 |
|

12-09-2008, 06:58 PM
|
Guest
|
|
Bà i gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
|
|
Chương 20
Doli ở phòng riêng Ä‘i ra để dùng bữa trà ngưá»i lá»›n. Không thấy Xtepan Arcaditr xuất hiện. Chắc ông rá»i phòng vợ bằng cá»a sau.
- Chị sợ cô ở trên gác thì lạnh, - Doli quay lại bảo Anna; - chị sẽ cho thu xếp để cô ở dưới nà y. Như thế chúng mình sẽ gần nhau hơn.
- ồ! Thôi chị ạ, chị đừng báºn tâm nhiá»u vá» em, - Anna đáp, nhìn chằm chặp và o mặt Doli, cố Ä‘oán thá» xem hai vợ chồng là m là nh vá»›i nhau chưa.
- ở đây sáng sủa hơn, - bà chị dâu nói.
- Chị nhớ là ở đâu em cũng ngủ say như chuột đồng ấy.
- Hai chị em nói chuyện gì thế? - Xtepan Arcaditr ở phòng là m việc bước ra và há»i vợ.
Nghe giá»ng ông, Kitti và Anna hiểu ngay há» dà n hòa vá»›i nhau rồi.
- Em muốn để Anna ở đây, nhưng thay mà n cá»a Ä‘i thì hÆ¡n. Không ai là m được, lại phải em thôi, - Doli trả lá»i chồng.
"Có trá»i biết hỠđã hoà n toà n hòa thuáºn vá»›i nhau chưa", Anna nghÄ© thầm khi thấy vẻ bình thản, lạnh lùng cá»§a Daria.
- Äừng có luôn luôn chuốc lấy việc và o mình thế Doli ạ, - Oblonxki nói. - Nếu em bằng lòng, anh sẽ là m việc ấy cho...
"ừ, chắc hỠlà m là nh với nhau rồi", Anna nghĩ thầm.
- Em thừa biết là anh sẽ là m ra sao rồi, - Doli nói: - anh sẽ sai Matvei những Ä‘iá»u quái gở không biết mô tê nà o mà lần, rồi anh bá» Ä‘i, còn bác ta sẽ là m rối tinh rối mù lên..., - và nụ cưá»i chế nhạo hé nở trên môi Doli.
"Há» hoà n toà n là m là nh vá»›i nhau rồi, hoà n toà n rồi, lạy Chúa!" - Anna kết luáºn. Và , sung sướng nghÄ© việc là m là nh đó là nhỠở mình, nà ng tiến đến và ôm hôn Doli.
- Chưa chắc; tại sao em lại khinh Matvei và anh đến thế nhỉ? - Xtepan Arcaditr nói và quay lại phÃa vợ, trên môi thoáng má»™t nụ cưá»i.
Cả buổi tối, Doli vẫn như thưá»ng lệ, hÆ¡i có vẻ mỉa mai chồng, còn Xtepan Arcaditr thì vui vẻ và hà i lòng, nhưng vừa đủ để khá»i có vẻ vừa được tha thứ đã vá»™i quên hết lá»—i lầm.
Khoảng chÃn rưỡi, câu chuyện quanh bà n trà nhà Oblonxki đêm ấy Ä‘ang đặc biệt vui vẻ, bá»—ng bị phá rối vì má»™t chuyện bất ngá», bá» ngoà i tưởng rất bình thưá»ng nhưng ai nấy Ä‘á»u thấy kỳ lạ. Nhân nói đến chuyện bạn bè quen thuá»™c chung ở Peterburg, Anna đứng phắt dáºy.
- Tôi có ảnh há» trong anbom đây, và nhân thể, xin má»i xem ảnh cháu Xêriôja(1), - nà ng nói vá»›i nụ cưá»i kiêu hãnh cá»§a ngưá»i mẹ.
Thưá»ng thưá»ng cứ đến mưá»i giá» là nà ng đến đắp chăn cho con và chúc chú bé ngá»§ ngon trước khi Ä‘i khiêu vÅ©, cho nên lúc nà y ná»—i buồn vì phải xa con xâm chiếm nà ng, và dù câu chuyện xoay quanh vấn đỠgì, đầu óc nà ng vẫn luôn luôn nghÄ© tá»›i Xerioja tóc búp cá»§a mình.
Nà ng nẩy ra ý muốn được ngắm ảnh con và nói má»™t chút vá» nó. Nắm lấy cái cá»› đầu tiên, nà ng liá»n đứng dáºy và đi tìm cuốn anbum, bước chân rắn rá»i nhẹ nhà ng. Cầu thang lên phòng nà ng ăn thẳng và o phòng chá» lá»›n được sưởi ấm cá»§a tầng dưới.
Vừa lúc nà ng ra khá»i phòng khách, có tiếng chuông kêu vang ngoà i phòng chá».
- Ai thế nhỉ? - Doli nói.
- Nếu là ngưá»i đến đón em vá» thì còn sá»›m quá, mà nếu là khách đến chÆ¡i thì khuya rồi, - Kitti nháºn xét.
- Chắc hỠmang giấy tỠđến cho tôi, - Xtepan Arcaditr nói.
Khi Anna Ä‘i qua gần cầu thang, má»™t ngưá»i hối hả chạy lên báo có khách; ngưá»i khách đứng đợi dưới ngá»n đèn phòng chá». Anna nhìn xuống, nháºn ngay ra Vronxki và má»™t cảm giác kỳ lạ, vui mừng pha lẫn sợ hãi, thốt nhiên là m cho lòng nà ng xao xuyến. Vronxki đứng thẳng, không cởi áo ngoà i, và móc ở túi ra váºt gì. Lúc nà ng đến giữa cầu thang, chà ng đưa mắt nhìn lên, thấy nà ng, và mặt chằng bá»—ng lá»™ vẻ bối rối, sợ sệt. Nà ng khẽ cúi đầu chà o và đi qua. Liá»n sau đó có tiếng nói oang oang cá»§a Xtepan Arcaditr má»i bạn và o chÆ¡i và giá»ng nói bình tÄ©nh, dịu dà ng và hÆ¡i tịt Ä‘i cá»§a Vronxki từ chối lá»i má»i.
Khi Anna Ä‘em cuốn anbum trở và o, chà ng không còn ở đấy nữa, và Xtepan Arcaditr cho biết là chà ng đến há»i vá» bữa ăn định tổ chức và o ngà y kia mừng má»™t vị tai mắt Ä‘i ngang qua đây.
- Anh chà ng không bao giá» và o nhà cả: tháºt buồn cưá»i! - Xtepan Arcaditr nói thêm.
Kitti đỠmặt. Cô tưởng chỉ riêng mình đoán được tại sao chà ng đến đây và tại sao lại không chịu và o nhà . "Chà ng qua nhà mình và không thấy mình - cô thầm nghĩ - chà ng bèn nghĩ mình ở đây; nhưng chà ng không và o vì khuya rồi và có Anna ở đây".
Má»i ngưá»i nhìn nhau không nói gì, và bắt đầu xem táºp ảnh cá»§a Anna.
Nà o có gì là phi thưá»ng hay kỳ lạ trong việc Ä‘i ngang qua nhà ngưá»i bạn thân hồi chÃn giá» rưỡi để há»i vá» chi tiết má»™t bữa ăn đã dá»± định trước và từ chối không và o nhà ; nhưng tất cả Ä‘á»u thấy đó là khác thưá»ng. HÆ¡n ai hết, Anna cà ng băn khoăn và pháºt ý.
--------------------
(1) Tên gá»i thân máºt cá»§a Xergei.
Xem tiếp Chương 21
Last edited by quykiemtu; 15-12-2008 at 09:35 AM.
|

20-09-2008, 04:07 PM
|
Guest
|
|
Bà i gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
|
|
Chương 21
Cuá»™c khiêu vÅ© vừa bắt đầu thì Kitti cùng mẹ bước lên cầu thang lá»›n trang trà đầy hoa và trà n ngáºp ánh sáng, vá»›i những ngưá»i hầu Ä‘eo tóc giả rắc phấn, quần áo Ä‘á», đứng thà nh hà ng rà o danh dá»±. Từ các phòng khách vẳng tá»›i tiếng là o xà o như tiếng tổ ong, và trong khi hai mẹ con liếc nhìn lần chót để ngắm lại quần áo và đầu tóc trong tấm gương ở đầu cầu thang có cháºu cảnh bao quanh, thì tiếng nhạc cá» Ä‘iệu vanxÆ¡ đầu tiên nổi lên, nương theo âm thanh nhịp nhà ng tháºn trá»ng cá»§a những cây vÄ© cầm trong dà n nhạc.
Má»™t ông già thấp bé sá»±c mùi nước hoa, mặc thưá»ng phục, Ä‘ang tỉ mẩn chải má»› tóc bạc ở thái dương trước má»™t tấm gương khác; ông ta gặp hai mẹ con ở cầu thang và vừa né ra vừa nhìn Kitti mà ông không quen, vẻ thán phục in rõ trên nét mặt. Má»™t chà ng trai trẻ mà y râu nhẵn nhụi, thuá»™c và o loại thanh niên hà o hoa mà lão quáºn công Serbatxki mệnh danh là nhãi nhép, mặc gi lê rá»™ng cổ, vừa Ä‘i vừa nắn lại chiếc cravat trắng, nghiêng mình chà o hai mẹ con Kitti, vượt lên trước, rồi lại quay lại má»i Kitti nhảy Ä‘iệu vÅ© đối diện. Cô đã dà nh Ä‘iệu vÅ© đối diện thứ nhất cho Vronxki nên đà nh phải hứa vá»›i anh chà ng trai trẻ bà i thứ hai. Má»™t sÄ© quan Ä‘ang cà i cúc găng tay, đứng dẹp và o gần cá»a, vừa ngắm Kitti trong bá»™ áo hồng vừa vuốt ria mép.
Mặc dầu quần áo, đầu tóc và má»i thứ chuẩn bị khác cho buổi dạ há»™i đã khiến Kitti phải vất vả và suy nghÄ© nhiá»u, lúc bước và o dạ há»™i trong tấm áo dà i tuyn cầu kỳ phá»§ ngoà i lá»›p áo chẽn mà u hồng, cô vẫn có vẻ thoải mái và giản dị, y như các thứ "nÆ¡", đăng ten và đồ trang sức không hỠđòi há»i cô và bá»n ngưá»i hầu má»™t chút báºn tâm nà o, y như cô đã sinh ra trong tấm áo tuyn ấy, trong má»› đăng ten ấy, vá»›i kiểu tóc búi cà i bông hồng giữa hai chiếc lá nhá».
Trước lúc và o phòng khách, quáºn công phu nhân định sá»a lại dải băng quanh mình cô con gái, nhưng khi Kitti từ chối má»™t cách đáng yêu: cô cảm thấy tất cả những thứ mang trên ngưá»i tăng vẻ đẹp cho cô má»™t cách tá»± nhiên và duyên dáng rồi, không cần sá»a sang gì hết.
Kitti Ä‘ang ở và o những ngà y sung sướng. Tấm áo dà i không chút vướng vÃu, áo choà ng vai đăng ten vẫn chỉnh tá», nÆ¡ còn má»›i nguyên; đôi già y hồng gót cao và cong không bó chặt mà ôm khÃt bà n chân xinh xắn má»™t cách dá»… chịu. Má»› tóc giả dà y dặn mà u hung cÅ©ng bám chặt như tóc tháºt trên mái đầu duyên dáng. Trên chiếc găng dà i nịt sát cánh tay như đổ khuôn, ba chiếc khuy cà i dá»… dà ng không há» là m nhăn nếp vải. Dải nhung Ä‘en Ä‘eo mặt dây chuyá»n và ng hình trái tim, tao nhã quà ng quanh cổ. Dải nhung tháºt tuyệt diệu, và khi Kitti ngắm nó trên cổ, trong gương, cô thấy hình như nó biết nói. Những cái khác, thì còn có thể chưa hoà n hảo nhưng dải nhung nà y quả là má»™t kỳ quan. Khi tá»›i dạ há»™i, Kitti còn cưá»i vá»›i nó lần nữa trong gương. Cô cảm thấy đôi vai và cánh tay trần cá»§a mình như bằng đá hoa lạnh (cảm giác cô thÃch hÆ¡n hết). Mắt cô long lanh và cặp môi tươi tắn bất giác mỉm cưá»i: cô biết rõ là mình đẹp.
Vừa bước và o phòng khách và sắp nháºp và o đám các bà trang Ä‘iểm toà n hoa, hà ng tuyn, dải băng và đăng ten Ä‘ang đứng đợi bạn nhảy (không bao giá» Kitti nán lại lâu trong đám nà y) thì má»™t "kỵ sÄ©" báºc nhất đã má»i cô nhảy vanxÆ¡, đó là "kỵ sÄ©" quan trá»ng nhất trong ngôi thứ các dạ há»™i, ngưá»i đầu trò các đêm khiêu vÅ©, nhưng chá»§ trì các buổi lá»…: Egôruska Korxunxki, má»™t ngưá»i đã có vợ, cao lá»›n và điển trai. Ông vừa rá»i nữ bá tước Bonin sau khi cùng nhảy vá»›i bà bà i vanxÆ¡ đầu tiên. ÄÆ°a mắt nhìn thần dân cá»§a mình, nghÄ©a là mấy cặp Ä‘ang nhảy, ông thấy Kitti, liá»n vá»™i đến gặp cô vá»›i cái dáng Ä‘i uể oải đặc biệt cá»§a các báºc thầy vÅ© balê, nghiêng mình chà o, và không cần há»i xem cô có muốn nhảy không, đưa luôn tay ra quà ng lấy tấm thân thanh tú. Cô quay lại tìm ngưá»i gá»i cái quạt, và bà chá»§ nhà mỉm cưá»i cầm giúp cô.
- Cô đến đúng giá» thế là phải, Ä‘i muá»™n là cái lối gì kia chứ? - ông nói, vừa quà ng lấy ngưá»i cô.
Cô đặt cánh tay trái gáºp lại trên vai bạn nhảy, và đôi chân nhá» Ä‘i già y hồng nhẹ nhà ng lướt đúng nhịp trên mặt sà n trÆ¡n.
- Nhảy vá»›i cô như được nghỉ ngÆ¡i váºy, - ông vừa nói vừa Ä‘i thá» mấy bước đầu còn cháºm cá»§a Ä‘iệu vanxÆ¡, - tháºt tuyệt vá»i, nhẹ nhà ng bao nhiêu, chÃnh xác(1) bao nhiêu! - ông nhắc lại những lá»i đã nói vá»›i hầu hết bạn nhảy nữ.
Cô mỉm cưá»i trước lá»i khen, và tiếp tục quan sát khắp gian phòng qua vai ngưá»i bạn nhảy. Cô không phải ngưá»i lần đầu Ä‘i dá»± khiêu vÅ© thưá»ng dá»… thấy tất cả các bá»™ mặt quyện lại thà nh má»™t cảm giác thần tiên duy nhất; cô cÅ©ng không phải là má»™t thiếu nữ chán chưá»ng nhìn má»i nét mặt Ä‘á»u thấy quen thuá»™c đến phát ngấy. Cô ở giữa hai thái cá»±c đó: cô bị kÃch thÃch, nhưng vẫn tá»± chá»§ trong chừng má»±c còn giữ được khả năng nháºn xét. Cô nháºn thấy tinh hoa cá»§a xã há»™i thượng lưu Ä‘ang táºp trung ở góc trái gian phòng khách. ở đó, có nà ng Lidia xinh đẹp, vợ Korxunxki, mặc hở ngá»±c quá lá»™ liá»…u; ở đó có bà chá»§ nhà ; ở đó có Krivin vá»›i cái đầu hói bóng vẫn luôn luôn bám theo tinh hoa cá»§a giá»›i thượng lưu. Bá»n trai trẻ liếc nhìn và o góc nà y mà không dám lại gần. Cô nháºn ra Xtiva trong nhóm, và má»™t lát sau, lại thấy bá»™ mặt và cái bóng dáng uyển chuyển cá»§a Anna trong bá»™ đồ nhung Ä‘en.
Chà ng cÅ©ng có mặt ở đấy. Kitti chưa gặp lại chà ng kể từ buổi tối cô cá»± tuyệt Levin. Cặp mắt sắc sảo cá»§a cô nháºn ngay ra chà ng và còn thấy chà ng Ä‘ang nhìn mình nữa.
- Chúng ta cùng nhảy bà i nữa nhé? Cô chưa mệt chứ? - Korxunxki hơi hổn hển, nói.
- Thôi ạ, cảm ơn ông.
- Tôi phải đưa cô vỠchỗ nà o?
- Hình như Carenina ở kia... Ông đưa tôi lại chỗ bà ấy.
- Xin phục tùng.
Và Korxunxki vẫn nhảy nhưng bước cháºm lại, đưa cô đến đám ở góc trái phòng khách; trên đưá»ng Ä‘i, ông nói: "Xin lá»—i quý bà , xin lá»—i, xin lá»—i quý bà "(2), lách giữa cái biển đăng ten, "tuyn" và dải băng không hỠđụng phải ai, rồi dừng cô bạn nhảy lại đột ngá»™t đến ná»—i hai bà n chân nhá» cá»§a cô trong đôi tất má»ng dÃnh lá»™ ra và cái váy Ä‘ang xoè thà nh hình quạt, quấn và o đầu gối Krivin. Korxunxki chà o, ưỡn ngá»±c ra, và đưa tay dắt cô thiếu nữ đến cạnh Anna Arcadievna. Kitti mặt đỠnhừ, gỡ váy ra khá»i Krivin, và bối rối nhìn lại đằng sau để tìm Anna.
Anna không mặc mà u hoa cà như Kitti muốn; nà ng mặc áo nhung Ä‘en cổ hở rất nhiá»u, để lá»™ đôi vai, bá»™ ngá»±c tuyệt đẹp như tạc trên ngà voi cổ, và đôi cánh tay tròn vá»›i cổ tay nhá» nhắn. áo nà ng Ä‘Ãnh toà n ren VÆ¡nidÆ¡. Trên má»› tóc Ä‘en không chút cầu kỳ, gà i dải hoa păngxê nhá»; cÅ©ng má»™t dải hoa như váºy chạy trên ná»n nhung Ä‘en chiếc thắt lưng, giữa hà ng đăng ten trắng. Tóc nà ng chải rất giản dị, chỉ trang Ä‘iểm mấy búp nhá» xoã xuống thái dương và gáy. Chuá»—i hạt trai quấn quanh cổ nà ng rắn chắc và tuyệt đẹp.
Kitti dạo nà y ngà y nà o cÅ©ng gặp Anna, cô đâm mê Anna và bao giá» cÅ©ng hình dung nà ng mặc áo hoa cà . Nhưng bây giá» thấy nà ng mặc đồ Ä‘en, cô má»›i cảm thấy mình chưa biết đánh giá hết sắc đẹp cá»§a nà ng. Äá»™t nhiên, cô thấy Anna dưới má»™t vẻ hoà n toà n khác. Cô hiểu Anna không thể mặc mà u hoa cà , sắc đẹp cá»§a nà ng chÃnh ở chá»— nó là m má» nhạt, là m quên y phục Ä‘i; y phục là cái khung để nà ng nổi báºt lên, giản dị, tá»± nhiên, thanh lịch, đồng thá»i lại vui tươi, hồn nhiên.
Nà ng vẫn đứng rất thẳng như thưá»ng lệ; khi Kitti lại gần nhóm, nà ng Ä‘ang nói chuyện vá»›i chá»§ nhân và hÆ¡i quay đầu vá» phÃa cô.
- Không, tôi sẽ không chỉ trÃch hỠđâu, mặc dầu tôi không hiểu gì cả, - nà ng nhún vai nói; và ngay sau đó, nà ng quay vá» phÃa Kitti vá»›i nụ cưá»i âu yếm che chở. Nà ng lướt nhìn toà n bá»™ trang phục cá»§a Kitti bằng con mắt phụ nữ, khẽ gáºt đầu tá» vẻ tán thà nh và cô thiếu nữ hiểu ngay.
- Cô đi và o đây bằng khiêu vũ, - nà ng bảo Kitti.
- Äây là má»™t trợ thá»§ quý báu cá»§a tôi, - Korxunxki nói và chà o Anna Arcadievna mà phút trước, ông chưa trông thấy. - Tiểu thư góp phần là m cho cuá»™c khiêu vÅ© thêm đẹp, thêm vui. Anna Arcadievna, má»i bà nhảy vanxÆ¡, - ông nghiêng đầu má»i.
- Các ngà i biết nhau rồi chứ? - chá»§ nhân há»i.
- Chúng ta quen biết tất cả má»i ngưá»i! Vợ chồng tôi như con sói trắng váºy, - Korxunxki đáp.
- Ta nhảy vanxơ chứ, thưa bà Anna Arcadievna?
Vừa lúc đó, Vronxki bước lại gần.
- Nếu không thể khác được thì xin nhảy váºy, - nà ng nói, không chú ý đến Vronxki vừa chà o mình, và vá»™i đặt tay lên vai Korxunxki.
"Tại sao chị ấy lại giáºn Vronxki?" - Kitti thầm nghÄ© khi thấy Anna cố tình không chà o lại Vronxki. Chà ng đến bên Kitti, nhắc lại lá»i cô đã hứa nhảy Ä‘iệu vÅ© đối diện đầu tiên, và tỠý tiếc là thá»i gian gần đây không được gặp cô. Kitti vừa thán phục nhìn Anna nhảy vừa lắng nghe Vronxki. Cô đợi chà ng má»i nhảy, nhưng không thấy gì. Cô ngạc nhiên nhìn Vronxki, chà ng đỠmặt, vá»™i má»i cô nhảy. Nhưng chà ng vừa quà ng lấy tấm thân thanh tú và dạo bước thứ nhất thì âm nhạc dừng lại. Kitti nhìn kỹ khuôn mặt chà ng ká» sát mặt cô. Bao nhiêu năm sau, con mắt đầy tình tứ cô nhìn chà ng lúc nà y và không được chà ng đáp lại, vẫn còn vò xé trái tim cô vá»›i má»™t cảm giác hổ thẹn day dứt.
- Xin lá»—i, xin lá»—i!(3) VanxÆ¡, vanxÆ¡! - Korxunxki thét to ở đầu phòng đằng kia; và vá»› lấy ngưá»i bạn nhảy đầu tiên vừa Ä‘i tá»›i, ông lại tiếp tục nhảy.
------------------------
(1) Précision (tiếng Pháp trong nguyên bản).
(2) "Pardon, Mesdames; pardon, pardon, Mesdames" (tiếng Pháp trong nguyên bản).
(3) Pardon, pardon (tiếng Pháp trong nguyên bản).
Xem tiếp: Chương 22
Last edited by quykiemtu; 15-12-2008 at 09:36 AM.
|

20-09-2008, 04:10 PM
|
Guest
|
|
Bà i gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
|
|
Chương 22
Vronxki nhảy và i bước vanxÆ¡ vá»›i Kitti. Sau bà i vanxÆ¡, Kitti Ä‘i tìm mẹ và chỉ kịp trao đổi và i câu vá»›i nữ bá tước Norxton thì Vronxki đó đến tìm cô để nhảy Ä‘iệu vÅ© đối diện đầu tiên. Trong khi nhảy, há» không nói chuyện gì đặc biệt cả; há» nói nhát gừng, khi vá» chuyện nhà Korxunxki, cả chồng lẫn vợ, mà chà ng tả há» má»™t cách khôi hà i như những đứa bé đáng yêu bốn mươi tuổi, khi vá» má»™t nhà hát cá»§a giá»›i thượng lưu Ä‘ang xây dá»±ng; có má»—i má»™t lần câu chuyện dÃnh dáng đến cô là khi chà ng há»i Levin còn ở Moxcva không và nói thêm là chà ng rất thÃch anh ta. Nhưng Kitti cÅ©ng không đặt hy vá»ng gì nhiá»u lắm ở Ä‘iệu vÅ© đối diện. Lòng bồi hồi, cô đợi đến Ä‘iệu mazuyêcka. Cô có cảm tưởng má»i việc sẽ được quyết định trong lúc nhảy mazuyêcka. Cô không lo gì vá» chuyện chà ng đó quên không má»i trước mình trong khi nhảy Ä‘iệu đối diện. Cô chắc chắn sẽ được nhảy vá»›i chà ng, cÅ©ng như trong các buổi khiêu vÅ© trước, nên đó từ chối năm ngưá»i má»i nhảy, vá»›i lý do đó hứa vá»›i ngưá»i khác rồi.
Cho đến Ä‘iệu vÅ© đối diện cuối cùng, cả cuá»™c dạ há»™i, đối vá»›i Kitti, như má»™t giấc mÆ¡ tuyệt diệu, đầy hoa, âm thanh và chuyển động hoan lạc. Cô chỉ ngồi yên trên ghế khi nà o thấy mình mệt quá và cần nghỉ má»™t lát. Nhưng, khi nhảy Ä‘iệu đối diện cuối cùng vá»›i má»™t chà ng trai chán phèo không sao từ chối được, cô bá»—ng thấy mình đối diện(1) vá»›i Anna và Vronxki. Từ lúc bắt đầu nhảy, cô chưa gặp lại Anna, và cô bá»—ng thấy nà ng hoà n toà n đổi khác lần nữa. Cô nháºn ra trên nét mặt nà ng những dấu hiệu phấn khởi rất quen thuá»™c vá»›i cô: phấn khởi cá»§a thà nh công. Cô thấy Anna Ä‘ang say sưa trước sá»± ngưỡng má»™ nà ng đó gây nên. Kitti đó từng trải qua thứ tình cảm đó, biết những triệu chứng cá»§a nó và nhìn thấy triệu chứng ấy trên nét mặt Anna: cô bắt gặp ở nà ng cái ánh mắt chói ngá»i và lung linh, nụ cưá»i sung sướng và đắc thắng trên đôi môi bất giác run rẩy, vẻ duyên dáng, chÃnh xác và nhẹ nhà ng trong má»i cỠđộng.
"Ai váºy? Cô tá»± há»i. Tất cả hay chỉ má»™t ngưá»i?". Và , mặc cho ngưá»i bạn nhảy đáng thương hoà i công tìm cách nối lại câu chuyện, và là m theo lá»i kêu gá»i vui vẻ và hách dịch cá»§a Korxunxki bảo há» lúc thì nhảy thà nh vòng tròn rá»™ng(2) lúc thì nhảy thà nh dóy dà i(3), Kitti tiếp tục quan sát, và má»—i lúc má»™t thấy se lòng. "Không, không phải sá»± ngưỡng má»™ cá»§a đám đông đó là m chị ấy say sưa, mà là cá»§a má»™t ngưá»i thôi! Ai váºy? Có thể nà o lại chÃnh là Chà ng?".
Má»—i lần chà ng nói vá»›i Anna, mắt nà ng lại sáng ngá»i lên và nụ cưá»i rạng rỡ hé nở trên cặp môi đầy đặn. Nà ng như gắng che giấu ná»—i vui mừng, nhưng bất chấp ý nà ng, nó vẫn nở bừng trên mặt. "Nhưng còn chà ng?". Kitti nhìn chà ng và bá»—ng hói hùng. Äiá»u cô nhìn thấy trên mặt Anna phản chiếu lại trên mặt Vronxki, rõ rà ng như trong gương.
Nà o đâu là tư thế bình tÄ©nh và tá»± tin, cái vẻ bình thản và vô tư cá»§a chà ng? Má»—i lần nói vá»›i nà ng, chà ng hÆ¡i cúi đầu xuống như kiểu muốn phá»§ phục, và trong mắt chỉ còn biểu lá»™ vẻ phục tùng và sợ sệt. Vẻ nhìn đó như muốn nói: "Tôi không muốn là m pháºt lòng bà , nhưng quả tôi chỉ muốn trốn Ä‘i, mà không biết trốn bằng cách nà o". Mặt chà ng có má»™t vẻ khác thưá»ng cô chưa từng thấy bao giá».
Há» trò chuyện vá» những ngưá»i cùng quen biết, vá» những thứ không đâu, nhưng Kitti có cảm tưởng má»—i lá»i há» nói Ä‘ang quyết định cả số pháºn há» lẫn số pháºn cô. Và lạ thay, dù thá»±c ra há» chỉ bà n vá» cái thứ tiếng Pháp lố bịch cá»§a Ivan Ivanovitr, vỠđám cưới tầm thưá»ng cá»§a cô Eletxki, những câu chuyện đó vẫn có vẻ quan trá»ng đối vá»›i há», và há» cÅ©ng cảm thấy Ä‘iá»u ấy như Kitti. Cả cuá»™c khiêu vÅ© lẫn quan khách, tất thẩy Ä‘á»u như biến Ä‘i trước mắt Kitti. Má»™t Ä‘iá»u duy nhất:
ná» nếp giáo dục nghiêm khắc theo gia phong đó duy trì được tinh thần cô, buá»™c cô phải là m những việc ngưá»i khác Ä‘ang yêu cầu, nghÄ©a là khiêu vÅ©, trả lá»i câu há»i ngưá»i khác, nói, và tháºm chà cưá»i nữa.
Nhưng đúng trước khi nhảy mazuyêcka, trong lúc ngưá»i ta thu ghế lại và từng đôi má»™t rá»i khá»i các phòng khách nhỠđể đến táºp trung ở phòng lá»›n, Kitti bá»—ng sợ hói và thất vá»ng. Cô đó từ chối năm bạn nhảy, và giỠđây không ai má»i cô cả! Cô cÅ©ng không hy vá»ng gì được má»i nữa, chÃnh bởi lẽ cô là ngôi sao sáng trong chốn xó giao nên không ai nghÄ© cô lại thiếu bạn nhảy. Äáng lẽ viện cá»› mệt xin phép mẹ ra vá», thì cô lại không đủ can đảm nói váºy. Cô cảm thấy tuyệt vá»ng quá rồi!
Cô trốn và o phòng khách nhá» và gieo mình xuống ghế bà nh. Chiếc váy má»ng, như má»™t là n mây, quà ng lấy tấm thân mảnh dẻ; cánh tay trần, mảnh mai và ẻo lả buông thõng trên nếp áo hồng; tay kia cầm quạt, cô quạt phần pháºt và bá»±c dá»c và o khuôn mặt nóng bừng. Cô có vẻ như má»™t con bướm vừa mắc và o đám cá», Ä‘ang sắp sá»a bay lên và giương đôi cánh sặc sỡ; má»™t ná»—i thất vá»ng ghê gá»›m vò nát trái tim cô.
"Có lẽ mình nhầm chăng? Có lẽ không đúng thế chăng?". Và cô ôn lại tất cả những Ä‘iá»u đó nhìn thấy.
- Kitti, có chuyện gì váºy? - nữ bá tước Norxton bước rất nhẹ lại gần cô và nói. - Tôi không hiểu đấy.
Môi dưới Kitti run lên; cô vá»™i đứng dáºy.
- Cô không nhảy mazuyêcka à ?
- Không, không, - Kitti nói, giá»ng run run, nghẹn ngà o nước mắt.
- Chà ng vừa má»i bà ta trước mặt tôi, - nữ bá tước Norxton nói, thừa biết Kitti hiểu mình định ám chỉ ai. - Bà ta bảo: "Tôi tưởng ông nhảy vá»›i tiểu thư Tsecbatxkaia".
- Thế thì việc gì đến tôi? - Kitti đáp.
Ngoà i bản thân cô, không ai hiểu được hoà n cảnh éo le nà y, không ai biết vừa hôm qua cô cá»± tuyệt má»™t ngưá»i mà có lẽ cô đó yêu, chỉ vì tin và o ngưá»i khác.
Nữ bá tước Norxton Ä‘i tìm Korxunxki mà bà đó hứa sẽ cùng nhảy Ä‘iệu mazuyêcka và buá»™c ông má»i Kitti.
Kitti ở trong cặp thứ nhất, và may mắn là cô không bắt buá»™c phải nói chuyện, vì Korxunxki còn báºn chạy chá»— nà y chá»— khác để là m tròn pháºn sá»±. Vronxki và Anna gần như ở ngay trước mặt cô. Cặp mắt sắc cá»§a cô nhìn thấy há» lúc lùi xa, lúc sát lại gần khi há» lẫn và o các cặp khác. Cà ng nhìn, cô cà ng xác định rõ rà ng ná»—i bất hạnh cá»§a mình.
Äúng là há» tá»± cảm thấy như chỉ có hai ngưá»i vá»›i nhau trong gian phòng đông nghịt nà y. Và trên nét mặt Vronxki, xưa nay vốn lạnh lùng và thản nhiên, má»™t lần nữa cô lại thấy cái vẻ bối rối và qụy lụy đó khiến cô sá»ng sốt: vẻ mặt con chó thông minh biết mình phạm lá»—i.
Anna mỉm cưá»i... chà ng mỉm cưá»i lại. Nà ng trở nên tư lá»±... chà ng lấy lại bá»™ mặt nghiêm trang. Má»™t sức mạnh phi thưá»ng như hút cặp mắt cá»§a Kitti dán và o mặt Anna. Trông nà ng đầy sức quyến rÅ©, vá»›i tấm áo dà i Ä‘en giản dị, đôi cánh tay tuyệt đẹp Ä‘eo đầy vòng, cái cổ rắn rá»i quấn chuá»—i hạt trai, những búp tóc loà xoà , đôi chân nhá» nhắn uyển chuyển duyên dáng, khuôn mặt đẹp tươi, tất cả ở nà ng Ä‘á»u dá»… yêu, nhưng nét kiá»u diá»…m ấy có má»™t vẻ gì ghê sợ và tà n nhẫn.
Kitti cà ng thêm ngưỡng má»™ duyên sắc cá»§a nà ng, và chÃnh vì váºy ná»—i Ä‘au đớn cá»§a cô cà ng sâu sắc. Cô cảm thấy ró rá»i và điá»u đó lá»™ ra trên nét mặt. Khi Vronxki tình cỠđến sát cô trong má»™t đội hình, chà ng không nháºn ngay ra được vì trông cô biến sắc quá.
- Dạ há»™i tuyệt tháºt! - chà ng nói cho có chuyện.
- Vâng, - cô đáp.
Giữa Ä‘iệu mazuyêcka, để lắp lại má»™t đội hình phức tạp do Korxunxki vừa đặt ra, Anna phải ra đứng giữa vòng tròn và chá»n lấy hai nam hai nữ trong đó có Kitti. Vừa tiến lại gần, Kitti vừa ngắm nà ng má»™t cách sợ hói. Anna lim dim mắt nhìn cô, mỉm cưá»i và nắm tay cô. Nhưng thấy Kitti chỉ đáp lại bằng má»™t vẻ tuyệt vá»ng ngỡ ngà ng, nà ng quay Ä‘i và bắt chuyện vui vẻ vá»›i bà kia.
"Phải, chị ta có sức quyến rũ kỳ lạ và ma quái", Kitti nghĩ thầm.
Anna không muốn ở lại ăn đêm, mặc dầu chá»§ nhân khẩn khoản má»i.
- Xin bà đừng từ chối, bà Anna Arcadievna, - Korxunxki xen và o và luồn cánh tay trần của Anna và o cánh tay mình. - Tôi mới nghĩ ra được một điệu vũ. Một điệu tuyệt đẹp(4)!
Và ông bước Ä‘i, cố kéo nà ng theo. Chá»§ nhân mỉm cưá»i tán thưởng.
- Không, tôi không thể ở lại được, - Anna mỉm cưá»i đáp; nhưng mặc dầu thấy nà ng cưá»i, cả Korxunxki lẫn chá»§ nhân Ä‘á»u hiểu vá»›i giá»ng quả quyết ấy, nà ng sẽ không ở lại. - Phải, trong cuá»™c dạ há»™i cá»§a các ngà i ở Moxcva đây, tôi đó nhảy nhiá»u hÆ¡n cả má»™t mùa đông ở Peterburg, - Anna nói và quay lại nhìn Vronxki đứng gần đó. - Tôi phải nghỉ ngÆ¡i trước khi lên đưá»ng.
- Ngà y mai bà nhất định Ä‘i ư? - Vronxki há»i.
- Vâng, tôi định thế, - Anna đáp, như ngạc nhiên vì câu há»i táo bạo; nhưng ánh mắt lung linh và nụ cưá»i cá»§a nà ng như đốt cháy toà n thân chà ng trong khi nà ng nói câu ấy.
Anna Arcadievna không ở lại ăn đêm và ra vá».
----------------------
(1) Visà vis (tiếng Pháp trong nguyên bản).
(2) (3) Grand rond, chaine (tiếng Pháp trong nguyên bản) (4) Unbijou (tiếng Pháp trong nguyên bản) nghÄ©a Ä‘en là má»™t váºt trang sức.
Xem tiếp: Chương 23
Last edited by quykiemtu; 15-12-2008 at 09:37 AM.
|

20-09-2008, 04:15 PM
|
Guest
|
|
Bà i gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
|
|
Chương 23
"ừ, trong con ngưá»i mình có cái gì gá»›m ghiếc, Levin nghÄ© váºy khi ở nhà Serbatxki bước ra để Ä‘i bá»™ vá» nhà ông anh. Ai nấy Ä‘á»u không ưa mình. Ngưá»i ta bảo tại mình kiêu căng. Thế nhưng mình có kiêu căng đâu. Nếu kiêu căng, mình đó chẳng lâm và o tình thế nà y". Và chà ng hình dung thấy Vronxki sung sướng, hồn háºu, thông minh và bình thản, con ngưá»i chắc chắn không bao giá» lâm và o cái thế khá»§ng khiếp như chà ng tối nay. "Äúng, nà ng chá»n anh ta là phải. Äiá»u đó là tất yếu, và mình chả nên phà n nà n vá» Ä‘iá»u gì hoặc vá» ai cả. ChÃnh mình là kẻ có lá»—i. Mình lấy quyá»n gì mà cho rằng nà ng ưng gắn bó cuá»™c Ä‘á»i vá»›i mình? Mình là ai? Mình là gì? Má»™t anh chà ng không đáng kể, không cần thiết cho ai hết". Chà ng nghÄ© đến ông anh Nicolai và vui mừng vì đó nhá»› đến anh. "Anh ấy đó chẳng có lý khi nói tất cả má»i thứ trên trái đất nà y Ä‘á»u xấu xa, bỉ ổi đó sao? Có lẽ ta đó không công bằng khi phê phán anh Nicolai. Tất nhiên, theo quan Ä‘iểm Procov, chỉ thấy anh ấy say rượu vá»›i chiếc áo choà ng lông rách bươm trên mình, thì anh ấy là kẻ đáng khinh; nhưng mình, mình lại nhìn anh ấy khác. Mình hiểu tâm hồn anh ấy và biết hai anh em mình giống nhau. Thế mà đáng lẽ Ä‘i tìm anh ấy, mình lại Ä‘i ăn hiệu và mò đến đây!".
Levin lại gần má»™t cá»™t đèn lồng để Ä‘á»c địa chỉ ông anh vẫn để trong vÃ, và gá»i xe ngá»±a. Trên chặng đưá»ng khá dà i, chà ng ôn lại rõ rà ng tất cả những biến cố chà ng được biết trong cuá»™c Ä‘á»i Nicolai. Chà ng nhá»› lại khi ở Äại há»c và suốt năm sau đó, anh ấy đó sống như thầy tu, tuân theo từng li từng tà má»i luáºt lệ tôn giáo, mặc cho bạn bè chế giá»…u: Ä‘i lá»…, ăn chay, xa lánh các thú vui và nhất là đà n bà ; thế rồi bá»—ng nhiên, anh ấy bá» tất, giao du vá»›i những kẻ hèn hạ nhất và lao mình và o cuá»™c trác táng đáng hổ thẹn. Rồi chà ng lại nhá»› đến chuyện thằng bé anh ấy đưa từ nông thôn ra để nuôi dạy nhưng lại đánh nó tà n nhẫn trong má»™t cÆ¡n giáºn dữ, đến ná»—i bị kiện vá» tá»™i ngược đói. Tiếp đến thá»i kỳ lừa đảo, anh ta đó đưa cho ai đấy má»™t lá hối phiếu để trả nợ thua bạc, rồi lại đệ đơn kiện há» vá» tá»™i lưá»ng gạt (chÃnh Xergei Ivanovitr vừa phải trả món tiá»n ấy). Anh ta đó phải nhốt má»™t đêm ở bót vì tá»™i ná»a đêm là m ầm Ä©. Anh ta phát đơn kiện kết tá»™i ông anh Xergei Ivanovitr là đó chiếm Ä‘oạt phần gia tà i do mẹ để lại cho mình.
Cuối cùng, anh ta xin được má»™t chá»— là m ở má»™t tỉnh miá»n Tây và bị truy tố vì tá»™i đánh thượng cấp... Tất cả chuyện ấy tháºt bỉ ổi, tuy nhiên Levin thấy nó không đến ná»—i xấu xa như đối vá»›i những ai không hiểu Nicolai, không hiểu thấy đáy lòng và không rõ hết chuyện anh ta.
Levin nhá»› lại khi Nicolai còn Ä‘ang ở thá»i kỳ sùng đạo ăn chay, hay lui tá»›i nhà thá», tu viện và tìm trong tôn giáo má»™t sức kiá»m chế dục vá»ng, chẳng những không ai á»§ng há»™ anh ta mà trái lại, má»i ngưá»i và ngay cả chà ng Ä‘á»u chế giá»…u. Ngưá»i ta trêu chá»c, gá»i anh ta là Nôê(1), "thầy tu"; và khi anh sa ngó thì không ai cứu vá»›t, má»i ngưá»i Ä‘á»u quay mặt Ä‘i má»™t cách kinh sợ và ghê tởm.
Levin cảm thấy ông anh Nicolai cá»§a mình, mặc dầu đó sống không xứng đáng, trong tâm hồn sâu kÃn vẫn không lầm lá»—i gì hÆ¡n những kẻ đó khinh ghét ông. Äâu phải lá»—i tại ông nếu ông sinh ra vá»›i tÃnh nết bất trị và trà tuệ nông cạn. Ông ta bao giá» cÅ©ng mong thà nh ngưá»i tốt.
"Mình sẽ nói vá»›i anh ấy tất cả những Ä‘iá»u chứa chất trong lòng, mình sẽ bắt anh ấy phải thổ lá»™ hết vá»›i mình, và mình sẽ tá» cho anh ấy biết mình yêu anh ấy, và , do đó, hiểu rõ anh ấy". Levin quyết định như thế.
Và o hồi mưá»i má»™t giỠđêm, chà ng tá»›i trước cá»a khách sạn ghi trong địa chỉ.
- ở trên gác, số buồng 12 và 13, - ngưá»i gác cổng trả lá»i.
- Ông ấy có nhà không?
- Có lẽ có.
Cá»a buồng số 12 hé mở, và từ trong bay ra má»™t là n khói dà y đặc cá»§a thứ thuốc lá rẻ tiá»n; má»™t giá»ng nói không quen vang lên nhưng Levin biết ngay anh chà ng có nhà : chà ng vừa nghe thấy ông ta ho.
Khi chà ng bước và o, tiếng ngưá»i lạ nói:
- Má»i chuyện còn tuỳ ở chá»— ta Ä‘iá»u khiển công việc có nghiêm túc hay không.
Conxtantin Levin liếc nhìn và o buồng và thấy ngưá»i Ä‘ang nói là má»™t chà ng trai trẻ mặc áo gi lê kiểu nông dân, đầu đội mÅ© vải to tướng; má»™t thiếu phụ mặt rá»— hoa, mặc áo dà i len không có cổ, không có tay, Ä‘ang ngồi trên Ä‘i văng. Không thấy anh chà ng đâu. Lòng Conxtantin se lại khi nghÄ© tá»›i cái môi trưá»ng kỳ quái trong đó anh mình Ä‘ang sống. Không ai nghe thấy chà ng và o, và Conxtantin vừa tháo già y cao su, vừa lắng nghe ngưá»i mặc áo gi lê nói.
Anh ta đang bà n công việc.
- Quá»· bắt những tầng lá»›p có đặc quyá»n đặc lợi Ä‘i! - có tiếng anh trai chà ng nói, khi ho xong. - Masa, kiếm cho chúng tôi cái gì ăn và xem có rượu thì lấy ra; nếu không thì Ä‘i mua.
Ngưá»i đà n bà đứng dáºy, Ä‘i qua sau vách ngăn và thấy Conxtantin.
- Có khách đấy, Nicolai Dimitrievitr ạ, chị ta nói.
- Ông há»i ai đấy? - tiếng Nicolai bá»±c bá»™i há»i.
- Tôi đây, - Conxtantin Levin đáp và bước ra khá»i chá»— khuất.
- Tôi là ai? - tiếng Nicolai nhắc lại, giáºn dữ hÆ¡n. Chà ng nghe thấy ông ta bám và o cái gì đó, đứng phắt dáºy và Levin trông thấy trước mặt, trong khung cá»a, cái bóng cao lá»›n thân thuá»™c cá»§a anh trai: gầy gò, lưng còng, đôi mắt to nhá»›n nhác, cái vẻ kỳ lạ và ốm yếu cá»§a ông Ä‘áºp ngay và o mắt.
Ông ta gầy thêm kể từ khi Conxtantin Levin gặp ông lần cuối cùng ba năm trước. Ông mặc áo choà ng ngắn. Hai bà n tay và vóc ngưá»i như rá»™ng thêm ra. Tóc có thưa Ä‘i, nhưng vẫn bá»™ ria mép cÅ© lòng thòng trên môi và vẫn cặp mắt nhìn chằm chằm ngưá»i má»›i đến má»™t cách lạ lùng và ngá» nghệch.
- à , Coxtia, - ông chợt nói khi nháºn ra em, và đôi mắt sáng lên vui thÃch. Nhưng cùng lúc đó, ông liếc nhìn chà ng thanh niên kia, ngoẹo cả đầu lẫn cổ, má»™t động tác rất quen thuá»™c vá»›i Levin, kiểu như bị cravat là m vướng vÃu; rồi má»™t vẻ khác hẳn: Ä‘au đớn, cáu kỉnh và dữ tợn, hiện trên bá»™ mặt gầy rá»™c cá»§a ông.
- Tôi đó viết thư cho chú và ông Xergei Ivanovitr, nói rằng tôi không biết và không muốn biết các ngưá»i là ai kia mà . Chú muốn gì?
Chú cần cái gì?
Ông hoà n toà n không giống như Conxtantin tưởng tượng. Khi nghÄ© đến anh, Levin quên bẵng cái khÃa cạnh khó chịu nhất cá»§a tÃnh nết ông, Ä‘iá»u đó gây rất nhiá»u khó khăn trong quan hệ giữa hai ngưá»i.
GiỠđây khi thấy nét mặt và nhất là cái ngoẹo đầu cáu kỉnh của anh, chà ng mới nhớ lại tất cả cái đó.
- Tôi không cần gì cả, - chà ng rụt rè đáp. - Tôi chỉ đến thăm anh thôi.
Sá»± rụt rè cá»§a ngưá»i em rõ rà ng đó là m Nicolai dịu Ä‘i; ông mÃm môi.
- à ! ÄÆ°á»£c, - ông ta nói. - Váºy thì má»i chú và o ngồi xuống đây. Chú có muốn ăn không? Masa, lấy ba suất nhé. Nhưng hóy đợi đó. Chú có biết ai đây không? - Ông ta quay lại phÃa em trai và chỉ và o ngưá»i đà n ông mặc gi lê: - đây là Kritxki, má»™t anh bạn thân ở Kiep, má»™t ngưá»i rất xuất sắc. Äang bị cảnh sát săn Ä‘uổi, tất nhiên rồi, vì anh ta không phải là má»™t tên khốn kiếp.
Và theo thói quen, Nicolai nhìn má»i ngưá»i chung quanh. Thấy thiếu phụ đứng trên ngưỡng cá»a quay ngưá»i sắp bước ra, ông quát ngáºu lên: "Anh đó bảo em đợi đó mà !". Rồi vá»›i cái vẻ thiếu tá»± tin, cái cách diá»…n đạt khó khăn mà Conxtantin biết rất rõ, ông bắt đầu kể cho em trai nghe hết câu chuyện Kritxki vừa kể và đưa mắt nhìn hết ngưá»i nà y sang ngưá»i kia: anh chà ng bị Ä‘uổi khá»i trưá»ng Äại há»c vì đó sáng láºp ra há»™i cứu tế sinh viên nghèo và tổ chức những lá»›p há»c ngà y chá»§ nháºt; sau đó, anh ta là m giáo viên trong má»™t trưá»ng tiểu há»c, bị Ä‘uổi má»™t lần nữa và bây giá» Ä‘ang bị theo dõi vì má»™t lẽ khác.
- Ông ở trưá»ng Äại há»c Kiep à ? - Conxtantin há»i Kritxki, để phá tan sá»± yên lặng nặng ná».
- Vâng, trước kia tôi ở đó, - Kritxki nhÃu mà y, cau cảu đáp.
- Còn ngưá»i đà n bà nà y, - Nicolai Levin ngắt lá»i và chỉ thiếu phụ, - là bạn Ä‘á»i cá»§a tôi, tên là Maria Nicolaievna. Tôi chuá»™c cô ấy ở nhà chứa ra (ông ta ngoẹo cổ khi nói tá»›i đấy). Nhưng tôi yêu và kÃnh trá»ng cô ấy, và tất cả những ai muốn giao thiệp vá»›i tôi, tôi yêu cầu há» cÅ©ng yêu mến và kÃnh trá»ng cô, - ông ta cao giá»ng nói tiếp và nhăn mặt lại.
- Tôi hoà n toà n coi cô ta như vợ. Như váºy là chú đó rõ chú Ä‘ang giao thiệp vá»›i ai rồi. Và nếu chú tưởng như thế là tá»± hạ mình xuống, thì xin má»i chú ra khá»i cá»a!
Và ông ta nhìn má»i ngưá»i xung quanh, vẻ dò há»i.
- Tại sao thế lại là tự hạ mình nhỉ? - Tôi không hiểu.
- Váºy thì cho Ä‘em thức ăn lên đây, Masa: ba suất, vôtka, rượu vang... không, khoan đó... Thôi, không cần... Ä‘i Ä‘i em...
----------------
(1) Nôê: tên má»™t tá»™c trưởng trong Kinh thánh. Theo lệnh Chúa, Nôê đó đóng má»™t chiếc thuyá»n để cứu gia đình qua thá»i kỳ Äại hồng thuá»·. Ông đưa lên thuyá»n tất cả những gia súc còn sống, chở đến đỉnh núi Arara và ở đó, sản sinh ra nòi giống má»›i.
Xem tiếp: Chương 24
Last edited by quykiemtu; 15-12-2008 at 09:37 AM.
|

20-09-2008, 04:19 PM
|
Guest
|
|
Bà i gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
|
|
Chương 24
- Chú thấy đấy, - Nicolai Levin nói tiếp, lông mà y nhÃu lại và mặt nhăn nhó, gắng gượng. Rõ rà ng má»—i cá» chỉ má»—i lá»i nói Ä‘á»u khó nhá»c đối vá»›i ông. - Chú thấy đấy... (ông chỉ và o những thanh sắt buá»™c dây thừng trong góc phòng). Chú nhìn thấy cái ấy không? Äó là bước đầu cá»§a má»™t công trình má»›i mà chúng tôi Ä‘ang tiến hà nh. Äó là má»™t hợp tác xó sản xuất...
Conxtantin lÆ¡ đóng nghe. Chà ng mải ngắm khuôn mặt ốm yếu cá»§a ngưá»i ho lao đó, và cà ng cảm thấy thương hại anh hÆ¡n, thà nh thá» không biết ông ta nói những gì vá» hợp tác xó. Chà ng thấy tổ chức nà y chỉ là chá»— bấu vÃu cuối cùng để ông ta tránh khá»i tá»± khinh mình mà thôi. Nicolai Levin nói tiếp:
- Chú cÅ©ng biết tư bản chà đạp lên công nhân. ở nước ta, thợ thuyá»n, dân cà y Ä‘á»u phải là m việc nặng nhá»c và đá»u ở trong má»™t hoà n cảnh dù có cố gắng đến đâu cÅ©ng không sao thoát khá»i pháºn con váºt kéo cà y. Má»i khoản lá»i lói thu được mà há» có thể dùng để cải thiện Ä‘á»i sống, tạo nên những giá» phút an nhà n và do đó, há»c há»i thêm, Ä‘á»u bị bá»n tư bản nẫng mất. Và xó há»™i đó được xây dá»±ng theo kiểu há» cà ng lao động bao nhiêu, thì bá»n con buôn và bá»n chá»§ lại cà ng là m già u bấy nhiêu, còn há» thì vẫn mói mói là con váºt kéo cà y. Cái tình trạng nà y cần thay đổi, ngưá»i anh kết luáºn và nhìn em ra vẻ dò há»i.
- Phải, tất nhiên rồi, - Conxtantin nói, và nhìn và o đôi gò má anh á»ng Ä‘á».
- Cho nên chúng tôi tổ chức ra cái hợp tác(1) những ngưá»i thợ khoá, trong đó sản xuất, lợi tức và các công cụ lao động chá»§ yếu là cá»§a chung cả.
- Cái hợp tác đó sẽ ở đâu? - Conxtantin Levin há»i.
- ở là ng Vordrema, tỉnh Kazan.
- Tại sao lại ở trong là ng? Tôi thấy hình như nông thôn thiếu gì việc là m. Tại sao lại đặt hợp tác thợ khóa ở là ng?
- Bởi vì nông dân vẫn nô lệ như xưa, và chÃnh vì váºy cho nên cả chú lẫn Xergei Ivanovitr Ä‘á»u bá»±c tức khi thấy ngưá»i ta muốn kéo há» ra khá»i kiếp nô lệ, - Nicolai Levin nói, tức tối vì lá»i nháºn xét trên.
Conxtantin thở dà i và đưa mắt nhìn quanh căn phòng bẩn thỉu, tối tăm. Tiếng thở dà i đó như cà ng là m Nicolai tức tối thêm.
- Tôi thừa biết những định kiến quý tộc của chú và của Xergei Ivanovitr rồi. Tôi biết anh ta đang dùng tất cả trà thông minh để biện hộ cho cái xấu đang tồn tại.
- Nhưng tại sao anh lại nhắc đến Xergei Ivanovitr vá»›i tôi? - Levin cưá»i há»i.
- Nhắc đến Xergei Ivanovitr ấy à ? Bởi vì thế nà y, - Nicolai Levin bỗng gầm lên khi nghe đến tên ông anh. - Nguyên là thế nà y... Nhưng nói là m quái gì? Chỉ cần chú nói cho tôi biết chú đến gặp tôi vì chuyện gì? Chú khinh bỉ chuyện nà y à , được lắm, quỷ bắt mà y đi! Cút đi!
ông ta đứng dáºy và thét lên. - Cút Ä‘i! Cút Ä‘i!
- Tôi không khinh gì hết, - Conxtantin Levin nhẹ nhà ng nói. - Tháºm chà tôi không há» tranh cói nữa kia.
Giữa lúc ấy, Maria Nicolaievna trở lại. Nicolai Levin giáºn dữ nhìn chị ta. Chị thoăn thoắt lại gần và nói thầm mấy câu vá»›i ông.
- Tôi Ä‘ang ốm, tôi đâm ra bẳn tÃnh, thế mà chú lại đến nói vá»›i tôi vá» Xergei Ivanovitr và bà i báo cá»§a anh ta, - Nicolai đó nguôi nguôi, vừa nói vừa thở nặng ná». - Äó là những chuyện phi lý, dối trá, ảo tưởng quá! Má»™t ngưá»i không hiểu gì vá» công lý thì nói sao được chuyện công lý. Anh đó Ä‘á»c bà i báo cá»§a anh ta chưa? - Nicolai quay sang phÃa Kritxki há»i, ngồi xuống cạnh bà n và dá»n cái mặt bà n đầy những Ä‘iếu thuốc nhồi có má»™t ná»a.
- Chưa, - Kritxki nói, vẻ mặt lầm lầm, rõ rà ng không muốn bắt chuyện.
- Tại sao? - Nicolai Levin há»i, giá»ng khó chịu.
- Vì tôi cho rằng không nên mất thá»i giá» vô Ãch và o những chuyện ấy.
- Xin lá»—i, nhưng tại sao anh biết là mất thá»i giá»? Bà i báo nà y nhiá»u ngưá»i không hiểu nổi, nó vượt quá trình độ há». Tôi thì khác, tôi bóc trần cái ý cá»§a nó, và tôi biết vì sao nó yếu.
Má»i ngưá»i nÃn lặng. Kritxki cháºm rói đứng dáºy và cầm lấy mÅ©.
- Anh không muốn ăn à ? Thôi được, chà o anh. Ngà y mai cùng đến với anh thợ khóa nhé.
Kritxki vừa ra khá»i, Nicolai Levin đó nháy mắt và mỉm cưá»i.
- Cả thằng cha nà y nữa, cÅ©ng không ra gì đâu, - ông nói. - Tôi thấy rõ Ä‘iá»u đó lắm...
Nhưng giữa lúc đó, Kritxki gá»i ông ta từ ngoà i cá»a.
- Anh còn cần gì nữa đấy? - Nicolai Levin há»i và ra hà nh lang gặp y.
Còn lại má»™t mình vá»›i Maria Nicolaievna, Levin há»i chuyện chị:
- Chị sống vá»›i anh tôi đó lâu chưa? - chà ng há»i.
- Sắp được hai năm rồi. Anh ấy ốm yếu mà uống rượu nhiá»u quá, - chị ta nói.
- Sao, anh ấy uống rượu à ?
- Uống vốtka, nó là m hại anh ấy.
- Uống nhiá»u lắm à ? - Levin khẽ há»i.
- Vâng, - chị ta đáp và rụt rè nhìn ra cá»a; Nicolai Levin Ä‘ang trở và o.
- Các ngưá»i nói chuyện gì thế? - ông cau mà y và lo ngại nhìn hết ngưá»i nà y đến ngưá»i kia. - Nói chuyện gì?
- Có chuyện gì đâu, - Conxtantin bối rối đáp.
- Các ngưá»i không muốn nói ra vá»›i tôi thì tuỳ các ngưá»i thôi.
Nhưng chú nói chuyện vá»›i nó là m gì kia chứ. Nó là con gái Ä‘iếm, còn chú, chú là má»™t ông lá»›n, - ông ta vừa nói vừa ngoẹo cổ. Tôi thấy là chú đó hiểu hết, chú đó có nháºn định rồi và chú thương hại những lầm lẫn cá»§a tôi, - ông cao giá»ng nói tiếp.
- Nicolai Dimitrievitr, Nicolai Dimitrievitr, - Maria Nicolaievna lại gần ông và khẽ van vỉ.
- Thôi được, thôi được... Nhưng nà y, bao giá» thì được ăn đấy? à ! Äây rồi! - ông nói khi thấy gó ngưá»i là m bưng mâm lên. - Äây, đặt xuống đây, - ông cáu kỉnh nói và cầm ngay lấy chai rượu vôtka, rót má»™t ly nhá» và nốc thẳng má»™t hÆ¡i. Chú có dùng không? ông há»i em. Ông đó vui hÆ¡n lên. - Thôi, nói vá» Xergei Ivanovitr như váºy đủ rồi. Dù sao tôi cÅ©ng lấy là m bằng lòng được gặp chú. Muốn nói sao thì nói, chúng ta cÅ©ng không phải là ngưá»i dưng nước ló. Nà y, uống Ä‘i chú. Hóy kể cho tôi biết chú Ä‘ang là m gì nà o, - ông nói tiếp, vừa nhai nhồm nhoà m miếng bánh mì và rót thêm ly rượu thứ hai. - Chú sống ra sao?
- Tôi sống một mình ở nông thôn, như ngà y xưa, trông nom trại ấp, - Conxtantin đáp, vừa sợ hói nhìn anh ăn uống một cách thèm khát và cố giấu không tỠvẻ gì cho anh biết.
- Tại sao chú không lấy vợ?
- Tôi chưa có hoà n cảnh, - Conxtantin đỠmặt đáp.
- Tại sao thế? Còn tôi... thế là hết rồi. Tôi đó là m há»ng Ä‘á»i tôi.
Trước đây tôi đó nói và nay vẫn nhắc lại rằng nếu tôi được phần gia tà i thuá»™c vá» tôi, đúng lúc tôi cần, thì Ä‘á»i tôi chắc khác hẳn rồi.
Conxtantin vội vó lái sang chuyện khác.
- Anh có biết thằng Vaninska cá»§a anh hiện Ä‘ang là m cho tôi ở Pocrovxcoie không? - chà ng há»i.
Nicolai ngoẹo cổ và trở nên tư lự.
- ừ phải đấy, chú kể cho anh nghe những chuyện xảy ra ở Pocrovxcoie Ä‘i. Ngôi nhà vẫn vững chói như cÅ© chứ? Còn rặng bạch dương ra sao? Và phòng há»c cá»§a chúng ta? Bác gác vưá»n Filip vẫn còn sống chứ? Sao mà anh nhá»› cái vòm cây, và cái Ä‘ivăng thế!...
Chú hóy nghe anh, đừng thay đổi gì trong nhà cả, nhưng chú nên lấy vợ cà ng sớm cà ng tốt và tổ chức lại cuộc sống như ngà y xưa ấy.
Lúc ấy, anh sẽ đến thăm chú, nếu thÃm ấy tốt bụng.
- Anh đến ngay bây giỠđi, - Levin nói. - Chúng ta sẽ sống sung sướng biết mấy!
- Anh sẽ vỠngay, nếu biết chắc không gặp Xergei Ivanovitr ở đấy.
- Anh sẽ không gặp anh ấy đâu. Tôi sống hoà n toà n độc láºp.
- Phải, nhưng, muốn nói sao thì nói, giữa anh ấy và tôi, chú phải chá»n lấy má»™t, - ông nói và rụt rè nhìn và o mắt em.
Vẻ rụt rè đó là m Conxtantin cảm động.
- Nếu anh muốn tôi phải thú tháºt vá» mặt nà y, thì xin nói trong vụ xÃch mÃch giữa anh vá»›i Xergei Ivanovitr, tôi chẳng đứng vá» phÃa nà o cả. Cả hai anh Ä‘á»u sai. Anh thì sai ở bá» ngoà i, còn anh ấy sai vá» bên trong.
- Ha, ha! Chú cũng hiểu thế đấy, chú cũng hiểu ra thế đấy! - Nicolai kêu lên vui vẻ.
- Nhưng, nếu anh muốn biết, thì tôi vẫn quý anh hơn, bởi vì...
- Tại sao? Tại sao?
Conxtantin không thể nói chà ng quý Nicolai hÆ¡n vì ông khổ sở và cần được yêu thương. Nhưng Nicolai hiểu chà ng muốn nói đến chÃnh Ä‘iá»u đó, và cau mà y lại, ông tiếp tục uống.
- Äó rồi đấy, Nicolai Dimitrievitr ạ! - Maria Nicolaievna nói, bà n tay hum húp chìa vá» phÃa chai rượu.
- Äể yên! Äừng là m tôi bá»±c mình mà tôi đánh cho đấy! - ông thét lên!
Maria Nicolaievna cưá»i, vẻ đôn háºu khiến Nicolai hết cáu, rồi chị cầm lấy chai.
- Chú tưởng nó không biết gì chắc? - Nicolai nói. - Nó hiểu má»i chuyện hÆ¡n bá»n ta. Có phải trong nó có cái gì đôn háºu, đáng yêu không?
- Chị chưa đến Moxcva bao giá» Ã ? - Conxtantin há»i cho có chuyện.
- Äừng gá»i nó là chị Ä‘i chú. Gá»i thế nó sợ đấy. Chưa ai gá»i nó là chị bao giá», trừ viên thẩm phán hòa giải, trong phiên xá» cho nó thoát khá»i nhà chứa. Trá»i Æ¡i, dưới trần nà y, cái gì cÅ©ng vô lý quá! - đột nhiên ông kêu lên. - Những tổ chức má»›i, những thẩm phán hòa giải, những há»™i đồng địa phương, má»i thứ đó giống cái gì nhỉ?
Và ông bắt đầu kể lể mối bất đồng của ông với các tổ chức mới.
Conxtantin Levin nghe anh nói, và việc chỉ trÃch má»i tổ chức xó há»™i, mà chÃnh chà ng cÅ©ng nói tá»›i luôn, bá»—ng trở nên chướng tai khi thốt ra từ miệng ông ta.
- Chúng ta sẽ hiểu má»i chuyện đó khi sang thế giá»›i bên kia, chà ng pha trò.
- Thế giá»›i bên kia à ? ồ! Tôi không thÃch cái thế giá»›i ấy đâu! Tôi không thÃch nó đâu, - ông nói, đôi mắt sợ hói nhìn chằm chằm và o mặt em. - Tuy nhiên, thoát được khá»i tất cả những cái đê tiện và há»—n loạn nà y thì khoái biết bao. Nhưng tôi vẫn sợ chết, tôi sợ chết ghê gá»›m, - ông ta rùng mình. - Chú hóy uống chút gì Ä‘i, uống sâm banh nhá? Hay ta ra phố, đồng ý không? Äến quán bá»n Digan Ä‘i! Chú có biết không, bây giá» tôi rất thÃch ngưá»i Digan và những bà i hát Nga.
Lưỡi lÃu lại, ông nhảy từ chuyện nà y sang chuyện khác. Cùng vá»›i Masa, Conxtantin thuyết phục được anh mình không Ä‘i đâu cả; hỠđặt ông và o giưá»ng khi ông đó say má»m.
Masa hứa sẽ viết thư cho Levin khi cần và sẽ cố đưa ông anh vỠở với chà ng.
-----------------
(1) Nguyên văn: artel.
Xem tiếp: Chương 25
Last edited by quykiemtu; 15-12-2008 at 09:37 AM.
|
 |
|
| |