 |
|

18-09-2008, 12:16 PM
|
 |
Äá»™i Xung KÃch 
|
|
Tham gia: Jun 2008
Äến từ: Äất Võ Anh Hùng
Bà i gởi: 4,793
Thá»i gian online: 2 tuần 1 ngà y 6 giá»
Thanks: 24
Thanked 24,250 Times in 1,767 Posts
|
|
Cũng ngay trong ngà y hốm ấy. TỠVy và Tiểu Yến TỠở Thấu Phương Trai cũng rõ được toà n bộ câu chuyện. Sau khi nghe xong, TỠVy cảm động đến ứa nước mắt:
- Trá»i Æ¡i! Sao lại có má»™t chuyện tình đẹp má»™t cách ảo não thế. Em đã mưá»ng tượng ra trước mặt mình là má»™t bãi sa mạc hoang vu. Gió rÃt từng hồi, gió cuốn cát bay... má»i thứ tháºt cảm động quá!
Nói xong quay sang Nhĩ Khang và Vĩnh Kỳ:
- Váºy mà các anh lại chẳng thả luôn Hương phi Ä‘i, để “gió cuốn cát bay†luôn thể.
Nhĩ Khang nói:
- Thú tháºt lúc đó anh đã nghÄ© đến Ä‘iá»u đó. Nhưng rồi nghÄ© đến chuyện mình, Ä‘ang thừa lệnh cá»§a hoà ng thượng là phải bảo vệ Hương phi an toà n. Hình như ông ấy đã linh cảm được Ä‘iá»u gì đó. Nên má»›i sai bá»n anh Ä‘i, anh mà không đưa Hương phi vá» thì anh và NgÅ© a ca, giỠđây chưa hẳn là đứng trước mặt mấy ngưá»i đây.
Kim Tá»a nói:
- Nhưng có đúng là anh chà ng Mông Äan mà bá»n mình đã gặp ở Há»™i tân lầu không?
Vĩnh Kỳ nói:
- Chẳng sai và o đâu được, chÃnh hắn đấy. Bây giá» chúng tôi má»›i biết tại sao trước đó cả ngưá»i anh ta đầy thương tÃch, thì ra trên suốt Ä‘oạn đưá»ng đến Bắc Kinh. Anh ta đã chạm trán mấy lần vá»›i quân Hồi, mà không đạt được mục Ä‘Ãch. Bây giá» lại bị anh em bá»n tôi đánh bị thương thêm. Không biết là có còn sức để lết tá»›i Há»™i Tân Lầu hay không?
- Tôi chỉ e là anh ta sẽ chẳng quay lại Há»™i Tân Lầu, bởi vì đồng bá»n cá»§a anh ta đã chết gần hết. Mục Ä‘Ãch lại không đạt được vì Hương phi đã quay vá» cung. Chắc chắn là Mông Äan phải tuyệt vá»ng lắm, không chừng khi chúng ta quay Ä‘i là anh ta đã đưa dao lên cổ rồi!
Tiểu Yến Tá» nghe NhÄ© Khang nói váºy, xúc động khôn cùng, nắm áo VÄ©nh Kỳ nói:
- Nà o còn chần chừ gì nữa, chứng ta hãy mau đến Há»™i Tân Lầu Ä‘i, xem anh ta đã quay vá» chưa? Thương tÃch thế nà o? đừng quên anh ta là sư phá»± em nhé!
Rồi Yến TỠtrách:
- Hai anh tháºt hồ đồ, tại sao lúc đánh nhau lại chẳng nháºn ra? nếu biết là phải ná»›i tay chứ? Váºy mà còn đánh cho trá»ng thương, nếu anh ấy mà có bá» gì là tôi sẽ tÃnh sổ vá»›i các ngưá»i đấy.
Tá» Vy nghe váºy lo lắng:
- Bá»™ Mông Äan bị thương nặng lắm ư?
Nhĩ Khang đưa mắt sang Vĩnh Kỳ, rồi nói:
- Anh cũng không biết, vì mấy nhát kiếm đó là Vĩnh Kỳ ra tay.
Tiểu Yến Tá» nghe váºy giáºm chân, hét VÄ©nh Kỳ:
- Trá»i Æ¡i! Anh còn đâm sư phụ tôi mấy nhát nữa ư? Anh á»· anh giá»i kiếm rồi không đâm ngưá»i ta anh chịu không nổi ư? Bạn hay thù cÅ©ng không phân biệt được tháºt quá đáng, tức chết Ä‘i được!
Vĩnh Kỳ nói:
- Tháºt tình vì anh ta bịt mặt, anh không biết đấy là Mông Äan, mà cÅ©ng nà o có biết sá»± việc xảy ta như váºy đâu?
Kim Tá»a há»i:
- Còn Hương phi thì sao? Hoà ng thượng nói gì?
TỠVy quay qua Nhĩ Khang:
- Anh đã nói hết sá»± tháºt cho vua nghe à ?
Nhĩ Khang nói:
- Váºy chứ các ngưá»i nghÄ© xem, đứng giữa đám đông thị vệ và ngá»± lâm quân như thế thì giấu được gì? Hương phi đã nhảy bổ đến ôm chầm lấy Mông Äan, rồi quỳ xuống lạy cả anh và NgÅ© a ca nữa. Chuyện đó ai ai cÅ©ng Ä‘á»u nhìn thấy, vì váºy anh nghÄ© có muốn giấu cÅ©ng giấu không được, chi bằng khai thiệt ra cả. Mà anh cÅ©ng có cái nhìn cá»§a anh, biết đâu hoà ng thượng biết rõ hết sá»± tháºt rồi sẽ buông tha Hương phi? Ãể những ngưá»i yêu nhau được sống bên nhau chứ?
Vĩnh Kỳ nhìn Nhĩ Khang.
- Nhà ngươi tháºt là mạo hiểm, ta chỉ sợ Hoà ng a ma nghe xong, nổi giáºn Ä‘em Hương phi ra chém là ân háºn!
Kim Tá»a nghe váºy giáºt mình:
- Ãúng đấy, NhÄ© Khang thiếu gia! Ngưá»i tháºt là mạo hiểm, hoà ng thượng là m sao chịu nổi chuyện má»™t thứ phi cá»§a mình lại yêu má»™t ngưá»i đà n ông khác chứ?
- Không phải là mạo hiểm. Chẳng qua vì... chẳng còn con đưá»ng nà o khác.
Tiểu Yến Tá» nghe váºy há»i tá»›i:
- Rồi kết quả thế nà o? Hoà ng a ma có lộ vẻ cảm động buông tha cho Hương phi không?
Nhĩ Khang lắc đầu:
- Tôi cÅ©ng không biết, có Ä‘iá»u hình như ông ấy rất tức giáºn, thiếu Ä‘iá»u muốn nhốt tôi ngay và o ngục.
Tá» Vy nghe váºy, hy vá»ng:
- Nhưng ông ấy đã không là m thế, em nghÄ© có lẽ đã có má»™t sá»± giằng co lá»›n lao trong lòng Hoà ng a ma. Và chuyện nà y phải cần má»™t thá»i gian để giải quyết giống như chuyện cá»§a em và Tiểu Yến Tá» váºy đó. Ãợi má»™t lúc khi trá»i quang mây tạnh, ông ấy suy nghÄ© thấu đáo xong sẽ tá»± giải quyết. Các tÃnh toán cá»§a anh và cá»§a em Ä‘á»u giống nhau, Hoà ng a ma dù gì cÅ©ng có má»™t quả tim nhân từ, ông sẽ không nhẫn tâm là m chuyện trái vá»›i con tim... Má»i chuyện vẫn còn hy vá»ng. Có thể rồi chúng ta sẽ thắng!
Tiểu Yến TỠbị TỠVy thuyết phục, hứng khởi nói:
- Tá» Vy nói có hy vá»ng là chắc chắn có hy vá»ng. Bây giá» Ä‘iá»u cần là m ngay là phải đến vá»›i Mông Äan, đừng có thối chÃ. Ãừng là m chuyện gì không hay, ngoà i ra vết thương cá»§a anh ấy...
Vừa nói đến đó là Tiểu Yến TỠquay đầu chạy và o.
- Phải Ä‘em “cá»u độc hóa ứ caoâ€, “Tá» Kim hoạt huyết cao†đến cho anh ấy dùng ngay.
Vĩnh Kỳ ngăn lại:
- Em đừng có hấp tấp như váºy, nghe anh nói nầy, bá»n anh đến đây tìm các em là vì có má»™t việc rất cần thiết phải can thiệp ngay, chắc chắn là bây giá» các em không ra ngoà i được đâu. Chúng ta phải chia công tác để là m váºy.
- Chia công tác à ?
- Ãúng! NhÄ© Khang láºp tức nói - Tôi và NgÅ© a ca phải dến Há»™i Tân Lầu ngay, nếu đến đó mà không gặp Mông Äan, thì sẽ quay ra ngoại thà nh tìm, nếu không gặp nữa, chắc phải nhá» Liá»…u Thanh Ä‘i dò la tìm. Tóm lại bằng má»i cách phải tìm cho được Mông Äan. Riêng vá» hai ngưá»i, cÅ©ng có má»™t việc là m hết sức quan trá»ng, đấy là phải đến ngay Bảo Nguyệt lầu. Dù gì hai ngưá»i cÅ©ng là cát cát, Ä‘i đến thăm các bà phi cÅ©ng là chuyện thưá»ng tình. Hiện giá» chúng tôi rất lo cho Mông Äan, nhưng cÅ©ng rất lo cho Hà m Hương đấy.
TỠVy và Tiểu Yến TỠhiểu ngay ý của Nhĩ Khang.
- Ãúng rồi! Táºn mắt chứng kiến cảnh Mông Äan đã xả thân vì mình, muốn cứu mình mà thương tÃch đầy ngưá»i như váºy. Lại chẳng là m sao cứu được ngưá»i yêu, thì lòng cÅ©ng nà o có sung sướng gì? Ở trong cung như cá cháºu chim lồng chắc chắn là Hà m Hương phải Ä‘au khổ tuyệt vá»ng lắm!
- Ãó là điá»u bá»n tôi lo lắng!
Tiểu Yến TỠkhẳng khái đẩy Vĩnh Kỳ ra.
- ÃÆ°á»£c rồi, váºy thì chúng ta phân công hợp tác nhé! Nói là m là phải là m cho được việc. Tối nay các ngưá»i hãy mạo hiểm đến đây lần nữa để trao đổi tin tức.
Nói xong Tiểu Yến Tá» chẳng chá», kéo ngay Tá» Vy ra cá»a.
- Nà o, bá»n mình đến Bảo Nguyệt lầu thôi!
Nhĩ Khang lo lắng:
- Nếu hoà ng thượng cÅ©ng có mặt ở đó thì các ngưá»i là m sao?
Tiểu Yến TỠkhông quay lại nói:
- Hãy yên tâm, chuyện có liên hệ đến sinh tỠmà . Chúng tôi sẽ cố gắng không để chuyện gì khônng hay xảy ra đâu, hãy lo đi tìm sư phụ tôi đi!
o0o
Quả tháºt lúc đó vua Cà n Long cÅ©ng có mặt ở Bảo Nguyệt lầu. Sau khi nghe VÄ©nh Kỳ và NhÄ© Khang bẩm báo. Ông vừa giáºn vừa tức, và không là m sao giữ bình tÄ©nh được, thế là ông Ä‘i ngay đến Bảo Nguyệt lầu. Ãứng trước Hà m Hương, ông cảm thấy máu như cứ dồn cả lên đầu.
Trong khi Hà m Hương đứng đó, lặng lẽ như má»™t cái xác, mắt cứ nhìn ra cá»a sổ, tìm vá» má»™t không gian xa xôi bất động. Duy Na, Kiết Na cÅ©ng lặng lẽ đứng hai bên. Sá»± lặng lẽ cá»§a Hà m Hương cà ng là m vua sôi máu. Ông bước tá»›i chụp lấy đôi vai cô gái, quay ngưá»i lại để nhìn thẳng và o mặt mình.
- Ngươi tháºt là to gan, dám đứng trước bao nhiêu cặp mắt cá»§a bá»n thị vệ mà ôm lấy gã Hồi kia. Bá»™ ngưá»i muốn chết ư? Nếu váºy Ä‘Ãch thân trẫm sẽ giết ngươi chết, để khá»i phải là m đầu đỠđà m tiếu cho má»i ngưá»i, để chẳng ai dám khinh thưá»ng ta.
Hà m Hương bị vua lắc mấy cái tháºt mạnh, nhưng đôi mắt to Ä‘en kia vẫn nhìn thẳng vua chẳng má»™t chút khiếp sợ. Sá»± bình thản đón nháºn cái chết, cà ng khiến vua Ä‘iên tiết. Trong khi Duy Na và Kiết Na thương chá»§ đã quỳ xuống van xin.
- Xin hoà ng thượng khai ân, hãy tha thứ cho công chúa, đừng giết công chúa!
Vua Cà n Long giáºn dữ, đạp Duy Na và Kiết Na lăn quay rồi quay qua trừng mắt nhìn Hà m Hương.
- Ngươi đã biết lỗi của mình chưa?
Hà m Hương vẫn nhìn vua, yên lặng:
- Váºy là ngươi muốn chết chứ gì? Trước kia ngươi đã từng nói, cái chết vá»›i ngươi bây giá» chẳng ý nghÄ©a gì. Thôi được, ta sẽ là m theo ý ngươi, ngươi sẽ được chết đây.
Rồi vua Cà n Long đưa tay lên bóp lấy cổ Hà m Hương, bóp mạnh. Hà m Hương bắt đầu thấy ngạt thở, mặt đỠbừng, nhưng vẫn bình thản.
Duy Na, Kiết Na thấy váºy chạy đến, hét to lên cầu cứu. Tình hình Ä‘ang căng thẳng, thì đột nhiên đôi cánh cá»a sổ mở toang. Rồi má»™t bóng ngưá»i từ ngoà i bay và o nhìn kỹ đó là Tiểu Yển Tứ vừa phóng và o đã hét to:
- Không xong rồi! Hoà ng a ma định giết Hương phi!
Vua Cà n Long nghe tiếng động giáºt mình quay lại, đôi tay ná»›i lá»ng Ä‘i. Yển Tứ vì quá lụp chụp nên lúc bay và o, đã không ngừng kịp, đụng ngưá»i và o tấm bình phong, là m tấm bình phong đổ, lại kéo thêm mấy cung nữ té ngã. Ãám thị vệ gác bên ngoà i nghe tiếng đổ rầm rầm trong phòng, tưởng có thÃch khách vá»™i và ng chạy và o. Thế là sá»± hiện diện đông ngưá»i là m vua giáºt mình, buông Hà m Hương ra và Hương phi như chiếc cây đổ, ngã nhà o xuống đất. Duy Na và Kiết Na vá»™i vã chạy đến đỡ lên. Tiểu Yến Tá» vừa lồm cồm ngồi dáºy, thấy đám thị vệ chạy tá»›i chÄ©a gươm thẳng và o ngưá»i mình, sợ quá khoác tay.
- Không phải thÃch khách! Không phải thÃch khách đâu! Tiểu Yến TỠđây mà !
Vua Cà n Long cÅ©ng đã thấy Tiểu Yến Tá», giáºn dữ:
- Tiểu Yến Tá»! Ngươi lại là m gì? Tại sao phá cá»a sổ nhảy và o đây? Có biết phép tắc là gì không chứ?
Tiểu Yến TỠvừa xoa xoa đầu, vừa bước tới quỳ trước mặt vua Cà n Long:
- Bẩm Hoà ng a ma! Sá»± việc khẩn cấp quá mà nên con không nghÄ© đến chuyện phép tắc kịp... Ãúng ra, con chỉ định ghé ngang qua, xem thá» có Hoà ng a ma ở đây không? Nếu không có, con sẽ cùng Tá» Vy và o chuyện vãn vá»›i Hương phi nương nương chÆ¡i. Không ngá» khi bước qua sân thì thấy Tiểu Lá»™ Tá» khoát khoát tay, khiến con tò mò má»›i chạy tá»›i bên cá»a sổ nhìn và o. Không ngá» chẳng nhìn thì thôi, nhìn thấy thì không hay rồi. Và trong tình thế đó, con không còn nghÄ© ngợi gì nữa. Xông cá»a phóng và o ngay, không ngỠông trá»i tháºt ác để con mất thăng bằng lao và o tấm bình phong, bây giá» cái đầu bị u má»™t cục... Ä‘au quá là đau...
Vua Cà n Long trợn mắt, những lá»i cá»§a Tiểu Yến Tá» lại khiến vua giáºn không đà nh, mà tức cÅ©ng không xong.
Ãám thị vệ sau khi nhìn rõ là Hoà n Châu cát cát, vá»™i vã rút lui ra cá»a, đám cung nữ cÅ©ng đứng dáºy.
Bấy giá» Tá» Vy má»›i rón rén từ ngoà i Ä‘i và o, quỳ xuống cạnh Tiểu Yến Tá».
- TỠVy xin thỉnh an Hoà ng a ma, chúc Hoà ng a ma vạn tuế, vạn vạn tuế.
Vua Cà n Long bị quáºy đến bối rối, nổi quạu:
- Cả hai đứa, là m sao chẳng biết là Bảo Nguyệt Lầu khác hẳn Thấu Phương Trai? Sao các ngươi muốn và o thì và o, ra thì ra, tá»± tiện như váºy? Còn quá lắm, dám nhảy cá»a sổ và o, chẳng biết phép tắc gì cả. Bữa nay trẫm không thể không phạt các ngươi được.
Tá» Vy dáºp đầu:
- Hoà ng a ma muốn phạt thế nà o, tụi con Ä‘á»u sẵn sà ng chấp nháºn nhưng chỉ xin Hoà n a ma hãy rá»™ng lượng hải hà , tha cho Hương phi nương nương. Bá»n con không biết Hương phi nương nương đã là m Ä‘iá»u gì không phải vá»›i hoà ng thượng, để Hoà ng thuợng giáºn, nhưng con biết Hương phi nươn ngương đã được A Lý Hòa Trác hiến tặng cho Hoà ng a ma. Hoà ng a ma có giáºn thì cÅ©ng nên nghÄ© đến tình cảm cá»§a A Lý Hòa Trác, nếu bây giá» Hoà ng a ma giết nương nương, có phải là sẽ khÆ¡i lên mối háºn thù giữa hai dân tá»™c. A Lý Hòa Trác sẽ không ngồi yên và lúc đó miá»n đất Tân Cương sẽ không còn yên ổn.
Vua Cà n Long ngạc nhiên nhìn Tá» Vy, lá»i cá»§a Tá» Vy đã đánh thức Ä‘iá»u mà ông không nghÄ© đến.
Tiểu Yến TỠnhìn vua, bồi thêm:
- Ãúng đấy! Hoà ng a ma là ngưá»i vÄ© đại nhất, mà ngưá»i vÄ© đại như váºy đâu cần phải bóp cổ ngưá»i khác? Cổ cá»§a nương nương đẹp như váºy mà là m gãy sẽ rất uổng. Vả lại, Hương phi nương nương lại có biệt tà i là có thể tá»a hương. Ãể sống hương thÆ¡m tá»a khắp nhà cÅ©ng hay váºy?
Lá»i cá»§a Tiểu Yến Tá» chẳng đầu chẳng Ä‘uôi, nhưng cÅ©ng là m cÆ¡n giáºn “Hương phi†cá»§a vua Cà n Long xẹp bá»›t. Vua nghÄ©, Tá» Vy có lý, và ý định giết Hà m Hương cÅ©ng tan Ä‘i. Vua Cà n Long quay lại nhìn Hà m Hương Ä‘ang mệt lả trong vòng tay Duy Na, Kiết Na vừa thương vừa giáºn nói:
- Trước mặt hai cô cát cát, hôm nay ta tha chết cho ngươi má»™t lần đấy. Hãy nhá»› là khi ta đã phong cho ngươi là m thứ phi, thì ngươi đã là ngưá»i cá»§a ta rồi. Vì váºy, phải nhá»› lấy danh pháºn mình, trẫm biết ngươi không sợ chết, nhưng ngươi có biết là “sống dở chết dở†còn khổ hÆ¡n không?
Hà m Hương nghe váºy rùng mình, nhưng vẫn không nói năng gì cả. Vua Cà n Long khoác áo, rồi Ä‘i thẳng ra ngoà i.
o0o
Ãợi má»™t lúc cho vua Cà n Long Ä‘i tháºt xa, Tiểu Yến Tá» và Tá» Vy má»›i đứng dáºy, xong Ä‘uổi hết đám cung nữ ra ngoà i, khép cá»a lại. Hà m Hương vẫn ngồi cạnh bên Duy Na và Kiết Na, đưa mắt nhìn Tá» Vy và Tiểu Yến Tá» vá»›i ánh mắt ngạc nhiên.
Tiểu Yến Tá» sau khi xem xét cẩn tháºn, thấy chẳng có ai lảng vảng gần đó, má»›i quay và o.
- Hà m Hương công chúa, ngưá»i hãy để hai ngưá»i hầu riêng cá»§a ngưá»i Ä‘i nÆ¡i khác. Tôi và Tá» Vy có chuyện quay trá»ng muốn nói vá»›i ngưá»i.
Hà m Hương nhìn Yến TỠvà TỠVy phân vân rồi nói:
- Hai ngưá»i nầy là thân tÃn cá»§a tôi, không có chuyện gì cần giấu nhưng hai cô là ai?
- Tôi là Tá» Vy, còn đây là Tiểu Yến Tá», tôi là con gái cá»§a hoà ng thượng, còn Tiểu Yến Tá» sắp sá»a là con dâu cá»§a ngưá»i. Trong cung tôi và Yến TỠđược coi là Tá» Vy cát cát, và Hoà n Châu cát cát.
TỠVy tự giới thiệu, Hà m Hương chắp tay lại nói:
- Hà m Hương nà y xin cảm Æ¡n hai cô cứu mạng, lần trước hình như hai ngưá»i cÅ©ng đã đến đây, nhưng báºn quá tôi chưa kịp chà o há»i gì cả.
Tiểu Yến TỠvội nói:
- Thôi khá»i cần cám Æ¡n, lần nà y chúng tôi đến đây, cÅ©ng chẳng có thá»i gian đâu mà chuyện vãn, chúng tôi có Ä‘iá»u quan trá»ng nói vá»›i nương nương đấy là tôi biết Mông Äan, anh ấy là sư phụ tôi...
Hà m Hương vừa nghe đến hai tiếng “Mông Äan†đã giáºt mình, lắng nghe. Tiểu Yến Tá» lại tiếp má»™t cách không đầu không Ä‘uôi.
- Tôi quen anh ấy ở Há»™i Tân Lầu. Tôi và Mông Äan đã đánh nhau, nếu không đánh nhau thì đã không biết nhau. Mông Äan thân pháp hay lắm, đã bị thương mà đánh không chê và o đâu được. Tôi phục quá nên nháºn là m sư phụ...
Tá» Vy thấy Tiểu Yến Tá» nói năng vòng vo nên tiếp lá»i:
- Hãy nghe tôi nói nà y Hương phi nương nương...
- Hãy gá»i tôi là Hà m Hương được rồi.
- Thôi được! Hà m Hương, cô nghe rõ nhé. Hôm nay hai ngưá»i há»™ tống cô ra khá»i ngoại thà nh đó. Má»™t ngưá»i là NgÅ© a ca má»™t ngưá»i là Phước NhÄ© Khang, hai ngưá»i đó Ä‘á»u là “Mông Äan†cá»§a hai đứa tôi nà y. Vì váºy chuyện vá» cô bá»n tôi Ä‘á»u biết cả, chuyện sáng nay xảy ra ở đấy thế nà o, tôi cÅ©ng Ä‘á»u rõ.
Hà m Hương có vẻ chăm chú lắng nghe, TỠVy tiếp:
- Tôi biết là hiện cô rất lo, chẳng hiểu Mông Äan bây giá» ra sao, vết thương trên ngưá»i nặng nhẹ như thế nà o? Váºy thì tôi báo cho cô biết, hiện giá» NhÄ© Khang và NgÅ© a ca Ä‘ang ra đấy để cứu anh ta đó.
Hà m Hương mở to mắt
- Tháºt váºy ư?
Tiểu Yến TỠchen và o.
- Nói gạt cô để là m gì? NgÅ© a ca còn mang thuốc tháºt hay theo để nếu gặp Mông Äan sẽ cứu chữa cho anh ấy.
Hà m Hương nghe váºy rưng rưng nước mắt
- Tôi không tin! Tôi không tin!
TỠVy nắm lấy tay Hà m Hương.
- Cô phải tin, bá»n tôi biết. Anh ấy là gió, chị là cát. Gió đã không ngừng thì cát cÅ©ng không ngừng. Hiểu chưa? Chúng tôi đặc biệt đến đây chỉ để báo cho cô biết, là bá»n nầy ở má»™t phe vá»›i cô. Mặc dù ngoà i mặt chúng tôi không thể đứng phÃa đối láºp vá»›i Hoà ng a ma. Nhưng trong thâm tâm, chúng tôi luôn bệnh vá»±c, giúp đỡ cô. Ãiá»u quan trá»ng hiện nay là cô cần phải cố gắng tá»± bảo trá»ng mình. Cái mạng sống là quan trá»ng nên phải y vá»ng, chá» má»™t ngà y nà o đó mà trùng phùng vá»›i Mông Äan. Cô hiểu ý bá»n tôi chứ?
Hà m Hương thở dà i:
- Tôi e rằng, cái ngà y trùng phùng kia chẳng có đâu!
Tiểu Yến TỠđộng viên:
- Sao lại không? Sao lại không? Khi mà cô gặp bá»n tôi rồi, là chẳng có chuyện gì là không thể cả. Cô cÅ©ng đừng sợ Hoà ng a ma. Ông ấy ngoà i mặt hung dữ như váºy, chá»› hiá»n lắm. Lần sau nếu ông ta còn bóp cổ cô, thì cô đừng có ngồi yên, cô phải phản kháng lại. Nếu chống không lại thì bá» chạy, bá» chạy không xong thì quỳ xuống lạy xin tha. Không có gì xấu hổ cả, bảo vệ sinh mạng mình quý hÆ¡n. Biết đâu rồi sẽ có ngà y mình rá»i được Hoà ng cung? Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức để Hoà ng a ma buông tha cô!
Hà m Hương nghĩ ngợi:
- Liệu Ä‘iá»u đó xảy ra không? Khi tôi là váºt được cha tôi tặng cho hoà ng thượng? ông ấy lại đã phong cho tôi là m Phi tần, là m sao thả tôi được?
Tá» Vy cố khuyến khÃch:
- Sá»± việc không phải hoà n toà n do trá»i định, nhiá»u lúc do nhân định nữa. Tiểu Yến Tá» nói đúng đấy, Hoà ng a ma là má»™t con ngưá»i có tình có nghÄ©a. Giá» thì ông ấy còn giáºn chẳng nghÄ© ra, nhưng đến má»™t lúc nà o đó lòng lắng xuống, ông sẽ thấy được sá»± việc. Hà m Hương hãy tin chúng tôi. Tối nay, tôi và các anh NhÄ© Khang, NgÅ© a ca sẽ gặp nhau, các anh ấy sẽ thông báo cho bá»n tôi biết vá» chuyện cá»§a Mông Äan, rồi chúng tôi sẽ nói lại cho cô biết sau. Còn bây giá» cô có Ä‘iá»u gì muốn nhắc lại vá»›i anh ấy không?
Hà m Hương nghi ngá».
- Có tháºt các ngưá»i sẽ gặp được anh ấy? Tìm thấy anh ấy không?
Tá» Vy và Tiểu Yến Tá» Ä‘á»u gáºt đầu. Hà m Hương suy nghÄ© rồi có vẻ tin tưởng nói:
- Hãy nhắn lại anh ấy, yêu cầu anh ấy hãy tá»± bảo trá»ng, đừng có liá»u mạng vì tôi nữa.
Tá» Vy gáºt đầu.
- Ãúng. Nhưưng cô, cô cÅ©ng phải vì anh ấy, mà quý trá»ng bản thân mình.
Tiểu Yến Tá» chợt vá»t miệng.
- Cô thấy có cần viết thư để bá»n tôi chuyển cho anh ấy không?
Hà m Hương chớp chớp mắt.
- Có thể được chăng?
- Sao lại không được? Chắc chắn được.
Hà m Hương nhìn hai ngưá»i đắn Ä‘o nói:
- Nếu thÆ¡ cá»§a tôi mà rÆ¡i và o tay ngưá»i khác thì tôi và Mông Äan sẽ mất mạng như chÆ¡i, nhưng mà chẳng hiểu tại sao, tôi lại thấy tin cáºy hai ngưá»i. Hay là Thánh A La đã nghe được lá»i nguyện cầu cá»§a tôi, nên phái hai ngưá»i đến đây?
Rồi Hà m Hương Ä‘i vá» phÃa cá»a sổ, mắt ngước nhìn lên trá»i, hai tay chấp trước ngá»±c theo kiểu Hồi, miệng Ä‘á»c kinh Co Ran. Duy Na và Kiết Na thấy váºy vá»™i vã là m theo. Hà m Hương cầu nguyện xong, quay lại nhìn Tiểu Yến Tá» và Tá» Vy cưá»i, rồi bước đến bà n viết thư cho Mông Äan. Váºy là Tiểu Yá»n Tá» và Tá» Vy lại đảm nháºn trá»ng trách má»›i.
o0o
Tối hôm ấy, NhÄ© Khang và VÄ©nh Kỳ đến Thấu Phương Trai lần nữa. Tiểu Yến Tá» nôn nóng há»i:
- Thế nà o? Mấy ngưá»i đã tìm được Mông Äan chưa?
Vĩnh Kỳ nói:
- Ãã tìm thấy rồi? Sao nôn nóng váºy?
- Anh ấy thế nà o? Khá»e chứ? Vết thương nặng lắm không?
Nhĩ Khang kể lại:
- Bá»n nầy đến Há»™i Tân Lầu, chẳng thấy Mông Äan đâu, thế là cùng Liá»…u Thanh, Liá»…u Hồng quay lại nÆ¡i cÅ©. Kết quả là tìm thấy bá»n hỠở ven sông ngoại thà nh. Thì ra thuá»™c hạ cá»§a Mông Äan chỉ chết hai, còn hai bị thương. Vì không thể bá» rÆ¡i bạn bè nên Mông Ãan cÅ©ng giúp các ngưá»i bạn băng bó lại vết thương.
- Thế còn bản thân anh ấy?
- DÄ© nhiên là cÅ©ng không nhẹ, những vết thương cÅ© bị động rách trở lại, cá»™ng thêm mấy vết thương má»›i nữa. Vì váºy bá»n nà y đẩy tất cả lên xe, đưa vá» Há»™i Tân Lầu, cho và o phòng khách. Bá»n nầy cÅ©ng nà o có dám má»i thầy thuốc đến sợ lá»™ chuyện nên má»™t mình băng bó vết thương cho bá»n há» má»›i trá»… đến giá» nầy má»›i vá». Tôi cÅ©ng nói rõ cho Mông Äan biết rõ thân thế và láºp trưá»ng cá»§a mình. Sau đó bà n giao há» cho Liá»…u Thanh Liá»…u Hồng. Lúc bá»n nầy Ä‘i thì hỠđã được uống thuốc và đi ngá»§.
Tiểu Yến TỠlo lắng:
- Liệu hỠcó sống nổi không?
- Ãừng lo, chỉ là vết thương bên ngoà i, đúng như Ä‘iá»u cô nói đấy.
- Ãúng rồi “ngưá»i tốt thì lúc nà o cÅ©ng được trá»i giúpâ€.
Vĩnh Kỳ, Nhĩ Khang và TỠVy kinh ngạc nhìn nhau:
- Sao hôm nay biết nói văn chương váºy?
Rồi Nhĩ Khang quya qua TỠVy.
- Thế còn các ngưá»i, đến gặp Hương phi, sá»± việc ra sao?
Tá» Vy cẩn tháºn đưa lá thư viết bằng chữ Hồi ra, nói:
- Ãây là thư cô ấy viết cho Mông Äan, anh phải cẩn tháºn đừng để lá»t và o tay ngưòi ngoà i. Sáng mai nhá»› mang ra cho anh ấy. Em nghÄ©, cái nầy nó còn công hiệu hÆ¡n cả các loại linh đơn khác.
NhÄ© Khang còn chưa kịp cất thư, thì bên ngoà i có tiếng Tiểu Ãặng Tá», và Tiểu Trác Tá» hô to:
- Lão pháºt gia giá lâm! Hoà ng háºu nương nương giá lâm!
Má»i ngưá»i nghe váºy giáºt mình, Tá» Vy chụp lấy lá thư không biết nhét và o đâu, vừa nhét và o áo, thì lại lá»t xuống đất. Kim Tá»a nhanh tay chụp lấy, nhét xuống dưới bình hoa.
Tiểu Yến TỠthì đẩy Vĩnh Kỳ.
- Hai ngưá»i mau mau trốn và o phòng ngá»§ Ä‘i!
Nhĩ Khang lắc đầu:
- Không được! Thái háºu và hoà ng háºu đến đây, hẳn là đã có ngưá»i mách bảo chuyện hai đứa tôi ở đây. Nên má»›i cố tình đến, nếu bây giá» chui và o phòng ngá»§ trốn, có phải là tình ngay lý gian. Nếu xét ra thì nguy hÆ¡n không?
Ãang bà n tÃnh, thì đã nghe hoà ng háºu nói:
- Lão pháºt gia! Ở Thấu Phương Trai nầy có nhiá»u thứ kỳ cục lắm. Chẳng hạn như bá»n nô tà i, chúng không bao giỠở trong nhà mà cứ ra ngoà i sân đứng, đã nhiá»u lần thần thiếp thấy váºy rồi.
Tiếp theo đó là tiếng thái háºu, hét:
- Còn chần chừ gì mà chẳng mở cá»a ra chứ?
Kim Tá»a vá»™i vã chạy ra mở cá»a.
Rồi thái háºu, hoà ng háºu, Dung ma ma, Quế ma ma và đám cung nữ vá»›i những chiếc dèn lồng xuất hiện. Má»i ngưá»i vá»™i vã hà nh lá»…. Tá» Vy, Tiểu Yến Tá», VÄ©nh Kỳ, NhÄ© Khang quỳ xuống thỉnh an.
- Lão pháºt gia kiết tưá»ng! Hoà ng háºu nương nương kiết tưá»ng.
Thái háºu đưa mắt liếc ngang, thấy có cả VÄ©nh Kỳ và NhÄ© Khang, đôi mà y chợt châu lại.
- Ná»a đêm nữa hôm, các ngưá»i có mặt ở đây, cá»a thì đóng kÃn, là m gì chứ?
Tiểu Yến TỠvà TỠVy nhìn nhau, trong khi Nhĩ Khang bước tới đặt chuyện.
- Bẩm lão pháºt gia, chẳng qua chỉ đến hà n huyên thôi ạ. Vì hôm nay nháºn được thÆ¡ cá»§a NhÄ© Thái, và Trại à bên trong có cả lá»i há»i thăm Hoà ng Châu cát cát, và Tá» Vy cát cát. Biết là hai cát cát muốn coi gấp, nên Ä‘em ngay đến!
Thái háºu chỉ tay.
- Thư đâu? Äem ra xem?
Tá» Vy giáºt mình. Tiểu Yến Tá» thấy là đã có chuyện không hay nên chạy vá»™i đến bên bình bông giáºt lấy lá thư rồi để lên ngá»n đèn sáo đốt ngay.
Thái háºu thấy váºy, trợn mắt. Tiểu Yến Tá» hoảng quá, lá»a lại đốt đến tay nên buông ra, má»™t phần lá thÆ¡ rÆ¡i xuống đất. Thái háºu hét:
- Nhặt ná»a lá thư còn lại lên cho ta xem!
- Dạ!
Hai bà ma ma vá»™i bước ngay tá»›i nhặt thư. Tiểu Yến Tá», NhÄ© Khang, VÄ©nh Kỳ hoảng quá vá»™i chạy tá»›i chụp lấy phần thư còn lại. Tiểu Yến Tá» nhanh nhất, nhặt lá thư cho ngay và o mồm. Thái háºu giáºn dữ ra lệnh.
- Hãy móc cái thư đó ra cho ta!
Hai bà ma ma nghe váºy lồm cồm bò dạy, chụp lấy Tiểu Yến Tá», cố bóp miệng cô nà ng, rồi thò tay và o móc. Nhưng Tiểu Yến TỠđã nuốt và o bụng từ lâu. Ngón tay Dung ma ma vừa lá»t và o mồm đã bị hà m răng cá»§a Tiểu Yến Tá» nghiến chặt.
- á»i trá»i Æ¡i! Ãau quá! Ãau quá cái tay tôi!
Dung ma ma hét lên và cố hết sức rút tay mình lại. Còn Quế ma ma thì bị Tiểu Yến TỠkê chân đạp cho một đạp lăn nhà o.
- á»i trá»i Æ¡i! Gãy chân tôi rồi!
VÄ©nh Kỳ, NhÄ© Khang, Tá» Vy, Kim Tá»a đứng đó mặt cắt không còn giá»t máu.
Hoà ng háºu đắc ý nhìn thái háºu nói:
- Ãấy, lão pháºt gia thấy không/ Nếu chẳng có âm mưu gì tại sao ngay cái lá thư nhà mà cÅ©ng không để cho ngưá»i khác xem, mà phải vá»™i và ng phi tang như váºy chứ? Hẳn là bên trong còn có bà máºt nà o đó., chắc có lẽ chỉ có ná»™i bá»™ bá»n há» biết rõ thôi.
Thái háºu quay qua VÄ©nh Kỳ và NhÄ© Khang.
- Các ngươi đã là m trò khỉ gì chứ?
NhÄ© Khang biết nói là “thư nhà †có thể khiến thái háºu nghi ngá» thêm vá»™i liếc nhanh vá» phÃa Tá» Vy, Vy hiểu ý quỳ xuống tâu:
- Dạ bẩm lão pháºt gia, lá thư đó tháºt ra không phải là thư cá»§a NhÄ© Thái viết cho ai cả, mà đó là má»™t bà i thÆ¡ tình cá»§a NgÅ© a ca viết cho Tiểu Yến Tá». Tiểu Yến Tá» sợ lão pháºt gia thấy được sẽ nổi giáºn lôi đình, nên má»›i phi tang đó ạ.
VÄ©nh Kỳ nghe váºy vá»™i vã quỳ xuống ứng tiếp:
- Bẩm lão pháºt gia, xin hãy tha cho, vì VÄ©nh Kỳ nầy đã lỡ thổ lá»™ tâm tình vì “cầm lòng không Ä‘áºu†ạ.
Thái háºu nhìn NhÄ© Khang rồi nhìn VÄ©nh Kỳ nghi ngá», bà quay ra sau ra lệnh:
- Bây đâu! Hãy mang hai cô cát cát nầy nhốt và o Từ Ninh cung cho ta.
Tá» Vy và Tiểu Yến Tá» tái mặt. NhÄ© Khang và VÄ©nh Kỳ Ä‘iếng ngưá»i nhưng chẳng dám can thiệp gì cả.
o0o
Thế là TỠVy và Tiểu Yến TỠbị đưa đến “phòng tối†trong Từ Ninh cung.
- “Phòng tối!†Cái tên không đã hà m chứa bao nhiêu ý nghÄ©a. Ãấy là cái phòng như cái tù trong cung, dùng để trừng phạt các cung nữ hay thái giám khi phạm tá»™i.
Váºy rõ rà ng trong cung nà o cÅ©ng Ä‘á»u có nhà tù. Má»—i má»™t cung má»™t chá»—, vá»›i tên gá»i khác nhau, nà o là máºt thất, hình phòng, lao phòng. Ở Từ Ninh cung thì có phòng tối.
Má»›i bước và o phòng tối vẫn chưa thấy gì lạ, vì cá»a còn mở. Dung ma ma, Quế ma ma hai ngưá»i đứng canh hai bên. Dung ma ma vẫn còn tức vì vết cắn ban nãy cá»§a Tiểu Yến Tá». Trừng mắt nói:
- Lệnh cá»§a thái háºu nương nương, là hai ngưá»i phải quỳ trước mặt tượng Quan thế âm bồ tát “bế môn suy tưởngâ€. Quỳ đến sáng mai sẽ được kêu lên há»i chuyện sau!
Quế ma ma tiếp lá»i:
- Hai ngưá»i tốt nhất nên biết Ä‘iá»u má»™t chút, đừng tưởng đây là phòng tối rồi chẳng ai nhìn thấy gì trong đó cả nghe. Nhất cá» nhất động cá»§a các ngưá»i, bên ngoà i Ä‘á»u thấy rõ cả.
Dung ma ma thêm một câu:
- Xin hai vị cát cát hãy ở đây mà là m cát cát, có Ä‘iá»u nÆ¡i nầy không phải là Khôn Ninh Cung. Hoà ng thượng cÅ©ng không giúp được gì cho các ngưá»i đâu. Rồi hai vị ma ma bá» ra, cá»a đóng “ầm!†lại. Lúc đó phòng má»›i tối sầm. Tiểu Yến TỠôm lấy Tá» Vy há»i:
- TỠVy có sao không? Ban nãy có bị hai mụ đó đánh không?
TỠVy bình tĩnh hơn, đưa mắt ngó quanh.
- Không! Không sao cả, có Ä‘iá»u đây lạ quá. Có cả tượng Quan Âm thì phải là má»™t Pháºt đưá»ng má»›i phải chứ? Sao lại tối thế nầy.
Hai ngưá»i nhìn nhau, má»™t lúc quen vá»›i bóng tối, má»›i thấy là có má»™t cái bà n ở giữa phòng. Trên bà n có má»™t tượng Quan Âm nhá», trước mặt Quan Âm đốt hai cây nhang cháy Ä‘á», đấy là ánh sáng duy nhất có được trong phòng. Tá» Vy an á»§i:
- Ãừng sợ! Ãừng sợ! Quan Âm bồ tát có mặt ở đây, sẽ phù há»™ cho chúng ta bình an vô sá»±. Nà o chứng ta đến trước mặt ngưá»i Ä‘i.
Hai ngưá»i đến chiếc bà n thá». Bóng tối vẫn bao trùm chung quanh.
Tiểu Yến TỠnói:
- Phòng nà y khá lạnh, chắc chắn là có gió ở đâu lá»t và o, nó là m, lạnh cả cổ tôi. Vy hãy thá» sá» xem.
Ãá»™t nhiên có tiếng động trên đầu, rồi má»™t cá»a sổ nhá» mở ra. Giá»ng thái háºu rÃt lên:
- Quỳ xuống!
Tá» Vy và Tiểu Yá»n Tá» giáºt mình quỳ ngay. Sau đó cánh cá»a đóng lại.
Tiểu Yến Tá» nói nhá»:
- Ngưá»i ta thuá»ng nói tai vách... vách gì đó. Tôi thì thấy hình như cái phòng nà y có cả con mắt. Tiếc là hôm nay và o đây tôi lại để quên cái món “quỳ dá»… dà ng†ở nhà . Bằng không quỳ đến sáng mai cÅ©ng không sợ. Còn thế nầy e là vỡ đầu gối mất.
Rồi Yến Tá» nhìn quanh, nháºn xét:
- Ở đây có vẻ dá»… sợ hÆ¡n cả ở Tôn Nhân Phá»§. Không biết bà thái háºu nầy có nhốt mình đến chết không?
TỠVy tuy cũng rất sợ, nhưng vẫn cố trấn an:
- Không sao đâu! NgÅ© a ca và NhÄ© Khang rồi sẽ tìm cách cứu bá»n mình ra mà . Chúng ta giá» cÅ©ng khác lúc trước đã là cát cát danh chÃnh ngôn thuáºn rồi thì sợ gì?
Tiểu Yến Tá» vừa tức vừa thất vá»ng:
- Cái gì mà cát cát danh chánh ngôn thuáºn? Tôi thấy thì chúng ta là cát cát lắm nạn nhiá»u tai thì có!
Tiểu Yến Tá» Vừa nói đến đó thì chiếc cá»a sổ phÃa trên lại mở ra, rồi giá»ng thái háºu vang xuống:
- Cấm không được nói chuyện!
Hai ngưá»i giáºt mình lại ngồi im.
Cánh cá»a phÃa trên lại đóng, Tá» Vy và Tiểu Yến TỠđưa mắt nhìn nhau.
o0o
Cùng lúc đó, NhÄ© Khang và VÄ©nh Kỳ cÅ©ng gặp nhau ở Cảnh Dương Cung, lòng nóng như lá»a.
- Ãể tôi Ä‘i tìm Hoà ng a ma!
Vĩnh Kỳ nói nhưng Nhĩ Khang đã cản lại:
- Giá» nầy đã ná»a khưya rồi. Có lẽ hoà ng thượng đã ngá»§ say. Sáng nay vì chuyện cá»§a Hương phi, hoà ng thượng đã bá»±c dá»c, nếu chúng ta còn dến đấy quấy rầy, e là chẳng những không cứu được, mà còn là m khổ cả Tá» Vy vá»›i Tiểu Yến Tá»!
- Váºy thì chúng ta phải là m sao? Chẳng lẽ ngồi chá» chết?
- Ãâu có nghiêm trá»ng đến độ như váºy. Sao lại ngồi yên chá» chết? Thái háºu dù gì cÅ©ng là bà ná»™i ruá»™t cá»§a Tá» Vy, chắc phải nghÄ© đến tình ruá»™t thịt, không thể ác độc như hoà ng háºu được đâu.
VÄ©nh Kỳ nghi ngá»:
- Ngươi nghÄ© là thái háºu cÅ©ng có tình cảm ruá»™t thịt vá»›i Tá» Vy ư? Tôi thì thấy bà ta coi Tá» Vy như má»™t kẻ xa lạ, tá»± nhiên xâm nháºp và o cung thôi.
NhÄ© Khang nghe váºy giáºt mình:
- Hình như anh nói đúng. Ãiá»u nầy chắc tôi phải mạo hiểm xâm nháºp Từ Ninh Cung má»™t lần. Phải đến đấy xem há» có bị tra khảo không? Vì Tá» Vy rất yếu, e là không chịu nổi.
Lần nầy thì Vĩnh Kỳ can thiệp:
- Không được, tốt nhất là đợi đến sáng Ä‘i. Tôi sẽ Ä‘i tìm hoà ng thượng, còn cáºu sẽ gặp má»™t ngưá»i.
- Ai váºy?
- Tịnh Nhi! Ãêm đã khuya. Trong ngục tối Từ Ninh Cung, Tiểu Yến Tá» quỳ đấy mà ngưá»i cứ nghiêng ngả. Tá» Vy thì nghiêm chỉnh chấp hà nh mệnh lệnh.
Quỳ một lúc, Tiểu Yến TỠcó vẻ thấm mệt, rên rỉ nói:
- Tôi đói quá rồi, ruột gan đang kêu gà o đây... Tôi cũng mệt quá, mắt mở không lên. Vai đau, gối đau, lưng cũng đau, chắc không quỳ nổi nữa đâu.
Tá» Vy cảnh giác kéo Tiểu Yến Tá» dáºy.
- Ãừng có lá»™n xá»™n, quỳ Ä‘i! Ãừng quên là bức tưá»ng nầy có con mắt đó nhé.
Tiểu Yến Tá» nghe váºy giáºt mình, đưa mắt dáo dác nhìn quanh. Tá» Vy thì cố lắng nghe, chẳng thấy tiếng động lạ gì cả, nghÄ© là các bà ma kia cÅ©ng mệt quá nên đã Ä‘i ngá»§, nên thừa cÆ¡ há»™i nói nhá» vá»›i Tiểu Yến Tá».
- Tiểu Yến Tá» nghe nầy, đợi đến sáng mai thế nà o lão pháºt gia cÅ©ng sẽ bắt bá»n mình lên thẩm vấn cho xem. Vì váºy nếu mai mà lão pháºt gia có há»i miếng giấy mà ngươi nuốt đó viết những gì thì ngươi sẽ trả lá»i sao?
- Tôi nói tôi đã quên hết trơn rồi!
- Là m sao có thể nói là quên được? Ban nãy NhÄ© Khang cÅ©ng đã gợi ý là VÄ©nh Ký viết cho tỉ má»™t bà i thÆ¡ tình. Váºy thì để bây giá» tôi Ä‘á»c má»™t bà i thÆ¡ rồi cố mà ghi nhá»› nhé?
Tiểu Yến Tá» lại giáºt mình:
- Còn Ä‘á»c thÆ¡ nữa? Tôi chúa ghét chuyện Ä‘á»c thÆ¡ đó!
- Nhưng mà có cách nà o khác đâu? Ãá»c má»™t bà i dá»… dá»… hẳn cÅ©ng được mà .
Tá» Vy ná»›i rồi suy nghÄ© Ä‘á»c:
- “Em yêu, anh yêu,
Tình đôi ta như lá»a Ä‘ang nồng.
Lấy một cục đất,
Nặn anh, nặn em,
Dáºp tan tất cả.
Hòa lẫn và o nhau...â€
Tá» Vy chưa Ä‘á»c xong thì Tiểu Yến TỠđã cắt ngang.
- Không được, không được, dà i quá... lá»™n xá»™n quá. Ãất nè, lá»a nè, rồi Ä‘áºp tan, không phải đã xong ư? Váºy mà cÅ©ng gá»i là thÆ¡ tình. Bà i thÆ¡ gì kỳ cục, tôi không Ä‘á»c đâu.
Tá» Vy nghÄ© nếu Tiểu Yến Tá» không chịu Ä‘á»c thÆ¡, ngà y mai sẽ ra sao? Nên lại cố nặn ra má»™t bà i khác, nói::
- Thôi thì thế nà y nhé:
Chẳng viết thơ tình chẳng viết thơ,
Má»™t vuông lụa nhá» gởi ngưá»i mÆ¡,
Xin ai xem kỹ bao nhiêu sợi
Má»—i sợi là bao ná»—i nhá»› dà i...â€
Tiểu Yến TỠlắc đâu:
- Váºy cÅ©ng không được, ngưá»i sao láºp dị thế. Ãã bảo là chẳng viết thÆ¡ rồi lại viết má»™t hÆ¡i như váºy, rồi còn cái gì sợi ngắn sợi dà i nữa...
- Sợi đây là biểu lá»™ ná»—i nhá»›. Ngưá»i đà n bà chỉ cần trao cho ngưá»i đà n ông má»™t cái khăn, không cần biết là gì, ngưá»i đà n ông chỉ cần xem là biết ngay ý gì.
- Anh ấy biết, nhưng tôi thì không biết. Thôi mặc kệ, có thế nà o thì chết là chết. Tôi không Ä‘á»c gì cả! Mặc há» muốn là m gì thì là m. Ngay lúc đó, phÃa trên đầu cá»a lại mở ra, có tiếng Quế ma ma:
- Quỳ xuống! Cấm không được nói chưyện!
Hai ngưá»i vá»™i vã quỳ yên, Tiểu Yến Tá» nghiến răng, bá»±c dá»c.
o0o
Tối hôm ấy NhÄ© Khang không quay vá» Há»c SÄ© phá»§ mà ở miết trong cung canh chừng, trống vừa Ä‘iểm canh tư là chà ng đã có mặt ở trước Từ Ninh cung. Nhưng phải đợi đến lúc mặt trá»i lên cao má»›i thấy đám cung nữ cá»§a Tịnh Nhi ra lấy nước.
NhÄ© Khang đón đưá»ng Thúy Nga, trao đổi vá»›i cô nà ng mấy câu. Chỉ thấy Thúy Nga gáºt đầu, rồi vá»™i trở và o trong, má»™t lát sau, cá»a hông Từ Ninh cung hé mở, Tịnh Nhi bước ra. NhÄ© Khang vá»™i vã bước tá»›i, kéo Tịnh Nhi ra sau hòn giả sÆ¡n.
- ÃÆ°á»£c rồi, được rồi! Ãừng có nÃu nÃu kéo kéo. Tôi đã nghe Thúy Nga nói nên má»›i ra đây, có chuyện gì thì anh cứ nói nhanh Ä‘i.
Nhĩ Khang quỳ xuống nói ngay.
- Có chuyện muốn nhỠcô giúp.
Tịnh Nhi né qua một bên nói:
- Chuyện gì mà quan trá»ng váºy, anh là m thế coi không được đâu.
Nhĩ Khang khẩn thiết:
- Tịnh Nhi, chẳng biết là cô có biết không, tối qua lão pháºt gia đã nhốt Tiểu Yến Tá» và Tá» Vy và o phòng tối cá»§a Từ Ninh cung rồi.
Tịnh Nhi có vẻ ngạc nhiên.
- Thì ra chỉ vì hai cô cát cát đó, mà suốt đêm qua anh đã ở lại trong cung, không ngủ?
- Vâng - NhÄ© Khang thà nh tháºt nói – Hai cô đó bị nhốt và o Từ Ninh Cung là tôi và NgÅ© a ca Ä‘á»u thất thần luôn. Bở vì cô biết đó Tiểu Yến Tá» và Tá» Vy, chẳng há» có má»™t kinh nghiệm sống gì cả, nên cách ứng xá» tháºt là dại dá»™t, nhất là đối vá»›i lão pháºt gia. Từ nà o đến giá» hỠđâu biết được tÃnh khà cá»§a bà ấy, nên Tiểu Yến Tá» nghÄ© gì nói nấy, mà chẳng đắn Ä‘o. Cái gì nên cái gì không nên nói, tuy bạo mồm bạo miệng như váºy, nhưng cả hai Ä‘á»u hiá»n là nh, lòng dạ ngay thẳng. Tối hôm qua, lão pháºt gia đến Thấu Phương Trai, trong lúc tôi và NgÅ© a ca cÅ©ng có mặt ở đấy, thấy váºy ngưá»i đã giáºn dữ rồi. Nhưng má»i việc chẳng qua tại hoà ng háºu tác động thôi. Nói đúng ra, chuyện hôm qua, chẳng phải lá»—i ở hai cô ấy mà là tôi và NgÅ© a ca cÆ¡. Nếu tôi và NgÅ© a ca chẳng nên đến Thấu Phương Trai thì nà o có chuyện?
- Thôi được rồi, anh dà i dòng quá, có phải là anh muốn nhỠtôi giúp cứu hai cô cát cát đó phải không?
NhÄ© Khang nghe váºy, sụp xuống lạy. Tịnh Nhi trợn mắt nói lá»›n:
- Chuyện nầy có liên quan gì đến tôi, mà tôi phải can thiệp chứ?
- Tôi biết cô là ngưá»i hảo tâm, nhiệt tình lại hiá»n là nh, là má»™t ngưá»i có chÃnh khÃ. Cô cÅ©ng như tôi thấy chuyện bất bình Ä‘á»u không tha, nhất là trong cung đình. Hoà ng háºu là ngưá»i thÃch tác oai tác quái, ăn hiếp kẻ yếu. Thấy ai được hoà ng thượng yêu cÅ©ng Ä‘á»u coi như kẻ thù cả, trong khi cô là ngưá»i chánh trá»±c, hẳn không nỡ nà o nhìn hai cô cát cát vô tá»™i kia chịu oan ức, bị hiếp đáp đúng không?
Tịnh Nhi cưá»i nhạt, nói:
- Hôm nay là m gì anh ca tôi nhiá»u quá váºy, từ trước đến giá» tôi chưa há» nghe.
Nhĩ Khang bối rối.
- Tịnh Nhi, thế cô có giúp tôi không?
Tịnh Nhi nghiêm mặt.
- Anh NhÄ© Khang, tôi há»i tháºt, anh yêu cô Tá» Vy lắm phải không?
NhÄ© Khang gáºt đầu:
- Vâng.
Tịnh Nhi nhìn thẳng Nhĩ Khang nói:
- Yêu đến mức độ nà o?
NhÄ© Khang suy nghÄ©, rồi thà nh tháºt đáp:
- Cô ấy khiến tôi nghÄ© ra là cuá»™c Ä‘á»i nầy rất đẹp, tháºt đáng sống. Trước kia tôi không há» có được cảm giác đó nên có thể nói cuá»™c Ä‘á»i nầy chỉ đẹp khi có Vy. Nếu thiếu Vy là thiếu tất cả, tôi sẽ khôing còn gì hết.
Tịnh Nhi nghe váºy giáºt mình, nghÄ© ngợi má»™t lúc nói:
- Thôi tôi đã hiểu, váºy thì tôi nháºn lá»i giúp anh. Anh hãy Ä‘i má»i hoà ng thượng đến đây. Có hoà ng thượng, lão pháºt gia cứng rắn thế nà o, cÅ©ng không cứng được, tôi sẽ đứng cạnh hổ trợ. Như váºy có lẽ sá»± việc rồi sẽ được giải quyết. Anh yên tâm Ä‘i, Tá» Vy và Tiểu Yến Tá» chẳng qua chỉ má»›i quỳ có má»™t đêm, chưa bị ai đánh Ä‘áºp gì cả. Qua đến ngà y hôm sau, cÆ¡n giáºn cá»§a lão pháºt gia đã nguá»™i bá»›t, chắc là há» sẽ được thả thôi. Xong rồi nhé? Tôi Ä‘i đây!
Nhĩ Khang còn lúng túng chưa biết nói sao thì Tịnh Nhi đã quay đi.
Ngay lúc đó Kim Tá»a ở đâu chạy đến. Trước nhất Kim Tá»a trông thấy Tịnh Nhi, hình như cô ta Ä‘ang khó chịu, sau đó lại thấy NhÄ© Khang Ä‘i ra sau. Kim Tá»a ngạc nhiên.
- Kim Tá»a! Cô Ä‘i đâu váºy?
Kim Tá»a liếc vá» phÃa bóng Tịnh Nhi há»i:
- Phải đó là Tịnh Nhi cát cát không?
NhÄ© Khang như không nghe, láºp lại:
- Mà cô đến đây là m gì?
Kim Tá»a đáp:
- Nhĩ Khang thiếu gia, tôi đến chỉ vì quá nôn nóng, không biết tiểu thơ tôi thế nà o, nên ra đây trông tin tức...
- Yên tâm Ä‘i! Tối qua há» không bị đánh gì cả. Ngươi hãy vá» Thấu Phương Trai, chuẩn bị thức ăn thức uống, có lẽ há» sắp ra bây giá». Ta Ä‘i tìm hoà ng thượng đây!
NhÄ© Khang nói xong chẳng cháºm trá»… Ä‘i tìm vua Cà n Long ngay. Quả nhiên vua Cà n Long vừa được tin cá»§a VÄ©nh Kỳ và NhÄ© Khang là vá»™i vã cùng hai ngưá»i đến ngay Từ Ninh cung.
o0o
Vừa trông thấy thái háºu, má»i ngưá»i vá»™i hà nh lá»… thỉnh an. Thái háºu thấy má»›i sáng sá»›m mà vua, VÄ©nh Kỳ, và NhÄ© Khang đến là biết chuyện gì há»i ngay:
- Có phải là hoà ng đế vì chuyện của hai cô cát cát dân dã mà đến đây phải không?
Vua Cà n Long cưá»i nói:
- Bẩm Hoà ng ngạc nương, mãi đến sáng nay trẫm má»›i nháºn được tin hai con a đầu đó lại gây chuyện nữa rồi. Tháºt đáng xấu hổ, hai con a đầu ầy dạy mãi mà chẳng nên ngưá»i, khiến lão pháºt gia phải bá»±c bá»™i. Trẫm cÅ©ng không biết là bá»n hỠđã phạm tá»™i gì, có nặng lắm không? Nếu không nặng thì xin lão pháºt gia tha cho há» Ä‘i!
Thái háºu hất hà m nói:
- Nặng hay không thì để cho hoà ng đế phán xét đấy!
Rồi quay qua, ra lệnh:
- Quế ma ma đâu, hãy mang hai cô cát cát kia ra đây.
- Dạ!
Rồi Quế ma ma vá»™i vã bá» Ä‘i. Thái háºu quay lại nhìn vua Cà n Long rồi NhÄ© Khang, VÄ©nh Kỳ có vẻ không hà i lòng, há»i:
- Hoà ng đế nà y, ngươi nghÄ© lại xem có dà nh cho Thấu Phương Trai quá nhiá»u đặc ân không? Sao mà ná»a đêm ná»a hôm, tiếng cưá»i nói ở đấy vẫn rá»™n rã. Trai gái lại không ly thân, thế là thế nà o? Có phải chuyện đó cÅ©ng được hoà ng đế cho phép?
Vua Cà n Long thở ra.
- Chưyện giữa VÄ©nh Kỳ và Tiểu Yến Tá», NhÄ© Khang và Tá» Vy. Chúng nó Ä‘á»u được chỉ hôn sá»›m muá»™n gì rồi cÅ©ng thà nh thân. Chúng ta Ä‘á»u là trưởng bối, câu nệ chi chuyện phép tắc ở đấy chứ?
Thái háºu nghe nói vô cùng giáºn dữ, rõ rà ng là hoà ng đế chẳng há» lưu ý đến đỠnghị “chỉ hôn lại†cá»§a bà .
- Hừ! Chỉ hôn thì chỉ... là chỉ hôn thôi. Ãâu phải chỉ hôn rồi là được thà nh hôn đâu?
Vua Cà n Long nghe nói giáºt mình. Biết là thái háºu định thay đổi chuyện đó, nên rất bức rức. NhÄ© Khang và VÄ©nh Kỳ thì đứng yên chẳng dám hó hé.
Lúc đó Tiểu Yến Tá» và Tá» Vy được giải ra. Sau má»™t đêm bị nhốt trong phòng tối cả hai Ä‘á»u có vẻ sÆ¡ xác, nhất là Tiểu Yến Tá», vì quỳ không quen nên Ä‘i vẫn còn loạng choạng.
Hai ngưá»i bước ra vừa trông thấy Vua Cà n Long, vá»™i vã quỳ xuống. Nhưng suốt tối đã quỳ, nên giá» vừa quỳ xuống là mất thăng bằng ngã lăn ngay.
Nhĩ Khang và Vĩnh Kỳ vội vã bước tới định đỡ lên nhưng không dám. Vua Cà n Long ngạc nhiên:
- Hai con a đầu nầy là m sao váºy?
Mấy cô cung nữ đã hiểu ý bước tới. TỠVy quỳ vững xong, cúi đầu:
- KÃnh chúc lão pháºt gia kiết tưá»ng! Hoà ng a ma kiết tưá»ng!
Tiểu Yến Tá» là m theo nhưng là u bà u Ä‘iá»u gì trong miệng nghe không rõ. Vua Cà n Long thấy hà nh lá»… xong ra lệnh:
- Thôi đừng có quỳ nữa, bây đâu hãy lấy ghế cho hai cô cát cát ngồi. Là m gì cả hai đứa có vẻ tiá»u tụy thế?
Tá» Vy và Tiểu Yến TỠđược nhắc ghế cho ngồi. Thái háºu phân bua.
- Hai cô cát cát nà y coi bá»™ yếu quá há». Má»›i bắt quỳ xám hối trước mặt Quan Âm Bồ tát có má»™t đêm, là coi như đã phá» phạc.
Tiểu Yến TỠkhông nhịn được kêu lên:
- Hoà ng a ma biết không! Bá»n nầy bị đối xá» tà n nhẫn lắm! Con đã nói rồi mà , hãy để cho con sá» dụng cái miếng đệm “quỳ dá»… dà ng†đi, váºy mà lại cấm không cho. Bây giá» hai đầu gối con sưng cả đây nầy. Ãứng cÅ©ng không muốn vững, cái chân như cong lại! Mà trong phòng tối kia rõ là khiếp đảm, gió lạnh thổi ù ù suốt đêm là m dá»±ng cả tóc lên. Cái dư vị đó, ngoại trừ trưá»ng hợp Hoà ng a ma Ä‘Ãch thân đến thá» má»™t đêm má»›i cảm nháºn được ná»—i khổ cá»§a bá»n con.
Vua Cà n Long thấy Tiểu Yến Tá» nói chuyện không đầu không Ä‘uôi, sợ thái háºu lại giáºn, nên cắt ngang:
- Ngươi còn dám nói lá»i tắc trách đó ư? Nếu không gây chuyện là m sao lão pháºt gia giáºn ngươi được! Không bị đánh đòn đã là nhân từ lắm rồi, còn chá» gì mà chẳng đến xin lá»—i lão pháºt gia Ä‘i!
Thái háºu đưa mắt nhìn quanh, rồi nói:
- Chuyện xin lỗi thì cũng không cần thiết lắm. Nhưng mà Tiểu Yến TỠnầy, tại sao tối hôm qua ngươi nuốt mất lá thư của Nhĩ Thái gởi vỠchứ? Bây giỠphải nhả ra đi!
Tiểu Yến Tá» nghe váºy trợn mắt.
- Nhả ra ư? Không được đâu, tôi mà ói ra là coi không được đâu, hôi lắm. Chẳng lẽ lão pháºt gia muốn tôi ói trước mặt ngưá»i?
Vua Cà n Long nghe váºy ngạc nhiên.
- Cái gì? Nuốt cái lá thư à ?
Thái háºu nói:
- Còn gì phải nói? Tối hôm qua, ta đòi xem lá thư đó, nó vội và ng đem đốt phi tang, phần còn lại bỠvà o mồm mà nuốt!
Vĩnh Kỳ sợ hãi, vội bước tới nói:
- Bẩm Hoà ng a ma! Tất cả lá»—i tại con cả. Tấm giấy đó chẳng phải là bức thư gì cá»§a NhÄ© Thái, mà chỉ là má»™t bà i thÆ¡ cá»§a con trong má»™t phút xúc cảm, cầm lòng không Ä‘áºu...
Thái háºu nghe váºy, cất cao giá»ng bảo:
- Váºy thì Tiểu Yến Tá», ngươi hãy Ä‘á»c ná»™i dung lá thư đó ra cho má»i ngưá»i nghe nà o?
Tiểu Yến Tá» nghe váºy giáºt mình, lại bắt Ä‘á»c thÆ¡! Nếu sá»›m biết váºy ban tối đã nghe lá»i Tá» Vy há»c thuá»™c. Bây giá» trong bụng trống rá»—ng, đâu có nhá»› gì? Nên nói:
- Thôi, con không Ä‘á»c đâu!
Thái háºu trừng mắt:
- Ngươi nói gì? Không Ä‘á»c ư? Chuyện nầy đâu phải ngươi muốn hay không muốn nữa? Nếu không Ä‘á»c thì trở vá» phòng tối quỳ thêm ba ngà y ba đêm!
Tiểu Yến TỠquá sợ cái phòng tối đó rồi, rụt cổ lại nhưng vẫn cãi:
- Tôi đã Ä‘em tá» giấy đó vừa đốt vừa nuốt, là vì không muốn ai nhìn thấy, bây giá» chẳng lẽ lại Ä‘á»c ra?
Thái háºu “hừ†nhẹ, rồi nói:
- Ta thì nghÄ© đó không phải là bà i thÆ¡ tình, mà hẳn là cá»§a NhÄ© Thái định âm mưu Ä‘iá»u gì đây.
Tiểu Yến Tá» nghe váºy giáºt mình.
- Không phải, không phải đâu! Ãó chỉ là má»™t bà i thÆ¡ tình.
TỠVy cũng nói:
- Bẩm lão pháºt gia, đúng váºy, đó chỉ là má»™t bà i thÆ¡ tình!
Vua Cà n Long muốn giải quyết sự việc cho xong nên ra lệnh:
- Váºy thì Tiểu Yến Tá» nà y, sá»± việc đã đến nước nầy thì đừng có mắc cở gì nữa. ThÆ¡ viết thế nà o cứ Ä‘á»c ra ta nghe xem!
Tiểu Yến TỠlúng túng nhìn TỠVy:
- Cái nầy... Cái nầy...
VÄ©nh Kỳ và NhÄ© Khang Ä‘á»u thấy căng thẳng, Tịnh Nhi đứng cạnh thái háºu cÅ©ng chăm chú nhìn Tiểu Yến Tá» biết là không có đưá»ng rút lui rồi nên nói đại:
- ÃÆ°á»£c rồi, mấy ngưá»i muốn tôi Ä‘á»c thì tôi Ä‘á»c cho nghe.
Rồi tằng hắng má»™t tiếng, cố moi trong đầu ra những gì Tá» Vy ban tối Ä‘á»c:
- Anh à ... Tôi à ... Như nước như lá»a... như miếng đất sét Ä‘áºp vỡ ra... rồi trá»™n vá»›i nước... Ãem đốt tên lá»a... Ãã bảo chẳng viết thÆ¡ tình chẳng viết thÆ¡... Thế nà o có chết cÅ©ng chế... Hừ hừ... thế nà y... thế kia... Thế kia thế nầy...
Tiểu Yến Tá» cà ng Ä‘á»c cà ng rối lên. Vua Cà n Long nghe Ä‘á»c mà trợn trắng, thÆ¡ gì mà kỳ cục váºy? Từ nà o tá»›i giỠông chưa há» nghe qua. Trong khi VÄ©nh Kỳ và NhÄ© Khang nhìn nhau, Tá» Vy thì ngồi như pho tượng. Tịnh Nhi bất ngá», còn thái háºu thì ngÆ¡ ngác.
- á»’... nó Ä‘á»c cái gì mà ta chẳng biết váºy.
Nhĩ Khang đã lấy lại bình tĩnh, vội bước tới:
- Dạ bẩm lão pháºt gia! Bẩm hoà ng thượng, Hoà n Châu cát cát lúc nà o cÅ©ng váºy, Ä‘á»c thÆ¡ không bao giá» Ä‘á»c hết má»™t bà i, Ä‘ang Ä‘á»c chợt nghÄ© gì là chêm câu ấy vô, thà nh thá» bà i thÆ¡ nó má»›i váºy. Chứ tháºt ra thì nó là “anh yêu, em yêu, tình đôi ta Ä‘áºm... â€
Vua Cà n Long chợt hiểu ra.
- Thì ra là bà i “anh yêu, em yêu, tình đôi ta Ä‘áºm... †Váºy thì “thế nà o chết cÅ©ng sẽ chết†là sao?
Vua há»i câu đó thì NhÄ© Khang cÅ©ng bÃ, Tá» Vy vá»™i đỡ lá»i:
- Dạ đó là “xin ai xem kỹ bao nhiêu sợi, mỗi sợi là bao nỗi nhớ dà i†ạ.
Má»i ngưá»i bây giá» má»›i vỡ lẽ ra. Thái háºu tức quá, vá»— bà n:
- Toà n là đặt chuyện báºy bạ, mà nếu là thÆ¡ tình thì như váºy cÅ©ng không được, vì “tư tương thụ thụ†Viết mấy câu ướt át lãng mạn “dâm từ diá»…m khúc†như váºy cÅ©ng là phạm quy đình rồi.
Tiểu Yến Tá» cÅ©ng biết mình Ä‘á»c báºy bạ nên lo lắng. Không ngá» thấy thái háºu vá»— bà n má»™t cái, quýnh lên lại chẳng hiểu thái háºu nòi gì, nên ngÆ¡ ngác há»i:
- Lão pháºt gia nói cái gì ma “sụ sụ? †“đứt khúc†lão pháºt gia cứ bức bách thế nà y, thì sá»›m muá»™n gì con cÅ©ng ho “sụ sụ†rồi “đứt hÆ¡i†luôn thôi!
Thái háºu nghe váºy, cà ng giáºn dữ:
- Ngươi cố ý trêu chá»c ta phải không?
VÄ©nh Kỳ không dằn được, bước tá»›i giải thÃch:
- Dạ bẩm lão pháºt gia. Tiểu Yến Tá» bản chất như váºy chứ không cố tình trêu chá»c đâu ạ. Cô ấy không rà nh thà nh ngữ nên dá»… nghe gà hóa cuốc, mà cà ng lầm lẫn thì cà ng nói báºy, cái táºt nà y Hoà ng a ma biết rõ cÆ¡ mà !
Vua Cà n Long thở ra nói vá»›i thái háºu:
- Xin Hoà ng ngạc nương đừng giáºn. Tiểu Yến Tứ Ãt há»c nên dá»… nói lá»™n xá»™n lắm. Rõ rà ng là nó không cố ý trêu chá»c lão pháºt gia đâu, xin thông cảm cho.
Thái háºu vẫn không tin, nhìn Tiểu Yến Tá». Lúc đó Tịnh Nhi thấy cần can thiệp nên bước ra vá»›i nụ cưá»i tháºt tươi, nói:
- Bẩm lão pháºt gia, để Tịnh Nhi nầy là m má»™t bà i thÆ¡ cho ngưá»i nghe giải buồn nhé?
Thái háºu có vẻ ngạc nhiên:
- Ngươi muốn là m thơ à ?
- Vâng, má»™t bà i thÆ¡ vui, thấy mấy ngưá»i nà y nói đến thÆ¡ con dằn lòng không được!
- ÃÆ°á»£c rồi, váºy là m nghe xem!
Tịnh Nhi nhìn VÄ©nh Kỳ rồi nhì Tiểu Yến Tá» cưá»i Ä‘á»c:
Hôm qua đưa thÆ¡, lại gây há»a lá»›n,
Em yêu anh yêu, tình thôi ướt át,
Dâm từ diá»…m khúc, thái háºu bá»±c mình,
Cát cát đâm lo, a ca phát ốm,
Là m gì cÅ©ng chết, thôi hãy cứ cưá»i,
Äể khá»i đứt hÆ¡i...?
Tịnh Nhi Ä‘á»c xong, thái háºu không dằn được, cưá»i lá»›n. Vua Cà n Long thấy thái háºu cưá»i cÅ©ng cưá»i theo ca ngợi:
- Tịnh Nhi, ngươi quả là một tà i nữ?
Tịnh Nhi cúi đầu:
- Tạ ơn hoà ng thượng đã khen ngợi!
Vua Cà n Long bèn quay qua Tá» Vy và Tiểu Yến Tá»:
- Các ngươi còn chỠgì mà không tạ ơn rồi quay vỠThấu Phương Trai đi! Mới sáng sớm mà đã quấy rầy trẫm.
TỠVy vội kéo Tiểu Yến TỠquỳ xuống.
- Tá» Vy xin tạ Æ¡n lão pháºt gia đã tha tá»™i, Tá» Vy xin tạ Æ¡n Hoà ng a ma!
Tiểu Yến Tá» cÅ©ng vá»™i là m theo, nhưng thái háºu khoát khoát tay nói:
- Thôi được rồi, được rồi! Có muốn tạ ơn thì tạ ơn Tịnh Nhi kia kìa!
Tá» Vy quay sang Tịnh Nhi, lòng bối rối. Quả tháºt Tịnh Nhi quá thông minh, nhạy bén. Biết biến sá»± khôi hà i cá»§a Tiểu Yến Tá» thà nh má»™t bà i thÆ¡ hóa giải tuyệt vá»i. Con ngưá»i tà i giá»i, đẹp mà đoan trang như váºy, trách gì... Tá» Vy chợt có má»™t chút mặc cảm, má»™t chút buồn tá»§i. Nà ng chợt nhá»› đến lá»i cá»§a NhÄ© Khang. Mấy năm trước, Hoà ng a ma đã định chỉ hôn Tịnh Nhi cho chà ng... Tá» Vy vá»™i cúi đầu, ấp úng nói:
- TỠVy nầy xin cảm ơn Tịnh Nhi cát cát!
Tịnh Nhi chỉ cưá»i nhìn Tá» Vy rồi nhìn NhÄ© Khang. Lúc Ä‘i ra, NhÄ© Khang Ä‘i phÃa sau má»i ngưá»i, còn khoát tay chà o Tịnh Nhi.
Trở vá» Thấu Phương Trai, Tiểu Yến Tá» và Tá» Vy Ä‘á»u đã kiệt sức, Kim Tá»a, Minh Nguyệt, Thể Hà vá»™i vã mang trà nước ra phục vụ.
Tiểu Yến Tá» ngã ngưá»i lên ghế dá»±a thở, còn Tá» Vy thì cÅ©ng tìm má»™t cái ghế dá»±a khác nằm, mắt thiêm thiếp mà đầu cứ nghÄ© lung tung.
NhÄ© Khang và VÄ©nh Kỳ đứng bên cạnh ngưá»i yêu lòng đầy lo lắng.
- Hai ngưá»i cần nghỉ ngÆ¡i má»™t chút rồi muốn là m gì thì là m!
Rồi quay qua Kim Tá»a dặn:
- Kim Tá»a! Cô hãy Ä‘i nấu má»™t miếng trà gừng Ä‘i, nghe nói trong phòng tối, gió lạnh dữ lắm.
- Vâng!
Vĩnh Kỳ thì lắc đầu nói:
- Hú hồn! Tháºt tình tôi muốn toát mồ hôi lạnh! Tiểu Yến Tá» nà y, cô quả là hết mức. Ãá»c thÆ¡ gì mà đầu má»™t đà ng, Ä‘uôi má»™t nẻo, chẳng ai nghe hiểu được gì cả. May mà có Tịnh Nhi lanh lợi, bằng không chẳng biết rồi kết quả sẽ thế nà o!
Tiểu Yến TỠtrỠmôi, nhún vai:
- Lần sau các ngưá»i có định mưu mẹo gì thì nhá»› đừng có để tôi Ä‘á»c thÆ¡. Rõ rà ng là biết tôi không có duyên vá»›i thÆ¡ thẩn. Tôi và nó là hai kẻ xa lạ, váºy mà cứ Ä‘em thÆ¡ ra bắt tôi Ä‘á»c, là m tôi má»›i toát mồ hôi lạnh đó chứ?
Kim Tá»a nói:
- Nhưng mà sự việc cũng đã giải quyết xong, vượt qua ải rồi còn gì?
Nhĩ Khang nói:
- Tạm thá»i coi như đã qua được ải.
Rồi quay qua TỠVy nói:
- Hôm nay em gắng mà nghỉ ngÆ¡i cho lại sức, vì e là ngà y ma em còn phải sang Bảo Nguyệt lầu lần nữa đấy. Bức thư kia đã bị Tiểu Yến Tá» nuốt mất rồi, thì phải viết bức khác chứ? Em nói đúng đấy, phương thuốc hay nhất cho Mông Äan hiện nay là tin tức cá»§a Hương phi, vì váºy nhá» hai ngưá»i má»™t lần nữa váºy.
Tá» Vy nhìn NhÄ© Khang gáºt đầu, nhưng chỉ yên lặng:
NhÄ© Khang thấy thái độ cá»§a Vy có cái gì lạ nên há»i:
- Tá» Vy! Em là m sao váºy? Không khá»e à ! Có cần nhỠđến thái y không?
TỠVy lắc đầu, nhưng rồi như nhớ ra, xua tay:
- Không sao đâu, nhưng mà hai ngưá»i phải rá»i khá»i nÆ¡i nầy ngay!
Nhĩ Khang vẫn chưa yên tâm nên nấn ná lại:
- Anh thấy vẻ mặt của em là m sao đấy! Hay là có chuyện gì không vui?
TỠVy thở dà i:
- Em chỉ có cảm giác như phạm tá»™i. Bởi vì Hoà ng a ma đã cư xá» tốt vá»›i chúng ta như váºy. Biết mình bị kẹt ở Từ Ninh Cung là vá»™i vã đến cứu ngay, thế mà chúng ta lại là m việc có vẻ không phải vá»›i ngưá»i. Ãó là chuyện cá»§a Hà m Hương, em có cảm giác như mình là kẻ phản bá»™i.
NhÄ© Khang nghe nói giáºt mình.
- Hai sá»± việc khác hẳn nhau chứ? Chuyện cá»§a Hương phi, em phải bức ra khá»i tình cảm cha con mà nháºn định, như váºy má»›i khách quan. Cái vấn đỠlà “đúng†hay “sai†nếu chúng ta nháºn thấy chuyện giúp Hương phi là “đúng†thì ta cứ là m. Chứ đừng để tình cảm chen và o, mà sá»± việc đã thà nh thiên vị. Có đúng như váºy không?
TỠVy vẫn phân vân, Vĩnh Kỳ nói:
- Nhĩ Khang nói đúng đấy, TỠVy ạ, bởi vì Hoà ng a ma nà o có thiếu tinh yêu, ông ấy đã có hà ng tá vợ mà ?
Tiểu Yến TỠcũng chen và o:
- Ãúng váºy! Ãúng váºy! ông ấy đâu có thiếu gì đâu? Phải nói là thừa vợ nữa là khác, nhiá»u như là kiến váºy đó. Hoà ng a ma đã xà i không hết còn bà y đặt kiếm thêm, sao không nghÄ© lại ná»—i lòng cá»§a các cung phi trong cung xem thế nà o?
Tá» Vy gáºt đầu, không nói gì nữa. VÄ©nh Kỳ kéo tay NhÄ© Khang:
- Thôi NhÄ© Khang, bá»n mình vá» Ä‘i, suốt má»™t đêm không chợp mắt rồi phải vá» nghỉ ngÆ¡i má»™t chứt, chiá»u còn phải Ä‘i gặp Mông Äan nữa.
NhÄ© Khang nhìn Tá» Vy bịn rịn, nhưng lý trà đã bảo vá»›i chà ng, không được, phải vá» thôi vì còn nhiá»u chuyện phải là m.
o0o
Một buổi tối mấy ngà y sau.
Tiểu Yến Tá» và Tá» Vy phấn khởi kéo đến Bảo Nguyệt Cung. đến nÆ¡i chẳng thấy vua, cả hai thÃch chà khép cá»a lại. Tá» Vy lấy trong mép áo ra má»™t phong thư dúi và o tay Hà m Hương.
- Ãố biết cái nà y là cái gì nà o?
Hà m Hương nháºn được thÆ¡, mừng rỡ mở ra Ä‘á»c ngay. Cà ng Ä‘á»c đôi má cà ng á»ng Ä‘á», Ä‘á»c xong Hương phi áp thÆ¡ lên ngá»±c.
- Thư của anh ấy gởi tôi! Thư của anh ấy!
Những giá»t nước mắt vừa mừng vừa lo lăn dà i trên má. Tá» Vy dặn:
- Ãá»c xong phải đốt ngay Ä‘i, để nguy hiểm lắm. Lần trước, bức thÆ¡ cá»§a chị suýt đã là m bá»n nầy rÆ¡i mạng rồi!
Nhưng Hà m Hương đâu muốn há»§y bó nó Ä‘i, Ä‘á»c qua rồi Ä‘á»c lại, cứ Ä‘á»c mãi.
Tiểu Yến Tá» há»i:
- Anh ấy viết gì thế?
Hà m Hương vì quá vui, muốn chia xẻ ná»—i vui cá»§a mình vá»›i má»i ngưá»i, nên nói:
- Ãể tôi dịch sang tiếng Hán cho các ngưá»i nghe nhé! “Hà m Hương. Lòng thà nh cá»§a chúng ta có lẽ đã là m cho Thánh A la cảm động., Nên bây giá» chúng ta có rất nhiá»u bạn, đó là VÄ©nh Kỳ, NhÄ© Khang, Liá»…u Thanh, Liá»…u Hồng, rồi còn hai vị cát cát ở trong cung nữa, há» là những sứ giả cá»§a Thánh A la. Ngưá»i đã mang tin em vá» cho anh, Biết được tin tức em, anh đã mừng như bay bổng lên trá»i. Anh là gió, anh Ä‘ang có mặt bên cạnh em, em có cảm thấy như váºy không? Hãy nghÄ© là lúc nà o anh cÅ©ng ở bên cạnh em, bây giá» anh không mong gì hÆ¡n là em được bình an. Còn má»i chuyện khác không quan trá»ng nữa, hãy quý trá»ng mạng sống cá»§a mình, để chá» ngà y trùng phùng em nhé!â€
Tiểu Yến Tá» nghe Ä‘á»c xong, cảm động nói:
- Ờ bức thơ viết hay quá. Anh ấy là gió, bay bên cạnh cô.
Rồi Ä‘i vòng quanh Hà m Hương, Tiểu Yến Tá» há»i:
- Thế nà o, cô có cảm thấy không? Có tháºt là anh ấy Ä‘ang ở cạnh.
Hà m Hương gáºt đầu:
- Có! Tôi cảm nháºn Ä‘iá»u đó anh ấy Ä‘ang ở quanh đây vá»›i chúng ta. Việc gì tôi là m anh ấy Ä‘á»u thấy cả. Tôi vui, tôi buồn... anh ấy Ä‘á»u biết!
Rồi không biết nghÄ© sao. Hà m Hương vừa cầm thÆ¡ trong tay vừa nhảy múa, mặt mà y há»›n hở. Duy Na và Kiết Na thấy váºy không dằn được cÅ©ng mang nhạc khà đạo Hồi ra, vừa vá»— trống vừa múa theo.
Tá» Vy thấy xúc động, nói vá»›i Tiếu Yến Tá»:
- Tiểu Yến Tá» nà y, thấy há» nhảy tôi cÅ©ng muốn nhảy, rất tiếc là mình không biết Ä‘iệu nhảy cá»§a há». Ngưá»i Hồi há» hay quá há», khi nà o vui là há» múa!
Tiểu Yến Tá» mình lắc lư theo tiếng trống. Lúc đó Hà m Hương vừa múa vừa tiến đến hai ngưá»i, đưa tay cho Tá» Vy nói:
- Nà o hãy nhảy với chúng tôi đi. Dân tộc Duy Ngô Nhĩ của chúng tôi khi nà o vui là múa hát không cần phải biết điệu múa, cứ đi theo nhịp là được!
Tiểu Yến Tá» nghe váºy khoái quá:
- Váºy thì để tôi thá» xem! Thá» múa xem sao!
Tiểu Yến Tá» và o cuá»™c kéo Tá» Vy và o theo, ba cô gái tuổi Ä‘ang lứa nhau như quên cả thế giá»›i chung quanh, buông hồn theo tiếng nhạc. Duy Na và Kiết Na thÃch thú đệm đà n trống cà ng nhanh.
Chỉ má»™t lúc sau là Tá» Vy bắt được Ä‘iệu cá»§a Hà m Hương. Trong khi Tiểu Yến Tá» thì lại thÃch chế bá»™, nên cà ng nhảy cà ng rối. Lúc đầu còn mang hà i, sau lại nhảy chân trần, má»i ngưá»i cà ng nhảy cà ng vui.
CÅ©ng bấy giá» vua Cà n Long bất chợt đến Bảo Nguyệt lầu. Vua chỉ mang theo và i thái giám, lúc gần đến chợt nghe tiếng đà n trống inh á»i từ trong vá»ng ra rất ngạc nhiên. Bá»n thái giám định thông báo, nhưng vua lại khoát tay ra lệnh ngưng, rồi lặng lẽ bước và o.
Lúc đó trong nhà ba cô gái cà ng múa cà ng say, tiếng trống lúc đầu buông lÆ¡i, sau cà ng lúc cà ng dồn dáºp. Hà m Hương cầm lá thÆ¡ trên tay, lúc đưa cao lúc áp trước ngá»±c chẳng chút đỠphòng.
Ãá»™t nhiên cánh cá»a báºt mở. Duy Na và Kiết Na phát hiện vua trước tiên, hoảng hốt ngưng nhịp trống ngay. Tiểu Yến Tá» thấy lạ, quay lại thấy vua Cà n Long Ä‘i và o, giáºt mình kêu lá»›n:
- Hoà ng a ma!
Tá» Vy và Hà m Hương nghe tiếng kêu cÅ©ng giáºt mình. Lá thÆ¡ trên tay cá»§a Hà m Hương rÆ¡i ngay xuống đất. Hà m Hương, Tá» Vy, Tiểu Yến Tá» sợ tái mặt:
May là vua Ä‘ang ngạc nhiên vì sao mà Hà m Hương nhảy múa, không chú ý đến lá thÆ¡, chỉ nhìn ba ngưá»i cưá»i.
- Các ngươi là m gì mà vui váºy?
Tiểu Yến TỠlúng túng.
- Dạ... dạ nhảy múa... nhảy múa ạ!
Vua há»i:
- Tại sao lại nhảy múa.
- Tại vì... tại vì...
Tá» Vy cÅ©ng không biết trả lá»i sao. Lúc đó vua nhìn Hà m Hương, thấy cô nà ng mặt đỠhồng, mắt long lanh nên nói:
- Nếu các ngươi thÃch nhảy thì cứ nhảy, đừng ngại ngùng gì cả, trẫm sẽ không phá mất cuá»™c vui các ngươi đâu.
Tiểu Yến TỠứng ngay.
- Vâng.
Rồi vừa múa vừa nhÃch ngưá»i đến gần lá thư. Lá thư lại nằm khá gần chá»— vua đứng, nên Tiểu Yến Tá» vừa múa vừa lắc, lắc dần đến phÃa vua, là m vua phải lui lại mấy bước, sau đó Tiểu Yến Tá» thừa cÆ¡ ngồi phịch lên lá thư.
Vua Cà n Long ngạc nhiên nhìn Tiểu Yến Tá».
- Ãiệu múa cá»§a ngươi sao kỳ cục váºy? Chẳng giống ai cả.
Tiểu Yến TỠngồi yên, thơ ra.
- Con má»›i há»c nhảy kiểu Hồi, chưa quen nên khó nhảy quá, là m chân con tê nhức, đứng không vững nữa.
Vua Cà n Long đưa tay:
- Thôi đứng dáºy Ä‘i!
Tiểu Yến TỠvội lắc đầu:
- Không được, không được!
TỠVy và Hà m Hương đưa mắt nhìn nhau. Rồi TỠVy bước tới nắm lấy tay vua, cố ý lái vua xa bức thơ một chút nói:
- Bẩm Hoà ng a ma, tại con biết Hương phi nương nương xa quê nhá»› nhà , nên hôm nay rảnh rá»—i bèn đến ngay đây kiếm cá»› chuyện vãn pha trò để nương nương quên Ä‘i ná»—i nhá»›. Ãang nói chuyện, nương nương chợt cao hứng lên má»›i dạy bá»n con múa Ä‘iệu dân tá»™c Duy Ngô NhÄ© đấy.
Vua nghe váºy có vẻ vui.
- Váºy ư? Mà các ngươi đã nói chuyện gì để Hương phi nương nương thÃch thú như váºy? Có thể kể lại trẫm nghe không?
Tá» Vy cố moi trong đầu ra má»™t chuyện cưá»i, kể:
- Ãó là chuyện “ngà y xưa có ngưá»i phát tướng là m quan, nên rất thÃch được ngưá»i tâng bốc. Nhưng má»™t hôm lại gặp má»™t lão thầy bói, lão thấy bói nà y sau má»™t hồi xem tướng quan lại nói: “tướng cá»§a ông rõ là đặc biệt, đầu nhá» lá»— tai to, mắt có chỉ Ä‘á», miệng lại rá»™ng, trông giống như là ...†Ông quan kia nôn nóng há»i “giống cái gì†lão bói toán nói “dạ giống như con thỠạâ€. VÄ© quan kia nghe váºy giáºn quá, sai lÃnh bắt nhốt thầy bói và o ngục. LÃnh gác thấy tá»™i nghiệp lão thầy bói nói thẳng, nên cho lão biết là quan chỉ thÃch nghe lá»i ca ngá»i thôi. Muốn khá»i tá»™i phải bốc thÆ¡m quan, thế là lão thầy bói xin quan cho ra xem quẻ lại. Lão quan kia nghÄ©, hẳn là ban nãy hắn đã Ä‘oán sai, nên đồng ý. Tay thầy bói được dá»i ra lần nữa, sau má»™t lúc tháºt lâu ngắm nghÃa quan, gã lại lắc đầu nói: “Thôi quan hãy nhốt tôi và o ngục lại Ä‘i, vì nhìn mãi mà tôi vẫn thấy quan giống như má»™t con thá» chứ không khác.â€
Trong lúc Tá» Vy kể chuyện, thì Tiểu Yến TỠđã thò tay xuống Ä‘Ãt tìm lá thư. Tìm được rồi đưa mắt nhìn quanh, cố tìm má»™t chá»— cất cho an toà n, nhưng tìm mãi vẫn không thấy, trong khi Tá» Vy đã kể xong chuyện.
Vua Cà n Long nghe chuyện xong cưá»i lá»›n:
- Hay lắm! Hay lắm! Ngươi kể nghe rất hay, nhưng liệu nương nương nghe có hiểu không?
Hương phi nghe vua há»i đến mình, vá»™i đáp:
- Dạ thiếp nghe được, hiểu rất rõ ạ.
Vua Cà n Long thấy Hương phi vui vẻ cÅ©ng vui vẻ theo, quay qua Tiểu Yến Tá». Lúc đó Tiểu Yến Tá» vừa cầm bức thÆ¡ lên, thấy vua quay qua sợ quá, vá»™i bá» thư ngay và o mồm, nhai ngấu nghiến.
Vua ngạc nhiên, không biết Tiểu Yến TỠăn gì há»i:
- Tiểu Yến Tá», ngươi lại ăn gì đấy?
Tiểu Yến TỠcố nuốt lá thư và o bụng, nên mặt đỠgấc nuốt xong nhìn vua nói:
- Bẩm Hoà ng thượng, không hiểu sao cái số con lúc nầy nó đen đủi quá. Bắt buộc phải ăn toà n thứ gì kỳ cục không à . Không chừng rồi đây sớm muộn gì con cũng sẽ phải biến thà nh thỠthôi, vì con thỠthì cái gì nói cũng ngốn được cả.
Vua Cà n Long tưởng Yến Tá» lại nói đùa, bèn cưá»i ha hả. Tá» Vy thì thấy chuyện đã giải quyết xong cưá»i theo.
Hà m Hương cÅ©ng váºy, gánh nặng đã trút, nên cÅ©ng cưá»i. Thế là gian phòng trà n ngáºp tiếng cưá»i, chỉ có Yến Tá» là than khổ.
Ngay lúc đó chợt có mấy thái giám vội vã bước và o rồi quỳ trước mặt vua, đồng hô lớn:
- Xin chúc mừng hoà ng thượng, hoà ng thượng vừa được đại hỷ, vạn tuế, vạn vạn tuế!
Vua Cà n Long kinh ngạc.
- Chuyện đại hỷ gì chứ?
Thái giám bẩm tấu:
- Lệnh phi nương nương vừa hạ sinh được một hoà ng nam.
Vua Cà n Long mừng rỡ:
- Vừa hạ sinh được một a ca ư?
- Dạ bẩm hoà ng thượng, tháºt đấy. Lão pháºt gia đã Ä‘i ngay đến Diên Há»· cung rồi!
Vua Cà n Long thÃch chà cưá»i lá»›n:
- Ha ha! Trẫm lại có thêm một thằng con trai!
Tiểu Yến TỠvà TỠVy nhìn nhau mừng rỡ.
Trước nhất là lá thư đã thá»§ tiêu được. Thứ hai là Lệnh phi nương nương sinh được má»™t a ca như váºy địa vị đã được cá»§ng cố. Thứ ba là lệnh phi nương nương sẽ được cưng chiá»u và biết đâu nhá» váºy Hà m Hương sẽ được buông tha. NghÄ© váºy, hai ngưá»i vá»™i vã sụp xuống, cùng tâu.
- Cung hỷ Hoà ng a ma!
- Chúc mừng Hoà ng a ma!
|

18-09-2008, 12:19 PM
|
 |
Äá»™i Xung KÃch 
|
|
Tham gia: Jun 2008
Äến từ: Äất Võ Anh Hùng
Bà i gởi: 4,793
Thá»i gian online: 2 tuần 1 ngà y 6 giá»
Thanks: 24
Thanked 24,250 Times in 1,767 Posts
|
|
Lệnh phi sinh được hoà ng nam, đặt tên là VÄ©nh Viêm, được xếp hà ng thứ mưá»i lăm. Năm nay vua Cà n Long đã năm mươi tuổi, mà vẫn có hoà ng nam, đó là điá»u ông kiêu hãnh thÃch thú.
ÃÆ°Æ¡ng nhiên, lệnh phi có con trai thì địa vị cÅ©ng được nâng lên. Ãá»™t nhiên Diên Há»· Cung trở thà nh má»™t nÆ¡i đầy náo nhiệt. Thái háºu, Cà n Long, các phi tần, cát cát, thân vương, quý phụ... và o ra tấp náºp, quà cáp mang đến không ngá»›t. Tiếp đó là tiệc mừng, các ban nhạc đến chúc tụng, ca hát ầm Ä©.
Lệnh phi sinh được con trai, có quá nhiá»u cái lợi, ngoà i lợi vá» váºt chất ra. Con cái cÅ©ng là niá»m vui lá»›n, vắng vua cÅ©ng không cảm thấy cô quạnh nữa. Nhưng vua từ lúc có thêm hoà ng nam thì cÅ©ng đâm ra ái ngại, nên thuá»ng xuyên có mặt ở Diên Há»· Cung hÆ¡n Bảo Nguyệt lầu.
Tiểu Yến Tá» và Tá» Vy thì khá»i phải nói, gần như hôm nà o cÅ©ng có mặt ở Diên Há»· Cung.
Nhưng trong lúc má»i ngưá»i vui vẻ, thì hoà ng háºu lại không vui. Bà than phiá»n vá»›i Dung ma ma:
- Cái mụ lệnh phi kia đã tưởng là hết thá»i, bây giá» lại sinh được con trai, thá»i lại phất. Ãến cả lão pháºt gia cÅ©ng phải lăng xăng. Ngà y xưa lúc ta sinh Tháºp Nhị a ca, có được ai săn đón như váºy đâu?
Dung ma ma vuốt đuôi chủ:
- Dạ bẩm hoà ng háºu nương nương, quả tháºt lệnh phi nương tá» lần nà y đẻ con trai là điá»m không hay. Nô tà i thấy cả hoà ng thượng cÅ©ng có vẻ hồ hởi, vì váºy nương nương tốt hÆ¡n là phải đỠphòng.
- Ãá» phòng? Ãá» phòng thế nà o chứ? Con thì đã đẻ ra. Hoà ng thượng cÅ©ng đã ưa thÃch. Sá»± việc đã váºy rồi, là m sao thay đổi được?
Rồi bà thở dà i, tiếp:
- Tháºt là váºn xấu, má»™t cái gai trong mắt còn chưa nhổ ra thì lại thêm má»™t cái gai khác. Lúc nầy ngưá»i thấy Hương phi thế nà o? Hình như Tiểu Yến Tá» vá»›i Tá» Vy rất gần gÅ©i vá»›i cô ta. Ãó quả là lạ, bởi vì Tiểu Yến Tá» và Tá» Vy chẳng phải là tâm phúc cá»§a lệnh phi ư? Tại sao lại nháºp phe vá»›i cả Hương phi, chẳng lẽ định bắt cá bằng cả hai tay à ?
Dung ma ma nghĩ ngợi:
- Hai con bé nầy quả tháºt lợi hại. Nương nương đừng bao giá» xem thưá»ng chúng. Chúng biến biến hóa đủ trò. Thấy hoà ng thượng mê mẩn Hương phi là chúng vá»™i và ng vồn vã tá»›i Bảo Nguyệt lầu. Nô tà i nghe Tiểu Lá»™ Tá» nói, bây giỠở Bảo Nguyệt lầu chẳng khác Thấu Phương Trai đêm nà o cÅ©ng tiệc rượu vui vẻ. Ná»a đêm ná»a hôm hai cô cát cát còn kéo đến đó đà n ca nhảy múa, mà nhảy Ä‘iệu Hồi nữa nhé!
Hoà ng háºu ngạc nhiên:
- Có chuyện đó nữa ư?
Dung ma ma gáºt đầu. Hoà ng háºu lại nói:
- Hương phi là ngưá»i Hồi! Váºy thì hai con a đầu kia hẳn có ma thuáºt gì đó má»›i khiến cả ngưá»i Hồi phải tâm phục, mà lạ tháºt Hương phi suốt ngà y nhốt mình ở Bảo Nguyệt lầu không qua lại vá»›i ai, sao quen được vá»›i bá»n Tiểu Yến Tá» và Tá» Vy.
Dung ma ma suy nghĩ:
- Bản chất hai cô cát cát dân dã nầy đã là kỳ quặc rồi. Nương nương hãy nhá»› lại xem, trước đó hỠđã thu phục nhà há» Phước, rồi đến lệnh phi, sau đó là NgÅ© a ca, rồi tá»›i Hoà ng thuợng, bây giá» là Hương phi. Nô tà i cảm thấy đến cả Tịnh Nhi cát cát cÅ©ng Ä‘ang ngầm giúp há». Nô tà i cÅ©ng nghe nói, cái bá»n Bạch Liên tà giáo nó có ma thuáºt, có thể khiến ngưá»i ta mê để sai khiến. Nương nương suy nghÄ© xem liệu hai cô cát cát trên, có phải là phe đảng gì cá»§a bá»n Bạch Liên giáo không?
Hoà ng háºu nghe váºy giáºt mình, nghÄ© ngợi.
- Có phải lần trước khi Hoà ng thuợng cải trang tuần tra, đã gặp phải thÃch khách, rồi Tá» Vy đỡ Ä‘ao cho hoà ng thượng. Từ đó được Hoà ng thuợng yêu quý, mà lần thÃch khách đó cÅ©ng là do bá»n Bạch Liên hà nh động cÆ¡ mà ?
- Dạ đúng, vì váºy nô tà i nghÄ© không biết sá»± việc nầy có liên can gì không? Phải chăng đó là má»™t vở kịch đã được xếp đặt trước?
Hoà ng háºu yên lặng nghÄ© ngợi. Dung ma ma nói:
- Nếu muốn giải quyết hai con a đầu đó, thì phải thu xếp cà ng sớm cà ng tốt. Bằng không nô tà i thấy lo lắm, e là ... e là ...
- E là là m sao?
- Chỉ e là lão pháºt gia bây giá» thì ghét há», nhưng má»™t ngà y nà o đó rồi lại đứng vá» phÃa há» nữa thì nguy.
Hoà ng háºu nghe váºy giá»±t mình, nhìn Dung ma ma.
- Váºy thì ngươi cố mà theo dõi.
- Vâng, nương nương yên tâm.
o0o
Trong khoảng thá»i gian kế tiếp, giữa vua và Hà m Hương vẫn còn má»™t khoảng cách.
Vua Cà n Long cÅ©ng vô cùng bức rức, chẳng hiểu sao Hà m Hương cứ tá» ra lạnh nhạt. Ông không giáºn, mà cà ng cố tìm cách Ä‘oạt cho được tình cảm cá»§a Hương. Ông đã nghÄ© đủ má»i cách, ban cá»§a ngon váºt lạ, và ng ngá»c châu báu, tÆ¡ lụa trân châu... Cái gì đẹp là vua ban, váºy mà Hà m Hương vẫn lạnh như ngá»c, đẹp mà xa vá»i như trăng sao. Nhiá»u lúc vua thấy ngạc nhiên, sao lại có ngưá»i kỳ lạ thế?
Có lần vua há»i:
- Tại sao ngươi có thể cưá»i đùa vá»›i Tá» Vy, Tiểu Yến Tá», váºy mà vá»›i trẫm thì không? Ngươi có biết là trong cung nà y có bao nhiêu ngưá»i đà n bà chỉ sống vì mong được gần trẫm không?
Hà m Hương rất can đảm nói:
- Vâng, nhưng trên Ä‘á»i nầy, có phải ai cÅ©ng giống ai, cÅ©ng có ngưá»i khác chứ?
- Ngươi đã khác ngưá»i nhiá»u rồi!
Vua nói rồi gằn giá»ng:
- Ãứng có cao ngạo quá. Sá»± kiên nhẫn cá»§a ta có giá»›i hạn. Chỉ tại lúc gần đây ta vừa có thêm má»™t đứa con trai, ta vui nên không muốn kiếm chuyện vá»›i ngươi. Nhưng ngươi nên nhá»› rằng cái đầu cá»§a ngươi không phải lúc nà o cÅ©ng vững trên cổ đâu nhé?
Hà m Hương vẫn không sợ hãi.
- Tôi biết chứ, tôi chỉ là má»™t món “quà biếuâ€. Chứ không hẳn là má»™t ngưá»i đà n bà . “quà biếu†thì lúc nà o đó ngưá»i ta không thÃch nữa, có thể ném Ä‘i, coi như chẳng tồn tại. Tôi biết Hoà ng thượng cÅ©ng nhìn tôi vá»›i cặp mắt đó, chá»› nếu coi tôi là má»™t ngưá»i đà n bà đúng nghÄ©a, thì hẳn đã biết đến sá»± tá»± trá»ng cá»§a tôi.
- Thế nà o là tá»± trá»ng? Tá»± trá»ng cá»§a ngươi là gì?
- Äó là phải được tá»± do tư tưởng, được quyá»n nói tiếng “không†khi không muốn.
Vua Cà n Long kinh ngạc.
- Ngươi tháºt to gan, dám đòi há»i được nói tiếng “không†vá»›i trẫm? Chẳng lẽ ngươi không biết là trong cả cái đất nước rá»™ng lá»›n nầy. Chẳng ai có quyá»n nói cái tiếng đó vá»›i ta ư? Tại sao ngươi đòi được cái quyá»n đó chứ?
- Nếu đúng là trang nam nhi hảo hán, thì không sợ nghe tiếng “khôngâ€.
- Tại sao?
- Vì nam nhi thì phải khà phái, can đảm, biết trá»ng danh dá»± ngưá»i khác!
Vua Cà n Long nghe váºy phá lên cưá»i.
- Váºy ư? Có nghÄ©a là nếu ta không đáp ứng được đòi há»i cá»§a ngươi, ta khôeng phải là đà n ông chứ gì? Ghê tháºt! Ãà n bà như ngươi dá»… có mấy tay. Cà ng nghe ngươi nói ta cà ng có cảm giác bị lôi cuốn và o trò chÆ¡i má»›i mẻ.
Hà m Hương yên lặng, lạnh lùng. Vua Cà n Long nhìn Hương một chút nói:
- Thôi được! Trẫm sẽ dà nh cho ngươi má»™t chút quyá»n tá»± trá»ng vì ngươi đẹp, cao quý, lạnh lùng, cao ngạo, đã từng yêu... Ngưá»i đà n bà như thế, trong Ä‘á»i ta lần đầu má»›i gặp. Ngươi như kẻ thách thức. ÃÆ°á»£c, để xem ngươi sẽ duy trì cái thái độ nầy được bao lâu.
Ngưng một chút vua lại nói:
- Nếu má»™t ngà y nà o đó, mục Ä‘Ãch cá»§a ngươi đáp ứng được Ä‘iá»u ta muốn, thì cÅ©ng mong là ngươi vẫn giữ được cái thái độ phóng khoáng nầy.
Nói xong, vua bước ra cá»a.
o0o
Hôm ấy, Hà m Hương lại viết ra má»™t lá thư khác nhá» Tiểu Yến Tá» và Tá» Vy mang ra cho Mông Äan.
Từ lúc lệnh phi có con. Bao nhiêu tâm trà đá»u dà nh cả cho con cái, nên không thiết gì đến chuyện riêng cá»§a Tá» Vy và Tiểu Yến Tá» nữa. Vì váºy mấy lần Tiểu Yến Tá» và Tá» Vy muốn ra ngoà i, xin phép Ä‘á»u không được bà chấp thuáºn.
Chỉ có VÄ©nh Kỳ và NhÄ© Khang là vẫn thưá»ng xuyên ra ngoà i. Tin tức vế Mông Äan đám Tiểu Yến Tá» cÅ©ng biết được qua Khang, đại khái Mông Äan đã là nh, hai tùy tùng cá»§a Ãan cÅ©ng bình phục, vì Ãan định ở lại “Bắc Kinh lâu dà i†nên hai đệ tá» cá»§a chà ng đã cáo biệt trở vá» Tân Cương. Chỉ còn má»™t mình Ãan ở lại. Vết thương trên thân xác tuy đã là nh, nhưng vết thương lòng cá»§a Mông Äan thì vẫn nhức nhối, cà ng ngà y lại cà ng có vẻ trầm trá»ng hÆ¡n.
Hôm ấy Tiểu Yến Tá» vá»›i bức thÆ¡ cá»§a Hà m Hương trên tay, không dằn lòng được nữa. Cố thuyết phục Tá» Vy và Kim Tá»a, Tá» Vy lúc đầu thấy sá»± việc phiêu lưu quá không đồng ý. Nhưng rồi bị Yến Tá» nói mãi cÅ©ng siêu lòng đà nh phải nhá» VÄ©nh Kỳ và NhÄ© Khang. Rõ rà ng đây là má»™t cuá»™c phiêu lưu, nhưng VÄ©nh Kỳ và NhÄ© Khang không thể không giúp.
Thế là tất cả hóa trang lên xe ra ngoà i cung. Ãến Há»™i Tân Quán, tất cả Ä‘i thẳng đến phòng Mông Äan. Ãan vừa trông thấy má»i ngưá»i đã sụp xuống lạy. NhÄ© Khang đỡ dáºy.
- Ãừng có là m thế, chúng ta đã là bạn bè tri ká»· rồi!
Tiểu Yến Tá» gáºt ngay.
- Ãúng đấy! Ãúng đấy! Anh đã là sư phụ tôi, thì là m sao quỳ vá»›i tôi cho được, mặc dù anh chưa dạy tôi chiêu nà o. Sao sư phụ, vết thương trên ngưá»i là nh cả chưa?
- Cảm ơn, là nh rồi! Có thể tiếp tục tác chiến!
Tá» Vy vá»™i lấy lá thÆ¡ cá»§a Hà m Hương ra đưa cho Mông Äan.
- Mang “Vạn linh đan†ra cho anh nè.
Mông Äan chụp ngay, Tá» Vy nói:
- Ãá»c xong nhá»› đốt ngay nhé!
Tiểu Yến TỠcũng nói:
- Mấy ngưá»i trao đổi như thế nà y, chỉ có tôi là khổ. Tôi gần biến thà nh cái “thùng đựng giấy†rồi nè biết không?
Má»i ngưá»i nghe váºy Ä‘á»u cưá»i, Mông Äan nói:
- Cho tôi xin lá»—i! Chuyện cô phải nuốt thÆ¡ hai lần, NgÅ© a ca Ä‘á»u có nói cho tôi biết cả. Tiểu Yến Tá» nà y! Tôi xin hứa là khi nà o có dịp tôi sẽ dạy hết tất cả võ công tôi biết cho cô!
Tiểu Yến Tá» nghe váºy mừng quá.
- Váºy thì coi như tôi không bá» công toi ăn giấy cho các ngưá»i.
Mông Äan Ä‘á»c thÆ¡ xong, phân vân má»™t lúc, má»›i bá» thÆ¡ lên lá»a đốt, nhưng mắt lại đầy vẻ ưu tư, rồi nói:
- Hà m Hương muốn tôi kể chuyện tình cá»§a chúng tôi cho các ngưá»i nghe. Tôi cÅ©ng thấy thì nên cho các ngưá»i biết rõ sá»± tháºt, để các ngưá»i hiểu chuyện các ngưá»i giúp tôi, không phải là vô bổ.
Má»i ngưá»i nghe váºy vá»™i vã ngồi vây quanh Mông Äan.
- Các bạn đã biết Hà m Hương là con gái cá»§a A Lý Hòa Trác rồi chứ? Nên Hà m Hương là cát cát cá»§a dân tá»™c Duy Ngô NhÄ©, mà tôi cÅ©ng là ngưá»i dân tá»™c đó, nhưng không cùng má»™t bá»™ lạc. Có Ä‘iá»u mẹ tôi và mẹ Hà m Hương là bà con xa. Lúc Hà m Hương mói chà o Ä‘á»i, ngưá»i đã tá»a hương nên được coi là quốc bảo cá»§a A Lý hà o trác. ÃÆ°á»£c A Lý Hòa Trác má»›i thầy đến giáo dục toà n diện. Năm tôi lên mưá»i, má»™t lần được theo mẹ đến bá»™ tá»™c cá»§a A Lý Hòa Trác chÆ¡i. Ãó là lần đầu tiên tôi gặp Hà m Hương. Lúc đó cô ấy cÅ©ng vừa tròn tám tuổi, và cái hình ảnh đầu tiên đó mãi ghi sâu trong đầu tôi. Hà m Hương đứng bên bãi cá» cạnh dòng nước, mặc quốc phục mà u trắng cá»§a bá»™ tá»™c Duy Ngô NhÄ©, miệng lúc nà o cÅ©ng cưá»i trong khi vô số bươm bướm Ä‘ang bay quanh nà ng. Vì mùi thÆ¡m thoảng nhẹ từ ngưá»i nà ng bốc ra. Bấy giá» tôi má»›i biết tại sao ngưá»i ta gá»i nà ng là “Hương công chúaâ€. Tôi như bị mê hoặc ngay từ lần đầu đó, và cÅ©ng để biểu diá»…n tà i nghệ mình cho nà ng xem. Bấy giá» tôi cÅ©ng đã biết võ công và biết là m nhiá»u thuáºt lạ. Tôi má»›i trổ tà i, lúc thì Ä‘i kiểu cua bò, lúc phóng như ếch, lúc Ä‘i bằng tay... Và kết quả là m cho Hà m Hương thÃch chà cưá»i ngặt nghẽo. Nụ cưá»i cá»§a Hương là chiếc cầu tình cảm đưa chúng tôi đến vá»›i nhau.
Mông Äan ngưng má»™t chút, rồi tiếp:
- Tuổi thiếu thá»i đúng là lúc và ng son. Cuá»™c sống vô tư vô lá»±. Sau lần đầu tiên đó tôi biết, định mệnh đã cá»™t chặt chúng tôi lại vá»›i nhau. Năm tròn mưá»i hai tuổi, tôi đã quyết định, lá»›n lên sẽ cưới Hà m Hương là m vợ. Và rồi tình cảm Ä‘ong đầy theo năm tháng. Má»—i khi xa nhau là chúng tôi thấy nhá»› nhau vô cùng. Tôi tìm má»i cách để được bên nà ng. Hà m Hương cÅ©ng váºy, chúng tôi thưá»ng cỡi ngá»±a bên nhau, cỡi lạc đà đi trong sa mạc. Năm tôi tròn mưá»i bảy tuổi, tôi chánh thức ngỠý vá»›i A Lý Hòa Trác xin cưới Hà m Hương. Không ngá» Ä‘iá»u đó là A Lý Hòa Trác nổi giáºn. Ông ấy Ä‘uổi tôi ra khá»i bá»™ lạc đồng thá»i cấm Hà m Hương qua lại vá»›i tôi nữa. Vì váºy, chúng tôi phải âm mưu bá» trốn, và đã bá» trốn bảy lần, nhưng Ä‘á»u thất bại.
- Tại sao?
- Vì A Lý Hòa Trác có dưới tay má»™t đám bá»™ lạc tinh nhuệ, bất luáºn bá»n tôi trốn thế nà o cÅ©ng Ä‘á»u không thoát. Lần cuối cùng chúng tôi nghÄ©, chỉ còn cách là vượt Thiên SÆ¡n, mà như váºy phải vượt qua cả sa mạc. Chúng tôi đã cưỡi lạc đà đi cả ba ngà y ba đêm, tưởng là gió cát sa mạc đã che giấu được tung tÃch bá»n tôi. Không ngá», con lạc đà đó chẳng hiểu vì sao chẳng chịu Ä‘i tiếp, rồi nước mang theo cá»§a bá»n tôi cÅ©ng cạn. Kế tiếp gió cát lại nổi lên, chúng tôi gần như bị vùi lấp trong cát, và trong lúc tưởng là sẽ được chết bên nhau, thì A Lý Hòa Trác và bầy chó săn lại xuất hiện!
Tiểu Yến TỠngạc nhiên.
- Tại sao lại có chó săn?
- Vâng, phải dùng chó để đánh hÆ¡i chứ? Lần đó chúng tôi lại thất bại. A Lý Hòa Trác biết là ngoà i cách giết tôi ra, sẽ chẳng bao giá» tôi bá» cuá»™c, thế là ông ta cá»™t ngưá»i tôi và o sau ngá»±a, rồi vung roi để ngá»±a kéo tôi Ä‘i. Nhưng Hà m Hương đã quỳ xuống trước đầu ngá»±a, A Lý Hòa Trác thấy váºy nhảy xuống vung gươm ra định giết tôi, nhưng Hà m Hương đã nhảy đến ôm chầm tôi rồi nói: “Cha! Má»™t là cha hãy giết con, bằng không hãy tha anh ấy, rồi cha muốn gì con cÅ©ng là m theo cảâ€. A Lý Hòa Trác thấy váºy, bắt Hà m Hương phải thá» trước đấng A la. Từ đó cuá»™c tình cá»§a chúng tôi coi như hoà n toà n bị chia cách. Vì các bạn biết không, ngưá»i Hồi chúng tôi không có gì quan trá»ng hÆ¡n lá»i thế. Sau đó Hà m Hương được đưa đến Bắc Kinh dâng cho vua các bạn, và những việc sau nà y thế nà y, các bạn thảy Ä‘á»u biết!
Cả phòng yên lặng rất lâu, Tiểu Yến TỠmới thở dà i nói:
- Chuyện anh kể là m tôi rất cảm động, bảy lần đà o thoát, bảy lần không thà nh, sao có chuyện kỳ lạ váºy?
- Các bạn biết tại sao không? Vì cÆ¡ thể cá»§a Hà m Hương có mùi thÆ¡m cÆ¡ mà . Mùi hương đó có gá»™i rá»a thế nà o cÅ©ng không mất, vì váºy dù có đưa đến đâu, A Lý Hòa Trác chỉ cần thả chó đánh hÆ¡i ra là tìm được ngay.
NhÄ© Khang gáºt gù:
- Thì ra là váºy, đúng như lá»i sách nói “có mặt lợi thì cÅ©ng có mặt hại.†đó là cả má»™t vấn đỠchá»› không đơn giản.
Tá» Vy nhìn Ãan nói:
- Thú tháºt vá»›i anh, giúp anh thế nà y, chúng tôi đầy mặc cảm tá»™i lá»—i. Lúc nà o tôi cÅ©ng thấy mình đối xá» bất công vá»›i Hoà ng a ma. Nhưng rồi hôm nay nghe anh kể, tôi thấy lòng nhẹ hẳn. Thấy chuyện nà y là chuyện đáng là m, mong là tất cả những ngưá»i yêu nhau trên Ä‘á»i Ä‘á»u được sum há»p.
Tiểu Yến TỠnói:
- Ãợi tá»›i bây giá» ngươi má»›i quyết định, còn ta thì đã quyết định từ lâu rồi.
Vĩnh Kỳ nói:
- Váºy thì còn chần chừ gì nữa, hãy Ä‘em kế hoạch ra nói cho Mông Äan biết Ä‘i.
Mông Äan nghe nói phấn khởi.
- Các bạn đã có cách giúp tôi rồi ư?
TỠVy nói:
- Vâng. Sá»± việc thế nà y. Không hiểu mấy hôm rà y thế nà o mà Hoà ng a ma có vẻ hết sức dá»… dãi vá»›i Hà m Hương. Hà m Hương có không thuáºn ý, Hoà ng a ma cÅ©ng không ép. Lúc nà y ông ấy lại rất vui, cÅ©ng có thể là vì má»›i có thêm má»™t Hoà ng Nam.
Mông Äan có vẻ lo lắng.
- Theo các ngưá»i là Hà m Hương sẽ không gặp gì nguy hiểm? Nhưng tôi lại cho là ... không phải váºy đâu. Các bạn không hiểu đà n ông rồi. ChÃnh lúc hoà ng thượng tá» ra khoan dung, là lúc Hà m Hương gặp nguy hiểm nhất, vì ông ấy không nghÄ© ra được cách chinh phục Hương nên cứ giăng cÆ¡ há»™i, giống như lò than đã hết ngá»n lá»a, nhưng vẫn âm ỉ, chỉ cần có gió là bùng lên.
NhÄ© Khang gáºt đầu.
- Mông Äan có lý đấy, bằng chứng là hoà ng thượng không những không giáºn, không ép mà còn ban cho Hương phi rất nhiá»u quà cáp. Ãá»™ng cÆ¡ đã quá rõ rà ng. Hoà ng thượng vẫn còn ham thÃch Hương phi, chẳng dá»… buông tha Hương phi, vì váºy nếu chúng ta thuyết phục hoà ng thượng lúc nà y, chắc chắn là không xong đâu.
Mông Äan há»i:
- Váºy thì phải là m sao đây?
Nhĩ Khang đáp:
- Có má»™t cách khác, nhưng chỉ má»›i nghÄ© ra thôi và cÅ©ng không hà nh động ngay được. Ãó là ... phải từ từ để Hương phi giả vá» là đã bị hoà ng thượng thuyết phục được... Rồi chá» khi hoà ng thượng lÆ¡ lõng, chúng tôi sẽ “cắp†Hương phi ra, và Mông Äan sẽ cố dùng cách tháºt nhanh, mang Hương phi cao bay xa chạy.
Mông Äan ngạc nhiên:
- “Bắt cóc†ra ư? Nhưng mang ra bằng cách nà o?
Tiểu Yến TỠtrợn mắt.
- Anh không thấy là Hoà ng a ma không cho phép bá»n nầy xuất cung, mà bá»n nầy vẫn ra được đấy? Ở trong hoà ng cung, tuy là canh phòng cẩn máºt, nhưng mà chúng tôi dù gì cÅ©ng là cát cát, a ca. Chuyện ra và o cÅ©ng đâu có khó khăn?
Mông Äan nghÄ© ngợi rồi thấy phấn khởi hẳn. Liá»…u Thanh, Liá»…u Hồng cÅ©ng gáºt gù.
- Ãúng, kế hoạch nà y quả là mạo hiểm má»™t chút nhưng nếu tÃnh toán kỹ thì cÅ©ng thà nh công. Có Ä‘iá»u trước tiên phải tÃnh kỹ đưá»ng Ä‘i nước bước. Các bạn rồi trốn nÆ¡i đâu? Tuyệt đối không thể quay vá» Tân Cương rồi, vì hoà ng thượng mà thấy Hương phi bá» trốn, là chắc chắn sẽ Ä‘em binh Ä‘uổi theo vá» phÃa Tân Cương.
- Ãúng, đúng! Còn nữa, những ngưá»i ở lại cÅ©ng phải sắp xếp sá»± việc. Khi Hương phi Ä‘i rồi, hoà ng thượng sẽ mở cuá»™c Ä‘iá»u tra. Tiểu Yến Tá» và Tá» Vy thưá»ng xuyên đến Bảo Nguyệt lầu chắc chắn là sẽ bị há»i cung kỹ, đừng tưởng là mình vô can.
Kim Tá»a nghe váºy có vẻ hoảng hốt.
- Ãúng đấy! Ãúng đấy! Hiện nay thái háºu đã ghét cay ghét đắng Thấu Phương Trai rồi, lúc nà o cÅ©ng để ý từng bước động tịnh. Hai cô cát cát đã phải sống trong sá»± pháºp phồng thưá»ng xuyên, là m sao còn có cÆ¡ há»™i mà giúp Hương phi trốn?
Nhưng Tiểu Yến Tá» lại tá» ra đầy hà o khÃ.
- Ãây không phải là chuyện có cÆ¡ há»™i hay có sức để mà giúp mà là khó mấy cÅ©ng là m. Nếu chúng ta không ra tay thì nà o phải là anh hùng hảo hán nữa?
Vĩnh Kỳ nói:
- Ãúng đấy! Ãúng đấy! Ngưá»i hà o kiệt nghÄ©a bất dung từ (không được từ chối chuyện nghÄ©a). Chuyện cá»§a Mông Äan vừa kể nó là m cho ta xúc động mãnh liệt, ta không thể lui binh được. Có nguy hiểm thế nà o cÅ©ng phải đồng tâm hiệp lá»±c mà giúp. Có Ä‘iá»u chuyện nà y phải nghiên cứu kỹ cà ng. Nếu sá»± việc không chu đáo an toà n, thì không những không cứu được ngưá»i mà mạng mình cÅ©ng mất.
TỠVy nói:
- ChÃnh vì váºy mà tôi má»›i nói là không nên nóng vá»™i. Anh Mông Äan anh nhắm có chỠđược không?
Mông Äan cảm động nói:
- ÄÆ°á»£c chứ! ÃÆ°á»£c chứ! Tôi sẽ đợi.
NhÄ© Khang nhìn Ãan nói:
- Váºy thì việc trước tiên phải là m, là anh nên Ä‘i cắt tóc, há»c tiếng Hoa cho rà nh để ngưá»i ta không biết anh là ngưá»i Hồi!
Thế là ngay hôm ấy, há» cắt tóc cho Mông Äan để chuẩn bị cho kế hoạch giải cứu Hà m Hương.
Má»i ngưá»i quá nhiệt tình đến chuyện giải cứu mà không biết là ở Thấu Phương Trai lại có chuyện rắc rối to lá»›n Ä‘ang chá» há».
o0o
Thì ra cÅ©ng tại vì Tiểu Yến Tá» và các bạn đã lưu lại quá lâu ở Há»™i Tân Lầu. Trá»i sụp tối rồi mà chẳng thấy hai ngưá»i quay vá», nên Tiểu Ãặng Tá» và Tiểu Trác Tá» rất lo âu. Tiểu Ãặng Tá» lẩm bẩm Ä‘á»c kinh cầu nguyện cho Tiểu Yến Tá» và Tá» Vy nhanh chân vá» sá»›m.
Tiểu Trác Tá» ngồi cạnh bá»±c dá»c:
- Ãầu đã căng thế nà y, ngưá»i còn Ä‘á»c lải nhải, nghe nhức đầu quá Ä‘i.
- Phải Ä‘á»c cho quên chứ?
Giữa lúc hai đứa đang cãi nhau thì nghe có tiếng thái giám hô to:
- Lão pháºt gia giá lâm! Hoà ng háºu nương nương giá lâm!
Tiểu Ãặng Tá» kêu lên:
- Mẹ ơi! Chết con rồi!
Tiểu Trác TỠtrách:
- Ãó thấy chưa, Ä‘á»c kinh van vái là m gì, cát cát thì chưa thấy vá», chỉ thấy lão pháºt gia được gá»i đến!
Hai tên thái giám Ä‘ang quýnh quánh như gà mắc đẻ, thì thái háºu, hoà ng háºu, Dung ma ma, Quế ma ma cùng các cung nữ thái giám đã rầm rá»™ kéo tá»›i sân. Tiểu Ãặng Tá», Tiểu Trác Tá» vá»™i vã phá»§ phục xuống, dáºp đầu thưa:
- Lão pháºt gia kiết tưá»ng! Hoà ng háºu nương nương kiết tưá»ng!
Thái háºu nhìn quanh há»i:
- Chủ nhân các ngươi đâu rồi?
Tiểu Trác TỠấp úng:
- Dạ... dạ... Chủ nhân... Chủ nhân...
Hoà ng háºu và Dung ma ma liếc nhìn nhau vá»›i cái nhìn đắc thắng, rồi cất cao giá»ng nói:
- Lão pháºt gia đã thân chinh đến đây, sao không và o thông báo ngay để chá»§ nhân ngươi ra tiếp giá chứ?
Tiểu Ãặng tá» run rẩy:
- Dạ... dạ... thông báo... thông báo...
Thái háºu kinh ngạc:
- Hai tên nô tà i nà y là m sao thế? Không nghe hoà ng háºu nói gì ư?
Tiểu Trác Tá», Tiểu Äặng Tá» vá»™i vã dáºp đầu:
- Dạ nô tà i đáng chết! Tội nô tà i đáng chết ạ!
Thái háºu giáºn dữ:
- Tránh ra! Ãể ta và o trong xem!
Tiểu Ãặng Tá» vá»™i vã báo động vá»›i Minh nguyệt, Thể Hà :
- Lão pháºt gia giá lâm! Hoà ng háºu nương nương giá lâm!
Minh nguyệt, Thể Hà vá»™i vã chạy ra vừa nhìn thấy thái háºu là run bây bẩy:
- Nô tà i khấu... kiến... lão pháºt gia!
Thái háºu há»i:
- Chủ nhân các ngươi đâu?
Thể Hà hoảng quá nói:
- Dạ chủ nhân nô tà i đang... đang... đi dạo hoa viên ạ.
Minh Nguyệt cũng vội vã nói theo:
- Thái háºu và hoà ng háºu nhìn nhau. Thái háºu giáºn dữ nói:
- Hừ! Dạo hoa viên ư? Váºy thì để chúng ta và o trong ngồi chá» váºy.
Thái háºu đợi chẳng bao lâu thì Tiểu Yến Tá», Tá» Vy vá» tá»›i. VÄ©nh Kỳ và NhÄ© Khang không mấy yên tâm nên đưa hai ngưá»i vá» tá»›i táºn Thấu Phương Trai.
Tiểu Yến TỠvừa đến sân thấy bên trong im lìm, nên quay đầu lại nói:
- Yên tâm! Chẳng có chuyện gì đâu!
Tiểu Yến Tá» vừa nói vừa xông và o nhà . Không ngá» cá»a vừa mở, Yến Tá» suýt va và o má»™t ngưá»i đứng ngay trước mặt. Giáºt mình nhìn lên, thì ra là thái háºu, quay đầu nhìn quanh má»›i thấy đầy đủ bạn bè. Hoà ng háºu, cung nữ, thái giám đứng cháºt cả phòng. Nhưng đáng sợ nhất là Dung ma ma, Quế ma ma. Hai ngưá»i vá»›i hai cây roi mây Ä‘ang đứng đó, mặt hung dữ như hai hung thần.
Tiểu Yến TỠthất sắc, nói lớn:
- Lão pháºt gia... là m sao... là m sao ngưá»i lại ở đây...
Thái háºu nhìn Yến Tá» trong trang phục thái giám ngạc nhiên.
Trong khi NhÄ© Khang, VÄ©nh Kỳ Tá» Vy và Kim Tá»a không hay biết, tiếp tục bước và o đụng tráºn cÅ©ng báºt ngá»a.
Tá» Vy, Kim Tá»a vá»™i quỳ xuống tung hô:
- Lão pháºt gia kiết tưá»ng! Hoà ng háºu nương nương kiết tưá»ng!
Nhĩ Khang cũng quỳ xuống mặt đỠgấc:
- Thần Phước NhÄ© Khang tham kiến lão pháºt gia, tham kiến hoà ng háºu nương nương!
Rồi đến Vĩnh Kỳ:
- Lão pháºt gia kiết tưá»ng! Hoà ng háºu nương nương kiết tưá»ng!
Thái háºu lạnh lùng nhìn cả bá»n Tiểu Yến Tá», thấy Tá» Vy và Kim Tá»a cÅ©ng Ä‘á»u mặc giả thái giám, trong khi NhÄ© Khang, và VÄ©nh Kỳ lại mặc thưá»ng phục, không hà i lòng, há»i:
- Các ngươi ăn mặc thế nà y, để đi đâu chứ?
Tiểu Yến TỠhoảng quá, nên nói đại:
- Bẩm lão pháºt gia. Con rất muốn ra ngoà i chÆ¡i, nhưng chẳng biết phải là m cách nà o. Trước kia nhá» sá»± bảo lãnh cá»§a lệnh phi nương nương bá»n con ra ngoà i dá»… dà ng. Nhưng bây giá», nương nương lại dà nh hết tâm trà cho a ca bé, không còn Ä‘oái hoà i đến bá»n con nữa. Con chẳng biết nhá» ai, đà nh nhá» NgÅ© a ca và NhÄ© Khang đưa chúng con Ä‘i!
Thái háºu bình tÄ©nh há»i:
- Váºy bữa nay Ä‘i đâu? Ãi ngắm mấy ông Bồ Tát nữa phải không?
Tiểu Yến TỠbiết không thể tùy tiện bịa đặt, nên đưa mắt nhìn Vĩnh Kỳ và Nhĩ Khang.
Nhĩ Khang bước tới một bước rồi quỳ xuống:
- Bẩm lão pháºt gia...
Thái háºu láºp tức đưa tay ngăn lại:
- NhÄ© Khang, ngươi đừng có tìm cách giải vây cho bá»n chúng nữa. Trước kia ta nghÄ© ngươi là đứa có phong cách, biết suy nghÄ© ta rất thÃch, không ngá» lúc gần đây ngươi lại hùa theo bá»n há», đùa cợt, là m chuyện hoang đưá»ng. Ta tháºt thấy vô cùng thất vá»ng.
Nhĩ Khang lúng túng, cúi đầu:
- Lá»i lão pháºt gia dạy chà phải, con tháºt xấu hổ vô cùng.
Thái háºu tiếp tục nói:
- Hai cô cát cát, má»™t a ca, má»™t ngá»± tiá»n thị vệ. Ãá»u là những ngưá»i có địa vị cao quý. Váºy mà lại Ä‘i là m các chuyện hoang đưá»ng nghịch đạo, các ngươi tưởng là a ca, cát cát rồi muốn là m gì thì là m ư?
Rồi bà bước tá»›i, nhéo tai Kim Tá»a tháºt mạnh, nói:
- Ngươi là Kim Tá»a, do Tá» Vy cát cát mang và o cung đây phải không?
Kim Tá»a rất Ä‘au nhưng sợ quá, chỉ nói:
- Vâng! Vâng! Nô tà i Kim Tá»a ạ.
Thái háºu hét:
- Quỳ xuống!
Kim Tá»a vá»™i vã quỳ. Thái háºu quay qua ra lệnh:
- Dung ma ma! Quế ma ma! Hãy đánh cho con a đầu nà y trước cho ta!
- Vâng!
Hai bà ma ma lanh lẹ bước tá»›i, dùng roi mây quất lên ngưá»i Kim Tá»a tá»›i tấp. Tá» Vy thấy váºy, sợ quá bò tá»›i cản trước mặt, Tá» Vy nói:
- Bẩm lão pháºt gia, xin đừng đánh Kim Tá»a, cô ấy vá»›i con như chị em ruá»™t thịt!
Thái háºu nói:
- Chá»§ mà có sai, thì lá»—i hoà n toà n ở tá»›. Tại sao thấy sai không biết khuyên? Hôm nay không phạt hai cát cát, nhưng bá»n nô tà i thì không phạt là không được!
Hai bà ma ma thẳng tay quất, Tá» Vy có cản trước cản sau cÅ©ng mặc. Kim Tá»a sợ Tá» Vy bị trúng đòn, nên vừa khóc vừa năn nỉ:
- Tiểu thơ hãy tránh xa! Một mình tôi bị đòn đủ rồi, tôi van tiểu thơ mà , hãy để mặc tôi.
Tiểu Yến Tá», VÄ©nh Kỳ, NhÄ© Khang thấy tình hình gay như váºy, Ä‘á»u quỳ xuống, Tiểu Yến Tá» nói:
- Bẩm lão pháºt gia! Chuyện nà y là lá»—i ở con, xin ngưá»i hãy tha cho Kim Tá»a.
Nhĩ Khang, Vĩnh Kỳ cũng nói:
- Xin lão pháºt gia bá»›t giáºn, hãy tha thứ cho chúng con.
Thái háºu ngạc nhiên:
- Chỉ là má»™t con a đầu ăn đòn thôi, mà sao các ngươi phải quỳ xin xá» như váºy? Quỳ thì quỳ mà đánh thì vẫn đánh!
Lệnh cá»§a thái háºu, tráºn mưa roi vẫn quất xuống, Kim Tá»a Ä‘au quá đưa hai tay lên đỡ, khiến đôi tay sưng vù. Thái háºu còn chưa đã nên hạ lênh:
- Còn hai con cung nữ kia, cũng đem ra đánh luôn.
Thế là Thể Hà , Minh Nguyệt cũng bị đòn tới tấp, đau quá cả ba kêu lên:
- Bẩm lão pháºt gia, xin tha mạng. Bá»n nô tà i đã biết lá»—i, không dám nữa đâu, xin tha mạng.
Tá» Vy không dằn được, nhảy tá»›i ôm chầm lấy Kim Tá»a khóc.
Còn Tiểu Yến Tá» thì giáºn dữ, phóng tá»›i chụp lấy roi, VÄ©nh Kỳ thấy váºy ngăn lại:
- Tiểu Yến Tá», không nên như váºy!
Thái háºu giáºn dữ:
- Tiểu Yến Tá», nếu mi mà còn lá»™ng hà nh không biết ká»· cương thì ta sẽ ra lệnh đưa ba con nô tỳ kia Ä‘i, và từ đây vá» sau ngươi sẽ không còn thấy chúng nữa đấy.
Tiểu Yến Tá» nghe váºy giáºt mình, đứng yên, Tá» Vy quỳ trước mặt thái háºu năn nỉ:
- Bẩm lão pháºt gia, xin ngưá»i hãy nghe con nói. Lá»—i ở chúng con cả, lão pháºt gia có giáºn có đánh chúng con gì cÅ©ng được. Còn những nô tà i kia há» vô can. Lão pháºt gia là ngưá»i có lòng từ bi hẳn rõ chuyện đó. Tá»™i ai là m nấy chịu, xin lão pháºt gia hãy tha cho há».
Hoà ng háºu ngồi kế bên chen và o:
- Tá» Vy, ngươi đừng có mang chuyện từ bi cá»§a lão pháºt gia ra để dung túng chuyện phá hoại quy tắc cá»§a cung đình. Suốt ngà y các ngươi toà n là những chuyện chẳng ra thể thống gì cả, còn kéo cả VÄ©nh Kỳ và NhÄ© Khang và o vòng tá»™i phạm. Váºy mà còn chưa biết xấu hổ ư?
Lá»i cá»§a hoà ng háºu gãi đúng ý cá»§a thái háºu, nên thái háºu nói:
- Ãúng váºy! Ta đã sá»›m cảnh cáo các ngươi là những cái chuyện “tầm báºy tầm bạ†ở dân gian đó không được mang và o cung. Váºy mà như đà n khảy tai trâu, vì váºy bây giá» chẳng ai ngăn ta được nữa. Dung ma ma đâu! Ãánh!
Hai bà ma ma được dịp đánh thẳng tay Kim Tá»a, Minh Nguyệt, Thể Hà ! Tiểu Yến Tá» thấy chẳng là m gì được nữa, nên nhảy đến ôm Minh Nguyệt và Thể Hà nói:
- Ai muốn đánh hỠthì hãy đánh ta trước đi!
Thái háºu thấy váºy giáºn dữ:
- Váºy thì không khách sáo gì cả. Thẳng tay!
Mấy bà ma ma quất roi lên cả ngưá»i Tiểu Yến Tá» và Tá» Vy, Kim Tá»a thấy váºy khóc:
- Tiểu thÆ¡, Tiểu Yến Tá»! Hai ngưá»i hãy để mặc chúng tôi. Dung ma ma! Xin hãy đánh cho tôi, đừng đánh tiểu thÆ¡ tôi.
Dung ma ma Ä‘ang ghét cay ghét đắng Tá» Vy nên đây là cÆ¡ há»™i cho mụ trả thù. Thế là những ngá»n roi cố tình Ä‘á»u quất lên ngưá»i Tá» Vy thôi, những ngá»n roi là m mấy thầy trò quằn quại.
NhÄ© Khang và VÄ©nh Kỳ thấy không chần chỠđược rồi, phải Ä‘i gá»i ngay viện binh. Thế là NhÄ© Khang kéo tay VÄ©nh Kỳ má»™t cái, VÄ©nh Kỳ biết ý, quay ngưá»i định bá» Ä‘i, hoà ng háºu thấy váºy gá»i to:
- NgÅ© a ca! Ãi đâu đó!
Thái háºu nghe váºy cÅ©ng lên tiếng:
- VÄ©nh Kỳ! Ãứng lại!
Thế là VÄ©nh Kỳ không thể bá» Ä‘i được. Thái háºu nói:
- Ngươi định Ä‘i gá»i viện binh ư? Má»i hoà ng đế lại à ? Ta không cho phép!
VÄ©nh Kỳ đà nh ngồi yên. Tiểu Ãặng Tá» và Tiểu Trác Tá» thấy váºy vá»™i quỳ xuống trước thái háºu:
- Bẩm lão pháºt gia! Hai cô cát cát Ä‘á»u yếu Ä‘uối xin hãy nương tay cho!
Thái háºu nhìn Tiểu Ãặng Tá», Tiểu trác, cà ng giáºn hÆ¡n:
- Ãừng lo! Ãến lượt các ngươi ngay mà !
Rồi thái háºu thấy hai ma ma đánh thế cÅ©ng đủ rồi nên ra lệnh:
- Thôi dừng tay, bây giá» tụi bây đâu, mang Tiểu Ãặng Tá», Tiểu Trác nà y ra sân sau, đánh năm mươi roi cho ta!
Tiểu Ãặng Tá», Tiểu Trác Tá» nhìn nhau:
- Cứu khổ cứu nạn! Quan Thế Âm Bồ Tát!
Ãám thái giám thị vệ vá»™i xông tá»›i mang Tiểu Ãặng, Tiểu Trác Ä‘i. Hai chiếc ghế được bà y ra trong sân. Tiểu Ãặng, Tiểu Trác bị đè xuống.
Tiểu Yến TỠxông ra, nói lớn:
- Lão pháºt gia! Chúng là nô tà i, Ä‘á»u là m theo lệnh cá»§a bá»n con cả, chúng không có tá»™i gì hết!
Nhưng thái háºu vẫn ra lệnh:
- Ãánh!
Thế là những ngá»n roi được quất xuống, Tiểu Ãặng Tá», Tiểu Trác Tá» rên xiết, trong khi bá»n thái giám vừa đánh vừa đếm.
- Một, hai, ba, bốn, năm...
Tiểu Yến Tá» thấy váºy rất Ä‘au lòng, không còn tá»± ái gì nữa, quỳ xuống trước mặt thái háºu nói:
- Lão pháºt gia! Tôi tháºt sá»± sợ bà rồi! Tôi sẽ không dám nữa. Xin lão pháºt gia hãy tha thứ cho bá»n há» Ä‘i!
Tá» Vy, Kim Tá»a dù ê ẩm cả ngưá»i, vẫn cố dìu nhau đến trước mặt thái háºu quỳ xuống. NhÄ© Khang quỳ theo:
- Bẩm lão pháºt gia, lá»—i lầm đã được hai cô cát cát chịu phạt, ba cung nữ cÅ©ng đã ăn đòn thế còn chưa đủ ư? Năm mươi roi, sức cá»§a Tiểu Ãặng, Tiểu Trác là m sao chịu nổi. Lão pháºt gia là ngưá»i ăn chay niệm pháºt, ngay má»™t con kiến cÅ©ng không giết, chẳng lẽ lại giết cả hai mạng ngưá»i? Cứu má»™t mạng ngưá»i hÆ¡n xây bảy kiếp phù đồ. Ãó là chưa nói chúng con Ä‘á»u đã biết lá»—i đã bị trừng phạt, xin hãy tha cho bá»n há» váºy!
Thái háºu im lăng, chẳng nói năng gì cả. Ngay lúc đó, vua Cà n Long bước và o, đám thái giám vá»™i phá»§ phục xuống:
- Hoà ng thượng giá lâm!
Tất cả má»i ngưá»i Ä‘á»u giáºt mình, kể cả hoà ng háºu và thái háºu. Tiểu Yến Tá» vừa thấy vua Cà n Long là như gặp cứu tinh, vá»™i chạy đến trước mặt vua sụp xuống:
- Hoà ng a ma! Xin hãy cứu mạng!
Nói xong là òa khóc lá»›n. Vua Cà n Long nhìn cảnh trước mắt mà giáºt mình, nói ngay vá»›i thái háºu:
- Lão pháºt gia sao lại giáºn dữ thế nà y? Ãánh bá»n nô tà i chỉ là chuyện nhá», nhưng thương tổn bản thân má»›i là trá»ng đại. A ca thứ mưá»i lăm chưa đầy tháng, lão pháºt gia nhá»› cho mà tÃch đức giùm.
Câu nói cá»§a vua là m thái háºu như nhá»› ra, vá»™i khoát tay:
- Thôi ngưng đánh!
Thái giám vá»™i ngừng tay. Tiểu Ãặng, Tiểu Trác ngã lăn ra bất động. Vua Cà n Long day qua nhìn Tá» Vy và Tiểu Yến Tá», bá»±c dá»c:
- Tại sao hai ngươi cứ gây chuyện mãi váºy? Suốt ngà y cung đình xà o xáo. Các ngươi không vui mà trẫm cÅ©ng khó chịu, như vầy là m sao sống nổi.
Tá» Vy và Tiểu Yến Tá» chỉ khóc, không nói gì cả. Vua Cà n Long quay qua thái háºu.
- Thôi chuyện hai con a đầu nà y, từ từ dạy dỗ, còn bây giỠcon đưa mẹ vỠcung nhé?
Thế là má»i ngưá»i rầm rá»™ đưa thái háºu và hoà ng háºu vá» cung. NhÄ© Khang và VÄ©nh Kỳ cÅ©ng không dám ở lại. Tá» Vy, Tiểu Yến Tá», Kim Tá»a, Minh Nguyệt, Thể Hà thấy má»i ngưá»i đã bá» Ä‘i, má»›i chạy đến đỡ Tiểu Trác và Tiểu Ãặng dáºy. Tiểu Yến Tá» vừa khóc vừa nói:
- Tiểu Ãặng Tá»! Tiểu Trác Tá»! Ta đã hại các ngưá»i!
Tiểu Ãặng Tá» mặc dù rất Ä‘au đớn, nhưng vẫn gượng cưá»i nói:
- Cát cát yên tâm! Bá»n nầy chưa chết mà !
TỠVy nói:
- Thôi mau mau đưa bá»n há» và o trong. Minh Nguyệt, Thể Hà đi lấy thuốc thoa cho há»!
Nhĩ Khang, Vĩnh Kỳ ra đến Ngự Hoa viên vẫn còn ngoái cổ nhìn lại. Khi thấy vua Cà n Long và đám đông đã đi xa. Vĩnh Kỳ nói:
- Má»i ngưá»i đã Ä‘i xa rồi, mình quay lại Thấu Phương Trai Ä‘i. Tôi tháºt chẳng yên tâm, há» gần như bị đòn cả nhà , phải là m sao má»›i được!
Nhĩ Khang cũng lo không kém.
- Ãúng, mình nên quay lại Ä‘i, không phải chỉ chuyện thương tÃch, mà còn vấn đỠtình cảm. Hình như Tá» Vy, và Tiểu Yến Tá» Ä‘ang bị xúc động mạnh. Liệu bá»n há» dám là m Ä‘iá»u gì không hay không?
- Váºy thì do dá»± gì mà không quya vỠđó?
Hai ngưá»i vừa quay lại, thì trong hòn giả sÆ¡n chợt có má»™t bóng ngưá»i bước ra cháºn há» lại, đó là Tịnh Nhi.
- Nếu tôi là các anh, tôi sẽ không quay lại Thấu Phương Trai!
Nhĩ Khang chợt hiểu ra.
- á»’ Tịnh Nhi! Có phải là cô đã má»i hoà ng thượng đến giải cứu bá»n Tiểu Yến Tá» không? Tôi cÅ©ng đã suy nghÄ© hoà ng thượng sao lại có cảm ứng nhanh thế, biết Thấu Phương Trai gặp nguy mà đến cứu?
Tịnh Nhi cưá»i nói:
- Ãúng ra không phải là tôi tá»± nhiên Ä‘i giúp Chẳng qua là định đến Thấu Phương Trai tìm lão pháºt gia, không ngá» vừa bước đến cá»a, đã trông thấy bá»n thái giám khiêng bà n ghế ra sân, ghê quá. Rồi lại thấy NgÅ© a ca Ä‘i tiếp cứu bất thà nh nên má»›i Ä‘i tìm hoà ng thượng!
Vĩnh Kỳ chắp tay lên nói:
- Thì ra nhá» cô, cho bá»n nà y cảm Æ¡n nhé!
Tịnh Nhi liếc nhanh vá» phÃa NhÄ© Khang.
- Khá»i, phải cảm Æ¡n, tôi là việc nà y cÅ©ng vì má»™t ngưá»i thôi!
Rồi quay qua NhÄ© Khang, Tịnh Nhi cưá»i nói:
- Anh nợ tôi nhiá»u lắm rồi đấy, trả Æ¡n bằng cách nà o đây?
Nhĩ Khang thà nh khẩn:
- Sau nầy cô cần gì chỉ cần nói một tiếng là tôi sẵn sà ng lăn xả là m ngay, dù phải tan xương nát thịt!
- Nói gì mà đại ngôn váºy. Tôi không cần anh nát thịt đâu, có Ä‘iá»u nợ cá»§a anh, tôi sẽ ghi sổ để đấy, khi nà o cần sẽ đòi.
Rồi đưa mắt nhìn quanh.
- Thôi bây giá» tôi vỠđây, bằng không có ngưá»i thấy lại mách tôi bị vạ lây nữa thì nguy.
Tịnh Nhi dợm bước, Vĩnh Kỳ ngăn lại.
- Tại sao cô lại nói chúng tôi không nên quay lại Thấu Phương Trai?
Tịnh Nhi nói:
- Ngưá»i cá»§a hoà ng háºu vẫn còn ở đấy, chá»› các anh nghÄ© xem. Tại sao bất cứ việc gì ở Thấu Phương Trai, Ä‘á»u có ngưá»i báo lại cho lão pháºt gia biết cả, suy nghÄ© kỹ thì biết!
Nói xong, Tịnh Nhi bỠđi ngay. Vĩnh Kỳ và Nhĩ Khang nhìn nhau. Vĩnh Kỳ thắc mắc:
- Tôi mà không lầm thì cáºu đã phái Cao Viá»…n và Cao đạt đến đấy bảo vệ Thấu Phương Trai rồi mà ? Tại sao ngưá»i cá»§a hoà ng háºu lại trà trá»™n và o được chứ?
Nhĩ Khang nói:
- Trong hoà ng cung nà y, thái giám thị vệ, cung nữ đầy rẫy thế nà o thì ngưá»i nà o cÅ©ng có thể trở thà nh tai mắt cả, là m sao biết ai mà chặn. Bữa nay có thể không là tai mắt cá»§a ai đó, nhưng ngà y mai thì là m sao biết được?
Vĩnh Kỳ rùng mình.
- Như váºy mình phải là m sao bây giỠđây?
Nhĩ Khang suy nghĩ rồi nói:
- Tạm thá»i chúng ta nên vá» phòng NgÅ© a ca, rồi sai Tiểu Thuáºn, Tiểu Quế đến Thấu Phương Trai dò la xem vết thương cá»§a Tiểu Ãặng, Tiểu Trác thế nà o. Như váºy cÅ©ng có ngưá»i sang đấy xoa thuốc cho bá»n nó, chứ đằng ấy toà n là đà n bà con gái không, ai giúp là m chuyện đó được?
- Ngươi nói phải đấy!
Thế là hai ngưá»i vá»™i vã vá» Cảnh Dương Cung. Tiểu Thuáºn, Tiểu Quế được sai đến Thấu Phương Trai ngay.
o0o
Cảnh ở Thấu Phương Trai lúc đó vô cùng thảm hại. Kim Tá»a, Tiểu Yến Tá», Tá» Vy, Minh Nguyệt, Thể Hà , ngưá»i Ä‘á»u đầy cả vết roi. Tất cả Ä‘ang giúp nhau xoa thuốc.
Tá» Vy vừa xoa thuốc cho Kim Tá»a vừa nói:
- Xin lá»—i Kim Tá»a, tôi đã liên lụy đến em!
- Sao cô lại nói váºy? Miá»…n sao cô an toà n là tôi mãn nguyện rồi. Tôi còn nợ cô rất nhiá»u, ngà y xưa lúc bà sắp mất, có dặn tôi. Bà tin cáºy tôi váºy mà tôi lại để cô hết gặp chuyện nầy đến chuyện khác, tháºt có lá»—i vá»›i bà .
TỠVy nói:
- Ãừng nhắc đến mẹ tôi nữa, nhắc đến chỉ là m tôi tá»§i thân.
Tiểu Yến TỠthì vừa xoa thuốc vừa nghiến răng nói:
- Ai cÅ©ng bị đánh cả, tại sao há» lại ham đánh ngưá»i như váºy? Ãừng chá»c giáºn đến ta, ta mà nổi sùng lên là sẽ đại náo Khôn Ninh Cung cho há» biết tay.
Rồi như chợt nhá»› ra Ä‘iá»u gì, há»i:
- Thế có ai chăm sóc cho Tiểu Ãặng, Tiểu Trác không há»
Thể Hà đáp:
- Cô yên tâm, NgÅ© a ca đã phái Tiểu Thuáºn, Tiểu quế mang thuốc đến xoa cho há».
Tiểu Yến Tá» chợt đứng dáºy nói:
- Ãể tôi Ä‘i xem xem!
TỠVy ngạc nhiên:
- Ãi đâu đó, Tiểu Yến Tá»!
- Ãến xem Tiểu Ãặng, Tiểu trác coi vết thương chúng thế nà o!
Minh Nguyệt nghe nói cháºn lại:
- Cát cát không nên đến đấy!
Nhưng Tiểu Yến TỠđã xông đến phòng cá»§a thái giám. Bây giá» Tiểu Ãặng, Tiểu Trác Ä‘ang nằm trên giưá»ng. Quần Ä‘ang bị kép lệch xuống để trần mông ra ngoà i. Tiểu Thuáºn, Tiểu Quế Ä‘ang giúp thoa thuốc lên chá»— mông bị sưng.
Ãang rên rỉ vì Ä‘au và rát, thì có tiếng cá»§a Tiểu Yến Tá» bên ngoà i:
- Tiểu Ãặng Tá»! Tiểu Trác Tá»! Vết thương các ngươi thế nà o, ta ở đây còn có “tráºt tả tổn thương cao†đây, hay lắm. Ta mang đến cho nhà ngươi nè!
Vừa dứt lá»i là thấy cá»a đã mở toang, Tiểu Ãặng, Tiểu trác vá»™i vã kéo quần lên, vừa kéo vừa tuá»™t xuống giưá»ng.
- Ui da! Mẹ ơi đau quá!
Rồi vừa nấp sau giưá»ng vừa dáºp đầu hô to:
- Hoà n Châu cát cát bình an!
Tiểu Yến Tá» Ä‘i và o chẳng để ý đến thái độ kỳ cục cá»§a hai ngưá»i, oang oang nói:
- Từ ngà y và o cung đến giá», các ngưá»i biết không, ta chưa có được má»™t ngà y bình an!
Rồi nhìn Tiểu Ãặng, Tiểu Trác núp sau chiếc giưá»ng ngạc nhiên.
- Hai ngươi là m sao váºy? sao lại bà y chuyện tuá»™t xuống giưá»ng dáºp đầu? Leo lên giưá»ng nằm lại đà ng hoà ng xem?
Tiểu Ãặng, Tiểu Trác bối rối:
- Xin cát cát hãy quay vá», bá»n nầy má»›i dám lên giưá»ng nằm ạ.
Tiểu Yến TỠnhìn nét mặt thiểu não của hai đệ tỠmà muốn khóc, đặt thuốc lên bà n. Tiểu Yến TỠnói:
- Hôm nay các ngưá»i vì bá»n ta mà bị đánh, ta tháºt khó chịu, nhưng nhá» váºy mà ta má»›i biết tấm lòng các ngươi. ÃÆ°á»£c rồi, từ đây ta coi các ngươi như em ruá»™t trong nhà , cả nhà mình ai cÅ©ng bị đánh. Ãừng ngại, và i hôm nữa rồi sẽ là nh, ta đã có nhiá»u kinh nghiệm chuyện nà y quá mà . Thôi nghỉ ngÆ¡i Ä‘i nhé!
Nói xong, Tiểu Yến Tá» má»›i quay ngưá»i bá» Ä‘i ra ngoà i, Tiểu Ãặng, Tiểu Trác thấy váºy mừng rÆ¡n.
o0o
Qua ngà y hôm sau, vua Cà n Long gá»i VÄ©nh Kỳ và NhÄ© Khang và o thư phòng.
- Trẫm cho gá»i hai ngưá»i đến để nói chuyện gì, hẳn các ngươi đã biết?
NhÄ© Khang há»i:
- Có phải là chuyện hai cô cát cát dân gian?
Vua Cà n Long gáºt đầu, rồi thở ra:
- Ãúng đấy, Tiểu Yến Tá» và Tá» Vy, bây giá» lắm kẻ thù là cây Ä‘inh cho má»i ngưá»i chú ý. Tại sao các ngưá»i không giúp khuyên bảo để chúng nó tu tỉnh lại, còn giúp chúng gây rối thêm? Các ngươi cÅ©ng thấy đó, chuyện nầy má»›i vừa êm, là đến chuyện khác. Vừa rồi lão pháºt gia phải nổi tráºn lôi đình, Tá» Vy và Tiểu Yến Tá» cÅ©ng bị liên lụy, rồi cả Thấu Phương Trai nô tà i, cung nữ cÅ©ng bị há»a lây. Nếu cứ để kéo dà i thế nà y, là m sao mà sống nổi cÆ¡ chứ?
VÄ©nh Kỳ và NhÄ© Khang cúi đầu nhìn xuống, lòng đầy bối rối. NhÄ© Khang lần nà y bị đánh cÅ©ng vì mạo hiểm Ä‘i thăm Mông Äan nếu chẳng có chuyện Hương phi, thì đã không có gì cả. Nhưng NhÄ© Khang không dám nói.
Vua Cà n Long nhìn hai ngưá»i rồi nghiêm giá»ng nói:
- Rõ rà ng là lão pháºt gia đã có thà nh kiến vá»›i Tá» Vy và Tiểu Yến Tá». Tuy đã được Trẫm nói tốt nhiá»u lần cho hai đứa, nhưng lão pháºt gia vẫn không thay đổi thà nh kiến. Vì váºy trẫm nghÄ©, Tá» Vy và Tiểu Yến Tá» hiện ở và o cảnh hết sức khó khăn. Vì váºy, nếu hai ngươi mà chẳng giúp há», e là chuyện hôn nhân cá»§a các ngươi cÅ©ng sẽ khó khăn mà giữ được.
NhÄ© Khang và VÄ©nh Kỳ giáºt mình. NhÄ© Khang nói:
- Bẩm hoà ng thượng, sao chuyện hôn nhân của con không giữ được? Chẳng phải là hoà ng thượng đã chỉ hôn rồi là không được thay dổi ư?
- Ãúng thế! Äúng thế! – VÄ©nh Kỳ nói - váºy thì thế nà o, Hoà ng a ma ạ, ngưá»i hãy chá»n ngà y là nh tháng tốt để bá»n con là m lá»… cưới. Như váºy chẳng phải là tiện cả đôi đà ng, mà khá»i phải phiá»n lụy gì Hoà ng a ma nữa?
Vua Cà n Long chau mà y.
- Sá»± việc bây giá» diá»…n biến ngà y cà ng phức tạp, không đơn giản nữa. Nếu lão pháºt gia mà không đồng ý thì trẫm cÅ©ng không dám cãi lệnh. Chuyện chá»n ngà y cÅ©ng chẳng Ãch chi, vả lại chuyện hôn nhân cá»§a các cát cát, ý kiến chÃnh là cá»§a lão pháºt gia. Trẫm là con, phải tuân theo thá»§ ý cá»§a mẹ, nên cÅ©ng không dám tá»± ý nữa.
NhÄ© Khang nghe váºy lo lắng.
- Bẩm hoà ng thượng, con nghÄ© hoà ng thượng đã chỉ hôn thì tuyệt đối không nên thay đổi. Tá» Vy là cô gái đơn giản, chung thá»§y, vì váºy hoà ng thượng thông cảm cho. Nếu có sá»± thay đổi e là cả thần lẫn Tá» Vy Ä‘á»u sống không nổi.
Vĩnh Kỳ chêm và o.
- Chuyện con và Tiểu Yến TỠcũng thế!
Vua Cà n Long nhìn hai ngưá»i thở dà i:
- Các ngưá»i chá»› quýnh quánh lên như váºy. Trước mắt tình thế còn ở trong vòng tay kiểm soát cá»§a trẫm, nhưng tương lai thì khó Ä‘oán. Có Ä‘iá»u hiện nay lão pháºt gia không hà i lòng vá» trình độ kiến thức cá»§a Tiểu Yến Tá». Trẫm rất lo lắng, mà nghÄ© cÅ©ng lại Tiểu Yến Tá» thông minh đấy chứ, sao lại há»c mãi mà chẳng thấy có tiến bá»™? Chỉ mấy câu thà nh ngữ cÅ©ng Ä‘á»c sai bét hết.
Vĩnh Kỳ vội nói:
- Nhi thần sẽ cố gắng tìm biện pháp, giúp cô ấy tiến bộ.
NhÄ© Khang lo lắng há»i tá»›i:
- Bẩm hoà ng thượng, lão pháºt gia không hà i lòng Tiểu Yến Tá» còn có thể chấp nháºn được. Còn Tá» Vy, tÃnh tình cô ấy nhu mì, biết lá»… độ, tại sao lão pháºt gia cÅ©ng ghét là sao?
- Vì lão pháºt gia là ngưá»i cố chấp, muốn giữ qui cÅ© truyá»n thống, xuất thân cá»§a Tá» Vy đã là má»™t sá»± tối kỵ... Cái nầy... rõ là trẫm đã hại con gái trẫm!
Vua Cà n Long có vẻ nghĩ ngợi, rồi đột nhiên nhìn Nhĩ Khang nói:
- Nếu bây giỠtrẫm để ngươi có cùng lúc Nga Hoà ng, Nữ Anh thì ngươi thấy thế nà o?
NhÄ© Khang giáºt mình nói:
- Thần tháºt không hiểu!
Vua Cà n Long trịnh trá»ng.
- Thì cứ nghĩ đi, TỠVy và Tịnh Nhi có thể sống chung với nhau được không?
Nhĩ Khang lúng túng không nói gì cả, Vĩnh Kỳ cũng ngạc nhiên không kém. Một lúc Khang nói lớn:
- Bẩm hoà ng thượng, xin ngưá»i minh xét cho. Thần và Tá» Vy từng và o sinh ra tá», vì váºy trong lòng thần chỉ có duy nhất má»™t hình bóng nà ng. Thần không dám nghÄ© đến Tịnh Nhi cát cát, cÅ©ng không muốn phụ Tá» Vy mong hoà ng thượng hiểu cho.
Vua Cà n Long gáºt gù:
- Lòng ngưá»i thế nà o trẫm hiểu rất rõ. Hạnh phúc cá»§a Tá» Vy là điểu trẫm rất quan tâm, nhưng ngươi cÅ©ng phải biết, có nhiá»u lúc con ngưá»i cÅ©ng phải biết lá»±a chá»n. Giữa sống chung hoặc là không có tất cả, thì đương nhiên sống chung hay hÆ¡n. Vả lại trong hoà ng thất nà y, có ông hoà ng nà o lại không có năm thê bảy thiếp cÆ¡ chứ?
Nhĩ Khang nghe nói hoảng hốt.
- Bẩm hoà ng thượng, thần không bao giá» muốn có chuyện đó. Mặc dù con cái hoà ng thất có nhiá»u vợ là chuyện thưá»ng, nhưng thần chỉ muốn có má»™t mình Tá» Vy mà thôi, thần không muốn chia sẻ tình cảm cho ai nữa hết.
Vua Cà n Long có vẻ ngạc nhiên. à nghĩ đó với ông có vẻ quá mới mẻ. Ông nhìn Khang nghĩ ngợi, rồi khoát tay.
- Thôi các ngươi lui Ä‘i, để ta suy nghÄ© lại. Nhưng mà là m gì thì Tá» Vy và Tiểu Yến Tá» cÅ©ng phải thế nà o, để lão pháºt gia thay đổi quan Ä‘iểm. Các ngươi hãy nhìn Tịnh Nhi đấy, lão pháºt gia chỉ ưa thÃch những mẫu ngưá»i như váºy mà thôi.
Vĩnh Kỳ nói nhanh:
- Vâng, nhi thần đã rõ rồi, con sẽ nghÄ© ra cách để việc há»c cá»§a Tiểu Yến Tá» tiến bá»™ nhanh hÆ¡n.
o0o
VÄ©nh Kỳ và NhÄ© Khang lui ra khá»i thư phòng vá»›i má»™t tâm trạng rối bá»i. NhÄ© Khang giáºn dữ nói:
- Tại sao lại có ý tưởng Nga Hoà ng, Nữ Anh sống chung thế nà y? Tháºt là kỳ cục.
VÄ©nh Kỳ chá»c:
- Ai biểu ngưá»i đẹp trai lại tà i giá»i là m gì?
- Thôi đừng chá»c quê nữa, tôi nóng muốn Ä‘iên lên đây nầy.
- Ngươi nóng, ta không nóng ư! Chuyện cá»§a ngươi nhá», còn chuyện cá»§a ta má»›i lá»›n đây, là m sao để Tiểu Yến Tá» tiến bá»™ nhanh? Ãể có hy vá»ng đây?
- Tiểu Yến TỠthông minh mà , vả lại còn có TỠVy bên cạnh. Từ rà y muốn tiến bộ, mỗi lần cô ấy nói sai thà nh ngữ, là ta chỉnh ngay. Riết rồi quen thôi, thà nh sự tại nhân cơ mà !
VÄ©nh Kỳ gáºt đầu.
- Ãúng! Äúng! Ta sẽ cố biên soạn má»™t cuốn thà nh ngữ dá»… há»c.
- Chuyện của anh đơn giản, có thể giải quyết, còn chuyện tôi mới nhức đầu đây nà y!
Nhĩ Khang nói rồi quay qua dặn dò Vĩnh Kỳ:
- Ngũ a ca! Trước mặt TỠVy, tuyệt đối không được nhắc đến chuyện Tịnh Nhi nhé, nếu không cô ấy sẽ nghĩ ngợi rồi khóc lóc khổ lắm.
- Tôi biết rồi! Cáºu cứ yên tâm!
- Trá»i Æ¡i sao quá nhiá»u rắc rối thế nà y, chuyện Thấu Phương Trai chưa xong, giá» thêm chuyện nà y nữa, rồi chuyện Mông Äan vá»›i Hương phi, nhức đầu quá Ä‘i!
o0o
Cả nhà Thấu Phương Trai bị đòn là chuyện là m vua Cà n Long bức rức khôn nguôi.
Tối hôm ấy sau khi phê chuẩn tấu trương xong, mặc dù rất khuya, vua vẫn ghé qua Thấu Phương Trai. Tá» Vy và Tiểu Yến Tá» thấy vua khuya như váºy mà vẫn ghé qua, ná»a lo ná»a mừng.
Vua Cà n Long hai tay nắm lấy tay hai cô cát cát, nói:
- Hai con sao cứ gặp chuyện buồn phiá»n mãi!
TỠVy đỠhoe mắt, còn Tiểu Yến TỠthì khóc òa. TỠVy nói:
- Bẩm Hoà ng a ma, tất cả Ä‘á»u là lá»—i ở chúng con, bởi vì chúng con có thế nà o thì cÅ©ng không nên hóa trang là m thái giám mà ra ngoà i!
Tiểu Yến TỠthì bất bình:
- Và dụ các con có là m sao Ä‘i, thì Kim Tá»a, Minh Nguyệt, Thể Hà , bá»n chúng có tá»™i tình gì? Tiểu Ãặng, Tiểu Trác cÅ©ng váºy. Lão pháºt gia xưng là pháºt gia mà đánh ngưá»i chẳng chút động lòng là sao?
Rồi nắm lấy áo vua, Tiểu Yến TỠnói:
- Hoà n a ma biết không. Chúng nó bị đánh mà con phải đứng một bên để chứng kiến thì là m sao chịu nổi?
Vua Cà n Long nhìn hai ngưá»i thương hại.
- Thôi đừng buồn nữa. Cái tÃnh khà cá»§a lão pháºt gia từ nà o đến giá» là như váºy. Các ngươi bị khổ má»™t lần là phải rút kinh nghiệm, đừng để phiá»n hà xảy ra nữa. Uống thuốc chưa, được rồi để mai ta cho thái y xuống thuốc thang cho bá»n con.
TỠVy cảm động.
- Chẳng cần thái y đâu, hiện nay chúng con Ä‘á»u hết Ä‘au rồi, ở đây có thuốc mà , nên mấy đứa nó Ä‘á»u ngá»§ cả.
Vua Cà n Long nghĩ ngợi một chút nói:
- Hai đứa con đã bị đòn, Ä‘iá»u đó là m trẫm cÅ©ng không vui. Nhưng nghÄ© lại thì các con cÅ©ng có lá»—i, sao lại dám to gan là m chuyện như váºy? dù gì mình cÅ©ng là cát cát cÆ¡ mà . Sống trong hoà ng cung, lối sống cÅ©ng phải khác xa chốn dân dã, đâu phải muốn là m gì là cứ là m? Lần trước Tiểu Yến Tá» má»™t lần hóa trang là m thái giám, định Ä‘i ra ngoà i đã bị phạt. Như váºy rõ rà ng là biết đó phạm pháp, váºy sao các ngươi vẫn là m là sao chứ.
Tá» Vy gáºt đầu nói:
- Bẩm Hoà ng a ma, lá»i khuyên bảo vừa rồi cá»§a Hoà ng a ma đã mang đến cho con má»™t chân tình, lẽ phải. Má»—i lần chúng con là m gì sai, Hoà ng a ma Ä‘á»u giải vây giùm cho chúng con, Ä‘iá»u đó khiến con chẳng bao giá» quên. Hoà ng a ma nói đúng, bá»n con biết những Ä‘iá»u đó là sai mà vẫn là m, không trách lão pháºt gia giáºn được. Từ đây vá» sau, bá»n con sẽ cố gắng, không để chuyện không hay xảy ra nữa.
Vua Cà n Long nhìn Tá» Vy cảm động, rồi khi nghÄ© đến chuyện thái háºu đòi “hối hôn†lòng chợt bức rức, nói:
- Con quả là đứa biết chuyện, trẫm tin là ... con cÅ©ng là ngưá»i rá»™ng rãi. Vì váºy con cÅ©ng nên biết là trên Ä‘á»i, có nhiá»u sá»± việc mà mình phải nhìn xa má»›i có hạnh phúc.
TỠVy hơi ngạc nhiên, chẳng biết vua định nói gì, nhưng cũng nói:
- Tá» Vy cố gắng là m theo lá»i Hoà ng a ma dạy bảo.
Tiểu Yến TỠcũng chen và o:
- Bẩm Hoà ng a ma, váºy thì từ đây vá» sau con muốn ra ngoà i phải bẩm báo ai đây? Hóa trang ra ngoà i cÅ©ng bị đòn, há»i lệnh phi nương nương, im lặng. Chẳng lẽ suốt Ä‘á»i phải chôn ngưá»i ở hoà ng cung mãi ư?
Vua ngạc nhiên.
- Bá»™ Hoà ng cung nà y đáng sợ như váºy ư? Phải Ä‘i ra ngoà i má»›i được à ?
- Hoà ng a ma quên con là "Tiểu Yến Tá»" (con chim én nhá») ư? Nhốt mãi trong lồng, buồn quá sẽ chết mất.
Vua nhÃu mà y:
- Tại sao mở miệng ra là con nói đến chữ "chết"? Lúc nà o cÅ©ng chết? Chữ đó cấm kỵ nghe không? Con phải biết là Trẫm rất quý con chim én nà y, nên nó phải trưá»ng thá», không được chết!
Tiểu Yến Tá» nghe vua nói váºy vô cùng cảm động nói:
- Váºy là Hoà ng a ma vẫn còn ưa thÃch con? Äúng không? Lúc gần đây con đã gây ra khá nhiá»u chuyện rắc rối. Lão pháºt gia lại cứ xem con như kẻ thù... Con lại... lại... không ngoan, nên nghÄ© là Hoà ng a ma không còn thương con nữa.
Vua Cà n Long cảm động.
- Sao nghÄ© ngu váºy? Nếu trẫm mà không thương các con thì khuya khoắc thế nà y đến đây là m gì? Dù có chuyện gì xảy ra, trẫm vẫn còn yêu quý các con không thay đổi.
Tiểu Yến Tá» nghe váºy vừa khóc vừa nói:
- Ồ! Con hạnh phúc chết đi được!
Vua Cà n Long lắc đầu.
- Lại "chết" nữa, cái táºt đó nói hoà i không bá»!
Rồi ông nghiêm giá»ng:
- Nhưng mà các ngươi phải biết, không phải chỉ là m cho ta vui lòng là đủ, mà phải là m cho cả lão pháºt gia hà i lòng, không được ngang ngạnh nữa. Ngoà i ra Tiểu Yến Tá» nà y, con phải gắng há»c hà nh cho đà ng hoà ng, bằng không tương lai cá»§a con sẽ bị tắt nghẽn vì chÃnh con đấy!
Tá» Vy nghe vua nói giáºt mình, trong khi Tiểu Yến Tá» vẫn bình thản, ngÆ¡ ngác há»i:
- Tương lai là gì chứ?
Vua há»i:
- Thế con chẳng định thà nh thân với Vĩnh Kỳ ư?
TỠVy nghe nói hiểu ra, trong khi Tiểu Yến TỠlại ngây thơ kêu lên:
- á»’ chuyện đó ư? Con Ä‘ang suy nghÄ© lại đây. Lão pháºt gia không những không ưa con mà còn ghét con, thù cả ngưá»i nhà cá»§a con... Chẳng lẽ chỉ má»™t mình lão pháºt gia má»›i biết giáºn? Con không biết giáºn sao? Bây giá» cả chuyện Ä‘i ra ngoà i cÅ©ng bị cấm, con thấy thì... hay là con nên trở vá» dân gian là m "Tiểu Yến Tá»" bình thưá»ng hay hÆ¡n. Còn chức Hoà n Châu cát cát, quáºn chúa gì đó thì giao lại cho ngưá»i khác là m hay hÆ¡n.
Vua Cà n Long nghe nói giáºt mình.
- Mãi đến bây giá» mà con vẫn nói được Ä‘iá»u đó ư? Con không cần cả ta nữa ư?
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên là con vẫn yêu Hoà ng a ma, nhưng sau nà y là m dâu con hoà ng tá»™c, phải giữ gìn phép tắc thế nà y thế ná», con sợ quá, bởi vì nó mà suýt chút con đã bị chém đầu rồi!
- Lại nói chuyện chém đầu? Äầu con trước đó đã không bị chém thì bây giỠđâu có lý do gì chém nữa chứ?
- Là m sao mà biết được? Nếu sau nà y con phạm má»™t cái tá»™i tà y trá»i nà o đó, thì chắc Hoà ng a ma tha thứ không.
- Tá»™i tà y trá»i ư?
- Vâng.
- Ngươi là m gì mà phạm tá»›i tá»™i tà y trá»i láºn?
- Con cám thấy, con là loại ngưá»i như thế, biết đó là tá»™i tà y trá»i mà vẫn phạm.
Vua Cà n Long cưá»i.
- Biết mà vẫn phạm ư? Tại sao không tránh?
Rồi vá»— vai Tiểu Yến Tá», vua tiếp:
- Thôi được, có lẽ chuyện tà y trá»i cá»§a ngươi chẳng qua là cải trang là m thái giám rồi trèo tưá»ng ra ngoà i. Váºy thì từ đây vá» sau ta cho phép các ngươi, má»™t tháng hai lần, mùng má»™t và mưá»i lăm là được ra ngoà i. Nhưng không được hóa trang là m thái giám, mà chỉ cần ăn mặt như thưá»ng dân, giả nam trang dẫn theo ngưá»i tá»± nhiên ra cổng. Trước giá» cÆ¡m tối là phải quay vá» cung. ÄÆ°á»£c chưa? Trẫm đã ưu ái nhiá»u rồi đấy.
Tiểu Yến Tá» và Tá» Vy nghe váºy mừng quá. Tiểu Yến Tá» nhảy nhá»m lên.
- Hoà ng a ma tháºt vÄ© đại! Hoà ng a ma vạn tuế! Vạn vạn tuế!
TỠVy thì nói:
- Hoà ng a ma, ngưá»i hiểu biết và thông cảm như váºy, tháºt con chẳng biết là m gì cảm Æ¡n ngưá»i. Ngưá»i là má»™t ngưá»i cha tuyệt vá»i nhất trên Ä‘á»i!
Vua lắc đầu:
- Khá»i phải cảm Æ¡n gì cả. Nếu các ngươi mà khiến được lão pháºt gia yêu quý, là trẫm đã mừng lắm rồi.
Tiểu Yến Tá» thÃch quá nói:
- Hoà ng a ma cứ yên tâm Ä‘i, con sẽ cố gắng hết mình. Ngưá»i có bắt con Ä‘á»c thÆ¡, con sẵn sà ng Ä‘á»c.
Vua Cà n Long thấy trá»i cÅ©ng khá khuya nên đứng dáºy nói:
- Thôi được rồi! Bây giỠtrẫm phải xem lệnh phi ra sao.
Vua Cà n Long ra cá»a. Tá» Vy và Tiểu Yến Tá» Ä‘i theo ra. Äến cá»a, vua còn quay lại nói:
- Trẫm cảm thấy hình như Hương phi rất thÃch hai con. Cô ấy từ Tân Cương đến, chẳng có bạn bè thân thÃch trong cung. Vì váºy các con lúc nà o rảnh rá»—i, hãy đến Bảo Nguyệt lầu để chuyện vãn cùng cô ấy.
Vua nói xong bá» Ä‘i, đám thái giám đứng ngoà i, tiá»n hô háºu á»§ng.
TỠVy và Tiểu Yến TỠbất ngỠtrước đỠnghị của vua, nhìn nhau một lúc TỠVy nói:
- Hoà ng a ma đã tin cáºy mình, yêu quý mình như váºy, trong khi chúng ta lại tìm cách... Thế nà y trá»i đánh chết, hay là bá»n mình há»§y bá» kế hoạch đó Ä‘i? Tôi không muốn là m chuyện phản bá»™i lại Hoà ng a ma chút nà o cả.
Tiểu Yến TỠnắm lấy tay TỠVy.
- Äừng cứ nghÄ© đến Hoà ng a ma. Tại sao không nghÄ© đến chuyện "chà ng là gió, muá»™i là cát" Ä‘i, ngưá»i ta má»›i đáng tá»™i hÆ¡n.
|

18-09-2008, 12:20 PM
|
 |
Äá»™i Xung KÃch 
|
|
Tham gia: Jun 2008
Äến từ: Äất Võ Anh Hùng
Bà i gởi: 4,793
Thá»i gian online: 2 tuần 1 ngà y 6 giá»
Thanks: 24
Thanked 24,250 Times in 1,767 Posts
|
|
Tá» Vy và Tiểu Yến Tá» Ä‘á»u không ngỠ“đại kế hoạch†cá»§a há», cuối cùng lại bị chÃnh Hà m Hương bác bá», sá»± việc thế nà y.
Khi há» Ä‘em kế hoạch ra bà n tÃnh vá»›i Hà m Hương. Tưởng là Hà m Hương nghe xong sẽ mừng rỡ vô hạn, rồi nôn nóng muốn biết khi nà o thá»±c hiện. Thì trái lại há» chỉ nháºn được má»™t sá»± yên lặng rất lâu, sau đó là cái lắc đầu.
- Kế hoạch của các ngươi, tôi không ưng đâu.
Tiểu Yến TỠngạc nhiên:
- Tại sao lại không ưng? Có gì sơ sót chăng?
Hà m Hương thủng thẳng nói:
- Các ngưá»i không biết, tôi là “tặng váºt†cá»§a cha tôi dâng cho hoà ng thượng. Nếu bây giá» tôi bá» trốn có phải là bao nhiêu công sức cá»§a cha tôi Ä‘á»u biến thà nh công dã trà ng không? Rồi hoà ng thượng sẽ nổi cÆ¡n thịnh ná»™, ngưá»i lại phái binh mã đến vùng biên cương truy lùng tôi. Binh Ä‘ao lại nổi lên, cái chÃnh sách “hòa thân†cá»§a cha tôi sẽ thất bại. Nếu có ý định bá» trốn, thì tôi nà o vâng lá»i cha đến Bắc Kinh? Ãã đến rồi, tôi không thể bá» Ä‘i tá»± tiện như váºy.
Tiểu Yến TỠvô cùng ngạc nhiên. Vì lý lẽ của Hà m Hương, đối với cô là quá mới mẻ. Yến TỠbực tức:
- Sao chị lại hồ đồ như váºy? Mông Äan đã kể hết chuyện hai ngưá»i cho chúng tôi nghe rồi, câu chuyện quá ư là cảm động. Vì váºy má»i ngưá»i đã quyết tâm phải giúp chị. Bây giỠđột nhiên rồi chị chá»±ng lại là là m sao chứ?
Hà m Hương lắc đầu:
- Nhưng tôi không thể phản bá»™i lại cha. CÅ©ng như phản bá»™i lại lá»i nguyá»n trước thánh A La!
TỠVy cũng nói:
- Chỉ quả tháºt là mâu thuẫn, vừa muốn táºn hiếu vá»›i cha, táºn trung vá»›i dân tá»™c, lại vừa không muốn buông rÆ¡i tình yêu, muốn Mông Äan phải thá»§ pháºn chá» mình. Chị có biết là muốn bắt cá hai tay là má»™t chuyện không bao giá» thà nh công không?
- Nhưng mà , lần trước hai ngưá»i đã nói là sẽ cố gắng thuyết phục hoà ng thượng buông tha tôi được mà ?
- Chúng tôi có hứa, nhưng mà phương thức ông ấy sá» xá»± vá»›i chúng tôi vừa khoan dung vừa nhân từ. Vì chúng tôi là con cái, còn vá»›i chị, ông ấy cư xá» như má»™t ngưá»i đà n ông vá»›i má»™t ngưá»i đà n bà , vừa muốn chinh phục vừa muốn chiếm hữu. Vói ngưá»i đà n ông như váºy rõ tháºt là nguy hiểm.
Tiểu Yến Tá» cÅ©ng tiếp lá»i:
- Vâng, vâng. Chị đừng có lưỡng lự nữa, hãy tránh xa ông ấy ra. Chớ bằng không thế nà o ông ta cũng không hà i lòng, rồi có ngà y đầu không được ở trên cổ nữa đấy.
Hà m Hương vẫn đứng yên, kiên định:
- Tôi thÃch được thá» má»™t lần xem. Tôi muốn thấy hoà ng thượng nhân từ đến cỡ nà o. Bây giá» cả hai cô chỉ nên giúp tôi đưa thÆ¡ cho Mông Äan, để anh ấy yên lòng mà sống là đủ rồi. Còn những việc khác, Thánh A La sẽ giúp tôi!
Tiểu Yến Tá» vừa lo vừa sợ, vá»t miệng:
- Cái vị Thánh A La gì đó cá»§a chị, e là đến đất Trung Quốc phong thá»§y không hợp, bị Pháºt cá»§a bá»n tôi thuyết phục, chẳng giúp Ãch được gì cho chị đâu!
- Không đâu! ChÃnh ngà i đã đưa hai cô đến đây rồi!
Hà m Hương nói xong là vá»™i bước đến bên cá»a sổ, đưa mắt lên nhìn lên trá»i cao, lâm bẩm cầu nguyện.
TỠVy bị Hà m Hương thuyết phục, quay qua Tiểu Yến TỠcảm động nói:
- Có lẽ ông trá»i cÅ©ng muốn chúng ta hà nh động thế, Thánh A La cÅ©ng đồng ý như váºy. Vì có thế, ta má»›i không phải phản bá»™i lại Hoà ng a ma mà vẫn giải quyết được vấn đỠcá»§a Hà m Hương. Ta rất mong sá»± việc sẽ giải quyết tốt đẹp.
Tiểu Yến Tá» nghi ngá»:
- Nhắm được không?
Hai ngưá»i hướng mắt vá» phÃa Hà m Hương. Cô gái Ä‘ang thà nh khẩn, nghiêm chỉnh Ä‘á»c kinh. Vâng! Cuá»™c Ä‘á»i có gì mà lại không thể xảy ra chứ?
o0o
Trên Ä‘á»i quả tháºt không có chuyện gì không thể xảy ra. VÄ©nh Kỳ cÅ©ng nghÄ© váºy, nên đã cố gắng biên soạn má»™t bá»™ “thà nh ngữ đại toà n†mang đến Thấu Phương Trai để dạy cho Tiểu Yến Tá».
Dạy há»c là chuyện danh chÃnh ngôn thuáºn có lý do, nên chẳng cần phải lén lén lút lút. NhÄ© Khang và VÄ©nh Kỳ đưá»ng đưá»ng chÃnh chÃnh tiến tá»›i Thấu Phương Trai. NhÄ© Khang nghi ngá»:
- Biên táºp má»™t quyển sách thế nà y đã là khó khăn, nhưng chẳng biết là nó có hữu dụng hay không?
- Sao lại không, chắc chắn là phải hữu dụng!
VÄ©nh Kỳ chưa dứt lá»i thì đã trông thấy má»™t thái giám mặt mà y lạ quắc Ä‘ang đứng rình ngoà i Thấu Phương Trai, NhÄ© Khang hiểu ra ngay, phóng tá»›i hét.
- Ãứng lại! Ngươi là ai?
Không ngá» tên thái giám lại biết võ công, hắn phóng nhanh và o bụi ráºm, VÄ©nh Kỳ xấn tá»›i:
- Ngươi chạy đâu!
VÄ©nh Kỳ ném sách xuống đất rượt theo, đưa đòn đánh tá»›i. Tên thái giám lạ không dám đánh trả bá» chạy. NhÄ© Khang phóng theo quét chân má»™t cái, tên thái giám thấy hai đầu Ä‘á»u có ngưá»i vá»™i nhún chân má»™t cái bay lên cây.
NhÄ© Khang nà o chịu bá» qua, rượt theo. Tên thái giám thấy tình thế nguy cấp lại phóng xuống, VÄ©nh Kỳ Ä‘uổi kịp, thế là cả ba giao đấu. VÄ©nh Kỳ, NhÄ© Khang rất bất ngá» khi thấy tay thái giám kia võ công cao cưá»ng. Thế là ba ngưá»i quần nhau chưa phân thắng bại, thì ngưá»i trong Thấu Phương Trai đã nghe kinh động. Tiểu Yến Tá» chạy ra.
Tiểu Yến Tá» thấy NhÄ© Khang và VÄ©nh Kỳ đấu vá»›i kẻ lạ mặt, há»i ngay:
- Có gian tế phải không? Ta đã biết là Thấu Phương Trai nầy từ lâu có kẻ trá»™m mà . Nà y tên trá»™m kia! Xem thá» ngưá»i chạy đà ng trá»i nà o!
Tiểu Yến TỠnói là phóng tới.
Lúc đó NhÄ© Khang đã chụp được áo cá»§a tên thái giám lạ. Không ngá» cú phóng tá»›i cá»§a Yến Tá» va và o ngưá»i chà ng, khiến NhÄ© Khang Ä‘au quá buông ta ra.
- Ui da!
VÄ©nh Kỳ thấy váºy phóng tá»›i, không ngá» Yến Tá» nhanh hÆ¡n cho ngay má»™t thoi tá»›i trước đúng ngay và o mÅ©i VÄ©nh Kỳ.
- Ui da!
Váºy là tên gian tế có cÆ¡ há»™i trốn thoát.
Nhĩ Khang trách:
- Tiểu Yến Tá»! Sao cô không ngồi yên tôi nhá»?
Tiểu Yến TỠtức khà đuổi theo.
- Nà y tên trộm kia, mi chạy đâu cho thoát. Ta sẽ đánh ngươi tơi tả đấy!
Lúc đó VÄ©nh Kỳ cÅ©ng Ä‘ang cố bắt tên thái giám lạ nên cÅ©ng Ä‘uổi theo. Tên gian tế quýnh quá nhảy và o bụi VÄ©nh Kỳ nhảy theo, Tiểu Yến Tá» vừa tá»›i cÅ©ng nhảy theo. Ãầu VÄ©nh Kỳ và Yến TỠđụng nhau cái “cốp†hai đà ng báºt ngá»a.
- Ui da!
Tiếu Yến Tá» Ä‘au quá la lên, VÄ©nh Kỳ cố nên Ä‘au đỡ Yến Tá» dáºy. Tên trá»™m thoát thân lần thứ hai. Yến Tá» ngồi dáºy, đã không biết Ä‘iá»u còn giáºm chân:
- Anh Vĩnh Kỳ, sao không đuổi bắt hắn, còn chần chỠở đây là m gì?
Nhĩ Khang bước tới lắc đầu:
- Ãừng bá» công vô Ãch, hắn đã chạy thoát rồi.
Yến Tá» lại giáºm chân:
- Sao lại để hắn chạy thoát? Tháºt vô dụng, có má»™t tên trá»™m bình thưá»ng mà cÅ©ng bắt không nổi.
Nhĩ Khang chỉ biết lắc đầu thở ra.
- Ãúng rồi! Ãúng rồi! Nhưng tháºt tình tôi chẳng biết cô nhảy ra là m gì? Phụ bá»n tôi hay là để giúp hắn chạy thoát? Muốn đánh nhau thì phải nhìn rõ chứ. Ai lại cứ đánh lá»™n ngưá»i mình không. Nếu không có cô thì hắn đã bị tóm rồi!
VÄ©nh Kỳ quay qua nhìn Yến Tá».
- Ồ! Không xong rồi! Trán em đỠcả một vùng chắc sắp nổi u lên rồi đó.
Lúc đó Tá» Vy, Kim Tá»a, Minh Nguyệt chạy ra:
- Cái gì váºy? Có trá»™m ư? Chúng ta có bị mất gì không
Nhĩ Khang nhìn quanh, sa sầm mắt nói:
- Anh nghÄ© hắn không phải là kẻ trá»™m đâu. Kẻ đến đây dòm ngó đương nhiên không có ý tốt. Ngưá»i tốt không là m như váºy, mà tên thái giám nầy võ nghệ lại siêu quần, không phải bình thưá»ng. Mặt cá»§a hắn xa lạ, anh chưa gặp qua, vừa thấy bá»n anh là bá» chạy. Nếu không có ý xấu sao lại bá» chạy? Mà trong cung sao lại xuất hiện má»™t nhân váºt lạ lùng váºy? Ãó là điá»u cần phải cảnh giác. Từ đây vá» sau, cá»a trước sau phải cà i then cẩn tháºn. Riêng hai đứa Cao Viá»…n, Cao Äạt đó đâu mà chẳng thấy? Cà ng lạ hÆ¡n.
Tiểu Ãặng Tá» nói:
- Buổi sáng còn thấy ở đây, bây giỠmất biệt.
Nhĩ Khang sợ TỠVy lo lắng nói:
- Ồ! Chẳng có gì đâu, chẳng qua chỉ là những tên trộm vặt, đừng để ảnh hưởng đến tình cảm. Chúng ta và o nhà đi!
Vĩnh Kỳ nhặt quyển sách lên.
- Ãúng! Mặc chuyện đó Ä‘i, chúng ta và o lo chuyện mình hÆ¡n.
- Chuyện mình? Chuyện gì váºy?
Tiểu Yến Tá» há»i, VÄ©nh Kỳ đưa quyển sách lên.
- Thà nh ngữ giảng yếu! Ãặc biệt chuẩn bị cho em đây!
Tiểu Yến Tá» nhìn quyển sách, chẳng hiểu ý gì cả, vừa bước và o nhà , VÄ©nh Kỳ bà y sách lên bà n nói vá»›i Yến Tá»:
- Quyển sách nà y anh viết riêng cho em, trong đó chứa những thà nh ngữ thưá»ng dùng trong cung. Ãại khái khoảng ba ngà n thà nh ngữ, em phải gắng mà há»c thuá»™c là u.
- Cái gì? Những ba ngà n láºn à , là m sao em Ä‘á»c được. Thôi hãy tha cho em Ä‘i đừng đà y Ä‘á»a nữa, để em Ä‘i bắt trá»™m hay hÆ¡n!
Nói rồi dợm chân định bước ra ngoà i. TỠVy ngăn lại:
- Bá»n trá»™m đã bá» chạy rồi, Ä‘i bắt gì nữa. Tiểu Yến Tá», hãy nghÄ© đến chuyện khổ công cá»§a NgÅ© a ca mà há»c Ä‘i. NgÅ© a ca đã “Dụng tâm lương khổ†tức là “dụng tâm má»™t cách cá»±c khổ†má»›i viết được đấy.
Tiểu Yến TỠphản ứng:
- Tại sao phải nói là “dụng tam lương khổ†chi váºy? Cứ nói “dùng trà má»™t cách cá»±c khổ†là được rồi.
Nhĩ Khang nói:
- Nói như cô chẳng phải là dà i dòng lắm ư? Ngưá»i Trung Quốc hay dùng thà nh ngữ để diá»…n tả sá»± việc cho ngắn gá»n. Cô cứ há»c Ä‘i sẽ thấy là ngôn ngữ “diệu bất khả ngôn†đấy. “Diệu bất khả ngôn†có nghÄ©a là “diệu kỳ vô cùng, diá»…n đạt được ý hayâ€.
Tiểu Yến TỠlại kêu lên.
- á»i trá»i Æ¡i! Váºy là tôi sẽ Ä‘iên mất, mấy ngưá»i đà y Ä‘á»a tôi quá. Nói chuyện bình thưá»ng tôi còn chưa nên thân cÆ¡ mà ?
Rồi ngẫm nghĩ một chút Tiểu Yến TỠnói:
- Tháºt ra thì nói kiểu bốn chữ tôi cÅ©ng biết nhiá»u lắm rồi, chẳng hạn như “lạc hoa lưu thá»§y†(nước chảy hoa trôi) nè, “muốn đầu má»™t quả, muốn mạng má»™t thân†rồi “ngÆ¡ ngÆ¡ ngác ngác†“tháºt là vô lý†“lá»™n lùng tùng phèng†“nói báºy nói bạ†Tức chết Ä‘i được...
NhÄ© Khang vá»™i Ä‘Ãnh chÃnh:
- Cái chữ “tức chết đi được†không phải là thà nh ngữ. Muốn đầu một quả, muốn mạng một thân cũng không phải.
- Phải hay không gì cÅ©ng mặc, miá»…n xà i được là xà i. Không há»c thà nh ngữ tôi vẫn sống đến ngà y nay. CÅ©ng chẳng có ai nghe tôi nói mà không biết. Váºy tại sao bây giá» phải há»c?
Vĩnh Kỳ nắm lấy tay Tiểu Yến TỠthà nh khẩn:
- Hãy xem như anh em há»c chung váºy. Em không thấy là trong hoà ng cung nà y ai mở miệng ra Ä‘á»u sá» dụng thà nh ngữ cả sao? Chỉ có em là không biết. Lúc ngưá»i ta nói, em lại không biết. Thưá»ng là “trống xuôi kèn ngượcâ€. vì váºy ta phải Ãt ra là m cho rõ nghÄ©a. Em cứ há»c Ä‘i, không khó đâu.
Nhĩ Khang cũng nói và i:
- Nếu cô biết nói chuyện vá»›i hoà ng thượng bằng thà nh ngữ, hoà ng thượng sẽ thÃch hÆ¡n. Lão pháºt gia cÅ©ng không là m khó dá»… được!
TỠVy nói:
- Ãúng váºy mà chẳng phải là chị đã hứu vá»›i Hoà ng a ma là sẽ cố gắng há»c. Hoà ng thượng muốn chị Ä‘á»c thÆ¡ chị cÅ©ng sẽ Ä‘á»c được dá»… dà ng.
Tiểu Yến Tá» thấy má»i ngưá»i Ä‘á»u nói và o khoát tay:
- Thôi được! Há»c thì há»c có sao đâu?
VÄ©nh Kỳ nghe váºy bèn mở sách ra, trang đầu tiên.
Nhưng chuyện há»c gần như không có duyên vá»›i Yến Tá», nên chỉ má»™t buổi là Yến Tá» chán ngay.
o0o
Hôm ấy, Yến TỠcùng Hà m Hương đi dạo ở hoa viên. Vừa đi Yến TỠvủa dặn dò.
- Thấu Phương Trai cá»§a chúng tôi ở bên nà y, chị phải bảo cho Duy Na và Kiết Na biết đưá»ng Ä‘i, để sau nà y ở Bảo Nguyệt lầu có chuyện gì không hay cần viện binh, thì bảo cô ấy chạy sang đấy tìm tôi. Ná»a đêm ná»a khuya tôi cÅ©ng đến.
Hà m Hương hiểu ý của Yến TỠbèn quay qua dặn dò Duy Na và Kiết Na bằng tiếng Hồi.
Duy Na và Kiết Na gáºt đầu, có vẻ ghi nhá»› đưá»ng xá, Tá» Vy nói:
- Nếu tháºt sá»± chị muốn Hoà ng a ma động lòng, thì cÅ©ng cố kiên trì, nhưng cÅ©ng phải đỠphòng. Ở trong hoà ng cung nà y, sá»± nguy hiểm đầy rẩy, chẳng nên tin ai cả, ngưá»i hai mặt khó lưá»ng.
Ãang nói đến đó, thì chợt từ xa, thái háºu và hoà ng háºu lại Ä‘i tá»›i. PhÃa sau còn có Tịnh Nhi, Dung ma ma, và cả Quế ma ma.
Tất cả Ä‘á»u sợ hãi Tá» Vy vá»™i vã quỳ xuống tung hô:
- Lão pháºt gia kiết tưá»ng! Hoà ng háºu nương nương kiết tưá»ng!
Tiểu Yến TỠcũng vội vã là m theo.
Tịnh Nhi trông thấy Tá» Vy, có vẻ chăm chú quan sát. Tá» Vy thì nhá»› đến Ä‘iá»u NhÄ© Khang nói nên hết sức lúng túng.
Hoà ng háºu vừa nhìn thấy ba ngưá»i Ä‘i chung, đã kêu lên:
- á»’! Hai cô cát cát hôm nay ngoan dữ Ä‘a, không Ä‘i ra ngoà i xem “tượng bồ tát†nữa ư? Ở lại cung là m bạn vá»›i ngưá»i đẹp. Hay tháºt! Nhạy bén tháºt. Ở đâu có hương thÆ¡m là có mặt ở đó. Ãúng ra sáng sá»›m phải sang Từ Ninh Cung, bá»™ quên cả chuyện vấn an lão pháºt gia ư?
Tiểu Yến Tá» nghe hoà ng háºu thá»c gáºy giáºn dữ:
- Ãúng đấy, tôi không có sang Từ Ninh Cung vấn an, hoà ng háºu nương nương cứ tá»c mạch Ä‘i để lão pháºt gia đánh tôi như váºy má»›i thấy hà i lòng chứ gì? Ãúng không?
Hoà ng háºu không trà lá»i, chỉ liếc sang thái háºu, ý như muốn nói: “Äấy lão pháºt gia thấy chưa?â€
Thái háºu từ nà o tá»›i giá» không có thiện cảm vá»›i Yến Tá» nên chau mà y:
- Tiểu Yến Tá»! Không được vô lẽ!
Tiểu Yến Tá» rất giáºn, nhưng Tá» Vy đã ngăn lại.
Hà m Hương thì trông thấy thái háºu và hoà ng háºu vá»™i vã chắp tay trước ngá»±c thi lá»… theo đạo Hồi.
- Hà m Hương kiến qua lão pháºt gia! Kiến qua hoà ng háºu nương nương.
Thái háºu cà ng khó chịu hÆ¡n, nói:
- Hương phi nà y, ngươi chưa há»c qua phép tắc cá»§a dân Mãn ta ư? Khi nà o gặp ngưá»i lá»›n hÆ¡n phải nói là thỉnh an. Bản thân ngươi cÅ©ng khá kỳ cục. Tại sao đã là Phi tá» trong triá»u đại Thanh rồi, mà nháºp gia chẳng tùy tục chứ?
Rồi không đợi gì cả, bà quay qua Tịnh Nhi nói:
- Tịnh Nhi ngươi vỠlấy quần áo, giầy dép cho Hương phi thay ngay.
- Vâng!
Nhưng hoà ng háºu đã ứng ngay:
- Ở đằng nơi thần thiếp có hai bộ áo quần mới may, nếu Hương phi nương nương không chê, thì thần thiếp xin bảo Dung ma ma vỠlấy.
Tiểu Yến TỠchen và o:
- Bẩm lão pháºt gia. Hương phi nương nương được đặc hứa cá»§a Hoà ng a ma, là không phải mặc áo ngưá»i Mãn, không phải há»c quy cách xá» sá»± cuả ngưá»i Mãn. Váºy xin để nương nương cứ mặc áo ngưá»i Hồi ạ.
Thái háºu vừa kinh ngạc vừa giáºn:
- Lại đặc hứa nữa ư? Nhưng trước mặt hoà ng thượng thì có đặc hứa, nhưng ta thì không? Ãã là dân con tá»™c Mãn, phải giữ lá» lối theo ngưá»i Mãn.
Nói xong quay sang căn dặn:
- Dung ma ma! Quế ma ma! Mang quần áo đến Bảo Nguyệt lầu. Hoà ng háºu! Ngươi phải xem cô ta thay áo!
Dung ma ma, Quế ma ma dạ một tiếng bỠđi ngay.
Hoà ng háºu quay qua cúi ngưá»i vá»›i thái háºu:
- Thần thiếp xin tuân thá»§ lá»i dặn cá»§a lão pháºt gia!
Rồi quay sang Hương phi, hoà ng háºu nói:
- Hương phi, mình vỠBảo Nguyệt lầu thay áo quần đi.
Hà m Hương thụt lui nói:
- Hà m Hương không thể tuân lệnh.
Thái háºu ngạc nhiên:
- Ngươi nói gì?
Hà m Hương nói:
- Kinh Co Ran đã nói rất rõ rà ng. Chúng sinh Ä‘á»u bình đẳng, không ai có quyá»n cưỡng ép ngưá»i khác phải là m Ä‘iá»u há» không muốn.
Thái háºu trừng mắt:
- Kinh Co Ran là kinh gì?
- Ãó là kinh Ä‘iển tối thượng cá»§a chúng tôi.
Thái háºu cà ng giáºn:
- Ngoà i kinh Pháºt ra không có kinh nà o tối thượng cả. Còn muốn đòi há»i chuyện bình đẳng thì quả là không tưởng.
Rồi quay sang hoà ng háºu, bà nói:
- Hoà ng háºu! Ta giao cho ngươi đấy. Hãy lá»™t quần áo đó ra, ta thấy chướng mắt quá.
- Vâng!
TỠVy thấy tình hình căng quá. Vội nháy mắt với Yến TỠmột cái. Yến TỠnhanh chóng chạy đi ngay.
Mấy tay ma ma lôi Hà m Hương vá» Bảo Nguyệt lầu. Ãến Bảo Nguyệt lầu. Dung ma ma mang má»™t bá»™ áo dà i Mãn ra, rồi cùng ba bốn ma ma khác đè Hà m Hương xuống cưỡng bức thay áo. Hà m Hương vùng vẫy:
- Tôi không muốn! Tôi không muốn! Không ai có quyá»n bắt tôi phải thay áo cả.
Hoà ng háºu nói:
- Dung ma ma nói cho cô ta biết đi!
Dung ma ma lạnh lùng nói:
- Nương nương bà tuy được hoà ng thượng phong là m nương nương, nhưng phÃa trên bà còn có hoà ng háºu. Trên nữa là còn có lão pháºt gia. Lão pháºt gia ra lệnh lá»™t quần áo nương nương ra. Hoà ng háºu chỉ là m theo lệnh, và nô tà i bắt buá»™c phải thá»±c hiện thôi!
Hoà ng háºu nói:
- Nếu ngươi biết Ä‘iá»u, thì tá»± mình thay Ä‘i, bằng không Dung ma ma bắt buá»™c phải là m chuyện đó và lúc đó có Ä‘au đớn thì cố mà má»™t mình chịu đấy.
Hà m Hương phản đối kịch liệt:
- Không được, hãy tránh ra! Ta không cởi! Không cởi. Ta sinh ra là ngưá»i Duy Ngô NhÄ©, chết Ä‘i cÅ©ng là ngưá»i Duy Ngô NhÄ©, ta phải mặc y phục ngưá»i Duy Ngô NhÄ© thôi.
- Váºy thì tùy ngươi! Dung ma ma hà nh động!
Dung ma ma chạy đến giáºt lấy khăn che mặt cá»§a Hà m Hương, rồi cởi lấy áo khoác ngoà i cá»§a Hà m Hương. Duy Na và Kiết nà thấy không phải chạy đến che chắn bảo vệ, để Hà m Hương chạy nhưng Hà m Hương chỉ má»›i chạy đến cá»a, đã bị Dung ma ma chụp lấy tóc kéo lại.
- Ui da! Ãừng! Ãừng!
Tá» Vy thấy váºy vá»™i quỳ xuống trước mặt hoà ng háºu:
- Hoà ng háºu nương nương, đừng hà nh động thế. Hương phi đã được đặc hứa cá»§a Hoà ng a ma. Xin hoà ng háºu nghÄ© đến thể diện cá»§a Hoà ng a ma mà nương tình. Chuyện ăn mặc là chuyện nhá», đại sá»± má»›i là lá»›n.
- Chuyện nà y có dÃnh lÃu gì đến ngươi mà ngươi chen và o chứ?
Hoà ng háºu trừng mắt vá»›i Tá» Vy nói:
- Tránh ra! Vì dù có sá»± che chở cá»§a hoà ng thượng Ä‘i. Hôm nay ta là m theo lệnh cá»§a thái háºu cÆ¡ mà !
TỠVy bị đẩy ngã xuống, Duy Na và Kiết Na cũng nhanh chóng bị đánh ngã.
Dung ma ma lúc đó mới đè Hà m Hương xuống, cố gắng lột áo cô gái đạo Hồi ra. Hà m Hương vùng vẫy quyết liệt hét:
- Các ngươi không được quyá»n thế nà y. Chẳng lẽ Ãại Thanh không phải là má»™t đất nước văn minh ư? Các ngưá»i không được đụng đến tôi! Không được động đến tôi!
Nhưng Hà m Hương có hét gì thì hét, các mụ ma ma lá»™t vẫn lá»™t. Tá» Vy thấy váºy lại can:
- Hoà ng háºu nương nương, không nên như váºy. Xin hoà ng háºu bảo há» ngưng Ä‘i, để không tình trạng sẽ không cứu chữa được.
Hoà ng háºu trừng mắt:
- Mi dám nói là không nên ư. Váºy thì Dung ma ma đâu, hãy dạy luôn cho nó biết!
Dung ma ma quay qua đạp cho TỠVy một cái lộn nhà o. May thay lúc đó, vua Cà n Long và Tiểu Yến TỠvà o tới, lũ thái giám bên ngoà i rao:
- Hoà ng thượng giá lâm! Hoà ng thượng giá lâm!
Vua Cà n Long bước và o, thấy Hà m Hương Ä‘ang bị hai ma ma dằn dưới đất, quần áo tÆ¡i tả, nữ trang rÆ¡i vãi, dưới đất, tóc tai rối bù, ông giáºn phát run lên, hét:
- Các ngươi là m gì thế? Ngưng lại! Ngưng lại!
Ãám ma ma vá»™i dừng lại phá»§ phục dưới đất:
- Hoà ng thượng kiết tưá»ng!
Vua Cà n Long mặt tái xanh, trừng mắt nhìn đám ma ma, nghiến răng nói:
- Tụi bây dám động tay động chân với Hương phi? Có nghĩa là tụi bây muốn chết chứ không muốn sống phải không? Bây đâu! Hãy đem tất cả đi chém đầu cả cho ta!
Ãám ma ma nghe váºy hồn phi phách tán, phá»§ phục xuống.
- Hoà ng thượng khai ân! Xin hoà ng thượng hãy khai ân!
Vừa nói đám ma ma đưa tay tá»± vả và o mồm, vừa vả vừa nói “hoà ng thượng khai ânâ€.
Hoà ng háºu quỳ xuống trước mặt vua, nói:
- Bẩm hoà ng thượng, thần thiếp vâng lệnh lão pháºt gia lên thay áo cho Hương phi. Không lẽ hoà ng thượng lại cÅ©ng cãi lệnh cá»§a thái háºu ư?
Vua Cà n Long trừng mắt hoà ng háºu:
- Hoà ng háºu! Hôm nay ngươi dám đến đây lá»™t áo Hương phi. Ngươi mà là m lần nữa là ta lá»™t da ngươi đó!
Hoà ng háºu nghe váºy tái mặt, vá»™i thụt lùi ra sau.
Lúc đó Hà m Hương đã ngồi dáºy áo quần xốc xếch, tóc tai rối bù. Nà ng tá»± nhìn lại mình, rồi như cảm thấy tá»§i hổ vô cùng. Ãứng dáºy chạy ra phÃa cá»a. Yến Tá» linh tÃnh Ä‘iá»u không hay chạy theo. Quả nhiên Hà m Hương đã nhún ngưá»i má»™t cái nhảy ngay xuống lầu. Tiểu Yến Tá» bình thưá»ng võ công tầm thưá»ng, váºy mà hôm ấy như xuất thần, đã phóng ngưá»i má»™t cái, ôm chặt lấy Hà m Hương, hai ngưá»i cùng rÆ¡i xuống đất. Vua Cà n Long thất thanh gá»i:
- Hương phi!
Tiểu Yến Tá» và Hương phi rÆ¡i xuống đất, Tiểu Yến Tá» sợ Hương phi té Ä‘au, ôm Hương phi lăn má»™t vòng. Má»™t lúc cả hai má»›i hoà n hồn Hương phi ngồi dáºy ôm Yến Tá» khóc ròng.
Lúc đó Vua Cà n Long, Tá» Vy, và hoà ng háºu má»›i chạy xuống. Vua Cà n Long lo lắng há»i:
- Sao? Có sao không? Tiểu Yến Tá», cả hai chẳng sao chứ?
- Vâng. Hoà ng a ma chúng con Ä‘á»u chưa chết!
Vua Cà n Long thở ra, cúi xuống nhìn hai ngưá»i:
- Thế có bị thương không?
Rồi như nhá»› sá»±c ra, gá»i to:
- Hãy má»i thái y đến mau!
- Vâng!
Thái giám nghe lệnh vội đi ngay.
Tiểu Yến TỠđứng dáºy được dịp khoe khoang.
- May mà võ công con thuộc cao thủ, nếu không nguy to rồi!
Quay qua Hà m Hương, Tiểu Yến Tá» há»i:
- Nương nương chắc cũng không sao chứ?
Hà m Hương chỉ khóc, Tiểu Yến TỠquay qua nói:
- Hoà ng a ma yên tâm đi! Hương phi nương nương không sao đâu.
Tá» Vy bước tá»›i dùng chiếc áo choà ng khoác lên ngưá»i Hà m Hương, thừa dịp khuyên nhá»§:
- Chị đã hứa vá»›i bá»n nà y là dù có gặp khổ nhục thế nà o cÅ©ng cố sống mà , sao lại nhảy lầu chứ?
Hà m Hương chỉ nhìn TỠVy yên lặng.
Vua Cà n Long quay qua trừng mắt vá»›i hoà ng háºu và đám ma ma.
- Các ngươi cút hết cho ta. Chỉ để TỠVy và Tiểu Yến TỠở đây với Hương phi thôi. Từ đây vỠsau ai mà dám léo hánh đến Bảo Nguyệt lầu nà y gây rối nữa, là ta chặt đầu cả đó. Gắng mà liệu hồn. Cút!
Hoà ng háºu nhìn Hà m Hương vá»›i cái nhìn uất háºn, rồi rút Ä‘i, đám ma ma cÅ©ng riu rÃu Ä‘i theo.
Sau mà n Hương phi phẫn uất nhảy lầu tá»± sát, có Tiểu Yến Tá» nên cÅ©ng chẳng bị má»™t thương tÃch nà o. Nhưng nhỠđó mà sau đấy Hà m Hương vẫn được ngang nhiên mặc áo dân tá»™c Hồi cá»§a mình. Lệnh “thay đổi xiêm y†cá»§a thái háºu, hoà n toà n mất tác dụng. Chuyện đó đối vá»›i thái háºu, là má»™t Ä‘iá»u không vui. Vì sao má»™t hoà ng thái háºu, mà lại chẳng khiển được má»™t Vương phi? Ãiá»u đó hẳn nhiên khiến bà thấy mất mặt, nhất là chuyện xảy ra trước mặt bá»n cung nữ, nô tà i. Cạnh đó còn có sá»± đổ dầu thêm cá»§a hoà ng háºu và đám ma ma.
- Lúc gần đây hoà ng thượng là m nhiá»u chuyện khá bất thưá»ng. Tại sao lại tá»± nhiên phong má»™t Hoà n Châu cát cát, rồi thêm má»™t Tá» Vy cát cát nữa. Chưa hết, bây giá» còn bị má»™t Hương phi nương nương là m mê muá»™i. Ba đứa con gái nầy đã là m xáo trá»™n ná» nếp cung đình, đó nà o phải là phúc khà cá»§a nhà Ãại Thanh? Hay cá»§a hoà ng thượng? Tháºt hoà n toà n không hiểu. Tại sao ba đứa đó lại liên hợp trong lúc nà y? Có sá»± sắp xếp gì không?
Nhưng Tịnh Nhi thì có cái nhìn riêng cá»§a Tịnh Nhi. Cô nà ng nói vá»›i thái háºu:
- Hai cô cát cát đó xuất thân từ chốn dân dã, thì đương nhiên là lá» lối sinh hoạt phải khác hẳn chúng ta. Còn Hương phi nương nương, đến từ xứ Hồi thì cÅ©ng váºy. Ba ngưá»i đó có má»™t Ä‘iểm tương hợp đấy là “cái nhìn sá»± việc, khác chốn cung đìnhâ€. Và chÃnh vì sá»± khác biệt vá»›i cung đình đó đã kết hợp há» lại vá»›i nhau.
Thái háºu suy nghÄ©, thấy sá»± phân tÃch cá»§a Tịnh Nhi có lý, nên há»i:
- Theo Tịnh Nhi thì cái con Hương phi kia, nó không chịu thay đổi xiêm y, kháng lại mệnh lệnh cá»§a ta. Váºy thì ta phải phạt nó thế nà o má»›i đáng?
Tịnh Nhi đáp:
- Bẩm lão pháºt gia, sáng nay ở Ngá»± Hoa Viên. Con thấy hai cô cát cát mặc áo Ä‘á», còn Hương phi nương nương vẫn mặc y phục Hồi mầu trắng trông tháºt ấn tượng. Trong hoà ng cung chúng ta, có ngưá»i mặc y phục Hồi Ä‘i tá»›i Ä‘i lui, thì nó là m tăng thêm cảnh sắc. Giống như chúng ta xem vạn hoa kÃnh váºy đó, có gì không đẹp đâu. Nếu bây giá» chỉ vì má»™t bá»™ quần áo, mà lão pháºt gia khó dá»…, thì có phải là m hoà ng thượng buồn bá»±c như váºy lợi Ãt mà hại nhiá»u không?
Thái háºu như ngá»™ ra:
- Lá»i cá»§a Tịnh Nhi nghe hữu lý đấy, vì má»™t bá»™ quần áo mà để thương tổn tình cảm mẹ con, thì đúng là không đáng!
Sá»± phân tÃch cá»§a Tịnh Nhi, khiến thái háºu thấy chuyện mất mặt không còn quan trá»ng nữa, nên cÅ©ng cho chìm xuống luôn. Có Ä‘iá»u sau đó giữa thái háºu và Hương phi đã có má»™t vết nứt, tình cảm không còn như trước.
o0o
Thái háºu bị cản mÅ©i, không vui. Vua Cà n Long gặp nhiá»u chuyện bá»±c mình cÅ©ng khó chịu.
Vua không chỉ nặng đầu chuyện Hương phi mà còn báºn tâm nhiá»u vá» thân pháºn Tá» Vy và Tiểu Yến Tá».
Bởi vì vua biết thái háºu không là m khó dá»… được Hương phi thì bao nhiêu cÆ¡n bá»±c tức sẽ quay qua đổ trút lên đầu hai cô cát cát dân dã, mà điá»u trước tiên thái háºu muốn phá bỉnh sẽ là chuyện hôn nhân cá»§a hai ngưá»i. Vua biết sá»± việc có cố kéo thế nà o, trì hoãn thế nà o thì sá»›m muá»™n cÅ©ng phải giải quyết. Nhưng giải quyết thế nà o đây? Khi há» tháºt tình yêu nhau? Tình cảm nà o có thể giải quyết đơn tuần bằng lý trÃ.
Hôm ấy vua cho gá»i Tá» Vy, Tiểu Yến Tá», VÄ©nh Kỳ, và NhÄ© Khang cùng đến thư phòng.
Lúc bốn ngưá»i và o, vua Ä‘ang ngồi duyệt tấu chương, duyệt xong, ngưá»i nhìn lên nói:
- Nói tháºt ra, từ lúc lão pháºt gia hồi cung đến nay, trong cung đình xảy ra quá nhiá»u sá»± việc. Trẫm tháºt không vui, cả chuyện hạnh phúc cá»§a mấy ngưá»i lại cÅ©ng là ná»—i báºn tâm cá»§a ta. Tiểu Yến Tá» và Tá» Vy có công cứu Hương phi, Ä‘iá»u nà y trẫm ghi nhá»›, nhưng ma...
Ông quay qua nhìn Tiểu Yến TỠvà TỠVy.
- NghÄ© xem tại sao hai ngưá»i lại chẳng được lão pháºt gia yêu thÃch? Ãiá»u đó là nổi khổ tâm lá»›n cá»§a ta đấy.
Bốn ngưá»i bối rối nhìn nhau, Tá» Vy ngượng ngùng nói:
- Bẩm Hoà ng a ma, xin ngưá»i đừng quá báºn tâm như váºy con hứa từ đây vá» sau, con sẽ thưá»ng xuyên đến Từ Ninh cung, thần hôn định tỉnh (sá»›m tối có mặt) để lão pháºt gia ưa thÃch.
Bốn chữ “thần hôn định tỉnh†cá»§a Tá» Vy, Tiểu Yến Tá» nà o hiểu được, nhưng cái táºt ham nói, nên Tiểu Yến Tá» vá»t miệng:
- Sao? Ngươi định “thà nh hôn†rồi “định tâm†ư? Lão pháºt gia đâu có muốn ngươi “thà nh hôn†vá»›i bà đâu? Ngươi đến đó chỉ là m chuyện vô Ãch!
Lá»i cá»§a Tiểu Yến Tá» là m má»i ngưá»i lắc đầu, Vua Cà n Long trừng mắt nói:
- Con đúng là ná»—i “báºn tâm†lá»›n cá»§a ta đấy!
Rồi vua quay qua ba ngưá»i còn lại:
- Các ngươi chẳng phải là đã dạy nó há»c thà nh ngữ rồi ư?
- Dạ có, dạ có!
Vua Cà n Long nhặt má»™t tá» giấy để trên bà n đưa cho Tiểu Yến Tá».
Nầy Tiểu Yến Tá», sang nay Ká»· sư bá đưa cho ta xem má»™t bà i luáºn văn rất kỳ quặc, có phải cá»§a con viết không?
Tiểu Yến Tá» cầm lên biết ngay là cá»§a mình, gáºt đầu:
- Vâng.
- Váºy ngươi Ä‘á»c lên cho ta và má»i ngưá»i cùng nghe xem?
Tiểu Yến TỠđỠmặt:
- Con nghÄ© là không cần Ä‘á»c hay hÆ¡n ạ!
Vua Cà n Long trừng mắt:
- Ta bảo Ä‘á»c là phải Ä‘á»c. Ãá»c ngay!
Tiểu Yến TỠkhông còn cách thối thác, đà nh nói:
- Ãá»c thì Ä‘á»c chá»›! Bà i nà y có tá»±a đỠlà “như nhân ẩm thá»§y.â€
Rồi quay qua nhìn vua Cà n Long:
- Hoà ng a ma, xin đừng trách con, cũng tại Kỷ sư bá ra cái đỠtà i gì kỳ cục quá. Nên con nghĩ mãi không biết phải viết thế nà o. Cuối cùng mới nghĩ ta chữ “ẩm thuỷ†là uống nước ạ.
Vua Cà n Long trợn mắt:
- Thế sau khi hiểu ra xong, ngươi viết cái gì?
Tiểu Yến Tá» cầm giấy lên, Ä‘á»c:
-... “ai cÅ©ng phải uống nước. Sáng uống, trưa uống, tối uống. Khát uống mà không khát cÅ©ng có thể uống. Uống lạnh cÅ©ng được, uống nóng cÅ©ng được. Mùa xuân uống, hạ uống, thu uống, đông uống...â€
Tiểu Yến Tá» còn chưa Ä‘á»c hết má»i ngưá»i đã ôm bụng cưá»i.
- “... đà n ông uống, đà n bà uống, con nÃt, ông lão Ä‘á»u phải uống, mà cả loà i thú cÅ©ng không thể nhịn khát được.â€
Vua Cà n Long không dằn được, cÅ©ng đứng dáºy vừa cưá»i vừa mắng:
- Con “uống nước†kiểu nà y. Khổng phá»§ tá» mà đá»c cÅ©ng phải chết vì ngá»™p. Ká»· sư bá cÅ©ng váºy, trẫm tháºt tức chết Ä‘i mất. Ngươi có biết bốn chữ “như thân ẩm thuỷ†còn có mấy chữ phÃa dưới nữa, ngươi bỠđâu? PhÃa dưới má»›i là chá»§ đỠđó!
Tiểu Yến Tá» giáºt mình:
- PhÃa dưới còn có má»™t câu nữa à ?
- Chá»› sao! Ãâu ngươi Ä‘á»c câu kế cho trẫm nghe xem.
Tiểu Yến Tá» hoảng quá ngó sang VÄ©nh Kỳ, Kỳ vá»™i Ä‘á»c nhỠ“lãnh ôn tá»± tri†(nóng lạnh tá»± biết). Tiểu Yến Tá» nghe không rõ quay sang NhÄ© Khang cầu cứu.
NhÄ© Khang vá»™i láºp lại bốn chữ ban nãy cá»§a VÄ©nh Kỳ, Tá» Vy thấy Tiểu Yến Tá» vẫn ngÆ¡ ngác, ká» tai Tiểu Yến Tá» nói:
- Lãnh ôn tự tri!
Tiểu Yến Tá» nghe không rõ, láºp lại:
- Lãnh liễu tri thù! (là m lạnh con nhện)
Vua Cà n Long trợn mắt:
- Sao lại lãnh liá»…u tri thù? Là m lạnh con nhện? Váºy bây giá» thì đốt nóng con chuồn chuồn? Thế nà y phải ăn má»™t trăm roi má»›i được!
Tiểu Yến Tá» nghe váºy thụt lùi nói:
- Hoà ng a ma, cái chuyện há»c hà nh nà y khó khăn quá. Uống nước thì uống nước Ä‘i, còn bà y đặt là m luáºn văn là m gì, vô bổ thiệt. Thấy đỠcáºp đến chuyện uống nước là con Ä‘em hết những Ä‘iá»u mình biết ra viết hết. Con còn muốn viết nhiá»u hÆ¡n nữa đấy, nhưng vì chữ nghÄ©a có hạn nên chỉ viết bấy nhiêu thôi!
- May mà chỉ viết bấy nhiêu thôi, chá»› nếu không, chuyện uống nước cá»§a ngươi sẽ là m ngáºp cả thà nh phố Bắc Kinh nà y.
Tiểu Yến Tá» nghe váºy phụng phịu, còn Tá» Vy, VÄ©nh Kỳ và NhÄ© Khang thì ôm bụng nhịn cưá»i.
Vua Cà n Long Ä‘i tá»›i Ä‘i lui ra chiá»u suy nghÄ©. Rồi dừng lại há»i VÄ©nh Kỳ:
- Nghe nói các ngươi Ä‘ang dạy nó. Váºy thì đã dạy được gì nà o?
Vĩnh Kỳ nói:
- Dạ chỉ dạy ba cái thà nh ngữ.
- Chỉ dạy thà nh ngữ? Váºy thì để ta khảo thà nh ngữ xem.
Tiểu Yến Tá» nghe váºy giáºt mình:
- Phải thi nữa ư?
Nhĩ Khang lo lắng:
- Bẩm hoà ng thượng, chỉ mới dạy sơ sơ thôi ạ!
Vua Cà n Long ngẫm nghĩ rồi nói:
- ÃÆ°á»£c rồi, trẫm sẽ chỉ há»i ngươi những Ä‘iá»u đơn giản nhất. Thà vụ như lần trước, trẫm nói má»™t câuâ€dương phụng âm vi†là gì?
Tiểu Yến TỠnghe chữ được chữ không, nghĩ ngợi:
- “Dương phụng ưng vi†ư? Có nghĩa là ... nghĩa là ... Con dê gặp nguy thì hút đầu vô kẽ đá. Còn chim ưng thì hung dữ hơn nên sẽ phá vòng vây.
TỠVy, Nhĩ Khang và Vĩnh Kỳ kêu khổ, vua Cà n Long thì lắc đầu.
- Váºy thì nếu có kẽ đá tháºt, chắc ngươi cÅ©ng chui xuống luôn quá.
Tiểu Yến TỠbiết mình lại hố, nên nói:
- Vâng, nếu có kẽ đá ở đây con sẽ chui trốn đi cho rồi.
- “Tam tháºp nhị láºp†(ba mươi tuổi láºp thân) là gì?
- “Ba mươi ngưá»i đứng sắp hà ngâ€.
- Thôi được, há»i thêm má»™t câu nữa “bất chiết thá»§ Ä‘oạn†là gì?
Tiểu Yến TỠsuy nghĩ:
- “Bất chiết thá»§ Ä‘oạn†ư? Có nghÄ©a là hai ngưá»i đánh lá»™n vá»›i nhau, không cần bẻ cÅ©ng gãy tay ra nhiá»u khúc!
Vua bực quá, quát:
- Chỉ có tay ngươi không cần bẻ đã gãy, thế còn “hiểu dữ đại nghÄ©a†(hãy nghÄ© đến đại nghÄ©a) thì saoâ€
- “Tiểu nghĩ đại nghĩ†(kiến nhỠkiến to) ư? Ờ ý nói là con kiến nhỠgặp kiến lớn, hai con đánh lộn nhau.
- Trá»i đất! Con giải thÃch kiểu nà y, trẫm cÅ©ng phải chịu thua luôn... ha ha! Trẫm Ä‘ang bá»±c mình, lo muốn thúi cả ruá»™t váºy mà nghe con giải nghÄ©a thà nh ngữ kiểu nà y, không thể nà o ôm bụng, cưá»i lăn... Có Ä‘iá»u, lão pháºt gia thì không được đâu nhé! Sợ là lúc đó con sẽ bị “bất chiết thá»§ Ä‘oạn†rồi đấy.
Cưá»i xong vua lại trừng mắt.
- Như váºy, thì phải dạy con thế nà o má»›i được đây?
Tiểu Yến TỠnhìn vua rụt rè:
- Dạ... dạ... bá»™ con giải thÃch tráºt lất cả ư?
- Thế theo con thì tráºt hay trúng?
Vĩnh Kỳ vội bước tới:
- Bẩm Hoà ng a ma, xin ngưá»i đừng bá»±c dá»c. Bá»n con sẽ cố gắng sá»›m muốn gì Tiểu Yến Tá» rồi sẽ tiến bá»™ mà .
Vua Cà n Long khoát tay.
- Váºy thì các ngươi cố Ä‘i. Ãây cả là má»™t sá»± kiến tạo đấy.
Ngưá»i bước tá»›i mấy bước, nghÄ© sao lại lắc đầu.
- Thôi được rồi đừng nói chuyện Tiểu Yến Tá» há»c hà nh nữa.
Ông chợt quay sang NhÄ© Khang há»i:
- Chuyện hôm trước, trẫm nói ngươi có suy nghĩ kỹ không?
NhÄ© Khang giáºt mình, kêu lên:
- Hoà ng thượng!
Vua Cà n Long nhìn Nhĩ Khang rồi nhìn TỠVy nói:
- Ngươi cứ suy nghĩ cho kỹ đi, nếu cần cứ thương lượng với TỠVy.
NhÄ© Khang tái mặt, Tá» Vy nghi ngá», hẳn là có chuyện gì bất lợi vá»›i mình má»›i cần thương lượng đấy.
o0o
Bốn ngưá»i từ ngá»± thư phòng bước ra, Tá» Vy không dằn được há»i ngay NhÄ© Khang:
- Hoà ng a ma nói váºy là sao? Ông ấy muốn anh suy nghÄ© chuyện gì? Thương lượng vá»›i tôi chuyện gì?
NhÄ© Khang cố che Ä‘áºy.
- Ồ! Không có chuyện gì cả.
Tá» Vy nhÃu mà y:
- Anh đừng giấu, chắc chắn là có, sao anh phải giấu? không lẽ anh muốn em Ä‘i há»i Hoà ng a ma ư?
Tiểu Yến Tá» sau đợt truy bà i, đã nghÄ© mình thoát nạn, nên hăng hái yêu Ä‘á»i hÆ¡n nói:
- Äúng đấy! Tôi thấy NhÄ© Khang tối ngà y cứ là m gì mà lén lén lút lút có vẻ không thà nh tháºt. Chắc có chuyện gì bà máºt, mà không dám nói lại cho Tá» Vy biết đây.
NhÄ© Khang có táºt giáºt mình.
- Ãâu có! Äâu có! Cô đừng nói báºy nghe!
Vĩnh Kỳ thấy tình hình căng thẳng, vổ vai Khang:
- Tôi thấy thì Hoà ng a ma không phải đùa đâu.
Lần trước ngưá»i đỠcáºp đến chỉ như má»™t “đỠnghị†Nhưng bây giá» hình như đã là “quyết định†rồi. NhÄ© Khang, đừng giấu nữa, cứ nói cho Tá» Vy biết Ä‘i!
NhÄ© Khang nghÄ© ngợi bá»±c dá»c:
- Ãá» nghị gì? Quyết định gì? Tôi đã nói là tôi không đồng ý. Sao lại nói mãi váºy? Sao lại bất hợp lý thế. Chưa có sá»± đồng ý cá»§a tôi mà “đỠnghị†biến thà nh “quyết định†được à ?
TỠVy cà ng nghe và ng không hiểu, lo lắng:
- Cuối cùng sá»± việc thế nà o? Mấy ngưá»i nói Ä‘i đừng là m tôi căng cả đầu.
Tiểu Yến TỠtrừng mắt:
- Hay là anh đã mắc nợ tình cảm ai rồi phải không?
NhÄ© Khang nghe váºy, vá»™i Ä‘Ãnh chÃnh.
- Là m gì có chuyện nợ tình cảm, nhưng sự việc không thể nói ở đây được. Phải vỠThấu Phương Trai, đến đó tôi sẽ nói rõ hơn.
Tá» Vy nhìn NhÄ© Khang nghi ngá», Tiểu Yến Tá» thấy sá»± việc quả là nghiêm trá»ng nên không còn đùa nữa. Cả bá»n lặng lẽ kéo vá» Thấu Phương Trai.
Vừa vỠđến cá»a là bá»n Kim Tá»a, Minh Nguyệt, Thể Hà đã từ trong kéo ra lo lắng:
- Hoà ng thượng cho gá»i các ngươi lên đấy, có việc gì váºy?
NhÄ© Khang thấy váºy xua tay.
- Xin lá»—i, má»i tất cả má»i ngưá»i Ä‘i nÆ¡i khác chÆ¡i, để tôi nói chuyện riêng vá»›i Tá» Vy.
Tiểu Yến TỠkhông đồng ý.
- Không được! Tôi cÅ©ng muốn nghe chuyện bà máºt cá»§a anh.
Tiểu Yến Tá» chưa dứt lá»i, thì VÄ©nh Kỳ đã kéo Tiểu Yến Tá» ra ngoà i. Kim Tá»a, Minh Nguyệt, và Thể Hà cÅ©ng vá»™i rút lui ra cá»a.
NhÄ© Khang thấy má»i ngưá»i đã Ä‘i hết nói.
- Trước tiên, anh muốn là em phải tin anh. Äây chỉ là đỠnghị cá»§a hoà ng thượng, và đỠnghị nà y chỉ má»›i được đưa ra trước đây hai ngà y. Lúc đó anh cÅ©ng đã phản kháng “tuyệt đối không đượcâ€. Váºy mà không biết sao hôm nay hoà ng thượng lại nhắc lại. Anh nghÄ© có lẽ là phải tìm má»™t dịp nà o đó giải thÃch cho hoà ng thượng rõ.
TỠVy nghe Nhĩ Khang nói lòng đã rõ nhưng vẫn nói:
- Lá»i giáo đầu coi như đã xong. Chá»§ đỠthế nà o anh nói Ä‘i.
- Äó là ... đó là ...
- Thì cứ nói thẳng ấp úng gì?
Nhĩ Khang đà nh nói:
- Chuyện có liên can đến Tịnh Nhi, hoà ng thượng định áp dụng biện pháp Nga Hoà ng, Nữ Anh. Tức là gã cả em và Tịnh Nhi cho anh.
Tá» Vy cảm thấy bầu trá»i trước mặt sụp đổ, NhÄ© Khang vá»™i chụp lấy vai Tá» Vy giữ lại.
- Tá» Vy hẳn em biết rõ lòng anh mà . Trong lòng anh ngoà i em ra chẳng còn ai nữa, ngay cả Kim Tá»a em định ghép cho anh, anh còn không nháºn, thì là m sao tá»›i tịnh Nhị. Chuyện nà y anh đã phản kháng không chấp nháºn, váºy mà không hiểu sao lại có má»™t đỠnghị như thế. Nhưng mà em hãy tin anh Ä‘i anh sẽ không bao giỠđể chuyện đó xảy ra đâu.
TỠVy ngồi yên như tượng, một lúc mới nói:
- Hèn gì, hôm trước Hoà ng a ma đã nói với em, khuyện em nên khoan dung nhìn xa một chút. Bây giỠthì em hoà n toà n hiểu ra rồi.
NhÄ© Khang giáºt mình.
- Hoà ng thượng cũng đã nói với em rồi ư?
TỠVy nhìn Khang với cái nhìn ngỠvực.
- Váºy mà anh dám nói vá»›i em là giữa anh và cô ấy chưa há» có cái “quá khứâ€?
- Là m gì có chuyện quá khứ? Anh xin thá»! Chỉ có vá»›i em thôi. Những chuyện xảy ra ở thung lÅ©ng thình yêu. Ở Tông Nhân phá»§, ở Há»c Sá» Phá»§, lúc hoà ng thượng bị thÃch khách... Những chuyện đó in sâu trong lòng anh sâu Ä‘áºm hÆ¡n tất cả những cái gì khác.
Tá» Vy không tin, đứng dáºy định bá» Ä‘i thì NhÄ© Khang nắm lấy tay Tá» Vy kéo lại năn nỉ:
- Em không được giáºn anh. Tất cả những chuyện đó nà o phải lá»—i ở anh? Em giáºn anh là vô lý.
TỠVy nhìn thẳng và o mắt Khang nói:
- Ngay cáo hôm đầu em nhìn thấy Tịnh Nhi là em biết giữa anh và cô ấy đã có vấn Ä‘á». Mấy ngưá»i không qua mặt tôi được đâu, má»—i lần hai ngưá»i gặp nhau tôi lại nhìn thấy những ánh mắt kỳ lạ. Tôi là đà n bà nên hiểu đà n bà hÆ¡n ai cả. Tôi cÅ©ng đã yêu nên biết thế nà o là yêu... anh đừng lừa dối tôi!
Nhĩ Khang quýnh quáng nói:
- Nếu em mà chẳng tin anh, thì đó như một thứ sỉ nhục.
- Lần trước anh cÅ©ng Ä‘em câu nói đó ra dá»a em lần nà y láºp lại nữa ư? Anh biết rõ ma. Má»—i lần anh giáºn lên là lúc nà o em cÅ©ng dịu xuống. Nhưng sá»± viết đến nước nà y, ngưá»i ta sắp là vợ anh rồi, anh là m dữ vá»›i tôi để là m gì... tôi... tôi.
Tá» Vy cố vùng khá»i tay Khang nói:
- Anh buông tôi ra hãy Ä‘i cưới Tịnh Nhi cá»§a anh Ä‘i, bởi lão pháºt gia nà o có ưa tôi, anh yêu tôi vô Ãch chắc chắn là lão pháºt gia không công nháºn tôi đâu.
NhÄ© Khang nhÃu mà y:
- Em nói công bằng một chút chứ?
- Tôi không cần công bằng gì cả. Ãến nước nà y rồi nói chuyện công bằng để là m gì? Tôi cÅ©ng không cần sá»± khoan dung, quảng đại.
Nhĩ Khang tức lý.
- Em không cần... nhưng em vẫn cần anh chứ?
TỠVy vừa khóc vừa nói:
- Tôi là m gì dám vượt qua bao khó khăn mới nhìn được cha đẻ, và o cung. Bây giỠbắt tôi chia sẻ anh với Tịnh Nhi. Thôi thì chuyện đó tôi không là m được đâu!
- Váºy sao lúc ở thung lÅ©ng tình yêu, em nói vá»›i tôi là là m vợ hay là m thiếp, là m a đầu, nô tà i gì em cÅ©ng chấp thuáºn cả à .
Tá» Vy giáºt mình nhá»› lại, nhưng rồi nói:
- Lúc đó má»i thứ chưa rõ rà ng. Nên muốn nói gì thì nói, bây giá» có má»™t Tịnh Nhi ưu tú, thông minh như váºy là m sao tôi không ganh tị... thôi tôi không cần... không cần gì cả!
Nói xong TỠVy đẩy Nhĩ Khang đi, rồi bỠchạy. Nhĩ Khang đuổi theo, giữ TỠVy lại.
- Anh yêu em như và y, là m sao nhẫn tâm để em là m thiếp chứ, anh cố tình nói Ä‘iá»u đó ra, chỉ để em hiểu cho anh là , vá»›i anh chỉ có thể có “duy nhất†má»™t thôi. Có nghÄ©a là giữa hai ta sẽ không có ngưá»i thứ ba nà o chen và o dược!
Nhĩ Khang nói xong cúi xuống hôn TỠVy, lúc đó TỠVy định phản kháng, nhưng nụ hôn khiến TỠVy yếu lòng đi. Nhĩ Khang nói:
- Em thấy đó tìnhy yêu cá»§a chúng ta gặp quá nhiá»u trắc trở, vừa xong con sóng nà y, con sóng khác lại áºp tá»›i. Nhưng mà xin em hãy tin tưởng ở anh, anh lúc nà o cÅ©ng là anh. Chuyện Tịnh Nhi cả hai ta tốt hÆ¡n nên đối mặt. Anh không sợ vì lúc nà o anh cÅ©ng nghÄ©. Nhân cÅ©ng có thể thắng thiên, sá»± việc Ä‘á»u tùy thuá»™c các ta xá» trà thôi.
Tá» Vy rụt rè há»i:
- Có tháºt là giữa anh và cô ấy chưa có gì cả chứ?
- Không.
Nghe Nhĩ Khang nói, TỠVy mới yên lòng, úp mặt và o lòng ngực Nhĩ Khang.
|

18-09-2008, 12:21 PM
|
 |
Äá»™i Xung KÃch 
|
|
Tham gia: Jun 2008
Äến từ: Äất Võ Anh Hùng
Bà i gởi: 4,793
Thá»i gian online: 2 tuần 1 ngà y 6 giá»
Thanks: 24
Thanked 24,250 Times in 1,767 Posts
|
|
Tối hôm ấy, Tá» Vy như ngưá»i mất hồn ngồi bên giưá»ng. Tiểu Yến Tá» thì Ä‘i tá»›i Ä‘i lui, thái độ bất bình.
- Kệ nó là thiên nga hay vịt gì cÅ©ng mặc. Bá»n mình phải cứng, đừng có má»m lòng. Hoà ng a ma đã nói là để cho mi và NhÄ© Khang thương lượng? Nhưng có chuyện gì mà thương lương chứ? Mặc dù VÄ©nh Kỳ nói là Hoà ng a ma có quyá»n là m váºy, nhưng nếu NhÄ© Khang nói “không†má»™t tiếng, thì há»i Hoà ng a ma cÅ©ng là m được gì nà o?
TỠVy đang lúc rối rắm nên không nghĩ ngợi gì được cả.
- Anh NhÄ© Khang đã thá» vá»›i tôi là anh ấy không chấp nháºn sá»± việc sắp xếp đó, nhưng tôi vẫn thấy nghi ngá». Bởi vì, Hoà ng a ma là ngưá»i quá biết rõ chuyện cá»§a tôi vá»›i NhÄ© Khang mà . Tại sao còn bà y ra chuyện đó?
Kim Tá»a thấy Tá» Vy buồn bá»±c, nên bức rức nói:
- Tiểu thơ nà y, có một chuyện mà tôi không biết có nên kể lại tiểu thơ nghe không?
- Chuyện gì cứ nói.
- Ãấy là cái hôm cô và Tiểu Yến Tá» bị thái háºu nhốt và o phòng tối đó. Tôi đến Từ Ninh cung định thăm dò tin tức, thì thấy Tịnh Nhi và NhÄ© Khang thiếu gia đứng phÃa sau hòn non bá»™ nói chuyện gì đó. Sau đó Tịnh Nhi cô nương bước ra mà mắt còn ướt. Bữa đó vì lo lắng chuyện tiểu thÆ¡ nên tôi cÅ©ng không nói, bữa nay nghÄ© lại thấy kỳ quá.
TỠVy có vẻ ngỡ ngà ng, còn Tiểu Yến TỠthì bực tức.
- Tôi đã nói rồi mà . NhÄ© Khang tháºt không đáng tin!
Kim Tá»a nói thêm:
- Ãiá»u là m tôi thắc mắc, là NhÄ© Khang thiếu gia từ lúc biết cô, nói là chỉ yêu cô sao lại còn thÃch ngưá»i khác?
Tá» Vy nhì Kim Tá»a:
- Ngươi nói gì? NhÄ© Khang thÃch? Ngươi biết hay chỉ Ä‘oán.
Kim Tá»a lắc đầu:
- Tôi không Ä‘oán, tôi chỉ cảm thấy ngưá»i cao quý như Tịnh Nhi cô nương, lại được lão pháºt gia yêu quý như váºy, mà nói chuyện riêng vá»›i NhÄ© Khang thiếu gia, má»™t cách lén lùt, thì hẳn có chuyện gì. Hay tại lúc đó chỉ là NhÄ© Khang thiếu gia đến cầu viện Tịnh Nhi vì chuyện cá»§a hai cô?
Tá» Vy như bị sốc nặng, ngã lưng xuống giưá»ng nói:
- Váºy có nghÄ©a là anh ấy gạt ta! Mà còn thá» bán sống bán chết là “không có gìâ€. Nếu không có gì, thì tại sao phải núp sau hòn giả sÆ¡n? Rồi tại sao Tịnh Nhi lại khóc?
Kim Tá»a thấy Tá» Vy nghÄ© ngợi sợ quá nói:
- Tôi cÅ©ng không biết! Tiểu thÆ¡ đừng giáºn nhé.
Tá» Vy ngồi dáºy, nước măt chảy dà i.
- Từ hôm quen biết anh ấy đến giá», ta rất cả tin. Anh ấy nói gì ta cÅ©ng tin cả. Bây giá» nghÄ© lại, má»›i thấy là mình ngây thÆ¡ quá... Bởi vì... quá khứ cá»§a chà ng thế nà o, mãi đến giá» ta cÅ©ng không biết.
Kim Tá»a hối háºn, tá»± vả và o mặt mình.
- Tại tôi nhiá»u chuyện, là m tiểu thÆ¡ buồn...
Tiểu Yến TỠnói:
- Nhưng chuyện đó đâu phải lỗi tại cô?
Kim Tá»a vừa khóc vừa nói:
- Vâng, nhưng các cô không biết. Tôi... tôi rất bá»±c dá»c... nhưng đâu có lý do gì để hạch há»i? Vì thân pháºn tôi chỉ là má»™t con a đầu... nếu sau nà y... sau nà y có được là ngưá»i cá»§a anh ấy Ä‘i... thì tôi cÅ©ng chỉ là thiếp thôi. Là m sao có quyá»n ghen?
Tá» Vy nghe váºy cà ng bà ng hoà ng hÆ¡n, nghÄ©:
- Cái gì? Ghen... trá»i đất... ta đã là m gì chứ? Ãã không muốn chia sẻ mà sao vẫn hứa? Ta rõ là ... coi thưá»ng lá»i nói nên má»›i Ä‘i từ chuyện sai nà y đến sai khác.
Kim Tá»a thì không hiểu Tá» Vy nói gì nên yên lặng, chỉ có Tiểu Yến Tá» là bất bình.
Tá» Vy! Ãừng buồn... Còn có ta cÆ¡ mà ... nếu NhÄ© Khang mà là m chuyện không phải vá»›i ngươi, thì ta sẽ tÃnh sổ vá»›i hắn.
o0o
Sáng hôm sau, NhÄ© Khang được Tiểu Trác Tá» thông báo là Tá» Vy có chuyện muốn gặp. NhÄ© Khang nghe váºy vá»™i vã tá»›i ngay vì không biết lại xảy ra chuyện gì.
NhÄ© Khang vừa đến cá»a Thấu Phương Trai, đã bị Tiểu Yến Tá» quát:
- NhÄ© Khang, anh tháºt là không có lương tâm, thấy Tá» Vy tháºt thà , anh ăn hiếp nó. Anh phải biết, nó là em gái tôi, có gì là tôi phải tÃnh sổ vá»›i anh má»›i được! VÄ©nh Kỳ cÅ©ng không bênh anh được đâu.
NhÄ© Khang cò Ä‘ang ngạc nhiên, lại thấy Tá» Vy không vồn vã vá»›i mình, mà cứ đứng cạnh cá»§a sổ nhìn ra ngoà i, Kim Tá»a bước tá»›i nói:
- NhÄ© Khang thiếu gia, tôi xin phép cá»§ng Tiểu Yến Tá» ra ngoà i để thiếu gia nói chuyện vá»›i tiểu thÆ¡ Ä‘i, chúng tôi canh cá»a cho.
Rồi Kim Tá»a và Tiểu Yến Tá» Ä‘i ra ngoà i, NhÄ© Khang vá»™i bước tá»›i cạnh Tá» Vy, nói:
- Chuyện gì váºy? Anh nghÄ© là hôm qua anh đã nói hết má»i thứ vá»›i em rồi. Váºy mà ... lại xảy ra chuyện gì nữa đây? Tại sao em xanh xao váºy, đêm qua không ngá»§.
Rồi kéo TỠVy qua.
- Sao em không nhìn anh?
TỠVy quay qua, trừng mắt:
- Anh đã lưá»ng gạt tôi!
- Anh gạt em bao gi�
- Còn chối ư? Anh nói vá»›i tôi giữa anh và Tịnh Nhi chưa từng có chuyện gì xảy ra cả, váºy là anh nói dối. Tôi đã biết rõ tất cả rồi. Xác định giữa anh và cô ấy đã có chuyện. Tôi má»™t lòng tin anh, váºy mà anh lại nói dối tôi.
NhÄ© Khang giáºt mình:
- Ai đã nói gì với em?
- Không ai nói xấu anh cả, nhưng tại sao anh lại không nói tháºt hết cho em biết?
Nhĩ Khang bị truy, túng quá nói:
- Tháºt ra thì đâu có chuyện gì quan trá»ng đâu? Chẳng qua chỉ có má»™t lần, đó là cách đây ba năm. Má»™t dạo mùa đông, lão pháºt gia muốn đến chạy tịnh ở BÃch Vân Tá»±, có Tịnh Nhi Ä‘i theo. Má»™t hôm hoà ng thượng phái anh mang má»™t số đồ dùng đến cho lão pháºt gia. Khi anh đến nÆ¡i, trá»i mưa tuyết lá»›n, nên không thể xuống núi được. Anh bị kẹt trên núi và phải ở đêm lại đấy. Tối đấy, tuyết ngừng rÆ¡i, trăng lại sáng. Anh ngồi ở đại Ä‘iện ngắm trăng, Tịnh Nhi cÅ©ng đến ngồi cạnh anh thưởng trăng, chúng anh đã nói chuyện vá»›i nhau suốt đêm, trao đổi vá» những quyển sách mà mình đã từng Ä‘á»c. Tịnh Nhi rất nhiá»u sách nên nói mãi không hết chuyện.
TỠVy nhìn Khang:
- Chỉ có thế thôi ư?
- Vâng.
- Tại sao trước đây anh không nói em biết chuyện đó?
Nhĩ Khang thở dà i:
- Vì sợ em hiểu lầm, sợ nghĩ ngợi lung tung!
Nhưng lá»i Khang là m Vy liên tưởng đến cảnh thân máºt cá»§a hai ngưá»i, Vy sa sầm mặt nói:
- Dưới ánh trăng tâm sá»± suốt đêm, váºy mà anh bảo là không có gì?
Nhĩ Khang bực:
- Tại sao em lại nói váºy? Chưa gì định kết tá»™i anh ư? Hình ảnh em trong tim anh lúc nà o cÅ©ng là má»™t cô gái nhu mì, rá»™ng lượng. Em nói váºy là hẹp hòi biết không?
TỠVy đỠmặt:
- Váºy ư? Bây giá» anh đã thấy, em không còn là đứa nhu mì rá»™ng lượng. Em hẹp hòi không đáng để anh yêu quý rồi phải không? Váºy thì anh cứ Ä‘i cưới Tịnh Nhi Ä‘i, em sẵn sà ng rút lui.
Nhĩ Khang trợn mắt:
- Em nói tháºt hay đùa đấy?
Tá» Vy vẫn nghÄ© đến cảnh đêm trăng hai ngưá»i ngồi nói chuyện, nên mất cả bình tÄ©nh, nói:
- Thôi anh Ä‘i Ä‘i! Tôi không muốn nghe anh nói gì cả, tôi cÅ©ng không thÃch bị lưá»ng gạt. Riêng vá» chuyện Kim Tá»a thì anh cố mà giữ lấy lá»i. Nếu anh mà phụ cả cô ấy, tôi sẽ háºn anh suốt Ä‘á»i.
NhÄ© Khang nghe Tá» Vy khép tá»™i mình vá»›i Tịnh Nhi, bây giá» còn lôi cả Kim Tá»a và o nữa, bá»±c quá nên vá»t miệng nói:
- Tại sao em cứ nói sằng như váºy? Em là m như tôi là má»™t kẻ trăng hoa, hết quyến rÅ© Tịnh Nhi, đến em, rồi cả Kim Tá»a nữa Em hiểu lầm tôi má»™t cách ghê gá»›m như váºy thì đâu còn đáng để tôi yêu quý. Ãâu có xứng vá»›i tình yêu tôi dà nh cho em!
TỠVy thấy tự ái bị xúc phạm:
- Ãúng rồi! Tôi không xứng. Vì váºy tôi không dám nhìn cao nữa được chưa?
NhÄ© Khang tái mặt, chà ng không ngá» Tá» Vy lại có thể nói chuyện chia tay má»™t cách dá»… dà ng như thế. Tá»± ái ngưá»i đà n ông dâng cao, NhÄ© Khang cÅ©ng không dằn được ngẩn cao mặt, nói:
- ÃÆ°á»£c, em muốn sao cÅ©ng được!
Rồi bá» Ä‘i nhanh ra cá»a. Bấy giá» Tá» Vy như chiếc bánh xe xì hÆ¡i, ôm mặt òa kên khóc. Tiểu Yến Tá» và Kim Tá»a vá»™i chạy và o:
- Tiểu thÆ¡! Tiểu thÆ¡! Chuyện gì mà NhÄ© Khang thiếu gia giáºn dữ bá» ra ngoà i, hai ngưá»i đã là m gì? Cãi lá»™n nhau à ?
Tá» Vy chỉ khóc, chẳng nói gì cả. Tiểu Yến Tá» lại há»i:
- Hai ngưá»i đánh nhau ư?
TỠVy chỉ nói:
- Chuyện chúng tôi kết thúc rồi!
Kim Tá»a nghe váºy quýnh lên:
- Sao lại kết thúc? Hoà ng thượng đã chỉ hôn cho hai ngưá»i rồi mà ?
- Có nhiá»u chuyện Hoà ng a ma cÅ©ng không cản được, nếu các ngưá»i còn biết nghÄ© đến ta, thì trước mặt ta đừng có nhắc đến tên NhÄ© Khang nữa.
Quay qua nhìn Kim Tá»a, Tá» Vy tá»™i nghiệp nói:
- Riêng em, em có thể vẫn liên hệ được với Nhĩ Khang.
Kim Tá»a bối rối:
- Tiểu thÆ¡ nói gì? Em là m sao liên hệ vá»›i anh ấy được, em chỉ là má»™t a đầu... hay là thế nà y, tiểu thÆ¡ Ä‘ang giáºn, đợi bao giá» hết giáºn chúng ra sẽ nói chuyện sau nhé?
Tá» Vy nhìn Kim Tá»a chỉ biết khóc. Trong khi Tiểu Yến Tá» thì bá»±c mình, đà n ông rõ là không ai tốt cả!
o0o
Tiểu Yến Tá» và Kim Tá»a không biết phải là m cách nà o để Vy hết buồn, cÅ©ng như VÄ©nh Kỳ chẳng biết là m sao cho NhÄ© Khang bá»›t giáºn. VÄ©nh Kỳ nói:
- Sao lại để cho sá»± việc trở nên trầm trá»ng thế? Mi không phải là nhẫn nại hÆ¡n ta? Rà nh tâm lý phụ nữa hÆ¡n ta ư? Ngươi có nhá»› chuyện Thái Liên lần đó không? Chỉ là chuyện cô gái gặp trên đưá»ng, váºy mà Tiểu Yến TỠđã là m ta phải dỡ khóc dỡ cưá»i. Lúc đó mi và NhÄ© Thái Ä‘á»u cho là ta sai, bây giá» ngươi gặp chuyện Tịnh Nhi. Tuy không phải tại ngươi gây ra, nhưng nói vá» chuyện tình yêu, ngươi là m sao bảo Tá» Vy bá» qua được, đà n bà là chúa ghen cÆ¡ mà . Ãúng ra ngươi phải an á»§i phá»§ dụ, năn nỉ, sao lại giáºn?
Vĩnh Kỳ nói nhưng Nhĩ Khang vẫn bất bình:
- Sao lại không giáºn được? Anh cÅ©ng thấy là tôi và cô ta đã trải bao nhiêu sóng gió, đồng cam cá»™ng khổ. Váºy mà còn chưa hiểu nhau, thế mà đò “sống có cạn núi có mòn má»›i tách được đôi taâ€. Toà n là chuyện láo phét!
- Ngươi không thể trách Tá» Vy được. Bởi vì ngươi có số đà o hoa. Nhá»› trước đây chuyện Trại à không, nhá» có NhÄ© Thái đỡ há»™. Bây giá» lại má»™t Tịnh Nhi, Ai sẽ giúp giải vây cho ngươi đây? Vì váºy Tá» Vy lo lắng là phải, là m sao cô ấy có bình thản được khi nghìn mối nguy sá» sá» trước mắt?
Nhĩ Khang nói:
- Tôi đâu phải là không khước từ ư? Tôi đã bảo là mình chỉ yêu má»™t mình Tá» Vy thôi. Ãúng ra nà ng phải hiểu và đứng cùng chiến tuyến vá»›i tôi chứ? Phải cùng đối mặt vá»›i sá»± việc, đằng nà y còn quay lại lục đục. Tôi đã giải thÃch đủ má»i Ä‘iá»u mà nà ng vẫn chịu tin.
Vĩnh Kỳ nghĩ ngợi, rồi nói:
- Nghe nà y, mốt là đã mưá»i lăm. Tức là ngà y Hoà ng a ma cho phép hai cô nà ng ra khá»i hoà ng cung. Váºy thì để tôi nói vá»›i Tiểu Yến Tá» nói Tá» Vy cùng đến Há»™i Tân Lầu, trước là thăm Mông Äan. Sau đó tạo cÆ¡ há»™i cho hai ngưá»i có dịp giải hòa. ÃÆ°á»£c chứ?
Nhĩ Khang lắc đầu:
- Tôi nản quá không muốn giải thÃch gì nữa. Cô ấy dám nói là sẵn sà ng rút ra khá»i cuá»™c Ä‘á»i tôi, Không lẽ tôi phải cúi đầu là m ngá»t? Tôi không có cái can đảm đó đâu. Tôi cÅ©ng có tá»± ái cá»§a mình chứ? Yêu mà khổ như váºy, thà đừng yêu sướng hÆ¡n.
- Ta không cần biết ngươi nghĩ gì, ngà y mốt vẫn đến Hội Tân Lầu, ta đã quyết định rồi đấy.
- Ãến Há»™i Tân Lầu thì tôi Ä‘i, nhưng không phải vì Tá» Vy đâu nhé.
Cuá»™c chiến tranh lạnh giữa Tá» Vy và NhÄ© Khang kéo dà i đến hôm rằm. Hai ngưá»i mặc dù vẫn nhá»› nhau muốn gặp nhau, nhưng chẳng ai chịu thua ai cả.
o0o
Hôm ấy Tiểu Yến Tá», Tá» Vy, Kim Tá»a vẫn hóa trang là m nam tá», ra khá»i hoà ng cung đến Há»™i Tân Lầu. Trên đưá»ng có NhÄ© Khang không nói má»™t lá»i nà o, không khà tháºt căng thẳng. Liá»…u Thanh, Liá»…u Hồng thấy bạn bè đến mừng rỡ ra tiếp đón:
- Cuối cùng rồi các ngưá»i cÅ©ng đến. Có biết là ở đây có ngưá»i chá» sốt cả ruá»™t không?
- Má»i ngưá»i nghe váºy nhìn qua. Thấy Mông Äan há»›t tóc cạo râu, mặc y phục ngưá»i Mãn, Ä‘ang ngồi ở má»™t góc quán uống rượu má»™t mình.
Tiểu Yến TỠxông ngay tới bà n, ngồi xuống.
- Uống rượu ư? Tôi uống nữa!
Liá»…u Thanh thấy váºy gá»i tiểu nhị:
- Tiểu nhị đâu! Mang thêm rượư thịt ra bà n nghen!
Mông Äan thấy có mặt bạn bè đông đủ, vui hẳn lên.
- Các bạn má»›i ra ư? Có gì mang cho tôi không váºy?
VÄ©nh Kỳ nhìn Mông Äan hà i lòng.
- Cáºu ăn mặc thế nà y có vẻ thÃch hợp đấy, Ãt bị ngưá»i dòm ngó.
Rồi má»i ngưá»i ngồi và o bà n. Tá» Vy và NhÄ© Khang vẫn không nói chuyện nhau. Tiểu nhị mang thức ăn ra xong, vừa rút lui là Mông Äan nóng nảy há»i:
- Các ngưá»i nói chuyện vá»›i Hà m Hương chưa? Kế hoạch kia chừng nà o má»›i tiến hà nh? Tôi thấy thì cà ng sá»›m cà ng tốt, chứ nếu kéo dà i thế nà y chắc tôi chết mất!
Tiểu Yến Tá» lấy trong ngưá»i, bức thư đưa ra:
- Äây nà y Ä‘á»c thư Ä‘i!
Mông Äan vá»™i vã Ä‘á»c thÆ¡, cà ng Ä‘á»c mặt cà ng tái:
- á»’! Như váºy không được!
VÄ©nh Kỳ đợi Mông Äan Ä‘á»c thư xong, lấy lại bức thÆ¡ xé nát.
- Ngồi yên Ä‘i, đừng để ngưá»i chung quanh chú ý. Theo tôi thấy thì ngưá»i tạm thá»i án binh bất động, như lá»i Hà m Hương dặn hay hÆ¡n. Tá» Vy đã nói rồi, không phải chuyện gì cÅ©ng không thể xảy ra. Vì váºy chỉ cần thá»i cÆ¡ đến là bá»n nà y sẽ lên kế hoạch. Ãừng nôn nóng!
Mông Äan nhìn Tá» Vy, đầy thắc mắc, nhưng chỉ há»i:
- Hà m Hương, có khá»e không?
Tá» Vy nhìn lên, chẳng hiểu sao nước mắt chảy dà i, khiến Mông Äan giáºt mình há»i:
- Cô ấy không khá»e ư?
Liá»…u Thanh dằn Mông Äan ngồi xuống, trấn an.
- Chẳng có chuyện đó đâu!
Rồi quay qua Tá» Vy, Liá»…u Thanh há»i:
- TỠVy, tại sao cô khóc?
TỠVy vội lau nước mắt.
- Chẳng có gì cả.
Trong khi Nhĩ Khang, lúng túng. Tiểu Yến TỠkhông dằn được chen và o nói nữa.
- Hừ! Trên Ä‘á»i nà y có sao lắm hạng ngưá»i váºy? Ngưá»i thì là gió ngưá»i khác là cát. Ngưá»i là núi kẻ là sông, ngưá»i đôn háºu giữ hẹn chẳng đổi, còn ngưá»i lại nói dối như cuá»™i để như uống nước lã váºy đó.
Tiểu Yến Tá» nói chưa dứt lá»i thì NhÄ© Khang đã hét:
- Tiểu Yến Tá»! Cô ăn nói giữ mồm giữ miệng đấy!
Tiểu Yến TỠkhông vừa.
- Rồi sao? Anh muốn gì? Ãịnh đánh lá»™n vá»›i tôi à ?
Vĩnh Kỳ vội kéo Tiểu Yến TỠđi.
- Tiểu Yến Tá»! Em đừng có châm dầu và o lá»a được không?
Liá»…u Thanh nhìn má»i ngưá»i kinh ngạc, chẳng hiểu gì cả.
- Má»i ngưá»i hôm nay là m sao váºy?
Quay qua nhìn Kim Tá»a, Thanh há»i:
- Kim Tá»a, hôm nay bá»n há» sao thế?
Kim Tá»a mắt đỠhoe.
- HỠkhông vui, nên tôi cũng không dám nói.
Mông Äan lòng nóng như lá»u đốt, muốn biết tin Hà m Hương, mà tình trạng má»i ngưá»i thế nà y, em là ... có dÃnh lÃu gì đến sá»± an nguy cá»§a Hà m Hương, nên nói:
- Thôi được, má»i ngưá»i cứ nói tháºt, Hà m Hương thế nà o? Cứ lảng qua chuyện khác mãi tôi không yên tâm. Có phải cô ấy đã thay đổi, quên tôi rồi, nên không muốn tiến hà nh kế hoạch không?
Tá» Vy nghe Ãan nói váºy, trợn mắt:
- Anh nghÄ© xấu Hà m Hương như váºy ư? Tháºt là quá đáng, nên nhá»› chỉ có đà n bà má»›i ngu dại si tình, còn đà n ông thưá»ng là phưá»ng bá»™i bạc. Ngưá»i đà n bà bao giá» cÅ©ng bị thiệt thòi, Hà m Hương đã khổ sở như váºy rồi, anh còn dám kết tá»™i má»™t cách vô lối, nói Ä‘iá»u không suy nghÄ©? Cô ấy khổ vì ai chứ? nếu không có anh, liệu cô ta có khổ váºy không?
Tá» Vy dứt lá»i, NhÄ© Khang đã chen và o.
- Nói đúng ra, không phải chỉ có đà n bà má»›i bị khổ. Ãà n ông còn khổ gấp trăm lần, đà n bà thưá»ng sống bằng tình cảm chứ không biết đến lý trÃ, nên không suy xét rõ rà ng, không cảm thông, không biết đến phải trái, nói gì đến chuyện gió và cát?
Tá» Vy nghe Khang nói, không thèm nghÄ© ngợi, nâng ly rượu trên bà n lên nốc cạn. Kim Tá»a hoảng quá kêu lên:
- Ồ! Tiểu thơ không biết uống rượu mà ? Thế nà y không hay đâu!
VÄ©nh Kỳ bá»±c dá»c nói vá»›i NhÄ© Khang lẫn Tá» Vy:
- Hai ngưá»i im giùm được không? Chuyện riêng thì hai ngưá»i cứ nói riêng, chứ nói ở đây. Mông Äan nghe rồi hiểu lầm thì cà ng không tốt.
Rồi quay qua Mông Äan, VÄ©nh Kỳ nói:
- Ãừng có suy nghÄ© lá»™n xá»™n. Bá»n há» Ä‘ang cãi nhau, chẳng quan hệ gì đến chuyện cáºu cả.
Liá»…u Thanh, Liá»…u Hồng, Mông Äan nhìn hai ngưá»i:
- TỠVy và Nhĩ Khang cãi nhau ư?
Ãó là chuyện chẳng ai tin. Nhưng ngay lúc đó Tá» Vy lại bưng ly rượu thứ hai nốc cạn, rồi lè nhè nói:
- Mông Äan, cho tôi xin lá»—i nhé, yên tâm Ä‘i chẳng có gì đâu. Cáºu là ngưá»i chung thá»§y, sống chết vì tình thì sá»›m muá»™n gì cÅ©ng động lòng trá»i. Hà m Hương không thể nà o quên cáºu, là m sao quên được má»™t ngưá»i đà n ông hiếm hoi trên Ä‘á»i thế nà y? Nà o nà o! Tôi xin kÃnh cáºu má»™t ly!
Nói xong lại nốc cạn ly thứ ba! Kim Tá»a thấy váºy can ngăn:
- Hôm nay Tiểu thơ là m sao thế? uống rượu như rồng, mùi rượu nồng nặc vỠnhà sẽ có chuyện rắc rối đấy.
NhÄ© Khang thấy Tá» Vy như váºy rất bức rức, nhưng vì còn giáºn nên cố quay mặt Ä‘i không nhìn.
Tiểu Yến TỠthì không sợ gì, nhảy và o cuộc.
- Nà o uống rượu ư? Hay đấy! Tôi cũng uống rồi tới đâu cũng được!
Nói xong nâng ly lên nốc cạn, Mông Äan nâng ly lên:
- Vâng. Bây giỠmà không uống rượu thì không biết phải là m gì nữa.
Thế là má»i ngưá»i cùng uống.
Lúc đó bà n bên cạnh có mấy tay đại hán, rượu cÅ©ng đã và i tuần. Nhìn qua bà n Mông Äan, thấy Tá» Vy mặc dù nam trang nhưng má đã hồng, má»™t tên nói:
- Ta dám cá với ngươi, thằng đó là con gái đấy!
Những tay còn lại tranh luáºn nhau, rồi để cho má»i ngưá»i thấy mình là đúng, má»™t tay đứng dáºy bước qua nắm lấy áo Tá» Vy nói:
- Nà y ngưá»i anh em, qua bên bà n chúng tôi uống rượu Ä‘i!
NhÄ© Khang lúc đấy bá»±c đầy má»™t bụng, Thấy váºy, giáºn dữ vô bà n đứng dáºy, vừa xuất quyá»n vừa chá»i:
- Ngươi ăn phải máºt heo, máºt gấu gì mà đám động tay động chân kéo áo ngưá»i ta chứ?
Ãại hán đó bất ngá» nên lãnh đủ má»™t thoi, văng ra góc bà n là m chén ly đổ ngã ngổn ngang. Mấy tay đại hán còn lại thấy bạn bè bị đánh vá»™i đứng dáºy trà n qua hết.
- Bá»n ngươi ở đâu lại mà dám động tay vá»›i bạn bè ta thế?
- Muốn toi mạng thì đến đây!
NhÄ© Khang trong cÆ¡n giáºn dữ nói. Mông Äan thấy có ngưá»i đến ghẹo Tá» Vy còn dám đánh trả NhÄ© Khang nên cÅ©ng nhảy và o. Rồi Liá»…u Thanh hét to:
- Dám kếm chuyện ở quán Há»™i Tân Lầu ư? Váºy thì cho biết tay!
Thế là má»™t tráºn đánh nhau xảy ra. Tiểu Yến Tá» thì ná»a tỉnh, ná»a say nên thấy đánh nhau là hứng chà vá»— tay. Rồi không chịu được ngứa ngáy cÅ©ng xông tráºn. Chuyện xông tráºn cá»§a Tiểu Yến Tá» kéo cả VÄ©nh Kỳ và o cuá»™c, để bảo vệ cho cô nà ng. Thế là cả quán rối hẳn lên, bà n đổ, ly bể, không còn ra thể thống gì cả.
o0o
Kết quả là trên chuyến xe ngá»±a vá» cung hôm đó. Tiểu Yến Tá» và Tá» Vy say mèm, còn NhÄ© Khang và VÄ©nh Kỳ quần áo xốc xếch. Tiểu Yến Tá» và Tá» Vy thì quá say, không còn biết trá»i trăng gì nữa, ôm nhau hát ư á». VÄ©nh Kỳ và NhÄ© Khang nhìn nhau, VÄ©nh Kỳ há»i:
- Äể đến mức độ thế nà y phải là m sao đây? Tất cả tại cáºu cả! Nhịn má»™t chút có phải được hÆ¡n không? Nếu cho hai cô ấy vá» cung e là có chuyện, chi bằng ta quay lại Há»™i Tân Lầu, chá» bao giá» Tá» Vy và tỉểu Yến Tá» tỉnh lại hãy quay vá», được chứ?
Nhĩ Khang suy nghĩ rồi lắc đầu.
- Không được, say thế nà y e là đến sáng mai cÅ©ng chưa tỉnh. Bây giá» trá»i cÅ©ng đã tối, nếu không vá» cung e là sẽ có chuyện, thôi thì cứ vá», ta cho xe chạy thẳng đến Thấu Phương Trai, cho hai cô ấy và o nhà , hãy quay vá».
- Thế nếu bị bắt gặp thì sao?
- Thì nói rằng tại chúng ta rá»§ Ä‘i chÆ¡i, uống có Ãt rượu, nhưng vì hai ngưá»i tá»u lượng yếu, nên uống có má»™t chút mà đã say khướt.
VỠđến Thấu Phương Trai thì đã trá»i tối. VÄ©nh Kỳ, NhÄ© Khang vá»™i hối thúc các a đầu ra đỡ Tiểu Yến Tá» và Tá» Vy và o. Tiểu Yến Tá» còn say nên cứ hát inh á»i, VÄ©nh Kỳ sợ quá van nà i.
- Nà o hát nhỠmột chút đi!
Tiểu Yến Tá» cưá»i nói lá»›n:
- Vâng, phải nhỠtiếng một chút!
Tiểu Yến Tá» cưá»i nói lá»›n, Tá» Vy cưá»i theo, Ngay lúc đó bên ngoà i chợt có tiếng chân nhiá»u ngưá»i Ä‘i tá»›i, rồi đèn lồng sáng choang. VÄ©nh Kỳ kêu lên:
- Có ngưá»i đến, mau mau Ä‘i và o trong Ä‘i!
Nhĩ Khang hoảng hơn, cố kéo TỠVy và o trong:
- Tá» Vy! Và o trong Ä‘i! rá»§i ro mà hoà ng háºu nhìn thấy thì nguy to đấy.
Nhưng Tá» Vy đã giằng ra, quay qua nắm lấy Tiểu Yến Tá». Cùng hát to, cùng loạng choạng Ä‘i ra ngoà i. Ngay lúc đó tiếng thái giám đứng ngà oi đã hô to nói:
- Lão pháºt gia giá lâm! Hoà ng háºu nương nương giá lâm!
Bây giá» có muốn đẩy Tiểu Yến Tá» và Tá» Vy và o trong đã muá»™n, má»i ngưá»i vá»™i vã quỳ xuống tung hô. Thái háºu và hoà ng háºu, Dung ma ma, Quế ma ma đã bước và o nhà nhìn thấy VÄ©nh Kỳ, NhÄ© Khang quần áo xốc xếch, Tá» Vy và Tiểu Yến Tá» ngồi dá»±a và o nhau bà nhÃu mà y. NhÄ© Khang biết là tai há»a lại đến, nên bước ra quỳ xuống tâu:
- Tôi thần đáng chết. Hôm nay là ngà y hai cô cát cát được phép ra khá»i cung. Các cô ấy vui quá, nên van nà i NgÅ© a ca đưa Ä‘i dạo phố, má»i ngưá»i cải nam trang dạo đến chiá»u. Má»i ngưá»i Ä‘á»u đói bụng, nên và o quán cÆ¡m ăn. Thần vì không biết cát cát chẳng biết uống rượu, nên đã má»i rượu, không ngá» uống có má»™t ly cả hai đã say khướt thế nà y.
Thái háºu lạnh lùng nhìn NhÄ© Khang, VÄ©nh Kỳ rồi quay qua nhìn Tiểu Yến Tá», Tá» Vy, VÄ©nh Kỳ nói:
- Bẩm lão pháºt gia, xin đừng giáºn hai cô cát cát, tất cả Ä‘á»u là lá»—i cá»§a NhÄ© Khang cả.
Thái háºu yên lặng, rồi quay qua đám tùy tùng ra lệnh:
- Hãy đưa hai cô cát cát nà y vá» Từ Ninh cung, để ta giúp bá»n há» giải rượu nhé!
- Dạ!
Äám thái giám vừa nói là đã xông tá»›i kéo Tá» Vy và Tiểu Yến Tá» Ä‘i. NhÄ© Khang và VÄ©nh Kỳ chỉ biết đưa mắt nhìn theo chứ không dám là m gì cả.
Tá» Vy và Tiểu Yến Tá» bị đưa và o nhà tắm. Thái háºu giáºn dữ nhìn hai ngưá»i, trong khi hoà ng háºu tá» ra rất đắc ý đứng cạnh. Mấy bà ma ma đẩy Tá» Vy và Tiểu Yến TỠđến má»™t bồ nước lá»›n. Ãám thái giám lăng xăng xách nước, hết thùng nà y đến thùng khác Ä‘em tá»›i cho các bà ma ma đổ từ trên Tá» Vy và Tiểu Yến Tá» xuống:
- Tiểu Yến TỠlạnh quá, kêu lên:
- Lạnh quá! Lạnh quá! Ãóng băng mất!
Tá» Vy ôm lấy Tiểu Yến Tá».
- Cứu tôi! Cứu tôi! Tôi chết ngộp mất!
Chưa dứt lá»i, thì má»™t thùng nước thứ hai đổ xuống, rồi thùng thứ ba... Mặc cho Yến Tá» và Tá» Vy vừa lạnh vừa sặc, vùng vẫy. Thái háºu cao giá»ng:
- Thế nà o? Chúng bây đã tỉnh chưa. Nêu chưa tỉnh thì cho thêm mấy thùng nữa!
Vì váºy là thêm mấy thùng nước được dá»™i lên ngưá»i. Tá» Vy kêu lên:
- Tiểu Yến Tá»... NhÄ© Khang đâu? Chúng tôi sắp chìm rồi!
Dung ma ma ghét sẵn Tá» Vy nên thừa cÆ¡ nhéo má»™t cái tháºt mạnh lên vai Tá» Vy. Khiến Tá» Vy lại hét lên:
- á»i! Tiểu Yến Tá» Æ¡i cứu tôi vá»›i... Có con cá lá»›n nó cắn tôi nữa!
Tiểu Yến TỠquay qua vẫn chưa tỉnh.
- Cá đâu... Cá đâu!
Thái độ cá»§a hai ngưá»i khiến thái háºu tức muốn phát Ä‘iên lên, hoà ng háºu thấy váºy vá»™i nói:
- Bẩm lão pháºt gia, con thấy thì hai cô cát cát đã say đến độ nước lạnh không đủ là m tỉnh đâu, hay là lão pháºt gia hãy Ä‘i nghỉ Ä‘i, chuyện nà y giao cho thần thiếp lo.
Thái háºu nói:
- Thôi được, giao cho ngươi đấy, liệu mà là m cho chúng tỉnh.
- Vâng!
Thái háºu vừa ra khá»i phòng, hoà ng háºu thấy cÆ¡ há»™i báo thù đã đến, bèn hạ lệnh cho các bà ma ma:
- Dung ma ma! Quế ma ma! đừng có khách sáo nữa, bá»n nó là cát cát mà lê la ngoà i quán uống say chẳng ra cái thể thống gì cả. Các ngươi cứ thẳng tay cho ta.
- Vâng!
Dung ma ma đáp rồi dùng tay nhéo lên ngưá»i Tiểu Yến Tá» má»™t cái, Yến Tá» hét lên:
- Cá lá»›n tá»›i rồi! Ãúng rồi! Có cá lá»›n rồi. Tá» Vy ngưá»i đừng lo, ta sẽ bảo vệ cho ngươi!
Nói rồi Yến Tá» vung tay đánh Dung ma ma tá»›i tấp. Dung ma ma quá bất ngá», nên lãnh đủ mấy cái tát nên thân. Tức quá mụ ta rút cây trâm cà i đầu ra, vừa đâm Yến Tá» vừa nói:
- Cho con điên nà y biết tay mới được!
- Ui da!
Tiểu Yến TỠđau điếng nhảy dựng lên, bảo TỠVy:
- TỠVy, chạy nhanh lên, con cá lớn dữ lắm đấy, nó tới rồi!
Dung ma ma hạ lệnh:
- Giữ chúng lại!
Ãám ma ma à o đến định giữ Tiểu Yến Tá» nhưng cả ngưá»i Tiểu Yến TỠđầy nước nên đâu dá»… giữ. Trong khi đó Yến Tá» miệng vừa hét “Cá lá»›n! Cá lá»›n nhiá»u quá!â€, má»™t mặt vung đòn ra. Bá»n ma ma đâu phải là đối thá»§ cá»§a Tiểu Yến Tá», thế là bị đánh ngã lăn, nước đổ lênh láng. Tá» Vy thừa cÆ¡ chui ra khá»i bồn tắm, nói:
- Ta thoát được rồi! được rồi!
Hoà ng háºu thấy tình thế bất lợi như giáºn quá, kêu lên:
- Phản rồi! phản rồi! Chẳng còn ra thể thống gì cả, Dung ma ma đâu!
Nhưng hoà ng háºu còn chưa nói dứt lá»i, thì Tiểu Yến TỠđã xông tá»›i, chụp lấy hoà ng háºu lôi Ä‘i, vừa lôi tá»›i bể nước vừa nói:
- Cho con cá lớn nà y xuống hồ luôn!
Rồi nhúng đầu hoà ng háºu và o bể nước, hoà ng háºu vùng vẫy:
- Ngưá»i đâu... ngưá»i...
- Còn kêu nữa ư? Thì cho ngươi chết ngộp luôn!
Rồi giữ chặt đầu hoà ng háºu trong bồn vừa Ä‘á»c:
- “Ngưá»i ngưá»i Ä‘á»u phải uống nước. Sáng uống chiá»u uống, tối uống. Khát cÅ©ng uống mà không khát cÅ©ng uống.â€
Kết quả lần đó, hoà ng háºu phải uống má»™t bữa no nê, đến độ chẳng còn biết trá»i trăng gì cả.
Chuyện náo loạn hôm đó, đương nhiên là khiến Từ Ninh cung như gặp bão lá»›n. Thái háºu quá giáºn nhưng chẳng biết à m sao hÆ¡n là cho ngưá»i thay quần áo khô cho Tiểu Yến Tá» và Tá» Vy rồi tạm thá»i nhốt hai ngưá»i và o phòng tối. Cả Ä‘á»i bà chưa bao giá» chứng kiến má»™t chuyện kỳ lạ váºy, nên cần phải có thá»i gian nghÄ© ngợi, tìm biện pháp để xá» lý thá»a đáng.
o0o
TỠVy và Yến TỠbị nhốt và o phòng tối vẫn chưa tỉnh táo hẳn, Yến TỠôm chặt lấy TỠVy lè nhè:
- Ãừng sợ, lÅ© cá to đã bị ta đánh tan cả, ở đây không còn cá nữa đâu.
Nhưng rồi nhìn lên bà n pháºt, thấy đóm lá»a nhang le lét, Yến Tá» lại nói:
- Cá đã bị đánh tan rồi, nhưng tại sao... đằng kia còn có má»™t con mắt cá»§a ai cứ chá»›p chá»›p hoà i váºy? Hay lại là yêu quái, nhưng em đừng lo, rồi ta sẽ diệt con yêu quái nà y luôn!
Nói rồi phi thân lên, không ngỠđụng phải bà n thá» té báºt ngá»a xuống.
- Ui da!
Tiểu Yến Tá» kêu lên, Tá» Vy giáºt mình:
- Tiểu Yến Tá»! Chị ở đâu váºy?
Tá» Vy bò tá»›i nắm được chân Yến Tá», nhưng vì trong phòng tối Ä‘en nên Yến Tá» nà o biết là Tá» Vy, chỉ cảm thấy có ai đó nắm chân mình, bèn la lên:
- á»i! yêu quái chụp được chân tôi rồi ư?
Rồi kê miệng cắn mạnh lên tay TỠVy, TỠVy đau quá kêu lên:
- Ui da! Yêu quái cắn tôi!
Tiểu Yến Tá» thấy váºy ôm cứng lấy Tá» Vy.
- Ãừng sợ, đừng sợ! Có chị đây.
- Thế yêu quái bỠđi chưa?
- Chị cũng không biết!
Yến TỠđáp rồi nhìn lên bà n thỠthấy vẫn còn đóm nhang nên nói:
- Con mắt nó vẫn còn đó, chắc chưa đi đâu.
Rồi ôm chầm lấy Tá» Vy, lúc nà y sức hai ngưá»i đã cạn kiệt nên chẳng còn ý đối phó vá»›i yêu quái nữa. Hai ngưá»i ôm nhau từ từ thiếp Ä‘i.
Má»™t lúc lâu sau đó, cánh cá»a mở hé ra, rồi Tịnh Nhi vá»›i hai chiếc chăn rón rén bước và o, gá»i nhá»:
- Yến Tá», Tá» Vy!
Nhưng chẳng thấy động tịnh gì nên bước tá»›i, thấy hai ngưá»i nằm lăn quay ra ngá»§, nên lặng lẽ đắp chăn lên cho hai ngưá»i, rồi vá»™i vã bước ra ngoà i ngay.
o0o
Tối hôm ấy cả Thấu Phương Trai không ai ngá»§ được. VÄ©nh Kỳ và NhÄ© Khang cÅ©ng túc trá»±c ở đấy không vá». Hai ngưá»i Ä‘iá»u động đám Tiểu Ãặng, Tiểu Trác đến Từ Ninh Cung để thăm dò tin tức, nhưng bá»n chúng Ä‘i đã khá lâu mà chẳng thấy quay vá», Kim Tá»a nói:
- Tiểu thÆ¡ và Tiểu Yến Tá» say khước đến độ không còn biết trá»i trăng gì cả. Còn bị lão pháºt gia bắt Ä‘i, e là lão pháºt gia há»i chuyện đằng đông lại trả lá»i đằng tây rồi khiến ngưá»i giáºn lên thì khốn!
Vĩnh Kỳ nói:
- Ãó cÅ©ng là điá»u tôi lo, bình thưá»ng Yến Tá» là m sai còn có Tá» Vy ở cạnh nói đỡ cho, đằng nà y cả hai Ä‘á»u say, không biết sá»± việc rồi sẽ diá»…n biến đến đâu nữa.
Nhĩ Khang đau khổ vô cùng, chà ng bị dằn vặt với cái ý nghĩ lỗi của mình gây ra nên nói:
- Tại tôi, tại tôi hết. Nếu tôi đừng tá»± ái hão thì đâu đến đỗi như váºy. Tôi chịu hết nổi rồi, để tôi Ä‘i tìm hoà ng thượng, trong chuyện nà y chỉ có hoà ng thượng là cứu được há» thôi.
Vĩnh Kỳ giữ Nhĩ Khang lại:
- Mi có biết giỠnà y là mấy giỠkhông mà đi tìm Hoà ng a ma?
- Nhưng tôi Ä‘ang lo quýnh lên đây nà y. Lão pháºt gia nói là đưa há» Ä‘i là m “tỉnh rượu†Nhưng tỉnh bằng các nà o đây? Hay là cho Dung ma ma dùng kim đâm để há» tỉnh?
VÄ©nh Kỳ nghe váºy nổi nóng.
- Nếu Dung ma ma mà là m thế là tôi sẽ giết bà ta ngay!
Ãang nói đến đó thì bá»n Tiểu Ãặng quay vá».
- NgÅ© a ca, Phước đại gia, bá»n tôi có đưa má»™t ngưá»i đến nà y.
Má»i ngưá»i giáºt mình nhìn ra, thấy Tiểu Ãặng tỠđưa má»™t ngưá»i che kÃn mặt bước và o. Khi cởi nón ra, thì má»›i hay là Tịnh Nhi.
VÄ©nh Kỳ vừa thấy Tịnh Nhi há»i ngay:
- Tịnh Nhi, thế nà o? Bá»n há» có bị đánh không? Nói ngay cho biết Ä‘i!
Tịnh Nhi cưá»i nói:
- Ngưá»i bị đánh không phải là há», mà là bá»n Dung ma ma và hoà ng háºu. Hai ngưá»i bị Yến Tá» trấn nước gần chết ngạt luôn, tại các ngưá»i không có ở đấy nên không đươc chứng kiến. Bây giá» tôi má»›i biết, hai cô cát cát dân dã mà ở gần nhau là “kinh thiên động địa†đến cỡ nà o?
NhÄ© Khang vá»™i vã há»i:
- Thế nà o là “trấn nước� Là m sao mà “trấn nước†được?
- Bởi vì lão pháºt gia bảo hoà ng háºu nương nương tìm cách là m cho hai cô ấy “tỉnh rượuâ€, hoà ng háºu má»›i Ä‘em hỠđẩy và o bồn nước lạnh, để rồi không biết là m thế nà o, mà lôi kéo lẫn nhau. Kết quả là khi bá»n nà y chạy và o, thì cả đám ma ma bò lăn bò cà n. Còn hai cô cát cát thì Ä‘ang ấn đầu hoà ng háºu và o bồn đầy nước. kết quả là hoà ng háºu phải uống má»™t bữa no nê.
Tịnh Nhi vừa nói vừa cưá»i, như vừa xem được má»™t mà n trình diá»…n thÃch thú. Trong khi NhÄ© Khang và VÄ©nh Kỳ thì tròn mắt ngạc nhiên.
- Váºy ư?
Kim Tá»a và Minh Nguyệt đưa mắt nhìn nhau thÃch thú.
- Sau đó lão pháºt gia ra lệnh đưa há» và o phòng tối để há» có dịp “suy nghÄ© vá» hà nh vi†cá»§a mình. Tôi đã lẻn và o đấy nhìn thá», thấy há» chỉ ôm nhau ngá»§, há» ngá»§ mê đến độ sét đánh há» cÅ©ng chẳng biết đâu, nên lấy chăn đắp cho há» rồi rút lui. Có Ä‘iá»u việc quan trá»ng là sáng mai đấy, coi chừng giông bão sẽ to đấy!
Vĩnh Kỳ vừa mừng vừa lo, nhưng cũng không quên cảm ơn.
- Tịnh Nhi, tháºt cảm Æ¡n cô. Nhá» cô giúp đỡ, Æ¡n nà y VÄ©nh Kỳ sẽ không quên đâu.
Tịnh Nhi cưá»i, liếc nhanh vá» phÃa NhÄ© Khang.
- Trông thấy Tiểu Trác Tá» lăng xăng chạy tá»›i chạy lui là biết hai ngưá»i Ä‘ang nôn nóng, lại e là Tiểu Trác nói năng chẳng rõ rà ng, nên tôi má»›i Ä‘Ãch thân tá»›i đây. Thôi được rồi chuyện đã kể xong, tôi phải Ä‘i ngay bằng không lão pháºt gia mà trông thấy là tôi cÅ©ng bị nhốt luôn đấy!
Nhĩ Khang lúng túng.
- Tôi... tôi cũng xin cảm ơn cô.
Tịnh Nhi ỡm á».
- Không cần, mong anh “hiểu biết†là được.
VÄ©nh Kỳ quay qua ra hiệu cho hai đệ tá».
- Tiểu Äặng Tá», Tiểu Trác Tá» các ngưá»i theo bảo vệ Tịnh Nhi cát cát nghe không?
Tịnh Nhi, Tiểu Ãặng, Tiểu Trác Ä‘i xong. VÄ©nh Kỳ và NhÄ© Khang vẫn chưa hết bà ng hoà ng.
- Chẳng lẽ Tá» Vy và Yến Tá» lại dám trấn nước hoà ng háºu?
Vĩnh Kỳ suy nghĩ:
- Tịnh Nhi nói thì chẳng thêm thắt đâu. Hừ! không ngá» Yến Tá» trong cÆ¡n say mà vẫn là m được má»™t mà n ly kỳ như váºy.
Rồi quay qua NhÄ© Khang kỳ há»i:
- Thế thì cái nợ cá»§a Tịnh Nhi, ngươi tÃnh sao đây?
Câu há»i cá»§a VÄ©nh Kỳ khiến Kim Tá»a cÅ©ng liếc nhanh NhÄ© Khang. NhÄ© Khang vá»— vá»— đầu nói:
- Tôi... tôi cÅ©ng không biết, bây giá» tôi phải vá» nhà . Sáng mai còn phải vá» triá»u xem sá»± việc thế nà o. Hai cô nà ng kia bị tưới nước, rồi cho và o phòng tối, e là sẽ ngã bệnh đấy. Kim Tá»a, Minh Nguyệt! Các ngươi chuẩn bị nước gừng sẵn cho ta nhé.
Kim Tá»a nói:
- Vâng! Tiểu thơ thể tạng yếu đuối dễ bệnh lần nà y không biết ra sao? E rằng bệnh của tiểu thơ cần phải có phương thuốc của Nhĩ Khang thiếu gia mới là nh đấy.
o0o
Trá»i vừa má» sáng, Tá» Vy đã giáºt mình thức dáºy, đẩy chăn qua má»™t bên, nhìn quanh.
- Tôi ở đâu đây? Ồ đúng rồi là phòng tối của Từ Ninh cung đây mà !
Nà ng vá»™i day qua đẩy Yến Tá».
- Tiểu Yến Tá»! dáºy Ä‘i chúng ta lại bị nhốt và o phòng tối Từ Ninh cung nà y!
Tiểu Yến Tá» quay ngưá»i lại định ngá»§ tiếp Tá» Vy nhìn đống chăn nệm ngạc nhiên, lay Yến Tá» nói:
- Nà y Yến Tá», lão pháºt gia đã nhốt bá»n mình và o phòng tối, váºy mà còn tốt quá, mang cả chăn nệm cho bá»n mình đắp nè. Dáºy Ä‘i Yến Tá»! dáºy Ä‘i!
Tiểu Yến TỠngáp dà i, vươn vai một cái rồi nhìn quanh.
- Trá»i chưa sáng mà , để ta ngá»§ thêm má»™t chút Ä‘i chứ?
Tiểu Yến Tá» nói xong ngã ngưá»i xuống định nướng tiếp? Không ngỠđầu va và o đá nghe cái “cốp†đau quá hét lên:
- á»i! Trá»i Æ¡i, cái giưá»ng hôm nay sao cứng thế nà y?
TỠVy phải nói:
- Ãây là phòng tối cá»§a lão pháºt gia! Chúng ta bị nhốt rồi hiểu không?
- Phòng tối ư?
Lúc đó Yến Tá» má»›i tỉnh tháºt gải đầu:
- Cả ngưá»i tôi sao lại Ä‘au nhức thế nà y. À đúng rồi tại mình đánh lá»™n ở Há»™i Tân Lầu.
Ãang nói đến đó chợt cá»a mở, rồi Tịnh Nhi bước và o. Tịnh Nhi thấy hai ngưá»i đã dáºy, vá»™i bước tá»›i nói:
- Hai ngưá»i tỉnh cả rồi chứ? Tôi là Tịnh Nhi đây.
Tá» Vy nghe nói đến Tịnh Nhi giáºt mình, chưa kịp lên tiếng thì đã nghe Tịnh Nhi nói:
- Nghe nà y hôm qua hai ngưá»i say khước, bị lão pháºt gia mang vá» Từ Ninh Cung để là m cho hai ngưá»i tỉnh rượu. Chuyện kế tiếp thì để nói sau, sau đó hai ngưá»i bị nhốt và o phòng tối, tôi sợ hai ngưá»i lạnh nên mang chăn ngay và o, bây giá» tôi phải mang mấy thứ đó Ä‘i ngay, bằng không lão pháºt gia thức dáºy biết tôi giúp mấy ngưá»i thì tôi sẽ bị phạt. Lát nữa lão pháºt gia có há»i, đừng nói gì đến chuyện chăn nệm tôi đưa sang nghe!
Tiểu Yến TỠngạc nhiên:
- Váºy là chăn nệm là cá»§a chị mang tá»›i?
- Vâng, thôi tôi Ä‘i nhé! Má»™t lúc nữa trước mặt lão pháºt gia tôi sẽ liệu mà nói giúp cho hai ngưá»i.
Thế là Tịnh Nhi ôm chăn bỠđi.
Tá» Vy và Yến Tá» nhìn nhau Tá» Vy vô cùng bối rối, vừa ganh tị, vừa kinh ngạc, vừa Ä‘au khổ vì chợt nhiên rồi phải mang Æ¡n ngưá»i mình không muốn.
o0o
Tịnh Nhi sau khi rá»i khá»i phòng tối, trở vá» phòng ngá»§ thái háºu. Tiếp tục công việc hà ng ngà y, đấm lưng, mặc áo... má»™t tay Tịnh Nhi chỉ đạo cả.
Thái háºu cảm động.
- Tịnh Nhi nà y, mấy chuyện nà y để bá»n cung nữ là m được rồi, con báºn tâm mà là m gì chứ?
Tịnh Nhi nói:
- Nhìn tụi nó mặc cho lão pháºt gia mà con không yên tâm, con cÅ©ng có là m gì đâu? Chẳng qua chỉ sá»a đổi cho nó thẳng nếp thôi mà .
Thái háºu cưá»i.
- Cứ được con chăm sóc thế nà y quen rồi, sau nà y chẳng có con ta chẳng biết là m sao đây.
- Váºy thì con sẽ mãi mãi ở bên lão pháºt gia.
- Nói váºy là ta gây chuyện nữa sao? Nhưng mà đừng lo, chuyện cá»§a con để đó ta tÃnh.
Tịnh Nhi giả vá».
- Lão pháºt gia nói gì con không biết?
Thái háºu cưá»i.
- Biết hay không biết cũng chả sao?
Rồi sá»±c nhá»› lại Tá» Vy, Tiểu Yến Tá», bà nghiêm mặt nói:
- Sao? Có cho ngươi đến đây xem hai con a đầu đó thế nà o không?
Tịnh Nhi thừa cơ hội nói:
- Bẩm lão pháºt gia! Tịnh Nhi có Ä‘iá»u muốn xin vá»›i lão pháºt gia.
- Chuyện gì? Có nghiêm trá»ng lắm không?
Tịnh Nhi nói:
- Con thấy thì lão pháºt gia hãy tha cho hai cô cát cát ấy Ä‘i, chuyện cÅ©ng không đáng gì...
- Không đáng gì ư? Con gái mà đi ra ngoà i cung uống rượu vui đùa, không giữ gìn ý tứ. VỠđến cung còn la hét, rồi quáºy nát cả nhà tắm Từ Ninh Cung, không dạy, không răn Ä‘e thì còn gì chứ?
- Nhưng hai cô ấy đã bị dá»™i nước lạnh, bị nhốt trong phòng tối rồi. Bây giá» tỉnh lại biết mình gây đại há»a đã ăn năn hối háºn. Thôi thì lão pháºt gia hãy vì Tịnh Nhi nà y mà tha cho há» vá» Thấu Phương Trai Ä‘i, chá»› đã bị dá»™i nước, ngá»§ phòng tối như váºy, thế nà o cÅ©ng bệnh, mà bệnh ở Từ Ninh cung thì hoà ng thượng thế nà o cÅ©ng nghÄ© là tại chúng ta.
Thái háºu suy nghÄ© rồi lắc đầu nói:
- Tịnh Nhi, ta thấy con lạ lắm! Tại sao con cứ bênh vá»±c cho hai con a đầu đó mãi váºy?
Tịnh Nhi cúi đầu.
- Dạ bẩm thái háºu, Tịnh Nhi nà y đã nháºn lá»i nhá» vả nên phải là m tròn việc.
Thái háºu giáºt mình.
- Ai nhỠvả con?
- Dạ, anh Nhĩ Khang ạ.
Thái háºu hÆ¡i bất ngá».
- Chuyện nhá» vả đó quan trá»ng vá»›i con lắm không?
Tịnh Nhi nghĩ ngợi nói:
- Tháºt ra thì còn má»™t nguyên nhân khác nữa.
- Nguyên nhân gì?
- Cái cô nà ng Tiểu Yến Tá» kia không cha không mẹ. Tá» Vy cÅ©ng không có mẹ, thân thế cá»§a há» vá»›i con có chá»— giống nhau. Có Ä‘iá»u con còn được lão pháºt gia yêu quý, thương hại, nghÄ©a là con còn hÆ¡n há» nhiá»u. Vì váºy con rất dá»… đồng cảm.
Thái háºu nghe Tịnh Nhi nói chợt hiểu ra, suy nghÄ© má»™t lúc bà nói:
- Con thỠnghĩ xem, giữa con và TỠVy có thể kết chị em được không nà o?
- Con thấy thì Tá» Vy và Yến Tá» Ä‘á»u là ngưá»i bá»™c trá»±c. Tá» Vy nhu mì, hiá»u dịu. Yến Tá» thì hoạt bát năng động, lại nhiệt tình. Cả hai có những cái hay cá»§a há» mà con không có, nên nhiá»u lúc khiến con phải khâm phục. Mặc dù hỠđã nhiá»u lần là m rối loạn cung đình, nhưng phải thấy là bá»n há» rất năng động. Con tháºt tình muốn kết bạn vá»›i há» lắm chứ.
Thái háºu gáºt đầu:
- Ta hiểu rồi, váºy thì chuyện nà y để ta nghÄ© lại xem.
Rồi bà phán:
- Thôi được, như váºy chuyện tá»™i cá»§a hai con a đầu đó, ta cÅ©ng bá» qua thêm má»™t lần, có Ä‘iá»u ta mong rằng bá»n nó biết ai đã giúp nó được tha. Bây giá» hãy cho gá»i chúng lên đây.
Tịnh Nhi vội quỳ xuống.
- Vâng ạ! Tịnh Nhi xin tạ Æ¡n lão pháºt gia.
Tá» Vy và Yến Tá» láºp tức được đưa đến trước mặt thái háºu.
Lần nà y thì Vy và Yến Tá» biết là mình đã phạm lá»—i nặng ná», nên hết sức ngoan ngoãn quỳ trước mặt thái háºu, Tá» Vy nói:
- Tá» Vy nà y xin được thỉnh an lão pháºt gia. Tối qua con uống say quay vá» cung đã gây tá»™i đáng chết, thế mà còn là m rối loạn cả Từ Ninh cung. Tháºt đáng xấu hổ, chẳng còn mặt mÅ©i nà o để nhìn lão pháºt gia, và không biết là m thế nà o để chuá»™c lại cái tá»™i đáng hổ thẹn đó.
Thái háºu thấy thái độ cá»§a Tá» Vy có vẻ thà nh khẩn nên phán:
- Thôi được rồi, chuyện say rượu đó phải chấm dứt từ đây. Ta mong rằng Ä‘iá»u các ngươi ăn năn hối lá»—i là tháºt. Ãừng tưởng các ngươi là cát cát ngay má»™t đứa con gái con nhà dân dã bình thưá»ng, cÅ©ng không nên uống rượu say mèm ngay quán rượu.
Tá» Vy hối háºn, quỳ má»p nói:
- Tá» Vy nà y đã biết lá»—i, rất mừng được lão pháºt gia chỉ giáo, xin hứa từ đây vá» sau sẽ không để chuyện nà y tái diá»…n.
Thái háºu như có Ä‘iá»u nghÄ© ngợi, nói:
- Ãúng ra các ngươi phải chịu má»™t hình phạt nà o đó để là m gương, nhưng má»›i sáng sá»›m Tịnh Nhi đã đến đây xin ta. Nên thuáºn lá»i Tịnh Nhi lần nữa, ta tha cho các ngươi.
Tá» Vy dù biết vẫn giáºt mình, liếc nhanh vá» phÃa Tịnh Nhi, chỉ thấy Tịnh Nhi nhìn má»i ngưá»i cưá»i.
Thái háºu nghÄ© chuyện đã xong, nên đứng dáºy.
- Thôi được rồi, hai đứa hãy quay vỠThấu Phương Trai đi. Nhớ là phải tự kiểm lấy bản thân đấy.
Yến Tá» nghe váºy biết là đã thoát nạn, vá»™i vã quỳ xuống nói lá»›n:
- Xin cảm tạ ân Ä‘iển lão pháºt gia!
Tá» Vy cùng lạy mà lòng ngáºp đầy nhiá»u thứ tình cảm há»—n độn. Không biết là nên vui hay buồn, yêu hay ghét, nên mừng hay lo.
o0o
Tá» Vy và Yến Tá» trá» vá» Thấu Phương Trai đám đệ tá» vá»™i bu lại, Kim Tá»a là đứa mừng nhất.
- Tiểu thÆ¡ được vá» rồi đấy à ? Lão pháºt gia có trừng phạt gì không, chỉ bị nhốt và o phòng tối hay con gì khác?
TỠVy lòng trăm mối, chỉ lắc đầu nói:
- Không! Không có chuyện gì cả!
Tiểu Yến TỠthì vừa tới Thấu Phương Trai, đã vui vẻ hẳn lên, khoác lác.
- Các ngươi chẳng biết ta ư? Là m sao có thể gặp nạn được. Tiểu Äặng Tá» còn nói ta là bồ đỠtái thế cÆ¡ mà ?
Tiểu Ãặng tá» nghe váºy vuốt Ä‘uôi.
- Ãúng! Äúng! Äại nạn bất tá». Gặp hung hóa kiết!
- Chứ sao? Bồ đỠtái thế thì là m sao chết được chứ?
Thể Hà nói:
- Thôi và o nhà , và o nhà uống nước gừng nóng giải cảm đi.
Tiểu Trác TỠnói:
- Äể tôi Ä‘i báo tin cho NgÅ© a ca và NhÄ© Khang đại gia biết ngay, để không thôi há» lại Ä‘i gặp hoà ng thượng!
Nhưng Tiểu Trác Tá» vừa ra đến cá»a đã đụng đầu VÄ©nh Kỳ và NhÄ© Khang Ä‘ang bước và o.
Nhĩ Khang và Vĩnh Kỳ vừa bước và o, Vĩnh Kỳ đã lên tiếng ngay:
- Tịnh Nhi đã cho ngưá»i báo tin cho ta, nên ta đến đây chúc mừng các ngưá»i thoát hiểm.
Tá» Vy vừa trông thấy NhÄ© Khang mắt đỠhoe, vá»™i quay nguá»i Ä‘i. Nhưng lúc đó cÆ¡n giáºn cá»§a Khang đã nguôi, không còn tá»± ái gì nữa. Chà ng bước tá»›i nắm lấy tay Tá» Vy nói:
- Chúng ta và o nhà nói chuyện đi!
TỠVy hơi vùng vằng, nhưng cuối cùng cũng theo Khang và o trong nhà .
Tiểu Yến Tá» và VÄ©nh Kỳ biết ý, bảo tất cả Ä‘á»u ở ngoà i.
NhÄ© Khang kéo Tá» Vy và o phòng trong, cà i cá»a lại. Rồi bước tá»›i, lúc nà y Tá» Vy đã bước tá»›i bên cá»a sổ mắt nhìn ra ngoà i, Khang vừa đặt tay lên vai Tá» Vy, Tá» Vy đã phản kháng.
- Anh đừng có đụng đến tôi.
Nhĩ Khang không buông, mắt nhìn thẳng và o mắt TỠVy.
- Ãừng có giáºn nữa được không nà o? Từ sau cái hôm cãi nhau vá»›i em, hai ngà y qua anh thấy thá»i gian như dà i dằng dặc. Trong đầu anh không nhÄ© được chuyện gì khác ngoà i hình ảnh cá»§a em. Bây giá» nếu em mà còn giáºn anh nữa, chắc anh sẽ chết mất.
TỠVy bắt đầu khóc.
- Tôi đã nói tôi không muốn nghe anh nữa mà những lá»i máºt ngá»t kia anh nên dà nh riêng cho Tịnh Nhi Ä‘i!
Nhĩ Khang vẫn kiên nhẫn nói:
- Tịnh Nhi hoà n toà n không có chá»— trong trái tim anh. Là m sao anh nói những lá»i đó được vá»›i cô ấy chứ?
- Nhưng mà ... nhưng mà chẳng phải anh đã từng nói là tôi không xứng với anh ư?
Nhĩ Khang cầm tay TỠVy, vả và o mặt mình một cái nói:
- Nà y em đánh anh Ä‘i, được chưa? phải biết là lúc đó anh quá giáºn, mà em cÅ©ng nà o có bình tÄ©nh. Lúc ngưá»i ta giáºn thì nói lá»i dại dá»™t không kiểm soát được là thưá»ng. Ãó là ngoà i ý muốn, em hãy coi như không có Ä‘i!
- Không được! Từ trong ý nghÄ© anh đã khinh thưá»ng em. Anh đã Ä‘em em ra so sánh vá»›i Tịnh Nhi rồi anh thấy là Tịnh Nhi vượt trá»™i hÆ¡n nên anh má»›i hối háºn chuyện chỉ hôn vá»›i em.
Nhĩ Khang kinh ngạc.
- Là m gì có chuyện đó? Ai bảo?
- ChÃnh miệng anh nói!
- Anh là m gì nói những chuyện đó bao gi�
TỠVy nhìn lên.
- Anh bảo là anh đã nói chuyện thơ văn với cô ấy suốt đêm trăng sáng. Từ thơ văn sang triết lý nhân sinh... em là m sao có được cái khả năng đó?
Nhĩ Khang ôm chầm lấy TỠVy.
- Thôi coi như anh dại miệng được chưa? Tại không có dịp nếu có anh cÅ©ng có thể là m váºy vá»›i em cÆ¡ mà ?
- Không được! Cô ấy đã xuất hiện và đứng giữa chúng ta rồi. Hình ảnh đó là m sao xóa nhòa được?
- Là m gì có chuyện cô ấy đứng giữa chúng ta? Chỉ cần em đừng có bá»±c dá»c gì nữa là anh sẽ cố gắng thuyết phục hoà ng thượng. Giải thÃch cho hoà ng thượng hay. Chuyện đó cần thá»i gian, em phải bình tÄ©nh chứ nếu cứ quáºy mãi thế nà y là m cho sá»± rạn nứt cá»§a chúng ta cà ng ngà y cà ng rá»™ng, thì khó hà n gắn được? Có thế nà o em cÅ©ng không được nói đến chuyện rút lui... thì má»›i giải quyết được chứ?
- Em không muốn có chuyện khoan nhượng ngưá»i khác!
- Bảo đảm không có!
TỠVy đau khổ.
- Nhưng mà ... nhưng mà ... Còn chuyện Kim Tá»a. Nó hình như cÅ©ng yêu anh, váºy thì sao?
Nhĩ Khang tái mặt.
- Äâu có chuyện đó được!
- Bây giá» em không biết gì nữa. Ãầu em cứ rối tung lên, chẳng biết phải là m sao đây.
Nhĩ Khang cảm thương vô hạn nói:
- Ãừng nghÄ© ngợi gì cả, anh là cá»§a em, chỉ duy nhất má»™t mình em thôi. Và không ai có quyá»n chia sẻ bá»n mình. Em cÅ©ng đừng có nói gì cả, má»i việc anh sẽ liệu.
Tá» Vy yên lặng nhìn NhÄ© Khang chấp nháºn. NhÄ© Khang tiếp.
- Hôm qua nhìn thấy em uống rượu ở Há»™i Tân Lầu mà anh Ä‘au xót vô cùng. Nhưng gì bản tÃnh ương ngạnh nên anh cÅ©ng không muốn năn nỉ e là chịu thua sao? Kết quà là em đã say khướt, Yến Tá» cÅ©ng say như em, tìm đủ má»i cách mà anh không biết phải là m sao để em tỉnh rượu. Ãến khi vá» tá»›i cung đình, em bị thái háºu đưa Ä‘i, anh sợ quá nhưng cÅ©ng đà nh chịu tráºn. Sau đó, còn nghe nói em bị trấn nước rồi nhốt và o phòng tối nữa. Anh quýnh quáng cả lên, thiếu Ä‘iá»u tá»± tá».
TỠVy chỉ khóc Nhĩ Khang nói:
- Em tha thứ cho chuyện là m vừa qua của anh chứ?
- Là m sao không tha thứ được vì em đã lỡ thá» nguyá»n “sông có cạn núi có mòn, má»›i chia tay vá»›i anhâ€.
Nhĩ Khang nghe nói vô cùng cảm động, xiết chặt TỠVy và o lòng, TỠVy có cảm giác như tan biến đi trong vòng tay đó và không còn muốn nghĩ ngợi lung tung gì cả.
|

18-09-2008, 12:23 PM
|
 |
Äá»™i Xung KÃch 
|
|
Tham gia: Jun 2008
Äến từ: Äất Võ Anh Hùng
Bà i gởi: 4,793
Thá»i gian online: 2 tuần 1 ngà y 6 giá»
Thanks: 24
Thanked 24,250 Times in 1,767 Posts
|
|
Tối hôm ấy vua Cà n Long đến Bảo Nguyệt Lầu. Ngà i đã quyết phải thu phục Hà m Hương trong đêm nay, nên vừa bước và o cá»a, đã lá»›n tiếng há»i:
- Hà m Hương, hôm nay trẫm đã cho ngưá»i mang đến cho khanh món nho Thổ Lổ Phồn, khanh đã dùng chưa?
Hà m Hương đáp lại bằng cái lạy theo đạo Hồi, xong nói:
- Tạ Æ¡n Hoà ng thượng đã ban cho món nho Thổ Lổ Phồn và dưa Hạ máºt. Biết đó là quá quý từ chốn quê nhà , nên thần trân trá»ng và tiếc rẽ chưa dám ăn.
Vua trách:
- Sao khá» quá váºy? trái cây phải dùng khi còn tươi! Dù trẫm đã cho ngưá»i dụ ngá»±a ngà y đêm mang từ chốn biên cương vá». Nhưng đưá»ng xa dịu vợi, cá»™ng thêm mấy ngà y đưá»ng, trẫm biết là nó không còn được như lúc má»›i hái. Nếu khanh không dùng ngay mà để thêm và i ngà y nữa, e là nó sẽ hư thối mất, lúc đó là m sao ăn được? Nà o! Bây giá» hãy mang ra đây, trẫm và khanh cùng ăn!
- Vâng!
Hà m Hương quay qua ra lệnh cho Duy na, Kiết na.
- Nà o hãy mang nho ra đi!
Duy na và Kiết na và o trong mang nho và dưa ra. Nhà vua bước tá»›i cầm tay Hà m Hương lên, dịu dà ng há»i:
- Thế những ngà y qua, khanh có thấy nhớ nhà không?
Hà m Hương rút nhanh tay lại, lướt Ä‘i má»™t cách nhẹ nhà ng. Nhưng vua rất kiên nhẫn, không lá»™ vẻ giáºn dữ, mà kiên trì nói:
- Trẫm đã ra lệnh cho xây má»™t lá»… đưá»ng đạo Hồi. Bao giá» xây xong, khanh có thể đến đâý cầu nguyện như ở quê nhà . Trẫm cÅ©ng dá»± định cất cho khanh má»™t khu nhà theo kiểu Hồi, những ngưá»i đồng hương cá»§a khanh có thể đến đấy trú ngụ. Và như váºy, khanh sẽ không còn cảm giác cô độc nữa. Trẫm cÅ©ng biết khanh còn hai ngưá»i anh trai, hay là bảo há» dá»n đến Bắc Kinh ở Ä‘i, để có anh có em, khanh thấy thế nà o?
Nhưng Hà m Hương lại nói:
- Ãa tạ Hoà ng thượng đã quá báºn tâm. Các anh cá»§a thiếp Ä‘á»u đã láºp gia đình, con cái đầy đà n, e là há» không đến được, sá»± lưu tâm cá»§a hoà ng thượng, Hà m Hương nà y xin ghi nhá»›.
Vua Cà n Long lại đưa tay ra:
- Nà o đến gần trẫm một chút đi, trẫm nà o có ăn thịt ngươi đâu?
Hà m Hương vẫn tránh né, vua có vẻ không hà i lòng, nhưng cố nhẩn nhịu. Bấy giỠDuy na và kiết na đã mang nho và dưa đặt lên bà n. Vua lấy một quả cho và o miệng.
- á»’! ngá»t tháºt!
Vua nói, rồi tiếp:
- Trẫm nghe ngưá»i ta nói, là Tân cương ngưá»i ta truyá»n tụng thế nà y “nho thổ lổ phồn, dưa Hạ máºt, thêm con gái Tân cương là nhất cõi Ä‘á»i.†bây giá» trẫm Ä‘ang ăn nho Thổ Lổ Phồn, ngắm ngưá»i đẹp Tân cương, lại còn ngá»i được cả hương thÆ¡m ngà o ngạt, trẫm ngẫm lại thấy câu đó chẳng có chút ý khoa trương nà o cả.
Xong, vua ngắt một quả nho, đưa cho Hà m Hương:
- Khanh hãy ăn một quả đi, để không trẫm ăn hết đấy.
Hà m Hương không còn cách nà o khác hÆ¡n là tiếp nháºn. Mùi hương khiến vua ngây ngất, vua nói:
- Chưa có má»™t cung phi nà o, và o cung lâu thế nà y mà ta lại không tiếp cáºn được như khanh cả, khanh biết không?
Nói xong, vua kéo mạnh Hà m Hương và o lòng.
- Tối nay mặc cho khanh đồng ý hay không đồng ý trẫm vẫn ở đây vá»›i khanh, để khanh tháºt sá»± trở thà nh má»™t phi tá» cá»§a ta.
Lá»i cá»§a vua nói là m Hà m Hương kinh hải:
- Hoà ng thượng, xin ngưá»i hãy tá»± trá»ng má»™t chút. Hoà ng thượng đã từng nói là không ép buá»™c thiếp mà . Thánh a la trên cao sẽ chứng kiến má»i việc!
- Ông ấy muốn chứng kiến thì để cho ông ta chứng kiến. Trẫm tin là Thánh a la đã từng nhìn thấy bao nhiêu đôi trai gái tư tình rồi!
Hà m Hương cố vùng vẩy.
- Buông thiếp ra! Buông thiếp ra!
Hà m Hương vừa nói vừa quay sang dùng tiếng Hồi xổ một trà ng với Duy na và Kiết na. Chúng nghe dặn, vội vã chạy ra ngoà i ngay. Còn lại, Hà m Hương năn nỉ:
- Hoà ng thượng! từ ngà y và o cung đến giá». Thiếp hoà n toà n kÃnh trá»ng Hoà ng thượng, xem Hoà ng thượng như má»™t ngưá»i vÄ© đại hiếm có trên cõi Ä‘á»i nà y. Mong Hoà ng thượng hãy cố giữ cho, đừng để ấn tượng đó biến mất trong đầu thiếp.
Vua Cà n Long vẫn ôm chặt Hà m Hương.
- Lá»i cá»§a ngưá»i nghe thì hay lắm, nhưng trẫm đã chán những lá»i ca tụng rá»—ng tuếch ấy rồi.
Rồi ông nghiến răng há»i:
- Nói đi! Hay là ngươi vẫn còn nghĩ đến cái gã Hồi kia? hắn vẫn còn ngự trị trong trái tim ngươi à ?
Hà m Hương vẫn rất cản đảm nhìn lên:
- Vâng, vẫn còn sống trong tim thiếp!
Vua cà n long không ngá» Hà m Hương lại dám trả lá»i như váºy. Ông giáºn dữ, tát má»™t cái tháºt mạnh lên mặt Hà m Hương. Khiến nà ng ngã lăn xuống đất, má»™t dòng máu nhá» chảy dà i xuống cằm. Vừa chùi vết máu, vừa nhìn vua vá»›i thái độ thách thức, Hà m Hương nói:
- Hoà ng thượng có thể đánh thiếp, có thể giết hay chiếm hữu thiếp, chuyện đó chẳng là m sao ngăn được. Có Ä‘iá»u thiếp chẳng là m sao xua được hình ảnh anh ấy, trong tim thiếp, hình như anh ấy mãi mãi tồn tại. Như quả núi Thiên SÆ¡n, bất biến theo thá»i gian, nhất là trong những lúc thiếp gặp chuyện không vui.
Lá»i cá»§a Hà m Hương là m mặt vua tái hẳn, vua gầm lên:
- Ngươi còn cả gan nói những lá»i đó vá»›i trẫm nữa ư? Ngươi đánh giá ta thế nà o chứ?
Hà m Hương vẫn can đảm nói:
- Thiếp coi Hoà ng thượng như má»™t vị anh hùng. Thiếp còn nhá»› má»™t lần hoà ng thượng nói, sẽ chinh phục thiếp chứ không cưỡng bức, vì là m váºy có khác gì má»™t tên thảo khấu vô lại ngoà i Ä‘á»i? vì váºy thiếp nghÄ©, hẳn Hoà ng thượng không muốn để thiếp hạ thấp hình ảnh ngưá»i trong tim mình?
Vua Cà n Long giáºn dữ:
- Ngươi tháºt quá đáng, trẫm giá» không cần cái tiếng anh hùng hảo nữa đâu? Vì váºy nếu không có cách nà o để xua hình ảnh gã Hồi kia ra khá»i tim ngươi, thì ta đà nh là m ngưá»i đến sau váºy. Nhưng ta phải chiếm hữu được ngươi!
Vua Cà n Long nói và xông đến, Hà m Hương cố tìm cách trốn chạy. Ngay lúc đó, chợt có tiếng thái giám đứng ngoà i rao.
- Hoà n châu công chúa đến! TỠVy công chúa đến!
Vua Cà n Long kinh ngạc, còn chưa biết nên phản ứng thế nà o, thì Yến tỠvà TỠvy đã bước và o.
Trên tay TỠvy có cây đà n, vừa bước và o Vy nói:
- Hương phi nương nương, hôm trước ngưá»i muốn tấu nhạc vá»›i bá»n nà y, thì hôm nay tôi đã mang đà n đến đây.
Rồi như bất ngỠphát hiện sự hiện diện của vua, TỠvy kinh ngạc nói:
- Ồ! Hoà ng a ma cũng có mặt ở đây nữa ư?
Tiểu yến TỠthì vô tư, vừa xông và o, trông thấy nho là nhảy ngay đến.
- á»’! Có nho quả! Món mà tôi thÃch nhất đây nà y, lâu quá rồi chẳng được ăn!
Nói rồi tự nhiên ngắt lấy một bỠvà o miệng.
- Ngon tháºt! ngon tuyệt! váºy mà Hoà ng a ma xấu quá, có thức ăn ngon lại không thông báo má»™t tiếng, cứ lặng lẽ ăn má»™t mình thôi. Nho nà y quá ngon, con chưa được ăn bao giá», mà con lại thÃch nhất thứ nà y, Hoà ng a ma cÅ©ng biết mà ?
Vua cà n Long bị Tá» vy và Yến Tá» quay má»™t mách, vừa bá»±c vừa giáºn, nhưng cố nén xuống nói:
- Hai con a đầu nà y, biết thế nà o là lá»… độ không chứ? Bước và o cá»a không nhìn trước nhìn sau, đã oang oang lên. Thấy trẫm ở đây là phải rút lui ngay chứ? Äây là phòng cá»§a cung phi trẫm mà …
Yến tá» tròn mắt ra vẻ ngây thÆ¡ há»i:
- Sao lạ váºy? tại sao lúc trước ở đằng lệnh phi nương nương, bá»n con không cần phải né tránh? Mà cÅ©ng chÃnh Hoà ng a ma đã ra lệnh bảo chúng con phải thưá»ng xuyên đến vá»›i Hương phi nương nương mà ?
Vua Cà n Long cứng miệng, mặt đỠrần. Trong khi Hà m Hương thì đứng run rẩy ra xa.
Tá» vy ôm đà n tá»›i, cúi ngưá»i chà o vua.
- Xin Hoà ng a ma bá»›t giáºn. Chúng con và Hương phi nương nương đã táºp được má»™t bà i hát. Bà i hát nà y rất đặc biệt là có thể phối âm bằng cả hai nhạc cụ. Má»™t cá»§a dân tá»™c Hồi, má»™t cá»§a dân tá»™c Hán, để bá»n con đà n hát cho hoà ng thượng nghe giải sầu. Hát xong, bá»n con sẽ rút lui, hoà ng thượng đồng ý chứ?
Vua Cà n Long còn chưa phản ứng, thì Tiểu Yến TỠđã không nói không rằng, kéo ngay vua Cà n Long vá» phÃa bà n, lấy ghế ra, ấn vua xuống nói:
- Nà o, nà o! Xin Hoà ng a ma hãy ngồi đây để xem hai cô công chúa, má»™t cô cung phi cùng biểu diá»…n cho ngưá»i xem. Ãây là má»™t “dịp may hiếm có†đấy.
Nói xong Yến TỠlại reo lên:
- Ãấy Hoà ng a ma thấy không? Con đã biết sá» dụng thà nh ngữ “dịp may hiếm co†rồi! không sai phải không? váºy là Hoà ng a ma phải thưởng đấy, nhưng thôi bây giá» Hoà ng a ma ngồi yên nghe bá»n con hát! giá» bá»n con thÃch hát vô cùng.
Vua Cà n Long lúng túng, nhưng chẳng biết là m gì hÆ¡n, đà nh ngồi xuống, mà lòng bá»±c dá»c. Tá» vy kéo Hà m Hương tá»›i, rồi ba cô gái cùng ngồi xuống. Ngưá»i thì đà n, ngưá»i đánh trống, ngưá»i sá» dụng nhạc khà Hồi. Má»i ngưá»i hướng vá» phÃa vua, cất cao tiếng hát:
- Khi đỉnh núi đã mòn. Khi nước sông thôi chảy. thá»i gian như ngưng lại, ngà y đêm không khác nhau. Khi trá»i đất, vạn váºt trở thà nh hư ảo. Thì anh và em vẫn còn đó. Chúng ta mãi không rá»i nhau. Vì tình nồng cá»§a anh là hÆ¡i thở cá»§a em.
Lá»i ca vá»›i tiếng đà n réo rắt, bắt đầu lôi cuốn vua.
- Khi mặt trá»i thôi không còn đến. Khi quả đất thôi không chuyển động. Thá»i gian đứng yên. Vì bốn mùa không còn. Khi hoa lá cá» cây tà n úa… em vẫn không xa anh, ta không xa nhau, vì nụ cưá»i cá»§a anh, là m em quyến luyến chẳng rá»i…
Ba ngưá»i cùng hát. Má»—i ngưá»i má»™t ý nghÄ©, và hồn bay bổng theo tiếng hát.
- Hãy để chúng ta là bạn cá»§a nhau nÆ¡i chốn hồng trần, sống cuá»™c Ä‘á»i đầy ánh phồn hoa. Ta cỡi ngá»±a bên nhau, Cùng nâng ly cùng hát. Hát ngợi ca hạnh phúc cuá»™c Ä‘á»i. Cuá»™c sống nà y đáng yêu biết bao. Tuổi xuân mãi mãi thuá»™c vá» ta…
Trong tiếng hát Tá» vy và Yến Tá» Ä‘á»u như nhìn thấy chÃnh mình cùng NhÄ© Khang và VÄ©nh ký, cỡi ngá»±a rong ruổi trên đồng cá». Hà m Hương cÅ©ng váºy, Ä‘ang cùng Má»™ng Ãan phi ngá»±a trên thảo nguyên.
- Hãy để chúng mình là bạn bên nhau, trong chốn hồng trần nà y…
Bà i hát chấm dứt, mắt cả ba Ä‘á»u đẫm lệ, những giá»t lệ hạnh phúc. Vua Cà n Long ngỡ ngà ng nhìn cả ba ngưá»i. Bà i hát hình như cÅ©ng khiến ngưá»i xúc động.
TỠVy hát xong, đặt đà n xuống, cúi chà o nói:
- Hoà ng a ma thấy thế nà o? Bà i hát tệ quá ư?
- Không, bà i hát rất hay, ai đã đặt lá»i váºy?
TỠVy đỠmặt:
- Dạ…con ạ.
- Hay lắm! Trẫm cảm động nhất là câu “hãy để chúng mình là bạn bên nhau trong chốn hồng trần nà y. Sống cuá»™c Ä‘á»i đầy ánh phồn hoa. Ta cỡi ngá»±a trên đồng cá» cùng nâng ly hát vang. Ngợi ca hạnh phúc cuá»™c Ä‘á»i...†Trẫm mong mình sẽ tìm được má»™t ngưá»i hiểu mình trên chốn hồng trần nà y.
TỠVy nghe vua nói xúc động, ân cần đáp:
- Chẳng phải là Hoà ng a ma đã có má»™t Lệnh phi nương nương ư? Còn có bao nhiêu phi tần khác, chẳng lẽ há» không phải là bạn cá»§a ngưá»i trên chồn hồng trần nà y?... Còn ngưòi mẹ đã bá» suốt má»™t Ä‘á»i để chá» Hoà ng a ma cá»§a con nữa, ngưá»i cÅ©ng rất yêu quý Hoà ng a ma mà ?
Vua Cà n Long nghe nói bà ng hoà ng. Câu nói cá»§a Vy như má»™t lá»i trách. Tá» vy vẫn nhìn vua, tiếp tục nói:
- Âu dương Tu cÅ©ng đã từng nói “đá»i có bao nhiêu tình si? háºn nà y nà o phải là trăng gió,†vì váºy con nghÄ© là trên Ä‘á»i có rất nhiá»u việc “không dằn lòng được, không tá»± chỉ được mình†nhưng cÅ©ng có nhiá»u thứ “không thể cứ như ý mình muốn.†có nhiá»u sá»± việc ta cÅ©ng không nên miá»…n cưỡng đó chÃnh là tình yêu, Hoà ng a ma ạ!
Vua cà n Long nhìn Tá» vy, hiểu Tá» vy muốn nói gì, ông ngá»› ra, thì ra Yến Tá» và Tá» vy đến đây chẳng phải tìm cá»› mà chỉ vì muốn cứu nguy cho Hà m Hương. Ông lúng túng đứng dáºy, nhìn Tá» Vy má»™t chút. Rồi ý định “chiếm hữu Hà m Hương†chợt tan biết Ä‘i. Ông quay sang Hà m Hương cô gái trẻ trung yếu Ä‘uối. Ãứng cạnh Yến tá» và Tá» vy chẳng khác chị em cá»§a nhau chợt nhiên nhà vua thở dà i.
- Thôi các ngươi ở đây ca hát nhảy múa, trò chuyện gì thì cứ việc, trẫm chẳng quấy rầy nữa đâu.
Nói xong, vua quay ngưá»i bá» Ä‘i. Yến Tá» và Tá» vy đưa ngưá»i ra tá»›i cá»a, quỳ xuống:
- Tiểu Yến tá», và Tá» vy xin cung tiá»…n Hoà ng a ma!
Khi nhà vua đã Ä‘i tháºt xa rồi, há» má»›i quay trở và o. Hà m Hương bước tá»›i xiếc tay hai ngưá»i cảm Æ¡n. Ba cô gái cÅ©ng hiểu cách “giải vây†đó không thể cứ tái diá»…n mãi. Ãây chỉ là biện pháp tạm thá»i, vả lại coi như gặp váºn may, lần sau chưa hẳn thuáºn lợi như váºy. Mà đức vua đã đến má»™t lần không được, thì còn lần thứ hai, rồi thứ ba, và như váºy thì… cả ba Ä‘á»u thấy vô cùng lo lắng.
NhÄ© Khang biết Tá» vy dù đã tha thứ cho chà ng. Nhưng bên cạnh những tình cảnh nồng ấm, bóng đêm đã xuất hiện thì còn xuất hiện. Tịnh Nhi như má»™t tảng đá, lúc nà o cÅ©ng đứng trên tim Vy, ná»—i bức xức vá» tình cảm là điá»u khó tránh khá»i. NhÄ© Khang hiểu Ä‘iá»u đó, chà ng không bá»±c dá»c, vì nghÄ©, nếu thay chà ng và o vị trà cá»§a Vy. Vy có ngưá»i khác, chà ng sẽ ra sao? NghÄ© đến Ä‘iá»u đó, Khang nghÄ© việc nà y không chần chỠđược nữa, phải giải quyết cà ng nhanh cà ng tốt, không nên để Ä‘au khổ kéo dà i.
Ngay hôm ấy, ở ngự thư phòng, Nhĩ Khang cầu kiến vua cà n Long, vua có vẻ ngạc nhiên:
- NhÄ© Khang, có việc gì mà cần gặp riêng ta váºy?
Nhĩ Khang thà nh khẩn nói:
- Hoà ng thượng, con đến đây là để xin Hoà ng thượng, hãy há»§y bá» cái đỠnghị hôm trước. Thần không thể để Tịnh nhi công chúa hiểu lầm cÅ©ng như không muốn phụ bạc Tá» vy. Nếu con mà có cùng lúc hai ngưá»i, đó không phải là hạnh phúc cá»§a riêng con, chứ đừng nói đến Tá» vy. Vì váºy thần xin hoà ng thượng minh xét.
Vua Cà n Long kinh ngạc, suy nghÄ© rồi há»i:
- À, hẳn là khanh đã nói chuyện đó với TỠVy rồi phải không? Có phải là chuyện TỠvy và Yến TỠhôm trước uống rượu say đại náo Từ Ninh cung cũng có liên hệ đến chuyện nà y không?
NhÄ© Khang lúng túng thú nháºn:
- Vâng, tất cả lỗi ở thần cả.
Vua Cà n Long gáºt gù, nhưng thắc mắc:
- Tá» vy hiá»n là nh nhu mì váºy, chẳng lẽ không khoan dung?
Nhĩ Khang vội nói:
- ChÃnh thái độ đó, là m cho thần cảm động nhất, bởi vì khi ngưá»i ta tháºt sá»± yêu, ngưá»i ta chỉ muốn “ngưá»i đó†là duy nhất cá»§a mình thôi. Xin hoà ng thượng hãy chấp thuáºn sá»± “hẹp hòi†đó cá»§a thần và Tá» vy. Ãó má»›i tháºt là cái “trung†ạ.
Vua cà n Long châu mà y, nhìn Khang:
- NhÄ© Khang! Ngươi là má»™t đấng nam nhi? Sao đầu óc lại có vẻ “nhi nữ thưá»ng tình váºy?†chuyện “trung†mà ngưá»i nói đó, chỉ dà nh riêng cho đà n bà thôi, còn đà n ông thì khác!
Nhưng Nhĩ Khang lại kiên định.
- Thần nghÄ© là đà n ông hay đà n bà gì thì cÅ©ng váºy, ai cÅ©ng muốn có được má»™t tình yêu chung thá»§y, đó là trách nhiệm và nháºn thức đứng đắn. Con yêu Tá» vy tháºt tình, muốn xây dá»±ng vá»›i nà ng. Ãiá»u nà y không có ảnh hưởng gì đến khà thái nam nhi cả. Con cÅ©ng biết các Vương tôn công tá», ngưá»i nà o cÅ©ng có tam thê tứ thiếp. Con cÅ©ng biết Hoà ng thượng cÅ©ng rất quý trá»ng con. Nhưng con đã quyết không muốn như những ngưá»i khác. Vá»›i con tình yêu chung thuá»· má»›i là tình yêu tháºt sá»±, xin hoà ng thượng hãy chấp nháºn lá»i thỉnh cầu cá»§a con.
Vua cà n Long có vẽ bỡ ngỡ, vì lá»i cầu cá»§a NhÄ© Khang vá»›i ông khá quái dị. Ông chưa há» thấy ai cầu xin má»™t Ä‘iá»u như thế.
- Lần đầu tiên trẫm nghe được má»™t lá»i cầu xin lạ lùng, má»›i mẻ thế. Nhưng việc nà y ngươi đã suy nhÄ© chÃn chắn chưa? Trẫm không trả lá»i ngay đâu. Bởi vì trẫm biết, sá»± chung thuá»· gần như chỉ có thế giá»›i lý tưởng cá»§a con ngưá»i. Muốn thá»±c hiện, không phải dá»….
Rồi vua nghĩ ngợi một chút, tiếp:
- Có lẽ, ta sẽ tôn trá»ng cách nghÄ© cá»§a ngươi. Tóm lại ta nháºn ra má»™t Ä‘iá»u thế nà y. Hẳn là Tá» vy không chấp nháºn đỠnghị đó. Ãúng không? Thôi được, nhưng đó chỉ là má»™t đỠnghị cá»§a trẫm thôi, nếu các ngươi không đồng ý, thì trẫm cÅ©ng không miá»…n cưỡng. Váºy thì chuyện nà y cứ gát sang má»™t bên Ä‘i, đợi trẫm nghÄ© suy cặn kẽ rồi má»›i quyết định.
Nhĩ Khang trút đi gánh lo, vòng tay bái vua, nói:
- Thần xin tạ ân điển của Hoà ng thượng!
Sau khi tạm vứt bỠđược hòn đá trên ngưá»i xuống. NhÄ© Khang mừng quá không dằn lòng được, chạy bay đến sấu Phương trai tìm Tá» vy. Ãang lúc VÄ©nh Kỳ cÅ©ng có mặt ở đó. Thế là bốn ngưá»i tụ lại cùng chia sẻ.
Nhĩ Khang nắm lấy tay TỠvy nói:
- Hoà ng thượng đã chấp nháºn lá»i thỉnh cầu cá»§a anh. tạm thá»i gát chuyện Tịnh Nhi qua má»™t bên, không nói đến nữa!
Tá» vy nghe nói cưá»i tươi, nhưng lại buồn ngay.
- Chỉ là tạm thá»i gát lại? có nghÄ©a là vẫn có thể nhắc lại chứ gì?
Nhĩ Khang cần nói:
- Chỉ cần hoà ng thượng đồng ý gát lại là chúng ta đã có hy vá»ng. Em hẳn thấy đấy, tình cảm, quan Ä‘iểm tư tưởng cá»§a chúng mình thế nà o. Hoà ng thượng chưa rõ lắm, nên ta phải để cho ngưá»i có thá»i gian, rồi từ từ hoà ng thượng sẽ hiểu. Vì váºy sá»± trì hoản lúc nà y là cần thiết. Ãiá»u quan trá»ng nhất bây giá» là chúng ta phải cố kiá»m chế, đừng có giáºn dá»—i hay cãi nhau. Em mà giáºn là lòng anh rối tung lên tất cả.
Kim Tiêu nghe váºy, vá»™i vã rót má»™t ly trà ngon, đưa đến cho NhÄ© Khang nói:
- Má»i thiếu gia dùng trà , đây là loại trà ngon đặc biệt mà Tiểu thÆ¡ nhà tôi chuẩn bị cho.
Hoà ng thượng đấy, tôi đã lén lấy má»™t Ãt ra pha đặc biệt má»i thiếu gia.
VÄ©nh Kỳ nghe váºy há»i:
- Chẳng lẽ tôi chẳng có phần ư?
Kim Tiêu cưá»i:
- Có, có chứ! Ãể tôi và o trong rót thêm.
Tiểu Yến TỠnói:
- Có phần tôi nữa nhe! Con ngưá»i gì mà Ãch ká»· rót má»—i lần chỉ có má»™t ly trà .
Kim Tiêu nghe váºy cưá»i:
- Vâng, má»—i ngưá»i sẽ có má»™t ly đấy. ÃÆ°á»£c chưa?
Tá» Vy thấy thái độ vui vẻ cá»§a Kim Tiêu, lòng lại căng thẳng. NhÄ© Khang đã nhìn ra Ä‘iá»u đó, nói:
- Riêng chuyện cá»§a Kim Tiêu, anh thấy cÅ©ng nên gát lại má»™t bên. Biết đâu rồi má»™t ngà y nà o đó, cô nà ng tá»± phát hiện ra mình còn có cái tá»± trá»ng cá»§a riêng mình? Ãá» cặp chuyện đó trong lúc nà y e là không hay, có thể là m tổn thương cô ấy.
Tá» Vy nghÄ© cÅ©ng phải, gáºt đầu. Tiểu Yến Tá» nảy giá» như muốn nói gì mà cứ bồn chồn chỠđợi. Bây giá» không chỠđược nữa, bước qua nói:
- Mấy ngưá»i dẹp chuyện Tịnh Nhi, Kim Tiêu qua má»™t bên Ä‘i. Bây giá» nói chuyện Hà m Hương đây nà y, chuyện mấy ngưá»i đâu có gấp bằng chuyện cá»§a cô ấy? Ãấy thấy chưa, Hoà ng a ma cứ đến Bảo nguyệt lầu mãi, thì sá»›m muá»™n gì Hà m Hương sẽ mất đầu như chÆ¡i. Chúng ta cÅ©ng đâu thể cứ tìm cá»› can thiệp, phải nghÄ© cách Ä‘i chứ?
VÄ©nh Kỳ gáºt đầu.
- Vâng, Má»™ng Ãan hình như cÅ©ng sốt ruá»™t vô cùng, e là không dằn lòng được. Tôi thấy thì có lẽ bá»n mình phải chuẩn bị hà nh động, lên kế hoạch đầy đủ rồi tuỳ nghi mà ứng biến.
Nhĩ Khang suy nghĩ.
- Nhưng hôm trước nghe Má»™ng Ãan nói, ngưá»i cá»§a Hà m Hương cứ toả hương như váºy, e là khó thoát.
Rồi quay qua Yến Tá» và Tá» vy há»i:
- Thế nà o? Ai có cách gì để xoá cái mùi hương đó đi không? Nếu không thì chẳng có kế hoạch nà o có thể thực hiện được. thực hiện sẽ vô cùng nguy hiểm!
TỠVy và yến TỠnhìn nhau, không hẹn cùng nói:
- Váºy là phải tìm cách khá» mất mùi hương!
Hôm ấy TỠvy và Yến TỠcùng Hà m Hương đi dạo trong ngự hoa viên, vừa đi vừa nói chuyện. Sau khi nghe hai công chúa tỠbà y. Hà m Hương thở dà i nói:
- Phải khá» mất mùi hương ư? Bá»™ các ngưá»i tưởng là tôi chưa nghÄ© đến chuyện đó ư? Trước kia, thì cùng Má»™ng Ãan bá» trốn, tôi đã từng dùng má»i cách. Váºy mà mùi hương vẫn còn, mặc cho anh Má»™ng Ãan dùng đủ thứ dầu lạ thoa lên ngưá»i, vẫn không át được mùi kia!
Tiểu yến tỠđến sát bên Hà m Hương ngá»i ngá»i:
- Ãây là mùi cá»§a hoa cÆ¡ mà ?
TỠvy cũng bắt chước.
- Không phải chỉ một loà i hoa mà hình như hương thơm tổng hợp.
Hà m Hương tiếp:
- Ãiá»u gay go hÆ¡n cả, là nếu tôi mà chạy hay váºn động, cà ng đổ nhiá»u mồ hôi chừng nà o thì mùi hương lại toả ra mạnh hÆ¡n. Vì váºy mùa đông thì còn đỡ, chá»› mùa xuân hay hạ. Tôi ra đưá»ng, bướm bay theo từng đà n. Nên những ngưá»i muốn truy Ä‘uổi, chi cần nhìn theo hướng đà n bước bay là bắt được tôi ngay.
Tiểu Yến tỠtròn mắt:
- Váºy ư? Tôi nghe má»™ng Ä‘an nói, nhưng tưởng là nói đùa chứ?
- Nếu váºy tôi sẽ biá»…u diá»…n cho xem!
Hà m Hương nói, rồi xoay ngưá»i liên tục, chiếc khăn đội đầu cÅ©ng bay theo gió như má»™t Ä‘iệu luân vÅ©. Khoảng má»™t phút sau khi Hà m Hương vừa ngưng lại. Thì rõ là lạ lùng, má»™t con bướm, hai con bướm… rồi gần như cả đà n bướm từ đâu kéo đến, bay tròn trên đầu hương.
Tiểu Yến tỠcà ng nhìn cà ng ngạc nhiên.
- á»’ đẹp quá! tháºt không thể tin được! không thể tin được!
Tiểu Yến tỠphóng lên cố chụp lấy một chú bướm, TỠvy đứng cạnh ngẩn ra:
- Quả là chuyện kỳ diệu!
Hà m Hương má»™t tay nắm lấy Yến tá», má»™t tay nắm lấy Tá» vy nói:
- Các ngươi đứng yên đừng cỠđộng, bướm rồi sẽ đáp lên cả ngưá»i các ngưá»i cho xem!
TỠvy và Yến tỠlà m theo, Hà m Hương xòe bà n tay ra, bầy bướm lúc đầu quay vòng, sau đó có con đáp lên tóc Yến TỠcó con đáp lên vòng tay Hà m Hương, có con đã dạn dĩ đáp cả trên vai TỠvy.
Từ xa vua Cà n Long và đám cung nữ, thái giám cùng Ä‘i tá»›i, chợt nhìn thấy hiện tượng trên đứng lại thảng thốt. Nhưng tất cả chẳng dám gây tiếng động, chỉ đứng yên nhìn. NhÄ© Khang, VÄ©nh kỳ cÅ©ng bước ngay, thấy váºy cÅ©ng đứng lại. VÄ©nh kỳ nói:
- Mùi hương cá»§a hương phi khiến nhiá»u ngưá»i chú ý quá. Thế nà y e là không hay, Yến tá» và Tá» vy tháºt là hÆ¡ há»ng.
VÄ©nh ky hiểu Ä‘iá»u Khang nói, gáºt đầu, đến lúc đó Hà m Hương cÅ©ng phát hiện ra đám đông, vá»™i vã xua tay, bầy bướm bay Ä‘i. Còn nà ng thì quỳ sụp xuống:
- KÃnh mừng hoà ng thượng, hoà ng thượng vạn vạn tuế.
Vua Cà n Long như choà ng tỉnh vá»— tay ca ngợi. Ãám tuỳ tùng cÅ©ng vá»— tay theo. Vua nói:
- Má»™t bức tranh đẹp thế kia, lần đầu trẫm má»›i được nhìn thấy. Trách gì A lý Hoà trác đã xem nà ng như cá»§a Quốc Bảo. nà ng đúng là hạt chân trâu độc nhất vô nhị trên Ä‘á»i, rồi vua cưá»i nói:
- Ha ha! Dù cho hạ trân châu nà y có khó tÃnh thế nà o, trẫm vẫn thấy thÃch thú, vì nó là váºt sở hữu cá»§a trẫm.
Tá» Vy nghe nói giáºt mình. Liếc nhanh vá» phÃa NhÄ© Khang, biết là mình đã tÃnh sai má»™t nước cá», khi để cho Hà m Hương biểu diá»…n tà i nghệ cho vua thấy.
NhÄ© Khang, VÄ©nh kỳ, Tá» vy, Tiểu Yến tá» quay vá» sấu phương trai. Vừa khép cá»a lại, NhÄ© Khang đã trách:
- Việc ban nãy quả là kỳ diệu nhưng tại sao các ngưá»i để hương phi biá»…u diá»…n như thế? đấy mấy ngưá»i đã thấy, vua trầm trồ tâm đắc vì mình đã có má»™t báu váºt trong cung, và điá»u nà y chỉ khiến ngưá»i không buông tha hương phi dá»… dà ng thôi!
Vĩnh kỳ cũng nói:
- Ãúng rồi còn gì nữa, phải biết là “thất phu vô tá»™i. Hoà n bÃch kỳ tá»™i.†hương phi vì được trá»i phú cho mùi hương, nên phải khổ như thế. Bây giá» lại Ä‘em Ä‘iá»u kỳ diệu ra khoe nữa, có phải là muốn chuốt lấy hoạ và o thân không?
Tiểu Yến tỠloáng thoáng nghe vĩnh kỳ nói chữ thất phu nghe thà nh Bì phu (da dẻ) nên nói:
- Cái gì mà “bì phu†có tội với vô tội? chuyện của da dẻ thế nà o chúng ta là m sao biế, nó toả hương cũng đâu tội tình gì? chẳng có tội gì cả!
VÄ©nh Kỳ đưa tay lên trá»i chịu thua.
- Trá»i ạ! Sao ngu thế?
Tiểu Yến Tá» nghe váºy sững sá».
- Còn kêu trá»i nữa à ? Thôi được rồi, tất cả là lá»—i tại tôi. Hà m Hương vì muốn biá»…u diá»…n cho hai đứa tôi xem. Ãâu có ngá» Hoà ng a ma đến má»™t cách bất thình lình như váºy? váºy thì coi như “bì phu†tôi có lá»—i Ä‘i!
Nhĩ Khang nói:
- Thôi đừng nói “bì phu†gì cả. Tôi há»i mấy ngưá»i nà y, váºy chứ chuyện nghiên cứu cách là m hết mùi thÆ¡m trên ngưá»i đã Ä‘i đến đâu rồi?
TỠvy lắc đầu.
- Hà m Hương bảo trước đây đã từng thỠđủ cách mà mùi thơm vẫn không biến mất.
- Váºy thì phải là m sao đây?
Kim Tiêu kiến nghị.
- Ä‚n hà nh tá»i Ä‘i? Hà nh tá»i có mùi rất nồng, chắc chắn là có thể át được mùi hương. Ä‚n thá» trong vòng má»™t thoáng xem, hiệu quả thế nà o sẽ tÃnh.
Tiểu Yến TỠphản đối.
- Bá»™ ngươi tÃnh biến “hương phi†thà nh “thúi phi†ư?
Má»i ngưá»i nghe cưá»i ồ, Tá» vy nói:
- Tôi nghĩ thì mùi hương đó là bẩm sinh thì không thể nà o có thể xoá được.
Tiểu yến TỠđi tới đi lui ngẫm nghĩ, chợt nhiên vỗ tay một cái, tròn mắt nói:
- Tôi nghĩ ra một cách rồi, thay vì là m mất mùi hương , chúng ta tăng thêm mùi hương được không?
Vĩnh Kỳ không hiểu
- Thế nà o là là m tăng thêm mùi?
Tiểu Yến TỠchỉ nói:
- Tá» vy, Kim tiêu, ngà y mai ba đứa mình, Ä‘i hái cho được nhiá»u hoa, xong đêm ngâm cả và o bồn nước. chúng ta thá» là m nước cốt hoa, xong đợi đến ngà y “đại kế hoạch†lấy nước đó xoa lên ngưá»i, rồi cùng Hà m Hương Ä‘i vá» bốn hướng. Có phải bấy giá» có đến bốn hương phi ở cả đông tây nam bắc thà nh Bắc Kinh không? Mặc cho quan quân Ä‘uổi theo khá» luôn…
Má»i ngưá»i nghe nói nhìn nhau.
- Có lẽ kế hoạch nà y được đấy.
VÄ©nh Kỳ cÅ©ng gáºt đầu.
- Có sáng kiến đấy, tiểu Yến tỠrõ là thông minh.
ÃÆ°á»£c NhÄ© Khang và VÄ©nh kỳ bốc thÆ¡m, tiểu Yến tá» có vẻ rất đắc ý. Nhưng Tá» vy vẫn thắc mắc.
- Nhưng mà mùi thÆ¡m cá»§a Hà m Hương nà o phải mùi hương bình thưá»ng? liệu mùi nước hoa mà bá»n mình bà o chế có hiệu quả không, hay là là m há»ng cả việc đấy?
Tiểu Yến TỠnói:
- Sao lại há»ng được? Không bao giá» có chuyện đó.
Nhưng thôi thế nà y nhé, chúng ta sẽ thỠnghiệm trước, nếu thà nh công thì mới áp dụng, được chưa?
Những ngà y kế tiếp, ngưá»i ở sấu Phương Trai Ä‘á»u vô cùng báºn rá»™n vá»›i má»™t công việc “hái hoaâ€. Tất cả những Ä‘oá hoa trong ngá»± hoa viên lá»›n nhá» Ä‘á»u bị hái sạch. Những Ä‘oá hoa đó được Yến Tá» bá» và o bồn tắm Ä‘iá»u chế thà nh “dầu thÆ¡m.†cuối cùng sau khi đã chế xong, Tá» vy và Kim Tiêu lấy nước hoa thoa đầy lên ngưá»i Yến Tá», Tá» vy thắc mắc.
- Xong rồi, bây giỠchị phải là m gì để chứng minh là chị và hương phi thơm như nhau?
Tiểu yến TỠnói:
- Có gì khó đâu, sáng sá»›m mai tôi sẽ ra hoa viên để thu hút bá»n bướm. Nếu bướm mà bay đến thì chứng tá» là sá»± pha chế đã thà nh công còn nếu không co nghÄ©a là thất bại.
Quả tháºt sau khi tắm bằng nước cốt hoa, ngưá»i cá»§a Yến Tá» thÆ¡m phức.
Hôm sau, vừa tá» má» sáng là Yến tỠđã dáºy, Ä‘i ra vưá»n hoa thá» nghiệm sáng kiến cá»§a mình. NhÄ© khang và vÄ©nh kỳ cÅ©ng rất quan tân thá» nghiệm cá»§a Yến tá» nên cùng vá»›i đám gia nhân Sấu phương trai ra tham dá»±. Ra đến ngá»± hoa viên, Yến tá» chá»n má»™t bãi cá» trống trãi rồi bắt chước Hà m Hương ngữa hai tay ra đứng đợi. Bốn bên yên lặng, chẳng có má»™t cánh bướm nà o cả. Tá» vy nôn nóng nói:
- Hay là chị cứ quay tròn như Hà m Hương để mồ hôi toát ra một chút?
Tiểu Yến tá» bắt chước là m theo. Xoay qua xoay lại như khiêu vÅ©, vÄ©nh kỳ thấy váºy nói:
- Thôi đủ rồi, đủ rồi! cô đừng là m toát mồ hôi nhiá»u quá là m chảy hết nước hoa trên ngưá»i.
TỠvy cũng nói:
- Ngưá»i ta mùi thÆ¡m phát ra từ thân thể, còn chị là mùi nhân tạo bên ngoà i là m sao giống. Thôi dừng lại Ä‘i, vô Ãch.
Yến tá» dừng lại nhưng vẫn là m tư thế cá»§a Hà m Hương. Và i cung nữ ở cung khác Ä‘i ngang qua, chỉ có Yến tá» xì xà o. Má»i ngưá»i vẫn cố chỠđợi, bốn bá» yên lặng, Kim tiêu có vẻ thất vá»ng nói:
- Chẳng có lấy một con bướm chứ đừng nói cả đà n.
Thái hà khuyến khÃch.
- Kệ, gắng đợi một chút đi!
Nhĩ Khang thắc mắc:
- Hay là pha loãng quá chứ gì? Mùi thơm chưa đủ để hấp dẫn bướm đấy.
TỠvy nói:
- Ãã dùng hÆ¡n mấy giá» hoa, nếu không đủ thÆ¡m thì coi như đả hết cách rồi!
Tiểu đặng, tiểu trác cũng chen và o:
- Tôi thấy là không linh nghiệm rồi!
- Chẳng công hiệu tà nà o cả!
Yến tỠđợi mãi chẳng thấy bướm bay đến có vẻ không vui lại nghe má»i ngưá»i phê phán, sinh lá»±c.
- Các ngưá»i yên lặng má»™t chút được không? á»’n à o mãi, bướm nó nghe là m sao dám đến chứ?
Tá» vy không dám cưá»i, nói vá»›i má»i ngưá»i.
- Thôi hãy yên lặng nà o! Không giữ yên, thà nghiệm mà thất bại là lá»—i ở má»i ngưá»i đấy nhé.
Má»i ngưá»i nghe váºy che miệng lại, yên lặng theo dõi xem Yến tá» là m gì, chỉ thấy là Yến tá» vẫn dang hai tay, nhưng mắt nhắm nghiá»n lại, dáng vẻ thà nh khẩn Ä‘á»c:
- Trá»i linh đất linh nà y hãy biết tôi là cô tiên bông hoa tái thế. Váºy các bươm bướm hãy bay đến nhanh Ä‘i… tôi hạ lệnh đấy… trá»i linh linh, đất linh linh.
Chợt nhiên trên không có tiếng “u..u…†từ đây bay lại, má»i ngưá»i nhì quanh tìm kiếm, vÄ©nh kỳ nói:
- Hình như có động tịnh rồi đấy.
TỠvy cũng nghe có tiếng con gì đó bay.
- Ãúng là có tiếng động rồi.
Nhĩ khang mững rỡ:
- Tôi cũng nghe đấy.
Má»i ngưá»i cố nhìn vế phÃa có tiếng “u…u… nhưng rồi khi phát hiện ra, thì mặt mà y tái mét.†Vì rõ rà ng không phải chỉ có má»™t, mà cả bầy ong Ä‘ang tiến vá» phÃa Yến tá», kim tiêu la lá»›n:
- Không xong rồi! chẳng phải là bướm mà là ong! Nguyên má»™t bầy ong láºn, mẹ Æ¡i!
Tiểu Yến tá» giáºt mình mở mắt ra nhìn thấy nguyên má»™t bầy ong Ä‘ang bay trên đầu, sợ quá kêu lên:
- Trá»i Æ¡i, sao là ong mà chẳng phải là bướm?
Vĩnh kỳ nói to:
- Tiểu Yến tá»! chạy Ä‘i!
Ãám cung nữ và thái giám đứng xem thấy váºy, hoảng quá túa ra chạy. Tiểu Ãặng, tiểu trác, Minh nguyệt, Thái hà , Kim tiêu ôm đầu chạy theo. Tiểu Yến tá» vưà quÆ¡ quÆ¡ tay lên đầu Ä‘uổi bầy ong vừa hét:
- Ãừng có chÃch tôi! đừng có chÃch tôi. Tôi không phải là hoa, tôi chẳng phải là tiên nữ gì cả, tôi chỉ là Yến tá». Trá»i linh đất linh! Tôi không là m tiên cá»§a loà i hoa nữa đâu… má»i ngưá»i đâu, hãy cứu tôi vá»›i!
Mặc cho Yến tá» xua Ä‘uổi, bầy ong vẫn bu Ä‘en nghẹt. Yến tá» bá» chạy, ong Ä‘uổi theo. Yến tá» bá» chạy đến đâu, ong theo tá»›i đó. Tá» vy, NhÄ© Khang vÄ©nh kỳ sợ quá cÅ©ng chạy theo phÃa sau.
- Tiểu Yến tá»! chạy nhanh! trốn Ä‘i! trốn Ä‘i!
Bầy ong bắt đầu tấn công. Yến tá» bị ong đốt và o mặt, Ä‘au quá hét lên. VÄ©nh Kỳ thấy váºy bảo:
- Yến tá»! lấy vạt áo trùm che mặt lại.
Yến tá» lúc đó hoảng quá đâu còn thá»i giỠđâu lấy vạt áo lên che? VÄ©nh kỳ thấy váºy cởi áo ngoà i ra trùm kÃn mặt Yến tá». Cả ngá»± hoa viên má»™t phen náo động, má»i ngưá»i đổ xô đến chẳng biết chuyện gì.
Lần đó, Yến tá» bị tấn công má»™t tráºn trà mạng cái giá cá»§a má»™t lần chÆ¡i ngông.
Kết quả lần thá» nghiệm đó, Yến Tá» bị ong chÃch sưng cả mặt. Khi thoát khá»i được đà n ong, chạy vỠđến Thấu Phương Trai đóng cá»a lại. Yến Tá» vẫn còn thất kinh, nằm trên ghế, mà nước mắt chảy dà i, rên rỉ vì quá Ä‘au.
Trong khi má»i ngưá»i vây quanh giúp thoa thuốc lên những vết ong đốt trên ngưá»i Yến Tá».
- Ui da! Ui da! Sao lại dại thế nà y!
TỠVy nói:
- Gắng chịu Ä‘au má»™t chút, nằm yên để tôi thoa thuốc nhiá»u vết đốt lắm đấy!
VÄ©nh Kỳ nhìn những vết ong đốt trên ngưá»i Tiểu Yến Tá» nôn nóng.
- Bị ong đốt nhiá»u thế nà y thoa thuốc e không được đâu, phải má»i thái y đến ngay.
Rồi định bá» Ä‘i, Nhưng Tiểu Yến TỠđã ngồi báºt dáºy giữ Kỳ lại.
- Anh định là m xấu tôi hở? Gá»i thái y đến má»i ngưá»i sẽ biết hết sá»± việc, tôi không muốn ông ấy đến đâu. Mà lá»—i cÅ©ng tại anh cả, ai bảo anh nói là “bi phu vô tá»™i†(da dẻ chẳng tá»™i tình). Bây giá» da thịt tôi Ä‘ang bị Ä‘au nà y, không phải là “bì phu vô tá»™i mà là “bì phu hảo thống†(da dẻ Ä‘au quá) đây.
Má»i ngưá»i vừa buồn cưá»i vừa tá»™i nghiệp, VÄ©nh Kỳ dở khóc dở cưá»i nói:
- Sao lại lỗi tại tôi? Khi không rồi đổ thừa à ?
Nhưng rồi nhìn mặt Yến TỠđỠbừng vì đau. Vĩnh Kỳ lại nói:
- Thôi được rồi! Coi như lá»—i ở tôi Ä‘i! Äúng ra không nên nói “bì phu vô tá»™i†bây giá» cho má»i thái y đến được chưa?
Tiểu Yến Tá» giáºm chân.
- Không được! Không được! Thái y mà đến, cả hoà ng cung nà y sẽ biết là vì tôi muốn há»c đòi Hương phi nên bị ong đốt, như váºy có phải là hổ mặt chết không? Cấm không được gá»i thái y đấy.
Nhĩ Khang nói:
- Nhưng ban nãy ở ngá»± hoa viên lúc cô biểu diá»…n biết bao cung nữ và thái giám đã nhìn thấy rồi? Là m sao giữ bà máºt được? Biết đâu giá» nà y cả hoà ng cung Ä‘á»u biết chuyện đó.
Tiểu Yến TỠlắc đầu
- Nhưng mà tôi vẫn không muốn thái y tá»›i! Äừng có má»i thái y!
- Thôi được, không má»i thái y nữa. Nhưng cô phải nằm yên cho ngưá»i ta xoa thuốc. “cá»u độc hóa ứ cao†nà y hay lắm. DÄ© độc trị độc mà ! Thể Hà nà y, phải và o trong lấy khăn ẩm lạnh đắp lên chổ bị đốt xem có giảm Ä‘au không.
Vĩnh Kỳ nói Thể Hà đi ngay.
- Vâng!
Má»i ngưá»i lại lăng xăng, ngưá»i đắp khăn lạnh, ngưá»i xoa thuốc, ngưá»i quạt. Tá» Vy vừa quạt vừa thắc mắc.
- Tại sao Hương phi có thể quyến rũ cả một đà n bướm, còn Yến TỠthì chỉ kéo bầy ong đến?
Nhĩ Khang suy nghĩ nói:
- Anh nghÄ©, mùi hương cá»§a hoa cÅ©ng có nhiá»u loại, có loại hấp dẫn bướm, còn có loại hấp dẫn ong. Vì váºy các nước cốt hoa mà bá»n em Ä‘iá»u chế đó, nó có mùi hấp dẫn ong hÆ¡n.
Tá» Vy nhìn khuôn mặt sưng vù cá»§a Yến Tá» bất giác tức cưá»i, nhại theo má»™t câu cá»§a Yến Tá», vy nói:
- Ồ! Không phải đâu, chẳng qua chỉ vì Yến TỠđã luyện thà nh công môn “biến sức lực thà nh tổ ong†đấy mà .
Lá»i cá»§a Tá» Vy là m má»i ngưá»i cưá»i ồ. Yến Tá» tức quá đấm lên vai Tá» Vy.
- Ta đã bị sưng mặt mà y thế nà y mà mi còn dám cưá»i ngạo ta nữa ư? Tháºt là quá đáng “mừng trên cái gì gì khổ†đó?
- Mừng trên sự đau khổ của kẻ khác?
- Ãúng rồi! Còn mừng trên sá»± Ä‘au khổ cá»§a kẻ khác. Ui da, tháºt tà n nhẫn chẳng có má»™t chút sá»± đồng tình.
Kim Tá»a kéo Yến Tá» xuống:
- Thôi nằm xuống đi! Cứ nhảy nhót lung tung thế nà y, rồi là m sao xoa thuốc được chứ?
Minh Nguyệt, Thể Hà đến phụ Kim Tá»a xoa thuốc cho Yến Tá». Ngay lúc đó chợt bên ngoà i có tiếng Tiểu Äặng, Tiểu Trác rao.
- Hoà ng thượng giá lâm!
Má»i ngưá»i trong phòng nghe váºy giáºt mình. Yến Tá» hoảng quá lấy chiếc áo ban nãy cá»§a VÄ©nh Kỳ chụp và o đầu che kÃn. Nhưng vua Cà n Long đã bước và o, má»i ngưá»i Ä‘á»u quỳ xuống thỉnh an. Vua há»i:
- Có chuyện gì xảy ra váºy? Ban nãy nghe Tiểu Lá»™ Tá» báo cáo, Yến Tá» là m gì mà nhảy nhót trong ngá»± hoa viên, là m cho cung nữ, thái giám Ä‘á»u chạy ra xem. Có chuyện gì vui thế?
Rồi nhìn quanh, ông há»i:
- Yến Tá»! Con ở đâu váºy?
Yến Tá» cố giữ chặt chiếc áo trên đầu, úp mặt và o tưá»ng nói:
- Yến Tá» xin thỉnh an Hoà ng a ma! Hoà ng a ma kiết tưá»ng!
Vua Cà n Long thấy Yến Tá» là m gì mà che kÃn mặt, ngạc nhiên:
- Con là m gì đó? Lại bị ai chá»c giáºn rồi phải không?
Vua đưa mắt nhìn quanh, má»i ngưá»i yên lặng chẳng ai dám hó hé. Yến Tá» lắc đầu nói.
- Dạ... Chẳng ai chá»c giáºn con cả, không ai cả ạ.
- Váºy sao con lại trùm kÃn đầu váºy? Cái táºt nghịch ngợm bảo hoà i mà không đổi, nà o cởi khăn trùm ra.
Yến TỠgiữ chặt, lắc đầu.
- Không, không được! Không được!
- Không được cũng phải được! Cởi ra! Không được cứng đầu thế!
Vừa có vẻ bực, Yến TỠđáp:
- Dạ đừng... Äừng... Con không thể là m chuyện đó con cÅ©ng không phải cứng đầu, con...
Vua CÃ n Long quay qua Tá» Vy.
- Tá» Vy! Tiểu Yến Tá» là m sao váºy?
Tá» Vy không nhịn được cưá»i, nói:
- Bẩm Hoà ng a ma, chỉ là má»™t chuyện nhá» thôi, xin ngưá»i đừng quan tâm.
- Thế nà o là chuyện nhá»? Nghe đám cung nữ, thái giám xầm xì nói xấu Yến Tá». Bây giá» và o đây thấy nó che kÃn mặt thế nà y. Rõ rà ng là có vấn Ä‘á», là m Ä‘iá»u gì không phải nữa phải không?
Rồi ông hạ lệnh cho Minh Nguyệt, Thể Hà .
- Bá»n bây hãy lấy tấm áo che đầu cá»§a Yến Tá» ra ta xem?
Minh Nguyệt, Thể Hà bối rối, bước tới:
- Vâng, cát cát... cát cát ơi, mà ...
Yến TỠbiết là không thể thoát được, nên nói:
- Thôi được, mở thì mở chứ!
Nói rồi lấy chiếc áo cá»§a VÄ©nh Kỳ xuống. Vua Cà n Long nhìn khuôn mặt sưng phù cá»§a Yến Tá» mà giáºt mình, tròn mắt há»i:
- Thế nà y là thế nà o chứ?
Yến TỠbèn òa lên:
- Hoà ng a ma Æ¡i! Thảm lắm! Tất cả chỉ tại Hương phi cả, cô ấy đứng giữa bãi cá» là bướm bay tá»›i vây quanh. Còn con, khi con bắt chước, thà bướm đâu chẳng thấy, chỉ thấy ong. Anh VÄ©nh Kỳ cÅ©ng hại con, anh ấy bảo là “bì phu thì vô tá»™i.â€
Vua Cà n Long nghe chẳng hiểu gì cả.
- Cái gì? Ngươi nói gì lá»™n xá»™n váºy?
Nhĩ Khang sợ Yến TỠkhông giữ mồm giữ miệng được, nên mau mau bước tới, quỳ tâu:
- Khải tấu hoà ng thượng, chuyện là thế nà y. Yến Tá» hôm ấy trông thấy Hương phi quyến rÅ© loà i bướm bay đến, rất là cảm phục, nên khi quay vá» Thấu Phương Trai, chợt nghÄ© ra má»™t kế kỳ quái đấy là phải bắt chước. Thế là bắt Minh Nguyệt, Thể Hà đi hái rất nhiá»u hoa vá», bà o chế suốt đêm má»›i được hÅ© nước cốt hoa, Ä‘em xoa lên ngưá»i. Chẳng ngá» khi ra vưá»n, bướm đâu chẳng thấy, chỉ thấy toà n lÅ© ong bay lại...
Lá»i NhÄ© Khang vừa dứt, vua đã ôm bụng cưá»i ngất:
- Ha ha! Ha ha! Thì ra là chuyện “Äông Thi bắt chước Tây Thiâ€!
Yến Tá» thấy vua cưá»i, giáºm chân.
- Cái gì mà đông đông tây tây? Ngưá»i ta bị ong đốt Ä‘au muốn thấu trá»i xanh, má»i ngưá»i còn cưá»i tôi nữa, tức chết Ä‘i được? Cả đám thế nà y, chẳng chịu thá», tôi má»›i thá». Vì váºy tôi má»›i phải khổ sở thế nà y, mà mấy con ong kia cÅ©ng ác tháºt, sao chỉ lá»±a má»™t mình tôi mà đốt, chẳng đốt ai cả? Nếu các ngưá»i biết nghÄ© đến “tình huynh đệ†thì má»—i ngưá»i xức má»™t miếng nước hoa kia Ä‘i, để được ong đốt. Như váºy má»›i gá»i là “có phúc cÅ©ng hưởng, có há»a cùng chia†chứ?
Vua Cà n Long nghe Yến Tá» nói, tiếp tục cưá»i lá»›n.
- Ha ha! Nước cốt hoa! Ha ha! Nước cốt hoa! Từ nà o đến giá» nghe biết bao chuyện cưá»i. Chỉ có chuyện nà y là buồn cưá»i nhất. Yến Tá», ngươi đúng là kho cưá»i cá»§a ta. Ha ha! Ha ha!
Vua Cà n Long tiếp tục cưá»i không ngá»›t, Yến Tá» bức rức nhìn vua, nhưng rồi lại hà o phóng vui vẻ nói:
- Thôi được rồi! ÄÆ°á»£c rồi! Mặc dù bị ong đốt sưng cả mặt, nhưng là m cho Hoà ng a ma vui vẻ, cưá»i thoải mái, váºy thì cÅ©ng đáng đồng tiá»n bát gạo lắm. Ãúng ra con đã định Ä‘i tìm tổ ong, đánh cho nó má»™t tráºn tan nát để phục thù, nhưng bây giá»... nhá» Hoà ng a ma nên tha cho bá»n chúng váºy.
Lá»i cá»§a Yến Tá» cà ng là m cho vua ôm bụng cưá»i lăn. Ông có phần cảm động vì thấy Yến Tá» biết nghÄ© đến mình nên quay lại hạ lệnh:
- VÄ©nh Kỳ! Còn chá» gì mà chẳng má»i thái y đến, sưng thế nà y không chữa chạy là m sao được?
Vĩnh Kỳ vội ứng ngay.
- Vâng, nhi thần Ä‘i má»i ngay!
o0o
VÄ©nh Kỳ quay ngưá»i Ä‘i ngay, Yến Tá» muốn cản cÅ©ng không cản kịp. Vua Cà n Long thấy chuyện buồn cưá»i quá, không dằn được bèn đến ngay Bảo Nguyệt lầu, kể lại chuyện cho Hà m Hương nghe.
- Hương phi, nà ng có biết không? Yến Tá» vì muốn bắt chước nà ng, mà hôm qua đã hái hoa tươi, bà o chế cả bồn nước hoa xoa và o ngưá»i để hôm nay Ä‘i quyến rÅ© bươm bướm. Không ngá» bướm đâu chẳng thấy chỉ thấy toà n là ong bay đến, đốt sưng cả mặt.
Hà m Hương nghe váºy thất kinh, há»i:
- Tháºt váºy ư? Có nặng lắm không? Váºy thì thiếp phải đến ngay Thấu Phương Trai thăm cô ấy.
Nói xong quay qua vua, ngáºp ngừng.
- Thiếp có được quyá»n đến đấy không?
Vua Cà n Long nghiêm nghị.
- Giữa nà ng và hai con a đầu đó hợp nhau lắm phải không?
Hà m Hương nhìn vua thà nh tháºt.
- Vâng, thiếp và hai cô ấy rất hợp ý nhau, há» là quà cá»§a đấng A la ban cho thần thiếp. Trong những lúc buồn, những lúc tuyệt vá»ng, nhá» há», thiếp cảm thấy an á»§i, thấy được hy vá»ng. Vì váºy thiếp rất quý hai cô đó.
Vua Cà n Long có vẻ nghĩ ngợi.
- Hai con a đầu đó cÅ©ng là quà cá»§a thượng đế ban cho trẫm. Thế nà y thì, giữa trẫm và nà ng Ãt ra cÅ©ng có được má»™t Ä‘iểm tương đồng.
Nói xong yên lặng, chỉ Ä‘i tá»›i Ä‘i lui trong phòng. Hà m Hương chợt quỳ xuống trước mặt vua khiến nhà vua vô cùng ngạc nhiên. Vì từ lúc và o cung đến giá», Hà m Hương chỉ thi lá»… theo đạo Hồi chưa bao giá» chịu quỳ thi lá»… theo kiểu Hán. Hà m Hương không chá» vua há»i, nói:
- Bẩm hoà ng thượng, Tá» Vy và Yến TỠđã từng cho thiếp biết, ngưá»i là má»™t ngưá»i cha rất nhân từ. Ngưá»i có má»™t trái tim khoan dung. Há» còn nói, ngưá»i là ngưá»i rất trá»ng tình cảm, là má»™t hoà ng đế nhân háºu. Vì váºy hôm nay thiếp quỳ đây là để xin ngưá»i má»™t Ä‘iá»u đấy là đừng giáºn thiếp, cÅ©ng đừng ép buá»™c thiếp phải là m má»™t việc gì mà thiếp không muốn. Tất cả hãy để sá»± bao dung và tình cảm cá»§a hoà ng thượng cảm hóa thiếp. Nếu hoà ng thượng tôn trá»ng thiếp như váºy thì thiếp sẽ mãi mãi không bao giá» quên Æ¡n cá»§a ngưá»i. Thiếp nhá»› Æ¡n hoà ng thượng suốt Ä‘á»i.
Vua Cà n Long nhìn Hà m Hương, những lá»i van xin thà nh khẩn đó là m ngưá»i xúc động.
- Ngươi nói là ... sẽ nhá»› Æ¡n ta suốt Ä‘á»i ư?
Hà m Hương nghẹn lá»i:
- Vâng, thiếp sẵn sà ng là m nô lệ, là vÅ© công, là váºt cảnh... là cái gì cÅ©ng được trong suốt cuá»™c Ä‘á»i nà y để trả Æ¡n hoà ng thượng.
- Có phải là là m gì cũng được, nhưng không muốn là vợ ta ư?
Hà m Hương má»p ngưá»i xuống lạy, không đáp. Vua Cà n Long có vẻ thất vá»ng, vua nhá»› đến lá»i cá»§a Tá» Vy.
- Trên Ä‘á»i nà y, tình cảm là thứ không thể miá»…n cưỡng được.
Vua thở dà i nói:
- Thôi được, ta không ép ngươi. Sá»± tuân thá»§, thuần phục do sá»± áp bức mà có thì cÅ©ng chẳng có ý nghÄ©a gì? Ta sẽ trân trá»ng khoan dung chá» ngưá»i.
Hà m Hương nước mắt chảy dà i cưá»i nói:
- Thiếp xin tạ ơn lòng nhân từ của bệ hạ.
o0o
Khi đám Tiểu Yến TỠở Thấu Phương Trai biết được, sự việc của Hà m Hương hỠvừa mừng vừa kinh ngạc.
Yến Tá» tuy còn Ä‘au nhưng vẫn cưá»i há»i:
- Tháºt váºy ư? Hoà ng a ma đã chấp nháºn sá»± cầu xin cá»§a chị? NghÄ©a là không gây áp lá»±c chuyện tình cảm chứ gì?
Hà m Hương gáºt đầu, Tá» Vy thÃch quá nắm lấy tay Yến Tá» nói:
- Tôi đã nói rồi mà . Hoà ng a ma không phải là con ngưá»i tầm thưá»ng. Tôi rất hãnh diện vá» con ngưá»i vÄ© đại đó.
Nhĩ Khang bước tới, thi lễ với Hà m Hương rồi nói:
- Xin chúc mừng, chúc mừng! Ãt ra thì chúng ta cÅ©ng tạm thỠđược nhẹ nhõm.
Vĩnh Kỳ tiếp:
- Nếu sá»›m biết như váºy, thì Yến TỠđã không cần phải để ong bị đốt sưng mặt.
Hà m Hương quay qua Yến Tá»:
- Tháºt lấy là m tiếc, đã để cô bị sưng mặt thế nà y, có Ä‘au lắm không?
Tiểu Yến Tá» cưá»i nói:
- Không sao, không sao đâu. Chỉ có Ä‘iá»u hÆ¡i xấu má»™t tÃ.
VÄ©nh Kỳ cưá»i nói:
- Vá»›i anh thì chẳng xấu, nó lại còn có cái gì đó rất đặc biệt. Nhìn mặt em tròn như mặt đức Pháºt váºy đó.
Tiểu Yến Tá» tưởng tháºt, há»i:
- Tháºt váºy ư?
Nhưng rồi nhá»› lại tượng đức ThÃch Ca Mâu Ni trong chùa. Yến Tá» trợn mắt.
- Khỉ tháºt! Anh bảo mặt tôi sưng phải không?
Má»i ngưá»i nghe váºy cưá»i ồ, Hà m Hương thi lá»… theo kiểu Hồi vá»›i Yến Tá» và VÄ©nh Kỳ nói:
- Hà m Hương nà y hết sức cảm Æ¡n hai vị, đã là m rất nhiá»u việc cho tôi và cho cả Mông Äan. Từ đây vá» sau, hẳn là còn phải là m phiá»n anh chị nhiá»u lắm. Chẳng hạn như nhá» các vị an á»§i anh Mông Äan nà y, khuyên nhá»§ anh ấy nà y...
NhÄ© Khang nghe nói giáºt mình.
- Chị nói sao? Qua lá»i chị tôi có cảm giác như chị và Mông Äan sẽ mãi mãi chia tay?
Hà m Hương buồn bã:
- Khi tôi đã đồng ý theo cha vá» Bắc Kinh tiến cung, thì tôi đã biết mình và anh ấy không còn cÆ¡ há»™i xum há»p nữa, mà mãi mãi chia tay. Tiếc má»™t Ä‘iá»u là anh Ãan bướng bỉnh quá, không chịu bá» cuá»™c, cứ Ä‘uổi theo mãi đến Bắc Kinh, giỠđây hoà ng thượng đối vá»›i tôi nhân từ như váºy. Tôi là m sao có thể hà nh động bất nhân bất nghÄ©a được? Tôi hiện giỠđã là má»™t nô lệ cá»§a hoà ng thượng rồi.
Tiểu Yến Tá» nghe váºy láºp tức phản đối:
- Ãâu có thể như váºy được? Sư phụ tôi không chấp nháºn sá»± việc như váºy đâu. Chị đừng nên để ý gì đến chữ nhân chữ nghÄ©a nữa. Bây giá» chúng ta tạm thá» dừng lại chá» thá»i, tôi nghiên cứu thà nh công rồi sẽ tÃnh.
VÄ©nh Kỳ nghe nói giáºt mình.
- Tiểu Yến Tá»! Em định nghiên cứu tiếp việc dẫn dụ bướm nữa ư? Thôi thôi đủ rồi! Má»™t lần là quá đủ rồi e là lần sau em sẽ dẫn dụ cả sâu bá», châu chấu, kiến ruồi gì nữa đến thì nguy.
Má»i ngưá»i nghe váºy cưá»i ồ. NhÄ© Khang thà nh tháºt khuyên nhá»§ Hà m Hương:
- Ãừng nghÄ© đến cái chữ “vÄ©nh biệt†quá sá»›m như váºy, buồn thảm lắm. Tôi biết rất rõ ná»—i lòng cá»§a Mông Äan lúc nà y. Việc chỠđợi tuy Ä‘au khổ, nhưng vẫn còn hy vá»ng. Thà là chị để cho anh ấy chỠđợi, hÆ¡n là khiến anh ấy tuyệt vá»ng. Chị cÅ©ng thấy đó, hoà ng thượng bây giỠđã khá dá»… dãi vá»›i chị. Biết đâu má»™t ngà y kia, ngưá»i lại chẳng buông tha chứ?
TỠVy cũng nhiệt tình:
- Ãúng đấy! Tôi rất tin tưởng Hoà ng a ma, váºy thì chị cÅ©ng đừng tuyệt vá»ng. Tình cảm giữa chị và anh Mông Äan sâu Ä‘áºm. Ãã là xúc động cả bá»n tôi, thì chắc chắn rà ng má»™t ngà y nà o đó, trá»i đất cÅ©ng sẽ cảm động. Lúc đó Hoà ng a ma cÅ©ng đâu có thể vô tình?
Lá»i khuyên cá»§a Tá» Vy lại khiến cho Hà m Hương nuôi hy vá»ng.
o0o
Chỉ qua má»™t ngà y hôm sau là hoà ng háºu biết được tin Tiểu Yến Tá» bị ong đốt vì muốn bắt chước Hương phi. Dung ma ma thÃch thú nói:
- Tiểu Yến Tá» bị nguyên má»™t đà n ong rượt đốt là chuyện hi hữu trên Ä‘á»i. Cô ta chạy vòng vòng trong hoa viên mà chẳng thoát, chuyện nà y cả Hoà ng cung Ä‘á»u biết, hoà ng thượng Ä‘au lòng phải gá»i cả ngá»± ý đến. Nghe nói mặt mà y cô ả bị sưng to, hiện giá» phải núp mãi trong Thấu Phương Trai, chẳng dám ra ngoà i, cứ rên rỉ vì Ä‘au đớn.
Hoà ng háºu nghe váºy thÃch quá cưá»i lá»›n.
- Ha ha! Äúng là chuyện cưá»i hiếm thấy! Tiểu Yến Tá» bị đốt phù đầu ư? Buồn cưá»i tháºt! Ta tháºt muốn xem dáng dấp cô ả bây giỠđẹp như thế nà o.
Dung ma ma cũng hăm hở.
- Nô tà i cũng muốn thấy dung nhan cô ả ra sao? Có còn hách dịch kiêu căng nữa không hay là vô cùng thiểu não?
Hoà ng háºu nhướng mà y.
- Váºy thì còn chỠđợi gì? Chúng ta đến đó “thăm há»i†Hoà n Châu cát cát Ä‘i!
Thế là hoà ng háºu, Dung ma ma, cung nữ, thái giám rầm rá»™ kéo đến Thấu Phương Trai.
Lúc hoà ng háºu đến, VÄ©nh Kỳ, NhÄ© Khang còn đó. Tiểu Äặng Tá», Tiểu Trác TỠđứng canh bên ngoà i thấy hoà ng háºu đến, rao lá»›n:
- Hoà ng háºu nương nương giá lâm!
Ngưá»i trong nhà nghe Ä‘á»u giáºt mình, Tá» Vy và Tiểu Yến Tá» vừa nghe hoà ng háºu đến, ôm đầu chạy lăng xăng.
- Bây giỠphải là m sao đây? Bây giỠphải là m sao? Tôi không muốn bà ấy nhìn tôi dưới hình dáng nà y!
Tá» Vy vá»™i kéo tay Yến Tá».
- Trốn và o phòng Ä‘i! Nằm lên giưá»ng giả ngá»§ say.
Tiểu Yến Tá» còn chưa kịp và o phòng, thì hoà ng háºu đã bước và o cá»a. Dung ma ma và đám tùy tùng bước theo. Hoà ng háºu thấy Yến Tá» bước tá»›i ngạch cá»a, nói lá»›n:
- Yến Tá»! Ngươi bá» Ä‘i đâu váºy?
Tiểu Yến Tá» chẳng còn cách nà o khác hÆ¡n là đứng lại, lấy chiếc khăn tay ra che lấy mặt. VÄ©nh Kỳ, NhÄ© Khang, Tá» Vy thì quỳ xuống thỉnh an. Ãám Kim Tá»a, Thể Hà là m theo.
Hoà ng háºu cất cao giá»ng nói:
- Cái Thấu Phương Trai nà y, lúc nà o ta đến cũng vô cùng náo nhiệt, Ngũ a ca và Nhĩ Khang, chỗ là m việc của hai ngươi là ở đây à ?
VÄ©nh Kỳ và NhÄ© Khang đưa mắt nhìn nhau, cố nhẫn nhịn. Hoà ng háºu lại chăm chú nhìn Tiểu Yến Tá» há»i:
- Ngươi là m gì kỳ cục váºy, trong nhà nà y mà lấy khăn che kÃn mặt, chẳng lẽ chÆ¡i vá»›i Hương phi rồi biến thà nh ngưá»i Hồi luôn à . Có má»™t câu thà nh ngữ, hẳn ngươi đã nghe rồi chứ “há»a hổ bất thà nh phản loại khuyểnâ€. Ta nói váºy e là ngươi không hiểu, để ta giải thÃch ngươi nghe nhé. Äó là vẽ hình con cá»p mà vẽ không giống thì nó sẽ biến thà nh chó thôi. Vì váºy tôi khuyên cát cát thôi thì đừng có há»c đòi theo Hương phi, không hay đâu. Nà o! bá» chiếc khăn tay xuống!
Hoà ng háºu nói, má»i ngưá»i dù ghét cay đắng hoà ng háºu, vẫn không dám phản kháng. Nhưng Tiểu Yến Tá» thì không, cô nà ng ném ngay chiếc khăn ra lá»›n tiếng:
- Hoà ng háºu nương nương! Ngưá»i rất muốn nhìn mặt tôi lắm phải không? Váºy thì cứ nhìn Ä‘i. Tôi bị ong đốt đấy, nhưng chuyện đó cÅ©ng nà o có gì lạ?
Hoà ng háºu nhìn khuôn mặt sưng vù cá»§a Yến Tá», đắc ý nói:
- á»’! Không ngá» những con ong nhá» kia cÅ©ng thÃch khuôn mặt Hoà n Châu cát cát dữ Ä‘a!
Ãám Yến Tá» ai nấy Ä‘á»u bất bình, Dung ma ma lại dá»±a hÆ¡i chen và o:
- Chắc có lẽ vì nó thấy Hoà n Châu cát cát xinh đẹp khuôn mặt giống như đóa hoa nên bá»n ong nó nhìn lầm chăng? Chúng đến và tìm máºt hút đấy, nghe nói hôm đó cả ngá»± hoa viên náo loạn. Má»i ngưá»i xúm lại xem tuồng “cát cát và bầy ong Ä‘uổi bắt.â€
Tiểu Yến TỠtrừng mắt, Vĩnh Kỳ e lại có chuyện không hay nên vội và ng đứng ra nói:
- Hoà ng ngạc nương đã nhìn rõ rồi, thôi để Tiểu Yến TỠđi nghỉ ngơi đi.
Nhĩ Khang thì bất bình, bước tới nói:
- Hoà n Châu cát cát chỉ vì tinh nghịch muốn bắt chước Hương phi, không ngá» bị ong đốt sưng cả mặt. Ãó là chuyện chẳng có gì đáng cưá»i. sao hoà ng háºu không tá» ra bao dung độ lượng má»™t chút.
Hoà ng háºu trừng mắt.
- Ngươi nói váºy là ý gì? Hôm nay ta đến đây là vì nghe Yến Tá» bị ong đốt, nên má»›i có hảo ý đến thăm. Ngươi là kẻ háºu sinh, sao không biết phép tắc còn dám lên tiếng trách ta ư?
Lúc đó Tiểu Yến Tá» lại trợn mắt chăm chú nhìn lên chiếc mão trên đầu hoà ng háºu. Má»i ngưá»i không biết cô ta nhìn gì cÅ©ng nhìn theo. Hoà ng háºu thấy thái độ ngưá»i ngưá»i rất lạ, cÅ©ng ngẩng lên, không biết có gì trên đầu. Bá»—ng Tiểu Yến Tá» chợt nhiên nhảy chá»±ng lên nói:
- Không khá rồi! Ong lại theo mùi tôi bay và o phòng, nó đang ở đây nà y!
Vừa nói Tiểu Yến Tá» vừa chụp mạnh lấy mÅ© trên đầu hoà ng háºu ném xuống đất, miệng hét:
- Có ong! Có ong đấy!
Chân lại nhảy lên giẫm cả lên mão.
Má»i ngưá»i giáºt mình, hoà ng háºu chẳng biết tháºt giả, nhưng cÅ©ng sợ hãi. Tiểu Yến Tá» lại nhìn lên:
- Ồ, còn nữa! Còn nữa kìa! Lũ ong chết tiệt, dám đốt ta! Ta sẽ giết ngươi!
Rồi lại chụp lấy chiếc mão trên đầu Dung ma ma ném xuống đất đạp lấy đạp để.
- Chết chưa! Chết chưa! Dám đốt ta!
Cả phòng bị Yến TỠlà m rối cả lên.
Xong mà n kịch, Tiểu Yến Tá» cúi ngưá»i xuống, nhặt chiếc mÅ© cá»§a hai ngưá»i lên từ tốn nói:
- Con xin lá»—i hoà ng háºu, lỡ là m há»ng chiếc mÅ© cá»§a ngưá»i, nhưng chẳng qua vì có bá»n ong độc, nguy hiểm Ä‘áºu trên đấy thôi.
Rồi quay qua nói lớn:
- Minh Nguyệt, Thể Hà , Kim Tá»a đâu, mau Ä‘em chiếc mÅ© nà y và o trong là m cho đẹp lại xem!
Minh Nguyệt, Thể Hà , Kim Tá»a chẳng hiểu Tiểu Yến TỠđịnh là m gì, nhưng cÅ©ng tuân lệnh.
- Vâng.
Nhưng khi há» Ä‘i ngang Tiểu Yến Tá», thấy cô nà ng nháy mắt má»™t cái hiểu ra.
Tá» Vy, VÄ©nh Kỳ, NhÄ© Khang thì chẳng biết Yến Tá» bà y trò gì, chỉ thấy hoà ng háºu và Dung ma ma sa sầm nét mặt. Ba ngưá»i vá»™i vã bước tá»›i, Vy cưá»i nói:
- Xin hoà ng háºu nương nương bá»›t giáºn. Từ cái hôm Tiểu Yến Tá» bị ong đốt đến giá», cô ấy có vẻ hÆ¡i thất thưá»ng đấy. Tối ngà y nhìn ở đâu cÅ©ng thấy có ong. Tháºt ra thì... có lúc có lúc không. Thỉnh thoảng cÅ©ng có má»™t và i con ong bay và o... Chắc tại Yến Tá» bị ong đốt má»™t lần, hoảng quá nên lúc nà o cÅ©ng liên tưởng.
Dung ma ma vừa giáºn vừa tức nói:
- Nô tà i ban nãy có thấy con ong nà o đâu?
Hoà ng háºu cÅ©ng gáºt đầu.
- Ta cÅ©ng váºy.
Vĩnh Kỳ vội nói:
- Có chứ! Ban nãy tôi thấy có mấy con tháºt. Chắc là đã bị Yến Tá» Ä‘áºp chết.
NhÄ© Khang tuy rất tức cưá»i nhưng cÅ©ng là m ra vẻ chân tháºt.
- Vâng, tin có là có, không tin là không có. Bá»n ong nà y rõ là nguy hiểm. Bằng chứng là đốt Tiểu Yến Tá» sưng cả mặt. Vì váºy phòng ngừa dù sao cÅ©ng tốt hÆ¡n.
Má»i ngưá»i Ä‘ang nói thì Minh Nguyệt và Thể Hà đã mang ra hai chiếc mÅ© chải chuốt đà ng hoà ng ra, Minh Nguyệt nói:
- Bẩm hoà ng háºu nương nương, mÅ© đã sá»a lại xong, chẳng hư hại chá»— nà o cả, để nô tà i đội lên cho hoà ng háºu nhé.
Thể Hà cũng dâng mũ cho Dung ma ma.
- Äể tôi đội luôn lên cho ngưá»i nhé?
Dung ma ma và hoà ng háºu thấy mÅ© đã được sá»a sang lại tá» tế, có vẻ hà i lòng, chẳng nghi ngá» gì cả.
Hoà ng háºu đội mÅ© xong nói:
- Thôi được rồi, Tiểu Yến TỠngươi nghỉ ngơi đà ng hoà ng, nhớ đừng để ong đốt một lần nữa nhé.
Rồi quay sang Dung ma ma.
- Nà o Dung ma ma chúng ta vỠthôi.
Tiểu Yến TỠcó vẻ hết sức ngoan ngoãn.
- Vâng, Tiểu Yến Tá» xin tuân lá»i chỉ răn dạy cá»§a hoà ng háºu nương nương. Cảm Æ¡n hoà ng háºu nương nương đã quan tâm dạy dá»—.
Lá»i cá»§a Yến Tá» rất ngá»t khiến hoà ng háºu đâm ra nghi ngá». Ngưá»i vá»™i vã kéo Dung ma ma Ä‘i nhanh ra ngoà i. Những ngưá»i còn lại Ä‘á»u nghi ngá» Tiểu Yến Tá» lai bà y quá»· kế gì đây, nên kéo ra cá»a nhìn theo.
o0o
Trong khi Dung ma ma và hoà ng háºu thì bán tÃn bán nghi, hoà ng háºu nói:
- Tiểu Yến Tá» không biết nó là m gì mà đáºp dẹp rồi sá»a lại mÅ© cho ta, còn vui vẻ nữa.
Dung ma ma nói:
- Có lẽ chỉ là giáºn cá chép thá»›t. Hắn tức giáºn hoà ng háºu và tôi, chẳng biết là m gì hÆ¡n nên má»›i lấy nón Ä‘áºp cho đã nư đấy thôi
Hoà ng háºu ngẫm nghÄ© rồi cưá»i nói:
- Tá»™i nghiệp mặt cá»§a cô ả bị đốt sưng phù. Tháºt không ngá», ong đã giúp ta trả háºn!
Dung ma ma ứng ngay.
- Ãó đúng là “ngưá»i ác gặp ác†cô ả xấu xa nên má»›i bị trá»i báo như váºy.
Chá»§ tá»› hai ngưá»i vừa di vừa nói má»™t cách đắc ý. Ãám Tiểu Yến Tá» lén theo phÃa sau NhÄ© Khang thắc mắc.
- Tiểu Yến Tá», cô lại mưu mẹo gì nữa váºy? Có phải giấu gì trong hai cái mÅ© kia không?
Tá» Vy cÅ©ng há»i:
- Là m gì nói nghe xem?
Kim Tá»a tá»§m tỉm cưá»i nói:
- Thứ nước hoa mà hôm trước Tiểu Yến Tá» sá» dụng đó, còn lại các xác hoa. Lần nà y bá»n tôi cho tất cả và o hai cái mÅ© đó., thá» xem...
Tiểu Yến TỠnói:
- Nghe NhÄ© Khang nói là bá»n ong rất thÃch mùi hoa tổng hợp kia, nên bá»n nà y muốn coi có đúng như váºy không mà .
Tiểu Yến TỠvừa nói đến đó, Thể Hà đã chỉ lên cao nói:
- Äến rồi! Äến rồi kìa!
Tiểu Trác kêu lên:
- á»’! ÄÃ n ong!
- Äà n ong kìa!
Má»i ngưá»i cùng hướng mắt nhìn lên, thấy đà n ong như khiêu vÅ© trên cao, rồi hướng thẳng vá» phÃa hoà ng háºu và Dung ma ma.
Cùng lúc đó hoà ng háºu như phát hiện được bầy ong trên đầu, nhìn lên, tái mặt nói:
- Trá»i Æ¡i! Ong nhiá»u quá!
Dung ma ma nhìn theo, sợ hãi.
- Không xong rồi, hoà ng háºu Æ¡i, coi chừng ong đốt, chạy nhanh lên!
Rồi Dung ma ma nắm lấy tay hoà ng háºu chạy thục mạng. Ãám ong vẫn Ä‘uổi theo hai ngưá»i. Hoà ng háºu vừa xua tay vừa nói:
Trá»i Æ¡i, ong đốt! Cứu tôi! Cứu tôi!
- Chạy nhanh! Chạy nhanh, hoà ng háºu!
Hoà ng háºu và Dung ma ma từ nà o đến giá» thÃch tá» ra cao quý, nên Ä‘i đứng từ tốn, cháºm rãi. Lần nà y trước cái nguy trước mắt, không còn giữ gìn gì nữa, chỉ cố chạy thoát thân nên chẳng giữ ý tứ. Thái độ cá»§a hai ngưá»i, khiến bao nhiêu cung nữ thái giám trong cung Ä‘á»u ngạc nhiên.
Trong khi Tiểu Yến TỠđược má»™t dịp cưá»i nghiêng ngá»a, cô nà ng thÃch chà nói:
- Ha ha! Ha ha! Rõ là linh nghiệm ghê! Ãấy, bây giá» là bà ta biết ai là cá»p còn ai là chó rồi đấy!
Dung ma ma không quen chạy, nên chạy má»™t chút là mệt. Bà ta khụy chân má»™t cái ngã lăn, hoà ng háºu chạy sau bị vấp chân ngã theo, thế là cả bầy ong nhà o xuống.
- Cứu tôi! Cứu tôi với!
Hoà ng háºu vừa kêu cứu vừa dùng đôi tay che kÃn mặt.
- Ui da! Ui da! Äau quá!
Dung ma ma cÅ©ng bị ong đốt, hai tay quÆ¡ Ä‘uổi tứ tung. Ãám thị vệ và cung nữ chẳng biết là cách nà o tiếp cứu.
Tiểu Yến TỠđứng nhìn, thÃch quá vá»— tay.
- Ong Æ¡i ong! Ong cưng cá»§a ta. Hãy đốt cho Ä‘au, đốt cho nhiá»u. Ãừng ngại, đừng lo cứ đốt thoải mái.
Kim Tá»a, Thể Hà , Minh Nguyệt cÅ©ng được dịp cưá»i theo. VÄ©nh Kỳ, NhÄ© Khang, đứng yên, chỉ có Tá» Vy là không đà nh lòng định bước tá»›i cứu trợ, nhưng NhÄ© Khang đã nắm tay giữ lại nói:
- Ãừng có tốt quá như váºy. Ong nó không phân biệt được ngưá»i đâu, e là sẽ bị vạ lây đó.
Tiểu Yến TỠcũng phản đối:
- Cô hãy dẹp tÃnh thương cảm cá»§a mình lại Ä‘i, bằng không tôi nghỉ chÆ¡i cô ra đấy.
Tá» Vy đà nh đứng yên, lòng thấy vô cùng bất mãn. CÅ©ng may là có mấy thị vệ chạy đến đỡ hoà ng háºu và Dung ma ma lên, Ä‘uổi bầy ong Ä‘i, nhưng hai ngưá»i đã bị đốt hết mấy vết trên ngưá»i, Ä‘au nhức không chịu nổi. Yến Tá» có vẻ đắc ý, đứng xa nói:
- Ãấy bây giỠđến các ngưá»i sưng mặt. Xem thá» có còn lên mặt cưá»i ngưá»i không?
Hoà ng háºu và Dung ma ma được các cung nữ dìu vá» cung. Ãến khi đó Yến Tá» má»›i quay vá» Thấu Phương Trai.
Tiểu Yến TỠrất vui nói:
- Như váºy là nước cốt hoa tôi chế cÅ©ng có tác dụng đấy chứ? Tuy bị đốt sưng mặt, nhưng tôi cÅ©ng hết sức hà i lòng. GiỠđây tôi còn phải nghiên cứu má»™t thứ khác.
NhÄ© Khang, VÄ©nh Kỳ, Tá» Vy nghe váºy giáºt mình.
- Không được nghiên cứu gì cả!
Tiểu Yến Tá» nhìn các bạn, cưá»i nói:
- Mấy ngưá»i sao nhạy cảm váºy. Tôi nói nghiên cứu đây là vì tháng sau là sinh nháºt cá»§a Hoà ng a ma rồi, chúng ta phải tặng quà gì đây? Hoà ng a ma rất đáng được nháºn quà vì ngưá»i đã chịu để chuyện Tịnh Nhi qua má»™t bên, lại không cưỡng ép Hà m Hương nữa. Ãó là hai Ä‘iá»u tốt, cần phải thưởng. Tôi định tặng Hoà ng a ma má»™t món quà tháºt đặc biệt.
|
 |
|
|
Từ khóa được google tìm thấy
|
ãâàðäèÿ, åêàòåðèíáóðã, áîäèáèëäèíã, äæîëè, çàâîä, èíöåñò, ìàãèÿ, íàöèîíàëüíûé, ïàòðèîò, îñòðîâ, îòåëè, ìóðìàíñê, ïðîãðàììû, ñíîóáîðä, ñòèðàëüíûå, æàëþçè  |
| |