Ghi chú đến thành viên
Ãá» tài đã khoá
 
Ãiá»u Chỉnh
  #21  
Old 02-06-2008, 07:13 PM
aspirin's Avatar
aspirin aspirin is offline
Phá Quan Hạ Sơn
 
Tham gia: May 2008
Bài gởi: 188
Thá»i gian online: 14 giá» 53 phút 34 giây
Xu: 0
Thanks: 1
Thanked 0 Times in 0 Posts
Hồi 21

Sắc Äẹp Sát Nhân


Ngồi trước tấm gương đồng, nhìn hình cá»§a mình trong gương như má»™t gã nam nhân Ä‘ang soi mói từng đưá»ng nét kiá»u diá»…m hoàn mỹ cá»§a mỹ nhân, đó là cá tính cố cá»±u cá»§a Tiêu Thái Ngá»c má»—i khi cảm thấy phiá»n muá»™n.
Kể từ lúc ở Dạ Nguyệt Lâu vỠđến Ma Cung, Tiêu Thái Ngá»c giam mình trong thư phòng, và ngồi trước tấm gương đồng này để tìm sá»± khuây khá»a qua những đưá»ng nét cá»§a tấm thân nàng. Äã từ lâu lắm rồi, việc chiêm ngưỡng đã trở thành má»™t thói quen, hay đúng ra là má»™t lối sống mà nàng không thể nào quên được.
Khuôn mặt trái xoan, đôi mắt bồ câu vá»›i hai hạt nhãn Ä‘en láy, đôi chân mày lá liá»…u vòng nguyệt, sóng mÅ©i thanh tú cùng vá»›i hai cánh môi má»ng đỠnhư quả đào gợi tình, tất cả những nét khắc há»a cá»§a tạo hóa tạo ra má»™t con ngưá»i mà chính nàng si mê, hay thật ra nàng Ä‘am mê chính bản thân nàng. Và cái ná»—i Ä‘am mê đó chỉ có má»—i mình nàng có, nhưng hôm nay nàng Ä‘ang nhìn cái con ngưá»i trong gương kia để so sánh vá»›i má»™t gã nam nhân vừa má»›i gặp. Gã đó chẳng ai khác hÆ¡n chính là Lệnh Thế Kiệt.
Äã từ lâu lắm rồi, Tiêu Thái Ngá»c chưa bao giá» có được cái cảm giác ghen tỵ đó, nàng cảm thấy mình quá đủ, đã có quá nhiá»u từ sắc đẹp cho đến uy quyá»n cá»§a má»™t chá»§ nhân Ma Cung, nhưng từ lúc diện ngá»™ vá»›i Lệnh Thế Kiệt thì chợt trong tâm tưởng cá»§a nàng có má»™t ý niệm mÆ¡ hồ. Má»™t ý niệm mà nàng không sao lý giải được, và cÅ©ng chẳng thể xua Ä‘uổi nó ra khá»i tâm tưởng. Bá»™ mặt anh tú, khôi ngô cùng phong thái nho nhã thư sinh như ẩn tàng trong đó là má»™t khí chất cương cưá»ng và lạnh lùng cá»§a gã Quá»· Kiếm Khách khiến cho nàng mÆ¡ hồ trong từng ngóc ngách ná»™i tâm cá»§a nàng có sá»± hiện diện cá»§a Lệnh Thế Kiệt.
Tiêu Thái Ngá»c nhìn bóng mình trong gương, buá»™t miệng nói:
− Ta vẫn còn quá đẹp. Äáng là má»™t chân dung hoàn thiện hoàn mỹ mà trên cõi Ä‘á»i này chẳng má»™t ai sánh bằng. Ta vẫn còn đẹp như thưở nào.
Nàng nhoẻn miệng tạo má»™t nụ hoa hàm tiếu tá»± mãn vá»›i ý nghÄ© vừa má»›i thốt ra thành lá»i.
Nàng lại say sưa ngắm khuôn mặt mình rồi lại mỉm cưá»i vá»›i chính cái hình cá»§a nàng trong tấm gương đồng.
Bất chợt trong ý niệm cá»§a nàng lại xuất hiện chân dung gã Quá»· Kiếm Khách khiến cho nụ cưá»i vừa hé nở lại vụt tắt lịm trên môi nàng. Thái Ngá»c nói:
− Ngươi Ä‘ang cưá»i vá»›i ta hay cưá»i vá»›i Quá»· Kiếm Khách? Ngươi có còn yêu ta hay không, hay đã để tình cho tên Quá»· Kiếm đó?
Äôi chân mày vòng nguyệt má»ng như lá liá»…u cá»§a Tiêu Thái Ngá»c từ từ chau lại vá»›i nhau.
Nàng nói với cái hình trong gương:
− Rồi ngươi sẽ bá» ta mà tìm đến tên Quá»· Kiếm kia hay sao? Ngươi sẽ không bá» ta được đâu, vÄ©nh viá»…n ngươi sẽ ở mãi bên ta, và gã Quá»· Kiếm kia sẽ không có cÆ¡ há»™i chiếm Ä‘oạt ngươi, bởi vì ngươi đã là cá»§a ta, cá»§a Tiêu Thái Ngá»c.
Nói xong câu nói như ngưá»i Ä‘ang má»™ng du, Tiêu Thái Ngá»c chẳng khác nào má»™t con ngưá»i mắc bệnh vô cảm, từ từ gác chéo tay kéo trì xiêm y qua khá»i bá» vai mình.
Cái bóng trong chiếc gương đồng cÅ©ng đồng má»™t động tác vá»›i nàng. Chuyện không thể nào tin được vá»›i má»™t chá»§ nhân Ma Cung, vá»›i má»™t trang giai nhân tuyệt sắc như Tiêu Thái Ngá»c. Không má»™t ai ngỠđược giai nhân tuyệt diá»…m kia Ä‘ang si mê cái thân cá»§a chính nàng.
Ãnh mắt cá»§a nàng như vụt sáng vá»›i má»™t ná»—i háo hức khôn tả khi đôi bá» vai từ từ hiện ra trong chiếc gương đồng. Nàng tá»± ngắm mình, tá»± thích thú vá»›i bản thân mình để tá»± tìm cho mình má»™t vùng Ä‘am mê cá»§a riêng nàng.
BỠvai thật thánh thoát, thanh trí và gợi cảm với một làn da trắng mịn mà bất cứ kẻ nào có được may mắn nhìn được nó cũng không dám chạm tới, bởi lẽ sợ làn da kia sẽ hoen ố bởi sự va chạm thô tục.
Lá»›p xiêm y má»ng tanh vẫn tiếp tục từ từ trút dần xuống, và ánh mắt cá»§a Tiêu Thái Ngá»c lại càng tá» lá»™ sá»± Ä‘am mê cứ như Ä‘ang chiêm ngưỡng má»™t con ngưá»i khác chứ không phải là nàng. Lá»›p tÆ¡ má»ng đã tụt quá bá» vai và chỉ thêm má»™t chút xíu nữa thôi thì cái hình trong tấm gương đồng sẽ phô trương tá»›i vùng bồng đảo mà bất cứ má»™t nữ nhân nào cÅ©ng muốn che đậy. Có lẽ chính cái Ä‘iá»u đó mà Tiêu Thái Ngá»c thoáng má»™t chút lưỡng lá»±. Nàng chiêm ngưỡng chính thể xác cá»§a mình mà lại ngượng ngùng sao, hay vùng bồng đảo cá»§a nàng chính là Ä‘iểm yếu cá»§a má»™t thân thể hoàn mỹ buá»™c nàng không dám nhìn đến?
Những ngón tay bút măng mÆ¡n man ve vuốt lá»›p da trắng mịn. Chúng như muốn tìm kẽ hở để chui qua lá»›p da trắng nõn mịn màng để tìm thứ báu vật dấu sau lá»›p da đó. Chúng buá»™c cho ngưá»i ta có cảm tưởng Thái Ngá»c Ä‘ang tá»± tìm cái bí mật ở sâu trong tận huyết quản nàng hay Ä‘ang tá»± tạo má»™t cảm giác mÆ¡n trá»›n cho chính mình.
Những ngón tay dừng lại, rồi nàng nói:
− Ta yêu ngươi quá.
Äúng. Nàng quá yêu mình, yêu đến độ quên hẳn nàng là cái con ngưá»i trong chiếc gương đồng chỉ là má»™t.
Cạch...
Thái Ngá»c không quay mặt lại mà nói:
− Vào đi!
Tiểu Ngá»c từ ngoài bước vào thư phòng nàng. Bá» vai trắng nõn thanh tú, má»m mại cá»§a Thái Ngá»c đập vào mắt Tiểu Ngá»c. Chính bá» vai cá»§a vị chá»§ nhân Ma Cung khiến Tiểu Ngá»c cÅ©ng thoáng má»™t chút sững sá» bởi vẻ thanh thoát cá»§a nó.
Thái Ngá»c nói:
− Nàng hãy đến đây.
Tiểu Ngá»c di dá»i gót sen, tấm thân liá»…u cá»§a nàng Ä‘ong đưa gợi cho ngưá»i ta liên tưởng đến má»™t nhành liá»…u Ä‘ang lẳng lÆ¡ trước làn gió xuân gợi tình.
Tiểu Ngá»c bước đến sau lưng Thái Ngá»c. Nàng nhìn qua vai chá»§ nhân Ma Cung để thấy được hình ngưá»i trong gương. Tiểu Ngá»c bất giác đỠmặt vì thẹn. Nàng không hiểu vì sao mình thẹn, hay vì dung nhan diá»…m trần cá»§a ngưá»i trong gương khiến nàng phải rụt rè và hổ thẹn cho nhan sắc mình.
Tiểu Ngá»c lí nhí nói:
− Tiểu nữ theo lệnh cá»§a chá»§ nhân đến phục dịch ngưá»i. Xin chá»§ nhân chỉ bảo.
Thái Ngá»c nhìn Tiểu Ngá»c qua tấm gương đồng, trang trá»ng nói:
− Ngươi thấy ta thế nào, có đẹp không?
− Dạ, chủ nhân rất đẹp. Trên thế gian này không một nữ nhân nào có thể sánh với chủ nhân.
− Nói hay lắm.
Thái Ngá»c từ từ đứng lên. Toàn thân nàng in rõ trong tấm gương đồng. Bất thình lình nàng nắm tay Tiểu Ngá»c đặt lên bá» vai mình, ôn nhu nói:
− Ta muốn nhìn thấy mình đẹp như thế nào. Nàng biết phải làm gì để ta được tá»± thấy chân tướng kiá»u diá»…m bất phàm cá»§a ta chứ?
Tiểu Ngá»c thoáng má»™t chút sững sá» bởi câu nói cá»§a chá»§ nhân. Vốn xuất thân trong Dạ Nguyệt Lâu, Tiểu Ngá»c không nói ra nhưng đã hiểu chá»§ nhân Ma Cung Ä‘ang muốn nàng phải làm gì.
Mặc dù nghÄ© như vậy, nhưng Tiểu Ngá»c vẫn lưỡng lá»±. Nàng sao không lưỡng lá»± được khi trước mắt nàng là má»™t trang giai nhân tuyệt sắc hoa nhưá»ng nguyệt thẹn, má»™t chá»§ nhân Ma Cung quyá»n uy mà bất cứ ai nghe danh cÅ©ng Ä‘á»u kiêng dè không dám nhìn thẳng, thế mà lại có má»™t cách sống biến thái như vậy.
Trong khi Tiểu Ngá»c suy nghÄ© thì Thái Ngá»c buông thõng hai tay. Nàng như Ä‘á»c được những ý niệm Ä‘ang ở trong tâm tưởng Tiểu Ngá»c liá»n từ tốn nói:
− Ở Dạ Nguyệt Lâu, nàng chẳng biết làm gì vá»›i má»™t ngưá»i khách tìm hoa à?
Tiểu Ngá»c giật mình:
− Dạ, nô nữ biết.
− Thế sao lại đứng như trá»i trồng vậy? Ta hÆ¡i thất vá»ng vá» nàng đấy.
− Nô nữ biết tội.
− Nàng làm ta mất cả hứng thú khi triệu hồi nàng đến đây.
− Nô nữ chỉ sợ mạo phạm đến chủ nhân.
Thái Ngá»c buông má»™t tiếng thở dài, rồi từ từ quay lại. Äối mặt vá»›i đôi mắt trong vắt Ä‘en láy cá»§a Thái Ngá»c, Tiểu Ngá»c gần như mất cả hồn lẫn vía, tứ chi như bá»§n rá»§n hẳn ra.
Thái Ngá»c mỉm cưá»i:
− Nàng không thích chiêm ngưỡng ta sao?
− Da... dạ, nô nữ chỉ sợ mạo phạm với chủ nhân.
− Thôi được. Nàng đã không dám chiêm ngưỡng ta thì ta sẽ chiêm ngưỡng vẻ đẹp của nàng. Như thế sẽ không mạo phạm chứ?
Tiểu Ngá»c cúi gục đầu xuống:
− Dạ, chủ nhân định sao nô nữ nghe vậy.
Thái Ngá»c mỉm cưá»i, đưa tay vuốt mái tóc mai cá»§a Tiểu Ngá»c. Nàng vừa ve vuốt vừa nói:
− Nàng cũng đáng là một trang giai nhân khiến cho thiên hạ phải chúc tụng.
− Nô nữ không thể so bì với chủ nhân.
− Ta còn thích nàng thì sao thiên hạ không thích chứ. Tất cả những nam nhân trên cõi Ä‘á»i này ai cÅ©ng Ä‘á»u thích chiêm ngưỡng tấm thân kiá»u diá»…m cá»§a nữ nhân. Ngoài chiêm ngưỡng ra há» còn muốn tấm thân đó thuá»™c vá» há». Có đúng không?
− Dạ, chủ nhân nói rất đúng.
− Nhưng vá»›i ta thì ta lại muốn làm chá»§ những giai nhân trên cõi Ä‘á»i này.
Nàng vuốt tóc Tiểu Ngá»c:
− Ta muốn làm chá»§ những tấm thân kiá»u diá»…m để rồi ta là ngưá»i duy nhất đại diện cho cái đẹp hoàn mỹ hoàn thiện cá»§a tạo vật.
− Chá»§ nhân đã dạy bảo, nô nữ nguyện nghe theo ngưá»i.
− Nàng nói vậy nhưng có hiểu thiện ý của ta không?
Tiểu Ngá»c khẽ gật đầu:
− Dạ, tiểu nữ hiểu.
− Nếu nàng làm cho ta vừa ý thì sẽ được theo hầu ta mãi mãi.
− Nô nữ sẽ không phụ lòng chủ nhân.
− Tốt lắm.
Tiêu Thái Ngá»c quay mặt lại tấm gương đồng. Äến lúc này thì Tiểu Ngá»c đã biết mình phải làm gì vá»›i vị chá»§ nhân Ma Cung. Nàng từ từ đặt ngá»c thá»§ lên bá» vai Tiêu Thái Ngá»c rồi tuá»™t dần lá»›p tÆ¡ xiêm y má»ng tanh. Thái Ngá»c chẳng khác nào má»™t con nhá»™ng trắng nõn mịn màng chui ra khá»i lá»›p kén là bá»™ trang y cung chá»§. Trong chiếc gương đồng in lồ lá»™ má»™t tấm thân thon mảnh, cân đối vá»›i những đưá»ng nét mà tạo hóa đã sắp xếp má»™t cách vô cùng tỉ mỉ để không có má»™t chút sai sót nào.
Tận mắt nhìn thấy thân thể cá»§a chá»§ nhân Ma Cung, đến ngay cả Tiểu Ngá»c cÅ©ng là má»™t nữ nhân như Thái Ngá»c thế mà vẫn còn ngẩn ngÆ¡ vá»›i vẻ đẹp siêu phàm xuất chúng đó. Tiểu Ngá»c cảm nhận tim mình đập rá»™n ràng trong lồng ngá»±c chẳng khác nào má»™t gã nam nhân Ä‘ang sùng bái cái đẹp siêu hóa cá»§a nữ nhân. Vô hình trung vẻ đẹp cá»§a Tiêu Thái Ngá»c như kích thích Tiểu Ngá»c mạnh dạn hÆ¡n vá»›i nó. Ngá»c thá»§ cá»§a nàng nhanh chóng lướt nhẹ qua lá»›p da trắng mịn như bông bưởi và cuối cùng Tiểu Ngá»c quỳ má»p xuống chân Thái Ngá»c như má»™t con chó trung thanh khuất phục vị nữ chá»§ nhân đầy quyá»n uy.
Cái gì đến thì phải đến, dù há» là nữ nhân vá»›i nhau. Cả hai quấn chặt làm má»™t. Trong cái hoạt cảnh kia thì Tiểu Ngá»c phải làm tròn thân phận cá»§a má»™t nô nữ phục vụ tận tụy cho Thái Ngá»c. Nghiá»…m nhiên Tiểu Ngá»c trở thành má»™t giống gia súc theo sá»± phán truyá»n cá»§a Thái Ngá»c. Nàng đã khuất phục, sùng bái vị chá»§ nhân Ma Cung có tấm thân tuyệt mỹ, tuyệt luân. Trong sá»± phục vụ tận tụy đó, Tiểu Ngá»c cảm thấy mình được hưởng hÆ¡n là bị hành hạ.
Nàng cảm thấy mình chơi vơi trong vùng biển khoái lạc mà từ trước đến nay, mặc dù trú thân trong Dạ Nguyệt Lâu cũng chưa bao giỠđược hưởng. Cái cảm giác đó khiến cơ thể nàng căng cứng tưởng chừng nó sẽ nổ tung ra bất cứ lúc nào.
Khi khoái cảm Ä‘ang dâng đến tá»™t đỉnh thì hữu thá»§ cá»§a Thái Ngá»c nhẹ nhàng đặt lên gáy Tiểu Ngá»c. Tiểu Ngá»c thoáng rùng mình bởi cảm giác được mÆ¡n trá»›n, chính cái cảm nhận đó khiến tim nàng đập rá»™n ràng hÆ¡n để huyết lưu luân chuyển dồn dập. Tiểu Ngá»c buá»™t miệng rên khẽ má»™t tiếng.
Tiếng rên khoái lạc cá»§a nàng còn Ä‘á»ng trên hai cánh môi thì cái gáy cá»§a nàng đã vỡ toang bởi trảo công NgÅ© Âm Bạch Cốt Trảo cá»§a chá»§ nhân Ma Cung. Cùng vá»›i tiếng rên khẽ, Tiểu Ngá»c nẩy ngưá»i má»™t cái để biến thành má»™t xác chết vô tri vô giác. Nàng đã chết rồi nhưng vẻ mặt vẫn còn đỠđẫn bởi cảm giác khoái lạc tá»™t cùng mà Tiêu Thái Ngá»c đã mang đến cho nàng.
Thái Ngá»c nhìn cái xác chết cá»§a Tiểu Ngá»c buông má»™t câu thật lạnh nhạt và vô tình:
− Nàng đã được hưởng những gì mà ngưá»i khác chẳng bao giá» có được cÆ¡ há»™i may mắn như nàng.
Nói xong Thái Ngá»c nhìn lại tấm gương đồng. Có cảm giác như sức sống trong cÆ¡ thể nàng được vun đắp thêm cho sá»± sung mãn sau khi hạ thá»§ giết chết Tiểu Ngá»c.
Nàng mỉm cưá»i thá»a mãn trước vẻ đẹp bất phàm cá»§a cÆ¡ thể mình
Tài sản của aspirin


Last edited by aspirin; 02-06-2008 at 07:25 PM.
  #22  
Old 02-06-2008, 07:14 PM
aspirin's Avatar
aspirin aspirin is offline
Phá Quan Hạ Sơn
 
Tham gia: May 2008
Bài gởi: 188
Thá»i gian online: 14 giá» 53 phút 34 giây
Xu: 0
Thanks: 1
Thanked 0 Times in 0 Posts
Hồi 22

Danh Kiếm Phân Tranh


Äối ẩm vá»›i nhau được má»™t tuần rượu, Thế Kiệt đã bắt đầu chếnh choáng trong khi Chữ Hào Thiên tưởng như chưa há» có chút rượu nào, mặc dù trong ngưá»i gã đã không dưới mưá»i cân rượu.
Chữ Hào Thiên nhìn Thế Kiệt cất tràng cưá»i sang sảng. Y vuốt hàm râu hùm, cất giá»ng như hổ gầm:
− Võ công của huynh thì không sánh bằng Lệnh đệ, nhưng tửu lượng của đệ thì không thể bì với huynh được rồi.
Thế Kiệt mỉm cưá»i bởi câu nói cá»§a há» Chữ. Chàng ôn tồn đáp lá»i:
− Äệ thì không thể nào bì vá»›i huynh được. Má»™t ngưá»i là tổng trại chá»§ lục lâm còn má»™t ngưá»i chỉ là má»™t tiểu tá»­ vô danh tiểu tốt thôi mà.
Chữ Hào Thiên khoát tay:
− Hê... sao đệ lại nói vậy. Äúng lý thì huynh má»›i không thể bì vá»›i Lệnh đệ. Äệ dù sao cÅ©ng là chân truyá»n cá»§a Quá»· Kiếm Äoạn Hồn Giang Kỳ, còn huynh chỉ là má»™t gã lục lâm ăn nói hồ đồ.
− Trong mắt đệ, huynh lại khác. Huynh đáng là một trang hảo hán trong võ lâm đó.
− Äệ nói khiến lá»— mÅ©i cá»§a huynh muốn phình to như lá»— mÅ©i cá»§a những gã đạo sÄ© Võ Äang.
Äắc ý vá»›i câu nói cá»§a mình, Chữ Hào Thiên ngá»­a mặt cất tràng tiếu ngạo sang sảng. Y cưá»i vá»›i sá»± hứng khởi tá»™t cùng. Chữ Hào Thiên vá»›i tay cầm cả vò rượu ba cân rồi nói vá»›i Thế Kiệt:
− Huynh sẽ uống cạn vò rượu ba cân này, còn đệ chỉ uống má»™t chén kia thôi may ra tá»­u lượng trong ngưá»i đệ và huynh má»›i có thể sánh ngang vá»›i nhau.
Gã nói xong không một chút khách sáo mà dốc cả vò rượu uống ừng ực. Thấy Chữ Hào Thiên uống rượu mà Thế Kiệt muốn chếch choáng.
Chữ Hào Thiên lắc vò rượu:
− Huynh đã uống hết rồi, trong khi chén của đệ vẫn còn đầy. Nào, bưng chén đi chứ.
Thế Kiệt mỉm cưá»i, bưng chén rượu cá»§a mình:
− Uống cạn chén rượu này chắc đệ không còn đủ sức để đối ẩm với huynh.
− Ha... ha... ha... Äệ không còn đủ sức uống vá»›i huynh thì huynh uống má»™t mình. Uống đến khi trá»i đất lăn quay để mãi mãi không bao giá» quên cái ngày đại há»· có được má»™t nghÄ©a đệ như Lệnh Thế Kiệt.
Chữ Hào Thiên vừa dứt lá»i toan vá»›i tay cầm tiếp vò rượu nữa thì nghe sau lưng mình má»™t giá»ng nói như tiếng quạ kêu:
− Lão phu e nghÄ©a đệ cá»§a ngươi chưa kịp hưởng trá»n ngày đại há»· thì đã vá» chầu diêm chúa rồi.
Chữ Hào Thiên sa sầm mặt đứng bật dậy, quay ngoắt lại:
− Ai dám nói câu đó chứ?
− Má»™t gã tổng trại chá»§ lục lâm dám sá»— sàng vá»›i lão phu bằng câu há»i đó ư?
Chữ Hào Thiên như nhận ra ngưá»i Ä‘ang nói vá»›i mình. Ngưá»i đó chẳng phải ai xa lạ mà chính là Khoái Kiếm Giang Mão. Lần xuất hiện này, Giang Mão vận má»™t bá»™ trưá»ng y màu Ä‘en từ trên xuống dưới, nên trông lão như má»™t con quạ Ä‘en thì đúng hÆ¡n.
Chữ Hào Thiên và Lệnh Thế Kiệt vốn ngồi đối ẩm trên lầu còn phía dưới là bá»n trại chá»§, thế mà Giang Mão đến chá»— hai ngưá»i mà bá»n trại chá»§ chẳng có chút động tÄ©nh gì để hai ngưá»i biết.
Chữ Hào Thiên nhìn Khoái Kiếm Giang Mão chằm chằm. Y e dè nói:
− Tại sao lão kiếm gia lại nói nghÄ©a đệ cá»§a Chữ má»— không sống trá»n ngày đại há»· này?
Giang Mão hất đầu nhìn Thế Kiệt:
− Tên tiểu tử kia muốn sống lâu trăm tuổi thì ngoan ngoãn trao lại cho lão phu những pho kim thân La Hán cùng với bức di cảo của Nguyên Thiên Phục.
− Lão nhân gia là ngưá»i bá» trên lại Ä‘i bức hiếp má»™t ngưá»i nhá» tuổi như nghÄ©a đệ cá»§a Chữ má»—, thiên hạ đâu coi trá»ng lão nhân gia.
Thế Kiệt đứng lên nói với Chữ Hào Thiên:
− Chữ huynh không biết chuyện này, giữa đệ và vị tiá»n bối đây có giao ước trước rồi.
Chữ Hào Thiên tròn mắt nhìn chàng:
− Lệnh đệ không biết vị lão nhân gia đây chính là Khoái Kiếm Giang Mão, một kiếm thủ vô song chưa một ai địch lại à?
Giang Mão mỉm cưá»i gật đầu nói:
− Kiến văn của một tên tổng trại chủ lục lâm cũng khá lắm đó. Kiến văn của ngươi khiến lão phu bất ngỠđó. Lão phu ngỡ đâu một lục lâm sống nơi thâm sơn cùng cốc thì chẳng bao giỠmở mắt thấy được thái dương trên đầu mình.
Lão khoanh tay trước ngực:
− Ngươi đã biết như vậy rồi sao chưa khuyên gã tiểu tử nghĩa đệ của ngươi nhanh tay trao lại những pho tượng kim thân La Hán cùng bức di cảo của Nguyên Thiên Phục cho lão phu?
Thế Kiệt nhìn Giang Mão nói:
− Vãn bối đã chịu di huấn cá»§a sư tôn đâu thể làm mất uy danh cá»§a thanh Quá»· Kiếm Äoạn Hồn. Trao những pho kim thân La Hán cùng vá»›i di cảo mà sư tôn để lại, thà vãn bối trao cho tiá»n bối sinh mạng cá»§a vãn bối.
− Thế thì ngươi sẽ được toại nguyện với sự trung thành đó.
Chữ Hào Thiên gầm lên:
− Lão không được quyá»n đụng đến nghÄ©a đệ cá»§a Chữ má»—.
Chữ Hào Thiên vừa nói vừa vá»— tay ba tiếng ra mật hiệu cho bá»n trại chá»§ lục lâm.
Thấy Chữ Hào Thiên vá»— tay, Khoái Kiếm Giang Mão mỉm cưá»i. Lão nhìn Chữ Hào Thiên nói:
− Ngươi làm trò há» gì thế? A... Lão phu biết rồi, ngươi Ä‘ang ra mật hiệu triệu hồi bá»n lâu la bên dưới phải không?
Giang Mão chắc lưỡi:
− Lão phu rất tiếc... rất tiếc, phải nói cho ngươi biết, bá»n lâu la cá»§a ngươi đã được lão phu tế độ hết rồi. Lão phu tế độ cho chúng bởi vì chúng đã ngạo mạn không nhận ra lão phu.
Riêng ngươi, lão phu cho ngươi má»™t sinh lá»™, mau cút khá»i nÆ¡i đây, bởi vì ngươi đã nhận ra Khoái Kiếm Giang Mão.
Lão nhìn lại Thế Kiệt:
− Còn tiểu tử kia, muốn cùng đi với ngươi thì hãy để lại những báu vật võ lâm mà y đang giữ.
Nghe những lá»i cá»§a Giang Mão, Chữ Hào Thiên biến hẳn sắc diện, y rít lên:
− Lão quỷ đã sát tử các huynh đệ của Chữ mỗ?
− Lão phu không phủ nhận.
Chữ Hào Thiên gầm lên:
− Lão đã vay nợ máu thì phải trả nợ máu.
Trong ngưá»i Chữ Hào Thiên đã có trên mưá»i cân rượu, nên đã giận càng giận hÆ¡n khi biết Khoái Kiếm Giang Mão ra tay sát thá»§ bá»n trại chá»§ cá»§a y nên đỉnh đầu y bốc má»™t luồng khói thẳng tắp.
Chữ Hào Thiên vận dụng công lá»±c dồn vào đôi thoi quyá»n thần lá»±c. Các khá»›p xương cá»§a gã phát ra những tiếng canh cách chỉ nghe thôi đã rợn ngưá»i.
Chữ Hào Thiên phẫn nộ như vậy nhưng Khoái Kiếm Giang Mão vẫn dửng dưng. Trong mắt lão đâu coi gã tổng trại chủ lục lâm ra gì nên thậm chí chẳng thèm để mắt tới hỠChữ nữa.
Chữ Hào Thiên vừa toan động thân xông tới thì Thế Kiệt đã kịp thộp lấy hổ khẩu hỠChữ kéo lại:
− Chữ huynh.
− Lệnh đệ.
Thế Kiệt lắc đầu:
− Äây là giao ước giữa đệ và lão kiếm gia, không can hệ đến Chữ huynh. Mục đích cá»§a lão kiếm gia là tìm đệ để Ä‘oạt những pho kim thân La Hán. Hãy để cho đệ phân xá»­ vá»›i lão kiếm gia.
Khoái Kiếm Giang Mão nhìn Thế Kiệt gật đầu:
− Tiểu tử, ngươi đã phán xử rất đúng lúc đó, nếu không thì gã tổng trại chủ Chữ Hào Thiên e chẳng còn cơ hội được thấy vầng nhật quang.
Chữ Hào Thiên gầm lên:
− Nếu Chữ Hào Thiên này không trả được hận cho sư đệ lục lâm thỠchẳng thèm sống làm gì nữa.
Khoái Kiếm Giang Mão gật đầu:
− Khá lắm... đợi đến lúc lão phu thu hồi mấy thứ báu vật thì đến lượt ngươi cũng không muộn mà.
Lão nhìn lại Lệnh Thế Kiệt:
− Thế Kiệt, ngươi chá»n ở đây hay xuống dưới kia?
− Kiếm cá»§a tiá»n bối vô song nên phải cho má»i ngưá»i cùng thưởng lãm trước khi vãn bối nằm xuống chứ.
− Ngươi nói rất hay đó. Tiểu tử được chết bởi kiếm chiêu của lão phu đã là sự vinh hạnh của ngươi rồi.
Lão nói xong thối bá»™ bước trở ra khá»i thư phòng, rảo chân Ä‘i thẳng ra bên ngoài tá»­u Ä‘iếm.
Trong thư phòng, Chữ Hào Thiên lo lắng nói:
− Lệnh đệ hãy đi đi, để huynh đối phó với lão quỷ.
Thế Kiệt mỉm cưá»i vá»›i Chữ Hào Thiên, rồi nghiêm giá»ng nói:
− Chá»§ nhân Quá»· Kiếm Äoạn Hồn đâu thể chui rúc chạy trốn được. Äó là tôn chỉ cá»§a đệ và cÅ©ng là di huấn cá»§a sư tôn.
− Nhưng đối thá»§ cá»§a đệ là Khoái Kiếm Giang Mão, má»™t kiếm thá»§ má»™t thá»i hoành bá võ lâm.
− Có như thế má»›i đáng là đối thá»§ cá»§a Quá»· Kiếm Äoạn Hồn.
Nói dứt lá»i Thế Kiệt rảo bước bá» Ä‘i thẳng xuống tá»­u Ä‘iếm. Bên dưới, bá»n lục lâm nằm la liệt ngổn ngang. Tất cả Ä‘á»u bị đúng má»™t chiêu kiếm chém ngang yết hầu mà không kịp thốt lá»i nào, chứng tá» kiếm chiêu cá»§a Giang Mão quá nhanh và tàn độc.
Trước cảnh tượng thảm sát đó, Thế Kiệt chỉ buông một tiếng thở dài nào ruột. Chàng nghĩ thầm:
− “Má»™t kiếm thá»§ vô song như Giang Mão mà ra tay hạ tá»­ không má»™t chút nương tình vá»›i những ngưá»i kém cá»i hÆ¡n thì lão chẳng còn nhân tính rồi.â€.
Cùng với ý niệm đó, máu hận trong chàng bất giác sôi sục. Thế Kiệt rảo bộ tiến ra cửa.
Chàng vừa đến ngang cá»­a thì chạm mặt vá»›i má»™t ngưá»i mà chàng cÅ©ng không ngá». Kẻ đó chính là Tàn Hồn Ma Äao Nguyên Thiên Phục.
Thế Kiệt vừa nhận ra Thiên Phục buột miệng nói:
− Nguyên Thiên Phục.
Thiên Phục nhìn Thế Kiệt:
− Ngươi lạ lắm khi thấy ta xuất hiện ở đây à?
− Các hạ cũng đi tìm Thế Kiệt này để đoạt lại những pho tượng kim thân La Hán và bức di cảo?
Thiên Phục lắc đầu:
− Không. Mục đích cá»§a ta đến đây để coi xem truyá»n nhân cá»§a Giang Kỳ Giang Kỳ đối phó như thế nào vá»›i má»™t kiếm thá»§ vô song như Khoái Kiếm Giang Mão.
Hai cánh môi Thiên Phục nhếch lên một chút, lạnh nhạt nói:
− Nếu ngươi cảm thấy mình không phải là đối thủ của Giang Mão thì có thể mở miệng nhỠta một tiếng. Ngươi làm như vậy có lẽ Giang Kỳ sẽ rất phẫn nộ, nhưng cơ hội để ngươi trở thành Kiếm Vương thì rất lớn đó.
Thế Kiệt nhìn Thiên Phục, chầm chậm lắc đầu:
− Äa tạ hảo ý cá»§a các hạ, nhưng rất tiếc Thế Kiệt không thể mở miệng nói được vì sư tôn sẽ phẫn ná»™ và uy lá»±c cá»§a Quá»· Kiếm Äoạn Hồn không còn nữa.
Nguyên Thiên Phục nhìn chàng, ôn nhu nói:
− Trước đây Giang Kỳ còn kiêng dè Khoái Kiếm Giang Mão đó.
− Äa tạ các hạ đã giáo huấn, nhưng tại hạ còn có dịp ấn chứng vá»›i Ä‘ao pháp vô tình cá»§a các hạ nữa mà.
− Äó là di huấn cá»§a Giang Kỳ?
− Không sai.
− Nếu hôm nay ngươi chết bởi kiếm chiêu của Khoái Kiếm Giang Mão thì đâu còn cơ hội thực hiện di huấn của sư tôn ngươi.
− Nếu tại hạ bất tài thì có chết cÅ©ng đáng bởi vì không giữ được uy danh cá»§a Äoạt Hồn Quá»· Kiếm.
Chàng dứt lá»i đảo bá»™ tiến thẳng đến phía trước, đối mặt vá»›i Khoái Kiếm Giang Mão.
Nguyên Thiên Phục nhìn vào cuá»™c đấu, buông tiếng thở dài. Khi Khoái Kiếm Giang Mão rút thanh nhuyá»…n kiếm thì vô hình trung thá»§ pháp cá»§a Nguyên Thiên Phục cÅ©ng đặt vào đốc cây Tàn Hồn Ma Äao.
Bá»™ mặt cá»§a y vốn bình thá»i thật vô cảm lạnh lùng, nhưng trước cuá»™c giao thá»§ giữa Lệnh Thế Kiệt và Khoái Kiếm Giang Mão bất giác lại tá» lá»™ sá»± căng thẳng cá»±c độ. Má»™t lần nữa Nguyên Thiên Phục lại buông má»™t tiếng thở ra như trút bá» ná»—i căng thẳng Ä‘ang dâng tràn trong tâm tưởng gã.
Trong cuá»™c giao đấu, Khoái Kiếm Giang Mão từ từ hướng kiếm Ä‘iểm chỉ vào đúng tam tinh Lệnh Thế Kiệt. Lão trang trá»ng nói:
− Tiểu tử... một lần nữa lão phu cho ngươi một cơ hội trước khi ngươi chưa rút kiếm.
Thế Kiệt nhìn thẳng vào mặt Khoái Kiếm Giang Mão:
− Má»™t vùng trá»i không thể tồn tại hai ngôi sao Bắc đẩu và sư tôn cÅ©ng chưa di huấn cho vãn bối lá»i khuất phục.
− Thế thì ngươi đã tới số thật rồi.
Khi vừa thốt xong câu nói đó thì vô hình trung tinh nhãn cá»§a Khoái Kiếm Giang Mão chạm thẳng vá»›i tinh nhãn cá»§a Thế Kiệt. Chính là lúc hai đối thá»§ chạm nhãn vá»›i nhau bất giác Khoái Kiếm Giang Mão thoạt cảm nhận xương sống cá»§a mình có má»™t luồng khí băng hàn chạy dá»c. Chính cái cảm giác đó khiến lão phải cau mày và bá» luôn ý niệm đối phương chỉ là hậu nhân cá»§a Äoạt Hồn Quá»· Kiếm Giang Kỳ. BỠý niệm đó thì trong tâm tưởng thầm kín cá»§a lão lại nảy sinh ý niệm khác. Kẻ Ä‘ang đối mặt vá»›i gã không phải là truyá»n nhân cá»§a Quá»· Kiếm Äoạt Hồn Giang Kỳ mà chính là phiên bản cá»§a Giang Kỳ sau khi lá»™t xác bởi má»™t kỳ duyên mà bất cứ kiếm thá»§ nào cÅ©ng Ä‘á»u ao ước.
Hai đối thá»§ chỉ má»›i nhìn nhau nhưng khoảng không giữa hai ngưá»i như cô đặc hẳn lại.
Chân diện mục cá»§a Khoái Kiếm Giang Mão không còn những nét thư thái khinh thị khi từ trong tá»­u Ä‘iếm bước ra mà thay vào đó là sá»± căng thẳng tá»™t cùng. Lão đâu có thể ngỠđược Lệnh Thế Kiệt mặc dù là truyá»n nhân cá»§a Quá»· Kiếm Äoạn Hồn Giang Kỳ nhưng chàng là kiếm thá»§ duy nhất bước vào Kiếm Cung mà trở ra. Mặc dù chưa há»™i đủ cái thần cá»§a Kiếm Vương, nhưng Thế Kiệt vẫn thu nạp được cái uy lá»±c mà Kiếm Vương muốn gởi lại, chính vì thế tinh nhãn cá»§a chàng gián tiếp bá»™c lá»™ cái uy vÅ© Kiếm Vương má»›i khiến cho Giang Mão mất Ä‘i cái khí thế cá»§a kiếm thá»§ vô song.
Äối nhãn vá»›i Thế Kiệt, Khoái Kiếm Giang Mão ngỡ như mình đối mặt vá»›i má»™t quyá»n uy tối thượng khiến cho lão nhụt khí, nhưng chẳng lẽ Khoái Kiếm đã rút ra khá»i vá» giá» lại tra vào. Äiá»u đó chẳng khác nào lão tá»± sát trước mặt quần hào võ lâm. Má»™t Khoái Kiếm Giang Mão mà khắp võ lâm Trung Nguyên bất cứ ai nghe đến cÅ©ng phải kiêng dè, giỠđây lại tá»± rút khá»i cuá»™c giao đấu vá»›i má»™t tiểu tá»­ vô danh tiểu tốt ngoài má»—i cái tên là truyá»n nhân cá»§a Äoạt Hồn Quá»· Kiếm Giang Kỳ.
Trong khi Giang Mão suy nghĩ thì bên này Thế Kiệt cũng thầm tự nhủ với mình:
− “Lão là má»™t sát kiếm ma nhân thì mình cÅ©ng là má»™t Quá»· Kiếm Äoạn Hồn. Quá»· Kiếm cá»§a mình sẽ giết lão.â€.
à niệm đó vừa trôi qua trong tâm niệm cá»§a Lệnh Thế Kiệt thì Khoái Kiếm Giang Mão hú lên lồng lá»™ng. Tiếng hú cá»§a lão giống như tiếng tru cá»§a loài quạ ăn đêm, tiá»m ẩn trong tiếng hú là má»™t thứ công lá»±c quái dị công phá thẳng vào tâm định cá»§a đối phương.
Khoái Kiếm Giang Mão bất thần cất tiếng hú quỷ dị cốt để lấy lại cái thần đã bị tinh nhãn đối phương cướp đi, và nhằm mục đích khác nữa. Tiếng hú của lão có công năng tập kích vào tâm định Thế Kiệt, một khi tâm đã bị tiếng hú quái gở kia làm lung lay thì kiếm của lão sẽ là lưỡi hái tử thần tước đi cái mạng của chàng.
Tiếng hú cá»§a Khoái Kiếm Giang Mão khiến cho Tàn Hồn Ma Äao Nguyên Thiên Phục thoạt giật mình. Bởi hÆ¡n ai hết, y là kẻ thấu hiểu mục đích cá»§a Giang Mão, má»™t khi lão dụng đến Quá»· Vá»±c Thanh. Thiên Phục không ngá» Giang Mão đối phó vá»›i Lệnh Thế Kiệt, má»™t kiếm thá»§ chỉ má»›i bước ra ngoài giang hồ chưa bao lâu, mà phải dụng đến Quá»· Vá»±c Thanh.
Lão hành sự như thế thì cuộc đấu đâu còn sự công bằng nữa.
Tiếng hú cá»§a Khoái Kiếm Giang Mão buá»™c Nguyên Thiên Phục không thể bàng quang tá»a thị đứng nhìn. Y vừa toan động thân để há»— trợ cho Lệnh Thế Kiệt thì cảm thấy má»™t vùng không gian trên bốn trượng là má»™t màn tinh sa kiếm ảnh dầy đặc chụp xuống Lệnh Thế Kiệt.
Chữ Hào Thiên rúng động tận đáy lòng khi thấy màn tinh sa kiếm ảnh phủ chụp xuống thân pháp Lệnh Thế Kiệt. Tâm của gã như có lửa đốt bởi sự lo lắng tột cùng.
Màn tinh sa kiếm ảnh vụt tắt và Khoái Kiếm Giang Mão đã thối lui vá» chá»— cÅ©. Tất cả cặp mắt Ä‘á»u đổ dồn vào Lệnh Thế Kiệt. Ai cÅ©ng tưởng rằng thân pháp cá»§a chàng giỠđây đã bị chia thành nhiá»u mảnh bởi loạn kiếm tàn khốc cá»§a Giang Mão.
Äến khi Giang Mão cất tiếng má»i ngưá»i má»›i vỡ lẽ:
− Tiểu tá»­ khá lắm. Ngươi đỡ được Mãn Kiếm cá»§a lão phu thì đã đáng là má»™t đại kiếm thá»§ trong thiên hạ. Ngươi đáng là truyá»n nhân cá»§a Quá»· Kiếm Äoạn Hồn Giang Kỳ.
Nghe câu nói đó thốt ra từ cửa miệng của Khoái Kiếm Giang Mão, Chữ Hào Thiên mới thở phào nhẹ nhõm. Vô hình trung y cảm thấy tự đắc mà chú nhãn quan sát Lệnh Thế Kiệt.
Phong thái của chàng vẫn không một chút thay đổi. Chiêu Mãn Kiếm vừa rồi của Giang Mão thi triển tập kích Thế Kiệt như chẳng hỠtạo ra cho chàng một chút bấn loạn nào. Thậm chí đến ngay cả trang phục cũng chẳng có dấu vết của kiếm chiêu chạm vào.
Nói vá» Giang Mão, khi dụng đến Mãn Kiếm phối hợp vá»›i Quá»· Vá»±c Thanh để công kích đối phương, Ä‘oán chắc mưá»i mươi Thế Kiệt không thể nào đối phó được, dù cho chàng có tuyệt kỹ kiếm chiêu nhưng đâu có kinh nghiệm từng trải như lão. Äến khi kiếm ảnh chụp xuống thân pháp Thế Kiệt rồi, lão má»›i thấy ý nghÄ© cá»§a mình hoàn toàn sai. Lão có cảm tưởng má»i ý niệm cá»§a mình Ä‘á»u đã bị đối thá»§ Ä‘oán trước, nên khi mÅ©i kiếm đâm tá»›i yết hầu Thế Kiệt thì đã có thanh Quá»· Kiếm ngán đỡ. Lão biến hóa chiêu pháp nhưng tuyệt nhiên cÅ©ng không làm sao xuyên được thanh nhuyá»…n kiếm vào trong huyệt cá»§a đối phương, do đó bắt buá»™c phải thâu hồi kiếm pháp thối vá» chá»— cÅ©.
Khoái Kiếm Giang Mão từ trước đến giá» chưa từng đối mặt vá»›i tình thế này, nên không khá»i chá»™t lòng. Lão buông má»™t tiếng thở ra rồi nói:
− Tiểu tử... nếu ngươi thắng được lão phu, ngươi đúng là thần kiếm vô địch. Nhưng lần này lão phu không cho ngươi có cơ hội nữa đâu.
Trở lại vá»›i Lệnh Thế Kiệt. Vừa rồi tiếp má»™t chiêu Mãn Kiếm cá»§a Giang Mão má»›i nghiệm ra vì sao sư phụ trước khi luyện kiếm cho chàng, đã buá»™c chàng phải tÄ©nh thần ngồi dưới dòng thác. Nhá» ngồi dưới dòng thác cuồng ná»™ mà tịnh tâm cá»§a chàng chẳng há» bị Quá»· Vá»±c Thanh chi phối và Mãn Kiếm cÅ©ng chẳng thể nào tập kích được vào trá»ng huyệt. Vá»›i Thế Kiệt, Mãn Kiếm cá»§a Giang Mão chẳng khác nào dòng thác nước trút lên ngưá»i, mà trước đây ở Ãc Nhân cốc dòng thác nước đó chẳng thể nào chạm đến y phục cá»§a chàng được.
Thần thái của Thế Kiệt khiến Khoái Kiếm Giang Mão phải e dè. Lão lưỡng lự một lúc rồi nói:
− Tiểu tử, lão phu đã bồi tiếp ngươi một chiêu. GiỠđến lượt ngươi đó.
− Kiếm của tại hạ rất tàn nhẫn.
− Lão phu cũng luyện kiếm tàn nhẫn như ngươi. Hãy xuất thủ đi!
− Tại hạ chẳng khách sáo.
Những lá»i nói cá»§a Thế Kiệt buá»™c Khoái Kiếm Giang Mão ngưng thần trang trá»ng, tinh nhãn như đóng Ä‘inh vào từng cá»­ động cá»§a đối phương, trong khi thanh nhuyá»…n kiếm đã được huynh động ná»™i lá»±c dồn vào để biến thành cương kiếm sáng ngỠánh thép. Äối thá»§ phải nắm cứng đốc kiếm chỠđợi. Lão ngá» ngợ, má»™t khi tiểu tá»­ kia xuất thá»§ thì kiếm chiêu là cả má»™t sá»± kỳ biến không thể nào lưá»ng được. Chính vì lẽ đó mà lão cẩn trá»ng tá»™t cùng.
Giang Mão nghiêm giá»ng nói:
− Tiểu tử còn chỠgì nữa?
Lá»i cá»§a lão còn Ä‘á»ng trong cá»­a miệng thì Thế Kiệt chuyển dịch thân pháp. Cước bá»™ cá»§a Thế Kiệt như trượt trên mặt đất, Quá»· Kiếm hướng thẳng vá» phía đối thá»§. Rồi má»™t đạo chá»›p quang bắn xẹt Ä‘i tạo ra má»™t tia chá»›p chụp nhanh tá»›i Khoái Kiếm cá»§a Giang Mão.
Chát...
Sá»± biến diá»…n ra trong chá»›p mắt, chỉ kịp thấy Khoái Kiếm Giang Mão thối lui má»™t bá»™, cùng lúc má»™t ánh chá»›p quang xanh rá»n tợ lưỡi tầm sét từ trên cao lia xéo qua thân ảnh cá»§a lão.
Má»i sá»± biến chỉ diá»…n ra chưa đầy má»™t cái chá»›p mắt thì cuá»™c đấu đã kết thúc rồi.
Thế Kiệt lừng lững đứng nhìn Khoái Kiếm Giang Mão, một kiếm thủ đã từ lâu được xếp vào năm đại kỳ thủ của võ lâm Trung Nguyên.
Trên tay Khoái Kiếm Giang Mão, thanh nhuyá»…n kiếm đã bị vá» Quá»· Kiếm bá»c lại, hữu thá»§ thì nắm Ä‘oạn trá»§y thá»§ đã được dấu bí mật trong chuôi kiếm, nhưng vừa rút ra thì đã bị Quá»· Kiếm Äoạt Hồn tước Ä‘i thần hồn trong cái xác cá»§a lão.
Tước lại vá» bá»c thanh Quá»· Kiếm, Thế Kiệt tra lưỡi kiếm vào vá» thì xác cá»§a Giang Mão cÅ©ng tá»± trách ra làm hai phần bằng nhau trông tợ má»™t khúc cây bị chẻ đôi.
Chứng kiến cái chết thảm khốc cá»§a Khoái Kiếm Giang Mão, đến ngay cả Chữ Hào Thiên vốn căm hận lão như thế nào cÅ©ng phải rùng mình bởi đưá»ng kiếm quá khốc liệt cá»§a ngưá»i nghÄ©a đệ. Gã như trá»i trồng đứng chôn chân, chõ mắt nhìn.
Thế Kiệt như sá»±c nhá»› đến Tàn Hồn Ma Äao Nguyên Thiên Phục. Vừa tra kiếm vào vá», chàng quay ngoắt lại định tìm Nguyên Thiên Phục nhưng y đã bá» Ä‘i từ lúc nào rồi.
Thế Kiệt nhanh bước đến bên Chữ Hào Thiên:
− Chữ huynh thấy Nguyên Thiên Phục đâu không?
Chữ Hào Thiên ngơ ngác nói:
− Y vừa mới đây mà.
− Y đã đi rồi.
− Huynh không thấy y đi từ lúc nào.
Thế Kiệt buông tiếng thở ra.
Chữ Hào Thiên nói:
− Chắc chắn y chưa đi xa đâu.
Chữ Hào Thiên nheo mày suy nghĩ, rồi quay sang Thế Kiệt nói:
− Nguyên Thiên Phục đến đây thì nhất định y không thể không đến chỗ này, có thể y đã đến đó đó. Lệnh đệ muốn tìm y?
Thế Kiệt gật đầu:
− Äệ phải tìm Nguyên Thiên Phục.
− Hy vá»ng y sẽ ở đó.
− Huynh sẽ đưa đệ đến đó.
Chữ Hào Thiên gật đầu.
Hai ngưá»i cùng trổ khinh thuật băng mình Ä‘i. Hai ngưá»i vừa thoát Ä‘i thì từ sau ngách tá»­u quán má»™t ngưá»i có dáng vẻ nhá» bé bước ra. Ngưá»i đó nhìn theo hướng Thế Kiệt và Chữ Hào Thiên bá» Ä‘i, buông má»™t tiếng thở dài, lẩm nhẩm nói:
− Giang Kỳ, ngươi đào luyện má»™t truyá»n nhân lấy sát kiếm để hành sá»± thì đại há»a sắp xảy đến cho giang hồ rồi.
Buông tiếp má»™t tiếng thở ra nghe như má»™t lá»i oán trách rồi y cÅ©ng băng mình theo hướng Thế Kiệt và Chữ Hào Thiên.
Tài sản của aspirin


Last edited by aspirin; 02-06-2008 at 07:27 PM.
  #23  
Old 02-06-2008, 07:15 PM
aspirin's Avatar
aspirin aspirin is offline
Phá Quan Hạ Sơn
 
Tham gia: May 2008
Bài gởi: 188
Thá»i gian online: 14 giá» 53 phút 34 giây
Xu: 0
Thanks: 1
Thanked 0 Times in 0 Posts
Hồi 23

Äối Ẩm Hoài Nhân


Ngôi nhà mồ vắng vẻ, tÄ©nh mịch, không gian chốn này như để dành cho những sá»± hư ảo và ma quái. Nếu bình thá»i thì chẳng ai chịu đặt chân đến chốn cô tịch này.
Trong cảnh cô tịch đó, phảng phất chút huyá»n bí rá»n rợn. Nhưng thật là bất ngá» khi từ trong ngôi nhà mồ mùi gà nướng bốc ra thÆ¡m lừng. Ai lại có thể vào chốn u tịch này để nấu nướng ăn uống được chứ, khi bên ngoài không thiếu những tá»­u Ä‘iếm sẵn sàng phục vụ khách tha hương.
Nguyên Thiên Phục dừng chân trước những bậc tam cấp dẫn lên cửa nhà mỗ. Hai cánh môi của y thoáng nhếch lên có vẻ như đã biết ai đang ở trong gian nhà mồ đóng cửa im ỉm kia. Phủi hai ống tay áo lam y thư sinh, Thiên Phục rảo bước qua những bậc tam cấp để rồi đẩy cánh cửa im ỉm đóng gian nhà mồ.
Y đứng ngay ngưỡng cá»­a nói vá»ng vào:
− Lão thâu nhi có cần ngưá»i đối ẩm không?
− Má»™t mình uống rượu thì gá»i là độc ẩm, mà độc ẩm thì chẳng ai muốn bao giá». Ngưá»i xưa nói rượu uống phải có tri ká»·, uống má»›i ngon chứ. Lão ăn mày này chỉ sợ khách lãng du chê rượu cá»§a lão không ngon bằng hảo tá»­u ở chốn ká»· lâu gác tía.
− Chốn kỷ lâu có rượu của kỷ lâu gác. Chốn giang hồ có rượu của giang hồ. Mà rượu nào cũng có cái ngon riêng của nó.
− Rượu ngon tất phải có ngưá»i thưởng lãm chứ. Lão ăn mày Ä‘ang chá» ngưá»i đó đây.
Thiên Phục lại nhếch mép rồi thả bước vào nhà mồ. Trên tràng kỷ một lão già với trang phục Cái Bang đang ngồi chễm chệ đưa mắt nhìn y. Trước mặt lão, trên bàn là một đĩa gà nướng còn nghi ngút bốc mùi thơm. Bên cạnh đĩa gà đó là bốn bầu rượu, mỗi bầu chí ít cũng năm cân ngoài.
Thiên Phục và lão ăn mày như đã từng quen nhau, nên y chẳng có gì gá»i là khách sáo, mà thản nhiên bước đến tràng ká»· ngồi đối mặt vá»›i lão ăn mày.
Hai ngưá»i nhìn nhau.
Thiên Phục nói:
− Bao nhiêu năm nay lão thâu nhi đã tìm ra ngưá»i đồng tá»­u cá»§a mình chưa?
Lão thâu nhi vuốt chòm râu lưa thưa má»c lởm chởm. Lão nhún vai từ tốn nói:
− Trên cõi Ä‘á»i này chỉ có hai ngưá»i đồng tá»­u vá»›i lão ăn mày này mà thôi. Má»™t là Tàn Hồn Ma Äao Nguyên Thiên Phục, hai là Äoạn Hồn Quá»· Kiếm Giang Kỳ. Má»™t ngưá»i thì chết rồi, còn ngưá»i kia thì sắp chết.
Lão nhìn Thiên Phục:
− Nếu lão thật sá»± mất hai ngưá»i đó thì cõi Ä‘á»i này u ám và cô tịch lắm. Chắc lúc đó lão thâu nhi đành phải đến chùa Thiếu Lâm khấu đầu xin xuất gia đầu phật thôi.
Lão nói xong vá»›i tay lấy má»™t vò rượu đặt qua bên Nguyên Thiên Phục, rồi bưng tiếp vò rượu thứ hai để trước mặt mình. Thiên Phục mở nắp vò rượu. Mùi hảo tá»­u Trung Nguyên Nhất Tá»­u Thiệu Nữ Nhi Hồng từ trong đầu bốc lên khá»a lấp vào không gian căn nhà mồ tạo ra thứ mùi thÆ¡m thoang thoảng mà không má»™t thứ rượu nào có được.
Lão thâu nhi mỉm cưá»i:
− Ngửi rượu, ắt bằng hữu biết rượu gì chứ?
− Äây là Trung Nguyên Nhất Tá»­u Thiệu Nữ Nhi Hồng. Chắc chắn lão thâu nhi đã vào cấm thành trá»™m bốn vò rượu cá»§a đức kim thượng rồi.
− Ậy... để có được bốn vò hảo tửu Trung Nguyên Nhất Tửu Thiệu Nữ Nhi Hồng, lão ăn mày này phải nằm co ro mất ba ngày ba đếm trên nóc cấm thành chỠđến lúc hoàng thượng mở đại yến vui tết trung ngươn mới lẻn vào lấy được đó.
− Lão thâu nhi cá»±c nhá»c như vậy mà còn có thể nguy hiểm đến tính mạng, chỉ để lấy bốn vò hảo tá»­u này đãi tại hạ thôi đấy à?
− Má»™t ngưá»i đã chết, má»™t ngưá»i sắp chết thì ta đâu nệ hà đến sá»± cá»±c nhá»c chứ. Lão chỉ sợ lấy được bốn vò hảo tá»­u Trung Nguyên Nhất Tá»­u Thiệu Nữ Nhi Hồng rồi chỉ má»—i mình lão thưởng thức mà thôi. Lúc đó dù có hảo tá»­u cÅ©ng vô vị lắm.
− Thế thì Thiên Phục phải uống để đáp lại sá»± cá»±c nhá»c cá»§a lão thâu nhi.
Lão ăn mày bưng cả vò rượu dõng dạc nói:
− Má»i.
− Má»i.
Hai ngưá»i cùng ngá»­a cổ uống ừng á»±c. Cả hai cùng đặt vò rượu xuống bàn.
Thiên Phục nhìn lão ăn mày há»i:
− Sao lão thâu nhi lại biết Quá»· Kiếm Äoạn Hồn Giang Kỳ đã chết? Ai có thể giết được Giang Kỳ?
Lão ăn mày nhún vai, và thuận tay vê lên cằm nhổ má»™t cá»ng râu. Lão nhìn cá»ng râu nói:
− Tự Giang Kỳ đi tìm cho mình một cái chết thì đúng hơn. Chứ chẳng một ai có thể giết được gã. Nói đúng ra y chết vì tình. Bởi y sống bằng chữ tình thì phải chết vì chữ tình.
Thiên Phục nheo mày nhìn lão thâu nhi:
− Lão thâu nhi khẳng định Giang Kỳ chết rồi ư? Và hắn tự tìm cho hắn một cái chết?
− Chắc chắn như vậy.
Thiên Phục lại bưng vò rượu tu một hơi dài.
Lão ăn mày cũng theo gã uống bồi ẩm.
Äặt vò rượu xuống bàn, Thiên Phục há»i:
− Giang Kỳ đã chết nhưng Quỷ Kiếm vẫn tồn tại?
Lão ăn mày gật đầu:
− Chính sá»± xuất hiện cá»§a gã lịnh đồ cá»§a Giang Kỳ vá»›i thanh Quá»· Kiếm Äoạn Hồn mà lão ăn mày này biết Giang Kỳ đã chết, y chết do chính y tìm đến cái chết.
Thiên Phục buông một tiếng thở ra.
Lão thâu nhi tròn mắt nhìn gã:
− Sao bằng hữu lại thở ra? Bằng hữu và Giang Kỳ há chẳng phải là mặt trăng và mặt trá»i? Giang Kỳ ra Ä‘i, bằng hữu không thích à? Có lão má»›i là kẻ thất vá»ng bởi mất má»™t đồng tá»­u chứ.
− Ba ngưá»i đối ẩm vẫn vui vẻ hÆ¡n hai ngưá»i.
Thiên Phục bưng vò rượu:
− Má»i!
− Má»i!
Hai ngưá»i lại tu tiếp ngụm rượu thứ ba dài hÆ¡n hai ngụm rượu đầu. Trông hai ngưá»i uống rượu mà ngỡ như há» uống nước thì đúng hÆ¡n. DÄ©a gà nướng bốc mùi thÆ¡m lừng chẳng má»™t ai để tâm đến.
Äặt vò rượu xuống bàn, lão thâu nhi nhìn Thiên Phục há»i:
− Lão ăn mày bấy lâu nay không tìm được ngưá»i đồng tá»­u còn bằng hữu có tìm được vị hồng nhan tri ká»· nào chưa?
Hai cánh môi má»ng cá»§a Thiên Phục nhếch lên rồi nhanh chóng khép lại. Chân diện anh tuấn khôi ngô cá»§a y thoáng lá»™ nét bất nhẫn. Y há»i ngược lại lão thâu nhi:
− Tại hạ tìm hồng nhan tri kỷ để làm gì?
Lão thâu nhi nhún vai trả lá»i y:
− Chim bay cÅ©ng có lúc má»i cánh, ngá»±a chạy cÅ©ng có lúc phải dừng chân.
Thiên Phục nhìn lão ăn mày, mỉm cưá»i nói:
− Nếu đến lúc chim má»i cánh, ngá»±a dừng chân thì tại hạ sẽ chá»n cho mình má»™t chá»— dừng chân như Giang Kỳ.
Lão thâu nhi nhún vai, và lại thuận tay nhổ má»™t cá»ng râu trên cằm:
− Ôi cha... lão chỉ sợ bằng hữu chẳng có cơ hội như Giang Kỳ. Lão nói bởi có cái lý của nó.
− Cái lý đó như thế nào?
− Giang Kỳ có một chữ tình, mặc dù kiếm của gã đoạn hồn, còn bằng hữu lại là kẻ vô tâm, đao tàn nhẫn. Lão sợ bằng hữu khó nhận được một cái chết như Giang Kỳ.
− Cái chết nào cũng là cái chết kia mà. Tại hạ chỉ sợ một cái chết duy nhất.
Cặp chân mày cá»§a lão thâu nhi rít lại vá»›i nhau. Lão tò mò há»i:
− Bằng hữu nói cái chết nào cũng là chết, thế thì tại sao lại có nỗi sợ hãi một cái chết?
Thế cái chết đó là cái chết gì?
Thiên Phục bưng vò rượu. Y tỠvẻ nghĩ ngợi mông lung.
Lão thâu nhi tá» ra háo hức hÆ¡n, há»i dồn:
− Sao... bằng hữu không thể nói với lão à?
Thiên Phục nhìn lão, trang trá»ng nói:
− Tại hạ không ngại phải chết nhưng chỉ sợ chết bởi Quá»· Kiếm Äoạn Hồn cá»§a lịnh đồ Giang Kỳ.
Lão thâu nhi sững sá»:
− Sao? Gã lịnh đồ Giang Kỳ có thể giết được Tàn Hồn Ma Äao Nguyên Thiên Phục à?
Lão nói xong liá»n lắc đầu:
− Lão phu không tin, nhất định không tin. Thà bằng hữu nói lão phu xuống biển mò kim còn có thể tin được nhưng chuyện gã lịnh đồ cá»§a Giang Kỳ mà lấy được cái mạng cá»§a Tàn Hồn Ma Äao Nguyên Thiên Phục thì chẳng khác nào nói trá»i sắp sập xuống cõi võ lâm này.
Thiên Phục nhìn lão thâu nhi.
Lão nhìn lại gã:
− Lão ăn mày này nói sai à?
− Hoàn toàn sai.
Lão thâu nhi tròn mắt.
Thiên Phục nói tiếp:
− Giang Kỳ thì không thể lấy được cái mạng cá»§a Tàn Hồn Ma Äao Nguyên Thiên Phục, nhưng lịnh đồ Lệnh Thế Kiệt thì có thể.
− Chẳng lẽ trò lại giá»i hÆ¡n cả thầy? Hay bằng hữu muốn nói gã lịnh đồ cá»§a Giang Kỳ gặp được kỳ duyên, kỳ tích mà từ trước đến nay chưa má»™t ngưá»i nào trong võ lâm có được cái may mắn như gã?
Thiên Phục khẽ lắc đầu:
− Bất cứ ai đã là ngưá»i cá»§a võ lâm Ä‘á»u có thể gặp được kỳ tích bất ngỠđể trở thành đại cao thá»§ đỉnh thiên lập địa, nhưng có ngưá»i cho dù gặp được kỳ tích thì cÅ©ng chẳng thể nào trở thành đại cao thá»§. Vá»›i lịnh đồ cá»§a Giang Kỳ thì hoàn toàn khác.
Lão ăn mày háo hức há»i luôn:
− Khác như thế nào? Chẳng lẽ tự y có thể lột xác mà trở thành một đại kiếm thủ hơn cả thầy mình?
Lão nhún vai nói tiếp:
− Quá»· Kiếm Äoạn Hồn Giang Kỳ còn phải nhưá»ng Nguyên Thiên Phục ná»­a chiêu thì gã lịnh đồ kia sao có thể lấy được mạng Tàn Hồn Ma Äao chứ. Lão ăn mày không tin y có đủ bản lÄ©nh đó.
− Lệnh đồ cá»§a Giang Kỳ có đủ bản lÄ©nh, y có bản lÄ©nh đó bởi vì y đã kế thừa được cái thần cá»§a Giang Kỳ. Giang Kỳ đã để lại cho Lệnh Thế Kiệt cái thần cá»§a má»™t kiếm thá»§ vô tình. Cái sát na cá»§a má»™t gã sát thá»§ lấy mạng ngưá»i bằng sá»± lạnh lùng cá»§a kiếm Ä‘ao. Cái lẽ sống mà Giang Kỳ đã vì nó mà tá»± biến mình thành con thiêu thân trong kiếm pháp kỳ chiêu.
Thiên Phục buông một tiếng thở ra, nói tiếp:
− Lệnh đồ của Giang Kỳ không gặp được kỳ tích, nhưng y đã được hấp thụ những cái thần của một kiếm thủ sống vì kiếm, chết cũng vì kiếm. Giang Kỳ đã đào luyện ra một thanh kiếm sống để thực hiện sứ mạng của y.
Lão ăn mày lá»™ vẻ căng thẳng sau khi nghe những lá»i cá»§a Thiên Phục:
− Bằng hữu biết sứ mạng của y là gì không?
Thiên Phục bưng vò rượu, lắc nhẹ.
Lão ăn mày với tay lấy vò rượu thứ hai để xuống trước mặt Thiên Phục:
− Lão đã chuẩn bị rượu cho bằng hữu đây.
Thiên Phục mở nắp vò rượu thứ hai. Y chưa vội uống mà lại ngửi mùi hảo tửu.
Lão thâu nhi hối thúc Thiên Phục:
− Lão ăn mày muốn nghe tiếp.
Thiên Phục dốc vò rượu tu ừng ực. Y đặt vò rượu xuống bàn, thỠơ nói:
− Sự xuất hiện trở lại của Kiếm Vương.
Lão thâu nhi há hốc miệng:
− Kiếm Vương ư?
− Hiện thân cá»§a Kiếm Vương sẽ là lịnh đồ cá»§a Quá»· Kiếm Äoạn Hồn Giang Kỳ.
Câu nói đó cá»§a Tàn Hồn Ma Äao Nguyên Thiên Phục khiến cho chân diện cá»§a lão thâu nhi lá»™ rõ những nét căng thẳng. Lão nheo mày suy nghÄ© má»™t lúc rồi mở miệng há»i:
− Nguyên cá»› nào mà bằng hữu cho rằng lịnh đồ cá»§a Quá»· Kiếm Äoạn Hồn Giang Kỳ là hiện thân cá»§a Kiếm Vương?
Thiên Phục nhìn lão thâu nhi:
− Lão hãy cho ta biết, kiếm thuật của Giang Kỳ và Giang Mão ai hơn ai?
− Tại sao bằng hữu lại há»i lão Ä‘iá»u đó? Nếu so sánh kiếm thuật giữa hai ngưá»i đó thì có thể nói bên tám lạng bên ná»­a cân, mặc dù xét trong chừng má»±c nào đó thì Giang Kỳ có phần nhỉnh hÆ¡n, nhưng không dá»… gì khuất phục được má»™t kiếm thá»§ vô song như Giang Mão.
Thiên Phục khẽ gật đầu:
− Lão thâu nhi nhận định rất đúng. Thế lão có tin chỉ má»™t chiêu kiếm mà lịnh đồ cá»§a Giang Kỳ đã xóa tên Khoái Kiếm Giang Mão khá»i võ lâm Trung Nguyên.
Vừa nghe xong câu nói đó, lão thâu nhi bật đứng lên. Lão như vẫn không tin vào thính nhÄ© cá»§a mình, buá»™t miệng há»i lại Thiên Phục:
− Có thật như vậy không?
− Ngay ngày mai lão sẽ được nghe thiên hạ kháo vá»›i nhau vá» Ä‘iá»u đó.
− Sự thật như vậy, quả là chuyện hi hữu không thể nào tin được.
− Nhưng sự thật vẫn là sự thật.
− Chính vì thế mà bằng hữu không muốn chết bởi tay kiếm cá»§a lịnh đồ Giang Kỳ? À, lão phu quên há»i bằng hữu, y tên là gì?
− Lệnh Thế Kiệt.
− Lệnh Thế Kiệt?
Lão thâu nhi chống tay lên bàn, mình chồm tới trước:
− Lão mạn phép há»i bằng hữu má»™t câu.
Mặt Thiên Phục thoáng lá»™ vẻ căng thẳng nhìn lão. Y trầm giá»ng há»i:
− Lão thâu nhi muốn há»i gì?
− Äao và kiếm giao thá»§ vá»›i nhau, phần thắng sẽ thuá»™c vá» ai?
Thiên Phục từ từ đứng lên. Y khẽ lắc đầu:
− Tại hạ hy vá»ng vÄ©nh viá»…n không có cuá»™c giao thá»§ đó.
Y với tay bưng vò rượu:
− Không biết lão thâu nhi còn giữ chữ tín như ngày xưa nữa hay không?
− Äó là tôn chỉ cá»§a lão. Nếu đánh mất chữ tín thà lão mất mạng cho rồi.
Thiên Phục nhìn lão, hai cánh môi khẽ nhếch lên một chút:
− Tại hạ vẫn tin lão thâu nhi là ngưá»i thá»§ tín mà. Không biết lão thâu nhi còn nhá»› món nợ vá»›i tại hạ không?
− Làm sao lão phu quên được. Bằng hữu tính đòi lại món nợ đó?
− Gặp lão thâu nhi hôm nay, tại hạ quả có ý đó.
− Bằng hữu đòi nợ thì lão trả.
− Tất nhiên lão thâu nhi phải trả cho Thiên Phục.
− Trả như thế nào?
Thiên Phục lưỡng lá»± má»™t lúc rồi trang trá»ng nói:
− Lão thâu nhi không được rá»i mắt khá»i lịnh đồ cá»§a Giang Kỳ và tuyệt nhiên không được để y biến thành má»™t thanh kiếm sống.
Lão thâu nhi chỉ tay vào ngực mình:
− Lão làm Ä‘iá»u đó ư?
− Tại hạ nghĩ lão làm được.
Lão nhìn thẳng vào mắt Thiên Phục và khẳng khái gật đầu:
− Lão hứa.
− Có lẽ cuộc đối ẩm của tại hạ và lão thâu nhi đã đến lúc tàn. Tại hạ cáo từ.
Lão thâu nhi khoát tay:
− Rượu còn chưa cạn mà.
− Lão thâu nhi giữ lại một bầu để uống với Giang Kỳ, và Thiên Phục cũng vậy.
− Bằng hữu định uống vá»›i ngưá»i đã chết ư?
Thiên Phục ôm quyá»n xá lão thâu nhi.
Lão thâu nhi buộc phải đáp lễ mà trong lòng quả không muốn cuộc đối ẩm mau chóng kết thúc như vậy.
− Thiên Phục, lão chưa say mà. Và lão còn một việc phải làm.
Thiên Phục nhếch môi rồi nói:
− Việc lão thâu nhi phải làm tại hạ biết.
Lão thâu nhi tròn mắt:
− Bằng hữu sao biết được?
− Tại hạ đã gặp Lý Ma Ma trước khi nhận được lá»i má»i đối ẩm cá»§a lão thâu nhi. Cuá»™c hẹn tại nhà mồ này để đối ẩm cÅ©ng là để cho lão thâu nhi giữ chữ tín vá»›i U Linh Môn.
− Bằng hữu biết tất cả à?
− Những kẻ đã là ma thì thưá»ng lởn vởn trong nhà mồ. Tại hạ nói không sai chứ?
Lão thâu nhi gật đầu:
− Không sai. Bằng hữu đã biết tất cả thì lão thâu nhi chẳng còn việc gì ở đây nữa. Lão nhưá»ng gian nhà mồ này lại cho bằng hữu đặng gặp má»™t ngưá»i.
Thiên Phục im lặng không đáp lá»i lão thâu nhi.
Lão với tay bưng vò rượu ôm khư khư rồi rảo bước đi nhanh ra ngoài cửa. Lão vừa đi vừa nói như thể nói với những oan hồn đang lởn vởn trong nhà mồ:
− Lão phu đã thá»±c hiện lá»i giao kết đưa Nguyên Thiên Phục đến cho các ngưá»i rồi đấy nhé. Xem như giữa lão và các ngưá»i chẳng còn nợ nần gì vá»›i nhau nữa đó.
Lão vừa nói dứt câu thì cũng đã mất dạng ngoài cửa nhà mồ.
Khi lão thâu nhi đã Ä‘i hẳn ra bên ngoài rồi, Thiên Phục má»›i lấy trong ống tay áo ra hai chiếc chén. Y trang trá»ng đặt chén xuống bàn rồi rót rượu.
Y cầm một chén rượu rưới xuống sàn nhà mồ:
− Giang Kỳ... ta kính ngươi một chén.
Rưới xong chén rượu, y lại bưng chén thứ hai uống cạn.
Äặt chén rượu vừa uống xuống bàn, y nhìn chén rượu cá»§a Giang Kỳ, trang trá»ng nói:
− Giang hồ đối với ta hôm nay thật vô nghĩa, bởi Thiên Phục đang là kẻ cô độc. Ngươi ra đi rồi ta mới cảm nhận được sự lạc lõng của chính mình.
Y nói xong bưng lấy chén rượu của Giang Kỳ chầm chậm rưới lên sàn nhà mồ. Khi Thiên Phục vừa rưới xong chén rượu đó thì bỗng nhiên những tấm rèm trắng như có những bàn tay vô hình thả xuống. Những tấm rèm trắng phủ xuống khiến cho không gian trong nhà mồ càng ma quái và ảm đạm.
Mặc dù sự biến kỳ quặc xảy ra như vậy, nhưng Thiên Phục vẫn bàng quan chẳng màng để mắt đến. Y rưới xong chén rượu, bình thản đặt chén xuống bàn, bưng lấy chén rượu của mình uống cạn.
Sau lưng Thiên Phục má»™t giá»ng nói u hồn cất lên:
− Ngươi cũng có thể kính một chén rượu cho ta chứ?


Hồi 24
Cõi U Linh



Nếu không phải là Tàn Hồn Ma Äao Nguyên Thiên Phục mà má»™t ai khác khi nghe giá»ng nói kia khó có thể giữ được tịnh tâm bình thản. Bởi chất giá»ng cá»§a ngưá»i kia phát ra chỉ có thể có ở chốn u linh a tỳ.
Thiên Phục từ từ quay lưng lại nhìn. Trước mặt y, bóng ngưá»i thì đúng hÆ¡n, bởi ngưá»i đó vận bạch y cá»§a những ngưá»i đã chết, tóc xõa che chân diện mục. Mặc dù mái tóc ngưá»i đó thật bóng mượt nhưng vẫn không thiếu vẻ ma quái rá»n rợn.
− Cô nương cũng đã chết như Giang Kỳ Quỷ Kiếm?
− Ta là ngưá»i cá»§a cõi U Linh thì cứ xem như ngưá»i đã chết.
Thiên Phục nhếch môi, trầm giá»ng nói:
− Ngưá»i chết thì không thể nói chuyện vá»›i ngưá»i sống được, và ngưá»i chết cÅ©ng không cần đến pho kim thân La Hán để làm gì. Bởi báu vật đó thuá»™c vá» cõi dương thế.
− Tôn giá nói đúng, rất đúng là khác, nhưng vá»›i những ngưá»i sống trong cõi U Linh như ta thì khác.
− Khác như thế nào?
− Những ngưá»i chết còn ôm mối hận cao ngút trá»i xanh thì khó bá» siêu thoát. Chỉ khi nào trả được mối hận đó má»›i có thể siêu thoát được mà thôi.
Thiên Phục quay lại rót rượu vào chiếc chén cúng cho Giang Kỳ, rồi rót tiếp rượu vào chén mình. Y bưng chén của Giang Kỳ và chén của mình, từ tốn nói:
− Cô nương nói như vậy thì đã tá»± nhận mình là cái hồn cá»§a thiên hạ đệ nhất kỳ nữ Triá»u Thi Thi.
− Thế tôn giá nghĩ ta là ai?
− Cô nương không thể là Triá»u Thi Thi.
− Có thể khi ở chốn dương gian, ta vì một chữ tình nên mới chịu chấp nhận cảnh sống ở cõi U Linh. Trong cảnh sống U Linh ta đã không còn nhận ra kẻ vị tình ngày xưa nữa.
Thiên Phục đứng lên:
− Nếu cô nương là Triá»u Thi Thi thì tại hạ mạn pháp được thay Giang Kỳ má»i chén rượu này.
Thiên Phục vừa nói vừa chìa chén rượu của Giang Kỳ đến trước.
Nữ nhân bình thản bước đến đón lấy chén rượu trên tay Thiên Phục. Ngá»c thá»§ cá»§a nàng thò ra khá»i lá»›p lục trắng liệm xác chết để lá»™ má»™t làn da nhợt nhạt, đúng là lá»›p da cá»§a ngưá»i chết, duy chỉ lá»›p da đó không có nếp nhăn nào chứng tá» cá»§a ngưá»i chết lâu ngày.
Äã có chá»§ ý từ trước, khi ngá»c thá»§ cá»§a nàng vừa chạm đến chén rượu thì bất thình lình Thiên Phục buông chén, lật tay thi triển trảo công thá»™p lấy hổ khẩu. Hành động cá»§a Thiên Phục vừa bất ngá» vừa nhanh ngoài má»™t cái chá»›p mắt. Vá»›i sá»± chá»§ động từ trước thì dù cho là má»™t đại cao thá»§ cÅ©ng khó mà tránh được cái thá»™p cá»§a Tàn Hồn Ma Äao Nguyên Thiên Phục.
Nhưng tất cả không như dá»± định cá»§a Thiên Phục. Mặc dù y ra tay thật bất ngá» và cá»±c kỳ chính xác, nhưng trảo công cá»§a y như thá»™p vào không khí, còn ngá»c thá»§ cá»§a nữ nhân thì vẫn hứng lấy chén rượu rồi lùi bá»™ thối vá» chá»— cÅ©.
Không thá»±c hiện được mục đích cá»§a mình, Thiên Phục nghệch mặt. Quả vừa rồi trảo công cá»§a y đã không há» chạm được đến ngá»c thá»§ cá»§a đối phương dù nó chỉ cách y không quá má»™t đốt tay.
Nữ nhân buông một câu thật lạnh nhạt:
− Giá» tôn giá đã tin ta là ngưá»i cá»§a cõi U Linh rồi chứ?
Thiên Phục cau mày, trố mắt sáng ngá»i như muốn nhìn xuyên qua mái tóc xõa để nhận diện chân dung cá»§a nữ nhân. Y từ tốn nói:
− Tại hạ tạm tin cô nương là ngưá»i cá»§a chốn U Linh hư ảo. Nếu không hư ảo thì tại hạ đã bắt được hổ khẩu cá»§a cô nương rồi.
− Tôn giá làm vậy để được gì?
− Tại hạ muốn chứng nghiệm ngưá»i cá»§a U Linh có bằng xương bằng thịt như kẻ chốn dương trần hay không thôi.
− Ngưá»i cá»§a U Linh khác kẻ dương trần bởi há» không có thân pháp bằng xương bằng thịt như tôn giá.
− Không bằng xương bằng thịt thì đao kiếm chưởng pháp chẳng làm gì được cô nương.
− Äã là ngưá»i chết thì đâu còn sợ Ä‘ao kiếm nữa. Những thứ đó cÅ©ng chỉ đưa kẻ sống đến cõi chết mà thôi.
− Lần đầu tiên tại hạ thấy chuyện lạ lùng.
− Không gì lạ cả.
− Tự mắt mình trông thấy một hồn ma như cô nương, nói chuyện với hồn ma đó sao lại không lạ. Ngoài sự lạ lùng ra tại hạ còn cao hứng nữa.
Nữ nhân thá» Æ¡ đáp lá»i Thiên Phục:
− Chẳng có gì lạ, cũng chẳng có gì để cao hứng cả. Nếu khi tôn giá chết mà chưa trả hết những món nợ trên cõi dương trần thì cũng như tôi, không thể siêu thoát mà phải sống trong cõi U Linh đặng trả hết những món nợ đó.
− Ta nợ nàng ư?
Nữ nhân gật đầu:
− Nợ rất nhiá»u. Và hôm nay Thi Thi sẽ đòi lại món nợ đó đặng siêu thoát nÆ¡i cảnh giá»›i khác.
Thiên Phục nhún vai:
− Cứ cho là như vậy.
Y nhếch môi nói tiếp:
− Ta nợ nàng thế nàng có mắc nợ ai không?
Nữ nhân lắc đầu:
− Không.
− Nàng nói sai rồi.
− Ta nghĩ mình chẳng nợ ai cả.
− Nàng Ä‘ang nợ ngưá»i đồng tá»­u cá»§a ta. Äang nợ chén rượu trên tay nàng.
− Tôn giá muốn nói đến Giang Kỳ?
− Äúng như vậy. Ta nợ tình vá»›i nàng thì nàng lại mắc nợ tình vá»›i Giang Kỳ.
− Tôi chẳng bao giỠnghĩ đến Giang Kỳ.
Nàng nói xong buông chén rượu. Chén rượu từ trên tay nàng rÆ¡i xuống sàn nhà vỡ toang, rượu bắn văng tung tóe, và tinh nhãn cá»§a Thiên Phục kịp nhận thấy má»™t giá»t rượu Ä‘iểm vào chéo xiêm y trắng toát cá»§a nàng.
Buông chén rượu, nữ nhân má»›i trang trá»ng nói:
− Má»i tôn giá theo tôi, rồi ngưá»i sẽ biết vì sao tôi buông chén rượu cá»§a Giang Kỳ mà không nhận nó.
Nàng không chỠThiên Phục có đồng ý theo mình hay không mà thản nhiên quay lưng tiến thẳng vỠphía vách đá nhà mồ như biết chắc Thiên Phục không thể không theo mình.
Chính sá»± quả quyết cá»§a nữ nhân buá»™c Thiên Phục phải rảo bước Ä‘i ngay theo sau lưng nàng. Nàng đứng trước bức vách nhà mồ, chẳng hỠđộng tay khởi động cÆ¡ quan nào nhưng tá»± nhiên vách đá nhà mồ chợt chuyển động từ từ tách ra má»™t khe hở vừa đủ má»™t ngưá»i len vào. Nàng như bước qua ngách cá»­a đó bằng má»™t bóng hình hư ảo trong khi Thiên Phục phải lách mình má»›i len qua được. Vách nhà mồ cÅ©ng tá»± đóng lại khi Thiên Phục đã len vào.
Những chiếc giá bạch lạp gắn trên vách hắt thứ ánh sáng nhợt nhạt rá»i xuống những bậc tam cấp bóng lá»™n rồi phản chiếu trở lại tạo cho ngưá»i ta cảm giác đây là con đưá»ng dẫn xuống a tỳ ma quái.
Nàng Ä‘i trước, Thiên Phục theo sau bước xuống những bậc tam cấp đó. Äể tâm quan sát những bước chân cá»§a nữ nhân, Thiên Phục cảm tưởng như nàng lướt Ä‘i thì đúng hÆ¡n, nên bất giác nghÄ© thầm:
− “Nàng là ngưá»i sống bằng xương bằng thịt như ta hay đúng là má»™t vong hồn phiêu diêu vất vưởng cõi dương trần?â€.
Cuối những bậc thang là gian mật thất đóng cửa im ỉm. Trên cửa khắc ba chữ U Linh Cung. Cánh cửa cũng từ từ mở ra mà không cần nàng phải khởi động cơ quán bí mật.
Nàng đứng ngay ngưỡng cá»­a mật thất cất giá»ng lạnh lẽo.
− Má»i tôn giá!
Nàng vừa nói vừa quay lưng bước thẳng vào mật thất. Thiên Phục bước ngay theo sau lưng nàng.
Y vừa qua khá»i cá»­a thì nó lại tá»± khép vào. Thiên Phục nghÄ© thầm:
− “Nếu như ta bị nhốt trong mật thất này thì cầm chắc cái chết trong cõi U Linh cá»§a nàng.â€.
à nghĩ ấy vừa lướt qua trong đầu Thiên Phục thì nữ nhân đã rút sợi dây rèm. Tấm rèm trắng toát ngăn giữa gian mật thất được kéo lên trần.
Phía sau tấm rèm, đập vào mắt Thiên Phục là ba cá»— áo quan. Ngay chính diện phía sau ba cá»— áo quan là bàn thá» bài vị. Trên bệ thá» có ba chiếc bài vị. Äập vào mắt Thiên Phục là chiếc bài vị đặt bên phải. Äó chính là chiếc bài vị cá»§a chính y, vá»›i những dòng chữ thảo dược khắc thật tinh xảo:
“Tàn Hồn Ma Äao Nguyên Thiên Phục.â€.
Kế bên bài vị cá»§a Thiên Phục là tấm bài vị cá»§a Triá»u Thi Thi. Còn bên trái là bài vị cá»§a Quá»· Kiếm Äoạn Hồn Giang Kỳ.
Nhìn qua những tấm bài vị đó rồi vô hình trung Thiên Phục nhìn lại ba cỗ áo quan. Y nghĩ thầm:
− “Chẳng lẽ những cá»— áo quan này là cá»§a ta, Thi Thi và Giang Kỳ?â€.
Vá»›i ý nghÄ©, Thiên Phục không dằn được liá»n bước nhanh đến cá»— quan thứ nhất. Äặt tay lên nắp áo quan, y đẩy bật. Trong cá»— quan có pho tượng kim thân La Hán mà chính tay ý đã trao cho Lý Ma Ma.
Thiên Phục nhìn lại nữ nhân.
Nàng đứng bên cạnh bệ thá», tóc vẫn buông xõa để che chân diện mục. Äến lúc này thì Thiên Phục đã có thể ngá» ngợ mình Ä‘ang ở trong cõi U Linh thật sá»±, và tất cả những gì có trong gian mật thất này Ä‘á»u là hư ảo thuá»™c vá» những kẻ đã chết.
Thiên Phục buông má»™t tiếng thở dài rồi mở nắp áo quan thứ hai. Äôi chân mày cá»§a y chợt nheo lại và buá»™c phải thối má»™t bá»™. Trong cá»— áo quan là thi thể cá»§a Triá»u Thi Thi. Sắc diện cá»§a nàng không há» thay đổi theo năm tháng, thậm chí lá»›p xiêm y trắng toát liệm nàng vẫn thẳng nếp, nhìn mà ngỡ nàng Ä‘ang ngá»§ thì đúng hÆ¡n.
Thiên Phục buột miệng nói:
− Triá»u Thi Thi.
Y thốt xong câu nói đó liếc mắt nhìn trá»™m nữ nhân thần bí. Nàng vẫn đứng bất động bên bệ thá».
Thiên Phục buá»™t miệng há»i:
− Giang Kỳ nằm trong cỗ áo quan này?
Nàng không đáp lá»i Thiên Phục.
Thiên Phục bặm môi đẩy tiếp nắp áo quan thứ ba. Quả đúng như gã nghÄ©, trong cá»— áo quan thứ ba là thi thể cá»§a Quá»· Kiếm Äoạn Hồn Giang Kỳ. Khuôn mặt cá»§a Giang Kỳ vẫn còn những nét hằn cau có bởi chữ tình.
Thiên Phục nhìn Giang Kỳ một lúc rồi từ từ quay lại nhìn nữ nhân thần bí, ôn tồn nói:
− Cỗ áo quan trong mật thất này để dành cho tại hạ?
Nữ nhân khẽ gật đầu.
Thiên Phục há»i tiếp:
− Khi ta đã vào trong áo quan này rồi, nàng sẽ siêu thoát?
− Äúng như vậy.
− Nếu ta không chấp nhận thì sao?
− Hai ngưá»i đã Ä‘i chẳng lẽ tôn giá không muốn theo há» sao?
Giá»ng nói cá»§a nữ nhân bây giá» nghe thật là ôn nhu từ tốn nhưng tiá»m ẩn trong giá»ng nói đó là sá»± khá»§ng bố buá»™c Thiên Phục phải tá»± chấp nhận sá»± sắp đặt cá»§a nàng.
Thiên Phục há»i tiếp:
− Nàng sắp đặt cho ta cùng yên phần bên Triá»u Thi Thi và Giang Kỳ?
− Tôi trước khi chết đã tâm nguyện được chết cạnh Nguyên Thiên Phục, còn Giang Kỳ thì lại muốn làm ngưá»i giữ xác Thi Thi trong kiếp này và trá»n cả kiếp sau. Cả ba ngưá»i không thể rá»i nhau.
Thiên Phục đảo mắt nhìn lướt qua một lượt rồi nhếch môi nhìn lại nữ nhân:
− ÄÆ°á»£c yên phần trong phần má»™ như thế này đối vá»›i tại hạ cÅ©ng tốt lắm rồi. Nhưng trước khi tìm đến vá»›i Giang Kỳ và nàng ở cõi hư ảo thì tại hạ cÅ©ng muốn nhìn qua chân diện mục cá»§a nàng như thế nào.
− Nếu chàng muốn.
Sự đổi cách xưng hô của nàng khiến cho Thiên Phục thoạt sửng sốt. Cùng với cảm giác sững sỠđó thì một luồng khí băng hàn xuất hiện trong cột sống của y.
Nữ nhân từ từ đưa ngá»c thá»§ lên mái tóc xõa.
Äá»™ng tác cá»§a nàng thật má»m mại và trang trá»ng nhưng chính sá»± má»m mại trang trá»ng đó khiến cho Tàn Hồn Ma Äao Nguyên Thiên Phục lại căng thẳng chú nhãn. Äôi tinh nhãn cá»§a Thiên Phục như đóng Ä‘inh vào từng động tác cá»§a nàng.
Mái tóc Ä‘en tuyá»n bóng mượt được đôi ngá»c thá»§ nhợt nhạt cá»§a nàng từ từ vén ra hai bên rồi cuối cùng để lá»™ chân diện mục trước mắt Nguyên Thiên Phục.
Má»™t khuôn mặt giai nhân đượm vẻ u buồn vá»i vợi, khuôn mặt cá»§a thiên hạ đệ nhất kỹ nữ Triá»u Thi Thi. Nếu không có lá»›p da nhá»n nhợt cá»§a những oan hồn vất vưởng thì nàng đúng là Triá»u Thi Thi. Ngưá»i mà trước đây đã má»™t thá»i là hồng nhan tri ká»· cá»§a Nguyên Thiên Phục.
Thiên Phục nhìn nàng không chớp mắt. Qua ánh mắt chăm chăm ngỡ như Thiên Phục đã thoạt biến thành một kẻ mộng tưởng chẳng còn chút thần thức vốn có của một kẻ đang sống.
Y mấp máy hai cánh môi, mãi má»™t lúc má»›i thốt được thành lá»i:
− Nàng đó ư? Nàng là tiểu thư đó ư?
− Chàng đã nhận ra thiếp rồi à?
Thiên Phục dấn đến một bộ:
− Triá»u Thi Thi.
− Thiếp bây giỠlà oan hồn cõi U Linh, đâu thể là hồng nhan tri kỷ của chàng được nữa.
Thiên Phục lắc đầu:
− Không... ta không tin.
− Thi thể của thiếp vẫn còn trong cỗ áo quan kia.
Thiên Phục đỠngưá»i bởi câu nói cá»§a nàng.
Thi Thi xõa lại mái tóc bóng mượt để che lại chân diện mục của mình. Nàng từ tốn nói:
− Cuá»™c Ä‘á»i này là má»™t oan tình đối vá»›i thiếp. Sống không đặng tình, chết chẳng siêu thoát.
Thiên Phục bồi hồi xúc động bá»›i những lá»i than vãn cá»§a Triá»u Thi Thi.
Y không dám nhìn nàng nữa mà cúi mặt như kẻ tội đồ, mặc cảm với những gì mình đã làm.
Mãi một lúc sau, Thiên Phục mới ngập ngừng nói:
− Ta phải làm gì để yên phần chứ?
− Chàng đã nói được câu đó, thiếp mãn nguyện lắm rồi, nhưng chàng có biết thiếp đã nhận cái chết như thế nào không?
Thiên Phục ngẩng lên nhìn Triá»u Thi Thi:
− Ai đã giết nàng?
− Giang Kỳ.
Thiên Phục tròn mắt như không tin vào tai cá»§a mình nữa, y lập lại lá»i nói cá»§a Triá»u Thi Thi:
− Giang Kỳ?
Triá»u Thi Thi gật đầu:
− Chính y đã giết thiếp và giết luôn giá»t máu cá»§a chàng vừa má»›i tụ thành.
Thiên Phục thối lùi ba bộ:
− Sao? Giang Kỳ có thể làm được Ä‘iá»u đó sao?
− Tất cả cũng chỉ vì mỗi chữ tình hận?
− Nàng hận ta và Giang Kỳ hận nàng, không ngoài một chữ tình.
Thiên Phục lắc đầu:
− Giang Kỳ đã chết rồi, chẳng lẽ giỠđây ta phải bằm cái xác của gã?
− Không, Giang Kỳ chỉ chết phần xác, còn thần thức cá»§a gã vẫn tồn tại qua thanh Quá»· Kiếm Äoạn Hồn.
− à nàng muốn nói gì?
− Thiếp chết bởi Quá»· Kiếm Äoạn Hồn, thiếp chỉ siêu thoát khi Quá»· Kiếm Äoạn Hồn vÄ©nh viá»…n không còn có trên cõi dương trần này nữa.
− Ta sẽ hủy thanh kiếm đó.
Triá»u Thi Thi lắc đầu:
− Quá»· Kiếm Äoạn Hồn chỉ là má»™t thanh kiếm vô tri vô giác. Cái chàng cần há»§y Ä‘i chính là gã lệnh đồ giữ thanh Quá»· Kiếm cá»§a Giang Kỳ.
Nàng ngập ngừng một lúc rồi nói:
− Cá»— áo quan kia sẽ dành cho chính gã lịnh đồ cá»§a Giang Kỳ, Lệnh Thế Kiệt. Nguyên Thiên Phục, tất cả những gì thiếp muốn, Ä‘á»u đã nói hết và mong má»i chàng đưa cái xác cá»§a Lệnh Thế Kiệt vỠđặt trong cá»— áo quan kia cùng vá»›i thanh Quá»· Kiếm Äoạn Hồn cá»§a Giang Kỳ. Kiếp sau có duyên nợ, thiếp và chàng sẽ tái duyên.
− Thi Thi...
− Thiếp chết đã đành, nhưng giá»t máu cá»§a chàng trong thiếp má»›i là chữ hận khiến cho thiếp không thể siêu thoát được. Chỉ có cái chết cá»§a Lệnh Thế Kiệt má»›i giải tá»a được chữ hận trong lòng thiếp.
Thi Thi dứt lá»i thì cùng lúc sàn thạch thất dưới chân nàng như tách ra để nàng chìm dần xuống. Thiên Phục chỉ biết đứng nhìn mà không còn tin vào mắt cá»§a mình nữa. Khi Thi Thi đã mất dạng dưới sàn thạch thất thì cá»­a phòng lại tá»± động mở ra.
Thiên Phục dù có bản lĩnh siêu quần cũng ngớ ngẩn với những gì gã đã thấy và đã nghe.
Y buông má»™t tiếng thở dài rồi trở bá»™ quay ra cá»­a. Trong tâm cá»§a Thiên Phục vẫn còn lởn vởn những lá»i nói cá»§a Triá»u Thi Thi.
Trở lên nhà mồ, Thiên Phục nhìn chén rượu kính Giang Kỳ bị Triá»u Thi Thi đập bể mà vẫn còn cảm giác ngá» ngợ mình Ä‘ang trong má»™t cõi má»™ng mị không có thật nào đó.
Y bước đến bàn bưng vò rượu tu ừng á»±c. Những lá»i cá»§a Triá»u Thi Thi chẳng khác nào sấm nổ bên tai Thiên Phục.
Y lẩm nhẩm nói:
− Giang Kỳ, có phải ngươi đã làm Ä‘iá»u đó không?
Thiên Phục cúi mặt lầm lÅ©i bước nhanh ra khá»i nhà mồ. Khi dáng cá»§a gã khuất hẳn vào bóng đêm thì từ má»™t cái ngách khác nữ nhân thần bí lách ra.
Nàng bước đến cầm chén rượu mà Thiên Phục đã để lại, đập nó xuống sàn nhà mồ vỡ tan. Nàng nhìn những mảnh vỡ khẽ nói:
− Cái gì ngươi đã tạo ra thì ngươi phải tự hủy diệt nó. Có như vậy mới đúng là quả báo của một kẻ vô tâm vô tình như ngươi. Quả báo đó buộc ngươi phải sống những ngày đau khổ nhất trên cõi dương trần này.
Tài sản của aspirin


Last edited by aspirin; 02-06-2008 at 07:30 PM.
  #24  
Old 02-06-2008, 07:16 PM
aspirin's Avatar
aspirin aspirin is offline
Phá Quan Hạ Sơn
 
Tham gia: May 2008
Bài gởi: 188
Thá»i gian online: 14 giá» 53 phút 34 giây
Xu: 0
Thanks: 1
Thanked 0 Times in 0 Posts
Hồi 25

Äối Tá»­u


Chữ Hào Thiên đưa Lệnh Thế Kiệt đến má»™t ngôi cổ miếu hoang vắng mà chỉ lướt mắt nhìn qua vẻ bá» ngoài cá»§a nó cÅ©ng có thể Ä‘oán biết đây đúng là má»™t cổ miếu hoang, ít ngưá»i lui tá»›i. Thế Kiệt buá»™c phải há»i Chữ Hào Thiên:
− Chữ huynh đưa đệ đến cổ miếu này làm gì?
Chữ Hào Thiên nhìn lại Thế Kiệt:
− Huynh muốn Lệnh đệ gặp má»™t ngưá»i.
− Ngưá»i đó là ai?
− Lão có ngoại danh là Thần Hành Di Cái lão thâu nhi. Huynh muốn gặp lão vì lão có thể ví như má»™t quyển kinh thư viết vá» tất cả má»i kỳ tích trong võ lâm, thứ hai lão là bằng hữu đồng tá»­u vá»›i Tàn Hồn Ma Äao Nguyên Thiên Phục. Chắc chắn lão biết U Linh Môn và Nguyên Thiên Phục Ä‘ang ở đâu.
Chữ Hào Thiên lưỡng lự một chút:
− Huynh chỉ sợ lão biết mà không nói thôi.
Chữ Hào Thiên nói xong sải bước lên bậc tam cấp tiến thẳng đến cửa gian cổ miếu hoang.
Thế Kiệt theo chân há» Chữ. Chàng há»i gã:
− Thần Hành Di Cái lão thâu nhi sao lại chá»n ngôi cổ miếu này để trú thân?
Chữ Hào Thiên quay lại nhìn chàng mỉm cưá»i:
− Lão chá»n cổ miếu để qua đêm và trú chân không phải vì lão không có kim lượng, mà bởi vì lão là tiá»n bối cá»§a đám ăn mày Cái Bang. Äã là tiá»n bối thì phải giữ giá»›i qui cá»§a Cái Bang chứ. Chá»n kiếp ăn mày thì sao vào được trong các khách Ä‘iếm, ká»· lâu, bởi vào đó rồi thì chẳng khác nào bá» nghá», còn ai mà cho thá»±c phẩm nữa.
Thế Kiệt lắc đầu.
Chữ Hào Thiên đẩy cửa cổ miếu. Y vừa đẩy cửa vừa nói lớn:
− Lão thâu nhi.
Bên trong vắng lặng như tá».
Chữ Hào Thiên đảo mắt nhìn qua khắp lượt gian cổ miếu, y quay lại nói với Thế Kiệt:
− Có mùi hảo tửu, vậy là lão thâu nhi có ở đây. Hoặc là lão vừa mới ở đây ra.
Chữ Hào Thiên vừa nói dứt câu thì giá»ng cá»§a lão thâu nhi Thần Hành Di Cái từ phía sau bệ thá» cất lên ồn ồn:
− Gã lục lâm bị thịt kia, lão phu đã trốn ở đây rồi, thế mà ngươi vẫn mò đến được. Xem chừng bây giỠnghỠcủa ngươi đã khác hơn lúc trước rồi đó.
Từ phía sau bệ thỠthần hoàng, lão thâu nhi khệnh khạng bước ra. Lão chỉ nhìn lướt qua Chữ Hào Thiên rồi dừng mắt đóng đinh vào mặt Lệnh Thế Kiệt.
Chữ Hào Thiên ôm quyá»n xá lão nói:
− Lục lâm Chữ Hào Thiên bái kiến Thần Hành lão thâu nhi.
Lão hừ nhạt má»™t tiếng rồi nhổ má»™t cá»ng râu, xe trên hai ngón tay, thá» Æ¡ nói:
− Lão phu không muốn gặp ngươi chút nào. Lão phu không muốn gặp ngươi bởi vì ngươi chưa thể là bằng hữu đồng tửu với lão phu được, cho dù ngươi có luyện cho hai cánh mũi phình to để ngửi rượu biết được thứ nào là hảo tửu, thứ nào là nước lả.
Lão nhìn lại Thế Kiệt:
− Hê... lão phu Ä‘oán không lầm thì tiểu tá»­ chính là lịnh đồ cá»§a Äoạn Hồn Quá»· Kiếm Giang Kỳ. Có đúng vậy không?
Thế Kiệt ôm quyá»n xá lão:
− Tiá»n bối Ä‘oán không sai. Vãn bối đích thị là truyá»n nhân cá»§a sư tôn Äoạn Hồn Quá»· Kiếm Giang Kỳ, tục danh là Lệnh Thế Kiệt.
Lão khoát tay:
− Lão phu biết rồi.
Lão bước tá»›i hai bá»™ đến bên Thế Kiệt. Lão ngắm chàng, trang trá»ng nói:
− Nghe nói tiểu tử chỉ một chiêu kiếm đã lấy mạng Khoái Kiếm Giang Mão. Không biết chuyện đó có thật hay không?
− Vãn bối không thể dừng kiếm được vá»›i tiá»n bối kiếm thá»§ Giang Mão. Vá»›i lại lão đã sát tá»­ những bằng hữu lục lâm cá»§a Chữ đại ca.
Lão thâu nhi nhún vai:
− Kiếm cá»§a lão thấm quá nhiá»u máu rồi, kết cục lão chết bởi kiếm chiêu cá»§a tiểu tá»­ cÅ©ng đúng thôi Lão lại nhổ má»™t cá»ng râu xe trên hai ngón tay, nhìn lại Thế Kiệt nói:
− Phàm kẻ nào dùng kiếm quá lạm sát thì cÅ©ng có lúc chết bởi kiếm cá»§a ngưá»i khác.
Thế mới có câu cao nhân tất hữu cao nhân trị.
Lão cưá»i khẩy, nhún vai nói vá»›i Thế Kiệt:
− Tiểu tá»­ nên há»c nằm lòng câu tục ngữ đó nhé, kẻo sau này hối chẳng kịp đấy.
− Vãn bối ghi nhận lá»i khuyến dụ cá»§a tiá»n bối.
Lão thâu nhi lưá»m Thế Kiệt rồi quay lại Chữ Hào Thiên. Lão hóm hỉnh giá»…u cợt, nói:
− Gã lục lâm bị thịt tìm ta để đối ẩm đặng được lão phu nhận làm đồng tửu hay sao?
Nếu ngươi có ý đó thì ngươi đã tìm nhầm chỗ rồi đó. Một gã lục lâm như ngươi thì chẳng thể làm đồng tửu với lão phu được.
Chữ Hào Thiên cau mày bất nhẫn:
− Hê... bộ Thần Hành Di Cái lão thâu nhi tưởng Chữ mỗ thích làm đồng tửu của lão lắm sao? Trước đây quả là Chữ mỗ có ao ước được làm đồng tửu với lão nhưng bây giỠthì khác rồi.
− Thế nào là khác, thế nào là không khác chứ?
− Lão không hiểu à? Bên cạnh Chữ mỗ giỠđã có Lệnh đệ. Lệnh đệ đối ẩm với Chữ mỗ còn thú vị hơn cả lão nữa.
Lão thâu nhi trợn mắt:
− Gã lục lâm nói tên tiểu tử này uống rượu còn thú vị hơn lão nữa à? Nếu vậy thì ngươi và gã tìm lão để làm gì chứ? Hai ngươi có thể dẫn nhau ra tửu điếm chén thù chén tạc đặng thú vị với nhau.
Lão thâu nhi hừ nhạt một tiếng toan quay bước thì Thế Kiệt đã lên tiếng cản lão lại:
− Lão tiá»n bối.
Lão thâu nhi nhìn lại chàng:
− Tiểu tử muốn gì?
− Vãn bối có chuyện muốn thỉnh giáo lão tiá»n bối.
Lão thâu nhi cau mày:
− Hê... lão phu chẳng có gì để tiểu tử thỉnh giáo đâu.
− Vãn bối quả là có chuyện muốn thỉnh giáo tiá»n bối. Và vãn bối mong được sá»± chỉ bảo cá»§a lão tiá»n bối.
Lão thâu nhi lại nhổ má»™t cá»ng râu. Chính thói quen đó khiến cho cằm cá»§a lão trông thật ngợm nghÄ©nh bởi chòm râu lưa thưa má»c nham nhở, kỳ quặc.
Lão nhìn Thế Kiệt, tỠvẻ suy tư nghĩ ngợi. Mãi một lúc sau lão mới nói:
− ÄÆ°á»£c rồi... lão phu sẽ chỉ giáo cho ngươi, nhưng không có sá»± chỉ giáo nào cho không đâu.
− Nếu tiá»n bối cần kim lượng thì vãn bối sẵn sàng trao cho ngưá»i.
Lão trợn mắt nạt ngang:
− Lão phu chẳng bao giá» dùng tá»›i kim lượng thì cần gì mấy nén vàng mấy nén bạc cá»§a ngươi để cho bá»n lục lâm như gã há» Chữ này làm phiá»n chứ.
Lão lại thuận tay nhổ má»™t cá»ng râu, nhướng mày nói vá»›i Thế Kiệt:
− Lão phu sẽ chỉ giáo cho tiểu tá»­, ngược lại tiểu tá»­ phải uống rượu thắng lão phu. Nếu như ngươi thua thì ngươi phải thá»±c hiện mấy Ä‘iá»u lão phu nói đây. Còn như ngược lại thì lão sẵn sàng trả lá»i những Ä‘iá»u thắc mắc cá»§a ngươi.
Lão quay lại Chữ Hào Thiên:
− Gã lục lâm thấy lão phu công bằng đấy chứ?
Chữ Hào Thiên cau mày nói:
− Lệnh đệ của Chữ mỗ tửu lượng rất kém, sao có thể bì với Thần Hành Di Cái lão thâu nhi.
− Ê... vậy sao khi nãy gã lục lâm nói Lệnh công tử đây đối ẩm thú vị, thú vị hơn cả ta nữa mà.
Lão hừ nhạt, quay lại Lệnh Thế Kiệt, trang trá»ng nói:
− Giang Kỳ đã từng là đồng tá»­u vá»›i lão phu, nay y đã chết để lại má»™t truyá»n nhân, nếu tiểu tá»­ không nhận lá»i thách cá»§a lão phu thì ngươi không đáng mặt là truyá»n nhân cá»§a Giang Kỳ.
Lão thâu nhi nheo mắt giễu cợt nói:
− Chỉ má»™t lá»i thách thức cá»§a lão thôi mà tiểu tá»­ đứng lặng ngưá»i ra rồi, sao có thể giữ được cái thần uy cá»§a thanh Quá»· Kiếm Äoạt Hồn?
Lão hất mặt, cưá»i khảy xua tay:
− Thôi, hai ngươi mau rá»i khá»i cổ miếu này Ä‘i để lão phu thưởng thức hảo tá»­u má»™t mình.
Có mặt hai ngươi lão chẳng còn cao hứng để thưởng thức Trung Nguyên Nhất Tửu Thiệu Nữ Nhi Hồng nữa.
Chữ Hào Thiên thở hắt ra, nạt ngang lão thâu nhi:
− Lão thâu nhi khích bác Lệnh đệ của mỗ để làm gì chứ?
− Ê... muốn ngưá»i cho không ư? Lão phu muốn ngưá»i ta cho thá»±c phẩm sống hàng ngày cÅ©ng phải xòe má»i cả tay, gật đến gãy cổ mà chẳng bao giá» dám bén mảng đến ká»· lâu ká»· viện như các ngươi. Giá» muốn lão phu chỉ giáo thì tiểu tá»­ đây cÅ©ng phải đổi chác cái gì chứ.
Trá»n Ä‘á»i chẳng có gì để cho không cả đâu.
Lão lại xua tay:
− Hai ngươi Ä‘i Ä‘i, đừng làm phiá»n lão ăn mày già này nữa.
Thế Kiệt sa sầm mặt, bất nhẫn nói:
− Nếu vãn bối thắng thì lão tiá»n bối thá»a mãn tất cả những câu há»i cá»§a vãn bối?
Lão thâu nhi khẳng khái gật đầu:
− Lão phu thừa biết tiểu tá»­ tìm lão phu cốt để há»i vá» Nguyên Thiên Phục và U Linh Môn.
Phải vậy không?
− Không sai.
Lão thâu nhi nhổ tiếp má»™t cá»ng râu má»c bên rìa chiếc cằm cá»§a lão. Lão xe cá»ng râu đó, từ tốn nói vá»›i Thế Kiệt.
− Nếu như ngươi thua thì ngươi có đồng ý thực hiện những giao ước của lão phu không?
− Vãn bối sẽ giữ giao ước vá»›i lão tiá»n bối.
− Tốt lắm. Nếu ngươi thua trong cuá»™c thách đấu này thì ngươi vÄ©nh viá»…n không được tìm Nguyên Thiên Phục giao đấu vá»›i y. Nói thẳng ra khi đối mặt vá»›i Nguyên Thiên Phục thì ngươi phải co chân mà bá» chạy. Thứ hai, ngươi tá»± bẻ gãy thanh Äoạn Hồn Quá»· Kiếm, vÄ©nh viá»…n từ bá» kiếm thuật mà không bao giá» nghÄ© đến bổn phận sư phụ ngươi di huấn lại cho ngươi.
− Những giao ước cá»§a tiá»n bối chẳng khác nào buá»™c vãn bối phải tá»± kết liá»…u cuá»™c sống mình.
− Lão đâu muốn ngươi tự sát.
Lão thâu nhi chắc lưỡi:
− Nếu ngươi cảm thấy những lá»i giao ước cá»§a lão quá khó vá»›i ngươi, hay ngươi chưa đấu vá»›i lão phu đã cảm thấy mình là kẻ thua thì cứ tá»± nhiên mà rá»i khá»i cổ miếu này.
Lão nhún vai, thỠơ nói:
− Quá»· Kiếm Giang Kỳ ngày xưa không như ngươi đâu. Tiểu tá»­ không thụ huấn được cái thần cá»§a sư tôn rồi. Ngươi quả chẳng đáng giữ Quá»· Kiếm Äoạn Hồn, thanh kiếm khét tiếng mà má»—i khi thoát ra khá»i vá» thì chẳng có kiếm thá»§ nào có bản lÄ©nh cản nó lại.
Lão xua tay:
− Tiểu tá»­ và gã lục lâm bị thịt này Ä‘i Ä‘i. Äừng tìm lão thâu nhi, kẻo lão lại thất vá»ng cho Giang Kỳ.
Thế Kiệt nghiêm mặt nhìn lão thâu nhi:
− Ngày xưa sư tôn đối ẩm vá»›i tiá»n bối, ai thắng ai bại?
Lão thâu nhi nhún vai:
− Bất phân thắng bại. Mà tiểu tá»­ há»i lão phu câu đó để làm gì? Chẳng lẽ ngươi lại dám nhận lá»i thách đấu tá»­u lượng vá»›i lão phu? Lão nói cho tiểu tá»­ biết, trong giang hồ lão phu có thể khẳng định mình là thiên hạ đệ nhất tá»­u, và chỉ có hai ngưá»i đáng mặt đồng tá»­u vá»›i lão là Äoạn Hồn Quá»· Kiếm Giang Kỳ và Tàn Hồn Ma Äao Nguyên Thiên Phục.
Lão quay lại chỉ tay vào mặt Chữ Hào Thiên:
− Còn gã lục lâm bị thịt này chỉ đáng đứng hầu rượu cho lão uống mà thôi, mặc dù tửu lượng của gã đã ngoài hai mươi cân đó.
Lão thâu nhi hất mặt:
− Tiểu tá»­ nghe lão phu nói chứ? Tiểu tá»­ nên rá»i cổ miếu được rồi đó.
Thế Kiệt nhìn thẳng vào mặt lão thâu nhi:
− Vãn bối nhận lá»i thách đấu tá»­u lượng vá»›i tiá»n bối. Nếu sư tôn đáng mặt là đồng tá»­u vá»›i lão tiá»n bối thì vãn bối cÅ©ng phải xứng đáng như sư tôn lúc sinh thá»i.
− Tiểu tá»­ nói thật lòng mình đó à? Hay ngươi vì tá»± ái mà lỡ thốt ra những lá»i kiêu ngạo đó?
− Vãn bối đã được sư tôn nuôi nấng thành ngưá»i, truyá»n thụ kiếm pháp thì không thể làm mất thần uy cá»§a sư tôn trong bất cứ chuyện gì.
Lão thâu nhi cau mày bởi câu nói đầy chất khẳng khái cá»§a Lệnh Thế Kiệt. Lão há»i lại lần nữa:
− Tiểu tá»­ nhận lá»i thách đấu vá»›i lão phu?
Thế Kiệt gật đầu:
− Vãn bối nhận lá»i.
Lão quay lại Chữ Hào Thiên:
− Chữ Hào Thiên, ngươi làm chứng cho cuộc đấu này chứ?
Chữ Hào Thiên nhìn Thế Kiệt:
− Lệnh đệ.
Thế Kiệt nhìn hỠChữ.
Chữ Hào Thiên nói:
− Thần Hành Di Cái lão thâu nhi có thể nói là thiên hạ đệ nhất tá»­u. Tá»­u lượng cá»§a huynh được những hai mươi cân nhưng còn chẳng đáng đối ẩm vá»›i lão. Äê...
Thế Kiệt khoát tay ngắt lá»i Chữ Hào Thiên, chàng nghiêm giá»ng, trang trá»ng nói:
− Äệ nhá» có sư tôn má»›i có ngày đứng trong trá»i đất võ lâm. Hôm nay đệ là truyá»n nhân cá»§a Quá»· Kiếm Äoạn Hồn, má»—i chuyện đối ẩm tá»­u lượng mà chẳng làm được thì sao có thể thá»±c thi sứ mạng trá»ng trách ngưá»i đã di huấn. Chữ huynh hãy làm chứng cho cuá»™c thách đấu này.
Chữ Hào Thiên lắc đầu:
− Äệ sao có thể thắng được Thần Hành Di Cái lão thâu nhi.
Lệnh Thế Kiệt buông một câu thật lạnh lùng:
− Äệ sẽ thắng.
Lão thâu nhi thoạt cau mày nhìn Thế Kiệt. Lão cảm nhận ý chí quật khởi trong Thế Kiệt thật là mãnh liệt cương cưá»ng. Chính cảm nhận đó buá»™c lão phải suy nghÄ©:
− “Thiên Phục đã nói đúng. Giang Kỳ đã đào luyện ra má»™t thanh kiếm sống chứ không phải là má»™t kiếm thá»§ bình thưá»ng. Thiên Phục lo lắng là phải rồi.â€.
Lão nghĩ xong nhìn Thế Kiệt nói:
− Tiểu tá»­ chấp nhận lá»i thách đấu cá»§a lão phu chứ?
− Vãn bối đã sẵn sàng. Má»i lão tiá»n bối.
Lão thâu nhi nhìn lại Chữ Hào Thiên:
− Gã lục lâm bị thịt, Lệnh đệ cá»§a ngươi đã nhận lá»i thách đấu đối ẩm vá»›i lão phu, ngươi là kẻ làm chứng, nếu như má»™t trong hai chúng ta có kẻ bá»™i tín, há»§y giao ước ngày hôm nay, thì chính ngươi phải hành xá»­ ngưá»i đó.
Chữ Hào Thiên nhìn lại Lệnh Thế Kiệt.
Thế Kiệt khe khắt nhìn đáp trả lại ánh mắt của hỠChữ.
− Chữ huynh hãy nhận lá»i lão tiá»n bối Thần Hành Di Cái.
Chàng nói xong khẽ gật đầu.
Chữ Hào Thiên buông một tiếng thở ra nhìn lại lão thâu nhi:
− Lão ăn mày, Chữ má»— nhận lá»i.
Lá»i cá»§a Chữ Hào Thiên còn Ä‘á»ng trên miệng thì lão thâu nhi ngá»­a mặt cưá»i khành khạch. Lão vừa cưá»i vừa nói:
− Lão phu chắc thắng tiểu tử rồi.
Lão chỉ tay vá» phía bệ thá»:
− Gã bị thịt hãy bưng rượu trong bệ thỠra đây cho lão phu.
Chữ Hào Thiên lưá»m lão thâu nhi, nhưng rồi cÅ©ng nhẫn nhục đến bệ thá» bưng ra vò rượu to cỡ má»™t giang tay cá»§a y. Y khệ nệ đặt vò rượu xuống giữa hai đối thá»§.
Y nhìn Lệnh Thế Kiệt:
− Lệnh đệ.
Thế Kiệt khoát tay:
− Huynh là nhân chứng không nên thiên vị một ai để giữ sự công bằng vô tư.
− Hê... Tiểu tá»­, những gì ngươi nói ra khiến lão ăn mày này khâm phục ngươi đó. Khí khái cá»§a ngươi khiến cho lão phải kính ngươi trước hai cân rượu để gá»i là bậc trưởng lão không hiếp đáp kẻ hậu sinh.
Thần Hành Di Cái nói dứt lá»i thò tay ra sau lưng lấy ra má»™t cái chén tượng có thể chứa đúng má»™t cân rượu. Lão thá»c chén tượng vào trong vò rượu múc rượu ra rồi dốc cả chén vào miệng mình. Lão uống xong dốc ngược chén rượu, chắc lưỡi nói:
− Ãi cha... rượu ngon quá. Thứ rượu này cá»§a lão phu có tên là Thổ Phồn Tá»­u, trên giang hồ không dá»… gì có đâu. Thổ Phồn Tá»­u không bình thưá»ng như những thứ rượu mà gã lục lâm bị thịt đã uống vá»›i tiểu tá»­ đâu, nó có thể đốt cháy gan cháy ruá»™t những ai má»›i tập tành uống đó.
Lão chắc lưỡi nói tiếp:
− Lão phu cảnh báo ngươi trước vì sợ tiểu tá»­ quá cương cưá»ng mà chết oan mạng.
Lão nhổ má»™t cá»ng râu rồi thá»c chén vào vò múc tiếp chén thứ hai. Lão lại dốc ngược chén rượu đổ vào miệng uống ừng á»±c. Thấy lão thâu nhi uống rượu mà Chữ Hào Thiên phải cau mày.
Lão đặt chén xuống bên cạnh vò rượu, nheo mắt hóm hỉnh nhìn Thế Kiệt nói:
− Sao? Tiểu tử thấy lão phu uống rượu như thế nào? Ngươi có thể thắng lão phu được không?
− Vãn bối sẽ thắng lão tiá»n bối. Nếu không thắng được thì cÅ©ng như sư phụ, phải là đồng tá»­u vá»›i Thần Hành Di Cái lão thâu nhi.
− Nói rất cương cưá»ng, nhưng uống rượu không phải như má»™t cuá»™c đấu kiếm đâu. Ở đây cần đến ý chí và sức chịu đựng bá»n bỉ đó...
− Vãn bối có ý chí và sự chịu đựng.
Lão thâu nhi gật đầu:
− Lão phu đã nhưá»ng tiểu tá»­ trước hai chén đúng hai cân, giá» chúng ta chính thức vào cuá»™c đấu.
Thế Kiệt lắc đầu:
− Nếu bình thá»i vãn bối nhận hai cân rượu kính không cá»§a tiá»n bối nhưng đây là má»™t cuá»™c đấu, vãn bối không để phần thiệt cho đối phương.
Thế Kiệt lấy chén thá»c vào vò múc rượu. Chàng chìa chén rượu đến trước mặt lão thâu nhi:
− Vãn bối mạn phép trả lại tiá»n bối hai cân rượu.
Không chá» lão thâu nhi mở miệng ngăn, Thế Kiệt đổ rượu vào miệng mình. Äúng như lão thâu nhi đã cảnh báo trước, Thế Kiệt ngỡ như có dòng nham thạch cháy bá»ng chạy từ yết hầu xuống đến vùng lục phá»§ ngÅ© tạng. Cùng vá»›i cảm giác đó, chàng thấy mắt mình tối sầm, trong đầu có những tiếng ì ầm như sấm động.
Äặt chén rượu xuống sàn cổ miếu, Thế Kiệt phải rít má»™t luồng chân khí má»›i có thể xua Ä‘uổi cảm giác đó Ä‘i. Tất nhiên lão thâu nhi không bá» qua những nét hiện trên mặt chàng.
Lão nhíu mày, mỉm cưá»i nói:
− Hê... xem chừng tiểu tá»­ uống được má»™t cân rượu mà thôi. Bây giá» trong ngưá»i ngươi huyết mạch chạy rần rần như thác nước.
Lão lắc đầu:
− Tiểu tá»­ nên chịu thua lão phu Ä‘i, kẻo lại mất mạng bởi rượu Thổ Phồn đấy. Sinh mạng con ngưá»i ta quý lắm, đừng vì sá»± cương cưá»ng mà phí hoài cái mạng trá»i đã cho.
Thế Kiệt nhìn lão, trang trá»ng nói:
− Tại sao cuá»™c đấu chưa tàn mà lão tiá»n bối lại buá»™c vãn bối phải là kẻ thua trận?
Chàng nói xong thá»c chén vào vò múc chén thứ hai, ngá»­a cổ đổ rượu vào há»ng. Vừa đặt chén xuống sàn, Thế Kiệt rùng mình, toàn thân nổi đầy gai ốc. Trong cá»™t sống như có luồng hàn khí chạy dá»c tạo má»™t cảm giác rá»n rợn không sao diá»…n tả được.
Lão thâu nhi ngá»­a mặt cất tiếng cưá»i khành khạch:
− Ha... Ha... Ha...
Lão cắt tràng tiếu ngạo, dí dá»m nói:
− Tiểu tử ơi, chỉ một chén rượu nữa thôi thì ngươi sẽ lăn đùng ra mà bất tỉnh đấy. Cho dù bây giỠGiang Kỳ có sống lại cũng không giúp gì được cho tiểu tử. Xem như ngươi thua lão đây là chắc rồi.
Thế Kiệt nhìn thẳng vào mắt lão thâu nhi. Hai con ngươi cá»§a chàng giá» sáng ngá»i như Ä‘ang nhìn vào đôi tinh nhãn trong Kiếm Cung. Lão thâu nhi chạm nhãn vá»›i Thế Kiệt, bất giác toàn thân nổi đầy gai ốc.
Lão buộc phải nghĩ thầm:
− “Tên tiểu tá»­ này đã luyện được Nhiếp Thần Äại Pháp ư? Chẳng lẽ tuổi như gã mà đã luyện thành Nhiếp Thần Äại Pháp thì quả là khó tin.â€.
NghÄ© như vậy lão thâu nhi dụng tá»›i thần nhãn đối mặt vá»›i Thế Kiệt. Ãnh mắt cá»§a hai ngưá»i chạm thẳng vào nhau, và lão thâu nhi kịp nhận ra đôi mắt sáng ngá»i cá»§a Thế Kiệt không phải là huyá»n công Nhiếp Thần Äại Pháp, mà nó còn hÆ¡n thế nữa. Lão ngá» ngợ trong ánh mắt cá»§a Thế Kiệt ẩn tàng má»™t thứ quyá»n uy cá»§a má»™t kiếm thá»§ vá»›i sát thần khá»§ng bố mà không má»™t đại cao thá»§ nào trong võ lâm có đặng.
Lão chợt rùng mình, cố lắm mới ngoảnh mặt chỗ khác. Lão lí nhí nói:
− Lão phu và tiểu tử thách đấu đối ẩm với nhau chứ không phải là đấu nhãn. Tiểu tử không nên nhìn lão bằng ánh mắt như vậy.
Chàng nhạt nhẽo nói:
− Äến lượt lão tiá»n bối.
Lão thâu nhi cầm chén rượu, múc luôn một lúc ba chén uống ừng ực. Lão vừa uống vừa nghĩ thầm:
− “Vá»›i gã tiểu tá»­ này thì mình không thể dây dưa được, phải kết thúc cuá»™c đối ẩm này càng sá»›m càng tốt.â€.
Lão thâu nhi vừa đặt chén xuống bàn, Chữ Hào Thiên lên tiếng:
− Hê... Lão ăn mày xử như vậy là không công bằng. Lão uống một chén, Lệnh đệ của Chữ mỗ uống một chén, cớ gì mà lão uống một lúc ba chén? Vậy thì rõ ràng lão đã có ý ép Lệnh đệ của Chữ mỗ rồi.
Lão thâu nhi lưá»m Chữ Hào Thiên, cáu gắt nói:
− Kiếm thì có kiếm chiêu, chưởng thì có nội lực, đao thì có đao pháp, tửu thì phải có tửu lượng. Lão ăn mày và Lệnh đệ của ngươi đang đấu ẩm tất phải dùng tửu lượng chứ, cớ gì mà ngươi thắc mắc này thắc mắc n� Nếu Lệnh đệ của ngươi không uống nổi thì chịu thua và tuyên thệ thực hiện những giao ước cho rồi.
Lá»i lý giải cá»§a lão thâu nhi khiến Chữ Hào Thiên chẳng còn lý gì để nói. Y giận nhưng chẳng biết làm sao hÆ¡n, chỉ nhìn Thần Hành Di Cái bằng ánh mắt hằn há»c.
Lão thâu nhi Ä‘á»c được ý niệm Ä‘ang xảy ra trong đầu Chữ Hào Thiên, mỉm cưá»i nhổ má»™t cá»ng râu xe trên hai ngón tay:
− Hê... Ngươi là nhân chứng thì phải giữ sá»± công bằng chứ đâu mà nhìn lão ăn mày hằn há»c như vậy, ngay từ đầu lão đã cảnh báo Lệnh đệ cá»§a ngươi trước rồi.
− Chữ mỗ biết ý định của lão mà.
− Cho dù ngươi có biết thì cũng đã quá muộn rồi. Cuộc đấu ẩm giữa lão phu và Lệnh đệ của ngươi đã bắt đầu. Không sớm thì muộn, Lệnh đệ của ngươi cũng là kẻ thua cuộc hôm nay.
Chữ Hào Thiên thở dài một tiếng, trách thầm mình:
− “Mình quả thật có cái đầu đất. Nguyên cá»› gì mà lại đưa Lệnh đệ đến gặp lão quá»· để chịu cảnh o ép này chứ?â€.
à niệm đó khiến Chữ Hào Thiên phải nhìn Thế Kiệt, dung diện của gã lộ sự lo lắng tột cùng.
Thế Kiệt cầm chén rượu:
− Lão tiá»n bối nói rất đúng, đã đấu thì phải có ngưá»i thắng kẻ thua. Vãn bối sẽ bồi tiếp lão tiá»n bối.
Chàng vừa nói vừa múc luôn rượu trong vò ra ngửa cổ uống ừng ực.
Trong khi Thế Kiệt uống rượu thì lão thâu nhi nhìn chàng nghĩ thầm:
− “Tiểu tá»­, ngươi sắp lăn quay ra sàn miếu rồi.â€.
Uống cạn chén rượu thứ nhất, Thế Kiệt cảm thấy toàn thân mình như bị nung cháy trong há»a diệm sÆ¡n. Hai mắt đỠau và rùng mình liên tục.
Lão thâu nhi mỉm cưá»i, thuận tay nhổ tiếp má»™t cá»ng râu xe trên hai ngón tay.
Lão nhìn cá»ng râu:
− “Gã tiểu tá»­ này đúng là có ý chí và nghị lá»±c phi thưá»ng. Nếu như ai khác thì có lẽ đã lăn đùng ra từ chén rượu đầu tiên chứ không phải đợi đến chén rượu thứ ba, thứ tư. Giang Kỳ chá»n má»™t truyá»n nhân để truyá»n lại Quá»· Kiếm Äoạn Hồn, nghÄ© cÅ©ng đáng mặt lắm chứ.â€.
Thế Kiệt bưng chén rượu thứ hai. Chàng vừa ngửi mùi rượu bốc lên từ trong chén đã tối sầm mắt. Mặc dù vậy, ý chí của chàng vẫn cương liệt để có thể làm chủ thân trí của mình.
Rít má»™t luồng chân khí căng phồng lồng ngá»±c, Thế Kiệt dốc trá»n chén rượu vào miệng mình.
Chữ Hào Thiên nghiến răng tỠvẻ lo lắng tột cùng. Y đoán chắc Thế Kiệt không thể nào chịu đựng quá ba chén rượu này. Xem chừng cuộc thách đấu hôm nay phần thua đã nghiêng hẳn vỠLệnh đệ của gã.
Vừa đặt chén xuống bàn, Thế Kiệt ngỡ như cả thân ảnh cá»§a mình bị nhấc bổng lên và dập dá»nh trôi trên những con sóng ba đào, không sao giữ được thăng bằng. Hai hàm răng chàng nghiến chặt, thậm chí phát ra những tiếng ken két để chịu đựng sá»± mất thăng bằng đó, nếu không có thể bật ngá»­a ra sau.
Lão thâu nhi cưá»i mỉm, chắc lưỡi nói:
− Ãi cha, Thổ Phồn Tá»­u hôm nay vừa đúng ngày nên uống quả thật là ngon không thể chê vào đâu được. Chỉ có những kẻ tá»­u lượng quá kém má»›i có thể bá» qua những chén rượu quý giá này.
Lão vừa nói vừa nhìn Thế Kiệt nghĩ:
− “Tiểu tá»­, sao ngươi không ngã đùng ra Ä‘i chứ?â€.
Trong khi lão thâu nhi nghÄ© như vậy thì Thế Kiệt bưng chén rượu lên. Chàng từ từ đặt chén rượu lên miệng mình tu ừng á»±c. Lần này trong đầu chàng như có sấm động, toàn thân xuất hạn, mồ hôi dầm dá», ướt đầy cả trang y nho sinh.
Chàng ngỡ như mình sắp sá»­a nổ tung hoặc có thể biến thành má»™t ngá»n Ä‘uốc bởi Thổ Phồn Tá»­u thì thần trí chợt liên tưởng đến bức lụa trắng toát trên chỉ có ba chữ “Vô Ảnh Kiếm†trong Kiếm Cung. Chẳng biết sá»± liên tưởng đó có tác dụng gì nhưng chỉ trong khoảng khắc cảm giác bá»nh bồng chao đảo thoạt biến mất trong tâm trí chàng.
Lão thâu nhi chú nhãn quan sát thần sắc trên mặt Thế Kiệt. Lão tưởng đâu chỉ khoảng khắc ngắn ngủi nữa thôi, chân diện Thế Kiệt sẽ biến đổi xám ngoét rồi lăn đùng ra đất.
Nhưng không như lão tưởng, diện dung cá»§a chàng có sá»± biến đổi thật, nhưng sá»± biến đổi đó hoàn toàn khác vá»›i ý tưởng cá»§a lão thâu nhi. Nó không xám ngoét hay đỠgấc biểu hiện trạng thái say túy lúy mà lại thoạt như Thế Kiệt Ä‘ang lần hồi hóa thân trong cảnh giá»›i tịnh thân để nhập vào cõi thiá»n định cá»§a các nhà sư Thiếu Lâm đã đạt đến cảnh giá»›i kim thân bất hoại, hay đúng ra đó là thần sắc cá»§a má»™t vị La Hán đã thoát khá»i trần tục ô uế.
Lão tròn mắt ngạc nhiên.
Trong khi lão thâu nhi ngá»› ngẩn vá»›i sá»± thay đổi trên mặt Thế Kiệt thì chàng lại rÆ¡i vào má»™t cảnh giá»›i vô thức, vô căn, nhưng trong cảnh giá»›i đó Thế Kiệt ngỡ như mình có thể khiển được tất cả má»i sá»± chuyển hóa cá»§a cÆ¡ thể.
Chàng không còn cảm giác u u trong đầu nữa, và cái cảm giác bá»nh bồng cá»§a ngưá»i say rượu cÅ©ng biến mất, thậm chí Thế Kiệt có thể thấy được số rượu mình đã uống vào cÆ¡ thể Ä‘ang vận hành trong huyết mạch như thế nào.
Bất giác chàng đụng đến thần thức dẫn lưu Thổ Phồn Tá»­u Ä‘ang lưu chuyển trong huyết mạch Ä‘i qua khắp má»i đại huyệt. Rượu Thổ Phồn di chuyển đến đâu chàng cảm nhận đến đó, cho đến khi chúng dồn lại ở hai đại huyệt Nhâm Äốc, Sinh Tá»­ Huyá»n Quan. Hai đại huyệt Nhâm Äốc như má»™t con đê kiên cố ngăn cản dòng Thổ Phồn Tá»­u lưu chuyển.
Thế Kiệt thoạt cau mày.
Cái cau mày của chàng khiến lão thâu nhi hiểu lầm, hí hửng nói:
− Tiểu tử, ngươi sắp không chịu nổi rồi phải không? Thế thì lão phu đâu bỠqua cơ hội này.
Lão múc và uống má»™t lúc năm chén rượu, tính ra khoảng chừng năm cân. Số rượu lão thâu nhi uống có thể khiến má»™t con voi cÅ©ng phải lăn ká»nh ra đất vì say túy lúy.
Lão vừa uống xong năm chén rượu toan mở miệng nói thì bất thình lình từ ngoài cá»­a cổ miếu rầm rập những bước chân ngưá»i. Liá»n sau những bước chân đó, độ hai mươi cao thá»§ cầm võ khí xuất hiện. Tất cả những ngưá»i đó Ä‘á»u là cao thá»§ thuá»™c đội Câu Hồn Sứ Giả. bá»n cao thá»§ Câu Hồn Sứ Giả dàn thành hình cánh cung. Liá»n sau sá»± xuất hiện cá»§a bá»n cao thá»§ Câu Hồn Sứ Giả là bang chá»§ Câu Hồn Bang Tạ Ưng Long xuất hiện.
Thấy Tạ Ưng Long xuất hiện, Chữ Hào Thiên phấn khích nói:
− Lão thâu nhi, cuá»™c đấu hôm nay xem như tạm ngừng ở đây, bởi vì có sá»± xuất hiện cá»§a những ngưá»i ngoài cuá»™c, Chữ má»— xá»­ như vậy được chứ?
Lão thâu nhi nhướng mày nhìn Chữ Hào Thiên:
− Äã đấu thì có ngưá»i thua kẻ thắng, sao có thể dừng được. Những ngưá»i kia thì ngươi tá»± lo liệu, khi nào lão phu thắng xong tên tiểu tá»­ này má»›i tính sổ vá»›i bá»n chúng.
− Nhưng há» phá quấy thì làm sao hai ngưá»i đấu được chứ?
− Hê... lão phu đã uống năm chén nữa rồi, đến lượt Lệnh đệ cá»§a ngươi. Thôi đừng nhiá»u lá»i làm gì. Nếu không uống được thì cứ chịu thua Ä‘i. Còn không thể nào ngưng cuá»™c thách đấu này được.
Trong cảnh giá»›i vô căn, vô thức nhưng Lệnh Thế Kiệt vẫn nghe được mồn má»™t từng lá»i nói cá»§a lão thâu nhi. Äôi tinh nhãn cá»§a chàng dù đã nhắm há» như kẻ nhập định nhưng vẫn có thể nhận biết chuyện gì Ä‘ang xảy ra chung quanh mình. Chàng bình thản cầm lấy chén rượu múc uống má»™t cách từ tốn như ngưá»i Ä‘ang thưởng lãm hảo tá»­u trong chốn an nhàn và vô cùng thanh nhã.
Lão thâu nhi chú ý từng động tác cá»§a Thế Kiệt. Lão thoáng ngá» ngợ Thế Kiệt đã giải tá»a tất cả những số rượu Ä‘ang có trong huyết mạch chàng.
Uống cạn chén rượu thứ năm thì vùng đại huyệt Nhâm Äốc Sinh Tá»­ Huyá»n Quan vỡ tung bởi số rượu Thổ Phồn do chàng dụng thần lá»±c lưu dẫn chuyển đến đó.
Toàn thân Lệnh Thế Kiệt như có sá»± thay đổi bất ngá», trên đỉnh đầu chàng xuất hiện má»™t làn khói trắng. Mà từ trong làn khói trắng đó tá»a ra mùi hảo tá»­u Thổ Phồn.
Chàng từ từ mở mắt nhìn lão thâu nhi.
Thần nhãn cá»§a Lệnh Thế Kiệt giỠđây như hai viên ngá»c lưu ly sáng ngá»i, phát ra những tia thần nhãn uy nghi tiá»m ẩn má»™t quyá»n lá»±c buá»™c kẻ đối nhãn phải khuất phục.
Chạm mắt vá»›i thần nhãn cá»§a Thế Kiệt, lão thâu nhi tưởng như mình chạm nhãn vá»›i đôi mắt cá»§a má»™t con mãnh thú chúa sÆ¡n lâm lúc vỠđêm, khiến trong ngưá»i lão nổi lên má»™t luồng hàn khí chạy dá»c theo cá»™t sống.
Thế Kiệt bình thản, thá» Æ¡ vá»›i sá»± xuất hiện cá»§a bá»n cao thá»§ Câu Hồn Sứ Giả mà nhìn lão thâu nhi, ôn nhu nói:
− Vãn bối có thể đối ẩm vá»›i lão tiá»n bối cho đến khi tàn cuá»™c đấu này.
Chàng vừa nói xong thì nghe tiếng Tạ Ưng Long nói:
− Tiểu tử Lệnh Thế Kiệt, nếu ngươi biết ngoan ngoãn giữ mạng mình thì hãy trao tất cả những pho tượng kim thân La Hán và bức di cảo của Nguyên Thiên Phục cho lão phu, nếu không muốn sớm chầu diêm chúa.
Lão thâu nhi nhìn Thế Kiệt:
− Tiểu tử đừng quan tâm đến lũ câu hồn quỷ đói đó, cứ tiếp tục cuộc giao đấu hảo tửu với lão ăn mày ta.
Thế Kiệt khẽ gật đầu:
− Vãn bối thích đấu vá»›i lão tiá»n bối hÆ¡n.
− Tốt lắm, đến lượt tiểu tử uống đó.
Tạ Ưng Long không nghe Thế Kiệt đáp lá»i mình, liá»n nghÄ© chàng xem thưá»ng lão. Ưng Long liá»n khoát tay nói:
− Rượu má»i không uống mà đòi uống rượu a tỳ.
Cùng vá»›i lá»i khách khí cá»§a Tạ bang chá»§ thì hai mươi gã Câu Hồn Sứ Giả cùng những chiếc câu liêm nhảy bổ tá»›i. Y như những gã cao thá»§ Câu Hồn Sứ Giả này má»™t khi lâm trận thì như bầy sói lang, chẳng há» nghÄ© đến mạng sống cá»§a mình, chính vì thế mà ít có ai muốn đối kháng vá»›i bá»n há», kể cả những vị chưởng môn nhân.
Một gã Câu Hồn Sứ Giả lướt đến, Chữ Hào Thiên gầm lên:
− Ngươi thật là hồ đồ.
Cùng vá»›i lá»i nói đó, tổng trại chá»§ Chữ Hào Thiên dụng đến tuyệt công Thiết Bố Sam, thá»™p tay gạt phắt chiếc câu liêm dạt qua má»™t bên còn hữu thá»§ thì tung thẳng má»™t thoi quyá»n thần lá»±c vô song vào ngay chính diện gã cao thá»§ Câu Hồn Bang.
Rầm...
Hứng trá»ng thoi quyá»n thần lá»±c cá»§a Chữ Hào Thiên, gã Câu Hồn Sứ Giả bị nhấc bổng lên khá»i mặt đất bởi má»™t cÆ¡n lốc dữ quẳng vá» sau. Thá»§ cấp cá»§a y đã nát bét trông chẳng còn ra hình thù gì nữa.
Mưá»i chín chiếc câu liêm từ những gã Câu Hồn Bang còn lại đồng loạt bá»§a tá»›i lão thâu nhi và Lệnh Thế Kiệt. Trước sá»± tập kích há»—n loạn cá»§a bá»n cao thá»§ Câu Hồn Bang, Lệnh Thế Kiệt vẫn bình nhiên bưng chén rượu uống thật thong dong tá»± tại.
Khi mưá»i chín chiếc câu liêm chỉ còn cách chàng và lão thâu nhi vừa đúng má»™t giang tay thì lão thâu nhi má»›i xuất thá»§. Thá»§ pháp cá»§a lão ăn mày quả là siêu phàm, xuất chúng lại quái dị vô ngần. Có thể nói chỉ trong chá»›p mắt mà mưá»i chín chiếc câu liêm kia Ä‘á»u nằm gá»n trong đôi bản thá»§ cá»§a lão thâu nhi mà tuyệt nhiên tưởng như lão chẳng há» có chút nhá»c công gì.
Lão trừng mắt nhìn bá»n cao thá»§ Câu Hồn Bang:
− Bá»n ngươi coi chừng lão phu đó.
Lão xua tay:
− Äi ngay lập tức, đừng khiến lão phu mất hứng trong cuá»™c đấu vá»›i lịnh đồ cá»§a Giang Kỳ.
Tạ Ưng Long vừa nhác thấy lão thâu nhi xuất thủ siêu phàm xuất chúng thì đã kịp nhận ra lão ăn mày có hàm râu lởm chởm kia là ai.
Y ngá» ngợ há»i:
− Lão chính là Thần Hành Di Cái lão thâu nhi?
Lão thâu nhi lại nhổ má»™t cá»ng râu lạnh nhạt nói:
− Ờ... Ngươi đã biết lão ăn mày rồi còn dá»n dàng ở đó làm gì, có mau kéo bầy kéo lÅ© Ä‘i không, hay đợi lão phu Ä‘uổi như Ä‘uổi chó hoang.
Tạ Ưng Long nghe lão thâu nhi nói mà sượng chín cả mặt. Nhưng đối phó với Thần Hành Di Cái thì Tạ Ưng Long thừa biết mình chẳng phải là đối thủ của lão ăn mày rồi.
Y Ä‘iá»m đạm từ tốn nói:
− Bổn bang chủ đã nghe tiếng tăm lừng lẫy của lão thâu nhi, trong lòng rất kính nể.
Hôm nay được diện kiến quả là vinh hạnh cho Câu Hồn Bang. Mong lão thần thâu đừng chấp nhất bá»n thuá»™c hạ vô lá»….
Lão thâu nhi gật đầu:
− Nói vậy nghe được.
Lão khoát tay:
− Ngươi kéo bầy đi đi.
Tạ Ưng Long lưỡng lự một chút.
Lão thâu nhi tròn mắt:
− Sao? Ngươi chưa chịu đi à?
Tạ Ưng Long nhìn lão thâu nhi từ tốn nói:
− Tạ má»— nghe thiên hạ kháo vá» tuyệt ká»· kiếm pháp cá»§a gã truyá»n nhân Quá»· Kiếm Äoạn Hồn Giang Kỳ, nên má»›i có ý khảo chứng kiếm chiêu cá»§a y xem có đúng như thiên hạ kháo hay không rồi sẽ Ä‘i ngay.
Lão thâu nhi lỠmắt nhìn Tạ Ưng Long:
− Ngươi có điên không?
Thế Kiệt uống xong chén rượu, đặt xuống sàn cổ miếu. Chàng từ từ ngẩng nhìn Tạ Ưng Long, trầm giá»ng nói:
− Tạ bang chủ muốn thấy kiếm chiêu của tại hạ?
Tạ Ưng Long gật đầu:
− Tạ mỗ quả là không tin ngươi có thể lấy mạng Khoái Kiếm Giang Mão chỉ với một chiêu thần kỳ. Nếu đúng như vậy thì ngươi quả là Kiếm Vương rồi.
Lệnh Thế Kiệt nhếch mép. Vô hình cái nhếch môi của chàng đập vào mắt lão thâu nhi khiến đôi chân mày của lão nhíu lại. Lão thâu nhi ngập ngừng nói:
− Tiểu tử, ngươi giống.... Lão chưa nói hết câu thì Thế Kiệt đã khoát tay ngăn lại và nói với Tạ Ưng Long:
− Câu Hồn Bang là bang phái cá»§a những gã Câu Hồn Sứ Giả. Mà những gã Câu Hồn Sứ Giả thì phải sống dưới a tỳ để chịu sá»± sai khiến cá»§a diêm chúa. Bang chá»§ có cảm thấy lá»i tại hạ nói đúng không?
Tạ Ưng Long nhếch cằm nói:
− Tiểu tử nói vậy là có ý gì?
− Tại hạ sẽ thay diêm chúa đưa Câu Hồn Bang vỠđúng cảnh giá»›i cá»§a há».
Lão thâu nhi sững sỠbởi câu nói của Thế Kiệt. Lão hốt hoảng nói:
− Tiểu tử... Ngươi định...
Thế Kiệt nhìn lại lão thâu nhi:
− Câu Hồn Bang đã từng truy sát sư phụ trong lúc ngưá»i trúng kịch độc Há»§y Cốt Tán.
Lão thâu nhi cảm nhận sát khí khá»§ng bố trong từng lá»i nói cá»§a Thế Kiệt. Lão toan cảnh báo vá»›i Tạ Ưng Long thì Quá»· Kiếm Äoạn Hồn đã thoát ra khá»i vá» rồi.
Cả không gian tòa cổ miếu như nhuá»™m ánh sáng xanh lè, và khi ánh sáng đó vụt tắt, lão thâu nhi má»›i định thân được. Giá»ng cá»§a Thế Kiệt cất lên bên tai lão:
− Vãn bối đã uống năm chén rượu, đến lượt lão tiá»n bối.
Lão thâu nhi ngớ ngẩn, và nghĩ thầm:
− “Chẳng lẽ y vừa xuất thá»§ sát chiêu vừa uống rượu ư?â€.
Lão ngỠngợ liếc mắt nhìn qua những gã Câu Hồn Sứ Giả và cả Tạ bang chủ.
Tài sản của aspirin

  #25  
Old 02-06-2008, 07:17 PM
aspirin's Avatar
aspirin aspirin is offline
Phá Quan Hạ Sơn
 
Tham gia: May 2008
Bài gởi: 188
Thá»i gian online: 14 giá» 53 phút 34 giây
Xu: 0
Thanks: 1
Thanked 0 Times in 0 Posts
Hồi 26

Vô Ảnh Chi Äá»™c


Mưá»i chín gã cao thá»§ thuá»™c đội Câu Hồn Sứ Giả chẳng khác những cây chuối bị phạt ngang, đồng loạt đổ sầm sập xuống sàn cổ miếu. Tất cả những gã đó Ä‘á»u bị ảnh kiếm Ä‘oạn hồn cá»§a Lệnh Thế Kiệt tước Ä‘i sinh mạng bằng má»™t chiêu kiếm mà đến ngay cả Thần Hành Di Cái lão thâu nhi cÅ©ng không thể nào ngỠđược.
Lão nhìn Thế Kiệt không chớp mắt:
− Ngươi... đúng là một sát kiếm ma nhân.
Thế Kiệt nhìn lão đáp lá»i:
− Trong tay vãn bối lã Quá»· Kiếm Äoạn Hồn cá»§a sư tôn.
Chàng lạnh nhạt chỉ vò rượu:
− Má»i lão tiá»n bối.
Lão thâu nhi sa sầm mặt Thế Kiệt chẳng màng đến những nét thay đổi bất nhẫn trên chân diện mục của lão thâu nhi mà quay lại nhìn Tạ Ưng Long, bang chủ của Câu Hồn Bang:
− Tạ bang chủ đã thấy kiếm của tại hạ rồi chứ?
Giá»ng nói cá»§a chàng rất ôn nhu từ tốn, nhưng khi Tạ Ưng Long vừa nghe lá»t vào thính nhÄ© thì lại giật mình, ngÆ¡ ngÆ¡ ngác ngác. Lão bất giác thối lui ba bá»™, mắt đóng Ä‘inh vào Lệnh Thế Kiệt. Tạ Ưng Long ngá»› ngẩn há»i lại chàng:
− Phải vừa rồi là kiệt tác kiếm chiêu cá»§a Giang Kỳ truyá»n lại cho ngươi?
Lão vừa nói vừa lắc đầu:
− Không thể nào tin được... không thể nào tin được.
Miệng thì nói như vậy nhưng chân thì lại lùi tiếp bốn bá»™ nữa, mắt không rá»i Thế Kiệt, ngỡ chừng Tạ Ưng Long Ä‘ang hãi hùng trước bóng ma thần chết trước mặt gã.
Thế Kiệt nghiêm mặt nói:
− Tại hạ sẽ đến tổng đàn Câu Hồn Bang. Bang chủ cứ vỠtrước chuẩn bị tiếp tại hạ.
Tạ Ưng Long bối rối vô cùng. Y nhìn Thế Kiệt cố giữ vẻ bình thản nhưng cất tiếng bằng giá»ng nhát gừng:
− Ngươi chắc đến chứ?
− Tại hạ sẽ đến để xóa sổ Câu Hồn Bang khá»i chốn giang hồ.
Chữ Hào Thiên hất mặt dè bỉu nói với Tạ Ưng Long:
− Tạ bang chá»§ nên trở vá» tổng đàn đặng lo hậu sá»± cho mình được rồi đó. Äi Ä‘i, kẻo Lệnh đệ cá»§a Chữ má»— đổi ý.
Tạ Ưng Long vừa toan quay lưng thì Chữ Hào Thiên gá»i giật lại:
− Hê...
Ngay cả tiếng gá»i cá»§a há» Chữ cÅ©ng khiến Tạ Ưng Long giật mình thót ruá»™t. Lão cố giữ tịnh tâm nhìn lại Chữ Hào Thiên nhưng mắt không quên liếc trá»™m Lệnh Thế Kiệt:
− Tổng trại chá»§ muốn chỉ giáo Tạ má»— Ä‘iá»u chi.
Chữ Hào Thiên chỉ những cái xác cá»§a bá»n cao thá»§ Câu Hồn Sứ Giả:
− Tạ bang chủ đã đưa hỠđến thì cũng nên đưa hỠđi, chẳng lẽ để hỠnằm ở đây à?
Lần này thì quả là Tạ Ưng Long lúng túng vô cùng. Một mình Tạ bang chủ thì sao có thể chuyển đi một lúc hai mươi xác chết. Chính vì vậy lão trố mắt nhìn, trán xuất hạn mồ hôi mà chẳng biết nên làm cách gì.
Chính vào lúc Tạ Ưng Long đang bối rối thì Thần Hành Di Cái lão thâu nhi xua tay:
− Tạ bang chủ đi được rồi, để lão phu giúp cho lão.
ÄÆ°á»£c lão thâu nhi giải tá»a, Tạ Ưng Long mừng còn hÆ¡n lấy được toàn bá»™ những pho kim thân La Hán. Lão vá»™i ôm quyá»n xá Thần Hành Di Cái rồi trở bá»™ phi thân lướt luôn ra ngoài cá»­a gian cổ miếu.
Lão thâu nhi chỠcho Tạ Ưng Long đi rồi mới buông một tiếng thở dài.
Nghe tiếng thở dài, Thế Kiệt há»i lão thâu nhi:
− Lão tiá»n bối không còn cao hứng đấu tá»­u vá»›i vãn bối nữa à?
Nhổ má»™t cá»ng râu, lão nhìn Thế Kiệt trang trá»ng nói:
− Tiểu tá»­ chỉ há»c được ở Quá»· Kiếm Äoạn Hồn Giang Kỳ cách giết ngưá»i thôi. Nếu chỉ há»c được có cái thần đó thôi thì lão phu đây rất thất vá»ng đó.
Lão dứt lá»i, buông luôn má»™t tiếng thở ra nữa.
Thế Kiệt nhìn lão đáp lá»i:
− Cái thần cá»§a Quá»· Kiếm Äoạn Hồn chính là sát kiếm mà sư tôn đã gởi gắm cho vãn bối.
Nếu trước đây Quá»· Kiếm Äoạn Hồn là ná»—i ám ảnh thì bây giá» nó là sá»± khá»§ng bố.
Lão thâu nhi lắc đầu, trầm giá»ng nói:
− Hy vá»ng cuá»™c đấu tá»­u lượng hôm nay lão phu sẽ thắng tiểu tá»­.
Lão nói xong, ôm lấy vò rượu khổng lồ lướt luôn ra ngoài cổ miếu hoang.
Thế Kiệt cũng nhấc mình theo sau Thần Hành Di Cái lão thâu nhi. Lão thâu nhi đặt vò rượu xuống phía bên ngoài tòa cổ miếu rồi nói với Thế Kiệt:
− Lão phu giải quyết mấy cái xác trong tòa cổ miếu rồi chúng ta sẽ tiếp tục cuộc đấu.
Thế Kiệt gật đầu.
Chữ Hào Thiên không biết lão thâu nhi sẽ làm gì vá»›i hai mươi cái xác cá»§a bá»n cao thá»§ Câu Hồn Bang. Y toan mở miệng há»i thì đã thấy lão thâu nhi xé những chiếc túi ăn mày minh chứng cho thân phận trưởng tôn cá»§a lão, rồi vo chúng lại thành những cụm mồi, đổ rượu lên.
Chữ Hào Thiên Ä‘oán ngay lão thâu nhi định làm gì, liá»n há»i:
− Lão ăn mày định phóng há»a cả tòa cổ miếu hoang này ư?
Lão thâu nhi nhún vai gật đầu:
− Làm như thế vừa nhanh vừa tiện.
Lão vừa đáp lá»i Chữ Hào Thiên vừa đánh đá lá»­a đốt những nắm mồ. Äốt những nắm mồ đó xong, Thần Hành Di Cái lão thâu nhi tống luôn má»™t đạo phách không chưởng.
Chưởng kình cá»§a lão từ tâm trung bản thá»§ thoát ra chẳng khác nào má»™t đạo cuồng phong vÅ© liệt cuốn phăng những nắm mồi lướt thẳng vá» phía tòa cổ miếu. Những cục mồi được quấn bằng vải trang y Cái Bang cá»§a lão thâu nhi thể mà được chưởng phong thổi Ä‘i như những mÅ©i phi tiá»…n ghim luôn vào những bức vách cá»§a gian cổ miếu hoang. Lá»­a nhanh chóng bén ra và chẳng mấy chốc tòa cổ miếu kia đã biến thành má»™t ngá»n Ä‘uối khổng lồ.
Äốt xong gian cổ miếu, Thần Hành Di Cái lão thâu nhi quay lại Thế Kiệt:
− Äến lượt lão phu phải không?
− Không sai, má»i lão tiá»n bối.
Lão nhìn Thế Kiệt, suy nghÄ© má»™t lúc rồi trang trá»ng nói:
− Uống bằng chén lâu lắm, không biết đến lúc nào mới kết thúc cuộc đấu ẩm với tiểu tử.
Lão phu có một đỠnghị thế này.
− Lão tiá»n bối cứ nói.
Lão quan sát tinh nhãn cá»§a Lệnh Thế Kiệt. Trong tâm tưởng cá»§a Thần Hành Di Cái lão thâu nhi, Thế Kiệt đã lá»™t xác biến thành má»™t con ngưá»i khác để đối phó vá»›i lão.
Chính ý tưởng đó khiến lão có má»™t chút lưỡng lá»± lúng túng. Nhưng rồi lão cÅ©ng trang trá»ng nói:
− Tửu lượng của lão phu cũng thuộc hàng thiên hạ đệ nhất tửu. Tửu lượng của tiểu tử xem ra cũng đáng mặt là đối thủ với lão phu. Nếu uống bằng chén thì chẳng biết đến bao giỠmới phân thắng bại và vò rượu này cũng không đủ cho hai chúng ta đối ẩm với nhau.
Lão phu và tiểu tá»­ tìm đến má»™t tá»­u Ä‘iếm nào đó trong thành Hàng Châu, má»—i ngưá»i má»™t bầu, ai uống hết trước thì ngưá»i đó thắng.
Chữ Hào Thiên nhìn Thế Kiệt, y truyá»n âm nhập mật nói:
− Lệnh đệ coi chừng mắc mưu Thần Hành Di Cái.
Chữ Hào Thiên ngỡ đâu những lá»i truyá»n âm nhập mật cá»§a y không lá»t vào tai lão thâu nhi, nhưng ngược lại, tất cả những gì Chữ Hào Thiên vừa nói vá»›i Thế Kiệt, Thần Hành Di Cái nghe rõ mồn má»™t.
Lão trừng mắt nhìn Chữ Hào Thiên:
− Cái gã lục lâm bị thịt này, ngươi đã tá»± nhận làm ngưá»i minh chứng cho lão phu và tiểu tá»­ Lệnh Thế Kiệt đối ẩm vá»›i nhau, nhưng xem ra ngươi chẳng công bằng chút nào. Lão phu không thể nào chấp nhận ngươi làm kẻ minh chứng nữa.
Nghe lão thâu nhi nói, Chữ Hào Thiên thẹn mặt.
Không màng đến Chữ Hào Thiên, lão thâu nhi nhìn Thế Kiệt:
− Tiểu tá»­, lão phu nói đúng chứ? Nếu ngươi cùng má»™t ý niệm vá»›i lão phu thì hãy để gã lục lâm ở lại đây mà Ä‘i cùng vá»›i lão đặng quyết má»™t lần uống phân kẻ thắng ngưá»i bại. Lão phu tin vào khí khái cá»§a ngươi.
Thần Hành Di Cái nói như thế nhưng trong tâm thì nghÄ© Lệnh Thế Kiệt sẽ phản bác lại lá»i lão.
Lão có ngỠđâu, khi vừa dứt lá»i thì Lệnh Thế Kiệt lại gật đầu. Chàng từ tốn nói:
− Chữ huynh vì quá lo lắng cho vãn bối nên thiếu sá»± công bằng. Nếu lão tiá»n bối đã quyết định như vậy thì vãn bối xin hầu tiếp lão tiá»n bối.
Lão thâu nhi tròn mắt ngạc nhiên vá»›i sá»± khẳng khái cá»§a Thế Kiệt. Lão há»i lại chàng:
− Tiểu tử chìu theo ý của lão à?
− Vãn bối không nhận sá»± thiên vị từ Chữ huynh. Má»i lão tiá»n bối.
− Tốt lắm. Chúng ta cùng đi.
Lão lưá»m Chữ Hào Thiên rồi thoạt lắc vai dụng tá»›i thân pháp Di Hình Cước nhấc mình bá» Ä‘i. Vốn Thần Hành Di Cái muốn kiểm chứng ná»™i lá»±c cá»§a Thế Kiệt để tìm cách đối phó nên đâu ngần ngại trổ đến tuyệt kỹ Di Hình Cước Pháp là tuyệt kỹ lão tâm đắc nhất.
Thế Kiệt thấy lão thâu nhi trổ khinh thuật thưá»ng thừa, hai chân như đạp trên mặt đất vùn vụt thoát Ä‘i cÅ©ng trổ khinh thân lướt theo lão.
Chữ Hào Thiên không kịp nói lá»i nào thì bóng hai ngưá»i đã mất hút rồi.
Má»™t già má»™t trẻ cùng trổ khinh thuật siêu tuyệt lướt Ä‘i vá» hướng thành Hàn Châu nhanh hÆ¡n cả những kẻ cưỡi thiên lý long câu. Thấy Thế Kiệt bám sát sau lưng mình, Thần Hành Di Cái lão thâu nhi không khá»i ngạc nhiên vì cước pháp cá»§a chàng không há» sút kém lão.
Lão buộc phải nghĩ thầm:
− “Gã tiểu tử này đúng là có căn cơ của một đóa kỳ hoa trong võ lâm Trung Nguyên.
Gã Giang Kỳ sao có thể tìm được má»™t đệ tá»­ như thế chứ. Phải chi Cái Bang cÅ©ng có má»™t đóa kỳ hoa như vậy.â€.
à tưởng đó khiến Thần Hành Di Cái hứng khởi, gia tăng thêm cước pháp. GiỠđây trên tiểu lộ chỉ có thể thấy bóng của lão mà thôi.
Thế Kiệt theo sau Thần Hành Di Cái, mặc dù đã dụng hết nội công thi triển khinh thuật nhưng khi lão thâu nhi gia tăng cước phát thì chàng mới biết mình khó lòng mà theo kịp lão.
Chàng buộc phải nghĩ thầm trong đầu:
− “Nếu lão ăn mày Thần Hành khích mình thi đấu khinh thuật thì mình không thể nào là đối thá»§ cá»§a lão.â€.
Trong đầu thì thầm nghÄ© như vậy nhưng Thế Kiệt vẫn không há» lên tiếng mà cố gắng vận dụng tất cả ná»™i lá»±c để bám theo lão thâu nhi. Chàng nghe được cả tiếng trái tim mình đập thình thịch bởi vì đã vận dụng quá sức nhưng khoảng cách giữa hai ngưá»i càng lúc càng giãn dần ra.
Thần Hành Di Cái lão thâu nhi liếc nhìn lại phía sau. Lão khẽ Ä‘iểm má»™t nụ cưá»i thầm nghÄ©:
− “Cuối cùng thì tiểu tá»­ cÅ©ng phải biết sá»± lợi hại cá»§a lão phu chứ.â€.
Lão bất chợt dừng cước bộ.
Lão thân nhi dừng chân đột ngột, Thế Kiệt vừa lướt đến thì lão cản chàng lại:
− Tiểu tá»­ nhá»c mệt như vậy thì sao còn đủ sức đấu ẩm vá»›i lão phu nữa.
Thế Kiệt quệt mồ hôi rịn ra trên trán mình:
− Khinh công cá»§a vãn bối không thể sánh vá»›i lão tiá»n bối, nhưng may mắn tiá»n bối chỉ thách thức vãn bối đối ẩm.
Chàng nhếch mép, nói tiếp:
− Äấu ẩm tá»­u lượng thì chưa biết ai là kẻ thắng ngưá»i bại.
Lão thâu nhi xoa tay:
− Sao lão phu ngu quá không thách thức ngươi thi đấu khinh thuật? Nhưng cũng không muộn đâu.
Lão nhướng mày hóm hỉnh nói:
− Tiểu tử cũng không thể thắng lão phu trong cuộc đấu ẩm tửu lượng này, bởi vì lão phu là thiên hạ đệ nhất tửu mà.
Lão cưá»i khẩy rồi ung dung trở bá»™ thong dong bước Ä‘i. Lão vừa Ä‘i vừa nghÄ© thầm:
− “Ná»™i lá»±c cá»§a tiểu tá»­ thì sao có thể thắng được lão thâu nhi trong cuá»™c đấu ẩm này?â€.
oo Suốt ba ngày ba đêm, tòa tá»­u Ä‘iếm Vạn Huê Tá»­u chỉ để dành rượu cho hai ngưá»i khác, má»™t già má»™t trẻ đối ẩm vá»›i nhau tại gian thượng khách. Bao nhiêu cân rượu Mai Quế Lá»™ mà tá»­u Ä‘iếm lưu trữ đỠcạn sạch bởi hai ngưá»i đó. Ngay cả gã Ä‘iếm chá»§ cÅ©ng không tin được trên Ä‘á»i có hai kẻ uống rượu vá»›i tá»­u lượng khá»§ng khiếp như vậy. Äến khi gã biết được hai ngưá»i khách má»™t già má»™t trẻ Ä‘ang thách đấu tá»­u lượng vá»›i nhau má»›i vỡ lẽ. Và cái tin đó chẳng mấy chốc lan khắp Hàn Châu.
Những ngưá»i hiếu kỳ kéo đến tá»­u Ä‘iếm để xem ai là ngưá»i thắng cuá»™c đấu kỳ quái này.
Tất nhiên Chữ Hào Thiên cÅ©ng có mặt trong những ngưá»i hiếu kỳ đó nhưng giỠđây y không còn được bước vào để giữ vai trò ngưá»i minh chứng, mà chỉ biết đứng nhìn cánh cá»­a đóng im ỉm chỠđợi vá»›i ná»—i lo âu lá»™ trên mặt.
Sang ngày thứ tư thì vò rượu cuối cùng cá»§a Vạn Huê Tá»­u cÅ©ng chẳng còn giá»t nào. Gã Ä‘iếm chá»§ đâm ra bối rối vô cùng. Gã mon men đến cá»­a gian thượng khách phòng lí nhí nói:
− Nhị vị khách nhân...
Lão thâu nhi nói vá»ng ra, nhưng giá»ng cá»§a lão có phần lè nhè, không còn sá»± sang sảng như lúc đầu nữa:
− Ngươi muốn gì?
− Da... rượu của tiểu nhân trong tửu điếm đã hết sạch rồi.
Cánh cá»­a hé mở và tay lão thâu nhi thò ra. Trên tay lão là má»™t viên Dạ Minh Châu sáng ngá»i:
− Rượu hết thì đi tìm rượu. Chẳng lẽ cả thành Hàn Châu lại không đủ để lão ăn mày và Lệnh đệ uống với nhau à?
Äến lúc này thì quả là thần trí cá»§a lão thâu nhi đã có phần bấn loạn, không còn phân biệt được nên má»›i nhìn Thế Kiệt như huynh đệ cá»§a lão.
Gã điếm chủ nhận hạt Dạ Minh Châu, gãi đầu, gượng nói:
− Sợ những thứ rượu khác không ngon bằng rượu cá»§a tiểu nhân khiến nhị vị khách nhân phiá»n lòng.
Lão thâu nhi cao giá»ng nạt ngang:
− Hê, rượu gì cũng được, miễn là rượu chứ đừng là thuốc độc được rồi.
− Dạ dạ, tiểu nhân xin được phục vụ nhị vị.
Gã Ä‘iếm chá»§ lui bước, lẩn nhanh ra cá»­a tá»­u Ä‘iếm. Bên ngoài tá»­u Ä‘iếm những nhân vật võ lâm đã bắt đầu xuất hiện. Sá»± xuất hiện cá»§a những nhân vật đó khiến Chữ Hào Thiên không khá»i lo lắng bồn chồn. Bởi gã biết giỠđây Lệnh Thế Kiệt chẳng khác nào cái đích nhắm cá»§a tất cả má»i cao thá»§ trên giang hồ, bởi vì chàng Ä‘ang giữ những năm pho tượng kim thân La Hán và cả bức di cảo cá»§a Tàn Hồn Ma Äao Nguyên Thiên Phục. Những thứ báu vật đó sẽ khiến bá»n hắc đạo không cầm lòng tham được.
Ngoài sá»± lo lắng đó ra, Chữ Hào Thiên cÅ©ng hy vá»ng giỠđây bá»n hắc đạo không dám làm càn vì tiếng tăm sát kiếm cá»§a Lệnh Thế Kiệt đã lan khắp giang hồ vá»›i lại bên cạnh chàng còn có Thần Hành Di Cái lão thâu nhi, má»™t nhân vật khét tiếng có thể sánh ngang vá»›i những bật kỳ tài cá»§a võ lâm.
Gã điếm chủ từ ngoài khệ nệ Ôm vào một vò rượu niêm kín. Y bước đến bên cửa gian thượng khách, khẽ nói:
− Nhị vị khách nhân... rượu đã đến đây à.
Cửa bật ra, lão thâu nhi ngất ngưỡng xuất hiện. Lão hất mặt, lè nhè nói:
− Rượu gì vậy?
Gã điếm chủ rụt rè:
− Dạ hảo tửu.
Lão thâu nhi đón lấy vò rượu lẩn nhanh vào trong gian thượng khách. Cánh cá»­a vừa khép lại thì gã Ä‘iếm chá»§ hối hả trở bá»™ bước nhanh. Thấy vẻ hối hả cá»§a gã Ä‘iếm chá»§, Chữ Hào Thiên sinh nghi liá»n cản đưá»ng gã lại.
Chữ Hào Thiên gằn giá»ng há»i:
− Äiếm chá»§.
Gã Ä‘iếm chá»§ bị Chữ Hào Thiên chặn đưá»ng, giật mình, biến sắc. Thái độ cá»§a gã khiến cho vị tổng trại chá»§ bảy mươi hai trại lục lâm nghi ngá» hÆ¡n.
Chữ Hào Thiên nhìn thẳng vào mắt gã điếm chủ, buông từng tiếng:
− Trong vò rượu mà điếm chủ vừa mới bưng vào cho lão thâu nhi có độc phải không?
Gã Ä‘iếm chá»§ nghe Chữ Hào Thiên há»i càng biến sắc tái nhợt. Chữ Hào Thiên ghịt vai gã Ä‘iếm chá»§:
− Có đúng trong rượu có độc không? Mau nói cho Chữ mỗ biết.
− Da... rượu đó không phải của tiểu nhân.
− Chứ rượu của ai?
− Tiểu... tiểu nhân được ngưá»i ta nhá» Ä‘em đến cho nhị vị khách nhân trong gian thượng khách kia.
− Ai nhỠngươi?
− Tiểu nhân không biết à... nhưng tiểu nhân sợ rắn lắm.
Vừa nghe gã tiểu nhị nói dứt lá»i, Chữ Hào Thiên cau mày, mặt sa sầm lại. Y vừa toan bước đến đập vào cánh cá»­a gian thượng khách thì bá»—ng dưng thấy đầu óc xây xẩm.
Chữ Hào Thiên cau mày.
Äúng lúc đó thì gã Ä‘iếm chá»§ ôm bụng té khụy xuống đất giẫy đành đạch như con cá bị mắc cạn và chẳng bao lâu thì da thịt tím tái, hồn lìa khá»i xác.
Gã Ä‘iếm chá»§ vừa chết thì trong đám quần hào hiếu kỳ cÅ©ng có ba bốn ngưá»i ngã vật xuống đất, tình trạng chẳng khác gì gã Ä‘iếm chá»§ tá»­u Ä‘iếm Vạn Huê Tá»­u.
Ai có thể hạ độc thần kỳ như vậy?
Chữ Hào Thiên cảm nhận càng lúc càng bị xây xẩm, và như đứng trên sóng ba đào.
Trong Ä‘an Ä‘iá»n thì như có lá»­a đốt âm ỉ. Là má»™t kẻ từng trải, Chữ Hào Thiên biết ngay mình đã trúng độc, mà chất độc đó không có mùi, không có vị và cÅ©ng chẳng có hình.
Y rùng mình, bổ chạy đến cửa gian thượng khách đập rầm rầm, miệng thì thét toáng lên:
− Lệnh đê... Lệnh đê... Vổ Ảnh Chi Äá»™c... Vô Ảnh Chi...
Chữ Hào Thiên chỉ nói được bấy nhiêu thì buá»™t ngồi bệt xuống trước cá»­a gian thượng khách. Gã phải vận công để áp chế chất độc trong Ä‘an Ä‘iá»n mình.
Mặt cá»§a Chữ Hào Thiên đỠgấc như ngưá»i Ä‘ang bị nung trong lò bát quái cá»§a thái thượng lão ông.
Nhưng lá»i nói thảng thốt cá»§a Chữ Hào Thiên vô tình lá»t vào tai quần hào Ä‘ang có mặt trong tá»­u Ä‘iếm Vạn Huê Tá»­u, bất giác ai nấy Ä‘á»u biến sắc. Và tất nhiên không ai bảo ai, tất cả Ä‘á»u ngồi bệt xuống sàn để vận công khống chế chất độc. Mặc dù vậy, vẫn có ngưá»i do ná»™i lá»±c kém cá»i vẫn bị Vô Ảnh Chi Äá»™c công phá, hú lên lồng lá»™ng rồi ôm bụng ngã nhào, lăn lá»™n, chỉ trong khoảng khắc thì theo gã Ä‘iếm chá»§ xuống chốn a tỳ.
Cánh cửa gian thượng khách vẫn đóng im ỉm, tưởng chừng như lão thâu nhi và Lệnh Thế Kiệt bên trong cũng đang bị tình trạng như Chữ Hào Thiên.
Chữ Hào Thiên cố gắng trục chất độc trong ná»™i Ä‘an Ä‘iá»n cá»§a mình bằng ná»™i lá»±c bản thân đến độ mặt toát mồ hôi, nhưng xem chừng y có vẻ bất lá»±c bởi chất độc Vô Ảnh.
Từ ngoài cá»­a Vạn Huê Tá»­u, má»™t lão nhân cao nhá»ng như cây tre miá»…u, cặp mắt ti hí, toát ra thứ ánh sáng diá»u hâu, mặt thì lá»— chá»— chẳng khác gì tổ ong trông như ngưá»i mắc bịnh đậu mùa vừa má»›i hết. Nước da cá»§a lão cÅ©ng xanh tái nhá»n nhợt, trông đúng là má»™t ngưá»i bịnh hoạn nếu không có thứ ánh mắt diá»u hâu toát ra cái nhìn khá»§ng bố sát nhân.
Äi phía sau lão nhân cao nhá»ng dị tướng là Thần Long giáo chá»§ Tiêu Khắc. Mặc dù mang thân phận là giáo chá»§ Thần Long giáo nhưng xem ra Tiêu Khắc rất nể trá»ng lão nhân Ä‘i phía trước mình. Không ai khác, chính Tiêu Khắc phải bắc ghế cho lão nhân dị tướng ngồi.
Còn năm gã vận trưá»ng y năm màu khác nhau đứng thành hình vòng cung như những gã ngưá»i hầu mà tất cả quần hào có mặt trong Vạn Huê Tá»­u Ä‘á»u biết. Năm ngưá»i đó chính là năm vị NgÅ© Long Sứ Giả, võ công siêu phàm, dụng độc như thần. Ngưá»i vận đồ Ä‘en là Hắc Long Sứ Giả Mã Thừa, ngưá»i vận trưá»ng y màu vàng là Huỳnh Long Sứ Giả Phồ Lân, còn ba ngưá»i còn lại là Bạch Long Sứ Giả Dung Gia Thình, Thanh Long Sứ Giả Giãn Hạo, Xích Long Sứ Giả Viên Ứng. Cả năm ngưá»i Ä‘á»u là những độc nhân khét tiếng trong giang hồ mà võ công cá»§a há» có thể sánh ngang vá»›i các vị chưởng môn đại phái như Thiếu Lâm, Côn Luân và Võ Äang Hư Trúc trưởng lão.
Chỉ năm ngưá»i đó thôi cÅ©ng đủ khiến tất cả quần hào có mặt tại Vạn Huê Tá»­u hồn siêu phách lạc, nhưng xem ra NgÅ© Long Sứ Giả cÅ©ng chỉ mang thân phận đầy tá»› cho lão nhân dị tướng. Mà lão nhân thì lại rất xa lạ vá»›i má»i ngưá»i.
Lão nhân đó là ai?
Tài sản của aspirin

Ãá» tài đã khoá

Từ khóa được google tìm thấy
ãàçïðîì, çîëîòî, êëèïû, ïåðâûé, òåëåôîííûé, òåñëà, quá»· kiếm u linh, quy kiem u linh, quy kiem u linh 4vn, quykiemulinh, u linh huyet kiem, æèâûõ


©2008 - 2014. Bản quyá»n thuá»™c vá» hệ thống vui chÆ¡i giải trí 4vn.euâ„¢
Diễn đàn phát triển dựa trên sự đóng góp của tất cả các thành viên
Tất cả các bài viết tại 4vn.eu thuá»™c quyá»n sở hữu cá»§a ngưá»i đăng bài
Vui lòng ghi rõ nguồn gốc khi các bạn sử dụng thông tin tại 4vn.eu™