 |
|

20-03-2008, 12:15 AM
|
 |
Cái Thế Ma Nhân
|
|
Tham gia: Feb 2008
Bà i gởi: 1,035
Thá»i gian online: 35 phút 40 giây
Thanks: 0
Thanked 35 Times in 18 Posts
|
|
PHẦN II - Chương 8
Việc Ãnh Sáng Ban Ngà y tiếp xúc vá»›i ná»n văn minh chẳng là m anh khá hÆ¡n chút nà o. Ãúng là anh ăn mặc có tươm tất hÆ¡n, cá» chỉ có vẻ lịch thiệp hÆ¡n, và nói tiếng Anh đúng ngữ pháp hÆ¡n. Anh giá»i hÆ¡n trong nghá» cá» bạc và dẫm đạp nên ngưá»i khác. Anh cÅ©ng quen vá»›i mức sống cao hÆ¡n và đầu óc cÅ©ng được mà i sắc như dao cạo để đối phó vá»›i những cuá»™c váºt lá»™n phức tạp gay go vá»›i những tên đực rá»±a khác. Nhưng thay và o cái vẻ hoà nhã toà n tâm ngà y xưa, anh trở nên chu đáo. Anh chẳng biết gì vá» những ưu Ä‘iểm chá»§ yếu cá»§a ná»n văn minh cả. Anh chẳng biết là chúng có tồn tại hay không nữa. Anh đã trở nên nghi ngá», cay cú và tà n bạo. Quyá»n lá»±c đã để lại dấu ấn trên ngưá»i anh cÅ©ng như trên biết bao ngưá»i khác. Nghi ngá» những tên cá máºp bóc lá»™t, khinh rẻ cái đám dân ngu bị bóc lá»™t, anh chỉ còn tin ở chÃnh mình. Việc nà y dẫn đến sá»± coi trá»ng bản thân, lầm lẫn và quá đáng. Lòng tốt hay nghÄ© vá» ngưá»i khác, ngay cả lòng tôn trá»ng há», cÅ©ng bị huá»· diệt, đến độ trong anh chẳng còn gì ngoà i sá»± sùng bái Ä‘iện thá» cái Tôi.
Vá» thể lá»±c, anh không còn là má»™t con ngưá»i có bắp thịt rắn như sắt má»›i vá» vùng Bắc Cá»±c đến nữa. Anh không táºp thể dục đầy đủ, ăn quá mức cần thiết và uống rượu quá độ. CÆ¡ bắp anh bắt đầu nhão và ngưá»i thợ may cá»§a anh phải nhắc anh là vòng eo anh ngà y cà ng bà nh trướng. Tháºt ra, anh đã bắt đầu có bụng. Bá»™ mặt cá»§a anh cÅ©ng lá»™ vẻ bạc nhược vá» thể xác. Cái khuôn mặt gầy gầy giống thổ dân Ä‘ang bị đô thị là m biến dạng. Những hốc má nằm dưới gò má cao đã đầy đặn ra. Mà mắt chảy xệ lá»™ ra khá rõ. Cổ béo ra Ä‘ang lấp dần chiếc cằm. Cái vẻ khắc khổ do lao động và cá»±c khổ tạo ra đã biến mất. ÃÆ°á»ng nét trên mặt lồ lá»™ nặng ná» nói lên tác động cá»§a cuá»™c sống hiện tại phản ánh sá»± vô Ä‘iá»u độ sá»± thô bạo và tÃnh độc ác.
Ngay cả quan hệ cá»§a anh vá»›i những ngưá»i chung quanh cÅ©ng xấu Ä‘i. Quen kiểu chÆ¡i riêng lẻ, khinh bỉ những kẻ trong cuá»™c, không thèm thông cảm tìm hiểu há», độc láºp hẳn vá»›i há», anh thấy không có gì chung nhất giữa anh vá»›i những ngưá»i anh chung đụng, như ở Câu lạc bá»™ Alta-Pacific chẳng hạn. Tháºt ra, khi cuá»™c chiến vá»›i hai công ty váºn tải biển Ä‘ang đến hồi khốc liệt, khi mà việc anh là m Ä‘ang gây ra những tổn thất to lá»›n cho tất cả cái giá»›i là m ăn, ngưá»i ta yêu cầu anh rút tên khá»i câu lạc bá»™. à kiến đó cÅ©ng rất hợp vá»›i anh, và anh tìm ngay đến các câu lạc bá»™ như câu lạc Bá» Sông, được tổ chức và duy trì thá»±c sá»± bởi những tay chá»§ nhân ông cá»§a thà nh phố. Anh thấy anh ưa đám ngưá»i nà y hÆ¡n. HỠđơn giản, sÆ¡ khai, và há» không là m bá»™. Há» là những tay là m ăn mánh mung, chân tháºt trong trò chÆ¡i móc túi thiên hạ, trông bá» ngoà i có vẻ sống sượng, má»i rợ, nhưng Ãt ra há» không phết lên mình lá»›p sÆ¡n đạo đức giả óng ả. Câu lạc bá»™ Atla-Pacific đỠnghị anh giữ kÃn việc ra khá»i há»™i, nhưng rồi lại bà máºt báo cho chúng biết chuyện ấy. Báo chà đã lợi dụng nguồn tin nà y và kiếm được khá tiá»n, nhưng Ãnh Sáng Ban Ngà y chỉ nhe rằng cưá»i và lặng lẽ Ä‘i đưá»ng riêng cá»§a mình, đồng thá»i Ä‘iểm mặt và i há»™i viên, những ngưá»i vá» sau sẽ thấy được thế nà o là sức nặng tà n phá cá»§a bà n chân tà i chÃnh cá»§a con gấu vùng sông Klondike.
Là trung tâm cá»§a cÆ¡n bão tấn công theo kiểu đánh há»™i đồng cá»§a báo chà kéo dà i hà ng tháng, thanh danh cá»§a Ãnh Sáng Ban Ngà y đã tan tà nh. Không má»™t sá»± kiện nà o trong cuá»™c Ä‘á»i anh lại không bị bóp méo thà nh má»™t tá»™i ác hoặc má»™t Ä‘iá»u bẩn thỉu. Việc báo chà hè nhau biến anh thà nh má»™t con quái váºt độc ác đã là m tan hoang tất cả những hy vá»ng còn rÆ¡i rá»›t cá»§a anh trong việc là m quen vá»›i Dede Mason. Anh cảm thấy không còn cÆ¡ há»™i nà o để là m cho nà ng nhìn má»™t kẻ như anh vá»›i con mắt thiện cảm nữa nên sau khi đã nâng lương nà ng lên bảy mươi đô-la má»™t tháng anh dần dần quên nà ng Ä‘i. Anh nhá» Morison báo cho nà ng biết vá» việc tăng lương. Nà ng chỉ ngá» lá»i cảm Æ¡n anh rồi thôi.
Và o má»™t ngà y cuối tuần, trong lòng cảm thấy nặng ná» buồn bã và chán cảnh sống cá»§a chốn phồn hoa đô há»™i, anh bèn tuân theo sá»± thôi thúc cá»§a má»™t ý muốn bất chợt mà vá» sau lại trở thà nh quan trá»ng trong cuá»™c Ä‘á»i anh. Ãấy là ý muốn được rá»i thà nh phố để vá» miá»n quê đổi gió. Ãể thá»±c hiện ý muốn nà y, anh phải tá»± dối mình là vá» Thung lÅ©ng Ellen để xem xét cái lò gạch mà Holdsworthy đã lừa anh mua.
Anh nghỉ đêm trong má»™t ngôi nhà trá» nhá» miá»n quê. Rồi sáng Chá»§ nháºt hôm sau, ngồi vắt vẻo trên mình con ngá»±a thuê cá»§a bác hà ng thịt ở thung lÅ©ng Ellen, anh cưỡi ra khá»i là ng. Lò gạch không xa lắm, nằm trên bỠđất bằng cạnh Lạch Sonoma. Những chiếc lò nung lá»™ rõ giữa tà ng cây khi anh nhìn vá» phÃa tay trái và bắt gặp má»™t cụm đồi nhá» cây cối um tùm cách chá»— anh đứng độ ná»a dặm, nằm trên những con đưá»ng nhấp nhô cá»§a núi Sonoma. Ngá»n núi nà y, cÅ©ng có cây cối um tùm, nổi báºt sau cụm đồi. Tà ng cây xanh trên các ngá»n đồi như Ä‘ang má»i má»c anh. Cái không khà khô ráo đầu mùa hạ trong ánh mặt trá»i có mùi vị như rượu nho khiến anh chợt hÃt và o những hÆ¡i dà i. Lò gạch chẳng có gì hấp dẫn cả. Anh chán ngấy tất cả những gì dÃnh dáng đến chuyện là m ăn lắm rồi, mà cụm đồi xanh cây lại Ä‘ang vẫy gá»i. Con ngá»±a anh Ä‘ang cưỡi là má»™t con ngá»±a tốt, anh nghÄ© váºy, và nó khiến anh nhá»› đến con ngá»±a mà anh đã cưỡi khi còn là má»™t đứa trẻ sống ở Ãông Oregon. Trong những ngà y xa xưa đó anh cưỡi ngá»±a đế thạo lắm rồi. Bây giá» tiếng trèo trẹo phát ra từ chiếc hà m thiếc và tiếng yên cương cót két cá»§a con ngá»±a anh Ä‘ang cưỡi vang bên tai nghe cÅ©ng hay hay.
Quyết định là phải giải trà trước rồi sau đó má»›i đến chuyện xem xét cái lò gạch, anh thúc ngá»±a Ä‘i ngược lên đồi, cố tìm má»™t con đưá»ng ngang qua vùng quê để đến mấy ngá»n đồi nhá». Ãến má»™t nÆ¡i có cổng rẽ, anh ngoặt ngá»±a và o con đưá»ng chạy giữa cánh đồng cá» khổ. Cá» má»c cao đến ngang hông. Anh phổng mÅ©i hÃt cái mùi thÆ¡m ấm áp và o ngá»±c má»™t cách khoái trá. ChÃn chiá»n chiện bay lượn trên đầu và khắp nÆ¡i tiếng chim hót vá»ng vá» nghe tháºt du dương. Con đưá»ng nà y rõ rà ng đã là đưá»ng dùng cho xe bò chở đất sét vá» khu lò gạch. Lòng nhá»§ thầm là như thế cÅ©ng kể như đã xem xét xong được má»™t phần công việc rồi, anh phì ngá»±a lại chá»— khai. thác đất sét trông như má»™t vết sẹo lá»›n trên sưá»n đồi. Nhưng anh không dừng lại ở đó lâu mà lại ngặt ngá»±a vá» phÃa tay trái và rá»i con đưá»ng ấy. Bốn bá» không có má»™t trang trại nà o cả. Anh rất lấy là m thÃch thú là đã rá»i cái thà nh phố đông đúc vỠđây. Anh cho ngá»±a chạy xuyên qua mấy cánh rừng, nhiá»u Ä‘oạn có hoa; rồi dừng chân bên má»™t bá» suối. Nằm ép mình xuống đất, anh há»›p mấy ngụm nước trong mát. Khi ngồi dáºy nhìn quanh, anh thấy thế giá»›i tuyệt đẹp. Ãó như là má»™t khám phá, trước kia anh không bao giá» nháºn ra Ä‘iá»u đó, anh kết luáºn như thế, mà anh cÅ©ng đã bá» quên quá nhiá»u thứ. Ngưá»i ta không thể vừa tham gia chÆ¡i trò tà i chÃnh ăn cướp vừa để tâm đến những thứ ấy được. Trong lúc anh hÃt thở khà trá»i, ngắm nhìn quang cảnh và lắng nghe tiếng chim chiá»n chiện hót vang, anh có cảm giác như má»™t tay chÆ¡i xì phè, sau má»™t đêm thức trắng bên bà n bà i, giỠđây rá»i bá» cái không khà tù hãm bước ra ngoà i hÃt thở cái trong là nh cá»§a buổi bình minh.
Ãá»™t nhiên anh thấy mình Ä‘ang đứng trước má»™t khu đất rá»™ng chừng và i mẫu. Ở đây không thấy bên cạnh suối có má»™t cây hoa loa kèn dại cá»§a vùng California. Bông hoa tháºt tuyệt vá»i, má»c trong má»™t hốc có hình dáng như vòm giáo đưá»ng do những cây cao Ä‘an kết và o nhau tạo thà nh. Cà nh hoa mong manh, má»c thẳng khoảng tám phút. Từ dưới đất đến hai phần ba chiá»u cao cá»§a thân cây thì trÆ¡ trụi và có mà u xanh. Từ đó trở lên, thân cây đâm ra vô số bông hoa hình chuông có mà u trắng như sáp. CÅ©ng phải có đến cả trăm bông hoa, tất cả cùng má»c ra từ má»™t thân, phất phÆ¡ trong gió và má»ng manh như tÆ¡ trá»i. Từ trước đến nay, Ãnh Sáng Ban Ngà y chưa há» thấy bất kỳ cái gì như thế. Anh từ từ rá»i mắt khá»i cây hoa để nhìn khắp chung quanh. Má»™t xúc cảm thiêng liêng len và o anh và anh giở mÅ© ra. Ãây quả là má»™t nÆ¡i khác biệt. Không còn chá»— cho sá»± khinh bỉ và lòng độc ác, mà chỉ có sá»± sạch sẽ, tinh khiết và cái đẹp, những cái mà anh có thể Ä‘em lòng kÃnh trá»ng. Chá»— nà y cÅ©ng tá»± như má»™t nÆ¡i thá» phượng, và bầu không khà tháºt tôn nghiêm. Ãứng giữa chốn nà y, con ngưá»i cảm thấy bị thôi thúc pải là m má»™t Ä‘iá»u gì đó cao đẹp. Trong khi anh đưa mắt nhìn khắp chung quanh, trong lòng anh cảm thấy rõ rệt như váºy. Tuy thế, anh cÅ©ng chỉ má»›i cảm nháºn Ä‘iá»u đó mà thôi chứ không suy nghÄ© nhiá»u vá» nó.
- Hệt như thể mình Ä‘ang Ä‘i lạc và o má»™t khu nà o xa lÆ¡ xa lắc ấy, - Ãnh Sáng Ban Ngà y tá»± nói thầm. Nhưng chốc anh lại đưa mắt nhìn vá» phÃa cây hoa loa kèn tuyệt vá»i má»c bên bá» suối.
Anh cá»™t ngá»±a rồi Ä‘i lang thang hết ngá»n đồi nà y đến ngá»n đồi khác. Trên đỉnh các ngá»n đồi nà y là những cây vân sam già hà ng thế ká»·, còn ở sưá»n đồi thì má»c đầy những cây sồi, cây madrono và những cây nhá»±a ruồi địa phương. Nhưng trong cái vá»±c sâu thẳm nhá» như sợi chỉ chạy quanh các ngá»n đồi chỉ thấy toà n những cây gá»— Ä‘á». Ở khu nà y không có đưá»ng cho ngá»±a chạy. Anh bèn lá»™n trở vá» chá»— cây hoa loa kèn bên bá» suối. Tay dắt ngá»±a, lúc lúc lại bị trượt té, anh cố Ä‘i ngược lên ngá»n đồi lá»›n.
Trên suối lối anh Ä‘i má»c đầy những bụi cây dương xỉ rừng cây má»c dá»c theo sưá»n đồi Ä‘an kết và nhau thà nh vòm. Niá»m vui và sá»± ngá»t ngà o tinh khiết cứ len và o các giác quan cá»§a anh.
- Chá»— nà y chắc chắn hÆ¡n hẳn các vùng đất miá»n quê khác và khu nhà gá»— má»™t tầng ở công viên MenlÆ¡, - anh nói to - Nếu có lúc nà o mình thấy thÃch cảnh sống ở đồng quê nhất định mình phải trở lại chá»— nà y. Trở vá» căn trại. Ãnh Sáng Ban Ngà y lên ngá»±a rá»i khá»i khu trại đó đến những hẻm núi và sưá»n dốc hoang dã xa hÆ¡n nữa. Lúc nà y anh chỉ muốn leo lên núi Sonoma. Ba giá» sau anh đã lên đến đỉnh, ngưá»i mệt nhoà i, mồ hôi nhá»… nhại, quần áo rách toạc, mặt và tay trầy trụa. Tuy váºy, mặt anh lá»™ vẻ hứng khởi chưa từng thấy, và mắt anh lóng lánh. Anh cảm thấy niá»m vui tá»™i lá»—i cá»§a má»™t cáºu há»c trò trốn há»c. Cái canh bạc lá»›n ở San Francisco như đã xa lắm rồi. Tháºt ra trong anh còn có má»™t cái gì lá»›n lao hÆ¡n niá»m vui tá»™i lá»—i đó nữa. Anh cảm thấy như thể Ä‘ang được tẩy rá»a. Ở đây không có chá»— cho những sá»± bẩn thỉu, để tiện, độc ác đầy dấy trong cái vÅ©ng bùn sinh tồn dÆ¡ dáy cá»§a thà nh phố.
Tuy không nghÄ© ngợi nhiá»u vá» Ä‘iá»u đó, anh vẫn cảm thấy mình như Ä‘ang được trong sạch và cao thượng hÆ¡n.
Trên đỉnh Núi Sonoma không có nhà cá»a gì cả Má»™t mình dưới bầu trá»i California xanh ngắt, inh dừng ngá»±a ở chá»— bá» nam cá»§a đỉnh núi. Trước mắt anh là những cánh đồng cá» ngút ngà n, có những hẻm núi đầy cây cắt ngang, từ chá»— anh đứng thấp dần vá» phương nam và phương tây, uốn lượn thà nh những nếp gấp, những báºc thấp dần cho đến lòng Thung lÅ©ng Petaluma, bằng phẳng như mặt bà n bia, chia thà nh những mảnh hình há»c Ä‘á»u đặn trông như những miếng cạc tông được ngưá»i ta canh tác. Xa xa vá» phÃa tây là những dãy núi liên tiếp vá»›i nhau, xen kẻ là những thung lÅ©ng đầy sương tÃm. Xa hÆ¡n nữa, ở phÃa bên kia dãy núi cuối cùng, anh thấy bá» mặt dát bạc cá»§a biển Thái Bình Dương.
- Ãã lâu rồi không được ngắm cảnh đồng quê nhiá»u như váºy, - Ãnh Sáng Ban Ngà y nói to sá»± suy nghÄ© cá»§a mình.
Anh không muốn rá»i chá»— đó. Phải mãi đến má»™t giá» sau anh má»›i bá» xuống núi được. Anh tá»± mở má»™t lối Ä‘i má»›i vì thấy thÃch là m thế, và khi trở lại đến cụm đồi cây thì trá»i đã vá» chiá»u.
Ãnh Sáng Ban Ngà y không thÃch trở lại theo lối đã Ä‘i ban sáng nên đã Ä‘i tắt theo má»™t con đưá»ng má»›i để vá» Thung lÅ©ng Ellen. Ãi được má»™t Ä‘oạn, anh bị má»™t hẻm núi chắn ngang đưá»ng nên đà nh phải vui vẻ men theo má»™t lối Ä‘i dà nh cho gia súc.
Lối Ä‘i nà y đưa anh đến má»™t căn chòi nhá». Cá»a cái và cá»a sổ mở toang hoác. Má»™t chú mèo Ä‘ang cho đà n con bú ngay cá»a ra và o nhưng hình như trong nhà không có ai cả. Anh lại thả ngá»±a theo má»™t lối mòn rõ rà ng là chạy băng ngang hẻm núi. Ãang Ä‘i xuống được má»™t Ä‘oạn, anh gặp má»™t ông già đang lần ngược lên trong ráng chiá»u. Tây ông cụ xách má»™t xô sữa còn sá»§i bá»t. Ông cụ không đội nón. Khuôn mặt được viá»n quanh bởi mái tóc và bá»™ râu trắng như tuyết rám đỠvì nắng hè. Ãnh Sáng Ban Ngà y chưa bao giá» gặp má»™t ngưá»i nà o có vẻ thoả mãn như váºy.
- Chà o bố già . Bố mạnh giá»i chứ? - anh há»i.
- Tám mươi tư tuổi rồi còn gì, - ông cụ trả lá»i - Ãúng váºy, tám mươi tư tuổi còn, nhưng vẫn năng nổ hÆ¡n chán vạn kẻ khác.
- Chắc là bố chăm sóc sức khá»e dữ lắm chứ gì? - Ãnh Sáng Ban Ngà y gợi chuyện.
- Chẳng biết nữa. Lão chẳng bao giá» rong chÆ¡i cả. Năm 51 lão vượt khu đồng bằng vá»›i má»™t đà n bò và đánh bá»n da Ãá», mà lúc đó lão đã có vợ và có bảy con rồi đấy. Có lẽ lúc đó lão cÅ©ng bằng tuổi anh, hoặc xấp xỉ tuổi anh đấy.
- Sống ở đây bố không thấy hưu quạnh à ?
Ông cụ đổi xô sữa qua tay bên kia và suy nghĩ.
- CÅ©ng còn tuỳ anh ạ, - ông cụ nói như má»™t nhà thông thái - Chả lúc nà o lão thấy hiu quạnh cả trừ lúc bà nhà tôi qua Ä‘á»i. Có nhiá»u ngưá»i đứng giữa đám đông mà vẫn thấy hiu quạnh đấy. Lão cÅ©ng váºy. Lần lão cảm thấy hưu quạnh duy nhất là lần lão ra "Frisco"(1). Bây giá» có chết lão cÅ©ng chẳng ra đó nữa. Xin cám Æ¡n thôi. Chá»— nà y đối vá»›i lão là quá tết rồi. Lão đã ở thung lÅ©ng nà y từ năm 54, là ngưá»i đầu tiên láºp nghiệp ở vùng nà y sau bá»n Tây Ban Nha đấy.
Ãnh Sáng Ban Ngà y chuẩn bị thúc ngá»±a Ä‘i. Anh nói:
- Thôi, chà o bố nhé. Bố cứ váºy mà sống. Bố còn hÆ¡n bá»n trẻ xa. Chắc là bố cÅ©ng đã từng chôn nhiá»u đứa rồi nhỉ.
Ông cụ cưá»i há»nh hệch, Ãnh Sáng Ban Ngà y thúc ngá»±a Ä‘i, lòng cảm thấy yên ổn vá»›i chÃnh mình và vá»›i thế giá»›i xung quanh. Sá»± bằng lòng khi bám đưá»ng và hạ trại trong những ngà y còn ở vùng sông Yukon như Ä‘ang trở lại vá»›i anh. Anh không thể nà o quên được hình ảnh ông cụ già đang lần ngược đưá»ng trong ráng chiá»u. Ở độ tuổi tám tư mà được như ông cụ là khá»e lắm. Ãnh Sáng Ban Ngà y chợt có ý nghÄ© là sẽ bắt chước sống như ông cụ, nhưng rồi canh bạc Ä‘ang đợi anh ở Francisco lại phá»§ quyết ngay cái ý nghÄ©a ấy.
- Thôi, dầu gì Ä‘i nữa thì khi đã có tuổi và từ bá» cuá»™c chÆ¡i rồi, mình sẽ kiếm má»™t chá»— giống chá»— nà y mà dưỡng già . Còn thà nh phố thì cứ kệ mẹ nó muốn ra sao thì ra, - anh quyết định như váºy.
Chú thÃch:
(l) Frisco: San Francisco
Last edited by phongvan; 18-09-2008 at 03:47 PM.
|

20-03-2008, 12:15 AM
|
 |
Cái Thế Ma Nhân
|
|
Tham gia: Feb 2008
Bà i gởi: 1,035
Thá»i gian online: 35 phút 40 giây
Thanks: 0
Thanked 35 Times in 18 Posts
|
|
PHẦN II - Chương 9
Sáng thứ Hai hôm sau, thà y vì trở vá» thà nh phố, Ãnh Sáng Ban Ngà y thuê lại con ngá»±a cá»§a bác hà ng thịt thêm má»™t ngà y nữa, vượt thung lÅ©ng đến những ngá»n đồi ở phÃa đông để xem qua khu má». Khu vá»±c nà y khô cằn sá»i đá hÆ¡n khu vá»±c anh đã qua ngà y hôm trước. Trên các sưá»n đồi chỉ toà n cây con và bụi ráºm chằng chịt không thể Ä‘i ngá»±a xuyên qua được. Tuy nhiên, trong hẻm núi có nhiá»u nước và cả má»™t rừng cây xanh tốt. Vùng mỠđã bị bá» hoang, nhưng anh vẫn thÃch thú Ä‘i xem xét má»™t vòng trong ná»a tiếng đồng hồ. Trước khi đến Alaska anh đã có kinh nghiệm vá» việc khai má» thạch anh(1), và lúc nà y anh muốn thá» lại kinh nghiệm cá»§a mình vá» việc đó. Anh hiểu ngay chuyện gì đã xảy ra ở đây. Những dấu hiệu tốt dẫn đến việc đà o má»™t đưá»ng hầm và o sưá»n đồi. Sau ba tháng hì hục, những ngưá»i tìm và ng cạn sạch cả tiá»n. Há» phải tạm ngưng má»™t thá»i gian, Ä‘i chá»— khác kiếm việc là m để có tiá»n; sau đó há» trở lại và là m tiếp. Và ng vừa lôi cuốn há» vừa rút dần và o núi. Sau nhiá»u năm hy vá»ng, ngưá»i ta đà nh bá» nÆ¡i đó mà đi. Chắc là hỠđã chết cả rồi. Ãnh Sáng Ban Ngà y ngồi trên mình ngá»±a và ngoái đầu nhìn lại đống đất và miệng hố Ä‘en ngòm bên kia hẻm núi vừa nghÄ© như váºy.
Ná»a giá» sau, men theo các đỉnh đồi, anh đến má»™t khu đất đã được khai quang. Ở đây nho được trồng trên mảnh đất không Ä‘á»u nằm ở những nÆ¡i độ dốc cho phép và đất mà u mỡ. Ãnh Sáng Ban Ngà y thấy ngay là công việc trồng nho ở đây tháºt gay go, thiên nhiên hoang dã rõ rà ng Ä‘ang lấn áp.
Những bụi cây nhỠđã má»c lan và o chá»— trước đây đã được khai quang. Các khu đất trồng nho nhiá»u chá»— không được tỉa, cá» má»c trà n lan và bị bá» phế. Khắp má»i nÆ¡i là những hà ng rà o cÅ© kỹ Ä‘ang cố gắng đứng vững. Con đưá»ng chạy đến má»™t căn trại có các gian nhà phụ to lá»›n bao quanh thì dừng hẳn lại. Xa hÆ¡n tà nữa, các bụi cây nhá» bÃt hẳn lối Ä‘i.
Anh gặp một bà cụ đang cà o phân bên trong căn nhà kho. Dừng ngựa ngoà i hà ng rà o, anh cất tiếng chà o:
- Chà o mẹ. Bộ nhà không có đà n ông là m công việc đó thay mẹ sao?
Bà cụ tá»±a ngưá»i trên chiếc cà o, đưa tay vấn lại váy áo và nhìn anh má»™t cách vui vẻ. Ãôi bà n tay cần cÅ© dãi nắng dầm sương cá»§a bà cụ trông như tay đần ông, chai u và sần sùi. Ãôi chân không Ä‘i vá»› cá»§a cụ xá» và o đôi già y đà n ông to nặng.
- Chả có mống đà n ông nà o cả, - bà cụ trả lởi - Anh ở đâu mà lên táºn đây? Sao không cá»™t ngá»±a lại Ä‘i và và o đây là m má»™t ly rượu vá»›i già nà o?
Bước Ä‘i má»™t cách vụng vá» nhưng chắc chắn như má»™t ngưá»i lao động, bà cụ dẫn anh và o căn nhà lá»›n nhất. Ở đây anh thấy má»™t cái máy ép tay và các dụng cụ nhỠđể là m rượu. Bà cụ giải thÃch là đưá»ng xá vừa xấu vừa quá xa không tiện chuyển nho đến các nhà mảy rượu ở dưới thung lÅ©ng nên há» phai tá»± ép rượu lấy. Vá» sau anh má»›i biết từ "há»" ở đây ám chỉ bà cụ và con gái cá»§a bà - má»™t goá phụ độ hÆ¡n bốn mươi tuổi. Trước kia, lúc đứa cháu trai chưa phải qua Phi Luáºt Tân đánh nhau vá»›i bá»n thổ dân thì Ä‘á»i sống có dá»… dà ng hÆ¡n.
Ãnh Sáng Ban Ngà y uống hết má»™t cá»c đầy loại rượu Rieshng hảo hạng, nói chuyện dăm ba phút rồi lại xen thêm cốc thứ hai. Ãúng, há» chỉ kiếm đủ để khá»i chết đói mà thôi. Chồng bà , cụ và bà cụ đã nháºn đất nà y cá»§a chÃnh phá»§ và o năm 57, khai hoang và trồng trá»t miếng đất đó cho đến khi ông cụ qua Ä‘á»i. Bà cụ tiếp tục công việc má»™t mình.
Tháºt ra thì chẳng bõ công gì cả, nhưng há» biết phải là m gì bây giá»? Có tổ hợp rượu ép giá. Cái loại rượu Riesling nà y ư? Bà cụ giao cho công ty hoả xa ở dưới thung lÅ©ng vá»›i giá hai mươi hai xu bốn lÃt. Rượu đưa từ đây đến chá»— đó mất rất nhiá»u thá»i gian, cả Ä‘i và vá» hết đúng má»™t ngà y đưá»ng. Con gái cá»§a bà cụ đã Ä‘i giao rượu rồi.
Ãnh Sáng Ban Ngà y biết rằng ở các khách sạn thì loại rượu Riesling không được ngon như vầy giá cÅ©ng từ má»™t đô-la rưỡi đến hai đô-la má»™t lÃt, mà mà bà cụ chỉ được có hai mươi hai xu cho bốn lÃt. Ãó là má»™t canh bạc. Bà cụ là má»™t trong số những ngưá»i hèn má»n ngu xuẩn, bà cụ và cả những ngưá»i trước bà nữa. Ãó là những kẻ đã nai lưng ra lao động, đánh bò qua vùng đồng bằng khai phá đất hoang, là m cáºt lá»±c suốt ngà y đêm, bị đánh thuế, và phải cho con cháu Ä‘i đánh nhau và chết cho cái lá cá» bảo vệ há» tốt đến độ há» có thể bán chai rượu cá»§a há» là m để lấy hai mươi xu. Váºy mà ngưá»i ta bán cÅ©ng loại rượu ấy cho anh ở Khách sạn Thánh Francis vòi giá hai đô-la má»™t lÃt hoặc tám đô-la bốn lÃt vÆ¡i. Canh bạc là như váºy đó.
Giữa bà cụ vá»›i cái máy ép tay trên vùng núi nà y và anh khi gá»i rượu ở khách sạn là má»™t khoảng chênh lệch bảy đô-la mưá»i tám xu. Má»™t nhóm ngưá»i bóng bẩy ở thà nh phố đã chen và o giữa bà cụ và anh để lấy bằng đó tiá»n. Ngoà i bá»n ấy ra, còn biết bao đứa khác cÅ©ng ăn có và o, là ngân hà ng, là bán sỉ là bất động sản, và nhiá»u thứ khác nữa, nhưng chá»§ yếu là bá»n chúng hưởng lợi, còn bà cụ thì chỉ được cái phần thừa lại là hai mươi xu mà thôi. Anh thở dà i, ấy là vì cứ má»—i phút lại có thêm má»™t đứa ngốc chà o Ä‘á»i. Chẳng trách ai được vì đó là má»™t canh bạc. Má»™t số Ãt thắng, nhưng những kẻ ngốc nghếch thì thua thiệt nặng ná». Anh há»i:
- Mẹ bao nhiêu tuổi rồi?
- Tháng Giêng tá»›i thì được bảy mươi chÃn.
- Chắc mẹ phải là m cực lắm nhỉ?
- Từ năm lên bảy đã như váºy rồi. Già ở bang Michigan cho đến khi khôn lá»›n. Sau đó già đấy chồng và cà ng ngà y công việc cà ng nặng nhá»c hÆ¡n.
- Mẹ tÃnh bao giá» thì nghỉ ngÆ¡i đây?
Bà cụ nhìn anh như thể cho rằng câu há»i cá»§a anh quá ngô nghê và không trả lá»i.
- Mẹ có tin là có trá»i không?
Bà cụ gáºt đầu.
- Má»™t ngà y nà o đó mẹ sẽ được Ä‘á»n bù, - anh an á»§i bà cụ, tuy trong thâm tâm anh tá»± há»i không biết ông trá»i ở đâu mà lại để cho ra Ä‘á»i những kẻ ngốc nghếch và không chịu giải tán cái canh bạc đã cướp bóc há» từ lúc nằm trong nôi cho đến khi chui xuẩn mồ cho rồi.
- Loại rượu Riesling đó mẹ còn được bao nhiêu?
Bà cụ đưa mắt nhìn các thùng rượu ước lượng:
- CÅ©ng phải hÆ¡n ba ngà n lÃt đấy.
Anh suy nghĩ xem có thể là m gì với từng ấy rượu, và nghĩ xem anh có thể đem cho ai không.
Anh há»i:
- Mẹ sẽ là m gì nếu mẹ bán được má»™t đô-la bốn lÃt?
- Chắc già nà y chết ngất mất.
- Không, con nói nghiêm túc đấy.
- Nếu váºy già sẽ mua má»™t hà m răng giả, lá»›p lại mái nhà và mua má»™t chiếc xe bò má»›i. ÃÆ°á»ng xá ở đây là m hại xe mau lắm.
- Rồi sau đó thì sao nà o?
- Mua cái hòm.
- Thôi được, mẹ sẽ có tất cả những cái đó. Hòm và cả những cái kia nữa.
Bà cụ lộ vẻ không tin.
- Không, con nói tháºt mà . Con đưa trước cho mẹ năm mươi đô-la tiá»n cá»c đây nà y. Không cần biên nháºn gì cả. Chỉ có bá»n nhà già u má»›i cần cẩn tháºn mà thôi; trà nhá»› cá»§a bá»n chúng kém cá»i lắm, mẹ biết đấy. Ãây là địa chỉ cá»§a con. Mẹ cứ Ä‘em gá»i theo đưá»ng xe hoả cÅ©ng được. Thôi bây giá» mẹ chỉ cho con đưá»ng ra khá»i đây Ä‘i. Con muốn Ä‘i thá» lên đỉnh xem sao.
Băng qua các bụi cây, theo vệt lá» má» cá»§a lối Ä‘i dà nh cho gia súc, anh men dần cho đến khi lên tá»›i đỉnh. Anh ngắm nhìn thung lÅ©ng Napa ở phÃa trước và Núi Sonoma ở phÃa sau.
- Ãẹp tháºt - anh lẩm bẩm - Vùng nà y đẹp tháºt.
Ãi má»™t vòng quanh đỉnh vá» phÃa tay phải và lần xuống theo lối Ä‘i dà nh cho gia súc, anh cố tìm má»™t lối trở vá» thung lÅ©ng Sonoma. Nhưng lối Ä‘i dà nh cho gia súc mất hút dần, bụi cây thì má»—i lúc má»™t dầy thêm ra má»™t cách bà hiểm. Có và i chá»— anh cÅ©ng lần qua được, nhưng liá»n lúc đó lại gặp phải hẻm núi hoặc lối Ä‘i quá dốc ngá»±a không dám xuống nên đà nh phải quay lại. Tuy váºy, anh vẫn không thấy bá»±c bá»™i gì cả. Trái lại anh cảm thấy vui vì lại được chÆ¡i trò đối đầu vá»›i thiên nhiên. Khi trá»i đã xế chiá»u, anh má»›i tìm được má»™t lối Ä‘i rõ rà ng dấn xuống má»™t hẻm núi khô ráo.
Sau hẻm núi khô ráo ấy là đến má»™t hẻm núi khác có má»™t dòng nước nhá» chay qua. Con đưá»ng dẫu tiếp đến má»™t con đưá»ng lót ván. Con đưá»ng lót ván nà y băng qua má»™t vạt đất bằng rồi bắt và o má»™t con đưá»ng là ng Ãt ngưá»i qua lại. Trong khu vá»±c xung quanh không có trang trại mà cÅ©ng chẳng có nhà cá»§a gì cả. Ãất xấu, mặt đá ngầm quá gần mặt đất hoặc lồi hẳn lên. Tuy váºy, hai bên đưá»ng vẫn có những cây manzanita và cây sồi má»c dầy đặc như rừng. Bá»—ng có má»t ngưá»i từ trong rùng cây đó chạy vá»t ra là m anh nhá»› tá»›i má»™t chú thá».
Ãó là má»™t ngưá»i đà n ông nhá» thó, mặc quần có Ä‘ai và nhiá»u chá»—. Ãầu hói, chiếc sÆ¡ mi vải bông để phanh ngá»±c. Mặt ông ta nâu đỠvì nắng. Nắng cÅ©ng là m cho mái tóc có mà u và ng sáºm cá»§a ông ta nhạt bá»›t mà u. Ông ta ra hiệu cho Ãnh Sáng Ban Ngà y dừng ngá»±a và chìa cho anh má»™t bức thư.
- Nếu ông ra tỉnh, nhỠông gá»i giúp lá thư nà y, - ông ta nói.
- ÃÆ°á»£c thôi, - Ãnh Sáng Ban Ngà y đút bức thư và o túi áo khoác - Anh bạn sống gần đây hả?
Nhưng ngưá»i đà n ông nhá» thó không trả lá»i. Ông ta nhìn anh chằm chằm ra vẻ ngạc nhiên.
- Tôi biết ông là ai rồi, - ngưá»i đà n ông nhá» thó tuyên bố - Ông là Elam Harnish mà báo chà quen gá»i là Ãnh Sáng Ban Ngà y. Phải váºy không?
Ãnh Sáng Ban Ngà y gáºt đầu.
- Ông đến cái vùng cây cối ráºm rạp nà y là m gì váºy?
Ãnh Sáng Ban Ngà y toét miệng cưá»i và nói:
- Ãể xem có con đưá»ng nà o chuyển hà ng dá»… dà ng không.
- Tôi rất mừng là mình đã viết thư đó hồi chiá»u - ngưá»i đà n ông nhá» thó nói tiếp, - Nếu không thì tôi đã lỡ dịp gặp ông rồi - Tôi đã thấy ảnh ông trên báo nhiá»u gần rồi. Tôi giá»i nháºn diện lắm, nên nhìn ông là tôi biết liá»n. Tôi tên là Ferguson.
- Anh bạn sống ở gần đây hả? - Ãnh Sáng Ban Ngà y há»i lại.
- Tôi có má»™t túp lá»u ở phÃa sau nà y, trong lùm cây cách đây khoảng má»™t trăm thước, cạnh má»™t con suối rất đẹp. Tôi có má»™t Ãt cây ăn trái và vải bụi dâu. Má»i ông ghé và o chÆ¡i. Con suối đó đẹp lắm. Ông chưa bao giỠđược uống thứ nước nà o như nước suối ấy đâu. Má»i ông và o nếm thá», Ä‘i nà o.
Tay dắt ngá»±a, Ãnh Sáng Ban Ngà y theo chân ngưá»i đà n ông nhá» thó, nhanh nhẹn và hăm hở, Ä‘i qua má»™t đưá»ng hầm xuyên qua các bụi cây rồi đột nhiên đến má»™t khu đất đã phát quang - hoặc gá»i là khu đất phá hoang để trồng trá»t cÅ©ng được, bởi vì cây cối cÅ©ng chỉ má»›i được dá»n sạch từng phần mà thôi. Chá»— nà y lá»t thá»m giữa các ngá»n đồi và được những bức tưá»ng dốc ở cá»a hẻm núi bảo vệ. Rõ rà ng đất ở đây rất tốt vì có nhiá»u cây sồi khổng lồ má»c.
ChÃnh sá»± xói mòn sưá»n đồi qua bao thế ká»· rồi đã tạo ra cái lá»›p đất mà u mỡ nà y. Nấp dưới những cây sồi, và hầu như bị chúng che khuất là má»™t túp lá»u nhá» thô sÆ¡, không sÆ¡n phết. Hiện túp lá»u rá»™ng, có kê ghế và mắc võng, chứng tá» chá»§ nhân ngá»§ ở ngoà i nà y.
Cặp mắt tinh tưá»ng cá»§a Ãnh Sáng Ban Ngà y chú ý đến má»i thứ. Ãất vỡ hoang không Ä‘á»u, chỉ có những khoảnh đất tốt là được chăm sóc mà thôi. Từng cây ăn trái, từng bụi dâu, từng cây rau Ä‘á»u được tưới nước. Khắp nÆ¡i Ä‘á»u có những rãnh dẫn nước tà hon. Trong má»™t và i rãnh, nước vẫn còn Ä‘ang chảy.
Ferguson nhìn đăm đăm và o mặt vị khách của ông ta, trông chỠmột sự tán thưởng.
- Ông thấy thế nà o?
- Anh tỉa tót từng cây má»™t cẩn tháºn quá đấy!
Ãnh Sáng Ban Ngà y phá lên cưá»i, nhưng niá»m vui và sá»± bằng lòng lá»™ rõ trên mặt anh đã là m ngưá»i đà n ông nhá» thó vui sướng.
- Ông biết đấy thôi, tôi coi những cái cây nà y như con cái cá»§a mình váºy. Tôi trồng chúng, chăm sóc, nuôi nấng chúng cho chúng lá»›n. Ta Ä‘i xem con suối Ä‘i!
Sau khi quan sát sẽ và uống thá» má»™t ngụm, Ãnh Sáng Ban Ngà y khen:
- Tuyệt tháºt!
Há» quay vá» túp lá»u. PhÃa trong túp lá»u là cả má»™t sá»± đáng ngạc nhiên. Nhà bếp là má»™t cái chái bắc thêm, còn toà n bá»™ túp lá»u được dà nh là m phòng khách. Trên chiếc bà n lá»›n kê ở giữa phòng ngổn ngang sách báo và tạp chà trông tháºt thÃch mắt. Trên các bức vách, từ sà n lên đến trần nhà , cÅ©ng chỉ toà n là kệ chứa đầy sách. Ãnh Sáng Ban Ngà y chưa từng thấy nhiá»u sách vở như thế táºp trung tại má»™t chá»— bao giá». Trên sà n nhà bằng ván thông có những bá»™ da mèo rừng, da gấu trúc Mỹ và da hươu nằm la liệt.
- Tôi tá»± săn thú rồi lá»™t da thuá»™c lấy đấy - Ferguson tá»± hà o xác nháºn.
Nét độc đáo nhất của căn phòng là chiếc lò sưởi vĩ đại là m bằng đá tảng.
- Tá»± tay tôi xây đấy - Ferguson nói - Nói không phải ngoa chứ nó thông phải biết. Chẳng má»™t lá»n khói nà o bị trệch ra ngoà i đưá»ng ống thoát cả. Ngay và o mùa gió đông nam thổi mạnh cÅ©ng thế.
Ãnh Sáng Ban Ngà y bị ngưá»i đà n ông nhá» thó mê hoặc. Anh tò mò muốn biết ông ta là ai mà lại đến đây ở ẩn cùng vá»›i tất cả số sách vở ấy. Ông ta chẳng ngốc nghếch gì. Ai cÅ©ng thấy rõ Ä‘iá»u ấy. Váºy thì tại sao nà o? Câu chuyện có vẻ nhuốm mà u phiêu lưu. Anh nháºn lá»i má»i ăn tối, nghÄ© rằng ông ta chắc chỉ sống bằng hoa quả và rau hoặc đại loại như thế để giữ sức khá»e. Lúc ngồi và o bà n ăn cÆ¡m vá»›i cà ri thá» do chÃnh Ferguson săn được, anh há»i và được biết là ông ta không có chế độ ăn cố định nà o cả. Ông ta ăn bất cứ cái gì mà ông ta thấy thÃch hoặc muốn ăn, chỉ trừ những thứ mà kinh nghiệm dạy ông ta rằng dạ dà y ông ta không chịu tiêu hoá.
Ãnh Sáng Ban Ngà y cÅ©ng cho là có lẽ ông ta theo má»™t tôn giáo đặc biệt nà o, nhưng dù để ý kỹ, trong suốt câu chuyện đả động đến hà ng loạt các đỠtà i khác nhau, anh cÅ©ng không thấy có gì kỳ lạ hoặc bất thưá»ng cả. Vì thế cho nên, sau khi hỠđã cùng rá»a chén đĩa và cất chúng Ä‘i, rồi ngồi xuống ghế để thưởng thức và i hÆ¡i thuốc ngon, Ãnh Sáng Ban Ngà y liá»n nêu lên Ä‘iá»u anh thắc mắc.
- Ferguson nà y, từ khi gặp nhau đến giá», tôi đã cố tìm hiểu xem có gì trục trặc vá»›i anh không, cố Ä‘oán xem có con ốc nà o bị tuá»™t ở đâu không, nhưng vẫn Ä‘oán không ra. Váºy thì anh là m gì ở cái chốn nà y váºy? Ãiá»u gì đã đẩy anh tá»›i đây? Trước kia anh là m gì để sống? Anh giải thÃch cho tôi hiểu xem nà o.
Ferguson rõ rà ng có vẻ bằng lòng khi nghe anh há»i.
- Trước hết, - ông ta bắt đầu nói. Các bác sÄ© Ä‘á»u tuyệt vá»ng vá» tôi. Há» cho là giá»i lắm thì tôi cÅ©ng chỉ sống thêm được và i tháng mà thôi, ấy là sau khi tôi đã nằm viện má»™t thá»i gian và qua châu Âu và Hạ Uy Di để dưỡng bệnh rồi đấy nhé. Há» thá» chạy Ä‘iện, bắt tôi ăn kiêng, nói chung là hỠđã thá» má»i cách. Các đơn thuốc và tiá»n chữa chạy là m cho tôi sạt nghiệp, váºy mà bệnh cá»§a tôi ngà y cà ng tồi tệ hÆ¡n. Vấn đỠcá»§a tôi là ở chá»— tôi sinh ra cÆ¡ thể đã yếu sẵn. HÆ¡n nữa, tôi sống phi tá»± nhiên - là m việc nhiá»u, trách nhiệm nhiá»u, lúc nà o cÅ©ng căng thẳng. Tôi là chá»§ bút cá»§a báo Diá»…n đà n thá»i đại.
Ãnh Sáng Ban Ngà y thầm giáºt mình kinh ngạc, bởi vì tá» Tá» Diá»…n đà n thá»i đại đã là tá» báo lá»›n nhất và có thế lá»±c nhất ở San Francisco. Ngay lúc nà y đây nó cÅ©ng vẫn giữ vị trà đó.
- Tôi không đủ sức khoẻ để chịu đựng sá»± căng thẳng như thế. DÄ© nhiên là thể lá»±c cÅ©ng như trà lá»±c cá»§a tôi phản ứng lại ngay. Tôi phải dùng rượu Whisky để trợ lá»±c, nhưng rượu Whisky thì cÅ©ng chẳng tốt gì, cÅ©ng như cuá»™c sống suốt ngà y ở các câu lạc bá»™ và khách sạn chẳng tốt gì cho dạ dà y và các cÆ¡ quan khác trong ngưá»i tôi. Tôi mắc bệnh là vì thế đấy. Tôi đã sống sai nguyên tắc.
Ông ta nhún vai rồi đưa tẩu thuốc lên miệng hút.
- Khi các bác sÄ© đã chà o thua thì tôi cÅ©ng chà o há» luôn. Chuyện nà y cách đây mưá»i lăm năm rồi. Hồi còn trẻ, khi còn ngồi dưới mái trưá»ng đại há»c, tôi thưá»ng đến đây săn bắn và o những kỳ nghỉ hè. Khi bệnh tôi hết hy vá»ng rồi thì tá»± nhiên tôi thấy muốn trở vá» sống vá»›i đồng quê. Thế là tôi từ bá», từ bá» tất cả, để vá» sống tại Thung lÅ©ng Mặt Trăng nà y. Thổ dân ở đây gá»i thung lÅ©ng Sonoma nà y là thung lÅ©ng Mặt Trăng. Năm đầu tôi sống trong cái trái sau lá»u đấy. Sau tôi cất túp lá»u nà y rồi cho chuyển sách vở đến. Trước kia tôi chẳng bao giá» hiểu hạnh phúc hay sức khá»e là gì cả. Ông cứ nhìn tôi mà xem. Ông có dám nói là tôi đã bốn mươi bảy tuổi rồi không?
- Khoảng bốn mươi tuổi là nhiá»u - Ãnh Sáng Ban Ngà y công nháºn.
- Váºy mà ngà y má»›i đến đây, mưá»i lăm năm vá» trước, trông tôi cứ như là đã gần sáu mươi rồi đấy.
Há» cứ thế nói chuyện vá»›i nhau. Ãnh Sáng Ban Ngà y như được nhìn thế giá»›i dưới những góc độ má»›i. Ãây là má»™t con ngưá»i không cay cú mỉa mai. Ông ta cưá»i và o mặt những kẻ sống ở đô thị, và gá»i há» là những thằng Ä‘iên. Ông ta chẳng cần chi đến tiá»n bạc. Niá»m Ä‘am mê quyá»n lá»±c trong ông ta đã chết từ lâu rồi. Vá» tình bằng hữu giữa những ngưá»i thà nh phố ông tà có ý kiến rất rõ rà ng:
- HỠđã là m gì cho tôi, những thằng bạn mà tôi quen biết, những thằng bạn trong câu lạc bá»™ mà tôi đã từng ká» cáºn không biết bao lâu rồi? Há» chẳng coi tôi ra gì cả, khi tôi bá» Ä‘i chẳng có thằng nà o thèm viết cho tôi lấy má»™t dòng để há»i thăm sức khá»e hoặc xem có thể giúp đỡ tôi được gì không?
Và i tuần đầu chúng còn há»i "Cái gì đã xảy đến vá»›i Ferguson váºy cà ?" Nhưng sau đó thì tôi đã trở thà nh má»™t hồi tưởng, má»™t ká»· niệm. Mà bất kỳ đứa nà o trong bá»n há» cÅ©ng Ä‘á»u biết rằng tôi chẳng có má»™t lợi tức nà o ngoà i đồng lương cả, mà lại còn hay tiêu quá mức nữa đấy nhé.
- Thế bây giá» anh là m gì?- Ãnh Sáng Ban Ngà y há»i - Anh cÅ©ng phải cần tiá»n mặt để mua sách báo và quần áo chứ?
- Thỉnh thoảng tôi là m việc má»™t tuần hay má»™t tháng. Mùa đông thì cà y cấy, mùa thu thì hái nho, còn suốt mùa hè thì là m việc vặt vãnh cho các tay chá»§ trại. Tôi không có nhu cầu nhiá»u nên cÅ©ng chẳng phải là m việc nhiá»u lắm. Tôi bá» phần lá»›n thì giá» dạo chÆ¡i quanh khu vá»±c nà y. Tôi có thể viết thuê cho các báo, nhưng tôi thÃch cà y bừa và hái nho hÆ¡n. Cứ trông tôi là ông hiểu ngay. Ngưá»i tôi rắn chắc như đá thế nà y. Vả lại tôi cÅ©ng thÃch lao động. Nói cho ông biết phải khó nhá»c lắm má»›i quen được đấy, nhưng cÅ©ng rất hay khi há»c hái nho suốt ngà y và đêm vá» cảm thấy mệt mà vui, còn hÆ¡n là cảm thấy thể xác như đổ sụp. Cái lò sưởi đó xây bằng đá tảng. Lúc đó tôi yếu lắm, bị rượu tà n phá mà , yếu như sên váºy, và sức chịu đựng chỉ bằng má»™t phần trăm mà thôi, nên có và i tảng đá lá»›n đã là m cho tôi muốn gẫy cả lưng và nhụt chÃ. Nhưng tôi vẫn rán và sá» dụng thân thể tôi theo cách mà thiên nhiên muốn, chứ không theo cái lối còng lưng trên bà n viết và nốc rượu Whisky. Váºy mà cÅ©ng xong thôi. Tôi thì khá»e hÆ¡n và cái lò sưởi thì được hoà n thà nh vừa tốt vừa đẹp, phải không? Thôi, bây giỠông hãy kể cho tôi nghe vá» vùng Klondike và nói xong ông đã đảo lá»™n San Francisco bằng cú cướp vừa qua như thế nà o Ä‘i. Ông chÆ¡i cừ lắm và đã khêu gợi được trà tưởng tượng cá»§a tôi, mặc dù, khi bình tâm suy nghÄ© thì tôi cho rằng ông cÅ©ng chỉ là má»™t kẻ Ä‘iên như những ngưá»i khác mà thôi. Lòng ham muốn quyá»n lá»±c? Nó chỉ là m cho mình khổ sở mà thôi. Sao ông không ở lại vùng Klondike? Sao ông không từ bá» tất cả để sống má»™t Ä‘á»i tá»± nhiên như tôi chẳng hạn? Ông thấy đấy, tôi cÅ©ng có nhiá»u câu há»i vỠông đấy nhé. Nà o ông nói Ä‘i tôi nghe đây.
Ãến táºn mưá»i giỠđêm Ãnh Sáng Ban Ngà y má»›i từ giã Ferguson. Trong lúc Ä‘ang cưỡi ngá»±a dưới bầu trá»i đầy sao, anh chợt có ý định mua căn trại nằm phÃa bên kia thung lÅ©ng, mặc dù anh chẳng có suy nghÄ© là má»™t ngà y nà o đó sẽ vỠđấy sống.
Canh bạc cá»§a anh là ở San Francisco. Nhưng anh thÃch căn trại đó, nên tÃnh là khi vỠđến văn phòng thì anh sẽ Ä‘iá»u đình mua ngay láºp tức. HÆ¡n nữa căn trại bao gồm cả bãi đất sét, như váºy anh sẽ nắm được đằng Ä‘uôi nếu như Holdsworthy có muốn dở trò gì vá»›i cái lò gạch.
Chú thÃch:
(1) Những bá» hoặc lòng các dòng nước có những lá»›p đá sá»i, cát lẫn chất và ng chÃnh là loại má» và ng đầu tiên, ngay trên mặt đất, gá»i là "bá» cát và ng (placer), hoặc "bá» má»". Loại má» và ng thứ hai là các mạch má», phần lá»›n là các mạch thạch anh nham, ở sâu dưới lòng đất như phần nhiá»u các má» kim loại khác
Last edited by phongvan; 18-09-2008 at 03:48 PM.
|

20-03-2008, 12:16 AM
|
 |
Cái Thế Ma Nhân
|
|
Tham gia: Feb 2008
Bà i gởi: 1,035
Thá»i gian online: 35 phút 40 giây
Thanks: 0
Thanked 35 Times in 18 Posts
|
|
PHẦN II - Chương 10
Thá»i gian cứ trôi qua và Ãnh Sáng Ban Ngà y cứ tiếp tục lao và o canh bạc. Nhưng giỠđây canh bạc đã Ä‘i và o chiá»u hướng má»›i. Niá»m Ä‘am mê quyá»n lá»±c để được chÆ¡i và được thắng đã chuyển thà nh niá»m Ä‘am mê quyá»n lá»±c để trả đũa. Ở San Francisco có nhiá»u ngưá»i đã được anh ghi và o sổ bìa Ä‘en, và bây giá» anh dùng những đòn tấn công chá»›p nhoáng cá»§a mình để xoá sổ há». Anh không cần ai thương, mà anh cÅ©ng không thương ai cả, ngoại trừ tay luáºt sư Larry Hegan, ngưá»i sẵn sà ng hy sinh cả mạng sống cá»§a mình vì anh. Anh ta là ngưá»i duy nhất mà Ãnh Sáng Ban Ngà y sẵn sà ng thổ lá»™ tâm can, mặc dù vá» mặt bạn bè thì anh thÃch chÆ¡i vá»›i bá»n chá»§ thô lá»— và vô nguyên tắc trong Câu lạc bá»™ Bá» Sông hÆ¡n.
HÆ¡n nữa, thái độ cá»§a San Francisco đối vá»›i anh cÅ©ng Ä‘ang thay đổi. Anh đã dùng những phương pháp đánh cướp quá ghê gá»›m đến ná»—i anh trở thà nh má»™t hiểm hoạ rõ rệt đối vá»›i những con bạc tà i chÃnh chÃnh thống nhưng cÅ©ng vì cái ghê gá»›m đó mà há» thÃch để anh yên hÆ¡n. Anh đã dạy cho há» biết cái lợi cá»§a việc để chó ngá»§ nằm yên. Nhiá»u ngưá»i hiểu rằng má»™t khi bà n tay gấu cá»§a anh đưa ra thò và o bá»ng máºt thì há» sẽ nguy to nên bằng má»i cách hỠđể anh và để lấy cảm tình cá»§a anh. Câu lạc Bá»™ Alta-Pacific đỠnghị kết nạp lại anh nhưng anh từ chối. Anh muốn trả đũa má»™t số há»™i viên trong câu lạc bá»™ đó, và chỉ chá» dịp là vươn tay ra xé xác há» thôi. Ngay cả báo chÃ, trừ những tỠđược đút lót thì không kể, còn tất cả Ä‘á»u ngưng nói xấu và tá» vẻ kÃnh trá»ng anh hÆ¡n. Tóm lại, anh được xem như má»™t chú gấu nâu hoang dã cá»§a vùng Bắc Cá»±c mà tốt hÆ¡n hết là nên nhưá»ng đưá»ng cho nó.
Lúc anh Ä‘ang tấn công hai công ty váºn tải biển, hỠđã hè nhau sá»§a và o anh và quấy rầy anh, nhưng là m thế chỉ khiến anh quay ngược lại giáng cho há» má»™t đòn chà tá». HỠđâu dá»… quên tráºn đình công cá»§a Nghiệp Ãoà n Thuá»· Thá»§ Thái Bình Dương và việc phải trao chÃnh quyá»n thà nh phố và o tay những lãnh tụ công Ä‘oà n và những chÃnh trị gia được anh tà i trợ. Sá»± phá sản cá»§a Charless Klinkner và Công ty TÃn Dụng Altamont và California là má»™t cảnh cáo. Nhưng đó chỉ là má»™t trưá»ng hợp riêng lẻ mà thôi nên lúc đầu há» vẫn còn tin và o sức mạnh cá»§a số đông. Phải đợi đến khi anh dạy cho há» những bà i há»c khác nữa thì há» má»›i chịu yên.
Ãnh Sáng Ban Ngà y cứ thế mà lao và o những cuá»™c đầu cÆ¡ táo tợn. Chẳng hạn như khi chiến tranh Nháºt-Nga sắp nổ ra, anh đã gạt những kinh nghiệm và thế lá»±c cá»§a bá»n đầu cư váºn tải biển để độc quyá»n tất cả tà u bè cho thuê. Bởi váºy hiếm có chiếc tà u hà ng nà o, dù cÅ© kÄ©, Ä‘ang di chuyển trên bảy vùng biển mà không nằm trong Ä‘iện thuê cá»§a anh. CÅ©ng như những trưá»ng hợp khác, anh đặt minh và o vị thế "các ngưá»i phải đến chá»— tôi thôi".
Bá»n cần tà u bè phải đến cầu cạnh anh tháºt, và hỠđã phải, theo cách nói cá»§a anh, "vừa trả tiá»n vừa gầm gừ" để được anh cho thuê lại. Tất cả những hoạt động phiêu lưu táo tợn nà y cá»§a anh bây giá» chỉ có má»™t mục Ä‘Ãch. Anh thổ lá»™ vá»›i Hegan là má»™t ngà y nà o đó, khi đã đủ mạnh vá» tiá»n bạc, anh sẽ trở lại Nữu Ước để giáng cho bá»n Quý ông Dowsett, Letton và Guggenhammer má»™t tráºn má»m xương.
Anh sẽ cho há» biết những răng cưa cá»§a anh có thể vươn đến táºn đâu và chứng tá» cho há» thấy hỠđã phạm sai lầm như thế nà o khi dở trò khỉ ra vá»›i anh. Tuy váºy, anh cÅ©ng chưa Ä‘iên đến mức không nháºn thấy anh chưa đủ sức để lao và o má»™t tráºn sinh tá» vá»›i ba kẻ thù đầu tiên ấy. Tuy váºy, trong tương lai anh sẽ xoá sổ há».
Dede Mason vẫn là m việc cho anh. Anh không nói chuyện hay bà n luáºn vá» sách vở và ngữ pháp vá»›i nà ng nữa. Anh không còn chú ý nhiá»u đến nà ng và chỉ coi nà ng như má»™t ká»· niệm đẹp vá» má»™t Ä‘iá»u nà ng và chẳng bao giá» xảy ra, má»™t niá»m vui mà bản chất đặc biệt cá»§a con ngưá»i anh ngăn anh không bao giỠđược tìm biết. Thế nhưng, dù không còn thÃch nà ng nữa, dù anh đã dồn toà n bá»™ sinh lá»±c và o những cuá»™c chiến tà i chÃnh vô táºn, anh vẫn biết rất rõ vá» vẻ sáng sá»§a cá»§a mái tóc nà ng, vá» những cá» chỉ nhanh nhẹn, chÃnh xác cá»§a nà ng cÅ©ng như vá» tất cả những đưá»ng nét trên thân hình cá»§a nà ng được bá»™ quần áo may tháºt khéo là m nổi báºt hẳn lên. Cứ khoảng sáu tháng má»™t lần anh lại tăng lương cho nà ng. Bây gì nà ng lÄ©nh chÃn mươi đô-la má»™t tháng. Anh không dám tăng thêm nữa, mặc dù anh vẫn cố là m cho công việc cá»§a nà ng trở nên nhẹ nhà ng hÆ¡n. Anh là m việc đó bằng cách giữ lại cô gái đã đến là m thay cho nà ng lúc nà ng nghỉ phép. Anh cÅ©ng thay phòng là m việc để cho cả hai cô có thể dùng hẳn má»™t phòng riêng.
Anh luôn luôn để mắt nháºn xét vá» bất kỳ cái gì có dÃnh dáng đến nà ng. Ãã từ lâu, anh chú ý thấy nà ng rất tá»± hà o vỠđáng Ä‘i cá»§a mình. Rõ rà ng là có chuyện đó, mặc dù nó chẳng là m cho ai bá»±c mình cả. Quan sát cách Ä‘i đứng cá»§a nà ng, anh cho là nà ng tá»± đánh giá thân hình nà ng như má»™t cái gì đáng tá»± hà o, đáng được quan tâm đến như má»™t tà i sản đẹp và quý giá. Vá» khoản nà y cÅ©ng như vá» khoản ăn mặc, anh luôn so sánh nà ng vá»›i cô gái phụ việc, vá»›i những nữ thư ký đánh máy mà anh đã gặp ở những cÆ¡ sở khác, cÅ©ng như vá»›i các phụ nữ trên đưá»ng phố. "Cô ta trông tháºt hay, - anh nói vá»›i mình như thế - Cô ta biết cách ăn mặc, biết cách Ä‘i đứng sao cho tháºt tá»± nhiên mà vẫn tuyệt vá»i".
Cà ng ngắm nà ng bao nhiêu, anh cà ng nghÄ© là anh hiểu biết vá» nà ng bấy nhiêu, và do váºy cà ng thấy nà ng khó gần bấy nhiêu. Nhưng vì anh không có ý định tiếp cáºn vá»›i nà ng, nên Ä‘iá»u đó chẳng mảy may là m anh pháºt lòng. Anh mừng là có được má»™t cô nhân viên như váºy trong văn phòng cá»§a anh và hy vá»ng là nà ng sẽ còn là m việc ở đây lâu nữa, chỉ váºy thôi.
Năm tháng qua Ä‘i mà con ngưá»i anh không khá hÆ¡n được chút nà o. Cuá»™c sống đối vá»›i anh không được là nh mạnh lắm. Anh bắt đầu phát phì và má»m nhão. Khác vá»›i trước kia, cÆ¡ bắp anh bắt đầu chảy xệ. Những ly rượu cocktail anh uống ngà y cà ng nhiá»u má»›i đủ tác dụng là m thần kinh anh dịu xuống sau khi anh đã chịu đựng sá»± căng thăng cá»§a nhiá»u canh bạc tà i chÃnh gá»™p lại. Ãạo đức cá»§a anh cÅ©ng má»—i ngà y má»—i xấu Ä‘i bởi vì anh chỉ kết bạn vá»›i những tay là m ăn không trong sạch lắm. Vì không thuá»™c hạng ngưá»i muốn che Ä‘áºy giấu giếm nên cÅ©ng có và i chuyện là m anh vượt quá mức cho phép lá»™ ra ngoà i, chẳng hạn như việc phóng xe à o à o hoặc cùng vá»›i đám bạn ngả nghiêng trong chiếc ô tô lá»›n mà u đỠcá»§a anh má»™t cách hết sức trà o lá»™ng. Những chuyện nà y được báo chà thuáºt lại hoặc như những trò vui hoặc má»™t cách giá»…u cợt.
Mà tháºt ra cÅ©ng chẳng có gì cứu vá»›t được anh cả. Anh đã bá» tôn giáo. "Cái đó chết từ lâu rồi" - anh tóm tắt như thế vá» tôn giáo. Anh cÅ©ng chẳng thương xót gì nhân loại cả. Theo cách suy nghÄ© sần sùi vá» xã há»™i há»c cá»§a anh thì đó chỉ là má»™t canh bạc. Thượng đế là má»™t cái gì Ä‘iên khùng, trừu tượng và trá»› trêu mà ngưá»i ta gá»i là Thần May Rá»§i chia bà i và những đứa bé phải nháºn những lá bà i đã chia cho mình, chống đối nại cÅ©ng chẳng Ãch gì. Những lá bà i đã chia cho chúng rồi thì chúng phải đánh thôi, muốn hay không cÅ©ng mặc, thằng thì gù, thằng được thẳng lưng, kẻ thì què quặt, kẻ thì là nh lặn, đứa thì đần độn, đứa lại ranh ma. Chẳng có gì gá»i là công bình trong chuyện đó cả. Ãại Ä‘a số nháºn được lá bà i sẽ là m cho chúng thà nh những kẻ bị lừa phỉnh; má»™t số Ãt nháºn được những lá bà i cho phép chúng bóc lá»™t kẻ khác. Suốt Ä‘á»i phải chÆ¡i má»™t canh bạc mà kẻ tham gia là toà n xã há»™i. Sòng bà i là cả thế giá»›i, và cả thế giá»›i nà y, má»i thứ to nhá», từ ổ bánh mì cho đến những chiếc ô tô lá»›n mà u đỠchót, Ä‘á»u là tiá»n cuá»™c cả. Cuối cùng rồi thì kẻ may cÅ©ng như ngưá»i rá»§i Ä‘á»u phải chết cả thôi.
DÄ© nhiên là cái đám tiện dân ngu xuẩn phải khổ thôi, bởi vì ngay từ đầu số pháºn cá»§a hỠđã là thua rồi. Nhưng anh đã quan sát nhiá»u những kẻ rõ rà ng đã thắng và thấy há» cÅ©ng chẳng có gì để mà hãnh diện, bởi vì há» cÅ©ng chết mà thôi, và cuá»™c sống cá»§a há» nà o có dà i là bao. Tất cả chỉ là má»™t cuá»™c váºt lá»™n tà n khốc cá»§a loà i thú; kẻ mạnh đè bẹp kẻ yếu, nhưng những kẻ mạnh nà y - tỉ như bá»n Dowsett, Letton và Guggenhammer chẳng hạn, anh cÅ©ng thấy rằng chưa nhất thiết chúng đã là mạnh nhất. Anh nhá»› lại những ngưá»i bạn đà o và ng ở vùng Bắc cá»±c. Há» thuá»™c hạng dân ngu khu Ä‘en, há» nai lưng ra là m việc để rồi thà nh quả cá»§a há» bị kẻ khác cướp mất, cÅ©ng y hệt như bà cụ nấu rượu ở vùng đồi Sonoma váºy. Ấy thế mà há» lại là những ngưá»i thà nh tháºt, chung thuá»· và sòng phẳng hÆ¡n nhiá»u so vá»›i những kẻ đã ăn cướp cá»§a há». Những kẻ thắng là những kẻ xảo trá, Ä‘iêu ngoa và độc ác. Nhưng há» cÅ©ng chẳng mảy may thay đổi được số pháºn cá»§a mình. Há» chỉ chÆ¡i những lá bà i đã chia cho há». Còn Thần May Rá»§I, tên Thượng Ãế Ä‘iên loạn quái váºt, chá»§ nhân ông cá»§a toà n bá»™ cuá»™c chÆ¡i đó lại nhe răng ra cưá»i và thô lố mắt nhìn. ChÃnh nó má»›i là đứa chia bà i để đánh lừa nhân loại.
Chẳng có gì là công bình trong canh bạc đó cả Những con ngưá»i bé má»n đó, những đứa trẻ đỠhá»n đó, đâu được ai há»i xem có thÃch chÆ¡i hay không. Chúng không có quyá»n lá»±a chá»n. Thần May Rá»§i hất chúng và o Ä‘á»i, ấn chúng ngồi và o bà n bà i đầy ngưá»i chen chúc đó, và bảo: "ChÆ¡i Ä‘i, mẹ chúng mà y, phải chÆ¡i Ä‘i!" - Chúng chỉ còn có việc là rán mà chÆ¡i hết sức mình, tháºt là má»™t lÅ© khốn khổ. Má»™t và i đứa khác được tống và nhà thương Ä‘iên hoặc và o xóm nhà lá. Má»™t và i kẻ, cÅ©ng má»™t quân bà i chÆ¡i Ä‘i chÆ¡i lại, suốt ngà y chui rúc trong rừng nấu rượu vá»›i hy vá»ng là cuối cùng có thể thắng được má»™t hà m răng giả và má»™t cá»— áo quan. Những đứa trẻ khác bá» cuá»™c sá»›m vì đã rút phải những lá bà i đưa chúng đến vá»›i cái chết vì tai nnl, chết vì đói ở những vùng cằn cá»—i hoặc chết vì những cÆ¡n bệnh dai dẳng đáng ghét. Có kẻ nháºn được những lá bà i để là m vua, hưởng quyá»n lá»±c không đáng được hưởng và vô trách nhiệm. CÅ©ng có những kẻ nháºn được lá bà i là m chúng suốt ngà y mÆ¡ tưởng đến tiá»n bạc hà ng kho, hoặc là m cho chúng phải nhục nhã, hoặc là m cho chúng suốt ngà y quay cuồng vì đà n bà và rượu.
Riêng phần mình, Ãnh Sáng Ban Ngà y đã rút những lá bà i may mắn, mặc dù chưa phải là anh đã thấy hết được các quân bà i đó. Ãâu chắc gì sẽ không có ai đó hoặc chuyện gì đó xảy ra là m anh khốn đốn. Tên Thượng Ãế Ä‘iên khá»§ng Thần May Rá»§i đó biết đâu Ä‘ang đánh lừa anh để đưa anh đến má»™t kết cục như thế. Chỉ cần má»™t chuá»—i những hoà n cảnh không may xảy đến vá»›i anh thôi thì ná»™i trong má»™t tháng cả cái băng cướp ẩy sẽ lại nhảy nhót quanh cái xác tà i chÃnh cá»§a anh ngay láºp tức.
Hoặc ngay ngà y hôm nay đây, má»™t chiếc ô tô cá» thể tông và o anh, hoặc má»™t tấm bảng hiệu từ trên má»™t toà cao ốc có thể rá»›t xuống là m anh bể sá». Hoặc cung có thể là má»™t cÆ¡n bạo bệnh nà o đó, má»™t trong những đòn trở trêu cây đắng nhất cá»§a Thần May Rá»§i và chẳng chừa má»™t ai cả. Ai có thể nói trước được đâu? Ngà y mai, hoặc má»™t ngà y nà o khác, má»™t con vi trùng ptomaine hoặc má»™t con vi trùng nà o đó trong số hà ng ngà n loại vi trùng có thể nhảy và o ngưá»i anh và quáºt anh ngã gục. Như Bác sÄ© Bascom, Lee Bascom, chẳng hạn. Má»™t tuần trước ông ta còn đứng bên anh, cưá»i nói ầm ầm, xứng đáng là biểu tượng cá»§a sức thanh niên cưá»ng tráng, ấy thế mà chỉ ba ngà y sau là lăn đùng ra chết vì sưng phổi, vì chứng phong thấp chạy và o tim, và vì gì nữa thì chỉ có trá»i má»›i biết, trước khi chết đã la hét vì Ä‘au đớn, hét lá»›n đến ná»—i cả dãy phố Ä‘á»u nghe thấy. Tháºt là khá»§ng khlêp. Trong ý thức cá»§a Ãnh Sáng Ban Ngà y, chuyện đó vẫn còn rõ như in. Khi nà o thì đến anh? Ai nói trước được nà o? Trong khi chỠđợi, anh cứ phải chÆ¡i những quân bà i đã nằm trong tay mình thôi. Những quân bà i đó là : đánh cướp, trả thù và uống rượu. Mà Thần May Rá»§i thì cứ Ä‘ang ngồi ngắm và nhe răng ra cưá»i đấy.
Last edited by phongvan; 18-09-2008 at 03:49 PM.
|

20-03-2008, 12:17 AM
|
 |
Cái Thế Ma Nhân
|
|
Tham gia: Feb 2008
Bà i gởi: 1,035
Thá»i gian online: 35 phút 40 giây
Thanks: 0
Thanked 35 Times in 18 Posts
|
|
PHẦN II - Chương 11
Và o má»™t buổi chiá»u Chá»§ nháºt, ngưá»i ta thấy Ãnh Sáng Ban Ngà y ở vùng đồi Piedmont, phÃa sau Oakland, ở bên kia bá» vịnh. Như thưá»ng lệ, anh ngồi trên má»™t chiếc ô tô lá»›n, không phải cá»§a anh, bởi vì anh Ä‘ang là khách cá»§a Bill Nước Cuốn, đứa con cưng cá»§a Thần May Rá»§i, vừa từ vùng Bắc Cá»±c đến đây để tiêu cho hết số và ng khổng lồ mà hắn vừa đà o được lần thứ bảy. Vốn là kẻ tiêu hoang có tiếng, đống và ng kiếm được lần thứ bảy nà y cÅ©ng Ä‘ang theo gót sáu đồng trước mà rá»i bá» hắn. ChÃnh hắn là kẻ trong năm đầu ở thị trấn Dawson đã khui má»™t biển rượu sâm banh lúc đó giá năm mươi đô la bốn lÃt để đãi đằng, rồi khi tiá»n sắp cạn, lại Ä‘i mua gom tất cả trứng ở chợ, lúc đó giá hai mươi bốn đô la má»™t chục, được tất cả mưá»i ngà n quả, chỉ để chá»c tức kẻ phụ tình.
CÅ©ng chÃnh hắn đã bá» ra khối tiá»n để thuê những tà u hoả đặc biệt, rồi cho chúng chạy từ San Francisco đến Nữu Ước vá»›i tốc độ vượt má»i ká»· lục đã có trước. Bây giá» hắn lại đến đây, cái đứa con cưng quá»· quái đó cá»§a Thần May Rá»§i - Ãnh Sáng Ban Ngà y gá»i hắn như thế - chỉ để tiêu cho hết cái gia tà i vừa kiếm được vá»›i sá»± dá»… dãi hệt như ngà y xưa.
Äám ngưá»i ngồi trên xe cá»§a Bill Nước Cuốn tháºt vui nhá»™n và hỠđã có má»™t ngà y tháºt vui nhá»™n bằng cánh cho xe chạy vòng khu vịnh từ San Francisco qua San José để đến Oakland. Há» bị bắt giữ lại ba lần cả thảy vì phóng xe quá tốc độ. Lần thứ ba, trên Ä‘oạn đưá»ng Haywards, hỠđã bá» chạy luôn sau khi đã thá»™p cổ lôi lên xe cả anh chà ng cảnh sát tÃnh phạt há». Sợ rằng cảnh sát đã báo cho trạm kế cáºn bắt há», há» phải rẽ xe và o con đưá»ng vắng chạy xuyên qua vùng đồi và bây giá», trên đưá»ng đến Oakland theo lối Ä‘i má»›i nà y, hỠầm Ä© bà n tán xem phải xá» lý anh chà ng cảnh sát như thế nà o đây.
- Mưá»i phút nữa chúng ta sẽ đến Công viên Blair, má»™t ngưá»i ngồi trên xe tuyên bố.
- Nghe nà y, Bill Nước Cuốn, trước mặt chúng ta có má»™t con đưá»ng băng ngang vá»›i rất nhiá»u ngõ ngách. Nó sẽ đưa chúng ta tiến sâu và o vùng nông thôn đến táºn Berkeley. Từ đó chúng ta có thể trở lại Oakland theo ngã đối diện, rồi băng ngang qua vịnh bằng đò. Ná»™i đêm nay ta có thể hoà n xe và tà i xế lại cho chá»§ cá»§a chúng.
Nhưng Bill Nước Cuốn thấy không có lý do gì mà không đến Oakland theo ngã Công viên Blair. Thế là há» quyết định Ä‘i theo con đưá»ng đó.
Má»™t lúc sau, trong khi Ä‘ang phóng xe như bay trên má»™t khúc quanh, há» thấy con đưá»ng băng ngang mà há» không muốn theo lúc nãy. Ở phÃa trong má»™t cái ngõ nhá», có má»™t phụ nữ cưỡi má»™t con ngá»±a mà u hạt rẻ Ä‘ang ngoái ngưá»i ra phÃa sau để đóng má»™t cái cổng dá»±ng ở đầu ngõ. Vừa đưa mắt nhìn qua Ãnh Sáng Ban Ngà y nháºn ra ngay cô gái ấy có má»™t vẻ quen thuá»™c lạ lùng. Ngay lúc đó, cô gái ưỡn thẳng ngưá»i trên yên và giáºt cương cho ngá»±a phóng Ä‘i, lưng quay vá» phÃa những ngưá»i ngồi trên ô tô. Ãnh Sáng Ban Ngà y không nháºn ra cái dáng Ä‘iệu đó. Nà ng chÃnh là Dede Mason. Ãnh Sáng Ban Ngà y nhá»› Morison có lần đã bảo vá»›i anh rà ng nà ng có nuôi má»™t con ngá»±a. Anh rất mừng là nà ng đã không trông thấy anh cùng vá»›i đám bạn bát nháo nà y. Bill Nước Cuốn đứng thẳng ngưá»i bên, má»™t tay nắm lấy lưng ghế ngồi phÃa trước, tay kia đưa ra vẫy vẫy để gợi sá»± chú ý cá»§a nà ng. Nhưng lúc hắn vừa dẩu môi định huýt sáo - hắn nồi tiếng vá» lối huýt sáo nà y và Ãnh Sáng Ban Ngà y đã vá»™i ngáng chân lôi mạnh hắn ngồi bẹp xuống băng ghế. Bill Nước Cuốn ngạc nhiên quay lại, lắp bắp há»i:
- Bá»™ cáºu b… b… biết cô bé đó hả?
- Biết chứ, - Ãnh Sáng Ban Ngà y đáp - Bởi váºy cáºu nên câm mồm lại.
- Thế thì cho tá»› ngợi khen cái khiếu thẩm mỹ cá»§a cáºu váºy. Cô bé thÆ¡m như múi mÃt. Lại còn phi ngá»±a rất cừ nữa chứ. Lúc đó những là ng cây đã che khuất thân hình nà ng nên Bill Nước Cuốn lại quay trở vá» vá»›i vấn đỠxá» lý tay cảnh sát, còn Ãnh Sáng Ban Ngà y thì ngả ngưá»i ra sau, nhắm mắt, và tưởng tượng hình ảnh cá»§a Dede Mason phóng ngá»±a trên con đưá»ng quê, Bill Nước Cuốn nói đúng tháºt. DÄ© nhiên là nà ng biết cưỡi ngá»±a, và cái thế ngồi chà ng hãng cá»§a nà ng tháºt tuyệt. Hay quá, nà ng lại có thêm má»™t ưu Ä‘iểm nữa là dám cưỡi ngá»±a theo thế tá»± nhiên và hợp lý duy nhất. Äầu óc nà ng tháºt là là nh mạnh, anh có thể chắc chắn vá» Ä‘iá»u đó.
Sáng Thứ Hai, khi nà ng và o phòng là m việc cá»§a anh để nghe anh Ä‘á»c cho nà ng đánh máy, anh nhìn nà ng vá»›i má»™t sá»± hứng thú má»›i, mặc dù anh không để lá»™ Ä‘iá»u đó ra ngoà i. Công việc thưá»ng nháºt trôi qua theo lối thưá»ng nháºt. Nhưng chỉ đến Chá»§ nháºt, anh thuê má»™t con ngá»±a cưỡi lang thang qua vùng đồi Piedmont nằm phÃa bên kia bá» vịnh. Anh rong ruổi suốt ngà y, nhưng không thấy bóng dáng Dede Mason đâu cả, mặc dù anh đã theo con đưá»ng quê có nhiá»u ngõ ngách Ä‘i đến táºn Berkeley. Trong khi cưỡi ngá»±a qua hết đưá»ng nà y đến đưá»ng khác, hết dãy nhà nà y đến dãy nhà khác, anh tá»± há»i không hiểu nà ng cư ngụ ở đâu.
Trước đây lâu rồi, Morison có bảo là nà ng ngụ tại Berkeley, và chiá»u Chá»§ nháºt tuần trước nà ng cÅ©ng đã quay đầu ngá»±a vá» hướng đó, rõ rà ng là để Ä‘i vá» nhà . Anh lang thang cả ngà y nhưng chẳng được tÃch sá»± gì, bởi vì chẳng thấy bóng dáng Dede Mason đâu cả Nhưng cÅ©ng không hoà n toà n không đưa lại kết quả gì. Anh đã được hưởng không khà đồng quê và thấy thÃch con ngá»±a cá»§a anh cưỡi đến độ ngay Thứ Hai hôm sau anh bắn tin cho lái biết là anh muốn mua má»™t con ngá»±a mà u hạt dẻ tốt nhất mà tiá»n bạc có thể mua được. Suốt tuần lá»… đó, anh cứ phải Ä‘i coi ngá»±a, và thá» cưỡi rất nhiá»u con nhưng chẳng có con nà o là m anh hà i lòng cả. Mãi đến thứ Bảy anh má»›i gặp được má»™t con tên Bob. Vừa nhìn thấy nó, anh biết ngay đó chÃnh là con ngá»±a anh Ä‘ang tìm. Nếu chỉ để cưỡi thôi thì Bob là má»™t con ngá»±a to lá»›n, nhưng nó cÅ©ng chẳng phải là quá to lá»›n đối vá»›i má»™t ngưá»i có thân hình khổng lồ như anh. Trông con ngá»±a tháºt đẹp, bá»™ lông cá»§a nó đỠrá»±c trong ánh nắng, cái cổ cong cá»§a nó má»›i tháºt là rá»±c lá»a, tháºt quý giá biết bao.
- Chắc chắn con ngá»±a nà y chạy rất hay, - Ãnh Sáng Ban Ngà y nháºn xét như váºy.
Nhưng tay tà i ngá»±a không phấn khởi như thế. Hắn ta bán ngá»±a giùm ngưá»i khác, và ngưá»i chá»§ thá»±c sá»± cá»§a nó chỉ đồng ý bán sau khi đã nói rõ tÃnh khà con ngá»±a cho ngưá»i mua biết. Tay lái ngá»±a nói:
- Nó không thuá»™c loại mà ông sẽ gá»i là tháºt sá»± tráo trở. Nhưng cÅ©ng nguy hiểm. Nó khó ưa và đủ má»i thứ bà dằn khác, nhưng không ác ý. Có thể giết chết ngưá»i cưỡi nhưng chỉ là vì đùa bỡn mà thôi, chứ không tháºt có ý đó. Bản thân tôi chẳng bao giá» muốn cưỡi loại ngá»±a như váºy. Nhưng con ngá»±a nà y rất vững chãi. Cứ nhìn bá»™ ngá»±c cá»§a nó, rồi nhìn cặp giò cá»§a nó mà xem. Không má»™t tì vết. Chưa bao giá» nó bị thương hoặc bị bắt là m việc quá sức cả. Chưa có ai là m nổi Ä‘iá»u đó bao giá». Loại ngá»±a núi đấy, nhưng cÅ©ng đã được huấn luyện để cưỡi rồi. Nó được nuôi lá»›n ở vùng đồng quê đấy. Chân chắc nịch và lẹ là ng như má»™t con dê, miá»…n là nó không tá»± nhiên nảy ra ý định nhảy cỡn lên. Nó không nhát, không sợ hãi nhưng lại hay ra vẻ như thế. Không nhảy vá»t vá» phÃa trước, mà chỉ thÃch đứng dá»±ng lên hai chân sau thôi. Muốn cưỡi nó thì ông phải dùng Ä‘ai ghìm đầu nó lại. Nó có táºt xấu là cứ quay mòng má»ng mà chẳng có lý do gì cả. Nó chỉ muốn bỡn cợt ngưá»i cưỡi váºy thôi. Nó thÃch váºy thì nó là m như váºy. Ngà y hôm nay nó có thể cho ngưá»i ta cưỡi hai mươi dặm má»™t cách thoải mái và hiá»n là nh. Nhưng ngà y hôm sau, chưa kịp bắt đầu thì nó đã lại trở chứng rồi. Quen vá»›i ô tô đến độ nó có thể nằm dà i ngay bên cạnh mà ngá»§, hoặc thá»c đầu và o thùng xe mà gáºm cá». Nó chịu để cho mưá»i chÃn chiếc xe chạy qua trước mặt mà không thêm nháy mắt. Nhưng đến chiếc thứ hai mươi, là m như tá»± nhiên thấy thÃch, nó nhảy dá»±ng lên, lồng lá»™n như má»™t con ngá»±a cá»§a thổ dân nuôi trên đồng cá» rá»™ng. Nói chung, nó hÆ¡i quá hiếu động và bất ngỠđối vá»›i những ngưá»i dịu dà ng. Ông chá»§ hiện tại cá»§a nó đặt tên đùa cho nó là Judas Iscariot, và không chịu bán trước khi ngưá»i mua đã được thông tin đầy đủ vá» nó. Äó là tất cả những Ä‘iá»u tôi biết vá» nó đấy. Nhưng ông hãy thá» nhìn cái bá»m và đuôi cá»§a nó xem. Ông đã bao giá» thấy có con ngá»±a nà o như thế chưa? Lông nó mướt mượt như má»™t đứa trẻ con váºy.
Tay lái ngá»±a nói đúng. Ãnh Sáng Ban Ngà y quan sát cái bá»m ngá»±a và thấy quả đúng là chưa bao giá» anh được nhìn thấy con ngá»±a nà o có bá»™ lông tuyệt đẹp như váºy. Mà u sắc cá»§a bá»™ lông còn đặc biệt ở chá»— nó mà u nâu Ä‘á». Khi anh đưa tay vuốt ve con ngá»±a, nó quay đầu cá» cá» và o vai anh để đùa.
- Thắng cương cho nó Ä‘i. Tôi thá» cưỡi xem sao, - anh nói vá»›i tay lái ngá»±a - Không biết nó có quen vá»›i gót Ä‘inh thúc ngá»±a không nhỉ? Äừng dùng yên ăng-lê đấy nhé. Lấy cho nó loại yên Má»… Tây CÆ¡ ấy, cả hà m thiếc nữa, nhưng đừng xiết chặt quá, kẻo nó lại lồng lên đấy.
Ãnh Sáng Ban Ngà y coi sóc việc thắng yên cương, chỉnh hà m thiếc và dây máng chân cho vừa và tá»± buá»™c lấy yên. Anh lắc đầu khi thấy chiếc Ä‘ai ghìm đầu, nhưng rồi cÅ©ng thuáºn để cho hắn quà ng lên con ngá»±a. Ngoà i vải cỠđộng, đùa giỡn và vẻ kÃch động không đứng yên được, con Bob không giở trò gì khác cả. Trong suốt má»™t tiếng đồng hồ nó để yên cho anh cưỡi, sau đó nó cÅ©ng chẳng giở trò gì trừ má»™t và i lần nhảy tung bốn vó lên khá»i mặt đất. Nhưng đó là điá»u có thể tha thứ được. Ãnh Sáng Ban Ngà y rất mừng. Và việc mua bán được tiến hà nh ngay láºp tức. Còn con Bob thì được gá»i đến Trưá»ng Huấn Luyện ngá»±a ở Oakland phÃa bên kia bá» vịnh, cùng vá»›i tất cả yên cương cá»§a nó.
Ngà y hôm sau là Chá»§ nháºt, Ãnh Sáng Ban Ngà y ra khá»i nhà từ sá»›m. Anh Ä‘i đò qua vịnh, mang theo con Sói - con đầu trong đà n chó kéo xe trượt tuyết cá»§a anh - con chó duy nhất mà anh đã chá»n mang theo khi rá»i vùng Alaska. Anh Ä‘i lùng suốt vùng đồi Piedmont, rồi cả trên con đưá»ng quê có nhiá»u ngõ ngách lên đến táºn Berkeley nhưng cÅ©ng không thấy tăm dạng Dede Mason và con ngá»±a mà u hạt dẻ cá»§a nà ng đâu cả. Nhưng anh không có thì giỠđể thất vá»ng bởi vì anh còn phải lo cho con ngá»±a mà u hạt dẻ cá»§a riêng anh. Bob tá» ra rất tinh quái và bướng bỉnh. Nó quần anh cÅ©ng dữ dá»™i như anh quần nó váºy. Anh phải thi thố tất cả những hiểu biết cá»§a anh vá» ngá»±a, còn con Bob thì cÅ©ng giở đủ trò. Thấy Ä‘ai ghìm đầu lá»ng lẻo hÆ¡n thưá»ng khi, con ngá»±a liá»n biểu diá»…n trò đứng dá»±ng lên và đi bằng hai chân sau. Sau mưá»i phút vô vá»ng, Ãnh Sáng Ban Ngà y thấy yên tâm nên cho ngá»±a Ä‘i thong thả, bá» dây cương lên cổ ngá»±a để được rảnh tay vấn má»™t Ä‘iếu thuốc, đầu gối anh cÅ©ng ná»›i ra, thế ngồi thoải mái. Äá»™t nhiên con Bob quay má»™t vòng, rồi nhanh như chá»›p đứng dá»±ng dáºy, nhấc bổng cả hai vó trướng lên trá»i. Chân phải cá»§a Ãnh Sáng Ban Ngà y tuá»™t ra khá»i chá»— máng bà n chân, và anh vá»™i đưa cả hai tay ôm choà ng lấy cổ ngá»±a. Lợi dụng thá»i cÆ¡, con Bob liá»n phóng như bay trên đưá»ng. Ãnh Sáng Ban Ngà y cố ngồi lại cho ngay và cho nó đứng lại, hy vá»ng rằng Dede Mason không tình cá» thấy anh trong tư thế vừa rồi.
Sau khi trở vá» chá»— cÅ©, con Bob lại quay vòng thêm lẩn nữa. Lần nà y Ãnh Sáng Ban Ngà y vẫn ngồi vững trên yên, nhưng ngoà i việc giáºt cương không kết quả, anh chẳng là m gì để giữ cho ngá»±a khá»i quay cả. Sau cùng anh chú ý Bob hay quay vá» bên phải nên quyết định là m cho nó đứng thẳng lại bằng cách thúc gót Ä‘inh và o mé sưá»n bên trái cá»§a nó. Nhưng từ lúc Bob tá» dấu hiệu định quay vòng cho đến lúc quay xong là chỉ trong tÃch tắc khiến anh không kịp thúc.
- Hừ, chú mà y, - anh nói vá»›i con ngá»±a, vừa đưa tay lau mồ hôi Ä‘á»ng trên mắt - Tao phải công nháºn là chú mà y nhanh như quá»· ấy, chưa thấy ai như chú mà y cả. Có lẽ tao phải hợm sẵn gót Ä‘inh và o sưá»n mà y thì… Ãi! Äồ quý sứ?
Ngay khi gót Ä‘inh vừa đụng và o sưá»n thì con ngá»±a đã dùng chân trái phÃa sau đá văng bà n để chân ra rồi. Tò mò, Ãnh Sáng Ban Ngà y nhiá»u lần thá» hợm sắm gót Ä‘inh và o sưá»n ngá»±a, nhưng lẩn nà o Bob cÅ©ng đá văng bà n để chân ra. Sau cùng, bắt chước kiểu bất ngá» cá»§a con ngá»±a, anh đột nhiên thúc cả hai gót Ä‘inh sâu và o sưá»n ngá»±a là m nó Ä‘au đến oằn ngưá»i lại.
- Chưa có ai cho chú mà y má»™t bà i há»c Ä‘Ãch đáng cả, - anh nói, trong khi con ngá»±a, bị cú thúc là m hết ham quay vòng để đùa nữa, phóng vá»t vá» phÃa trước.
Ãnh Sáng Ban Ngà y cứ thúc như váºy đến năm, sáu lần, và thÃch thú khi con ngá»±a Ä‘iên cuồng phóng vá» phÃa trước. Sau khi chạy được ná»a dặm và khi thấy anh không trừng phạt nó bằng cách thúc gót Ä‘inh và o sưá»n nữa, con ngá»±a chạy cháºm lại theo nhịp bình thưá»ng. Con Sót, bị bá» lại phÃa sau, cÅ©ng chạy dấn lên cho ngang bằng ngá»±a. Má»i chuyện tiếp diá»…n yên ổn.
Ngà y cứ thế qua dần. Ngoà i những trò vừa kể, con ngá»±a còn giở thêm trò giả vá» như định quay vòng nhưng rồi lại không quay nữa. Những cú giả vá» như thế cÅ©ng là m Ãnh Sáng Ban Ngà y bá»±c mình không kém gì những cú thá»±c sá»±, bởi vì má»—i lần như váºy là anh lại dùng đùi kìm chặt mình ngá»±a, và váºn gân cất toà n thân lên. Thế rồi, sau và i lần giả tảng, con ngá»±a là m tháºt má»™t cú khiến anh suýt ngã và phải vá»™i và ng đưa cả hai tay ôm lấy cổ. Chục chiếc ô tô lúc Ä‘ang chạy vá» hướng Oakland, Bob lại đột nhiên giả Ä‘iên giả khùng sợ hãi bất cứ má»™t váºt động Ä‘áºy tầm thưá»ng nhất nà o. Và trước khi vỠđến chuồng ở Trưá»ng Huấn Luyện Ngá»±a, nó lại là m má»™t cú, vừa quay vòng vòng vừa đứng dá»±ng dáºy mạnh đến ná»—i dây ghìm đầu bị đứt tung, cho phép nó đứng dá»±ng thẳng băng trên hai chân sau. Äúng và o lúc nà y má»™t bà n để chân bị đứt khiến Ãnh Sáng Ban Ngà y lại suýt ngã khá»i lưng ngá»±a.
Nhưng anh vẫn thÃch con ngá»±a như thưá»ng và không lấy là m tiếc là đã mua nó. Anh nháºn thấy rằng không phải con Bob có ác ý hoặc đệ tiện, mà chỉ vì nó trà n trá» nhá»±a sống và được trá»i phú cho má»™t bá»™ óc thông minh quá mức bình thưá»ng.
ChÃnh nhá»±a sống, trà thông minh cá»™ng vá»›i tÃnh tinh quái quá độ đã biến nó thà nh má»™t con ngá»±a như thế. Muốn là m cho nó thuần thục thì cần phải có má»™t bà n tay khá»i mạnh, má»™t sá»± nghiêm khắc đúng mức để cho nó biết rằng ngưá»i ta sẽ không nương tay để khuất phục nó.
- Hoặc chú mà y thắng hoặc tao thắng, Bob ạ,- hôm đó anh đã nói vá»›i con ngá»±a nhiá»u lần như váºy.
Äêm đó anh lại bảo vá»›i tay giữ ngá»±a:
- Nà y, trông nó có bảnh không nà o? Có bao giá» cáºu thấy má»™t con ngá»±a nà o như nó chưa? Nó là con ngá»±a hay nhất mà tôi được cưỡi đấy. Nhưng con khác tôi chỉ được xem thôi, mà số đó cÅ©ng không nhiá»u.
Rồi quay qua Bob, lúc nà y lại đang đưa mõm cạ và o anh để đùa anh nói:
- Thôi chà o chú mà y nhé, chú mà y khá lắm. Tuần tá»›i tao sẽ gặp lại chú mà y và o sáng Chá»§ nháºt. Hôm đó thì cứ dở hết má»i trò quá»· quái ra Ä‘i nhé, chú ngá»±a quá»· ạ?
Last edited by phongvan; 18-09-2008 at 03:50 PM.
|

20-03-2008, 12:18 AM
|
 |
Cái Thế Ma Nhân
|
|
Tham gia: Feb 2008
Bà i gởi: 1,035
Thá»i gian online: 35 phút 40 giây
Thanks: 0
Thanked 35 Times in 18 Posts
|
|
PHẦN II - Chương 12
Suốt tuần lá»… ấy Ãnh Sáng Ban Ngà y nháºn thấy mình hầu như quan tâm rất nhiá»u đến Bob và Dede. Trong thá»i gian nà y có lẽ anh quan tâm nhiá»u đến cả hai hÆ¡n là quan tâm đến canh bạc lá»›n trong thương mãi, bởi lẽ đó không phải là lúc ác liệt nhất cá»§a canh bạc lá»›n. Cái trò quay vòng cá»§a con Bob có má»™t tầm quan trá»ng đặc biệt đối vá»›i anh. Là m thế nà o để thắng được nó - đó má»›i là vấn Ä‘á». Giả sá» anh tình cá» gặp Dede ngoà i khu đồi, và giả sá» số pháºn trá»› trêu xui khiến anh được cưỡi ngá»±a Ä‘i sóng đôi vá»›i nà ng thì chắc là cái trò quay vòng ấy cá»§a Bob sẽ là m cho anh hết sức lúng túng và bối rối, bởi vì anh không những lo rằng nà ng sẽ trông thấy cái cảnh anh bắn ngưá»i vá» phÃa trước ôm chầm lấy cổ ngá»±a mà trái lại còn lo rằng nà ng thấy bá»—ng nhiên anh lại ra roi, thúc gót Ä‘inh và o sưá»n ngá»±a để nó phóng như bay xuống con đưá»ng cÅ© bá» trÆ¡ nà ng lại má»™t mình. Vì thế anh cần phải tìm được cách để chế ngá»± cái ngón quay vòng nhanh như chá»›p ấy cá»§a con ngá»±a. Anh phải chặn đứng được con váºt trước khi nó trở chứng. Ghì cương, thúc gót Ä‘inh, hoặc thẳng cánh quất roi và o mình nó cÅ©ng chẳng ăn thua gì. Thế thì chế ngá»± nó bằng cách nà o đây?
Suốt tuần lá»… ấy có lắm lúc anh ngồi thừ ngưá»i trên ghế trong phòng là m việc, tưởng tượng là mình Ä‘ang cưỡi con ngá»±a mà u hạt dẻ tuyệt vá»i ấy và đang cố ngăn chặn cái ngón quay vòng cá»§a nó mà anh có thể tiên Ä‘oán được. Và o má»™t ngà y cuối tuần, có lúc anh đã thừ ngưá»i ra như thế trong khi Ä‘ang bà n chuyện vá»›i Hegan, Hegan, tuy Ä‘ang trình bà y chi tiết má»™t vụ việc má»›i có liên quan đến pháp luáºt mà ai nghe qua cÅ©ng phải sững sá», bá»—ng nháºn thấy rằng Ãnh Sáng Ban Ngà y không để ý đến những gì anh ta Ä‘ang nói. Ãnh mắt cá»§a anh trở nên đỠđẫn và chÃnh anh cÅ©ng Ä‘ang nhìn bằng má»™t sức nhìn cá»§a ná»™i tâm.
- Biết cách rồi - anh chợt reo lên - Hegan, hãy chúc mừng tá»› Ä‘i. Chuyện ấy đúng là dá»… ợt như lăn má»™t khúc cây váºy. Tá»› chỉ cần quất và o mÅ©i nó má»™t cái là xong ngay, và quất tháºt mạnh và o.
Sau khi đã giải thÃch cho anh chà ng Hegan Ä‘ang hết sức ngạc nhiên ấy rõ đầu Ä‘uôi câu chuyện, anh lại trở lên chú ý lắng nghe như trước, mặc dù thỉnh thoảng anh vẫn không sao ngăn được và i tiếng cưá»i khăng khắc tá» vẻ đắc ý và vui sướng.
Kế hoạch là phải là m như váºy. Bob luôn luôn quay tròn vá» phÃa bên phải. ÄÆ°á»£c thôi. Anh sẽ cháºp đôi roi lại và quất tháºt mạnh và o mÅ©i Bob ngay lúc nó định giở chứng quay vòng. Nếu sau khi đã nháºn được má»™t bà i há»c như váºy mà con ngá»±a vẫn còn dám quay vòng thì đúng là chưa từng thấy.
Trong tuần lá»… ấy, ngồi trong phòng là m việc cá»§a mình, Ãnh Sáng Ban Ngà y nháºn thức má»™t cách thấm thÃa hÆ¡n bao giá» hết là đối vá»›i Dede anh chưa há» có những tiếp xúc mang tÃnh chất xã há»™i và ngay cả những tiếp xúc tình cảm cá»§a con ngưá»i.
Tình trạng bi đát đến ná»—i anh không dám mở miệng há»i xem nà ng có cưỡi ngá»±a dạo chÆ¡i và o Chá»§ nháºt tuần tá»›i hay không. Äó chÃnh là má»™t thá» thách gay go má»›i đối vá»›i ông chá»§ cá»§a má»™t cô gái xinh đẹp. Ngà y nà o cÅ©ng thế, trong lúc nà ng Ä‘ang là m việc thì anh cứ mãi ngắm nhìn nà ng và cứ ngứa miệng chá»±c thốt ra câu há»i mà anh vẫn hằng giữ kÃn trong lòng "Cô có Ä‘inh cưỡi ngá»±a dạo chÆ¡i và o Chá»§ nháºt tuần tá»›i không?" Và trong lúc ngắm nhìn nà ng như thế, anh thưá»ng tá»± há»i không biết là năm nay nà ng bao nhiêu tuổi, đã có và chắc là phải có những quan hệ tình cảm gì vá»›i cái lÅ© nhóc con bắng nhắng há»c đại há»c mà nà ng thưá»ng hay đà n đúm và đi nhảy nhót theo lá»i cá»§a Morison thuáºt lại. Suốt cả tuần lá»… ấy, lúc nà o anh cÅ©ng nghÄ© vá» nà ng, và chỉ biết được rất rõ có má»—i má»™t Ä‘iá»u là anh yêu nà ng, yêu nà ng nhiá»u đến ná»—i vá»›i sợ dây tạp dá» bây giỠđã bị mất Ä‘i. Sau khi trốn chạy phụ nữ gần suốt cả Ä‘á»i mình, giỠđây anh đã trở nên có đủ can đảm để Ä‘eo đẳng há». Chẳng chóng thì chầy, và o má»™t Chá»§ nháºt đẹp trá»i nà o đó, anh sẽ đón gặp nà ng ngoà i phòng là m việc hoặc tại má»™t nÆ¡i nà o đó ở khu đồi, và rồi, nếu như hai ngưá»i không là m quen vá»›i nhau được, thì đó chÃnh là vì nà ng chẳng muốn là m quen.
Như thế là trong tay anh đã có thêm má»™t lá bà i khác nữa do chÃnh tên Thượng đế Ä‘iên cuồng chia. Anh không má» tưởng đến chuyện lá bà i ấy sẽ quan trá»ng đến mức nà o, song anh khẳng định đó là má»™t lá bà i khá tốt. Rồi anh lại có chiá»u hướng nghi ngá». Có lẽ đó là má»™t nước bà i mà Thần May Rá»§i định gieo tai hoạ và thảm hoạ cho anh. Giả sá» Dede không yêu anh mà anh thì ngà y cà ng yêu nà ng say đắm hÆ¡n thì biết cư xá» sao đây? Tất cả những sá»± khiếp sợ tình yêu được suy rá»™ng trước đây lại sống dáºy trong anh. Anh nhở lại những cuá»™c tình bất hạnh cá»§a những cặp tình nhân mà anh đã biết trong quá khá». Chẳng hạn như Bertha Dortworthy, chá»§ nhân cá»§a má»™t lô đất có thừa và ng, già u có ở Lạch Thịnh Vượng, thế nhưng anh chà ng Dortworthy lại chẳng Ä‘oái hoà i gì đến Bertha mà lại chết mê chết mệt mụ vợ cá»§a lão Äại tá Walthstone và đã cùng mụ bá» trốn xuống vùng hạ lưu sông Yukon; và Äại tá Walthstone vẫn còn rất yêu vợ mình nên lão đã Ä‘Ãch thân Ä‘i tìm cặp gian phu dâm phụ ấy. Và kết cuá»™c ra sao? Xin thưa, chắc chắn là tình yêu cá»§a Bertha sẽ kết thúc má»™t cách bất hạnh và bi thảm; còn tình yêu cá»§a bá»™ ba kia cÅ©ng thế. Ở dưới vùng Minoock, Äại tá Walthstone và Dortworthy đã choảng nhau má»™t tráºn để giải quyết vấn đỠấy. Dortworthy toi mạng. Má»™t viên đạn xuyên qua phổi lão Äại tá đã là m cho lão yếu sức và chết vì bệnh sưng phổi ngay mùa xuân năm sau. Và thế là trong hai ngưá»i đà n ông ấy đã chẳng còn ai sống sót trên Ä‘á»i để mà yêu mà thương mụ vợ cá»§a lão Äại Tá.
Và má»™t trưá»ng hợp khác nữa là Frenda. Cô nà y đã tá»± tá» bằng cách trầm mình trong hồ bằng trôi vì má»™t ngưá»i đà n ông nà o đó ở Thế giá»›i bên ngoà i, và cô đã ghét cay ghét đắng Ãnh Sáng Ban Ngà y vì anh vô tình lôi cô ra khá»i hồ băng trôi ấy và cứu cô thoát chết. Và Má»™ng Trinh … Những ký ức trong quá khứ đã là m anh hoảng sợ. Nếu cái thứ vi trùng yêu cứ bám chắc lấy anh, và nếu Dede không tháºt mạnh mẽ thì ắt hẳn những ký ức trong quá khứ ấy sẽ là m anh hoảng sợ mà không còn dám mÆ¡ tưởng đến nà ng nữa. Theo thá»±c trạng bây giá» thì anh chỉ có thể tìm được nguồn an á»§i bằng cách nghÄ© rằng rất Ãt mối tình được diá»…n ra suôn sẻ. Và theo như anh biết thì trước đến nay Thần May Rá»§i vẫn xếp bà i gian láºn để cho anh thắng cuá»™c. Có ngưá»i sinh ra là đã gặp may mắn, sống may mắn suốt Ä‘á»i, và cho đến lúc chết vẫn còn gặp Ä‘iá»u may mắn. Có lẽ anh cÅ©ng là má»™t ngưá»i như thế, má»™t ngưá»i sinh ra để gặp may mắn nên không thể là ngưá»i thua cuá»™c.
Ngà y chá»§ nháºt đến và Bob đã xá» sá»± tuyệt vá»i như má»™t thiên thần ở vùng đồi Piedmont. Mặc dù thỉnh thoảng nó tung mình lên má»™t cách hứng khởi, nhưng nói chung nó vẫn hiá»n là nh như má»™t chú cừu nón. Ãnh Sáng Ban Ngà y, tay phải cầm sẵn chiếc roi được cháºp đôi, ao ước con Bob thá» là m má»™t cú quay vòng và chỉ cần má»™t chú thôi, ấy thế mà vá»›i má»™t thái độ trên ngưá»i rất tuyệt vá»i, Bob đã không chịu là m cái trò đó. Nhưng Ãnh Sáng Ban Ngà y đã không gặp được Dede. Anh đảo ngá»±a quanh những con đưá»ng đồi, song chẳng được kết quả gì. Äến trưa, anh cưỡi ngá»±a men theo con đưá»ng dốc Ä‘i lên đỉnh cá»§a rặng đồi thứ nhì rồi thả xuống thung lÅ©ng Maraga. Vừa xuống đến chân con đưá»ng dốc ấy, anh nghe thấy có tiếng vó ngá»±a từ phÃa trước mặt và đang tiến dần vá» phÃa anh. Biết là m gì đây nếu đó chÃnh là Dede? Anh cho con Bob quay đầu lại và bắt đầu vá» như Ä‘ang Ä‘i dạo. Anh thầm nghÄ© nếu đó chÃnh là Dede thì anh đúng là má»™t ngưá»i sinh ra để gặp may mắn, bởi vì đây chÃnh là hoà n cảnh thuáºn tiện nhất để anh được gặp nà ng. Cả hai ngưá»i đã có mặt ở nÆ¡i nà y và đang Ä‘i cùng má»™t hướng. Và cái nước kiệu ấy sẽ khiến nà ng gặp anh ngay chá»— con đưá»ng dốc buá»™c hai ngưá»i phải xuống ngá»±a Ä‘i dạo. Nà ng sẽ không thể là m gì hÆ¡n được ngoà i việc cùng anh cưỡi ngá»±a sóng đôi lên đến đỉnh cá»§a dãy đồi ấy. Và má»™t khi đã lên đến đó thì má»™t con đưá»ng dốc tương tá»± như thế ở sưá»n đồi bên kia sẽ buá»™c há» phải dạo chÆ¡i thêm nữa.
Tiếng vó ngá»±a má»—i lúc má»™t gần hÆ¡n, nhưng anh cứ Ä‘i thẳng vá» phÃa trước không ngoái lại nhìn cho đến khi anh nghe thấy tiếng vó ngá»±a ở phÃa sau lưng cháºm hẳn hại. Lúc đó anh má»›i hÆ¡i ngoái đầu lại liếc qua vai. Äúng là Dede rồi. Anh nhanh chóng nháºn ra nà ng và nà ng cÅ©ng rất đỗi ngạc nhiên khi nháºn ra anh. Còn gì tá»± nhiên hÆ¡n là bây giá» anh cứ quay ngang mình ngá»±a đứng chá» nà ng; và rồi khi nà ng đến bên anh thì cả hai sẽ cùng cưỡi ngá»±a Ä‘i sóng hà ng vá»›i nhau ngược lên sưá»n đồi?
Bây giá» anh có thể thở phà o nhẹ nhõm. Anh đã có thể thá»±c hiện được chuyện ấy má»™t cách rất dá»… dà ng. Sau khi chà o há»i, hai ngưá»i sóng đôi Ä‘i tiếp thêm hà ng nhiá»u dặm.
Anh để ý thấy nà ng nhìn con Bob trước rồi mới nhìn anh.
- Ồ con ngựa đẹp quá! - Nà ng kêu lên khi nhìn Bob.
Từ đáy mắt long lanh và vẻ mặt vui sướng cá»§a nà ng anh khó có thể tin rằng đó chÃnh là khuôn mặt cá»§a cô gái trẻ mà anh đã biết trong phòng là m việc cá»§a mình, cô gái trẻ có má»™t gương mặt trầm tÄ©nh, biết kiá»m chế trong khi ở văn phòng.
- Tôi không ngỠông biết cưỡi ngựa, - đó là một trong những câu nói đầu tiên của nà ng khiến anh phải chú ý, - Tôi cứ ngỡ ông chỉ quen dùng ô tô mà thôi.
- Tôi chỉ vừa má»›i cưỡi ngá»±a trong khoảng thá»i gian gần đây thôi, - anh đáp - Như cô biết đấy, tôi thấy mình bắt đầu phát phì, nên bằng cách nà y hoặc cách khác tôi phải là m cho mình bá»›t máºp Ä‘i.
Nà ng nghiêng đầu liếc nhìn anh từ đầu chà chân, nhìn cả bộ yên cương, và nói:
- Nhưng chắc chắn là ông đã biết cưỡi ngựa rồi.
Thầm nghÄ© chắc chắn là nà ng có cặp mắt rất tình vá» những gì có liên quan đến ngá»±a, anh trả lá»i:
- Äúng, nhưng không được mấy năm. Nhưng tôi thưá»ng cho là mình cưỡi ngá»±a rất giá»i. Hồi còn là má»™t cáºu thanh niên sống táºn ở miá»n Äông Oregon, tôi thưá»ng hay trốn trại để cưỡi bò và táºp cưỡi loại ngá»±a cá»§a thổ dân và nhiá»u loại ngá»±a khác nữa.
Anh rất vui mừng bởi vì há» Ä‘ang Ä‘i và o má»™t đỠtà i mà cả hai cùng ưa thÃch. Anh kể cho nà ng nghe vá» các trò quá»· quái cá»§a con Bob, đặc biệt là cái trò quay vòng cá»§a nó, và cách anh đã chế ngá»± được cái trò đó. Nà ng đồng ý vá»›i anh là cần phải có má»™t sá»± nghiệm khắc hợp lý nà o đó trong việc Ä‘iá»u khiển loà i ngá»±a cho dù ngưá»i ta có thương yêu chúng đến mấy Ä‘i chăng nữa. Nà ng đã nuôi con ngá»±a Mab cá»§a mình trong tám năm nay, và nà ng đã phải luyện táºp cho nó bá» cái táºt hay cất vó đá lung tung trong chuồng ngá»±a. Trong quá trình táºp luyện ấy, Mab đã bị ăn đòn khá Ä‘au, song nhá» thế mà chữa được thói hư cá»§a nó.
- Chắc là cô cưỡi ngá»±a sà nh lắm - Ãnh Sáng Ban Ngà y nói.
- Thá»±c sá»± tôi không nhá»› là mình bắt đầu cưỡi ngá»±a từ bao giá», - nà ng nói vá»›i anh - Tôi sinh ra ở má»™t trang trại, thưa ông, cho nên gia đình không thể cấm tôi tiếp xúc vá»›i loà i ngá»±a. Ắt hẳn tôi đã được sinh ra để yêu thương loà i ngá»±a. Năm lên sáu tuổi tôi đã có riêng cho mình má»™t chú ngá»±a con. Lên tám tuổi, tôi rất thÃch thú khi được cưỡi ngá»±a suốt ngà y vá»›i cha tôi. Năm mưá»i má»™t tuổi, lần đầu tiên tôi được cha tôi dẫn Ä‘i săn nai, và lần đó nếu không có ngá»±a thì tôi đã bị lạc trong rừng mất rồi. Tôi thù ghét cái cuá»™c sống ru rú trong bốn bức tưá»ng, và nếu như không có con Mab nà y đây thì tôi nghÄ© rằng mình đã phát ốm và chết từ lâu rồi.
- Cô yêu miá»n quê lắm nhỉ? - anh há»i, cÅ©ng lúc ấy anh thấy trong ánh mắt xám cá»§a nà ng còn loé lên má»™t tia có mà u khác nữa.
- Tôi yêu mến quê bao nhiêu thì ghê tởm thà nh phố bấy nhiêu, - nà ng đáp, - Nhưng phụ nữ không thể kiếm sống ở miá»n quê được. Vì thế cho nên tôi đà nh phải bằng lòng vá»›i con Mab nà y trong những lúc nghÄ© đến miá»n quê.
Sau đó nà ng kể cho anh nghe thêm nhiá»u chuyện vá» cuá»™c sống ở trang trại trong những ngà y cha nà ng còn sống. Ãnh Sáng Ban Ngà y rất vui vì anh và nà ng đã là m quen được vá»›i nhau. Trong suốt ná»a giá» cưỡi ngá»±a sóng đôi bên nhau, cuá»™c chuyện trò cá»§a hai ngưá»i vẫn không kém Ä‘i phần sinh động.
- Có thể cho rằng chúng ta là những ngưá»i bạn đồng hương - anh nói - Tôi sinh trưởng ở Äông Oregon, má»™t nÆ¡i không cách xa Siskiyou nhiá»u lắm.
Anh biết ngay là mình đã lỡ lá»i khi nghe nà ng há»i.
- Sao ông lại biết tôi quê ở Siskiyou? Tôi đám chắc là mình chưa bao giá» nói ra Ä‘iá»u ấy mà .
- Tôi không biết, - anh thoáng lá»™ vẻ lúng túng. Tôi tình cá» nghe thấy ngưá»i nà o đó nói là có quê ở đó mà .
Vừa lúc đó thì con Sói phóng lên phÃa trước má»™t cách nhẹ nhà ng như má»™t chiếc bóng khiến cho con ngá»±a cá»§a nà ng phải tránh sang má»™t bên và khiến nà ng không còn chú ý đến sá»± ngượng nghịu cá»§a anh, bởi vì há» lại bắt qua câu chuyện vá» những con chó cá»§a vùng Alaska trước khi trở lại câu chuyện vá» loà i ngá»±a. Và trong suốt thá»i gian Ä‘i lên con đưá»ng dốc và xuống đến vưá»n đồi bên kia, há» vẫn cứ mải mê nói chuyện vá» loà i ngá»±a.
Lúc nà ng nói thì anh chăm chú lắng nghe, tuy nhiên trong suốt thá»i gian đó anh cÅ©ng vẫn theo Ä‘uổi những suy nghÄ© và những cảm tưởng cá»§a riêng mình. Nà ng dám ngồi chà ng hảng trên lưng ngá»±a thì quả là táo bạo tháºt, và anh không biết là mình có thÃch Ä‘iá»u ấy hay không. Những quan niệm cá»§a anh đã sá»›m hấp thụ những quan niệm ấy từ khi còn trẻ và khi sống ở vùng biên thuỳ. Thá»i bấy giá» ngưá»i ta chỉ chấp nháºn cho phụ nữ ngồi má»™t bên trên mình ngá»±a. Anh đã quen vá»›i nếp suy nghÄ© là phụ nữ mà cưỡi ngá»±a thì không phải là động váºt có hai chân, nên anh lấy là m sá»ng sốt khi thấy nà ng ngồi chá»…m chệ trên lưng ngá»±a y như má»™t ngưá»i đà n ông váºy. Song, anh cÅ©ng phải thú nháºn là nhìn thấy nà ng cưỡi ngá»±a như thế kể cÅ©ng hay hay.
Ở nà ng còn có hai đặc Ä‘iểm nữa khiến anh phải láºp tức chú ý. Má»™t là trong ánh mắt nà ng loé lên hai đốm mà u và ng rá»±c. Anh thấy lạ bởi vì trước đây anh chưa bao giỠđể ý thấy chúng: Có lẽ ánh đèn trong phòng là m việc đã đánh lừa đôi mắt cá»§a anh, hoặc có lẽ những đốm và ng có mà u và ng ấm áp - má»™t thứ ánh sáng mà u và ng bị khuếch tán. Äúng ra thì nó cÅ©ng không phải là mà u và ng nữa. Nhưng nó lại rất giống vá»›i mà u đó hÆ¡n bất kỳ má»™t mà u nà o khác mà anh được biết. Chắc chắn nó không mang má»™t sắc thái nà o cá»§a mà u và ng chanh. Những ý nghÄ© cá»§a má»™t kẻ Ä‘ang yêu thưá»ng được tô mà u, và chắc chẳng có ai trên thế gian nà y lại dám cho rằng đôi mắt cá»§a Dede có mà u và ng rá»±c. Nhưng tâm trạng cá»§a Ãnh Sáng Ban Ngà y giỠđây có chiá»u hướng thấy váºt gì cÅ©ng dịu dà ng má»m mại nên anh thÃch cho rằng đôi mắt cá»§a nà ng có mà u và ng rá»±c. Và thế là chúng có mà u và ng rá»±c.
Vả lại nà ng vốn rất tá»± nhiên. Anh đã chuẩn bị tư tưởng là rất khó là m quen vá»›i má»™t thiếu nữ như nà ng. ấy thế mà ở đây anh đã thá»±c hiện được chuyện ấy má»™t cách dá»… dà ng. Trong lúc cưỡi ngá»±a sóng đôi bên anh, nà ng không tá» thái độ gì gá»i là kiêu ngạo - lá»i nói không kiểu cách cá»§a nà ng khiến anh thấy cô Dede ngồi trên mình ngá»±a khác hẳn vá»›i cô Dede có những cách cư xá» theo lá» thói văn phòng mà anh đã biết. Tuy nhiên trong lúc anh Ä‘ang mừng thầm vì thấy má»i chuyện diá»…n ra tốt đẹp, và hai ngưá»i có nhiá»u chuyện để nói vá»›i nhau, anh vẫn thấy có má»™t cái gì đó tẻ nhạt. Bởi vì nói cho cùng thì cuá»™c chuyện trò ấy tháºt là trống rá»—ng và vá»› vẩn. Anh vốn là má»™t con ngưá»i hà nh động, và anh yêu nà ng, ngưá»i con gái tên Dede Mason ấy; anh muốn nà ng phải đáp lại tình yêu cá»§a anh và được anh yêu. Anh muốn đạt ngay đến đỉnh cao cá»§a tình yêu đó. Vì đã quen dùng vÅ© lá»±c, quen túm chặt lấy ngưá»i và váºt và bắt há» phục tùng ý muốn cá»§a mình, giỠđây anh cảm thấy trong ngưá»i có sá»± thôi thúc được chiếm lÄ©nh nà ng. Anh muốn nói vá»›i nà ng là anh yêu nà ng và nà ng không còn cách nà o hÆ¡i là phải lấy anh. Nhưng anh vẫn không nghe theo sá»± thôi thúc ấy. Phụ nữ vốn là những ngưá»i rất dá»… bị hoảng sợ nên sá»± chiếm lÄ©nh đơn thuần sẽ dẫn đến đổ vỡ tất cả. Anh nhá»› đến tất cả những mưu mẹo trong săn bắn: những khi đói lả mà vẫn phải kiên trì bám sát mục tiêu không dám bóp cò, bởi vì lúc ấy phát đạn bắn ra dù trúng hay tráºt Ä‘Ãch Ä‘á»u có ý nghÄ©a sống hay là chết. Äối vá»›i anh thì cô gái nà y không chỉ là má»™t con mồi săn để sống mà còn có ý nghÄ©a nhiá»u hÆ¡n thế nữa, nhất là lúc nà y, khi anh Ä‘ang cưỡi ngá»±a Ä‘i sóng đôi vá»›i nà ng, len lén nhìn nà ng khi có đủ can đảm; còn nà ng, tuy Ä‘ang váºn bá»™ quần áo Ä‘i ngá»±a bằng nhung kẻ cá»§a phụ nữ, trông rất dÅ©ng cảm như má»™t ngưá»i đà n ông không nhưng vẫn lá»™ ra những nét cá»§a bản chất phụ nữ, tươi cưá»i, chuyện trò vui vẻ, long lanh ánh mắt sá»± há»ng sáng cá»§a má»™t ngà y nắng đẹp và cÆ¡n gió nhẹ mùa hè sưởi ấm đôi má nà ng.
Last edited by phongvan; 18-09-2008 at 03:51 PM.
|
 |
|
| |