Để đánh lén thì quan trọng nhất là thời cơ. Không thể quá sớm, cũng không thể quá trễ, nhất là thời điểm băng hỏa hai tộc người đang tranh chấp thì thời cơ lại càng trọng yếu hơn, phải đợi khi bọn hắn sắp phân ra thắng bại thì nhất cử lôi tập, tiêu diệt kẻ mạnh ở lúc chưa sẵn sàng, sau đó diệt kẻ yếu còn lại không có sức phản kháng.
Không sai, Sở Vân Thăng cũng coi như có chút kinh nghiệm, Lúc ở Thân thành tập kích Xích giáp trùng và ở Côn thành tập kích Cam đều từng dùng qua thủ đoạn này.
Nhất niệm nổi lên thì hai luồng băng hỏa dây dưa cũng đã hơi tiến tới gần vị trí ẩn thân cùa Sở Vân Thăng. Người hỏa tộc mặc áo choàng Liệt Diễm không ngừng trảm ra loan nguyệt đao diễm, đao diễm bắn loạn đốt cháy cả một gian kiến trúc, cơ hồ chiếu sáng cả đường đi.
Chờ bọn hắn đánh tới gần rồi, Sở Vân Thăng mới nhìn rõ, trong tay nữ nhân Băng Tộc kia đang giữ là một thanh vũ khí hình thoi, không giống thường ngày hắn chứng kiến Băng Tộc vẫn luôn tiện tay ngưng tụ băng tố, mà đây thật là một thanh thực thể.
Cái nữ nhân Băng Tộc kia mạnh mẽ vung thanh thoi lớn đâm tới khiến cho người hỏa tộc áo choàng cũng không dám coi thường trọng kích này, vô luận là tốc độ công kích hay là uy lực thoi đâm chọc này đều hơn hẳn cái vị Băng Tộc sơ phục đã chết dưới lưỡi kiếm của Sở Vân Thăng. Sau khi người hỏa tộc mang áo choàng kia thay đổi chiến pháp, phát động kỹ năng ẩn nấp, nữ nhân Băng tộc liền nhíu mày, lập tức hướng bốn phía phát ra từng đợt tiểu băng đâm chọc, ý đồ muốn dùng nó để phán đoán vị trí thực tế của nam nhân hỏa tộc kia.
Bồng
Nam nhân Hỏa tộc trải qua biến hóa phương vị đã thành công mê hoặc đối phương, liền bỗng nhiên bạo lên, dùng ưu thế tốc độ tuyệt đối thừa lúc nữ nhân Băng tộc chưa sẵn sàng, một đao chém xuống, một ngọn lửa dung nham từ trên thân đao phóng ra đánh lên tầng băng khí trên người nữ tử Băng tộc như sóng lưu trải rộng ra.
Nữ nhân Băng Tộc cắn răng kêu rên một tiếng, khóe miệng lộ ra máu tươi, trong ánh mắt toát ra một tia băng nộ, nàng tuy giữ lấy lợi thế vũ khí, nhưng chênh lệch thực lực không cách nào đền bù, dù dùng tiểu băng đâm chọc để phát hiện vị trí người áo choàng, nhưng lúc muốn ra tay công kích lại phát hiện theo không kịp tốc độ của đối phương, đây là sự chênh lệch thực lực cực lớn giữa sơ cấp và trung cấp
Cho nên, trong nội tâm tuy có không cam lòng, nàng cũng chỉ có thể gia tốc mà vừa đánh vừa lui, ý đồ chạy trốn hết sức rõ ràng.
Nhưng nam nhân hỏa tộc này cũng không biết xuất phát từ nguyên nhân gì ? Như là nhất định phải giết chết nàng ở chỗ này, không những bản thân liên tiếp phát động hỏa diễm đao tập như sóng triều mà còn phái ra một đám nhân loại thức tỉnh đứng ở chung quanh không ngừng chế trụ nhất cử nhất động của nàng.
Hai gã dị tộc trong lúc đó ngẫu nhiên cũng nói vài lời..., nhưng ngôn ngữ âm tiết cổ quái, không thể nghe hiểu, đây cũng không phải ngôn ngữ mà Sở Vân Thăng biết.
Không lâu, bọn hắn liền từ cửa bắc của trấn đánh vào tới trong trấn, phá hủy một ít kiến trúc cùng vách tường, rốt cục tại vị trí quảng trường trong trấn, nữ nhân Băng Tộc như đã sức cùng lực kiệt, nhiều lần ý đồ phá vòng vây đi ra ngoài, đều bị nam nhân hỏa tộc cùng với nhân loại thức tỉnh một mực vây bên trong hồ suối phun sớm đã cạn nước ở quảng trường.
Nam nhân Hỏa tộc nhiều lần dùng kỹ năng tiềm hành, tập kích thành công, thế công càng ngày càng bành trướng, một đao mang theo Liệt Diễm Đao Phong, nhiều lần đánh trúng vào người của nữ nhân Băng Tộc, không đến một lát, lớp chiến phục của nàng đã rách tươm, huyết nhuộm cả chiến y.
Sở Vân Thăng sớm đã lặng yên xuống lầu, liễm thần nín hơi, đem thân hình vùi sâu vào trong bóng tối, không gần cũng không xa, một mực ẩn ẩn mà đi theo đám bọn hắn, dấu diếm thân hình, cũng không phát ra cái động tĩnh gì. Nhưng ý niệm đánh lén ban đầu đã biến mất, dần dần mà biến thành âm thầm "Lẻn", cái này cũng thực sự không phải là mong muốn của hắn, chính là vì trong quá trình hai gã dị tộc này đánh nhau đã dẫn phát ra các loại chấn động nguyên khí thất thường, có mạnh có yếu, đều bị hắn đối với chấn động nguyên khí nhạy cảm nắm bắt, vô tình đã giúp hắn lý giải thuyết pháp chuyển hóa năng lượng.
Từ lúc tự học tập theo công pháp trong sách cổ của tiền bối đến nay, Sở Vân Thăng chưa bao giờ được người khác chỉ điểm, hết thảy đều dựa vào bản thân dụng tâm lục lọi, bởi vì sách cổ tựa như một bộ "Tài liệu giảng dạy" độc nhất, không ai có được, không biết bởi vì lý do nào đó mà Sở Vân Thăng sau khi xem không hiểu một ít văn tự, liền lướt qua một số chỗ, bởi vậy, sở dĩ tiến độ tu luyện của hắn chậm chạp, ngoại trừ do tư chất bản thân bình thường ra, còn có một nguyên nhân trọng yếu chính là ngoài “Tài liệu giảng dạy" cùng “ đệ tử”, vẫn còn thiếu một “Sư phụ” hướng dẫn và giải thích .
Từ xưa đến nay, người vô sự tự thông (không thầy cũng tự thông tỏ), là chỉ người có tuyệt đại trí tuệ sao, nhưng đã ít càng thêm ít, thậm chí cơ hồ không có, mặc dù là thánh nhân xưa hay nhà khoa học cự phách hôm nay, không ai mà không phải là mượn nhờ sự giúp đỡ từ người khác, hoặc trước kia được danh sư chỉ điểm, hoặc sau đó có đồng bạn cùng nghiên cứu biện luận thậm chí xác minh, mà Sở Vân Thăng chỉ có một quyển sách, ngay cả " tài liệu giảng dạy phụ đạo" đều cũng không có, mà lại có rất nhiều tự phù mà hắn không thể phân biệt, độ khó trong đó đã vô hình lại gia tăng rất nhiều.
Từ đó đến nay, hắn luôn không bỏ qua bất luận cái cơ hội học tập cùng giải thích nào, nhất là sau khi tại Thần Vực tự thay đổi đồ lục công pháp thì lại càng phải như vậy.
Mà dị tộc nhân ở giữa tranh đấu, mặc dù quả là cách tham chiếu tốt, nhưng Sở Vân Thăng cũng rất ít khi có thể dùng vị trí kẻ thứ ba để đứng quan sát, chỉ duy nhất một lần lúc ở Hoàng Sơn quan sát nam nhân hỏa tộc đánh lén thành Xuy Tuyết. Nhưng chẳng qua lúc đó hắn căn bản vô tâm đứng xem, một lòng chỉ lo cứu người, cuối cùng bản thân cũng rất nhanh bị cuốn vào, mà nhiều lần khác, không phải hắn giao đấu Hỏa tộc, chính là hắn giao đấu Băng Tộc, bên trong chém giết, sinh tử chi tế, càng không có khả năng có tâm tư phỏng đoán cùng nghiên cứu cách bọn chúng vận dụng năng lực.
Hôm nay tại một cái trấn nhỏ bên cạnh Giang Thành, vô tình đã xuất hiện một cơ hội tốt như vậy, Sở Vân Thăng một mực âm thầm, tiến nhưng đánh lén, thối nhưng âm thầm quan sát, mặc dù học không được gì nhiều, cũng có thể lý giải nhiều hơn bản lĩnh dị tộc, vì vậy không biết từ lúc nào đã ngưng tụ tâm thần, cảm nhận những chấn động nguyên khí hỗn loạn kia.
Nam nhân Hỏa tộc tuy có bản lĩnh tiềm hành, thậm chí khi khởi động áo choàng tiềm hành, chấn động năng lượng cực kỳ nhỏ, ngay cả nữ nhân Băng cũng vô pháp dọ thám ra vị trí của hắn, nhưng mà vẫn chạy không khỏi Sở Vân Thăng. Hắn đối với chấn động thiên địa nguyên khí vô cùng mẫn cảm, từ ngày đầu tiên hắn tự học công pháp trong sách cổ đã đạt được bản lĩnh này, cho dù là rất nhỏ, chỉ cần khoảng cách không quá xa thì không thể thoát khỏi cảm nhận của hắn.
Mỗi lần đao diễm của nam nhân Hỏa tộc phát ra, Sở Vân Thăng đều có thể cực kỳ nhanh chóng ghi nhớ quy tắc chấn động nguyên khí của đao kia. Cứ như thế nhiều lần, sau một đao, hai đao, ba bốn đao... rồi cho đến hơn mười đao đi qua, nhưng chấn động nguyên khí nhìn như lộn xộn kia đã dần dần hiện ra chỗ tinh hoa, nếu không phải hắn đối với cái này vô cùng nhạy cảm, lại quan sát cũng đủ nhiều thì cũng căn bản không thể nhận ra.
Chợt, quy tắc chấn động này rất nhanh dung nhập vào kiến giải của hắn đối với kiếm thức trong sách cổ, rất nhiều nghi vấn đột nhiên thông suốt.
Lại nhìn nữ nhân Băng Tộc, đối lập với nam nhân Hỏa tộc có thể tự do điều khiển hỏa năng lượng trong thân thể, nàng chỉ có thể lớn nhất lợi dụng hoàn cảnh băng tuyết chung quanh, gia tăng Băng Nguyên khí để tạo thành công kích, mỗi một sóng băng đâm chọc, đều tiêu hao rất ít bản thể năng lượng nhưng lại có thể phát động ra hiệu quả công kích lớn nhất.
Hai người, một trong một ngoài, tuy không phải tuyệt đỉnh chiến kỹ, nhưng ở khía cạnh vận dụng năng lượng thì cũng hơn Sở Vân Thăng bao nhiêu lần. Kiếm thức, và chiến kỹ tựa như khẩu súng to có uy lực vang trời, nhưng lại không nắm được chỗ tinh diệu của nó để phát huy.
Đang lúc hắn quan sát tỉ mỉ, càng ngày càng nhiều nghi vấn được đã thông, đột nhiên nghe nữ nhân Băng Tộc kia bỗng nhiên thanh ngâm một tiếng, hàn mang quanh thân bức bắn, một cái đại thoi đâm chọc đánh trúng hỏa diễm đao quang của nam nhân Hỏa tộc phách trảm đến, nàng muốn mượn nhờ năng lượng trùng kích mà sinh ra phản lực đẩy, sau đó nhẹ nhàng rung động, Lăng Nhiên đánh về phía đám nhân loại thức tỉnh.
Phốc phốc
Hai ngọn gai lửa lập tức xỏ xuyên qua thân thể của nàng, máu tươi sớm đã nhuộm đỏ áo trắng của nàng, vẻ mặt nữ nhân Băng Tộc kia càng kiên quyết, càng muốn lấy mạng ra đặt cược để phá vòng vây của đám nhân loại thức tỉnh kia.
Không đúng
Đồng tử Sở Vân Thăng co rụt lại, thị giác Trùng tộc của Minh lập tức đem tiểu trấn biến thành một mảnh thế giới đồng hồng, bất luận cái động tác rất nhỏ nào cũng đều chạy không thoát khỏi thị lực siêu cường của Minh
Ngay tại thời điểm nữ nhân Băng Tộc dùng thoi đâm chọc đâm thủng người một gã hỏa năng thức tỉnh, liền đưa lưng về phía nam nhân hỏa tộc, sau đó lấy tốc độ cực nhanh, lén nhét một vật gì đó vào ngực một nữ nhân thức tỉnh khác, động tác này cực nhanh, ngoại trừ nữ thức tỉnh kia thì không một người phát giác.
Ba~
Tay trái nữ nhân Băng Tộc vung lên, băng khí bắn ra. Ánh mắt nữ thức tỉnh kia lóe lên, miệng phun máu tươi bay ra, rơi vào một góc quảng trường, ngã xuống đất không dậy nổi, như là đã chết...rồi
Lúc này, thân hình nam nhân hỏa tộc liền co rụt lại, phóng nhanh đi, đuổi theo, một vòng hỏa diễm đao phóng theo sau lưng nữ nhân Băng Tộc áo trắng chém ra một miệng máu khủng bố, huyết nhục mơ hồ, bạch cốt lành lạnh.
Nữ nhân Băng Tộc cắn môi, lộ vẻ sầu thảm kêu rên một tiếng, lại cũng không quay đầu lại mà gia tốc phi nước đại, trên mặt tuyết lạnh như băng lưu lại một vết máu đỏ tươi.
"Nhìn ngươi có thể chạy được bao xa. Ai có thể bắt lấy ả ta thì bản sứ sẽ có trọng thưởng" lúc này, nam nhân hỏa tộc bỗng nhiên nói một câu "Tiếng người", khàn khàn khó nghe.
Nhân loại thức tỉnh thấy Băng Tộc đã suy yếu đến cỡ này, nhân loại công kích đều có thể đâm thủng thân thể của nàng, cho nên vì để tranh đoạt công đầu kia, không như vừa rồi cẩn thận từng li từng tí, đều tự phát ra năng lượng nguyên khí lớn nhất, ầm ầm đuổi giết
Nữ nhân Băng Tộc gặp người liền trốn, bốn phía chọn lộ mà chạy, dĩ nhiên là đã thời điểm đèn cạn dầu, giờ phút này thì ngay cả một nhân loại thức tỉnh cũng không dám đánh lại, đây là lần đầu tiên Sở Vân Thăng nhìn thấy một dị tộc rơi vào tình cảnh như thế.
Lúc này, ánh mắt Sở Vân Thăng nhìn qua một bên, nữ thức tỉnh kia bị nữ nhân Băng Tộc đánh bay, bỗng giật mình nhúc nhích, nhẹ nhàng di động thân thể, ngã vào tuyết tùng ven đường rồi lẩn vào Hắc Ám.
Nguyên lai nàng như thế nào chạy thục mạng, chỉ là dùng tánh mạng đổi lấy cơ hội cho nữ nhân thức tỉnh kia thành công trốn thoát. Sở Vân Thăng âm thầm quan sát nam nhân Hỏa tộc lúc này đã thành công đến bên người nữ nhân Băng Tộc, chỉ đợi một đao kia trảm xuống, liền phân thắng bại, nữ nhân kia sẽ chết chắc.
Cơ hội cuối cùng này trôi qua tức thì, tâm thần Sở Vân Thăng vừa động, lập tức nguyên khí quanh thân đại thịnh
Túc
Một đạo lưu quang màu đen, phá không tập kích, thanh âm vừa rồi là do kiếm khí phá không đến
Nam nhân Hỏa tộc đang bay trên không nên không kịp né tránh, rên thảm một tiếng, bay ngược ra ngoài, oanh một tiếng đụng vào trên vách tường đối diện đường đi.
"Ai?"
"Người nào?"
...
Kinh biến đột nhiên xuất hiện, nhân loại thức tỉnh lấy làm kinh ngạc, chỉ một đạo hắc quang đã có thể đem hỏa sử lăng không đánh bay, cái thực lực này là kinh người bực nào, chẳng lẽ cao thủ Băng Tộc chạy đến cứu viện rồi? Nghĩ đến loại khả năng này thì rất nhiều người lập tức ngây người, dị tộc nộ hạ, không thể có người nào còn sống.
Đã có 16 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của gantz91
Không có bất kỳ thanh âm đáp lại mọi người mà chỉ có một thân ảnh lăng lệ đen kịt kích tuyết bắn ra, ngay sau đó, lại là một vòng gai nhọn màu đen từ giữa khoảng không bắn tới.
Mô ——
Nam nhân Hỏa tộc phát ra liệt hỏa vây quanh người, gầm lên giận dữ, ra sức lôi thân thể ra khỏi vách tường, thuận trên mặt đất lăn một vòng, trên vách tường lúc này tự nhiên xuất hiện một cái lỗ lớn.
"Là ngươi" nữ nhân Băng Tộc vừa rồi bị năng lượng kiếm khí của kiếm thức lướt qua, té trên mặt đất, trong miệng chảy ra máu tươi, kinh ngạc vạn phần nói.
Một tiếng này còn chưa dứt, đạo kiếm khí màu đen kia lại từ đằng sau vách tường vòng trở lại, mũi kiếm trực chỉ nam nhân hỏa tộc.
Kiếm thức đã xuất, không giết chết địch không thôi!
Kiếm khí quay lại khiến sắc mặt mọi người nơi đây đều thay đổi, đứng trước kiếm khí như vậy thì ai có thể chạy trốn?
Nam nhân Hỏa tộc hừ lạnh một tiếng, thuận tay quơ lấy một nhân loại, ném hướng về cái kiếm khí kia, máu tươi liền văng tung tóe đầy trời. Năng lực phòng ngự của nam nhân Hỏa tộc kia dù sao cũng chỉ đạt trình độ sơ cấp, miễn cưỡng ngăn lại một kích đánh lén này, nhưng thực sự cũng đã bị trọng thương rồi.
"Ai giết được tên kia sẽ nhận được phần thưởng tộc vị" thanh âm khàn khàn của nam nhân Hỏa tộc cơ hồ đồng thời vang lên cùng tiếng kêu thảm thiết của nhân loại thức tỉnh xấu số kia.
Phần thưởng tộc vị
Bọn nhân loại thức tỉnh đều vì nó mà chấn động, vừa rồi vẫn còn vì một kiếm của Sở Vân Thăng lăng không chấn nhiếp, trong nháy liền lộ ra vẻ không thể ức chế khát vọng.
Tộc vị, bất luận là hỏa tộc, hay là Băng Tộc, một cái tộc vị này đại biểu cho cái gì, chỉ sợ không người không biết không người không hiểu, một khi nhập tộ thì đó chính là như cá chép vượt Long Môn, vinh hoa phú quý chờ đợi.
Thân phận ở giữa chênh lệch, vũ lực ở giữa khác nhau, giống như rãnh trời chiến hào, không thể vượt qua.
Quyền lợi? Đồ ăn? Chưa từng nghe qua có dị tộc nào từng chết đói! Thế lực? Thiên hạ năm liên minh người nào sánh! Tồn tại? Chỉ thấy người chết, không thấy sử vong
Dị tộc đứng ở phía trên đỉnh Kim Tự Tháp hoàn toàn áp đảo nhân loại, xuất ra một cái " bậc thang lên trời", có thể nào không khiến người ta thèm thuồng? Lại có thể nào không khiến người ta điên cuồng?
Dưới sự kích thích mãnh liệt của "Tộc vị ", tất cả những người liên quan..., ngoại trừ số ít người trời sinh tính cẩn thận, còn lại những người khác, toàn bộ đều ôm lấy một tia hy vọng mà đồng loạt nắm lấy đủ loại vũ khí vây ép đến. Bọn họ đều hy vọng tại dưới sự dẫn dắt của hỏa sử mà chiếm được cái cơ hội kia, ít nhất khi trong suy nghĩ của bọn hắn, hỏa sử chưa từng thất bại lần nào
"Một đám ngu xuẩn muốn chết..." nữ nhân Băng Tộc kia cười lạnh, hiển nhiên là đau hận những người này tới cực điểm, lại nhổ ra một ngụm máu tươi, khí tức càng ngày càng yếu, mắt thấy là không sống nổi, chỉ có liếc một chút về phía một góc quảng trường.
Sở Vân Thăng vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng, dùng thủ đoạn thông tin của dị tộc, hắn nhất thời biết được trong năm liên minh vẫn có tranh đấu. Sau đó liền nhẹ nhàng đẩy ra thiên ích kiếm màu đen, sáu đạo kiếm khí phách trảm tóe ra, ở giữa không trung hình thành Kiếm Vũ. Sau một hồi, binh khí của tất cả nhân loại thức tỉnh, bất luận đao, kiếm, thương, đều bị phá hủy
Tiếp theo, sáu đạo kiếm khí dưới sự điều khiển của Sở Vân Thăng liền tụ thành một thể, bắn thẳng về phía nam nhân Hỏa tộc.
Oanh
Đao diễm nam nhân Hỏa tộc chém ra lập tức va chạm với kiếm khí. Năng lượng nguyên khí trong chớp mắt lay động, bạo vang lên một tiếng.
"Người nào ngăn ta, giết" Sở Vân Thăng trực tiếp đánh bay tại chỗ hai gã nhân loại thức tỉnh còn đang thất thần, ép tới nam nhân hỏa tộc.
Thương
Thiên ích kiếm kình thiên đánh xuống, nặng nề chém xuống đao khí. Kiếm khí từ mũi kiếm phát ra, từng đạo chém trên thân người, xé từng mảnh.
"Hừ, để ta xem ngươi có phải đúng như Băng Tộc khoác lác như vậy" nam nhân Hỏa tộc dựa thế về phía sau đẩy ra, phi lên không trung, liệt diễm trên đao mở rộng ra, hỏa năng lượng mãnh liệt trảm xuống.
"Liệt hỏa trảm "
Đao phong chém qua, từng đạo hỏa diễm đao quang bất ngờ từ trên lưỡi đao trùng kích ra, giống như hồng thủy, lập tức rải ra, bao vây cả không gian, chỉ thấy đao diễm.
Nhân loại thức tỉnh xung quanh đều kinh sợ, gấp lui lại, không ai dám ngạnh tiếp một hỏa diễm đao quang này.
Trong khoảnh khắc, liền thấy đạo hắc ảnh kia bên trong ánh đao Liệt Diễm vẫn một kiếm ầm ầm giết ra, tất cả đao mang đều bị hắc giáp của hắn phản lại, chỉ có một phần nhỏ xâm nhập được vào trong.
Oanh
Tốc độ Sở Vân Thăng cực nhanh, trở tay dùng một kiếm đỡ lấy đao của nam nhân Hỏa tộc, kích khởi sóng xung kích.
"Ngươi quả nhiên đã mạnh tới như vậy" nam nhân hỏa tộc gấp lùi lại mấy bước, không dám tin, dùng đao chống đỡ trên mặt đất mới đứng vững, máu tươi chảy thấm lên hỏa hồng chiến y của hắn.
"Kiếm thức" Sở Vân Thăng lạnh lùng một tiếng, tán đi ngọn lửa trên người, nghịch Nguyên khí nhanh chóng khôi phục lại bị bộ vị thương. Giáp của Minh rất mạnh, không phải một đao hai đao có thể công phá được, cho dù là trình độ trung cấp cũng không thể làm được
Giờ phút này, hắn đã bắt được nam nhân Hỏa tộc, mũi kiếm kề lên lồng ngực của nam nhân này. Sau đạo phá kiếm thức thứ hai, đạo thứ ba lăng nhiên bắn ra, tất cả phòng ngự của vị hỏa sử này đã bị phá tan, làm cho xương cốt toàn thân hắn đứt từng khúc, mềm nhũn té trên mặt đất.
"Đem mật mã nói ra, ta có thể tha cho ngươi một mạng" Sở Vân Thăng lạnh lùng kề kiếm vào cổ nam nhân Hỏa tộc, tay còn lại nắm lấy áo choàng trên chiến y của hắn, nói.
Nam nhân Hỏa tộc này phun ra một búng máu, lạnh lùng cười quái dị, khàn khàn nói: "Hỏa tộc chỉ có chết trận, không có hỏa tộc đầu hàng "
"Vậy ngươi đi chết đi" Sở Vân Thăng huy động kiếm liên tiếp phát ra sáu đạo kiếm khí, băng lãnh nói.
Sáu đạo kiếm khí lao tới thân thể nam nhân Hỏa tộc, bốn đạo đem hắn đính trên vách tường, hai đạo khác đâm xuyên cổ khiến hắn chết ngay tại chỗ. Lúc này hắn chỉ còn lại một cặp mắt không cam tâm.
Sở Vân Thăng yên lặng thu kiếm trong chớp mắt, hờ hững nói: "Ta có một lời thề, cuộc đời này giết sạch dị tộc, từ hôm nay, ngươi chính là người đầu tiên "
Một tiếng này rơi xuống, khiến tất cả nhân loại thức tỉnh còn lại đều rùng mình, ngay cả dũng khí chạy trốn cũng mất đi. Đường đường hỏa sử, không đến một lát công phu thìđã chết dưới kiếm của người này, chẳng lẽ hắn là kẻ đáng sợ trong lời đồn?
Nữ nhân Băng Tộc chết đã lâu, khí tức đã không có, Sở Vân Thăng dời ánh mắt, rơi vào một gã người thức tỉnh hơi béo, thời thế này mà còn có thể bảo trì thân hình hơi béo thì hoàn toàn là kỳ tích rồi, chỉ chỉ hắn nói: "Ngươi tới đây một chút."
Người nọ toàn thân run lên, vừa đi vừa run, muốn chạy nhưng căn bản không thể điều khiển nổi thân thể. Hắn trong thành cũng là một cao thủ uy phong, vậy mà trước mặt người này và hai cỗ thi thể dị tộc thì lại không ngừng run rẩy.
"Dùng đồng hồ tay của ngươi làm vật trao đổi, đem việc các ngươi vừa rồi công kích ta xóa bỏ " Sở Vân Thăng thu kiếm vào vỏ, nhàn nhạt nói.
"Ah? Đồng hồ?" Tên béo nọ liền nuốt nước bọt, đầu xoay chuyển lại không chậm, rất sợ Sở Vân Thăng bỗng nhiên lại bạo khởi giết người, vội vàng cởi đồng hồ ra, không ngừng nói: "Không có vấn đề, không có vấn đề..."
Nhưng hắn có chút bối rối, phải mất hồi lâu thì mới có thể từ trên tay cỡi ra.
Sở Vân Thăng đem áo choàng chiến y thu vào vật nạp phù. Bản lĩnh hư không tiêu thất lại lần nữa khiến bọn chúng run sợ không thôi, nhưng cũng may hắn quả nhiên giữ lời hứa, sau khi cầm đồng hồ xong liền trong chớp mắt rời đi.
Trong lòng bọn chúng lúc mày mới có thể buông lỏng, nhưngđột nhiên lại thấy Sở Vân Thăng quay người lại, nhìn qua bọn hắn, lập tức lại khiến bọn hắn một hồi khẩn trương
"Có thuốc lá không?" Đột ngột một tiếng, mọi người hai mặt nhìn nhau.
"Có, có, có" Nam nhân mập mạp vừa tống xuất đồng hồ phản ứng nhanh nhất, lập tức từ trong túi quần móc ra nửa bao, lại từ trong tay mấy người hút thuốc khác góp nhặt vài bao, tất cả cung tất kính mà đưa tới.
"Ta không có gì cùng các ngươi trao đổi." Sở Vân Thăng quơ lấy thuốc lá, rất lưu manh nói.
"Không dám, không dám, đều là chúng tôi hiếu kính ngài, ngài lấy là được rồi." Mập mạp kia dáng điệu chân thành, ngược lại mồm miệng lanh lợi. Ngày thường ngoại trừ dị tộ thì Giang Thành phía dưới, chỉ có người ta hiếu kính bọn hắn, chưa từng có qua bọn hắn hiếu kính người khác, hôm nay xem như lần đầu.
Lúc này, thấy Sở Vân Thăng cũng chẳng phải hung thần ác sát, nhưng cho tới bây giờ chưa từng nghe nói qua có dị tộc nào hút thuốc, mập mạp kia cũng không biết ở đâu có lá gan bị ma xui quỷ khiến mà hỏi một câu: "Đại ca, ngài là người của tộc nào?"
Sở Vân Thăng nhìn hắn một cái, trong chớp mắt rời đi, chỉ nhẹ nhàng nhổ ra một chữ: "Người."
Người?
Dĩ nhiên là người, không phải dị tộc
Người, cũng có thể mạnh đến như vậy sao? Người, cũng có thể mạnh như vậy sao?
Chẳng lẽ người đáng sợ trong truyền thuyết đó sao?
Trong khoảnh khắc, có người trong ánh mắt lộ ra sợ hãi, có người lại lộ ra kích động, chỉ có mấy cái người lộ ra vẻ cuồng nhiệt, mập mạp kia là một trong số đó...
"Mang thứ đó giao cho ta "
Sở Vân Thăng chỉ trong chốc lát, liền đã đuổi kịp nữ nhân thức tỉnh mang theo vật mà nữ nhân Băng tộc kia giao cho. Dưới tầm mắt siêu cường của Minh, lại dùng tốc độ của Sở Vân Thăng cùng sự mẫn cảm đối với chấn động nguyên khí thì nữ nhân thức tỉnh kia không thể nào trốn khỏi hắn.
"Đồ vật gì ?"
Chợt nhiên đối mặt Sở Vân Thăng có tốc độ cực kì khủng bố cùng toàn thân bao phủ bởi khôi giáp màu đen, nữ thức tỉnh kia cố gắng trấn định nói.
"Hai tên Băng Tộc cùng Hỏa tộc kia đã chết! Ta biết ngươi đang mang vật đó trong người, giao cho ta, ta thả ngươi đi, không nên ép ta động võ" Sở Vân Thăng dựng thẳng thiên ích kiếm, nói.
Ánh mắt nữ nhân thức tỉnh kia thoáng động vài cái, phảng phất là đang tự hỏi, hoặc như là giãy dụa, sau hồi lâu mới buông bỏ chống cự, chỉ dựa vào tốc độ trước mắt của người này thì nàng cũng không thể đối kháng được .
"Ta có thể giao cho ngươi, bất quá, ngươi nói cho ta biết ngươi là ai, nếu không sau này khi ta không có biện pháp báo cáo kết quả công tác thì các nàng cũng sẽ giết ta."
Sở Vân Thăng lạnh lùng cười nói: "Hai tên đó đã chết, không có người biết là ngươi giao cho ta, trở về tiếp tục giả vờ bị thương, sau đó cùng đồng bạn của ngươi nói là một hắc giáp nhân đột nhiên xuất hiện là được rồi, chúng biết rõ ta là ai, kỳ thật, chính là các ngươi không nói, bọn hắn cũng có thể đoán được."
Nữ nhân thức tỉnh kia trong lòng cả kinh, nghe ngữ khí của hắn, như là băng sử cùng hỏa sử đều chết vào trong tay hắn, vậy mà hắn lại còn không mảy may chút nào sợ đắc tội hỏa băng hai tộc. Trong thiên hạ ngoại trừ tam tộc còn lại trong năm liên minh cùng với Đa năng tộc thì ai dám như thế?
Nàng có lẽ không biết, Sở Vân Thăng hiện đang chạy vội, liên tục chiến đấu ở các chiến trường đại địa, cho dù dị tộc biết rõ hắn ở xuất hiện đâu thì thế nào? Sau một khắc, hắn có thể tại ngoài trăm dặm .
"Đúng đấy cái này ." Nữ nhân thức tỉnh do dự một chút, cuối cùng cũng từ trong áo móc ra một bí bài màu vàng kim óng ánh.
"Ngươi biết nó là cái gì không?" Sở Vân Thăng cầm ở trong tay, lật qua lật lại, chỉ thấy trên mặt khắc một cái cửa nguy nga, bao la mờ mịt mà hùng vĩ, cùng với một ít đồ án kỳ quái.
Hắn thử rót vào một ít nguyên khí, nhưng lại không có chút hiệu quả nào, nhất thời cũng không biết vì sao nó lại đáng giá để nữ nhân Băng Tộc áo trắng tình nguyện liều mình?
Nữ nhân thức tỉnh kia lắc đầu, cũng không biết là thật không biết hay là giả vờ không biết, bất quá Sở Vân Thăng cũng minh bạch, nàng dù biết thì cũng nhất định là một ít râu ria gì đó, bí mật thật sự sẽ không thể nào cho một nhân loại biết .
Bởi vậy cũng không muốn lại lãng phí thời gian để nghi vấn nàng, thu hồi bí bài, thân thể co lại, nhún người phóng đi, biến mất trong bóng tối mênh mông.
...
Lúc này đây, vì phòng ngừa lại đi sai đường, hắn đi dọc theo Trường Giang, xuôi dòng mà xuống, cho nên lộ tuyến không thể tiến thẳng mà quanh co gấp khúc, cũng đã đi ngang qua vị trí trước kia của thành Kim Lăng, sau đó lại né tránh hơn mười khu dịch thể của Thương, sau ba phen bốn bận đi một vòng lớn, trải qua một ngày một đêm lặn lội đường xa, rốt cục tại rạng sáng ngày thứ ba, hắn đã tới biên giới Thân thành
Liên tục một ngày hai đêm chạy trốn, mặc dù hắn vẫn luôn giữ vững tốc độ, nhưng như thế cũng không ngủ không nghỉ, cho nên khi đến Thân thành thì cũng đã mệt đến ngất ngư.
Bất quá, hắn cũng không có lập tức vào thành, mà là chuyển hướng về phía “Cây khổng lồ” bên ngoài Thân thành chạy tới.
Đã có 14 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của gantz91
Tuyết trắng bao trùm lấy mặt đất bao la. Mặt đất bị nhuộm đỏ máu tươi ngày đó giờ đã sớm bị vùi sâu trong băng tuyết, ngẫu nhiên đạp lên tuyết còn có thể dẫm lên một thi thể đóng băng, không biết là nam hay là nữ, là già hay trẻ.
Tại vùng đất trắng xóa tuyết này xuất hiện một thân ảnh màu đen đang đi một mình trong sương mù tuyết, phảng phất như là một hành giả cô độc, khiến cho cái thế giới màu trắng đơn điệu này bỗng nhiên xuất hiện một điểm đen.
Bầu trời bao la tối đen, nhìn không ra cao thấp , cũng không thể phân biệt được Đông Nam Tây Bắc. Từ phương đông xa xôi, một tia sáng quật cường đang cố xuyên thấu trời đen. Nhờ có nó mà toàn bộ thế giới mặt đất, sông núi hồ nước liền lập tức định ra phương vị của bọn nó.
Xa xa, trên sân thượng một tòa nhà bảy tầng từng được một nhà xưởng đầu tư hơn trăm triệu làm kí túc xá cho công nhân ở, giờ xuất hiện ba thân ảnh. Một người trong số đó tay đang cầm kính viễn vọng quân dụng vẫn còn chưa phai vết máu, nhìn quét cả lưu dương mặt đất, cho đến Đông Bắc Trường Giang về cửa biển.
Đột nhiên, một người trong đó kinh nghi một chút, để ống dòm xuống, dùng mắt thường cẩn thận nhìn ra xa thoáng một tý, lại nâng kính viễn vọng lên. Sau khi tìm tòi một lá thì lại kéo xuống chiếc khăn quàng cổ màu trắng trên cổ che khuất mặt, lộ ra một gương mặt cực kỳ tuấn tú. Hắn nhíu mày rồi đối với một Đại Hán khôi ngô bên cạnh hắn, nói: "Ngươi vừa có nhìn thấy một cái chấm đen không? Bên kia, hướng bên kia kìa"
"Cái gì điểm đen? Không phát hiện" Đại Hán khôi ngô kia tựa hồ tâm tình không tốt lắm,miệng nói hết lời rồi thì mới ý thức tới ngữ khí của mình, muốn cứu vãn mà giải thích nói: "Mai lão đệ, ta không phải ý nói ngài, mong ngài đừng để tâm, đều là mấy ngày trước bị những võ sĩ Đông Doanh kia... Đúng rồi, ngài mới vừa nói cái gì điểm đen."
Người nam nhân tuấn tú họ Mai kia lo lắng nói: "Tốc độ của nó quá nhanh, ta chỉ thấy được một bóng dáng, tựa hồ, như là có khôi giáp quanh thân "
" Có khôi giáp quanh thân?" Khôi ngô Đại Hán cơ hồ muốn nhảy dựng lên, trừng mắt, nghiến răng nghiến lợi nói: "Cái kia còn có thể là ai, vùng này mà mặc khôi giáp thì chỉ có đám chó hoang Nhật Bản tử đồ kia. Ngài nói bọn hắn sao không ở tại Nhật Bản đi mà chạy đến cái nơi này của bọn ta làm cái gì vậy?"
" Cả đảo Kyushu của Nhật Bản đều bị côn trùng nuốt hết, cho nên bọn họ là bị đuổi xuống biển, mà Thân thành cách đảo Kyushu chỉ có 800 km, bất quá nghe nói bọn hắn vốn là chạy trốn tới Hàn Quốc, nhưng nghe nói Hàn Quốc cũng bị công phá mà phía Bắc lại bị vây nên mới mạo hiểm từ trên biển Tây tiến đến Thân thành." Nam nhân tuấn tú nhắc tới đây liền lộ ra hàn mang, một lần nữa che khăn quàng cổ màu trắng lên rồi nói: "Bất quá, ta cũng rất tò mò, bọn họ là như thế nào vượt hơn 600 km mặt biển mà an toàn từ Hàn Quốc đến Thân thành?"
"Chiếu theo ta nói, chỉ có thể là trên biển đã đổ không ít máu, nhưng cứ mặc kệ bọn hắn những con tôm khô này! Đáng tiếc bọn ta liên lạc không được với các thành phố lớn may mắn còn sống sót trên nội địa, nếu không thì chỉ bằng cao thủ của bọn ta thì không được mấy giây đã giết hết bọn hắn" hán tử khôi ngô tức giận dị thường, xem xét liền biết là vài ngày trước tại trên tay đối phương đã bị ăn thiệt nặng.
" Không riêng gì vấn đề này, người Nhật Bản cùng người Hàn Quốc chạy nạn tới đây quá đông, thanh thế to lớn, hai vị ca ca đối với cái việc này vẫn đang suy nghĩ không biết nên hòa hay chiến, sinh ra phân chia, dẫn tới dân tâm phía dưới đều lay động..." nam nhân tuấn tú vừa nói, một bên còn đang muốn tìm đạo hắc ảnh kia, nhưng tốc độ của nó quá nhanh, nếu quả thật chính là cao thủ võ sĩ Đông Doanh nào đó hoặc là cao thủ võ sĩ Triều Tiên mà nói... thì sẽ là phiền toái lớn.
"Mai lão đệ, theo người thấy thì nên hòa hay nên đánh?" con ngươi khôi ngô hán tử đảo một vòng, rồi bỗng nhiên nói.
Nam nhân tuấn tú chần chờ một chút, để ống dòm xuống, chốc lát nói: "Nếu như có thể thu phục bọn hắn để sử dụng mà nói..., tự nhiên... Bất quá, thế lực của bọn hắn quá mạnh mẽ, hơn nữa gia chủ Hoa gia Lập Hoa Giám xác thực vô cùng khủng bố."
"Chiếu theo ta nói, ta tuy là người thô thiển nhưng cũng hiểu được một cái đạo lý đó là khi đám quái vật côn trùng đến thì ta cũng không dám đem phía sau lưng giao cho bọn hắn vì chỉ có huynh đệ nhà mình mới tin được" khôi ngô hán tử nghiêm nghị nói.
Nam nhân tuấn tú nhìn phương xa, về phía cây đại thụ xanh vút lên tận trời, giữ im lặng.
Lúc này, bên cạnh có một có người nói: "Hai vị đại ca, có lẽ hay là nhanh đi cứu viện đi "
Thân ảnh Sở Vân Thăng chạy đi, bỗng nhiên ngưng tụ, đứng ở chân tường một ngôi nhà dân, không chút sứt mẻ.
Trong đống tuyết cách đó không xa có hai người khoác quanh người tấm ra giường màu trắng đang ẩn nấp. Họ đứng lên làm tuyết văng tung tóe, toàn thân mặc khôi giáp, tay vuốt trường đao, đang cẩn thận mà đánh giá Sở Vân Thăng, mang theo một tia nghi hoặc ngữ khí:
"Gào thét đâu rồi, mạc nông sập?"
"Ừm?" Sở Vân Thăng nghe không hiểu nhưng hai người ẩn nấp ở chỗ này vẫn không nhúc nhích, nửa điểm năng lượng chấn động cũng không có, nếu không phải đến gần rồi dùng thị giác siêu cường của Minh phát hiện dị trạng thì hoàn toàn rất khó phát hiện ra.
"Gào thét nì mạc nông sập?"
Lúc này một người khác lặp lại, thanh âm cực kỳ mềm mại, có lẽ là nữ nhân.
Sở Vân Thăng cố gắng khởi động lại trí nhớ đã bị đóng băng, rốt cục cũng tìm ra xuất xứ cái ngôn ngữ này, nhíu mày nói: "Người Nhật Bản?"
Mặc dù nghe ra họ nói gì, nhưng hắn đối với ngôn ngữ Nhật Bản chỉ giới hạn trong một số phim Nhật phổ biến, một ít phim hoạt hình, cho nên hoàn toàn không biết hai người này đang nói cái gì.
Hai người kia cũng là liếc mắt nhìn nhau, dùng đến Hán ngữ cứng ngắc mà lại cà lăm nói: "Xông, quốc, nhâm?"
Ngẫu nhiên gặp được một hai người ngoại quốc, mà tại Cảng thành, Thục thành cũng có, cho nên Sở Vân Thăng cũng không có để ở trong lòng, cùng bọn họ càng không có lời gì có thể nói, cho nên thân hình hắn phóng lên muốn lướt đi .
"* (¥#@..." Người nam kia đột nhiên động thân thể, nói một tràng Nhật ngữ, ngăn Sở Vân Thăng lại.
Cô gái kia ngược lại cơ linh, lập tức dùng Anh ngữ nói: "Please——Stop "
"Tiểu quỷ tử, ta không giết người thức tỉnh Trung Quốc, không có nghĩa là không giết người ngoại quốc , cho nên còn dám ngăn ta, giết" Sở Vân Thăng cũng không quản xem bọn hắn làm khỉ gió gì, rút ra thiên ích kiếm màu đen chém sắt như chém bùn nước, một kiếm chém đứt hai thanh kiếm nhật, chỉ vào đầu hai người, lạnh lùng nói.
Hai người kia rồi đột nhiên cả kinh. Tốc độ Sở Vân Thăng quá nhanh, bọn hắn đều không thấy rõ hắn rốt cục đã xuất kiếm như thế nào, mà kiếm nhật thiên hạ bài danh được xưng tiền tam lại lập tức bị cắt như cỏ dại, không chịu nổi một kích.
Đúng lúc này, trong đống tuyết ở phía xa xa kích xạ ra vài đạo thân ảnh, một người trong đó kêu thảm: "Người Nhật Bản, gia gia cùng các ngươi liều mạng "
Đón lấy, truyền đến vài tiếng Nhật Bản trầm thấp quát lớn, cùng với vài tiếng Hàn Quốc ầm ĩ, hỗn loạn một mảnh.
Hai người ngăn Sở Vân Thăng lại liếc nhau, thân hình co rụt lại, rất nhanh lùi về phía sau, trong miệng không biết la hét cái gì, hai tấm ra giường liền thay thành áo choàng mà tại đất tuyết lắc lư, bộ pháp ẩn hiện quy luật nào đó.
Sở Vân Thăng nguyên lai tưởng rằng chỉ là do giống như địa phương khác vậy, ngẫu nhiên xuất hiện một hai người ngoại quốc, nhưng ở đây lại phát hiện số lượng lớn người thức tỉnh Nhật Bản cùng với người thức tỉnh Hàn Quốc, như hoàn toàn không phải chỉ một việc đơn giản như vậy. Thân thành không phải đều là côn trùng sao? Làm sao lại cổ quái như thế? Trong nội tâm lược tư, thân hình liền động, lưu lại một vệt tàn ảnh, người đã như mũi tên, bắn ra xa hơn mười thước.
Hai người mai phục kia ngẩng đầu, mặt tràn đầy kinh hãi, Sở Vân Thăng chỉ trong nháy mắt liền vượt qua bọn hắn, xuất hiện ở nơi hơn ba mươi người đang kịch liệt giao chiến.
Trên mặt đất đã xuất hiện vài cổ thi thể khoác Bạch Sắc Phi Phong. Đám người đang mặc áo giáp người đông thế mạnh, thế công uy mãnh, trái lại một phương khác ít người lực đơn, liên tiếp bại lui, nếu không phải trong do đó có một người thực lực khá mạnh mà cầm cự được, nhưng dù sao thì chỉ sợ sớm sẽ toàn quân bị diệt thôi.
Lúc này, chợt thấy lại xuất hiện một người mang hắc giáp, đám người đang yếu thế trong nháy mắt liền biến sắc, như rơi vào hầm băng, tự hỏi hắn là làm sao tới, như thế nào xuất hiện? Thậm chí không một ai có thể nhìn rõ ràng, nhưng tại vùng này, mang khôi giáp ngoại trừ võ sĩ Đông Doanh thì còn có thể là ai?
P/s: T5 này đi Thái công tác 2 tuần nên truyện sẽ ra không đều, mọi người thông cảm
Đã có 9 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của gantz91