Ghi chú đến thành viên
Gởi Ãá» Tài Má»›i Trả lá»i
 
Ãiá»u Chỉnh
  #21  
Old 12-10-2008, 07:40 PM
Cánh gà nướng's Avatar
Cánh gà nướng Cánh gà nướng is offline

Äại sắc lang bán cánh gà nướng
Vu Thần Giáo
Thống LÄ©nh Quân Äoàn Liệp Sát
 
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: Singapore
Bài gởi: 1,138
Thá»i gian online: 1 tuần 5 ngày 4 giá»
Xu: 0
Thanks: 5,969
Thanked 298 Times in 76 Posts
Hồi Thứ Hai Mươi

Hòa Thân chiếm được cung tần
Bái Nguyệt bỗng dưng táng mệnh.

Lại nói vá» việc Phúc Sinh cùng Ä‘i vá»›i Chu Y Víên, ngay sáng sá»›m ngày hôm sau hỠđã gói ghém hành lý xong để lên đưá»ng. Chu Y Viên bảo Phúc Sinh đưa Uyển Nhi Ä‘i trước, và hẹn sẽ gặp lại nhan ở Phúc Nhuận Lâu nÆ¡i cá»­a thành huyện Uyển Bình.
Phúc Sinh lại bảo Uyển Nhi cải dạng nam trang, đưa hòm xiểng đi trước. Chu Y Viên đi khắp chùa chào sư cụ, rồi đi sau.
Äến trưa, Chu Y Viên đã tìm thấy Phúc Sinh ở Phúc Nhuận Lâu, hai ngưá»i liá»n ăn trưa, uống trà ngay hai Phúc Nhuận Lâu. Ä‚n xong, há» liá»n lên ngá»±a, ra roi, chỉ chừng xế chiá»u là vỠđến tướng phá»§ nÆ¡i kinh thành.
Ngay tối hôm đó, Chu Y Viên đã đem những tin từ phúc Sinh dò la được, nói lại rất tỷ mỹ, chi tiết với Hòa thân.
Nghe xong, Hòa Thân nói:
- Thế này, thành ra, ta đã trừ được mối hại trong cung.
Nói xong liá»n cưá»i.
Ngay lập tức, Hòa Thân sai Trương Thiên Hoành ngày mai Ä‘i má»i Lưu Công tá»›i phá»§ để bàn việc. Sắp xếp má»i công việc xong xuôi má»›i nói vá»›i Chu Y Viên:
- Cái thằng Phúc Sinh này thế mà được việc.
Chu Y Viên nói:
- Vâng, khá lắm, nhanh nhẹn lắm!
Hòa Thân sai ngưá»i gá»i Phúc Sinh tá»›i. Phúc Sinh vừa vào cá»­a đã vấn an ngay Hòa Thân.
Hòa Thân nói:
- Phúc Sinh, vừa qua anh làm việc khá lắm. Thưởng cho anh hai nghìn lạng bạc, đem gửi vỠnhà đi.
Phúc Sinh nghe xong, liá»n quỳ xuống tạ Æ¡n, song lại nói:
- Xin tạ ơn tể tướng đã ban thưởng cho, nhưng kẻ tiểu nhân này xin phép không nhận bạc.
Hòa Thân ngạc nhiên há»i:
- Tại sao?
Kẻ tiểu nhân này chỉ muốn được, luôn luôn có mặt bên cạnh tế tướng, để làm được nhiá»u việc hÆ¡n, tỠđược tấm lòng khuyển mã.
Hòa Thân nghe xong lá»i nói đó, chợt nhận ra ngay má»™t Ä‘iá»u, nên vá»™i vã nâng Phúc Sinh dậy, rồi ngắm nhìn khuôn mặt tuấn tú, lanh lợi cá»§a Phúc Sinh, nói ngay:
- ÄÆ°á»£c đấy, được đấy!
Hòa Thân quay đầu lại nói với Chu Y Viên:
- Lệnh cho hắn đã làm trưởng ban cảnh vệ trong phủ, địa vị ngang với Trương Thiên Hoành.
Chu Y Viên vén râu gật đầu.
Phúc Sinh lại lập tức quỳ xuống:
- Cảm tạ đại nhân đã gia ơn, gây dựng.
Nói xong, lui ra.
Ngày hôm sau, Lưu Toàn đã tới Hòa Phủ bàn công việc.
Hòa Thân dẫn Lưu Toàn vào trong phòng mật, trà đồng bưng trà lên. Hòa Thân phẩy tay đuổi chúng lui ra. Rồi đem chuyện cung nữ Xuân San tới chùa Linh Giới xin thẻ, và đã thông dâm với sư Tú Viễn nói lại với Lưu Toàn.
Lưu Toàn nghe xong, liá»n phẩy cái phất trần má»™t cái nói vá»›i Hòa Thân:
- Thế là được!
Hòa Thân há»i:
- Tại sao lại là được?
Lưu Toàn bèn nói vá»›i Hòa Thân má»i kế sách cá»§a mình vá»›i Hòa Thân, Hòa Thân nghe qua thấy việc chiếm Ä‘oạt Tuyết Hương và Chu Liên cá»§a mình có thể thá»±c hiện được. Mặt mÅ©i như sáng ra, và gật đầu lia lịa. Tiếp đó, hai ngưá»i còn bàn bạc má»i việc vá»›i nhau rất lâu nữa.
Ngày Rằm tháng Tám, trong cung lại sai Xuân San đưa Tuyết Hương và Chu Liên cùng Ä‘i đến chùa Linh Giá»›i để thắp hương, cầu phúc cho Hoàng Thái Hậu. Bá»n Thái Giám rầm rá»™ nghênh ngang, khênh những tặng vật mà cung đình thưởng cho chùa Linh Giá»›i, bao gồm toàn những lụa là, gấm vóc, kim ngân ngá»c khí. Trong số đó có bốn tên Thái Giám to béo, khênh má»™t chiếc hòm rất lá»›n, rất nặng ná», và cả Ä‘oàn ngưá»i Ä‘i vá» phía chùa Linh Giá»›i.
Äến tận chùa má»›i báo cho sư cụ biết, làm cho chúng ông bối rối quẩn quanh tụ thành từng đám. Trong khi đó những chiếc xe ngá»±a cá»§a cung cấm, lại cứ Ä‘i loanh quanh, luẩn quẩn bên ngoài chùa rất lâu, mà vẫn không thấy vào chùa. Sư cụ trong chùa chỠđợi mãi, đã thấy sốt ruá»™t, nhưng lại không tiện há»i nhiá»u, nên đưa tất cả sư mô lên tất cả trên chùa thượng, ở lá»›p chùa thứ ba.
Äợi đến khi tất cả sư mô lá»›n bé không còn bóng ngưá»i nào, Thái Giám má»›i theo thứ tá»± đưa các cung nữ vào đại diện các chùa. HỠđưa cung nữ Xuân San vào quỳ trong hai Ä‘iện xong, Thái Giám má»›i khóa cá»­a bằng chiếc khóa nhất to rồi quát tháo nhau Ä‘i ra chá»— khác. Thá»±c ra hỠđã sá»›m bố trí hai tên Thái Giám nhanh nhẹn, lẩn vào trong chân tưá»ng đại Ä‘iện chùa trung, rồi nghé mắt nhòm, rình sẵn, vá»›i nhiệm vụ là: Chỉ cần cung nữ Xuân San có bất cứ hành động không đúng phép tắc nào, là bắt ngay lập tức. Hai tên Thái Giám nhanh nhẹn đó, chính là hai kẻ tâm phúc cá»§a Lưu Toàn.
Hai Thái Giám đó, nghé mắt nhòm vào bên trong, chỉ thấy cung nữ Xuân San quỳ ngay ngắn ở giữa Ä‘ai Ä‘iện, ngưá»i không thể động đậy. Chá» trục suất ná»­a canh giá», hai tên Thái Giám càng thấy luống cuống, sốt ruá»™t, nghÄ© bụng: Chẳng thấy có động tÄ©nh gì sao?
Chẳng cần nói đến bá»n Thái Giám mà ngay đến cả cung nữ Xuân San trong lòng cÅ©ng như lá»­a đất. NghÄ© bụng: Quỳ ở đây, lâu đến như thế rồi, mà sao vẫn chẳng thấy Tú Viá»…n động tÄ©nh gì, hay đã bị dồn lên đại Ä‘iện, nên không trốn ra được? Hay bệnh tật chi đây, phải nằm liệt trên giưá»ng chăng? Hay trong gia đình có chuyện bất thưá»ng gì, phải vá» nhà thăm há»i?
Xuân San cứ quỳ thẳng đơ như thế trong suốt má»™t canh giá», mà vẫn chẳng thấy bóng dáng Tú Viá»…n đâu.
Cuá»™c hành lá»… đã xong, và đã thấy khênh ống thẻ tá»›i. Bá»n Thái Giám đưa Tuyết Hương và Chu Liên tá»›i đây rồi cùng nhau lá»… bái, thắp hương và xin thẻ, làm đủ má»i thá»§ tục, rồi rước thẻ vá» cung.
Lưu Toàn được biết, cung nữ Xuân San không hỠmột hành động gian tà nào, thì hắn phát hoảng lên, và ngay lập tức từ trong cung, ra lệnh tìm Trương Thiên Hoành tới.
Trương Thiên Hoành từ trong cung trở vá», nói lại tỹ mỹ má»i chuyện vá»›i Hòa Thân, Hòa Thân nghe mà buồn xỉu hẳn Ä‘i, bởi vẫn cứ tưởng rằng hôm nay sẽ bắt được Xuân San làm chuyện gian dâm, rồi nhân đó Lưu Toàn hè tìm cách Ä‘uổi hai cung nữ Tuyết Hương và Chu Liên ra khá»i cung cấm, để Ä‘em vá» Hòa phá»§ sá»­ dụng, nhưng không ngá», đã để xảy ra má»™t sai sót, mất cả chì lẫn chài, nên vá»™i vã cho Trương Thiên Hoành lui ra và cho gá»i Phúc Sinh tá»›i.
Hòa Thân nghÄ© ngợi mông lung và cứ Ä‘i Ä‘i lại lại trong nhà. Phúc Sinh được Trương Thiên Hoành gá»i tá»›i, liá»n vào ngay trong phòng bái kiến Hòa Thân.
Hòa Thân chậm rãi Ä‘em má»i sá»± thá»±c nói lại vá»›i Phúc Sinh. Phúc Sinh nghe xong cÅ©ng không khá»i giật mình run rẩy, nghÄ© bụng; Nếu không phải là Tú Viá»…n nói láo lếu, thì còn là gì nữa. NghÄ© mãi mà chẳng ra được má»™t đầu mối hợp lý nào, nên cÅ©ng chỉ đành đứng thá»™n sang má»™t bên. Hòa Thân thấy hắn không có ý kiến gì, nên cho hắn lui ra. Hòa Thân trở lại phòng ngá»§ nghỉ ngÆ¡i, suốt đêm không nói thêm má»™t câu nào.
Lại nói tá»›i việc Phúc Sinh trở lại phòng mình, bèn Ä‘i tắm rá»­a rồi Ä‘i ngá»§. Nhân Phúc Sinh thấy mình vừa Hòa Thân đỠbạt thăng chúc, nên vô cùng phấn khởi, quyết má»™t lòng hầu hạ Hòa Thân, và chắc chắn rằng từ nay vá» sau sẽ kiếm chác được nhiá»u. Vậy mà sau khi được gá»i vào phòng Hòa Thân, lại được nghe nhÅ©ng tin tức như thế, bá»±c bá»™i vạch tám đốt xương sống ra rồi lấy ná»­a há»™p Tuyết Thá»§y gá»™i vào. Ở trong phòng, Phúc Sinh hận cay hận đắng thằng sư Tú Viá»…n lại dám đánh lừa mình. Hắn nắm chặt hai bàn tay, răng cÅ©ng nghiến chặt, chỉ muốn xé nát Tú Viá»…n ra thành từng mảnh, bởi nó đã làm hắn thất tín vá»›i Hòa Thân.
Sáng sớm ngày hôm sau trở dậy, ăn mấy miếng điểm tâm qua loa, rồi ra roi, phi ngựa tới chùa Linh Giới.
Lại nói vỠTú Viễn, tại sao hôm đó không xuất hiện để làm chuyện tà dâm với cung nữ Xuân San? Nguyên do là Tú Viễn vốn đã dầm chân xuống bùn đen từ lâu rồi, nên tính bài chuồn cho yên thân.
Tại sao Tú Viá»…n lại chuồn vào lúc này? Nguyên là vì hắn thấy Phúc Sinh ra Ä‘i mà không có lá»i từ biệt vá»›i hắn, trong khi những ngưá»i trong chùa, Ä‘á»u xôn xao bàn tán rằng: Hai thầy trò nhà này rất lạ, đến chùa mà chẳng thấy đốt hương, lá»… bái, và cÅ©ng chẳng xin thẻ, Ä‘oán quẻ gì cả, lại bừa bãi vung ra ngần ấy lạng bạc, chá» gặp được ngưá»i cần gặp là biến luôn. Sau này nhÅ©ng việc như thế giá như có được nhiá»u hÆ¡n, thì càng tốt.
Còn Tú Viá»…n cÅ©ng cảm thấy cái trò mà Phúc Sinh bầy ra là rất đáng nghi ngá». Trước hết hắn nghÄ©: Má»™t ngưá»i như Phúc Sinh, mày xanh mắt sáng, thân cao năm thước, vai rá»™ng năm đình, xem ra chẳng có dáng vẻ gì là má»™t kẻ hầu hạ cả. Rồi lại nghÄ©: Thằng Phúc Sinh đó lại cùng vá»›i mình xem tranh Xuân Cung, rồi lại dẫn vá» má»™t cô gái thuá»™c làng son phấn cùng nhau vui thú, hưởng lạc vô cùng gần gÅ©i, thân mật như vậy là sao? NghÄ© tá»›i đó, trong lòng vô cùng run sợ, và ngồi đứng chẳng yên.
Hôm đó, Tú Viá»…n đã nhÅ©ng ngưá»i đến lá»… bái cúng tiá»n công đức, thấy xung quanh chẳng có ai, nên đã đút vào túi riêng, không giao cho chùa nữa. Buổi chiá»u hắn thay áo quần, Ä‘i xuống phố lá»›n ở huyện Uyển Bình. Ban đầu hắn chỉ có ý định Ä‘i loăng quăng cho vÆ¡i ná»—i sầu, ná»—i lo mà thôi.
Khi đã tá»›i phố lá»›n cá»§a huyện thành, mắt lại chợt nhìn thấy Phúc Nhuận Lâu, liá»n rẽ chân bước vào, những ngưá»i chạy bàn cÅ©ng chẳng ai ngăn cản hắn. Tú Viá»…n bèn bước thẳng xuống sân sau. Thấy trong vưá»n, hoa Ä‘ua sắc, khoe tươi, tiếng oanh tiếng yến dập dìu. Bá»n gái làng son phấn Ä‘ang đùa nghịch trong vưá»n. Tú Viá»…n đứng lại và không sao dá»i chân Ä‘i được nữa, nghÄ© bụng: Thì ra chính gái nÆ¡i buôn hoa bán phấn này, má»›i thật là nÆ¡i có cảnh sắc tuyệt vá»i. Tú Viá»…n cứ đứng chôn chân ở đó, rồi bất chợt có má»™t cô gái lầu xanh thoáng qua trước mắt Tú Viá»…n, thấy có vẻ quen quen, bạn có biết đó là ai không? Äó chính là Uyển Nhi, do Phúc Sinh dẫn vá» chùa để hành lạc, truy hoan cùng Tú Viá»…n.
Tú Viá»…n liá»n chạy tá»›i trước mặt cô ta và nói:
- Thưa tiểu thư, chẳng hay tiểu thư có nhận ra kẻ tiểu sinh này không?
Uyển Nhi tưởng má»™t vị công tá»­ nào đó há»i mình, bèn đáp lá»… và nói:
- Thưa công tá»­, công tá»­ lại có thá»i giá» nhàn rá»—i tá»›i chÆ¡i ở đây ư?
Thá»±c ra trong đêm hôm đó, cô cÅ©ng chẳng nhìn kỹ má»™t Tú Viá»…n xem đó là ai, hàng ngày tiếp không biết bao nhiêu là khách, hôm nay ngưá»i này lôi vài hôm, ngày mai lại ngưá»i kia kéo đến nhà nào đó hát xướng. Ngưá»i là đến ngưá»i Ä‘i thay nhau, đông đúc, vắng vẻ, còn ruá»™t gan nào mà Ä‘i ghi nhá»› nét mặt những con ngưá»i ấy.
Nhưng Tú Viá»…n đã nhận ra cô Uyển Nhi đó, nên má»i là cô vào phòng uống trà. Trả tiá»n cho ngưá»i chạy bàn, gá»i hai ấm trà mật táo kim ty, hai ngưá»i vừa uống trà vừa nói chuyện.
Tú Viá»…n há»i:
- Thưa tiểu thư, hôm đó, cái cậu công tử Phúc ấy, trả cho tiểu thư bao nhiêu bạc?
Câu há»i đó cá»§a Tú Viá»…n làm cho Uyển Nhi ngẩn ngưá»i, há»i lại:
- Công tử Phúc nào nhỉ?
Tú Viá»…n thấy Uyển Nhi quên, lại càng hồ nghi hÆ¡n, nên hạ thấp giá»ng nói:
- Tức là cái ngưá»i đưa cô đến chùa ấy.
Lúc này Uyển Nhi má»›i chợt nhá»› ra, và biết rằng ngưá»i này chính là nhà sư ở trong ngôi chùa đó, và bất chợt đỠmặt lên, nói:
- CÅ©ng gá»i là có ít nhiá»u, nhưng công tá»­ há»i cái đó để làm gì?
Tú Viá»…n cÅ©ng lúng túng không biết trả lá»i ra sao, đáp:
- Thì tôi cÅ©ng là há»i lung tung như thế, tiện miệng há»i thế thôi.
Uyển Nhi nghĩ ngợi một lát rồi đáp:
- Có đến cả thuyá»n chở vàng bạc, cÅ©ng chẳng lấp đầy vào cái làng yên hoa này được. Xem chừng thì công tá»­ Phúc cÅ©ng phải bá» vào việc này tá»›i hai trăm lạng bạc đấy.
Tú Viá»…n nghe xong, sững ngưá»i. Hai trăm lạng bạc mà má»›i chỉ là chi cho việc ăn uống, rượu chè, còn việc mua ngưá»i chắc cÅ©ng thẳng kém thế là bao.
Tú Viá»…n há»i gấp:
- Tại sao cái cậu công tử Phúc lại vung tay quá trán như vậy?
Uyển Nhi nói:
- Anh Ä‘i mà há»i cậu ta, chứ há»i tôi làm gì?
Tú Viễn nói:
- Tôi hoàn toàn không quen biết gì cậu ta cả!
Uyển Nhi nói:
- Công tá»­ chÆ¡i bá»i, cậu ta vá»›i anh lại không quen biết vậy thì vì lý do gì mà lại vung tay quá mạnh như thế?
Tú Viá»…n trầm ngâm má»™t lát, thấy rằng cuá»™c nói chuyện này cÅ©ng chưa tìm được Ä‘iá»u gì. Nên nói:
- Cô và cậu ta đã nói những chuyện gì?
Uyển Nhi đáp:
- CÅ©ng chỉ là uống rượu, chÆ¡i bá»i mua vui, chẳng lẽ lại bàn đến chuyện quân quốc đại sá»± sao?
Tú Viễn bèn cầu khẩn, van xin:
- Xin cô hãy cứ nhá»› kỹ lại xem, nhÅ©ng lá»i cậu ta đã nói vá»›i cô như thế nào nói lại cho tôi nghe!
Uyển Nhi chán ngán, nghĩ: nên nói mấy câu vớ vẫn cho xong chuyện đi. Bèn nói:
- Cậu ta nói, cô em rất ngoan, biết chiá»u chuá»™ng đàn ông!
Tú Viá»…n nghe những lá»i đó thấy vẫn chẳng ra đâu vào đâu, nên rút từ trong túi ra má»™t giác bạc, đặt rất ngay ngắn trên bàn, đứng dậy, cung cung kính kính vái má»™t cái, nói:
- Xin tiểu thư nghĩ kỹ lại xem, cái mạng này của tiểu tăng, chính là nằm trong tay tiểu thư đó.
Uyển Nhi nghe nói vậy, thấy rằng việc này cần phải nghiêm chỉnh hÆ¡n má»™t chút, liá»n cầm lấy giác bạc, nghÄ© ngợi má»™t lát, lá»±a chá»n đôi Ä‘iá»u quan trá»ng nhất còn lại trong ký ức mình, nói vá»›i Tú Viá»…n. Trong đó có má»™t câu:
- Cậu ta nói rằng: "Lần này chắc chắn quan lá»›n sẽ khen thưởng cho ta, việc ở chùa, nếu không phải ta, thì ai có thể dò thám ra đượcâ€.
Tú Viá»…n nghe xong câu nói đó, chợt như bảy vía còn ba, vá»™i vã chào Uyển Nhi rồi chân cao chân thấp Ä‘i như bay vá» chùa. Ngay tối hôm đó, Tú Viá»…n vÆ¡ cào vÆ¡ cấu mấy bá»™ quần áo đáng tiá»n, gói thành má»™t gói, rồi chá» giá» dần, ra khá»i cá»­a nhà ngá»§, vượt tưá»ng ra khá»i chùa, rồi biến Ä‘i ngay trong bóng đêm Ä‘en tối.
Lại nói việc Phúc Sinh phóng ngá»±a tá»›i nÆ¡i, Ä‘i quanh quẩn khắp chùa má»™t vòng, mà chẳng thấy Tú Viá»…n đâu, bèn há»i má»™t ngưá»i quét chùa:
- Xin cho há»i, nhà sư Tú Viá»…n hiện Ä‘ang ở đâu?
Ngưá»i quét chùa lÆ¡ đãng đáp:
- Trốn rồi!
Nghe đáp vậy, Phúc Sinh bất chợt giật nảy mình, há»i tiếp:
- Tại sao lại phải trốn, trốn đi khi nào?
Ngưá»i quét chùa nhận ra rằng Phúc Sinh là ngưá»i đã cùng tá»›i chùa này, nên nói:
- Các ông rá»i chùa được ít hôm, rồi má»™t đêm, thức dậy chẳng còn thấy bóng dáng đâu nữa. Tại sao lại thế, chẳng ai hiểu nổi!
Phúc Sinh nghe xong, thấy mình đã hoàn toàn thất bại, nên đứng chôn thân ở đó thẳng nói năng chi. Nay lại nói tới một tên vô tiêm sĩ khác ở trong chùa, mới xuống tóc đi tu, thắp hương niệm Phật và thành sư, lấy tên nhà Phật là Bái Nguyệt.
Từ trong phòng mình, Bái Nguyệt nhìn thấy ngưá»i khách mấy hôm trước đã tá»›i đây, bây giá» lại đến chùa, chợt thấy vui mừng trong dạ. NghÄ© bụng: Hắn là kẻ có lắm tiá»n nhiá»u bạc, tốt nhất là mình Ä‘i làm quen, nịnh ná»t hắn má»™t tý, lấy xu tiêu.
Bái Nguyệt chạy vá»™i từ trong phòng ra. Lúc đó đúng là lúc Phúc Sinh Ä‘ang đứng chôn chân ở sân chùa, như ngưá»i mất hồn, không còn biết phải xoay trở ra sao nữa, vì nghÄ© rằng, mình vừa má»›i xuất đầu lá»™ diện, đã vướng ngay vào cái chuyện mất mặt này, tín nhiệm cá»§a mình vá»›i tướng phá»§ sẽ suy sút Ä‘i không biết bao nhiêu.
Khi đó Bái Nguyệt đi tới, nói với Phúc Sinh:
- Quý khách có gì dậy bao, tôi xin sẵn lòng hầu hạ.
Phúc Sinh ngoảnh lại nhìn, thấy một nhà sư trẻ thân hình chỉ cao chừng bốn thước (một thước = O,333m. ND.) mặt mày xấu xí, mắt la mày lét đang đi tới, nên nói:
- Chẳng có việc gì đâu.
Bái Nguyệt vẫn không Ä‘i, nói tiếp bằng giá»ng nịnh bợ:
- Quan khách mới chỉ đến chùa có mấy ngày, mà cả chùa ai ai cũng phải khen ngợi khen quý khách quả là một đấng nhân tài. Sư huynh tôi là Tú Viễn đã bỠchùa trốn đi rồi, có việc gì xin quý khách cứ dặn dò, sai bảo tôi!
Phúc Sinh Ä‘ang phiá»n não đến thối ruá»™t thối gan, Ä‘i mất ná»­a ngày đưá»ng, bụng cÅ©ng Ä‘ang đói cồn cào, lại thấy tay sư trẻ cứ quấn riết lấy mình, nên tiện miệng nói:
- Nếu vậy thì được, anh hãy Ä‘i làm cho tôi má»™t bữa ăn mang tá»›i đây, tôi ăn? buổi chiá»u còn phải Ä‘i nữa.
Nghe nói vậy, Bái Nguyệt vá»™i vã biến di ngay. Chỉ má»™t lát sau, má»™t bữa cÆ¡m thịnh soạn đã được bày ra trong trai đưá»ng. Khi ấy Phúc Sinh đúng là Ä‘ang đói cào đói cấu, nên ăn ngấu ăn nghiến ngay lập tức. Chỉ má»™t lát sau, thịt rượu đã nhẵn nhụi, sạch sẽ. Lắc lắc vò rượu, rượu đã cạn hết, liá»n nói vá»›i Bái Nguyệt:
- Thái thêm nửa cân thịt nữa (một cân = O,5kg. ND), và đong thêm một vò rượu nữa.
Chỉ một lát sau, Bái Nguyệt đã mang lên đầy đủ.
Phúc Sinh thấy hắn cÅ©ng có vẻ nhanh nhẹn, liá»n moi ra má»™t giác bạc, đưa cho Bái Nguyệt. Bái Nguyệt nhận bạc vá»›i trăm ngàn lần cảm Æ¡n, rồi đứng hầu bên cạnh.
Phúc Sinh thấy mình đã cơm no, rượu say, bèn lấy cốc rượu uống dở của mình, rót thêm cho đầy, đưa cho Bái Nguyệt uống.
Anh chàng Bái Nguyệt thấy Phúc Sinh thưởng rượu cho mình, liá»n ghé mông ngồi xuống góc má»™t chiếc ghế, hầu rượu Phúc Sinh.
Phúc Sinh thấy Bái Nguyệt đã uống cạn, lại rót thêm má»™t cốc nữa. NghÄ© bụng: Rượu thịt còn thừa này tốt nhất là cho tên sư trẻ này ăn uống. Rồi đẩy đưa thịt vá» phía cái Nguyệt. Bái Nguyệt cưá»i hi hí, đón nhận, và ăn liá»n.
Chỉ một lát sau, năm ba chén rượu đã trôi tuột hết vào bụng, Bái Nguyệt ăn uống đến đỠbùng cả mặt...
Phúc Sinh há»i:
- Sư huynh Tú Viễn của anh đó, làm sao mà bỠtrốn?
Bái Nguyệt liá»n đáp:
- Tất cả má»i ngưá»i trong chùa Ä‘á»u như nằm trong kén, chỉ có mình tôi biết chuyện mà thôi.
Phúc Sinh lại há»i:
- Làm sao biết được?
Bái Nguyệt cÅ©ng rất láu cá, há»i lại:
- Quý khách há»i để làm gì?
Phúc Sinh như bị trát tro vào mặt, liá»n chuyển sang chuyện khác:
- Theo tôi thì anh cÅ©ng là má»™t ngưá»i lanh lợi, láu lỉnh đấy và chẳng phải tay vừa đâu, đúng không?
Bái Nguyệt lắc lắc đầu:
- Quý khách cứ đùa.
Phúc Sinh nói:
- Äâu có đùa Tôi có cái này, muốn cho anh em. Anh hãy ra đóng cá»§a phòng lại Ä‘i.
Bái Nguyệt chạy ra ngoài cá»­a, nhìn ngược nhìn xuôi, thấy chẳng có ai sai, liá»n đóng cá»­a, quay lại nói:
- Äâu, quý khách có cái gì nào?
Phúc Sinh thấy Bái Nguyệt đã cắn câu, bèn nói:
- Nhưng anh phải cho tôi biết, chá»— nào là chá»— Tú Viá»…n vẫn thưá»ng đưa gái đến hành lạc. Anh nói tôi sẽ cho xem liá»n.
Nói xong, liá»n rút tập tranh Xuân Cung ra, vung Ä‘i vung lại trước mặt hắn.
Bái Nguyệt má»›i mưá»i sáu, mươi bảy tuổi làm sao mà tránh nổi sá»± dụ dá»— độc hại đó, nên nói:
- Cho tôi xem đã!
Phúc Sinh quẳng tập sách tranh cho hắn. Lập tức, Bái Nguyệt nín thở, lật Ä‘i, lật lại tập tranh, ngó bên ná», rồi lại ngó bên kia, nhìn ngắm đến ná»­a canh giá» (má»™t tiếng đồng hồ. ND.), cho đến khi thật thá»a mãn má»›i thôi.
Äến lúc đó má»›i ngẩng đầu lên nói:
- Quý khách thưởng cho tôi cuốn sách này đi.
Phúc Sinh đáp:
- ÄÆ°á»£c thôi, nhưng anh phải nói cho tôi biết, Tú Viá»…n hành lạc ở đâu?
Bái Nguyệt lại nhìn ngược nhìn xuôi, thấy chẳng có ai khác mới nói:
- Có một cái hầm.
Phúc Sinh nheo mắt, lưá»m anh ta má»™t cái, nghÄ©: rồi nói:
- Vài hôm nữa, tôi lại đi qua đây lúc ấy anh có thể đưa tôi vào đó được không?
Chỉ cần quý khách đừng đem chuyện này nói với ai, thì thế nào cũng xong.
Phúc Sinh nghe xong, liá»n rút từ trong túi ra má»™t nén bạc, nói:
- Bái Nguyệt, anh cứ cầm lấy. Äợi tôi quay trở lại, tôi sẽ Ä‘em theo má»™t con kỹ nữ, hai đứa mình sẽ vào trong hầm, vui chÆ¡i. Anh thấy thế nào? Bái Nguyệt nhìn thấy bạc, lại nghe Phúc Sinh nói chư vậy, mừng đến ná»—i phải sụp xuống tay:
- Quý khách, Bái Nguyệt xin chỠngài trở lại.
Phúc Sinh thấy thá»i gian mình ở lại trong chùa cÅ©ng đã quá lâu rồi, bèn bảo Bái Nguyệt Ä‘i tính toán tiá»n cÆ¡m rượu, rồi sau khi hẹn hò lại vá»›i Bái Nguyệt, liá»n lên ngá»±a, ra roi trở vá».
Khi trở vá» tá»›i Tướng phá»§, Phúc Sinh nói Ä‘iêu rằng đã tìm thấy Tú Viá»…n, má»i việc đã sắp xếp đâu vào đấy rồi, đồng thá»i cÅ©ng nói cho Hòa Thân biết rằng, tất cả má»i chuyện Ä‘á»u chưa bị lá»t ra ngoài má»™t tý ty nào: Hòa Thân nghe má»i chuyện còn có cÆ¡ cứu vãn, liá»n sai ngay Trương Thiên Hoành ngày mai vào cung nói lại tất cả cho Lưu Toàn biết. Trương Thiên Hoành từ trong cung vá» lại Ä‘em tất cả những câu trả lá»i cá»§a Lưu Toàn bẩm lại vá»›i Hòa Thân, và nói lá»i dặn cá»§a Lưu Toàn:
- Lưu Công nghe xong dặn rằng: "Cứ vá» Ä‘i, chỠđến ngày Äông Chí!â€
Hòa Thân nghe xong, mừng rỡ râm ram.
*
Lại nói vá» Bái Nguyệt, hắn vốn là má»™t tên tham tiá»n, háo sắc. Nhưng hắn có Ä‘iá»u khác vá»›i Tú Viá»…n là ở chá»—:
- Tú Viá»…n hám sắc, gặp đàn bà con gái là vồ ngay lấy. Bái Nguyệt cÅ©ng háo sắc, nhưng không có cÅ©ng thôi. Bởi vì Tú Viá»…n có má»™t thân hình cưá»ng tráng, lại đẹp trai, còn Bái Nguyệt lại xấu xí, vá»›i thân hình ngÅ© Ä‘oản.
Kể từ lúc Phúc Sinh ra vá», Bái Nguyệt lại đã nhận bạc cá»§a Phúc Sinh, nên coi Phúc Sinh như má»™t cái mỠđào bạc cá»§a mình. Hàng ngày, ngày ngày trông, đêm đêm ngóng. Từ sÆ¡ thu đến giữa thu, lá rụng, sao dá»i... mà vẫn chẳng thấy bóng dáng Phúc Sinh đâu.
Mãi đến hôm trước ngày Äông Chí má»™t ngày, ở chùa ngay từ sáng sá»›m đã thúc tất cả sư mô trở dậy, làm lá»… Thá»§y Lục đại pháp, cho mãi đến sáng sá»›m ngày hôm sau, má»›i xong xuôi má»i việc. Hôm đó, sư sãi trong chùa Ä‘á»u phải tập trung vào má»™t nÆ¡i, cấm Ä‘i lại lung tung. Cho đến tận trưa, lá»… xong, má»i ngưá»i đã ra vá» hết, sư sãi cÅ©ng đã rất mệt nhá»c, nên ai vá» phòng ngưá»i nấy nghỉ ngÆ¡i.
Dù sao Bái Nguyệt cÅ©ng là má»™t thanh niên trai tráng, nên cÅ©ng chẳng mệt má»i gì. Chợt nghÄ© thấy trong chùa còn có má»™t bá» tượng Tiểu Tiên, đúc bằng vàng, mà sư cụ còn bá» quên trong đại Ä‘iện, chỉ có má»™t mình Bái Nguyệt trông thấy. Hắn bất chợt nghÄ©: nhân lúc má»i ngưá»i còn Ä‘ang yên nghỉ, mình lên lấy trá»™m, giấu Ä‘i. NghÄ© tá»›i đó, đèn lẻn lên đại Ä‘iện, nhưng cá»­a chính đã khóa chặt, nhưng Bái Nguyệt lại biết rằng, cá»­a sau chỉ cài có cái then, nên đã tìm cách cậy ra được, lẻn vào trong đại Ä‘iện.
Hắn lấy trá»™m bức tượng vàng, nhét vào trong ngá»±c áo, rồi rá»i khá»i đại Ä‘iện. Song Bái Nguyệt lại nghÄ©: ừ thì ăn trá»™m được rồi đấy, nhung biết Ä‘em giấu ở đâu bây giá»? Nếu không, má»i ngưá»i biết được, sẽ thành há»ng bét hết. NghÄ© tá»›i đó, rồi hắn lại nghÄ© tiếp: Tốt nhất là mở cổng chùa ra, Ä‘em tượng nhét vào trong má»™t đống đá vụn nào đó, bởi lẽ chẳng có ai Ä‘i bá»›i tung nhÅ©ng đống đá vụn ấy ra làm gì.
NghÄ© như vậy, nên hắn liá»n mở cá»­a chùa, chạy ra ngoài, tìm chá»— giấu pho tượng, trong khi Ä‘ang tìm kiếm chá»— giấu pho tượng, hắn đột nhiên nhìn thấy trên đưá»ng cái quan, có má»™t con tuấn mã Ä‘ang phi như bay vá» phía chùa. Bái Nguyệt nhìn kỹ lại, bất giác sững sá» cả ngưá»i. Trên lưng con tuấn mã đó là ai vậy? Chính đó là Phúc Sinh, ngươi hầu thân cận, trung thành cá»§a Hòa Thân vậy!
Bái Nguyệt thấy Phúc Sinh đã trở lại, mừng quá, liá»n Ä‘em pho tượng vút tùm xuống vương quốc cá»§a ếch nhái, rồi vá»— tay reo lên!
Phúc Sinh thấy Bái Nguyệt đang chỠmình ở cổng chùa, chợt thấy vô cùng mừng rỡ, bởi như vậy là tốt nhất, vì sẽ không ai có ai biết việc mình trở lại đây. Nghĩ vậy rồi kéo ngay lấy Bái Nguyệt và bảo:
- Tôi sẽ ở lại đây vài ngày... nhưng...
Phúc Sinh đưa mắt nhìn xung quanh, thấy không có ai mới nói tiếp:
- Anh ở đây làm gì vậy?
Bái Nguyệt không dám nói chuyện ăn trộm tượng vàng, nên nói:
- Chẳng có việc gì cả, chỉ có mỗi việc là ngày ngày đêm đêm mong ngóng quý quan. Việc quý quan đã hứa với tôi, quý quan quên rồi phải không?
Phúc Sinh nghÄ©: Cái thằng sư hiếu sắc này, mày đúng là má»™t thằng ngày hôm qua tham tài, ngày hôm nay hám sắc, nay mai tao sẽ cho mày vá» chầu dưới cá»­a tuyá»n. Nên nói:
- Bái Nguyệt, lại gần đây.
Nói xong, Phúc Sinh ghé xuống bảo nhỠvào tai Bái Nguyệt
- Tôi có đem theo một con kỹ nữ, hai đứa mình cùng chui vào hầm, cùng chơi vui.
Bái Nguyệt vui như mở cá», nói lia lịa:
- ÄÆ°á»£c rồi , hay đấy! Nhưng. . . con bé đâu?
Phúc Sinh đáp:
- Mình cứ vào hầm trước, rồi nó sẽ đến sau, khi nó đến tôi sẽ đón nó xuống, nếu không, dù sao, anh cũng là một nhà sư, đi với đàn bà con gái, không tiện.
Cổ ngôn nói rằng: Cá thấy mồi mà không thấy lưỡi. Ngưá»i thấy lợi mà không thấy hại. Bái Nguyệt đầy lòng hám dục, ngay lập tức lôi Phúc Sinh, dắt ngá»±a Ä‘i ngay vá» phía cá»­a ngách. Äến nÆ¡i, liá»n rút chìa khóa, mở cá»­a ngay lập túc.
Phúc Sinh há»i:
- Làm sao anh có được chìa khóa?
Bái Nguyệt đáp:
- Ăn cắp.
Hai ngưá»i chui vào hầm, quay lại cài cá»­a cẩn thận, rồi hai ngưá»i mò mẫm Ä‘i sâu vào tận bên trong. Hai ngưá»i thắp đèn, rồi ngồi nói chuyện.
Hai ngưá»i ngồi nói chuyện suông đến má»™t canh giá», Bái Nguyệt thấy sốt ruá»™t quá bèn há»i:
- Sao chưa đi đón nó vào đây?
Phúc Sinh đáp:
- Yên tâm đi...
Lúc này Phúc Sinh đã nghe thấy bên trên mặt đất có tiếng chân bước, đầu tiên nhẹ nhàng, rồi rầm rập, sau khi lắng nghe, Phúc Sinh nghĩ: Sắp tới giỠrồi đây, cần chỠmột lúc nữa.
Vốn là: Hòa Thân và Lưu Toàn đã hẹn trước vá»›i nhau rằng, đến ngày Äông Chí sẽ cho Xuân San tá»›i chùa Linh Giá»›i.
Lại nói, kể từ khi Hoàng Thái Hậu băng hà, thì cả bá»n Lưu Toàn Ä‘á»u quay vá» quy thuá»™c và hầu hạ Hoàng Hậu. Hoàng Hậu cá»§a vua Càn Long là ngưá»i dá»… tính, cả nể, phàm những ngưá»i trong cung cầu xin Ä‘iá»u gì, chẳng bao giá» bà không cho. Lần này, Lưu Toàn lại Ä‘em biếu bà má»™t đôi uyên ương bằng ngá»c phỉ thúy, má»™t đôi cốc bằng mã não.
Hoàng Hậu thấy những thứ đó, Ä‘á»u rất vui lòng. Nhân lúc Hoàng Hậu Ä‘ang vui vẻ như thế, Lưu Toàn bèn nói vá»›i Hoàng Hậu:
- Xin cho cung Xuân San Ä‘i lá»… ở chùa Linh Giá»›i má»™t lần. Má»—i lần trong cung đến lá»… chùa, nhà chùa cÅ©ng có thêm được tý tiá»n hương nến.
Hoàng Hậu nghe vậy, làm sao lại chẳng bàng lòng, nên chá»n ngay ngày Äông Chí là ngày lên chùa làm lá»… cầu phúc.
Lưu Toàn vá»™i vã chạy ngay sang nhà Hòa Phá»§, lá»±a định ngay thá»i gian: Giá» nào đến chùa, giá» nào, giá» nào ở lại chùa, và cá»­ ngưá»i nào Ä‘i bắt lÅ© tà dâm... Kế hoạch bàn xong, Lưu Toàn ở lại uống trà trưa rồi má»›i vỠđại ná»™i.
Khi Lưu Toàn vừa Ä‘i, Hòa Thân cho gá»i ngay Phúc Sinh đến, giao nhiệm vụ cho hắn là lần này nhất định phải bắt bằng đủ việc tà dâm cá»§a Xuân San. Hai ngưá»i bàn bạc má»i chuyện xong xuôi, rồi chá» tá»›i ngày Äông Chí, Phúc Sinh ra roi, phóng ngá»±a tá»›i chùa Linh Giá»›i.
Nay lại nói vá» việc sau khi Phúc Sinh đã lừa được Bái Nguyệt cùng xuống hầm chỠđến má»™t canh giá» má»›i thấy có ngưá»i cá»§a mình tá»›i, vá»™i vã nói dối Bái Nguyệt rằng:
- Äến rồi đó!
Bái Nguyệt nghi ngá» há»i:
- Tại sao lại từ trên này mà xuống?
Phúc Sinh đáp:
- Thế anh tưởng tôi không biết má»™t tý gì vá» má»i thứ ở đây sao? Tú Viá»…n đã nói cho tôi biết hết cả má»i chuyện rồi.
Bái Nguyệt thấy rằng ngay cả việc từ đưá»ng hầm có lối thông lên đại Ä‘iện, mà Phúc Sinh cÅ©ng biết, thì lập tức tin ngay. Rồi nhân thế há»i tiếp:
- Có phải rằng quý khách với sư huynh Tú Viễn đã cùng chơi gái ở trong hầm này không?
Phúc Sinh đáp:
- Ôi chao, đâu chỉ có má»™t lần, thá»±c là tuyệt vá»i hết chá»— nói!
Bái Nguyệt nghe vậy, lòng dục lại càng bốc cao hơn: rồi cuống cuồng hẳn lên.
Phúc Sinh nói:
- Hãy cố chỠmột lát, rồi con bé sẽ xuống. Anh phải cố nín thở, chỠcho tôi chơi xong, rồi mới đến lượt anh, nghe rõ chưa nào, nếu làm sai, tôi sẽ lột da anh ra đấy.
Bái Nguyệt vốn trẻ ngưá»i non dạ, cÅ©ng chẳng dám nói gì khác, chỉ biết gật đầu xin vâng.
Phúc Sinh lại lắng nghe, thấy trong đại Ä‘iện không còn tiếng chân ngưá»i Ä‘i lại nữa, liá»n "kịchâ€: má»™t cái mở chốt, tháo hòn gạch xuống, rồi vạch tấm rèm che án thá», và chỉ thấy có má»™t cung nữ xinh đẹp quỳ má»™t mình ở giữa đại Ä‘iện, và xung quanh thẳng có bóng dáng ngưá»i nào. Liá»n gá»i:
- Xuân San, Xuân San, anh nhớ em đến chết mất, xuống đây mau.
Xuân San không nghe thấy tiếng gá»i thì không sao, nhưng khi đã nghe tiếng gá»i, trong lòng bối rối hẳn lên khẽ nói:
- Tú Viễn?
Phúc Sinh vội đáp:
- Anh đang chỠem đây.
Xuân San bắt đầu bò tá»›i, chui xuống dưới lòng án thá», Phúc Sinh khi thấy Xuân San đã bò tá»›i, không dám cho cô nhìn thấy mặt mình. Chỉ "ối, ối" mấy tiếng rồi ngồi thấp xuống dưới hầm.
Xuân San nghe vậy, liá»n hốt hoảng há»i:
- Sao vậy?
Phúc Sinh nói thật khẽ:
- Trượt chân!
Xuân San nghe nói vậy, cuống cuồng tụt ngay xuống hầm, quá» quạng há»i:
- Tú Viễn, anh ở đâu đấy?
Phúc Sinh đáp:
- Cứ thẳng mà đi.
Xuân San mò mẫm Ä‘i thẳng vá» phía trước. Và rồi trong má»™t lần vấp chân, đã thấy ngã thẳng vào ngá»±c má»™t ngưá»i. Phúc Sinh ôm chầm ngay lấy Xuân San. Cả hai ngưá»i bước ngay vào cuá»™c dâm dục Ä‘ang bừng bừng như lá»­a cháy.
vì vậy có thơ rằng:
Trong hầm, sầm sập trận mây mưa,
Còn vẳng bên tai, tiếng hẹn thá».
Cửa Phật ngả nghiêng mùi sắc dục,
Nức nở tình hoài, Bái Nguyệt nghe.
Hai ngưá»i nhập cuá»™c mây mưa rất lâu, Phúc Sinh má»›i chịu dừng lại, nói vá»›i Xuân San:
- Anh đi tiểu.
Rồi đi ra, nói với Bái Nguyệt:
- Äến lượt anh rồi đấy.
Bái Nguyệt đang cuống cuồng chỠđợi, nên chưa nghe hết câu, đã vội vàng mò mẫm đi vào...
Xuân San cứ tưởng là Tú Viễn lại trở lại. Và ngay ập tức Bái Nguyệt xông vào cuộc truy hoan.
Còn Phúc Sinh liá»n Ä‘i tá»›i chá»— hổng cá»§a hòn gạch trong đại Ä‘iện chùa trung, và đã nghe ngay thấy tiếng ngưá»i há»—n loạn bên trên, biết ngay rằng đã đến giá» hành động, quả nhiên, đã có ngưá»i tìm đến dưới gầm án thá», và nói:
- Bên dưới này có cái hầm.
Nghe thấy vậy, Phúc Sinh vá»™i vã quay trở lại chá»— Bái nguyệt và Xuân San Ä‘ang vui cuá»™c mây mưa. Ở đó Xuân San nghe thấy có tiếng chân ngưá»i Ä‘i tá»›i, liá»n bảo:
- Tú Viá»…n, chạy nhanh Ä‘i, có ngưá»i đến.
Nhưng ngay lúc đó, đã có má»™t bàn chân, dẫm mạnh lên lưng Bái Nguyệt, Bái Nguyệt kêu to lên má»™t tiếng nhưng không động cá»±a gì được nữa, và thân hình cá»§a Bái Nguyệt cÅ©ng đè chặt lên ngưá»i Xuân San khiến cô cÅ©ng không động cá»±a gì được cả.
Xuân San vẫn cuống quýt kêu lên:
- Chạy nhanh đi.
Nhưng cả hai ngưá»i đã bị Phúc Sinh dẫm lên ngưá»i, nằm cứng đơ tại đó. Khi nhìn thấy bá»n Thái Giám cầm Ä‘uốc Ä‘i tá»›i, Phúc Sinh má»›i nhấc chân mình lên, dùng phép khinh công, chạy như bay ra cá»­a ngách, xuống núi, ra roi ngá»±a, phóng như bay vá» Tướng Phá»§.
Tên Thái Giám đầu sỠsai những tên khác cạnh đó, trói gô cổ, giật cánh khuỷu Xuân San, và Bái Nguyệt lại.
Bái Nguyệt còn kêu:
- Không phải tôi... mà là Tú Viễn... không...
Bá»n Thái Giám đâu có nghe lá»t tai nhÅ©ng lá»i như thế, chúng nhét ngay má»™t nắm giẻ rách vào miệng Bái Nguyệt. Ngay lập tức, chúng khênh Xuân San và Bái Nguyệt ra khá»i hầm.
Xuân San chỉ còn có khóc vì biết rằng bản thân mình thế là chấm hết.
Tên Thái Giám đầu sá», cho khênh chiếc hòm lá»›n lại, cho quẳng cả hai ngưá»i vào đấy, rồi bảo bá»n Thái Giám đó khênh vá».
Khi đó, thấy buổi lá»… đã xong, má»›i cho gá»i Tuyết Hương và Chu Liên lên thắp hương, rút thẻ, rồi rước thẻ vá» cung phục mệnh.
Còn nhà sư Bái Nguyệt bị đóng vào hòm mang Ä‘i, cả chùa, không má»™t ai biết gì hết, bởi lẽ hỠđã bịt thật kín đáo má»i tin tức vá» việc bắt bá»n gian dâm này. Ngay sau đó cả Ä‘oàn ngưá»i ngá»±a lại thong dong vỠđại ná»™i.
Rõ rằng rằng ba tên Thái Giám Ä‘i theo Ä‘oàn lá»… kia, là Ä‘i để bắt bá»n gian dâm. Việc đó lần trước Lưu Toàn cÅ©ng đã bố trí đâu vào đấy cả rồi, nhưng không ngá» công việc lại há»ng cả, song lần này đã bắt được quả tang. Ba tên Thái Giám vừa vá» tá»›i đại ná»™i, liá»n Ä‘em việc mật bắt gian dâm, báo cho Lưu Toàn biết, Lưu Toàn vá»™i há»i:
- Những ai biết việc này?
Ba tên Thái Giám nói một cách đầy hãnh diện:
- Chỉ có ba ngưá»i chúng tôi!
Lưu Toàn lại há»i:
- Chắc chắn ngàn vạn lần chứ?
Cả ba tên cùng đáp:
- Chắc chắn ngàn vạn lần ạ!
Lưu Toàn thưởng ngay cho ba tên Thái Giám đó, dặn thêm chúng rằng đừng có cho thêm một ai biết chuyện, nhưng trong lòng Lưu Toàn lại hoàn toàn nghĩ khác.
Lưu Toàn biết rằng, má»™t ngưá»i cung nữ, có tình ý Ä‘i lăng nhăng vá»›i ngưá»i khác, thì đó là việc lá»›n nhất trong cung cấm và không thể nào che giấu được, vì thế ngay hôm đó, Lưu Toàn đã báo cho Hoàng Hậu biết. Hoàng Hậu nghe xong, sững ngưá»i, há»i những ai biết việc đó. Lưu Toàn nói ba tên Thái Giám.
Hoàng Hậu bảo:
- Gá»i ba tên đó tá»›i đây.
Chỉ má»™t lát sau, ba tên Thái Giám đã có mặt, Hoàng Hậu cho tất cả cung nữ ra khá»i phòng, rồi há»i:
- Thế nào, sự việc ra sao, các anh nói cho rõ ràng.
Ba tên Thái Giám liá»n má»—i ngưá»i nói má»™t câu, nói rằng, sau khi đã đưa Xuân San vào trong đại Ä‘iện Ä‘á»c kinh thì má»™t tên Thái Giám chợt nghe thấy trong đại Ä‘iện có những tiếng động, má»›i ghé mắt qua khe cá»­a nhìn vào, thì chẳng còn thấy Xuân San đâu nữa. Sau đó bèn mở cá»­a đại Ä‘iện, tìm thấy dưới gầm án thá» có má»™t cái hầm, liá»n xuống hầm xem thì bắt Ä‘i Xuân San cùng má»™t nhà sư tên là Bái Nguyệt Ä‘ang nằm cùng má»™t chá»—...
Cả ba tên nói lại rõ ràng minh bạc, từ đầu tới cuối.
Hoàng Hậu nghe xong. Hai hàm nghiến chặt đến vở cả những chiếc răng trắng, nói:
- Con Xuân San này đã phụ lại lòng tín nhiệm của ta với nó, thật là quá to gan, lớn mật...
Nhưng Hoàng Hậu lại chẳng có chá»§ ý gì. Hay là há»i Hoàng Thượng?
Lưu Toàn đáp: Sau khi thoái triá»u, Hoàng Thượng đã Ä‘i chÆ¡i vưá»n Viên Minh rồi. Hoàng Hậu lại càng chẳng biết tính sao, nên tạm cho ba tên Thái Giám lui ra, và cấm không được Ä‘em chuyện này nói vá»›i ai, nếu không thì sẽ rụng đầu!
Ba tên Thái Giám lui ra. Lưu Toàn nói với Hoàng Hậu:
- Tốt nhất là ngay trong đêm nay cho truyá»n gá»i Hòa Thân vào cung.
Hoàng Hậu nghe xong, vội nói:
- Äúng! Truyá»n gá»i Hòa Thân vào cung!
Hòa Thân vẫn đợi ở nhà, vừa nghe nói ná»™i cung truyá»n liá»n vào cung ngay trong đêm. Tại sao Hoàng Hậu lại cho gá»i Hòa Thân? Bởi vì Hòa Thân còn kiêm chức Ná»™i Vụ phá»§ Äại Thần, tức là đại quản gia cá»§a Hoàng Thượng, nên làm sao mà không truyá»n gá»i Hòa Thân được.
Hoàng Hậu, Hòa Thân cùng Lưu Toàn cùng ngồi vào bàn bạc, Hoàng Hậu sợ Hoàng Thượng quở trách, bởi bà dá»… dãi cho cung nữ xuất cung. Hòa Thân vÆ¡ ngay lấy việc vào ngưá»i, bảo rằng để ngày mai mình sẽ tâu vá»›i Hoàng Thượng. Ba ngưá»i bàn bạc việc này má»™t lúc lâu nữa, rồi má»›i ra vá».
Hôm sau, sau buổi chầu sáng, trong lúc vua Càn Long an định cho bãi chầu. Thái Giám bèn nói với vua Càn ông:
- Hòa đại nhân có việc mật cần bẩm tấu.
Vua Càn Long đợi cho các đại thần lui hết, rồi há»i:
- Hòa ái khanh, việc gì vậy?
Hòa Thân đáp:
- Bẩm tấu đúc vạn tuế, có việc mật, không hay trong cung.
Càn Long nghe thấy việc trong nhà, liá»n nói:
- Äợi ở thư phòng phía nam.
Sau ná»­a canh giá», vua Càn Long Ä‘i vào nam thư lòng, thấy Hòa Thân cùng Lưu Toàn Ä‘ang quỳ má»p trên mặt đất, bèn ngồi xuống cạnh bàn sách, há»i;
- Có việc gì vậy?
Hòa Thân và Lưu Toàn bèn đem chuyện cung nữ Xuân San có chuyện gian tình với một nhà sư ở chùa Linh Giới nói lại một lượt.
Vua Càn Long không nghe thì thôi, nhưng nghe rồi thì ba máu, sáu cơn, giận dữ, bừng bùng quát:
- San phẳng cái chùa dâm ô đó đi cho trẫm, còn Xuân San và Bái Nguyệt lập tức đánh chết bằng gậy.
Trong khi Hoàng Thượng đang trong cơn đại nộ, Lưu Toàn bèn nhẹ nhàng, khe khẽ cẩn thận nhắc tới tên của ba tên Thái Giám đi bắt kẻ gian tà, rồi nói:
- Tuy rằng chúng Ä‘i bắt bá»n gian tà, nhưng chúng lại nhìn thấy cung nữ khá»a thân, và để nguyên như thế bắt bá» vào hòm...
Càn Long cướp lá»i:
- Chém!
Lưu Toàn an tâm, và nghĩ rằng thế là đã diệt được nhân chứng.
Càn Long trợn mắt há»i Hòa Thân:
- Hòa Thân! Ngưá»i đã biết tá»™i chưa?
Hòa Thân tập:
- Nô tài đáng chết.
Càn Long nói:
- Nhà ngưá»i mang danh là Ná»™i Vụ phá»§ đại thần, nay để xảy ra chuyện như thế, nhà ngươi còn nói gì nữa đây?
Hòa Thân nghÄ© bụng: Tôi làm Ná»™i vụ phá»§ đại thần, nhưng đâu có được quản cung nữ! Nhưng biết trả lá»i ra sao đây? Nên chỉ biết nói:
- Nô tài có tội.
Càn Long nghe xong quát lớn:
- Viết chỉ đi: Cách chức Nội vụ phủ đại thần của Hòa thân, đình chỉ bổng lộc nửa năm.
Nói xong như thế, Càn Long má»›i bá»›t được ít nhiá»u cÆ¡n giận dữ.
Lưu Toàn thấy thá»i cÆ¡ đã đến, liá»n nói:
- Tuyết Hương và Chu Liên là hai cung nữ Ä‘i cùng, nhưng há» hoàn toàn trong sạch vô tá»™i, song từ nay vá» sau không còn thấy Xuân San nữa, sợ há» lắm lá»i, đưa chuyện.
Càn Long cũng chẳng thèm nghĩ ngợi gì thêm, nói:
- Äuổi ra khá»i cung cấm!
Lưu Toàn, trong lòng vui như mở cá», nghÄ© bụng: Câu nói này cá»§a vua Càn Long, đúng là đáng giá hai triệu lạng bạc đây.
Vua Càn Long thấy đã hết việc, bèn vá»— xuống bàn sách, rồi quay ngưá»i Ä‘i ra.
Lưu Toàn và Hòa Thân nhìn nhau, và cùng mỉm cưá»i gian giảo.
Lưu Toàn sau khi lÄ©nh chỉ, liá»n sai đội hành hình cá»§a Thái Giám, lần lượt đưa ba tên Thái Giám, đã Ä‘i bắt xe gian dâm, ra sau chuồng ngá»±a chém hết. Sau đó, lại xem ngưá»i tá»›i kho cá» cá»§a chuồng ngá»±a, bá»›i cá», lôi Xuân san vẫn bị trói gô cổ, giật cánh khuá»·u từ trong đó ra. Thương thay, cung nữ Xuân San vẫn nguyên thân thể trần truồng, Lưu Toàn bèn vứt cho má»™t chiếc chăn ngá»±a rách, rồi hèo gậy quật xuống như mưa, Xuân San đã bị nhét giẻ vào miệng nên đã chết bất đắc kỳ tá»­, không kêu Ä‘i má»™t tiếng nào. Sau đó, lại lôi Bái Nguyệt ra, thân thể Bái Nguyệt cÅ©ng vẫn trần truồng như cÅ©, lúc đầu y vẫn tưởng là sẽ há»i cung nhưng sau thấy xung quanh vấy đầy máu, liá»n hiểu ra tất cả, nhưng khi hiểu biết ra được, đã là quá muá»™n rồi. Miệng bị nhét chặt, và chỉ trong chốc lát Bái Nguyệt đã bị đánh chết tươi.
Lại nói vá» Tuyết Hương và Chu Liên, kể từ khi ở chùa vá», trong lòng đâm buồn chán, há»i nhau:
- Sao chẳng thấy chị Xuân San đâu?
Nhưng cÅ©ng không dám há»i. Cả đêm im ắng, sáng hôm sau trở dậy, đã thấy ngay hình như trong cung có Ä‘iá»u gì ngá» ngợ, khác lạ, cứ như sắp có đại há»a giáng xuống đầu vậy.
Ä‚n cÆ¡m trưa xong, liá»n Ä‘i ngá»§ trưa ngay. Ngá»§ dậy, trá»i cÅ©ng đã xế chiá»u rồi. Hai ngưá»i bèn ngồi trong phòng đánh cá» song lục. Äá»™t nhiên, bên ngoài cá»­a chợt có tiếng chân bước tá»›i, mở cá»­a sổ ra nhìn, thấy Lưu Toàn và cả má»™t Ä‘oàn Thái Giám, Ä‘ang đứng ở giữa sân, nhìn thấy hai ngưá»i, há» hô to:
- Tuyết Hương, Chu Liên lĩnh chỉ!
Hai ngưá»i hoảng hốt vá»™i chạy ngay ra cá»­a, quỳ ngay xuống trước sân.
Lưu Toàn bèn vòng tay nói:
- Äuổi ra khá»i cung cấm!
Ngay lúc đó, Tuyết Hương và Chu Liên cÅ©ng không biết được mình đã có những sai sót gì, liá»n ôm lấy nhau nà khóc.
Lưu toàn giận dữ, độc địa nói:
- Còn khóc nữa, tính mệnh khó bảo toàn đấy.
Thá»±c tình hai ngưá»i chỉ cảm thấy hôm nay má»i cái thế là há»ng hết rồi, nên không dám khóc nữa. Ngay lập tức, má»i thứ quần áo, trang sức Ä‘á»u bị lá»™t bá» hết lại. Thái Giám đưa vào hai bá»™ quần áo đàn bà thưá»ng dân, đổi lấy má»i thứ. Hai ngưá»i nước mắt giàn giụa. Bước lên má»™t chiếc kiệu nhá», rồi bá»n Thái Giám khênh ra khá»i cá»­a phần VÅ©, liá»n vén rèm, Ä‘uổi xuống.
Hai cô con gái đứng giữa đưá»ng phố, trong lòng chát chua, cay đắng không biết nhưá»ng nào, nhưng lại sợ bá»n trong cung sinh thêm chuyện Ä‘a Ä‘oan, nên vá»™i vã Ä‘i má»™t Ä‘oạn đưá»ng theo hướng Tây, rồi má»›i thở phào nhẹ nhõm được. Há» nghÄ©, bây giá» biết Ä‘i vỠđâu đây? Vá» nhà thì nhà xa xôi tận Giang Nam, làm sao mà có thể lần mò vá» tá»›i nÆ¡i cho được. NghÄ© quẩn nghÄ© quanh, ngay đến tiá»n bá»­a ăn tối còn không có, thế là hai cô bắt đầu khóc ròng.
Giữa lúc đó có một chiếc kiệu đi tới. Ngươi lĩnh đội ló là ai vậy? Chính là Phúc Sinh, hắn sớm đã đến đợi chỠTuyết Hương và Chu Liên ở đây rồi. Chỉ đợi đến lúc hỠkhóc lóc ở đây hắn mới sai đưa kiệu tới. Phúc Sinh đi tới nói:
- Lên kiệu ngay!
Hai cô gái hốt hoảng, đâu dám bước lên.
Phúc Sinh lại nói:
- Äây là kế sách!
Hai cô con gái như rơi vào trong đám mây mù, và Phúc Sinh đã tống luôn hai cô vào kiệu, vung tay một cái, chiếc kiệu chạy như bay vỠHòa Phủ.
Ngay trong đêm hôm đó, Hòa Thân đã hưởng thụ luôn cả hai cô cung nữ, một cách vô cùng khoái trá.
Chính là:
Lòng dạ Hòa Thân thực bất lương.
Äểu cáng, gian tà, lá»™n ká»· cương.
Quyết chẳng buông tha nàng cung nữ,
Thế gian nguyá»n rÅ©a lại khinh nhá»n.
Tài sản của Cánh gà nướng

Trả Lá»i Vá»›i Trích Dẫn
  #22  
Old 12-10-2008, 07:41 PM
Cánh gà nướng's Avatar
Cánh gà nướng Cánh gà nướng is offline

Äại sắc lang bán cánh gà nướng
Vu Thần Giáo
Thống LÄ©nh Quân Äoàn Liệp Sát
 
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: Singapore
Bài gởi: 1,138
Thá»i gian online: 1 tuần 5 ngày 4 giá»
Xu: 0
Thanks: 5,969
Thanked 298 Times in 76 Posts
Hồi Thứ Hai Mươi Mốt

Tết Trung Thu, Lưu Dung ngâm thơ
Lễ đính hôn, Kỷ Hà thệ ước.

Trong Tết Trung thu năm ấy, tất cả má»i ngưá»i trong Lưu phá»§ Ä‘á»u bận rá»™n cho cái tết này. Vợ Lưu Dung, bà Lâm Äại Gia là ngưá»i chu đáo, nhanh nhẹn, là sai phái Ká»· Hà cùng nhÅ©ng a hoàn khác trong nhà chuẩn bị bàn tiệc. Quả tươi, quả khô cùng các thứ đồ nguá»™i khác, những thứ gì cần có Ä‘á»u có đủ. Lưu Dung bận bịu bao công việc ở bên ngoài cÅ©ng khó có được má»™t ngày nhàn rá»—i như thế. Ông cùng vá»›i Văn Thừa Ä‘ang ngồi đánh cỠở sân. Những ngưá»i chầu rìa xúm quanh xem cá», nhưng chẳng ai dám nói gì.
Ngôi nhà cá»§a há» Lưu xây dá»±ng ở đầu phía Tây ngõ Lư thị (Chợ Lừa). Nhà cá»­a cÅ©ng chẳng lấy gì làm sang trá»ng, nhưng cao ráo, sáng sá»§a, đàng hoàng, giữa sân có má»™t cây ngô đồng cổ thụ, cành lá rưá»m rà tán rợp màu xanh, cây đã được trồng từ Ä‘á»i các cụ tổ cá»§a Lưu Dung.
Dưới bóng cây cổ thụ ấy, Lưu Dung vừa nhấm nháp chén trà ngon, vừa xem đưá»ng Ä‘i nước bước cá»§a Văn Thừa, ông cảm thấy Văn Thừa là má»™t chàng trai thông minh, chỉ có Ä‘iá»u chữ nghÄ©a còn ít. Ông còn nghÄ© tá»›i việc riêng cá»§a Văn Thừa và Ká»· Hà, ông cÅ©ng đã từng trông thấy Văn Thừa và Ká»· Hà đầu mày cuối mắt vá»›i nhau, song cÅ©ng có phần trong sáng, nhưng thá»i cÆ¡ còn chưa chín nên Văn Thừa cÅ©ng còn chưa dám ngá» lá»i.
Dù là nhà lá»›n năm gian khang trang, thì dưới bậc thá»m vẫn còn có những ngá»n cá» xanh, và đâu đó vẫn còn tiếng rỉ rả cá»§a giun dế... Thấy thế cá» cá»§a Lưu Dung mạnh hẳn lên, nhÅ©ng ngưá»i chầu rìa Ä‘á»u tấm tắc khen, nhung cÅ©ng có ngưá»i lo cho thế cá» cá»§a Văn Thừa mà buá»™t miệng nói:
- Cảnh giác!
Lưu Dung cưá»i, rồi thuận miệng há»i:
- Có gì mà cảnh giác!
Ngưá»i đó cÅ©ng cưá»i:
- Cảnh giác cũng không thừa.
Lưu Dung lộ sự vui vẻ ít khi thấy:
- Một chiêu này cũng đủ để Văn Thừa no đến mấy ngày, đúng thế không?
Văn Thừa đành chỉ gật đầu:
- Nước cỠnày hiểm quá, thật đúng là đại trượng phu.
Lưu Dung cưá»i to má»™t cách vô cùng thoải mái:
- Chỉ có má»™t nước cá» con, sao lại gá»i là đại trượng phu!
- Äại trượng phu tức là đại trượng phu mà, nếu không, ngưá»i ta đã chẳng viết như thế.
Lưu Dung nghe xong, chợt nghiêm lại, há»i:
- Văn Thừa, ta há»i anh: Thế nào gá»i là đại trượng phu?
Văn Thừa tắc tịt, vì chẳng hiểu ý tứ trong câu há»i ra sao nên đã ngẩng đầu lên, nhìn nhÅ©ng ngưá»i xung quanh, ngÆ¡ ngẩn chẳng hiểu gì.
Lưu Dung nói:
- Lai lịch cá»§a cái từ đại trượng phu ấy vốn có tá»± lâu Ä‘á»i. Chỉ có Ä‘iá»u là, vào thá»§a ban sÆ¡, nó chẳng có liên quan gì tá»›i con ngưá»i cả.
Nhiá»u ngưá»i không hiểu, há»i:
- Tại sao lại thế
Lưu Dung đáp:
- Trượng phu, chẳng qua chỉ là dùng vào việc cân Ä‘ong Ä‘o đếm mà thôi. Lưu Tích ngưá»i Ä‘á»i Minh đã viết trong "Phi tuyết lục" rằng: Cái mà ngưá»i Ä‘á»i gá»i là trượng phu, theo quy chế cá»§a Ä‘á»i nhà Chu, lấy tám tấc làm má»™t thước, mưá»i thước làm má»™t trượng, ngưá»i cao tám thước, thì gá»i là trượng phu. Lại như trong "Thuyết văn giải tá»±", cÅ©ng có những ghi chép tương tá»±: "Phu, tức là trượng phu vậy, thêm chữ đại vào nữa, tức là to lá»›n vậy. Theo quy chế Ä‘á»i nhà Chu, lấy tám tấc làm má»™t thước, mưá»i thước làm má»™t trượng, ngưá»i cao tám thước, gá»i là trượng phu...!"
Nói tá»›i đây Lưu Dung ngừng lại, nhìn Văn Thừa há»i:
- Hiểu chưa? Văn Thừa?
Văn Thừa không nói năng gì.
Lưu Dung cÅ©ng biết rằng, đến đây là nên thôi. Ông cưá»i cưá»i, vuốt râu và vui ngầm. Những ngưá»i xung quanh Ä‘á»u tán thưởng, khen ngợi cách giải thích cá»§a Lưu Dung.
Lưu Dung phá»›t lá», không nghe.
Một lát sau, Lưu Dung thấy những nước cỠcủa Văn Thừa còn non kém, hớ hênh, ông bèn nói với Văn Thừa:
- Văn Thừa ơi, ta làm một bài thơ vịnh cỠtướng đi.
Văn Thừa và má»i ngưá»i nghe xong Ä‘á»u rất vui mừng.
Văn Thừa cũng biết rằng cỠmình chẳng bao giỠthắng được cỠcủa Lưu Dung, nên ngẩng đầu lên nói:
- Äại nhân, xin Ä‘á»c câu đầu Ä‘i...
Những ngưá»i xung quanh cÅ©ng nhất tá» thúc giục.
Nhưng thấy Lưu Dung cứ bình thản như không, rồi chỉ vào ,'bàn cá»" Ä‘á»c:
Cách sông đỠtrắng, rất rạch ròi.
Bẩy trận hai bên nhập cuộc chơi.
(Cách hà, sán lạn, há»a đồ phân,
Cuộc thế phương viên liệt trận vân).
Lưu Dung nói xong đâm một nước tốt:
Chỉ tiến không lùi, duy có tốt,
Ẩn thân, mình tướng chẳng ra ngoài.
(Nhất khứ vô hoàn duy tốt ngũ
Thâm tàng bất xuất thị tướng quân).
Lưu Dung lại nhấc con pháo lên:
Tung xe, hãm trận khôn ngăn chặn,
Bay pháo công thành, khốn tả tơi.
Sĩ cũng nhẹ nhàng nghênh chiến mã
(xung xa trì đột thực nan ngự,
Phi pháp bình lăng cánh dật quần,
Sĩ giã phiên phiên phi hãn mã).
Lưu Dưng đưa con pháo vào án tướng của Văn Thừa. Văn Thừa thua.
Còn xem tướng ấy giá»i hay tồi.
(Giã tùy bí tướng lục trung cần).
Má»i ngưá»i nghe xong, lại tán thưởng má»™t trận. Lưu Dung cưá»i, đẩy vào bàn cá» má»™t cái, há»i:
- Nào ai nữa?
Thấy chẳng ngưá»i nào đáp lại, liá»n nói:
- Ta nói chuyện chơi vậy nhá?
Má»i ngưá»i đồng thanh tán thưởng.
Tất cả ngồi quây cả lại. Lưu Dung nhìn trăng treo lên bầu trá»i, bèn nói:
- Trước hết tôi hãy kể cho các ngưá»i nghe má»™t câu chuyện. Má»i ngưá»i nghe vậy, liá»n xúm quanh ngồi sát vào vá»›i Lưu Dung. Sau đó Lưu Dung liá»n kể cho má»i ngưá»i nghe má»™t câu chuyện: "Bao công dùng mưu trí phá má»™t kỳ ánâ€.
Chuyện kể rằng: Có một lần Bao Chửng đi xem xét dân tình, ngẫu nhiên nghe được một vụ án kỳ lạ:
Vợ chồng nhà há» Từ chỉ sinh được má»—i má»™t mụn con trai, và cưới vợ cho anh ta, vào cái đêm động phòng, cô dâu nói vá»›i chú rể: "Thiếp ra cho chàng má»™t vế đối, nếu chàng không đối được thì không được phép nhập phòng.â€
Nói xong liá»n Ä‘á»c ngay:
Äiểm đăng, đăng các, các công thư
(Äốt đèn, lên gác, Ä‘á»c các sách)
Chú rể nghÄ© khốn nghÄ© khổ mà vẫn không sao đối được đành nhịn nhục Ä‘i đến trưá»ng há»c.
Hôm sau, cô dâu thấy chú rể buồn rưá»i rượi, nên há»i: "Chàng làm sao mà buồn bã vậy?". Chú rể đáp: "Vì vẫn không sao đối được vế đối cá»§a nàng!â€. Cô dâu nói: "Äêm qua, chàng đã dối được rồi đấy thôi!â€.' Chú rể lập tức đáp: "Äêm qua, tôi vá» nhà lúc nào, mà bảo đối câu đối?"...
Cô dâu nghe nói vậy, biết rằng mình đã bị hiếp dâm, thấy xấu hổ, nhục nhã quá, bèn treo cổ tự tử chết.
Cô dâu chết, chú rể bị bắt giam vào ngục, má»™t anh chàng thư sinh yếu á»›t, làm sao chịu đựng nổi những cuá»™c tra tấn cá»§a má»™t ông quan hồ đồ, xét xá»­ tùy tiện? Bị má»›m cung, ép buá»™c phải nhận tá»™i. Bị xá»­ tá»­ hình, và sẽ Ä‘em chém, vào sau mùa thu. Vợ chồng ông lão Từ vì quá uất ức, Ä‘á»u nhảy xuống sông chết cả.
Bao Công nghe được vụ án kỳ lạ đó, cÅ©ng thấy rất Ä‘au lòng, âm thầm, nghÄ© ngợi: Kẻ nào đã gây ra cái chết oan uổng cho cô dâu này? Muốn phá cái án này, trước hết phải đối được vế thách đối cá»§a cô dâu kia. Äêm khuya tÄ©nh lặng, Bao Công cứ bước Ä‘i bước lại, loanh quanh trong sân, suy nghÄ© mông lung, sau đó gá»i ngưá»i theo hầu vác ra sân má»™t chiếc ghế bành. Ngồi đó, ông lại tiếp tục suy Ä‘i nghÄ© lại, chợt Bao Công cưá»i lên hất sức vui mừng, ông nói má»™t mình:
- Äây rồi, đây rồi! Äúng là vế đáp đây rồi!
Di ỷ, ỷ đồng, đồng thưởng nguyệt (1)
(Vác ghế, ngồi ghế tựa cây ngô đồng, cùng ngắm trăng)
Khi đã đối được vế thách, thì cách thức phá án cÅ©ng đã có. Trá»i sáng, Bao Công tá»›i huyện nha hạ lệnh cho quan huyện dán bố cáo:
“Nay muốn tuyển chá»n má»™t số nhân sÄ© có tài trong bản địa, đưa vá» kinh làm quan. Chỉ tuyển chá»n những ngưá»i đối được vế thách đối sau đây:
Äiểm đăng đăng các các công thư ".

(1) Äây là má»™t câu đối khó, khó có thể dịch thành câu đối tiếng Việt, vì những chữ đồng âm dị nghÄ©a (cả chữ viết cÅ©ng khác) đứng liá»n bên nhau. Suy nghÄ© chán chê, các bạn tôi Ä‘á»u nói. - Khó có thể dịch, để đảm bảo sá»± đồng âm dị nghÄ©a, vá»›i những chữ đồng âm đứng liá»n bên nhau như trong nguyên bản được. Nếu làm má»™t vế chÆ¡i bằng tiếng Việt theo kiểu đó. thì còn may ra, và anh bạn tôi Ä‘á»c:
Thúc trống, chống lũ, lũ tràn đê
Má»™t ngưá»i bạn khác cÅ©ng Ä‘á»c:
Xin sơn, sơn gác, gác từ chương
Anh nói: CÅ©ng là thuổng ý, thuổng chữ trong câu thách cá»§a tác giả cho gá»i là có thế thôi. Vì tôn trá»ng sá»± nghịch ngợm dá»… thương cá»§a anh cÅ©ng như tôn trá»ng sá»± nghịch ngợm dá»… thương cá»§a Tể
tướng Lưu Dung nên tôi để nguyên không chữa. chép vào đây. Nếu có gì không đúng, chúng tôi đồng xin lỗi (L.B)

Bảng treo chẳng được bao lâu, đã có má»™t thư sinh tìm đến, vá»›i đầy niá»m tin rằng mình sẽ giật được giải.
Anh ta đến bái kiến Bao Công và nói:
- Tiểu sinh xin theo đại nhân vỠkinh!
Bao Công há»i:
- Vậy anh có đối được vế đối đó không?
Anh thư sinh trầm tư một lát rồi nói:
- Có thể đối được, có Ä‘iá»u, cái chữ "thư†kia là vần bằng, nên chính nó phải là vế đối lại thì đúng hÆ¡n, cho nên buá»™c tiểu sinh phải đối lại bằng vần trắc. Có thể đối:
“Di ỷ, ỷ đồng, đồng thương nguyệt".
Bao Công nghe xong, cưá»i nhạt, rồi đập miếng gá»— lệnh xuống bàn, quát lá»›n:
- Bắt lấy hắn cho ta!
Chàng thư sinh sợ đến lạc phách kinh hồn, và bị trói nghiến ngay lại. Anh ta chẳng hiểu tại sao, bèn quỳ ngay xuống, kêu lên:
- Oan uổng quá!
Bao Công nghiêm giá»ng nói:
- Còn oan uổng ná»—i gì? Lòng dạ mi Ä‘en tối, lừa lúc đêm tối, vào gian dâm vá»›i vợ ngưá»i ta, há»§y hoại mấy mạng ngưá»i mà còn là oan uổng sao? Tả hữu đâu, tra khảo!
Anh thư sinh thấy công việc đã bị bại lộ, sợ hết hồn, quỳ ngay xuống van xin:
- Tiểu nhân xin khai!
Anh thư sinh khai rằng:
- Hôm đó, chú rá»… đến trưá»ng nói: “Cô dâu ra má»™t vế thách đối, mà không đối được, nên đành phải đến trưá»ng ngá»§ vậy". Kẻ tiểu nhân này, nhân lúc đêm tối, lẻn tá»›i buồng cô dâu, đối được câu đối trên, trong khi cô dâu không phân biệt được thá»±c giả thế nào, nên vào động phòng vá»›i cô dâu như chú rá»… thật.
Ngay tại công đương, Bao Công bắt tá»™i phạm ký nhận lá»i khai, rồi lập tức tống vào ngục tá»­ hình, đồng thá»i hạ lệnh thả ngay chú rá»… bị bắt oan uổng kia ra.
Má»i ngưá»i nghe xong Ä‘á»u thở phào nhẹ nhõm, đồng thá»i rất khâm phục kiến thức uyên thâm cá»§a Lưu Dung...
Lúc đó, Lâm đại gia vợ Lưu Dung đã gá»i má»i ngưá»i Ä‘i “phá cá»—". Má»i ngưá»i hào hứng kéo nhau vào bàn tiệc.
Trong lúc ăn tiệc, có ngưá»i há»i Lưu Dung:
- Lưu đại nhân, có nên tiếp tục làm câu đối với nhau nữa không?
Lưu Dung đáp:
- Nên?
Tất cả má»i ngưá»i Ä‘á»u cưá»i vui reo hò.
Lưu Dung nói:
- Tôi ra vế thách, má»i ngưá»i sẽ làm vế đối, nếu đối được, tôi phải uống má»™t cốc rượu.
Tưởng Kỳ thô thiển can:
- Xin Lưu đại nhân đừng quá chén.
Lưu Dung cưá»i, đáp:
- Vớ vẩn.
Lưu Dung Ä‘á»c:
- Tam quang nhật nguyệt tinh
(Ba nguồn sáng: Trá»i, trăng, sao).
Tưởng Kỳ nghĩ ngợi một lát rồi đáp:
- Tôi biết rồi: “Tứ sinh ngưu dương mã" (Bốn vật nuôi: bò, dê, ngựa).
Má»i ngưá»i cưá»i ồ, nói:
- Äã nói là bốn vật nuôi, mà chỉ có bò, dê, ngá»±a, thế má»›i là ba!
Tưởng Kỳ đáp:
- Còn lừa nữa!
Má»i ngưá»i lại cưá»i ồ thêm má»™t phen. Có ngưá»i cưá»i đến gập cả lưng, không nhá»m dậy được.
Lúc này Văn Thừa suy nghĩ rất mông lung.
Lại có ngưá»i đối:
- Ngũ Nhạc sơn khứu lỉnh (Ngũ Nhạc Sơn: gò, đống, núi).
Lưu Dung nghe xong bèn nói:
- Giá»i, đối thế má»›i là đối chứ!
Ngưá»i đó tá» vẻ thẹn thò, vì không biết Lưu Dung khen mình thá»±c hay không muốn bắt bẻ mình.
Văn Thừa lúc đó, suy nghĩ cũng đã kỹ, bởi nghĩ đến việc hàng ngày Lưu Dung vẫn hay ngâm vịnh Kinh Thi, vì mới ngày hôm qua, ông còn nói với Văn Thừa rằng: Kinh Thi có phần Phong, phần Nhã, phần Tụng. Cho nên xin đối. Văn Thừa nói:
- Con xin đối thế này: Thi Kinh: Phong Nhã Tụng (Kinh Thi: Phong, Nhã, Tụng).
Vế đối vừa buá»™t ra khá»i miệng, Lưu Dung đã đứng dậy, nói:
- Văn Thừa Æ¡i là Văn Thừa. Anh thật là thông minh tuyệt đỉnh Tôi sẽ uống liá»n bốn cốc mừng anh.
Nói xong, liên tiếp rót bốn cốc rượu, uống cạn từng cốc một.
Khi ngồi xuống, ông nói với Văn Thừa êm như ru:
- Văn Thừa Æ¡i, vế đối này cá»§a anh, chỉ cần chữa má»™t chữ thôi, nó sẽ thành rất tuyệt vá»i, nên đối là: "Tứ Thi: phong, Nhã, Tụng". Bởi vì “nhã†lại chia thành "Äại Nhã" và “Tiểu Nhã"...
Tất cả má»i ngưá»i nhìn Văn Thừa má»™t cách đầy thán phục, khiến Văn Thừa đỠcả mặt.
Tưởng Kỳ đứng lên, nói:
- Tôi xin có một bức hoành...
Má»i ngưá»i liá»n thúc giục Ä‘á»c ngay xem hay dở thế nào.
Tưởng Kỳ Ä‘á»c:
- "Nguyệt bính dương không†(Bánh nguyệt – bánh Trưng thu - trên không).
Há»›p rượu Lưu Dung còn Ä‘ang ngậm trong miệng chưa kịp nuốt, đã phì hết cả ra ngoài. Ká»· Hà vá»™i lấy khăn đưa lên. Lâm đại gia cÅ©ng vui, cưá»i đến chảy nước mắt. Và tất cả má»i ngưá»i Ä‘á»u vui vẻ, đùa cợt đến nổ trá»i.
Rượu vào lá»i ra, cân chuyện cá»§a má»i ngưá»i lại chuyển sang những tin tức xã há»™i. Có ngưá»i đã phê phán những tệ nạn trong triá»u…
Tưởng Kỳ đứng dậy nói:
- Tôi xin kể cho má»i ngưá»i nghe, vá» má»™t ngưá»i, vào hồi còn trẻ...
Má»i ngưá»i Ä‘á»u rất lấy làm lạ rằng: Tại sao hôm nay Tưởng Kỳ lại hăng tiết, bồng bá»™t như thế, và rượu cÅ©ng uống má»™t cách rất thoải mái...
Tưởng Kỳ bèn nói:
- Chuyện kể rằng, có má»™t hôm, có má»™t vị tướng quân, Ä‘em theo vệ binh, để đến má»™t ngôi chùa thắp hương làm lá»…, quân hầu đã chuẩn bị xa mã rất đầy đủ. Vị tướng quân đó khuệnh khoạng nghênh ngang ra khá»i phá»§, bá»n vệ binh rầm rập theo sát phía sau, khi vị tướng quân bước lên xe, tên vệ binh vá»™i vã vén rèm. Vị tướng quân, cúi ngưá»i để lên xe, bất ngá» phì ra má»™t cái rắm thật kêu. Những ngưá»i theo hầu bên xe, bất chợt Ä‘á»u phì cưá»i. Nhưng rồi ngay lập tức câm luôn miệng lại, và toát hết mồ hôi, bởi không biết rồi đại há»a sẽ giáng xuống lúc nào. Vị tướng quân nghe tiếng cưá»i, xấu hổ đỠbừng mặt, đỠxong lại trắng bạc ra, rất bá»±c bá»™i nhưng không dám gắt gá»ng. Giữa lúc đó có má»™t tên vệ binh quỳ xuống nói:
- Tiểu nhân vô lễ đánh rắm, xin tướng quân đại nhân đại xá cho!
Những ngươi hầu bên xe, hết nhìn vị tướng quân, lại nhìn tên vệ binh, cứ nghÄ© rằng mình đã hiểu lầm vị tướng quân cá»§a mình, nên Ä‘á»u cúi hết đầu xuống. Song vị tướng quân kia biết rất rõ rằng "cái đó" là cá»§a mình, mình đánh ra, nhưng tên vệ binh lại chá»§ động công nhận là cá»§a nó, làm cho mình đỡ bị ngượng đây và nghÄ© bụng: "Thằng ôn con này rất thông minh đây". Và chẳng bao lâu sau, tên vệ binh kia đã được đỠbạt, thăng cấp.
Má»i ngưá»i nghe xong , Ä‘á»u cảm thấy là lạ. . .
Lúc đó Tưởng Kỳ đột ngá»™t há»i:
- Các vị có biết tên vệ binh ấy là ai không?
Nói xong, Tưởng Kỳ liá»n cưá»i lên sằng sặc. Lưu Dung cứ nghÄ© rằng Tưởng Kỳ kể chuyện vá» má»™t ngưá»i quen nào đó cá»§a anh ta, nên cÅ©ng chẳng chú ý bao nhiêu. Không ngá» Tưởng Kỳ đã nói:
- Cái tên vệ binh đó chính là đương triá»u Tế tướng Hòa Thân.
Lưu Dung nghe xong, bèn quát:
- Tưởng Kỳ, láo lếu!
Tưởng Kỳ nhấp một hớp rượu, rồi nói:
- Äúng như thế mà, chính A Thất nói vá»›i con.
Lưu Dung tức giận thực sự:
- Bậy bạ'
Má»i ngưá»i liá»n bảo Tưởng Kỳ nhận tá»™i, xin lá»—i. Tưởng Kỳ biết rằng, xưa nay, Lưu Dung không bao giá» dung túng cho ngưá»i dưới quyá»n mình bàn bạc lăng nhăng vá» công việc cá»§a triá»u chính, triá»u thần. Tưởng ấy biết mình đã phạm sai lầm, liá»n đứng dậy, nói:
- Thưa Lưu đại nhân, con đã phạm sai lầm, từ nay vỠsau con không dám nói như thế nữa.
Nói xong, lại quay mặt vá» phía má»i ngưá»i làm lá»… nói:
- Thưa quý vị thân hữu, các bạn Ä‘á»u biết Tưởng Kỳ tôi vốn là má»™t con ngưá»i thô lá»—, mong sao những lá»i nói cá»§a tôi hôm nay, không lá»t ra ngoài.
Nói xong, đứng ngây cán tàn ra đó.
Lưu Dung thấy thái độ của Tưởng Kỳ thành khẩn, hơn nữa lại chuếnh choáng có chút hơi men, bèn nói:
- Từ nay vỠsau phải cẩn thận.
Tưởng Kỳ nói:
- Thưa vâng.
Lưu Dung quay ra nói vá»›i tất cả má»i ngưá»i:
- Kể cả các ngươi nữa!
Tất cả má»i ngưá»i Ä‘á»u gật đầu.
Lâm đại gia, vợ Lưu Dung, thấy không khí vui, có phần bị giảm sút, liá»n bẻ sang chuyện khác, và bầu không khí vui vẻ thân mật lại dần dần được khôi phục, và cuá»™c rượu cÅ©ng được bắt đầu trở lại...
Văn Thừa vốn từ lâu đã thương mến Ká»· Hà, nên cặp mắt hầu như chẳng lúc nào rá»i khá»i cô. Ká»· Hà cÅ©ng biết tấm lòng cá»§a Văn Thừa dành cho mình, nên cÅ©ng đưa mắt tá» tình.
Rượu uống cÅ©ng đã nhiá»u, Ká»· Hà thấy khó mà chịu đụng nổi cặp mắt thèm khát cá»§a Văn Thừa, nên nhẹ nhàng đứng dậy, rá»i khá»i bàn tiệc, Ä‘i lấy thêm rượu. Văn Thừa cÅ©ng từ từ rá»i khá»i chá»— ngồi cá»§a mình, và thấy má»i ngưá»i còn Ä‘ang mải mê vá»›i những chén rượu ngon, chẳng chú ý gì đến mình, nên bá» hẳn đó, chạy theo Ká»· Hà xuống sân sau.
Lại nói vá» việc Lâm dại gia, vợ Lưu Dung cùng ngồi uống rượu vá»›i má»i ngưá»i, và cùng chuyện trò thân mật. Bất chợt lại trông thấy Văn Thừa Ä‘i xuống sân sau, nhưng mà cÅ©ng chẳng để ý gì. Lâm đại gia là má»™t ngưá»i vợ vô cùng hiá»n thục, tốt bụng. Bà thấy má»i ngưá»i uống nhiá»u rượu, liá»n nghÄ© rằng, mình phải Ä‘i lấy thêm rượu má»›i phải để tránh cho má»i ngưá»i phải đòi há»i. Nên quay ngưá»i định sai Ká»· Hà Ä‘i lấy thêm rượu, nhìn lại, lại chẳng thấy Văn Thừa đâu, bất chợt bà lại nhá»› tá»›i việc thấy Văn thừa Ä‘i xuống sân sau, và đột nhiên bà đã hiểu được ra má»™t Ä‘iá»u gì đó. Bà ngồi đó suy nghÄ© má»™t mình: Biết đâu há» lại chẳng Ä‘ang gặp gỡ nhau ở sân sau, tốt nhất là bây giá» ta cứ Ä‘i xuống đó, rồi nhân được ngày lành tháng tốt hôm nay, thúc đẩy cho xong hẳn chuyện này Ä‘i. Nếu không, Lưu Dung cứ suốt ngày bận bịu công việc ở bên ngoài, sợ rằng chẳng còn thì giỠđâu mà nghÄ© tá»›i chuyện này cho chúng. Bà vẫn cứ ngồi nguyên tại đó, nghÄ© Ä‘i nghÄ© lại mãi vá» má»™t chuyện này, và cảm thấy như thế cÅ©ng là được, cho nên đứng dậy, quyết định Ä‘i xuống sân sau.
Văn Thừa theo Kỷ Hà ra sân sau. Kỷ Hà cũng biết rằng Văn Thừa đi theo mình, nên trống ngực đập thình thình, và mặt đỠtưng bừng lên.
Äá»™t nhiên cô nghe thấy Văn Thừa gá»i:
- Kỷ Hà!
Cô không thể không dừng chân lại.
Cô nói trong sự luống cuống đến tột độ:
- Em đi lấy rượu, anh theo đến đây làm gì vậy?
Văn Thừa nói:
- Hôm nay trá»i đẹp trăng trong, anh thấy em xinh đẹp hÆ¡n ngày thưá»ng rất nhiá»u. Em xinh đẹp như cô Hằng Nga trong cung trăng vậy.
Kỷ Hà nói:
- Äừng có nói lăng nhăng, Ä‘i theo Tể tướng, há»c đòi được mấy câu thÆ¡ mà cÅ©ng ra bá»™ văn chương.
Văn Thừa nói:
- Kỷ Hà, nào em hãy quay mặt lại đây, cho anh đã nhìn ngắm em một chút nào.
Tim Kỷ Hà càng đập dồn dập hơn, đâu có chịu ngoảnh lại. Và nói:
- Ngày nào chả nhìn thấy, mà còn nhìn nhìn, ngắm ngắm cái gì nữa.
Văn Thừa cũng cố nén tình cảm căng thẳng, dồn dập của mình, nói:
- Hôm nay ngắm nhìn hoàn toàn khác vá»›i thưá»ng ngày ngắm nhìn đấy, hôm nay trăng trong, cảnh đẹp. Ká»· Hà, anh muốn há»i em má»™t việc, nhất định em phải trả lá»i anh đấy.
Kỷ Hà càng bối rối hơn, nói:
- Có gì mà phải trả lá»i vá»›i trả miếng. Cái gì mà phải trả lá»i. Cái gì mà không phải trả lá»i nào?
Văn Thừa tiến lên một bước:
- Kỷ Hà, em có... mến anh không?
Kỷ Hà đáp:
- Anh thật là ăn nói hồ đồ. Tôi sẽ bẩm với phu nhân, để rồi nói với ông trị cho anh một trận.
Văn Thừa nói:
- Ông vá»›i bà Ä‘á»u là ngưá»i hiá»n lành, tốt bụng cả, chỉ cần hai đứa mình tốt đẹp vá»›i nhau thì ông bà cÅ©ng vui lòng thôi.
Kỷ Hà chẳng còn biết nói thêm gì nữa, chỉ nói:
- Äể em Ä‘i lấy rượu!
Nói thế, nhưng trong lòng đâu có nghÄ© tá»›i rượu, cho nên chẳng bước Ä‘i được bước nào, mà lại quay ngưá»i chạy lên sân trước. Nhưng Ká»· Hà vừa quay ngưá»i thì Lâm đại gia lại bắt gặp. Xấu hổ quá, chỉ biết cúi đầu bá» chạy. nhưng Lâm đại gia lại ngưá»i rất rá»™ng bụng, bà liá»n dang hai tay ra, ôm lấy Ká»· Hà, nói:
- Kỷ Hà, đi lấy rượu đã chứ!
Ká»· Hà đành lại phải quay ngưá»i, Ä‘i lấy rượu. Văn thừa đúng trÆ¡ tại đó, trông như má»™t thằng ngốc.
Äợi đến khi Ká»· Hà đã Ä‘i lấy rượu vá». Lâm đại gia má»›i Ä‘i cùng Ká»· Hà trở vá» sân trước.
Bữa rượu uống tá»›i tận đầu canh, má»i ngưá»i má»›i giải tán ra vá». Lưu Dung cÅ©ng đã cảm thấy mệt, bèn gá»i Văn thừa và Tưởng Kỳ bảo há» cùng Ä‘i nghỉ. Văn Thừa và Tưởng Kỳ Ä‘á»u vâng lá»i ra vá». Lúc ấy Lâm đại gia má»›i nói:
- Văn Thừa hãy nán lại, còn Tưởng Kỳ cứ đi vỠđi, ta có chuyện cần bàn với Văn Thừa.
Lưu Dung cũng chẳng biết đó là chuyện gì, bèn nói:
- Trá»i cÅ©ng đã khuya rồi, Ä‘i nghỉ cả Ä‘i thôi.
Lâm đại gia nói:
- Còn sớm chán. Nói dài, không hết chuyện, nói ngắn, chỉ một câu.
Lưu Dung lại càng má» mịt chẳng hiểu ra sao. Lúc đó Lâm đại gia bảo Văn Thừa hãy tạm Ä‘i ra ngoài má»™t lúc bèn Ä‘em chuyện gả Ká»· Hà cho Văn Thừa ra nói rất tưá»ng tận vá»›i Lưu Dung.
Việc này, Lưu Dung cÅ©ng đã sá»›m nghÄ© tá»›i rồi, làm sao có chuyện không đồng ý được. Nên ngay lập túc cả hai vợ chồng cho gá»i cả Ká»· Hà lẫn Văn Thừa vào.
Lưu Dung nói trước:
- Văn Thừa, Ká»· Hà, hai con, đúng là nhất kiến chung tình cùng thương mến lẫn nhau, tình ý không phải là không có. Ta cÅ©ng đã có những quan sát cá»§a ta, nhưng lại chưa có dịp nào để nói. Hôm nay nhân ngày Trung thu tiết đẹp, gió tuệ thoáng thông, trăng trong trá»i sáng ta há»i hai con, có đồng ý hay không đồng ý kết tóc xe tÆ¡ bách niên giai lão vá»›i nhau? Văn Thừa, anh nói trước Ä‘i!
Văn Thừa nói ngay:
- Thịnh tình, thịnh ý của đại nhân, con xin tuân mệnh.
Lưu Dung cưới há»i nữa:
- Kỷ Hà ý con thế nào?
Mặt Kỷ Hà sớm đã đỠtưng bừng, quay mặt nhìn đi.
Lâm đại gia nói:
- Kỷ Hà nói đi chứ!
Kỷ Hà cúi đầu nói:
Má»i việc con hoàn toàn xin nghe lá»i đại nhân sắp đặt chỉ bảo.
Lưu Dung nói:
- Chung thân đại sự, con phải nói rõ ý kiến của mình. Nếu không, từ là không đồng ý mất rồi.
Kỷ Hà chẳng còn cách nào khác, đành chỉ còn biết gật đầu.
Lưu Dung và Lâm đại gia vô cùng mùng rỡ cùng đưa mắt nhìn nhau.
Lưu Dung bèn nói:
- Thế là tốt. Bay đâu, mang lò hương lại đây.
Chỉ má»™t lát sau, bá»n a hoàn đã mang hương tá»›i, đưa cho Văn Thừa và Ká»· Hà.
Lưu Dung nói:
Hôm nay là ngày hai con bách niên hợp hảo. Hai con hãy châm hương, thá» nguyá»n vá»›i nhau Ä‘i. Nhìn vầng năng sáng mà bầy tá» tấm lòng mình, và coi như việc trăm năm đã quyết định xong.
Văn Thừa châm hương, nhìn lên vầng trăng sáng mà thá»:
- Tôi, Văn Thừa, xin nguyện kết tóc xe tơ với Kỷ Hà cô nương. Trước nay, tôi vẫn có lòng hâm mộ, một dạ yêu hương, đêm ngày ao ước. Nay được vợ chồng Tể tướng đứng ra làm chủ, xe duyên cho, tấm lòng trung thành được thổ lộ, Văn Thừa xin đượ cảm tạ ân đức của ông bà Tể tướng. Tôi xin thỠtừ vầng trăng sáng rằng: Uyên ương thành đôi, vĩnh viễn yêu thương nhau.
Lưu Dung liên tiếp gật gật đầu. Lâm đại gia cũng vô cùng cảm động.
Kỷ Hà châm hương, thỠvới vầng trăng sáng:
- Nay đội Æ¡n Tể tướng cùng phu nhân đứng ra làm chá»§, tác thành, Ká»· Hà này xin ghi nhá»› suốt Ä‘á»i.
Thá» xong, hai ngưá»i cùng quay nó vá» phía Lưu Dung và Lâm đại gia cúi đầu rất thấp, bái lậy.
Lưu Dung và Lâm đại gia cùng dựng Văn Thừa và Kỷ Hà dậy.
Lưu Dung nói:
- Äợi ít hôm nữa, chá»n được ngày lành sẽ cho các con thành thân.
Văn Thừa và Kỷ Hà lại cúi xuống bái lậy lần nữa, và cùng nói:
- Cảm ơn Tể tướng, cảm ơn phu nhân.
Lưu Dung và phu nhân sung sướng cưá»i.

(1) Sau khi đã dịch sang hồi khác, thì anh bạn NH đến chÆ¡i. Tôi lại nói vá» cái khó trong việc dịch đôi câu đối ở hồi 21 này. Anh bảo: Cùng bàn, may ra... Cuối cùng sau khi cố ép chữ ép nghÄ©a. chúng tôi xin tạm dịch như sau và xin ghi vào đây: “Äốt đèn lên, lên gác sách, sách từng ngăn. Dịch thế tá»±a, tá»±a cây đồng, đồng thưởng nguyệt†(L.B).
Tài sản của Cánh gà nướng

Trả Lá»i Vá»›i Trích Dẫn
  #23  
Old 12-10-2008, 07:43 PM
Cánh gà nướng's Avatar
Cánh gà nướng Cánh gà nướng is offline

Äại sắc lang bán cánh gà nướng
Vu Thần Giáo
Thống LÄ©nh Quân Äoàn Liệp Sát
 
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: Singapore
Bài gởi: 1,138
Thá»i gian online: 1 tuần 5 ngày 4 giá»
Xu: 0
Thanks: 5,969
Thanked 298 Times in 76 Posts
Hồi Thứ Hai Mươi Hai

Thơ thẩn dông dài mà đổ Trạng
Tâm huyết đáy lòng, Lưu Dung liá»u can

Nay lại nói vá» từ khi khu nghỉ mát miá»n núi được xây dụng ở Nhiệt Hà cho tá»›i nay, năm nào Hoàng đế cÅ©ng đến nghỉ mát ở đây. Rất nhiá»u vương công đại thần cÅ©ng thi nhau xây dá»±ng phá»§ đệ ở Nhiệt Hà. Chỉ nói ngay ở chá»— Nghi Môn thứ hai thuá»™c phía Tây phố Lá»›n đã có má»™t tòa lầu cá»§a Thưá»ng Vương phá»§, ông Thưá»ng Vương này cÅ©ng là hoàng thân quốc thích. Thưá»ng Vương không con cái, nên nuôi má»™t thằng cháu, tên gá»i Thưá»ng Như ý. Năm đó Thưá»ng Như ý vừa tròn hai mươi tuổi. Thưá»ng Vương nuôi hy vá»ng rằng: Thằng cháu mình sẽ há»c văn, luyện võ để báo đáp quốc gia, cho nên thầy dạy văn, thầy dạy võ cứ hết ngưá»i này lại đến ngưá»i kia được má»i tá»›i. Nhưng Thưá»ng Như ý chẳng chịu há»c hành luyện tập gì hết, nên mưá»i năm đèn sách chỉ lếu láo há»c được vài ba câu thÆ¡ phong tình, trích dẫn dăm ba câu tục tÄ©u, bởi tất cả thì giá» Ä‘á»u đổ vào việc hẹn hò vá»›i bá»n bạn bè mèo hoang chó lạc, tụ ba uống rượu, rồi tán gái chim chuá»™t hết. Thương Vương biết rằng mình khó có thể dạy dá»— được hắn, nhưng lại vì sÄ© diện nên đã bá» 1 vạn 8 nghìn lạng bạc chạy chá»t mua được cho hắn má»™t chân cá»­ tá»­ và ngay năm đó lại đúng vào dịp có khoa thi mùa thu ở kinh đô. Thưá»ng Như ý cÅ©ng muốn nhân dịp đó, đến kinh đô chÆ¡i bá»i má»™t phen cho thá»a thích. Hắn nói vá»›i Thưá»ng Vương rằng hắn xin Ä‘i thi, Thưá»ng Vương cÅ©ng biết rằng hắn Ä‘i như thế chỉ là Ä‘i đú đởn chÆ¡i bá»i, nhưng như vậy nhà cá»­a lại được yên tÄ©nh ít bữa, nên ông đã cho hắn tiá»n, Ä‘em theo gia nhân lên kinh dá»± thi.
Ai ngá», Thưá»ng Như ý lên kinh chưa đầy má»™t tháng, mà đột nhiên có tin báo há»·: Thưá»ng Như ý đã thi đậu Trạng nguyên. Thưá»ng Vương má»›i nghe đã cho rằng ngưá»i báo tin chỉ là má»™t tên lừa đảo, để lấy tiá»n thưởng cho nên má»™t xu cÅ©ng không cho, mà còn sai ngưá»i nhà tống cổ ra ngoài. Thế nhưng, trong mấy ngày liá»n, không những có những ngưá»i liên tục tá»›i báo há»·, mà cả ngưá»i cá»§a triá»u Ä‘inh cÅ©ng tá»›i, và Ä‘em theo cả má»™t tấm thiếp đại hồng, Ä‘iá»u đó lại càng làm cho Thưá»ng Vương thêm mù mịt không hiểu đầu cuối ra sao.
Số là: sau khi Thưá»ng Như ý tá»›i kinh kỳ, hắn đã Ä‘i chÆ¡i nhởn nhÆ¡ khắp các lầu Tần, quán Sở, sau đó, thì chè rượu, xem hát, cho đến đúng ngày vào thi, gia nhân má»›i đưa hắn vào trưá»ng thi. Chỉ má»™t lát sau khi vào trưá»ng thi, các quan giám khảo đã phát đầu đỠbài thi xuống, và yêu cầu thí sinh làm má»™t bài văn bát cổ, vá»›i đỠbài là: “Kế sách trị Ä‘á»i, nằm nÆ¡i đâuâ€.
Thưá»ng Như ý đâu có hiểu được thế nào văn bát cổ? Äến ngay cái đầu đỠhắn cÅ©ng chẳng hiểu được nữa là, bởi có những chữ hắn còn chẳng Ä‘á»c ra. Hắn thấy ba chữ cuối cùng là "nằm nÆ¡i đâu', rồi trong lúc lúng túng hắn chợt nghÄ© ra má»™t ý, hắn nghÄ© tá»›i những lúc chè chén hàng ngày trên chiếu lượn, vui cùng bạn bè, thưá»ng nói đùa rằng "ông say đâu phải say tại rượu, say tại nÆ¡i giữa núi sông". Äúng! Cứ trả lá»i há» rằng "nằm nÆ¡i giữa núi sông" là được chứ sao! Thế là hắn viết luôn câu đó xuống phía dưới đầu Ä‘á». Nhưng má»™t tá» giấy to như thế, mà chỉ vẻn vẹn có mấy chữ ấy thì có vẻ ít quá, thế là thu hứng cá»§a hắn bốc lên, và tiếp đó hắn nghÄ© tá»›i việc làm má»™t vài thÆ¡ giải thích mấy chữ “nằm nÆ¡i giữa núi sông†này. Bởi vì hắn sinh ra và lá»›n lên ở vùng Nhiệt Hà, nên đối vá»›i núi vá»›i sông ở Nhiệt Hà hắn rất thông thuá»™c, vì thế câu đầu tiên hắn viết:
Nhiệt Hà nhiá»u núi lạ
Câu thứ hai viết thế nào đây? Hắn lại nghÄ© tá»›i dưới nhân núi thưá»ng có những mạch nước nóng tuôn chảy thành suối. Thế là hắn tiếp tục viết:
Chân núi nước nóng tuôn
Cứ như thế hắn viết được luôn câu thứ ba và câu thứ tư:
Má»™t vùng trá»i tinh tú
Nơi này sinh Thánh nhân
Hắn đem mấy câu thuận miệng tào lao này viết xuống dưới dòng: “nằm nơi giữa núi sông".
Hắn lập tức ná»™p quyển và cÅ©ng chẳng thèm để ý tin các thí sinh khác viết quyển ra làm sao. Hắn là ngưá»i ná»™p quyển đầu tiên, và ra khá»i trưá»ng thi sá»›m nhất, rồi Ä‘i luôn má»™t mạch tá»›i lầu xanh ăn uống chÆ¡i bá»i.
Lại nói vá», khi cuá»™c thi đã hoàn tất, các quan giám khảo xem qua các quyển má»™t lượt, sau đó đưa cả đến chá»§ quan Chánh chá»§ khảo. Bạn có biết Chánh chá»§ khảo đại nhân năm đó là ai không? Äó chính là tên ngang ngược dối trên nạt dưới: Hòa Thân. Hòa Thân làm bá»™ ta đây ngồi trước má»™t chiếc án lá»›n, trước hết là ra chỉ thị cho các quan Phó chá»§ khảo cùng các quan giám khảo, nói:
- Năm nay đức vạn tuế ra lệnh cho ta làm Chánh chá»§ khảo, cho nên ta nhất định phải tuyển chá»n cho được những ngưá»i có thá»±c há»c chân tài, má»›i khá»i phụ lại ân Ä‘iển cá»§a Thánh thượng.
Các quan giám khảo ai nấy Ä‘á»u biết Hòa Thân là má»™t kẻ vô hạnh, thấy hắn lại khệnh khạng, tá» vẻ ta đây, liá»n cố ý há»i để bỉ hắn.
Má»™t quan giám khảo há»i:
- Xin Chánh chủ khảo đại nhân chỉ giáo không biết rằng trong văn chương năm nay, lấy nội dung gì làm tốí ưu?
Hòa Thân đâu rành chuyện thi cá»­! Hắn nghÄ© thật lâu mà vẫn chẳng nghÄ© ra nổi, rồi đột nhiên hắn thấy ở trung đưá»ng có treo má»™t bức tranh sÆ¡n thá»§y, bèn nói:
- Hừ! Phải có núi, có sông... Hừ! Còn phải có cả ngưá»i nữa.
Tất cả các quan giám khảo Ä‘á»u không nhịn được cưá»i, nhưng lại chẳng ai dám cưá»i thành tiếng, nên chỉ đành cúi đầu, ngậm miệng cưá»i khùng khục trong cổ há»ng.
Hòa Thân thấy các quan chá»§ khảo Ä‘em hắn ra làm trò cưá»i, trong lòng tức tối, quát lên:
- Cưá»i cái gì? Cứ như thế mà làm Văn chương mà không có núi, có sông, có ngưá»i, thì đừng có hòng mà đậu vá»›i đỗ.
Các quan giám khảo thấy Hòa Thân ngang ngược chuyên quvá»n như thế Ä‘á»u rất bục bá»™i, nhưng không dám nói gì. Nên chỉ đành xem xét tra tìm cho ra bài văn thuá»™c loại hắn cần. Không ngá» tìm tòi mãi mà vẫn chẳng tìm ra được loại văn chương như thế. Có má»™t vị giám khảo, cuối cùng đã tìm thấy trong đống quyển bị vút bá» ngay từ đầu, bài thÆ¡ Äả Du (1) cá»§a Thưá»ng Như ý, rồi bằng hai tay trình lên.
- Hạ quan đã tìm khắp trong số các quyển thi, duy chỉ có bài thÆ¡ này là có núi, có sông, có ngưá»i thôi.
Hòa Thân cầm quyển thi đó Ä‘á»c. Hay! Thật đúng khẩu vị cá»§a hắn, liá»n nói rằng: Hay!
(1)ThÆ¡ Äả Du thưá»ng có ná»™i dung và ngôn ngữ thông tục, hài hước, không nệ vần luật. Tương truyá»n do Trương Äả Du Ä‘á»i ÄÆ°á»ng đặt ra (N. D)
Má»™t vị giám khảo cưá»i cưá»i há»i:
- à Hòa đại nhân là cho anh cử tử này trúng tiến sĩ chứ?
Hòa Thân thấy trong lá»i nói đó cá»§a vị khảo quan có ý khinh mạn, trong lòng khó chịu, khịt khịt mÅ©i, lắc đầu.
Lại có má»™t quan giám khảo khác há»i:
- Tôi xem nên cho anh cử tử này trúng đệ tam danh, làm Thám hoa vậy?
Má»™t vị giám khảo bên cạnh đó, không nín nổi cưá»i, nên uống má»™t há»›p trà để nén trận cưá»i đó xuống, không ngá» nó lại bùng ra mạnh hÆ¡n vì nước trà lại chạy sang dưỡng khí quản, nên â€á»¥c" má»™t tiếng, rồi cả miếng nước bay tung ra ngoài. Các quan giám khảo khác vốn nín cưá»i, nhưng nhân được cÆ¡ há»™i này, nên Ä‘á»u bật tất cả ra, và há» cưá»i má»™t cách vô cùng khoan khoái...
Hòa Thân biết rằng, tất cả các quan giám khảo Ä‘á»u là cưá»i mình cả, trong lòng càng bá»±c bá»™i, khịt khịt mÅ©i thật mạnh mấy cái, rồi lại tiếp tục lắc lắc đầu.
Lúc này có má»™t quan giám khảo mặt Ä‘á», đứng dậy nói:
- Cứ theo như ý tứ cá»§a Hòa đại nhân, bài văn có núi, có sông có ngưá»i thì duy chỉ có quyển này, cho nên theo tôi, nó có thể trúng đệ nhất danh, tức là Trạng nguyên đấy.
Thì ra, ba cái Trạng nguyên, Bảng nhãn, Thám hoa là phải lên Thượng Ä‘iện thí do đích thân Hoàng đế há»i vấn đáp má»›i chá»n ra, nhưng các quan giám khảo lại muốn Ä‘em quyển thi tồi nhất, kém nhất này ná»™p lên Hoàng thượng, để Hoàng thượng xem, chắc chắn Hòa Thân sẽ bị cách phạt nặng ná», má»›i giải tá»a được ná»—i bá»±c dá»c, cáu kỉnh cá»§a các quan giám khảo, Hòa Thân đâu có hiểu được cái ý xá» ngá»t đó. Nhưng hắn cÅ©ng thấy rõ các quan giám hảo Ä‘ang cưá»i mÅ©i hắn. Hắn nghÄ© bụng: "Bá»n bay khinh tao vá» thi cá»­ chứ gì? Tao nói thế nào, thì sẽ là như thếâ€.
Nghĩ xong, hắn đập bàn đứng dậy nói:
- ÄÆ°á»£c! Sẽ cho hắn trúng Trạng nguyên. Bay đâu! hãy tra xét quê hương bản quán cá»§a cá»­ tá»­ này!
Một lát sau đã được trình làng:
- Cháu ruá»™t cá»§a Thưá»ng vương ở Nhiệt Hà, thuá»™c hàng hoàng thân quốc thích.
Hòa Thân vô cùng đắc ý nói:
- Xưa nay cái Trạng nguyên Ä‘á»u do ngưá»i Giang Nam chiếm hết, nay ngưá»i Mãn chúng ta cÅ©ng đã có Trạng Nguyên rồi. Ha! Ha! Ha...
Ngày mai đức vạn tuế sẽ cho điện thí, báo cho hắn biết, ngày mai vào thượng điện.
Ngày hôm sau, Hoàng đế Càn Long đích thân xem quyển tại Ä‘iện Bảo Hòa. Hòa Thân trước hết sai ngưá»i chép sạch lại quyển thi cá»§a Thưá»ng Như ý má»™t lần, rồi má»›i Ä‘em trình đức vạn tuế, đồng thá»i nói rõ đây là hậu duệ cá»§a hoàng thân Thưá»ng Vương. Càn Long vừa nghe thấy má»™t ngưá»i hậu sinh cá»§a Hoàng tá»™c trúng Trạng Nguyên thì trong lòng đã rất lấy làm hoan hỉ. Càn Long cầm quyển thi lên Ä‘á»c. Äầu đỠlà: "Kế sách trị Ä‘á»i nằm nÆ¡i đâu?". Äáp là: "Nằm nÆ¡i giữa núi sông". Vua Càn Long khen ngay:
- Tuy văn chương cụt ngủn, nhung đạo lý nằm trong đó lại vô cùng sâu sắc.
Rồi lại xem đến bài thÆ¡ Äả Du cÆ¡ dưới:
Nhiệt Hà nhiá»u núi lạ.
Càn Long lại nhá»› tá»›i núi non được gá»i là "Thập đại danh thắng" ở Nhiệt Hà, bèn gật gật đầu.
Chân núi nước nóng tuôn,
Äó là nhÅ©ng suối nước nóng mà ngay từ bé Càn Long đã rất quen thuá»™c, nên lại khen:
- Khá!
Má»™t vùng trá»i linh tú
Nơi này sinh Thánh nhân
“Thánh nhân" ở đấy chẳng phải nói vỠtrẫm thì còn nói vỠai nữa?
Xem xong, long nhan tươi rói. Bất chợt vua Càn Long thấy bài thÆ¡ còn chưa có tên, liá»n cầm lấy bút son viết lên trên bài thÆ¡ bốn chữ:
Văn minh phúc địa
Sau đó cho gá»i Thưá»ng Như ý lên Ä‘iện thí.
Cuá»™c thi vấn đáp này má»›i thá»±c là lòi mặt chuá»™t. Trong bụng Thưá»ng Như ý ngoài thịt rượu ra thì chẳng còn có gì cả nên Càn Long há»i câu nào, hắn Ä‘á»u chẳng hiểu gì hết. Äến lúc này Càn Long má»›i biết là mình đã bị mắc hợm. Nhưng xưa nay Hoàng đế chưa từng biết nhận sai lầm bao giá». Nên trước mặt quần thần, Càn Long vẫn giữ nguyên nét mặt nghiêm trang như thưá»ng lệ, để không cho ai nhìn thấy sai sót cá»§a mình, rồi cầm bút viết bốn chữ “văn minh phúc địa†thành chữ đại tá»± trên giấy vuông to, và giáng chỉ cho khắc trên vách đá cá»§a lầu Khôi Tinh ở Nhiệt Hà, rồi lại phong cho Thưá»ng Như ý hàm NgÅ© phẩm, chá» ngày bổ dụng, chá» có nghÄ©a là không bao giá» dùng tá»›i, nhưng hắn được hưởng bổng lá»™c cá»§a hàng NgÅ© phẩm là xong.
Lại nói vá» việc, kể từ khi Nhiệt Hà có tên trong sá»­ sách tá»›i nay, chưa bao giá» có được má»™t ông Trạng nguyên, nên toàn thành treo đèn kết hoa, rồi má»i những ngưá»i thợ khắc đã nổi tiếng, khắc bốn chữ ngá»± bút cá»§a chính tay Hoàng đế viết cho: "Văn minh phúc địa" trên lưng chừng vách núi lầu Khôi Tinh, rồi lại bá» tiá»n ra trùng tu lầu Khôi Tinh ấy. Nhưng ngay trong đêm vừa hoàn công việc khắc đá, trá»i bá»—ng đột ngá»™t khởi trận phong ba sấm sét. Ngày hôm sau, má»i ngưá»i chạy ra xem thì thấy tả ngôi lầu Khôi Tinh cùng phòng ốc cá»§a nó đã biến mất sạch. NhÅ©ng ngưá»i hiếu kỳ lần tá»›i tận nÆ¡i xem xét, thì thấy ná»­a trên lầu Khôi Tinh đã bị xét đánh tan tành, nát vụn. Những ngưá»i già lão nói: Vì vị Khôi Tinh này mù mắt, đã chá»n lầm Trạng nguyên, nên bị Trá»i trừng trị.
Việc ấy đã thành chuyện xôn xao, ầm ĩ khắp thành.
Lại nói vá» việc Lưu Dung khỉ nghe được chuyện ấy, trong lòng cÅ©ng vô cùng buồn bã. NghÄ© bụng: “Vua Càn Long nếu cứ để Hòa Thân lá»™ng hành, chuyên quyá»n mãi như thế, rồi chẳng mấy lúc mà trở thành kẻ đầu têu!â€
Nhưng lại nghĩ tiếp rằng:
“Nếu trực tiếp can gián Càn Long, chắc chắn Càn Long cũng chẳng nghe nào".
Cho nên suốt ngày u uất, rầu rĩ.
Vào buổi chầu sáng hôm đó, Hoàng đế có chỉ:
“Ngày mai Hoàng đế sẽ ngá»± giá Ä‘i săn kỳ mùa thu trong từng Má»™c Lan ở Thừa Äức. Hòa Thân tùy giá, Lưu Dung ở nhà coi giữ kinh thành. Khâm thá»­".
Tuyên chỉ xong. Tất cả các đại thần Ä‘á»u lui vá». Lúc đó Lưu Dung nhìn thấy Cá»­u Vương ái Tân Giác La VÄ©nh Nghi Ä‘ang Ä‘i tá»›i, Lưu Dung liá»n dừng chân, nán lại chá».
Nói đến Cá»­u Vương VÄ©nh Nghi cần phải nói ngay rằng: ông là chú há» xa cá»§a Càn long, nhưng vá» tuổi tác mà nói, ông chỉ hÆ¡n Càn Long có ba tuổi, ông thuá»™c chi phái Doãn Trinh, võ nghệ cá»±c giá»i, ông đã đánh nhiá»u trận to nhỠở Kim Xuyên, theo tiên đế Khang Hy, Ä‘á»u có những công trạng hiển hách. Nhưng kể từ khi Càn Long kế vị tá»›i nay, đối xá»­ vá»›i chi phái này lại vô cùng giữ kẽ, khách khí. Nay thấy Hoàng thượng lại Ä‘i săn ở rừng Má»™c Lan theo quy định cá»§a các triá»u vua trước. Nhưng ông đã nhận ra rằng, thá»i gian đức vạn tuế Ä‘i nghỉ mát ở vùng nghỉ sÆ¡n trang càng ngày càng dài hÆ¡n...
Lưu Dung há»i:
- Ngài thấy phải thế nào?
Cửu vương lắc đầu như một chiếc trống bổi:
- Ông còn không biết sao, chính là do ở...
Lưu Dung biết rằng đó là do Hương Phi, nhưng lại sợ Cá»­u Vương quá lá»i, mà gá»i là "cái con mẹ Hương Phi", rồi bị má»™t tên Thái giám nào đó, hoặc má»™t vị đại thần nào đó nghe thấy, thì thật là rầy rà to, nên vá»™i vã cắt ngang nói:
- Tôi rõ rồi, tôi rõ rồi.
Cửu Vương cũng vội nói:
- Lưu đại nhân, ông là ngưá»i túc trí Ä‘a mưu, ông phải nghÄ© ra má»™t cách nào đấy để khuyên can Hoàng thượng chứ. HÆ¡n thế, lại còn cái chuyện chá»n Trạng nguyên năm nay thật đúng là mất mặt cả hai chúng mình.
Lưu Dung trầm ngâm, không nói gì.
Äá»™t nhiên, Lưu Dung trông thấy Hòa Thân Ä‘ang bậm bách Ä‘i vá» phía này, ông bèn bẻ ngay sang chuyện khác, nói:
- Thưa Cửu Vương, nghe nói trong nhà ngài có cái món: “đậu phụ ba mươi lạng", nổi tiếng khắp 9 quận thành phải không ạ?
Cá»­u Vương cÅ©ng rất nhanh trí, biết rằng có ngưá»i Ä‘ang Ä‘i tá»›i, nên chuyện nói thẳng là không tiện nói, nghÄ© rằng chắc là Hòa Thân, và đúng là Hòa Thân thật, bèn nói:
- Nếu không có việc gì bận, tối mai xin má»i ngài tá»›i tệ xá tôi sẽ má»i ngài nếm thá»­, món đậu phụ ba mươi lạng, ngài thấy thế nào?
Lưu Dung đâu có thể từ chối lá»i má»i ấy được, nên nói: vậy thì xin được làm phiá»n, và tối mai gặp lại.
Nói xong, Lưu Dung quay ngưá»i Ä‘i luôn, vừa lúc đó Hòa Thân cÅ©ng Ä‘i tá»›i cạnh hai ngưá»i. Cá»­u Vương thấy Lưu Dung đã Ä‘i, cÅ©ng quay ngưá»i Ä‘i nốt. Cuối cùng chỉ còn lại má»—i má»™t mình Hòa Thân lẻ loi đơn độc đứng trÆ¡ ra đó, miệng phồng phồng tẹt tẹt, không biết làm gì.
Buổi tối Lưu Dung ngồi Ä‘á»c thÆ¡ ở sân. Lâm đại gia cÅ©ng ngồi cạnh đó thêu thùa, Ká»· Hà cÅ©ng liên tục làm công kia việc ná» không ngÆ¡i tay. Văn Thừa lấy má»™t cái ghế ngồi bên dưới Lưu Dung, nghe Lưu Dung ngâm thÆ¡.
Tưởng Kỳ cầm một miếng vải lau lau con dao đeo lưng của mình.
Há» nghe Lưu Dung Ä‘á»c:
Chữ "ngân" năn nỉ, chữ "tâm" sang
Anh hùng mạt lá»™ có bá»n gan?
Ta đến, bốn bỠhoang vắng cả.
Muốn hái thiên hoa lập lễ đàn
Văn Thừa lắng nghe mà như hiểu như không, thỉnh thoảng lại còn gật đầu, tỠý tán thưởng.
Lưu Dung lại Ä‘á»c:
Nhớ nguyệt thương mây luống uổng công
Có vạn kim đâm tận đáy lòng,
Những muốn vén mây xin chày ngá»c
Còn chỠthánh giá, lắc chuông vàng
Äá»c đến đây, Lưu Dung bất chợt dừng lại, rồi lại Ä‘á»c thầm má»™t lần nữa. Ông đắm chìm vào trong sá»± trầm tư.
Má»™t lúc thật lâu sau, Lưu Dung bất chợt há»i:
- Văn Thừa này, ngày mai lúc nào đến nhà Cửu Vuơng?
- Ngày mai, khi nào chuẩn bị xong xuôi, Cá»­u Vương sẽ cho ngưá»i tá»›i má»i.
Lưu Dung lại trầm ngâm một lát, rồi nói một mình:
- Cần gì phải đợi má»i nữa nhỉ!
Buổi chiá»u ngày hôm sau, khi mặt trá»i vừa xế vá» Tây, ngưá»i gác cá»­a đã vào báo, Cá»­u Vương sai ngưá»i tá»›i má»i Lưu Dung. Lưu Dung bèn lên má»™t chiếc kiệu nhá» mang theo Văn Thừa và Tưởng Kỳ, cùng Ä‘i.
Äến Cá»­u Vương phá»§, kiệu đỗ lại. Tưởng Kỳ vén rèm kiệu, Lưu Dung má»›i Ä‘i được mấy bước, đã nhìn thấy Cá»­u Vương đứng đón sẵn trên bậc thá»m cao. Lưu Dung vá»™i vã bước nhanh mấy bước, đến trước mặt Cá»­u Vương VÄ©nh Nghi, cúi thật thấp, vái má»™t vái, rồi nói:
- Phải để Cửu Vương ra tận ngoài cửa chỠđón thế này, Lưu Dung tôi thực không dám!
Cửu Vương Vĩnh Nghi nói oang oang:
- Khách khí cái gì vậy. Tôi đợi ông lâu lắm rồi đấy.
Hai ngưá»i sánh vai nhau Ä‘i vào trong Vương phá»§.
Hai ngưá»i tá»± cởi áo ngoài ngồi vào bàn, và chỉ có hai mái đầu xanh bạc uống trà, uống rượu vá»›i nhau dưới hiên nhà.
Cửu Vương nói:
- Tôi chuẩn bị vò rượu gì để khoản đãi ông, ông thử đoán xem?
Lưu Dung cưá»i hà hà nói:
- Nhất định phải là rượu quý lâu năm của Vương phủ rồi . . .
Vĩnh Nghi mạnh mẽ lắc đầu nói:
- Không! Không phải!
Lưu Dung lại nói.
- Thế chắc phải là mỹ tửu trong cung, do Thánh thượng ban cho.
Cửu Vương Vĩnh Nghi lại mạnh mẽ lắc đầu nói:
- Lại sai rồi! Lại sai rồi!
Lưu Dung nói:
- Lưu Dung này xin chịu.
- Tôi nói ông biết nhé, đây là rượu cao lương thượng hảo hạng, mà tôi sai ngưá»i mang từ Cát Lâm vá». Gá»i là “Cao lương hồngâ€. Ông nếm thá»­ xem, ông Lưu Dung cá»§a tôi.
Lưu Dung nhấp một chút, ngẫm nghĩ, thưởng thức, rồi nói:
- Hảo tửu, hảo tửu, thơm, êm, đậm...
Cửu Vương nghe vậy thấy trong lòng vui như nở hoa:
- Cái thứ rượu ngang ở nhà quê này, xin chá»› có coi thưá»ng nó . . .
Nói xong, hai ngưá»i bắt đầu chén ná» cốc kia, uống tràn.
Sau ba tuần rượu, vá»›i đủ năm mùi đồ nhắm… xem ra Cá»­u Vương cÅ©ng đã hÆ¡i quá chén rồi, mặt đã đỠtung bừng, và miệng cÅ©ng đã ríu lại. Lưu Dung biết rằng Cá»­u Vương má»i tá»›i đây, chính là để bàn việc triá»u chính, nhưng ông vẫn không gấp gáp bước vào chuyện chính, vì thế, Lưu Dung tá»± chuyển chuyện sang việc khác:
- Thưa Cửu Vương, cái món "đậu phụ ba mươi lạng" của ngài đâu? Tôi đến đây chính là vì cái món đó đấy...
Câu nói này, ông cất cao giá»ng, nói to hÆ¡n, cốt để cho kẻ hầu ngươi hạ Ä‘á»u nghe thấy.
Cá»­u Vương tập túc gá»i:
- Mang đậu phụ lên!
Má»™t ngưá»i đầu bếp, bưng ngay lên má»™t bát đậu phụ giống y như vẫn thấy, xem ra quá đỗi bình thưá»ng. Nhưng khi Lưu Dung đưa đũa ra gắp, miếng đậu phụ hai lá»›p trong ngoài, vừa bùi lại vừa ngậy, hình như không có gì là thể so sánh nổi vá»›i sá»± thÆ¡m ngon tươi mát cá»§a nó nên cứ gật gù liên tiếp. Chỉ má»™t lát sau, cả má»™t bát đậu phụ, đã bị Lưu Dung ăn sạch. Cá»­u vương thấy bát đậu phụ đã hết nhẵn, không nén nổi niá»m vui nên đã bật cưá»i rất sảng khoái. Lưu Dung há»i:
- Thưa Cá»­u Vương, tại sao lại gá»i là "đậu phụ ba mươi lạngâ€?
Cá»­u Vương VÄ©nh Nghi liá»n nói:
- Nếu ông chưa biết, tôi xin nói ông nghe:
Khi ông ná»™i tôi đảm nhận chức Äô thống ở Thừa Äức, ông có má»™t ngưá»i đầu bếp rất nổi tiếng tên gá»i là Äá»— Cương. Khi đó ông này hÆ¡n năm mươi tuổi, ngay từ nhỠđã Ä‘i theo thầy, há»c nấu bếp, ông lại là ngưá»i thông minh, hiếu há»c, nên chẳng bao lâu sau, các món như xào, hấp, rán, nấu, quay, nướng, ninh Ä‘á»u rất tinh thông, hÆ¡n hẳn má»i ngưá»i. Vẫn vá»›i thứ nguyên liệu đó, mà qua tay ông, món ăn sẽ hoàn toàn khác vá»›i những ngưá»i đầu bếp khác, không những màu sắc ngon mắt, mà mùi vị, thì khá»i phải nói. Thá»±c khách chỉ cần nếm má»™t miếng, cứ gá»i là suốt Ä‘á»i không quên nổi, chính vì nghá» nghiệp giá»i như vậy, nên được ông ná»™i tôi rất quí trá»ng.
Có má»™t năm vào mùa hè, có má»™t vị đại quan viên từ kinh thành tá»›i Thừa Äúc duyệt binh. Ông ná»™i tôi, đã đặt tiệc má»i, gá»i là chén rượu tẩy trần thết đãi vị đại quan viên kia, và cÅ©ng là để cho vị đại quan viên ở trong kinh kia thưởng thức nhÅ©ng món mỹ vị cá»§a dân tá»™c Mãn, ông ná»™i tôi đã cho má»i bốn mươi ngưá»i đầu bếp nổi tiếng nhất ở Thừa Äức, và ra lệnh cho má»—i ngưá»i đầu bếp phải làm má»™t món ăn ngon nhất cá»§a mình. Ông ná»™i tôi gá»i Äá»— Cương tá»›i và bảo:
- Hôm nay anh cũng không được ngoại lệ, phải làm một món ăn thật ngon, cho khách thưởng thức.
Äá»— Cương gật đầu xin vâng.
Äá»— Cương vừa Ä‘i xuống bếp vừa nghÄ©, vị đại quan viên này chắc chắn là đã ăn đủ các món sÆ¡n hào hải vị rồi, và những đầu bếp danh tiếng bên cạnh ông ta chắc hẳn cÅ©ng không thiếu, má»—i ngưá»i trong bá»n há», có tài tuyệt chiêu gì mình đâu có biết được, song tất cả các món ăn ngon Ä‘á»u đã được ghi chép đầy đủ trong các sách dạy nấu bếp kia rồi. Vậy ta phải làm món gì đây? NghÄ© Ä‘i nghÄ© lại, ông dứt khoát không làm món ăn bằng các loài chim bẫy thú chạy, và cÅ©ng không chá»n nhÅ©ng món ăn quý giá đắt tiá»n, mình sẽ làm má»™t món ăn bằng thứ đậu phụ bình thưá»ng, để ông ta nếm thá»­ xem sao. Äá»— Cương vá» bếp, lấy mấy bìa đậu phụ ra, và để hết tâm trí vào việc chế biến nó.
Sau khi bữa tiệc bắt đầu, từng món, từng món được bưng lên, vị đại quan viên kia lần lượt thưởng thức tùng món má»™t. Cuối cùng, ông ta thấy bưng lên má»™t bát đậu phụ nóng hổi, còn Ä‘ang bốc hÆ¡i nghi ngút, nhưng ông ta đảm thấy bình thưá»ng quá mức. Khi ông cúi đầu xuống xem xét, ông ta thấy quả thá»±c món đậu phụ này không giống món đậu phụ bình thưá»ng, món đậu phụ tươi trắng nõn nà, bên trong lại có nhÅ©ng khe ổ nho nhá», trông sống như đậu phụ đông. Ông ta đưa đũa ra, gắp má»™t miếng đưa vào miệng nếm thá»­, ông ta vô cùng kinh ngạc. Miếng đậu phụ không những béo bùi thÆ¡m mát, mà lại có vị riêng, mà vị cá»§a nó còn ngon hÆ¡n cả vị thịt thiên nga. Ông ta ăn liá»n mấy miếng nữa, rồi không ngá»›t lá»i khen, há»i ông ná»™i tôi rằng, cái món này là do ngưá»i đầu bếp nào chế biến? Ông ná»™i tôi nói: đó là Äá»— Cương, đầu bếp cá»§a tệ xá...
Vị đại quan viên kia, vui vẻ gá»i ngay ngưá»i tuỳ tùng, nói: "Hãy thưởng cho ngưá»i đầu bếp này ba mươi lạng bạc". Không ai có thể ngá» rằng Äá»— Cương chỉ vá»›i mấy miếng đậu, mà lại có thể chế biến ra được má»™t món ăn ngon đến thế, và đã được thưởng tá»›i ba mươi lạng bạc.
Chuyện này lan ra. Má»i ngưá»i bèn gá»i luôn món đó là: “Món đậu phụ ba mươi lạng".
Lưu Dung nghe xong, gật đầu lia lịa.
Cửu Vương Vĩnh Nghi tiếp tục nói:
- Ngưá»i đầu bếp hiện nay, tên là Äá»— NghÄ©a, và chính là con trai cá»§a Äá»— Cương.
Lưu Dung nghe xong, chợt như hiểu ra được má»™t Ä‘iá»u.
Ông bèn gá»i
- Văn Thừa!
Văn Thừa vẫn đứng hầu ở bên dưới, nghe tiếng Lưu Dung gá»i bèn lên tiếng thưa:
- Dạ có!
Lưu Dung nói:
- Gói ba mươi lạng bạc, Ä‘em biếu Äá»— NghÄ©a.
Cửu Vương nghe nói vậy vội cản:
- Sao lại thế. Sao lại thế.
Lưu Dung nói:
Món quà nhá», món quà nhá».
Cửu vương vui mừng, như hoa càng nở thêm trong bụng nói vội:
- Gá»i Äá»— NghÄ©a lên cảm Æ¡n Lưu đại nhân khen thưởng.
Má»™t lát sau Äá»— NghÄ©a xách túi bạc, bước vào, vừa vào khá»i cá»­a đã nói:
- Cảm tạ Luu đại nhân đã khen thưởng.
Lưu Dung cưá»i nói:
- Thôi khá»i phải Æ¡n huệ, hãy hầu hạ cho tốt trong vương phá»§ nhà anh.
Äá»— NghÄ©a thưa vâng, rồi lui xuống.
Cửu Vương rất vui, gật đầu tán thưởng.
Hai ngưá»i còn nói thêm chuyện trá»i chuyện đất má»™t lúc nữa.
Rồi Cửu Vương đột ngột nói:
- Lưu Dung ơi, tôi với ông nói chuyện đúng đắn thôi. Cái tên Hòa Thân càng ngày càng chẳng ra làm sao hết. Cái năm kia hắn đã ngang nhiên chiếm đoạt cung nữ trong cung, ông có biết chuyện đó không?
Lưu Dung nghe xong, lặng đi, nói:
- Tôi đâu có biết.
Cửu Vương nói: Tôi tính rằng, chắc là ông không biết. Mà chẳng phải nói ông, ngay đến cả Hoàng thượng đâu cũng có biết gì!
Sau đó, Cửu Vương đem chuyện Hòa Thân chiếm đoạt cung nữ Tuyết Hương và Chu Liên vỠnhà gian dâm mà ông đã nghe được, nói lại cho Lưu Dung nghe.
Lưu Dung không tin nói:
- Làm sao nghe biết?
Cửu Vương nói:
- Thượng NghÄ©a trưởng ban cảnh vệ cá»§a tôi nói vậy. Ông cứ tin Ä‘i, không sai được đâu. Tôi cÅ©ng đã tùng dò há»i. Việc Tuyết xương và Chu Liên xuất cung là Ä‘iá»u chính xác tá»›i ngàn vạn lần.
Lưu Dung trầm tư suy nghĩ một lát rồi nói:
- Äây là chuyện riêng trong nhà cá»§a hoàng thượng, cứ coi là chuyện có thật Ä‘i, nhưng nếu nói vung ra, thì mặt nhà vua cÅ©ng chẳng ra thế nào. HÆ¡n nữa nếu nói năng không cẩn thận, nhà vua sẽ há»i tá»™i chúng ta đấy.
Cửu Vương nói:
- Ông nói chí lý. Nhưng triá»u đình mà cứ để cho Hòa Thân tiếp tục lá»™ng hành như thế, thì mất nước là cái chắc.
Lưu Dung nghe tá»›i hay chữ "mất nước", vá»™i vàng ngăn ngay lại. Cá»­u Vương cÅ©ng cảm thấy đã lỡ lá»i. Liá»n nói:
- Äắc tá»™i đắc tá»™i!
Lưu Dung nói một cách nghiêm trang:
- Thưa Cửu Vương, việc Hòa Thân chiếm đoạt cung nữ, dù thật dù giả thế nào cũng chớ có truy cứu làm gì. Giả dụ nó là thực, thì việc trị tội Hòa Thân cũng chỉ là việc nhỠmà làm sao bảo toàn được danh dự của hậu cung mới là việc lớn.
Cửu vương luôn luôn công nhận là phải.
Lưu Dung tiếp tục nói:
- Tôi nghe nói, thân thích cá»§a Hòa Thân ở SÆ¡n Äông, cÅ©ng làm những chuyện không ra làm sao trong vùng đất ấy, cho nên tốt nhất là làm sao đưa Hoàng thượng Ä‘i SÆ¡n Äông vi hành má»™t chuyến, chắc sẽ dần dần nhận ra bá»™ mặt thật cá»§a Hòa Thân.
Cá»­u Vương VÄ©nh Nghi há»i thêm:
- Làm sao để vạn tuế chịu đi?
Lưu Dung đáp:
- Tôi có một kế.
Cửu Vương vội nghênh tai lên:
- Nói đi!
Lụn Dung há»i lại:
- Có phải là năm kia đã xây chùa cho Hương Phi ở thừa Äức không?
Cửu Vương đáp:
- Äúng vậy.
Sau đó Lưu Dung Ä‘em hết cả mưu kế cá»§a mình nói ra, đồng thá»i còn nói cả việc cần làm, cần làm như thế nào. Cá»­u Vương không giấu ná»—i niá»m vui nên luôn vá»— tay và reo lên:
- Lưu Dung ơi là Lưu Dung. Bây giỠtôi mới biết được sự lợi hại của cái ông Lưu Gù đấy.
Nói xong, hai ngưá»i cùng cả cưá»i.
Cửu Vương còn hứa một cách đanh thép rằng:
- Yên tâm đi, nhỡ có xảy ra việc gì đã có tôi bảo đảm.
Lưu Dung nói:
- Cảm ơn Cửu Vương.
HÆ¡n má»™t tháng sau, Càn Long má»›i đưa Hương Phi từ Nhiệt Hà hồi loan. Lần này, vua Càn Long được thêm Hòa Thân nịnh bợ, cung phụng nên chÆ¡i bá»i thật thá»a mãn, sung sướng hết mình. Sáng lên thiết triá»u, tinh thần Càn Long rất phấn chấn, mặt rồng tươi rói, ngá»i ngợi.
Càn Long bắt đầu nói:
- Chư vị ái khanh, ai có sớ thì tâu trình.
Lưu Dung và Cửu Vương thoáng nhìn nhau, Cửu Vương nhay nháy mắt, có ý thúc giục Lưu Dung tâu lên.
Lưu Dung nói:
- Khai bẩm đức vạn tuế, thần có lần, mặc thưá»ng dân, Ä‘i xem xét dân tình, được biết, có ngưá»i ăn trá»™m đồ vật trong lăng má»™ Ä‘á»i Minh, vậy ngưá»i này đáng tá»™i gì?
Càn Long chợt nghe đã đập “chát†xuống long án, nói:
- Quả thật là to gan, theo luật, đáng chém.
Lưu Dung lại há»i tiếp:
- Ngưá»i dung túng cho kẻ trá»™m cắp kia, thì khép vào tá»™i gì?
Vua Càn Long nghiêm khắc đáp:
- Ngưá»i dung túng kẻ có tá»™i, phải xung quân, đầy Ä‘i xa.
Lưu Dung nghe xong, lại nói:
- Vậy thần xin tâu trình má»i việc cho thật rõ ràng.
Vua Càn Long nói tiếp vào:
- Cứ tâu trình cho minh bạch, trẫm nghe.
Lưu Dung vuốt ve chỉnh đốn lại áo quần, rất Ä‘iá»m tÄ©nh, thư thả nói:
- Sá»± việc xảy ra vào năm Càn Long thứ hai mươi bốn. Năm đó Thánh thượng cần xây dá»±ng má»™t ngôi chùa ở Thừa Äức cho Hương Phi má»›i được tuyển vào cung. Xin được há»i: Việc này có không?
Vua Càn Long, nghe xong, hơi lặng đi một lát, rồi nói:
- Có!
- Sau khi chùa Hương Phi đã xây dụng xong. Nhưng tìm mãi không ra loại gá»— nam má»™c chỉ vàng để làm bàn thá», khiến tất cả cung đình, từ trên xuống dưới Ä‘á»u rất buồn phiá»n. Thưa Hoàng thượng việc đó có không?
Càn Long chỉ ừ khẽ má»™t tiếng, rồi trong bụng bắt đầu phân vân nghi ngá».
- Quan viên phụ trách đốc thúc xây dá»±ng chùa Hương Phi không có biện pháp nào để thá»±c hiện việc này, nên đã bị Thánh thượng quở mắng má»™t trận. Thánh chỉ viết lá»i vàng ngá»c cá»§a đức vạn tuế rằng: "Äồ bá», cả lÅ© đồ bá». Lẽ nào trong Äại Thanh quốc, rá»™ng lá»›n cá»§a ta, lại không làm ra được má»™t mảnh gá»— đóng bàn thá» sao. Các ngưá»i hãy Ä‘i tìm cho ra. Bằng cách thức nào, trẫm cÅ©ng cho phép các ngưá»i được tùy tiện". Xin há»i: Những Ä‘iá»u đó có thật không?
Lưu Dung không kịp để Càn Long trả lá»i, đã nói tiếp:
- Loại gá»— nam má»™c chỉ vàng này chỉ ở trong núi sâu cá»§a tỉnh Vân Nam má»›i có. Äi vá» má»™t lượt, rồi lại còn phải vận chuyển, ít nhất cÅ©ng phải mất má»™t năm. Nguyên chỉ má»™t việc đức vạn tuế sai thần Ä‘i lấy bản vẽ ở chá»— Y Lê, thì thá»i gian cho quan đốc thúc xây dá»±ng Ä‘i tìm gá»— tham má»™c chỉ vàng mà lại chỉ có mấy ngày. Khiến cho quan đốc thúc không xoay xở được, nên đành phải nghÄ© tá»›i gá»— nam má»™c chỉ vàng nằm trong lăng nhà Minh. Và chính trong lúc đó, trong Thánh chỉ cá»§a đức vạn tuế lại nói rõ: "Các ngưá»i hãy Ä‘i tìm cho ra. Bằng cách thức nào, trẫm cÅ©ng cho phép các ngưá»i được tùy tiện.†Nay xin nói vá» Sùng Trung Hoàng đế Ä‘á»i vua cuối cùng cá»§a triá»u đại nhà Minh...
Lưu Dung hắng lại giá»ng, còn bách quan lại im lặng như tá», Hòa Thân thì luống cuống lúc nhìn trá»™m đức vạn tuế, lúc nhìn trá»™m Lưu Dung. Bởi cái việc nào lăng má»™ hoàng đế Sùng Trinh ăn cắp gá»— nam má»™c chỉ vàng chính là mưu mô cá»§a lão, và chính lão bày đặt xúi giục quan đốc thúc xây dá»±ng. Bởi quan đốc thúc xây dụng đã từng Ä‘i tìm Hòa Thân, nói đến việc không có gá»— nam má»™c chỉ vàng.
Chính Hòa Thân đã nói:
- Trong lăng má»™ triá»u Minh chẳng có là gì đấy?
Quan đốc thúc nói:
- Nhưng ai dám lấy dùng?
Hòa Thân đáp:
- Nhưng dùng thì ai biết? Hơn nữa lại dùng vào việc xây dựng chùa Hương Phi của đức vạn tuế, nên dù có biết, cũng chẳng trách móc ông được.
Việc này Lưu Dung đâu biết được? Còn vua Càn Long thì dứt khoát là không biết rồi. Vậy mà tại sao Lưu Dung lại biết và Ä‘em nói toang ra ở đây, chắc chắn rằng nhà vua sẽ há»i tá»™i rồi...
Nghĩ tới đó, Hòa Thân sợ đến đổ mồ hôi hột, "lộp bộp, lộp bộp" rơi xuống đất.
Tất cả văn võ bá quan trong triá»u, chỉ có má»—i má»™t mình Cá»­u Vương VÄ©nh Nghi là lim dim cặp mắt, giống chư ngưá»i nghe kịch hát, rất thú vị. Ông đã nghÄ© kỹ rồi, nếu như Hoàng thượng luận tá»™i Lưu Dung, ông sẽ đúng ra xin bảo lãnh. NghÄ© tá»›i đó, quyết tâm cá»§a ông càng được cá»§ng cố hÆ¡n. Ông tiếp tục nghe Lưu Dung nói:
- Sùng Trinh hoàng đế là Ä‘á»i vua cuối cùng cá»§a triá»u đại nhà Minh, quên Æ¡n đất nước, nhưng không phải là má»™t hôn quân. Khi đứng bên bá» vá»±c cá»§a sá»± mất nước Sùng Trinh đã từng viết huyết thư, để tá»± trách cứ mình. Thư viết: "Trẫm để mất thiên hạ, là do văn quan bất hợp tâm, võ quan bất dụng mệnh, nên má»›i dẫn tá»›i nông ná»—i này. Văn võ có thể giết, bách tính không thể giết đượcâ€...
Rồi lại viết: "Trẫm chết mà chẳng còn mặt mÅ©i nào để Ä‘i gặp Tổ tông dưới cá»­u tuyá»n, hãy lá»™t vương miện cá»§a trẫm Ä‘i, lấy tóc che mặt, cứ để cho quân giặc băm vằm xác trẫm thành trăm nghìn mảnh, nhưng đừng làm tổn thương tá»›i muôn dân".
Quân giặc nói tá»›i ở đây tức là Lý Tá»± Thành. Kể từ khi quốc triá»u ta được xây dụng tá»›i nay, ân đức sâu dày, tràn lan bốn biển. Äánh Ä‘uổi được giặc dữ Lý Tá»± Thành, Ä‘em trả lại cho trăm há» an ninh hạnh thái, dá»±ng lại cán cân xã tắc. Äồng thá»i, trong mưá»i hai lăng má»™ Ä‘á»i Minh, cho xây thêm má»™t lăng má»™ nữa, để hậu táng Hoàng đế Sùng Trinh, gá»i là Tư Lăng. Lăng này được xây dụng, chỉ vì má»™t chiếc bàn thá», đã dám đương nhiên khai quật má»™t lăng má»™ do chính triá»u ta xây dá»±ng để ăn cắp gá»— nam má»™c chỉ vàng. Kính thưa đức vạn tuế, xin Ngài nói cho biết, tá»™i này là cá»§a ai đây?
Vua Càn Long nghe bài tấu miệng, gá»n gàng, mạch lạc, đâu ra đấy, chỉ còn biết câm mồm tắc há»ng. Các quan văn võ đầy triá»u Ä‘á»u toát mồ hôi sợ thay cho Lưu Dung.
Rất lâu, rất lâu sau, vua Càn Long mới từ từ phán ra được một câu:
- Tội ở mình trẫm, không phải tội của bách quan.
Hòa Thân nghe vậy, thấy tình thế nguy ngập, vội nói:
- Lá»i nói cá»§a đức vạn tuế vẫn là lá»i nói cá»§a cả đất nước, lá»i nói đó là luật pháp, miệng vàng lá»i ngá»c, đó là cái lý cá»§a má»i lý lẽ.
Vua Càn Long nghe xong, thư thả đáp:
- Vương tôn phạm lỗi, tội cũng như dân!
Ngay lập túc Lưu Dung cất cao giá»ng, tạ Æ¡n:
- Hoàng thượng của chúng ta vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!
Cửu Vương cũng vui mừng ra mặt. Nghĩ bụng:
“Ông Hoàng thượng này vẫn còn chưa đến nỗi hồ đồ!"
Càn Long há»i:
- Lưu ái khanh, ngươi định xử trẫm ra sao đây?
Lưu Dung đáp:
- Vừa rồi đức vạn tuế đã nói rõ: “Ngưá»i dung túng kẻ có tá»™i, phải xung quân, đầy Ä‘i xa!"
Nói xong, Lưu Dung rút từ trong ngá»±c áo ra má»™t sợi dây truyá»n, hai tay nâng lên. . .
Vua Càn Long vá»™i há»i:
- Ãi khanh, cái này là cái gì vậy?
Lưu Dung đáp:
- Äây là cái gông cá»§a đức vạn tuế.
Càn Long nói với Thái giám trưởng:
- Trình lên đây.
Lưu Dung lại rút ra một đôi vòng bạc.
Vua Càn Long há»i:
- Äôi vòng này dùng làm gì?
Lưu Dung đáp:
- Äôi vòng này là đôi xiá»ng tay cá»§a đức vạn tuế.
Còn Long hiểu ý, gật gật đầu. Không thể không làm ra vẻ vui lòng phấn khởi nói với quần thần:
- Liệt vị ái khanh, Ä‘á»u cần phải giống như Lưu Dung vậy, đã dám chính diện chỉ trích những sai lầm cá»§a quả nhân. Lưu Dung, khi nào ngưá»i bắt trẫm phải xung quân phát phối, trẫm sẽ theo ngưá»i Ä‘i.
Nói xong rá»i khói long án.
Thái giám trợn mắt, hô to:
- Bãi chầu.
Lưu gù quá sợ hãi, nên chưa nghe hết lá»i đã đùng đùng bá» chạy. Cá»­u Vương chạy tá»›i, nắm lấy Lưu Dung, nói:
- Mặc! Sợ gì!
Tài sản của Cánh gà nướng

Trả Lá»i Vá»›i Trích Dẫn
  #24  
Old 12-10-2008, 07:46 PM
Cánh gà nướng's Avatar
Cánh gà nướng Cánh gà nướng is offline

Äại sắc lang bán cánh gà nướng
Vu Thần Giáo
Thống LÄ©nh Quân Äoàn Liệp Sát
 
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: Singapore
Bài gởi: 1,138
Thá»i gian online: 1 tuần 5 ngày 4 giá»
Xu: 0
Thanks: 5,969
Thanked 298 Times in 76 Posts
Hồi Thứ Hai Mươi Ba

Sự hoa, mê cảnh đẹp, Càn Long xuống Giang Nam kiếm gái
Trá»i trong vang sét nổ. Hoàng tá»­ thứ 15 năm căm giận Hòa Thân.

Năm đó Hương Phi mất.
Từ đấy, Càn Long rÅ© rượi chẳng vui, suốt ngày âm thầm, rầu rÄ©. Trong cung những ngưá»i khác Ä‘á»u biết, nhưng Hòa Thân, Lưu Dung, Cá»­u Vương VÄ©nh Nghi trong lòng còn biết rõ hÆ¡n ai. Song tất cả, Ä‘á»u vô kế khả thi.
Có má»™t hôm, Hòa Thân má»i Lưu Toàn sang phá»§ dá»± tiệc. Kể từ khi Lưu Toàn giúp Hòa Thân làm xong việc “trục xuất cung nữ", thì Hòa Thân chỉ còn việc nuôi dưỡng hai trang quốc sắc thiên hương Tuyết Hương và Chu Liên trong nhà, để đêm đêm hưởng lạc. Tất nhiên rằng Hòa Thân phải cảm Æ¡n Lưu Toàn hết mức. Trong khi Lưu Toàn núp được vào bóng Hòa Thân nên thanh danh cÅ©ng ngày má»™t lá»›n hÆ¡n. Xem ra cÅ©ng sắp trở thành sá»§ng thần nên cạnh Càn Long đến nÆ¡i rồi.
Khi yến tiệc bày đặt đã xong, Hòa Thân liá»n má»i Lưu toàn vào bàn. Lưu Toàn đâu dám ngồi trước, hai ngưá»i co kéo, nhưá»ng nhịn má»™t hồi lâu, Hòa Thân má»›i chịu ngồi “chiếu chá»§â€, còn Lưu Toàn ngồi khiếu khách", Chu Y Viên ngồi bên cạnh, và ba ngưá»i bắt đầu ăn uống, nói cưá»i.
Hòa Thân quan tâm há»i:
- Tâm trạng đức vạn tuế gần đây có khá lên được chút nào không?
Lưu Toàn đáp:
- Xem ra...
Nói tới đây Lưu Toàn lắc lắc đầu.
Hòa Thân bèn nói:
- Xem ra cÅ©ng là phải thôi, má»™t phi tá»­ dung mạo như hoa như trăng như thế, bá»—ng dưng mất Ä‘i, ai mà chẳng Ä‘au lòng? Huống hồ đức vạn tuế lại là ngưá»i trá»ng tình trá»ng nghÄ©a.
Vừa nói vừa lắc lắc đầu, uống rượu.
Lưu Toàn nói:
- Hòa đại nhân, cũng nên nghĩ ra một cách gì đấy, cho Hoàng thượng đỡ buồn.
Hòa Thân nói:
- Liệu tôi còn có cách gì đó thưa Lưu công cá»§a tôi, mà giả dụ là có Ä‘i chăng nữa, thì ở nÆ¡i triá»u chính toàn bàn vá»›i thánh thượng những chuyện quốc gia đại sá»±, chứ đâu có thể bá» sang chuyện nhi nữ tình trưá»ng được!
Lưu Toàn đáp:
- Chuyện ấy có khó gì. Tôi sẽ có cách. Cho nên chỉ mong sao Hòa đại nhân cùng với Chu tiên sinh nghe ra được việc gì đó làm cho Hoàng thượng đỡ buồn thôi. Nếu không, những kẻ làm nô tì chúng ta, nhìn thấy vậy, cũng cháy lòng cháy dạ!
Khi nghe Lưu Toàn nói vậy, Hòa Thân vội đáp:
- Vâng! Vâng! Cần phải nghe ra được việc gì đó.
Tối đó, tiệc tàn, Lưu Toàn mặt đỠra vá».
Sau khi tiá»…n Lưu Toàn ra vá», Hòa Thân nói vá»›i Chu Y Viên:
- Chu tiên sinh, liệu có được cách gì không?
Chu Y Viên đáp:
- Có chứ!
Hòa Thân há»i vá»™i :
- Nói nghe?
Lại nói vá» vua Càn Long, đưa bá»n cung na, thái giám Ä‘i chÆ¡i ở ngá»± viên giải sầu.
Vua Càn Long há»i:
- Lưu Toàn, gần đây ngưá»i có qua bên Hòa phá»§ không?
Lưu Toàn không giấu giếm:
- Nô tài có qua.
Càn Long nghe xong bèn há»i:
- Hòa tể tướng có nói gì không?
Lưu Toàn đáp:
- Hòa tể tướng nói rằng, có Ä‘iá»u muốn tâu vá»›i đức vạn tuế.
Càn Long gật đầu, nói:
- Ta hiểu rồi!
Ngày hôm sau, Càn Long liá»n giáng chỉ: "Hòa Thân há»™ giá Ä‘i vưá»n Viên Minh". Hòa Thân rõ ngay ý tứ đó, nên Ä‘em kế hoạch Chu Y Viên ra thầm nghÄ© lại má»™t lần.
Tan buổi chầu, Hòa Thân bèn Ä‘i theo Càn Long sang vưá»n Viên Minh.
Ngày hôm đó, thu má»›i dịu dàng, trá»i trong óng ả.
Càn Long cÅ©ng thấy hài lòng. Hòa Thân há»™ giá bên cạnh. Càn Long ngồi trong kiệu, Hòa Thân Ä‘i bên ngoài kiệu. Vua tôi hai ngưá»i, ngưá»i câu này, kẻ câu khác cùng tá»›i vưá»n hoa.
Buổi trưa, thịnh yến được mở ngoài vưá»n Trưá»ng Xuân, vua Càn Long cho phép Hòa Thân cùng ngồi, xem cung nữ ca múa trước mặt. Bữa yến xong xuôi, bàn tiệc đã được dá»n Ä‘i, Càn Long cầm má»™t chiếc tăm vân vê nghịch ngợm trong tay. Hòa Thân tá»›i chầu hầu, vua tôi, hai ngưá»i bèn Ä‘i sâu vào trong vưá»n hoa.
Vua Càn Long đi thẳng vào việc trước:
- Trẫm muốn giải sầu một chút, nên tìm Hòa ái khanh đó!
Hòa Thân vội đáp:
- Thế là giết chết nô tài!
Vua Càn Long bèn há»i:
- Có gì cứ nói.
Hòa Thân liá»n nói:
- Nô tài chợt nghĩ tới một chuyện.
Càn Long:
- Chuyện gì?
Hòa Thân:
- Äó là Lưu Gù, đã đưa ra má»™t ý kiến thối tha, là sung quân phát phối đức vạn tuế. Vậy mà đức vạn tuế cÅ©ng lên tiếng chấp nhận, thần nghÄ©, tốt nhất vẫn là cứ làm theo lá»i Lưu Gù. Bởi má»™t lá»i đã nói, mà lá»i nói cá»§a đức vạn tuế là miệng vàng, lá»i ngá»c, câu hứa giá ngàn vàng, đó là Ä‘iá»u thứ nhất, thứ hai chứng tá» rằng đức vạn tuế là má»™t bậc thánh minh... Äã như vậy tại sao không Ä‘i Giang Nam má»™t chuyến? Kẻ nô tài này sẽ ra lệnh ngay cho thợ thuyá»n đóng chiếc thuyá»n lá»›n, Ä‘i dá»c theo sông đào, đức vạn tuế cứ thế mà Ä‘i, thẳng tá»›i Hàng Châu.
Nói xong, Hòa Thân còn nhấn mạnh với vua Càn Long một câu:
- Sự phong tình của phía Bắc, làm sao sánh đi với phía Nam.
Càn Long nghe vậy, liá»n gật gật nói:
- Ngươi hãy mau đi thu xếp công việc. Trẫm sẽ tìm một cơ hội, tuyên chỉ là xong.
Vua tôi hai ngưá»i bèn bàn bạc, việc Càn Long Ä‘i xuống Giang Nam, bước vào nÆ¡i son phấn yên hoa.
Vài hôm sau, giữa triá»u đình, sau khi đã bàn xong chính sá»±, vua Càn Long vá»›i sắc mặt vui tươi há»›n hở nói vá»›i Lưu Dung:
- Lưu ái khanh!
Càn Long nói tiếp:
- à trẫm đã quyết, Lưu ái khanh cần trẫm phải lo toan đến việc quân, nên trẫm sẽ theo khanh Ä‘i Giang Nam má»™t chuyến, để thá»±c hiện lá»i đã hẹn. LÄ©nh chỉ chứ?
Lưu Dung đáp:
- Xin lĩnh chỉ!
Nhưng trong lòng lại nghĩ:
“Ta đâu có nói rằng phải Ä‘i Giang Nam? Äi Giang nam thế này, có khác gì má»™t chuyến Ä‘i du hí? Song Lưu Dung này còn dám nói gì?".
Càn Long liá»n nói:
- Bãi triá»u.
Nói xong, ngoắt ngưá»i Ä‘i ngay.
Bãi triá»u mà Lưu Dung buồn rưá»i rượi. Khi đó Cá»­u Vương VÄ©nh Nghi chạy tá»›i, kéo kéo Lưu Dung nói:
- Thôi đừng có phí công suy nghĩ vô ích, mặc xác ông ta.
Lưu Dung suy nghĩ một lát, nhưng cũng chẳng nói gì.
Lại nói vỠHoàng hậu. Kể từ khi việc của Xuân San vỡ lở ra, bà bị Càn Long mắng cho một trận nên thân, lên lúc nào cũng rầu rầu buồn bã.
Không ngá»: ông trá»i có những gió mưa bất trắc. Con ngưá»i có những há»a phúc sá»›m chiá»u. Hoàng tá»­ thứ mưá»i bốn VÄ©nh Lá»™, hoàng tá»­ thứ ba VÄ©nh Kỳ, bá»—ng đột ngá»™t sắc bệnh nặng, Ä‘á»u nhắm mắt, xuôi tay, chết cả. Hoàng lậu khóc lóc đến chết Ä‘i sống lại. Vua Càn Long trong lòng vốn đầy nhÅ©ng buồn phiá»n, nay lại tăng thêm Ä‘au thương má»›i.
Thật là:
Trăng lạnh, hoa rầu
Vừa thoát khá»i niá»m Ä‘au vÄ©nh biệt
Chi tàn lan chết
Lại đắm mình trong tang tóc đớn đau
Tất cả những Ä‘iá»u đó, Ä‘á»u được Hòa Thân ghi trong óc, nhá»› trong lòng. Bụng nghÄ©: "Hoàng hậu làm sao không Ä‘au thương cho được, cho nên tốt nhất là Ä‘i Giang Nam đưa bà cùng Ä‘i, chỉ thêm má»™t chiếc xe phượng là xong. Lão mò tá»›i cung Từ Ninh, nói Ä‘iá»u đó vá»›i Hoàng hận, sau nhiá»u ngày đắm Ä‘uối trong Ä‘au thương, Hoàng hậu cÅ©ng nói:
- Ta cÅ©ng muốn Ä‘i ra ngoài để giải khuây. Tục ngữ ta đã có câu nói rất đúng là: "Trên trá»i có thiên đàng. Dưới hạ giá»›i có Tô, Hàng". Phong cảnh ở Tô Châu, Hàng Châu thá»±c đẹp, nhưng chẳng biết Hoàng thượng có chấp nhận cho không?
Hòa Thân nói:
- Việc này, thần xin tâu lại với Hoàng thượng cũng xong.
Mấy ngày sau, khi tìm được cơ hội, Hòa Thân nói với Hoàng thượng:
- Hoàng hậu mất con, Ä‘au thương lắm. Bà được lập chính vị cÅ©ng đã nhiá»u năm, vẫn chưa lần nào đỠxuất cung, ngoạn cảnh. Cho nên, nên để Hoàng hậu cùng Ä‘i. Xưa nay ngưá»i ta vẫn nói, thuyá»n đông, được đưá»ng. Äức vạn tuế thấy thế nào?
Càn Long thấy được tấm lòng thơm thảo của Hòa Thân, Càn Long nói:
- Thật quý hóa sự suy nghĩ chu đáo của khanh.
Sau đó, hai ngưá»i quyết định ngày lên đưá»ng, và vẫn ra Ä‘i theo thế độ cÅ© cá»§a triá»u đình: Hoàng đế xuất cung Ä‘i tuần du, song cần có thêm má»™t chiếc xe phượng cho Hoàng hậu.
Lại nói vá», sau khi Hòa Thân lãnh mệnh cá»§a Càn Long, nên ngay lập tức đốc thúc đóng thuyá»n rồng, trang trí thật sang trá»ng. Nhìn là thấy ngay rằng, chiếc thuyá»n rồng đó thá»±c chẳng khác gì má»™t cung Ä‘iện, trên thuyá»n đầy cung nga mỹ nữ, sắc màu rá»±c rỡ, địch tiêu sênh phách, tiếng hát bá»—ng trầm. Hòa Thân lại chặt chẽ, chính xác ra lệnh cho các phá»§, huyện, châu, ở các nÆ¡i chuẩn bị sẵn sàng nghênh đón, bố trí xây dá»±ng những hành dinh, ly cung, trá»±c chá» tiếp giá.
Càn Long lại ra dụ chỉ, viết: "Trẫm tuần du Giang Chiết, thăm há»i an dân, ân trạch tràn trá», treo cao khánh Ä‘iển".
Sau đó, Càn Long cùng với Hoàng hậu và các bậc đại thần, theo thủy lộ tuần du Giang Nam.
Lại nói vá» Lưu Dung kể từ hôm lÄ©nh chỉ tại triá»u đình biết rằng việc Càn Long tuần du Giang Nam, chỉ có má»—i má»™t việc là Ä‘i tìm hoan lạc, chứ đâu phải là thăm viếng, thương sót dân tình, nên ngày ngày ông á»§ rá»§ rầu rầu.
Má»™t hôm, Văn Thừa, đã nhìn thấy hình dạng chiếc thuyá»n rồng trong kinh thành, nó thá»±c sá»± huy hoàng tráng lệ chẳng khác gì má»™t cung Ä‘iện vậy. Bèn quay trở lại nói cho Lưu Dung biết, Lưu Dung nghe xong, nghÄ© kỹ má»›i vỡ lẽ ra rằng mình đã vướng vào kế cá»§a Hòa Thân, vì Hòa Thân đã lấy cá»› rằng Càn Long xuất cung Ä‘i tuần du. Chỉ má»™t chuyến Ä‘i này, cÅ©ng sẽ tiêu phí không biết bao nhiêu công sức cùng tiá»n cá»§a các địa phương, và sẽ còn chồng chất thêm lên ngưá»i dân vốn cùng cá»±c không biết bao nhiêu Ä‘au khổ nữa . . .
NghÄ© tá»›i đó ông thở dài thưá»ng thượt, rồi vùi đầu ngá»§ má»™t giấc cÅ©ng thật dài, suốt cả má»™t ngày không dậy.
Cho đến ngày lên đưá»ng, trong cung, pháo nổ đì đùng, nhạc tấu vang trá»i. Trong kinh thành đưá»ng sá được đắp lại bằng hoàng thổ, nước sạch tưới vẩy. Äại đội nhân mã chạy thông tá»›i các châu phá»§, tất cả rá»i xe, lên thuyá»n.
Khi vua Càn Long đã ngồi trong lòng chiếc thuyá»n rồng rồi, ngắm nhìn chung quanh, Ä‘á»u rất vừa lòng mãn ý. Không thể không cất lá»i khen:
- Äẹp lắm, thá»±c sá»± là đẹp lắm vậy!
Mặt Hòa Thân không thể không sáng sủa hẳn lên, nói:
- Bẩm đức vạn tuế, quả là hồng phúc ngập trá»i vậy!
Nói xong, cả hai cùng cưá»i lá»›n. Hòa Thân chỉ còn đợi Càn Long cất lá»i cho phép thuyá»n động mái chèo, rồi Ä‘i thẳng tá»›i Giang Nam.
Không ngá» Càn Long lại há»i:
- Hòa ái khanh, Lưu Dung đâu?
Hòa Thân nghe xong, mặt xịu xuống, đáp:
- Lưu đại nhân còn tiêu dao, lên thuyá»n ở phía sau.
Càn Long liá»n truyá»n chỉ nói:
- Má»i ngay Lưu Dung cùng Cá»­u Vương VÄ©nh Nghi tá»›i đây.
Bá»n Thái giám liá»n cho Ä‘i má»i triệu Lưu Dung và Cá»­u Vương VÄ©nh Nghi tá»›i.
Chá» tá»›i khi Lưu Dung cùng Cá»­u Vương VÄ©nh Nghi bước vào thuyá»n rồng, vén áo quỳ xuống, Càn Long má»›i nói:
- Lưu ái khanh, khanh có biết trẫm cho gá»i khanh là do việc gì không?
Lưu Dung và Cửu Vương nhìn nhau một lát, chẳng hiểu được là do việc gì, nên lắc đầu, nói rằng không biết.
Vua Càn Long liá»n cưá»i, nói:
- Lưu đại nhân, khanh giải tội cho trẫm đi chứ!
Lưu Dung nghe xong mới tỠnguồn cơn. Bèn nói:
- Thần không dám!
Vua Càn Long nói:
- Trẫm đi Giang Nam chuyến này, chẳng qua chỉ là vì Lưu ái khanh đã "xung quân phát phối" trẫm đó thôi, làm sao lại quên được?
Nói xong liá»n vá»›i tay lên long án lấy sợi dây chuyá»n cùng đôi vòng tay xuống, nói:
- Äây là gông và xiá»ng cá»§a trẫm. Lưu ái khanh, trẫm ra lệnh cho khanh phải thu hồi và cất giữ.
Nói xong, bèn nói với Hòa Thân:
- Khanh má»i Lưu đại nhân lên tiếng, cho kịp lên đưá»ng!
Hòa Thân liá»n cầm lấy dây chuyá»n và vòng tay, rồi giao cho Lưu Dung. Lưu Dung trong lòng chẳng vui vẻ gì, nhưng chẳng còn cách nào khác, đành phải chạy ra ngoài mÅ©i thuyá»n, hô to má»™t tiếng:
- Nhổ neo!
Ngay lập tức âm nhạc nổi lên, cá» dương phấp phá»›i, cùng vá»›i tiếng hiệu lệnh râm ran. Thuyá»n rồng khởi động.
Và má»i ngưá»i trông thấy, trên mặt con sông đào, má»™t đội thuyá»n lá»›n, quay mÅ©i Ä‘i vá» hướng Nam.
Lưu Dung đúng ngoài mÅ©i thuyá»n mà trong lòng tràn ngập những khổ Ä‘au.
Lúc đó Càn Long, cùng Cá»­u Vương và Hòa Thân bá» ra khá»i khoang thuyá»n, và đã nghe ngay thấy tiếng hoan hô rá»™n rã bốn bên, nhân dân vui mùng hò hét nhảy múa,
Càn Long vui sướng, cầm lòng chẳng đậu, và Hòa Thân đã nói:
- Thật là cảnh tượng đại thái bình!
Vua Càn Long, Cá»­u Vương VÄ©nh Nghi, Hòa Thân, Lưu Dung bốn ngưá»i đứng thành má»™t hàng, trong lòng má»—i ngưá»i Ä‘á»u vần vụ má»™t trận gió mưa riêng.
Càn Long nghÄ©: Hương Phi mất, hai con cÅ©ng mất theo, lần này Ä‘i Giang Nam, cần phải hoan lạc, du hí cho thật đã Ä‘á»i trong khi sức lá»±c thân hình còn cưá»ng tráng, khá»e mạnh.
Hòa Thân nghÄ©: Äứng vững trên vị trí, phụ trách má»i bá», xả thân hầu hạ Hoàng thượng.
Äiá»u nghÄ© cá»§a Lưu Dung là: Chuyến tuần du Giang nam này, không biết rồi ra sẽ tiêu phí bao nhiêu tiá»n cá»§a chúng dân đây.
Chỉ có Cá»­u Vương VÄ©nh Nghi là trong lòng chẳng có nghÄ© ngợi gì nhiá»u, dù sao mình cÅ©ng đã được ra khá»i kinh sư, thì cÅ©ng có thể giải sầu được đôi chút.
Con thuyá»n lá»›n cưỡi sóng, lướt gió trá»±c chỉ phương Nam.
Trong tay Lưu Dung vẫn còn cầm sợi dây chuyá»n vàng, và đôi vòng bạc. Cá»­u Vương lÄ©nh Nghi trông thấy, bèn nói:
- Lưu đại nhân, xin ngài chá»› coi thưá»ng sợi dây chuyá»n vàng và đôi vòng bạc cầm trong tay. Ngày hôm nay ấy là, ngài chính là ngưá»i cầm cán cân công lý cá»§a đã vạn tế đấy, ngài thay đức vạn tuế giữ gông giữ xiá»ng đó.
Ba ngưá»i nghe nói vậy, Ä‘á»u cưá»i lá»›n.
Hòa Thân nói:
- Thôi thôi, đừng có nhắc tới chuyện đó nữa. Hãy làm sao để đức vạn tuế có một chuyến đi cực kỳ vui vẻ, và giải được mối sầu. Ngài thấy thế có đúng không, Lưu đại nhân.
Trong lòng Lưu Dung nóng như lửa đốt, biết rằng chuyến đi Giang Nam lần này của Càn Long chính là do Hòa Thân bày đặt ra, nên chẳng vui vẻ gì đáp cộc lốc:
- Biết rồi!
Vua Càn Long sợ hai ngưá»i lại sinh chuyện đấu khẩu, trong khi thuyá»n đã ra khá»i kinh thành, xung quanh đã là nhÅ©ng phong cảnh đồng ruá»™ng, Ä‘iá»n viên: Những ngôi nhà thôn quê, những ruá»™ng lúa mạch, nhÅ©ng con chó, những đàn gà và sá»±c nức hương thÆ¡m đồng ruá»™ng, nên nói:
- Hãy ngắm nhìn phong cảnh thôi.
Hòa nhân vốn là má»™t kẻ lắm lá»i, nhìn thấy trên bá» sông những chó, lợn, gà, vịt... thi hứng bất chợt nổi lên...
Bèn nói với Lưu Dung:
- Lưu đại nhân, tôi có một đôi câu đối.
Nói xong Ä‘á»c liá»n:
Ngưu bão, lư bão, bão bất quá mã
Kê phi, áp phi, phi bết quá ưng
(Trâu chạy, lừa chạy, chạy chẳng vượt ngựa
Gà bay, vịt bay, bay chẳng vượt ưng)
Lưu Dung nghe xong, trong lòng càng thêm tức, bèn bá»±c dá»c, Ä‘á»c má»™t câu sâu cay:
Tưá»ng thượng lô vi, đầu trá»ng, cước khinh, cân để thiển.
Sơn gian trúc duẩn, chủy tiêm, bì hậu, phúc trung không
(Cò lau trên tưá»ng, đầu nặng, chân nhẹ, rá»… nông choèn
Măng tre giữa núi, má» nhá»n, da dầy, bụng rá»—ng không)
Má»™t đôi câu đối đã vẽ nổi bật lên đến hết vẻ má»™t tên Hòa Thân vô há»c, bất tài chỉ biết xum xoe nịnh bợ. Hòa Thân nghe xong vô cùng tấm tức, chợt nhìn thấy má»™t con bò Ä‘ang chạy rông trên đưá»ng, lại Ä‘á»c tiếp:
Ngưu đầu thả hỷ sinh long giác
(Äầu bò lại muốn nảy sừng rồng)
Hòa Thân còn chưa dứt lá»i. Lưu Dung đã lập tức Ä‘á»c ngay:
Cẩu chủy hà tăng trưởng tượng nha
(Miệng chó sao đòi má»c ngà voi)
Vế đối làm cho Hòa Thân chỉ còn biết tròn xoe mắt. Vua Càn Long nghe xong, liá»n tìm cách hòa giải giữa hai ngưá»i, nói:
- Hai ngưá»i các ngưá»i làm sao lại cứ phải đấu khẩu như thế?
Hòa Thân nói một cách ấm ức:
- Bẩm đức vạn tuế, thá»±c tình kẻ hạ thần chỉ muốn cùng Lưu đại nhân vui thú chuyện văn chương phong nhã, và không ngá» Lưu đại nhân lại chỉ thích châm chá»c, làm Ä‘au lòng ngưá»i khác. Lúc đó Cá»­u Vương VÄ©nh Nghi cÅ©ng huých huých Lưu Dung, bởi cảm thấy Lưu Dung quá nóng.
Lưu Dung cÅ©ng thấy thế là không hay, Ä‘i ra khá»i kinh thành cần phải có sá»± bình an, êm thuận. Nên cÅ©ng nói:
- Thưa Hòa đại nhân, Lưu tôi cũng thật là có miệng mà vô tâm, nên gây lỗi, xin được tha thứ.
Vua Càn Long ngồi trên ghế rồng, cũng có vẻ bực tức, nên nói:
- Hai khanh Hòa, Lưu, đi tuần du Giang Nam kỳ này là do chính trẫm nghĩ ra, nó không hỠliên quan tới ai cả, nếu ai có gì không bằng lòng, thì cứ việc nói thẳng.
Lưu Dung thấy Càn Long có vẻ khó chịu nên nói ngay:
- Thần không dám ạ.
Càn Long cũng nói:
- Thế thì được, vậy ngươi và Hòa Thân không được đấu khẩu nữa!
Lưu Dung vội vã quỳ sụp xuống nói:
- Thần lĩnh chỉ.
Hòa Thân cũng nói.
- Nô tài tuân mệnh.
Cửa Vương Vĩnh Nghi lúc này lại làm "ông già tốt bụng†nói:
- Tốt nhất vẫn là một bầu hòa khí.
Càn Long bèn cưá»i nói vá»›i Hòa Thân.
- Ngưá»i không đấu lại nổi vá»›i Lưu Dung đâu. Hồi đầu tiên, trẫm còn chịu thua Lưu Dung hai vạn lạng bạc đấy…
Nói xong, cả bốn ngưá»i cùng cưá»i lá»›n.
Chuyến tuần du lần này cá»§a Càn Long, ban đầu cÅ©ng thuận buồm xuôi gió. Chưa đến hai chục ngày, đã đến châu Tế Minh tỉnh SÆ¡n Äông. Tất cả nhÅ©ng nÆ¡i Càn Long Ä‘i qua Ä‘á»u chu đáo, ân cần tiếp rước hết sức long trá»ng. Nhất là ở những nÆ¡i dừng chân, thì lại linh đình, trá»n vẹn hÆ¡n ai. Tất cả những quan lại cùng những binh Ä‘inh ở những thành ấp mà Càn Long và Hoàng hậu lưu lại Ä‘á»u nhất loại được khen thưởng. Äến ngay Hòa Thân, Lưu Dung, Cá»­u Vương cÅ©ng được thưởng thêm tiá»n lá»™ phí.
Những trên những vùng dá»c theo hai ven đưá»ng tuần du, vật giá Ä‘á»u gia tăng, đắt Ä‘á». Hòa Thân Ä‘em chuyện đó than phiá»n vá»›i Càn Long. Càn Long bèn truyá»n chỉ gia ân thưởng thêm, Hòa Thân được sáu trăm lạng bạc, và ngươi cấp dưới cÅ©ng Ä‘á»u được thưởng thêm theo thứ bậc.
Nay lại nói vá»›i việc Càn Long cưỡi thuyá»n rồng, Ä‘i theo sông đào tá»›i châu Tế Ninh tỉnh SÆ¡n Äông. Châu mục tế Ninh là Nhan Hy Thâm lại Ä‘i xuống nông thôn phát chẩn, mà lại phát chẩn bằng tiá»n thóc cá»§a mình, và đã hoàn toàn quên khuấy Ä‘i mất việc Hoàng đế Càn Long tuần du Giang Nam Ä‘i qua châu Tế Ninh.
Kết quả là ngá»± giá tá»›i châu Tế Ninh, trên ngá»± đạo không há» có má»™t sá»± đón tiếp, cung phụng nào. Càn Long xa sầm nét mặt. Hòa Thân vá»™i vã xuống thuyá»n quát mắng:
- Giá»i thay cho thằng Tri Châu láo lếu này, dám mạo thị Hoàng thượng đến như thế này há»­? Hương án không thèm bày đặt trên ngá»± đạo, cả má»™t con đưá»ng rá»—ng tuếch ra như thế này, và chính bản thân hắn cÅ©ng không đến nghênh giá.
Hòa Thân không nén nỗi cơn phẫn nộ, đòi gông cổ tất cả gia đình châu mục lại.
Giữa lúc đó, má»›i thấy có má»™t chiếc kiệu khênh tá»›i phía Hòa Thân. Hòa Thân cÅ©ng cảm thấy bá»›t giận, tưởng rằng bá»n hỠđến đón rước. Không ngá», khi chiếc kiệu vừa mặt xuống, ngưá»i trong kiệu bước ra lại là Tuần phá»§ tỉnh sÆ¡n Äông.
Hòa Thân thấy tình hình nguy cấp, liá»n hất hàm há»i:
- Các quan cấp dưới của anh đâu?
Tuần phá»§ giật mình há»i lại Hòa Thân:
- Chưa tới ạ?
Hòa Thân nghe xong, nổi dóa lên nói:
- Làm sao anh lại hồ đồ thế được. Äức vạn tuế tá»›i đây mà không má»™t ai tá»›i nghênh giá cả. Có thể nói chắc chắn rằng anh đã bá» bê việc này, không thông tri cho các châu mục, cho nên chẳng thấy mống nào đến đón tiếp cả.
Tuần phủ nghe vậy cũng bàng hoàng hoảng hốt nói:
- Bẩm Hòa đại nhân, bỉ chức đã sá»›m có công văn gá»­i Ä‘i từ trước đây những má»™t tháng rồi báo cho hắn biết sá»›m để chuẩn bị má»i mặt để nghênh giá nghênh loan, làm sao lại dám quên ạ?
Hòa Thân nói:
- Giả dụ như hắn có đi xuống nông thôn phát chẩn thì chính anh cũng phải biết thế nào là việc nặng, việc nhẹ, việc khoan việc gấp chứ. Nếu như hắn biết rằng: phàm là những công việc nghênh đón thánh giá, làm việc hoàng gia, không thể bê trễ được, thì hắn không dám để đức vạn tuế trơ vơ ở đây mà đi xuống nông thôn phát chẩn.
Tuần phá»§ Son Äông cÅ©ng nói:
- Bỉ chúc cũng không hỠsai hắn đi phát chẩn. Việc phát chẩn, thực tình bi chức cũng không được biết một tí nào. Hắn cũng không gửi công văn báo lên trên, thật chẳng còn biết ra làm sao nữa.
Hòa Thân nghe Tuần phá»§ nói chính ông ta cÅ©ng không biết tá»›i có việc phát chẩn cho dân, liá»n Ä‘e dá»a Tuần phá»§ cùng vá»›i cái cưá»i híp mắt:
- Má»™t cái tên Tri châu bé leo teo, không báo công văn lên Phá»§ đài, đã dám mở kho ra mà phát chẩn cứu đói, thì e rằng tá»± cổ chí kim chưa bao giá» có. Ông anh lừa tôi, tôi biết Ä‘i lừa ai bây giỠđây? Thôi tá»± ông lên thuyá»n, rồi đích thân bẩm báo cho rõ ràng vá»›i Hoàng thượng vậy thôi!
Câu nói đó, đã làm cho Tuần phá»§ SÆ¡n Äông sợ hãi đến té đái vãi ***. Lại thấy Hòa Thân Ä‘e dá»a, uy hiếp, cứng ngắt, chẳng có má»™t chút tình cảm nào, nên đã vá»™i vã ra lệnh cho ngưá»i Ä‘i lôi ngay Nhan Hy Thâm vá», rồi má»™t mặt cÅ©ng đành liá»u mạng lên thuyá»n rồng. Hòa Thân thấy Tuần phá»§ dám bước lên thuyá»n rồng thật, cÅ©ng đành bước lên theo, vì sợ Tuần phá»§ ăn nói lung tung. khi ấy, vua Càn Long Ä‘ang cùng Hoàng hậu nói chuyện trong khoang thuyá»n.
Khi nghe Thái giám báo:
- Tuần phá»§ SÆ¡n Äông kiến giá!
Vua Càn Long bèn đáp:
- Cho vào.
Càn Long Ä‘ang nghÄ© tá»›i chuyện Tri châu Tế Ninh Nhan Hy Thâm không tá»›i tiếp giá, nên chẳng thể nói những lá»i tốt đẹp được. Giữa lúc đó Tuần phá»§ SÆ¡n Äông đã bước vào khoang thuyá»n, sụp đầu bái lạy. Tiếp ngay sau đó là Hòa Thân cÅ©ng vào theo.
Vua Càn Long há»i:
- Tri châu Tế Ninh đâu?
Tuần phá»§ SÆ¡n Äông Ä‘ang định nói, thì Hòa Thân đã xen vào, lên tiếng trước:
- Tri châu Tế Ninh dám coi thưá»ng Thánh thượng, đã không cung phụng, lại không đến nghênh giá. Kẻ nô tài này cÅ©ng vừa chất vấn Tuần phá»§ SÆ¡n Äông xong.
Vua Càn Long há»i:
- Nhan Hy Thâm đi đâu?
Hòa Thân lại cướp lá»i đáp:
- Nghe nói Nhan Hy Thâm xuống nông thôn, phát chẩn. Vậy mà vị Tuần phủ này lại giả vỠrằng mình chẳng biết gì, không hiểu duyên cớ bên trong ra làm sao.
Xin Hoàng thượng minh xét.
Càn Long nghe nhÅ©ng lá»i tâu đó cá»§a Hòa Thân, Ä‘ang định lá»›n tiếng trách mắng Tuần phá»§, thì chợt nghe thấy trên bá» có tiếng ồn nào, lại loáng thoáng có tiếng đàn bà khóc lóc. Bèn há»i:
- Hòa Thân, có tiếng ai đang khóc đó?
Hòa Thân thò đầu ra ngoài khoang, quát to há»i:
- Ai đang khóc lóc đó?
Từ bên dưới có tiếng đáp:
- Äó là mẹ cá»§a Nhan Hy Thâm do Tuần phá»§ SÆ¡n Äông bắt tá»›i, Ä‘ang khóc...
Càn Long nghe vậy, đang cơn tức bực, giận dữ quát:
- Cho nó vào!
Lệnh vừa truyá»n ra, đã thấy má»™t bà lão tóc bạc phÆ¡ phÆ¡ bị đẩy từ bên ngoài vào. Nước mắt vòng quanh, bà lão vá»™i vã quỳ xuống nói:
- Thần thiếp hỠHà kiến giá!
Hoàng hậu vừa nhìn thấy má»™t bà lão già nua, đèn nối lá»i ngay:
- Bà lão có phải là Thân mẫu của Tri châu Nhan Hy Thâm đó không?
Bà Hà đáp:
- Thưa phải.
Hoàng hậu lại há»i:
- Thế con trai bà đi đâu?
Bà Hà đáp:
- Trước đây mấy hôm việc sông nước có chuyện hiểm nguy nên các thân sÄ© địa phương có đỠnghị mở kho cấp thá»i cứu đói. Con trai cá»§a thần thiếp Nhan Hy Thâm, vì phải chuẩn bị nghênh đón Thánh giá, đâu dám rá»i nhà ra Ä‘i, nhưng rồi cả đám nạn dân lÅ© lụt, Ä‘en như quạ, quỳ chật trước phá»§ đồng, van xin cứu nạn. Thần thiếp thấy nạn dân thật tình là ngắc ngoải thảm thương, nên bảo con trai phát thóc cứu đói, nhưng con trai cá»§a thần hiếp Hy Thâm chưa có giấy xuất cá»§a trên tỉnh gá»­i xuống, tâu có dám liá»u! Thần thiếp nhận thấy Hoàng hậu nhân từ, Hoàng thượng ân lá»›n, nên đã liá»u lÄ©nh má»™t lần mở cho cứu đói, cho con trai thần thiếp là Hy Thâm, Ä‘i xuống nông thôn phát chẩn, Ä‘i nhanh, vá» nhanh. Nào ngá» Ä‘i đến tận hôm nay vẫn chưa vá», vì thế mà làm lỡ hết cả tại lá»… cung phụng, nghênh giá. Thần thiếp biết thế là đáng tá»™i chết đến vạn lần, nên chỉ còn biết cúi đầu xin minh xét.
Nói xong, bà sụp lậy.
Hoàng hậu thấy bà lão tuổi già nua, nhưng ăn nói thông thuận, mạch lạc, đâu ra đấy, ứng đối có tình có lý, bất giác sắc mặt tươi lên nói:
- Ngưá»i quả thật có tấm lòng phúc hậu. Ngưá»i xưa đã từng nói: Nước không dân sao có Vua?". Äến hôm nay, vá» mặt nghi lá»…, quả có Ä‘iá»u sai sót, xong cÅ©ng nên miá»…n xá.
Nói tá»›i đây Hoàng hậu liá»n quay lại nói vá»›i Càn Long:
- Xá cho hắn thôi!
Hòa Thân nghe nói vậy, liá»n tranh nói trước, không để Càn Long cất lá»i:
- Hoàng hậu nhân từ, cổ kim hiếm thấy!
Càn Long thấy Hoàng hậu xử sự hợp tình, cũng nói:
- Xá cho hắn vô tội!
Hoàng hậu liá»n bảo bà Hà đứng dậy. Bà Hà tạ Æ¡n, rồi thá»›i đứng lên. Chỉ còn có Tuần phá»§ SÆ¡n Äông vẫn quỳ má»p tại đó, và không dám động đậy gì. Hoàng hậu thấy bá»™ dạng ông ta giống như má»™t con khuyển, nên ra lệnh cho ông ta lui ra.
Vị Tuần phá»§ này đã nghe nhÅ©ng lá»i như thế, cÅ©ng như được hưởng ân huệ đại xá, nên khấu đầu cúi lạy mấy cái liá»n má»›i lui ra.
Lúc đó, Thái giám lại bảo:
- Tri châu châu Tế Ninh kiến giá.
Hoàng hậu há»i:
- Có phải là Nhan Hy Thâm tới đó không?
Rồi truyá»n chỉ cho vào.
Nhan Hy Thâm chui vào khoang thuyá»n liá»n quỳ ngay xuống, lê bằng đầu gối vá» phía trước, hốt hoảng đến cả má»™t câu: "Kẻ tiểu thần đáng tá»™i chết!" cÅ©ng run rẩy không nói lên lá»i. Hoàng hậu thấy vẻ quá hoảng sợ cá»§a Nhan Hy Thâm, liá»n bật cưá»i nói:
- Nhan Hy Thâm, ngưá»i không nên quá hoang mang như thế, Hoàng thượng đã xá tá»™i cho ngươi rồi. Thá»±c ra cuá»™c tuần lâm tá»›i đây cÅ©ng không cần phải tá»›i sá»›m như vậy. Nhưng chẳng ai ngá» lại gặp gió thuận buồm xuôi, cho nên đã đến đây sá»›m hai ngày. Cứ tưởng nhà ngươi có thể kịp làm má»i việc, nào ngá» lại gây tá»™i cho ngươi.
Nhan Hy Thâm nghe nói vậy tưởng chừng như được nghe những lá»i đại xá, má»›i yên tâm, thở phào nhẹ nhõm, rồi từ tốn tâu trình:
- Kẻ tiểu thần Ä‘i phát chẩn chống đói, và cứ tưởng rằng, công việc sẽ nhanh chóng làm xong, nào ngá» dân đói quá nhiá»u, nên để lỡ mất thá»i gian.
Vua Càn Long nghe vậy, bèn nói:
- Giao cho một tên tư lại nào đó đi phát, là xong.
Nhan Hy Thâm đáp:
- Bẩm tấu đức vạn tuế, kẻ tiểu thần này vốn biết những viên tư lại quen làm việc chân tay, mà việc phát chẩn, lại là má»™t việc lành, việc thiện, chỉ sợ há» làm há»ng việc nên không thể không đích thân Ä‘i đốc thúc. Hôm nay trở vá» dinh, nghe tin đức vạn tuế đã Ä‘i tuần tá»›i đây, mà không có mặt để cung nghênh hầu giá, và không thiết lập án mừng trên ngá»± đạo, thật là đắc tá»™i, đáng chết muôn lần.
Nói xong, lại gục xuống lạy.
Vua Càn Long cũng thấy thương tình ông vì có tấm lòng ưu ái, trách nhiệm với dân, nên nói:
- Thôi đứng dậy đi!
Nhan Hy Thâm nói:
- ÄÆ°á»£c ban ân đại xá, tiểu nhân thật xúc động đến rÆ¡i nước mắt.
Nói xong, lại lạy.
Hoàng hậu nói:
- Äứng dậy thôi. Mẫu thân nhà ngươi cÅ©ng Ä‘ang ở đây.
Nhan Hy Thâm lạy tạ ơn thêm lần nữa, mới từ từ đứng dậy. Khi đó mới trông thấy mẹ mình đang đứng bên cạnh.
Hoàng hậu cho phép bà Hà ngồi, há»i han bà Hà năm nay bao nhiêu tuổi, tình hình con cái ra sao, bà Hà Ä‘á»u nhất nhất tâu trình . . .
Hoàng hậu nói:
- Thôi ngươi vá» nhà Ä‘i thôi. Nên nhá»› là phải luôn luôn dạy dá»— con cái yêu nước yêu dân, má»›i khá»i hổ danh hiá»n mẫu.
Bà Hà nói tuân chỉ.
Äến đây Hoàng hậu má»›i gá»i cung nữ đỡ bà Hà, đưa bà xuống khá»i thuyá»n, rồi cÅ©ng cho Nhan Hy Thâm cùng trở vá» vá»›i mẹ.
VỠsau, Nhan Hy Thâm được thăng tiến dần dần, làm lên đến Tuần phủ Hà Nam. Nay thôi không nói đến ông ấy nữa.
Vào tháng Hai, vua Càn Long ra khá»i Thái An, SÆ¡n Äông vào địa giá»›i tỉnh Giang Tô, vượt Hoàng Hà, vào tá»›i Trá»±c Lệ am. Tại đấy, Càn Long Ä‘i tuần duyệt việc đắp đập Cao Gia ở hồ Hồng Trạch, thưởng bạc nén rồi má»›i Ä‘i. Qua phá»§ Hoài An, tá»›i Bình SÆ¡n ÄÆ°á»ng, chùa Cao Mân ở Dương Châu, vượt sông tá»›i chùa Kim SÆ¡n, rồi lại qua phá»§ Chấn Giang, qua Tô Châu, đến Hàng Châu, vào tháng Ba, má»›i tá»›i Giang Ninh.
Vào đầu tháng Hai, Càn Long xuống thượng dụ nói: Trẫm Ä‘i thăm há»i phong tục, quan sát phong quang tuần du Giang, Chiết, thanh sạch mà đến, ân đức dồi dào. Càng nhá»› tá»›i tam Ngô, lưỡng Chiết nÆ¡i nhân tài tụ há»™i, Hoàng tổ Thánh tổ Nhân Hoàng thượng đã từng tuần thú nhiá»u lần, lá»… nghÄ©a thấm nhuần rá»™ng khắp. Luật lệ ít lá»i, xe loan đã tá»›i, biết phải biết trái, ban Æ¡n mưa móc".
Như thế cÅ©ng có nghÄ©a là, Càn Long đã lấy thêm ngưá»i trong các cuá»™c thi cá»­ cá»§a ba tỉnh: Giang Tô, An Huy, Chiết Giang, lấy thêm 5 ngưá»i ở các bậc đại há»c thuá»™c các phá»§ và châu, huyện, lấy thêm 4 ngưá»i ở các bậc trung há»c, và ba ngưá»i ở các bậc tiểu há»c.
NhÅ©ng nÆ¡i Càn Long tuần du tá»›i, dân địa phương phải tiếp đón linh đình, cá»±c kỳ xa xỉ. Tất cả các nÆ¡i cung đến tổng cá»™ng lại đâu chỉ là khoản bạc lá»›n hai, ba mươi vạn lạng. Ngay con số này cÅ©ng đã gấp tá»›i 10 lần khi Khang Hy Ä‘i tuần thú phương Nam. Hoàng hậu khen thưởng vung vãi, cùng vá»›i sá»± cung phụng hào hoa cá»§a các địa phương, cÅ©ng hao phí má»™t khoản cá»±c lá»›n. Những khoản tiá»n "chính thúc chi dùng trong cung", cùng vá»›i các khoản tiá»n cắt xén, giảm chi khác, còn xa má»›i bù đắp nổi, vậy phải làm sao đây?
Hòa Thân bắt đầu động não. Hòa Thân nghÄ© ngay đến những hiệu buôn muối lá»›n quần tụ ở vùng Lưỡng Hoài, nên tất nhất vẫn là quyên góp cá»§a các hiệu muối này, lấy tiá»n cung ứng cho Càn Long ăn chÆ¡i. Nhưng như vậy thì các chá»§ hiệu muối thu được nhÅ©ng lợi ích gì? Hòa Thân nghÄ©: "Nói vá»›i Càn Long cứ thưởng thêm mưá»i cân cho má»™t dẫn (1) thì tất các chá»§ hiệu muối phải vừa lòng.
(1) Một dẫn là 200 cân Trung Quốc, và bằng 100 kg. ND.
Hòa Thân liá»n Ä‘i "bẩm báo" vá»›i Càn Long. Làm gì có chuyện Càn Long phản đối, đồng thá»i viết ngay và cho ban bố dụ chỉ:
“Thương nhân vùng Lưỡng Hoài, quyên góp kịp thá»i, số lượng khả quan. Các quan địa phương được phép lấy từ đây ra phục vụ cho công vụ. Nay thưởng cho đất muối Lưỡng Hoài, ngoài mức thuế đã định cho muối ăn, thì má»—i dẫn được tính thêm 10 cân, không nằm trong số muối tính thuế. ÄÆ°á»£c hưởng vÄ©nh viá»…n ân huệ nàyâ€.
Những ngưá»i buôn bán muối vùng Lưỡng Hoài thấy Càn Long thưởng thêm muối cho từng dẫn như thế, nên càng ra sức, tá»›i tấp quyên góp, để cung cấp cho Càn Long ăn chÆ¡i. Các quan coi muối cÅ©ng mạnh mẽ quyên góp, giàu lên trông thấy, và cÅ©ng càng mạnh tay cung ứng cho các cuá»™c ăn chÆ¡i xa xỉ. Tham ô, hối lá»™ cÅ©ng từ đó mà càng thêm ráo riết trắng trợn.
Äích xác là:
Thiên tử tuần du buôn dân, quan,
Màu màu xa xỉ, đủ mà ham;
Gác tía đào mai, la liệt má»c,
Lồng lộng, huy hoàng xuống Giang Nam
Lại nói trong tháng Ba, cả Ä‘oàn tuần du cá»§a Càn long sắp đến Giang Ninh, do chính là Nam Kinh ngày nay. Khi ấy Hoàng đế và Hoàng hậu chia làm hai đưá»ng: Hoàng hậu thích phong cảnh Tây Hồ ở Hàng Châu, nên lưu lại ở đó má»™t số ngày. Hoàng đế bèn quẳng Hoàng Hậu lại ở Hàng Châu cho Lưu Dung và Cá»­u Vương VÄ©nh Nghi, còn mình cùng Hòa Thân Ä‘i trước tá»›i Giang Ninh.
Trên đưá»ng Ä‘i, vua Càn Long nói vá»›i Hòa Thân:
- Hòa ái khanh ơi, Giang Ninh vốn là một nơi phong ảnh hữu tình, thế mà lần trước cũng chỉ ở lại được ít ngày.
Hòa Thân đã hiểu được lòng dạ của Càn Long muốn nên, nói:
- Lần này Hoàng thượng có thể ở lại lâu hơn, và thần xin lo toan hết sức chu đáo cẩn thận.
Càn Long bèn nói:
- Nghe nói ở vùng Tần Hoài này có loại thuyá»n hoa đăng thật tuyệt mỹ, vậy mà chẳng biết nó ra làm sao?
Hòa Thân nói:
- Xin đức vạn tuế cứ yên tâm.
Nói xong, Càn Long đưa Hòa Thân cùng cả đoàn tuần du vào thẳng thành Giang Ninh.
Tổng đốc thành Giang Ninh sớm đã cùng các quan văn võ tỠtựu đông đủ cùng nghênh giá, chẳng cần nói kỹ làm gì.
Nay nói vá» việc Hòa Thân ngay tối hôm đó, cho gá»i Tổng đốc Giang Ninh lại, và ra mật lệnh:
- Hoàng thượng đã được nghe từ lâu vá» thuyá»n hoa đăng ở Tần Hoài này, vì nó đã nổi tiếng khắp chín châu mưá»i quận. Äại nhân cần phải hết sức cẩn thận chu đáo đấy.
Tổng đốc hiểu ý và bàn bạc má»i việc ngay. Rồi sau đó ngay tức khắc, cho ngưá»i Ä‘i tìm kiếm má»™t thuyá»n hoa vốn nổi tiếng là sang trá»ng, hào hoa nhất ở thành Giang Há»™ tá»›i, đồng thá»i cÅ©ng ngay trong đêm, lại đích thân lá»±a chá»n những con gái đẹp trong tất cả các quán rượu, nhà hàng, rồi lại chá»n thêm những ca kỹ vừa có sắc văn có tài đàn hát, tập trung tất cả lên chiếc hoa đăng ấy. Ông Tổng đốc bận rá»™n suốt đêm cho mãi tá»›i sáng hôm sau. Rồi tiếp theo lại cố gắng lấy lại tinh thần để hầu hạ Hoàng đế chÆ¡i bá»i.
Cho đến tận tối, Càn Long má»›i cho viên Tổng đốc trở vá» nghỉ ngÆ¡i, bởi vì khi đó, Hòa Thân đã tìm hiểu rất đầy đủ má»i việc trên thuyá»n hoa, nên sau khi đã cho Tổng đốc trở vá», bèn mượn danh nghÄ©a là "thăm há»i phong tục quan sát phong quang", Hòa Thân chỉ Ä‘em theo hai tên tiểu đồng tâm phúc, dẫn Càn Long mặc áo thưá»ng dân Ä‘i vi hành.
Càn Long cÅ©ng đã sá»›m biết má»i chuyện, nên cÅ©ng không Ä‘em theo tùy tùng, chỉ ra lệnh cho má»™t mình Hòa Thân Ä‘i há»™ tống. Äi đến bá» sông Tần Hoài, đã thấy ngay đèn nến sáng trưng, giống như nÆ¡i bồng lai tiên cảnh.
Càn Long và Hòa Thân dừng chân bên bá» sông Tần Hoài, thấy ngưá»i Ä‘i lại tấp nập, đông đúc, vô cùng náo nhiệt, tưng bừng. Trên phố dá»±ng lên mấy chục cây đèn, bốn xung quanh chen chúc ngưá»i mua bán. Nam nữ Ä‘i chÆ¡i hoa đăng, xanh liá»…u hồng hoa, ngá»±a xe như nước, tiếng ngưá»i rá»™n rã.
Äúng là:
Trên sông Tần Hoài,rồng giỡn nước,
Äôi bỠđèn sáng, lÆ¡ lá»­ng trăng
Phướn rÅ©, cá» bay, phấp phá»›i, dập dá»n,
Từng cặp, từng đôi khói hương cầu phước
Ngư long vá»n cát,
Ngưá»i già hiến sách cổ, cá»§a gia truyá»n
Xông hương, đeo giải,
Man, Di dâng vật lạ, tự bốn phương
BỠsông, hội hè trống thúc,
Xóm thôn, đình đám xênh xang
Trò vui, bán hàng,
Trăm khéo, ngàn khôn. . .
Äèn lồng xách tay chen chúc,
Äèn treo, dãy dá»c, hàng ngang
Bình trỠlưu ly, soi: Tốt tươi hoa nụ, diễm lệ mỹ nhân…
Bình phong vân mẫu, in: Suối khe róc rách, bát ngát ruộng đồng
Ngó sang Tây. Nhìn vá» Äông.
Má»™t vùng cổ tích huy hoàng, nằm tròn trá»i phương Bắc,
Há»™i há»a, thi thư lẫy lừng, chiếm trá»n khoảng trá»i Nam
Vương tôn, công tử tấp nập đua chen,
Lầu gác, lan can ngập ngừng nhịp bước.
Sát cánh kỠvai, gái lịch trai thanh
Trên đài cao, dáng tú, vẻ xinh.
Bánh trái Nguyên tiêu chất cao hàng thước,
Cùng nhón cánh hoa mai, chung cắm đôi nhành
Tuy chẳng phải bồng lai cực lạc,
Cũng là năm hòa cốc phong đăng.
Ngay khi đó Càn Long cùng Hòa Thân say sưa nhìn ngắm đến mịt mỠđôi mắt, bởi trước mặt quả thá»±c là má»™t thế giá»›i hoa Ä‘ua sắc thắm. Hòa Thân dẫn Càn Long bước tá»›i má»™t chiếc thuyá»n hoa đăng. Chỉ nhìn chiếc thuyá»n hoa đăng này cÅ©ng đã thấy đủ vẽ hào hoa cá»§a nó.
Trên thuyá»n có đủ má»i loại đèn lồng theo các tên hoa, và hai bên mạn thuyá»n Ä‘á»u là những cô gái xinh đẹp tuyệt trần. Má»™t lát sau, Càn Long và Hòa Thân đã rá»i bá», bước lên thuyá»n. Trên thuyá»n là cả má»™t dòng lượt là gấm hoa, là hoa nở đầu cành, là tiếng oanh thá» thẻ.
Những cô gái cầm ca, thấy khách tá»›i, cả đám cùng chạy lại, cúi đầu vấn an. Càn Long và Hòa Thân cÅ©ng chẳng biết tên thật cá»§a những mỹ nhân đó là gì, há» toàn xưng tên giả. Cả đám mỹ nữ ấy, đêm qua đã bị Tổng đốc tập trung vào má»™t chá»—, há» toàn là nhÅ©ng ca kỹ nổi danh, hiểu nhiá»u biết rá»™ng có vị khách nào mà chưa từng gặp gỡ. Há» nhìn Càn Iong và Hòa Thân, thấy vẻ mặt và phong thái ung dung cÅ©ng chẳng phải loại ngưá»i thưá»ng, nên càng đặc biệt ân cần, càng cố phô bày sá»± khéo léo, thành thạo trong nghá» nghiệp để làm vừa lòng Càn Long và Hòa Thân. Càn Long vừa ngồi, các cô kỹ nữ đã bâu kín xung quanh. Mắt rồng cá»§a Càn Long nhìn khắp bốn xung quanh, thấy cô này yểu Ä‘iệu, cô kia yêu kiá»u, cô bên trái đặm đà, cô bên phải thanh tân. Ngay lập tức lòng rồng khoan khoái và ý xuân như tràn đầy lồng ngá»±c. Càn Long lặng lẽ phẩm bình, lá»±a chá»n. Nhưng mỹ nhân quả thật là quá nhiá»u, bèn nãy ra má»™t cách, nói: Các nàng hãy nói qua vá» các loại đèn lồng trên thuyá»n này cho...
Càn Long Ä‘ang định nói nết chữ ,trẫm", thì đã thấy Hòa Thân cuống lên, liá»n ngừng lại, và nói chữa:
- Äúng rồi! Các nàng hãy nói vá» các loại đèn, cho khách được tá» tưá»ng. Càn Long biết mình đã bị lỡ lá»i nên nhìn Hòa Thân tá»§m tỉm cưá»i cưá»i. Lúc đó, khuôn miệng anh đào cá»§a các mỹ nhân bắt ầu mấp máp, và những tiếng oanh vàng bắt đầu cất lên...
Khi đó lòng xuân của Càn Long và Hòa Thân đã chao đảo và chỉ còn nghe được rằng:
Äèn Gót sen, đèn Cao lâu má»™t vùng châu ngá»c,
Äèn Hoa sen, đèn Phù dung trải gấm, vóc ngàn vòng.
Äèn Hương cầu, tinh khiết trắng trong,
Äèn Tuyết hoa phất phÆ¡, phÆ¡ phất,
Äèn Tú tài khiêm nhưá»ng, nhưá»ng bước, mang Khổng Mạnh di phong,
Äèn Nàng dâu, có tiết tháo cá»§a Mạnh Khương ngôn hạnh công dung,
Äèn Ông sư có bóng trăng liá»…u Ä‘i cùng,
Äèn Thông phán, có em gái nhá» ngồi chung vá»›i thần Chung Húc,
Äèn Thầy bà đánh Ä‘uổi tà ma, có biết phe phẩy quạt lông,
Äèn Lưu Hải cõng chú cóc vàng, nghịch ngợm nuốt trôi sao Thất,
Äèn Lạc đà, đèn Sư tá»­, gầm gào, thồ ngá»c ngà châu bái bạc nén, vàng ròng,
Äèn Voi, đèn khỉ, vào giữa Liên Thành, xá»™c thẳng tá»›i những phòng bí mật bên trong,
Thá»a thích chÆ¡i bá»i, chÆ¡i bá»i thoả thích, ung dung...
Tiếng oanh thá» thẻ, đã mô tả xong tất cả các loại đèn. Vua Càn Long và Hòa Thân cùng hoan hô nhiệt liệt, và các nàng kỹ nữ cùng xúm xít vui cưá»i.
Càn Long bèn nói với Hòa Thân:
- Quả là sáp hương phương Bắc không thể nào bằng được son phấn phương Nam. Thấy thế nào?
Hòa Thân gạt đầu công nhận:
- Thưa vâng!
Tiệc rượu đã được bày ra. Càn Long ngồi quay mặt vá» hướng Nam, Hòa Thân ngồi quay mặt vá» hướng Bắc, nghi lá»… vua tôi vẫn giữ được vẹn tròn. Còn hai phía Äông Tây dành cho kỹ nữ ngồi theo hàng lối.
Bữa tiệc thực phong phú, thịnh soạn, vua Càn Long, Hòa Thân cùng các nàng kỹ nữ chuốc chén, chéo kéo, và bắt đầu ngả ngớn, cợt nhả.
Vua Càn Long thấy cÅ©ng đã đến lúc rồi, liá»n đưa mắt... Hòa Thân ngoảnh ra ngoài nói:
- Cho chèo thuyá»n hoa ra giữa sông Ä‘i.
Tất cả đám mỹ nữ Ä‘á»u bảo thế má»›i là hay.
Äến lúc này, Hòa Thân lại nói:
- Các em, má»—i ngưá»i hát má»™t bài Ä‘i.
Vua Càn Long đế vào:
- Hay đấy!
Nói xong, bèn chỉ ba cô kỹ nữ, đã lá»t được vào mắt rồng ngay từ đầu.
Ba cô gái mặt hoa da phấn cÅ©ng chẳng thẹn thùng gì, liá»n cầm ngay tỳ bà, đàn tranh và sáo, bắt đầu ca hát ngay trên chiếu rượu.
Càn Long nhìn ba cô gái tuyệt thế giai nhân, nói cÅ©ng không hết được vẻ kiá»u diá»…m cá»§a vưá»n lê, lại tài nghệ song toàn, khiến đôi mắt rồng đỠđẫn hẳn ra. Càn Long cầm ngay lấy giấy bút, đợi ba cô gái ca kỹ hát xong, khen hay, rồi đưa tá» hoa tiên cho Hòa Thân.
Äám kỹ nữ thấy vị quan khách này lại còn làm thÆ¡, xô lại đòi xem. Cô gái giật được tá» hoa tiên, nói:
- Äể em Ä‘á»c cho chị em cùng nghe.
Tất cả ào lên bảo phải!
Cô gái kia bèn Ä‘á»c:
Xiêm y, nhung lụa
Tóc đẹp, mây vá»n
Miệng anh đào, mặt hạnh, má hồng,
Lưng thon má»m liá»…u rá»§,
Lòng lan, thơm hương
Giá»ng ca thanh nhã,
Nghe như oanh chuyển cành êm
Làn Ä‘iệu cổ truyá»n,
Âm thanh trá»i phú
Tiếng hát như mây bay, trùm quán Sở
Cao thấp cung thương, ngá»c nhả, châu phun,
Trầm bổng nhịp nhàng, gió mưa vần vũ
Bài bản nồng nàn, mới từng câu từng chữ
Réo rắt, nhặt khoan...
Äám kỵ nữ nghe xong bài từ cá»§a Càn Long, nhất tá» khen tuyệt vá»i. Có cô khen Càn Long là phong nhã, có cô nhận ngay Càn Long là hồng nhan tri ká»·. Vua Càn Long lòng rồng khoan khoái. Lúc đó trăng sáng vẫn trèo cao, đèn lá»­a trên bá» sông đã má» nhạt bá»›t. Trong thuyá»n vẫn đầy những tiếng oanh thá» thẻ, há» cùng hát má»™t khúc hát say đắm nồng nàn, rồi lại cùng chung khúc hành vân.
Và Càn Long sá»›m đã bị những cảnh sắc diá»…m huyá»n trước mắt làm cho đắm Ä‘uối, phảng phất như thấy mình vào chốn tiên cung, và rồi không giữ nổi việc vuốt tóc, xoa má những cô kỹ nữ. Hòa Thân cÅ©ng thấy như hồn tiêu phách lạc, vào trong những trận mưa đầu mùa, quả thục rằng, con gái Tần Hoài đã đưa Hòa Thân vào má»™t vùng má»™ng mÆ¡ hoan lạc không đâu có.
Lúc này Càn Long càng thêm đắm Ä‘uối, không chỉ còn là nữ say sắc mê men, mà đã vai ôm, má ấp, và đã cảm thấy như bước vào má»™t giấc má»™ng lá»›n cùng vá»›i hướng ngát, ngá»c má»m. Hòa Thân cÅ©ng không giữ nổi mình được nữa, và trong cái lòng phong nguyệt, cái trại yên hoa, đã hòa mình vào vá»›i làng son phấn.
Khi đã thấy Càn Long và Hòa Thân không còn giữ nổi mình được nữa, má»™t cô kỹ nữ có nghá», liá»n tắt hết đèn nến bên trong, rồi nói:
- Em xin hát tặng hai vị quan khách một bài.
Nói xong, liá»n cất giá»ng trong trẻo hát.
Càn Long và Hòa Thân vốn là nòi phong lưu, làm sao lại không hiểu được những Ä‘iá»u như thế, và ngay lập tức bước vào cuá»™c chÆ¡i.
Cô ca kỹ kia vẫn hát:
Cử chỉ ung dung
Xông xáo tận nhà, chiếm thế thượng phong
Ấp ôm như gió thế thoảng khắp
Dập dồn cho thổn thức trái tim hồng…
Cố lưu ly, hổ phách đậm nồng
Khe nhá», giá»t rượu trân châu hồng
Phơ phất màn là, rèm lượt,
Äèn bạc nhấn chìm lá»i non nước…
Äừng làm phí mất trận xuân phong
Hát xong, những cô kỹ nữ ngồi không, vá»— tay khen hay, rồi thắp đèn. Vua Càn Long và Hòa Thân vá»™i vã kéo vuốt lại áo quần. Thá»±c ra đây chỉ là má»™t mánh khóe cá»§a các cô kỹ nữ, hát má»™t hồi, tối má»™t lúc, thắp đèn lên, lại cưá»i đùa chòng ghẹo, mà mục đích chỉ là kéo dài thá»i gian, giữ khách. Nhung Càn Long cÅ©ng như Hòa Thân đâu có tính đến chuyện vá». Cho mãi tá»›i tận ná»­a đêm, Càn Long và Hòa Thân má»›i chá»n cho mình má»—i ngưá»i má»™t cô kỹ nữ, rồi đưa vá» khoang thuyá»n cá»§a mình ngá»§.
Khi tỉnh giấc, mặt trá»i đã lên khá cao, cuá»™c tuần du cá»§a Càn Long và Hòa Thân, thá»±c ra chỉ là má»™t cuá»™c du chÆ¡i, hành lạc. Trong mắt, trong lòng chỉ có má»™t chiếc thuyá»n hoa tuyệt đẹp, trang hoàng xa xỉ, du ngoạn giữa lòng sông. Càn Long và Hòa Thân cố kết ăn chÆ¡i đâu chỉ má»™t ngày, nên đã lưu lại dưới thuyá»n thêm má»™t ngày nữa, đến tối lại vui chÆ¡i hưởng lạc.
Mãi đến sáng sá»›m ngày hôm sau, vua Càn Long và Hòa Thân vẫn còn lưu luyến chưa muốn dá»i chân, nên vẫn còn ở lại trên thuyá»n uống rượu, tìm vui...
Hòa Thân chợt nghe thấy bên ngoài có tiếng ồn ào í á»›i, liá»n ra chá»— cuối khoang thuyá»n nhìn ra. Äã thấy từ xa có má»™t chiếc thuyá»n Ä‘ang bÆ¡i đến gần. Trên thuyá»n có má»™t số ngưá»i Ä‘ang cãi cá», ồn ã vá»›i những ngưá»i chân sào. Hòa Thân nhô hẳn đầu ra ngoài, rồi hướng vá» phía những ngưá»i chở thuyá»n khua khua tay.
Ngưá»i ở thuyá»n bên kia, vừa trông thấy Hòa Thân đã định lên tiếng gá»i. Hòa Thân sợ há» gá»i lung tung, nên nói:
- Biết rồi, cứ vỠđi, rồi vỠngay đây!
Những ngưá»i ở thuyá»n bên kia vốn chẳng phải ai xa lạ, mà chính là mấy tên Thái giám cùng hai ngưá»i thị vệ phụng mệnh cá»§a Hoàng hậu, vá» sông Tần Hoài tìm Hoàng đế.
Hòa Thân sá»›m đã Ä‘oán ra chuyện này, nhưng không thể ăn nói tùy tiện ở giữa lòng sông, cho nên chỉ ậm ừ trả lá»i cho xong chuyện. NhÅ©ng ngưá»i ở thuyá»n bên kia cÅ©ng không thể cứ réo gá»i bừa bãi để tìm vua trên sông Tần Hoài này được như vậy sẽ chẳng thành má»™t câu chuyện cưá»i quá lố bịch hay sao? Nên há» chỉ đành ra vá».
Hòa Thân vào trong khoang thuyá»n, nói nhá» vào tai Càn Long. Lúc này Càn Long má»›i bảo các chân sào ghé dần thuyá»n vào bá», rồi lên bá» vá» thẳng, nhưng lòng vẫn còn để lại nÆ¡i chiếc thuyá»n hoa đăng lá»›n, cùng vá»›i các nàng kỹ nữ.
Thì ra khi Hoàng hậu và Càn Long du ngoạn trên Tây Hồ ở Hàng Châu đã vô cùng tương đắc. Nên lúc Càn Long đã Ä‘i rồi, bà chẳng còn thấy có má»™t chút hứng thú nào nữa, bà vốn đã bảo ở tại đây thêm dăm ba ngày, nhung không ngá», hôm đầu tiên, khi Càn Long má»›i ra Ä‘i, ngay ngày hôm sau, bà cÅ©ng lại lên đưá»ng, thẳng vá» hướng Giang Ninh. Vài hôm sau, thuyá»n đã tá»›i Giang Ninh, và đã nghe những ngưá»i trong dinh và Tổng đốc nói rằng, Hoàng đế má»›i tá»›i đây ngày hôm qua, nên bà vô cùng vui vẻ, phấn chấn. Nhưng khi vào đến ly cung, lại chẳng thấy Hoàng đế đâu, trong lòng bá»—ng trở nên khó chịu vô cùng. Và ngay lập tức sai Thái giám và thị vệ, tá»a Ä‘i tìm kiếm khắp nÆ¡i.
Tổng đốc nghe vậy, cÅ©ng cuống lên, bởi nếu để xảy ra chuyện gì, chắc chắn là Hoàng đế sẽ không tha tá»™i, vì thế đã hăng hái xin đích thân Ä‘i tìm, vá»›i lý do rằng, thành Giang Ninh phức tạp, đưá»ng sá lại gập ghá»nh, không được phẳng phiu như thành Bắc Kinh. Tổng đốc nói xong, bèn Ä‘em ngay Thái giám, thị vệ tá»›i bá» sông, chỉ ra má»™t chiến thuyá»n hoa đăng. Thái giám và thị vệ cÅ©ng hiểu ý ngay, bèn lấy thuyá»n bÆ¡i ra giữa sông.
Hoàng hậu thấy vua Càn Long đã trở vá», cÅ©ng chẳng nói năng gì, mà chỉ đạo thái giám thị vệ chuẩn bị kiệu, rước giá trở vá» Hàng Châu ngay.
Vua Càn Long vừa có chuyến ăn chơi thoải mái trên sông Tần Hoài xong, không ngỠrằng vừa đặt chân vỠtới chốn ly cung gò bó này đã gặp ngay chuyện vụn vặt, cho nên đã nổi cáu ngay lên. Nói một cách lạnh lùng:
- Ngày mai trẫm hồi kinh.
Hoàng hậu nghe nói vậy, sững cả mưá»i, nghÄ© bụng: Tôi Ä‘i Hàng Châu, còn ông hồi kinh, như thế rõ ràng là hát ngược nhau rồi? Ông tuy là Hoàng đế, nhưng ông lại Ä‘i đắm chìm vào con sông Tần Hoài này mất rồi. Trong cung, ba nghìn cung nữ, có bao giỠông Ä‘oái hoài tá»›i đâu. Vậy mà khi gặp bá»n ca kỹ trong làng son phấn này, là ông đã say mê lặn ngập vào đấy.
Trong lòng càng nghĩ càng tức, nên ngay tại đó, Hoàng hậu đã to tiếng đấu khẩu với Hoàng đế.
Càn Long vừa được chÆ¡i bá»i thích thú, mà trong lòng, xưa nay, vốn chẳng yêu thích lắm vị Hoàng hậu này, nên nghÄ©: ÄÆ°a con cái con mẹ mặt vàng này Ä‘i Giang Nam, đâm ra xúi quẩy. Nên cÅ©ng đã nói toạc ra:
- Ta và Hoà ái khanh đi trên sông Tần Hoài, thì có gì mà ngươi phải tức tối.
Bà Hoàng hậu nghe Càn Long nói toạc ra một cách không giấu giếm như thế với mình, lại càng bực hơn.
Hoàng hậu vốn là má»™t ngưá»i có tính tình mạnh mẽ, tức bá»±c không nhịn được, nên ngay lập tức cầm lấy chiếc kéo, cắt phăng hết má»› tóc mây cá»§a mình Ä‘i. Vá»›i ngưá»i Mãn, việc cắt tóc là Ä‘iá»u tối kỵ, cắt tóc Ä‘i tức là má»™t hành động có tính chất Ä‘oạn tình Ä‘oạn nghÄ©a.
Càn Long thấy vậy, lại càng tự giận hơn, bèn quát:
- Tả hữu đâu, đưa Hoàng hậu vỠkinh sư ngay lập tức, không được chậm trễ.
Nói xong, đẩy cửa đi ra.
Vua Càn Long vì chuyện va vấp với Hoàng hậu, nên cũng chẳng còn lòng dạ nào mà lưu lại nơi đây, nên chỉ ở lại thêm vài ngày rồi cũng khởi giá hồi loan, dần dần đi vỠkinh sư.
Lại nói tá»›i việc Hoàng hậu cùng Thái giám trở vá» kinh đô trước, ngày đêm khóc lóc thở than, lâu ngày, u uất thành bệnh. Con trai cá»§a Hoàng hậu, hoàng tá»­ thứ mưá»i lăm, tên là A Ca Ngung Diá»…m, ngày đêm ân cần, ấm lạnh chăm nom. Hoàng hậu chỉ còn biết cầm tay Hoàng tá»­ khóc thương. Hoàng tá»­ bèn há»i han má»i chuyện thật tỉ mỉ. NghÄ© bụng: Khi Hoàng hậu cùng phụ hoàng ra Ä‘i, vui vẻ phấn chấn như thế, thế rồi không biết tại sao đến ná»—i cắt sạch mái tóc cá»±c đẹp Ä‘i, và dẫn tá»›i bước tuyệt tình tuyệt nghÄ©a như vậy?
Hoàng hậu bắt Hoàng tá»­ mưá»i lăm là A Ca thỠđộc, má»›i Ä‘em chuyện Hòa Thân lôi kéo vua Càn Long xuống thuyá»n hoa, ở lại má»™t mạch hai đêm liá»n trên sông Tần Hoài nói ra. A Ca Ngung Diá»…m nghe xong, thì ná»™ khí xung thiên trận lôi đình đùng đùng nổi dậy! Hoàng tá»­ biết từ lâu rằng Hòa Thân chuyên quyá»n, lÅ©ng Ä‘oạn triá»u đình, chỉ có Ä‘iá»u rằng phụ thân vẫn Ä‘ang tại vị, còn mình chưa có quyá»n hành gì, nên cÅ©ng đành để mặc Hòa Thân. Song lần này, Hoàng tá»­ A Ca hận thù, đã Ä‘em Hòa Thân khắc vào xương vào cốt mình, vả lại hiện giá» Hoàng hậu Ä‘ang bệnh tình trầm trá»ng, nên chỉ đành khuyến Hoàng hậu an tâm tÄ©nh dưỡng.
Sau việc này khoảng má»™t năm, Hoàng hậu thá»±c tế là đã cạn khô cả máu lẫn nước mắt, bệnh tình càng ngày càng nguy kịch, Hoàng tá»­ A Ca luôn luôn quỳ bên đầu giưá»ng, hết lòng chăm sóc, báo hiếu cho mẹ, và lập tức sai ngưá»i Ä‘i báo má»i chuyện vá»›i Càn Long. Không ngá» vua Càn Long lại Ä‘ang chuẩn bị Ä‘i săn mùa thu ở rừng Má»™c Lan, sau khi nghe tin đó, chỉ ra lệnh cho A Ca Ngung Diá»…m ở nhà chăm sóc, cho thêm hai thái y tá»›i thuốc thang, rồi cùng vá»›i tổng thần Hòa Thân Ä‘i Nhiệt Hà ngay.
Hoàng hậu nghe được tin đó, trong khi khí huyết đã chẳng còn gì, lại thêm giận dữ, hen suyễn kéo lên... Hoàng tử A Ca khóc cũng không thành tiếng nữa...
Hoàng hậu chìa tay, nắm lấy con trai, chỉ nói được mỗi một tiếng:
- Con!
Rồi nhắm mắt xuôi tay.
Hoàng tử A Ca Ngung Diễm khóc lóc đến chết đi sống lại.
Tin Hoàng hậu ốm bệnh chết, được các đại thần lưu lại kinh thành, cho đưa tin há»a tốc tám trăm dặm đưá»ng đến thành Nhiệt Hà để minh tấu.
Càn Long hạ chiếu, viết rằng:
Căn cứ vào bản tấu trình của Vương đại thần làm việc tại kinh, được biết:
Hoàng hậu đã mất vào giá» Mùi, ngày 4 tháng này. Kể từ khi được sắc phong đến nay chưa có việc gì thất đức. Mùa xuân năm ngoái, trẫm cho cùng Ä‘i tuần hành Giang, Triết, chính vào lúc vui vầy, hoan hợp như vậy, thì tính khí Hoàng hậu bá»—ng thay đổi thất thưá»ng...
Khi ở Hàng Châu đã có những hành vi ngang trái, ngá»— ngược như Ä‘iên nên trẫm đã ra lệnh đưa vá» kinh trước, để Ä‘iá»u dưỡng trong cung. Nay đã hÆ¡n má»™t năm, bệnh tình ngày càng trầm trá»ng, rồi qua Ä‘á»i.
Số phận Hoàng hậu phúc má»ng, không được thừa hưởng ân huệ cá»§a Thánh mẫu, cùng ân nghÄ©a lâu dài cá»§a trẫm. Cứ xét vá» mặt phạm thương mà nói, đáng phải phế truất ngay, đó cÅ©ng là cái lý đương nhiên. Song trẫm vẫn cho giữ nguyên danh hiệu, để tá» lòng đặc biệt khoan dung, nhưng trong tang lá»… không cần thiết phải làm theo đúng Ä‘iển lá»… Hiến Hiá»n Hoàng hậu. Tất cả má»i việc sẽ làm theo Ä‘iển lá»… cá»§a Hoàng quý phi. Giao việc này cho đại thần ná»™i phu chu tất. Thông tri tuyên dụ cho trong ngoài Ä‘á»u biết!
Hoàng tá»­ A Ca nhận được thượng dụ thật sá»± là khóc không nổi nữa. HÆ¡n nữa, còn má»™t việc khiến Hoàng tá»­ càng thêm phẫn ná»™, là trong thượng dụ lại còn nhắc tá»›i mấy chữ "tính khí thay đổi thất thưá»ng", "hành vi ngang trái ngá»— ngược như Ä‘iên", "đáng phải phế truất ngay, đó là cái lý đương nhiên". Tuy vua Càn Long đã không phế truất danh hiệu Hoàng hậu cá»§a bà, nhưng "má»i việc Ä‘iển lễ†chỉ được phép "làm theo Ä‘iển lá»… cá»§a Hoàng quý phi".
ÄÆ°á»ng đưá»ng là má»™t đấng Hoàng hậu cá»§a nước Thanh, Ä‘iển lá»… sau khi chết lại chỉ theo Ä‘iển lá»… cá»§a Quý phi, Ä‘iá»u đó đối vá»›i Hoàng tá»­ A Ca mà nói, là má»™t sá»± đả kích không sao chịu đựng nổi...
Sau chuyến Ä‘i săn, vua Càn Long từ Nhiệt Hà vá» Kinh thì Cá»­u Vương VÄ©nh Nghi, Lưu Dung và nhiá»u vị đại thần khác, liá»u lÄ©nh, toát mồ hôi mà nói lên sá»± bất bình, cÅ©ng như muốn giành lại danh nghÄ©a Mẫu nghi cho Hoàng hậu. Nhưng tất cả những sá»› tấu đó Ä‘á»u bị Càn Long bá» xó, không trả lá»i.
Hoàng tử A Ca cực kỳ bất mãn với cách thức nghi lễ của vua Càn Long đối với mẹ mình sau khi bà chết, thêm vào đó còn có cả lòng uất hận, nên tâm tư buồn nản, ngày ngày rầu rĩ chẳng vui.
Chỉ trong vòng ná»­a năm sau, có ngưá»i trong cung đã nói ra rằng, ngưá»i khởi thảo ra bá»™ thượng dụ đó, chính là Hòa Thân.
Khi Hoàng tá»­ mưá»i lăm, A Ca Ngưng Diá»…m nghe được tin đó, đã thá»±c sá»± nghiến răng đến động trá»i động đất, chá»­i thầm "Thằng Hòa Thân kia, mày đã đưa phụ hoàng Ä‘i chÆ¡i gái qua đêm trên sông Tần Hoài, ta vẫn còn chưa tính sổ vá»›i mày, vậy mà mày lại thêm má»™t lần nữa, tác oai tác quái, bầy đặt ra những âm mưu bỉ ổi trong tang lá»… cá»§a mẫu thân ta. Thá»­ há»i, Ä‘iá»u đó có gì hay cho mày chứ?â€. CÅ©ng ngay lúc đó, Hoàng tá»­ đã quyết định: Ta lên ngôi ngày nào, thì ngay ngày đó, ta sẽ cho chém đầu tên gian tặc, là mày.
Tài sản của Cánh gà nướng

Trả Lá»i Vá»›i Trích Dẫn
  #25  
Old 12-10-2008, 07:47 PM
Cánh gà nướng's Avatar
Cánh gà nướng Cánh gà nướng is offline

Äại sắc lang bán cánh gà nướng
Vu Thần Giáo
Thống LÄ©nh Quân Äoàn Liệp Sát
 
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: Singapore
Bài gởi: 1,138
Thá»i gian online: 1 tuần 5 ngày 4 giá»
Xu: 0
Thanks: 5,969
Thanked 298 Times in 76 Posts
Hồi Thứ Hai Mươi Bốn

Càn Long thoái vị, Gia Khánh thết tiệc Lưu Dung
Tự sửa chiếu thư, Hòa Thân dẫn mình vào tội chết

Lại nói vỠviệc, vào năm Càn Long thứ năm mươi sáu, vua Càn Long đại thỠbát tuần.
Bá»™ Lá»… sá»›m đã bàn định vá» nghi lá»… này và sẽ tổ chức má»™t lá»… lá»›n đặc biệt long trá»ng và cao sang, cao sang long trá»ng hÆ¡n cả lá»… đại thá» cá»§a vua Khang Hy.
Vào ngày lá»… đại thỠđó, các nước vùng biên thùy xa xôi Ä‘á»u có sứ giả đến cống hiến, Lạt Ma cá»§a Tây Tạng, các liên minh ở Mông Cổ, các bá»™ lạc ở Tây Vục, Ä‘á»u sai sứ dâng biểu chúc mùng.
Vua Càn Long ngá»± trên Ä‘iện Thái Hòa nhận lá»… mừng. Vua Càn Long tuy đã bát tuần, nhưng vẫn còn rất quắc thước, ngồi trên kim loan ngá»c Ä‘iện nhìn trong ngoài sụp lậy, nghe vạn tiếng tung hô. Lá»… xong. Các lá»… quan lại dắt dẫn các hoàng tá»­, hoàng tôn, hoàng tằng tôn, hoàng huyá»n tôn lần lượt vào hát múa chúc mừng đúng vá»›i lá»… nghi.
Trong và ngoài cung đình, mở đại yến ba ngày. Càn Long lại có đặc chỉ miá»…n tiá»n thuế thóc thuế, để cho cả nước vui chung.
Lại nói vá» việc Tổng đốc Lưỡng Quảng, Chu Khuê chỉ yêu quý má»—i má»™t mình Hoàng tá»­ thứ mưá»i lăm Ngung Diá»…m, trong số tất cả các hoàng tá»­ cá»§a nhà vua, bởi ông cho rằng Hoàng tá»­ Ngung Diá»…m là ngưá»i có tư chất thông minh, đồng thá»i lại có cả má»™t trái tim nhân từ, nên thưá»ng vẫn có thư từ Ä‘i lại. Chu Khuê là má»™t ngưá»i làm thÆ¡ hay, bạn đồng liêu vẫn thưá»ng hay sao chép thÆ¡ ông để giữ làm ká»· niệm.
Vua Càn Long cho rằng Chu Khuê là má»™t ngưá»i quả quyết trong công việc, chữ nghÄ©a kiến thức cÅ©ng khá, nên cÅ©ng muốn cất nhắc ông, Ä‘iá»u vá» Kinh nhậm chức Äại Há»c sÄ© giúp việc cho mình. Nhưng giữa Hòa Thân và Chu Khuê vốn có hiá»m khích vá»›i nhau, nên khi nghe tin Càn Long định đỠbạt Chu Khuê, thì Hòa Thân rất lo lắng, nghÄ©: Nếu như con ngưá»i này mà vá» triá»u, chắc chắn sẽ làm há»ng hết đại sá»± cá»§a ta, và trở thành hòn đá buá»™c chân.
Khi quay vá» phá»§, lòng âu sầu buồn bã. Chu Y Viên thấy vậy, nên há»i Hòa Thân có sá»± gì. Hòa Thân Ä‘em chuyện đó nói lại tất cả. Chu Y Viên nghe xong cÅ©ng chẳng nói năng gì, và bá» Ä‘i. Chẳng mấy lúc sau, đã quay trở lại, trong tay cầm má»™t nắm thư từ.
Hòa Thân há»i:
- Cái gì đó?
Chu Y Viên bèn đáp:
- Äây là chứng cứ để diệt Chu Khuê.
Hòa Thân vá»™i vã cầm lấy xem, tất cả Ä‘á»u là nhÅ©ng bài thÆ¡, đã được sao chép ngay ngắn, sạch sẽ, bèn há»i:
- Thi văn vô tội, sao diệt được nên?
Nói xong, liá»n trả lại cho Chu Y Viên. Chu Y Viên cầm lấy, rồi rút từ trong đó ra má»™t tá», nói:
- Bẩm quan lá»›n, cái này khác hẳn vá»›i sá»± xướng há»a thông thưá»ng. Äây là Chu Khuê viết riêng cho Hoàng tá»­ mưá»i lăm A Ca. Và chính đây là chứng cứ đã mồi chài nịnh ná»t Hoàng tá»­ mưá»i lăm A Ca như thế nào.
Hòa Thân vá»™i vàng cầm lấy, Ä‘á»c trong lòng chợt cả mừng. Ngay hôm sau, khi tìm được cÆ¡ há»™i liá»n Ä‘em bài thÆ¡ trình báo vá»›i Càn Long...
Càn Long giận dữ, phán ngay:
- Thế này mà là xướng há»a ư, rõ ràng chỉ là kiếm chác ân huệ mà thôi.
Càn Long xưa nay vốn sợ nhất là sá»± câu kết giữa các đại thần ở biên cương viá»…n xứ vá»›i các hoàng tá»­ trong triá»u, huống hồ đây lại chính là loại thÆ¡ ca mang đậm nét sá»± nịnh ná»t, xin xá», nên lập tức hạ chỉ miá»…n chức tổng đốc cá»§a Chu Khuê vá»›i má»™t lý do khác, và giáng chức xuống làm Tuần phá»§ An Huy.
Ãt ngày sau, A Ca Ngung Diá»…n cÅ©ng đã biết chuyện Chu Khuê bị giáng chức, đã có ngưá»i báo cho A Ca Ngung Diá»…m tất cả nhÅ©ng bí mật nằm trong vụ này. Khiến Hoàng tá»­ giận dữ đến nghiến răng, nghiến lợi, nhưng cÅ©ng đành chịu, chẳng biết xoay trở ra sao.
Cuối năm thứ năm mươi chín Ä‘á»i Càn Long, sau buổi chầu sá»›m, Càn Long đặc biệt ban ân cho tất cả các đại thần, có má»™t cuá»™c gặp gỡ vá»›i Càn Long trong thư việc phía Nam, các đại thần Ä‘á»u băn khoăn không biết có sá»± việc gì. Thư viện phía Nam là nÆ¡i vua Càn Long thưá»ng Ä‘á»c sách và viết lách, đồng thá»i cÅ©ng là nÆ¡i vua cùng các quan Văn há»c Äại há»c sÄ© đàm đạo, bình luận thi há»a. Việc các quan chá» chỉ ở đây, là má»™t việc có ý nghÄ©a sâu sắc. Äiá»u đó cÅ©ng có nghÄ©a là có má»™t hoạt động gì đó phi chính thúc, nhưng tập hợp tất cả các đại thần vỠđây, quả là má»™t việc hiếm thấy.
Trong khi chỠđợi, các đại thần bắt đầu dự đoán:
- Nhà vua gá»i cánh mình tập trung ở thư phòng này không biết có việc gì thế nhỉ? Hay là ban yến?
Má»™t ngưá»i khác lại Ä‘oán:
- Thư viện phía Nam này toàn là nhÅ©ng phòng nhá», làm sao mà ban yến được? Chẳng lẽ má»—i ngưá»i bưng má»™t bát rồi tùy ý đứng đâu ăn thì đứng.
Có một vị quan võ nói:
- Chắc là Ngài muốn cùng xướng há»a vá»›i các đại thần!
Một vị quan văn nheo mắt liếc nhìn vị quan võ kia, rồi nói một cách châm biếm:
- Loại thơ này làm sao mà ngâm cho đặng, nó làm gì có đất dụng võ!
Vị võ quan vênh cái bộ mặt đỠcủa mình lên nói:
- Ai mà chẳng biết, song cứ thấy gì ngâm nấy, nghĩ gì thì cứ đặt ra như thế chứ còn làm sao nữa.
Vị quan văn kia liá»n trêu chá»c thêm:
- Thưa quan lớn, vậy thì xin quan lớn ngâm cho nghe một bài thơ xem sao.
Vị quan võ đáp ngay:
- Hôm qua, tôi có viết cho con a hoàn một bài đấy!
Tất cả má»i ngưá»i khuyến khích ông ta:
- Thế thì Ä‘á»c Ä‘i, Ä‘á»c Ä‘i!
Vị võ quan liá»n cất giá»ng ngâm:
“Má»™t tấm khăn thÆ¡m treo trước ngá»±c má»m".
Ngay lập tức tiếng cưá»i bung ra, chỉ xuýt nữa là cả cái mái nhà cá»§a thư viện phía Nam bị sụp xuống.
Các đại thần ồn ào, huyên náo má»™t lúc, đã thấy má»™t chiếc kiệu khênh bằng vai, vua Càn Long tá»›i, lúc đó má»›i bắt đầu yên tÄ©nh lại, rồi nối Ä‘uôi nhau Ä‘i vào trong thư viện, ngưá»i ná» chen ngưá»i kia, đứng chật ních ở trong đó.
Vua Càn Long ngồi ở giữa, đưa mắt nhìn khắp các quan đại thần má»™t lượt, rồi nói bằng giá»ng rất xúc động:
- Các vị ái khanh, nay trẫm đã bát tuần có dư năm năm lẻ. Trẫm tính rằng, sang năm, sẽ nhưá»ng ngôi cho Hoàng tư thứ mưá»i lăm A Ca. Các vị ái khanh, có Ä‘iá»u gì cần bàn không?
Lá»i vua Càn Long vừa dứt, cả gian phòng lá»›n bá»—ng như chết lặng hẳn Ä‘i, không ai đám ho he má»™t tiếng nào. Việc nhưá»ng ngôi, là việc to lá»›n, nay ăn nói lung tung, có khác gì tá»± Ä‘i vác đá đập vào đầu mình.
Càn Long thấy tất cả các vị đại thần chẳng ai nói năng gì, bèn há»i:
- Lưu ái khanh, ngươi có nói gì không?
Lưu Dung suy nghĩ một lát, rồi lại cân nhắc thêm một lúc nữa, mới rành rẽ nói từng chữ một:
- Thánh thượng Khang Hy vá»›i việc truyá»n ngôi cÅ©ng đã làm dần dần.
Càn Long nghe xong, thấy rõ Lưu Dung là một tay khôn vặn, nói mà chẳng nói gì. Nhưng lúc đó Càn Long lại nghe thấy tiếng khóc thút thít ở trong phòng.
Càn Long quay đầu ngó nhìn, chẳng phải ai xa lạ, mà chính là Hòa Thân má»™t con ngưá»i quyá»n khuynh thiên hạ, Càn Long chợt thấy ấm lòng, há»i:
- Hòa ái khanh, làm sao mà khóc?
Äến lúc này Hòa Thân má»›i ngẩng đầu lên, mắt đã nhìn ngay thấy đức vạn tuế đã bát thần lẻ năm tóc trắng như sương, nên lại càng thêm núc nở, thổn thức, nói:
- Khởi bẩm đức vạn tuế.
Nói tới đó, Hòa Thân mới lấy lại được tinh thần, ngó lên nhìn đúc vạn tuế, nói:
- Äại lá»… nhưá»ng ngôi, ngày xưa, trong lịch sá»­ cÅ©ng đã từng có, nhưng thá»±c ra cÅ©ng chẳng có bao nhiêu vinh dá»±. Duy chỉ có Nghiêu truyá»n cho Thuấn, Thuần truyá»n cho Ngu má»›i được coi như má»™t thịnh Ä‘iển thấm nhuần rá»™ng khắp. Nhưng khi vua Nghiêu truyá»n ngôi, cÅ©ng đã có bẩy mươi ba năm làm Hoàng đế. Vua Thuấn đã từng làm ngưá»i tầm thưá»ng trong ba chục năm, ba mươi năm tại vị, nhưng lại phải qua hÆ¡n ba mươi năm nữa, má»›i chính thức giữ ngôi. Tuổi tác cá»§a vua Nghiêu vua Thuấn thá»i đó, cÅ©ng đã tá»›i trên dưới má»™t trăm năm. Mà nay, tinh thần cá»§a Thánh thượng vẫn dồi dào, sau này chắc hẳn còn thá» hÆ¡n vua Nghiêu vua Thuấn. Nếu như cứ ở ngôi má»™t vài chục năm nữa, rồi má»›i truyá»n ngôi cho Thái tá»­ cÅ©ng hẳn là chưa muá»™n...
Hòa Thân lại nói:
- Huống hồ, trong bốn biển cá»§a trá»i đất, ai ai cÅ©ng coi Thánh thượng như phụ mẫu. Nếu đức vạn tuế ở ngôi thêm má»™t ngày, trăm há» sẽ được hưởng thêm má»™t ngày thái bình, và xã tắc càng thêm an thái. Tất cả các quan văn võ trong triá»u, Ä‘á»u được thấm nhuần ân đức cá»§a Hoàng thượng, nếu Thánh thượng ở ngôi thêm má»™t ngày, văn võ bá quan cÅ©ng lại được thấm nhuần ân đức thêm má»™t ngày. NhÅ©ng kẻ nô tài này được gần ká» Æ¡n mưa móc,
nên càng mong được Hoàng thượng mãi mãi chở che. Äến như loài khuyển mã còn có lòng tuyến chá»§, lẽ nào mà kẻ nô tài này lại chẳng bằng loại khuyển mã kia sao?
Nói xong lại rơi nước mắt, cúi lạy.
Càn Long nghe những lá»i bàn luận cá»§a Hòa Thân, thật đúng là thấu đáo vẹn toàn. Trước đây, vua Càn Long muốn làm má»™t việc gì Hòa Thân thưá»ng gàn quải (1), vậy mà nay lại ngược lại, thành tâm ngăn cản.
(1) Có lẽ thiếu mất chứ không. Không gàn quải mới đúng các việc Hòa Thân đã làm để phò Càn Long (N.D.)
Vua Càn Long nghĩ: "Hòa Thân thực là một bỠtôi trung thành", nhưng lại cố kiết nói:
- Hòa ái khanh, ngươi má»›i chỉ biết có má»™t, mà chưa biết đến hai. Khi trẫm lên ngôi là hai mươi lăm tuổi, khi ấy trẫm đã thá» vá»›i trá»i đất rằng, nếu được tại vị tròn sáu mươi năm, trẫm sẽ truyá»n ngôi cho con thừa kế. Thá»±c là không muốn vượt quá con số sáu mươi năm cá»§a Hoàng tổ. Như thế cÅ©ng là đã được thừa hưởng cái Æ¡n cá»§a trá»i đất phù há»™ độ trì, sang năm đã là năm giáp tý đầu giáp, ý nguyện cá»§a trẫm như thế cÅ©ng đã là đầy đủ lắm rồi, làm sao mà còn dám dấn thân vào những năm tháng cá»§a con giáp má»›i này. Hoàng tá»­ VÄ©nh Liá»…n, chẳng may mất sá»›m. Nay duy còn có Hoàng tá»­ thứ mưá»i lăm Ngung Diá»…m, thá»±c là má»™t ngưá»i thiên tư thông tuệ, xứng đáng vá»›i trẫm. Trẫm cÅ©ng tôn trá»ng gia pháp, thành lệ cá»§a tổ tiên, đã viết má»™t mật hàm, cất sau bá»™ hoành chính Äại Quang Minh, để truyá»n ngôi cho Hoàng thái tá»­ Ngung Diá»…m, giÅ© gìn ngôi báu. Nếu như Hoàng tá»­ còn bỡ ngỡ trong việc lên ngôi, hoặc có Ä‘iá»u gì dẫn tá»›i rắc rối phức tạp, khi ấy trẫm vẫn còn đương sống, cÅ©ng có thể kịp thá»i giáo dục, hướng dẫn, nên ngưá»i chẳng phải âu lo nhiá»u.
Nghe xong nhÅ©ng lá»i phán bảo đó cá»§a Càn Long, Hòa Thân không dám nói thêm ná»­a tiếng. Cùng các đại thần lui ra.
VỠđến phá»§, Hòa Thân lập tức Ä‘i liên hệ khắp má»i, rồi cùng Thạc Lá»… thân vương VÄ©nh ân cùng đứng tên viết má»™t bản tấu, khẩn cầu Càn Long tạm thá»i chưa thoái vị.
Hòa Thân cÅ©ng tìm tá»›i Lưu Dung. Lưu Dung Ä‘á»c xong bản tấu, nói:
- Ôi cũng là một tấm lòng đau khổ!
Nói xong, ông cũng cầm bút ký tên.
Tấu Ä‘i tấu lại, vua Càn Long lại Ä‘em việc đã minh thệ cùng trá»i đất khi má»›i lên ngôi nói lại má»™t lần, đồng thá»i hạ lệnh cho bá»™ Lá»…, lấy năm sau là năm Gia Khánh nguyên niên, rồi định ra nghi lá»….
Hòa Thân nghe xong, biết rằng tình thế đã thay, nhưng cũng chỉ đành buồn rầu thúc thủ, không còn biết xoay trở ra sao.
***
Việc Càn Long thoái vị, nhưá»ng ngôi thế là đã quyết định xong. Bá»™ Lá»… định ra quy chế nhưá»ng ngôi. Nhưng vì quy chế này vẫn còn khiếm khuyết, nên thá»±c tế bá»™ Lá»… cÅ©ng rất khó tiến hành. Nói là khiếm khuyết, bởi trong Ä‘iển lá»… Ä‘á»i nhà Thanh chưa từng có loại đại lá»… này. Bá»™ Lá»… đành chỉ tìm hiểu, tham khảo các Ä‘iển lá»… cổ, rồi chế biến lại cho hợp thá»i, và cÅ©ng biết rằng, đại lá»… này cần phải hết sức long trá»ng đưá»ng hoàng, má»›i có thể làm vừa lòng, vừa mắt Càn Long. Cho nên phải mất tròn má»™t tháng, má»›i định xong đại lá»… nhưá»ng ngôi, ghi chép tấu lên, xin vua Càn Long xét phán. Vua Càn Long thấy thể chế như thế là trang nghiêm long trá»ng, hạ chiếu cho phép cứ thế mà làm.
Thá»§ tục tiến hành đại lá»… nhưá»ng ngôi, trước hết qua Càn Long sách phong cho Ngung Diá»…m là Hoàng thái tá»­, đồng thá»i truy phong cho mẫu thân cá»§a Hoàng thái tá»­ là Hiếu Nghi Hoàng hậu, vị trí ở dưới Hiếu Hiá»n Hoàng hậu, và lấy ngày Nguyên Äán năm Gia Khánh nguyên niên làm ngày chính thức cá»­ hành đại lá»….
Hòa Thân thấy rằng đến giá» phút ấy, đại thế cá»§a mình đã qua Ä‘i. Song không thể không liá»u lÄ©nh, đến chúc mừng Hoàng thái tá»­ Ngung Diá»…m.
Hòa Thân cho khênh theo vô số lá»… vật, đến nÆ¡i ở cá»§a Hoàng thái tá»­. Hoàng thái tá»­ nghe tin Hòa Thân tá»›i chúc mừng, thấy lòng mình đã nảy sinh đầy ác cảm liá»n nghÄ©: “Thân mẫu ta chết trong tay hắn, nếu như hắn không dẫn Càn Long Ä‘i xuống sông Tần Hoài, làm sao mẫu thân ta lại bị ngã bệnh nặng như thế. Sau khi mẫu thân ta qua Ä‘á»i, tang lá»… chỉ được như má»™t quý phi. à chỉ này cÅ©ng là từ tay Hòa Thân mà ra. Tên Hòa Thân ác nghiệt kia, hôm nay lại còn dám vác mặt đến đây mà chúc tụng sao, thật là má»™t kẻ vô xỉ, mặt dầyâ€.
Ngung Diá»…m vừa nghÄ© vừa đứng lạnh lùng trên bậc thá»m.
Lúc đó đã thấy Hòa Thân cúi đầu cụp mặt đi tới. Hòa Thân bước tới trước mặt Thái tử nói:
- Kẻ nô tài này xin kính mừng điện hạ.
Thái tử chỉ cất lên một tiếng:
- Ừ
Rồi không nói thêm gì nữa.
Hòa Thân bị cụt hứng, nhưng vẫn cố mặt dầy mày dạn nói tiếp:
- Thái tá»­ Ä‘iện hạ thiên tư thông minh, chính trá»±c, nhân từ, sau này lên ngôi chắc chắn sẽ là má»™t vị vua hiá»n đức, má»™t vị minh quân. Thật đúng là phúc khí cá»§a muôn dân, phúc khí cá»§a cả kẻ nô tài này vậy!
Nói xong, bèn cưá»i khanh khách, cúi đầu sát đất, nhưng lại ngước mắt lên nhìn Thái tá»­. Không ngá» rằng, Thái tá»­ vẫn đứng đó, chằm chằm nhìn Hòa Thân, không nói má»™t câu, và mặt lạnh như má»™t khối băng.
Hòa Thân làm quan đã bao nhiêu năm, nhưng gặp phải cái thảm cảnh này thì đây là lần thứ nhất. Hòa Thân thấy lạnh toát cá»™t sống, biết rằng đại sá»± thế là tiêu rồi. Nhưng con ngưá»i đứng trước con ngưá»i, cái miệng lại không thể không mở ra. Gã nghiến răng lại nghÄ©: Äã không nói thì ta nói, đã không làm thì ta làm, còn anh, mặc xác anh muốn dá»c ngang thế nào cÅ©ng mặc. NghÄ© xong, liá»n cưá»i nói:
- Thưa Ä‘iện hạ, nô tài nghe tin rằng sang năm Ä‘iện hạ sẽ lên ngôi báu, thật là má»™t Ä‘iá»m vui. Äó cÅ©ng chính là phúc khí cá»§a nô tài, cho nên nô tài đến đây chúc mùng trước.
Nói xong dâng ngá»c như ý.
Thái tá»­ giả như không nghe thấy, không cầm ngá»c như ý mà chỉ đăm đăm nhìn Hòa Thân, như má»™t ngưá»i xa lạ chưa từng quen biết bao giá».
Lúc đó Hòa Thân thấy rợn ngưá»i, tâm thần rối loạn, chân tay không biết làm gì và để vào đâu.
Hoàng thái tử nói:
- Không cần! - Nói xong, Ä‘i vào trong nhà - Hai chữ ấy, làm cho Hòa Thân không dám để lá»… vật lại, nên đành phải khênh vá», biết thế này, chẳng nên mang lá»… đến làm gì. NghÄ© tá»›i đó, Hòa Thân buồn rÅ© rượi, lên kiệu quay trở lại. Những ngưá»i khênh lá»… vật cÅ©ng không dám đặt xuống, nhung khi thấy Hòa Thân đã lên kiệu, nên cÅ©ng vá»™i vã ra theo ngay phía sau.
Thấy có sự lộn xộn, Hòa Thân quát to:
- Äồ khốn kiếp chúng mày, Ä‘i theo tao làm gì?
Nói xong, "phạch" một tiếng, buông rèm kiệu, và chỉ loáng một cái đã vỠđến phủ.
***
Chá»›p mắt đã tàn đông, rồi qua đêm trừ tịch, đó là ngày đầu tiên cá»§a Gia Khánh nguyên niên. Vua Càn Long ra ngá»± tại Ä‘iện Thái Hòa, cá»­ hành đại lá»… nhưá»ng ngôi, đích thân trao ấn báu cho Hoàng thái tá»­. Hoàng thái tá»­ cung kính quỳ nhận, rồi dẫn đầu các thân vương, đại thần cung chúc Thái thượng hoàng vạn thá» vô cương. Lá»… chức xong Thái thượng hoàng Càn Long liá»n lui vào cung.
Hoàng thái tá»­ lên ngôi, xưng đế, tiếp nhận sá»± chúc tụng cá»§a triá»u thần. Rồi theo chiếu thư truyá»n ngôi cá»§a Thái thượng hoàng miá»…n thuế tiá»n, thuế thóc cho toàn quốc đồng thá»i xuống chiếu đại xá. Ngày đó nÆ¡i kinh sư phồn hoa, vô cùng náo nhiệt, Ä‘iá»u đó khá»i phải nói nhiá»u. Lá»… truyá»n ngôi đã xong, trong ngoài mở tiệc, tiếng tung hô, ầm vang khắp cung đình. Má»™t số ngày sau, phụng mệnh cá»§a Thái thượng Hoàng đế, Gia Khánh sách lập Äích Phi Há»· Tháo lạp Thị làm Hoàng hậu. Lại qua má»™t số ngày nữa. Vua Gia Khánh đặt tiệc Thiên Tẩu ở cung Ninh Thá» mừng Thái thượng hoàng. Trong kinh thành, hân hoan nối tiếp những hân hoan, tiếng hoan hô vang vá»ng khắp kinh thành.
***
Äông qua hè tá»›i, thoáng chốc đã hai năm.
Hôm đó, xuân tàn hè tá»›i, không khí thật say đắm lòng ngưá»i. Sau buổi triá»u sáng, Gia Khánh truyá»n chỉ hạ lệnh cho Cá»­u vương VÄ©nh Nghi, Lưu Dung chá» hầu chỉ tại Äông Noãn các. Hòa Thân nghe được tin này, trong lòng không tránh khá»i ná»—i tân toan. Ngày xưa, má»—i khi Càn Long truyá»n chỉ, ngươi quỳ xuống lÄ©nh chỉ bao giá» cÅ©ng là Hòa Thân, khiến các quan đại thần ai ai cÅ©ng phải nghiêng đầu kính trá»ng. Vậy mà hôm nay...
Lưu Dung và Cá»­u Vương đến Äông Noãn các, thấy trong sân trong vưá»n, cây cối má»c xanh tươi rưá»m rà. Dưới bóng cây có má»™t chiếc ká»· cùng ba chiếc ghế. Chỉ má»™t lát say Thái giám đưa đưá»ng để vua Gia Khánh Ä‘i vào. Từ khi Hoàng đế má»›i lên ngôi, không khí trong triá»u sôi nổi, ai ai cÅ©ng có cách nhìn má»›i, lối nghe má»›i.
Cửu Vương và Lưu Dung vội vàng quỳ lạy Hoàng thượng. Vua Gia Khánh thấy vậy vội bước nhanh lên một bước, nâng hai vị đại thần dậy, nói:
- Nhị vị lão ái khanh, trẫm coi như cánh tay đắc lực của trẫm, đứng đậy đi.
Vua Gia Khánh cho hai ngưá»i ngồi, rồi vung tay má»™t cái, bảo Thái giám lui ra, cài cá»­a. Ba ngưá»i ngồi trò chuyện.
Cá»­u Vương há»i:
- Thưa đúc vạn tuế, thánh giá Thái thượng hoàng có được an khang không?
Vua Gia Khánh cưá»i đáp:
- Vẫn khá»e, có Ä‘iá»u là bát tuần lẻ tám rồi.
Cửu Vương và Lưu Dung gật đầu hiểu ý, rồi cả hai nói:
- Chúc Thái thượng hoàng vạn thỠvô cương.
Vua Gia Khánh nói:
- Tốt lắm!
Rồi từ từ nói tiếp:
- Nhị vị lão ái khanh, trẫm có mấy việc muốn há»i hai ngưá»i. Ngày mồng ba tháng chín, trẫm đội Æ¡n phụ hoàng, được sách phong là Hoàng thái tá»­, trong khi má»i việc còn chưa công bố, mà Hòa Thân đã Ä‘em dâng trẫm ngá»c như ý trước, các khanh có biết không?
Cá»­u Vương và Lưu Dung Ä‘á»u lắc đầu.
Vua Gia Khánh lại há»i:
- Việc trên đưá»ng tuần hạnh Giang Nam giữa Hiếu Nghi hoàng hậu vá»›i Phụ hoàng, rồi đột nhiên Phụ hoàng cho đưa Hoàng hậu vá» Kinh trước, hai khanh có biết cặn kẽ không?
Cửu Vương và Lưu Dung lại lặng lẽ lắc đầu.
Vua Gia Khánh lại há»i:
- Sau khi Hiếu Nghi hoàng hậu mất, tỠthượng dụ là do tay ai viết?
Các bức thượng dụ xưa nay bao giá» cÅ©ng là do các đại thần viết ra trước, Ä‘iá»u đó chẳng có gì phải để ý.
Lưu Dung biết là thượng dụ từ tay ai mà ra, nên đáp:
- Là Hòa Thân đại nhân.
Vua Gia Khánh chơi lạnh lùng nói:
- Hòa đại nhân, hắn là Hòa đại nhân của nhà nào thế nhỉ?
Sau một lát suy nghĩ thêm Gia Khánh lại nói:
- Hòa Thân đã nhiá»u năm gánh vác việc triá»u đình, hắn lá»™ng quyá»n thế nào các quan đại thần Ä‘á»u biết hết, nhưng ai cÅ©ng chỉ biết tức mà không dám nói. Công Æ¡n cá»§a Phụ hoàng đối vá»›i Hòa Thân nặng như núi, nhưng Hòa Thân lại chẳng biết giữ mình, lấy cá»§a công co kéo thành cá»§a riêng. Phụ hoàng cho hắn là làm kiệm bá»™ Há»™, thế là hắn tập trung quyá»n bính vào má»™t mình tay hắn, mà lại hống hách, càn rỡ, không cho các quan trong bá»™ được tham gia bàn bạc má»™t Ä‘iá»u gì. Từ đó dẫn tá»›i việc quốc khố hao hụt thâm thá»§ng. Những Ä‘iá»u trẫm nói Ä‘á»u là tá»™i cá»§a Hòa Thân, trẫm không nói sai đâu.
Nói xong, tâm trạng Gia Khánh trở thành rất nặng ná». VÄ©nh Nghi cÅ©ng đã định nói má»™t cái gì đó, nhưng lại thấy sức mình không đủ, nên thôi không nói nữa.
Vua Gia Khánh nói tiếp:
- Trẫm ra mật lệnh cho hai khanh, bắt đầu từ ngày hôm nay, nếu nghe thấy bất cứ tá»™i lá»—i nào cá»§a Hòa Thân, bất kể là hư thá»±c, tất cả Ä‘á»u phải tấu trình, những lá»i đơn sai, trẫm sẽ không há»i tá»™i, gác nó lại là xong thôi.
VÄ©nh Nghi nghe nói thế, liá»n nói:
- Bẩm đức vạn tuế, nô tài có một việc, không biết có nên nói ra đây không
Nói xong, liá»n đưa mắt nhìn Lưu Dung.
Lưu Dung chậm rãi nói:
- Nên chứ!
Vua Gia Khánh há»i ngay đó là việc gì.
Vĩnh Nghi bèn đem việc Hòa Thân chiếm đoạt cung nữ của nhà vua nói lại.
Gia Khánh nghe xong, liá»n đập long án nói:
- Ká»· cương cá»§a triá»u đình không chỉnh đốn không xong.
***
Lại nói vá» Hòa Thân, kể từ khi vua Gia Khánh lên ngôi Hòa Thân vừa mừng lại vừa lo. Hôm đó Lưu Toàn sang phá»§, Hòa Thân liá»n nhá» hắn sắp xếp thá»i gian, để để vào cung bệ kiến Thái thượng hoàng. Lưu Toàn thu xếp rất nhanh. Hôm đó Hòa Thân vào Ä‘iện Dưỡng Tâm nÆ¡i ở cá»§a Càn Long. Vừa bước vào cá»­a Hòa Thân đã thấy ngay vị Thái thượng hoàng trên đầu chỉ còn lÆ¡ thÆ¡ mấy sợi tóc bạc, răng đã lung lay hết, và tai Ä‘iếc mắt hoa. Trong lòng Hòa Thân cảm thấy thật đắng cay, bèn quỳ xuống, lê bằng đầu gối vá» phía trước, kêu lên má»™t tiếng:
- Thái thượng hoàng!
Vua Càn Long hình như có nghe tiếng nói, nhưng lại chẳng nghe để rõ ràng, nên há»i:
- Ai đó?
Hòa Thân bò tới gần hơn, rồi cất tiếng nói to hơn:
- Nô tài là Hòa Thân, bái kiến Thái thượng hoàng.
Äến lúc đó, vua Càn Long má»›i nghe rõ, nói:
- Là ngươi đấy ư! Sao đã lâu chẳng thấy tới đây?
Hòa Thân biết Càn Long đã lẫn, nên nói:
- Nô tài vào cung không dễ.
Vua Càn Long nghe rõ câu đó, nói:
- Hình như ngưá»i mắc quá nhiá»u tá»™i lá»—i thì phải.
Câu nói này đã đánh trúng vào chỗ đau nhất của Hòa Thân, nên lòng thấy bi thương, bật khóc, nói:
- Thái thượng hoàng sẽ còn sống ngàn thu, vạn tuổi.
Càn Long nghe xong, xua xua tay, nói:
- Chẳng được đâu! Äức Khổng Tá»­ đã dậy: "Già mà không chết thì thành giặc!â€, năm nay đã bát tuần lẻ tám rồi còn gì, nếu còn muốn sống đến thiên thu vạn đại, thì rõ ràng là má»™t trò cưá»i.
Nói xong, Càn Long cưá»i, há»i:
- Công việc vẫn thuận lợi chứ?
Trong cung, Hòa Thân đâu dám nói nhiá»u, nên nói:
- Cũng được đội ơn công đức của đức vạn tuế.
Càn Long cưá»i nói:
- Gia Khánh không thích ngươi! Nhưng ngươi cứ yên tâm, chỉ cần một câu nói của ta, thì cái sinh mệnh của ngươi vẫn còn.
Hòa Thân thôi khóc, và thấy cÅ©ng chẳng Ä‘iá»u gì để nói nữa, nên lui ra.
Ra khá»i cá»­a cung, lại gặp Lưu Dung vào triá»u. Hòa Thân biết Lưu Dung vào triá»u là chỉ có má»—i má»™t việc gặp đức vua, nên tá» vẻ châm biếm. Lưu Dung cÅ©ng biết rằng, Hòa Thân vào cung chỉ là để gặp Càn Long, nên há»i:
- Thánh giá của Thái thượng hoàng ra sao?
Hòa Thân đáp:
- Khá»e lắm!
Nói xong cưá»i khanh khách, bá» Ä‘i cùng vá»›i trận cưá»i đó được kéo dài ra.
***
Tháng Giêng, năm thứ tư niên hiệu Hàm Phong, vua Càn Long ngã bệnh, vua Gia Khánh chầu trục ở Ä‘iện Dưỡng Tâm, vì vua Càn Long đã hôn mê suốt cả ngày. Hôm đó, vua Gia Khánh hầu hạ cả ngày bên cạnh Càn Long, còn các viên Thái y trong cung tấp nập ra ra vào vào. Vua Gia Khánh cÅ©ng biết rằng vua Càn Long đã vào tuổi bát tuần lẻ chín rồi, ắt sẽ có má»™t ngày sẽ vá» chầu trá»i. Cho nên Gia Khánh lại càng chu đáo chăm nom Càn Long hÆ¡n, thái độ vô cùng hiếu lá»….
Chẳng may, tuổi thá» cá»§a vua Càn Long đã tận, bệnh tình kéo dài tá»›i ngày thứ tư thì đột ngá»™t trở thành trầm trá»ng hÆ¡n. Các Ngá»± y cÅ©ng dành phải bó tay, và thế là Càn Long vÄ©nh viá»…n ra Ä‘i. Vua Gia Khánh gào khóc đến vỡ trá»i nứt đất.
Buổi chiá»u vua Gia Khánh mặc áo tang lên triá»u, nói má»™t cách nghiêm trang:
- Hôm nay ai là ngưá»i lãnh ban quân cÆ¡ đại thần.
Hòa Thân đáp:
- Là nô tài.
Vua Gia Khánh nói:
- Viết chỉ Ä‘i, lệnh cho các đại thần Lạt Ma cùng các công chúa ở Mông ở Tạng, đã từng lên đậu thì vá» kinh chịu tang, những ngưá»i chưa bị bệnh đậu mùa, tất cả Ä‘á»u không cần vá». Viết xong phát Ä‘i. Äi ngay Ä‘i!
Hòa Thân liá»n Ä‘i đến phòng quân cÆ¡ lòng dạ hoang mang nghÄ©: Äã biết mình là lãnh ban đại thần, vậy mà tòn sai mình Ä‘i làm cái việc vặt này, và tách hẳn mình ra. Lại nghÄ©, mình sẽ chẳng vá», mà cứ ở lại đây. NghÄ© xong liá»n gá»i Chương Kinh tá»›i.
Chương Kinh há»i:
- Có việc gì ạ, thưa đại nhân.
- Viết chỉ! Vua Càn Long băng hà lệnh cho các công chúa các đại thần Lạt Ma ở Mông ở Tạng, nhÅ©ng ngưá»i đã lên đậu, và cả những ngưá»i chưa lên đậu Ä‘á»u không phải vá» kinh chịu tang. Äi thôi!
Hòa Thân lầu bầu, đã lên đậu với chưa lên đậu thì có gì khác nhau cơ chứ.
Anh chàng Chương Kinh cÅ©ng lấy làm lạ, nghÄ©: Äã không gá»i vá» kinh tất cả thì còn phân biệt đã lên đậu vá»›i chưa lên đậu làm gì nhỉ! Nên há»i lại Hòa Thân má»™t câu, nhung Hòa Thân không đáp, mà còn quát lên:
- Viết chỉ, viết xong gửi ngay đi.
Nói xong ngồi lỳ trong phòng tức giận một mình.
Chương Kinh Ä‘em tá» thượng dụ "những ngưá»i đã lên đậu, hoặc chưa lên đậu Ä‘á»u không phải vá» kinh" Ä‘em đến trình cho Hòa Thân, Hòa Thân dùng cái tẩu thuốc gõ gõ chá»— đóng dấu, Chương Kinh đóng dấu xong rồi Ä‘i. Nói chung trong ná»™i đình đã thấy dấu cá»§a ban quân cÆ¡, thì đóng dấu tiếp ngay. Nếu không dấu cá»§a Thái giám sẽ trở thành sá»± kiểm tra dấu ấn cá»§a nhà vua.
Chương Kinh đi rồi, Hòa Thân vẫn ngồi lì ở đó, vừa tức vừa buồn.
Không ngỠở trong triá»u, vua Gia Khánh nhìn ngược ngó xuôi vẫn chẳng thấy Hòa Thân đâu, bèn bảo Thái giám:
- Äi xem xem, Hòa Thân đã viết chỉ xong chưa.
à cá»§a Gia Khánh bảo Thái giám Ä‘i xem Hòa Thân viết xong chỉ chưa, nếu viết xong rồi, thì gá»i Hòa Thân trở lại đây. Nhưng Thái giám lại hiểu khác, cho rằng, Ä‘i xem xem, nếu chỉ viết xong rồi thì Ä‘em vá» cho ta xem. Hoàng thượng xem chỉ đó là lẽ tất nhiên.
Thái giám Ä‘i ra khá»i triá»u đưá»ng, đã nhìn ngay thấy Chương Kinh Ä‘ang cầm bức thánh chỉ đó, liá»n gá»i lại, nói.
- ÄÆ°a đây cho tôi, Hoàng thượng Ä‘ang cần Ä‘á»c đấy!
Chương Kinh ở ban quân cÆ¡, liá»n đưa ngay cho Thái giám, dặn:
- Thánh thượng xem xong, đem trả lại cho tôi.
Thái giám trình bức Thánh chỉ đó lên Hoàng thượng.
Vua Gia Khánh thá»±c tình cÅ©ng chẳng biết đó là chuyện gì nên tiện tay mở ra Ä‘á»c, Gia Khánh nhìn thấy rõ ràng trên Thánh chỉ viết: "Äã và chưa bị bệnh đậu mùa Ä‘á»u không cần vá» Kinh". Ngay lập tức vua Gia Khánh vô cùng giận dữ, nhưng lại không để lá»™ ra bên ngoài má»™t tí nào, nói vá»›i Thái giám:
- Gá»i Hòa Thân tá»›i đây.
Hòa Thân vén rèm bước vào, quỳ xuống.
Vua Gia Khánh nói bằng giá»ng nghiêm khắc:
- Hòa Thân, ngươi đã biết tội của ngươi chưa?
Hòa Thân đâu có biết rằng, bức thánh chỉ đã trở vá» nằm trên long án cá»§a Gia Khánh, bèn thấp giá»ng nói:
- Quả thực là thần không biết!
Gia Khánh bèn cầm tá» Thánh chỉ trên long án lên, há»i:
- Hòa Thân, cái này có phải ngưá»i khởi thảo không?
Hòa Thân nhìn lên, biết là lôi thôi to rồi, mồ hôi "ào†một cái, tóat ra, đầu cúi xuống.
Gia Khánh lại há»i:
- Thác mệnh viết chiếu thì mắc tội gì...?
Hòa Thân không dám ho he một câu nào nữa.
Vua Gia Khánh bỠmặc Hòa Thân tại đó, quay ra nói với các đại thần:
- Vừa rồi, nói tá»›i giặc giã ở các lá»™, đâu chỉ có má»™t mình VÄ©nh Bảo tô son trát phấn, biến bại thành thắng để trình vá». Mà ngay ở Kình cÅ©ng có nhiá»u thị vệ muốn xuất kinh để vào tiến quân hiệu lá»±c, nhưng khi đã vào tiến quân hiệu lá»±c rồi lại không chịu khai khẩn Ä‘iá»n địa, làm giàu nhanh chóng. Cho nên, các cấp quan lại sá»›m đã hình thành sá»± tá»± thị, làm hao tổn quân phí. Äó là bung bít dối vua!
Hòa Thân ngay lập tức nhận ngay thấy cái chết đã đến vá»›i mình, qua những lá»i nói đó cá»§a vua Gia Khánh nên không lạnh mà cÅ©ng run.
Vua Gia Khánh nói tiếp:
- Lưu Dung, VÄ©nh Nghi, sau buổi triá»u, vá» chá» chỉ ở Äông Noãn các. Hai ngưá»i có thể vá» ngay bây giỠđể viết chỉ...
Các quan đại thần không ai dám nói một câu, mà lần lượt đi hàng một ra ngoài.
Vua Gia Khánh Ä‘i má»™t chiếc kiệu má»m tá»›i Äông Noãn các. Yên vị xong, VÄ©nh Nghi và Lưu Dung vào lạy.
Gia Khánh nói ngay:
- Äứng dậy mà nói.
Hai vị đứng ở hai bên vua.
Gia Khánh nói:
- Trong triá»u đình, Hòa Thân thác mệnh viết chiếu, đáng ghép vào tá»™i gì?
Cửu Vương Vĩnh Nghi nói:
- Tội chết.
Gia Khánh lại há»i:
- Hoàng khảo vừa mất, trên mình trẫm đang mang đại tang, liệu có thích hợp với một tội chết như vậy không?
Cá»­u Vương không dám nói gì nữa. Lưu Dung thư thả nói: Dung dưỡng tá»™i lá»—i má»™t ngày, di hại cả Ä‘á»i! Cho nên làm ngay vẫn hÆ¡n.
Ngay lập tức vua Gia Khánh nói:
- Lưu ái khanh nói đúng.
Rồi truyá»n ngay cho tả hữu, sai bá»™ quân thống lãnh cùng vá»›i bá»™ Hình Ä‘i bắt Hòa Thân.
Hòa Thân tan chầu vá» nhà, lòng rối như tÆ¡ vò. Vá» phá»§ vừa ngồi yên chá»—, các bà thê, các nàng thiếp liá»n vây quanh lấy, há»i han vá» việc phát tang Thái thượng hoàng như thế nào.
Äá»™t nhiên mưá»i mấy ngưá»i gồm thị vệ, quân bá»™, xông vào Hòa phá»§. Lúc đó Trương Thiên Hoành Ä‘ang ở ngoài sân, nên quát to:
- Bá»n này to gan, dám xông vào tướng phá»§.
Vị Thống lãnh kia đâu có thèm để ý tới Trương Thiên Hoành, mà lại nói to hơn:
- Có Thánh chỉ tá»›i, hãy Ä‘i tìm chá»§ ngươi đến nghe Ä‘á»c.
Trương Thiên Hoành nghe xong cứ á»› cả ngưá»i, vá»™i vã vào thông báo.
Hòa Thân vừa thay xong áo, lại nghe có Thánh chỉ tá»›i, lại bảo thê, thiếp giúp mình mặc triá»u phục vào, rồi thê, thiếp lánh mặt hết Ä‘i. Quan Tuyên chiếu đứng lên đầu hàng, Hòa Thân quỳ bên dưới, và nghe quan Tuyên chiếu Ä‘á»c:
“Hòa Thân dối vua, tá»± tung tá»± tác, tá»™i trạng nặng ná». Nay cách chức, bắt giao cho bá»™ Hình xét xá»­ nghiêm minh! Khâm thá»­".
Hòa Thân nghe xong mấy lá»i thượng dụ đó quả là hồn bay phách lạc lên trá»i, trong khi còn Ä‘ang tìm cách trì hoãn, cả đám thị vệ đã xông vào, mặt lạnh như tiá»n, kéo nghiến Ä‘i. Ra đến ngoài cổng, ấn vào trong má»™t chiếc kiệu, rồi lấy chiếc xích sắt vắt qua đỉnh kiệu má»™t vòng, coi như tá»™i phạm đã bị khóa.
Phân đội quân bá»™, chia nhau canh gác khắp các nÆ¡i trong nhà như cá»­a trước, cá»­a sau, cá»­a ngách, cá»­a bên. Rồi lại Ä‘iá»u động tuần tiêu, chuẩn bị khám nhà, tịch thu gia sản.
Hòa Thân vừa bị lôi Ä‘i, thì trong gia đình nhà há» Hòa, từ bà vợ già đến các bà thê, thiếp, rồi các ông phò mã đến các cậu ấm cô chiêu... bắt đầu nháo nhào, nhốn nháo, chỉ biết ôm nhau mà khóc. Há» chỉ còn biết Ä‘i nhá» công chúa thứ mưá»i, đứng ra cứu giúp. Tất cả ngưá»i nhà há» Hòa, từ già đến trẻ, nhất tá» quì xuống, xin công chúa ra Æ¡n.
Con trai Hòa Thân, phò mã Phong Thân cÅ©ng quỳ gối ở đó, để xin công chúa ban ân đức, và cÅ©ng không còn tính đến danh nghÄ©a vợ chồng, mà chỉ biết giập dầu như giã tá»i trên mÅ©i đôi hài thêu cá»§a công chúa:
- Tính mệnh của cha tôi là nằm trong tay của công chúa.
Cả nhà khóc lóc như một tổ ong bị vở.
Công chúa thứ mưá»i nâng má»i ngưá»i dậy, nhưng chẳng có ai chịu đứng dậy cả. Nên công chúa thứ mưá»i đành phải Ä‘i nâng mẹ chồng trước. Bà vợ Hòa Thân, ôm lấy đùi công chúa và khóc lóc càng thảm thiết hÆ¡n.
Công chúa thứ mưá»i, chẳng có biện pháp nào khác, cuối cùng chỉ cùng vá»›i má»™t số ngưá»i vào cung van xin Thượng hoàng, hãy tạm thá»i thả cho Hòa Thân trở vá», rồi từ đó má»›i nghÄ© ra được cái kế lâu dài gì đấy. Äến lúc ấy má»i ngưá»i má»›i từ từ đúng dậy, lan bá»™ mặt thê thảm đầy nước mắt.
Công chúa thứ mưá»i cÅ©ng nghÄ© tá»›i chá»— ngày thưá»ng, ông bố chồng Hòa Thân đối đãi tá»­ tế vá»›i mình, nên cÅ©ng không khá»i rÆ¡i nước mắt, nên ngay lập tức Ä‘em theo bốn cô thị nữ, Ä‘i kiệu vào cung. Các thị vệ, nhìn thấy chỉ có công chúa, cÅ©ng không tiện ngăn cản, nên cứ để công chúa Ä‘i thẳng.
Vua Gia Khánh nghe tin đã bắt giam Hòa Thân, cÅ©ng thấy yên tâm. Nhung chỉ để má»™t chốc, lại thấy chị ruá»™t mình là công chúa thứ mưá»i vào kiến giá, nên cÅ©ng biết ngay rằng đây chỉ là việc xin xá» cho Hòa Thân, nên đâm ra ảo não hÆ¡n. Nhưng bà chị ruá»™t mình, không thể không gặp. Công chúa thứ mưá»i vừa thấy Gia Khánh, liá»n quỳ hai gối xuống khẩn cầu:
- Xin đức vạn tuế hãy nghÄ© tá»›i cái tình xưa, khi Hoàng khảo còn sống, đã đối xá»­ vá»›i Hòa Thân như thượng khách. Thứ hai nữa là để cho gia đình nhà chị cá»§a em được Ä‘oàn viên, ba nữa, chồng chị, em cÅ©ng còn phải gá»i bằng anh rá»…. Bốn nữa Hòa Thân cÅ©ng còn có công vá»›i giang sÆ¡n xã tắc này, cho nên dù thế nào Ä‘i chăng nữa cÅ©ng không thể xá»­ chém Hòa Thân được.
Gia Khánh nói:
- Gia đình nhà Hòa Thân không bị truy cứu, còn Hòa Thân thì không thể miễn xá được.
Nói xong, Gia Khánh Ä‘i ra khá»i Ä‘iện. Công chúa chẳng còn cách nào khác, nên đành vá» phá»§ để bàn bạc thêm.
Ngay hôm sau, bách quan tập hợp.
Vua Gia Khánh thiết triá»u, quan tuyên chiếu Ä‘á»c rõ ràng minh bạch:
Hòa Thân được hưởng đại đặc ân cá»§a Thái thượng hoàng, đã đỠbạt từ má»™t thị vệ lên tá»›i Äại há»c sÄ©. Làm việc ở ban Quân cÆ¡ đã nhiá»u năm, được tắm gá»™i Æ¡n mua móc đã nhiá»u, không lấy gì mà so sánh được. Trẫm đã đích thân sai làm việc quan trá»ng, vậy mà để xảy ra sá»± sai sót quá nghiêm trá»ng. Do đơn giản sá»­ dụng trá»ng thần, có việc con con giao đến ba năm vẫn chẳng nghÄ© ra được Ä‘iá»u gì, Ä‘iá»u đó không thể không sinh ra tai biến. Nay Hòa Thân tá»™i trạng nặng ná», đồng thá»i qua việc thống kê cá»§a chư vị đại thần, thá»±c tế là ghi chép không sao cho hết được. Äúng vào ngày thục hiện di chiếu đồng thá»i cÅ©ng là ngày cách chức Hòa Thân, bao nhiêu tá»™i trạng, ngưá»i ngưá»i Ä‘á»u biết. Trừ việc giao cho Vương công, đại thần thẩm định tại kinh, còn cần thông dụ cho các đốc, phá»§ cần thống kê ra các khoản mà Hòa Thân tham ô, ăn cá»§a đút. Tá»™i trạng này sẽ tính ra sao còn tùy vào từng khoản, là bao nhiêu.
Các nơi thực hiện tấu này.
Thánh chỉ vừa truyá»n, các quan đại thần Ä‘á»u vá»— tay sung sướng, không ai là không tán thưởng, những bản tấu tá»›i tấp bay vá» coi như má»™t vùng tuyết trắng tinh từ xa bay tá»›i. Có tấu tố cáo Hòa Thân đã dám tá»± sá»­a chữa son phê, có tấu tố cáo Hòa Thân chiếm dụng cung nữ cá»§a vua, có tấu lại tố cáo trong nhà Hòa Thân có cất giấu những cấm vật không được phép tàng trữ trong nhà. Có tấu tố cáo Hòa Thân tiết lá»™ nhÅ©ng Ä‘iá»u cÆ¡ mật. Ngoài ra còn nhiá»u việc khác như can thiệp vào những việc không phải cá»§a mình, tham lam, coi thưá»ng ká»· cương phép nước, cấu kết thành bè đảng, làm hại, chiếm tiá»n bạc cá»§a những ngưá»i dân lương thiện không biết bao nhiêu mà kể, tổng cá»™ng các tá»™i trạng lại, có tất cả 20 đại tá»™i.
Vua Gia Khánh căn cứ vào nhÅ©ng bản tấu đó giao cho bá»™ Hình xét há»i vá» hai mươi tá»™i đó. Nhưng Hòa Thân rất ngoan cố giảo quyệt, có chết cÅ©ng không chịu nhận tá»™i nào. Cuối cùng không còn cách nào khác, nên đành phải mang chứng cứ cá»§a từng sá»± việc ra, và vá»›i những chứng cá»› không thể chối cãi đã đó, Hòa Thân má»›i bắt đầu chịu cúi đầu nhận tá»™i.
Há»™i thẩm cá»§a bá»™ hình là Cá»­u Vương VÄ©nh Nghi, đã Ä‘em má»i việc đầu Ä‘uôi trình lại vá»›i Gia Khánh. Gia Khánh bèn hạ chiếu, tiếp tục cá»­ Cá»­u Vương VÄ©nh Nghi làm khâm sai, kiểm tra và tịch thu tài sản cá»§a Hòa phá»§.
Cá»­u Vương tá»›i Hòa phá»§, liá»n lấy cái phòng sau cá»§a tiá»n đưá»ng, làm phòng ngá»§ để tiến hành tra xét.
Nhưng khi nhìn thấy phòng ốc cá»§a Hòa Thân, tất cả Ä‘á»u làm bằng gá»— Nam, kiểu cách lại giống vá»›i cung Ninh Thá», còn sá»± hoa lệ lại chẳng kém gì vưá»n Viên Minh, trang trí toàn Ä‘á»u là loại đồ cổ rất quý hiếm, vá» số lượng còn nhiá»u hÆ¡n trong Äại Ná»™i đến má»™t, hai lần. Tiếp đó là Thị vệ đưa những nhà giám định cổ vật tá»›i, ghi chép từng món má»™t.
Bao gồm:
Những đồ trang sức trên đầu Ä‘á»u bằng vàng ròng có ba ngàn sáu trăm năm mươi bảy món. Äông châu có tám trăm chín mươi tư hạt. Trân châu má»™t trăm bay mươi chín chuá»—i, hạt rá»i năm há»™c. Hồng Bảo thạch đính trên chóp mÅ©, bảy mươi ba viên. Lông chim màu xanh gài mÅ© các bà, mưá»i má»™t ống, lông chim màu phi thúy tám trăm ba mươi lăm ống. Hạt Kỳ Nam Hương sáu trăm chín mươi tám chuá»—i. Bát lá»›n bằng vàng rồng năm mươi đôi. Bát Ngá»c mưá»i đôi. Ấm vàng bốn đôi. Bình vàng hai đôi. Chìa khóa vàng bốn trăm tám mươi chiếc. Chậu vàng má»™t đôi, ống nhổ vàng má»™t đôi. Cưá»ng thá»§y tinh năm đôi. San hô hai mươi bốn cây; Ngá»c mã má»™t chiếc, cốc bạc bốn nghìn tám trăm chiếc. ÄÅ©a San hô bốn nghìn tám trăm bá»™. Ngà voi khảm vàng bốn nghìn tám trăm bá»™. Ấm bạc tám trăm chiếc. Ấm giá» phỉ thúy hình trái dưa má»™t chiếc.
Da báo xali tám mươi tấm. Da chồn hai trăm sáu mươi tấm; da cáo xanh, ba mươi tám tấm, da cáo Ä‘en má»™t trăm hai mươi tấm, da cáo huyá»n mưá»i tấm, da cáo trắng mưá»i tấm. Da cáo xám ba trăm tấm. Da sư tá»­ biển ba mươi tấm. Da báo biển sáu chục tấm. Da rái cá Tây Tạng năm mươi tấm. Gấm vóc bốn nghìn bảy trăm ba mươi cuá»™n. Lụa lÄ©nh năm nghìn má»™t trăm cuá»™n. Lụa thêu tám mươi ba cuá»™n. Dạ ngoại Tinh Hồng bốn mươi ba tấm. Vải sang phương tây ba mươi tấm. Các loại vải khác bốn mươi chín bó, vải Cát Bá ba mươi bó. Các loại áo da má»™t nghìn hai trăm chiếc. MÅ© Ngá»± dùng sợi ngang hai chiếc. Ão dệt rồng vàng hai chiếc. Ão làm lá»… Hy Yên màu tương hai chiếc.
Äồ chÆ¡i bằng ngá»c trắng sáu mươi tư chiếc, đồng hồ Tây các loại bảy mươi tám chiếc. Tá»§ gương pha lê thay quần áo mưá»i chiếc. Tá»§ gương loại nhá» ba mươi tám chiếc. Các vật bằng đồng, bằng thiếc vân vân có hÆ¡n bảy nghìn ba trăm thứ. Bạc hoa văn có má»™t triệu không trăm bảy mươi lăm nghìn lạng. Vàng ròng có tám vạn ba nghìn bảy trăm lạng, tiá»n sâu nghìn chuá»—i. Phòng ốc có má»™t nghìn năm trăm ba mươi gian. Má»™t vưá»n hoa, văn tá»± nhà đất năm hòm; giấy vay nợ hai hòm. Nhiá»u vật linh tinh khác chưa tính.
Tổng cá»™ng bao gồm: má»™t trăm linh chín hạng mục. Ngoài mục thứ 26, vàng bạc và tiá»n ra, thì ngay lúc ấy, khi đánh giá tính ra bạc, đã lên tá»›i hÆ¡n hai trăm hai mươi ba triệu tám trăm chín mươi ngàn lạng bạc. Ngoài ra hạng mục thứ 83, vẫn còn chưa kịp đánh giá. Nhưng cứ theo cách tính toán như trên thì cÅ©ng vào khoảng tám chín trăm triệu lạng. Tá»± cổ tá»›i giá», bất kể là Vương Khai hay Thạch Sùng nào cÅ©ng không bằng được má»™t phần mưá»i gia sản cá»§a Hòa Thân. Nói ngay đến các vị vua trong ngoài nước cÅ©ng không có được má»™t gia tài to như thế.
Vua Gia Khánh xem qua, biết được gia sản cá»§a Hòa Thân là như thế, bất chợt thấy giật mình, ngồi rÅ© trong thư phòng. Kể ngay trong Äại Ná»™i cÅ©ng không thể giàu có đến như thế. Lập tức ban chiếu tuyên bố hai mươi đại tá»™i cá»§a Hòa Thân.
Chiếu viết:
Ngày mồng ba tháng 9 niên hiệu Càn Long thứ sáu mươi, trẫm đội Æ¡n Hoàng khảo phong cho làm Hoàng thái tá»­, trong khi việc này còn chưa công bố, mà sáng ngày mồng hai Hòa Thân đã tìm trẫm dâng ngá»c như ý trước để dá»±a dẫm sau này. Äó là đại tá»™i thứ nhất.
Cưỡi ngá»±a Ä‘i thẳng vào cá»­a tả đơn Viên Minh, rồi Ä‘i qua Ä‘iện Chính Äại Quang Minh, tá»›i sÆ¡n khẩu Thá» SÆ¡n Äó là đại tá»™i thứ hai.
Äi kiệu vào thẳng Äại Ná»™i, rồi cho kiệu Ä‘i thẳng vào cá»­a Thần VÅ©. Äó là đại tá»™i thứ ba.
Lấy cung nữ xuất cung làm thiếp, đó là đại tội thứ tư.
Tùy ý áp đặt má»i việc vá»›i các lá»™ quân, mang đầy tính lừa dối, đó là đại tá»™i thứ năm.
Thánh thể cá»§a Hoàng khảo không được khá»e, Hòa Thân không có má»™t chút lo lắng nào, mà còn cưá»i nói như không, đó là đại tá»™i thứ sáu.
Hoàng khảo vì bệnh tật nên khi phê chương tấu, có những nét chữ không ngay ngắn, Hòa Thân tá»± quyết định là xé Ä‘i chép lại. Äó là đại tá»™i thứ bảy.
ÄÆ°á»£c kiêm má»™t phần công việc cá»§a bá»™ Há»™, nhưng đã Ä‘em tập trung má»i quyá»n lá»±c ở bá»™ này vá» tay mình, để công việc xảy ra sai xót hàng loạt, cấm không cho các vị quan khác bàn bạc. Äó là đại tá»™i thứ tám.
Năm kia Khuê Thư tấu vá» rằng: Hai nÆ¡i Tuần Hóa và Quý Äức định nổi lên khống chế Thanh Hải, Hòa Thân bóc bá», trả vá», rồi giấu giếm Ä‘i. Äó là đại tá»™i thứ chín.
Äức Hoàng khảo băng hà trẫm ra dụ các công chúa ở Mông Cổ chưa từng bị lên đậu thì không phải vá» kinh, vậy mà Hòa Thân viết dụ: nhÅ©ng ngưá»i đã lên đậu cÅ©ng không phải vá». Äó là đại tá»™i thứ mưá»i.
Äại há»c sÄ© Tô Lăng vì thính lá»±c đã há»ng, nhưng là chá»— thân tình vá»›i em trai hắn là Hòa Lâm, nên giấu Ä‘i không tấu, Äãi Lang Ngô Tỉnh Lan, Lý Hoàng, và Thái Bá»™c Tư Khanh vẫn dạy há»c tại nhà, giữ nguyên phẩm cấp bổng lá»™c, Ä‘iá»u khiển ná»n há»c chính. Äó là đại tá»™i thứ mưá»i má»™t.
Danh sách ban quân cÆ¡, tùy tiện xé bá». Äó là đại tá»™i thứ mưá»i hai.
Theo như ghi trong gia sản, Ä‘á»u là lấy trá»™m gá»— Nam Má»™c, cách thúc xây dụng lại làm theo mẫu cung Ninh Thá», vưá»n hoa cây cảnh lại giống như vưá»n hoa bồng lai Viên Minh, nói chung là không có gì khác nhà vua. Äó là đại tá»™i thứ mưá»i ba.
Làm phần má»™ ở Tô Châu chưa được phép mà đã đào móng, xây hầm, dân chúng gá»i là Hòa Lăng. Äó là đại tá»™i thứ mưá»i bốn.
Những vòng hạt trân châu cất giấu trong nhà, có tá»›i mấy trăm chuá»—i, số lượng ấy lá»›n gấp nhiá»u lần trong đại ná»™i, nhÅ©ng hạt châu đính trên mÅ© lá»›n hÆ¡n nhiá»u lần hạt châu trên mÅ© nhà Vua. Äó là đại tá»™i thứ mưá»i lăm.
Những viên bảo thạch đính trên mÅ©, nhưng không dùng tá»›i, vẫn có hàng nhiá»u chục viên, những khối đá bảo thạch thật lá»›n, đếm không xuể, hÆ¡n hẳn nhà vua. Äó là đại tá»™i thứ mưá»i sáu.
Vàng bạc quần áo tàng trữ tá»›i hàng ngàn hàng vạn. Äó là đại tá»™i thứ mưá»i bảy.
Số vàng nhét giấu trong khe tưá»ng lên tá»›i hÆ¡n hai vạn sáu nghìn lạng, rồi trong kho riêng cÅ©ng cất hÆ¡n sáu nghìn lạng vàng nữa, bạc chôn trong hầm dưới đất cÅ©ng lên tá»›i hÆ¡n ba triệu lạng. Äó là đại tá»™i thứ mưá»i tám.
Mở tiệm cầm đồ ở Thông Châu, Kê Châu, lá»i lãi lên tá»›i hàng chục vạn lạng, tranh chấp vá»›i dân. Äó là đại tá»™i thứ mưá»i chín.
Äút lót cho Lưu Toàn số bạc lên tá»›i trên mưá»i vạn lạng, đồng thá»i trong đó còn có cả những chuá»—i hạt trân châu Ä‘eo tay, Ä‘eo cổ rất lá»›n. Äó là đại tá»™i thứ hai mươi.
Những đại tá»™i cá»§a Hòa Thân được Ä‘em ra công bố, các đại thần trong ngoài kinh Ä‘á»u kinh ngạc tá»›i mức há miệng trợn mắt, rồi tá»›i tấp yêu cầu ghép Hòa Thân vào tá»™i phản nghịch. Nhưng vua Gia Khánh cÅ©ng còn muốn giữ thể diện cho cha mình là vua Càn Long, và cÅ©ng thương Hòa Thân được tính vào hàng Hoàng thân, không nhẫn tâm ghép tá»™i chém đầu, mà ban ân cho được tá»± tá»­.
Sau khi Hòa Thân thi hành án, vua Gia Khánh thấy tinh thần phấn chấn, cần phải làm một công việc mới nào đó.
Thật đúng là:
Tham ô, hống hách xưa chưa thấy
Má»™t chết phải râu sạch nợ Ä‘á»i,
May mà dính tý “Hoàng thân†đấy!
Nếu không, gan nát với xương phơi
Tài sản của Cánh gà nướng

Trả Lá»i Vá»›i Trích Dẫn
Trả lá»i

Từ khóa được google tìm thấy
ãðóçîâîçîôô, ìåðëåí, ïðîìñâÿçüáàíê, ñèòèáàíê, òåòðèñ, õëàìèäèîç, ôðàíöèÿ



©2008 - 2014. Bản quyá»n thuá»™c vá» hệ thống vui chÆ¡i giải trí 4vn.euâ„¢
Diễn đàn phát triển dựa trên sự đóng góp của tất cả các thành viên
Tất cả các bài viết tại 4vn.eu thuá»™c quyá»n sở hữu cá»§a ngưá»i đăng bài
Vui lòng ghi rõ nguồn gốc khi các bạn sử dụng thông tin tại 4vn.eu™