 |
|

25-03-2008, 04:45 PM
|
 |
Cái Thế Ma Nhân
|
|
Tham gia: Feb 2008
Bà i gởi: 1,035
Thá»i gian online: 35 phút 40 giây
Thanks: 0
Thanked 35 Times in 18 Posts
|
|
Chương 20
Ra khá»i bóng tối, Langdon và Sophie len lén Ä‘i ngược hà nh lang vắng lặng, tiến vá» phÃa cầu thang thoát hiểm.
Vừa bước Ä‘i, Langdon vừa cảm thấy như Ä‘ang cố là m má»™t trò chÆ¡i ghép hình trong bóng tối. KhÃa cạnh má»›i nhất cá»§a bà ẩn nà y là má»™t Ä‘iá»u là m ông hoang mang sâu sắc: Tay đại uý Cảnh sát tư pháp Ä‘ang cố tạo dá»±ng chúng cá»› để khép mình và o tá»™i giết ngưá»i.
"Cô có nghÄ©", ông thì thầm, "rằng có thể Fache là ngưá»i viết lá»i nhắn trên sà n đó không?".
Sophie tháºm chà không ngoảnh mặt lại: "Không thể nà o".
Langdon thì không chắc chắn như váºy: "Ông ta dưá»ng như cố ý chứng minh là tôi phạm tá»™i. Có lẽ ông ta nghÄ© viết tên tôi lên sà n sẽ giúp ông ta phá án chăng?".
"Thế còn dãy số Fibonacci? Hai chữ P.S.? Và cả bức ký há»a Da Vinci và biểu tượng nữ thần nữa? Tất cả thảy là cá»§a ông tôi".
Langdon biết rằng cô ấy đúng. TÃnh biểu tượng cá»§a các đầu mối ăn khá»›p vá»›i nhau quá hoà n hảo hình sao năm cánh, bức ký há»a Ngưá»i Vitruvian cá»§a Da Vinci, nữ thần và cả cái dãy số Fibonacci ấy nữa. "Má»™t bá»™ biểu tượng nhất quán" như cách gá»i cá»§a các nhà nghiên cứu hình tượng minh há»a. Tất cả kết nối vá»›i nhau chặt chẽ không cách chi gỡ ra nổi.
"Và chiá»u nay ông tôi đã gá»i cho tôi", Sophie nói thêm. "Ông bảo ông cần nói vá»›i tôi má»™t Ä‘iá»u gì đó. Tôi chắc lá»i nhắn cá»§a ông tại bảo tà ng Louvre là những ná»— lá»±c tối háºu để nói cho tôi biết Ä‘iá»u gì đó quan trá»ng, má»™t Ä‘iá»u mà ông tôi nghÄ© ông có thể giúp tôi hiểu".
Langdon cau mà y. Ôi, quá»· hà khắc! Ôi thánh yếu Ä‘uối! Ông ước mình có thể hiểu rõ lá»i nhắn đó, vừa vì lợi Ãch cá»§a Sophie vừa vì chÃnh ông nữa. Sá»± thể rà nh là đã xấu Ä‘i kể từ khi ông nhìn thấy lần đầu tiên những từ ngữ khó hiểu đó. Cái kẻ đóng giả ông nhảy qua cá»a sổ nhà vệ sinh sẽ chẳng khiến Fache mến má»™ Langdon thêm chút nà o. Cách nà o đó, ông không tin rằng viên đại uý cảnh sát Pháp có thể thấy được nét hà i hước trong việc Ä‘uổi bắt má»™t bánh xà phòng.
"Lối và o không còn xa lắm đâu", Sophie nói.
"Liệu có khả năng những con số trong tin nhắn của ông cô chứa đựng chìa khoá để hiểu những dòng khác không?".
Langdon đã từng nghiên cứu má»™t loạt văn bản viết tay cá»§a ngưá»i Baconian, những văn tá»± có kà tá»± khắc trên bia đá, trong đó mã số nằm ở má»™t số dòng nhất định là đầu mối để giải mã những dòng khác.
Cả tối nay tôi đã nghÄ© vá» những con số đó. Những phép tÃnh, thương số, kết quả. Tôi chẳng thấy được Ä‘iá»u gì cả. Vá» mặt toán há»c mà nói, chúng được sắp xếp má»™t cách ngẫu nhiên. Má»™t chuá»—i kà tá»± tà o lao".
"Nhưng chúng là má»™t phần cá»§a dãy số Fibonacci. Äó không thể là sá»± trùng hợp được".
"Äúng thế. Sá» dụng dãy số Fibonacci là má»™t cách khác để ông tôi thu hút sá»± chú ý cá»§a tôi - cÅ©ng như viết lá»i nhắn bằng tiếng Anh, hoặc sắp xếp thân thể mình theo tư thế hệl như cái tác phẩm nghệ thuáºt ưa thÃch cá»§a tôi, hoặc vẽ má»™t hình sao năm cánh lên ngưá»i mình. Tất cả chỉ để thu hút sá»± chú ý cá»§a tôi".
"Hình sao năm cánh có ý nghĩa đối với cô?".
"Vâng. Tôi chưa có cÆ¡ há»™i để nói vá»›i ông, nhưng hình sao năm cánh là má»™t kà hiệu đặc biệt giữa ông cháu tôi hồi tôi còn nhá». Chúng tôi thưá»ng chÆ¡i bà i Taro để giải trÃ, và con bà i hiệu do tôi rút bao giá» cÅ©ng nằm trong bá»™ sao năm cánh. Tôi dám chắc ông đã sắp bà i cho nó ra như thế, nhưng những bá»™ sao năm cánh chỉ là trò đùa nho nhá» cá»§a chúng tôi thôi".
Langdon cảm thấy rùng mình. HỠđã từng chÆ¡i bà i Taro ư? Trò chÆ¡i bà i nà y cá»§a ngưá»i à thá»i trung cổ tá»± nó đã ẩn giấu quá nhiá»u những biểu tượng dị giáo đến ná»—i Langdon đã dà nh toà n bá»™ má»™t chương trong bản thảo má»›i cá»§a ông để viết vá» bà i Taro. Hai mươi hai quân bà i cá»§a trò chÆ¡i nà y có những cái tên như: "Nữ giáo hoà ng, nữ hoà ng và Ngôi sao". Thoạt kỳ thuá»·, bà i Taro được bà y tạo ra như là má»™t phương cách bà máºt để truyá»n Ä‘i những tư tưởng bị Nhà Thá» cấm Ä‘oán. Ngà y nay, bà ẩn trên những quân bà i Taro dược những bà thầy bói thá»i hiện đại lưu truyá»n.
Bá»™ bà i hiệu Taro hợp vá»›i tÃnh nữ thiêng liêng lò bá»™ sao năm cánh.
Langdon nghÄ©, nháºn ra rằng nếu Saunière sắp bà i cho cô cháu gái như thế cho vui thì bá»™ sao năm cánh là trò đùa có ná»™i dung thÃch hợp.
HỠđã đến cầu thang thoát hiểm, và Sophie tháºn trá»ng đẩy cá»a. Không có chuông báo động nà o kêu cả. Chỉ có những cánh cá»a dẫn ra bên ngoà i là có cà i hệ thống báo động. Sophie dẫn Langdon xuống má»™t cầu thang hẹp ngoằn ngoèo dẫn đến tầng trệt, má»—i lúc má»™t rảo bước nhanh hÆ¡n.
"Khi nói vá» hình sao năm cánh", Langdon nói, vá»™i vã theo sau cô, "Ông cô có đỠcáºp đến việc thá» nữ thần hay bất cứ má»™t phẫn uất nà o đối vá»›i Nhà thá» CÆ¡ đốc chÃnh thống không?".
Sophie lắc đầu: "Tôi quan tâm nhiá»u hÆ¡n đến khÃa cạnh toán há»c cá»§a nó - Tá»· lệ thần thánh PHI, dãy số Fibonacci, đại loại như thế.".
Langdon ngạc nhiên: "Ông cô dạy cô vỠsố PHI à ?".
"Tất nhiên. Tá»· lệ thần thánh đó". Vẻ mặt cô trở nên ngượng ngáºp. "Thá»±c tế, ông thưá»ng hay nói đùa rằng ná»a phần tôi là thần thánh… Ông biết đấy, đó là do những chữ cái trong tên tôi".
Langdon suy nghĩ trong chốc lát rồi lẩm nhẩm.
s-o-P-H-I-e.
Vừa Ä‘i xuống Langdon vừa táºp trung ngẫm nghÄ© lại số PHI.
Ông bắt đầu nháºn ra rằng những đầu mối cá»§a Saunière có thá»±c chất hÆ¡n ông tưởng lúc đầu.
Da Vinci… dãy số Fibonacci… hình sao năm cánh.
Không thể tin được, tất cả những Ä‘iá»u nà y Ä‘á»u được kết nối bởi độc má»™t khái niệm cÆ¡ bản cá»§a lịch sá» nghệ thuáºt mà Langdon thưá»ng dà nh cả mấy tiết há»c để giảng vá» nó.
PHI
Ông cảm thấy như đột nhiên quay vỠđại há»c Harward, đứng trong giá» giảng Chữ nghÄ©a tượng trưng trong nghệ thuáºt cá»§a mình, viết con số ưa thÃch lên bảng Ä‘en.
1,618
Langdon quay mặt vá» phÃa đám đông sinh viên dầy hà o hứng: "Ai có thể nói cho tôi biết con số nà y là gì?".
Má»™t sinh viên chân dà i chuyên ngà nh toán há»c ngồi ở phÃa sau giÆ¡ tay: "Äó là số PHI". Cáºu ta dà i giá»ng ph-i-i.
"Tốt lắm Stettner", Langdon nói, "xin giới thiệu PHI với tất cả".
"Äừng có nhầm lẫn vá»›i PI", Stettner thêm và o rồi cưá»i toét. Như cánh toán há»c chúng tôi thÃch nói: "PHI hÆ¡n hẳn PI má»™t con H".
Langdon cưá»i nhưng dưá»ng như không ai hiểu câu nói đùa đó.
Stettner buồn thiu.
"Số PHI nà y". Langdon tiếp tục, "má»™t-phấy-sáu-má»™t-tám, là má»™t con số vô cùng quan trá»ng trong nghệ thuáºt. Ai có lhể nói cho tôi biết tại sao?".
Stettner cố chứng tỠmình lần nữa: "Bởi vì nó rất đẹp phải không ạ?".
Má»i ngưá»i cưá»i rá»™ lên.
"Thực ra", Langdon nói, "Stettner lại một lần nữa nói đúng. Nói tóm lại, PHI được coi là con số đẹp nhất trong vũ trụ".
Tiếng cưá»i đột ngá»™t dứt hắn, và Stettner đắc chÃ.
Vừa lắp phim và o máy chiếu Slide, Langdon vừa giải thÃch rằng số PHI bắt nguồn từ dãy số Fibonacci - má»™t cấp số nổi tiếng không chỉ vì tổng số những số hạng ká» nhau sẽ bằng số hạng kế tiếp, mà còn bởi thương số cá»§a những số hạng ká» nhau có má»™t đặc tÃnh kỳ lạ là đá»u suýt xoát số l,618 - PHI!
Mặc dù nguồn gốc toán há»c cá»§a số PHI có vẻ như huyá»n bÃ, Langdon giải thÃch, khÃa cạnh gây sá»ng sốt thá»±c sá»± cá»§a PHI lại nằm ở vai trò cá»§a nó vá»›i tư cách là má»™t nhân tố xây dá»±ng mang tÃnh ná»n tảng trong tá»± nhiên. Thá»±c váºt, động váºt, và tháºm chà cả con ngưá»i Ä‘á»u có những thuá»™c tÃnh vá» kÃch thước gắn chặt vá»›i tỉ số giữa PHI và 1 tá»›i má»™t dá»™ chÃnh xác kỳ bÃ!
"Số PHI có mặt khắp nÆ¡i trong tá»± nhiên", Langdon vừa nói vừa tắt đèn, "rõ rà ng Ä‘iá»u đó vượt quá sá»± trùng hợp, và vì váºy nên ngưá»i xưa cho rằng con số PHI hần là đã được tiá»n định bởi Äấng Sáng Thế. Các nhà khoa há»c buổi ban đầu đã tuyên bố má»™t - phẩy - sáu - má»™t - tám là Tá»· lệ thần thánh".
"Khoan", má»™t cô gái ở hà ng ghế đầu lên tiếng, "Tôi là sinh viên chuyên khoa sinh há»c và tôi chưa bao giá» thấy Tá»· lệ thần thánh nà y trong tá»± nhiên cả".
"Chưa à ?", Langdon mỉm cưá»i. "Bạn đã bao giá» nghiên cứu con cái và con đực trong xã há»™i cá»§a loà i ong chưa?".
"ÄÆ°Æ¡ng nhiên rồi. Sô ong cái luôn nhiá»u hÆ¡n số ong đực".
"ChÃnh xác. Và bạn có biết rằng nếu bạn chia số ong cái cho số ong đực trong bất cứ má»™t tổ ong nà o trên thế giá»›i, bạn luôn được cùng má»™t số thương không?".
"Thầy đã là m rồi ạ?".
"Äúng váºy. Số PHI".
Cô gái há hốc miệng: "Không thể nà o?".
"Hoà n toà n có thể!". Langdon quặc lại, rồi mỉm cưá»i chiếu má»™t hình vỠốc trên slide. "Bạn nháºn ra cái nà y chứ?".
"Äó là má»™t con ốc anh vÅ©", cô sinh viên sinh há»c nói. "Má»™t loà i nhuyá»…n thể có vá» cứng, có thể đẩy không khà và o trong vỠđể Ä‘iá»u chỉnh độ nổi hay chìm trong nước".
"ChÃnh xác. Và bạn có thể Ä‘oán được tỉ số cá»§a má»—i đưá»ng kÃnh vòng xoắn nà y vá»›i đưá»ng kÃnh vòng xoắn kế tiếp không?".
Cô gái có vẻ phân vân khi quan sát những vòng tròn đồng tâm trên vỠxoắn của con ốc anh vũ.
Langdon gáºt đầu: "PHI. Tá»· lệ thần thánh. Má»™t-phẩy-sáu-má»™t-tám trên má»™t".
Trông cô gái đầy vẻ kinh ngạc.
Langdon chuyển sang tấm slide tiếp theo - bản chụp cáºn cảnh má»™t đầu hạt hoa hướng dương: "Hạt hoa hướng dương có những vòng xoáy đối ngược nhau. Bạn có thể Ä‘oán được tỉ số giữa đưá»ng kÃnh vòng tròn nà y vá»›i đưá»ng kÃnh vòng trên kế tiếp không?".
"Là PHI?" Tất cả đồng thanh.
"Tuyệt". Bây giá» Langdon chiếu nhanh tất cả các tấm slide các đưá»ng trôn ốc trên quả thông, cách sắp xếp lá trên những nhánh cây các vạch trên bụng côn trùng, tất cá Ä‘á»u tuân theo Tá»· lệ thần thánh đến mức kinh ngạc.
"Tháºt kỳ lạ", ai đó reo lên.
"Phải", má»™t ngưá»i khác nói, "nhưng cái đó có liên quan gì đến nghệ thuáºt?".
"Aha", Langdon reo lên, "rất vui vì bạn đã há»i Ä‘iá»u đó". Ông chiếu má»™t tấm slide khác - má»™t tấm giấy da và ng nhạt có hình ngưá»i đà n ông khoả thân nổi tiếng cá»§a Leonardo Da Vinci Ngưá»i Vitruvian được đặt tên theo Marcus Vitruvius, kiến trúc sư lá»—i lạc ngưá»i La mã, ngưá»i đã đánh giá rất cao Tá»· lệ thần thánh trong má»™t cuốn sách cá»§a ông mang tên Kiến trúc.
Không ai hiểu cấu trúc thần thánh cá»§a con ngưá»i hÆ¡n Da Vinci Thá»±c tế Da Vinci đã khai quáºt các ngôi má»™ để Ä‘o đạc chÃnh xác tỉ lệ các cấu trúc xương trong cÆ¡ thể con ngưá»i. Ông là ngưá»i đầu tiên chứng minh rằng cÆ¡ thể con ngưá»i, nói má»™t cách chÃnh xác theo nghÄ©a Ä‘en, được là m bằng các khối mà tỉ lệ giữa chúng luôn luôn là PHI".
Má»i ngưá»i trong giảng đưá»ng Ä‘á»u nhìn ông vá»›i vẻ ngá» vá»±c.
"Không tin tôi phải không?". Langdon thách thức. "Lần tới các bạn tắm vòi hoa sen, hãy thỠđo mình bằng thước dây xem".
Hai cầu thá»§ bóng đá cưá»i khúc khÃch.
"Không chỉ hai bạn váºn động viên kia đâu", Langdon phản ứng lại ngay. "Mà là tất cả các bạn. Nà o các chà ng trai, cô gái.
ThỠnhé. Hãy đo khoảng cách từ đỉnh đầu các bạn cho đến khi chạm đất. Rồi chia nó cho khoảng cách từ rốn các bạn đến mặt đất. Hãy đoán xem con số mà các bạn đạt được".
"Không phải số PHI!" Má»™t trong hai gã váºn động viên thốt lên, không tin.
"Là số PHI", Langdon đáp lại, "một-phẩy-một-sáu-một-tám.
Cần một và dụ khác nữa không? Hãy đo khoảng cách từ vai đến các đầu ngón tay, rồi chia nó cho khoảng cách từ khuỷu tay đến các đầu ngón tay. Lại một số PHI nữa. Một và dụ khác nhé? Hãy chia khoảng cách từ đầu gối đến mặt đất cho khoảng cách từ hông đến mặt đất. Một số PHI nữa. Lòng bà n tay.
Ngón chân cái. Các dốt sống. PHI. PHI. PHI. Các bạn cá»§a tôi Æ¡i, má»—i ngưá»i trong các bạn Ä‘á»u là má»™t minh chứng sống cho Tá»· lệ thần thánh".
Ngay cả trong bóng tối, Langdon cÅ©ng có thể nhìn thấy tất cả bá»n há» sững sá». Ông cảm thấy má»™t sá»± ấm nóng quen thuá»™c trong lòng. Äây chÃnh là là do tại sao ông dạy há»c. "Các bạn cá»§a tôi như các bạn đã thấy, bên dưới sá»± há»—n độn cá»§a thế giá»›i, vẫn có má»™t tráºt tá»±. Khi ngưá»i xưa phát hiện ra số PHI, há» chắc chắn rằng hỠđã tình cá» tìm thấy yếu tố cÆ¡ bản mà Chúa Trá»›i dùng để tạo nên thế giá»›i nà y, và há» tôn thá» tá»± nhiên vì là do đó. Và ngưá»i ta có thể hiểu tại sao trong tá»± nhiên rõ rà ng có bà n tay cá»§a Chúa Trá»i, và cho đến ngà y nay vẫn còn tồn tại những tôn giáo vô thần thá» Mẹ Äất. Nhiá»u ngưá»i trong chúng ta tôn vinh tá»± nhiên theo cách mà những tÃn đồ ngoại giáo vẫn là m, mà tháºm chà không biết thế. Ngà y mồng má»™t tháng năm là má»™t thà dụ Ä‘iển hình, ngà y lá»… tôn vinh mùa xuân… Trái Äất hồi sinh để ban tặng sá»± hà o phóng cá»§a mình. Ngay từ buổi sÆ¡ khai, ngưá»i ta đã viết vá» phép thuáºt bà ẩn cố hữu nÆ¡i Tá»· lệ thần thánh. Con ngưá»i chỉ đơn giản hoạt động theo những quy luáºt cá»§a tá»± nhiên, và bởi vì nghệ thuáºt chÃnh là ná»— lá»±c cá»§a con ngưá»i để bắt chước cho được vẻ đẹp từ bà n tay Äấng Sáng Thế, các bạn có thể tướng tượng rằng chúng ta sẽ được táºn mắt thấy rất nhiá»u bằng chứng vá» Tá»· lệ thần thánh trong nghệ thuáºt há»c kỳ nà y".
HÆ¡n má»™t ná»a giá» nữa trôi qua, Langdon cho đám sinh viên xem những slide vá» các tác phẩm nghệ thuáºt cá»§a Michelangelo, Albrecht, Dyrer, Da Vinci và nhiá»u ngưá»i khác, để minh chứng sá»± áp dụng triệt để và đầy chá»§ ý cá»§a má»—i nghệ sÄ© đối vá»›i Tá»· lệ thần thánh trong bố cục má»—i tác phẩm cá»§a mình. Langdon cÅ©ng chỉ rõ PHI trong các kÃch thước kiến trúc cá»§a Ä‘á»n Parthenon Hi lạp, cá»§a các Kim tá»± tháp Ai cáºp, và tháºm chà cá»§a cả toà nhà trụ sở cá»§a Liên hợp quốc tại New York. PHI cÅ©ng xuất hiện trong cấu trúc tổ chức cá»§a các bản sonate cá»§a Mozart, bản giao hướng số 5 cá»§a Beethoven, cÅ©ng như các tác phẩm cá»§a Bartók, Debussy và Schubert. Số PHI, Langdon nói vá»›i sinh viên, tháºm chà còn được Stradivarius sá» dụng để tÃnh toán vị trà chÃnh xác cá»§a những khe hình chữ, khi ông tạo ra những cây đà n viôlông nổi tiếng cá»§a mình.
"Äể khép lại". Langdon vừa nói vừa bước vá» phÃa chiếc bảng, "chúng ta quay trở vá» vá»›i các biểu tượng". Ông vẽ năm đưá»ng giao nhau, tạo nên má»™t ngôi sao năm cánh: "Äây là má»™t trong những hình ảnh đầy quyá»n năng nhất mà các bạn sẽ thấy trong há»c kỳ nà y. Bình thưá»ng nó được biết đến như là má»™t hình sao năm cánh - hay pentacle như lổ tiên ta đã gá»i - biểu tượng nà y được nhiá»u ná»n văn hoá coi là linh thiêng và huyá»n bÃ. Có ai có thể nói cho tôi biết vì sao lại thế không?".
Stettner, anh sinh viên khoa toán đó, lại giÆ¡ tay: "Bởi vì nếu thầy vẽ má»™t hình sao năm cánh, các đưá»ng thẳng sẽ tá»± chia nó thà nh những Ä‘oạn theo Tá»· lệ thần thánh".
Langdon gáºt đầu đầy tá»± hà o vá»›i chà ng sinh viên: "Rất tốt.
Äúng thế, tỉ lệ giữa các Ä‘oạn thẳng trong hình sao năm cánh, tât cả Ä‘á»u bằng PHI, khiến cho biểu tượng nà y trở thà nh biểu hiện rối háºu cá»§a Tá»· lệ thần thánh. Vì là do nà y, hình sao năm cánh luôn luôn là biểu tượng cá»§a vẻ đẹp và sá»± hoà n hảo gắn vá»›i các nữ thần và tÃnh nữ linh thiêng".
Các cô gái trong lá»›p mỉm cưá»i rạng rỡ.
"Các bạn, xin lưu ý má»™t Ä‘iểm. Hôm nay chúng ta má»›i chỉ đụng đến Da Vinci má»™t chút thôi, nhưng rồi chúng ta sẽ còn tiếp xúc vá»›i ông nhiá»u hÆ¡n nữa trong há»c kỳ nà y. Leonardo là má»™t ngưá»i say mê những phong cách cổ xưa cá»§a các nữ thần, vá» Ä‘iá»u nà y chúng ta có rất nhiá»u tà i liệu. Ngà y mai tôi sẽ cho các bạn xem bức bÃch hoạ Bữa ăn tối cuối cùng cá»§a ông, đó là má»™t trong những biểu hiện kỳ diệu nhất sá»± tôn kÃnh dối vá»›i tÃnh nữ thiêng liêng mà các bạn sẽ có dịp được chiêm ngưỡng".
"Thầy Ä‘ang nói đùa bá»n em, phải không ạ?" Ai đó lên tiếng.
"Em nghĩ Bữa ăn tối cuối cùng là vỠChúa Jesus?".
Langdon nháy mắt: "Có những biểu tượng lẩn khuất ở những chỗ mà bạn không thể tướng tượng nổi".
"Äi nà o", Sophie thì thầm. "Có chuyện gì thế? Chúng ta đã gần tá»›i Ä‘Ãch rồi. Nhanh lên?".
Langdon ngước nhìn lên, ông cảm thấy như mình vừa quay trở lại từ má»™t nÆ¡i xa xăm trong tiá»m thức. Ông nháºn ra là mình Ä‘ang đứng đực ra trên cầu thang, sững lại bởi má»™t phát hiện đột ngá»™t.
Ôi, quỷ hà khắc! Ôi thánh yếu đuối (O, Draconian devil! Oh, lame saint!)
Sophie ngoái nhìn ông.
Nó không thể chỉ đơn giản như thế, Langdon nghĩ.
Nhưng ông biết tất nhiên nó là như thế.
NÆ¡i đây, trong lòng viện bảo tà ng Louvre… vá»›i hình ảnh PHI và Da Vinci xoáy lá»™n trong tâm trÃ, đùng má»™t cái Robert Langdon bất ngỠđã giải được máºt mã cá»§a Saunière.
"O, Draconian devil!" ông nói, "Oh, lame Saint! Äó là loại máºt mã đơn giản nhất!".
Sophie dừng lại ở và i báºc cầu thang bên dưới Langdon, cô nhìn lên không hiểu. "Má»™t loại máºt mã". Cô đã nghÄ© Ä‘i nghÄ© lại những từ ngữ đó cả tối nay rồi và chẳng thấy ở đó má»™t máºt mã nà o cả. Nhất là má»™t loại máºt mã đơn giản.
"ChÃnh cô đã nói Ä‘iá»u nà y". Giá»ng Langdon vang lên, phấn khÃch. "Dãy số Fibonacci chỉ có ý nghÄ©a trong tráºt tá»± đúng cá»§a nó. Nếu không, nó chỉ là má»™t trò toán há»c tà o lao".
Sophie chẳng hiểu Langdon Ä‘ang nói gì. Dãy số Fibonacci? Cô chắc chắn rằng nó chẳng nhằm gì khác ngoà i việc kéo Bá»™ pháºn giải máºt mã và o cuá»™c đêm nay. Nó có má»™t mục Ä‘Ãch khác chăng?
Cô thá»c tay và o túi và lôi ra má»™t bản in, xem xét lại dòng tin nhắn cá»§a ông cô.
13-3-2-21-1-1-8-5
O, Draconian devil!
Oh, lame Saint!
Những con số nà y thì sao?
"Dãy số Fibonacci bên trên đó là má»™t đầu mối", Langdon vừa nói vừa cầm lấy bản in. "Những con số nà y ám chỉ cách giải mã phần còn lại cá»§a tin nhắn. Ông ấy đã viết nó lá»™n xá»™n để nói vá»›i chúng ta rằng hãy áp dụng cách tương tá»± cho phần bên dưới. O, Draconian devil! Oh, lame Saint! ư? Những dòng chữ nà y chẳng có ý nghÄ©a gì cả. ÄÆ¡n giản chúng chỉ là những chÅ© cái viết lá»™n xá»™n thôi".
Sophie chỉ cần má»™t thoáng để lÄ©nh há»™i hà m ý cá»§a Langdon, và dưá»ng như nó đơn giản đến tức cưá»i. "Ông nghÄ© tin nhắn nà y là … une anagramme?"(1) cô liếc nhìn ông: "Giống trò chÆ¡i đảo chữ cái trên báo".
Langdon có thể thấy sá»± nghi ngá» trên mặt cá»§a Sophỉe và tất nhiên ông hiểu Ä‘iá»u đó. It ngưá»i nháºn biết được rằng anagram, mặc dù là má»™t trò giải trà nhà m chán cá»§a thá»i hiện đại, lại có má»™t lịch sá» phong phú vá» biểu tượng linh thiêng.
Những giáo lý huyá»n bà cá»§a ngưá»i Do thái được viết ra hầu hết dá»±a trên cách đảo chữ cái - sắp xếp lại các âm tiết trong các từ tiếng HêbrÆ¡ sẽ tạo ra những ý nghÄ©a má»›i. Trong suốt thá»i kỳ Phục hưng, các vua Pháp tin chắc rằng anagram nắm giữ má»™t quyá»n năng ma thuáºt đến ná»—i hỠđã bổ nhiệm những chuyên gia anagram trong hoà ng gia để giúp hỠđưa ra những quyết định sáng suốt hÆ¡n bằng cách phân tÃch các từ ngữ trong những tà i liệu quan trá»ng. Ngưá»i La Mã đã thá»±c sá»± gá»i việc nghiên cứu anagram là má»™t ars magna "nghệ thuáºt vÄ© đại".
Langdon ngước nhìn Sophie, bốn mắt giao nhau: "à của ông cô nằm ngay trước mắt chúng ta, ông ấy để lại cho chúng ta quá đủ đầu mối để hiểu rõ nó".
Không nói má»™t lá»i nà o nữa, Langdon rút từ trong túi ra má»™t cây bút và sắp xếp lại các chữ cái ở má»—i dòng.
O, Draconian devil!
Oh, lame Saint! là một trò đảo chữ hoà n hảo của…
Leonardo Da Vinci!
The Mona Lisa!
Chú thÃch:
(1) Tiếng Pháp trong nguyên bản: một trò đảo chữ.
Last edited by Memory; 01-09-2008 at 08:17 PM.
|

25-03-2008, 04:46 PM
|
 |
Cái Thế Ma Nhân
|
|
Tham gia: Feb 2008
Bà i gởi: 1,035
Thá»i gian online: 35 phút 40 giây
Thanks: 0
Thanked 35 Times in 18 Posts
|
|
Chương 21
Bức Mona Lisa Trong khoảnh khắc, đứng ở lối cầu thang thoát hiểm, Sophie quên hẳn há» Ä‘ang tìm cách rá»i khá»i Bảo tà ng Louvre.
Cú sốc bởi trò anagram nà y chỉ có thể sánh vá»›i ná»—i ngượng do cô không tá»± mình giải mã được lá»i nhắn. Sá»± thà nh thạo cá»§a Sophie trong việc giải những dòng máºt mã phức tạp đã khiến cô bá» qua những trò chÆ¡i chữ đơn giản mà cô biết đáng lẽ cô phải nhìn ra. Nói cho cùng, cô đâu có lạ gì anagram - nhất là anagram bằng tiếng Anh.
Khi cô còn nhá», ông cô thưá»ng dùng nanagram để luyện chÃnh tả tiếng Anh cho cô. Có lần ông viết từ tiếng Anh "planets" (các hà nh tinh) và bảo Sophie rằng có tá»›i chÃn mươi hai từ tiếng Anh khác có độ dà i khác nhau có thể được ghép bằng cùng những chữ cái đó má»™t con số đáng kinh ngạc. Sophie đã mất ba ngà y ngồi bên má»™t cuốn từ Ä‘iển cho đến khi cô tìm thấy tất cả những từ ấy.
"Tôi không thể tưởng tượng được". Langdon vừa nói vừa nhìn chằm chằm và o tỠgiấy, "Là m thế nà o mà ông cô lại nghĩ ra được một anagram rắc rối đến thế chỉ trong vòng và i phút trước khi chết!".
Sophie biết lá»i giải thÃch cho thắc mắc đó, và việc nháºn ra Ä‘iá»u đó cà ng khiến cô cảm thấy xấu hổ hÆ¡n. Äáng ra mình phải thấy ra Ä‘iá»u đó! Rồi cô nhá»› ra rằng ông cô - má»™t ngưá»i say mê chÆ¡i chữ và yêu nghệ thuáºt - đã tá»± tiêu khiển như má»™t chà ng trai trẻ bằng cách sáng tạo những anagram bằng tên các tác phẩm nghệ thuáºt nổi tiếng. Trên thá»±c tế, má»™t trong những anagram cá»§a ông đã từng khiến ông gặp rắc rối, đó là khi Sophie còn rất nhá». Trong khi được má»™t tạp chà nghệ thuáºt cá»§a Mỹ phá»ng vấn, Saunière đã nhấn mạnh sá»± chán ghét cá»§a mình đối vá»›i trà o lưu chá»§ nghÄ©a láºp thể hiện đại bằng cách nháºn xét rằng kiệt tác cá»§a Picasso "Les Demosielles d Avignon (Các cô nà ng vùng Avignon)" là má»™t anagram hoà n hảo cá»§a cûa vile meaningless doodles (những nét nguệch ngoạc xấu xà vô nghÄ©a). Những ngưá»i hâm má»™ Picasso không cảm thấy hà i lòng vá» chuyện nà y.
"Ông tôi có lẽ đã tạo ra cái anagram vá» Mona Lisa nà y từ lâu rồi", Sophie nói, liếc nhìn Langdon. Và tối nay ông bắt buá»™c phải sá» dụng nó như má»™t máºt mã tạm thá»i. Như thể tiếng ông cô từ thế giá»›i bên kia vá»ng vá» vá»›i má»™t độ chÃnh xác rợn ngưá»i.
Leonardo da Vinci!
Bức tranh la Lisa!
Tại sao những lá»i cuối cá»§a ông cho cô lại quy chiếu vá» bức tranh nổi tiếng ấy nhỉ. Sophie không biết, nhưng cô có thể nghÄ© vá» má»™t khả năng duy nhất. Má»™t khả năng khiến cô tháºt rối trÃ.
Äó không phải là những lá»i cuối cùng cá»§a ông…
Cô phải đến chá»— bức tranh Mona Lisa ư? Liệu ông có để lại cho cô má»™t lá»i nhắn nà o ở đó không? à nà y có vẻ hoà n toà n hợp lÃ. Rốt cuá»™c, bức tranh nổi tiếng ấy Ä‘ang được treo ở Salle des Etats - má»™t phòng bà y riêng biệt chỉ có thể và o từ Hà nh Lang Lá»›n. Thá»±c tế - lúc nà y, Sophie nháºn ra - cá»a và o phòng bà y riêng đó chỉ cách nÆ¡i ông cô chết hai mươi mét.
Rât có thể ông đã đến thăm Mona Lisa trước khi chết.
Sophie ngoái nhìn cầu thang thoát hiểm và cảm thấy phân vân. Cô biết cô nên đưa Langdon ra khá»i bảo tà ng ngay láºp tức, tuy nhiên linh tÃnh lại mách cô là m ngược lại. Khi Sophie nhá»› lại chuyến viếng thăm đầu viên hồi còn nhỠđến Cánh Denon, cô nháºn ra rằng nếu ông cô có má»™t bà máºt muốn nói vá»›i cô thì hiếm nÆ¡i nà o trên trái đất nà y thÃch hợp hÆ¡n bức hoạ Mona Lisa cá»§a Da Vinci.
"Cô ấy chỉ còn cách má»™t chút xÃu nữa thôi", ông cô khẽ thì thầm, nắm chặt bà n tay nhá» cá»§a Sophie sau khi dẫn cô Ä‘i khắp bảo tà ng vắng lặng hà ng giá» liá»n.
Sophie sáu tuổi. Cô cảm thấy nhá» bé và chầng có ý nghÄ©a gì khi ngước lên thấy trần nhà to tướng, còn cúi xuống thì lại thấy sà n rá»™ng đến hoa mắt, chóng mặt. Bảo tà ng vắng ngắt là m cô sợ mặc dù cô không há» muốn ông biết Ä‘iá»u đó. Cô cắn chặt răng và cứ để ông dắt Ä‘i.
"Ngay phÃa trước là Salle des Etats đấy", ông cô nói khi bước đến căn phòng nổi tiếng nhất bảo tà ng Louvre. Dù thấy rõ là ông rất hà o hứng, Sophie vẫn muốn vá» nhà . Cô đã nhìn thấy những bức ảnh chụp Mona Lisa trong nhiá»u cuốn sách và chẳng thÃch nó chút nà o cả. Cô không hiểu tại sao má»i ngưá»i lại là m rùm beng đến thế.
"C est ennllyeux"(1) Sophie cà u nhà u.
"Boring(2) chứ", ông cô chữa lại. "Ở trưá»ng, nói tiếng Pháp. Ở nhà , nói tiếng Anh".
"Le Louvre, c est pas chez moi!"(3). Cô bé cãi.
Ông cưá»i mệt má»i: "Cháu nói đúng. Váºy thì chúng ta nói tiếng Anh cho vui thôi".
Sophie dẩu môi rồi tiếp tục bước Ä‘i. Khi há» bước và o Salle de Etats, cô bé đưa mắt khắp căn phòng hẹp rồi dừng lại ở má»™t vị trà danh dá»± chÃnh giữa bức tướng bên phải, nÆ¡i có má»™t bức chân dung lẻ loi treo sau lá»›p plexiglas bảo vệ. Ông cô dừng lại nÆ¡i cá»a ra và o và ra hiệu vá» phÃa bức tranh.
"Bước tới đi, Sophie. Không mấy ai có cơ hội tới thăm cô ấy một mình đâu".
Nén ná»—i e sợ, Sophie chầm cháºm Ä‘i ngang căn phòng. Sau tất cả những gì cô nghe nói vá» bức há»a Mona Lisa cô cảm thấy như Ä‘ang đến gần long nhan cô ấy. Tá»›i trước tấm plexiglas, Sophie nÃn thở và ngước lên, và ngay láºp tức, cô bé cảm nháºn được tất cả.
Sophie không hình dung được Ä‘Ãch xác Ä‘iá»u mà cô chỠđợi sẽ cảm nháºn dược, nhưng chắc chắn nó không phải như thế nà y.
Không giáºt mình kinh ngạc, không má»™t khoảnh khắc ngỡ ngà ng. Gương mặt trứ danh nà y trông cÅ©ng y hệt như trong sách thôi. Cô đứng yên lặng má»™t hồi lâu tướng như bất táºn, chá» má»™t Ä‘iá»u gì đó xảy đến. lNà o, cháu nghÄ© thế nà o?" ông cô thì thầm, lúc nà y đã tá»›i đằng sau cô. "Äẹp chứ".
"Cô ấy bé quá".
Ông Saunière mỉm cưá»i: "Cháu cÅ©ng bé mà vẫn đẹp đấy thôi!
Mình đâu có đẹp, cô nghÄ© Sophie ghét mái tóc đỠquạch và những vết tà n nhang cá»§a mình và cô còn bá»± hÆ¡n tất cả bá»n con trai trong lá»›p nữa chứ. Cô quay lại nhìn bức Mona Lisa và lắc đầu: "Tháºm chà cô ấy còn xấu hÆ¡n cả trong sách. Mặt cô ta trông… brumeux"(4).
"Foggy"(5) , ông dạy.
"Vâng, foggy", Sophie nhắc lại, biết rằng cuộc trò chuyện sẽ không tiếp tục khi cô chưa nhắc lại cái từ mới ấy.
"Ngưá»i ta gá»i đó là phong cách há»™i há»a sfumato". Ông nói vá»›i cô rất khó thá»±c hiện. Leonardo da Vinci là m ngón nà y giá»i hÆ¡n bất kì ai".
Sophie vẫn không thÃch bức tranh ấy: "Trông cứ như thể cô ta biết má»™t Ä‘iá»u gì đó… giống như trẻ con ở trưá»ng có má»™t cái gì bà máºt ấy".
Ông cô bé cưá»i rá»™. "Äó là má»™t phần là do khiến cô ây trở nên nổi tiếng. Ngưá»i ta thÃch Ä‘oán xem tại sao cô ấy tá»§m tỉm cưá»i".
"Ông biết tại sao cô ấy tá»§m tỉm cưá»i phải không ạ?".
"Có thể", ông cô bé nháy mắt, "má»™t ngà y nà o đó ông sẽ nói tất cả Ä‘iá»u đó cho cháu".
Sophie giáºm giáºm chân. "Cháu đã bảo ông rồi, cháu không thÃch những bà máºt!".
"Nà y công chúa", ông mỉm cưá»i, "Cuá»™c sống chứa đầy những bà máºt. Cháu không thể nà o biết hết được ngay láºp tức đâu".
"Tôi sẽ quay trở lại", Sophie tuyên bố, tiếng cô ồm ồm trong khoang cầu thang.
"Äến chá»— bức tranh Mona Lisa phải không?". Langdon đáp lại.
"Ngay bây giỠsao?".
Sophie cân nhắc sá»± mạo hiểm: "Tôi không bị tình nghi giết ngưá»i. Tôi sẽ liá»u má»™t phen. Tôi cần hiểu ông tôi định nói gì vá»›i tôi "Thế còn đại sứ quán thì sao?".
Sophie cảm thấy có lá»—i khi biến Langdon thà nh má»™t kẻ đà o tẩu để rồi lại bá» rÆ¡i ông, nhưng cô không thấy lá»±a chá»n nà o khác. Cô chỉ xuống má»™t cánh cá»a kim loại. "Hãy Ä‘i qua cánh cá»a đó, rồi theo những biển đèn hiệu chỉ lối ra. Dạo xưa, ông tôi thưá»ng đưa tôi xuống đây. Những đèn hiệu nà y sẽ đưa ông đến má»™t cá»a xoay an toà n. Cá»a chỉ xoay má»™t chiá»u cho ngưá»i Ä‘i ra". Cô đưa Langdon chìa khoá xe ôtô cá»§a mình: "Xe cá»§a tôi là chiếc SmartCar mà u đỠở khu vá»±c để xe cá»§a nhân viên.
Ngay bên ngoà i tưá»ng ngăn. Ông có biết đưá»ng đến đại sứ quán không?".
Langdon gáºt đầu, đưa mắt nhìn chiếc chìa khoá trong tay mình.
"Nghe nà y", Sophie nói, giá»ng cô dịu hẳn Ä‘i. "Tôi nghÄ© chắc ông tôi đã để lại cho tôi má»™t lá»i nhắn ở chá»— bức tranh Mona Lisa má»™t thứ đầu mối để lần ra kẻ nà o đã giết ông. Hoặc để biết tại sao tôi Ä‘ang gặp nguy hiểm". Hoặc Ä‘iá»u gì đó xảy ra vá»›i gia đình mình. "Tôi cần đến đó xem sao".
"Nếu ông cụ muốn nói vá»›i cô lý do cô Ä‘ang gặp nguy hiểm, thì tại sao ông lại không viết luôn Ä‘iá»u đó lên sà n nÆ¡i ông bị giết? Tại sao lại cần đến trò chÆ¡i chữ phức tạp nà y?".
"Bất kể Ä‘iá»u ông tôi định nói vá»›i tôi là gì, tôi nghÄ© ông cÅ©ng không muốn bất kỳ ai khác cùng nghe. Kể cả cảnh sát". Rõ rà ng ông cô đã là m má»i thứ có thể trong phạm vi khả năng cá»§a mình để gá»i trá»±c tiếp đến cô má»™t thông Ä‘iệp bà máºt. Ông đã viết nó dưới dạng máºt mã, kể cả những chữ cái đầu tên biệt danh cá»§a cô và bảo cô Ä‘i tìm Robert Langdon - má»™t ngưá»i thông thái nắm vững vấn đỠbằng và o việc nhà ký tượng há»c ngưá»i Mỹ nà y đã giải được máºt mã cá»§a ông. "Nghe thì có vẻ kì tháºt đấy", Sophie nói, "nhưng tôi nghÄ© ông tôi muốn tôi đến chá»— bức tranh Mona Lisa trước khi ai đó kịp đến".
"Tôi sẽ cùng đến đó".
"Không! Chúng ta không biết Hà nh Lang Lớn sẽ còn vắng vẻ bao lâu nữa. Ông phải đi đi".
Langdon có vẻ do dá»±, như thể tÃnh tò mò bác há»c trong ông Có nguy cÆ¡ lấn át óc nháºn định tỉnh táo và đẩy ông rÆ¡i trở lại và o tay Fache.
"Nà o, ông đi đi chứ", Sophie nở một nụ cưới tri ân với ông.
"Tôi sẽ gặp ông ở đại sứ quán, ông Langdon".
Langdon có vẻ không tháºt hà i lòng: "Tôi sẽ gặp lại cô ở đó vá»›i má»™t Ä‘iá»u kiện", ông đáp, giá»ng nghiêm nghị.
Cô dừng lại, giáºt mình: "Äiá»u kiện gì?".
"Rằng cô thôi không gá»i tôi là ông Langdon nữa".
Sophie phát hiện thấy má»™t lá»i ám chỉ lá» mỠđằng sau nụ cưá»i gượng gạo trên gương mặt Langdon, rồi cô cảm thấy mình mỉm cưá»i đáp lại: "Chúc may mắn, Robert".
Khi Langdon Ä‘i hết cầu thang, má»™t thứ mùi không thể nhầm lẫn được cá»§a dầu hạt lanh và vôi vữa xông và o mÅ©i ông. PhÃa trước là tấm bảng sáng đèn ghi chữ SORTIE/EXIT (Lối ra) có mÅ©i tên chỉ xuống má»™t hà nh lang dà i.
Langdon bước và o đoạn hà nh lang.
Bên tay phải, má»™t xưởng phục chế tối lá» má» từ trong đó ngó ra cả má»™t đạo quân tượng ở các công Ä‘oạn sá»a chữa khác nhau.
Bên trái, Langdon nhìn thấy má»™t dãy phòng trông giống như những lá»›p há»c nghệ thuáºt ở Äại há»c Harvard - hà ng hà ng giá vẽ tranh, bảng mà u, dụng cụ đóng khung - má»™t dây chuyá»n lắp ráp mỹ thuáºt.
Äi xuôi theo hà nh lang, Langdon tá»± há»i liệu có thể đến lúc nà o đó, ông giáºt mình tỉnh giấc thấy mình nằm trên chiếc giưá»ng ở Cambridge. Ông cảm thấy cá buổi tối hôm nay giống như má»™t giấc mÆ¡ kỳ quái. Mình sắp sá»a lao ra khá»i bảo tà ng Louvre… má»™t kẻ trốn chạy.
Lá»i nhắn thông minh váºn dụng anagram cá»§a Saunière vẫn ở trong đầu ông, và Langdon tá»± há»i Sophie sẽ tìm thấy gì ở bức Mona Lisa… nếu như quả là có gì. Xem ra cô tin chắc rằng ông mình cố ý bảo cô đến thăm lại bức tranh nổi tiếng ấy má»™t lần nữa. Mặc dù đây có vẻ là má»™t kiến giải hợp lý, lúc nà y đây Langdon vẫn cảm thấy bị ám ảnh bởi má»™t nghịch lý rắc rối.
P.S. Hãy tìm Robert Langdon.
Saunière đã viết tên của Langdon lên sà n, bảo Sophie tìm ông. Nhưng tại sao chứ? Chỉ đơn thuần để Langdon giúp cô ấy giải một anagram.
Äiá»u nà y có vẻ vô lý.
Xét cho cùng, Saunière chẳng có lý do gì để nghÄ© rằng Langdon đặc biệt giá»i Ä‘oán anagram. Mình vá»›i vá»›i ông ta tháºm chà còn chưa há» gặp nhau cÆ¡ mà . Quan trá»ng hÆ¡n, Sophie đã tuyên bố thắng rằng lẽ ra cô ấy đã có thể tá»± giải lấy anagram đó. ChÃnh Sophie là ngưá»i nháºn ra dãy số Fibonacci và chắc chắn là nếu có thêm má»™t Ãt thá»i gian nữa, cÅ©ng chÃnh Sophie sẽ là ngưá»i sẽ giải mã được lá»i nhắn đó mà chẳng cần sá»± giúp đỡ cá»§a Langdon.
Sophie có pháºn sá»± phải tá»± giải lấy anagram đó. Langdon dá»™t nhiên cảm thấy tin chắc hÆ¡n vá» Ä‘iá»u nà y. Nhưng kết luáºn đó rõ rà ng để toác ra má»™t lá»— hổng trong logic hà nh động cá»§a Saunière.
Tại sao lại là mình? Langdon tá»± há»i, trong khi vẫn tiến vá» phÃa đầu toà nhà . Tại sao Saunière khi chết lại muốn đứa cháu đến tìm mình? Cái gì là điá»u mà Saunière nghÄ© rằng mình biết?
Bất ngá» giáºt thót ngưá»i, Langdon dừng phắt lại. Mắt mở to, ông thá»c tay và o túi, lôi ra tá» giấy in từ máy tÃnh. Ông nhìn chằm chằm và o dòng cuối cùng trong lá»i nhắn cá»§a Saunière.
P.S Hãy tìm Robert Langdon.
Ông dán mắt và o hai chữ cái.
Trong khoảnh khắc đó, Langdon cảm thấy cái má»› bòng bong các biểu tượng cá»§a Saunière đột nhiên sáng rõ. Tá»±a má»™t hồi sấm rá»n, hiểu biết vá» ký tượng há»c và sá» há»c đủ cho cả má»™t sá»± nghiệp nghiên cứu à o à o đến quanh ông. Má»i thứ Jacqué Saunière đã là m đêm nay dá»™t nhiên trở nên hoà n toà n có nghÄ©a.
Những ý nghĩ của Langdon lướt nhanh trong khi ông cố lắp ghép những ý nghĩa hà m chứa trong tất cả cái đó. Quay ngoắt lại ông nhìn ngược vỠhướng mà từ đó ông đã đi đến.
Liệu còn kịp không.
Ông biết Ä‘iá»u đó không quan trá»ng.
Không chút do dá»±, Langdon chạy như bay vá» phÃa cầu thang thoát hiểm.
Chú thÃch:
(1) Tiếng Pháp trong nguyên bản: Tháºt chán ngắt.
(2) tiếng Anh: chán ngắt
(3) Tiếng Pháp trong nguyên bản: Bảo tà ng Louvre đâu phải nhà mình.
(4) Tiếng Pháp trong nguyên bản: mỠnhư sương.
(5) tiếng Anh: mỠnhư sương
Last edited by Memory; 01-09-2008 at 08:14 PM.
|

25-03-2008, 04:47 PM
|
 |
Cái Thế Ma Nhân
|
|
Tham gia: Feb 2008
Bà i gởi: 1,035
Thá»i gian online: 35 phút 40 giây
Thanks: 0
Thanked 35 Times in 18 Posts
|
|
Chương 22
Quỳ ở hà ng ghế đầu, Silas giả vá» cầu nguyện trong khi hắn lướt nhanh qua cách bố trà cá»§a toà thánh đưá»ng. Saint-Sulpice, giống như hầu hết các nhà thá» khác, được xây theo hình má»™t cây thánh giá La Mã khổng lồ. Phần trung tâm kéo dà i cá»§a nó gian giữa cá»§a giáo đưá»ng dẫn thẳng đến bà n thá» chÃnh, bị cắt ngang bởi má»™t phần ngắn hÆ¡n, được gá»i là cánh ngang. Phần giao nhau cá»§a cánh ngang và gian giữa giáo đưá»ng nằm ngay dưới mái vòm chÃnh và được coi là trái tim cá»§a nhà thá»â€¦ nÆ¡i thần bà và linh thiêng nhất.
Không phải tối nay, Silas nghÄ© Saint- Sulpice giấu những bà máºt cá»§a mình ở nÆ¡i khác. Ngoảnh đầu vá» bên phải, hắn đưa mắt nhìn sâu và o phần phÃa nam cá»§a cánh ngang vá» phÃa quãng sà n trống bên kia mấy hà ng ghế cuối, nhắm đến mục tiêu mà những nạn nhân cá»§a hắn đã miêu tả.
Nó kia.
Gắn sâu và o sà n đá granite xám, má»™t thanh đồng dà i mảnh nhẵn bóng lấp lánh… má»™t đưá»ng thẳng và ng xiên chéo qua sà n nhà thá». ÄÆ°á»ng thẳng có những dấu chia độ như má»™t chiếc thước kẻ. Äó là thước đồng hồ mặt trước. Silas đã được nói cho biết thế, má»™t khà cụ thiên văn há»c thế tục giống như má»™t chiếc đồng hồ mặt trá»i. Các khách du lịch, các nhà khoa há»c, sá» há»c và cả những ngưá»i ngoại đạo từ khắp nÆ¡i trên thế giá»›i đổ vá» nhà thá» Saint-Sulpice để chiêm ngưỡng đưá»ng thẳng nổi tiếng nà y.
ÄÆ°á»ng Hoa Hồng.
Cháºm rãi, Silas đưa mắt dõi theo đưá»ng Ä‘i cá»§a thanh đồng khi nó cắt ngang sà n từ phải sang trái, xiên chéo trước mặt hắn theo má»™t góc xệch xẹo, hoà n toà n tráºt khấc vá»›i sá»± đối xứng cá»§a nhà thá». Nó cắt ngang cả bà n thá» chÃnh, Silas thấy nó như má»™t vết thương rạch ngang má»™t khuôn mặt đẹp. Thanh đồng đó xẻ đôi hà ng lan can chá»— là m lá»… thánh thể, rồi chạy suốt chiá»u rá»™ng cá»§a nhà thá» và cuối cùng tá»›i góc phÃa bắc cá»§a cánh ngang, nÆ¡i nó bắt gặp đế cá»§a má»™t cấu trúc cá»±c kỳ bất ngá».
Má»™t bia tưởng niệm khổng lồ kiểu Ai cáºp.
Tại đây, ÄÆ°á»ng Hoa Hồng lấp lánh quặt má»™t góc thẳng đứng chÃn mươi độ và tiếp tục ngay trên mặt bia tưởng niệm, lên cao thêm khoảng mươi mét tá»›i chót đỉnh cá»§a cái kiến trúc hình tháp đó để cuối cùng chấm dứt ở đó.
ÄÆ°á»ng Hoa Hồng, Silas nghÄ©. Há»™i kÃn đó giấu viên đá đỉnh vòm dưới đưá»ng Hoa Hồng.
Cháºp tối, khi Silas nói vá»›i Thầy Giáo rằng viên đá đỉnh vòm cá»§a Tu viện Sion được cất giấu bên trong nhà thá» Saint-Sulpice, thầy đã tỠý nghi ngá». Nhưng khi Silas nói thêm rằng các thà nh viên cá»§a há»™i nà y Ä‘á»u đã nói cho hắn biết vị trà chÃnh xác, liên quan đến má»™t dải đồng xuyên suốt nhà thá» Saint-Sulpice, thì thầy hức lên má»™t tiếng, ngá»™ ra: "Váºy là con nói vá» ÄÆ°á»ng Hoa Hồng?".
Thầy nhanh chóng nói cho Silas biết vá» kiến trúc xây dá»±ng kì lạ cá»§a nhà thá» Saint-Sulpice - má»™t thanh đồng dà i, mảnh đã chia nhà thá» thà nh hai ná»a tạo ra má»™t trục bắc-nam hoà n hảo.
Nó là má»™t kiểu đồng hồ mặt trá»i thá»i cổ, là má»™t vết tÃch cá»§a Ä‘á»n thá» ngoại giáo từng có thá»i ngá»± ở chÃnh chá»— nà y. Các tia mặt trá»i, chiếu xuyên qua lăng kÃnh trên bức tưá»ng phÃa nam, má»—i ngà y má»™t dịch xuống, chỉ sá»± trôi chảy cá»§a thá»i gian, từ đông chà qua hạ chÃ.
Cái dải bắc-nam đó được biết đến dưới cái tên Rose Line: ÄÆ°á»ng Hoa Hồng. Trải qua hà ng thế ká»·, kà hiệu Rose (Hồng) đã gắn liá»n vá»›i những tấm bản đồ và vá»›i việc dẫn đúng đưá»ng, chỉ đúng hướng. Vòng Hồng ghi hướng địa bà n - được vẽ trên hầu hết má»i tấm bản đồ - xác định các hướng bắc, đông, nam, và tây. Thoạt kỳ thuá»· được gá»i là Hoa Hồng Gió (Wind Rose), nó chỉ hướng cá»§a ba mươi hai loại gió, thổi từ những hướng cá»§a tám ngá»n gió trưởng, tám ngá»n gió nhị phân và mưá»i sáu ngá»n gió tứ phân. Khi được đồ thị hóa trong má»™t hình tròn, ba mươi hai Ä‘iểm nà y cá»§a la bà n trông giống hệt má»™t bông hồng ba mươi hai cánh. Cho tá»›i táºn ngà y nay, công cụ định hưóng cÆ¡ bản trong hà ng hải vẫn được gá»i là Rose Compass (La bà n Hoa Hồng), hướng cá»±c bắc cá»§a nó được đánh dấu bằng má»™t đầu mÅ©i tên… hay phổ biến hÆ¡n là kà hiệu hoa loa kèn.
Trên quá địa cầu, má»™t ÄÆ°á»ng Hoa Hồng cÅ©ng được gá»i là kinh tuyến là bất kỳ má»™t đưá»ng thẳng tưởng tượng nà o nối cá»±c bắc vá»›i cá»±c nam. ÄÆ°Æ¡ng nhiên, số ÄÆ°á»ng Hoa Hồng là vô hạn bởi vì từ má»—i Ä‘iểm trên quả địa cầu Ä‘á»u có thể vẽ má»™t kinh tuyến Ä‘i qua, nối cá»±c bắc và cá»±c nam vá»›i nhau. Vấn đỠđối vá»›i các hoa tiêu thá»i xưa là đưá»ng nà o trong các đưá»ng nà y lÃ ÄÆ°á»ng Hoa Hồng đưá»ng kinh tuyến số không đưá»ng mà ngưá»i ta lấy là m gốc để Ä‘o các đưá»ng kinh tuyến khác.
Ngà y nay, đưá»ng đó nằm ở Greenwich, Anh.
Nhưng không phải bao giỠnó cũng ở đó.
Rất lâu trước khi chế định Greenwich là kinh tuyến gốc, thì kinh tuyến số không cá»§a trái đất đã Ä‘i qua Paris, Ä‘i qua nhà thá» Sain-Sulpice. Thanh đồng đánh dấu ở nhà thá» Saint-Sulpice trở thà nh má»™t đà i tưởng niệm kinh tuyến gốc đầu tiên cá»§a thế giá»›i, và mặc dù Greenwich đã tước Ä‘i cá»§a Paris vinh dá»± ấy và o năm 1883, đưá»ng Hoa Hồng ban đầu vẫn còn hiển thị đến táºn ngà y nay.
"Váºy là truyá»n thuyết đó là sá»± tháºt". Thầy Giáo nói vá»›i Silas. "Ngưá»i ta nói viên đá đỉnh vòm cá»§a Tu viện Sion nằm dưới ÄÆ°á»ng Hoa Hồng".
Lúc nà y, vẫn quỳ trên một chiếc ghế, Silas liếc quanh nhà thỠvà lắng tai nghe để chắc chắn rằng không còn ai ở đây.
Trong má»™t thoáng, hắn nghÄ© là nghe thấy tiếng xá»™t xoạt trên ban công hợp xướng. Hắn quay ngưá»i và nhìn chăm chú trong và i giây. Chắng có gì cả.
Mình chỉ có một mình thôi.
Äứng dáºy, hắn quay mặt vá» phÃa ban thá» và xuống gối ba lần. RÆ¡i quay sang trái, hắn Ä‘i theo thanh đồng vá» phÃa bắc dẫn đến bia tưởng niệm.
Cùng lúc đó, tại Sân bay quốc tế Leonardo da Vinci ở Roma, lốp xe xóc nẩy mặt đưá»ng băng là m giám mục Aringarosa tỉnh giấc.
Mình đã ngủ quên mất, ông nghĩ ngạc nhiên thấy mình vẫn đủ thanh thản để ngủ.
"Benvenuto a Roma"(1), hệ thống loa phóng thanh thông báo.
Ngồi dáºy, Aringarosa xốc thẳng lại chiếc áo choà ng Ä‘en và tá»± cho phép mình nở má»™t nụ cưá»i hiếm hoi. Äây là má»™t chuyến Ä‘i mà ông sung sướng thá»±c hiện. Mình đã thụ động quá lâu rồi.
Nhưng đêm nay, quy tắc đã thay đổi. Chỉ năm tháng trước đây thôi, Aringarosa còn lo sợ tương lai cá»§a giáo phái nà y. Còn bây giá», cứ như là ý Chúa, giải pháp cho vấn đỠđã tá»± hiện ra.
Sự can thiệp thần thánh.
Nếu đêm nay ở Paris má»i thứ diá»…n ra như đã định, Aringarosa sẽ sá»›m sở hữu má»™t thứ sẽ khiến ông ta trở thà nh ngưá»i có quyá»n lá»±c nhất trong cá»™ng đồng CÆ¡ đốc.
Chú thÃch:
(1) Tiếng à trong nguyên bản: Chà o mừng quý khách đến Roma
Last edited by Memory; 01-09-2008 at 08:20 PM.
|

25-03-2008, 04:48 PM
|
 |
Cái Thế Ma Nhân
|
|
Tham gia: Feb 2008
Bà i gởi: 1,035
Thá»i gian online: 35 phút 40 giây
Thanks: 0
Thanked 35 Times in 18 Posts
|
|
Chương 23
Sophie hổn hển tá»›i bên ngoà i cánh cá»a gá»— lá»›n cá»§a Salls de Etats - căn phòng để bức hoạ Mona Lisa. Trước khi bước và o, cô bịn rịn nhìn xuôi theo hà nh lang, cách đó khoảng hai mươi mét, nÆ¡i thi thể ông cô vẫn Ä‘ang nằm dưới ánh đèn.
Ná»—i ân háºn đột ngá»™t đến bóp chặt tim cô da diết, má»™t ná»—i buồn sâu sắc hoà lẫn vá»›i cảm giác tá»™i lá»—i. Ông đã cố vươn tay tá»›i cô bao nhiêu lần trong hÆ¡n mưá»i năm qua, nhưng Sophie vẫn khăng khăng không thay đổi thái độ bá» tất cả thư từ, bưu kiện ông gá»i cho cô và o má»™t ngăn kéo đáy tá»§, không buồn mở và khước từ má»i cố gắng tìm gặp cô cá»§a ông. Ông đã nói dối mình! Giữ kÃn những bà máºt khá»§ng khiếp. Mình phải là m gì đây? Vì váºy mà cô đã cấm cá»a ông. Triệt để.
Bây giá», ông cô đã chết, và ông Ä‘ang nói chuyện vá»›i cô từ dưới mồ.
Bức tranh Mona Lisa.
Cô vá»›i tay đến cánh cá»a gá»— đồ sá»™, và đẩy. Cá»a mở toang.
Sophie đứng ở ngưỡng cá»a má»™t lát, lia mắt nhìn bao quát căn phòng rá»™ng hình chữ nháºt trước mặt. Cả nÆ¡i nà y cÅ©ng tắm trong má»™t ánh sáng đỠêm dịu. Salle des Etats là má»™t trong những culs-de-sac(1) hiếm hoi cá»§a bảo tà ng má»™t nÆ¡i táºn cùng, phòng duy nhất tách ra ở giữa Hà nh Lang Lá»›n. Cá»a phòng là lối và o duy nhất, đối diện vá»›i má»™t bức Botticelli cao năm mét nghá»…u nghện trên bức tưá»ng phÃa kia. Bên dưới nó. chÃnh giữa sà n gá»—, má»™t chiếc Ä‘i văng khán quan hình bát giác rá»™ng lá»›n là m chá»— nghỉ chân dá»… chịu cho hà ng nghìn khách tham quan trong khi chiêm ngưỡng tà i sản quý giá nhất cá»§a bảo tà ng Louvre.
Tuy nhiên, ngay trước khi bước và o, Sophie biết là mình thiếu má»™t thứ gì đó. Äèn có tia tá» ngoại. Cô nhìn xuôi theo hà nh lang vá» phÃa xa, nÆ¡i ông cô nằm dưới những ngá»n đèn, bao quanh bởi những thiết bị Ä‘iện tá». Nếu ông đã viết má»™t cái gì đó ở đây gần như chắc chắn là ông đã viết bằng loại bút dùng tia tá» ngoại.
HÃt tháºt sâu, Sophie hối hả chạy tá»›i chá»— hiện trưá»ng án mạng sáng trưng. Không cam lòng nhìn ông mình, cô chỉ táºp trung và o những dụng cụ PTS thôi. Tìm thấy má»™t chiếc đèn nhá» dùng tia cá»±c tÃm, cô đút nó và o túi áo len và vá»™i vã Ä‘i ngược hà nh lang trở lại cá»a phòng Salle des Etats vẫn để mở.
Sophie quặt góc và bước qua ngưỡng cứa. Tuy nhiên, tháºt bất ngá», vừa bước và o cô đã nghe thấy tiếng chân lẹp xẹp chạy vá» phÃa cô từ bên trong căn phòng. Có ai đó ở trong nà y! Má»™t bóng ngưá»i đột ngá»™t nhô ra từ vầng sáng đỠđá»c mỠảo như ma hiện hình. Sophie giáºt mình lùi lại.
"Cô đây rồi?". Tiếng thì thà o khà n khà n của Langdon xé không khà trong khi bóng ông lướt đến dừng lại trước mặt cô.
Cô nhẹ cả ngưá»i nhưng chỉ trong giây lát. "Robert, tôi đã bảo anh rá»i khá»i đây kia mà ! Nhỡ Fache…".
"Cô đã ở đâu thế?".
"Tôi phải Ä‘i kiếm chiếc đèn có tia tá» ngoại", cô thì thầm, giÆ¡ cây đèn lên. "Nếu ông tôi để lại má»™t lá»i nhắn…".
"Sophie, nghe đã!". Langdon lấy hÆ¡i trong khi đôi mắt xanh cá»§a ông nhìn thẳng và o cô. "Những chữ cái P.S. ở cuối lá»i nhắn… có má»™t ý nghÄ©a nà o khác vá»›i cô không? Có chút nà o không?".
Sợ tiếng há» vá»ng và o hà nh lang, Sophie kéo Langdon và o Salle des Etats, lặng lẽ khép cánh cá»a đôi, tá»± giam mình ở bên trong: "Tôi đã nói vá»›i anh, những chữ cái đầu cá»§a Princesse Sophie (Công chúa Sophie) mà ".
"Tôi biết, nhưng cô đã từng nhìn thấy nó ở đâu khác chưa?
Ông cá»§a cô có từng dùng kà hiệu P.S. theo má»™t cách nà o khác không? Má»™t loại chữ lồng, có thể trên má»™t loại giấy tá» hay má»™t váºt dụng cá nhân nà o đó?".
Câu há»i là m cô giáºt mình. Là m thế nà o mà Robert Langdon biết Ä‘iá»u đó?
Quả thá»±c trước đây Sophie đã từng nhìn thấy kà hiệu P.S., má»™t kiểu chữ lồng. Äó là và o trước ngà y sinh nháºt lần thứ chÃn cá»§a Sophie. Cô bà máºt lùng sục khắp nhà , tìm kiếm những món quà sinh nháºt được giấu kÃn. Ngay từ hồi đó, cô đã không chịu nổi cái kiểu giấu giấu giếm giếm. Năm nay ông đã có gì dà nh cho mình nhỉ? Cô lục tung chiếc tá»§ ly rồi cả những ngăn kéo. Không biết ông đã kiếm được con búp bê mình muốn chưa nhỉ? Ông giấu nó ở đâu?
Lục tung cả nhà mà chẳng tìm thấy gì cả, Sophie lấy hết can đảm lẻn và o phòng ngủ của ông. Căn phòng ấy cô không được phép và o nhưng bây giỠông đang nằm ngủ dưới nhà .
Mình sẽ chỉ ngó qua một thoáng thôi!
Äi rón rén qua sà n gá»— cót két tiến vá» phÃa buồng chứa đồ cá»§a ông, Sophie nhòm mấy cái giá đằng sau quần áo cá»§a ông.
Chẳng có gì cả. Tiếp đó cô tìm dưới gầm giưá»ng. Vẫn không có gì cả. Äi vá» phÃa bà n là m việc cá»§a ông, cô mở các ngăn kéo, bắt đầu soát cẩn tháºn từng ngăn má»™t. Phải có cái vì đó cho mình ở đây chứ? Äến ngăn cuối rồi mà cô vẫn chưa tìm thấy dấu vết nà o vá» má»™t con búp bê. Thất vá»ng, cô kéo ngăn cuối cùng, rồi lôi ra mấy bá»™ quần áo mà u Ä‘en mà chưa bao giá» cô thấy ông mặc. Cô định đóng ngăn kéo lại thì chợt nhìn thấy cuối ngăn kéo loé lên má»™t ánh mà u và ng. Trông nó giống má»™t sợi dây Ä‘eo đồng hồ bá» túi, nhưng cô biết ông không dùng thứ đó. Tim cô Ä‘áºp rá»™n rà ng khi cô nháºn ra đó là cái gì.
Một chiếc vòng!
Sophie cẩn tháºn kéo sợi dây chuyá»n đó ra khá»i ngăn kéo. Cô ngạc nhiên thấy cuối sợi dây có má»™t chiếc chìa khoá bằng và ng sáng ngá»i. Nặng và lấp lánh. Bị hút hồn, cô cầm nó lên. Trông nó không giống bất kỳ má»™t chiếc chìa khoá nà o cô từng nhìn thấy. Hầu hết các chìa khoá Ä‘á»u dẹt và có răng cưa, nhưng chiếc nà y lại có thân hình trụ tam giác đầy vết lá»— chá»—. Äầu chìa to và ng óng là má»™t chữ tháºp, nhưng không phải là má»™t chữ tháºp bình thưá»ng. Äây là má»™t chữ tháºp bốn nhánh bằng nhau, giống má»™t dấu cá»™ng. Ở giữa chữ tháºp, có chạm nổi má»™t ký hiệu kỳ lạ hai chữ cái lồng nhau vá»›i má»™t há»a tiết hình hoa.
"P.S", cô thì thầm, nhăn mặt khi Ä‘á»c những chữ cái đó. Nó có thể là cái gì được nhỉ?
"Sophie?". Ông cô nói từ ngoà i cá»a.
Giáºt mình, cô quay lại, để chiếc chìa khoá rÆ¡i đánh keng trên sà n nhà . Cô cắm mắt xuống chiếc chìa khoá, không dám ngước nhìn ông: "Cháu… Ä‘ang tìm quà sinh nháºt", cô nói, cúi đầu, biết rằng cô đã phản bá»™i lòng tin cá»§a ông.
Trong khoảnh khắc dưá»ng như bất táºn ấy, ông cô đứng lặng thinh bên cá»a ra và o. Cuối cùng ông thở dà i buồn bã: "Nhặt chiếc chìa khoá lên, Sophie".
Sophie nhặt chiếc chìa khoá lên.
Ông cô bước và o: "Sophie, cháu cần phải tôn trá»ng sá»± riêng tư cá»§a má»i ngưá»i". Rồi nhẹ nhà ng, ông quỳ xuống, cầm chiếc chìa khoá từ tay cô. "Chiếc chìa khoá nà y rất đặc biệt. Nếu cháu là m mất nó…".
Giá»ng nói dịu dà ng cá»§a ông cô khiến Sophie cà ng cảm thấy ân háºn hÆ¡n: "Grand-Père"(2) , cháu xin lá»—i. Cháu thá»±c lòng xin lá»—i", cô ngừng lại, "Cháu nghÄ© rằng nó là má»™t chiếc vòng cổ tặng sinh nháºt cháu".
Ông nghiêm khắc nhìn cô trong và i giây: "Ông sẽ nói lại Ä‘iá»u nà y má»™t lần nữa, bởi vì nó rất quan trá»ng. Cháu cần há»c cách tôn trá»ng sá»± riêng tư cá»§a ngưá»i khác".
"Vâng, Grand-Père"(3)
Chúng ta sẽ nói chuyện nà y và o lúc khác. Còn bây giá» khu vưá»n Ä‘ang cần được nhổ cá»".
Sophie vá»™i và ng Ä‘i ra ngoà i là m công việc hà ng ngà y cá»§a mình Sáng hôm sau, Sophie không nháºn được món quà nà o từ ông cả. Cô cÅ©ng không hi vá»ng, sau những gì cô đã là m. Nhưng tháºm chà suốt cả ngà y hôm ấy, ông cÅ©ng không nói chúc cô sinh nháºt vui vẻ. Buồn bã, đến tối, cô lê bước vá» phòng ngá»§. Thế rồi, khi trèo lên giưá»ng, cô thấy má»™t tấm thiếp đặt trên gối. Trên tấm thiếp là má»™t câu đố đơn giản. Cô mỉm cưá»i trước cả khi giải được câu đố. Mình biết cái nà y là cái gì rồi! Ông đã từng bà y trò nà y vá»›i cô và o sáng Giáng sinh năm ngoái.
Một cuộc truy tìm kho báu!
Háo hức, cô suy nghÄ© cho đến khi giải được câu đó. Äáp án chỉ cô đến má»™t nÆ¡i khác trong toà nhà , ở đó cô lại tìm thấy má»™t tấm các khác vá»›i má»™t câu đố khác. Cô tiếp tục giải được câu đố nà y, rồi lại chạy đến tấm các tiếp theo. Nháo nhà o, cô chạy tá»›i chạy lui khắp nhà , từ đầu mối nà y sang đầu mối khác, cho đến lúc cuối cùng cô thấy má»™t đầu mối chỉ vá» chÃnh phòng ngá»§ cá»§a mình. Sophie lao lên gác, chạy bổ vá» phòng mình, và dừng sững. Giữa căn phòng là má»™t chiếc xe đạp mà u đỠcó buá»™c nÆ¡ ở ghi-đông. Sophie hét lên sung sướng.
"Ông biết cháu muốn má»™t con búp bê", ông vừa nói vừa đứng trong góc phòng mỉm cưá»i. "Nhưng ông nghÄ© có thể cháu sẽ thÃch món quà nà y hÆ¡n".
Hôm sau, ông dạy cô Ä‘i xe, ông chạy bên cạnh cô dá»c suốt con đưá»ng Ä‘i dạo. Khi Sophie chệch tay lái lao lên bãi cá» và mất thăng bằng, cả hai ông cháu ngã xuống bãi cá», lăn tròn rồi cưá»i vang.
"Grand-Père" , Sophie nói, ôm ghì ông, "cháu thá»±c lòng ân háºn vá» chuyện chiếc chìa khoá".
"Ông biết, cháu yêu ạ. Ông đã tha thứ cho cháu rồi. Ông không thể giáºn cháu mãi được. Ông và cháu gái luôn tha thứ cho nhau mà ".
Sophie biết là cô không nên há»i, nhưng cô không nhịn nổi:
"Chiếc chìa khoá ấy mở cái gì thế ạ? Cháu chưa bao giá» nhìn thấy má»™t chiếc chìa khoá như thế. Nó tháºt là đẹp".
Ông iặng thinh hồi lâu, và Sophie có thể thấy ông băn khoăn không biết nên trả lá»i như thế nà o. Ông không bao giá» nói dối.
"Nó mở má»™t cái há»™p", cuối cùng ông nói. "Ở đó ông cất giữ nhiá»u bà máºt".
Sophie dẩu môi: "Cháu ghét những bà máºt!".
"Ông biết, nhưng đây là những bà máºt quan trá»ng. Rồi má»™t ngà y nà o đó, cháu sẽ biết trân trá»ng nó như ông vẫn là m váºy".
"Cháu nhìn thấy những chữ cái trên chiếc chìa khoá, và cả một bông hoa nữa".
"Ừ đó là loà i hoa yêu thÃch cá»§a ông đấy. Ngưá»i ta gá»i nó là Hoa loa kèn. Chúng ta cÅ©ng trồng nó trong vưá»n đấy.
Những bông hoa mà u trắng. Trong tiếng Anh! chúng ta gá»i nó là hoa lily".
"Cháu biết những bông hoa ấy. Äó cÅ©ng là loại hoa yêu thÃch cá»§a cháu nữa!".
"Váºy thì ông thoả thuáºn vởi cháu nhé". Ông nhướn lông mà y giống như má»—i khi ông đặt ra trước cô má»™t thách thức: "Nếu cháu giữ bà máºt chuyện chiếc chìa khoá và không bao giá» nói vá» chuyện đó nữa, vá»›i ông hay bất kỳ ai, thì má»™t ngà y nà o đó ông sẽ trao nó cho cháu".
Sophie không tin và o tai mình: "Ông sẽ trao nó cho cháu?".
"Ông hứa. Khi nà o đến lúc, chiếc chìa khoá sẽ là của cháu.
Trên đó có tên của cháu đấy".
Sophie cau mà y. "Äâu có. Nó khắc chữ P.S. Tên cháu không phải là P.S".
Ông cô hạ thấp giá»ng rồi nhìn xung quanh như thể để chắc chắn không có ai nghe trá»™m: "ÄÆ°á»£c rồi, Sophie, nếu cháu cần phải biết, thì P.S. là má»™t máºt mã. Nó là máºt danh cá»§a cháu".
Mắt cô bé mở rá»™ng: "Cháu có máºt danh ạ?".
"Tất nhiên. Những cô cháu gái luôn luôn có má»™t máºt danh mà chỉ ông cá»§a há» má»›i biết thôi".
"P.S. là gì?".
Ông cù nôn cô: "Là princces Sophie" (Công chúa Sophie).
Cô cưá»i khúc khÃch: "Cháu không phải là công chúa!".
Ông nháy mắt: "Với ông, cháu là công chúa".
Từ hôm đó, hỠkhông bao giỠnói chuyện vỠchiếc chìa khoá đó nữa. Còn cô trở thà nh Công chúa Sophie của ông.
Bên trong Salle des Etats, Sophie đứng lặng thinh, cảm nháºn cÆ¡n nhói Ä‘au ghê gá»›m cá»§a sá»± mất mát.
"Những chữ viết tắt nà y", Langdon thì thà o, mắt nhìn cô một cách lạ kỳ, "đã bao giỠcô nhìn thấy chưa?".
Sophie như nghe thấy tiếng ông cô thì thầm ngoà i hà nh lang bảo tà ng. Không bao giỠđược nói vá» chiếc chìa khoá, Sophie. Vá»›i ông hay vá»›i bất cứ ai. Cô biết cô đã sai và đã được ông tha thứ, cô tá»± há»i liệu cô có thể phạm và o lòng tin ấy má»™t lần nữa không.
P.S Hãy tìm Robert Langdon, ông cô muốn Langdon giúp đỡ.
Sophie gáºt đầu. "Có, tôi đã thấy hai chữ viết tắt P.S nà y má»™t lần. Khi tôi còn rất nhá»".
"Ở đâu?" , Sophie ngáºp ngừng: "Trên má»™t thứ gì đó rất quan trá»ng đối vá»›i ông tôi".
Langdon nhìn thắng và o mắt cô: "Sophie, Ä‘iá»u nà y rất quan trá»ng. Cô hãy nói tôi biết có phải những kà tá»± nà y xuất hiện cùng vá»›i má»™t biểu tượng phải không? Má»™t bông hoa loa kèn?".
Sophie cảm thấy mình loạng choạng lùi lại vì kinh ngạc:
"Nhưng… là m sao ông có thể biết được Ä‘iá»u đó!".
Langdon thở hắt ra rồi hạ thấp giá»ng: "Tôi tin chắc ông cô là thà nh viên má»™t há»™i kÃn. Má»™t há»™i ái hữu bà máºt rất lâu Ä‘á»i rồi".
Sophie cảm thấy như thắt ruột. Cô cũng tin chắc chắn thế.
Trong mưá»i năm, cô đã cố quên Ä‘i cái sá»± việc khắng định thá»±c tế khá»§ng khiếp đó. Cô đã chứng kiến má»™t Ä‘iá»u mà cô không thể tưởng tượng được. Không thể tha thứ được.
"Hoa loa kèn", Langdon nói, "kết hợp vá»›i hai ký tá»± P.S., đó là biểu tượng chÃnh thức cá»§a há»™i kÃn đó. Huy hiệu cá»§a há». Logo cá»§a há»".
"Là m thế nà o anh biết được Ä‘iá»u nà y?" Sophie Ä‘ang khẩn cầu Langdon đừng nói vá»›i cô rằng bản thân ông cÅ©ng là má»™t thà nh viên cá»§a há»™i kÃn đó.
"Tôi đã viết vá» nhóm nà y", Langdon nói, giá»ng run lên vì phấn khÃch. "Nghiên cứu các biểu tượng cá»§a các tổ chức bà máºt là chuyên môn cá»§a tôi. Há» tá»± xưng là Prieuré de Sion(4) . CÆ¡ sá»› cá»§a hỠđặt ở đây, trên đất Pháp và thu hút các thà nh viên đầy thế lá»±c từ khắp châu Âu. Thá»±c tế đây là má»™t trong những há»™i kÃn cổ nhất còn tồn tại trên trái đất nà y".
Sophie chưa bao giá» nghe vá» há».
Lúc nà y Langdon bốc lên nói à o à o từng trà ng: "Thà nh viên cá»§a Tu viện Sion gồm có cả những cá nhân xuất sắc trong lịch sá»: Những ngưá»i như Botticelli, Ngà i Isaac Newton, Victor Hugo", ông dừng lại, giá»ng trà n trá» nhiệt huyết khoa há»c. "Và cả Leonardo da Vinci nữa".
Sophie nhìn chằm chằm: "Da Vinci tham gia má»™t há»™i kÃn?".
"Da Vinci đứng đầu Tu viện Sion trong khoảng từ 1510 đến 1519 vá»›i tư cách là Äại sư cá»§a há»™i kÃn nà y, Ä‘iá»u nà y có thể giải thÃch niá»m Ä‘am mê cá»§a ông cô đối vá»›i những lác phẩm cá»§a Leonardo. Hai ông có chung má»™t mốỉ rà ng buá»™c huynh đệ mang tÃnh lịch sá». Và điá»u đó hoà n toà n ứng hợp vá»›i việc há» say mê tranh tượng nữ thần, ngoại giáo, các nữ thần và coi khinh Nhà Thá» Thiên chúa. Tu viện Sion có hẳn má»™t kho sá» liệu vá» sá»± tôn thá» tÃnh nữ thiêng liêng".
Anh nói tổ chức nà y là má»™t loại tÃn ngưỡng thá» nữ thần ngoại giáo à ?".
Äúng hÆ¡n, giống như tÃn ngưỡng thá» nữ thần ngoại giáo ấy chứ. Nhưng quan trá»ng hÆ¡n, hỠđược biết đến như những ngưá»i bảo vệ má»™t bà máºt cổ xưa. Má»™t bà máºt khiến há» có má»™t quyá»n lá»±c vô biên".
Bất chấp vẻ xác tÃn triệt để trong mắt Langdon, phản ứng sâu trong thâm tâm Sophie vẫn là hồ nghi hoà n toà n. Má»™t giáo phái ngoại giáo bà máºt ư? Äã từng do Leonardo da Vinci cầm đầu ư?
Tất cả những Ä‘iá»u đó nghe sao tháºt khó tin. Tuy nhiên, ngay trong khi chối bá» nó, cô lại cảm thấy đầu óc cá»§a mình quay trở lại mưá»i năm vá» trước - buổi tối mà cô đã muốn là m ông cô tháºt bất ngá» và cÅ©ng vô tình chứng kiến Ä‘iá»u mà đến giá» cô vẫn không thể chấp nháºn được. Phải chăng Ä‘iá»u đó có thể giải thÃch?".
"Nhân thân cá»§a những thà nh viên còn sống cá»§a Tu viện Sion hoà n toà n được giữ bà máºt", Langdon nói. "Nhưng kà tá»± P.S và bông hoa loa kèn mà cô nhìn thấy khi còn bé là những bằng chứng. Nó chỉ có thể liên quan đến Tu viện Sion mà thôi".
Bây giá» Sophie đã nháºn ra rằng Langdon biết vỠông cô nhiá»u hÆ¡n những gì cô tưởng tượng trước đây. Rõ rà ng, ngưá»i Mỹ nà y có rất nhiá»u Ä‘iá»u để sẻ chia cùng cô, nhưng đây không phải là nÆ¡i thÃch hợp. "Tôi không thể để há» bắt được anh, Robert. Có rất nhiá»u Ä‘iá»u chúng ta cần thảo luáºn vá»›i nhau. Anh cần phải Ä‘i ngay!".
Langdon chỉ thoảng nghe thấy tiếng cô thì thà o rất khẽ. Ông sẽ không Ä‘i đâu cả. Lúc nà y ông Ä‘ang bị lạc và o thế giá»›i khác. NÆ¡i mà những bà máºt cổ xưa Ä‘ang nổi lên bá» mặt. NÆ¡i mà những trang sá» bị lãng quên đột hiện ra từ bóng tối.
Chầm cháºm, chầm cháºm như thể Ä‘ang bÆ¡i dưới nước, Langdon quay đầu, nhìn xuyên qua vầng sáng mỠảo đỠđá»c vá» phÃa bức tranh Mona Lisa.
Hoa loa kèn hoa của Lisa Nà ng Mona Lisa.
Tất cả những Ä‘iá»u đó xoắn xuýt và o nhau, má»™t bản giao hưởng câm lặng vang vá»ng những bà ẩn sâu xa nhất cá»§a Tu viện Sion và Leonardo Da Vinci.
***
Cách đó và i dặm, ven bá» sông, quá phố Les Invalides, ngưá»i lái chiếc xe tải hai thùng sợ hãi đứng trước mÅ©i súng và kinh hoà ng khi viên đại uý Cảnh sát tư pháp thét lên giáºn dữ và nhấc má»™t bánh xà phòng ném và o dòng nước cuồn cuá»™n cá»§a sông Seine.
Chú thÃch:
(1) Tiếng Pháp trong nguyên bản: ngõ cụt
(2)Tiếng Pháp trong nguyên bản: Thưa ông
(3) Tiếng Pháp trong nguyên bản: Thưa ông
(4) Tiếng Pháp trong nguyên bản: Tu viện Sion.
Last edited by Memory; 01-09-2008 at 08:47 PM.
|

25-03-2008, 04:49 PM
|
 |
Cái Thế Ma Nhân
|
|
Tham gia: Feb 2008
Bà i gởi: 1,035
Thá»i gian online: 35 phút 40 giây
Thanks: 0
Thanked 35 Times in 18 Posts
|
|
Chương 24
Silas ngước nhìn bia tưởng niệm Sant-Sulpice, bao quát cả chiá»u dà i thân bia đồ sá»™ bằng đá hoa cương. Gân cốt hắn căng ra, hứng khởi. Hắn lướt nhìn xung quanh nhà thá» má»™t lần nữa để chắc chắn hắn chỉ có má»™t mình. Rồi hắn quỳ xuống bên bệ đà i tưởng niệm, không phải vì tôn kÃnh mà là vì cần thiết.
Viên đá đỉnh vòm được giấu dưới ÄÆ°á»ng Hoa Hồng.
Ở đế bia tưởng niệm Sulpice.
Tất cả những thà nh viên há»™i kÃn đó Ä‘á»u nói thế.
Lúc nà y, vừa quì, Silas vừa đưa tay sá» mặt sà n đá. Hắn không thấy vết nứt hay vết đánh dấu nà o chứng tá» có thể di chuyển má»™t viên đá lát sà n nà o đó, vì váºy, hắn bắt đầu dùng khá»›p ngón tay gõ nhẹ xuống sà n. Dò theo thanh đồng tá»›i gần đà i tưởng niệm hÆ¡n, hắn gõ từng viên gạch ká» sát đưá»ng thẳng ấy. Cuối cùng, má»™t trong những viên gạch ấy phát ra má»™t âm thanh lạ.
Có một khoảng rỗng dưới sà n!
Silas mỉm cưá»i. Các nạn nhân cá»§a hắn đã nói tháºt.
Äứng dáºy, hắn tìm xung quanh nhà thá» xem có cái gì có thể náºy viên gạch lên.
PhÃa trên Silas, trên ban công, XÆ¡ Sandrine nén má»™t tiếng hức. Ná»—i sợ hãi tá»™t cùng cá»§a bà vừa được xác nháºn. Vị khách nà y không phải là ngưá»i như anh ta tá» ra. Tu sÄ© Opus Dei bà ẩn nà y đến nhà thá» Saint-Sulpice vì má»™t mục Ä‘Ãch khác.
Má»™t mục Ä‘Ãch bà máºt.
Ngươi không phai là ngưá»i duy nhất có những bà máºt, XÆ¡ nghÄ©.
XÆ¡ Sandrine Bieil còn hÆ¡n cả má»™t ngưá»i quản nhà thá» nà y.
Bà là má»™t lÃnh canh. Và đêm nay, những bánh xe cổ xưa đã bắt đầu chuyển động. Việc ngưá»i lạ mặt nà y đến dưới chân bia tưởng niệm là má»™t báo hiệu từ các giáo hữu.
Nó là tiếng kêu câm lặng cá»§a tai há»a.
Last edited by Memory; 01-09-2008 at 08:22 PM.
|
 |
|
Từ khóa được google tìm thấy
|
äèàëîã, àëèñà, êàëüÿíû, hieros gamos la gi, íîâîñèáèðñêå, ïðè÷åñêè, máºt mã da vinci, ñàéòîâ, ñóìêè, õóíäàé, óðàëñèá  |
| |