gọi hắn đên biểu diễn. Trương Đức Biểu lúc này mới yên lòng.
Tới thượng thư phòng, Khang Hi lấy ra 1 thỏi bạc lớn, ước chừng 50 lượng, đưa cho bọn tiểu thái giám nói:" Trẫm trước nay đều đốc thúc các ngươi luyện võ, nhưng không tránh khỏi có kẻ lười biếng, ham mê hưởng thụ. Hôm nay trẫm sẽ kiểm tra các ngươi một lượt. Đợt lát nữa sẽ có 1 vị đại quan đến đây, khi trẫm ra ám hiệu làm rớt cái chén, thì các ngươi hãy xông ra. Nếu có thể chế trụ được hắn, trẫm sẽ trọng thưởng. Nếu là thua, hừ, Trẫm chém đầu tất cả bọn ngươi, 1 tên cũng không chừa."
Trần Đấu thấp giọng nói thêm:" Hôm nay các ngươi sẽ cùng ta giao đấu với Ngao Bái, cũng là để thử thách dũng khí của các ngươi. " Mấy tên võ sĩ nghe đến hai chữ Ngao Bái đều thất kinh, nhưng tựa hồ cũng không sợ hãi lắm. Tật xấu của kẻ luyện võ là như vậy, mặc kệ ngươi có bản lãnh hay không, nhưng vẫn cương cường hiếu thắng coi mình là đệ nhất. Đối phó với hạng tuyệt đỉnh cao thủ như Ngao Bái cũng không có nữa phần sợ hãi ngược lại mơ hồ có chút hưng phấn. Mấy tên võ sĩ đồng loạt quỳ xuống:" Chúng nô tài nguyện vì Hoàng thượng dốc sức khuyển mã, có chết cũng thề không làm nhục thánh mệnh." Khang Hi thập phần mãn ý, đưa mắt nhìn Trần Đấu một cái, đoạn gật đầu nói:" Các ngươi hãy ẩn nấp sau tấm bình phong này, nếu bọn thái giám không địch lại được thì các ngươi lao ra, giúp chúng chế trụ Ngao Bái."
Khang Hi trở lại long ỷ, bình thản ngồi đọc sách. Trần Đấu đứng bên cạnh, khẩn trương đến mức cả người phát run, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi, trong lòng thầm cảm thấy bực bội với chính bản thân mình. Mặc dù bề ngoài hắn là Vi Tiểu Bảo mới mười mấy tuổi, nhưng thực chất đã đã sống hơn 20 năm, trải qua không ít chuyện, ngay cả giết người cũng không phải là chưa từng làm. Có điều, lúc này lại cảm thấy rất sợ hãi, vô pháp khống chế được. Thật đúng là vô dụng mà.
Một lúc sau, Ngao Bái tới tiếp kiến. Khang Hi hạ lệnh truyền hắn vào. Lão vừa tiến vào, Khang Hi đã mỉm cười nói:" Ngao ái khanh, trẫm đang xem bọn tiểu thái giám này đấu vật, ngươi là cao thủ trong nghề, hãy chỉ giáo cho bọn chúng 1 chút." Ngao Bái cũng là tay võ si, vui vẻ nói:" Hoàng thượng đã có lệnh, thần nào dám từ nan? tất sẽ tật tâm chỉ bảo bọn chúng."
Khang Hi mỉm cười quay qua Trần Đấu:" Tiểu Quế tử, lệnh cho đám thị vệ tránh xa 1 chút. Ài, nếu truyền tới tai thái hậu, e rằng người lại trách trẫm suốt này vui đùa không chịu đọc sách."
Trần Đấu bước ra nói nhỏ với đám thị vệ canh cửa, bọn này cũng không dám cự cãi gì, khom người lui ra. Đợt mấy tên thị vệ đi xa hẳn, Hắn mới yên tâm trở vào trong. Lúc này bên trong mười sáu tên tiểu thái giám đã bắt đầu quây lấy Ngao Bái. Khang Hi nhìn xuống, cười khanh khách cầm ly trà lên, trong đầu Trần Đấu nhất thời quay cuồng với bao ý nghĩ. Con bà nó, lão tử thông suốt rồi, cùng lắm thì chết thôi, nếu may mắn sống sót, tiểu Liên, Dung Nhi, Song Nhi, còn có a Kha…, Các mĩ nhân toàn bộ đều là của ta. Lão tặc Ngao Bái, ngươi hãy yêm tâm mà chịu chết đi. Có câu trong nguy hiểm mới tìm được phú quý… Cơ hội tốt như vậy, quyết không thể bỏ qua. Trong nhất thời hắn quên cả sợ hãi.
Mắt thấy cơ hội đã đến, Khang Hi liếc nhìn Trần Đấu, thấy hắn gật đầu liền buông nhẹ tay. Choang…Chén trà rơi xuống, vỡ tan thành từng mảnh.
Mười sáu tên thái giám nghe được ám hiệu, liền đồng loạt nhào tới, người ôm thắt lưng, kẻ ôm chân, có tên lại nắm tóc, cầm tay, rất chi là cố sức. Ngao bái ngẩn người, mơ hồ không rõ xảy ra việc gì? Thấy hoàng thượng đang cười tủm tỉm, còn tưởng Hoàng thượng muốn cùng mình đùa giởn, cười rộ lên:" Chỉ bằng tên tiểu thái giám vặt vãnh các ngươi, làm sao đánh ngả được ta." Cánh tay giơ lên, hai gã tiểu thái giám bị quăng ra ngoài. Nhưng ngay lập tức bị 2 tên tiểu thái giám khác xông lại bắt lấy, Trần Đấu thấy không ổn, chạy đến sau lưng Ngao Bái, nhảy lên, song chưởng mang theo nội lực đánh thẳng vào Thái Dương của lão. “Bình” một tiếng, Trần Đấu hai tay tê buốt, cảm giác như đấm vào bức tường vậy. Con bà nó, lão tặc này còn là người không? Luyện cái quái gì mà cứng thế này? Hai tay hắn đau đến rụng rời, con bà tên rùa đen vương bát đản, hắn bực mình rủa thầm.
Ngao bái bị một trúng chiêu sát thủ của hắn lại không hề hấn gì, ngược lại chính Trần Đấu lại ăn phải quả đắng. Con bà nó, có còn thiên lý không chứ? Đầu hắn suy nghĩ mông lung. Ngao Bái hơi lắc lắc đầu, hắn lại nghiến răng bồi thêm một đấm vào thái dương lão. Lão tặc rùa đen, để ta xem rốt cuộc đầu ngươi cứng hay nắm đấm của ta cứng. “Bình bình” …lần này tay hắn không bị tê nữa mà sưng lên, tím bầm. Ngao Bái chợt xoay người lại, hất văng bọn tiểu thái giám đang quấn quanh người ra, thấy thế Trần Đấu không để ý cánh tay đang đang muốn gãy ra của mình, lại bồi thêm 1 chưởng nữa lên huyệt Thiên Trung của lão. Ngao Bái hơi lảo đảo một chút, nhưng không có ngã xuống, ngược lại tựa như phát rồ, nổi giận gầm lên một tiếng, đánh về hắn 1 quyền, gió rít lên ù ù nghe mà bở vía. Tin chắc nếu trúng một quyền này, có mười cái mạng hắn cũng chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ. Trần Đấu cũng phản ứng rất nhanh, nghiêng người hướng phần eo hắn đánh tới. Hắn nhớ trong truyện có nói qua, Ngao Bái từng bị một cao thủ đánh trúng chỗ này, đây có thể là điểm yếu của lão.Quả nhiên Ngao Bái cũng không dám khinh xuất như trước nữa, xoay người tránh đòn, gầm lên: “Tiểu thái dám khốn kiếp , ngươi định làm gì?” đoạn một tay túm lấy hắn, tay còn lại vung lên, bàn tay như con gấu chó đấm thẳng vào hắn.
“Ù ù ù…” Quyền phong chưa đến đã mang theo uy lực ghê hồn, Trần Đấu bị hù dọa đến hồn phi phách tán, nhất thời đơ ra, quên cả tránh né.
“Ngươi muốn làm gì?Ngươi định làm gì? Tính làm phản hả?” Lúc nguy cấp, Trần Đấu không kịp nghĩ gì cả, hét rầm lên. May mắn, Ngao Bái vẫn còn e sợ Khang Hi, nhất thời ngừng lại, không dám đập chết tên tiểu thái giám khốn kiếp này.
Thấy thế Khang Hi cũng không dám chần chờ nữa, hét lớn:" Trương Đức biểu, ra tay đi!"
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Cường Thuần Khiết
Tân Lộc Đỉnh Ký
Tác giả: Khoái Nhãn Khán Thư
Quyển I
Chương 22: Ngao Bái chiến tử
Nhóm dịch: Tu Chân Các
Nguồn: Tu Chân Giới
Đám người Trương Đức Biểu nghe được ám hiệu của Khang Hi, hùng hổ xông ra khỏi bức bình phong.
Ngao Bái thấy vậy chợt hiểu, nguyên lại là Hoàng thượng muốn ra tay trừ khử mình , tức thì gầm lên một tiếng giận giữ, hạ thủ không chút dung tình. ‘Bốp…’ Chân phải đảo qua đá bay 2 tên Tiểu thái giám, ‘hự hự…’ hai tiếng kêu thảm vang lên, hai tên tiểu thái giám này bị đá văng vào tường, miệng phun máu tươi, chết ngay tại chổ. Ngao Bái vung tay đánh ra một quyền vào đầu tên thái giám khác, tên này đầu ngẹo qua một bên, nằm im không thấy nhúc nhích gì. ‘Hắc hắc…kẻ nào dám chống lại ta, đều phải chết… ’ Lão cười lên sằng sặc, bồi thêm mấy cước , đá văng hai gã tiểu tháigiám khác. Vù vù … hai gã này đụng vào hai tên võ sĩ đang xông tới, bốn cái đầu chạm nhau, não văng đầy đất. Ngao Bái xông về trước hai bước, đánh ra một quyền vào mặt tên võ sĩ xông tới đầu tiên, tên võ sĩ đó ngã xuống, con mắt rớt ra, lăn vài vòng trên mặt đất.
Trong nháy mắt đã có tám người chết, số còn lại bị hù cho bở vía, nhất thời xanh mặt không ai dám lên trước. Trần Đấu thấy vậy thầm than không ổn, lớn tiếng quát:" Ai dám lui về phía sau, trảm!" Ngao Bái nghe được tiếng la liền quay đầu lại, hai mắt đỏ ngầu nhìn hắn, xoay người lao đến. Con bà nó, đang yên lành sao nói câu đó làm chi? Sợ mình sống quá lâu rồi sao? Hắn rủa thầm mình không ngớt. Mắt thấy Ngao Bái đánh về phía mình, tức thì thất kinh hồn vía, nào dám đương cự, liền nằm sấp xuống, cuống cuồng chui xuống gầm bàn. “Ầm…”cái bàn trên đầu hắn bị đá văng lên, vỡ tan ra thành mấy mảnh. Hắn vội bò đi chổ khác, đến Long Ỷ mới dám lồm cồm đứng lên.
“Vù”… một vật màu vàng mang theo một đám khói bay vê phía Trần Đấu, hắn ngẹo đầu sang một bên né tránh, chỉ thấy gió rít vèo vèo qua mang tai, mồ hôi lạnh túa ra không ngớt .Nhìn lại, thì ra là Ngao Bái dùng lò hương ném hắn, may mắn hắn tránh kịp, nếu không chắc cũng ô hô ai tai rồi. Choang… lò hương rơi xuống đất, tro bụi văng tứ tung.
Lò hương, tổ bà nó, đúng là lò hương, mình thế nào lại quên mất? Vi Tiểu Bảo chính là dung tro của lò hương ném Ngao Bái, làm cho mắt hắn tạm thời bị mù, bây giờ lò hương đã bị Ngao Bái ném bể, tro văng khắp nơi, muốn tìm 2 nắm tro, chắc phải dùng tới chổi mới gom được. Nghĩ đến đây, hắn cơ hồ muốn khóc. Ngao Bái không đợi hắn kịp suy nghĩ gì thêm, như hùm như hổ nhào tới, vung quyền đánh tới. Nhìn nắm đấm to như tay gấu chó, Trần Đấu sớm đã hồn phi phách tán, chỉ biết ôm đầu, hét lên một tiếng thê lương. Phải công nhận tiếng hét của hắn bén nhọn lạ thường, lại thêm cao vút, uyển chuyển, làm rung động tất cả mọi người. Ai nấy đều ngơ ngác đứng im như phỗng, quên mất mình đang ở đâu.tại chổ.
"Tiểu Bảo, ngươi thế nào, không có chuyện gì chứ."
Ai? Mình còn chưa có chết? Là giọng của Hoàng Thượng?... Hồi lâu sau hắn mới hoàn hồn lại một chút. " Hoàng Thượng, người có việc gì không?"
Khang Hi thở phào:" Ta không sao, Hải công công đã tới tiếp ứng, mọi chuyện ổn rồi. ngươi có bị thương không."
Hắn vội vàng kiểm tra lại thân thể:" Nô tài dường như cũng không sao”. Hắc hắc… lão tử mạng thật lớn. Khang Hi trong mắt mang theo ý cười, nói:" Làm ta sợ muốn chết, còn tưởng rằng ngươi chết toi rồi chứ."
Lúc này Ngao Bái và Hải Đại Phú đang giao đấu kịch liệt, trên mặt đất lại có thêm 6,7 tên thái giám nằm im không thấy động cựa gì. Trương Đức Biểu dường như cũng bị thương, vẻ mặt thống khổ, dựa vào tường. Thằng cha này giả bộ rất giỏi, không hiểu lần này hắn có bị thương thật không nữa.
Ngao Bái võ công vô cùng ghê gớm, Hải Đại Phú tựa hồ chưa chiếm được chút thượng phong nào. “Vèo vèo…”Hải Đại Phú xử ra “Đại từ đại bi thiên diệp chưởng”, lần này là hàng thật giá thật chứ không phải võ vẽ bề ngoài như Trần Đấu, chưởng ảnh giống như lá rụng mùa thu, trùng trùng điệp điệp khiến người ta hoa cả mắt. Có điều phần lớn bị Ngao Bái cản được, bất quá lão cũng bị trúng vài chưởng, trên miệng một sợi tơ máu chảy ra, lão vừa ngăn cản vừa đánh trả, nhưng thủy chung không thể đánh trúng Hải Đại Phú. Lúc này Hải Đại Phú tựa như chiếc bóng mờ, xuất chưởng nhanh càng thêm nhanh , đại bộ phận là hư chiêu, nhưng một khi Ngao Bái lộ ra sơ hở, hư chiêu liền chuyển thành thật chiêu, trong tích tắc, Ngao Bái liên tiếp trúng thêm 3 chưởng nữa.
Đây là lần đầu tiên Trần Đấu được mục kích thực lực thật sự của Hải Đại Phú , cũng phải nói thêm đây chính là trận đấu siêu kinh điển được miêu tả trong Lộc Đỉnh Ký, chỉ thấy hai thân ảnh xoắn vào nhau không thể phân biệt được ai với ai, tiếng chưởng phong rít lên ù ù, hắn xem mà hoa cả mắt, kích động không thôi, trong lòng thầm ước ao có được một thân công phu như hai người này. Ngao Bái thần lực ghê gớm, chưởng phong như sấm sét, gặp đá phá đá, gặp núi phá núi. Nhưng Hải Đại Phú lại tựa như hồn ma bóng quế, thân ảnh phiêu hốt , nhất thời Ngao Bái cũng không làm gì nổi lão.
Ngao Bái tựa hồ đã kiệt lực, thân thể loạn choạng, dường như sắp ngã, Hải Đại Phú thấy vậy, không quản mạo hiểm lao tới như điện xẹt, tung chưởng đánh vào bụng Ngao Bái. Phụt . . .một ngum máu tươi phun thẳng vào mặt lão. Hải Đại Phú nhất thời mơ hồ, lui lại phía sau, lại bị Ngao Bái kéo lại , một chưởng kinh thiên giáng thẳng và ngực lão. Hải Đại Phú thân pháp tuy siêu tuyệt, nhưng nội công không sao sánh được với tên tặc tử Ngao Bái này, chỉ thấy lão “Ự” một tiếng, ngã xuống, vừa muốn đứng dậy, lại ói ra 1 bụm máu, không sao gượng nổi. Lão nằm trên mặt đất không ngừng ho khan, mỗi lần ho liền phun ra 1 bụm máu
Ngao Bái tuy cũng bị thương nặng nhưng vẫn hung tợn vô cùng, chậm rãi bước về phía Hải Đại Phú, hung tợn gầm lên:" Quân khốn kiếp, toàn bộ đều là lũ súc sinh…Ta muốn giết sạch bọn ngươi."
Tình thế quay ngược 180 dộ, tất cả mọi người đều ngây dại, Hải Đại Phú bị bại, không ai có thể ngăn trở Ngao Bái, e rằng hôm nay sẽ là ngày bồi táng chung cho cả lũ. Thừa dịp lão đang chú ý tới Hải Đại Phú, Trần Đấu, rút thanh chủy thủ trong ống giầy ra, nhảy tới, từ sau lưng ôm Ngao Bái, hai chân kẹp bên hông, ra sức đâm lão. Ngao Bái trên một mảng tê nhức sau lưng, máu tươi không ngừng túa ra, lão khom người xuống, muốn ném Trần Đấu ra, nhưng lại bị hắn lại kẹp chặt, cố sống cố chết không chịu buông ra.Trần Đấu vung thanh chủy thủ lên, không chút do dự xọc thẳng vào cổ lão.
Ngao Bái gầm lên một tiếng đau đớn, máu tươi phụt ra có vòi, muốn xoay người qua, nhưng không cách nào chuyển động, rốt cục “rầm” 1 tiếng, ngã trên mặt đất. Trần Đấu bị lão đè lên, cả người mềm nhũn, không cách nào bò dậy nổi.
Đám tiểu thái giám và võ sĩ lúc này mới sực tỉnh, ra sức hò hét trợ uy. Trần Đấu dần bình tỉnh trở lại, chậm rãi đứng lên, không để ý tới Ngao Bái trên mặt đất, bước đến bên cạnh Khang Hi, kêu lên:" Hoàng thượng." Khang Hi nhìn hắn, vành mắt cũng đỏ, hai người cùng gật đầu với nhau, hiển nhiên tâm trạng lúc này rất kích động.
Khang Hi bước lên mấy bước, uy nghiêm nói:" Ngao Bái lớn mật phạm thượng, trói hắn lại cho trẫm." Mọi người nhất thời loạn thành 1 đoàn, đột nhiên có 1 tiểu thái giám chạy tới, hổn hển nói:" Khởi bẩm… Hoàng Thượng, Ngao Bái…Ngao đại nhân đã chết…" Trần Đấu vừa nghe xong cả người liền ngây dại….
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Minh Huệ
Tân Lộc Đỉnh Ký
Tác giả: Khoái Nhãn Khán Thư
Quyển I
Chương 23: Gặp mặt thái hậu.
Nhóm dịch: Tu Chân Các
Nguồn: Tu Chân Giới
Ngao Bái đã chết, hơn nữa lại bị chính tay hắn giết chết. Đây là lần đầu tiên hắn giết người, lại còn là Ngao Bái. Trong nhất thời hắn ngây dại, có chút cảm giác không thực, không biết là phúc hay là họa nữa. Trần Đấu chầm chậm phân phó:" Xem xét kỹ lại 1 chút, coi hắn thật sự đã chết hay chưa."
Trương Đức Biểu chạy qua kiểm tra một hồi rồi chắp tay nói: " Khởi bẩm Hoàng thượng, hồi báo Quế Công Công, Ngao Bái thật sự đã chết." Thằng cha này bây giờ lại như long như hổ, nào có giống người bị thương?
Khang Hi khoát tay: “ Tên tặc tử này lớn mật phạm thượng, mưu đồ làm loạn, tội đáng tru di cửu tộc!." Đoạn quay qua mấy tên thái giám phân phó:" Ngao Bái tâm địa bất chính, mưu đồ soán ngôi phản nghịch, các ngươi đều đã chứng kiến. Mau đi mời Khang thân vương và Sách Ngạch Đồ đến đây, việc này ngàn vạn lần phải giữ bí mật, ai dám tiết lộ tin tức, chém đầu không tha!." Mấy tên thái giám tiếp chỉ rồi lui ra ngoài.
Khang Hi nhìn qua thi thể Ngao Bái bị đâm 2,3 đao, suy nghĩ một chút, thấp giọng nói với Trần Đấu:" Trên người Ngao Bái có nhiều thương tích, còn bị ngươi đâm cho mấy nhát, dù sao hắn cũng là nguyên lão hai triều, để người khác biết được thật không hay chút nào. Ngươi hãy đem thi thể hắn đi hỏa thiêu, việc này phải vận lần cẩn thật, tránh tiết lộ ra ngoài. Hải Đại Phú thương thế cũng không nhẹ, lần này nhờ có lão mới giết được Ngao Bái, ngươi hãy kêu người đưa lão về dưỡng thương đi." Trần Đấu gật đầu, hạ lệnh cho đám thái giám đưa Hải Đại Phú về, sau đó cùng Trương Đức Biểu kéo xác Ngao Bái ra ngoài.
Tới hỏa đài, Trương Đức Biểu bắt đầu chuẩn bị củi, tên này công phu diễn kịch đã đạt đến cảnh giới siêu phàm, đụng chuyện là giở mửng cũ ra, thế nhưng phóng hỏa giết người lại thập phần hăng hái nhiệt tình. Trần Đấu thừa dịp mọi người bận rộn, dùng sức nắm lấy chuôi đao trên cổ Ngao Bái, cắt phăng đầu lão ra, bỏ vào túi vải chuẩn bị sẵn,sau đó kín đáo che lại. Chờ Trương Đức Biểu chuẩn bị xong, hai người khệ nệ vác thi thể không đầu kia lại, bắt đầu châm lửa. Ngọn lửa hừng hực bốc cháy, Ngao Bái 1 đời kêu hùng, một tay che trời cứ thế tử nạn một cách mơ hồ oan ức… không bao lâu sau, chỉ còn lại một nắm tro tàn.
Trần Đấu nhỏ giọng nói với Trương Đức Biểu:" Trương huynh, ta bây giờ trở về phục mệnh, sự tình hôm nay ngàn vạn lần không thể tiết lộ ra ngoài. Sống trong hoàng cung lâu ngày, hẳn huynh cũng biết nơi đây hiểm ác thế nào, sơ sẩy một chút là đầu lìa khỏi cổ lúc nào không biết.". Trương Đức Biểu vốn lo lắng, nghe hắn nói thế lại càng khiếp hãi:" Vô luận như thế nào cũng xin Công Công giúp ta giữ lại cái mạng, ta nguyện làm trâu làm ngựa cho ngài." Trần Đấu gật đầu:" Trong cung cũng không nơi tốt lành gì với huynh, chi bằng sớm rời được ngày nào tốt ngày đó. " Trương Đức Biểu thở dài, nói:" Nếu có thể bảo toàn được mạng sống mà rời khỏi hoàng cung, thì thật là tốt quá…" Nói xong, thở dài thúc ngựa đi mất.
Thấy hắn đã rời đi, Trần Đấu vội vàng lấy đầu của Ngao Bái ra, lấy vải quấn lấy rồi cẩn thận giấu đi. Về đến chỗ Hải Đại Phú, thấy đám thái giám đã đi hết, thở phào một hơi rồi tìm một cái rương bỏ đầu của Ngao Bái vào, khóa chặt lại.
Trần Đấu qua thăm Hải Đại Phú, thấy lão cô độc ngồi một mình trên giường, không ngừng ho khan, máu tươi thấm ra ướt đẫm vạt áo trước ngực. Hắn hoảng hốt nói:" Hải công công, lão làm sao rồi? để ta đi xin Hoàng thượng gọi Ngự Y đến khám cho lão." Hải đại phú cố nhịn ho, hơi thở đứt quãng: " Không nên… không thể để Ngự Y trị bệnh cho ta được, nếu không sẽ phá hư quy củ trong cung…" Ngừng lại 1 chút, Hải Đại Phú nói thêm:" Tiểu Quế Tử, nhiệm vụ tiên hoàng giao ta không thể hoàn thành, lần này trước mặt Hoàng Thượng ngài lập công lớn, sau này làm việc sẽ thuận tiện hơn nhiều, việc điều tra Tứ Thập Nhị chân kinh ta cũng giao cả cho ngài, về phần Phi Tử Đổng Ngạc, quá mức nguy hiểm, ngài ngàn vạn lần chớ có nhúng tay vào." Lòng hắn kích động không thôi, khóe mắt bất giác cay cay: " Hải công công, lão đang mang thương tích, không nên nói chuyện nhiều, lão cứ nằm dưỡng thương cho tốt đi đã."
Hải Đại Phú không để ý đến lời hắn, hơi thở dần nhẹ như tơ:" Ta cũng sắp xong rồi… việc ta hối hận nhất là không thể hoàn thành nhiệm vụ tiên hoàng giao cho. Việc ta không yên lòng nhất lại chính là ngài, đáng tiếc thời gian quá ngắn ngủi, ta chưa truyền cho ngài được bao nhiêu công phu. Võ công của ngài chưa ra đâu vào đâu, ngày sau nếu phải phục mệnh hoàng thượng ra ngoài làm việc, ngàn vạn lần phải cẩn thận." Đến đây, Trần Đấu không kiềm được, khóc rống lên. Hải Đại Phú mặc dù lão hồ ly gian trá, nhưng đối với hắn lại thập phần hòa ái, thấy lão cứ thế ra đi, trong lòng hắn thật sự rất khó chịu.
Hải Đại Phú trăn trối xong, cười nhẹ một cái, bình yên ra đi….
Trong đầu Trần Đấu trống rỗng một mảng. Sự việc trở thành một mớ hỗn loạn, Ngao Bái đã chết trong tay hắn, Hải Đại Phú chưa vạch trần được Thái Hậu giả cũng cứ thế ra đi. Hắn có cảm giác không thể khống chế được mọi việc nữa, sau này phải làm cái gì bây giờ? Cũng không thể rập khuôn như tiểu thuyết được nữa,. Bây giờ chỉ còn cách đi bước nào tính bước đó thôi.
Lau khô nước mắt, hắn quay lại thượng thư phòng phục mệnh. Tới nơi đã thấy Khang Hi cùng Khang thân vương và Sách Ngạch Đồ đang bàn luận gì đó. thấy hắn đến mỉm cười chủ động lên tiếng chào hỏi, hai tên cáo già này cũng biết tiểu thái giám này bây giờ là hồng nhân trong mắt Hoàng thượng, tranh thủ lấy lòng hắn. Sách Ngạch Đồ lặng lẽ giơ lên ngón tay cái lên, tỏ ý khen ngợi. Khang Hi ể oải nói:" Trẫm hơi mệt, phải về nghỉ ngơi, Tiểu Quế Tử, ngươi đi theo ta."
Trần Đấu theo sau Khang Hi vào nội viện Hoàng Cung, Khang Hi vừa đi vừa nói:" Đám bè cánh của Ngao Bái đa phần đã bị bắt giữ, lần này may có ngươi cơ trí, nếu không chúng ta đã toi mạng cả lũ. Thậm chí, ngay cả thái hậu và đám phi tần trong hậu cung cũng khó qua khỏi." Trần Đấu nhớ lại mấy tiểu thuyết đã đọc, giở giọng nịnh nọt: "Đều là phúc khí của Hoàng thượng, nô tài thật sự không có công lao gì." Khang Hi dừng lại nhìn hắn, cười cười:" Bây giờ không có người ngoài, ngươi còn giả bộ khách khí với ta làm gì nữa? Khi không có ai thì cứ gọi ta ba tiếng Tiểu Huyền Tử là được rồi. Ngươi có công lao hay không, trong lòng ta hiểu rõ. Ài, chỉ tiếc ngươi là một thái giám, nếu không cũng có thể phong quan cắt đất cho ngươi được rồi. " Trần Đấu nhất thời kích động, xém chút nữa đã nói ra chân tướng cho Khang Hi biết.
Vào đến tẩm cung, một cung nữ nhẹ nhàng bước tới dâng lên một chén canh bốc mùi thơm ngào ngạt. Khang Hi phẩy tay nói:" Mang thêm chén canh nữa cho Tiểu Quế Tử" Cung nữ kia nghe vậy hết sức kinh ngạc, nhưng vẫn ngoan ngoãn tuân theo, không hỏi gì khác. Khang Hi uống xong chén canh, hỏi:" Chuyện ta giao cho ngươi, xử lý thế nào rồi?." Trần Đấu thở dài:" Ngao Bái đã hóa thành tro bụi, chỉ là Hải Công Công cũng đã chết…." Nói tới đây 2 mắt hắn không nhịn được đỏ lên. Khang Hi ngây người 1 chút, sau cũng lắc đầu than: " Đáng tiếc, mấy ngày trước nghe ngươi nói về thân thủ của Hải Đại Phú, vốn lần này muốn hắn giúp diệt trừ Ngao Bái, rồi sau này sẽ trọng dụng, ai ngờ hắn cũng đi luôn. Ta biết 2 người có mối giao tình thân thiết, nhưng người chết thì cũng chết rồi, ngươi không nên quá đau khổ làm gì." Trần Đấu không nói gì, chỉ gật gật đầu mấy cái.
Nghỉ ngơi chốc lát, Khang Hi thay y phục, phất tay nói: " Nào, bây giờ cùng ta tới vấn an thái hậu." . Trong đầu hắn là một mảnh trống rỗng, rốt cuộc cũng sắp gặp thái hậu giả.
Đi tới Trữ Cung, Khang Hi để hắn chờ ở ngoài cửa, tự mình đi vào trước. Trần Đấu đứng ở bên ngoài, suy nghĩ mông lung không ngớt. Thái hậu này là giả, hơn nữa võ công còn rất cao cường, Hải Đại Phú đã chết , lấy ai đối phó lại với mụ đây? Nhưng nghĩ lại, mụ ta đối với Khang Hi cũng không có gì xấu, mục đích của mụ là thu thập Tứ Thập Nhị chân kinh, hẳn là sẽ không uy hiếp đến an toàn của Khang Hi. Còn việc của Lão Hoàng Đế, có nên vạch trần thân phận của ả hay không? nếu như vạch trần ả, nên nói sao với Tiểu Huyền Tử đây? Chả lẽ lại nói mình từ thế giới khác đến? Ài, mà thôi, quan tâm làm gì? chẵng quan hệ gì với ta, ta chỉ cần thăng quan phát tài, người khác như thế nào, ta đây mặc kệ.
Lúc hắn đang suy nghĩ miên mang, một gã thái giám đi đến, cười tủm tỉm nói:" Quế công công, Thái Hậu gọi người vào, Thái Hậu đang rất vui mừng, nói không chừng còn có ban thưởng nữa đó."
Trần Đấu đi theo gã thái giám, bước tới cửa vào trong phòng, gã thái giám cung kính nói:" Hồi bẩm Thái Hậu, Tiểu Quế Tử tới rồi." Hắn sửa sang lại y phục, cúi đầu đi vào.
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Tân Lộc Đỉnh Ký
Tác giả: Khoái Nhãn Khán Thư
Quyển I
Chương 24: Ngân Lượng.
Nhóm dịch: Tu Chân Các
Nguồn: Tu Chân Giới
Bên trong cánh cửa là một lớp rèm, một cung nữ đưa tay vén rèm lên, Trần Đấu liền quỳ xuống dập đầu ba cái thi lễ. hắn dùng sức không nhỏ, đầu đập xuống sàn nghe binh binh, đến nỗi trán như muốn sưng lên. Hắn nghĩ thầm, con bà nó, mỗi một vái này trị giá một ngàn lượng bạc đó.
Thái hậu thấy vậy bật cười “Đứa nhỏ này thật là thành thật quá đi, dập đầu như vậy không sợ vỡ cả trán ra sao? Đứng lên đi”
Mấy cung nữ, thái giám đứng bên cạnh nghe thái hậu nói thế đều che miệng cười trộm. Trần Đấu điên tiết nghĩ thầm, cứ cười đi, lão tử ngày nào đó nếu mất hứng sẽ vạch mặt chủ tử của các ngươi, rồi xin hoàng thượng ban thưởng các ngươi cho ta, đến lúc đó xem ta hành hạ các ngươi thế nào.Trong lòng nghĩ vậy nhưng ngoài miệng lại ra vẻ thành thật đáp “Tạ ơn thái hậu”
Hắn vừa đứng dậy vừa liếc trộm thái hậu. Nữ nhân này chỉ hơn ba mươi tuổi, vóc dáng đầy đặn, nhan sắc mạnh mà, dáng dấp thanh thoát rất quyến rũ, không thể nhìn ra dấu vết nàng dịch dung. Tiểu Bảo chỉ là một “đứa nhỏ”, đương nhiên sẽ không để ý đến chuyện nam nữ, còn hắn lại không ngừng nghĩ đến các bộ vị trên người nàng, lại tưởng tượng lúc nàng ở trên giường như thế nào. Ý nghĩ dâm ô láo xược này nến để Hoàng Thượng cùng thái hậu biết được, hắn có mười cái đầu cũng không đủ chém.
Nghĩ đến bộ dạng của Thái Hậu giả lúc trên giường, nhất thời mặt hắn đỏ đến mang tai, hạ thân lập tức có phản ứng. Hóa ra cơ thể tên tiểu tử này cũng đã phát dục. Sớm biết như vậy thì lão tử đã cùng Tiểu Liên hàng đêm ân ái mặn nồng rồi.
Thái hậu thấy hắn đỏ mặt còn tưởng “đứa nhỏ” này đang hồi hộp e sợ liền cười trấn an “Ngươi đừng sợ, ta cũng không làm gì ngươi đâu”
Trần Đấu vội vàng thu liễm lại , nói “Thái hậu nương nương từ bi bác ái, có thể sánh ngang với bồ tát…Nô tài sao lại sợ hãi được? Chỉ là hôm nay nô tài may mắn được diện kiến thánh nhan, vui mừng quá mức, lại làm người hiểu lầm thành sợ hãi.”
Thái hậu lại cất tiếng cười hiền hòa“Đứa nhỏ này đúng là người thành thật, ăn nói lại nhu thuận. Thật đúng là kiểu người ai gia thích” Lòng hắn thầm nhủ, nếu “tiểu đệ” của ta được ra khỏi quần, hẳn ngươi sẽ càng thích hơn nữa.
Khang Hi thấy mẫu hậu cao hứng thì vừa cười vừa nói “Nếu mẫu hậu thích, hài nhi sẽ cho hắn đến hầu hạ lão nhân gia”
Cha mẹ ơi! Thế này không phải muốn lão tử sớm bỏ mạng sao. Kim Dung tiên sinh đã viết trong sách, không phải là Tiểu Huyền Tử một mực không muốn giao Vi Tiểu Bảo cho thái hậu sao? Như thế nào lại tự mình muốn tống xuất lão tử đi thế này. Lão tử biết nhiều bí mật trọng đại như vậy, sớm muộn gì cũng sẽ bị diệt khẩu thôi. Mặc dù ở bên cạnh nàng cũng có thể thỏa mãn dục vọng, nhưng mạng lão tử còn quan trọng hơn. Trần Đấu hoảng vía nghĩ thầm.
Thái hậu hơi do dự một chút rồi khoát tay nói “Bỏ đi, hoàng thượng có lòng hiếu kính ta như vậy ta rất vui, nhưng người vừa mới giết Ngao Bái, thế cục còn chưa yên, có đứa nhỏ này bên người cũng có thể giúp ngươi nhiều việc:”
”Cảm ơn trời đất!” Mặc dù ta biết rõ là thái hậu sợ hắn ở bên cạnh lâu ngày sẽ phát hiện bí mật của nàng nhưng vẫn thật lòng cảm kích nàng không thôi.” Ài, sau này sẽ tận lực lấy thân thể này báo đáp nàng một chút, người xưa không phải vẫn có câu “lấy thân báo đáp” hay sao? …Hắc hắc… ” Hắn vô sỉ nghĩ thầm.
Khang Hi nhất thời cao hứng, nói xong mới thấy hối hận, thấy thái hậu cự tuyệt liền thở phào nhẹ nhõm, không nói gì thêm nữa. Thái hậu mỉm cười nói thêm “Bất quá cứ để đứa nhỏ này thỉnh thoảng đến nói chuyện giúp vui cho ta là được” Khang Hi vội gật đầu vâng dạ đáp ứng.
Thái hậu quay sang hắn, hỏi: “Hoàng thượng nói ngươi hôm nay lập công đầu trong việc tiêu diệt phản tặc Ngao Bái, công trạng thật không nhỏ”
Trần Đấu giả bộ thành khẩn thưa: “Khởi bẩm thái hậu, nô tài một lòng trung quân ái quốc, ai dám bất kính với hoàng thượng và thái hậu, nô tài sẽ liều cái mạng nhỏ này để bảo vệ cho người. Hoàng thượng muốn nô tài làm việc gì, nô tài sẽ làm việc đó, dẫu có gan óc lầy đất cũng không nửa lời oán thán”.
Thái hậu hài lòng gật gật đầu khen ngợi “Ngươi tuổi còn nhỏ mà đã suy nghĩ được thấu đáo như vậy, tươn lai sẽ là trung thần của nước nhà” Thái hậu suy nghĩ một chút lại nói “Hải Đại Phú đã chết, ngươi hãy thay hắn làm tổng quản thái giám quản lý ngự thiện phòng. Ta phong cho ngươi lên hàng ngũ phẩm, thưởng thêm một trăm hai mươi lượng hoàng kim, một trăm hai mươi vạn bạc trắng”
Trần Đấu vội vàng quỳ xuống dập đầu “Tạ ơn hoàng thái hậu ban thưởng, thái hậu cùng hoàng thượng đối với nô tài ân điển như núi. Nô tài chưa làm được chuyện gì, lại được thái hậu trọng thưởng nhiều như vậy, nô tài thật lấy làm hổ thẹn”
Thái hậu cười cười nói “Ngươi biết ai gia cùng hoàng thượng quý trọng ngươi là tốt rồi, sau này tận tâm làm việc cho hoàng thượng là được rồi”.
Trần Đấu vâng mệnh rồi đứng dậy lui ra ngoài.
Chức ngũ phẩm tổng quản thái giám này cũng thường thôi, quan trọng là hoàng kim, ngân lượng kìa.Trần Đấu hiện mỗi tháng cũng chỉ được lãnh có mấy lượng bạc. Tuy có khoản nợ của mấy tên thái giám thua bài kia, nhưng bọn chúng đào đâu ra ngân lượng để trả hắn? cũng không biết khi nào mới có thể lấy được?
Trần Đấu từ lâu đã muốn mua cho Tiểu Liên và Dung Nhi một ít đồ trang sức, phấn sáp.Tuy hai nàng luôn miệng nói không cần, nhưng nữ nhân ai chẳng thích làm đẹp? Hắc hăc, giờ lão công của hai nàng đã giàu có rồi, lại còn tiêu diệt được kẻ đại cừu Ngao Bái nữa, hai nàng mau mau lấy thân báo đáp nào. Nghĩ đến đây, hắn cao hứng đến nỗi không ngậm miệng lại được nữa.
Trần Đấu như mở cờ trong bụng, vội vàng đi lãnh thưởng. Hắn khệ nệ ôm đống vàng bạc trở về phòng Hải Đại Phú. Một lần vác luôn mấy ngàn lượng, bản thân lại thấy luyện võ chưa khi nào có ích như lúc này, thân thể cường tráng thật hữu dụng nha.
Hắn vừa bước vào nhà, nhìn thấy thi thể Hải Đại Phú, tâm tình nhất thời trầm xuống. Trần Đấu kêu hai tên thái giám đem thi thể Hải Đại Phú đến đài thiêu, nhìn ngọn lửa cháy phừng phừng, trong lòng cảm thấy chua xót vô cùng: “Hải lão công à Hải lão công… Ta thật không muốn lừa lão đâu, những chuyện lão đang điều tra từ lâu ta đều biết rõ. Khi nào đến Ngũ Đài Sơn, ta sẽ gặp tiên hàng nói hết sự thật, cũng xem như thay lão hoàn thành nhiệm vụ. Về phần Tứ thập nhị chương kinh, ta sẽ dốc sức tìm kiếm... Hải công công, ta biết lão rất tốt với ta, nhưng có nhớ ta thì cũng đừng tới tìm ta, lão cứ an tâm siêu thoát đi…Ta sẽ thờ phụng hương khói cho lão chu toàn mà”.
Trở lại căn phòng của Hải Đại Phú, Trần Đấu cất hai ngàn lượng bạc vào trong một túi vải, lại đem đầu Ngao Bái cho vào một cái rương nhỏ rồi hưng phấn rời khỏi hoàng cung.
Trần Đấu tìm một tiệm kim hoàn, hào phóng bỏ ngân lượng ra mua một đống lớn nhẫn, vòng cổ, trâm cài tóc lại mua thêm hai chuỗi ngọc trai rồi theo lối tắt đi về nhà. Vừa vào cửa hắn đã hưng phấn hét lớn: “Tiểu Liên, Dung nhi, ta đã trở về đây. Mau ra đây xem ta mang cho các nàng thứ gì này!”
Nghe tiếng hắn oang ang ngoài của, Tiểu Liên vui mừng chạy ra, Trần Đấu nắm lấy tay nàng vừa kéo vào phòng, hăm hở bày biện một đống trang sức lên bàn rồi kéo nàng vào lòng, dịu dàng nói “Tiểu Liên, huynh đã giết được Ngao Bái, sau này không còn gì phải lo lắng nữa. Chúng ta đã có thể yên ổn mà sống rồi. Hôm nay thái hậu ban thưởng cho huynh rất nhiều bạc, xem huynh mua gì cho muội này… Trước giờ để nàng chịu nhiều ủy khuất rồi… Sau này huynh sẽ đền bù cho muội thật nhiều. Chúng ta sẽ mua một tòa nhà lớn, có hoa viên, có thủy đường, có thật nhiều nha hoàn hậu hạ muội, huynh sẽ hảo hảo cưng chiều muội như công chúa.”
Tiểu Liên ngẩng đầu nhìn hắn, hai mắt nàng sưng húp, hiển nhiên là đã khóc khá nhiều: “….Tiểu Bảo, Dung tỷ tỷ đi rồi…”
Trên bàn là một bức thư, mường tượng nghe được tiếng Dung Nhi thở dài: “Thế đạo gian nan, giờ mọi chuyện đã giải quyết xong xuôi, ta cũng phải đi rồi… Tiểu Bảo ngươi hãy tự bảo trọng.. .Nếu có duyên, sau này sẽ gặp lại”
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Lôi Đế
Tân Lộc Đỉnh Ký
Tác giả: Khoái Nhãn Khán Thư
Quyển I
Chương 25: Động Phòng
Nhóm dịch: Tu Chân Các
Nguồn: Tu Chân Giới
Dung Nhi đi rồi… Điều này sao có thể? Ta đã giết Ngao Bái rồi, tại sao nàng vẫn bỏ đi, Không một lời từ biệt?...
xoay trong đầu với bao ý nghĩ, hắn chạy nhanh vào trong phòng, bên trong vắng lặng…Trần Đấu lảo đảo dựa vào cánh cửa, trong lòng một mảnh lạnh ngắt.
Đang lúc tâm trạng hỗn loạn, một bàn tay nhỏ bé ấm áp nắm lấy tay hắn, Trần Đấu quay đầu lại, thấy Tiểu Liên nước mắt lưng tròng, sụt sịt nói:" Tiểu Bảo, Dung tỷ tỷ bỏ đi rồi… muội biết huynh đang rất đau lòng. Mấy ngày nay, muội cũng nhớ tỷ ấy lắm… Muội biết, huynh thích Dung Tỷ , trong lòng Dung tỷ cũng có huynh, chỉ là sợ muội khó chịu nên không nói ra….." Trần Đấu nghe vậy, cảm thấy áy náy vô cùng, đem nàng ôm vào lòng. Tiểu Liên thủ thỉ nói tiếp:" Kỳ thật mấy ngày nay muội cũng nghĩ thông suốt rồi, Dung tỷ với muội hoàn cảnh giống nhau, đều là nữ nhi mệnh khổ… Cả hai đã nhận nhau làm tỷ muội, thì cùng hầu hạ huynh cũng đâu có sao? Có thêm Dung tỷ, huynh cũng không dám phụ bạc muội nữa…." Trần Đấu nghĩ thầm: “Nữ nhân cổ đại có khác, lại cam tâm tình nguyện chia sẻ lão công của mình, nếu như ở thời hiện đại không đánh ghen um sùm lên mới là chuyện lạ…Trời ạ, nha đầu này sớm đã thông suốt như vậy sao không nói với ta, không chừng như vậy Dung Nhi cũng không bỏ đi…”
Trần Đấu hỏi:" Trước khi đi, Dung Nhi còn dặn dò gì không?"
Tiểu Liên lắc đầu:" Dung tỷ cũng không nói là muốn đi đâu, tỷ ấy chỉ dặn dò muội khuyên huynh ngàn vạn lần không nên đi tìm Ngao Bái báo thù…Muội khuyên thế nào cũng không lưu lại."
Trần Đấu thở dài, thầm hiểu nha đầu kia sợ hắn vì báo thù cho nàng, gặp nguy hiểm nên đành dứt áo bỏ đi. Ài, nàng chậm lại một ngày thì tốt rồi, Ngao Bái đã bị hắn giết, đại thù đã đã báo. Trong lòng hắn thầm cảm thấy có tỷ muội hai nàng ở bên cạnh là đủ, gì mà đại anh hùng, đại tài chủ, Song Nhi hay A Kha… đều không cần thiết, chỉ cần ba người yên yên ổn ổn, rồi mấy năm nữa sinh một đám tiểu hài nhi, tìm đến một nơi thế ngọa đào viên sống là được rồi.
Tiểu Liên thấy hắn trầm ngâm suy nghĩ, thở dài, nói:" Tiểu Bảo, huynh đừng đau long nữa mà, nói không chừng ngày mai tỷ tỷ quay lại thì sao? Tỷ tỷ bây giờ không có ở đây, huynh vẫn còn muội mà, người ta sẽ hảo hảo hầu hạ huynh mà…." Câu cuối cùng nàng nói nhỏ như tiếng muỗi kêu vậy.
Trần Đấu nghe vậy, nhất thời cảm thấy tâm trạng tốt hơn một chút, ôm nàng thật chặt, ôn nhu nói:" Có muội bên cạnh là đủ rồi ... Hôm nay đại cừu của muội đã được báo, chúng ta trước tiên hãy bái tế phụ thân muội, sau đó hãy ăn mừng một phen". Hắn lấy đầu Ngao Bái ra, ném xuống đất rồi cùng Tiểu Liên quỳ bái.
Tế bái phụ thân Tiểu Liên xong, ta phân phó hạ nhân mang rượu và thức ăn lên, ta và Tiểu Liên cùng nhau đối ẩm.
Tiểu liên vốn không biết uống rượu, nhưng hôm nay là ngày vui, lại thấy Trần Đấu khó khăn lắm mới quên đi Dung Nhi, nên cũng cố uống 1 chút. Chưa uống được mấy chén, đã có chút men say, mặt nàng ửng hồng nhìn cực kỳ kiều diễm, Trần Đấu nhìn mà ngơ ngẩn cả người, lại cùng nàng uống thêm mấy chén nữa. Tiểu Liên thỏ thẻ nói:" Tiểu Bảo, rượu này thật là kỳ quái, muội uống vào cả người cảm thấy không chút khí lực, đầu óc quay cuồng, có phải muội đã say không?" Trần Đấu cười cười:" Muội mới uống chút vậy thì sao lại say được? Muội ngó mấy tên say rượu coi, mấy tên ấy nôn mửa tùm lum, bước đi loạng choạng, không còn biết mình đang làm cái gì, vậy mới là say." Tiểu Liên ngạc nhiên hỏi lại:" Ừm, muội say rượu cũng sẽ như vậy sao? Như thế khó coi chết được.” Trần Đấu cười hì hì: " Huynh cũng không biết, mỗi người đều khác nhau, không ai giống ai, phải thử 1 lần mới biết được."
Tiểu Liên lườm hắn: " Mọi người đều nói khi uống say sẽ không có biết gì nữa, huynh sao lại khuyên muội đi uống rượu? Ưm, muội biết rồi, là huynh đang có ý đồ xấu với muội.
Cái liếc mắt của Tiểu Liên quả thật ghê gớm vô cùng, uy lực sánh ngang với cú đấm của Ngao Bái chứ không đùa, Trần Đấu rung động trong lòng, không ngừng nuốt nước bọt:" Đều là tại muội cả, ai bảo muội đẹp quá làm gì chứ? Muốn huynh không nổi tà tâm thực chẳng khác gì bắt hổ ăn chay" Tiểu Liên hì hì:" Huynh đúng là tiểu dâm tặc mà, để muội bắt huynh đi gặp quan." Trần Đấu cười nói:" Tuyệt đối không thể, quan gia thấy muội xinh đẹp như thế này, còn không cướp người luôn hay sao?"
Tiểu Liên “xì” một cái, nói:" Huynh còn biết sợ ư? Ngay cả Ngao Bái cũng bị huynh giết, thế gian còn ai đụng đến huynh được cơ chứ? " Trần Đấu đắc ý: " vẫn là nương tử hiểu rõ ta, lão công muội là đại anh hùng, muội không biết đâu, ngay cả Thủ lĩnh Luyện Võ Đường cũng phải nể mặt huynh 3 phần." Nói đoạn, hắn thuật lại việc Trương Đức Biểu lúc cùng mình tỉ võ lại giả vờ bị thương, Tiểu Liên cười nghiêng ngã:" Sao lại có người như thế chứ, tên Trương Đức Biểu này sao lại có thể làm thủ lĩnh bố khố phòng nhỉ.
Tiểu Liên cười không ngớt, để lộ ra chiếc cổ trắng như tuyết làm hắn không khỏi rung động. Lúc này 2 mắt nàng mơ hồ như sương khói, nhu nhuyễn mỵ cốt, giọng nói như nước chảy, mỗi cử động đều lộ vẻ phong tình vạn chủng, nhìn thế nào cũng không giống như 1 cô bé 14,15 tuổi. Ài… Rượu thật sự là một thứ tốt!
Trần Đấu si ngốc nhìn nàng, hỏa dục bốc lên hừng hực. Tiểu Liên thấy hắn cứ ngây ngốc nhìn mình, nhoẻn miệng cười:" Ngốc tử, huynh nhìn muội như thế, muốn làm gì chứ?." Hắn nuốt nược bọt, hàm hồ nói:" Nhớ muội!"
Tiểu Liên lại cười khúc khích:" Muội không phải đang ở trước mặt huynh sao chứ?." Trần Đấ cầm tay bàn tay thon thả của nàng, nói:" Huynh muốn muội làm vợ huynh."
Tiểu Liên cúi đầu, mặt đỏ như quả táo chính, ngay cả cổ cũng đỏ ửng 1 mảnh, nhẹ giọng nói:" Huynh…huynh không… không phải đã gọi muội là nương tử rồi đó sao?"
Trần Đấu cũng bị nàng làm cho hồ đồ, vội la lên:" Đó chỉ là nói giỡn, huynh muốn muội thật sự là lão bà của huynh." Tiểu Liên đưa tay che mặt lại, lí nhí nói:" Huynh… huynh xấu lắm… Chỉ toàn khi dễ người ta.". Trần Đấu cãi cố:" Huynh yêu muội còn không hết, nào nỡ khi dễ muội chứ? Mỗi câu mỗi từ của huynh đều là thật lòng…"
Tiểu Liên hỉnh hỉnh mũi:" Muội không tin, huynh chỉ giỏi hoa ngôn xảo ngữ đánh lừa người ta thôi… chỉ sợ trong lòng huynh còn yêu Dung Nhi tỷ tỷ muộ nhiều…”
Nghe nói tới Dung Nhi, Trần Đấu bỗng trầm xuống, cũng không biết trả lời thế nào…. Vị trí của Tiểu Liên trong lòng hắn không cần thiết phải thêm nói gì, 2 người từ Dương Châu đến Bắc Kinh, một khoảng thời gian dài ở bên nhau. Có nàng ở cùng hắn mới cảm giác được sự ấm áp của gia đình. Mặc dù chưa từng cùng nàng ân ái mặn nồng, nhưng cảm giác giống như đã trải qua cả đời người…. Dung nhi thì không giống, thời gian bên nàng mặc dù không lâu, nhưng đã cùng nhau trải qua sinh tử … Hơn nữa phụ thân nàng cũng vì hắn mà chết… áy náy, ái mộ, lại có phần vì ham mê nhan sắc của nàng… khiến hắn rối tung lên, không rõ cảm tình của mình đối với nàng là gì… Nhưng ít nhất hắn có thể khẳng định, việc Dung Nhi đi làm hắn rất khổ sở, nếu như nàng không đi thì tốt biết bao…
Tiểu Liên thấy hắn lâm vào trầm tư, tự biết mình đã nói sai, vội vàng nói:" Xin lỗi huynh, là muội không nên nhắc tới Dung tỷ, lại làm huynh thương tâm rồi…Huynh cứ phạt muội đi…." Hắn nghe vậy cảm thấy vui vẻ trở lại, thầm nghĩ nàng thật lo lắng tới mình, nếu làm nàng bị thương tổn thì thật sự không đáng làm người.
Trần Đấu cười gian:" Nương tử, huynh phạt muội 3 chén rượu." Tiểu Liên thấy hắn vui vẻ trở lại, cũng cao hứng, nói:" Ưm… Hôm nay mọi việc đều nghe theo huynh, huynh muốn gì cũng được…" (Biên: Nói vậy thì chết chắc rồi…) Nói đoạn, liền uống cạn 3 chén rượu. Nghe nàng nói câu “Huynh muốn gì cũng được”, trong lòng hắn ngứa như mèo cào, không khỏi nhớ tới thân hình gợi cảm của Thái Hậu khi sáng….
Nghĩ tới đây hắn đảo mắt nhìn nàng từ trên xuống dưới mấy lượt, Tiểu Liên mặc dù chỉ có mười lăm tuổi, thân thể đã phát dục tương đối thành thục, người ta nói người cổ đại phát dục rất sớm, việc này cũng không sai a, chổ nên lớn thì lớn, chổ nên nhỏ thì nhỏ, nhìn rất cân đối. Hơn nữa nàng có chút mem, nhìn càng thêm
Tiểu Liên cười khúc khích: " Nhìn ngươi ta như vậy, huynh lại có chủ ý quái quỷ gì đây?"
Dẫu là thánh nhân cũng không chịu nổi dụ hoặc cỡ này:" Nương tử, chúng ta động phòng nha." Yết hầu hắn khô khốc, giọng nói hơi khan khàn.
Tiểu Liên " hả " một tiếng nhảy dựng lên, xoay người, nói:" Huynh khi dễ người ta, muội không để ý tới ngươi nữa, muội đi ngủ đây...". Cơ hội tốt như vậy, bỏ qua mới thật là ngu…Trần Đấu vội vàng chạy tới ôm nàng vào ngực, nói:" Dung tỷ đã đi rồi, nương tử ngủ 1 mình không sợ hay sao? Không bằng để huynh nằm bên làm hộ pháp cho muội nha…" Tiểu Liên cúi đầu không lên tiếng.
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Minh Huệ