Cổ Dương nhướn mày, cố ý hếch khuôn mặt bị thương lên, máu đã khô lại thành vệt màu nâu sẫm.
“À? Cậu nói thử xem, tính như thế nào?” Lôi Tuấn Vũ bày ra vẻ chăm chú lắng nghe. Tên Cổ Dương này, đi đến đâu cũng đều là bộ dáng thương nhân! Thân như anh em còn muốn tính toán thế này, nói gì đến bạn bè bình thường.
“Tôi muốn làm bản kế hoạch quảng cáo tuyên truyền tốt nhất cho cậu!” Cổ Dương dõng dạc nói.
Không biết xấu hổ! Công việc thiết kế xây dựng thất bại rồi sao? Còn đến tranh bát cơm của mình? Lôi Tuấn Vũ trong lòng mắng thầm. “Cổ? Cậu đổi nghề?”
“Oh, sao mà lại không chứ! Chỉ cần nhìn cách cậu dùng người là biết khả năng của cậu thế nào rồi! Mình chắc chắn sẽ làm tốt hơn cậu!”
“Năng lực của Kiêu Dương cậu có thể đi tìm hiểu xem, so với Cổ Thị không hề kém!” Lôi Tuấn Vũ kỳ thực là khiêm tốn, Kiêu Dương so với Cổ Thị tính ra phải cao hơn một bậc.
“Đó là do cậu may mắn thôi! Nhìn người của cậu xem! Giúp việc thế nhưng ngay cả chuông cửa cũng đều không nghe thấy, tôi đã bấm bao nhiêu lần cậu có biết không?! Không nghe được còn không nói, cô ta thế nhưng còn lấy bình hoa ném vỡ đầu mình! Đập tan cái bình cũng không quan trọng, cô ta ấy thế còn đưa mình đến buồng vệ sinh lấy tài liệu! Tôi cũng không biết Lôi Tuấn Vũ cậu từ khi nào bắt đầu đem buồng vệ sinh thành phòng làm việc? Cậu mới có niềm đam mê này sao?!” Cổ Dương nửa cáu kỉnh nửa giận dỗi kể lể. Vừa nói còn vừa chỉ vào Lãnh Tử Tình, đây chính là đầu sỏ gây ra chuyện!
Lãnh Tử Tình cúi đầu giống như một nàng dâu nhỏ bị ức hiếp, lấy tay chống đỡ khỏi nghiêng mình về phía gần khuôn mặt Cổ Dương, người hơi giật giật tựa hồ đang khóc thút thít. Thế nhưng Lôi Tuấn Vũ nhìn kỹ lại phát hiện cô giống như là đang cười, như thể rất cố gắng để nín cười.
“A? Cổ? Ý của câu là… Đường đường tổng giám đốc của Cổ Thị, nhu đạo 9 đẳng, thân cao mét bảy, đại nam nhân lại bị người phụ nữ trong tay cậu kia làm cho bị thương?” Lôi Tuấn Vũ giọng châm biếm hỏi.
“Này! Cậu có ý gì? Mặt của mình thành cái dạng này, chẳng lẽ cậu không nhìn thấy à?” Cổ Dương nghe xong không thấy lọt tai, Lôi Tuấn Vũ đang nói giúp cho người giúp việc sao? Cậu ta khi nào thì bắt đầu để ý tới cấp dưới như vậy?
“Cổ! Tôi khuyên cậu nên thu lại lời vừa mới nói!” Lôi Tuấn Vũ không khỏi đứng lên, đi về phía Cổ Dương. “Tôi chỉ nhìn thấy, tổng giám đốc tập đoàn Cổ Thị, Cổ Dương cậu đang lôi kéo tay vợ tôi, trên người… vẫn đang mặc áo ngủ…” Nói xong, anh bỏ tay Cổ Dương đang nắm cổ tay Tử Tình ra, ngạc nhiên phát hiện một vòng xanh đậm vết tụ máu, không khỏi cau mày. Nâng cánh tay Lãnh Tử Tình lên, anh cố ý để lộ ra dấu vết ở cổ tay cô:
“Cổ? Nếu không phải là đối với nhân phẩm của cậu trăm phần trăm tín nhiệm, tôi có khi lại hoài nghi, cậu nhìn đến người vợ trẻ trung, xinh đẹp của tôi, nảy sinh tà niệm, đã cố gắng sử dụng bạo lực, mà vợ tôi ra sức phản kháng, dưới tình thế cấp bách đành dùng bình hoa đập vào đầu cậu? Hành động của cô ấy hoàn toàn là để phòng vệ, giải thích như vậy có phải là so với thực tế còn hợp lý hơn?” Trong mắt Lôi Tuấn Vũ thậm chí còn có một tia cảnh cáo hàm xúc.
“Vợ… cậu? Đùa cái gì chứ?!” Cổ Dương sửng sốt không thôi, đầu lưỡi dường như bị dính lại, anh kinh ngạc đánh giá Lãnh Tử Tình từ trên xuống dưới. Cô gái này, là vợ của Vũ? Cậu ta đang nói mớ cái gì?
“Không sai! Ngày hôm qua bọn tôi vừa đi đăng ký. Cậu có muốn xem giấy chứng nhận kết hôn không? Vừa hay tôi ngày nào cũng mang theo bên người!” Lôi Tuấn Vũ lấy từ trong túi áo vét ra giấy chứng nhận đăng ký kết hôn, đẩy tới.
Lôi Tuấn Vũ, Lãnh Tử Tình… Thật sự kết hôn?! Sửng sốt một lúc lâu sau, Cổ Dương đột nhiên nói: “Cậu bị bệnh thần kinh à?! Giấy chứng nhận kết hôn mà cả ngày mang theo bên người, muốn khoe cái gì?! Không phải là cậu bị kích thích gì chứ?!”
Sửng sốt một lúc lâu sau, Cổ Dương đột nhiên nói: “Cậu bị bệnh thần kinh à?! Giấy chứng nhận kết hôn mà cả ngày mang theo bên người, muốn khoe cái gì?! Không phải là cậu bị cái gì kích thích chứ?!”
Liếc mắt lườm bạn. Cậu mới bị kích thích! Anh muốn cho tất cả mọi người đều biết Lôi Tuấn Vũ anh đã kết hôn được không! Nhất là để đối phó với mấy vị trưởng bối, chiêu này cực kỳ lợi hại!
“Cổ? Cậu còn muốn phụ trách kế hoạch quảng cáo kia nữa không?” Lôi Tuấn Vũ cười nhạt.
Cổ Dương dè dặt liếc nhìn Lãnh Tử Tình, sau đó quay qua cô nói: “Rất xin lỗi, chị dâu! Đã mạo phạm rồi!”
“Không, người phải xin lỗi là tôi mới đúng, tôi chưa tìm hiểu rõ tình huống đã đánh vào đầu anh…” Lãnh Tử Tình xấu hổ nói. Sự việc là do cô gây ra, người ta tức giận cũng hợp lý thôi.
Xấu hổ cười cười, quả thực nếu để cho mọi người biết được Cổ Dương anh bị một người phụ nữ trói gà không chặt khiến cho đầu rơi máu chảy thì anh chỉ có nước tìm một cái lỗ mà chui xuống!
“Vũ, cô ấy thật sự là vợ cậu à?” Cổ Dương vẫn không thể tin được. Cho dù có phải kết hôn, cũng không có khả năng cậu ta sẽ tìm một cô vợ như vậy đi? Cậu ta không phải là thích mấy thể loại hình chữ S sao?!
Lôi Tuấn Vũ tiện tay rút tập văn kiện ở dưới mông Cổ Dương ra, vỗ vỗ, trả lời: “Không phải là cậu vừa xem giấy chứng nhận kết hôn sao? Tử Tình, cậu ta có làm gì em không? Nếu có, nhất định phải nói cho anh biết, anh sẽ yêu cầu cậu ta lại xây dựng một tòa nhà như thế này nữa cho chúng ta!”
Lãnh Tử Tình dở khóc dở cười. Hai người này đều không hổ là những thương nhân danh tiếng! Nói ra miệng đều là lợi ích, quyền lợi! Chẳng lẽ không ai trong bọn họ để ý cô vẫn đang mặc áo ngủ ngồi hiên ngang ở đây sao? Cho dù áo ngủ có thuộc dạng bảo thủ thế nào đi nữa thì cũng là áo ngủ chứ! Chẳng lẽ không ai sẵn lòng quan tâm một chút đến mặt mũi của cô lúc này? Haizzz, khổ thân mình! Lãnh Tử Tình không khỏi tự giễu.
Cổ Dương khoa trương chất vấn Lôi Tuấn Vũ, còn người kia thì vênh vang đắc ý, như thể với anh ta kết hôn là chuyện vô cùng hạnh phúc. Nhưng đúng như Cổ Dương nói, anh ta sao mà lại muốn kết hôn được chứ? Chuyện đơn giản này ngay cả người ngoài cũng có thể nhìn ra! Lãnh Tử Tình không khỏi lắc đầu, không biết những ngày yên lành của cô có thể kéo dài được bao lâu? Đá đá chân ghế sô pha, cô ngồi bên cạnh nhàm chán, xem bọn họ thao thao bất tuyệt tán gẫu với nhau. Lãnh Tử Tình có thể cảm nhận được quan hệ của bọn họ không phải bình thường, thân thiết gần như anh em. Lôi Tuấn Vũ còn tỉ mỉ lau giúp Cổ Dương mấy vết máu khô trên mặt. Thực sự nhàm chán, Lãnh Tử Tình lơ đãng cúi đầu liếc nhìn đồng hồ, trời ạ! 12 giờ! Quên mất! Hôm nay có cuộc hẹn trao đổi với nhà xuất bản! Chết tiệt! Đã chậm mười phút rồi! Cô viết tiểu thuyết trên mạng đã lâu như vậy, cuối cùng mới có người tinh mắt nhìn ra. Lãnh Tử Tình không khỏi nắm chặt tay quay lại nhìn hai người đang cười đùa, trêu chọc nhau, dường như không thèm để ý đến sự tồn tại của cô.
“E hèm…” Lãnh Tử Tình ho nhẹ một tiếng, hắng giọng, thành công trong việc thu hút ánh mắt của Lôi Tuấn Vũ và Cổ Dương. “À, thế này, Tuấn Vũ, xin hỏi còn có chuyện gì không?” Lãnh Tử Tình vẫn duy trì mỉm cười trước sau như một.
Lôi Tuấn Vũ lúc này mới có thời gian quan sát tỉ mỉ bộ dáng “đoan trang” của cô. Trời ạ! Cô cứ như vậy mà đi ra ngoài? Cứ mặc áo ngủ thế này đi khắp nơi trong công ty anh sao?! Có điều, so với bộ dạng trang điểm dày đặc, khuôn mặt này còn dễ nhìn hơn. Kỳ thật, cô trông cũng rất thanh tú! Anh không hiểu cả ngày cô hóa trang thành cái quỷ bộ dáng kia để làm gì?!
“Tử Tình, cũng trưa rồi, hay là, chúng ta cùng nhau ăn bữa cơm đi?” Lôi Tuấn Vũ khách sáo mời xã giao, ngay cả Cổ Dương cũng nhìn ra cậu ta căn bản không có chút thành ý nào!
“Tử Tình, cũng trưa rồi, hay là, chúng ta cùng nhau ăn cơm đi?” Lôi Tuấn Vũ khách sáo mời xã giao, ngay cả Cổ Dương cũng nhìn ra cậu ta căn bản không có chút thành ý nào!
“Không cần! Anh còn bận công việc. Em đi ra ngoài ăn chút gì đó là được! Vậy thôi, cứ như vậy nhé, anh Cổ, hai người tiếp tục trò chuyện đi, tôi xin phép đi trước. Tạm biệt!” Lãnh Tử Tình vội vàng đứng lên, ngại ngùng vẫy vẫy tay về phía hai người bọn họ, nhanh chóng rời đi.
“Chờ một chút, chị dâu! Vũ, tôi đưa chị dâu về nhé! Nhân tiện nhận tội, chịu đòn luôn.” Cổ Dương cũng vội vàng đứng dậy, chạy theo Tử Tình. Ra tới cửa lại xoay người đối diện với vẻ mặt kinh ngạc của Lôi Tuấn Vũ, nói: “Đúng rồi! Vũ, lần này trở về mình không muốn cho mọi người biết, trước tiên cứ ở nhà cậu đã nhé! Tốt lắm, đi thôi chị dâu!”
Lôi Tuấn Vũ không khỏi cau mày, tên Cổ Dương chết tiệt, cậu ta lại muốn bày trò gì? Sao tự nhiên lại ra vẻ ân cần như vậy, còn muốn đưa Tử Tình về?! Không phải là “yêu từ cái nhìn đầu tiên” đấy chứ?! [nguyên bản là “nhất kiến chung tình”] Không, không thể! Dáng người kia của cô có thể hấp dẫn được ai! Cười xong, nghĩ tới Cổ Dương sẽ đến ở nhà mình, lòng anh lại thấy bực bội. Cho xin đi! Bọn họ hiện giờ đều đã trưởng thành cả rồi được không, đâu phải còn nhỏ như trước đây đâu! Nếu Cổ Dương mà ở cùng, vậy mối quan hệ của anh và Tử Tình cũng phải nói cho cậu ta biết. Cổ chết tiệt! Có phải là không có việc gì làm, rảnh rỗi quá hay không. Đúng lúc đó, một cô thư ký gõ cửa đi vào, nhắc nhở anh đã đến thời gian bắt đầu cuộc họp. Bụng đột nhiên réo lên, dạ dày Lôi Tuấn Vũ cũng không chịu kém cạnh. Sao tự nhiên lại muốn đi ăn cùng bọn họ thế chứ?! Tên Cổ đáng chết! Đều tại cậu ta! Cơ thể mình đã rèn luyện thành thói quen thế mà cũng lại có cảm giác đói! Tức tối cầm lấy tập tài liệu, Lôi Tuấn Vũ sải bước đi đến phòng họp.
Cổ Dương tốt bụng cởi áo khoác, choàng thêm ra bên ngoài cho cô gái kiệm lời này. Lôi Tuấn Vũ rốt cuộc là đang làm cái gì? Ngay cả người ngoài như anh cũng có thể nhìn ra cuộc hôn nhân của họ có vấn đề. Theo lý thuyết, nếu vợ mình mà ăn mặc kiểu này đi ra ngoài thì dù thế nào cũng phải quan tâm một chút chứ! Vậy mà vẫn cứ để cho người ta mặc áo ngủ rời đi? Lôi Tuấn Vũ cậu cho dù có thói quen họp hành vào giữa trưa, cũng không đến nỗi không thể dành ra được một phút đồng hồ! Còn nói là hai người đã kết hôn. Hình như đăng ký hôm qua? Vừa kết hôn mà đối xử thế này? Cậu ta cho mình là tên ngốc chắc?! Cổ Dương sở dĩ muốn đến ở cùng Lôi Tuấn Vũ cũng vì muốn xem xem rốt cuộc cái tên này đang bày trò gì!
Lãnh Tử Tình từ chối ba bốn lượt, nhưng vẫn không thể thắng được sự kiên trì của Cổ Dương, đành phải mặc chiếc áo khoác rộng thùng thình của anh ta vào. Hai người rời đi dưới những ánh mắt chú mục của mọi người. Dường như ăn mặc vẫn là tiêu điểm bàn luận, Lãnh Tử Tình trước sau đều cúi đầu, lấy tay che mặt. Ai! Khuôn mặt chưa có trang điểm, cảm giác như mình đang ở trần giữa thanh thiên bạch nhật vậy.
Lại lần nữa lên xe, Cổ Dương lễ độ hỏi: “Chị dâu, trưa nay muốn ăn gì? Tôi sẽ mời!”
“Ah, không cần đâu! Anh Cổ, anh cho tôi xuống ở trung tâm thương mại phía trước là được rồi. Tôi có chút việc gấp!”
“A? Không ăn cơm sao?” Cổ Dương buồn bực, sao mà cả hai vợ chồng nhà này cùng có chung tật xấu, buổi trưa đều không ăn cơm vậy?
“Uhm, xong việc tôi sẽ đi ăn. Xin lỗi anh Cổ, không thể cùng ăn cơm với anh rồi!” Lãnh Tử Tình cười cười.
“Vậy được. Ăn cơm xong, tôi chắc sẽ tới nhà hai người nghỉ ngơi, về sau nếu ở nhà có gặp tôi, chị dâu cũng đừng kinh ngạc nhé, tôi nhiều khi bước đi không phát ra tiếng động đâu!” Cổ Dương trêu ghẹo nói.
“Ha ha, xin lỗi anh! Sẽ không đâu! Anh Cổ, có cần đi bác sĩ không vậy?” Lãnh Tử Tình ngượng ngùng nói.
“Ha ha ha! Viết thương nhỏ ấy mà, gặp bác sĩ làm gì chứ! Đúng rồi, chị dâu, hình vẽ vòng tròn trên cổ tay chị là cái gì thế?” Cổ Dương đột nhiên nhớ tới vòng tròn màu xanh trên cổ tay Lãnh Tử Tình.
“Ha ha ha! Viết thương nhỏ ấy mà, gặp bác sĩ làm gì chứ! Đúng rồi, chị dâu, hình vẽ vòng tròn trên cổ tay chị là cái gì thế?” Cổ Dương đột nhiên nhớ tới vòng tròn màu xanh trên cổ tay Lãnh Tử Tình.
“Gì cơ? Hình vẽ?” Lãnh Tử Tình giơ chính cổ tay mình lên nhìn nhìn, trừ bỏ vết xanh tím bị anh ta nắm làm gì có hình vẽ nào nữa nha? Làn da của cô không hề có hình xăm linh tinh gì đó hết!
“Phải, chính là cái kia đó!” Cổ Dương hất cằm chỉ chỉ cổ tay Lãnh Tử Tình.
“Cái này…” Trời đất! Anh ta cố ý hay là thế nào vậy? Rõ ràng là do anh ta túm, còn nói là hình vẽ cái gì?! Ôi trời! Lãnh Tử Tình không khỏi trợn tròn mắt. Cô đành bất đắc dĩ giải thích: “Anh Cổ, có lẽ anh không biết, có những người mạch máu hơi đặc biệt chút. Nếu một bộ phận nào đó trên cơ thể bị lực đè ép sẽ nhanh chóng khiến máu tụ lại, nơi đó sẽ liền trông như vết tụ máu. Mà trùng hợp tôi chính là một trong số những người ấy! Cánh tay này chỉ là do anh nắm chặt nên mới có vết như vậy. Nhưng không sao đâu, qua vài ngày nữa là nó sẽ tự biến mất ý mà!”
Cổ Dương cố gắng tiêu hóa một loạt giải thích của Lãnh Tử Tình. Nói như vậy, ý của cô là, vừa rồi anh đã lôi kéo khiến cho tay cô thành ra như thế?
“Chị dâu, tôi xin lỗi! Rất xin lỗi! Có phải là tôi đã quá thô lỗ không?” Cổ Dương nói năng có chút lộn xộn, sao lại thế này?! Sao ở trước mặt cô anh tự nhiên lại có vẻ hơi ngu ngốc nhỉ?!
“Người không đúng là tôi mà. Được rồi, anh Cổ, anh dừng ở ngã ba phía trước một chút nhé, tôi đến nơi rồi.” Lãnh Tử Tình cười hòa nhã. Kỳ thật, trong lòng cô đang gấp như cháy nhà. Hẹn với người ta lần đầu tiên, chỉ sợ là sẽ muộn! Đến trễ hẹn không phải sẽ chứng tỏ cô là người rất không biết tôn trọng thời gian sao?! Về phương diện này, Lãnh Tử Tình lại vẫn luôn tự nhận mình là người nghiêm cẩn.
Trả áo khoác lại cho Cổ Dương, Lãnh Tử Tình xuống xe, vội vàng nói tạm biệt rồi đi thẳng vào trung tâm mua sắm. Tranh thủ thời gian mua quần áo, cuộc hẹn với nhà xuất bản này thực không dễ dàng có được!
Cổ Dương nhìn nhìn xung quanh, vừa định tùy tiện tìm một nhà hàng để ăn trưa thì di động chợt vang lên. Tiếng Lôi Tuấn Vũ trong điện thoại: “Cổ? Hai người cậu đang ở đâu thế, tôi qua bây giờ.”
“A! Tôi nói Vũ, cái đồ cuồng công việc nhà cậu cũng có lúc động lòng nhé! Đến đây đi, tôi chờ cậu trên tầng hai của Thiên Phủ!” Cổ Dương cười cười. Xem ra Lôi Tuấn Vũ này còn coi mình là bạn, tóm lại là muốn làm một bữa giúp anh “đón gió tẩy trần” đây!
Lôi Tuấn Vũ cũng không biết là mình bị làm sao? Cuộc họp mới tiến hành được một nửa, đột nhiên cảm thấy đói bụng không chịu được. Vì thế liền nghĩ tới Cổ Dương và Lãnh Tử Tình, bỗng chỉ muốn được cùng đi ăn với bọn họ.
Nhà hàng Thiên Phủ, Lôi Tuấn Vũ mệt mỏi tới, Cổ Dương cười quở trách: “Coi như là tiểu tử cậu còn có chút lương tâm! Được rồi, địa bàn của cậu, cậu làm chủ đi!”
Lôi Tuấn Vũ nhìn nhìn bốn phía, trên bàn chỉ có một ly cà phê, ngạc nhiên hỏi: “Tử Tình đâu?”
“A! Mới đấy đã quan tâm đến vợ! Yên tâm đi! Vợ cậu có việc bận, tôi đã để cô ấy đi rồi!” Cổ Dương phất tay, ra vẻ không biết làm thế nào. Lôi Tuấn Vũ gọi phục vụ, chọn một vài món ăn nhẹ.
“Vũ, bây giờ nói cho tôi biết đi, chuyện gì xảy ra vậy?! Có phải là cha mẹ cậu cưỡng bức hay không?” Cổ Dương hạ giọng hỏi, giống như sợ bị người khác nghe thấy.
“Ha ha!” Lôi Tuấn Vũ cười không trả lời. Xem ra vẫn là Cổ Dương hiểu anh nhất. Nếu thật sự là huynh đệ sẽ biết rõ tính anh, anh thà là chết dưới hoa mẫu đơn chứ nhất định cũng sẽ không đi vào mộ phần hôn nhân!
“Cậu đừng cười nữa! Nói nhanh lên! Bà chị kia… có vẻ không phải là mẫu người tiểu tử cậu thích mà?” Cổ Dương khoa trương lấy tay vòng một đường cong lớn ở trước ngực, chớp mắt ái muội nhìn về phía Lôi Tuấn Vũ.
“Cậu đừng cười nữa! Nói nhanh lên! Bà chị kia… có vẻ không phải là mẫu người tiểu tử cậu thích mà?” Cổ Dương khoa trương lấy tay vòng một đường cong lớn ở trước ngực, chớp mắt ái muội nhìn về phía Lôi Tuấn Vũ.
Lôi Tuấn Vũ cười ha ha: “Tiểu tử thối! Chúng ta là bạn nối khố đấy!”
Anh chưa bao giờ xấu hổ về khẩu vị của mình. Ngược lại có khi còn coi đây là vinh quang! Phụ nữ được Lôi Tuấn Vũ anh coi trọng, nhất định là cực phẩm. Hơn nữa, luôn luôn phải có sự mới mẻ! Chỉ cần là cô gái Lôi Tuấn Vũ anh thấy hợp ý, cơ hồ là không cần dùng bất cứ thủ đoạn gì. Đối với các cô nàng cực phẩm này mà nói, các cô rất hiểu rõ giá trị của bản thân, càng biết rõ tính cách của Lôi tổng giám đốc. Khi yêu thì có thể chết đi sống lại. Nhưng sẽ không bao giờ có hứa hẹn lâu dài! Bởi vậy, các cô ấy sẽ tìm kiếm sự cân bằng từ phương diện vật chất. Lôi Tuấn Vũ cũng sẽ không bạc đãi các cô!
Nhìn Lôi Tuấn Vũ nói, ra vẻ trang nghiêm, giống như người đàn ông tốt của gia đình, Cổ Dương thật muốn phun một ngụm nước miếng cho anh ta chết đuối luôn đi.
“Nói mấy chuyện vô nghĩa gì thế! Lôi Tuấn Vũ, cậu nghiêm túc đi!” Cổ Dương nghiêm mặt nói. Theo tính cách của Lôi Tuấn Vũ, cậu ta sẽ chịu đi theo khuôn sáo tầm thường hay sao?! Chỉ sợ có dùng đến sức mạnh, Thiên Vương cũng không áp chế được cậu ta!
“Yên tâm đi!” Lôi Tuấn Vũ đắc ý cười nói, “Cậu cũng biết tôi rồi mà. Đối với phụ nữ tôi thực sự rất kén chọn. Sở dĩ kết hôn với Tử Tình là vì cô ấy đồng ý bật đèn xanh cho tôi.” Trên mặt Lôi Tuấn Vũ đeo một nụ cười cửa miệng, bộ dáng ra vẻ rất tự tin.
“Cái gì? Ý của cậu là…” Cổ Dương trợn trừng mắt…
“Chính là điều cậu đang nghĩ đấy. Danh nghĩa. Hợp đồng hôn nhân. Một năm sau, tôi sẽ đồng ý để cô ấy đưa ra yêu cầu ly hôn trước. Sau đó, tôi vẫn là tôi!” Lôi Tuấn Vũ cười rạng rỡ, “Mà sau một năm, ông cụ sẽ đem tất cả sản nghiệp hết thảy trao lại cho tôi. Tôi chẳng qua chỉ vì không muốn để sản nghiệp của gia tộc bị lưu lạc trong tay người khác thôi.”
Tuy rằng sự nghiệp của Lôi Tuấn Vũ không ngừng phát triển, nhưng Lôi lão gia đối với tác phong sinh hoạt của anh vẫn còn rất lo lắng! Ông tuyên bố nếu hôn nhân của anh mà không duy trì được nổi một năm, để xảy ra chuyện gì xấu, thì ông sẽ đem sản nghiệp của gia tộc sung công hết, tuyệt đối sẽ không để anh được thừa kế một đồng nào! Mặc dù Lôi Tuấn Vũ cũng thấy cái sản nghiệp này rất chướng mắt, nhưng dù sao cũng là tâm huyết của ông cụ cha mình, cứ cho bọn họ nghĩ mấy chuyện đem ra uy hiếp này thực sự uy hiếp được anh đi! Lôi Tuấn Vũ xuất phát từ lòng hiếu thuận đã nhận lời ông cụ. Mà anh còn nhớ, lúc ông cụ nghe anh nói đồng ý kết hôn với Lãnh Tử Tình, đã vui tới mức suýt đem tất cả cổ phần công ty chuyển hết sang tên cô! Cũng may anh ngăn cản, mới giúp cho ông cụ thanh tỉnh lại. Lôi Tuấn Vũ không khỏi thở dài trong lòng, ông cụ tư tưởng cổ hủ, không biết bao giờ quan điểm mới đổi mới được một chút! Đàn ông mà! Tìm phụ nữ có phải chuyện gì kinh thiên động địa đâu! Còn về việc anh tìm cái dạng phụ nữ gì, tìm bao nhiêu người là tự do của anh chứ! Mà với điều kiện của anh, anh muốn tìm loại phụ nữ nào mà không được?! Vì cái gì nhất định phải tự khống chế bản thân, khiến mình không thể là chính mình?! Người đẹp thích anh, anh thích người đẹp, hai bên đều là tình nguyện, lão ba sao mà không chịu hiểu nguyện vọng của anh chứ?! Ai… Đều nói Lôi Tuấn Vũ anh là đứa con trai hiếu thảo. Vì đối phó với lão ba lão mẹ mà anh đã phải tốn bao tâm tư như thế, có thể ngang với việc anh quản lý tập đoàn Kiêu Dương rồi!
“Cái gì? Hợp đồng hôn nhân? Danh nghĩa? Vậy là cậu phải đi ra ngoài giải quyết nhu cầu cá nhân?” Ánh mắt thông cảm của Cổ Dương chiếu qua.
“Không không không! Người phụ nữ của tôi sẽ không rời đi khỏi tôi!” Lôi Tuấn Vũ ngữ khí ngang ngược làm cho Cổ Dương không khỏi kinh ngạc!
“Hả? Ý của cậu là, cô ấy cho phép cậu mang người phụ nữ khác đến sống cùng với hai người dưới một mái nhà?” Cổ Dương há to miệng sửng sốt.