Siêu Cấp Võ Thánh
Tác giả: Lãng Tử Biên Thành
Chương 20: Thu phục Hắc Lang.
Người dịch: truongcaca
Nguồn: metruyen.com
Hắc Lang vừa nghe Tần Vĩnh Phú nói có thể tha chết cho mình, gã liền suy nghĩ một lượt, sau đó nói;
- Tần chủ tịch, giờ Tần Dũng đã chết rồi, mà tuổi ngài cũng lớn, cần có bên người một con chó để có thể đánh giết vì ngài, trải đường cho ngài. Mà Hắc Lang tôi xin được nguyện ý làm con chó đó, chỉ cần ngày hôm nay Tần chủ tịch có thể tha mạng cho tôi. Thì cái mạng của tôi sẽ là của ngài, ngài muốn tôi làm cái gì thì tôi sẽ làm cái đó. Ngài muốn tôi đi đông thì tôi sẽ không đi tây. Ngài xem thế nào???
Những lời này của Hắc Lang cũng có đạo lý, Tần Vĩnh Phú quả thực cũng đã nhiều tuổi, có nhiều loại chuyện chém giết cũng không thể nào tựmình đi làm được nữa. Mà hắn buôn bán thường hay có liên quan tới hắc đạo, ví dụ như hộp đêm, sàn nhảy hay quán bar. Những sản nghiệp đó kiểu gì cũng có ngày phát sinh ra chuyện, mà nếu như tìm trợ giúp từ cảnh sát thì khỏi làm ăn luôn đi cho rồi. Trước đây dù cho có xảy ra chuyện gì thì Tần Vĩnh Phú đều giao cho Tần Dũng đi làm, nhưng hiện tại Tần Dũng đã chết, có chuyện thì ông ta lại phải tự thân xuất mã. Thế nên cho tên Hắc Lang này sống cũng coi như có chút tiền vốn.
Mặt Tần Vĩnh Phú trầm xuống nhìn Hắc Lang nói:
- Có lẽ cậu nói đúng, được rồi, tôi sẽ cho cậu một cơ hội duy nhất. Nhớ kỹ, nếu cậu dám phản bội tôi, thì tôi sẽ tùy thời lấy cái mạng chó của cậu đi.
Nói xong những lời này, Tần Vĩnh Phú liền ném khẩu súng trong tay cho Hắc Lang:
- Chuyện hôm nay tôi không muốn bị truyền ra ngoài, cậu xem rồi xử lý đi.
Hắc Lang thấy hành động của Tần Vĩnh Phú, gã biết cái mạng của mình hôm nay đã được nhặt trở lại. Gã không hề do dự, cầm lấy khẩu súng lục Tần Vĩnh Phú ném cho, sau đó xoay người bắn liên tục đến khi băng đạn không còn một viên nào nữa. Rồi Hắc Lang mới buông súng, bước tới bên người Tần Vĩnh Phú hỏi:
- Tần chủ tịch, ngài xem thế đã được chưa?
Sau khi Hắc Lang bắn hết đạn trong súng thì mấy tên thủ hạ của gã trong phòng đều trúng đạn mà ngã xuống, không còn kẻ nào sống sót.
Hắc Lang làm thế cũng là để hoàn thành nhiệm vụ đầu tiên mà Tần Vĩnh Phú giao cho gã, nếu không muốn chuyện này bị người ngoài biết được thì chỉ có cách đem tất cả những kẻ nào biết được chuyện này giết hết, bởi vì người chết thì mới có thể giữ được bí mật.
- Rất tốt! Cậu đã thông qua khảo nghiệm, bây giờ cậu chính là một con chó của tôi, tất nhiên để cho bên ngoài không có nghi ngờ thì cậu vẫn là bang chủ Hắc Lang bang, nhưng phải nhớ kỹ là khi tôi muốn cậu đến, thì cậu phải xuất hiện trước mắt tôi để nhận nhiệm vụ.
Tần Vĩnh Phú nhìn Hắc Lang, bỗng có cảm giác lưu lại Hắc Lang là một lựa chọn đúng đắn.
- Vâng! Xin chủ tịch cứ yên tâm, tôi sẽ luôn luôn làm một con chó của ngài.
Hắc Lang cúi đầu giống như con dâu bị mẹ chồng giáo huấn, tỏ vẻ nhu thuận.
- Tốt lắm! Tôi cũng mệt rồi, tôi với Vu Thiên sẽ trở về, cậu lập tức cho người lái xe đưa tôi về đi.
Tần Vĩnh Phú cũng chẳng muốn nhìn bộ mặt ngoan ngoãn kia của Hắc Lang nữa, nên ông ta muốn mau chóng rời đi.
Ngay lập tức Hắc Lang đã gọi xe cho Tần Vĩnh Phú và Vu Thiên, sau đó lại an bài vài tên vệ sĩ có năng lực đi theo hai người. Tất nhiên Hắc Lang hiểu được với năng lực biến thái của Vu Thiên thì mấy tên vệ sĩ kia chỉ là hàng thừa, nhưng gã làm như thế chủ yếu để thể hiện sự tôn trọng của mìnhđối với Tần Vĩnh Phú và Vu Thiên.
Lần thứ hai ngồi vào trong xe do Hắc Lang an bài, Tần Vĩnh Phú có chút cảm khái. Lúc trước ông ta bị Hắc Lang dùng vũ lực đưa đến, không biết kết quả của mình sẽ ra sao. Nhưng thời điểm trở về lại trở thành ông chủ của Hắc Lang, bởi vì từ nay trở đi, tất cả sản nghiệp Hắc Lang bang đã thuộc quyền sở hữu của ông ta, thậm chí Hắc Lang cũng thành kẻ dưới tay mình. Điều này không thể không khiến cho Tần Vĩnh Phú vui vẻ.
Chuyện khiến cho ông ta vui nhất chính là những gì mà Vu Thiên ngồi bên cạnh ông làm ra. Ông ta cũng chẳng biết cậu ta rốt cuộc là ai. Võ công sao lại biến thái như vậy? Cậu ta mới chỉ có mười bảy mười tám tuổi mà thôi, sao có thể làm được như thế chứ? Dù cho là kẻ suốt đời tập võ có khi cũng không thể có được một phần mười thực lực của cậu ta, Vu Thiên này quả thực quá cường hãn rồi.
Nhưng dù cho thế nào thì Tần Vĩnh Phú cũng biết mình gặp được Vu Thiên chính là nhặt được bảo vật. Không phải chính mình đã đáp ứng chế tạo cho hắn một phòng luyện công hay sao? Lần quay về này phải lập tức làm luôn, không riêng làm, mà còn phải làm cho nó trở nên tốt nhất. Đó là thứduy nhất có thể khiến Vu Thiên làm việc cho mình. Chỉ cần hắn chịu lưu lại bên người, giúp mình bước đi mà không có trở ngại, không biết nguyện vọng đó của mình có thể thực hiện được hay không? Nếu như hiện tại cho Tần Vĩnh Phú một phương pháp lưu lại Vu Thiên thì ông ta nhất định sẽ không bỏ qua, dù cho có phải đem con gái Tần Thư Nhã gả cho Vu Thiên thì ông ta cũng đáp ứng. Đương nhiên điều kiện tiên quyết là Thư Nhã phảiđồng ý.
Xe rất nhanh đã chạy tới cửa nhà máy rượu Đại Tần. Lập tức có mấy tên tiểu đệ Hắc Lang bang mở cửa giúp hai người.
Mấy tên tiểu đệ này đã nhìn thấy bang chủ Hắc Lang của mình cung kính ra sao với Tần Vĩnh Phú và Vu Thiên, cho nên bọn hắn cũng sẽ nhìn hai người bằng con mắt khác, đối đãi theo cách đặc biệt.
- Lão gia về rồi!
Tôn bá vẫn chờ đợi ở cửa nhà máy Đại Tần, vừa nhìn thấy Tần Vĩnh Phú bình yên từ trong xe của Hắc Lang bang bước xuống, liền dẫn theo nhóm vệ sĩ bước tới.
Từ lúc Tần Vĩnh Phú rời đi thì Tôn bá vẫn chờ ở chỗ này, có thể thấy được sự trung thành của y với Tần Vĩnh Phú.
- Tôn bá! Tiểu thư ngủ chưa?
Tần Vĩnh Phú thấy Tôn bá còn đang đứng ở cửa, ông ta biết từ khi mình rời đi thì Tôn bá cũng không có rời khỏi nửa bước.
- Không có, tiểu thư đang lo lắng không biết ngài đi đâu, nhưng tôi thấy ngoài trời gió to nên tôi đã khuyên cô ấy vào phòng chờ ngài, ngài yên tâm, chỗ tiểu thư có bốn vệ sĩ do tôi bố trí, không có việc gì đâu.
Tôn bá cung kính trả lời. Tuy tuổi ông ta cũng đã lớn nhưng cách cung kính của ông đối với Tần Vĩnh Phú, không thể không nói là làm khó Tôn bá.
- Ừm! Ông làm rất tốt, bây giờ mau cho người đi an bài chỗ ở cho Vu Thiên tiên sinh, nhớ kĩ, phải là chỗ tốt nhất.
Sau khi phân phó cho Tôn bá, Tần Vĩnh Phú quay người lại nhìn Vu Thiên nói:
- Cậu cũng mệt rồi, nên nghỉ ngơi sớm đi. Sáng mai tôi sẽ bảo Thư Nhã đưa cậu ra ngoài mua quần áo! Ah, mai tôi sẽ bắt đầu cho người xây dựng phòng luyện công tốt nhất cho cậu.
Tần Vĩnh Phú biết những lời ông ta nói, may ra có vế cuối có thể khơi gợi được sự hứng thú của Vu Thiên mà thôi.
Quả nhiên khi Vu Thiên nghe thấy Tần Vĩnh Phú muốn chế tạo cho mình một phòng luyện công tốt nhất thì hắn mới gật đầu, sau đó đi theo Tôn bá.
Tôn bá nghe thấy Tần Vĩnh Phú gọi Vu Thiên là Vu Thiên tiên sinh thì cũng hiểu địa vị của Vu Thiên trong lòng lão gia đã thay đổi. Hơn nữa lão gia có thể bình an mà trở về, không chừng có liên hệ mật thiết với Vu Thiên. Cho nên Tôn bá cũng tỏ ra tôn trọng Vu Thiên hơn trước:
- Vu Thiên tiên sinh, mời theo tôi, tôi sẽ bố trí cho cậu chỗ ở thỏa mãn nhất.
Tần Vĩnh Phú bước thẳng tới phòng làm việc của mình trên tầng cao nhất nhà máy rượu Đại Tần, nơi con gái Tần Thư Nhã đang lo lắng chờ đợi.
- Thư Nhã, Thư Nhã.
Đẩy cửa bước vào thì thấy Tần Thư Nhã đang ngồi cùng với Vương Đình. Vương Đình còn đang an ủi cho Tần Thư Nhã.
- Cha! Cha về rồi, cha không sao chứ?
Vừa thấy Tần Vĩnh Phú không có chuyện gì xuất hiện trước mặt mình, tảng đá trong lòng Tần Thư Nhã cuối cùng cũng được thả xuống.
Ôm con gái vào trong lòng, tay Tần Vĩnh Phú nhẹ vỗ lưng con gái nói:
- Cha không sao, không có chuyện gì đâu! Ai! May mà có cậu nhóc Vu Thiên mà con đưa về kia.
Nói xong câu đó, Tần Vĩnh Phú liền nhìn sang Vương Đình:
- Vương Đình à, cháu đi ra ngoài cũng rất lâu rồi, cha mẹ cháu nhất định đang rất sốt ruột chờ đợi, giờ bác cũng không còn chuyện gì bác sẽ cho người đưa cháu về nhà.
Vương Đình nhìn Tần Vĩnh Phú vừa an toàn trở về, cô cũng biết, chính mình mất tích nhiều ngày như thế, cha mẹ chắc chắn sẽ rất lo lắng, nên cô liền gật đầu với Tần Vĩnh Phú rồi nói với Tần Thư Nhã:
- Thư Nhã mình về trước đây.
- Ừm, nhớ gửi lời hỏi thăm của mình tới bác trai bác gái nha!
Tần Thư Nhã mỉm cười với Vương Đình.
Sau đó có hai vệ sĩ một trái một phải đi tới bên người cô, đưa cô ra khỏi phòng. Hai người còn lại cũng không còn gì làm liền cúi người chào rồi bước ra ngoài, đồng thời đóng luôn cửa phòng.
Thấy trong phòng không còn ai nữa Tần Vĩnh Phú mới kéo tay con gái hỏi:
- Thư Nhã mau nói cho cha biết chút chuyện về Vu Thiên đi, con biết không, cậu nhóc Vu Thiên này thực sự quá biến thái, không ngờ cậu ta không sợ đạn.
Kỳ thực công phu của Vu Thiên, Tần Vĩnh Phú đã nghe Tần Thư Nhã nói qua, thậm chí lúc trong khách sạn tại Nghênh Khách trấn, Tần Vĩnh Phú cũng đã tận mắt chứng kiến thân thủ của Vu Thiên. Nhưng lão chỉ cho rằng Vu Thiên là mèo mù gặp phải chuột chết mà thôi. Nhưng biểu hiện hôm nay của hắn đã làm cho Tần Vĩnh Phú phải nhìn hắn bằng con mắt khác. Ông ta cũng hiểu nếu hôm nay không có Vu Thiên thì hiện giờ ông ta chỉcòn hai bàn tay trắng mà thôi.
- Vu Thiên không sợ đạn ư, chuyện này sao có thể. Cha à, thực ra thì con cũng không hiểu nhiều về Vu Thiên đâu. Chỉ là hôm đó mưa to, con với Vương Đình không cẩn thận ngã từ trên núi xuống, sau đó cái gì cũng không biết, khi tỉnh lại đã thấy anh ấy rồi, sau đó…
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 18 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của V.E.A.R
Siêu Cấp Võ Thánh
Tác giả: Lãng Tử Biên Thành
Chương 21: Luyện võ sáng sớm
Người dịch: truongcaca
Nguồn: metruyen.com
Tần Thư Nhã liền đem chuyện tiếp xúc với Vu Thiên trong mấy ngày qua kể lại một lần nữa cho Tần Vĩnh Phú, lần này cô không hề giấu diếm một chút nào.
Tuy Tần Thư Nhã cũng biết Vu Thiên rất giỏi nhưng không ngờ hắn lại lợi hại đến thế. Đến súng đạn cũng không thể nào thương tổn hắn thì điều này đã vượt quá sức tưởng tượng của cô rồi.
- Ah! Hóa ra mọi chuyện là như thế!!!
Sau khi nghe Tần Thư Nhã kể chuyện thì Tần Vĩnh Phú liền gật gù:
- Trước đây khi còn trẻ, còn lăn lộn bên ngoài, thường nghe người ta nói, người mạnh còn có kẻ mạnh hơn. Hóa ra trên thế giới này còn có thế ngoại cao nhân như thế, cha trước đây không có tin, nhưng mà hôm nay thì cha tin rồi. Cậu nhóc Vu Thiên này quả là một người như thế! Con gái bảo bối của cha, con đã kiếm cho cha về một bảo vật rồi, hôm nay nếu như không có cậu ta thì cha có về được hay không cũng không biết.
Sau đó Tần Vĩnh Phú liền kể lại những nguy hiểm mà tối hôm nay ông ta đã gặp phải ở Hắc Lang bang cho con gái nghe.
Khi Tần Thư Nhã nghe nói anh mình muốn cùng ngoại nhân lấy mạng của cha thì cô liền nghiến răng nghiến lợi nổi giận. Nhưng sau khi nghe cha kể lại ông ta không chỉ giết chết tên bất hiếu đó mà còn thu được Hắc Lang bang vào trong tay thì Tần Thư Nhã liền vui vẻ trở lại. Nhất là khi cha cô ca ngợi tất cả đều là công lao của Vu Thiên thì Tần Thư Nhã càng vui vẻ hơn nữa. Phải biết rằng từ nhỏ đến lớn Tần Thư Nhã luôn nghĩ cách để có thể giúp cha mình, không ngờ nguyện vọng đó của mình đã được hoàn thành khi mình còn chưa bước chân vào đại học.
Tất thảy đều phải cảm tạ Vu Thiên, chính hắn đã khiến cho tâm nguyện nho nhỏ của mình trở thành hiện thực. Nghĩ tới những điều này, khiến cho Vu Thiên trong ấn tượng của Tần Thư Nhã càng trở nên tốt đẹp. Tuy Tần Dũng chết cũng khiến cho cô có chút đau buồn, nhưng khi nghĩ tới chuyện cha mình đã nuôi y bao năm mà y lại lấy oán trả ơn, những kẻ như thế chết cũng không có gì đáng tiếc.
- Đúng thế cha à! Vu Thiên lợi hại như thế thì cha cần nghĩ biện pháp để giữ anh ấy lại bên cạnh cha nha, có anh ấy ở bên cạnh thì sẽ có sự trợ giúp rất lớn cho sự nghiệp của cha đó.
- Tất nhiên rồi, Vu Thiên chính là nhân tài khó kiếm, cha sẽ nghĩ cách để giữ cậu ta ở lại bên người. Con không biết đâu, khi cậu ta đánh bật viên đạn bắn vào người mình để giết chết Phì Lang, Hắc Lang đã giật mình tới cỡ nào. Bây giờ Hắc Lang đã trở thành tay sai của cha thì tập đoàn Đại Tần đã có thể được khuếch trương được rồi. Ha ha ha! Đương nhiên tất cả những chuyện này là do Vu Thiên trợ giúp. Con yên tâm đi sáng mai cha sẽ bắt đầu cho người xây dựng phòng luyện công mà cha đáp ứng với Vu Thiên, đối với loại người ham mê võ thuật kiểu này, nếu chúng ta cho cậu ta một nơi cực tốt để luyện võ thì dù chúng ta có đuổi cậu ta đi, sợ chưa chắc cậu ta đã chịu đi đâu, khà khà!
Tần Vĩnh Phú tự nhận chính mình hiểu rõ được tâm lý của những nhân tài, nên ông ta có lòng tin có thể giữ Vu Thiên lại.
- Hai ngày nay con cũng không có chuyện gì để làm, luyện võ trường kia còn chưa có xây dựng xong, tốt nhất con nên đưa cậu ta đi mua vài bộ đồ tốt chút đi.
Tần Vĩnh Phú vừa nói vừa cười nhìn con gái mình.
- Cha!
Tần Thư Nhã nghe thấy cha mình muốn mình đi cùng Vu Thiên thì bản thân cũng có chút xấu hổ.
- Ha ha ha!
Thấy bộ dạng này của con gái, Tần Vĩnh Phú nhiều ít hiểu được tâm tư của con mình.
Sáng sớm ngày hôm sau, Tần Thư Nhã rất nhanh đã hoàn tất vệ sinh buổi sáng, sau đó tới trước cửa phòng Vu Thiên, nhẹ nhàng gõ cửa.
- Tiểu thư tới tìm Vu Thiên sao? Cậu ta đã dậy từ sớm rồi, giờ đang trong sân của nhà máy Đại Tần chúng ta luyện công!!
Tôn bá thấy tiểu thư bước tới trước cửa phòng Vu Thiên, ông ta cũng đoán được Tần Thư Nhã muốn tìm hắn, cho nên ông liền bước tới sau lưng cô nhắc nhở. Cũng vì hôm qua Tần Vĩnh Phú đã kể lại mọi chuyện ở Hắc Lang bang, nên Tôn bá đối với Vu Thiên càng thêm tôn trọng hơn, đông thời ông ta cũng bắt đầu quan tâm hơn tới cuộc sống hàng ngày của hắn!
- Ồ! Hóa ra là như thế!
Tần Thư Nhã cười với Tôn bá, sau đó bước tới sân lớn nhà máy rượu Đại Tần.
Từ khi còn nhỏ Vu Thiên thường hay phải luyện công buổi sáng dưới sự giam sát của vú em Lý Di. Khi đó Lý Di thường nói:
- Luyện công thì nên nhân lúc trời sáng bởi không khí buổi sáng trong lành rất phù hợp cho việc hô hấp và vận động của cơ thể.
Cho nên kể từ đó trở đi Vu Thiên ngày ngày đều dậy sớm luyện công.
Trên sân lớn của nhà máy rượu Đại Tần, Vu Thiên đang diễn luyện bộ Bôn Lôi Quyền mà Tam thúc dạy hắn, cùng lúc đó hắn cũng thi triển ra Thiên Cân Thần Thối công mà Tứ thúc truyền cho.
Đừng bao giờ xem thường hai loại quyền pháp và thối pháp này, bởi trên thực tế hai loại công phu này đều bao hàm những tinh túy của công phu Đông Phương quốc mấy nghìn năm qua. Nếu như một võ học hành gia khi thấy được hai bộ quyền cước này thì sẽ phát hiện ra ẩn sâu trong đó có nhiều các loại công phu đã thất truyền của Đông Phương quốc. Tất nhiên là những gì chưa thất truyền thì cũng được ẩn chứa trong đó. Cho nên chỉ cần biết hai bộ quyền cước này, trên cơ bản công phu thiên hạ đều có thể học được, còn về phần tinh hay không tinh, có thể vận dụng tới trình độ gì thì còn phải xem thiên phú của ngươi mà thôi.
Thế nên mỗi buổi sáng, Vu Thiên đều luyện tập từ một đến hai lần bộ công phu này, tại trước kia Lý Di hay nói:
- Tông sư võ học không có thiên sinh, tất cả đều dựa vào luyện tập mà thành.
Những lời này Vu Thiên đã ghi nhớ trong lòng, mỗi sáng sớm khi nào không có việc gì, Vu Thiên đều phải luyện một lần. Mấy ngày hôm nay vì nhiều nguyên nhân mà Vu Thiên không có kiên trì được thói quen này. Hiện tại đã ổn định lại thì hắn liền mò tới chỗ này để bắt đầu luyện tập.
- Oa! Đẹp trai quá!
Ở một chỗ không xa, Tần Thư Nhã đang đứng nhìn Vu Thiên luyện võ, quyền ra như vũ, cước đạp như phong, làm cho cô lộ bộ dạng cuồng nhiệt hâm mộ.
Từ trước tới giờ thân thể Tần Thư Nhã khá tốt, nguyên nhân cũng do cô thích vận động. Bởi khi còn bé cô rất sùng bái những vị đại hiệp trong phim, thậm chí khi đang nằm mơ cũng mơ thấy mình hóa thân thành đại hiệp, xuất thế giang hồ, chống lại kẻ mạnh, giúp đỡ người yếu.
Thế nhưng mỗi khi tỉnh dậy, trong lòng Tần Thư Nhã không khỏi phiền muộn buồn bã. Càng lớn lên cô càng hiểu thêm một đạo lý, thiên hạ nào có cái gì gọi là võ học chân chính, bay tới bay lui như trong phim, tất cả chỉ là sự tưởng tượng của mọi người mà thôi. Trong xã hội thực này sao mà có được. Thường thường ngươi có cừu nhân thì chỉ một phát súng là có thể kết thúc tất cả. Bằng không trong xã hội sao lại lưu truyền câu nói:
“Võ công dù cao, vẫn sợ thái đao”
Nhưng thật không ngờ, xã hội này không có cái gì gọi là công phu chân chính, thế mà Tần Thư Nhã lại đang được xem Vu Thiên biểu diễn một bộ công phu khiến cho cô hoa cả mắt. Xem những gì Vu Thiên luyện tập khiến cho Tần Thư Nhã không kìm được nói:
- Đây mới thực sự là công phu chân chính Đông Phương quốc, công phu chân chính trong mơ đó.
Cảm giác được bên cạnh có người đang nhìn, lại ngửi thấy mùi hương nữ tính chỉ có trên người Tần Thư Nhã, hai tay Vu Thiên hợp lại, chuyển sang bộ dạng thu thế, đình chỉ luyện tập.
- Khi tôi đang luyện công không muốn có người khác đứng ngoài quan sát!
Hắn luôn nhớ từ khi mình bước chân lên con đường võ học, các vị thúc thúc và vú em đều nhắc nhở hắn một điều. Công phu mà hắn đang luyện vốn là công phu cực mạnh của Đông Phương quốc, cho nên khi luyện đừng bao giờ để cho người ngoài nhìn thấy. Nếu kẻ có tâm tư nhân lúc ngươi luyện mà lén học, sau này bọn hắn dùng những thứ đó đi làm chuyện xấu, đây chính là điều bất hạnh cho sinh linh trong thiên hạ.
Từ đó trở đi hắn hiểu được võ công mình đang luyện rất lợi hại, cho nên hắn không bao giờ luyện trước mặt ai cả. Như vừa rồi, khi Vu Thiên cảm nhận được Tôn bá đang bước tới nơi này, hắn lập tức phát ra một cỗ uy áp của cường giả.
Tôn bá cũng là người luyện võ, nên khi ông ta cảm nhận được áp bách từ Vu Thiên thì cũng đành bỏ đi tâm tư hiếu kỳ của mình, vội ra ngoài. Thời điểm ra ngoài, ông ta còn không quên thông báo cho các vệ sĩ không nên vào trong sân lớn, tránh cho Vu Thiên có hiểu lầm không đáng có. Mà bởi vì Tần Thư Nhã là con gái, hơn nữa lại là bạn của Vu Thiên nên Tôn bá mới để cho cô vào gặp Vu Thiên.
Vu Thiên biết là Tần Thư Nhã nên cũng không tỏa ra uy áp của cường giả, để tránh cho cô sợ hãi. Chỉ cần có người ở nơi này, Vu Thiên sẽ không bao giờ luyện môn võ công mạnh mẽ này.
- Anh giỏi quá, có thể dạy cho em không?
Tần Thư Nhã nhìn thấy Vu Thiên thu công, liền vội vàng chạy tới. Thậm chí cô chẳng thèm để câu nói vừa rồi của Vu Thiên ở trong lòng, có lẽ đã biết hắn là người thế nào, cho nên đôi khi hắn nói ra những câu nói khiến người khác chết nghẹn, nhưng Tần Thư Nhã không biết tại sao chính mình lại không thể tức giận.
- Không dạy!
Chỉ hai chữ, Vu Thiên lập tức từ chối Tần Thư Nhã.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 15 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của V.E.A.R
Siêu Cấp Võ Thánh
Tác giả: Lãng Tử Biên Thành
Chương 22: Hạnh Phúc Gia Viên.
Người dịch: truongcaca
Nguồn: metruyen.com
- Ah! Vậy chúng ta cùng đi ăn điểm tâm nhé!
Vẫn không giận, Tần Thư Nhã cũng không biết từ lúc nào tính tình của mình lại trở nên tốt như vậy, không những không nổi giận mà Tần Thư Nhã còn khoác tay hắn kéo đi ăn cơm.
Cơm sáng rất phong phú, có các món cháo, dưa muối và chút điểm tâm. Vu Thiên quanh năm sống trên núi không phải ăn thú rừng thì cũng là chim rừng gà rừng, cho nên vừa nhìn thấy những món này hắn đã rất muốn ăn. Hương vị có gì đó của sáng sớm lại có chút hoang dã không thể không nếm thử, Vu Thiên múc một chén cháo đầy và thưởng thức.
Tần Thư Nhã cũng biết lâu nay Vu Thiên toàn ở trong núi sâu ăn uống nhất định không tốt nên cũng không ngăn lại mà nhìn Vu Thiên ăn ngon miệng, đồng thời trong miệng còn bảo:
- Từ từ thôi nào! Vẫn còn nhiều món, đủ cho anh ăn!
Sau khi ăn hết năm chén cháo Vu Thiên mới cảm thấy bụng mình có chút no no, mắt thấy Tần Thư Nhã vẫn không ăn chút nào mà còn kẹp sẵn cho mình một đĩa rau làm hắn thật sự cảm động. Từ khi vú em Lý Di cùng sáu vị thúc thúc qua đời đến nay không ai đối xử với hắn tốt như vậy.
Ăn xong bữa sáng no nê, Tần Thư Nhã quay sang nói với Vu Thiên vẫn còn đang ngồi trên ghế:
- Vu Thiên, đi nào! Em đưa anh ra phố đổi lại mấy bộ quần áo, quần áo trên người anh không phù hợp với thân phận của anh.
Vu Thiên cúi đầu nhìn quần áo của mình, thầm nghĩ;
- Bộ này rất tốt mà!
Tất nhiên nếu có người tặng quần áo thì hắn cũng không từ chối nên hắn đứng dậy cùng Tần Thư Nhã đi đến nhà máy rượu Đại Tần.
Lúc này các công nhân viên của nhà máy rượu đều đã đi làm.
Rất nhiều lão công nhân đều không nhận ra Vu Thiên, nhưng bọn họ lại biết Tần Thư Nhã, thân là thiên kim tiểu thư của chủ tịch nhà máy rượu nên rất nhiều người đều chào hỏi với cô.
Nhiều người nhìn thấy Tần Thư Nhã đi cùng với Vu Thiên lại còn cười rất ngọt ngào, hàng trăm ánh mắt như muốn giết người đều hướng về phía Vu Thiên.
Vu Thiên cảm nhận được những ánh mắt này, làm cho hắn không khỏi cảnh giác. Bởi vì từ nhỏ lớn lên trong rừng, mỗi ngày đều phải đối phó với các loài mãnh thú nên Vu Thiên đã sớm luyện cho bản thân khả năng nhận biết nguy hiểm, bây giờ hắn cũng cảm nhận được có người đối với hắn có thái độ thù địch, chẳng qua chỉ là thái độ tức thời lại bị hắn bắt gặp nên không có vấn đề gì.
Đương nhiên Vu Thiên không biết, những người phát sinh địch ý với hắn đều là những người theo đuổi Tần Thư Nhã.
Bản thân Tần Thư Nhã vốn đã rất đẹp, lại là con một của Tần Vĩnh Phú nên rất nhiều nhân viên trẻ tuổi của nhà máy rượu Đại Tần đều yêu thầm cô và hi vọng có một ngày có thể cưới được người đẹp, đồng thời cũng cho mình một sự nghiệp bề thế mà người trẻ tuổi khác phải phấn đấu mấy chục năm, thậm chí trên trăm năm.
Nhưng bọn hắn thật không ngờ, nguyên lai Tần Thư Nhã một mực đến trường đã có người yêu và người đó chính là Vu Thiên. Cái này cũng khó trách bọn họ lại nhìn Vu Thiên bằng ánh mắt như thế.
Tần Thư Nhã dường như đã quen với cảnh này nên những ánh mắt đó cô không quan tâm. Nhưng hôm nay cô vẫn rất đắc ý khi có nhiều người nhìn mình như vậy, chí ít như vậy cô có thể nói cho Vu Thiên biết có rất nhiều người đang theo đuổi mình, nếu như Vu Thiên không tiếp tục theo đuổi cô mà nói, vậy sẽ không còn cơ hội nữa.
Nhưng khiến Tần Thư Nhã thất vọng chính là, Vu Thiên tựa hồ cũng không biết tại sao những người kia lại nhìn mình căm thù như vậy, cũng không biết vì cái gì những người này nhìn thấy Tần Thư Nhã đều cười còn bản thân hắn thì nhiều nhất chỉ gật đầu một cái thậm chí còn giả vờ không nhìn thấy. Cô không hiểu nổi, Vu Thiên hiện giờ cũng sắp 18 tuổi rồi nhưng khái niệm về tình cảm nam nữ lại trống rỗng, không có gì cũng chẳng biết gì cả.
- Vu Thiên, anh không thấy nhiều người nhìn em như thế à, anh biết tại sao không?
Tần Thư Nhã sợ Vu Thiên không rõ nên gợi ý cho hắn.
- Vì thận phận của cô, cô là con gái của chủ tịch!
Vu Thiên nói một câu suýt chút nữa làm Tần Thư Nhã té ngã.
- Cái gì? Anh, anh sao lại nghĩ như vậy.
Sau khi nói xong, Tần Thư Nhã nghĩ lại, cũng đúng, nếu như mình không phải con gái Tần Vĩnh Phú, mặc dù nói những người này sẽ có người thích mình, nhưng ko phải là toàn bộ. Như vậy họ coi trọng mình là vì địa vị của cha mình, nghĩ đến chỗ này, Tần Thư Nhã thật sự có chút thương cảm.
Cũng giống như có một số người năng lực bản thân rất lớn mạnh, nhưng thế lực của gia đình y còn mạnh hơn, cho nên một ngày nào đó y có thể độc chiếm một mặt nào đó thì mọi người sau lưng sẽ nói đều vì thế lực gia đình y. Nghĩ đến chuyện nghe người khác nói như vậy thật sự làm cho người ta không thoải mái.
Sau khi Tần Thư Nhã cùng Vu Thiên ra khỏi nhà máy rượu Đại Tần thì Tôn Bá đã sớm chuẩn bị xe chờ bọn họ.
- Đi thôi! Lên xe, chúng ta đến Hạnh Phúc Gia Viên mua quần áo cho anh.
Vừa nhắc đến mua quần áo cho Vu Thiên, ngay cả Tần Thư Nhã cũng phải trách cha mình bất công. Phải biết rằng Hạnh Phúc Gia Viên là một cửa hàng tương đối lớn ở thành phố Trung Sơn thủ đô Đông Phương quốc, nơi đó đều bày bán những thứ đồ tốt nhất cũng như đắt nhất Đông Phương quốc. Bình thường Tần Thư Nhã muốn đến đó xem cũng phải đợi lúc tâm tình Tần Vĩnh Phú tốt mới cho cô một tấm thẻ, hơn nữa số tiền trong tấm thẻ kia cũng sẽ bị hạn chế.
Nhưng sáng sớm ngày hôm nay, Tần Vĩnh Phú lại cho cô một tấm thẻ, còn nói là có thể quét thoải mái, đương nhiên cô muốn mua lại Hạnh Phúc Gia Viên là điều không thể, chẳng qua nếu muốn mua quần áo thì xả láng. Nghe những lời này, Tần Thư Nhã có chút không vui, lúc nào cha mình đối với người khác cũng tốt hơn so với mình.
Nhưng Tần Thư Nhã nghĩ lại, nếu không có Vu Thiên hai lần cứu mạng cha mình thì ông đã sớm chết. Như vậy bây giờ báo đáp một chút cũng không phải là quá đáng. Nghĩ đến đây Tần Thư Nhã lại thấy thoải mái.
Sau khi Tôn Bá an bài xe xong, tài xế cũng không nghe phân phó của Tần Thư Nhã mà bắt đầu xuất phát. Khoảng nửa giờ sau, xe đã dừng trong bãi đỗ xe của Hạnh Phúc Gia Viên, Tần Thư Nhã kéo cánh tay Vu Thiên từ trong xe đi ra.
Hạnh Phúc Gia Viên tọa lạc trên con đường Trung Hoa nổi danh nhất thành phố Trung Sơn, đất trên con đường này quý đến nổi chỉ có tầng lớp nhân tài lương cao mới có thể ở nơi này thư thả mua sắm thành thói quen. Tự nhiên đồ vật bán ở đây cũng đều là đồ đẳng cấp. Giống như Hạnh Phúc Gia Viên, những chỗ bán đồ tại đây đều là hàng hiệu nổi tiếng trên thế giới.
Lầu một của Hạnh Phúc Gia Viên phần lớn là bán các tinh phẩm nhỏ như: đồng hồ, camera, dược phẩm, hoàng kim, phỉ thúy v.v...tuy nhỏ nhưng đều là đồ đáng giá. Những đồ vật và trang phục mà Vu Thiên cần đều có bán trên lầu ba, trước đây Tần Thư Nhã đã từng đến đây mấy lần nên cô biết rõ những thứ Vu Thiên cần được bán ở đâu. Sau khi tiến vào trong Hạnh Phúc Gia Viên, Tần Thư Nhã trực tiếp kéo tay Vu Thiên chạy lên lầu ba.
Đi thang máy thoắt cái đã đến lầu ba. Vừa lên lầu ba đã nhìn thấy khắp nơi đều treo quần áo, trang sức nam nữ rất đẹp, tất cả mọi nhãn hiệu đều có, làm cho người ta có cảm giác như đi vào thiên đường.
Vu Thiên từ nhỏ đến lớn chưa từng đến những nơi như thế này, nhiều nhất quần áo của hắn đều trên trấn phụ cận mua về. Bây giờ nhìn thấy quần áo quý giá, đẹp lộng lẫy khiến hắn cứ đứng ngây người tại chỗ.
Tần Thư Nhã rất chú ý biểu hiện của Vu Thiên, trước khi lên xe cô đã nghĩ tới, Vu Thiên chưa từng gặp qua cái gì của thế gian, tí nữa đi vào Hạnh Phúc Gia Viên sợ rằng hắn sẽ phát mộng mất, bây giờ nhìn lại Vu Thiên quả thật có chút ngốc, nhìn bộ dạng đầu gỗ này của Vu Thiên, Tần Thư Nhã không nhịn được cười ra tiếng.
Nghe Tần Thư Nhã cười, Vu Thiên giật mình quay đầu hỏi:
- Cười cái gì?
- Ah, không có, chỉ là đột nhiên nghĩ đến chút chuyện buồn cười thôi.
Tần Thư Nhã biết Vu Thiên đang suy nghĩ, nhưng cô không dám nói cho hắn biết cô đang cười điều gì, sợ như vậy sẽ làm hắn xấu hổ, hắn mà bỏ đi thì mình biết ăn nói thế nào với cha đây.
- Đúng rồi, anh xem, bộ quần áo này đẹp chưa, anh chỉ cần nói, em sẽ giúp anh mua.
Tần Thư Nhã sợ Vu Thiên nghĩ nhiều nên vội vàng nói sang chuyện khác.
- Ừh, rất đẹp.
Đây xem ra là một câu nói rất thật của Vu Thiên, có thể nói lầu ba của Hạnh Phúc Gia Viên là chuyên về quần áo, không những chất lượng tốt, nhãn hiệu mà kiểu dáng cũng rất mới lạ, thật sự từng bộ từng bộ đều rất đẹp.
- Ah, không thể chỉ để cho mình em chọn, anh cũng chọn vài bộ đi nào.
Tần Thư Nhã biết ở đây quần áo đều rất đẹp, nhưng cũng phải chọn những bộ hợp với Vu Thiên mới được. Vu Thiên da không trắng, dáng người lại cao lớn, muốn chọn quần áo đương nhiên phải chọn loại thể hiện được khí chất của đàn ông, chính là có thể cho người khác có cảm giác rắn rỏi, mà không phải loại quần áo thích hợp cho tiểu bạch kiểm.
- Những thứ này tôi không giỏi, cô tự quyết định đi.
Vu Thiên từ nhỏ đến lớn ngoài quần áo thể thao ra hầu như không có bộ quần áo nào khác, bây giờ nếu để anh ta chọn quần áo nhất định sẽ là chuyện khó.
- Được rồi! Em chọn cho anh vài bộ thử nhé.
Tần Thư Nhã thấy Vu Thiên chuẩn bị vẫy trưởng quầy nên phải đi theo xem sao. Hơn nữa con gái phần lớn rất thích mua sắm, như chuyện mua quần áo thì các cô luôn có nhu cầu.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 20 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của V.E.A.R
Siêu Cấp Võ Thánh Tác giả: Lãng Tử Biên Thành Chương 23: Đường trang, tiểu lễ phục màu trắng
Người dịch: truongcaca Nguồn: metruyen.com
Cho nên, Tần Thư Nhã rất nhanh đã giúp Vu Thiên chọn được mấy bộ quần áo.
Hơn nữa với màu da của Vu Thiên, quần áo nên chọn màu đen hoặc xám là chủ đạo. Trong đó có một bộ đường trang màu đen làm cho Vu Thiên chú ý.
Bộ đường trang bề ngoài màu đen nhánh này, trước ngực có hai hàng cúc sóng đôi làm chủ thể, cổ đứng thẳng, tạo một chỉnh thể đen nhánh phối hợp với chiếc quần phía dưới làm nổi bật khí khái hào hùng hơn người của Vu Thiên, phối hợp với màu da cổ đồng của Vu Thiên càng tôn thêm vẻ khỏe mạnh, thanh xuân và khí phách.
- Woa! Rất đẹp trai!.
Nhìn Vu Thiên thay xong quần áo như biến thành một người khác, Tần Thư Nhã nhìn thấy hắn cô thậm chí có chút ngây ngốc.
- Ừh, tôi cảm giác mặc kiểu này cũng rất thoải mái.
Vu Thiên rất hài lòng với trang phục của mình.
- Đẹp! Nhất trí, chính là bộ đó.
Không biết tại sao, Tần Thư Nhã luôn muốn tìm kiếm điểm chung giữa hai người, giống như hiện tại Tần Thư Nhã cho rằng biểu hiện của mình cùng với ánh mắt của Vu Thiên là nhất trí.
Vu Thiên gật đầu tỏ vẻ đồng ý. Sau đó Tần Thư Nhã cầm ba bộ quần áo giống nhau như đúc đi về phía quầy thu ngân. Tất nhiên Vu Thiên mặc bộ này lộ ra vẻ đẹp trai và khí khái hơn người, cho nên cùng lúc mua mấy bộ mặc dần.
Cầm chi phiếu của cha cho lúc sáng sớm, Tần Thư Nhã chạy đến quầy thu ngân chuẩn bị quẹt thẻ tính tiền. Vừa đem chi phiếu đưa cho thu ngân, ánh mắt Tần Thư Nhã đột nhiên bất động.
- Wow! Thật xinh đẹp a, đây là mẫu áo khoác TOBB mới nhất của Anh quốc hả, quá đẹp!
Đang chờ lấy lại tấm thẻ, Tần Thư Nhã đột nhiên nhìn thấy một nhân viên của Hạnh Phúc Gia Viên đang cầm một bộ áo khoác màu trắng dành cho nữ tính rất đẹp mặc lên trên người người mẫu, Tần Thư Nhã đã bị kiểu áo khoác này hấp dẫn ngay tại chỗ.
- Cô ơi! Xin hỏi mẫu quần áo trên người người mẫu này có bán không?
Tần Thư Nhã cẩn thận hỏi nhân viên thu ngân.
- Vâng, tiểu thư!
Nhân viên thu ngân cười và gật đầu với Tần Thư Nhã. Nhưng trong đầu lại nói:
- Đồ đần! Không bán mặc lên người người mẫu làm gì, chúng tôi điên chắc.
- Ah! Như vậy thì hay quá, không biết tôi có thể thử không?
Từ khi nhìn thấy bộ quần áo này, ánh mắt Tần Thư Nhã không cách nào rời khỏi, cô vui vẻ hỏi nhân viên thu ngân.
- Đương nhiên có thể, ngài là khách của chúng tôi mà.
Nhân viên thu ngân từ trong tấm chi phiếu lấy đi hơn hai mươi vạn, đây là tiền ba bộ quần áo của Vu Thiên, từ điều này cũng có thể thấy được Tần Thư Nhã không phải người thiếu tiền, đối với người như vậy nhân viên thu ngân đương nhiên phải tận lòng chiếu cố.
- Tiểu Vương, cô lại đây một chút, vị tiểu thư này muốn thử kiện áo khoác TOBB mà cô vừa mặc lên người mẫu, cô giúp cô ấy đi.
Nhân viên thu ngân vừa gọi xong liền có một nhân viên nữ đến cười và nói với Tần Thư Nhã:
- Ngài khỏe chứ, Xin hỏi tiểu thư, tôi có thể giúp gì cho cô?
Tần Thư Nhã biết người này chính là nhân viên thu ngân kêu Tiểu Vương, lúc này cô cũng không khách khí, quay qua vị gọi Tiểu Vương này nói:
- Phiền cô giúp tôi lấy nó xuống, tôi muốn thử một chút.
Rất nhanh, dưới sự trợ giúp của Vương tiểu thư, Tần Thư Nhã đã đem kiện áo khoác TOBB mặc lên trên người mình. Mặc xong một thân áo khoác trắng noãn này, Tần Thư Nhã chậm rãi bước ra khỏi phòng thử áo, sau đó trở về trước gương, ưu nhã xoay một vòng, hỏi Vu Thiên đang đứng bên người:
- Như thế nào? Nhìn đẹp không?
Lúc này Tần Thư Nhã mặc trên người tiểu lễ phục TOBB màu trắng, dưới sự giúp đỡ của Tiểu Vương, trên cổ và lỗ tai của cô đeo vài món trang sức đơn giản, trên hai bàn tay đeo bao tay mỏng như cánh ve, từng bước từng bước chậm rãi xoay tròn thân thể như kiều phong, khuôn mặt thanh tú xinh đẹp như sen hé nở trên mặt nước không gì sánh được.
Hiện tại Vu Thiên mới phát hiện, nguyên lai Tần Thư Nhã vận dụng cách ăn mặc lại đẹp như vậy. Có thể do đã nhìn quen Tần Thư Nhã trong trang phục quần áo thể thao, nay cô vận lên mình một bộ trang phục khác, làm cho ánh mắt Vu Thiên rực rỡ hẳn lên:
- Ừm, rất đẹp!
Đây là nhận xét hiện tại của Vu Thiên dành cho Tần Thư Nhã.
- Thật không?
Vừa nghe Vu Thiên đánh giá mình như vậy, trong lòng Tần Thư Nhã vui như nở hoa.
- Tốt, nếu đã như vậy, phiền Vương tiểu thư gói lại giúp tôi.
Nhìn bộ quần áo này Tần Thư Nhã thực yêu thích đến nỗi không muốn buông tay, vui vẻ bảo Tiểu Vương gói lại.
- Chờ một chút!
Đột nhiên có một giọng nói cắt đứt lời của Tần Thư Nhã, âm thanh này vang lên cũng làm cho Tiểu Vương đang định gói hộp phải dừng lại.
- Bộ quần áo này tôi muốn.
Không ngờ giọng nói kia vang lên, lại mang đến cho người ta cảm giác bá đạo như thế. Tần Thư Nhã, Vu Thiên và cả Tiểu Vương cùng quay đầu lại thì nhìn thấy có hai nam hai nữ đang đi tới đây.
Hình dung thế nào đây? Xa xa đi tới hai nam hai nữ này vừa nhìn đã làm cho người ta có cảm giác rất kinh diễm. Hai cô gái đi ở phía trước vừa ung dung, đẹp đẽ lại quý phái, vừa nhìn đã biết không phải con gái nhà bình thường, mà đằng sau hai cô gái là hai thiếu niên tuổi không trên hai mươi, làn da trắng làm cho người khác cảm giác có một loại suất khí.
- Tôi muốn, cô không nghe thấy sao? Mau gói lại cho tôi.
Một cô gái trong bốn người lập lại một lần nữa nói với Tiểu Vương.
- Cái này…
Làm ở Hạnh Phúc Gia Viên đã lâu, Tiểu Vương tự nhiên biết rõ ai có thể khiêu khích và người nào không thể gây. Bốn người từ xa tiến lại này làm cho người ta có loại cảm giác đầu tiên chính là tràn đầy khí phách, tràn đầy ham muốn chiếm đoạt. Tiểu Vương biết thông thường những loại người như thế cô ta không thể trêu vào, cho nên trong lúc nhất thời cô ta thật không biết phải làm gì.
- Cô làm gì vậy? Bộ quần áo này rõ ràng là tôi đã nhìn thấy trước, hơn nữa tôi đã quyết định mua, chẳng lẽ cô muốn cắt ngang hay sao?
Tần Thư Nhã nhìn vị khách không mời mà đến, lúc này cô ta đang ưỡn ngực đứng phía trước ba người còn lại, không ngờ cô ta vừa mở miệng ra đã muốn lấy bộ quần áo mà mình đã chọn.
- Làm sao? Cô muốn gì? Nói cho cô biết, tôi thích nó, Tôi chính là muốn mua nó! Hừ! Cô này hãy gói lại cho tôi, các cô muốn bao nhiêu tiền tôi sẽ trả gấp đôi.
Cô gái này thậm chí còn không thèm liếc nhìn Tần Thư Nhã, vòng qua người cô, đi thẳng tới trước mặt nhân viên thu ngân đưa ra một tấm thẻ vàng.
- Cô? Các người thật không nói lý lẽ.
Nói đến đây Tần Thư Nhã đưa tay giật lấy tấm thẻ vàng cô gái kia đang đưa về phía nhân viên thu ngân, cô gái kia nhất thời không bắt kịp nên thẻ vàng rơi xuống đất. Tần Thư Nhã thật không ngờ đối phương lại ngang ngược như thế, chính mình nhìn thấy bộ quần áo đó trước, vậy mà cô ta nói mua là mua, căn bản không để ý đến cảm nhận của mình, cho nên không kiềm chế được cô đành phải nói lí lẽ, nếu không phải có Vu Thiên đứng ở bên cạnh nhìn, không chừng Tần Thư Nhã đã sớm vung tay tát vào mặt cô gái kia rồi.
- Ah! Cô thật to gan, cô biết tôi là ai không? Cô lại dám làm mất thẻ của tôi. Lý Hưng Quốc anh nói cho cô ta biết tôi là ai, nói cho cô ta biết động đến tôi sẽ có hậu quả gì!
Cô gái kia thật không ngờ Tần Thư Nhã cũng dám động thủ, trong lúc nhất thời cô ta chỉ biết đứng sững sờ tại chỗ. Nhìn một chút vóc người của Tần Thư Nhã, nghĩ rằng mình không thể một mình đơn đấu với cô ta, cho nên liền kêu người giúp đỡ.
Cô gái này vừa kêu một tiếng Lý Hưng Quốc, Lập tức phía sau cô ta tiến lên một người thiếu niên, người thiếu niên này đi đến đối diện với Tần Thư Nhã nói:
- Vô cùng xin lỗi vị tiểu thư này, bộ quần áo cô vừa thử, kì thực lúc nãy chúng tôi đã đặt trước, cho nên tôi hi vọng cô có thể hiểu rõ đạo lý đến trước và đến sau, mong cô trả lại cho chúng tôi.
Anh ta vừa nói xong, một cô gái khác trong bốn người cũng tiến đến bên cạnh cô bạn đi cùng nói:
- Lâm Lâm, chúng ta không nên cùng bọn họ tranh giành, không phải chỉ là một bộ quần áo thôi sao? Cậu phá lệ một lần, chúng ta tặng cho cô ấy có được hay không?
- Không được! Từ nhỏ đến lớn chưa từng có người đoạt lấy cái tớ muốn, tớ không muốn phá lệ.
Cô gái tên Lâm Lâm kia vừa nghe bạn mình bảo mình buông tay, lập tức không vui.
- Nhưng Lâm Lâm, bộ quần áo này thật sự là cô ấy thấy trước, hơn nữa người ta đã chuẩn bị mua, chúng ta làm như vậy chẳng phải không tốt lắm sao?
- Xảo Nhi, đây không phải là địa bàn của các cậu sao? Cậu giúp tớ mua bộ quần áo này được không, tớ thực sự rất thích nó.
Lâm Lâm vừa nghe cô bạn thân mình khuyên mình buông tay, cô ta vội vã làm nũng, cô biết mình làm thế này chắc chắn bạn mình sẽ giúp.
- Cái này…
Vừa nghĩ tới Lâm Lâm là do mình mời đến, hơn nữa lại là khách quý của cha và ông, nếu như ngày hôm nay mình không giúp cô ấy, cô ấy tức giận rồi rời khỏi, trở lại tỉnh Lưỡng Tây thì phải làm sao? Đến lúc đó, nguy cơ nhà mình ai sẽ trợ giúp giải trừ. Nghĩ tới những thứ này, Xảo Nhi không thể làm gì khác hơn là bất đắc dĩ đi tới đối diện Tần Thư Nhã nhẹ nhàng nói:
- Vị tiểu thư này, phiền cô tặng bộ quần áo này cho bạn tôi có được hay không? Nếu như cô đồng ý, cô hoàn toàn có thể ra giá cao hơn, tôi sẽ bồi thường tổn thất cho cô, cô thấy có được không?
Mặc dù cô gái tên Xảo Nhi cũng biết mình làm như vậy là không hay, thậm chí cô biết nhà Lâm Lâm không thiếu quần áo đẹp, thậm chí có rất nhiều quần áo mua đến bây giờ vẫn chưa mặc qua, tỷ như bộ tiểu lễ phục màu trắng này rất có thể cũng sẽ có kết cục đó, nhưng vì mặt mũi, vì làm cho Lâm Lâm vui vẻ, Xảo Nhi không thể không nói như vậy.
Về đoạn đối thoại giữa Xảo Nhi cùng Lâm Lâm, Tần Thư Nhã nghe không rõ bọn họ đang nói cái gì. Thế nhưng Vu Thiên lại nghe không sót một chữ. Công phu Thuận Phong Nhĩ này Vu Thiên đã luyện từ năm hắn tám tuổi, lúc đó hắn sống trong rừng rậm nguyên thủy, để có thể nhận biết đâu là nguy hiểm, đâu là mãnh thú ẩn nấp, cho nên hắn đã phải tập cho mình bộ công phu này. Bởi vậy Vu Thiên biết cô gái tên Xảo Nhi này chỉ là thay người khác ra mặt, tuy rằng Vu Thiên không biết tại sao Xảo Nhi phải cúi đầu trước Lâm Lâm, nhưng hắn hiểu rõ Xảo Nhi nói như vậy vì cô không còn cách nào khác.
- Không được! Tôi không cần tiền của các người, hơn nữa bộ quần áo này là do tôi nhìn thấy trước, tôi đã định mua rồi, dựa vào cái gì phải đưa cho các người.
Tần Thư Nhã hầm hừ nói.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 16 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của V.E.A.R
Siêu Cấp Võ Thánh Tác giả: Lãng Tử Biên Thành Chương 24: Cướp đoạt
Người dịch: truongcaca Nguồn: metruyen.com
Có lẽ từ nhỏ đến lớn chưa có ai giành với Lâm Lâm thứ gì, nhưng Tần Thư Nhã cũng không phải loại vừa. Cứ như vậy cả hai dù không phải phụ nữ nhỏ nhen cũng không thể không tranh chấp.
Thực ra, hai người cũng không phải loại con gái rất tùy hứng đứng ở chỗ này cứng rắn hao tổn sức lực cãi nhau. Xảo Nhi thấy mình nói chuyện cũng không có tác dụng gì, cô cũng không có cách nào tốt hơn, đành phải nhìn về phía một người thiếu niên đứng bên cạnh. Người kia thấy Xảo Nhi nhìn mình, y liền vội vã kéo tay Lý Hưng Quốc nhỏ giọng nói:
- Hưng Quốc huynh, chuyện này phải nhờ anh rồi, anh phải giúp Xảo Nhi, tôi Vương Đắc Thủy ở chỗ này thay cô ấy cảm ơn anh.
Nếu như nói Lý Hưng Quốc không cần để ý tới mặt mũi của Xảo Nhi, thế nhưng Vương Đắc Thủy không thể không bận tâm về thể diện của mình, vả lại Lâm Lâm còn đang ở đây, bối cảnh gia đình nhà Hà Lâm Lâm cũng không phải loại đơn giản gì, nghĩ tới những thứ này, Lý Hưng Quốc gật đầu, sau đó lấy điện thoại trên người ra, gọi vào một dãy số, sau khi nói đơn giản vài câu lập tức dập máy..
Sau đó Lý Hưng Quốc cười ha hả nhìn Tần Thư Nhã cùng Vu Thiên đứng phía sau, y biết hai người kia nhất định tranh giành không nổi với mình.
Đàn ông gặp phải loại chuyện này phần lớn đều giống như thân sĩ đứng ở một bên nhìn, thỉnh thoảng khuyên nhủ một chút, mà chỉ có phụ nữ tại giờ khắc này mới biểu lộ ra tài năng của các cô, đó chính là đùa giỡn cùng ngang ngạnh. Rất rõ ràng, Tần Thư Nhã cùng Hà Lâm Lâm đều là những người như vậy, các cô từ nhỏ được cha mẹ nuông chiều, đặt trên tay sợ lạnh, đặt trong miệng sợ hóa chủ, cho nên khi gặp những chuyện như thế này, tất nhiên khó tránh khỏi tranh chấp đến cùng.
- Thế nào? Bộ quần áo này là tôi nhìn thấy trước, sau đó tôi lại thử qua, lúc này mới chuẩn bị mua, cô dựa vào cái gì nói cô muốn thì là của cô? Dựa vào cái gì?
Tần Thư Nhã quay sang Hà Lâm Lâm không nghe theo đạo lý nói.
- Tôi nhìn thấy thì là của tôi, không dựa vào cái gì cả, còn nếu muốn thì chính là dựa vào thực lực, là thực lực cô hiểu không?.
Hà Lâm Lâm cũng không phải quả hồng mềm, cũng ngang ngạnh đánh trả lại Tần Thư Nhã.
Cũng ngay tại lúc hai người đang cãi nhau thì từ đằng xa đi tới một người đàn ông trung niên, người này đi giày Tây, dáng người mập mạp. Đi theo phía sau hắn là hai người trẻ tuổi mặc quần áo bảo vệ.
- Xảy ra chuyện gì? Có chuyện gì sao?
Vị đại thúc mập mạp kia vừa từ xa đã hô lên, nhưng khi gã đi tới trước mặt Lý Hưng Quốc thì đột nhiên thay đổi thái độ nghiêm khắc vừa rồi, thấp giọng nói:
- Không biết Lý thiếu ở chỗ này, mạo phạm rồi, mạo phạm rồi.
- Không việc gì, lúc nãy tôi đã gọi điện thoại cho tổng giám đốc các người, chuyện kế tiếp các người biết nên làm thế nào rồi chứ, bạn của tôi là vị Lâm Lâm tiểu thư đây đã đặt trước bộ quần áo màu trắng này, nhưng vị tiểu thư này lại nhất định muốn mua, ông xem rồi xử lý đi.
Lý Hưng Quốc thay đổi bộ dáng mỉm cười, quay qua người đàn ông trung tuổi kia lãnh đạm nói.
- Vâng! Tôi hiểu, Lý thiếu, tôi biết phải làm như thế nào rồi.
Nói xong những lời này, người đàn ông trung tuổi quay sang nhìn Hà Lâm Lâm cùng Tần Thư Nhã nói:
- Các cô không cần tranh giành, tôi họ Chu, là quản lý lầu ba của Hạnh Phúc Gia Viên. Bộ tiểu lễ phục màu trắng TOBB này xác thực cô Hà Lâm Lâm đã đặt trước ở đây, cho nên tôi hi vọng vị tiểu thư này có thể buông tay.
Nói xong lời này, Chu quản lý cũng không đợi Tần Thư Nhã phản ứng, trực tiếp quay sang bảo nhân viên bán hàng Tiểu Vương kia nói:
- Tiểu Vương, cô đem bộ y phục này gói kĩ rồi đưa cho Hà tiểu thư đi.
Sau đó, Chu quản lý quay sang Lý Hưng Quốc nói lấy lòng:
- Lý thiếu, cậu thấy như vậy có được không?'
Lý Hưng Quốc quay qua Chu quản lý phất phất tay, vị Chu quản lý kia liền biết điều tránh qua một bên:
- Ha ha, tốt, hiện tại quản lý Chu đã làm sáng tỏ mọi chuyện, tôi nghĩ vị tiểu thư đây có lẽ không còn ý kiến gì nữa chứ?
- Có! Đây rõ ràng là chuyện tốt các người thông đồng với nhau? Hừ! Các người kết hội cùng nhau bắt nạt người khác.
Tần Thư Nhã thấy thái độ của quản lý Chu đối với Lý Hưng Quốc, cô cũng biết Lý Hưng Quốc nói như vậy để giúp Hà Lâm Lâm, cho nên Tần Thư Nhã không thể không ý kiến.
- Phải, chính là bắt nạt cô đó, cô có thể làm gì nào? Ha ha, Bản tiểu thư thích nhất là bắt nạt người khác đấy!
Biết mình sẽ là chủ nhân của bộ quần áo này, Hà Lâm Lâm cười rộ lên. Sau đó cô ta vẫn không quên châm chọc Tần Thư Nhã hai câu, để cho thỏa mãn cảm giác của mình.
- Hà tiểu thư, quần áo đã được gói kĩ, của cô đây.
Tiểu Vương cũng biết Hà Lâm Lâm là nhân vật không thể trêu vào, cho nên rất nhanh đã đem quần áo gói kĩ và đưa tới cho cô ta.
Tần Thư Nhã mắt thấy Hà Lâm Lâm cầm lấy bộ quần áo mình ưa thích, cô không nhịn được hét lên:
- Vu Thiên, có người bắt nạt em, anh mau giúp em cướp lại y phục đi.
- Này!
Chính tại lúc Tần Thư Nhã vừa nói xong câu đó, Vu Thiên thực đã đem kiện áo khoác nữ tính TOBB được đóng gói tinh mỹ cầm trong tay, cũng ngay tại lúc Tần Thư Nhã há mồm nói dứt lời, thì Vu Thiên đã đưa tới trước mặt cô.
Tần Thư Nhã thật không ngờ mình vừa nói xong lời này, Vu Thiên thực đã làm xong tất cả, vẻn vẹn không nổi trong nội tâm một trận đại hỉ, nhưng trong lòng cũng có chút ngại ngùng, vì dù sao đây cũng là hành động đoạt đồ của người khác, làm như vậy tựa hồ cũng không được hay lắm. Nhưng khi Tần Thư Nhã nhìn thấy biểu tình của Hà Lâm Lâm giật mình kinh ngạc, không biết tại sao, trong nội tâm cô lại cực kì hài lòng.
- Chuyện gì thế này? Tiểu Vương, cô như thế nào lại đem y phục đưa cho vị tiểu thư này, tôi không phải đã nói sao? Bộ quần áo này là của Hà tiểu thư, cô nhanh tới lấy lại đem cho Hà tiểu thư nhanh.
Vị quản lý Chu vừa nhìn thấy bộ tiểu lễ phục màu trắng TOBB kia chạy đến trong tay Tần Thư Nhã, gã cũng một trận phát mộng, chẳng qua rất nhanh sau đó đã kịp phản ứng lại.
- Dựa vào cái gì? Đây cũng không phải là nhân viên của các người đưa cho tôi, mà là bạn tôi đưa cho tôi, có bản lĩnh thì hỏi anh ta có chịu không.
Vừa nói chuyện Tần Thư Nhã vừa đưa bộ tiểu phục màu trắng TOBB cho Vu Thiên nói:
- Vu Thiên, anh giúp em giữ nó, về nhà hãy đưa cho em.
Tần Thư Nhã thật sự rất thông minh, cô biết rõ nếu như mình cầm bộ tiểu lễ phục này nhất định sẽ không giữ nổi, chi bằng đưa cho Vu Thiên cầm, cô tin tưởng bản lĩnh của Vu Thiên, ai cũng đừng hòng lấy đi vật gì từ trong tay anh ấy. Mà Tần Thư Nhã tựa hồ sợ Vu Thiên không đáp ứng yêu cầu của mình, nên cô còn cố ý cầm lấy ba bộ quần áo mà Vu Thiên hài lòng lúc trước ôm vào trong người, ý cô như muốn nói cho Vu Thiên biết, em giúp anh cầm ba bộ quần áo, anh phải giúp em giữ lấy bộ tiểu lễ phục.
Vu Thiên cũng không quá để ý việc làm này của Tần Thư Nhã, mà trực tiếp nói với cô:
- Được rồi, đồ chúng ta cần đều đã mua xong, nên về thôi.
- Ah, đúng, chúng ta đi thôi.
Nói xong câu đó, Tần Thư Nhã cũng muốn nhanh chóng rời khỏi chỗ thị phi này.
- Đứng lại! Các người không thể đi, muốn đi nhất định phải để lại bộ tiểu lễ phục TOBB kia.
Quản lý Chu vừa nhìn thấy Tần Thư Nhã cùng Vu Thiên muốn đi, vội vã quát bảo dừng lại. Vừa rồi ông ta nhận được điện thoại của Tổng giám đốc, nói Lý Hưng Quốc cháu trai của ông vua sắt thép Đông Phương quốc đang tranh chấp với người khác vì một bộ quần áo, bảo ông ta lập tức chạy tới trợ giúp giải quyết. Quản lý Chu hiểu rõ đây là ý gì, cho nên gã liền vội vã mang theo hai nhân viên bảo vệ của cửa hàng chạy tới đây, nghĩ mình nếu như có thể giúp cháu trai của ông vua sắt thép lấy lại danh dự thì mình sẽ có tiền đồ vô lượng.
Nhưng ai cũng thật không ngờ, tranh chấp giật đồ với Lý Hưng Quốc cũng không phải người bình thường, vừa nhìn không dùng mềm được vậy mà lập tức chuyển sang mạnh bạo, điều này làm cho ông ta làm sao đi báo cáo kết quả làm việc được đây? Cho nên mắt thấy Tần Thư Nhã cùng Vu Thiên sắp đi, gã liền vội vã quát dừng lại, cùng lúc đó ra hiệu cho hai nhân viên bảo vệ kia giữ hai người lại.
Hai nhân viên bảo vệ vừa nhìn thấy quản lý ra hiệu, cũng là một trái một phải từ phía sau Chu quản lý đi tới, sau đó tiến lên phía đối diện với Tần Thư Nhã, làm ra một bộ dáng ngăn lại không cho cô rời khỏi.
- Vu Thiên, đem bọn họ đẩy ngược lại.
Đối mặt với hai người bảo vệ, Tần Thư Nhã tuyệt không hoang mang rối loạn, bởi vỉ cô biết bên người mình có Vu Thiên.
Đối Thiên thật sự không làm Tần Thư Nhã thất vọng.
Thoáng cái, hắn đã đi tới trước người Tần Thư Nhã, sau đó lấy tốc độ mắt thường nhìn không thấy liên tục huy động hai quyền. Hai quyền này từng quyền nện vào trên ngực hai gã bảo vệ.
Tức thì, hai người bảo vệ này còn không có kịp làm gì đã bay ngược lại phía sau, thẳng cho đến lúc liên tục va vào mấy khung quần áo mới té trên mặt đất, phun mạnh một ngụm máu tươi, lập tức hôn mê.
- Hừ! Thân thủ như vậy mà cũng đòi ngăn bọn tôi. Vu Thiên, chúng ta đi.
Đối với công phu của Vu Thiên thì ra tay như vậy chẳng là cái gì, Tần Thư Nhã cũng không để trong lòng, mà là ung dung hướng về bậc thang đi xuống lầu hai.
Vu Thiên thình lình xuất hiện, đã sớm trấn trụ người vừa rồi còn hung ác Hà Lâm Lâm, mà bên người cô là Trương Xảo Nhi, Vương Đắc Thủy, thậm chí Lý Hưng Quốc đều sững sờ tại chỗ. Là cháu trai của ông vua sắt thép Đông phương quốc, Lý Hưng Quốc không phải không có gặp qua vệ sĩ có thân thủ tốt, nhưng nhìn thấy Vu Thiên vừa ra tay đã hung ác như vậy, người mạnh như vậy y thật đúng là lần đầu nhìn thấy.
Đáng thương nhất vẫn là vị Chu quản lý của cửa hàng, từ lúc gã nhìn thấy cảnh hai gã bảo vệ bên cạnh mình bị đánh bay ra ngoài, đã sớm bị hù dọa cho nước tiểu ướt quần, hiện tại gã chỉ biết ngồi bệt trên mặt đất không dám nhúc nhích.
Trong lúc ai cũng ngây người thì Vu Thiên đã đi theo Tần Thư Nhã xuống tới lầu một của Hạnh Phúc Gia Viên, sau đó đi ra khỏi cửa chính, ngồi trong xe hướng về nhà máy rượu Đại Tần.
- Xảy ra chuyện gì? Áo khoác của tôi bị người ta lấy đi rồi, ô ô ô ô ô...
Mãi cho đến mấy phút sau, Hà Lâm Lâm mới hồi phục lại khóc thét lên.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 22 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của V.E.A.R