 |
|

28-08-2008, 12:07 PM
|
 |
Tiếp Nháºp Ma Äạo
|
|
Tham gia: Aug 2008
Bà i gởi: 490
Thá»i gian online: 3 giá» 28 phút 36 giây
Thanks: 379
Thanked 0 Times in 0 Posts
|
|
Tôi không phải hạng ngưá»i có khả năng đó – David trả lá»i – Tôi chưa có đủ trình độ. Tôi không giống ông, cÅ©ng như ông Macmahon. Tôi không thể theo kịp má»™t số ngưá»i ông Ä‘ang cần có ở và o vị trà nà y.
Oâng ta nhìn quanh, những bức tưá»ng đóng panô và những cá»a sổ đóng bản lá» mà u chì
Tôi và o Ä‘á»i bằng nghá» bán chạp phô ở Townsville – và cố gắng lắm ông ta má»›i nói tiếp – tôi muốn nói đây là việc giao tiếp cung đình nên phải nói thế nà o vá»›i các công nương hay ngay cả vá»›i Nữ hoà ng. Các ông cần má»™t ngưá»i nà o đó biết các quy thức và không nói má»™t Ä‘iá»u gì nhầm lẫn khiến má»i ngưá»i phải bị quê kệch.
Äại tá nói:
Chúng tôi biết chúng tôi cần gì. Cứ mặc kệ chúng tôi. Äiá»u quang trá»ng là chúng tôi cần má»™t ngưá»i Uùc thông thạo và tin cáºy có thể bay vá»›i chiếc 316 tá»›i Uùc an toà n hay má»™t nÆ¡i nà o trên thế giá»›i cho dù trong giá» ngá»§ cá»§a anh ta. Chúng tôi cÅ©ng đặt mình trong công việc ấy và hết sức cẩn trá»ng khi đặt anh lên hà ng đầu cá»§a sá»± lá»±a chá»n.
Tôi thấy các ông quá đà ng hoà ng, bẩm sinh da trắng chăng?
Chúng tôi không đòi há»i anh nháºn ra chúng tôi cái gì khác cả – đại tá Cox nói tiếp – Chúng tôi chỉ yêu cầu anh nháºn trách nhiệm vá» chiếc 316, huấn luyện nhân viên phi hà nh và bay nó khi cần. Còn mà u da, xin anh gạt ra ngoà i ý nghÄ©. Chúng tôi không yêu cầu anh kết hôn vá»›i Hoà ng gia.
David ngồi yên lặng, cuối cùng ông ta nói:
Công tác nà y đòi há»i bao lâu?
Vô thá»i hạn – ông Cox trả lá»i – Nếu anh nháºn, tôi nghÄ© là anh ở lại đây ba năm. Chúng ta phải là m việc liên tục nên má»i ngưá»i phải coi nhau như má»™t táºp thể.
Phải chăng háºu cứ là đây, nước Anh phải không?
Äúng váºy – đại tá Cox trả lá»i – ở White Waltham. Chúng ta có nhà chứa máy bay ở Canberra, ở phi trưá»ng Fairbairn, như anh đã biết. Kế hoạch hiện nay là vương triá»u có ý định má»—i năm ở lại hai tháng ở Uùc và hai tháng ở Canada. Nhưng háºu cứ chÃnh là ở White Waltham. Nếu anh có ý định láºp gia đình, có lẽ cÅ©ng nên ở lại Anh thôi, gần White Waltham. Trong tương lai gần, anh có ý định láºp gia đình không?
Viên phi công lắc đầu:
Da mà u cũng là m trở ngại.
Thôi được. Dầu sao, háºu cứ chÃnh vẫn là đây.
David ngồi trầm ngâm. Anh ta suy nghÄ© chẳng có là do gì từ chối má»™t công việc như thế, không thể nói gì hÆ¡n được để biện minh cho mình. Anh ta cÅ©ng hiểu rằng má»™t số lá»›n các sÄ© quan phục vụ trong không lá»±c Hoà ng gia Anh quốc muốn nhảy và o khi gặp cÆ¡ may ấy và anh ta cÅ©ng hiểu rằng anh ta được ca tụng hết lá»i khi là ngưá»i đầu tiên được giao cho công tác ấy, ấy là má»™t sá»± tưởng thưởng lá»›n lao hÆ¡n bất cứ má»™t loại huy chương nà o. Anh cÅ©ng biết rằng trên thá»±c tế khó mà từ chối công tác như thế và ý nghÄ© ấy là m anh khổ tâm, e ngại, không nói được.
Có trở ngại gì không? – cuối cùng không Ä‘oà n trưởng há»i. Viên phi công ngẩng đầu lên nói:
Tôi là dân Uùc, chẳng phải giòng há» quý tá»™c gì. Æ Ã» xứ sở tôi, tôi chỉ là ngưá»i dân bình thưá»ng. Há» rất hiểu loại ngưá»i như tôi. Äặc biệt ở bang Queensland, tiểu bang cá»§a riêng tôi. Tôi rất hồ hởi có dịp may trở vá» quê nhà , nhưng tôi không muốn xây dá»±ng cuá»™c Ä‘á»i ở đây. Äây chỉ là má»™t chuyến Ä‘i xa. Tôi chẳng muốn ở lại và tạo dá»±ng má»™t cuá»™c Ä‘á»i ở Anh.
Oâng Cox nói:
Anh chẳng để tâm gì đến xứ sở nà y sao?
Có chứ. Tôi thÃch nÆ¡i nà o mà má»i ngưá»i có cÆ¡ may tạo nên cÆ¡ nghiệp và tiêu tiá»n như ngưá»i ta sống ở nhà váºy. Tôi thÃch má»™t miếng thịt bi-tết có hai trứng chiên.
Anh không thÃch chá»§ nghÄ©a xã há»™i cá»§a chúng tôi?
Tôi không biết nhiá»u vá» chá»§ nghÄ©a nà y – David nói – Chỉ có má»™t Ä‘iá»u nó thÃch hợp vá»›i tôi chÃnh là công việc nà y. Oâng Harry Ferguson đã nói, nếu tôi nháºn công tác nà y, tôi không phải tham dá»± và o chÃnh trị. Tháºt ra thì tôi cÅ©ng chẳng bao giá» nghÄ© vá» chÃnh trị nhiá»u. Äiá»u độc nhất mà tôi biết hầu hết các chÃnh phá»§ cá»§a chúng tôi thuá»™c đảng tá»± do ở Canberra đã được ba muÆ¡i năm nay và hầu hết các bạn theo đảng Lao động. Còn đảng Bảo thá»§, theo tôi nháºn xét còn đỠhÆ¡n cả đảng Lao động – ông ta dừng lại – Tôi biết chÃnh quyá»n Lao động là m vừa lòng dân Anh nhất. Äại Ä‘a số quần chúng Ä‘á»u ở nông thôn nên má»i ngưá»i còn khó khăn lắm, tiếp tế thì thiếu hụt nên má»i ngưá»i phải đồng tâm hiệp lá»±c. Tôi biết ấy là nÆ¡i cho chá»§ nghÄ©a xã há»™i bắt nguồn. Ai cÅ©ng biết như thế. Nhưng tôi không bị bắt buá»™c yêu chá»§ nghÄ©a ấy.
Còn Ä‘iá»u nà y nữa – đại tá Cox nói tiếp – Trong xứ sở anh có nhiá»u ngưá»i theo đảng Bảo thá»§ như những ngưá»i di cư chẳng hạn. Äó là nÆ¡i há» thÃch đến. Äể cân bằng các anh theo phe hữu và chúng tôi theo phe tả.
SÄ© quan phi công mỉm cưá»i và nói:
Tôi biết, thế nhưng tôi vẫn không bị bó buá»™c thÃch phe nà o.
Thế anh không thÃch Liên hiệp Anh sao? – đại tá Cox há»i – Thế anh có muốn nước Uùc được độc láºp không và liên minh vá»›i Hoa Kỳ?
David hÆ¡i chá»™t dạ. Dầu anh ta không thÃch chÃnh trị cho lắm, nhưng khi nghe Ä‘iá»u dị thưá»ng nà y anh ta lại cà ng ghét chÃnh trị hÆ¡n. David nói:
DÄ© nhiên là tôi không thÃch. Chúng tôi là má»™t phần cá»§a nước Anh xa xưa. Riêng tôi, tôi chỉ muốn nói là tôi thÃch sống ở Queensland hÆ¡n trên đất Anh.
Anh nghÄ© rằng nước Anh còn là m má»™t Ä‘iá»u gì đó cho Uùc đại lợi?
DÄ© nhiên rồi! – viên phi công trả lá»i – Thì cứ nhìn và o chiếc 316 hay chiếc Rolls Royce. Chúng tôi không thể tiến bá»™ mà không có nước Anh.
Vị không Ä‘oà n trưởng gáºt đầu:
Chúng tôi rất tiếc nếu không có anh gia nháºp công việc nà y – ông ta nói tiếp – Có lẽ nước Anh không thể tiến bá»™ má»™t cách dá»… dà ng nếu không có anh.
Không có tôi – David há»i.
|

28-08-2008, 12:07 PM
|
 |
Tiếp Nháºp Ma Äạo
|
|
Tham gia: Aug 2008
Bà i gởi: 490
Thá»i gian online: 3 giá» 28 phút 36 giây
Thanks: 379
Thanked 0 Times in 0 Posts
|
|
Anh và các ngưá»i như anh – ông Cox trả lá»i – Anh nghÄ© rằng chúng tôi cần má»™t ngưá»i trong phi đội Nữ hoà ng biết cách xưng hô vá»›i má»™t công nương. Chúng tôi chẳng cần như thế đâu. Uùc Ä‘ang cống hiến máy bay nà y cho phi đội Nữ hoà ng và Nữ hoà ng yêu cầu cả phi đội phải là ngưá»i Uùc. Nữ hoà ng không Ä‘iên đâu…Nigger. Khi Nữ hoà ng nói Nữ hoà ng cần ngưá»i Uùc, có nghÄ©a là những ngưá»i Uùc chÃnh cống, chứ không phải những ngưá»i Uùc được nuôi dưỡng và trưởng thà nh ở Luân Äôn. Nữ hoà ng là vua cá»§a nước Uùc cÅ©ng là vua cá»§a nước Anh. Khi Nữ hoà ng nói Nữ hoà ng cần những ngưá»i Uùc và Canada trong phi đội Nữ hoà ng, cÅ©ng giống như ngưá»i Anh váºy, Nữ hoà ng có những là do rất chÃnh đáng. Tôi chỉ thừa hà nh những Ä‘iá»u Nữ hoà ng cần, vá»›i tất cả khả năng cá»§a tôi. Nếu anh từ chối công việc nà y, tôi sẽ kiếm má»™t ngưá»i khác giống anh, có gốc gác đạo đức như ở vùng Wagga – Wagga hay Kalgoorlie. Nhưng tôi còn hy vá»ng là anh không từ chối, vì tôi nghÄ© rằng anh vẫn là tÃp ngưá»i Nữ hoà ng vẫn Ä‘inh ninh trong óc khi nói rằng Nữ hoà ng cần ngưá»i Uùc.
Viên phi công cưá»i:
Dầu sao, tôi cÅ©ng có giấy khai sinh mà ! Có Ä‘iá»u…. Tôi cần má»™t hai giỠđể suy nghÄ©.
Dĩ nhiên.
David nhìn và o đồng hồ tay:
Năm giỠtôi sẽ điên thoại cho ông.
Anh ta rá»i khá»i cung Ä‘iện, Ä‘i dá»c theo dãy phố Pall Mall, suy nghÄ© miên man. Anh ta lá» má» hiểu rằng mình Ä‘ang trên đưá»ng trở vá» câu lạc bá»™ nhưng khi đến gần, anh thấy những giông ngưá»i và o ra tấp náºp nên bỠý định ấy và tiếp tục Ä‘i bá»™ từ từ xuống phố. Æ Ã» phố yên tÄ©nh hÆ¡n và anh ta có thể suy nghÄ© mà không sợ bị quấy rầy bất chợt cá»§a bạn bè hay má»i uống nước. Anh cứ Ä‘i tiếp, thắc mắc tại sao ông Cox có dụng ý gì khi nói nước Anh sẽ không tiến bá»™ nếu không có những ngưá»i như anh ta, Nữ hoà ng có ý gì? Mà Nữ hoà ng có ý gì hay không? Anh quốc có biết bao nhiêu phi công xuất sắc trong không lá»±c hoà ng gia.
Trá»i và o tháng năm nên buổi chiá»u hÆ¡i nóng. Anh ta Ä‘i đến phòng trưng bà y mỹ thuáºt quốc gia vá» phÃa Bắc cá»§a quảng trưá»ng Trafalgar và băng qua đưá»ng, đến góc đưá»ng cạnh tòa đại sứ Canada, anh dừng lại má»™t lúc nhìn ra quảng trưá»ng. Gần đấy có má»™t trạm xe buýt, ngưá»i dân Luân Äôn da trắng Ä‘ang kiên nhẫn xếp hà ng dà i để vá» nhà . Anh ta liên tưởng đến vẻ đẹp cưá»ng tráng cá»§a ngưá»i dân đứng xếp hà ng đợi xe buýt ở Brisbane và Adelaide, so sánh nước da rám nắng vá»›i nước da tái xám, dáng Ä‘i thẳng đứng vá»›i dáng Ä‘i lừ lừ mệt má»i. Không phải lá»—i cá»§a há» khi con ngưá»i trông có vẻ xanh xao, má»i mệt mà sá»± vất vả đã là m cho há» thế, lại còn là m việc quá sức và những sai lầm cá»§a các chuyên gia dinh dưỡng đã tÃnh toán trong việc giảm thiểu khẩu phần và o những năm bốn mươi và năm mươi, khi những ngưá»i nà y còn là lá»›p trẻ. May thay những ngưá»i bị đối xá» tệ hại như thế, tuy vẫn còn tÃnh chất mã thượng trong há», đã bất chấp má»i trở lá»±c. Tuy nhiên, nhìn chung, chẳng có là do nà o khiến anh ta phải cần chung sống vá»›i há».
Anh ta đã quay mặt Ä‘i chá»— khác, nhìn ra quảng trưá»ng và mải mê ngắm nhìn sá»± tráng lệ cá»§a những cao ốc má»›i bên kia đưá»ng. Bá»™ ná»™i vụ má»›i ở giữa con đưá»ng bá» sông và đại lá»™ Northumberland, sá»± duyên dáng cá»§a hà ng cá»™t trắng xoá cá»§a bá»™ Hưu liá»…m ở đầu đưá»ng Whitehall và đại lá»™ Northumberland, những đưá»ng nét thẳng đứng cá»§a bá»™ Năng lượng ở cuối đưá»ng Cockspur, tuy Ä‘ang xây dá»±ng nhưng vẫn thấy rõ qua dà n giáo bằng thép. Những ngưá»i nà y là những kỹ sư, những kiến trúc sư vÄ© đại nhất thế giá»›i, ông ta nghÄ© thế, và hiện tại việc xây dá»±ng nhà cá»a Ä‘ang bị bế tắc, tất cả năng lá»±c, tà i lá»±c cá»§a ná»n công nghiệp xây dá»±ng Ä‘ang táºp trung và o những cao ốc công cá»™ng đầy kì diệu Ä‘ang má»c lên khắp nước Anh. Äô thị Luân Äôn má»›i vá»›i những con phố hẹp và những lâu đà i trắng Ä‘ang má»c lên cho đến các nhà công chức đã nhanh chóng trở thà nh má»™t đô thị đáng yêu nhất thế giá»›i vá»›i Liverpool và Manchester cách đấy cÅ©ng không xa. Nếu so sánh, Sydney và Melbourne còn nghèo nà n và lạc háºu, còn Brisbane thì thưa thá»›t, ở đấy việc kiến trúc còn tụt háºu vì là dân di tản.
Oâng ta quay nhìn dòng ngưá»i xếp hà ng đợi xe buýt má»™t lần nữa. Báo chà thưá»ng nói nước Anh có nhiá»u thứ Ä‘ang leo thang sau bao nhiêu năm, giỠđây dân số lại giảm Ä‘i hai mươi lăm phần trăm. Có đỠnghị năm tá»›i, má»—i ngưá»i dân được phép mua xe hÆ¡i và xăng để sá» dụng riêng. CÅ©ng có lẽ đúng, nhưng nhìn và o cảnh xếp hà ng xe buýt, David cảm thấy không thể tưởng tượng nổi nếu những ngưá»i mệt má»i nà y có thể chấp nháºn sá»± sung sướng mặc nhiên có cá»§a những ngưá»i Uùc trong Ä‘á»i sống riêng tư cá»§a há». Và tuy thế, từ sá»± đói nghèo và khó khăn đã nãy sinh ra những Ä‘iá»u kì lạ tuyệt vá»i. Nhưng Ä‘á»n đà i cung Ä‘iện rá»±c rỡ ở Luân Äôn, những máy bay và máy móc hà ng không tuyệt hảo. Äà i truyá»n thanh và truyá»n hình đã được cả thế giá»›i tán thưởng. GiỠđây Uùc má»›i có đủ ngưá»i như các dân tá»™c khác và Uùc là má»™t nước sung sướng và thịnh vượng, tuy nhiên Uùc chưa sản xuất được má»™t phần mưá»i những sáng kiến cá»§a nước Anh. Có lẽ, chÃnh sá»± thịnh vượng đã trở thà nh má»™t trở lá»±c đối vá»›i thiên tà i sáng tạo vÄ© đại. Trong việc chăn nuôi súc váºt David cÅ©ng hiểu rằng, nếu bò cái quá máºp, khó đến vá»›i bò con.
|

28-08-2008, 12:07 PM
|
 |
Tiếp Nháºp Ma Äạo
|
|
Tham gia: Aug 2008
Bà i gởi: 490
Thá»i gian online: 3 giá» 28 phút 36 giây
Thanks: 379
Thanked 0 Times in 0 Posts
|
|
Oâng Macmahon còn giữ há» lại Ãt phút để nói chuyện vá» nhà ở cá»§a hai sÄ© quan Uùc và Canada. Dewar đã láºp gia đình nên đã mướn được má»™t căn nhà nhỠở Maidenhead. Anderson nói cho vị bà thư biết vá» căn há»™ cá»§a anh ta. Sau đấy có má»™t lúc hai ngnưá»i nói chuyện chung chung vá» máy bay và nhà ở. Cuối cùng ông Macmahon nói vá»›i David
Mua thuyá»n chưa?
Vị sÄ© quan cưá»i mỉm trả lá»i:
Tôi đã mua sáu tuần nay rồi! Sau khi ăn tối vá»›i đại tá Cox vá», và i ngà y sau là tôi mua liá»n. Chá»§ nháºt nà o tôi cÅ©ng Ä‘i thuyá»n.
Anh đi ở đâu?
Trên sông Hamble, cách xa xưởng đóng tà u Luke.
Cô Long há»i:
Chỉ huy trưởng Anderson, loại thuyá»n gì váºy?
Oâng Macmahon giới thiệu:
Cô ấy cũng là tay cừ đấy!
Vị sÄ© quan lúc ấy má»›i để ý tá»›i cô gái và trả lá»i:
Loại thuyá»n buồm năm tấn rưởi cá»§a đảo Bermuda, cÅ©ng khá xưa, đóng xong năm năm mươi ba, nhưng còn tốt lắm. Có ngưá»i nói kỹ sư Laurent Giles thiết kế đấy.
Cô gái gáºt đầu:
Và o thá»i ấy, ông ta là nhà tạo mẫu nổi tiếng – cô ta dừng lại suy nghÄ©.
David há»i:
Cô tự lái sao?
Thuyá»n nhá» thôi – cô ta trả lá»i – Loại dà i bốn muÆ¡i mét rưởi. Tôi mua má»™t chiếc ở Itchenor.
Æ Ã» đâu váºy? – David há»i
Itchenor? Æ Ã» trong cảng Chichester. Tôi cÅ©ng đã từng Ä‘i biển vá»›i bác tôi trên chiếc muá»i lăm tấn. Chá»§ nháºt vừa rồi tôi cÅ©ng có Ä‘i vá»›i ông cụ má»™t chuyến – cô ta dừng lại – Chiếc năm tấn ông mua không phải sÆ¡n xanh, phải không? Buồm mà u xanh?
Vâng, thì sao? – ngưá»i sÄ© quan Uùc trả lá»i – Tên nó là Nicolette. Cô đã thấy nó chưa?
Cô gái mỉm cưá»i:
Không biết có phải thuyá»n cá»§a ông không, Chá»§ nháºt vừa rồi nó bị mắc cạn ở sông Beaulieu?
Không dấu được nước da sáºm cá»§a ngưá»i Uùc, tuy nhiên ông ta vẫn tin tưởng:
Dấu chỉ đưá»ng sai nên má»›i thế. Cô có thấy chúng tôi không?
Chúng tôi chạy ra nên qua mặt các ông – cô ta trả lá»i – Rất nhiá»u ngưá»i mắc cạn ở chá»— ấy. Có lẽ ông chạy ra ngoà i rà o cản theo dấu chỉ đưá»ng.
Vị sĩ quan nói:
Tôi chẳng quan tâm nên mới bị như thế. Tôi nghĩ đâu cũng nước sâu như nhau.
Cô ta cưá»i:
Tôi mong ông không là m thế khi ông bay.
DÄ© nhiên rồi. Chỉ má»™t lần ấy thôi – David trả lá»i
Những tuần sau đấy các phi công Ä‘i lại giữa hai căn cứ cá»§a White Waltham, nÆ¡i thà nghiệm và Boscombe Down, và xưởng lắp ráp ở Hatfield. Hai chiếc máy bay 316, giỠđây được gá»i tên là Ceres, Ä‘áºu bên cạnh nhau trong phi đội Nữ hoà ng và dÄ© nhiên được đặc biệt trang bị. Ngăn cho phi hà nh Ä‘oà n vẫn giữ nguyên, phòng cho hà nh khách được tân trang lại thà nh ba phòng cá nhân nhá» có ghế ngồi quay mặt ra phÃa sau, ban đêm ghế nà y có thể mở ra thà nh giưá»ng; má»™t phòng ăn có sáu chá»— ngồi, và mưá»i hai ghế có thể nằm được, loại ghế hà ng không, dùng cho gia nhân khi tháp tùng Nữ hoà ng. Má»™t nam và má»™t nữ cÅ©ng có phòng riêng. Phi hà nh Ä‘oà n gồm chỉ huy trưởng phi đội Nữ hoà ng, cÆ¡ trưởng, phụ tá cÆ¡ trưởng, hai sÄ© quan cÆ¡ khà và hai sÄ© quan truyá»n tin và rada.
Chừng đó cÅ©ng đủ cho các chỉ huy trưởng và cÆ¡ trưởng Canada và Uùc Ä‘iá»u hà nh chứ đừng nói kiêm thêm việc nà o nữa. David nháºn ra rằng hầu hết các ngà y cuối tuần, anh đã tránh được để tá»± mình lái xe đến nÆ¡i chiếc thuyá»n buồn cá»§a anh Ä‘áºu ở sông Hamble. Thưá»ng thưá»ng anh nghỉ cuối tuần trên chiếc Solent má»™t mình. Anh cÅ©ng quen má»™t số ngưá»i Anh nhưng anh không tạo cÆ¡ há»™i để gặp gỡ, chung **ng. Anh luôn luôn cảm thấy thoải mái khi má»™t mình ở trên thuyá»n và anh thấy thÃch như váºy. Từ nhá» anh đã quen vá»›i biển cả và ở trên thuyá»n nên chiếc thuyá»n năm tấn nà y đối vá»›i anh chẳng có nghÄ©a là gì. Anh ta có thể lái má»™t tay và sá»± cô đơn Ä‘em lại cho anh má»™t cảm giác tá»± do. Æ Ã» xứ Anh, cảm giác mà má»i ngưá»i đè nặng lên anh từ má»i phÃa là m cho chà ng trai xứ Queensland bối rối. Má»™t mình trên biển cả, trên chiếc thuyá»n buồm, áp lá»±c đã nhẹ Ä‘i và anh ta cảm thấy có gì thênh thang cá»§a quê hương mình. Mang má»™t phần tư cá»§a má»™t giòng máu bá»™ lạc Uùc, có lẽ anh muốn là m má»™t Ä‘iá»u gì đó theo sở thÃch. Cho dù nguyên nhân nà o Ä‘i nữa. David Anderson thÃch lái thuyá»n buồm má»™t mình hÆ¡n
Má»™t buổi sáng thứ bảy và o tháng bảy anh ta thức dáºy sá»›m trên bãi Ä‘áºu thuyá»n trên sông Hamble, tá»± nấu ăn sáng trước bảy giá». CÅ©ng giống như những sÄ© quan Uùc khác trong việc nấu ăn theo kiểu Anh là , khó mà điá»u chỉnh thói quen ăn theo khẩu phần cá»§a Anh vì món quê nhà vẫn hợp khẩu vị hÆ¡n. Tuần qua má»™t oanh tạc cÆ¡ trong phi vụ huấn luyện đã Ä‘em từ Brisbane đến cho anh ta hai cân thịt heo nạc, cả trăm quả trứng bá» trong má»™t cái há»™p đựng mạt cưa, sáu quả dứa. Anh ta đã nấu má»™t phần thịt heo trong căn há»™ cá»§a anh và ngà y hôm đó anh ta đã ăn sáng vá»›i thịt heo và trứng. Anh bắt đầu khởi hà nh lúc tám giá» và đi xuống dưới Southampton, Ä‘i qua Calshot theo gió tây nam dìu dịu thổi, và rồi quay vá» hướng Tây để cho thuyá»n Solent Ä‘i theo thuá»· triá»u. Suốt buổi sáng anh cho thuyá»n chạy nương theo hướng Tây, khi mặt trá»i lên, gió ngưng thổi mạnh, nhưng thuá»· triá»u lại dâng mạnh hÆ¡n. Äến giỠăn trưa, anh ta đã qua khá»i lâu đà i Hurt và hướng thuyá»n ra biển. Khi cách Needles, anh ta dừng lại ăn trưa vá»›i bánh mì thịt và trái cây, sau đấy gần hai tiếng, anh ta giong buồm chạy lên chạy xuống bá» biển dốc đứng cá»§a miá»n Needles để câu cá ngừ. Câu được ba con nhưng anh ta bá» cuá»™c vì thấy câu thêm chẳng Ãch lợi gì. Nhằm khi thuá»· triá»u dâng, anh ta quay mÅ©i thuyá»n Solent ra Ä‘i, định đến thị trấn Yarmouth thì dừng lại qua đêm.
Và o những ngà y hè nắng ráo Yarmouth là nÆ¡i thuyá»n buồm Ä‘áºu tấp náºp, đầu có Ä‘uôi có, cứ hai hay ba chiếc buá»™c và o má»™t cá»c ở trong vịnh. Ngưá»i Ä‘iá»u hà nh vịnh đứng trên má»™t thuyá»n nhá» chỉ cho David chá»— thuyá»n Ä‘áºu, tay cầm dây kéo thuyá»n để cho anh ta và o chá»— cho nhanh, chỉ trong mưá»i lăm phút là phải Ä‘áºu thuyá»n sát và o nhau. Anh ta phải ném cái phao cứu há»™ trên đầu tà u xuống phÃa sau lái và ngồi trong buồng lái má»™t lúc, vừa nghỉ xả hÆ¡i, vừa xem quang cảnh tà u thuyá»n, vừa hút thuốc. Nước Anh, anh ta suy nghÄ©, còn hướng dẫn Liên hiệp Anh theo thiết kế cá»§a những thuyá»n buồm nà y, cÅ©ng như trong hầu hết các ngà nh kỹ thuáºt khác.
|

28-08-2008, 12:07 PM
|
 |
Tiếp Nháºp Ma Äạo
|
|
Tham gia: Aug 2008
Bà i gởi: 490
Thá»i gian online: 3 giá» 28 phút 36 giây
Thanks: 379
Thanked 0 Times in 0 Posts
|
|
Má»™t cô gái mặc áo sÆ¡ mi má»ng, quần sá»t ngắn, bÆ¡i dá»c theo hà ng thuyá»n buồm trong chiếc thuyá»n nhá» cao su, đến trước chiếc Nicolette nà ng dừng chèo, nói:
Chà o chỉ huy trưởng Anderson.
Anh ta nhìn cô ta kinh ngạc và nháºn ra là cô Long, trông cách ăn mặc cá»§a cô ta quá khác vá»›i lúc ở Hoà ng cung. Anh ta nhổm dáºy:
Chà o cô Long – anh ta nói to – Thế mà tôi không nháºn ra.
Cô long trả lá»i:
Tôi thấy ông cho thuyá»n và o bến. Tôi Ä‘i vá»›i bác tôi ở ngoà i cầu tà u, chiếc thuyá»n buồm Ä‘en đấy ông ạ! Chiếc có lá cá» Ä‘uôi nheo trên đỉnh.
Cô đến đã lâu chưa?
CÅ©ng được ná»a tiếng thì ông đến. Chúng tôi cÅ©ng chen lấn như chiếc Solent cá»§a ông thôi. Bác tôi cÅ©ng có chá»— Ä‘áºu ở con sông Beaulieu , ông cụ sống ở Bucklers Hard.
David nói:
Tôi vừa má»›i xuống sông Hamble. Tôi Ä‘i theo thá»§y triá»u đến Needles và cÅ©ng câu được và i con cá ngừ, rồi đến đây. Cô có muốn lên thăm thuyá»n tôi không?
Cô gái tươi cưá»i:
Còn gì bằng.
Cô chèo thêm ba mái nữa, xếp chèo lên và cặp thuyá»n cao su và o sát thuyá»n David. Tay cầm dây buá»™c thuyá»n, cô ta bước lên sau lái và buá»™c thuyá»n cá»§a cô ta và o chiếc Colette. Sau đấy nà ng bước và o buồng lái và nhìn và o khoang thuyá»n.
Tôi thÃch cái trục tá»i cá»§a ông – cô nâng đầu dây có gút lên – Oâng tá»± bện dây theo gút đầu Thổ hay sao?
David cưá»i:
Tôi xem trong sách đấy và bện nó tuần trước. Cái gút đầu tiên tôi bện đã sút ra.
Tôi thì không thể là m được như thế – cô gái nói – Tôi có thể thắt các gút đơn giản nhưng loại trang trà thì tôi thua.
Anh ta Ä‘i và o khoang thuyá»n lấy ra bao thuốc lá và đưa cho cô gái má»™t Ä‘iếu. Cả hai ngưá»i ngồi hút trong buồng lái, nhìn cảnh tà u thuyá»n tấp náºp trong cái vịnh nhá». Anh ta nói:
Äây cÅ©ng đẹp. Tôi chưa từng thấy cảng nà o đẹp như thế nà y!
Tôi cÅ©ng mến cái cảng nà y – cô ta nói – Chúng tôi thưá»ng đến đây. Thế ở Uùc có cảng nà o dà nh cho thuyá»n buồm như thế nà y không?
Không giống thế nà y – David trả lá»i – Ở Tasmania thì có, nhưng bá» biển cá»§a Uùc không có vịnh nhá» tương tá»±, hai cảng cách nhau rất xa. Nó chẳng giống gì đây cả. HÆ¡n nữa, ở đấy cÅ©ng chẳng có nhiá»u thuyá»n buồm xuôi ngược đâu, cô Long ạ!
Thế ông táºp Ä‘i thuyá»n ở đâu, chỉ huy trưởng?
David mỉm cưá»i:
Khi tôi còn bé, tôi ở má»™t nÆ¡i tên là Townsville, trên bá» biển Queensland. Lúc lên mưá»i hai, tôi đã lên đấy há»c nghá» và đi giao hà ng chạp phô. Tôi đã Ä‘i thuyá»n rất nhiá»u ở Townsville ra đảo Magnetic và đảo san hô Barrier và các nÆ¡i có tà u đắm. Äấy là thá»i gian trước khi tôi gia nháºp không lá»±c Hoà ng gia Anh – ông ta dừng lại má»™t chốc rồi nói – Có những lúc, tôi cÅ©ng có nhiá»u thuyá»n. Tôi đã có chiếc Phi Long cÅ© khi còn ở Laverton trước khi đến nước Anh.
Oâng đã tham dá»± cuá»™c Ä‘ua thuyá»n trên biển nà o chưa?
Tôi có dá»± cuá»™c Ä‘ua thuyá»n Hobart hai năm liá»n, trên chiếc Stormy Petrel. Chẳng được giải thưởng gì cả nhưng vui. Thưá»ng thưá»ng cÅ©ng mất sáu ngà y từ Sydney đến Hobart.
Cô gái cưá»i:
Khó khăn nhỉ?
Äúng thế. Æ Ã» đấy có rất nhiá»u gió chướng mà không được báo trước. Anh ta dừng lại. Cô uống trà nhé, cô Long, hay nước xê-ri?
Oâng cho xin xê-ri. Tôi thÃch xê-ri hÆ¡n – sau má»™t chút ngần ngại cô ta nói – tên tôi là Rosemary
Tôi nhớ rồi!
Còn tên ông là David, phải không?
Anh ta đi và o khoang, lấy chai và ly đưa cho cô nà ng., cộng thêm một hộp cà chua đã mở:
Tôi có bánh ngá»t và thÆ¡m. Cô thÃch cái nà o hÆ¡n?
Cô ấy nói:
Cho tôi thơm, anh mua thơm nà y ở đâu?
Brisbane – anh ta cưá»i nói tiếp – không lá»±c phục vụ cho các sÄ© quan phải lìa quê nhà để đến nước Anh. Tôi còn có cả thịt heo nữa đấy!
Còn nguyên chứ anh?
Không đâu! Tôi sợ ăn hết nên đã cất kỹ trong giấy sáp sợ nó hư đi thì uổng lắm!
Äã lâu lắm em không nhìn thấy quả thÆ¡m – cô ta nói – nếu nước xê-ri mà cho Ãt thÆ¡m và o, chắc là ngon, anh David ạ!
Anh ta vừa gá»t thÆ¡m trên cái bà n cong trong buồng lái vừa giải thÃch:
Tên anh là David nhưng ai cÅ©ng gá»i là Nigger. Nigger Anderson – vừa nói chà ng vừa đưa thÆ¡m cho cô gái, trên đĩa còn có hÅ© đưá»ng, con dao và cái nÄ©a.
Cô ta há»i:
Sao ngưá»i ta lại gá»i anh như váºy?
Vì mẹ tôi là ngưá»i lai – David trả lá»i – tôi là dân Uùc lai má»™t phần tư.
Anh ta trèo và o buồng lái, đổ đầy li nước xê-ri cho cô ấy và đổ nước cà chua cho anh ta. Anh ta nâng ly nước đến trước mặt nà ng.
Mừng cho đen và trắng.
Gá»i anh như thế có ý nghÄ©a chăng? – cô ta nói – Chắc cÅ©ng không nhiá»u ngưá»i gá»i như thế đâu, phải không?
Chà ng cưá»i vui trả lá»i:
Má»i ngưá»i. Ai cÅ©ng gá»i tôi là Nigger Anderson và tôi thÃch như thế. Em nghÄ© rằng anh chịu đựng đó thôi, chứ chắc gì anh đã thÃch. Cô nà ng bình tÄ©nh nói.
Không, tôi thÃch mà ! – chà ng nói – Tôi không biết nhiá»u vá» phÃa da trắng trong gia đình tôi, nhưng phÃa da Ä‘en tôi là ngưá»i Uùc lâu Ä‘á»i nhất trong bá»n há». Bá»™ lạc cá»§a bà tôi là Kanyu đã hùng cứ bán đảo Cape York trước thuyá»n trưởng Cook ra Ä‘á»i và biết đến.
Cô gái cưá»i:
Và chỉ huy trưởng Anderson cóc cần ai biết chuyện ấy.
Äúng thôi. Thà ngưá»i ta cứ gá»i tôi là Nigger Anderson, còn hÆ¡n vòng vo tam quốc, tránh né là m gì!
Thì bây giá» anh lá»›n khôn rồi, nên mang cái tên ấy mà chẳng thấy tổn thương gì! Chứ nếu lúc còn trẻ, chắc cÅ©ng có tá»± ái. Thế đã lần nà o anh bị như váºy chưa?
Thá»i trước, nếu chúng nhạo tôi là tôi uýnh liá»n – anh ấy trả lá»i – Tôi được xem như thằng bé chịu đòn nhất. Tôi lá»›n lên trong trại chăn nuôi, vì cha tôi là chuyên viên chăn nuôi súc váºt. Lên mưá»i tôi có thể cưỡi bò thiến mà chẳng cần yên cương. Lúc mưá»i hai tuổi tôi đã giáºt giải Croydon khi ngồi trên ngá»±a chứng mà không rá»›t xuống. Tôi không nhá»› là đã thi đấu bao nhiêu lần nhưng thưá»ng là tôi thắng giải.
Cô gái hoiû:
Cỡi bò thiến là sao? Có lẽ giống như phim ảnh cao bồi phải không?
David giải thÃch:
Äó là khi táºp trung đà n thú lại để đánh dấu chúng. Bạn phải lái cả môt bầy hai ba trăm con vá» chuồng trong má»™t trại chăn nuôi hay Ä‘uổi chúng ra rừng nÆ¡i có đất rá»™ng chứa được hết. Rồi cứ hai ngưá»i cỡi ngá»±a lá»™i trong đám gia súc, dùng vòng dây lát xô, ném và o đầu con nà o mà mình muốn bắt. Cuối sợi dây thừng mình đã buá»™c chặt và o đầu yên ngá»±a và hai bên giằng co nhau, cuối cùng kéo được con váºt kia ra khá»i bầy thú và đến chá»— đóng dấu. Æ Ã» đấy có sẵn ngưá»i bắt lấy con thú và đóng dấu. Chuyện cÅ©ng dá»… thôi, vì mình đã sở trưá»ng công việc ấy. Nhưng chuyện quan trá»ng là con ngá»±a mình bắt phải là con ngá»±a giống tốt và trầm tÄ©nh.
Cô nà ng nhìn anh ta há»i:
à anh muốn nói là anh là m những công việc ấy lúc anh mưá»i hai tuổi?
Anh ta trả lá»i:
Äúng váºy. Vá»›i những con bò thiến nhá», tức là những con váºt chưa trưởng thà nh. Cha tôi là chuyên viên ở trại Tavistock Forest nên ông đã dạy tôi.
Nhưng và o tuổi nà o thì anh táºp cưỡi ngá»±a?
Ba bốn tuổi gì đó – anh ta trả lá»i –Có má»™t lần ba tôi bảo trẻ con không nên cưỡi ngá»±a má»™t mình trước năm tuổi vì nếu té sẽ là m cháºm việc cưỡi ngá»±a, nhưng tôi lại cưỡi được sá»›m hÆ¡n thế. Tôi không tin là mình có thể leo lên lưng ngá»±a má»™t mình trước khi được bảy tuổi vì chỉ đứng ngang vá»›i bà n đạp.
Cô gái lại tò mò:
|

28-08-2008, 12:08 PM
|
 |
Tiếp Nháºp Ma Äạo
|
|
Tham gia: Aug 2008
Bà i gởi: 490
Thá»i gian online: 3 giá» 28 phút 36 giây
Thanks: 379
Thanked 0 Times in 0 Posts
|
|
Thế anh không Ä‘i há»c à ?
Không Ä‘i cái nÆ¡i mà cô gá»i là trưá»ng – anh ấy trả lá»i – Bà Beeman thưá»ng dạy chúng tôi. Bà là vợ cá»§a má»™t ông quản lÃ. Bà đã Ä‘i dạy há»c trước khi lấy chồng. Bà đã mở má»™t lá»›p há»c cho tất cả các trẻ em trong trại chăn nuôi. Khi tôi đến Townsville, tôi đã mưá»i tám, hai mươi tuổi. HỠđã mở những lá»›p há»c tối ở đấy và tôi đã Ä‘i há»c.
Cô ta ngồi yên lặng má»™t phút, nhìn quang cảnh hải cảng quen thuá»™c, thuyá»n bè tấp náºp. Những Ä‘iá»u anh ấy nói có vẻ kì lạ và đặc biệt. Cuối cùng cô ấy há»i:
Vì nguyên cá»› nà o anh lại thÃch nước Anh? Có phải chăng vì nó khác hẳn nước Uùc?
Có khác tháºt – anh ta trả lá»i – Nhưng Uùc không phải toà n là trại chăn nuôi và ngá»±a. Tôi rá»i khá»i Gulf Country lúc mưá»i hai tuổi và từ ấy đến nay tôi chưa trở vá», trừ sáu tháng trong không lá»±c Hoà ng gia Anh đóng ở Inverleigh. HÆ¡n mưá»i năm qua, tôi chưa có dịp cỡi lại má»™t con ngá»±a.
Thế anh có thÃch cỡi ngá»±a ở đây chăng? – cô gái há»i lại. Anh ấy cưá»i:
Không thÃch lắm. Công việc tôi Ä‘ang là m là má»™t công việc hấp dẫn mà tôi không thể bá» cuá»™c. Nhưng má»™t ngà y nà o đó tôi rất vui sướng được trở lại quê nhà .
Anh sẽ ở đây bao lâu?
Năm tháng.
Anh có quen biết nhiá»u ngưá»i ở nước Anh không?
Không nhiá»u đâu – viên sÄ© quan trả lá»i – nhưng Ä‘iá»u đó cÅ©ng chẳng ngại gì. Vì tôi cÅ©ng chẳng quen biết ai nhiá»u ở Uùc.
Chỉ có mình anh trên thuyá»n thôi sao?
Äúng váºy – anh ấy trả lá»i – Hai ngưá»i Ä‘i lại cà ng tốt, nhưng cô mãi báºn thuyá»n bên kia, là m sao? Thà nh ra, tôi vẫn phải Ä‘i má»™t mình.
Má»i anh đến dùng bữa tối cùng vá»›i chúng tôi, trên thuyá»n Evadne? – cô gái yêu cầu – Chỉ có bác tôi và tôi thôi. Oâng cụ cÅ©ng là hạm trưởng hồi hưu, hải quân Hoà ng gia Anh
David ngại ngùng:
Rất hân hạnh được cô má»i – anh ta nói – Äồ ăn thì sao?
Äá»§ thôi mà . Chúng tôi Ä‘em nhiá»u đồ há»™p lắm.
Thế tôi đem thịt hem qua nhé! – anh ta đỠnghị
Chúng tôi không quen ăn thịt hem – cô gái trả lá»i – ÄÆ°á»£c thôi mà !
Trên thuyá»n tôi có nhiá»u thức ăn lắm.
Tốt hÆ¡n tôi nên mang theo thịt hem. Nếu không ăn hết nó cÅ©ng hư, uổng lắm. Äây là món cuối cùng.
Cô ta giáºt nẩy mình:
Sẽ hư sao?
Má»™t mình tôi là m sao ăn hết được, không lẽ còn má»™t ná»a mà phải ném Ä‘i – anh ấy giải thÃch.
Cái gì bình thưá»ng đối vá»›i anh ta thì hình như là má»™t Ä‘iá»u tai hại không thể chấp nháºn được đối vá»›i cô nà ng
Nếu như váºy thì chúng tôi sẽ cố gắng ăn, anh hãy xem lại Ä‘i.
Trong khoang thuyá»n má»™t cuá»™c há»™i thảo nho nhá» xảy ra trước má»™t gói thịt khổng lồ. Cô gái há»i:
Anh Nigger, thế nà y là bao nhiêu cân đây?
Anh ấy cưá»i trả lá»i:
Mưá»i tám cân, Rosemary ạ!
Anh định là m gì với khối thịt lớn như thế nà y? Nếu anh ăn một mình chắc cũng mất và i tháng.
Chà ng tỠra bối rối:
Äâu mà lâu như thế. Má»—i ngà y ngưá»i ta có thể ăn má»™t cân cÆ¡ mà ! Nó hư vì tôi không tiếp tục ăn nữa đấy thôi!
Là m sao anh có thể ăn như váºy được?
Sao không? cô nhìn đây. Cứ thái ra, ăn tối hôm qua, sáng nay, ăn sáng.
Má»™t mình anh thôi sao? – anh ta gáºt đầu, còn nà ng nhìn ra chá»— khác suy nghÄ©, có lẽ chà ng nói cÅ©ng thà nh tháºt – Tôi nghÄ©, chúng ta không nên ăn nhiá»u thịt ở nước Anh nà y – nà ng phát biểu.
David chấp nháºn:
Cô nói đúng, tôi cÅ©ng đã nghÄ© như thế Há» gói khối thịt lại và bá» và o buồng lái. Chà ng ta há»i:
Cô là m việc ở Hoà ng cung đã lâu chưa?
Ba năm rồi – nà ng đáp
ThÃch không?
Nà ng gáºt đầu:
Ngưá»i ta cứ tưởng mình là trung tâm cá»§a má»i váºt. Sau khi là m ở đấy rồi, có là m việc ở đâu khác, cÅ©ng sẽ nhà m chán vô cùng!
Anh ta tò mò há»i:
Cô có gặp được Nữ hoà ng nhiá»u không?
Cô gái cưá»i:
Không phải tôi, cô Porson sẽ Ä‘em thư Nữ hoà ng viết tay Ä‘i đánh máy. Hầu hết thư Nữ hoà ng Ä‘á»u viết tay hay má»™t trong các bà thư viết cho Ngà i – dừng má»™t chút nà ng nói tiếp – DÄ© nhiên, tôi cÅ©ng có gặp được Nữ hoà ng, hoặc cÅ©ng có khi Ä‘i qua mặt Nữ hoà ng trong hà nh lang. Tôi không nghÄ© rằng Nữ hoà ng biết tên tôi.
Nữ hoà ng như thế nà o? – anh ấy há»i – Tôi chỉ thấy được Nữ hoà ng trong ảnh.
DÄ© nhiên là anh má»›i thấy Nữ hoà ng cách đây chưa bao lâu – cô ta nói - Nữ hoà ng là ngưá»i nhá» thó hÆ¡n trong ảnh nhiá»u – vừa nói vừa nhìn ra cảng - Nữ hoà ng cÅ©ng là ngưá»i kì diệu, có dư thừa can đảm.
Can đảm?
Äấy là điá»u em muốn nói – nà ng quay vá» phÃa anh ta, nở nụ cưá»i – Chúng ta nói chuyện tầm phà o hÆ¡i nhiá»u, đó là điá»u cấm kị mà chúng ta cần giữ. Không được bà n ra tán và o vá» các báºc bá» trên. Khi em nói các báºc bá» trên, em muốm ám chỉ các ngà i trong Hoà ng cung.
Nà ng quay vá» thuyá»n không quên dặn:
Anh nhá»› sáu giá» qua thuyá»n em nghe! Bác Ted muốn lên bá» trước, nhưng chúng tôi sẽ có mặt và o giỠấy. Em hứa là em sẽ nướng thịt hem cho anh, không nhiá»u đâu!
Cô ta bÆ¡i thuyá»n cao su Ä‘i, David đứng trông theo cho đến khi cô ta trèo lên sà n thuyá»n cá»§a cô ta
Tối hôm ấy, anh ta chèo thuyá»n sang và gặp ông bác cá»§a cô nà ng, trạc bảy mươi tuổi, ngưá»i còn khoẻ và rắn chắc, ngưá»i ta gá»i ông là thuyá»n trưởng Osborne. Oâng ta niá»m nở đón tiếp ngưá»i sÄ© quan Uùc và má»i anh ta uống rượu nhưng anh ta từ chối.
Tôi không quen uống và bác cứ tự nhiên cho.
Từ trong khoang thuyá»n Rosemary nói:
Em có nước cà chua sẵn đây, em sẽ là m cho anh một ly cốc teo cà chua.
Tôi thÃch lắm .
Hai ngưá»i ngồi trong buồng lái, trong lúc cô gái nấu ăn tối, thỉnh thoảng cô cÅ©ng ra ngoà i lấy nước xê-ri cho mấy ngưá»i đà n ông, rồi trở lại buồng lái, trong lúc ông cụ vẫn nháºu rượu gin và David thì uống nước cà chua.
Khoảng ná»a giá» sau thì ba ngưá»i nói chuyện vá»›i nhau. Oâng bác cô gái nói:
Có má»™t Ä‘iá»u tôi chưa biết ở Uùc cần anh giải thÃch. Là m thế nà o phiếu bầu nhiá»u thà nh phần có tác dụng? Æ Ã» Anh, như anh đã biết, nó là má»™t vấn đỠtranh cãi.
Vị chỉ huy trưởng nhướng mắt ngạc nhiên:
Tháºt, tôi chưa biết như thế. Thế các ông không có quyá»n đó hay sao?
Không. Trên thực tế là m sao có kết quả?
David trả lá»i:
Tháºt ra, tôi cÅ©ng không được rõ. Tôi chưa bao giá» thắc mắc vá» Ä‘iá»u ấy.
Vị thuyá»n trưởng Osborne há»i:
Bản thân anh, có khi nà o được hơn một phiếu bầu?
Vị chỉ huy trưởng gáºt đầu:
Tôi là ngưá»i được ba phiếu bầu.
Tôi nghÄ© rằng anh đừng thắc mắc những câu há»i cá»§a tôi – ông già lưu ý – Äiá»u đó giỠđây cà ng trở thà nh quan trá»ng ở nước Anh.
David nói:
Không há» gì. Äiá»u quan trá»ng là tôi chỉ ngại tôi không biết đươc nhiá»u vá» chuyện ấy. Tôi chẳng thắc mắc là m gì!
Oâng cụ lại há»i:
Ba quyá»n bầu cá» cá»§a bạn là những quyá»n nà o?
Cơ bản, giáo dục và du lịch nước ngoà i.
Quyá»n bầu cá» cÆ¡ bản ai cÅ©ng có, phải không?
Dạ phải – ngưá»i sÄ© quan trả lá»i – Äến hai mươi mốt tuổi, ngưá»i nà o cÅ©ng có quyá»n nà y
Còn giáo dục thì sao?
Äấy là nói vá» ná»n giáo dục cao hÆ¡n – David nói – Bạn có quyá»n đó, nếu bạn có cấp bằng đại há»c. Cả má»™t danh sách nói vá» trình độ như thế như muốn trở thà nh luáºt sư, bác sÄ©. SÄ© quan có quyá»n ấy khi đã được bổ nhiệm sÄ© quan chỉ huy như trưá»ng hợp cá»§a tôi chẳng hạn.
Quyá»n ra nước ngoà i?
ÄÆ°á»£c ra khá»i nước Uùc láºp nghiệp trong hai năm. Trong việc nà y, cÅ©ng có chút Ãt thá»§ Ä‘oạn, vì trong thá»i chiến, rất nhiá»u ngưá»i hợp thức hóa bằng thá»i gian quân vụ. Tôi cÅ©ng được theo cách nà y. Tháºt ra tôi chẳng biết gì vá» Phi luáºt Tân cả, nhưng khi được cá» Ä‘i, tôi đã ở lại đấy được ba năm cả Ä‘i lẫn vá».
|
 |
|
| |